Đống phụ chương này sẽ thay thế cho chương 50. Vốn nó là một câu chuyện riêng, nhưng thiết nghĩ là mấy cái truyện bên lề nhiều quá rồi :)) bớt được cái nào hay cái nấy nên mình đăng gộp vào phần thực nghiệm đảo này luôn. Phần này khoảng 20 chap, cứ được 10 chương truyện chính mình sẽ đăng xen kẽ vài chap vào, mỗi lần 4 chương, xem như boom vì lâu không ra. Dù chẳng biết nó có gì thú vị không nữa ! :v
IMI - Ngoại truyện
Chương 01
Học sinh cấp ba
“Kháng thần chiến diễn ra lần đầu tiên vào 22 năm trước. Cũng tức là vào kháng thần lịch năm thứ 10. Chiến trường đầu tiên là tại vùng vẫn thạch xung quanh mặt trăng. Quân đội liên hiệp quốc đã có sẵn 10 năm chuẩn bị từ hội nghị kháng thần năm thứ nhất. Cũng tức là 32 năm trước. Vì thế, trận đụng độ đầu tiên, phần thắng thuộc về loài người.”
“1 tuần sau đó, trận đụng độ thứ hai diễn ra, kẻ địch đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, quân ta thiệt hại 10056 mobile suit và 845 chiến hạm cỡ nhỏ, 163 chiến hạm cỡ lớn cùng với khu căn cứ thứ nhất bị hủy diệt hoàn toàn.”
“Quân đội liên hợp quốc đã có xu thế bị đánh tan. Đúng lúc này, liên minh các siêu năng lực gia ESP league tham chiến, tổn thất 1087 siêu năng lực gia cấp A, loài người tiếp tục giành được chiến thắng thứ hai.”
“13 ngày sau đó...”
“Đủ rồi !”
Đứng trên bục giảng, một quý bà đẫy đà bóng mượt, với đôi môi đỏ mọng, được phết một thứ chất lỏng bóng nhẫy mà người ta vẫn gọi là son, vung vẩy khoát khoát chỗ thịt ở tay ra hiệu dừng lại.
“Em có trí nhớ rất tốt ! Đoạn tiếp theo, Nguyễn Diệu Linh, đọc cho tôi.”Cô Manhattan mỉm cười hiền hòa, nhìn thiếu niên với khuôn mặt đạm mạc kiểu trời sập anh cũng không sợ, thấy chết không sờn, đang từ từ ngồi xuống. Đôi mắt sau cặp kính hình tam giác của cô như con chim cú vọ, sắc bén quét ngang sang bên cạnh hắn, nhìn chằm chằm vào một cô bé dáng người cao ráo, khuôn mặt trang nhã đầy nét thanh xuân, lúc này đang ngập trong một mảng bất đắc dĩ, nhăn nhó vô cùng.
Linh huých huých vào vai Tường, ánh mắt cầu cứu rõ ràng, dáng vẻ như sắp chết đến nơi. Nhưng hắn làm như không thấy. Thiếu niên này lúc nào cũng có vẻ trầm ổn già dặn, bình lặng như một dòng nước ngầm, âm thầm mà chảy.
Cảm thấy huých vai không ăn thua, cô nàng bắt đầu chuyển qua đá chân, lực đá không nhẹ, khiến cho bất kỳ một đấng mày râu nào cũng có thể ôm gối mà nhăn nhó. Tường cũng nhíu mày, hắn quay sang, bắt gặp ánh mắt nháy loạn liên hồi của cô gái, vẫn không tỏ vẻ gì mấy, chỉ giơ tấm pad học tập lên, trên đó là một đoạn chữ đã được bôi đen cẩn thận.
Linh mừng quýnh, đứng dậy trước ánh mắt soi mói của cô Manhattan và ánh mắt kiểu thỏ chết cáo bi thương của đám bạn bè xung quanh, đôi khi cũng có vài ánh mắt sung sướng khi có kẻ gặp họa nữa, nhưng đây là số ít. Cô gái này dù trong lớp hay ngoài trường, quan hệ với mọi người vẫn luôn ở mức chuẩn tốt.
Giả vờ giả vịt gãi đầu gãi tai, đôi khi vuốt vuốt mái tóc dài thẳng đến ngang lưng bóng mượt, kiểu như làm dáng, thực ra là đang liếc sang cái Pad bên cạnh, Linh bắt đầu đọc với giọng ấp úng:
“Ừm... thưa cô... thì là...”
“Trận chiến thứ ba xảy ra... vào 13 ngày sau đó. Kết thúc... những lần thăm dò... sơ bộ, hai bên quyết định... ừm... đấu tranh trực tiếp bằng vũ khí hạng nặng. Mười sáu quả bom nguyên tử từ 12 quốc gia trên trái đất được 4 chiến hạm cỡ nhỏ mang theo đã được bắn vào quân địch...(kéo xuống tiếp đi)...sau đó...sau đó... quân địch... triển khai lần đầu tiên... Aegis shield...”
“Được rồi, ngồi xuống đi.” Cô Manhattan bất lực phất tay.
Cô gái cũng thở ra một hơi, ngồi xuống như kiểu bị rút hết sức lực, toàn thân xụi lơn, một vài giọt mồ hôi lăn lăn xuống trên những đường cong bóng mượt, nhìn qua cũng khá là gợi cảm. Học sinh cấp ba có được thân hình như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Liếc mắt sang định nói một câu cảm kích, nhưng bắt gặp ánh mắt bình thản của Tường, giống như trên thế giới này chẳng có gì liên quan đến hắn vậy, Linh lại cụt hứng. Đã biết người này chẳng quan tâm tới thứ gì, cô cũng thấy lười nói mấy câu xáo rỗng.
Sau khi có thêm ba con gà được gọi lên thế tội, lớp học cũng đến hồi kết thúc.
Tất cả mọi người như được đại xá, hối hả thu lại tấm pad học tập của mình, chỉ hận mình không mọc thêm được vài đôi cánh để tránh phải thở chung bầu không khí với con mụ béo kia.
Cô Manhattan làm như không thấy, bình thản ấn nút xóa trên tấm chiếu slide giảng dạy, sau đó nhẹ nhàng nói vào mic:
“Quên không dặn các em, nghe nói dạo này khu dân cư số 5 xuất hiện mấy vụ án mạng khó hiểu, nhà ai ở đó thì đừng có tùy tiện ra ngoài vào ban đêm đấy. Rất không an toàn.”
Tiếc là cả đám đã sớm cao chạy xa bay rồi.
...
Trường cấp 3 Thiên thanh tọa lạc ở khu dân cư số 1, trực thuộc tỉnh đầu tiên, và cũng là duy nhất ở mặt trăng hiện tại.
Trường nằm ngay dưới cột trụ chính trong 13 cột chống rải rác tứ phía 5 khu dân cư lớn, hằng ngày vẫn luôn tỏa ra một lớp màng chắn năng lượng, điều tiết khí quyển, nhiệt độ cho hơn hai mươi triệu dân sinh sống bên trong. Học sinh học ở đây có rất nhiều cơ hội để tham quan và thực hành kiến thức chuyên nghiệp về duy tu công trình, điều khiển năng lượng và một số ngành nghề quan trọng khác, giúp đỡ phần nào cho công cuộc kiến thiết mặt trăng.
Vì thế mà nó được gắn mác trường điểm.
Để thi được vào đây, nhiều cư dân mặt trăng đều phải trầy vi tróc vẩy một hồi, có người còn học tới mức bại não sùi bọt mép, phải đưa đi trị liệu thần kinh vài năm mới có thể khôi phục. Tuy vậy, đề thi khó khăn đến đâu thì thỉnh thoảng vẫn có vài con cá lọt lưới.
Cô gái đi bên cạnh Tường là một ví dụ.
Chuyền về đây đã được một năm, hắn tuy không mấy để ý, nhưng cũng khá tán thưởng cách dạy và học ở ngôi trường này. Đám học sinh tuy vẫn hiếu động ham chơi, nhưng đụng đến kiến thức chuyên ngành thì ai nấy cũng đều ngay lập tức trở thành lão kỹ sư thân ám khói, đầu đầy số liệu. Hoàn cảnh này nếu so với trước khi có kháng thần chiến, sinh viên đại học ra trường vẫn ù ù cạc cạc chẳng biết làm cái quái gì, thật sự khác biệt rất lớn.
Chiến tranh đúng là phương thức nhanh nhất để phát triển loài người.
Hắn bỗng có chút cảm khái, cũng cảm thấy có phần kỳ lạ, tại sao cô gái này lại có thể thi đậu ngôi trường điểm duy nhất ở mặt trăng này. Nhưng cảm thấy nó không mấy liên quan đến mình, vậy nên cũng không hỏi.
Linh nếu biết được hắn đang âm thầm chê mình dốt, chắc sẽ tức tới hộc máu. Ngày thường cô phải làm đủ chuyện, còn đâu thời gian mà học với hành, đâu phải ai cũng là siêu nhân như hắn, nhìn qua một lần là nhớ, không nhìn qua cũng biết. Người so với người, có rất nhiều cái làm tức chết người.
Hai người sóng vai đi với nhau, không nhanh không chậm, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng, nhưng đều bước như vậy dường như đã trở thành bản năng. Họ cứ thế tiến ra cổng trường.
Bỗng nhiên từ xa, một nam sinh rụt rè tiến lại gần, hồn nhiên bỏ qua Tường, đến dối diện với Linh, ấp úng gãi đầu gãi tai, lấy ra trong người một phong bì nhỏ, đơn giản mà sạch đẹp.
“Cái này... à... là của mình... với bạn...”
Rõ ràng chính là thư tình trong truyền thuyết, thời đại này người ta rất ít khi dùng giấy để ghi chép gì đó, vậy nên cậu chàng này đành phải kiếm đại một cái phong bì mà nhét vào, âu cũng là một nỗi bi ai.
Linh hơi ngạc nhiên một chút, từ hồi cô đi cùng với chàng mặt lạnh bên cạnh, số lượng thư tình đã giảm đi rất nhiều, mấy tháng nay thì gần như là không có. Tuy vậy, rất nhanh cô đã chỉnh đốn xong cảm xúc, cười cười với chàng trai, cũng khá ngọt ngào:
“Được rồi ! Cái này mình nhận, cám ơn bạn nhé !”
Nói xong nhận lấy lá thư, cẩn thận nhét nó vào cặp, sau đó gật đầu chào một cái, tiếp tục sóng vai cùng Tường đi thẳng.
Để lại cậu chàng ngây ngốc đứng đó, hồn nhiên không biết mình đã bị mấy thằng bạn lén kéo hở khóa quần trước khi tỏ tình.
Và một bọn những tên bạn xấu của cậu ta đang cười lăn lóc đằng xa.
...
“Tại sao cậu không bao giờ đọc những lá thư đó !?” Tường đột nhiên hỏi.
“Tại sao phải đọc khi chúng đều có cùng nội dung !?” Linh nói với vẻ kỳ quái. Hiếm khi thấy tên này tỏ ra ngốc ngốc như vậy, cũng có chút đáng yêu.
Nếu hắn không treo cái mặt lạnh tanh đó cả ngày, thì nhìn cũng được lắm đấy chứ. Khá đẹp trai.
Tường ồ lên một tiếng như đã hiểu ra, đi qua cái thùng rác, tiện tay quăng mấy lá thư người ta nhờ đưa hộ vào thùng rác cả thể.
Hai người cùng trường, cùng lớp, cùng bàn, cùng đường về, lại cùng quốc tịch, là một trong những người Việt Nam hiếm hoi sống ở mặt trăng này, cả ngày cứ dính lấy nhau vì nhiều lẽ, nhìn qua giống một đôi kim đồng ngọc nữ. Nhưng chẳng mấy khi họ có được một cuộc đối thoại tử tế, thường chí có hỏi và đáp, lại rất ngắn. Chủ yếu là Linh nói, Linh than vãn, và Tường lắng nghe, Tường giải đáp.
Cuộc sống cứ yên bình trôi qua như vậy đã được một năm rồi. Tuy không có nhiều biến cố, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cả hai đều cảm thấy kỳ quái. Nhưng trước khi nghĩ ra được, họ đã luôn đi cùng nhau thế này rồi, đột nhiên tách ra chắc chắn sẽ không quen.
“À đúng rồi, sắp tới là sinh nhật mẹ tớ !” Linh đánh tay một cái, có vẻ sửng sốt.
“Cậu cần người sách đồ lúc đi mua sắm !?” Tường thản nhiên hỏi lại, đôi mắt hắn không có tiêu cự, chỉ luôn dõi về phía trước, một mảng mông lung.
Hỏi như vậy là vì mỗi lần cô gái này đi mua thứ gì đó, sẽ đều mua thêm một đống phụ gia đi kèm khác.
“Nói chuyện với người thông minh thật là tốt !” Linh vỗ tay tán thưởng.
“Ngày kia là sinh nhật bác ấy, nếu đi thì phải hôm nay, ngày mai tớ có việc rồi !”
“Sặc, sinh nhật mẹ tớ sao cậu biết rõ thế !?”
“Tớ là lớp trưởng.” – Lớp trưởng có thể quản lý mọi thứ liên quan tới hồ sơ của học sinh trong lớp, lượng công việc cũng khá nhiều, chẳng kém một giáo viên phụ giảng là bao.
“Lớp trưởng nhớ được hết ngày sinh của phụ huynh trong lớp chứ !?” Linh nheo nheo mắt hỏi lại.
Quan tâm đặc biệt đến chị đây thì cứ nói ra, lại còn phải giả bộ. Sau cùng cũng biết giá trị của mình rồi hả !? Hừ hừ..
Ai ngờ hắn lại tiếp tục làm cô nàng cụt hứng.
“Tớ nhớ được cả ID number (mã số công dân) của từng người !”
Hai người huyên thuyên một hồi rồi ai trở về nhà nấy.
Nhìn bóng Linh đi khuất đằng xa, Tường trầm ngâm một lúc rồi mới rẻ vào ngõ nhỏ bên cạnh. Hai người ở chung một khu dân cư, có thể nói là sát vách, từ ban công nhà này có thể dễ dàng trèo sang nhà bên cạnh. Nhưng có câu gần nhà xa ngõ, hai căn hộ này quay lưng vào nhau, bởi vậy, cửa chính mỗi nhà lại nhìn ra một khu phố khác, muốn từ căn nhà này sang căn nhà khác phải đi vòng 1 đoạn hơn 100m.
Trong khi chỉ việc trèo lên ban công, đi thẳng sang là tới. Nhưng cả hai người chẳng ai làm vậy. Tường không có hứng thú, còn Linh thích đi bộ đàng hoàng hơn.
Trở về căn hộ của mình, Tường rút trong người ra một chiếc thẻ từ, bên trên trạm nổi ba chữ IMI tinh xảo, quét nhẹ nó qua mắt thần trên cửa chính, cánh cửa êm ru mở ra.
Căn hộ của hắn không lớn lắm, bên trong bày biện rất đơn giản, nếu không muốn nói có chút đơn bạc. Tầng thứ nhất là hai gian phòng khoảng 20m2, một phòng khách và một phòng bếp. Ngoại trừ một cái tủ lạnh, một cái tivi và bộ salon hơi cũ ra, chẳng có gì đáng nói.
Tường treo cái cặp đi học lên mắc quần áo, để nó đong đưa một hồi, như con lắc đồng hồ đơn bạc, mang lại chút nhân khí cho căn phòng trống vắng này, còn bản thân thì đi thẳng lên lầu hai.
Lầu hai là một căn phòng nhỏ, khoảng 16 mét vuông. Bên trong có một giá sách diện tích khoảng hơn một mét, một chiếc giường đơn, thậm chí không có ga trải giường, mộc mạc, đơn giản, lại có phần lạnh lẽo. Với khí hậu thiên về cái lạnh trên mặt trăng này, nằm trên một cái giường như vậy, chính là muốn hành xác, nhưng hắn chẳng mấy khi ngủ, nên cũng không để tâm lắm.
Nằm giữa giá sách và giường đơn là một bàn làm việc bằng gỗ, nhìn qua khá chắc chắn, với hai ngăn kéo chính, bên trên bày biện một quả cầu mô hình trái đất nhỏ, và một màn hình máy tính trong suốt khá đắt tiền. Có thể nói, trong căn nhà này, đây là thứ đáng giá nhất.
Thay ra bộ đồng phục phẳng phiu, Tường lấy ra một bộ quần áo khác, định thay vào. Nhưng nghĩ đến gì đó, hắn nhíu mày một cái rồi dừng lại.
Tấm gương phản chiếu thân hình hoàn mỹ của chàng trai trẻ, dáng người hắn khá cao ráo, hơn một mét tám, cơ thể thoạt nhìn dưới lớp quần áo có hơi gầy yếu, nhưng thực ra rất chắc chắn, các thớ thịt phân bố đều đặn, bảo đảm việc phát lực những lúc cấp bách đạt được hiệu quả cao nhất. Lúc này, cơ thể hắn đang được bao phủ bởi một lớp những hạt ánh sáng nhè nhẹ, như hạt nắng, có chút lung linh giống như thiên thần.
Các hạt ánh sáng xuất hiện nhanh chóng mà biến mất còn nhanh chóng hơn. Mang theo toàn bộ tạp chất trên cơ thể chàng trai. Lúc này hắn mới bắt đầu mặc quần áo vào trở lại, sau đó ngồi vào trước bàn máy tính, như bao cậu học sinh bình thường khác.
Trong vòng một tiếng, tất cả bài tập về nhà cùng công việc trên lớp đều đã được Tường xử lý. Hiệu suất cực kỳ cao, độ chính xác lại đảm bảo tuyệt đối, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn được chọn làm lớp trưởng, dù tính tình không thích hợp để làm việc với cộng đồng lắm.
Nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ hẹn. Tường tắt máy tính, mang theo một cái túi đeo chéo trên vai, đều bước rời khỏi căn nhà, ra đến đầu ngõ, bắt đầu đứng im ở đó như pho tượng.
...
Nửa tiếng sau, một cô gái mặc váy ngắn màu đen, áo khoác màu vàng sáng chạy ra trước cổng, sau khi nhìn thấy Tường, vui vẻ vẫy tay la to.
Khuôn mặt cô gái xinh xắn hồn nhiên, trang điểm nhẹ, chủ yếu chỉ để làm nổi hơn những đường nét trên làn da trắng bóc do sống ở mặt trăng quá lâu ngày.
Tường nhẹ nhàng gật đầu rồi từ từ tiến về phía cô gái.
“Chờ lâu chưa !?” Linh hỏi.
“30 phút 19 giây.” Tường đáp.
“Theo phép lịch sự thì cậu phải nói rằng mình cũng vừa mới tới thôi chứ !? Chẳng có phong độ thân sĩ gì cả !” Linh nhíu mày hẵng giọng với vẻ bất mãn.
“Ồ, vậy mình vừa mới tới thôi !”
“Trễ rồi đồ ngốc !”
...
Tại khu dân cư số 5, có một dãy chợ bình dân, bán đủ loại hàng hóa, nhu yếu phẩm phục vụ cuộc sống, trong đó có một khu phố chuyên bán cổ vật và những mảnh rác thu được sau chiến tranh, giao dịch đồ cổ vô cùng sôi động. Đường số 13 được xem là khu chợ đồ cổ lớn nhất khu dân cư số 5, giao dịch công khai hay lén lút càng không biết có bao nhiêu. Những kẻ có thể ở nơi này có đủ loại ngành nghề, đều không phải là người đơn giản.
Nhưng được cái, nơi này cái gì cũng rẻ, phù hợp với túi tiền của rất nhiều người. Bởi vậy Linh muốn tới đây dạo xem sao. Tuy vậy con gái một thân một mình tới đây thì có nhiều cái bất tiện, vậy nên Tường mới may mắn được người đẹp tuyển dụng.
Đại khái vì hôm nay là thứ bảy, hơn nữa con đường nầy căn bản lại là một điểm du lịch nổi tiếng, vì thế người đi trên con đường chật hẹp này đông như kiến, vãng lai không dứt.
Đây cũng là lần đầu tiên Linh tới khu này, nên cô gái rất cao hứng vui vẻ ngắm nhìn, coi xem mọi thứ, còn liên tục chạy vào trong mấy quầy hàng bên cạnh, chọn lựa một vài món đồ nhỏ rồi kỳ kèo mặc cả với ông chủ. Nhưng đi dạo hơn nữa ngày trời, rốt cuộc lại vẫn chưa mua được gì.
"Cái này gọi là tìm hiểu giá cả thị trường." Sợ Tường mất kiên nhẫn, Linh tự biện hộ cho bản thân với vẻ nghiêm túc.
Tường còn biết nói gì !? Những lần trước đi dạo cùng cô gái, hắn đã sáng suốt hỏi tại sao cô nàng không lên mạng kiểm tra thứ muốn mua trước khi đi, lập tức được một bài giảng như đường tăng tụng kinh vào mặt. Nào là không hiểu con gái, nào là tước đoạt quyền mua sắm của chị em, nào là hình ảnh trên mạng không thể tin tưởng.
Nếu tính tổng số tiền của cả hai người lại, chỉ được khoảng vài trăm xu (1 xu = 1000 VND nhé), vốn dĩ những món đồ có thể mua đã ít, nay lại càng ít hơn, còn khảo sát cái vị gì !?
Nói đi nói lại thì cũng chỉ do cô nàng muốn đi liệng phố ngắm đồ thôi. Sau mấy lần sáng suốt hắn cũng đã bắt đầu ngu đi cho hợp ý người đẹp. Thành thành thật thật đóng vai cu li khuân đồ chất phác lương thiện.
Nhưng như vậy cũng không được yên, hắn bị lôi đến hết hàng này quán nọ, luôn được hỏi:
“Có đẹp không !?”
“Cái này được đấy chứ !?”
“Thế này có đắt quá không !?”
Không trả lời thì nhận được: “Nè, nói gì đi chứ !? Bộ cậu sinh ra đã bị câm à !?”
Trả lời thì nhận được: “Không có mắt thẩm mỹ” “Hoặc, đồ thực dụng, chẳng hiểu giá trị nghệ thuật gì cả.”
Vài lần như vậy, Tường có cảm giác đầu mình đã bắt đầu bốc khói, tư duy đảo lộn, mấy lý lẽ logic thông thường bỗng biến thành rào cản ngăn cách nhận thức của hắn với thế giới bên ngoài. Nói chung, hắn cảm thấy mình sắp biến thành ngu ngốc.
Nghĩ rằng thế giới quan của mình sắp có vấn đề chí mạng, hắn muốn kết thúc cái chuỗi thời gian mua sắm trong đau khổ này thật nhanh, bởi vậy đành cấp tốc kiếm cho cô nàng một món đồ vừa ý. Chợ này ngư long hỗn tạp, hàng tốt hàng xấu gì cũng có, rất khó phân biệt, nhưng với hắn lại chẳng phải vấn đề gì lớn. Đôi mắt đen láy của Tường đảo quanh, quét một vòng 360 nhanh như điện xẹt, nhân lúc không ai để ý, màu mắt của hắn bỗng chuyển thành vàng kim sáng ngời trong vài giây ngắn ngủi.
Cuối cùng, Tường dừng sự chú ý ở một gian hàng nhỏ, trông có vẻ khá cổ kính, ông chủ là một ông lão gật gù lù đù, dường như chẳng sợ có ai đi qua sẽ ôm đống hàng hóa của mình chạy mất.
Gian hàng này rộng chưa tới mười mét vuông, xung quanh ông chủ đang đong đưa trên chiếc ghế tựa, thiu thiu ngủ là hàng loạt những đồ vật đa dạng đủ chủng loại. Nhưng đều có một điểm chung là rất thích hợp để trưng trên bàn thờ, đến không khí quanh cửa hàng cũng khá nặng nề, giống như bị quỷ ám.
Vì thế nên nó mới có vẻ kinh doanh không được tốt lắm.
Đôi mắt chớp động ánh vàng kim, sau đó nhanh chóng chuyển về màu đen láy thâm thúy. Tường kéo tay Linh lại gần cửa hàng có vẻ kỳ lạ kia. Lúc này cô gái vẫn đang mải mê ướm giá với bà chủ trước mặt. Hai người lần lượt giở những ngón võ mồm tinh diệu, không thua bất cứ một cao thủ hàng cá hàng mắm nào, đã đấu tới mức ngươi sống ta cũng sống, cho nên để giữ hòa khí, chị bán cho em đê....
Đột nhiên bị Tường nắm tay lôi đi, Linh đương nhiên bất mãn vô cùng, nhưng nghĩ nghĩ một chút lại thôi không làm loạn lên nữa. Dù sao cô cũng chỉ trả treo ép giá chị hàng cá kia cho vui thôi, cũng không có ý định mua thật.
Bàn tay của Tường như có một hơi ấm kỳ lạ, dễ làm người ta trầm mê vào đó. Dù là lần đầu tiên bị con trai nắm tay, nhưng cô gái lại không hề có chút cảm giác lạ lùng hay bài xích nào, cứ thế bị hắn dắt tới trước cửa quán nhỏ kia.
Đến khi hắn buông tay Linh ra, cô nàng mới rụt tay lại, đưa lên xoa xoa... chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.
“Cái này thế nào !?” Giọng nói bình thản của Tường vang lên, đánh thức cô gái đang thất thần trong giây lát.
“Cái này.... à...ừm... cũng khá đẹp...”
Ánh sáng xanh lấp lóe. Theo sợi dây mảnh như đoạn chỉ đỏ thả xuống, một viên ngọc màu lam tinh tế, đẽo hình phật bà quan âm trông đậm vẻ cổ phác đang xoay xoay. Phản chiếu ánh sáng lúc nhẹ lúc mạnh lên gương mặt cả hai.
Bị màu xanh ấy hấp dẫn, Linh chỉ ngây ra một lúc rồi lập tức thích mê đi.
“Cậu định mua cái này à !?” Cô gái hỏi với vẻ chờ mong.
“Ừm.” Tường gật đầu.
“Trông đẹp như vậy, hẳn là rất đắt !?”
“Cái này còn phải xem chủ quán.” Tường nhẹ giọng trả lời, quay sang đối diện với ông chủ quán đã tỉnh lại từ nãy.
Nhìn thấy đôi bạn trẻ, ông chủ cửa hàng nở nụ cười nửa mép, ánh mắt nheo nheo lại, cong lên như vầng trăng khuyết, để cái nếp nhăm xô vào nhau, có phần móm mém.
“Nhóc, muốn mua tặng bạn gái hả !? Con mắt tốt đấy, ngọc quan âm này dùng để làm vật gia truyền, mẹ cho con dâu thì rất hợp ! Nhìn chú còn trẻ, lỡ làm con gái nhà người ta to bụng rồi hả !?”
“Sặc !”
Nửa câu trước còn nghe được, Linh chỉ cười cười cho qua. Dù sao đi cùng Tường lâu như vậy, không thiếu người hiểu lầm cả hai là một cặp, nhưng nửa sau thì quả thật cô gái đã có xúc động muốn đánh người.
Nhưng ngẫm thấy đối phương chỉ là một ông lão già móm mép, cô gái chỉ còn nước run run tức giận, chỉ tay mà không nói lên lời.
Tường nghe thấy câu hỏi kỳ lạ, mặt cũng không đổi sắc, dưới cái nhìn của hắn thì câu hỏi này chẳng có gì không ổn, người hỏi muốn biết thông tin, vậy thì người nghe trả lời thôi:
“Không, vài tháng nữa cô ấy mới đủ mười tám tuổi, nếu mang thai trước thời gian này sẽ rất phiền phức !”
Linh thấy trời đất quay mòng mòng, cảm giác muốn xỉu, hoặc tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, trốn tránh cái sự thật khó đỡ này.
“Ô, không ngờ còn trẻ như vậy ! Chậc chậc, nhìn cái dáng phổng phao thế kia, ông tưởng cháu gái này cũng phải hai mươi hai năm rồi ấy chứ ! Rất phốp pháp... hồi trẻ lão cũng thích xôi thịt lắm !!”
“Xôi thịt là gì !?” Tường ngẩn ra hỏi lại.
“Ngừng ngừng...” Linh đã muốn phát hỏa, tuy được khen, nhưng khen kiểu này chỉ làm cô càng có xúc động muốn đánh người. Tuy vậy, nhìn đám xương già của ông lão, Linh chỉ có nước nuốt ngược cái sự sung sướng ấy vào người. Cố gắng mà kềm hãm.
“Không mua nữa ! Đi về, đi về !” Cô gái điên tiết kéo tay chàng trai đang khiêm tốn học hỏi lại, muốn lôi xềnh xệch hắn tới thẳng cửa chợ.
Thật không thể chịu nổi.
Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Tường, Linh cảm thấy không biết nên nói gì cho phải. Cô cũng biết là hắn không cố ý, người này là một siêu máy tính, kiến thức gì cũng biết, nhưng hắn hành xử cũng như một cái máy, rất nhiều đoạn ngây ngô đến bực mình. Nổi giận với hắn, thì hắn cũng chỉ làm bộ mặt khó hiểu rồi bỏ ngoài tai tất cả lời hay ý đẹp khác. Thật sự là bất lực.
Nhưng dù Linh có cố sức lôi đi thế nào, Tường vẫn như một pho tượng đứng ở đó, cô làm cách nào hắn cũng chẳng di động lấy nửa phân, sức lực hai người chênh lệch quá xa.
“Anh bạn trẻ, người yêu cậu ngại kìa !! Hê hê, tuổi trẻ thật tốt !! Được rồi, không đùa hai cô cậu nữa, muốn mua thứ này hả !?”
Gật.
Kéo kéo.
“Ài... nhắc đến món đồ này... nó cũng là cổ vật gia truyền của nhà ta, năm đó bà nội ta truyền xuống cho mẹ ta, tiếc là...”
“Bà nội ông bao nhiêu tuổi !?” Tường đột nhiên ngắt lời hỏi lại.
“Bà đã yên nghỉ từ lâu, mà cậu hỏi vậy làm gì !?”
“Vì món đồ này mới được hai mươi năm tuổi thôi !” Vẻ mặt chàng trai nghiêm túc như thể vừa nói ra chân lý gì đó vậy.
“Cái gì !? Ai bảo cậu thế !?”
“Tôi còn biết ba ngày trước ông mới nhặt được nó trên đường.” Giọng nói Tường bình thản, có phần nhạt nhẽo, nhưng ông lão mặt già đỏ lên, ho khan vài tiếng mới lấy lại được tự nhiên.
Đúng là ba hôm trước, trong lúc ông lão dọn hàng, đột nhiên thấy mảnh ngọc này rơi ở gần đó. Nhìn qua nó cũng đẹp mắt, nhưng cái dây đeo lởm khởm như vậy, chỉ sợ là một miếng thạch anh vớ vẩn nào đó thôi. Hơn nữa lúc đó trông nó cũng còn mới, nhìn qua cũng biết chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Đã mất công nhặt, ông ta mới thấy tiếc, về nhà lấy đồ nghề ra mài lại một chút, làm nó có vẻ đậm mùi phong sương, thêm chút cổ phác vào, hi vọng có thể lòe được thiên hạ. Chỉ có điều, những kẻ lăn lộn ở cái chợ giời này, còn tinh hơn cáo, làm sao bị lừa được, vậy nên quán nhỏ vẫn cứ ế như thường.
Lâu lâu mới gặp đôi trẻ này, ông lão mới trêu trọc vài câu, đổi lấy thiện cảm của chàng trai và sự ngại ngùng của cô gái, khiến họ bớt đề phòng hơn. Nào ngờ thằng nhóc này cũng là dân trong nghề, liếc mắt một cái cũng biết thật giả. Ông lão chỉ thầm hô đen đủi, sau đó hắng giọng nói:
“Cái này... ờm... lão nhìn nhầm, miếng ngọc gia truyền nhà lão cũng giông giống thế này... thông cảm nhé cậu trai trẻ, già rồi nên lú lẫn đó mà !! Khụ khụ...”
Nói xong còn phối hợp ngôn ngữ cơ thể, cong lưng ho lao khụ khụ mấy cái, có vẻ rất thảm hại.
Đúng lúc Linh đang lo lắng xem ông ta có thẹn quá mà chết thật hay không, cô còn định chạy lên đỡ lấy... Tường đột nhiên nhạt giọng nói:
“100 xu, bán không !?”
“Bán...bán...” Ông lão ho vội ho vàng, miễn cưỡng khoát khoát tay, thầm hi vọng đôi trẻ này biến càng xa càng tốt.
Tường thản nhiên lấy trong ví ra một trăm xu rồi kéo tay Linh đi thẳng.
...
“Tại sao đã biết là đồ rởm vẫn trả tới một trăm xu !?” Linh hỏi với vẻ kỳ quái.
[Hắn lại nắm tay mình. Tự nhiên quá ha. Có nên giãy ra hay không !?]
Tường tất nhiên không biết cô gái đang nghĩ một đằng, nói một lẻo, chỉ thành thật trả lời:
“Ngọc này là đồ tốt !”
“Đồ tốt !?”
Hai người vừa đi vừa nói đã rời khỏi vùng chợ hỗn tạp, đến một nơi khuất bóng người, Tường mới lấy ra miếng ngọc kia, xoay xoay nó một hồi, rồi nhìn vào đồ án ngôi sao năm cánh dưới chân ngọc. Ngón tay hắn khéo léo rót vào đó một chút lực lượng vô hình, cẩn thận không để ai thấy được động tác nhỏ này.
Viên ngọc bỗng sáng hơn lên một chút. Bụi bặm ở những kẽ hở nhỏ xíu tích lũy mấy ngày nay cũng tự động bị thổi đi toàn bộ. Ánh sáng màu lam lưu chuyển trong thân ngọc nhè nhẹ, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, nhưng nhìn tổng thể vẫn rất đẹp mắt.
Sợi dây đeo này cũng không phải đồ tầm thường, đây chính là tơ nhện chiết xuất, mà không phải nhện thường, ít nhất con nhện này cũng đã phải sống tới mấy trăm năm, tơ sau đi gia công đã mất đi độ dính vốn có, nhưng độ bền lại tăng lên tới một mức độ khủng khiếp. Nếu bạn đã nghe chuyện thí dụ về việc sử dụng một sợi dây bện bằng tơ nhện với đường kính 5cm, có thể kéo được máy bay, thì có thể hình dung được sợi dây mảnh khảnh kia bền tới mức nào rồi đấy.
Tất nhiên, những điều này Linh hoàn toàn không biết. Cô gái còn đang cảm thấy ngượng ngịu vô cùng, khi Tường vòng tay qua cổ, đeo lên cho cô thứ kỳ vật này, nào đâu còn thời gian nghĩ tới thứ khác.
“Cảm thấy thế nào !?” Tường hỏi với vẻ chăm chú.
“Hơi ngại.... à không...tốt... cảm thấy rất tốt !!”
“Chỉ có vậy thôi à !?” Tường nhíu mày.
Nghe thấy vậy, Linh thoáng sửng sốt, cẩn thận cảm giác lại cô gái mới để ý thấy một điều kỳ diệu.
Cơ thể dường như nhẹ bẫng, có một cảm giác nâng lâng khó tả. Dường như chỉ mỗi bước đi đều như bước trên nệm êm, lúc nào cũng có cảm giác năng lượng tràn đầy, thần thanh khí sảng. Và kỳ diệu hơn hết là không khí xung quanh dường như trở lên trong lành hơn rất nhiều, cứ hít một hơi là cả lồng ngực đều cảm thấy sảng khoái, tất cả mệt nhọc đều tiêu biến.
“Dường như quanh người có một lớp khí trong lành bao phủ, làm gì cũng thấy rất dễ chịu !”
Cô gái nói với vẻ mơ hồ, sau đó là khó tin tưởng:
“Là do viên ngọc này !?”
“Ừm. Nó là đồ tốt !”
“Thần kỳ như vậy sao !?” Đôi mắt cô gái vốn đã đen láy, to tròn dễ thương, nay lại càng thêm long lanh, rực rỡ sáng ngời. Nhưng nghĩ đến gì đó, cô nhìn vào gương mặt ngàn năm không đổi của Tường, hỏi lại với vẻ không chắc.
“Thứ quý giá như vậy, là cho tớ sao !?”
Tường cảm thấy câu hỏi này rất ngu ngốc, hắn không cho cô nàng thì đeo lên cổ cô ấy làm gì !? Hơn nữa, thứ này đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì, đeo lên làm chi cho vướng víu. Nhưng cẩn thận ngẫm lại kinh nghiệm không mấy hay ho mỗi lần mình định giải thích gì đó. Hắn đành gật đầu đáp ngắn gọn:
“Ừm.”
Linh bỗng cảm thấy, mấy tiếng ầm ừ bình thường có vẻ đơn giản đến phát chán này chợt trở nên ấm áp và dễ thương thế không biết.
...
Thôi Chấn Kinh cảm thấy mình rất đen đủi.
Khó khăn lắm mới trốn được sự đuổi giết của môn phái, trốn tránh lên tới tận mặt trăng này, không ngờ vẫn bị tiểu sư đệ kia bám theo.
Tiểu sư đệ là thiên tài trong môn phái, được sư phụ nhất mực yêu quý, truyền thụ tất cả không giữ lại chút gì. Mười mấy tuổi đã được đặc cách gia nhập quân đội Trung Quốc, rèn luyện trong huyết tinh đẫm máu, dù cảnh giới yếu hơn hắn, nhưng lại có vài bảo khí nghịch thiên, đánh với hắn không thua kém chút nào, thậm chí có phần trội hơn.
Vất vả lắm mới lỉnh vào khu chợ này mấy ngày trước, định dựa vào đám đông để cắt đuôi sư đệ. Vì vội quá mà hắn va vào một lão già đi đường, chút nữa thì bị tiểu sư đệ đuổi kịp. Những tưởng tránh thoát là may mắn, ai ngờ ngọc quan âm ăn trộm của sư phụ lại bị rơi mất.
Ngọc quan âm là bảo vật rất quan trọng của môn phái, vốn sư phụ định tặng cho tiểu sư đệ, nhưng hắn không phục, nên đã lén trộm lấy rồi bỏ trốn.
Dựa vào cái gì một thẳng nhóc mười mấy tuổi lại được vô số bảo vật, còn hắn đã tu mấy chục năm chả được cái giống gì vào mồm !? Phân biệt đối xử nó vừa vừa thôi chứ !
Ngọc quan âm này có thể tăng tốc độ hấp thu linh khí – Linh khí là gì !?, nâng cao khả năng tu luyện, nếu biết dùng, còn có thể trực tiếp tăng lên một cảnh giới ấy chứ. Hắn sắp đột phá, vì cái gì sư phụ không cho hắn !?
Mất bao công sực mạo hiểm, giờ thì hay rồi ! Ngọc rơi mất, hắn tìm đỏ mắt cũng chẳng thấy, số hắn đen như con chó mực.
Tiểu sư đệ cũng đã mất dấu của hắn, nhưng hắn lúc này chẳng thấy vui sướng chút nào. Lòng hắn ảm đạm như đã chết, vô phương vô hướng.
Lang thang trên con đường dày đặc dấu chân người, mắt hắn đảo loạn tứ phía, tận lực cảm giác, ôm một nỗi hi vọng nhỏ nhoi rằng mảnh ngọc nhìn đơn giản đó sẽ chẳng mấy ai buồn nhặt.
Hắn biết cái sự kỳ vọng này là ngu ngốc, nhưng hắn làm gì có cách khác.
Không biết có phải cuối cùng anh bạn tên là may mắn đã nở nụ cười với hắn hay không !? Hay là do trời cao không phụ lòng người, đi dạo được nửa tiếng, hắn bắt gặp ông lão kia.
Đúng là lão già va vào hắn khi đó.
Thôi Chấn King mừng rơn, ôm một nỗi khát khao, một nỗi ước ao dưới con mắt nồng cháy, từ từ bước lại gần.
...
Ông lão bán hàng cũng ôm một nỗi buồn bực lớn.
Ngày hôm nay cũng giống như ngày hôm qua, ngày hôm qua cũng giống như ngày hôm kia.
Toàn bán ế.
Những tưởng may mắn bắt được hai con gà, định hét giá một chút, nào ngờ thằng nhóc kia lại là dân trong nghề, làm lão há miệng mắc quai. Số lão đen như cái tiền đồ chị Dậu.
Hai con người với hai cái đen không giống nhau, vì một vài lý do lại lần nữa đụng mặt.
Lại có khách. Ông lão ngẩng đầu tươi cười có vẻ móm mém, hiền từ nhất có thể.
Đối diện với ông lão, Thôi Chấn Kinh sắc mặt hồng thuận, ánh mắt bỏng cháy giống như thấy được người đẹp vậy.
“Lão gia gia, xin hỏi một chút, gần đây tôi đang đi sưu tập cổ vật, nhất là những mảnh ngọc liên quan đến tượng phật, xin hỏi lão gia gia, có bán không ạ !?” Thôi Chấn Kinh cúi thấp xuống dáng người hùng vĩ của mình, trông hắn giống như một con báo xung mãn. Tiềm ẩn trong giọng nói có vẻ chất phác thành khẩn là một chút hàn ý lạnh thấu xương.
Ông già bán hàng đã sống ở khu chợ giời này bao năm, dĩ nhiên có thể nghe ra được cái tầng lạnh lẽo trong câu nói của hắn. Nhưng người ta là khách, lại chẳng can hệ gì tới mình, ông cũng không muốn vạch trần. Đánh giá hắn một lần, ông lão mới chép miệng nói:
“Hmm, ngọc thì ta cũng có mấy miếng, chủ yếu là gia truyền truyền lại. Cậu đã gọi một tiếng lão gia gia, nửa đời nay ta không được ai gọi như vậy rồi, chắc hẳn cậu cũng là người Trung Quốc đi !? Có gì ta sẽ để giá rẻ cho cậu, niệm tình đồng hương.”
Thôi Chấn Kinh biết mình lỡ miệng, có chút giật thót, sợ lộ ra thân phận. Nhưng nghĩ đến đối phương là một ông lão chẳng còn sống được bao lâu nữa, hắn cũng hạ giọng nói có vẻ thành khẩn:
“Vâng, con là người Giang Nam, không ngờ lên tới mặt trăng này cũng gặp được đồng hương, người dân nước mình quả thật đi khắp thế giới nhỉ !?”
“Đó là tất nhiên !! Hê hê, ta nói không ngoa chứ vài trăm năm nữa, cả thế giới này sẽ toàn người đại Hoa chúng ta cũng nên ! Được rồi, ngọc của cậu đây, xem xem có thứ nào vừa mắt không !?”
Hai người, một già một trẻ cùng tung cùng hứng, lão cười hềnh hệch, rút một ngăn kéo nhỏ ra, lôi lên bốn miếng ngọc nhỏ, trạm trổ tinh xảo.
Thôi Chấn Kinh thấy lão quả thực có ngọc, trong lòng mừng quýnh, hai mắt sáng lên như cái đèn pha ô tô, chỉ hận không thể xuyên thấu ngăn bàn. Nhưng đến khi nhìn thấy bốn miếng ngọc kia, tuy đúng là đồ cổ, hắn vẫn thấy tiu nghỉu như mèo bị cắt tai vậy.
“Lão gia gia, đây là tất cả rồi sao !?”
“À, lão còn một miếng ngọc quan âm gia truyền, nhưng cái này thì không bán được, cậu thông cảm cho. Tuy nói là gia truyền, nhưng cũng mới chỉ được hơn trăm năm, so với những miếng này, chẳng đáng là gì đâu !” Ông lão khoát khoát tay đáp.
“Ngọc quan âm !?” Thôi Chấn Kinh sửng sốt, trong mắt ngập tràn tơ máu, đầy vẻ cuồng nhiệt.
“Đúng, là ngọc quan âm, cái này là của bà nội ta.... Cậu trai trẻ, cậu làm sao vậy !?”
Ông lão thấy người Thôi Chấn Kinh rung rung lên, hai mắt ửng đỏ, giống hệt người có triệu trứng động kinh, tuy thấy sợ hãi, nhưng sinh sống ở mặt trăng cả trăm năm mới gặp được đồng hương, không nỡ bỏ mặc hắn như vậy, vội vã tiến đến xem sao.
Nào ngờ, Thôi Chấn Kinh bắt lấy cái cổ tay gầy yếu của lão, ngẩng mặt lên, khuôn mặt vuông vức của hắn lúc này như muốn vặn vẹo, đáng sợ vô cùng. Nhìn vào ông lão đang run lấy bẩy vì sợ, hắn trầm giọng:
“Đưa cho ta xem.”
Trong lúc đó, tay còn lại của Thôi Chấn Kinh lấy trong người ra một mảnh kính nhỏ tám cạnh. Ở giữa khắc hai con cá âm dương đen trắng bơi lội cực kỳ sinh động. Từ cổ tay Thôi Chấn Kinh, một luồng sáng màu lam rót vào thân kính, làm nó sáng lên, tỏa ra từng đoàn tinh thể nhu hòa, bao quanh cả hai người trong vòng một hai mét.
Người qua đường chỉ thấy chỗ quán hàng nhỏ này rung rung lên một chút, rồi cảnh vật lập tức bình thường trở lại. Bên trong quán nhỏ, Thôi Chấn Kinh vẫn đang gãi đầu gãi tai đối đáp vui vẻ với ông lão, hoàn toàn khác cảnh vật vừa rồi.
Nói đơn giản thì hắn đã đặt một kết giới tạo ảo ảnh và cách âm, thuận tiện cho việc tra hỏi ông già xấu số kia.
Cảm thấy cánh tay truyền đến từng trận đau nhức kinh khủng, từng mảnh xương già giống như sắp vỡ vụn. Ông lão mặt mày nhăn nhó, thở không ra hơi, muốn kêu cứu thì phát hiện âm thanh không thể lọt ra được khỏi cổ họng, càng lúc càng hoảng sợ.
Cảm nhận thấy ông lão muốn nói gì đó, Thôi Chấn Kinh nhếch miệng cười gằn. Hai ngón tay chỉ vào cổ họng ông lão, giải khai luồng năng lượng màu xanh lục của mình vẫn bao quanh đó, nhạt giọng nói:
“Niệm tình đồng hương, nếu lão ngoan ngoãn giao ra ngọc quan âm, ta sẽ tha cho lão một mạng. Còn không !? Chết !”
Thấy cổ họng mình đã bớt tắc nghẽn, ông lão muốn kêu lên vài tiếng đau đớn, nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của Thôi Chấn Kinh, lại đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Không cần cố gắng, kết giới này hoàn toàn cách âm, lão có kêu khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy đâu. Mau lấy ngọc ra, kiên nhẫn của ta có hạn, đừng để tới lúc ta giết lão, lôi linh hồn ra tra hỏi thì ai cũng không dễ chịu đâu !”
Ông lão ngoan ngoãn gật đầu, run rẩy lấy ra chiếc vòng đeo trên cổ, đưa đưa nó tới cho Thôi Chấn Kinh.
Nhìn thấy miếng ngọc hình quan âm, Thôi Chấn Kinh muốn hét lên sung sướng. Hắn cảm thấy mỗi một lỗ chân lông như đều nở ra, điên cuồng muốn hấp thụ năng lượng xung quanh khiến cơ thể đột phá. Người hắn thậm chí trương phình lên một chút. Nhưng khi nhìn rõ miếng ngọc, hắn lại như một khối bong bóng xì hơi.
Trong cùng một ngày mà hai lần bị tụt hết cảm xúc như vậy, dù là thần tiên cũng muốn phát hỏa. Thôi Chấn Kinh điên cuồng gào lên:
“Con mẹ lão, muốn chết lắm phải không !? Dám đưa đồ giả ra gạt ta ! Mẹ kiếp chứ ! Thấy ta gọi một tiếng lão gia gia thì tưởng mình là lão gia thật sao !? Mẹ kiếp, mẹ kiếp....”
Mỗi một tiếng mẹ kiếp, hắn ta đều dùng lực bóp mạnh lên một đoạn khớp xương của ông lão. Trong quán nhỏ, tiếng răng rắc lần lượt vang lên để dọa người. Thôi Chấn Kinh ra tay không hề kiêng nể gì. Cái gì mà kính già yêu trẻ, cái gì mà niệm tình đồng hương. Trước giờ hắn đều không để vào mắt. Nếu không phải sợ trực tiếp động thủ có thể dẫn tiểu sư đệ tới, hắn cần gì dài dòng từ nãy đến giờ.
Bị mừng hụt một lần quả thật làm cho lòng kiên nhẫn của hắn đã tới giới hạn. Đứng trước mối điên cuồng vì lợi ích, dù là cha ruột hắn cũng muốn chém.
Đồng hương thì đã tính là gì.
“Ta hỏi lão lần cuối, ba ngày trước ta có đánh rơi một viên ngọc quan âm ở đây ! Lão giấu chỗ nào rồi !?”
Sau cùng, cảm thấy vẫn chưa hỏi được cái muốn tìm, hắn cố gắng thu liễm cơn tức giận lại. Nhìn xuống ông lão đang nằm như cá chết, mềm oặt ở dưới kia, đôi mắt hắn long lên sòng sọc.
Ông lão chỉ còn thở được thoi thóp. Nếu như không được Thôi Chấn Kinh truyền một phần năng lực của hắn vào để duy trì, thì lão đã đứt hơi từ nãy rồi. Lúc này, cảm giác oan uổng đã bị sự căm thù với tên “đồng hương” này vùi lấp. Biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, lão phun ra một ngụm nước bọt đẫm máu, cười nhạt.
“Có chết ta cũng không n...”
Crac.
Còn chưa dứt hết câu thì cổ lão đã bị Thôi Chấn Kinh dẫm nát. Hắn ray ray cổ áo với vẻ mất kiên nhẫn:
“Muốn chết thì cứ nói, phí thời gian của đại gia.”
Xong đâu đấy, hắn cúi xuống, áp tay vào trán ông lão. Cả người hắn sáng lên ánh sáng xanh nhàn nhạn. Thôi Chấn Kinh nhắm mắt, lẩm bẩm gì đó rồi đột ngột mở mắt, kéo mạnh tay lên.
“Ra.”
Từ trán ông lão, một dải sáng màu bạc hỗn loạn được ánh sáng xanh của Thôi Chấn Kinh bao lấy, mạnh mẽ rút ra. Đây có lẽ chính là thủ đoạn mà hắn nói vừa rồi. Sưu hồn thuật.
Đưa tay bắt lấy ánh sáng bạc kia, hai tay Thôi Chấn Kinh chuyển động hỗn loạn theo những đường chẳng giống ai, mồm lẩm nhẩm liên tục như bị ma nhập, sau đó, chỉ tay, đánh ra hai luồng sáng xanh khác vào luồng sáng bạc, khiến nó tan nát thành từng mảnh vụn. Sau đâu đấy, hắn mới ưng ý thu lấy từng mảnh vụn nhỏ vào cơ thể. Mặt có vẻ đắc ý:
“Lão già ngu ngốc, sưu hồn thuật là khóa học bắt buộc lúc ta mới nhập môn. Trò mèo này còn không làm được thì mất mặt người tu chân bọn ta quá.”
Tất cả ký ức của ông lão đều được linh hồn ghi nhớ. Thôi Chấn Kinh mạnh mẽ rút ra linh hồn ông ta, lại đánh cho nó tan nát để dễ hấp thụ. Thủ đoạn này tàn ác vô cùng. Tính cách hắn như vậy cho nên mới không được xem trọng trong môn phái. Chỉ có duy nhất hắn không tự biết mà thôi, còn tưởng mình là tuổi trẻ tài cao, bị đời kỳ thị.
Một câu đắc ý này cũng đã nói lên thân phận của hắn. Một người tu chân.
Xã hội ngày nay đã chấp nhận các siêu năng lực gia, bởi vì trong cơ thể họ có những đoạn ADN biến dị, khiến cho họ có được những năng lực khác thường. Điều này đã được các nhà khoa học khẳng định và công nhận. Thậm chí còn có hẳn một tổ chức chuyên cung cấp các hoạt động phúc lợi cho các siêu năng lực gia, hơn nữa còn có đóng góp rất nhiều trong trận chiến 22 năm trước, đó là ESP league.
Có thể nói, các siêu năng lực gia có thể có mặt ở mọi ngóc ngách trên trái đất, mỗi người mỗi tính, nhưng cũng đã dần dần hòa nhập được với công đồng. Tuy vậy, không phải loại siêu năng lực gia nào cũng được xã hội nhận thức. Trong số các siêu năng lực gia bị thế giới kỳ thị đó có một quần thể gọi là người tu chân.
Người tu chân là một quần thể đặc biệt.
Tất nhiên họ không phải là người bình thường. Mà đã không phải người bình thường thì đều được gọi chung bởi cái tên: dị nhân – hoặc kỳ nhân dị sĩ. Chỉ là các dị nhân này không giống với các siêu năng lực gia được ESP league thừa nhận cho lắm.
Danh từ tu chân này xuất phát từ một quốc gia đông phương, tràn đầy sắc thái cổ đại. Đó là Trung Quốc.
Đa số những người tu chân đều là người trung quốc. Và cũng chỉ có duy nhất quốc gia này chấp nhận những con người đặc biệt này, thậm chí có phần tôn sùng bọn họ.
Bởi vì đa số những hành vi của những người tu chân so với thế giới hiện đại đều cực kỳ bất thường. Bọn họ có thể uống gió ăn sương, không cần nạp năng nượng từ đồ ăn đồ uống mà vẫn sống – khả năng này có một danh từ riêng, gọi là ích cốc. Họ có thể hấp thụ những thực vật cổ quái, dùng những công thức đun nấu phản khoa học vô cùng để chế ra vô số viên thuốc tròn gọi là đan dược, tự uống vào để tăng cường sức mạnh cơ thể.
Những nguyên liệu chế ra các loại đan dược đó đều lấy từ môi trường xung quanh, không thứ nào không phải đồ quý hiếm sắp được đưa vào sách đỏ. Có thể nói, đám người này góp phần không nhỏ trong việc khiến các loại thực vật quý hiếm tuyệt chủng, tàn phá môi trường không gì sánh nổi.
Khác với các siêu năng lực gia với cơ thể đặc biệt có thể tự sản sinh ra những dị năng khác nhau, đa số người tu chân có khởi điểm đều giống nhau, họ bắt đầu từ người bình thường.
Sau khi tham gia một khóa đào tạo đặc biệt, những người tu chân này có thể hấp thu một loại năng lực kỳ quái từ không khí xung quanh, dùng nó để cải tạo thân thể chính mình, duy trì sự sống, tăng cường sức mạnh. Rất nhiều chuyên gia đã phân tích và tìm hiểu loại dưỡng chất cổ quái này, tạm gọi nó là “linh khí” theo cách gọi của Trung Quốc. Nhưng kỳ lạ là đều không có một kết quả nào xác định.
Cuối cùng, chỉ có thể kết luận, nguồn năng lượng này vốn không hề tồn tại trên trái đất, người tu chân hấp thụ chúng từ một “thế giới khác”, nơi mà bọn họ gọi là tiên giới.
Mục đích tu hành của người tu chân, chính là để có thể tự mình vượt qua được vách chắn không gian, đặt chân đến thế giới đó. Bọn họ chia chặng đường rất gian nan này của mình thành 8 đoạn, cũng là 8 cung bậc sức mạnh chính của giới tu chân.
Đó là:
Luyện khí kỳ (3% cube)
Trúc cơ kỳ (9% cube)
Kim đan kỳ (14% cube)
Nguyên anh kỳ (19% cube)
Hóa thần kỳ (24% cube)
Hợp Thể kỳ (29% cube)
Độ Kiếp kỳ (34% cube)
Đại Thừa kỳ (39% cube)
Đạt đến cấp độ cuối cùng của người tu chân là đại thừa kỳ, cũng tức là có lực phá hoại tương đương với 39% sức mạnh cube (một loại số liệu đo của ESP league), tu chân giả này sẽ có khả năng công kích vách chắn giữa hai thế giới, mở ra cho mình đường đi tới thế giới mà họ gọi là tiên giới, sau đó trở thành một tồn tại đặc biệt khác, được gọi là tiên.
Chỉ là mấy ngàn năm lịch sử của địa cầu, từ khi nhân loại có được trí tuệ đến nay, vẫn chưa thấy có ghi chép gì về những tiên nhân này cả.
Dẫu sao thì, người tu chân chỉ thường xuất hiện ở địa phận Trung Quốc, họ khinh thường hầu hết các quốc gia khác, những người lưu lạc tới tận mặt trăng như Thôi Chấn Kinh này quả thật hiếm có vô cùng, ngàn năm có một.
...
Nhắm mắt cảm nhận được những luồng tin tức từ ông lão xấu số truyền đến. Thôi Chấn Kinh nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ồ, thì ra lại là hai đứa trẻ mua mất rồi. Cũng tốt, ta vẫn đang thiếu tinh nguyên để đột phá. Xem như các người xui xẻo.”
Thôi Chấn Kinh phất tay, từ bàn tay hắn, một đốm lửa màu lam nóng rực khiến không khí liên tục vặn vẹo bắn ra. Cơ thể ông lão xấu số nhanh chóng bị ngọn lửa bao phủ, chưa đầy ba mươi giây đã hóa thành đống tro tàn.
Thôi Chấn Kinh vừa ý, thản nhiên dạo bước khỏi cửa hàng, thu lại tấm kính tạo ra ảo ảnh. Hòa vào dòng người, biến mất.
Lời tác giả: Rốt cuộc sau khi viết cả đống truyện như Linh giới, thế giới thứ hai, vô danh đại lục, thợ săn người, kỷ nguyên tiên, biến số thời gian và một tá hầm bà lằng khác, giờ mới nhận ra đây là câu truyện mình thích viết nhất, mặc kệ cho nó bị ném đá tả tơi liền mấy năm trời, có lẽ là do hiệu ứng của cái "lần đầu tiên" =))
Mà thôi kệ, ta vẫn cứ viết, chỉ đơn giản là do thích viết thôi, khen thì hứng mà gạch đá không nhận nhé...
Có lẽ mọi người đã lên đảo quá lâu, mà số người chết lại không được nhiều như dự tính, đầu cua tai nheo cũng tại mấy màn náo loạn của Thần Tiễn và Takeshi đã hấp dẫn đại đa số sự chú ý của các thí sinh, khiến họ cảnh giác hơn, chẳng còn tâm tình nào mà đánh nhau nữa, vì vậy, hòn đảo buộc phải thúc đẩy tiến trình chết của mọi người lên một chút.
Vì thế, sáng ngày thứ 8 ở trên đảo, bắt đầu từ khoảng 9h, bông tuyết đầu tiên bắt đầu rơi xuống, nhiệt độ cũng hạ thấp một cách chóng mặt, chỉ trong vòng 4 tiếng, gần 30 độ C nhanh chóng mất đi, khiến cho mỗi cơn gió thổi nhẹ qua cũng đều biến thành những liêm đao lạnh lẽo cắt da cắt thịt.
Tuyết rơi trên toàn thực nghiệm đảo, để lại vô số dấu chân hoảng loạn không có thời gian thì cách xóa đi vì muốn nhanh chóng tìm ra chỗ trú ẩn, cây xanh lá đỏ nhanh chóng chuyển màu, ngoại trừ một số khu vực khí hậu cực kỳ đặc biệt, toàn bộ hòn đảo nhuộm lên một màu trắng tinh.
Người trên đảo không ai oán thán một lời, cũng chẳng biết nên oán thán cái gì, khí lạnh này chưa đủ để giết chết bọn họ, nhưng cũng đủ làm thân thể lạnh tới tím tái, chiến lực suy giảm rất nhiều. Dù sao lên đảo cũng là để giết người, không thể còn muốn ăn sung mặc sướng rồi hưởng thụ được. Điều kiện khí hậu khắc nghiệt một chút cũng tốt, giết đi một đám yếu nhớt chạy loăng quăng, những người còn lại đều là kẻ có chút tiền vốn đấy, đáng giá hơn rất nhiều.
Đây là một cách suy nghĩ tích cực, còn với người tiêu cực, cùng lắm họ cũng chỉ hát lên một bài ca quen thuộc về chuyện đập con muỗi, hay hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đứa nào nghĩ ra cái khí hậu quái ác của hòn đảo này mà thôi.
...
Thực sự thì bọn họ đã trách oan hắn, tuy là người đồng sáng lập ra hòn đảo này như một phòng tuyến cuối cùng của loài người, để dự phòng cuộc kháng thần chiến 22 năm trước thất bại sẽ cho dân tình chuyển lên mà sinh sống, thế nhưng hắn chỉ đóng vai trò kiến trúc địa tầng, chứ không hề chịu trách nhiệm về khí hậu của nó chút nào hết.
Đồng sáng lập hòn đảo này với hắn còn có hai người, một nam một nữ, đều là những người đóng vai trò quyết định các bước ngoặt chính của cuộc đời hắn, có lẽ vì thế cho nên hắn vĩnh viễn đều chỉ có thể nhìn tới bóng lưng của bọn họ mà không hề biết được, rốt cuộc cái bọn họ hướng tới là gì. Tường nhìn những bông tuyết trôi nổi đầy trời, ánh mắt màu đen tương phản giữa không gian trắng xóa càng lúc càng thâm thúy, nhưng trong đầu lại đang bay bổng về quá khứ, hồi tưởng lại hai khuôn mặt lúc nào cũng có vẻ tươi cười nhẹ nhàng kia, rốt cuộc vẫn không thể hiểu nổi bọn họ nghĩ cái gì trong đầu. Hắn khi đó cũng chẳng quan tâm, mà bây giờ cũng vậy.
Bây giờ sự quan tâm của hắn dành tất cả cho cô gái nhỏ bên cạnh này. Tường ôm chặt lấy Linh hơn, ánh sáng trên cơ thể lưu động một chút, tạo thành một lớp màng mỏng bọc lấy hai người, tạm thời xua đi cái lạnh bên ngoài. Chỉ có điều hiệu quả không được tốt lắm, khuôn mặt Linh vẫn tím tái vì lạnh, còn may, răng chưa đến mức đánh lập cập vào nhau như cơ hàm của mấy bộ xương khô thời điện ảnh cũ, nếu không chắc cũng vui tai lắm.
“Có lẽ hôm nay phải ở lại đây rồi. Tuyết rơi càng lúc càng dày, theo sự biến thiên năng lượng của vòm trời hòn đảo, có lẽ phải hai ngày mới chấm dứt !” Mất công nhìn trời một lúc, hắn đưa ra kết luận như vậy.
“Đang là bao nhiêu độ thế !?” Linh vùi mặt vào ngực hắn hỏi, còn he hé ánh mắt nhìn ra bên ngoài, tuyết đã phủ kín cái hồi bên dưới, chỉ còn vài chỗ là thấy được mặt trước trong vắt, đây cũng là kỳ cảnh mà những người định cư trên mặt trăng không được thấy bao giờ. Sống dưới vách chắn năng lượng thì đòi hỏi thời tiết thế nào được chứ !? Cùng lắm thì có vài cơn mưa để rửa trôi bụi bẩn trên đường xá thôi.
“Âm năm độ, từ giờ đến tối có lẽ sẽ hạ xuống bốn mươi độ nữa. 1 giờ đêm nay sẽ là thời điểm lạnh nhất, đừng rời khỏi tôi, nếu mất đi ánh sáng bao bọc cơ thể, cậu sẽ bị hoại tử ngay đấy, đến lúc đó đưa tay lên lau mũi, mũi sẽ rơi ra, vỗ mạnh lên đầu thì vành tai cũng có thể rơi xuống !”
Hắn nhẩm tính một chút rồi nói ra đại khái: “Nếu không xây nhà tuyết để trú kịp hoặc kiếm lấy một hang động nào đó, tối nay có lẽ sẽ có bão tuyết, những người ở ngoài – ngoại trừ các siêu năng lực gia hệ thân thể hoặc có khả năng phát nhiệt, tỷ lệ chết phải tới hơn một nửa !”
Sau đó lại nghĩ nghĩ: “Mà có lẽ không đến mức như vậy, người lên đảo dù sao cũng đều trải qua đào tạo tinh anh của mỗi quốc gia, muốn chết cóng cũng khó lắm !”
Linh bĩu môi, cử động một chút, vừa rời khỏi hắn là thấy lạnh. Dù biết chỉ là ảo giác, cái ấm áp không phải thân thể của hắn mà là thứ ánh sáng đang bao bọc quanh mình đây, thế nhưng dựa dẫm vào hắn đã thành bản năng của mình, Linh xấu hổ thầm nghĩ như vậy, nhưng sau đó lập tức ném ra khỏi đầu, dang hai tay hắn ra, trèo lên ngồi trên đùi hắn, rồi lại khép hai tay hắn lại, hoàn toàn biến người này thành một tấm chăn bông chuyên dụng.
“Lúc nói chuyện đến cái chết của người khác, nên lộ vẻ thương xót một chút !”
“Ừm.” Tường không tin, không nghe, nhưng cũng chẳng cãi.
“Cậu không cảm thấy rằng tỏ ra bộ dáng máu lạnh vô tình như vậy, khiến cho kẻ thù cảnh giác hơn, người thân khó tin tưởng được à !?” Biết là hắn chẳng nghe, nhưng vẫn muốn nói.
“Ý thức của tôi bắt đầu từ một khoảng không gian tối tăm, chỉ có một quả cầu ánh sáng nhỏ lơ lửng dõi theo, sau khi mở cánh cửa rời khỏi không gian đó, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại muốn thách đấu và giết chết tôi ! Vậy nên, theo như định nghĩa của cậu về người thân mà nói, tôi không có người thân !”
“Nhưng cũng không cần phải biến cả thế giới trở thành kẻ địch của mình như vậy !” Linh lộ ra thần sắc phức tạp, đến bây giờ cô cũng không thể hiểu được, rốt cuộc người này đến từ cái lỗ đen nào, mục đích hắn tới trái đất, à nhầm, mặt trăng để làm gì.
Tường không phản bác, chỉ điềm nhiên trả lời:
“Ừm, trong những năm tháng sống trên cuộc đời này, chứng kiến tất cả mọi người trong tầm mắt muốn đối nghịch với mình, tôi phát hiện ra một chuyện...”
“Cảm thấy cô đơn rồi hả !?”
“Không, khi người ta thù ghét tôi, muốn giết tôi, bọn họ trở nên đoàn kết với nhau hơn ! Đối xử với nhau cũng tốt hơn, và thông minh hơn nữa !” Hắn dừng lại, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Linh, hai người cách nhau có vài cm, cô ấy thở mạnh mấy cái, tóc mái hắn cũng nhẹ rung rinh được. Sau đó hắn lại nhìn ra bầu trời tuyết rơi trắng xóa kia. “Việc tôi tồn tại có ích cho nhiều người như vậy, theo một cách hiểu nào đó, tôi chính là người tốt trong truyền thuyết đúng không !?”
Không đợi Linh trả lời, hắn tiếp tục thì thào tự nói:
“Vì thế tôi sẽ không dễ dàng chết đi như vậy !”
...
Tâm trạng Takeshi chìm trong lo âu mà rừng thì cứ lầm lì trải đầy thảm lá rụng. Ánh đỏ của thảm lá hắt lên cả bầu trời ánh ỏi, khiến cho sắc mặt của hắn và Shirayuki cũng mang mầu đỏ theo.
Vất vả lắm Takeshi mới mang được Shirayuki đến chỗ này, xung quanh toàn những loài cây mà theo hắn là tốt cho sức khỏe, đơn giản vì hắn chẳng biết chữa trị cho cô ra sao.
Takeshi đã đọc ở đâu đó rằng nhiều cây cối trong rừng như cây tùng, cây bồ công anh... sẽ tỏa ra những mùi hương thảo dược tốt cho người, mùi thơm thảo dược quý này không những chữa khỏi những bệnh thường gặp mà còn có lợi cho sức khỏe.
Chỉ là hắn cũng không chắc chắn lắm, đơn giản là vì những việc này trước đây đều là Shirayuki làm cho hắn, ghi nhớ hộ hắn. Tất cả tinh lực của Takeshi từ nhỏ đều đặt trên việc vẽ bùa chú cùng tôi luyện thức thần, làm gì có thời gian quan tâm đến những thứ khác.
Thậm chí những lần tham gia quân đội đối chiến trong những nhiệm vụ đặc biệt để rèn luyện, cũng có những binh lính do người của gia tộc cải trang đi theo chăm lo cho hắn từ đầu đến chân.
Shirayuki vẫn đang không ngừng ho ra máu, một cú đá tiện chân đó của Ren đã làm gãy mấy đoạn xương sườn của cô, có lẽ những mảnh xương gãy đã cắm vào phổi.
Cô ta bị như vậy cũng là vì đỡ cho hắn.
Từ nhỏ Takeshi đã được dạy rằng, những người như Shirayuki đều chỉ được coi là những vũ khí hình người trong tay bọn họ thôi, không cần quá để tâm làm gì.
Nhưng cho dù một kiếm sĩ đã mang theo thanh kiếm của mình mười năm, đột nhiên một ngày phát hiện nó sắp hỏng hóc, tâm trạng anh ta cũng làm sao mà tốt được chứ. Takeshi nghĩ thế, đã quen có cô gái này ở bên cạnh hơn mười năm, hắn cũng không muốn cô cứ như vậy chết đi chút nào.
“Thiếu chủ…” Shirayuki cuối cùng cũng mở được mắt yếu ớt nói.
“Đừng nói gì nữa, cô càng nói máu sẽ càng chảy ra nhiều, ta cũng không biết phải làm sao cả.” Takeshi vẫn làm ra vẻ chủ nhân nói với người hầu, nhưng nửa câu sau cũng cho thấy tâm trạng lo lắng cùng sự bất lực của hắn.
“Ngài không cần lo cho tôi… tình trạng cơ thể của mình… tôi tự biết” Shirayuki nói dối vì không muốn trông thấy bộ mặt sầu não của hắn, thực tế có một mảnh xương đã đâm vào tim cô, vì vậy máu mới không ngừng chảy ra qua mỗi lần hô hấp thế này.
Còn sống đến bây giờ, hoàn toàn là nhờ vào sự cải tạo của cái kén ánh sáng bọc lấy cô và Thần tiễn lúc cả hai đột phá.
“Câm miệng cho ta, người bị bệnh thì cứ nằm yên đó đi, không cần lo cho cô !? Cô là tài sản của ta, không lo thế nào được.” Takeshi bực mình quát.
Đúng lúc này, những bông tuyết đầu tiên cũng bắt đầu rơi xuống, Takeshi rùng mình, cảm thấy lạnh run. Bây giờ hắn mới nhớ tới thể chất yếu ớt của mình, nếu cứ tiếp tục lạnh xuống nữa, chỉ sợ hắn sẽ là người đầu tiên chết cóng. À không phải, là Shirayuki, cô ấy đang rất yếu, yếu lắm rồi. Takeshi cắn răng cởi ra chiếc Hakama quý phái của mình, biến nó thành cái chăn quấn quanh người Shirayuki, muốn bế xốc cô lên đi tìm một hang động nào đó trú tạm.
Chỉ là sau đó, lại có một âm thanh phá hoại tâm tình hoảng hốt của hắn, giống như tiếng chuông đồng cảnh tỉnh.
Đoàng.
Một tiếng súng nổ khô khốc vang lên giữa không gian yên tĩnh cắt đứt câu chuyện của hai người.
Takeshi gần như ngay lập tức nhận được tín hiệu thức thần báo về, có người đang tiến đến gần chỗ bọn họ. Trước khi đặt Shirayuki ở đây để tìm cách chữa trị cho cô, hắn đã để lại khá nhiều thức thần cảnh giác xung quanh, dưới lốt những sinh vật nhỏ, bất cứ kẻ nào cũng rất khó để phát hiện ra mà né tránh lũ này. Thức thần cũng giống như bách quỷ dạ hành, đều là sinh vật do hắn triệu hồi ra, nhưng yếu ớt hơn rất nhiều, chỉ có thể dùng làm mấy việc lặt vặt, nhưng gọi ra không tốn sức, chỉ mất công điều khiển. Nếu không với thể trạng của hắn lúc này, gọi được con quỷ dạ hành nào ra để sai nó đi canh gác, chỉ sợ đầu tiên nó sẽ nhảy tới táp hắn một miếng đem nhai ngon lành. Tình hình càng lúc càng tệ, đúng là chó cắn áo rách.
Nhìn sắc mặt biến đổi của Takeshi cùng tiếng súng, Shirayuki cũng đoán được phần nào, lúc này Takeshi đang rất yếu, hắn đã triệu hồi bách quỷ dạ hành hai lần một ngày, rồi còn cưỡng ép thúc giục cỗ xe ngựa tăng tốc nữa, có thể để thức thần xung quanh cảnh báo cũng đã khá lắm rồi. Bọn họ quả thật không có nhiều sức phản kháng lúc này. Cô bắt đầu nặng nề cử động cơ thể.
“Shirayuki, nằm yên đó.” Takeshi đứng lên, nghiêm giọng nói.
“Tôi vẫn có thể…” Shirayuki cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng ngay lập tức khuỵu xuống, mồm tiếp tục ho ra máu, cứ đà này, khoảng nửa tiếng nữa thì cơ thể đã qua cải tạo này cũng không gắng gượng được, ít nhất cô cũng muốn một mạng đổi một mạng, để lại chút hi vọng cho Takeshi, nhưng tình huống này thì không thể rồi.
Takeshi nhìn Shirayuki khuỵu xuống cũng không chạy lên đỡ cô, hắn chỉ hừm nhẹ một tiếng trong miệng rồi rút từ trong bức tranh bách quỷ dạ hành ra một thanh Katana dài, lưỡi kiếm bóng loáng, thỉnh thoảng còn tỏa ra những làn khói đen yêu dị.
“Thiếu cô và khả năng sử dụng thức thần, ta cũng không phải là vô dụng.” Takeshi quay người đi về phía hắn cảm nhận được có kẻ đột nhập, ngẫm nghĩ một chút rồi hắn xoay người lại nói thêm.
“Luôn luôn có người bảo vệ cho ta, gia tộc cũng dạy ta không bao giờ được hoạt động một mình.”
“Nhưng ta cũng muốn làm người hùng một lần xem sao.”
Nói rồi hắn cởi nốt chiếc áo vải mỏng đang mặc, tiếp tục đắp lên cho Shirayuki, biến cô thành một con nhộng thật lớn, sau đó để lưng trần, chạy sâu vào trong khu rừng, cũng tiện tay bố trí thêm vài thức thần bao quanh Shirayuki.