Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: hcm Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Trong tay Tần Thiên cầm khảm đao, thân mình lóe sáng, di chuyển như u linh, nơi nào hắn đi qua thì nơi đó không còn người sống sót. Hoàng Đế kinh hãi, liên tục quát tháo thuộc hạ giết tới nhưng những người này làm sao có thể là đối thủ của Tần Thiên.
Tần Thiên liên tục chém giết, năm phút đồng hồ sau chỉ còn lại một mình Hoàng Đế đứng nơi đó. Tần Thiên cầm khảm đao nhuốm đầy máu đi về phía Hoàng Đế, trong mắt không có thần sắc nào khác ngoài sát ý cuồn cuộn.
Hoàng Đế là một trong bá chủ Tửu Ba nhai, nhưng nhìn bộ dáng Tần Thiên thế kia cũng không khỏi bị dọa sợ hết hồn, bất quá hắn cũng coi như giữ được bình tĩnh, không có biểu hiện luống cuống nào.
- Ngươi đừng tới đây, ta cho ngươi biết, ta là người của Lang Bang, ngươi giêt ta, Lang Bang sẽ giết cả nhà ngươi!
Hoàng Đế nhìn Tần Thiên hét lớn.
- Lang Bang? Chẳng lẽ chuyện tối nay là do Lang Bang nhúng tay vào?
Tần Thiên lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy, tất cả đều là Lang Bang làm, nếu ngươi thức thời, lập tức thả ta ra còn có thể bảo vệ được một mạng. Nếu không nghe lời ngươi sẽ bị người Lang Bang giết chết.
Hoàng Đế nhìn TẦN THIÊN lạnh lùng nói, một tay lặng lẽ đưa ra sau lung, cầm lấy khẩu súng đã được hắn giấu sẵn.
- Hừ! khó trách, ta đã hoài nghi một mình ngươi làm sao có thể bày ra cục diện lớn như vậy, tính toán với tất cả mọi người. Thì ra phía sau còn có Lang Bang, được, ta liền đi diệt Lang Bang.
Mấy tiếng súng vang lên, bắn vào thân thể TẦN THIÊN. HĐ nhất thời mừng rỡ, nhưng hắn cao hứng chưa được hai giây liền phát hiện ra có chút không đúng, cả người TẦN THIÊN cũng không chảy máu cũng không kêu thảm thiết. Đang lúc hắn nghi ngờ, trên tay đau nhức kịch liệt, trong nháy mắt bàn tay của hắn rơi ra khỏi cánh tay xuống mặt đất, máu phun như suối,
- A!
HĐ thảm thiết kêu lên, khuôn mặt đầy thống khổ cùng hoảng sợ. Mà TẦN THIÊN cũng hiện ra bên cạnh, lạnh lùng nhìn hắn.
- A! Ngươi… ngươi không phải là người!
HĐ hoảng sợ hét.
- Hừ! muốn giết ta ngươi còn non lắm. Hôm nay ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, ta sẽ báo thù cho bọn họ!
TẦN THIÊN nhìn HĐ lạnh lùng thốt. Nói xong liền giơ tay lên, một bàn tay khác của HĐ bị hắn hung hăng chém xuống. Trong khoảnh khắc hai tay HĐ đều bị chém đứt, máu tươi phun ra, cực kỳ khủng bố. Nhưng TẦN THIÊN mắt cũng ko nháy một cái, ngược lại còn lộ ra thần sắc khát máu, tà dị vô cùng.
- A!
Hoàng Đế hoảng sợ càng kêu to hơn, lập tức xoay người bỏ chạy. TẦN THIÊN nhìn hắn, khảm đao trong tay bay ra, trực tiếp chém găm vào đùi phải của HĐ, HĐ kêu thảm té trên mặt đất, liều mạng bò về phía trước.
TẦN THIÊN nhặt lên một thanh khảm đao khác, từ từ đi tới trước mặt HĐ, mắt cũng không nháy một cái mà chém xuống.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm khuya. Khảm đao trong tay TẦN THIÊN liên tục vung lên hạ xuống, không tới một phút đồng hồ, HĐ đã trở thành một đống thịt nát, thê thảm không nỡ nhìn.
- A Bưu, Sấu tử, Phong tử, ta hôm nay huyết tẩy Du Long bang báo thù cho các ngươi, một ngày nào đó ta cũng sẽ huyết tẩy cả Lang Bang.
TẦN THIÊN cầm khảm đao lớn tiếng gào.
- Thiếu chủ, nhìn kìa!
Lúc này, lão giả hướng về phía TẦN THIÊN nói lớn. TẦN THIÊN liền xoay người nhìn sang chỗ khác, lão giả một cước mang nắp giếng mở ra, một ngươi đen thui tay cầm khảm đao bò ra ngoài.
- Sấu tử!
TẦN THIÊN nhìn người đang bò ra vui mừng hô lớn, nhanh chóng vọt tới, cầm tay Sấu tử lôi ra ngoài.
- Sấu tử, ngươi không chết, thật tốt quá!
TẦN THIÊN kích động, Sấu tử cả người toàn máu làm TẦN THIÊN sợ hãi, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
- Thiên ca! A Bưu bọn họ còn ở bên dưới!
Sấu tử nói.
- A Bưu cũng không chết?
TẦN THIÊN vừa nghe, càng thêm vui mừng, nhìn xuống dưới thấy A Bưu đang bò ra ngoài, càng thêm kích động, ôm chặt lấy A Bưu cùng Sấu tử.
- Huynh đệ, các ngươi không việc gì là tốt rồi!
TẦN THIÊN hưng phấn, vốn tưởng hai người họ đã chết, không nghĩ tới hai người hảo huynh đệ vẫn còn sống, Phong tử cũng không có gì đáng ngại nữa, nhất thời càng thêm kích động.
- Thiên ca, thật xin lỗi, chúng ta không làm xong việc!
A Bưu, Sấu tử nhìn TẦN THIÊN nói.
- Không có chuyện gì, chỉ cần các ngươi còn sống là tốt rồi, vẫn có thể giúp đỡ ta. Chúng ta có thể một lần nữa gây dựng lại, tối nay chúng ta sẽ thu lại địa bàn đã mất!
TẦN THIÊN nhìn A Bưu cùng Sấu tử nói.
- Được, Thiên ca, thủ hạ chúng ta còn không tới hai mươi người, làm sao mà đánh?
Sấu tử lo lắng nhìn TẦN THIÊN, đám tiểu đệ bên dưới cả đám đang bò ra ngoài. TẦN THIÊN thấy một gương mặt quen thuộc, đó là thiếu tá quân đội, Trương thiếu gia đẹp trai, hắn mang theo mấy quân nhân từ bên trong đi ra.
TẦN THIÊN nhìn mà cực kỳ khiếp sợ.
- Thiên ca, chính là hắn đã cứu chúng ta!
Sấu tử chỉ vào Trương thiếu gia nói. Lúc đó bọn họ bị vây ở chỗ này, cầm chắc cái chết, đột nhiên Trương thiếu gia từ bên dưới giếng xông ra, mạnh mẽ kéo bọn họ xuống dưới mới bảo vệ được một mạng.
- Cảm ơn!
TẦN THIÊN nhìn Trương thiếu gia nói.
- Ha hả, không cần, đây là tư lệnh phái ta tới!
Trương thiếu gia nhìn TẦN THIÊN nói, sáng sớm bọn họ đã tới nơi này nhưng nhiệm vụ của bọn họ không phải là trợ giúp TẦN THIÊN mà là cứu giúp mấy người trọng yếu là được rồi. Sở Văn Long như đã dự liệu được bi kịch của ngày hôm nay.
TẦN THIÊN vừa nghe, lập tức liền nghĩ tới, hắn để cho Phong tử gọi điện thoại cầu cứu Sở Văn Long nhưng đã qua hơn một tiếng đồng hồ mà Sở Văn Long còn chưa tới, đây là tính huống gì? Trương thiếu gia hiển nhiên là do Sở Văn Long phái đến cứu hắn. Bởi vì lúc bọn họ cứu đám Sấu tử thì chiến đấu mới bắt đầu khoảng nửa giờ, khi đó TẦN THIÊN còn chưa gọi điện thoại cho Sở Văn Long.
Nhất thời, TẦN THIÊN cảm thấy không biết xử trí ra sao, Sở Văn Long biết hắn sẽ bị Hoàng Đế bao vây tiêu diệt, chẳng lẽ Sở Văn Long biết rõ hắn sẽ thua trong trận này, tại sao không nói cho hắn. TẦN THIÊN ko khỏi nhíu mày, bất quá bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ truyện này, trước tiên tiêu diệt Du Long bang, đoạt lại Tửu Ba nhai rồi hãi nói.
- Sấu tử, A Bưu, chúng ra đi, giết đám khốn kiếp kia đoạt lại Tửu Ba nhai!
TẦN THIÊN quay đầu nhìn hai người A Bưu nói.
- Được, đi!
A Bưu cùng Sấu tử hô lên, mỗi người nhặt một thanh khảm đao.
- Chủ nhân! Lão nô có thứ cần giao cho người!
Lúc này, lão giả gọi TẦN THIÊN lại, rồi gọi điện thoại ra ngoài, kêu Âm Dương thư sinh đi tới trước mặt mọi người, dọa cho bọn A Bưu cùng Sấu tử kêu to một tiếng, nắm chặt lấy khảm đao.
- Đừng hoảng hốt, hắn không phải Âm Dương thư sinh, Âm Dương thư sinh đã chết, hắn là hộ vệ của ta!
TẦN THIÊN giải thích với hai người A Bưu cùng Sấu tử, hai người vừa nghe mới yên lòng lại.
Chỉ chốc lát, cuối Tửu Ba nhai chạy tới hơn hai chục chiếc minibus. Trên xe liền nhảy xuống gần hai trăm người cầm vũ khí trong tay, những người này toàn bộ là người của Âm Dương thư sinh. Một tên đầu lĩnh Đao Ba kiểm đi tới trước mặt Âm Dương thư sinh cung kính nói:
- Tiên sinh, người đã đến đủ, mọi việc cũng đã chuẩn bị xong!
- Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay, bang phái của chúng ta sáp nhập trở thành thành viên của Thiên bang!
Âm Dương thư sinh nhàn nhạt nói, Đao Ba kiểm nhất thời không giải thích được chuyện gì xảy ra.
- Hắn chính là lão đại mới của các ngươi. Các ngươi nghe kỹ cho ta, người nào không phục, toàn bộ giết hết, phục tùng, có phần thưởng!
Âm Dương thư sinh nhìn đám bang chúng nói, đem TẦN THIÊN đẩy ra ngoài. Mọi người nhìn thấy TẦN THIÊN như huyết nhân nhất thời giật nảy mình.
- Gọi Thiên ca!
Âm Dương thư sinh nhìn mọi người hô lớn.
Một đám bang chúng nhìn nhau, lục tục bắt đầu kêu:
- Thiên ca!
- Thiên ca!
- Thiên ca!
Chỉ trong chốc lát, Tửu Ba nhai vang vọng tên Tần Thiên.
- Được! hôm nay các ngươi là thủ hạ của ta, ngày khác nhất định sẽ được ăn ngon uống tốt. Hiện tại chúng ta đi diệt Du Long bang, thành đệ nhất bang phái Tửu Ba nhai.
TẦN THIÊN nhìn một đám bang chúng hô lớn.
- Diệt Du Long bang, thành đệ nhất bang phái Tửu Ba nhai!
- Diệt Du Long bang, thành đệ nhất bang phái Tửu Ba nhai!
- Diệt Du Long bang, thành đệ nhất bang phái Tửu Ba nhai!
Trong nháy mắt, cả đám đồng thanh rống lên. Sau đó, TẦN THIÊN dẫn đầu hướng Kim Sắc Thiên Đường giết tới, nơi đó là tổng bộ Du Long bang, một đám người hùng hổ tiến về Kim Sắc Thiên Đường.
- Đầu hàng không giết, nếu không giết toàn bộ!
TẦN THIÊN quát to, cầm khảm đao trong tay lao vào, phía sau là một đám thuộc hạ. Người ở bên trong thấy vậy liền rối rít đầu hàng, những người không đầu hàng bị trực tiếp chém chết.
Không đến mười phút đồng hồ đã càn quét xong Kim Sắc Thiên Đường, sau đó hướng về những trụ sở tiếp theo của Du Long bang mà đi tới.
Giờ phút này, người Du Long bang, còn có người Lang Bang đan ăn mừng chiếm được Tửu Ba nhai, đột nhiên bên ngoài xông vào một đám người không nói một lời mà lập tức vung đao chém người, không được bao nhiêu thời gian toàn bộ đều nằm dưới đất.
Một đêm này, TẦN THIÊN quét ngang qua Tửu Ba nhai, đem người Lang Bang và Du Long bang đánh cho chạy trốn tứ phía. Tửu Ba nhai được TẦN THIÊN hoàn toàn nắm trong tay, hắn trở thành Tửu Ba nhai vương.
Giờ phút này, trong Lang Bang tổng bộ, lão đại Lang Bang Huyết Lang đang chinh chiến cùng hai nữ nhân, vừa nghe thủ hạ truyền tin TẦN THIÊN không chết, HĐ bị giết, như bị đánh mạnh vào đầu. Hắn vừa mới chiếm được Tửu Ba nhai không được bao lâu lại bị TẦN THIÊN đoạt về, hơn nữa còn tổn thất thảm trọng.
- Không! Làm sao có thể như vậy! Ta không tin!
Huyết Lang kêu gào.
Quân khu Quảng Châu.
- Tiêu tiểu thư, hết thảy đều tiến hành thuận lợi.
Sở Văn Long nhìn Tiêu Du nói.
cái tên nhân vật minh mở khung replace để chỉnh mà ko đc mong cá độc giả thông cảm
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: hcm Biên Tập: Chu Sa Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Cuộc chiến tranh đoạt khu phố quán bar kéo dài đến tận ba giờ sáng, cả khu phố quán bar đã hoàn toàn thuộc về Tần Thiên. Từ nay Tần Thiên trở thành Tửu Ba nhai vương, là một trong tam đại thế lực Quảng Châu.
Lương Văn Đạo lập tức được thả ra, quay lại nắm chức cục trưởng, Vạn Phúc An thì đã bị bắt.
Lương Văn Đạo vừa được thả liền gọi điện thoại cho Tần Thiên, sao đó mang người đi Tửu Ba nhai dọn dẹp hiện trường.
Chiến đấu nguyên một buổi tối, Tần Thiên mệt mỏi muốn chết, liền đem chuyện của thủ hạ cho đám hộ vệ của gia tộc tới xử lý, sau đó bảo A Bưu lái xe đưa hắn tới chỗ Lâm Hiểu Di, không biết tại sao sau mỗi lần đánh một trận xong hắn liền nhớ tới cô.
Lâm Hiểu Di đang ngủ say thì bị điện thoại của Tần Thiên đánh thức, mở cửa ra nhìn thấy toàn thân Tần Thiên đầy máu, thiếu chút nữa bị hù chết.
- Tần Thiên, chuyện gì xảy ra thế, sao trên người anh đầy máu vậy?
Lâm Hiểu Di hoảng sợ nhìn Tần Thiên nói.
- Không có gì, anh đi tắm đã.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di mỉm cười nói, sau đó liền đi vào phòng tắm. Lâm Hiểu Di đứng nguyên tại chỗ, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Tần Thiên ở trong phòng tắm rất lâu, cả phòng tắm cũng biến thành màu đỏ máu khủng bố. Một hồi lâu sau Tần Thiên mới tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài, lúc này Lâm Hiểu Di đã nấy cho hắn một bát mỳ nóng.
- Lại đây ăn chút gì đó đi.
- Cảm ơn em!
Tần Thiên quả thật rất đói bụng, bưng tô mỳ lên, chẳng quan tâm có nóng hay không bắt đầu ăn từng miếng lớn, sau đó thỏa mãn vỗ bụng ợ một cái.
- Tần Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm em sợ muốn chết!
Lâm Hiểu Di ôm tay Tần Thiên lo lắng hỏi, bộ dạng máu me của hắn lúc nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu cô.
- Không có gì đâu, yên tâm, chúng ta đi ngủ thôi, anh mệt quá.
Tần Thiên nói xong liền ôm lấy Lâm Hiểu Di đi vào phòng ngủ. Lâm Hiểu Di thấy Tần Thiên ko nói lời nào biết hắn không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, tùy ý để hắn ôm vào phòng ngủ, trong đầu thầm nghĩ tới chuyện Tần Thiên sắp làm với mình, sắc mặt khẽ đỏ lên.
Nhưng Tần Thiên cũng không làm như Lâm Hiểu Di nghĩ, chỉ ôm cô ngã xuống giường mà ngủ thiếp đi, ngay cả đèn cũng không tắt. Vốn trong lòng Lâm Hiểu Di có chút mong đợi nhất thời biến thành hụt hẫng, đã mấy ngày rồi không cùng Tần Thiên làm chuyện kia nên nàng cũng rất ham muốn. Mấy ngày nữa đến kỳ càng không thể làm, nhưng nhìn bộ dáng Tần Thiên đang ngủ say, Lâm Hiểu Di không đành lòng quấy rầy hắn, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy hắn rồi từ từ ngủ.
Ngày hôm sau.
Tần Thiên ngủ một giấc tới thẳng chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại phát hiện Lâm Hiểu Di còn đang nằm ngủ trong ngực hắn. Thật ra thì Lâm Hiểu Di đã tỉnh giấc một lần nhưng nhìn Tần Thiên ngủ say như vậy, không đành long đánh thức hắn nên nhắm mắt ngủ tiếp.
- Oa! Thật thoải mái!
Tần Thiên lẩm bẩm, đã rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, bình thường đều tu luyện qua đêm.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di trong ngực, từng làn hương mê người bay vào mũi hắn. Tần Thiên cũng gần một tuần không chạm vào nữ nhân nên nhìn người đẹp trước mặt rất nhanh đã nổi lên phản ứng, đưa tay vuốt xuống đùi nàng, cảm giác thật thoải mái.
Tần Thiên nhìn vào ngực Lâm Hiểu, đồ ngủ của nàng bị bung ra vài nút, hung khí bên trong lộ ra ngoài, trắng, tròn, ngay cả nhũ đầu màu phấn hồng cũng loáng thoáng nhìn thấy, dục hỏa của hắn ngày càng dâng cao.
Lập tức, một tay Tần Thiên liền hướng về hai hung khí kia mà bắt lấy, nhẹ nhàng mơn trớn.
- Ư!
Lâm Hiểu Di từ trong giấc mộng tỉnh lại, thật ra thì nàng cũng không ngủ say lắm, mơ hồ cảm thấy Tần Thiên phản ứng, lại bị hắn nắm lấy trước ngực liền lập tức tỉnh lại.
- Anh là đại sắc lang, sáng sớm mới tỉnh lại đã động tay động chân với cô giáo, xấu quá!
Lâm Hiểu Di ngượng ngùng nói với Tần Thiên.
- Hắc hắc, lão sư! Không phải em muốn anh như vậy sao?
Tần Thiên nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Di mê mẩn nói. Lực đạo trên tay hơi gia tăng một chút làm Lâm Hiểu Di không nhịn được mà ân một tiếng thoải mái.
- Hiểu Di, mấy ngày rồi không cùng anh ở chung một chỗ, có phải đặc biệt ham muốn không? Có muốn chính mình chủ động không?
Tần Thiên cười với Lâm Hiểu Di, động tác trên tay cũng không ngừng lại làm mặt Lâm Hiểu Di càng đỏ, âm thanh rên rỉ thoải mái vang lên.
- Ư! Đáng ghét, còn không phải là bị đại sắc lang anh làm hại sao? làm lão sư ngay cả dùng tay cũng không thỏa mãn được, anh phải chịu trách nhiệm.
Lâm Hiểu Di ỏn ẻn nói.
- Thật sao? Cô giáo, em muốn anh chịu trách nhiệm như thế nào?
- Hắc hắc, anh nói đi, mấy ngày qua lão sư nhịn rất khổ cực, anh không giúp lão sư giải quyết là không xong đâu!
Lâm Hiểu Di vừa nói xong, liền liếc nhìn Tần Thiên một cái, sau đó tung mình ngồi vào giữa hai đùi hắn. Tay nàng đỡ hai bên đầu Tần Thiên, giữ hắn nhìn thẳng vào mình. Ngón tay ngọc đưa lên nhẹ nhàng cởi bỏ đồ ngủ vướng bận, đôi gò bồng đảo tuyết trắng no đủ lộ ra ngoài không khí. Hai tiểu anh đào phía trên khiến Tần Thiên vừa nhìn đã đầu choáng mắt hoa.
- Đến đây, lão công, giúp em, hi hi!
Lâm Hiểu Di làm nũng, song phong lay động, bên dưới bắt đầu ma sát với đại sát khí kia, làm Tần Thiên vô cùng thoải mái.
- Hắc hắc, lão sư, em lại gọi anh là lão công, anh thích!
Tần Thiên cười, vừa nói xong liền vươn tay nắm lấy hai trái bưởi tiếp tục chơi đùa, hai ngón tay kẹp lấy trái nho nho nhỏ mà vân vê.
- A!
- Thoải mái quá, lão công! Chỉ cần anh thích, sau này em sẽ gọi anh như vậy!
Lâm Hiểu Di kêu lớn. Vươn cái lưới nhỏ thơm tho ra liếm liếm khóe môi, bộ dáng cực kỳ mị hoặc.
- Được! Lão sư, mấy ngày không gặp, em càng ngày càng hấp dẫn người khác, nơi này hình như cũng lớn thêm chút ít a!
Tần Thiên mải mê đùa nghịch trên ngực nàng nói, Lâm Hiểu Dicũng không trả lời, trong miệng đang phát ra từng âm thanh rên rỉ thoải mái, khiến Tần Thiên nghe thấy lại càng thêm kích thích, đại sát khí phía dưới cứng rắn vọt lên giữa hai mông Lâm Hiểu Di làm thân thể cô run lên từng đợt, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới chảy ra từng đợt cam lộ đem quần ngủ làm ướt một mảng lớn.
- Hảo lão công, anh mau cho em ăn đi, em chịu không nổi nữa rồi!
Lâm Thiên Di nhìn Tần Thiên cầu khẩn, nang đem đại nãi tử của mình đưa lên mặt hắn, chính nàng cũng sắp không chịu được, dục hỏa đốt lên, trong người như có ngàn vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy vô cùng.
đốt pháo chảo mừng chu sa gia nhập hôi
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: hcm Biên Tập: Chu Sa Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Được! không thành vấn đề!
Tần Thiên vừa nói xong lập tức há miệng ngậm lấy hạt nho mà nhấm nháp, đã mấy ngày không được hưởng thụ cảm giác này, hắn phải phát tiết hết ra mới được.
- A!
Lâm Hiểu Di không chịu nổi lớn tiếng kêu lên, hai tay nắm chặt ga giường, môi xinh hé mở, hạ thân lại càng cố gắng động đậy cọ xát lên đại bổng của Tần Thiên, để cho nó không ngừng trùng kích tại nơi mẫn cảm của mình, cảm giác cực kỳ thư thái.
Tần Thiên nhìn bộ dáng thoải mái của Lâm Hiểu Di, hai tay lại dùng lực lớn hơn một chút, làm cho cô gấp gáp rên rỉ, mặt đỏ ửng lên như say rượu.
- Tần Thiên, đừng đùa nghịch nữa, lão sư không nhịn được nữa rồi, anh mau cho vào đi!
Kể từ khi nếm được cảm giác sung sướng trong nam nữ giao hoan, cô cơ hồ không thể khống chế nổi bản thân, chỉ hận không được ngày ngày đại chiến cùng Tần Thiên.
- Hắc hắc! quả nhiên là một sắc nữ, bất quá ta thích!
Tần Thiên cười to phóng đãng, hắn cũng nhịn không nổi nữa, khúc dạo đầu đã làm đủ. Hắn xoay người đè Lâm Hiểu Di xuống, thuận tay đem quần ngủ của cô cởi bỏ.
- Sách sách, lão sư, thật không ngờ a, em lại không mặc quần lót, không phải cố ý đó chứ?
Tần Thiên nhìn hạ thân Lâm Hiểu Di cười dâm, quả đúng là bên trong cái gì cũng không có, quần ngủ đã bị cởi ra, phương thảo đen nhánh mê người trực tiếp lộ ra ngoài, hai cánh hoa hồng hồng trốn trong bụi cỏ đã hơi hé mở, mật dịch dinh dinh tỏa ra làn hương lôi cuốn.
- Không phải, anh mau vào đi, lão công, em không nhịn được nữa!
- Được! lão công tuân mệnh!
Tần Thiên mê đắm nói, đem đại bổng của mình hướng về phía cánh hoa từ từ đi vào.
-A!
Lâm Hiểu Di kêu to một tiếng đầy thỏa mãn, cái miệng nhỏ phía dưới như đang dùng sứt hút lấy đại bổng thô to của Tần Thiên, như thú hoang bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Tần Thiên bất chấp tất cả tiến sâu vào bên trong sau đó ra sức trùng động thỏa mãn nhu cầu của Lâm Hiểu Di, trong phòng ngủ dâng lên vô hạn xuân sắc.
Hai người làm việc từ chín giờ tới tận mười một giờ mới ngừng lại, tuy chưa thật sự thỏa mãn nhưng hôm nay là ngày quốc khánh, mẹ Lâm Hiểu Di xuất viện, lại còn phải dọn nhà, nhiều việc trọng yếu nên không thể không ngừng lại.
Hai người nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy. Bởi vì y phục của Tần Thiên mặc hôm qua toàn là máu, không thể mặc lại, Lâm Hiểu Di liền đi mua một bộ tây trang cùng nội y mang về cho hắn. Tần Thiên vừa thay quần áo, nhất thời trở nên đẹp trai gấp trăm lần, ngay cả hắn cũng không ngờ mình mặc tây phục lại đẹp như thế. Hơn nữa, y phục Lâm Hiểu Di mua vô cùng vừa vặn với dáng người Tần Thiên lại càng tôn thêm vè suất khí của hắn đến mức Lâm Hiểu Di nhìn mà cũng ngây người. Bộ dáng này so với vẻ mặt lưu manh lúc bình thường khác biệt một trời một vực.
- Tần Thiên, anh nên cắt tóc đi, tóc anh quá dài rồi đó.
Tần Thiên gật gật đầu, sau đó quay người ra ngoài tìm một cửa hiệu cắt tóc, để nhân viên tạo hình một lúc, lập tức cả bộ dáng của Tần Thiên đều thay đổi, càng nhìn càng giống một tên trai bao tiểu bạch kiểm.
- Hắc hắc, lão sư, nhìn anh đẹp trai như vậy, đi cùng anh có phải rất hãnh diện không?
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đắc ý nói.
- Xì! Tự sướng ít thôi! Đẹp trai cũng chỉ để đi câu dẫn nữ nhân khác, chỉ có em là thiệt thòi!
Lâm Hiểu Di càng đắc ý hơn, hai người nhìn nhau cười rộ lên. Nhà tạo mấu tóc chứng kiến hai người làm trò mà mồ hôi lạnh ứa ra, làm sao lại có những người không biết xấu hổ như vậy, cho dù là đẹp trai cũng không cần quá đắc ý như thế a!
Tần Thiên cắt tóc xong, hai người lên xe taxi đi tới bệnh viện, đón mẹ Lâm Hiểu Di xuất viện.
Ngôi nhà mới bên kia đã có đầy đủ thiết bị cho nên mấy thứ đồ này nọ không cần mang qua. Trước đó một ngày Lâm Hiểu Di đã mang hết quần áo cùng một số đồ vật cần thiết qua đó rồi, còn lại cũng chỉ là mấy thứ đồ dùng trong nhà đã cũ không thể dùng nữa nên cũng không cần mang qua, để lại chỗ cũ.
Hai người đến bệnh viện, giúp mẹ Lâm Hiểu Di làm thủ tục xuất viện, sau đó đón bà đến nhà mới. Trên đường đi, mẹ Lâm Hiểu Di càng nhìn Tần Thiên lại càng vừa ý, không nghĩ tới bạn trai của con gái mình lại đẹp trai như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều tiền, bỏ tiền giúp bà chữa bệnh lại mua nhà cho Lâm Hiểu Di, cao hứng đến mức cười không khép miệng được.
Ba người đi một lát thì tới nơi. Tần Thiên cùng Lâm Hiểu Di dìu mẹ cô đi vào nhà, lấy chìa khóa mở cửa, ba người đi vào.
- Mẹ! Chính là chỗ này, có đẹp không?
Lâm Hiểu Di giới thiệu.
- Đẹp quá!
Mẹ Lâm Hiểu Di nhìn phòng ốc trang trí tinh mỹ khác thường mà gật đầu liên tục, mắt không khỏi chảy ra hai hàng lệ.
- Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Lâm Hiểu Di nhìn mẹ cô khóc mà khẩn trương hỏi.
- Mẹ không sao, không có chuyện gì đâu, là vui vẻ quá thôi, con tìm được nơi chốn tốt như vậy, mẹ không lo lắng nữa. Tần Thiên, hi vọng con đối xử tốt với Hiểu Di, nhà ta tuy không phải là danh môn vọng tộc nhưng cũng là đại gia khuê tú, sau này hai con sống chung với nhau nên bao dung một chút.
Mẹ Lâm Hiểu Di cầm tay hai người đưa lại với nhau, nắm chặt lấy.
- Mẹ! Con biết mà!
Hai người cùng vâng dạ gật đầu, mẹ Lâm Hiểu Di liền nở nụ cười vừa ý.
- Được rồi, ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước, hai người các con trò chuyện với nhau đi!
Sau đó Lâm Hiểu Di dìu mẹ cô vào phòng ngủ.
- Được rồi, Tần Thiên, anh chờ một chút, em đi nấu cơm, nhanh thôi!
Lâm Hiểu Di từ phòng ngủ đi ra nói.
- Để anh giúp em!
- Anh giúp em? Anh có thể nấu cơm sao? Hay là anh cứ ngồi xem tv đi thôi!
Lâm Hiểu Di đương nhiên không cho rằng Tần Thiên có thể nấu ăn, có lẽ hắn lại muốn đùa nghịch cái gì thôi.
- Hắc hắc, lão bà, em quá coi thường anh rồi đấy, anh rất lợi hại đó!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di, vừa nói vừa ôm Lâm Hiểu Di đi vào phòng bếp, Lâm Hiểu Di nhất thời kinh hãi tưởng hắ sẽ làm chuyện kia với cô ngay trong bếp, vội vàng giãy dụa ra khỏi vòng tay của hắn.
- Lão công, không được a, mẹ em còn ở đây!
Lâm Hiểu Di nóng nảy.
- Em nghĩ đi đâu vậy? Anh chỉ ôm em vào phòng bếp thôi, lão sư à, tư tưởng của em quá không thuần khiết rồi!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nghiêm túc nói.
- Thật chứ?
- Dĩ nhiên!
- Vậy sao tay anh lại nhéo vào mông em?
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên làm bộ tức giận nói.
- A… cái này sao? Chỉ là ngoài ý muốn, thói quen thôi!
Tần Thiên hắc hắc cười giải thích.
- Thật sao? Vậy một tay vừa đặt lên ngực em đâu rồi? Cũng là ngoài ý muốn sao?
Lâm Hiểu Di tiếp tục truy vấn.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Last edited by Chu Sa; 11-02-2015 at 11:32 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chu Sa
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: hcm Biên Tập: Chu Sa Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Tần Thiên, không cho anh làm loạn. Em nói trước, anh chỉ được giúp em thái thức ăn, không được táy máy!
Trong phòng bếp, Lâm Hiểu Di cảnh giác nhìn Tần Thiên nói, cô thực sự sợ hắn chỉ mượn cớ vào đây để chơi đùa. Nếu là lúc bình thường, Lâm Hiểu Di có thể sẽ không cự tuyệt, nhưng hiện tại mẹ cô đang ở đây thì không thể được.
- Hắc hắc, lão bà tốt của anh, em yên tâm, anh không làm loạn đâu!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di hắc hắc cười nói, ánh mắt nhìn thẳng vào ngực cô. Mặc dù hai người vừa mới triền miên một trận nhưng dù sao cũng nhịn đã lâu, mới như thế làm sao đã thỏa mãn được, nên trong lòng hắn lại bắt đầu rục rịch.
- Anh đem hành cùng cà rốt xắt nhỏ ra cho em là được, làm xong anh ra ngoài đi!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, đem hành cùng cà rốt đưa cho hắn. Tần Thiên cười cười, sau đó lấy dao thớt bên cạnh chuẩn bị thái.
- Hắc hắc, lão sư, em xem này, anh biểu diễn kỹ thuật làm bếp cho em xem!
Tần Thiên đắc ý nói, Lâm Hiểu Di lại càng xem thường hắn, một đại nam nhân làm sao có thể nấu ăn a, chỉ biết ăn thì không sai biệt lắm. Trong lòng chỉ mong Tần Thiên không cắt vào tay là may mắn lắm rồi.
Tần Thiên một tay cầm cà rốt, một tay cầm dao thái, hít một hơi thật sâu, tay phải bắt đầu chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Phập phập phập!
Lập tức, âm thanh nhịp nhàng có tiết tấu vang lên, thái dao trên tay Tần Thiên nhanh chóng chớp động hiện lên từng đạo tàn ảnh, Lâm Hiểu Di nhìn mà ngây người.
Không tới năm giây sau đã thái xong một củ cà rốt, Tần Thiên bỏ dao qua một bên, nhìn một chút, làu bàu nói:
- Còn thiếu chút hỏa hầu, trước kia còn tốt hơn thế này.
Lâm Hiểu Di bên cạnh vừa nghe, thiếu chút nữa té xuống, đủ ngưu bức nha! Đao pháp đã ngang hàng với trình độ đầu bếp cao cấp, ngươi còn muốn thái nhỏ hơn nhanh hơn nữa, đắc ý đi, đắc ý cho sét đánh chết ngươi đi!
- Thế nào? Lão sư, thái dày như này đã được chưa, nếu em không hài lòng để anh thái mỏng thêm chút nữa!
Tần Thiên lại cầm một củ cà rốt khác đi đến trước mặt Lâm Hiểu Di hỏi.
- A… được rồi, được rồi, không cần mỏng hơn nữa!
Lâm Hiểu Di nghĩ Tần Thiên có khả năng gì mà lợi hại như thế, so với cô còn lợi hại hơn.
- Hắc hắc, vậy thì tốt, lão sư, anh thái thế nào? Có được không?
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đắc ý nói.
- Được rồi! Anh lợi hại được chưa, á… mau thái thịt nữa, em đang chờ!
Lâm Hiểu Di có chút ấm ức nhìn Tần Thiên nói. Mình nấu ăn nhiều năm như vậy nhưng thái thức ăn còn không lợi hại bằng một tên nam nhân, điều này làm trong lòng cô có chút khó chịu.
- Hắc hắc, lão sư, em giận sao? Có phải vì anh quá lợi hại hay không?
Tần Thiên giống như đoán được tâm tư của Lâm Hiểu Di, càng đắc ý đo tới trước mặt Lâm Hiểu Di mà nói.
- Hừ! không có!
Lâm Hiểu Di quay mặt đi không thèm để ý tới Tần Thiên nữa.
- Hiểu Di! Có muốn anh dạy cho em không?
Tần Thiên nói xong liền ôm lấy eo Lâm Hiểu Di, khiến cô nhất thơi kinh hãi, vội vàng dãy ra.
- Tần Thiên, anh buông em ra, mẹ em còn ở trên lầu!
Lâm Hiểu Di vội vàng nói, vừa dứt tiếng, ngực cô đã bị tập kích, hai tay Tần Thiên bắt lấy hai khối thịt trước ngực cô mà chơi đùa, thân thể Lâm Hiểu Di liền mềm nhũn.
- Không được! Tần Thiên, anh mau buông em ra!
Lâm Hiểu Di gấp gáp nói.
- Yên tâm đi lão sư, a di ngủ rồi, không biết đâu!
Tần Thiên lộ ra vẻ mặt háo sắc vừa nói vừa dùng sức nhào nặn hai bầu nãi tử lớn của Lâm Hiểu Di làm cô không tự chủ được kêu lên. Lâm Hiểu Di cố gắng ngậm miệng không để cho mình phát ra thanh âm miễn cho bị mẹ cô nghe thấy, đồng thời ra sức giãy dụa.
Nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của Tần Thiên, Tần Thiên trực tiếp đưa tay tới phía dưới, tiến vào trong váy ngắn của cô, lướt qua thảm cỏ thơm, ngón giữa ở địa phương kia khẽ lộng làm cả người Lâm Hiểu Di run rẩy, trong miệng không khỏi phát ra một tràng thanh âm rên rỉ không thể áp chế, sức chống cự của cô lập tức giảm đi hơn một nửa.
Ngón tay Tần Thiên ở phía dưới càng tăng nhanh tốc độ, Lâm Hiểu Di run rẩy liên tục, cô đã hoàn toàn mất đi sức chống sự.
- Lão sư, có thoải mái không a?
Tần Thiên thổi một hơi nóng rực vào tai Lâm Hiểu Di, khiến cô run rẩy một trận.
- Hừ… hừ… Tần Thiên, anh mau buông em ra không bị mẹ phát hiện đấy!
Lâm Hiểu Di hữu khí vô lực nói, nhưng trên mặt lại lộ ra bộ dáng cho Tần Thiên muốn làm gì thì làm.
Tần Thiên mặc kệ Lâm Hiểu Di, ngón tay tại cái miệng nhỏ bên dưới Lâm Hiểu Di lộng hành, bên trong đã chảy ra đại lượng cam lộ, thấm ướt đẫm ngón tay của hắn.
Tần Thiên cảm thấy đã đến lúc rồi, kéo quần lót của cô xuống, cầm đại bổng của mình dứ dứ bên ngoài cái miệng nhỏ phía dưới của Lâm Hiểu Di.
- A!
Lâm Hiểu Di không nhịn được mà kêu lớn, thân thể chấn động mãnh liệt, Tần Thiên cầm lấy đại bổng mài mài bên ngoài cửa động mấy cái rồi trực tiếp phá quan đi vào, bắt đầu chuyển động.
- A... Ư... A...!
Lâm Hiểu Di muốn kêu to lên nhưng lại không dám, muốn đẩy Tần Thiên ra nhưng bên dưới truyền đến khoái cảm làm cô không thể hành động.
Phía dưới Tần Thiên vận động, phía trên cũng không nhàn rỗi, đem nãi tử của Lâm Hiểu Di lấy ra, dùng sức xoa nắn, Lâm Hiểu Di hai má đỏ bừng, toàn thân mất khống chế.
Tần Thiên vừa chơi đùa với nãi tử Lâm Hiểu Di, vừa liều chết xung phong. Làm như vậy vài phút đồng hồ, nhìn Lâm Hiểu Di đang quằn quại, hắn đột nhiên cười ranh mãnh, đang hùng hục chuyển động liền mạnh mẽ ngừng lại.
Nhất thời, Lâm Hiểu Di đang thoải mái liền cảm thấy trống rỗng, phía dưới ngứa ngáy vô cùng.
- Tần Thiên, mau, tiếp tục đi a, đừng có ngừng!
Lâm Hiểu Di vội vàng nói, dùng sức giãy dụa.
- Hắc hắc, lão sư, không phải em vừa nói không được sao? Giờ lại muốn nữa à? Cần thận bị mẹ em phát hiện thì không tốt lắm đâu! Nếu không anh rút ra nha!
Tần Thiên đắc ý nói.
- Không được! anh nếu dám rút ra, sau này em sẽ không cho anh đụng vào em nữa.
Lâm Hiểu Di uy hiếp.
- Được! lão sư, không nên gấp gáp quá, anh chuyển động ngay đây!
Tần Thiên nói, ngay sau đó là những cú trùng kích mãnh liệt sâu vào bên trong, phía dưới Lâm Hiểu Di liền bùng lên từng đợt thư thái, lúc này cho dù cô muốn dừng Tần Thiên cũng không chịu.
Tần Thiên nâng cao mông Lâm Hiểu Di lên, dùng sức trùng kích, Lâm Hiểu Di thoải mái rên rỉ, trong phòng bếp lại tràn ngập cảnh xuân sắc!
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chu Sa
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: hcm Biên Tập: Chu Sa Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Sắc lang, anh quá lớn mật, nếu bị mẹ em biết thì thảm rồi!
Trong phòng bếp, Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên trách cứ, nhưng trên khuôn mặt lại tràn ngập thỏa mãn.
- Hắc hắc, không việc gì, không phải là không bị phát hiện sao? Lão sư, có muốn một lần nữa không?
Nghe Tần Thiên nói sắc mặt Lâm Hiểu Di nhất thời đại biến, vội tránh xa hắn ra, cầm một cái vung chắn trước mặt Tần Thiên.
- Không được, anh đi ra mau!
Lâm Hiểu Di cảnh giác nhìn Tần Thiên, nếu lại tiếp một lần nữa thì cơm cũng không kịp nấu mất. Hiện tại đã đến trưa, bụng đã đói, ngay cả bữa sáng cô và hắn cũng chưa ăn.
- Hắc hắc, được rồi, đừng vội, để anh giúp em thái đồ ăn, anh bảo đảm sẽ không làm loạn nữa, bảo đảm đấy!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nghiêm túc nói.
- Thật chứ?
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên đầy nghi ngờ.
- Thật!
Tần Thiên lại một lần nữa nghiêm túc nói, nhưng tiếp theo lại giả vờ ngượng ngùng:
- Trừ phi em lại muốn, anh sẽ không cự tuyệt, nhưng lão sư này, em phải ôn nhu một chút, người ta hơi sợ!
- Mắc ói! Cút ra ngoài! Mắc ói muốn chết!
- Thiệt là, người ta thuần khiết như thế, em sao có thể nói là buồn nôn a? Quá đả thương trái tim người ta rồi!
- Anh còn nói, em lấy muỗng đập anh bây giờ!
Lâm Hiểu Di tức giận nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên liền cười hì hì không chọc giận nàng nữa.
Sau đó, hai người bắt đầu nấu ăn, Tần Thiên cũng không làm loạn nữa mà thành thật giúp Lâm Hiểu Di thái thức ăn, đồng thời giúp Lâm Hiểu Di nấu thêm hai món. Lâm Hiểu Di nhìn thấy mà cả cằm đều rớt xuống vì trình độ nấu ăn của hắn.
- Tần Thiên, sao anh nấu ăn giỏi vậy? Anh đã từng đi học nấu ăn ở Tân Đông Phương sao?
Lâm Hiểu Di giật mình nhìn Tần Thiên nói.
- Không, đây là lão tỷ dạy anh. Tân Đông Phương? Đó không phải là nơi học tiếng Anh sao, còn dạy cả nấu ăn à?
Tần Thiên thắc mắc.
- Đương nhiên là có rồi, anh chưa xem quảng cáo sao? Đầu bếp là nghề vinh quang, gần như không bao giờ thất nghiệp, muốn học nấu ăn thì nên tới Tân Đông Phương.
Lâm Hiểu Di cầm đồ đảo thức ăn vung vung, bộ dáng rất nghiêm túc.
- Quá nghịch thiên rồi! Giáo viên Anh văn kiêm đầu bếp!
Tần Thiên kinh hãi.
Một lát sau, bữa trưa làm xong, hai người bưng món ăn ra ngoài bày, sau đó Lâm Hiểu Di đi vào trong phòng dìu mẹ cô đi ra dùng bữa.
- A di, ngồi chỗ này a!
Tần Thiên kéo ghế cho bà.
- Được, được!
Mẹ Lâm Hiểu Di luôn miệng cười, bà tâm trạng đang rất tốt.
Hai người cũng ngồi xuống theo.
- A di, Người ăn cái này!
Tần Thiên gắp đồ ăn tới tấp cho bà, bà mặc dù ăn không hết nhưng cũng rất vui vẻ nhận lấy.
- Được rồi, các con cũng ăn đi, để tự ta gắp!
Tần Thiên cũng cười cười, sau đó cũng gắp một miếng cho Lâm Hiểu Di, Lâm Hiểu Di cũng gắp cho Tần Thiên một miếng. Nhìn tình cảnh ngọt ngào của hai người, mẹ Lâm Hiểu Di càng thêm cao hứng.
- Tần Thiên, Hiểu Di này, hai con định khi nào thì kết hôn?
Mẹ Lâm Hiểu Di bỗng nói.
Vừa nói ra, nhất thời hai người liền ngây ra, không biết trả lời như thế nào cho tốt. Kết hôn! Chuyện này cho tới bây giờ hai người đều chưa từng nghĩ qua. Hai người mặc dù quen biết nhau từ lâu rồi nhưng chính thức quan hệ thì chỉ mới một tháng mà thôi. Hơn nữa, Tần Thiên nhiều nữ nhân như vậy, Lâm Hiểu Di cũng không nghĩ có thể thật sự cưới hắn.
- Mẹ! Mẹ đừng vội, hiện giờ Tần Thiên lấy sự nghiệp làm trọng, chúng con cũng mới bắt đầu yêu nhau cách đây không lâu, định ở chung với nhau một thời gian ngắn rồi tính tiếp!
Lâm Hiểu Di vội giúp Tần Thiên giải vây, Tần Thiên cũng áy náy nhìn Lâm Hiểu Di, cô tốt với mình như vậy nhưng mình không thể cho cô một danh phận, quả thực hổ thẹn.
- Nga, cũng được, vậy thì ở chung một thời gian, là mẹ quá vội vã rồi!
Ăn cơm xong, Tần Thiên cùng mẹ con Lâm Hiểu Di hàn huyên một hồi rồi rời đi bệnh viện. Phong tử còn đang trong đó, đến nhìn một chút xem hắn như thế nào rồi.
Vừa vào phòng bệnh, Tần Thiên nhất thời trợn tròn mắt, Phong tử này đang ôm một hộ sĩ mà sờ mó. Thấy Tần Thiên đi vào, hai người vội vàng tách ra, hộ sĩ kia ngượng ngùng cúi đầu rời đi.
- Ta kháo! Phong tử, ngươi quá ngưu, vết thương còn chưa khỏi đã cua gái rồi!
Tần Thiên vô cùng bội phục nhìn Phong tử.
- Đương nhiên, những nữ nhân thế này chỉ cần lão tử vung tiền ra là cả lũ lao đầu về phía trước!
Phong tử đắc ý nói, đây là chỗ tốt của kẻ có tiền mà.
- Ngươi thật sự là tai họa! Cho ngươi nằm đây mười ngày nửa tháng, chẳng phải ngươi cua hết tất cả hộ sĩ trong bệnh viện này sao?
Tần Thiên nhìn Phong tử nói.
- Đương nhiên, ta là ai chứ!
Phong tử càng đắc ý.
- Được rồi, thân thể ngươi ra sao rồi?
Tần Thiên hỏi.
- Ta à? Tốt vô cùng, bác sĩ nói ta không bị thương quá nặng, chỉ bị vài vết thương ngoài da. Nhưng ta nhớ rõ là ta bị thương rất nặng nha!
Phong tử kỳ quái nói. Tần Thiên vừa nghe liền đoán chừng tối hôm qua tên hộ vệ kia đã giúp Phong tử chữa thương.
- Được rồi, không bị thương chẳng lẽ không tốt sao? Lại muốn bán thân bất toại mới vừa ý chắc!
- Không phải! Ta chỉ cảm thấy kỳ quái thôi. Đúng rồi, sáng nay A Bưu cùng Sấu tử tới, nói chúng ta bây giờ là đệ nhất Tửu Ba nhai có thật hay không vậy? Hai tên kia chắc không nói dối, nhưng ta nhớ là tối hôm qua chúng ta bị tên Hoàng Đế khốn kiếp kia tính kế mà!
- Dĩ nhiên là thật, tối hôm qua…..
Tần Thiên đem mọi chuyện tối hôm qua xảy ra toàn bộ kể lại cho Phong tử.
- Ta kháo! A Thiên! Thân thế ngươi như thế nào mà trâu như thế a, còn có cả hộ vệ!
Phong tử giật mình.
- Ta cũng không biết, nhưng đoán chừng mấy ngày nữa sẽ biết!
- Sách sách, ngươi chắc chắn là một tên công tử bột rồi, hơn nữa còn là siêu cấp công tử, nếu không làm sao lại có người âm thầm bảo vệ ngươi. Xem ra từ nay ta phải bám dính lấy người, đến lúc đó nói không chừng chỉ cần nói một câu thôi là mỹ nữ cởi sạch toàn bộ mà nhào lên người, tiền cũng khỏi cần chi, hắc hắc!
Phong Tử cười hèn mọn.
- Cút! Toàn nghĩ chuyện xấu xa!
Ngươi dưỡng thương cho tốt, chuẩn bị cùng ta đi diệt Lang Bang.
- Ừ! Con mẹ nó! Dám giết nhiều người của chúng ta như vậy, chờ thương thế ta tốt hơn sẽ đem đầu bọn chúng vặt xuống!
Tần Thiên cùng Phong tử nói chuyện một hồi liền rời đi vì Tiêu Du gọi điện cho hắn, gia tộc đã phái người đến, muốn hắn nhanh chân đi về.
Tần Thiên vừa nghe, lập tức lái xe vọt về nhà, tâm tình vô cùng kích động, nghi vấn trong lòng rốt cục cũng sắp được tháo gỡ.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chu Sa