Tử Mộng Nhân lòng nóng như lửa đốt kêu lên, nhưng tất cả nguyên thạch của mọi người ở đây đều đã lấy ra hết, nào còn có viên nào?
- Thú hạch cũng có thể sử dụng. Chỉ cần là thứ có thể cung cấp nguyên lực là được.
Vi Ly lại lên tiếng. Tuy mọi chú ý đều là hắn nghĩ ra nhưng hắn vẫn rất kinh ngạc, thầm nghĩ:
“Lâm Vân mặc dù đang hôn mê, nhưng vẫn có thể nhanh chóng hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy…”
Sở dĩ Vi Ly có thể nghĩ tới các vật như nguyên thạch, vì khi trước hắn gặp Sở Nam, trên đường có một lớp bột phấn. Với nhãn lực của Vi Ly, đương nhiên có thể nhìn ra bột phấn đó đều do nguyên thạch biến thành.
Tử Mộng Nhân vội vàng lấy tất cả thú hạch ra, cầm lên một quả thú hạch hệ mộc, vừa muốn để lên tay Sở Nam thì Vi Ly lên tiếng nhắc nhở:
- Tử tiểu thư, Lâm huynh không phải thể chất hệ môc, nếu như để hắn hấp thu mộc nguyên lực e rằng có chút không ổn!
Nghe vậy, tay Tử Mộng Nhân lập tức dừng lại. Nàng làm vậy không phải là vì lời nói của Vi Ly. Nàng biết rõ tên ngốc có toàn bộ thuộc tính ngũ hành, hấp thu mộc nguyên lực đương nhiên không xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng sợ làm lộ điều đó sẽ khiến tên ngốc gặp nhiều phiền phức về sau.
Nghĩ như vậy, Tử Mộc Nhi đem thu hồi toàn bộ thú hạch hệ mộc cùng hệ thủy vào trữ vật giới chỉ. Nàng đang định bảo mọi người thêm một lần nữa móc túi, nhưng Tả Cửu đột nhiên lên tiếng:
- Vừa rồi Vi huynh đã nói chỉ cần có thể cung cấp nguyên lực là được. Lâm sư đệ có ba thuộc tính kim, hỏa, thổ. Ba người chúng ta trực tiếp truyền nguyên lực cho hắn không phải dễ dàng hơn sao?
- Đúng vậy!
Tử Mộng Nhân mừng rỡ nhảy dựng lên, muốn lập tức truyền nguyên lực cho Sở Nam. Nắm lấy tay Sở Nam, Tử Mộng Nhân đột nhiên nhớ tới trong rừng Bách Uyên, khi tên ngốc đại chiến với Thiết Thương Hùng, khi Thiết Thương Hùng đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối bỗng lộ ra khuôn mặt sợ hãi.
Tuy Tử Mộng Nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng hiểu dưới tình huống tên ngốc đang điên cuồng hấp thu nguyên lực tốt nhất không nên truyền nguyên lực cho hắn. Ngay cả Thiết Thương Hùng đều sợ hãi, nàng cùng nhóm người Tả sư huynh khẳng định cũng không chịu nổi.
- Đại tiểu thư, sao vậy? Tả Cửu Thấy Tử Mộng Nhân ngẩn người, lo lắng hỏi.
Tử Mộng Nhân vội đáp:
- A, không có chuyện gì. Ta nghĩ cứ để tên ngốc tự mình hấp thu sẽ tốt hơn. Chúng ta đột nhiên truyền nguyên lực cho hắn sẽ khiến hắn bị rối loạn tiềm thức, tạo thành phiền phức không đáng có.
Tả Cửu suy nghĩ một chút, nói:
- Đại tiểu thư nói đúng, hiện tại Lâm sư đệ dựa vào tiềm thức hấp thu nguyên lực, mà tiềm thức trong tình huống này đều rất yếu ớt…
Vi Ly ở cạnh cũng gật đầu không thôi. Tử Mộng Nhân thấy họ tin tưởng giả thuyết của nàng, trong lòng khẽ thở dài, vội hỏi:
- Tả sư huynh, mau đi tìm nguyên thạch, tên ngốc…
Tả Cửu lộ vẻ khó xử, không phải hắn không muốn đi tìm mà do hắn cần phải bảo vệ đại tiểu thư cùng Lâm sư đệ. Vạn nhất hai người có chuyện gì thì hắn cũng không gánh nổi hậu quả. Đang lúc khó khăn, Vi Ly lên tiếng:
- Hiện giờ Tả sư huynh phải chăm sóc Lâm huynh, chuyện tìm kiếm nguyên thạch cứ để cho ta.
- Đa tạ Vi huynh!
Vi Ly cười cười, nói:
- Ta còn muốn khiêu chiến Lâm huynh, đương nhiên muốn Lâm huynh mau chóng khôi phục.
Không còn đan dược, không còn nguyên thạch, không còn thú hạch, xoáy nước trong cơ thể Sở Nam bắt đầu giảm tốc độ, điều đó khiến Sở Nam cảm thấy đau đớn tăng gấp trăm lần.
Cũng may từ nhỏ Sở Nam thường xuyên chịu đau. Nỗi đau kinh mạch đứt gãy kéo dài suốt 16 năm đã rèn cho hắn có một ý chí bền bỉ, kiên cường. Nếu không, e rằng hắn đã không chịu được tới bây giờ, còn nói gì tới chuyện tu luyện Càn Khôn cửu chuyển.
Sở Nam chỉ có thể tu luyện đệ nhất chuyển, mỗi khi vận chuyển tới đệ nhị chuyển liền không hiểu tại sao mà bị cưỡng chế dừng lại, buộc hắn phải trở lại tu luyện đệ nhất chuyển.
Chịu đựng, tu luyện, dần dần da thịt Sở Nam bắt đầu thay đổi. Nhưng sự thay đổi rất nhỏ khiến người bình thường cũng không nhìn ra.
Tử Mộng Nhân ở cạnh Sở Nam nói chuyện, dùng tay lau sạch máu tươi trên người hắn.
Mà lúc này, Tây Xuyên thành đã loạn cả lên.
Mười đội binh sĩ xông vào các cửa hàng lớn nhỏ hoặc các nhà giàu, chỉ nói một câu:
- Giao đan dược ra đây, nếu không, chết!
Đội nhân mã do Nam Cung Phong dẫn đầu hùng hùng hổ hổ, đằng đằng sát khí xông tới Xuất Vân thương đội. Nam Cung Phong dự định cứ đạp cửa mà xông vào, không cần chú ý điều gì, cứ trực tiếp giết người cướp của là được!
Nhưng khi còn cách cửa 5m, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một người cầm đầu đi ra, đó chính là chưởng quầy Xuất Vân thương đội, Phương Chính Kỳ. Phương Chính Kỳ thấy bộ dạng của Nam Cung Phong, không chút sợ hãi, giơ ngón tay đeo trữ vật giới chỉ ra nói:
- Trong đây có tất cả đan dược của Xuất Vân thương đội, dùng để tặng cho Lâm Vân thiếu hiệp. Nam Cung thành chủ ngài muốn cướp nó sao?
Lập tức vẻ mặt Nam Cung Phong trở nên khó coi, trong lòng mắng:
“Không ngờ con cáo già này cũng đã nhận được tin tức, lại hành động nhanh, dứt khoát tới vậy, khiến cho toàn bộ kế hoạch của ta thất bại.”
Đang thầm mắng thì Phương Chính Kỳ lên tiếng:
- Nam Cung thành chủ chắn đường là muốn ngăn cản ta đi đưa đan dược cho Lâm Vân thiếu hiệp sao?
Nghe như vậy, Nam Cung Phong bất đắc dĩ đành tránh ra. Lâm Vân không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không Nam Cung gia tộc xong đời rồi. Tam Thanh môn chính là ví dụ điển hình nhất.
Phương Chính Kỳ nhếch mép cười, đang muốn rảo bước đi, đột nhiên một thân ảnh chạy vọt tới, lạnh lùng nói:
- Ngoại trừ đan dược, còn có nguyên thạch, thú hạch, linh thảo cùng tất cả các thứ có thể cung cấp nguyên lực đều giao ra đây.
Người tới chính là Vi Ly.
Phương Chính Kỳ nhận biết Vi Ly, sững sờ, không hiểu tại sao. Nam Cung Phong không suy nghĩ nhiều, lập tức nghiêm nghị quát lớn:
- Lên, đập phá Xuất Vân thương đội, giết chết tên họ Phương kia. Thần Khí phái đang cần nguyên thạch!
Nam Cung Phong vừa dứt lời, chuẩn bị xông lên thì Phương Chính Kỳ hô lớn:
- Ta cho, ta cho tất cả!
Nam Cung Phong vẫn muốn thử một lần, xông tới chém xuống.
Vi Ly trừng mắt, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên câu nói kia rồi hay sao?
Nam Cung Phong giật bắn người, thu chiêu. Phương Chính Kỳ được một phen sợ thót tim, Vi Ly nói:
- Mau thu thập mọi thứ, sau đó đưa tới đó. Nói xong, hắn quay người nói với Nam Cung Phong:
- Trong phủ thành chủ có lẽ không ít đan dược, nguyên thạch nha?
- Ta sẽ lập tức đi lấy.
Nam Cung Phong không dám có chút do dự. Vi Ly bảo hắn mau đem tin tức thu thập cả các loại tài liệu, nguyên thạch… truyền cho những binh lính khác.
Kết quả, những cửa hàng vừa mới bị cướp kia còn chưa kịp hoàn hồn đã lại bị cướp thêm một lần nữa.
Không chỉ cướp ở trong thành, ngay cả ở ngoại thành Nam Cung Phong cũng phái người cướp đoạt.
Đan dược, nguyên hạch, thú hạch… liên tục đưa tới, hóa thành nguyên lực. Da thịt Sở Nam tiếp tục có chút thay đổi.
Ở nơi bí mật, lão đầu nhi kia nhăn mày, thầm nghĩ:
“Hình như tiểu tử này cần không ít nguyên lực. Đợi đến tối, ta lén truyền cho hắn một chút…”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cảnh đêm tối đen như mực bao trùm lên không gian Tây Xuyên thành.
Nhưng Tây Xuyên thành cũng không lặng yên như ban đêm, ngược lại còn vô cùng ồn ào.
Sở Nam nằm trong một căn phòng chất đầy nguyên thạch đan dược, thú hạch cùng linh thảo thu thập trong toàn thành cùng tài nguyên Xuất Vân thương đội và phủ thành chủ hiến tặng. Nhưng những đan dược này đại đa số là nhất nhị phẩm, nguyên thạch hạ phẩm chiếm đa số, thượng phẩm nguyên thạch không chiếm bao nhiêm. Thú hạch cũng vậy, tất cả đều là tam giai trở xuống, ngay cả tam giai cũng ít tới đáng thương.
Tử Mộng Nhi đuổi đám Tả Cửu ra bên ngoài, để cho bọn họ bảo vệ. Nàng đem thú hạch hệ mộc cùng hệ thủy cho Sở Nam hấp thu. Bởi vì có nguyên lực cung cấp, xoáy nước cũng nhanh dần lên, tốc độ hấp thu nguyên lực cũng tăng lên. Đau đớn cũng tương ứng tăng lên kịch liệt. Sở Nam dựa vào ý chí kiên cường, không cho mất đi ý thức, một mực tu luyện đệ nhất chuyển “Càn Khôn cửu chuyển”.
Giờ phút này, da thịt hắn biến hóa ngày càng nhanh, chỉ có điều máu tươi không ngừng chảy che đi làm Tử Mộng Nhi không phát hiện được. Tử Mộng Nhi không ngừng đem nguyên thạch đặt vào trong tay Sở Nam. Tử Mộng Nhi nghĩ thầm:
“Nếu vật cung cấp nguyên lực không đủ, nàng sẽ dùng nguyên lực của bản thân truyền cho Sở Nam.”
Bên ngoài, Tả Cửu cau mày. Thứ nhất là do Lâm Vân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hai là hai mươi tên đệ tử vâng mệnh đi tiêu diệt tàn dư Tam Thanh môn vẫn chưa trở về. Khi bọn hắn đến Tam Thanh môn, lửa đã cháy rất to, người bên trong đều biến mất không thấy.
Đệ tử Tam Thanh môn thì không sao, Tả Cửu lo lắng chính là chúng bị người khác lợi dụng. Đến khi đó sẽ mang lại vô số phiền toái cho Thần Khí phái. Lại thêm việc Lâm sư đệ giết tổng cộng năm mươi tên đệ tử môn phái khác. Những cỗ lực lượng này tập hợp lại cũng khiến Thần Khí phái có chút e ngại.
Chẳng qua Thần Khí phái chiếm lý. Tất cả đều do đám người kia tham lam, ra tay muốn giết người đoạt bảo. Chỉ là tài nghệ không bằng người, bị Lâm sư đệ giết chết, chẳng thể trách được ai. Tả Cửu nghĩ thầm:
“Rốt cục thế lực kia là ai. Biết rõ Thần Khí phái muốn tận diệt Tam Thanh môn mà vẫn dám cứu người…”
Nam Cung Phong cũng rất buồn bực. Hắn xót đám đan dược cùng nguyên thạch. Những thứ này là hắn vơ vét khắp Tây Xuyên thành nhưng Thần Khí phái vẫn nói chưa đủ, bắt hắn phải kiếm thêm. Hiện tại hắn ngoài cầu trời đất phù hộ cho Lâm Vân ở hiền gặp lành thì cũng cầu cho người báo tin nhanh chóng truyền tin cho Nam Cung Minh Chân, để cho hắn nhanh chóng chuyển nguyên thạch tới. Nếu không, Lâm Vân mà xảy ra chuyện gì thì Nam Cung gia tộc cũng phải chôn theo!
Lại nói Nam Cung Chân Minh lúc chạng vạng tối đã nhận được thư khẩn. Biết rõ Lâm Vân là đệ tử Thần Khí phái liền sợ vãi linh hồn. Nghĩ tới Nam Cung gia tộc chịu lệnh truy sát, hắn cũng không dám làm trái lời đại tiểu thư Thần Khí phái.
Nghĩ vậy Nam Cung Chân Minh run rẩy. Hắn nghĩ tới cảnh Lâm Vân giết ba gã Võ Quân của hắn, nhưng cũng chỉ vì cho vị đại tiểu thư kia hết tức giận, vì vậy cũng không liên quan tới Nam Cung gia.
- Rốt cục tên Lâm Vân này là ai? Nếu không phải ta họ Nam Cung vật cũng đac chết. Lâm Vân có quan hệ gì với Nam Cung gia?
Nam Cung Phong trăm mối suy tư, lập tức triệu tập tất cả lực lượng trong tộc, gom góp nguyên thạch, thú hạch. Đồng thời, Nam Cung Chân Minh cũng suy nghĩ giống Nam Cung Phong, muốn ra tay với Tứ Hải thương đội.
Tứ Hải thương đội hiện giờ còn chưa nhận được tin tức. Thời điểm Nam Cung Chân Minh trở lại Sơn Hải thành còn điều động ba gã Võ Quân, mà Tứ Hải thương đội cũng có một vị trưởng lão Phạm gia phái tới, cũng là đẳng cấp Võ Quân. Lại thêm Thương Thành Hùng, Đông Phú Quý, vậy bọn hắn cũng có tổng thể ba gã Võ Quân.
Theo lý mà nói, lực lương hai bên ngang nhau. Nhưng Nam Cung Chân Minh thủ hạ rất nhiều. Hắn để thủ hạ tập trung toàn lực tiêu diệt đám hộ vệ, còn bọn hắn đánh nhau với ba người kia. Chờ khi ba người kia tiêu hao vài phần nguyên lực mới để đám thủ hạ ra tay với bọn hắn. Cứ tiếp tục như vậy, ba người Thương Thành Hùng không địch lại, phải rút lui. Trước khi rút, trưởng lão Phạm gia uy hiếp Nam Cung gia đột nhiên khai chiến, cứ đợi ba đại gia tộc khác chỉ trích đi.
Nam Cung Chân Minh liền lôi Lâm Vân ra, lấy cớ Thần Khí phái. Trưởng lão Phạm gia thầm kêu không ổn, Thương Thành Hùng cùng Đông Phú Quý cũng khiếp sợ không thôi. Không ngờ tên tiểu tử kia lại là đệ tử Thần Khí phái. Hơn nữa, dựa vào tu vi của hắn mà nói nhất định là đệ tử hạch tâm.
Đông Phú Quý nghĩ lại lời cảnh cáo của Sở Nam. Bọn hắn sẽ đem truyền tin cho Thiên Nhất tông. Tuy rằng Thiên Nhất tông lợi hại hơn Thần Khí phái, nhưng Thiên Nhất tông đâu thèm chú ý dạng tôm tép như bọn hắn.
Tâm đã chết, Đông Phú Quý để cho Thương Thành Hùng cùng trưởng lão Phạm gia mang Tiểu Mạc chạy trước, hắn ở lại cản phía sau. Trưởng lão Phạm gia đương nhiên đồng ý, mà Thương Thành Hùng lo lắng cho cháu trai cũng đành phải nhịn đau đớn, ôm Tiểu Mạc cùng trưởng lão Phạm gia chạy trốn.
Nam Cung Chân Minh quyết tâm nắm lấy cơ hội này, bắt ba người bọn họ. Đông Phú Quý ngăn cản không bao lâu đã người chết hồn diệt. Thương Thành Hùng thấy vậy đưa Tiểu Mạc cho trưởng lão Phạm gia, cầu trưởng lão Phạm gia thấy hắn lập nhiều công lao mà bảo vệ tính mạng Tiểu Mạc.
Trưởng lão Phạm gia vì để Thương Thành Hùng an tâm, khiến hắn đồng ý ở lại cản đường nên đáp ứng, rồi ngay cả cơ hội hai ông cháu chia tay cũng không cho, liền ôm Tiểu Mạc chạy vội. Nam Cung Chân Minh đã lãnh giáo sự lợi hại của Tiểu Mạc, đương nhiên không thể để cho kẻ này chạy thoát. Nếu không, tương lai hắn sẽ trở thành mối họa lớn cho Nam Cung gia, liền để hai gã Võ Quân ở lại quấn lấy Thương Thành Hùng, còn người thứ ba đuổi theo.
Trên đường chạy trốn, trưởng lão Phạm gia thấy người thứ ba ngày càng đuổi tới gần, cảm thấy Tiểu Mạc vướng víu, sẽ quăng hắn lại, một mình chạy trốn. Tiểu Mạc nghe thấy bước chân kia, mặt đầy nước mắt, trong mắt hắn chứa đầy sự cừu hận. Hắn hận Nam Cung Chân Minh, lại càng hận Lâm Vân. Hắn đem mối thù của gia gia đặt trên người Lâm Vân, hắn thề nếu hắn không chết, nhất định sẽ báo thù cho gia gia.
Ngay tại thời điểm Tiểu Mạc cho là hắn chết không còn nghi ngờ gì, có hai gã Hắc y nhân hiện bên cạnh, cứu hắn, nói nguyện ý giúp hắn báo thù rửa hận.
Cuối cùng, trưởng lão Phạm gia chạy thoát, Đông Phú Quý cùng Thương Thành Hùng bị chết. Nam Cung Chân Minh dùng tốc độ nhanh nhất đem nguyên thạch, đan dược tới Tây Xuyên thành!
Sự tình ở ngoài ngàn dặm, Sở Nam đang hôn mê đương nhiên không biết. Tử Mộng Nhân đứng cạnh rất lo lắng, vì tất cả tài liệu, nguyên thạch, đan dược… đã sử dụng hết.
Khi Tử Mộng Nhân lòng nóng như lửa đốt, cửa sổ khẽ mở ra. Tử Mộng Nhân vừa ngẩng đầu, muốn nhìn xem có chuyện gì thì đã bị đánh vào sau lưng, hôn mê bất tỉnh. Người tiến vào đương nhiên là lão đầu nhi kia, hắn thấy những nguyên thạch kia nhanh chóng hóa thành bột phấn vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:
“Tiểu tử nhà ngươi đúng là một tên quái thai, khi hôn mê vẫn có thể luyện hóa nguyên lực trong nguyên thạch. Vậy ta giúp ngươi một chút, ta còn muốn xem tương lai ngươi có thể làm ra những việc khiếp sợ gì…”
Nói xong, lão đầu nhi nắm tay Sở Nam, đem thổ nguyên lực truyền sang cho Sở Nam.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tử Mộng Nhân hôn mê, không ai tiếp tục đưa nguyên thạch cho hắn, xoáy nước bắt đầu có xu thế giảm dần tốc độ.
Chính vào lúc nào, tay lão đầu nhi kia tóm lấy cổ tay Sở Nam, truyền nguyên lực vào. Sắc mặt lão đầu nhỉ vẫn bình thản, hắn cho mọi việc dễ như trở bàn tay.
Nào biết, vừa mới vận chuyển nguyên lực, vẻ bình tĩnh trên mặt hắn không còn, thay vào đó là vẻ ngưng trọng. Lão đầu nhi cảm giác được nguyên lực không phải hắn truyền vào cơ thể Sở Nam, mà là Sở Nam chủ động nguyên lực của hắn.
Hơn nữa, tốc độ hấp thu rất nhanh!
Càng lúc càng nhanh!
Theo phản xạ, lão đầu nhi muốn chặt đứt nguyên lực vận chuyển. Nhưng khi hắn muốn làm thì lại nghĩ tới nếu hắn thật sự chặt đứt, vậy tên Lâm Vân này sẽ chịu cắn trả rất lớn, với tình trạng thân thể của hắn hiện giờ nhất định sẽ không chịu được.
“Nếu như tên Lâm Vân này vì ta mà chết, chớ nói ba năm sau tấn thăng cảnh giới Võ Hoàng, e rằng tên Võ Hoàng áo trắng kia không đuổi giết ta đến tận chân trời, không lấy cái mạng già của ta mới là lạ!”
Nghĩ như vậy, lão đầu nhi đè nén ý niệm kia xuống.
Hắn lặng yên đứng ở đó, để Sở Nam tùy ý hấp thu nguyên lực của hắn. Lão đầu nhi còn nói:
- Mới vừa rồi muốn thấy tương lai ngươi làm ra các việc khiếp sợ, không ngờ tới ngay sau đó tiểu tử ngươi đã khiến ta khiếp sợ. Có thể tự động hấp thu nguyên lực của người khác, hơn nữa còn đang trong trạng thái hôn mê cũng quá quái thai đi. Cũng may ta là thuộc tính mộc, nếu ta là thể chất hệ thủy thì e rằng đã không cứu được ngươi rồi! Ngược lại ta còn muốn xem ngươi có thể hấp thu được bao nhiêu, hấp thu xong sẽ có biến hóa gì?
Mà khi nguyên lực của lão đầu nhi điên cuồng tràn vào, không gian ý thức của Sở Nam chấn động kịch liệt, thân thể hắn cũng chấn động theo. Chấn động lần này quả thực là đã đem toàn bộ máu tươi của hắn phun ra ngoài cơ thể. Một cỗ đau nhức từ linh hồn truyền tới. Sở Nam chỉ còn một tia tín niệm:
- Ta phải sống sót!
Vòng xoáy ngày càng nhanh, tốc độ hấp thu nguyên lực cũng ngày càng nhanh. Lão đầu nhi lại càng thêm sợ hãi, thì thầm:
- Với nguyên lực chứa trong cơ thể Võ Vương như ta chả lẽ còn không đủ cho tiểu tử nhà người?
Lão đầu nhi nhìn chằm chằm vào làn da Sở Nam bị máu tươi che dấu, chỉ thấy làn da Sở Nam thoáng hiện kim quang. Màu sắc này không phải màu sắc của nguyên lực, mà dường như đó chính là màu sắc của làn da. Kim quang ngày càng thịnh. Lão đầu nhi khiếp sợ không thôi, còn Sở Nam cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán.
Đúng lúc này, tất cả nguyên lực tập trung vào xoáy nước kia, nguyên lực bắt đầu tràn ra, giống như gợn sóng tên mặt nước, tràn tới mọi ngóc ngách trong cơ thể Sở Nam. Quá trình này không phải dễ chịu, ngược lại rất đau đớn, vô cùng đau đớn!
Nguyên lực đi qua da thịt, chạm vào xương cốt, xương cốt liền vỡ vụn. Nguyên lực tàn phá kinh mạch, khiến ba đường kinh mạch tự tạo kia cũng có cảm giác sắp đứt đoạn.
Bất tri bất giác, Sở Nam rất tự nhiên tu luyện từ đệ nhất chuyển lên tới đệ tứ chuyển. Tới đệ tứ chuyển, Sở Nam thêm một lần nữa gặp được trở ngại.
Sau khi nguyên lực đi khắp thân thể, Sở Nam cảm giác dường như thân thể có vô số vòng xoáy nhỏ bé, xoay tròng quanh xoáy lớn ở đan điên, tựa hồ còn tuần hoàn theo một quỹ tích nào đó. Hiển nhiên, Sở Nam vẫn đang chịu những cơn đau đớn tột độ, đang liều mạng giãy dụa.
Ngay khi mỗi chỗ trong cơ thể đều có vòng xoáy, một cỗ hấp lực khổng lồ xuất hiện, lập tức hút lấy gần 2/3 nguyên lực trong cơ thể lão đầu nhi. Lão đầu nhi vô cùng hoảng sợ, cỗ hấp lực này khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Nếu nói lúc trước hắn chỉ cảm thấy có chút sợ, hoàn toàn không hoảng sợ như hiện tại. Bởi vì, khi đó hắn có thể tùy thời chặt đứt cung cấp nguyên lực, cỗ hấp lực này sẽ biến mất, hắn hoàn toàn không có nguy hiểm gì.
Nhưng giờ thì khác, lão đầu nhi dùng toàn bộ lực lượng cũng không khống chế được nguyên lực không ngừng bị hấp thu. Chính vì không thể khống chế mới khiến lão đầu nhi sinh ra hoảng sợ.
Hắn không hiểu nếu cứ như vậy, khi nguyên lực của hắn bị hấp thu hết thì cỗ lực lượng này sẽ hấp thu cái gì?
Không nói đến lão đầu nhi có thể cắt đứt hay không, cho dù hắn liều mạng chặt đứt được hắn cũng không dam làm. Thứ nhất, hắn sợ sẽ làm Sở Nam bị thương, chết. Thứ hai là vì làm như vậy hắn cũng phải trả một cái giá vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên, lão đầu nhi không dám di chuyển, chỉ cầu nguyện Sở Nam đừng có hút mình thành thây khô. Đường đường một Võ Vương cấp cao lại bị một tên Võ Quân hôn mê bức vào tình trạng này, quả thực trước giờ không có, sau này cũng không có.
Cuối cùng, hấp lực mãnh liệt cũng dừng lại. Lão đầu nhi hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, nhìn Sở Nam đã không còn chảy máu, kim quang trên da cũng biến mất, trở lại màu sắc bình thường, thân thể cũng không run lên, hô hấp ổn định lão đầu nhi mớ thở phào một hơi. Tiểu tử này chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, hắn tốn chín thành nguyên lực mà không cứu được tiểu tử này thì hắn cũng tức ói máu.
Thấy Tử Mộng Nhân sắp tỉnh lại, lão đầu nhi vội vã cười đi, khi đi, lão còn oán hận nói một câu:
- Tiểu tử, ngươi hấp thu nhiều nguyên lực của ta như vậy, món nợ này ngày sau ta sẽ đòi. Còn ba năm, không biết tiểu tử này còn xuất hiện chuyện này nữa hay không?
Mà lúc này, vòng xoáy trong cơ thể Sở Nam đã dừng lại. Nguyên lực dung nhập vào trong huyết nhục, xương cốt… Lập tức, cơ thể bắt đầu tạo ra máu mới, đậm màu hơn trước rất nhiều, lại tỏa ra một mùi hương thoang thoảng mê người, khiến người khác cảm thấy thèm thuồng, muốn uống máu hắn. Hơn nữa, xương cốt vỡ vụn bắt đầu khôi phục, kinh mạch đứt đoạn bắt đầu được gây dựng lại.
Làn da Sở Nam tuy khôi phục màu đồng, nhưng xương cốt, ba đường kinh mạch trong cơ thể đều là màu vàng kim óng ánh, kim quang lập lòe, ý thức không gian của hắn cũng lớn ra mấy chục lần, còn có một sợi tơ trắng rất nhỏ…
Lúc này, Tử Mộng Nhân tỉnh lại, có chút ngờ vực, cố nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên Sở Nam phát ra một tiếng “Ưm”, ngón tay cũng khẽ động… Tử Mộng Nhân vô cùng mừng rỡ, la lớn:
- Tên ngốc, tên ngốc, ngươi đã tỉnh!
Vui vẻ hét lên, Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam khẽ mấp máy môi, dường như đang muốn nói gì đó, nàng vội tập trung nghe rốt cục cũng nghe được tên ngốc đang gì:
- Đói, đói…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trong đại sảnh có rất nhiều người. Tử Mộng Nhân, Tả Cửu, Vi Ly, đệ tử Thần Khí phái, nhóm người Nam Cung Phong đều há hốc mồm, ánh mắt sợ hãi. Sở Nam hiện giờ so với lúc hai quyền hai kiếm chém giết bốn tên Võ Quân còn mãnh liệt hơn.
Trong phòng không ngừng có người ra vào, người bọn họ ướt đẫm mồ hôi. Bọn chúng cũng không làm gì vất vả, chỉ là rửa bát đĩa. Trên mâm, tất cả đều là thịt heo, hơn nữa tốc độ rửa bát đĩa của bọn chúng còn không nhanh bằng tốc độ ăn thịt của người kia.
Tả Cửu nói:
- Vi huynh, ngươi nhớ đây đã là con thứ mấy sao?
Vi Ly lắc đầu đáp:
- Ta chỉ biết Lâm huynh đã ăn suốt ba canh giờ rồi!
- Không cần phải nói, công phu ăn thịt này cũng coi như là vô địch thiên hạ rồi!
- Ừ! Vi Ly đồng ý nói.
Tử Mộng Nhân ngồi cạnh Sở Nam, trầm ngâm suy nghĩ:
“Trước kia tên ngốc cũng chưa từng thấy tên ngốc ăn như vậy. Mỗi lần nướng thịt căn bản đều là rơi vào bụng ta cùng Thiết Thương Hùng, không ngờ tên ngốc…”
Sức ăn của Huyền Hỏa Huyết Mãng Xà lớn như thế nào? Không ai biết rõ!
Sở Nam được Long đan tôi luyện, tuy không biến thái như Huyền Hỏa Huyết Mãng Xà chuẩn bị hóa rồng nhưng sức ăn trong mắt người thường cũng không khác một gã quái thai.
Trước kia hắn ở Tự Do trấn, hàng tồn kho của sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương đều do hắn ăn sạch. Về sau, tuy rằng hắn cũng không ăn quá nhiều thịt, nhưng hắn dùng đan dược bổ sung năng lượng lên cũng không sao. Nhưng lần này thân thể hắn xảy ra biến dị, khi Sở Nam thanh tỉnh cảm thấy rất đói.
Có người nói muốn tra tấn một ai đó, không cần đánh đập mà chỉ cần không cho hắn ăn, để cho hắn đói khát. Cảm giác đói của Sở Nam so với đau đớn kịch liệt chỉ có hơn chứ không kém.
Mà toàn bộ đan dược, nguyên thạch ở Tây Xuyên thành đều đã bị hắn hấp thu hết. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ăn thịt ma thú để bổ sung năng lượng cho cơ thể, bởi vậy mới xuất hiện một cảnh này.
Sau khi giải quyết xong một đầu ma thú, Sở Nam hỏi:
- Còn gì ăn nữa không?
Tử Mộng Nhân phục hồi tinh thần, quát Nam Cung Phong:
- Ngoại trừ ma thú không ăn được, những con ma thú còn lại đều đem nướng cho ta!
- Vâng! Nam Cung Phong lau mồ hôi lạnh, đi ra ngoài. Trời cũng không lạnh, sao Nam Cung Phong lại cảm thấy lạnh sống lưng:
- Hắn có còn là người hay không?!!
Bất quá, Nam Cung Phong vô cùng cao hứng. Sở Nam tỉnh lại, Thần Khí phái sẽ thiếu Nam Cung gia một cái ân huệ. Dựa vào cái ân huệ này, Nam Cung gia tộc có thể làm rất nhiều việc, địa vị của hắn trong tộc cũng sẽ tăng lên
Sở Nam vừa ăn, vừa cảm nhận sự thay đổi của cơ thể. Cho dù hắn nhắm mắt lại vẫn có thể “chứng kiến” hình dạng, động tác của mỗi người trong đại sảnh, “nghe được” bọn họ nói chuyện, “cảm nhận” được hơi thở của bọn họ. Những hình ảnh này tự động hiện lên trong đầu hắn. Nhưng ở ngoài đại sảnh hắn lại không cảm nhận được gì.
Sở Nam cảm giác đây chính là thần niệm trong truyền thuyết. Nhưng hắn từng nghe Mộng nhi nói không đạt tới cảnh giới Võ Vương sẽ không sinh ra thần niệm, cho dù có thì cũng rất yếu ớt.
Hắn mới cảnh giới Võ Quân, sao có thể sinh ra thần niệm, hơn nữa thần niệm còn rất mạnh?
“Không ngờ ta đã tu luyện tới đệ tứ chuyển của Càn Khôn cửu chuyển. Da thịt, máu tươi, kinh mạch, xương cốt đều đã thay đổi, chuyển tiếp theo chính là tạng phủ.”
Nghĩ tới Càn Khôn cửu chuyển, Sở Nam lại nhớ tới Tư Đồ Dật Tiêu:
“Không biết hắn đã tu luyện Càn Khôn cửu chuyển tới chuyển thứ mấy. Hi vọng đại hội giao lưu lần này có thể gặp lại hắn.”
“Cỗ thổ nguyên lực khổng lồ kia từ đâu tới? Đám nguyên thạch, thú hạch kia tuyệt đối không thể cung cấp thổ nguyên lực khổng lồ đến vậy, chẳng lẽ đã có người âm thầm trợ giúp?”
Khi Sở Nam tự hỏi thì ở một nơi cách đó không xa, lão đầu nhi cũng đang liều mạng tu luyện bổ sung nguyên lực đã tổn hao. Lão đầu nhi vừa tu luyện vừa lẩm bẩm:
- Tiểu tử này quá độc ác! Sớm biết như vậy ta đã ra tay. Nếu thay hắn tiêu diệt mấy tên ranh con Tam Thanh môn thì ta đâu có tổn thất nhiều nguyên lực đến vậy.
Nam Cung Phong giết tất cả ma thú trong phủ thành chủ rồi chế biến thành thức ăn đưa tới cho Sở Nam. Mọi người đều có một nghi vấn, đống ma thú kia chất cùng một chỗ cũng phải cao ngang một ngọn núi nhỏ, bụng của tên kia sao có thể chứa được nhiều như vậy?
Bọn họ không biết tốc độ tiêu hóa của Sở Nam cực nhanh, những thức ăn này chỉ trong chốc lát đã biến thành năng lượng.
Sắc trời sáng dần, cuối cùng Sở Nam cũng ăn uống no nê. Sau đó, không để mọi người kịp thắc mắc, Sở Nam đã gục đầu ngủ. Đám đông sợ thót tim, đến khi cảm nhận được Sở Nam vẫn đang thở đều đều mọi người mới an tâm.
Một giấc ngủ kéo dài 3 ngày.
Trong ba ngày này, không ít chuyện đã xảy ra. Vi Ly cáo từ, nói ngày sau nhất định sẽ gặp lại.
Nam Cung Chân Minh đưa tới đan dược, nguyên thạch. Không để bọn hắn kịp thở một hơi, Nam Cung Phong đã phái bọn chúng trở về, áp tải thịt ma thú tới. Tuy Sở Nam đã tỉnh, nhưng Tử Mộng Nhân vẫn nhận lấy những đan dược này. Nàng phòng ngừa vạn nhất Sở Nam lại xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, Tử Mộng Nhân biết rõ trong giới chỉ của Sở Nam có một viên hắc đản tiêu hao nguyên thạch rất lớn.
Nam Cung gia chủ ra lệnh cho Nam Cung Phong nhất định phải cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của Thần Khí phái, tiêu trừ hiểu lầm trước kia.
Nam Cung Linh Vân không kháng được vận mệnh trở thành gia chủ, đành cùng thiếu tộc trưởng Tần gia, Tần gia trốn tới Thiên Nhất tong. Trước khi đi, không biết ma xui quỷ khiến ra làm sao mà Nam Cung Linh Vân cầm theo cả thanh Long Nha xấu xí kia.
Đương nhiên, tất cả hành động của Sở Nam tại Tây Xuyên thành bị truyền ra ngoài. Tuy Tả Cửu đã đem tin tức phong tỏa nhưng không thành công. Tin tức truyền đi lập tức đã gây chấn động mạnh. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin, sau đó bọn họ phái người điều tra thì đành phải chấp nhận sự thật, chép miệng nối:
- Tên Lâm Vân này không nên đứng ở Tiềm Hoàng bảng, hắn phải có mặt trên Tiềm Đế bảng.
Thiên Nhất tông nhận được tin tức lãnh, những người cầm đầu đều trầm mặc. Lúc trước bọn hắn không quá coi trọng Lâm Vân, Võ Quân hai mươi tuổi Thiên Nhất tông cũng có, hơn nữa không phải chỉ một hai người.
Nhưng hiện tại…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thiên Nhất tông, môn phái đứng đầu Bắc Tề quốc đương nhiên cũng có vài tên thiên tài Võ Quân 20 tuổi. Nhưng không biến thái như Sở Nam, có thể lấy một địch bốn, hơn nữa còn có thể giết chết bọn chúng.
Nguyên nhân khiến cao tầng Thiên Nhất tông trầm mặc chính là đại hội giao lưu đã tới. Nếu có Sở Nam, vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ rơi vào tay Thần Khí phái.
Mỗi lần đại hội giao lưu trong quá khứ Thiên Nhất tông đều đứng đầu. Bọn hắn không cho phép đệ nhất danh rơi vào tay Thần Khí phái. Đặc biệt thế lực Thần Khí phái đang phát triển rất mạnh, nếu để cho bọn hắn chiếm được đệ nhất danh vậy bọn chúng sẽ càng phát triển nhanh hơn nữa, không thể ngăn cản được.
Sau một hồi thương lượng, mọi người quyết định tới đỉnh núi quan trọng nhất của Thiên Nhất Tông, hỏi thăm ý kiến một người bên trong, người đó chỉ truyền ra một câu:
- Thần phục, sống! Làm trái, chết! Tuyệt thế thiên tài đã chết thì không còn là thiên tài.
Đã có câu nói này, Thiên Nhất tông liền an bài kế hoạch, phái người Thất Thiên Phong xuống núi. Người xuống núi lần này không còn là tu vị Võ Quân mà là cường giả Vũ Vương.
******
Trong Thần Khí phái, ngoại trừ Lăng gia thì mọi người đều reo hò. Lăng Tiêu khi nghe tin hộc máu tại chỗ, gia gia hắn cũng rất sốt ruột. Tốc độ phát triển của Lâm Vân quá nhanh, nếu tiếp tục như vậy, không nói võ đạo của Lăng Tiêu sẽ không tăng tiến mà ngay cả Lăng gia cũng chịu ảnh hưởng, đặc biệt là đối với kế hoạch bọn hắn sắp thực hiện.
Nghĩ như vậy, Lăng trưởng lão phân phó xuống, đem công việc giao cho nhi tử hắn liền công bố vế quan. Mà trong đêm tối, Lăng trưởng lão lặng lẽ hạ sơn, đuổi theo nhóm người Sở Nam.
Tử Đông Lai vô cùng cao hứng, cũng vô cùng lo lắng. Hắn lo lắng Lăng gia ngày càng quá phận, nhưng hiện tại Thần Khí phái thanh danh hiển hách, nếu ra tay diệt trừ Lăng gia sẽ khiến thực lực môn phái giảm mạnh, lại thêm hắn không có chứng cớ, nếu làm sẽ khiến mất thanh danh. Suy đi tính lại, Tử Đông Lai quyết định chờ sau khi đại hội giao lưu kết thúc rồi mới xử lí.
Đồng thời, Tử Đông Lai nghĩ đến Lâm Vân sẽ gặp nguy hiểm, liền đề nghị với Tử Võ Hoàng phái nhân thủ ra bảo vệ. Nào ngờ Tử Võ Hoàng bác bỏ, nói Lâm Vân nhất định sẽ không sao, trừ phi là vị kia của Thiên Nhất tông ra tay.
Tử Đông Lai không hiểu, vì hắn không biết Hàn gia gia đi theo Sở Nam ra ngoài. Đồng dạng, Tử Võ Hoàng cũng không ngờ Hàn gia gia lấy lí do muốn đột phá cùng điều tra tổ chức thần bí kia đã tìm một cường giả, đã tìm một cường giả Vũ Vương để bảo hộ Lâm Vân, còn hắn đã rời đi.
Hàn gia gia cũng không ngờ rằng Sở Nam sẽ trưởng thành nhanh như vậy!
Tin tức nhanh chóng truyền đi, rốt cục cũng tới tai Tư Đồ Dật Tiêu. Khi đó, Tư Đồ Dật Tiêu đang tu luyện đệ nhất chuyển trong Càn Khôn cửu chuyển. Nghe được tin tức này, hắn vô cùng kinh ngạc. Sư phụ hắn, chưởng môn Bích Vân Tông thở dài nói với hắn:
- Nếu như ngươi chăm chỉ tu luyện hơn một chút, bằng vào tư chất tuyệt hảo như ngươi thì giờ cũng có thể đạt tới cảnh giới như của Lâm Vân.
Tư Đồ Dật Tiêu trong lòng vui mừng, cáo biệt chưởng môn, cùng Trầm Mạch Hân tiếp tục tiềm tu. Chưởng môn Bích Vân Tông chứng kiến hai huynh muội Tư Đồ Dật Tiêu không bỏ lỡ chút thời gian tu luyện nào cũng cảm thấy rất vui mừng, thầm nói
- Đại hội giao lưu lần này, Bích Vân tông ta nhất định sẽ tỏa sáng.
Tin tức cũng truyền tới chúng đệ tử Vân La môn. Ngoại trừ Trần Hiểu Phong cùng Vu Đại Hải, đám người kia nào tin Lâm Vân này chính là Lâm Vân ngày đó. Lí do thứ nhất chính là Thần Khí phái sao có thể nhận một tên đệ tử phế vật. Thứ hai là Lâm Vân là một tên phế vật, trong thời gian ngắn căn bản không thể tấn chức Võ Quân.
Tin động trời này không chỉ truyền bá trong Bắc Tề quốc, mật thám các quốc gia khác cũng cũng tức tốc truyền tin về Đại Khánh quốc, Man Việt.
Hóa Phương tộc, Thu Tiểu Mạch ở Bắc Thần cung cũng đã nghe được danh tiếng Lâm Vân.
Cao tầng Đại Khánh quốc như Sở gia cũng biết Bắc Tề quốc có một người tên Lâm Vân, hai mươi tuổi tu thành Võ Quân, có thể lấy một địch bốn. Khi đó Lâm Tuyết Nhiên vẫn đang cầu phúc cho nhi tử, vẫn khóc sướt mướt suốt ngày. Nàng vẫn luôn cho rằng nhi tử của nàng đã bị sét đánh chết trên Long Giác sơn. Còn Sở Thiên Phong vẫn không tin, dẫn đại quân đóng tại biên cảnh.
Ngay khi Lâm Vân vang danh thiên hạ, hai người Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân đã lặng lẽ rời khỏi phủ thành chủ, ngồi trong xe thuê, đi tới thành thị tiếp theo. Vũ Hạo bị Sở Nam ném cho Thiết Thương Hùng để ma luyện, Tử Mộng Nhân đưa cho Vũ Hạo một quyển võ quyết.
Về phần đám người Tả Cửu bất đắc dĩ đành phải đuổi theo. Hiện tại hắn không lo lắng nhiều vì hắn biết rõ mục tiêu của Sở Nam và Tử Mộng Nhân là đi Thiên Nhất tông. Hơn nữa, hắn cho rằng với thực lực của Sở Nam hiện tại căn bản đã không có nguy hiểm gì, trừ khi cường giả Võ Vương ra tay!
Nam Cung Phong thấy nhóm người Sở Nam rời đi đương nhiên là rất tiếc. Mà Phạm gia biết nhóm người Sở Nam đột nhiên rời khỏi, gia chủ Phạm gia lập tức hạ lệnh bắt đầu kế hoạch phản công. Sơn Hải Thành và Tây Xuyên thành thất bại, hiện tại hắn muốn phản công, đòi lại gấp mấy lần.
Trong xe, Sở Nam hỏi Tử Mộng Nhân:
- Mộng nhi, tiếp theo chúng ta làm gì?
- Tiếp tục làm hiệp…
Tử Mộng Nhân chưa nói hết liền dừng lại, nói:
- Thôi không tiếp tục làm hiệp nữ nữa. Nếu lại cứu một người, lại dẫn tới một đống phiền phức, để cho ngươi bị thương vậy ta sẽ rất đau lòng.
Sở Nam cười nói
- Không sao. Ta đang khát khao chiến đấu. Chiến đấu càng nhiều, ta tiến bộ càng nhanh!
- Không được!
Tử Mộng Nhân kiên quyết nói:
- Hiện tại ngươi đã vang danh thiên hạ, chỉ cần ngươi xuất hiện, ai còn dám trước mặt ngươi bắt nạt người khác!
- Vậy chúng ta hóa trang không để ai nhận ra là được rồi!
Sau khi tỉnh ngủ, tâm tình Sở Nam rất tốt, bởi vì hắn cảm nhận được thân thể mình mạnh mẽ hơn. Đừng nói là đao kiếm bình thường, cho dù dùng chân khí trung phẩm mạnh mẽ đánh vào cũng không tổn thương được hắn, cho dù vết hằn cũng không lưu lại. Nếu muốn lưu lại chút vết tích thì dùng chân khí thượng phẩm may ra. Nhưng đó cũng chỉ là lưu lại chút vết tích mà thôi, hắn cũng sẽ không bị chảy máu, thân thể của hắn đã có thể sánh với pháp khí trung phẩm.
- Ta và ngươi không hiểu thuật hóa trang. Nếu lúc trước thái gia gia cho ta vài viên biến hình đan, vậy thì tốt rồi.
- Biến hình đan?
Sở Nam rất có hứng thú, vội vàng đề nghị:
- Chúng ta có thể đi mua. Dù sao Nam Cung gia tộc cũng đưa cho rất nhiều nguyên thạch.
Tử Mộng Nhân liếc mắt một cái:
- Biến hình đan là đan dược ngũ phẩm, ngươi cho rằng có thể mua sao? Hơn nữa với số nguyên thạch kia ngươi cho rằng có thể mua nổi?
Tử Mộng Nhân không cho Sở Nam cơ hội nói chuyện:
- Cho dù đủ, ta cũng không cho phép ngươi động tới chúng!
- Vì sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius