Lúc này Trương Thắng mới mơ hồ nhớ tới, việc quan trọng nhất dường như còn chưa có nói tới, nhưng rượu đã khiến thần trí hắn có chút không tỉnh táo nữa, trong lòng có lẽ còn hiểu được vài thứ, nhưng mồm miệng lại không há ra được, muốn nói cũng không nói nên lời.
Giám đốc Từ xem ra vẫn là tỉnh táo nhất, thản nhiên cười đề nghị:
- Đi thôi, chúng ta đến “Quốc sắc thiên hương” hát hò, thế nào?
Chủ tịch xã Cổ tròn hai mắt, cười ha hả nói:
- Giám đốc Từ đã mở miệng vàng, sao lại không đi chứ? Đi đi đi, đi “Quốc sắc thiên hương”.
Đoàn người đánh xe đến “Quốc sắc thiên hương”. Khu trung tâm ẩm thực này ở trong một tòa cao ốc, chiếm tới bốn tầng. Trước tiên mọi người tắm rửa ở tầng một, sau đó tới tầng hai hát karaoke. Vài vị cán bộ thôn không quen uống rượu tây, Từ Hải Sinh hỏi ý kiến của Chủ tịch xã Cổ, sau đó gọi bốn thùng bia, lại phất tay gọi quản lý, rỉ tai vài câu.
Một lát sau, âm thanh vừa mới chuẩn bị xong, đang chơi một bản nhạc, liền một loạt các em dáng người mĩ lệ, ăn mặc gợi cảm đến bồi rượu. Trương Thắng kinh ngạc nhìn các cô, Từ Hải Sinh cười nói:
- Chủ tịch xã Cổ, anh đi trước.
Chủ tịch xã Cổ nheo nheo hai mắt, thong thả bưng chén đi vòng quhắn các cô gái kia hai vòng, duỗi hai ngón tay, liền có hai cô khuôn mặt ngọt ngào tự nhiên cười nói, khoan thai đi đến bên cạnh ông ngồi xuống. Một trái một phải khoác cánh tay ông ta, một cô ngọt ngào nói:
- Ông chủ, tên em là Tiểu Tất, ông chủ quý danh là gì ạ?
Chủ tịch xã Cổ phe phẩy chén rượu, nói một chữ:
- Cổ!
Nói xong nhìn về phía cô gái còn lại, cô này cũng rất nhiệt tình kéo cánh tay ông ta, nói:
- Em là Tiểu Mã!
Chủ tịch xã Cổ bỗng nhiên cười to, đùa nghịch bộ ngực đầy đặn của cô ta một hồi, rồi nói:
- Tiểu Mã? Tôi thấy em đã vượt qua đại dương mã rồi, ha ha!
Ông ta đã chọn được người, Giám đốc Từ cũng mời những người khác chọn người, chọn hết một nửa, nhìn các cô có nhan sắc hơn người cũng không còn nữa, liền lại gọi nhóm khác, cho đến khi mọi người đã chọn xong, ông lại chỉ định một cô cho Trương Thắng đang xấu hổ chối từ, cuối cùng mới tùy ý chọn một cô dáng người nóng bỏng cho mình, tuy nhiên nhan sắc chỉ trung bình.
- Em tên là Tiểu Ôn, anh hai tên gì nha?
Cô gái ngồi cạnh Trương Thắng ân cần rót thêm rượu cho hắn, cười híp mắt hỏi.
Tay cô gái đụng chạm đến cánh tay hắn, hơi lành lạnh, trơn trơn, mông đùi kề sát, có thể cảm nhận được nó đẫy đà và co giãn. Trương Thắng giật mình bất an, lắp bắp đáp:
- Tôi... tôi họ Trương…
- Ồ, anh hai Trương, lần đầu gặp mặt, xin hãy chiếu cố nhiều hơn, chúng ta uống một chén đi!
Cô gái vừa nói vừa cầm một cái ly tự rót cho mình và đụng vào chén hắn, cười khhắn khách mà nhìn hắn. Trương Thắng nhìn vậy cũng không muốn khiến cô gái khó xử, đành kiên trì uống một ly.
Một chén rượu xuống bụng, Trương Thắng bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề, mới vừa rồi, bên cạnh Chủ tịch xã Cổ có một cô gái họ Tất, một cô họ Mã, hiện tại cô bé này kêu Tiểu Ôn, hợp lại không phải là “Bật Mã Ôn” sao? Nghĩ đến đây, Trương Thắng không kìm nổi phì cười.
- Anh hai cười cái gì? Nói nhỏ cho em biết với được không?
Trong những người đàn ông này chỉ có Trương Thắng là tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa những người khác đã sớm động tay động chân trong người các cô bên cạnh rồi, có người tay chui hết cả vào trong ngực các cô. Trương Thắng lại quy củ, khiến Tiểu Ôn cảm thấy hứng thú, nhân cơ hội ôm lấy cánh tay Trương Thắng, một nửa bên ngực chắc đầy đặn ép chặt vào cánh tay hắn.
Trương Thắng cảm thấy mơ hồ, vội vã đem ý nghĩ của mình nói với cô, bởi vì trong phòng ầm ĩ, còn có tiếng nhạc, hắn phải dán sát vào hai má cô gái lớn tiếng nói. Tiểu Ôn nghe xong liền cười khanh khách, đem lời của hắn nói cho mấy cô gái kia, nghe xong mọi người đồng loạt cười ha hả.
Tiểu Tất cười nói:
- Mấy chị em chúng em cũng thường hay pha trò như thế nha, không ngờ vị tiên sinh này lại biết, có phải thường đến ủng hộ hay không, hay là nghe ai nói vậy?
Trương Thắng mặt đỏ tía tai liền vội vàng khoát tay nói:
- Không, không, không. Tôi là… đến lần đầu.
Tiểu Tất nói chuyện với hắn, hơi vểnh mông lên, Chủ tịch xã Cổ liền vỗ cặp mông cô một cái, cười nói:
- Có muốn đem hai em đổi lại thành bật mã ôn đại chiến tiểu Trương Thắng không?
Tiểu Ôn lập tức ôm chặt cánh tay Trương Thắng, mân mê miệng, giống như ghen nói:
- Không cần đâu, chị em các cô cùng ông chủ Cổ đi, vợ chồng nhỏ chúng tôi mới không cần trộn với các người.
- Vợ chồng nhỏ?
Trương Thắng thầm thấy phản cảm, bỗng nhiên thanh tỉnh lại.
Hắn vừa mới bị cô gái trẻ khêu gợi này cọ sát một trận, lại thấy không khí cả gian phòng đều như thế. Một vị trưởng thôn ngồi bên cạnh lại động chạm vào người cô gái, hắn không kìm nổi đầu óc xoay chuyển, mặc dù không dám giống những người đó nhưng tay của hắn cũng lặng lẽ khoác lên đầu vai mượt mà bóng loáng, nhẹ nhàng mà sờ soạng.
Khi hắn nghe câu “vợ chồng nhỏ”, hắn chợt tỉnh táo lại. Vợ chồng? Vợ chồng một đêm? Những cô gái xinh đẹp đó một ngày làm vợ chồng với bao nhiêu người, một năm làm vợ chồng với bao nhiêu người?
“Mười sáu gà mẹ khéo trang điểm, đêm đêm động phòng đổi tân lang, một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa chiếc môi son vạn khách thường, giả dạng làm một kiều thân thể, nghênh đến tiễn đi biết bao nhiêu, thói quen tương tư lệ hai hàng”. Các cô cũng chỉ là làm kinh doanh da thịt, lại nói cái gì vợ chồng, rất thân thiết sao?
“Vợ” và “phụ nữ” không giống đâu đấy. “Vợ” không chỉ là “phụ nữ”, còn là người đồng cam cộng khổ, khi vui buồn ốm đau, già cả thất ý cũng có thể cho nhau dựa vào, an ủi như bạn bè. Hai chữ “vợ chồng” khi Trương Thắng chưa thấy cảnh này, trong lòng mang một cảm giác thiêng liêng, thành thánh.
Một câu thân thiết của Tiểu Ôn khiến dục vọng của hắn biến mất dần, tay kia cũng lặng lẽ tuột xuống. Tiểu Ôn còn muốn tay hắn chàng đẹp trai này luồn vào trong váy của cô, đang cười híp mắt nhấc mông, không ngờ tay Trương Thắng dịch chuyển khỏi, không đụng tới cô nữa.
Tiểu Ôn giật mình, tưởng tại mình cự tuyệt chị em tới đây, làm Trương Thắng không vui rồi, trong lòng nhất thời háo thắng. Tự nghĩ bất kể dáng người, tư sắc đều không kém mấy cô kia, vẫn không thể dụ dỗ được hắn chàng rõ ràng chưa từng tới nơi này đến thần hồn điên đảo sao?
- Anh hai, người ta cùng anh ca hát được không? Nếu không đổ xúc xắc nhé?
Tiểu Ôn thân thiết nói, eo nhỏ như rắn khẽ dựa vào hắn, hai bầu ngực đầy đặn không ngừng mà cọ sát cánh tay hắn. Đối mặt với một đám dân dâm, Trương Thắng cũng không tiện làm ra một bộ dáng nghiêm chỉnh, đành phải vờ hưởng ứng, cùng cô nàng uống rượu.
Một lát sau, đám người Chủ tịch xã Cổ, Từ Hải Sinh kéo cô gái bên cạnh đứng lên khiêu vũ. Ngọn đèn tối sầm, âm nhạc biến tiết tấu thành cấp tốc nhiệt liệt. Vài ông già vặn eo bày khố, lắc chiếc mông cực đại so với cô gái còn khoa trương hơn, thỉnh thoảng các chị em bồi rượu lại đến làm vài động tác khiêu khích.
- Anh đẹp trai, chúng ta cùng nhảy được không?
Tiểu Ôn ghé vào bên tai Trương Thắng làm nũng, anh hai biến thành hắn đẹp trai, miệng nhỏ sát bên tai hắn, nhẹ nhàng thổi một ngụm, tay cũng không yên phận bắt đầu vuốt ve đùi hắn.
- Tôi không biết!
Trương Thắng từ chối, thật ra hắn biết nhảy. Khi ở nhà máy, hắn thường xuyên giúp nhà máy xử lý và làm việc công đoàn, với phương diện vui chơi giải trí hắn cũng là phần tử rất tích cực. Hắn từng học khiêu vũ, hơn nữa nhảy cũng không tệ, nhưng trong trường hợp quần ma loạn vũ này, làm cho người ta khó có thể thích ứng, căn bản là không buông ra được.
- Vậy người ta dạy anh nha, chỉ là ôm ôm ấp ấp thôi!
Tiểu Ôn nói xong, chiếc tay nhỏ bé không an phận bỗng nhiên trượt đến giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng vừa ấn vừa nhào nặn. Trương Thắng chưa từng chịu qua loại kích thích này, chỉ cách một lớp quần, bị bàn tay nhỏ bé kỹ xảo chạm vào chỗ kia, nơi đó bỗng “khởi nghĩa vũ trang”, lập tức nổi lên một cái lều nhỏ.
Trương Thắng cực kỳ lúng túng, vội vàng dịch vào trong sô pha một chút, nào biết cô gái lại leo lên như rắn, vừa cười tiếp tục khiêu khích hắn. Trương Thắng vội vàng nói:
- Tôi phải đi toilet!
Sau đó vội vội vàng vàng đứng lên đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra, liền gặp một đội các cô gái từ ngã rẽ đi tới. Trương Thắng đột nhiên nhận ra hạ thể mình vẫn còn đang “thúc ngựa hoành thương”, sợ người ta nhìn thấy bộ dạng này, cực kỳ lúng túng lập tức xoay mặt vào tường mà đứng, đưa tay vào trong ngực rút ra một chùm chìa khóa, tập trung tinh thần đếm…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cjcmb
Trương Thắng đứng ở đằng kia đếm chùm chìa khóa một lúc lâu, thoạt nhìn tựa như đang muốn tìm chìa khóa, giống như là người say rượu chậm chạp, mãi mà không tìm được, thẳng đến khi thân thể khôi phục bình thường, hắn mới chạy về phía toilet. Khi hắn trở về đến phòng, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lúc này đã không còn ai ca hát rồi, cả nam lẫn nữ sờ soạng lăn lóc cùng một chỗ thân mật. Chỉ có Từ Hải Sinh là vẫn đang ngồi trên salon hút thuốc, không thấy động tĩnh gì, một cô gái ngồi trên đùi ông ta.
Tiểu Ôn và một cô gái khác bị một người đàn ông mặt ngăm đen đè xuống, vừa cười đùa vừa muốn cự tuyệt lại vừa làm mấy động tác khiêu khích mời chào đám đàn ông làm trò trên người mình. Dưới tác dụng của rượu và ngọn đèn mờ mờ, mặt người dạ thú biến thành cầm thú trắng trợn. Đàn ông vì tính, đàn bà vì tiền, trong không khí tràn đầy hương vị mê muội.
Trương Thắng cũng chưa từng gặp màn biểu diễn như này, chỉ có thể đứng một bên nhìn, vừa không muốn đi vào, lại không tiện đi ra, có vẻ hết sức khó xử. Từ Hải Sinh thấy Trương Thắng trở về, liền gọi cô gái bật đèn, tính tiền. Chúng sắc lang lúc này mới lưu luyến không rời khôi phục hình dáng chính nhân quân tử.
Thanh toán xong, mọi người đều tự chọn cho mình một cô em vừa ý, tiếp tục tiết mục mình hứng thú, chuẩn bị lên lầu thuê phòng. Tiểu Ôn u oán nhìn Trương Thắng, Trương Thắng làm như không thấy, Chủ tịch xã Cổ ôm tiểu Tất và Tiểu Mã cười ha hả nói:
- Tiểu Ôn, anh đẹp trai người ta chướng mắt em nha, đi thôi, đêm nay theo anh đi.
- Cảm ơn ông chủ!
Tiểu Ôn nhảy dựng lên, nhào tới hôn bẹp một cái lên mặt ông ta.
Giám đốc Từ ngược lại vẫn chưa quên Trương Thắng, ôm cả cái thân thể đầy đặn nói với Trương Thắng:
- Tiểu Trương, cậu cũng chọn hai em, mở lòng đi.
Đầu Trương Thắng muốn nổ tung, lắp bắp mà nói:
- Không… không được, tôi ở bên ngoài chờ các anh, thuận… thuận tiện tỉnh rượu, uống nhiều quá, rất khó chịu.
Chủ tịch xã Cổ nghe vậy, sắc mặt chìm xuống. Giám đốc Từ thấy vậy, tay đang vỗ vỗ mông cô gái, liền buông ra, cười hì hì đi tới, nắm bả vai Trương Thắng cười nói:
- Đàn ông mà, ra ngoài chơi chính là để vui vẻ, cậu là chủ, bọn họ là khách, cậu không chơi, bọn họ lại dám yên tâm chơi sao? Chuyện như thế này, gặp dịp thì chơi thôi, nên làm như thế nào, còn phải anh dạy cậu sao?
Giám đốc Từ mắt lóe sáng, đem lời trong miệng Trương Thắng ép trở về, sau đó ha hả cười nói:
- Chung quy cũng là lần đầu tiên đi, đừng có làm mọi người mất mặt, rất khó coi đấy.
Ông nhìn hai bên một chút, chỉ một ngón tay nói:
- Cô, còn cô nữa, người anh em này vẫn là đồng nam, hai chị em các cô phải chăm sóc cẩn thận.
Hai cô kia nhan sắc cũng không tính là thượng đẳng, nhưng dáng người nóng bỏng, phù hợp với gu thẩm mĩ của Từ Hải Sinh thì phải là dáng người đẹp, thứ hai là những cô nhan sắc xuất chúng thường hay tiếp nhiều khách, trong lòng có nơi dựa dẫm, chăm sóc khách chưa chắc đã tận tâm tận lực.
Mà tư sắc hơi thiếu một chút không có tiền vốn này, chỉ có thể ra sức gấp bội cầu được niềm vui của đàn ông, để mời chào khách quen cho mình. Dù sao khi làm việc đó, cũng chẳng ai nhìn chằm chằm mặt các cô mà ngắm. Có khuôn mặt xinh đẹp, không bằng có thủ đoạn, kỹ xảo thành thạo. Từ Hải Sinh nhìn ra Trương Thắng là một đứa con nít, nên mới tìm hai thục nữ có kinh nghiệm phong phú bồi dưỡng hắn.
Hai cô gái kia vừa nghe vậy, liền tự nhiên cười nói, thoải mái đi tới, một phải một trái khoác tay Trương Thắng.
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Được rồi, chúng ta đi!
Nói xong quay về ôm cô gái mình đã chọn, cùng nhau đi lên lầu. Phòng trên lầu trang hoàng rất xa hoa, nhưng hành lang đi rất hẹp, hai bên đều là những gian riêng nhỏ với ngọn đèn đỏ sậm.
Trương Thắng bị kẹp giữa hai cô gái, gò nhũ rắn chắc chạm trên tay hắn, tạo thành dòng điện chạy tê tê dọc người hắn. Đang mê mê man man đã bị đưa vào một căn phòng.
Hai cô gái thoải mái cởi quần áo, thân thể mượt mà đi tới, một người giúp hắn cởi quần áo, nhẹ nhàng đẩy hắn ngồi xuống giường, cô còn lại đã nhanh chóng ngồi lên giường phía sau hắn, hai bầu ngực đầy đặn rắn chắc, như bôi dầu, trắng mịn tròn trịa như thịt viên cọ sát trên lưng hắn.
Cô gái phía trước dịu dàng cười quyến rũ nói:
- Anh hai, nâng mông lên một chút, em giúp anh cởi quần cho mát.
Bộ ngực sữa nổi lên mê người giữa hai khe núi, một lùm đen mơ hồ ở bụng dưới bằng phẳng rơi vào trong mắt hắn. Hắn chưa từng gặp tình huống này, chỉ cảm thấy “oành” một tiếng, một cỗ máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nghe cô gái nói, Trương Thắng giống như bị thôi miên, theo bản năng nhấc mông lên. Cô gái nhanh nhẹn cởi bỏ dây lưng và quần, lập tức kêu nhẹ một tiếng, lùi sau một bước. Hóa ra vật kia của Trương Thắng đã bị kích thích sung khí bật ra ngoài, thiếu chút nữa là chạm vào mặt cô ta.
Cô gái kia cười khanh khách, gửi cho hắn một ánh mắt dâm đãng:
- Anh trai cần phải nhẫn nại, giữ gìn hơn hai mươi năm, chớ lãng phí, để em giúp anh nào.
Nói xong, hai tay vịn bắp đùi hắn, cười sôi nổi liền vùi mặt vào giữa hai chân hắn.
- Đừng…
Mặt Trương Thắng đỏ như tiết gà, trong nháy mắt khi môi cô ta tiếp xúc với thân mình, rùng mình một cái, vội đẩy cô ta ra. Mặt đỏ tai hồng nhanh chóng mặc quần áo vào.
Hai cô gái còn chưa từng gặp qua người khách nào như vậy, đều kinh ngạc nhìn hắn.
Trương Thắng ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói:
- Tôi… tôi không cần phục vụ, các cô về đi, tôi uống nhiều quá, ở đây ngủ một giấc là được.
Hai cô gái thoáng nhìn nhau, cô gái phía trước gãi đầu chuẩn bị tư thế nói:
- Anh hai, ra đây vui vẻ một chút nha, làm gì câu nệ vậy? Anh yên tâm, chúng em tuyệt đối an toàn, hai chị em nhất định hầu hạ anh thoải mái đấy, cam đoan anh đã đến một lần lại muốn lần thứ hai.
- Không cần, tôi thực sự không cần, cô… các cô trở về đi.
Nói thật, hai cô này nhan sắc chỉ thường thường bậc trung, nhưng dáng người bốc lửa, gợi cảm, hơn nữa mọi người cùng đi đều làm chuyện như thế, cho dù nơi này trang hoàng đẹp, cũng không cách âm, phòng hai bên đều có những âm thanh như thế. Trương Thắng là một thhắn niên khỏe mạnh về thể xác và tinh thần, lại không có ý niệm thủ thân như ngọc trong đầu, không động tâm mới là lạ.
Nói như vậy, trong mỗi người vẫn có hai bộ mặt, một bộ mặt là chính mình trong hiện thực, một bộ mặt là chính mình trong hư ảo; một cái là phóng túng chính mình, một cái là kiềm chế chính mình; mọi người thường đem mặt đã ngụy trang ra để đối nhân xử thế, chỉ có ở hoàn cảnh không có gánh nặng, không có trói buộc mới có thể phóng túng chính mình.
Trương Thắng chỉ là một phàm phu tục tử, nói trong lòng hắn không muốn đó là giả dối. Nếu lúc này là một cô gái, ngượng ngùng mang theo e lệ, chui vào trong ngực hắn, dùng dịu dàng và nữ sắc nhẹ nhàng chêu chọc hắn một phen. Lấy sự tự chủ bạc nhược sau khi say rượu của hắn, lại thêm tâm lý trong phòng tối, rất có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền, lần đầu tiên nhấm nháp mùi vị đàn bà.
Hỏng là hỏng ở chỗ Giám đốc Từ lập tức giao cho hắn hai người đàn bà, đến lúc này hiệu quả phòng tối sẽ mất. Trương Thắng là loại người có sắc tâm không có sắc đảm, công nhân lao động đầu óc giản đơn, một hồi xử lý hai “đối thủ”, vừa kinh hãi vừa khẩn trương, hiệu quả khó xử vượt xa sự hấp dẫn, mà hai cô gái lại quá lớn mật và chủ động, khiến hắn bị dọa, theo bản năng mới nói lời cự tuyệt.
Có lẽ trong lúc cự tuyệt ấy, trong lòng hắn vẫn còn một tia không đành và lưu luyến, nhưng sau khi mặc quần áo vào, liền không có dũng khí ở trước mặt hai cô gái mà cởi quần áo lần nữa.
Sắc mặt hai cô gái hơi khó coi:
- Tiên sinh, anh để chúng em rời đi như vậy sẽ bị mắng đấy. các chị em cũng sẽ cười chúng em, hơn nữa chúng em không muốn trả lại tiền cho anh.
Trương Thắng vội nói:
- Như vậy à… Vậy… vậy các cô cứ ngồi ở đây là được, tôi cũng sẽ không nói gì ra ngoài.
Hai cô gái nhìn nhau, nhún nhún vai, các cô không mặc lại y phục, liền cứ như vậy ngồi xuống bên giường, trong phòng mở điều hòa, ngồi như vậy khá lạnh, hai cô liền phủ lên người một cái chăn, đến lúc này mới không nhìn rõ từ đầu đến chân, sự xao động trong lòng Trương Thắng cũng bình tĩnh trở lại.
Trương Thắng nhổ nước miếng, lấy ra một bao “Bạch tam tháp” đốt lên một điếu. hai người đang nằm yên lặng nghe các chị em phòng bên cạnh “công tác” không ngừng, một cô nhìn hắn một cái nói:
- Cho em một điếu.
Trong lòng Trương Thắng cảm thấy có chút áy náy với người ta, vì thế liền vội vàng cúi đầu khom lưng ân cần châm thuốc cho các cô. Một nam hai nữ yên lặng ngồi hút thuốc trong sự ồn ã xung quanh.
- A... A... Ờ, ông chủ, chậm một chút, em sắp bị anh làm ra rồi...
- Ừ ~~ a ~~, tiên sinh, người... thắt lưng người ta gắp gãy rồi, đổi tư thế được không?
- Két~~~,
Cô gái dáng người thon thả, rít một hơi thật dài, phun ra miệng, nói với Trương Thắng:
- Thuốc lá này không tồi!
Trương Thắng vội nói:
- Bình thường, bình thường, cũng không phải là thuốc xịn, tuy nhiên có vẻ hơi nhẹ.
Cô gái đẫy đà hơn một chút nói:
- Anh hai, nếu không ngại… em giảm nhiệt điều hòa một chút.
Cô ta trần truồng đi đến bên chỗ điều hòa bên tường, Trương Thắng nhìn chằm chằm hai bán cầu tròn trịa đầy đặn, nảy lên dưới bờ eo nhỏ, bỗng nhiên nhổ nước miếng, ngượng ngùng “xin chỉ thị” nói:
- Có nước không? A… nếu có trà… nước lọc cũng được…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cjcmb
Sáng sớm hôm sau, Trương Thắng rời giường đứng dậy, mở to hai mắt, nghĩ nửa ngày mới tỉnh lại, chuyện đêm qua dường như không phải một giấc mộng, không kịp hiểu được mâu thuẫn giữa giằng xé và dụ dỗ, hắn đột nhiên nghĩ đến dường như hôm qua từ đầu đến cuối vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.
Trương Thắng lập tức xuống lầu gọi điện thoại cho Giám đốc Từ. Điện thoại vừa được nhấc, Trương Thắng vội hỏi:
- Giám đốc Từ, ngày hôm qua chúng ta còn chưa bàn chuyện?
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Bàn? Trường hợp này chỉ nói chuyện kia, sao tiện bàn chuyện khác?
Trương Thắng nghe vậy liền nóng nảy:
- Cái gì? Vậy làm sao bây giờ?
Giám đốc Từ thong thả nói:
- Vội cái gì, tôi tiêu nhiều tiền như vậy chẳng lẽ tôi không vội? Chú càng sốt ruột người ta lại càng bắt nạt chú. Đừng lo lắng, hôm nay chú lại đi tìm Chủ tịch xã Cổ, chuyện mời khách ngày hôm qua đừng nhắc đến, nói thẳng đến việc công. Chúng ta đều đã gặp nhau, chung quy ông ta cũng nên xuất ra chút thành ý đi? Nghe một chút điều kiện của ông ta rồi nói tiếp. Trước là sợ không rõ thân phận của chú, hôm qua gặp tôi, tôi nghĩ hắn sẽ đưa ra điều kiện của hắn đấy.
Trương Thắng nói:
- Được, cứ như vậy đi, anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi qua đó ngay đây, lúc trở về sẽ báo tin cho anh.
Trương Thắng về phòng rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, đánh xe đến thẳng xã Kiều Tây. Lúc này mới có thời gian hồi tưởng lại dáng người, tướng mạo của hai cô gái kia. Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hắn vỗ đùi đánh đét một cái. Tài xế taxi đang ngồi bên cạnh, nheo nheo mắt liếc hắn một cái. Trương Thắng nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi hối hận: buổi tối hôm qua sao mình lại không dám làm ? Nếu lần này mua đất thất bại, lại chẳng ngồi xổm trong nhà tù, lúc trở ra thì đã thành lão già rồi, vậy mình đây không phải là thiệt thòi lớn rồi!
Bỗng hắn ngẫm nghĩ một chút, hạng như mình có tính là Liễu Hạ Huệ, người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không khỏi mỉm cười. Tài xế bên cạnh lập tức lại nheo mắt liếc nhìn hắn cái nữa, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này chắc không phải là bị bệnh thần kinh chứ? Nhưng cũng đừng đi quá xa rồi tới nơi không trả tiền!”
Văn phòng của Cổ Cổ Văn rất rộng, cái tốt ở vùng ngoại thành chính là điểm này. Ở địa phương, có khi không cần là quan lớn vẫn có một phòng làm việc rất to. Đương nhiên, Chủ tịch xã Cổ cũng quả thực nắm giữ thực quyền, không phải quan chức bình thường có thể sánh bằng.
Trương Thắng tiến vào văn phòng rất khí phái, đã thấy Chủ tịch xã Cổ ngồi ở ghế lãnh đạo, trước mặt là một ấm trà nóng, còn đang nhắm mắt dưỡng thần. Thấy Trương Thắng, ánh mắt của ông ta nửa nhắm nửa mở, giơ tay chỉ về phía trước, thản nhiên nói:
- Ngồi đi!
Chủ tịch xã Cổ lúc này vẻ mặt uy nghiêm, đều không có sự thân thiết trên bàn rượu, dường như hoàn toàn khác với bộ dáng tửu quỷ và sắc quỷ ngày hôm qua rồi.
Sự ung dung trong lòng Trương Thắng lập tức trở thành hư không, hắn không yên ngồi xuống ghế salon, hai người cứ như vậy đối diện. Chủ tịch xã Cổ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sự trầm mặc đáng sợ. qua một hồi lâu, Chủ tịch xã Cổ mới giống như vừa sống lại, khe khẽ thở dài:
- Không thể tưởng được anh Từ… cũng đưa vào một tay, con đường của anh ta cũng rộng nha, tuy nhiên nông trại rau quả cũng không có lợi lớn như vậy đâu? Chẳng phải anh Từ là loại người kiếm tiền chắc chắn, sao lại nảy sinh hứng thú với việc làm nghề trồng màu đây?
Trương Thắng cũng cẩn thận, chậm rãi nghĩ chọn lọc từ ngữ:
- Chủ tịch xã Cổ, thật ra chuyện này là tôi muốn làm, Giám đốc Từ là bà con xa của tôi, cho nên mới ra mặt giúp đỡ một chút.
Chủ tịch xã Cổ trầm mặc một lát, hỏi:
- Lần trước cậu nói… muốn mua ba trăm đến bốn trăm mẫu đất, đúng không?
Trương Thắng vui vẻ nói:
- Đúng vậy, tôi áng chừng, nếu như là đất dùng thuần túy nông nghiệp mà nói, tôi có thể mua được trên dưới ba trăm mẫu.
Chủ tịch xã Cổ giảo hoạt cười một tiếng, sau đó lại là một trận trầm mặc đáng sợ. Trương Thắng lại thấy thấp thỏm trong lòng.
Chủ tịch xã Cổ cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, những tiếng cạch cạch giữa sự căn phòng yên lặng có vẻ vô cùng nóng nảy, Trương Thắng nghe vậy cảm thấy lòng đầy lo lắng rối loạn.
Chủ tịch xã Cổ âm thầm suy nghĩ: loại người như Từ Hải Sinh nếu không gặp con thỏ thì không đưa ra chủ ý này. Nhìn chuyện này dường như là hắn chỉ ở giữa quay vần một chút, tuy nhiên thằng nhóc trước mặt này rõ ràng không phải nhân vật trên thương trường, lời nói hành động còn non nớt vô cùng, tài chính của hắn có thể có tới hai triệu sao? Nếu hắn thực sự là thân thích của Từ Hải Sinh, chỉ bằng sự quan tâm của Từ Hải Sinh, giúp hắn làm chút gì đó mua bán để kiếm tiền, cần gì phải để hắn mở nông trại đâu?
Nhưng nếu nói phía sau màn này là Từ Hải Sinh, vậy động cơ của hắn là cái gì đây? Hiệu quả của nông trại cũng không nhhắn như vậy, lợi nhuận cũng có hạn. Nếu Từ Hải Sinh hắn thật sự muốn làm nông nghiệp thì trên đời này vốn không có người luồn cúi mưu lợi kiếm lời rồi… mua phần đất đổ rác này thì có thể có ích lợi gì? Gần đây nghe đồn thành phố chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới, cả mình đều không nghe được tin tức chính xác, chẳng lẽ tin tức của Từ Hải Sinh lại linh thông như vậy? Xác thực như vậy?
Sau một lúc lâu suy nghĩ. Chủ tịch xã Cổ quyết định dò xét một chút, với sự hiểu biết của ông ta đối với Từ Hải Sinh, việc mà Từ Hải Sinh đồng ý, nhất định là có lợi lớn. Bởi vì Từ Hải Sinh là loại người chỉ thờ phụng tiền của phi nghĩa, cũng sẽ không kiếm tiền quy củ. Mình cần phải thăm dò đối phương mới có thể rao giá trên trời, thu hoạch ưu đãi lớn nhất.
Nghĩ đến đây, Chủ tịch xã Cổ chậm rãi nói chuyện:
- Bán lại đất nha… tất cả đất của xã Kiều Tây đều thuộc tập thể, đích xác có thể do tôi quyết định. Nhưng hơn ba trăm mẫu không phải là số lượng nhỏ, mà phải qua tập thể thảo luận. À, cũng phải được hai cấp nông thôn, ban quản lý thông qua, còn phải báo cáo trên khu lập hồ sơ mới được, cho nên hiện tại tôi không thể trả lời điều gì…
Trương Thắng nuốt nước miếng, vội la lên:
- Chủ tịch xã Cổ, toàn bộ khu đất lớn ở Kiều Tây hiện tại cũng chỉ là mảnh đất hoang, là rác rưởi không dùng đến, sang tay người khác, chính quyền xã sẽ thu vào hơn hai trăm vạn, anh nói xem ai sẽ phản đối? Chỉ cần anh gật đầu, vậy còn không dễ như trở bàn tay?
Chủ tịch xã Cổ lắc đầu liên tục:
- Không dễ dàng, rất không dễ dàng nha… tôi cũng không thể độc đoán được…
Mí mắt ông ta cụp xuống, qua một lúc lâu sau, đột nhiên trợn mắt hỏi:
- Các anh đồng ý giá bao nhiêu?
Trương Thắng tính toán trong lòng một chút liền nói:
- Mảnh đất đó, anh cũng biết đấy, rất nhiều đều là đất hoang, đất cát, bãi rác, sau khi mua lại tôi còn phải dốc hết sức lực cải tạo thành đồng ruộng, cho nên cũng không thể trả quá cao. Tôi trả cho anh mỗi mẫu năm nghìn đồng, anh xem thế nào?
Chủ tịch xã Cổ vẫn không nhanh không chậm gõ gõ xuống bàn:
- Năm nghìn đồng? ha ha…
Trương Thắng dừng lại một chút nói:
- Chủ tịch xã Cổ, nơi đó cơ bản là hoang vu nha, tôi mua quyền sử dụng nơi đó, cũng là ủng hộ kiến thiết kinh tế xã Kiều Tây, đây là hai bên cùng có lợi. Tôi nghĩ, là chủ tịch xã Kiều Tây, chuyện này mà làm xong, cũng là một thành tích của anh, anh xem…
Chủ tịch xã Cổ không chút dao động, cười ha hả nói:
- Vậy sao…Nếu tám mẫu mười mẫu tôi còn làm chủ được, nhiều hơn nữa như đã nói, khó mà làm được…
Trương Thắng vừa nghe, lòng liền nguội lạnh: “Tám mẫu mười mẫu? Mời ăn uống chơi bời mấy ngày nay, số tiền Giám đốc Từ chi trả cũng xấp xỉ có thể mua được sáu mẫu rồi, chút đất như vậy, tìm nông dân trong thôn mua là được rồi, còn tốn công tốn sức tìm ông sao?”
Trương Thắng trầm mặc một lát, uyển chuyển nói:
- Chủ tịch xã Cổ, anh cảm thấy giá đất quá thấp? Về mặt này có thể thương lượng lại, không biết giá bao nhiêu mới làm anh vừa lòng?
Chủ tịch xã Cổ cười ha hả khoát tay nói:
- Giá tiền nha, không vội thương lượng. đơn giản là mảnh đất mà các anh muốn mua này…Khẩu vị cũng quá lớn a.
Trương Thắng hơi nhíu mi, chần chờ nói:
- Vậy…Nếu như có thể đàm phán được, Chủ tịch xã Cổ có thể phê cấp cho chúng tôi bao nhiêu mẫu?
Chủ tịch xã Cổ giương mắt lên. Chậm rãi vươn hai ngón tay.
Ánh mắt Trương Thắng sáng lên, mở miệng hỏi:
- Hai trăm mẫu?
Chủ tịch xã Cổ thản nhiên nắm bắt biến hóa tinh tế trong mắt hắn, giảo hoạt cười, đầu lắc như trống bỏi:
- Không, không, không, hai mươi mẫu, nhiều nhất là hai mươi mẫu!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cjcmb
Trương Thắng nghe xong lời của Chủ tịch xã Cổ, thầm bực trong lòng. Nhưng Chủ tịch xã Cổ thực sự làm không được hay là cố ý đưa đẩy, hắn cũng không rõ. Hiện tại hắn đã biết dục tốc bất đạt, nói chuyện với người làm ăn phải tránh quá mức bức thiết, nếu không một khi bị người nắm giữ nền tảng của mình, quyền chủ động liền hoàn toàn rơi vào tay người khác..
Vì thế, cưỡng chế cơn tức trong đầu, hắn uyển chuyển nói:
- Chủ tịch xã Cổ, theo lý thuyết, hai mươi mẫu làm cậut việc cũng không tính là ít, tuy nhiên anh cũng biết, nông trại rau quả mặc dù thấy hiệu quả mau nhưng lợi nhuận lại mỏng, nếu chỉ có hai mươi mẫu đất, rất khó mau chóng thu hồi vốn đầu tư.
Chủ tịch xã Cổ cười giảo hoạt, nói:
- Tiểu Trương không cần dùng ai binh kế nha, tôi cũng có khó xử của tôi. Cậu đừng cho rằng cán bộ thôn cậung tôi làm trò tùy tiện khuôn sáo ngay trước mặt.
Trương Thắng vừa nghe, dường như trong lời nói còn có chuyển cơ, vội hỏi:
- Chủ tịch xã Cổ, một mình anh nếu không làm chủ được, trên dưới luôn cần cậut tiêu phí, nơi này cũng không có người ngoài, anh ra cái giá đi.
- Cái này sao…
Chủ tịch xã Cổ cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu sau mới hé ra kẽ răng một cai:
Cậu đã là bạn đường của anh Từ, tôi liền nói thẳng, ba trăm ngàn, tôi giúp cậu giải quyết!
Trương Thắng tính toán trong lòng, ba trăm năm mươi mẫu đất, mất ba trăm ngàn tiền trà nước, cộng thêm vốn vay và lãi, khẳng định vẫn còn có lợi nhuận, liền sảng khoái gật đầu:
- Được, ba trăm ngàn liền ba trăm ngàn, chỉ cần anh phê cho tôi ba trăm năm mươi mẫu đất.
Chủ tịch xã Cổ lập tức lắc đầu nói:
- Nào có ba trăm năm mươi mẫu đất, hơi quá rồi, phê nhiều lắm là năm mươi mẫu, đây là cực hạn, không thể nhiều hơn.
Trương Thắng sửng sốt, năm mươi mẫu đất, tiền bán qua tay, cho hắn ba trăm ngàn tiền trà nước, lại trừ đi khoản đã vay… Củ chuối thật!
Chủ tịch xã Cổ thấy hắn ngẩn người, khẽ mỉm cười, dùng lời đầy hàm ý khác, nói:
- Đất đúng là có, nhưng từ công chuyển thành tư, vậy cũng khó như lên trời rồi, các anh cũng phải suy xét sự khó xử của tôi với chứ? Như vậy đi, cậu đi về trước, thương lượng lại với anh Từ một cậut, mấy ngày nữa cậung ta sẽ liên lạc lại. Sáng nay tôi còn mấy cuộc hẹn nhỏ, như vậy trước đi.
Thấy ông ta đã hạ lệnh đuổi khách, Trương Thắng đành phải đứng lên nói:
- Vậy cũng được, anh đang bận, tôi đi về trước, cậung ta sẽ liên lạc lại sau.
Nhìn Trương Thắng rời khỏi phòng làm việc, Chủ tịch xã Cổ cười đắc chí, hai mắt cá híp cả lại.
***
Trương Thắng trở về đem tình huống nói từ đầu đến cuối với Giám đốc Từ, vốn chính là yên lặng chờ tin tức tốt, nào ngờ Giám đốc Từ giận dữ:
- Lão Cổ này… càng ngày càng tinh, càng ngày càng tham. Năm mươi mẫu đất đòi ba trăm ngàn lệ phí, ha ha, đúng là quá tham!
Trương Thắng nghi ngờ nói:
- Giám đốc Từ, có phải ông ta thực sự không có quyền lực phê đất?
Giám đốc Từ cười lạnh một tiếng, nói:
- Trước mắt, mảnh đất ở xã Kiều Tây này vẫn là do tập thể sử dụng, quyền sử dụng cũng không phải do Cục đất đai của khu cấp. Bán lại mảnh đất là do xã định đoạt, chỉ có điều đến lúc đó tới khu xử lý cái thủ tục đăng ký mà thôi. Đất này ông ta không có quyền phê? Hừ! Hiện tại bán đất ở nông thôn rất tùy ý. Thị trấn Thiết Phong có một thôn chuẩn bị thành khu kinh tế mới, nhà đầu tư nhìn trúng nơi đó, Ban quản lý thôn lại không bán ra ngoài, cùng ký kết hợp đồng hợp tác với nhà đầu tư. Năm trăm bốn mươi mẫu đất cứ như vậy chuyển đến tay nhà đầu tư.
- Một bí thư chi bộ thôn còn có quyền lực này, Cổ Cổ Văn hắn là một chủ tịch xã lại không có quyền lực này? Tiểu Trương a, cậu vẫn còn quá non a. Cũng trách tôi, dạo này bận bịu nhiều việc quá, không có thời gian chỉ điểm cho cậu, để hắn nhìn ra sự kỳ quái ở đây, không phải là hắn không đồng ý bán, mà là ra cái giá tiền thăm dò giới hạn của cậu, cậu đã nói lên cái lợi lớn bên trong, hắn liền rao giá trên trời. Đúng là lão cáo già!
Trương Thắng nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Chỉ phê năm mươi mẫu đã đòi ba trăm ngàn, cho dù ông không biết nơi đó sẽ xây khu kinh tế mới, ít nhất cũng nhìn ra không phải xây dựng nông trại rồi.
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
Thông minh! Hiện tại chúng ta đang ở vào thế bị động, Kiều Tây khi nào thì khai thác phát triển, chúng ta còn không biết chính xác, lại thêm “công phu sư tử ngoạm” của lão Cổ. Nếu quả thật đồng ý với hắn, chỉ sợ không có trên dưới một trăm vạn, đất này không thể đến tay cậung ta. Nhưng tiền từ đâu mà có? Không phải là từ đi vay sao, nếu như vậy chúng ta còn có bao nhiêu để mua đất?
Ông ta chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm:
- Vốn tưởng rằng mua một mảnh đất hoang, lão Cổ hắn sẽ vội vàng tìm tới chúng ta ký hợp đồng, không nghĩ tới cái lão thổ địa này gian như quỷ, bao nhiêu tiền mới đầy cái túi không đáy của hắn, may áo cho kẻ khác, tôi không cam lòng…
Người Trương Thắng toát mồ hôi, hắn không nghĩ tới, làm một việc lại khó khăn như vậy. Mình đã tự đặt cược toàn bộ cuộc sống của mình rồi, một khi thất bại… Hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả của thất bại. Hao hết tâm tư, mỗi ngày ăn cơm khách, chẳng lẽ…
Từ Hải Sinh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, thật lâu sau ánh mắt dần biến đổi, tràn đầy vẻ tàn nhẫn:
- Ngày mai cậu lại hẹn hắn đi ăn cơm.
Trương Thắng ngạc nhiên nói:
- Còn mời? Ông ta ăn uống nhiều như vậy, mời có tác dụng không?
- Chẳng những mời mà còn phải mời lớn hơn, chỉ mời một mình hắn, ăn cơm, tắm hơi, em út, một thứ cũng không thể thiếu.
Trương Thắng có chút mê hoặc:
- Giám đốc, đây là…?
- Nếu như không mời, vậy tiêu tiền trước kia chẳng phải là biếu trắng cho hắn sao? Hừ!
Từ Hải Sinh cười lạnh, từ trong tủ chén lấy ra một cái camera kiểu mới:
- Chiều tối mai cậu đeo cái này vào.
Trương Thắng vừa thấy thứ này, trong lòng cũng mơ hồ đoán được cái gì:
- Ý Giám đốc là…
- Ha ha, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu!
(Bụng dạ hẹp hòi không phải là quân tử, hành sự không tàn bạo không phải là trượng phu)
Từ Hải Sinh cười lạnh nói:
- Hắn đã biết rõ việc này tôi cũng có phần, vẫn còn không biết đủ như vậy. Ông đây khiến cho hắn ăn đến câm luôn, ưu đãi một phân cũng đừng nghĩ. Đoạt thức ăn trong miệng tôi ư, không phải là nhổ lông ngoài miệng hổ sao?
Ông ta vỗ vỗ bả vai Trương Thắng nói:
- Đây là mini camera, tôi sai người mua về từ Nhật Bản đến nay còn chưa đầy hai tháng, việc ngày mai liền giao cho cậu rồi, cơ trí một chút.
Trương Thắng cắn chặt răng, hăng hái gật đầu.
Mới trước đây, hắn từng nhìn thấy một câu dhắn ngôn: “Cộng sự với những người can đảm, thì không cần phải đọc sách nữa”, được những lời dẫn dắt này, hắn tự rút cho mình một lời răn: “Đối với quân tử, thì lấy đạo quân tử mà tiếp; đối với tiểu nhân thì lấy đạo tiểu nhân mà đón. Hiện tại rốt cuộc đã nhận thức rất sâu sắc.
***
Trương Thắng dùng cả một ngày để thao tác camera cho thành thục, thẳng đến khi trong bóng tối cũng có thể ấn đúng từng phím mới thôi. Từ Hải Sinh thì lái xe lang thang ngoài đường, tìm kiếm khách sạn thích hợp.
Vào buổi tối, Trương Thắng lại lần nữa gọi điện cho Chủ tịch xã Cổ, hắn bày ra một thái độ bộ bó tay hết cách, ăn nói khép nép mời Chủ tịch xã Cổ đi uống rượu, thảo luận. Thủ đoạn “Bày ra sự yếu ớt để cho địch thấy” Trương Thắng cũng biết đấy, hôm nay cúi đầu là vì ngày mai ngẩng đầu, dưới sự giày vò của tham quan này, Trương Thắng cũng hiểu được cách dùng tâm cơ rồi.
Chủ tịch xã Cổ huênh hoang nhã nhặn từ chối vài lần, nhưng hắn cứ mời mãi, cuối cùng đáp ứng lời mời buổi tối ngày hôm sau. Tối hôm sau, Chủ tịch xã Cổ dưới mấy cuộc điện thoại thúc giục của Trương Thắng mới vênh váo tự đắc lái xe tới điểm hẹn, hai người Từ Hải Sinh lại mời ông ta đến một khách sạn.
Để tiêu trừ sự cảnh giác của ông ta, trong bữa tiệc, Giám đốc Từ chủ yếu tán dóc với ông ta về những chuyện ngoài lề, biểu hiện mười phần đầy đủ. Chủ tịch xã Cổ lại lái sang hỏi thăm ý đồ mua đất của Giám đốc Từ. Giám đốc Từ lại lặp đi lặp lại thăm dò thử “khẩu vị” của Chủ tịch xã Cổ rốt cuộc là bao nhiêu, hai người hắn lừa tôi gạt, ai cũng không để lộ quân bày tẩy của mình.
Tuy nhiên Chủ tịch xã Cổ cảm thấy đã bắt chẹt Từ Hải Sinh được bảy phần, nên thật ra cũng không nóng không vội. Sau khi ăn cơm xong, Trương Thắng lại cung kính mời ông ta đi tắm hơi, ông ta cũng yên tâm thoải mái đáp ứng.
Ba người đi ô tô tới “Đại Hòa”, Chủ tịch xã Cổ đã lừa gạt nhiều, bởi vì hôm nay uống ít, ông ta lại không nóng nảy, nghĩ muốn hết mình hưởng thụ một phen, lúc tắm rửa còn đòi tắm sữa muối.
Tắm sữa muối là phụ nữ dùng thân thể để tắm cho đàn ông, cùng với nói là tắm rửa chẳng thà nói là một loại mát xa. Người làm việc này không cần đặc biệt xinh đẹp, nhưng dáng người phải đẹp. Người trẻ tuổi dễ kích động như Trương Thắng, được hưởng cái kiểu này liền “nhất trụ kình thiên”, túng quẫn đến mặt mũi đỏ bừng. Trái lại Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ kinh nghiệm khảo nghiệm nhiều, nên thần săc tự nhiên, không phản ứng chút nào.
Sau khi tắm rửa xong, bọn họ liền tiến lên lầu hai, chọn phòng, tìm ba cô gái đến tiếp, mở rượu tây, ca hát khiêu vũ. Ba cô gái da trắng nõn, dáng người cao gầy, mỗi người đều eo nhỏ ngực cao, chân dài, hơn nữa còn toát lên chút hương vị thhắn thuần tú khí, khác nhau rất lớn so với các cô gái bình thường khác.
Ánh mắt Chủ tịch xã Cổ sáng lên, cười dâm nói:
- Hôm nay các tiểu thư rất đẹp, nào nào, ngồi bên này!
Ba cô nàng ngồi xuống những chỗ trống bên cạnh họ, nhân viên phục vụ mở rượu đỏ xong đi ra ngoài, nguồn sáng trong phòng cũng được chỉnh sang màu đỏ sậm. Từ Hải Sinh nói:
- Anh Cổ, ba cô này đều là sinh viên, thế nào, với những người anh hay tiếp xúc khác biệt lớn đi?
Chủ tịch xã Cổ ngạc nhiên nhìn cô gái mặc khinh sam cao bồi, tóc dài xõa vai, nghi hoặc nói:
- Không thể nào? Anh nói thật?
Từ Hải Sinh cười cười, nói:
- Em gái, đưa chứng nhận học sinh của em cho anh ấy xem.
Cô gái tóc dài kia lấy từ túi hậu một chiếc giấy chứng nhận đưa cho Cổ Cổ Văn. Chủ tịch xã Cổ tiếp lấy giấy mở ra đọc, thật sự chính là thẻ học sinh, trong lòng lập tức dâng lên một luồng cảm giác hưng phấn.
Người giống như ông ta, phụ nữ xinh đẹp chơi đùa cũng nhiều rồi, lúc này thân phận của các cô càng hấp dẫn ông ta so với thân thể của các cô. Ông ta chưa từng được “thử” nữ sinh viên, tuy nói nhan sắc cô bé này so với những người ông ta từng gặp chỉ thường thường bậc trung, cũng không quá mức quyến rũ, nhưng trong lòng ông ta, so với cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
Khi ông ta trả lại giấy chứng nhận, trong con mắt háo sắc kia tràn đầy sự chiếm hữu, thậm chí còn mang theo vẻ sùng bái và kính sợ.
Trương Thắng thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi âm thầm buồn cười: thân phận của cô ta quan trọng như vậy sao? Chẳng phải cũng là mang đi bán hay sao? Không nghĩ tới, bằng cấp cao quý ở nơi ăn chơi này cũng dùng được. Từng có cán bộ quỳ dưới váy, xem ra đêm nay, Chủ tịch xã Cổ phải quỳ dưới thẻ học sinh…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cjcmb
Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ, hai lão lưu manh hát cũng hát được, nhảy cũng nhảy được, ôm cả các cô giở trò. Chỉ có Trương Thắng hát mấy bài, liền đàng hoàng ngồi một góc mỉm cười nhìn bọn họ chơi.
Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ vui đùa vô cùng vui vẻ, hai bên đều hết sức thân mật. Trương Thắng bội phục nhất đúng là, hai người bọn họ, nhìn thế nào cũng giống như một đôi anh em tốt tình đồng ý hợp, người khác căn bản không nhìn ra hai người ngầm anh lừa tôi gạt như thế nào, mới vừa rồi trên bàn rượu giương cung bạt kiếm như thế nào.
Cô gái bên người Chủ tịch xã Cổ cao gầy, ngực không lớn, eo rất tinh tế, phối hợp với thắt lưng bản rộng lại hiện ra vài phần dã tính. Một chiếc quần bò đem tất cả cặp đùi rắn chắc cùng cặp mông gắt gao ôm lấy, đó là một loại sức sống chỉ thuộc về các cô gái thhắn xuân.
Chủ tịch xã Cổ đối với cô gái ấy vô cùng vừa ý, tay khoác lên bên hông cô bé vẫn sờ soạng, gần như không rời khỏi chút nào. Trương Thắng còn để ý ông ta đưa hẳn tay vào sờ soạng bên trong áo phông cô gái, cô gái xấu hổ trốn tránh, ông ta cũng không ép buộc. Một tấm thẻ học sinh lại có thể khiến ông ta có chút thương hương tiếc ngọc, Trương Thắng nhìn vậy thầm buồn cười.
Chơi đến hơn mười một giờ, Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ nói thầm vài câu gì đó với nhau. Chủ tịch xã Cổ híp mắt suy nghĩ mỉm cười một tiếng, gật gật đầu. Giám đốc Từ diệt tàn thuốc gọi người vào tính tiền, ông lại gọi tú bà tới, cho tiền boa, chỉ vào ba cô gái nói vào tai vài câu gì đó.
Không ngờ trong ba cô kiêm nữ sinh này có một cô chưa từng lên sàn đâu. Vẻ mặt tú bà tươi cười nói xin lỗi, thay đổi nhóm người mới cho bọn họ tha hồ mà chọn, không ngừng mà quảng cáo thái độ phục vụ của các cô tốt như thế nào, ở nơi này hot nhất là “Quân lâm thiên hạ tổ”. Tuy nhiên trong nhóm các cô này không có cô nào đặc biệt xinh đẹp, đại bộ phận các cô nhan sắc xuất chúng đều đang tiếp khách.
Chủ tịch xã Cổ vốn ưa thích không rời cô bé đang ngồi kia rồi, nên tất nhiên không thích thay người. Đêm nay Trương Thắng còn có nhiệm vụ trong người, cho nên chủ động ra mặt, chọn một em nhỏ xinh, giữ cô lại.
Khi Giám đốc Từ tính tiền, dẫn cô gái xuống lầu, Trương Thắng còn thấy Chủ tịch xã Cổ ôm bả vai Giám đốc Từ, mơ hồ nghe ông ta nói:
- Anh Từ a, cái cô bên cạnh anh kia… cũng không tệ. Ừ… chúng ta sau nửa đêm thay đổi?
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Được, đến lúc đó tôi dẫn người qua!
Nói xong nghiêng đầu lại, nháy mắt với Trương Thắng đang dẫn theo ba cô gái đi phía sau. Trương Thắng lập tức nhhắn chân đuổi theo lên trước bọn họ.
Ba người đi tới “Bát phương tân quán”, xe Trương Thắng đi trước, đến nơi trước, thấy Giám đốc Từ và hai cô gái kia đang đi tới, liền đi qua nói vài câu, từ trong tay môt người lấy một tấm thẻ ra vào.
Phòng ở tầng mười hai, ba người lên lầu, đều tự mình vào phòng với chiếc giường lớn xa hoa.
Ba gian phòng này là kề sát nhau. Vì tìm chỗ tốt như vậy, Giám đốc Từ và Trương Thắng đã phải lái xe ra ngoài lần tìm nửa ngày. Cái tốt ở đây có chính là bên ngoài có ban công, hơn nữa cả ba gian này đều có ban công.
Hai người đã cẩn thận cân nhắc qua phương án hành động, nếu thuê các cô đến làm thì không an toàn bởi vì các cô cũng không muốn xuất đầu lộ diện, bị bọn họ quay video, chỉ sợ phải trả một khoản tiền rất lớn, còn có thể làm hỏng việc.
Nếu dùng thẻ mở cửa vụng trộm đi vào, cũng không được. Một người sống to lù lù như vậy, cứ cho là Chủ tịch xã Cổ “sắc thụ hồn tiêu” như thế nào cũng không thể không chú ý đến một người xuất hiện ở cửa. Phương án thỏa đáng nhất để xử lý chính là quay trộm từ ngoài cửa sổ.
Căn phòng của Chủ tịch xã Cổ ở ngoài nhất, nguyên nhân chọn căn phòng này cho ông ta là do Trương Thắng đã thăm dò rất kỹ, phát hiện ngoài cửa sổ của căn phòng này có một cái lán nhỏ, bên trong thả ít đồ. Đứng ở vị trí này có thể thấy rõ người nằm trên giường, hơn nữa, đứng ở đây vào lúc trời tối đen, sẽ không bị phát giác.
Trương Thắng vào phòng, lấy cái túi Giám đốc Từ đưa cho hắn để ở tủ đầu giường xuống, vừa mới quay đầu lại liền hoảng sợ. Chỉ thấy cô gái thanh thuần như nước kia đã đóng lại cửa phòng, quỳ trên mặt đất, mông ngúng nguẩy như con mèo nhỏ đi hướng về phía hắn, ngước ánh mắt kiều mỵ nhìn hắn một cái, sau đó liền nâng một chân hắn lên.
Trương Thắng bị dọa ngã ngồi trên giường, sợ hãi nói:
- Cô… cô làm cái gì vậy?
Cô ta quyến rũ mà nói:
- Trương tiên sinh lúc nãy không chú ý sao? Tổ của chúng em là “Quân lâm thiên hạ”, chính là hầu hạ cho khách thoải mái như hoàng đế nha. Nơi này của chúng em gọi là “Đại hòa”, đàn ông là trời, đàn bà là đất. A, ông chủ là lần đầu tới thăm “Đại hòa” của chúng em à?
Cô ta cười nhìn rất đẹp, tuy nói là cách lấy lòng mang tính chuyên nghiệp, nhưng phong tình quyến rũ, vẻ mặt xuân tình làm cho người ta cực kỳ rung động. Cô ả liếm liếm môi, quyến rũ cười nói:
- Người ta nhất định hầu hạ Trương tiên sinh thoải mái, anh cứ ngồi xuống hưởng thụ đi.
Trương Thắng xua loạn hai tay, liên tục nói:
- Đừng, đừng, đừng, liếm chân thì có gì hưởng thụ chứ? Tôi không thích chà đạp phụ nữ, cô không cần như vậy.
Hắn ngẩng đầu mở miệng hỏi:
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Cô gái kia đang quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Em năm nay mười tám, Trương tiên sinh không thích phương thức này… Vậy anh thích kiểu gì nào, hắn nói ra đi.
- Không vội không vội, chúng ta ngồi xuống tán gẫu chút đi.
-
Trương Thắng sợ, đành lựa lời mà nói, hắn đang chờ điện thoại của Giám đốc Từ, thầm nghĩ tùy tiện tìm cái cớ kéo dài một hồi.
Cô gái kia sững sờ, tiêu tiền không chơi đàn bà, lại ngồi kia nói chuyện phiếm với cô, tán gẫu cái gì? Tán gẫu về lý tưởng nhân sinh sao? Bà cô sớm cai rồi!
- Nói chuyện phiếm?
Trong ánh mắt cô gái có chút cảnh giác, thử thăm dò hỏi:
- Trương tiên sinh… muốn tán gẫu cái gì?
Trương Thắng vỗ trán cười nói:
- Cô xem, tôi uống rượu quá nhiều, nói đều không nói lưu loát cả rồi. Không phải nói chuyện phiếm, là tắm nước lạnh, một thân toàn mùi rượu, mùi thuốc lá, trước tắm nước lạnh giải lao trước đã.
Cô gái lúc này mới thư thái, cười hì hì, đứng lên hôn một cái vào má Trương Thắng, sau đó lắc lắc mông đi đến tủ đầu giường, lấy ra từ bóp nhỏ của mình một điếu thuốc thơm, châm lửa rồi nhét vào miệng Trương Thắng, cười ngọt ngào nói:
- Được, vậy anh nghỉ ngơi đã, em đi tắm trước.
Cô bé cởi sạch sẽ ngay trước mặt Trương Thắng, lắc mông đi vào phòng tắm. Trương Thắng làm bộ lười biếng nằm trên giường nghỉ ngơi. Chốc lát sau, tiếng điện thoại vang lên, hắn cầm lấy túi, đi đến cửa phòng tắm, giữ cửa nói:
- Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại, một lát nữa quay lại.
Trương Thắng đứng trong hành lang một lúc, hút hết điếu thuốc, lúc này mới quay trở lại phòng. Cô gái đã tắm xong rồi, trên người bọc một chiếc khăn tắm lớn, đang lau tóc. Phía dưới khăn tắm là hai bắp chân tinh xảo, ngực lõa lồ ẩn hiện, hai má xinh xắn mang theo vài phần quyến rũ thanh thuần. Vừa thấy Trương Thắng tiến vào, cô liền nở nụ cười quyến rũ nói:
- Trương tiên sinh, em tắm xong rồi, nên anh…
- Mẹ, thật sự là xui!
Trương Thắng hung tợn mà nói:
- Thực mẹ nó trời sinh mệnh chân chạy!
Cô gái sửng sốt, hỏi:
- Tiên sinh, anh sao vậy?
Trương Thắng tức giận nói:
- Vừa mới nhận điện thoại của công ty, khuya khoắt muốn tôi tới sân bay đón người.
Cô gái vừa nghe, nụ cười ngọt ngào ngay lập tức biến mất, sắc mặt hơi khó coi nói:
- Tiên sinh phải đi đón người, vậy còn em thì sao bây giờ?
Vừa mới đưa người ta vào phòng, hiện tại hắn lại đi như vậy, cô gái này liền không kiếm được gì, không công chạy theo hắn một chuyến, trong lòng tất nhiên là mất hứng. Trương Thắng vỗ trán nói:
- A, tôi đã quên, như vậy đi, cô đi hầu hạ ông chủ của tôi đi.
Cô gái nghe vậy, lập tức chuyển giận thành vui, các cô hành nghề này, đều biết nhìn mặt đoán lòng, cô đã sớm nhìn ra cái người họ Từ kia mới là ông chủ lớn, người thanh niên này mười phần là cấp dưới của ông ta. Chuyển sang hầu hạ ông chủ kia, nếu ông ta vui vẻ, nói không chừng còn có tiền boa. Cô gái này lập tức vui vẻ được đưa vào phòng của Giám đốc Từ, để cho ông ta chơi trò song phi.
Đẩy được cô gái kia đi, Trương Thắng lập tức trở về phòng, kéo rèm cửa sổ, lấy camera, lặng lẽ nhảy tới ban công. Men theo ban công hẹp nhích về phía trước. Đến cửa sổ phòng của Giám đốc Từ, Trương Thắng không kìm nén được tò mò, lặng lẽ thò đầu hướng vào bên trong liếc mắt một cái, chỉ thấy Giám đốc Từ bên hông đắp áo tắm, đem gối đầu tựa vào tường, đối diện với một bên cửa sổ, hai cô gái đưa lưng về phía đang “luyện miệng”.
Giám đốc Từ đã nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Thắng không biết lão có nhìn thấy mình không, chỉ liếc một cái liền ngồi xuống tiếp tục đi lên phía trước. Ban công này không rộng, lại cạnh đường cái, trống trải, lúc đứng lên nhìn hơi hoa mắt, cho nên hắn vẫn vừa ngồi vừa di chuyển, tiến thẳng đến nhà kho nhỏ ở cuối ban công.
Nhẹ nhàng mở ra camera, điều chỉnh sang chế độ đêm, kiểm tra lại một chút cái đèn báo, nơi đó đã dán lên một miếng giấy để che đi ánh sáng đỏ của đèn. Lúc này hắn mới hơi điều chỉnh góc độ đứng yên, hướng vào phòng.
Màn trình diễn trong phòng cũng giống như trong phòng hắn, là tiết mục “Đại hòa” và “Quân lâm thiên hạ”, một người quỳ trên mặt đất, đang nâng một “chân” liếm…
Chỉ có điều cô gái này có vóc người hơi kém một chút, mập như vậy cũng có người làm ăn… Không đúng nha, như thế nào ngồi trên giường lại là nữ?
Nhìn kỹ lại, ta ngất! Chủ tịch xã Cổ còn có ham này?
Trương Thắng trợn mắt nhìn, nữ sinh kia trùm khăn tắm ngồi ở bên giường, khỏa thân vai trơn bóng, hai đùi chồng lên nhau, một tay nâng khuỷu tay còn lại, hai ngón nhỏ bé đang kẹp một điếu thuốc lá, mà Cổ Cổ Văn Cổ đại chủ tịch xã thì giống như một con chó nhỏ, quỳ gối dưới chân cô ta, đang cầm gặm một cái chân trắng như tuyết.
Trong phòng đúng là đang diễn trò “Quân lâm thiên hạ”, chỉ có điều phượng ở trên, long ở dưới, Hoàng đế kia đã biến thành Võ Tắc Thiên rồi.