Sắc mặt Thiệu Cảnh u ám còn da mặt thì run rẩy, xê dịch thân thể, ngồi qua một bên cách Phong Nhã một khoảng nhỏ và không nói chuyện.
Sắc mặt Phong Nhã tái nhợt, ẩn chứa vẻ ưu thương nhàn nhạt, khóe miệng vẫn còn vương lại một dòng máu tươi, nàng cười tự giễu, nói:"Ta đã nói rằng chúng ta sẽ còn gặp lại, chỉ là ta không nghĩ tới lại gặp ngươi trong hoàn cảnh này."
Thiệu Cảnh quan sát U Hồn và không để ý đến Phong Nhã, bàn tay âm thầm cầm chặt Thuần Dương Kính, chậm chạp nhích từng bước, mi tâm giữa lông mày cau chặt lại vì suy nghĩ cách chạy trốn. Nào biết Phong Nhã sớm đã nhìn thấy hết từng động tác của hắn trong mắt, cũng như đã nhìn rõ ý đồ của hắn, nàng cười khổ nói:"Ta thấy ngươi tốt nhất là đừng có làm trò, đỡ phải tự mình chuốc lấy đau khổ, nam tử mặt trắng kia đạo hạnh rất cao, ngươi trốn không thoát đâu." Nàng dứt lời thì nhẹ nhàng xoa xoa thiếu nữ thanh tú nằm trong ngực, biết tình hình của nàng không đáng lo lắng, chỉ bị ngất đi thì mới yên lòng lại.
Xa xa, Không Trần đã triền đấu với Tạ Vân Long khá lâu rồi, Tạ Vân Long vừa đánh vừa lui. Tạ Vân Long phải dựa vào thần lực của bất thế kỳ bảo Càn Khôn Thanh Quang Giới thì miễn cưỡng mới chó thể tránh được thế công của Không Trần và không dám đón đỡ một chiêu nửa thức của hắn, đúng là lực bất tòng tâm, cực kỳ nguy hiểm, thất bại có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhiều lần hai người đã biến mất trong đêm tối mà không biết đã đi đâu. Trong cánh rừng tàn tạ chỉ còn lại mình U Hồn đang trông giữ ba người Phong Nhã, Thiệu Cảnh và Tuyết Diên.
Chỉ thấy U Hồn oán độc nhìn chằm chằm vào Phong Nhã rồi lại quay ra nhìn Thiệu Cảnh, thản nhiên nói:"Tiểu tử, tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút đi." Sắc mặt hắn lạnh lẽo, lại nói:"Nếu Tiểu Hôi của ta mà gặp phải chuyện gì thì U Hồn ta mặc kệ cái gì Đại hộ pháp Không Trần, cái gì Tam Hộ Pháp Tam Đài, nhất định sẽ làm các ngươi đẹp mặt." U Hồn dứt lời thì ánh mắt lại nhìn về phương hướng Tiểu Hôi vừa bỏ đi, thì thầm:"Tiểu Hôi, đợi mọi chuyện ở đây trôi qua thì ta sẽ trở về Đại Trúc Phong tìm ngươi."
Phong Nhã sờ mặt Thái Âm Kính trong tay rồi thấp giọng nói:"Thiệu Cảnh, ngươi lại đây một chút."
Thiệu Cảnh nghe vậy thì lông mày hơi nhăn, nghi ngờ hỏi:"Để làm gì?'
"Bây giờ chúng ta đều ngồi ở trên một chiếc thuyền, người ta còn bị tổn thương nặng, ngươi sợ cái gì thế? Lại đây."
Con ngươi Thiệu Cảnh đi lòng vòng quanh mắt, xê dịch thân thể rồi ngồi ở gần Phong Nhã. Phong Nhã nhìn kỹ khuôn mặt Thiệu Cảnh một chút, khuôn mặt chưa thành thục, lại hơi có vẻ tang thương, không anh tuấn, lại lộ ra vài phần đau khổ trên khuôn mặt gầy, thật sự là nhìn mãi cũng không thấy được điểm gì đặc biệt cả, nhưng lại khiến nàng chú ý rất lâu, cuối cùng khóe miệng Phong Nhã giật giật, nói:"Ngươi có thể đưa ta mượn tấm gương được không."
Thiệu Cảnh nhướng mày, nằm chặt tấm gương rồi đem giấu ở phía sau, lãnh đạm nói:"Sao ta lại phải cho ngươi mượn?" Thân hắn không có của nả nên hồn, bây giờ cái Thuần Dương Kính này là vật trân quý duy nhất của hắn, nếu như miễn cưỡng phải lấy ra thì chỉ còn kiện bảo vật Xích Tâm Bát ở trong túi Lưu Vân thôi, trừ cái đó ra thì trên tay hắn không còn đồ vật gì dùng được cả. Kỳ vật như Thuần Dương Kính, hắn như thế nào cũng không thể cho người khác mượn được.
Phong Nhã nhấc bàn tay lên, trong tay cầm Thái Âm Kính giơ ở trước mắt Thiệu Cảnh, nói:"Bởi vì Thái Âm Kính của ta và Thuần Dương Kính của ngươi là một cặp trời sinh." Nàng dứt lời, ngẫm nghĩ lại nói:"Ta giao Thái Âm Kính cho ngươi, ngươi đưa Thuần Dương Kính cho ta, chúng ta trao đổi nhìn một lát, được không?"
Phong Nhã nói xong, không đợi Thiệu Cảnh trả lời đã đưa Thái Âm Kính tới trước người Thiệu Cảnh.
Thiệu Cảnh khẽ giật mình, bối rối không biết nữ tử thanh lệ xuất trần, lại lãnh nhược băng sương này có ý gì, nhưng thấy sự thành khẩn trong mắt nàng, hình như không có ý đồ gì. Liền đưa tay nhận lấy Thái Âm Kính rồi trở tay lấy Thuần Dương Kính giấu ở phía sau đưa cho Phong Nhã.
Tấm gương đến tay, Phong Nhã không thể che hết được sự hưng phần, rốt cục trên mặt tái nhợt nở một nụ cười.
Tay cầm Thuần Dương Kính, Phong Nhã tỉ mỉ xem xét tường tận một lát, lại nhẹ khẽ vuốt ve nó, trong mắt đột nhiên hiện lên nỗi bi thương, lẩm bẩm:"Đúng là Thuần Dương Kính." Chợt đôi mắt to chăm chú nhìn Thuần Dương kính, lâm vào trầm tư.
Đôi mắt Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào Thuần Dương Kính trong tay Phong Nhã, không dám thư giãn chút nào.
Giây lát sau, Phong Nhã từ trong trầm tư tỉnh lại, khóe miệng run run, nói:"Thiệu Cảnh, ông lão tặng Thuần Dương Kính cho ngươi có nói điều gì với ngươi không?"
Lão thần tiên, à thầy tướng số? Thiệu Cảnh vừa nghe Phong Nhã xong thì trong đầu lại nổi lên thân ảnh của lão nhân - thầy tướng số tay cầm phướn gọi hồn "Tiên Nhân Chỉ Lộ" Cái lão thần tiên ấy cái gì cũng không nói, chỉ nói cái tấm gương này là một đồ vật khó lường."
Lông mày Phong Nhã khẽ chau lại, chợt như nghĩ đến điều gì đó và khẽ cười một tiếng, nói:"Nó quả là là đồ vật khó lường." Lại nói:"Vậy khẳng định ngươi không biết nếu có duyên, nếu không duyên đâu?"
"Ủa? Cái gì là nếu không duyên, nếu không duyên?" Thiệu Cảnh khó hiểu hỏi.
Phong Nhã lắc đầu, quay đầu đi không để ý tới Thiệu Cảnh nữa, ánh mắt lại rơi vào Thuần Dương Kính, ánh mắt thê lương, trên mặt hình như vừa hiện lên ba chữ "Nhược nữ tử" nữa, lại lâm vào trầm tư, trên người không còn một tia sát phạt nữa, không còn một tia lãnh ý nữa, vẻ mặt bi thương chỉ có thể nhìn thấy ở người mệnh khổ. Thiệu Cảnh nhìn bộ dáng của nàng mơ hồ lại nhìn thấy bóng dáng Tiểu Vũ ôm Tạ Vân Long mà khóc nức nở trong sơn thôn nho nhỏ cạnh cánh đồng.
Nữ tử trước mắt chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nàng bi thương như vậy, chẳng biết vì sao giờ phút này lại làm cho Thiệu Cảnh sinh ra lòng trắc ẩn, chỉ là hắn cũng không phải kiểu người tốt hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc, nhẹ nhàng lắc đầu rồi quay người sang một bên, không lên tiếng nữa.
Giây lát sau, nữ tử phục hồi lại tinh thần từ trong trầm tư, nhẹ nhàng vuốt Thuần Dương Kính, ánh mắt thê lương, bất giác thì thầm trong miệng:"Hà dĩ cố. Tu bồ đề, chúng sinh chúng sinh giả. Nhược vô duyên, lục đạo chi gian, tam thiên đại thiên thế giới, bách vạn bồ đề chúng sinh, vi hà dữ ngã tiếu nhan độc triển, duy độc dữ nhữ tương kiến?"
Dứt lời, lại thì thầm:"Tiền thế cô đơn, kim sinh nan hoàn. Nhược hữu duyên, luân hồi chi ngoại, đãi đáo thiên đăng bách kết chi hậu, tam xích chi tuyết, nhất dạ bạch, chí thử vô ngữ, khước chích thặng hôi tẫn, bất năng phục nhiên?" "Nan đạo, âm dương kính, mạt thế tình, ngã đích mệnh vận chân đích bất năng cải biến mạ? Nan đạo, thái âm, thuần dương, chú định yếu tương hợp, hựu yếu tương ly mạ?"
Nàng âm thầm niệm xong, thở dài thật sâu và đưa Thuần Dương Kính về phía Thiệu Cảnh, nói:"Thiệu Cảnh, ngày sau nếu hai kính còn gặp lại, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?"
Câu nói này có chút mạc danh kỳ diệu, Thiệu Cảnh bối rối không hiểu lắm nên cảm thấy đầu mình to như cái đầu, lại không biết phải trả lời như thế nào, đành gật đầu, nói:"Ngươi nói đi."
"Nếu Thuần Dương, Thái Âm còn gặp lại, xin ngươi đừng bắt chúng phải tách ra."
( 2 đoạn kinh hán việt ... đợi cúng xong mình tra google xem là kinh gì đã, dịch ra nó mất thiêng )
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bầu trời đêm thâm thúy, âm u tĩnh mịch, bảy con huyết long bay lượn phiêu du trên bầu trời lần lượt gầm rú một hồi rồi dây dưa quấn bện vào một chỗ, bay lồng vào nhau, từ trong đó bắn ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, máu từ trên người lũ huyết long tản ra biển máu nhuộm đỏ trời đêm, thanh thế hùng vĩ. Chắc hẳn người ngoài trăm dặm cũng nhìn thấy uy phong của lũ rồng này.
Dưới tế đàn, một đám đệ tử Thiên Âm Môn đứng chỉnh tề ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đôi mắt sưng như bị nhồi máu, lộ rõ sự điên cuồng, bầu không khí hung tàn thô bạo tràn ngập trong đám người, giờ phút này một ít đệ tử đạo hạnh thấp kém sớm đã bị tế tự ảnh hưởng, ánh mắt trống rỗng, tràn ngập huyết quang.
Không Trần đi khá lâu rồi mà vẫn chưa về khiến Tam Đài phải lo nghĩ và bất an, tâm niệm vừa động liền vung tay áo qua, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh trường kiếm tràn ngập hắc khí, màu đen như mực, thân kiếm vừa dài vừa rộng. Tam Đài ngây dại nhìn vào trường kiếm trong tay, lẩm bẩm:"Điều khiển chim ưng, cảm ứng sinh mệnh của vạn vật, ngoại trừ Ngọc Nữ, thế gian còn ai có thể làm được điều này? Nhưng mà nàng và Bắc Đẩu không phải đã... ..?" Tam Đài cay mày, thở một hơi dài, nói:"Oan nghiệt." Tam Đài than thở xong thì hung hăng cắn răng một cái, lại nói:"Không Trần Hỏa Kỳ Lân, Nam Đẩu Thái Hòa, Tam Đài Tương Tà, Bắc Đẩu Thanh Cương, tứ đại danh kiếm của Thánh Môn, hôm nay không còn Bắc Đẩu Thanh Cương, quả thực là nghiệt... duyên..."
Tam Đài nhìn chằm chằm vào hắc khí bốc lên trên Tương Tà kiếm mà đột nhiên xiết chặt nắm đấm lại, giơ Tương Tà kiếm lên rồi đâm xuống mặt đất, xử kiếm mà đứng, sắc mặt sa sầm xuống rồi ngẩng đầu nhìn về phía bảy con huyết long đang bay lượn trên bầu trời rồi lại quay đầu nhìn về đêm tối ở phía trước, sắc mặt tối sầm như màu đất.
"Tế phẩm" vẫn không ngừng nhảy vào huyết trì, sau khi tế đàn chấn động thêm nhiều lần nữa thì lại có thêm một con huyết long lao thẳng lên trời, tám con huyết long bay vòng vào nhau tạo ra một vòng xoáy trống rỗng ở bên trong. Ở bên trong vòng xoáy chậm rãi hiện ra hình ảnh hư ảo của một chiếc đại đỉnh. Sau khi đại đỉnh xuất hiện thì huyết quang xông thẳng lên trời, sự hung tàn lan tràn trên bầu trời.
Trong lúc việc tế tự được tiến hành đâu vào đấy thì ở phía sau đám người, ánh mắt lạnh thấu xương của một bóng hình xinh đẹp nhìn qua nữ tử kiều mỵ đứng bên người hộ pháp Tam Đài, trong tay cầm thật chặt một vật giống như ngọc mà không phải ngọc, giống như đá mà không phải đá, bàn tay nàng mạnh mẽ bóp vào vật ấy khiến bàn tay bị cắt rách, một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ miệng vết rách trên lòng bàn tay, khi máu tươi chảy tới vật ấy thì thẩm thấu xuống dưới, đồng ý để mặc cho vật ấy hút sạch không thừa một giọt.
Sắc mặt của bóng hình xinh đẹp ấy chợt tái đi, chợt chắp tay trước ngực rồi kẹp vật ấy ở trong đó, mặc kệ cho vật ấy hút máu tươi của mình . Một lát sau, đợi sau khi vật ấy đỏ tươi màu máu thì nữ tử này mới chậm rãi buông hai tay ra. Mà lúc này vật ấy màu đỏ tươi lại có vài phần nóng bỏng như lửa, nữ tử tàn nhẫn nắm chặt nó ở trong tay rồi nhìn thật sâu vào nữ tử yêu mị đứng sau lưng Tam Đài, liền quay người bước ra ngoài cốc.
Nữ tử kiều mỵ đứng sau lưng Tam Đài chợt cảm thấy trong ngực mình nóng như bị phỏng, vươn ngọc thủ tiến vào vuốt ve một vật giống như mảng vỡ của vật gì đó ở trong ngực, tinh tế để ý thì lại giống hệt như vật nằm trong tay bóng hình nữ tử xinh đẹp ở sau đám người kia. Sau khi bàn tay sờ vào vật đó thì cảm thấy nóng hôi hổi như bị lửa nung, nữ tử bất giác giật mình, toàn thân không khỏi run rẩy, cặp môi đỏ mọng run lên, âm thầm cả kinh nói:"Thanh Dung?" Nữ tử này cố gắng ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng nhưng không được, tay cầm mảnh vỡ trong ngực thật chặt, nhất thời làm ra tư thế đàn bà quyến rũ hơn trước trăm lần, nũng nịu nói với Tam Đài:"Tam Đài hộ pháp, tiểu nữ có chuyện cần đi điều tra, trở về sẽ lại đến quan sát dị tượng Cửu Long Hóa Đỉnh."
"Hử? Ngươi muốn làm cái gì?" Ba Đài nghi hoặc nói.
"Điều này? Quả thực là chuyện thầm kín của nữ tử, tiểu nữ không tiện bẩm báo."
Tam Đài nhướng mày, không còn lời nào để nói liền gật đầu. Nữ tử này bề ngoài đẹp đẽ, kiều diễm đậm đà, mồm miệng lanh lợi lại có phần hiểu thuật mị hoặc người khác, Tam Đài nghĩ có khi mấy việc xuân cung nữ tử này làm cũng không biết mệt, mặc dù hắn không hiểu nhiều lắm về nữ tử cùng thuộc Thánh Môn này nhưng khi đứng ngoài quan sát thì mặc dù nữ tử này xinh đẹp nhưng nói tục không bảo được, liền cũng lười mà mặc kệ nàng.
(xuân cung đồ đó ... xxx )
Nữ tử hành lễ xong liền lắc lắc eo nhỏ và đi về phía trước. Chỉ là sau khi nữ tử này đã đi một đoạn cách xa Tam Đài thì thái độ kiều mỵ bị tan thành sự lạnh lùng và nghiêm nghị, chỉ với sắc mặt lạnh lùng như vậy thì mặc kệ là ai cũng không nghĩ ra nàng có thể giả bộ tư thế quyến rũ đến như vậy. Đợi đến lúc tiến vào rừng rậm thì đột nhiên thân hình của nữ tử lại nhanh như gió, chạy thẳng ra bên ngoài cửa cốc, chỉ trong giây lát đã biến mất ở trong bóng đêm.
Tam Đài đợi sau khi nữ tử đi rồi thì lạnh nhạt nhìn về phía thân ảnh của nàng, hít một hơi rồi khinh thường nói:"Thế hệ Chu Tước Thánh sứ này sao lại trở thành diện mạo như vậy chứ." Tam Đài than thở xong thì ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn vào vòng xoáy nằm chính giữa tám con huyết long, trong lúc mơ hồ hắn gần như đã nhìn thấy toàn bộ cự đỉnh.
Nữ tử ấy ra đến bên ngoài cốc thì ánh mắt càng ngày càng lạnh như băng và cũng vội vàng hơn, trong tay nắm chặt mảnh vỡ nóng hôi hổi và lao vội như sấm sét, nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt đầy thê lương.
Sắc mặt Tô Thanh Dung tái nhợt, nghĩ đến là bị mảnh vỡ nóng rực trong tay hấp thụ không ít máu tươi,sau khi ra khỏi cốc thì vội vàng chạy về phía một ngọn núi, thỉnh thoảng nàng lại quầy đầu nhìn về phía sau như là đang chờ đợi điều gì đó. Sau một lúc lâu thì nàng đã tới gần ngọn núi, phía trước là vách núi dựng đứng không có đường đi. Tô Thanh Dung dừng lại một lát, sắc mặt sa sầm xuống và nhìn về phía bầu trời đêm, đứng lặng người không hề cử động, cứ như vậy mà im lặng đứng một mình dưới vách đá.
Đêm thu tiêu điều lạnh lẽo, núi sông im ắng đau thương, một chiếc lá lầm lạc rụng rơi, cành cây không giữ lá lại mà cứ vô tình để chiếc lá trôi theo gió, không biết nàng đã đứng bao lâu thì một làn gió mát đêm khuya vô tình bỏ rơi một chiếc lá, bay xuống mái tóc nàng, chỉ là nàng không hề nhận ra, cứ như vậy mà đứng một mình im lặng ở nơi đó. một lát sau bỗng nhiên một ngón tay nhẹ nhàng giúp nàng phủi nhẹ chiếc lá rụng rơi trên mái tóc và có một thanh âm dịu dàng của nữ tử vang lên:"Thanh Dung."
Tô Thanh Dung ngây dại, đột nhiên nắm chặt bàn tay run rẩy, nghe thấy thanh âm thân thương mà lạ lẫm, nàng trầm mặc một lát rồi chợt xoay người, rút ra một thanh đoản đao từ bên hông, đặt vào cổ nữ tử ở sau lưng, lạnh lùng nói:"Vì sao? Vì sao lại phản bội sư phụ?"
Đao chạm vào cổ nhưng nữ tử xinh đẹp ấy không hề phản kháng, nàng chỉ im lặng cúi đầu xuống và không nói thêm gì nữa, một lát sau, khóe mắt ngân ngấn ướt đầy nước mắt, sự hối hận không thể che dấu, mặc cho son phấn rực rỡ, má đỏ môi hồng cũng không thể che hết sự ưu thương thật sâu trong nước mắt.
Gió thu đìu hiu vẫn lặng lẽ thổi qua như cũ, một lần lại một lần lướt nhẹ thổi qua khiến mái tóc và tà áo dài của hai nữ tử có tướng mạo giống hệt như nhau bay lất phất.
Không biết đã qua bao lâu thì nữ tử xinh đẹp ấy mới chầm chậm mở miệng nói:"Có lẽ ta sai rồi." Trong đôi mắt đẹp sóng sánh nỗi thê lương, lại nói:"Phải mang danh Chu Tước trên lưng thực sự quá mệt mỏi, ta chỉ muốn được cùng Minh Nguyệt rời xa những phân tranh ở nơi này, nhưng mà sư phụ nàng .... " Dứt lời, một giọt nước mắt nóng lại lăn dài trên má rồi theo gió mà rơi.
"Im ngay, ngươi phản bội sư môn chỉ vì một kẻ gọi là nam tử chính đạo, còn đem Chu Tước ấn giao cho lũ Thánh Linh Cung để chúng nó mưu hại sư phụ, chẳng lẽ ngươi đã quên công ơn nuôi dưỡng của sư phụ rồi ư?" Dứt lời, biến sắc, cả giận nói:"Hôm nay ta sẽ giết ngươi để thanh lý môn hộ." Dứt lời, đoản đao trong tay Tô Thanh Dung chậm rãi đâm vào cổ nữ tử kia một vết nho nhỏ, một dòng máu tươi nương theo đoản đao chảy xuống, theo gió mà rơi. Chỉ là giờ phút này cánh tay Tô Thanh Dung run rẩy, như thế nào cũng không đành lòng đâm đoản đao sâu hơn nửa tấc.
Nữ tử yêu mị chầm chậm nhắm mắt lại và không hề phản kháng, nàng thở dài rồi hé nụ cười thung dung, nhẹ nhàng nói:"Minh Nguyệt ơi, ta đi trước một bước rồi, chàng hãy cố sống cho tốt."
Tô Thanh Dung ngắm nhìn sắc mặt tỷ tỷ sinh đôi mà ngày xưa mình yêu thương nhất mà không đành lòng ra tay độc ác, đến khi giọt máu tươi rơi theo gió vào má Tô Thanh Dung thì cánh tay run rẩy của nàng rốt cục đã từ từ hạ xuống, đột nhiên xoay người lại rồi vứt bỏ đoản đao xuống mặt đất, đứng giữa bầu trời đêm cao vô tận và vách núi đá dựng đứng sâu không thấy đáy mà thét dài một tiếng tê tâm liệt phế.
Đôi mắt của nữ tử kiều mị sau lưng chầm chậm mở ra, nhìn muội muội của mình mà sinh lòng thương tiếc, không nhịn được mà nhẹ nhàng ôm Tô Thanh Dung vào trong ngực, nói:"Thanh Dung, tỷ tỷ biết là muội không nhẫn tâm hạ thủ, tỷ tỷ thực lòng xin lỗi sư phụ, cũng thực lòng xin lỗi muội, chờ tỷ tỷ cứu sống được Minh Nguyệt thì tỷ tỷ sẽ cho muội một cái công đạo." Đứt lời liền giật mảnh vỡ trong ngực cùng một chất liệu với mảnh vỡ của Tô Thanh Dung rồi đặt vào trong tay Tô Thanh Dung, thản nhiên nói:"Sau này, muội sẽ hòa hợp được Chu Tước và Phượng Hoàng làm một. Bí mật về Tru Tiên, từ nay về sau chỉ còn một mình muội có thể cởi bỏ."
Nữ tử ấy nói xong thì không nói thêm gì nữa, liền quay người bước đi xuống dưới núi, đi được một đoạn thì khẽ dừng lại, lưng quay về phía Tô Thanh Dung, nói khẽ:"Thanh Dung, tha thứ cho tỷ tỷ đã khiến muội phải một mình mang danh Chu Tước trên lưng. Nếu như ngày sau muội yêu một nam nhân thì đừng bao giờ quan tâm cái gì Chu Tước, cái gì Tru Tiên, cái gì chính tà nữa, nếu không muội sẽ đau khổ lắm, muội phải nhớ lấy." Nữ tử ấy nói xong liền thả người chìm vào trong bóng tối.
Tô Thanh Dung nắm chặt hai mảnh vỡ giống như ngọc mà không phải ngọc, giống như đá mà không phải vỡ trong tay, nhìn theo bóng lưng tỷ tỷ đã đi xa mà rốt cục nhịn không giữ được sự lạnh băng, không giữ được ngụy trang, đột nhiên gào lớn:"Thanh Mị, vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy? Vì sao các người đều rời bỏ ta mà đi?"
Người nữ tử đã đi xa im lặng không trả lời, chỉ có một dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tô Thanh Mị đi rồi, ngọn núi này chỉ còn lại một mảnh đìu hiu buồn bã, Tô Thanh Dung nước mắt rưng rưng, oán hận nhìn theo bóng lưng tỷ tỷ mình chìm trong đêm tối, thật lâu vẫn không thể lấy lại được tinh thần. Một lát sau, nàng lau đi nước mắt, sắc mặt đột nhiên băng lãnh hơn, ánh mắt thê lương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tô Thanh Dung ngẩng đầu lên nhìn đám huyết long đang bay lượn trên bầu trời xa xôi, khẽ cau mày, âm thầm cất kỹ hai mảnh vỡ và cười nhạt một tiếng, oán hận thì thầm:"Thánh Linh Cung, Thiên Âm Môn, nợ máu của sư phụ, sớm muộn các người cũng phải trả."
Lúc này đã tới giờ sửu, đột nhiên một con cự long đột ngột lao từ dưới huyết trì bay lên bầu trời, gầm thét một hồi rồi gia nhập vào bầy tám con huyết long đang bay quấn bện vào nhau. Sau khi con huyết long thứ chín gia nhập vào bầy rồng thì nhất thời huyết quang bùng lên chói lọi, rốt cục hình dáng hư ảo như có như không của một chiếc đại đỉnh ở giữa chín con rồng cũng hiển hiện rõ ràng từng chi tiết.
"Cửu Long Hóa Đỉnh" Hai tay Tam Đài run rẩy, hắn khó có thể ngăn chặn sự hưng phấn trong lòng, kích động nói.
Cửu Long Hóa Đỉnh đã thành, đám đệ tử Thiên Âm Môn ánh mắt tràn ngập hung tàn đang đứng dưới tế đàn lập tức chỉnh tề khom người xuống, quỳ sát bên dưới tế đàn.
Vị kỷ, đại đỉnh càng hiển hiện rõ ràng thì chín con huyết long quấn bện càng mờ hơn và dần dần biến mất, rốt cục không còn nhìn thấy chút bóng dáng nào, chỉ còn chiếc đại đỉnh phiêu phù ở trong không trung, tràn ra biển máu nhuộm đỏ bầu trời đêm.
Mà thời điểm chín con huyết long biến mất trên bầu trời thì bốn vị trưởng lão của Thiên Âm Môn đang đứng trên tế đàn bỗng dưng đồng loạt thu hồi thủ ấn, sắc mặt tái nhợt, không kịp thở đã ngã bịch xuống đất, đúng là bị thoát lực mà ngất đi. Mà Bạch Hổ ấn cắm vào tế đàn lúc trước đã sớm bị nứt toác khi đại hỉnh hiển hiện trên bầu trời, cuối cùng hóa thành mạt bụi, tan vào hư vô.
Đôi mắt Tần Lãng nhìn chằm chằm vào đại đỉnh mà kích động không thôi, nhảy lên tế đàn, trong mắt ngập đầy máu đỏ, không khỏi cười ha hả, nói:"Bạch Hổ ấn đã bị cởi bỏ, rốt cục cũng đã cởi bỏ được ba ấn trong bốn ấn, Phục Long Đỉnh cuối cùng cũng sắp nằm ở trong tay Thiên Âm Môn ta rồi."
Sau khi việc tế tự hoàn tất không lâu thì luôn luôn hiện ra biến hóa rõ ràng. Dãy núi Thiên Thanh Sơn thuộc địa bàn của Huyền Thiên tông lập tức bị rung động uỳnh uỳnh rồi mới trở lại bình thường. Mà lập tức cũng có vầng sáng lóe ở trên bầu trời, một cái đồ vật hư ảo màu đỏ như máu tươi đó bay trên bầu trời đêm, như ẩn như hiện như ảo ảnh, nhìn kỹ hình dáng của nó thì đúng là một cái đại đỉnh, mà ở chung quanh cái đại đỉnh lại có chín con rồng khổng lồ bay vờn quanh, thanh thế kinh người. Đám đệ tử đứng ở trên trạm canh gác buổi đêm nhìn thấy đều cả kinh:"Đây không phải là dị tượng mới xuất hiện vài ngày trước ư, sao đêm nay lại xuất hiện."
Sau một hồi chấn động thì cảnh tượng hư ảo chín con huyết long bay vờn quanh đại đỉnh trên bầu trời đêm dần dần biết mất, chỉ trong chốc lát đã tan biến như bông phù dung sớm nở tối tàn, tan mất không còn nhìn thấy gì nữa. Chỉ là không có người chú ý tới, nơi dị tượng xuất hiện chính là bên trên bầu trời của tòa động phủ cổ tu mới xuất thế không lâu trước đây.
Xa xa, Thanh Phong đang mặc áo đạo bào đứng trên đỉnh một tòa đại điện, đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đêm xa xa, không khỏi cau mày, âm thầm nói:"Không hiểu cái dị tượng này đến tột cùng có bí mật gì."
Lúc này, một đạo nhân ảnh xuất hiện sao lưng hắn, khi đi đến sau lưng Thanh Long thì cung kính nói:"Sư phụ." "Đệ tử... ..."
Thanh Phong khoát tay chặn lại, cắt ngang lời Nhậm Hào rồi thở dài một cái, nói:"Nhậm Hào, ngươi nghĩ vì sao cái dị tượng này lại xuất hiện hai lần ở trên bầu trời của Huyền Thiên tông?"
Nhậm Hào im lặng một lát, ngẫm nghĩ rồi chắp tay nói:"Dị tượng xảy ra liên tục tất có họa phúc, chỉ là việc họa phúc này chỉ xảy ra ở trong sớm tối, đệ tử suy nghĩ không thấu đáo, không dám nói bừa."
Thanh Phong cau mày, xoay người lại nói:"Cổ tu động phủ xuất thế, trong đó tất có trọng bảo, hôm nay tất cả các thế lực ở nơi này đều đã biết chuyện và theo gió mà đến, nhìn chằm chằm vào Huyền Thiên tông, thực đúng là khó mà liệu được họa phúc." Thanh Phong dừng một lát, lại nói:"Ngươi có hiểu vì sao đám thế lực ngư long hỗn tạp chờ ở dưới núi lâu rồi mà vẫn không dám làm ra chút dị động nào không?"
Nhậm Hào lắc đầu, đáp:"Đệ tử không biết, xin sư phụ chỉ rõ."
Sắc mặt Thanh Phong sa sầm xuống, nghiêm nghị nói:"Bọn chúng đang đợi."
"Đợi?" Nhậm Hào nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, bọn chúng chờ đợi tới lúc có người động thủ trước thì mới thừa dịp ùa lên."
Nhậm Hào cả kinh, cau mày, hỏi:" Chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?"
Thanh Phong cười nhạt, nói:"Một chữ, nhẫn, ung dung bình thản, im lặng theo dõi kỳ biến, cố thủ sơn môn, ngoảnh mặt làm ngơ với đám thế lực đang tụ tập ở dưới núi, không quan tâm dù bọn chúng có làm trò khỉ gió gì để khiêu khích, cũng không được phát sinh xung đột với bất kỳ một thế lực nào. Chỉ cần không có người động thủ trước thì Huyền Thiên tông sẽ vững như bàn thạch, ổn như Thái Sơn, chỉ cần nhẫn được qua khoảng thời gian này thì bọn chúng sẽ phải tán đi. Mà đến lúc đó, Huyền Thiên tông chúng ta có thể có được cổ tu động phủ, hoàn toàn độc hưởng.
Nhậm Hào nhãn châu xoay động, nhẹ gật đầu cười nói:Sư phụ anh mình, đệ tử biết phải làm sao rồi." Nhậm Hào ngẫm nghĩ một chút, sắc mặt âm thầm hẳn, lại nói:"Vậy đám người đột nhiên biến mất trong tông là huynh muội Tạ Vân Long, Tô Thanh Dung, còn có tên Thiệu Cảnh chặn giết hai vị sư đệ Lục Thường, Diêu Tín thì cần phải truy cứu như thế nào, chẳng lẽ cũng nhẫn rồi bỏ qua sao?"
Da mặt Thanh Phong giật giật, lãnh đạm nói:"Việc này thật là kỳ lạ, mấy người đó đều có quan hệ với cái chết của Vệ Trọng, nếu ta đoán không sai thì lý do bọn chúng bỏ trốn bảy tám phần mười là để chạy tội, tránh né sự truy tra của Thanh Hà. Chỉ là hình như tên Thiệu Cảnh này có chút bí mật ở bên trong, suy đoán không ra, không biết hắn ẩn náu ở Huyền Thiên tông để làm gì, mà quan trọng hơn là, người của Bạch gia đang tìm kiếm hắn, chắc chắn hắn không phải là kẻ tầm thường." Thanh Phong dứt lời, mắt quét ngang, lại nói:"Những sự tình này để sau hãy tính, so sánh với đại cục thì những sự tình này chỉ là việc nhỏ. Đợi nhẫn qua thời khắc nguy cơ tứ phía, mạch nước ngầm bắt đầu khỏi động thì chúng ta lại toàn lục truy tra những người này, bắt về tính sổ."
Nhận Hào nhẹ gật đầu, đáp:"Vâng."
Thanh Phong xoay người nhìn lên bầu trời sâu thăm thẳm như có điều suy nghĩ, một lát sau lại nói:"Mặt khác, chủ động đem sự tình mấy người bỏ trốn này báo cho Thanh Hà biết, cũng nói cho hắn biết chúng ta án binh bất động. Hắn cực kỳ bênh vực thằng con của mình, ta quả thật là rất muốn nhìn xem sau khi nghe được tin mấy người này trốn tội thì hắn sẽ có phản ứng gì."
"Vâng." Nhậm Hào lại đáp lời.
Thanh Phong khoát khoát tay, không nói thêm gì nữa. Nhậm Hào hiểu ý cũng không nói nhiều liền lui về phía sau.
Trên đỉnh đại điện, lông mày Thanh Phong chậm rãi giãn ra, hắn đứng hồi lâu như đang suy tư điều gì đó.
Không biết đã qua bao lâu thì phía sau lại vang lên một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, đồng thời thân ảnh sau lưng càng ngày càng lại gần, một mùi hương thơm dịu nhàn nhạt mà chỉ có trên người con gái mới có nhẹ nhàng trôi vào mũi.
"Chưởng môn chân nhân."
Nghe được cái thanh âm lạnh lùng như băng này thì khoảng giữa lông mày Thanh Phong khẽ cau, xoay người lại, nhìn thấy dung mạo nữ tử thì lạnh lùng nói:"Là ngươi?"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nử tử đi lên trên đỉnh đại điện, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm và nói:"Các ngươi cố tình để ta chạy thoát?"
Vẻ mặt Thanh Phong đầy nghi hoặc, không nói hai lời liền niệm pháp quyết trong tay rồi bổ một chưởng về phía nữ tử.
Nào có thể ngờ được nữ tử ấy lại không hề né tránh, đôi mắt đẹp kiên cường nhìn thẳng vào một chưởng mười phần đạo kình này của Thanh Phong mà không hề chớp mắt.
Một chưởng bổ tới trước người nữ tử nhưng chẳng hiểu vì sao thân hình của Thanh Phong bỗng dưng dừng lại, lãnh đạm nói:"Thật can đảm, ngươi vẫn còn dám quay về Huyền Thiên tông." Thanh Phong dứt lời thì sắc mặt trầm ngâm, thấy ánh mắt kiên cường của nữ tử thì ngây người như có điều suy nghĩ, một lát sau thu hồi pháp quyết.
Tô Thanh Dung cười nhạt, nói:"Chưởng môn chân nhân không cần như thế, ta đã dám đến nơi này thì ta không sợ ngươi."
Lông mày Thanh Phong chau lại, sắc mặt sa sầm xuống, hỏi:"Vệ Trọng chết ở trên tay các ngươi à? Ngươi và cái kẻ tên là Thiệu Cảnh, đến tột cùng là người ở đâu? Vì sao lại trà trộn vào bổn môn."
Khóe miệng Tô Thanh Dung khẽ hé lên một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ, im lặng không nói gì nhưng một lúc sau thì thản nhiên nói:"Vệ Trọng? Thiệu Cảnh? Một chưởng môn chân nhân như ngươi sẽ không để ý đến mấy cái này đâu. Ngươi có lẽ còn quan tâm tới mục đích của ta hơn nhiều, phải không. Về phần ta là người như thế nào thì căn bản đó không phải là việc quan trọng."
Da mặt Thanh Phong run rẩy, không thể bác bỏ, quả thật lời nói của nàng đã nói đúng vào tâm tư trong lòng hắn, thằng ngu như Vệ Trọng thì có chết thêm vài người nữa cũng chẳng có gì đáng chết, cũng chẳng gây được chút tổn thất nào cho hắn và Huyền Thiên tông, về phần Thiệu Cảnh, mặc dù người này cũng khá kỳ quặc vì có thể khiến cho người của Bạch gia hứng thú nhưng nói cho cùng thì cùng lắm hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật, trà trộn vào trong Huyền Thiên tông chứ chưa tạo thành được uy hiếp gì cho Huyền Thiên tông, việc hắn làm bây giờ đã bại lộ, giết người rồi bỏ chạy, với người biết suy nghĩ cho đại cục như Thanh Phong thì cũng không cần phải truy tra làm cái gì, nhưng ngược lại con ranh Tô Thanh Dung này trốn rồi lại trở về, quả thực đã khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu. Thanh Phong trầm tư một lát rồi thả lỏng hai tay chắp sau lưng, nghiêm nghị nói:"Ngươi có mục đích gì thì nói đi? Đợi ngươi nói xong thì ta sẽ quyết định xem nên xử trí ngươi như thé nào."
Sắc mặt Tô Thanh Dung dần dần lạnh lẽo hơn, lạnh nhạt nói:"Chúng ta làm một cuộc giao dịch."
"Ồ? Giao dịch?" Khóe mắt Thanh Phong giật giật, cảm thấy hứng thú hơn và hỏi:"Ngươi nói ta nghe một chút đi."
"Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta giúp ngươi đạt được một kiện tuyệt thế thần binh."
Thanh Phong nghe vậy thì ngạc nhiên một hồi, nghi hoặc một hồi, lông mày từ từ nhăn lại, thì thầm tự hỏi:"Tuyệt thế thần binh?" Trong lòng âm thầm suy nghĩ nhưng vẻ mặt lại hững hờ như không, sắc mặt sa sầm xuống, hỏi:"Cái gì là tuyệt thế thần binh?"
Khóe miệng Tô Thanh Dung hé ra một nụ cười quỷ dị, thản nhiên nói:"Ở trên có thể tru thần ma, ở dưới có thể giết sinh linh, chí bảo trấn môn của cự phái Thanh Vân Môn ngày xưa." Tô Thanh Dung nói đến đây thì giơ tay chỉ về phương hướng của động phủ cổ tu. Ngữ khi trầm hơn, nói từng chữ một:"Tru Tiên cổ kiếm."
Một chỗ trong rừng sâu bên ngoài Huyết Tế Cốc, Phong Nhã ôm ấp Tuyết Diên, sắc mặt tái nhợt, nhìn Thiệu Cảnh chăm chú, chờ đợi câu trả lời của hắn. Thiệu Cảnh nghe xong những lời tối nghĩa của Phong Nhã thì cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy cảm xúc đau thương nhàn nhạt trôi trong lòng mà không biết vì sao, sau một lúc lâu rốt cục lại thở dài, nhẹ gật đầu, cũng không biết là hắn đang lừa gạt Phong Nhã hay là thật lòng đồng ý nửa, nói:" Được."
Phong Nhã thở phào một cái rồi nhẹ ho hai tiếng, khóe môi lại tươi cười, sau đó nàng xem xét gã U Hồn đang đứng cách đó không xa rồi lại quay ra nhìn Thiệu Cảnh, cười yếu ớt, nói:"Thiệu Cảnh, cám ơn ngươi."
Thiệu Cảnh nghe vậy thì cười khổ, im lặng không nói thêm gì nữa. Bây giờ mạng nhỏ quan trọng hơn, cái gọi là lời hứa này còn sống mới biết được. Sắc mặt Thiệu Cảnh tái nhợt, kỳ thực đồng ý hay không thì cũng không sao, chỉ là nhìn thấy Phong Nhã đau khổ mà hắn lại u buồn trong lòng, nhớ tới chính mình cũng là người bị vận mệnh trêu cợt, bơ vơ không nơi nương tựa, liều mạng giãy dụa, mặc dù chưa từng vì chuyện gì mà tinh thần bi thương như Phong Nhã, cảm thán thế tục, bi thương cho vận mệnh vô tình của thế gian. Thực ra hắn cũng như nàng vậy, đồng dạng ở thế gian này, chống lại cái vận mệnh này, khác nhau ở chỗ Thiệu Cảnh chỉ lo tới phía trước của chính mình, chỉ cần có thể sống sót là được, trên người trên lưng chưa từng lo nghĩ cái gì, mà Phong Nhã, nhìn băng lãnh cao quý nhưng trên thực tế lại khiêng trên vai gạn nặng không thể chịu nổi, lại như vùng vẫy tìm kiếm đáp án gì đó mà dù có cố gắng như thế nào cũng tìm không thấy.
Thiệu Cảnh cẩn thận nghĩ lại thì mặc dù cơ khổ, khổ vì hai chữ sinh tồn nhưng Phong Nhã cũng khổ, không khó nhận ra niềm bi thương trong ánh mắt nàng khi nhìn thấy Âm Dương Kính. Nhưng nếu khổ vì hai chữ vận mệnh thì đồng dạng cũng là khổ, chắc hẳn Thiệu Cảnh cũng khổ nhưng không khổ như nữ tử lãnh nhược băng sương ở trước mặt.
Thiệu Cảnh ngẩng đầu thì nhìn thấy Phong Nhã cũng đang liếc mình, cười cười như tự giễu, chợt mặt hững hờ, im lặng không nói thêm gì nữa rồi cúi đầu suy nghĩ.
Phong Nhã ôm Tuyết Diên bị trọng thương trong ngực, quay đầu ngắm nhìn tấm gương trong tay mình mà suy nghĩ thất thần, thỉnh thoảng nàng lại than nhẹ một tiếng.
Không biết đã qua bao lâu mà Không Trần truy đuổi Tạ Vân Long vẫn chưa về, U Hồn đợi lâu mặt trắng dần sa sầm xuống thành màu đen như mực, nghiêm nghị đứng ở cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt.
Trong cánh rừng nho nhỏ dưới gầm trời tăm tối này bỗng dưng chìm vào trong im lặng, Thiệu Cảnh và Phong Nhã trong khoảng thời gian này hình như đều rất an phận, không hề có hành động gì nên sự cảnh giác trong nội tâm U Hồn cũng bị giảm đi chút ít. Sau một lúc lâu, Thiệu Cảnh sờ sờ cái mụi một rồi rồi lặng lẽ sờ vào cái túi Lưu Vân nằm ở bên hông.
Ban đêm bầu trời tối đen như mực, làn gió cuối thu ưu sầu nhưng lạnh lùng vô tình không ngừng tràn qua, vi vu thổi bay chiếc lá úa trên cành cây khô rơi lả tả. Đêm tối quá, đưa tay không thấy được năm ngón, động tác của Thiệu Cảnh cẩn thận từng li từng tí để sờ vào cái túi Lưu Vân, nhẹ nhàng không để phát ra bất kỳ một tiếng vang nào.
Một vài chiếc lá úa trên cành rụng đi trong gió, nhẹ nhàng rơi xuống, tới khi chiếc lá rơi xuống trước người Thiệu Cảnh thì lập tức bị khô cong rồi bốc cháy, đột ngột có một quả cầu lửa to lớn đánh úp về phía U Hồn.
"Hả?" Lông mày U Hồn cau lại, trong mắt hắn nhìn thấy một quả cầu lửa bùng cháy hừng hực đã bay đến trước người, khí thế không kém, liệt diễm lượn lờ, đúng là nó đã làm cho độ ấm quanh mình cao lên rất nhiều.
Quả cầu lửa sắp lao vào người U Hồn thì trên mặt hắn khẽ hiện lên sự ngạc nhiên và nghi ngờ, lẩm bẩm:"lại là một cái thuật sĩ?" Chỉ là U Hồn nhìn quả cầu lửa bùng cháy liệt diễm này với ánh mắt đầy coi thường, vẩy tay một cái lập tức có một lưỡi đao bằng ánh sáng màu trắng lóe lên từ Lưu Tinh Phiến và hung hăng chém vào quả cầu lửa, lưỡi đao lóe lên ánh sáng chói mắt "vụt" một tiếng đã đụng vào quả cầu lửa, không ngờ quả cầu lửa lại bị lưỡi đao chém thành hai nửa. Ngay sau đó, bàn tay U Hồn khẽ chuyển, lập tức lại có hai lưỡi đao ánh sáng màu trắng xẹt qua, đón đỡ hai nửa quả cầu lửa, quả cầu lửa tan rã trong chớp mắt, hoa lửa văng tung tóe khắp nơi.
Cách đó không xa, tờ phù giấy trong tay Thiệu Cảnh hóa thành bụi mịn màu đen và lập tức bị gió lạnh thổi tan, mà giờ phút này, Thiệu Cảnh đã mượn thế tấn công của quả cầu lửa để kéo dài được một khoảng thời gian, nhún người nhảy lên rồi nhảy vào cánh rừng nằm ở sau lưng, sau đó chạy thục mạng về phía sau ngọn núi.
Phong Nhã nhìn thấy quả cầu lửa thì bất thình lình bừng tỉnh, lông mày khẽ chau một cái, nàng âm thầm cầm chặt Thái Âm Kính trong tay rồi quay đầu nhìn về phương hướng Thiệu Cảnh vừa bỏ chạy.
"Chút tài mọn, bằng bực này thuật pháp mà cũng muốn chạy trốn từ trong tay ta sao? Qua thực là chẳng biết gì." U Hồn cười lành lạnh rồi lao người về phương hướng Thiệu Cảnh chạy thục mạng mà đuổi theo. U Hồn vừa mới nhảy vào rừng rậm thì đột nhiên một tia ánh sáng màu xanh lá mờ mờ khó có thể phát hiện phóng tới từ phía trước. U Hồn trở tay không kịp định xoay người né tránh thì tia sáng màu xanh lá đã xuyên qua ống tay áo của hắn, cắt làm bị thương cánh tay, nhất thời bàn tay lan ra một hồi kịch liệt đau nhức, mơ hồ trong đó còn truyền đến mùi hôi thối nhàn nhạt, lông mày U Hồn nhăn lại, thầm nói:"Độc?"
U Hồn giận dữ vô cùng, hừ lạnh một tiếng, nắm đấm siết chặt rồi tốc độ tăng vọt, đánh về phía Thiệu Cảnh.
Tốc độ của Thiệu Cảnh không nhanh bằng U Hồn, hơn nữa chạy thục mạng một đoạn đã cảm thấy mỏi mệt, ngoài ra dùng lá bùa màu xanh phóng ra Hỏa Cầu thuật đã hao tổn không ít tinh lực, hơn nữa vết thương cũ trên vai chưa lành, vì vậy mặc dù rất muốn chạy đi nhưng lúc này hắn lại cảm thấy mệt mỏi quá.
U Hồn xoay người một cái đã đến sau lưng Thiệu Cảnh, liền thò tay trảo xuống.
Một trảo này lẽ ra sắp đánh vào người Thiệu Cảnh, nào có thể đoán được đúng lúc đó Thiệu Cảnh lại xoay người, hét lớn một tiếng, nhất thời liệt diễm đang nhen nhóm cháy trên Thuần Dương kính bùng lên điên cuồng, liệt diễm lập tức hóa thành một quả cầu lửa. Thiệu Cảnh liền ra sức vung lên, đập quả cầu lửa vào trảo của U Hồn.
Ngọn lửa bùng lên khiến U Hồn kinh hãi, một trảo này của hắn vừa vặn chộp vào quả cầu lửa, U Hồn vội vàng thu hồi lại cánh tay đang trảo tới trong nỗi sợ hãi, định làm ra đề phòng, chỉ là cánh tay vừa mới thu trảo lại thì quả cầu lửa mang theo thanh thế kinh người đã bùng cháy trên ống tay áo. Thân hình U Hồn nhanh như gió, trong nháy mắt đã tung người về phía sau thoát khỏi quả cầu lửa.
Chỉ là quả cầu lửa kia lại không chịu buông tha mà lập tức đánh thẳng về phía U Hồn đang tung người về phía sau, hắn vừa đứng vững gót chân thì quả cầu lửa đã lao đến trước người. U Hồn chau mày vội vàng giơ Lưu Tinh phiến lên chống đỡ, lập tức có một sáng lóe lên bảo vệ trước người.
Tàn lửa văng tung tóe, quả cầu lửa tan thành hư vô chỉ trong giây lát, Thiệu Cảnh há to miệng thở hổn hển mấy hơi rồi mượn thế quay người bỏ chạy.
Lại nhìn U Hồn, hắn chậm rãi thu lại Lưu Tinh phiến đang che ở trước người rồi nhìn về phương hướng Thiệu Cảnh bỏ chạy bằng ánh mắt đầy giận dữ, nếu là nhìn kỹ thì bộ dáng của hắn thật buồn cười, da mặt trắng muốt như tuyết giờ phút này lại đen bẩn như than, ngoại trừ bàn tay cần Lưu Tính phiến thì quần áo trên người không còn chỗ nào hoàn hảo, một thân quần áo bị quả cầu lửa đốt cháy hơn phân nửa, tả tơi khó coi. Mặc dù đạo hạnh cao thâm, không bị thương vì một kích Hỏa Cầu thuật tập kích bất ngờ nhưng lại bị quả cầu lửa đốt hết quần áo trên người, đúng là ngọn lửa đã đốtquần áo và bộ mặt của U Hồn thành một bộ dáng hoàn toàn khác hẳn. Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ không khác gì thằng đi bán than, đúng là buồn cười.
Da mặt U Hồn run rẩy, giận không kiềm chế được, ngón tay siết chặt thành nắm đấm kêu răng rắc, trong mắt giận sôi gan.
Lúc trước suýt chút nữa đã mất đi tính mạnh vì coi thường Phong Nhã, bây giờ lại bị cái loại kém cỏi như Thiệu Cảnh lén cho ăn đủ thiệt thòi, mồm ăn đầy bụi đất, quả là đã khiến cho U Hồn không thể không giận sôi gan, hắn xưa nay tâm cao khí ngạo, sĩ diện cao như núi, mặc dù không thích phô trương và đánh nhau tàn nhẫn nhưng hắn nuốt không trôi cục tức và bộ dạng chật vật của đêm nay, nơi đây đủ loại người, nếu lỡ bị kẻ xấu bụng truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị người ta lấy ra làm trò cười, việc này làm sao hắn có thể chịu nổi? Sau này sao có thể ngẩng mặt lên với đời?
U Hồn điên cuồng gầm lên một tiếng trong nỗi giận dữ, phẫn nộ quát:"Tiểu tặc, đứng lại cho ta."
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Tiếng quát vừa dứt thì U Hồn lập tức lại cầm Lưu Tinh phiến chém một phát vào trong không khí, bắn ra mấy lưỡi đao ánh ánh lao tới sau lưng Thiệu Cảnh, tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai. Nhìn khí thế của hắn hẳn là đang muốn lấy tính mạng của Thiệu Cảnh.
U Hồn cũng không phải là kẻ dễ nóng nảy, lúc đầu truy kích cũng không hề ra tay độc ác. Hắn chỉ muốn bắt Thiệu Cảnh mà thôi, nào biết thằng tiểu tử này nhiều thủ đoạn kỳ chiêu như vậy, bất cẩn không đề phòng lại bị nó đánh cho chật vật không chịu nổi, tức quá bùng lên cả biển lửa giận trong lòng, liền bất chấp tất cả rồi thi triển sát chiêu.
Phong Nhã nhìn thấy Thiệu Cảnh bỏ chạy thì chau mày rồi một mực nhìn chăm chú tình huống bên này. Nàng đợi sau khi U Hồn đuổi theo Thiệu Cảnh ngoài mấy trượng thì bất giác bàn tay nàng nắm chặt lại, liếc nhìn Tuyết Diên nằm trong ngực và hàm răng khẽ cắn, lông mày hơi nhăn lại rồi đột ngột đứng dậy, sau khi đứng dậy thì lại do dự mà liếc nhìn Tuyết Diên đang nằm hôn mê, chỉ là một lát sau vẫn phải oán hận lắc đầu rồi quay người đuổi theo.
Lưỡi đao ánh sáng nhanh như gió, cực kỳ hung lệ, lao thẳng tới chỗ hiểm của Thiệu Cảnh mà không hề thương tiếc gì. Thiệu Cảnh hoảng sợ đang định quay người né tránh thì lại phát hiện ra, cho dù hắn có né tránh như thế nào thì cũng không trốn thoát được lưỡi đao ánh sáng hung lệ này, hơn nữa toàn thân không còn chút sức lực nào, làm sao hắn có thể nhấc chân bỏ chạy được.
Mắt thấy lưỡi đao ánh sáng sắp đâm xuyên qua người thì Thiệu Cảnh khẩn trương lắm rồi nhưng lại không tìm ra cách gì cả. Mà ở trong tình cảnh hết sức hiểm nghèo này bỗng nhiên lại có một cơn gió rét thấu xương thổi qua, không khí trước người Thiệu Cảnh bất chợt xuất hiện một vách tường băng ngăn trở lưỡi đao ánh sáng lại. Chỉ nghe "đinh đinh đinh" mấy tiếng rồi lưỡi đao ánh sáng tiêu tán còn tường băng thì nứt vỡ. Thiệu Cảnh hít phải một hơi khí lạnh rồi lại thở phào một hơi thật dài, kinh ngạc nhìn qua Phong Nhã ở cách đó không xa. Chỉ là giờ phút này sắc mặt Phong Nhã trắng bệch, yết hầu ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi, bất chợt nàng lại nhún người rồi nhảy lên, bay tới trước người Thiệu Cảnh, ngọn lửa màu tím cháy lượn lờ trên mặt Thái Âm Kính, nàng giơ tay nên một cách gian nan, chỉ về hướng U Hồn. Khóe miệng run run, cau mày nói:"Thiệu Cảnh, chạy đi."
Phong Nhã dứt lời liền hét lớn một tiếng, ngọn lửa màu tím trong tay lập tức cháy bùng lên, lập tức hóa thành một mũi băng tiễn ẩn chứa lực phá hoại cực lớn bay thẳng về phía U Hồn. Băng tiễn bay đi thì một lần nữa Phong Nhã lại phun ra một ngụm máu, một tay bụm môi, một tay giữ chặt Thiệu Cảnh quay người bỏ chạy.
U Hồn chau mày, lúc trước đã phải ăn thiệt thòi vì kỳ thuật của Phong Nhã, biết rõ thuật pháp của nàng này cũng có chút hơn người, không dám đón đỡ chiêu này đành phải vội vàng xoay người tránh né, tốc độ xoay người tránh nhanh như gió. Thiệu Cảnh và Phong Nhã kéo lấy thân thể bị thương nặng và mệt mỏi bỏ chạy về ngọn núi ở xa xa.
U Hồn tránh thoát được một kích của Phong Nhã thì trợn mắt nhìn quanh, cầm thật chặt chiếc Lưu Tinh phiến ở trong tay rồi nhanh nhẹn nhảy theo, quát to:"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy." Dứt lời liền phất áo đuổi theo.
Đêm dài như say rượu, lá khô rụng như mưa, trời đêm mênh mông lặng lẽ như ưu sầu, động lòng người, lặng lẽ đau thương lặng lẽ u sầu. Thiệu Cảnh như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Phong Nhã lại bỏ qua thiếu nữ ngất trong ngực để xuất thủ cứu mình, so với một kẻ chỉ biết tự lo bỏ chạy một mình, không biết quan tâm đến cảnh ngộ an nguy của người khác như Thiệu Cảnh khiến hắn không khỏi sinh ra vài phần cảm giác kỳ quái. Người đều có tình, không biết vì sao chính mình chỉ biết lo cho an nguy của chính mình mà lại không biết thế gian này vẫn còn có người chịu xả thân cứu giúp người khác. Hắn đã khi nào nghĩ tới cái gì gọi là tình nghĩa? Chỉ là sau khi nhìn thấy tình huynh muội giữa Tạ Vân Long và Tiểu Vũ thì hắn mới mơ hồ hiểu rõ hơn tình nghĩa là gì. Hôm nay, mặc kệ Phong Nhã xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại xuất thủ cứu giúp nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy bối rối trong lòng, cảm giác khó tả, là cảm kích, hay là hổ thẹn?
Thiệu Cảnh bất giác ngước nhìn nữ tử băng lãnh đang kéo mình chạy trốn như điên. Mặc dù trong lòng sợ hãi gã U Hồn đang truy kích ở đằng sau nhưng lại không nhìn được muốn nói với Phong Nhã điều gì đó, chỉ là hai người đang chạy như điên, không có thời gian dư thừa để nói mấy lời này.
Không biết đã đuổi theo bao lâu thì thân hình U Hồn từ từ chậm lại, chẳng hiểu vì sao mà hắn lại chậm chạp không tiếp tục đuổi theo. Hai người Thiệu Cảnh lại chạy trốn được một đoạn nữa thì cả hai đều đã mệt mỏi, không còn khí lực để chạy tiếp nữa. Phong Nhã một mực vẫn chạy ở phía trước lúc này đã dừng lại, đột nhiên bụm mồm rồi khục khục hai tiếng, vết máu trên khóe miệng còn chưa khô thì nàng lại phun thêm một ngụm máu nữa, thân thể mềm nhũn rồi quay người đứng tựa vào một thân cây nhỏ rồi há miệng thở dốc, lộ ra là nàng rốt cục đã hết sức để chạy rồi. Dù là như thế nhưng đôi mắt đẹp vẫn lạnh buốt như băng sương, kiên cường, không hề sợ hãi.
Phong Nhã thở dốc một hơi thật dài rồi con ngươi kiên cường nhìn về cảnh ban đêm ở phía sau, chau mày nói với Thiệu Cảnh:"Ta bị Không Trần đánh trọng thương, e rằng ta chỉ có thể đi đến nơi này thôi, gã U Hồn kia chậm chạp không chịu đuổi theo chắc hẳn là muốn chờ chúng ta chạy trốn không còn chút sức lực nào nữa, không thể phản kháng thì mới động thủ lần nữa, bây giờ tình trạng của chúng ta như vậy thì ngươi đi trước đi, ta ở lại ngăn U Hồn."
Giờ khắc này Thiệu Cảnh cũng dừng lại, bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra rồi đặt mông ngồi xuống mặt đất, phù phù thở hổn hển. Nghe xong lời nói của Phong Nhã khẽ giật mình rồi lông mày cau lại, nắm đấm nắm chặt, lẩm bẩm:"Chẳng lẽ lần này thực sự trốn không thoát sao?" Trong lòng lại niệm thêm vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, oán hận nắm chặt Thuần Dương Kính rồi hai mắt quét ngang, hàm răng khẽ cắn lại rồi đột ngột đứng dậy. Một tay giữ chặt Phong Nhã, lạnh lùng nói:"Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể chết ở địa phương này được. Ngươi vì cứu ta mà bị đuổi giết, nếu ta vứt bỏ ngươi mà đi thì ta không bằng con súc sinh, mặc dù ta không phải người tốt lành gì nhưng ta quyết không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa."
Sắc mặt Thiệu Cảnh hiện lên vẻ kiên quyết, lại lạnh nhạt nói:"Đi."
Thiệu Cảnh dứt lời, mặc kệ trên người Phong Nhã bị trọng thương, mặc kệ thân thể mệt mỏi muốn hư thoát của mình mà lôi kéo Phong Nhã đi tập tễnh về phía trước.
U Hồn theo sát không dời, mặc dù mấy lần lẽ ra đã có thể xuất thủ nhưng hắn vẫn còn kiêng dè Phong Nhã. Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng còn chưa đến tình trạng bị mất đi lý trí, hai người một nam một nữ kia đều là thuật sĩ, mà hắn cũng không biết ẩn tình bên trong, không biết trên bọn họ còn che dấu loại thuật pháp khó chơi gì chưa sử dụng hay không , nhất là nữ tử kia, mỗi một lần thi triển thuật pháp đều là loại thuật pháp có uy lực không hề tầm thường. Nếu nàng lấy mạng đánh liều thì khó có thể đảm bảo mình không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu phải tùy tiện ra tay thì không bằng chậm rãi chờ hai người mệt mỏi không còn sức lực phản kháng thì chỉ cần ra tay một kích là có thể chiến thắng. Chỉ là việc này cần chút thời gian mà thôi, với U Hồn mà nói thì kiên nhẫn chờ đợi một lát cũng không thành vấn đề.
U Hồn đứng ở trên ngọn cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo thân ảnh hai người đang tập tễnh bỏ chạy, cười lành lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói:"Nhanh như vậy đã không nhịn được rồi hả?"
Phong Nhã bị Thiệu Cảnh cầm chặt tay, vốn là khẽ giật mình, có chút kháng cự nhưng sau đó lại nhìn thấy sự kiên quyết và kiên nghị trong mắt Thiệu Cảnh thì chẳng biết vì sao, một cảm xúc khó nói lên lời bỗng dưng tập kích lên não, không khỏi chạy theo sau lưng Thiệu Cảnh, tập tễnh từng bước một mà đi.
Lại chạy trốn thêm một lát thì hai người rõ ràng cảm thấy gió núi càng ngày càng lạnh cắt da cắt thịt, càng lúc càng rét thấu xương, vị kỷ, sau khi đi xuyên qua một khoảng rừng thì hai người bất chợt dừng bước. Thiệu Cảnh kiên nghị nhìn phía trước rồi xoay người lại, liếc nhìn Phong Nhã. Phong Nhã trừng to mắt, cười khổ, thản nhiên nói:"Vậy là đi được đến chỗ này à, vẫn không trốn được."
Thiệu Cảnh quay người, chậm rãi dựa lưng dưới tàng cây rồi thở hổn hển, trong mắt nổi lên vẻ tuyệt vọng, lắc lắc đầu rồi nhìn về phía vực sâu không thấy đáy ở dưới vách đá dựng đứng. Ngơ ngẩn một lát sau rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đau khổ cười cười, tự giễu nói:"Ai bảo ông trời không tuyệt đường người?"
Giây lát sau hắn cúi đầu nhìn vào mắt Phong Nhã, chỉ là nàng không giống hắn. Trong đôi mắt đẹp ấy, Thiệu Cảnh không thể nhìn ra nỗi tuyệt vọng, không thể nhìn ra nỗi sợ hãi, hắn chỉ nhìn thấy sự ưu thương và bi thương nhạt nhòa giống y như lúc vừa rồi, từ khi nữ tử này cầm Thuần Dương Kính trong tay thì trong mắt nàng từ đầu đến cuối chỉ có ưu thương và bi thương nhạt nhòa, không còn có chút sợ hãi nào cả, phảng phất như nữ tử này chưa bao giờ từng cảm thấy sợ hãi vậy, mặc dù tính mạng nguy trong sớm tối nhưng trong mắt nàng cũng không ánh lên sự sợ hãi.
Phong Nhã nhìn thật sau vào trong đôi mắt Thiệu Cảnh, thản nhiên nói:"Thiệu Cảnh, ngươi sợ chết sao?"
"Vậy vì sao lúc ta nói sẽ ở lại ngăn trở U Hồn cho ngươi chạy trốn thì ngươi lại không trốn? Có thực là vì ngươi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa không?"
Thiệu Cảnh giật mình, bối rối không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng lắc lắc đầu nói:"Ta không biết, nhưng nếu là người khác thì ta sẽ bỏ chạy không chút do dự."
Phong Nhã nhẹ nhàng cười cười như có điều suy nghĩ, một lát sau nàng thì thầm:"Nếu không duyên? Nếu có duyên? Không biết ngươi và ta có duyên hay vô duyên nhỉ?" Thì thầm xong thì nàng lại mở miệng nói:"Cũng được, chúng ta có thể thử một lần rồi."
Thiệu Cảnh không hiểu Phong nhã có ý gì, nghi hoặc hỏi:"Thử cái gì?"
Phong Nhã nắm chặt Thái Âm Kính trong tay và ho khan hai tiếng, chỉ là trong giây lát ánh mắt nàng kiên nghị trở lại, nhìn chăm chú vào Thiệu Cảnh và nói:"Ghép hai kính vào!"
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào