Chương 33: Một con đường sống
Dịch : Sessiromaru
Nguồn : TTV
Đằng Thanh Sơn do đã đọc qua ‘Địa Bảng’ Vạn Tượng môn biên soạn nên đối với thiên hạ cao thủ cũng có chút hiểu biết, trên Cửu Châu đại địa, cao thủ giống như Bạch Mã Bang Hồng tứ gia nằm trong đám cao thủ hậu thiên đỉnh phong cực kỳ lợi hại. Hắn thành lập Bạch Mã bang, dưới trướng khẳng định cũng có hàng đống cao thủ nội kình.
“Thiết Sơn bang này không ngờ lại dám cùng Bạch Mã bang đối kháng, cũng có một ít nội kình cao thủ. Có điều mã tặc dù sao cũng là mã tặc, không thể hấp dẫn cường giả thực sự, những kẻ này chỉ e đều là từ các tông phái thất bại nên mới ra ngoài gia nhập cường đạo.” Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng thực lực của mình.
Mình hiện giờ so với thời đỉnh phong kiếp trước còn phải mạnh hơn.
Kiếm của những người này, chỉ sợ ngay cả đâm vào người mình cũng không phá nổi da cơ nhục mình!
Choang ! Choang ! Choang !
Mười ba thanh lợi kiếm mang theo từng đạo hàn quang, đâm vào Đằng Thanh Sơn ở giữa trung tâm. Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn đột nhiên vũ động, phảng phất như một cơn lốc cuốn sạch lấy tất cả xung quanh, trong nháy mắt đồng thời ngăn cản hết thảy lợi kiếm.
“Hảo thương pháp!” Nhị đương gia Thiết Sơn bang quan sát một màn này đôi mắt liền sáng lên, “Có điều, thương pháp này…Ta từ trước tới nay không ngờ chưa từng thấy qua, tới cùng là thương pháp của tông phái nào?”
Vị nhị đương gia này không thể nói là không biết nhiều hiểu rộng, lộ số thương pháp rất nhiều tông phái hắn đều đã thấy qua nhưng lại nhìn không thấu thương pháp của Đằng Thanh Sơn.
o0o
Tộc nhân Đằng thị nhất tộc đều lo lắng nhìn một màn này, trong mắt bọn họ, trường kiếm của mười ba nam tử kia phảng phất như mưa bão liên tiếp không ngớt.
“Thanh Sơn.” Mẫu thân Viên Lan vô cùng khẩn trương.
“Nương, ca lợi hại nhất.” Thanh Vũ bên cạnh lại rất tin tưởng vị ca ca của mình.
Chẳng những người Đằng thị nhất tộc quan tâm, đám mã tặc của Thiết Sơn bang cũng rất coi trọng hồi chém giết này, nếu bọn chúng thua, đó thực sự là chuyện rất mất mặt. Đằng Thanh Sơn cùng mười ba kiếm thủ tranh đấu với nhau rất lâu, nhị đương gia cưỡi Xích Hỏa mã, sắc mặt trầm xuống, quát : “Giải quyết nhanh chút.” Chiến đấu lâu như vậy mà vẫn chưa thương tổn đến Đằng Thanh Sơn, điều này khiến nhị đương gia có chút bất mãn.
Đằng Thanh Sơn thực ra vẫn luôn quan sát kiếm pháp của đối phương, dù sao đến thế giới này, hắn vẫn chưa hề giao thủ với nội gia cao thủ thực sự nào cả : “Kiếm pháp này cũng thật bất phàm, một chiêu một thức như nước chảy mây trôi, liên tiếp hỗ trợ lẫn nhau, đặc biệt là sau khi rót nội kình, uy lực cũng thực sự lớn. Tuy nhiên rất rõ ràng…Đám kiếm thủ này đều còn rơi vào giai đoạn ‘Hình’, chưa thông suốt được hàm ý của kiếm pháp!”
Thương pháp của Thanh Sơn, nhìn thì phức tạp.
Trên thực tế, từ đầu tới cuối, hắn thi triển đều cùng một chiêu – Hỗn Nguyên Nhất Khí thương pháp!
Đằng Thanh Sơn luyện thương, là luyện ý.
Ý, hoàn toàn đúng, chiêu thức tùy ý đều bao hàm uy lực cực mạnh.
“Cũng có vài kiếm chiêu như vậy, người sáng tạo kiếm trận này cũng rất tài giỏi. Nhưng đám người sử dụng ra, uy lực phóng ra cũng bình thường.” Trong tâm Thanh Sơn thầm nhủ.
“Loạn kiếm thức!” Tên cầm đầu trong mười ba tên cầm kiếm quát.
Nhất thời, kiếm ảnh dày đặc của mười ba thanh lợi kiếm tựa như mười ba bông hoa màu bạc, bao phủ lấy Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn rơi vào trung tâm kiếm trận đột nhiên quát mắng một tiếng : “Buông tay!”
Mười ba tên kiếm thủ chỉ cảm thấy lự lượng ẩn chứa của thanh trường thương trong tay Thanh Sơn bỗng chốc mạnh đến mức không thể tin nổi, phảng phất như cự thạch đập lên trường kiếm của chúng vậy, chỉ nghe thấy “Xoảng!” “Xoảng!” “Xoảng!”….. Một trận âm thanh hỗn loạn vang lên, mười ba thanh trường kiếm đều rớt xuống đất.
“Sao có thể…”
Mười ba tên kiếm thủ kinh hãi nhìn Đằng Thanh Sơn ở trung tâm, tay phải bọn chúng run rẩy không thôi, hổ khẩu đều rách toác, máu tươi chảy ròng ròng.
Yên tĩnh!
Trên luyện võ trường đông đảo mã tặc đều sợ ngây người, trong Thiết Sơn bang có thể cưỡi Thanh Tông Mã gần như đều là nội kình cao thủ, mười ba tên cao thủ liên thủ, không ngờ lại bị đánh bại. Điều này thực không thể tin nổi.
Đằng Thanh Sơn lại bước nhanh về phía tộc nhân mình, đám mã tặc sợ hãi vội vàng tách ra thành một con đường, để Đằng Thanh Sơn trở lại trong đám tộc nhân.
“Hay!”
“Đánh rất hay!”
Đám tộc nhân Đằng gia trang lại reo mừng, từng người đều rất kích động.
“Thanh Sơn, làm tốt lắm.” Ngoại công Đằng Vân Long cũng vỗ vỗ vào bả vai Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn cười cười sau đó quay đầu nhìn về phía tộc nhân đằng sau, hơi duỗi tay ép xuống, tộc nhân Đằng gia trang lập tức an tĩnh.
“Nhị đương gia.” Mười ba tên kiếm thủ đều ngượng ngừng thấp giọng đi tới một bên nhị đương gia, nhị đương gia sắc mặt khó coi, khẽ quát một tiếng : “Còn không lên ngựa để bẽ mặt ở đây sao?” Mười ba tên kiếm thủ lập tức lui sang bên cạnh, mà nhị đương gia lại nhìn về phía Thanh Sơn, cười to nói : “Hảo, hảo, hảo thương pháp!”
“Vậy chuyện đả thương thủ hạ ta, cũng bỏ qua đi.” Nhị đương gia cưỡi trên Xích Hỏa Mã, nhìn từ trên xuống cười nói, “Đằng gia trang các ngươi, giao cho Thiết Sơn bang chúng ta một khoản tiền hàng năm, chúng ta sẽ ngay lập tức rời đi.”
“Tiền hàng năm?” Đằng Thanh Sơn nói, “Xin hỏi nhị đương gia, tiền hàng năm này là bao nhiêu?” Cũng là nghe thấy mười ba tên kiếm thủ xưng hô ‘nhị đương gia’ nên Đằng Thanh Sơn mới biết, kẻ đến đây là nhị đương gia trong ba vị đương gia của Thiết Sơn bang. Theo truyền ngôn, ba vị đương gia của Thiết Sơn bang, thực lực mạnh nhất chính là đại đương gia.
“Một người hai lượng bạc.” Vị nhị đương gia này cao giọng nói.
“Hai lượng bạc? Điều này không phải ăn thịt người sao.”
“Sao lại cao như vậy.”
“Không để chúng ta sống a.”
Đám tộc nhân Đằng gia trang hoàn toàn huyên náo, ngay Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm sắc mặt cũng đại biến, một người hai lượng bạc, tỷ lệ số tiền hàng năm này thực sự quá khoa trương. Cần biết, Bạch Mã bang cũng chỉ thu một người nửa lượng bạc.
“Nhị đương gia.” Đằng Thanh Sơn sắc mặt không quá dễ coi, “Một người hai lượng bạc, không phải quá cao sao?”
“Cao sao? Xung quanh Đằng gia trang ác ngươi nổi danh là thôn trang giàu có, một thôn trang như các ngươi hẳn phải có hơn hai ngàn người. Có điều, ta cũng chỉ dựa theo hai ngàn người mà tính. Một người hai lượng bạc, bảo các ngươi lấy ra bốn ngàn lượng bạc, chắc hẳn không phải chuyện khó chứ.” Nhị đương gia cười lạnh nói, “Lý trang kia cùng vài thôn trang nghèo khác, chúng ta đều thu hai lượng bạc một người, hôm nay ta cho tiểu huynh đệ ngươi thể diện, mới chỉ thu các ngươi hai lượng bạc một người thôi.”
Đằng Thanh Sơn rốt cuộc hiểu được tại sao Hắc Mộc trang lại cự tuyệt giao tiền gây nên việc tàn sát toàn trang.
Bởi vì Thiết Sơn bang này quá tham lam.
Phải biết rằng…
Nhà kho tông tộc Đằng gia trang, tiền dư có lẽ cũng chỉ khoảng hai vạn lượng. Đương nhiên còn có da tuyết điêu và da lang vương. Nhưng nếu không có Đằng Thanh Sơn thì cũng không có da tuyết điêu, da lang vương, thậm chí ngay cả khoản làm ăn của Dương Châu Diêm Thương có lẽ cũng sẽ bị nuốt trôi mất một vạn lượng bạc.
Điều kiện sinh hoạt tộc nhân Đằng gia trang không tệ nên bình thường tiêu hao lớn, khiến cho tiền dư trong tộc cũng không nhiều.
Một lần liền thu bốn ngàn lượng bạc, thu mấy năm Đằng gia trang sẽ phải thắt chặt dây lưng để tiết kiệm tiền. Sau này thịt cũng không dám ăn, thịt thú săn đều phải cầm đi bán, cũng không dám mua vải vóc may quần áo mới, phải tiết kiệm tiền mà.
“Nhị đươn gia.” Đằng Thanh Sơn cao giọng nói, “Ngài hẳn cũng biết, dân quê miền núi chúng ta một năm cũng chỉ kiếm được một ít bạc, một hộ gia đình một năm thu nhập cũng chỉ mười mấy lượng bạc đã rất tốt rồi. Nhưng ăn uống thường ngày, phải tốn một nửa. Mà một hộ gia đình bình thường có bốn năm miệng. Thiết Sơn bang ngài một người thu hai lượng bạc, vậy một hộ gia đình, ngài lại thu đến gần mười lượng bạc đó! Bạch Mã bang hàng năm lại thu tiền nữa, chúng ta còn dư lại bao nhiêu? Nhị đương gia, ngài bảo tộc nhân chúng ta làm sao mà sống?”
Đằng Thanh Sơn là thủ lĩnh đội thợ săn trong tộc, bổng lộc tông tộc cấp cho là mười lượng bạc, một năm chỉ có một trăm hai mươi lượng. Đây là cao nhất cả thôn trang. Thủ lĩnh đội thợ sơn, đại sư phụ thương pháp, đệ nhất thợ rèn là ba người có bổng lộc cao nhất.
Mà tráng hán bình thường trong tộc, bổng lộc hàng tháng cũng chỉ một lượng bạc, một năm mười hai lượng. Trong đám bình dân cũng coi là không tệ.
Mà trong một hộ gia đình, một tráng hán phải nuôi phu nhân, con cái, người già. Nữ nhân cày cấy, ngoại trừ cung ứng ăn mặc trong gia đình, cũng chỉ có thể được chia hai ba lượng bạc thôi. Một hộ gia đình, một năm thu nhập cũng không cao. Ngày trước…Chỉ cống nộp tiền cho Bạch Mã bang thì tộc nhân Đằng gia trang còn có thể sống tốt qua ngày.
Nhưng nếu cống nộp khoản tiền hàng năm kếch sù như vậy cho Thiết Sơn bang, vậy sau này, chuyện ăn uống quả thực cũng là vấn đề lớn.
“Đừng ở đây nói nhảm.” Nhị đương gia ngồi chễm chệ trên ngựa sắc mặt trầm xuống, “Lý trang kia, một người hai lượng cũng đều giao đủ, các ngươi lại giao không nổi sao?”
“Thanh Sơn.” Đằng Vân Long lay lay cánh tay Đằng Thanh Sơn, tới gần Đằng Thanh Sơn, thấp giọng nói : “Nhị đương gia này thực lực quá mạnh, một chùy liền đập nát đại môn thôn trang chúng ta, tuyệt đối có khí lực vạn cân, không dễ trêu chọc đâu. Bốn ngàn lượng bạc, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, trước tiên cứ giao ra đi. Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang khẳng định sẽ có một ngày quyết phân thắng bại.”
“Vị lão gia này nói rất đúng!” Nhị đương gia cười lớn nói, “Thiết Sơn bang chúng ta và Bạch Mã bang chắc chắn sẽ phân thắng bại, đến lúc đó, chờ khi Bạch Mã bang kia xong đời, Thiết Sơn bang chúng ta cũng sẽ hạ thấp tiền hàng năm, chúng ta cũng hiểu ‘tế thủy trường lưu’* mà.”
Đằng Vân Long biến sắc, ông hạ giọng, nguyên tưởng rằng nhị đương gia kia không nghe được, ai ngờ đối phương lại nghe thấy rõ ràng rành mạch.
“Chờ khi Bạch Mã bang xong đời mới hạ thấp tiền hàng năm?” Đáy lòng Thanh Sơn bốc lên lửa giận.
Hai đại bang phái muốn phân thắng bại, ai biết phải mất bao lâu? Lịch sử trước đây, bang phái cạnh tranh nhau vài chục năm cũng không phải chưa từng có.
“Nhị đương gia, lần này chúng ta có thể nhịn, có thể gom góp ra một khoản bạc như vậy, nhưng lần tới thôn trang chúng phải làm sao?” Nội kình trong cơ thể Thanh Sơn chậm rãi từ hai chân nhập vào đại địa, phóng về phía đám mã tặc.
Nhất thời, mặt đất rung động kịch liệt.
“Ầm ầm ầm ~~” Từ dưới chân Đằng Thanh Sơn, mặt đất rạn nứt, kéo dài về phía mã tặc khiến đám chiến mã sợ hãi nhảy chồm lên, “Luật luật ~~” Chiến mã nhảy loạn, không ít mã tặc bị ngã xuống ngựa. Đám mã tặc hoàn toàn hoảng loạn, mà sắc mặt nhị đương gia kia hơi biến sắc, thầm nhủ : “Tiểu tử này, nội kình thật mạnh.”
Những vết nứt ngoằn nghèo quanh co trên luyện võ trường hiện lên rất dữ tợn.
Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm nhị đương gia này, ánh mắt sắc bén, thanh âm trầm thấp : “Nhị đương gia, vẫn hi vọng ngươi có thể cho Đằng gia trang chúng ta một con đường sống!”
*tế thủy trường lưu : nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài ( ví với việc dùng ít thì lâu hết, sử dụng tiết kiệm thì không bao giờ thiếu )
Chương 34: Hai trăm lượng bạc
Dịch : Sessiromaru
Nguồn : TTV
Ánh mắt nhị đương gia trên Xích Hỏa Mã chợt lóe, đắn đo suy nghĩ : “Tiểu tử kêu Đằng Thanh Sơn này thực lực thật mạnh, hơn nữa trong khu vực Nghi Thành, dân phong cực kỳ dũng mãnh, nếu bức bách quá kịch liệt thì đám dân quê lỗ mãng này chỉ e thực sự có thể động thủ, ngày trước tàn sát Hắc Mộc trang đã khiến Thiết Sơn bang của ta chết nhiều huynh đệ. Nếu hôm nay phải động thủ...E rằng một ngàn huynh đệ ta dẫn tới hôm nay phải chết quá nửa!”
Tiếng tăm vũ dũng của Đằng gia trang vốn đã lưu truyền ra bên ngoài.
Hơn nữa hôm nay, nhị đương gia cũng phát hiện, Đằng gia trang không ngờ lại có nội kình cao thủ, điều này không thể không khiến hắn kiêng kị. Thôn trang có nội kình cao thủ, nếu thật sự chém giết thì một ngàn mã tặc của hắn, thắng cũng là thắng trong thê thảm. Cuộc chiến của Thiết Sơn bang và Bạch Mã bang lại sắp tới, nếu ở Đằng gia trang tổn thất số lượng lớn nhân mã thì quả thật không đáng.
o0o
Sau khi lời Đằng Thanh Sơn vừa dứt thì mặt đất liền rạn nứt. Trong đáy lòng không ít người Đằng gia trang đều mừng thầm, đồng thời nhìn tên thủ lĩnh mã tặc kia. Đám mã tặc của Thiết Sơn bang cũng ngó sang nhị đương gia của chúng, hiện tại mọi người đều chờ nhị đương gia lên tiếng!
“Ha ha...” Nhị đương gia cười ha hả, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đằng Thanh Sơn bên dưới, “Hảo thân thủ, chứng kiến thân thủ bậc này của tiểu huynh đệ, ta cũng ngứa ngáy vô cùng. Bằng không, chúng ta luận bàn một chút.”
“Luận bàn?”
Tộc nhân Đằng thị đều nhìn về phía Thanh Sơn.
“Thanh Sơn, đừng đi.” Đằng Vân Long hạ giọng nói, “Nhị đương gia này xông pha bên ngoài khẳng định có không ít thủ đoạn, hơn nữa nội kình cũng rất kinh nhân, một chùy đập nát đại môn Đằng gia trang chúng ta. Không dễ trêu chọc a. Nếu trong khi luận bàn hắn xuống tay độc ác thì... Thanh Sơn, ngươi vẫn còn trẻ a.”
Chẳng những Đằng Vân Long lo lắng mà Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cũng cực kỳ lo lắng cho con trai họ.
Từ bọn họ nhìn ra, nhị đương gia kia chính là một kẻ láu cá, rất nhiều tâm cơ. Con trai họ cũng vẫn chỉ xông xáo trong khu vực Nghi Thành, lại chỉ kiến thức qua vài vị nội gia cao thủ mà thôi.
“Phụ thân, nương, ngoại công, không sao. Nhị đương gia là tiền bối cao thủ nên sẽ không so đo với một tên tiểu tử như con đâu.” Đằng Thanh Sơn cười, cầm trường thương đi tới, chắp tay nói, “Nghe nói nhị đương gia vũ dũng hơn người, một chùy liền đập tan đại môn Đằng gia trang chúng ta, nên ta cũng ngứa ngáy vô cùng.”
“Ha ha, một hán tử thẳng thắn!”
Nhị đương gia cười lớn một tiếng, “Chỉ bằng việc ngươi đáp ứng luận bàn, chuyện hạ thấp tiền hàng năm cũng chỉ là một câu nói. Tới đây, tiểu huynh đệ, cẩn thận!”
Nói xong, nhị đương gia tay cầm hai quả Xích Đồng Chùy, lập tức từ trên ngựa nhảy xuống.
“Đều tránh ra cho ta.” Nhị đương gia hét to một tiếng.
Nhất thời đám mã tặc trên luyện võ trường lập tức nắm dây cương, giục chiến mã lui sang một bên, lộ ra một khoảng đất trống rộng chừng hai mươi trượng. Trung tâm khu đất trống chỉ có nhị đương gia tay cầm hai quả Xích Đồng Chùy cực lớn, nhị đương gia xuống ngựa, Đằng thị tộc nhân mới phát hiện, vóc người vị nhị đương gia này cực kỳ cường tráng, ánh mắt trời rọi xuống, cả người vị tráng hán đầu trọc này hệt như sắt nung, tay cầm Xích Đồng Chuy tựa như Ma Thần.
“Thanh Sơn, đừng lỗ mãng, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”
Đằng Vân Long nhìn đứa ngoại tôn này, có chút lo lắng, khẩn trương.
Đằng Thanh Sơn cười cười với thân nhân, sau đó cầm một thanh tấn thiết thương bước nhanh vào trung tâm khoảng đất trống trên luyện võ trường.
Nhị đương gia kia cường tráng như Ma Thần mà vóc người Đằng Thanh Sơn miễn cường cũng xem như khôi ngô, nhưng so bì với nhị đương gia, rõ ràng nhỏ bé hơn một bậc. Dù sao Đằng Thanh Sơn chỉ hơn bảy thước chút, nhưng nhị đương gia kia lại cao hơn Thanh Sơn nửa cái đầu, hông đều dày hơn một vòng.
Hai người đối chiến với nhau ở trung tâm mảnh đất trống.
“Mời.” Nhị đương gia chắp tay.
“Mời.” Đằng Thanh Sơn cũng chắp tay.
“Hãy cẩn thận.” Nhị đương gia nhấn chân một cái, cả người tựa như tên rời khỏi dây cung cấp tốc lao về phía Thanh Sơn, đồng thời tay phải cầm dây xích bắt đầu vũ động, trong đó một quả Xích Đồng Chuy hệt như Phong Hỏa Luân cấp tốc xoay tròn ngay trên đỉnh đầu nhị đương gia, trong nháy mắt khi tiếp cận Đằng Thanh Sơn thì nhị đương gia đột nhiên vung tay phải.
“Hô!”
Quả Xích Đồng Chùy quay tròn kia tựa như lưu quang thiểm điện, mang theo tiếng gió rít sắc bén đập về phía Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn vẫn luôn đứng thẳng đôi mắt chợt lóe hàn quang, tấn thiết thương trong tay phảng phất như một con giao long vẽ lên một vòng cung, cùng Xích Đồng Chùy kia khẽ chạm vào nhau, Xích Đồng Chùy lập tức thay đổi phương hướng, lệch sang một bên.
Giẫm đất!
Hô!
Cả người Đằng Thanh Sơn lao tới trước, tấn thiết thương trong tay phảng phất như một tia chớp màu đen, đâm thẳng lồng ngực nhị đương gia.
“Hảo thương pháp.” Nhị đương gia quát lớn một tiếng, dây xích sát kia xoay tròn, không ngờ lại quấn lấy trường thương của Thanh Sơn. Đồng thời cả người xông lên trước, một tay vung Xích Đồng Chùy đập về phía đầu Thanh Sơn.
“Hửm?”
Đằng Thanh Sơn cũng vì dây xích sắt quay tròn mà cảm thấy kinh ngạc, xoay nhìn thì đơn giản nhưng lại có thể không ảnh hưởng đến trụ hai quả Xích Đồng Chùy, còn làm mau lẹ đến như thế, không có mấy năm khổ công, cũng khó.
“Phá!” Đằng Thanh Sơn quát to một tiếng.
Trường thương trong tay đột nhiên rung mạnh, dắt theo xích sắt đập thẳng vào phần hông nhị đương gia, nện vị nhị đương gia kia không khỏi bay lên, xích sắt quấn chặt cũng buông lỏng, Đằng Thanh Sơn vội vàng thừa thế thu hồi trường thương, chân nhấn một cái, cả người bay lên, trực tiếp đâm một thương về phía nhị đương gia trên không trung.
“Oanh Sơn Chùy!” Khuôn mặt nhị đương gia đỏ bừng, đột ngột quát to một tiếng, Xích Đồng Chùy trên tay phải mang theo một âm hưởng cổ quái, hoa phá không khí, đập vào tấn thiết thương. Một chùy này đập xuống phảng phất như cự thạch vạn cân sụp xuống, khiến người ta cảm thấy vô phương phản kháng.
Đằng Thanh Sơn thân đang ở giữa không trung, trường thương trong tay như độc xà, đâm vào bên cạnh Xích Đồng Chùy, ‘choang’ một tiếng, thiết thương trong nháy mắt khi tiếp xúc thuận thế liền xoay --
‘Như Ảnh Tùy Hình’ thương pháp!
“Phốc!” Trường thương đâm thẳng vào ngực nhị đương gia.
Nhưng chẳng ai ngờ được, đồng thời lúc nhị đương gia nện một chùy thì Xích Đồng Chùy bên tay trái tương tự cũng nện xuống.
“Choang.” Chờ khi Đằng Thanh Sơn đẩy một chùy này ra, nhị đương gia ở giữa không trung trực tiếp lách người, tay phải thừa cơ tóm lấy cán thương của Thanh Sơn.
“Buông tay!” Nhị đương gia quát to một tiếng.
Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy một cỗ nội kình cường đại thông qua cán thương truyền tới, khí lực Đằng Thanh Sơn dùng trong tay đột nhiên bạo tăng, khí lực vạn cân liền rót lên cán thương, theo cán thương trực tiếp tác dụng lên tay nhị đương gia. Nhị đương gia kia chỉ cảm thấy tay phải đột nhiên đau nhói, kìm không nổi lập tức buông cán thương xuống, lập tức vận chuyển nội kình, cả người mau chóng rớt xuống.
Nhị đương gia tay trái cầm xích sắt kéo theo hai quả Xích Đồng Chùy, tay phải lại hơi phát run, đau nhức kịch liệt.
“Nắm cán thương của ta, thực là đi tìm chết.”Đáy lòng Thanh Sơn thầm nhủ, đạt đến mức ‘nhân thương hợp nhất’, trường thương đã chẳng khác nào chân tay Thanh Sơn, muốn khiến cho Đằng Thanh Sơn buông trường thương, chẳng phải như cắt tay chân hắn? Há lại dễ dàng như thế sao?
“Kẹt ~~” Nhị đương gia sắc mặt dữ tợn, hai tay đều cầm chuôi Xích Đồng Chùy, quát to một tiếng, cả người vũ động hai quả Xích Đồng Chụy trăm cân, trong nháy mắt xông đến trước người Thanh Sơn.
“Thập Bát Oanh Sơn Chùy!”
Tiếng quát vang lên giữa khoảng không luyện võ trường.
Chỉ thấy hai quả Xích Đồng Chùy đó, chùy này tiếp theo chùy kia, phảng phất như nước sông liên miên bất tuyệt, lực đạo chùy trước so với chùy sau càng mạnh hơn.
“Thanh Sơn!”
Tộc nhân Đằng gia trang và mã tặc đều trợn mắt há mồm, Xích Đồng Chùy kia tốc độ cực nhanh, bọn họ chỉ miễn cưỡng thấy được từng đường ảo ảnh. Chùy ảnh này vừa nhanh vừa mạnh, dày đặc, tựa như hồng thủy dâng trào vậy.
“Cheng!” “Cheng!” “Cheng!” “Cheng!”....
Tiếng va chạm dày đặc vang lên, dày đặc thương ảnh trường thương cùng với dày đặc chùy ảnh Xích Đồng Chùy khiến người ta vô phương thấy rõ.
“Bồng!”
Tiếng va chạm đột nhiên biến mất.
“Hô.” Cả người Đằng Thanh Sơn bị ném bay, theo một thế ‘Thiên Cân Trụy’ lập tức rớt xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng, chắp tay nói : “Nhị đương gia thực lực kinh người, ta cam bái hạ phong.”
Nhị đương gia kia khuôn mặt cũng đỏ bừng, sau khi thu hồi hai quả chùy, cẩn thận đánh giá Đằng Thanh Sơn một phen, sau đó cười ha ha nói : “Hảo, quả nhiên hảo thân thủ, trong khu vực Nghi Thành này có thể tiếp được ‘Thập Bát Oanh Sơn Chùy’ của ta mà không chết cũng không vượt quá mười người! Ngươi là một trong số đó. Ta, Vương Thiết Phong, nguyện kết giao bằng hữu với Đằng Thanh Sơn ngươi!”
“Đã là bằng hữu thì Vương Thiết Phong cũng cho ngươi thể diện, Đằng gia trang ngươi, một người dâng nộp một xâu tiền, chuyện này chỉ thế thôi.” Nhị đương gia hào sảng nói.
“Nhị đương gia quả nhiên hào sảng.” Đằng Thanh Sơn cũng cười nói.
“Ngoại công.” Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại.
Nghe thấy một người chỉ nộp một xâu tiền, tộc trưởng Đằng Vân Long lập tức cùng đám người xung quanh góp tiền, một người một xâu tiền, cả Đằng gia trang cộng lại cũng chỉ cần nộp hai trăm lượng bạc. Dù sao thì mười xâu tiền mới tính là một lượng bạc, tiền hàng năm so với Bạch Mã bang kia đều phải thấp hơn một khoảng lớn.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm lập tức tới đưa hai trăm lượng bạc.
“Thu lấy tiền hàng năm.” Nhị đương gia phân phó.
Lập tức có mã tặc tới thu hai trăm lượng bạc.
“Thanh Sơn huynh đệ, khi nào tới Thiết Sơn bang ta, chắc chắn sẽ có rượu thịt ngon chiêu đãi huynh đệ, hôm nay không nán lại thêm nữa, các huynh đệ, đi.” Nhị đương gia Vương Thiết Phong nhảy lên Xích Hỏa Mã, lập tức dẫn đầu kéo theo đám mã tặc hò hét nhau mà đi, nhanh chóng mất hút trong tầm mắt.
Trên con đường cách xa Đằng gia trang, đám mã tặc nườm nượp kéo nhau đi.
“Nhị đương gia.” Một thanh niên cưỡi Thanh Tông Mã vội nói, “Cứ như vậy buông tha cho tiểu tử đó?”
“Hừ.” Nhị đương gia hừ nhẹ một tiếng, trách mắng, “Người ta mới nhiêu tuổi đã lợi hại như thế, có thế dạy ra đệ tử lợi hại như vậy, ngươi nói xem, sư phụ hắn sẽ kém sao? Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, bây giờ là thời điểm mấu chốt cùng Bạch Mã bang tranh đấu, không thích hợp gây thù hằn.”
“Nhị đương gia nói rất đúng.” Thanh niên kia liên tục nịnh hót.
Bản thân nhị đương gia lại cúi đầu nhìn ngực mình, y phục nơi ngực có một lỗ thủng, nghĩ lại một màn lúc trước, nhị đương gai vẫn không khỏi sợ đến toát mồ hôi : “Đằng Thanh Sơn này tiếp ‘Thập Bát Oanh Sơn Chùy’ của ta, không ngờ còn có dư lực giết chết ta, hôm nay thực sự đã đi vòng trước mặt Diêm Vương lão gia a. Nếu tên Đằng Thanh Sơn nay không phải là bận tâm đến đại ca ta, còn có cả ba ngàn huynh đệ Thiết Sơn bang, ta hôm nay chỉ e thực sự xong đời rồi.” Một màn lúc trước quá nhanh, người ngoài nhìn không rõ nhưng bản thân nhị đương gia hoàn toàn biết.
Đằng Thanh Sơn thoạt nhìn thì sau cùng bị đánh bay, nói cam bái hạ phong.
Nhưng trên thực tế, Đằng Thanh Sơn từng một thương chạm y phục hắn nhưng lại rút thương về, chủ động bay lùi ra sau, giả bộ thua trận.
Một khắc này, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể giết hắn.
Nếu đối phương đã cho thể diện thì nhị đương gia cũng sẽ không không cho đối phương thể diện, mới thu mỗi người chỉ vẻn vẹn một xâu tiền. Hơn nữa, nếu thực sự chém giết...Cho dù tàn sát Đằng gia trang thì một ngàn nhân mã của hắn, chỉ e không còn bao nhiêu người có thể sống sót. Quan trọng nhất chính là, chính hắn cũng không sống được.
CC : Mọi người nói xem, Đằng Thanh Sơn giết nhị đương gia tốt hay là tạm thời không giết thì tốt?
Cửu Đỉnh Ký
Tác giả : Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chương 35 : Mai mối tới nhà
Dịch : tap_chung_quoc
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội-2T
Đằng gia trang mừng vui, mọi người trong trang trước tiên làm lại Đại môn mới, tiếp đó vào buổi chiều, mọi người bày tiệc rượu trên Luyện võ trường ăn mừng. Mấy ngày nay, Thiết Sơn bang đã kéo qua nhiều thôn trang thu tiền năm, mọi người trong Đằng gia trang đều lo lắng...
Thiết Sơn bang tới sẽ mang theo hậu quả đáng sợ gì.
Điều không biết khiến người ta sợ hãi nhất.
Nhưng kết quả hôm nay lại khiến mọi người đều vui mừng, dùng hai trăm lạng bạc để kết thúc chuyện này, toàn tộc không ai mất mạng, đó có phải là chuyện vui không?
"Ha ha... Thanh Sơn" Đằng Vân Long cầm chén rượu "Tim ta hôm nay đã nhảy lên tới cổ họng, nhưng mà quá tốt rồi. Hai trăm lượng bạc đã giải quyết xong. Không còn Thiết Sơn bang và Bạch Mã bang uy hiếp, họ Đằng ta ở Nghi Thành này có thể an ổn qua ngày"
Ở thời thế này, được giống như mọi ngươi trong Đằng gia trang, có thể ăn no mặc ấm đã là những ngày tươi đẹp.
"Hôm này đều là nhờ Thanh Sơn" Đằng Vĩnh Tương ở bên nâng chén "Thanh Sơn, lại, đại bá kính ngươi một chén, ngươi dù sao cũng cứu ta một mạng"
Đằng Thanh Sơn liền đứng dậy nâng chén.
Những chủ sự trong Đằng gia trang cùng ngồi với nhau chung một bàn. Rượu qua tam tuần, thức ăn qua năm món, Đằng Vân Long bèn mở miệng nói "Mọi người có nhìn ra một núi không dung hai hổ. Thiết Sơn bang và Bạch Mã bang khẳng định sẽ đấu tiếp, những ngày tiếp theo Nghi Thành chúng ta sẽ càng thêm loạn"
"Ừ" Đằng Vĩnh Phàm gật đầu "Thiết Sơn bang đã đi nhưng mọi người phải gia tăng tập luyện, hơn nữa còn phải tăng cường đề phòng"
"Ừ, Thanh Sơn, ngươi tốt nhất là ban ngày vào Đại Duyên sơn khổ luyện. Nếu khổ luyện thì đi lúc sáng sớm, tốt nhất là một hai canh giờ sau quay về. Hoặc là chiều tối hãy đi" Đằng Vân Long nói, Đằng Thanh Sơn cũng gật đầu "Biết rồi ngoại công"
Đằng Thanh Sơn biết cường đạo thổ phỉ muốn chạy tới Đằng gia trang phải mất ít nhất hai canh giờ.
Hơn nữa, cường đạo thổ phỉ phải quay về sao huyệt trước khi trời tối. Bởi vì đây là thời cổ đại, không có điện, một khi trời tối thì hoàn toàn tối đen, trừ phi vào ngày trăng tròn. Nếu không mấy trăm cho đến ngàn nhân mã đi trong đêm đen thật là tự chuốc khổ vào thân.
Cho nên Đằng Vân Long mới nói như vậy. Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng là đệ nhất cao thủ trong tộc.
Hôm nay nếu không có Đằng Thanh Sơn, Đằng gia trang có lẽ đã bị ép nộp vạn lượng bạc.
-------------
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tất cả đều như Đằng Vân Long dự liệu. Trong phạm vi Nghi Thành có hai đại bang phái là Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang sẽ không thể yên ổn. Nhiều lần giao phong, nhiều lần chém giết, Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang đều tổn thất rất lớn.
Bạch Mã bang có nhiều nhân thủ lại còn có nhiều tiền tài dự trữ. Mà ba vị đương gia của Thiết Sơn bang không ai không phải là cao thủ lợi hại.
Đại đương gia 'Vương Thiết Sơn", dưới thanh Khai Sơn đao có không biết bao nhiêu cao thủ bỏ mạng.
Nhị đương gia 'Vương Thiết Phong', có người nói hai thanh xích đồng chuy là do máu tươi nhuộm đỏ.
Tam đương gia 'Vương Thiết Hải', một thanh tinh thiết trường thương, càng được xưng là đệ nhất thương pháp cao thủ tại Nghi Thành.
Ba huynh đệ này biết rõ uy danh củ Bạch Mã bang Hồng tứ gia mà còn dám lập bang phái ở Nghi Thành, không có vài phần thủ đoạn, làm sao dám làm? Đặc biệt họ còn chiêu lãm vài nội kình võ giả từ khắp nơi. Tuy những nội kình võ giả này thật lực cũng chỉ bình bình nhưng đối phó với mã tặc đạo phỉ lại lợi hại vô cùng.
Thiết Sơn bang khí thế hung hãn, tàn nhẫn phi thường
Bạch Mã bang thì sao?
Hồng tứ gia đã quá bảy mươi, tuy là hậu thiên đỉnh phong nhưng dù sao cũng chưa bước vào tiên thiên, thân thể công năng tự nhiên giảm xuống, quyền phạ thiếu tráng (giỏi võ cũng phải sợ kẻ tuổi trẻ sức mạnh). Hồng tứ gia đấu với một trong ba huynh đệ họ Vương còn nắm chắc, nhưng đấu với cả ba thì không nổi.
Bạch Mã bang tuy cũng có ba vị đương gia nhưng hai vị kia, luận thực lực, kém xa Hồng tứ gia. Tuy cũng là nội kình cao thủ nhưng so với ba huynh đệ họ Vương hung danh cực lớn vẫn còn kém một chút.
Nhưng lạc đà có gầy vẫn to hơn ngựa. Tám ngàn hảo hán của Bạch Mã bang nào phải chuyện đùa?
Ngoài ra, Hồng tứ gia về già còn sinh được người con. Vị thiếu đương gia này năm nay hơn ba mươi tuổi, chính là lúc thân thể tráng kiện nhất, còn được xưng là đệ nhị cao thủ của Bạch Mã bang, chỉ dưới Hồng tứ gia.
-----------------
Hai đại bang phái chém giết nhiều năm, không cần nhắc tới. Những ngày này ở Đằng gia trang lại rất an ổn.
Chớp mắt đã qua hơn một năm, cách lễ cuối năm chỉ còn vài ngày.
Trong nhà Đằng Thanh Sơn.
"A Lan tỷ, Thanh Sơn nhà tỷ còn mấy ngày nữa là thành niên rồi. Hắn có thể kiếm vợ được rồi" một phụ nữ mỉm cười kéo tay Viên Lang "Đứa cháu gái Tiểu Viện nhà ta có thể nói là một bông hoa của Đại lý trang chúng ta. Năm nay mười lăm, thành niên chưa lâu, cùng Thanh Sơn nhà tỷ đúng là trời sinh một đôi"
Nam tử mười sáu thành niên, nữ tử mười bốn thành niên. Thông thường nam nhân thành niên là có thể tìm vợ được rồi.
"Con bé Tiểu Viện đó ta chưa gặp qua, tính tình thế nào?" Viên Lan có chút để ý.
"Còn phải nói, tỷ cứ hỏi thăm mọi người. Tiểu viện tuyệt đối là đứa ngoan biết giữ bổn phận, tương lai khẳng định hiếu kính cha mẹ chồng. Hơn nữa trong nhà có việc gì mà không biết làm?" Người phụ nữ kia liền nói.
Một cô nương xinh đẹp vẫn ngồi bên nghe, nhăn mũi nói "Nhị nương, anh ta tìm vợ không phải là ai cũng được. Ít nhất phải qua cửa của ta trước đã. Mấy ngày nay, những người đến nhà ta làm mối muốn đạp bằng bậc cửa luôn. Anh ta phải chọn cẩn thận"
"Đứa nhỏ Thanh Vũ này" phụ nữ kia bật cười "cũng phải, Thanh Sơn là hảo hán có tiếng ở Nghi Thành này, cô nương nhà nào mà chẳng muốn gả cho nam nhân như vậy"
"Đúng vậy" Thanh Vũ đắc ý ngếch đầu
"Nhưng phải nói hai năm nay, nam nhân ở Đằng gia trang chúng ta cứ có người nào thành niên là có không ít cô nương ngoài trang muốn lấy" phụ nữ kia cười ha hả "Nhị Oa ta làm mối không ít, càng không nói Thanh Sơn nhà tỷ. Dù sao Thanh Sơn cũng là đệ nhất hảo hán của Đằng gia trang chúng ta"
Bởi vì Bạch Mã trang, Thiết Sơn bang chém giết, đặc biệt là Thiết Sơn bang áp bức khiến cho nhiều thôn trang sinh hoạt khó khăn.
Tương phản, cuộc sống tốt đẹp của Đằng gia trang những năm qua càng hiện rõ hơn. Nhiều cô nương ở các thôn trang xung quanh đều muốn được gả tới Đằng gia trang.
Đến như Đằng Thanh Sơn là đệ nhất cao thủ của trang, thanh danh bên ngoài, cái gì mà vạn cân cự lực, mười tuổi giết bầy sói vân vân... các loại truyền truyền thuyết, khiến các cô nương ngoài trang muốn phát điên. Dù sao ở thời đại này, người ta bội phục nhất chính là những nam nhân vũ dũng.
Đột nhiên
Cửa sân kêu két một tiếng rồi mở ra, một thanh niên cầm thanh thương sắt bước vào.
"Ca" Thanh Vũ đứng dậy chạy tới.
"Thanh Sơn về rồi" người phụ nữ kia liền đứng lên nhiệt tình chào đón.
"Nhị nương" Đằng Thanh Sơn cũng mỉm cười "đã giữa trưa rồi, nhị nương ở đây ăn cơm luôn đi"
"Khỏi khỏi" người phụ nữ kia thấy đằng Thanh Sơn có chút gượng gạo liền cười nói "Cơm nhà ta cũng ngon lắm. Ta về trước. A Lan tỷ... chuyện ta nói với tỷ, tỷ phải xem xét kỹ nha, cháu gái Tiểu Viện nhà ta là cô nương tốt lắm đó, tuyệt đối không sai."
Viên Lan mỉm cười tiễn vị Nhị nương kia về.
"Lại đến làm mối" Đằng Thanh Sơn không biết làm sao đành cười.
"Ca, ta thấy ca hôm nay rất là cao hứng đó, có chuyện gì vui vậy?" Thanh Vũ ở cùng Đằng Thanh Sơn, là anh em ruột, rất dễ dàng phát hiện hôm nay Đằng Thanh Sơn tựa hồ đặc biệt cao hứng.
"Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được" Thanh Sơn cười nói.
"Đương nhiên, ca không nhìn coi ta là ai. Ta là muội muội của đệ nhất hảo hán của Đằng gia trang đó nha" Đằng Thanh Vũ cười giỡn.
"Ừ, là chuyện vui, nhưng nói ngươi cũng không hiểu đâu. A, cha về rồi, chuẩn bị ăn cơm trưa thôi" Tâm tình Đằng Thanh Sơn hôm nay rất tốt, bắt đầu từ hai năm trước, sáng sớm mỗi ngày lúc trời vẫn còn tối Đằng Thanh Sơn đã vào núi khổ luyện, nâng cự thạch chạy trong đại sơn.
Tập một canh giờ rưỡi mới quay về ăn cơm sáng.
Ban ngày Đằng Thanh Sơn ở lại trong tộc, hoặc là luyện tập Hình Ý quyền hoặc là luyện tập thương pháp.
Đến hôm nay, rốt cuộc hắn đội phá cánh cửa cuối cùng.
"Không nghĩ tới thân thể tố chất càng mạnh, càng khó đả thông kinh mạch. Nhưng rốt cuộc cũng đã đả thông kinh mạch cuối cùng... từ hôm nay trở đi, toàn thân kinh mạch của ta hoàn toàn thông suốt" Đằng Thanh Sơn trong lòng sướng khoái, tập luyện gần hai năm, thật lực của Đằng Thanh Sơn so với hai năm trước mạnh hơn một bậc.
Các phương diện tố chất toàn thân đều được nâng cao. Đương nhiên mức độ nâng cao không tăng được nhiều như mức tăng của bốn năm theo tối cường kế hoạch.
"Hiện tại thực lực của ta so với hai năm trước đã đề cao ba thành (30%). Nhưng ai mà tin được, vẫn không có cách nào xuống được đến đáy của Bích Hàn đàm" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ "Hôm nay cuối cùng kinh mạch hoàn toàn thông sướng, từ ngay mai ta bắt đầu tu tập tuyệt kĩ 'Hồ hình thông thần thuật' của Hình Ý quyền! Đợi thực lực lại đề cao một khoảng lớn nữa, lại đi thám thính Bích Hàn đàm"
"Thanh Sơn" Đằng Vĩnh Phàm cũng ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm trưa "Ta mới nhìn thấy Nhị nương trên đường"
"Phàm ca, ca cũng thấy?" Viên Lan đặt chén cơm xuống bàn cười nói "Nhị nương đến làm mối cho đứa cháu gái. Thanh Sơn nhà chúng ta còn vài ngày nữa là thành niên nên có nhiều cô nương muốn gả cho hắn. Người nào cũng xinh đẹp như hoa cả"
"Thanh Sơn, ngươi thấy thế nào? Định bao giờ thành thân?" Đằng Vĩnh Phàm vừa cầm đũa lên vừa hỏi.
Tập 2: Bích Hàn Đầm
Chương 36: Cách nghĩ của Đằng Thanh Sơn
Người dịch: Sessiromaru
Nguồn: TTV
“Thành thân?”
Đằng Thanh Sơn vội nói, “Phụ thân, nương, hiện giờ bàn chuyện này thực quá sớm. Con tạm thời cũng chưa muốn thành thân.”
“Những lời này là sao.” Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày, buông đũa khiển trách, “Thanh Sơn, ‘bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’* ! Thành thân hay không thành thân, không phải chuyện con muốn hay không muốn, đây là chuyện con bắt buộc phải thực hiện! Con không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho ta và nương của con. Chúng ta đang chờ ôm cháu đó.”
Thanh Vũ ở một bên che miệng cười trộm.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn phát khổ.
Tư tưởng hiện đại cùng cổ đại hoàn toàn bất đồng, xã hội hiện đại mọi người đối với con cháu đều rất coi trọng, càng đừng nói chi xã hội cổ đại này, đó chính là truyền thừa hương hỏa cả gia đình, so với mạng đều trọng yếu hơn! Nếu Đằng Thanh Sơn dám nói cả đời không muốn thành thân, chỉ sợ Đằng Vĩnh Phàm cha hắn sẽ ghét bỏ đứa con trai này, cũng sẽ tức giận đến mức cầm thương đập hắn.
“Phàm ca, Thanh Sơn qua mấy ngày nữa cũng vừa mới trưởng thành, huynh sốt ruột gì chứ?” Mẫu thân Viên Lan bên cạnh vội lay Đằng Vĩnh Phàm, “Huynh năm đó cũng không phải hai mươi tám tuổi mới có con sao?”
“Chính vì huynh chậm trễ nên Thanh Sơn nó mới phải sớm.” Đằng Vĩnh Phàm có chút tức giận, khó bình tĩnh lại, “Sớm kết hôn thì sẽ sớm có hài tử !”
Hai mươi tám tuổi có con, thuần túy xem như sinh muộn.
Giống như đại bá Đằng Vĩnh Tương, chỉ vẻn vẹn lớn hơn Đằng Vĩnh Phàm hai tuổi nhưng con trai Đằng Vĩnh Tương là ‘Đằng Thanh Hạo’ năm nay đã hai mươi bảy, qua lễ mừng năm mới cũng đã hai mươi tám, đủ lớn hơn Thanh Sơn cả giáp rồi. Ngay cả con cái cũng có ba đứa, Đằng Vĩnh Phàm này làm sao có thể không sốt ruột chứ?
Dù sao chính hắn cũng đã muộn, đương nhiên muốn con mình sớm một chút.
“Phụ thân, thành thân không phải chuyện một sớm một chiều. Đằng Thanh Sơn vội vàng giải thích, “Con cũng không phải nói không cưới, chỉ là chưa vội cưới.”
Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này.
Mấy năm ở Đằng gia trang, bị tình thân sâu đậm vây quanh, Đằng Thanh Sơn sớm đã không phải tên sát thủ lãnh khốc như kiếp trước nữa. Hắn cũng không muốn vì chuyện kiếp trước mà kiếp này độc thân cả đời. Cho dù là nghĩ cho cha mẹ, tương lai cũng bắt buộc phải cưới một nàng dâu… Chỉ là Đằng Thanh Sơn chung quy không thể tùy tiện kiếm một nàng dâu trông xinh đẹp thuận mắt là lập tức cưới được. Chuyện này, rất không khả thi.
“Phụ thân, nàng dâu này, con phải tìm một người vừa ý cơ.” Đằng Thanh Sơn cười đùa nói.
“Uhm.” Đằng Vĩnh Phàm lúc này mới hơi thoải mái.
“Thanh Sơn, ngươi tương lai chuẩn bị lấy mấy nàng dâu hả?” Đằng Vĩnh Phàm còn nói thêm.
“Phụt.” Thanh Vũ đang ăn cơm cũng phun cả cơm ra, trợn mắt liếc cha nàng, bất mãn nói, “Phụ thân, cha không thấy đám thúc bá, đa số không phải chỉ lấy một người sao. Cha sao lại nêu ra vấn đề này?”
Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.
“Đứa nhỏ này, biết gì hả.” Đằng Vĩnh Phàm hung dữ nói, “Con xem ngoại công con, có ba người vợ. Tam thúc con ở đầu tây cũng có hai người vợ. Nam nhân càng có bản lãnh thì phải cưới thêm mấy người vợ! Con vào trong thành xem xem, những đại thương nhân, mỗi kẻ đó không phải hàng tá vợ sao.”
Đằng Thanh Sơn ôm đầu.
Đau đầu a!
Nếu như mất ký ức kiếp trước thì cũng đã quen rồi. Nhưng Đằng Thanh Sơn thực sự rất không quen.
Đám thương nhân đó, Đằng Thanh Sơn cũng biết. Chánh thê, bình thê, còn có cả một đống tiểu thiếp, con cái cũng là hàng tá. Mà trong bình dân, bởi vì rất nhiều người tự mình cũng nuôi không xong, đương nhiên cũng chỉ cưới một người vợ thôi. Có chút bản lãnh, cưới hai ba người cũng là bình thường.
“Phàm ca, huynh sao không lấy thêm một người a?” Mẫu thân Viên Lan ở bên cạnh lườm Đằng Vĩnh Phàm.
Đằng Vĩnh Phàm cười : “A Lan, huynh có muội là được rồi mà.” Nói xong liền kéo tay Viên Lan, “Nhưng Thanh Sơn nó thực sự lợi hại hơn huynh, nên lấy thêm vài người nữa. Nam nhân lợi hại, thứ nhất là xem có bao nhiêu vũ dũng, thứ hai chính là xem con cái có nhiều hay ít! Con cái càng nhiều, tương lai cũng dễ truyền thừa gia nghiệp hơn mà.”
“Phụ thân!” Đằng Thanh Sơn lưỡng lự nhưng vẫn quyết định trước tiên nói thẳng chuyện này.
“Không phải, con có một chuyện bắt buộc phải nói.” Đằng Thanh Sơn có chút trịnh trọng.
“Nói đi.” Đằng Vĩnh Phàm cũng cẩn thận nghe.
“Phụ thân, hai năm trước con và nhị đương gia Thiết Sơn bang giao thủ, mọi người đã biết con có khí lực vạn cân. Mà hiện tại so với lúc trước, thực lực con vẫn đề thăng. Dựa theo cách nói ở bên ngoài, con hẳn được coi là nhất lưu võ giả.” Đằng Thanh Sơn nói.
“Uhm.” Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cẩn thận nghe con trai giảng giải.
Đằng Thanh Sơn nói : “Con cảm thấy Bạch Mã bang và Thiết Sơn bang tranh đấu càng ngày càng mãnh liệt, có lẽ cũng sắp có kết quả rồi. Con nghĩ… Chờ khi hai bang phái này phân thắng bại, Nghi Thành yên ổn xuống, Đằng gia trang khôi phục yên tĩnh. Con muốn rời khỏi Đằng gia trang, gia nhập Quy Nguyên Tông!”
“Rời khỏi Đằng gia trang?” Thanh Vũ ở bên kinh hô một tiếng.
Nhưng ngược lại, phu phụ Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan lại không kinh ngạc chút nào, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc Đằng Thanh Sơn vừa xuất sinh trên thế giới này, lập tức đã có ý nghĩ xông pha thiên hạ, kiến thức qua thiên hạ cao thủ, nếu không hắn mỗi ngày khổ tu không hề gián đoạn, tới cùng vì cái gì chứ? Bảo hắn cả đời này co đầu rụt cổ ở mảnh đất Đằng gia trang này, Đằng Thanh Sơn chỉ e chịu không nổi.
“Thanh Sơn.” Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Thanh Sơn, “Thực ra ta cùng nương con sớm đã nghĩ đến có một ngày con sẽ nhắc tới chuyện này.”
“Năm đó con sáu tuổi.” Đằng Vĩnh Phàm cười nói, “Lúc ấy ngoại công con vốn chủ trương tận lực cho con gia nhập Quy Nguyên Tông. Thậm chí còn bức bách con, nhốt con vào phòng chứa củi. Chỉ có điều lúc ấy con không muốn rời đi.... Thực ra ta và nương của con vẫn luôn suy nghĩ, một đứa con thiên tài, thôn trang chúng ta sẽ không giữ con được bao lâu.”
Viên Lan bên cạnh cũng cười nói : “Thanh Sơn, nương rất cao hứng, nam nhân chí tại bốn phương, hảo hán nổi danh ở Nghi Thành, có người nào không phải xông pha trong thiên hạ, lập lên uy danh?”
“Nương.” Đằng Thanh Sơn lại phát hiện, đôi mắt mẫu thân mình đã đỏ lên.
“Thanh Sơn, với thực lực của con gia nhập Thanh Hồ Đảo đó cũng là việc cực kỳ dễ dàng. Con cũng nên biết, Thanh Hồ Đảo là một trong Cửu Châu bát đại tông phái. So với Quy Nguyên Tông còn mạnh hơn a.” Đằng Vĩnh Phàm nói.
Đích xác, thiên hạ Cửu Châu, trong đó Dương Châu đệ nhất tông phái ‘Thanh Hồ Đảo’ chính là một trong Cửu Châu bát đại tông phái.
Mà Quy Nguyên Tông, mặc dù tại Dương Châu cùng ‘Thiết Y Môn” cũng được xưng là đệ nhị, nhưng trên Cửu Châu đại địa, bài danh phải đứng trên mười.
“Phụ thân.” Đằng Thanh Sơn cười nói, “Dù sao Quy Nguyên Tông cũng khống chế quận Giang Trữ của chúng ta, sau khi con gia nhập Quy Nguyên Tông thì vẫn ở trong khu vực quận Giang Trưc. Hơn nữa sau này con cũng có thể thường xuyên về nhà thăm cha mẹ! Với thực lực nhất lưu võ giả của con, gia nhập Quy Nguyên Tông, chắc hẳn ra ngoài cũng không khó. Đến lúc ấy cũng có thể trợ giúp Đằng gia trang chúng ta.”
Đôi mắt Đằng Vĩnh Phàm sáng lên, vỗ lên bả vai Đằng Thanh Sơn : “Không hổ là con trai ngoan của Đằng Vĩnh Phàm ta!”
“Đúng, Thanh Sơn, sau này một năm về thăm nương một lần thì nương đã rất vui rồi.” Khóe mắt Viên Lan phớt hồng, “Những lúc khác, con hãy dốc sức khổ luyện, chuyện của con càng trọng yếu hơn.”
“Phụ thân, nương, con bây giờ không phải còn chưa đi sao? Chưa chờ đến khi cục diện hỗn loạn ở Nghi Thành yên ổn lại, con cũng chẳng cách nào an tâm tới Quy Nguyên Tông.” Đằng Thanh Sơn nói.
“Ừ.” Đằng Vĩnh Phàm gật đầu, lập tức nhìn về phía thê tử của mình, “A Lan, Thanh Sơn đã quyết định tương lai phải đến Quy Nguyên Tông. Vậy…Vậy những bà mối kia, nàng đừng đáp ứng. Con trai chúng ta, thành tựu trong tương lai, ba vị đương gia Thiết Sơn bang và Hồng tứ gia của Bạch Mã bang còn xa mới có thể so bì. Nàng dâu sau này cũng phải là tiểu thư danh gia vọng tộc biết cầm kỳ thi họa a.”
Đằng Thanh Sơn không nhịn được cười.
Hắn hiểu rõ cách nghĩ mọi người trong Đằng gia trang, có thể lấy tiểu thư danh gia vọng tộc biết cầm kỳ thi họa, từ mắt bọn họ xem ra thì đó là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
o0o
Tin tức Đằng Thanh Sơn chuẩn bị sắp rời khỏi Đằng gia trang cũng không hề truyền ra ngoài, chỉ có tộc trưởng cùng ít người biết. Mọi người đều rất tán thành quyết định này của Thanh Sơn.
Nam nhi chí tại bốn phương!
Người có bản lãnh mới có thể ra ngoài xông pha.
Đồng thời cũng vì Đằng Thanh Sơn không gia nhập Thanh Hồ Đảo, ngược lại muốn gia nhập Quy Nguyên Tông mà cảm thấy cao hứng. Một khi Đằng Thanh Sơn lãnh chức cao trong Quy Nguyên Tông, vậy Đằng gia trang liền có thể được nhờ cậy rồi.
o0o
Mấy ngày sau, ngày ba mươi tháng chạp, cũng chính là ngày lễ mừng năm mới.
Hôm nay, Đằng gia trang rất náo nhiệt, toàn bộ mọi người của thôn trang đều cùng nhau tụ tập ăn uống, rất vui vẻ. Mà vào buổi tối, Đằng gia trang có một nhóm thanh niên cũng chính thức trưởng thành. Trong đó bao gồm cả Đằng Thanh Sơn.
Buổi tối, xung quanh luyện võ trường đang đốt lửa, rất nhiều tộc nhân đều vây quanh từng chiếc bàn ăn uống.
“Thanh Sơn! Chúc mừng ngươi trưởng thành, sau này đã có thể lấy vợ, sinh con rồi, ha ha…Tới đây, huynh đệ chúng ta cạn một chén.” Đằng Thanh Hạo nâng bát đi tới, Đằng Thanh Sơn cũng cười cười rồi nâng bát : “Nào, cạn!” Hai người chạm bát, sau đó ngẩng đầu, một hơi liền uống sạch sành sanh.
“Các vị huynh đệ.” Hán tử cường tráng mặc áo da màu đen liếc qua đám người Thanh Sơn, cười nói : “Ta phải nói với mọi người một chuyện.”
“Thanh Hổ, có chuyện vui gì vậy?” Từng thanh niên Đằng thị nhất tộc đều nhìn vào Thanh Hổ.
Đằng Thanh Hổ cười nói : “Nếu không có gì bất ngờ, sang năm ta sẽ thành thân.”
“Tiểu tử Thanh Hổ ngươi, sớm đã giục ngươi rồi, tiểu tử ngươi rốt cục đã sắp thành thân.” Đằng Thanh Hạo không nhịn được cười mắng, dù sao Đằng Thanh Hổ qua lễ mừng năm mới đã đủ hai mươi hai tuổi. Nam nhân hai mươi hai tuổi, tại Đằng gia trang gần như đều đã thành thân.
“Biểu ca.”
Đằng Thanh Sơn tóm lấy cánh tay Đằng Thanh Hổ, kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói, “Biểu ca, huynh sao lại nghĩ vậy? Huynh không phải nói chờ khi cục diện hỗn loạn ở Nghi Thành yên ổn, chuẩn bị cùng đệ tới Quy Nguyên Tông sao? Sao trong chớp mắt lại thành thân?”
“Thanh Sơn.” Đằng Thanh Hổ cười nói, “Đại trượng phu đương nhiên phải ra ngoài lăn lộn. Có điều, lấy vợ rồi gia nhập Quy Nguyên Tông cũng không sao mà. Dù sao đến lúc đó, chờ khi ta đứng vững ở Quy Nguyên Tông mới tiếp nhận người vợ này! Lúc trước chưa thành thân đó là vì chưa tìm được đối tượng vừa ý, mà người này… Thanh Sơn, chị dâu ngươi, ta thực sự vừa nhìn đã thích.”
CC : Mềnh đang suy nghĩ, có nên hưởng ứng lời lão cha Đằng Vĩnh Phàm hay không, để Đằng Thanh Sơn lấy mấy người vợ… Uhm, đây là một vấn đề nan giải a.
* Trích một câu của Mạnh Tử : ‘bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại’ : người thời xưa cho rằng không sinh con cháu đời sau là chuyện bất hiếu nhất.
Dịch: Tiền Như Mạng+Tap_chung_quoc
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
"Có thể lọt vào mắt biểu ca, xem ra chị dâu thật không tệ. Nào, biểu ca, vì ngươi sắp thành thân, ta kính ngươi" Đằng Thanh Sơn vì biểu ca mình tìm được người vợ để thương yêu mà cảm thấy vui mừng.
"Ha ha, cạn chén"
Hai người cụng chén uống cạn.
"Nhưng mà Thanh Sơn, qua năm mới cha ta mới đi dạm hỏi, còn như thành thân, đến lúc đó cha ta mới cùng nhà người ta định ngày. Cho nên có lẽ còn vài tháng nữa"
"Ngươi còn để ý mấy tháng? Nhưng biểu ca, Hổ quyền mỗi ngày ngươi đều phải nghiêm chỉnh tập luyện. Đó là bản lãnh để sau này đến Quy Nguyên tông thể hiện mình" Đằng Thanh Sơn liền đề tỉnh.
"Ta biết rồi" Đằng Thanh Hổ cười.
Ngày cuối năm này, mọi nam nhân trong Đằng gia uống rất vui vẻ. Bởi vì trong tộc có vài chục cường giả luyện ra nội kình khiến cho Đằng gia trang mấy năm nay thanh danh ngày càng lớn. Những thôn trang xung quanh như Lý gia trang, Vương gia trang đều không dám tranh đấu với Đằng gia trang nữa.
-----------------
Qua năm mới mấy ngày, mọi người trong tộc còn quây quần với nhau hưởng thụ lễ mừng.
Trong nhà Đằng Thanh Sơn, Viên Lan và Thanh Vũ đều đã ra ngoài nên chỉ còn lại một mình Đằng Thanh Sơn
"Két" Cửa sân chốt lại
Đằng Thanh Sơn tự cười than "Mấy ngày trước là vì cuối năm, chuẩn bị đủ mọi loại việc. Hiện tại khỏe rồi, coi như thoải mái, có thể chính thức bắt đầu tu luyện 'Hổ hình thông thần thuật'" Mấy ngày trước, đầu tiên là nộp tiền năm cho Bạch Mã bang, Thiết Sơn bang; sau là mua hàng hóa các loại.
Đằng Thanh Sơn vì là đệ nhất cao thủ trong tộc, có nhiều việc hắn phải xuất mã, đợi qua năm mới hắn mới hoàn toàn thỏa mái.
"Cơ Tế Khả tổ sư sáng tạo ra 'Hổ hình thông thần thuật này' trở thành Hình ý quyền chí cao tuyệt kỹ của ta. Lúc ở tiền thế thiên địa linh khí loãng vô cùng, ta tu luyện không đủ một tháng mà thân thể tố chất toàn bộ đề cao gấp đôi. Kiếp này, thiên địa linh khí tràn ngập, không biết có thể đề cao bao nhiêu~"
Cả người Đằng Thanh Sơn nằm xuống duỗi thẳng ra.
"Bồng"
Song thủ thanh hổ trảo, chụp xuống đất. Nhìn qua như cả người nằm trên mặt đất nhưng thực tế chỉ có hai tay hai chân nâng đỡ cho cả thân thể.
"Hô" "hấp"
Phối hợp hô hấp thổ nạp, sống lưng của Đằng Thanh Sơn như một con rồng lúc nổi lên, lúc ẩn xuống, áp lực chịu trên mười ngón tay xuyên qua tùng khớp xương, nhanh chóng truyền tới khớp nối với xương sống ở bả vai. Áp lực ở hai chân cũng đồng dạng truyền qua các khớp xương đến vị trí xương sống
Lực lượng lúc thì từ mười ngón tay truyền tới hai chân, lúc thì từ hai chân truyền tới mười ngón tay.
Xương sống chính là trụ cột của toàn thân
Hô hấp thổ nạp, kéo theo lục phủ ngũ tạng nhuyễn động theo. Nội kình vận chuyển chính là thúc đẩy loại vận động này, thậm chí cũng gia tăng áp lực, kích thích lên khớp xương! Mỗi lần hô hấp, mỗi lần vận chuyển nội kình, mỗi lần truyền đi kình lực đều hoàn mỹ vô khuyết. Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng đã có kinh nghiệm từ trước.
"Hô, hô~~"
Khớp xương toàn thân truyền đi những rung động, phát ra tiếng rền trầm trầm, tựa như lão hổ đang nằm đó ngủ.
Ngứa!
Xương cốt khắp nơi trong cơ thể đều ngứa ngáy.
Nhức!
Bắp thịt mỗi nơi dần dần đau nhức
Khoai khoái
Từ trong ra ngoài, lục phủ ngũ tạng, khí huyết lưu động, gân cốt, cơ bắp, làn da đều đang phát sinh biến hóa cực kỳ nhỏ.
Tế bào gân cốt, các sợi cơ đều trong tình trạng biến hóa kịch liệt này, hấp thu từng chút nội kình cực nhỏ. Nhưng khắp nơi trong thân thể cùng hấp thu chút nội kình cực nhỏ này, lúc toàn thân cùng hấp thu, tụ tập lại, mỗi một khắc, toàn thân tiêu hao nội kình là một con số kinh nhân.
"Xuy, xuy~~"
Chỉ trong chốc lát, mồ hôi ngoài da Đằng Thanh Sơn bốc hơi như một lớp khói mỏng. Thanh âm của gân cốt toàn thân Đằng Thanh Sơn càng thêm trầm thấp.
"Bất khả tư nghị" Đằng Thanh Sơn cảm giác rất rõ sự biến hóa cực nhanh của cơ thể, kinh thán không thôi "thân thể tố chất của ta so với thời kì đỉnh cao ở tiền thế phải mạnh hơn từ vài chục đến trăm lần. Thời gian mỗi lần thi triển đầy đủ một bộ 'Hổ hình thông thần thuật' ngắn hơn nhiều. Không nghĩ tới thời gian rút ngắn, mà hiệu quả lại tốt như vậy!"
Lúc ở tiền thế, Đằng Thanh Sơn ở thời kì đỉnh cao có thể nâng vạn cân.
Nên biết rằng, cực hạn của một người, khi có thể nâng vạn cân, để cho hắn nâng thêm ngàn cân nữa thật khó như lên trời. Cực hạn càng lên cao càng khó.
Đằng Thanh Sơn bây giờ, sức nâng cực hạn đã vượt qua mười vạn cân. Thực lực so với tiền thế đương nhiên phải vượt qua mấy chục cho đến trăm lần. Một quyền đơn giản của ngày hôm nay có thể đánh chết bất kỳ tông sư nào ở tiền thế. Đó chính là biểu hiện của lực lượng mạnh đến mức tận cùng mà thân thể gân cốt cường đến mức bất khả tư nghị.
Lúc thi triển 'Hổ hình thông thần thuật' gân cốt, hô hấp, không chế nội phủ... càng thêm nhanh chóng.
Mỗi một lần thi triển quá trình trui luyện thân thể, thời gian tiêu hao ngắn hơn nhiều.
Giống như đi bộ, đi từ từ được một vạn mét có nhiều người kiên trì được. Nhưng bảo hắn lấy tốc độ nhanh nhất khi chạy 100 mét để chạy hết 1 vạn mét, chỉ sợ chưa được bao lâu chân đã đau nhức mà vô lực ngã xuống.
Đằng Thanh Sơn ở tiền thế thi triển 'Hổ hình thông thần thuật cần rất lâu để quá trình trui luyện thân thể mới tiến hành xong một vòng. Còn hiện tại, tốc độ không chỉ nhanh hơn mười lần, loại tốc độ cực nhanh này, lần đầu tiên khiến cho thân thể cường hãn của Đằng Thanh Sơn cảm thấy áp lực, xương cốt ngứa ngáy, bắp thịt đau nhức...
Trong loại biến hóa này, thân thể tiêu hao năng lượng rất nhanh, cũng chính là hấp thu nội kình!
"Không hổ là tuyệt kỹ chí cao của Nội gia quyền! Là tuyệt kỹ chỉ khi toàn thân kinh mạch toàn bộ thông suốt mới có thể tu tập. Thật bất khả tư nghị" Cho dù tiền thế đã cảm thụ qua hiệu quả của Hổ hình thông thần thuật nhưng lúc này Đằng Thanh Sơn vẫn như trước kinh thán không thôi "Nội kình tiêu hao kinh nhân, may mà là ở thời đại này thiên địa linh khí dồi dào, nội kình trong cơ thể ta mới có nhiều"
Loại tốc độ tiến bộ này so với lúc phát dục, giai đoạn huấn luyện tốt nhất, còn kinh người hơn.
Nhưng điều kiện thi triển Hổ hình thông thần thuật quá hà khắc.
Ở Cửu châu hiện này, những người khổ luyện nội kình bí tịch có thể đả thông kì kinh bát mạch, toàn bộ kinh mạch chủ yếu của mười hai chính kinh chỉ đếm được trên đầu ngón tay chứ không cần nói đến đả thông rất nhiều kinh mạch phụ cực nhỏ của toàn thân. Những kinh mạch phụ này, thông thường lúc người ta bắt đầu luyện nội kình chỉ sợ đã hoàn toàn bịt kín, cả đời sợ rằng rất khó đả thông.
Đó chính là phương pháp tu luyện khác nhau sinh ra hiệu quả khác nhau.
Tu luyện nội kình bí tịch, nội kình trong cơ thể gia tăng rất nhanh, nhưng đả thông kinh mạch lại rất khó.
Còn tu luyện nội gia quyền yêu cầu tư chất cực cao, nội kình gia tăng rất chậm, chỗ tốt duy nhất --đả thông kinh mạch dễ dàng hơn nhiều.
----------------
Hổ Hình Thông Thần!
Không hổ được gọi là Thông Thần, mỗi khi luyện nó, Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đắm chìm trong lại cảm giác mĩ diệu thực lực tăng lên cực nhanh. Cả một tháng sau đó, Đằng Thanh Sơn mỗi ngày tuyệt đại đa số đều là tập luyện 'Hổ hình thông thần thuật'.Thân thể tố chất không ngừng đề cao với tốc độ kinh nhân.
Trong sân
Đằng Thanh Sơn như lão hổ nằm trên mặt đất, toàn thân hơi nước bốc lên, đợi đến khi đứng dậy hơi nước mới tiêu tán đi.
"Hổ hình thông thần thuật đối với từng phần nhỏ trong cơ thể kích thích quá kịch liệt, tiêu hao quá nhiều nước trong người. Mỗi lần luyện tập đều phải uống nhiều nước" Đằng Thanh Sơn đến bên vại nước, một hơi uống hết mấy gáo nước, lúc nào cả người mới cảm thấy thoải mái.
Trải qua tập luyện lâu như vậy, Đằng Thanh Sơn cũng hiểu nguyên lý của Hổ hình thông thần thuật.
"Nếu như nói nâng tạ đá, lăn thiết cầu các loại đều là huấn luyện gân cốt, co bắp ở khía cạnh vĩ mô" Đằng Thanh Sơn thầm nhủ "vậy 'Hổ hình thông thần thuật' chính là huấn luyện vi mô! Nhìn nằm trên mặt đất không có bao nhiêu biến hóa nhưng thực tế là dùng nội kình, hô hấp, kình lực để kích thích tạng phủ, sợi cơ, tế bào xương khiến nó được nâng cao. Xã hội hiện đại ở tiền thế, nghe nói vài vận động viên chạy tốc độ dùng những kỹ thuật điện từ kích thích cơ bắp sinh trưởng. Có điều các nhà khoa học dùng điện từ kích thích, hiệu quả còn lâu mới được như 'Hổ hình thông thần thuật của ta'"
Kỹ thuật dùng điện từ kích thích cơ thể ở tiền thế còn ở giai đoạn nghiên cứu ban đầu, chỉ có tác dụng điều tiết thả lỏng cơ thể, còn tác dụng nâng cao cơ bắp cực kỳ thấp.
Ngoài ra, giá của những thiết bị này cực kỳ cao.
"Nhưng cùng một loại kích thích, làm thường xuyên hiệu quả sẽ càng thấp... đến một mức độ nào đó, loại kích thích này sẽ không còn bất kỳ tác dụng nào" Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điều này, cũng giống như uống rượu, lần đầu uống dễ say nhất, mà cũng dễ tăng tửu lượng, càng về sau tửu lượng càng lớn.
Nhưng đến một mức nhất định, tửu lượng đạt đến cực hạn. Thậm chí cùng với tuổi già, tửu lượng sẽ hạ xuống.
Cùng một đạo lý, 'Hổ hình thông thần thuật có thể khiến thân thể tố chất của Đằng Thanh Sơn nhanh chóng đề cao, đạt tới một độ cao mới. Nhưng khi đạt tới độ cao này, sau đó không thể lại dựa vào Hổ hình thông thần thuật để tăng lên. Thậm chí đến khi thân thể già yếu, tố chất thân thể sẽ hạ xuống.
"Tu luyện Hổ hình thông thần thuật cũng đã một tháng ,có điều hiện tại, mỗi một lần huấn luyện,biên độ tăng tiến,chính bản thân ta cũng không thể phát hiện ra!Mặc dù không thể phát hiện,nhưng tố chất thân thể kỳ thật vẫn như trước tăng lên, vô cùng chậm chạp ."
Đằng Thanh Sơn hiểu được,Hổ hình thông thần thuật,luyện tập đến một năm rưỡi, không sai biệt lắm là hoàn toàn không còn tác dụng . "Bất quá,sự tăng tiến trong một tháng ngắn ngủi này, đã vượt qua biên độ tăng tiến so với hai ba năm qua!"
Đằng Thanh Sơn cực kỳ vui vẻ.
Từ mười tuổi đến mười sáu tuổi, sáu năm này, Đằng Thanh Sơn có được cự lực vượt qua mười vạn cân, có thể nói đã như ma thần tồn tại.
Mà hiện tại, một tháng huấn luyện này,lại khiến lực lượng của hắn, đề cao lên gấp năm thành.
Càng lên cao càng khó tăng tiến,mà vẻn vẹn một tháng,từ lực lượng cực hạn,nâng lên năm thành. Không thể không thừa nhận —— Nội gia quyền được truyền thừa hơn ngàn năm, đích thật là thần kỳ.
Đến nay Đằng Thanh Sơn đã đại biểu cho đỉnh cao của nội gia quyền!
Nội gia quyền tại cổ đại khi thiên địa linh khí còn sung túc, có khả năng đạt tới đỉnh cao!
Từ cổ chí kim,mạnh nhất nội gia quyền.
Đằng Thanh Sơn nắm chặt tay, cánh tay thoáng dùng sức, cánh tay vốn nhìn đang bình thường, thoáng cái, gân xanh nổi lên, cả cánh tay tựa như thép quấn quanh, ẩn chứa cự lực vô tận: "Cho tới hôm nay, ta là người đầu tiên luyện đến cực hạn trạng thái trong lịch sử nội gia quyền! Thật muốn nhìn xem,cường giả trên Cửu Châu đại địa này,có bao nhiêu lợi hại."
"Có điều. . . . . . Hiện tại ta còn có một việc!"
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười, "Sáu năm , Bích Hàn đàm kia…. ta đã cân nhắc sáu năm , mỗi tháng đều lặn xuống một lần, nhưng lần nào cũng không có kết quả. Lúc này đây, cũng tới lúc rồi ." Ngửa đầu nhìn bầu trời, sắc trời đã tối, "Là ngày mai, ngày mai sáng sớm vào núi, khám phá đáy Bích Hàn đàm!"