Cao Phong đi dọc theo đường phố, ánh nắng chói chang hắt vào mặt.
Hắn bỗng cảm thấy tầm mắt như bị mờ nhạt đi.
Trong cuộc đời rất ít có sự việc nào khiến cho hắn phải khóc, bởi vì hắn biết, nước mắt căn bản không giải quyết được vấn đề. Nhưng bây giờ hắn đành chịu thất bại, không cách nào ngăn được các giọt nước mắt đang ứa ra hai bên khóe mắt.
Đinh Hiểu Lan vẫn đi theo đằng sau, đi theo rất lâu nhưng không nói một lời, nàng như đã cảm thụ được thế giới nội tâm của hắn, thế giới đầy thất bại, đau khổ, bi thương và tuyệt vọng.
Đinh Hiểu Lan đột nhiên đi nhanh về phía trước, ngăn cản hắn lại, nói: “Sự thực này chẳng lẽ huynh không tiếp nhận được hay sao?”
Cao Phong dừng bước, nhìn nàng mông lung, rồi lắc đầu cười khổ: “Ta không sao, chỉ là người cảm thấy hơi khó chịu thôi, nhưng một lát sau sẽ hết.”
Ánh mắt Đinh Hiểu Lan từ từ trở lên dịu dàng: “Huynh hiện tại đã nhận mẹ muội làm nghĩa mẫu, muội dù sao cũng có thể xem là muội muội của huynh, bây giờ lòng muội muội có vấn đề muốn hỏi, không biết ca ca có sẵn lòng hồi đáp không?”
Cao Phong nói: “Muội cứ hỏi, ta nhất định sẽ nghiêm túc trả lời.”
Đinh Hiểu Lan nói một cách kiên định: “Nếu như không có chuyện Lưu Hàn Tùng, và giả sử huynh phải lấy muội, lòng huynh có thật sự vui sướng không?”
Cao Phong trầm ngâm do dự một lát rồi gật đầu nói: “Rất sảng khoái.”
Đinh Hiểu Lan đột nhiên nắm lấy tay hắn: “Tốt lắm, muội quyết định không lấy Lưu Hàn Tùng!”
Cao Phong thắc mắc: “Muội định làm gì vậy?”
Ánh mắt Đinh Hiểu Lan có vẻ kỳ dị: “Bây giờ muội đi tìm sư phụ, cầu xin người ưng thuận chuyện hôn sự của hai ta, và nhờ người đi nói lại với mẹ .., vì sư phụ rất cưng muội …..”
Chợt nghe từ xa có tiếng quen thuộc: “Không cần đâu tiểu muội, sư phụ lão nhân gia đã tới nhà chúng ta.”
Đinh Hiểu Lan và Cao Phong quay lại thì thấy Đinh Tương Long.
Đinh Tương Long đi lại gần nói: “Sư phụ đang nóng ruột muốn gặp các ngươi, lão nhân gia sai ta đi kiếm các ngươi.”
Đinh Hiểu Lan hồ nghi: “Hôm qua mẹ mới gửi thư, làm sao sư phụ có thể tới nhanh chóng như vậy được?”
Đinh Tương Long nói: “Sư phụ chưa nhận được thư, người rời khỏi chúng ta đã khá lâu, nên rất nhớ, đã chủ động tới thăn.”
Lòng Đinh Hiểu Lan hơi rối loạn: “Sớm không đến, muộn cũng không, vậy có ý gì?”
Đinh Tương Long nói: “Sư phụ tới càng sớm càng tốt chứ sao, chúng ta hãy mau trở về, để nghe lão nhân gia giáo huấn.”
Đinh Hiểu Lan gật đầu ưng thuận, lòng nghĩ thầm: “Chắc sư phụ bây giờ đã biết chuyện Lưu gia, mong sao người có ý kiến khác, đừng theo ý của mẹ, bắt ta phải gả cho Lưu Hàn Tùng.”
Ba người lập tức vội vã quay về.
Khi ba ngươi vừa bước vào nhà, thì thấy trong sảnh đã có hai người ngồi, một là Đinh lão phu nhân, còn người kia là một nam tử trung niên, tuổi đã qúa bốn mươi, mặc quần áo màu tím, mặt thâm trầm, đó chính là Chu Bằng, đương kim Đông Nhạc Thái Sơn Chưởng môn lừng danh trong võ lâm.
Ông ta vừa thấy ba người bước vào, đã vội đứng lên nói: “Hừm, đã về tới rồi.”
Cao Phong chắp tay hành lễ: “Chu chưởng môn mạnh giỏi?”
Chu Bằng gật đầu: “Vẫn khỏe.”
Đinh Hiểu Lan và Đinh Tương Long đồng thanh kêu lên “Sư phụ”, rồi cùng quỳ xuống.
Chu Bằng gật đầu: “Các con đứng dậy đi.”
Đinh Tương Long lập tức đứng dậy. Đinh Hiểu Lan chậm chạp đứng lên, nhưng nghĩ sao nàng lại quỳ xuống nói: “Sư phụ, đồ nhi ….. muốn thỉnh cầu lão nhân gia một chuyện?”
Chu Bằng quét mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Con hãy đứng lên rồi mới nói.”
Đinh Hiểu Lan định nói “Nếu sư phụ không đáp ứng, thì đồ nhi sẽ không đứng dậy”, nhưng nàng thoáng thấy thần sắc sư phụ có vẻ kỳ lạ, sợ nếu mình cứ khăng khăng cố chấp quỳ sẽ khiến ông nổi giận lôi đình, lúc đó mọi chuyện sẽ hỏng bét, nên nàng đành ngoan ngoãn đứng dậy.
Chu Bằng thấy Đinh Hiểu Lan đứng dậy, không đợi nàng cất tiếng đã hỏi ngay: “Trưa hôm nay con và Lưu Hàn Tùng đã xảy ra chuyện gì?”
Đinh Hiểu Lan thầm kinh hoảng: “Sao tin tức nhanh vậy, sư phụ vừa mới đến đã biết?” Nàng lúng túng nói: “Cũng không có gì, chẳng qua con muốn xin hắn chỉ bảo cho ….. vài chiêu kiếm pháp.”
Mặt Chu Bằng có vẻ không được vui, hừm thành tiếng, nói: “Xin chỉ bảo kiếm pháp? hay là con muốn giết hắn?”
Đinh Hiểu Lan sợ quá thất sắc: “Đồ nhi không dám, đồ nhi thật không dám …..” và nàng lại quỳ xuống đất lần nữa.
Đinh lão phu nhân cũng kinh ngạc không kém, nói: “Chuyện gì vậy đệ? Đinh Hiểu Lan lại gây ra họa phải không?”
Chu Bằng nói: “Lúc đệ vào thành phía cửa tây, thì gặp ngay hai anh em Lưu Hàn Phong và Lưu Hàn Tùng, Lưu Hàn Phong liền chận đệ lại để cáo trạng, thoạt đầu đệ hoang mang không hiểu đâu vào đâu cả, mãi đến khi gặp sư tỷ và được nghe chuyện Lưu gia, lúc đó đệ mới rõ đầu đuôi sự việc.”
Nói xong ông ta quay về phía Cao Phong nói: “Cao Phong, việc Hiểu Lan và Hàn Tùng đấu chiêu ngoài phố, ngươi hãy thuật lại tỉ mỉ ta nghe.”
Cao Phong tội nghiệp Đinh Hiểu Lan đang sợ hãi quỳ dưới đất, hắn không dám nói thẳng vấn đề, chỉ thoáng sơ lược qua trưa nay nàng gặp Lưu Hàn Tùng ở đầu phố, hai người chỉ vì nội dung bức thư của Đinh lão phu nhân mà xảy ra tranh chấp, nên mới có chuyện giao đấu với nhau vài chiêu, còn về việc Đinh Hiểu Lan gây sự trước và toàn dùng các chiêu hung ác thì hắn không đề cập tới.
Chu Bằng nghe xong, mặc dầu thấy lời của Cao Phong và Lưu Hàn Phong có chỗ khác nhau, nhưng ông nghĩ Đinh Lưu hai nhà đã có ân oán từ trước, vì thế bên nào cũng muốn phần đúng về mình, với lại thấy đôi bên đều có sáu bảy phần ăn khớp với nhau, nên ông cho là hợp tình hợp lý, và không muốn tiếp tục truy vấn nữa, nhìn Đinh Hiểu Lan, nói: “Con đứng dậy đi.”
Đinh Hiểu Lan lúc này mới chịu đứng dậy.
Chu Bằng trầm ngâm giây lát, rồi nói với Đinh lão phu nhân: “Sư tỷ, tỷ tỷ hành động quá hấp tấp, không đợi đệ về rồi chị em mới bàn tính chuyện có nên gả Hiểu Lan cho Lưu Hàn Tùng hay không, vì đây là việc có quan hệ chung thân hạnh phúc của nó, chúng ta không thể xem thường. Tuy biết Lưu gia ỷ vào phái Thiếu Lâm là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, nhưng mọi việc trong thiên hạ không qua một chữ lý, bây giờ nếu chúng ta nuốt lời, không thực hiện giữ đúng lời hứa, thì sự việc này ngày sau sẽ lưu truyền trong võ lâm, còn tệ hai hơn gấp vạn lần.”
Đinh lão phu nhân hơi chau mày nói: “Lúc đó sự việc quá cấp bách, ta nghĩ nếu đệ có nhận được thư thì cũng phải năm sáu ngày sau mới đến kịp, trong khi đó Lưu Hán Dương đang oán hận chúng ta về mấy ngón tay bị mất, nếu như họ lập tức báo thù, và phái Thiếu Lâm có khả năng đến kịp thời tiếp ứng, thì chúng ta sẽ không biết phải xoay xở ra sao. Ta cũng đã nghĩ tới trăm phương nghìn cách, nhưng thấy không có cách nào hay nên đành đưa ra hạ sách này.”
Chu Bằng nghe thế cũng cảm thấy hợp lý, ông thở dài nói: “Sự việc đã vậy rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao cho hợp lẽ?”
Đinh Hiểu Lan nghe sư phụ không chủ chương gả mình cho Lưu Hàn Tùng, nàng lập tức phấn chấn tinh thần nói: “Sư phụ, người rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tâm tư đồ nhi, chúng ta sẽ tới nhà họ Lưu để phân tích vấn đề cho rõ ràng, thấy họ có chỗ nào thiệt thòi thì chúng ta sẽ bồi thường thỏa đáng, và còn xin lỗi nữa, chỉ cần giải quyết êm đẹp việc này là được rồi, nếu chúng ta cứ lưỡng lự sẽ không đi tới đâu.”
Chu Bằng nói: “Cái con bé này nói sao dễ nghe quá, bồi thường? xin lỗi? sự việc đã tới nước này, đâu đơn giản như con nghĩ?”
Đinh Hiểu Lan không dám nói thêm, đành ưu tư đứng lặng thinh.
Chu Bằng lại hỏi Cao Phong: “Ngươi thấy tình hình trước mắt thế nào, có cách nào ứng phó không?”
Cao Phong nói: “Con cảm thấy chúng ta nên chủ động là thượng sách.”
Chu Bằng nói: “Ý của ngươi là chúng ta nên tiếp kiến Lưu Hán Dương trước, để xem thái độ của Lưu gia thế nào, rồi tùy cơ mà hành sự phải không?”
Cao Phong gật đầu.
Chu Bằng thở dài ngao ngán: “Than ôi, biện pháp nằm trong không có biện pháp …..”
Ngay vào lúc này, quản gia Tri Khách bước vào báo cho Đinh lão phu nhân biết có một người khách tự xưng là Nhạc Nghiên Song của Thiên Tinh bang xin được cầu kiến.
Đinh lão phu nhân và Chu Bằng đều nghe tiếng Thiên Tinh bang từ lâu, họ thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Lưu gia lại mời Thiên Tinh bang can thiệp vào việc này?”
Chu Bằng nói: “Mời ông ta vào đây.”
Quản gia Tri Khách lập tức thối lui, một lát sau dẫn vào một thiếu niên mặc quần áo đen, Cao Phong và Đinh Hiểu Lan đều ngớ ra, nguyên lai người đó chính là thiếu niên họ Nhạc mà hồi trưa nay tại Đinh gia tửu lâu đã thảo luận với anh em Tịch Lịch song kiếm về tam đại mỹ nhân và đưa thiệp mời cho họ.
Tên Nhạc Nghiên Song này biết kẻ trên người dưới, trước tiên hướng Đinh lão phu nhân và Chu Bằng hành lễ, sau quay về phía Cao Phong, Đinh Tương Long và Đinh Hiểu Lan gật đầu chào, sau đó mới ngồi xuống ghế nói: “Tại hạ nhận lời ủy thác của Tô Châu Liễu gia, Trang chủ Liễu Hàn Xuân tới đây trình thiếp mời ‘Thiên kim tỉ võ chiêu thân’, xin hỏi lão phu nhân, Hộ Hoa Kiếm Đinh Tương Ngọc và Kinh Long Kiếm Cao Phong hiện đang có mặt trong phủ không?”
Đinh lão phu nhân và Chu Bằng đều cảm thấy bất ngờ, không dè y tới đây chỉ là để đưa thiệp mời.
Đinh lão phu nhân nói: “Tương Ngọc con ta tạm thời không có ở đây, chỉ có Cao Phong thôi.” Nói xong bà chỉ tay về phía Cao Phong để y nhận diện.
Nhạc Nghiên Song vừa thấy Cao Phong, mặt lộ vẻ vui sướng, y chấp tay nói: “Nghe đại danh Kinh Long Kiếm đã lâu, hôm nay mới thấy, thật hân hạnh biết bao.”
Cao Phong thấy lời nói y chân thành, vội hoàn lễ: “Nhạc huynh đệ quá khách sáo.”
Nhạc Nghiên Song không nói thêm lời nào, lập tức lấy hai tấm thiếp ra, sau khi xem sơ qua, một cái đưa cho Cao Phong, còn tấm kia chuyển cho Đinh lão phu nhân.
Cao Phong nhận tấm thiếp chẳng thèm ngó qua, bèn cất ngay vào bụng áo.
Đinh lão phu nhân sau khi nhận thiếp, xem qua cẩn thận, rồi nói: “Ngày tám tháng này, ôi, chắc Tương Ngọc không về kịp.” rồi bà chuyển tấm thiếp sang cho Chu Bằng.
Chu Bằng ngó qua, nói: “Thật vất vả cho Nhạc thiếu hiệp.”
Nhạc Nghiên Song nói: “Đâu dám, Chu chưởng môn danh tiếng và uy nghiêm, thật đáng là danh sư xuất cao đồ. Các thiếu niên anh tuấn được lọt vào mắt Liễu lão trang chủ không nhiều, Đinh nhị hiệp là một trong số diễm phúc đó, tại hạ không nói ra chắc Chu chưởng môn cũng đã biết rồi.”
Sắc mặt Chu Bằng có vẻ hài lòng, nói: “Nhạc thiếu hiệp nói quá, Liễu lão trang chủ có lòng thương, nên mới tạo cho tiểu đồ có cơ hội này.”
Sau khi hai bên khách sáo một hồi, Nhạc Nghiên Song thấy nhiệm vụ phát thiếp đã xong, y vội vàng đứng lên cáo từ.
Sau khi Nhạc Nghiên Song cáo lui thì trời cũng về chiều.
Cuối cùng Chu Bằng quyết định cùng đi với Cao Phong tới diện kiến Lưu Hán Dương.
Sau khi ra khỏi cửa, hai người liền triển khai khinh công, chỉ độ uống nửa chum trà thì đã tới trước cửa Lưu gia.
Gia đinh giữ cửa vừa thấy Cao Phong và Chu Bằng, vội vã chạy vào báo tin, chỉ một lát sau, Lưu Hán Dương và mấy người con trai tươi cười ra nghinh đón.
Chỗ mấy ngón tay Lưu Hán Dương bị đứt đã được quấn chặt chẽ bằng vải trắng, tuy bị thương nhưng lão ta vẫn hành lễ: “Chu chưởng môn đại giá quang lâm, nếu có gì thất lễ, xin bỏ qua, xin bỏ qua!”
Chu Bằng hoàn lễ, sau khi đôi bên khách sáo đã hoàn tất, liền bước vào đại sảnh. Định vị trí ngồi cho mỗi người xong, Lưu Hán Dương mỉn cười nói: “Thiết nghĩ Chu chưởng môn vì hôn sự của lệnh ái đồ và phệ tử nhà này nên mới tới đây, thật là làm cho lão phu vui mừng khôn xiết.”
Lưu Hàn Tùng tới trước mặt Chu Bằng quỳ gối đập đầu xuống đất: “Tùng nhi xin đa tạ Chu chưởng môn thúc thúc!” gã nói bằng giọng chân thành, nét mặt vui sướng.
Chu Bằng cảm thấy bất ngờ, không biết phải ứng xử ra sao, ông không dè Lưu Hán Dương lại đi nước cờ tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ) như vậy? ông vốn đã có chuẩn bị sẵn các lời từ chối khéo léo, nhưng vào lúc này ngay cả một chữ cũng không thốt ra được, ông đành miễn cưỡng cười nói: “Hiền điệt trọng lễ quá, hãy mau đứng dậy.” ông đưa tay đỡ Lưu Hàn Tùng, trong lòng nghĩ thầm: “Cái lão hồ ly này thật là quỷ kế đa đoan!”
Cao Phong tuy cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn tính tình Lưu Hàn Tùng thật thà chất phác, lại có lòng si mê Đinh Hiểu Lan, nên hắn thầm nghĩ: “Hiểu Lan nếu gả cho hắn, nhất định suốt đời sẽ được sủng ái, nàng còn cầu mong gì hơn? Tình cảm của ta đối với Hiểu Lan làm sao bằng hắn được?”
Lưu Hán Dương cười ha ha đáp lại: “Đinh lão phu nhân sớm đã có gửi thư, quả thật khiến cho cả nhà ta hoan hỉ, chiều nay lại nghe Hàn Phong nói huynh đệ có tới chơi, lại càng tăng thêm vui vẻ, thiết nghĩ sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị sính lễ mang tới Đinh gia và sẽ cùng huynh đệ đàm đạo, sau đó tham khảo ý kiến Đinh lão phu nhân, để đôi bên cùng lo chuyện hỉ sự cho đôi trẻ, thật không ngờ lại được Chu chưởng môn đích thân tới tệ xá như vậy.”
Lão khôn khéo không đề cập tới chuyện kết oán giữa hai nhà trước đây, lại càng không nói tới việc Hàn Tùng và Hiểu Lan đã giao đấu ngoài phố, trái lại lão chỉ vui mừng tập trung vào nội dung bức thư hứa kết sui gia của Đinh lão phu nhân, cho dù Chu Bằng có từng trải việc đời bao nhiêu, bây giờ cũng chỉ biết cười gượng gạo mà thôi.
Một lát sau, người hầu Lưu gia dâng trà thơm lên.
Chu Bằng nhấm một ngụm trà, nói: “Tại hạ tới đây, một phần là việc hôn sự của tiểu đồ, một phần là muốn hỏi thăm thương thế của lão gia tử.”
Lưu Hán Dương vẫn tươi cười nói: “Cái tấm thân già nua này, nếu có mất vài ngón cũng chẳng quan hệ gì, huống chi sau này hai nhà Đinh Lưu kết thành sui gia, thì hai phái Thiếu Lâm và Thái Sơn dĩ nhiên sẽ trở nên anh em kết nghĩa, giai thoại lý thú này về sau sẽ lan truyền trong võ lâm, và mấy ngón tay bị mất của ta xem như có đóng góp vào kỳ tích này vậy.”
Chu Bằng chỉ đành biết cười trừ và uống trà.
Lưu Hán Dương đột nhiên quay về phía Cao Phong nói: “Cao đại hiệp kiếm pháp kinh người, thật đúng là thần kiếm, hiện tại đã nhận Đinh lão phu nhân làm nghĩa mẫu, sau này cũng sẽ là người một nhà với Lưu gia, hôm qua chỉ là chuyện hiểu lầm, nếu có gì không phải xin vui lòng bỏ qua cho.”
Cao Phong nói: “Lưu lão gia tử chớ khách sáo và cũng đừng xem trọng kẻ hèn này.”
Đôi bên cứ đưa đẩy qua lại, không đả động gì tới vấn đề chính.
Chu Bằng xem xét tình hình, thấy nếu bây giờ đưa ra lời hủy bỏ hôn ước, thì Lưu gia sẽ lập tức trở mặt ngay, và sau này có thể sẽ kết thù với phái Thiếu Lâm nữa, hậu hoạn không thể nào lường trước được, vì thế thái độ im lặng của ông đã mặc nhiên thừa nhận hôn ước hai bên.
Lưu Hán Dương đã biết Chu Bằng tới An Khánh ngay từ chiều, và đã tiên liệu tới việc ông ta có thể sẽ hủy bỏ cuộc hôn ước, nên đã tính toán trước mọi chuyện, cuối cùng đã đạt được như ý nguyện.
Cao Phong chẳng ngờ sự việc diễn tiến không như ý muốn, lòng hắn càng buồn bực thêm, ngấm ngầm thôi thúc Chu Bằng mau chóng kết thúc để còn về.
Cuối cùng, Chu Bằng lấy cớ mới đến An Khánh, cần xum họp với Đinh gia nên cáo từ.
Lưu Hán Dương lẽ nào không biết ruột gan của ông? bề ngoài thì tỏ vẻ ân cần muốn giữ khách nhưng không giữ được, phải đành tiễn ông và Cao Phong ra cửa.
Đinh Hiểu Lan đi đi lại lại trước cửa trang đã gần một thời thần, mái tóc đen huyền của nàng ướt sủng nước mưa, nước mưa bắt đầu chảy xuống trán, nhưng nàng vẫn không quan tâm, lúc này lòng nàng nóng như thiêu đốt, nàng đang chờ đợi sự phán quyết cuối cùng quyết định cuộc đời mình.
Cuối cùng, không xa nghe có tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, bất chợt lòng Đinh Hiểu Lan đang thấp thỏm lo âu bỗng nhiên biến thành sợ hãi, một thứ sợ hãi khó diễn tả thành lời.
Lúc nàng nhìn thấy nét mặt của ân sư và Cao Phong thâm trầm nghiêm túc, thì cũng là lúc tim nàng như lặn sâu vào đáy biển thăm thẳm.
Nàng ngây người ra, run rẫy bước về phía trước, lòng vẫn ôm ấp một tia hy vọng: “Sư phụ, thế nào rồi? Lưu gia họ nói sao?”
Chu Bằng chân vẫn rảo bước: “Vô nhà rồi hãy nói.”
Mọi người vào khách sảnh, Đinh lão phu nhân và Đinh Tương Long cũng đang đợi ở đó.
Đinh Hiểu Lan bước vào sau cùng, nàng thấy Cao Phong đưa mắt nhìn mẫu thân rồi lắc đầu.
Chu Bằng ngồi xuống ghế, thở dài nói vói Đinh Hiểu Lan: “Sư phụ đã tận hết sức rồi, nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân bắt nguồn từ con mà ra, thái độ của Luu gia rất kiên quyết, nếu như bây giờ ta giải trừ hôn ước với họ, nhà họ Lưu nhất định sẽ căm hờn ta gấp bội, lúc đó Đinh Lưu hai nhà như nước với lửa, nhìn xa mà nói, hai phái Thiếu Lâm và Thái Sơn ta cũng sẽ bị mất hòa khí, hậu hoạn khó lường trước được.”
Đinh Hiểu Lan nghe sư phụ nói, lòng cảm thấy tê tái, nhưng lần này nàng không khóc, đợi sư phụ nói xong, nàng nhìn mẫu thân và huynh trưởng, rồi bình thản nói: “Mẹ, đại ca, hai người tiếp chuyện cùng sư phụ, con về phòng nghỉ ngơi đây.” Nói xong nàng quay người đi về phòng mình.
Nhìn Đinh Hiểu Lan ra đi với dáng vẻ bình thản, ai nấy trong sảnh đều cảm thấy chua xót, nhất là Đinh lão phu nhân, bà ngơ ngác nhìn con với lệ tuôn trào.
Đợi một lát sau, Đinh lão phu nhân nói với Đinh Tương Long: “Con thử đi xem chừng em con, tánh nó nếu không khóc thì cũng làm ầm ĩ lên, nhưng hôm nay sao im hơi lặng tiếng quá, khiến ta thấy lo lắng.”
Đinh Tương Long vâng dạ rồi lui ra.
Chu Bằng thấy Đinh lão phu nhân tâm tình đau thương, nhỏ lệ, ông bèn an ủi: “Sư tỷ, Đinh Hiểu Lan hiện tại còn nhỏ, chưa hiểu rõ tình cảm thế thái nhân tình, tạm thời có đau lòng đôi chút cũng không sao, ta thấy Lưu Hàn Tùng tính tình hiền lành, người trung hậu, lại đối đãi với Hiểu Lan rất mực yêu thương, hết lòng chiều chuộng, những yếu tố đó không phải là hạnh phúc lâu dài sao?”
Đinh lão phu nhân gật đầu, than thở: “Thế huyng nói vậy cũng đúng, nhưng ý nguyện của Lan nhi đã bộc lộ từ lâu.”
Chu Bằng đột nhiên nghĩ tới Đinh Tương Ngọc, ông nói: “Sư tỷ, còn Tương Ngọc? nó đang bận việc gì?”
Đinh lão phu nhân nói: “Hình như là chuyện của Uy Võ tiêu cục, mấy ngày trước có người bị thương ghé qua đây, sau đó Tương Ngọc hộ tống người đó tới Dương Châu, hừm, Phong nhi, con biết việc này rõ hơn ai hết, con hãy kể lại cho thế huynh nghe đi.”
Cao Phong gật đầu, sau đó kể lại tỉ mỉ sự việc, nói mình ở Dương Châu được Đinh Hiểu Lan và Đinh Tương Ngọc tìm tới, Đường Trung Long đã cứu trị cho Tần Đại Sơn, sau khi Tần Đại Sơn tỉnh dậy bèn thuật qua vụ cướp tiêu cục, Đinh Tương Ngọc nhận ủy thác chăm sóc Tần Đại Sơn, còn mình, Đường Trung Long và Đinh Hiểu Lan cấp tốc đi Hoàng Sơn …..
Chu Bằng nghe xong, cau mày nói: “Bây giờ là thời thịnh trị của Tuyên Tông, thiên hạ thái bình, trăm họ đều an định, sao lại có bọn cướp quan ngân, Kim Thị Ngũ Hổ tuy bản lãnh không nhỏ, tiếng ác đồn xa, nhưng không thể dám hồ đồ đối địch với triều đình? Sau đó lại có vụ tàn sát Ngũ thị để phỏng tay trên, hắc đạo cướp hắc đạo ư? điều này khiến cho ta phải suy nghĩ, chắc bên trong có ẩn tình!”
Cao Phong nói: “Vụ án đó từ Tần Đại Sơn cho tới ngọn nguồn vật bảo tiêu đều có chút cổ quái, nhưng sự thực là như thế, Kim Thị Ngũ Hổ tham gia cướp tiêu đã có chứng cứ rành rành, không thể chối cãi được, nhưng điều kỳ quái ở đây là, ai là người đã khống chế anh em Kim Thị Ngũ Hổ? sau đó lại vắt chanh bỏ vỏ, tàn sát anh em họ để cướp tiêu đi và không lưu lại một chút manh mối nào.”
Chu Bằng trầm ngâm giây lát, nói: “Người trong võ lâm hiện nay có khả năng cướp tiêu thì không nhiều, có năng lực cướp tiêu lại càng ít, cứ theo lý mà xét, các cao thủ kiếm thuật có hạng trong tà phái hầu như không có bao nhiêu, thử nhìn vào cục diện võ lâm, tựa hồ chỉ có Kim Kiếm bang và Bạch Long môn là hai bang phái có đầy đủ điều kiện nhất.”
Cao Phong nói: “Ý nghĩ của con và bá phụ gần như giống nhau.”
Chu Bằng nói: “Bang chủ Kim Kiếm bang Vân Phi Tường con đã từng đọ kiếm qua, con thấy khả năng gây án của hắn nhiều hay ít?”
Cao Phong lắc đầu nói: “Con thấy khả năng không nhiều, Vân Phi Tường tuy hành vi quái đản, hay làm những chuyện bất ngờ, nhưng ông ta vẫn còn chút nhân nghĩa, cho dù có ham tiền mà ra tay, nhưng không đến nỗi gây ra thảm cảnh trảm tận sát tuyệt như vậy, huống chi nếu ông ta còn sáng suốt thì biết rằng, chẳng dại gì mó vào tiền của quan môn để gây tai họa cho bang phái mình.”
Chu Bằng hơi gật đầu: “Nếu nói vậy thì khả năng là Bạch Long môn rất lớn.”
Cao Phong nói: “Bạch Long môn rốt cuộc là loại bang phái gì? gần đây đã nổi lên khắp võ lâm, ở đâu cũng có chuyện liên quan tới nó.”
Chu Bằng nói: “Ta đối với Bạch Long môn cũng có nhiều điều kinh ngạc, môn chủ thực không biết là thần thánh phương nào? mà đã quy tụ được nhiều võ lâm cao thủ về phụ giúp, thậm chí cho tới nay, cả võ lâm chưa có ai thấy được bộ mặt thật của y.”
Cao Phong nói: “Chắc y có điều gì cần giữ bí mật, với lý do này, nhất định y đang che dấu một ý đồ gì đó.”
Đinh lão phu nhân đến bây giờ mới chịu mở miệng: “Phong nhi, hôm qua Bộ khoái Lôi Võ tới đây cũng vì vụ án này phải không?”
Cao Phong: “Vâng, ông ta nghĩ chắc con có một chút manh mối nào đó.”
Chu Bằng khẽ hừm thành tiếng: “Triều đình phản ứng mau lẹ như vậy, hơn nữa còn phái đệ nhất Bộ khoái phá án, ta nghĩ vụ án này có ảnh hưởng rất lớn tới triều đình.”
Đinh lão phu nhân nói: “Vị Bộ khoái đó tướng người cao lớn, nặng nề, thật khó lòng tin ông ta lại là đệ nhất Bộ khoái.”
Chu Bằng nói: “Người đó thật đúng với câu cổ huấn: không thể xét người qua bề ngoài được.”
Cao Phong nói: “Ước gì ông ta sớm phanh phui được chân tướng của vụ án.”
********
Sáng sớm ngày mười tám tháng ba.
Trời quang đãng.
Ở hoa viên đằng sau viện.
Đinh Hiểu Lan đã thẫn thờ ngồi ở hoa viên suốt một thời thần, ánh nắng ban mai êm dịu chiếu xuống, trăm hoa muôn hương nghìn sắc đua nhau hé nở, ong bướm bay lượn dập dìu, trông giống như cảnh xuân, khiến cho người xem tâm hồn cũng phải ngây ngất.
Nhưng Đinh Hiểu Lan không say sưa trước cảnh đẹp, nàng dường như muốn phát cuồng, đột nhiên rút kiếm chém loạn xạ vào các bông hoa vô tội, khiến cánh hoa, cành hoa rơi rụng lả tả khắp mặt đất, ngay cả các ong, bướm cũng bị vạ lây, chúng vội vã bay tứ tán.
Khi chém sạch các cây hoa trong vườn thì cũng là lúc Đinh Hiểu Lan mệt mỏi, đuối sức, nàng thở hổn hển, nằm trên đống hoa vừa bị chém rơi rụng, rồi nhìn xuống bộ ngực đang nhấp nhô của mình.
Nàng có quá nhiều việc không rõ.
Nàng không hiểu vì sao bộ ngực mình lại đẫy đà hơn các nữ nhân khác?
Nàng cũng không hiểu vì sao Cao Phong đã hơn mười năm qua, vẫn say mê yêu quí một nữ nhân mà ngay cả mặt mày cũng chưa nhìn thấy?
Nàng càng không hiểu, vì sao mình sinh ra trong một gia đình phú quí mà số mệnh mình lại bị người khác chi phối?
Bộ ngực nhấp nhô của nàng từ từ trở lên lắng dịu, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn, nàng bắt đầu nghĩ tới tình cảnh hồi nhỏ mình và các ca ca học võ trên núi Thái Sơn.
Lúc đó mình quá hồn nhiên vô tư, nếu có việc gì không vui thì đã có các ca ca giúp đỡ.
Nàng lại nghĩ tới hai năm trước đây, tình hình lúc lần đầu tiên nàng tình cờ gặp gỡ Cao Phong, ngày đó là ngày quần hùng tụ họp ở Hoàng Hạc Lâu, để xem Cao Phong giao đấu với Vân Phi Tường. Sau cuộc chiến kinh thiên động địa, Cao Phong với kiếm thuật kinh dị và thân hình tao nhã đã dần dần khắc sâu vào tâm khảm nàng, vĩnh viễn không bao giờ quên!
Không quên thì sao? gác lại trong ký ức chăng?
Để lại trong ký ức thì sau này cũng chỉ chuốc lấy đắng cay, buồn phiền!
Đột nhiên, một ý nghĩ quái gở thoáng hiện trong đầu óc nàng: Chết!
Vậy là nàng đã nghĩ tới cái chết.
Chỉ có chết mới thực sự mang lại giải thoát, giải thoát tất cả.
Nàng nhẹ nhàng xoa, vỗ về thân kiếm, thân kiếm sáng loáng, bén nhọn nhưng lạnh lùng.
Chính đang lúc nàng định dùng mũi kiếm đâm vào cổ họng mình, thì lại chợt nghĩ tới dung nhan: “Nếu mình dùng cách này, nhất định máu sẽ chảy cạn cho tới chết, nhưng chết kiểu này gương mặt mình sẽ khó xem, trông rất sợ hãi.” Trong lúc nàng đang do dự, thì một cây thực vật dị dạng màu nâu đỏ đập vào mắt nàng, nó trông giống như hoa nhưng không phải hoa, nàng bỗng nhận ra tên của nó: Mỹ Nhân Lệ.
Cách đây hơn một năm, Đường Trung Long đã có lần tình cờ mách cho nàng biết: Mỹ Nhân Lệ, sắc mầu nâu đỏ, vị ngọt ngào, bởi vì rắn thích hút vị ngọt này nên cây có mang độc tính, người nào vô phúc trúng phải độc này, toàn thân sẽ tê dại ra rồi chết.
Nàng không cần mảy may do dự, vội giơ tay ngắt lấy “Mỹ Nhân Lệ” cho vào miệng, ngai ngấu nghiến nuốt đi …..