Lại nghe Lôi Vũ nói: “Xin hỏi Hoa lão trang chủ, phường vải đen trong thành có phải là sản nghiệp do ông đứng tên?”
Hoa Ngưỡng Hạc gật đầu, nói: “Đúng vậy, đó là hơn hai mươi năm trước lão phu đã một tay sáng lập ra tiệm vải, nhưng bây giờ hầu như không can dự vào, chỉ là giao hết công việc cho bọn thuộc hạ quản lý.”
Lôi Vũ nói: “Xin lão trang chủ kiểm chứng cho một vật, nơi sản xuất của miếng vải bố này, và chỗ bán ra thành phẩm, không biết có phải thuộc vùng Hà Nam hay không?” Tai nghe có tiếng bước chân, dường như Lôi Vũ lấy ra miếng vải bố, và đưa cho Hoa Ngưỡng Hạc.
Hoa Ngưỡng Hạc giơ tay đón lấy, hiển nhiên nghi ngờ không giải thích nổi, một hồi lâu mới nói: “Ý của việc này là …?”
Lôi Vũ giải thích: “Tại hạ đã phát hiện một hiện tượng kỳ quái, ở ngay chính hiện trường xảy ra án cướp, y phục của hơn ba mươi thi thể bọn cướp, trong đó tám y phục có chất liệu vải giống nhau, tại hạ đã cho người chuyên môn về vải nghiệm chứng, thì thu được kết quả là, nguyên liệu của các y phục này đều có xuất xứ từ vùng Hà Nam, do đó bọn tại hạ đã tìm tới đây, một là muốn được giám định cuối cùng, hai là thông qua phường vải của các hạ để tìm kiếm manh mối.”
Hoa Ngưỡng Hạc hầu như đã minh bạch, bèn nói: “Hóa ra là như thế, việc này xử lý dễ thôi, để tôi thông báo cho phường vải biết và sẽ làm rõ vụ này.” Đột nhiên ông ta mỉn cười, ca ngợi: “Lôi bộ đầu quả nhiên không thẹn là đệ nhất bộ đầu của Lục Phiến môn, tra án tỉ mỉ chu đáo, chỉ mấy mảnh vải thôi mà cũng đưa vào trong mắt.”
Lôi Vũ nói: “Chỉ là chút tài vặt khiến cho Hoa lão trang chủ phải chê cười. Thật ra bọn cướp quá lợi hại, kế hoạch lại chu toàn, làm cho Lôi mỗ tôi không biết làm sao, đành phải dùng đến hạ sách này.”
Hoa Hương Lăng nghe xong, thầm nghĩ: “Phương pháp của ông ta rất cao minh, mình nghĩ một trăm người cũng chưa chắc có một người nghĩ tới, hừ, ông ta lại khiêm tốn, không biết có đúng vậy không?”
Cao Phong nghe xong, lòng chấn động mạnh: “Người này khi điều tra đã dùng sách lược thật là chặt chẽ, ngoài dự liệu mọi người, một việc nhỏ nhặt như thế cũng nằm trong suy nghĩ ông ta.” hắn lại nghĩ tiếp: “Nếu như manh mối ông ta chính xác, rất có khả năng một bang phái nào ở Hà Nam đã làm việc cướp đoạt tiêu ngân, chỉ khổ nỗi là ở Hà Nam cũng có Thiếu Lâm và Tung Sơn là hai đại môn phái? Thực ra rất khó mà suy đoán ở Hà Nam còn có một bang phái nào khác có đầy đủ năng lực để cướp tiêu.” Hắn thấy trước mắt vẫn còn mịt mù, nhưng nghĩ tới cách làm việc khác thường của Lôi Vũ, ông ta đã đưa được manh mối ra, chắc còn có chiêu nào khác phía sau, suy xét như vậy, lòng hắn cảm thấy vui mừng hơn.
Lại nghe có tiếng Tần Đại Sơn nói: “Tình tương trợ của Hoa lão trang chủ hôm nay, Tần Đại Sơn tôi không dám quên, ngày sau nếu có gì sai khiến, Uy Võ tiêu cục từ trên xuống dưới sẽ nhất loạt nghe theo, cho dù có xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.”
Hoa Ngưỡng Hạc nói: “Tần tổng tiêu đầu nói quá lời, Hoa mổ chỉ là tiện tay mà thôi, sáng sớm ngày mai, các vị sẽ trực tiếp tới phường vải đen tìm gặp Hạ Nguyên Âm, ông ta sẽ cung cấp tất cả những gì mà các vị yêu cầu.”
Lôi Vũ và Tần Đại Sơn lại nói những lời cảm tạ, cả hai bên đều khách sáo đưa đẩy qua lại.
Khi nói xong vấn đề chính của vụ án, họ lại quay sang bàn ngày sinh nhật của Hoa Ngưỡng Hạc.
Hoa Ngưỡng Hạc nét mặt tươi cười, phát biểu một ít cảm xúc cá nhân, Lôi Vũ và Tần Đại Sơn ở bên cạnh phụ họa, chỉ riêng Sở tiêu đầu một lời cũng không nói, thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng cười ngây ngô.
Cao Phong không thích nghe trộm nữa, bèn giơ tay kéo Hoa Hương Lăng.
Hoa Hương Lăng dường như hiểu ý, quay mặt lại, chỉ nhìn hắn mỉn cười, hai người say đắm nhìn nhau, môi từ từ tiến lại gần, ngay lúc hai người đang định hôn nhau, thì chợt nghe Hoa Ngưỡng Hạc nói lớn: “Hoa Xung, thay ta tiễn quí khách.”
Hai người lập tức tập trung lắng nghe tiếng bước chân mỗi lúc mỗi xa dần.
Hoa Hương Lăng kéo tay Cao Phong, đi vòng qua bức bình phong, tiến vào phòng khách, quả nhiên thấy trong phòng chỉ còn lại một mình phụ thân.
Hoa Ngưỡng Hạc vừa thấy hai người, chẳng hề bất ngờ, mỉn cười nói: “Các con đã tới.” rồi nói với Hoa Hương Lăng: “Lăng nhi, có phải con đã lén nghe lời cha nói chuyện với khách?”
Hoa Hương Lăng cười nói: “Chỉ nghe được một ít, nhưng không có ý nghĩ gì.” ánh mắt nàng hướng về phía Cao Phong, hiển nhiên ra hiệu cho hắn nói ra ý định của hai người.
Cao Phong hiểu ý, lập tức hướng về Hoa Ngưỡng Hạc quỳ bái hành lễ: “Việc chung thân đại sự của Phong nhi và Hoa Hương Lăng, ở đây xin bá phụ làm chủ.”
Hoa Ngưỡng Hạc gật đầu, giơ tay kéo hai người dậy, vẫn giữ gương mặt tươi cười nói: “Đứng lên. Ta đã cho hai con gặp nhau, tức là đã đồng ý.” Nhìn Cao Phong ông ta lại nói: “Mười năm năm qua, mối tình của hai con không nhạt phai, điều đó cho thấy ta đã sai lầm và đã làm khổ hai con. Ta tính như vầy, còn mấy ngày nữa sẽ tới ngày chúc thọ của ta, đến ngày đó chắc chắn sẽ có nhiều bằng hữu trong võ lâm tới mừng thọ, lúc đó ta đem chuyện hôn nhân của hai con ra công bố, nhân tiện sẽ lo liệu thật thỏa đáng, hai con thấy thế nào?”
Cao Phong và Hoa Hương Lăng dĩ nhiên là vui mừng vô hạn, cả hai cùng cảm tạ, riêng Cao Phong vì quá xúc động, miệng ấp a ấp úng, đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì hắn gọi lộn “Nhạc phụ đại nhân” thành “Nhạc phụ đại ca”, việc này khiến mặt mày hắn đỏ bừng.
Lòng Cao Phong và Hoa Hương Lăng như tảng đá lớn rơi xuống đất, cả hai cảm thấy mọi sự ở trên đời đều trở lên tốt đẹp.
Trong mấy ngày liên tiếp còn lại, Cao Phong nếu không chơi thả diều với Hoa Hương Lăng, thì hai người lại rủ nhau ra hồ câu cá. Trong lúc nhàn hạ, còn có cả gia đình Hoa Kính Hải cùng tham gia nữa.
Hoa Kính Hải người trầm lặng ít nói, tính hướng nội, rất giỏi thư pháp, bởi vì từ nhỏ thể chất đã yếu đuối, nên không thể tập võ công.
Hoa Vân Tàng và Cao Phong tính tình hợp nhau, cả hai đều thích đánh cờ tướng, còn Hoa Tàng Diễm tính nghịch ngợm, thích khoe khoang, thỉnh thoảng lại giở trò làm rối tung lên, khiến cho mọi người phải dở khóc dở cười vì cô ta.
Hôm nay là ngày mười một tháng tư, ngày sinh nhật của Hoa Ngưỡng Hạc sắp đến, mọi người trong Thúy Trúc trang không cần nói cũng biết là rất bận rộn.
Lúc này Cao Phong và Hoa Hương Lăng đang say sưa trong vui sướng, mới tảng sáng hai người đã rủ Hoa Tàng Diễm, và dẫn theo vài nô bộc đi vào thành mua sắm quần áo, đồ trang sức, các đồ dùng thường ngày, quà mừng thọ Hoa Ngưỡng Hạc và dĩ nhiên, mua rất nhiều vật dụng cho hôn lễ hai người.
Đến trưa, đồ mua đã chất đầy một xe, làm các người nô bộc phải một phen mệt mỏi, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.
Giữa lúc đang chuẩn bị quay về trang, thì đột nhiên ở phía trước có tiếng la hét, dường như có người bị đòn nên mới phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế. Mọi người đều quay đầu nhìn, thì thấy ở đầu đường không xa lắm có nhiều người đang tụ tập vây quanh.
Hoa Hương Lăng nói: “Chắc ở phía trước có người đánh lộn?”
Cao Phong cười đùa: “Người bị đòn là nam nhân, chẳng lẽ có đại lão gia nào ham vui chui vào kỷ viện bị bà vợ bắt gặp đánh đòn?”
Hoa Tàng Diễm cảm thấy phấn khởi: “Cháu phải đi xem mới được!” nói xong nàng ta chạy như bay về phía trước.
Một lát sau, lại thấy Hoa Tàng Diễm chạy về, mặt đầy sửng sốt, la lên: “Cao thúc thúc, mau lại xem, là người của Đinh gia trang đánh nhau!”
Cao Phong kinh ngạc, buộc miệng hỏi: “Chuyện gì? người của Đinh gia trang ư? là ai?”
Hoa Tàng Diễm nói: “Là Chu Chưởng môn.”
Cao Phong lập tức chạy như bay lại chỗ đám người đang vây quanh.
Đến nơi, quả nhiên thấy Chu Bằng đang cầm kiếm đấu với hai người, cả ba người đọ kiếm rất kịch liệt. Cao Phong nhìn kỹ hai người kia, thì lại càng ngạc nhiên hơn, thì ra đó là anh em Chương Thị Tịch Lịch Song Kiếm mà trước đó không lâu hắn đã từng gặp qua một lần ở tửu lâu của Đinh gia tại An Khánh.
Trong trận đấu cả ba người đều là những cao thủ kiếm thuật.
Chu Bằng công lực thâm hậu, kinh nghiệm đối địch phong phú, mặc dầu lấy một chọi hai, nhưng công thủ vững chắc, thao tác chặt chẽ, cẩn thận, không thấy mảy may gì ở thế hạ phong.
Anh em Chương Thị song kiếm phối hợp, một công một thủ, hoặc nhu hoặc cương, liên kết chặt chẽ, tuy bị đối phương tấn công mạnh mẽ, mấy lần bị áp sát, nhưng đều hóa giải được.
Nhất thời, cả hai bên đều kiêng dè không dám tấn công tùy tiện, nên cục diện trở thành thế quân bình.
Cao Phong đối với sự việc trước mắt cảm thấy quá đột ngột, hắn liếc mắt thấy Chu Bình và các đệ tử của phái Thái Sơn đang ở đằng sau Chu Bằng không xa. Một ý nghĩ thoáng qua, hắn vội dời bước đi vòng tới đó.
Chu Bình và các đệ tử Thái Sơn nhìn thấy Cao Phong cũng có chút bất ngờ.
Cao Phong hạ giọng hỏi thăm đầu đuôi sự việc, Chu Bình và mấy người kia liền vắn tắt kể ra.
******
Té ra ngày đó sau khi Cao Phong rời khỏi Đinh gia trang, hàng trăm thực khách võ lâm hào kiệt tới chúc mừng cũng cảm thấy buồn tẻ, nên lần lượt bỏ về.
Chu Bằng mặc dầu đối với Thúy Trúc trang chủ Hoa Ngưỡng Hạc ở Lạc Dương có phần tức giận, nhưng xét cho đại cuộc của phái Thái Sơn, cuối cùng không thể vì chuyện của tiểu bối mà ngang nhiên đắc tội với một nhân vật quan trọng mà đã được hàng vạn người trong võ lâm kính mộ. Sau khi bận rộn sắp xếp mọi công việc ở Đinh gia, và bố trí cho Đinh Tương Ngọc đi tham gia tỉ võ chiêu thân ở Tô Châu Liễu gia trang xong, ông bèn dẫn đám đệ tử đi Lạc Dương để chúc mừng sinh nhật Hoa Ngưỡng Hạc.
Vào một buổi sáng sớm, ông và đám đệ tử tới thành Lạc Dương, dự định tranh thủ nghỉ ngơi và đi mua sắm đồ lễ cho ngày mừng thọ, ai dè lúc ông và đám đệ tử đang dùng cơm trong đại sảnh của một khách điếm thì vừa vặn gặp lúc anh em Chương Thị bước vào.
Anh em Chương Thị này cũng vì mừng thọ Hoa Ngưỡng Hạc mà đến.
Chương Lập bản tánh xưa nay phong lưu thích thưởng thức và phê bình phái đẹp, khi vừa nhìn thấy Chu Bình của phái Thái Sơn, thì không tránh khỏi ngứa mồn bình phẩm.
Hai anh em người khởi xướng người phụ họa, Chu Bình tuy có chút nhan sắc, nhưng không thuộc loại nghiêng nước nghiêng thành, do đó không tránh khỏi có chỗ khen chê.
Chỗ khen thì đám đệ tử Thái Sơn cởi mở trong lòng, chỗ chê thì ai nấy đều tỏ ra khó chịu, có người đệ tử nóng tánh, trực tiếp mở lời trách cứ, thế là đôi bên lời qua tiếng lại, cuối cùng thì đưa tới động thủ.
Trong đám đệ tử Thái Sơn ngoại trừ Đinh Tương Ngọc là hậu sinh khả úy ra, còn các đệ tử khác đều là mới gia nhập, nên làm sao xứng đáng là đối thủ của Tịch Lịch Song Kiếm, chỉ mới một chiêu nửa thức là đã bị đánh bò càng trên đất, ai nấy đều không dám động thủ, chỉ trố mắt nhìn sư phụ cầu khẩn, Chu Bằng không biết làm sao hơn đành phải ra tay với anh em Chương Thị.
Cao Phong sau khi đã hiểu rõ sự tình, thầm nghĩ việc nhỏ nhoi này không đáng để đôi bên động thủ, hắn tự hỏi không biết mình có khả năng đứng ra hòa giải, để khiến cho đôi bên đều phải dừng tay, và không bị mất hòa khí hay không.
Chính vào lúc này, hắn chợt nghe có tiếng Hoa Hương Lăng thì thầm bên cạnh: “Phong ca, chàng có nhận thấy Tịch Lịch Kiếm Pháp của anh em Chương Thị, trong bộ pháp có ẩn tàng lý lẽ của ngũ hành không? kiếm pháp bao gồm đủ cả lưỡng nghi của tượng, có sinh có diệt, có trưởng có tàn, lúc tấn công thì chớp nhoáng như sấm sét, nhanh chóng không gì so sánh được, lúc phòng ngự thì như tuyết phủ đầy trời, không biết đâu mà lần ra tông tích. Cao nhân sáng tác ra bộ kiếm pháp này quả thật đã dầy công nghiên cứu, có lối suy nghĩ riêng độc đáo.”
Cao Phong nghe thấy nàng có khả năng nhìn ra được những điểm trọng yếu về kiếm pháp của anh em Chương Thị, trong có bao hàm càn khôn, thì lòng vui mừng, hắn giơ tay nắm lấy tay nàng, reo thầm trong miệng, rồi bắt đầu tập trung quan sát trận đấu.
Tinh thần Chu Bằng nhàn nhã, không lo âu không nóng vội, chiêu tới thì hoàn chiêu, lúc công lúc thủ, không mảy may làm mất đi phong độ của một cao thủ tôn sư.
Anh em Chương Thị suy cho cùng tuổi tác còn nhỏ, từ khi học thành tài xuống núi, đây là lần đầu họ hợp kiếm với nhau để đương đầu với đối thủ mạnh, đánh lâu thấy khó thắng, thì trong lòng không khỏi cuống cuồng, kiếm chiêu và bộ pháp bắt đầu thấy phù phiếm.
Chương Lập ngay từ nhỏ xúc giác đã nhảy bén, có khả năng phán đoán tình hình, lúc gặp hữu sự thì cân nhắc lợi hại rất nhanh, dĩ nhiên lúc này gã đã tính toán đánh kéo dài lâu sẽ bất lợi.
Chợt nghe một tiếng chát vang lên, lại thấy Chương Kiện chuyển kiếm sang tay trái, kiếm quang đột nhiên hừng hực, đó chính là ám hiệu tấn công của anh em Chương Thị trong lúc lâm chiến với đối phương.
Lập tức vòng trong vòng ngoài như gió táp ập tới đột ngột.
Kiếm thế bên trái bên phải anh em Chương Thị lượn vòng, chiêu thức hoàn toàn giống nhau, tất cả đều là sát chiêu đoạt mệnh, có công không có thủ.
Chu Bằng đột nhiên cảm thấy hô hấp không suông sẻ, áp lực càng lúc càng tăng, thì biết ngay đối phương có ý muốn tốc chiến tốc thắng, kiếm trong tay ông vội ra chiêu “Nhân Quỷ Thù Hội”, tung ra một bức màn hào quang.
Ông trong lúc không còn cách nào khác, đã sử dụng một chiêu liều mạng của phái Thái Sơn, đó là cách tìm đường sống trong cái chết.
Ngay vào lúc này, đột nhiên nghe trong đám người vây quanh có tiếng thét lên, rồi lại thấy có bóng người thấp thoáng, trên sân đấu lại có thêm một người!
Tiếp theo đó mọi người đều nghe có ba tiếng keng keng keng liên tiếp vang dội, lại còn bắn ra các chùm hoa lửa bay tung tóe.
Chu Bằng, Chương Lập và Chương Kiện đều đồng thời cảm thấy cánh tay cầm kiếm của mình như có một luồng chấn động mạnh truyền vào, khiến cho ai nấy đều không tự chủ được phải thối lui vài bước.
Lúc này mọi người mới định thần lại nhìn rõ người dám mạo hiểm nhảy vào giải vây, là một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo xanh, tay cầm trường kiếm, tướng mạo sáng sủa, thần sắc tự nhiên. Người đó dĩ nhiên là Cao Phong.
Cao Phong đứng ngoài quan sát trận đấu, mắt thấy anh em Chương Thị biến chiêu, thì đã đoán ra ý đồ của họ, hắn biết nếu trong khoảng khắc này mình chậm trễ can thiệp, thì song phương thế nào cũng xảy ra ăn thua, và tổn thương của đôi bên đều không thể tránh khỏi.
Chính vào giây phút sắp xảy ra tai nạn tàn khốc, là lúc hắn kịp thời ra tay cứu viện, sử dụng liên hoàn tam kiếm, kiếm xuất vô chiêu vô thức, nhưng kiếm ý lại tùy tình thế mà phát sinh.
Hắn trong nháy mắt đã tính toán chính xác sức mạnh trên kiếm của ba người, đánh ra liên tiếp ba kiếm để ngăn cản. Thoạt mới nhìn thế kiếm có vẻ như vô chiêu, nhưng thực ra lại chất chứa đỉnh cao võ học mà hắn đã nhiều năm nghiền ngẫm kiếm thuật.
Chu Bằng, Chương Lập và Chương Kiện, vội thối lui thâu kiếm, chuyển nguy thành an, ai nấy đều cảm thấy vừa hân hoan vừa bất ngờ.
Chu Bằng nhìn Cao Phong, gật đầu: “Hừm, là ngươi!”
Ông ta định thốt lời cảm tạ, nhưng hình bóng người đệ tử thân yêu Đinh Hiểu Lan lại thoáng hiện trong đầu, khiến lòng ông tức giận, quay mặt nói với Chu Bình: “Chúng ta đi!”
Chương Lập thấy Chu Bằng bỏ đi, lòng lấy lại bình tĩnh, ôm quyền thi lễ, nói với Cao Phong: “Đa tạ huynh đài trọng nghĩa tương cứu, kiếm pháp huynh đài có thể nói là quá tuyệt vời!” Liếc nhìn thấy một thiếu nữ đi lại gần, tim gã đập thình thịch, trong đầu chợt hiểu, lại nói: “Thiết nghĩ huynh đài nhất định là Kinh Long Kiếm Cao Phong?”
Cao Phong hoàn lễ: “Tại hạ chính là Cao Phong. Tịch Lịch Song Kiếm, Chương Thị song hiệp, hôm nay được gặp quả nhiên không phải tầm thường.”
Chương Kiện nói: “Đâu có, đâu có!”
Thiếu nữ đi lại gần chính là Hoa Hương Lăng, Chương Lập đã nhận ra nàng, bởi vậy nên mới nghĩ người trước mặt là Cao Phong.
Hoa Hương Lăng vì quan tâm tới Cao Phong, nàng muốn lại gần để xem hắn vô sự thì mới yên lòng, quay sang Chương Lập nói: “Đã nhiều năm không gặp, Chương đại hiệp vẫn giữ được phong thái tự nhiên như thế.”
Chương Lập trong lòng đắc ý, nói: “Thật tình mà nói, thấy Lăng cô nương như một tiên nữ tỏa sáng, chắc chắn trong lòng đã đạt được ước nguyện.”
Hoa Hương Lăng cười nhạt không nói, ánh mắt dịu dàng chuyển sang phía Cao Phong.
Cao Phong đối với Chu Bằng không muốn giải bầy tâm sự, lòng cảm thấy không thoải mái, và cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh em Chương Thị, nên nói: “Chương gia hai vị huynh đệ, chắc là vì mừng thọ Hoa lão trang chủ nên mới tới Lạc Dương? Nếu là như vậy, chúng ta cùng đi chung về Thúy Trúc trang nhé?”
Chương Lập nói: “Anh em chúng tôi đúng là vì mừng thọ Hoa lão gia mà đến, chỉ là còn có một chút việc riêng cần giải quyết, do đó hôm nay không thể cùng đi chung về Thúy Trúc trang được.” Hai tay vái chào, lại nói tiếp: “Cao đại hiệp, Lăng cô nương, chúng tôi tạm thời cáo biệt, ngày mai sẽ gặp lại ở Thúy Trúc trang!”
Cao Phong và Hoa Hương Lăng lên tiếng đáp lễ.
Sau khi anh em Chương Thị đi rồi, Hoa Hương Lăng bèn căn dặn đám nô bộc đánh xe chuyển đồ mua sắm trở về trang, Hoa Tàng Diễm đi bên cạnh hỏi Cao Phong về nguyên nhân đánh nhau giữa Chu Bằng và anh em Chương Thị, Cao Phong cứ theo sự thực kể ra.
Hoa Tàng Diễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đôi bên chỉ vì một chút việc nhỏ nhoi đó, suýt nữa đã tạo thành lưỡng bại câu thương, thật là không đáng.”
Hoa Hương Lăng nói: “Trong võ lâm có rất nhiều mối hận thù lớn, bắt đầu đều là từ chuyện nhỏ mà khơi ra, do đó cháu nhất thiết phải ghi nhớ, làm bất cứ việc gì cũng cần thận trọng, suy nghĩ kỹ hậu quả trước khi làm, sau đó dùng phương pháp thích hợp để giải quyết vấn đề, thì sẽ thu được kết quả đúng như mình mong muốn. Phải tránh tính bao đồng, thì mới ngăn ngừa được nhiều chuyện phiền phức không cần thiết.”
Hoa Tàng Diễm gật đầu nói: “Đúng vậy, thưa tiểu cô, Diễm nhi nhất định sẽ ghi nhớ lời của cô trong lòng.”
Hoa Hương Lăng cười nói: “Lời của cháu nếu là do Vân Tàng nói thì ta mới hoàn toàn tin, nhưng từ trong miệng cháu nói ra thì ta phải giảm đi phân nửa.”
Hoa Tàng Diễm hừ nhẹ một tiếng: “Cô và cha mẹ cháu đều đối xử bất công với cháu, bất kể là việc gì, đều hướng về ca ca cháu!”
Hoa Hương Lăng kéo lấy tay nàng ta, dịu dàng nói: “Diễm nhi, cháu đã hiểu sai, điều này chẳng phải là tiểu cô bất công, bởi vì tính cháu hiếu động, ngang ngược và nóng nảy, nếu gặp việc gì cháu cũng suy nghĩ cân nhắc, thì kẻ làm tiểu cô này mới thực sự yên tâm nhiều.”
Hoa Tàng Diễm bỉu môi, bất chợt cô nàng nghĩ tới lúc cùng Cao Phong trên đường về Lạc Dương, đã thúc ép hắn giao đấu với Tuệ Lâm đại sư, bất giác mặt nàng ta nóng bừng, không kềm chế được đưa mắt lén nhìn Cao Phong.
Trong lúc mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới trước cổng trang viện.
Đột nhiên ở trong trang có một tiếng kêu trong trẻo truyền ra: “Cao thúc thúc, tiểu cô, cô chú đã về rồi à!” Lời nói chưa dứt, người đó đã chạy như bay lại.
Cao Phong ngẩn đầu nhìn, thì ra đó là Hoa Vân Tàng.
Hoa Vân Tàng sắc mặt nghiêm túc, vừa đến gần, đã đưa mắt nhìn muội muội Hoa Tàng Diễm, rồi lại nhìn cô cô Hoa Hương Lăng, sau đó mới nói với Cao Phong: “Cao thúc thúc, xảy ra chuyện rồi, Thiếu Lâm Tự phái người tới tìm Tuệ Lâm đại sư.”
Cao Phong ngơ ngác nói: “Thiếu Lâm Tự phái người tới tìm Tuệ Lâm đại sư ư? chắc Tuệ Lâm đã có chuyện gì rồi?”
Hoa Vân Tàng nói: “Cụ thể cháu không được rõ, có vẻ như Tuệ Lâm đại sư hoàn toàn không có trở về, do đó bọn họ mới đi tìm kiếm.”
Hoa Hương Lăng nghe vậy không hiểu ra sao cả, bởi vì Cao Phong từ hôm đó đến nay không nói cho nàng biết việc hắn quyết đấu với Tuệ Lâm.
Hoa Tàng Diễm nghe xong, cảm thấy quá bất ngờ, nàng thầm hỏi không biết lão hòa thượng này đã xảy ra chuyện gì? chẳng lẽ bọn họ lại đi lạc!
Cao Phong suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Các người Thiếu Lâm tới là những ai?”
Hoa Vân Tàng nói: “Là ba vị tăng lữ trung niên thuộc hàng chữ Hư, bọn họ hiện đang chờ đợi thúc thúc trong phòng khách.”
Cao Phong thở dài thành tiếng: “Thế cũng tốt, chúng ta vào xem đã xảy ra chuyện gì.”
Khi vào khách sảnh, quả nhiên có ba vị tăng nhân Thiếu Lâm tuổi tác trung niên đang chờ đợi Cao Phong.
Hoa Xung đang đại diện chủ nhà tiếp khách, vội đứng lên giới thiệu, thì ra ba tăng nhân đó là đệ tử của Phục Hổ đường Thiếu Lâm, pháp danh là Hư Không, Hư Tâm và Hư Thắng.
Hư Không thân hình cao gầy, mục quang sáng rực, là đại đệ tử đứng hàng đầu chữ Hư, ông ta đợi Hoa Xung giới thiệu xong, nói với Cao Phong: “Cao thí chủ, mấy ngày trước ở Hứa Xương thành có phải thí chủ đã từng gặp qua sư bá Tuệ Lâm của tệ tự?”
Cao Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, xác thực có gặp qua, ngoài Tuệ Lâm đại sư ra, còn có đệ tử tục gia Lưu Hàn Bách của quí phái nữa.”
Ba tăng Thiếu Lâm nghe vậy, đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu. Hư Tâm không kềm được nói thầm một mình: “Quả nhiên tin tức truyền đi không giả.”
Hư Không lại nói: “Việc Cao thí chủ có giao đấu vài chiêu với Tuệ Lâm sư bá là có thật?”
Cao Phong nói: “Đích xác là có đấu qua vài chiêu. Công lực Tuệ Lâm đại sư thật thâm hậu, phong độ võ học khiến cho người ta kính phục.”
Hư Không biến sắc, chắp tay nói: “A di đà phật, thiện tai! thiện tai! Vì sao hai vị lại đánh nhau? Kết quả sau cùng trận đấu thế nào?”
Cao Phong nói: “Nguyên nhân tại hạ cùng Tuệ Lâm tiền bối giao đấu, là lúc ở An Khánh tại hạ và Lưu Hán Dương lão gia có xảy ra chút hiểu lầm, do đó Lưu sư huynh của quí phái mới mời Tuệ Lâm tiền bối đến gây khó dễ cho tại hạ, còn kết quả cuộc đấu ư? ….. Tại hạ đạo hạnh bé nhỏ, đâu dám sánh vai ngang hàng cùng Tuệ Lâm đại sư? Chính nhờ đại sư nhân nhượng, nên tại hạ mới không bị thất bại thảm hại, cuối cùng thì đôi bên huề nhau.”
Đột nhiên Hoa Tàng Diễm ồ lên một tiếng, nói lớn: “Cao thúc thúc, trước đây cháu thấy thúc thúc là người thành thật ngay thẳng, lời nói chân thực, sao hôm nay lại ăn nói ngược, thúc thúc và lão hòa thượng Tuệ Lâm tỉ võ quyết đấu, có phải thúc thúc đã từng nhường cho lão ấy một chiêu nửa thức? Cuối cùng, đang từ trong ưu thế thúc thúc lại đưa ra lời giảng hòa! Hừm, còn những điều khác cháu cũng không muốn nói nữa.”
Nàng từ khi nghe nói có đám người Thiếu Lâm tới tìm kiếm Tuệ Lâm, lòng cảm thấy vừa nghi ngờ vừa lo lắng. Nghi ngờ là, lão tăng Tuệ Lâm sao bỗng vô duyên vô cớ mất tăm tông tích? Lo lắng là, trong lúc Cao Phong và đám hòa thượng Thiếu Lâm đối đáp tỉ mỉ, cuối cùng nếu điều tra ra nguyên nhân là do chính mình đã bức bách đôi bên quyết đấu, thì nhất định sẽ bị tiểu cô biết được, và sẽ có chuyện không hay. Lập tức nàng nắm lấy câu nói khiêm tốn của Cao Phong, giả vờ hồ đồ trách móc, để quấy rối người nghe, nhằm đạt được ý đồ của mình.
Có thể nói mánh lới tuyệt vời của cô bé thông minh, trong khoảng khắc đã làm cho thần kinh mọi người hoang mang và căng thẳng.
Ba vị cao tăng Thiếu Lâm lúc nghe Cao Phong nói, có cảm giác như ngọn gió xuân thổi qua mặt, lòng tràn đầy ấm áp, khoan khoái không thốt thành lời; nhưng đến khi nghe giọng thánh thót của người đẹp Hoa Tàng Diễm cất lên, thì âm thanh giống như kim loại cọ sát vào đá, toàn thân cảm thấy khó chịu vô cùng, ba vị cao tăng đều thầm nghĩ, vị tiểu thí chủ này sao lại ăn nói như thế? điều này không phải là ngang nhiên tuyên bố đuổi khách hay sao? hừ, cô ta chỉ là cô bé, chúng ta không cần phải tính toán so đo, tạm thời cứ nghe thí chủ chủ nhà nói chuyện thế nào đã?
Lúc này Hoa Hương Lăng cảm thấy quá bất ngờ, lại mang máng có dự cảm điều gì không tốt, nàng bước tới trước, quát Hoa Tàng Diễm: “Phong nhi! cháu là con nít không được chen vào chuyện người lớn, hãy lui sang một bên!”
Hoa Tàng Diễm không dám nói câu nào, bĩu môi thối lui.
Hoa Hương Lăng lại quay người nói với ba vị tăng Thiếu Lâm: “Ba vị đại sư, trẻ con nhà này không hiểu lễ nghi, nếu có lời nào mạo phạm xin được tha thứ!”
Ba vị tăng miệng đều niệm a-di-đà phật, gật gật đầu, tỏ vẻ bỏ qua.
Tiếp theo Hư Không lại hỏi phương hướng hành tung Tuệ Lâm đã đi, Cao Phong thành thực đem tình hình lúc đó ra kể lại.
Ba vị tăng nghe xong, mặt đều lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng kết quả thu được quá mong manh. Ba vị tăng thấy trời không còn sớm, hơn nữa sự việc không có chút đầu mối nào, bèn lập tức xin cáo biệt.
*********
Ngày mười hai tháng bốn, là ngày đại thọ mừng sáu mươi tuổi của Hoa Ngưỡng Hạc.
Ngày này sẽ được ghi chép vào sử sách võ lâm, bởi vì chính ngày này, ở tại Thúy Trúc trang, có nhiều sự kiện kinh thiên động địa, thần bí khác thường, thu hút hồn phách con người đã liên tiếp xảy ra, mà số mệnh Cao Phong đã được an bài trước để biến thành nhân vật chính của các sự kiện ly kỳ này.
Các sự kiện ngoạn mục sắp bắt đầu, và chúng ta (là những độc giả) hãy nín thở chờ xem!
Từ sáng sớm tinh mơ khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào Thúy Trúc trang, mọi người trong Hoa gia trên dưới ai nấy đều hớn hở hài lòng, nhất là Hoa Hương Lăng, nàng như ngất ngây đắm chìm trong vui sướng.
Đến giữa trưa, các thất đại môn phái võ lâm đều có người tới chúc mừng đại thọ.
Thiếu Lâm phương trượng Tuệ Nhàn vì có mối giao tình thâm hậu với Hoa Ngưỡng Hạc, nên đã đích thân tới tham dự, trong khoảng khắc đã làm tăng thêm vẻ rực rỡ của Thúy Trúc trang không ít.
Tiếp theo đó là tiền bối danh túc “Truy vân thiết kiếm” Thôi Mẫn Sinh của phái Võ Đang, Chưởng môn nhân Cát Như Lâu của Tây nhạc phái Hoa Sơn, Chưởng môn nhân Chu Bằng của Đông nhạc phái Thái Sơn, tiền bối danh túc “Phách thạch kiếm” Hùng Liệt của Nam nhạc phái Hành Sơn, Chưởng môn nhân Mộng Như sư thái của Bắc nhạc phái Hằng Sơn, Chưởng môn nhân Tử Hà đạo trưởng của Trung nhạc phái Tung Sơn và sư đệ của ông là Nhan Bất Thu.
Ngoài ra các bang phái khác, các lộ giang hồ hảo hán, các võ lâm hào kiệt cũng đều tới chúc mừng và đã đưa con số những người tham dự gần như lên tới ngàn người, bữa yến tiệc mừng đại thọ tất cả đều được bài trí trong đại viện.