Sáng sớm, Trần Tiêu vội rời khỏi nhà chạy đến trường, trông cứ như đang chạy trối chết vậy.
Kháo! Vốn đang đắc chí, cho rằng mình đã trở thành chính nhân quân tử, ai mà ngờ, tối không tắm nước, nhưng đến nửa đêm lại đem người ta ra 'Tắm' một lần a!
Điều. . . Điều này đúng là oan uổng mà!
Hơn nữa, càng làm cho mình không thể tiếp thu nổi chính là―― kháo! Làm thì cũng đã làm rồi, nhưng sao những chuyện tuyệt vời đó. . . A sai rồi! những việc làm xấu xa như thế, mình đã làm khi nằm mơ, lúc này muốn nhớ lại, một chút tình tiết cũng không nhớ được!
May mắn! quá may mắn! !
-o0o-
9h30 sáng,
Một chiếc Volve màu đen đứng ở trước cổng Cơ Đức Học Viện. Từ Nhị thiếu vẻ mặt uể oải, mắt trái sưng phù đang ngồi trong. Hắn vốn là một anh chàng đẹp trai, hơn nữa lại được trời sinh có cặp mắt đào hoa, cực tốt để câu gái. Nhưng lúc này cặp mắt đào hoa đã bị sưng húp, khó tránh mất đi vài phần mị lực.
Từ Nhị thiếu gia từ xa thấy Trần Tiêu đang đeo cặp từ trên đường lớn đi tới, sắc mặt hắn có vẻ ngưng trọng, ánh mắt có chút tán loạn, giống như đang mất hồn mất vía, không biết là đang có tâm sự gì đây. May mà con đường cái đi vào Cơ Đức Học Viện đặc biệt rộng rãi, nếu không phải vậy, Từ Nhị thiếu gia thậm chí còn hoài nghi, với bộ dáng thất thần của Trần Tiêu lúc này, không khéo lại đâm cả vào cây cột điện ở ven đường cũng không biết chừng.
Khi Trần Tiêu đi tới, Từ Nhất Phàm phải kêu hắn đủ 3 lần, hắn mới có phản ứng, trên mặt miễn cưỡng tạo ra một nụ cười khổ.
- Mày sao vậy?
Từ Nhị thiếu gia từ trong xe đi ra, cười dài nhìn Trần Tiêu:
- Mặt mày lúc này cứ như tối hôm qua bị người ta chà đạp cho thất thân vậy.
Trần Tiêu nhếch môi đáp lại hắn bằng một nụ cười khổ, cộng thêm một cái ngón giữa, lúc này mới chú ý tới cặp mắt đào hoa của Từ Nhị thiếu gia:
- Mày bị sao vậy? Không phải mày đi kua nhầm bạn gái của người ta, rồi bị người ta đuổi đánh tới tận cửa đó chứ?
Từ Nhất Phàm xoa xoa cặp mắt đào, nhưng không hề có chút chán nản, trái lại còn ưỡn ngực:
- Mày biết cái gì! Nói cho mày biết, đối với nam nhân mà nói, mỗi một vết sẹo trên người là một chiếc huân chương! Cho dù có cao lớn, nhưng nếu như trên người ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, thì cũng chẳng có nổi một chút khí thế của nam nhân.
Nhưng mà cái ưỡn ngực này, hình như động tác của hắn quá mạnh, làm động tới vết thương trên người, làm cho Từ Nhị thiếu gia lập tức phát ra một tiếng hừ, âm thanh có chút run run.
Vui đùa là vui đùa, nhưng Trần Tiêu đối với bằng hữu của mình Từ Nhất Phàm cũng cực kỳ quan tâm, nếu như Từ Nhất Phàm thật sự bị người đánh thành như vậy, thân là huynh đệ, bất kể như thế nào hắn cũng không có thể khoanh tay đứng nhìn!
- Đừng lo lắng. Là bị người ta đánh. . . nhưng mày cũng không có cách nào giúp tao báo thù đâu.
Từ Nhị thiếu gia xoa xoa ngực, cười khổ nói:
- Không phải ngày hôm qua mày đã hỏi tao trốn đi nơi nào sao? Nói cho mày biết, tao vừa bái được một vị sư phụ, thân thủ siêu cấp! Đây là cao thủ mà tao phải tốn rất nhiều tiền mới mời được! Ngày hôm qua tao đến sân bay đón tiếp, sắp xếp cho lão sư ổn thỏa, rồi lại còn luyện mấy đường nữa.
Nói xong, Từ Nhị thiếu gia hắc hắc cười:
- Trần Tiêu, bình thường chúng ta hai người đấu với nhau, tuy rằng tao không bằng mày, nhưng mày muốn đánh ngã tao, cũng không phải dễ dàng như vậy đâu. Lần này tao mời tới được sư phụ là cao nhân thực sự! Ngày hôm qua luyện tập, người ta chỉ cần hai đòn là đã cho ta nằm sấp rồi! như vậy là còn hạ thủ lưu tình rồi đó!"
Hai đòn thôi sao?
Trần Tiêu giật mình ―― người đó thật sự là cao nhân rồi.
Thân thủ của Từ Nhị thiếu gia Trần Tiêu biết rất rõ. Từ Nhị thiếu gia tuy xuất thân giàu có, nhưng không phải là cái bị thịt đắt tiền chỉ biết ăn chơi trác táng, so với ba năm trước khi mới quen biết mình, nắm tay của hắn đã cứng hơn không ít, hiển nhiên bình thường hắn đã rất kiên trì tập luyện.
Trong ba năm đó, hai người đã trở thành hảo bằng hữu, cùng nhau gia nhập câu lạc bộ karatedo, công phu của Từ Nhị thiếu gia thật ra cũng tăng lên không ít. Trình độ hiện giờ của hắn, tuy còn kém hơn so với mình, nhưng cũng cách biệt không nhiều lắm. Bình thường 3 đến 5 tên đệ tử phổ thông học năm 3 cũng không hạ được hắn.
Thân thủ như vậy, mà người kia chỉ cần 2 đòn đã cho hắn “nằm sấp”. . .
- Mày sẽ không thật sự muốn theo nghiệp võ đó chứ?
Trần Tiêu cười cười:
- Ông già mày cũng đồng ý sao? Ổng còn muốn nhờ cậy vào mày để quản lý cơ nghiệp cơ mà. Mày lại muốn học theo đại ca mày à?
Từ Nhị thiếu có một người anh ruột, Từ Đại Thiếu Gia năm nay 30 tuổi. Từ gia tuy gia sản hàng tỉ, nhưng hai đứa con lại không có một chút hứng thú với thương nghiệp. Hơn nữa, cái vị đại thiếu gia kia tính tình so với Từ Nhất Phàm thì càng quật cường, càng nóng nảy hơn nhiều.
Hắn không phải 'hỗn' ở thương trường mà 'hỗn' ở hắc đạo, ở thành phố K cũng có tiếng tăm lừng lẫy! Bản thân là con nhà giàu, có tiền có thế, danh tiếng càng được nâng cao, thân thủ lại rất tốt, năm xưa khi hắn mới xuất đạo, có nhiều kẻ cho hắn chỉ là đồ tiểu bạch kiểm kinh thường hắn. Kết quả chọc giận Từ Đại Thiếu, tên gia hỏa này liền xách trường đao, đuổi chém 7,8 người tới hơn 3 con phố! Cuối cùng chiếc áo trắng trên người hắn cũng bị máu nhuộm hồng, thành phố K từ đó lại có thêm một nhân vật 'giang hồ' số 1, được người khác gọi là "Tiểu Hồng Bào" .
Trần Tiêu nhìn Từ Nhị thiếu, sắc mặt hơi có chút lo lắng ―― hắn cũng không có thành kiến gì với giới hắc đạo, nhưng dù sao hắn cũng không hy vọng bằng hữu tốt nhất của mình đi lên con đường này.
- Yên tâm đi.
Từ Nhị thiếu gia đi nhanh tới, đưa tay quàng qua cổ Trần Tiêu, tuy lúc hắn giơ tay lên động chạm tới vết thương làm hắn đau tới nhíu mày, nhưng vẫn cất tiếng cười to:
- Nếu tao thực sự muốn đi hắc đạo, cho dù sống chết cũng phải kéo mày làm kim bài tay chân cho tao―― Chẳng qua tao cảm thấy có chút húng thú với việc luyện công! sau này nếu như ta luyện thành tài rồi, với dung mạo của chúng ta như thế này, hơn nữa lại có một thân công phu, tao sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục ông già đầu tư một hai trăm triệu,trở thành siêu sao trong ngành giải trí. Ha ha. . .
Trần Tiêu nhìn chiếc Volve màu đen có mái che của Từ Nhị Thiếu, những chiếc xe có mái che như vậy thường dành cho những nam nhân thành thục trầm ổn sử dụng. Tuy lúc này Trần Tiêu không có xe, nhưng hai năm trước hắn cũng có một chiếc xe cũng không khác thế nhiều lắm.
- Chiếc xe BMWs Z8 đó của ta bị sư phụ cầm dùng rồi,sáng nay ta chọn đại một chiếc xe trong nhà để đi học.
Từ Nhị thiếu gia thuận miệng giải thích, rồi lại hạ thấp thanh âm cười nói:
- Được rồi, chút nữa mày giới thiệu cho tao một chút về vị Bạch Thái MM kia đi. Tối hôm qua tao phải thức suốt đêm gọi điện thoại, giúp mày giải quyết ổn thỏa mọi việc. Lại nói tiếp việc này đúng là trùng hợp mà.
- Sao vậy?
Từ Nhị thiếu gia hắc hắc cười:
- Cái cô Bạch Thái MM không phải đã đắc tội với một cô gái khác ở trong trường sao? Mày còn nói là cô gái kia vì thất tình mà tâm tình không được tốt, mới cùng với Bạch Thái MM gây ra xung đột, đúng không?
Trần Tiêu gật đầu, nhưng sau đó giật mình, trừng mắt nhìn Từ Nhị thiếu gia:
- Lẽ nào...
- Cô gái kia, chính là cô gái mà sáng sớm ngày hôm qua mày đã thấy ở cửa, lúc đó tao đang chia tay với nàng.
Từ Nhị thiếu gia khua tay, bất đắc dĩ thở dài.
Trần Tiêu sửng sốt một chút, sau đó cười mắng:
- Nói đi nói lại, thì ra nguyên nhân đều là do mày cả à! Ngày hôm qua mày đá người ta, người ta tâm tình không tốt, nên mới phát tiết bằng cách khi dễ Bạch MM, đúng không?
- Hừ, cô nàng kia cũng không phải thứ tốt lành gì, quá dối trá.
Từ Nhị thiếu gia bĩu môi:
- Nhưng Tiểu Mã rất thích nàng, cho nên mới mới vì nàng mà ra mặt chọc vào Bạch Thái MM của mày.
- Không phải Bạch Thái MM ' của tao'.
Trần Tiêu nhíu mày:
- Không được nói bậy.
- Không phải của mày chẳng lẽ là của tao à?
Từ Nhị thiếu gia cùng Trần Tiêu sóng vai đi vào trong trường học, hắn cố ý cười nói:
- Mày đã nói MM đó không phải của mày, vậy thì tao cũng có thể xuất thủ a! Hôm trước tao cũng nhìn thấy mặt nàng từ xa, trông tướng mạo cũng rất ngon ăn đó nha.
Trần Tiêu lập tức đứng lại, nhìn Từ Nhất Phàm, thở dài:
- Mày... Đừng có trêu chọc nàng. Gia cảnh của nàng không tốt, có thể tới nơi này học tập đã rất khổ cực rồi. Cô gái này không giống với các cô khác ở trong trường học đâu, mày...
- Ha ha ha ha! !
Từ Nhị thiếu gia chỉ vào Trần Tiêu cười ha ha:
- Nhìn kìa! tao còn chưa có động thủ, mày đã sốt ruột vậy cơ à! Được rồi được rồi! Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo! Mày muốn tao không động vào nàng, tao không động vào là được chứ gì!
Không đợi Trần Tiêu thanh minh, Từ Nhị thiếu gia liền chuyển đề tài câu chuyện đi hướng khác:
- Được rồi, nếu hai ngày nữa mà rảnh rỗi, tao sẽ mang mày đi gặp vị sư phụ kia! Cho mày biết thế nào là cao nhân!
Buổi sáng, Trần Tiêu có một tiết học quản lý, chương trình học của Từ Nhị thiếu gia và Trần Tiêu khác nhau, hắn thì chạy tới khu thể thao – hắn trong trường này cơ bản không coi ai ra gì. Không chỉ bởi vì ông già hắn là kẻ có tiền, cũng không chỉ bởi vì ông anh ruột hắn là đại ca giang hồ có tiếng.
Còn có một nguyên nhân nữa là: Một trong những nhà đầu tư lớn của Cơ Đức Học Viện chính là phụ thân của Từ Nhị Thiếu Gia, ngay cả khối đất của Cơ Đức Học Viên này cũng là của phụ thân Từ Nhị thiếu.
Dùng một cách nói dễ hình dung hơn, thì Từ Nhị thiếu gia có thể coi như là con trai của ngài "Giám đốc". Đầu óc của hắn có thể coi là khá thông minh, nhưng hắn không quá thích học tập, đến lớp chỉ được dăm ba buổi, đại bộ phận thời gian trong ngày hắn đều dùng để ngâm mình trong bể bơi cùng với hai cô gái hai bên.
Buổi sáng Trần Tiêu chăm chỉ học tập, tới buổi trưa hắn ghé qua nhà hàng của trường ăn một chút gì đó-- đây chính là nhà hàng của Từ Nhị Thiếu. Hôm trước Từ Nhị thiếu đã nói như vậy, Trần Tiêu cũng phải cởi mở hơn. Nếu đã xem trọng nhau như là huynh đệ, thì không nên quá mức khách khí, nếu cứ cố bảo trì khoảng cách, ngược lại sẽ trở thành xa lạ.
Chương trình học ngày hôm nay cũng không nhiều lắm, cho đến 2 giờ chiều thì đã hết tiết. Trần Tiêu lười không muốn đến bể bơi —— Mỗi ngày đi làm thêm khiến cho hắn mệt muốn chết, đâu còn tinh lực mà đi phát tiết bằng cách vận động? Gần đây ngay cả karatedo hắn cũng rất ít tập luyện..
Suy nghĩ một chút, hắn liền lững thững đi về phía thư viện trường.
Thư viện của Cơ Đức Học Viện còn lớn hơn thư viện công lập của Thành phố K ! Một tòa nhà theo kiểu kiến trúc hiện đại, lại còn bỏ ra một số tiền rất lớn để trang bị một hệ thống quản lý chuyên nghiệp của nước ngoài, để hoàn thành xong một thư viện như vậy tổng số tiền bỏ ra cũng phải trên một trăm triệu.
Chỉ tiếc. . . Một tòa thư viện tốt như vậy, thường ngày lại chẳng có ai vào đọc. Dù sao bọn con nhà giàu có mấy người là thật tâm hiếu học? Những người này không phải lo lắng về cuộc sống, nên không có áp lực về việc học tập, rất nhiều rất nhiều thời gian của tuổi trẻ đều dùng để làm những việc xằng làm bậy, chẳng có mấy người nguyện ý lãng phí thời gian ở trong một tòa thư viện khô khan.
Cho nên, Thư viện của Cơ Đức Học Viên vẫn là nơi cực kì yên tĩnh, theo trong kí ức của Trần Tiêu từ khi tham gia học tập tại đây từ 3 năm trước, Thư viện to như vậy, nhưng số ghế có người ngồi cũng chưa bao giờ vượt quá hai thành (=20%).
Trần Tiêu cũng chẳng phải loại mọt sách suốt ngày chỉ biết đến sách vở, nhưng trong thư viện lại có một địa phương hấp dẫn hắn: máy vi tính miễn phí lên mạng internet.
Loại phúc lợi như vậy, sợ rằng trong toàn bộ cái trường này chắc cũng chỉ có mỗi mình Trần Tiêu là chịu 'hưởng thụ'. (DG: trường ta cũng có và ta cũng đíu bao h thèm đến ).
Tất cả học sinh trong Cơ Đức Học Viện này, có người nào không có Laptop? Những tên phú gia đệ tử đặc biệt có tiền, ví dụ như Từ Nhị thiếu, đổi Laptop so với đổi điện thoại di động còn nhanh hơn, chỉ cần có một loại mới nhất đưa ra thị trường là hắn sẽ phải là người xài thử đầu tiên.
Nhưng Trần Tiêu lúc này không phải là kẻ có tiền, hắn không có Laptop, trong tư viện có một loại hình miễn phí như vậy chính là nơi tốt nhất để cho hắn giải trí.
Internet cáp quang , gần như là loại kết nối tốt nhất hiện nay, khung cảnh lại ưu nhã mà an tĩnh —— cho dù ở quán internet tốt nhất thành phố K cũng không có điều kiện như này a!
Nhưng ngày hôm nay, Trần Tiêu mới tới đại sảnh của thư viện, thì lập tức ngây ngẩn cả người!
Sao lại nhiều người như vậy? !
Thường ngày cho dù có Boom nổ trong thư viện cũng chẳng có nhiều người như vậy, nhưng hôm nay tự nhiên lại có tới hơn nửa số ghế của thư viện có người! Hơn nữa, nhìn thoáng qua, 99% trong đó đều là nam sinh!
Bầu không khí có chút quái dị. . .
Trần Tiêu mới vừa đi vào liền phát hiện ra tuyệt đại đa số nam sinh đều tùy ý ôm trong tay một quyển sách gì đó, ngồi một chỗ nhưng không tập trung tư tưởng, rất hiển nhiên —— lực chú ý của bọn họ hoàn toàn không nằm trên sách vở.
Trên đường đi Hắn còn phát hiện rất nhiều nam sinh đều tỏ vẻ cố ý hoặc là vô ý hướng về phía dãy ghế ở tây bắc ngắm tới ngắm lui. . .
Mà tần suất phân bố của chỗ ngồi, cũng lấy khu vực tây bắc làm trung tâm và phân bố hình quạt ra xung quanh. Đám đệ tử con nhà giàu ngày thường chưa bao giờ đến thư viện trường, hôm nay tụ tập ở đây là gì cái gì vậy?
Trần Tiêu thất vọng nhìn chỗ ngồi thích nhấtc của mình đã có người chiếm mất. Nhưng sau đó, hắn lập tức minh bạch mọi chuyện!
Trên dãy bàn gần cửa sổ ở góc tây bắc, có một cô gái đang lặng yên ngồi. xung quanh khu vực đó ngồi đầy người, nhưng duy nhất chiếc bàn dài ở gosctrong cùng, chỉ có một cô gái đó ngồi một mình yên tĩnh. Những nam sinh kia đều trộm nhìn về phía đó, rất hiển nhiên, đều là do cái cô gái 'tiêu điểm' này!
Vừa nhìn thấy hình dáng của cô gài kia, Trần Tiêu lập tức ngây ngẩn cả người.
+ Hỗn: từ này thường dùng trong hắc đạo. có thể tạm hiểu là "lăn lộn" .
+ Tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng.
Last edited by Yasha; 11-08-2010 at 01:34 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi từ cái cửa sổ trên tường xuống, toàn bộ đều tập trung hết trên mặt cô gái đang ngồi đó. Khuôn mặt nàng vô cùng thanh tú, sắc mặt điềm tĩnh. Mái tóc dài suôn mượt thả nhẹ trước mặt, sau lưng thì buộc kiểu đuôi ngựa, nhìn qua vừa thanh thoát vừa cao quí.
Trên bàn trước mặt nàng là một cái notebook màu trắng tinh hiệu Apple, chính là dòng máy 'Tiểu Bạch' mà các nữ sinh thích nhất. Đương nhiên là cái notebook trước mặt nàng thuộc loại hàng hiếm, số lượng sản xuất có hạn.
Cô gái lẳng lặng ngồi đó, một tay khẽ chống trên má. Tuy rằng chỉ lộ ra nửa gương mặt, thế nhưng, chỉ nửa khuôn mặt đó thôi, cũng đã đủ khiến cho tất cả các nam sinh ở trong này phải ngừng thở!
Mặt như hoa, sắc như nguyệt!
Những mỹ nữ thông thường, cái đẹp chỉ là cái đẹp dung tục, thế nhưng cái đẹp của cô gái này, vẻ đẹp không hề có nửa phần tục khí nhân gian! Chính bởi mị lực như thế, mới có thể hấp dẫn vô số nam sinh chạy đến Thư viện như thế này!
Mà khi Trần Tiêu nhìn thấy cô gái này, vẻ mặt của hắn đầu tiên chính là sửng sống, sau đó lại tràn ngập sự kinh ngạc!
Đơn giản là, cô gái này, hắn cũng biết!
Chính thị cái kia ngày hôm qua nhượng hắn rất là thất hồn lạc phách đích một hồi lâu nhi đích "Phượng hoàng" .
Đây chính là mỹ nhân ngày hôm qua đã khiến cho hắn phải tán hồn lạc phách hết một hồi: Phượng Hoàng.
Các vị công tử, thiếu gia tụ tập xung quanh, cũng không hiểu vì sao, ai ai cũng đang ngó chằm chằm Phượng Hoàng, một số kẻ thậm chí còn chảy cả nước miếng ra nữa, thế nhưng cũng không có ai tùy tiện bước tới bắt chuyện với nàng.
Trần Tiêu nhíu nhíu mày, trong lòng mơ hồ toát ra một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt. Nhưng hắn bỗng nhiên cắn răng, trong lúc nhất thời không biết kiếm đâu ra tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh về phía Phượng Hoàng.
Hắn cứ như thế vẹt đám đông đi tới, nhất thời thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Trong lòng đám nam sinh đứng bên ngoài nhất thời cảm thán: cuối cùng cũng có người đưa đầu ra chịu chết...
Khi đám người kia nhận ra Trần Tiêu, đa phần đều thể hiện vẻ mặt khó tin: Haizz, chỉ là một tên tiểu tử nghèo túng như hắn mà cũng muốn trèo cao sao?
Trần Tiêu trực tiếp đi tới trước mặt Phượng Hoàng, mỉm cười mở miệng:
- Xin chào.
Phượng Hoàng ngẩng đầu lên, bình thản liếc nhìn Trần Tiêu một cái, nàng tựa hồ hơi nhíu nhíu mày, bất quá thanh âm vẫn vô cùng lễ phép:
- Xin chào.
- Không ngờ rằng sớm gặp lại nhau đến như vậy.
Trần Tiêu ngồi xuống. Ánh mắt Phượng Hoàng có chút quái dị, chăm chú nhìn Trần Tiêu, ánh mắt cô ta tựa hồ có vài phần lãnh đạm.
Trần Tiêu mở túi xách của mình ra, thò tay vào tìm kiếm thứ gì đó...
Ánh mắt đám nam sinh tụ họp xung quanh nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu, xem xem hắn muốn làm gì. Đến lúc mọi người nhìn thấy Trần Tiêu móc ra lọ kẹo cao su Extra, tất cả mọi người không khỏi cất tiếng cười nhạo.
Ha ha... Đúng là tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Khi nãy có mấy người tới tặng nào là hoa đẹp, trang sức hoa mỹ, toàn vật đắt tiền, đều bị mỹ nhân cự tuyệt hết. Tiểu tử này lại cầm một hủ kẹo cao su mà đòi đến đây tán gái sao? Đúng là điên khùng mà!
- Tuy rằng trễ mất một ngày...
Trần Tiêu cười cười, nụ cười của hắn vô cùng chân thành:
- Nhưng mà, tôi vẫn phải nói một câu: Chúc mừng sinh nhật.
Trong ánh mắt Phượng Hoàng lộ rõ một tia kỳ dị.
Trần Tiêu từ tốn đưa hủ kẹo cao su tới:
- Tặng cô cái này...
Ánh mắt Phượng Hoàng có chút hơi cười cười, hiếu kỳ quan sát ánh mắt của Trần Tiêu, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
Giọng nói của nàng vẫn như cũ nhẹ nhàng thanh thoát, đáng yêu y như hoàng oanh cất tiếng hót, thế nhưng nội dung câu nói lại là...
- Anh là ai? Làm sao anh biết hôm qua là sinh nhật của tôi?
- Hả?
Trần Tiêu hơi sửng sốt một chút, tròn nắm nhìn Phượng Hoàng. Lẽ nào cô nàng này muốn đùa giỡn với mình sao? Ngày hôm qua mình đã lĩnh giáo qua những trò đùa dai đáng yêu của cô gái này rồi.
Không đợi Trần Tiêu trả lời, sắc mặt Phượng Hoàng đã trở nên lạnh lùng, ánh mắt hiền dịu ban đầu lúc này đã trở nên có chút khó chịu, lạnh lùng nói:
- Tôi mặc kệ anh là ai, nhưng mà quả thật anh thật sự rất tốn công a! Tôi đoán là anh đã lén lên phòng giám hiệu xem lén hồ sơ đang ký nhập học của tôi nên mới biết sinh nhật của tôi, đúng không?
- Phượng Hoàng à, tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn chào hỏi cô một chút mà thôi.
"Phượng hoàng?" Nữ hài tử vèo một tiếng nở nụ cười, khả sau đó tựu phụng phịu nhìn trần tiêu, na sáng sủa đích con ngươi nhưng nhượng trần tiêu có chút xa lạ: "Tên này... Cũng chân khuy ngươi năng nghĩ ra. Bất quá, vị này cùng học, ngươi không cảm thấy dùng loại này rất thổ đích biện pháp lai phao nữ sinh, đã rất quá hạn liễu mạ?"
- Phượng Hoàng?
Cô gái bật cười một tiếng, sau đó nhăn mặt nhìn Trần Tiêu, ánh mắt trong vắt nhìn Trần Tiêu không ngờ lại có chút xa lạ:
- Cái tên này, chắc cũng là do anh tự nghĩ ra đúng không? Bất quá, anh bạn học à, anh không cảm thấy dùng phương pháp này để làm quen bạn gái, có chút hơi cũ xưa rồi đó sao?
- Cô thật sự không phải là Phượng Hoàng sao?
Trần Tiêu ngây ngẩn cả người, hắn thực sự không thể tin nổi, trên thế giới sao lại có hai người giống nhau đến như thế chứ? Cho dù là chị em sinh đôi đi chăng nữa, tướng mạo ít nhiều cũng phải có chút khác nhau chứ.
Thực tế là, ngày hôm qua lúc quen biết Phượng Hoàng, trong lòng Trần Tiêu đã phảng phất như là bị nụ cười tuyệt mỹ của mỹ nhân kia đóng một dấu ấn mạnh mẽ. Trong đầu hắn đã đem cái liếc mắt cùng với nụ cười nửa miệng của nàng để lại trước lúc bỏ đi khắc sâu trong trí óc. Trần Tiêu đối với trí nhớ của mình hết sức tự tin, hắn khẳng định mình tuyệt đối không có nhớ nhầm.
Nhưng mà...
- Cô thật sự không phải Phượng Hoàng?
Trần Tiêu nhíu mày, hắn nhịn không được hỏi thêm một câu:
- Cô có biết trong đầu của tôi đang nghĩ cái gì không?
Dị năng của Phượng Hoàng chính là thuật đọc tâm mà!
- Thật xin lỗi, tôi thật sự không có chút xíu hứng thú nào đối với việc anh đang nghĩ cái gì. Đối với những nam nhân ở nơi công cộng mà cứ xáp lại tán tỉnh con gái nhà lành, tôi cũng không có chút hứng thú.
Thanh âm của cô gái vô cùng bình tĩnh, rõ ràng lời nói của nàng không chút nể mặt ai, thế nhưng những lời như vậy phát ra từ trong miệng của nàng, hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
- Cô không phải là Phượng Hoàng?
Trần Tiêu lúc này vẫn nghĩ là cô ta đang đùa với mình.
- Vậy cô tên gì?
Cô gái liếc mắt nhìn Trần Tiêu một cái:
- Anh đã có thể tra xét được sinh nhật của tôi ngày nào, làm sao lại không biết được tên tôi? Tôi không thích nói chuyện với người dối trá.
Nàng đã đứng lên, khéo léo cầm cái notebook Apple màu trắng ôm vào trong ngực, liếc nhìn Trần Tiêu một cái:
- Xem ra tôi không thể nào tiếp tục ở đây đọc sách được nữa rồi, tạm biệt.
Nói xong, một làn gió thơm mát nhàn nhạt khẽ lướt qua bên người Trần Tiêu, cô gái đã thản nhiên bỏ đi. Trong lòng Trần Tiêu lại càng thêm mờ mịt.
Ngay cả tư thế bỏ đi cũng giống nhau như thế! Ngoại trừ Phượng Hoàng ra, Trần Tiêu chưa hề thấy qua cô gái nào ngay cả bước đi cũng dễ nhìn đến như thế.
Bước chân đều đặn, dáng người khoan thai, thân thể hài hòa, mái tóc tung bay nhè nhẹ...
Thân ảnh bước đi của cô gái cũng hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nam sinh đang đứng dọc theo đường đi của cô ta. Mãi đến khi bóng lưng cô ta khuất sau cánh cửa thư viện, cả đám mới không nhịn được thở dài một tiếng tiếc nuối. Ngay sau đó, ánh mắt đùa cợt của mọi người tập trung hết lên người Trần Tiêu.
- Ha ha ha ha! Tiểu tử không biết tự lượng sức mình!
- Hoàng tử xe đạp, mỹ nhân như nàng ấy không phải là người mà cậu có tư cách làm quen đâu! Ha ha ha ha....
Nghe những tiếng cười đùa trêu chọc kia, thế nhưng Trần Tiêu không hề có nửa phần buồn bực. Tính tình hắn luôn như thế, những người không quen không biết kia muốn nghĩ hắn thế nào, trước giờ hắn cũng chưa bao giờ để ý tới. Để ý làm gì? Chẳng lẽ bất cứ con mèo con chó nào làm dữ với hắn, hắn cũng phải để ý à, như vậy chẳng phải là mệt chết hay sao? Chỉ cần để ý đến những người thật lòng đối đãi với mình là được rồi.
Mặc kệ thanh âm cười đùa của đám người kia, Trần Tiêu thu lại lọ kẹo cao su trên bàn, thần sắc không có nửa phần biến hóa, thong thả đi ra khỏi Thư viện.
Cô ta... rốt cuộc có phải là Phượng Hoàng hay không?
Sinh nhật thì đúng là cùng một ngày, nhưng mà... lẽ nào thật sự là chị em sinh đôi?
Trần Tiêu lắc lắc đầu, chắc không trùng hợp như vậy chứ, hơn nữa, cho dù là chị em sinh đôi cũng không thể nào giống nhau đến như thế.
Cũng không thể vào Thư viện đọc sách được nữa. Trần Tiêu đi vài bước, suy nghĩ một chút, mới quay đầu bước về phía nhà thể dục.
Đã mấy ngày không đến câu lạc bộ Karate rồi, nếu bây giờ cũng không có việc gì làm, chi bằng ghé qua đó xem thử một chút.
Câu lạc bộ Karate trong Cơ Đức học viện cũng là một câu lạc bộ thuộc dạng quy mô lớn. Nói chính xác, công lao này tính ra là thuộc về Trần Tiêu và Từ Nhị thiếu gia, vốn là hai mỹ nam tử nổi tiếng trong Cơ Đức học viện.
Từ Nhị thiếu gia tự nhiên không cần phải nói tới, tuổi trẻ giàu có, hơn nữa anh tuấn tiêu sái, gia thế bất phàm, lại nổi tiếng là sát thủ tình trường, tự nhiên là hấp dẫn rất nhiều nữ sinh. Còn Trần Tiêu, ngoại trừ bề ngoài tuấn lãng, hơn nữa lại có thân thế khiến người ta mủi lòng, bản tính lại có vài phần khí chất lạnh lùng mê người. Biệt hiệu Hoàng tử Bần cùng của hắn cũng đã nổi tiếng khắp cả Học viện. Vào ngày lễ tình nhân hằng năm số sô cô la mà hắn được tặng thậm chí còn nhiều hơn cả Từ Nhị nữa.
Bởi vì có hai người này gia nhập trong đó, nên câu lạc bộ Karate của Cơ Đức Học viện cũng đã thu hút không ít nữ sinh đăng ký tham gia vào. Tình hình hiện tại, chính là câu lạc bộ đã xuất hiện tình huống âm thịnh dương suy, số học viên nữ chiếm đến hơn bảy mươi phần trăm.
Hắn đi vào nhà thể dục, tới cửa câu lạc bộ Karate, vừa mới đẩy cửa bước vào, lập tức đã nghe được tiếng kinh hô của đám nữ học viên bên trong:
- Ah! Trần Tiêu! Trần Tiêu tới kìa!
- Ah! Là ảnh! Ảnh tới! Nhìn kìa!
Trần Tiêu thở dài, bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh của cô gái kia lúc trong Thư viện, cảm giác bị người khác bao vây nhìn ngó quả thật là khó chịu. Thảo nào cô gái kia nói chuyện lại không nể mặt ai như thế.
Bất quá, khi hắn đi vào trong liền phát hiện ra bầu không khí có chút không ổn.
Câu lạc bộ Karate thuộc về câu lạc bộ thể dục thể thao của Cơ Đức Học viện, hội quán cũng nằm một góc trong nhà thể dục của trường. Nơi này có phòng thay đồ cùng với phòng tắm nam nữ riêng biệt, lại còn có ba sân đấu võ nữa.
Lúc này, ngay trên sân đấu võ chính giữa câu lạc bộ, đang có hơn một trăm học viên rõ ràng chia thành hai phe. Một phe mặc bộ võ phục màu trắng, tự nhiên là học viên của câu lạc bộ. Mà phe bên kia, nhân số cũng không nhiều, chỉ có bảy tám người mà thôi. Dẫn đầu là một thanh niên mặc một bộ đồ thun bó sát người, lộ ra một thân cơ bắp, cau mày tức giận, trừng mắt nhìn đám học viên câu lạc bộ Karate.
- Có chuyện gì vậy?
Trần Tiêu bước lại gần, nhịn không được hỏi một cô bé học viên đứng gần đó.
Cô bé kia có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Trần Tiêu, nhưng cũng hạ giọng nói:
- Còn có thể là chuyện gì nữa chứ, là đến hạ bảng hiệu.
- Này! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì mà Karate, trước mặt võ thuật chính tông, căn bản không đáng nhắc tới!
Gã thanh niên mặc đồ bó sát người kia, vẻ mặt thâm cừu đại hận nói lớn.
Hạ bảng hiệu?
Câu lạc bộ võ thuật đến hạ bảng hiệu câu lạc bộ Karate?
Trần Tiêu lắc lắc đầu... đúng là thú vị.
Đối với đại đa số mọi người đến xem, nhìn thấy cảnh câu lạc bộ võ thuật đến hạ bảng hiệu câu lạc bộ karate, nhất định là sẽ rất phấn chấn...
Vì sao? Trên đỉnh đầu đám người câu lạc bộ võ thuật, là mấy cái băng rôn kiểu như là: 'Tinh thần yêu nước!', 'Phát huy tinh hoa của dân tộc!'...
Nhưng mà, thật lòng mà nói, Trần Tiêu cho rằng cách làm như vậy rất... biết nói thế nào ta, rất buồn cười...
Ví dụ như bản thân Trần Tiêu đây, hắn cũng không hề có ý khinh thường võ thuật truyền thống của Trung Quốc. Thậm chí ngược lại, hắn cũng hoàn toàn cho rằng, võ thuật Trung Hoa so với mấy cái gì mà karate, taekwondo... lại càng thêm cao thâm hơn, càng thêm bác đại tinh thâm hơn...
Những chiêu thức múa may của Nhật Bản này, so với võ thuật truyền thống của Trung Quốc, ngay cả tư cách xách dép cũng không có.
Vậy nguyên nhân vì sao Trần Tiêu không chọn học võ thuật, là lại là luyện karate cơ chứ?
Lý do rất đơn giản, ai ai cũng biết rằng, học võ thuật rất khó! Võ thuật Trung Hoa, vô cùng tinh thâm, nếu muốn luyện cho thành tài, nhất định phải lao tâm khổ trí rất nhiều! Cho dù là công phu Nam phái hay Bắc phái, chỉ là học một chiêu thức cơ bản nhất, ví dụ như là Trung bình tấn cơ bản nhất, không có trải qua tám năm, mười năm khổ luyện, cũng chưa chắc có được thành tựu gì!
Những người luyện võ chân chính, đều là bắt đầu khổ luyện ngay từ lúc còn nhỏ, chịu nóng mùa hè, chịu lạnh mùa đông... phải chịu đựng được gian khổ mới có được bản lĩnh thật sự!
Mặc dù là như vậy, nhưng trái lại càng khiến cho võ thuật càng khó có thể phát triển rộng rãi được... Ngày nay người ta ưa chuộng cuộc sống nhanh chóng, hầu hết mọi người cũng không ai có đủ nghị lực cũng như không có thời gian mà đi khổ luyện, học võ thuật.
Đúng là đối với mấy thứ như karate, taekwondo... Trần Tiêu kỳ thực cũng không quá xem trọng nó. Nhưng mà những thứ này lại rất dễ dàng phát tán rộng rãi. Vì sao? Vì học nó rất đơn giản a!
Bất cứ người nào có thân thể khỏe mạnh một chút, đều có thể xin gia nhập vào một lớp học hay câu lạc bộ nào đó, tùy tiện học khoảng một năm rưỡi trở lên, đã có thể có chút thành tựu rồi.
Đại đa số những người trong nước học taekwondo hay là karate cũng vậy, kỳ thật trong lòng cũng chẳng hề xem mấy thứ này trở thành thần thánh cao quý gì cả, cùng lắm chỉ là xem nó là một thứ để mình tập thể hình mà thôi. Vận động nhiều một chút, đổ nhiều mồ hôi, đối với con gái còn có tác dụng giảm béo nữa. Nói một câu đơn giản để đánh giá: đó chỉ là một thứ để tiêu khiển mà thôi.
Đối với rất nhiều người mà nói, học taekwondo cũng được, học karate cũng được, cũng chỉ xem như là loại hoạt động lúc nhàn rỗi mà thôi. Trong suy nghĩ của đa số mọi người, thứ này so với mấy thứ giải trí như là chơi mạt chược hay tập thể thao cũng không khác nhau bao nhiêu. Tóm lại một chữ: Giải trí!
Cũng không phải không có người muốn học võ thuật... Thứ nhất, cần phải tốn nhiều thời gian và công sức vào đó, thứ hai muốn luyện võ thuật cần phải kiếm được danh sư mới được! Trong thời buổi hiện tại, biết kiếm đâu ra cao nhân cơ chứ?
Về phần câu lạc bộ karate trong Cơ Đức Học viện, thẳng thắn mà nói, cũng chỉ là do học sinh thành lập để hoạt động trong lúc rảnh rỗi mà thôi. Vận động một chút, đổ mồ hôi, coi như là hoạt động cho đầu óc thoải mái một chút.
Nguyên nhân chính là như thế, nên Trần Tiêu đối với mấy cái băng rôn kêu gọi yêu nước của đám đến khiêu chiến kia cũng không hề có chút nào cho là đúng.
Vì yêu nước nên đến đây hạ bảng hiệu sao? Thành phố K có biết bao nhiêu trung tâm thể dục thể thao, phòng tập thể hình, câu lạc bộ, lớp học dạy karate, taekwondo! Các ngươi có từng đi đến đó khiêu chiến hay chưa? Nếu muốn khiêu chiến, sao không tìm các cao thủ karate mà khiêu chiến, chạy tới một câu lạc bộ không chuyên nghiệp trong trường học làm ầm ỹ, có gì mà bản lĩnh chứ?
Huống hồ, đám người đến đây khiêu chiến hôm nay, Trần Tiêu nhìn qua cũng biết, cái gì mà câu lạc bộ võ thuật, kỳ thật cũng chỉ là một đám học viên rảnh rỗi không có gì làm, lập ra múa may bậy bạ mà thôi. Kẻ cầm đầu cũng không phải là cao thủ võ thuật chân chính gì, chỉ bất quá mới luyện qua quyền cước gần hai năm mà thôi, ngay cả tam lưu cũng không được tính.
Gã thanh niên mặc đồ bó sát người kia, trong học viện danh tiếng cũng không tốt đẹp gì, cũng chỉ là một tên học sinh lắm tiền nhiều của, hay ỷ thế hiếp người mà thôi.
Sở dĩ hắn chạy tới đây khiêu chiến, đại khái là do ghen tỵ câu lạc bộ karate nhân số đông đảo, nhất là con gái lại chiếm đa số. Trong khi đó câu lạc bộ võ thuật của mình thì nhân số ảm đạm, trong lòng đố kỵ chạy qua quậy phá mà thôi.
Cố ý mang theo mấy cái băng rôn kêu gọi 'Tinh thần yêu nước!', 'Phát huy tinh hoa của dân tộc!'... làm ra vẻ ta đây cao thượng lắm!...
- Chém gió!
Trong lòng Trần Tiêu thầm nói một câu, nhưng cũng chỉ bình thản tránh sang một bên, lẳng lặng đứng xem màn kịch vui sắp bắt đầu.
Nếu thật sự yêu nước, vậy thì chạy tới mấy câu lạc bộ karate chính quy trong thành phố mà khiêu chiến, chạy tới chỗ học sinh chúng ta xem như là hoạt động tiêu khiển này mà gây sự để làm gì?
Trần Tiêu ngáp một cái, khoanh tay lại, cười tủm tỉm đứng một bên nhìn.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Câu lạc bộ karate của Cơ Đức Học Viện kỳ thật không có một cao thủ thật sự, đoàn trưởng tên là Kim Bố Hoán, biệt hiệu là Kim Bất Hoán, đó là một nam sinh có vóc người trung bình, là một người sảng khoái, trong gara nhà hắn có đến mấy cái xe hơi dòng 4S(1), gia cảnh thật sự giàu có. Tính tình cởi mở, có đôi chút tùy tiện, nhưng đối xử với mọi người rất chân thành, không có tính kiêu căng, khinh người như đại đa số con cái nhà giàu.
Câu lạc bộ này được thành lập, thực ra là để cùng mọi người chơi đùa mà thôi, ngày thường đều kiếm việc gì đó để giết thời gian, cho nên những tên tiểu tử kia đều giống nhau cả, bọn họ tới nơi này đều để khoe xe đẹp, có người nào lại thật sự bỏ thời gian để học mấy loại công phu mèo cào này chứ? Cho nên, một cái câu lạc bộ to như thế, ngày thường cũng chỉ là để tập thể hình bên trong đó có mấy người huấn luyện viên kiêm chức, thời gian còn lại chính là thời gian để các học viên tự luyện tập và chơi đùa.
Hơn nữa, đại bộ phận thành viên nơi này đều là nữ sinh, tất cả đều vì hai anh chàng cực kì đẹp trai - Trần Tiêu và Từ Nhị Thiếu mà tới,có cô nào thật sự tốn tâm tư đi luyện tập mấy thứ này chứ?
Về phần cái tên muốn hạ bảng câu lạc bộ karate kia, cũng được coi một trong những kẻ đứng đầu của Cơ Đức, tên này nghe nói trong nhà bối cảnh rất phức tạp, bản tính thích đấu đá. Họ Mã, nhưng lại lấy cho mình một cái ngoại hiệu là “Mã Vĩnh Trinh” – nghĩ tới cũng có chút buồn cười, Trần Tiêu biết, lịch sử quả thực có người tên Mã Vĩnh Trinh, nhưng con người này cuối cùng lại bị chém chết trong loạn đao.
Còn về công phu, nói thật, Trần Tiêu từng đi qua cái Câu lạc bộ võ thuật kia, đã từng chứng kiến qua công phu của vị “ Võ lâm cao thủ” này -- hắn nhiều nhất cũng chỉ xếp trên một vài người, nghe nói hắn chưa từng nghiêm chỉnh học qua võ thuật chánh tông, nhưng theo một vài nhân vật hắc đạo đánh đấm nên cũng biết được mấy chiêu mà thôi.
Nhưng mà trình độ như đám đệ tử này, hiển nhiên không phải là đối thử của hắn, cho nên trước lời thách thức của vị “Võ lâm cao thủ này”, nhất thời chưa có một ai có dũng khí đứng lên ứng chiến.
Đội trưởng của Câu lạc bộ Karate Kim Bất Hoán cũng là một người thích vui đùa, khả năng cũng chẳng tới đâu, lại biết đối phương cũng là một kẻ tàn nhẫn, hiển nhiên không dám ứng chiến, trong lúc nhất thời cục diện không khỏi có chút giằng co, khí thế cũng giảm đi vài phần.
- Hừ!
Mã Vĩnh Trinh kia dường như rất đắc ý:
- Sao thế? Không có nguwoif nào có dũng khí bước ra sao? Nếu như vậy, đám người các ngươi hãy tự tay viết cho ta một chữ “Phục” thật to! Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi hãy dẹp bỏ cái danh bài Câu lạc bộ này đi, nhường cái hội quán này lại đi thôi! Còn đám đệ tử các ngươi nếu muốn chuyên đi, Câu lạc bộ Võ Thuật nhất định tiếp nhận!
Dứt lời, đắc ý nhìn bốn phía, đưa ánh mắt quét một vòng rồi dừng lại trên người các nữ hài trẻ tuổi xinh đẹp của Câu lạc bộ đối phương.
Vốn hắn sớm đã khó chịu với câu lạc bộ karate, trong lòng đố kị đã lâu, nhưng dù sao hắn cũng biết Từ Nhị Thiếu của Câu lạc bộ karate không phải là dạng dễ chọc vào. Gia cảnh của Từ Nhị Thiếu so với mình còn lắm tiền nhiều của hơn, còn có một vị ca ca nghe nói cũng là một nhân vật phong vân trong giới hắc đạo, chính mình vạn vạn lần không nên trêu vào.
Bất quá buổi sáng hôm nay truyền đến một tin tức, Từ Nhị Thiếu do có việc nên đang làm thủ tục rút khỏi câu lạc bộ karate! Tin tức này liền làm cho hắn phấn chấn không thôi! Không có Từ Nhị Thiếu tọa trấn, còn lại mỗi đội trưởng Kim Bất Hoán... Hừ, ta khinh!
Kim Bát Hoán có chút khó khăn, gãi gãi đầu, cau mày nói:
- Mã Đại Thiếu, Câu lạc bộ này của bọn ta chỉ toàn dân nghiệp dư được tổ chức ra chủ yếu để vui chơi, ngươi có nhất thiết phải làm cho to chuyện như thế không? Võ quán cũng không phải cái gì đó chính qui, chúng ta cùng là học viên, ngươi không cần thiết phải làm ra bộ dạng này a.
- Bớt nói nhảm đi!
Mã Đại Thiểu trừng mắt:
- Nếu sợ thì trực tiếp nhận thua đi là được rồi!
- Như vậy nhận thua là được rồi.
Kim Bất Hoán thật ra còn nổi tiếng là người tốt tính, không chút giận dữ:
- Ta lập lại lần nữa, chúng ta chỉ là những thành viên đến đây chủ yếu là để vui vẻ, không muốn cùng ngươi đấu đá. Coi như Câu lạc bộ karatebộ của chúng ta đánh không lại ngươi, cũng chẳng có gì, chúng ta cũng không phải là người trong giang hồ.
Mã Đạ Thiểu không biết nói sao, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Vậy các ngươi hãy nhường lại võ quán đi!
Kim Bất Hoán hì hì cười, hắn mặc dù tốt tính, nhưng không phải là đứa ngốc, bĩ môi:
- Ban giám hiệu của Học viện đã cho chúng ta thuê hội quán, một năm sáu mươi vạn, tạm thời không có ý định chuyển nhượng.
- Ngươi!
Mã Đại Thiểu nổi giận:
- Đấu võ thua, chẳng lẽ cứ như thế là cho qua sao?
Kim Bất Hoán rốt cuộc cũng không nhịn được:
- Đấu cái gì mà đấu! Ai muốn cùng luận võ với ngươi chứ? Ngươi thích đấu đá là chuyện của ngươi, ta đã nói với ngươi một lần rồi, lỗ tai ngươi bị điếc hả! Đệ tử chúng ta không giống với các ngươi, chúng ta không có ý nghĩ như những người trong giang hồ các ngươi! Chúng ta dùng tiền để thuê hội quán của học viện để làm nơi sinh hoạt, mắc mớ gì tới ngươi!
Kim Bất Hoán nói vậy mặc dù có đôi chút vô lại, nhưng Mã Đại Thiếu cũng chẳng thể làm gì được, đó là do suy nghĩ bất đồng a! Dựa theo suy đoán lúc trước của hắn, khi mình tới hạ bảng, chỉ cần dùng ba quyền hai cước đem đối phương đánh ngã, sau đó thu hút lấy đông đảo ánh mắt hâm mộ lẫn sợ hãi của các người đẹp, thật là một viễn cảnh đẹp đẽ...
- Như vậy ngươi thừa nhận Karate không bằng võ thuật cổ truyền thật sao?
Mã Đại Thiếu suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Thừa nhận a, đương nhiên là thừa nhận rồi.
Kim Bất Hoán có chút tò mò:
- Tại sao lại không thừa nhận chứ?
- Vậy mà các ngươi vẫn còn luyện karete sao?
Mã Đại Thiểu rốt cục đã tìm được điểm yếu của đối phương.
- Đầu óc của ngươi không phải là có vấn đề đấy chứ?
Kim Bất Hoán mặt lạnh nhhìn đối phương:
- Hai thứ đó có quan hệ sao? Chúng ta chỉ là hoạt động vào thời gian rảnh thôi. Còn võ thuật và karate ai mạnh ai yếu, có liên quan sao? Chúng ta đóng cửa, ở chỗ này chơi trò“lão ưng bắt gà”, có ảnh hưởng gì tới ngươi sao?
- Quốc thuật thì không luyện, lại đi luyện loại võ thuật của người Đông Dương chỉ biết biểu diễn,hừ! Đúng là sùng dương mị ngoại (2)!
Mã Đại Thiếu hung hăng xì một tiếng khinh miệt, hất hàm.
- Tên này “Bệnh”.
Kim Bất Hoán dùng ánh mắt thương xót nhìn đối phương:
- Cứ cho là như vậy đi, karate cũng chỉ để biểu diễn mà thôi, cũng chẳng phải cái gì đó đặc biệt thần thánh cả. Chúng ta chỉ là dùng chút thời gian rảnh rỗi để vui vẻ với nhau, ảnh hưởng gì tới ngươi chứ?
- Ngươi... ngươi rốt cuộc đánh hay không đánh? Nhận thua thì nhượng lại trường quán đi!
Mã Đại Thiểu có chút diễu cợt, lớn tiếng nói:
- Các vị, người đứng đầu Câu lạc bộ của các ngươi cũng đã nhận thua rồi! Có thể thấy karate so với quốc thuật cách biệt quá xa! Mọi người ở lại chỗ này cũng chỉ tổ lãng phí thời gian của mọi người thôi, nếu có hứng thú có thể chuyển sang Quốc thuật của chúng ta! Bây giờ vào, nam sinh miễn nửa năm hội phí, nữ sinh miễn một năm!
Đáng tiếc hắn lên tiếng hồi lâu,nhưng mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt như đối với kẻ “có bệnh”.
Trần Tiêu nhìn không lọt mắt, chậm dãi đi tới bên cạnh Kim Bất Hoán, Kim Bất Hoán nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên! Hắn biết Trần Tiêu thân thủ không tồi, lôi kéo hắn, thấp giọng nói:
- Cậu đã đến rồi sao không ra mặt! Sớm biết cậu đến, ta cũng sẽ không nhận thua. Tên này khẳng định đánh không lại cậu đâu.
Trần Tiêu bĩu môi:
- Cái này thật nhàm chán đánh nhau thì có gì tốt chứ.
Nhưng hắn lại đi lên trước một bước, nhìn Mã Đại Thiếu đang lớn tiếng phía trước mặt, thanh âm rất khách khí:
- Vị đồng học này, ta có thể hỏi một vấn đề không?
Mã Đại Thiểu nhìn hắn một cái, ánh mắt có chút khinh thường:
- Là ngươi? Hừ, nguyên lai là vương tử xe đạp a.
Trần Tiêu sờ sờ lỗ mũi, ngoại hiệu này hắn thật sự rất không thích:
- Là như thế này, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo.
-Nói đi, ta nghe nói thân thủ ngươi cũng không tồi, có phải muốn cùng ta đánh một trận không? Mã Đai Thiếu có chút nóng vội.
Trần Tiêu cười làm ra bộ dáng vô hại:
- Xin lỗi, ta là học sinh, đánh đánh giết giết là chuyện không thích hợp với ta.
Dừng lại một chút, Trần Tiêu chậm rãi nói:
- Dựa theo lời ngươi nói, chúng ta luyện karate không luyện quốc thuật, chính là sùng dương mị ngoại. Như vậy, nếu chúng ta cùng ở một chỗ đánh “Xì dách”, có phải ngươi cũng muốn ôm một hộp mạt trượt đến thích quán, ép chúng ta không được chơi “Xì dách” mà phải chơi mạt trượt đúng không?
- ...
Mã Đại Thiểu đứng ngây ra, á khẩu không trả lời được.
Phía sau thành viên của Câu lạc bộ cũng phối hợp rất ăn ý ầm ầm cười to, rất nhiều những nữ hài tử trẻ tuổi nghe lời Trần Tiêu nói, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Mã Đại Thiếu, trong lúc nhất thời tràn ngập tiếng cười, oanh oanh yến yến vang lên không dứt.
Mã Đại Thiểu khuôn mặt đỏ phừng phừng, trên trán gân xanh cũng thấy lồi hẳn ra, trừng mắt nhin Trần Tiêu:
- Tiểu tử! Miệng lưỡi lợi hại có ích gì! Có bản lãnh hãy cùng ta đấu một trận!
Nhưng Trần Tiêu lại lui về phía sau nửa bước, lười biếng khoát tay:
- Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú đối với chuyện đánh nhau. Hơn nữa, đánh nhau giỏi cũng được coi là lợi hại sao? Vị đồng học này, chúng ta đều là học sinh, cũng không cần phải động chân động tay với nhau.
- Ngươi! Ngươi dám xem thường quốc thuật!
Mã Đại Thiểu ngang ngược đáp lại, cấp cho Trần Tiêu một cái tội danh thật to.
Trần Tiêu cũng không có tức giận, nhướng mắt cười nói:
- Xin hỏi, chỉ dựa vào ngươi mà có thể đại biểu cho “ Quốc thuật” sao?
Mã Đại Thiếu tức đến ói máu, nhưng Trần Tiêu lại tươi cười:
-Được rồi được rồi, Mã Đại Thiếu, coi như ta thừa nhận ta đánh không lại ngươi. Ngươi đúng là người đứng đầu trong Cơ Đức học viện chúng ta, công phu đánh nhau quả thật rất mạnh, như vậy đã được chưa? Ngài có thể nói với người ngoài, một mình ngài đã đánh bại tất cả học sinh trong Cơ Đức học viện, ngài là vô địch, chúng ta nhất định sẽ không phản bác đâu, được rồi chứ?
Chung quanh vang lên những tiếng cười của những nữ sinh.
Đúng thế! Người nào lại đi quan tâm tới chuyện này đây! Ý nghĩ trong đầu bây giờ, tại Cơ Đức học viện này, các học sinh đều là những kẻ có tiền, người nào cũng có xe đẹp, kẻ nào cũng thích phô trương, nam thì đẹp trai, nữ thì sinh đẹp... Đánh nhau lợi hại? Có là cái gì!
Mã Đại Thiểu bị Trần tiêu nói cho không phản bác được, mình thắng rồi sao?
Nhưng có đạt được mục đich của mình đâu!
Đúng lúc này, cửa lớn của trường quán bị đẩy ra, một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước tới, mái tóc đen kết đuôi ngựa phía sau, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, chậm dãi bước đến, vừa đi vừa lớn tiếng hỏi:
- Xin lỗi, đã quấy rầy. Xin hỏi mới vừa rồi các bạn có nói, người đúng đầu Cơ Đức học viện là ai vậy?
Nàng vừa đi vào, lập làm cho đám nam nhân có mặt tại đó lập tức bị hấp dẫn, thu hút, đứng ngây ra như phỗng, ngay cả những nữ hài tử cũng nhìn nàng bằng ánh mắt hâm mộ xen lẫn chút đố kị.
Trần Tiêu nhìn thấy nữ hài tử vừa đi vào, há miệng, nhưng rốt cuộc vẫn đem hai chữ “Phượng Hoàng” nuốt trở vào.
Người ta cũng ta cũng không nhận mình là Phượng Hoàng, vậy mình cũng không nên nhận bậy.
- Là bạn sao?
- Nữ hài tử này đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt khi lướt qua Trần Tiêu cũng không có dừng lại, phảng phất không có nhận ra Trần Tiêu, rút cuộc ánh mắt dừng lại trên người Mã Đại Thiểu:
- Là bạn à? Bạn chính là người mạnh nhất của Cơ Đức Học viện sao?
Mã Đại Thiếu quả thật không tệ, hắn mặc bồ đồ bó, để lộ ra cơ thể rắn chắc tráng kiện, vừa nhìn vào bộ dáng của hắn là có thể thấy ngay.
Bị một tuyệt sắc mỹ nữ như thế nhìn vào, Mã Đại Thiểu trong lúc nhất thời cũng trở nên ngơ ngẩn, ánh mắt của cô gái này có lực sát thương thật sự kinh người, Mã Đại Thiểu vừa bị nàng nhìn trúng, đầu óc trở nên trống rỗng, vô thức gật đầu:
- Ách, không sai! Ta chính là đội trưởng của câu lạc bộ quốc...
Hắn vừa mới nói chung quanh đã phát ra những tiếng khinh thường cùng tiếng huýt gió. Chúng ta cũng không muốn cùng ngươi so đo, ngươi tự cho mình rất cao a!!
- Tốt lắm.
Cô gái nở nụ cười, nụ cười của nàng quả thật rất giống Phượng Hoàng, tươi như đóa hoa mới nở, khiến cho tròng mắt của Mã Đại Thiểu suýt chút nữa cũng rớt xuống luôn!
Nhưng Trần Tiêu thấy nụ cười này của nàng, lại cảm thấy chút dự cảm không hay.
Quả nhiên...
- ... Tốt lắm.
Cô gái tươi cười bộ dáng dường như rất hài lòng:
- Ta mới rồi đi Câu lạc bộ Tae Kwon Do và câu lạc bộ Nhu đạo, còn có nhóm vật tự do . ..đáng tiếc người ở đó thật ngu ngốc, không có bản lãnh thật sự. Mỗi một người chỉ có thể tiếp được của ta cùng lắm là hai quyền. Nhưng mà, ngươi đã thừa nhận ngươi rất mạnh, như vậy hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng a.
Nói xong, nữ hài tử đã khom lưng, đem chiếc máy tính cá nhân Apple đặt sang một bên, cúi người tháo đôi giày ra khỏi chân, rồi xoay người lại, đối diện với Mã Đại Thiểu ôm quyền thi lễ đúng tiêu chuẩn của người trong giới võ lâm.
- Đại đệ tử thứ 9 của Nam Tông Tiêu môn, Tiêu Tình.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, cặp mắt vốn làm cho người ta say mê bỗng trở nên sáng ngời, ánh mắt cũng đã trở nên lợi hại:
- Xin chỉ giáo!
Nói xong, nàng lui về phía sau nửa bước, xuống tấn, song thủ hơi tách ra, tạo thành tư thế chuẩn bị rất chuẩn mực!
(1) Dòng xe 4S của hãng Porsche: ta mới xem qua đã có loại hơn 4 tỉ VNĐ .
(2) Sùng dương mị ngoại: tông sùng đồ phương tây, sính hàng ngoại.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Cục diện trước mắt bỗng nhiên xảy ra biến hóa đầy kịch tính như thế, khiến cho đám học viên xung quanh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Một cô gái mỹ lệ, tuyệt sắc như thế, không ngờ cũng bắt chước người ta đi khiêu chiến đấu võ sao?
Trong đầu Mã Đại Thiếu giống như có luồng điện chạy qua. Gương mặt ngốc trệ nhìn chằm chằm cô gái tự xưng là Tiêu Tình này, nhăn mày nhăn mặt, tựa hồ có chút không tin nổi:
- Hả, cô thật sự muốn tỷ thí với tôi sao?
Cô ta đang đùa chắc? Trong lòng mọi người xung quanh nhịn không được đều nghĩ như thế.
Thế nhưng khi Trần Tiêu nhìn thủ thế của Tiêu Tình, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc!
Hắn dù sao cũng từng chân chính khổ luyện. Tuy rằng cái mà hắn luyện cũng không phải là võ thuật Trung Hoa chính tông, nhưng mà khả năng quan sát cũng có chút đặc biệt hơn người. Huống chi, bất luận là Taekwondo cũng vậy, hay karate cũng vậy, kỳ thật cũng đều là một bàng chi của võ thuật Trung Hoa mà thôi. Trần Tiêu dù sao cũng có vài phần bản lĩnh thực tế, liếc mắt đã nhìn ra, cô gái tên là Tiêu Tình này, tuyệt đối không chỉ có động tác hoa tay múa chân đẹp mà thôi!
Cô ta phảng phất chỉ là tùy ý làm ra một động tác thủ thế đơn giản, thế nhưng đã lập tức mờ mờ ảo ảo phát ra một cỗ khí tức cao thâm khó lường! Tuy rằng chỉ là một động tác nhẹ nhàng, nhưng mà trong mơ hồ đã khiến cho người ta cảm giác được khí độ không thể dò xét được, thâm sâu khó lường!
Chỉ mỗi một cái khởi thủ thức đã có khí thế như vậy, không có bản lĩnh thực sự tuyệt đối không thể nào làm được. Trần Tiêu tự nhận bản thân mình tuyệt đối không có bản lĩnh như vậy.
Mà Mã Đại thiếu gia, bất quá chỉ là một tên học viên xoàng của câu lạc bộ võ thuật trong Cơ Đức học viện, ngay cả một chiêu thức võ thuật căn bản nhất cũng chưa từng học qua, làm sao có thể nhìn ra nông sâu thế nào? Hắn chỉ theo bản năng cảm giác được tư thế của cô gái này nhìn qua... trong lòng thầm than: đúng là càng nhìn càng thấy đẹp a!
- Cô... mỹ nhân à, cô thật sự muốn đánh nhau với tôi sao? Cô có phải đang nói đùa không đó?
Mã Đại thiếu gia có chút do dự. Một cô gái đẹp đến như thế, cả đời hắn chưa gặp qua lần nào a! Một mỹ nữ như vậy, chỉ có thể để cho mình ôm ấp nựng nịu một trận mới đúng, làm sao có thể dùng chân tay mà đấm đá cơ chứ? Trong lòng hắn đang âm thầm tính toán xem, mình tiếp theo nên làm thế nào để có thể tạo được ấn tượng tốt đối với mỹ nhân đây...
Tiêu Tình cũng không vội vàng hành động, chỉ là ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn Mã Đại thiếu gia.
- Ây da, như vậy đi, mỹ nhân, nếu như ngươi đã có hứng thú với võ thuật như vậy, vậy thì gia nhập vào Câu lạc bộ võ thuật của chúng ta đi! Đối với một cô gái thích học võ thuật đến như vậy, ta có thể miễn phí toàn bộ học phí cho cô.
Trên mặt Mã Đại thiếu gia hiện rõ vẻ thèm nhỏ dãi.
- Chỉ cần anh đánh thắng tôi, tôi sẽ gia nhập vào câu lạc bộ của anh để học tập.
Tiêu Tình nhẹ nhàng trả lời.
- Được!
Mã Đại thiếu gia hứng thú đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên!
Một cô gái dịu dàng ẻo lả như thế, có được bao nhiêu công phu cơ chứ? Nếu như thật sự có thể đem một mỹ nữ như vậy trở thành đệ tử của mình, sao đó 'dạy' nàng ấy luyện công, thì có thể nhân danh việc giảng dạy mà lợi dụng nàng ta... chẳng phải là khoái hoạt lắm sao?
- Được rồi! Nhưng mà một lát bị ta đánh đau, cô không được khóc đó.
Mã Đại thiếu gia giả vờ quan tâm, nói một câu, cố ý khoa tay múa chân mấy cái, làm ra vẻ rộng lượng cười cười:
- Yên tâm đi, con người ta bình thường luôn biết thương hoa tiếc ngọc, một lát ta sẽ hạ thủ lưu tình cho mà.
Nói xong, hắn lui về phía sau hai bước, làm ra mấy động tác làm nóng thân thể, sau đó co tay thủ thế, dáng vẻ hết sức rạo rực.
Bên ngoài nhìn qua, rõ ràng khởi thủ thức của Tiêu Tình tương đối dễ nhìn hơn một chút...
Ngay cả những người không biết võ nhìn qua cũng thấy được, thứ Mã Đại thiếu gia đánh ra, căn bản cũng không phải là võ thuật gì!
Tay phải hắn đưa ra trước, tay trái co lại, hai chân dang rộng, cái lưng hơi cong lại... Cái này mà là võ thuật gì chứ? Chỉ là mấy tư thế in trong mấy quyển sách võ thuật rẻ tiền mà thôi.
- Tôi tới đây, cô cẩn thận.
Mã Đại thiếu gia đắc ý cười cười, nhìn cô gái trước mặt này, tướng tá nhìn qua yếu ớt đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay mất, cần gì mà phải cảnh giác cơ chứ?
Nói xong, tay trái hắn nắm lại, nhẹ nhàng đánh ra... Nói đánh cũng không đúng, chi bằng nói là 'nựng' chắc chính xác hơn.
Tiêu Tình vừa nhìn thấy động tác của đối phương, cặp mày khẽ nhíu lại, nhưng nàng bỗng nhiên thả lỏng thân thể, không còn tư thế khởi thủ thức như lúc nãy nữa, trong ánh mắt rõ ràng hiện ra một tia thất vọng.
Nắm tay Mã Đại thiếu gia đã đánh tới trước mặt nàng, tay phải của Tiêu Tình đã như thiểm điện bay ra, chụp lấy cổ tay của đối phương, sau đó...
Một tiếng thét kinh hãi.
Cũng không ai nhìn rõ được động tác của Tiêu Tình, thế nhưng mỗi người đều rõ ràng nhìn thấy được một việc, ngay sau khi hét lên một tiếng thảm thiết, cả người Mã Đại thiếu gia đã bay lên. 'Véo' một tiếng, đã bay qua khỏi đỉnh đầu Tiêu Tình, sau đó nặng nề đập một cái thật mạnh lên mặt đất. May là nơi hắn rơi xuống có một cái đệm lớn, nên cũng không sao. Mã Đại thiếu gia ngã sấp xuống mặt đất, cả người thất điên bát đảo, cũng không thể rên lên được tiếng nào, đã trực tiếp lâm vào hôn mê rồi.
Mọi người:
- ...
Một người bình thường nặng hơn trăm cân, không ngờ lại dễ dàng bị quăng đi như vậy. Hơn nữa người động thủ lại còn là một cô gái nhìn qua tựa hồ một ngọn gió thổi qua cũng bị xô ngã. Tiêu Tình nhìn qua, thế nào cũng không giống như một lực sĩ có khả năng quăng người ra xa! Một cô gái thân hình yểu điệu thục nữ như thế, sợ rằng ngay cả một bao gạo cũng không cách nào vác nổi, đừng nói là một người nặng hơn trăm cân như Mã Đại thiếu gia!
Nhưng chỉ có Trần Tiêu, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Tình cũng không có quá nhiều kinh ngạc, trái lại chỉ là tràn ngập một cảm giác quái dị mà thôi.
Cũng không phải là công phu của Trần Tiêu giỏi đến mức nào, có khả năng nhìn ra thực lực của Tiêu Tình, thật sự bởi vì...
Phượng Hoàng! Phượng Hoàng chính là một kẻ có dị năng! Nếu như nàng đã là một kẻ có dị năng, như vậy đừng nói là một người chỉ có hơn trăm cân, cho dù là ném bay một chiếc ô tô cũng không phải là việc gì khó khăn! Mà cô gái Tiêu Tình này trước sau cũng không nhận mình là Phượng Hoàng, nhưng mà lại hết lần này đến lần khác thể hiện ra thực lực khó tin.
Nàng ta... rốt cuộc có quan hệ gì với Phượng Hoàng hay không? Rốt cuộc có đúng là không phải một người hay không?
- Hừ, hóa ra cũng chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi.
Tiêu Tình nhíu mày, vẻ mặt thất vọng, liếc mắt nhìn Mã Đại thiếu gia đang ngã chỏng vó nằm một bên, chậm rãi bước lại, tùy tiện đạp nhẹ một cái lên eo của Mã Đại thiếu gia.
Nhất thời, Mã Đại thiếu gia mở to mắt, rên lên một tiếng, bật ho sặc sụa. Mà Tiêu Tình lại chậm rãi đi ra giữa sân, mang giày lại, nhặt cái notebook màu trắng lên, ôm trong lòng. Quay mặt nhìn lại đám người phía sau, hơi khom đầu nói:
- Xin lỗi, đã làm phiền mọi người rồi.
Nói xong nàng tựa như chưa từng có việc gì xảy ra, chậm rãi đi về phía cửa câu lạc bộ. Vừa đi nàng vừa còn có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm:
- Kỳ quái, sao trong Cơ Đức học viện cũng không có người nào có bản lĩnh thật sự vậy... chẳng lẽ gã tiểu tử họ Từ kia đã gạt ta sao?
Tiểu tử họ Từ?
Trần tiêu nghe thấy được tối hậu đích câu này, ngực bỗng nhiên khẽ động! Lúc này tràng quán lý đã đại loạn, này mã lớn nhỏ mang đến đích cùng tài rốt cục phản ứng liễu nhiều, đám khẩu hô "Lão đại" nhào tới.
Trần Tiêu thoáng nghe được câu nói cuối cùng này, trong lòng chợt giật mình! Lúc này trong hội quán đã đại loạn, đám người mà Mã Đại thiếu gia đem theo rốt cuộc cũng phản ứng, cả đám nhào tới, hô lớn:
- Đại ca...
Trần Tiêu trong lúc hỗn loạn đã bỏ đi, đuổi theo Tiêu Tình.
Chỉ thấy sau khi Tiêu Tình ra khỏi nhà thể dục, nàng hướng về phía sân của Cơ Đức học viện mà đi. Trần Tiêu đi theo phía sau, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không biết làm sao mở miệng mà hỏi.
Thân thủ của cô gái này quả thật cũng không phải tầm thường! Lẽ nào nàng ta chính là vị cao nhân dạy võ mà Từ Nhị thiếu gia đã nói sao?
Đương nhiên, nguyên nhân khiến cho Trần Tiêu nhịn không được phải theo dõi cô gái này chính là: Phượng Hoàng!
Tuy rằng nói ra thật sự có chút mất mặt, nhưng ngày hôm qua từ sau khi quen được với cô gái thần bí mà mỹ lệ tuyệt trần tên gọi Phượng Hoàng kia, Trần Tiêu cũng giống như phần lớn các nam nhân mới bắt đầu trưởng thành trên đời này, đều lâm vào tình trạng si mê không cách nào kềm chế được. Điều này quả thật cũng không có gì mà mất mặt.
Hai người kẻ trước người sau đi ra. Trần Tiêu đi phía sau, ánh mắt tỉ mỉ quan sát dáng đi của Tiêu Tình. Mỗi bước đi của cô ta giống y như là đang bước trên một đám mây vô cùng mềm mại, phảng phất như là mỗi một bước dẫm xuống, cả người gần như là tung bay lên vậy, dáng người cực kỳ phiêu dật. Mỗi một bước nàng bước đi, nhìn qua giống như là đang khiêu vũ vậy.
Một người đi một người theo dõi, cứ như vậy đi vào bãi đậu xe ngầm của Cơ Đức Học Viện. Một lúc sau, tới một chiếc xe hơi đậu tại hàng thứ hai bên tay phải, Tiêu Tình lúc này đã móc ra một cái chìa khóa cầm ở trên tay. Nhưng nàng cũng không có mở cửa xe, mà rốt cuộc xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn Trần Tiêu. Trần Tiêu lập tức đứng lại, không khỏi có chút xấu hổ sờ sờ mũi.
- Anh đi theo tôi làm gì?
Thanh âm của Tiêu Tình vô cùng bình tĩnh, cũng không phải là lạnh lùng băng giá, mà là một loại cảm giác lãnh đạm không nói nên lời.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, dù sao mình cũng là kẻ đi theo người ta, cười khổ một tiếng:
- Xin lỗi. Tôi thật sự không có ác ý với cô.... có điều tôi trông cô rất giống với một người con gái mà ta biết.
Hai mắt Tiêu Tình nhìn chăm chăm vào Trần Tiêu, ánh mắt của nàng dường như đã dịu đi nhiều, nàng tựa hồ cũng không có tức giận, sau khi trầm mặc vài giây, nàng mới gật đầu:
- Uhm, đó cũng là một ‘chiêu’.
Nàng nhìn Trần Tiêu:
- Có phải tiếp theo anh muốn nói với tôi, cô gái mà anh gọi là “Phượng Hoàng” kia, là người mà anh rất thích có đúng không? Con trai nơi này đều dùng cách đó để tán gái hay sao? Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Ách ... không phải.
Trần Tiêu cười, bộ dáng của hắn có chút ngượng ngùng:
- Kỳ thật tôi cũng chỉ mới gặp qua cô ấy có một lần mà thôi. Chỉ là đối với cô ấy có chút tò mò.
- Oh, là như vậy à.
Tiêu Tình gật đầu, ánh mắt có chút gợn sóng:
- Anh luôn theo đuổi các cô gái bằng cách như vậy sao?
- Tôi... tôi không phải có ý này.
Trần Tiêu giãi gãi cái mũi, thở dài:
- Ài, tôi biết là cô không có tin tưởng lời nói của ta. Có thể cô không phải là Phượng Hoàng nhưng tôi khẳng định cô và cô ấy nhất định phải có quan hệ gì đó, các cô quá giống nhau!
Tiêu Tình đưa tay lên, đem mớ tóc bị gió làm tán loạn vén sang một bên, ánh mắt nhìn Trần Tiêu đã ôn hòa hơn nhiều:
- Được rồi, tôi nói lại với anh một lần nữa, tôi không phải là Phượng Hoàng gì đó mà anh nói. Từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Dừng một chút, nàng khẽ mỉm cười:
- Tôi cũng thực sự rất tò mò, thế giới này còn có một cô gái lại trông giống tôi đến mức đó sao? Nếu có cơ hội, anh nhất định phải để tôi gặp cô ấy.
Mắt thấy Tiêu Tình muốn đi, Trần Tiêu không nhịn được hỏi một câu:
- Xin lỗi, ngươi vừa rồi có nói đến một tên tiểu tử họ Từ, không biết đó có phải là Từ Nhất Phàm không?
TiêuTình nhíu mày:
- Làm sao ngươi có thể biết được.
Trần Tiêu cười cười, giơ tay lên chỉ vào chiếc xe hơi bên cạnh Tiêu Tình, chiếc BMW-Z8 mà ngày thường Từ Nhị Thiểu vẫn hay đi.
- Từ Nhất Phàm là bạn tốt của tôi, hôm nay tôi có nghe hắn nói, hắn đem xe của mình cho một vị lão sư dạy võ của hắn mượn.
Trần Tiêu mỉm cười: Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Công phu của cô tốt như vậy, lại đi xe của Từ Nhất Phàm, chỉ là tôi không nghĩ tới cô lại là học sinh của trường này. Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy cô, cũng chưa hề nghe gì về cô, có phải cô mới chuyển đến đây không?
Khẳng định nàng là người mới tới rồi, nếu như trong Cơ Đức học viện có một tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, sợ rằng danh tếng đã truyền đi khắp nơi rồi!
- Uhm, tôi vừa mới tới ngày hôm qua, buổi sáng hôm nay tôi tới đây để làm thủ tục.
Tiêu Tình nhìn Trần Tiêu, thái độ đã có vài phần hòa hoãn:
- Anh thật sự là bằng hữu tốt của hắn? Như vậy Anh có thể nói cho tôi biết một vệc được không?
- Ách... Chuyện gì?
Trần Tiêu giật mình, chẳng lẽ cô gái này cùng Từ Nhất Phàm có chuyện gì...
- Từ gia cùng nhà tôi có giao tình đã lâu, tôi cũng vì nể mặt Từ gia chỉ điểm cho hắn một chút mà thôi. Thực ra tôi không thể chịu nổi loại chuyện nhàm chán này. Nhưng lúc tôi mới đến thành phố K, nhà bọn họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều, giúp tôi làm thủ tục nhập học, thêm nữa, Từ Nhất Phàm hắn cứ quấn quít lấy ta, hắn nói trong trường có một cao thủ võ công rất cao, hắn mấy năm qua chưa một lần nào thắng được đối phương, bị đánh cho bi thảm. Cũng không biết đã phải ăn bao nhiêu đòn rồi... tôi mềm lòng nên mới đáp ứng dạy hắn một chút võ công. Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tiêu Tình vừa nói xong, thản nhiên cười:
- Nhưng có điều, tôi đến thành phố K, thực ra còn có chuyện cần phải giải quyết. Cho nên tôi không có nhiều thời gian để dạy cho hắn. Nhưng vì để đáp lại cho hắn một cái nhân tình— uh, tôi nghĩ là, hắn muốn học công phu là để tìm tên cao thủ khi dễ hắn mấy năm nay để báo thù. Nếu đã như vậy ta trực tiếp ra tay giúp hắn giáo huấn cái tên kia một phen, thuận tiện cắt đứt mấy cái khớp xương của hắn cũng được. Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trần Tiêu ngây dại...
Ách...... Cùng Từ Nhất Phàm đánh mấy năm... Mỗi lần đều đánh cho hắn hết sức bi thảm... Trong mấy năm qua đã phải nếm không biết bao nhiêu trận đánh...
Nói như vậy chẳng phải người đó là mình hay sao?
Ta ngất! Quá rõ ràng rồi! Nhất định Từ Nhất Phàm muốn bái sư, nhưng Tiêu Tình không chịu, kết quả là hắn mới nghĩ ra biện pháp dùng ‘nỗi khổ’ của mình để tranh thủ sự đồng tình của người ta!!
Với tình cách của Từ Nhị Thiếu -- thì nhất định là như vậy rồi!!
- Cô... Cô định tìm người kia, sau đó giáo hấn cho hắn một trận à?
Trần Tiêu cười khổ gãi gãi cái mũi.
- Đúng vậy.
Tiêu Tình có chút bất đắc dĩ:
- Đáng tiếc là tôi không tóm được. Tôi đã tìm hết trong các câu lạc bộ, không tìm thấy một người nào có công phu mạnh hơn Từ Nhất Phàm, toàn bộ đều là một lũ ngốc.
Cũng may mà cô không có tìm được!
Trần Tiêu trong lòng thầm kêu khổ, Từ Nhị Thiếu bịa ra mấy lời nói láo! Chẳng may Tiêu Tình còn chưa biết rõ chân tướng sự việc mà đã tìm được mình, như vậy chẳng phải mình đã gặp xui xẻo rồi sao? Từ thực lực mà nàng vừa hiển lộ, thì mình quả thực không phải là đối thủ của cô gái mong manh yếu đuối này!
- Ách... Cô có từng nghĩ tới, việc này do Từ Nhất Phàm đã gạt cô?
Trần Tiêu cẩn thận hỏi một câu: Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Có lẽ vì hắn muốn bái cô làm sư phụ, cho nên mới nói như vậy...
- Tôi ghét nhất bị người khác gạt.
Tiêu Tình thanh âm rất bình tĩnh, phảng phất như không có chuyện gì nói: Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Nếu như để tôi biết là hắn gạt tôi, tôi nhất định sẽ cắt đứt một chân của hắn.
Hả?
Như vậy thật sự không nên!
Nhưng cũng thật khó mà! Không nói ra chân tướng sự việc, Tiêu Tình này không khéo lại vặn mất mấy khớp xương của mình. Nói rõ chân tướng, Từ Nhị Thiểu sẽ bị chặt một chân...
Trần Tiêu vội vàng tìm cách tránh xa khỏi cái đề tài nguy hiểm này:
- Ách, cô mới tới thành phố K sao?
Cặp mắt câu hồn kia của Tiêu Tình dừng lại ở trần Tiêu mộ hồi lâu nhưng không thấy nàng trả lời, phải tới hơn một phút sau, nàng mới thở dài:
- Mặc dù nói như vậy có chút mạo muội...nhưng mà anh bạn học này, tôi thật sự không có hứng thú với anh, cho nên, tôi van anh cũng đừng...
Nàng nhíu mày, tựa hố cũng không biết nói thế nào:
- Tôi không biết phải làm như thế nào để cự tuyệt người khác, nhưng tôi nghĩ hẳn là anh cũng đã hiểu được ý của tôi. Hiện giờ tôi đối với nam sinh khác thật sự không có hứng thú.
Trần Tiêu bị nói có chút đỏ mặt:
- Xin lỗi, chẳng lẽ cô cùng Từ Nhất Phàm là... Truyện Thiên Vương copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Vừa nói tới đây hắn lập tức hiểu được mình khẳng định đã đoán sai! Nếu như Tiêu Tình thật sự là bạn gái của Từ Nhất Phàm, như vậy khẳng định sẽ không muốn “cắt đứt một chân của hắn” , Hơn nữa trong lời nói lúc nãy của nàng không có vẻ như là nàng đang nói giỡn.
- Không phải.
Tiêu Tình mỉm cười, hình như cảm thấy trong lời nói của Trần Tiêu có chút hoang đường, nàng suy nghĩ một chút:
- Tôi đã có vị hôn phu rồi, thật ra tôi đang đi tìm vị hôn phu đó.
Vị, vị hôn phu?
Như vậy có phải là hơi quá không! Nếu nói có bạn trai còn có thể chấp nhận. Vị hôn phu?
Tiêu Tình nhìn qua so với mình còn nhỏ tuổi hơn. Mười bảy mười tám thì làm sao đã có vị hôn phu được? Đây là xã hội hiện đại mà!
Trần Tiêu nhịn không được cười:
- Cô bạn học này, tôi kỳ thật cũng không muốn dây dưa với cô nữa. Cho nên, cô cũng không cần phải đưa ra cái lý do như thế để cự tuyệt tôi! Tôi nghĩ cô cũng thật sự hiểu lầm rồi... Tôi không nghĩ sẽ theo đuổi cô, nhưng mà trông cô rất giống...
- Tôi không lừa anh, tôi chưa bao giờ thích nói dối cả.
Tiêu Tình cười nhạt.
Trần Tiêu lập tức tin.
Bởi vì với ngữ khí cũng như thần thái của Tiêu Tình thật sự không giống như là đang nói đùa.
- Tôi chỉ cảm thấy thật sự kỳ quái. Cô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?
Trần Tiêu thở dài.
- Không .
Tiêu Tình kiên quyết lắc đầu:
- Tôi lần này tới đây là vì muốn tìm vị hôn phu đó, cho hắn biết tôi thật sự không có muốn kết hôn, khuyên hắn nên chủ động giải trừ hôn ước. Chỉ có điều tôi cũng không biết vị hôn phu đó hiện giờ đang ở đâu, nên muốn từ từ tìm hắn.
Từ từ tìm?
- ...
Trần Tiêu không nói nên lời. Suy nghĩ một chút, hắn cười khổ:
- Cô chưa từng gặp qua vị hôn phu của cô sao? Nhưng mà... Tôi cảm thấy thật sự không dễ dàng đâu. Cô là một cô gái xinh đẹp như vậy, một nam nhân có thể từ bỏ mọi thứ, sợ rằng cũng sẽ không chịu từ bỏ hôn ước, buông tha cho cô a.
Tiêu Tình mỉm cười:
- Điều đó tôi không lo.
- Ách, vạn nhất đối phương không có đáp ứng cô thì sao?
- Dùng miệng khuyên bảo không đươc thì trực tiếp dùng quyền cước để khuyên bảo.
Tiêu Tình ngữ khí có phần nhẹ nhàng:
- Việc “khuyên bảo” người khác tôi rất am hiểu a.
Lúc này, bộ dáng xinh đẹp của nàng có chút bông đùa, trông càng giống Phượng Hoàng, làm cho Trần Tiêu không khỏi có chút xuất thần..
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê