Quyển 12: Tiên Duyên
Chương 39: Đạo tổ thần bí nhất.
Dịch: Sky is mine
Biên: Sky is mine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Thanh niên tóc dài áo bào trắng cười ha ha. “ Tiểu hữu Kỷ Ninh, ngươi không cần phải quá căng thẳng. Có phải là chưa biết ta là ai, tới hỏi có việc gì, không khoi quá vội vàng hả?”
Kỷ Ninh thầm nói.
Căng thẳng?
Một Thuần Dương chân tiên ngồi ở trước mặt thì liệu có thể không căng thẳng được không? Trải qua đại hội Tiên Duyên, Kỷ Ninh cũng hiểu ra trừ khi trúng ý nhóm Chân Tiên Thiên Thần, còn nếu không thì họ cũng sẽ chẳng bao giờ để ý tới thiên tài. Vì cho dù có bao nhiêu thiên tài đi chẳng nữa thì liệu có mấy người độ kiếp thành Thiên Tiên được đây? Càng đừng nói là Thuần Dương chân tiên.
“Xin hỏi tiền bối là ai vậy?” Kỷ Ninh hỏi.
“Ta vốn là người tiêu dao nhất tam giới, sinh ra từ thế giới thượng cổ, đắc đạo cũng từ thời thượng cổ, tên là Khương Quân.” Thanh niên tóc dài áo bào trắng cảm thán nói. “Ta rất ít khi ra ngoài, mà dù có lưu lạc thì cũng ít khi dùng tên khai sinh nên rất ít người biết tên ta.”
Hắn lập tức nhíu mày nhìn Kỷ Ninh. “Ta đã đọc ra cả tên khai sinh cho ngươi rồi đó.”
Kỷ Ninh hơi thả lỏng, thoạt nhìn thì người trước mặt không hề có ác ý.
“Còn ngươi cũng đừng có gọi ta một tiếng tiền bối hai tiếng tiền bối nữa, gọi thẳng ta là Khương huynh đi.” Khương Quân áo trắng nói.
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Khương huynh? Một Thuần Dương chân tiên mà lại bảo mình gọi hắn là ‘Khương huynh sao? Kỷ Ninh không phải kẻ ngu nên lập tức hiểu ra ẩn ý trong đó.
“Xem ra ta không nói rõ ra thì đứa nhỏ như ngươi không ngồi yên được.” Khương Quân áo trắng liếc mắt nhìn tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch ở bên. “Ngươi cho hai linh thú ở bên này lui ra đi.”
“Được.” Kỷ Ninh đáp rồi lập tức cho Bạch thúc và tiểu Thanh đi trước. Với thực lực của Thuần Dương chân tiên thì hoàn toàn có thừa đủ bóp nát chính mình, thành ra Kỷ Ninh cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe lời.
Trong đình chỉ còn lại Kỷ Ninh và Khương Quân áo trắng ngồi đối diện nhau.
“Nói vậy chắc ngươi cũng đã đoán ra được. Hôm nay ta tới là theo lệnh của sư tôn tới đón ngươi.” Khương Quân áo trắng cười nói. “Nói cách khác sư tôn ta muốn thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi cũng sẽ trở thành tiểu sư đệ của ta.”
Kỷ Ninh nín thở, nhịn không được nói. “Sư phụ của Khương huynh là ai vậy?”
“Dĩ nhiên là người bản lĩnh lớn đỉnh cao ở tam giới, là tồn tại cao cấp Đạo tổ.” Khương Quân áo trắng nói.
Kỷ Ninh sáng mắt lên.
Quả đúng như dự đoán khi trước lúc xưng hô ‘ Khương huynh’. Nhưng chuyện này thật sự vẫn không thể nào tưởng tượng nổi.
Đạo tổ đó!
Mình phải chết đi sống lại mới giành được ngôi vị thứ nhất đại hội Tiên Duyên, cuối cùng thì Xích Minh đạo tổ lại không hề chọn mình làm đệ tử. Lạp Tháp chân nhân cũng được ‘ Huyền Vũ Đại Đế’ chọn làm đệ tử. Mình cũng thật sự không biết làm cách nào, tất cả những việc có thể làm đều đã làm hết rồi, tiếp theo chỉ mong một vị Thuần Dương chân tiên tới nhận làm đệ tử. Vậy mà hiện giờ đột nhiên lại xuất hiện một Thuần Dương chân tiên Khương Quân, thay mặt sư tôn tới!
“Kỷ Ninh!” Tiếng nói của con gấu lớn lông vàng vang lên trong đầu Kỷ Ninh. “Khương Quân nói rằng hắn được sinh ra từ thời thượng cổ, đắc đạo thời thượng cổ! Nhưng ta lại chưa từng nghe thấy tên hắn bao giờ. Hơn nữa, hắn nói sư tôn hắn là Đạo tổ…nhất định phải hỏi rõ xem vị Đạo tổ kia là ai. Trong những Đạo tổ ở tam giới, có người là bạn tốt với chủ nhân Tam Thọ đạo nhân, nhưng vẫn có kẻ là kẻ thù một mất một còn! Ngươi đừng có mà đi bái làm môn hạ của kẻ thù với Tam Thọ đạo nhân. Với tầm mắt của Đạo tổ, ngươi đi theo học đạo một thời gian là bọn họ sẽ phát hiện ngay ra bí mật của ngươi rồi tìm ra mối liên hệ giữa ngươi với Tam Thọ đạo nhân. Nếu ngươi mà bái làm môn hạ của kẻ thù với Tam Thọ đạo nhân thì đúng là chui đầu vào lưới.”
Kỷ Ninh lập tức bừng tỉnh.
Giống như vừa bị giội một gáo nước lạnh.
“Xin hỏi vị Đạo tổ đó là ai vậy? Kỷ Ninh hỏi.
Trong mắt Khương Quân hiện lên sự sùng bái nói:
“Sư tôn được sinh ra từ hỗn độn, là bạn với Bàn Cổ Nữ Oa”
“Nổi tiếng từ thời thượng cổ, từng giết chết không ít Đạo tổ Thần Ma”
“Tam giới biết tới tên nhưng rất ít người gặp được mặt.”
“Phật Môn Đạo Môn đều tinh thông. Một giấc chiêm bao biết hết việc tam giới.”
“Đệ tử có không ít, thế nhưng người ngoài lại không hề biết.”
Khương Quân áo trắng gật gù đắc ý.
Kỷ Ninh nghe xong ngẩn ra: “Rốt cuộc là ai?”
“Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Bồ đề đạo tổ!” Đôi mắt của Khương Quân sáng lên, cười xòa nhìn Kỷ Ninh.
“Chính là ông ta, là ông ta. Tà Nguyệt Tam Tinh Động…Đạo tổ thần bí nhất, Đạo tổ thần bí nhất! Kỷ Ninh, ngươi gặp vận may lớn rồi. Ha ha ha…Ngươi thật sự là quá may. Không ngờ Bồ Đề đạo tổ lại để ý tới ngươi. Không ngờ hắn lại biết sự tồn tại của ngươi. Làm sao mà hắn biết được vậy?” Trong đầu Kỷ Ninh vang lên giọng nói đầy kích động của con gấu lông vàng.
“Có cần phải kích động tới vậy không?” Kỷ Ninh thầm hỏi.
“Đương nhiên phải kích động rồi! Ngươi vẫn còn chưa biết đó thôi. Kỷ Ninh. Ta nói cho ngươi hay. Nếu tính về dạy đệ tử…Bồ Đề đạo tổ chắc chắn là đỉnh cao ở tam giới. Lúc trước Khương Quân nói không sai. Đúng là Bồ Đề đạo tổ đã dạy ra không ít đệ tử lợi hại. Nhưng Bồ Đề đạo tổ có một quy định. Ông ta dạy đệ tử, sau khi đệ tử xuất sư…không được ông ta cho phép thì cấm được nói với bên ngoài là đệ tử của Bồ Đề đạo tổ. Cho nên thời thượng cổ có rất nhiều Tán tu lợi hại chính là đệ tử của Bồ đề đạo tổ!”
“Người thường thì không thấy rõ được. Nhưng chủ nhân Tam Thọ đạo nhân thì lại biết được vị Bồ Đề đạo tổ lợi hại tới mức nào.” Con gấu lông vàng nói.
“A.” Kỷ Ninh đáp. “Vì sao ông ta lại thần bí nhất?”
“Đúng vậy, ông ta chính là Đạo tổ thần bí nhất!” Con gấu lông vàng khẳng định. “Trong tam giới, đó là tồn tại cùng thế hệ với Bàn Cổ, Nữ Oa. Đến nay vẫn không ai biết được động phủ của ông ở đâu. Trừ khi ông ta cho phép, nếu không người khác cũng không thể nào tìm ra động phủ.”
“Thường thì động phủ của người bản lĩnh lớn vẫn có thể tìm là ra vì dù sao những người đó đều phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thậm chí là mời bạn tới động phủ chơi.”
“Bồ Đề đạo tổ thu rất nhiều đệ tử, thậm chí cũng mời không ít bạn tới động phủ chơi. Nhưng bất kể là đệ tử hay là bạn…một khi rời khỏi động phủ là không thể nào tìm ra động phủ này ở đâu. Phải biết rằng bạn của ông ta cũng là cấp bậc Chân Thần Đạo tổ, vậy mà tự mình vào động phủ rời ra là không thấy. Ngươi nói xem có kỳ quái không? Có thần bí không?”
“Thần bí tới vậy sao?” Kỷ Ninh kinh ngạc.
Đạo tổ chính là người bản lĩnh lớn, nắm giữ cả Thiên Đạo.
Vậy mà tự mình tới một nơi, vừa đi ra là không tìm thấy?
Quá kỳ lạ.
“Không ai biết động phủ của hắn ở đâu, cho dù là đệ tử thân cận nhất tu đạo nhiều năm trong động phủ thì vẫn không thể nào biết động phủ ở đâu. Trừ khi Bồ Đề đạo tổ gật đầu thì đệ tử của ông ta mới được về.” Con gấu lông vàng cảm khái. “Năm xưa chủ nhân Tam Thọ đạo nhân từng nói qua…Ở thế giới thượng cổ này, trong lượng lớn người bản lĩnh lớn, nếu tính về khả năng giữ mạng thì mạnh nhất là Nữ Oa nương nương, theo sau đó chính là vị Bồ Đề lão tổ nổi tiếng thần bí này.”
“ Bồ Đề lão tổ cực kỳ thần bí. Người bản lĩnh lớn khác không thể nào tìm ra động phủ của ông ta. Ngươi nói xem, khả năng giữ mạng của ông ta lớn tới mức nào?” Con gấu lớn lông vàng cảm khái. “Nếu chủ nhân cũng có khả năng giữ mạng như Bồ Đề đạo tổ thì nhất định có thể sống tới bây giờ.”
Kỷ Ninh nghe tới trợn mắt há hốc mồm.
Đây thật sự là một tuyệt thế trong những người bản lĩnh lớn. Không ai tìm ra động phủ của ông ta, khả năng giữ mạng lại chỉ sau có Nữ Oa nương nương.
“Bồ Đề lão tổ kiêm tu cả Phật Đạo. Một giấc chiêm bao biết hết việc tam giới. Thực lực sâu không lường được. Khương Quân kia có nói…Bồ Đề đạo tổ từng giết chết Đạo tổ Thần Ma. Tuy ta không rõ nhưng hẳn là đúng vậy. Hẳn là có Chân Thần, Đạo tổ chết dưới tay ông ta. Mà không phải chỉ có một.” Con gấu lớn lông vàng nói.
“Một tồn tại thật quá lợi hại.” Kỷ Ninh thật sự rung động.
“Quan trọng nhất là sư tôn Tam Thọ đạo nhân của ngươi là bạn bè sống chết có nhau với Bồ Đề đạo tổ!” Con gấu lớn lông vàng nói. “Thật sự đúng là bạn tốt sống chết có nhau. Chủ nhân Tam Thọ đạo nhân có quan hệ với hắn còn gần hơn cả Xích Minh đạo tổ. Khi trước, lúc luyện chế ra Thủy Phủ này, chủ nhân còn nhờ Bồ Đề lão tổ hỗ trợ!”
“A” Kỷ Ninh hiểu ra quan hệ của Tam Thọ đạo nhân với Bồ Đề lão tổ tốt tới mức nào.
“Với địa vị của Bồ Đề lão tổ thì nhất định sẽ không bao giờ làm hại ngươi. Với lại cũng chẳng thèm phải làm hại ngươi.” Con gấu lớn lông vàng nói.
Kỷ Ninh nói chuyện với con gấu lông vàng, trên mặt nhịn không được vẻ khiếp sợ.
Khương Quân áo trắng ngồi đối diện cười nói: “ Sư tôn ta một giấc chiêm bao biết việc tam giới. Đại hội Tiên Duyên của Đại Hạ ngươi lớn như thế…Sư tôn ta cũng chiêm nghiệm ra như đích thân tới quan sát. Trong đại hội Tiên Duyên này, sư tôn không nhìn trúng ai ngoài ngươi.”
“Như đích thân tới?” Kỷ Ninh lập tức hiểu ra.
Có lẽ Chân Tiên, Thiên Thần còn khó có thể phát hiện ra Trích Tinh Thủ
Nhưng những người bản lĩnh lớn hơn thì có thể phát hiện ra. Đặc biệt là bạn của Tam Thọ đạo nhân.
“Hơn nữa, sư tôn còn bảo ta tới nói hộ một câu…gấu nhỏ lông vàng dạo này có tốt không?” Khương Quân áo trắng nói. “Ông ấy bảo rằng chỉ cần ta nói ra câu này là ngươi sẽ theo ta.”
Tim Kỷ Ninh đập mạnh.
Gấu nhỏ lông vàng? Đó chẳng phải là linh hồn Thủy Phủ sao!
“Kỷ Ninh, Bồ Đề lão tổ kia có thể chiêm nghiệm được việc tam giới nên chắc chắn phát hiện ra Trích Tinh Thủ của ngươi, đoán được ngươi chính là truyền nhân của Tam Thọ đạo nhân. Cho nên tự mình sai người tới đón ngươi đi.” Tiếng nói của con gấu lông vàng tràn đầy hưng phấn. “Đi mau đi, đi mau đi thôi. Chỉ cần tới chỗ Bồ Đề lão tổ là sẽ có thể biết chủ nhân hiện tại ra sao”
Linh hồn Thủy Phủ…rất mong muốn biết được tin tức của chủ nhân.
Ngay lúc Kỷ Ninh đang nói chuyện với Khương Quân thì Kỳ Vương cũng tới phủ Diên Vương.
“Đại hội Tiên Duyên vừa mới chấm dứt, sao ngươi đã tới đây rồi?” Diên Vương cười nói.
“Đương nhiên là vì chuyện Kỷ Ninh.” Kỳ Vương cười nói. “Bệ hạ tự mình tới tìm sư thúc Trường Thanh. Ngươi cũng biết tính tình của sư thúc Trường Thanh rồi đấy. Hắn không thích dạy đệ tử, tính nết cực kỳ quái gỡ. Có điều, do lệnh của Đạo tổ…cho nên sư thúc Trường Thanh vẫn gật đầu quyết định nhận Kỷ Ninh vào.”
Sao, sư thúc Trường Thanh chính là Kiếm Tiên. Kỷ Ninh cũng là hạt giống Kiếm Tiên trời sinh. Đúng là rất thích hợp dạy cho Kỷ Ninh. Chỉ là, ta lo sư thúc Trường Thanh ngươi…” Diên Vương lo lắng nói.
“Đây cũng không phải chuyện mà chúng ta phải bận tâm.” Kỳ Vương lắc đầu, “Ta phụng lệnh bệ hạ tới đưa tín vật của sư thúc Trường Thanh cho Kỷ Ninh.”
“Xem ra, Kỷ Ninh phải bái làm môn hạ của sư thúc Trường Thanh rồi.” Diêm Vương nói.
Bởi vì cháu ngoại mình nên thật ra Diên Vương cũng kỳ vọng Kỷ Ninh có thể bái làm môn hạ của một sư phụ tốt. Nhưng do ở dòng dõi Xích Minh đạo tổ, theo Kiếm Tiên thì chỉ có mình Kiếm Tiên Trường Thanh là tới được cấp Thuần Dương chân tiên.
Hai người nói chuyện chốc lát là đã tới của Tiên phủ của Kỷ Ninh
“Kỷ Ninh.” Diên Vương mở miệng hô.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Dịch: Sky is mine
Biên: Sky is mine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Cửa tiên phủ,
Kỷ Ninh ra cửa đón, thấy hai người thì lập tức cung kính nói: “ Bái kiến Diên Vương, Kỳ Vương.”
“Kỷ Ninh, chuyện tốt của ngươi tới rồi đây.” Diên Vương cười ha ha nói.
“Sao?” Kỷ Ninh ngẩn ra. Chuyện tốt? Chẳng lẽ hoàng đế Đại Hạ đã tìm được Thuần Dương chân tiên làm sư phụ cho mình rồi sao?
Kỷ Vương đứng lên cười nói:”Bệ hạ đã tới tìm sư đệ là Kiếm Tiên Trường Thanh. Kiếm Tiên Trường Thanh chính là Thuần Dương chân tiên, thực lực cực kỳ mạnh, hoàn toàn hiểu rõ Đại Đạo ‘ Kiếm Đạo’. Hắn chính là Kiếm Tiên rất có danh tiếng trong tam giới… nên rất thích hợp dạy ngươi.”
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Kiếm Tiên Trường Thành à?
“Kỷ Ninh” Diên Vương nói nhỏ. “Kiếm Tiên Trường Thanh này rất quái gỡ đó. Ngươi ở chung cũng phải cẩn thận tôn kính sư phụ đấy.”
Kỷ Ninh ngâm nghĩ chút. Việc tôn kính sư phụ là chắc chắn không cần phải nói. Có điều Diên Vương là Thiên Tiên mà còn nói ‘ Kiếm Tiên Trường Thanh’ quái gở, lại nói thêm phải tôn kính sư phụ: “ E là vị Kiếm Tiên Trường Thanh này không phái quái gở bình thường, may là ta cũng không cần bái ông ta làm thầy.”
“Ít nói đi chút.” Kỳ Vương đứng bên nhíu mày.
Diên Vương cười không nói thêm nữa.
“Kỷ Ninh.” Kỳ Vương lật tay lên thì trong tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu xanh. “Đây là tínvật của Kiếm Tiên Trường Thanh. Hiện tại ta giao cho ngươi. Chỉ cần ngươi bóp nát tín vật này là Kiếm Tiên Trường Thanh sẽ tới tìm ngươi, đưa ngươi đi! Nhớ kỹ, nhất định trong mười ngày phải bóp nát, nếu quá mười ngày, tín vật này sẽ hóa thành hư vô. Tới lúc đó, với tính tình của Kiếm Tiên Trường Thanh thì e là sẽ không bao giờ thu ngươi làm đồ đệ nữa đâu.”
Lúc này Kỷ Ninh nhận lấy tín vật: “Kỷ Ninh hiểu rồi.”
“Tín vật đã giao cho ngươi rồi, giờ ta đi đây.” Kỳ Vương mỉm cười với Kỷ Ninh rồi xoay người rời đi.
“Kiếm Tiên Trường Thanh có tính tình không phải tốt lắm đâu. Nhớ kỹ đấy. “Diên Vương nói khẽ. “Còn nữa, trước khi đi theo sư phụ thì ngươi báo trước với Tích Nguyệt một tiếng đi. Ta cũng không nhiều lời nữa, chúc ngươi lần này đi học thành tài, sau này độ kiếp thành công trở thành vị tiên tự do tự tại.”
Kỷ Ninh cảm nhận được sự quan tâm của Diên Vương: “Cảm tạ Diên Vương, Kỷ Ninh sẽ nhớ kỹ.”
“Ừ.” Diên Vương bước đi.
Chỉ một lát sau.
Uất Trì Tích Nguyệt đã tới chỗ Tiên phủ của Kỷ Ninh.
“Biểu tỷ” Kỷ Ninh cũng không giấu.
Vì thật sự là kiểu gì thì hắn cũng rời đi. Tuy không phải đi cùng Kiếm Tiên Trường Thanh nhưng cũng là đi gặp một người bản lĩnh lớn trong tam giới, lại còn thần bí nhất: ‘ Bồ Đề lão tổ’. Lần này đi, e là mấy chục năm, thậm chí vài trăm năm nữa…
“Đệ đệ.” Uất Trì Tích Nguyệt ngồi xuống, nắm tay Kỷ Ninh, hai con mắt rưng rưng nhỏ ra từng giọt lệ vui sướng. “Tỷ đệ chúng ta mới gặp nhau hau ba năm mà đã phải chia xa rồi. Có điều đệ đệ cũng đừng buồn, đây là cơ hội của đệ để đệ một nhát lên trời. Tuy không thể làm môn hạ của Đạo tổ nhưng làm môn hạ của Thuần Dương chân tiên thì cũng không tệ.”
Kỷ Ninh rất muốn nói cho biểu tỷ mình rằng mình đã bái Bồ Đề lão tổ là sư phụ.
Nhưng…
Trước khi Diên Vương, Kỳ Vương tới, Khương Quân đã nhắc nhở: “Nhớ kỹ, nhất thiết không được nói ra, một khi tên Hạ Mang Huyên kia biết được thì sẽ ngăn lại bằng mọi cách, thậm chí là nhờ vả tới cả Xích Minh đạo tổ đứng sau lưng, nên sẽ rất phiền toái.”
“ Biểu tỷ, sau khi ta rời khỏi thế giới Đại Hạ, tỷ cũng phải cẩn thận bảo vệ mình.” Kỷ Ninh nhắc nhở. “Chớ có vì thù hận với Thiếu Viêm tộc mà làm cho mình bị giày vò. Sau này đệ độ kiếp thành Thiên Tiên rồi thì sẽ giải quyết Thiếu Viêm tộc kia dễ dàng hơn nhiều.”
“Ừ.” Uất Trì Tích Nguyệt gật đầu. “Hiểu rồi, ta hiểu rồi.”
Hai người tỷ đệ nói chuyện với nhau hồi lâu, tới tận lúc trời tối đen thì Uất Trì Tích Nguyệt mới rời đi.
Trong Tiên phủ.
“Khương huynh, nên làm thế nào với tín vật của Kiếm Tiên Trường Thanh đây?” Kỷ Ninh cầm thanh kiếm nhỏ màu xanh. “Chỉ cần bóp nát là Kiếm Tiên Trường Thanh sẽ tới dẫn ta đi. Nếu trong mười ngày không bóp thì nó sẽ tự động biến mất.”
“Giao cho ta.” Khương Quân cười, vươn bàn tay ra, thanh kiếm nhỏ màu xanh bay tới tay hắn.
“Dù sao thế giới Đại Hạ này cũng là địa bàn của Xích Minh đạo tổ.” Khương Quân cười nói. “Cho nên chúng ta không thể cứng đối cứng được. May là Thuần Dương chân tiên muốn thu đồ đệ thì cũng phải xem đồ đệ có nguyện ý hay không. Nếu trong mười ngày ngươi không bóp nát nó thì Kiếm Tiên Trường Thanh kia sẽ nghĩ ngay là ngươi không muốn bái hắn làm thầy…Hơn nữa, người ngoài cũng không hề hay biết việc ngươi bái Bồ Đề lão tổ làm sư phụ. E là bọn họ đều nghĩ là ngươi lưu lạc ở bên ngoài…Cho dù rất lâu sau, tới lúc ngươi mạnh mẽ lên, bí mật bị bại lộ, bị người khác biết được là đệ tử của Bồ Đề lão tổ thì cũng đã sao? Trong tam giới, sư tôn cũng có chút tiếng tăm.”
Kỷ Ninh gật đầu: “Vậy còn hai linh thú của ta thì sao?”
“Ngươi có thể đưa linh thú tới Tà Nguyệt Tam Tinh động.” Khương Quân nói. “Nhưng chúng không được bái sư tôn làm sư phụ.”
“Có thể mang theo là tốt rồi.” Kỷ Ninh vui mừng gật đầu liên tục.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi luôn.” Khương Quân nói.
Ở xa xa, tiểu Thanh bay vèo tới quấn lên tay Kỷ Ninh. Bạch túc cũng đi tới bên cạnh Kỷ Ninh.
“Bạch thúc, tiểu Thanh, chúng ta chuẩn bị rời khỏi thế giới Đại Hạ.” Kỷ Ninh nói.
“Rời khỏi thế giới Đại Hạ?” Tiểu Thanh và Bạch thúc đều kinh ngạc.
Rời khỏi thế giới này sao?
“Đi đâu?” Tiểu Thanh hỏi.
Kỷ Ninh quay đầu hỏi: “Khương huynh, Tà Nguyệt Tam Tinh động này ở đâu?”
“Tà Nguyệt Tam Tinh động nằm ở chỗ có một nét móc ngược của chữ ‘ Nguyệt’ thêm ba ngôi sao (tam tinh) nữa. Ngươi nói xem là chữ gì?” Khương Quân áo trắng cười nói.
(Đoạn này mình giải thích thêm chút. Chữ Tà trong Tà Nguyệt Tam Tinh động có nghĩa là ‘ chếch, ngược’)
“Một nét móc ngược của chữ Nguyệt , thêm ba ngôi sao? Là chữ ‘Tâm’ à? Kỷ Ninh lập tức nghĩ ra.
“Đúng vậy, chính là chữ Tâm. Tà Nguyệt Tam Tinh động của sư tôn vốn là nơi bí ẩn nhất trong tam giới mịt mù. Không ai có thể tìm ra động phủ của sư tôn. Muốn tìm nơi đó, chỉ có tự suy nghĩ, tự tìm trong Tâm của chính mình mà thôi.” Khương Quân nói.
Kỷ Ninh lập tức cảm thấy được một vẻ huyền bí bao phủ.
Tà Nguyệt Tam Tinh? Đúng là chữ ‘ Tâm’ . Bồ Đề lão tổ đặt tên cho đông phủ của mình thật khá là thú vị.
“Bồ Đề lão tổ, Tà Nguyệt Tam Tinh động…” Kỷ Ninh nhớ lại một tiểu thuyết thần thoại đọc được ở kiếp trước là ‘ Tây Du ký’. Tây Du ký là một bộ tiểu thuyết được cổ nhân viết, trong đó có cả Bàn Cổ, Nữ Oa, Bồ Đề tổ sư nhưng lại không hề nhắc tới ba ngàn thế giới lớn, hàng tỷ thế giới nhỏ.
Kỷ Ninh vượt qua Âm tào Địa phủ nên hiện giờ cũng biết chút ít về tam giới.
Kỷ Ninh hiểu được.
Mỗi một thế giới đều có vài truyền thuyết về các nhân vật lợi hại như Bàn Cố, Nữ Oa, Hậu Nghệ, Khoa Phụ…đã sớm được vô số người trong tam giới biết đến. Bộ tiểu thuyết ‘Tây Du ký’ cũng được ảnh hưởng từ chuyện xưa như kiều Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo ra loài người. Đây đều là những tích truyện có vài sai khác như kiểu ‘Tây Du ký’
Thật ra ở thế giới Đại Hạ cũng có một vài tiểu thuyết thần tiên, thậm chí như thần thông ‘ Pháp Thiên Tượng Đia’ ‘ Chúc Long Chi Nhãn’ cũng đều được ghi lại biên soạn thành điển cố.
Có chuyện là thật nhưng cũng có chuyện chỉ là hư cấu. Có cái mà tới cả tên cũng sai !
Có lẽ ở Trái Đất cũng có người tu tiên, thậm chí là có tiên nhân chuyển thế nhớ ra ký ức nên kể lại cho người đời sau chút truyền thuyết.
“Trong tam giới có vô số truyền thuyết, thậm chí có vô số truyền thuyết được biên soạn ra. Nhưng cho dù có là người từng chém giết vô số Tân tiên như Tam Thọ đạo nhân thì vẫn cảm thấy tam giới quá mờ mịt.” Kỷ Ninh thầm cảm thán. “Không biết tại sao thế giới thượng cổ lại bị phá hủy tạo thành ba ngàn thế giới lớn cùng hàng tỉ thế giới nhỏ…Rốt cuộc thì kẻ nào đã tấn công lục đạo luận hồi…”
Quá thần bí!
“Tà Nguyệt Tam Tinh động vốn là động phủ thần bí nhất. Tuy ta luôn ở trong Tà Nguyệt Tam Tinh động nhưng vẫn không hề biết Tà Nguyệt Tam Tinh động ở đâu. Nhất định phải có sư tôn dẫn vào thì ta mới quay về được.” Khương Quân cảm khói. “Đi thôi, thu Tiên phủ của ngươi lại đi.”
“Ừ.” Kỷ Ninh vừa nghĩ.
Vù.
Tiên phủ được thu lại. Kỷ Ninh đứng trên đám cỏ ven sông, trên cánh tay là tiểu Thanh đang quấn, Bạch Thủy Trạch đứng bên. Khương Quân nói: “Lần này đi sẽ phải hơn chục năm. Ngươi còn có việc gì cần làm không?”
Kỷ Ninh lắc đầu nhẹ.
Không có.
Khi trước phải rời đi là vi Thiếu Viêm tộc nên phải bỏ trốn. Lúc đó mình đã nói với tộc trưởng và Thu Diệp là sẽ đi rất lâu! Dư Vi thì đi theo Lã Động Tân học đạo, biểu tỷ cũng được thông báo rồi, toàn bộ đồng môn ở Hắc Bạch Học cung cũng đã được chào tạm biệt.
“Vậy đi thôi.” Lúc này dưới chân Khương Quân xuất hiện mây mù.
Mây mù nâng Khương Quân, Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch bay lên cao mà không làm trận pháp cấm chế nào bị kích hoạt.
Rất nhanh họ đã tơi được vùng hư không.
“Xé.” Khương Quân vung tay lên.
Hư không tối đen phía trên lập tức vặn vẹo rồi bị xé rách tạo thành một cái lối đi, trong lối đi đó có ánh sáng đủ màu chiếu mờ mờ.
“Đi.” Khương Quân tiện tay quăng thanh kiếm nhỏ màu xanh từ độ cao vạn dặm xuống.
Xong rồi Khương Quân lập tức mang Kỷ Ninh, tiểu Thanh, Bạch Thủy Trạch vào trong lối đi.
“Vù…”
Lối đi xuyên qua hư không nhanh chóng bị lấp lại.
Người ở thế giới Đại Hạ đã không thể nào tìm ra Kỷ Ninh.
…
Sau khi đại hội Tiên Duyên trôi qua mười hai ngày
Hoàng đế Đại Hạ đang khoanh chân nhắm mắt tĩnh tu trong Thiên Mang Điện
“Sao?” Bỗng nhiên hoàng đế Đại Hạ mở mắt ra lộ vẻ nghi hoặc. “Sư đệ Trường Thanh tới đây có việc gì vậy?”
Rất nhanh, một tên nam tử trẻ tuổi đi vào theo lối bên của điện, đám tôi tớ thị vệ gần như là không phát hiện ra.
“Sư huynh.” Kiếm Tiên Trường Thanh nói.
“Sư dệ, sao bây giờ ngươi mới tới à?” Hoàng đế Đại Hạ nghi ngờ.
“Bây giờ đã qua mười hai ngày. Tín vật lúc trước ta đưa ra đã sớm biến thành hư vô.” Kiếm Tiên Trường Thanh lắc đầu. “Vốn ta cũng chẳng muốn đến vì dù sao Kỷ Ninh cũng không bóp nát tín vật nên ta cũng chẳng muốn thu hắn làm đồ đệ. Nhưng đã có lệnh của sư tôn…Cho nên ta lại tới thế giới Đại Hạ này một chuyến. Nếu Kỷ Ninh nguyện ý, thì ta sẽ cho hắn thêm một cơ hội, thu hắn làm đồ đệ”
“Ngươi nói cái gì!” Hoàng đế Đại Hạ kinh ngạc nói. “Kỷ Ninh không bóp nát tín vật sao?”
“Đúng vậy, không hề bóp nát.” Kiếm Tiên Trường Thanh gật đầu.
“Kỷ Ninh kia đã sớm rời phủ Diên Vương, ta còn tưởng là ngươi dẫn hắn đi. Với tính tình cao ngạo của sư đệ thì ta cũng không muốn tới hỏi.” Hoàng đế Đại Hạ kinh ngạc nói. “Thậm chí khi trước ta đã điều tra qua, phát hiện ra hắn đã rời khỏi vương đô Đại Hạ. Đám Lã Động Tân, Đại Thế Chí…chưa thể liều tới mức vì một đứa nhỏ mà đi đắc tội với cả Đạo tổ. Chẳng lẽ Kỷ Ninh kia vì trẻ người non dạ, được đứng đầu đại hội Tiên Duyên nhưng không được bái Đạo tổ làm sư phụ, thành ra tức giận không thèm bá Thuần Dương chân tiên làm sư phụ, một mình rời đi sao?”
Kiếm Tiên Trường Thanh hừ lạnh một tiếng: “Sao?Ngươi nói hắn đã sớm rời vương đô Đại Hạ rồi sao? Một khi đã như vậy, sư huynh, ta đã hết lòng rồi, việc này không còn liên quan gì tới ta.”
Nói xong, Kiếm Tiên Trường Thanh quay đầu rời khỏi thế giới Đại Hạ. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới Kỷ Ninh nữa, chẳng qua bởi vì sư tôn ra lệnh nên hắn mới phải đi một chuyến mà thôi.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 3: Tam Thọ đạo nhân vẫn còn.
Dịch: Sky is mine
Biên: Sky is mine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Ta…” Con gấu lớn lông vàng nhìn lão tổ.
“Đả chết, hắn đả sớm chết, chết trong đại nạn rồi” Lão tổ lắc đầu “Với tính khí của Tam Thọ thì nếu còn sống, sao lại không đi tìm ngươi? Lại để cho ngươi lưu lạc bên ngoài hàng tỉ năm. Rõ ràng là con gấu ngươi đoàn ra nhưng không dám tin thôi.”
Bộp bộp
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, con gấu lớn lông vàng đang quỳ dưới đất run rẩy, gào lên một tiếng đau khổ “Ngao…”
Tiếng kêu rên làm cho Kỷ Ninh không khỏi chua xót.
“Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân…” Con gấu lớn lông vàng ngửa đâu lên kêu điên cuồng. Với nó, Tam Thọ đạo nhân chính là cha đẻ.
Sau hồi lâu con gấu lớn lông vàng mới quỳ sát đất nói: “Vừa rồi gấu nhỏ đã làm càng”