Đứng gần quan sát lão gia hỏa này, Trần Tiêu phát hiện ra, ông ta và những người cao tuổi bình thường cũng không giống nhau. Da thịt ông ta nhìn qua cũng chắc chắn hơn một chút, màu da cũng không ảm đạm giống như những người già cả khác, mà có một màu đồng sáng bóng.
Trên khuôn mặt lại mang theo vài phần sắc mặt khó chịu, tựa như là người ta đang thiếu nợ hắn mấy trăm vạn vậy.
Trần Tiêu lúc này mới phát hiện, thanh âm của lão nhân này chính là thanh âm mà hai lần trước hắn từng nghe qua trong điện thoại. Lão gia hỏa này hình như tính tình cổ quái, sau khi lạnh lùng trả lời một câu, đã tiếp tục cúi đầu đọc tiếp, không hề để ý là có người đang đứng đối diện mình. Sau khi đọc xong một chương, lúc này lão mới cẩn cẩn thận thận lấy từ trong túi ra một thanh đánh dấu trang mỏng làm bằng ngà, điêu khắc hoa mỹ, đánh dấu lại trang mình vừa đọc xong. Lúc này lão mới đóng quyển sách lại, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Tiêu.
- Ngươi là Trần Tiêu?
Lão nhân hừ một tiếng, thanh âm khô khốc, nhưng cũng không hề che giấu sự bất mãn của mình:
- Hây, chỉ là một thằng nhóc con hư đốn nữa mà thôi. Tổ chức lẽ nào lại coi ta như bảo mẫu sao? Người nào cũng quăng hết qua cho ta.
Tuy rằng lão nói rất không nể nang gì, thế nhưng Trần Tiêu cũng không có tức giận, lão nhân này tóc đã bạc trắng, luận về tuổi tác làm ông nội hắn cũng còn thừa, bị lão gọi là 'thằng nhóc con hư đốn' cũng không đến nỗi mất mặt.
Một già một trẻ hai người cứ mở to mắt nhìn chằm chằm nhau một hồi lâu. Ánh mắt của lão nhân càng ngày càng to ra, tựa hồ như muốn xem xem Trần Tiêu sẽ bị ánh mắt mình dọa ra sao vậy. Thế nhưng, lão nhìn chằm chằm Trần Tiêu một hồi lâu, nhưng ánh mắt Trần Tiêu không hề có chút nào ý tứ tránh né hay chịu thua.
- Hây, thằng nhóc, xem ra ngươi cũng là một đứa tính tình quật cường.
Thanh âm lão nhân thoáng hòa hoãn hơn một chút:
- Được rồi, kiếm một chỗ ngồi xuống đi.
Vừa nói, lão vừa chỉ tay về phía mấy cái bàn.
Trần Tiêu cũng không từ chối, trực tiếp đi lại cái bàn gần nhất, kéo ghế ra ngồi xuống.
Lão nhân kia lấy ra từ dưới quầy rượu hai cốc bia, đi tới ngồi xuống trước mặt Trần Tiêu. Ông ta mặc một cái áo sơmi hoa lệ, nhưng thân hình lại vừa cao vừa gầy như một cây sậy vậy, làm cho cái áo sơmi rộng thùng thình, nhìn qua tựa hồ như đang bị gió thổi lất phất vậy.
- Uống đi, đừng khách sáo.
Lão nhân đưa một cốc bia cho Trần Tiêu:
- Khi ta đang nói chuyện rất ghét người khác cắt ngang. Nếu như ngươi có gì muốn hỏi, đều nhịn lại hết cho ta. Thời gian của lão nhân gia ta rất quý giá, sau khi ta nói xong, cho phép ngươi hỏi thì ngươi mới được phép hỏi, hiểu chưa?
Trần Tiêu nhấp một ngụm bia, gật gật đầu. Tuy rằng nơi này tràn đầy cổ quái, lão nhân này nhìn thế náo cũng không giống như người bình thường. Nhưng mà, nếu nơi này đã là cứ điểm của tổ chức 'Phục Vụ Xã', Trần Tiêu cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi.
- Ta họ Ngã, Ngã Đức Hoa.
Lão nhân tự giới thiệu tên mình.
- Edward?
Trần Tiêu nhịn không được hỏi một câu.
Cốp!!!
Chỉ thấy lão nhân ngồi trên ghế trước mặt khẽ búng ngón tay một cái, Trần Tiêu vừa mới hỏi xong một câu ngắn ngủi, đã cảm giác được trước trán mình bị gõ một cái đau điếng! Trước mắt nhất thời sao bay tứ tung, sờ sờ lại trán mình, đã có thêm một cục u to đùng!
Nhìn lại Trần Tiêu thấy đầu ngón tay của lão nhân còn cách xa như vậy, nhưng cảm giác đau đớn truyền đến từ trên trán mình lại rõ ràng không phải giả.
Ặc! Đàn Chỉ Thần Công????
Trần Tiêu nhìn không được trợn tròn hai con mắt, nhìn chằm chằm vào mười đầu ngón tay thô chắc của lão nhân trước mặt.
- Ta đã nói khi ta nói chuyện rất ghét người khác chõ mồm vào mà! Thanh niên thời nay trí nhớ kém như thế sao?
Sắc mặt lão nhân âm trầm:
- Còn nữa, tên ta không phải Edward! Mà là Ngã Đức Hoa! Ngã trong cây cỏ ngã rạp, Đức trong phẩm đức, Hoa trong Trung Hoa! Nhớ cho kỹ. Lần sau mà còn nói nhảm tên ta, cẩn thận ta gỡ hết răng của ngươi ra đó.
Khi lão nhân nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần chán chường cùng với khó chịu, hơn nữa nhãn thần tràn đầy cảm giác ngạo mạn cùng kiêu ngạo, hình như lão cho rằng mình ngồi đây nói chuyện với Trần Tiêu cũng là đã nể mặt đối phương dữ lắm rồi.
Trần Tiêu tuy rằng bị cốc rất đau, nhưng khi nghĩ đến thân thận cùng với tuổi tác của đối phương, hắn vẫn nhịn xuống.
- Chuyện của ngươi, tên tiểu vương bát đản Lôi Hồ kia đã nói cho ta biết rồi. Tuy rằng ta rất ghét làm thứ công việc giống như bảo mẫu này, nhưng dù sao ta cũng là nhân viên đã về hưu của tổ chức, những gì tổ chức phân công xuống, ta cũng không thể nào mặc kệ được... Vì vậy, nhóc con nhà ngươi xem như là may mắn đi! Hây, tính tình của lão nhân gia ta cũng không tốt lắm, sau này ngươi ở cạnh ta nhất định sẽ nếm mùi đau khổ rồi.
Trần Tiêu nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc. Ngã Đức Hoa nhìn ra hắn có điều muốn nói, lúc này mới phất phất tay:
- Muốn hỏi gì thì hỏi đi!
- Lôi Hồ đã từng hứa với ta, ta chỉ tới đây để làm thêm, hoàn toàn không quan hệ gì với tổ chức của các ông! Ta chính là một người bình thường đi làm thêm thôi! Nếu như muốn ta tham gia vào tổ chức của các ông, chuyện đó xin lỗi ta không làm được.
- Ha ha!
Lão nhân Ngã Đức Hoa trái lại bật cười, híp mắt ngó Trần Tiêu:
- Ngươi cho rằng mình có giá lắm hả? Yên tâm đi nhóc con, hây, tổ chức của chúng ta, biết bao nhiêu người khóc lóc van xin còn không được cho vào. Tên hỗn đản Lôi Hồ kia xem trọng ngươi, lão nhân gia ta cũng không xem ngươi là bảo bối gì đâu.
- Vậy là được rồi.
Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
- Công việc làm thêm của ta là cái gì?
- Chính là ở đây.
Lão nhân rất có khí thế khoát tay nói:
- Đây là một quán cà phê. Ngươi phụ trách giúp ta quản lý ở đây. Vốn là ta cũng không định gọi ngươi đến sớm như vậy, nhưng mà ta bỗng nhiên có việc phải đi trong mấy ngày, bởi vậy bất đắc dĩ mới gọi ngươi đến làm.
Vừa nói, lão vừa liếc mắt nhìn Trần Tiêu, trong ánh mắt có chút không quá yên tâm:
- Ngươi chỉ là một thằng nhóc tuổi chẳng được bao nhiêu, cũng không biết ngươi có làm nổi được mấy việc này hay không?
Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Ta từng làm qua trong nhà hàng, trong tiệm fastfood, quán cà phê ta cũng từng làm qua, ta cũng biết pha cà phê.
Sau đó hắn cố tình liếc nhìn vào khoảng không vắng vẻ của quán, không khỏi cười cười:
- Hơn nữa, ta nghĩ rằng công việc ở đây cũng không quá mức bận rộn đâu nhỉ.
- Hây, đừng đắc ý quá sớm, ngươi cho rằng đơn giản như thế sao?
Lão nhân Ngã Đức Hoa lắc đầu cười nhạt, sau đó ho khan một tiếng:
- Lương bổng thế này, mỗi tháng ba ngàn, bao cơm ăn ngày hai bữa. Những lúc ta không có ở đây, thu ngân, phục vụ, nấu nướng,... toàn bộ do một mình ngươi đảm nhiệm. Nói đơn giản, chuyện gì cũng một mình ngươi làm hết.
- Uhm, nếu như khách hàng cũng không nhiều quá, một mình ta cũng làm nổi mà.
Trần Tiêu gật gật đầu:
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
- Đừng nói trước tự tin như vậy. Ở đây khách hàng bình thường cũng không nhiều lắm, những người tới đây đều là những khách hàng quen cao tuổi cả. Những lão khách hàng này đều là những tên phiền phức, ngươi cần phải cẩn thận hầu hạ tốt một chút, ngàn vạn lần không được chọc giận bọn họ. Bằng không, tính tình bọn họ không tốt lắm, ngươi cho dù không chết, nhưng cũng phải chịu khổ không ít đâu.
Vừa nói, lão nhân đã đứng lên:
- Lôi Hồ chắc là cũng đã nói qua với ngươi, nơi này của ta, chính là nơi mà tổ chức sắp xếp cho các thành viên đã nghỉ hưu sống. Quán của ta có rất nhiều khách hành lớn tuổi, đều là các nhân viên trước đây của Phục Vụ Xã. Cơ bản có thể nói bọn họ đều không phải là người bình thường... Mọi chuyện từ từ ngươi sẽ biết mà thôi.
Xoảng... Lão nhân đột nhiên vung tay, một chùm chìa khóa đã rơi xuống trước mặt Trần Tiêu.
- Cửa quán, cửa nhà kho, tủ quầy thu ngân, phía sau còn có một tủ sắt đựng tiền nhỏ nữa,... chìa khóa của mấy cái cửa đó đều ở đây cả. Ta cũng lười chỉ chỗ cho ngươi, sau này ngươi tự mình tìm hiểu đi.
Lão nhân ho khẽ mấy cái, hơi lo lắng nói:
- Ta ra ngoài chắc cũng không lâu lắm đâu, nhưng cũng chưa biết trước được. À, trong tủ sắt đựng tiền sau quầy có tiền đó, tới ngày phát lương mà ta còn chưa trở về, ngươi cứ việc mở tủ mà lấy tiền lương luôn đi.
Trần Tiêu nhìn chằm chằm vào lão nhân kia, vẻ mặt quái dị...
Ngay cả chìa khóa tủ bảo hiểm cũng đưa luôn cho ta? Ở đâu ra ông chủ tin tưởng nhân viên đến mức đó?
- À, có một điều ta phải nhắc ngươi trước. Quán cà phê của ta, ngày bình thường ngươi có thể không cần phải mở cửa buôn bán. Ban ngày khi ngươi đi học cũng không cần phải mở cửa. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là bốn buổi tối cuối tuần nhất định phải mở cửa cho ta. Cho dù cả đêm cũng chỉ có duy nhất một khách hàng, ngươi cũng phải mở cửa đến mười hai giờ đêm, một phút đồng hồ cũng không được thiếu! Hiểu chưa? Chỉ cần ngươi làm được chuyện này, như vậy mấy ngày còn lại trong tuần, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quan tâm.
Trần Tiêu nhìn không được ngẩn cả người ra.
Trên đời có thứ công việc như vậy sao? Cả tuần chỉ cần làm đúng một buổi tối cuối tuần là đủ? Cuối tháng lại có thể lãnh lương ba ngàn tệ?
- Yên tâm đi, những việc ngươi làm chỉ là những công việc bình thường thôi. Bưng trà, châm nước, pha cà phê, thu tiền khách. Ta cũng không giao cho ngươi những nhiệm vụ gì đặc biệt đâu. Hơn nữa, cho dù giao cho ngươi, ngươi cũng không có bản lĩnh đó!
Lão nhân nói xong, nhìn thoáng qua cái đồng hồ treo trên tường, nhíu nhíu mày:
- Cũng trễ rồi, ta phải đi thôi. Nhớ kỹ những gì ta đã nói. Bình thường khi trông tiệm, nếu như có buồn chán, đống sách ta để dưới quầy đó, ngươi có thể tùy tiện lấy xem, nhưng mà cẩn thận đừng làm mất quyển nào của ta. Toàn là hàng hiếm có sưu tầm lâu năm không đó.
Nói xong lão nhân tự nhiên đứng lên, tự nhiên đi ra cửa.
Trần Tiêu sửng sốt một chút. Hắn làm công đã nhiều, hoàn toàn chưa thấy nơi nào phỏng vấn nhân viên lại dễ dãi thiếu trách nhiệm đến như vậy!
- Xin đợi một chút.
Trần Tiêu nhịn không được gọi to một tiếng.
- Còn chuyện gì nữa?
Lão già Ngã Đức Hoa xoay người lại, bộ dáng đã gần như chịu hết nổi:
- Ta nói như vậy còn chưa rõ ràng hay sao? Công việc đơn giản như vậy, ngay cả một thằng ngốc cũng có thể làm được, ngươi còn cái gì không hiểu nữa hả?
- Là... là như vầy...
Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Hai hàng chữ treo trước cửa quán...
Sắc mặt Trần Tiêu có chút không tin nổi:
- Lẽ nào... nếu như có mỹ nữ tới, thật sự là không thu tiền sao?
- Chuyện đó đương nhiên!
Ánh mắt lão nhân sáng lên, nhất thời ưỡn ngực, ngang nhiên nói:
- Đây chính là chiêu bài của lão nhân gia ta mà! Ngươi cũng nhớ kỹ! Nếu như có mỹ nữ đến đây ăn uống, ngươi nhất định không được lấy tiền đó!
Trần Tiêu bất đắc dĩ gật gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Mỹ nữ? Ta ngay cả một con chó cái cũng không thấy đâu nữa! Ở khu cái đuôi thương nghiệp như thế này, đứng cách bờ vực phá sản chỉ có nửa bước chân, ở đâu ra mỹ nữ nào đến đây uống cà phê cơ chứ?
Đáng tiếc, Trần Tiêu đã quên mất là, những lời này hắn nói hiện tại là quá sớm, cũng quá võ đoán. Trên thực tế, hắn hẳn là quên mất một điều, từ khi biết đến những người của Phục Vụ Xã, đối với việc hành xử của mấy người Phục Vụ Xã, tuyệt không bao giờ dùng những kiến thức thông thường mà phán đoán được.
----------oOo----------
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Lão nhân dường như có việc gì đó rất gấp, nói xong liền vội vã bỏ đi.
"Ta thật sự không phải là người chịu trách nhiệm ở đây a." Trần Tiêu quay đầu nhìn tiệm cà phê to như vậy, lúc này chỉ còn lại một người. Từ lúc bắt đầu nhận làm việc mới được một phút đồng hồ, vậy mà lão đầu Ngả Đức Hoa đã đem cái của hàng lớn như vậy cấp cho mình a.
"Những người trong Phục Vục Xã, quả nhiên không có ai là người bình thường." Trần Tiêu lầm bầm hai câu, hắn cầm chùm chìa khóa do lão đầu để lại, đầu tiên là đi khắp tiệm cà phê nhìn qua một lần.
Tiệm cà phê có một phòng bếp, trên lầu hai còn có hai gian phòng. Trần Tiêu tìm thấy két sắt trong một căn phòng làm việc, hắn do dự một chút, dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ không nhịn được đã mở két sắt ra ( nói là két sắt, nhưng kỳ thực là một ngăn tủ bằng sắt được khóa lại bằng một chiếc khóa rất to )-- dù sao lão nhân cũng đã đem chìa khóa đưa giao cho mình, coi như là giao cho mình bảo quản, mình có nhìn một cái chắc cũng không có sao a. Trần Tiêu tự an ủi chính mình.
Ngay cả gia cảnh của Trần Tiêu khi còn nhỏ cũng được coi là giàu có, thế nhưng lúc này thấy những thứ trước mắt, cũng không khỏi ngây dại!!
Mấy ai có thể tưởng tượng được, một tiệm cà phê trông như sắp phải đóng cửa đến nơi rồi, mà lại có thể cất giấu một số lượng tài phú kinh người đến như vậy? !
Ngay cả người tính tình lạnh lùng như Trần Tiêu, nhưng trước một đống hoàng kim kim cương như vậy cũng phải bị chấn động, sửng sốt mất vài phút, lúc này tinh thần mới bình tĩnh lại được!
Hắn không khỏi cười khổ -- lão Ngả Đức Hoa đúng là đã quá tín nhiệm mình. . . chẳng lẽ hắn bị thần kinh? Mình bất quá chỉ là một tiểu tử mới gặp lần đầu, hắn không sợ mình cuỗm sạch mấy thứ này rồi chạy mất sao? chỉ cần dọn sạch mấy thứ trong ngăn tủ này, tùy tiện chạy tới một nơi nào đó trên thế giới ẩn cư, cũng đủ cho cuộc sống của bất cứ một người nào đó, dù là sinh hoạt xa xỉ nhất, ăn chơi phè phỡn cả đời không hết!
Quả nhiên không phải người bình thường a!
Trần Tiêu chấn động thì chấn động, nhưng cũng không có sinh ra cái loại tâm tư đi thèm muốn tài sản của người khác. Trần Tiêu khôi phục được sự bình tĩnh một chút, vừa định đóng cửa ngăn tủ lại, thì chợt nhớ tới một việc!
Chờ một chút!
Lão gia hỏa trước khi đi đã nói qua, trong một thời gian ngắn hắn có khả năng không về, nếu tới ngày phát lương, nói mình cứ trực tiếp lấy tiền ở trong két. . .
Nhưng mà, trong cái ngăn tủ sắt này, có hoàng kim kim cương. . . Thế nhưng, thế nhưng không có tiền mặt a!
Trực tiếp lãnh lương bằng vàng và kim cương luôn à? Tiền lương chỉ có mấy nghìn đồng, còn một khối vàng 1kg này thì trị giá bao nhiêu đồng?!!
Trần Tiêu tất nhiên sẽ không lấy những thứ không thuộc về mình. Thế nhưng. . .nếu như lão gia hỏa kia đi mấy tháng mà không về, chẳng lẽ mình sẽ mấy tháng không có tiền lương sao?
Cầm trong tay cả một đống tiền, nhưng chẳng lẽ ngay cả đồng tiền lương cũng không lấy được? Chẳng phải là quá hoang đường hay sao?
Trần Tiêu cảm thấy dở khóc dở cười.
Lẽ nào tới ngày phát lương, mình không có khả năng cầm một khối vàng ra ngoài bán được sao?
Hơn nữa, một cái cửa hàng lớn như vậy, nếu như lão già kia đi một tháng không trở lại. . . Tiền thuê nhà, phí điện nước và các loại hóa đơn khác làm sao bây giờ? ? không thể cầm nguyên cả khối vàng đi nộp phí được a!
Trần Tiêu có chút lo lắng, từ trong gian phòng phía sau đi ra ngoài, đi về phía ngoài tiệm ăn, rồi lại chạy vào cửa hàng phía sau, rồi kiểm tra lại quầy thanh toán.
Ai. . . Quả nhiên!
Trong quầy thanh toán hoàn toàn trống trơn-- Sớm đã nghĩ tới, ở đây không có sinh ý mà, quầy thu ngân cơ sao mà có tiền được.
Đang lúc ngây người, Trần Tiêu bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ' đinh đông', Cửa nhà hàng bị đẩy ra, một thân ảnh nhẹ nhàng bước vào.
Di? Có khách tới?
Dù sao đồ ăn nhanh trong tiệm cũng đã làm, Trần Tiêu lập tức phản xạ có điều kiện khom người chào đón: "Hoan nghênh quang lâm."
Ngẩng đầu lên thấy tới vị khách nhân này, Trần Tiêu ngây dại!
Đó. . . Đó là. . . là. . .
Quả là một mỹ nữ! ! ! ! !
Phản ứng đầu tiên của Trần Tiêu khi nhìn thấy mỹ nữ này chính là kinh ngạc.
Phản ứng tiếp theo chính là, rung động mãnh liệt!
Nếu như nới theo cách của Từ Nhị thiếu gia thì vẻ đẹp đó chính là- "Họa quốc ương dân"!
Một cấp đại mỹ nhân tới mức "Họa quốc ương dân", lại có thể công khai tiêu sái bước vào một nhà hàng vắng vẻ tới cực điểm như thế này a.
Vóc người của nàng yểu điệu cân xứng, cao khoảng 1m65, bộ ngực sữa cao ngất, vòng eo uyển chuyển dịu dàng, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua, thì có thể nhẹ nhàng lay theo cơn gió. Mái tóc màu đen dài ngang vai, hơi hơi cong tự nhiên. Khuôn mặt không chút tì vết, làn da vô cùng mềm mại trắng trẻo, không hề có nửa điểm son phấn trang điểm, nhưng trên làn da thịt mềm mại trắng trẻo đó lại hàm chứa vài phần sắc hồng khỏe mạnh của tuổi thanh xuân. Hàng lông mi thật dài, cùng với đôi mắt sáng ngời càng tăng thêm vẻ đẹp đến mông lung, dường như nàng chỉ tùy ý liếc mắt một cái, cũng có thể mang theo một cỗ nhu mì không nói lên lời.
Trần Tiêu nhìn thấy nàng, lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất 4 chữ: yên thị mị hành! (*)
Cô gài này nhìn thấy Trần Tiêu ở phía sau quầy hàng, ánh mắt toát ra vẻ ngạc nhiên và hiếu kì, lại lập tức phát hiện Trần Tiêu đang kinh ngạc nhìn mình, không khỏi hiện lên một tia tiếu ý trên nét mặt.
Cô gái này nhẹ nhàng đi tới, vóc dáng của nàng quá xuất sắc, nên mỗi một bước đi, phảng phất đều mang theo dáng vẻ nhẹ nhàng thùy mị đến cực điểm.
Nói một câu thật tình, Trần Tiêu tuy lớn như vậy, ở trong Cơ Đức Học Viện cũng gặp qua không ítcô gái xinh đẹp, nhưng chưa từng có gặp qua cô gái nào có dáng đi đẹp đến như vậy!
Cô gái dường như rất thơ ơ với mọi việc, tùy ý tìm ngồi xuống một chiếc ghế sopha, liếc mắt nhìn về phía Trần Tiêu , sau đó mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn, mở miệng nói.
Thanh âm mềm nhẹ nhẹ nhàng mà không chán ngán(ý nói không điệu chảy rớt), phảng phất giống như "hoàng oanh xuất cốc".
Thế nhưng. . .
Giọng nói của nàng lập tức mang Trần Tiêu từ trong mơ màng trở lại với thực tại.
Đơn giản là, vị mỹ nhân này xinh đẹp khác người, mà nội dung câu nói, dường như cũng rất khác người!
"Phục vụ! Mang 2 cân thịt bò, có rượu ngon thượng đẳng thì mang tới một cân, uhm, tùy ý gọi mấy món làm một bữa ăn sáng nhẹ nhàng đã! !"
(*) Yên Thị mị hành: Yên thị: mị trứ nhãn tình khán. Mị hành: dĩ mị thái hành tẩu. Hình dung tu đáp đáp đích dạng tử
Yên thị: cái nhìn e lệ, mị hành: dáng đi uyển chuyển, quyến rũ, hình dung bộ dạng thẹn thùng.
Nghe đâu câu thành ngữ này đã xuất hiện từ trong tác phẩm "Lã thị xuân thu" và "Đào am mông ức". Bạn nào thik xin tìm hiểu thêm.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Một đại mỹ nhân hồng nhan họa thủy như thế, lại có thể nói ra những lời thô lỗ như vậy hay sao? Trần Tiêu đầu tiên là trừng mắt nhìn đối phương một hồi, sau đó tròng mắt khẽ đảo một vòng, vội vàng từ phía sau quầy rượu bước ra, thuận tay kéo một cái khăn lau bàn vắt lên trên vai, đi tới trước mặt mỹ nhân, tằng hắng một tiếng, không chút hoang mang, cười nói:
- Xin hỏi quý khách, thịt bò có loại thượng hạng, có loại thịt bò vụn, quý khách muốn loại nào?
Cặp mắt linh lợi của vị mỹ nhân kia khẽ đảo một vòng, miệng khẽ mỉm cười, cố ý cao giọng nói:
- Mỗi loại cho một ký đi!
- Còn rượu thì sao?
Trần Tiêu híp mắt:
- Rượu trắng thì có loại rượu Quan Ngoại, rượu phần Sơn Tây. Rượu vàng thì có rượu Thiệu Hưng, Trạng Nguyên Hồng, Nữ Nhi Hồng, còn có rượu Gia Nhưỡng lâu năm.
- Mỗi thứ lấy cho ta một chai! Nếu ta uống thấy có chút nước nào pha tạp ta sẽ dở bảng hiệu quán ngươi đó!
Mỹ nhân nở nụ cười có chút ác ý. Khẩu khí rất dữ dằn, thậm chí còn xưng 'ta' nữa, chẳng lẽ lại đòi làm một Lỗ Trí Thâm mới?
Trần Tiêu nghiêm giọng nói:
- Về phần thức nhắm rượu, quý khách có thể chọn món gà quay, có món mực chiên giòn, có món bánh ngô tẩm tương hột, có món đậu hủ hấp hành, ăn mát gan bổ phổi. Quý khách muốn chọn món nào?
Mỹ nhân rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, chăm chú nhìn Trần Tiêu:
- Các ngươi chẳng phải chỉ là một quán cà phê thôi sao? Thật sự là có mấy món này à?
Trần Tiêu khẽ nở nụ cười mỉm, lúc này mới giả vờ lo lắng thở dài:
- Quý khách nhắc ta mới nhớ, quán của ta hóa ra chỉ là một quán cà phê thôi.
Bỗng nhiên mỹ nhân biến sắc, quát một tiếng:
- Đồ chết tiệt, rượu cũng không có, thịt cũng không có, lẽ nào muốn ta phải chết đói hay sao?
Trần Tiêu cũng không hoảng, vỗ bàn một cái bốp, trừng mắt quát lớn:
- Hay cho cô kia, tới quấy rối? Nơi này cũng dám tới gây chuyện à? Có biết chủ quán này là ai không?
Hai người nhìn nhau một chút, đồng thời phì cười một tiếng.
- Cậu thật là thú vị đó. Mới tới đây làm à?
Mỹ nhân nghiêng đầu, đưa một tay trắng như bạch ngọc lên chống trên má, khẽ quan sát Trần Tiêu. Mái tóc đen mượt tự nhiên cũng nghiêng xuống một chút, lộ ra cái cổ trắng phau như tuyết, khiến cho Trần Tiêu nhìn thấy, tim không khỏi đập nhanh lên một chút. Nữ nhân này quả là một hồng nhan họa thủy yêu quái mà! Mỗi một nụ cười, một cái nháy mắt đều toát ra mị lực mê người!
Trần Tiêu nhìn liếc một cái vào mắt nàng, đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lâu:
- Ta mới bắt đầu làm ở đây, chưa đầy một tiếng đồng hồ.
- Hóa ra là người mới!
Ánh mắt mỹ nữ toát ra vẻ hiếu kỳ:
- Tính tình lão Ngã kỳ quái như thế, không ngờ cũng tuyển người làm. Ha ha. Bất quá, ngươi so với lão già kia càng thú vị hơn nhiều.
Lúc nàng nói chuyện, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu, trong mắt mơ hồ mang theo một cỗ lực lượng vô hình khó có thể chống cự được, phảng phất như là chỉ cần nhìn thoáng vào đó, sẽ không nhịn được phải bị hấp dẫn đi mất vậy. Trần Tiêu cố xoay đầu đi, ho khan một tiếng, mới nghiêm mặt nói:
- Quý khách rốt cuộc muốn gọi gì? Thịt bò, rượu này nọ cũng không cần phải nói, cho dù tôi có muốn đi mua dùm cô cũng không được, xung quanh chỗ này tôi cũng không thấy có nhà hàng quán ăn gì.
- Cậu đúng là rất thú vị. Cậu tên gì?
Mỹ nhân tựa hồ khá có hứng thú đối với Trần Tiêu.
- Trần Tiêu, Trần trong đông trần, Tiêu trong tiêu sái.
Trần Tiêu thành thật trả lời. Hắn nhìn nữ nhân mỹ lệ trước mặt, trong lòng lại âm thầm suy đoán thân phận của nàng ta: lẽ nào đây cũng là người do Phục Vụ Xã kia sắp xếp ở đây? Một phụ nữ xinh đẹp như thế, lẽ nào cũng là người có dị năng sao? Di năng của nàng là gì nhỉ?
- Dị năng của ta là thuật đọc tâm.
Mỹ nhân đang nhìn chằm chằm vào mắt Trần Tiêu, bỗng nhiên nhẹ nàng nói một câu.
Trần Tiêu hoảng kinh, hét lên một tiếng, không tự chủ lui về sau hai bước, kinh ngạc nhìn cô gái kia.
- Trong lòng ngươi chẳng phải là đang nghĩ dị năng của ta là gì sao?
Biểu tình cô gái kia tựa hồ như không có gì lạ, tò mò nhìn Trần Tiêu:
- Nếu cậu đã có thể ở đây, khẳng định cũng không phải là người bình thường.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô gái kia:
- Cô sai rồi, ta cũng chỉ là một người bình thường thôi, ta cũng không có dị năng gì cả.
Cô gái có chút bất ngờ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Tiêu, biểu tình càng thêm ngạc nhiên hơn:
- Ý? Cậu đúng là đang nói thật! Tôi có thể đọc được suy nghĩ của cậu! Quả thật cậu không có dị năng gì?
- Ta đang nói thật mà.
Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ.
- Cô có thể nào ngưng đọc suy nghĩ của tôi được không?
- Tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi.
Cô gái lắc lắc đầu, liếc nhìn Trần Tiêu một cái, ánh mắt khẽ lạnh hơn một chút:
- Ta biết, mọi người ai cũng sợ tâm tư của mình bị người khác đọc được. Cái dị năng này của ta khiến không biết bao nhiêu người ghét ta. Ngươi cũng không cần phải làm bộ như không có chuyện đó.
Trần Tiêu khẽ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Nói thẳng ra, tôi cũng không thích suy nghĩ của mình bị người khác tùy ý đọc. Dù sao mọi người ai cũng không thích bí mật của mình bị người khác moi móc. Nhưng mà, ... Tôi nghĩ cô hẳn cũng không phải là người thích tùy tiện nhìn ngó tâm tư của người khác.
- Vì sao cậu lại khẳng định như vậy?
Cô gái nghiêm mắt nhìn Trần Tiêu:
- Bởi vì, cô rất đẹp.
Trần Tiêu khẳng khái trả lời không chút do dự. Đáp án này nghe qua quả thật có chút vô sỉ.
Cô gái nở nụ cười, nhìn Trần Tiêu:
- Cậu đúng là có chút buồn cười. Lẽ nào người tướng mạo xinh đẹp thì nhất định sẽ là người tốt sao?
- Ít nhất tôi nhìn thấy đẹp mắt, trong lòng cũng thoải mái hơn. Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không biết cô là ai, tự nhiên là sẽ trông mặt mà bắt hình dong rồi. Đây cũng là tính cách thông thường của con người mà. Người đẹp trong lòng cũng đẹp chứ.
Cô gái nghe Trần Tiêu nói xong, khẽ suy tư một chút, ánh mắt phảng phất có chút tình cảm phức tạp. nhưng nháy mắt đã trở lại bình thường, phất tay nói:
- Được rồi, pha cho tôi một tách cà phê, để tôi yên tĩnh một mình đi.
Nếu đây là quán cà phê, như vậy, nhất định phải có cà phê.
Điều khiến cho Trần Tiêu có chút không ngờ nổi chính là, phía sau tủ hàng quầy cà phê, thế nhưng lại có đến hai hộc tủ đựng đầy loại cà phê hạt Lam Sơn thượng đẳng nhất! Đây là thứ hàng hiếm khó kiếm a!
Bất quá, nghĩ tới mớ tiền tài cất trong tủ sắt trên lầu kia, một chút cà phê này cũng không tính là thứ xa xỉ gì.
Trước đây Trần Tiêu cũng đã từng làm công trong một tiệm cà phê, pha cà phê cũng không thành vấn đề gì. Một lát sau, một tách cà phê thơm phức đã được bưng ra. Cô gái kia chỉ đặt tách cà phê ở trước mặt, lẳng lặng nhìn ngắm một hồi lâu, cũng không uống lấy ngụm nào.
Nàng cứ ngồi thừ ra ở đó, đôi mắt xinh đẹp cứ chăm chú nhìn chằm chằm vào tách cà phê trước mặt, cả người ngây ngốc ngồi đó. Trần Tiêu thực sự rất muốn nhắc nhở nàng, cà phê là dùng để uống, chứ không dùng để ngắm.
- Quán của cậu, có thứ gì để ăn hay không?
Khoảng hơn nửa tiếng ngồi đó, cô gái mới ngẩng đầu lên, hỏi Trần Tiêu một câu.
Muốn ăn?
Trần Tiêu thật ra cũng đã nhìn qua nhà bếp một chút, cái gì cũng không có. Bánh quy để tráng miệng cũng không có cái nào! Trong quán này, những thứ cất giữ duy nhất chỉ là cà phê hột cùng với một bình rượu mà thôi.
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, mới lấy trong túi xách của mình ra hai cái hambeger.
Đây là hôm nay lúc hắn xin nghỉ việc tại quán fastfood, Diệp Tiểu Nặc đã tặng riêng cho hắn hai cái hambeger. Vốn hắn định dùng thế cơm trưa, nhưng mà Trần Tiêu cũng chưa có kịp ăn.
- Cô ăn cái này được không?
Trần Tiêu có chút xấu hổ cười cười:
- Xin lỗi, ta vừa mới tới làm, trong tiệm cái gì cũng không có, ngày mai ta sẽ đi mua ít nguyên liệu để nấu ăn.
Cô gái nhìn thoáng qua cái hambeger trong tay Trần Tiêu, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới nở nụ cười, ánh mắt thoáng long lanh, nhãn thần trong suốt như nước, mang theo một cỗ mỵ lực khiến người khác không thể chống cự nổi:
- Đây chính là bữa trưa của cậu mà? Cho tôi rồi, cậu ăn cái gì?
- Tôi tự biết tính toán.
Trần Tiêu giả vờ nói.
Cô gái kia lẳng lặng nhìn Trần Tiêu hơn một phút. Nhìn ánh mắt sáng như sao kia của nàng ta, thực sự khiến cho tim Trần Tiêu nháy mắt đập nhanh lên một chút, trên mặt cũng nhịn không được có chút nóng lên.
Trong lòng hắn khẽ thầm mắng mình một cái, nhìn thấy gái đẹp liền mê mẫn như vậy... Thế nhưng hắn cũng biết, bản thân mình cũng không phải người như vậy.
Muốn trách, chỉ có thể trách cô gái trước mặt mình thật sự quá đẹp! Suốt cuộc đời mình trước giờ chưa từng gặp qua ai đẹp như nàng ta, hơn nữa nàng ta còn có một loại khí tức đặc biệt không cách nào miêu tả được. Khi nàng im lặng, như mặt hồ không gợn sóng, mang theo một luồng gió mát mênh mang, là lúc nàng nở nụ cười, lại tràn ngập một sức hút mãnh liệt. Hai loại khí chất tuyệt mỹ lại hoàn mỹ dung hợp thành một thể... Một cô gái như vậy, sinh ra trên thế giới này, nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người phải điên đảo tâm hồn!
Những gì Trần Tiêu đang suy nghĩ như thế, cũng bị nàng nhìn thấu qua, trong lòng có chút tâm viên ý mãn.
- Cảm ơn cậu.
Cô gái rốt cuộc mở miệng, nàng nhẹ nhàng mở gói bao cái hambeger, dùng hai ngón tay mảnh khảnh nâng niu nhẹ nhàng, đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Khi cầm ngón tay út của nàng còn giơ cao một chút, đúng là đẹp đến cực hạn!
Nhất là, một ít tương đỏ trên cái hambeger khẽ dính trên đôi môi đỏ sẫm của nàng, cô ta vô ý thức khẽ hé chiếc lưỡi màu phấn hồng nhỏ nhắn của nàng, liếm nhẹ một cái... Được rồi, thật lòng mà nói, động tác như vậy, bất cứ một nam nhân nào nhìn thấy, cũng phải nhiệt huyết sôi trào a!
- Nếu như để Từ Nhị nhìn thấy cực phẩm như thế, chỉ sợ hắn sẽ máu trào lên tới não a!
Trong lòng Trần Tiêu thầm nghĩ.
Hambeger của quán fastfood kỳ thực cũng không ngon cho lắm, hơn nữa lại đã có chút lạnh. Thế nhưng cô gái kia lại ăn hết sức ngon lành, cắn nuốt không ngừng, tựa hồ như là đang ăn một món ăn ngon, lạ đệ nhất thiên hạ vậy. Ánh mắt nàng cũng càng ngày càng nhu hòa hơn.
Một cái hamberger lớn, nàng ăn chỉ trong vòng năm phút. Sau khi nuốt xong miếng cuối cùng, ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngại ngùng:
- Cảm ơn cậu.
- Ách... Nếu như chưa đủ, tôi còn một cái nữa nè.
Trần Tiêu sờ sờ mũi.
Cô gái hé miệng cười, nhưng lại đứng lên, ánh mắt có chút bướng bỉnh:
- Dựa theo quy tắc của lão già kia, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải trả tiền, đúng không?
- Đương nhiên.
Trần Tiêu trả lời rất thẳng thắn.
Mỹ nữ miễn phí, quy tắc này là do chính Ngã lão định ra.
Mà cô gái trước mắt này, nếu như nói không phải là mỹ nhân, như vậy, trên thế giới này chỉ sợ cũng không có mỹ nhân nữa.
- Cảm ơn cậu, Trần Tiêu... Tên của ta là Phượng Hoàng, sau này ta sẽ còn ghé tiệm của cậu nữa đó.
Phượng Hoàng? Tên đẹp quá...
Nhìn cô gái bước ra cửa, Trần Tiêu bỗng nhiên nhịn không được, hỏi một câu:
- Xin hỏi, cô, cô cũng là người của Phục Vụ Xã sao?
Cô gái tên gọi Phượng Hoàng kia xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Trần Tiêu:
- Cũng không phải những ai có dị năng đều là người của Phục Vụ Xã đâu.
Nụ cười của nàng nhìn rất hiền hòa:
- Mặc kệ cậu nói thế nào, cảm ơn cậu. Hôm nay tâm tình tôi vốn cũng không tốt lắm, thế nhưng cậu đã khiến cho ta cười vui vẻ được mấy lần.
Trần Tiêu có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, đây là thói quen trước giờ của hắn:
- Ủa? Tâm tình cô không tốt hả? Vì sao vậy?
- Bởi vì... giết người.
Ánh mắt Phượng Hoàng khẽ lạnh lùng một chút, thanh âm cũng nháy mắt băng lãnh, ngữ âm mang theo một cỗ hàn khí không cách nào miêu tả được:
- Thông thường sau khi tôi vừa giết người xong, tâm tình tôi trở nên rất tồi tệ.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Phượng Hoàng đưa mắt nhìn Trần Tiêu, qua vài giây đồng hồ, mới chợt nhoẻn miệng cười, vẻ mặt đầy sát khí nhất thời tiêu tan thành mây khói:
- Lừa anh đó! Anh đúng là thật thà quá đi, người ta nói cái gì anh cũng tin sao? Tôi chưa từng giết người a, cả đời ta còn chưa giết qua một con gà nữa đó.
Nàng nói thay đổi sắc mặt là thay đổi được ngay, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi so với diễn viên chuyên nghiệp còn nhanh hơn ba phần! Mới lúc trước còn sát khí lạnh lẽo, giống như Tây Môn Xuy Tuyết (1) khi tại thế, nhưng chỉ một khắc sau đã biến thành băng thanh ngọc khiết (2). . . Bản lĩnh thế này, thật sự làm cho người ta phải thán phục.
Trần Tiêu nhìn cô gái biến đổi sắc mặt như trở mình, ngoài miệng không nói gì, nhưng nghĩ thầm, giờ cô có nói gì nữa, ta sẽ cũng không tin đâu.
- Tôi phải đi rồi.
Phượng Hoàng phất phất tay với Trần Tiêu , rất rõ ràng cô nàng đã đọc ra tâm tư trong đầu Trần Tiêu, hờ hững cười:
- Anh tin hay không thì tùy, nhưng tôi nói thật: hôm nay là sinh nhật của tôi đó. Còn chưa từng có người nào mời tôi một chiếc bánh Hamburger 5 đồng tiền nhân ngày sinh nhật đâu a.
Nói xong, liền lấy ở trong chiếc túi đeo vai bên cạnh ra một chiếc bình nhỏ bằng nhựa, quẳng cho Trần Tiêu:
- Này, chiếc Hamburg này có hương vị rất nặng đó, nhớ ăn kẹo cao su để giữ cho hơi thở thơm mát.
Phượng Hoàng cười cực kỳ dễ thương, đôi mắt ngọc như muốn câu hồn người ta, làm cho đầu óc Trần Tiêu giống như bị đông cứng lại, theo bản năng lấy ra một viên kẹo đưa vào trong miệng, vị ngọt của kẹo rất nhanh dung nhập khoang miệng, còn Phượng Hoàng cũng đã xoay người rời đi.
- Êh, lọ Extra của cô. . .
Trần Tiêu theo bản năng gọi to một tiếng.
Phượng Hoàng ngoái đầu lại cười, ánh mắt có chút tinh nghịch:
- Là Extra của anh ~~~" .
Lại một cái liếc mắt kinh tâm động phách, làm Trần Tiêu cảm thấy trong nháy mắt như có một dòng điện chạy qua tim . . .
Ách. . . đúng là một cô gái thích cười đùa, trước khi đi còn muốn quăng lại một câu quảng cáo. . .
Mang theo tiếng cười thản nhiên, cô gái tên Phượng Hoàng phiêu nhiên ra khỏi quán, Trần Tiêu bị cái liếc mắt cuối cùng đó làm cho ngây người, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, nhưng người thì đã sớm đi xa rồi.
Sinh nhật? Humberg? Còn có. . . ( hắn bóp bóp cái lọ trong tay), Extra?
Trần Tiêu thở dài, không khỏi có chút cảm khái trong lòng: Một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy, đúng ngày sinh nhật của nàng, nhất định có vô số người muốn mời nàng ăn một bữa tối cực kì xa hoa sang quý a . . . Một chiếc bánh Humberg? Thật đúng là nực cười a.
Trần tiêu chợt nhớ tới cái liếc mắt cuối cùng của Phượng Hoàng làm cho đầu óc hắn bồng bềnh trôi dạt tận trên cung trăng, không khỏi trong lòng rùng mình, hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy a! Một cô gái như vậy mà sống ở thời cổ đại, nhất định sẽ làm cho không ít chư hầu vì nàng mà tranh giành đấu đá! !
Nếu như rơi vào trong tay một tên hôn quân, có khi còn bị ả yêu tinh này làm mất luôn cả giang sơn! (4)
Đã đến lúc phải về nhà, Trần Tiêu chợt cười khổ.
Thế này gọi là gì đây?
Ta tới đây làm công, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, còn chưa thu được một đồng tiền, lại còn đem cả bữa cơm của mình đi tặng không cho người ta. Hơn nữa bởi vì đối phương đúng là mỹ nữ, nên ngay cả tiền cũng không thể thu. .
Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, vỗ vỗ đầu: thời gian không còn sớm, phải về nhà thôi! Child Child còn đang chờ ở nhà nữa.
Trên đường ngồi xe điện ngầm về nhà, trong đầu Trần Tiêu luôn hiện lên hình bóng của cô gái tên Phượng Hoàng, dường như mỗi một chi tiết đều rõ ràng sinh động khác thường, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, còn có cái nháy mắt cuối cùng trước khi rời đi làm trong lòng hắn nhộn nhạo. . .
Không phải Trần Tiêu chưa từng thấy qua mĩ nữ, nhưng những cô gái có thể giống như Phượng Hoàng, hắn dám đánh cuộc rằng, trong một trăm nam nhân nhìn thấy nàng thì chín mươi chín người sẽ động tâm! Hơn nữa cô gái này quả thực là đẹp tới cực hạn, nhưng từ đầu đến cuối không hề có nửa điểm kiêu căng: những năm gần đây, phàm là những cô gái có ba phần tư sắc, đều được lôi kéo như những cô công chúa trong cung, bình thường mỗi bước đi đều vênh mặt lên. Còn cô gái như Phượng Hoàng cứ hi hi ha ha cười nói, lại không mảy may có nửa điểm lỗ mãng, trái lại còn càng thêm tự nhiên trang nhã, hàm chứa một loại mị lực mơ hồ làm cho người ta không thể cự.
Dọc theo đường đi Trần Tiêu không ngừng nghĩ về Phượng Hoàng, đến khi ra khỏi đường ngầm, hắn mới cười khổ vỗ vỗ trán của mình.
Ta là làm sao vậy? Cái ta thấy chỉ là vẻ ngoài của một cô gái mà thôi, lẽ nào mình cũng bắt đầu thành một tên hoa si? Hắn cười tự giễu, nhưng lại không thể lấn át được một ý nghĩ viễn vông trong đầu: chắc là nàng sẽ trở lại chứ ?
Khi về đến nhà đã đúng bảy giờ tối rồi.
Thái dương đã xuống núi, từng nhà đều có ánh đèn chiếu sáng, nhưng khi Trần Tiêu trở về đến nhà mình, trong phòng khách vẫn là một mảnh hắc ám, Child Child đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, hai tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Điều này cũng dễ hiểu vì Trần Tiêu biết cô gái lam huyết này dường như không thích bật đèn. Khi Trần Tiêu vừa bước vào cửa, Child Child lập tức nhảy dựng lên, thân hình giống như một cánh bướm nhanh nhẹn chạy tới bên người Trần Tiêu, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp ẩn chứa chút vui mừng:
- Anh đã trở về! (DG: giống như vợ đón chồng đi làm về quá nhỉ, trời tối rồi 'phang' đi thôi . . . , ách, xem nhiều 'phim' quá mất rồi)
Nhìn khuôn mặt đơn thuần của Child Child có chút cơ đơn lẻ loi, Trần Tiêu chợt cảm thấy có phần áy náy:
-Xin lỗi a, hôm nay có nhiều việc quá nên về trễ, sau này anh nhớ sẽ gọi điện thoại về cho em. (hè hè, giống như tên chồng vừa đi "ăn phở" về rồi chống chế với phu nhân ở nhà quá).
Nói xong,Trần Tiêu rất tự nhiên kéo tay Child Child vào phòng bếp , hắn lấy đồ trong tủ lạnh ra rồi rất nhanh chuẩn bị xong món cơm rang trứng gà, rồi lấy ra chiếc bánh Hamburg còn lại.
- Lúc rảnh rỗi anh sẽ mua thêm một ít đồ ăn về, trong tủ lạnh có bánh kem đấy, ban ngày khi em ở nhà có thể tự lấy một chút để ăn.
Trần Tiêu nhanh chóng lấy một chiếc môi, động tác rất nhanh nhẹn xới cơm rang vào trong bát.
Child Child ở bên ngồi dựa vào bên khuôn cửa, ánh mắt nhu hòa như nước, lẳng lặng nhìn mỗi động tác của Trần Tiêu, chợt thấp gióng nói:
- Ban ngày. . . Em ở một mình. . .
- Ừ? Sao vậy?
Trần Tiêu quay đầu lại nhìn nàng.
- Ở đây.
Child Child chỉ vào tim mình, suy nghĩ một chút, rồi lại chỉ lên trán.
- Ở đây nữa, nó trống trơn, em không biết phải làm gì cho tốt, chỉ ngồi ở đàng kia ngây người.
Trần Tiêu trầm mặc liễu một chút:
- Em không tìm thấy sách gì sao?
- Thấy. . . Nhưng xem sách không thú vị.
Âm thanh của Child Child có chút cô đơn, nàng vốn là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược khiến cho bất kì một chàng trai nào nhìn thấy cũng sinh ra ý muôn bảo hộ, lại lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi làm cho Trần Tiêu phải mềm lòng.
Suy nghĩ kĩ lại cẩn thận, một cô bé tâm tư đơn thuần như một tờ giấy trắng như vậy, mà đem nàng nhốt một mình ở nhà, quả thật có chút tàn nhẫn. Dù sao nàng cũng là một con người, chứ không phải là vật nuôi như mấy con chó con mèo a.
- Ân. . . Xin lỗi.
Trần Tiêu nhẹ giọng nói.
- Ngày bình thường anh phải đi học, nhưng cuối tuần có thời gian anh sẽ dẫn em đi shoping một chút, ân, anh sẽ dẫn em đi chơi công viên nha.
- Công viên trò chơi. . .
Child Child thấp giọng đọc lại một lần, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
- Đúng rồi, trong cuốn sánh kia có nói, ở đó có một cái bánh xe rất lớn cao chọc trời phải không?
Trần Tiêu gật đầu, Child Child liền nở nụ cười vui mừng, tung người nhảy vào trong lòng Trần Tiêu, ánh mắt hiện lên một chút do dự, nhưng cũng kiễng chân, không đợi Trần Tiêu kịp phản ứng, đôi môi mềm mại thơm ngát đã nhẹ nhàng tiếp xúc lên má trái của chàng.
Trần Tiêu cúi đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Child Child dường như có chút ngượng ngùng, nhưng trong mắt lại mang theo một tia hiếu kì.
- Em...
Trần Tiêu theo bản năng sờ sờ khuôn mặt vừa bị 'thơm':
- Em...
- Trong thư phòng của anh có một quyển sách, trong sách đó viết, khi nam nhân đi làm về nhà, nữ nhân thường dùng cách như thế để biểu đạt sự hoan nghênh với nam nhân, cũng là để biểu hiện sự vui mừng trong lòng ...
Trần Tiêu dở khóc dở cười, trên giá sách trong thư phòng đúng là có mấy loại tiểu thuyết tình cảm như vậy.
Ách... May mà mình không cho Child Child lên mạng, bằng không không cẩn thận để cho nàng nhìn thấy loại văn hóa XXYY gì đó. Với một cô gái có tâm tư đơn thuần như một tờ giấy trắng, đối với chuyện nam nữ còn chưa có bất luận một khái niệm gì... chẳng may nàng cũng làm theo nó...
Dừng lại, dừng lại! ! Trần Tiêu nghĩ đến đây thì không nhịn được có chút ' mơ màng', liền cảm thấy khuôn mặt của mình bắt đầu nóng lên.
Sao mình lại có ý nghĩ hạ lưu như vậy đối với một cô gái đơn thuần không hiểu thế sự như vậy kia chứ, quá đê tiện! Quá vô sỉ rồi! !
Nhìn tiểu mỹ nhân vẫn còn tựa vào lòng mình như trước, còn ngẩng đầu lên, cặp mắt màu lam trong sáng, không hề có chút phòng bị nhìn mình, thật giống như một tòa nhà không chút bố trí phòng bị đặt giữa thành phố...
Ách... Không được, ngày mai nhất định phải mua cho hai kiện nội y Child Child mới được!
Bên trong không mặc nội y của nữ nhân, Child Child tuy đã được mặc chiếc T-shirt cũ của mình, nhưng lúc này dưới ánh đèn mờ nhạt, chiếc T-shirt có vẻ hơi mỏng chút, hai điểm nhỏ nhỏ hồng hồng của cô gái nhỏ mơ hồ hiện lên, như ẩn như hiện trước mắt hắn(chẹp chẹp!). Hơn nữa đó lại là quần áo của Trần Tiêu, nên cổ áo có phần hơi rộng quá, chiếc T-shirt rộng tùng thình mặc ở trên người Child Child, làm cho phân nữa bờ vai trái như tuyết trắng của nàng lộ ra...
Tư thế như vậy quá đẹp mắt... A sai rồi! Không phải đẹp mắt, là rất không tốt! !
Trần Tiêu đành phải hung hăng nuốt nước bọt, trong đầu mặc niệm vài lần 'A di đà phật', một lúc lâu mới chế ngự được ý niệm bất kham ở trong đầu.
- Có nhiều nội dung trong sách không thể tùy tiện học được, em hiểu không? Ân... Nói như thế nào nhỉ? A, đúng rồi! Em không thể hành động tùy tiện như vừa nãy đối với nam nhân được đâu! Trừ phi trong lòng em thật sự cảm thấy thực sự vui thích mới được ...
- Nhưng, khi em thấy Trần Tiêu trở về, trong lòng thực sự rất vui mừng a.
Ánh mắt của Child Child ngây thơ trong sáng, làm cho ý nghĩ xấu xa trong đầu Trần Tiêu trong đầu vừa vừa mới lắng xuống lại có xu hướng muốn khôi phục lại... Hắn vội vàng lui về phía sau một bước, làm bộ đi lấy bát ăn cơm, sau đó chạy vào phòng khách.
Child Child không nói gì đi theo Trần Tiêu. . .
May là Trần Tiêu đã đã hướng dẫn Child Child cách cầm đũa, nhìn Child Child ăn cơm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện tìm một câu chuyện để nói:
- Ách, cái này, hôm nay trời nóng quá nhỉ, em cơm xong thì nhanh đi tắm nha. . . Đúng rồi, em đã tới đây hai ngày rồi, còn chưa có tắm rửa mà. . .
- Cái này là. . . Tắm chính là, cởi hết quần áo ra, sau đó dùng nước để tẩy rửa thân thể của mình. . . Khụ khụ."
- Vậy thì em đã tắm rồi. . .
Child Child có chút tò mò:
- Nhưng khi em ở trong kho sinh vật, có dòng khí lưu có công năng tự động làm sạch. Còn có dung dịch tự động thanh tẩy. . . Mỗi lần em có thể ngâm hai giờ.
Dòng khí lưu? là tắm cạn sao?
Trần Tiêu ngây ngẩn cả người. Còn có người tắm như thế sao?
Thảo nào. . . không thấy cô gái nhỏ này tắm lần nào,mà trên người vẫn cứ sáng sủa sạch sẽ a.
Nhưng mà, bây giờ cái kho sinh vật đã bị người của Phục Vụ Xã đem đi rồi. . .
- Cái kia, lúc này đã không còn kho sinh vật nữa rồi, hay em tắm trong phòng tắm đi nha , rất đơn giản, chỉ cần đứng dưới vòi hoa sen kỳ cọ là được. . .
Trần Tiêu có chút hốt hoảng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, cầm đũa lên cố gắng tống cơm vào miệng.
Trần Tiêu ngã ngửa ra sau ghế, mấy hạt cơm rang trứng còn phun qua cả lỗ mũi.
Ngồi dưới đất, Trần Tiêu trừng mắt nhìn Child Child.
Ân, Shakespeare nói như thế nào ấy nhỉ?
Tắm?
Hay không tắm?
Đó là vẫn đề! (5)
(1) Tây Môn Xuy Tuyết: một nhân vật trong truyện Sở Lưu Hương hay sao ấy =.=’, tính cách nổi tiếng lạnh lùng như tuyết
(2) Băng thanh ngọc khiết: Trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
(3) Extra: Một nhãn hiệu keo cao su rất nổi tiếng.
(4) Những mĩ nhân TQ cổ đại làm "điêu đứng" cả giang sơn: Tây Thi, Dương Quý Phí, Điêu Thuyền, Đắc Kỉ... xin xem thêm phần bình luận.
(5) Câu nói nổi tiếng của đại văn hào Shakespeare về triết lý sống của con người ở đời: “To be or not to be, that is the Question.” (Sống hay không sống, đó là vấn đề). Chắc ai học cấp qua 3 cũng đều biết, trừ khi...
Last edited by DoctorCrazy; 10-08-2010 at 12:57 PM.
Lý do: Cắt 1 số đoạn DG nói.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần Tiêu chưa từng nghĩ đến, tắm lại có thể trở thành một công việc hạng nhất có yêu cầu cao và tính khiêu khích mạnh mẽ đến như thế.
Tất nhiên vẻ mặt Child Child hiện tại là nửa tỉnh nửa mê, dung nhan tuyệt mỹ, thuần khiết, hơn nữa cộng thêm dáng dấp trìu mến hấp dẫn người khác, làm cho người khác nhìn qua nhịn không được phải sinh ra một cảm giác muốn phạm tội.
Thế nhưng...
Ào ào... Ào ào...
Vòi sen trong phòng tắm không ngừng nhả nước, Child Child lúc này đang đứng bên dưới. Dòng nước tinh tế rơi trên thân thể nàng, mái tóc vừa dài vừa suôn mượt lúc này đã ôm lấy gương mặt bầu bĩnh của nàng. Cặp mắt to tròn trong suốt mở lớn, lẳng lặng đứng đó nhìn Trần Tiêu.
Bộ quần áo mỏng manh lúc này đã bị ướt sũng nước, đã chặt chẽ dán sát vào trên thân thể nàng. Tiểu mỹ nhân mới mười lăm tuổi, nhưng đã có dáng người mê nhân, lập tức khiến cho trong đầu Trần Tiêu nhịn không được suy nghĩ đến một câu nói: suối nhỏ quanh co róc rách chảy...
Quần áo mỏng dính lại thấm nước, ôm sát thân thể, đã không cách nào che giấu những đường cong mê người trên người tiểu mỹ nhân. Mà điều khiến trong lòng Trần Tiêu thấy tự khinh bỉ mình chính là: ánh mắt hắn không khống chế được đã bị hấp dẫn bởi bộ ngực của Child Child. Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Con gái mười lăm tuổi, những đường cong trên bộ ngực chỉ mới hé nhú lên một chút mà thôi, nhưng kết hợp với những đường cong mê hoặc khác, cũng trở nên cực kỳ tuyệt đẹp... Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Liều mạng vậy!
Trần Tiêu cắn chặt răng, nghĩ thầm: nàng khỏa thân ta cũng đã từng nhìn qua, huống chi hiện tại nàng có mặc quần áo.
Nghĩ như thế thấy thoải mái hơn một chút, hơn nữa lại thêm một ít ý niệm tà ác thuộc về bản năng nam nhân trong đầu ảnh hưởng, Trần Tiêu giả vờ trấn tỉnh:
- Được rồi, cởi quần áo ra đi.
Child Child ngoan ngoãn làm theo, giơ tay lên cởi bỏ cái áo thun đã ướt sũng nước đi. Khi vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại, tinh tế tràn ngập đường cong của thiếu nữ được thể hiện hoàn toàn ra, Trần Tiêu hầu như trong nháy mắt đã không kềm nổi phải nín thở một chút.
Dòng nước trong suốt, men theo da thịt mủm mĩm của Child Child chảy xuôi xuống, là da mượt mà không có nửa phần tì vết nào, khiến cho người khác nhìn thấy cũng không khỏi một trận hoa mắt lên!
Cặp mắt to tròn của Child Child vẫn như trước mở to, ngây thơ vô tội nhìn chằm chằm Trần Tiêu, nhẹ nhàng hỏi:
- Tiếp theo thế nào?
Dưới tầng hơi nước nóng bỏng, cặp gò má của Child Child bị nung lên trở thành một mảnh đỏ bừng nhàn nhạt, cực kỳ mê người!
Trần Tiêu cảm giác được yếu hầu của mình giật giật mấy cái, miệng khô lưỡi nóng. Thiên sứ, ác ma trong lòng không ngừng giao chiến mãnh liệt một hồi, rốt cuộc cũng nhắm hai mắt lại, hai bàn tay tội lỗi, run rẩy vươn ra.
...
Tích tích tích! Tích tích tích! Tích tích tích!
Thanh âm chói tai của cái đồng hồ báo thức chợt vang lên bên cạnh, khiến cho Trần Tiêu giật mình tỉnh dậy. Hắn bỗng nhiên giật nẩy mình, phảng phất giống như là kẻ cắp bị người khác bắt tận tay vậy. Hắn ngồi bật dậy trên gường, có thể cảm giác được rõ ràng trán mình đầy mồ hôi, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi...
Hô...
Hắn nhìn qua ngó lại một chút, hiện tại mình đang ngồi trên cái gường ngủ lớn trong phòng. Bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng hẳn. Đồng hồ báo thức để đầu giường đang kêu inh ỏi, kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ sáng.
Hóa ra chỉ là nằm mơ thôi...
Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm một cái, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối mơ hồ.
Haizzz... tối hôm qua... tối hôm qua cuối cũng cũng không có làm ra chuyện tội lỗi loại này...
Thực tế như thế này: tối hôm qua, dưới sự hướng dẫn cặn kẽ của Trần Tiêu, Child Child rốt cuộc cũng đã vào phòng tắm mà tắm. Chỉ bất quá là Trần Tiêu đứng ngoài cửa, từng bước hướng dẫn cho Child Child cách tắm, làm sao gội đầu, sử dụng xà phòng, dầu gội như thế nào...
Tuy rằng cũng không có tận tay tiến hành tắm cho mỹ nhân mê người này, bất quá cách một lớp cửa, nghe thanh âm nước chảy ào ào trong phòng, lại còn những câu hỏi ngây thơ hồn nhiên của Child Child thỉnh thoảng vang lên... Trong đầu Trần Tiêu cũng nhịn không được tưởng tượng cảnh tiểu mỹ nhân đang khỏa thân bên trong, đứng dưới dòng nước mát mà tắm rửa... Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trần Tiêu suýt chút nữa đã chảy máu mũi!
Chỉ có điều, vừa rồi hắn lại nằm mơ thấy một giấc mơ tội lỗi như thế... Tựa hồ như trong tiềm thức của hắn, hắn cũng có chút hối hận đã bỏ lỡ mất một cơ hội làm người ác như thế.
Ây da, xem ra vị giáo sư môn Tâm lý học đã nói sai rồi, trong lòng mỗi người đều có một chút dục niệm tà ác nguyên thủy nhất.
Cũng may mắn là, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Trong lòng Trần Tiêu cũng cảm thấy nhẹ nhàng, rốt lại mình cũng không có làm ra chuyện cầm thú như thế, coi như là không có phụ lòng mà cha mẹ mình đã giao phó.
Sau khi thở dài mấy cái, Trần Tiêu theo thói quen lắc lắc đầu một chút, bỗng nhiên hắn chợt cứng người lại!!!
Ở trên gường hắn, ngay sát bên thân thể hắn, một thân thể mềm mại đang áp sát người hắn. Mái tóc vàng sẫm mượt mà thả tự nhiên, đem khuôn mặt trơn mịn che khuất đi một nửa. Đôi bàn tay nhỏ bé nhưng nắm thật chặt một góc chăn, hô hấp nhẹ nhàng. Cặp lông mi dài phảng phất khẽ run run nhẹ, cũng không biết nàng đang nằm mơ thấy gì. Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Một cái áo sơ mi màu trắng tinh rộng thùng thình, căn bản không cách nào đem thân thể động lòng người của nữ nhân hoàn toàn che hết lại. Trải qua một đêm nằm ngủ lăn lộn, y phục đã có chút không ngay ngắn. Dưới ánh nắng sáng rọi vào, cô gái đang ngủ mơ hãy còn chưa phát hiện ra y phục mình đã có chút nhếch nhác.
Cái này, cái này...
Điều khiến cho Trần Tiêu suýt chút nữa hét lên một tiếng chói tai chính là: bên dưới vạt áo sơ mi trắng rộng thùng thình kia, chính là cặp chân thẳng tắp, trắng như tuyết của cô bé. Nhìn vào độ dày của lớp áo... ặc, nàng, tựa hồ, hình như, có thể, đại khái, có lẽ là, không có mặc quần lót!
Thôi chết! Cũng không phải có lẽ, mà khẳng định chính là, nàng không có mặc! Bởi vì Trần Tiêu nhớ rất rõ ràng, mình căn bản không chỉ cho Child Child phải mặc quần lót! Hai ngày nay nàng vẫn như vậy mặc cái áo dài quá đùi!
Cố sức bịt chặt miệng lại, Trần Tiêu rốt cuộc cũng không có la lớn, chỉ là liếc mắt nhìn thấy cảnh gợi cảm như thế, cho dù bình thường hàng ngày Trần Tiêu có trầm ổn đến thế nào, lúc này hầu như liếc mắt đã nhìn thấy hết, hắn cũng có chút không nhịn nổi.
Hắn bỗng nhiên chợt nhớ tới một câu nói của Từ Nhị, kẻ từng tự xưng là chuyên gia về phụ nữ: kỳ thực thân thể nữ nhân hoàn toàn khỏa thân chưa chắc là hấp dẫn người ta nhất, hấp dẫn nhất trái lại chính là loại che nửa người, chỗ che chỗ không, đó mới chính là thứ khiến người ta mê đắm nhất!
Mà lúc này đây, Child Child, mặc một cái áo sơ mi màu trắng hở trên hở dưới lung tung như vậy, lại ngoan ngoãn ngủ say như thế, cũng khiến cho Trần Tiêu phải mê đắm đến rối tinh rối mù lên! Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhìn Child Child được nắng sớm chiếu rọi, những đường cong tuyệt sắc của nàng hiển lộ hết sức rõ ràng, tinh tế. Nhìn một nữ nhân thuần khiết như một tiểu thiên sứ như thế nằm ngủ, ngược lại càng làm cho dục niệm trong lòng nam nhân bùng phát mạnh mẽ hơn...
Khục khục...
Trần Tiêu cố gắng trấn tĩnh lại, buông lỏng hai tay đang che miệng mình xuống, sau đó lẳng lặng nhìn Child Child thêm vài phút, lúc này hắn mới đưa tay đẩy nàng mấy cái.
- Child Child, Child Child.
Thanh âm của Trần Tiêu đã có chút khàn khàn.
- ... Ơ...
Thanh âm nũng nịu phát ra từ miệng nữ nhân, hầu như đều khiến cho đầu khớp xương của nam nhân đều phải mềm ra. Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sau đó, Child Child rốt cuộc cũng mở mắt, nhãn thần nửa tỉnh nửa mê rất mông lung, khẽ nhìn Trần Tiêu một chút, vô cùng khả ái nâng tay lên, dụi dụi cặp mắt, lần này rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Thế nhưng không đợi Trần Tiêu nói, Child Child cũng đã tự động xích lại bên cạnh người Trần Tiêu, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thắt lưng Trần Tiêu, đặt cái đầu nhỏ nhắn của mình lên trên đùi Trần Tiêu.
- ...
Trong lòng Trần Tiêu thầm nổi giận, người ta đã xem mình là người tốt, sao có thể dễ dàng khi dễ người ta được!
Cố nén khí huyết kích động trong lòng xuống, Trần Tiêu hạ giọng nói:
- Cô... sao cô lại ngủ trên giường của tôi vậy?
Child Child đẩy nhẹ thân mình dựa trên người Trần Tiêu, thấp giọng tằng hắng một tiếng, rồi mới nhẹ nhàng nói:
- Không có kho lưu trữ sinh vật, tôi không ngủ được.
- Nhưng cô cũng đâu thể nào nửa đêm chui vào giường tôi mà ngủ chứ.
Trần Tiêu dở khóc dở cười, thầm nghĩ, may mà mình cũng không có mộng du, bằng không, nếu như mình nằm mơ bậy bạ, ngủ mớ ôm tiểu cô nương này sờ mó lung tung, như vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
Child Child chớp chớp mắt, sau đó nhìn thẳng mắt Trần Tiêu, hạ giọng nói:
- Nhưng mà, tôi thích ở chung với Trần Tiêu. Tôi thích mùi của Trần Tiêu. Tối hôm qua ở đây, tôi ngủ rất ngon...
Nói xong, trên mặt nàng lộ ra một tia đỏ ửng có chút kỳ quái, phảng phất có chút mờ mịt:
- Còn nữa, tôi thích, thích Trần Tiêu vuốt ve tôi, thích bàn tay Trần Tiêu chạm vào tôi, làm cho tôi ngứa ngáy, hi hi...
Vuốt, vuốt ve nàng!!! Làm cho nàng ngứa ngáy???
Trần Tiêu lập tức mơ hồ cảm giác được có chút không ổn:
- Cô nói... cô nói tối hôm qua lúc đang ngủ, tôi đã vuốt ve cô? Tôi? Cô?
- Đúng rồi.
Child Child có chút hơi ngượng ngùng. Tuy rằng nàng cũng không rõ loại tình cảm này chính là bản năng thiên phú của mỗi người, thế nhưng cảm giác ngọt ngào mơ hồ thế này, lại khiến cho Child Child cảm thấy sung sướng, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Tiêu, cất giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, nói:
- Tối hôm qua Trần Tiêu ngủ rất say, thế nhưng nửa đêm anh ôm lấy tôi, tay của anh....
- Tay của tôi... tay của tôi thế nào?
Trần Tiêu vội hỏi.
Nhãn thần Child Child có chút ngại ngùng, cũng không ai dạy cho nàng loại tình cảm này, bởi vì cái này vốn là thiên tính của mỗi người. Cô bé hạ thấp giọng nói:
- Anh, anh còn nói mớ, nói là 'Tắm, tắm'...
Trần Tiêu suýt chút nữa là sặc nước bọt của mình, vừa nghe những lời này, nhất thời trở nên ho sặc sụa! Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tắm, tắm... tắm?
Child Child nói tối hôm qua lúc ta đang ngủ đã ôm lấy nàng, còn nói tối hôm qua lúc đang ngủ còn vuốt ve nàng nữa.... Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hắn nhớ lại lúc mình vừa thức giấc, mình đã nằm mơ thấy đang tắm táp cho Child Child.
Đúng, đúng rồi... chắc là như thế!
Tối hôm qua đúng là ta không có tắm cho cô gái này, thế nhưng trong lúc nằm ngủ, mình vừa nằm mơ lại vừa trên giường tắm rửa cho nàng ấy!!!
Hơn nữa... hơn nữa lại còn...
Lại còn chính là 'Giặt khô' nữa!!!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê