|
|
10-09-2008, 12:10 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 16
Tần Công Tá» Bệnh Vì Dục TÃnh
Tế Äiên Tăng Chữa Kẻ Hồi Äầu
Nói vá» Tần Äạt từ lúc khởi nên dục vá»ng ham muốn Ngô thị lần đến nhÃ
giam bị Tế Äiên chỉ cho má»™t cái, choáng váng quay lÆ¡, gia nhân vá»™i
và ng vá»±c và o tÆ° phòng nằm lặng trên giÆ°á»ng, má»™t lát thốt kêu lên:
- Nóng quá! Nóng quá, cởi áo cho ta mau!
NgÆ°á»i nhà xúm lại cởi áo, vừa cởi áo xong Tần Äạt lại kêu:
- Lạnh quá, lạnh quá!
Má»i ngÆ°Æ¡iø rối rÃt mặc áo và o thì Tần Äạt kêu nóng, đến năm bảy lượt nhÆ°
thế, bá»—ng lại thấy Tần Äạt ôm đầu kêu nhức, ngÆ°á»i nhà láºt Ä‘áºt xoa bóp nÆ¡i đầu,
kê tay cho Tần Äạt gối, không dè thấy đầu Tần Äạt cứ má»—i lúc má»—i to lên mãi
trông tháºt ghê sợ. Gia nhân thấy váºy lo sợ chạy qua đông phủ báo tin cho thừa
tÆ°á»›ng hay.
Thừa tướng trải qua một đêm kinh sợ hãi hùng không lúc nà o chợp mắt,
gần sáng vừa lả mình thiu thiu chợt có tiếng gõ cá»a gấp lắm liá»n kêu quân hầu
cho gá»i và o. Tần Ngá»c cấp báo sá»± việc công tá» lâm bệnh lúc nóng lúc lạnh vÃ
nay đầu to nhÆ° cái đấu trông rất ghê sợ, thỉnh tÆ°á»›ng gia qua gấp. Thừa tÆ°á»›ng láºt
Ä‘áºt choà ng dáºy, chẳng kịp sá»a sang, kêu ngÆ°á»i mau mau dẫn Ä‘Æ°á»ng băng qua
tây phủ.
Khi vừa tá»›i phòng đã thấy cảnh tượng diá»…n ra vô cùng ghê sợ: Tần công tá»
nằm ngay nhÆ° chết, mặt tái nhợt, đầu to nhÆ° cái trống, đôi mắt chỉ còn lá» Ä‘á», hÆ¡i
thở khó khăn. Thừa tÆ°á»›ng cảm thÆ°Æ¡ng nức nở, há»i thăm căn do nhÆ°ng không ai
biết vì sao? Bối rối hồi lâu sá»±c nhá»› ra liá»n sai Tần Ngoc kÃp má»i lÆ°Æ¡ng y Ä‘iá»u trị.
Tần Ngá»c vâng lệnh liá»n Ä‘i rÆ°á»›c danh y Trại Thúc Hoà ng Lý Hồi Xuân đến
coi bệnh. Má»™t lát sau, Lý lang y đến, và o thẳng trÆ°á»ng phòng chẩn mạch thấy
chạy Ä‘á»u hoà , không có bệnh gì. Chiếc đầu to kếch xù chẳng biết nguyên ủy ra
sao liá»n bẩm cùng thừa tÆ°á»›ng:
- Dám bẩm tướng công, quà công tỠthỠbệnh, vãn sinh đây xin cam chịu lỗi,
xin tÆ°á»›ng công kÃp cho thỉnh báºc cao minh khác, còn vãn sinh tà i sÆ¡ há»c thiển
không trị được bịnh nà y.
Thừa tướng nghe nói lặng đi một hồi, rớm lệ mà bảo:
- Ná»™i vùng, nghe nói Tiên sinh là báºc danh y đã cứu giúp cho rất nhiá»u
ngÆ°á»i trá»ng bệnh, sao tiên sinh lại nỡ chê bệnh con ta, tá»± hạ tà i hèn. Váºy tiên
sinh biết ai là báºc cao minh hÆ¡n nữa chăng, xin chỉ dạy giùm!
Lý tiên sinh cung kÃnh nói:
- Nội thà nh Lâm An nà y chỉ có Thắng Vạn Phương với vãn sinh là có đủ
khả năng. Ngoà i ra không biết ai hơn nữa. Nếu vãn sinh đã chịu thì Thắng tiên
sinh cũng đà nh bó tay mà thôi.
Thừa tÆ°á»›ng nghe nói giáºt mình lo lắng, buồn bã vạn phần. Lát sau, Lý Hồi
Xuân chợt nghÄ© ra sá»± gì liá»n bẩm:
- Bẩm tÆ°á»›ng gia, nếu muốn chữa khá»i bệnh cho công tá» tôi thiết nghÄ© chỉ có
má»™t ngÆ°á»i, hiá»m vì tÃnh tình kháºt khùng nói năng không được êm dịu, nhÆ°ng tháºt
có tà i.
Thừa tÆ°á»›ng há»i ngay:
- Ai? NgÆ°á»i chữa được bệnh con ta là ai? Xin tiên sinh cho biết ngay Ä‘i.
- Bẩm tÆ°á»›ng công vãn sinh chỉ e khó thỉnh, mặt khác nếu có Ä‘iá»u gì xúc
phạm, dám mong tướng công miễn chấp, còn như bản lãnh trị liệu của ông ta thì
quả là thánh sống, bất cứ bệnh gì Ä‘á»u chữa được cả, dám là m cho ngÆ°á»i chết
sống lại nữa kia.
- Chớ có ngại ngần, dầu có xúc phạm lỗi lầm, nhưng chữa được bệnh cho
con ta là ân nhân. Xin tiên sinh kÃp nói tên hỠđểta cho ngÆ°á»i Ä‘i thỉnh.
- Bẩm nói ra, chỉ sợ tÆ°á»›ng công không muốn dùng, ngÆ°á»i nà y vốn là má»™t
hòa thượng.
- Chỉcần chữa khá»i bệnh, còn là hòa thượng hay đạo sÄ© chi cÅ©ng không sao,
hòa thượng đó tên chi, ở đâu?
- Bẩm, hòa thượng nà y là vị pháºt sống ở chùa Linh Ẩn, pháp danh Äạo Tế,
ngừơi ta thÆ°á»ng gá»i Tế Äiên Tăn vì có tÃnh khùng khùng.
Thừa tÆ°á»›ng giáºt mình nói:
- Té ra là tên hòa thượng khùng đó, hiện ta đã bắt giam hắn trong phủ.
Lý tiên sinh nghÄ© trong bụng cÆ°á»i thầm: "Có lẽ vì váºy nên công tá» má»›i gặp
nạn nà y, Ä‘Ãch là mắc tay Tế Äiên đây", nhÆ°ng không dám nói, chỉ thÆ°a:
- Bẩm, phải má»i cho được và thà nh tâm khẩn cầu thì nhất định Tế Công
ban phÆ°á»›c chữa khá»i nhÆ° chÆ¡i.
Thừa tướng vội sai gia nhân:
- Bay đâu! Qua nhà giam gá»i Äạo khùng tá»›i đây trị bệnh, há»… chữa khá»i
bệnh cho công tỠthì ta tha cho hắn vỠchùa.
Gia nhân vâng lá»i, Ä‘i chẳng bao lâu vá» bẩm:
- Bẩm tÆ°á»›ng gia, tiểu nhân phụng mệnh đến kêu Äạo khùng vá» lo chữa
bệnh cho công tá», y nói vá» há»i lại tÆ°á»›ng gia là đi rÆ°á»›c thầy thuốc hay Ä‘i bắt giải
trá»ng phạm.
Lý tiên sinh đứng cạnh vội nói:
- Tế Công vốn không phải ngÆ°á»i thÆ°á»ng, xin phải dùng lá»… thỉnh má»›i được!
Thừa tướng bảo gia nhân:
- Äến nói cho y biết là ta thỉnh má»i.
Gia nhân đi một lát trở vỠkhông và bẩm:
- Äạo khùng không Ä‘i và bảo nếu tÆ°á»›ng gia muốn kết thân vá»›i tăng sÄ© phải
Ä‘Ãch thân Ä‘i thỉnh, vả lại thừa tÆ°á»›ng vị cao cá»±c phẩm, ngôi báºc nhân thần, còn y
là hòa thượng nghèo nà n, vốn không giao tình, do váºy không dám là m thân.
Thừa tÆ°á»›ng nổi giáºn đùng đùng, nhÆ°ng khi quay lại thấy Tần Äạt lăn lá»™n
rên la thì động lòng thương xót. Lý tiên sinh lại nói thêm và o:
- Tướng công hà y nhẫn nhịn hòa thượng một phen, việc cần yếu là phải
chữa bệnh cho công tá».
Thừa tướng ý chẳng muốn hạ mình, nhưng vì phụ tỠtình thâm dứt từng
khúc ruá»™t, cá»±c chẳng đã nén giáºn cùng Ä‘i vá»›i Lý lang trung tá»›i nhà giam ra mắt
Tế Äiên, chà o và nói:
- Äại sÆ°, nhân vì con ta Ä‘au bệnh lạ, bổn các thân tá»›i thỉnh cầu đại sÆ° chữa
giúp.
Tế Äiên ngồi kiết già dÆ°á»›i đất nÃn lặng nhÆ° chẳng nghe thấy gì. Lý tiên
sinh lẹ là ng quì xuống mà bạch:
- Bạch sư phụ, đệ tỠlà Lý Hồi Xuân, xa vắng lâu ngà y nay xin ra mắt cầu
sư phụ. Nhân vì Tần công tỠđau bệnh lạ, đệ tỠcó giới thiệu và nay thừa tướng
thân đến kiến minh, dám mong sư phụ niệm tình cứu giúp một phen.
Tế Äiên mở mắt bảo:
- Muốn ta chữa bệnh mà gông trói nhÆ° váºy sao?
Thừa tÆ°á»›n vá»™i sai gia nhân cởi trói, mở gông. Tế Äiên lại bảo:
- Sư phụ ta cùng các sư huynh đệ bị trói thế kia, ta sao yên mà đi trị bệnh.
Thừa tÆ°á»›ng hiểu ý, liá»n sai gia nhân cởi trói cho tất cả, truyá»n quân gia Ä‘Æ°a
vá» chùa, đồng thá»i xuống lệnh cho tri huyện và tri phủ đình chỉ túc khắc không
được dỡ lầu Äại Bi, thoái triệt nhân công trở vá» phục lệnh.
Bấy giá» Tế Äiên má»›i đứng dáºy cÆ°á»i lên hi hà rồi theo thừa tÆ°á»›ng đến thẳng
giÆ°á»ng bệnh của công tá». Tế Äiên đứng ngay ngắm nghÃa rồi lắc đầu mà nói:
- Tại sao đầu công tỠto lớn thế nà y? Ta biết gì mà chữa với chạy!
Thừa tÆ°á»›ng nghe nói bất giác ứa nÆ°á»›c mắt khóc. Lý tiên sinh cÅ©ng ra chiá»u
thất vá»ng. NhÆ°ng Tế Äiên đã bảo:
- Tuy váºy cÅ©ng còn có thuốc chữa, nhÆ°ng chÃnh công tá» phải thà nh tâm sám
hối, chừa bá» nghiệp ác má»›i mong khá»i được, bệnh nà y là bệnh đầu ung. Nói
xong lấy viên thuốc Ä‘en nhÆ° cáu ghét bảo gia nhân lấy nÆ°á»›c hoà cho uống vÃ
dặn:
- Ta trị bệnh nà y thì được, uống thuốc và o là khá»i nhÆ°ng ngà y sau nếu công
tỠcòn dấy lòng tà dâm, cưỡng bức phụ nữ, ỷ thế lộng hà nh chẳng kiêng phép
nước thì chắc chắn là bệnh đầu ung sẽ lại tái phát, không còn thuốc nà o chữa
được. Ngay tá»± giá» và mãi mãi vá» sau, công tá» phải táºp là m sao cho bình tâm,
hòa khÃ, trừ bỠác niệm thì chắc là bệnh chẳng bao giá» tái phát nữa. Thôi! Hãy
dá»n cÆ¡m rượu, ta ăn má»™t bữa rồi sau se trị bệnh tiếp.
Thừa tÆ°á»›ng vá»™i sai gia nhân bà y tiệc. Tế Äiên ngồi và o ăn uống tá»± nhiên,
rượu nốc hà ng vò, xé thịt mà ăn trông tháºt là ngon là nh.
Trong tiệc, thừa tÆ°á»›ng muốn xem tà i há»c của Tế Äiên liá»n Ä‘em thi, ca, từ
phú cùng các lẽ huyá»n diệu đạo lý ra há»i. Tế Äiên đáp thông nhÆ° nÆ°á»›c chảy,
không những thế nhiá»u câu siêu tuyệt vượt hẳn sức tri kiến thế gian. Thừa tÆ°á»›ng
hết sức khâm phục, và từ đấy má»›i có lòng tÃn má»™, kÃnh ngưỡng.
Tiệc xong, Tế Äiên lại móc trong cạp quần ra má»™t viên thuốc Ä‘en Ä‘en Ä‘Æ°a
cho thừa tÆ°á»›ng bảo lấy nÆ°á»›c hòa bôi và o đầu công tá».
Thừa tÆ°á»›ng lạ lùng vá»™i há»i:
- Thuốc nà y tên gá»i là chi? Ở đâu có bán? SÆ° phụ bảo cho để mua trừ sau
nay cho tiện dùng?
Tế Äiên không đáp câu há»i chỉ bảo:
- Tướng công hãy cho lấy nước hoà tan rồi chà sát và o đầu công tỠsẽ thấy
ứng nghiệm.
Thừa tÆ°á»›ng vá»™i sai gia nhân lấy nÆ°á»›c, là m y lá»i dạy. Lạ thay, thuốc bôi đến
đâu, đầu công tá» nhá» Ä‘i đến đấy, trong giây lát nhá» lại nhÆ° thÆ°á»ng. Thừa tÆ°á»›ng
hết sức vui mừng, má»i ngÆ°á»i chứng kiến ai nấy vô cùng cảm phục.
Tế Äiên gá»i công tá» dặn:
- Bệnh nà y phải nên tÄ©nh dưỡng, lắng lòng Ãt dục, bằng nếu sai lá»i tất có trở
chứng e không thuốc nà o chữa khá»i.
Nói xong sai lấy giấy bút, ngồi trước án thư kê một đơn thuốc, niêm lại giao
cho gia nhân là Tần Ngá»c, bảo:
- ÄÆ¡n thuốc nà y lÆ°u lại nÆ¡i đây, khi nà o công tá» trở bệnh chỉ cần Ä‘Æ°a cho
công tỠcoi, bệnh hoạn sè là nh.
Công việc xong xuôi, Lý tiên sinh từ giã trở vá». Thừa tÆ°á»›ng nhất định má»i
Tế Äiên lÆ°u lại Ä‘Ã m đạo.
Trong câu chuyện, Tế Äiên Ä‘em lẽ huyá»n vi đạo lý ra giác hoá, mà từ câu
thÆ¡, giá»ng phú thuần thị nhÆ° xuất khẩu thà nh chÆ°Æ¡ng, khiến thừa tÆ°á»›ng hết sức
khâm phục. Nhân váºy má»›i thá»±c thà tá» bà y tâm sá»±:
- Bạch thầy, ta tuy quan cao cực phẩm, ngôi ở nhân thần mà lúc nà o cũng
nÆ¡m ná»›p lo sợ bởi gần vua nhÆ° gần cá»p, má»™t sá»›m lỡ lầm tấm thân ắt khổ, khó
ná»—i vẹn toà n. Thâm tâm ta vẫn muốn bá» hết má»i sá»± Ä‘á»i, sá»›m chiá»u tu tâm dưỡng
tánh, tiêu dao tự tại vui cảnh sơn lâm cùng cốc mà thôi.
Tế Äiên nói:
- NhÆ° ngà i ngôi cao tá»™t báºc, nghÄ© xem chỉ dÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i còn mình đứng
trên muôn dân, còn ai hơn nữa mà lo!
Thừa tướng giơ tay lắc đầu mà nói:
- Xin chớ nói đến ngôi cao, ngà y nay ta sợ lắm rồi. Tục ngữ có câu: Quan
lá»›n thì sinh nguy hiểm, quyá»n lá»›n thì bị dèm siểm, trèo cao ắt phải ngã Ä‘au. Ta
từ nháºm chức tá»›i nay, má»—i má»—i việc gì cÅ©ng phải tháºn trá»ng từng ly từng tý, dầu
váºy vẫn e trÆ°á»›c mặt thì ngÆ°á»i trá»ng, sau lÆ°ng thì ngÆ°á»i chê, biết đâu chẳng nhiá»u
kẻ oán! Ta tháºt lòng muốn cạo đầu Ä‘i tu, nhá» thầy dìu dắt trên Ä‘Æ°á»ng đạo hạnh,
rá»™ng chứa âm công, cầu cho tấm thân yên ổn trá»n Ä‘á»i, chẳng hay ý thầy có
thuáºn chăng?
Lá»i nói của thừa tÆ°á»›ng ra vẻ tha thiết, thà nh thá»±c, Tế Äiên liá»n cháºm rãi
bảo:
- Tu là trao dồi, sữa chữa, ngà y thÆ°á»ng gìn giữ việc là m cho đừng trái đạo,
ấy là ngÆ°á»i tu. Ngà i dốc lòng vì dân vì nÆ°á»›c quên mình là m việc Ãch chung, trên
không dua nịnh, dưới chẳng chèn ép, dân tình cảm phục, chúng chúng nể vì,
quyết nhiên tấm thân yên ổn, có gì phải lo.
Äêm ấy thừa tÆ°á»›ng má»i Tế Äiên ngủ lại. Công tỠđã hết bệnh, nhÆ°ng tâm
tư còn tưởng nhớ Ngô thị, khắc khoải không yên, vụt chốc đầu to lên lại, Tần
Ngá»c hoảng kinh vá»™i dở Ä‘Æ¡n thuốc Ä‘Æ°a cho công tá» xem, chỉ thấy toà n là những
lá»i khuyên bình tâm, dưỡng tÃnh, quên Ä‘i những dục vá»ng đê hèn. Công tá» tỉnh
ngộ ăn năn, bệnh dần bớt và sau nà y dứt tuyệt.
Sáng ra, thừa tÆ°á»›ng ần cần cảm tạ Ä‘Æ°a tiá»…n ngà n lạng và ng nhÆ°ng Tế Äiên
nhất mực chối từ chỉ dặn:
- Ngôi cao muốn vững phải gắng là m là nh, những tội xâm phạm chùa giam
hãm tăng, ni Ä‘á»u là ngÅ© nghịch trá»ng tá»™i nên xám hối đêm ngà y. Äối vá»›i dân
chúng phải nên hết lòng thÆ°Æ¡ng mến, thế là tÆ°á»›ng công ban Æ¡n cho bần tăng váºy.
Thừa tướng nghe nói phủ phục cúi đầu lạy tạ rồi sai quân gia đưa tiễn Tế
Äiên vá» chùa Linh Ấn.
|
10-09-2008, 12:10 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 17
Mở Lượng Từ Bi, Láºp Äà n Thà Thá»±c
Ra Tay Tế Äá»™, Vá»›t Kẻ Lầu Xanh
Nói vá» thừa tÆ°á»›ng vì cảm kÃch ân sâu của Tế Äiên liá»n sai quân gia rầm
rá»™ Ä‘Æ°a thánh tăng trở vá» chùa, dá»c Ä‘Æ°á»ng dân chúng lÅ© lượt Ä‘i xem.
Trông thấy cảnh nhân dân lÅ© năm lÅ© bảy đứng hai bên Ä‘Æ°á»ng chà o đón.
Tế Äiên nghÄ© thầm:
- Thá»±c ra bấy lâu ta chỉ hay gần gÅ©i những ngÆ°á»i già u sang kiêu hãnh để
Ä‘iểm hóa, theo thÆ°á»ng tình thì chÆ° tăng cÅ©ng chỉ chèo kéo những ai có tiá»n có
thế, khuyến hóa há» tu phúc là m duyên nhÆ°ng thá»±c ra để kiếm tiá»n kiếm bạc. Ta
đây không mà ng tiá»n tà i danh vá»ng, không cần bá»n già u sang trả Æ¡n báo nghÄ©a,
nhưng trải qua những cuộc hà nh hoá đối với thâm tâm thực chưa lấy gì là m bình
đẳng. Nay nhân trăm há» thấy ta được trá»ng vá»ng mà ùa ra chà o đón, tưởng cÅ©ng
nên quan sát để tìm phương tế độ.
NghÄ© Ä‘oạn, Tế Äiên liá»n nhÆ°á»›ng mắt xem má»™t lượt, chỉ thấy nhân dân Ä‘a số
là nghèo khổ, khốn đốn tương tự như mình, áo không đủ mặc, thân thể gầy guộc
thì động lòng trắc ẩn, sa nước mắt, cúi mặt đi thẳng vỠchùa.
Vá» tá»›i chùa, Tế Äiên Ä‘i thẳng lên Äại Hùng Äiện lá»… Pháºt xong, xuống Tô
ÄÆ°á»ng bái kiến Nguyên Thông hòa thượng rồi gá»i các quân gia mà ngá» lá»i
khuyến hóa, sau đó ủy Tần ngá»c chuyển lá»i cảm Æ¡n thừa tÆ°á»›ng. Äoạn Tế Äiên
cho má»i hai vị Chà Thanh, Chà Minh đến há»i:
- Hai ngÆ°á»i có biết nấu cháo hay chăng?
- Bạch, việc gì thì khó chớ nấu cháo thì ai mà không biết.
Tế Äiên nói:
- Nhưng phải biết nấu cháo với tấm lòng phát tâm bồ đỠbố thà chứ còn nấu
cháo thÆ°á»ng thì ai cần đến là m chi? Ngà y nay ta muốn mở quán bán cháo để
giúp đỡ ngÆ°á»i nghèo khó, chẳng hay hai vị có chịu phát tâm không?
Chà Minh nói:
- Vốn đâu mà mở quán? Vả xưa nay chưa có hòa thượng nà o là m việc mở
quán bao gi�
- Việc lo vốn liếng cứ để cho ta, đã là m việc phÆ°á»›c duyên thì chÃnh hòa
thượng phải chủ trÆ°Æ¡ng, cần gì miệng tiếng bình phẩm, Ä‘i lo nồi niêu củi lá»a.
Tiá»n bạc gạo muối để ta Ä‘i sắm sá»a cho, khá»i cần phải lo ngại.
Nói xong, Tế Äiên xuống núi qua thăm Triệu viên ngoại và Tô Bắc SÆ¡n
nói rõ ý định láºp hà ng cháo. Hai vị viên ngoại vui vẻ góp tiá»n, cấp gạo, Tô viên
ngoại xin hiến má»™t gian nhà để là m cá»a hà ng.
Nguyên Tế Äiên cốt ý mở cá»a hà ng cháo là để khuyên ngÆ°á»i phát tâm là m
việc bố thÃ, đối vá»›i ngÆ°á»i bần hà n cô lá»™, lỡ Ä‘Æ°á»ng có nÆ¡i ăn uống thá»a thuê, là m
gÆ°Æ¡ng nhân đạo cho ngÆ°á»i sau bắt chÆ°á»›c. Vả lại, trong thâm tâm là Tế Äiên
muốn khuyên chÆ° tăng không nên hÆ° khoáng thá»i gian, dá»±a cÆ¡m tÃn thÃ, ngoà i
việc tu trì phải biết đến bổn pháºn mà là m việc vì Ä‘á»i cứu khổ, chứ không phải
dá»±a và o cảnh chùa mà lo cúng cấp lấy tiá»n bá» túi, còn sống chết mặc hay, chÆ°
tăng đi tu nhưng cũng phải gây được chút công duyên mới tròn công quả nên
mới bà y vẻ ra chuyện mở hà ng bán cháo.
Hà ng cháo mở được mấy ngà y, Tế Äiên không há» lấy tiá»n của ai, thà nh chỉ
và i ngà y là vốn lại sạch không, bấy giá» Tế Äiên má»›i thuáºt rõ ý mình cho má»i
ngÆ°á»i biết, rồi khuyến hoá các nhà già u có phải nên phát tâm là m phúc là m
duyên.
Cá»a hà ng mở đã ba ngà y, Tô, Triệu viên ngoại má»›i rủ nhau đến thăm Tế
Äiên. Tô Bắc SÆ¡n ná»a đùa ná»a tháºt gá»i to:
- Hòa thượng cháo ơi! Mấy bữa nay hà ng hỠra sao?
Tế Äiên không những không giáºn mà còn cÆ°á»i to hÆ¡n và nói:
- Lá»— to, lá»— to, vốn liếng hết sạch sà nh sanh cả rồi. Các ngÆ°á»i định đến đòi
tiá»n, tôi có chiếc áo rách đây xin bồi thÆ°á»ng lại!
Tô, Triệu đồng nói:
- Äâu dám, đâu dám, chúng tôi đến đây cốt là ăn mà y hưởng chút duyên
là nh hòa thượng bố thị và đặt mình trong cảnh bình dân xem nó ra sao?
- Phải lắm, hai vị viên ngoại đã biết đến ngÆ°á»i nghèo tháºt cÅ©ng quà hóa, lại
còn tá»± mình muốn nếm mùi nghèo khổ để mong thấu rõ Ä‘á»i sống bần hà n mÃ
toan là m phúc là m duyên thì quả là đại quà váºy. Nói xong sai phổ kỵ múc cho
má»—i ngÆ°á»i má»™t tô cháo loãng.
Hai vị viên ngoại ngồi trước tô cháo mà thấy ngại ngùng, bởi đã từng ăn
cao lÆ°Æ¡ng mỹ vị, ngà y thÆ°á»ng cá thịt ê há», Ä‘e nồng rượu béo, nay nhìn bán cháo
loãng thếch thÆ¡ Ä‘iểm và i há»™t muối tá»± nghÄ© không sao nuốt trôi khá»i cổ.
Tế Äiên thoáng trông cảnh tượng đã biết nguyên do liá»n gá»i ngÆ°á»i là m múc
cho mình rồi tự bưng ra ngồi cạnh đối diện hỠTô mà húp. Miệng nói:
- Cháo nà y là bạch phúc (cháo hoa) nhưng thực vị pháp nhũ đỠhồ, ăn và o
không những khá»i đói mà tinh thần còn minh mẫn thêm lên, cÅ©ng gá»i là minh
tâm chúc! Các vị dùng coi sẽ biết.
Tô, Triệu hai ngÆ°á»i tuy biết Tế Äiên đã lâu và trong thâm tâm vô cùng
kÃnh phục, nhÆ°ng trÆ°á»›c sá»± việc vẫn không tránh được nghi kỵ, bởi nhìn bát cháo
chẳng khác cháo thÆ°á»ng là mấy, có phần nhạt nhẽo hÆ¡n nhiá»u. Ở nhà giả sá» có
ăn cháo thì phải là nấu cháo bà o ngÆ°, long tu, tháºp cẩm, nếu không cÅ©ng là cháo
thịt, cháo cá chứ có mấy khi mà ăn cháo bạch chúc! Mà đây còn loãng hơn bạch
chúc, thế mà lại bảo pháp nhũ đỠhồ thì kể cũng kỳ! Nhưng cũng gắng gượng
húp thá» má»™t húp xem sao? Gá»i là chiá»u lòng hòa thượng.
NhÆ°ng lạ thay, hai ngÆ°á»i húp thá» má»™t húp mà thấy hÆ°Æ¡ng vị thanh mát lạ
lùng, và nước cháo chảy đến đâu như một dòng nước trong là m cho sảng khoái
tâm thần. Thế là hai vị viên ngoại húp một mạch hết cả tô cháo, lại chìa cái bát
xin thêm.
Lúc ấy khách hà ng trong quán cũng kha khá đông, ai nấy ăn uống ngon
là nh coi bá»™ vô cùng thÃch thú. Tế Äiên cÆ°á»i bảo hai ngÆ°á»i:
- Thôi chứ ! Nếm món bần hà n gá»i là để biết, còn phải là m phúc, ai lại
thấy ngon mà cứ húp hoà i sao tiện?
Tô, Triệu đồng cÆ°á»i rá»™. Tô Bắc SÆ¡n thắc mắc há»i:
- Gạo nấu cháo đây chỉ là má»™t thứ gạo rất thÆ°á»ng do chúng tôi cung cấp
là m sao sÆ° phụ nấu ngon là nh váºy?
Tế Äiên cÆ°á»i:
- Bà máºt ! Bà máºt nhà nghá», các vị là tại gia phú quý biết thế nà o cái
phương pháp nấu cháo ngon của nhà nghèo. Nhưng có chịu cái vị cháo ngon của
nhà nghèo không?
- Bạch, thú vị lắm ạ!
- Ấy, nghèo có cái sÆ°á»›ng của pháºn nghèo, món bạch chúc tinh khiết chÃnh
là má»™t món tầm thÆ°á»ng của ngÆ°á»i nghèo nhÆ°ng ngÆ°á»i già u phải há»c ăn, cÅ©ng
nhÆ° ngÆ°á»i già u phải san sẻ cái món cao lÆ°Æ¡ng mỹ vị cho nhà nghèo nếm thá» má»›i
là hợp lẽ bình đẳng.
- Mô pháºt, chúng tôi xin được nghe lá»i khuyến cáo của sÆ° phụ.
- Vốn liếng, gạo của sắp hết cả rồi !
- Bạch, để chúng tôi xin cung cấp thÆ°á»ng xuyên và xin khuyến khÃch lân
bang góp và o chút đỉnh được chăng?
- Äa tạ Ãch thiện! Cà ng nhiá»u cà ng tốt, bà con nghèo cà ng được nhá», cái
nghÄ©a bố thà là thể và cúng thà thá»±c là thế. Äâu có nhÆ° thế gian gá»i là bầy ra
cúng thà thực rồi để rủ bà con là ng nước đến ăn vãi ra mấy củ khoai cái ngô cho
tre ûcon ăn cướp.
- Bạch sư phụ, chúng tôi đã hưởng hương vi thơm ngon chay lạt, nay muốn
thỉnh sư phụ đi uống rượu được chăng?
- Äược lắm chứ1 Phi tục phi tăng mà , có lúc ăn chay cÅ©ng phải uống rượu.
Chay mà giữ đúng mà u chay
Rượu chay, chay rượu mê say cuá»™c Ä‘á»i.
- Nhưng các ngà i định đi đâu uống?
Tô Bắc Sơn nói ngay:
- Tôi nghe đồn có một nà ng con gái con nhà quan bị lạc và o chốn thanh lâu,
đang định đến coi xem chân giả thế nà o?
Tế Äiên vá»™i bảo:
- Thế thì …
Triệu Văn Hội gạt đi:
- SÆ° phụ là báºc tu hà nh, đến chốn lầu xanh, ngÆ°á»i ta biết được mỉa mai còn
gì danh dá»± – Rồi quay lại Tô viên ngoại mà trách – Sao hiá»n đệ lại Ä‘em chuyện
ấy ra nói.
Tế Äiên vá»™i nói:
- Không sao, không sao, vui đâu chuốc đó miễn chẳng đam mê thì lầu xanh
vẫn cũng là nơi Lan Nhã can chi ?
Tô Bắc Sơn thì khoái chuyện rủ được vì tăng đến chốn hồng lâu thỠxem
“thánh vị†đến đâu? Liá»n nói:
- Sư phụ đã chỉ dạy, thôi chúng ta đi.
Tế Äiên gá»i ngÆ°á»i dặn dò má»i việc và bảo phải tiếp Ä‘Ã i tháºp phÆ°Æ¡ng cho
má»i Ä‘iá»u trá»n vẹn, chẳng nên chiá»u ai, cÅ©ng chẳng khinh ai, chá»› nên thấy áo
rách coi thÆ°á»ng, ao sáng chà o đón. NÆ¡i đây là m việc bố thà thiết thá»±c phải nên
trá»ng thể đối vá»›i ngÆ°á»i nghèo. Nói xong dắt Tô, Triệu hai ngÆ°á»i thong dong tiến
bước vỠnơi thị tứ.
Tá»›i chốn lầu xanh, có mụ tú bà i lả lÆ¡i ra đón, Triệu gia há»i:
- Tôi nghe đồn nơi đa6y có một mỹ nữ con quan phải chăng? Nếu có gái
đẹp xin hãy cho chúng tôi coi th�
Tú bà đon đả:
- Bẩm quan nhân, nÆ¡i đây rất sẵn, đủ hạng Ä‘Ã o tÆ¡ liá»…u yếu, oanh vù dáºp
dìu!
Nói xong gá»i vá»ng và o trong:
- Tuyết Lan đâu? Sao không ra hầu tiếp quan nhân!
Liá»n thấy má»™t ả mỹ nữ tha thÆ°á»›t vén rèm khép nép Ä‘i ra liếc mắt thấy có
hòa thượng Ä‘ang đứng ngắm mình thì che miệng cÆ°á»i, Ä‘Æ°a mắt liếc tình luôn
mãi.
Tô Bắc SÆ¡n ngó há» Triệu và Tế Äiên ra chiá»u há»i ý, Triệu gia nói ngay:
- Quả nhiên là má»™t mỹ nhân, nguyệt thẹn hoa nhÆ°á»ng.
Tế Äiên nói:
- Tôi là kẻ tu hà nh không tiện nói ra, để lấy giấy bút viết chơi và i chữ.
Tú bà vá»™i gá»i lấy giấy bút lại, Tế Äiên viết lau láu má»™t lúc xong Ä‘Æ°a Tô,
Triệu hai ngÆ°á»i. Thấy viết rằng:
Vẻ hồng, nét ngá»c gái lầu xanh
Thân trải đêm đêm vạn mối tình
Tay ngá»c bao ngÆ°á»i ôm ấp gối
Mảnh đà o mấy kẻ khát khao tranh
Tuổi xuân ngán ná»—i buồn cho pháºn
Phòng lạnh thÆ°Æ¡ng thay háºn má»™t mình
ÄÆ°a đón gượng cÆ°á»i quên cảnh huống
Chiết lòng! Thẹn tủi kiếp điêu linh
Tô, Triệu hai ngÆ°á»i tấm tắc khen hay, Ä‘oạn quay qua há»i tú bà :
- NÆ¡i đây còn có má»™t ngÆ°á»i dòng dõi con quan?
Tú bà đáp ngay:
- Dạ có, dạ có! Äó là Xuân HÆ°Æ¡ng. Rồi tú bà kể: “Nà ng nà y thuở nhá» mồ
côi mẹ, lá»›n lên theo cha trẩy kinh giữa Ä‘Æ°á»ng chẳng may ngá»™ cảm qua Ä‘á»i, nà ng
phải bán mình lấy tiá»n lo liệu ma chay, cảm vì lòng hiếu, tôi giúp tiá»n nong để
nà ng lo an táng cho cha. Sau đó nà ng tình nguyện là m con đòi cho nhà tôi,
nhưng tôi không nỡ nên để cho nà ng ở riêng không cho tiếp khách như những
con em, chỉ thỉnh thoảng có khách phong nhã, cá»±c chẳng đã tôi có má»i nà i nỉ
nà ng ra mắt đà m đạo văn chương.
Nói xong tú bà te tái đi lấy một tỠgiấy hoa tiên chìa ra giới thiệu:
- Äây, thÆ¡ của Xuân HÆ°Æ¡ng là m đây!
Tế Äiên và Tô, Triệu thấy trên tá» hoa tiên net’ bút thanh kỳ, tÆ°Æ¡i tắn má»m
mại, nhân cao hứng hỠTô ngâm to:
Trăm sầu nghìn tủi cùng ai?
Äôi mắt quầng thâm phải gượng cÆ°á»i
Mấy váºn thÆ¡ ngâm trà n suối lệ
Mỗi câu chan chứa vạn u hoà i!!!
Triệu gia nói:
- Có thể gá»i nà ng ra cho chúng tôi biết mặt được chăng?
- Äược, được, kÃnh má»i quan nhân và hòa thượng theo tôi qua đông viện.
Nói xong tất tưởi đi ngay.
Hai vị viên ngoại và Tế Äiên nối gót theo sau. Khi tá»›i đông viện, chợt thấy
rèm châu lay Ä‘á»™ng, má»™t cô gái dung nhan mỹ lệ, kiá»u diá»…m khác thÆ°á»ng, trong
bá»™ đồ lụa trắng vén rèm bÆ°á»›c ra cúi chà o má»i ngÆ°á»i e lệ nhÆ° bông hải Ä‘Æ°á»ng
ngáºp ngừng trong cÆ¡n gió sá»›m, ngắm kỹ cá» chỉ rõ ra con nhà có há»c.
Tô Bắc SÆ¡n há»i lai lịch, nà ng tá» hết nguồn cÆ¡n tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° mụ tú bà đã kể.
Những nổi niá»m cay đắng, ngáºm sầu ngáºm tủi khiến ngÆ°á»i nghe qua không khá»i
nhỠlệ bi thương.
Tế Äiên liá»n bảo:
- Việc nà y chÃnh là duyên là nh cho hai vị viên ngoại và o lầu xanh cứu
ngÆ°á»i bạc mệnh, đấy má»›i là tôn chỉ ngÆ°á»i tu. Hai vị có bổn pháºn chuá»™c nà ng
khá»i nÆ¡i hang lá»a rồi tuỳ nguyện nà ng muốn sao chiá»u váºy, cứu được má»™t ngÆ°á»i
phúc đẳng hà sa.
Tô gia quay qua há»i Xuân HÆ°Æ¡ng:
- Lá»i sÆ° phụ đã dạy, chẳng hay tôn ý của tiểu thÆ¡ ra sao?
Xuân Hương đáp:
- Thân đã nhÆ°á»ng nà y, tất là tá»™i lá»—i đã từ bao kiếp chất chồng, may được
quà vị niệm tình cứu vớt thì tiện nữ đây nguyện xin và o chùa nương cảnh từ bi.
Tô, Triệu hết sức vui mừng liá»n há»i tú bà vá» số tiá»n nợ. Tú bà nói 700 lạng,
Triệu gia liá»n đứng ra trả đủ số tiá»n rồi lãnh nà ng ra khá»i lầu xanh dá»± tÃnh sẽ
Ä‘Æ°a lên Thà nh Hoà ng SÆ¡n nÆ°Æ¡ng nhá» Thanh Trinh sÆ° thái, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng hết
sức tán thà nh.
Tế Äiên lại bảo:
- Nhị vị hiá»n đồ đã là m được má»™t việc phúc duyên tưởng nên Ä‘i ngay kẻo
trá»….
Tô, Triệu Ä‘á»u vâng lá»i trong khi Xuân HÆ°Æ¡ng lÃu rÃu mấy lá»i cảm tạ.
|
10-09-2008, 12:11 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 18
Chốn Am Thanh Bỗng Dưng Xảy Chuyện
NÆ¡i ÄÆ°á»ng TrÆ°á»ng Trổ Sức Thần Thông
Äây nói vá» Tế Ä‘iên cùng Tô, Triệu hai vị viên ngoại sau khi chuá»™c
thân Xuân HÆ°Æ¡ng ra khá»i lầu xanh liá»n cùng thẳng Ä‘Æ°á»ng lên am
Thà nh Hoà ng. Äang Ä‘i, chợt thấy má»™t ngÆ°á»i khoảng 60 vừa thấy Tế
Äiên vá»™i quỳ xuống lạy và nói:
- Bạch sÆ° phụ! Không ngá» gặp ngÆ°á»i nÆ¡i đây, tôi lên Linh Ẩn tìm ba
phen mà không gặp được.
Tế Äiên vá»™i và ng đỡ ngÆ°á»i đó dáºy há»i:
- Lão trượng là ai ? Tìm tôi có việc chi chăng ?
- Tôi vốn ngÆ°á»i coi việc đốt hÆ°Æ¡ng ở am Thà nh Hoà ng, há» Phùng tên
Thuáºn, phụng mệnh Thanh Trinh lão ni Ä‘i tìm sÆ° phụ. GiỠđây sÆ° phụ có
việc đi đâu chăng?
- Chúng tôi lên am của lão trượng đây
- Thực là may quá, có lẽ việc trên am sư phụ đã rõ hết rồi?
- Chúng tôi tháºt chÆ°a biết việc gì cả.
Phùng Thuáºn liá»n kể:
- Nguyên Thanh Trinh sÆ° thái vốn dòng há» Lục, có má»™t ngÆ°á»i cháu gái
gả cho một vị thư sanh tên là Cao Quốc Thái, trong nhà tuy chẳng sang già u
nhÆ°ng tạm đủ ăn. Há» Cao mê mải há»c hà nh,ngồi không miệng ăn núi lở,
thét rồi của cải sạch trơn, túng quá phải lần đến am cầu xin trợ giúp. Sư
thái nhÆ°á»ng cho há» Cao má»™t gian ở tạm, chẳng ngá» có ngÆ°á»i há»c trò tên lÃ
Huệ TÃnh, tÃnh tình không tốt, thÆ°á»ng hay lui tá»›i Ä‘Ã m luáºn văn bà i, lâu ngà y
để lá»™ tình ý không được trang nghiêm. Cao công tá» liá»n thÆ°a cùng sÆ° thái lÃ
vợ chồng ở đây nhiá»u Ä‘iá»u bất tiện nên xin được đổi Ä‘i nÆ¡i khác. Lão Ni
liá»n giá»›i thiệu vợï chồng há» Cao đến tạm trú nhà Châu bán Thanh. Châu lão
gia thấy Cao công tá» hiá»n là nh nho nhã tÃnh khà trang nghiêm liá»n lÆ°u lại
hết lòng háºu đãi. Không ngá» cách đây mấy hôm há» Châu hoảng hốt thông
tin cho sư thái hay, chẳng biết hỠCao đã đi đâu mất từ mấy hôm nay khiến
Ä
sư phụ lo sợ quá chừng nên sai lão nô tiện đi cầu sư phụ cứu giùm tánh
mạng hỠCao.
Nghe qua, Tế Äiên láºt Ä‘áºt cùng hai vị viên ngoại dẫn Xuân HÆ°Æ¡ng lên
am láºp tức. Khi tá»›i nÆ¡i, Phùng Thuáºn liá»n Ä‘Æ°a má»i ngÆ°á»i đến ngay gian
phòng của Cao Quốc Thái xem xét thì thấy trên tÆ°á»ng nét bút Ä‘á» thÆ¡ há»a
cảnh khác nà o phượng bay rồng múa. Tô Bắc Sơn than rằng:
- Má»›i hay há» Cao thá»i váºn chÆ°a thông nên má»›i gặp những cảnh không
may nhÆ°á»ng ấy, ôm tà i láºn Ä‘áºn nghÄ© mà buồn thÆ°Æ¡ng.
Còn Ä‘ang ngáºm ngùi thÆ°Æ¡ng tiếc thì Thanh Trinh lão ni đã dắt vợ Cao
Quốc Thái là nà ng Lục Tố Trinh bước tới chà o hai vị viên ngoại rồi tới trước
mặt Tế Äiên quỳ lạy khẩn cầu:
- Cầu sư phụ đại phát từ bi, đây là cháu gái của tôi. Nhân vì chồng nói
bá»—ng dÆ°ng mất tÃch nay Ä‘Ã bốn ngà y rồi mà há»i thăm các nÆ¡i Ä‘á»u không
thấy, cầu thầy bói quẻ, rút lại cũng chẳng truy ra, trong lòng tôi hoang mang
lo sợ vô cùng nên sai lão Phùng đi tìm sư phụ, xin sư phụ phát khởi từ tâm
rộng ơn cứu giúp.
Tế Äiên gáºt đầu mà đáp:
- Dễ lắm! Việc đó để nguyên tôi lo giúp. Rồi quay lại bảo hai vị viên
ngoại giá»›i thiệu trÆ°á»ng hợp Xuân HÆ°Æ¡ng vá»›i lão ni và dạy nà ng ra mắt sÆ°
thái.
Thanh Trinh thấy Xuân Hương hình tướng đoan trang có vẻ con nhà thì
hoan há»· hứa sẽ cho được thế phát qui y, đồng thá»i quay sang Tế Äiên bạch
rằng:
- Sư phụ đã dạy, bần ni đâu dám trái mạng, nhưng chỉ xin sư phụ bói
cho má»™t quẻ xem ngÆ°á»i cháu của bần ni hiện giá» hạ lạc nÆ¡i đâu?
Tế Äiên liá»n nhắm mắt nháºp định, má»™t phút sau hiển quang linh, vá»—
tay ba cái, bất giác cuống cuồng nói:
- Nguy to, Nguy to rồi!
Lão ni cùng nà ng Lục mặt nhÆ° chà m đổ vùng sa nÆ°á»›c mắt mà há»i:
- SÆ° phụ đã thấy Ä‘iá»u chi Æ° ?
- Cao công tá» hiện ở cách đây hÆ¡n 180 dặm, thân có nạn lá»›n, chiá»u
nay, lúc mặt trá»i lặn không khéo bị ngÆ°á»i ta giết.
Lão ni cùng Cao phu nhân đồng khóc rống lên sụp lạy cầu Tế Äiên cứu
nạn, hai vị viên ngoại cÅ©ng tha thiết nói và o. Tế Äiên trầm ngâm má»™t lát rồi
nói:
- Váºy thì ta phải Ä‘i liá»n má»›i kịp. Hai vị ở lại thà nh toà n má»i việc cho
Xuân Hương cô nương.
Tô Bắc SÆ¡n xin nháºn lãnh. Tế Äiên lại quay bảo sÆ° thái:
- Phải cá» má»™t ngÆ°á»i theo tôi và phải Ä‘em theo sẵn 300 lạng bạc cùng
dắt ngựa đi theo phòng lúc đỡ chân.
Tô Bắc SÆ¡n liá»n sai Tô Lá»™c Ä‘i lấy bạc đến rồi theo hầu Tế Äiên. SÆ° thái
cÅ©ng khiến lão Phùng theo hầu. Tế Äiên hoan há»· kiếu từ dắt hai ngÆ°á»i ra Ä‘i.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘Æ°a khá»i chùa má»™t Ä‘á»—i rồi quay lại.
Ba thầy trò Ä‘i thong dong trên Ä‘Æ°á»ng, Ä‘ang Ä‘i thốt nhiên Tế Äiên quay
lại bảo:
- Cứ đi thế nà y không sao mà tới nơi được, phải đi theo phép mới xong.
Phùng Thuáºn há»i:
- Bạch sư phụ, đi theo phép là đi như thế nà o ?
- Hai ngÆ°á»i cứ Ä‘i theo ta.
Nói rồi Tế Äiên Ä‘i tiến lên hai bÆ°á»›c dai lại lùi xuống hai bÆ°á»›c ngắn. Tô
Lá»™c thấy váºy kêu ầm lên:
- SÆ° phụ dạy Ä‘Æ°á»ng dà i hÆ¡n 180 dặm mà nay Ä‘i tiến lại Ä‘i lùi thì hết
ngà y chÆ°a chắc đã nổi 10 dặm. Giá» nà y mặt trá»i đứng bóng là m thế nà o
mà đi cho kịp.
Tế Äiên quắc mắt quát:
- Váºy thì lại Ä‘i cách khác thôi. Nói xong hoà nh thân nhảy má»™t bÆ°á»›c
dà i, lại thụt lùi ba bÆ°á»›c tháºt ngắn.
Tô, Phùng đồng la lên:
- Thế nà y thì lại cháºm hÆ¡n trÆ°á»›c.
Tế Äiên nghiêm trang bảo:
- Các ngÆ°Æ¡i chỉ thÃch tiến, không thÃch lùi sao ?
- Bạch, cứ má»™t tiến thôi cÅ©ng chÆ°a chắc là sẽ đến được địa Ä‘iểm chiá»u
nay huống chi ta còn lùi nữa.
Tế Äiên cÆ°á»i bảo:
- Cũng được ! Hãy cố theo ta. Nói xong tiến lên đi nhanh thoăn thoắt.
Tô, Phùng hai ngÆ°á»i vừa dắt ngá»±a vừa chạy, thoắt thôi nhảy cả lên
mình ngá»±a rồi mà cÅ©ng không theo kịp. Thoáng cái Tế Äiên đã Ä‘i đâu mất
dạng Ä‘Ã nh cứ thẳng Ä‘Æ°á»ng quất ngá»±a phi nÆ°á»›c đại mà tìm.
Chạy khoảng hÆ¡n 100 dặm, con ngá»±a vì chở hai ngÆ°á»i mệt quá thở lên
phì phì, đứng lại không chịu Ä‘i nữa. Hai ngÆ°á»i Ä‘Ã nh phải nhảy xuống giắt
ngá»±a mà đi, chân đã má»i nhừ cÅ©ng không tìm thấy bóng dáng Tế Äiên đâu,
nhìn ra phÃa trÆ°á»›c thấy có má»™t lùm cây liá»n bảo nhau rảo bÆ°á»›c đến đó nghỉ.
Khi vừa tá»›i lùm cây đã thấy Tế Äiên ung dung tá»± tại ngồi dÆ°á»›i gốc cây
tá»± lúc nà o, nhắm mắt ngồi thiá»n. hai ngÆ°á»i đồng reo lên và trách:
- Sư phụ là m chúng tôi mệt muốn đứt hơi, con ngựa đây cũng chạy quá
không sao đi nổi được nữa?
Tế Äiên bừngmắt mà bảo:
- Thôi phải đi ngay kẻo trễ. Ta chỠcác ngươi đã lâu quá rồi.
Tô, Phùng cùng kêu lên:
- Má»i chân quá rồi, chúng tôi không sao Ä‘i được nữa.
Tế Äiên bảo:
- Sao lúc ta bảo Ä‘i cháºm thì các ngÆ°Æ¡i kêu la, giá» chỉ Ä‘i nhanh có má»™t
chút cũng lại kêu la, có dễ chân các ngươi không ai là m chủ.
- Bạch sư phụ, có lẽ sư phụ cũng mệt lắm rồi nên mới nói lạ lùng thế,
chân chúng con mà chúng con không là m chủ thì ai là m đây ạ!
Tế Äiên cÆ°á»i:
- Chân các ngÆ°Æ¡i nó là m bá»™ má»i đó thôi, để ta sai khiến cho má»›i được.
Nói xong niệm chú chỉ má»™t cái, Tô, Phùng hai ngÆ°á»i cứ thế mà cắm
cúi chạy đi, ngựa theo cũng không kịp.
Tế Äiên đứng sá»±ng vá»— tay cÆ°á»i ngất.
|
10-09-2008, 12:11 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 19
Muốn Cứu NgÆ°á»i, Thánh Tăng Và o Hắc Äiếm
Tra Bá»n Gian, Quan Huyện Rõ Oan Tình
Nói vá» Tô, Phùng bị Tế Äiên niệm chú chỉ và o chân má»™t cái thoắt
cắm đầu cứ chạy như bay không còn thế gì kìm hãm lại được, còn
Tế Äiên thì cứ lững thững vừa Ä‘i vừa nhỡn nhÆ¡ cÆ°á»i nụ.
Hai ngÆ°á»i chạy khoảng 20 dặm Ä‘Æ°á»ng thì phiá trÆ°á»›c có con
sông lá»›n chắn ngang mà ôi thôi cặp chân cứ bÆ°á»›c Ä‘á»u Ä‘á»u không thể chi
mà ngừng nổi. Tô, Phùng thất kinh, định bụng phen nà y chắc chết vì hai
ngÆ°á»i cứ nhắm dòng sông lao tá»›i liá»u nên Ä‘Ã nh nhắm mắt chịu chết mÃ
thôi.
Má»™t thoáng, hai ngÆ°á»i vẳng nghe tiếng nói bên tai:
- Qua rồi, Qua rồi, mở mắt ra mau, cho phép hai chân nghỉ!
Hai ngÆ°á»i vụt đứng sững lại mở mắt mà nhìn thì đã qua sông lúc nà o
không biết, ngó lại Tế Äiên đã đứng đằng sau Ä‘ang tủm tỉm cÆ°á»i. NghÄ© tá»›i
cái chết hãi hùng nhÆ° muốn đâm đầu xuống sông tá»± tá», cÅ©ng nhÆ° thoắt thô
mà được qua sông và cái tà i Ä‘i nhanh của Tế Äiên, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u lá»™ vẻ sợ
sệt, lấm lét nhìn Tế Äiên vô cùng khâm phục.
Tế Äiên ôn tồn bảo:
- Thôi gần tới rồi mà còn sớm chán, chúng ta và o quán nghỉ ngơi rồi sẽ
lại đi.
Và o quán, cÆ¡m nÆ°á»›c xong, cả ba lại lên Ä‘Æ°á»ng thong dong, nhằm
huyện DÆ° KhÆ°Æ¡ng tiến tá»›i. Khi tá»›i trÆ°á»›c cá»a huyện Ä‘Æ°á»ng, Tế Äiên cứ thế Ä‘i
thẳng và o trong
Phùng Thuáºn kêu lên:
- Bạch sÆ° phụ! Äây là chốn nha môn, sÆ° phụ và o là m gì? Quan huyện
là m việc có giá» có giấc, vô cá»› và o phá rá»™n ngÆ°á»i ta đánh chết!
Tế Äiên bảo:
- Không việc chi tá»›i hai ngÆ°á»i, ta cần kiếm má»™t ngÆ°á»i tại vùng nà y, cần
gặp quan huyện, hai ngươi có ngại thì chỠta ở ngoà i, nói xong xăm xăm đi
thẳng và o cá»a huyện Ä‘Æ°á»ng.
Vừa lúc đó, bá»—ng nghe trên đại Ä‘Æ°á»ng có tiếng thét bảo:
- Cao Quốc Thái, bản chức không dùng hình pháp thì ngươi vẫn chưa
chịu khai. Tả hữu đâu? Mau đem hình cụ ra đây xem hắn có chịu cưng xưng
không?
Hai bên nha dịch vừa Ä‘em hình cụ đến sắp sá»a ra tay, chợt má»™t tráºn
cuồng phong thổi tá»›i tối tăm mặt mÅ©i, cát bay đá chạy, ai nấy Ä‘á»u ngã rúi
rụi và o nhau. Giây phút gió ngừng, tri huyện thấy trên án thư có một tỠgiấy
viết to hai chữ "Hà m Oan" trong lòng ngẫm nghĩ biết có duyên cớ chi đây,
liá»n bảo nha dịch thôi đừng tra tấn, tạm giam tá»™i nhân chá» mai sẽ xét sá».
Nguyên tráºn cuồng phong thổi tá»›i đó, vốn do Tế Äiên thấy nha dịch
sắp sá»a ra tay tra tấn Cao sinh, liêu bá» giải cứu không kịp nên liá»n niệm hô
phong rồi nhân lúc má»i ngÆ°á»i rá»™n rịp bèn viết hai chữ "hà m oan" để lên
bà n, Ä‘oạn trở ra dắt Tô, Phùng hai ngÆ°á»i Ä‘i thẳng. Äược má»™t Ä‘oạn, Tế Äiên
bỗng lấy tay chỉ mặt đất mà nói:
- Hai ngÆ°á»i coi kìa, tiá»n của ai mà rá»›t đây kia.
Tô, Phùng đồng chạy tới nhặt lên coi, thấy là m lạ lùng mà nói:
- Tiá»n của ai đánh rÆ¡i đây?
Tế Äiên bảo:
- Mặc kệ của ai, chắc là tiá»n của ngÆ°á»i ta Ä‘i buôn, dá»c Ä‘Æ°á»ng đánh rÆ¡i,
là của bắt được, ta cứ lấy đem đi.
Tô, Phùng nghe lá»i nhặt tiá»n cho và o trong bao. Ba ngÆ°á»i tiến bÆ°á»›c, tá»›i
bến Ân gia gần chợ, ngÆ°á»i há»p đông đảo, phÃa đông co má»™t nhà lầu, bên
tÆ°á»ng viết hà ng chữ lá»›n: "Mạnh Gia lão Ä‘iếm".
Tế Äiên bÆ°á»›c tá»›i gõ cá»a, trong tiệm bÆ°á»›c ra má»™t tên tiểu nhị đứng
ngắm dáng Tế Äiên má»™t hồi rồi há»i:
- Nhà sư định xin ăn chăng?
- Ta tới mướn phòng chứ ai thèm đi xin.
NgÆ°á»i bồi nguýt dà i má»™t cái rồi lắc đầu:
- Hết phòng rồi! Chịu phiá»n tìm nÆ¡i khác mà mÆ°á»›n.
- Tôi có tiá»n đây! Chẳng tin coi kìa - Tô, Phùng giỠđẫy khoe tiá»n, bồi
bà n ngó chừng dẫy nhiá»u tiá»n liá»n lÃu rÃu má»i ba ngÆ°á»i và o trá».
Nguyên tiệm nà y là của hai ngÆ°á»i hùn hạp mở ra, má»™t ngÆ°á»i há» Mạnh,
tên Tứ Hùng, ngÆ°á»i kia há» Lý tên Hổ, mÆ°á»›n hai đứa tiểu nhị má»™t đứa há»
LÆ°u, má»™t đứa há» Lã, vốn là má»™t hắc Ä‘iếm chuyên kết liá»…u tÃnh mạng khác
buôn đoạt của.
Tên tiểu nhị há» LÆ°u thấy Tế Äiên nhiá»u tiá»n liá»n lá»… phép nói:
- Bạch đại hòa thượng và quà quan nhân muốn mướn phòng? Chỉ còn
phòng hạng sang thôi, xin má»i và o xem.
Tế Äiên bÆ°á»›c và o, thấy bên đông là má»™t dãy phòng rá»™ng, bên phÃa tây
má»™t dãy phòng nhá», Tế Äiên Ä‘i đến giữa tiệm liá»n há»i lá»›n:
- Chổ nà y sao cómùi gì lạ quá ?
- Äâu? Có mùi gì đâu? - Tên tiểu nhị đáp.
- DÆ°á»ng nhÆ° có mùi trẻ con bị thá»c huyết? Tế Äiên chừng mắt há»i.
Tên tiểu nhị cháºn ngay nói:
- Sao sÆ° phụ nói liá»u váºy? Muốn thuê phòng hay không? Muốn thuê xin
má»i lên từng lầu trên an nghỉ, chá»› nên nói cà n là m hại bổn Ä‘iếm không
được. Nói xong dắt Tế Äiên cùng Tô, Phùng lên tầng lầu trên.
Tế Äiên lên lầu, dứng ngắm má»™t hồi gáºt đầu tỠý bằng lòng:
- Tốt lắm! Phòng đây tám mặt Ä‘á»u thoáng, tháºt vừa ý
Ba ngÆ°á»i và o phòng, tiểu nhị liá»n Ä‘em lên má»™t bình trà rồi há»i:
- Ba vị muốn uống rượu hay ăn uống gì không?
Tế Äiên bảo:
- Äem cho chúng tôi hai bồ rượu!
Tô, Phùng từ chối nói:
- Chúng tôi không uống được rượu, chỉ muốn được ngủ một giấc thôi
váºy!
Tiểu nhị vừa chá»›m chân Ä‘i, Tế Ä‘iên nÃu lại mà bảo:
- Cho tôi hồ rượu trắng có thuốc mê cho ngon.
Tên tiểu nhị há» LÆ°u giáºt mình, ngẫm nghÄ© chắc nhà sÆ° nà y cÅ©ng có
đồng bá»n cả đây nên má»›i biết tiếng lóng của khách giang hồ liá»n há»i lại:
- SÆ° phụ nói rượu gì lạ váºy? Tôi đâu có biết?
- Ấy, tiệm nà y thÆ°á»ng có thứ rượu nhÆ° thết, vá» mãi.
- Rượu ngon có rất nhiá»u, nhÆ°ng thứ rượu có thuốc mê nhÆ° sÆ° phụ bảo,
tiệm chúng tôi không có.
Tế Äiên cÆ°á»i:
- Nà o biết đâu đấy, nghe ngÆ°á»i ta đồn cÅ©ng hay rằng thế, ngÆ°á»i sà nh
rượu ngÆ°á»i ta bảo, há»… thứ rượu nà o có pha thuốc thì uống ngon lắm, uống
và o ngủ má»™t giấc khá»e ru. có tháºt thế không?
Tiểu nhị tỠvẻ khó chịu, nhưng gượng nói:
- SÆ° phụ muốn uống ngon thì tôi Ä‘i lấy cho, can chi mà nhiá»u chuyện
váºy. Nói xong quay Ä‘i, má»™t lát Ä‘em đến hồ rượu để trên bà n.
Tế Äiên là m bá»™ nhắm mắt phải, mở mắt trái dòm ngang hồ rượu rồi lại
nhắm mắt trái, mở mắt phải dòm và o bồ rượu. Tiểu nhị lạ lùng há»i:
- SÆ° phụ là m cái chi coi kỳ váºy?
Tế Äiên cÆ°á»i khà khà mà bảo:
- Ta coi rượu nhiá»u hay Ãt! Nà y tiểu nhị há» LÆ°u, anh há» gì?
Tên tiểu nhị ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Tế Äiên, giá»ng run run nói:
- Bạch, sÆ° phụ đã nói há» của tôi sao còn há»i tên tôi chi ạ?
- A, ta thấy anh tháºt thà ta thÆ°Æ¡ng, ta muốn kết bạn, má»i anh uống
cùng ta một chén lấy thảo!
Tiểu nhị giáºt mình lo sợ lÃu rÃu chÆ°a kịp nói, Tế Äiên đã tiếp:
- Uống đi, uống đi, ta uống cho say, phải không anh, say mê mới thú!
Tiểu nhị xanh mặt lắp bắp:
- Bạch ...sư... phụ ...! Tôi không được uống rượu, uống say thì là m gì
được nữa.
- Thì uống chơi một chén có sao?
- Chủ tôi cấm ngặt lắm, chúng tôi mà uống rượu, say sưa vô lễ với
khách hà ng sao được?
- Anh không uống thì ta cũng không uống!
- Bạch sư phụ, rượu cũng đã lạnh - tên tiểu nhị vừa nói vừa sỠtay và o
hồ rượu - thôi để tôi đi hâm lại cho nóng, luôn tiện đi xin phép ông chủ tôi
rồi xin đến uống rượu thị giả cùng sư phụ.
Tế Äiên mỉm cÆ°á»i yên lặng. Tên tiểu nhị tất tả mang hồ rượu và o
phòng Mạnh TỠHùng và nói:
- Bất trị, bất trị! Hòa thượng ấy có vẻ kỳ quái lắm, phải đổi hồ rượu
khác, đừng bá» thuốc, mong cho hắn uống không nghi rồi sau hãy tÃnh kế ra
tay!
Mạnh Tứ Hùng liá»n Ä‘Æ°a cho tên tiểu nhị hồ rượu không pha. Há» LÆ°u
đổi xong rượu tất tả mang lên phòng Tế Äiên:
- Bạch sư phụ, tôi hâm được rượu đây, lại xin với ông chủ đồng ý cho
phép hầu rượu sư phụ.
Tế Äiên không nói không rằng, vá»›i hồ rượu đểlên miệng tu ngay má»™t
hơi cạn ráo rồi khà một tiếng đặt chiếc hồ không xuống bà n trước sự ngạc
nhiên của tên tiểu nhị. Uống hết rượu, Tế Äiên lim dim cặp mắt nhÆ° muốn
ngủ, tên hỠLưu lăng xăng:
- Bạch sư phụ dùng cơm để tôi đi lấy!
Tế Äiên nói giá»ng lè nhè nhÆ° say rượu:
- Thôi! Ta còn ...no ... o ..o ..!
Há» LÆ°u vá»™i và ng thu xếp thồi rượu rồi bÆ°á»›c ra ngoà i. Vừa ra tá»›i cá»a,
ngoái lại thấy Tế Äiên loạng choạng lần bÆ°á»›c và o giÆ°á»ng, trong lòng mừng
rỡ, đi thẳng xuống nhà .
Nói vá» Tế Äiên giả say, lần và o tá»›i giÆ°á»ng đã thấy Tô, Phùng hai ngÆ°á»i
ngủ vùi nhÆ° chết, liá»n cÅ©ng vén áo nằm ghé má»™t bên, lúc sau cÅ©ng lại ngáy
như sấm động.
Lưu tiểu nhị vốn hữu ý, lát sau len lén kên phòng, dòm và o thấy ba
ngÆ°á»i Ä‘á»u đã ngủ vùi liá»n vá»™i và ng chạy xuống báo cho Mạnh Tứ Hùng hay
và tiếp:
- Rượu tuy không có thuốc mê, nhưng tên hoà thượng nốc hết cả bình
rượu cũng là say lắm, tối nay ra tay được đấy!
Mạnh Tứ Hùng hết sức vui mừng liá»n cho gá»i Lý Hổ và Lã tiểu nhị lên
phòng dá»n tiệc vui vầy. Canh ba đêm ấy, há» Mạnh sắp đặt, sai Lã tiểu nhị
cắp Ä‘ao Ä‘i trÆ°á»›c dò xem hÆ° thá»±c. Há» Lã hăng hái nháºn lá»i, sách dao lần lên
phòng ngủ lén mắt nhìn và o, dÆ°á»›i ngá»n đèn dầu má» tá» ba ngÆ°á»i khách gác
chân lên nhau mà ngủ coi bá»™ nhÆ° ba thây chết, há» Lã mừng lắm liá»n lách
dao náºy cá»a. Sau khi náºy xong bản lá» phiùa trên liá»n lách dao náºy nốt phÃa
dÆ°á»›i thì lạ chÆ°a, khi phÃa dÆ°á»›i báºt ra, bản lá» phÃa trên lại nhÆ° có ngÆ°á»i mắc
và o, khi náºy xong phÃa trên thì phiá dÆ°á»›i lại khÃt khao nhÆ° cÅ©. Loay hoay
đến bá»±c cả mình, mồ hôi vã ra nhÆ° tắm mà không sao náºy xong cánh cá»a.
Lã tiểu nhị tức giáºn lẩm bẩm:
- Lạ quá! Lạ quá Ä‘i thôi! Cá»a nà y má»i bữa chỉ khẽ lách con dao náºy
má»™t cái là báºt ra ngay, và là m ăn cứ ngá»t nhÆ° mÃa, sao hôm nay nó giở
chứng ra náºy mãi không được thế nà y.
Trá»±c nhá»› ra Ä‘Æ°á»ng hầm, phải là m sao lần và o cho được thanh toán cho
xong hoà thượng, lấy được bá»c tiá»n má»›i được chia phần kha khá. Liá»n bá»
phiá cá»a trÆ°á»›c lần xuống dÆ°á»›i Ä‘Æ°á»ng hầm.
BÆ°á»›c và o căn phòng bên cạnh, bóng tối má» má», Lã tiểu nhị láºt cá»a
hầm chui xuống, noi theo ánh đèn leo lét, tìm bá»±c thang dá»™i ngược lên, cá»a
hầm và o phòng Tế Äiên vừa mở thì nhÆ° thoáng có tráºn gió lạnh, Lã tiểu nhị
thấy thân mình cứng ngắt không cực cựa, miệng cũng há hốc đứng trân
ngay trÆ°á»›c cá»a hầm không còn nói năng gì được. Trong khi đó Tế Äiên
cùng Tô, Phùng hai ngÆ°á»i vẫn cứ ngủ vùi nhÆ° chết.
DÆ°á»›i nhà Mạnh Tứ Hùng chá» lâu không thấy Lã tiểu nhị quay lại liá»n
sai há» LÆ°u Ä‘i xem sá»± thể. Há» LÆ°u Ä‘i đến trÆ°á»›c phòng Tế Äiên, bá»—ng thấy
thoáng ngá»n gió tạt đến, lưỡi cứng, chân tê, đứng trÆ¡ ra nhÆ° tượng gá»—. Thế
là hai gã Lã, LÆ°u Ä‘á»u biệt dạng. Há» Mạnh nóng lòng liá»n cùng Lý Hổ bà n
nhau chắc hai tên tiểu nhị đã bị hòa thượng hại rồi, nên bá»n chúng kẻ Ä‘ao,
ngÆ°á»i mã tấu, lần lên buồng ngủ của Tế Äiên.
Khi tá»›i trÆ°á»›c cá»a phòng thấy LÆ°u tiểu nhị đứng chết trân không nói
năng gì được, cả hai liá»n tông cá»a và o phòng, thấy Tế Äiên quay mặt và o
tÆ°á»ng ngáy vang nhÆ° sấm, bên cạnh Tô, Phùng cÅ©ng ngủ nhÆ° chết. Còn
phÃa dÆ°á»›i cá»a hầm tên há» Lã đứng không cá»±c cá»±a. Lý, Mạnh hết sức lạ
lùng, cho là hai tên tiểu nhị bị trúng gió Ä‘á»™c, nên cả hai liá»n xăm xăm bÆ°á»›c
tá»›i bên giÆ°á»ng Tế Äiên thẳng tay chém xuống má»™t dao.
Trong bóng tối, ánh dao sáng loáng như ánh chớp, Tứ Hùng chắc chắn
chỉ má»™t nhát là m xong ba mạng. NhÆ°ng lưỡi dao vừa hạ xuống thì Tế Äiên
thốt vùng dáºy, má»™t luồng gió nhẹ thổi qua, tay há» Mạnh tê dại, Lý Hổ thấy
váºy biết lão hòa thượng là tay pháp lá»±c cao cÆ°á»ng quay mình toan chạy,
nhÆ°ng vừa má»›i cất chân đã thấy Tế Äiên đến bên vá»— vai má»™t cái, toà n thân
lạnh cứng ngắt nhÆ° ngÆ°á»i ở giữa mùa đông bị nÆ°á»›c lạnh sối vô, run lên,
chịu phép đứng yên. Rồi Tế Äiên lấy tay Ä‘áºp và o dát giÆ°á»ng và thét to lên:
"Có giặc! Có giặc!", Ä‘oạn mở cá»a ra Ä‘Æ°á»ng Ä‘i mất.
Tô, Phùng đang khi mơ mà ng giấc điệp chợt nghe tiếng thét bên tai,
giáºt mình vùng dáºy, ngó ra chung quanh thấy bốn ngÆ°á»i cầm dao đứng
sững, thất kinh vùng chạy ra Ä‘Æ°á»ng kêu cứu om sòm! Quan quân Ä‘i tuần
ban đêm nghe kêu, sấn đến bao vây, bắt giữ Tô, Phùng.
Nguyên từ khi tại huyện Dư Khương xảy ra án mạng, tuy huyện quan
đã bắt được hai ngÆ°á»i là Cao Quốc Thái và Lý TÆ° Minh vá»›i mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i nữa,
nhưng vụ án vẫn chưa ra manh mối, nên Huyện quan ra lệnh cho các đội
tuần tra rất nghiêm ngặt. Quan quân đêm ấy thấy Tô, Phùng hai ngÆ°á»i đứng
ở cá»a lữ Ä‘iếm kêu cứu om sòm liá»n áp lại bắt trói, định Ä‘Æ°a vá» huyện Ä‘Æ°á»ng
tra vấn. Tô Lộc vội kêu lên:
- Tôi đây không phải là ngÆ°á»i phạm tá»™i, xin các Ngà i đừng bắt trói, kẻ
là m ác chÃnh là chủ quán định giết chúng tôi để Ä‘oạt của.
Quan quân liá»n theo hai ngÆ°á»i chỉ dẫn và o Mạnh gia Ä‘iếm lục sóat, bắt
trói tất cả. Trong lúc đó, Phùng Thuáºn há»i Tô Lá»™c vá» tâm dạng Tế Äiên, Tô
Lộc ngớ ra và chẳng biết hòa thượng đi đâu biệt tăm.
Quan quân dẫn bá»n tá»™i phạm Ä‘i được má»™t quãng Ä‘Æ°á»ng thì thấy má»™t
nhà sÆ° gầy guá»™c đứng dá»±a vách tÆ°á»ng mà ngủ. Phùng Thuáºn nháºn ra liá»n
vá»™i chạy lại lắc mạnh vai nhà sÆ° mà gá»i:
- Bạch sư phụ! Sư phụ sao lại ra đây mà ngủ?
Tế Äiên mở mắt, tủm tỉm cÆ°á»i nói:
- Vì trong phòng ngủ có giặc nên ta phải ra đây!
- Bạch, sao có giặc mà ra đây còn ngủ được?
- Ta bị nó hét giáºt mình ... nhÆ°ng mở mắt không ra.
Phùng Thuáºn cả cÆ°á»i:
- Xin sÆ° phụ yên tâm, nhá» chúng tôi biết chạy ra Ä‘Æ°á»ng kêu cứu nên lÅ©
cướp đà bị bắt hết rồi, hiện quan quân đang dẫn chúng vỠhuyện, chúng tôi
cũng phải đi theo để là m chứng.
Tế Äiên vui vẻ bảo:
- À, ra thế, thế cho ta đi theo với.
Nói vá» quan huyện DÆ° KhÆ°Æ¡ng tù sau khi gặp tráºn gió lạ, nhặt được
cánh thiếp hà m oan, lòng cà ng bối rối chưa biết phân xỠra sao vỠvụ án
Cao sinh. Chợt thấy nha môn cấp báo:
- Chức thiên tổng ở bến đò Ân gia táºp Ä‘i tuần tra bắt được bá»n cÆ°á»›p
giải vá».
Huyện quan vá»™i và ng thăng Ä‘Æ°á»ng xét xá», trông thấy trong đám cÆ°á»›p
bắt được thấp thoáng có bóng má»™t vị sÆ°, liá»n vá»™i má»i lên và há»i:
- Thầy là báºc tu hà nh cá»› chi lại có dÃnh lÃu và o việc trá»™m cÆ°á»›p nhÆ°
váºy. Thầy tu hà nh tại chùa nà o?
Tế Äiên thấy quan huyện tá» vẻ lá»… Ä‘á»™ liá»n cháºm rãi thÆ°a:
- Bần tăng tu tại chùa Linh Ẩn, nhân thá» lá»i ủy thác của Thanh Trinh sÆ°
thái sang đây tìm Cao sinh.
Huyện quan nhìn kỹ há»i:
- Phải chăng đại sư là Tế Công sư phụ?
Tế Äiên gáºt đầu. Huyện quan vá»™i bÆ°á»›c xuống thi lá»… rồi nói:
- Tiểu quan nghe danh thiá»n sÆ° đã lâu, xin cam thất lá»….
Bấy giá» Tế Äiên má»›i kể rõ tình đầu sá»± việc và kể lại cặn kẽ những việc
đã gặp tại Mạnh gia Ä‘iếm. Huyện quan ngá» lá»i cảm tạ xong liá»n cho gá»i
các can phạm lên thẩm vấn, liếc nhìn qua sắc mặt của bá»n há» Mạnh,
huyện quan đã biết ngay là bá»n đầu trá»™m Ä‘uôi cÆ°á»›p, sắc mặt hung ác dữ
dằn vỗ án quát to:
- Hiện có lãnh tam cung xÆ°ng ra, vụ án ở HÆ°ng Long giã Ä‘iếm chÃnh
bá»n bây chủ mÆ°u, mau hãy cung xÆ°ng, ta đây khá»i phải gia hình tra tấn.
Bá»n há» Mạnh biết sá»± thể không thể giấu diếm được nữa liá»n khai hết
sá»± tháºt là đã mở hắc Ä‘iếm để Ä‘oạt của khách thÆ°Æ¡ng buôn.
Nhân vì quan huyện là vị thanh liêm chÃnh trá»±c có lòng tế thế an dân,
nên thÆ°á»ng cho ngÆ°á»i Ä‘i dò la khắp nẻo những mong trừ hại cho dân.
Không may Cao sinh những buồn vì cảnh huống thÆ°á»ng hay tha thẩn cho
khoây, má»™t hôm kia, nhân khi có chuyện bá»±c mình, ná»a đêm khép cá»a Ä‘i ra
triá»n sông đứng ngắm trăng tà than thở thì gặp bá»n huyện dịch bắt Ä‘i.
Quan huyện đang nóng lòng vì dân nên thấy sự việc báo cáo có vẻnghi
ngá», Ä‘oán chắc Cao sinh Ä‘ang đêm Ä‘i lÆ¡ vÆ¡ hẳn có sá»± gì man trá nên toan
ra cá»±c hình để khai cung sá»± tháºt. May có Tế Äiên nháºp định biết rõ căn do
nên liá»n ra tay cứu Ä‘á»™.
Sau khi quan huyện sai nha môn lại đi khám xét tại Mạnh gia điếm
má»›i hay bá»n cÆ°á»›p đã mở hắc Ä‘iếm, cÆ°á»›p của khách thÆ°Æ¡ng, giết con gái,
trẻ em lấy thịt là m nhân bánh, rượu ngon pha lẫn thuốc mê .v..v..liá»n là m
văn án trá»±c khải tÄ©nh Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°a bá»n cÆ°á»›p ra pháp trÆ°á»ng trảm quyết.
Việc xong huyện quan ân cần cảm tạ Tế Äiên và xin hiến cúng má»™t
trăm lạng bạc, tạ lá»—i bắt nhằm Cao sinh. Tế Äiên ha hả cÆ°á»i vang, trả lại số
bạc rồi ngá» lá»i khuyên nhủ Huyện quan nên minh lý má»i sá»±, những Ä‘iá»u
nghi ngỠcần được xét đến gốc nguồn kẻo nữa dân là nh sẽ bị hà m oan, đó
má»›i thá»±c là minh quan vị dân vị nÆ°á»›c. quan huyện nhất nhất vâng lá»i vÃ
tiá»…n Ä‘Æ°a hòa thượng lên Ä‘Æ°á»ng sau buổi tiệc chay thanh đạm.
|
10-09-2008, 12:12 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dÆ°Æ¡ng
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 20
"Tăng Äạo Vô Duyên", Trừ Kẻ Dối
Äá»™ Nhân Hữu Äức Giúp NgÆ°á»i Ngay
Äây nói vá» Tế Diên Hòa Thượng sau khi biệt Huyện quan liá»n dẫn
Cao Quốc Thái, và Tô, Phùng ba ngÆ°á»i ra khá»i Nha môn, bốn thầy
trò nhắm thẳng hướng Lâm An thong dong tiến tới. Khi tới một chợ
kia, thấy trên Ä‘Æ°á»ng ngÆ°á»i qua kẻ lại đông nhÆ° mắc cá»i, cảnh bán buôn tháºt
là phồn thịnh. Khi má»i ngÆ°á»i Ä‘i vá» phÃa cá»a Bắc chợt thấy má»™t tòa nhà lá»›n
trước sân cất một pháp đà i, có cỠngũ sắc, treo đèn kết hoa, và có một bức
đại tá»± "Tăng Äạo Vô Duyên". Ä‘Ã i cao vá»i vợi khoảng chừng 4 trượng có dÆ°,
Tế Äiên hiển linh quang sá»›m biết tá»± sá»± liá»n dặn dò Quốc Thái và Tô,
Phùng đứng đợi rồi xăm xăm tiếng tới trước nhà nỠla lên:
- Khổ lắm ! Khổ lắm! Cầu xin gia chủ ban cho một bữa cơm chay.
Gia nhân nghe la liá»n chạy ra bảo:
- Hòa thượng không trông kia sao ?! Trước đây Viên Ngoại ta ưa là m việc
bố thÃ, nhÆ°ng sau nà y thấy tăng chúng lắm kẻ gian đồ lÆ°u manh, nên Viên
Ngoại ta sinh buồn lòng, nguyện không bố thà cho hà ng tăng đạo nữa, chỉ
bố thà dân nghèo mà thôi, nên má»›i láºp pháp Ä‘Ã i viết lên bốn chữ "Tăng
Äạo Vô Duyên"!
Tế Äiên nói:
- Ta đây suốt má»™t ngà y trá»i không có há»™t cÆ¡m và o bụng, cầu ngÆ°á»i và o
thưa với chủ nhân đại phát từ bi.
Trong bá»n gia nhân có má»™t ngÆ°á»i ra vẻ quản gia, có lòng thÆ°Æ¡ng hại
động tâm mà nói:
- Thôi! để ta và o lấy chén cơm, Hòa Thượng ăn đỡ dạ. Cũng may sớm
mai nà y ta ăn còn dư chút đỉnh. Nói xong quay trở và o, một lát bưng ra bát
cÆ¡m Ä‘Æ°a cho Tế Äiên.
Tế Äiên đỡ lấy bát cÆ¡m vụt quăng xuống đất. NgÆ°á»i quản gia cả giáºn,
mặt mà y đỠbừng, nhưng vẫn cố nén lòng mà nói:
- Hòa Thượng sao không biết Ä‘iá»u chút nà o hết váºy. Thân pháºn Ä‘i xin,
ngÆ°á»i ta bá»›t sá»›t ra cho, lại hất đổ Ä‘i!
Tế Äiên tác sắc mà mắng:
- Äã cho thì cho tá» tế. Ta đây tuy là Hòa Thượng nghèo khổ, nhÆ°ng chÆ°a
đến nỗi phải ăn cơm thiu. Cho cơm thiu đâu phải là hiển hiện lòng là nh.
Quản gia cÆ°á»i nhạt mỉa mai:
- Dá»… phải là m tiệc thịnh soạn mà má»i nữa chắc ?
Tế Äiên cả cÆ°á»i:
- Phải đó ! Phải dá»n bữa ăn tá» tế rồi má»i chủ ngÆ°Æ¡i ra hầu tiếp đó má»›i
phải lễ mà ta ăn mới thấy ngon miệng.
Gia nhân thịnh nộ đồng thanh quát lên:
- Hay cho Hòa Thượng ăn nói láo xược. đã đi xin mà còn đòi chủ nhân
bồi tiếp, hoạ là khi đầu thai kiếp khác, đổi thay thân pháºn má»›i mong là m
bạn với Viên Ngoại nhà ta . Thôi mau mau cút đi cho khuất mắt, đừng đứng
nói chuyện chiêm bao mơ hồ.
Tế Äiên nói:
- Các ông chỉ biết những Ä‘iá»u trÆ°á»›c mắt. Thôi, không má»i ông chủ dùm
ta để ta má»i cho. Nói xong nói to lên ba lượt:
- NgÆ°á»i hóa duyên tá»›i đây! NgÆ°á»i hóa duyên tá»›i Äây! NgÆ°á»i hóa duyên
tá»›i Äây!
Vừa dứt tiếng thứ ba thì từ trong nhà đi ra má»™t vị Viên Ngoại dáng ngÆ°á»i
thanh nhã, mặt nhÆ° trăng rằm, phúc háºu khôn lÆ°á»ng. Mi thanh mục tú, dÆ°á»›i
cằm lún phún chòm râu đã bạc, đầu đội song diệp tiêu dao, lưng đeo đai
ngá»c, vừa Ä‘i vừa há»i:
- Có chuyện chi mà ngoà i cá»a nà y rá»™n rà ng là m váºy!
Tế Äiên bÆ°á»›c tá»›i cúi chà o và nói:
- Tôi chá» Viên Ngoại đã lâu, nhân có việc Ä‘i ngang qua đây, thấy nhÃ
Viên Ngoại có yêu khà xông lên, Ä‘oan chắc trong nhà có ngÆ°á»i bệnh nặng,
nên toan ra tay cứu giúp. Nhưng không may Viên Ngoại là ngưòi là m là nh
mà bá»n gia nhân thuần ngÆ°á»i thiểu thiện, nhất định không chịu báo tin nên
phải la lên!
Viên Ngoại quay lại mắng bá»n gia nhân:
- Chúng bay sao được vô lá»… nhÆ° váºy ?
Bá»n gia nhân trịnh trá»ng thÆ°a:
- Hòa Thượng kiêu ngạo vô cùng. Cho cơm hất đi không thèm ău lại đòi
dá»n tiệc đãi đằng, xin Viên Ngoại đừng nghe tên khùng đổ vấy.
Viên Ngoại day qua Tế Äiên ôn tồn bảo:
- Chẳng hay Hòa Thượng tu tại Chùa nà o ? Tên hỠlà chi ?
Tế Diên nói:
- Bần Tăng quê ở Tây Hồ, tại Linh Ẩn Tá»±, pháp danh đạo Tế, ngÆ°á»i
ngÆ°á»i thấy ăn mặc rách rÆ°á»›i coi nhÆ° kẻ khùng, nên cÅ©ng thÆ°á»ng mệnh danh
là Tế Äiên Tăng.
Viên Ngoại ngắm nghÃa hình dung, trong lòng ná»a tin ná»a ngá», nhÆ°ng
cÅ©ng trịnh trá»ng má»i Tế Äiên và o đại sảnh. Tế Äiên bÆ°á»›c và o trong nhÃ
thấy phÃa trong có má»™t ngÆ°á»i nằm, chung quanh có gia nhân đứng hầu vÃ
ngÆ°á»i chạy Ä‘i chạy lại lăng xăng liá»n há»i ngay:
- Phải chăng công tỠbị đau ?
Viên Ngoại lạ lùng, bÆ°á»›c lại bên giÆ°á»ng và gá»i:
- Sĩù Nguyên, tỉnh dáºy con! Có Hòa Thượng há»i. Gá»i năm sáu tiếng mÃ
ngÆ°á»i Ä‘au cứ mê man, không há» Ä‘á»™ng cá»±a.
Tế Äiên tiến lại gần, nhắm má»™t mắt, nghiêng nghiêng đầu mà nhìn, rồi
bảo:
- Äể tôi gá»i công tá» dáºy uống thuốc được chăng ?
Viên Ngoại liá»n bạch:
- Cầu Thánh Tăng từ bi ban cho phước là nh.
Tế Äiên bÆ°á»›c lên má»™t bÆ°á»›c, sai gia nhân đỡ công tá» Ä‘áºy, rồi sai lấy mÅ©
đội lên ngay ngắn, đoạn chắp hai tay niệm chú, một chốc bỗng thấy Sĩù
Nguyên mở mắt rên lên:
- Rót nước mau cho ta uống. Khát lắm! Khát lắm.
Viên Ngoại mừng rỡ chẳng cùng, sai gia nhân rót nÆ°á»›c. Tế Äiên móc
trong hầu bao viên thuốc đen đen sai hòa lẫn với nước cho Sĩù Nguyên. Sĩù
Nguyên uống khá»i miệng thì tỉnh táo nhÆ° thÆ°á»ng, trụt xuống giÆ°á»ng xụp lạy
Tế Äiên.
Viên Ngoại mừng rỡ chẳng cùng, liá»n sai gia nhân sá»a sang tiệc thiết
đãi Tế Äiên. Tế Äiên bảo:
- Tôi có ba ngÆ°á»i há»c trò hiện Ä‘ang chá» phÃa ngoà i trang viện.
Viên Ngoại hối thúc gia nhân ra ngoà i tìm kiếm, chốc lát Cao Quốc
Thái, Tô Lá»™c, và Phùng Thuáºn Ä‘á»u và o. Má»i ngÆ°á»i sum vui trong bà n tiệc
linh đình. đang khi ăn uống chợt một một tên gia nhân ghé tai Viên Ngoại
thì thầm. Tế Diên nhìn sắc mặt Viên Ngoại có vẻ tái đi, muôn phần bối rối,
liá»n nói:
- Viên Ngoại ! Chắc có bà con chi đó đến thăm viếng xin cứ tùy tiện.
Lương Viên Ngoại vội đáp:
- Dạ ! ChÃnh phải, vì có khách kiếm nói chuyện riêng, xin phiá»n SÆ° Phụ
ngồi dùng và i chén rượu chỠtôi chốc lát.
Tế Diên gáºt đầu tủm tỉm cÆ°á»i mà bảo:
- Không sao, không sao ! Vạn sự căn nguyên tùy duyên ứng phó.
Lương Viên Ngoại nghe nói ngạc nhiên, tưởng chừng Tế Diên đã thấu rõ
đến ruá»™t gan mình, nhÆ°ng cÅ©ng gá»i gia nhân lên bồi tiếp rồi láºt Ä‘áºt Ä‘i ra
nhà khách.
Nguyên Lương Viên Ngoại gia tư triệu phú, mới có danh hiệu Vạn
Thặêng, dÆ°á»›i gối hiếm hoi chỉ có môt trai tên Só Nguyên. TÃnh tình Viên
Ngoại rất vui vẻ và ưa là m việc phúc thiện, chuyên chú vun trồng cây đức,
thÆ°á»ng thân cáºn vá»›i chÆ° Tăng và ưa là m việc bố thÃ. CÅ©ng vì bản tÃnh chất
phác hiá»n lÆ°Æ¡ng, vui hòa dá»… dãi nên thÆ°á»ng bị thế nhân lợi dụng và cả chÆ°
Tăng thÆ°á»ng mang danh tu hà nh, mà chuyên tâm lừa đảo, lợi dụng lòng tin
của Vạn Thặng mà lừa gạt đủ Ä‘iá»u. Äã có lần có vị Tăng đến khuyến hóa
nói là cất một cảnh chùa, phà tổn có hà ng vạn lạng, khuyến hóa Viên
Ngoại đứng ra tu phúc. LÆ°Æ¡ng Vạn Thặng rất hoan há»·, nguyện Ä‘em tiá»n bạc
cúng dà ng, chung qui bỠra hà ng ngà n lạng bạc mà khi đến cảnh chùa,
chùa vẫn hoang vu, há»i đến vị Tăng thì ra bao nhiêu tiá»n tháºp phÆ°Æ¡ng hiến
cúng Ä‘em ra bà i bạc chÆ¡i bá»i, tiêu pha kỳ hết, khi gặp Viên Ngoại còn cả
tiếng mắng nhiếc là là m phúc không tròn cúng kiếng ná»a chừng thà nh đâm
dở dang hết cả. Thấy hoà n cảnh Tăng đồ thiếu hạnh, Lương Viên Ngoại
dần dần chán ghét những muốn xa lìa.
Lại một khi Vạn Thặng dẫn Sĩù Nguyên ra ngoà i dạo xem phong cảnh
chợt gặp một đạo sĩ tiến tới cúi chà o:
- Nam mô Vô Lượng Thá» Pháºt ! Bần đạo dạo chÆ¡i non nÆ°á»›c hầu khắp
má»i nÆ¡i, dốc lòng tầm đạo, cầu tiên, biết việc đã qua, rõ Ä‘iá»u sẽ tá»›i, má»i sá»±
cát hung, há»a phúc thẩy thẩy là u thông. Nay ngắm xem công tá» thiên đình
u ám, sợ rằng há»a hoạn lâm thân, chẳng hay công tá» sanh và o ngà y tháng
giỠnà o, mong Viên Ngoại cho biết để bấm coi một quẻ.
Vốn nhà con một lại nghe đạo sĩ ăn nói có mòi đạo vị phảng phất như
báºc tiên phong, Vạn Thạêng đâm ra hoảng sợ, vá»™i trân trá»ng má»i đạo sÄ© và o
nhà rồi biên ngà y, tháng, năm sanh của Sĩù Nguyên đưa cho, cầu đạo sĩ xem
dùm và tìm cách trừ tai, tiêu há»a
Chẳng dè đạo sÄ© nà y là má»™t thầy bùa ở TÆ°á»ng Vân Quán, tên tháºt lÃ
TrÆ°Æ¡ng Diêu HÆ°ng, thÆ°á»ng dùng chú thuáºt bùa bèn yếm đảo để mong cầu
lợi dưỡng. Trước đây Diệu Hưng vẫn đi ngao du sơn thủy, thấy nhà nà o già u
có thì sa và o bói toán nỠkia, khiến gia chủ hoảng sợ và phải cầu cạnh cúng
lá»… bùa chú, nên ngoà i việc tiêu sà i hoang phÃ, Diêu HÆ°ng còn đủ mùi ngÅ©
dục, dâm ô.
Nhân Ä‘i mãi cÅ©ng chán, nay lại lần vá» quán TÆ°á»ng Vân thấy an quán
tÆ°á»ng xiêu vách đổ, liá»n trách sÆ° đệ là LÆ°u Diệu Thông cá»› sao không
khuyến hóa tháºp phÆ°Æ¡ng sá»a chữa cho miếu mạo tăng vẻ huy hoà ng, nhân
đó Diệu Thông liá»n bà y tá» là tại Trấn Văn Lang có nhà LÆ°Æ¡ng Vạn Thặng
vốn sẵn lòng cúng dà ng nhÆ°ng Ãt lâu nay vì bị lừa lá»c quá nhiá»u nên chối từ
hết thảy, còn thỠlà không bao giỠgiúp đỡ cho hà ng Tăng đạo.
Diệu Hưng nói:
- Tốt ! Tốt ! đã thế ta quyết lấy cho được tiá»n của nhà LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại
mới nghe. Vì thế Diệu Hưng ra đi đóng vai đạo sĩ đến gặp Lương Viên
Ngoại bèn nói mấy lá»i dá»a dẫm nhÆ° trên, quả nhiên LÆ°Æ¡ng Vạn Thặng đâm
ra lo sợ và xin nhá» Diệu HÆ°ng bấm coi váºn mạng cho con, và còn Ä‘Æ°a tên
tuổi, năm sanh để Diệu Hưng là m bùa chú yểm.
Diệu Hưng là m cách bấm ngón tay rồi thốt kêu lớn:
- Nguy to ! Nguy to ! trong ba ngà y đây công tá» sẽ mang trá»ng bệnh, nếu
Viên Ngoại chẳng tin, hãy để đến lúc bệnh phát khi ấy tôi sẽ tìm phương
cứu chữa. Hôm nay tôi còn có chút việc gấp phải đi, xin cho tôi được kiếu
từ, khi khác gáºp lại.
Ngay lúc ấy Diệu Hưng niệm chú lén thổi và o mặt Sĩù Nguyên, khiến
phút chốc SÄ© Nguyên xây xẩm mặt mà y nhÆ° ngÆ°á»i trúng gió. LÆ°Æ¡ng Viên
Ngoại sau khi Ä‘Æ°a Diệu HÆ°ng ra cá»a, trở và o thấy con ngÆ¡ ngẩn lại tưởng
rằng Sĩ Nguyên vì nghe đạo sĩ nói chuyện chẳng là nh nên mới buồn bã
không vui, bèn không để ý mà chỉ coi là chuyện thÆ°á»ng tình.
Nói vá» Diệu HÆ°ng vốn phÆ°á»ng Ä‘á»™c ác, chuyên việc là m tiá»n, Ä‘em thuáºt
tà đạo yểm chú, nên khi vá» quán TÆ°á»ng Vân liá»n bện má»™t hình ngÆ°á»i bằng
cá», lấy chu sa viết má»™t lá bùa, và ghi rõ tên há», ngà y sanh tháng đẻ của SÄ©
Nguyên, dùng má»™t chiếc Ä‘inh đóng nÆ¡i đầu hình rÆ¡m, rồi đặt lên bà n thá»,
dùng tà thuáºt khấn lá»…, trấn yểm.
Diệu Thông cÅ©ng há»c theo tà thuáºt nhÆ°ng tâm tÃnh còn đôi chút nhân từ
thấy sÆ° huynh là m việc ác đức liá»n can gián:
- SÆ° huynh là m hại ngÆ°á»i là m chi ? Phá»ng nếu ngÆ°á»i ta có hảo tâm tá»±
lòng dâng cúng má»›i quý, nay vì buá»™c ngÆ°á»i ta cúng mà phải là m cho ngÆ°á»i
ta ốm Ä‘au rồi bá» tiá»n ra thì chỉ là má»™t việc ác đức, tá»™i lá»—i nhiá»u lắm đó.
Diệu HÆ°ng cÆ°á»i lên hả hả:
- SÆ° Äệ còn ngây thÆ¡ lắm ! Ta không là m chết ngÆ°á»i đâu mà sợ, xem ra
nhà tên Viên Ngoại nà y già u lắm, nhÆ°ng dáng chừng há» bị lừa nhiá»u nên
ngà y nay nói cho há» cúng tiá»n của thì khó lắm nên ta phải dùng phép cho
con nó thất điên bát đảo thì rồi nó mới sợ oai mà cung phụng ta. Là m được
món nà y thì ăn tiêu phủ phê cả Ä‘á»i không hết.
Diệu Thông nghe váºy, không biết nói sao Ä‘Ã nh chỉ lẳng lặng bá» Ä‘i. Äêm
đó, Diệu HÆ°ng thắp hÆ°Æ¡ng, đốt đèn, há»a phù, là m phép, lấy chiếc bia gá»— gõ
và o đầu hình nhân ba cái. PhÃa kia, SÄ© Nguyên Äang ngủ chợt kêu thét lên,
rồi ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Lương Viên Ngoại lo sợ cuống cuồng không còn biết là m sao, chợt nhớ
ra đạo sÄ© trên TÆ°á»ng Vân Quán đã biết trÆ°á»›c sá»± việc, tất có tà i chữa khá»i
con mình liá»n kÃp sai gia nhân lên quán TÆ°á»ng Vân triệu thỉnh.
Diệu Hưng thủng thỉnh đến Lương Gia Trang thăm bệnh, giả cách vạch
mắt, bóp đầu, nắn tay SÄ© Nguyên rồi liá»n giÆ¡ tay đánh quẻ, thốt kêu lên:
- Không xong ! Không xong ! Tôi đây đã biết trÆ°á»›c, nhÆ°ng không ngá»
công tá» lại gặp tai há»a nặng Äến thế nà y. Nà y đây Viên Ngoại coi, mắt
công tỠđỠhoe thế nà y mà tôi bấm tay thì biết là công tỠbị Hà nh bệnh
Quỷ Vương ra tai, nếu không thiết đại đà n cúng giải thì khó gỡ lắm, nếu
chẳng chạy thuốc nhanh có đỡ được má»™t phần nà o thì rồi ngÆ°á»i thà nh ngá»›
ngẩn điên rồ cho mà xem !
LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại nghe nói khóc rống lên, lòng Äau nhÆ° cắt, bởi Viên
Ngoại chỉ có má»™t trai, nay gặp nghịch cảnh ốm Ä‘au bất ngá», tránh sao khá»i
lo sợ, nhất là Diệu HÆ°ng lại nói toà n lá»i kinh khủng là m cho Viên Ngoại
cuống cuồng, liá»n cung thỉnh Diệu HÆ°ng cứu Ä‘á»™.
Diệu Hưng trang nghiêm mà bảo:
- Bệnh tuy có nặng nhưng cũng không ngại chi lắm, Viên Ngoại đã tin,
để tôi là m phép cứu cho, nhất định có thể khá»i được, chỉ phải tốn tiá»n đôi
chút mà thôi.
Lương Viên Ngoại một hai khẩn khoản, dù mất bao nhiêu bạc cũng
không quản ngại mà chỉ cốt cho bệnh của SÄ© Nguyên chóng khá»i mà thôi.
Thế là Diệu HÆ°ng láºp bản kê khai láºp Ä‘Ã n cúng, số tiá»n phà tổn có và i trăm
lạng bạc và hẹn hôm sau sẽ Äến hà nh lá»… tại nhà .
Vì váºy, vừa sáng hôm sau thì gặp Tế Äiên và cÅ©ng đúng lúc Diệu HÆ°ng
Äến thiết Ä‘Ã n trà ng nên LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại vá»™i và ng xin lá»—i Tế Äiên để ra
tiếp đón đạo sĩ.
LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại vừa ra phòng khách, Diệu HÆ°ng há»i ngay:
- Chẳng hay Viên Ngoại đã sắm sá»a lá»… váºt đủ chÆ°a ?
- Dạ ! Lo sắm đủ cả rồi !
- Tốt lắm ! Äể tôi thỉnh và i ngÆ°á»i bạn đến là m phép, chỉ cúng má»™t và i
tuần là bệnh công tỠắt là nh, Viên Ngoại khá»i lo.
Lương Viên Ngoại ân cần cảm tạ rồi hối gia nhân đặt tiệc đãi đằng,
trong lúc uống rượu, LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại liá»n há»i Diệu HÆ°ng:
- Tiên Trưởng Äạo pháp cao siêu, má»™t mình có thể chữa khá»i bệnh con
tôi rồi, khá»i cần phải bè bạn chi nhiá»u. Nhiá»u ngÆ°á»i thi là m giảm năng lá»±c
cao sĩêu của Tiên Trưởng đi chăng ?
Diệu Hưng đương đương tự đắc bảo:
- Viên Ngoại là m sao hiểu được huyá»n cÆ¡ trong việc cúng lá»…, đã hay má»i
việc do tôi liệâu lý, ấn quyết má»™t tay có thể là m chấn Ä‘á»™ng thiên Ä‘Æ°á»ng, địa
phủ, trừ tà tróc quá»·, nhÆ°ng khi hà nh khoa, má»™t tôi là m chủ Ä‘Ã n, thÆ°á»ng
thÆ°á»ng phải có tả phú hữu báºt, phải có tay em giúp đỡ hà nh khoa, các SÆ°
Äệ của tôi cÅ©ng Ä‘á»u khá tÃnh thông phù phép trợ lá»±c trhêm và o thì thần
cÅ©ng sợ, quá»· nà o cÅ©ng kinh, chứ đâu phải nhÆ° những kẻ tầm thÆ°á»ng hà nh
khoa nhảm nhà !
Lương Viên Ngoại rụt rè, khúm núm:
- Dạ ! Tiên Trưởng tất biết nhiá»u báºc đạo cao, váºy không biết Tiên
Trưởng có rõ má»™t vị tên gá»i Tế Äiên, pháp lá»±c ra sao ?
- A ! đạo đồ gì tên đó ! Thằng khùng chùa Linh Ẩn đó mà . Ôi, thằng ăn
mà y rượu say be bét có biết gì đâu ? Viên Ngoại nói chi tới đồ vô dụng, hiểu
gì đạo lý mà bà n ?
Trong khi Diệu HÆ°ng Ä‘ang dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc, coi trá»i bằng vung, thao
thao lá»— miệng thì chợt có ngÆ°á»i vá»— và o lÆ°ng hắn mà nói:
- Giá»i cho đạo sÄ© lòng Ä‘á»™c hại ngÆ°á»i, dùng tà thuáºt yểm đảo lại dùng lá»i
hỗn sược, không sợ quả báo, Diêm Vương hà nh tội, quỷ độc cắt lưỡi hay
sao?
Vạn Thặng và Diệu HÆ°ng Ä‘á»u giáºt mình ngoảnh lại nhìn xem ai, thì té
ra là Tế Äiên. LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại vá»™i bÆ°á»›c ra la rầy lÅ© gia nhân sao không
tạm lÆ°u Trưởng Lão trong tÆ° phòng uống rượu mà để Ngà i ra chốn nhÃ
khách chi ?
Tế Äiên cả cÆ°á»i mà bảo:
- Không sao ! Không sao ! Tăng già mà là m việc bất thiện thì lại quá ư
tại gia cÅ©ng nhÆ° đạo sÄ© mà bất thiện thì là loại tặc đồ ! Äể ta ngồi chung
chén vá»›i Äạo sÄ© nà y xem pháp lá»±c đến đâu ?
Lương Viên Ngoại thấy việc đã lỡ không là m sao được đà nh bạch:
- Cúi xin Thánh Tăng hoan hỷ !
Tế Äiên nói:
- Äược ! Äược ! Rồi kéo ngay ghế ngồi và o bà n tiệc rót uống tá»± nhiên.
Diệu HÆ°ng thì chÆ°a biết mặt Tế Äiên, chỉ thấy má»™t nhà SÆ° rách rÆ°á»›i, hôi
hám mà thốt nhiên sà và o bà n tiệc, thì cau mà y tá» ra khó chịu, gặng há»i:
- Hòa Thượng ở đâu ? Tên chi ? Cá»› sao gia chủ chÆ°a má»i mà đã là m việc
suồng sã quá váºy ? Thanh qui thiá»n hạnh để đâu ?
Tế Äiên cÆ°á»i lên ha hả mà bảo:
- Äạo sÄ© còn khéo vá» vịt, ông bảo ông biết thằng khùng ở chùa Linh Ẩn,
váºy mà thằng khùng ngồi ngay trÆ°á»›c mắt còn há»i dà i dòng ?
Diệu Hưng nghe nói trố mắt ra nhìn trong bụng chẳng vui, nhưng đà nh
nÃn lặng.
Tế Äiên liá»n tiếp:
- Triệu Diệu Hưng ! Ông tên hỠlà gì ?
Diệu Hưng bực mình nói như quát:
- NgÆ°á»i đã gá»i tên ta mà còn giả đò ngá»› ngẩn há»i tên há»i há» ?
Tế Äiên cÆ°á»i lá»›n:
- Há»i để biết chÆ¡i, để ta nói cho ông nghe má»™t ngÆ°á»i nà y có lẽ ông quen
lá»›n chá»› ?
- Ai ? Tên chi ? Ở đâu ?
- Ta có má»™t đứa há»c trò tên Hoa Thanh Phong ông biết hay chăng ?
- Báºy nà o ? - Diệu HÆ°ng nổi nóng hét lên: Quân nà y to gan, sao dám
đem tên hỠthầy ta mà là m nhục ta ! Ngươi có tà i cán gì mà dám lớn lối
trÆ°á»›c mặt ta ? Nếu ngÆ°Æ¡i đạo pháp cao cÆ°á»ng hãy nghe ta gá»i ba tiếng, dám
trả lá»i má»›i là giá»i !
Tế Äiên cÆ°á»i rá»™:
- Chuyện đáng ná»±c cÆ°á»i quá lắm ! Cháu mà dám thách SÆ° Tổ, đừng nói
gá»i ba tiếng, gá»i ngay ba trăm tiếng ta cÅ©ng vui lòng đáp ứng lại ngay !
Diệu Hưng dằn lòng không được, vỗ tay ba cái, lấy một chén rượu dơ
lên niệm chú lâm râm rồi gá»i:
- Tế Äiên ! Tế Äiên ! Tế Äiên !
Tế Äiên vừa ứng đáp: Có ta ! Diệu HÆ°ng dằn mạnh chén rượu xuống
bà n hét to một tiếng: Không ngã còn đợi đến bao giỠ!
Tiếng hét vừa dứt, Tế Äiên nhÆ° ngÆ°á»i say rượu lăn quay xuống đất
nằm mê man bất tỉnh.
LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại sợ hãi cuống cuồng, Diệu HÆ°ng thì cÆ°á»i lá»›n:
- Tôi đã nói thằng khùng đó là đồ vô dụng ! Nay quả nhiên. Viên
Ngoại đừng sợ, nó không chết đâu ? Chẳng qua tôi mới trổ một chút phép
má»n, thâu hồn phách nó, chừng nà o tôi tha thì nó được sống lại, nhược
bằng bướng bỉnh, tôi đem giam nhốt xuống âm ty thì khó toà n mạng.
Diệu HÆ°ng vừa nói, vừa múa tay có vẻ khoe mẽ thì Tế Äiên ngồi
nhá»m ngay dáºy cÆ°á»i lên ha hả, nói:
- Äể đợi ta uống má»™t chén rượu cho đỡ khát rồi lại nằm chết chÆ¡i !
Nói rồi cầm vò rượu tu ừng ực, đoạn khà lên một tiếng.
Diệu HÆ°ng giáºn tÃm mặt lại nhÆ°ng cÅ©ng không khá»i giáºt mình, vá»™i
bảo:
- Hòa Thượng giá»i đấy ! NhÆ°ng có dám nói rõ ngà y sinh tháng đẻ cho
ta biết chăng ?
Tế Äiên cả cÆ°á»i:
- Là m gì cái đồ trẻ con ấy. Rồi nói rõ ngà y sinh tháng đẻ, nói cả giá»
sinh cho Diệu Hưng nghe.
Diệu Hưng lâm râm khấn khứa, niệm chú vẽ bùa, tay bắt ấn quyết rồi
thổi mạnh má»™t hÆ¡i và o mặt Tế Äiên. Tế Äiên cảm thấy xây xẩm mặt mà y,
ngã ngồi trên ghế, mắt nhắm, tay run, miệng không nói năng gì được.
Diệu HÆ°ng có mòi hoan há»· liá»n bảo LÆ°Æ¡ng Viên Ngoại:
- Hãy sai gia nhân khiêng tên ăn mà y nà y bỠra ngoà i sân, chỉ nội
đêm nay là nó phải chết. Nếu như Viên Ngoại có thương nó thì cho nó
manh chiếu rách chôn quánh cho xong.
Dứt lá»i kiếu từ vá» thẳng TÆ°á»ng Vân Quán. LÆ°Æ¡ng Vạn Thặng trong dạ
xốn xang, Ä‘au buồn hết Ä‘á»—i, tiá»…n Diệu HÆ°ng vá» rồi, trở và o coi lại Tế Äiên
thì thấy chân tay lạnh ngắt, nằm mê man chẳng biết gì. Coi tựa như đã qui
tiên liá»n òa lên khóc, gia nhân xúm và o bà n tán, ai nấy Ä‘á»u kinh hãi phép
thần của TrÆ°Æ¡ng đạo SÄ© quả tháºt cao cÆ°á»ng.
|
|
|
| |