Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 4: Thần Tiên cung, Tam Giới cung
Dịch: Sky is mine
Biên: Sky is mine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Kỷ Ninh rời khỏi đạo quán. Ở bên ngoài đang có Khương Quân, tiểu Thanh, Bạch thúc đứng chờ.
“Chủ nhân.” Tiểu Thanh đã hoá thành thiếu nữ áo xanh, vui mừng hô lên.
Khương Quân cũng mỉm cười nhìn Kỷ Ninh: “Bây giờ ta phải gọi là sư đệ rồi.”
“Sư huynh.” Kỷ Ninh cũng nói.
Hai tên đạo dồng canh cửa đạo quán giật mình. Khương Quân cười nói: “Thanh Thuỷ, Bạch Hà, Sư tôn vừa mới nhận sư đệ Kỷ Ninh là đồ đệ. Hia người ca ngươi phải nhớ kỹ đấy.”
“Bái kiến sư thúc.” Hai tên đạo dồng nói với Kỷ Ninh.
“Sư đệ Kỷ Ninh.” Khương Quân cười nói. “Thanh Thuỷ và Bạch Hà chính là hoá hình của hai tien thiên linh bảo, luôn hầu hạ bên sư tôn. Ngay cả ta nếu muốn gặp sư tôn thì cũng phải bảm báo với sư tôn qua họ. Hai người này gặp sư tôn còn nhiều hơn đám đệ tử chúng ta đó.”
Kỷ Ninh, Bạch Thuỷ Trạch, tiểu Thanh đều chấn động.
Tiên Thiên linh bảo?
“Hai vị sư điệt.” Kỷ Ninh cũng tự nhiên đáp lại.
“Sư thúc không phải khách khí. Chúng ta cũng chỉ là Tiên Thiên linh bảo, muốn tu luyện thì phải khó khăn lắm. Nào có thể so sánh được với hai vị sư thúc. Tốc độ tu luyện của sư thúc thật sự là ngoài tầm với của chúng ta.” Đạo đồng Thanh Thuỷ cười nói.
Tiên Thiên Thần Ma chính là Thần Ma được trời đất sinh ra sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Tiên Thiên Linh Bảo chính là pháp bảo được trời đất sinh ra sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Thông thường người tu tiên luyện chế ra pháp bảo chỉ ở cấp độ nhân giai, địa giai, thiên giai, tiên giai, thậm chí tuần dương! Cho dù là người bản lĩnh lớn đi chăng nữa thì cũng chỉ tới pháp bảo thuần dương là cùng. Đây là điểm cuối cùng của khả năng luyện chế rồi. Có điều, pháp bảo thuần dương có linh hồn thì hoàn toàn có thể hấp thu lực lượng trời đất, tìm hiểu ảo diệu của trời đất từ từ tiến lên cấp độ “Tiên Thiên Linh Bảo.”
“Sư đệ, nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp lại yên lặng. Sư đệ có thể chọn một chỗ trên Phương Thốn Sơn đặt động phủ làm chổ ở.” Khương Quân dẫn Kỷ Ninh đi tới một chổ hẻo lánh. Âm thanh suối chảy qua núi văng vẳng ben tai, linh quả chín mọng trên cành, thỉn thoảng lại thấy tên cầm bay qua.
Kỷ Ninh gật đầu. “Tốt, vậy chọn chỗ này đi.”
Đã tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động để học thì cũng không cần quan trọng xem ở đâu. Huống chi sư huynh Khương Quân đã tìm giúp chỗ ở thì phải gọi đúng là tiên cảnh.
“Vù.”
Tiên phủ hạ xuống một thảm cỏ.
“Phương Thốn Sơn có linh quả, có nước suối trong, muốn ăn muốn uống thứ gì tuỳ ý.” Trên núi có rất đông yêu, thú nhưng nhớ là không được giết. Chỉ có dã thú dưới Hậu Thiên thì mới có thể giết chết lấy thị ăn.”
“Dạ.” Kỷ Ninh gật đầu.
“Chỉ có thể ăn dã thú bình thường thôi sao?” Tiểu Thanh dứng bên nói thầm.
“Sư huynh, lúc trước sư phụ có nói với ta, trên Phương Thốn Sơn có hai toà Đạo cung có đủ mọi vật.” Kỷ Ninh mỡ miệng nói.
“Đúng.” Khương Quân gật đầu. “Ta dẫn các ngươi qua.”
Nơi có nhiều yêu quái, Thần Ma tu tập nhất trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động chính là ‘Thần Tiên cung’.
“Thần Tiên cung là một trong hai toà Đạo cung.” Khương Quân chỉ vào một cung điện chín tầng ở xa xa. “Thần Tiên cung chia làm chín tầng. Mỗi tầng đều có đủ mọi thứ từ trận pháp, khôi lỗi, Kiếm Đạo, độn thuật, lôi pháp, từ quang…các loại pháp môn, thần thông, bí thuật đều có cả. Càng lên tầng cao hơn thì càng huyền diệu hơn. Dĩ nhiên tầng thứ chín là huyền diệu nhất.”
“không ai bị cấm không được tới Thần Thiên cung. Chỉ cần là sinh linh trên Phương Thốn Sơn thì đều có thể vào đó học. Có điều không được truyền ra ngoài. Muốn học một pháp môn, bí thuật thì đều phải vượt qua thử thách đơn giản.” Khương Quân nói.
Kỷ Ninh gật đầu: “Hai linh thú của ta cũng có thể học sao?”
“Đó là điều dĩ nhiên.” Khương Quân gật đầu. “Pháp môn, bí thuật trong Thần Tiên cung dù không phải là cao thâm nhất ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động nhưng cũng hơ xa những thứ được cất dấu trong thế giới Đại Hạ ngươi.”
“Ở đây có pháp môn, bí thuật Đại Đạo Càn Khôn không?” Tiểu Thanh vui mừng mong chờ.
“Ở đây có nhiều loại trận pháp không?” Bạch Thuỷ Trạch cũng kích động.
“Hơn xa toàn bộ thế giới Đại Hạ của các ngươi.” Khương Quân tự tin nói. “Đó chỉ là môn hạ của Xích Minh đạo tổ. Nếu tính về số lượng pháp môn thì còn lâu mới bằng sư tôn ta. Các ngươi muốn học luyện khí, luyện thể, trận pháp, Đại Đạo Càn Khôn, Đại Đạo Thái Cực… thì cần các ngươi vượt qua thử thách đơn giản là được.”
Tiểu Thanh, Bạch Thuỷ Trạch lập tức hiểu được kỳ ngộ của bọn họ đã thật sự tới rồi.
Thật ra đã được vào Phương Thốn Sơn thì đều phải có chút quan hệ với Bồ Đè lão tổ. Hoặc là đồ tử đồ tôn của Bồ Đề lão tổ, hoặc là tôi tớ, linh thú các loại dưới trướng Đạo tổ. Tóm lại, thông thường đều là người dưới Bồ Đề đạo tổ nên việc cho phép mọi sinh linh được vào học cũng là điều rất bình thường.
“Thật quá nhiều người, Thần Ma, yêu quái cũng chả kém.” Kỷ Ninh vừa nhìn qua là lập tức thấy rất nhiều bóng dáng ở khoảng đất trống của Thần Tiên Cung. Thậm chí còn có cả chim, thú và Thần Ma với vẻ mặt kỳ dị cũng đứng đó.
“Su huynh, toà Đạo cung còn lại ở đâu vậy?” Kỷ Ninh hỏi.
“Hai toà Đạo cung, một toà là Thần Tiên cung, một toà khác là Tam Giới cung. Toàn bộ sinh linh trên Phương Thốn Sơn đều có thể vào Thần Tiên Cung nhưng muốn vào Tam Giới cung thì phải là đệ tử thân truyền của lão tổ, được lão tổ cho phép mới được vào.” Khương Quân nói. “Sư đệ, do hiện tại ngươi còn yếu nên mới chỉ là đệ tử ký danh. Trên thực tế thì sư tôn đối đãi với ngươi đã như đệ tử thân truyền rồi, cho nen ngươi cũng có thể tiến vào Tam Giới cung, nhưng hai linh thú của ngươi thì không thể vào được.”
Kỷ Ninh gật đầu.
“Trong Tam Giới cung có cất giấu những thần thông, bí thuật thật sự đáng sợ ở tam giới nen không dễ gì có thể được học. Cho dù là đệ tử thân truyền, học nhiều tới một mức nào đó thì sư tôn cũng cấm không cho học thêm.” Khương Quân nói. “Có thể được học nhiều môn đã là kỳ ngộ lớn rồi dù sao Thần Ma, Thiên Tiên bình thường có một môn thôi đã là đủ tung hoành tam giới rồi.”
Kỷ Ninh vừa nghe vừa cháy bỏng khát vọng.
Đủ bản lĩnh để tung hoành cả tam giới!
“Hơn nữa, thông thường khi xuất sư, sư tôn đều sẽ ban cho thần thông, bí thuật phù hợp nhất với ngươi.” Khương Quân nói.
Kỷ Ninh cũng nghĩ tới…
Sư phụ đã nói qua, tới lúc xuất sư sẽ cho mình hai thứ tốt.
“Thần Tiên cung, Tam Giới cung.” Khương Quân cảm thán nói. “Sư đệ, nhớ lấy. Thần Tiên cung chia làm chín tầng, nhất định phải có được pháp môn bí thuật tầng thứ chín Thần Tiên cung thì mới được tới Tam Giới cung.”
“Nếu như cả pháp môn tầng thứ chín mà còn không lấy được về tay thì bản thân ngươi cũng không đủ tư cách để đi học ở Tam Giới cung.” Khương Quân nói. “Còn như những sinh linh khác ở Phương Thốn Sơn, sau khi học được bản lĩnh ở tầng thứ chín Thần Tiên cung thì sẽ bị đuổi xuống nui.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Đây chính là sự khác biệt của đệ tử thân truyền! Tuy mình chỉ là đệ tử ký danh nhưng lại có toàn bộ đãi ngộ của đệ tử thân truyền.
“Tam Giới cung.” Kỷ Ninh cảm thấy mong đợi.
"Sư đệ, ngươi cứ từ từ mà tìm hiểu nhé. Có việc gì cứ tới tìm ta. Ta ở dưới chân núi, cứ hỏi ai cũng đều biết chỗ ta.” Khương Quân nói.
“Cảm tạ sư huynh.” Kỷ Ninh cảm tạ.
“Việc nhỏ ấy mà.” Khương Quân lướt nhẹ đi. Hắn đã sơm vượt qua giai đoạn học tài, lại còn tới cấp độ Thuần Dương chân tiên, ở lại Phương Thốn Sơn một là do sự lặng hoà bình ở Phương Thốn Sơn , hai là thỉnh thoảng còn được Bồ Đề lão tổ giảng đạo. Dù sao đã tới cấp độ thế này thì hắn cũng phải có khát vọng trở thành Đạo tổ.
Đạo tổ mới chính là tồn tại đỉnh cao ở tam giới!
“Tam giới cung nhỏ thật.” Tiểu Thanh nói thầm. “Thật không xứng tầm. Dù gì thì đây cũng là nơi cất giấu những thần thông, bí thuật đáng sợ cao cấp ở tam giới. Xây dựng Đạo cung cũng không cần phải cầu kỳ quá nhưng ít ra cũng phải có chút tiên khí gì đó chứ lại.”
Kỷ Ninh chớp mắt.
‘Tam Giới cung’ ở xa xa chỉ là một toà lầu rất đỗi bình thường, cao vài trượng. Ở trước lầu có một lão già gầy gò đang ngủ, trên ngực đặt một cái quạt. Tiếng ngáy của lão ta vang dội khắp chốn. Kỷ Ninh ở tít xa mà đã nghe thấy rõ ràng.
Thần Tiên cung.
Kỷ Ninh, tiểu Thanh, Bạch Thuỷ Trạch cùng tới Thần Tiên cung. Ở ngoài Thần Tiên cung có rất nhiều người, yêu quái, Thần Ma đứng đó tò mò nhìn ba người Kỷ Ninh.
“Ba tên này là ai thế? Làm sao mà ta chưa thấy bao giờ nhỉ?”
“Ta cũng chư thấy, có lẽ là mới lên núi.”
“Lúc trước ta thấy Khương sư tổ dẫn ba người bọ họ lên núi. Có lẽ thiếu niên mặc da thú kia đã được Khương sư tổ thu nhận làm đệ tử.”
“Hơi thở khá yếu, có lẽ ba người bọn họ mới cấp độ Vạn Tượng.”
“Ừ, rất yếu.”
Đám người, yêu quái, Thần Ma bàn tán xôn xao. Hiển nhiên là bọn chẳng biết ba người Kỷ Ninh là ai.
Đúng lúc này, ở của chính Thần Tiên cung xuất hiện một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng, cầm trên tay cây quạt long trắng. Nam tử quát lên: “Yên lặng.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh. Đám người, yêu quái, Thần Ma đứng đó đều in bặt. Nam tử tuấn mỹ ở trước mặt này chính là người quản lý Thần Tiên cung. Bọ họ nào dám bất kính với hắn. Hơn nữa, nam tử tuấn mỹ này còn là thần thú viễn cổ cực đáng sợ, thực lực mạnh vô cùng, hơn xa từng người trong đám bọn họ.
“Sư đệ Kỷ Ninh.” Nam tử tuấn mỹ mỉm cười, gật đầu với Kỷ Ninh. “Tên ta là Ngân Nguyệt. Ngươi có thể gọi ta là sư huynh Ngân Nguyệt. Ta đã biết chuyện của ngươi rồi.”
“Kỷ Ninh bái kiến sư huynh.” Kỷ Ninh cảm thấy được từ hơi thở của nam tử một cảm giác vô cùng đáng sợ. Đó là loại hơi thở hệt như hơi thở của ‘Phúc Hải thiên thần’.
Vù…
Từng người, yêu quái, Thần Ma đều ngây ra.
Sư đệ? Không ngờ lão ma đầu Ngân Nguyệt lại gọi đứa nhỏ mặc áo da thú này là sư đệ sao? Nói cách khác… Đứa nhỏ mặc áo da thú này chính là đệ tử của Bồ Đề lão tổ! Cấp độ Vạn Tượng mà đã được Bồ Đề lão tổ thu làm đệ tử thì chắc chắn sau này thành Thiên Tiên là sẽ trở thành đệ tử thân truyền.
“À.”
Nam tử tuấn mỹ áo trắng cầm quạt lông nhìn về phía đám người, yêu quái, Thần Ma cách đó không xa, hờ hững nói. “ các ngươi nghe rõ đây, Kỷ Ninh đây chính là đệ tử mà lão tổ mới thu nhận. Đám các ngươi phải cung kính, nên gọi là sư thúc, sư tổ thì phải gọi sư thúc, sư tổ thì phải gọi là sư thúc, sư tổ. Mỗi người phải chấp hành đúng cho ta.”
“Bái kiên sư thúc.”
“Bái kiến sư tổ.”
Một đám người, yêu quá, Thần ma có thực lục mạnh mẽ đều phải cung kính hô lên.
Kỷ Ninh nhìn về phía nhũng tồn tại ở trước mắt, đó đều là Nguyên Thần, thậm chí là cấp độ Phản Hư kia… đều ngang tầm với Thần Ma ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch, vậy mà đều phải ngoan ngoãn gọi mình là sư thúc, sư tổ. Kỷ Ninh có một cảm giác đặc biệt khó nói lên lời.
“Sư đệ vào đi.” Nam tử tuấn mỹ áo trắng nói.
Lúc này Kỷ Ninh quay đầu, đập vào mắt chính là tầng thứ nhất Thần Tiên cung. Chỉ cần nhìn qua là đã thấy từng giá sách có một hàng chữ to: “Quét sạch đường núi trên Phương Thốn Sơn một lần là có thể chọn được một môn.”
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Vậy mà chẳng lẽ phải học đạo ở Phương Thốn Sơn tới cả vạn năm sao?
“Ha ha...sư đệ quả nhiên là người thông minh.” Ngân Nguyệt phe phẩy cái quạt lông, từ tốn nói. “Thử thách ở Thần Tiên cung chia làm hai loại. Một loại chính là làm việc vặt, không hề có bất kỳ khó khăn nào, chỉ cần tốn thời gian lâu chút. Đây là thử thách cho những người có nhận thức kém, đa phần đều chọn phương pháp này. Làm đạo đồng ngàn năm mà học được pháp môn lợi hai ở tầng thứ tám thì cũng đáng.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Sau khi trở thành Nguyên Thần, tuổi thọ đã là vô hạn rồi, nhưng vẫn phải lo tới tam tai cửu kiếp. Bỏ ngàn năm để có được pháp môn lợi hại thì đúng là đáng giá.
“Đây cũng là ơn huệ do sư phụ ban cho dòng dõi Phương Thốn Sơn. Cái gọi là skhông thể dễ dàng truyền ra ngoài cũng chỉ là thử thách đơn giản của sư phụ mà thôi.” Ngân Nguyệt nói. “Đương nhiên nếu nhận thức sâu xa, thật sự là thiên tài tuyệt thế thì không cần phải làm việc vặt, dĩ nhiên là sẽ có loại thử thách khác.”
“Thử thách gì vậy?” Kỷ Ninh nói.
Ngân Nguyệt cười nói: “Sư đệ từng đi qua khoảng đất trước Thần Tiên cung rồi đó. Chổ đó có rất nhiều người, yêu quái, Thần Ma tụ tập. Ở dưới có ẩn chứa rất nhiều trận pháp cấm chế.”
Kỷ Ninh nhớ lại. Lập tức gật đầu: “Đúng vậy, ở trên khoảng đất trống kia có phù văn trận pháp cấm chế.”
Dịch: Sky is mine
Biên: Sky is mine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Ở khoảng đất trống ngoài Thần Tiên cung.
"Tất cả lui ra đi." Ngân Nguyệt ra lệnh. Đám đệ tử ở Phương Thốn Sơn đều rời khỏi khoảng đất trống.
Ngân Nguyệt vung tay lên, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một khôi lỗi cao tầm hơn trượng. Cả người con khôi lỗi như được tạo ra từ sắt thép, cánh tay có sáu vòng tròn.
"Sư đệ, đây là khôi lỗi cấp sáu." Ngân Nguyệt nói. "Cảm tạ sư huynh." Kỷ Ninh cũng tràn ngập mong chờ.
Lúc này, Ngân Nguyệt, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thành đều tới nơi giao chiến. Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn đều kinh ngạc tò mò.
"Sư thúc sắp tỷ thí với khôi lỗi."
"Sư tổ sắp ra tay."
"Vị tiểu sư tổ này vừa lên núi mà đã tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu rồi. Chắc là cũng có chút nắm chắc. Hiện giờ mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân mà đã dám tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu, không biết khả năng hiểu Đạo của tiểu sư tổ đã tới cảnh giới gì rồi đây. Không trách tại sao tổ sư lại nhận làm đệ tử, quả nhiên đúng là yêu nghiệt tuyệt thế."
"Ta lên núi cũng phải mấy ngàn năm rồi mà còn chưa đánh bại được khôi lỗi cấp sáu. Cuối cùng phải làm đạo đồng thì mới học được pháp môn tầng thứ tám Thần Tiên cung." Một yêu quái Phản Hư nói thấp giọng.
"Mới lên núi mà đã dám tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu. Lợi hại, lợi hại. Chắc đây chính là thiên tài tuyệt thế trong vô số năm tháng ở quê hương đấy."
Những người, yêu quái, Thần Ma đều khen ngợi. Ở trong lòng họ, Kỷ Ninh đã được Bồ Đề lão tổ nhận làm đệ tử thì nhất định không hề bình thường chút nào. Hơn nữa, người quản lý Thần Tiên cung là lão ma đầu 'Ngân Nguyệt' cũng là đệ tử thân truyền của lão tổ chọn cho khôi lỗi cấp sáu thì chắc là cũng có phần nào chắc chắn.
"Lợi hại."
"Yêu nghiệt tuyệt thế."
"Tột cùng."
Những đệ tử Phương Thốn Sơn đều mong chờ xem. Ở nơi tỷ thí.
Kỷ Ninh đứng đối diện với con khôi lỗi cấp sáu ở xa xa. Tiểu Thanh ở ngoài còn hô lên: "Chủ nhân, chủ nhân, đánh bại con khôi lỗi cản đường kia đi."
"Tên nhỏ Vạn Tượng muốn đánh bại ta thì phải có đủ thực lực." Con khôi lỗi cao hơn trượng nói giọng trầm thấp, đồng thời lật tay lên, trong tay nó xuất hiện một thanh kiếm dài.
"Được." Hai tay Kỷ Ninh xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm.
"Giết!" Kỷ Ninh lao tới.
Ở ngoài nơi tỷ thí, đệ tử Phương Thốn Sơn và lão ma đầu Ngân Nguyệt đều xem thật kỹ.
Sau khi hiểu được 'Tật Phong Chi Đạo', tốc độ của Kỷ Ninh đã cực kỳ nhanh, cả người như trận gió lao tới con khôi lỗi cấp sáu, hai thanh Bắc Minh kiếm trong tay cũng hóa thành hai đường kiếm quang chói mắt.
Sau khi trải qua 'một giấc ngàn năm', kiếm thuật của Kỷ Ninh rõ ràng đã vững chắc hơn rất nhiều. Kiếm pháp cũng càng thêm thuần túy. "Oang!"
Con khôi lỗi cao hơn trượng lập tức như khởi động, một thanh kiếm như ngọn núi đổ xuống. Thậm chí Kỷ Ninh dùng mắt thường cũng có thể thấy được cái bóng của ngọn núi đang đổ xuống. Uy thế của một kiếm này thật sự làm Kỷ Ninh hoảng sợ,
"Không ổn, chênh lệch quá xa!" Kỷ Ninh thấy một kiếm của khôi lỗi chém xuống tạo thành hình một ngọn núi. Sự huyền diệu vô hình của Đạo kia làm Kỷ Ninh thấy không thể nào chống cự được. Hai đường kiếm quang bổ ra trong nháy mắt lập tức hóa thành sợi tơ vô cùng mềm dẻo.
"Uỳnh! ! !"
Thanh kiếm của khôi lỗi chém thẳng lên hai thanh Bắc Minh kiếm. Một lực lượng không thể địch nổi đè xuống làm cả người Kỷ Ninh như thiên thạch bay đi. Tới lúc bay tới rìa nơi tỷ thí thì một tầng cấm chế hiện lên cản Kỷ Ninh lại. Đồng thời hai thanh Bắc Minh kiếm bị bắn tít lên cao, đập vào cấm chế rồi cấm xuống đất. 'Ta nhận thua." Kỷ Ninh hô lên. Đôi bàn tay của hắn đã hoàn toàn tróc da bong thịt, máu tươi đầm đìa.
Mới chỉ có một lần giao tranh.
Mà kiếm của mình đã bị đánh bay. . .Chênh lệch thật sự quá xa.
"Hả. . ."
"Đây. . ."
Ở ngoài nơi tỷ thí, đám đệ tử ở Phương Thốn Sơn dù là người hay yêu quái, Thần Ma đều kinh ngạc nhìn cảnh này.
Ở trong lòng bọn họ, Kỷ Ninh được Bồ Đề lão tổ nhận làm đệ tử thì chắc chắn phải có chỗ khác thường! Cho dù là bọn họ thì vừa lên núi cũng phải đánh bại khôi lỗi cấp hai cấp ba, thậm chí có vài người lợi hại còn đánh bại cả cấp bốn, cấp năm. Có điều trong bọn họ lại không hề có người nào đánh bại được khôi lỗi cấp sáu.
Tính về thân phận, địa vị thì bọn họ đều kém Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh là đệ tử của lão tổ! Vì thế nên đám đệ tử kia đều cho rằng Kỷ Ninh có khả năng tạo nên kỳ tích.
Đáng tiếc, Kỷ Ninh 'bất phàm' trong mắt bọn họ lại chỉ một chiêu đã bị đánh bại, không hề có chút phản kháng nào!
"Chủ nhân!" Tiểu Thanh nhìn Kỷ Ninh, sống mũi cảm thấy hơi cay cay. Dù gì chủ nhân cũng là người đứng đầu đại hội Tiên Duyên. Khi vừa lên Phương Thốn Sơn, nàng cũng nhận định là chủ nhân sẽ hiển lộ uy thế. Nhưng không ngờ lại thua thảm tới vậy. "Chắc chủ nhân cảm thấy khó chịu lắm! Ở xung quanh có nhiều đệ tử trên Phương Thốn Sơn xem như thế cơ mà! Lão già Ngân Nguyệt kia thật đáng giận. Chính là hắn làm chủ nhân phải tỷ thí với khôi lỗi cấp sáu."
"Ninh nhi. . ." Bạch Thủy Trạch không ngờ được cảnh này.
"A."
Sư huynh Ngân Nguyệt cầm quạt lông, vung tay lên. Khôi lỗi cấp sáu kia bị hắn thu lại rồi đi qua. "Sư đệ, ta thật sự không rõ thực lực của sư đệ. Chỉ biết sư phụ thu đệ tử mới. Ta. . ."
Ngân Nguyệt cũng chỉ vô ý. Hắn hiểu rõ Bồ Đề lão tổ thu đệ tử hà khắc tới mức nào. Không trở thành Thiên Tiên, Thiên Thần mà đã được thu làm môn hạ thì phải cực kỳ yêu nghiệt! Yêu nghiệt tới phát hãi. Cho nên hắn mới đoán rằng 'tiểu sư đệ Kỷ Ninh' có thể đủ thực lực chiến đấu với khôi lỗi cấp sáu. Cho dù thua thì cũng phải chiến đấu hồi lâu rồi thua trong tiếc nuối, chứ không thể ngờ được là không hề phản kháng bị đánh bại thế này.
"Không thể trách sư huynh được." Kỷ Ninh lắc đầu. Hắn cũng nhìn qua đám người, yêu quái, Thần Ma đang nhìn với ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ. Hiển nhiên là người tu tiên đều xem trọng thực lực. Cho dù có địa vị cao nhưng không có thực lực thì vẫn bị người khác xem thường. "Là do sư đệ không đủ thực lực." Kỷ Ninh nói. "Khôi lỗi cấp sáu đúng là vượt xa khả năng của ta."
"Đó là do lỗi của sư huynh." Ngân Nguyệt nói. Sư đệ vừa mới lên núi, tỷ thí lần đầu đã chịu thiệt lớn thế này, mà đối thủ lại do hắn chọn thành ra hắn cũng cảm thấy xấu hổ lây, vội nói. "Với kiếm pháp sư đệ vừa mới thi triển ra thì việc đánh bại khôi lỗi cấp ba cũng không vấn đề. Khôi lỗi cấp bốn cũng có chút hi vọng. Không biết sư đệ muốn chọn cái nào?"
"Khôi lỗi cấp bốn." Kỷ Ninh nói. "Nếu không sư đệ cứ tạm thời nghỉ rồi đánh sau được không?" Ngân Nguyệt hỏi.
Kỷ Ninh lắc đầu cười: "Ta bị thua trong nháy mắt trong trận chiến vừa rồi. Thần lực gần như chả mất mấy, vì thế không cần phải nghỉ đâu."
Ngân Nguyệt nhìn Kỷ Ninh, tươi cười, không khỏi thầm gật đầu. Người sư đệ này có tâm tính thật tuyệt vời. Mới lần đầu lên núi, tỷ thí thất bại lại bị người khác xem như thế mà không ngờ lại có thể bình tĩnh tới vậy.
"Được." Ngân Nguyệt gật đầu, vung tay lên. Nơi giao chiến lại xuất hiện một con khôi lỗi màu đỏ lửa, trên cánh tay có bốn vòng tròn.
"Xem ra vị sư thúc Kỷ Ninh này cũng chỉ có thực lực bình thường thôi. Đối mặt với khôi lỗi cấp sáu mà không thể phản kháng nổi chút nào."
"Ừ, đúng là yếu quá."
"Yếu cái gì mà yếu. Lúc ngươi mới lên núi có đỡ nổi một chiêu của khôi lỗi cấp sáu không?"
"Ta chỉ là một linh thú của chủ nhân. Mà Kỷ Ninh lại là đệ tử được lão tổ thu nhận. Ta còn phải gọi hắn một tiếng sư tổ đấy! Chẳng lẽ chúng ta lại giống nhau sao? Ta vừa mới lên núi cũng đã đánh bại được khôi lỗi cấp bốn rồi đó!"
"Mau nhìn, bắt đầu rồi."
"Sư tổ tỷ thí cùng khôi lỗi cấp bốn."
Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn vẫn còn 'tâm tư ngưỡng mộ' với Kỷ Ninh, nhưng trên thực tế phát hiện ra Kỷ Ninh cũng không hơn gì bọn họ! Thậm chí nếu tính lúc mới lên núi thì Kỷ Ninh cũng chỉ ở tiêu chuẩn bình thường trong đám bọn họ.
Thật ra những đệ tử này. Có vài tên là đệ tử thân truyền của Chân Tiên, Thiên Thần. Cũng có không ít là thiên tài tuyệt thế hàng đầu được tìm ra trong những lần tuyển chọn. Cho dù là Hắc Thạch chân nhân, Cửu Tử chân nhân thì cũng chưa chắc đã được Chân Tiên, Thiên Thần chọn. Thế nên cứ suy ra là biết được tư chất cùng khả năng nhận thức của bọn họ.
Có vài người là đệ tử của Thiên Tiên!
Có vài tên là linh thú!
Có vài tên lại là tôi tớ của Thần Ma. Lúc mới lên núi, có kẻ cấp độ Vạn Tượng, cũng có kẻ cấp độ Nguyên Thần, thậm chí có cả cấp độ Phản Hư!
Một vài Thần Ma Phản Hư sống qua vô số năm tháng, cảnh giới thừa đủ cao nên việc đánh bại khôi lỗi cấp năm, cấp sáu cũng rất đỗi bình thường.
Tới cỡ là đệ tử của Thiên Tiên thì tư chất cũng phải được xếp vào hàng không tầm thường, hoàn toàn có thể ngang với tiêu chuẩn như Thương Ngô Thứu, Hắc Thạch chân nhân.
Cho nên những kẻ gọi Kỷ Ninh là 'sư thúc' 'sư tổ' trên núi Phương Thốn Sơn này đều có thể được coi là thiên tài tuyệt thế ở một thế giới lớn! Thậm chí có vài tên còn yêu nghiệt hơn nữa!
"Vị sư tổ này có kiếm pháp cũng không tệ, xem ra có thể đánh bại được khôi lỗi cấp bốn."
"Ừ, xem ra có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn, có điều cũng phải gắng gượng mới đánh được."
"Đúng là gắng gượng."
Đám đệ tử trên Phương Thốn Sơn đều bắt đầu đưa ra nhận định. Bọn họ không còn có bao nhiêu tôn kính với vị địa vị cực cao 'Kỷ Ninh' - đệ tử của lão tổ nữa.
"Xẹt!"
Một đường kiếm quang đâm vào ngực khôi lỗi tới một tấc thì không sâu thêm được nữa.
Khôi lỗi kia dừng lại, không hề nhúc nhích, nhìn Kỷ Ninh, nói giọng trầm thấp: "Ngươi thắng."
Những khôi lỗi này có thân thể bất tử, tới cả Thần Ma Phản Hư chiến đấu với chúng mà còn không làm tổn thương được. . .cho nên chỉ cần có thể đấm vào tầng ngoài của khôi lỗi là đã tính thắng rồi.
"Hiện tại sư đệ có thể tới tầng bốn Thần Tiên cung chọn một pháp môn." Sư huynh Ngân Nguyệt cầm quạt lông trong tay mỉm cười đi tới, vung tay lên thu khôi lỗi cấp bốn lại.
Kỷ Ninh cười.
May là khi trước mình một giấc ngàn năm nên trụ cột kiếm pháp càng thêm vững chắc, kiếm pháp thi triển ra càng thêm huyền diệu khó đoán, thành ra mới có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn. Nếu không e là mình cũng chỉ có thể đánh bại được khôi lỗi cấp ba là cùng.
Việc này cũng đã nằm trog dự liệu. Dù sao ở đây cấm sử dụng thần thông bí thuật, mà mình thì lại dựa vào 'Trích Tinh Thủ' là chủ yếu nên dĩ nhiên là sẽ bị giảm đi nhiều thực lực!
Thật ra mặc dù đoạt được ngôi vị đứng đầu đại hội Tiên Duyên nhưng cảnh giới Đạo của mình thì hoàn toàn yếu hơn Thương Ngô Thứu, Hạ Mang Tử Sơn. May là có 'Trích Tinh Thủ' nên mới được đứng đầu. "Sư huynh, bình thường đệ tử trên Phương Thốn Sơn lúc vừa lên núi có thể đánh bại được khôi lỗi cấp mấy vậy?" Kỷ Ninh hỏi.
"Lúc vừa lên núi, có đệ tử mạnh đệ tử yếu. Nếu tính ra thì cũng tương đương với sư đệ. Có điều thông thường bọn họ lúc lên núi cũng đã tu luyện mấy trăm năm, có vài tên còn tu luyện được mấy ngàn, vạn năm rồi." Sư huynh Ngân Nguyệt nói. Trong lúc nói chuyện, âm thanh của hai người dĩ nhiên đều được cản lại.
Kỷ Ninh cười nói. "Những đệ tử bình thường kia đều đã lên núi nhiều năm nên chắc chắn là thực lực sẽ khác xa khi xưa. Xem ra ta coi như là yếu nhất ở Phương Thốn Sơn."
Có điều Kỷ Ninh vẫn rất tin tưởng vào bản thân. Chính mình mới tu luyện có hơn ba mươi năm, lại vừa mới lên núi, nếu cho mình thời gian thêm trăm năm nữa thì hoàn toàn có thể vượt qua bọn họ! Vả lại mình còn có thần thông Trích Tinh Thủ! Dù sao tỷ thí với khôi lỗi cấm sử dụng thần thông tức là ưu thế lớn nhất đã bị hủy.
Có điều nói thế nào thì nói, mình vẫn là loại lót đát ở hàng ngũ đệ tử trên Phương Thốn Sơn. Đi từ đất bằng lên lầu cao vạn trượng thì còn phải nỗ lực nhiều lắm!
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 7: Ba mươi năm trên núi Phương Thốn
Dịch: Sky is mine
Biên: Sky is mine
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
“Cho tới hiện tại, sư đệ đã tu luyện được bao lâu rồi?” Ngân Nguyệt hỏi.
“Được hơn ba mươi năm.” Kỷ Ninh đáp.
Ngân Nguyệt lập tức nở nụ cười: “Hèn gì, ta nói mà, thì ra sư đệ mới tu luyện hơn ba mươi năm ngắn ngủi như vậy, nhưng đã có thể đánh bại khôi lỗi cấp bốn này, tin chắc sau này tại núi Phương Thốn, sư đệ sẽ tiến bộ rất kinh người cho mà xem.”
Kỷ Ninh cười cười: “Đệ xin nhận lời chúc tốt đẹp của sư huynh.”
Dưới ánh mắt của đám một đám Nhân tộc, Yêu tộc, Thần Ma, Kỷ Ninh và Ngân Nguyệt cùng nhau tiến vào tầng thứ tư của Thần Tiên Cung. Những bộ sách về kiếm thuật trong tầng thứ tư của Thần Tiên Cung này, tùy tiện lấy ra một bộ cũng không hề thua kém chín thức trong Tam Xích Kiếm!
“Quả nhiên là thánh địa học đạo!” Kỷ Ninh liếc nhìn những bản tóm lược về kiếm thuật, trên đó có ghi lại một số phần cơ bản ban đầu, hắn như mở cờ trong bụng: “Kiếm thuật nhiều như thế, không biết trong đó ẩn chứa bao nhiêu là lĩnh ngộ của đám kiếm tiên trong tam giới, nếu như ta có thể hấp thu vô số lĩnh ngộ của những vị kiếm tiên này thì chắc chắn có thể khiến có kiếm pháp của ta tiến bộ vượt bậc.”
Kỷ Ninh đã bắt đầu cuộc sống học đạo của mình tại núi Phương Thốn như thế.
Bởi vì nếu muốn xuất sư, ít nhất phải đánh bại khôi lỗi cấp chín để nhận được pháp môn tại tầng thứ chín của Thần Tiên Cung, từ đó mới có thể đến “Tam Giới Cung”, đây chính là điều kiện tiên quyết để “Xuất sư”! Trở thành thân truyền đệ tử, tiến vào bên trong Tam Giới Cung, học những thần thông bí thuật thực sự, đây chính là yêu cầu cơ bản nhất của Bồ Đề lão tổ đối với Kỷ Ninh, đồng thời bản thân hắn cũng hiểu rõ điểm này.
Thêm vào đó, hắn từng cùng Dư Vi ước định, hai người phải cùng nhau trở về Đại Hạ để đoàn tụ.
Vì thế, hắn phải nhanh chóng tiến vào Tam Giới Cung! Kỷ Ninh không muốn kéo dài cuộc sống tại núi Phương Thốn này vài trăm hay vài ngàn năm, nếu quả thật phải ở núi Phương Thốn này mấy ngàn năm thì căn bản hắn không thể nào tưởng tượng ra được những người mà mình quan tâm như Dư Vi, Thu Diệp, Mộc Tử Sóc, Uất Trì Tích Nguyệt sẽ thay đổi như thế nào.
“Ta phải nhanh chóng đánh bại khôi lỗi cấp chín, tốt nhất là trong vòng mấy chục năm phải hoàn thành điều này.” Kỷ Ninh tự đặt ra yêu cầu cho mình, nhưng hắn cũng hiểu được yêu cầu này khó khăn ra sao “Trong những ngày kế tiếp ở núi Phương Thốn, ta không thể lơ là, pháp thuật về hoa sen, bí thuật về thần hồn và những thứ khác tất cả phải gác lại. Trong Thần Tiên Cung ta chỉ chọn bí tịch về kiếm thuật!”
Kiếm thuật chuyên về tấn công!
Đây chính là quyết định của Kỷ Ninh!
Thời gian trôi qua.
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, Tiểu Thanh đều dốc lòng tu luyện tại núi Phương Thốn.
Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh so với Kỷ Ninh còn muốn kích động hơn!
“Làm sao bây giờ? Khôi lỗi cấp ba có vẻ dễ dàng đánh bại chúng ta.” Tiểu Thanh không biết làm sao, nói.
“Hiện tại xem ra, cho dù có giao đấu với khôi lỗi cấp hai thì chúng ta cũng không nắm chắc.” Bạch Thủy Trạch cũng bó tay.
Đệ tử nhất mạch tại núi Phương Thốn, quả thật ai nấy đều là yêu nghiệt tuyệt thế trong tam giới.
Hoặc cũng có thể là do đám Linh thú Thiên Tiên tại đây đã tu luyện lâu hơn nhiều so với Bạch Thủy Trạch và Tiểu Thanh – hai kẻ mà so ra thì thời gian tu luyện ngắn hơn rất nhiều.
“Đành vậy, đành làm việc vặt thôi chứ sao giờ.” Bạch Thủy Trạch nói.
“Chỉ có thể làm vậy thôi.” Tiểu Thanh gật đầu.
Vì thế cho nên hai người cùng nhau đi nhận “việc vặt”, sau đó tốn thời gian gần một tháng nhổ cỏ dại trong phạm vi một trăm dặm một cách cực khổ, cuối cùng mới có thể đủ cống hiến để được chọn pháp môn trong tầng thứ ba của Thần Tiên Cung.
Pháp môn trong tầng thứ ba của Thần Tiên Cung này nếu như ở Hắc Bạch Học Cung thì sẽ được coi là bảo vật trấn cung đấy!
“Ha ha ha, ta cuối cùng cũng có thể có được pháp môn như vậy rồi.” Tiểu Thanh cầm một quyển Càn Khôn Kiếm Điển mà kích động vạn phần. “Ta cuối cùng cũng có thể tìm hiểu Càn Khôn Đại Đạo một cách thực sự rồi.”
“Đây là tùy bút về trận pháp của Thiên Tiên?” Bạch Thủy Trạch cũng cầm một quyển sách về trận pháp, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Thật ra thì thiên phú của Bạch thúc và Tiểu Thanh cũng đều rất cao. Bạch thúc ở đây chính là Bạch Thủy Trạch, mặc dù là thần thú nên những phương diện khác tất cả đều khá bình thương, nhưng có một điểm duy nhất khác biệt đó là… trí thông minh bẩm sinh!
Thiên phú của Tiều Thanh về Càn Khôn Đại Đạo lại càng kinh người, lúc còn ở cảnh giới Tiên Thiên, nàng đã có thể xuyên qua không gian. Mặc dù khi đó Tiểu Thanh căn bản không hiểu được ảo diệu của việc dịch chuyển trong không gian, nhưng bản thân là thần thú, cộng với thiên phú của nàng nên chỉ cần có thể cảm ứng đôi chút là có thể thi triển. Không cần hiểu rõ, chỉ cần hơi cảm nhận được thì cũng có thể thi triển được ngay!
Chẳng qua là bọn họ trước giờ chưa gặp được sư phụ tốt mà thôi! Kỷ Ninh thì còn có được Tinh Thần Điện trong Thủy Phủ trợ giúp, hướng dẫn, lại được Điện Tài Tiên Nhân chỉ điểm, nhưng Bạch thúc và Tiểu Thanh thì chỉ là vùi đầu tự học!
Nhưng ở núi Phương Thốn này thì lại khác!
Hai người bọn họ có thể cùng những Nhân tộc, Yêu tộc, và Thần Ma khác trao đổi, đặc biệt là những Thần Ma cấp độ Phản Hư - những kẻ đã sống rất lâu, kiến thức không thua gì Điện Tài Tiên Nhân. Những đệ tử này vì thể diện của Kỷ Ninh nên cũng sẽ thường xuyên chỉ điểm cho Tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch.
Hai người bọn họ thỉnh thoàng còn có thể được đám lão ma đầu Ngân Nguyệt hay Bạch Y Khương Quân chỉ điểm nữa!
Quan trọng nhất chính là…
Bồ Đề lão tổ giảng đạo!
Bồ Đề lão tổ rất ít khi giảng đạo, đôi lúc vạn năm cũng chưa chắc có được một lần. Chẳng qua kể từ lúc thu Kỷ Ninh làm đồ đệ thì Bồ Đề lão tổ lập tức giảng đạo nhiều hơn vài lần, gần như mỗi tháng đều có một lần giảng đạo! Đây cũng là thói quen của Bồ Đề lão tổ, một khi thu nhận đệ tử, ông ta mới có thể giảng đạo thường xuyên, nếu như không thu đệ tử, vậy thì ông ta lâu lâu mới có tâm tình để giảng đạo.
Dù sao chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể được lão tổ coi trọng.
Về phần những đệ tử khác thì bình thường ngay cả cơ hội nói chuyện với lão tổ cũng không có.
Cũng vì thế mà tất cả các đệ tự nhất mạch tại núi Phương Thốn đều rất kích động, ngay cả mấy Chân Tiên, Thiên Thần cũng đôi khi tới nghe giảng.
“Không hổ là đạo tổ.” Bạch Thủy Trạch vô cùng kích động, “Nghe đạo tổ giảng đạo một lần còn hơn xa trăm năm tu luyện. Những khúc mắc trong lòng ta tất cả đều được giải đáp, ta cũng đã nắm giữ được một Đạo!”
“Đối với Càn Không Đại Đạo, đạo tổ chắc chắn đã nắm giữ, tùy ý chỉ điểm thôi thì ta liền lĩnh ngỗ rất nhiều. Hiện tại, cho dù là không gian bị phong cấm thì ta cũng có thể thực hiện dịch chuyển không gian.” Tiểu Thanh cũng rất hưng phấn nói.
Một năm nữa lại trôi qua, hai người bọn họ tiếp tục làm việc vặt nửa năm, sau đó lại nhận được pháp môn tầng thứ tư của Thần Tiên Cung.
Những công việc vặt này chẳng qua chỉ là làm việc tay chân, bọn họ chỉ cần bỏ ra chút tâm tư là đủ, thời gian còn lại hai người hoàn toàn có thể tập trung ngộ đạo và tu luyện!
Sau đó lại là ba năm làm việc vặt, rồi lại nhận được pháp môn tầng thứ năm của Thần Tiên Cung.
Lại tiếp tục hai mươi năm làm việc vặt, sau cùng cũng nhận được pháp môn tầng thứ sáu!
Pháp môn tầng thứ sáu này, nếu ở vương triều Đại Hạ thì cũng được xem là nhất đẳng! Hầu hết đều là do Thiên Tiên viết ra, cũng có một số là của Thuần Dương Chân Tiên viết.
Năm thứ hai mươi sáu ở núi Phương Thốn.
“Ha ha ha, ta là vô địch, là vô địch.” Trong tiếng mưa rơi ầm ầm, Tiểu Thanh vô cùng hưng phấn chạy quanh tiên phủ của Kỷ Ninh, bóng dáng của nàng ta liên tục nhoáng lên nhiều lần, thi triển dịch chuyển không gian cực nhanh.
“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh.”
Kỷ Ninh đứng ở cửa tiên phủ, phảng phất như một thanh thiên kiếm, khiến cho người khác không kìm được sinh ra xúc động muốn thần phục.
“Sao ngươi lại là vô địch? Hơn nữa, mưa to thế này mà ngươi còn chạy loạn như vậy.” Kỷ Ninh cười.
“ Tiểu Thanh.” Bạch Thủy Trạch miệng nói tiếng người, “Ngươi rốt cuộc là sao, sao lại kích động như vậy?”
“Ha ha ha…” Từ trong tiếng cười, Tiểu Thanh liền hiện ra ngay trước mặt Kỷ Ninh.
“Chủ nhân, chủ nhân.” Trong mắt Tiểu Thanh tràn ngập hưng phấn, “Ta đã có thể thi triển Đại Na Di rồi! Ta cuối cùng cũng có thể thi triển Đại Na Di rồi!”
“Cái gì? Đại Na Di?” Kỷ Ninh lộ vẻ giật mình.
Lúc trước, khi chém giết Thiếu Viêm Nông thì hắn từng lấy được một tấm đạo phù Đại Na Di, rồi sau đó trong những bảo vật hộ mệnh lấy được tại Thủy Phủ cũng có một tấm đạo phù Đại Na Di nữa. Thông thường, xuyên qua hư không hay dịch chuyển không gian đều được xem là Tiểu Na Di, thực chất cũng chỉ là tiến hành dịch chuyển trong một không gian, có khác nhau cũng là khoảng cách xa gần thế nào mà thôi.
Càng hiểu rõ về không gian thì khoảng cách dịch chuyển càng xa, thậm chí ngay cả không gian bị phong cấm cũng không thể áp chế.
Nhưng một khi hoàn toàn hiểu được Càn Khôn Đại Đạo, nắm giữ Đại Đạo này thì có thể thi triển Đại Na Di. Đại Na Di này có thể là từ một thế giới, trực tiếp dịch chuyển đến một thế giới khác.
Ví dụ như rõ ràng đang ở âm tào địa phủ, thực hiện Đại Na Di liền có thể trực tiếp trở lại hồ Dực Xà tại thế giới Đại Hạ!
Giống như Thiếu Viêm Nông, cho dù là lúc bị vây khốn trong Vu Giang Tiên Phủ thì gã cũng tự tin mười phần, bởi vì gã biết, mặc dù có nguy hiểm hơn nữa thì gã chỉ cần kích phát đạo phù Đại Na Di thì lập tức có thể trở về bên trong bộ tộc tại thế giới Đại Hạ. Đáng tiếc lúc đó gã xem thường Kỷ Ninh, không cho là Kỷ Ninh có gì uy hiếp, đến khi Kỷ Ninh tung ra vòng tròn màu đen kia thì lúc đó Thiếu Viêm Nông muốn trốn cũng đã quá muộn!
“Ta đã bước vào Đại Đạo Vực Cảnh của Càn Khôn Đại Đạo!” Tiểu Thanh kích động nói, “Ta đã có thể thi triển Đại Na Di, ha ha ha… Hiện tại, ta là vô địch, người nào có thể giết ta chứ? Người nào có thể giết ta đây? Ha ha ha, cho dù là đại trận lợi hại, ta cũng có thể chạy thoát.”
Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch cùng cười.
Quả thật Không Thanh Xà đối với không gian có thiên phú kinh người, một khi đạt tới Đại Đạo Vực Cảnh, cùng Đại Đạo hòa làm một thể, liền có thể thi triển Đại Na Di, đây là ghen tỵ đến mức không thể ghen tỵ thêm nữa rồi.
“Chủ nhân, người dạy kiếm pháp cho ta đi, hiện tại ta đối với Càn Khôn Đại Đạo đã có nhận thức sâu sắc hơn, kiếm pháp cũng cẽ cao hơn.” Tiểu Thanh liền nói, nàng vì muốn Kỷ Ninh chỉ dạy nên dứt khoát học kiếm pháp, muốn dung nhập tất cả mọi thứ trong Càn Khôn Đại Đạo vào kiếm pháp.
“Tốt.” Kỷ Ninh gật đầu.
Tiểu Thanh có tiến bộ, nhưng tiến bộ của hắn lại càng kinh người hơn.
Dù sao thì từ lúc Kỷ Ninh bước vào cảnh giới Tử Phủ tại thế giới Đại Hạ đến khi bắt đầu tiến vào núi Phương Thốn, trên thực tế cũng chỉ gần hai mươi năm mà thôi!
Sau khi đến núi Phương Thốn, bản thân được sự chỉ dạy của Bồ Đề lão tổ, lại thường xuyên cảm ngộ trong Tinh Thần Điện của Thủy Phủ, rồi lần lượt cùng với những khôi lỗi kia tỷ thí mà suy nghĩ ảo diệu của kiếm pháp. Thêm vào đó, lại có vô số kiếm thuật để bản thân nghiên cứu! Tiến bộ làm sao có thể chậm được?
Cứ mỗi lần đánh bại một khôi lỗi là có thể chọn một pháp môn. Ví dụ như tỷ thí cùng khôi lỗi cấp bốn, lần đầu tiên khôi lỗi cấp bốn này sẽ sử dụng kiếm thuật, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư… cách chiến đấu của khôi lỗi sẽ có biến hóa. Bắt đầu là kiếm thuật, về sau thậm chí là dùng đao, trường thương, trường côn, cho tới khống chế phi kiếm, khống chế pháp bảo, thao túng trận pháp phụ trợ vân vân… khiến cho khôi lỗi cấp bốn càng ngày càng khó đánh bại.
Chẳng qua thực lực của Kỷ Ninh tiến bộ cũng rất nhanh!
Hắn lần lượt nghiên cứu hơn một trăm bản thư tịch kiếm thuật trong tầng thứ tư của Thần Tiên Cung, mỗi bản đều có thể sánh ngang với Tam Xích Kiếm.
Về sau, Kỷ Ninh lại đánh bại khôi lỗi cấp năm hơn ba mươi lần, tiếp tục nghiên cứu hơn ba mươi bộ thư tịch kiếm thuật khác!
Sau đó, lại nhiều lần đánh bại khôi lỗi cấp sáu, nhận được hơn hai mươi bản thư tịch kiếm thuật tại tầng thứ sáu.
Lại tiếp tục nhiều lần đánh bại khôi lỗi cấp bảy, nhận được mười tám bản thư tịch kiếm thuật.
Mặc dù nghiên cứu rất nhiều thư tịch kiếm thuật, thậm chí trong đó có rất nhiều bản đều do Thiên Thần, Chân Tiên viết ra, lại có một số là tùy bút của đám Đạo Tổ…nhưng Kỷ ninh vẫn lấy Tam Xích Kiếm mà bản thân hao phí nhiều tâm sức nhất để làm hạch tâm, dùng nó để hấp thu những tinh hoa kiếm thuật khác, dung nhập vào trong Tam Xích Kiếm, khiến cho Tam Xích Kiếm không ngừng hoàn thiện, càng lúc càng khác biệt so với kiếm pháp mà Bắc Hành Tiên Nhân ban đầu đã chỉ điểm, biến nó hoàn toàn trở thành một loại kiếm thuật càng thêm lợi hại thuộc về Kỷ Ninh.
Dưới tình huống tu luyện như vậy, thoáng cái Kỷ Ninh đã ở núi Phương Thốn được ba mươi năm.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13 : Tà Nguyệt Tam Tinh Động
Chương 8: Thức thứ chín của Tam Xích Kiếm
Dịch giả: Vô Hư Không
Biên tập: Số 1
Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Trên một đồng cỏ tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Tiên Phủ của Kỷ ninh nằm ở đây.
Bên trong một đình viện, Tiên Phủ.
Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai mắt nhắm hờ, không hề nhúc nhích, có một con chó lớn trắng như tuyết nằm ở bên.
"Sột soạt"
Một thiếu nữ áo xanh chợt hiện ra, chính là Tiểu Thanh.
"Đừng lên tiếng." Bạch Thủy Trạch mở mắt ra, lập tức truyền âm nói.
"Bạch thúc, sao thế?" Tiểu Thanh băn khoăn nhìn Kỷ Ninh đang ngồi khoanh chân, truyền âm nói: "Chủ nhân đang tu luyện à? Nhưng không phải bình thường chủ nhân tham ngộ tu luyện đều ở trong tĩnh thất sao, sao giờ lại ngồi dưới đất chứ?"
Trên thực tế, bình thường Kỷ Ninh tu luyện đều tiến vào tĩnh thất trong Thủy Phủ, đây là tĩnh thất do Tam Thọ Đạo Nhân kiến tạo, ở tại đây tham ngộ quả thực tốc độ rất nhanh. Đương nhiên, "Thủy Phủ" là một bí mật đặc biệt, ngay cả Bồ Đề Lão Tổ cũng từng nhắc nhở Kỷ Ninh rằng tuyệt đối không được để lộ. Thế nên đến giờ Tiểu Thanh và Bạch thúc vẫn chưa biết.
"Ninh nhi đang tản bộ trong sân thì chợt có giác ngộ, liền ngồi khoanh chân xuống tham ngộ ngay." Bạch Thủy Trạch truyền âm nói, "Lần giác ngộ này là bất chợt lóe lên nên tất nhiên không thể lãng phí thời gian đến tĩnh thất."
"Ồ." Tiểu Thanh gật đầu.
Giác ngộ chính là như vậy, ý tưởng lóe lên, phải lập tức bắt lấy.
"Ba mươi năm nay, kiếm pháp chủ nhân tiến bộ cực kinh người, ngay cả khôi lỗi cấp tám cũng bị chủ nhân đánh bại chín lần. Hiện giờ chủ nhân lại giác ngộ, thực lực nhất định sẽ tăng nhanh chóng!" Tiểu Thanh hưng phấn nói, "Nói không chừng có thể đánh bại khôi lỗi cấp chín đấy."
Khôi lỗi cấp chín.... Rất nhiều đại yêu Phản Hư, thần ma Phản Hư đều không thể làm gì!
Bởi vậy có thể thấy được ba mươi năm này Kỷ Ninh đã tiến bộ kinh người như thế nào.
"Ninh nhi tư chất cực cao, đặc biệt là phương diện kiếm đạo lại càng cao minh." Bạch Thủy Trạch nói, "Lúc vẫn ở Đại Hạ, Ninh nhi còn phải phân tâm cho những cái khác, nghiên cứu pháp thuật khác...vv, hơn nữa còn có các loại tranh giành chém giết! Còn ở trên Phương Thốn Sơn này lại không có bất kì tranh giành nào, mà Ninh nhi hoàn toàn chú tâm vào kiếm thuật, nên trải qua thời gian ba mươi năm, kiếm thuật Ninh Nhi đã siêu phàm nhập thánh khó có thể tưởng tượng nổi rồi."
"Ừm. Đúng là không thể tưởng tượng nổi rồi." Tiểu Thành cũng gật đầu.
Ba mươi năm qua, Tiểu Thanh tiến bộ rất nhiều, đã hiểu rõ Đại Na Di. Bạch Thủy Trạch so ra còn thông minh Tiểu Thanh, ngộ tính rất cao, cũng thực sự đã trở thành trận pháp tông sư.
Có điều tiến bộ của Kỷ Ninh vẫn vượt xa hai người bọn họ!
Mới ban đầu, các đệ tử phổ thông của Phương Thốn Sơn nhất mạch còn lén bàn luận, không hề xem trọng Kỷ Ninh. Thế nhưng về sau Kỷ Ninh vùi đầu nghiên cứu kiếm thuật và rồi kiếm thuật không ngừng nâng cao, liền một mạch đánh bại khôi lỗi cấp năm, cấp sáu, cấp bảy rồi cấp tám... Khiến cho các đệ tử Phương Thốn Sơn nhất mạch phải nghẹn họng trân trối!
Ngay cả người quản lý Thần Tiên Cung - Ngân Nguyệt Ma Đầu - cũng cảm khái nói: " Kỷ Ninh sư đệ quả đúng là hạt giống Kiếm Tiên tuyệt thế, tiến bộ trên mặt kiếm thuật nhanh đến dọa người."
Mặc dù nói có Bồ Đề Lão Tổ giảng đạo nhưng "Sư phụ chỉ dẫn vào cửa, tu hành phải xem chính mình". Sư phụ tối đa là chỉ điểm lúc mấu chốt... Tu luyện tham ngộ chủ yếu phải tùy vào Kỷ Ninh. Hiển nhiên trên mặt "Kiếm đạo" Kỷ Ninh cực kì xuất sắc! Ban đầu ngay cả Kiếm Tiên tuyệt thế Lữ Đồng Tân cũng khá động lòng, liên tiếp mấy lần muốn nhận Kỷ Ninh làm đồ đệ.
Không biết làm sao hoàng đế Đại Hạ lại kiên quyết không Đồng ý! Nhưng sai lầm dẫn đến sai lầm, Kỷ Ninh ngược lại đã đến Phương Thốn Sơn xin làm môn hạ Bồ Đề lão Tổ.
"Mau nhìn!"
Ngày thứ mười hai Kỷ Ninh khoanh chân giác ngộ trong sân, trong không gian xung quanh Kỷ Ninh bỗng sinh ra kiếm khí.
Xoát! Xoát!
Tiểu Thanh và Bạch Thủy Trạch liền lùi lại về phía sau, lui đến nơi xa trên hành lang nhìn vọng lại. Chỉ thấy các tia kiếm khí xung quanh Kỷ Ninh càng ngày càng nhiều, đồng thời hắn cũng mở mắt ra.
"Đây là cảnh giới khi xưa của Bắc Hành tiền bối sao?" Kỷ Ninh khẽ nói. Vô số kiếm khí hội tụ xung quanh hắn hết sức chân thật, tạo thành một kiếm tiên tản ra tia sáng trắng chói mắt.
"Chém." Kỷ Ninh mở miệng nói.
Xoẹt!
Kiếm tiên tản ra tia sáng trắng do kiếm khí ngưng tụ thành này xẹt qua trời cao. Lúc xẹt qua trời, trên kiếm tiên bất ngờ hiện ra bóng một con hắc long khổng lồ! Con hắc long này vờn quanh kiếm tiên, thậm chí trong ánh mắt hắc long cũng có vẻ phô trương tùy ý. Phi kiếm màu trắng xẹt qua trời cao khiến cho xung quanh nổ vang một loạt.
"Thức thứ chín Tam Xích Kiếm." Kỷ Ninh lẩm bẩm, "Kiếm Du Tam Giới!"
"Cuối cùng ta cũng nắm được một kiếm mạnh nhất của Bắc Hành tiền bối. Nhưng sao ta cảm thấy một thức mạnh nhất 'Kiếm Du Tam Giới' này của Bắc Hành tiền bối quá mức phô trương tùy ý, không đủ nội liễm. Một chiêu này nếu thêm chút nội liễm như người ta vẫn hay nói là làm người phải bớt kiêu ngạo thì sợ rằng uy năng còn có thể tăng lên." Hiện nay nhãn giới Kỷ Ninh đã cao vô cùng.
Cần biết rằng kiếm thuật bí tịch của tầng thứ tư Thần Tiên Cung chính là Tam Xích Kiếm.
Tầng thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, Kỷ Ninh không chọn lại một số loại tương tự nhau. Dù thế, Kỷ Ninh cũng đã nghiên cứu mấy trăm bản, thư tịch kiếm thuật! Đặc biệt ở tầng thứ tám Thần Tiên Cung, Kỷ Ninh chọn lấy cả thảy chín bản, chín bản này đều là ghi chép của đại năng giả trong tam giới, dù chỉ là chút ghi chép cũng đã cao thâm khó dò.
Dưới sự hun đúc của nhiều kiếm pháp như vậy, tầm mắt Kỷ Ninh sao có thể không cao?
Bắc Hành Tiên Nhân khi xưa là tự mình lang bạt thiên hạ khổ tu.
Còn Kỷ Ninh lại bái làm môn hạ Bồ Đề Lão Tổ, có thể cung cấp vô số thư tịch kiếm thuật trong tam giới để nghiên cứu, cộng với bản thân chính là tuyệt thế Kiếm Tiên Phôi Tử, làm sao cảnh giới không cao được?
"Hiện giờ, toàn bộ chín thức của Tam Xích Kiếm ta đều đã hiểu được." Kỷ Ninh âm thầm gật đầu, "Nhưng tám thức đầu đều đã trải qua sự sửa chữa của ta, biến thành kiếm pháp thích hợp nhất với ta. Thức thứ chín này.... cũng phải sửa chữa."
Có nhiều tuyệt thế kiếm điển để tham khảo như vậy nên độ vững chắc của nền tảng "Kiếm đạo" của Kỷ Ninh quả thật không thể tưởng tượng nổi.
. . .
"Chủ nhân, chủ nhân." Tiểu Thanh vội chạy lại, "Một chiêu kiếm vừa rồi nhìn có vẻ huyền diệu khó lường, có phải ngươi đột phá hay không?"
"Ừm, đã hiểu được thức thứ chín Tam Xích Kiếm." Kỷ Ninh gật đầu.
Toàn bộ chín thức tam Xích Kiếm lần lượt là Kiếm Tâm Thông Minh, Kinh Cức Mật Bố, Kiếm Mang Sạ Hiện, Như Nhật Trung Thiên, Nguyệt Quang Tàng Kiếm, Đại Đạo Vực Cảnh, Nhất Tự Kiếm Trảm, Diệc Tiên Diệc Ma, Kiếm Du Tam Giới!
Bạch Thủy Trạch ở bên càng thêm kinh ngạc xúc động nói: "Ninh nhi, nghe nói Bắc Hành Tiên Nhân dựa vào Tam Xích Kiếm mà có thể so với thiên tiên. Ở trong thiên tiên có một số kiếm pháp cảnh giới cũng không cao bằng Tam Xích Kiếm đâu. Ninh Nhi, cảnh giới kiếm pháp của ngươi đã có thể so với một số thiên tiên chưa?"
"Bắc Hành tiền bối có thể so với thiên tiên chỉ là cách nói mơ hồ." Kỷ Ninh từng tán gẫu với mấy vị sư huynh trên Phương Thốn Sơn nên tất nhiên đã hiểu được rõ hơn, "Độ kiếp thành thiên tiên là chuyện vô cùng khó khăn. Có Phản Hư địa tiên độ kiếp tương đối dễ nhưng cũng có Phản Hư địa tiên độ kiếp khó gấp trăm gấp nghìn lần. Thậm chí có Phản Hư địa tiên thiên kiếp còn tan đi luôn không đánh xuống. Hơn nữa các thiên tiên tu thời gian luyện khác nhau, có rất nhiều người là tán tu, cũng có rất nhiều người bái thành môn hạ của đại năng giả, thực lực tất nhiên cũng khác nhau."
"Nếu nói Bắc Hành tiền sánh ngang thiên tiên thì cũng chỉ là so với những thiên tiên bình thường nhất mà thôi."
"Giống như trong lịch sử có Sư Hoa tán tiên sống mấy trăm vạn năm cũng được nói thành 'Sánh ngang thiên tiên'. Bắc Hành tiền bối sống trăm vạn năm cũng so được với thiên tiên." Kỷ Ninh cười nói, "Hiện giờ tiên và thiên tiên chênh lệch rất lớn, mọi thứ khó nói. Thiên Tiên yếu ớt thì một số tán tiên nghịch thiên sống mấy trăm vạn, ngàn vạn nắm cũng có thể chém giết. Còn Thiên Tiên cường đại nhất, nghe nói trong các Thiên Tiên có cả người đã hoàn toàn nắm giữ kiếm đạo, chỉ thiếu chút nữa là thành Thuần Dương Chân Tiên. Đó mới chính là quái vật trong thiên tiên, thậm chí có thể so với các Thuần Dương Chân Tiên."
"Thế nên đồng dạng là thiên tiên thì chênh lệch thực lực cũng rất lớn. Cách nói sánh ngang chân tiên... Ha ha ha, đều là để tán dương thôi." Kỷ Ninh nói.
Quả thực như thế.
Hắn hiện giờ chỉ riêng thần ma luyện thể cũng đã đến tầng thứ mười lăm của Xích Minh Cửa Thiên Đồ, sánh ngang với thần ma luyện thể Phản Hư Tiền Kỳ thông thường! một khi thi triển Trích Tinh Thủ, lại dựa vào kiếm pháp đáng sợ.... Hoàn toàn không thua gì Bắc Hành Tiên Nhân năm đó!
Lúc Kỷ Ninh mới vào Hắc Bạch Học Cung, hắn vô cùng sùng bái Bắc Hành Tiên Nhân nên tất nhiên không có ý kiến gì với cách nói "Bắc hành Tiên Nhân sánh ngang Thiên Tiên."
Nhưng giờ bản thân đã đạt tới cấp độ như Bắc Hành Tiên Nhân, vừa nghe thấy "Sánh ngang Thiên Tiên" đã cảm thấy khá xấu hổ rồi. Dù sao thì Kỷ Ninh cũng hiểu rất rõ hiện tại mình chỉ có thể so với Thiên Tiên bình thường nhất, mà chỉ là tương đương mà thôi. Chỉ sợ gặp phải một Thiên Tiên lợi hại chút cũng có thể đánh bại, thậm chí đánh chết mình!
Tiểu Thanh lại hưng phấn nói: "Chủ nhân, ngươi cũng đừng khiêm tốn. Bất kể thế nào, ít nhất cảnh giới kiếm pháp của ngươi chắc chắn là cấp Thiên Tiên! Thậm chí còn trên cả Thiên Tiên bình thường, đúng không?"
Kỹ Ninh khẽ giật mình nhưng lập tức cười bất đắc dĩ nói: "Đúng. Nhưng Tiểu Thanh, thực lực này của ta trong tam giới vẫn chỉ là một tiểu nhân vật, vẫn phải khiếm tốn tí."
"Chủ nhân, thực lực của ngươi gần như là không địch thủ dưới Thiên tiên rồi." Tiểu Thanh thật sự không biết khiếm tốn là như thế nào.
Kỷ Ninh cười.
Không địch thủ dưới Thiên Tiên ư?
Cho dù là tán tiên nghịch thiên mấy trăm vạn năm mới gặp được sợ rằng cũng không mạnh hơn mình bao nhiêu. Quả thực mình có thể coi như đỉnh cấp dưới Thiên Tiên được rồi. Nhưng dù sao tán tiên vẫn chỉ là tiểu nhân vật trong tam giới, Thiên Tiên mới có thể xem như thực sự có chút thân phận, mình là đệ tử lão tổ nên tất nhiên tầm nhìn phải cao chút.
"Ta chưa từng đi vào tầng thứ chín Thần Tiên Cung và Tam Giới Cung." Kỷ Ninh thầm nghĩ, "Chờ đi đến tầng thứ chín xong lại đến Tam Giới Cung... Nhất là Tam Giới Cung. Các sư huynh đều nói chỉ cần tới Pháp môn thứ nhất trong Tam Giới Cung là cũng đủ để tung hoành tam giới. Đến lúc đó sợ rằng thực lực của ta sẽ càng mạnh hơn hiện giờ, không còn ở đẳng cấp Bắc Hành Tiên Nhân mà là cấp như Sư Hoa Tiên Nhân. Dù là Thiên Tiên lợi hại chút thì chắc chắn ta cũng có thể bảo vệ tính mạng."
Kỷ Ninh rất tò mò về Tam Giới Cung.
"Tiểu Thanh, Bạch Thúc." Kỷ Ninh nhắc nhở, "Ta sẽ bế quan để sửa chữa hoàn thiện Tam Xích Kiếm của mình một lần nữa, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi, không cần lo cho ta."
"Tốt." Bạch Thủy Trạch gật đầu.
"Chủ nhân, ngươi vừa đột phá lại bế quan, khoảng cách giữa ta và ngươi càng ngày càng lớn." Tiểu Thanh bất đắc dĩ nói, nhưng sau đó liền cười hắc hắc nói, "May mà Đại Na Di của ta e là phải chờ rất lâu nữa chủ nhân mới có thể làm được."
Kỷ Ninh lắc đầu.
Rất lâu?
Mình dù sao cũng là Nhân tộc, nhất định phải hoàn toàn nắm giữ Càn Khôn Đại Đạo mới có thể thi triển. Kiếm đạo của bản thân mình còn một khoảng cách rất lớn mới hoàn toàn đại thành! Về phần Càn Khôn Đại Đạo kia lại càng xa vời vô tận!
"Ầm ầm ~~~"
Cửa đá đóng lại, Kỷ Ninh tiến vào mật thất.
Tiếp theo trong mật thất gợn lên rung động, Kỷ Ninh đi thẳng vào trong đó, đi tới chính giữa Thủy Phủ.
"Kỷ Ninh, rốt cục ngươi đã hoàn toàn nắm giữ chín thức của Tam Xích Kiếm này." Trong đại điện Thủy phủ, Hoàng Mao Đại Hùng đang đứng ở đó, mặt mỉm cười.
"Tiền bối, hiện giờ ta có chắc chắn xông qua được tầng thứ tám Chiến Thần Điện không?" Kỷ Ninh hỏi, từ mười năm trước đã xông qua tầng thứ bảy rồi, lúc ấy chọn một bảo vật Tiên giai
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden