Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 2: Lôi thủy cam lâm
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Thiên hạ đệ nhất công pháp không nổi trội về tốc độ tu luyện, mà ở mục tiêu.
“Tinh hà chân giải” được coi là thiên hạ đệ nhất nhờ mục tiêu sau cùng "Tinh hà bản ngã", tinh hà là ta, ta là tinh hà.
Tinh hà có gì mà không thể? Tự thân là nguồn năng lượng, tự thân là nguồn lực, nếu tu thành "Tinh hà bản ngã", với sức mạnh vô biên, nguồn lực vô cùng vô tận thì có thểnghiền nát mọi đối thủ!
Thật ra tốc độ tu luyện ban đầu cũng không tệ, chỉ là tư chất của Tôn Lập bình thường, hiện tại có thể dùng được ít nguồn lực, đương nhiên không sánh được với Điền AnhĐông.
Đơn đạo thi xong là đến thi chiến pháp. Đương nhiên dùng lời giáo tập Sùng Bá thì là “so kè đánh đấm”.
Tôn Lập ra khỏi cửa, thấy Lục Đại Thông co cúm đứng trong sân, gã thầm thở dài, giả bộ không nhìn thấy.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lục Đại Thông đuổi theo: "Tôn Lập... ta..."
Tôn Lập ngoái lại, Lục Đại Thông xìu đi, một chốc sau mới nói: "Xin lỗi. Nhân cùng chí đoản, chúng ta thế này còn mong ai đứng ra chủ trì công đạo? Có những việc nên nhẫn nhịn là hơn."
Y ủ rũ, biết mình tổn thương Tôn Lập thương quá mức nên cúi đầu nước đi.
Tôn Lập không dễ chịu gì: Lục Đại Thông nhập môn lạc quan như thế, kết quả chỉ một tháng ngắn ngủi đã thành thế này!
Gã thở dài, con đường là tự chọn, Lục Đại Thông cũng thế. Chính như Võ Diệu nói, đã chọn là tuyệt đối không hối hận.
Không bao giờ hối hận.
...
Trên Diễn võ trường, Sùng Bá chắp tay sau lưng đi đi lại lại,đồng thời lớn tiếng: "Lão tử không cần bày vẽ gì, hai người một tổ, tự do tổ hợp, rồi giao đấu, khả năng các ngươi thếnào, lão tử nhìn là nhận ra. Thành tích, lão tử nói là xong!Đừng có nói với lão tử là không công bằng, lão tử là thế, không phục thì đánh thắng lão tử rồi nói!"
Đoạn hung hãn trừng mắt nhìn Tôn Lập, đệ tử đứng quanh hớn hở.
"Được rồi, hiện tại bắt đầu tự do chọn."
Sùng Bá hạ lệnh, các đệ tử bàn luận nhi nhao.
Được Tố Bão sơn chọn, có ai ngốc, Sùng Bá nói thế, để lại kẽ hở như thế, đời nào họ không tận dụng?
Những đệ tử có quan hệ tốt tụ lại, thương lượng cách phối hợp, biểu hiện tối đa chiến lực của song phương, thậm chí phải hơn cả chiến lực bản thân.
Sùng Bá như không nghĩ ra sơ hở của cách này, đi đi lại lại, liên tục bốc lên xích hồng sắc hỏa diễm linh quang, chứng tỏ chủ nhân nhẫn nại có hạn.
Không ai chọn Tôn Lập.
Kết quả này dễ dự kiến, trước đây sáu đệ tử suýt bị phế vì một mình Tôn Lập, ai muốn đứng bét mới chọn gã.
"Xong chưa?" Sùng Bá bực mình kêu to, đại bộ phận đệ tửđã chọn xong, những ai chưa chọn cũng tăng tốc.
Sùng Bá thấy các đệ tử đứng thành từng đôi thì gật đầu vừa ý: "Bắt đầu đi."
Tôn Lập đứng một mình, bị Sùng Bá không hề do dự bỏ qua.
Hai đệ tử đầu tiên bước lên, ôm quyền hành lễ đoạn quát to lao vào nhau.
Các đệ tử mới tu hành một tháng, chưa thể sử dụng các loại tiên gia thủ đoạn mà chỉ là một số chiêu thức võ công, cóđiều trông ai cũng non choẹt, song về "nội lực", hỏa hầu không kém những người trong giang hồ khổ tu mười mấy năm, quyền phong như sấm, động tác như điện, cực kỳ đẹp mắt.
Song phương đều "biểu diễn", dĩ nhiên có qua có lại, lần nào nguy hiểm cũng chuyển nguy thành an.
Cứ thế qua lại mười mấy chiêu, chợt nghe có tiếng ngáy vang. Chúng đệ tử ngẩn người, hóa ra là Sùng Bá!
Chúng nhân nhìn nhau. Hai người trên đài ngừng tay, ngượng ngập nhìn Sùng Bá.
"Hả? Kết thúc rồi? Đả đấu vô vị kiểu này lần đầu tiên ta thấy, ta đứng xem mà cũng ngủ mất. Hai ngươi cút xuống mau, không đứng bét thì cũng gần thế."
Sắc mặt các hai nhợt đi, một người không phục, định lên tiếng thì thấy trong mắt Sùng Bá sáng lên cuồng nhiệt, lập tức run lên: giáo tập này là nhân vật thế nào? Quái vật lúc nào cũng chỉ mong đánh đấm. Trước đó y đã nói rõ, thành tích là do y, giờ mà biện giải có khác nào tự rước phiền hà!
Cả hai lủi xuống.
Đôi đệ tử sau đó cẩn thận hơn nhiều, không dám giở trò hoa dạng, qua qua lại lại chừng mười chiêu mới kết thúc tỷ võ.
Sùng Bá bất mãn bĩu môi: "Chán chết, chiến đấu cỡ này quá tệ, không ra gì..."
Các đệ tử lên rồi xuống, Sùng Bá chán nản. Chỉ hai trận củaĐiền Anh Đông và Tần Thiên Trảm là y đỡ chán hơn.
Điền Anh Đông chưa tu hành đã tay không hàng phục hổ, giờtu luyện tiên gia pháp quyết thì càng đáng sợ, đối thủ của y cũng là nhân tài, chống được mười hai chiêu mới bị hất khỏi lôi đài.
Tần Thiên Trảm cũng hoành tráng không kém.
Đứng đầu sẽ là một trong hai người. Chúng đệ tử ấm ức, dù nỗ lực thế nào cũng không tranh được.
Bất tri bất giác, mọi đệ tử đều thi xong, chỉ còn lại mình Tôn Lập. Xảo diệu ở chỗ gã là số lẻ duy nhất trong lớp đệ tửnày.
Tôn Lập bước lên: "Giáo tập."
Sùng Bá cười cười, trong mắt không ché giấu nét khinh thường, thậm chí có ý sợ không bị nhận ra.
"Còn mình người? Được, đối thủ của ngươi là ta."
Chúng nhân thấy Sùng Bá như thế thì hào hứng, y ấm ức cảngày rồi, lẽ nào không giáo huấn tiểu tử ngươi?
Sùng Bá bước lên, vượt mấy trượng hư không, như lông hồng đáp xuống lôi đài, rồi vẫy tay với Tôn Lập.
Tôn Lập thấy thế là hiểu.
Lần trước gã một đấu với sáu, đánh cho đối thủ đại bại trọng thương, e là Sùng Bá cũng thấy, ấm ức ở thư viện lâu như thế mới tìm được một đối thủ, tuyệt đối không "bỏ qua" gã.
Trong lúc chúng đệ tử nóng lòng, gã mỉm cười bước lên.
Sùng Bá nói: "Tiểu tử, chọn binh khí đi."
Tôn Lập đáp: "Giáo tập, đệ tử thiên về chém giết, xuất thủ là phải thấy máu."
Sùng Bá toét miệng cười, vết thương hình con rết hưng phấnđến run lên: "Chính hợp ý ra! Mau chọn binh khí."
Y phất tay, lôi đài thượng xuất hiện một giá binh khí có đủ loại. Tôn Lập không khách sáo, biết Sùng Bá hiếu võ, xuất thủ là không nương tay, không cẩn thận ứng phó, e y sẽđánh cho mình bán thân bất toại.
Mục quang quét qua, Tôn Lập chọn một cây bổng, cân thửbằng tay rồi khẽ vái Sùng Bá: "Xin giáo tập chỉ giáo!"
Các đệ tử ở dướ hưng phấn, sáu đệ tử bị Tôn Lập đánh lần trước đều kêu to: "Ha ha ha, lần này hay rồi? Nghĩ xem, môn phái đời nào thiên vị phế vật như ngươi? Sùng Bá giáo tập có cơ hội sẽ trút giận hộ các đệ tử tinh anh bọn ta! Tôn Lập phế vật, đợi lãnh đòn đi, ha ha ha!"
Tôn Lập bất động, trong mắt Sùng Bá tan hết tạp sắc, chỉcòn lại chiến ý như lửa. Xòe tay chụp hờ vào Tôn Lập: "Đếnđây!"
Tôn Lập giậm chân, lôi đài như rung lên, hóa thành một chuỗi hư ảnh, đại bổng đập vào Sùng Bá.
Các đệ tử hít hơi lạnh, nhát côn của Tôn Lập như vô số nhân ảnh cùng vung bổng bổ vào Sùng Bá! Họ tuy coi thường gã nhưng đấu võ thì gã hơn hết.
Có mấy đệ tử trung hậu thầm thở dài: tiếc quá, tư chất không tốt chứ không môn phái có thêm một vị hộ pháp cương mãnh.
Sùng Bá khẽ lắc đầu, bất động, để đại bổng đập xuống, thản nhiên nói: "Không đủ, dốc bản lĩnh đi, đừng để ta thất vọng."
Tôn Lập thu phát nhuần nhuyễn, ngọn bổn những tưởng cương mãnh lại thu về.
"Được!"
Tôn Lập nhạt giọng.
Lần này khí thế của gã khác hẳn, sát khí dâng tràn, quét qua lôi đài, toán đệ tử ở gần chỉ thấy mắt nhức lên rồi rơi lên.
Tôn Lập chỉ gậy lên trời, phảng phất tiếp lấy đại nhật thần hỏa, vạn người khó ngăn, giáng xuống như thái sơn áp đỉnh!
Sùng Bá cười vang: "Ha ha ha! Thế mới được."
Y giiáng quyền lên bổng, sát khí ràn rạt.
Tôn Lập trong lòng chỉ còn chấp niệm: muốn có hòa bình, duy phải giết chóc.
Ngọn bổng như dấy lên mưa gió, liên tục đập xuống, lôi đài ràn rạt cuồng phong, sát khí ngưng tụ thành một làn sương xám đen, mắt thường gần như không nhìn rõ.
Sùng Bá ban đầu còn khen hay, nghe được tiếng quyền đầu va vào ngọn bổng.
Nhưng lâu dần, từng ngọn bổng giáng xuống, như một vũng xoáy lớn hút Sùng Bá vào, y giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Chiến đấu sau năm chục chiêu, Tôn Lập vung bổng vẩy mạnh, vũng xoáy sát khí nổ tung, Sùng Bá văng xa, rớt xuống lôi đài.
"A -"
Ai nấy tròn mắt.
Sáu đệ tử há hốc mồm, cơ hồ không dám tin vào mắt, ma quỷ giáo tập Sùng Bá bất khả chiến thắng với họ lại thua Tôn Lập!
"Không thể nào!" Điền Anh Đông phản ứng đầu tiên.
Câu này nói hộ tiếng lòng các đệ tử tâm. Tôn Lập sao thắngđược Sùng Bá? Không thể nào.
Nhưng Sùng Bá rõ ràng đã thua.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 02: Tố Bão thủ sơn nhân
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Sùng Bá đứng dậy, máu mũi trào ra.
Y nhìn Tôn Lập trên lôi đài, chợt cười ha hả. Trong tiếng cười hào sảng, tay y ấn khẽ xuống đất, bay vút lên, cưỡi gió ngự kiếm. Quanh mình phun trào xích hồng sắc hỏa diễm linh quang không theo quy tắc nào, áp lực kinh nhân ép chặt Tôn Lập.
Lồng ngực có sát ý vô hạn cũng không phát huy được.
Sùng Bá nhíu mày nhìn Tôn Lập, nhãn thần ẩn giấu gì đó - Tôn Lập có cảm giác rất lạ là y muốn gã hiểu thứ gì đó.
Gã nghi hoặc: đấu võ chỉ là tiểu đạo? Tựa hồ không đơn giản...
Sùng Bá từ từ đáp xuống, thu phi kiếm pháp khí, phất tay với Tôn Lập: "Lui xuống." Áp lực không còn, Tôn Lập nghi hoặc, nhưng không chấp trách ngôn từ thô lỗ của y, tùy ý đi xuống.
Các đệ tử càng không hiểu.
Chỉ không đầy nửa canh giờ, thành tích công bố ngay.
Không ngạc nhiên là Điền Anh Đông đệ nhất, Tần Thiên Trảm đệ nhị. Tần Thiên Trảm bực tức bỏ đi, các đệ tử đều bàn luận xem nếu hai người giao chiến thì kết quả thế nào.
Chỉ là cả hai đều thận trọng, trước khi chắc chắn thắng người kia thì sẽ không trực tiếp giao thủ.
Không ngờ là Tôn Lập xếp thứ năm.
Sùng Bá công bố thành tích xong là lặng lẽ đi ngay. Nên làm thì đã làm, lĩnh ngộ được hay là do các đệ tử.
Thành tích của Tôn Lập được nhận định sẽ ngoài mười thứhạng đầu, Sùng Bá được các đệ tử coi là nhân vật có thù tất báo, bị Tôn Lập đánh cho tơi tả, không cho gã đứng bét là mau, không ngờ lại để Tôn Lập kiếm được năm điểm thưởng.
Tô Tiểu Mai bĩu môi đến cạnh Tôn Lập: "Sùng Bá giáo tậpđáng hận thật, bằng thực lực của ngươi khẳng định đệnhất..."
Một đệ tử nhóm chữ Giáp đi qua, khinh miệt: "Tiểu đạo mà thôi. Hiện tại thiện chiến rồi sao? Thêm một tháng nữa mà xem, bọn ta ai cũng dễ dàng chiến thắng y."
Tô Tiểu Mai buồn bã, thiên tư không thể nghịch chuyển.
Tôn Lập hiểu khổ tâm của Sùng Bá, mỉm cười: "Xếp thứnăm là ta vừa ý rồi."
Tô Tiểu Mai khẽ thở dài không nói gì.
Sùng Bá làm thế, Tôn Lập hiểu, thứ nhất là không muốn gã nổi tiếng quá, một đệ tử tư chất bình thường đoạt ngôi quán quân đấu võ thì sẽ có bao nhiêu người theo dõi!
Thứ hai ngầm nhắc Tôn Lập, tu hành làm đầu, chiến lực rất trọng yếu, nhưng vẫn xếp sau đại đạo.
Gã cũng biết Sùng Bá trong nóng ngoài lạnh, không thích giải thích, nhiều việc y làm nếu người khác lĩnh ngộ được thì tốt, không lĩnh ngộ được quay qua trách móc y cũng không buồn giải thích.
...
Kết quả đấu võ lan đi nhưng không gây ra chấn động. Các giáo tập như Sùng Trọng vẫn nhận định Tôn Lập là Ác đồ bảng đệ nhất nhân.
Tu vi không xong thì mọi thứ khác đến đâu cũng không chống nổi lục đạo luân hồi, sau cùng cũng là nắm đất.
Đấu võ xong, Sùng Dần báo với tất cả chuẩn bị thi về tu vi. Thời gian là ngày hôm sau.
Các đệ tử tản đi, về Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập cố ý đợi một chốc. Quả nhiên các đệ tử đđi rồi thì Sùng Bá một mình chắp tay sau lưng đi tới.
Tư thế này khiến cơ nhục trên cổ, vai, lưng y như thép luyện, khí thế hung hãn như thượng cổ hung viên.
Tôn Lập đi theo, Sùng Bá trông không nhanh nhưng luôn cách gã mười trượng. Bất luận gã tăng tốc hay giảm tốc thì cự ly này không đổi.
Tôn Lập hiểu nên lặng lẽ theo sau, rời sơn cốc.
Đườn mòn quanh co uốn lượn, Sùng Bá dù phẳng hay gồ ghềđều thẳng tiến, cảm giác của Tôn Lập rằng y là thượng cổ hung viên càng lúc càng rõ.
La Hoàn khinh miệt: "Kiểu ra vẻ cao thủ này tệ quá, chảtrách y đi mở đường cho môn phái hạng bét."
Võ Diệu lại rất thích Sùng Bá: "La Hoàn đồ ẻo lả ngươi có bao giờ thích hán tử huyết tính!"
La Hoàn tức giận: "Võ Diệu ngươi muốn chết hả!"
Tôn Lập thầm nhủ lão nhân gia nói thế, Võ Diệu mắng không oan...
Cả hai cãi cọ, Tôn Lập theo chân Sùng Bá quanh co một lúc, đến một tòa nhà gỗ nhỏ trên lưng núi. Sùng Bá phátđạo pháp quyết, gian nhà gỗ dấy liền ba tầng linh quang nhàn nhàn, trong linh quang là nét khắc trận pháp trùngđiệp!
Sau quang mang, cửa gian nhà mới mở ra, Sùng Bá không ngoái lại đi thẳng vào, chỉ là không đóng cửa. Tôn Lập theo gót.
Vào trong không thấy Sùng Bá, gã đang lấy làm lạ thì giọng y vọng lại từ bên mé: "Đến đây."
Hóa ra cạnh một cái tủ lớn trong phòng có một khung cửa nhỏ. Tôn Lập chui vào, Sùng Bá ngồi cạnh một cái bàn không lớn, cầm một bộ ấm trà tinh tế.
Trên lò lửa, ấm nước bốc hơi nghi ngút.
Bàn rất đơn giản, sử dụng gỗ tròn cơ bắp đùi, chẻ ra ghép lại, rất hợp với phong cách căn nhà. Nhưng bọ đồ pha trà lại cực kỳ tinh xảo, ấm trà tử sa chỉ cỡ nắm tay, có phần bất luân bất loại khi phối hợp với chén hạt mít màu thiên thanh.
Sùng Bá cho trà vào ấm, Tôn Lập nhân cơ hội quan sát ngôi nhà.
Tức thì gã ngẩn người.
Trong bốn bức tường, bức có cánh cửa hai bên trao hai chiến phủ, bến dưới là hai giá binh khí, nhưng binh khí tiểu xảo như chủy thủ, đoản kiếm, đồng hoàn, tiểu thuẫn, linhđang, cổ kính... Số lượng không ít! Đẳng cấp đều không thấp.
Ba bức tường kia, một bức là giá bày mấy chục cuốn cổ thư, nhìn là biết từ lâu đời.
Một bức có ngăn kéo vuông bày các loại khoáng thạch và nguyên liệu.
Bức tường sau cùng là hàng hàng ngăn kéo, từ dưới lên trên thì giảm dần, ngăn kéo ở dưới dài nhất, trên cùng ngắn nhất. Mỗi tầng đều bày lọ ngọ dán nhãn "Cửu khí đơn", "Ngọc linh đơn", "Thiên vũ lộ", "Binh nguyên đơn"...
Tuy Tôn Lập chưa hiểu hết những thứ này nhưng biết là tài phú khổng lồ! Gã đã hiểu sơ qua về tu chân giới, biết thiên tài không có nguồn lực cũng chỉ là phế tài cấp cao.
Những thứ trong căn nhà tuyệt đối khiến vô số tu sĩ thèm rỏ dãi!
Tôn Lập lại nhìn Sùng Bá, nhãn thần đã khác.
Sùng Bá thô thiển hung hãn nhưng lúc này không khác nàođại gia khuê tú thêu thùa bên song cửa, thong thả uống trà khiến Tôn Lập có cảm giác lạ lùng.
Sùng Bá ngẩng mắt lên, nhận rõ thần thái gã thì thoáng bất mãn: “Ta không thể thích uống trà? Sùng Dần đồ ẻo lả đó thích rượu mạnh nhất, các ngươi không biết sao?"
Tôn Lập như nghẹn họng, kéo ghế ra ngồi, nói thật: "Thật sự không ngờ, hai người đổi cho nhau, người ta dễ chấp nhận hơn."
Sùng Bá cười, không thấy gã hỗn xược mà nói: "Thế mớiđúng, mới là ngươi."
Đẩy một chén trà tới, Tôn Lập uống hết ngay. Sùng Bá bất mãn: "Quả nhiên nhà quê, trâu gặm mẫu đơn." Tôn Lập thản nhiên, gã lớn lên ở Liên Hoa Đài thôn, uống nước đều cả gáo, bảo thưởng trà là vớ vẩn.
Sùng Bá hiểu sâu về trà đạo, ngửi mùi thơm, hớp một ngụm rồi từ từ uống.
Đoạn hỏi: "Ngươi thấy tư chất của ta thế nào?"
Tôn Lập không biết, cũng may Sùng Bá không cần gã trả lời: "Tư chất của ta chỉ như ngươi."
Y hỏi tiếp: "Ngươi có hiểu dụng ý ta làm thế không?"
Tôn Lập không chắc: "Giáo tập muốn cho học sinh biết đấu võ chỉ là tiểu đạo?"
Sùng Bá không phản bác, chỉ nói: "Tiểu đạo cũng có đại thành tựu."
Tôn Lập bình tĩnh chờ đợi.
"Ta tuy là đệ tử, không mở động phủ tại hậu sơn nhưng luận chiến lực, nhiều sư thúc không phải đối thủ."
Y chỉ một vòng: "Những thứ trong nhà này, đại bộ phận sư thúc ở hậu sơn cũng thèm muốn."
Tôn Lập vẫn không nói.
Sùng Bá nghiêm túc hỏi: "Ngươi không hiếu kỳ sao?"
Tôn Lập nghiêm túc đầu, nói ra hai từ: "Hiếu kỳ, hâm mộ."
Sùng Bá cười ha hả: "Ha ha ha! Tiểu tử ngươi càng lúc càng càng hợp khẩu vị của ta."
Ngừng lại đoạn uống thêm chén trà, y thở dài: "Ngươi chắcđoán ra, đãi ngộ thế này tất có giá của nó... Kỳ thực với người có tư chất như chúng ta cũng là cơ duyên..."
...
Nửa canh giờ sau, Tôn Lập ngưng trọng rời nhà Sùng Bá. Trong óc gã, Võ Diệu cuống lên: "Cơ hội như thế do dự cái gì? Mau tranh thủ!"
La Hoàn thong thả: "Đừng nóng, để Tôn Lập nghĩ kỹ đã."
"Nghĩ cái gì, đều bị đồ ẻo lả ngươi làm hư, không quyếtđoán gì cả..."
"Võ Diệu ngươi đừng tưởng giờ ta không làm gì được ngươi, có giỏi nói thêm một câu đồ ẻo lả xem!"
"Đồ ẻo lả, đồ ẻo lả, đồ ẻo lả..."
Cả hai lại cãi nhau.
Tôn Lập đã quen nên mặc kệ, cân nhắc kiến nghị của Sùng Bá.
Sùng Bá thân phận đặc thù, trừ làm thư viện giáo tập thì còn một vị trí khác: thủ sơn nhân.
Đơn giản mà nói thì là kim bài đả thủ của môn phái. Tu vi vị tất phải cao, nhưng chiến lực nhất định siêu quần. Vì khi nguy hiểm, thủ sơn nhân sẽ thành vật hi sinh, thành ra không thể chọn đệ tử có tư chất và tiền đồ đảm nhiệm.
Để thủ sơn nhân có chiến lực cao cường, môn phái tuyệt đối không tiếc pháp bảo, đơn dược, công pháp.
Nếu môn phái bị tấn công, thủ sơn nhân phải xông ra đầu tiên thử xem địch nhân thế nào, nếu địch nhân kém thì giết luôn, nếu quá mạnh... thủ sơn nhân coi như lấy cái chết đểgiúp đồng môn dò ra hư thực.
Lúc sơn môn không thể giữ nổi, thủ sơn nhân sẽ yểm hộ tông môn triệt thoái. Trong khi đồng môn rút theo mật đạo, thủ sơn nhân phải ở lại khống chế trận pháp giữ chân địch nhân.
Người như thế, môn phái nào cũng có, chỉ là cách gọi khác nhau.
Sùng Bá có ý muốn Tôn Lập cạnh tranh vị trí thủ sơn nhân. Thủ sơn nhân tu vi không cao, dương thọ hữu hạn. Chỉ cần y qua được sát hạch của môn phái, thành thủ sơn nhân dự bịthì sẽ được tài bồi. Với nguồn lực đó, dù tư chất Tôn Lập tầm thường cũng có thể đạt Đạo nhân cảnh, hơn bây giờnhiều.
Vấn đề là mấy năm nay Quỷ Nhung ma tu bình tĩnh khác thường.
Nghe có vẻ là việc vui, trước đó ma tu tuy coi thường Đại Tùy nhưng năm nào cũng phái người đến quấy rối, mấy năm nay lại không động tĩnh, Sùng Bá cho là bình tĩnh trước cơn bão.
Nghe nói thập đại linh thạch khoáng mạch của Quỷ Nhung sắp cạn, các bí cảnh tập trung thiên tài địa bảo gần đây càng lúc càng ít linh vật, linh dược.
Ngược lại Đại Tùy vốn bị coi là chốn nghèo nàn lại liên tục phát hiện linh thạch khoáng.
Ma tu e đang chuẩn bị hành động.
Sùng Bá phân tích rõ với Tôn Lập: y nhìn rõ, cấp cao của môn phái tất nhiên càng nhìn rõ, thời khắc nguy cấp này thủ sơn nhân càng lúc càng nặng, được ủng hộ hơn nhưng nguy hiểm cũng cao hơn!
Lựa chọn thế nào là do Tôn Lập.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 03: Kiểm tra tu hành
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tôn Lập nghĩ đi tính lại, thấy với mình mười phần có lợi nên quyết định. Bất quá ban nãy gã bảo Sùng Bá cho ba ngày suy nghĩ, nên không cần trả lời ngay.
Từ lúc gã vào Tố Bão sơn, đâu đâu cũng tranh quyền đoạt lợi, cũng lạnh lùng, cũng tự tư tự lợi.
Tại thư viện, gã hiểu được tình đời ấm lạnh cha bao giờđược thấy trong mười lăm năm sống trên đời, nhưng Sùng Dần, Sùng Bá là hai dòng ấm áp hiếm có giữa giá lạnh, chỉlà Sùng Dần biểu hiện ra ngoài còn Sùng Bá không được ai hiểu.
...
Sùng Trọng lần này đang vui, tin Tôn Lập đứng thứ năm đấu võ cũng không ảnh hưởng gì vì Vọng Thanh đạo trưởng mà y muốn đặt quan hệ đã phái người bảo y đến Bách Thảođường.
Bách Thảo đường là nơi Vọng Thanh đạo trưởng tiềm tu, chiếm trọn một ngọn núi ở hậu sơn – đấy là đặc quyền củađơn đạo đại sư.
Sùng Trọng muốn làm môn hạ Vọng Thanh đạo trưởng, tiếc là tư chất chỉ tam coi là tốt, còn lâu mới đạt mức của thân truyền đệ tử, vì thế Vọng Thanh đạo trưởng coi như không thấy việc gã lấy lòng.
Hôm nay được Vọng Thanh đạo trưởng gọi, Sùng Trọng vô cùng ngóng chờ: có phải Vọng Thanh đạo trưởng muốn nhận gã làm đồ đệ? Y biết trước đó thân truyền đệ tử của Vọng Thanh đạo trưởng là Sùng Sơn vì làm nổ đơn lô mà bị đuổi. Vọng Thanh đạo trưởng quen có người hầu hạ rồi, đột nhiên không có đệ tử, chỉ e không thấy thoải mái thôi?
Sùng Trọng háo hức đến Bách Thảo đường.
"Sư thúc, Sùng Trọng cầu kiến!"
Y cao giọng bẩm cáo, chừng một tuần hương sau mới thấy Vọng Thanh đạo trưởng sầm mặt đ ra, thấy y thì rặn cười: "Sùng Trọng đến rồi hả, vào đi."
Sùng Trọng cả kinh: "Đa tạ sư thúc."
Vào Bách Thảo đường, Vọng Thanh ngồi trên ghế thái sư, chỉ vào một cái ghế cạnh đó: "Ngồi đi."
"Sùng Trọng không dám." Y đứng nguyên.
Vọng Thanh không miễn cưỡng, dịu giọng: "Sùng Trọng, mấy năm nay con hiếu kính gì, sư thúc đều nhớ, hiếm có lắm."
Sùng Trọng hớn hở, quỳ phịch xuống: "Sư thúc, đệ tử say mê đơn đạo đã lâu, mong có minh sư chỉ dẫn, mong sư thúc thành toàn!"
Vọng Thanh xua tay: "Sùng Trọng, sư thúc hỏi con, Thất tửthủ ô lần trước là lấy ở đâu?"
Sùng Trọng nghi hoặc, định đáp thật thì bị Vọng Thanh cắt ngang: "Đừng lấy nhập môn thất khảo ra nhé, ở đó làm gì có bách niên Thất tử thủ ô."
Y cười cười, Sùng Trọng cả kinh!
Bách niên dược tài thế nào, Sùng Trọng quá hiểu, mang ra bán một nhánh có thể được hơn trăm linh thạch, dù Vọng Thanh đạo trưởng cũng không thể tùy tiện có.
Nhưng mười nhánh Thất tử thủ ô đó là thành quả của nhập môn thất khảo, giải thích với Vọng Thanh thế nào?
Y xoay chuyển ý nghĩ, hiểu rằng Vọng Thanh gọi mình tới không phải cảm động vì hiếu tâm mà nhắm vào bách niên dược tài.
Là ai nhỉ?!
Sùng Trọng biết Vọng Thanh tuyệt đối không lầm, y nói là bách niên Thất tử thủ ô khẳng định là có. Nhưng ai đem bách niên Thất tử thủ ô tham gia nhập môn thất khảo? Hoặc có ai vô tình trồng được bách niên linh dược?
Tính toán mọi khả năng, Sùng Trọng định hỏi Vọng Thanh lấy mười nhánh Thất tử thủ ô đó ra xem nhưng như thế lại lộ việc mình không biết có bách niên linh dược.
Vạn lần không thể!
Nếu trong các đệ tử mới có ai trồng được bách niên linh dược, y khống chế thì sẽ qua đó lấy lòng Vọng Thanh, thậm chí buộc Vọng Thanh thu y làm đồ đệ.
Đấy là cơ hội duy nhất của y!
Sùng Trọng nghĩ thông rồi thì nghiến răng, quyết định.
"Sư thúc, bách niên linh dược, đệ tử sử dụng cũng phí nênđịnh hiếu kính sư thúc, nhưng đệ tử không dám nói với Sùng Sơn sư huynh. Việc này... mấy lần trước đệ tử hiếu kính sư thúc, đồ tốt đều bị Sùng Sơn sư huynh bớt xén."
Sùng Trọng thuận tiện đã giẫm đạp Sùng Sơn.
"Sư thúc nếu cần nữa, đệ tử sẽ tìm thêm bách niên Thất tửthủ ô."
Vọng Thanh tìm y vì mục này nên cười cười vuốt râu: "Ha ha, vậy thì phiền con."
"Sư thúc khách khí, đấy là vinh hạnh của Sùng Trọng..."
Rời Bách Thảo, Sùng Trọng cười lạnh nhổ nước bọt!
Đường đường sư thúc, lấy không đồ của đệ tử lâu như thếmà hiện còn thấy chưa đủ, không hứa gì mà đòi bách niên linh dược, đúng là già mà mất nết!
Phẫn nộ thì phẫn nộ, Sùng Trọng vẫn phải nghĩ cách, việc này ở tu chân giới là thường, y có phẫn hận cũng thế.
Muốn tiến bộ về đơn đạo, không có danh sư chỉ dẫn là bất khả thi.
Bách niên Thất tử thủ ô tuy trân quý, nhưng không đáng gì với đại đạo. Đấy là chỗ duy nhất y có thể với tới Vọng Thanh.
Thở dài đoạn y nén bực tức xuống, nghĩ xem Thất tử thủ ô của ai đạt tới bách niên?
Tất nhiên y nghĩ tới Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm.
Tựa hồ chỉ hai người đó có. Tính ra, Tần Thiên Trảm là Ngũ hành tuệ căn, thiên về tu luyện, về đơn đạo e hơi kém. Phần lớn là Điền Anh Đông.
Sùng Trọng ve cằm, thầm nhủ Điền Anh Đông có khi không biết Thất tử thủ ô trồng ra đạt mức bách niên linh dược, không thì đã cho y biết.
Sùng Trọng cười đắc ý, nếu thế chỉ cần gạt Điền Anh Đông trồng tiếp, coi như bài tập thu lại thì không phải sẽ phát tài sao?
À, việc này cần làm như thế mới không để lộ!
Từ đầu đến cuối y không hề nghĩ tới Tôn Lập.
...
Tối đó tu luyện “Phàm gian nhất thế thiên”, La Hoàn truyền thụ cho Tôn Lập một tiểu pháp môn giả linh nguyên thành Thiên hà linh nguyên mà không bị phát hiện.
Tôn Lập tu hành một chút là đủ qua mặt được tu sĩ dưới cấp Chân nhân tra xét, đoạn dừng pháp môn đó, tiếp tục tu hành “Phàm gian nhất thế thiên”.
Hôm sau kiểm nghiệm tu hành, lúc gã đến giáo thất thì cácđệ tử đã tới đủ. Sùng Dần vẫn hiền hòa nhìn tất cả mỉm cười: "Được, bắt đầu đi."
Lúc chia nhóm do Sùng Dần thao tác, tu luyện một tháng đã có không ít đệ tử thiên tài đột phá Phàm nhân cảnh, lại do Sùng Dần thao tác thì không xong.
Sùng Dần mượn một pháp khí của môn phái.
Đấy là một rãnh đá hơi dốc lên, đáy đặt một thạch cầu rất nặng. Có khắc một trận pháp, dồn linh nguyên vào là đẩyđược thạch cầu lên. Linh nguyên càng mạnh, thạch cầu càng lên cao.
Rãnh đá có vạch khắc, tuyệt đối công bằng.
Tôn Lập thấy Sùng Dần làm thế thì bật cười. E là việc trong kỳ thi đơn đạo đã đến tai y nên y mới dùng cách công bằng này.
Các đệ tử xếp hàng xong, từng người lên thử.
Đệ tử đầu tiên chỉ được năm vạch là hết sức, Sùng Dần không nhận xét, chỉ mỉm cười ghi lại thành tích.
Những đệ tử sau đó cũng tương tự, đều từ năm đến bảy vạch.
Khác biệt về tư chất được thể hiện. Giữ được mức này ít nhất cũng đệ tử nhóm chữ Bính.
Người đầu tiên của nhóm chữ Đinh nước lên là người quen của Tôn Lập: tiểu nữ hài Tô Tiểu Mai.
Tô Tiểu Mai dốc toàn lực cũng chỉ được bốn vạch, chung quanh vang tiếng xì xầm, chỉ vì e ngại Tô Tiểu Mai là nữsinh xinh đẹp nên không chế nhạo thành tiếng.
Tô Tiểu Mai buồn bã lui xuống, tuy biết trước kết quả, nhưg có ai muốn thừa nhận mình kém người khác? Có điều thành tích rành rành, cãi thế nào được?
Không phải bản thân không nỗ lực, sự thực đệ tử nhóm chữĐinh nỗ lực hơn mấy nhóm kia. Họ biết mình tư chất kém ngươi, muốn ở lại phải dốc công hơn nhưng hiện thực vô tình đập tan mộng tưởng, khiến các thiếu niên vô lực!
Sùng Dần nhìn Tô Tiểu Mai với vẻ thông cảm, nhưng y cũng bó tay, chỉ biết thầm thở dài.
Tiếp đó đệ tử mặc y phục thêu "Giáp" bước lên đặt tay vận linh nguyên, Thiên hà linh nguyên đẩy thạch cầu lên vạch thứ tám.
"Được!"
Chung quanh hô vang! Nhóm chữ Giáp đều hớn hở, bọn ta chỉ cử một đệ tử bình thường đã vượt kỷ lục cả ba nhóm kia, tức thì ai cũng thấy mình hơn hẳn.
Sùng Dần thấy có đệ tử thành tích tốt, đương nhiên mỉm cười ghi lại.
Rồi tiếp theo thành tích có tốt có xấu, tới khi một đệ tửnhóm chữ Giáp dồn linh nguyên, đẩy thạch cầu đến vạch thứ mười, Sùng Dần mới tỏ vẻ khen ngợi: "Được, Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!"
Trừ Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm còn bảy đệ tử đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng. Bất quá trước đó đều là tự tuyên bố, chưa coi là được môn phái chính thức thừa nhận.
Đệ tử đó được Sùng Dần khen thì không giấu nổi đắc ý, hành lễ: "Đa tạ giảng tập." Đoạn lui xuống.
Sùng Dần cũng vui lây, cười vang ghi lại.
Đệ tử đó là người có tư chất đứng hàng đầu nhóm chữGiáp.
Gần như mọi đệ tử nhóm chữ Giáp đều nhìn Tôn Lập với vẻ thị uy: thấy chưa, đấy là cách biệt thiên tư, tương lai sẽ càng lúc càng rõ. Ngươi thiện chiến rồi sao? Tương lai chảphải một đạo pháp thuật đánh ngươi thành tro sao!
Lại một đệ tử bước lên, các đệ tử đang bàn tán liền im lặng, chăm chú chờ đợi.
Là Điền Anh Đông.
Điền Anh Đông phong độ rỡ ràng, cung kính vái Sùng Dần, Sùng Dần hơi cúi người đáp lễ rồi nói "Bắt đầu đi", y vén áo lên đặt tay vào.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 4: Người thứ 10
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Thiên hà linh nguyên dồn vào, trận pháp từ từ sáng lên. Linh nguyên tựa hồ không hề hồn hậu, nhưng thạch cầu lăn đi ổnđịnh, không lâu sau vượt qua vạch thứ mười, tới tận vạch thứ mười hai mới dừng.
"A!"
Mọi đệ tử hô vang, phe Điền Anh Đông hoan hô, phe Tần Thiên Trảm đều nhăn nhó.
Điền Anh Đông thu tay, lễ pháp vái Sùng Dần: "Giảng tập, học sinh đã xong."
Sùng Dần mỉm cười ghi lại thành tích: "Được, lui đi."
Điền Anh Đông lui xuống, thủ hạ xô lại nịnh hót.
Sùng Dần hơi nhíu mày, tuy không thích các đệ tử nịnh nọt kiểu đó nhưng hiểu họ không theo Điền Anh Đông, tương lai e sẽ tiền đồ ảm đạm, đấy cũng là một cách tìm đường sống nên y không nói gì.
Sau đó, đệ tử duy nhất của nhóm chữ Ất đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng dốc toàn lực, gầm vang đẩy thạch cầu qua vạch thứ mười.
Nhóm chữ Ất cùng cổ vũ hoan hô.
Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm đều chú ý đến đệ tử đó, hiển nhiên muốn lôi kéo về phe mình.
Lại qua mấy nữa rồi đến Tần Thiên Trảm.
Tô Tiểu Mai đã khôi phục - đả kích kiểu này, các đệ nhóm chữ Đinh chịu nhiều rồi, nên khả năng hồi phục đã được rèn luyện.
Tô Tiểu Mai có cảm giác thân thiết với Tôn Lập, nhẹ giọng nỏi: "Tôn Lập, Tần Thiên Trảm cùng Điền Anh Đông, tu vi của ai hơn?"
Giọng tuy nhỏ nhưng đang xếp hàng nên đệ tử quanh đó nghe rõ.
Đệ tử đó cùng phe Điền Anh Đông nên cười lạnh: "Còn phải nói? Khẳng định Điền sư huynh hơn. Điền sư huynh là Bảo lưu tuệ căn! Tần Thiên Trảm là cái thá gì, sao xứng là đối thủ."
Tô Tiểu Mai không nói, hấp háy mắt nhìn Tôn Lập.
Tôn Lập nghĩ rồi đáp: "Tần Thiên Trảm thắng."
"Hừ, không biết thì đừng ra vẻ!" Đệ tử đứng sau khinh miệt.
Tôn Lập không buồn tranh luận, lặng lẽ chờ.
Tần Thiên Trảm không hoa dạng như Điền Anh Đông, bước lên là hai tay ấn vào trận pháp, vận linh nguyên. Trận pháp quang mang sáng lên, thạch cầu như được cánh tay có lực đẩy, dễ dang lăn qua vạch thứ mười rồi trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, vượt qua vạch thứ mười hai, tận vạch thứ mười ba mới dừng.
"Xoạt!"
Các đệ tử hít hơi lạnh, quả nhiên vượt Điền Anh Cốp!
Đệ tử sau lưng Tôn Lập mặt nóng bừng như bị bạt tai, y không ngờ Tần Thiên Trảm lại có tu vi vượt Điền AnhĐông!
Tôn Lập mà y coi thường lại đoán chính xác.
Y nhìn Tôn Lập, tuy Tôn Lập không ngoái lại nhưng y tựa hồ cảm thụ được gã khinh thường, đành nghiến răng lùi lại cách xa gã, không còn mặt mùi nào đứng sau.
Sùng Dần nhìn thành tích của Tần Thiên Trảm, thận trọng hỏi: "Tần Thiên Trảm, con đã đột phá Phàm nhân cảnh đệnhị trọng?"
Tất cả đều cả kinh.
Nhập môn chỉ một tháng mà đột phá đến Phàm nhân cảnhđệ nhị trọng?! Tốc độ này không tin nổi, lịch sử Tố Bão sơn chưa từng có thành tích nghịch thiên cỡ này.
Tần Thiên Trảm không giấu được kiêu ngạo: "Chính thị, tối qua nỗ lực hành công, vô tình đột phá đệ nhị trọng."
Sùng Dần gật đầu: "Được! Được! Được!" Y ghi thành tích lại rồi dịu giọng: "Lui xuống nghỉ đi."
Tần Thiên Trảm nhìn Điền Anh Đông với vẻ thị uy rồi lui xuống, tiếng nịt hót vang vọng.
Tô Tiểu Mai kinh ngạc hỏi Tôn Lập: "Sao ngươi đoán đúng?"
Tôn Lập nhìn quanh, hạ giọng bảo Tô Tiểu Mai: "Tần Thiên Trảm là Ngũ hành tuệ căn, trời sinh cảm ứng với ngũ hành linh nguyên sắc bén, tốc độ tu hành tất nhiên hơn Điền AnhĐông. Bảo lưu tuệ căn thiên về thuật pháp, tốc độ tu hành ngang với Tần Thiên Trảm đã khá lắm rồi, nhưng ngườiđừng quên sư phụ của Tần Thiên Trảm là chưởng giáo chân nhân, dù Vọng Minh đạo trưởng giàu có đến đâu cũng không so được với chưởng giáo chân nhân..."
Tô Tiểu Mai nhìn gã với vẻ sùng bái: "Lợi hại!"
Tôn Lập cười cười.
Tôn Lập nói tiếp với La Hoàn: "Tần Thiên Trảm biết mình thắng Điền Anh Đông, nhưng nóng lòng muốn thể hiện cho người khác thấy, công phu hàm dưỡng kém Điền Anh Đông một mức, có lẽ lúc đầu còn nhờ vào trợ lực của sư phụ mà ngang ngửa chứ về sau không là đối thủ của Điền AnhĐông."
La Hoàn hơi bất ngờ: "Tiểu tử nhãn quang không tệ nhé."
Ba người ở cùng tiểu viện đã thi xong, thành tích tốt nhất vẫn là Túc Lan, thạch cầu dừng ở vạch thứ năm, Giang SĩNgọc chỉ được bốn vạch, Lục Đại Thông còn tệ hơn, mới ba vạch.
Đến lượt Tôn Lập, y sửa lại quần áo bước lên, các đệ tửnhóm chữ Giáp vây lại đợi để cười chê.
"Thành tích tệ nhất nhóm chúng ta là bao nhiêu?"
"Bảy vạch."
"Tiểu tử này có đạt nổi thành tích đó không?"
"Ha ha, không thể nào, không thấy thành tích tốt nhất nhóm chữ Đinh mới là năm vạch hả?"
"Cận chiến bất quá là tiểu đạo. Tu hành mới là đại đạo. Hiện tại thiện chiến thì sao, khi nào ta đột phá Phàm nhân cảnh, tùy tiện một đạo pháp thuật là diệt được y."
"Nói đúng lắm..."
Sùng Dần hơi nhíu mày liếc nhìn, các đệ tử đó mới ngậm miệng.
Tôn Lập hành lễ, Sùng Dần gật đầu: "Bắt đầu đi."
Song thủ ấn lên trận pháp, linh nguyên tuôn chảy.
Thạch cầu từ từ chuyển động, tựa hồ sức mạnh không đủ, trượt liền mấy cái ở đấy khiến ai nấy cười vang.
Sau rốt thạch cầu từ từ chạy lên, vạch thứ nhất, thứ hai rồi thứ ba...
Thạch cầu từ từ lăn qua vạch thứ năm, các đệ tử nhóm chữGiáp hơi kinh ngạc, Bất quá thành tích này còn chưa đạt mức tệ nhất của họ nên không cần lo.
Thạch cầu tuy tốc độ chậm nhưng ổn định vượt qua vạch thứ bảy, các đệ tử nhóm chữ Giáp không cười được nữa.
"Sao lại vượt được!"
"Không, không thể nào!"
"Nhóm chữ Đinh đều là phế vật, sao lại vượt được vạch thứbảy..."
Tôn Lập vẫn trầm ổn, thạch cầu vẫn lăn. Vạch thứ tám đã qua rồi vạch thứ chín, thạch cầu hơi chậm lại, lắc lắc rồi miễn cưỡng vượt được vạch thứ mười.
"Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!" Gần như mọi đệ tử đều kinh ngạc kêu thành tiếng, trong số phế vật cũng có người trong một tháng đột phá Phàm nhân cảnh, thật không tin nổi.
Nhóm chữ Bính cũng chưa có ai đột phá đến Phàm nhân cảnh.
Hơn nữa người đột phá lại là ác đồ bảng đệ nhất nhân Tôn Lập! Kẻ tư chất bình thường, nghe giảng lơ đãng, sao lại có thể đột phá Phàm nhân cảnh?
Nhóm chữ Giáp vốn đang đợi cười nhạo đều tròn mắt, thạch cầu pháp khí không thể sai được, đấy là kỳ thi công bằng nhất. Họ cũng thấy khó chấp nhận.
Đệ tử ban nãy còn tự phụ mình mà đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, một đạo pháp thuật đánh Tôn Lập thành tro, đỏ lừ mặt, y còn xa mới đột phá Phàm nhân cảnh còn Tôn Lập đã Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng!
Sùng Dần cũng cả kinh, nhìn thạch cầu rồi Tôn Lập, một lúc sau mới ngưng trọng ghi lại thành tích.
"Đợi chút, ta có việc cần hỏi."
Tôn Lập lui xuống đứng cạnh Sùng Dần.
"Phế vật tiểu tử đó đột phá Phàm nhân cảnh!" Gần như ai cũng nghĩ thế.
Lục Đại Thông tròn mắt, mãi chưa định thần được.
Túc Lan sầm mặt như có thể chảy nước, y vốn tự cho mình là tiểu viện đệ nhất, không ngờ Tôn Lập che giấu giỏi như thế, đã đột phá Phàm nhân cảnh!
Giang Sĩ Ngọc nhìn Túc Lan với vẻ cười cợt, bản thân y cũng không tránh khỏi ghanh tị.
Tô Tiểu Mai cười cười nhìn trứ Tôn Lập, mắt sáng lên.
Tính cả gã là có mười người đột phá Phàm nhân cảnh, Tôn Lập xếp cuối, chỉ được một điểm thưởng.
Bất quá thế cũng đủ khiến thư viện dậy sóng.
Thi xong, Sùng Dần phất tay thu thạch cầu pháp khí, vẫy tay với Tôn Lập: "Theo ta."
Sùng Dần và Sùng Bá có một phòng chung tại thư viện, các giảng tập không có.
Sùng Bá giáo tập hôm nay vắng mặt, Sùng Dần dẫn Tôn Lập vào phòng thì không có ai.
"Tôn Lập, ngươi thật sự đột phá Phàm nhân cảnh?" Sùng Dần ngưng trọng.
Tôn Lập gật đầu: "Lẽ nào pháp khí còn biết giả?"
Sùng Dần nhìn gã thật sâu: "Tôn Lập, ta muốn ngươi đảm bảo đã không giở trò gì!"
Tôn Lập ngạo nghễ: "Học sinh đảm bảo!"
Sùng Dần nhìn gã hồi lâu rồi thở ra, phất tay: "Được rồi, luiđi."
Tôn Lập im lặng quay người.
Nói thật Tôn Lập hơi bất mãn, vì sao người khác đột phá Phàm nhân cảnh thì ai cũng vui, gã đột phá Phàm nhân cảnh thì bị hoài nghi? Tư chất kém thì sao hả, tư chất kém không thể đột phá cảnh giới sao?!
Về phòng, Tôn Lập đóng cửa thở hắt ra, rũ hết mọi tạp niệm, thầm nhủ đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng chỉlà bắt đầu, muốn ở lại môn phái cần trong bảy tháng đạt tới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng. Mục tiêu này vốn khó thực hiện, nhưng với gã bây giờ thì không xa xôi lắm.
...
Hôm sau là giờ học đơn đạo của Sùng Trọng.
Sùng Trọng không ngờ rằng bách niên Thất tử thủ ô là của Tôn Lập nên dạy nhóm chữ Đinh vẫn theo lối qua quít cho xong.
Giảng nhanh xong, Sùng Trọng lại phát hạt Thất tử thủ ô.
"Tất cả mang về trồng, trồng đơn dược cần luyện tập mới tiến bộ được, ta sẽ thường kiểm tra thành quả, tính làm thành tích tham khảo cho kỳ thi tới trong nhập môn thất khảo."
"Hơn nữa ta đã báo với môn phái, mỗi người có thể lĩnh thêm năm chậu sứ, về trồng cho tốt."
Đối với nhóm chữ Đinh chỉ là dặn qua quít, mục tiêu của y là Điền Anh Đông. Nên nói xong y đi ngay.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Chương 5: Phiền toái liên tục
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tôn Lập nhận hạt, trong lòng hoan hỉ.
Tan học, gã rời giáo thất đến chỗ tiểu lão đầu lĩnh năm cái chậu sứ, rồi tới Thương Lan đường đổi sáu điểm thưởng thành linh thạch.
Về nhà, Tôn Lập bắt đầu cải tạo chậu sứ.
Có linh thạch, La Hoàn bố lại trận pháp. Lấy một viên linh thạch làm hạch tâm, phối hợp với đá Tôn Lập nhặt ở La Mi sơn thì cũng gom đủ.
Cộng thêm chậu sứ lúc trước, Tôn Lập có năm cái để trồng linh dược. Lần này Sùng Trọng phát cho mỗi đệ tử mười hạt, gã trồng sáu hạt, còn lại cất vào trữ vật giới chỉ.
Hiện gã là Phàm nhân cảnh tu sĩ, khắc họa trận pháp dễhơn trước nhiều. Nhưng dù thế thì cải tạo năm chậu sứcũng khiến y kiệt sức, mỗi lần xong một cái là linh nguyên tiêu hao sạch, buộc phải đả tọa tu hành, lấy lại linh nguyên rồi mới tiếp tục được.
Lúc gã trồng xong sáu hạt Thất tử thủ ô đã là trưa hôm sau.
Tôn Lập nghĩ một chốc rồi ra ngoài xách nước tắm.
"Tôn Lập."
Một giọng nói sang sảng vang sau lưng, Tôn Lập ngoái lại nhìn, cũng hơi bất ngờ: "Điền Anh Đông, sao ngươi lại tớiđây?"
Điền Anh Đông mặc đạo bào tinh tươm, khẽ mỉm cười: "Chúng ta cùng thôn, một tháng vừa rồi mải mê tu hành, áp lực cực lớn nên không có thời gian qua lại, tháng này dễchịu hơn, nên đến thăm ngươi. Ngươi ở đây thế nào, có quen không?"
Tôn Lập mỉm cười: "Cũng được."
Gã lau người, mời Điền Anh Đông vào. Lúc ở thôn tuy cảhai lạnh nhạt với nhau nhưng trên danh nghĩa vẫn là cùng quê. Điền Anh Đông tới, Tôn Lập tất nhiên không thể thất lễ.
Hai người kể lại chuyện ở Liên Hoa Đài thôn, nhớ lại lúc nhỏ, trông có vẻ dung hợp.
Chỉ là qua lời lẽ, Tôn Lập cảm nhận được thái độ bề trên của y thì cười lạnh: đối với Điền Anh Đông thì chủ động kết giao với đồng hương như gã tất là "chịu thiệt" rồi nhỉ? ChắcĐiền Anh Đông cho rằng chỉ cần y khẽ thể hiện, gã sẽ vội vàng thề chết đi theo ngay.
Đại khái chừng một bữa cơm sau, Điền Anh Đông cáo từ, Tôn Lập... coi như y chưa tới.
Điền Anh Đông lúc rời Liên Hoa Đài thôn đã có ý lôi kéo Tôn Lập làm tâm phúc, nhưng đến Tố Bão sơn, phát hiện có người khác muốn lấy lòng mình thì không cần nữa, nên một tháng vừa rồi y không tới.
Không ngờ Tôn Lập bị đá xuống nhóm chữ Đinh, lại âm thầm đột phá Phàm nhân cảnh, Điền Anh Đông phải lôi kéo ngay, bằng không Tôn Lập sẽ ngả theo Tần Thiên Trảm.
Điền Anh Đông nhân danh "cùng quê" nên có ưu thế hơn Tần Thiên Trảm. Đúng như Tôn Lập đoán, y cho là mình chịu lép để kết giao, Tôn Lập chỉ cần không ngu xuẩn sẽ nhanh chóng quy thuận.
Điền Anh Đông đi chưa lâu, cửa phòng Túc Lan hé ra, thấy trong sân không có ai, y mở cửa lách ra.
Lòng vòng trong Vọng Sơn biệt viện một lúc, đến một tiểu viện độc lập thì gõ cửa: "Tần sư huynh, là đệ, Túc Lan."
Cửa mở ra, Tần Thiên Trảm hỏi: "Thế nào?"
"Điền Anh Đông vừa tới tìm Tôn Lập."
Tần Thiên Trảm hơi biến sắc: "Hả?"
"Hai ngươi đó trò chuyện khá vui vẻ."
Sắc mặt Tần Thiên Trảm bình tĩnh lại: "Ta biết rồi, tiếp tục quan sát."
Túc Lan rời chỗ Tần Thiên Trảm, đi không bao xa thì nở nụ cười đắc ý.
Y nói có vẻ thành thật nhưng khiến Tần Thiên Trảm cho là Tôn Lập theo Điền Anh Đông. Tần Thiên Trảm nóng tính hơn, Tôn Lập sẽ nếm đủ.
"Vốn tưởng ngươi là phế vật, không ngờ lại đột phá Phàm nhân cảnh, hừ!" Túc Lan ghen tị dến phát cuồng, y vốn tựnhận tiểu viện đệ nhất, Tôn Lập đột phá Phàm nhân cảnh khiến y nhanh chóng ghi hận!
...
Điền Anh Đông đi khỏi chưa lâu, có một đệ tử đến chỗ Tôn Lập: "Tôn Lập, Sùng Dần giảng tập mời ngươi."
Tôn Lập nhíu mày, dự cảm: chỉ e là việc gã đột phá Phàm nhân cảnh.
Gã lặng lẽ đến chỗ Sùng Dần, không ngờ là còn mấy người nữa. Chính giữa là một lão đạo râu tóc hoa râm, hai bên có hai nội môn đệ tử, Sùng Dần ngồi ở chót hàng.
Thấy gã đến, Sùng Dần nói: "Tôn Lập, đây là Vọng Kiếp sư thúc phụ trách về tân đệ tử."
Tôn Lập hành lễ: "Học sinh chào sư thúc."
Vọng Kiếp đạo nhân gật đầu, trong mắt tinh quang như lửa: "Trong một tháng ngươi đột phá Phàm nhân cảnh?"
"Vâng."
Vọng Kiếp hừ lạnh: "Nói cho ta biết đột phá thế nào."
Thái độ của y khiến Tôn Lập không thích, ngữ khí đanh lại: "Theo từng bước vất vả tu luyện, tự nhiên đột phá."
"Hắc hắc! Theo từng bước vất vả tu luyện. Với tư chất như ngươi nếu không giở trò, thì sao trong một tháng đột pháđến Phàm nhân cảnh được?" Vọng Kiếp cười lạnh.
Tôn Lập không muốn lắm lời: "Sư thúc tin hay không thì tùy, đệ tử không thẹn với lòng là được."
"Hỗn xược!" Một đệ tử chữ Sùng cạnh Vọng Kiếp mắng, Vọng Kiếp lại cười lạnh giơ tay, sức mạnh kéo tuyệt đại kéo Tôn Lập tới.
Vọng Kiếp điểm lên mạch môn Tôn Lập.
Linh nguyên bá đạo chảy vào thể nội gã, quyết cho gã nếm mùi, gã toát mồ hôi trán nhưng nghiến răng im lặng.
Trong óc gã, La Hoàn nhạt giọng: "Chút xìu này không chịuđược thì đừng mong đại đạo nữa."
Tôn Lập nhìn Vọng Kiếp, toét miệng cười.
Vọng Kiếp giật giật chân mày! Y biết linh nguyên sưu mạchđau đớn cỡ nào, người thường tuyệt đối không chịu nổi, tất quỳ xuống cầu xin, thiếu niên này không chỉ chịu được mà còn cười!
Tâm tính này, Vọng Kiếp tự biết mình cũng không bằng.
Y vốn còn nhiều cách đày đọa Tôn Lập nhưng bị nụ cười ma xui quỷ khiến đó nghiền nát lòng tin, không dám sử dụng nữa.
Cách của La Hoàn rất hữu dụng, Vọng Kiếp không phát hiện thể nội Tôn Lập không phải Thiên hà linh nguyên.
Y thu tay về vuốt râu: "Đích xác đã đột phá Phàm nhân cảnhđệ nhất trọng."
Chợt nghĩ vừa rồi quả mất mặt, tuy không ai nhận ra nhưng Vọng Kiếp tự thấy, liền đổi giọng: "Hừ, tu hành không chỉ cần nhanh, cần vững vàng mới có căn cơ. Tư chất của ngươi không tốt lại tham mộ hư vinh, chỉ mong nhanh đột phá, hiện tại đã đột phá nhưng tương lai phập phù, lúc nào cũng cần đề phòng tẩu hỏa nhập ma, căn cơ hư phù bất ổn, tương lai thành tựu tất hữu hạn!"
Đoạn dẫn người đi ngay.
Sùng Dần thở dài, nghiêm giọng bảo Tôn Lập: "Tôn Lập, Vọng Kiếp sư thúc tuy nói khó nghe nhưng là sự thật."
"Như bọn Điền Anh Đông thân mang tuệ căn, không chỉ có ưu thế về tư chất mà trời sinh đã hiểu sâu hơn về pháp quyết nên tiến độ tu hành cực nhanh mà khả năng tẩu hỏa nhập ma không cao. Đấy cũng là ưu thế của đệ tử có tuệ căn so với đệ tử thông thường."
"Ngươi làm thế quá nguy hiểm, nhất thời thống khoái, tương lai hối cũng không kịp..."
Vọng Kiếp thuần túy chế nhạo, Sùng Dần là thật lòng lo lắng, tuy không dễ nghe nhưng Tôn Lập không thể không biết: "Giảng tập yên tâm, đệ tử biết rồi."
Sùng Dần biết gã không nghe, đành xua tay: "Thôi, ngươi vềđi."
Tôn Lập ra ngoài, vẫn còn bức bối, vì sao gã đột phá, môn phái nghi thần nghi quỷ, còn phái sư thúc đến kiểm tra?
Võ Diệu nhạt giọng: "Thế giới này vốn không công bằng."
...
Từ thư viện phải qua một con đường mòn mới tới Vọng Sơn biệt viện.
Cỏ ven đường đường gió thổi rung rinh, tiết trời nóng cũng thoáng có khí mát.
Tôn Lập cảm nhận được niềm bức bối từ bát hoang lục hợpđổ về. Cỏ cây quanh đó bị sức mạnh vô hình đẩy rạp vềphía gã.
"Sát ý!" Võ Diệu khẽ quát.
Tôn Lập lắc tay, cây bổng xuất hiện. Gã vốn đặt trong trữvật giới chỉ. Bổng vào tay là mắt chợt hoa lên, một bóngđen cực lớn như từ hư không bổ tới, đến ngay trước mắt, nhanh không khác nào ánh chớp.
Tôn Lập theo ý thức vung bổng.
Võ Diệu lại quát: "Đứng vững, chỉ là chướng nhãn pháp!"
Tôn Lập giữ cứng đại bổng, áp chế ý muốn xuất thủ.
Bóng đen như nguyệt dạ ma bức bổ tới trước mặt, nổ tan thành khói đen hình dơi, tan biến ngay.
Gần như cùng lúc, sau lưng Tôn Lập vang tiếng gió rít, gã quay lại, hắc ảnh đột ngột xuất hiện, chụp tới!
Tôn Lập đã có kinh nghiệm, nắm chặt cây bổng, cong lại như cây cung, tạo cảm giác như con báo sắp săn mồi.
Quả nhiên, Võ Diệu nhạt giọng: "Vẫn là ảo thuật, bất tất kinh hoảng."
Bàn tay bóng đen cũng như mực, móng tay ánh lam, như ma trảo! Trúng đòn chỉ có đường chết.
Thích khách vốn cho là dùng ảo thuật ảo hóa ra độc trảo, tất khiến Tôn Lập kinh hoảng thất thố, y sẽ có cơ hội.
Không ngờ Tôn Lập vững như bàn thạch, "độc trảo" chụp lên mặt mà gã vẫn bất động.
Sát khí trên mình gã ngưng như thực chất, cầm cây bổng thường cũng thành vũ khí trí mạng! Tôn Lập bất động, y không dám khinh cử vọng động.
"Ầm!" Độc trảo bổ vào mặt Tôn Lập, quả nhiên nổ thành khói đen.
Thích khách đã hết kiên nhẫn.
Ảo thuật lần đầu tiên tiểu tử này bất động còn có thể giải thích là tâm chí kiên định. Lần thứ hai vẫn thế thì khác, trước khi động thủ y đã được cho biết tiểu tử này có một môn công phu bất phàm nên y không dám chính diện. Dù gì đây cũng là lần hành động y không sao còn mục tiêu mất mạng.
Dù y chỉ bị thương nhẹ cũng là thất bại!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.