Chân tôi vấp vào một hòn đá nhọn giữa đường. Dù có mang đôi giày vải nhưng nó lại quá cũ kĩ và cũng quá mòn rồi. Nó hoàn toàn không thể chặn được sự sắt bén của hòn đá ấy. Vì thế đôi bàn chân của tôi bắt đầu chảy máu.
Người tiểu đội trưởng của nhóm tên là Trần Anh tiến lại gần, nhìn đôi bàn chân rướm máu của tôi mà ân cần:
- Chân cậu có sao không? Nhìn chảy máu cũng nhiều rồi? Có cần băng lại không?
- Không, không... Tớ không sao!
Tôi cắn răng đứng dậy vớ cây gậy, rồi tiếp tục lội bì bõm qua con suối.
Trần Anh lại chủ động tiến đến bên tôi mà khuyên:
- Nhìn cậu chảy máu nhiều thế kia mà? Thôi đừng cố gắng, để tớ dìu cho.
Nghe vậy, tôi liên tục xua tay:
- Không. Không cần nhọc công của cậu, tớ không sao thật mà.
Và tôi thoăn thoắt lội suối tiến lên phía trước rồi quay lại thổi phồng:
- Đấy! Cậu thấy đấy! Tớ có sao đâu? Một chút tổn thương nhỏ bé này sao làm nhụt chí một chiến sĩ được cơ chứ?
Trần Anh nhìn tôi rồi thở dài. Tôi có thể thấy được ẩn sau đôi mắt ấy có một tí xót xa và cảm thông. Hẳn là Trần Anh nhận ra được tôi cứng đầu và cố chấp nên không miễn cưỡng.
...
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Sau bữa cơm chiều với tí lương khô, không hiểu sao toàn thân tôi bắt đầu nóng lên. Những tiếng “hừ hừ” cũng tự nhiên phát ra từ hàm răng đang run cầm cập của tôi. Ánh mắt tôi cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Chỉ để lại những tiếng nói mông lung của những người xung quanh đang lao đến bên tôi.
- Này, cậu ta làm sao thế?
Trần Anh đặt bàn tay lên cái trán nóng rần của tôi mà đáp:
- Thưa đội trưởng, hẳn là cậu ta lên cơn sốt.
- Sốt?
- Vâng. Ban sáng cậu ta bị vật nhọn đâm chảy máu. Em nhìn thấy cậu ta vẫn bình thường và khỏe mạnh bước đi nên không quá để ý. Xin lỗi đội trưởng, đây là lỗi của em.
Dù đầu óc mơ hồ, nhưng nghe được câu nói này của Trần Anh, tôi cũng thấy xấu hổ. Tôi đang định mở miệng nói chuyện thì thấy Trần Anh xua tay trước mặt mình. Cùng nhau huấn luyện bao lâu nay, tôi lập tức biết Trần Anh bảo tôi đừng lên tiếng.
Mặc dù tôi vẫn rất muốn nói, nhưng nơi nào đó sâu thẳm lại chiếm lấy cả tâm trí, lại hò hét “Đừng nói, nói ra sẽ bị xử phạt!”, tôi sa ngã vào đó, và rồi tôi im lặng.
- Nhanh dìu cậu ta đến gần bếp lửa, đồng thời lấy 2 cái mền đắp lên cho cậu ta. Mặt khác cử người thay phiên túc trực cho cậu ta uống nước khi cậu ta cần và đắp khăn lạnh lên đầu cậu ta liên tục.
Tôi rất rõ ràng ý của đội trưởng. Hiển nhiên trong cái thời chiến này, khăn lạnh chỉ vài một mảnh vải nhỏ. Còn chăn? Ắt hẳn sẽ có một người phải chịu lạnh tối nay. Và người đó không ai khác chính là “người tiểu đội trưởng phạm sai lầm”.
- Vâng, em đã rõ!
- Tốt, thi hành đi. Mong sao sáng mai cậu ta có thể tiếp tục lên đường.
...
Sáng hôm sau, cái nắng ấm áp giữa xuân chiếu rọi mặt đất đầy sỏi đá. Những con chuồn chuồn đỏ sà xuống những khóm hoa thơm. Chim chóc lượn quanh cất tiếng hót vang. Khung cảnh tràn đầy ý vị.
Vậy nhưng vốn vẫn còn cơn sốt, cho nên tôi mơ mơ hồ hồ mà chỉ bắt được vài thứ.
Tôi thật là xui xẻo. Và tôi cũng thật là một kẻ vướng bận. Nếu không phải tôi quá khờ, có lẽ tôi đã không ở tình cảnh khó xử này.
Rất rõ ràng với tay chân mềm nhũn, tôi được hai người dìu đi. Cho dù tôi cố gắng bước đi bằng đôi chân nhưng hoàn toàn vô ích. Còn gì thê thảm hơn?
Có lẽ thê thảm hơn chính là khi tôi lên cơn sốt và ngất đi giữa lúc này.
...
- Dậy, dậy ăn cháo này.
Tôi mơ màng mở hai mắt ra. Đập vào mắt tôi lúc này là một chén cháo nhỏ đang tỏa ra nghi ngút khói. Một loại cảm động không tên xuất hiện trong lòng tôi.
Đây có lẽ là tình đồng chí đi!
...
- Tiểu đội trưởng, quê cậu ở đâu?
- Đừng gọi tớ là tiểu đội trưởng, gọi Trần Anh là được. Quê tớ ở Hà Tây.
- Hà Tây? Hà Tây với Hà Nội là gần nhau nhỉ?
- Ừ, cũng không xa lắm. Cậu có mơ ước gì không?
- Tớ? Tớ muốn trở thành một chiến sĩ đầy vinh quang. Tớ chỉ muốn được nhanh chóng trở về chăm sóc mẹ già.
- Hả? Gia đình cậu chỉ có mỗi cậu và mẹ thôi sao?
- Ừm. Chỉ có hai người. Cha tớ mất khi tớ còn nhỏ cơ.
- Xin lỗi, tớ thật sự không biết.
- Không sao cả. Thế ước mơ của cậu là gì?
- Tớ muốn cùng Đảng đánh đuổi toàn bộ lũ Pháp xâm lược ra khỏi đất nước.
- A! Đó không phải là ước mơ chung của mọi người sao?
- Hì hì... Đó cũng là ước mơ của tớ.
- Cậu thật là... Thế cậu còn có ước mơ nào khác không?
- Có! Tớ muốn tiêu diệt lũ xâm lăng.
- Như vậy không phải là giống ước mơ đầu sao? Còn cái khác không?
- Hết rồi!
- Cậu thật đơn giản.
- Cậu cũng vậy!
Trong đêm tối, hai người chiến sĩ nhìn nhau mỉm cười.
Đội ngũ tiến theo một con đường thống nhất. Như một hàng hoàn chỉnh, tất cả mọi người đi sau đều tiến theo bước chân của vị đội trưởng dẫn đường.
Cả đội ngũ hầu như không ai lên tiếng, hoàn toàn lặng im bước đi. Chỉ có từng âm thanh vọng lại từ đằng trước. Đó là tiếng vị đội trưởng dùng cây dao bầu chặt bỏ cành lá, dây leo và chướng ngại phía trước.
“Tắt… Tắt… Tắt… Tắt…”
Song song với tiếng vang ấy, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng chim gáy “cù rú” quen thuộc và không đổi.
“Cù rú… Cù rú… Cù rú…”
Âm thanh của rừng già khiến con người tôi trở nên bình tĩnh lạ thường.
…
Một con đường được người đội trưởng mở đường cũng chẳng phải là dễ đi. Bụi rậm chen chúc nhau, dây leo chằng chịt, gai nhọn khắp mọi nơi… Tất cả đều khiến con đường tiến lên của tôi là một hành trình vất vả. Dẫu rằng tôi đang đi giữa đội ngũ.
“Hồng hộc… Hồng hộc…” – Mang trên lưng chỉ có cái ba lô cùng cây súng trường, khoảng trên dưới mười kí, nhưng chặng đường dài với nhiều con dốc và đá tảng cũng làm tôi mệt nhoài. Rất may là trước đó tôi đã trải qua huấn luyện, nếu là tôi thuở trước kia, giờ này tôi đã ngã ra nằm thở dốc.
“Bạch…”
Một người chiến sĩ đi trước tôi 2 người bỗng dừng lại, dùng tay cởi một nút áo và đập vào vùng xương sườn dưới cổ mà gắt nhỏ:
- Con rệp chó chết!
Đã quá quen với tình cảnh này, những người đằng sau người chiến sĩ ấy đi vòng qua và vẫn tiến đều về phía trước.
Lần này trong số những con người đi vòng qua có một tiếng thở dài:
- Mọi thứ kinh tởm quá…
Hiển nhiên những chàng trai trẻ tuy đã trải qua huấn luyện, nhưng lần đầu trải qua việc băng ngang qua rừng sâu ẩn chứa không biết bao nhiêu con côn trùng ghê tởm cho nên tâm tình có chút xấu. Được mệnh lệnh từ cấp trên, do đó họ mới không phản ứng quá lớn, song những câu bực tức là không hề thiếu.
Đột nhiên đội ngũ trước cùng dừng lại. Tôi nhìn thấy người đội trưởng bỗng trở nên cảnh giác, cái đầu đảo qua xung quanh liên tục.
Tức thì ở trong cả đội ngũ, những tiếng thở dốc trở thành những tiếng hít thở nhẹ.
Nhưng chỉ vài giây sau khi người đội trưởng giơ lên tay trái, người đội trưởng vẫy tay ra hiệu. Chúng tôi ngay lập tức cầm súng lên tay. Trải qua huấn luyện, mỗi người chúng tôi đều biết cái vẫy tay hơi chếch về bên trái là ý gì.
Chỉ trong thoáng chốc, cả đội ngũ trở nên nghiêm trọng. Đây là lần đầu tiên trong hành trình lại xuất hiện dị thường như vậy.
“Roẹt… Tách…” – Mỗi người cố gắng kiềm chế âm thanh mở khóa bảo hiểm trên cây súng của mình.
Chính tôi cũng nhận ra tiếng tim đập nhanh, cũng như những giọt mồ hơi nhẹ rơi trên khuôn mặt của mình.
Đối mặt với tình cảnh này, chẳng hiểu vì sao đầu óc tôi trở nên chậm chạp.
Rất nhanh cảm giác sợ hãi bao phủ cả con người tôi. Thân thể của tôi bắt đầu run nhẹ.
- Ực…
Không biết ai đó không kìm nổi đã nuốt nước miếng như thế. Giữa không khí nặng nề, dù rất nhỏ song nó trở thành to rõ.
- Xuỵt…
Người đội trưởng đưa ngón trỏ tay trái lên trước miệng, nhẹ nhàng bỏ ra tiếng ấy để ra hiệu cho chúng tôi giữ im lặng.
Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy bàn tay phải của người đội trưởng cũng nắm chặt cò súng đầy cứng ngắc.
“Cù rú… Cù rú… Cù rú…”
Những tiếng chim vẫn cứ vang vọng. Dù vậy lúc này đây, với tôi, những tiếng chim ấy cứ như những tiếng ai oán quỷ quái nơi địa ngục sâu thẳm.
Tôi có chút xúc động muốn bỏ chạy, nhưng lại cố gắng đè nén nỗi bất an. Vì đấu tranh tư tưởng, nên tâm tình trở nên hỏng bét.
…
Qua một lúc lâu với tư thế khẩn trương như vậy, khi không có cảnh xấu nhất như tôi nghĩ diễn ra, người đội trưởng lại vẫy tay trái.
Tôi thở dài một hơi. Mọi người xung quanh cũng thở dài.
Áp lực nặng nề phút chốc tan biến.
Người đội trưởng nhanh chóng quay đầu lại và dẫn đầu tiến lên. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tình cờ nhìn thấy vẻ âu lo vốn chưa từng có trong ánh mắt người đội trưởng.
Cũng có thể là tôi đã sai, tuy vậy tôi trở nên cả nghĩ.
Nội tâm tôi chìm xuống. Nỗi bất an càng trở nên mãnh liệt.
Dòng người lần lượt tiến lên theo đội hình đã định trước. Riêng tôi lo lắng dừng chân. Lúc này đây, tôi quyết định đi cuối đội ngũ.
…
Đội ngũ vẫn tiếp tục tiến lên.
Chẳng bao lâu sau, xuyên qua rất nhiều tiếng bước chân “xoạt xoạt” và tiếng chim “cù rú”, một tiếng vang bất thường vọng lại trong tai tôi.
“Rắc!”
Như âm vang địa ngục đòi mạng biến thành sự thật. Chỉ một phần năm giây như cả năm dài ấy, vô số ý nghĩ bay nhanh trong đầu tôi.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên làm cả mặt đất dưới chân tôi rung lên. Ở khoảng cách không quá xa vụ nổ, tai tôi “ong ong”, đầu choáng mắt hoa, chẳng còn biết gì nữa.
Điều duy nhất tôi cảm nhận được là tôi bị vụ nổ đẩy bay về phía sau. Và như con diều đứt dây đập thẳng vào mặt đất xốp.
“Phập...”
May mắn cây súng rơi ra bên cạnh chứ không rơi vào đầu tôi hay rơi dưới thân thể tôi. Nếu không thì hậu quả sẽ không đơn giản là sây sát bên ngoài. Mà có thể tôi sẽ bị thương nặng, hoặc là lập tức chết ngay tại chỗ.
Cả thân thể tôi đau đớn dữ dội. Mỗi tế bào thần kinh truyền tới cảm giác thấu tim gan này làm cho tôi tỉnh táo lại.
Nhưng chỉ vừa tỉnh táo, tôi lại nghe những tiếng kêu rên đau xé ruột, rách lòng.
- A... A... A...
- Aaaaaaaaaa....
- Aaaaaaaa... Aaaaaaaaaaa...
Những tiếng kêu rên đau đớn không thể diễn tả được này làm cho lòng tôi trầm xuống. Nó làm tôi run rẩy. Trái tim tôi như bị bóp chặt, cảm giác nghẹt thở xâu xé tâm hồn tôi.
Tôi không còn cách nào để bình tĩnh. Hô hấp của tôi càng ngày càng đứt quãng.
“Tôi... sắp chết!” – Tôi chỉ chợt nghĩ tới ý nghĩ ngu ngốc này thì nó lập tức xâm chiếm cả tâm trí tôi. Như bao người khác và cũng không giống bao người khác, theo bản năng tôi rít gào như tiếng dã thú sắp bị giết chết:
- Aaaaaa... Aaaaaa.... AAAAAAAAAAAA....
Nỗi đau cứ truyền lại, nội tâm lại ầm ầm sóng dậy. Hai thứ tác động suýt làm tôi mất đi ý thức.
Khoảng 5 giây sau, nhờ phát tiết nội tâm qua tiếng rít, tôi mới bắt đầu tiếp nhận lại quyền điều khiển cơ thể mình.
Giờ phút này nỗi đau thể xác không chỉ làm cho tôi tỉnh táo, nó còn làm cho tôi nhận ra tình cảnh hiện tại. Rõ ràng có ai đó đã giậm phải một quả mìn được quân địch chôn dưới nền đất.
Không hề chần chừ, tôi dùng hai tay chống đỡ cơ thể ngồi dậy.
Trước đó đầu óc mơ hồ trong giằng co khiến tôi không nhận ra khung cảnh hiện tại, nên tôi vẫn mơ mơ hồ hồ không rõ. Song giờ đây chỉ vừa ngẩng đầu lên, ruột tôi đã thắt lại, tôi không thể khống chế được liên tục nôn mửa.
- Ọe... Ọe...
Khung cảnh lúc này chính là một bức tranh đẫm máu, vô cùng đẫm máu, không gì nói rõ được đẫm máu. Khắp nơi toàn máu là máu, chỉ một màu đỏ tươi sền sệt, chỉ một màu đỏ tươi tanh tưởi. Đan xen những vết máu và những mảng máu là những mảnh xương không trọn vẹn trắng hếu cũng cắm đầy trên mặt đất.
Ở xung quanh trung tâm vụ nổ, nơi cái hố to ấy, càng là những cánh tay, cẳng chân... ngang dọc, nghiêng chéo la liệt.
Kế tiếp phía sau chính là những con người trọng thương hấp hối với những âm thanh dần đến hồi kết “phì phò...” khó khăn.
Ở nơi đó có một người lộ ra cả ruột theo quán tính đang giãy đành đạch, miệng trào bọt mép. Xem ra là chẳng bao lâu nữa người đó sẽ chết.
Thậm chí ở nơi xa xa có cả người mất chân trái đang dùng tay bụm vết thương mà vỡ òa khóc lớn, nước mắt lưng tròng, đau đớn kêu gào.
Thật sự không chỉ mình tôi ói mửa, mà đa phần mọi người bình yên vô sự đều như vậy. Một số ít còn lại đều có khuôn mặt vàng như nghệ. Không phải họ đã từng trải qua một lần mà là bản thân họ cũng “sững sờ” như chúng tôi, chỉ là tâm lý của họ cứng cỏi hơn mà thôi.
Dù gì chúng tôi cũng chỉ là lính mới. Dù gì tôi cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh máu tanh này.
- Còn ngây ra đó làm gì? Nhanh đi cứu người bị nạn!
Người đội trưởng lấm lem bùn đất từ đằng trước rống lớn. Và ngay tức khắc, người đội trưởng lao nhanh đến phía trung tâm vụ nổ và tiến hành cầm máu cho những người bị thương nặng.
Tâm lý “bỡ ngỡ” khiến tất cả lính mới bỏ mất đi thời gian quan trọng nhất để cứu người. Song nhờ tiếng rống của người đội trưởng, đám lính mới chúng tôi còn không bỏ qua luôn cơ hội còn lại. Bản thân tôi sực tỉnh ngay sau tiếng rống nhắc nhở ấy. Như được huấn luyện, ngay lập tức tôi cấp tốc lao tới sơ cứu cho những người bị thương gần nhất.
Tuy nhiên chiến tranh không đơn giản như chúng tôi vẫn nghĩ. Khi tôi đang băng bó cho người thứ hai, biến cố lại một lần nữa nổi lên.
Theo bản năng được rèn luyện, tôi lập tức cúi thấp người, vứt ba lô, dùng tay phải cầm súng, đồng thời lăn về phía gốc cây gần nhất.
Dẫu có hành động nhanh chóng, nhưng tôi vẫn bị một viên đạn bắn trúng chân phải. Và cùng với vết thương ấy là vài giọt máu của đồng đội văng vào mặt.
Không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều về số phận của những người còn lại và thương xót cho ai khác. Chỉ có đủ thời gian để tôi nhận định chúng tôi gặp phải phục kích. Cũng có thể là tiếng nổ đã hấp dẫn kẻ địch.
Cắn răng chịu đựng cơn đau, cố gắng trấn tĩnh trước tiếng kêu la thảm thiết của đồng đội và tiếng hét chói tai của đội trưởng, tôi mở khóa an toàn của cây súng.
Nhìn những tên địch lạnh lùng xả súng về bên này, tôi nhắm vào một tên và đáp trả.
“Pằng...”
“Pằng...”
“Pằng...”
Máu tươi nơi vết thương chân phải không ngừng trào ra, đau đớn không ngừng truyền về não bộ. Tôi nhăn nhó vượt qua.
Tiếng kêu la trên chiến trường cũng dần im bặt.
Tiếng súng vang lên càng ngày càng dày đặt.
Thế nhưng chỉ qua một lát, chúng tôi nhận ra sự cách biệt về số lượng và chất lượng của vũ khí.
“Đùng...”
“Đùng...”
Bên địch vừa quăng 2 quả lựu đạn về bên này.
“Phập... Phập... Phập...”
Vô số mảnh vỡ sắt bén từ giữa vụ nổ bay về bốn phía.
Nhưng điều đáng sợ chính là cái kèm phía sau.
“Tạch... Tạch... Tạch...”
“Tạch... Tạch... Tạch...”
Âm thanh của súng liên thanh vang lên liên hồi.
Tôi không tự chủ rút đầu và co cả thân hình núp sau thân cây.
“Xoạt... Xoạt... Xoạt...”
Những tiếng bước chân cực nhỏ vọng lại xen kẽ tiếng súng. Hiển nhiên là dựa vào sự yểm trợ từ 2 trái lựu đạn và súng bắn liên thanh, kẻ địch đang dần tiếp cận chúng tôi.
“Tạch... Tạch... Tạch...”
Trong tình thế kẻ địch bắn liên hồi không dứt, trái tim tôi không ức chế được run rẩy. Nếu cứ tiếp tục như thế này, đợi lúc kẻ địch tiếp cận chúng tôi chừng 50 mét thì khi ấy chính là giờ chết của cả đội.
Mà lúc này đây, chúng tôi bị kiềm chế bởi những viên đạn từ quân địch, chúng tôi không có khả năng hành động. Và hiển nhiên là chúng tôi không thể lùi về sau. Giờ này mà nhào thân ra thì thành cái sàng với vô vàn lỗ thủng là điều hiển nhiên.
Trong tình cảnh khó khăn, tôi nhớ lại lời dạy của huấn luyện viên. Khẽ hít một hơi thật sâu, tôi dùng cả tinh thần áp chế lại sự sợ hãi mà vươn gần một nửa đầu ra quan sát kẻ địch.
Mắt phải nhìn về chiến trường, nỗi sợ lại lan tràn toàn thân tôi.
Giữa vùng trung tâm, từng thân thể có những vết thương chí mạng nhỏ tròn nằm gục xuống ở nơi ấy. Máu tươi vẫy ra xung quanh, từng dòng từng dòng máu hội tụ tại những điểm trũng tạo nên vài cái hố máu tanh tưởi. Dù ở xa, tôi cũng có thể ngửi thấy mùi tanh muốn ói đó.
Nghĩ tới đây, bụng tôi lại sôi lên. Nó co lại, một thứ gì ấy từ dạ dày trào lên cuống họng. Tôi cố gắng nuốt nó xuống mà tiếp tục nhìn lại.
Xa xa, cách những vũng hố đầy máu đỏ tươi và đỏ sẫm, một tiểu đội của địch đang lấy tốc độ nhanh nhất bước tới cùng với nã súng về bên này.
Tôi đánh liều cầm súng lên và đưa ra ngoài thân cây, đặt cây súng lên gối bị thương mà bắn trả.
“Pằng...”
“Pằng...”
Vào thời điểm này, một tiếng gào to vọng lại:
- Rút lui, đội 1 yểm trợ, còn lại nhanh chóng lui lại.
Nghe được tiếng gào của đội trưởng, tôi thu súng. Giữa không khí trầm trọng, với chân phải bị thương, tôi cố gắng cúi thấp người mà nhịn đau chạy thật nhanh về phía cái cây gần nhất ở phía sau.
Và rồi nhả đạn yểm trợ cho người khác.
“Pằng...”
“Pằng...”
Song dường như chúng tôi vẫn còn đánh giá thấp sự điên cuồng của quân địch.
“Đùng...”
“Đùng...”
“Đùng...”
Từng quả lựu đạn lấy tốc độ chóng mặt bay về phía đội 1.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, đội 1 đảm nhận trọng trách cản trở quân địch hứng chịu tấn công kịch liệt. Ở nơi đó bụi bay mù mịt.
Nhân cơ hội tầm mắt của địch bị che khuất, tôi lại chạy cà nhắc về cái cây tiếp theo.
Thế nhưng tôi chưa kịp định thần thì tình huống phát sinh mỗi lúc một xấu.
- Lui lại. Cấp tốc lui lại. Đội 2, đội 3 tiến lên bắn yểm trợ.
Giọng khàn đặc của người đội trưởng lại vang lên giữa rừng mưa đạn.
Một cuộc chiến không cân sức. Chúng tôi vắt tất cả sức lực chống trả sự tiến bộ khoa học – kỹ thuật vượt bậc và tài lực hùng mạnh của địch.
“Đùng...”
“Đùng...”
Những thân cây, bụi rậm, tảng đá che chắn thân hình chúng tôi dần bị thay thế bằng những cái hố to trống trơn. Sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.
“Tạch... Tạch... Tạch...”
“Pằng...”
“Pằng chíu...”
Tiếng súng của bên chúng tôi bắt đầu có dấu hiệu thưa thớt. Rõ ràng liên tục bắn đạn dẫn đến việc phải bỏ thời gian nạp đạn vào.
“Cạch...”
Tiếng động nhỏ từ cây súng đang cầm báo hiệu súng của tôi đã hết đạn. Khốn khổ thay là hai cái băng đạn dự trữ và 5 viên đạn dự phòng cho tình huống khẩn cấp lại nằm trong ba lô, mà ba lô thì nằm ở giữa chiến trường.
Thực ra băng đạn phải nằm trong túi nhỏ trong thắt lưng mới phải, viên đạn phải nằm trong túi nhỏ bên trái thắt lưng mới đúng. Đó là sai lầm của bản thân tôi.
Thân thể của tôi run lên. Không run lên sao được? Trên chiến trường đạn bay như mưa, hai bên bắn nhau sống chết thì hết đạn đồng nghĩa với việc chắc chắn phải chết!
Quay mặt nhìn về hai bên để tìm kiếm sự trợ giúp nhưng mà hoàn toàn không thấy rõ đồng đội.
Bụi bay đầy trời, lá cây bay xào xạc khắp chốn.
Khó khăn nối tiếp khó khăn khiến tinh thần của tôi xuống dốc không phanh.
Tâm trạng mỗi lúc lại tồi tệ hơn. Nó dần đi về vực sâu thăm thẳm. Tôi hoang mang quay thẳng người nhìn về phía sau.
Khá may mắn là vào giây phút này tôi nhìn thấy một người đồng đội.
Tôi liền hấp tấp mở hết cuống họng mà hét lớn:
- Này cậu, cậu còn băng đạn chứ?
- Gì? Cái gì cơ?
Người đồng đội phía ấy vẫn tiếp tục bắn đạn, cậu ta tranh thủ một khắc thời gian nhìn về phía tôi mà hỏi.
- Băng đạn! Cậu còn băng đạn không? Quăng hộ qua đây một băng.
Tôi thấy người đồng đội ấy có vẻ do dự. Sau giây lát suy nghĩ, gã ta nói:
- Không! Cậu hỏi người khác xem.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, vậy nhưng tôi cũng không thể ép hỏi người ta. Chúng tôi chỉ được bảo rằng phải một trăm phần trăm tuân lệnh cấp trên, đồng thời gắn kết với nhau như anh em ruột thịt, đồng đội là những người có thể hi sinh vì nhau.
Tuy nhiên, có lẽ với những người lính mới, một sự giáo dục là không đủ. Với họ, hai từ đồng đội vẫn còn một khoảng cách không gần. Khi phải lựa chọn giữa mạng sống và việc quy phạm một chút làn ranh đồng đội, quy phạm kỷ luật không phải nặng thì mạng sống vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Việc đến nước này, tôi chỉ có hai lựa chọn. Một, tôi bật lưỡi lê lên, ẩn núp thân mình thật kĩ, sau đó đợi kẻ địch đến gần thì xông tới dùng lưỡi lê chém giết kẻ thù. Hai là mạo hiểm chạy về phía sau nhằm tìm sự trợ giúp của người đồng đội khác. Lựa chọn thứ nhất chính là việc chấp nhận lấy mạng đổi mạng. Lựa chọn số 2 tuy thể hiện sự liều lĩnh và bỏ rơi vị trí của mình khi chưa được lệnh. Song ở thời điểm này, lựa chọn số 2 đối với tôi vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì lẽ ấy, trong một chốc khi tiếng súng trên chiến trường thưa thớt, tôi chạy vội về hậu phương.
“Pằng... Pằng...”
“Pằng... Pằng chíu...”
Và một con mồi dễ thấy như tôi trở thành đích ngắm bắn.
“Phốc...”
- A...
Lại một viên đạn xuyên thủng bắp chân phải của tôi. Nỗi đau xé tim gan khiến tôi thét lên. Đồng thời vì mất trọng tâm, tôi ngã nhào xuống mặt đất.
Giây phút sống còn đã đến. Nhận ra nếu bản thân không chạy tiếp thì chắc chắn sẽ bị bắn chết, cơ bắp toàn thân tôi gồ lên. Tôi cắn chặt hàm răng, dùng tất cả sức lực lao thẳng về gốc cây trước mặt.
“Pằng...”
“Tạch... Tạch... Tạch...”
Cơn mưa đạn vẫn bay về phía tôi. Có một viên sượt qua khuôn mặt của tôi làm cho một dòng máu xối xả chảy xuống khiến tôi lạnh toát.
“Gần tới rồi, gần tới rồi...” – Tôi liên tục gầm thét trong lòng.
“Đùng...”
Đột nhiên một âm thanh của một quả lựu đạn nổ vang vọng lại từ phía sau. Chợt nghe được âm thanh không muốn nghe nhất làm trái tim tôi như bị thắt lại.
“Chẳng lẽ tôi phải chết ở đây sao?”
Tuy nghĩ vậy trong lòng, nhưng tôi vẫn không hề dừng chạy về cái cây trước mặt.
“Rắc...”
Tiếp theo âm thanh của quả lựu đạn là tiếng gãy của một thân cây.
“Rầm...”
Tôi chỉ kịp biết được một cái gì đó đập mạnh vào đầu mình, và máu tươi trên đầu mãnh liệt phun ra thì ngã xuống rồi bất tỉnh.