Thời gian này do tử tinh dực sư vương sai thú truy sát khắp núi lên hắn cũng không muốn đánh động ra lắm bởi vị hắn còn chờ Tiêu Ma đi sắm đủ tài liệu là có ngay một con tử tinh dực sư vương làm thú cưỡi. Bất quá dạo này hắn với Tiểu Tuất ra ngoài săn thú khá là thuận lợi khi gặp tử tinh dực sư vương là hắn bỏ chạy còn không gặp thì hắn cứ liệp sát thôi. Điều này càng làm tử tinh dực sư vương điên cuồng truy sát hắn hơn.
Tiêu Kiếm bước vào trong động lúc này nữ nhân thần bí vẫn nằm bên trên góc giường nàng ôm lấy hai chân của mình quay sang thấy Tiêu Kiếm trở về thì nở nụ cười: “Về rồi ah?”
“Ân” Tiêu Kiếm khẽ gật đầu: “Cô đã khỏe hơn chưa?”
Nữ nhân thần bí khẽ động thân thể tạo nên một làn gió thơm mát nhàn nhạt, đi tới bên cạnh Tiêu Kiếm, đôi mày đen cau lại khẽ thở dài: "Ngoại thương cũng không có trở ngại gì, bất quá phong ấn thuật trên người lại phải mất ít nhất vài ngày mới có thể giải trừ."
Nói đến đây thì ma khí của hắn có thể giải bất quá điều này khá ảnh hưởng tới nàng nên hắn không làm vậy nếu như có Tiêu Ma hay Tiêu Chân ở đây thì tốt bất quá họ không có ở đây hắn đành chờ cho nàng hồi phục vậy.
Cầm một con thú được nướng chin Tiêu Kiếm lấy một đống thuốc trong bình rắc lên con thú làm chúng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Tiêu Kiếm đưa nó cho nữ nhân thân bí: “Cô yên tâm nó không tìm được chỗ này đâu mà cô lo”. Tiêu Kiếm đã đặt mấy cái ma trận chướng nhẫn quanh đây hơn nữa hắn cũng khá cẩn thận khi trở về.
Bởi vì bộ tố y trên người nữ tử đã bị nghiền nát, cho nên nàng hiện tại đang mặc hắc bào của Tiêu Kiếm. Người khác mặc vào đều mang một vẻ đen tối nặng nề, bất quá khi tới trên người nàng lại được thân thể lung linh có lồi có lõm phụ trợ mà tăng thêm vài phần ý vị thần bí, khi dời bước một đoạn đùi ngọc trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện vô cùng mê người.
Thân thể ưu nhã ngồi xuống, đôi mắt đẹp của nữ nhân thần bí nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm đưa tay lên cắn một miệng thịt nướng nàng mỉm cười nói: “"Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám một mình tiến vào ma thú sơn mạch”
“Ta không phải là lá gan nhỏ mà là nó” Tiêu Kiếm chỉ vào Tiểu Tuất đang cắn một miếng thịt lớn. Với Tiểu Tuất thì ăn thịt với nó chỉ là thú vui vì thịt ma thú cũng không cung cấp được cho nó bao nhiêu năng lượng.
“Ta chưa thấy loại ma thú này bao giờ” nữ nhân lên tiếng: “nó là ma thú gì vậy?”
“Nó là ma thú tên là chó ba đầu” Tiêu Kiếm khẽ vuốt ve đầu nó: “Bất quá cô đừng nhìn vẻ mặt của nó nó đã đạt đến ma thú cấp sáu đấu hoàng rồi”
“Đúng vậy” Con chó gật đầu tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Thảo nào ngươi dám một mình tiến vào ma thú sơn mạch” Nữ nhân thần bí hơi kinh ngạc: “Làm sao ngươi có thể thu phục được một ma thú cấp sáu?”
“Điều này thì cô không cần biết” Tiêu Kiếm chỉ nói vậy. Nữ nhân thấy vậy không nói gì im lặng. Hắn lúc này lên tiếng: “Không biết cô tên gì vậy?”
"Vân Chi." Đôi mắt đẹp hơi loé lên một chút, nữ nhân thần bí lại cười nói.
"Dược Tiêu” Tiêu Kiếm nhẹ nhàng cắn một miếng vào chiếc đùi nướng, cũng thuận miệng nói. Vân Chi? Hắn chưa từng nghe qua lúc nào Gia Mã đế quốc lại có thêm một cường giả đấu hoàng tên gọi như thế, có lẽ hơn phân nửa là nàng ẩn giấu thân phận thật.
"Ngươi là luyện dược sư?" Ánh mắt đảo qua mấy bình ngọc bên cạnh Tiêu Kiếm, trong thanh âm của Vân Chi thoáng có chút kinh ngạc.
"Ưhm, là y sư..." Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Tiêu Kiếm che giấu thân phận luyện dược sư của bản thân. Hắn cũng không cảm thấy để thân phận bại lộ là một ý kiến sáng suốt.
"Nga." Khẽ gật gật đầu, nét kinh ngạc trong đôi mắt sáng của Vân Chi chậm rãi biến mất, luyện dược sư cùng y sư mặc dù đều có một chữ "sư", bất quá thân phận rất là khác biệt.
"Ta có bằng hữu là một vị luyện dược sư đang ở Gia Mã đế quốc chờ ta hoàn thành sự tình nơi này, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu ngươi cho hắn." Vân Chi khẽ liếm vết mỡ trên đôi môi đỏ mọng, mỉm cười nói.
“Có phải Đan Vương Cổ Hà” Tiêu Kiếm nhếch miệng.
“Sao ngươi biết” Nữ nhân có chút kinh ngạc.
“Vửa rồi cô có nhắc đến Vân Lam sơn” Tiêu Kiếm lại tiếp tục: “Ở đó có một dược sư rất nổi tiếng không phải Đan Vương Cổ Hà thì là ai?”
Nữ nhân không ngờ rằng với một chút việc nàng lỡ lời mà bị Tiêu Kiếm đoán ra. Thấy mình có vẻ đoán đúng Tiêu Kiếm nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Hẳn nếu ta đoán không nhầm thì cô là một vị cao tầng của Vân Lam tông đến đây vì tìm tử tinh linh vì Nạp Lan Yên Nhiên tiểu thư của Nạp Lan gia”
Nữ nhân thần ý kinh hoàng nàng rút ra thanh kiếm chỉ thẳng vào Tiêu Kiếm: “Ngươi là ai? Sao lại biết chuyện này? Tiếp cận ta là có ý đồ gì?”
Lấy tay gạt đi thanh kiếm, Tiêu Kiếm nhẹ giọng nói: “Ta là ai không quan trọng việc cô làm ta cũng chả quan tâm. Cô tưởng ta là gì đây? Việc đầu tiên cô nói đến Vân Lam sơn, việc thứ hai cô lại nói đến Đan Vương, việc thứ ba là ai cũng biết trận quyết đấu giưa Tam thiếu gia Tiêu gia và Nạp Lan tiểu thư” Tiêu Kiếm chỉ chỉ tay vào đầu mình: “Nếu không phải người ngốc cũng suy nghĩ ra điều này”
Nói đến đây thiếu nữ cảm thấy có lý và gật đầu. Nàng biết bây giờ với khả năng của mình không phải đối thủ của Tiêu Kiếm hơn nữa hắn còn có một ma thú bến cạnh. Lúc nàng cầm kiếm chỉ vào Tiêu Kiếm ma thú đã nhìn nàng với con mắt hằm hè như muốn tấn công nàng. Nếu nàng động thủ thì việc đầu tiên nó ngắm là ngay chiếc cổ xinh đẹp của nàng.
"Sau khi vết thương khỏi hẳn, cô vẫn định đi tìm Tử Tinh dực sư vương?" Đem miếng thịt nướng cuối cùng cắn xuống, Tiêu Kiếm lấy một ngọn cỏ xỉa vào trong răng của hắn.
"Ân, ta cần phải lấy được tử linh tinh." Vân chỉ khẽ thở dài một hơi, nói.
Tiêu Kiếm lắc đầu, kiến thức qua trận đấu của nàng cùng Tử Tinh dực sư vương, hắn hiển nhiên cho rằng cơ hội đắc thủ của Vân Chi sẽ không lớn.
"Ta với nó thực lực khác biệt cũng không xa, chỉ là không ngờ nó lại nắm giữ phong ấn thuật. Lần trước chịu thiệt là do không kịp phòng ngự, lần tái chiến sau, 'phong chi cực, vẫn sát' của ta không nhất thiết sẽ thất bại như thế." Nhìn vẻ mặt của Tiêu Kiếm, Vân Chi cau mày nói, trong giọng nói mơ hồ ẩn chứa một nét không cam lòng.
"Chiêu đó đích xác rất mạnh." Đối với thứ quang mang thâm thúy đã đem tiêm giác cứng rắn nhất của Tử Tinh dực sư vương cắt đi một nửa, Tiêu Kiếm cũng không hoài nghi uy lực của nó, bất quá nếu thật sự cùng tử tinh phong ấn cứng đối cứng, Tiêu Kiếm cũng không biết được ai sẽ thắng.
Ăn xong thịt nướng, Tiêu Kiếm đứng dậy uể oải duỗi lưng, nói chuyện cùng Vân Chi một lát, sau đó ngồi xếp bằng một bên trên bãi đá, hai tay kết xuất ấn kết tu luyện rồi chậm rãi đích nhắm mắt.
“Sao ta không nhìn được thực lực cũng như công pháp ngươi tu luyện” Vân Chi hơi nhíu mày.
“Tất nhiên cô không nhìn được rồi” Tiêu Kiếm nhếch miệng cười: “Công pháp ta tu luyện khác hắn người khác”. Nói đến đây hắn lại tiếp tục nhắm mắt. Tuy có phụ hồn nhưng Tiêu Kiếm cũng phải để cho phụ hồn có một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Trong mấy ngày Vân Chi giải trừ phong ấn, bởi vì Tiêu Kiếm hết lòng chiếu cố nên quan hệ của hai người cũng dần dần trở nên hữu hảo, mà có lẽ duyên cớ bởi vì phong ấn, hiện tại Vân Chi trong lúc nói chuyện cùng Tiêu Kiếm, cái loại cao quý của địa vị cao cũng dần dần phai nhạt đi, cũng làm cho Tiêu Kiếm trong lòng thoải mái hơn một chút, dẫu sao hắn cũng không thích mấy cái thứ đó.
Cuộc sống đồng cư trong sơn động cứ an tĩnh mà trôi qua hai ngày, song đến ngày thứ ba, lại bị phá vỡ bởi một tiếng sói tru đột ngột phát ra.
Trong sơn động vừa mới ăn trưa xong, nghe thấy tiếng sói tru vang lên không xa ngoài sơn động, Tiêu Kiếm hơi cau mày, vội vàng đứng dậy, cùng Vân Chi liếc mắt một cái, đều là chau mày.
"Như thế nào lại bị phát hiện?" Tiêu Kiếm bồn chồn qua lại, trên người hắn mỗi ngày đều được vẩy lên dược phấn che giấu mùi, ma thú khó có khả năng theo dõi hắn mà mò tới nơi này a.
Chau mày, Tiêu Kiếm đột nhiên liếc thấy khuôn mặt ẩn giấu vẻ áy náy của Vân Chi. Hơi sửng sốt, trong lòng vừa động, cười khổ: "Cô không nên nói với ta là hôm nay cô có ra ngoài a?"
Nhìn sắc mặt của Tiêu Kiếm, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi thoáng nổi lên một nét ửng đỏ áy náy, nhăn nhó thấp giọng nói:"Xin lỗi, ta... hôm nay có đi ra ngoài tắm rửa."
“Phụ nữ thật là một động vật quả là rắc rồi mà” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Hắn không sợ ma thú tìm thấy mình lo sợ là con dực sư vương thôi. Hắn vỗ đầu Tiểu Tuất đang ngủ làm nó có chút khó chiu: “Tiểu Tuất dậy chúng ta đi đánh nhau giải trí cho đỡ buồn”
Vân Chi hơi khó chịu: “Chẳng lẽ ngươi không biết phụ nữ ưa thích sạch sẽ sao?”
Tiêu Kiếm hơi cau mày hắn không nói gì chỉ sách cổ Tiểu Tuất lôi đi. Có vẻ Tiểu Tuất đang ngủ ngon bị kéo đi khá là khó chịu.
Lại chờ đợi một lát, Vân Chi rốt cuộc cũng không chịu nổi, răng nghiến nhẹ, ngọc thủ nắm chặt, trường kiếm kì dị bắn ra, âm thanh lạnh lùng nói:"Tử Tinh dực sư vương, ngươi tên hỗn đản, nếu Dược Tiêu xảy ra sự tình gì, ta thế nào cũng phải lật tung cái dãy núi này của ngươi!"
Vừa nói, Vân Chi liền muốn xông ra khỏi động, song lúc này một đạo nhân ảnh quần áo rách rưới với một con thú có chút ít vết thương trên mình đã đột nhiên từ ngoài lảo đảo chạy vào.
"Dược Tiêu? Ngươi không sao chớ?" Nhìn thấy nhân ảnh, Vân Chi mặt ngọc vui vẻ, vội vã chạy tới dò hỏi.
“Không sao” Tiêu Kiếm lúc này thân hình lảo đảo trong miệng lẩm bẩm: “Fuck, Tử tinh dực sư vương dám chơi hội đồng lão tử”
Trong nháy mắt ngã xuống, Tiêu Kiếm mơ hồ nhận thấy, mình tựa hồ rơi vào trong một khối ôn hương nhuyễn ngọc nhu nhuyễn...
Last edited by deviltrigger; 06-01-2013 at 05:05 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Tiêu Kiếm từ trong hôn mê thức tỉnh lại , nhưng là mơ hồ cảm giác được , một đôi ngọc thủ ôn nhuận đang quấn ngang hông mình , hơn nữa đầu mình tựa hồ như đang dựa vào vật gì đó , trọng yếu nhất là , phía sau lưng hắn có hai luồng nhu nhuyền mềm mại đang gắt gao áp súc ..
Trong lòng chậm rãi thanh tỉnh lại , miệng có cảm giác mát lạnh , một dòng nước lạnh có chút thô lỗ đỗ vào miệng hắn , bởi vì kỹ thuật đổ nước của người này không được tốt lắm , làm cho lỗ mũi của Tiêu Kiếm , cũng có không ít nước
"Khụ Khụ khụ "Nhãn đồng đột nhiên mở ra , Tiêu Kiếm vội vàng cúi đầu kịch liệt ho khan , sau một lúc lâu , sắc mặt đỏ hồng mới dần bình thường trở lại , nhìn vẻ mặt có chút ngẩn ngơ của Vân Chi , tay đang bưng chén nước ở phía sau , khóe miệng hơi co quắt , cười khổ nói : "Hây, cô cố tình làm ta sặc chết phải không ? ta nhớ trong một số tiểu thuyết trong trường hợp này nữ tử sẽ dùng miệng giúp nam nhân uống nước cơ mà!? Chẳng lẽ ta không đáng để cô làm vậy sao?"
Nghe vậy Vân Chi chỉ trừng mắt nhìn hắn lúc này khuôn mặt nàng đỏ bừng không ngờ tên này lại được đằng chân lân đằng đầu. Lúc này nàng mở miệng: “Ngươi không sao chứ”
“Không sao” Tiêu Kiếm vuốt ve đầu con Tiểu Tuất hắn khẽ thở dài: “Chỉ là bị tử tinh dực sư vương chơi hội đồng bất quá ta thu hoạch khá lớn!?” Tiêu Kiếm nói đến đây hắn cười hắc hắc.
“Ngươi đúng là không biết chữ chết viết như thế nào” Vân Chi thở dài: “Nhưng không ngờ ngươi lại yêu nghiệt như vậy tốc độ hồi phục thật khác người”
"Xin lỗi , ta quả thực không muốn việc này xảy ra "Có lẽ do thực lực tạm thời bị phong ấn , trong mấy ngày gần đây , Vân Chi mở miệng xin lỗi nhiều hơn so với bình thường , việc này nếu để cho người quen của nàng biết được sợ rằng kinh ngạc đến nỗi ngay cả đầu lưỡi cũng nuốt vào
Cười khổ một tiếng , Tiêu Kiếm khoát tay nói : "Quên đi , ta quen bị phụ nữ gây cho rắc rối rồi "Nói đến đây , Tiêu Kiếm bụng bỗng kêu lêu "Sùng sục " , điều này làm cho hắn không khỏi có chút xấu hổ.
Nghe thanh âm "sùng sục "từ bụng Tiêu Kiếm , Vân Chi cười khúc khích , tiếng cười thanh thúy êm tai , vươn tay lấy thực vật Tiêu Kiếm chuẩn bị từ trước cười dài nói :"Hiện tại ngươi là người bệnh , công việc nướng cá hôm nay để ta làm đi "
"Ngươi nướng cá ?"Nghe vậy , Tiêu Kiếm nhất thời ánh mắt kinh dị hướng nhìn vị nữ nhân xinh đẹp có thân phận cao quý này, hắn lẩm bẩm: “Có cần chuẩn bị thuốc đau bụng không ta?”
“Ngươi nghi ngờ tay nghề của ta sao” Vân Chi khó chịu: “Nếu như vậy ngươi đừng ăn nữa!”
"Thật ra thì ta nhìn ngươi làm hai ba lần , ít nhất cũng học được một chút "Mỉm cười Vân Chi xoay người đi tới chỗ bãi đá , lưu lại trong mắt Tiêu Kiếm bóng lưng cong uyển chuyển mê người.
Ngồi xổm bên cạnh đống lửa , Vân Chi mồ hôi đổ đầm đìa đang cố gắng nướng cá , ngẫu nhiên quay đầu lại , nhìn thấy Tiêu Kiếm đã nhắm mắt liệu thương , không khỏi bất đắc gĩ nhẹ giọng nói : "Còn chưa từng có người được ăn cá do ta nướng , vậy mà tiểu gia hỏa ngươi còn dám xem thường ta ..."
Lại chuyển động mộc côn, Vân Chi ánh mắt đảo qua một ít bình ngọc trên bãi đá , lông mày khẽ cau lại , ngọc thủ chậm rãi di động .Một lát sau , đột nhiên cầm lên một bình ngọc nhỏ : "Đồ gia vị tựa hồ ở trong bình này ?"
Giơ bình ngọc nhỏ lên , Vân Chi nhìn thấy trong bình chứa bột phấn màu trắng , phát hiện tựa hồ không sai biệt lắm so với gia vị trước kia Tiêu Kiếm sử dụng . Liền nghiêng chiếc bình nhỏ rắc bột phấn nên trên cá nướng
Một tiếng cười thanh thúy vang lên , khiến cho Tiêu Kiếm từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại .Vừa mở mắt ra , nhìn trước mặt mình là một con cá nướng đen thui như than .Khóe miệng nhếch lên , ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm mình , bất đắc gĩ mở to mắt : "Đây là ngươi nướng sao ?"
"Đây là lần đầu tiên ta nướng đó , dù không thể ăn được , ngươi cũng phải ăn .Nếu không chờ ta hồi phục ..."Nhìn sắc mặt của Tiêu Kiếm , Vân Chi đôi môi đỏ mọng nhếch lên , giơ giơ lên con cá nướng trên tay nhàn nhạt nói .Hàm ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
Tiêu Kiếm thấy thế quay ra nhìn khắp mọi nới lúc này Tiểu Tuất đã chạy đâu mất hút trong lòng hắn bực tức: “Mẹ kiếp con chó này thấy chủ gặp nạn chỉ biết chạy trốn một mình”. Tiêu Kiếm thấy vậy cố sống cố chết cầm lấy miếng cá cắn một miếng. Vị cá hắn cắn vào không phải là thơm ngọt là đắng chat lại trong miệng có tiếng soạt soạt như nhá tro tàn vậy. Lúc này mắt hắn chảy ra một dòng lệ trong suốt.
“Sao ngươi lại khóc” nữ nhân thần bí hơi cau mày: “Chẳng lẽ cá không ngon ah!?”
“Không, không phải” Tiêu Kiếm cật lực lắc đầu phủ nhận: “Tại ngon quá ngon y như mẹ ta làm ấy nên ta cảm thấy xúc động mà rơi nước mắt”
“Vậy ah!” Nói đến đây Vân Chi hơi đỏ mặt: “Ngươi thấy ngon là được rồi”
"Cái kia ... Dược Tiêu , ngươi ...Ngươi có hay không nhận thấy có chút bất thường không ? Vân Chi đứng trước mặt Tiêu Kiếm mặt đỏ bừng nhẹ giọng hỏi
Nghe nàng hỏi như vậy , Tiêu Kiếm lúc này mới ngẩng đầu lên , trong lòng không khỏi giật mình , chỉ thấy Vân Chi đang duyên dáng đứng trước mặt , khuôn mặt mỉm cười ửng đỏ mê người , con ngươi linh động lúc này trở nên mê ly , Tiêu Kiếm phát hiện ngay cả sau gáy của nàng cũng hiện lên một tầng phấn hồng.
"Đích xác là có chút bất thường ..."Cười khổ một tiếng , Tiêu Kiếm cũng đã phát hiện ra , chính mình thân thể cũng đột nhiên trở lên nóng rực , hơn nữa luồng hỏa khí còn có xu thế tăng mạnh lên. Chẳng lẽ là xuân dược hắn lấy từ chỗ Tam ca. Hắc Ám ma công sợ nhất là xuân dược không chết được nhưng kích thích ma tính trong hắn rất mạnh
Hít sâu một hơi , Tiêu Kiếm nhìn khuôn mặt đang cười của Vân Chi bởi vì màn quái dị này mà thoáng hiện lên nét kinh hoảng , sau đó cúi đầu nhìn miếng cá nướng trong tay hai người , khẽ trầm ngâm một lát , trong lòng khẽ động , miệng lưỡi có chút khô khốc , Tiêu Kiếm lên tiếng hỏi : "Ngươi , mới vừa nãy ngươi rắc gì lên thân cá ? Cầm lại đây cho ta xem một chút "
Nghe Tiêu Kiếm hỏi vậy , Vân Chi cũng nhận thức được vấn đề phát sinh đối với hai người là do miếng cá nướng trong tay , lập tức vội vàng từ chỗ bãi đá , cầm cái bình ngọc nhỏ đưa cho Tiêu Kiếm
Rất nhanh nhận lấy chiếc bình nhỏ , Tiêu Kiếm nhìn thấy bột phấn màu trắng bên trong , khóe mắt nhất thời co rút lại , đặc biệt khi hắn khẽ đem dược phấn bỏ vào miệng thử , khuôn mặt biểu lộ , trở nên đặc biệt khó coi
"Làm sao vậy ?Gia vị này có vấn đề ? "Nhìn bộ dáng Tiêu Kiếm như vậy , Vân Chi nghi hoặc hỏi
"Ngươi, ngươi có biết đây là thứ gì không ?" Tiêu Kiếm có chút khóc không ra nước mắt nói.
Vân Chi lắc đầu: " Ta xem cái đó với cái ngươi sử dụng trước kia tựa hồ không sai biệt lắm ..."Lúc này Vân Chi tựa hồ cũng hiểu được bản thân mình vô ý đã gây ra họa , thanh âm không khỏi có phần xấu hổ.
"Vật này thật ra là gì ?" Vân Chi cũng cảm giác được thân thể mình ngày càng trở nên khô nóng , hận không thể cởi sạch quần áo , bất quá dù sao nàng cũng là một vị đấu hoàng cường giả , cho dù thực lực hiện tại bị phong ấn nhưng dù sao vẫn còn định lực , mạnh mẽ đè ép cảm giác khô nóng trong cơ thể , gấp giọng hỏi.
“Đúng là phụ nữ chuyên gây họa. Nó là xuân dược” Tiêu Kiếm tức giận hét toáng lên.
Nghe vậy ,Vân Chi vẻ mặt nhất thời ngốc trệ lại , oán hận dậm chân mắng : "Tuổi còn nhỏ mà không học cho tốt , như thế nào lại đi luyện chế cái quỷ đồ vật này , thật không biết tên sư phụ vô lương của ngươi đến tột cùng dạy ngươi cái gì !"
Đối mặt với Vân Chi đang nổi giận , Tiêu Kiếm cũng có chút ủy khuất :"Đại tỷ , vật này của ta , là do ngươi coi nó là gia vị đó "
"Hiện tại làm sao bây giờ ? "Lúc này Vân Chi lộ ra bộ dạng ngô nghê , hoàn toàn không còn vẻ uy phong như khi cùng vương giả của ma thú sơn mạch đối quyết.
Tiêu Kiếm càng ngày càng cảm thấy bất lực ma khí của hắn không những không giúp ích mà như đổ dầu vào hỏa. Hắn nhắm mắt lại tập trung tinh thần bài trừ tạp niệm. Dù hắn không phải quân tử nhưng hắn từ trước đến nay chưa cưỡng bức thiếu nữ bao giờ trừ lần Tiêu Mị ra.
Nhìn Tiêu Kiếm nhắm mắt , Vân Chi cũng không nghĩ nhiều , ngồi xuống vận dụng đấu khí để áp chế , bất quá khi nàng vận chuyển đấu khí thì mới phát hiện ra chính mình đấu khí đã bị tử tinh phong ấn hoàn toàn phong bế , đấu khí bị phong bế làm cho nàng không có cách nào áp chế dục hỏa trong cơ thể
Dục hỏa trong lòng ngày càng mãnh liệt , đôi mắt của Vân Chi ngày càng trở nên mê ly , dục hỏa dường như ngày càng xâm lấn lý trí của nàng
"Ngươi chậm rãi áp chế đi , ta không thể ở chỗ này , ta muốn đi ra ngoài !" Một luồng gió mát thổi qua sơn động , khiến cho Vân Chi thanh tĩnh một chút , lập tức cắn răng , hướng sơn động bên ngoài chạy đi. Bất quá khi nàng muốn rời đi một cánh tay lại kéo nàng lại.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Bị trúng kịch độc xuân dược. Đôi mắt Tiêu Kiếm trở đỏ ứng. Nhìn vào con ngươi của hắn có thể thấy được cách mạch máu đỏ đáng nổi lên. Lúc này cả người Vân Vận trở nên hồng hào, Tiêu Kiếm nhìn thấy đã muốn đè nàng ta ra ma phát tiết.
Ôm chặt lấy Vân Chi, Tiêu Kiếm hôn hít khắp bộ ngực phong mãn của nàng làm cả người nàng rạo rực. Ma khí tỏa ra làm Vân Chi cả người vô lực khẽ nói: “Không được chúng ta không thể”. Mặc kệ nàng nói gì, Tiêu Kiếm vẫn hôn hít khắp người nàng đặc biết là vùng cổ trắng ngần của nàng.
“Nếu ngươi làm chuyện này với ta ta nhất định sẽ giết ngươi” Vân Chi lúc này thập phần uể oải có vẻ như Xuân Dược phát tác ca người nàng vô lực.
“Hừ từ trước đến nay kẻ uy hiếp với ta không thọ quá 3 năm ngay cả Lucifer chúa tể địa ngục cũng không ngoại lệ” Tiêu Kiếm tức giận nghĩ, hắn lại nói: “Hừ, nếu thế ta cũng muốn biết chữ chết nó viết như thế nào?”
Vân Chi không biết Lucifer là ai lúc này nàng cắn răng nói: “Ngươi nhất định sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hân!” Vân Chi cả người vô lực khuôn mặt đỏ bừng nhìn Tiêu Kiếm.
Mặc cho nàng kêu hét gì hắn không quan tâm. Tiêu Kiếm dùng thân thể nam nhân đè ép nên thân thể nàng. Hắn dùng một tay giam giữ hai tay của nàng. Hắn nhẹ nhàng cởi sạch y phục của nàng ra. Mặc cho nàng đấm đá. Lúc này hắn như con thú tám phần là thú tính chỉ con hai phần là người, nhầm hai phần là ác ma. Cả thân thể nàng lõa lồ trước thân thể hắn làm thú tính hắn sôi trào.
So với bộ ngực nhỏ nhắn của Tiêu Mị và Tiêu Ngọc thì bộ ngực của nàng trở nên phong mãn hơn nhiều và to hơn nữa, Tiêu Kiếm cảm thán. Vân Chi muốn dãy dụa phản kháng nhưng lúc này nàng dường như không con chút lực nào. Tiêu Kiếm cả người phát ra ma khí nồng nặc, ma khí kết hợp với Xuân Dược càng làm cho dược tính nhanh hơn và mạnh hơn.
Tay trái Tiêu Kiêm giữ chặt đôi tay của Vân Chi, tay con lại liên tục xoa bóp ngực bên phải của nàng. Ngực bên phải của nàng thì bị chiếc lưỡi quái ác của tiêu Kiếm đùa bớn. Hắn liên tục hôn, mút rồi xoa bóp bộ ngực phong mãn của nàng. Dưới chiếc lưỡi tinh quái cùng với đôi tay điêu luyện của hắn chỉ một lúc sau bộ ngực mềm mại của Vân Chi đã trử lên cương cứng. Lúc này cả người nàng trở nên đỏ ứng. Vân Chi khẽ cắn chặt răng không lên tiếng. Bất quá cơ thể nàng lại phản bội chính nàng, nó có vẻ đang phản ứng lại rất mạnh so với kích thích của Tiêu Kiếm. Nàng cố cắn răng nhưng cổ họng nàng lại khẽ rên lên một tiếng rất nhỏ.
“Ta xem nàng còn chịu đựng được đến bao lâu” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
Tiêu Kiếm vừa vân vê bộ ngực của nàng vừa hôn lên phần *** tai của nàng. Vân Chi rên lên một tiếng rất nhẹ. Có vẻ Tiêu Kiếm đã biết phần nhạy cảm nhất của nàng ở đâu. Tiêu Kiếm tập trung hai *** tai của Vân Chi, dùng đầu lưỡi tinh quái của mình mà nghịch, hết đảo qua rồi đảo lại làm nàng kêu lên những tiếng rên nhẹ.
Tiêu Kiếm dùng tay vuốt xuống khu vực động tiên giữa hai chân nàng. Lúc này Xuân Thủy đã làm ướt cả một vùng rừng rậm. Tiêu Kiếm dùng tay vê lấy phần xuân thủy. Hắn dơ lên trước mặt Vân Chi. Trước mặt nàng hắn không ngại ngùng dùng miệng của mình mút mát lấy ngòn tay vừa chứa Xuân Thủy của nàng làm nàng mặt mày đỏ bừng. Tiêu Kiếm cười cười: “Còn nói không muốn!”
Tiêu Kiếm cúi xuống, miệng kề sát nhị hoa của nàng. Vân Chi thấy thế muốn dùng tay che động tiên lại nhưng Tiêu Kiếm lại gạt tay nàng ra nhanh chóng đặt miệng hắn vào chỗ nhị hoa của nàng. Vân Chi thấy vậy muốn túm đầu hắn đẩy ra. Nhưng với sức mạnh cuồng bạo hiện nay hắn làm sao để cho nàng như ý, mặc cho nàng đùn đây kiểu gì thì chiếc lưới hắn vẫn mặc sức tùng hoành trên vùng đất thần bí của nàng. Lúc này nàng khẽ rên lên hư hử. Tiêu Kiếm chụm đầu lười của mình lại làm cho nó trở lên nhọn hơn. Tiêu Kiếm dùng lưới đi thẳng vào động đào Tiên của Vân Chi làm cả người nàng khẽ run lên. Xuân Thủy của nàng càng ngày ra càng nhiều. Vẫn chưa thấy thỏa mãn, Tiêu Kiếm còn dùng một ngón tay đút vào động đào tiên của nàng mà khẽ chọc ngoáy. Bất quá hắn cũng rất để ý, chỉ chọc ngoãy ở bên ngoài không tiến vào bên trong. Xuân Thủy tràn ra ướt súng cả ngón tay hắn. Nhìn Vân Vận, hắn cười cực kì dâm đãng dơ ngòn tay nên một lần nữa mà mút mát.
Banh chân nàng ra Tiêu Kiếm khẽ đặt Tiểu Kiếm Kiếm mà vân vê động đào tiên của nàng. Thấy Tiêu Kiếm, muốn gì nàng dùng hai tay che lấy động đào tiên của mình giọng cầu xin: “Xin ngươi hãy dừng lại đi, ta có thể thỏa mãn bất cứ nguyện vọng gì của người!” Vẻ mặt Vân Chi tỏ ra lo lắng.
“Việc gì cùng được ư?” Tiêu Kiếm cố nén dực hỏa của mình.
“Chỉ cần ngươi tha cho ta lần này việc gì ta cũng đáp ứng ngươi” Van Chi cắn răng trả lời.
“Vậy ta muốn nàng làm thê tử cả đời của ta vậy có được không?” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
“Không được ngoài chuyện này ra chuyện gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi” Vân Chi cắn răng nói.
“Thỏa thuận thất bại! Đàm phán châm dứt” Tiêu Kiếm nhẹ giọng hờ hững.
Tiêu Kiếm gạt mạnh tay nàng ra. Lúc này xuân thủy đã làm cả khu rùng rậm rơi vào vũng lầy. Banh hai chân nàng ra, Tiêu Kiếm dùng lực ẩn mạnh Tiểu Kiếm Kiếm thẳng hướng đào tiên động của nàng công tới. “Đét” âm thanh phát ra do thân hình Tiêu Kiếm va chạm với thân hình nàng tạo nên, Tiểu Kiếm Kiếm dễ dàng đột phá bình trướng đâm thẳng vào nơi sâu nhất. Có vẻ Tiểu Kiếm Kiếm đã nằm hoàn toàn trong người Vân Vận.
“AAAA…” Kêu lên một tiếng đau đơn, trên mặt nàng có hai dòng lệ chảy ra,nàng khẽ căn răng: “Ngươi! Ngươi nhất định sẽ hối hận”
“Hừ trong từ điển của ta không có hai từ hối hận. Ta không chỉ muốn cùng nàng mỗi lần này thôi đâu mà ta muốn càng về sau mỗi ngày đều được ân ái với nàng nữa cơ” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Ngươi…” Vân Chi ngữ khí có vẻ tức giận.
Nếu ngay từ đầu nàng cầu xin hắn thì hắn có thể dùng sức tự đánh ngất mình mà có thể sẽ tha cho nàng nhưng hắn ghét nhất là bị ai uy hiếp. Lúc này Tiêu Kiếm hắn thập phần vui sướng vì tiểu Kiếm Kiếm của hắn là người đâu tiên xâm nhập động đào tiên này. Nằm trong động đào tiến, Tiểu Kiếm Kiếm cảm thấy ấm áp, lúc này động đào tiên siết chặt lấy Tiểu Kiếm Kiếm của hắn làm hắn cảm giác như lên thiên đàng. Nếu cả đời Tiểu Kiếm Kiếm của mình được ở đây thì tuyệt. Tiêu Kiếm ngẫm nghĩ.
Ma khí Tiêu Kiếm phát ra lồng nặc, lúc này xuân thủy tại động tiên của Vân Vận ào ạt tuôn ra. Lúc này, có vẻ động đào tiên thập phần ướt át. Chờ cho Vân Chi qua đi cơn đau, Tiêu Kiếm mới khẽ chuyển động nhẹ nhàng bới vị hắn cũng không muốn làm cho nàng đau.
Cứ mỗi lần chuyển động là Vân Chi lại rên ra một tiếng hừ nhẹ.
“Có vẻ cơ thể nàng đang phản bội nàng thì phải” Tiêu Kiếm hắc hắc cười.
Vân Chi chỉ lườm lườm hắn không trả lời.
Càng ngày Tiểu Kiếm Kiếm di chuyển trong động tiên càng nhuẫn nhuyễn lúc này Tiểu Kiếm bắt đầu ra sức mạnh hơn. Chuyển động càng nhanh hơn. Mỗi lần hắn rút tiểu Kiếm Kiếm ra là dùng một lực thật mạnh đẩy vào. Lúc này cả động phát ra những âm thanh “Bạch, bạch, bạch” dồn rã không dứt.
“Hắc,hắc, Có vẻ Tiểu Vân Chi của nàng không có phần đối tiểu Kiếm Kiếm của ta, cớ dì nàng cứ đòi sống đòi chết với ta” Tiêu Kiếm cười.
Thấy Tiêu Kiếm nói vậy Vân Chi mới lém cho hắn một ánh nhìn lạnh lùng. Nước mắt trong mắt nàng khẽ chảy ra.
“Hài” thở ra một tiếng, Tiêu Kiếm khẽ dùng tay lau đi nước mắt của nàng. Thấy vậy Vân Chi quay đầu đi. Thấy vậy Tiêu Kiếm tức giận một lần nữa thúc động ma khí làm cho cả động lồng nặc ma khí, Vân Chi như rơi vào ma trướng.
Không để nàng kịp phản ứng, Môi của Tiêu Kiếm ngay lập tức áp sát chiếm đoạn đôi môi đỏ hồng của nàng. Hắn dùng chiêc lưỡi tinh nghịch cạy những chiếc răng trắng bóng Vân Chi ra dùng lưỡi nhuần nhuyễn của mình chiếm đoạn chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Hắn không chỉ dùng lưỡi vuốt ve chiếc lưỡi của nàng mà còn liên tục cuốn, mút rồi hút lấy tuyến nước bọt của nàng. Vân Chi khẽ ưm lên một tiếng.
Một màn mây mưa xuân sắc diễn ra trong hang động. Tiểu Kiếm Kiếm đã làm nàng ba lần nên đỉnh. Đến lần thứ ba, Vân Chi cả người run lên bần bật, xuân thủy tuôn ra ào ạt, lúc này hang động trở nên cực kỳ co bóp như nuốt trọng cả Tiểu Kiếm Kiếm vào bên trong. Run rẩy mình một cái Tiêu Kiếm khẽ rên nhẹ một tiếng tất cả tinh nguyên nóng chảy của hắn bắn đầy hết cả động tiên của Vân Chi. Vân Chi rên to lên một tiếng cả người chìm vào mê man.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Vân Chi nằm trong lòng Tiêu Kiếm tỉnh lại. Lúc này nàng con đang mơ mơ màng màng gối đầu lên một thứ gì đó thật rắn chắc, làm nàng cảm thấy thật an toàn thật ấm áp.
Vân Chi chợt bừng tỉnh. Lúc này nàng thấy nàng đang nằm gối đầu lên ngực Tiêu Kiếm. Một tay nàng thì đang cầm nắm vật gì cưng cứng trong tay.
“”AAAAA…” Vân Chi hoảng sợ hét lên một tiếng làm cho Tiêu Kiếm giật mình.
Nàng nhanh chóng đứng giậy vơ lấy đống y phục của mình mặc vào.
“Cả cơ thể của nàng hôm qua chỗ nào mà ta chả động vào rồi, nàng còn có gì mà che chắn” Tiêu Kiếm hờ hững lên tiếng.
“Ngươi… ta phải giết ngươi!” Vân Chi tức giận, dùng kiếm thẳng hướng Tiêu Kiếm chém đến.
Tiêu Kiếm thấy vậy, một tay hắn đưa ra tập trung ma khí bắt lấy lưới kiếm. Không ngờ thanh bảo kiếm chỉ có thể làm thương một vết trên tay Tiêu Kiếm. Thấy vậy Vân Chi có phần kinh ngạc.
“Hừ nàng đối đái với ân nhân của mình như vậy sao, với lão công của nàng như vậy sao” Tiêu Kiếm lạnh nhạt hỏi.
“Đúng là ngươi đã cứu ta nhưng ngươi là người đã lăng nhục ta nhất định phải giết ngươi” Vân Chi ngữ khí cương quyết.
“Thật sao!” Tiêu Kiếm thở dài.
“Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi một nguyện vọng trước khi ngươi chết” Vân Chi lạnh nhạt nói.
“Vậy sao? Vậy thì ta muốn nàng làm tiểu lão bà của ta có được không?” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Ngươi… Điều này không thể được, ngươi chọn điều khác đi” Vân Chi ngữ khí tức giận.
Tiêu Kiếm bắt đầu đếm ngón tay: “Hài, điều này cũng không được vậy thì nàng biết đây ta chết thế này quả là rất sớm, lại chưa có con cái gì… Không cần nhiều chỉ cần nàng sinh cho ta khoảng chục đứa tiểu oa oa, sau đó nàng muốn làm gì ta cũng được ” Tiêu Kiếm lên tiếng.
“Ngươi…ngươi nghĩ ta là heo lái hay sao. Hơn nữa điều kiện vô lý như thế ta tuyệt đối không chấp nhận” Vân Chi ngữ khí tức giân.
“Điều này cũng không được điều kia cũng không được! Vậy nàng có thể làm gì” Tiêu Kiếm tực giận lên tiếng.
“Ta có thể cho gia đình ngươi tiền tài đan dược” Vân Chi lên tiếng.
“Nàng nghĩ nhà ta thiếu những thứ ấy sao” Tiêu Kiếm lắc đầu.
“Vậy ngươi có thể chọn cách chết ta có thể ban cho ngươi một cách chết nhẹ nhàng” Vân Chi tức giận mắng.
“Thật chứ? Nghĩa là miễn là ta chết là được chứ gì” Tiêu Kiếm trả lời một cách hờ hững.
“Đúng vậy!” Vân Chi ngữ khí kiên định.
“Vậy thì ta chọn mình được chết già như các cụ cố,cụ tổ của ta” Tiêu Kiếm cười cười nhìn Vân Vận.
Nàng biết mình bị lừa tức giận: “Ngươi…Cách này không được quá lâu? ”
“Thế có nghĩa là nàng muốn ta chết càng nhanh vàng tốt chứ gì!” Tiêu Kiếm cười khổ.
“Đúng vậy” Ngữ khí nàng có phần cương quyết. Có vẻ như Tiêu Kiếm hết con bài tẩy để lừa nàng.
“Được rồi nếu nàng đã muốn thế thì…” Tiêu Kiếm thở dài: “ta muốn ân ái với nàng cho đến khi mình kiệt lực mà chết!” Nói đến đây Tiêu Kiếm hắc hắc cười.
“Ngươi! Ngươi đúng là cầm thú ngoài việc đó ra ngươi không nghĩ được việc gì khác ah?” Vân Chi lúc này mặt mày đỏ bừng trừng mắt nhìn Tiêu Kiếm.
“Việc này cũng không được việc kia cũng không được. Nàng làm sao mới chịu đón nhận tình cảm của ta đây” Tiêu Kiếm tức giận.
Chưa để Vân Chi kịp trả lời một tay hắn kéo lấy nàng, thân hình rắn chắc của hắn ôm chặt nàng, ma khí của hắn tỏa ra mãnh liệt.
“Vân Chi hãy tha thứ cho ta. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã yêu nàng. Do quá yêu nàng mà ngày hôm qua ta không khống chế được bản thân làm ô uế sự trong sạch của nàng. Đúng là ta có chết cả vạn lần cũng không đủ đền tội nhưng hãy cho ta một cơ hội nhất định ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc. Ta muốn là người sẽ làm cho nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian” Tiêu Kiếm nói nhỏ nhẹ vào tai nàng.
“Có thật là hắn yêu ta, có thật là hắn muốn mang lại hạnh phúc cho ta” Vân Chi bắt đầu sao đông. “Không được ta là Vân Lam Tông chủ… Hơn nữa ở đó còn người chờ ta” Vân Chi lúc này hổi tỉnh dùng tay đẩy mạnh Tiêu Kiếm ra.
Thấy vậy Tiêu Kiếm thoáng trở nên thất vọng. Nàng nhìn hắn, rồi quay lưng lại trước khi rời đi nàng nói: “Trước khi ngươi đạt tới đấu hoàng thì đừng tim ta, ta ở Van Lam Tông”. Nói xong câu này nàng hướng cửa động rời đi.
Thấy thế Tiêu Kiếm cũng không ngăn cản. Hắn biết lúc này nàng cần thời gian. Hắn bước ra ngoài thấy bòng dáng nàng đã xa xa nơi chân trời. Nhìn đây hắn thở dài một tiếng. Hắn lại tiếp tục bước vào trong động vuốt ve mảnh vải con lưu lại chút huyết của nàng. Cúi đầu, hẵn khẽ ngửi, trên mảnh vải vẫn lưu giữ mùi thơm của cơ thể nàng, mùi hương mà hắn không thể quên được
“Chẳng lẽ lúc này nàng muốn đi tìm tử tinh dực sư vương” Tiêu Kiếm kinh ngạc nghi hoặc: “nàng muốn chết sao?”
“Tiêu Ma ngươi có gần đầy không” Tiêu Kiếm truyền thần thức về phía xa.
“Vâng bản tôn có việc gì” Tiêu Ma nghi hoặc.
“Ngươi thu thập đủ dược liệu chưa nếu đủ mau theo ta đến nới ở của tử tinh dực sư vương” Tiêu Kiếm truyền âm đi.
“Vâng” Tiêu Ma gật đầu hắn nhành chóng hướng nơi ở Tử tinh dực sư vương đạp phi kiếm bay đến.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Vân Chi trong lòng nàng lúc này thập phần rối rắm. Chẳng lẽ thực sự nàng có cảm tình với người con trai cướp đi lần đầu tiên này của nàng. Lúc này nàng phi hành thẳng hướng tử tinh dực sư vương chỉ mong cầu chết. Nàng đau khổ khi nghĩ về người mà nàng yêu mến đang chờ đợi tại Vân Lam tông.
Tiêu Kiếm thực sự lo lắng nếu lời hứa của nàng chỉ là cho qua. Thường thì một người tài năng đến đâu đi nữa thì cũng mất vài chục năm mới đạt đấu hoàng điều mà nàng nghĩ có lẽ là qua vài năm rồi Tiêu Kiếm sẽ quên nàng đi. Lúc này trái tim nàng cực kỳ đau khổ, một là hắn một là người yêu cũ tại Vân Lam tông. Tiêu Kiếm thực sự lo lắng nàng sẽ đi tìm chết. Hắn có vẻ đã nhận ra nàng có người yêu trên Vân Lam tông nhưng hắn rất tự tin vào bản thân mình sẽ thay đổi được trái tim nàng hay cũng có lẽ một phần do xuân dược mà hắn khó kìm chế được bản thân. Tuy hắn không phải chính nhân quân tử nhưng là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm nếu làm ra chuyện này rồi thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.
Tiêu Kiếm một tay túm lấy Tiểu Tuất một tay hắn bốc ra ngọn lửa màu hắc sắc. Hắn tự thề trong lòng: “Tử tinh dực sư vương nếu nàng có làm sao ta nhất định sẽ thiêu đốt linh hồn ngươi dưới mười tám tầng địa ngục”. Nói đến đây Tiêu Kiếm nắm chặt tay, miệng cắn chặt hai hàm răng vang lên ken két.
Tiêu Kiếm một đường thẳng hướng hang ổ tử tinh dực sư vương phi hành. Hắn truyền âm: “Tiêu Ma nhanh lên chúng ta không còn nhiều thời gian đâu”
“Vâng thưa bản tôn” Tiêu Ma truyền âm lại hồi đáp.
“Hống” âm thanh từ xa truyền đến càng làm cho lòng Tiêu Ma trở nên sốt sắng lo lắng hơn. Hắn càng tăng cường tộc độ nhanh hơn chỉ nghe thấy một tiếng “Véo” một âm thanh trong không gian phát ra, trên không trung hình thành một đạo tàn ảnh bóng đén. Hắn đuổi sát đến thì nghe thấy thanh âm vang lên: “Nữ nhân đáng ghét dám trong lúc ta ra ngoài đột nhập đánh thương hài nhi ta còn lấy trốm tử linh tinh”
Tiêu Kiếm càng hoảng loạng hơn khi thấy thân hình Vân Chi tràn đầy máu hắn cực kỳ lo lắng. Tử tinh dực sư vương hống lên một tiếng phun một ngọn tử hỏa thẳng tiến. Tiêu Kiếm hoảng sợ cả tay trái hắn bốc ra hắc hỏa ngùn ngùn một con hỏa long theo tay hắn dẫn động thẳng hưởng tử hỏa đánh tới.
“Oanh, long long”
Tử hỏa giao với hắc hỏa tạo tiếng long trời lở đất, Vân Chi bị dư ba bắn mạnh xuống đất phát ra một tiếng “Rầm”. Nàng phun ra một búng máu. Tiêu Kiếm hoảng hốt lao đến đỡ nàng, hắn hét lớn: “Vân Chi, Vân Chi nàng không sao chứ?”
Vân Chi chỉ nhìn thấy khuôn mặt hắn, nàng đưa tay lên sờ khuôn mặt hắn, mí mắt của nàng lúc này nặng chíu, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tiêu Kiếm nắm lấy cổ tay của nàng hắn rống lớn: “Tử tinh dực sư vương ta nhất định phải giết ngươi!”
“Loài người nhỏ bé cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của bổn vương sao” Tử tinh dực sư vương hồng lên một tiếng dài.
Hỏa long lúc này bay về phía Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm bế nàng lên lưng Tiểu Tuất: “Bảo hộ nàng giúp ta”.
“Hỏa long phụ thể” Tiêu Kiếm hét lên một tiếng lúc này cả mái tóc hắn màu trắng, con ngươi phát ra huyết sắc quang mang. Hỏa long lao vào người hắn tạo lên một tiếng bùm âm thanh phát ra rung động cả một khu vực. Lúc nầy thân hình hắn bốc lên lửa cháy ngùn ngụt. Từ thân hình hắn nhảy ra một nhân ảnh khác y hệt hắn. Tiêu Kiếm đánh ra một pháp quyết kỳ lạ, lúc này hắn lại hống lên một tiếng dài: “Ma Ảnh phụ thể”.
Tử tinh dực sư vương kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mặt. Thân ảnh phát ra ánh sáng mờ mờ kia nhảy thẳng vào thân ảnh Tiêu Kiếm. Lúc này thân ảnh Tiêu Kiếm hỏa lực càng bốc lên mạnh mẽ sau lưng hắn lại hình thành một huyết ảnh với hình dáng kỳ dị có hai cánh dơi sau lưng tay cầm trường kiếm. Tiêu Kiếm phun ra một bụng máu.
Nhảy lên không trung xoay mình vài vòng, Tiêu Kiếm trong tay cầm Ma Kiếm xoáy vài vòng hình thành một đại kiếm huyết sắc dài mấy trượng chém chéo về phía Tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương nhận thấy nguy hiểm gần kề nó lắc mình ra sa.
“Xoẹt”
Huyết sắc cự kiếm chém ra không gây ra bất cứ một tiếng động nào bất quá chỉ nghe thấy “rầm, rầm…” một tiếng âm thành kéo dài. Hiển nhiên một cự thạch bị cắt nhẵn thín đang từ từ trôi đổ xuống. Tử tinh dực sư vương trong lòng cực kỳ hoảng loạn. Lúc này trên thân của nó đã bị một kiếm sắc bén rạch một vết thương dài.
Cuộc chiến càng đánh càng hắng. Tiêu Kiếm hắn không có nhiều thời gian. Lúc này trên cơ thể hắn cất Ma Kiếm đi. Hai tay hắn chụm vào một nhau, giữa hai tay xuất hiện một quả cầu lửa màu đen. Ban đầu quả cầu càng ngày càng to nhưng một lúc sau có thể nó lại thu lại cực nhỏ chỉ bằng nắm tay. Tiêu Kiếm ném mạnh nó vào tử tinh dực sư vương.
Tử tinh dực sư vương kinh hoàng nó phun ngọn lửa tím cháy hừng hực về phía hắc cầu bất quá hắc cầu lại chỉ chậm đi một chút vẫn lao thẳng về phía tử tinh dực sư vương.
“Bạo” Tiêu Kiếm hét lên một tiếng hắc cầu nổ tung bắn mạnh tử tinh dực sư vương về một phía. Các con thú đang quan sát cũng bị chấn cho hộc máu. Tử tinh dực sư vương lúc này hai cánh rách tả tơi cả người đầy máu. Nó ngã đúng vào Càn không phục ma thú trận.
Tiêu Kiếm lúc này ngã xuống hắn phun ra một búng máu. Cả mình mệt mỏi thở hồng hộc. Tiêu Kiếm sử dụng kiểu tăng sức mạnh này giúp hắn tạm thời có thực lực ngang với tử tinh dực sư vương bất quá thân thể quá tải nên mới bị tình trạng như vậy.
Tử tinh dực sư vương lóp ngóp bò dậy. Đúng lúc này một hắc bào nhân từ trong lùm cây nhảy ra hắn hét lên một tiếng: “Càn không phục ma thú trận khởi”. Tinh quang dưới chân tử tinh dực sư vương lóe sáng. Ánh sáng từ vị trí tử tinh dực sư vương lan rộng ra hình thành một hình ngôi sao năm cánh mà vị trí tử tinh dực sư vương làm trung tâm. Bên ngoài ngôi sao năm cành là một hình tròn. Giữa hình tròn và ngôi sao năm cánh có những ký hiệu kỳ lạ mà tử tinh dực sư vương không hiểu.
Tử tinh dực sư vườn kinh hoàng nó lao mạnh ra khỏi vòng tròn bất quá vòng tròn sáng lên. Nó như lao vào một bức tường thép tạo nên một tiếng “oành”. Tử tinh dực sư vương tức giận phun ra một ngọn lửa bất quá nó há miệng chỉ phát ra một tiếng: “Khè khè” không có bất cứ ngọn lửa nào phát được ra cả có vẻ như càn khôn phục ma thú trận đã cầm cố sức mạnh của hắn.
“Con người khốn kiếp kia mau thả tar a nếu không ta sẽ giết ngươi” Tử tinh dực sư vương hống lên một tiếng tức giận.
“Chết đến nơi rồi còn ngoan cố” Hắc bào thanh niên có vẻ tức giận: “Thần phục hoặc là chết”
“Ngươi muốn bản vương thần phục ngươi đừng có mơ” Tử tinh dực sư vương cao ngạo ngữ khí dứt khoát.
Hắc bào thanh niên đánh ra một pháp quyết huyền áo, Tử tinh dực sư vương cả thân hình run rẩy lúc này thân hình nó đau nhức vô cùng nó hét lên một tiếng ngã lăn lộn trên mặt đất. Hắc bào thanh niên lại lạnh lùng nói ra một câu: “Thần phục hay là chết?”
Tử tinh dực sư vương lúc này cả người đau đớn nhưng nó vẫn quật cường, lòng lẩm bẩm: “Đây là trận pháp gì mà kinh khủng như vậy với thực lực của ta mà vô pháp thoát khốn”. Tiêu Ma thấy vậy càng tăng thêm cơn đau đớn tác động nên thân thể cùng linh hồn tử tinh dực sư vương.
Sau một hồi lâu Tử tinh dực sư vương cắn răng nói ra một tiếng: “Ta… Ta thần phục”.
“Ngươi không được phản kháng nếu không ta cho ngươi hình thần câu diệt!” nói ra câu này Tiêu Kiếm đánh một pháp quyết quỷ dị hắn cắn ngón tay nhỏ lên trán Tử tinh dực sư vương bất quá trên chán Tử tinh dực sư vương không hình thành ấn ký. Tiêu Ma nhàn nhạt trả lời: “Ta đã đánh dấu vào linh hồn của ngươi nếu ngươi có ý hai lòng chớ trách ta không nương tay”. Lời này nói ra làm Tử tinh dực sư vương sâu tận trong linh hồn run rẩy bây giờ nó hiểu người này phía trước hoàn toàn nắm được sinh tử nó chỉ cần một ý niệm nó phải chết là cái chắc.
Hắc bào thanh niên tiến đến thì thấy một thanh niên cầm kiếm bên cạnh là một con chó ba đầu đang ngăn cản hướng đi của bọn thú với tử tinh dực sư vương. Bất quá lúc này Tử tinh dực sư vương đã thuần phục hắn chỉ cần nó nói trong chốc lát bọn thú đã rời đi.
…
Hắc bào thanh niên tiến đến cúi đầu trước thanh niên trước mặt cung kính: “Bản tôn”. Lời nói này làm thân hình Tử tinh dực sư vương run lên bần bật.
Tiêu Kiếm liếc mắt nhìn Tử tinh dực sư vương có chút tức giận. Hắn quay sang nhìn hắc bào thiếu niến nói: “Tiêu Ma mau bày trận ta không muốn lãng phí một giây nào nữa”
“Vâng” Hắc bào thanh niên cúi đầu cung kính.
(Anh em có gì thắc mắc cứ hỏi nhé)
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger