Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 30 : Làm giàu không khó?
Ngày hôm sau.
Lăng Vân hôm nay mặc một bộ váy màu xanh. Trên người nàng có một mùi thơm nhàn nhạt, không biết có phải là hương thơm thân thể xử nữ hay không, nhưng nó khiến Lăng Phong cứ mê mẩn như đang ở cõi tiên.
Vân tỷ hình như lớn hơn hắn 1 tuổi, nói vậy cũng đã 22 23 gì đó. Nữ tử tuổi này, cổ đại hiện đại gì 80% đều đã thành “đàn bà”, đặc biệt là mỹ nữ. Vân tỷ lại là nữ thương nhân, đi lại tiếp xúc nhiều, chỉ e ...
Vân tỷ liệu có còn là xử ...
- Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Không nghe ta nói gì sao?
- A, khụ. Tỷ đang nói gì kia?
Lăng Phong bị ai đó quát mà choàng tỉnh.
Có điều, Vân tỷ quát mắng mà giọng vẫn rất nhẹ nhàng, Lăng Phong tình nguyện để nàng mắng thêm.
Lăng Vân sẵng giọng :
- Kế hoạch kinh doanh ngươi nói là gì? Còn nữa, không muốn buôn tơ lụa, vậy thì làm cái gì? Lăng gia chúng ta cũng chỉ có tơ lụa để buôn mà thôi.
Từ sau khi Lăng Chiến chết, Lăng Vân chịu áp lực vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ việc kinh doanh của Lăng gia từ Tô Châu Hàng Châu đến Trường An đều một tay nàng lo, nàng cảm giác sắp chịu không nổi nữa. Nay có một tên đệ đệ để chia sẻ, Lăng Vân như được giải thoát.
Chỉ nghe Lăng Phong nhàn nhã nói :
- Kế hoạch kinh doanh, chính là từ nay về sau, hàng tháng nhập hàng tiêu thụ, nhân lực kho bãi, cân bằng thu chi ra sao. Còn thương phẩm, thì không phải tơ lụa, mà là làm hẳn thành trang phục.
- Ngươi muốn làm cả may cắt?
- Đúng vậy.
Lăng Phong muốn chuyển sang làm trang phục. Kỳ thực cũng không phải tự nhiên mà nghĩ đến.
Nguyên nhân đầu tiên, là vì hắn không thích chính ... quần áo trên người mình.
Đến thế giới này cũng đã nửa năm, “nhập gia tùy tục”, có nhiều cái Lăng Phong cũng phải chịu khó mà quen, tỷ dụ tóc tai không được cắt ngắn, không có giấy vệ sinh, không có kem đánh răng, không có ba con sâu có gai, không có dầu gội, không có dép lê, không có TV, không có máy tính, không có ...
Nói chung cái m* gì cũng không có.
Nhưng khó chịu nhất, là đồ mặc trên người. Nói chuẩn hơn, là cái “quần nhỏ”.
Cái Lăng Phong đang mặc bên trong, căn bản không phải đồ lót. Một cái quần đùi hình chữ nhật thì đúng hơn, lại còn vải bố xơ xác, chỉ cần “tiểu đệ” chào cờ, lập tức đồi cao sẽ đội lên, ngứa ngáy không thôi, căn bản chẳng có một chút tác dụng của đồ lót nào, ngược lại còn như ngược đãi bản thân.
Chỉ kỳ quái, mấy tên xuyên không trước kia, hình như không tên nào kêu ca cái này.
Hay là tiểu đệ của Phong ca đặc biệt to hơn chúng?
Cái này cũng có thể.
Nội y nam đã như vậy, dám chắc nội y nữ cũng chẳng khá là bao.
Nhìn thử Vân tỷ, xuyên qua làn áo mỏng, Lăng Phong bằng vào con mắt của chuyên gia, đoán trong kia phải D-cup là ít, là size hoàn hảo nhất, cần phải giữ gìn như báu vật quốc gia. Chẳng qua nếu Vân tỷ cứ mặc mấy cái yếm thẳng đuột kia, dám chắc chỉ 5 năm nữa, báu vật kia sẽ ...
- Ngươi ... đang nhìn cái gì?
Lăng Phong vội ho khan :
- Khụ. Ta đang nghĩ đến, tơ lụa Tô Châu, ở kinh thành không chỉ có chúng ta bán, chẳng có gì khác biệt, nếu tiếp tục như vậy không có bao nhiêu khởi sắc. Hai là, tơ lụa là thượng phẩm, đặc biệt là lụa Tô Châu. Giá cả cực đắt đỏ, cũng chỉ có vương công quý tôc mới dùng để may đồ. Nếu cứ kinh doanh tơ lụa, gần như chỉ bán cho quý tộc, hoặc cho thương nhân đi theo “con đường tơ lụa” về phía tây, căn bản không còn nguồn thu nào khác.
- Vậy làm may cắt thì có thể có lợi gì chứ?
- Tỷ thấy đó, giới bình dân như chúng ta, ăn mặc chủ yếu dùng vải bố thôi. Buôn tơ lụa, thì tức là chấp nhận vứt bỏ thị trường bình dân vô cùng lớn này rồi. Nếu có thể may cắt đồ bình dân thì có thể kiếm một nguồn rất lớn. Đương nhiên, may cắt trang phục từ tơ lụa cho giới quý tộc cũng đồng thời phải làm, gọi là thị trường cao cấp.
Lăng Vân nghe chữ hiểu chữ không, nhưng đại ý vẫn nghe ra, chỉ nói :
- Bình dân thì làm gì có nhiều tiền mà mua?
- Một người mua không bao nhiêu, nhưng ngàn người cùng mua, thì sẽ rất khác đó.
Lăng Vân nghe xong vẫn lắc đầu.
Nàng còn tưởng Lăng Phong có ý gì hay.
Hiện tại, ngay cả mỗi tơ lụa bán đã không dễ rồi, nay còn ôm đồm thêm, vừa mất phí tổn đầu tư, vừa mạo hiểm đường mới, quá phiêu lưu.
Quan trọng là, Lăng gia bán tơ lụa, Lăng Vân đương nhiên từng nghĩ đến may cắt. Không chỉ Lăng Vân, mà nhiều đời Lăng gia đều đã nghĩ đến. Dù sao thì, người thông minh luôn rất nhiều. Thương nhân cổ đại chắc chắn đã nghĩ đến tất cả những cách có thể làm, không cần chờ Lăng Phong một kẻ thậm chí không phải thương nhân thành đạt đến chỉ điểm.
Chẳng qua, cái “may trang phục” mà Lăng Vân nghĩ, và cái Lăng Phong muốn nói, cơ bản là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Khác biệt đến mức Lăng Vân không cách nào tưởng tượng nổi.
Nhân tiện nói một chút đến kinh doanh trang phục cổ đại.
Thế giới này, cũng không có cái gọi là “đi shopping”, chọn lựa quần áo. Nói cách khác, không có chuyện nhà nào may sẵn quần áo treo ở đó, quần chúng đến xem hàng, thử thấy ưng ý thì mua. Mà là, ai cần quần áo mới, thì tự đi tìm thợ may. Vải vóc có thể tự mua rồi đem đến, hoặc là phó thác hết cho thợ. Thợ may đo lường thân thể, nói đại khái kiểu dáng, thế là có trang phục mới.
Đây cũng là lý do vì sao chỉ có buôn vải, chứ không có buôn trang phục. Cũng là lý do khiến người ở đây kể cả có tiền, đều ăn mặc không hề đẹp đẽ như trên phim.
Bởi vì thợ may xử lý tất cả công tác, đo đạc, cắt may, hoàn thành sản phẩm. Nếu như khách hàng không có yêu cầu kiểu dáng cụ thể, mà thực ra đến 99% là như vậy, thợ may chẳng có mấy người điên tốn thời gian thiết kế kiểu dáng tân kỳ cho khách làm gì. Dù sao toàn dân đều mặc như vậy, cứ may như cũ, khách hàng gật đầu, quần áo có thể bán đi, tiền bạc rơi vào túi, xong. Liền ngay cả Hoàng đế Hoàng hậu cũng chỉ có vài kiểu được quy định, sư phụ nội cung tay nghề tốt thế nào, may tới may lui cũng chỉ chừng đó kiểu, chẳng qua là tinh tế tỉ mỉ, chứ không ai đi biến tấu cho nó mới lạ.
Thời trang cổ đại, thành ra rất tù túng. Cho nên về sau sử gia mới có thể nghiên cứu ra trang phục đặc trưng cho từng thời kỳ. Để như hiện đại, lượn một cái cửa hàng đã có đến 100 mẫu khác nhau, ngươi nói biết lấy cái nào làm trang phục đặc trưng?
Làm “may cắt” mà Lăng Vân và tất cả người ở đây đang nghĩ, chính là kiểu này.
Mà cái Lăng Phong muốn làm thì sao?
Trang phục làm xong, đưa đi các tiệm sỉ lẻ, bày cả ra đó. Nếu như quần áo không đẹp, khách lập tức sẽ bỏ qua, hàng sẽ ế. Đến lúc đó để gia tăng lợi nhuận, công ty may mặc tự nhiên phải liên kết với nhà thiết kế làm ra sản phẩm mới, đẹp hơn, thời trang hơn. Còn phải liên tục đề ra kế hoạch, cạnh tranh thúc đẩy không ngừng, dừng một ngày là lỗ nặng.
Lăng Vân đương nhiên không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng như vậy.
- Tỷ thấy thế nào?
Lăng Vân nhìn Lăng Phong, ánh mắt đã khác trước rất nhiều, nàng hỏi :
- Ngươi làm sao nghĩ đến cảnh tượng như vậy?
- Khụ, là ta ở trong mơ nhìn thấy. Có vị đại tiên nói ta cứ làm như vậy là sẽ thành công.
- Hừ, nói linh tinh.
Lăng Vân nghiêm túc nói :
- Nếu ta là khách hàng, có một cửa tiệm như vậy, có thể ta sẽ đến xem thật. Dù sao được nhìn trước quần áo cũng sẽ tiện hơn. Chỉ là, làm sẵn như vậy, một khi không bán được, thì chính là vứt đi, căn bản không thể hồi vốn được.
- Thế cho nên phải cần kế hoạch giảm thiểu nguy cơ. Trọng yếu là, làm quần áo sao cho đẹp, bán ra là có người mua.
Lăng Phong biết rõ khó khăn chờ đón hắn rất nhiều. Trong đó cái cơ bản nhất là thói quen tiêu dùng. Thứ này ăn sâu vào cộng đồng, không thể thay đổi ngay lập tức.
Nếu cái phong cách cổ hủ này chỉ ở phía người bán, vậy thì không sao. Như vậy chỉ cần Lăng Phong làm ra thứ mới lạ rõ ràng sẽ nổi bật hơn tất cả.
Tiếc là, người mua cũng rất bảo thủ, bọn họ không dễ dàng tiếp nhận cái mới.
Ngươi nghĩ đem những thứ mới lạ về cổ đại áp dụng thì sẽ được đón nhận ngay?
Không dễ như vậy. Không cẩn thận còn bị tẩy chay.
Đây là vấn đề về tư duy. Cứ lấy thời điểm Dân Quốc ra là thấy rõ, thời điểm đó có rất nhiều thương nhân học được cái hay ở phương Tây, nhưng để ứng dụng thì gặp vô vàn khó khăn. Từ lúc người tiêu dùng phong kiến tẩy chay cho đến khi hiện đạii hóa phải mất ngót trăm năm, tính ra phải thay máu gần 2 thế hệ. Dù Lăng Phong có là thiên tài cũng không thể rút ngắn xuống được.
Thời này, thứ lạ chỉ để dành cho việc bàn tán, người ta vẫn sẽ trung thành với thứ quen thuộc mà dùng cho an tâm. Chung quy cũng vì thông tin bó hẹp, không TV, không weibo facebook, người ta căn bản không biết thế giới trào lưu ra sao. Đã không thấy được để so sánh, dương nhiên không thể hùa theo.
Lăng Phong không biết từ thời điểm nào, vị đại thần nào, đã làm thế nào để cách mạng thời trang, khiến người ta có thói quen đi shopping lựa quần áo. Nhưng thân là xuyên không, nhất định phải thử mới biết được.
Cái đầu tiên cần lo, đó là cái mà Lăng Phong cho là “đẹp mắt”, liệu có hợp với quan niệm thẩm mỹ của đại chúng hay không? Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng. Thời đại khác biệt, ai mà biết người ta có thích cái Lăng Phong thích hay không?
Chỉ cần cùng thích, không sợ không bán được.
Dù sao, xem phim cổ trang cả đống, đồ ngoại quốc cũng biết quá nhiều. Với sắc lang chuyên ngắm gái như Lăng Phong mà nói, cái gì cũng có thể quên, riêng áo quần như thế nào thì không thể quên được, thậm chí còn đi sâu nghiên cứu. Đại khái không thể nhảy thời đại một cái từ váy nhà Tống sang hẳn bikini, nhưng ít nhất đến thời nhà Minh váy xếp li chắc là được chứ?
Hơn nữa, đầu óc Lăng Phong cũng khôngg quá tệ. Hắn biết một chút về thiết kế, làm nghề quảng cáo bao năm cũng cho hắn vài thứ có ích. Lăng Phong tự tin, có vài thứ chỉ có hắn nắm giữ độc quyền ở thời đại này, ví dụ tỉ lệ màu, phối màu theo lớp, phối hoa văn theo mùa, theo dáng người. Người cổ cũng nắm giữ sơ khai những điều này, nhưng hệ thống thành các kiểu phong cách như hiện đại thì làm sao bằng?
Nghĩ vậy liền nói :
- Nếu tỷ tin tưởng ta, hãy để ta thử một đợt hàng thế nào? Tỷ là khách hàng đầu tiên.
Lăng Vân nghĩ một lúc, nhìn Lăng Phong nói :
- Được, ngươi cần những gì?
- Cần một người có khả năng phác thảo, tiếp theo cần một nhóm người dệt may xuất sắc, và đảm bảo bí mật là được.
- Chuyện họa sĩ, thợ may, ta sẽ giúp ngươi.
- Cám ơn tỷ.
- Nếu chuyện này thành, ta mới phải cám ơn ngươi.
Lăng Phong đang định tiếp tục trường đoạn cảm động này, thì nha hoàn Tiểu Tinh ở ngoài nói vào :
- Đại tiểu thư, Từ thiếu gia tới.
- Ta ra ngoài một lát, lần sau nói tiếp.
Lăng Vân vội vàng đứng dậy.
"Lại là thằng chết tiệt này."
Lăng Phong lầm bầm, mãi mới có hôm nói chuyện với Vân tỷ lâu như vậy, sắp lấy được trái tim tỷ ấy rồi ... khụ. À, hình như không ổn, tỷ ấy là tỷ tỷ của hắn nha.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 31 : Lăng Vân hẹn hò
Phong Vân tơ lụa.
Lại nói, mấy ngày nay Từ Nguyên Từ đại thiếu gia thường xuyên "ngẫu nhiên vô tình" ghé qua chỗ Lăng Phong, lúc thì muốn bàn chuyện hợp tác với Lăng Vân, lúc thì tiện đường ghé thăm. Lăng Phong đến làm chán ghét thằng này.
Lăng Vân Từ Nguyên hai người này đang hợp ý nhau, ở chỗ khác làm gì cũng chả sao, nhưng trước mắt Lăng Phong cứ mày qua mắt lại, hắn nuốt không trôi, độc giả cũng nuốt không trôi.
Sau lần bàn bạc nọ, Lăng Phong đã được Lăng Vân giao toàn quyền ở tiệm Đông môn.
Lăng Phong hôm nay sẽ bắt đầu phác thảo mẫu trang phục. Nghe Lăng Vân nói đã tìm được vị họa sĩ rất tốt. Lăng Phong còn mong sao trẻ một chút, nếu vẽ đồ cho nữ nhân thanh xuân mà đụng lão già nào, đảm bảo Lăng Phong sẽ bỏ chạy luôn khỏi thiết kế gì nữa. Vấn đề không phải hứng thú bị mất, mà là không khí làm việc bị ảnh hưởng.
Chỉ là, sáng tinh mơ vừa bước vào cửa tiệm đã gặp cục đá.
Lại là thằng nhãi Từ Nguyên.
Đại ca, tán gái cũng không cần chăm chỉ như vậy chứ?
Được rồi, hôm nào tới cũng được đi, nhưng hôm nay Phong ca đang muốn thể hiện tài hoa. Dù hắn chẳng phải tán tỉnh gì Vân tỷ, người ta là tỷ tỷ của mình. Nhưng là thằng đàn ông, muốn thể hiện trước gái đẹp một tí. Thế mà chưa kịp mở màn đã có thằng nhãi này tọa ở đây chặn họng, chả khác gì chuẩn bị ăn thì mắc ngay cổ.
...
Từ Nguyên hôm nay đặc biệt trau chuốt, phong lưu tiêu sái, làm vài nữ người làm trong tiệm liếc mắt đưa tình không thôi.
Không thể không nói, đại gia thì đi đâu cũng là đại gia, mặt mày không tệ, lại một thân mùi tiền, gái gú không cần đánh cũng tự ngã.
Số là hôm nay có lễ hội xuân ở Sùng Thánh tự, nghe bảo còn có thể cầu duyên cầu may, phi thường náo nhiệt, nam thanh nữ tú toàn thành đều đi. Từ Nguyên gác hết chuyện kinh doanh buôn bán, chạy sang đây chờ Lăng Vân. Hôm trước hắn cũng đã đánh tiếng với nàng ta, Lăng Vân cũng đã ỡm ờ đồng ý, hôm nay Từ Nguyên đặc biệt phi đến sớm ngồi chờ người đẹp.
Chỉ đen thui, gặp đầu tiên lại là tên Lăng Phong này.
Hồi đầu tới đây, Từ Nguyên cũng chả thèm để ý đến Lăng Phong, chỉ biết hắn chưởng quầy là được. Từ Nguyên còn khinh thường chào là đằng khác, đại thiếu gia của Từ gia, không phải cùng đẳng cấp với tên Phong kia.
Có điều, gần đây tới thăm Lăng Vân, Từ Nguyên thường xuyên gặp thằng chưởng quầy này đứng cùng nàng ấy bàn bạc, máu ghen nổi lên là điều đương nhiên.
Khinh là khinh, nhưng ghen vẫn ghen.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, Từ thiếu gia không hiểu sao có một cỗ cảm giác thằng nhãi “em vợ” này rất “nguy hiểm” cho đường tình duyên cuả mình.
...
- Lăng chưởng quầy không biết có chuyện gì lại đến sớm?
"Đậu phộng, tiệm này của ông, câu này phải là ông hỏi."
Lăng Phong suýt nữa bật ngửa.
- Haha, Từ thiếu gia hôm nay đặc biệt rảnh rỗi đến sớm nha. Làm ta còn tưởng là người làm mới. Còn định tiến tới khen ngợi một phen.
Từ Nguyên dĩ nhiên nghe ra tên kia châm chọc, nhưng gã cũng lười so đo, ông đây đang tâm trạng tốt. Chỉ cần người đẹp ra cùng đi lễ chùa, thế thì chấp nhặt làm gì.
- Bản thiếu gia có hẹn cùng Lăng tiểu thư, tấm lòng người đẹp, không nên chậm trễ.
- Haha, vậy mời Từ thiếu gia ngồi chờ, nước nôi chắc khỏi, sợ không hợp khẩu vị của ngài.
Lăng Phong đấm vào không khí, hậm hực đi vào trong.
Lăng Phong vừa đi vừa lộp bộp thầm nghĩ, có khi nào thằng họ Từ này chính là họa sĩ Lăng Vân mời tới hay không?
Chắc là không đi, Từ gia hiện tại vẫn chưa phải thông gia, mà chính là một đối thủ trên thương trường. Lăng Vân chắc sẽ không ngốc đến mức đó.
Lúc này đột nhiên nghĩ đến vị Diệp thư sinh lần nọ, nghe nói sẽ theo Lăng Vân lên kinh, thế mà mãi không thấy đâu. Nếu có gã kia tham gia quấy rối, có kịch xem là một, thứ hai cũng đỡ cho thằng Từ Nguyên độc quyền, cứ cái bản mặt vênh váo như kia mãi.
Có điều Lăng Phong lại không biết, lần đó lão Diệp đi theo đoàn xe Lăng Vân tới tận kinh thành thật, nhưng hắn ta lại bắt gặp cảnh Lăng Vân Từ Nguyên nói chuyện, liền nản lòng thoái chí, bỏ luôn ý định lên kinh kia, quay về lại Giang Nam quyết chí học hành, đáng tiếc đáng tiếc. Tên kia lúc chặn đường Lăng Vân anh hùng khí khái lắm, thế quái nào vừa gặp đối thủ đã bỏ cuộc, thật khiến đồng đạo thất vọng.
...
Vào trong phòng ngồi một lúc vẫn không thấy người đâu, Lăng Phong mất kiên nhẫn lấy giấy bút ra phác thảo một chút.
Quan sát thế giới này một thời gian, Lăng Phong nhận ra kiểu thời trang ở Đại Tống này khá cổ, so với chữ "Tống" của nó.
Trước Tống triều là Minh triều, nhưng không phải cái Minh triều của Chu Nguyên Chương, thậm chí cho đến lúc này Lăng Phong cũng không rõ năm hiện tại là khoảng năm bao nhiêu. Có dịp tim được người Tây dương nào đó hỏi là biết ngay. Nói không chừng số năm ở thế giới này cũng hoàn toàn khác cũng nên.
Trang phục nữ tử ở đây có xu hướng thời Hán, cổ áo khá kín, 2 tà chéo nhau che hết cả lại. Kiểu trang phục phóng khoáng, vừa hở vừa mỏng như thời Tùy Đường hoàn toàn chưa xuất hiện.
Điều này mở ra cho Lăng Phong một con đường để đi. Cùng thời đại, chị em nhà Đường mặc được, tức là hắn có hy vọng "cải cách" thời trang.
Lăng Phong quyết định thứ nghiệm kiểu váy áo cổ ngang hở vai, khá thịnh hành thời Đường. Kiểu này đặc biệt nhấn mạnh vào lộ nửa trên ngực, sắc lang như hắn rất thích ngắm nhìn. Sau cùng Lăng Phong cũng vẽ ra được một vài kiểu, hắn bắt đầu bằng cổ ngang. Còn cổ vuông cổ chéo cổ tròn thì cứ từ từ, ôm một lúc quá nhiều dễ loạn não. Chỉ không biết là nữ nhân thời kỳ này có tiếp nhận nổi không thôi.
Một khi đã nhập tâm vào công việc, Lăng Phong gần như quên hết đất trời, đây là thói quen của hắn.
Lăng Phong vẽ hỏng kha khá, trước đây hắn toàn phác thảo trên Illustrator.
Chỉ riêng áo cổ ngang đã đủ khiến hắn toát mồ hôi, không biết tỉ lệ bao nhiêu mới tốt. Ngoài ra Lăng Phong còn cố ý nhấn mạnh phần eo. Trang phục nữ nhân cổ đều khá bảo thủ, hầu hết đều để thụng, không tôn lên đường cong nào cả. Kể cả để hở nửa ngực như thời Đường, thì cũng chỉ hở thế thôi, phía dưới vẫn để thẳng đuột ra, rất không hợp nhãn người hiện đại. Chẳng qua về sau lên phim ảnh bị cách tân đi nhiều.
- Ài ài, nếu có nữ nhân ở đây góp ý thì tốt rồi.
- Ta thấy ngươi chẳng qua đang vẽ cái yếm, có gì mả phải góp ý.
Một giọng nữ thanh thoát vang lên làm Lăng Phong giật mình suýt rơi cả bức phác thảo.
...
Từ Nguyên đang mặt nhăn như ăn mướp đắng ngoài cửa.
Lăng Vân lại đang hai tay giảo vào nhau.
- Từ thiếu gia, thật xin lỗi, hôm nay e là không được.
- Thật sự không thể?
- Chuyện này ... Từ thiếu gia cũng vừa thấy, là bằng hữu của ta tới, có chút việc phải bàn, cho nên ...
- Lễ hội lần này rất lớn, cả năm chỉ có một lần, ta cũng đã sắp xếp chỗ tốt cho nàng, nghe nói còn có thể cầu may ...
- Quả thật xin lỗi.
Lăng Vân cũng đang đấu tranh tư tưởng.
Nàng muốn đi với Từ Nguyên.
Nàng cũng có tuổi rồi. Cổ đại 16 đã bị coi là ế, còn nàng đã qua 20. Bấy lâu nay hai người chỉ nói chuyện, còn chưa có buổi "hẹn hò" nào ra hồn. Nàng lần trước đồng ý với Từ Nguyên, không hiểu sao đến lúc bàn bạc với Lăng Phong lại quên mất tiêu trùng ngày. Bây giờ họa sĩ kia cũng tới rồi, lại là bạn tốt của nàng, chả lẽ lại bỏ người ta đi chơi.
Từ Nguyên cố gắng níu kéo :
- Vậy chiều tối thì thế nào? Lễ hội kéo dài đến tận tối.
- Chuyện này ... ta cũng không biết kéo dài bao lâu.
- Không sao, ta sẽ quay lại. Với lại, vị bằng hữu kia, nếu không ngại cũng có thể đi cùng, coi như là ta tạ lỗi.
Từ Nguyên miệng thì nói, mắt không kìm được liếc vào trong. Cũng may Lăng Vân đang cúi đầu, nếu không nhìn thấy cái dạng này của hắn, tám phần bỏ hắn chuyện đi lễ chùa.
Dĩ nhiên mắt Từ Nguyên phải sáng rồi.
Vị "bằng hữu" kia trong lời Lăng Vân, cũng rất xinh đẹp.
Từ Nguyên thật không hiểu ở kinh thành bấy lâu, vậy mà không biết còn có mỹ nhân như vậy, thật là vận khí quá kém.
Lý Minh Nguyệt, con gái của Lý học sĩ Lý Thiên Tường, Tư nghiệp Quốc Tử Giám. Cha là học sĩ, con gái cũng là tài nữ nổi tiếng kinh thành, có thể nói là kinh thành đệ nhất tài nữ cũng không sai biệt lắm.
Thời cổ đại này, thương và nho cách biệt, đừng nói gì nữ nhân với nhau không dễ kết mật hữu, bời vì it khi được ra ngoài gặp gỡ. Lý Minh Nguyệt và Lăng Vân, một người thích buôn bán, một lại thích cầm kỳ thi họa, thế nhưng lại là khuê trung mật hữu.
Từ Nguyên gia đình chuyên kinh thương, chỉ có chút quen biết bên quân đội, còn phía tài nữ tài tử giới học vấn thì mù tịt quan hệ, không biết Lý tiểu thư cũng dễ hiểu.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 32 : Siêu cấp mắt thần
Lý tài nữ hiện tại đang đứng nhìn chằm chằm bản phác thảo của Lăng Phong, một bộ khinh thường.
Lăng Phong dĩ nhiên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Đây là mật thất, chỉ có hắn và Lăng Vân vào, tự nhiên đang thăng hoa thì có người lạ ý kiến. Cũng không biết sao thiêng vậy, gọi nữ nhân đén nhận xét đúng là có nữ nhân xuất hiện thật. Có điều, giọng nói cô ta như kiểu khinh khỉnh thì phải. Lăng Phong định quay lại chửi, vừa quay lại thì mồm há ra chả phun được câu nào.
Người đẹp, hóa ra hôm nay không hề xui xẻo như hắn nghĩ.
Lý Minh Nguyệt, tên như người, khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng, nhẹ nhàng thanh thoát. Đặc biệt ánh mắt trong suốt, tỏ vẻ thông minh lanh lợi. Nàng búi tóc cao cao, quanh lọn tóc quấn khăn lụa, mặc trang phục nho sinh, kiểu như nữ giả nam trang. Phục trang thì như nam giới, khuôn mặt lại nhu mì nữ giới, eo thon ngực nhô, mắt liễu mi cong. Nhìn kỹ thật yêu dị, Lăng Phong thật không biết nhận xét cô nàng này thế nào cho phải.
- Nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Lăng Phong không kiêng nể gì lầm bầm.
Lý Minh Nguyệt trừng mắt :
- Ngươi nói cái gì đấy?
- Cái ta vẽ không phải yếm, đó là kiểu áo mới do bản công tử đây sáng tạo ra.
- Sáng tạo? Phì, ta khinh. Ta thấy ngươi muốn nữ nhân mang yếm ra đường mặc thì nhận đi. Ra vẻ. Sắc lang.
- Ta nói, vị tiểu thư không biết là ai này? Chúng ta bèo nước gặp nhau, đây còn là nội viện của ta, nói gì thì nói ta là chủ chỗ này đấy. Cô nương tuy xinh đẹp, nhưng cũng không thế vô lý như vậy, vừa bước vào đã mắng người?
- Ngươi ... hừ ... Thì ra là ngươi, ta còn tưởng thần thánh phương nào?
Lăng Phong lại là ai? Chửi anh thì anh bất kể, mỹ nữ chứ có Hoàng đế anh cũng bật hết.
- Chúng ta có quen sao? Bản công tử lâu nay giữ thân như ngọc, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt gì, mà có trêu cũng không trêu phường vô duyên như cô.
- Ngươi ... ngươi ...
Đúng lúc này Lăng Vân khó hiểu bước vào, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ không khỏi hỏi :
- Hai người chưa gì đã cãi nhau rồi?
- Vân Vân, ngươi xem cái gì mà phác thảo chứ, rõ ràng là dâm tặc, muốn biến yếm thành áo. Uổng công ta đến đây.
Lăng Văn nhíu mày nhìn bản vẽ của Lăng Phong, cũng không biết nói gì cho phải.
"Người này, còn tưởng có ý gì hay." Lăng Vân mắt nghi ngờ nhìn Lăng Phong như muốn chất vấn.
Lăng Vân nghe Lăng Phong chém gió rất tự tin về chuyện mẫu mã, quyết định tin tưởng hắn, tới hỏi ý Lý Minh Nguyệt. Mặc dù hai nàng là bạn thân, nhưng Lăng Vân phải nói mãi người ta mới chịu giúp. Bây giờ người vừa đến, còn chưa đâu ra đâu đã thế này, nàng rất khó xử.
Lăng Phong chợt hiểu ra, ngay lập tức xoay 180 độ mặt cười nịnh :
- Ồ, thất lễ thất lễ. Hóa ra vị mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn đây là họa sĩ số một kinh thành sao? Hân hạnh hân hạnh. Tại hạ ... à quên ... tiểu sinh Lăng Phong.
- Hừ, còn biết là tốt.
Lý Minh Nguyệt tuy khó chịu, nhưng được người ta khen, phun không ra tiếp câu mắng. Lăng Phong đảo mắt nhìn, không khỏi buột miệng khen :
- Quá chuẩn, quả thực quá chuẩn.
- Cái gì chuẩn?
Nhìn vẻ mặt của Lăng Phong, Lý Minh Nguyệt liền thấy khó chịu.
"Còn không chuẩn mới sợ. Họa sĩ là nữ nhân, lại đẹp thế này, dĩ nhiên chuẩn hơn bất kỳ lão họa sĩ nào rồi. Nếu chịu làm người mẫu khỏa thân thì còn chuẩn gấp bội." Lăng Phong nghĩ dâm, miệng thì nói :
- Ý ta là tìm họa sĩ như vị mỹ nữ đây, quả thật quá chuẩn đi.
Lăng Vân thấy bộ dáng nịnh hót của Lăng Phong, liền cắt đứt mạch ba hoa của hắn, tay chỉ vào bản vẽ.
- Còn cái này ...
- Cái nào sao? Được được, nếu vị mỹ nữ đây chính là người thiết kế, vậy ta sẽ giải thích một chút, haha, mời ngồi, Vân nhi, nàng đem nước lên phục vụ đi thôi.
- Vân ... Vân nhi? Ngươi muốn chết?
Lăng Vân bừng bừng nhìn hắn. Tên này hôm nay chán sống, hay ăn phải thuốc chuột?
Lăng Phong chột dạ cười trừ :
- Ấy, nhầm nhầm, haha, tại hạ sẽ đi lấy nước, không biết hai vị mỹ nữ có cần bánh trái gì khác không? Dạo này trời khô lạnh, ăn tí trái cây sẽ tốt cho da dẻ.
Nhìn Lăng Phong đi ra khỏi phòng, Lý Minh Nguyệt không kìm được nói nhỏ :
- Vân Vân, ngươi nói người có nhiều ý tưởng độc đáo kia la hắn, ta thấy nhìn thế nào cũng giống như phường vô lại.
Đem chút điểm tâm trở về. Lăng Phong bắt đầu luyên thuyên giải thích cho hai người về kiểu áo cổ ngang này.
Lăng Phong gần như vận dụng hết khả năng diễn thuyết được luyện thời trước. Kiếp trước dùng cho giám đốc với trưởng dự án nghe, nay cũng thế thôi.
Keyword của slide hôm nay là "gợi cảm".
Hở một chút ngực - "gợi cảm".
Bóp eo - "gợi cảm".
Nâng mông - "gợi cảm".
Lăng Phong kiên trì bảo vệ quan điểm, đảm bảo bài nói chuyện luôn xoay quanh keyword đã đề ra, có thể nói là một bài nói chuyện trên cả xuất sắc, chỉ không để ý hai vị mỹ nữ mặt cứ đỏ dần lên.
Thằng này nói chuyện thân thể trước mặt nữ nhân mà chém không hề kiêng kỵ. Bao nhiêu từ ngữ đều đem ra hết, cái gì mà trơn với chả tròn, thiếu điều cởi hết đồ người ta ra kể, bảo sao hai vị mỹ nữ không xấu hổ cho được.
Lăng Phong nói đến gần hết, mới cảm giác kỳ kỳ. Cái cảnh này, giống như đang truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy nha.
Lý Minh Nguyệt nghe đến đoạn mông tròn đã chịu hết nổi, đập bàn nói to :
- Đủ rồi. Ta hiểu ý ngươi. Không cần nói nữa.
- Khụ ... - Lăng Phong ho khan.
Hắn đang hứng thú trên trời dưới đất, đột nhiên bị cắt ngang, trước tiên lấy cốc nước uống cho nhuận cổ, chém gió nhiều khát quá. Nhìn lại thì thấy vị Lý mỹ nữ đang mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, còn Lăng mỹ nữ thì cúi gằm mặt xuống, chả hiểu đang biểu hiện gì.
- Cái này chỉ là một kiểu cổ áo, còn thứ gì nói luôn đi.
Lý Minh Nguyệt hỏi tiếp. Hỏi xong nàng cũng không hiểu tại sao mình còn muốn nghe tên kia tiếp tục.
- Dĩ nhiên là ...
- Không được dùng từ vô sĩ.
- Dĩ nhiên là còn, có điều phải từ từ. Cái này nếu nói về phương diện kinh doanh, không thể tung hết ra từ đầu được. Dù sao cái tại hạ vẽ cũng chỉ là thứ sơ đẳng, còn cần ai đó có khiếu thẩm mỹ phát triển cho thích hợp. Chỉ không biết vị Lý mỹ nữ đây có đủ ...
- Nói nhảm, đưa giấy bút đây.
Bị khích tướng, Lý Minh Nguyệt dĩ nhiên không thể ngồi yên.
Lý Minh Nguyệt là ai chứ? Trong giới sĩ tử kinh thành, Lý Minh Nguyệt rất nổi bật. Nàng được xem là tài nữ số một, đâu thể để một tên vô lại như Lăng Phong chém gió cho đã rồi khinh thường được.
Thứ nhất, nàng là nữ nhân, lại là nữ mỹ nữ siêu hạng.
Thứ hai, nàng là con gái Lý tư nghiệp, thân phận không hề thấp.
Thứ ba, là nàng thực sự có tài hoa, đặc biệt là về họa. Thơ nàng làm tốt, nhưng không đủ đứng đệ nhất. Chẳng qua là nữ nhân, nên nhiều khi làm chỉ đc 80 điểm thì cũng được nâng lên thành 90 điểm.
Nhưng về họa thì nàng thực sự rất tài, đương kim hoàng đế Triệu Cát trong một lần cao hứng từng khen nói : "Lý Minh Nguyệt vẽ tặng một bức, bằng bảo vật trăm năm.", nhờ câu này mà nàng thành họa sĩ số một kinh thành. Mặc dù ngoài nàng ra còn rất nhiều lão họa sĩ tên tuổi khác còn sống. Cũng vì nàng là nữ nhân, nên không bị mấy lão già kia cà khịa.
Danh khí nàng lâu nay như thế, thế mà thằng trời đánh này từ đâu chui ra, đã không biết thì thôi, còn dám nghi ngờ khích tướng, bảo sao không bực cho được.
Nhưng càng vào vẽ, Lý Minh Nguyệt còn bực mình hơn, thiếu điều muốn phi thẳng cây viết vào mặt tên Lăng Phong rồi ra về.
Tên khó ưa này vẫn cái dạng thao thao bất tuyệt, Lý Minh Nguyệt vẽ được nét nào hắn ý kiến ý cò nét đó, đòi chỉnh sửa không ngừng, còn bảo nét vẽ nàng chỗ này không nên, chỗ kia không chuẩn.
- Ngươi không phải họa gia, còn dám chê bai ta.
- Ài, Lý cô nương à, ta công nhận tay ta không phải họa gia, nhưng mắt ta là mắt của họa gia nha. Còn là siêu cấp mắt thần.
- Ta bất kể ngươi cái gì mắt thần mắt cẩu? Đừng có bày đặt chỉnh sửa nét vẽ của ta, nếu không thì tùy ngươi. Ta nể mặt Vân Vân lắm mới đứng ở đây đến giờ.
- Ài, Vân nhi nàng xem ... Ối quên, Vân đại tỷ xem, ta chẳng qua chỉ muốn nét vẽ cụ thể dễ nhìn một chút, như thế cắt may cũng dễ. Ngươi bảo người làm chúng ta đều là người trần mắt thịt, may đồ cần chính xác tỉ lệ, vẽ bay bổng nét thanh nét đậm thế này, làm sao mà họ nhìn ra chứ?
- Hừ, vậy đi tìm ta làm gì? Tìm người trần mắt thịt mà vẽ.
- Nghe nói Lý mỹ nữ là họa sĩ số một kinh thành, hóa ra kiểu vẽ cũng chỉ có một.
- Ngươi câm mồm. Ta dĩ nhiên có thể vẽ kiểu nào cũng được. Nhưng đầu tiên ngươi cút ra xa cho ta.
- Vậy cứ vậy đi.
Đột nhiên Lăng Vân cũng nói chen vào :
- Ta thấy nếu ta là người cắt may, đúng là chỗ này vẽ không ổn ...
- Vân Vân, ngươi ...
- Đấy, haha.
...
Từ Nguyên nóng như lửa đốt ngồi ở sảnh.
Gã quay lại đây được một lúc rồi, trời thì đã dần về tối, không đi tức là bỏ mất cơ hội lần này.
Đêm qua vì lần hẹn hò này, lão Từ còn họp nội bộ suy nghĩ biết bao nhiêu thủ đoạn. Cái gì mà tình cờ nắm tay, ôm eo bảo vệ người đẹp lách qua dòng người, bị kẻ xấu lợi dụng anh hùng cứu mỹ nhân, thủ hạ diễn viên đều xếp hết ở ngoài, kịch bản kín như bưng. Thế mà giờ này phải ngồi nhìn mấy đứa người làm cứ thi thoảng liếc liếc, Từ Nguyên mặt đỏ bừng lên.
Cái này, chẳng phải là bị cho leo cây sao.
Từ Đại thiếu gia, bình thường hô một tiếng cả đống nữ nhân chạy tới, không ngờ còn bị cho leo cây? Chuyện này lộ ra chả phải bao nhiêu uy phong đều mất sao?
Mấy lần Từ Nguyên bảo hạ nhân vào gọi, chỉ toàn nghe nói tiểu thư vẫn đang bận rộn bàn bạc, chưa thể đi ra.
Đã thế, tức nhất là trong đó có cả thằng chết tiệt Lăng Phong kia.
Thằng nhãi kia thì có cái quái gì mà ngồi bàn bạc cả ngày với Lăng Vân. Còn có vị Lý mỹ nữ kia nữa. Trong khi Từ đại thiếu gia thì ngồi ở đây lạnh lẽo. Chuyện gì đây? Thời thế đổi thay sao? Từ Nguyên thiếu điều tức chết.
Gã đang máu nóng xông lên đầu thì có người thò đầu vào tiệm.
- Ấy ấy, ai đây? Chẳng phải Từ Nguyên Từ đại thiếu sao? Hạnh ngộ hạnh ngộ.
- Haha, còn tưởng ai. Hóa ra Hải huynh đệ.
Từ Nguyên ngoài mồm chào hỏi, trong lòng khinh thường.
Lăng Hải hôm nay hết tiền tiêu, đặc biệt ghé thăm Vân Tam muội hỏi tiền. Kinh thành đúng là kinh thành, ngọa hổ tàng long, dưới chân thiên tử, tiêu xài cũng rất có phong thái thiên tử.
Mấy hôm nay Lăng Hải mới dạo có vài vòng, đụng độ chỉ vài tiểu thiếu gia, thế mà vèo cái đã đi vài vạn lượng. Không ổn, Nhị gia nhất định phải bơm lại tí máu, lấy lại thể diện.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 33 : Không nhão thành trái mướp mới kỳ lạ
Lý Minh Nguyệt hoàn toàn nhập tâm vào việc thiết kế.
Nàng không thể không công nhận tên kia có chút khả năng. Những thứ hắn nói nàng chỉnh sửa, thế nhưng hình như là một trường phái vẽ hoàn toàn khác. Nàng ham mê hoạ, biết rõ tất cả các trường phái hiện tại.
Cái trường phái này, vô cùng thực dụng, cảnh vật ngươi nhìn ra sao, vậy vẽ đúng như vậy là được.
Phong cách này, ngược với trường phái chấm phá, khá gần với phái vẽ tinh vi. Lúc đầu Lý Minh Nguyệt cũng nghĩ thế, dù sao nét vẽ có ẩn hồn ẩn ý này nọ mới khó, còn cứ thẳng tuột mà vẽ thì có gì khó chứ.
Nhưng dần dà Lý Minh Nguyệt nhận ra, thứ gì cũng có môn đạo cũng nó, đi càng sâu càng thấy là một môn học vấn mới. Đối với họa sĩ như nàng, tìm ra phong cách mới, liền trầm mê vào. Cũng giống như Ngô Oánh Oánh. Tài năng sẵn có, nên càng vẽ Lý Minh Nguyệt càng nghĩ được ra nhiều thứ, yêu thích không buông tay.
Lại nói, thế giới này có viết chì, nhưng là để người nghèo dùng, đại nhân vật học sĩ đều dùng bút lông, thế mới thanh nhã đắng cấp. Cái thứ bằng than kia, nét thanh nét đậm đều không thể viết, lúc nào cũng cứng đơ đơ, không hợp nhã nhặn, hạ thấp nhân phẩm cánh học sĩ Nam Tống.
Lăng Phong hôm trước đặc biệt ra thợ thủ công đặt vài cây viết chì theo mẫu hắn dùng, kích cỡ đầu viết khác nhau, chất than cũng khác nhau, dùng cho việc vẽ. Hắn mặc dù nhận ra đây là một thứ đồ mới, nhưng sau đó mới biết viết chì thời này cũng có rồi. Tiếc là bị nho sinh khinh thường không dùng, chủ yếu tầng lớp khác dùng ghi chú, đôi khi để trẻ em tập viết. Lăng Phong ví thế cũng gạt ý định kinh doanh loại bút này.
Lý Minh Nguyệt từ Lăng Phong mới thấy, cái cây viết chì này, cái phong cách vẽ này, đều rất thú vị. Một câu viết bằng than cứng ngắc, tưởng chừng sẽ khiến nét vẽ trở nên kho khan theo. Hóa ra vẽ không chỉ nét đơn mà còn chồng lên nhau, tô nhanh chậm khác nhau, rồi còn cái gì "hiệu ứng", rồi "đổ bóng" này nọ.
"Thứ này là do một tên buôn bán nghĩ ra sao?" Lý Minh Nguyệt không tin, nàng chắc chắn tên này học lỏm ở đâu đó.
Lý Minh Nguyệt thực ra vẫn không phục, nàng vẫn thi thoảng phản bác Lăng Phong, vì sao chỗ này thế này thế kia. Chẳng qua đang muốn hỏi hắn cho rõ.
- Đúng rồi, nàng chỗ đó nhẹ tay là thành nếp gấp ...
- ...
- Mà ta cũng chỉ biết đến thế. Còn lại Lý mỹ nữ đây tự nghiên cứu đi thôi.
- Hừ, không nói nữa thì thôi. Ta thèm vào.
- Haha.
Lăng Phong thì chả sao cả, hắn có một điểm được hơn sĩ tử thời này, đó là không có thèm giấu nghề. Khụ, thực ra vì người đẹp hỏi nên Phong ca mới nói. Nếu là thằng nào hỏi, Phong ca tuyệt đối không nói một lời.
Người đẹp yêu thích vẽ như vậy, hắn cũng chỉ biết tí da lông, có bao nhiêu đều đã nói hết ra rồi, tin hay không tùy nàng ta vậy.
Lý Minh Nguyệt hoàn toàn chìm đắm vào một trường phái họa mới.
Trường phái mới? Điều này nghĩa là gì? Tức là nàng có thể thành tông sư một phái. Tông sư sao? Đến cha nàng còn không được, cả cái triều đỉnh Tống hiện nay chả có ai là tông sư tân phái cả, toàn dùng những thứ đã có sẵn từ trước. Nghe nói Dư tài tử đang sáng tạo ra một kiểu thư pháp mới, nhưng vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, chỉ thế thôi mà hắn ta cũng đã dương dương tự đắc khắp kinh thành rồi.
Nàng cũng có chút rung động trước tên họ Dư kia. Tài tử, anh tuấn tiêu sái có đủ, tài năng không thiếu, nhưng mà với "pride" của một tài nữ, đánh bại hắn vẫn thích hơn.
Nàng biết trường phái này sẽ không được giới nho sĩ thích thú, lý do là nó "thực" quá. Các vị sĩ tử thanh cao sẽ không thích kiểu này, các ngài ấy thích thứ gì bay bổng, ẩn hiện này nọ, để thể hiện ta đây cao xa hơn người. Bù lại, thứ này sẽ rất hợp với đại đa số mọi người, mà càng phù hợp với nhiều người thì càng dễ nổi tiếng và truyền lưu. Có lẽ Lý Minh Nguyệt là nữ nhân, cách nghĩ của nàng cũng khác với nam sĩ tử khác.
Nhìn Lý tài nữ đang đắm chìm vào không gian riêng, Lăng Phong không khỏi buồn cười.
Mới lúc trước còn chửi như té nước vào mặt hắn.
"Ài, thật chết ta mất." Nhìn cái dáng khom người vẽ của nàng ta, Lăng Phong không kìm được nhìn lần hai lần ba. Mông vểnh lên, eo uốn lượn, người thì cúi xuống. Cảnh này Phong thiếu gia chúng ta không bị chảy máu đã là khá lắm, cũng may hắn không đứng đối diện.
Lăng Phong thầm quyết tâm. Nhất định phải nhanh chóng làm nội y, làm ra váy ngắn, tất chân, giày cao gót, ... Những tòa báu vật thiên nhiên thế kia, tuyệt đối phải được nâng niu, không thể để nó mai một.
Lăng Vân nhìn thấy ánh mắt của tên nào đó, không thể không sẵng giọng nhắc :
- Lăng Phong, ngươi bớt vô lại đi.
- Vân tỷ à, làm gì khó tính. Nữ nhân dáng người đẹp, chẳng phải để nam nhân ngắm sao? Tỷ cũng nên tìm ai đó ngắm mình nhiều một chút, sẽ đẹp ra đấy. Ta rất hân hạnh hy sinh làm người đó.
- Nói ít thôi, mắt ngươi tốt nhất là đừng có dời qua đây, nếu không ta móc ra đừng trách.
- Vân muội, làm gì trong này mà để Từ thiếu ...
Lúc này Lăng Hải hăng hái đi vào, vừa nói nửa câu thì ngừng.
- Ồ, không biết phương danh vị cô nương đây là ...? Bổn thiếu gia Lăng Hải, đẹp trai anh tuấn, tiền tài dư thừa, thê tử vẫn chưa, hay là ...
- Ngươi là ai cũng tránh ra để ta vẽ.
- Lăng Hải, ai cho phép ngươi vào đây, đi ra ...
- Vân muội, ta là người của Lăng gia mà.
- Người của Lăng gia cũng không được, chúng ta đang bàn chuyện kinh doanh.
- Haha, Nhị lão gia, hay là để ta tiễn ngài ra ngoài một đoạn vậy.
Lăng Hải hôm nay tính tới vòi tiền tiêu, nhưng tự nhiên lòi đâu ra một vị mỹ nữ như kia, không thể nào trước mặt người đẹp để mất mặt được, đành ngậm ngùi cười giả lả đi ra cùng Lăng Phong.
- Mỹ nữ, xin ghi nhớ, ta tên Lăng hải, vẫn còn xử nam ...
Lăng Phong vừa cùng Lăng Hải ra ngoài, liền gặp Từ Nguyên.
Có điều, cái gọi là ccười người hôm trước hôm sau người cười. Vật đổi sao dời, Từ Nguyên đang bực bội, còn Lăng Phong thì rất có hứng. Buổi sáng Từ Nguyên vênh váo ra sao, bây giờ Lăng Phong vênh váo bấy nhiêu.
- Úi, Từ đại thiếu gia, sáng sớm tới đã gặp, giờ này vẫn ở đây, ngài dạo này mất việc sao, tới đây xin?
- Hừ.
Lăng Hải nóng ruột liếc mắt vào trong :
- Lăng Phong, ngươi nói, vị trong kia là ai? Quả thật xinh đẹp quá, thế mà ta phải lặn lội mấy ngày nay đi tìm, hóa ra trong nhà đang có mỹ nữ ...
- Vị kia sao, ài, bà cô khó tính thôi, tiểu nhân cả ngày hôm nay bị cô ta dằn vặt, cũng rất khổ sở.
"Đệch khổ sở cái đầu mày, chắc ngắm no mắt, ở dưới cứng lên nên khổ sở hả." Cả Lăng Hải lẫn Từ Nguyên đêu chửi tục trong lòng.
...
Lý Minh Nguyệt ngẩng lên tìm Lăng Phong muốn hỏi thì không thấy nữa :
- Tên kia đâu rồi?
- Hắn ra ngoài sảnh rồi, làm sao? Thứ trang phục này, Minh Nguyệt ngươi thấy, nếu làm ra có thể nào ...?
Lăng Vân thấy bạn mình chăm chú, cũng vui lây, dù sao đây cũng ảnh hưởng đến tương lai việc buôn bán của mình.
- ...
- Minh Nguyệt?
- Hả, à, ta xin lỗi.
- Ngươi làm sao vậy, bình thường cũng không nhập tâm đến thế này chứ? Lúc đầu chả phải là khinh thường hắn sao?
- Chắc do ta không khỏe thôi, chứ thứ đồ này ta vẫn rất khinh thường.
Lúc này lại nghe tiếng Lăng Phong cười đi vào.
- Ấy, hai vị kiều thê đang ... ái .. nhầm nhầm, hai vị mỹ nữ đang khen ta sao? Không dám không dám.
Lăng Phong trước mỹ nữ vẫn luôn như vậy.
Nói sao, bởi vì anh nghèo, nên anh phải vô lại một chút. Đến khi anh giàu, lúc đó anh đổi chiến thuật, chuyển sang lạnh lùng tiêu sái.
Đã nghèo còn bày đặt diễn vai lạnh lùng thì chỉ có FA.
Lý Minh Nguyệt thắc mắc :
- Ta đang nói, cái thứ này để hở vai, thế chẳng phải là lộ cả sao?
- Lộ thì đã sao? Có thể thiết kế yếm thấp xuống chút, vừa đủ che là được. Hoặc là, làm dây yếm thành nhiều kiểu đẹp mắt, như thế này hoặc thế này ... Ngoài ra, ta còn một thứ khác thay thế cho yếm, có điều bây giờ chưa nói được.
- Ngươi ... còn có thứ thay thế? Nói ba xạo cái gì đó? Ta không tin.
Cả Lý Minh Nguyệt lẫn Lăng Vân đều không muốn trước mặt nam nhân bàn về yếm với chả nội y, nhưng không thể kìm được tò mò.
- Lý mỹ nữ vẫn nên tin là hơn đi, lúc đầu là người nào nói không tin ta đấy thôi.
- Hừ, chỉ giỏi mồm miệng. Chừng nào ngươi làm ra hẵng nói.
- Thay thế ... yếm? Tại sao phải thay? - Lăng Vân cố nhịn xấu hổ, hỏi vào trọng điểm.
Lăng Vân lo chuyện buôn bán, không ngại ngùng nhiều như Lý Minh Nguyệt. Tên Lăng Phong này khiến nàng đi từ hết sự tò mò này đến sự tò mò khác.
- Vân tỷ đã hỏi thì ta sẽ ưu tiên tiết lộ.
- Cái thứ này gọi là áo lót. Kiểu dáng vô cùng đa dạng, đảm bảo một khi xuất hàng ta sẽ có thể đưa chọ mấy vị mỹ nữ mặc cả đời không chán. Nó sẽ giúp ngươi ôm lấy bầu ngực, làm ngực ngươi giữ được hình dáng to tròn, tuyệt đẹp, không lo bị nhão xệ, mà không cần nam nhân xoa bóp ... ái ái ta nói sai gì sao?
- Hạ lưu? Thật xin lỗi Lý cô nương. Ta nói sai sao? Cô nương còn trẻ, ngực vẫn còn căng đẹp, thử vài năm nữa, không nhão thành trái mướp mới là lạ ... ái ối ... ta nói ... ái ... là thực sự.
Lăng Phong nói là một chuyện, mắt còn chằm chằm nhìn bộ vị kia của Lý tài nữ, tay thì ra dấu hình dạng.
- Cút ra ngoài.
Cả hai cô gái đều chịu hết nổi, dơ chân đạp hắn.
Lý Minh Nguyệt hậm hực :
- Thật là ... cái gì mà áo lót chứ? Cơ bản là thứ đồ bẩn thỉu.
- Minh Nguyệt, có điều ta thấy hắn nói cũng đúng đấy. Ta thấy mấy vị mụ mụ trong nhà, chỗ đó đều bị trễ dài ra, nhìn rất xấu ...
- Ngươi ... Vân muội à, muội sao lại nghĩ theo hắn chứ. Có điều, lâu rồi không kiểm tra, không biết của muội dạo này ra sao rồi? Có to hơn nhiều không?
Đoạn tiếp theo mà để công tử thiếu gia kinh thành thấy được, không xịt máu mới là lạ.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 34 : Khảo sát thị trường
Bẵng đi mấy ngày.
Lăng Phong mấy lần dành thời gian đi hỏi chuyện Tiểu Hoa, nhưng một chút thông tin cũng không có, hắn cũng hêt cách.
Mấy ngày này hắn lo lắng chuyện mẫu mã mới hơn.
- Chủ tịch, có lẽ chúng ta cần phải đi xem vài tiệm đối thủ, dạo dạo phố phường, khảo sát thị trường một chút.
Lăng Vân gần đây cũng quen với vài từ ngữ mới lạ của Lăng Phong, tỷ dụ nàng là “chủ tịch”, còn hắn là “giám đốc chi nhánh” gì đó, liền hỏi :
- Khảo sát thị trường là gì?
- Ví dụ xem cửa hàng khác đang bán thứ gì, khách thích mua cái gì, để còn biết mà sửa lại mẫu mã một chút.
Lăng Vân nghĩ gì đó, cũng gật đầu nói :
- Cũng được. Vậy ngươi đứng chờ ở đó, ta vào trong chuẩn bị một chút.
- Ài, đi khảo sát mà thôi, cũng không phải hẹn hò.
Nói đến đó thi cao giọng :
- Vân tỷ, hẹn hò phải mặc đẹp một chút đó.
Lăng Vân sẵng giọng :
- Ngươi ... Vậy ngươi tự đi một mình đi.
- Ấy, Vân tỷ. Ta chỉ đùa thôi mà. Tỷ là chủ tịch nha, không có tỷ đi làm sao mà quyết chứ.
Lăng Vân hừ nhẹ, quay lưng đi vào trong, để lại bóng lưng xinh đẹp.
Lăng Phong nhìn theo, thở dài tiếc nuối.
Ài, nhọ.
Vì cái gì lại là tỷ đệ? Thằng nào viết kịch bản, đúng là trêu ngươi Phong ca mà.
Lăng Phong không phủ nhận, hắn mê mẩn Lăng Vân. Ngay từ ngày đầu tiên gặp nàng ở Tô Châu, hắn đã không dứt ra được. Vân tỷ có một vẻ đẹp kiểu bế nguyệt tu hoa, ẩn giấu trong từng cái nhăn mày nhấc tay, là kiểu Lăng Phong yêu thích nhất.
Chẳng qua, cả Lăng Phong và Lăng Vân đều biết rõ hai người là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.
Xem ra, chính vì hai người có quan hệ máu mủ, cho nên cảm giác thân thiết cứ tự nhiên sinh ra lúc nào không hay.
Lăng Phong còn nhớ có một nghiên cứu, nói rằng rất nhiều cặp anh chị em, bởi vì từ nhỏ xa cách, khi lớn lên tình cờ gặp nhau bỗng cảm thấy rất thân thuộc, lại nhầm tưởng là duyên phận định trước mà sinh yêu mến, đến sau cùng mới phát hiện hóa ra là anh chị em.
Lăng Phong và Lăng Vân có lẽ đang rơi vào trường hợp này.
Dù sao, tình thân và tình yêu, rất dễ nhầm lẫn, đi sai một bước là phạm vào cấm kỵ luân thường, thời nào cũng sẽ bị phỉ nhổ. Cho nên Lăng Phong cũng chỉ đùa cợt thế mà thôi, vẫn biết điểm dừng.
...
Lát sau.
Trên đường lớn, có một cặp nam nữ đang đang đi dạo. Nữ thì xinh đẹp thoát tục, nam thì vô lại gác tay ra sau gáy, luyên thuyên nói :
- Vân tỷ, tỷ dùng nước thơm sao? Ta nhớ bình thường tỷ cũng đâu có thói quen này.
- Ngươi ... lo mà khảo sát cái gì đó đi, để ý chuyện này làm gì.
Thiếu nữ chợt nhớ ra cái gì, giật mình hỏi :
- Khoan đã, làm sao ngươi biết ... bình thường ta không dùng.
- Thì ... ngửi nha! Vân tỷ không biết chứ, người tỷ tỏa ra mùi hương rất thơm đó, mỗi sáng ta đều cố ý ngửi một cái mới có tinh thần làm việc.
Thiếu nữ vội đỏ mặt dậm chân :
- Ngươi ... đồ hạ lưu biến thái. Từ nay cấm ngươi không được ngửi lung tung.
Tên thanh niên vẫn gác tay đùa cợt :
- Ài. Tỷ không biết chứ, nhà người khác tỷ đệ còn trần truồng tắm chung đó, ngửi mùi thơm đã là gì chứ.
- Ngươi ... nhà nào tỷ đệ tắm chung? Ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ trở về.
- Ấy, được rồi, không nói nữa, làm việc ngay đây.
Không nghĩ linh tinh nữa, Lăng Phong bắt đầu chuyển sang “chế độ” làm việc.
Hắn bắt đầu chăm chú, ít nhất người khác mặc gì đều quan sát, làm Lăng Vân mấy lần sẵng giọng nghi ngờ hắn lấy cớ ra đường ngắm gái.
Lăng Phong biết công đoạn khảo sát này cực kỳ quan trọng. Phân tích thị hiếu là một, sau đó phân tích đối thủ. Chuẩn xác thì mới có hướng đi đúng. Hàng ra có tốt mấy, bán sai chỗ sai người thì cũng lỗ mà thôi. Hắn hiểu tâm lý người bán, nhưng tâm lý người mua thời này thì không. Hắn giả vờ dạo liên tục vài tiệm trang phục, lớn nhỏ đều vào. Thi thoảng giả ngu hỏi thăm. Thậm chí sẵn sàng bỏ tiền ra mua hàng để tránh bị nghi ngờ.
Lăng Vân đi một bên cũng thấy mình học được rất nhiều, về sau cũng giúp hắn một ít.
Đến giữa ngày, Lăng Vân cũng lộ ra chút giọng đùa nghịch :
- Ngươi còn nói hôm nay hẹn hò với ta. Thế này mà là hẹn hò sao? Ta đi theo chân muốn gãy ra, mồ hôi cả người rồi đây.
Có điều, lúc này thì Lăng Phong đã nhập tâm vào công việc, lại trầm giọng :
- Chịu khó đi Vân tỷ, sắp xong rồi. Mà đáng ra nữ nhân mới là người đi mua sắm không biết mệt, làm sao bây giờ thành ngược lại rồi?
Lăng Vân không khỏi tò mò :
- Ngươi quen được bao nhiêu nữ nhân, mà nói như biết rất rõ vậy?
Lăng Phong nói bừa :
- À, sư phụ ta dạy thế.
- Sư phụ ngươi? Ngươi có sư phụ?
- Bí mật.
Lăng Vân chỉ biết hậm hực
Vào một tiệm may, Lăng Phong lại bày trò khảo sát :
- Đại thẩm, bộ này với bộ này, cái nào đắt khách hơn vậy? Có điều hình như may bị lỗi thì phải nha? Nhìn nhìn một cái ...
Cổ đại không bán áo quần lẻ số lượng lớn, nhưng trong tiệm may vẫn thường treo vài bộ làm mẫu để khách còn chỉ vào còn muốn may theo. Cách mạng của Lăng Phong chính là biến cái “đồ mẫu” này thành “đồ thật”.
Đột nhiên, Lăng Phong quay sang, cầm luôn ướm lên người Lăng Vân, hỏi :
- Vân tỷ, như tỷ thì thích kiểu này hay kiểu này?
- Ta ...
Lăng Vân không khỏi đỏ mặt, vì sao hắn lại hỏi mình?
Nàng nhìn rất chú tâm, đưa tay chỉ một cái :
- Kiểu này.
Lăng Phong lại chẳng mấy để ý tâm tư Lăng Vân, liền nói :
- Đại thẩm, bán nó không?
- Đây là đồ để khách nhìn thôi, có lý nào mà bán chứ?
- Ta muốn mua gấp, không chờ được.
- Cái này ...
- Bao nhiêu thẩm cứ nói? Bao nhiêu ta cũng mua.
- 10 lượng.
- Gì mà 10 lượng dữ vậy?
- Không phải nói bao nhiêu cũng mua sao?
- Thực ra kiểu này ta vừa thấy ở tiệm góc phố kia, chẳng qua lười quay lại, giảm chút giá đi.
Lăng Vân đứng bên vội che mặt tránh đi, sợ bị người khác nghĩ mình quen biết tên này, nam nhân gì mà còn kì kèo hơn cả nàng.
...
Ra khỏi tiệm, Lăng Vân rút cục hỏi :
- Ngươi mua để làm gì? Tự mặc sao?
- Mua để tặng.
"Tặng? Tặng ai chứ? Chẳng lẽ ..."
Nàng đi theo Lăng Phong một lúc, hắn cứ lấy nàng ra đo ướm đồ, rồi hỏi nàng ý kiến, như thể mua cho nàng vậy. Không khỏi khiến Lăng Vân nghĩ vẩn vơ.
Lâm thị mẫu thân hắn thì đã trung niên, chắc không phải đâu.
Nghĩ xem, đại tỷ là mỹ nữ, bỏ thời gian đi cùng ngươi cả buổi, khổ sở trời nắng mệt mỏi, nếu hắn biết ý mua ít đồ tặng tạ lỗi, thì cũng không có gì khó hiểu.
"Hừ, đến lúc đó ta không nhận, xem ngươi xấu hổ thế nào."
Lăng Vân còn đang nghĩ cách làm Lăng Phong mất mặt, thì nhận ra hắn đứng thừ ra.
- Làm gì đứng ra đó?
Lăng Phong không đáp.
Kỳ thực, ngay từ lúc bắt đầu, Lăng Phong đã có cảm giác có ánh mắt theo dõi mình, thứ cảm giác này là lần đầu tiên của Lăng Phong.
Hắn chỉ là người thường, chưa hề quen bị theo dõi. Vì vậy cảm giác kỳ lạ xuất hiện khiến Lăng Phong cảnh giác hẳn lên, hắn tin vào giác quan của mình. Khả năng nghe nhìn xa của Lăng Phong lâu nay ít dùng, nhưng đây là lần đầu tự động phát hiện kỳ dị như vậy.
Lát sau.
Về đến Phong Vân tơ lụa, Lăng Phong chỉ giao phó lại ít việc cho người làm, rồi phi luôn về nhà. Hôm nay Lăng Phong tạm thời thu hoạch cũng khá, tin tức cũng giúp hắn nhìn ra đôi chỗ. Còn kẻ theo dõi kia, không nghĩ ra thì kệ đi.
Lăng Vân thấy hắn cứ thế ra về, không kìm được hỏi :
- Ngươi ... cứ thế ra về?
- Chủ tịch, còn việc gì sao? - Lăng Phong khó hiểu hỏi.
- Ngươi ... ta ...
Lăng Vân không biết phải nói gì, chính nàng cũng không biết mình muốn nói gì.
Lăng Phong cười cười :
- Ài, Chủ tịch đại nhân có gì mai nói đi, hôm nay ta rất mệt.
Lăng Vân sẵng giọng :
- Mệt? Ta thì không mệt chắc?
- Đúng thế. Cả hai ta đều mệt, cho nên đều cần nghỉ ngơi.
- Ngươi ... được lắm.
Lăng Vân cũng không hiểu tại sao mình lại tức thế này, nhìn tên kia đi khuất.
...
Trên đường về Lăng phủ, Lăng Phong vừa nghĩ vẩn vơ chuyện luyện tập.
Từ sau khi đến kinh thành, việc buôn bán cũng bận rộn hơn, thời gian dành cho việc rèn luyện giảm xuống. Tuy vậy, hắn vẫn đạt được một chút tiến bộ nhất định.
Khả năng "nghe nhìn cách vật" kia đã tốt hơn. Trong phạm vi bán kính chục trượng xung quanh, Lăng Phong chỉ cần tập trung phóng tinh thần đến hướng nào là giống như có thêm phân thân ở đó vậy.
Hắn cũng bắt đầu nhận thấy việc luyện cơ nhục của mình đạt tới giới hạn. Ở đây không có những thứ dụng cụ phòng tập, Lăng Phong chỉ có thể làm vài thứ đơn giản, hiệu quả cũng không bằng phòng tập gym thời sau.
Lăng Phong bắt đầu chuyển qua luyện tập một thứ bộ pháp di chuyển do Mặc lão dạy, làm bước đi nhẹ và nhanh hơn, như kiểu rướn người bật nhảy. Ngoài ra hắn còn cố ý làm vài thứ bao cát, người gỗ để luyện phản xạ. Dĩ nhiên các bài tập khổ cực khác hắn cũng muốn, nhưng điều kiện không cho phép. Có lẽ phải tìm cơ hội khổ tu một thời gian giống như bộ đội đặc chủng. Nội dung bài tập hắn có sơ sơ gần đủ.
Lăng Phong cũng từng hỏi Mặc lão về khinh công. Mặc lão nói thứ này có lẽ trong võ lâm nhân sĩ mới biết được, nên hắn đành thôi mơ mộng.
Còn thương pháp, Lăng Phong vẫn chưa sẵn sàng để luyện, body vẫn chưa đâu vào đâu.
Đang suy nghĩ, thì Lăng Phong lại rùng mình, cái cảm giác có người nhìn mình kia lại trỗi dậy. Lăng Phong lấy lại bình tĩnh.
- Các hạ là ai? Hiện thân đi.
- Haha.
Có tiếng cười vang lên.
- Lâu không gặp, còn ra vẻ người trong giang hồ?
- A Quyền?
- Phong huynh đổi đời rồi. Rời đi một thời gian, trở về liền thành lão bản.
Kẻ kia chính là tên Quyền, lúc trước cùng ở chợ làm thuê. Tên Quyền mặc một bộ đồ gọn gàng, nhưng khá phẳng phiu sạch sẽ, xem ra thời gian qua cũng tốt. Vừa gặp Quyền, Lăng Phong liền nhớ ra Tiểu Hoa, ngay lập tức hỏi :
- Tiểu Hoa đâu?
- Tiểu Hoa? Có vẻ vẫn tốt.
Tên Quyền hơi bất ngờ nhưng vẫn cố trả lời, tên Phong này vừa gặp hắn đã tỏ vẻ khó chịu, hay là có tiền rồi quên bằng hữu.
- Còn nói tốt? Con bé bị bắt cóc rồi.
- Ta biết rồi. Bắt đi mới là tốt.
- Ngươi nói cái gì?
Lăng Phong không kìm được bước hai bước lại gần, tay muốn chụp cổ áo tên Quyền. Tên kia thật vô lại, rõ ràng mình ủy thác Tiểu Hoa cho hắn, bây giờ cô bé bị bắt đi còn nói là tốt.
Có điều tên Quyền kia nhẹ nhàng tránh được cú chụp của Lăng Phong.
Lăng Phong trong lúc đó cũng không để ý tiểu tiết này.
- Bình tĩnh đã. Ta biết chút tin tức về nó. Muốn nghe không?
- Nói đi. Đừng dài dòng.
Lăng Phong hòa hoãn một chút. Chuyện của Tiểu Hoa khiến hắn áy náy mãi. Nhất là muốn tìm tên Quyền này để hỏi.