Trưa hôm sau, quân địch đã đẾn trước mặt doanh, một tên tƯớng địch cởi ngựa trước dàn quân hô lớn:
- Từ Thức là tên gIà mỒm nào, mau ra đây chịu chết. Quân mi đã bại ba lần rồi, mi muốn quân mi chết hết hay sao.
Lý Trần Lê ba vị đều có mặt. Từ Thức nÓi:
- Hãy cho tôi ra trận.
Ba vị tƯớng có vẻ đắn đo, vốn Từ Thức là quân sư, không gIỏi đánh trận, lại có công trấn an lòng quân. Nếu mất Từ Thức e lòng quân dao động.
Từ Thức nÓi:
- Tôi phải là tiên phong, nếu tôi không ra, ba quân sẽ nghĩ tôi ương hèn, họ sẽ mất lòng tin.
Từ Thức lên ngựa xông tới tướng địch đánh luôn, tướng địch nói to:
- Sao mi không hỏi tên ta?
- Người chết thì không cần biết tên họ.
Tướng địch tức giận đâm liền mấy thươg. Hắn vốn nghĨ rằng do Từ Thức mà quân hắn không phá được, nên chỈ cần gIết Từ Thức sẽ có thể phá tan. Từ Quân sư cũng không kém, hai bên đánh hơn 30chiêu, chợt Từ Thức thấy một tia sáng đỏ trong tay áo tƯớng địch phóng ra, ông không né kịp rồi bị đâm một thương rơi xuống ngựa chết. Quân địch liền đánh trống xua quân tràn lên.
Lý Trần Lê ba vị đã muốn lui quân vì sợ quân sĩ nãn lòng. Ba vị chưa kịp nÓi gÌ thÌ quân sĩ đã hô to "Giết giết giết hết chúng nÓ". Tướng tiên phong tUy đã chết nhưng quân sĩ không hề nhụt nhuệ khí, họ đã có vẻ tức giận lắm.
Hai bên xông bừa vào nhau, mũi thương thẳng tới. Lệ Bất Bại và Kim Tiền bị thằng đội trưởng xếp ở tuyến đầu, Lệ Bất Bại thấy vô số người, vô số mũi thương đã hoa cả mắt. Một mũi thương đâm thẳng đến Lệ Bất Bại, cũng may chân hắn trơn tUột, hắn đã né người khỏi. Nhưng bên hông áo lại bị găm trúng một mũi thương khác, một tên quân địch liền nâng mũi thương lên trời, hắn cười ha hả:
- Chúng nó hết người rồi bắt mấy đứa nhóc đi nạp mạng.
Lệ Bất Bại quơ choi choi lên, Kim Tiền vứt ngay cây thương chụp lấy Lệ Bất Bại kéo xuống, bên kia ba thằng địch nắm cán thương cố nâng lên, vừa cười ha hả.
Chợt ba tên đó ngưng cười, bởi bẤt cứ ai bị thương đâm vào người cũng khó còn cười được. Đúng ra tướng của chúng vỪa thắng được tƯớng địch, phe chúng ắt phải đang tràn lên, đằng này chúng bị người ta đâm. Nhìn lại đã thấy đang đứng gIữa vòng vây, phe chúng đang lùi dần.
Cuối cùng Lệ Bất Bại và Kim Tiền té xuống, ba tên địch quân cũng ngã xuống, chỉ là hai người còn đứng dậy được, còn ba tên địch không bao giờ đứng dậy được nữa, chúng đã tắt thở. Bọn quân doanh đang đánh bừa, Lý Trần Lê ba vị đang bị bỏ lại tUyến sau. Quân địch đã có vẻ sợ hãi, chúng đang lui dần.
Kim Tiền và Lệ Bất Bại chạy theo quân, Kim Tiền hỏi:
- Xem chừng mi vỪa thất bẠi, tên mi nên đổi thôi.
Lệ Bất Bại khôNg ngờ vẫn còn cười được:
- Ta đâu có thất bẠi, chúng nÓ thất bại đấy chứ?
- Mi khôNg thất bẠi?
- Đúng, vì ta còn sống đây.
Bất cứ ai chỈ cần còn sống đều có thể làm lại, đỀu có thể thành côNg. Vì vậy, chỈ có kẻ chết rồi mỚi thất bẠi, họ chẳng bAo Giờ gỡ gạc lại được. Điều đó có vẻ rất có lý.
Kèn thu quân của phe địch, chúng rút chạy. Ba vị tƯớng ra lệnh rút quân không truy sát:
- Phiá trước là cánh rừng, có thể có mai phục, lui quân.
Quân doanh không hề lui, họ reo lên "Sát sát bÁo thù cho quân sư", chỈ có mỘt số hậu quân là đứng lại. Nhưng bA vị tướng không thể bỏ họ được, họ là mỘt phần của quân doanh, như mỘt phần thân thể vậy. Trần lê chia quân đoạn hậu, tập hợp quân mã, cung thủ đuổi theo. Lý tƯớng quân ở lại trấn doanh.
Cánh rừng quả thật có mai phục, tên, trường tên, liên châu, đá, . . . Tất cẢ bắn ra ào ào. Cũng may quân tUy liều mạng vẫn còn nhớ cÁch thức ngăn tên, họ cởi áo gIáp ra đầu thương, rút nón che mặt dàn hàng trận rồi xông lên. Tên có thể tránh, đá không thể, quân số tổn hao dần, nhưng họ không biết lùi nữa. CUng tên kị mã quân đến yểm trợ xông lên.
Cánh rừng, quân vỨt luôn áo gIáp tràn lên, ác chIến lại diễn ra. Quân địch bắt đầu sợ hãi, vì hÌnh như họ khôNg phải đánh nhau với coN người. Những người lính của Từ Thức đã biến thành ác quỷ, mắt họ đỏ ngầu, thươNg họ đâm bẤt kể, bị thươNg họ vứt luôN thươNg mà xôNg vào cắn xé. Miệng họ đầy máu. Quân địch đã sợ hãi, chúng khôNg sợ chết nhưng chúng sợ ác quỷ.
Kim Tiền và Lệ Bất Bại nhÌn thấy cẢnh đó bất gIác nÔn ói ra. Cũng may phe địch đỀu hoảng loạn bỏ chạy tỨ tán, không ai ham đánh nữa. Trận chIến diễn ra tỪ gIờ mùi cho đẾn hoàng hôN, quân doanh truy sát 50dặm, quân địch tan rã thảm bại.
Cuối cùng quân của quân doanh số mỆt mỎi, số bị thương vỨt hết vŨ khí rồi ngồi khóc rống lên. Trần, Lê hai vị cũng bẤt gIác khóc, khóc vì quá nhIều người tỬ trận và CẢ khóc cho quân sư. Quân sĩ gIữ được lòng tin là nhờ Từ quân sư, quân sĩ thắng được cũng vì Từ quân sư, nhưng gIờ Từ quân sư đã mất.
Người quân sư đã mấy năm trong doanh, đánh qua mười trận lớn nhỏ, những điều hay lẽ thiệt. Quân sư khôNg chỈ là người thầy dạy cÁch gIết địch mà còn là người cha dạy cách gIữ mình. Chợt nay người cha đã mất, chỗ dựa tinh thần đã mất, họ tuy thắng nhưng chợt cẢm thấy trống rỗng, bơ vơ.
Nếu gIờ quân địch trở lại ắt họ sẽ thua, nhưng quân địch đã quá hoảng sợ. Quân lính chết quá nhIều, Lệ Bất Bại và Kim Tiền chạy theo họ bước qua vô số xác chết, hai người cảm thấy trưởng thành nhIều lắm. Hai người chợt thấy chIến tranh thật vô nghiã. TroNg những người lính nằm kia, có phe ta, có phe địch. Kẻ làm quân sĩ đâu phải cứ phe ta là ChÍnh ngHIÃ, phe đối thủ là gIan tà? Họ vì nguồn tri thức, vì tầm nhận thức mà mỖi người có mỘt cÁch nhÌn khác nhau. Một cuộc chIến tranh, hai bên đỀu thấy mình đúng, vậy thật ra bên nào mỚi đúng? KhôNg ai biết. Họ làm quân sĩ, họ khôNg được lựa chọn phe phái, nhưng ra sa trường, họ phải Giết người đỂ tồn tại. Giết người mà không được chọn người đỂ gIết đã là bẤt đắc dĩ, nên kẻ địch gIết mình cũng là bẤt khả kháng thôi.
Giữa sa trường, khôNg ai đúng ai sai, mà đó là vì lý lẽ chung của cẢ đất nước, mỘt quốc gia. Nhưng lòng người thÌ đa đoan, đâu thể tìm được cÁi đúng cái sai triệt đỂ.#
Phần 10. Ai cũng suy tính vì lợi ích
.
Thu quân về, khôNg ai nÓi mỘt lời nào, cả đoàn quân im phăng phắc. Họ biết tổn thất quá nhIều, nhưng dù sao cũng đã thắng. . .
Từ Thức đã chết, đã được cho vào hòm trước quân doanh. Đoàn quân trở về, tất cả xuống ngựa quỳ xuống, một chút cung kính cho người đã mất, một số khóc rống lên:
- Từ quân sư.
Họ vỮng tin vì Từ quân sư, họ chiến đấu vì Từ quân sư, họ thắng vì Từ quân sư, nhưng người khôNg còn nữa. Ôi tình cảm con người, đâu phải chỉ có tình yêu.
Hai hôm sau, gã đô uý đưa hai người rời doanh nhưng bị chặn lại, hắn đành dắt hai người đến chầu trước lều của Soái danh. Ba vị tướng đang tranh cÃi việc có nên tha cho hai người đi không.
Hai vị Lý, Trần cho rằng, 1 là quân doanh đang cần người, 2 là chờ quân về quê nhà xác thực. Lê tƯớng quân cho rằng, 1 cho người quá nhỏ ra trận là trái nhân đạo, trái lụât, 2 là sợ do thám cÀng khôNg nên lưu gIữ, 3 là hai người chưa qua rèn luyện chinh chIến. Hai người xin phép vào bÁi kiến 3vị tƯớng. Lần đầu tiên họ được gặp gần đến vậy, hai người càng nhÌn cÀng run, vì những kẻ quyền uy thường có oai khÍ bức người. Kim Tiền cúi mặt xuống nÓi:
- Chúng tôi chỈ là mỘt phần nhỏ của quân doanh, xin đừng vì thế mà gây hIềm khÍch, chúng tôi sẽ ở lại.
Tối đó, Lê tƯớng quân đích thân đẾn đưa Kim Tiền và Lệ Bất Bại ra khỏi cổng, ông nÓi:
- Sa trường đường gươM mũi gIáo, khôNg phải nƠi của hai ngươi.
ÔNG ĐƯa cho Kim Tiền 1phoNg thư:
- Nó sẽ gIúp ngươi tìm người.
Ông đưa cho mỖi đứa hai đồng xem như tặng binh sĩ hồi hương. Nhưng chúng vỪa thấy tiền đã chạy như ma rượt. Lệ Bất Bại chạy khôNg chậm tý nào, Kim Tiền cũng thế. Chúng khôNg nhận chỈ bẤt quá vì chúng đã hIễu trên đời chỈ sinh mạng mỚi là quan trọng, tiền khôNg là gÌ cẢ.
Đi đẾn mỘt ngã rẽ, Lệ Bất Bại đứng lại. Kim Tiền cười cười:
- Mi đi theo ta tiếp khôNg?
- KhôNg!
Kim Tiền ngây người, nÓ mỚi đỂ ý Lệ Bất Bại khôNg phải khôNg biết rẽ hướng nào, mà đang nhÌn chăm chăm vào mỘt cỗ xe kéo khôNg có mui. Trên xe có bA người, một thIếu phụ và hai người đàn ôNg.
Chiếc xe dừng trước mặt hai người. Ba người chạy đẾn ôm chầm lấy Lệ Bất Bại.
- Cha, mẹ, chú 3.
Họ ôM nhau khóc nức nỞ. Kim Tiền chợt muốn khóc theo, nó quay lưng bỏ đi, nó khôNg muốn ai thấy nÓ đang khóc. Lệ Bất Bại gọi:
- Ngươi đi sao? Ta đưa mỘt đoạn.
Kim Tiền chạy đi thật nhanh, Lệ Bất Bại nÓi:
- Ngươi nhất định phải sang nhà ta chơi. Nhớ đấy!
Đời bèo nước hợp tan là chuyện thường, đã hợp ắt có tan, dù có muốn niú kéo cũng khôNg được. Kim Tiền đi một mình, nÓ chợt thấy lẻ loi, nhưng cho dù làm việc gÌ nÓ cũng quyết làm cho xong.
.
Quân doanh Trung An, nó gặp lại cha nÓ. Nó ôM lấy khóc kể những gIan nan đã trải qua, rồi nÓ nằm trong lòng cha nÓ mà ngủ, nó xem chừng đã nhỏ lại thêm 10tuổi. Khi đó nÓ cũng nằm ngủ như vậy, cha nÓ cũng trông cho nÓ ngủ. . . Rồi chIến tranh đẾn. . . Nó thù gHét chIến tranh, nÓ hận chIến tranh, nÓ oán những kẻ cẬy mạnh hIếp người. . .. Nhưng gIờ nÓ quên hết, troNg lòng cha nÓ, nÓ khôNg còn sợ bẤt cứ ai. . .
Vị quân trưởng đã nÓi:
- Ông cứ nghỉ ngơi với con ôNg, trận này đối địch khôNg khó lắm.
Nó có mỘt buổi chIều hạnh phúc, nÓ đi theo cha nÓ làm tất cẢ cÁc việc troNg hậu doanh. Mấy anh, mấy chú ai cũng tƯơi cười khI gặp nÓ. Đêm, hai cha coN ngủ cạnh nhau, nÓ nÓi rất nhIều, và nÓ ngủ thIếp đi. . . .
Trong mơ nó thấy trận chIến hôm trước, quân đánh nhau, tiếng la thét, người chết, tiếng trống xua quân. . . . Chợt ai đó xốc mạnh nó dậy, nó nhìn lại là cha nó, tiếng la thét ngay bên ngoài lều.
- Có nội ứng rồi!
Cha nó rút ngay cÂy thương kéo nó chạy. Ra ngoài, lửa cháy khắp nơi. QUân địch tràn lan khắp nơi, chém gIết vô số. Cha nó đâm hai người, chạy về phiá chuồng ngựa. Nó cầm lấy một thanh đao chạy theo. Phiá trước bị hai tên chặn lại, phiá sau bọn cũng chạy đến. Cha nó đang đương đâù với hai tên, nó lại đối mặt với bốn tên tràn lên. Nó không biết dùng đao, nó ném đao đánh ngã hai tên, nhưng hai tên còn lại đã chém tới. Hơi đao lạnh ngắt nghe như đã kề vào cổ. Hai tên đó ngã xuống.
- Quân trưởng!
Quân trưởng đã cứu nó, ngài nói:
- Đừng lấy ngựa, chúng chIếm được rồi!
Trong quân doanh có ba nơi trọng yếu là kho vŨ khÍ, kho lương và chuồng ngựa, nếu quân địch tấn công ắt sẽ chIếm bA nơi này trước. Thế là bA người Kim Tiền chạy ra khỏi quân doanh. PhIá sau ngHe bọn địch kêu lên:
- Hắn kià! Hắn kià!
Rồi chúng bắn tên theo. Quân trưởng bị trúng tên. Nhưng Kim Tiền không thể dừng lại, vì nó dừng lại cũng không cứu được ai. Nó dừng lại, cha nó cũng dừng lại. Nó chỈ còn nước cắm đầu chạy, nó nói:
- Xin lỗi ngài.
Nó còn thấy thấp thoáng quân trưởng mỉm cười. Rồi quân địch xông đến chém, quân trưởng lăn một vòng hạ được hai tên, nhưng bA tên còn lại đã chém xuống. Chúng tranh nhau xem ai đã gIết được, chúng không quan tâm hai cha con Kim Tiền nữa.
Chạy một quãng xa, hai cha con tỰa xuống một gốc cÂy thở dốc. Kim Tiền chợt rơi nước mắt:
- Quân trưởng đã chết mà còn không được an táng.
Cha nó nói:
- Cả quân doanh đều không được an táng. Người tòng quân, chuyện đó vốn không quan trọng.
- Nhưng quân trưởng. . ..
- Cứu chúng ta ư? Cứu thì đã sao? Đâu phải cứu ta ta mới trọng họ.
Cha Kim Tiền thở dài, ông chợt hỏi:
- Giờ con biết ta định nói gÌ không?
Kim Tiền không biết, nó đang lắng nghe.
- Ta không phải cha con.
- Sao?
- Lúc mới gặp ta đã biết không phải. ChỈ là ta cũng có gIa đình, ta cũng có con, gần mười năm rồi ta cũng chưa gặp lại họ. Ta nhận con để nguôi ngoai nhung nhớ, ta có ích kỷ lắm không?
Kim Tiền suy ngHĩ rồi ôm ông ta:
- Cha ơi! Ai cũng có quyền suy tính lợi ích cho riêng mình. Nếu cha không phải cha ruột con thÌ là cha nuôi.
Ông khẽ cười, chợt xô Kim Tiền ngã ra. "Kịch". Một mũi tên đã ghim vào người ông, găm luôn vào thân cây, mũi tên rất to. Mặt ông nhăn lại vì đau đớn, nhưng đôi môi nở một nụ cười, nụ cười y như Quân Trưởng. Kim Tiền khóc thét lên:
- Cha ơi!
Ông gục xuống. Có tiếng reo:
- Đại nhân thua rồi! Đại nhân thua rồi!
Rồi có tiếng vó ngựa lộc cộc đến, một tên vô cùng to lớn
ngồi trên lưng ngựa và bốn tên lính gIặc, chúng cười hÌ hì:
- Bọn ta mai phục ở đây lâu lắm rồi.
Tất nhIên khi công vào quân doanh sẽ có binh sĩ chạy trốn, bọn chúng đã mai phục xung quanh quân doanh rồi. Một tên lính nói tiếp:
- Đại nhân ngài thua rồi, ngài bảo một mũi tên là hai con nhạn.
Nãy gIờ Kim Tiền vẫn đứng chắn trước mặt cha nó, nó căm thù nhÌn bọn chúng. Nó biết sẽ chết, nhưng nÓ không muốn chạy nữa. Tên cao lớn ngồi trên lưng ngựa thét lên:
- Con bà nó, lão gIa xưa nay chưa hụt bAo giờ. Phải bắt tên mọi này về nhắm rượu.
Hai tên hoành đao ra phIá sau tiến lên chụp lấy Kim Tiền. Kim Tiền cười khẩy lia ngang mỘt đường, hai tên gục xuống. Vốn nãy gIờ nó gIấu đao phÍa sau, nhân trời đêm và kẻ địch thIếu đề phòng, tƯởng nó che cho cha nó. Tên tƯớng gIặc hét lên:
- Hay lắm.
Hắn vUng roi ngựa một cÁi, quất rơi đao Kim Tiền xuống rồi chụp Kim Tiền bõ ngang lên ngựa:
- Càng hay càng ngon.
Tên tướng gIặc cười lên hai tiếng chợt im bặt, con ngựa hÍ lên rồi phóng đi. Kim Tiền bị bõ ngang lưng ngựa nên nó thấy cha nó đột nhIên mở mắt ra, chụp lấy đao nó vừa rơi xuống mà phóng ra. Thanh đao đã đâm xuyên người tên tƯớng giặc, tên đó rơi xuống. Cha nó cười nhẹ rồi Cũng gục xuống, nó biết lần này cha nó chết thật.
Nó nằm gì cứng yên ngựa, nước mắt rơi lã chả. Hai tên lính còn lại bắn tên theo, ngựa trúng tên nhưng vẫn chạy được. Trong giây phút đó, Kim Tiền nghĨ đến nhIều chuyện. Phải chăng con người chỈ sợ kẻ hung dữ chứ không sợ tình ngHĩa? Trận chIến hôm trước vì gIặc sợ hung ác mà thua? Phải chăng con người vì lợi ích cÁ nhân rồi bẤt kể kẻ khác, họ chỈ cẦn thoả mãn mình là được? Nó không oán cha nó, cũng không oán tên tƯớng đó . Không phải vì chết là hết, mà vì con người ai cũng háo thắng, cũng tƯ lợi, thế thôi. Oán làm gÌ khI mình cũng như họ.#
Con ngựa chạy miết đến ngoài thành Đông Anh thÌ trời sáng. Chân sau ngựa bị cắm mỘt mũi tên nên nó bước khập khIễng. Những người nông dân tay thuổng tay cuốc đi làm đồng. Kim Tiền chợt cẢm thấy thân thIết, nó tƯởng như đã về lại quê hương.
Chợt mấy người nông dân đó bao vây nó lại, kéo nó xuống khỏi lưng ngựa rồi dùng chÍnh những cÁi cuốc cÁi thuổng đó đánh gãy chân sau con ngữa, nó hÍ lên một tiếng rồi gIãy dụa, nó không còn chạy được.
Họ xúm lại tiếp tục đánh đập con ngựa, Kim Tiền xông vào thét lên:
- Các người làm gì thế, tránh ra!
Họ xô đẩy Kim Tiền ra khỏi đó rồi tiếp tục đánh chết con ngựa đáng thương:
- Ngựa man di! Đánh chết nó! Chúng ta không chứa chấp loài ngựa man di. Chúng ta không dùng bẤt cứ thứ gÌ của bọn chúng.
Con ngựa gIãy dụa trong tUyệt vọng, nước mắt nó chảy ra. Kim Tiền nhÌn nó, có cảm gIác như đang mất đi cái gì đó quý gIá nhất. Dù là ngựa của ai thÌ nó đã cứu Kim Tiền.
Sau khi đánh chết con ngựa, họ nhàn nhã bỏ đi như chưa có gÌ xảy ra, họ có vẻ như vẫn là một kẻ lương thIện mà vỪa nãy Kim Tiền cẢm thấy thân thuộc.
Kim Tiền quỳ bên xác con ngựa đã thấm đẫm máu tƯơi đó, nó khóc. Nó tỰ hỏi:
- Phải chăng con ngựa có lỗi lầm? Phải chăng lỗi của nó là sinh ra làm kiếp ngựa? Phải chăng lỗi của nó là đã cứu Kim Tiền? Phải chăng nó đáng chết?
Kim Tiền còn đang khóc, chợt những người nông dân kia quay lại. Kim Tiền không muốn quan tâm họ, thế nhưng họ nhất định không chỊu thôi, họ hỏi:
- Mày là người ở đâu? Phải chăng là do thám?
Kim Tiền nhếch mép cười, nó đứng bật dậy đánh ngã ba người rồi bị bắt gIải lên quan. Khi đến quan, nhÌn thấy những vết bẦm tím trên mặt Kim Tiền, quan hỏi:
- Tại sao mặt hắn thâm tím thế?
Những người dân áp gIải bảo:
- Tại hắn tự ngã!
Vẻ mặt của những người nông dân áp gIải nó đến trông vô cùng ngây thơ, hIền lành, chất phát, họ khép nép chấp tay hầu quan. NhÌn vẻ mặt đó, quan vô cùng tin tƯởng.
- Hắn tội gÌ?
- Phản quốc! - Họ đồng thanh.
- Sao cÁc ngươi khẳng định thế?
- Hắn đang trên đường đưa thư cho nội gIán để cùng nhau trong ứng ngoại hợp gây phản loạn.
- Có gÌ chứng minh?
- Nhất định trong tay nải hắn có.
Quan liền sai quân lục xét.
- Sao lại không có gÌ?
Mấy người nông dân đó suy nghĩ một hồi rồi kêu lên:
- Nhất định chứng cứ hắn gIấu trên con ngựa, nên khi bọn tiểu nhân bắt, hắn liền gIết ngựa phi tang chứng cứ.
Kim Tiền ngây người:
- Ta gIết ngựa?
- Đúng. Mi thật là thâm độc, phát hIện bị lộ liền gIết ngựa bịt miệng.
- Ta gIết ngựa bịt miệng?
Quan cũng ngây người:
- Vậy các ngươi kết tội hắn phản quốc?
- Phải. Nhân chứng! Vật chứng đã có đủ.
- Nhân chứng vật chứng?
- Nhân chứng là chúng tôi, vật chứng là con ngựa đã chết. Chứng cớ rành rành ngài còn chưa chỊu kết tội
Quan tức gIận:
- Im lặng! Ta làm quan hay cÁc ngươi làm quan.
- Quan như cha mẹ. Ngài là quan vùng này, như cha mẹ vùng này, chả lẽ bênh vực thứ ngoại lai như hắn, chả lẽ ngài khôn nhà dại chợ.
Họ hò reo:
- Kết tội đi! Kết tội đi!
Bọn nông dân cÀng nói cÀng có lý, vị quan ấp úng mãi đành bẢo gIam lại để tra xét thêm.
.
Ác mộng chưa kết thúc. Khi Kim Tiền bị tống vào nhà lao, một bọn tù trong phòng gIam hỏi cai ngục:
- Hắn tội gÌ?
- Phản quốc.
Thế là Kim Tiền bị cẢ bọn xúm vào đánh. Mấy cú đánh đầu tiên, Kim Tiền đau đến chảy nước mắt, sau đó nói chung là hết đau, chỈ nghe bịch bịch như ai đó đánh vào bị gạo. Một lúc, bọn đấy dừng không đánh nữa. Một tên có vẻ như đại cA trong phòng bước lại. Hắn đưa mắt nhÌn Kim Tiền:
- Là mày ư?
Kim Tiền mở miệng ra định nói:
- Là ta.
Chỉ bất quá âm thanh không phát ra. Tên đó rút ra một thanh đại đao. Kim Tiền ngẩn người, trong nhà lao mà phạm nhân cũng có đao, Kim Tiền không tƯởng được.
Tên đó gIơ đao lên để chém xuống, Kim Tiền cũng muốn né tránh, nhưng hIện gIờ muốn lăn đi cũng không được.
- Dừng lại!
Ngoài cửa nhà lao bỗng xuất hIện 1người, một bộ đầu, hắn nói:
- đứa nhỏ đó không thể gIết được.
Tên cẦm đao cười khẩy, hắn không tin là không thể gIết được thằng oắt này. Hắn bất quá chỈ cách Kim Tiền 1thước, tên bộ đầu kia ít ra cũng xa ngoài 10thước. Trong tay hắn có đao, đao của hắn từng chém bAy đầu mười tám tên bổ đầu. Hiện gIờ ngoài kia chỈ bất quá là một tên bổ đầu non choẹt, đao còn chưa rút ra, trong tay chỈ bất quá là một chùm chIà khoá chưa kịp mở cửa lao. Tên cẦm đao chém xuống, hắn không tin gIết không được thằng oắt này, đánh chết hắn cũng không tin.
Tên cẦm đao ngã xuống, vì không tin nên hắn đã chết. Ngay khI hắn đang chém xuống, chùm chIà khoá đã bay ra đánh vào người hắn, người hắn dội vào tường, đao rơi xuống "keng" một tiếng.
Gã bộ đầu bước vào định mang Kim Tiền đi. Trong phòng còn có 22gã là thuộc hạ của gã cầm đao, chúng liền bao vây gã bộ đầu lại, mặt người nào người nấy như muốn ăn tƯơi nuốt sống gã bộ đầu:
- Ngươi có biết chúng ta muốn gÌ không?
- Báo thù?
Ý tứ bọn chúng đương nhIên là vậy.
- Ngươi nghĩ có thể sống sót ra khỏi đây?
- Phải.
Bọn chúng cười rộ:
- Vì sao? Vì ngươi còn 22chùm chIà khoá nữa?
Bọn 22tên đó tiếp tục cười rũ rượi, tUy bọn chúng cười nhưng tay của bọn chúng đã nắm chặt lại. Gã bộ đầu hờ hững:
- Vì ta là đệ tử của Mãn Tiền Hoa.
- Ta tên La Dương, bộ đầu trong thành Định Tường. - Gã nói thêm.
Tiếng cười chợt im bẶt, trong mắt những tên đó hIện ra một niềm cung kính, chúng dạt ra nhường đường. Gã bộ đầu mang Kim Tiền đi thẳng.
.
"Tam Hoa ở Biên thành". Mãn Tiền Hoa là một trong số đó. Ba vị tƯớng đã trấn ải rất lâu, dốc lòng gIữ nước. Trải qua không biết bao nhIêu trận, số đá bắn vào thành ít ra cũng xây được 10cái thành khác, số thuốc nổ đủ để san bằng mười cái thành khác, thành vẫn không phá được. Người ta khâm phục Tam Hoa không phải vì võ công thắng vạn người, mà ở công lao giữ nước. Dù là một bọn cướp thÌ chúng vẫn phải kính phục, nếu gIặc tràn vào thÌ chúng là nô lệ, bị thống trị, làm sao còn dương oai giễu võ được. Chúng không thể bằng Tam Hoa, chúng kính phục ở chỗ đó. #
##
Phần 12. Tưởng tƯợng dễ khIến người ta sai lầM.
.
Kim Tiền hIện đang rất cAo hứng. Có rất nhIều người muốn gIết nÓ, ít ra nÓ đã chết đi 4-5 lần rồi, thế mà hIện tại nÓ lại còn sống nhăn, còn những kẻ muốn gIết nÓ ít ra cũng đi đời quá nửa. Nó nằm thoải thoải mái mái trên mỘt chIếc gIường nhung, troNg mỘt chIếc xa mã lộng lẫy chẳng khác gÌ xa mã hoàng cung, được mỘt người gọi là thIên hạ đỆ nhất bổ đầu đi làm phu xe. Nó chợt phát hIện ra, khôNg hẳn cẦn phải có tiền mỚi cAo hứng được.
Nó khôNg hỏi La DươNg đưa nÓ đi đâu, nÓ khôNg cẦn biết, dù tÙy lúc tÙy thời người bổ đầu đó đều có thể bổ đầu nÓ ra như mỘt quả dưa bở. Nó chỈ biết hIện gIờ nó rất thoải mái. Con người đâu ai biết được tƯơng lai ra sao, nên đôi khI chỈ cần biết hIện tại mình Từng sống, từng sung sướng là được rồi. Người một khI đã dấn thân vào chốn gIang hồ đều nên hIểu điều đó.
.
Ngày thứ hai, thành Định Tường. La Dương đưa Kim Tiền vào Định Tường tổng trấn phủ. Nó cũng ngHĩ thế, tội phản quốc là rất nặng, ít ra cũng phải đưa lên Tổng trấn xử. Xem ra có vẻ tên bộ đầu này gIành công của bọn kia mất rồi. Kim Tiền chợt phát hIện có điều khôNg đúng, nÓ hỏi La Dương:
- Đường này đâu phải đẾn côNg đường?
- Ừ!
- Không đẾn công đường à?
- Ừ!
Kim Tiền tròn mắt:
- Tại sao lại không đẾn côNg đường?
- Vì ta phải đưa ngươi đẾn hậu dinh.
Kim Tiền không hIểu:
- Hậu dinh? Để làm gÌ?
- Ngắm hoa.
Vào một căn phòng rộng rãi, gIống như đỂ tiếp khách, có những bức tƯợng phật điêu khắc to, những lục bình trầm hươNg bát ngát, chỉ có điều tìm mãi cũng chưa thấy mỘt chậu hoa nào, dù là hoa gIả cũng khôNg.
Kim Tiền chưa thấy hoa, nhưng nÓ đã thấy mỘt người. Một người đàn ôNg đứng tUổi bước ra tỪ sau tấm rèm, oai khÍ bức người, nÓ chợt hơi cúi người xuống không dám nhÌn lâu. Ông ta nhÌn Kim Tiền, Kim Tiền như cứng đơ lại khôNg dám nhúc nhÍch, nÓ có cẢm gIác như khôNg có gÌ có thể qua mắt người đàn ôNg này. Kim Tiền hIểu ngay, ôNg ta chÍnh là mỘt troNg Tam Hoa, chỈ có người sống trong quyền lực rất lớn mỚi có oai phoNg đẾn mực đó. Ông ta chợt cẤt tiếng:
- Ngươi đẾn đây làm gÌ?
Giọng ôNg ta trầm trầm nhưng mạnh mẽ. Vốn Kim Tiền muốn nÓi "Ông bắt tôi đến đây làm gì", nhưng rồi nÓ đáp:
- Tìm người.
- Tìm ai?
- Tìm mỘt người xa lạ.
Vốn nÓ không nhớ mặt, cũng rất lâu rồi. Tục ngữ nÓi "Người bA ngày vắng đã khác xa", huống gÌ mười năm không gặp. Nó bẢo xa lạ và cẢm thấy vô cùng mãn ý với câu nÓi đó.
- Cha ngươi xa lạ với ngươi thế sao?
Kim Tiền sửng sốt, nÓ lần đầu ngước nhÌn kỹ người đàn ôNg đó, nÓ hỏi:
- Ông là ai?
- Ta tên Kim Ngân Hoa, là người xa lạ đó.
Kim Tiền hỏi:
- Ông có nÓi nhầm khôNg?
- KhôNg!
- Tai tôi có ngHe nhầm khôNg?
- KhôNg!
- Thế ôNg vỪa nÓi gÌ?
- Ngươi khôNg tin?
- Tin mỚi sợ! Nhìn ôNg chẳng gIống tôi tý nào.
- Ai đặt tên cho ngươi, tại sao lại là tên đó? Ai sợ ngươi phải ra chIến trường, ngươi phải hI sinh những gÌ?
Kim Ngân Hoa cười nhẹ:
- Cha coN đâu nhất thIết phải gIống nhau.
Tên nÓ và sự mất mát đó đều là bí mật của nÓ, nÓ tin. Nhưng người này lại khác xa troNg trí tƯởng tƯợng: Một người lính mẫn cÁn, được mỌi người yêu thươNg, một người tUy khôNg có quyền uy nhưng thân thIện, hoà đồng, như cha nuôi nÓ vậy.
Nó chợt nhói lòng, nó đã hIễu: Trí tƯởng tƯợng luôn làm coN người ta phán đoán sai lầm.
Kim Ngân Hoa, ôNg ta xếp cho Kim Tiền mỘt gIan phòng tốt, nó ít nhIều cũng được thư thái mà dưỡng thươNg, bọn tÙ đánh nÓ khôNg nhẹ tý nào. Lòng nÓ chợt nhớ đẾn mẹ, khI người ta hoàn thành ước nguyện, họ thường nhớ đẾn người thân nhất. Nó chợt muốn chạy ngay về nhà. Nó bỗng hận mình, hận mình bẤt tài, tại sao khôNg cố gắng phấn đấu có được mỘt cÁi tài gÌ đó. Nếu là tài miệng lưỡi, có thể nÓ đã nÓi cho bọn kia khôNg có cớ đánh nÓ. Nếu là tài đánh nhau, ắt khôNg ai đánh được nó. Nếu có tài kiếm tiền, nÓ sẽ thuê vài người bảo vệ nÓ. Tất cả đỀu có thể, nhưng nÓ lại không có gÌ cẢ, nÓ hận.#
Ba hôM sau, Kim Tiền cũng khoẻ lại nhIều. Ông ta vào thăm nÓ, ôNg ta bảo:
- Ngươi nên đi!
Nó gật đầu:
- Tôi nên đi!
Nó đi thật. Kim Tiền ra đến cửa, ông ta hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Đi về.
- Ta chưa muốn ngươi về.
- Thế đi đâu?
- Ngắm cảnh!
Lần trước bảo ngắm hoa tịnh khôNg thể tính đó là hoa, cũng may lần này ngắm cảnh là ngắm cảnh thật. Ông ta có đặt may cho nÓ mỘt bộ đồ mỚi, bảo hai người đi hộ vệ, đưa nÓ đi khắp thành.
TroNg thành có gì?
TroNg thành có vô số người buôN bÁn, họ bÁn đủ thứ, không thứ nào gIống thứ nào. Lọc lõi cũng vậy, gIan lận cũng vậy, khôNg có thứ nào gIống thứ nào. Từng lời nÓi đều phải hơN, tỪng việc làm đỀu phải toan tính. TroNg mỘt xã hội, cÀng chật chội thÌ cÀng phải boN chen, cÀng phải ganh đua.
Ngoài thành có gÌ?
Có vô số đồng ruộng, họ trồng đủ thứ cÂy, họ cũng làm mướn đủ thứ ngHề. Họ cũng toan tính, cũng lọc lõi, họ vẫn có kẻ khôN ngoan, biết lo lắng chu đáo, nhưng cÁch thức hoàn toàn khôNg đồng dạng. Hình như ai ai cũng phải tính toán, chỈ khác nhau ở ít và nhIều thôi.
.
Ngày thứ hai, Kim Tiền đi vào một khu chợ, nÓ thấy người ta tranh chấp nhau. Đầu tiên, thấy mỘt thằng nhỏ bé bé, bé hơN nÓ mỘt tý, đứa nhỏ đó chôM mỘt tÚi hoa quả khôNg trả tiền. Bà bÁn hoa qủa chạy theo gIật lại, hai bên tranh cÃi. Bà bÁn hoa qủa nhất định bẢo thằng nhỏ chưa trả tiền, thằng nhỏ cũng nhất quyết bẢo nÓ trả tiền rồi. Hai bên tranh cãi, bÀ bÁn hoa quả tỨc quá quất cho thằng nhỏ mỘt cÁi. Sau đó thằng nhỏ làm um lên, kết quả bÀ bÁn hoa quả còn phải trả tiền thang thuốc vì cÁi đánh đó, mà tÚi hoa quả cũng chả lấy lại được.
Những người qua đường khôNg biết chuyện liền có vẻ đồng cẢm với thằng nhỏ, ánh mắt nhÌn bÀ bÁn hoa quả y như rằng sẽ khÔng mua đồ của bÀ ta nữa. Họ chẳng quen biết bÀ bÁn hoa qủa, cũng chẳng quen thằng nhỏ, nên cũng chẳng rảnh mà đi tìm hIểu đầu đuôi ai đúng ai sai làm gÌ. Và đươNg nhIên họ ngHĩ việc họ làm luôn là đúng, họ gHét ai thươNg ai cũng đúng, họ tôN trọng lẽ côNg bằng mà.
.
Ngày thứ ba, Kim Tiền đi đẾn mỘt quán rượu nhỏ ở ngoại thành. . . .
Châu Thổ Binh Khí Phổ - bảng xếp hạng võ lâm cAo thủ này khôNg phải do Bách Hiểu Sinh viết ra, mà do mỘt người tên Lương Hổ viết ra vào năm Canh Dần. Trong bảng đó, Nam Sơn đại sư Ngô Văn Phát đứng thứ nhất, Vạn Lý Đao Minh Phụng đại hIệp xếp thứ nhÌ, Thái Sơn thần quyền Lão sư xếp thứ 3. . . LươNg Hổ chưa tỪng kinh qua võ côNg của bẤt cứ ai troNg số đó, hắn chỈ luận qua hào khÍ và danh vọng của họ mà xếp nên. Vì vậy cÁc nhân vật gIang hồ khôNg phục, họ gọi Lương Hổ là Bát Đản Vương. Các đại sư vốn xem thường danh lợi, nay bị kéo vào binh khÍ phổ. Thắng thua đâu nhất thIết phải gIết người, nên tất cẢ năm người đầu tiên troNg phổ khÍ đều chưa tỪng gIết người. Do vậy, gIang hồ cho rằng dụng ý của LươNg Hổ viết ra là đỂ hãm hại cÁc vị đức cAo vọng trọng, gây nên sóng gIó. Giang hồ cÀng khôNg phục thÌ danh tiếng của Bát Đản VươNg Lương Hổ cÀng lên cAo.
Trở lại quán rượu, khI Kim Tiền và hai gã cẬn vệ bước vào, quán đã muốn chật ních, ít ra cũng có 30người rồi. Vốn Kim Tiền khôNg uống rượu, hai gã cẬn vệ cũng khôNg. Hai gã nÓi:
- Chúng tôi vốn khôNg uống rượu, nhưng nếu côNg tỬ mời chúng tôi uống thÌ chúng tôi vô cùng hoan ngHênh. CôNg tỬ mỜi chúng tôi thÌ côNg tỬ cũng có thể khôNg uống, và chỗ thân quen như chúng ta thÌ chúng tôi cũng có thể thanh toán tiền cho côNg tỬ.
Kim Tiền hIểu ý Tứ bọn họ, bọn họ vỪa trôNg thấy quán rượu đã muốn xôNg ngay vào rồi, nhưng vì là luật quân ngHiêm khắc, nếu thượng cẤp khôNg mỜi thÌ khôNg thể đi. Vì vậy họ vào.
Ngồi chưa nÓng chỗ mà hai tên đã chén tạc chén thù, uống ừng ực như trâu uống nước vậy, tức hết hai chén! Chưa kịp nâng chén thứ bA thÌ bên kia ngHe ầm ĩ cẢ lên, hai tên nỌ cẦm gHế lên định phang nhau. Ông chủ quán liền chạy ra cAn ngăn, mỌi người xúm lại, mỘt số cũng kéo hai người tách ra. Đa số họ là nÔng dân, cũng chả phải kẻ gIang hồ cộm cÁn gÌ, chỈ do có tý đỉnh rượu thÌ hào kHí nỔi lên.
Kim Tiền nhÌn thấy troNg hai tên, có 1tên rất hăng, hắn đã vỨt ghế xuống rồi, mọi người kéo hắn ra mà hắn còn mắng như tát nước, hai tay chống hôNg ưởn ngực lên tiếp tỤc mắng chửi. Gã còn lại khôNg chỊu buôNg gHế xuống, mặt đỏ ngầu, cuối cùng hắn khôNg nhỊn được, ném cho tên kia cÁi gHế. Tên kia gục xuống và hắn bị bắt lên nha huyện.
Thấy chuyện như vậy, hai tên cẬn vệ cũng chả còn hứng thú uống rượu, họ nÓi:
- CôNg tỬ mỜi bọn tiểu nhân cũng đã mỜi xoNg rồi, vì vậy bÂy gIờ bọn tiểu nhân có thể mỜi côNg tử cùng ra về.
Đường về. Kim Tiền chợt ngHĩ:
- Phải chăng đa phần chuyện troNg thIên hạ đỀu như vậy, kẻ nào khôNg nhỊn được thÌ vào nhà lao? Kim Tiền chợt bỏ đi cÁi thành kiến, hở cứ anh hùng thÌ phải bẢo vệ kẻ bị thua thiệt. Người ta đánh người khôNg phải lúc nào cũng sai, và tất nhIên khôNg phải lúc nào cũng đúng.
.
Ngày thứ tư. Họ - tỨc Kim Tiền và hai người cẬn vệ dạo ở ĐôNg Thành. Đi ngang mỘt nhà cụ đồ, nhà đang dạy sĩ tỬ văn nho lễ gIáo. Kim Tiền vốn tôN kính họ, và nÓ ở thôN quê chưa tỪng biết văn nho tao nhã là gÌ, nên nÓ gHé vào đó.
Học trò nhỏ có, lớn có, có cẢ trung niên và mỘt ôNg cụ cAo tUổi. Họ học là đỂ có tri thức, tìm hIểu điều hay lẽ phải thÌ bẤt cứ ai cũng đáng khen ngợi. Mỗi buổi dạy là năm phân tiền, Kim Tiền bỏ vào chén một hào rưỡi rồi rủ hai người cẬn vệ vào xem thử họ dạy học những gÌ.
Thầy đồ đương nhIên là dạy chữ, dạy lời hay lẽ phải, tôN trọng người lớn hơN mình, khôNg làm điều xằng bẬy. . . . Kim Tiền ngán ngẩm. Trên đời thIếu gÌ kẻ khốn nạn, thIếu gÌ mánh khoé lừa lọc, thIếu gÌ những kẻ mất dạy. . . . Tại sao khôNg dạy cÁch đỀ phòng cẠm bẪy. Để cho khI ra lăn lộn với đời, những tên mỌt sách kia mỚi hIểu đời khôNg hề gIống sách vở, vậy nên họ mỚi gIảm đi lòng tôN sư trọng đạo. Nếu đời toàn tƯơi đẸp như xứ thần tiên, toàn hoàng tỬ côNg chúa, toàn kết thúc có hậu . . . thì đời là thIên đàng rồi, sẽ chẳng ai gọi đời là trường, trường đời.
Giữa tiết học, chợt mỘt thằng học trò béo ị ngồi gIữa lớp rút ra mỘt tờ gIấy vò lại rồi ném vào ôNg đồ. Ông đồ quay người lại thÌ hắn lại chăm chỈ viết bÀi, cẢ lớp im re, ôNg đồ khôNg nÓi gÌ lại viết tiếp. . . . Thằng học trò ấy lại chụp cÂy bút của mỘt học trò ốm nhoM bên cẠnh ném lần nữa. Lần này ném đúng vào đầu, ôNg đồ quay người lại:
- Ai vỪa ném?
Cả lớp im phăng phắc, ôNg lại hỏi:
- Các em cẦm cọ đưa lên xem.
Tên ốm nhoM đươNg nhIên khôNg có cọ, nó đứng lên:
- Em ném.
Cả lớp râm ran:
- Không phải!
- Không phải nÓ.
Tên ốm nhoM nÓi to át tiếng mỌi người:
- Không những em ném mà em còn dám mắng cha mẹ thầy nữa kià, thầy đồ là đồ rùa.
Tên ốm nhoM nín lặng. Nó vỪa ăn tát, cÁi tát rất gIòn, rất ngoN, ngoN đẾn chảy nước mắt. Ông đồ không ngờ đã đến ngần này tUổi lại có người vô lễ với mình đẾn thế.
- Đi ra khỏi lớp!
Tên ốm nhoM cúi đầu đi ra. Kim Tiền muốn hét lên, là thằng heo mỌi kia khôNg phải nÓ.
Trên đừơNg về, Kim Tiền chợt hỏi:
- Hai vị đại cA ngHĩ tại sao thế?
Hai đại cA tức hai người cẬn vệ, mỘt tên Đinh Trí, mỘt tên Đinh Lực, là anh em soNg sinh. Đinh Lực nÓi:
- Chắc có uẩn khúc gÌ, có thể tên béo cẦm dao dí vào hôNg tên ốm, có thể hắn nÓi, mày khai tao đâm chết.
Đinh Trí muốn cười to lên rằng người anh em hắn khéo tƯởng tƯợng ghê, nhưng vì trước mặt côNg tỬ cũng là cẤp trên, hắn chỈ cười nhẹ:
- Có lẽ tên ốm phụ thuộc quá nhIều vào tên mập. Ví như cho hắn ăn, cho hắn tiền, gIúp đỡ hắn, . . . . Nhận thay có khI là mỘt hành động trả ngHiã.#
##
Phần 14. Tình ngHiã.
.
Về đẾn phủ, Kim Tiền gặp cha nÓ, Kim Ngân Hoa có vẻ rất vUi:
- Huyện quan đã xử lý xoNg cẢ rồi.
- Chuyện gÌ?
- Bà chủ tiệm bán hoa quả và ôNg đồ kia đã viết kiểm điểm, còn kẻ đánh người đã bị phạt tÙ côNg ích 5năm.
- Cha ngHĩ làm như vậy là đúng?
Kim Tiền trở về phòng mình, nó đã hIễu đời có rất nhIều chuyện vốn như vậy, không hề gIống như mình nghĨ. Ở mỖi góc nhÌn, người ta sẽ có mỘt nhận định khác nhau.
Nó xếp lại những thứ hành trang nÓ đã mang đẾn. Kim Ngân Hoa bước vào:
- Con định về?
- Phải!
- Con khôNg hỏi ta lâu nay khôNg trở về?
- Tôi không muốn hỏi!
Kim Ngân Hoa lắng nghe.
- COn người sống trên đời, tất cẢ việc làm đỀu vì lợi ích. KhôNg vì mình thÌ cũng vì người thân mình, khôNg vì người thân mình thÌ cũng vì mỌi người xung quanh mình. Cho dù vì lí do gÌ thÌ quá khứ vẫn khôNg thay đổi, bẤt tất phải hỏi.
Có rất nhIều thứ trên đời như vậy, họ đỀu vì mỘt việc mà phải bỏ đi nhIều việc khác, vì mỘt lý TƯỞng nào đó mà đôi khI khôNg thể làm theo ý muốn riêng của mình. Một anh hùng, mỘt cường đạo, dù là mỘt người nÔNG dân cũng đỀu có lý tƯởng, và vì lý tƯởng đó mà phải bỏ qua nhiều hạnh phúc, nhIều điều tốt đẸp.
Kim Tiền có mỘt cÂu hỏi, nÓ hỏi:
- Cha đã vì muôN người mà lao tâm khổ trí, nhưng có mấy người nhớ đẾn côNg lao của cha? Hay họ chỈ nhớ đẾn tÚi tiền của họ, và xem tÚi tiền đó dù là mỘt đồng vẫn to hơN bÁnh xe bò.
KIm Ngân Hoa cười:
- Nước nhà hưng suy, người đàn ôNg phải có trách nhIệm, ta làm vì ngHĨa vụ bổn phận chứ đâu phải vì danh lợi, vì cÁ nhân. Ta làm chỈ vì ta ngHĨ điều đó nên làm.
Kim Tiền nÓi:
- Con về!
Họ nhÌn nhau thật lâu, troNg giây phút đó tƯởng chừng như họ sẽ nhớ mãi, chừng như họ đã hIễu nhau nhIều lắm. . . . Tình thân - đó là mỘt thứ tình cẢm vi diệu nhất trên thế gIan này. Kim Tiền nghĨ nÓ nên về, nÓ nhớ đẾn người mẹ gIà của nÓ, nó cũng hIểu cha nÓ khôNg thể rời bỏ Biên Thành này nữa. Nó không muốn vào quan trường, nó ngHĩ cha nÓ cũng không muốn nÓ như thế. Dù sao coN người ở quê hươNg nÓ cũng tốt đẸp hơN xứ phồn hoa đô hội mà đầy thỊ phi này. Cha nó cũng khẽ gật đầu:
- Con nên về!
Cha nÓ mang lên mỘt tÚi tiền, ít nhất cũng 100đồng bẠc trắng. Nó lặng lẽ rút tÚi ra, lấy 3đồng bỏ vào người:
- Con đẾn đây chỈ cần 3đồng, con về cũng sẽ như vậy.
Nó đi, không ai theo nÓ cả. Nó đến khôNg ai biết nó là ai, khI về nÓ cũng khôNg muốn mỌi người biết nÓ là ai.
.
Đi được mỘt ngày đường, nÓ đã ra khỏi Định Tường hơn mười dặm.
Chợt có tiếng ngựa phI nước đại đẾn, người kị sĩ lộn nhào mỘt vòng đã chắn trước mặt Kim Tiền. Một gã trai tUấn tÚ, mặc y phục hoa lệ, hắn chừng ngoài hai mươi. Hắn hỏi:
- Kim Tiền?
Kim Tiền gật đầu. Tên đó liền rút gươM ra:
- Mày phải chết.
Kim Tiền sửng sốt:
- Tại sao?
- Vì mẹ mày khôNg phải mẹ tao, nhưng cha mày là cha tao.
- Anh em?
- Đúng, nên tao phải gIết mày.
Kim Tiền tròn mắt:
- Tại sao?
- Vì tao khôNg phải mày, Tổng Trấn phủ cũng của tao, khôNg phải của mày.
Cuối cùng Kim Tiền đã minh bẠch, người anh cùng cha khác mẹ này sợ nÓ về chIa của.
- NHưng ta dù sao cũng là em ngươi, ta cũng khôNg cẦn những thứ châu bÁu tài phú đó, ta khôNg thèm.
- Thà gIết nhầm!
- Mi định gIết bAo nhIêu người?
- Bất cứ ai có thể phươNg hại đẾn lợi ích ta đỀu phải chết.
Nói xOng hắn ném thanh gươM đang cẦm:
- Nhường mi 3 chIêu.
Kim Tiền sợ hãi, nó sợ khôNg hẳn là sợ chết, nÓ ít ra đã đối mặt với cÁi chết 4-5 lần rồi. Nó sợ vì nÓ khôNg thể ra tay với người này.
Kim Tiền bỏ chạy, nÓ chạy khôNg chậm nhưng vỪa chạy được ba bước đã bị tên đó nhảy lên đá trúng người. Kim Tiền té ngã, nÓ nhÌn thấy ánh kiếm loé lên, nó thấy vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo của tên đó, nÓ ngay cẢ hỏi tên cũng chưa kịp hỏi tên gÌ. Nó cười, cuộc đời thật nực cười khI kẻ muốn gIết nÓ lại là anh em của nÓ. Con người phải chăng vô nghiã đẾn thế sao? Vì tiền, vì quyền lực, vì danh vọng mà bẤt chấp tất cẢ. "Giọt máu đào hơn ao nước lã", họ quên được ư? Kim Tiền nhắm mắt, nÓ khôNg muốn nhÌn cẢnh đó, huynh đỆ tƯơng tàn.
Nó chợt ngHe mỘt tiếng chói tai như kim thIết chạm nhau, nÓ mở mắt ra rồi ngẩn người. Kiếm đã tra vào vỏ. Kiếm đang trên đà chém xuống làm sao tỰ dưng lại tra vào vỏ? Tên đó cũng ngây người, hắn khôNg thể tin được điều đó. Khi hắn đang chém xuống chợt có mỘt võ kiếm bAy tới, đâm ngay vào thanh kiếm, như hắn chÍnh tay tra vào vỏ.
- Là ôNg?!
Kim Tiền nhÌn theo hướng hắn đang nhÌn, một ôNg lão cAo tUổi ăn mặc gIản dị nhưng uy ngHiêm. Ông lão tỪ tỪ đi tới, ôNg nhÌn dính vào tên đó. Tên đó vỨt kiếm xuống chạy đi mất. Ông lão đi đẾn trước mặt Kim Tiền, ôNg chợt thở dài:
- Dòng đời hIểm trá, ngươi nên đi thôi.
Ông lão lắc đầu rồi chầm chậm quay đi, Kim Tiền đứng dậy:
- Đa tạ ôNg.
Khi nÓ nÓi xoNg 3tiếng đó ngước lên thÌ ôNg lão đã đi rất xa rồi. Kim Tiền vốn có thể hỏi vài cÂu, nhưng nÓ không hỏi thêm. Vì nếu người ta muốn nÓ biết, người ta sẽ nÓi. Nếu người ta khôNg nÓi, nó nhất định khôNg hỏi. Đôi khI coN người biết ít sẽ sống khoẻ hơN, đỡ lao tâm khổ trí hơN.#
Kim Tiền đi ngang Thanh Long trấn, nÓ mua lấy mỘt coN ngựa rồi cưỡi đi chầm chậm. Tuy nÓ ngồi trên lưng ngựa khá nhàn nhã, nhưng lòng nÓ khôNg nhàn nhã. Tình cha coN tUy vẫn còn, nhưng nÓ đã biết cha nÓ bình an, nÓ chẳng còn lý do gÌ tìm đẾn nữa. Nếu cha nÓ là mỘt tên lính quèn, ắt nÓ sẽ quan tâm nhIều hơN. Nếu cha nÓ là vị cha nuôi kia thÌ nÓ ít ra cũng hạnh phúc hơN, cha nuôi nÓ đã mang đẾn cho nÓ tình cha coN thật sự.
Kim Tiền hIểu rằng, khi coN người sanh ra vốn khôNg được lựa chọn. Nó khôNg hề muốn sanh ra vào mỘt thời đại đầy chIến tranh, nÓ cũng khôNg hề muốn có mỘt người anh vô ngHĩa như vậy.
Tâm trạng khôNg vui làm người ta mệt mỎi, nó cột ngựa vào sau mỘt gốc cÂy ven đường rồi dựa vào đó ngủ thiếp đi, nó mệt mỏi lắm rồi. . . .
Kim Tiền nghe thấy tiếng ngựa hí, nó giật mình tỉnh dậy, thấy một tiểu cô nươNg đang cưỡi ngựa của nÓ chạy đi. Kim Tiền kêu lên:
- Cướp cướp!
Rồi chạy đuổi theo. Nó rút ra mỘt con dao, một tấc hai mươi phân chuẩn mực của Phi đao Minh Phụng đại hIệp. Nó phóng ra, chIêu thức lại khôNg gIống Minh Phụng đại hIệp, chỈ gIống Lệ Bất Bại. Kết quả cũng gIống Lệ Bất Bại, đập cÁn đao vào lưng cô ta. Cô ta "ái da" một tiếng dừng ngựa lại rồi loNg mắt lên nhÌn Kim Tiền:
- Ngươi làm gÌ thế?
Kim Tiền kéo ngay cô ả xuống ngựa rồi cưỡi ngựa chạy về, nó chưa kịp lấy hành trang dưới đất. Cô ả chạy đuổi theo vỪa réo gọi:
- Tên cướp cẠn khốn nạn, trả lại ngựa cho ta.
Kim Tiền về đẾn chỗ cũ, nÓ ngẩn người. Vì hIện tại mỘt coN ngựa của nÓ đã biến thành hai coN. Tức một coN nÓ đang cưỡi và mỘt coN vẫn ở chỗ cũ. Tất nhIên chả có chuyện ngựa tỰ phân thân, chỈ là nÓ lấy nhầm cmnr.
Kim Tiền hIểu điều đó, nó thẹn quá nhảy qua coN ngựa của mình rồi cắm đầu phóng đi như bAy. Cô ả cũng chụp lấy coN ngựa của mình mà đuổi theo khôNg tha, vỪa đuổi vỪa hét:
- Tên hỗn đản kia, mi dám cướp ngựa à, mau theo ta lên quan.
Trâu sanh bò rừng hà mã quái vật gÌ gÌ đó mắng ra mỘt lèo. Kim Tiền cÀng ngHĩ cÀng thấy thẹn, chẳng còn mặt mũi nào nÓi năng, nÓ ôM cỗ ngựa chạy miết. Nghe "bịch" lên mỘt tiếng , Kim Tiền nhói ở trên lưng rồi vUột tay rơi khỏi lưng ngựa xuống đất lăn mấy vòng.
Kim Tiền nhìn lại chÍnh là con dao khI nãy nÓ ném người ta. Cô ả đã đẾn trước mặt nhÌn nhÌn nÓ, nÓ thẹn quá kéo cổ áo che lấy đầu rồi nằm úp xuống đất y như coN dẾ nhủi. Đã nhÌn nhầm tỰ nhIên bẢo người ta ăn cắp ngựa, rồi chạy trốn cũng chạy khôNg khỏi, ném người ta khôNg rơi mà người ta ném lại rơi. Người ta lại bẤt quá chỈ là mỘt tiểu cô nươNg nhỏ xiú, thì còn cÁi thẹn nào hơN. Nó thấy mình bẤt tài gHê, nó ước gì có cÁch độn thổ bAy ra khỏi đó, chỈ tiếc phép mầu khôNg xuất hIện.
Cô ả chợt cười cười:
- Ta biết ngươi nhìn nhầm ngựa, ta cũng biết ngươi khôNg phải kẻ hỗn đản vô loại gÌ, ít ra ngươi còn biết thẹn.
Cô ả thở ra rồi nÓi tiếp:
- Ta cũng biết ngươi mỚi bước chân vào gIang hồ, chưa biết cưỡi ngựa, chưa biết mắng người, mặt chưa dày gÌ lắm.
Kim Tiền khôNg nhịn được:
- Thế cô mặt dày rồi à? Ta nhÌn ra được.
- Ta mặt dày chỗ nào?
- Ai đời mỘt cô gái như cô, gIữa bAn ngày bAn mặt lại đuổi theo mỘt nam nhân như ta mà kêu réo chứ. Người ta có câu "Nam nữ thọ thọ bất tƯơng thân, trai gái bảy tUổi khôNg ngồi chung chiếu". Lỡ có ai thấy cô với tôi như vậy lại ngHĩ là tôi làm gÌ gÌ đó rồi quất ngựa truy phoNg gì gÌ đó. . .
Cô ả lại loNg mắt lên:
- Ai? Ai nói?
Kim Tiền thở dài:
- Họ không nÓi nhưng họ nghĨ thế thôi.
- Họ ngHĩ hay ngươi nghĩ?
Kim Tiền lại thở dài:
- Ta là nam nhân thÌ dù có ngHĩ đẾn cũng là chuyện thIên kinh địa nghĨa, chỉ có các tiểu cô nương như cô thÌ tUyệt đối khôNg nên ngHĩ đến.
- Ai nÓi ta là tiểu cô nươNg? Ta 15 tuổi rồi.
- Ax. Thế cô tên gÌ?
- Tại sao ta phải nÓi cho ngươi biết?
Kim Tiền lại ra vẻ buồn buồn, thở dài:
- Vì ta phải hỏi để có khI nào lỡ cướp ngựa nữa ta sẽ tìm cô mà trả.
- Ta tên Thương Thương, Miêu Thương Thương.
Kim Tiền giương mắt lên:
- Thương Thương?
Nói xong nÓ rũ người ra mà cười ngặt nghẽo. Thương Thương tỨc gIận:
- Ta khó thươNg lắm à?
- Không không! KhôNg khó thươNg lắm.
Nói rồi nÓ cười to hơn. Thương Thương đã có vẻ đỏ mặt, cô ta gắt:
- Chứ ngươi thì dễ thương à? Vừa gặp ta đã cướp ngựa. . . .
- ĐÚNG ĐÚNG CÓ LÃO GIA ĐÂY.
Vừa sau tiếng hét thÌ có hai người lộn một vòng xuống cẠnh hai con ngựa của hai người, họ đã nắm dây cương. Kim Tiền và Miêu Thương Thương quay người lại, nhÌn thấy hai gã ngoài 30tuổi, một tay cầm cương ngựa của hai người, mỘt tay cầm đại đao. Miêu Thương Thương tròn xoe mắt:
- Các ôNg là ai?
- Thế hai ngươi biết đây là đâu khôNg?
- Rừng.
- Trong rừng có những ai?
- Người rừng, kiểm lâm và lâm tặc.
- Bọn ta giống người rừng?
Kim Tiền và Thương Thương lắc đầu.
- Bọn ta giống kiểm lâm?
Kim Tiền và Thương Thương lại lắc đầu. Hai gã đó ra vẻ tỰ hào ưởn ngực lên:
- Đúng! Bọn ta là lâm tặc.
Kim Tiền xua tay:
- Gỗ ở đây dù có bị đốn sạch thì chúng tôi cũng quyết chẳng chao mày, các ôNg cứ tỰ nhIên.#
Phần 16. Cao thủ chém gIó
.
Hai gã đó mặt lạnh như tiền, không nÓi khôNg rằng hoành đao chém xuống đầu hai người. Kim Tiền sợ quá ôM ngay lấy Miêu Thương Thương:
- Cứu ta với !
Không ngờ cô ta cũng y vậy:
- Cứu ta với!
Kim Tiền đần mặt ra:
- Cô sợ họ à?
- Ừ!
- Cô khôNg đối phó được họ à?
- Ừ.
- Sao lại vậy được. Người ra gIang hồ ít nhIều cũng có tuyệt nghệ, cô khôNg có sao?
Miêu Thương Thương loNg mắt lên y chang mắt mèo:
- Ra gIang hồ nhất định phải có tUyệt ngHệ?
Kim Tiền cười khổ. Nhưng cô ả còn chưa chỊu thôi:
- Ngươi có phải người gIang hồ khôNg?
- Không!
- Ngươi khôNg có ngHề?
- Một nửa cÁi nghề bẻ làm 8 cũng khôNg có.
Thương Thương có vẻ càng gIận dữ, chống hai tay vào hôNg, vênh mặt lên y hệt mèo rừng:
- Thế ngươi có cÁi gIống gì?
- Tiền!
Kim Tiền thì có gÌ? ĐươNg nhIên là tiền rồi, một cục Kim Tiền to bự. Hai gã lâm tặc cướp lời:
- Đúng đó đúng đó.
- Đúng gÌ?
- Ngựa của hai ngươi thÌ chúng ta có rồi, chỈ bẤt quá là thIếu tiền của hai ngươi thôi.
Hoá ra họ là cường đạo chứ khôNg phải lâm tặc, chỈ bẤt quá ngu học tí thôi.
Bỗng lúc đó có mỘt vị hoà thượng trẻ phI thân đẾn y như La Hán, dùng mỘt đòn gánh củi đánh bay hai thanh đại đao, hai tên cường đạo liền co gIò chạy. . .khôNg thấy đích, bảo đảm còn nhanh hơn cả lúc đẾn. Môn khinh côNg đó là do một vị Đại hIệp đặt tên, Chạy Bán Sống Bán Chết. Vị đại hIệp đặt tên đó là Mộc Phiến Luân Hồi Kim Diện Đại Hiệp, đệ nhất khInh côNg troNg gIang hồ hIện thời.
Trong Châu Thổ Binh Khí phổ khôNg hề có tên Kim Diện Đại Hiệp, bởi hắn chưa tỪng đấu với ai bAo gIờ. Khi người ta muốn đánh nhau thÌ ít ra hắn đã chạy được ngoài trăm dặm, bởi hắn là đỆ nhất khInh côNg nên dù có muốn đuổi theo đánh hắn cũng khôNg được. Nên chưa tỪng có ai kinh qua võ côNg vị Đại hIệp đó, nên không thể kết luận ra sao.
Miêu Thương Thương thấy hoà thượng làm thế thÌ tỨc gIận lắm, cô ta hỏi gã hoà thượng:
- Ngươi có phải người tU hành khôNg?
- Dạ, phải!
- Kẻ tU hành sao lại đánh người?
- Vì họ định hại hai vị.
- Chắc gÌ đã hại được.
Gã hoà thượng đó rốt cuộc cũng đã nhÌn ra, tốt nhất là khôNg nên tranh cÃi với nữ nhân, nhất là nữ nhân này, vì vậy gã bỏ đi.
Miêu Thương Thương còn chưa chỊu bỏ qua, cô ta vừa đuổi theo vỪa gọi:
- Tại sao mi không trả lời? Tại sao. . . .
Cô ta tỨc tối nhặt ngay mỘt viên đá ném ngay vào sau đầu trọc, gã hoà thượng liền té xuống bẤt tỉnh. Kim Tiền ngớ người ra:
- Sao cô làm vậy?
Miêu Thương Thương vẫn còn cười được, cô ta cười phá lên:
- Cũng chẳng phải võ lâm cAo thủ gÌ!
Có mỘt đám người cũng cười phá lên. Kim Tiền và Thương Thương gIật mình quay lại, hai tên cướp lúc nãy đã quay lại, chúng mang đao đẾn cùng 3 người nữa. Chúng cũng cười đắc chÍ lắm:
- Lúc nãy chúng ta còn ngại tên đầu trọc, gIờ thÌ. . . Cám ơN cô nươNg. Haha
Miêu Thương Thương nụ cười đã có vẻ miễn cưỡng lắm:
- Ta đánh ngã hoà thượng gIúp các người, chắc cÁc người khôNg địng cướp của chúng ta nữa chứ?
Một tên cướp mập mạp cười cười:
- Không! không! Ân oán phải trả, côNg việc vẫn phải tiến hành.
- Ân oán? Công việc?
- Ân oán với tiểu hoà thượng, công việc với hai đứa nhỏ.
Tên mập ấy nÓi xoNg cười hÍp cẢ mắt lại:
- Ta thật là thÍch hai đứa nhỏ.
Kim Tiền liếc mắt hỏi Miêu Thương Thương:
- Cô có ý tƯởng gÌ?
- Như với tên hoà thượng.
Nói xoNg hai đứa nhặt ngay mấy hòn đá ném 5 tên cướp. Ném lượt đầu, 5tên gIật mình, nhất thời lùi lại. KhI hai người cúi xuống nhặt thÌ 5 tên đã tràn tỚi trước mặt. 5tên, 5 thanh đại đao gIơ lên, hai người gần như chết chắc.
TroNg giây phút đó, mỘt tiếng rít gIó vang lên, rồi nghe cốp mỘt tiếng, 5gã to lớn đổ gục xuống. Kim Tiền và Thương Thương nhÌn thấy trên đầu 5gã có đính 5hòn sỏi to. Miêu Thương Thương sợ đến xanh lét mặt mày, gập người xuống nÔn thốc nÔn tháo. Kim Tiền quay người lại, nhÌn thấy một lão già cao tUổi ăn mặc gIản dị nhưng uy nghIêm, chính là người đã cứu nÓ lần trước. Ông lão nhìn năm tên cướp lắc đầu.
- Dân tình đủ khổ rồi cẦn gÌ chúng bAy nữa.
Ông lão quay sang hai người Kim Tiền:
- Số hai đứa may mắn gHê.
Miêu Thương Thương dừng nÔn nÓi ngay:
- Tiền bối võ ngHệ siêu đẳng gHê.
Hình như lúc nào cô ta cũng muốn chọc người ta tức điên lên. Lão nhân nói tiếp:
- Nhưng khôNg có kinh ngHiệm gIang hồ.
- Nhưng tiền bối chẳng có mắt nhÌn người.
Kim Tiền bịt miệng cô ta lại, cách đơn gIản nhất thường hIệu quả nhất. Kim Tiền chờ Lão nhân đó nÓi tiếp.
- Ném xong chạy đi. Với kẻ mạnh hơN mình, tẩu vi thượng sách. Giữ đá trong tay rồi chạy, cho kẻ địch phải kiêng dÈ, kế hoãn binh. Thứ hai, ném đá vào đầu người khôNg phải kẻ thù là điều ngu ngốc.
Miêu Thương Thương kéo tay Kim Tiền ra hỏi:
- Ông khôNg hỏi gÌ tôi sao?
Ông lão đó nhÌn cô bé, cô bé gIươNg mặt lên cAo cAo y như mình là trung tâm vũ trụ vậy.
- Cô muốn ta hỏi gÌ?
- Hỏi ôNg khôNg có mắt nhÌn người ở điểm nào.
- Cô nÓi đi.
- ÔNg khôNg nhìn ra tôi là võ lâm cAo thủ, mỘt người có thể đánh vạn người.
- Sao?
Kim Tiền ngắt lời:
- Cô ta là cao thủ chém gIó thôi.
Miêu Thương Thương đã đỏ mặt lên. Kim Tiền nói đúng, quả thật chỈ có cAo thủ chém gIó mỚi có thể một người địch vạn người. Ông lão khôNg hỏi nữa, ông định bõ đi.#
TẤt nhIên khI xoNg chuyện thÌ người ta sẽ bỏ đi. Nhưng Kim Tiền khôNg muốn ôNg lão đi, Kim Tiền nÓi:
- Tôi biết tiền bối là ai!
- Ta?
- Tiền bối là Mãn Tiền Hoa- Kim Tiền nÓi. Thủ pháp tiền bối gIống La Dương ở Biên Thành.
- Thế thÌ sao?
- Tôi biết tiền bối âm thầm theo bảo vệ tôi!
Mãn Tiền Hoa sửng sốt, đây vốn là chuyện bí mật, Kim Ngân Hoa đã đích thân nhờ vả ông bẢo vệ Kim Tiền về tận nhà. Mãn Tiền Hoa hỏi:
- Ta phi hành đẾn khôNg hÌnh, đi khôNg bóng, ngươi khôNg có võ côNg sao lại biết được?
Kim Tiền cười cười:
- Bất cứ ai ngủ đỀu không thể phi thân được. Mỗi đêm tôi ngủ đỀu thấy tiền bối ngủ trên ngọn cÂy.
Mãn Tiền Hoa đần mặt ra.
Trong mấy mươi năm ông bước chân vào chIến trường, ôNg tỪng dọ thám quân địch vô số lần, khôNg ai hay cẢ, thế mà gIờ mỘt đứa trẻ nít lại thấy được. Phải chăng ôNg đã gIà rồi?
Thật ra Mãn Tiền Hoa làm đúng nhưng ngHĩ khôNg đúng, dù sao người gIà cũng kém linh mẫn đi. Vốn quân địch khôNg thấy bởi vì quân địch ngủ troNg lều, troNg doanh khôNg có cÂy cối, ôNg cũng chẳng ngủ lại qua đÊm ở doanh quân địch làm gÌ. Tài ngHệ của ôNg khôNg kém lắm, chỈ bẤt quá Kim Tiền ngủ ngoài đồng cÂy, cũng khôNg có lều bẠt gÌ, nÓ nằm ngủ nhÌn lên trời đươNg nhIên thấy. Ông cũng chả phải thần thánh gÌ mà phI thân khôNg biết mệt, nên sau mỘt ngày đu cÂy như người rừng cũng phải ngủ tí đỉnh. Ngủ trên cÂy nên Kim Tiền mỚi thấy, đôi khI gIỏi phI thân cũng chưa hẳn là tốt.
Cuối cùng thÌ gã hoà thượng cũng tỉnh lại. Kim Tiền và gã ngồi mỘt ngựa, Miêu Thương Thương ngồi mỘt ngựa, để Mãn Tiền Hoa gánh gánh củi đi theo.
Ba người nghĨ lại qua đÊm ở thIền viện của gã hoà thượng. Gã cứ gặp Miêu Thương Thương thÌ nhÌn tay cô ta y chang như nó chứa mười mấy cục đá vậy, rồi gã lũi lũi đi ra xa y như mỘt coN chuột chù đáng thươNg.
Kim Tiền khôNg rời Mãn Tiền Hoa, nÓ cũng khôNg có gÌ đỂ nÓi, chỈ bẤt quá nÓ được vinh dự khI được đi chung với người này. Ba đoá hoa ở Biên Thành, nÓ đã gặp được hai người.
.
Khi LươNg Hổ viết ra Châu Thổ Binh Khí Phổ, người troNg võ lâm cho rằng như thế khôNg côNg bằng, rằng tên Bát Đản Vương đó có dụng ý xấu muốn gây chIa rẽ võ lâm. Họ nói anh hùng khôNg thể xếp hạng theo sức mạnh, bởi ganh đua sức mạnh ắt sẽ tổn hại nỘi bộ. Và nhân sĩ võ lâm đã cùng các vị trưởng lão, những người có danh vọng lập ra mỘt cuốn Hồng Hà Song Long Ký. Trong đó kể ra 10 danh nhân và những côNg lao họ đã làm được. Trong Châu Thổ Binh Khí Phổ, Tam Hoa xếp thứ 8. Trong Hồng Hà Song Long Ký, Tam Hoa lại xếp thứ 3.
Đứng đầu troNg Hồng Hà Song Long Ký là Phạm Quốc Trượng. Nhớ khI vUa mỚi lên ngôi, vua còn rất trẻ nên ngài ham vUi mà ít chăm lo cho xã tắc, giặc ngoại bang nhân đó xâm lấn bờ cõi. Phạm Quốc trượng khI đó có mỘt đứa coN gái vô cùng thIên kiều bÁ mị, mệnh danh là đỆ nhất gIai nhân Trung Đô. Phạm Quốc trượng đã dạy con gái điều hay lẽ thIệt, vì lòng trung quân yêu nước mà bỏ đi mỐi tình của mình đỂ vào cung hầu hạ vUa. Ai cũng bẢo Phạm Quốc Trượng tham vinh hoa phú quý, chỈ có quan lại troNg triều là thấy được sự thay đổi của vUa. KhI coN gái mình lên ngôi Hoàng Hậu, cũng là lúc họ Phạm xuất gIa nươNg lánh hồng trần. Vua sau khI hIểu ra dụng ý của Hoàng Hậu của mình, khôNg những khôNg trách tội mà còn phoNg Quốc Trượng là Đại Công thần, đặt tên chùa nƠi đó là chùa Quốc Trượng và hết lòng chăm lo xã tắc. Vua thÌ cũng có lúc đúng lúc sai, sai thÌ phải sửa chứ đâu thể vì "cÁi tôi" của mình mà trị tội kẻ có côNg.
Người thứ hai troNg Hồng Hà Song Long ký là mỘt vị lươNg y, Mát Tiên Sinh. Vị lương y này cứu chỉ bất quá gần trăm người thôi, cũng chẳng phải bệnh khó chữa gì, đa phần chỈ là đậu mùa, cẢm mạo, chướng khÍ hay mụn nhọt. Bởi vì ôNg ta trên đỉnh Chắn Phong Sơn, bất cứ ai đi đẾn đó cũng mất 10ngày đường, bệnh nặng tới nƠi ít ra kẻ đó cũng thối rửa rồi. Mát Tiên Sinh được xếp thứ hai là vì đã ngHiên cứu ra hơn 100bí phương, ông phân phát cho các lương y khác và nhờ đó đã chữa khỏi bệnh cho vô số người. Vốn Tam Hoa cũng có thể xếp thứ hai, chỉ là sát sinh thì không tốt, cứu người vẫn hơN gIết người.
Tam Hoa - ba đoá hoa. Họ chẳng cùng tUổi cũng chẳng phải anh em thân thÍch gÌ, chẳng qua họ cùng ở Định Tường - Biên Thành đại đô thỊ. Người đầu tiên là Mẫu Đơn Hoa, ông là thủ lĩnh Tam Hoa, là Nguyên Soái Biên Thành. Ông đã ở đó trước khI chiến tranh bắt đầu, nay ông đã ngoài 70tuổi, hùng tài đảm lược dù sao cũng hao mÒn theo năm tháng. Năm xưa một mình ôNg chống 6 vị đại tƯớng của địch, giết hai tên, đánh gục mỘt tên, liều chết gIữ thành. Mười năm sau, Định Tường có thêm mỘt anh hùng, Mãn Tiền Hoa, ông nay đã gần 60. Nửa đêm đột kích Soái doanh, gIết chết nguyên soái của gIặc rồi về thành, trên mình trúng bA mũi tên nhưng vẫn sống đẾn ngày nay. Giết tƯớng địch là liều mạng, nhưng khôNg chỉ vì dân mình, mà còn vì tính mạng quân lính hai bên, gIết tƯớng mới có thươNg voNg ít nhất. Mười hai năm sau, vị thứ bA troNg Tam Hoa xuất hIện, Kim Ngân Hoa. Khi thành bị vây, ôNg đã liều chết cùng hai mươi quân sĩ phá trận Kim Cang Bắc Đẩu mà về xin quân cứu viện.#
##
Phần 18. Ta là ai?
.
Kim Tiền đi cùng Mãn Tiền Hoa, ôNg chợt nÓi:
- Ngươi quả thật gIống cha ngươi, ôNg ta khI xưa cũng chỈ nhận của ta bA đồng khI rời thành.
Kim Tiền hỏi:
- Thế nếu tôi nhận hết thÌ sao?
- Thì ngươi sẽ tỰ về mỘt mình, khôNg ai bẢo hộ cẢ.
- Tại sao?
- Vì như thế ngươi khôNg phải coN ôNg ta.
Kim Tiền chợt đưa ánh mắt về xa xăm, tròng mắt bỗng dâng lên mỘt niềm oán hận. Nó nắm tay lại:
- Ông ta tin lời mụ ấy ư?
- Mô Phật, lòng cÁc vị còn nặng quá.
- Sao cơ?
Hai người nhÌn lại. Một vị hoà thượng gIà, râu dài tới ngực mặc áo nâu chầm chậm bước. Vị hoà thượng mỜi hai người vào mỘt khách phòng với ấm trà dừa. Ông nÓi:
- Mọi sự trên đời đều do duyên và ngHiệp. Thuận ý ta là duyên, nghịch ý ta là nghIệp, bẤt tất phải phIền lòng.
Kim Tiền nÓi ngay:
- Còn những kẻ độc ác chẳng vì lí do gÌ mà hại người, hoặc vì lợi ích của mình mà bẤt cần lợi ích người khác thÌ sao?
- Nhờ kẻ độc ác ta mỚi biết quý người lươNg thIện, nhờ kẻ tƯ lợi ta mỚi biết trọng người biết vì mỌi người.
- Nhưng họ hại ta, mà họ vẫn nhởn nhơ, an nhàn, tôi chưa thấy họ bị qủa bÁo?
Lão hoà thượng nhÌn Kim Tiền hỏi:
- Thiện ác do tâm, nhưng tâm coN người u mê lắm. ThÍ chủ có biết mình vỪa khởi tâm ác hay khôNg?
- Ân đỀn oán trả, tôi ác chỗ nào?
- KhI nãy thÍ chủ nắm tay lại, nếu có thể gặp ngay người đó thÌ thÍ chủ sẽ trả oán?
- Phải! Tiếc là. . . .
- Thí chủ chắc gÌ người đó đã hại mình, sao vội muốn gây tội. Thiện ác do tâm, tâm thÍ chủ đang mỜ đi.
Kim Tiền sửng sốt, đúng là nÓ muốn hại mụ ấy đó, nhưng nÓ khôNg chắc tUyệt đối rằng mụ ấy đã nÓi thế.
- KhI chÍnh mắt ta thấy, tai ta ngHe mà còn có uẩn khúc, huống hồ mỘt chuyện ngHi ngờ do người khác thuật lại. Tâm thIện ác không rõ ràng, lời nÓi cũng khó phân biệt đúng sai. Thà khôNg phân biệt, từ bi hỈ xả, giữ ân bỏ oán. . .
Mãn Tiền Hoa chợt hỏi:
- Tôi là ai? Ông là ai? Những câu đó những người đắc đạo đỀu hỏi nhau, và họ thường trả lời rằng "ta khôNg biết". Tại sao vậy?
- Ta khôNg biết bởi vì ta khôNg biết thật. Con người nếu nên biết điều gÌ họ sẽ biết, nếu nên nÓi điều gÌ họ sẽ nÓi. Ta là ai? Điều đó có quan trọng hay khôNg? Khi ta sống mà biết bình đẳng, biết vì mình, biết đạo ngHĩa và nên làm điều gÌ, thế là được rồi. Tất cẢ chỈ là tƯơng đối, ta cũng là tƯơNg đối, khôNg có gÌ là tUyệt đối cẢ. Nên khôNg trả lời chÍnh xác được, nên không rõ ràng được, nên. . . .ta khôNg biết.
Miêu Thương Thương cười rộ rồi đẩy cửa vào, cô ta cười rũ rượi:
- Hoà thượng ngài chém gIó còn hơN cẢ tôi nữa. Bái phục! Bái phục!
Lão hoà thượng hỏi:
- Cô tên gÌ?
- Tôi tên Miêu Thương Thương.
- Cô tên gì?
- Là Miêu Thương Thương.
- Cô tên gì?
- Bực bội.
Kim Tiền cũng gIả bộ thở dài:
- Lúc nào cô cũng tên là Miêu Thương Thương, nhưng câu trả lời của cô thay đổi theo thời gian, tâm cô thay đổi theo thời gian. Tâm cô động.
Lão hoà thượng nÓi thêm:
- Tâm thay đổi nên không thể biết ta là ta lúc nào, không thể biết ta là ai.
Miêu Thương Thương đần mặt ra.
.
Kim Tiền, Thương Thương và Mãn Tiền Hoa hôm sau lên đường sớm. Trên lưng ngựa, nó mãi suy nghĩ về lời lão hoà thượng, nó cứ như hIểu mà khôNg hIểu, đầu nÓ quay vòng vòng. Nhìn cánh đồng lúa mênh mông bát ngát, Kim Tiền khôNg muốn nghĩ nữa, nó chạy theo ngang với Miêu Thương Thương, nó cười cười:
- Này cô, hôM bữa ôM nhau cô có vị gÌ?
Miêu Thương Thương trừng mắt lên y như con mèo ăn vỤng cá bị người ta phát hIện:
- Không biết xấu hổ.
Kim Tiền cười cười:
- Trai gái ôM nhau vốn là việc thIên kinh địa nghiã, có gì phải xấu hổ.
- Hai thanh đao trước mặt thì mi có vị con mẹ gì không?
- Bây gIờ không có đao trước mặt nè, có nên. . . .
Kim Tiền nói rồi cười to hơn, nó chợt phát hIện ra một điều, khi muốn quên đi mỘt thứ tình cảm thì cÁch dỄ dàng nhất là tìm mỘt thứ tình cẢm khác đỂ thay thế.
Mãn Tiền Hoa chợt gọi Kim Tiền, họ dừng lại. Mãn Tiền Hoa hỏi:
- Ngươi có biết câu "Hồng nhan hoạ thủy" không?
- Người phụ nữ thường mang đẾn tai hoạ?
- Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì người phụ nữ thường khIến đàn ôNg say mê, bỏ bê chính sự. Lỗi sai không hẳn ở phụ nữ mà còn ở người nam nhân mê đắm, quên đi bổn phận và trách nhiệm.
Mãn Tiền Hoa chợt hỏi:
- Ngươi biết đây là đâu không?
- Cánh đồng lúa.
- Đồng lúa này ngươi không thấy gÌ lạ?
- Lúa vẫn xanh, cây cối vẫn tƯơi tốt, chIm chóc vẫn hót vang, có gÌ lạ đâu.
- Vậy trên đường có gÌ?
- Thì có người.
- Đâu?
- Chúng ta đây.
Kim Tiền rốt cuộc đã hIểu Mãn Tiền Hoa muốn nói gÌ, một cÁnh đồng rộng lớn, một con đường sao lại khôNg có lấy một người nÔng phu.
- Có phải nữ nhân làm ngươi quên mất thôNg linh đi khôNg?