oOo
Lâm Phàm không ngờ lại gặp phải chuyện phát rồ như thế. Nếu là kẻ khác muốn cưỡng bức những nữ đệ tử này, hắn đương nhiên giận dữ, nhưng sẽ không tức giận đến mức này. Mấu chốt là những người này không ngờ là đệ tử Cửu Tiêu Tông.
Cửu Tiêu Tông là cái gì? Đây chính là tông môn hữu hảo với Thánh Tông, tương thân tương ái, hai nhà như một, hơn nữa huynh đệ Tân Phong của hắn còn là đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông. Vậy mà những kẻ này lại làm ra cái việc táng tận thiên lương, người người oán trách như vậy.
Nếu chỉ là diệt tông môn của người ta, Lâm Phàm cũng không nói cái gì. Huyền Hoàng giới vốn là cá lớn nuốt cá bé, nhưng hành vi thấp hèn thế kia là không thể nhịn được, quả thực chính là bôi đen cả thể diện của huynh đệ mình.
- Ai? Đi ra cho ta, đừng giả thần giả quỷ.
Lê Thiên Hành dừng bước lại, vẻ mặt như sương lạnh, thật muốn nhìn xem là ai dám xen vào việc của gã.
- Hừ, súc sinh, bại hoại của tông môn, nỗi nhục của trời đất.
Giờ phút này, Lâm Phàm căm giận tiến ra từ trong rừng rậm.
Khuôn mặt bi phẫn kia giống như rất đau lòng, Gà Con trên vai hắn cũng lắc đầu liên tục, tỏ vẻ rất buồn phiền với cảnh đang thấy.
Nhóm Mộc Hàm thấy được Lâm Phàm xuất hiện thì trong lòng có chút thất vọng, người này tuổi còn quá trẻ, tu vi có thể được bao nhiêu...
Cho dù là thiên tư cực cao, nhưng cao được đến Tiểu Thiên Vị sao? Mà tên đệ tử Cửu Tiêu Tông kia lại có tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai.
Cả đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cùng hơi cúi đầu, hy vọng trong lòng tiêu giảm hơn phân nữa, lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.
- Ha ha...
Lê Thiên Hành nhìn rõ người vừa nói, khinh thường cười lớn:
- Tiểu tử ngu ngốc từ đâu đến, chẳng lẽ còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Lê Thiên Hành rất ghét loại mặt trắng thư sinh như kẻ trước mắt, nhất là loại vừa xuất hiện đã có thể khiến muôn người ghé mắt nhìn.
Hiện giờ tu vi của Lâm Phàm ngày càng cao thâm, lực sinh mệnh dồi dào, bộ dáng đã dần dần thay đổi theo chiều hướng tốt, phối cùng bức khí từ hắn, khiến mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang một loại khí tức làm người ta không dám nhìn thẳng.
- Ngươi là đệ tử Cửu Tiêu Tông?
Lâm Phàm nhìn gã mặt rỗ trước mắt. Kẻ này lớn lên phải xin lỗi người đối diện, cả Trương Nhị Cẩu cũng đẹp hơn gã đến trăm lần.
- Hừ, đúng vậy, ngươi...
Lê Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, thế nhưng nói còn chưa hết câu, đã bị hành vi của Lâm Phàm chọc giận triệt để.
- Chờ đã, nói chuyện với ta thì cúi mặt xuống, ngươi lớn lên trông chẳng khác gì con cóc cả.
Lâm Phàm nôn khan vài cái, sau đó chỉ tay thẳng mặt đối phương:
- Ọe... Bằng ngươi mà cũng đòi làm đệ tử Cửu Tiêu Tông, quả thực là bôi đen cả Cửu Tiêu Tông.
Giờ phút này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, trong lòng có cùng một ý nghĩ: "Người này đầu óc có vấn đề sao? Đã đến tận nơi còn không nhìn thấy tình huống trước mắt thế nào sao?"
Mộc Hàm nhìn Lâm Phàm, trong lòng cũng thở dài một tiếng, người trước mắt này hoàn toàn chính là tự tìm đường chết a.
Mắt Mộc Hàm lộ ra vẻ tuyệt vọng. Bọn họ đã tận lực, Nguyệt Cung Tông chỉ sợ từ nay về sau phải biến mất...
- Tiểu tử, hôm nay lão tử cho ngươi nôn...
Lê Thiên Hành nổi giận. Chưa từng có người nào dám càn rỡ trước mặt gã như thế. Hôm nay cho dù thiên vương lão tử tới, cũng không cứu nổi kẻ này.
- Lê sư huynh, chờ đã...
Vừa lúc đó, trong hàng đệ tử Cửu Tiêu Tông, có một người bước ra.
- Lâm sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?
Người mới bước ra kia trông rất anh tuấn, cũng là đệ tử anh tuấn nhất Cửu Tiêu Tông, Phong Tiếu Linh.
Chỉ là giờ phút này sắc mặt của Phong Tiếu Linh không dễ xem, không ngừng ra hiệu bằng mắt cho Lâm Phàm, ý bảo đừng chọn giận Lê Thiên Hành.
- Phong sư đệ, chẳng lẽ Cửu Tiêu Tông các người chính là như vậy hay sao?
Lâm Phàm cũng bất ngờ khi thấy người trước mắt, sau đó nhíu mày hỏi.
Lâm Phàm cho rằng, tiểu tử này coi như là người tốt, không thể nào làm cái chuyện này được.
Đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông vốn đang thương cảm cho Lâm Phàm, vừa nghe hai người đối đáp thì trở nên giận dữ, thì ra là cùng một phe.
Phong Tiếu Linh cũng rất xấu hổ, không biết trả lời thế nào. Chuyện này thật không dễ giải thích, nhưng tuyệt đối không thể để Lâm sư huynh bị Lê Thiên Hành làm hại.
Tuy rằng Phong Tiếu Linh biết Lâm sư huynh rất mạnh, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Lê Thiên Hành.
- Lê sư huynh, vị này...
Phong Tiếu Linh vội vàng giới thiệu, hy vọng Lê Thiên Hành có thể bỏ qua. Thế nhưng lời còn chưa hết, đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
- Hừ, Phong Tiếu Linh, đừng gọi ta là Lâm sư huynh, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi. Con cóc họ Lê, ta cho ngươi biết, bản tọa là phong chủ Vô Danh phong của Thánh Tông, dựa theo vai vế, ngươi phải gọi ta là sư thúc, nhưng hành vi của ngươi không xứng làm sư điệt của ta, cũng đánh mất luôn mặt mũi tông môn. Còn ngươi nữa, Phong Tiếu Linh, vốn ta cho rằng ngươi là một đệ tử tốt, có tiền đồ, không ngờ ngươi lại thông đồng với loại mạt hạng này, thật sự để ta vô cùng thất vọng.
Lâm Phàm nói ra tên tuổi lai lịch của mình, để tất cả mọi người đều sửng sốt. Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông ngây ngốc mà nhìn hắn, sau đó có người bỗng nhớ ra, sau lần đi giao hữu chọn thiên kiêu mạnh nhất trở về, mỗi sư huynh khi trở lại đều tuyên truyền rằng Thánh Tông có một đệ tử thiên kiêu tên là Lâm Phàm, người tốt, thực lực cao, bề ngoài sáng sủa, đã kết hảo hữu với Tân Phong sư huynh.
Các đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng bối rối, không biết tình huống hiện tại như thế nào, nhưng hình như không giống như các nàng suy nghĩ.
Các nàng biết Thánh Tông, đó chính là một đại phái, mà nếu người trước mắt thật sự là phong chủ của một phong trên Thánh Tông, như vậy Nguyệt Cung Tông có lẽ còn một đường hy vọng...
- Chớ giải thích với ta, ta không muốn nghe.
Lâm Phàm giận dữ phất tay.
Phong Tiếu Linh giờ phút này sắp khóc rồi, Lâm sư huynh, huynh không thể nghe ta nói hết một lời sao?
- Ha ha, tiểu tử, bất kể ngươi là ai, hôm nay ngươi nhất định phải chết.
Lê Thiên Hành đột nhiên quát lên, đánh một chưởng tới Lâm Phàm. Trên một chưởng này có khói độc màu xanh quay cuồng, nhìn đã biết vô cùng hung hiểm.
- Lê sư huynh, đừngggg...
Phong Tiếu Linh cực kỳ hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.
- Hừ, đi qua một bên.
Lâm Phàm tóm lấy Phong Tiếu Linh, ném qua một bên. Phong Tiếu Linh cũng cả kinh, một cỗ lực lượng để y không thể chống cự trực tiếp nhấc bổng cả thân hình y, làm y mất đi khống chế.
"Thật mạnh." Bị quăng ra cách chiến trường một đoạn xa, Phong Tiếu Linh chợt sinh ra ý nghĩ này trong đầu.
- Ngươi là nỗi sỉ nhục của Cửu Tiêu Tông, hôm nay ta sẽ thay Cửu Tiêu Tông thanh lý môn hộ.
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ, tà áo theo gió bay bay, tay phải giơ lên cao, bộc phát ra một cỗ khí phách không ai dám đối mặt.
- Hừ, Độc Linh Hội Thể.
Lê Thiên Hành nổi giận gầm lên một tiếng. Gã muốn để kẻ trước mắt hiểu được, cái gì gọi là khủng bố.
- Lê sư huynh, không thể.
Phong Tiếu Linh gào thét, y vẫn không tin rằng Lâm sư huynh có thể là đối thủ của Lê Thiên Hành.
Các đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng kinh hô, mặt tái đi, bởi vì độc khí bao quanh một chưởng kia thật quá mạnh.
Hoa cỏ chung quanh nháy mắt đã khô héo.
- Hừ!
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra khinh thường, tay phải giơ lên cao...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Ở một khắc Lâm Phàm giơ cao bàn tay lên, trời đất gió mây biến sắc, mây đen trên không trung tụ tập lại, sau đó sấm chớp lóe lên, tạo thành những tiếng đinh tai nhức óc.
Các đệ tử của cả hai tông cũng bị dị tượng làm sợ hãi. Đang ban ngày nắng ráo, sao đột nhiên lại có sấm sét nổ vang, hơn nữa nhìn sắc trời gió mây vần vũ cũng quá dọa người rồi.
- Hừ, kẻ làm sỉ nhục tông môn như ngươi, bản tọa hôm nay sẽ đưa diệt thế thần lôi tới, thanh lý môn hộ.
Lâm Phàm lạnh lùng nói, sau đó một tia sét từ ngột giáng từ trên trời xuống, quấn quanh bàn tay của Lâm Phàm.
"Xẹt xẹttttt..."
Hào quang chói mắt, khiến mọi người nhìn tới ngây người.
Chẳng lẽ dị tượng trên trời là do người trước mắt này tạo thành sao?
Phong Tiếu Linh cũng trợn mắt há hốc mồm, đây không phải là giả đấy chứ, tại sao Lâm sư huynh có thể mạnh đến vậy, ở trận chiến thiên kiêu tranh tài không có cường đại như vậy a.
Hay là khi đó Lâm sư huynh muốn giữ thể diện cho Cửu Tiêu Tông, cố ý không đánh bại Tân Phong sư huynh?
Phong Tiếu Linh càng nghĩ càng thấy có lý, đôi mắt nhìn Lâm Phàm đã tràn đầy vẻ tôn kính.
. . . .
Lâm Phàm không biết Phong Tiếu Linh nghĩ nhiều như vậy, nếu biết, chắc chắn không thể không vỗ vai khen thưởng.
- Làm sao có thể...
Sắc mặt Lê Thiên Hành đại biến, khí thế từ một chưởng của Lâm Phàm phát ra quá mạnh mẽ, đến mức khiến gã muốn bỏ chạy.
Lâm Phàm nhìn gương mặt chuyển sang tái xám của Lê Thiên Hành, chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng.
- Chậm rồi.
"Ầmmmm..."
Một chưởng mang theo uy lực vô thượng, từ trên trời giáng xuống, khiến mặt đất rung lắc lên dữ dội.
"Đinh, chúc mừng đánh chết Tiểu Thiên Vị trung giai Lê Thiên Hành."
"Đinh, exp gia tăng ba trăm ngàn."
. . . .
- Phế vật.
Lâm Phàm thầm mắng, có một chút exp như vậy thì làm được cái gì?
Giờ khắc này, mọi người trợn tròn mắt, cả đám đều há hốc mồm nhìn hiện trường.
Lâm Phàm vung ống tay áo, đi tới phía các đệ tử Nguyệt Cung Tông.
Mộc Hàm không ngờ người này lại mạnh đến như vậy, một chưởng kia càng là khủng bố đến cực điểm, làm trời đất phát sinh ra dị tượng.
Chỉ sợ dù là tông chủ của các nàng, cũng không thể chống đỡ nổi một chưởng kia.
- Mọi người không sao chứ?
Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi, sắc mặt không có bất kỳ biến hóa nào, để các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông sinh ra một ý nghĩ, người trước mắt này khác xa những kẻ khác, không có tham lam mỹ mạo của các nàng.
- Chúng ta không có việc gì, chỉ là bị trúng độc dược làm toàn thân vô lực, không biết làm sao để giải.
Mộc Hàm thở phào một hơi, nhìn tình huống, hẳn là các nàng đã thoát khỏi hiểm cảnh.
- Lâm sư huynh, đây là độc Nhuyễn Cốt Tán, độc dược riêng của Lê Thiên Hành, không có thuốc giải, dù là cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Vị đại viên mãn cũng cần mất hai giờ mới có thể khôi phục khí lực.
Phong Tiếu Linh từ đằng xa chạy tới, vội lên tiếng. Y nhất định phải giải thích rõ ràng, không thể để Lâm sư huynh hiểu lầm.
- Hừ.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua Phong Tiếu Linh, hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng tay phải lên, một ngọn lửa bốc cháy giữa không trung, các loại dược thảo bay vào đó, dung hợp lại với nhau.
- Bàng môn tà đạo, sao có thể làm khó được ta.
Lâm Phàm luyện đan ngay tại đương trường, mọi người lại tròn mắt há hốc mồm lần nữa.
Đặc biệt là Phong Tiếu Linh, coi như quen biết cũ, y không thể ngờ Lâm sư huynh đã thực lực cao cường, lại còn biết luyện đan, hơn nữa nhìn bộ dáng này, trình độ luyện đan hẳn cũng rất cao...
Mộc Hàm cũng khiếp sợ không thôi, lật tay luyện đan, nàng mới nhìn thấy lần đầu. Tuy nàng không tinh thông đan đạo, nhưng cũng từng xem qua sư phụ luyện đan, nào có nhẹ nhàng như vậy?
Chỉ vài phút sau, ngọn lửa lơ lửng trên không kia bùng mạnh, từng viên đan dược màu trắng từ trong đó bay ra.
- Mọi người nuốt đan dược này vào là có thể giải trừ chất độc.
Lâm Phàm phẩy tay, ngọn lửa kia nháy mắt tiêu tán.
Mộc Hàm vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Phàm, nhanh như vậy? Giờ phút này, trong lòng nàng dâng lên cảm giác sợ hãi, người trước mắt thật sự quá kinh khủng.
Sau đó mọi người nuốt đan dược vào, một cỗ dược lực tản ra khắp thân thể, đánh tan toàn bộ chất độc kia.
- Đan dược thật là lợi hại.
Mộc Hàm thầm nói.
Phong Tiếu Linh sớm đã xem ngây người, giờ mới tỉnh lại, vội mở miệng:
- Lâm sư huynh...
- Hừ, đừng gọi ta là sư huynh, ta không có người sư đệ như ngươi.
Lâm Phàm cắt lời, vẻ mặt ghét ác như ghét thù.
Đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông giờ phút này đã có đánh giá cực cao với Lâm Phàm.
Đại nghĩa diệt thân, ghét ác như thù, thực lực cao, địa vị cao, tướng mạo ổn, khí chất xuất chúng, hơn nữa mấu chốt là tuổi còn trẻ.
Đây hoàn toàn là những tiêu chuẩn của một người trong mộng hoàn hảo a.
Một vài nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông hơi xấu hổ đỏ mặt, sao tự dưng lại nghĩ ra ý tưởng xấu hổ như vậy chứ.
Chẳng qua cho dù là như vậy, cũng chỉ có đại sư tỷ có cơ hội.
Đại sư tỷ thực lực không tệ, lớn lên xinh đẹp, ngực cực lớn, dáng người rất tốt, hơn nữa... hơn nữa còn là xử nữ.
Giờ khắc này, đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cùng cười khẽ, ánh mắt mang hàm ý nhìn đại sư tỷ.
Mộc Hàm thấy được ánh mắt các sư muội, đột nhiên mặt đỏ lên, sau đó trừng mắt, ý bảo các nàng thành thật lại, chớ làm loạn.
Sau đó, nàng khẽ liếc Lâm Phàm, cuối cùng lắc lắc đầu.
Nam tử thế này giống như ánh trăng trên trời đêm, cao quý mà sáng chói, tuy nàng cũng rất có hảo cảm với người ta, nhưng còn tự hiểu lấy mình, người như vậy không phải nàng có khả năng với tới.
Giờ phút này, Phong Tiếu Linh cuống lên:
- Lâm sư huynh, huynh nghe đệ nói đi mà... Lâm sư huynh, đệ van huynh, nghe đệ giải thích một chút, đệ thật sự cần giải thích.
Phong Tiếu Linh dùng hai tay nắm chặt lấy ống tay áo của Lâm Phàm, gấp đến độ muốn khóc.
- Nói mau.
Lâm Phàm khoát tay áo.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Chương 247: Làm nam nhân, há có thể tham sống sợ chết
Phóng tác: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Cảm tạ sư huynh, cảm tạ sư huynh...
Phong Tiếu Linh cảm động đến rơi nước mắt nói, rốt cuộc có cơ hội giải thích, thật sự là quá hạnh phúc.
- Nói, đừng gọi ta là sư huynh.
Lâm Phàm trừng mắt liếc.
- Vâng vâng...
Phong Tiếu Linh lập tức gật đầu.
- Lê Thiên Hành này trước kia phạm lỗi lớn, bị nhốt trong đại lao, sau không biết tại sao lại được tông chủ thả ra. Người này tâm ngoan thủ lạt, vừa rồi có một vị sư đệ vì phản đối hành vi của hắn, nên đã... Cũng bởi thế, dù không thể chấp nhận nổi chuyện hắn định làm với các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông, nhưng thực lực hắn quá cao, bọn đệ giận mà không dám nói gì...
Phong Tiếu Linh trước tiên nói chuyện về Lê Thiên Hành, hy vọng Lâm Phàm không hiểu lầm.
- Đúng vậy, Lê Thiên Hành thật quá kinh tởm, Mạc sư đệ cũng là bởi vì không đồng ý mới bị hắn giết chết.
- Hu hu, Mạc sư đệ đáng thương, chết quá oan ức.
- Chúng ta cũng là giận mà không dám nói gì.
- Cho dù là tấn công Nguyệt Cung Tông, chúng ta vốn cũng không đồng ý, thế nhưng mệnh lệnh khó cãi.
Đệ tử Cửu Tiêu Tông đệ tử đứng ở một bên khóc lóc kể lể, hiện tại bọn họ sống rất thảm.
- Lâm sư huynh, hiện tại Cửu Tiêu Tông thay đổi, tông chủ cũng thay đổi, lòng người đều bàng hoàng. Trước kia Cửu Tiêu Tông cũng từng khai chiến với tông môn khác, thế nhưng những tông môn kia đều là loại tông môn tai họa muôn dân, còn bây giờ...
Phong Tiếu Linh lắc đầu thở dài, nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ.
- Hừ, Cửu Tiêu Tông các ngươi chỉ khai chiến với tông môn tai họa muôn dân, Cửu Tiêu Tông chúng ta không tranh sự đời, vì sao phải diệt tông môn chúng ta?
Mộc Hàm sắc mặt bi phẫn, chỉ vào Phong Tiếu Linh nổi giận nói.
Lâm Phàm vươn tay, để tất cả im lặng.
Mộc Hàm thấy Lâm Phàm ngăn lại, cũng thôi cất lời, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám đệ tử Cửu Tiêu Tông vẫn vô cùng phẫn nộ.
- Tân Phong huynh sao không tới?
Lâm Phàm hỏi.
Phong Tiếu Linh nghe nói lời này, chợt lau khóe mắt:
- Lâm sư huynh, nói ra rất dài, lúc ấy tông chủ nói muốn tấn công Nguyệt Cung Tông, tập hợp đệ tử nội môn, Tân Phong sư huynh và các vị thái thượng trưởng lão nhất quyết phản đối, nhưng rồi tất cả bị tông chủ lấy tội danh phản tông nhốt vào địa lao, sống chết không rõ. Đệ và các sư huynh đệ cũng bởi vì sợ mà không dám phản đối.
- Lâm sư huynh, Phong Tiếu Linh ta bất kể nói thế nào thì cũng đường đường là đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, thế nhưng hiện giờ sống còn không bằng đệ tử phạm lỗi lầm bị nhốt trong địa lao...
Phong Tiếu Linh đã không còn bộ dạng tiêu sái trước kia, cả cái quạt giấy từng dùng để trang bức cũng không có.
- Được rồi, đừng nói chuyện của ngươi nữa, nói tông môn đến cùng đã xảy ra cái gì đi?
Lâm Phàm khoát tay áo, cũng không muốn nghe Phong Tiếu Linh khóc lóc kể lể, bởi vì hắn cảm thấy Cửu Tiêu Tông có thể có đã xảy ra đại sự.
- Lâm sư huynh, tông chủ như là thay đổi thành một người khác vậy, cả đám đệ tử vô cùng hung ác kia đều do tông chủ tự tay nhốt lại, thế nhưng hiện giờ tông chủ lại thả hết bọn chúng ra, còn để chúng dẫn dắt chúng ta... Lâm sư huynh, chúng ta giờ cũng đang sống vô cùng thảm, huynh nhìn bọn đệ đi, sao lại nguyện ý đi diệt tông người khác chứ. Chúng ta biết Nguyệt Cung Tông, đó là tông môn hòa hảo nhất giới tu hành, sao chúng ta lại nguyện ý đi diệt bọn họ. Thế nhưng mệnh lệnh khó cãi, chúng ta không thể không làm vậy...
Phong Tiếu Linh cũng không ngốc, vội vàng không ngừng khen ngợi Nguyệt Cung Tông.
Quả nhiên, vẻ gay gắt trên mặt các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông dịu đi rất nhiều, một vài đệ tử nhìn Phong Tiếu Linh cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Dù sao, người này cũng thật anh tuấn...
Lâm Phàm trầm mặc không nói, lâm vào trầm tư.
Thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ hắc hóa, tông chủ Cửu Tiêu Tông lại như đổi một người khác, chẳng lẽ trong chuyện này...
Lâm Phàm càng nghĩ càng thấy có vấn đề, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ ràng.
Thôi, không nghĩ nữa, tốt nhất là đi Cửu Tiêu Tông một lần, nếu tông chủ Cửu Tiêu Tông thật sự bị hắc hóa giống như Lương Dịch Sơ, như vậy một chưởng đập chết là xong, tránh phiền phức.
- Lần này cầm đầu tấn công Nguyệt Cung Tông là ai?
Lâm Phàm hỏi.
- Lâm sư huynh, người dẫn đầu lần này tên Lý Nguyên Kỳ, từng là thái thượng trưởng lão thế hệ trước, bởi vì tu luyện một loại ma công, giết phàm nhân mười tòa thành, lên tới mấy trăm triệu mạng người, bị tông chủ trấn áp trong địa lao, giờ cũng được thả ra.
Khi Phong Tiếu Linh nhắc đến Lý Nguyên Kỳ, sắc mặt tái nhợt đi không ít.
Khát máu, bá đạo, tàn nhẫn, khủng bố.
Lâm Phàm lúc này cũng hết chỗ nói rồi, chẳng lẽ cao tầng của Cửu Tiêu Tông hiện tại đều do một đám đại ma đầu chiếm lĩnh sao? Có thể bị tông môn trấn áp trong địa lao thì đều là hạng người lòng dạ độc ác, hơn nữa thực lực còn rất cao.
Mộc Hàm vẫn đứng cạnh Lâm Phàm, nghe tới cái tên Lý Nguyên Kỳ thì sắc mặt cũng đại biến.
- Ngươi nói Lý Nguyên Kỳ, có phải là kẻ đã tàn sát toàn bộ Tề Tông quốc, Xích Hoàng quốc trong vòng một đêm vào mấy chục năm trước?
Sắc mặt Mộc Hàm tái nhợt, hỏi.
- Đúng vậy.
Phong Tiếu Linh gật gật đầu.
Mộc Hàm run lên, lùi về sau mấy bước.
- Sao có thể như vậy chứ. Ta nghe sư phụ nói, Lý Nguyên Kỳ tu luyện diệt thế ma công, tu vi còn mạnh hơn rất nhiều cao thủ Thiên Vị đại viên mãn, đã ngưng tụ được đến mười hai dây chuyền quy tắc. Nếu thật là như vậy, Nguyệt Cung Tông ta chỉ sợ... chỉ sợ...
Mộc Hàm đã không dám tưởng tượng tiếp.
Vốn nàng còn tin rằng trận pháp hộ sơn của Nguyệt Cung Tông có thể ngăn cản kẻ địch, đợi đến lúc càng nàng mang cứu viện trở về. Thế nhưng nếu là Lý Nguyên Kỳ kia...
- Lâm sư huynh, van cầu ngài cứu tông môn của ta, Mộc Hàm nguyện ý làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ...
Mộc Hàm luống cuống, không ngừng cầu xin Lâm Phàm.
- Ngươi muốn hại Lâm sư huynh sao? Việc cần làm bây giờ là đi Thánh Tông cầu viện. Lý Nguyên Kỳ kia không phải chúng ta có thể đối phó nổi. Dù Lâm sư huynh có lợi hại hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của Lý Nguyên Kỳ.
Phong Tiếu Linh nổi giận, bà nương này choáng váng rồi sao? Biết Lý Nguyên Kỳ có bao nhiêu khủng bố, còn muốn Lâm sư huynh đi chịu chết.
- Hừ!
Lâm Phàm có chút không vui nhìn Phong Tiếu Linh.
- Ta hỏi ngươi, thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ ngưng tụ bao nhiêu dây chuyền quy tắc?
Có một Boss đang chờ cấp exp cho mình, Lâm Phàm tự nhiên là kích động vạn phần, nhưng vẫn muốn tìm hiểu một chút cho chắc.
- Mười cái.
Phong Tiếu Linh không rõ Lâm sư huynh vì sao hỏi như vậy.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười, mười dây chuyền bị tiểu gia một chưởng đập chết, mười hai cái xem ra cũng không lợi hại hơn bao nhiêu.
- Hừ, Phong sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ, làm nam nhân há có thể tham sống sợ chết. Nguyệt Cung Tông không tranh sự đời, chính là danh môn, cùng một phe với chúng ta, sao có thể thấy chết mà không cứu. Hôm nay cho dù phải chết, cũng phải bảo vệ Nguyệt Cung Tông, nếu các ngươi sợ thì trở về đi, bản sư huynh tự mình đi.
Lâm Phàm phất ống tay áo, hiên ngang lẫm liệt nói.
Giờ khắc này, ánh mắt của các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông nhìn về phía Lâm Phàm đã triệt để thay đổi.
Đây không còn là thưởng thức, mà hoàn toàn là sùng bái rồi. Nếu giờ Lâm Phàm vẫy tay, chỉ sợ mười tám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông này sẽ cùng thoát y nhào tới.
- Chúng ta đi, hôm nay phải bảo vệ chính nghĩa.
Lâm Phàm hô lớn.
- Lâm sư huynh, con gà trên vai huynh sao quen mắt vậy nhỉ?
Bất chợt một nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông tò mò hỏi.
Lâm Phàm đang oai phong dẫn đầu, nhất thời sửng sốt, sau đó biến sắc, ho nhẹ một tiếng:
- Đây là con gà rừng mà bản sư huynh mới bắt được, đợi lát nữa bảo vệ chinh nghĩa xong, sẽ nướng lên liên hoan, để các sư muội thưởng thức.
Khi nói xong lời này, Lâm Phàm cũng không đợi Gà Con kháng nghị, trực tiếp ném nó vào túi chứa đồ.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị nhìn thấu rồi.
. . . .
- Phong sư huynh, ta nhìn lầm huynh rồi. Không ngờ huynh lại sợ chết như thế. Mặc dù ta vô dụng, nhưng ta phải đi với Lâm sư huynh, không thể để tông môn tiếp tục sai nữa.
- Ta cũng vậy...
- Phong sư huynh, đây là lần cuối cùng sư đệ gọi huynh là sư huynh. Cho dù chết, cũng phải chết cho vinh.
Các sư đệ Cửu Tiêu Tông đi tới trước mặt Phong Tiếu Linh, thở dài, giống như rất thất vọng.
Phong Tiếu Linh một thân một mình đứng trong gió lạnh, mặt ấm ức:
- Ta cũng không có nói là không đi, ta chỉ sợ Lâm sư huynh xảy ra chuyện thôi.
- Lâm sư huynh, chờ đệ với, Phong Tiếu Linh ta cũng không sợ chết...
Phong Tiếu Linh vội vàng đuổi theo ở phía sau.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Sơn môn của Nguyệt Cung Tông nằm ở vị trí giống như cái tên của mình, một vầng trăng khuyết.
Một ngọn núi hình trăng lưỡi liễm rộng chừng mấy vạn trượng, nhìn như lơ lửng trên hư không, trên đó dựng các tòa cung điện như chốn Bồng Lai tiên cảnh.
Bốn cái thác nước chảy thẳng từ trên núi xuống, sức nước đập ồn ã như tiếng sấm, hơi nước bốc lên mờ mờ ảo ảo, nước văng tung tóe khắp nơi như những hạt châu.
Nguyệt Cung Tông, thật sự là như tiên cảnh chốn trần gian, để người ta không thể không tặc lưỡi khen ngợi.
Chỉ là giờ phút này bốn thác nước kia lại tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hào quang dung hòa thành một quầng sáng, bảo hộ toàn bộ ngọn núi hình trăng lưỡi liềm vào trong đó.
Mà lơ lửng bên trên vòng bảo hộ là một đám người đang không ngừng hò hét.
- Hừ, Nguyệt Cung Tông cũng có chút thủ đoạn, cái Ngân Hà Quy Âm Trận này khá đấy.
Một lão già mặc áo đen, mặt như dạ xoa, trên khuôn mặt khô héo hiện đầy những đường gân màu đỏ dữ tợn, nếu không nhìn kỹ, rất khó để cho rằng đây là khuôn mặt của con người.
Lão già này chính là tuyệt thế hung ma Lý Nguyên Kỳ. Tuy lão không biết tại sao tông chủ lại thả mình ra, nhưng việc này quá đúng tâm ý của lão.
Tông chủ Cửu Tiêu Tông hiện tại vốn là sư huynh của lão, còn cùng một lão sư. Vài chục năm trước, lão luyện thành diệt thế ma công, giết suốt mười tòa thành, thây ngang khắp đồng, máu nhiễm núi sông, dẫn tới việc bị chính tông môn của mình truy sát. Cuối cùng lão không địch được sư huynh, bị tóm lại, vĩnh viễn trấn áp trong địa lao ở tông môn.
Khi được thả ra, nhìn thấy ánh mắt của sư huynh, lão cười thật lớn, bởi vì lão nhận ra rằng vị sư huynh từng tự nhận là chính nghĩa hiện giờ cũng rơi vào ma đạo.
- Nguyệt Huyền lão ẩu, đừng cố giãy chết nữa, ngoan ngoãn chịu trói đi, bằng không bản tọa sẽ để đám môn hạ đệ tử của ngươi đời đời làm nô, làm lô đỉnh cho bản tọa.
Lý Nguyên Kỳ lơ lửng trên không, cười như điên dại, tiếng cười cuồng vọng xuyên thấu tầng tàng hư không, truyền vào tai toàn bộ mọi người trong Nguyệt Cung Tông.
Phía trên vị trí chủ chốt điều khiển trận pháp của Nguyệt Cung Tông, bốn bà lão đang khoanh chân ngồi đó, chân nguyên dao động, dây chuyền quy tắc dung nhập vào trung tâm trận pháp.
- Uổng các ngươi là đại tông danh môn, không ngờ cũng làm loại chuyện diệt tông này.
Tông chủ đương nhiệm của Nguyệt Cung Tông là Nguyệt Huyền lão ẩu, môi bất động, nhưng lại có tiếng truyền ra.
- Ha ha, cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Nhều lời vô ích, bản tọa cũng muốn nhìn xem Ngân Hà Quy Âm Trận của các ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.
Lý Nguyên Kỳ cười vang, vỗ một cái, một chưởng do vô số oan hồn dữ tợn hóa thành, cùng mở cái miệng đen kịt mà cắn lên quầng sáng bảo hộ bên ngoài Nguyệt Cung Tông.
Quầng sáng kia rung lên liên tục, bốn bà lão đang vận hành pháp trận cũng lập tức tái nhợt mặt mày.
Chiếc lực cao nhất của Nguyệt Cung Tông chỉ là bốn người có tu vi Đại Thiên Vị cao giai, mà hiện giờ cả bốn người đều đang gắng sức để vận chuyển Ngân Hà Quy Âm Trận, bảo vệ sơn môn.
Thế nhưng, một khi tới lúc bốn người kiệt lực mà Mộc Hàm vẫn chưa tìm được cứu binh trở về, Nguyệt Cung Tông sẽ không tồn tại nữa.
- Nguyệt Huyền lão ẩu, ta biết các ngươi đang đợi đám đồ đệ kia tìm cứu binh, nhưng rất đáng tiếc, bản tọa đã phái người đuổi theo, có lẽ giờ đám đồ đệ của các ngươi đã chết cả trên đường rồi.
- Trong vòng ngàn dặm cũng chỉ có chín tông môn, ngươi cho rằng đám tông môn kia dám cứu người, tới làm kẻ địch với bản tọa sao?
Giọng của Lý Nguyên Kỳ âm trầm khủng bố, mỗi khi cất lời lại tạo ra dị tượng mưa máu đầy trời.
Bên trong mưa máu này, âm tà quay cuồng, dữ tợn khủng bố, những điều này là do Lý Nguyên Kỳ giết hại không biết bao nhiêu người, mới tu luyện ra được cảnh giới này.
Mà đám đệ tử Cửu Tiêu Tông đứng sau Lý Nguyên Kỳ, có kẻ cuồng tiếu, cũng có người chau mày, hiển nhiên là còn người không thích ứng được việc làm này.
Nhớ tới giáo quy của Cửu Tiêu Tông, lại nhìn một màn trước mắt, bọn họ cảm giác đây là châm chọc quá lớn.
Thế nhưng bọn họ chỉ giận mà không dám nói gì, bởi có không ít đệ tử từng kháng cự mệnh lệnh của Lý Nguyên Kỳ mà bị ma công cắn nuốt, ngay cả cặn bã cũng không thừa.
Trong lòng rất hận, nhưng bọn họ lại bất lực.
- Lý thái thượng trưởng lão, đợi lát nữa công phá sơn môn, có thể thưởng cho các đệ tử đám nữ đệ tử mềm mại kia không ạ?
Giờ phút này, một gã đệ tử thân đầy tà khí của Cửu Tiêu Tông, nhìn những nữ đệ tử xinh đẹp bên dưới, hưng phấn nuốt nuốt nước miếng, hỏi.
- Đương nhiên là có thể.
Lý Nguyên Kỳ cuồng tiếu, tuyên bố số phận của các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông.
Lúc này, bên trong Nguyệt Cung Tông, lòng người bàng hoàng, đám nữ đệ tử chưa từng gặp chuyện khủng bố như thế, có người bị dọa tới ngất trên mặt đất, phần đông càng là khóc lớn lên.
Ngăn cách với nhân thế, không trải qua rèn luyện, cuối cùng không thể trưởng thành.
Lão tổ khai sơn của Nguyệt Cung Tông có thân thế rất đáng thương, chịu hết lăng nhục nơi thế tục, rồi vào một ngày nhảy sông tự vẫn, chợt có một vầng hào quang từ trên trời rọi xuống, dung hòa vào cơ thể bà.
Từ ấy, thế gian thiếu đi một cô gái nhận hết lăng nhục, nhiều hơn một nữ đế tuyệt thế.
Cũng sau đó, một môn phái toàn nữ đệ tử, xa lánh hồng trần, không màng thế sự được lập ra.
- Chúng sư muội, không nên hoảng hốt, đại sư tỷ đã đi tìm trợ thủ, chúng ta nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Một nữ đệ tử đứng dậy nói. Đôi mắt nàng cũng tràn ngập vẻ sợ hãi. Nhưng vào lúc này, nàng cần phải lên tiếng để trấn an các sư muội.
Mà đúng là có chút hiệu quả, các sư muội nhút nhát đã yên tĩnh trở lại.
- Nguyệt Huyền lão ẩu, sự kiên nhẫn của bản tọa có hạn, cho ngươi mười hơi thở, bằng không để Nguyệt Cung Tông các ngươi từ trên xuống dưới, gà chó không tha.
Lý Nguyên Kỳ âm trầm nói.
Bốn bà lão đưa mắt nhìn nhau, sau đó bốn người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, bốn giọt tinh huyết dung hợp làm một, rồi hòa vào chính giữa trận pháp.
Tức thì hào quang đại chấn, quầng sáng bảo hộ càng thêm rực rỡ, càng thêm kiên cố.
Thế nhưng bốn bà lão cũng đã lung lay sắp đổ, chỉ đang tận lực chống đỡ.
- Hừ, không biết trời cao đất rộng.
Lý Nguyên Kỳ nổi giận quát lên, áo bào đen xòe rộng ra, biển máu hình thành.
- Huyết chi quy tắc, ma chi quy tắc, sát chi quy tắc... Huyết hải ngập trời.
Giờ khắc này, phía trên hư không, biển máu quay cuồng, che khuất bầu trời. Trong biển máu kia, vô số oan hồn dữ tợn bay múa.
- Trấn áp....
"Ầmmmmm..."
Đất trời rung chuyển, bốn cái thác nước cao vút trong mây lập tức vỡ nát, quầng sáng che chở Nguyệt Cung Tông nứt vụn ra.
- Không ổn...
Bốn bà lão trong Nguyệt Cung Tông biến sắc, bốn người không ngờ Lý Nguyên Kỳ mạnh đến vậy.
- Hừ, không biết phải trái, bản tọa cố ý chơi với các ngươi một chút, còn tưởng rằng bản tọa không làm gì được cái trận pháp rách nát này sao?
Lý Nguyên Kỳ cuồng tiếu.
- Lên cả cho ta, tất cả mọi thứ trong Nguyệt Cung Tông đều thuộc về các ngươi.
Lý Nguyên Kỳ ngửa mặt lên trời thét dài.
- Ha ha, đám bé con non mềm, bọn lão tử tới rồi.
Giờ khắc này, đám đệ tử vẫn bị trấn áp trong địa lao của Nguyệt Cung Tông cười dài không dứt, sau đó hóa thành những luồng sáng, như sói đói lao tới bầy dê con bên trong Nguyệt Cung Tông.
Các nữ đệ tử của Nguyệt Cung Tông sớm đã bất lực bó tay, chỉ biết cất tiếng khóc vang trời, làm người ta thương tiếc.
Thế nhưng với đám đệ tử Cửu Tiêu Tông đang lao tới, khóc lóc như vậy, chỉ càng khiến bọn chúng thêm hưng phấn.
Chỉ có một số ít đệ tử Cửu Tiêu Tông thì vẫn đứng nguyên chỗ cũ, vẻ mặt không đành lòng, tay xiết chặt lại.
Bốn bà lão trong Nguyệt Cung Tông giờ cũng chỉ còn biết nhắm mắt lại để khỏi thấy cảnh đau lòng. Bọn họ đã tận lực, cuối cùng vẫn không thể bảo vệ Nguyệt Cung Tông.
Mà vừa lúc này, một giọng nói như chuông đồng vang vọng giữa thiên địa.
- Kiếm ý hoành hành.
Bốn bà lão vừa nghe thấy âm thanh này, thì lập tức nhìn về phương xa.
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng vội vàng nhìn về hướng âm thanh, tới khi thấy rõ tình cảnh kia, cả đám đều ngây ngẩn.
Từ đằng xa, hư không vặn vẹo, vô số kiếm ý ngập trời bay vọt đến.
Chính giữa rừng kiếm ý kia, một nam tử chắp hai tay sau lưng, từ hư không bình thản bước tới.
Phía sau nam tử, trôi nổi một bộ pháp thân cao lớn ba đầu sáu tay, có ba mặt biểu hiện ba loại cảm xúc dữ tợn, thiện lương, phẫn nộ.
Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông vừa nhìn rõ người đến, ánh mắt đã như bị đóng đinh về hướng đó.
Tóc dài phiêu dật, thần thái ung dung, thân ảnh nhẹ nhàng thong dong, khí tức bá đạo v.v... tất cả thừa đủ để mê hoặc những thiếu nữ chưa từng trải cảnh đời....
- Bọn ngươi, thiên địa khó chứa, đáng chết...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Một tiếng quát vừa ra, trời đất chấn động, giống như ngày tận thế. Đám đệ tử Cửu Tiêu Tông cực kỳ hoảng sợ, nhìn kiếm ý sắc bén đầy trời đang tới.
- Cái quái gì thế?
Đám đệ tử tà khí quấn thân nhìn thấy một màn này thì gầm lên, chân nguyên sôi trào, tạo thành một vòng bảo hộ bao lấy thân thể. Thế nhưng chỉ tích tắc sau, tiếng kêu thảm thiết đã liên tục vang lên.
Vô số kiếm ý bay vọt đến, xuyên thấu thân hình đám đệ tử này.
Cho dù có chân nguyên hộ thể, nháy mắt va chạm với kiếm ý kia cũng sẽ vỡ nát, hóa thành vô vàn điểm sáng.
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Tiểu Thiên Vị sơ giai."
"Đinh, exp gia tăng mười triệu."
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Nhập Thần cảnh giới đại viên mãn."
"Đinh, exp gia tăng sáu trăm vạn."
"Đinh, chúc mừng đánh chết võ giả Tiểu Thiên Vị trung giai."
"Đinh, exp gia tăng ba trăm ngàn."
. . .
Giờ phút này, Lâm Phàm lấy hình tượng chúa cứu thế xuất hiện, bộ dạng cao lớn xâm nhập lòng người, khiến đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông không thể tự kiềm chế, tâm hồn thiếu nữ rung động mạnh.
Thực lực cao cường người, có lẽ sẽ được người tôn làm tiền bối.
Nhưng khi thực lực cao cường, xuất hiện đúng lúc, lại vô cùng hoa lệ, như vậy đối với một số cô gái mới biết yêu, đó chính là nam thần từ trên trời giáng xuống, muốn quên cũng không thể nào quên.
Lúc này, một cơn gió mát không biết từ đâu thổi đến, làm tung bay mái tóc dài và tà áo của Lâm Phàm.
Lâm Phàm như tan đi theo gió, tới lúc xuất hiện lại thì đã ở che ở trước mặt các nữ đệ tử của Nguyệt Cung Tông.
Chân không chạm đất, thân thể lơ lửng trên không, sau đó hắn khẽ ngẩng đầu một góc 45 độ, giọng nói bình thản vang vọng:
- Có ta ở đây, trên trời dưới đất, không ai có thể diệt Nguyệt Cung Tông.
Lâm Phàm vừa nói, cả đám nữ đệ tử đã rú lên, thậm chí có người mắt còn hóa thành hình trái tim.
Mà đây cũng là hiệu quả Lâm Phàm muốn.
Giờ phút này, bốn bà lão cũng khiếp sợ nhìn Lâm Phàm. Bọn họ không tin nổi rằng người trẻ tuổi trước mắt này lại mạnh đến vậy, phất tay một cái đã giết sạch đám đệ tử Cửu Tiêu Tông lao tới.
- Xin hỏi các hạ là ai?
Nguyệt Huyền lão ẩu được một đệ tử nâng dậy, cất giọng hỏi, trong giọng nói có chứa vẻ cung kính.
Người không thể nhìn qua tướng mạo, tuy người trước mắt này tuổi còn chưa lớn, nhưng thực lực kia không thể bị xem nhỏ.
Lâm Phàm không nói gì thêm, hơi xua tay, sau đó nhẹ giọng nói:
- Không cần hỏi nhiều, tiện tay mà thôi.
Nguyệt Huyền lão ẩu hít một hơi lạnh, nam tử này thật bá đạo, biểu cảm nhẹ nhàng thong dong kia giống như không có thứ gì trong trời đất có thể lọt vào mắt người này.
Mà càng như vậy, Nguyệt Huyền lão ẩu lại càng muốn biết người này là ai.
Giờ khắc này, Lâm Phàm ưỡn ngực, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng những bóng người trên hư không.
- Các ngươi biết ta là ai chứ?
Lâm Phàm bình thản mở miệng, thế nhưng truyền vào tai người khác lại giống như tiếng sấm nổ vang.
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông chưa xông lên ngưng thần nhìn lại, nhất thời có người kinh hô một tiếng.
- Đó là Lâm sư huynh...
- Lâm sư huynh nào?
- Đó là Lâm sư huynh của Thánh Tông, người đoạt ngôi đầu trong giải đấu thiên kiêu mạnh nhất, là thiên kiêu chi tử nổi danh khắp hai tông.
- Hả, tuyệt thế cường giả này chính là Lâm sư huynh sao?
. . . .
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông trên hư không xì xào to nhỏ, âm thanh càng lúc càng lớn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mà Lâm Phàm chỉ đứng im nơi đó, thế nhưng trong lòng đã cười tươi như hoa nở. Đây chính là cảm giác hắn muốn, loại cảm giác được muôn người dõi nhìn.
Sống trên đời, nếu không trang bức, vậy thì có khác nào ăn thịt mà không có muối, nhạt nhẽo sao kể xiết.
Có thực lực cao thâm, còn muốn lặng yên vô danh, vậy còn tu võ đạo làm gì?
Giờ khắc này, các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cũng nghe được tiếng kinh hô của đám đệ tử Cửu Tiêu Tông.
- Hắn chính là đệ tử thiên kiêu mạnh nhất Thánh Tông?
- Mặc dù ccó nghe qua, nhưng chưa từng gặp qua, quả nhiên là người trong mộng của ta.
- Rất đẹp trai, thực lực cao cường, còn là đệ tử đại tông danh môn.
- Chỉ một chiêu đã diệt sạch đám tặc tử kia, thật sự là quá xuất sắc rồi.
- Một mình chặn trước Lý Nguyên Kỳ ma đầu kia, không hề có một chút sợ hãi nào, phần can đảm kia, làm cho người khác tự cảm thấy hổ thẹn... Ài...
Nguyệt Huyền lão ẩu nghe nói cũng là bội phục không thôi.
. . . .
Lâm Phàm đứng im nơi đó, không nói gì, hắn còn đang đợi "combo" lời khen chấm dứt.
Lát sau, Lâm Phàm cảm giác thời điểm đã tới, bá đạo vung ống tay áo, bay lên, nhìn thẳng về phía các đệ tử Cửu Tiêu Tông
- Hừ, đã biết ta là ai, tại sao còn nối giáo cho giặc? Bản sư huynh biết trong tâm các ngươi không muốn làm việc này, cho nên sẽ không tổn thương các ngươi. Các ngươi đứng sang một bên, chờ bản sư huynh trấn áp kẻ này, sẽ mang các ngươi hồi tông, giáp mặt chất vấn Hàn Vĩnh Nghị Hàn Tông chủ, vì sao phải làm ra chuyện người người oán trách nhường này.
Nhóm đệ tử Cửu Tiêu Tông cùng khẽ biến sắc, trong lòng cũng muốn làm theo lời Lâm sư huynh, nhưng Lý Nguyên Kỳ còn ở đây, bọn họ cũng không dám có hành động gì khác thường.
Mà đệ tử Nguyệt Cung Tông nghe như vậy thì càng cảm khái, Thánh Tông không hổ là danh môn, bồi dưỡng ra đệ tử cương trực công chính đến thế, làm cho người ta bội phục từ tận đáy lòng.
- Hừ, làm càn, cho dù ngươi là thiên kiêu của Thánh Tông, nhìn thấy bản tọa cũng phải gọi một tiếng sư thúc. Hiện giờ ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy, chờ bản tọa thu thần hồn của ngươi, tra tấn mãi mãi đi.
Lý Nguyên Kỳ nổi giận, biển máu quay cuồng trên không trung.
- Ngươi mới là làm càn.
Lâm Phàm quát lên, tay cầm ra một cái lệnh bài.
- Bản tọa chính là phong chủ Vô Danh phong của Thánh Tông, tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, vai vế tương đương với một thái thượng trưởng lão của Thánh Tông, địa vị ngang bằng tông chủ. Trưởng lão nho nhỏ như ngươi, nhìn thấy bản tọa, cũng phải gọi một tiếng sư huynh, giờ lại phạm thượng, tội không thể tha, còn không mau đền tội ngay tại chỗ.
Giờ khắc này, trời đất như muốn nổ tung...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†