Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 23-11-2012, 04:46 PM
acmakeke1111's Avatar
acmakeke1111 acmakeke1111 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Nov 2011
Đến từ: Hà Nội
Bài gởi: 502
Thời gian online: 1 tháng 1 tuần 5 ngày
Xu: 0
Thanks: 189
Thanked 1,641 Times in 334 Posts
Khoảng lặng.

Một ngày thứ 7 nữa lại đến. Lan lang thang dưới bóng mát của hàng phượng bên ngôi trường cô mới bước chân ra. Tiết trời mùa thu mang bóng dáng một thiếu nữ đẹp nhưng sao mà buồn đến bi thương. Cô không biết mình muốn đi bộ như thế này trong bao lâu nữa, chỉ biết là bàn chân muốn lang thang mãi, mãi… cho đến khi đôi chân khuỵ xuống.

Cô nhớ người đó, một người đã cho cô biết thế nào là tình yêu. Hạnh phúc có, khổ đau có…, nó mang đúng nghĩa là YÊU, một thứ tình cảm xuất phát từ con tim. Phải chăng “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Tình yêu như một thứ gì đó xa xăm, tưởng như trong tầm tay thôi nhưng khi đưa tay chạm vào nó lại tan biến như bọt biển. Giờ đây, đối với cô mà nói, tình yêu đó là tội lỗi. Nếu quên Tú trái tim cô sẽ mục nát mất, cô không thể quên, không muốn xóa hình ảnh anh.

Chia tay Tú và cưới Hải là sai lầm lớn nhất đời cô. Nhưng Lan không hối tiếc về điều đó, để được đứng trên bục giảng đường như hôm nay cần có bàn tay của Hải, điều mà Tú không làm được cho cô.

23 tuổi cô lên xe hoa, bắt đầu bước trên con đường danh vọng. Cái gì cũng có cái giá của nó, giữa tình yêu và ước mơ chỉ được chọn một mà thôi. Cô lại là đứa sẽ làm tất cả để thực hiện mơ ước đó. Hải là lựa chọn sáng giá đáp ứng đầy đủ các yếu tố cô cần. Anh cho cô danh vọng, là một doanh nhân trẻ, điển trai, người con duy nhất trong một gia đình khá giả, lại rất mực yêu cô. Hình mẫu một người chồng lí tưởng của biết bao cô gái.

Chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy tư trong cô. “Anh à, em đang dạy giúp đứa bạn hai tiết. Hôm nay em sẽ đi xe buýt về thay vì anh đón em vào những ngày cuối tuần, tự nhiên em thèm cảm giác đợi chuyến xe buýt quá”.

Tắt máy, một lần nữa khuôn mặt cô lại thay đổi cảm xúc. Dối trá! Ừ, có sao đâu, để bảo vệ những gì đang có thì cô sẽ giả dối đến khi không còn chịu đựng được nữa. Sự giả dối đó còn tốt hơn sự thật gấp trăm lần. Cô không cho phép mình phản bội Hải, cô nợ anh một chữ nghĩa, làm bố mẹ phiền muộn, và nhất là một sinh linh bé nhỏ cô đang mang trong mình. Lan còn chịu ơn Hải đã và sẽ giúp hai đứa em của cô có chỗ đứng trong xã hội, thoát ra khỏi cái nghèo nàn mà gia đình bé nhỏ của cô phải oằn mình vượt qua.

Trái tim cô đang gào lên hàng nghìn câu hỏi không có lời đáp: “Tú! anh đang ở đâu? Anh có hận em không? Có còn nhớ đến em? Đã một năm trôi qua, không biết giờ đây trông anh như thế nào nhỉ? Trên đường đời có bao giờ chúng ta gặp lại nhau nữa không anh?…”. Nếu gặp lại con tim cô sẽ vỡ òa, cô sợ mình… ngã. Lí trí nói không nhưng con tim luôn đi ngược lại, cô muốn được gặp lại, muốn được nhìn thấy Tú, đơn giản đó là vì tình yêu. Cô có lỗi với Tú vì không yêu anh bằng cả trái tim. Tú chiếm một ngăn trong tim cô, còn có tình yêu khác lớn lao hơn tình yêu trai gái. Tú là mảnh vỡ số phận, là kí ức xa xôi.

Tình yêu của cô bắt đầu khi cái lạnh của thu nhẹ nhàng đến bên thềm. Ngày cô lên xe hoa kết thúc mối tình dài ba năm cũng trong cái se lạnh của mùa thu. Hải yêu cô, nhưng tình yêu sau hôn nhân không êm đẹp như cô tưởng. Hải ghen với bóng hình xưa của cô, dù trước khi cưới anh luôn nói sẽ bỏ qua mọi chuyện. Khi có được cô rồi, Hải dày vò thể xác, nhiếc móc cô mỗi khi không vừa ý mặc dù vẫn rất mực quan tâm vợ. Lan như người nghèo sống trong cái lạnh mùa đông. Bên trong chiếc áo ngoài đẹp đẽ là bao nhiêu mảnh áo xấu xí. Phải chăng đó là cái giá cô phải trả. Cô sẽ cố gắng hết mình, cho đến khi không còn chịu đựng được nữa để không mắc sai lầm thêm một lần…

Nụ cười xuất hiện trên khóe môi cô như để cân bằng cho giọt nước mắt không trào ra ngoài. Khóc là một chuyện xa xỉ, nước mắt không giải quyết được vấn đề, cô không thể để giọt lệ kia làm yếu mềm. Cơn gió nhẹ nhàng đi qua hàng phượng vĩ ven đường mang theo mình những chiếc lá mỏng manh. Mưa lá phượng khiến cho nắng thu thêm vàng.

Bên kia con đường, một cô gái thích thú đùa nghịch khi những chiếc lá phượng từ giã cây bay đi theo gió. Chàng trai hát cho cô gái nghe, bài hát “mối tình đầu” như tan trong nắng thu. Bước chân cô dừng lại như một lời van nài thời gian để hơn một lần cô được nhìn lại kỉ niệm nơi góc khuất tâm hồn. Yêu thương kia nằm trong tầm mắt thôi mà sao xa xăm đến vậy, cô bước mãi cũng không tới.

Cô cũng đã có những ngày thứ 7 ngọt ngào bên người cô yêu. Yêu và được yêu, hai năm – đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Cô biết mình không được sống với quá khứ nhưng có những lúc kỉ niệm là sức mạnh để bước chân đi tiếp con đường.

Tú là khoảng lặng tâm hồn trong cô. Lan yêu Tú, và cô biết rằng trái tim cô đã mãi mãi thuộc về anh. Con đường cô chọn không có bóng dáng Tú, mỗi bước chân thêm buồn và lặng lẽ quá.

Chuyến xe cuộc đời đã khởi hành, nó không thể đưa ai quay về vị trí ban đầu. Và cô, một người vợ, người mẹ sẽ thực hiện tốt thiên chức của mình. Cô đã hi sinh tình yêu cho lí tưởng, cho mơ ước thì cô sẽ bảo vệ lí tưởng đó đến cùng. Cố gắng để cuộc sống tốt nhất không chỉ cho những người thân yêu của cô mà còn cho Tú. Rằng, cô vẫn ổn nếu một ngày nào đó gặp lại Tú. Có ai mong muốn người mình yêu thương không hạnh phúc?!

Nguyệt Chi.



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của acmakeke1111

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™