Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 16: Liên minh yêu quái (2)
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
“Vạn vật tụ linh! Địa hỏa thủy phong! Cấp cấp như luật lệnh! Tụ!” Trước ánh mắt kinh ngạc của Liêu Tiểu Tiến, Chu Thanh phân hóa ra nguyên thần thứ hai, mở miệng phun ra một luồng chân nguyên, luồng khí màu vàng lợt nhanh chóng hòa tan vào Bát Quái trận, tiếp đó Bát Quái trận xoay tròn với tốc độ chóng mặt, linh khí xung quanh bị hút vào trong trận. Rầm! Cánh cửa lớn cũng bị sức mạnh của linh khí hất tung, đủ thấy Bát Quái trận sau khi nhận được chân nguyên bổ sung từ Chu Thanh đã sản sinh lực hút lớn cỡ nào.
Chu Thanh đắc ý nói: “Thế nào? Ta dùng chân nguyên của nguyên thần thứ hai phát động Bát Quái trận pháp, tuy nguyên thần thứ hai của ta vẫn chưa tiến hóa thành Kim tằm bốn cánh, nhưng đã là nhân vật Hóa Thần sơ kì rồi. Linh khí trời đất trong vòng trăm dặm đều bị hút đến đây, được Bát Quái trận tinh lọc để lại toàn bộ tinh hoa, đối với cô ta sẽ rất có ích. Ôi! Hôm nay ta đã lỗ nặng rồi, còn định lấy viên nội đan đó dùng để nuôi Kim tằm chứ.”
“Thì có gì đâu, giờ cô ấy đã là đồ đệ của người rồi, cũng coi như là sư muội của con, người nhà với nhau mà sư phụ tính toán thế sao?” Liêu Tiểu Tiến nói.
“Thế cũng phải!” Chu Thanh gật gù.
Chu Nghi ngồi trong trận pháp bị luồng khói đỏ của nội đan ép vào, toàn thân nóng bừng bừng, từng luồng linh khí truyền vào kinh mạch khắp cơ thể, cảm giác đau đớn như bị kim đâm, Chu Nghi cũng biết nguồn sức mạnh kia đang cải tạo bản thân nên cố cắn răng chịu đựng, đem nguồn linh khí dẫn vào đan điền chuyển hóa thành chân nguyên yêu lực của mình. Đang lúc cố sức chịu đựng, đột nhiên một luồng khí tức mát lạnh tuôn chảy từ huyệt thiên linh trên đỉnh đầu xuống, Chu Nghi có cảm giác như trôi bồng bềnh trên mây, gió mát thoảng qua, thân thể nhẹ tênh lướt theo làn gió, hơi nóng của nội đan và luồng khí tức mát lạnh hòa hợp hoàn mỹ với nhau, tạo thành một dòng khí lưu khoan thai dễ chịu tuôn chảy khắp các kinh mạch, kinh mạch toàn thân trở nên thông thoáng mạnh mẽ hơn. Chu Nghi khổ tận cam lai, đang chìm đắm trong cảm giác thoải mái đó, đột nhiên bên tai vang vọng tiếng thét như sấm của Chu Thanh: “Còn đợi gì nữa, không nhanh chóng hấp thu tinh hoa hội tụ từ linh khí và nội đan vào huyệt đan điền đi!”
Chu Nghi đưa ánh mắt cảm kích nhìn về phía Chu Thanh, ngấm ngầm vận công. Liêu Tiểu Tiến ngưỡng mộ lên tiếng: “Sư phụ à! Khi nào người cũng làm như vậy với con để giúp con gia tăng công lực với nhé!”
Chu Thanh hậm hực hét vào mặt tên đệ tử: “Ngươi tưởng dễ lắm hả? Phải hao tổn chân nguyên bản mệnh của ta mới được đó, ngươi nghĩ nguyên khí của ta là vòi phun nước muốn bao nhiêu có bấy nhiêu chắc?”
Hồi lâu sau, Chu Thanh thở hắt ra, luồng chân nguyên kia cũng bị tiêu hao sạch, Bát Quái trận ngừng xoay, Chu Nghi trong trận pháp đứng dậy, đôi mắt long lanh, một mùi hương thoang thoảng lan tỏa theo cơn gió, Liêu Tiểu Tiến cảm thấy hương thơm dìu dịu vỗ vào mặt, khoan khoái đến nỗi sém chút rên lên. Chu Thanh xoa xoa bàn tay, nói: “Hay đó! Công lực của con đã tiến bộ vượt bậc rồi, công pháp tu luyện của Mị Hồ tộc quả nhiên có chỗ độc đáo, nếu đã vậy thì pháp lực của yêu quái quả thật cao thâm khó dò, rất có thể ta cũng…”
“Sư phụ à, chẳng phải sư muội đã nói con yêu quái kia đã bị trưởng lão của họ làm bị thương rồi sao? Hơn nữa chúng ta đi cứu người chứ đâu phải đi giết người trả thù, địch ngoài sáng ta trong tối, sợ gì chứ?” Liêu Tiểu Tiến nhìn bộ dạng lưỡng lự của Chu Thanh là ghét cay ghét đắng.
“Phải đó! Sư phụ, việc này không nên chậm trễ, nếu để muộn muội muội của con e sẽ…” Chu Nghi nôn nóng níu lấy tay Chu Thanh, không dám nghĩ tiếp trường hợp xấu nhất, đột nhiên nhận thấy làm vậy dễ gây hiểu lầm nên vội buông tay ra.
Chu Thanh lại không nghĩ lệch lạc, chỉ đang suy tính: “Tiếc rằng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận thần diệu vô song, đến nay ngay cả 3 phần ta còn chưa tham ngộ được, thanh Hóa Huyết thần đao lại không thể điều khiển, nếu không thì sợ gì yêu quái lợi hại kia chứ?”
Sau khi quyết định xong, Chu Thanh lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Chu Nghi, nói: “Ờ, việc này đúng là không nên chậm trễ, chúng ta sẽ xuất phát ngay, đây là một miếng Ẩn thân ngọc phù do ta chế luyện, có thể giấu đi thân thể và khí tức, con hãy cất kĩ, nhưng miếng Ẩn thân phù này chỉ có tác dụng trong vòng 3 tiếng thôi đấy.”
Dứt lời, Chu Thanh đem khẩu quyết phát động ngọc phù truyền dạy cho Chu Nghi.
“Hí hí! Sư muội, sư phụ đối xử tốt với muội quá à! Ngay cả Ẩn thân phù của người cũng đưa cho muội. Huynh theo sư phụ sắp được một năm rồi, sư phụ không hề cho huynh món gì cả.” Liêu Tiểu Tiến phụng phịu.
“Ngươi nói bậy gì đó! Ngươi là nam nhi mà đi giành giật với một cô bé hả? Hơn nữa chẳng phải ta đã phí phạm một miếng Thái Ất Tinh Kim chế luyện phi kiếm cho ngươi rồi sao?” Chu Thanh quở mắng tên đệ tử vô phép.
Nhìn thấy hai thanh niên tuổi tác chỉ xêm xêm nhau lời qua tiếng lại trả treo, một người còn dùng giọng điệu trưởng bối giáo huấn đối phương, Chu Nghi không nhịn được bật cười khanh khách.
Liêu Tiểu Tiến giật mình, nghĩ thầm: “Úi! Sư muội của ta thật không hổ thẹn là hồ ly tinh, nụ cười quyến rũ hơn Lăng Nhược Thủy nhiều!”
“Nghi Nghi, chính là chỗ này à?” Chu Thanh dùng nguyên thần thứ hai ngự kiếm, dẫn Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi bay suốt cả ngàn dặm đường chỉ trong một giờ, dù nguyên thần thứ hai của Chu Thanh là Kim tằm sáu cánh cũng có phần đuối sức rồi. Trên đường đi, về cách xưng hô với Chu Nghi thế nào, cả Liêu Tiểu Tiến và Chu Thanh đều nghĩ nát óc, Liêu Tiểu Tiến cảm thấy gọi sư muội có hơi không hợp thời, còn Chu Thanh gọi là đồ đệ thì dễ gây chú ý, còn gọi tên lại có vẻ quá xa cách, cuối cùng Chu Nghi đưa ra đề nghị Liêu Tiểu Tiến sẽ gọi cô là muội muội, còn Chu Thanh sẽ gọi Nghi Nghi, cứ thế cách xưng hô đã được quyết định.
Ngôi biệt thự to lớn hơi giống các tòa lâu đài phương tây hiện ra, Chu Thanh lắc đầu than thở: “Yêu quái gì thế này, hành động chả thèm nể nang gì cả, chẳng lẽ không sợ bị người ngoài chú ý? Hay là nó nghĩ mình pháp lực thông thiên nên mới khinh thường tất cả những người tu đạo trong thiên hạ?”
“Sư phụ! Muội muội của con đang ở trong đó, con cảm nhận được, chúng ta mau vào cứu người đi!” Chu Nghi nói xong nôn nóng kéo tay Liêu Tiểu Tiến xông về phía ngôi biệt thự trước.
“Hai đứa muốn chết hả?” Chu Thanh kéo lấy hai tên đồ đệ, nói: “Xung quanh ngôi biệt thự này đều có bố trí trận pháp lợi hại! Con yêu quái này không phải hạng tầm thường đâu, hai con sao lại không cẩn thận thế hả?” Chu Thanh vừa giải thích vừa ngấm ngầm vận nguyên thần thứ hai đi do thám.
“Thì ra là vậy! Vạn Quỷ Phệ Âm đại trận, con yêu quái này đúng là gan to tày đình, chuyện gì cũng dám làm.” Chu Thanh chỉ nhìn loáng qua liền biết rõ tình hình xung quanh.
Cùng lúc đó, trong một góc tối khác, mấy bóng đen đang lén lén lút lút mò tới. Một thanh niên nam tử tướng mạo hơi tuấn tú quay qua hỏi một nam tử khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi bên cạnh: “Tạ Hiểu Hoành, tin tức của đệ có thật không đó? Liên minh yêu quái xảy ra nội chiến, con Thiên Huyền Huyết Ma bị trọng thương rồi?”
Tên nam tử tên Tạ Hiểu Hoành mỉm cười nói: “Yêu tâm đi Hướng tổ trưởng, tin tức của Tạ gia đệ là chính xác nhất, không sai được đâu. Con Thiên Huyền Huyết Ma đó vì muốn cướp một món đồ gì đó từ Mị Hồ tộc, mặc kệ phần lớn yêu quái phản đối đã ra tay tàn sát Mị Hồ tộc, hiện tại rất nhiều yêu quái đều đã rút lui khỏi Liên minh yêu quái rồi, Liên minh yêu quái chỉ còn là cái tên thôi. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay, diệt trừ Liên minh yêu quái lập công lớn, đến lúc đó chức tổ trưởng Long tổ còn thoát khỏi lòng bàn tay Hướng đại ca được sao?”
“Hừ! Nếu không phải tên Lăng Phi cứ chèn ép ta, Hướng Huy này đã sớm giữ chức tổ trưởng Long tổ rồi, đâu có như hiện nay vẫn làm chức phó chứ!”
“Phải đó! Tên Lăng Phi đó ỷ sư phụ hắn là trưởng giáo Côn Lôn và dựa vào thế lực Lăng gia nên mới chiếm được chiếc ghế tổ trưởng.” Hai thanh niên nam tử khác nhảy vào phụ họa.
Hướng Huy trừng mắt quát lên: “Các đệ thì biết cái gì? Các đệ mới gia nhập Long tổ thôi mà, công lực của tên Lăng Phi đó cũng thâm hậu lắm, đã luyện tới Dẫn Khí hậu kì sắp tiến tới Hóa Thần rồi. Hừ! Nếu xét về thế lực gia tộc, Hướng gia của ta đâu có thua kém Lăng gia của hắn, còn Côn Lôn về mặt danh nghĩa là lãnh tụ các môn phái, nhưng Thục Sơn chúng ta lại không thèm nghe theo họ, chỉ là công lực của người ta quả thật thâm hậu, nếu xét trong số các đệ tử đời thứ 3, Thục Sơn chúng ta chỉ có đại sư huynh là có thể so tài với hắn, nhưng đại sư huynh chỉ biết mỗi việc tu luyện, gần đây lại đi điều tra vụ việc Triệu Lượng sư đệ bị tập kích. Lần này chúng ta đến đây không phải vì đánh nhau với Thiên Huyền Huyết Ma, kẻ thù của Liên minh yêu quái đông đúc, nếu tin tức mâu thuẫn nội bộ của chúng đồn ra ngoài, nhất định sẽ có người tìm đến trả thù, chúng ta thừa nước đục thả câu, cướp lấy vài món pháp bảo, nói không chừng còn đoạt được nội đan của lũ yêu quái, đó là vật phẩm tốt để nâng cao công lực nha! Tạ Hiểu Hoành, Lưu Chí Hoa, Lô Hồng Trần, 3 đệ tập trung quan sát cho kĩ, lát nữa chỉ cần thấy yêu quái hoặc là người nào bị bỏ lại đơn lẻ, chúng ta sẽ kết thành Tứ Tượng kiếm trận ra tay cùng lúc, tuyệt đối không được để ai sống sót.”
“Con người cũng giết luôn à?” Tạ Hiểu Hoành không hiểu nên hỏi lại cho rõ.
Hướng Huy nhếch mép nham hiểm: “Người đến tìm Liên minh yêu quái trả thù chắc chắn không hề đơn giản, nhất định đều là cao thủ có báu vật mang trên người, dù bị chúng ta giết chết cũng không ai nghi ngờ đến chúng ta đâu, sợ gì chứ? Chúng ta cứ chờ tại đây, đợi có người tới phá vỡ Vạn Quỷ Phệ Âm đại trận, chúng ta sẽ len lén theo sau, các đệ phải cẩn thận đó, đừng để người ta phát hiện!”
Ba người kia gật đầu đồng thanh nói: “Hướng đại ca cao minh thiệt nha!”
“Nghi Nghi, Tiểu Tiến! Vạn Quỷ Phệ Âm đại trận này chính là một trận pháp vô cùng tàn độc của Ma đạo, dùng âm mạch dưới đất làm mồi, đánh tám tám sáu mươi bốn linh hồn người sống vào đó, bố trí thế Bát âm tụ hội, có thể thu hút oan hồn trong vòng mấy trăm dặm để sử dụng nên cực kì tàn độc. Tại sao không hề thấy có người tu đạo đến giải quyết chúng nhỉ? Kì lạ thật!” Chu Thanh càng nghĩ càng không hiểu nổi lí do.
“Sư phụ, trước kia Liên minh yêu quái từng kí thỏa thuận với loài người, chỉ cần yêu quái không làm cho thiên hạ đại loạn thì đôi bên không can thiệp chuyện nội bộ lẫn nhau, thế nên mới không ai tới lo chuyện này.” Chu Nghi vội giải thích.
“Thì ra là vậy! May là Vạn Quỷ Phệ Âm đại trận này được hội tụ từ các âm hồn, Tam Vị Chân Hỏa của ta là khắc tinh của nó, ta sẽ dùng Tam Vị Chân Hỏa phá ra một lỗ nhỏ, Nghi Nghi sẽ ẩn thân theo ta vào, còn Tiểu Tiến ở bên ngoài tiếp ứng, rõ chưa?” Chu Thanh dặn dò.
“Tại sao bắt con ở bên ngoài? Chúng ta cùng vào đi, đông người lỡ có đánh nhau cũng dễ đối phó hơn.”
“Nghi Nghi chẳng phải đã nói rồi sao? Trong kia chỉ có 4 con yêu quái, còn con đại yêu quái thì đã trọng thương, dù có gặp phải chúng sư phụ cũng lo được, sợ là còn có biến cố khác kìa, ngươi biến hình ở bên ngoài chú ý kĩ vào, với tốc độ Bá tước huyết tộc của ngươi chắc không ai làm gì được ngươi đâu, dù có đụng phải cao thủ ngươi đánh không lại chạy trốn cũng dễ, nhưng tốt nhất đừng động thủ với người khác, đợi ta quay lại, nếu có tình huống đặc biệt thì người hãy đốt cháy lá bùa này, ta sẽ biết và nhanh chóng trở ra ngay.”
Thấy sắc mặt Chu Thanh nghiêm nghị, Liêu Tiểu Tiến cũng biết sư phụ đang nói nghiêm túc, chỉ còn cách nhận lấy lá bùa Chu Thanh đưa qua, gật đầu nghe theo.
Hướng Huy đột nhiên giật mình, nói: “Có người vào rồi kìa, chúng ta mau theo sau nào!”
Bốn chiếc bóng âm thầm tách ra khỏi bóng tối, len lén chui vào lỗ hỏng của Vạn Quỷ Phệ Âm đại trận vừa được Chu Thanh dùng Tam Vị Chân Hỏa mở ra.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 17: Liên minh yêu quái (3)
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Cảm nhận được hàn khí âm u của Vạn Quỷ Phệ Âm đại trận, 4 người Hướng Huy tuy cao lực thâm hậu, tên nào tên nấy đều là Dẫn Khí trung kì, nhưng cả bọn vẫn rùng mình kinh hãi. Tạ Hiểu Hoành nói: “Quả nhiên là sát trận của Ma đạo, tuy còn kém xa trận pháp dùng trấn thủ sơn môn của Thục Sơn chúng ta, Vạn Kiếm Diệt Tiên trận.”
Cả bọn nhanh chóng chui vào lỗ hỏng được Chu Thanh tạo ra, Hướng Huy lên tiếng: “Vạn Kiếm Diệt Tiên trận của Thục Sơn chúng ta được các bậc tiền bối cao nhân trải qua mấy đời bố trí, Vạn Quỷ Phệ Âm trận này dù lợi hại thật đấy nhưng sao mà so sánh với trận pháp của Thục Sơn được.”
Lưu Chí Hoa, Lô Hồng Trần gật gù phụ họa, 4 người mò mẫm tiến về phía ngôi biệt thự.
Liêu Tiểu Tiến đã nhìn thấy 4 bóng người lén lút từ xa, cười gằn một tiếng: “Mẹ kiếp! Sư phụ đoán đúng thiệt nha, việc này quả nhiên xuất hiện biến cố, nhưng chỉ dựa vào vài tên tép riu này mà muốn dậy sóng thì hơi khó à, thôi, ta không cần báo động đâu!”
Ngôi biệt thự như con mãnh thú sừng sững trước mặt, màn đêm bao phủ, không hề có chút sinh khí, Chu Thanh quay sang hỏi: “Nghi Nghi, con còn cảm nhận được muội muội bị nhốt ở đâu không?”
Chu Nghi khẽ gật đầu.
“Vậy thì tốt, con đi phía trước dẫn đường đi, ta sẽ bám sát theo sau.” Chu Thanh hạ thấp giọng nói dặn dò.
Hai người lẻn vào trong biệt thự, Chu Thanh đột nhiên phân hóa nguyên thần thứ hai. Nhìn thấy hai Chu Thanh giống hệt nhau hiện ra, Chu Nghi há hốc miệng kinh ngạc kêu lên: “Thân ngoại hóa thân, nguyên thần thứ hai!”
Chu Thanh vội đưa tay bịch miệng Chu Nghi, ghé tai nói nhỏ: “Đừng ồn ào, ta cảm nhận được 4 luồng yêu khí, 3 luồng mạnh mẽ, một luồng hơi yếu, chắc là 4 con yêu quái mà con nói đến, Bát Cực Lang Vương đã bị ta lấy mất nội đan, xem như mất hết mấy mươi năm công lực rồi. Ui! Tại sao ta không cảm nhận được yêu khí của tên yêu quái đầu sỏ nhỉ?”
Chu Nghi bị Chu Thanh đưa tay bịch miệng, vừa định lên tiếng, một luồng khí chí dương của nam nhi lùa vào mặt, trong lòng bối rối, Chu Thanh lại ghé tai nói nhỏ, hơi thở phà vào tai nhột nhạt, cảm giác đê mê làm Chu Nghi sém chút rên rỉ sung sướng.
Chu Thanh lại nói tiếp: “Í! Ta cảm nhận được một luồng khí tức giống y hệt con, chắc là muội muội của con rồi, ở cách chúng ta 50m về phía trước thôi.”
Ngôi biệt thự tuy không có chút ánh sáng, nhưng với công lực của Chu Thanh thì nhìn rõ chẳng khác ban ngày, Chu Thanh thu lại nguyên thần thứ hai, cẩn thận tiến từng bước về phía trước.
Chu Nghi cắn mạnh vào đầu lưỡi cho tỉnh táo đầu óc, mặc kệ hai má ửng hồng e thẹn, phát động ẩn thân phù theo sát sau lưng Chu Thanh. Luồng khí tức tựa hồ cách rất gần, nhưng hai người đi ngang 8 căn phòng, bước xuống 3 chiếc cầu thang mới nhìn thấy một cánh cửa lớn làm bằng thép. Chu Thanh nhủ thầm: “Nơi đây tại sao cứ như mê cung thế này, nếu không phải nguyên thần, thần niệm của ta lớn mạnh, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ lạc đường rồi.”
Chu Nghi nôn nóng vồ lấy cánh cửa, hối hả nói: “Sư phụ, muội muội của con đang ở trong đó, con cảm nhận được rồi. Tại sao cánh cửa này không có chỗ để mở ra nhỉ?”
Chu Thanh bước tới xem xét tỉ mỉ: “Đúng đó! Chỉ là một tấm ván bằng thép hàn chết vào tường, không có bố trí trận pháp nào, lạ thật đấy!”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Chu Nghi càng lúc càng hoảng.
“Đừng lo! Chỉ là một cánh cửa thép sao làm khó sư phụ của con được!” Chu Thanh ngấm ngầm vận công, một đạo kiếm khí chém tới, cánh cửa sắt dày 3 tấc bị khoan thủng một lỗ to đen sì như dùng dao cắt vào đậu phụ, phi kiếm Chu Thanh sử dụng vốn là Thanh Tác kiếm được làm từ Thái Ất Tinh Kim, sắc bén vô cùng, từ khi Thanh Tác kiếm bị Hóa Huyết thần đao chém gãy, Chu Thanh đã dùng Tam Vị Chân Hỏa chế luyện lại, xóa đi những trận pháp dư thừa được các trưởng lão Thục Sơn gia cố lên nó, chỉ theo đuổi độ sắc bén và tốc độ, cộng thêm máu tươi của Liêu Tiểu Tiến làm mồi lửa, về phẩm chất đã sớm vượt qua Thanh Tác kiếm trước kia, tuy nhiên vẫn chưa thể so sánh với thanh kiếm cổ quái của Liêu Tiểu Tiến.
Thấy Chu Thanh phá tung cánh cửa, Chu Nghi không nói nhiều, chỉ lách người một cái chui ngay vào lỗ trống, đợi khi Chu Thanh định lên tiếng cảnh báo thì đã trễ, chỉ còn cách nối gót theo sau. Hai người vừa mới tiếp đất, một cơn gió âm u quét qua, Chu Thanh vội vung tay định giữ lấy Chu Nghi, ai ngờ lại bắt vào không khí.
Khói đen nồng nặc pha lẫn mùi tanh hôi xộc vào mũi, Chu Thanh choáng váng đầu óc, bốn bề bị một màu đen che phủ, giơ tay không thấy 5 ngón, Chu Thanh thất kinh hồn vía, phi kiếm hóa thành một vầng sáng xanh lè hộ thể, đẩy luồng khói đen ra xa thân thể hơn thước.
“Ngũ Độc Yêu Vân!” Chu Thanh nhìn rõ xen lẫn đám khói có rất nhiều sâu bọ lúc nhúc, lập tức nghĩ tới luồng khói tà độc này có ghi chép trong Luyện Khí tổng cương. Ngũ Độc Yêu Vân lấy yêu khí từ thâm sơn cùng cốc thêm vào chất kịch độc của 5 loại độc trùng chế luyện, người nào hít phải khói độc sẽ toàn thân mất sức, da thịt từ từ thối nát, mấy con độc trùng sẽ chui vào cơ thể ăn thịt, mà người trúng độc không chết ngay tức khắc, chỉ trơ mắt ra mặc cho lũ sâu từ từ ăn hết cơ thể mình, trong quá trình đó không thể động đậy, cũng không thể lên tiếng, cảm nhận cơn đau đớn tột cùng hành hạ, có thể nói là kiểu tra tấn tàn bạo nhất thế gian.
Nghĩ đến đây, Chu Thanh trong lòng nôn nóng lo cho an nguy của Chu Nghi. Đột nhiên Chu Thanh muốn nôn ọe ra, phía ngực đau nhói, thì ra vừa nãy đã hít vào một ít khói độc. Chu Thanh vội vận Tam Vị Chân Hỏa vào cơ thể đốt cháy đám độc trùng và xua tan khí độc.
Chu Thanh hít một hơi sâu, phun ra Tam Vị Chân Hỏa, đám khói đen do Ngũ Độc Yêu Vân hóa thành như tảng băng bị nung chảy, chưa tới một khắc đã bị đốt trụi tiêu tan, căn phòng rộng rãi hiện ra, Chu Thanh thấy ngay Chu Nghi đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất.
Biết Chu Nghi đã hít phải khí độc, Chu Thanh cúi xuống nắm lấy tay cô, chân nguyên mạnh mẽ kèm theo Tam Vị Chân Hỏa chảy cuồn cuộn vào kinh mạch, yêu khí và độc trùng trong cơ thể Chu Nghi nhanh chóng bị đốt trụi.
Hơ! Chu Nghi dần dần hồi tỉnh, thấy Chu Thanh đang nắm chặt tay mình, hai má ửng hồng thẹn thùng, liền sau đó lồm cồm bò dậy.
“Tại sao lại sơ suất thế hả? Nếu không phải ta có mấy phần bản lĩnh, e rằng chúng ta đều bỏ mạng rồi. Con yêu quái kia ác độc quá, lại đặt bẫy bằng Ngũ Độc Yêu Vân ở đây!” Chu Thanh nhớ lại tình cảnh hồi nãy, rùng mình một cái.
Bốp! Bốp! Bốp! Căn phòng rộng lớn vang lên tiếng vỗ tay, một vách tường nứt ra, 5 bóng người bước vào. Chu Thanh quan sát tỉ mỉ cả 5 người, kẻ cầm đầu là một trung niên nam tử, khôi ngô tuấn tú, mặc chiếc áo bào đỏ rộng thùng thình, nếu Chu Thanh không biết đây là tổng bộ Liên minh yêu quái, còn tưởng là đang đóng phim ma ấy chứ. Còn 4 người kia có một tên nam tử hậm hực nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thanh, chính là Bát Cực Lang Vương.
Ba tên còn lại, một tên tay dài quá gối, trán dồ, hình dạng như một con vượn, xem ra chính là Viên Vô Cực, một tên toàn thân bị sương khói che phủ, ngọn gió âm u rít qua rùng rợn kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết của các oan hồn, chính là U Minh Quỷ. Tên cuối cùng lại là một nữ nhi xinh đẹp, từ trên xuống dưới tỏa ra khí tức dâm dật, cành nhìn càng khiến người ta rạo rực.
Người vừa vỗ tay chính là gã trung niên nam tử mặc áo bào đỏ rộng thùng thình. “Vị huynh đệ này không biết là cao thủ của môn phái nào? Xem kiếm khí hình như là môn hạ Thục Sơn, nhưng chưa từng nghe nói Thục Sơn có một cao thủ trẻ tuổi Hóa Thần nào cả? Tại hạ là minh chủ của Liên minh yêu quái Thiên Huyền Huyết Ma, xin thỉnh giáo cao danh quý tánh của vị huynh đệ này?”
“Huyết Ma, ngươi đã làm gì muội muội ta rồi?” Thấy kẻ thù không đội trời chung đứng ngay trước mặt, Chu Nghi không nhịn nổi mối thù diệt tộc, đang muốn lao lên liều mạng, bị Chu Thanh kéo tay giữ chặt.
“Đừng nên nóng vội, con không phải là đối thủ của nó, để ta lo cho.” Chu Thanh hạ thấp giọng nói dặn dò, Chu Nghi cũng biết sự thể nghiêm trọng nên đành đặt hết niềm tin vào Chu Thanh, ánh mắt tức giận bắn thẳng vào Thiên Huyền Huyết Ma.
“Ha ha! Huyết Ma minh chủ, tại hạ là tông chủ Chu Thanh của Thiên Đạo tông, lần này đến đây muốn xin ngài nể mặt giao trả muội muội của đồ đệ ta, mọi người hóa thù thành bạn với nhau chẳng tốt hơn sao?” Chu Thanh vận chuyển nguyên thần thứ hai, ai ngờ không thể dò xét được đạo hạnh cao thấp của Thiên Huyền Huyết Ma, ngấm ngầm kinh hãi, đành nói huyên thuyên kéo dài thời gian nghĩ cách.
Bát Cực Lang Vương cười âm u, rít lên: “Tiểu tử, bọn ta đợi ngươi lâu lắm rồi, hôm nay ngươi đã vào đây còn muốn bước ra ngoài sao? Ta phải lột da xẻ thịt ngươi để trả mối thù bị mất nội đan.”
Nghe Bát Cực Lang Vương buông lời hăm dọa, Chu Thanh đanh mặt lại, hai mắt phát sáng, một luồng khí thế dũng mãnh ép vào 5 con yêu quái.
Ngoại trừ Thiên Huyền Huyết Ma chỉ có chiếc áo bào đỏ phất phơ nhẹ một cái, 3 tên yêu quái còn lại liên tiếp bị đẩy lùi 3 bước, Bát Cực Lang Vương bị mất nội đan, công lực giảm sút, bị hất ra xa 5 bước ngồi phịch xuống đất. Nguyên thần thứ hai của Chu Thanh là Kim tằm sáu cánh, quái vật thuở hồng hoang, mấy con yêu quái kia đều đạt đạo hạnh Dẫn Khí hậu kì, nhưng cũng không chịu nổi sức ép từ sinh vật nhất đẳng kia.
Chu Thanh ngửa cổ cười ha hả: “Muốn lấy sinh mạng Chu Thanh ta, các ngươi làm được sao?”
Thiên Huyền Huyết Ma đột nhiên tiến lên 2 bước, Chu Thanh ngưng bặt tiếng cười, cảm giác như bị một ngọn núi đè xuống, ngay cả hít thở cũng trở nên khó nhọc.
Chu Thanh thất kinh hồn vía: “Con Thiên Huyền Huyết Ma này quả nhiên công lực thâm hậu, nguyên thần thứ hai của ta chống đỡ có phần vất vả rồi!”
Chu Thanh không dám khinh thường, dùng toàn lực vận chuyển nguyên thần, toàn thân sắc vàng lấp lánh. Pằng! Pằng! Pằng! 3 miếng gạch lót nền bị khí thế của Chu Thanh và Thiên Huyền Huyết Ma ép bật lên không trung nổ tan tành.
Chu Thanh vẫn đứng vững tại chỗ, còn Thiên Huyền Huyết Ma bị đẩy lùi một bước, vẻ mặt vốn bình thản giờ trở nên kinh ngạc: “Tên tiểu tử này coi bộ còn kém ta một bậc, tại sao ta lại bị nó chấn động thoái lui? Chẳng lẽ nó đang che giấu thực lực?”
Thật ra Chu Thanh đang phô trương thanh thế, vốn dĩ Chu Thanh dùng nguyên thần thứ hai chống chọi với Thiên Huyền Huyết Ma, sau khi hai luồng áp lực bùng nổ, sức mạnh tác động hết lên nguyên thần thứ hai, nhưng Chu Thanh không lùi lại để hóa giải sức đẩy, mặc cho nguyên thần thứ hai hứng trọn sức ép, chỉ có điều Kim tằm sáu cánh có lớp vỏ ngoài cứng hơn thép, hứng chịu một đòn như thế không đáng gì to tát.
Sắc mặt của Thiên Huyền Huyết Ma lập tức trở nên nhăn nhó, không gian bị bóp nghẹt, đôi bên trừng mắt nhìn nhau, không ai dám manh động.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 18: Liên minh yêu quái (4)
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Chu Nghi trong lòng sợ hãi, bấu chặt lấy cánh tay Chu Thanh, vừa định lên tiếng nói chuyện, một âm thanh cực nhỏ rót vào tai: “Nghi Nghi, đừng lên tiếng, mọi việc để sư phụ làm chủ. Yên tâm, con đã là đệ tử của Thiên Đạo tông rồi, ta sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu.”
Chu Nghi bây giờ cũng không biết phải làm sao, nghe Chu Thanh hứa hẹn, trong lòng đột nhiên tăng thêm niềm tin mãnh liệt vào vị sư phụ trên danh nghĩa này, một cảm giác yên tâm le lói, khẽ gật đầu nghe theo.
Thiên Huyền Huyết Ma im lặng không lên tiếng, cô gái xinh đẹp bên kia bước lên hai bước, tươi cười rạng rỡ, cất giọng ngọt ngào: “Ây da! Hảo đệ đệ của ta ơi, đệ bản lĩnh thật đấy! Tỉ tỉ đây thấy đệ thông minh lắm nha!” Trong lúc nói cười vui vẻ, cô gái ưỡn cao bờ ngực, mùi thơm mê hoặc xộc vào mũi.
Đôi mắt Chu Thanh lóe sáng, chỉ tích tắc đã nhìn rõ nguyên hình của cô gái kia, chửi thầm: “Mẹ kiếp! Quả nhiên lợi hại, con mèo lẳng lơ này có tài mê hoặc người khác nhỉ, chẳng lẽ nó muốn quyến rũ ta? Nhưng ta đã nhìn rõ nguyên hình của ngươi, chỉ là con mèo cùi mà ta có hứng thú à? So với nữ đồ đệ của ta còn kém xa đó.”
“Hí hí! Đại tỉ à, nghe nói tỉ có 9 cái mạng, không biết có phải thật không nữa? Hay là để ta thử xem thật hư nhé!” Chu Thanh thầm nói ra nguyên hình của cô gái, ngoại trừ cách nói con mèo có 9 cái mạng ra, còn có loại động vật nào khác đâu?
Con Miêu yêu bị Chu Thanh chọc tức, giận đến nỗi bốc yêu khí ngùn ngụt, sắc mặt thay đổi khó coi, nhưng cũng khó trách, cô gái này quá tự phụ vào nhan sắc của mình, không biết đã có bao nhiêu nam tử bị mê như điếu đổ, Miêu yêu rất thích cảm giác được tôn sùng, nó đã xem mình hoàn toàn như một cô gái sắc nước hương trời chứ không phải yêu quái. Ngày thường 3 con yêu quái ngang hàng cũng không dám gọi thẳng nó là Miêu yêu. Nay bị Chu Thanh chỉ rõ chân tướng, làm sao mà không tức giận được cơ chứ?
Hét to một tiếng, Miêu yêu đã cầm một thanh binh khí kì môn trong tay, đao không giống đao, kiếm không ra kiếm, lưỡi nhọn là các mảnh răng cưa hình răng nanh chó sói, sắc xanh chớp tắt, vừa nhìn thoáng qua là biết có tẩm độc.
“Đồ không biết điều, lão nương hôm nay phải tán nhuyễn gân cốt ngươi ra dưới Độc Nha Nhẫn của ta, các ngươi còn đợi gì nữa, mau xông lên đi!”
Thấy Miêu yêu xuất binh khí độc môn, Viên Vô Cực hí một tiếng dài, trên tay xuất hiện một thanh trường côn đen sì dài hơn trượng. Bình! Viên Vô Cực dộng mạnh trường côn xuống mặt đất, gạch lát nền xung quanh bị chấn động nát bấy.
U Minh Quỷ cười phá lên âm u, yêu khí bao bộc xung quanh người uốn éo xoay chuyển, cuối cùng tạo ra một chiếc đầu lâu bự, chiếc đầu lâu hình như đang mỉm cười, hàm răng mở ra ngậm lại, vô cùng gớm ghiếc.
Bát Cực Lang Vương không tiến mà lùi lại mấy bước. Đùa à? Mình bị mất nội đan, công lực giảm nửa, tham gia trận chiến chẳng khác nào làm vật tế thần. Không chơi!
Chu Thanh thấy Thiên Huyền Huyết Ma không hề có ý động thủ, hiểu rõ con Huyết Ma này cẩn trọng, bị mình phô trương thanh thế hù dọa nên muốn dùng 4 tên thuộc hạ dò xét thực lực mình trước đã.
Trong lòng Chu Thanh đã có chủ ý, liền cười to đắc ý: “Ha ha! Chĩ dựa vào 3 tên cắc ké kỳ nhông các ngươi mà cũng dám động thủ với bổn tông chủ à? Ta chỉ búng tay một cái là các ngươi hóa thành tro bụi ngay!”
Chu Thanh ngày thường hay lên ********* đọc tiểu thuyết tiên hiệp, đối với ngôn từ trước khi giáp chiến của các cao thủ quá quen thuộc, lúc này hắn bê nguyên xi nói ra, trong lòng thích thú vô cùng. Trên thực tế, một cao thủ Hóa Thần đấu với 3 con yêu quái Dẫn Khí hậu kì cũng dễ dàng như uống nước vào bụng.
Đến nước này, 3 con yêu quái đâu biết rõ cách nghĩ của Chu Thanh, vốn tưởng cùng với Thiên Huyền Huyết Ma xông lên, lấy 5 đánh một, chắc chắn dư sức xử lí tên tiểu tử ngạo mạn tự xưng là tông chủ Thiên Đạo tông này. Bát Cực Lang Vương chưa đánh đã chạy kể cũng không có gì to tát, dù sao thì nó đã bị mất nội đan, giờ đây chẳng khác nào phế nhân, ai ngờ ngay cả Thiên Huyền Huyết Ma cũng phân vân không tham gia trận chiến. Không có Thiên Huyền Huyết Ma, Viên Vô Cực, Miêu yêu, U Minh Quỷ tuy ngày thường ngang tàng hống hách đã quen, nhưng cũng không phải ngu ngốc, bây giờ đụng phải cao thủ lợi hại, tên nào tên nấy chỉ gầm gừ lấy thế, không ai dám lao lên đánh trước.
3 con yêu quái đang phân vân, lại nghe giọng điệu khiêu khích của Chu Thanh học được từ tiểu thuyết, tức giận sôi gan. Mặc kệ thực lực chênh lệch, Miêu yêu, Viên Vô Cực, U Minh Quỷ, 3 con yêu quái đồng thanh hét to một tiếng, cùng lao vào Chu Thanh tấn công.
Ảnh côn đen sì vù vù quất vào Chu Thanh, Viên Vô Cực vốn là con vượn khổng lồ sức mạnh kinh người sống trên núi, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, tu luyện ba trăm mấy năm, cuối cùng vào 50 năm trước đã tu thành hình người, vì tính vượn hiếu động nên không thích ngồi thiền, rất ít tu luyện pháp thuật, ngày thường khi đối địch chỉ dựa vào cây Vô Cực Côn làm từ thép tốt tụ hợp ngũ hành tinh khí này, thêm vào sức mạnh dữ tợn và độ linh hoạt nên ít khi chịu thua. Viên Vô Cực vô cùng căm phẫn Chu Thanh nên dồn hết sức bình sinh đánh xuống, chỉ thấy cây Vô Cực Côn đen sì có tia lửa lóe lên, rõ ràng là cây côn di chuyển quá nhanh ma sát với không khí sản sinh ra nhiệt lượng tóe ra tia lửa.
U Minh Quỷ tuy ra đòn chậm hơn Viên Vô Cực một nhịp, nhưng khí thế không hề thua kém, xen lẫn tiếng cười âm u, chiếc đầu lâu vốn đã to lớn sau khi được U Minh Quỷ phun vào một luồng khí âm tà đột nhiên phình to hơn trước gấp 10 lần, chiếc mồm mở to, hàm răng trắng nhọn hoắc nhe ra, coi bộ đủ sức cắn nát cả gang thép, nhất là chiếc đầu lâu còn tỏa ra luồng khí đen u ám, chính là Ngũ Độc Yêu Vân mà hồi nãy Chu Thanh mất cảnh giác hít vào một ít.
So với 2 con yêu quái kia, khí thế tấn công của Miêu yêu kém hơn nhiều, cũng không thấy nó bày nhiều trò, chỉ vung tay nhẹ một cái, Độc Nha Nhẫn hóa thành một luồng sáng xanh cực mỏng chen vào trong ảnh côn của Viên Vô Cực, không hề phát ra âm thanh bắn thẳng về phía Chu Thanh.
Chu Thanh không dám khinh địch, toàn lực vận chuyển công lực, thần niệm của nguyên thần thứ hai, dành ra 7 phần để đề phòng Thiên Huyền Huyết Ma đánh lén, đối với con yêu quái minh chủ Liên minh yêu quái kia, Chu Thanh không thể không phòng hờ.
Choang! Kiếm khí vun vút, một đạo kiếm khí xanh biếc sáng chói ập vào ảnh côn và chiếc đầu lâu khổng lồ, khí thế hoàn toàn áp đảo ảnh côn của Viên Vô Cực và đầu lâu của U Minh Quỷ.
Đã có 47 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 19: Liên minh yêu quái (5)
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Trong phòng kiếm khí tung hoành, vách tường bằng thép bị kiếm khí của Chu Thanh bắn phá trầy trụa. Kiếm quang như ngân hà lấp lánh, ánh sao lung linh, khắp căn phòng chói lòa kiếm quang chụp lấy 3 con yêu quái. Keng! Cây trường côn của Viên Vô Cực bị gãy làm hai khúc rớt xuống đất. Rắc! Chiếc đầu lâu khổng lồ của U Minh Quỷ nát thành tro bụi, tan thành một luồng yêu khí âm u biến mất vào không khí.
Thiên Huyền Huyết Ma đột nhiên tỏa ra một vầng khói màu máu nhầy nhụa bao bộc lấy bản thân, giọng nói ong ong của hắn cất lên: “Hay cho chiêu Vạn kiếm do tâm, Chu tông chủ, khoan hãy ra tay, chúng ta bàn điều kiện với nhau đi!”
Chu Thanh nghe Thiên Huyền Huyết Ma lên tiếng yêu cầu ngưng chiến bèn thu kiếm khí lại, ánh sáng trong căn phòng vụt tắt, không gian lại trở về tối đen như mực, ngay cả Chu Nghi cũng kinh ngạc trước kiếm thuật của sư phụ.
Một tia sáng xanh không biết từ đâu bắn nhanh về phía Chu Thanh với tốc độ điện xẹt, chớp mắt đã ập tới trước ngực.
Chu Nghi hét lớn: “Sư phụ, cẩn thận!” Vừa hốt hoảng cảnh báo vừa định lao tới.
“Con làm gì vậy? Tránh ra!” Biết Chu Nghi có lòng tốt, nhưng Chu Thanh vẫn tức giận trước hành động lấy trứng chọi đá của cô. Một tay kéo lấy Chu Nghi, tia sáng xanh kia đã chạm tới trước ngực, chính là Độc Nha Nhẫn của Miêu yêu. Chu Thanh hét to giận dữ, một miếng thiết ấn khổng lồ như tấm khiên che chắn trước ngực. Choang! Tiếng va chạm vang vọng khắp căn phòng, chính là Độc Nha Nhẫn và Phiên Thiên Ấn của Chu Thanh chạm nhau dữ dội, tia lửa xẹt tứ phía.
Miêu yêu thấy đánh lén thất bại, vội vàng gia tăng công lực, Độc Nha Nhẫn lắc lư trong không, sắc xanh sáng rực, thoát khỏi cú chụp của Phiên Thiên Ấn, quay đầu bắn trở về tay chủ nhân. Chu Thanh hú hồn hú vía, may mà mình cẩn thận đề phòng, bằng không đã bị con mèo hôi hám này ám toán rồi! Bây giờ thấy luồng sáng xanh tính bỏ trốn, Chu Thanh đâu dễ dàng buông tha. Phụt! Phun ra một ngụm chân khí, Phiên Thiên Ấn hóa thành chiếc bóng lao vút theo, trong tích tắc lại chặn ngay phía trước Độc Nha Nhẫn, hiện ra bản thể khổng lồ, phang một cú mạnh!
Phiên Thiên Ấn rộng khoảng 3 trượng có hào quang bao phủ, trên mặt ấn ẩn hiện các bùa chú chuyển động, Chu Thanh từ khi công lực tiến bộ vượt bậc, luyện được nguyên thần thứ hai, khổ nổi không có một món pháp bảo như ý, muốn chế tạo lại không có vật liệu tốt, Hóa Huyết thần đao tuy là pháp khí nhất đẳng của trời đất nhưng Chu Thanh không biết điều khiển, ví như một người giàu sở hữu cả một mỏ vàng mà không biết cách khai thác vậy. Thế là Chu Thanh dùng Tam Vị Chân Hỏa tôi luyện cho tốt Phiên Thiên Ấn, thêm vào một ít Thái Ất Tinh Kim, bây giờ uy lực của Phiên Thiên Ấn đã vượt trội nhiều so với trước rồi.
Keng! Độc Nha Nhẫn tuy là một món binh khí không đến nỗi tệ, nhưng cũng không chống đỡ nổi công lực Hóa Thần của Chu Thanh điều khiển Phiên Thiên Ấn phang mạnh. Sắc xanh nhanh chóng lợt đi, linh khí mất hết, rơi bộp xuống đất. Miêu yêu cũng toàn thân co giật, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, Độc Nha Nhẫn vốn được làm từ một mảnh răng cá sấu khổng lồ, con cá sấu kia vốn đã là yêu quái luyện tới cảnh giới cao thủ Hóa Thần, không biết cố sức tu luyện pháp thuật gì bị lôi hỏa trên trời đánh cho tan xác, chỉ sót lại một mảnh răng, Miêu yêu tình cờ tìm thấy mảnh răng như nhặt được báu vật, dùng luyện thành binh khí tùy thân, mỗi ngày đều dùng máu trong cơ thể tế luyện, sớm đã tâm ý tương thông với Độc Nha Nhẫn. Bây giờ binh khí bị Chu Thanh đánh hư, thần trí bị tổn thương nên mới phun máu.
Chu Thanh không hề dừng lại, Phiên Thiên Ấn phát ra tiếng hú dài, chính là âm thanh lao đi của chiếc ấn rộng 3 trượng phang thẳng vào Bát Cực Lang Vương với tốc độ chớp giật. Bát Cực Lang Vương nhắm mắt chờ chết, khí thế này mình tuyệt đối không đỡ nổi, 3 con yêu quái kia đều vừa bại trận, tự lo thân mình còn chưa xong sức đâu mà cứu nó. Bát Cực Lang Vương chỉ còn biết dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Thiên Huyền Huyết Ma đang được vầng huyết quang nhầy nhụa bao bọc.
Đột nhiên, một vầng huyết quang đỡ lấy Phiên Thiên ấn, Thiên Huyền Huyết Ma lên tiếng: “Chu tông chủ, chúng ta có gì từ từ nói, đừng tổn thương hòa khí!”
Chu Thanh chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh mềm mại đỡ lấy Phiên Thiên Ấn, sức phang của chiếc ấn như đập vào bông gòn. “Con yêu quái này đúng là mạnh hơn mình một chút, không biết nó còn pháp bảo gì lợi hại không? Xem ra vụ việc này không dễ thu xếp êm xuôi đâu!”
Chu Thanh nảy ra một ý, Phiên Thiên Ấn thu nhỏ lại thành 3 tấc rơi trở vào lòng bàn tay, nói: “Minh chủ, hay là chúng ta trao đổi đi, dù gì thì Câu Trần thiên thư viết bằng văn tự yêu quái cổ xưa, ta cũng đọc chả hiểu. Bằng không thì chúng ta cứ đánh nhau một trận, nhưng Liên minh yêu quái các ngươi hình như danh tiếng cũng vang vọng lắm, cây to đón gió, tin chắc kẻ thù cũng không ít, nếu đanh nhau e tình hình không hay đâu!” Chu Thanh nói vậy là muốn nhắc nhở Thiên Huyền Huyết Ma tốt nhất nên giải quyết theo cách hòa bình.
Thiên Huyền Huyết Ma thu huyết quang lại, hiện thân ra nói: “Chu tông chủ quả nhiên thẳng thắn, bí quyết Kiếm Khí Lăng Không của Thục Sơn đã luyện tới Vạn kiếm do tâm, cho dù là mấy vị trưởng lão, trưởng môn của Thục Sơn chắc cũng chỉ có vậy, chẳng lẽ…”
“Không cần nhiều lời, ta và Thục Sơn tất nhiên có chút quan hệ, nhưng bây giờ không phải lúc nói về chuyện ấy. Thế nào, có trao đổi không?” Chu Thanh cười thầm trong bụng: Ta và Thục Sơn tất nhiên có quan hệ rồi, đánh lén đệ tử của chúng, cướp lấy phi kiếm và bí tịch, sao mà không có quan hệ chứ?
Nói xong, trên tay Chu Thanh đã cầm lấy một vật như chiếc mai rùa, chính là Câu Trần thiên thư mà Chu Nghi đã đưa cho hắn.
Thị lực Chu Thanh tinh nhạy, vừa nhìn thấy chiếc mai rùa, quét mắt qua hàng chữ chi chít in trên đó, trong lòng liền ngạc nhiên: Quái lạ! Tại sao chữ viết giống y hệt chữ trên Pháp luân của mình thế nhỉ? Ta còn tưởng đó là tiếng Phạn cổ chứ, thật không ngờ lại là văn tự cổ của Yêu tộc. Hừ! Câu Trần đại đế gì mà chỉ để lại có một miếng mai rùa thế này, xem ra cũng là vật tầm thường thôi mà! Lúc này Chu Thanh đã có phần khinh miệt Câu Trần đại đế.
Ai ngờ Thiên Huyền Huyết Ma vừa nhìn thấy chiếc mai rùa liền sáng rực đôi mắt, hối hả nói ngay: “Đúng rồi! Chính là nó. Ngươi! U Minh Quỷ! Đi dẫn Tiểu hồ ly đến đây mau!”
U Minh Quỷ vâng lệnh hóa thành luồng khí chui vào bức vách, một lúc sau đã ôm một cô bé có tướng mạo hao hao giống Chu Nghi nhưng tuổi tác xem bộ trẻ hơn quay lại.
“Muội muội!” Nghe Chu Nghi hét lớn, Chu Thanh sao lại không hiểu ý: “Minh chủ, muội muội của đồ đệ ta sao lại hôn mê bất tỉnh vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Yên tâm đi! Ta chỉ làm con Tiểu hồ ly này ngất đi thôi, không hề có chút thương tích gì đâu. Thế nào, đưa Câu Trần thiên thư qua đây đi chứ!” Thiên Huyền Huyết Ma quơ tay một cái, một lực hút vô hình hút lấy muội muội của Chu Nghi vào tay nó.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Phật Đạo
Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chương 20: Bị phục kích
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Chu Thanh ung dung gật đầu chấp nhận: “Không thành vấn đề, ta đếm 3 tiếng, chúng ta cùng ném, ta ném thiên thư mất sách, ngài ném người mất mặt, đôi bên trao đổi nhé!”
Thiên Huyền Huyết Ma nhăn nhó mặt mày, suy nghĩ kĩ lời nói của Chu Thanh, tên tiểu tử này mượn cơ hội nói xỏ ta đây mà! Nhưng bây giờ không phải lúc so đo tính toán chuyện nhỏ nhặt này nữa, Thiên Huyền Huyết Ma tập trung tinh thần, đề phòng Chu Thanh giở trò.
“Một! Hai! Ba!” Hai người cùng lúc ném ra sách và người trên tay, cả hai đều không để ý đối phương đều ngấm ngầm giở trò, trong khoảnh khắc Chu Thanh ném ra Câu Trần thiên thư, đôi tay nhanh chóng tạo ra pháp quyết kì quái, còn Thiên Huyền Huyết Ma ném ra Tiểu hồ ly còn kèm theo cả một tia huyết quang mỏng dính.
Bình! Thiên Huyền Huyết Ma đang định bắt lấy Câu Trần thiên thư được Chu Thanh ném qua, thấy bên kia Chu Thanh đã tóm lấy Tiểu hồ ly, tia huyết quang cũng chui tọt vào cơ thể Chu Thanh. Thiên Huyền Huyết Ma ngửa cổ cười ha hả khoái chí: “Ha ha! Tiểu tử! Ngươi đã trúng Huyết Ma Sát Chú của ta rồi, dù người có công lực cao thâm cỡ nào, không quá 3 khắc người sẽ hóa thành một vũng máu, ngươi tưởng ta sẽ tha mạng cho người ư? Thằng tiểu tử ngông cuồng kia!”
Câu Trần thiên thư xoay tròn trên không bay tới trước mặt Thiên Huyền Huyết Ma. Thiên Huyền Huyết Ma đưa tay ra định tóm lấy, đột nhiên có tiếng nói của Chu Thanh vọng đến: “Huyết Ma nhãi nhép, ngươi vui mừng quá sớm rồi đó!”
Thiên Huyền Huyết Ma giật thót tim, thấy bên cạnh Câu Trần thiên thư mình sắp tóm được bỗng xuất hiện một cánh tay, trước hắn một bước tóm lấy thiên thư, rồi sau đó hiện nguyên hình ra, Thiên Huyền Huyết Ma trố mắt ngạc nhiên, không phải Chu Thanh thì còn ai vào đây nữa? Hắn lại đưa mắt nhìn qua phía người đang ôm chặt Tiểu hồ ly, lại là một Chu Thanh khác. Thiên Huyền Huyết Ma khó nhọc phun ra mấy chữ: “Thân ngoại hóa thân, nguyên thần thứ hai! Tại sao ta lại gặp phải quái vật này kia chứ?”
Sau khi quan sát tỉ mỉ Chu Thanh đang lấy lại Câu Trần thiên thư, Thiên Huyền Huyết Ma tức tối hét lên: “Thì là bản thể của tên tiểu tử này mới chỉ là Dẫn Khí trung kì, ta đã nghi ngờ rồi, người còn trẻ thế làm sao có công lực Hóa Thần được chứ? Thì ra đều là của nguyên thần thứ hai! Ta phải hút lấy hồn phách ngươi, để ngươi mãi mãi không thể siêu sinh!”
Thiên Huyền Huyết Ma tức giận sôi gan, bị một tên tiểu tử Dẫn Khí trung kì xỏ mũi, đồn ra ngoài mình còn mặt mũi nào nữa? Huyết quang ngùn ngụt bốc lên, tóc tai Thiên Huyền Huyết Ma dựng đứng, từ màu đen vốn có chuyển hết sang màu đỏ. Xoẹt! Xoẹt! Chiếc áo bào đỏ rộng thùng thình của Thiên Huyền Huyết Ma bị xé rách, để lộ bản thể ra ngoài. Chu Thanh vừa nhìn thấy đã muốn nôn mửa. Ọe! Đó đâu phải là cơ thể con người, rõ ràng là nhiều mảnh máu hình vây cá ghét lại thành thân thể. Toàn thân rùng mình kinh tởm, Chu Thanh hét lớn: “Đô Thiên Thần Sát! Tiên Ma Giai Sát!”
Vừa hô dứt câu, khắp căn phòng đột nhiên xuất hiện 12 cây lệnh kỳ dài hơn thước màu đỏ tươi từ bốn phương tám hướng, cán cờ làm bằng thép tốt lấp lánh ánh sáng cổ quái đen bóng, mặt cờ bằng tơ tằm dùng chỉ vàng thêu đầy phù lục cổ quái, 12 cây lệnh kỳ chuyển động xoay tròn, từng luồng sóng pháp lực bao trùm lấy căn phòng, đan xen thành chiếc lưới nhện chụp lấy Thiên Huyền Huyết Ma và tứ đại yêu quái vào trong trận pháp. Hiện nay Chu Thanh lắm tiền nhiều của, vì muốn nghiên cứu chỗ ảo diệu của Đô Thiên Thần Sát đại trận đã không tiếc của vung tiền làm ra 12 cây lệnh kỳ, bây giờ cuối cùng đã phải dùng đến.
Thiên Huyền Huyết Ma vừa nhìn thấy trận pháp liền giật bắn người run sợ, nếu có cơ thể con người chắc hắn đã són cả ra ngoài. “Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận! Trời ơi, sao lại thế được! Đây là thái cổ đệ nhất sát trận của Ma đạo! Đã sớm thất truyền rồi mà, ngay cả Lão tổ cũng không biết, thế mà thằng tiểu tử này biết sử dụng. Phen này tiêu đời ta rồi!”
Tiếc rằng Chu Thanh không nghe thấy Thiên Huyền Huyết Ma đang lải nhải câu gì, đại trận một khi phát động, thì sẽ như bị đưa vào một không gian khác, người bị nhốt trong trận bị cách ly với bên ngoài, người bên ngoài cũng không thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì. Chu Thanh mau chóng lướt tới trước mặt Chu Nghi, thu lại nguyên thần thứ hai. Phụt! Chu Thanh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Chu Nghi hoảng sợ, vội quan tâm hỏi thăm: “Sư phụ! Người sao rồi?”
Chu Thanh vội xua tay: “Chúng ta mau chạy thôi! Trận pháp này ta vẫn chưa học được, giờ không phát huy nổi một phần ngàn uy lực của nó, chỉ có thể nhốt bọn yêu quái trong vòng một tiếng đồng hồ, con Huyết Ma này quá lợi hại, nguyên thần của ta đã bị đạo huyết quang của nó đánh trúng, giờ bị trọng thương rồi, con mau dẫn theo muội muội, chúng ta ra ngoài tìm Tiểu Tiến rồi trốn ngay!”
Nguyên thần thứ hai vốn có liên hệ mật thiết với bản thể, cùng vinh cùng nhục, tuy dù cho nguyên thần thứ hai bị tiêu diệt thì bản thể cũng không chết, nhưng khó tránh khỏi nguyên khí bị tổn thương nặng, nguyên thần thứ hai của Chu Thanh bị thương, ngay cả bản thể cũng bị ảnh hưởng theo, may mà Kim tằm sáu cánh vốn mạnh mẽ, bằng không Chu Thanh ngay cả sức đứng vững còn không có ấy!
Chu Thanh và Chu Nghi vừa chạy ra khỏi biệt thự, 4 đạo kiếm khí lợi hại vùn vụt đánh tới. Chu Thanh thất kinh hồn vía, kéo lấy Chu Nghi lăn tròn trên đất né tránh. Rầm! nơi hai người vừa đứng đã bị kiếm khí đâm thủng thành 4 lỗ đen ngòm. Chu Thanh sắc mặt căng thẳng: Rõ ràng là kiếm đạo cao thủ mai phục đánh lén, nếu không phải nguyên thần của mình cảnh giác cao độ, e cơ thể đã bị kiếm khí chọc thủng vài lỗ rồi.
Vù! Tiểu Phiên Thiên xông ra khỏi cơ thể Chu Thanh, hóa thành lá chắn bảo hộ 3 người phe mình, chỉ có điều uy lực của chiếc ấn không như vừa nãy Chu Thanh thi triển, từ 3 trượng thu nhỏ còn rộng hơn trượng, màu sắc chiếc ấn cũng lợt đi rất nhiều, rõ ràng là nguyên thần thứ hai bị thương nên công lực giảm sút, Chu Thanh phải dùng chân nguyên bản thể thi triển Tiểu Phiên Thiên nên uy lực kém xa.
Xoạt! 4 bóng người hiện thân, chính là 4 tên thành viên Long tổ lén la lén lút bàn tính giết người đoạt bảo, Hướng Huy, Tạ Hiểu Hoành, Lưu Chí Hoa, Lô Hồng Trần. Thấy cả 4 người mới xuất hiện đều có công lực Dẫn Khí trung kì, Chu Thanh hoảng sợ trong lòng, hiện giờ mình không thể sử dụng nguyên thần thứ hai, công lực bản thể cùng lắm chỉ tương đương với một trong bốn người này, Chu Nghi chắc mạnh hơn một chút, nhưng không cách gì đánh lại cả 4. Đối phương vừa mới đánh lén có ý lấy mạng đối phương, mình có nhiều kẻ thù đến thế từ khi nào vậy?
“Các ngươi là ai? Tại sao lại đánh lén chúng tôi?” Chu Nghi cũng biết tình hình không hay, mang vẻ mặt ngơ ngác hét hỏi 4 người kia.
Chu Nghi đang mặc chiếc áo khoác kiểu nam được Chu Thanh cho nàng, 4 người Hướng Huy vừa rồi chưa nhìn rõ, cứ tưởng nàng là nam tử, bây giờ nghe giọng nói lảnh lót yêu kiều cất lên mới chú ý tới dung mạo Chu Nghi. Mặc cho 4 người Hướng Huy đều xuất thân từ đại gia tộc giàu có, mỹ nữ gặp qua không ít, lúc này cũng nuốt nước bọt ừng ực thèm thuồng.
“Ở đâu ra con bé xinh đẹp thế này? Hí hí! Xem ra công lực cũng tương đương chúng ta, không biết là đệ tử của môn phái nào nhỉ? Không đúng, nữ đệ tử của các môn phái khác ta đều biết hết, đâu có ai xinh đẹp như vậy! Xuất hiện ở Liên minh yêu quái, chẳng lẽ nàng ta là yêu quái? Ha ha! Hôm nay lời to rồi, gã nam tử kia hình như đã bị thương. Í! Còn có một cô bé bị hôn mê nữa kìa, mỹ nữ dạng nào ta cũng chơi qua rồi, chỉ là chưa thử qua yêu quái xinh đẹp! Hôm nay còn tóm một lúc 2 con nữa chứ, sung sướng quá!” Đôi mắt Hướng Huy lóe lên tia sáng dâm dật, nháy mắt ra hiệu với 3 người còn lại.
4 tên này ngày thường cùng hợp tác hành sự đã lâu, Hướng Huy muốn làm gì, 3 tên còn lại sao mà không hiểu ý được chứ?
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ