Dịch : diamondismail
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
- Ha ha, Huyết Ma Liệt Sơn ngươi cũng có thể tính là một trong Thập đại cao thủ, sao lại nói những lời ấu trĩ như vậy ? Đáng thương a là đáng thương, đường đường là một trong Thập đại cao thủ, bây giờ lại như chó nhà có tang hết tránh đông lại né tây !
Hận Địa cười lạnh nói.
- Hừ ! Ít nhiều gì thì các ngươi cũng có thể tính là những cao thủ đứng đầu trong hai phe Đạo Ma, thế mà lại liên thủ đối phó với ta, ta thật sự thấy rất là rất vinh hạnh đó ! Lão phu ở trong Di Thiên chiểu trạch, có khả năng thì cứ tách ra mà tìm, ha ha ha, nếu như bọn ngươi lạc mất nhau để đơn độc bị ta giết thì cũng đừng có trách ta đấy !
Giọng nói của Liệt Sơn như quỷ khóc sói tru.
Thanh âm Huyết Ma Liệt Sơn từ gần chuyển thành xa, khi mọi người chuyển động thì đã biến mất không thấy đâu nữa. Với tu vi trác tuyệt của Huyết Ma Liệt Sơn, lại một lòng muốn tránh né, mọi người căn bản không có biện pháp gì bắt được lão.
Mắt thấy biến hóa như vậy, mọi người quay ra nhìn nhau, cả nửa ngày Hận Thiên mới mở lời:
- Những việc giống như thế này đã phát sinh vài lần, xem ra chỉ còn cách bao vây Liệt Sơn mới có thể ép lão ứng chiến, nếu không chúng ta chỉ có lãng phí khí lực vô ích mà thôi !
- Lời này của Hận Thiên trưởng lão không sai, nhưng tu vi Liệt Sơn so với chúng ta lại mạnh hơn vài bậc, cho dù là tu vi có hơi thối lui một chút cũng không yếu hơn chúng ta. Mà chúng ta lại không thể biết được nơi ẩn thân của lão, muốn bao vây lão cũng không dễ dàng a !
Phụ nữ mang cung trang của Kiếm Ma cung cười khẩy nói.
Thấy hai người lại có ý muốn tranh cãi với nhau, Niếp Thiên ra mặt nói:
- Các vị bình tâm không nên nóng nảy, ta đã có biện pháp có thể biết được nơi ẩn thân của Huyết Ma. Chỉ có điều nếu muốn bao vây được lão, chúng ta lại phải chia nhau ra mà hành sự. Mà nếu như chia ra, thực lực chúng ta lại bị phân tán. Nếu như trước khi kịp bao vây đã bị Liệt Sơn phát giác, phải đơn độc đấu với Huyết Ma Liệt Sơn, vậy có lẽ các vị phải tự cầu phúc cho mình thôi !
Lời này của Niếp Thiên mới nói ra, bất luận là mấy trưởng lão trong Ma môn hay là người trong Đạo môn ai nấy mặt đều vui mừng. Hận Địa nói:
- Huyết Ma Liệt Sơn bây giờ tu vi đã bị giảm rất nhiều, cho dù là chúng ta một mình gặp lão hẳn là cũng không phải chịu thiệt trong tay lão. Nếu như Niếp lão thật sự có thể biết được Huyết Ma Liệt Sơn ở nơi nào, đây thật sự là phương pháp rất tốt !
Một đạo lam mang phát ra từ Ngự Thú Kính trong tay của Niếp Thiên, lam mang qua rồi, một con thú nhỏ giống hình con chuột có da màu tím thẫm phủ phục trong lòng bàn tay phải của Niếp Thiên.
- Khứu Linh Thú ! Đúng là đã quên mất pháp bảo giữ nhà của Niếp lão rồi. Có Khứu Linh Thú ở đây, muốn tìm được Liệt Sơn quả nhiên không khó. Nếu đã như vậy, Niếp lão xin đi trước dẫn đường, lần này nhất định phải khiến cho Liệt Sơn mọc cánh cũng khó thoát !
Hận Thiên cười to nói.
Khứu Linh Thú là một loại sinh vật kỳ lạ có khứu giác nhạy bén dị thường. Loài vật này tuy không có khả năng công kích mạnh, nhưng lại là một hảo thủ trong việc truy tìm.
Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, Niếp Thiên đưa tay chỉ về phía trước nói:
- Huyết Ma Liệt Sơn ẩn thân ở hướng này. Ồ, đại khái khoảng trăm dặm, mọi người có thể chia ra mà hành sự được rồi !
Phương hướng vị trí Niếp Thiên nói so với phương hướng Tỏa Anh Hoàn trong tay Đinh Hạo xác định hoàn toàn giống nhau, mà cự ly cũng không sai chút nào !
Quay đầu nhìn lại Đinh Hạo một chút, Niếp Thiên trầm giọng nói:
- Đinh Hạo tiểu ca cùng với ta thành một tổ, hai vị trưởng lão thành một tổ. Các vị có ý kiến gì không ?
- Niếp lão an bài như vậy rất hợp ý ta, như vậy lần này Liệt Sơn gặp nạn rồi. Đã như vậy, phu phụ chúng ta xin đi trước một bước !
Trưởng lão Cừu Mãnh cười nói, nói xong tiền cùng với Chu Vân đạp không bay đi !
Mắt thấy Luyện Ngục Ma tông đã đi trước một bước, mọi người cũng lập tức chia ra bay thẳng lên trời, nhắm theo khu vực Huyết Ma Liệt Sơn đang ở nhanh chóng bay đến, một lát sau đều đã không thấy tung tích đâu nữa !
Lúc này Niếp Thiên cười nhìn Đinh Hạo nói:
- Mọi người đều đã đi hết cả rồi, lẽ nào tiểu ca còn muốn ta phải mang ngươi bay đi sao. Ha ha, tuy không biết ngươi đã tu được đến Nguyên Anh kỳ hay chưa, nhưng chỉ bằng thanh kiếm trong tay ngươi cũng đã đủ cho ngươi có năng lực phi hành rồi. Lại còn cần ta động thủ nữa sao ?
- Nào dám làm phiền Niếp lão. A a, Niếp lão chớ trách tiểu tử đã không nói trước gì cả đã tự tiện tiến vào Di Thiên Chiểu Trạch, tiểu tử thật có nỗi khổ bất đắc dĩ trong đó !
- Vô luận ngươi có chuyện gì, ta đều không có quyền hỏi tới, nhưng một khi ngươi đã tiến nhập vào Di Thiên Chiểu Trạch, chỉ bằng vào giao tình giữa ta với ngươi, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn !
- Nếu đã như vậy, Đinh Hạo xin được tạ ân Niếp lão trước !
Đinh Hạo khom người nói. Nói rồi liền ngự Nghịch Thiên Ma kiếm, theo sau Niếp Thiên hướng về khu vực Liệt Sơn đang ở bay đi !
Hai người đi được nửa ngày rồi, Đinh Hạo mới mở miệng nói:
- Niếp lão chuyến này lẽ nào cũng vì Tiên Giới Kiếm Quyết mà đến. Với tu vi Huyết Ma Liệt Sơn khi cố gắng tu thử kiếm quyết này, công lực không những không tiến mà còn thối lui. Nếu như cùng là người trong Ma môn, Niếp lão có nắm chắc có thể hiểu được kiếm quyết không ? Đừng để đi vào vết xe đổ của Huyết Ma Liệt Sơn mới được !
Bởi vì Đinh Hạo biết Thiên Yêu Niếp Thiên là một người hào sảng không cấm kỵ, nên những lời này nói ra cũng không chút cố kỵ.
Lắc lắc đầu, Niếp Thiên nói:
- Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Huyết Ma Liệt Sơn dù sao cũng là dạng cao thủ thành danh lâu năm, tu luyện kiếm quyết rồi cho dù không tiến được bước nào, cũng tuyệt không thể thối lui mới đúng. Ta khẳng định trong chuyện này có ẩn tình ! Bất quá lần này ta tiến đến, đoạt được bảo vật đương nhiên là tốt nhất, nhưng chỉ cần không để cho kiếm quyết bị những người trong Đạo môn chiếm được thì cũng có thể xem là đã đạt được mục đích rồi !
Niếp Thiên thật không hổ danh là Thiên Yêu, người này chỉ bằng phán đoán đã đoán ra được quá nửa sự thật, khiến Đinh Hạo kinh hãi vô cùng. Ngày đó ở trong sơn động, tự mình đã nói những lời giả dối, khẳng định là lão cũng sẽ không tin hoàn toàn. Cũng may lão không có chứng cớ gì, nếu không chính mình cũng không thoát khỏi bị liên quan !
Nghĩ đến điều này, Đinh Hạo lại nghi hoặc nói:
- Nếu Niếp lão đã nói như vậy, sao lại đem nơi Liệt Sơn trốn tránh báo cho những tông phái khác ?
- Cho dù tu vi của Huyết Ma Liệt Sơn thụt lùi, nhưng lạc đà có gầy chết vẫn lớn hơn ngựa, mấy người bọn họ muốn đoạt được kiếm quyết trong tay lão sợ cũng không hề dễ dàng. Huống gì thật sự có phải đúng như vậy hay không thì ai cũng không thể hoàn toàn biết được. Huyết Ma Liệt Sơn là Ma đạo cự hung, thế nào chả có chút thủ đoạn !
Niếp Thiên lạnh giọng nói.
Lời này nói ra, Đinh Hạo sao còn không biết lão đã tính toán như thế nào. Bởi vì chuyện trong sơn động lần trước, Niếp Thiên sợ là đã hiểu rất rõ Huyết Ma Liệt Sơn, đem chỗ của lão nói lộ ra, chính là để thử xem Liệt Sơn có thật sự tu vi bị thối lui hay không. Nếu thật là như vậy, bởi vì luôn có Khứu Linh Thú bên người, Niếp Thiên có thể trong một khoảng thời gian rất ngắn đến kịp, đợi cho Huyết Ma Liệt Sơn đã giao đấu với những người kia rồi, chính mình sẽ xuất thủ đoạt lấy kiếm quyết, rõ ràng đối với mình có lợi rất nhiều. Nếu như Huyết Ma Liệt Sơn vốn chưa từng bị thương, tự mình lại có thể lợi dụng cơ hội rời đi trước.
Niếp Thiên quả là đã tính toán cho toàn a !
- Vốn là như vậy, Niếp lão quả nhiên thật mưu sâu kế độc !
Đinh Hạo nói.
Nhưng đúng vào lúc này, phía trái khoảng trăm trượng truyền lại một tiếng kêu thê thảm. Đó chính là một tiếng kêu trước khi chết, gặp phải một chuyệt đáng sợ phi thường mới có thể phát ra âm thanh như vậy !
Thanh âm này mới vang lên, Niếp Thiên liền biến hẳn sắc mặt. Thông qua tác dụng của Tỏa Anh Hoàn, Đinh Hạo biết Huyết Ma Liệt Sơn đang ở phía đó, hơn nữa còn đang không ngừng tiến thẳng về phía của mình. Chiếu theo tốc độ Huyết Ma Liệt Sơn mà xem , cũng không cần quá lâu, lão đã có thể phá tan vòng bao vây của hai tông Đạo Ma !
Trong lòng vừa động, Đinh Hạo phán đoán Huyết Ma Liệt Sơn vừa rồi có lẽ đã lợi dụng cơ hội sử dụng Vô Cực Ma Công thôn phệ một người, nhưng lại phát hiện ra có kẻi khác đuổi đến kịp, chỉ có thể đang lúc thôn phệ đành đem kẻ bị thôn phệ đánh gục, bây giờ vì thế đang nhanh chóng rời đi, khẳng định là đang tìm một địa phương an toàn, tiêu hóa tinh hoa chân nguyên vừa thôn phệ.
Suy nghĩ chỉ lóe lên trong lòng Đinh Hạo như tia chớp, đang muốn mở miệng nói ra, Niếp Thiên đã cấp bách nói:
- Không được rồi ! Liệt Sơn đang nhanh chóng đuổi đến nơi này, cũng không biết người này hiện tại có bị thương hay không. Đinh Hạo tiểu ca, ngươi nhanh chóng ngự kiếm rời đi, nếu không đợi đến Liệt Sơn khi xuất hiện, ta sợ không bảo vệ được ngươi !
- Ha ha ha, không ngờ cách biệt chưa lâu, bây giờ lại có thể gặp được Thiên Yêu Niếp Thiên, thật là khiến cho Liệt Sơn mừng rỡ vô cùng ! Ồ, tiểu tử thối ngươi cũng ở đây. Tốt ! Tốt! Ta đang muốn tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự đến cửa trước rồi !
Lời Niếp Thiên vừa mới dứt, âm thanh như quỷ khóc của Huyết Ma Liệt Sơn lại đã xuất hiện phía trên đầu Đinh Hạo.
Tiếng mới vừa dứt, một đạo thân ảnh bị bao phủ bởi huyết vụ đã hiện tra trước mắt hai người !
Dịch : diamondismail
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Người này đúng là Huyết Ma Liệt Sơn !
Vừa thấy Liệt Sơn hiện hình, Đinh Hạo lộ vẻ mặt dường như kinh hãi, kỳ thật hắn đang mừng thầm trong lòng.
- Liệt Sơn ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay. A a a. Ta lại không tin ngươi có thể chỉ trong giây lát đã thoát khỏi phòng tuyến của ta, đợi người các tông phái khác đến, hừ, xem ngươi làm sao đào thoát !
Niếp Thiên vừa nói cùng Huyết Ma Liệt Sơn, vừa không ngừng ra dấu cho Đinh Hạo bảo hắn tức tốc rời đi.
Đinh Hạo liếc qua đã thấy ánh mắt Niếp Thiên, nhưng hắn lại trầm mặc ra vẻ
không thấy. Niếp Thiên liền lộ vẻ mặt nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi...
- Ha ha ha, nói nhiều vô ích, thử thì sẽ biết !
Huyết Ma Liệt Sơn cười lớn cắt ngang.
Tiếng nói vừa dứt, Liệt Sơn đã từ trên không trung chụp xuống hai người Đinh Hạo, Niếp Thiên như chim ưng chụp thỏ, lập tức một cổ ma khí cuồn cuộn theo đó cũng đến, từng đạo từng đạo huyết khí đỏ thẫm hạ xuống hệt như lưu tinh, giữa không trung vang lên tiếng “chi chi”, bất ngờ xẹt ra những tia lửa nhè nhẹ!
Thấy khí thế Liệt Sơn như vậy, Niếp Thiên vẻ mặt đột biến, Huyết Ma Liệt Sơn bây giờ khí thế rõ ràng so với lần trước trong sơn động còn có phần mạnh mẽ hơn, nào có dấu hiệu tu vi thụt lùi.
Rất sớm từ lúc động tác Huyết Ma Liệt Sơn mới bắt đầu, Niếp Thiên đã sớm cầm trường đao xanh thẫm và Ngự Thú Kính đề phòng. Mắt thấy khí thế Huyết Ma như vậy, Niếp Thiên lập tức chỉ một ngón tay phải, Ngự Thú Kính hóa ra một đồ hình to lớn xoay chuyển không ngừng giữa không trung, huyết khí xông đến chạm phải đồ hình to lớn này liền phát ra âm thanh “ba ba”, nhưng theo sau tiếng vang huyết khí không ngừng tăng lên, mà Niếp Thiên đang dùng Ngự Thú Kính tạo ra đồ hình lại không ngừng lùi lại phía sau.
Đang khi Niếp Thiên đã muốn lùi đến bên cạnh Đinh Hạo, vô số tiếng hú dài đột nhiên từ ngoài trăm trượng truyền đến. Niếp Thiên vẻ mặt vui mừng, biết mấy người thuộc tông phái kia chỉ trong giây lát sẽ ập đến, lại càng toàn lực chống đỡ thế công bá đạo của Huyết Ma Liệt Sơn.
Nhưng đúng vào lúc này, pháp bảo thành danh của Huyết Ma Liệt Sơn, Phần Diệt Huyết Luân lại vượt qua được đồ hình do Ngự Thú Kính tạo ra, bất ngờ xuất hiện trước mặt Niếp Thiên cách khoảng hai trượng, theo đó một cơn lốc to cỡ hai trượng không ngừng xoay chuyển cuồn cuộn xông đến. Niếp Thiên vẻ mặt vốn đang vui mừng lại biến sắc, Thâm Lam Trường Đao bất ngờ bạo phát làm mang. Lam mang lướt qua nơi nào đất rung gió gào cứ như rồng bay lên trời, táp thẳng vào cơn lốc do Phần Diệt Huyết Luân xoay tròn tạo thành.
Lúc này Phần Diệt Huyết Luân bất ngờ phát xuất tiếng quỷ khóc giống như thanh âm ghê rợn của Liệt Sơn, âm tham quỷ quái liên tục vang lên, cơn lốc cuồn cuộn lại đang từ hai trượng biến thành bốn trượng, bốn trượng mở rộng thành tám trượng, không ngừng nở lớn ra, khi va chạm với con rồng lam mang đã lớn đến hơn năm mươi trượng.
Một thanh âm chói tai vang lên khiến núi rừng rung chuyển, trên không trung bụi đất tung bay. Đợi đến khi tiếng quỷ khóc không còn nữa, Niếp Thiên tựa hồ nửa quỳ nửa đúng trên mặt đất, tay nắm trường đao không ngừng thở hồng hộc.
Mà Huyết Ma Liệt Sơn và Đinh Hạo cũng đã biệt tâm!
Huyết Ma Liệt Sơn tay nắm lấy Đinh Hạo phóng một đường như thiểm điện, lao đi như gió lốc không nhừng nghỉ, cuối cùng sau khoảng một giờ, đã mang Đinh Hạo đến một sơn động ngăm đen đầy xương cốt thây người.
Ném Đinh Hạo xuống mặt đất, Liệt Sơn quát nhẹ một tiếng, bốn phía đột nhiên sáng lên bốn ngọn đèn, quang mang toả sáng khắp sơn động.
- Tiểu tử, ngươi không ngờ đến lúc cuối cùng còn rơi vào trong tay của ta nhỉ, hừm, lần trước lão phu vì một lần sơ ý đã trúng phải độc kế của ngươi. Lần này ta xem ngươi làm sao có thể trốn thoát !
Huyết Ma đắc chí cười lớn.
Đinh Hạo vẻ mặt không chút thay đổi, lãnh đạm nói:
- Nếu ta không cố ý, ngươi há lại dễ dàng mà bắt ta đi được. Liệt lão lời phiếm khoan nói đã, còn không nhanh chóng thôn phệ người đó để hấp thu tinh hoa chân nguyên hoàn toàn mới tốt, nếu không lại không tốt với thân thể đâu!
Nghe thấy lời này, Huyết Ma Liệt Sơn vẻ mặt chợt biến, lạnh lùng nói:
- Quả nhiên là tiểu tử ngươi đã ra tay, bất quá vì sao tiểu tử ngươi lại đem tuyệt thế ma công như vậy tặng cho ta đây, rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì đây hả?
- Liệt lão hãy đem công lực thôn phệ được hấp thu trước đã rồi hãy nói chuyện để không bị trễ!
Đinh Hạo nhẹ cười nói.
Lạnh lùng liếc nhìn Đinh Hạo, Huyết Ma Liệt Sơn dường như chưa yên tâm, nâng tay ra một chiêu liền bố trí hai đạo cấm chế trên người của Đinh Hạo, sau đó mới nhắm hẳn mắt lại bắt đầu hấp thu chân nguyên đã thôn phệ được.
Ba ngày sau, Huyết Ma Liệt Sơn mở to hai mắt, trong đôi mắt đỏ ngầu ẩn chứa ma khí vô cùng, đưa tay giải khai toàn bộ cấm chế toàn thân Đinh Hạo. Huyết Ma lạnh lùng nhìn Đinh Hạo nói: “Nói đi, vì sao lưu công pháp lại cho ta, ngươi rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì đây?”
- Ha ha, Liệt lão khoan hãy nổi giận, tại hạ đã lưu lại chính là thần thông cao nhất của Vô Cực Ma Tông. Còn uy lực như thế nào, nghĩ Liệt lão hẳn đã hiểu được rất sâu phải không? Ồ, chỉ có điều công pháp này có một nhược điểm, đó chính là tu luyện đạt được một cảnh giới nhưng không hoàn tất công pháp thì có thể nói, chính là ... hắc hắc...
Nói đến lúc đó, Đinh Hạo ngừng lại một chút, trầm mặc không nói!
Lời này vừa nói ra, Huyết Ma Liệt Sơn vẻ mặt chợt lạnh lùng, trầm mặc nhìn chăm chú vào vẻ mặt thản nhiên tự đắc của Đinh Hạo, hai mắt lấp lánh ánh hung quang!
Giây lát sau, Huyết Ma Liệt Sơn nói: “Ngươi muốn ta làm điều gì? Như thế nào mới có thể đem toàn bộ công pháp giao cho ta?”
Đinh Hạo đứng thẳng người dậy, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt Huyết Ma Liệt Sơn nói: “Trước khi ngươi phi thăng phải theo ta, vì sự nghiệp bá chủ Tu Chân giới của ta mà quét sạch những chướng ngại, ta đảm bảo sẽ giúp ngươi thuận lợi phi thăng lên Ma giới!”
Lời này Đinh Hạo vừa phát ra, Huyết Ma Liệt Sơn không giận lại cười.
- Tiểu tử ngươi có đức có tài gì, chỉ bằng tu vi Dung Hợp kỳ của ngươi lại dám vọng tưởng xưng bá tu chân giới, ngươi không bị điên đó chứ, cho dù thêm ta, Liệt Sơn đi nữa thì chuyện này cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi !
Huyết Ma Liệt Sơn phát ra tiếng cười trào lộng.
Lúc lắc đầu, Đinh Hạo nói:
- Có lẽ Liệt lão cho là tiểu tử cuồng vọng, ta cũng không cần giải thích điều gì với lão, chỉ muốn Liệt lão nguyện ý theo ta, đợi đến lúc lão cần ta sẽ đem từng tầng công pháp giao cho, nếu không ... Liệt Sơn lão hãy tự mình mà cầu phúc đi !
Liệt Sơn cười ha hả nói:
- Ngươi để lại cho ta một con đường hẹp, ta có đất để mà lựa chọn sao? Bất quá, hừm ... Có lẽ ta bây giờ nên tiễn ngươi đi trước một bước, nói không chừng còn có thể đoạt được công pháp trên người ngươi nữa?
Lời vừa dứt hung quang trong mắt đã loé lên.
- Thế thì Liệt lão có thể thử xem ! Đinh Hạo lạnh lùng nói.
Huyết Ma Liệt Sơn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Đinh Hạo, giây lát sau, Liệt Sơn cười một tràng dài nói:
- Lão phu chỉ đùa một chút với tiểu ca mà thôi, lẽ nào tiểu ca lại nghiêm trọng như vậy ?
Vẻ mặt Đinh Hạo có chút biến đổi, nhẹ cười nói:
Nào nào, ta cũng không phải đang phối hợp đùa vui với Liệt lão sao? Nếu Liệt lão không cười thì là đùa không vui rồi !
Huyết Ma Liệt Sơn vẻ mặt lặng đi, kinh ngạc quan sát Đinh Hạo, cả nửa ngày sau mới cùng Đinh Hạo cười vang !
Cười hết nửa ngày hai người mới thôi, Đinh Hạo cất tiếng hỏi:
- Liệt lão có biết mấy người muốn bao vây ngươi không ?
Huyết Ma Liệt Sơn cười ha hả nói:
- Bọn ngươi ở trên Câu Khúc sơn đem tiết lộ tin tức của ta rồi, ta liền tương kế tựu kế, trước thì lợi dụng cơ hội thôn phệ hai người tu vi ở mức Phân Thần Kỳ trong Đạo môn, lập tức phát hiện chỗ tốt của Vô Cực Ma Công, vì vậy ta không đợi người khác tìm ra ta nữa, ngược lại tự mình hiện hình, trong khi đại chiến cố ý ẩn giấu thực lực, giả dạng như hiện tượng tu vi bị suy giảm, lại thêm vờ như bị thương dẫn dụ những người truy tìm đến Di Thiên Chiểu Trạch này, chính là muốn lợi dụng địa hình thiên nhiên chốn này để thôn phệ những người đến đây. Những người truy tìm đều là vì lợi mà miễn cưỡng tụ họp, căn bản hoàn toàn chia rẽ. Đối với công dụng của Ngự Thú Kính trong tay Niếp Thiên ta đã từng nghe qua, làm sao có thể để đám người ngu ngốc ấy tạo thế bao vây !
- Té ra là như vậy, Liệt lão không hổ là tuyệt thế cao thủ của Ma môn, tâm trí như vậy khiến tiểu tử kính phục!
Dừng lại một chút, Đinh Hạo nói:
- Liệt lão lần trước ra khỏi trận rồi có phải đã nhân tiện cầm luôn tài liệu của ta đi không, nếu là như vậy, mong rằng Liệt lão giao lại cho tiểu tử để phòng thân.
Liệt Sơn kỳ quái liếc nhìn Đinh Hạo nói:
- Trên người tiểu tử ngươi có nhiều chỗ thần bí. Bằng vào tâm trí tu vi của ngươi, một ngày nhất định thành một vì sao sáng trong ma đạo ta, thành thành thật thật tu luyện rồi nhất định có ngày phi thăng, sao lại phải khổ sở làm chuyện xưng bá tu chân giới làm gì?
Nói rồi tay trái đưa lên, tài liệu bố trí “Thập phương huyễn ma trận” tụ thành một luồng bay thẳng đến Đinh Hạo.
Đinh Hạo hai tay múa lên, hai luồng hỏa viêm một đỏ một tím lại có khí cực nóng cực lạnh bao vây chặt lấy luồng đó. Một tiếng “hô” vang lên, tài liệu “Thập Phương Huyễn Ma trận” liền biệt tích giữa không trung.
Thấy rõ Đinh Hạo dễ dàng thu hồi tài liệu như vậy, Liệt Sơn vẻ mặt lặng đi, trầm giọng nói:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn, khí nóng lạnh vừa rồi có phải đến từ lửa đỏ tím, bên trong tựa hồ còn ẩn chứa năng lượng vô cùng to lớn, đó lẽ nào cũng chính là công pháp của Vô Cực Ma Công ?
Đinh Hạo cười cười nói:
- Không phải, công pháp này hoàn toàn không phải được ghi chép lại trong pháp môn tu luyện của Vô Cực Ma Công. Ta cũng có cơ duyên xảo hợp mới có thể tu luyện thành công pháp này, nhưng Vô Cực Ma Công đích xác là pháp môn có uy lực to lớn vô cùng, Liệt lão nếu có hứng thú, sau này tiểu tử sẽ cho Liệt lão xem qua vài lần!
Nghe lời Đinh Hạo nói như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn mặt lộ vẻ vui mừng, cười nói:
- Nếu thật sự như vậy, theo sau ngươi thật là quá tốt rồi! Nếu đã thế, bước tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào đây ?
Đinh Hạo vẻ mặt lặng đi, nghi hoặc nói:
- Liệt lão nói vậy là có ý gì ? Đương nhiên là theo biện pháp vốn có của Liệt lão mà làm rồi !
- Ý của ngươi là ... ?
Huyết Ma nghi hoặc hỏi
- Liệt lão người xem Di Thiên Chiểu Trạch rộng rãi như vậy, nếu như đã có con mồi tự mình đưa đến đây, chúng ta làm người thợ săn mồi không phải là tốt lắm sao? Ha ha ha!
Đinh Hạo cười nói.
Huyết Ma cười vang nói:
- Tiểu tử giỏi, quả nhiên là một nhân vật! Nếu có được vật phẩm thì biện pháp phân phối như thế nào ?
- Từ Nguyên Anh Kỳ trở xuống là ta thôn phệ, còn trên đó thì giao cho lão thôn phệ, thế nào ?
Đinh Hạo cười nói.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời lại cất tiếng cười vang, trong tiếng cười mờ mờ lộ ra sát ý tàn bạo !
Dịch : diamondismail
Biên dịch : Nh0k
Biên tập : Nh0k
Nguồn : Tàng Thư Viện
Hai người cùng cười, Đinh Hạo dò hỏi:
- Liệt lão phải chăng đã biết công pháp đặc dị ẩn giấu khí tức bản thân, nếu không ắt bọn người Niếp Thiên đã sớm truy tìm đến đây rồi !
- Ha ha, không sai, quả thật Khứu Linh Thú của tên Thiên Yêu ấy có điểm thần kỳ, bất quá ta cũng có công pháp ẩn tàng khí tức. Hơn nữa nếu cách xa Khứu Linh Thú một khoảng cách nhất định nó cũng không ngửi ra được. Từ lúc mới vào động, ta sớm đã có bố trí ở của động một loại dị thảo khiến cho khí tức của ta và người dường như tiêu thất, nếu không ta làm sao có thể an tâm đem chân nguyên đã thôn phệ mà tiêu hoá. Hừ ! Hẳn bây giờ tên Niếp Thiên chắc đã biết Khứu Linh Thú của hắn đối với Liệt lão ta hoàn toàn vô dụng rồi !
Huyết Ma Liệt Sơn gục gặc đầu giải thích.
- Ồ, nguyên lai là thế ! Liệt lão quả nhiên kinh nghiệm phong phú. Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần cố kị chuyện gì rồi, chỉ cần bắt những tên ngốc đơn độc, hắc hắc, với tu vi cao thâm của Liệt lão, khục khục, chẳng phải tiểu tử ta cũng được một phen hưởng thụ dưới ánh sáng của lão sao !
Đinh Hạo cười gian nói.
- Lần này thật tiện lợi cho tiểu tử nhà ngươi, đã hoàn toàn được nguyện ý, không cần mất một phân khí lực, lại lợi dụng cơ hội mà chiếm mất tiện nghi. Hừ , đúng là chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết cả rồi !
Âm thanh của Huyết Ma Liệt Sơn nghe như quỷ khóc nhưng bây giờ đối với Đinh Hạo bất quá cảm giác lại thập phần khoái trá.
Hắn cười ha hả một tiếng rồi nói :
- Ta với lão bất quá cũng chỉ là thuận theo nhu cầu bản thân, tiểu tử cũng chỉ chiếm ít nhiều tiện nghi mà thôi!
Ngưng lại một chút, hắn tiếp lời :
- Nếu đã vậy, chúng ta lại "săn thú", thế nào ?
- Đúng hợp ý ta ! Liệt lão tru lên một tiếng như quỷ khóc, mang theo Đinh Hạo rời động.
Với tu vi của lão, không cần ngoại vật hỗ trợ cũng có thể nhanh như điện chớp, xách thêm một tên tiểu tử tốc độ cũng không hề thuyên giảm, như tên lao đi.
Nhưng với thói quen bay một mình, Đinh Hạo không muốn, vội xuất ra Nghịch Thiên Kiếm, miệng nói :
-Liệt lão xin bỏ tay ra, ta có thể tự mình phi hành !
Tia nhìn kì dị phóng về Đinh Hạo:
- Ta sao lại quên tiểu tử ngươi có thần binh trong tay. Nếu đã như vậy lão phu cũng thích được thanh tĩnh.
Nói rồi Liệt Sơn buông tay ra, đúng lúc Đinh Hạo trong lòng rúng động. Ở trong Di Thiên Chiểu Trạch muốn tìm người dường như Bát Sí Tử Mãng là lựa chọn tối ưu.
Nghĩ đến điều này, Đinh Hạo tâm linh tương thông, triệu hoán Bát Sí Tử Mãng ra rồi tung mình lên thân Bát Sí Tử Mãng. Vốn đã có kinh nghiệm bay lượn thích thú lần trước, nó không đợi Đinh Hạo ra lệnh đã trực tiếp đằng vân. Thấy lão Huyết Ma Liệt Sơn đang phi hành phía trước, liền há to miệng muốn lén công kích chiếm tiện nghi.
Một mặt vội vàng dùng tâm thần ngãn trở Bát Sí Tử Mãng dở tính cuồng bạo, mặt khác lại hướng về Liệt Sơn nói:
- Có nó dẫn đường, ta và lão có thể tiết kiệm không ít khí lực đó !
Mắt thấy Bát Sí Tử Mãng bay lượn, Huyết Ma Liệt Sơn mặt lộ vẻ kinh ngạc nói:
- Ta và ngươi không gặp từ lúc ở sơn động chỉ vài năm, nếu lão phu nhớ không lầm thì lúc đó Bát Sí Tử Mãng chỉ mới hai cánh, vì sao trong mấy năm ngắn ngủi con đi thú này lại có thêm hai cánh. Theo ta được biết, hình như loại dị thú này muốn tiến hoá cũng cần đến mấy ngàn năm, phải chăng nó đã nuốt dược thiên tài dị bảo nào chăng ?
- Hắc hắc, Liệt lão quả nhiên kiến thức phi phàm, nếu không phải ta cho nó ăn linh vật, Bát Sí Tử Mãng theo tiến hoá thông thường đương nhiên phải mất mấy ngàn năm !
Đinh Hạo cười giải thích, tuy nhiên việc cho nó ăn cái gì thì hắn hoàn toàn lờ đi.
Quan sát Đinh Hạo, Liệt Sơn trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi quả thật đạt không ít phúc duyên a. Như dị thú thời thượng cổ này cũng có thể thuần phục được, Bát Sí Tử Mãng tiến hoá lên bốn cánh thực lực cũng rất phi phàm rồi. Cho dù là lão phu, đối phó với nó cũng phải lao lực không ít a. Nếu nó có thể tiến hoá tới mức sáu cánh, tiểu tử ngươi tu vi dù bình thường cũng có thể dựa vào năng lực dị thú mà chu du khắp thiên hạ được rồi !
Đinh Hạo đang muốn đáp lời, đột nhiên tâm thần chấn động, Bát Sí Tử Mãng đột nhiên biến mất quỷ dị, Đinh Hạo lại nhờ có Nghịch Thiên Ma Kiếm để bay trong không trung. Hắn trầm giọng nói:
- Chúng ta đã tìm được mấy con mồi đầu tiên, phía trước khoảng trăm dặm đang có mấy người hoạt động, tu vi tựa hồ không yếu lắm!
- Ồ, nếu đã như vậy, có thể thấy bọn đó không được hay ho gì rồi! Liệt Sơn cười quỷ dị, thân hình chớp động đã gào thét dẫn đầu nhắm mấy người đó lao đến.
Thấy Liệt Sơn đã có hành động, Đinh Hạo chỉ chần chừ một chút, rồi cũng ngự kiếm bay đi, đợi bay đến khu vực có mấy người thì phát hiện mấy người này đang giao đấu.
Nói là đang giao đấu, kỳ thật nói rõ ra chính là Huyết Ma Liệt Sơn đang đuổi theo, ba người chật vật chạy trốn. Xem tình huống ba người rõ ràng là một thầy dẫn theo hai đồ đệ, đều là người trong Đạo Môn. Xem ra sư phụ tu vi dường như chỉ mới ở mức Xuất Khiếu Kỳ, còn hai đệ tử chỉ mới ở mức Dung Hợp Kỳ. Chỉ thấy hai tay Liệt Sơn huyết mang lóe lên, ba người liền như chó nhà táng liều mạng trốn chạy. Nếu như Huyết Ma Liệt Sơn không muốn bắt sống mấy người, sợ cả ba đã sớm bị độc thủ của lão.
Huyết Ma Liệt Sơn thấy Đinh Hạo đã chạy đến, hừ lạnh một tiếng, ba luồng huyết quang như trụ đã xuyên qua sáu chân của cả ba người. Liệt Sơn thân hình lắc lên đã xuất hiện phía sau của cao thủ Xuất Khiếu Kỳ, bàn tay to lớn đã ấn vào thiên linh cái của người này. Những thanh âm chửi rủa điên cuồng đột nhiên do người này phát ra, trong đó lại có những tiếng kêu vô cùng thống khổ, hỗn loạn.
Cả hai đồ đệ thấy sư phụ đã dễ dàng bị kiềm chế như vậy, mặt lộ vẻ sợ hãi khiếp hồn, nhưng cả bốn chân của hai người đều bị huyết mang xuyên qua, với tu vi Dung Hợp Kỳ lại không có năng lực ngự không phi hành, chỉ có thể trơ trơ hai mắt nhìn Đinh Hạo đang cười cười đến gần.
Hai thời thần sau, Huyết Ma Liệt Sơn và Đinh Hạo cơ hồ đồng thời buông tay ra, thi thể ba người như đã bị khô mất không còn sinh mệnh khí tức. Đinh Hạo vẫy vẫy tay, Bát Sí Tử Mãng đã biết ý liền nuốt gọn thi thể ba người vào bụng, chớp mắt lại biến vào trong Trữ Vật Thủ Trạc trên cổ tay của Đinh Hạo.
Thở dài một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn nói: “Đáng tiếc chỉ là tu vi Xuất Khiếu Kỳ, sử dụng không được nhiều. Với thực lực như vậy cũng dám xâm nhập vào Di Thiên Chiểu Trạch, đúng là điên rồ!”
Đinh Hạo cũng gật đầu nói: “Không sai, cả hai chân nguyên Dung Hợp Kỳ thôn phệ được sử dụng không được nhiều, thậm chí ta còn không cần phải tìm đất để tiêu hóa nữa. Xem ra chúng ta cần phải tìm vật gì cứng rắn mà gặm mới được!”
“Ồ, ngươi còn chưa qua khỏi Dung Hợp Kỳ mà thôi, lẽ nào thôn phệ hai người đối với ngươi lại không hề có tác dụng? Ngay cả tiêu hóa cũng không cần thiết?” Huyết Ma Liệt Sơn nghe thấy lời này, nghi hoặc hỏi lại.
“Ha ha, Liệt lão ngươi hãy xem lại lần nữa tu vi của tại hạ liền biết thôi !” Đinh Hạo cười nói, một cổ ma khí đột nhiên xoay quanh toàn thân Đinh Hạo.
“Ồ, Tâm Động Hậu Kỳ, xem tình huống này cũng không lâu nữa liền có khả năng đột phá lên Nguyên Anh Kỳ rồi. Tiểu tử ngươi đúng thật là giả heo mà nuốt cả hổ già rồi, cái này thật là khó trách!” Liệt Sơn vừa thấy ma khí Đinh Hạo liền kinh ngạc nói lên.
Nhưng đúng vào lúc này, có mấy âm thanh từ phía bên phải khoảng ngoài vài dặm vang vọng đến, hơn nữa ẩn trong đó còn có âm thanh đánh nhau.
Huyết Ma Liệt Sơn vẻ mặt hoan hỉ nói: “Xem ra đúng là hai phía Đạo Ma tự mình động thủ rồi, hơn nữa nghe tiếng bọn chúng tu vi tựa hồ không yếu, hẳn phải đâu đó ở mức Phân Thần Kỳ. Chúng ta hôm nay có phúc rồi!”
“Nếu đã như vậy, Liệt lão còn chờ gì nữa?” Đinh Hạo cười dài nói.
Nói rồi liền phóng thẳng lên trời nhằm hướng khu vực có âm thanh tranh đấu mau chóng bay đi. Đi được nửa đường Đinh Hạo liền dùng ngay một đạo Ẩn Thân phù trên người.
Với tu vi của Huyết Ma Liệt Sơn nếu như muốn cố ý ẩn giấu khí tức, căn bản không người nào có thể phát giác được. Nhưng Đinh Hạo dù sao cũng chỉ ở mức tu vi Tâm Động Kỳ, bởi vậy dùng một đạo phù ẩn thân đúng là có chuẩn bị tốt.
Liệt Sơn vừa thấy Đinh Hạo dùng một đạo Ẩn Thân Phù, tán dương: “Tiểu tử quả nhiên có chút thủ đoạn. Ẩn thân phù này cũng không giống bình thường chút nào. Được như vậy ta cũng không mất công lo lắng cho ngươi nữa. Có được phù này hộ thân, sợ là cả cao thủ Phân Thân Kỳ cũng không phát hiện ra được!”
“Nếu không có một chút thủ đoạn, tiểu tử nào dám một mình đi vào Di Thiên Chiểu Trạch!” Đinh Hạo cười nói.
Giây lát sau, hai người đã như quỷ ảnh tiếp cận vào trường tranh đấu.
Trong tầm nhìn chính là mấy người đang cực lực giao đấu với nhau, không ngờ chính là mấy người trong Đạo Ma mà Đinh Hạo đã từng gặp qua. Hai bên không biết vì chuyện gì lại ra tay tranh đấu. Do thực lực hai bên cũng tương đương với nhau, trận chiến này lại rơi vào thế giằng co.
Hai người nhìn qua một chút, Liệt Sơn nói: “Xem ra chỉ còn cách đợi mấy người này phân cao thấp rồi mới có thể ra tay. Thực lực của những người này cũng không bình thường, lão phu cũng không chắc có thể bắt hết được mấy người một lượt!”
Gật gật đầu, Đinh Hạo nói: “Xem ra chỉ có thể làm như vậy thôi!”
Lại trầm mặc cả nửa ngày, Đinh Hạo trầm giọng nói: “Liệt lão nếu có thể nắm chắc phần khống chế được mấy người Ma Đạo, Vô Cực Ma Tông của ta thế lực yếu ớt, chính là đang cần mấy người làm Hộ Pháp Trưởng Lão?”
Kỳ quái liếc nhìn Đinh Hạo, Liệt Sơn nói: “Xem ra tiểu tử ngươi từng nói muốn xưng bá tu chân giới hoàn toàn không phải là nói chơi a. Ta thành thật nói cho ngươi biết, tu chân giới hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, chuyện này căn bản là khó như lên trời, ta khuyên ngươi hay thừa cơ hội này sớm bỏ đi ý này cho rồi?”
“Ha ha ha, ta đương nhiên biết chuyện này khó khăn vô cùng, nếu như có thể dễ dàng đạt được mục đích, ta đã coi thường nó rồi. Mấy chuyện này không nói trước được, Liệt lão có thể nắm chắc thu phục được mấy người không?” Đinh Hạo nói.
Liệt Sơn thở ra một hơi dài nói: “Ta thử xem thế nào.”
Nhưng đúng vào lúc này, tình hình trong trường đột nhiên thay đổi rất lớn!
Dịch : diamondismail
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Nguyên lai đám người trong Đạo Môn tấn công đã lâu mà vẫn không hạ được đột nhiên tự lập thành một kỳ môn bát quái trận nhỏ, bát quái trận mặc dù chỉ là một tiểu trận bình thường, nhưng do nhiều cao thủ Đạo Môn thi triển, cũng vô cùng lợi hại, chỉ trong khoảnh khắc các tán tu của Ma Môn đã bị đánh cho phải liên tiếp lui lại.
Trông thấy trận thế phe mình khó giữ được, người trung niên trông giống một cái xác khô trong Ma Đạo sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, cắn chặt răng, lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một vật, hóa ra là một cái Xác khô trăm năm, toàn thân được bao bọc bằng khôi giáp. Sau đó hắn không thèm để ý đến những kiếm mang mãnh liệt của những người trong Đạo Môn, nhảy lên hướng về phía bát quái trận lao tới.
- Các vị chú ý, thứ này là một bộ Bách niên cổ thi mà Thiên Thi thượng nhân Âm Vô Xương tu luyện, cổ thi da dày xương cứng, căn bản không sợ kiếm mang chân khí, ai có pháp bảo phá tà không ?
Lão giả cao gầy trong Đạo Môn vừa thấy cổ thi xuất hiện liền kinh hãi hô to lên.
Những người trong Ma Đạo vừa thấy cổ thi của Âm Vô Xương có hiệu quả, lập tức đều đi theo phía sau cổ thi, hướng về phía bát quái trận vốn trận thế đã đại loạn xông đến, các loại pháp bảo Ma Đạo kì hình quái trạng đã lặng lẽ không một tiếng động tập kích về phía những người trong Đạo Môn.
Nhưng đúng lúc này, trong bát quái trận đột nhiên có một đạo bạch quang sáng chói đột nhiên bừng lên, đem Bách niên cổ thi của Âm Vô Xương hoàn toàn vây lấy. Thân thể đang giật giật của cổ thi đột nhiên dừng lại, tiếp theo đó trên thân phát ra một chuỗi âm thanh lạ lùng “xì xì”, chỉ phút chốc sau, bộ khôi giáp mà cổ thi mang trên thân đã bị bạch quang dung giải quá nửa.
Do khí cơ tuơng ứng với nhau, Âm Vô Xương cũng ngửa mặt lên trời thổ ra một ngụm máu tuơi, thân thể cứng đờ từ trên không trung rơi xuống, khi còn đang rơi còn cố hô to lên một câu:
Đạo hữu Ma Môn giúp ta bảo vệ cổ thi !
Người trong Đạo Môn vừa mới chế trụ được Bách niên cổ thi của Âm Vô Xuơng, thế công của người trong Ma Môn đã đến, mắng to vài câu rồi đềug rút kiếm ra tái chiến, so với trận đánh vừa rồi còn tàn khốc hơn vài phần.
Chỉ thấy một lão giả thấp lùn mà cường tráng trong Đạo Môn vừa mới tránh được một chiêu của Mai Thiên Lý, vẫn còn đang thở dốc thì đã bị Hạ Trường Xuyên phát ra một đoàn hắc khí bao lấy xung quanh, một lát sau đã bị hóa thành một đám máu.
Mai Thiên Lý vừa quay đầu lại, lại phát hiện ra phía sau một đồng bạn trong Ma Môn bị kiếm quang của lão giả cao gầy trong Đạo Môn kia xuyên qua, lập tức hét lên bay về phía người đó.
Mà nữ tử Ma Môn tâm động kỳ lần trước từng trả lời Đinh Hạo đang cùng hai người khác liên thủ vây công Lưu Vũ Đình, nhưng mà Lưu Vũ Đình có Huyền Thiên Lưu Ly tráo hộ thân, lấy một địch ba nhưng một chút cũn không bị rơi xuống hạ phong, còn có vẻ vẫn còn dư lực !
Lúc này trong lòng Đinh Hạo vừa động, trầm giọng nói:
- Liệt lão có thể nắm chắc vô thanh vô tức đem huyễn trận của ta bố trí ra không ?
Huyết Ma Liệt Sơn đang dồn toàn bộ tinh thần nhìn vào đám người đang đánh nhau, vừa nghe Đinh Hạo nói thế vẻ mặt sửng sốt, một lát sau nói:
- Tiểu ca tính toán quả là cho đáo ! Không thành vấn đề, việc này giao cho ta làm là được !
Dừng một chút Liệt Sơn tựa như cười mà không phải cười, nói:
- Nếu trận này do ta chính tay bố trí, vậy bí mật của huyễn trận này lão phu cũng sẽ hiểu rõ ràng. Tiểu ca ngươi thực sự nguyện ý đem bí mật của huyễn trận chia sẻ cùng ta sao ?
Đinh Hạo trầm giọng cười nói:
- Liệt lão nói đùa rồi ! Bây giờ ngươi và ta đã ngồi cùng một thuyền, đâu cần phân biệt lẫn nhau. Huống chi Liệt lão đã vượt qua trận này một lần, trận này đối với Liệt lão cũng đã vô dụng rồi !
- Với tu vi lão phu mà vượt qua trận này cũng phải mất bốn ngày thời gian, công dụng của trận pháp ày ích xác ất phàm ! Được, đã như vậy trận này rút cuộc phải bố trí thế nào ?
Huyết Ma Liệt Sơn cười nói.
Nhìn Huyết Ma Liệt Sơn một chút, Đinh Hạo đem khẩu quyết của phương pháp bố trí đọc ra một lượt. Nghe xong, Liệt sơn nói:
- Thập phương huyễn ma trận, quả nhiên là trận giống như tên !
Trong lúc này hai phe vẫn đang liều mạng đánh giết. Mà chỉ trong chốc lát đó, lại có ba người của cả hai phe Đạo Ma mất mạng trong trận chiến. Mắt thấy chân linh của ba người vừa chết tiêu tán trong thiên địa, Liệt Sơn cùng Đinh Hạo đều âm thầm tiếc nuối không thôi, đối với hai người bọn họ mà nói, mấy người này đều là linh dược đại bổ a.
Không muốn trì hoãn thêm nữa, thân hình Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên từ bên cạnh Đinh Hạo trống rỗng biến mất, mà trong đám đánh nhau ở giữa sân lại có thêm một đoàn huyết khí cuồn cuộn di chuyển. Mọi người lúc này đều đang liều mạng chiến đấu, sao có thể chú ý tới biến hóa này, chỉ là một lát sau, huyết khí đã vòng quanh trường đánh nhau này được một lân.
Qua thời gian uống một tách trà, Huyết Ma Liệt Sơn lại xuất hiện bên cạnh Đinh Hạo, trong tay cầm một viên đá kỳ dị màu đen, trầm giọng nói:
- Đã bố trí xong, chỉ thiếu một khối cuối cùng nàylà trận pháp có thể tự vận hành rồi !
Sửng sốt một chút, Đinh Hạo nói:
- Vậy Lão Liệt còn chờ cái gì nữa ? Chết đi một người là chúng ta liền tổn thất mất một đám linh dược a !
Liệt Sơn cười nói:
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi tâm địa ác độc không kém lão phu chút nào a !
Liệt sơn vừa nói xong, viên đá màu đen trong tay hắc thạch đã nhanh chóng bắn vào giữa sân. Hắc thạch vừa rơi xuống, hoàn cảnh trong sân lập tức biến đổi, mọi người đang đánh nhau vẻ mặt đột nhiên giống như gặp quỷ giữa ban ngày, lập ức khoanh chân ngồi xuống để chống lại tâm ma đang tấn công đến.
Đinh Hạo cùng Huyết Ma Liệt Sơn liếc mắt với nhau, cười ác độc rồi cùng bước vào trong.
Đinh Hạo đi thẳng đến chỗ nữ đệ tử tâm động hậu kỳ của Đạo Môn Lưu Vũ Đình kia, còn Huyết Ma Liệt Sơn thì đi về phía bốn lão giả trong Đạo Môn vẫn còn sống. Đinh Hạo đột nhiên quay lại nói:
- Liệt lão chú ý đừng động đến người trong Ma Môn. Nếu sau này họ không nguyện ý gia nhập vào Vô Cực Ma Tông ta, lại xử lý cũng không muộn.
- Lão phu sao có thể phá hỏng chuyện tốt của Tiểu ca. Yên tâm đi, Liệt Sơn đã đáp ứng người khavs thì sẽ không nuốt lời đâu !
Huyết Ma Liệt Sơn cuồng tiếu nói.
Một lát sau, Đinh Hạo đi đến bên cạnh Lưu Vũ Đình, nữ tử này vẻ mặt sợ hãi khoanh chân mà ngồi, tựa hồ gặp phải việc gì cực kỳ đáng sợ. Đinh Hạo biết rằng cho dù là đang ở trong “Thập phương huyễn ma trận”, cũng không phải là hoàn toàn không chút năng lực phản kháng, nhưng với tu vi tâm động kỳ của nữ tử này, đối với Đinh Hạo cũng không khó giải quyết.
Đinh Hạo do dự một lát rồi cuối cùng vẫn đưa hai tay đến thiên linh cái của nữ tử này, Vô Cực Ma Công điên cuồng bộc phát ra, một lát sau thân hình đầy đặn của Lưu Vũ Đình dần dần khô quắt lại.
Đem thi thể ném cho Bát Sí Tử Mãng, Đinh Hạo bắt đầu tranh thủ dò xét bốn phía. Một lúc sau, bốn lão giả trong Đạo Môn đã hoàn toàn biến thành thây khô, mà Huyết Ma Lịêt Sơn cũng khoanh chân ngồi, xem ra đã bắt tay vào tiêu hóa hấp thu tinh hoa chân nguyên. Nhìn lại thấy mấy người trong Ma Môn vẫn như cũ liều mạng chống cự tâm ma, Đinh Hạo liền yên lòng.
Sau khi dùng tâm thần sai Bát Sí Tử Mãng đem thi thể của mấy người trong Đạo Môn nuốt đi, Đinh Hạo đã khoanh chân mà ngồi, tiêu hóa tinh hoa chân nguyên của Lưu Vũ Đình vừa mới thôn phệ.
Mấy ngày sau, Đinh Hạo mở hai mắt, nhờ tinh hoa chân nguyên của nữ nhân này, thêm vào tinh hoa chân nguyên của mấy người lần trước đã thôn phệ, tính cả hiệu lực của linh dược vẫn còn lưu lại trong cơ thể nữa, Đinh Hạo rốt cục đột phá tới Nguyên Anh sơ kỳ.
Nguyên Anh kỳ chính là một ranh giới trong tu chân, đạt tới kỳ này có thể chính thức ngự không phi hành, hơn nữa nội đan trong đan điền biến thành hình trẻ con, từ nay về sau Đinh Hạo đã có thể tính là một cao thủ rồi.
Lúc này Đinh Hạo mới phát hiện Liệt Sơn đã sớm tỉnh lại, chính là đang nhìn mình quái dị.
Từ hôm nay chính thức trở lại ngày 2 chương. Mong các bạn thông cảm vì sự chậm trế trong những ngày vừa rồi[IMG]http://***********.com/forum/images/smilies/img/uong2.gif[/IMG]
Dịch : Doc Co Bai Troi
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : ngunuong
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đinh Hạo ngạc nhiên nói:
- Lịêt lão nhanh như vậy đã đem chân nguyên của mấy người đó tiêu hóa xong rồi sao ? Bốn người đó tu vi thấp nhất cũng là Phân thần kỳ a. Liệt lão lần này quả thực là lấy hết chỗ tốt rồi !
Lắc lắc đầu, Liệt Sơn nói:
- Có lẽ tu vi phân thần kỳ đối với ngươi mà nói đã là cao thủ một phương, nhưng với lão phu công hiệu vẫn còn quá kém. Huống chi thôn phệ chỉ được một phần mười tinh hoa chân nguyên của bốn người, có thể có bao nhiêu tác dụng đây !
Đinh Hạo nhìn mấy người Ma Môn đang ngồi yên, suy tư một lúc rồi nói:
- Mấy người này ta định để họ thành khách khanh trưởng lão của Vô Cực Ma Tông ta, phải làm phiền Liệt lão một phen rồi. À ... Liệt lão có thể lấy danh nghĩa của chính mình yêu cầu bọn họ nhâp tông thì tốt quá.
- Ồ ! Mấy người bọn chúng đã là khách khanh trưởng lão, vậy ta thì làm chức vụ gì đây ?
Liệt Sơn cười nói.
- Liệt lão đương nhiên là Cung Phụng cao cấp nhất rồi !
Đinh Hạo nói.
- Nếu như bọn chúng không muốn nhập tông thì làm thế nào ? Cso cần ta dùng chút thủ đoạn không ?
- Dưa hái ép sẽ không ngọt. Nếu họ đã không biết điều, vậy toàn bộ giết hết. Đối phó với mấy người này Liệt lão hẳn là không có vấn đề gì chứ ?
- Yên tâm đi, nếu như ta muốn tru sát mấy người này, bọn họ ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có !
Liệt Sơn ngạo nghễ nói.
Vừa nghe Liệt Sơn nói thế, Đinh hạo gật gật đầu, tiện tay lấy một viên tinh thạch màu lam từ bên cạnh ra, cùng với lúc lấy tinh thạch, thân ảnh Đinh Hạo nhoáng lên một cái, ba Đinh Hạo chia ra ba hướng bay đi, trong nháy mắt đã thu lại hết tài liệu của “Thập phương huyễn ma trận” , hoàn cảnh trong trường trong nháy mắt khôi phục bình thường.
Một lát sau, do không có tâm ma tiếp tục xâm nhập, những người trong trận chậm rãi tỉnh lại.
Tỉnh lại đầu tiên chính là lão giả mặt đỏ Hạ Trường Xuyên, Hạ Trường Xuyên vừa mở mắt ra đã trông thấy Huyết Ma Liệt Sơn cười mà như không cười nhìn hắn, kinh hãi hô lớn:
- Huyết Ma Liệt Sơn !
Theo thanh âm kinh hãi này, những người khác cũng nhanh chóng tỉnh lại, trên mặt đều lộ vẻ sợ hãi nhìn Lịệt Sơn !
- Hắc hắc, đúng là lão phu ! Các vị không phải là đang một mực tìm kiếm lão phu sao ? Hiện tại ta tự đưa tới cửa, các ngươi lại sợ cái gì ?
Liệt sơn cất cái giọng như quỷ khóc của mình cuồng tiếu nói.
Nghe hắn nói vậy, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau. Thực lực của bọn họ bây giờ, kẻ bị thương, người bị chết , rõ ràng không phải là đối thủ của kẻ cự hung Ma Môn này. Dây dưa một hồi, cuối cùng vẫn là Hạ Trường Xuyên cười khan nói:
- Liệt lão điều này là nghe từ đâu ra vậy ? Bọn tại hạ tới Di Thiên chiểu trạch là vì tìm kiếm vài loại dược liệu mà thôi, căn bản là không biết Liệt lão ở đây ! Có phải không ?
Nói xong quay đầu liếc mắt nhìn mấy người còn lại, lúc này mấy người kia ai dám nói chữ “không”, kẻ nào cũng luôn miệng kêu “phải”.
Liệt Sơn hai mắt hung quang chợt lóe, lại nói:
- Cái nảy trước không cần nói. Bây giờ lão phu đã nhận lời gia nhập Vô Cực Ma Tông, hắc hắc, Vô Cực Ma Tông vốn đang thiếu vài vị hộ pháp trưởng lão. Lão phu thấy các vị vừa vặn thích hợp, không biết các vị có nguyện ý để cho Liệt Sơn chút thể diện được không ?
Liệt sơn tu vi cao tuyệt, làm người lại là cùng hung cực ác, hình như không muốn nói nhiều với mấy người kia, trực tiếp nói rõ ra.
Lời này vừa nói ra, mấy người mới chú ý tới Đinh Hạo đi theo phía sau Liệt Sơn, mấy người ánh mắt hơi biến, trầm mặc không nói, nữ đệ tử Ma Môn từng trả lời Đinh Hạo kia lại hung hăng trừng mắt với Đinh Hạo một cái. Một lát sau, một lão giả đen lùn bỉ ổi trong số đó cẩn thận nói:
- Hảo ý của Liệt lão tại hạ xin tâm lĩnh. Chỉ là tại hạ tự do tự tại đã quen, sợ là không quen bị người khác ước thúc. Chẳng biết Liệt lão có thể giơ cao đánh khẽ, thả bọn tại hạ rời đi được hay không ?
- Ồ ! đã như vậy, lão phu cũng xin tiễn ngươi đi một đoạn !
Huyết Ma Liệt Sơn cười ác độc nói. Sau đó một bàn tay khổng lồ màu máu đã chộp về phía đỉnh đầu người đó. Kẻ đó mắt thấy Huyết Ma trở mặt, cuống quýt ngự kiếm để đào thoát. Nhưng người này vốn đã yếu hơn Liệt Sơn, Lại đã trải qua nhiều lần đại chiến, chân khí tiêu hao rất nhiều, vừa mới ngự lên phi kiếm thì bàn tay máu khổng lồ đã mạnh mẽ ép tới. Một tiếng kêu thê lương vang lên, người này đã bị bàn tay máu khổng lồ ép thành bánh thịt, cốt nhục tung bay !
Mấy người khác mắt thấy uy thế của Liệt Sơn như vậy, âm thầm kêu may mắn đã không nhân cơ hội đào thoát, nếu không sợ rằng cũng sẽ rơi vào cùng kết cục với người đó.
Lạnh lùng nhìn mấy người còn lại, Lịêt Sơn bì tiếu nhục bất tiếu* nói:
- Không biết ý của các vị như thế nào ? Đương nhiên, nếu là các vị đồng ý Liệt Sơn nhất định sẽ không bạc đãi các vị. Còn nếu không...... Hắc hắc !
- Có thể cùng nhập một tông với Liệt lão, đó là vinh hạnh bọn tại hạ. Ta nguyện ý đi theo Liệt lão, làm.... À, làm hộ pháp trưởng lão của Vô Cực Ma Tông !
Mai Thiên Lý vừa nghe khẩu khí uy hiếp của Liệt Sơn , cuống quýt đáp ứng nói.
- Như vậy không phải là tốt sao. Chẳng biết các vị có ai có ý gì khác không ?
Liệt Sơn cười nói, ánh mắt lại nhìn vào mấy người còn lại.
Vừa nghe Liệt Sơn nói vậy, mấy người kia cuống quýt lên tiếng, lao nhao nói ý nghĩ của mình và Mai Thiên Lý giống nhau.
Liệt Sơn quay đầu nhìn Đinh Hạo một cái, Đinh Hạo đánh một cái ánh mắt ra hiệu là hoàn toàn do hắn làm chủ, rồi liền quay đầu đi chỗ khác, tựa hồ căn bản không biết mấy người đang nói cái gì.
- Đã như vậy, xin mời các vị phát một độc thệ thuần phục Vô Cực Ma Tông mới được. Lão phu mặc dù tin tưởng các vị tịnh không là người bội tín bất nghĩa, nhưng quy củ Ma Môn ta cần phải tuân thủ !
Liệt Sơn giọng lạnh lùng nói.
Vừa nghe Liệt Sơn nói thế, mọi người đều là vẻ mặt đau khổ, sau khi nhìn nhau vài lần, trong lòng thâm than một tiếng, từng người bất đắc dĩ phát độc thệ.
Người trong Ma Môn mặc dù tàn bạo vô cùng, nhưng đối với lời thề lại cũng rất xem trọng, Liệt Sơn vô luận tu vi hay lịch duyệt đều rất cao, làm sao có thể không phòng bị mấy người một chút, thấy mọi người phát thệ xong, trong lòng ngược lại an tâm thêm một chút. Bất quá Liệt Sơn vẫn nói:
- Các vị đã phát độc thệ, bây giờ chúng ta đều đã là người một nhà. Hắc hắc, nếu các vị dám phản bội, ta nhất định khiến cho các ngươi sống không được chết cũng không xong ! Nếu là lão phu muốn giết một người nào đó, người trong Tu Chân giới có thể tránh được thủ đoạn của lão phu sợ là không nhiều lắm đâu. À, các vị cũng tuyệt đối không thuộc loại này !
Mắt thấy Liệt Sơn thu phục mấy người vào dưới trướng dễ dàng như vậy, Đinh Hạo trong lòng thầm khen có một tuyệt đỉnh cao thủ trợ giúp quả nhiên có thể tiết kiệm rất nhều công ức, nếu như để Đinh Hạo đi thu phục mấy người sợ là khó như lên trời !
Trong lòng Đinh Hạo đối với thủ đoạn Liệt Sơn cũng âm thầm thán phục, quả nhiên là Ma Đạo cự hung, chỉ bằng thanh danh của Huyết Ma Liệt Sơn đã có thể khiến cho mấy người không dám chống cự.
Nhìn Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương khóe miệng có vết máu, dáng vẻ cực kì suy yếu, Đinh Hạo đột nhiên nghĩ tới uy lực của Bách niên cổ thi kia, trong lòng chợt động, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì.
Châm rãi đi đến trước mặt Âm Vô Xương, Đinh Hạo hỏi:
- Âm lão có thể đưa cổ thi vừa rồi ra cho tiểu tử xem một chút được không ? Tiểu tử trong lòng có chút nghi hoặc muốn mượn cổ thi giải đáp, mong Âm lão thành toàn !
Âm Vô Xương trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ tiểu tử này không phải là coi trọng độc môn pháp khí của mình đấy chứ. Bộ cổ thi này bản thân phải luyện chế hơn mười năm mới có thể có uy lực như vậy, một trận vừa ồi lại có tổn thương, nếu như bị lấy đi mất thì mình chẳng phải thực lực đại giảm sao.
Nhưng thấy Huyết Ma Liệt Sơn mắt nhìn mình chằm chằm, cũng chẳng có cách nào khác, miễn cưỡng lấy cổ thi ra.
Vừa thấy Âm Vô Xương đem cổ thi xuất ra, Đinh Hạo cung kính tạ ơn, sau đó liền tiến đến Bách niên cổ thi này, cẩn thận dò xét một lượt, biểu tình càng lúc càng kỳ lạ.
Một lát sau, Đinh Hạo trầm giọng nói:
- Phương pháp luyện chế cổ thi của Âm lão có phải là đến từ một quyển Thiên Thi pháp quyết ?
Âm Vô Xương vốn đang nghi hoặc sắc mặt đại biến, kinh hãi hỏi:
- Tiểu ca sao biết mật pháp sư môn của ta, ngoại trừ sư phó lão phu đã chết nhiều năm, Tu chân Giới hiện giờ đã không ai còn biết Thiên Thi pháp quyết !
Âm Vô Xương lời này vừa nói ra, mấy người khác cũng mang vẻ mặt kinh dị nhìn Đinh hạo. Ngay cả Huyết Ma Liệt Sơn cũng không ngoại lệ !