Các cao thủ Huyết Ma Liệt Sơn và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ngồi ở vị trí thủ tịch, mà đám Trương Hoành với bọn người Âm Vô Xương của Vô Cực Ma tông đành phải ngồi ở dưới. Đám người Huyết Sát tông và Phù Chú tông ngồi ở hai bên, còn đám đệ tử đời thứ ba như Đinh Hạo với Hồ Thạc thì vẫn phải đứng ở góc như cũ.
Thấy Đinh Hạo cam chịu đi vào trong góc, Phùng Tinh Nhiên ánh mắt chợt động, lén lút rời khỏi tầm mắt của Phùng Ngạo Thiên đi tới chỗ của Đinh Hạo.
Mắt thấy Phùng Tinh Nhiên quỷ quỷ tuý tuý đi đến, Đinh Hạo cười khổ, lắc lắc đầu nhưng không nói gì.
Thấy vẻ mặt quái dị của Đinh Hạo, thần sắc Phùng Tinh Nhiên lộ vẻ đắc ý, không tránh mà còn trực tiếp đi đến bên cạnh Đinh Hạo, thân thể mềm mại dựa vào lòng Đinh Hạo đang ngạo nghễ đứng thẳng, thấp giọng nói:
- Tiểu tặc ngươi sao không lên trên kia ngồi, lại chạy vào cái góc này làm chi ?
Cười nhẹ một tiếng, Đinh Hạo thấp giọng nói:
- Ngươi xem, ngồi ở trên đó có ai không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, ngay đến cả trưởng lão trong tông cũng chỉ đứng hàng hai, ta vừa mới nhập tông, làm sao có tư cách ngồi trên đó chứ !
Nghe thấy Đinh Hạo nói thế, Phùng Tinh Nhiên chỉ hứ một tiếng, nói:
- Ngươi bớt giả bộ đi, bây giờ ai mà không biết bọn người Huyết Ma Liệt Sơn lại gia nhập vào Vô Cực Ma tông chính là bởi vì ngươi. Bây giờ lại còn nói vậy, thật sự không hiểu ngươi nghĩ thế nào !
Dừng một chút rồi nói tiếp:
- Bất quá bản cô nương vẫn phải cảm tạ ngươi vì tông phái các ngươi đã diệt Thị Hồn tông. Mặc dù sớm biết tiểu tặc ngươi tâm ngoan thủ lạt, nhưng bản cô nương vẫn không ngờ được lá gan của ngươi lại lớn như vậy. Nếu như tin tức không tới chỗ cha ta kịp thời thì sợ bây giờ tông phái ngươi đã bị Thành Hoàng tiêu diệt rồi !
Nghe thấy vậy, Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:
- Thành Hoàng là người âm hiểm xảo trá, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mặc dù sớm biết người này sẽ tìm tới cửa, nhưng ta cũng không ngờ là hắn hành động nhanh đến vậy, thật sự là ta đã không tính đến !
- Các ngươi có thể kiên trì đến đó cũng là tốt rồi. Ha ha, ngươi đánh trọng thương Thành Hùng khiến rốt cục Tinh Nhiên cũng có thể thở phào một hơi rồi. Người này ỷ vào thế lực sau lưng, cứ dây dưa làm phiền ta mãi, phiền toái chết đi được. Bây giờ thì tốt rồi, phiến toái đã không còn nữa. Thành Hùng rốt cục bị thương có nặng không thế ?
- Thành Hùng muốn khôi phục lại phải mất ít nhất là hơn mười năm. Nếu không có Thành Hoàng kịp thời cứu giúp, người này sớm bị ta giết tại chỗ rồi. Ta đã giúp tông phái ngươi một chuyện lớn như vậy, ngươi định báo đáp ta thế nào đây ?
Lời này vừa nói ra, Phùng Tinh Nhiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, nói lí nhí:
- Ngươi muốn cái gì cơ ?
Nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Tinh Nhiên như vậy, Đinh Hạo lập tức biết nàng đã hiểu sai ý mình. Lắc lắc đầu, Đinh Hạo thờ dài nói:
- Ngươi cứ cho là ta chưa nói gì đi !
Phùng Tinh Nhiên ngúng nguẩy bực bội nhìn Đinh Hạo, đang định mở miệng nói gì thì đột nhiên giọng nói của Phùng Ngạo Thiên truyền đến.
- Những người đang ngồi đây đều không phải người ngoài, Ngạo Thiên cũng không phải băn khoăn điều gì. Tình hình Đoạn Hồn sơn hiện giờ thế nào thì tất cả mọi người đều biết, mười năm nữa Luyện Ngục Ma tông sẽ chọn ra một tông chủ mới. Trước mắt thì thực lực ta và Thành Hoàng trưởng lão là cường đại nhất, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì nhân tuyển chức tông chủ này chỉ là một trong hai người chúng ta, còn kết quả cuối cùng như thế nào thì tùy thuộc vào thực lực hai bên mạnh yếu ra sao. Mà thời gian này đối với cả hai bên đều là thời gian không bình thường, Thành Hoàng này ở trong bóng tối ẩn dấu bao nhiêu thực lực, bản tông chủ cũng không biết nhiều. Nhưng bản tông chủ có thể khẳng định để nói với các vị, thực lực Thành Hoàng tuyệt không phải đơn giản như thể hiện ra bên ngoài, hi vọng các vị có thể cùng bản tông chủ cùng tiến cùng lùi. Nếu bản tông chủ có thể tại vị, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt của các vị !
Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Lời này của Phùng Ngạo Thiên vừa nói ra, đám người Huyết Sát tông và Phù Chú tông ở phía dưới đều bày tỏ thái độ sẽ tuyệt đối ủng hộ Phùng Ngạo Thiên.
Mà mấy người Trương Hoành liếc mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào. Bởi vì trước đây Vô Cực Ma tông thế lực vẫn luôn là yếu nhất, vẫn bị các thế lực khác ở Đoạn Hồn sơn gạt ra ngoài cuộc. Bây giờ có mấy người Huyết Ma Liệt Sơn gia nhập, đột nhiên mạnh mẽ quật khởi, đã có chút tiếng nói ở Đoạn Hồn sơn, bởi vậy cũng có quyền lựa chọn cho tương lai.
Nhưng giờ phút này người có quyền quyết định ở Vô Cực Ma tông này không phải là các vị trưởng lão, mà là Đinh Hạo đang đứng ở góc đằng kia. Mặc dù Đinh Hạo cùng Phùng Ngạo Thiên quan hệ sâu sắc, nhưng thái độ Đinh Hạo rốt cục là thế nào, ủng hộ hay là chơi trò hai mặt, hay cái gì khác nữa thì mấy người này cũng đoán không ra.
Ánh mắt của cả mấy người đều hướng về phía góc điện nơi Đinh Hạo đứng. Thấy mấy người đó nhìn mình ý hỏi, Đinh Hạo gật gật đầu. Vừa thấy động tác của Đinh Hạo, Trương Hoành nói:
- Ta xin đại diện cho trưởng lão đoàn của Vô Cực Ma tông ủng hộ Phùng Tông chủ, xin nguyện cùng Phùng Tông chủ cùng tiến cùng lùi !
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mặc dù là người cuồng ngạo, nhưng ánh mắt lại rất tinh minh, tiểu động tác vừa rồi của mấy vị trưởng lão đều đập vào mắt hắn. Cười lạnh một tiếng, Phùng Ngạo Thiên nói:
- Như vậy là tốt rồi. Ta đã sớm biết Vô Cực Ma tông các ngươi thể nào cũng sẽ trợ giúp bản Tông chủ một tay mà !
Bề ngoài thì là nói với trưởng lão Trương Hoành, nhưng ánh mắt Phùng Ngạo Thiên lại cố ý nhìn về phía Đinh Hạo vài lần.
Nhìn thấy ánh mắt của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh, tựa hồ như mọi bí mật che dấu trong lòng đều bị lão hoàn toàn nhìn thấu.
Đang định suy nghĩ tiếp thì đột nhiên thấy đùi nhói đau, hóa ra là Phùng Tinh Nhiên đang véo hắn. Thấy Phùng Tinh Nhiên vẫn nhìn thẳng về phía trước tự nhiên như không, Đinh Hạo trong lòng bực bội, rồi đột nhiên lại nhớ tới ngày đó hai người ở Tụ bảo tông hội cũng từng làm như thế này, trong lòng không khỏi rung động.
Đinh Hạo đưa tay chộp lấy tay của Phùng Tinh Nhiên, cũng làm như không có chuyện gì nhìn thẳng lên trên bàn tiệc chỗ mấy người Phùng Ngạo Thiên đang nói chuyện với nhau, chỉ là bàn tay bên dưới đã chuyển ra phía sau Phùng Tinh Nhiên, nhè nhẹ áp vào lưng nàng.
Phùng Tinh Nhiên vốn đang làm ra vẻ tự nhiên chợt nhận ra động tác của Đinh Hạo, khuôn mặt đỏ bừng, rốt cục trong mắt đã không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, khắp người Phùng Tinh Nhiên đều có những biến hoá rất nhỏ. Nhưng Phùng Tinh Nhiên vẫn không chống cự, vẫn giả bộ thản nhiên nhìn về phía trước, chỉ là thân thể mềm mại run rẩy nhè nhẹ chứng tỏ trong lòng nữ nhân này đang bất an.
Nhìn thấy vẻ mặt ướt át kiều diễm của Phùng Tinh Nhiên, sắc tâm của Đinh Hạo nổi lên, tay vốn đặt ở kiều đồn của Phùng Tinh Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve, lại còn chậm rãi di chuyển xuống dưới đến gần kiều đồn của nàng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Huyết Ma Liệt Sơn nói gì ở trên, hai người Đinh Hạo với Phùng Tinh Nhiên hoàn toàn không nghe thấy.
Cảm giác được hướng di chuyển của bàn tay Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên càng không chịu nổi, cả người đột nhiên nóng lên, thở cõ chút hổn hển.
Một lát sau, động tác tay Đinh Hạo càng lúc càng càn quây, cuối cùng Phùng Tinh Nhiên nhẫn nại không nổi nữa, hung hăng trừng mắt với Đinh Hạo, dùng ánh mắt cảnh cáo Đinh Hạo không được đi quá xa.
Thấy ánh mắt cảnh cáo của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo vẫn làm bộ như không thấy gì, thậm chí còn to gan lớn mật luồn tay qua lớp quần áo của Phùng Tinh Nhiên, trực tiếp đặt tay lên kiều đồn đầy đặn nở nang của nàng, mân mê xoa năn một hồi. Khí thế hung dữ của Phùng Tinh Nhiên hoàn toàn biến mất, chỉ thấy nàng miệng thở hổn hển rồi sau đó tựa hồ sợ người khác phát hiện, lập tức ngậm miệng chặt lại, đau khổ chịu đựng xâm phạm của đôi tay Đinh Hạo.
Lúc này hai người đều đứng trong góc, bên cạnh chỉ có bọn người Hồ Thạc, mặc dù những người này đều ngước mắt lên nhìn mấy người Phùng Ngạo Thiên đang nói chuyện, nhưng hai người vẫn cẩn thận dực dực sợ bị người khác phát hiện.
Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên hai người mặc dù ánh mắt vẫn nhìn lên chỗ mấy người đang nói chuyện, nhưng động tác ở dưới mới là chỗ được chú ý nhất. Cảm nhận được sự mềm mại mịn mượt của cặp kiều đồn Phùng Tinh Nhiên, một làn sóng khoái cảm đánh sâu vào thần kinh của Đinh Hạo, mà lúc này không biết tại sao Phùng Tinh Nhiên không dãy dụa nữa, cứ để mặc cho Đinh Hạo phóng túng, cho dù cái miệng nhỏ ngậm chặt nhưng từ mũi vẫn phát ra tiếng thở nặng nhọc.
Hai người đang hưởng thụ cảm giác lén ăn trộm thì đột nhiên Đinh Hạo cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn mình với Phùng Tinh Nhiên, cái tay đặt trên kiều đồn Phùng Tinh Nhiên không dám di chuyển chút nào, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên Phùng Ngạo Thiên, mặt đột nhiên đỏ lên, cố bình tĩnh nói:
- Phùng Tông chủ hỏi chuyện gì vậy ?
Mà lúc này Phùng Tinh Nhiên rốt cục cũng cảm thấy không ổn, mặt cũng càng thêm đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với Đinh Hạo lúc này đang cố lấy lại bình tĩnh, cũng không dám nhích người, sợ bị người khác phát hiện.
Mấy người Phùng Ngạo Thiên và Liệt Sơn nhìn Đinh Hạo đang cố lấy bình tĩnh, vẻ mặt dường như cảm thấy rất thu vị. Thấy vẻ mặt kỳ dị của mấy người Đinh Hạo lại càng thấy xấu hổ, mặc dù tiểu động tác của mình rất cẩn thận, cũng chưa cảm thấy mình đã lộ ra sơ hở gì, tuy nhiên trước mặt những tuyệt thế cao thủ như Phùng Ngạo Thiên và Liệt Sơn thì mọi che dấu đều là thừa thãi.
Mà ánh mắt Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo lại có chút cảnh cáo. Thấy thần sắc của lão như vậy Đinh Hạo lập tức hiểu ra ý tứ của Phùng Ngạo Thiên, Phùng Ngạo Thiên mặc dù không trách cứ gì tiểu động tác giữa hai người, nhưng ánh mắt của lão là để báo cho Đinh Hạo rằng phải đối xử tốt với Phùng Tinh Nhiên.
Phùng Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo gật đầu nhè nhẹ lại với mình thì mới cất giọng nói:
- Nghe nói tiểu ca cùng Huyết Sát tông tại Hồn Luyện tông hội có chút va chạm. Tiểu ca có thể nể mặt bản Tông chủ mà bỏ qua việc này được chăng ?
Vừa nghe lão nói thế, trong lòng Đinh Hạo chợt động. Đúng là lúc trước mình ở Hồn Luyện tông hội đã từng giết mấy người Huyết Sát tông, lại còn xâm phạm đến nữ đệ tử Lục Tuyết Vân, chuyện này vẫn khiến cho Huyết Sát tông ghi hận trong lòng. Sau khi Hồn Luyện tông hội kết thúc, Huyết Sát tông đã từng đến Vô Cực Ma tông sinh sự, chỉ là lúc ấy Đinh Hạo đã tới Di Thiên chiểu trạch tìm kiếm Huyết Ma Liệt Sơn, không tìm được hung thủ, người của Huyết Sát tông liền trút giận sang Vô Cực Ma tông, đã đả thương mấy đệ tử trong tông.
Vốn Huyết Sát tông định chờ Đinh Hạo trở về tông môn thì sẽ đến Vô Cực Ma tông ra trả nợ máu một lần nữa, nhưng không ngờ được là lần này Đinh Hạo trở về núi lại mời được Huyết Ma Liệt Sơn và đám người Âm Vô Xương. Kể từ đó tình thế biến đổi quá lớn, bây giờ Huyết Sát tông lại là bên phải lo lắng, mà giờ phút này nhân lúc không khí hoà hợp, Tông chủ Huyết Sát tông liền đem việc này nói ra, cũng hy vọng là Luyện Ngục Ma tông nói giúp một câu để tránh Vô Cực Ma tông trả thù việc đó với tông phái mình.
Mà lần này Đinh Hạo chính là nguyên nhân trực tiếp tạo ra ân oán, huống chi với địa vị của Đinh Hạo bây giờ tại Vô Cực Ma tông, không một ai dám coi thường ảnh hưởng của hắn, bởi vậu cho nên mới có câu hỏi của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên. Chỉ là lúc đó Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên vẫn còn đang chìm đắm trong sắc tình, không có chú ý đến nội dung mà mấy người nói mà thôi.
Bây giờ nghe thấy câu hỏi đó của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo đương nhiên không thể phản bác, huống hồ bản thân hắn tại Hồn Luyện tông hội vẫn chưa bị làm sao, muốn báo thù thì cũng phải là người của Huyết Sát tông muốn báo thù cho môn nhân trong tông mới đúng. Bây giờ Huyết Sát tông đã làm như vậy, Đinh hạo đương nhiên không thể không nể mặt, gật gật đầu. Đinh Hạo lãnh đạm cười nói:
- Việc lần trước tiểu tử đã sớm quên, đều là người của Phùng Tông chủ, mấy việc ân oán nhỏ này để ý làm chi !
- Đinh Hạo tiểu ca quả nhiên là người hào sảng, chút việc cỏn con thế này đương nhiên sẽ không để trong lòng.
Nói xong quay về mấy người Huyết Sát tông gật gật đầu, ý bảo bọn họ không cần lo lắng nữa. Mà đến lúc này ánh mắt của mọi người mới rời khỏi hai người Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên. Mắt thấy mọi người không còn chú ý đến mình nữa, Đinh Hạo rốt cục thở phào một hơi, bàn tay phải của hắn lúc này vẫn như cũ đặt trên đồn bộ của Phùng Tinh Nhiên.
Đúng lúc Đinh Hạo muốn rút tay về thì đột nhiên cảm thấy đau đớn ở chỗ đùi phải, cúi đầu xuống thì thấy chính là Phùng Tinh Nhiên đang hung dữ véo đùi mình.
Thấy Phùng Tinh Nhiên làm như vậy, trong lòng Đinh Hạo thầm cười khổ không thôi. Mình trước mặt các lão tiền bối lại làm như vậy với nàng, cũng không thể trách nàng tức giận như thế. Cười hắc hắc một tiếng, Đinh Hạo rốt cuộc cũng thu hồi bàn tay đặt ở kiều đồn Phùng Tinh Nhiên về. Cảm thấy tức cười khi nhìn vẻ tức giận của Phùng Tinh Nhiên, bàn tay Đinh Hạo lại vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhân này.
Thấy bàn tay vừa làm trò xấu của Đinh Hạo cầm lấy tay mình, Phùng Tinh Nhiên cả giận nói nhỏ:
- Tiểu tặc tử, ngươi lại dám xâm phạm ta ngay ở đây. Bây giờ cha ta và yêu quái thúc thúc khẳng định là đã phát hiện ra hành động của hai ta rroif, ngươi bảo Tinh Nhiên khi trở về phải đối mặt với hai người bọn họ thế nào đây ?
Cười hắc hắc một tiếng gian xảo, Đinh Hạo nói:
- Dù sao thì chuyện giữa ta và ngươi cha ngươi đã sớm biết rồi. Vừa rồi cũng là do ta bị hấp dẫn, không kìm chế được, cha ngươi hẳn là sẽ không trách tội ta và ngươi đâu !
Dừng một lát, Đinh Hạo nói tiếp:
- Huống chi vừa nãy ngươi phi thường thoải mái, nếu như ngươi không muốn thì sao ta lại có thể thực hiện được như vậy. Bây giờ bị người ta phát hiện thì lại quay sang trách lại ta. Sao có thể như vậy được !
Thấy Đinh Hạo giảo biện như vậy, Phùng TInh Nhiên sắc mặt đỏ lên, giận dữ nói:
- Ngươi nhớ lấy chuyện này cho ta ! Bản cô nương sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi phải đẹp mặt một lần !
Đinh Hạo tức cười nói:
- Ta đang chờ thủ đoạn của ngươi đây !
Nói xong không hề liếc mắt tới Phùng Tinh Nhiên nữa, tập trung toàn bộ tinh thần vào câu chuyện ở bàn trên của mấy người Phùng Ngạo Thiên.
- Với tuyệt thế ma công của Liệt huynh mà gia nhập Vô Cực Ma tông thì thật sự là phúc của Đoạn Hồn sơn ta. Nếu như ta có thể bỏ qua được chuyện tranh chấp vị trí tông chủ, với thực lực Đoạn Hồn sơn hiện giờ nhất định có thể đứng đầu các tông phái Ma đạo, tại tu chân giới muốn làm gì thì làm, sau đó nếu như các tông phái Ma đạo chúng ta có thể đồng lòng, thì còn phải sợ gì mấy tông phái Đạo gia nữa !
Chỉ nghe Phùng Ngạo Thiên thở dài quay sang Huyết Ma Liệt Sơn nói.
Gật gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Lời nói của Phùng Tông chủ không phải là sai, nhưng việc này thực sự là quá khó thực hiện. Ma đạo ta từ xưa đến nay giữa các tông phái lẫn nhau đều không thể hoà hợp, hơn nữa tông chủ các tông đều không phải là loại người dễ dàng lay chuyển. Nếu không có một lực lượng thật mạnh mẽ để quật khởi, căn bản không thể thống lĩnh được tất cả các tông phái đó được !
- Không sai !
Phùng Ngạo Thiên cười hắc hắc nói:
- Bây giờ Đoạn Hồn sơn ta đã có Liệt Huynh gia nhập, nếu có thể xử lý thoả đáng việc của Thành Hoàng nữa thì thực lực Đoạn Hồn sơn có thể xưng hùng trong Ma môn được rồi. Không biết Liệt huynh có nghĩ đến điều này không ?
Lắc lắc đầu, Huyết Ma Liệt Sơn cười nói:
- Phùng tông chủ đang nói thật hay nói đùa vậy ? Người khác có thể không biết được thực lực thật sự của Lục tông ở Tây đại lục này, nhưng chẳng lẽ Liệt mỗ lại không biết sao ? Hắc hắc, thực lực Luyện Ngục Ma tông của ngươi thật sự thế nào, khẳng định Phùng tông chủ so với Liệt Sơn ta hiểu rõ hơn nhiều. Một người như Liệt Sơn ta thì có tác dụng gì cơ chứ ?
Vừa nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Phùng Ngạo Thiên cười lên một tiếng:
- Liệt Sơn quả nhiên là Liệt Sơn, thực sự là lão thành tinh. Thực lực của Lục tông ở Tây đại lục, Liệt huynh trong lòng chắc đã hiểu rõ, đã như vầy bản Tông chủ cũng không nói nhiều nữa, chỉ hy vọng Liệt huynh tại Đoạn Hồn sơn có thể giơ cao đánh khẽ với các tông phái khác. Có Liệt Sơn huynh tọa trấn, Vô Cực Ma tông khuyếch trương là điều tất nhiên, bản Tông chủ chỉ hy vọng là Liệt huynh không khuyếch trương trên cơ sở lấn át các tông phái khác. Mặc dù Âm Dương Hoà Hợp tông và Hắc Ma tông ủng hộ trưởng lão Thành Hoàng, nhưng nói thế nào đi nữa thì hai tông này cũng là thế lực của Đoạn Hồn sơn ta, nếu hai tông này thật sự bị diệt, thực lực Đoạn Hồn sơn chắc chắn bị ảnh hưởng !
Dừng một chút, Phùng Ngạo Thiên hừ lạnh, nói tiếp:
- Nếu không phải là băn khoăn việc này, bản Tông chủ đã sớm đem ba tông này toàn bộ diệt tuyệt, đâu còn để bọn chúng tồn tại được đến ngày hôm nay !
Thấy Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, trong mắt Huyết Ma Liệt Sơn chợt loé lên dị quang, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì. Phùng Ngạo Thiên nói xong thì thần sắc Huyết Ma Liệt Sơn cũng đã khôi phục tự nhiên. Hơi gật gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Phùng tông chủ đã nói như vậy, Liệt Mỗ cũng sẽ nể mặt Phùng tông chủ. Nếu Âm Dương Hoà Hợp tông và Hắc Ma tông không làm ra điều gì quá đáng, Liệt mỗ sẽ không tìm tới hai tông này cố tình gây sự !
Nghe thấy Huyết Ma Liệt Sơn hứa như vậy, Phùng Ngạo Thiên cười nói:
- Ngạo Thiên trước hết đại diện Luyện Ngục Ma tông cảm tạ Liệt huynh hạ thủ lưu tình. Mọi sự tình cũng đã nói hết, vậy bản Tông chủ cũng không làm phiền nữa, xin được cáo từ !
- Chậm đã !
Lúc này Đinh Hạo trong góc đột nhiên mở miệng nói. Cùng với thanh âm phát ra, Đinh Hạo từ trong góc đi ra, chậm rãi tới trước mặt mấy người Phùng Ngạo Thiên, trầm giọng nói:
- Tiểu tử có một số việc muốn cùng ba vị đàm đạo, không biết các vị có thời gian không ?’
Huyết Ma Liệt Sơn vô cùng quen thuộc Đinh Hạo, đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Còn Phùng Ngạo Thiên và Thiên Yêu Niếp Thiên vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Đinh Hạo, không biết là Đinh Hạo có ý tứ gì, một lát sau không phát hiện được gì từ ánh mắt Đinh Hạo, Niếp Thiên mở miệng nói trước:
- Lão phu là người nhàn nhã, tiểu ca có chuyện cần nói, bản nhân đương nhiên phụng bồi !
Vốn đang vô cùng kinh ngạc, Phùng Ngạo Thiên vừa nghe Thiên Yêu Niếp Thiên nói vậy cũng gật gật đầu nói:
- Đã như vậy, bản Tông chủ cũng không thấy phiền hà gì !
Thấy ba người đều đã đồng ý, Đinh Hạo không để ý tới vẻ mặt kỳ dị của mọi người trong điện, nhẹ giọng nói:
- Đã như vậy, xin mời ba vị đến phòng riêng của tiểu tử một chút !
Lời nói vừa hết, Đinh Hạo đã đi trước dẫn đường trở về phòng mình.
Một lát sau, ba người Phùng Ngạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc đi vào phòng Đinh Hạo. Đinh Hạo ra dấu cho Huyết Ma Liệt Sơn, Liệt Sơn liền vung tay lên, đã bố trí cấm chế quanh phòng Đinh Hạo.
Thấy ánh mắt dò hỏi của ba người, Đinh Hạo chậm rãi lấy từ trữ vật giới chỉ ra một vật. Huyết Ma Liệt Sơn cầm trong tay nhìn thoáng qua một chút thì lập tức kinh hô:
- Tiên giới kiếm quyết !
Vừa nghe Liệt Sơn hô lên như vậy, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Thiên Yêu Niếp Thiên đều sắc mặt đại biến.
Thấy vẻ mặt kích động của ba người, Đinh Hạo nhẹ giọng nói:
- Đúng là ba thức kiếm quyết của tiên giới. Lúc trước tiểu tử với Niếp lão không quen thân lắm nên mới giấu việc này đi. Ba thức kiếm quyết này mặc dù với tiểu tử không có tác dụng gì, nhưng đối với ba vị có lẽ cũng có chút ít tác dụng. Hơn nữa bây giờ chúng ta đã ngồi cùng một thuyền, tiểu tử không cần che dấu kiếm quyết này nữa !
Vừa nghe Đinh Hạo nói thế, hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Niếp Thiên liếc nhau lắc đầu cười lớn. Chỉ nghe Thiên Yêu Niếp Thiên cười nói:
- Ngày đó lão phu đã sớm thấy có điều kỳ lạ, chỉ là tiểu tử ngươi quá gian xảo, lão phu cũng không tìm ra nhược điểm của ngươi. Huống chi lúc đó Tinh Nhiên đối với ngươi lại có hảo cảm, lão phu không tiện nói thêm điều gì, không ngờ được là kiếm quyết lại do ngươi lấy được !
Cười hắc hắc một tiếng, Đinh hạo nói:
- Niếp lão chớ trách tiểu tử cố ý giấu diếm, chỉ là chuyện kiếm quyết của tiên giới náy quá mức trọng đại, huống hồ ngày đó tiểu tử cũng chưa kịp tín nhiệm Niếp lão. Nếu tiểu tử ngày đó đem kiếm quyết ra, sao có thể dám chắc là Niếp lão sẽ không giết tiểu tử để bịt miệng, hậu quả đó tiểu tử sao dám gánh chứ !
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên nói:
- Đinh Hạo tiểu ca làm như vậy không có gì là không ổn. Nếu như hắn không cẩn thận như vậy thì làm sao có thể sống được tới bây giờ, lại còn có thể đạt được thành tích đứng đầu tại Hồn Luyện tông hội đầy tàn khốc kia chứ !
Huyết Ma Liệt Sơn tán đồng, hừ một tiếng nói:
- Nếu lão phu ở vị trí của Niếp lão thì khi đó mặc kệ thế nào cũng nhất định phải lấy bằng được kiếm quyết tiên giới, bất quản sống chết của Đinh Hạo, huống hồ chỉ có người chết mới giữ được bí mật !
Dừng một chút, Liệt Sơn lắc đầu thở dài, tiếp tục nói:
- Không ờ được lão phu đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy để lấy cho được tiên giới kiếm quyết, cuối cùng lại bị tiểu tử giảo hoạt ngươi chiếm tiện nghi lấy mất, cuối cùng lại còn rơi xuống đến hoàn cảnh này, quả nhiên là thế sự khó lường !
Chỉ thấy Đinh Hạo cười cười, nói:
- Liệt lão nói vậy là sai rồi. Bây giờ Liệt lão thử nghĩ lại xem, từ lúc đi cùng tiểu tử cho đến bây giờ Liệt lão đã phải chịu thiệt bao giờ chưa, huống chi tiên giới kiếm quyết cuối cùng không phải là đã quay lại trong tay Liệt lão rồi sao ?
Vừa nghe Đinh Hạo nói vậy, Huyết Ma Liệt Sơn ngửa mặt lên cười ha hả, sau đó nói:
- Không sai ! Nghe ngươi nói vậy thì thành ra là lão phu đã không ít chiếm tiện nghi của ngươi rồi. Thôi không nói tới mấy cái này nữa, tiên giới kiếm quyết không phải tầm thường, tiểu tử ngươi tại sao nguyện ý để ba người bọn ta biết được, cái này có vẻ không hợp với tác phong bình thường của ngươi lắm thì phải !
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói lời này ra, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cùng Thiên Yêu Niếp Thiên đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn Đinh Hạo.
Với suy nghĩ của Đinh Hạo, sao có thể không biết chỗ trân quý của tiên giới kiếm quyết. Hơn nữa càng là tuyệt đỉnh cao thủ, lòng tham đối với vật này lại càng lớn, hắn dễ dàng đem vật ấy ra mà không kèm theo điều kiện gì, thật sự không phải là tác phong thường thấy của Đinh Hạo.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của ba người, vẻ mặt Đinh Hạo có chút xấu hổ, không cười nữa mà mở miệng nói:
- Tiểu tử chính xác là có một số việc muốn bàn với Phùng tông chủ !
- Ồ, có chuyện gì ?
Phùng Ngạo Thiên nhẹ giọng nói. Huyết Ma Liệt Sơn cùng Thiên Yêu Niếp Thiên hai người đều cảm thấy rất hứng thú, nhìn Đinh Hạo cười cười.
Thấy ánh mắt chú ý của ba người, Đinh Hạo cười nói:
- Phùng tông chủ chẳng lẽ không cảm thấy rằng Đoạn Hồn sơn quá nhỏ sao ?
Vừa nghe nói vậy, sắc mặt ba người đồng thời biến đổi. Sau đó Phùng Ngạo Thiên cười dài nói:
- Hảo tiểu tử ! Rốt cục là ngươi muốn nói cái gì cứ nói ra đi, bây giờ ở đây không có người ngoài, không phải giấu diếm gì cả !
Nhìn thần sắc ba người, Đinh Hạo liền khẳng định rằng ba người này sớm đã biết rằng hắn muốn nói gì, cho nên cũng không cố kỵ nữa mà nghiêm túc nói:
- Hiện giờ Vô Cực Ma tông và Luyện Ngục Ma tông chưa có gì xung đột. Nhưng Đoạn Hồn sơn chỉ lớn có vậy, mà sự quật khởi nhanh chóng của Vô Cực Ma tông ta cũng không phải bàn tới, sớm muộn gì cũng có ngày Vô Cực Ma tông sẽ uy hiếp đến địa vị của Luyện Ngục Ma tông tại Đoạn Hồn sơn, đến lúc đó Luyện Ngục Ma tông liệu có cho phép bản tông ta tồn tại hay không ?
Gật gật đầu, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói:
- Từ lúc nghe nói Huyết Ma Liệt Sơn gia nhập Vô Cực Ma tông, lão phu đã biết từ nay về sau hai tông ta nhất định sẽ có lúc nảy sinh xung đột. Chỉ là bây giờ Vô Cực Ma tông thực lực còn chưa uy hiếp được bản tông, sự tình giữa hai tông sau này còn có thể thương thảo, tìm được biện pháp thoả đáng !
Lắc lắc đầu, Đinh Hạo nói:
- Hảo ý của Phùng tông chủ tiểu tử đương nhiên biết. Chỉ là nói như thế nào thì nói, Vô Cực Ma tông mà muốn phát triển tiếp ở Đoạn Hồn sơn này thì chắc chắn sẽ uy hiếp đến địa vị Luyện Ngục Ma tông người. Tiểu tử bây giờ có một chuyện cần thỉnh cầu Phùng tông chủ, mong Phùng tông chủ đáp ứng !
- Ngươi cứ nói đi, ta vẫn nghe đây !
Phùng Ngạo Thiên lãnh đạm nói.
Huyết Ma Liệt Sơn và Niếp Thiên thấy bộ mặt thận trọng của Đinh Hạo thì thầm khen ngợi.
- Sau khi Phùng Tông chủ lấy được vị trí Tông chủ, Vô Cực Ma tông ta sẽ rời khỏi Đoạn Hồn sơn, như vậy giữa hai tông chúng ta sẽ không còn xung đột gì nữa. Vậy ý Phùng tông chủ thế nào ?
Đinh Hạo trầm giọng nói.
Lời này vừa nói ra, Huyết Ma Liệt Sơn trong lòng chợt động, rốt cuộc cũng hiểu ra mấy hành động vừa rồi của Đinh Hạo. Theo như lời của Đinh Hạo vừa rồi chỉ là một mặt, đặc điểm của Vô Cực Ma công Huyết Ma Liệt Sơn trong lòng hiểu rất rõ, Vô Cực Ma tông muốn phát triển nhanh chóng thì phương pháp nhanh nhất chính là thôn phệ tu chân giả của phái khác. Mà các thế lực khác trên Đoạn Hồn sơn đều phụ thuộc vào Luyện Ngục Ma tông, như Phùng Ngạo Thiên đã nói thì không được động thuer với chúng, như vậy sẽ hạn chế sự phát triển nhanh chóng của Vô Cực Ma tông. Hơn nữa bởi vì phương pháp tu luyện đặc thù của Vô Cực ma tông, tu luyện ở nơi có nhiều hay ít thiên địa linh khí không quan trọng, mà với thực lực Vô Cực Ma tông hiện này không thể chống lại được Luyện Ngục Ma tông, cho nên Vô Cực Ma tông rời khỏi Đoạn Hồn sơn chính là cách làm thích hợp nhất !
Phùng Ngạo Thiên vẻ mặt quái dị nhìn Đinh Hạo, trong mắt loé lên dị quang, không biết là trong lòng đang nghĩ gì !
Một lúc sau, Phùng Ngạo Thiên thở dài một hơi, lắc lắc đầu nhẹ nhàng nói:
- Đã như vậy, bản Tông chủ cũng không giữ các ngươi, nhưng việc này cứ nên bình tĩnh đã. Bất quá cho dù Vô Cực Ma tông rời khỏi Đoạn Hồn sơn, bản tông nguyện cùng Vô Cực Ma tông ngươi kết thành đồng minh, tại tu chân giới cùng tiến cùng lui thì thế nào ?
Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, Đinh Hạo khom người cúi đầu thấp giọng nói:
- Đa tạ Phùng tông chủ, Vô Cực Ma tông sẽ mãi mãi ghi nhớ đại ân lân này của Phùng tông chủ !
Mặc dù lúc này Đinh Hạo tu vi chỉ có Nguyên Anh kỳ, nhưng đối mặt với loại tuyệt thế cao thủ như Phùng Ngạo Thiên mà vẫn không chút vấp váp, không bị khí thế của Phùng Ngạo Thiên ảnh hưởng chút nào, trong lớp đồng bối quả nhiên là dị loại.
Mà Phùng Ngạo Thiên cũng không dám xem thường tiềm lực Đinh Hạo, người này mặc dù mới vào Tu chân giới hơn mười năm nhưng đã làm ra vài chuyện lớn, tranh đoạt với đám đồng bối luôn chiếm thượng phong, tu vi tăng tiến không ngừng, sau này nhất định có thể làm ra đại sự kinh thiên động địa. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ mập mờ của Đinh Hạo với Phùng Tinh Nhiên, Phùng Ngạo Thiên lại càng thêm chờ mong, cho nên mới trợ giúp Đinh Hạo liên tiếp như vậy.
Thấy Phùng Ngạo Thiên và Đinh Hạo hai người đã đạt thành hiệp nghị, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
- Đã như vậy thì việc này tạm thời để sau, sau này khi Phùng Tông chủ giữ được địa vị Tông chủ thì chúng ta sẽ bàn lại tỉ mỉ hơn. Bây giờ phải xem tiên giới kiếm quyết rốt cục có điều gì thần kỳ !
Lời này vừa nói, Phùng Ngạo Thiên và Niếp Thiên đều cảm thấy hứng thú, đều nhìn vào vật trong tay Huyết Ma Liệt Sơn. Thấy vẻ mặt của ba người, Đinh Hạo nhỏ giọng nói:
- Thời gian của ba vị không còn nhiều, hi vọng các vị có thể sớm hiểu được kiếm quyết. Mà tiểu tử còn có việc phải làm, bảy ngày sau tiểu tử sẽ lại đến bái phỏng ba vị, đến lúc đó hy vọng các vị đã có thu hoạch, sự tình bên ngoài tiểu tử sẽ thay mặt các vị nói lại, giờ xin cáo từ !
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên nói:
- Như thế cũng tốt, bảy ngày sau bọn ta sẽ đem kiếm quyết trả lại. Bên ngoài còn có người của bản tông, ngươi thay mặt lão phu bảo bọn họ rời đi !
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói xong, Huyết Ma Liệt Sơn phất tay giải khai cấm chế trong phòng, Đinh Hạo lập tức rời khỏi. Ba người lập tức bố trí lại cấm chế, mỗi nơi mỗi chỗ đều cẩn thận bố trí một lần.
Vừa mới bước vào Vô Cực điện, Đinh Hạo đã phát giác ra ánh mắt mọi người đều đang tập trung vào chính mình. Hơi sửng sốt một chút, hắn cao giọng nói:
- Ma Quân đang có việc phải bàn bạc với mấy người Liệt Sơn, có thể phải mất vài ngày nên Ma Quân nhờ ta nói với các vị hãy quay về chờ lệnh.
Ba người Đinh Hạo cùng Phùng Ngạo Thiên lúc trước cùng rời đi, bây giờ một mình Đinh Hạo xuất hiện, mọi người cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ngẫm lại với quan hệ của hai tông phái hẳn là sẽ không phát sinh sự tình nào quá lớn. Huống chi với tu vi của hai người Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Thiên Yêu Niếp Thiên, Đinh Hạo cùng Huyết Ma rõ ràng không phải là đối thủ, cho nên mọi người cũng không hiểu nhầm, bây giờ lại nghe Đinh Hạo nói thế thì đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đinh Hạo đã không muốn nói rõ sự việc thì đương nhiên bọn họ cũng sẽ không ngốc nghếch truy hỏi đến cùng.
Nghe Đinh Hạo giải thích xong mọi người đều cáo từ rời đi. Trước khi đi Lục Tuyết Vân của Huyết Sát tông còn dùng ánh mắt lạnh như băng liếc hắn một cái. Vừa thấy ánh mắt cừu hận của nữ nhân này hắn không giận mà lại cười mỉm, với tính cách của hắn, cừu hận giữa hai người tuyệt sẽ không chỉ vì mấy câu nói của Phùng Ngạo Thiên mà biến mất. Mặc dù Lục Tuyết Vân tại Huyết Sát tông cũng là một nhân tài hiếm có, nhưng vì lợi ích to lớn trước mặt, Huyết Sát phái tuyệt sẽ không quan tâm đến ân oán giữa nàng và Đinh Hạo, ngược lại sẽ phải cảnh cáo nàng không được trêu chọc vào hắn.
Mặc dù Đinh Hạo không tiếp xúc nhiều với Lục Tuyết Vân nhưng cũng biết nàng ta tính tình kiên định, hơn nữa lại cực kỳ thù dai, nhất định sẽ không vì sự cảnh cáo của tông môn mà từ bỏ ý đồ trả thù. Bất quá bây giờ với tu vi của Lục Tuyết Vân căn bản không phải là đối thủ của Đinh Hạo, nàng đã thấy được mình và Thành Hùng giao thủ lúc nãy nên nếu không nắm chắc cả mười phần, nàng ta tuyệt sẽ không khinh xuất động thủ. Cho nên mặc dù thấy ánh mắt băng lãnh của nữ tử này, Đinh Hạo cũng không để ở trong lòng, cười nhạo nhìn lại nàng rồi mới rời đi.
Một lát sau, tất cả mọi người đều đã rời đi, bên trong Vô Cực Ma tông chỉ còn lại có Phùng Tinh Nhiên là người ngoài.
Nhìn Phùng Tinh Nhiên vẫn chưa có ý định rời đi, Đinh Hạo kinh ngạc nói:
- Mọi người đều đã đi cả rồi, nàng còn lưu lại làm gì ? Chẳng lẽ ở Vô Cực Ma Tông còn chuyện gì có thể hấp dẫn nàng sao ?
Vừa nghe hắn nói như thế, Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt giận dữ hừ lạnh một tiếng nói:
- Bản cô nương không đi, ta đợi phụ thân cùng về.
Dừng một chút rồi tựa hồ nhớ lại khẩu khí bất thiện của hắn, nàng cả giận trừng mắt mắng:
- Tiểu tặc ngươi không có lương tâm, ngươi vừa rồi …
Thấy nàng giận giữ lại sắp nói ra những lời ‘kinh thiên động địa’ , Đinh Hạo vội chạy tới đưa tay che miệng nàng lại, cười nói:
- Được rồi, được rồi. Muốn ở lại thì cứ ở lại đi, ma nữ của Đoạn Hồn sơn nàng đến bản tông chơi, ta là chủ nhân đương nhiên phải tiếp đón cẩn thận rồi. Đi nào !
Nói xong không để ý đến Phùng Tinh Nhiên vẫn đang kêu “ô ô” , quay sang mấy người bọn Trương Hoành ra hiệu một cái rồi kéo nàng rời khỏi Vô Cực điện.
Mấy vị trưởng lão nhìn thấy hai người bọn họ như vậy đều cảm thấy tức cười, yên lặng nhìn họ rời đi.
Một lát sau, Đinh Hạo nửa kéo nửa dẫn Phùng Tinh Nhiên tới một đám loạn thạch an tĩnh gần hàn đàm phía sau Vô Cực Ma tông, đặt nàng lên một tảng đá,rồi rất nhanh đặt một nụ hôn lên môi nàng. Phùng Tinh Nhiên dọc đường đi không ngừng quyền đấm cước đá, nhưng vừa bị hắn cường hoành hôn như vậy liền hoàn toàn im bặt, an tĩnh hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Bàn tay vòng ra sau lưng Phùng Tinh Nhiên cũng không an phận, luồn vào bên trong xiêm y vuốt ve liên tục, khiến cho nàng thở dốc liên tục. Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đang đê mê của Phùng Tinh Nhiên, cất giọng trêu đùa:
- Lúc trước nàng định nói gì? Nàng không biết trong điện còn có người sao? Thật sự là khiến ta không ngờ nha, thân là nữ nhi mà gan lại lớn như vậy !
Phùng Tinh Nhiên đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh, nghe Đinh Hạo nói thế mới có phản ứng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, dẫm một cước thật mạnh vào chân phải của Đinh Hạo. Thân thể Đinh Hạo hiện giờ mạnh mẽ dị thường, mấy cú đánh của Phùng Tinh Nhiên căn bản là không gây ra cảm giác đau đớn gì, huống hồ Phùng Tinh Nhiên vẫn còn chưa vận chân khí. Bất quá sau khi lĩnh mấy cú đánh của nàng, hắn cứ gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, lại còn khoa trương ôm chân nhảy liên tục tựa hồ như rất đau đớn. Thấy hắn làm như thế, Phùng Tinh Nhiên cười đắc ý, tru môi mắng:
- Xem ngươi có dám khi dễ Tinh Nhiên nữa không ? Nếu còn dám đối xử với ta như bản, bản cô nương sẽ cắt cái miệng độc ác của ngươi xuống !
Đinh Hạo cười dài một tiếng nói:
- Không dám nữa ! Không dám nữa ! Bất quá nếu nàng thực sự cắt cái miệng ta xuống thì nàng cũng sẽ không được hưởng cảm giác vi diệu mất hồn như vừa rồi nữa đâu. Đến lúc đó người hối hận không chừng chính là nàng đấy, hắc hắc!”
Vừa nghe hắn nói thế, khuôn mặt Phùng Tinh Nhiên lại đỏ bừng lên, khi nhìn thấy ánh mắt cười nhạo cùa hắn thì lập tức nổi giận, yêu kiều hừ một tiếng nói:
- Tiểu tặc ngươi từ lúc nào lại trở nên ác độc như thế. Nhớ lúc vừa mới biết ngươi thì ngươi cả ngày cũng chỉ nói có vài câu, bây giờ tại sao mồm mép lại giảo hoạt như thế chứ ?
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ lại sự tình hồi đó, hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tặc ngươi nhìn lén bản cô nương tắm, sau khi bị phát hiện lại còn muốn đưa ta vào tử địa, thật là đồ lòng lang dạ sói !
Vừa nghe nàng nói thế, Đinh Hạo tỏ vẻ xấu hổ. Mặc dù lúc trước hắn không sai, nhưng giờ phút này hắn không ngốc đến nỗi phản bác lại nàng, đưa tay ra kéo nàng vào lòng, miệng lại sấn tới mặt nàng.
Nàng chỉ phát ra được hai tiếng “ư ư” nhè nhẹ, sau đó không chống cự nữa, ngọc thủ quấn chặt lấy cổ Đinh Hạo như muốn nói cho hắn biết mình cam tâm tình nguyện cho hắn dày vò.
Cảm giác được động tác của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo đương nhiên càng không khách khí, hai tay đồng thời luồn vào trong áo rồi dừng lại tại đôi nhũ hoa láng mịn, căng tròn của nàng. Đang định tiến thêm bước nữa thì đột nhiên sắc mặt Đinh Hạo đại biến, ném Phùng Tinh Nhiên lên cao, miệng hô to:
- Mau chạy về Vô Cực Ma tông !
Lời nói vừa dứt thì ba đạo kiếm quang mãnh liệt đã quét đến phía trước mặt, kiếm quang trong không trung phát ra âm thanh như quỷ khóc làm rối loạn tâm chí.
Sau khi ném Phùng Tinh Nhiên lên cao, thân hình Đinh Hạo không dừng lại chút nào, Nghịch Thiên Ma Kiếm đã đột nhiên xuất hiện trong tay, thân hình nhoáng lên một cái đã biến thành ba bóng người nhằm ba hướng bỏ chạy.
Phùng Tinh Nhiên vốn đang mơ màng liền lập tức khôi phục lại, quát lên một tiếng:
- Thị Hồn tông các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, quả thực là sợ mình sống quá lâu rồi.
Nhìn tình thế lúc này trong lòng nàng biến đổi dữ dội. Nguyên lai lần này Thị Hồn tông xuất động những bốn người đến phục kích Đinh Hạo, trong đó ba người đang bao vây hắn, người còn lại thì lạnh lùng nhin nàng đang lơ lửng trên không. Bốn người này đều thuộc loại xuất sắc nhất trong đám đệ tử đời thứ hai của Thị Hồn tông, tình hình hết sức nguy ngập.
Nàng biết lúc này dù mình lưu lại cũng không giúp gì được nhiều cho Đinh Hạo, biện pháp tốt nhất chính là chạy thật nhanh về Vô Cực Ma tông, dẫn người đến cứu.
Nàng lo lắng nhìn Đinh Hạo, xuất ra phi kiếm đang định rời đi thì đột nhiên người chưa động thủ của Thị Hồn tông đã bay về phía nàng, xem vẻ mặt thì rõ ràng là muốn giết nàng ngay tại đây. Phùng Tinh Nhiên lập tức biến sắc, sợ hãi nói:
- Ngươi dám ra tay với ta, ngươi bị điên rồi sao ?
Người này cười điên cuồng, nói:
- Đúng ! Ta điên rồi ! Là do Luyện Ngục Ma Tông các ngươi bức ta điên ! Tông môn ta luân lạc đến mức như ngày hôm nay đều là do các ngươi. Bây giờ đến cả cơ sở dựng tông của chúng ta cũng đã bị các ngươi chuyển sang cho Vô Cực Ma tông. Chúng ta đã không thể sống được ở Đoạn Hồn sơn này nữa rồi. Trước khi đi nếu không đem tiện nhân ngươi ra giết chết thì sao có thể đối mặt với Tông chủ và các vị trưởng lão đã chết của bản tông. Hôm nay các ngươi hãy nhận mệnh đi !
Trong lúc đó, ba thân ảnh Đinh Hạo vừa mới bay ra được mười trượng thì cả ba hướng đều có một người truy đuổi. Vốn hắn có thể nhờ vào tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm mà chạy thoát, nhưng nhìn thấy hoàn cảnh của Phùng Tinh Nhiên ở đằng kia thì ba đạo thân ảnh trong nháy mắt hợp thành một , với tốc độ nhanh nhất có thể lao đến ngăn cản tên đệ tử Thị Hồn tông đang đuổi theo Phùng Tinh Nhiên. Hắn vung tay lên, khí thế cuống bạo từ thân Nghịch Thiên Ma Kiếm mãnh liệt tỏa ra, mang theo ma khí trùng thiên ập về phía kẻ kia.
Vốn sắp đuổi được Phùng Tinh Nhiên, nhưng thấy khí thế hung hãn của Đinh Hạo thì kẻ đó không dám chậm trễ chút nào, bỏ qua Phùng Tinh Nhiên mà quay trở lại đối phó với Đinh Hạo.
Phùng Tinh Nhiên vốn không thoát khỏi sự truy đuổi, đột nhiên thấy tình huống này thì sắc mặt đại biến. Người khác có thể không biết sự thần kỳ của Nghịch Thiên Ma Kiếm nhưng nàng thì biết rất rõ, Đinh Hạo nếu muốn một mình thoát đi thì với tốc độ quỷ dị nhanh như lưu tinh đó, bốn người kia sao có thể bao vây được hắn. Nhưng lúc này Đinh Hạo lại vì mình mà bất chấp nguy hiểm quay trở lại khiến nàng rất cảm động, đôi mắt bắt đầu ươn ướt, đáng lý phải nhân cơ hội mà đào thoát thì thân ảnh trên không trung lại từ từ hạ xuống.
Mắt thấy người này quay trở lại, Đinh Hạo sắc mặt đại biến. Nhưng giờ phút này cũng không thể lui về phía sau, nếu không Phùng Tinh Nhiên sẽ gặp nguy hiểm. Hắn cắn răng hét to một tiếng, Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay phát ra quang mang rực rỡ, ma khí tựa như vô cùng vô tận theo quang mang tản ra, ma khí bay qua chỗ nào thì bất luận chỗ đó là đâu, đến cả gió cũng lập tức dừng lại bất động, tình cảnh quỷ dị đến cực điểm.
Chính là đệ nhất thức “khốn thiên” của “Tru thần diệt thiên quyết” - pháp quyết có uy lực lớn nhất trong các pháp quyết trấn tông của Vô Cực Ma tông. Chiêu vừa xuất ra, Đinh Hạo phát giác ra chân nguyên toàn thân không thể khống chế ào ạt chảy về phía Nghịch Thiên Ma Kiếm, chiêu “khốn thiên” phát ra chưa được một nửa uy lực thì toàn bộ chân nguyên của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa. Mở miệng mắng to một tiếng, hắn đành ngạch chống thu lại chân nguyên từ Nghịch Thiên Ma Kiếm.
Lúc này tên đệ tử Thị Hồn tông rốt cuộc cũng đã bị ma khí thao thiên do chiêu “khốn thiên” phát ra hoàn toàn bao phủ lấy. Vừa mới rơi vào khu vực ma khí, người hắn đột nhiên bất động, nhìn tư thế mất tự nhiên của hắn cũng đủ biết đây không phải ý muốn của chính hắn.
Thấy đệ nhất thức “khốn thiên” của “Tru thần diệt thiên quyết” mới phát ra một nửa uy lực mà đã cường đại đến mức đó, Đinh Hạo trong lòng cực kỳ thoải mái, đang định thừa dịp tên kia bất động lao vào giết chết thì đột nhiên ba tên kia từ phía sau bay nhanh đến. Hiện giờ toàn bộ chân nguyên của Đinh Hạo còn chưa đến một nửa, đã không thể sử dụng được uy lực mãnh mẽ của “Tru thần diệt thiên quyết” nữa rồi !
Chỉ thấy ba đạo cương khí âm lãnh từ pháp khí trong tay ba người phóng ra, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Đinh Hạo, giờ phút này, hắn vứt bỏ mọi suy nghĩ, hai mắt thần quang chợt lóe lên, gắt gao nhìn thẳng ba đạo cương khí.
Đúng lúc này, hắn như tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó giải thích, trong mắt hắn cương khí vốn di chuyển như điện xẹt đột nhiên chậm dần đi, tuy vậy hắn biết đây không phải là ảo giác, mà là nhờ cảnh giới đích thực của mình, rốt cuộc Đinh Hạo cũng cảm nhận được bản thân đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, lại một lần nữa nhờ vào hiểm cảnh mà đột phá.
Thân hình chợt nhòe đi, ba bóng Đinh Hạo lại xuất hiện, hướng về ba phía mà chạy. Nhưng ba đạo cương khí chứa đựng quỷ khí âm trầm kia đột nhiên thay đổi phương hướng, phân biệt thành ba hướng đuổi đánh Đinh Hạo.
Hai đạo cương khí trong số đó cùng với ảo ảnh của Đinh Hạo phút chốc đã biến mất không thấy bóng dáng, nhưng đạo cương khí cuối cùng vẫn kiên trì đuổi theo thực thân của Đinh Hạo. Cảm thấy trốn cũng không thoát, khuôn mặt Đinh Hạo vốn đang bình thản đột nhiên đanh lại, vung tay lên, một đạo hàn mang bạo liệt từ Nghịch Thiên Ma kiếm xuất ra, gào thét chặn lại đạo cương khí đang đuổi sát phía sau.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, Đinh Hạo bị sức ép đẩy văng lên cao, trên không trung phun ra một ngụm máu, mặc dù thần công ĐInh Hạo vô cùng quỷ dị, nhưng tu vi của tên này rõ ràng so với hắn cao hơn một tầng, nên khi ngênh tiếp trực diện, lập tức bị thương.
Đúng lúc này, tên vừa rồi bị Đinh Hạo dùng đệ nhất thức “Khốn Thiên” của “Tru Thần Diệt Thiên quyết” chế trụ, cả người run run kịch liệt, không gian xung quanh rung động hết sức kỳ quái, xem tình hình có vẻ sắp phá được ma khí mà thoát ra ngoài.
Bị đẩy văng lên cao, Đinh Hạo vừa mới trụ thân hình lại, lập tức phát hiện ba tên Thị Hồn tông còn lại đang bao vây từ ba phía, hoàn toàn chặt đứt mọi đường tẩu thoát của hắn.
Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên đang đứng đó ngây ngốc nhìn mình, Đinh Hạo phát cáu thét lên:
- Còn đứng đấy làm gì, còn không mau quay về cầu viện đi, chẳng lẽ muốn ta chết tại đây sao?
Nghe hắn quát như vậy, Phùng Tinh Nhiên lúc này mới bừng tỉnh, nhận thấy tình thế hung hiểm nguy như vậy, cũng không dám do dự nữa, nhìn Đinh Hạo yêu kiều hô to:
- Tiểu tặc, ngươi nhất định phải cố gắng duy trì đợi ta nhé!
Thanh âm vừa dứt, nàng hóa thành một đạo hồng sắc, hướng về phía Vô Cực Ma tông bay đi.
Thấy nàng rời đi như vậy, ba tên Thị Hồn tông đang bao vây Đinh Hạo vội biến sắc, nhưng bọn chúng đã biết thân pháp quỷ dị của Đinh Hạo, nên không dám chia ra một người để đuổi theo, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn Phùng Tinh Nhiên bay đi.
Phùng Tinh Nhiên vừa rời đi, tên Thị Hồn tông bị Đinh Hạo dùng đệ nhất thức “Khốn Thiên” chế trụ, sau khi giãy giụa cật lực cũng từ trong ma khí thoát được ra ngoài. Chỉ thấy tên này thảng thốt kêu lên:
- Yêu pháp này là sao, ta cũng không biết được căn nguyên, ba vị nhất định phải hết sức cẩn thận với tên tiểu tử này!
Vừa dứt lời, tên này phi đến chỗ Đinh Hạo, kể từ lúc đó, Đinh Hạo bốn hướng hoàn toàn bị phong kín, cho dù dựa vào Cửu U Quỷ mị quyết cũng không thể đào thoát, trừ phi hắn có thể xuất ra bốn ảo ảnh, nhưng với tu vi hiện giờ hiển nhiên chỉ là mộng tưởng mà thôi.
Do Phùng Tích Nhiên đã thành công thoát đi nên bốn tên này một khắc cũng không dám chậm trễ, ánh mắt lóe lên theo sát Đinh Hạo, một tên tức giận gằn giọng nói:
- Nếu không phải ngươi giựt dây, bổn tông làm sao có thể rơi vào tình trạng tông hủy nhân vong như thế, dù sao tại Đoạn Hồn sơn này bổn tông cũng đã mất chốn dung thân, hôm nay tại đây đem ngươi ra phân thành trăm mảnh cũng coi như báo đại thù cho bổn tông chúng ta.
Lúc này, Đinh Hạo nhân cơ hội mấy tên kia không để ý, lấy từ trong Trữ vật giới chỉ mấy viên Hoàn Nguyên đan bỏ vào miệng, thuốc vừa nuốt xuống thì chân nguyên cũng nhanh chóng khôi phục, sắc mặt của hắn vốn đang hết sức thiểu não hiện giờ đã dần dần khôi phục lại vẻ bình thản.
Mắt thấy biến, bốn tên liếc mắt nhìn nhau, không dám chậm trễ nữa, chỉ thấy bốn đạo cương khí chứa đựng quỷ trí âm trầm từ bốn phía đánh tới Đinh Hạo.
Sau khi cương ngạnh chống đỡ một chưởng lúc trước, Đinh Hạo đã sớm đoán ra tu vi của bốn tên này đều là Xuất Khiếu kỳ, nếu không bản thân sẽ không thụ trọng thương như vậy.
Nhìn bốn đạo cương khí vọt tới, hai mắt hắn lóe lên, hết sức tỉnh táo, miệng chợt nở nụ cười quỷ dị. Ánh mắt vẫn giám sát chặt chẽ Đinh Hạo nên bốn người đồng thời nhận thấy sự biến hóa mặc dù rất nhỏ của hắn, nhưng lúc này, bọn họ đang chiếm ưu thế tuyệt đối, căn bản sẽ không sợ hắn có thể xuất ra yêu pháp quỷ quái gì nữa.
Bốn tiếng cười âm hiểm vang lên, bốn đạo cương khí theo đó càng thêm cuồng bạo, như bài sơn đảo hải, hung hãn lao về phía Đinh Hạo.
Cương khí sắp bao phủ lấy thân hình, đột nhiên trên người Đinh Hạo truyền đến một trận ba động quỷ dị, sau khi ba động tiêu thất, một con quái vật khổng lồ vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Đinh Hạo - chính là Bát Sí Tử Mãng.
Vừa mới xuất hiện, Bát Sí Tử Mãng đã nhận thức được tình hình hiện tại, chỉ thấy thân hình to lớn của nó trong không trung chớp lên liên tục, một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, một lúc sau, luồng khí thế này này ngưng đọng lại thành thực thể, như sóng gợn lăn tăn khuếch tán về bốn phía.
Bốn đạo cương khí chứa đựng quỷ khí âm sâm của bốn tên Thị Hồn tông vừa chạm phải làn sóng ba động đang lan ra bốn phía của Bát Sí Tử Mãng, vốn đang lao đến nhanh như thiểm điện thì nay dần dần chậm lại, thong thả tiến lên, càng lúc càng mỏng manh yếu ớt, cuối cùng cũng không sinh ra được sự uy hiếp nào với Đinh Hạo nữa.
- Bát Sí Tử Mãng!!!
Vốn đang nắm chắc phần thắng trong tay, bốn tên kia thấy con quái vật đột nhiên xuất hiện, đều vô cùng sợ hãi kêu lên.
Theo tiếng thét to, sắc mặt cũng đại biến, nhìn thấy bốn cánh trên lưng con quái vật, bốn tên trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng, bốn cánh này của nó đã trưởng thành, hơn nữa nhìn thân hình to lớn của nó ngạo nghễ đứng trong không trung, thì đã sớm đoán được cảnh giới của nó, nếu không sẽ không phi hành được vững vàng như thế.
Sự xuất hiện của Bát Sí Tử Mãng đã làm đảo lộn hoàn toàn tính toán của bọn chúng, hiện giờ đối với việc giết chết Đinh Hạo, bọn họ đã không còn thập phần nắm chắc nữa.
Nhìn thấy ánh mắt của bốn tên vì sự xuất hiện của con mãng xà mà lóe lên không ngừng, Đinh Hạo trong lòng âm thầm tính toán, có Bát Sí Tử Mãng tại đây đã làm giảm bớt đáng kể uy hiếp của bọn chúng, việc mình có thể làm bây giờ là chống đỡ đợi đến lúc Phùng Tinh Nhiên dẫn viện binh đến cứu thì sẽ đem bốn tên này toàn bộ giết sạch, đem thế lực Thị Hồn tông nhổ tận gốc, làm cho tông môn này hoàn toàn biến mất trên Đoạn Hồn sơn.
Bắt gặp Bát Sí Tử Mãng đang hướng đôi mắt ngầu đỏ tàn bạo nhìn về phía mình, bốn người thầm kêu không hay, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm để do dự nữa, Phùng Tinh Nhiên đã rời đi, chắc chắn sẽ dẫn cao thủ của Vô Cực Ma tông đến ứng cứu, đến lúc đó đừng nói đến việc sát tử Đinh Hạo, mà có lẽ chính mình có thể phải ôm hận tại đây.
Bốn người nhìn nhau, tâm tư liên thông, đồng thời lao nhanh đến phía Đinh Hạo, vừa mới bay lên, thế công của hai tên trong bọn chúng phân ra nhằm vào Bát Sí Tử Mãng đánh tới, hai tên còn lại thế công vẫn như cũ đánh về phía Đinh Hạo.
Thấy biến, Đinh Hạo vẫn trầm tĩnh, hiện tại thế công của bọn họ dù cường mạnh đến đâu căn bản cũng không thể uy hiếp được mình, huống chi nhờ hiệu dụng của Hoàn Nguyên đan, chân nguyên bản thân đã khôi phục được bảy,tám phần, hơn nữa với tốc độ của Nghịch Thiên Ma kiếm, mặc dù bản thân có thể không hóa giải được công kích của hai tên này, nhưng nếu một lòng muốn bỏ chạy, thì bọn chúng muốn đuổi theo cũng không kịp.
Bốn đạo cương khí ẩn chứa quỷ khí âm lãnh nhằm Đinh Hạo cũng Bát Sí Tử Mãng đánh tới, thân ảnh Đinh Hạo chợt quỷ dị biến mất, hai tên Thị Hồn tông vội biến sắc tìm kiếm tứ phía. Khi phát hiện được thân ảnh Đinh Hạo, thì hắn đang ở trên lưng của Bát Sí Tử Mãng, đang nở nụ cười kỳ lạ nhìn vẻ ngây ngốc của bọn chúng.
Hai người sắc mặt đại biến, xuất kiếm quyết, chỉ thấy hai đạo cương khí trong không trung đột nhiên cải biến phương hướng, trong nháy mắt nhằm hướng Đinh Hạo vừa xuất hiện phóng đến.
Thấy vậy, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ khinh thường, âm thầm phân phó một chút với Bát Sí Tử Mãng.
Vừa tiếp nhận mệnh lệnh của hắn, thân hình Bát Sí Tử Mãng run lên, từ miệng phun ra một luồng hắc viêm tanh hôi, bao phủ lấy bốn đạo cương khí kia. Cương khí vừa tiếp xúc với hắc viêm, đột nhiên tiêu thất vô ảnh, ngược lại hắc viêm uy thế không đổi, ào ạt lao tới phía bốn tên kia.
Vào lúc bốn đạo cương khí dũng mãnh lao vào trong hắc viêm, bốn người không còn điều khiển được chúng nữa, lập tức cảm nhận được cương khí bị ăn mòn hoàn toàn, một chút uy lực cũng không còn.
Thấy luồng hắc viêm tanh hôi tận trời đánh tới, bọn họ sắc mặt cuồng biến, liếc mắt nhìn nhau, hét to một tiếng, phóng lên cao, không để ý đến Đinh Hạo đang kinh ngạc cười nhạo mắng chửi, cuống cuồng bỏ chạy.
Nhưng đột nhiên vào lúc này, có mấy tiếng xé gió từ phía Vô Cực Ma tông vang lên, Đinh Hạo biết là đám người Âm Vô Xương tới cứu viện, ngạo nghễ đứng trên lưng Bát Sí Tử Mãng quát to:
- Bốn tên Thị Hồn tông đánh lén bổn nhân, hiện giờ đang chạy trốn, bốn vị trưởng lão đem bọn họ bắt lại hết cho ta, bất luận sống chết!
Thanh âm vừa dứt, thân hình Thiên Thi Thượng nhân, Âm Vô Xương và Tử Mộc tam lão đột nhiên xuất hiện trước mắt Đinh Hạo, thấy hắn đang ngạo nghễ đứng trên lưng Bát Sí Tử Mãng, không bị thụ trọng thương như lời kể của Phùng Tinh Nhiên nên bọn họ cũng cảm thấy yên lòng, hướng về phía Đinh Hạo thi lễ, rồi theo hướng thoát đi của đám người Thị Tồn tông mà đuổi theo.
Nhìn bóng bốn người tiêu thất phía xa, sắc mặt Đinh Hạo giãn ra, lập tức ngồi xuống lưng Bát Sí Tử Mãng nhắm mắt điều tức. Nguyên đan đến giờ vẫn còn công hiệu nên chân nguyên mất đi nhanh chóng được dần dần khôi phục lại.
Lúc Đinh Hạo vừa cảm nhận được chân nguyên khôi phục hoàn toàn, thì có một đạo kiếm quang vô thanh vô tức hết sức âm nhu từ xa đánh tới, khi đến cách hắn khoảng tám trượng thì Đinh Hạo mới phát giác.
Hắn vừa phát hiện, đạo kiếm quang vốn vô thanh vô tức đột nhiên bạo liệt, tỏa ra sắc thái mỹ lệ, khí thế nhanh chóng tăng lên gấp bội.
Chính lúc này Đinh Hạo cảm nhận được, từ khi mình xuất đạo đến nay, hiện giờ chính là thời khắc hung hiểm nhất mà hắn phải đối mặt.