Diệp Tri Thu tối đó khi trở về võ quán, ngay lập tức truy tra căn nguyên, tìm tới Hồ Khản và Hồ Lai. Theo kết quả điều tra của nàng, tất cả lời đồn về Sở Hi Thanh bắt nguồn từ hai huynh đệ này.
Khi nàng gọi hai người vào phòng, ôm ngực vẻ mặt lành lạnh nói.
- Nói đi! Là ai bảo các ngươi truyền tin?
Gương mặt mập trắng của Hồ Khản mồ hôi ròng ròng, hắn cúi thấp đầu khẽ dò hỏi:
- Giáo đầu, không biết ngài định nói là tin nào?
- Ta nói là chuyện Sở Hi Thanh, là ai bảo các ngươi truyền lời đồn về hắn?
Diệp Tri Thu ngón tay gõ bàn, có vẻ mất kiên nhẫn.
Hồ Khản cùng Hồ Lai nhìn nhau, vẻ mặt cùng quái lạ. Hồ Lai râu cá trê đành nói:
- Thưa giáo đầu, nếu như ngài nói là những lời đồn liên quan đến Sở sư đệ thì đấy là do Sở sư đệ nhờ chúng ta, để chúng ta giúp hắn dương danh trong võ quán.
Hai huynh đệ bọn họ còn thu 20 ma ngân của Sở Hi Thanh nhưng chuyện thu bạc, có chết hắn cũng không dám nói.
- Sở sư đệ? Là chính Sở Hi Thanh?
Diệp Tri Thu nghe vậy cũng kinh hãi, nàng vốn hoài nghi hai người này không có ý tốt, cố ý thổi phồng bản lĩnh của Sở Hi Thanh để hại hắn nên mới dò hỏi. Nhưng kết quả đến cuối lại do chính Sở Hi Thanh làm…
Diệp Tri Thu trợn to mắt cảm thấy hoang đường cực kỳ:
- Sở Hi Thanh để các ngươi dương danh giúp hắn là đứng đầu nội môn?
Đầu tên kia bị trâu húc à…
- Cũng không phải. Chúng ta chỉ kể lại như thật, Sở sư đệ sau một phen khổ chiến thì giết hơn ba mươi người, trong đó có ba vị hành môn thập bát kỵ, đao pháp cũng đến cửu phẩm thượng. Những chuyện này đều là thật sự.
Ca ca Hồ Khản lắc đầu đáp. Hắn trông thấy ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ của Diệp Tri Thu, đành nói tiếp:
- Là thật thưa giáo đầu! Chúng ta nhiều lắm chỉ thêm mắm thêm muối chút thôi, thêm chút bịa đặt tí tẹo thôi. Ngài nghe người kể chuyện trên phố rồi đấy, lúc nào câu chuyện cũng có chút khếch đại mới hấp dẫn người nghe. Thật sự chúng ta chỉ thêm tí tẹo thôi.
Hồ Khản còn cố ý duỗi ngón cái và ngón út, tạo thành một khoảng bé nhỏ.
Đệ đệ Hồ Lai thì luống cuống vuốt râu cá trê:
- Nhưng mọi người càng nói càng khuếch đại, cũng không biết tại sao trâu bị thổi bay lên trời luôn…
Diệp Tri Thu “hừ” một tiếng rồi thu hồi ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Nàng nhíu chặt lông mày lại, không hiểu tên Sở Hi Thanh kia định giở trò quỷ gì?
*******
Sở Hi Thanh lúc này đang tập võ trong giấc mộng.
Ở trên quảng trường bạch ngọc, Sở Hi Thanh kiên nhẫn luyện tập truy phong đao. Một lần lại một lần, hoàn toàn không biết uể oải hay khô khan, đao pháp của hắn đã rất khác mười ngày trước.
Sở Hi Thanh mượn huấn luyện mộng cảnh, luyện đầy đủ mười tám chiêu truy phong đao. Trong lúc luyện, hắn còn đồng thời sử dụng “khinh vân tung” hòa vào đao thức.
Khinh vân tung là một bộ đề túng thuật, giúp vận dụng chân nguyên phần đùi, từ đó tăng tốc độ, lực nhảy và cất bước cho võ tu. Khi truy phong đao phối hợp với khinh vân tung, đao pháp biến hóa rất lớn. Ví như khoảng cách chém đao xa hơn, nhanh hơn, không gian di động nhiều hơn.
Nếu như Sở Hi Thanh dựa cả vào ngộ tính bản thân, thì hai ba tháng chưa chắc đã hiểu hết nhưng bên cạnh hắn có một vị nhất phẩm tông sư chỉ dạy.
Bởi vì hiện tại tài chính dư dả, Sở Vân Vân tạm thời ở nhà, nàng cố ý dùng khoảng thời gian nhàn hạ này, giảng dạy truy phong đao và khinh vân tung cho Sở Hi Thanh.
Nàng gần như là cầm tay dạy hắn từng chút một. Nhưng đến giờ Sở Hi Thanh vẫn chưa hoàn toàn thành thạo, chưa thể vận dụng vào chiến đấu.
Thời gian vô tình trôi, thoáng chốc đã qua bốn canh giờ.
Khi Sở Hi Thanh tỉnh giấc, lại đau đớn lăn lộn một phen rồi nhìn bảng hệ thống.
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (tầng 1), thuần dương lôi thể (tầng 1)
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú.
Tuổi thọ: 29 ngày.
Sở Hi Thanh nhìn cột điểm võ đạo, đã lên đến 32 điểm, không khỏi cảm thán.
Hắn thí nghiệm thành công, đấy là tác dụng tuyên truyền của Hồ Khản và Hồ Lai. Nhưng thí nghiệm cũng có điểm thất bại, chỉ mất 3 ngày, từ 23 điểm lên 32 điểm nhưng sau đó một mực không chịu lên tiếp.
Tuy giờ hắn đã thanh danh lan xa, tin đồn càng lúc càng khuếch đại, thậm chí truyền đến cả ngoài võ quán nhưng hắn không thu được thêm điểm võ đạo nào.
Sở Hi Thanh đoán hẳn là do tin đồn quá khuếch đại, mọi người chỉ coi như chuyện cười chứ không tin.
Danh vọng vẫn là cửu phẩm thượng (hư), không chút nhúc nhích. Sở Hi Thanh vẫn chưa hiểu cơ chế tăng lên danh vọng.
Nhớ lại những lần tăng danh vọng trước đây, danh vọng tăng lên hình như không quan hệ đến số người tin nhiều hay ít. Mấu chốt là được cao thủ tán thành, chỉ có đủ võ tu mạnh mẽ tán thành, danh vọng của hắn mới tăng lên. Nhưng danh vọng tăng cũng không quan trọng, quan trọng là lên được điểm võ đạo.
Tình huống bây giờ là hắn không thu được đủ điểm võ đạo, mà bắt đầu dần ăn phản dam rồi, Sở Hi Thanh cảm giác rõ rệt đồng môn xung quanh nhìn hắn vô cùng quỷ dị.
Có một ít sư huynh nội môn hai, ba lá đã bắt đầu rục rịch, muốn thử xem hắn thực hư ra sao rồi.
Sở Hi Thanh bắt đầu thấy hối hận, hối hận bản thân tự đào hố quá to…
Sở Hi Thanh hít một hơi, thu hồi màn hình ảo.
Khi hắn ra khỏi phòng, Sở Vân Vân liếc nhìn hỏi:
- Sao lại than thở, ngươi là người tập võ, lấy ra chút tinh thần xem nào.
- Ta đang buồn, cây muốn lặng mà gió chẳng ngưng.
Sở Hi Thanh nhìn cành dương liễu đong đưa trong gió, rồi đầy chờ mong hỏi:
- Vân Vân, ngươi có cách nào giúp ta tăng thực lực trong một, hai ngày không?
Sở Vân Vân lắc đầu:
- Tập võ là tiến dần lên, muốn đến đỉnh cao phải trải qua muôn vàn thử thách, xây chắc căn cơ. Dù là tà tu ma đạo, cũng không phải một bước lên trời. Tiến cảnh của ngươi đã rất nhanh rồi, đợi tu thành khinh vân tung, thực lực của ngươi lại tăng thêm, ngươi còn muốn như nào nữa?
Nàng thật ra rất kinh ngạc, Sở Hi Thanh mười mấy ngày này như đột nhiên biến thiên tài vậy. Dù là nàng dạy cái gì, tên này có thể làm được không sai ở hôm sau mà từng chiêu từng thức đều ngay ngắn chuẩn tắc, vô cùng thành thạo như đã tập luyện rất nhiều vậy. Rõ ràng tên này chỉ có thể luyện đao nửa canh giờ…
- Nhưng ta vẫn cảm thấy chậm, ài, cây cao đón gió.
Sở Hi Thanh thở dài, cầm cành liễu đánh răng.
Sở Vân Vân “xì xì” cười:
- Đây là ngươi tự tìm, không sao đâu, bị đánh một trận là được rồi.
Dưới cái nhìn của nàng, đây là Sở Hi Thanh tự làm tự chịu. Tên này rõ ràng là khinh thường thiên hạ, lại còn dám chủ động tìm Hồ Khản Hồ Lai, tiêu bạc nhờ bọn họ dương danh giúp.
Dưới cái nhìn của Sở Vân Vân, đây cũng không phải chuyện lớn gì, sư huynh đệ luận võ là điều bình thường. Võ tu cũng phải tỉ thí thường xuyên để tăng lên võ kỹ.
Sở Hi Thanh thua một trận là bị đánh về nguyên hình ngay. Điều này cũng tốt, giúp hắn nhìn rõ bản thân còn chưa đủ lực khinh thường thiên hạ.
Sở Hi Thanh chỉ có thể ủ rũ không nói nên lời, hắn không thể nói tất cả là vì điểm võ đạo được. Trước đó hắn cũng không ngờ bò cái bị thổi bay lên trời…
Cũng vào lúc này, hai người nghe thấy tiếng chuông.
Bọn họ ban đầu cho rằng đó là tiếng chuông tập thể dục buổi sáng nên không quan tâm, nhưng khi chuông lớn vang lên ba tiếng, hai người không khỏi nhìn nhau.
Đây không phải tiếng chuông tập thể dục buổi sáng mà là tiếng chuông triệu tập tất cả đệ tử võ quán!
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Sở Hi Thanh vội vã rửa qua mặt rồi đi ra ngoài cùng Sở Vân Vân.
Lúc này trời lờ mờ sáng, đường phố võ quán vẫn tối mờ nhưng đông đảo đệ tử vội vã đi hướng đại giáo trường.
Khi hai người Sở Hi Thanh tụ hợp cùng đoàn người, đông đảo đệ tử nội môn liếc nhìn hắn. Bọn họ đủ loại nét mặt, có người kính ngưỡng, có người thích thú, có người lạnh lùng cũng có người đầy chiến ý.
Sở Hi Thanh làm bộ không thấy những cái nhìn đối địch, vẫn một bộ hừ hững, dáng đi thong dong, khí thế cao thâm khó dò. Hắn chỉ có thể đầy bất đắc dĩ trong lòng, đành vậy thôi, nếu hắn không muốn 32 điểm võ đạo tụt xuống thì nhất định phải giả bộ cao thủ. Vì thế giờ hắn không thể thua được, thua một trận là bỏ phí 20 ma ngân.
Khi hai người đến đại giáo trường, nơi này đã đầu người lố nhố, toàn bộ hơn bốn nghìn người trong võ quán đều tụ tập lại đây.
Dưới tiếng quát của võ sư, đám đệ tử vội xếp trận, thành hàng ngay ngắn. Đám võ sư sắc mặt nghiêm túc, lưng eo ưỡn đến thẳng tắp, đầy tinh thần.
Quán chủ và mấy vị giáo đầu thì ngồi trên đài cao, nhưng hôm nay ngồi giữa đài không phải quán chủ Lôi Nguyên mà là một nam tử mặt tròn vóc người tầm trung. Người này da thịt trắng nõn, mũi nhỏ mắt nhỏ, cười híp mắt nhìn dưới đài.
Sở Hi Thanh vừa nhìn không khỏi kinh ngạc.
Vừa đúng lúc huynh đệ Hồ Khản ở gần nên hắn nhỏ giọng hỏi giò:
- Hồ lớn, người giữa đài kia là ai thế? Hôm nay là chuyện gì thế này, sao lại tập trung học viên thế?
- Đấy là tuần tra sứ Vô Tướng thần tông phái xuống, tên là Kiếm Tàng Phong.
Hồ Khản quả nhiên tin tức linh thông, sắc mặt nghiêm nghị:
- Có người nói đấy là đệ tử chân truyền Vô Tướng thần tông, phụng lệnh mấy vị trưởng lão đến quan sát võ quán, ưu khuyết võ sư, cả kiểm tra việc học của chúng ta nữa.
Sở Hi Thanh không khỏi nhếch mày. Đệ tử chân truyền võ quán không phải tầm thường, ít nhất đều là tứ phẩm. Hắn cũng buông xuống lo lắng, chuyện kiểm tra đệ tử này không đến lượt loại một lá mới vào nội môn như hắn. Đối với đệ tử nội môn một lá thì tài nghệ của hắn rất đầy đủ.
Sở Hi Thanh lúc này phát hiện hai huynh đệ họ Hồ nhìn hắn đầy quái dị. Hắn không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?
Hồ Khản ho khan một tiếng, ánh mắt ranh mãnh:
- Đêm qua Diệp giáo đầu tìm chúng ta, hỏi chuyện liên quan đến lời đồn về ngươi.
Hồ Lai có chút xấu hổ vê vê râu cá trê:
- Chúng ta là bị ép không thể không nói ra là ngươi chủ mưu, giáo đầu chắc sẽ tìm ngươi hỏi ra lẽ đấy.
Sở Hi Thanh nghe xong không khỏi thấy đau đầu, Sở Vân Vân bên cạnh thì nở nụ cười vui, tất cả những điều này là Sở Hi Thanh tự tìm.
Ngay khi mấy người đang nghị luận thì Lôi Nguyên vẻ mặt lạnh lùng thi lễ với Kiếm Tàng Phong.
- Kiếm sư huynh, tất cả đệ tử võ quán đã đến đông đủ, võ sư 376 người, đến 353 người.
Trong tông phái chỉ luận nhập môn trước sau, vì thế tuy tuổi hắn lớn hơn Kiếm Tàng Phong nhưng vẫn phải gọi Kiếm Tàng Phong là sư huynh.
- Vậy bắt đầu thể dục buổi sáng đi.
Kiếm Tàng Phong nhìn xung quanh, vẫn cười nói:
- Chư vị trưởng lão rất chờ mong năng lực giáo dục của sư đệ Lôi Nguyên. Ta cũng muốn nhìn một chút, sau ba năm sư đệ tiếp nhận chức quán chủ, trình độ đệ tử võ quán như nào.
Lôi Nguyên bình thản nở nụ cười:
- Đệ tử võ quán như nào xin mời sư huynh xem kỹ.
Kiếm Tàng Phong không khỏi nhướng mày, mời xem kỹ, đây là cảnh giác hắn sao? Vị Lôi sư đệ này ngôn ngữ có gai, có thể thấy được chút tâm tình nhưng điều này cũng bình thường, nếu đổi là hắn, hắn cũng không vui vẻ nổi.
Theo cái phất tay của Lôi Nguyên, một vị giáo viên ra hiệu, trên đài cao vang lên tiếng chuông trận.
Lúc này đám đệ tử ngồi xếp bằng, đón ánh bình minh thổ nạp. Mấy ngàn người đồng thời thổ nạp ánh bình minh, uẩn nhưỡng chân nguyên, tình cảnh có thể nói là vô cùng đồ sộ. Trên đài cao nhìn xuống, thậm chí có thể mơ hồ thấy một cầu vồng đỏ thẩm phía trên đầu đám đệ tử.
Kiếm Tàng Phong ngưng thần nhìn, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Bản thân hắn vốn xuất thân từ võ quán Chính Dương, còn từng đảm nhiệm chức vụ giáo đầu nên có hiểu rõ trình độ võ quán trước kia. Nhìn khí thế này, rõ ràng đệ tử võ quán bình quân mạnh hơn mấy năm trước nhiều.
Sau nửa canh giờ, Kiếm Tàng Phong khẽ khen:
- Ngưng khí hóa hồng! Không ngờ lứa đệ tử này có hơn ba trăm ngươi tu thành dưỡng nguyên công tầng 3.
Trong mắt Lôi Nguyên cũng lóe lên tia vui sướng, tự đắc.
Sau đó là luyện võ, dưới đài hơn bốn ngàn người múa đao vung kiếm, hoặc dùng thương đâm kích. Khí thế cũng đủ mạnh mẽ, tiếng hô chấn động xung quanh.
Kiếm Tàng Phong thấy vậy thì khẽ vuốt cằm, trình độ võ kỹ hơi kém hơn nguyên công chút. Nhưng với mạch truyền thừa của Lôi Nguyên thì luôn chú trọng nguyên công hơn võ kỹ, điều này cũng có thể hiểu được.
- Từ trình độ võ kỹ có thể thấy nề nếp dạy và học của võ quán rất tốt. Cũng có thể thấy Lôi sư đệ và các vị giáo đầu rất cần cù, chư vị yên tâm, ta sẽ bẩm báo việc này lên trên cho mấy vị trưởng lão.
Kiếm Tàng Phong cười nhìn mọi người trên đài nói.
Kiếm Tàng Phong vừa nói ra lời này, toàn bộ đám võ sư đều vui mừng, ngay cả Lôi Nguyên cũng hiện ý cười.
- Giờ là kiểm tra khả năng thực chiến, người đâu, đưa danh sách đệ tử nội môn lên. Mời Kiếm sư huynh điểm danh kiểm tra.
Lôi Nguyên ôm quyền với Kiếm Tàng Phong, thái độ của hắn đã khách khí hơn trước nhiều.
Kiếm Tàng Phong thấy vậy thì cười nói:
- Không cần điểm danh, lần này ta mang theo một pháp bảo từ trong môn phái tới, chuyên dùng để kiểm tra đệ tử. Tử Tĩnh sư đệ, xin mời hỗ trợ.
Hắn vừa nói vừa lấy ra một mâm ngọc hình chén dĩa màu xanh, giơ tay ném lên. Mâm ngọc xoay tròn trên không, treo cao trăm trượng trên đầu giáo trường.
Ở giữa mâm ngọc thì chiếu ra ánh bảy màu điểm xuống bên dưới, những ánh sáng này dần xen lẫn, hóa thành tám đài cao trên thao trường.
- Tứ tượng quyết phong bàn? Kiếm sư huynh mang theo vật này sao?
Tử Tĩnh đạo nhân nhìn mâm ngọc không khỏi kinh ngạc. Hắn vội dùng tay phải điểm linh quyết, truyền linh lực cho mâm ngọc.
Kiếm Tàng Phong không phải thuật sư, tu vi cũng chưa đến tam phẩm, pháp bảo này chỉ đành nhờ linh lực của hắn duy trì.
- Chính là tứ tượng quyết phong bàn, vật ấy có thể nhận rõ đệ tử ở đây, ngẫu nhiên lựa chọn 32 người lên đài, kiểm tra võ nghệ. Nếu là tứ tượng, đương nhiên chia thành bốn phía, vừa lúc ứng đối bốn viện Đông Tây Nam Bắc. Thành tích kiểm tra lần này cũng sẽ được ghi lại để báo lên trên.
Kiếm Tàng Phong cầm chén trà bên cạnh, khẽ nhấp:
Bốn vị giáo đầu Diệp Tri Thu, Thiệu Linh Sơn… đồng thời rùng mình, ý thức được Kiếm Tàng Phong không chỉ kiểm tra Lôi Nguyên, mà còn kiểm tra cả bọn họ nữa.
- Mấy vị yên tâm, tứ tượng quyết phong bàn rất công bằng, tuy là lựa chọn ngẫu nhiên nhưng trình độ bình quân của bốn viện ngang nhau. Xin mời Tử Tĩnh sư đệ trợ giúp.
Kiếm Tàng Phong giải thích.
Ngay trong nháy mắt, tứ tượng quyết phong bàn bắn ra 32 tia sáng xanh, quét vào đám đệ tự. Đệ tử nào ở nơi ánh sáng dừng lại, lập tức bị ánh sáng bao phủ rồi đưa đến trên đài cao.
Sở Hi Thanh ở trong đám người thầm oán. Xem tình hình hôm nay là bữa sáng không kịp ăn rồi.
Bảy ngày trước, hắn nhận được phần thưởng từ võ quán cho việc chém giết thuật sư ở tàng thư lâu. Võ quán ngoài cho hắn vào tàng thư lâu sáu ngày ra, còn cho hắn tùy ý xem từ tầng 6 trở xuống, thêm vào 5 viên bồi nguyên đan và một mộc bài. Sở Hi Thanh có thể dùng một bài này để tu luyện trong tụ nguyên trận mười ngày, và được ăn miễn phí ở phòng ăn ba tháng.
Võ quán quả thật còn kiệt xỉn hơn cẩm y vệ! Cẩm y vệ tốt xấu còn cho ít ma ngân, võ quán thì một đồng cũng không cho.
Sở Hi Thanh bởi vậy đang nhớ mì thịt bò, canh thịt dê, bánh bao nhân thịt trong căng tin, giờ hắn đã không tự làm cơm mà đúng giờ đến căng tin ăn.
Sở Vân Vân đương nhiên là cùng ăn với hắn. Nếu Sở Hi Thanh lấy bao nhiêu cũng được miễn phí thì đương nhiên Sở Vân Vân không cần phải trả tiền ăn. Hôm nay rõ ràng thiệt mất bữa sáng rồi!
Sở Hi Thanh cũng không biết là khi hắn đang thở dài thì vị tuần sát sứ Kiếm Tàng Phong đang quan sát hắn. Trong mắt vị này hiện vỏ chần chừ. Người này chính là Sở Hi Thanh trong lời đồn, nhưng tu vi yếu quá, chỉ có dưỡng nguyên công tầng hai.
Nhưng Kiếm Tàng Phong lại nhớ đến những lời đồn đó. Sở Hi Thanh được công nhận là đứng đầu nội môn, hản phải có nguyên nhân. Thế gian này có vô số người thiên phú dị bẩm, thiên tài nắm giữ sức chiến đấu vượt phẩm nhiều không kể xiết, Sở Hi Thanh này có lẽ là một người trong đó.
Tay hắn giấu trong tay áo khẽ rung, ngầm thao túng tứ tượng quyết phong bàn, để ánh sáng xanh chạy hướng Sở Hi Thanh.
Tử Tĩnh đạo nhân đang truyền linh lực cho tứ tượng quyết phong bàn lập tức sinh ra cảm ứng, kinh ngạc nhìn Kiếm Tàng Phong. Vị sư huynh này miệng nói “công bằng”, nhưng đây rõ ràng là gian dối a…
Nghe đồn người này thầm mến Diệp Tri Thu, liệu có phải là bị Diệp giáo đầu từ chối nên từ yêu chuyển hận? Mạnh mẽ đưa một đệ tử Đông Viện một lá, nguyên công hai tầng lên võ đài?
Kiếm Tàng Phong thì cười đắc ý, mang theo tia lấy lòng nhìn Diệp Tri Thu. Hắn đã đưa người mạnh nhất Đông Viện lên, lần này Đông Viện chắc chắn đứng đầu rồi. Tương lai khi Diệp Tri Thu lên cấp đệ tử nội môn, đổi bí dược từ Vô Tướng thần tông, thì kết quả trận tỉ thí hôm nay có thể giúp nàng thêm điểm.
Nhưng chớp mắt tiếp đó, Kiếm Tàng Phong hơi sững sờ, hắn thấy Diệp Tri Thu đang trợn tròn mắt đầy giận dữ nhìn mình.
Lúc này Diệp Tri Thu quả thật muốn xé xác Kiếm sư huynh kia. Vì sao các nhà khác đều là đệ tử hai, ba lá, Đông Viện lại có một đệ tử một lá?
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Sở Hi Thanh khi bị chùm sáng xanh đưa lên võ đài thì cả đám đệ tử nội viện bàn tán xôn xao.
- Là Sở sư đệ, Sở sư đệ bị chọn kìa.
- Sao lại là hắn chứ? Hắn mới là đệ tử một lá mà?
- Ba viện kia đều là đệ tử hai lá, sao Đông Viện chúng ta lại có đệ tử một lá?
- Có gì ngạc nhiên chứ, không phải Sở sư đệ đứng đầu nội môn à.
- Đứng đầu cái rắm ấy, đấy đều là mọi người nói phét, ngươi tin à?
- Không thể nào, hắn thật sự giết nhiều người Long gia mà.
- Cần gì tranh luận chứ, nhìn xem là biết rồi.
Trong đám đệ tử, có người lo lắng, có người chờ mong cũng có người đầy trào phúng nhưng đại đa đều là tràn đầy phấn khởi.
Sở Vân Vân cũng không kịp đề phòng, lúc chú ý lại Sở Hi Thanh đã bị ánh sáng xanh đưa đi mất. Nàng trừng mắt nhìn hắn, sau đó đau đầu xoa xoa trắn, lát nữa không nỡ xem a.
Sở Vân Vân nhận ra tứ tượng quyết phong bàn, đương nhiên biết vật ấy kiểm tra đệ tử như nào. Vấn đề là phương thức kiểm tra này rất bất lợi cho Sở Hi Thanh. Tên này sợ là mất mặt xấu hổ trước mấy ngàn người rồi.
Đây đương nhiên cũng là Sở Hi Thanh tự làm tự chịu, nếu hắn không để Hồ Khản, Hồ Lai truyền tin đồn thì đã không sao. Sở Hi Thanh mới là đệ tử một lá mới nhập môn, sức chiến đấu đã đến gần hai lá, vốn đã rất xuất sắc, hôm nay dù có thua thì cũng không vấn đề gì. Chỉ là giờ mọi người bàn tán cao quá, đứng đầu nội môn biến thành trò hề thiên hạ a… Sở Vân Vân cho rằng như này cũng đáng, nàng chỉ lo Sở Hi Thanh bởi vậy bị đả kích, làm lỡ tu hành thôi.
Trong đám người, Lục Loạn Ly cười đầy sung sướng, đáng tiếc a, bò cái bay lên trời rơi xuống đất rồi…
Sở Hi Thanh thì hai mắt khó hiểu nhìn xung quanh, hắn không thể ngờ chùm sáng lại lựa chọn bản thân, lúc này hắn đang đứng trên đài cao, bên cạnh còn có ba người nữa.
Đài cao rất rộng, chừng mười trượng vuông. Sở Hi Thanh dùng chân giẫm xuống đất thử thì thấy dù là do ánh sáng mâm ngọc bện thành nhưng kiên cố vô cùng, y như bệ đá thật vậy.
Hắn nhìn ba vị sư huynh đệ nội môn một chút rồi ôm quyền với bọn họ. Hắn rất ít ở lại võ quán nên không biết cả ba người này, nhưng từ yêu bài bên hông thì đều đệ tử nội môn ba lá.
Sở Hi Thanh không khỏi sờ yêu bài một lá của mình, càng thêm khó hiểu. Vị tuần sát sứ kia là nghĩ gì vậy, sao lại chọn hắn chứ?
- Sở sư đệ!
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong ba người, cười đáp lễ với Sở Hi Thanh:
- Tại hạ là Hướng Quỳ ở Nam Viện, nghe danh tiếng sư đệ đã lâu, hôm nay mới có duyên gặp mặt.
Hướng Quỳ? Sở Hi Thanh lập tức nhớ ra, nhìn về phía thiếu niên mi mày thanh tú, đầy phấn chấn này. Theo như Lục Loạn Ly nói thì Hướng Quỳ này là một trong những đệ tử nội môn bị thay thế. Người thay thế diện mạo rất giống, làm việc cũng rất cẩn thận, nhưng Lục Loạn Ly biết Hướng Quỳ gốc thuận tay trái, người này thuận tay phải. Từ đó có thể thấy, sức quan sát của Lục Loạn Ly rất lợi hại.
Sở Hi Thanh chưa kịp nói gì thì một thiếu niên khác cười gằn nói:
- Đúng là nghe đại danh đã lâu, như sấm bên tai, cái gì mà đứng đầu nội môn a! Vừa vặn, hôm nay để ta thử xem đứng đầu nội môn là như nào.
Thiếu niên này thân hình cường tráng hơi thấp, mặt vuông chữ điền, da ám nắng, lên tiếng thì giọng đầy khinh thường.
Sở Hi Thanh hơi nhíu mày, vẻ không thích, Hướng Quỳ ở bên cạnh cười giới thiệu:
- Đây là Lưu Tinh Nhược, Lưu sư huynh của Tây Viện, được công nhận là đứng đầu Tây Viện khóa này.
Sở Hi Thanh nghe vậy hiểu ngay, Đông Viện Tây Viện trước giờ vẫn coi nhau là đối thủ. Vị đứng đầu Tây Viện này đương nhiên không thích mình “đứng đầu nội môn”, gặp mặt không khiêu khích mới là lạ.
- Hóa ra là như vậy.
Sở Hi Thanh thu hồi tầm mắt, cũng mặc kệ Lưu Tinh Nhược. Chỉ vì giờ hắn trả lời như nào cũng không ổn, cách trả lời tốt nhất chính là đánh bại Lưu Tinh Nhược! Nếu không giờ hắn có nói gì thì sau này cũng chỉ là tự làm mất mặt!
Sở Hi Thanh thầm thấy đau đầu. Hiện tại đã không phải vấn đề 20 ma ngân nữa, mà là hắn sẽ mất mặt xấu hổ trước bốn ngàn người. Bản thân hắn mất mặt không sao, Đông Viện và Diệp Tri Thu mất mặt thì không ổn rồi!
Lưu Tinh Nhược thấy thế thì càng thêm tức giận, thần thái tên Sở Hi Thanh kia, rõ ràng là khinh thường hắn.
Nhưng chớp mắt sau đó, Lưu Tinh Nhược bị cảnh tượng xung quanh hấp dẫn. Trên bầu trời cách bọn họ hai mươi trượng, lượng lớn linh quang ngưng tụ, cuối cùng hình thành từng mảng lá trúc xanh chậm rãi rơi xuống. Số lượng lá trúc càng lúc càng nhiều, ban đầu chỉ có hai mươi, sau tăng đến cả trăm lá cùng lúc rươi xuống.
Lúc này, hai vị võ sư áo bào đỏ cũng bị ánh sáng xanh đưa lên đài.
Hai người trầm lạnh nhìn bốn người:
- Chú ý, các ngươi hôm nay may mắn được lựa chọn tham dự kiểm tra thực chiến. Vòng đầu tiên là thi chém rơi lá trúc, ai chém trúng nhiều nhất là thắng! Người vào tứ kết được thưởng năm viên bồi nguyên đan, vào bán kết được thưởng mười viên bồi nguyên đan, vào chung kết được thưởng tu hành mười ngày trong tụ nguyên trận. Người thắng cuối cùng… sẽ được một phần bí chiêu đồ đằng!
Vị giáo viên này khi nói đến cuối thì lớn tiếng gần như rống lên.
Lưu Tinh Nhược và Hướng Quỳ khi nghe đến mấy chữ cuối thì đều lộ vẻ thèm khát.
Ngay cả Sở Hi Thanh cũng thấy kinh ngạc. Bí chiêu đồ đằng là một loại đồ đằng hình xăm khắc lên thân thể, dùng để cường hóa chiêu thức nào đó. Ví như một chiêu truy phong đao “không có lửa mà lại có khói”, nếu có bí chiêu đồ đằng tương ứng, tốc độ xuất đao nhanh hơn năm đến sáu phần. Vật này giá trị không nhỏ, có tiền cũng khó mua được.
Sở Hi Thanh tuy cảm thấy hứng thú nhưng không chút hy vọng gì. Hắn nhìn lá trúc rơi mà nhíu chặt lông mày, lá trúc này bao trùm cả đài cao, vì thế đao nhanh thôi không đủ, còn phải phối hợp với thân pháp nữa.
Vấn đề là Sở Hi Thanh mới luyện khinh vân tung chưa đến bảy ngày, còn chưa nhập môn…
Lúc này Lưu Tinh Nhược khẽ nhúc nhích, giơ tay lên nêu ý kiến:
- Xin hỏi giáo viên, chúng ta chỉ có thể ra tay với lá trúc?
Nam tử mặt đỏ nhìn hắn nói:
- Chỉ được ra tay với lá trúc, nhưng được phép xông đến quấy rầy hợp lý.
Lưu Tinh Nhược khóe môi khẽ nhếch, đầy ý vị nhìn Sở Hi Thanh. Hai vị đệ tử nội môn còn lại cũng có vẻ khác lạ.
Lúc này, Kiếm Tàng Phong trên đài cao đã cảm giác được không đúng. Hắn không dám đối diện với ánh mắt giận dữ của Diệp Tri Thu, toát mồ hôi hột hỏi dò Lôi Nguyên.
- Lôi quán chủ, ta nghe nói đệ tử nội môn khóa này đứng đầu là Sở Hi Thanh Đông Viện? Có phải người này chém giết thuật sư trong tàng thư lâu?
Lôi Nguyên nghe thấy thì càng thêm kinh ngạc, thầm nghĩ Kiếm sư huynh nghe lời đồn từ đâu vậy? Hắn không hiểu ý Kiếm Tàng Phong nên chỉ có thể trả lời qua loa:
- Lôi mỗ cũng không rõ, nhưng người này thiên phú đao đạo rất cao, quả thật rất có tiềm năng.
Thiệu Linh Sơn nghe vậy thì phần nào hiểu ra. Hắn trước còn kỳ quái, tại sao Sở Hi Thanh lại bị chọn lên võ đài, xem ra là Kiếm Tàng Phong định giúp Diệp Tri Thu, nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què rồi. Dù sung sướng nhưng hắn vẫn giả bộ không có gì nói:
- Trong môn phái gần đây quả thật có lời đồn như vậy, đều nói Sở Hi Thanh đao pháp ác liệt rất không tầm thường, nên được đồn là đứng đầu nội môn.
Kiếm Tàng Phong khẽ nhíu mày:
- Như vậy sức chiến đấu người này như nào?
- Cái này… đao pháp người này là đứng đầu nội môn. Mười ngày trước ngày này liên tục chém mười mấy người của Long gia, đây là sự thật.
Thiệu Linh Sơn có chút thật giả lẫn lộn.
Lúc này, đám võ sư, học sinh gần đài cao đều nhìn hướng Thiệu Linh Sơn. Sắc mặt bọn họ cùng ngưng trọng, vị giáo đầu này quan hệ với Long gia rất tốt, nếu hắn xác thực việc này thì hẳn là thật.
Diệp Tri Thu ngồi bên cạnh thì không thèm để ý, chuyển ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Thiệu Linh Sơn.
Lúc đó, Sở Hi Thanh ở trên đài vô cùng kinh ngạc, pháo hoa bỗng nổ trong màn hình ảo của hắn.
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Nhìn biến hóa trong màn hình ảo, ánh mắt Sở Hi Thanh sáng nhoáng lên, hắn rất sợ những điểm võ đạo này biến mất nên vội vã đổi luôn quang âm thuấn ảnh thân.
Trong đầu Sở Hi Thanh hiện ra một dòng tin tức, có muốn dùng 35 điểm võ đạo đổi quang âm thuấn ảnh thân (tầng 1) không? Sở Hi Thanh không chút do dự chọn xác nhận.
Điểm võ đạo của hắn tụt xuống còn 2 điểm, ký hiệu trong bảo khố võ đạo nổ tung, biến thành linh quang tụ tập toàn thân Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh cảm thấy từng luồng khí ấm chảy khắp toàn thân, cốt tủy và huyết mạch của hắn như có gì đó giác tỉnh, có cảm giác ngứa ngáy rõ rệt. Cảm giác này giống với khi hắn dùng bí dược lên cấp dưỡng nguyên công nhưng nhẹ hơn nhiều.
Sở Hi Thanh cũng không thấy khó chịu mấy, biến hóa cơ thể không ảnh hưởng sức chiến đấu của hắn.
Hắn lại liếc nhìn thần lực đan, do dự chút nhưng quyết định không đổi. Dùng thần lực đan trong kiểm tra thì như là gian dối vậy, hơn nữa tình huống của hắn không thích hợp sử dụng, hắn sợ dùng thì thân thể nổ mất.
Lúc này đã có chút lá trúc bay đến cách mặt đài chừng tám thước. Bốn người trên đài đồng thời động thủ, thi nhau chém lá trúc.
Ban đầu những lá trúc này rơi chậm, bọn họ dễ dàng chém sạch, nhưng theo thời gian, không chỉ thêm số lượng mà tốc độ lá trúc rơi xuống cũng nhanh hơn.
Bốn người trên đài ban đầu vô cùng hiểu ý, chia ra mỗi người một góc nhưng theo lá trúc rơi nhiều hơn, lại phân bố khắp đài, Lưu Tinh Nhược là người đầu tiên thử mở rộng phạm vi, nỗ lực cướp thêm lá trúc từ góc khác.
Sở Hi Thanh thì biểu hiện vô cùng chính quy, hắn không định lấn sân tí nào, chỉ thủ vững lãnh thổ của mình, chém từng lá trúc phía đông đài.
Tốc độ di chuyển của hắn chậm hơn ba người kia nhiều, so với Lưu Tinh Nhược và Hướng Quỳ thì hắn còn có vẻ chậm.
Lưu Tinh Nhược chạy qua chạy lại tên đài thì thường thường Sở Hi Thanh mới chém xong một vòng, cũng may đao của hắn đủ nhanh, miễn cưỡng theo kịp ba người.
Điều này một phần vì hắn chưa quen khinh vân tung, chưa thể áp dụng vào chiến đấu. Một phần là vì chính Sở Hi Thanh, hắn mới đổi thiên phú chưa kịp làm quen.
Quang âm thuấn ảnh thân có thể giúp người đi như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian, tăng gốc đôi tốc độ thân pháp, gấp đôi lực bật nhảy, gấp đôi sự linh hoạt và phối hợp thân thể. Thiên phú này rất mạnh.
Ngày xưa khi Sở Hi Thanh mới được truy phong trục điện thủ thì tay không khống chế kịp, gần như chặt đứt tay Long Thịnh.
Lúc này hắn cảm giác bản thân chỉ khẽ nhún là cả người tiến lên. Nếu như nhất định phải hình dung thì là một người đang quen đi xe ô tô con, đột nhiên được ngồi lên xe thể thao mấy chục tỷ vậy, lực vít ga hoàn toàn khác nhau.
Sở Hi Thanh nhất định phải chầm chậm thích ứng, nỗ lực khống chế bước chân, chỉ có như vậy, hắn mới phối hợp được với truy phong đao.
Vì thế hắn càng không dám đổi thần lực đan, dùng đan dược này làm hắn khó khống chế thân thể hơn.
Lúc này thành tích Sở Hi Thanh đã lót đáy, thấp nhất trong bốn người.
Làm người lo lắng là trong màn hình ảo của hắn, điểm võ đạo tụt xuống còn -6, màu đỏ tươi. Điều này hẳn là do biểu hiện vụng về của hắn, làm hơn bốn ngàn người ở đây thất vọng.
Sở Hi Thanh thì không chút sốt ruột, vẫn thong dong tự nhiên bước chậm, bình tĩnh chém lá trúc.
Hắn biết lúc này không thể quýnh lên, vội vã sẽ sai lầm ngay. Chỉ cần thích ứng với thiên phú, thành tích của hắn sẽ lên, sắp đủ thời gian rồi.
Sở Hi Thanh đã rõ ràng cảm giác được, cái gì là gấp đôi linh hoạt và phối hợp thân thể. Thân thể hắn vô cùng linh hoạt, tứ chi phối hợp ăn ý, điều này giúp hắn khống chế thân thể dễ hơn nhiều. Bước chân của hắn càng lúc càng chuẩn xác, nắm giữ khoảng cách và tốc độ cũng tốt hơn.
Nhưng còn hai mầm họa, một là thể lực của hắn đang giảm nhanh, khả năng không chống đỡ đến cuối được, một đến từ những vị khác trên đài…
Sở Hi Thanh khi múa đao vẫn để ý xung quanh.
Ánh mắt của hắn đúng lúc giao với ánh mắt Lưu Tinh Nhược.
Thiếu niên thấp người này mắt lộ hung dữ, con ngươi lạnh lùng nhìn kỹ hắn như đang chờ cơ hội vậy.
Sở Hi Thanh càng thêm đề phòng, tay nắm chặt bách luyện khinh cương đao.
Lúc này, sắc mặt Diệp Tri Thu trên đài vô cùng khó coi. Nàng không ngờ nội dung kiểm tra lại là kết hợp chiến kỹ và thân pháp! Thực lực Sở Hi Thanh vốn kém hơn người khác, thân pháp lại là điểm yếu của hắn!
Thiệu Linh Sơn thì khóe môi khẽ nhếch, suýt thì không nhịn được cười. Hắn vừa nhìn thân pháp chậm chạp luống cuống của Sở Hi Thanh là biết đối phương chưa luyện được khinh vân tung.
Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên thì bình tĩnh nhìn bước chân Sở Hi Thanh, vẻ mặt cùng đăm chiêu.
Kiếm Tàng Phong vốn rất hoang mang, khi mới bắt đầu hắn đã phát hiện thân pháp Sở Hi Thanh cực kém. Hắn rốt cuộc biết bản thân bị lời đồn đại không có thật lừa dối, lần này trộm gà không được còn mất nắm thóc! Nhưng giờ nhìn lại thì có bất ngờ!
- Thú vị, thảo nào Long gia lại chịu thiệt trong tay kẻ này.
Ánh mắt Lôi Nguyên lấp lóe, hiện tia kinh ngạc, thiếu niên ốm yếu kia lại một lần nữa làm hắn kinh ngạc.
- Người này hình như mới thức tỉnh một loại thiên phú thân pháp.
Lôi Nguyên vừa chăm chú nhìn vừa nói:
- Hiện tại hắn bước rất chậm nhưng khoảng cách cất bước lại rất lớn, ngươi nhìn, một bước gần một trượng, vượt xa người khác, hơn nữa lúc hạ chân vô cùng chuẩn. Vì thế hắn tuy bước chậm, khinh vân tung cũng chưa học tốt, lại không kém người khác quá xa, hơn nữa tốc độ đang lên dần.
- Sư đệ mắt sáng như đuốc, người này thiên phú rất tốt. Nếu ta nhìn không lầm thì đây hẳn là quang âm thuấn ảnh thân.
Vào lúc này, Lôi Nguyên bỗng “a” một tiếng, chăm chú nhìn.
Ngay khi hắn nói chuyện, đài đá nơi Sở Hi Thanh kiểm tra có biến hóa.
Nội môn Tây Viện – Lưu Tinh Nhược như báo nhỏ gia tốc chuyển động. Thân tốc người này nháy mắt đến cực hạn lao về hướng đông.
Sở Hi Thanh đã sớm có đề phòng, dùng đao chặn ngang ngực. Nhưng kết quả là Lưu Tinh Nhược bỗng chuyển hướng, hắn làm bộ chém một lá trúc phía nam, thân người thì va vào một đệ tử nội môn Bắc Viện.
Người này không kịp đề phòng, bị Lưu Tinh Nhược đẩy ra khỏi đài đá. Hắn vô cùng giận dữ, không nhịn nổi quát ầm lên:
- Lưu Tinh Nhược, ngươi tiểu nhân hèn hạ!
Hướng Quỳ và Sở Hi Thanh thì nhìn nhau, cùng thấy bất ngờ.
Lưu Tinh Nhược nhìn như kẻ thô lỗ vậy mà lại rất nham hiểm.
Nhưng chớp mắt sau, bọn họ thu lại tâm tình, tiếp tục chăm chú chém lá trúc.
Bớt đi một người nhưng cạnh tranh càng kịch liệt. Lưu Tinh Nhược chuyển sự chú ý đến Hướng Quỳ thành tích đứng sau hắn, đôi bên giao thủ kịch liệt. Bọn họ tuy không múa đao đối mặt nhưng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Sở Hi Thanh cũng nhờ vậy mà được làm ngư ông hưởng lợi ngao cò tranh nhau, điểm thành tích của hắn đã đến 400. Ngay khi điểm thành tích của hắn vượt lên Hướng Quỳ, Sở Hi Thanh cảm giác một luồng gió mạnh ập đến.
Chính là Lưu Tinh Nhược kia! Hắn ở lúc cách không tới hai trượng, đột ngột dùng lực, khí thế hung ác ập đến.
Người này không hổ là đứng đầu Tây Viện, thân pháp rất nhanh, hơn xa lúc trước.
Sở Hi Thanh hai mắt mở lớn, trừng trừng nhìn Lưu Tinh Nhược tựa như không kịp phản ứng. Nhưng khi hai bên chỉ còn cách một thước, Lưu Tinh Nhược đã nở nụ cười đắc ý thì Sở Hi Thanh đột nhiên lóe lên dịch qua. Mượn quang âm thuấn ảnh thân, hắn đột ngột chuyển sang hai bước, vừa lúc sượt qua người Lưu Tinh Nhược.
Lưu Tinh Nhược theo quán tính vọt lên trước, không hiểu chuyện gì xảy ra? Sở Hi Thanh không phải chưa học khinh vân tung sao? Thân pháp người này vụng về như vậy, sao lại tránh được hắn chứ? Tại sao đối phương lại đột nhiên nhanh như vậy?
Lưu Tinh Nhược không có nhiều thời gian nghĩ, vì hắn cách biên giới bệ đá chỉ hai thước!
Không được! Hắn vừa rồi tự đắc bản thân có thể xô Sở Hi Thanh ra khỏi bệ đá nên lao toàn lực. Giờ va chạm thất bại, đẩy bản thân vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Ngay khi Lưu Tinh Nhược nỗ lực dừng lại, ở phía sau hắn truyền đến lực đẩy mạnh.
- Ôi chao, sư huynh ngươi thật không cẩn thận.
Đó là Sở Hi Thanh, hắn làm bộ vung đao chém lá trúc nhưng khuỷu tay va mạnh vào lưng Lưu Tinh Nhược.
Thân hình Lưu Tinh Nhược không khống chế nổi, bắn nhanh ra ngoài!
Chốc lát này, toàn bộ giáo trường đều ồ lên, tình cảnh này làm mọi người giật nảy mình. Đứng đầu Tây Viện – Lưu Tinh Nhược bị Sở Hi Thanh đẩy ra khỏi bệ đá!
Sở Vân Vân trong đám người cũng kinh ngạc nhìn Sở Hi Thanh. Dù là cùng ở chung nhưng nàng coi khinh tên này rồi.
Lục Loạn Ly cũng thu hồi nụ cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt nàng đầy bất ngờ.
Hướng Quỳ trên đài thì cảnh giác nhìn Sở Hi Thanh. Tốc độ người này ban nãy thật nhanh, đủ sánh vai với hắn và Lưu Tinh Nhược!
Sở sư đệ này chẳng lẽ vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ?
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃
Trên đài cao, Thiệu Linh Sơn thấy cảnh Lưu Tinh Nhược bị đẩy khỏi võ đài thì sắc mặt sầm lại. Hai tay hắn nắm chặt lại đến mức nổi cả gân xanh, bỗng bóp nát cả tay vịn ghế.
Diệp Tri Thu thấy vậy thì thoải mái cười, hơi châm chọc nói:
- A, kia không phải đứng đầu Tây Viện – Lưu Tinh Nhược sao? Ài, người này giỏi khinh vân tung, cửu cung kiếm và bài vân chưởng, được công nhận là một trong ba người đứng đầu nội môn, sao lại bị loại sớm thế kia? A, Thiệu huynh, đừng giận lây cái ghế chứ, cái ghế cũng phải dùng tiền mua đấy.
Khi Sở Hi Thanh đẩy Lưu Tinh Nhược ra khỏi võ đài, nàng đã quyết định sau này sẽ dạy hắn ôn nhu hơn.
Thiệu Linh Sơn không nói một lời, hừ lạnh một tiếng rồi nhìn võ đài khác. Hiện giờ hắn không có lời nào để nói, chỉ đành mong đệ tử Tây Viện khác cứu lại danh dự mà thôi.
Trên võ đài đá xanh, Hướng Quỳ nhìn Sở Hi Thanh rồi tiếp tục chém lá trúc.
Hắn lời đầy ý ngầm:
- Sở sư đệ tâm cơ thật cao! Thủ đoạn thật đỉnh!
Sở Hi Thanh thì thấy mình bị oan mà, ai bảo Lưu Tinh Nhược vận may không tốt, va vào lúc hắn nắm giữ xong quang âm thuấn ảnh thân. Nhưng hắn biết giờ mình nói gì thì Hướng Quỳ cũng không tin, hắn cười nói:
- Hướng sư huynh nói vậy không công bằng, Sở mỗ từ đầu đến cuối đàng hoàng chém lá trúc, không có ý hại người. Lưu Tinh Nhược kia nếu không phải lòng có ý xấu muốn va ta thì đã không bị loại sớm rồi.
Hướng Quỳ cũng sững người, thầm nghĩ Sở Hi Thanh nói cũng đúng. Lưu Tinh Nhược là hại người cuối cùng thành bị hại, hắn không ngờ Sở Hi Thanh một mực giấu tài nên bị xô ngã.
Sau đó hai người không nói gì, chuyên tâm chém lá trúc. Hai người chia đôi võ đài, không ai đụng vào ai, vì lúc này lá trúc rơi rất nhanh rất dày, hai người toàn lực chém cũng không hết được.
Sở Hi Thanh tâm thái ung dung hơn nhiều, có một vị đứng đầu Tây Viện ngã trước hắn, thì hắn có thua cũng đỡ mất mặt. Sau khi tâm thái buông lỏng, động tác của hắn càng linh hoạt, tốc độ cải thiện đáng kể.
Sở Hi Thanh thậm chí còn có tâm trạng xem bảng hệ thống. Điểm võ đạo vẫn là số âm màu đỏ, lúc đó hắn vừa phải thích ứng quang âm thuấn ảnh thân, vừa phải đề phòng Lưu Tinh Nhược nên không quan sát kỹ được.
Giờ này điểm võ đạo đã tăng, nhưng vẫn là số âm: -1. Điều này rõ ràng là nhờ hắn đẩy Lưu Tinh Nhược ra khỏi võ đài, giúp hắn cứu lại 5 điểm danh vọng.
Khi Sở Hi Thanh tập trung chú ý con số, một đoạn tin tức hiện lên trong đầu hắn.
Khi đổi quang âm thuấn ảnh thân đã tiêu hao lượng lớn huyết nguyên, xin mời trong vòng một tháng, trả lại điểm võ đạo dương, nếu không huyết tủy khô cạn, nội tạng suy kiệt tử vong.
Sở Hi Thanh hơi nhíu mày, lộ vẻ suy tư. Hắn không chút nghi ngờ câu nói này, như vậy hệ thống không phải là bỗng nhiên giúp hắn, mà là tiêu hao huyết nguyên trong cơ thể hắn để thức tỉnh thiên phú.
Như vậy bản thân phải làm sao để bổ túc huyết nguyên? Là dựa vào danh vọng và tín nhiệm sao?
Sau đó hắn đóng lại màn hình ảo. Muốn cứu vãn điểm võ đạo -1 dễ như ăn cháo, hắn còn hơn một tháng nữa, điều này tạm thời không phải lo.
Cũng là vào lúc này, Sở Hi Thanh kinh ngạc phát hiện thành tích bản thân lại vượt qua Hướng Quỳ, nhiều hơn 32 lá. Ở phía bắc võ đài đá, có một màn hình hiện kết quả, bên trên ghi thành tích Sở Hi Thanh: 763, Hướng Quỳ là: 731.
Cũng vào lúc này, toàn bộ lá trúc biến mất.
- Hết giờ! Sở Hi Thanh chiến thắng, tiếp theo là thực chiến, các ngươi chuẩn bị chút.
Võ sư mặt đỏ nói.
Lúc này điểm võ đạo của Sở Hi Thanh lại lên, đã lên đến 2 điểm.
Hướng Quỳ khẽ mỉm cười, ôm quyền với Sở Hi Thanh:
- Vẫn là Sở huynh kỹ cao một bậc, tại hạ thua khâm phục!
Sở Hi Thanh thì đáp lễ nói:
- Cảm ơn đã nhường!
Hắn hoài nghi người này bảo lưu rất nhiều, thực lực thật sự của đối phương hẳn là trên Lưu Tinh Nhược. Chỉ là kẻ này là gián điệp nằm vùng nên không muốn bị người chú ý. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Sở Hi Thanh chứ không có bằng chứng.
Sau đó ánh sáng mâm ngọc biến ảo, từ tám võ đài chỉ còn lại bốn.
Tâm thái Sở Hi Thanh hoàn toàn thoải mái. Giờ là đao thật thương thật, hắn đánh với những đệ tử ba lá thì không có hy vọng gì nhưng khi Sở Hi Thanh nhìn lại thì ngây người, đối diện hắn là một thiếu niên chừng 15, 16, mấu chốt là đối phương chỉ mới hai lá!
Sở Hi Thanh sững sờ chốc lát rồi bỗng sinh hi vọng, nếu như đối phương chỉ mới 2 lá, thì hắn có cơ hội thử xem. Ban nãy thật sự có một đài kiểm tra có bốn đệ tử hai lá, thật không ngờ vận may mình tốt như vậy.
Ở trên đài võ sư, giáo đầu Tây Viện – Thiệu Linh Sơn, Bắc Viện – Khâu Phong, còn có Tử Tĩnh đạo nhân đảm nhiệm thuật viện đều kinh ngạc nhìn Kiếm Tàng Phong. Vị Kiếm sư huynh này mồm nói công bằng, nhưng khi ăn gian không chút kiêng kị.
Lôi Nguyên đương nhiên cũng hiểu, cũng không nói gì nhìn Kiếm Tàng Phong, hắn không ngờ tuần sát sứ tông môn phái xuống lại không chút kiêng kị như này.
Kiếm Tàng Phong hai mắt nhìn trời nhàn nhã huýt sáo coi như không thấy ánh mắt của mọi người. Hắn làm đấy thì sao?
Hôm nay hắn đã chữa lợn lành thành lợn què, ăn cái xấu lớn, nếu không để Sở Hi Thanh thắng thêm thì mặt mũi nào đi gặp người hắn yêu - Diệp Tri Thu chứ!
Diệp Tri Thu thì có chút lúng túng, nàng không tiện nói gì, chỉ đành coi như không có nhìn võ đài thi đấu.
Trận tứ kết này, đài Sở Hi Thanh là đài đầu tiên có kết quả.
Đồng tiền võ sư tung vừa chạm đất, keng một tiếng, bách luyện khinh cương đao của Sở Hi Thanh đã ra khỏi vỏ!
Quang âm thuấn ảnh thân tăng thân pháp, tốc độ đao của hắn, thêm vào linh hoạt thân thể cũng giúp hắn phát huy tốc độ tay tốc hơn.
Ngay khi thiếu niên đối diện còn chưa kịp rút kiếm, ánh đao của Sở Hi Thanh đã đến nhưng lần này Sở Hi Thanh vô cùng chuẩn xác khống chế bách luyện khinh cương đao, vừa đúng dừng lại trước cổ thiếu niên kia.
Thiếu niên kia sắc mặt trắng bệch, thu kiếm lại rồi ôm quyền với Sở Hi Thanh:
- Đao của Sở sư đệ thật nhanh, tại hạ thua khâm phục khẩu phục.
Sở Hi Thanh cũng thu đao đáp lễ:
- Đa tạ!
Hắn phát hiện trong màn hình ảo, pháo hoa lại nổ, danh vọng từ cửu phẩm thượng (hư) thành cửu phẩm thượng (thực).
Bạn nào có nhu cầu in áo (lẻ, đôi, nhóm...), từ nhu cầu cá nhân đến mục đích thương mại sll, mình đều có thể giúp đỡ nhé 🙂 các bạn cứ inbox mình, mình là xưởng in làm việc trực tiếp không qua trung gian nên yên tâm về giá cả nhé 🙂
Các bạn có leech truyện qua trang khác thì cứ copy thoải mái 😃 nhưng copy giúp mình cả dòng quảng cáo ở dưới nhé, rất cảm ơn các bạn 😃