Nói xong, Tô Phong đi về phía đông của động phủ. Nơi mà đến Cổ Thần khi sống lại còn phải thèm khát chứ đừng nói Tô Phong.
Đứng trước Tu Di Kim Cương đại trận, Tô Phong khá phân vân không biết nên làm thế nào. Nếu sử dụng "Băng Quyết" thì cái đống thảo dược quý hiếm kia đóng băng hết. Trong khi không sử dụng thì chỉ đứng mà nhìn.
Tính toán một hồi Tô Phong quyết định dùng "Băng Quyết". Lúc phá ảo trận, Tô Phong vận dụng "Băng Quyết" trong khoảng thời gian một chén trà. Lần này Tô Phong quyết định dùng thời gian mười hơi thở.
Tính toán xong , Tô Phong bắt đầu vận hành "Băng Quyết". Từng luồng khí lạnh tỏa từ người hắn bắt đầu lan tới Tu Di Kim Cương đại trận. Mười hơi thở trôi qua, Tô Phong mở mắt. Đập vào mắt hắn là Tu Di Kim Cương đại trận chỉ bị ảnh hưởng đôi chút, còn đâu vẫn nguyên lành cành đào.
"Á đù! Không phải thế chứ".
Tô Phong gào lên rồi ngồi bệt xuống đất vò đầu nghĩ cách. Suy nghĩ một lúc Tô Phong nhìn thẳng vào đại trận rồi nói:
"Đkm, lão tử không tin là không phá được ngươi. Mười hơi thở không được, lão tử chơi hẳn một canh giờ cho nó chất. Lão tử không tin không phá được ngươi".
Nói xong Tô Phong tiếp tục vận hành pháp quyết một canh giờ, mười canh giờ, một ngày, đến ngày thứ hai khi Tô Phong dừng lại hai mắt mở ti hí nhìn về phía trận pháp. Trân pháp đã biến mất từ khi nào. Chạy tới đống thảo dược đập vào mắt hắn là:
Ánh mắt Cổ Thần lần lượt từ trên mỗi một linh thảo đảo qua, trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào, nhiều linh thảo như vậy, từ băng mộng thảo, hoàng huyết thảo cấp thấp nhất, tới linh thảo cao giai như huyết ô, thiên hòa hoa… Cái gì cần đều có.
Đột nhiên…
Hai mắt Tô Phong một lần nữa mạnh mẽ mở ra, thần sắc trong mắt sáng ngời, nhìn vài cây linh thảo tươi tốt phía trước, hô hấp Tô Phong lập tức có chút dồn dập.
Tụ tinh chi, bàn niết hoa… Còn có, nguyên thai quả…
Tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả…
Đồng thời, Tô Phong quan sát tỉ lệ từng loại kỳ hoa dị thảo tụ tinh chi, bàn niết hoa, nguyên thai quả, căn cứ vào đống kiến thức hắn đã học, mỗi loại đều có mấy gốc vượt quá nghìn năm.
Linh thảo kỳ quả nghìn năm tuổi trở nên nha…
"Giàu to rồi haha! Cmn quá phê rồi".
Gào thét xong, Tô Phong chạy vào dùng tốc độ nhanh nhất thu gom hết đống thảo dược trên. Bố của Naruto mà nhìn thấy chắc cũng cam bái hạ phong. Vơ vét xong, Tô Phong nhìn quanh một vòng xem còn xót thứ gì không để thu nốt nhưng đáng tiếc là không còn gì.
Nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, Tô Phong từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra Tật Vũ Phi Phong mặc lên người, Tô Phong lập tức chạy về phía Tô gia, có Tật vũ phi phong hỗ trợ tăng tốc, Tô Phong còn chưa dốc hết toàn lực, tốc độ so với ngày hôm chạy tới đây đã nhanh hơn gấp ba lần.
Chạy tới gần Tô gia đã là nửa đêm, Tô Phong giảm tốc độ, thu Tật Vũ Phi Phong vào Càn Khôn Trạc rồi đi về phía đại môn. Hai tên lính canh thấy Tô Phong, một tên chạy vào trong thông báo cho mọi người là Tô Phong đã trở lại. Còn một lên chạy lại phia Tô Phong hành lễ rồi nói:
"Thiếu gia ngài đã trở lại! Gia chủ cùng mọi người rất lo lắng cho người".
Tô Phong thấy vậy liền nói:
"Không sao ta đã trở về rồi còn gì".
Nói xong Tô Phong đỡ hắn đứng dậy rồi đi vào trong. Mới đi vào trong thì:
"Bốp"
Chưa kịp đinh thần lại xem con cờ hó nào đập mình, Tô Phong liền nghe thấy giọng của lão cha tiện nghi:
"Đồ ranh con, ngươi đi đâu hai ngày liền để lão tử cùng mọi người lo lắng cho ngươi hả?. Đi tìm thì chẳng thấy ngươi ở đâu là sao".
Nghe Tô Ngạo Thiên nói, Tô Phong cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Từ khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được có người quan tâm mình như thế. Thấy Tô Ngạo Thiên mặt hằm hằm còn mọi người thì lo lắng nhìn mình Tô Phong mỉm cười nói:
"Xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng".
Rồi quay sang Tô Ngạo Thiên nói:
"Con sẽ giải thích với cha sau, giờ con đi ngủ phát"
Nói xong Tô Phong chạy một mạch về phòng của mình, đóng cửa lại lên giường đi ngủ. Để lại một đống người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không biết nói gì cho phải.
P/s: Truyện hay hoặc không hay thì cũng mong mọi người cho xin ít Tkanks nhé ^^
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Khi đang ngủ ngon, Tô Phong bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc. Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, hắn văng luôn một tràng:
"xxx, đkm đứa nào mới sáng sớm đã gọi cửa thế, thích lão tử làm thịt ngươi không!".
Đáp lại Tô Phong là một sự lặng im và rồi:
"Phang"
Cửa phòng bị đạp ra, một người đàn ông hùng hổ bước vào đi tới chỗ Tô Phong.
"Bộp! Đồ mất dạy, ngươi giám chửi cha ngươi như thế hả. Hôm nay lão tử nhất định phải dạy giỗ ngươi".
Đang lúc điên tiết, Tô Ngạo Thiên nhảy lên người Tô Phong bắt đầu đánh đấm không thương tiếc. Một canh giờ trôi qua, Tô Phong cùng Tô Ngạo Thiên bước ra khỏi phòng. Trên mặt hai người đều có những vết tím bầm, hai mắt thâm tím mặt sưng lên. Lúc đó, một lão già ăn mặc quần áo hạ nhân từ xa đi tới, nhìn thấy bộ dạng hai người liền cuống cuồng chạy tới hỏi:
"Gia chủ! Ngài cùng thiếu gia làm sao lại thành bộ dạng này".
Tô Ngạo Thiên lườm Tô Phong rồi nói với lão già:
"Phúc bá, ta không sao! Ta cùng Phong nhi bắt con chuột trong phòng không cẩn thận nên bị thương ấy mà".
Nghe xong Tô Ngạo thiên nói, Phúc bá nhìn qua hai người rồi gật đầu rời đi. Đợi khi Phúc bá rời đi, Tô Phong bỗng ngồi xổm xuống ôm bụng vừa cười vừa nói.
"Hahaha! Cha à con chuột đấy cũng quá trâu bò đi à nha hahaha".
Thấy Tô Phong vừa cười vừa nói Tô Ngạo Thiên liền cho hắn một phát đạp rồi hầm hè nói:
"Cmn tên nhãi con nhà ngươi! Ngươi không thể xuống tay nhẹ chút à? Làm lão tử mất hết cả hình tượng rồi".
Nghe thấy thế Tô Phong càng cười to hơn rồi nói:
"Cha à! Ngài có cảm thấy kích thích không".
Nghe thấy thế Tô Ngạo Thiên cũng không biết nói gì hơn. Đánh thì không đánh lại, nói cũng không lại thì có thể làm gì đây. Thở dài một hơi Tô Ngạo Thiên nói:
"Ngày mai ta định qua Cổ gia bàn chuyện làm ăn con đi không".
Nghe lão cha nói tới Cổ gia, Tô Phong liền đứng lên trầm ngâm một chốc rồi nói:
"Được! Mai con đi cùng cha tới đó. Con cũng muốn nhìn xem Cổ gia mạnh ra sao".
Thấy Tô Phong nói vậy, Tô Ngạo Thiên gật đầu rồi bước đi. Bỗng Tô Phong nhớ ra gì đó rồi gọi hắn lại kéo vào trong phòng. Vào tới trong phòng đóng cửa lại, Tô Phong kéo Tô Ngạo Thiên ngồi xuống ghế rồi hướng mặt bàn phất tay.
Hơn chục quyển công pháp, pháp quyết cùng một số tài liệu luyện đan luyện khí lặt vặt rơi hết trên mặt bàn. Tô Ngạo Thiên nhìn thấy những thứ trên thì trợn mắt há mồm, không nói được lời nào. Thấy lão cha như vậy, Tô Phong cũng không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ:
"Ta mới bỏ ra mấy thứ vớ vẩn mà lão cha đã thế này, nếu ta bỏ ra cái đống kia chắc lão cha ngất luôn tại chỗ quá".
"Mấy hôm trước con có gặp sư phụ, lão nhân gia liền kiểm tra tiến độ tu hành của con rồi cho con những thứ này đem về".
Nghe thấy vậy, Tô Ngạo Thiên cũng không hỏi tiếp. Hắn đứng dậy thu dọn hết nhũng thứ trên vào trong bao, đặt lên lưng rồi vác ra ngoài. Thấy lão cha đi ra ngoài, Tô Phong liền chạy tới tủ đựng quần áo mở ra, lôi chiếc hộp ngoc "Băng Đế" để lại đặt lên bàn. Mở hộp ra, Tô Phong cầm hai ba quyển sách lên nhìn qua một chút.
Quyển thứ nhất ghi chép ba loại ấn pháp bao gồm:
"Băng ấn, Diệt Ma ấn cùng Phượng Hoàng ấn ".
Quyển thứ ghi chép mộti loại thân pháp cùng một loại bộ pháp gồm:
"Băng Ảnh Thân Pháp cùng Ma Ảnh Bộ"
Quyển thứ ba ghi chép khá nhiều võ kỹ cùng bí pháp.
Ở cuối ba quyển sách trên cộng thêm quyển công pháp mà Tô Phong đã nhìn trước đó đều ghi:
"Học xong liền hủy".
Nhìn thấy dòng chữ này Tô Phong cảm thấy những công pháp, thân pháp, võ kỹ cùng bí pháp trên chắc là hàng độc rồi. Đúng như Tô Phong suy nghĩ những thứ trên đều do "Băng Đế" sáng tạo ra chỉ có một mình hắn biết.
P/s: sr ae vì lý do tay ta bị sưng vù lên đau éo tả đk vs lại đi hoc cả ngày nên giờ ms viết xong mong ae thông cảm
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Suy nghĩ xong, Tô Phong quyết định học "Băng ấn" cùng "Băng Ảnh thân pháp". Tu vi của hắn bây giờ chỉ học được hai loại trên, còn những thứ khác thì phải đợi tới Trúc Cơ trở lên mới học được. Thèm thì thém chứ tu vi không đủ cũng đành chịu.
"Mệt chết ta rồi! Cmn "Băng ấn" cũng quá khó luyện đi".
Nằm ngửa ra giường Tô Phong lẩm bẩm. Vò đầu vắt óc suy nghĩ, hắn liền nghĩ ra một biện pháp là học bắt ấn trước cho quen tay rồi mới vận hành chân khí khi bắt ấn. Nghĩ là làm Tô Phong ngồi dậy hai tay tập bắt ấn. Hai canh giờ sau, trong phòng Tô Phong chuyền ra một tiếng nổ mạnh. Căn phòng của hắn truyền ra từng trận hàn khí khiến người ta lạnh thấy xương. Nếu ai nhìn thấy cảnh tượng trong phòng của hắn hiện giờ, chắc sẽ chiết khiếp.
Trong phòng mọi thứ đều bị đóng băng. Tô Phong nhìn tác phẩm mình tạo ra liền hít một ngụm khí lanh mồm lẩm bẩm:
"Cái..cái này cũng quá bá đạo đi. May là lão cha đã bảo hạ nhân, không có việc gì thì không được quấy giày ta không thì khá là phiền phức rồi".
Nói xong, hắn nhìn ra bên ngoài thấy đã giữa trưa, hắn liền đi tới phòng ăn ăn qua loa rồi đi ra ngoài.
Dạo bước tại thành Nhạc Thủy, Tô Phong hết nhìn đông lại liếc tây, nhìn không khác gì một tên nhà quê lên phố. Đang đi về phía trươc, Tô Phong liền dừng bước vì phía trước hắn là Cổ Thần. Đang định tiến lên chào hỏi thì hắn liền nghe thấy:
- Ngươi bị ngớ ngẩn hay sao, đứng trên đường ngăn lối người khác làm cái gì? Không nghe nói qua câu chó ngoan không cản đường hay sao?
Người vừa đụng phải là một thiếu niên, cảm giác hắn đụng phải người khác, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Không muốn sống nữa đúng không? Dám dụng vào thiếu gia nhà chúng ta…
- Ăn mật báo, đám bất kính với thiếu gia nhà chúng ta…
…
Một đám thanh âm gia nô theo sau tiếng nói tức giận của gã thiếu niên vang lên.
Tô Phong nhìn về phía sau lưng Cổ Thần , đập vào mắt hắn là một gã thiếu niên tuổi tác tương đương với hắn, trong lòng Tô Phong vô cùng rõ ràng, có thể ngang ngược kiêu ngạo tại Nam thành như vậy, ngoại trừ Vân Siêu là tiểu nhi tử của tộc trưởng Vân gia, còn ai khác nữa.
Chỉ là, ánh mắt Tô Phong không dừng lại trên mặt Vân Siêu, mà rơi vào một nữ hài tử gương mặt tú lệ bên cạnh Vân Siêu, trong ánh mắt để lộ một tia kinh ngạc.
Nữ hài tử kia không phải Vân Tuyết người đã cứu hắn thì là ai. Từ khi tu luyện "Băng Quyết" bề ngoài của Tô Phong dần dần thay đổi. Làn da của hắn chuyển thành màu như trứng gà bóc, khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều nhưng nếu ai đó nhìn thật kĩ vào mắt hắn thì sẽ cảm nhận được một tia băng giá trong đó. May là cơ thể hắn đã có thể tự vận hành chân kh,í không thì chỉ cần đi qua hắn cũng cảm thấy một luồng hơi lạnh.
- Ta còn tưởng thằng ngốc nào đứng trên đường cái, nguyên lai là tên phế vật Cổ Thần ngươi!
Vân Siêu ha ha cười, trong mắt tràn đầy ý khinh miệt, thấy Cổ Thần liếc nhìn hắn một cái cũng không, chỉ nhìn chằm chằm vào Vân Tuyết, ngữ khí chuyển giận:
- Ngươi nhìn cái gì vậy, phế vật, cẩn thận ta móc hai tròng mắt của ngươi ra.
Tô Phong thấy Cổ Thần chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Trùng hợp như vậy, Vân Siêu, Vân Tuyết.
Tô Phong đọc qua truyện mới biết Cổ Thần đang nhớ lại kí ức lúc mình bị từ hôn nên mới nhìn chắm chắm vào Vân Tuyết, Hắn cũng chỉ thở dài rồi cảm khái số mệnh lúc trước của Cổ Thần.
Kiếp trước, Cổ gia tại lúc Cổ Thần 13 tuổi gặp phải họa diệt tộc, Vân Tuyết tự nhiên không thể gả cho Cổ Tung, Cổ Thần chạy ra khỏi thành Nhạc Thủy, sau đó không còn gặp mặt nàng, sau khi trở lại thành Thủy Nhạc đã là hơn mấy trăm năm, tu vi đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền cảnh, cừu nhân sớm đã chết sạch, Vân gia cũng truyền thừa mười mấy đời.
Giải trừ hôn ước là mệnh lệnh của Vân Kinh Hồng, không trách được Vân Tuyết, chỉ là, trong lòng Cổ Thần đối với nàng không có bao nhiêu tình cảm tốt.
Tuy rằng Cổ Thần và Vân Tuyết có ước hôn của hai vị lão gia tử hai nhà, nhưng hai người không qua lại nhiều, số lần gặp mặt cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại bởi vì Vân Kinh Hồng và Cổ Thương Nhạc có giao tình rất tốt, Vân Tuyết và tiểu nhi tử Cổ Tung của Cổ Thương Nhạc qua lại càng mật thiết hơn một chút.
Kiếp trước, thực lực Cổ Thần vô cùng yếu ớt, thời điểm mười tuổi mới đạt tới Hậu thiên tầng thứ hai, Cổ Tung lại là đệ tử thiên tài của Cổ gia, năm ấy 12 tuổi đã đạt tới Hậu thiên tầng thứ sáu, là một trong những mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm của Cổ gia.
Ở phía trước, Cổ Thần ở phía trước…
Đằng sau Tô Phong đột nhiên vang lên tiếng hô lớn, ngay sau đó là tiếng bước chân ầm ầm chạy tới, mấy người chạy vọt về phía Cổ Thần.
Tô Phong quay đầu lại nhìn đám người này, bốn người trong đó là đường huynh đường đệ với Cổ Thần, trong đó một thiếu niên thanh tú thần tình cao ngạo, thoạt nhìn tuổi tác so với chính mình lớn hơn một chút.
Tô Phong nhận ra, thiếu niên chính là tiểu nhi tử Cổ Thương Nhạc, tên là Cổ Tung, một đệ tử thiên tài trong thế hệ trẻ Cổ gia, năm nay 12 tuổi đã đạt tới cảnh giới Hậu thiên tầng thứ sáu.
Tô Phong nghĩ trong lòng:
"Đúng là mấy tên ngu xuẩn, gây sự với Cổ Thần thì chẳng khác nào tự tìm chết. Ta cũng nên ra mặt góp vui một chút mới được".
Nghĩ xong Tô Phong mỉm cười bước tới trước mặt Cổ Thần trong sự ngạc nhiên của mọi người.
P/s: Đau tay quá k đánh chữ nổi nữa roài @@ hôm nay tạm thời 2 chương nhé!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Nghe thấy Cổ Thần nói vậy Tô Phong nhìn qua đám người Cổ Tung cùng Vân Siêu. Nói thật ra thì Tô Phong cũng không muốn can thiệp vào vụ này, chẳng qua vì chủ nhân cũ của thân thể này cùng Cổ Thần vốn chơi thân từ nhỏ. Một kẻ không thể tu luyện cùng một kẻ bị coi là phế vật, chơi cùng nhau thì đấy cũng là bình thường. Thêm nữa là Tô Phong cũng muốn tiếp cận Cổ Thần nên lần này nhân tiên tiến hành luôn.
Cổ Tung thấy Tô Phong định tham dự vụ này thì mỉa mai nói:
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là thêm một tên phế vật nữa tới chịu chết haha".
Đám người đi theo Cổ Tung cùng Vân Siêu thấy vậy cũng cười theo, còn những người qua đường thấy vậy chỉ biết lắc đầu thở dài.
Tô Phong định tiến lên thì Cổ Thần kéo hắn lại nói:
"Phong ca, việc này hãy để đệ giải quyết".
Tô Phong nghe thấy Cổ Thần nói vậy thì biết hắn quan tâm mình sợ mình bị thương. Cổ Thần không biết là Tô Phong đã có thể tu luyện, còn là Tiên Thiên tầng năm, nếu không hắn cũng để Tô Phong giải quyết cho nhanh.
Tô Phong quay đầu lại nói:
"Ta coi đệ như đệ đệ của ta, lý nào thấy đệ đệ của mình bị bắt nạt mà lại đứng nhìn".
Cổ Thần nghe thấy Tô Phong nói vậy định nói thêm gì đó thì đã thấy Cổ Tung mẽ lao lên phía trước, một quyền đánh thẳng vào mặt mình. Những tên còn lại thấy thế cũng lao vào thì bị Tô Phong chặn lại. Cổ Thần vừa né tránh đòn công kích của Cổ Tung vừa nhìn sang phía Tô Phong, thình lình trên người Tô Phong thay đổi, từ trên người hắn tỏa ra một luồng hàn khí rét lanh cùng một luồng áp lực khá mạnh.
Cổ Thần cùng Cổ Tung dừng lại, cùng những người khác nhìn về phía Tô Phong. Lúc trước, Tô Phong giống như một kẻ khá vô hại thì giờ hắn giống như một tảng băng vạn năm, khiến người ta không giám tới gần. Có người đứng xem cảm nhận thấy luồng áp lực bật thốt lên:
"Hậu Thiên tầng tám".
Nghe thấy Hậu Thiên tầng tám, những người đứng xem cùng Cổ Thần lẫn đám người Cổ Tung giật mình. Ai cũng không nghĩ tới Tô Phong lại là Hậu Thiên tầng tắm. Những người đứng xem thấy vậy bắt đầu bàn luận:
"Sao ta nghe nói Tô Phong không thể tu luyện cơ mà".
"Biết sao được, có thể Tô gia cố ý tung tin để đánh lạc hướng thì sao".
"Tầm tuổi này mà đã có tu vi như vậy thật đúng là thiên tài".
"Hậu Thiên tầng tám đó ta mà có tu vi như vậy thì thật tốt".
"Bốp! Ngươi nên tỉnh lại đi".
Bỏ qua hết những lời bình luận xung quanh, Tô Phong nhìn từng người trong đám người đi theo Cổ Tung lẫn Vân Siêu, Vân Tuyết. Bị Tô Phong nhìn qua, tất cả đều cúi đầu không ai giám đối diện với hắn, ngoài trừ Vân Tuyết đang suy nghĩ như cố nhớ gì đó.
Tô Phong thấy vậy thì hài lòng, quay đầu về phía Cổ Thần hỏi:
"Cổ Thần! Đệ giải quyết được hắn không hay để huynh xử lý nốt".
"Đệ có thể giải quyết được, huynh cứ nhìn là được rồi lao vào cùng Cổ Tung chiến đấu".
Thấy Cổ Thần nói vậy Tô Phong cũng không nói gì. Hắn vừa xem Cổ Thần chiến đấu vừa suy nghĩ:
"Ta chỉ bạo lộ tu vi Hậu Thiên tầng tám mà đã thế này, nếu mà bọn họ biết tu vi thật của ta không biết còn như thế nào đây".
Lúc này, Cổ Thần đột nhiên hét lớn một tiếng, nắm lấy sơ hở của Cổ Tung, tránh thoát được công kích của hắn, trước khi công kích tiếp theo của Cổ Tung phát ra, thân thể đột nhiên tiến sát trước người Cổ Tung, một chiêu Kim Cương Đính Tường bộc phát, vai phải nghiêng về trước, đánh thẳng vào ngực Cổ Tung.
Nghe đồn, Phật môn kim cương có thân thể bất hủ bất diệt, đẩy đổ tường đồng vách sắt, Cổ Tung chịu một kích này, thân thể lập tức văng ngược phía sau, rơi xuống đất cách xa hơn trượng.
- Cổ Tung ca…
- Tung ca…
Vân Siêu, Vân Tuyết cùng với bốn gã thiếu niên Cổ vội vàng đồng loạt hô lên.
Mất thấy Cổ Tung sắp rơi xuống đất, đột nhiên xuất hiện một bóng người tiếp được thân thể Cổ Tung, người này mặt như quan ngọc, tuấn lãng phi phàm, nhẹ nhàng đưa một tay đón đỡ phía sau lưng Cổ Tung, Cổ Tung được hắn đỡ lấy vững vàng hạ xuống.
- Ca…
Vân Siêu, Vân Tuyết đồng thời hô lên một tiếng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Quyển 1: Sơ nhập Chân Tiên Chương 10: Thách thức Vân Hiên
Tác giả: ™Icy Nguồn: 4vn
Tô Phong cùng Cổ Thần nhìn nhau rồi nhìn sang người kia. Người tới là Vân Hiên, con cả của tộc trưởng Vân gia Vân Kính Hồng. Vân Hiên là một trong những thiên tài nổi bật trong thế hệ đệ tử đời thứ ba tam đại gia tộc tu chân, năm nay 18 tuổi đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên tầng thứ hai.
Vân Hiên nhìn Tô Phong cùng Cổ Thần thân thể khẽ động, vẽ lên một đạo tàn ảnh trong nháy mắt đã xuất hiện ngay sát trước mặt Tô Phong, Tô Phong vừa giơ hai tay lên liền cảm giác hay tay căng thẳng, Vân Hiên đảo chưởng lập tức bắt được hai tay Tô Phong.
Thấy Tô Phong bị Vân Hiên bắt được hai tay, Cổ Thần định động thủ thì Vân Hiên nói:
"Ngươi cứ thử tiến lên xem! Hắn sẽ như thế nào".
Cổ Thần liền dừng bước, còn Tô Phong nhìn thẳng vào mắt Vân Siêu nói:
"Ngươi thử làm gì ta xem!".
Thách thức, Tô Phong thách thức trắng trợn. Nghe Tô Phong thách thức, Vân Hiên cũng không giám làm gì hắn. Vân Hiên biết mặc dù Tô gia ở trong mắt người ngoài chỉ là gia tộc nhỏ, nhưng chỉ có cao tầng của ba đại gia tộc mới biết, Tô gia mạnh không kém gì ba đại gia tộc thậm chí còn hơn một chút.
Mọi người vây xem đồng thời mở to hai mắt nhìn, suy nghĩ có nghe lầm hay không? Thiên tài tuổi trẻ nhất thành Nhạc Thủy, cứ như vậy bị thách thức.
QuảVân Hiên hai tay siết chặt, quát lớn:
"Ngươi càn rỡ, chỉ bằng ngươi?".
Tô Phong trầm giọng nói:
"Chỉ bằng ta! Đối với ta, ngươi chẳng là cái gì".
Vân Hiên giận dữ thành cười, nói:
- Chỉ bằng ngươi, tên phế vật lớn nhất thành Nhạc Thủy?
Nói xong câu đó, Vân Hiên đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi tên phế vật này bộc lộ ra tu vi Hậu Thiên tầng tám, lấy cái danh hiệu phế vật này mà nói có chút không hợp, thần tình quái dị.
Tô Phong chăm chú nhìn Vân Hiên nói:
"Đừng chê người khác, Vân Hiên ngươi cũng chỉ như vậy".
Vân Hiên sửng sốt, sau đó buông lỏng hai tay, cười lớn một tiếng:
"Tốt... Hay cho câu "ngươi cũng chỉ như vậy" ngày hôm nay ta lấy lớn coi thường nhỏ, ta thực sự muốn nhìn, ngươi tại thời điểm thiếu niên tới sẽ biến thành bộ dáng gì?".
“Bộ dáng đó, ngươi dù tưởng tượng cũng không ra được”.
Tô Phong cùng Cổ Thần về đến Tô gia, người hầu có lẽ đã quen việc Cổ Thần hay đến Tô gia nên cũng không có phản ứng lớn. Tô Phong kéo Cổ Thần vào phòng mình đóng cửa lại, hai người tới bàn uống nước ngồi, Tô Phong lấy trong người một quyển công pháp ra đưa cho Cổ Thần nói:
"Đệ cầm lấy mà tu luyện".
Cổ Thần nhìn Tô Phong không biết nói gì. Hôm nay trải qua rất nhiều sự việc, khiến hắn không tưởng tượng nổi. Đầu tiên là việc Tô Phong không không thể tu luyện mà hôm nay lại bộc phát ra Hậu Thiên tầng tám. Thứ hai là hắn không nghĩ , Tô Phong sẽ đưa cho hắn một quyển công pháp. Nhìn qua quyển công pháp này cũng biết là đối với Tô gia khá trân quý. Đối với một lão quái vật trọng sinh như Cổ Thần thì Tô Phong cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cổ Thần nghẹn ngào nói với Tô Phong:
"Thứ này quá trân quý đệ không thể nhận".
Tô Phong nghe vậy nói:
"Huynh đệ với nhau có gì không thể".
Cổ Thần thấy Tô Phong nói vậy thì cũng không nói gì thêm gì, nhận lấy rồi cất vào người. Bỗng nhiên Cổ Thần hỏi".
"Phong ca! Đệ nghe nói huynh không thể tu luyện được mà sao bây giờ lại".
Tô Phong biết Cổ Thần sẽ hỏi mình liền nói:
"Một lần ta ra ngoài liền gặp một lão già bị trọng thương, hắn nói ta là "Băng thân thể" rồi có ý muốn nhận ta làm đồ đệ, dạy ta tu hành nên ta đồng ý. Tiếc là lão nhân gia hắn do bị thương quá nặng, dạy ta hai năm hắn liền qua đời".
Nói xong, Tô Phong cố tỏ ra thương xót nhìn như thât khiến Cổ Thần tin xái cổ. Nói chuyện thêm một lúc Cổ thần liền ra về, trước khi về Cổ Thần liền nhìn Tô Phong rồi nói:
"Cảm ơn huynh đệ sẽ nhớ kĩ".
Tô Phong biết hắn sẽ nói vậy nên không nói gì, chỉ vỗ vai hắn rồi mỉm cười nhìn hắn ra về. Thấy Cổ Thần về, Tô Phong liền vỗ ngực lẩm bẩm:
"Cmn! Ngồi với lão quái vật 500 tuổi chẳng có gì tốt, tí thì lão tử tốn vài giọt nước mắt. Tính toán thời gian, còn một năm nữa là tên Cổ Thần này bắt đầu gây họa, ta nên đề thăng tu vi nhanh chóng để bảo vệ Tô gia".
Nói xong Tô Phong đóng của lại bắt đầu tu luyện cùng luyện tập "Băng ấn".
Sáng hôm sau khi đang tu luyện, Tô Ngạo Thiên đến trước của phòng hắn gọi hắn cùng tới Cổ gia. Giời khỏi trạng thái tu luyện, Tô Phong đứng giậy chỉnh lại quần áo rồi đi theo lão cha tới Cổ gia.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x