Hoàng hôn trên núi rất xinh đẹp và huyên náo, dưới từng khóm cây âm u, côn trùng cùng vài loài dã thú không ngừng ca hát, thằn lằn thì lại chạy đi chạy lại trên những tảng đá, mải miết rong chơi. Bên hai sườn núi, Trương Tuấn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của các Vệ thú Chiến sĩ.
Trương Tuấn không biết bọn họ giấu thân hình của mình như thế nào mà tài tình như vậy, nhưng hắn biết rằng khi bọn họ biến mất, thì đồng nghĩa với cuộc chiến sắp bắt đầu.
Trời dần tối, khung cảnh xung quanh càng trở nên trầm lặng, cả mọi nơi đều trở nên yên tĩnh, sự thắng thua càng đè nặng trong lòng người Tự Thành Chiến sĩ duy nhất ở nơi đây.
Trương Tuấn, Trần Minh Hạo cùng Nguyễn Khắc Cần dựa mình trên một gốc cây, nhìn về phía bên kia, không hề nói gì.
Đột nhiên Nguyễn Khắc Cần dùng tay vỗ lên vai Trương Tuấn, tay còn lại chỉ về một tia sáng màu hồng bay trên bầu trời.
Trương Tuấn chợt tỉnh táo:
- Lửa hồng! Đội trưởng Đỗ An và ba người kia đã ra tay.
Ngay sau đó, tia sáng màu hồng càng phát sáng, mỗi lúc một lan rộng ra phạm vi lớn hơn. Đồng thời cũng có những tiếng kêu đầy mơ hồ truyền đến. Trương Tuấn nắm chặt hai tay, nhìn chăm chú vào ngọn núi bên cạnh – nơi vẫn chưa có chút động tĩnh nào.
Cảm thấy mình có chút hấp tấp, Trương Tuấn không khỏi chế giễu bản thân mình: “Xem ra chính mình cũng không gã là một chiến sĩ chân chính. Dù sao việc săn giết dã thú cùng với đánh trận trên chiến trường không có giống nhau. A… Chỉ có một tí mà bản thân mình đã khẩn trương rồi”.
Chỉ một chốc sau, tiếng kêu càng ngày càng gần, một trận xé gió “ù ù” truyền đến. Ngay sau đó một tia ánh sáng lóe lên từ ngọn núi bên kia, bốn người Vệ thú Chiến sĩ cưỡi ngựa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, phóng ra một khối lửa nhỏ cùng một vòng tròn gió xoáy về phía những tên Thú nhân đang đuổi theo không ngừng nghỉ ở phía sau.
Trên người bốn người bọn họ tràn đầy vết máu, dù sao thì bọn họ cũng đã xông vào bộ lạc Thú nhân, nhưng mà bọn họ còn sống sót chạy ra thì có nghĩa kế hoạch trước đó đã thành công.
Bọn họ chạy sâu vào trong núi, ở phía sau, Thú nhân như thủy triều, ầm ầm tiến vào. Nhìn hơn một nghìn tên Thú nhân xông vào ngọn núi, đội trưởng Đỗ An cười ha ha, la lớn:
- Mạnh Tiến, nhanh chóng cắt đứt đường lui của bọn họ.
Trương Tuấn nghe thế, trong lòng thầm nhủ: “Thì ra gã Nguyễn Mạnh Tiến cũng đến tham gia trận chiến này”.
“Ầm!” – Sau một tiếng nổ, một vài tảng đá lớn lăn xuống.
Đang lúc các Vệ thú Chiến sĩ hoan hô thì một mảnh màu máu ở trên trời đột nhiên giáng xuống. Mảnh màu máu này hóa thành một cánh tay thật lớn, chặn ngang ở lối vào của con đường, mạnh mẽ đẩy bay những tảng đá lớn đang lăn xuống. Đám Thú nhân thấy vậy thì kêu lên “ngao ngao” rồi lui về phía sau.
Nội tâm Trương Tuấn chìm xuống: “Quả nhiên Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đã thông đồng với địch”.
- Hả?
Đội trưởng Đỗ An cùng Nguyễn Mạnh Tiến kinh hô:
- Huyết tế!
Đây là ma pháp cao cấp nhất của Thú nhân pháp sư. Thế nhưng dựa theo tốc độ bỏ chạy của bọn họ thì Thú nhân pháp sư sẽ không thể nào đuổi theo nhanh như vậy mới đúng.
Đội trưởng Đỗ An quyết định rất nhanh:
- Mau rút lui!
Thú nhân kêu to, xông lên trên núi như nước thủy triều, dũng mãnh vô cùng, mười tên Vệ thú Chiến sĩ ở trên sườn núi nhanh chóng chạy xuống. Thú nhân chiến sĩ giơ lên rìu sắt, đánh về các Vệ thú Chiến sĩ. Với số lượng nhiều, con kiến đều có thể cắn chết con voi, huống chi Thú nhân không chỉ nhiều, mà sức mạnh lại vô cùng to lớn, vì thế, dù là Vệ thú Chiến sĩ năm sao cũng không dám trực tiếp đối đầu, mà chỉ có thể tránh mũi nhọn.
Trương Tuấn quát lớn:
- Nhanh, phóng pháo hoa đi!
Nguyễn Khắc Cần châm lửa đốt pháo hoa, một cái pháo hoa màu xanh bay thẳng lên trời.
“Hưu… Ba!” – Pháo hoa nổ tung, hóa thành một tiếng nổ lớn, mảnh vụn bay lả tả.
Nhận được tín hiệu, hai trăm tên lính đánh thuê xông tới.
Trương Tuấn mở cuống họng hết cỡ, hét lớn:
- Đội trưởng Đỗ An, mau rút lui. Nơi này giao cho chúng ta.
Nghe vậy, Đỗ An liền dẫn tất cả Vệ thú Chiến sĩ chạy về phương hướng đoàn lính đánh thuê.
Vũ Dũng giơ lên trường kiếm trong tay, ngồi ở trên ngựa mà chém giết Thú nhân. Hắn cùng ba người tùy tùng còn lại của Trương Tuấn đều là những người có tư cách trở thành Vệ thú Chiến sĩ, cho nên sức mạnh cũng không phải nhỏ, kỹ thuật lại vô cùng thông thạo. Bởi thế đám Thú nhân chưa từng có ai có thể sống sót dưới ba lần tấn công của hắn.
Đám người Đỗ An giết đến nơi này, song phương hợp binh. Song Đỗ An lại mang đầy lo lắng:
- Nhanh đi cứu Đại hiền triết!
Vũ Dũng không nói lời thừa thãi, hắn cầm chặt thanh kiếm, thúc ngựa chém giết một đường về ngọn núi bên kia – nơi Trương Tuấn đang chiến đấu.
Ngọn núi nọ đã bị Thú nhân bao quanh, Trương Tuấn, Trần Minh Hạo cùng Đinh Thế Vũ dựa vào khả năng xuất sắc của mình, cộng với sức mạnh hơn người của Trương Tuấn mà chống đỡ một cách miễn cưỡng.
Đỗ An hét lớn một tiếng, lại sử dụng Vệ thú Chiến kỹ của chính mình một lần nữa. Bao bảo vệ tay của hắn phát sáng, dường như một ngọn đèn thần ở trong đêm tối, một tia sáng màu hồng xuất hiện, cắt ngang qua mấy chục thước, tất cả Thú nhân ở phía trước đều bị chém đứt thành hai nửa.
Hai tay nắm lấy thanh kiếm lớn, Đỗ An tăng sức mạnh lên cao nhất, ánh sáng trên nó tăng vọt, mỗi một lần Đỗ An chém xuống, thì có ít nhất một cái đầu của Thú nhân rơi xuống bãi cỏ.
Nhìn thấy một đám Thú nhân đánh về phía Trương Tuấn, nội tâm đội trưởng Đỗ An trở nên khẩn trương, hai chân phát lực, hắn nhảy lên bầu trời từ thân thể con ngựa bên dưới. Thanh kiếm trong tay hắn xoay tròn, một quả cầu lửa bắn ra.
“Ầm ầm ầm…” – Quả cầu lửa rơi trên mặt đất thì nổ tung như lựu đạn.
Thân thể đám Thú nhân chia năm xẻ bảy, song Đỗ An cũng chưa dừng lại. Từ trên bầu trời, hắn gầm lên, cái bảo vệ tay chợt sáng, một tia ánh sáng màu vàng chảy về mũi kiếm. Hắn giơ lên thanh kiếm, chém thẳng xuống.
Theo cái chém của thanh kiếm, mũi kiếm bắn ra một cái hình kiếm bằng ánh sáng dài hơn mười thước chém về đám Thú nhân.
“Thình thịch!”
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố to và sâu, một đám Thú nhân đang đánh về phía Trương Tuấn biến thành những khối thịt nát, máu tươi và nội tạng của chúng bắn thẳng vào đầu và mặt của hắn.
Đội trưởng Đỗ An rơi xuống bên cạnh Trương Tuấn, xoay người bổ thêm một kiếm vào vài tên Thú nhân đang lung lay sắp ngã.
Chỉ trong chốc lát ấy, Nguyễn Mạnh Tiến cùng Vũ Dũng đã dẫn người giết đến phía này, rốt cuộc ba đội ngũ cũng tập hợp lại cùng nhau.
- Kết thành Viên trận đối địch!
Đỗ An hét lớn đầy nghiêm túc.
Những tên Vệ thú Chiến sĩ dưới trướng của hắn đều được huấn luyện kỹ càng, phối hợp thuần thục, vì thế khi nghe được mệnh lệnh, họ lập tức nhảy lên ngựa của mình, quay đầu về phía địch, xếp thành một vòng tròn, đem đám người Trương Tuấn bảo vệ ở phía trong.
Một nhóm lại một nhóm Thú nhân xông lên, vũ khí trong tay các Vệ thú Chiến sĩ lại vô tình thu gặt sinh mạng của bọn chúng. Phải biết rằng vũ khí của họ cũng có thể phóng ra ma pháp, cho nên dưới mỗi kiếm của họ, có ít nhất hai tên Thú nhân ngã xuống.
“Đông đông đông…” – Xa xa truyền đến tiếng trống trận nặng nề, xé toang không khí. Tiếng trống trận đặc biệt này không chỉ thay thế mệnh lệnh của tên chỉ huy mà nó còn có thể kích thích sức mạnh đặc biệt ở sâu trong máu của Thú nhân. Mỗi khi những chiếc trống trận làm từ những cây cổ thụ này bị gõ vang, thì có nghĩa là đã đến thời điểm mà Thú nhân không màng sống chết, xông lên quyết một trận tử chiến.
“Ngao…”
“Ngao…”
“Ngao…”
Bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng tru đầy điên cuồng và mãnh liệt của Thú nhân. Tất cả Thú nhân đều giơ lên rìu sắt và những cây gậy thô to.
“Đông đông đông…”
Trống trận điều động tất cả Thú nhân đang ở chiến trường, mỗi khi một tiếng nổ vang mang tính xé gió vang lên, các Thú nhân đều bắt đầu di chuyển, họ nâng lên cổ chân, giẫm mạnh về phía trước.
Khắp nơi trên núi đều là Thú nhân, mỗi khi một bước chân chỉnh tề như thế bước về phía trận hình của những người Vệ thú Chiến sĩ, thì cả ngọn núi lớn này cũng đang run rẩy.
Thú nhân càng ngày càng tới gần, bước chân của họ cũng càng lúc càng mạnh. Vì thế mỗi bước chân của bọn họ đều mang lại áp lực rất lớn, đều làm cho khuôn mặt ẩn đằng sau chiếc mũ giáp của các Vệ thú Chiến sĩ ướt đẫm mồ hôi.
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
Trương Tuấn đột nhiên hô lên đầy long trọng. Sau khi hô lên thì bản thân hắn cũng cảm nhận được một luồng lực lượng kỳ diệu di chuyển trong cơ thể hắn, một luồng lực lượng mà chính hắn cũng không biết nó xuất hiện như thế nào và từ đâu đến. Cả dòng năng lượng trong cơ thể hắn cũng không tự chủ di chuyển theo, càng làm cho tiếng hô của hắn trở nên vang vọng.
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc hà tại thượng!
Cái âm thanh từ tiếng hô quanh quẩn khắp núi đồi, truyền ra ngoài hết sức nhanh chóng.
“Đông…” – Những tiếng trống trận xé gió của Thú nhân dĩ nhiên bị những lời này quấy nhiễu, bỗng nhiên trở nên rối loạn.
Vốn duy trì trận hình chỉnh tề, nhưng tiếng trống trận bị loạn làm cho Thú nhân không biết phải làm sao, có người hạ chân xuống, có người vẫn đang giơ chân lên, chỉ trong phút chốc mà trận hình đã loạn cả lên.
Đội trưởng Đỗ An nắm bắt được thời cơ, lớn tiếng ra lệnh:
- Xông lên! Phá vòng vây! Giết!
Những tên Vệ thú Chiến sĩ cùng đám lính đánh thuê che chắn trước mặt Trương Tuấn, hướng về phía thành Phú Quý mà lao nhanh.
Đội hình rối loạn của Thú nhân vừa mới sắp xếp lại một chút thì Vệ thú Chiến sĩ đã xông tới. Vào lúc này, đứng trước những tên Thú nhân có tinh thần còn đang hoảng hốt, những người Vệ thú Chiến sĩ thể hiện ra sức chiến đấu nguyên vẹn và mạnh mẽ. Sau một phen liều chết, họ để lại phía sau lưng hơn một trăm thi thể của Thú nhân, rồi nhanh chóng chạy đi.
Với Thú nhân, cơ hội này là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sau này e rằng sẽ không biết phải chờ đến lúc nào mới tới một cái cơ hội nữa. Vì thế, vì trận chiến này mà có lẽ Thú nhân đã điều động toàn bộ lực lượng của bộ lạc, thề nhất định phải giết chết tất cả Vệ thú Chiến sĩ trong cuộc chiến này. Cho nên mặc dù đám người Trương Tuấn phá tan một cái vòng vây, nhưng ở bên ngoài vẫn có vô số Thú nhân đang vây quanh.
Một tên lính đánh thuê ngã xuống, để rơi một cái búa lớn bị thủng nhiều lỗ và có đầy răng cưa trên mép. Trương Tuấn nhìn thấy thế liền đưa tay nhặt nó lên, cầm chặt lấy. Với hắn, lâu như vậy mới có một thanh vũ khí đủ nặng để cầm, mấy cái vũ khi kia thì quá nhẹ rồi.
Trương Tuấn cầm theo búa lớn, nhảy lên lưng một con chiến mã đã mất chủ. Hắn thúc ngựa, chạy song song với Đỗ An, cùng hắn ta sóng vai chiến đấu. Trương Tuấn đánh nhau không có chút kỹ thuật nào, chỉ liên tục dùng sức mạnh quơ lên cây búa.
Dù cho Thú nhân được xưng là chủng tộc thiện chiến, nhưng nếu so với sức mạnh của Trương Tuấn thì cũng có sự chênh lệch rất lớn. Khi cái búa của Trương Tuấn đánh tới, rìu sắt cùng lồng ngực của Thú nhân đều bị đánh nứt toát ra. Thế nên với đám Thú nhân có mật độ dày đặc như kiến, nhiều không đếm hết, chỉ cần Trương Tuấn quơ cây búa, chém về một phía nào đó thì cũng sẽ giết chết được một, hai tên Thú nhân.
Trong thời khắc hoạn nạn này, đội trưởng Đỗ An quay đầu lại nhìn Trương Tuấn một cái rồi hoàn toàn đem hắn xem như một người chiến sĩ mà đối xử, chứ không còn giống như lúc trước nữa. Thậm chí Đỗ An còn sinh ra một cảm giác tôn trọng và sợ hãi như đang đối mặt với Thần.
Trương Tuấn cười ha ha:
- Ông nội tụi bay vốn đã là người chết, vậy nhưng không nghĩ tới lại có thể còn sống tới giờ phút này. Sống lâu hơn một năm đã là buôn bán có lời! Bọn Thú nhân đáng chết, có gan thì cứ xông đến đây! Ông không băm tụi bay thành thịt vụn thì không làm người!
Hắn điên cuồng sử dụng búa lớn đập về xung quanh. Cây búa nặng nề ở trong tay hắn lại như một thứ cây cỏ không có chút sức nặng. Thú nhân cũng không hề lùi bước, chẳng sợ chết đi, phía trước ngã xuống thì có đám khác ở phía sau xông lên, đám xông lên vừa ngã xuống thì lại có đám khác ở sau xông lên, phía trước ngã xuống thì phía sau lại xông lên…
Dần dần, trước người Trương Tuấn là một mảnh đất chất đầy những thi thể, độ cao của đám thi thể này có hơn năm thước. Với những kẻ đang cố gắng chạy trốn như bọn họ mà nói, thì đây không phải là một điềm báo tốt, mà nó báo rằng họ sắp bị Thú nhân vây kín. Và nếu bọn họ tiếp tục giết địch không ngừng thì càng có nhiều thi thể Thú nhân vây ở xung quanh. Cho đến cuối cùng, có lẽ họ sẽ bị thi thể của những tên Thú nhân có tinh thần không sợ chết nhốt ở giữa.
Đội trưởng Đỗ An thở dài một tiếng, đột nhiên thu lại thanh kiếm bản to của mình, nhìn Trương Tuấn mà nói:
- Đại hiền triết, hôm nay có thể cùng ngài chết trận là vinh quang lớn nhất của Đỗ An trong cuộc đời này! Chỉ có một tiếc nuối chính là thân là một cái võ giã, biết được ở trên đại lục này, trên cấp bậc hai sao cũng có cảnh giới cao hơn nhưng lại không thể tiếp tục theo đuổi. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Trương Tuấn hiểu hắn đang nói cái gì, cười ha ha đáp:
- Đỗ An, chỉ cần hai ta có thể sống sót qua hôm nay, ta nhất định giúp ngươi thực hiện nguyện vọng này, ta nhất định không để ngươi chết mà không nhắm mắt được, ha ha…
Đội trưởng Đỗ An bị khí thế trong lời nói của Trương Tuấn lây nhiễm, hai tay hắn rung lên, một tia ánh sáng hồng xuất hiện, đem năm, sáu gã Thú nhân đang xông lên chém thành hai nửa.
- Tốt! Hôm nay hai người chúng ta nhất định phải giết đi ra ngoài, Đỗ An ta cũng không thể chết đầy tiếc nuối như vậy!
Ở phía sau mà những tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Xem ra những gã lính đánh thuê đã mất đi hơn một nửa tinh thần chiến đấu, mà thể lực của bọn họ cũng đi về cuối đường, nên mới bị làn sóng công kích như thủy triều của Thú nhân nhấn chìm, ngã xuống trong tuyệt vọng.
Ngay cả Trương Tuấn cũng phải căng thần kinh lên để trở nên cứng rắn như kim cương, mặc cho chuyện gì phát sinh thì hắn đều không phân tâm chút nào.
Hai mắt hắn đỏ chót, giống như bị nhập ma, hắn không để ý tới việc gì ngoài việc phải cố gắng giết thêm càng nhiều Thú nhân.
Cho đến nửa đêm, hơn một nghìn tên Thú nhân bị giết, hai trăm tên lính đánh thuê cũng chết gần hết. các Vệ thú Chiến sĩ cũng mệt mỏi, những tia ánh sáng trên người họ cũng nhạt dần, thậm chí có hai gã Vệ thú Chiến sĩ đã mất đi sức chiến đấu.
Sắc mặt Vũ Dũng là một màu trắng bệch, một cánh tay của hắn đã không thể sử dụng, nó chỉ được băng bó đơn giản một chút, thế nhưng điều đó cũng không ngăn cản được vài giọt máu tươi chảy ra không ngừng.
Mũ giáp của Trần Minh Hạo cùng Nguyễn Khắc Cần đều đã bị chém rớt, rõ ràng nếu không phải chiếc mũ giáp cứu hai người bọn hắn một mạng thì giờ này bọn hắn chỉ còn là hai cái xác chết. Máu trên người Trần Minh Hạo đã đọng lại, dính chặt ở ngực và phía sau lưng hắn. Nguyễn Khắc Cần thì bị chém trúng một cái ở lưng, may mắn rìu sắt của bọn Thú nhân cũng không sắc bén, hơn nữa nhờ bộ áo giáp hắn mặc, cho nên hắn không có bị thương nghiêm trọng.
Đinh Thế Vũ cũng Vũ Dũng chỉ có thể bước đi khập khiễng, một người chỉ còn sử dụng được một cánh tay, một người phải dùng vải che đi một con mắt. Hai người đứng bảo vệ Trương Tuấn vào trong, bao nhiêu rìu sắt và gậy thô to của Thú nhân đánh tới đều bị bọn họ cản đi phần nào, vì thế mà đến bây giờ Trương Tuấn vẫn chưa bị thương.
“Đông đông đông…” – Tiếng trống trận xé gió lại vang lên thêm lần nữa.
Trương Tuấn hướng về đội trưởng Đỗ An mà nở nụ cười, dòng năng lượng trong cơ thể của hắn tự động vận chuyển, hắn quát lớn:
- Phật tổ phù hộ! Thần Bạc Hà tại thượng!
Tiếng hét này của hắn như sấm sét nổ vang trên bầu trời, cũng làm cho tiết tấu đánh trống trận của Thú nhân rối loạn.
Trương Tuấn cười lớn:
- Ha ha ha… Mọi người chúng ta cùng nhau hô! Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng!
Tất cả Vệ thú Chiến sĩ cùng Trương Tuấn đồng thời hô to. Sau tiếng hét lớn này, các Vệ thú Chiến sĩ như bỗng nhiên nhận được thêm sức mạnh, tinh thần mỗi người trở nên phấn chấn, đột nhiên bùng nổ sức mạnh gấp đôi, giơ lên vũ khí chém về những tên Thú nhân ở xung quanh.
Đúng lúc này, một mảnh ánh sáng trắng hiện lên, theo sau là một giọng nói:
- Cảm tạ Thần Bạc Hà, các ngươi đều còn sống.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cùng một đám thần chức mặc áo trắng xuất hiện. Bọn hắn vội vàng đọc chú ngữ, giơ lên cây trượng bằng gỗ, mở ra hai tay:
- Thần Bạc Hà vĩ đại, xin hãy mang con dân của ngài rút lui.
Ánh sáng trắng trở nên sôi trào, tỏa sáng lóa mắt, sau đó tất cả bọn họ biến mất trong vòng vây của Thú nhân.
…
Trong Thần điện thành Phú Quý, mười mấy người rơi xuống từ độ cao một thước.
“Bùm, bùm, bùm…”
Ở chỗ chết lại có thể còn sống, những tên Vệ thú Chiến sĩ ôm nhau mà khóc, lẫn nhau chúc mừng. Chỉ có đội trưởng Đỗ An là có sắc mặt khó coi:
- Đại hiền triết! Đại hiền triết! Có ai nhìn thấy Đại hiền triết không?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa an ủi đội trưởng Đỗ An cùng đám người Vũ Dũng.
- Một cái trận pháp dùng để di chuyển xa như vậy khó tránh khỏi gặp phải một vài thứ ngoài dự liệu. Nhưng mà không ngờ lại là Đại hiền triết…
Trương Tuấn bị bỏ lại ở ngọn núi có Thú nhân khắp nơi. Khi thứ ánh sáng kia hiện lên, Trương Tuấn rơi xuống, hai mắt chớp vài cái mới thích ứng. Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện xung quanh chỉ còn lại mình hắn cùng… vô số Thú nhân.
“Tên Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đáng chết!” – Trương Tuấn nguyền rủa trong lòng, rốt cuộc hắn biết rõ ý đồ chân chính của Trần Đại Nghĩa.
“Tên khốn đó sẽ không hi sinh Vệ thú Chiến sĩ của hắn, mục đích của việc hắn thông đồng với Thú nhân chính là chỉ cần đem mình bỏ lại, tất cả là bởi vì hắn đã có biện pháp cứu tất cả Vệ thú Chiến sĩ”.
Chiêu mượn đao giết người này thật sự rất ác độc. Bản thân không những không mang tội danh, mà còn có thể có công cứu giúp Vệ thú Chiến sĩ. Mấy ai sẽ để ý đến việc Đại hiền triết sống hay chết? Trận chiến này là do “Đại hiền triết” bày mưu đặt kế, cho nên thất bại của trận chiến này sẽ do Trương Tuấn hắn phụ trách là điều dễ hiểu.
Một mảnh ánh sáng trắng làm cho các Thú nhân hoảng sợ, nhưng các Vệ thú Chiến sĩ đột nhiên biến mất lại càng làm họ sợ hãi. Bọn họ đều đã mất đi mục tiêu công kích. Trương Tuấn cố gắng lui lại, ẩn giấu thân thể của mình, hi vọng có thể giảm sự chú ý của bọn chúng đến mức nhỏ nhất. Thế nhưng dù sao hắn cũng là một người sống, cơ thể cũng không phải nhỏ bé gì mà là to lớn, bởi vậy các Thú nhân có thể nào không nhìn thấy hắn?
“Ngao! Ngao! Ngao!”
Vốn thắng lợi đã nằm trong lòng bàn tay, nằm trong tầm mắt, nhưng lại đột nhiên mất đi tất cả, không thu hoạch được gì, các Thú nhân trở nên giận dữ. Bọn chúng đem tất cả nỗi giận phát tiết lên người Trương Tuấn. Chỉ trong nháy mắt, vô số rìu sắt, gậy gộc, đá tảng bay về hướng của Trương Tuấn.
Trong làn ranh sống – chết, đột nhiên Trương Tuấn nổi giận gầm lên, bùng nổ ra sức chiến đấu kinh người. Một tia lại một tia ánh sáng màu lam từ cơ thể của hắn bắn ra. Những tia ánh sáng màu lam nọ chợt lóe, chúng lao tới và cắt nát tất cả rìu sắt hay gậy gộc…
Nhân cơ hội này, Trương Tuấn nhặt lên cây rìu chiến, leo lên chiến mã, mở hết tốc lực mà chạy như điên. Các Thú nhân xung quanh hắn liên tục chém về phía hắn, nhưng hắn vung lên rìu chiến, trái chém phải chặt, mạnh mẽ mở ra một con đường máu.
Chỉ khi các Thú nhân còn kinh ngạc vì sự biểu hiện thần kỳ của hắn, trong lúc còn đang sửng sốt, thì hắn đã xông ra ngoài.
Phát hiện một rừng cây bên dưới, Trương Tuấn xông vào mà không cần nghĩ ngợi. Hắn tạm thời thoát khỏi tình cảnh bị Thú nhân vây quanh.
Tốc độ của Trương Tuấn còn nhanh hơn so với ngựa, cưỡi ngựa chỉ hạn chế tốc độ của hắn. Vì vậy, sau khi bỏ lại ngựa, hắn lợi dụng địa hình của núi đồi, tránh né các đội Thú nhân, thỉnh thoảng lại núp ở một tảng đá hay một cây cổ thụ để phục kích Thú nhân. Mặc dù Đám Thú nhân biết hắn đang ở trong ngọn núi, nhưng mãi mà không tìm được hắn, mỗi một lần tìm kiếm lại có vài người chết đi oan uổng.
Trời dần sáng, Trương Tuấn biết tình cảnh của mình càng lúc càng trở nên bất lợi. Bởi vì khi không có sự che chở của bóng tối, thân thể của hắn càng dễ bị bại lộ hơn.
“Phá vòng vây! Phải phá vòng vây!” – Trương Tuấn nói với chính mình.
Cây rìu chiến hắn cầm trên tay vì chặt chém quá nhiều nên đã trở thành một cây gậy sắt, từng mảnh sắt nhỏ bóc ra, muốn rớt. Nhìn cây rìu chiến đã cùng mình trải qua một trận chiến dài, tuy có chút không nỡ, nhưng hắn cũng đành vứt bỏ, rồi tìm kiếm một cây vũ khí khác. Không lâu sau, hắn tìm được một thanh kiếm lớn.
Bốn phía xung quanh đều là Thú nhân, Thú nhân pháp sư lại đang không ngừng sử dụng bói toán, muốn suy tính ra vị trí của hắn. Trương Tuấn quan sát địa hình xung quanh, nhìn kĩ con đường đi về thành Phú Quý. Song hắn lại nhanh chóng phát hiện ở trên con đường đi về thành Phú Quý có rất nhiều Thú nhân chiến sĩ mang giáp đang đứng canh. Cho nên hắn biết mình không thể đi về thành Phú Quý, lúc này mà lao về hướng đó thì chỉ có một con đường chết.
Ngược lại, hắn phát hiện ở phương hướng đi về bộ lạc Thú nhân, Thú nhân rất thưa thớt, dường như chẳng có bao nhiêu tên ở lại bảo vệ nơi đây. Có lẽ Thú nhân cho rằng hắn nhất định chạy về thành Phú Quý cũng nên. Hiển nhiên người bình thường thì ai cũng sẽ lựa chọn như vậy, Thú nhân có lẽ cho rằng hắn không dám đi về hướng bộ lạc của họ, đi về cái hướng “tự chui đầu vào rọ”, cho nên họ không canh phòng chặt chẽ ở cái hướng ấy, trái lại lại có phần thư giãn.
Trừ cái hướng đi về thành Phú Quý, ở ba cái phương hướng khác, lực lượng của Thú nhân cũng yếu kém đi nhiều lắm. Hướng bắc là địa bàn của Thần giáo Suối Nước Nóng, phía nam là thảo nguyên Tây Hòa. Đối mặt với một sự lựa chọn gian nan trong tình huống này, Trương Tuấn cau mày. Suy nghĩ chốc lát, hắn quyết định đi về phía nam.
Dù sao thì hắn không xa lạ gì cái thảo nguyên Tây Hòa, hắn cũng sống ở đó hơn nửa năm còn gì. Dù ma thú ở nơi đó có đáng sợ, nhưng mà hắn đã có kinh nghiệm sống ở đó nửa năm, cũng đã hiểu rõ một phần thói quen và tập tính của chúng.
Đặc biệt là các Thú nhân cũng rất e ngại thảo nguyên Tây Hòa, do đó, ở cái hướng nam này cũng không có bao nhiêu Thú nhân canh giữ.
Lưng mang trọng kiếm, hắn đi về hướng nam. Ở phương hướng có sự canh phòng lỏng lẻo này, khi hắn âm thầm đi được mấy trăm thước thì mới bị Thú nhân phát hiện.
Ở trong rừng núi, ưu thế của Thú nhân được phát huy đầy đủ, nếu như binh lính của nhân loại ở trong hoàn cảnh này thì sẽ khó có thể đạt được tốc độ lớn nhất. Bởi vậy, chỉ trong tích tắc hắn bị phát hiện, các Thú nhân xung quanh chạy về nơi đây rất nhanh. Trương Tuấn đi không được bao xa thì đã gặp phải trở ngại tầng tầng.
Trương Tuấn thở dài một hơi: “Xem ra ý đồ đi về phương nam cũng không thể thực hiện được”.
Hắn xoay tay, chém về mấy tên Thú nhân đang xông lên, rồi nhanh chóng thay đổi phương hướng, hướng về bộ lạc Thú nhân mà đi.
“Ngao! Ngao!” – Các Thú nhân kêu lớn.
Trương Tuấn không hề hiểu ngôn ngữ của họ, nhưng mà từ sự di chuyển của các Thú nhân, hắn nhận ra ý đồ của chính mình lại bị phát hiện.
Một làn sóng lại một làn sóng Thú nhân xông về phía này, nhào tới phía hắn. Hắn điên cuồng quơ thanh trọng kiếm trên tay. Sau những tiếng “đinh đinh đang đang”, hắn chặt đứt không biết bao nhiêu cây rìu sắt của Thú nhân. Ngay sau đó, trên người hắn bắn ra những tia ánh sáng màu lam, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Ở phía sau, một đám Thú nhân ngã xuống, rìu sắt bị gãy, song trên người không có một chút vết thương.
Trương Tuấn xông qua vòng vây thứ nhất, quan sát đám Thú nhân đang tập kết ở phía trước, nảy ra một ý nghĩ. Thân hình chợt lóe, hắn lại xông vào một cánh rừng rậm.
“Ngao!” – Đám Thú nhân tru lên. Hơn một ngàn tên thú nhân xông tới, bao quanh rừng cây. Một gã Thú nhân pháp sư cầm một cây đuốc đi tới rìa cánh rừng, ném vào phía trong.
Trương Tuấn mắng to:
- Hèn hạ, vô sỉ! Các ngươi có giỏi thì tiến vào đây, ông mày không giết chúng mày tè ra quần thì không phải là ông mày!
Khói đặc cuồn cuộn, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn. Nhìn thấy cả rừng cây sắp bị lửa lớn nhấn chìm, Trương Tuấn cấp tốc suy nghĩ.
“Xông ra cũng chết mà ở lại cũng chết. Vậy thì liều mạng thôi!”
Đã quyết định liều mạng như hắn cũng không hành động nóng vội. Hắn dùng thanh kiếm chặt đứt một cây lớn thô to, sau đó dùng kiếm giảm bớt một số chi tiết trên thân cây. Rồi lại cắt lấy một đoạn lớn, vác trên vai.
Hắn chạy nhanh tới bìa rừng, nhìn tình huống xung quanh, sau đó lui về phía sau mấy chục thước. Sau khi suy nghĩ thật kĩ, hắn rống to một tiếng, hai tay nâng lên cái thân cây kia, ném mạnh tới.
“Hô hô…” – Thân cây hóa thành một chiếc bóng đen, bay thẳng về phía các Thú nhân đang ở bên ngoài.
Chiến đấu với hắn đã lâu, đám Thú nhân trở thành chim sợ cành cong, khi nhìn thấy một chiếc bóng xám lao tới, trong khoảnh khắc liền liên tưởng đến việc Trương Tuấn lao tới.
“Ngao! Ngao!” – Đám Thú nhân ở xung quanh xông lại, vây quanh cái bóng đang bay tới, đồng thời giơ lên rìu sắt, chém bậy chém bạ vào nó.
Nhân lúc này, Trương Tuấn lén lút chạy ra theo một hướng khác gần đó.
Nhưng chỉ vừa chạy được mấy chục thước thì đã nghe một hồi rống to. Trương Tuấn tức giận, mắng lớn:
Mấy chục chiếc rìu sắt bị ném về phía này. Trương Tuấn vội vàng lộn một vòng, né tránh thanh thế mưa to gió lớn của đám rìu sắt, chui vào một cái động nhỏ dưới một thân cây.
Cái động nhỏ nọ bị một mảnh cỏ dại rậm rạp che kín, nếu không đến gần, thì rất khó phát hiện.Trương Tuấn mở mắt nhìn quanh, nhận ra cái hang nhỏ này cũng không quá rộng, thế nên hắn nghĩ rằng nó cũng không quá sâu. Tuy nhiên hắn phát hiện mình sai lầm ngay khi lăn xuống một cách đột ngột.
Cái hang động nhỏ kia lại là một cái khe núi, hắn lăn xuống mãi mà vẫn chưa tới đáy. Bốn bức tường xung quanh cái hang này đều là có những khối nham thạch hình cái răng sói, thân thể của hắn liên tiếp đụng vào vài chỗ răng sói nhô ra đó, thế là cả người hắn đau nhức không thôi, dường như cả khớp xương cũng muốn nứt rồi.
- Ôi ôi… Ối…
Trương Tuấn không ngừng kêu thảm thiết.
“Bùm!” – Sau tiếng vang lớn, hắn rơi xuống tới đáy động. Vào lúc này, miệng và mũi của hắn đều chảy máu, trên người có nhiều chỗ gãy xương, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Hắn đã không còn nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ của Thú nhân, cho nên hắn biết nếu Thú nhân muốn xuống tới đáy của một cái động sâu như thế này thì cũng phải cần một khoảng thời gian dài.
Trương Tuấn gian nan lật người lại. Vừa xoay người một chút thì một trận đau nhức truyền đến, hắn không nhịn được lầm bầm hai tiếng.
Bốn bề xung quanh là một màu đen, hắn cố giơ lên bàn tay, nhìn về phía nó nhưng lại không hề thấy cái gì. Trương Tuấn ngửa mặt lên trời, nằm yên một chỗ, hoàn toàn không có một chút sức lực, thở phì phò trong những cơn đau nhức.
Đại hiền triết đáng thương cứ nằm ở trong động như vậy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Trương Tuấn vẫn một mực nằm yên, cái mũi không ngừng chảy máu, ý thức của hắn càng ngày càng trở nên yếu ớt, linh hồn của hắn dường như dần bị dập tắt.
…
Trên thảo nguyên, một con Cuồng Bạo Địa Long xông về phía hắn, Trương Tuấn bừng tỉnh: “Đây không phải là tình cảnh lúc mình còn ở trên thảo nguyên Tây Hòa sao?”.
Trương Tuấn cả kinh, đột nhiên ngồi dậy.
Xung quanh vẫn là một mảnh đen tối, hắn vẫn còn ở trong cái hang động kia.
- Ọe…
Trên người truyền lại một trận đau nhức, Trương Tuấn không tự chủ được co thân mình lại.
Hắn nhìn xem bốn phía: “Không được, ta không thể chết ở chỗ này được. Xuyên qua vũ trụ ta còn sống sót thì ta có thể nào chết ở nơi đây như thế này chứ?”.
Mỗi khi niềm tin của hắn trở nên kiên định, thì một luồng năng lượng kỳ lạ xuất hiện trong lòng hắn, làm cho dòng năng lượng trong cơ thể hắn không tự chủ vận động. Mỗi lần như vậy, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều. Chỉ là thân thể hiện tại của hắn vô cùng thê thảm cho nên tốc độ vận chuyển của dòng năng lượng rất chậm chạp.
Khi Trương Tuấn phát hiện dòng năng lượng trong cơ thể mình có thể chữa trị thân thể bị thương của hắn, hắn lập tức ngồi xuống, xếp bằng, toàn tâm toàn lực vận chuyển nó. Sau khi vận chuyển mười mấy vòng, hắn phát hiện chính mình đã có thể miễn cưỡng đứng lên.
Hắn bỗng nhớ tới những trận chiến vừa rồi, nhớ tới thứ ánh sáng màu lam không ngừng từ cơ thể hắn bắn ra, cái thứ đã cứu hắn mấy lần. Bởi vậy, hắn cảm thấy tác dụng của Thần tinh không chỉ đơn giản như mọi người đã biết, mà Tâm Kinh Bạc Hà càng không phải là một bộ kinh văn dùng cho những người tu luyện với mục đích nuôi dưỡng Vệ thú đơn giản như vậy.
Thú nhân ở phía trên có thể xuống dưới này bất kỳ lúc nào cho nên Trương Tuấn cũng không dám ở lâu. Sau khi tìm kiếm ở xung quanh một lát, hắn phát hiện xung quanh chỉ là những tảng nham thạch lạnh như băng. Không còn cách nào khác, hắn tựa mình vào bức tường nham thạch, tiếp tục di chuyển theo hướng khác – hướng mà hắn cho rằng sẽ đi ngược lại với hướng hắn vừa rơi xuống. Thỉnh thoảng đi không được bao lâu, hắn cảm thấy bản thân mình chống đỡ không được cơn đau của bản thân thì hắn liền ngồi xếp bằng, tiến hành vận chuyển Tâm Kinh Bạc Hà. Đến khi cảm thấy trạng thái của bản thân đã khôi phục, hắn tiếp tục đi về phía trước.
Không có ánh nắng Mặt Trời, không có chiếc đồng hồ cát, Trương Tuấn cũng không biết mình đã đi được bao lâu. Mãi đến lúc hắn cảm thấy có một tia gió mát thổi lại, thì hắn mừng rỡ không thôi: “Có gió đồng nghĩa với việc có đường ra ngoài”.
Nhận được một tia hi vọng, tốc độ đi tới của hắn cũng tăng lên nhiều. Hắn đi không ngừng nghỉ, rốt cuộc, một tia ánh sáng yếu ớt cách hắn càng ngày càng gần.
Tia ánh sáng nọ ở trên đỉnh đầu của hắn hơn mười thước. Trương Tuấn gian nan dùng hai tay và hai chân bám vào vách động mà bò lên. Sau đó dùng tay trái bấm vào lỗ hổng ấy, cố gắng đào cho nó to ra, để ánh sáng tiến vào.
Trong chốc lát, sau khi bới ra vài tảng nham thạch, nền đất cát mịn tiếp theo bị hắn đào ra thành một cái lỗ to bằng cơ thể người. Hắn hít một hơi, bò qua cái lỗ này.
Vừa ló đầu ra ngoài, hắn nhìn thấy ánh nắng chói chang của Mặt Trời, hắn biết đây đã là lúc giữa trưa. Từ trong tối đi ra chỗ sáng, hai mắt của hắn vẫn có chút không thích ứng, hắn đưa hai tay che trước mắt, cản lại những tia sáng chói chang để mắt có thể dần thích ứng.
Một lúc sau, hai mắt của hắn cũng nhìn được rõ ràng cảnh vật xung quanh. Hắn phát hiện hắn đang ở trên một vách núi, bên ngoài đều là nham thạch, phía dưới vách nham thạch này là một thung lũng. Từ chỗ của hắn đến cái thung lũng kia là một cái sườn núi thoai thoải.
Tại địa điểm gần vị trí của hắn có một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ đang bay lên từng đợt khói. Trên chỗ cao nhất của sườn núi là một cái cột đá có độ cao mấy chục thước, chiều rộng thì e rằng hai người đều ôm không hết. Trên đỉnh cột đá có nhiều hình điêu khắc trông rất sống động, nào là đầu sói, đầu hổ, đầu gấu…
Trong lòng Trương Tuấn bay lên một cái từ ngữ: “Thần điện Minh Quốc”.
Trương Tuấn cả kinh: “Việc này không phải việc đùa, không nghĩ đến chính mình trải qua một thời gian dài đi bậy đi bạ lại đến bộ lạc của Thú nhân. Lấy trạng thái hiện tại của mình thì không thể nghi ngờ là sẽ chết”.
Hắn vội vàng lui về trong hang động, cố gắng dùng đất lấp lại lỗ thủng kia. Sau một hồi cố gắng, lỗ thủng cũng trông như giống như lúc đầu. Đến lúc này hắn mới yên tâm một chút.
Hắn tính đến việc đợi trời tối đen thì sẽ nhân cơ hội này mà chạy về thành Phú Quý.
Trong thành Phú Quý, lão già Giáo chủ Trần Đại Nghĩa còn nợ hắn một cái mạng, hắn có thể nào chết ở nơi này, bởi thế mà hắn gầm rú ở trong lòng mình: “Ta không thể chết! Ta nhất định phải đòi lại món nợ này!”.
Trương Tuấn trốn ở trong hang động, trong cái thời gian tẻ nhạt, hắn bắt đầu tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà. Trong tình cảnh hiện tại, với hắn, Tâm Kinh Bạc Hà như một cọng cỏ cứu mạng, có thể tu luyện đến đâu thì thân thể cũng hắn sẽ tốt hơn phần nào. Bởi vậy, để xác suất sống sót cao lên, hắn chăm chỉ tu luyện nó.
Không chỉ vậy, gần đây hắn cũng cảm giác được cảnh giới của mình sắp tăng lên, dù không biết là nó có thể tăng lên tới cấp Tự Thành Ti hay không, nhưng hắn càng thêm cố gắng.
Chưa lúc nào Trương Tuấn cảm thấy một cái buổi chiều sẽ dài dằng dặc như vậy. Đến khi Mặt Trời ngả về tây, chìm xuống sau đỉnh núi, đến lúc ánh sáng biến mất, Trương Tuấn hít một hơi thật sâu, đứng dậy sao chuỗi tu luyện từ chiều. Ngoại trừ việc cái bụng kêu loạn vì đói, thân thể bị thương của hắn đã khôi phục phần lớn. Thật khó có thể tưởng tượng được một người bị thương nặng như thế lại có thể khỏi hẳn trong một ngày. Xem ra Tâm Kinh bạc hà thật sự là một bộ kinh văn thần ký, một thứ bí tịch thần bí.
Hắn tiếp tục chờ đợi.
Trời bắt đầu tối hẳn, chỉ còn một màu đen. Thế nhưng vào giờ phút này, đám Thú nhân ở dưới thung lũng chưa hề có ý định đi ngủ. Những đống lửa hừng hực được đốt lên , các Thú nhân kêu “ngao ngao”, vây quanh ở bên cạnh các đống lửa mà nhảy múa.
Cái bộ lạc Thú nhân này có hơn trăm nghìn người, nhưng toàn bộ đều là chiến sĩ, đó là sự khác nhau giữa Thú nhân và con người. Với Thú nhân, phụ nữ đều có thể xông pha chiến trường, thậm chí bọn họ còn mạnh hơn cánh đàn ông. Bởi vậy, chỉ cần có đủ rìu sắt, trừ trẻ em, cả bộ lạc Thú nhân chính là một đám chiến sĩ.
Các tộc sống chung trên Đại lục Thần Tín đầy hòa thuận, nhưng cũng không khỏi phát sinh mâu thuẫn với nhau, nên tranh đấu là không thể nào tránh khỏi. Mà bởi vậy, sống chung thì sống chung, chiến tranh vẫn diễn ra liên miên. Con người và Thú nhân cũng không thoát ra ngoài quy luật này. Song tranh đấu từ lâu mà thành Phú Quý và bộ lạc Thú Nhân trên núi Nhạn Tháp vẫn chưa đi đến kết quả, vẫn chưa bên nào giành được thắng lợi, mà nguyên nhân có lẽ xuất phát từ sự khác nhau kia.
Trương Tuấn nhìn đống lửa này, nhìn những Thú nhân đang vui sướng mà vừa múa vừa hát, thì đột nhiên ý thức được rằng bọn họ cũng như những con người trong thành Phú Quý, không có gì khác nhau. Bọn họ cũng có vui, buồn, yêu, ghét…, cũng có mong muốn được sống yên bình. Vậy tại sao hai bên phải gặp nhau ở chiến trường đây?
Kẻ địch chân chính của Thần giáo Bạc Hà chính là Thần giáo Suối Nước Nóng. Cho nên ở thời khắc này, Trương Tuấn đột nhiên có một cái ý nghĩ: “Nếu như thu phục bộ lạc Thú nhân này, vậy thì khi đối kháng với Thần điện Suối Nước Nóng họ sẽ có thêm một đồng minh trợ lực, chắc chắn là vậy, không thể nghi ngờ”.
Hắn nhìn về Thần điện Minh Quốc ở trên đỉnh núi, xác định đó mới là vấn đề của mọi chuyện. Nếu như hắn giết chết tất cả Thú nhân pháp sư, sau đó lại dùng Thần tích của Thần Bạc Hà đi cảm hóa trăm nghìn Thú nhân ở trong bộ lạc này thì không biết có thể thành công không đây?
Đây chỉ là một cái suy nghĩ, nhưng mà chính Trương Tuấn cũng cảm thấy rằng hẳn là có khả năng thành công. Bỗng nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ: “Ta nên đi xem Thần điện Minh Quốc một chút, có thể ta sẽ nhận được một cái gợi ý từ nơi nào đó trong nó”.
Hai cái ý nghĩ điên cuồng làm cho Trương Tuấn toát mồ hôi lạnh, lâm vào sợ hãi đến cực độ.
“Đi hay không đi?”
Thú nhân bên cạnh đống lửa vẫn đang chúc mừng, Trương Tuấn cảm thấy đây là một cái cơ hội tốt khi mà dường như không có ai bảo vệ cả bộ lạc Thú nhân này.
Hắn hít một hơi thật sâu, theo vách núi đi xuống. Với sự nhanh nhẹn của mình, từ vách núi đi xuống không phải là vấn đề gì to tát với hắn. Hắn theo từng tảng nham thạch mà đi xuống, mặc dù có tí nguy hiểm, nhưng không hề có khó khăn.
Bộ lạc Thú nhân dùng những thân cây to vây quanh thành hàng rào. Trương Tuấn đi dọc theo cái bức tường vây này. Chẳng mấy chốc hắn phát hiện một cái lỗ hổng lớn trên bức tường bằng gỗ - cái lỗ hổng vẫn còn vết cháy đen. Đây hẳn là nơi mà đám người Đỗ An đã phá ra để vọt vào.
Dựa vào lỗ hổng, Trương Tuấn chui vào. Liếc mắt nhìn về đống lửa, hắn thấy tất cả các thú nhân đang chúc mừng, đang vui cười. Đột nhiên hắn nghĩ tới: “Hôm nay là ngày lễ thu hoạch của thành Phú Quý, Thú nhân cũng ăn mừng vào ngày này, chẳng lẽ đây cũng là ngày lễ của họ? Hai bên dù là kẻ địch nhưng đều có cùng một ngày lễ long trọng?”.
Ban đầu Trương Tuấn còn tự hỏi vì sao trước ngày lễ thu hoạch ở thành Phú Quý, Thú nhân tập kích hơn mười lần, nhưng vào ngày lễ của thành Phú Quý – một ngày vốn là cơ hội tốt – nhưng Thú nhân lại không tập kích, nhưng giờ Trương Tuấn chợt hiểu ra: “Bởi vì vào ngày này Thú nhân tổ chức ăn mừng. Cái bộ lạc Thú nhân đơn thuần này không bao giờ đi công kích thành Phú Quý vào ngày lễ của bọn chúng”.
Trương Tuấn âm thầm tiến vào bộ lạc Thú nhân, đứng gần quan sát nhưng “thần không hay, quỷ không biết”. Hắn có thể nhìn thấy được những căn nhà gỗ ở đây có bao nhiêu lớn.
Mỗi một căn nhà gỗ đều được xây dựng từ những cây gỗ nguyên vẹn to bằng bắp đùi. Mỗi cây cột nhà đều được xếp chỉnh tề thành một hàng, phần bên dưới ngập sâu vào lòng đất, phần trên được cột chặt với nhau bằng dây leo. Căn nhà gỗ thấp nhất cũng cao đến bảy, tám thước; căn nhà cao nhất cũng tới ba mươi thước. Nếu dựa theo thân hình loài người để tính thì một căn nhà như vậy có thể chứa được mấy chục người sinh hoạt.
Những căn nhà gỗ lớn để lại những cái bóng đen to và kéo dài, là thứ cung cấp nơi thích hợp để hắn ẩn mình. Hắn xuyên qua từng căn nhà, một đường hướng về Thần điện Minh Quốc. Dọc đường đi hắn cũng không gặp một tên Thú nhân nào canh gác. Cho dù có tên Thú nhân rời đi đống lửa thì khi còn chưa đến bên người Trương Tuấn, Trương Tuấn đã nhận ra tiếng bước chân trầm trọng của kẻ đó mà vội vàng giấu kín thân mình.
Càng lúc hắn càng đến gần Thần điện Minh Quốc, thế nhưng hắn chưa bao giờ thả lỏng, mà càng ngày càng cẩn thận. Hắn trốn ở dưới một bụi cây thấp bé, cẩn trọng nhìn về cái Thần điện ở không xa kia.
Nhìn gần mới biết được cái Thần điện Minh Quốc này “điên cuồng” đến cỡ nào. Mấy chục cột đá lớn xếp ở xung quanh cũng đủ khiến người ta giật mình, đủ để người nhìn cảm thấy đáng sợ. Chứ còn chưa nói đến một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Ở trong Thần điện này, dưới một đống lửa đang bùng cháy, một tên Thú nhân pháp sư già cả đang ngồi một mình ở bên cạnh. Vì sự tồn tại của hắn nên Trương Tuấn cũng không dám đến gần.
Kì thật Thần điện Minh Quốc cũng không thể xem là một tòa Thần điện. Bởi vì bên trong nó chỉ có một tảng đá lớn, chứ không phải một cái kiến trúc đã thành hình. Nhiều nhất chỉ có thể xem nó như một cái “di tích”, không hơn.
Trong mắt của Trương Tuấn lúc này, Thần điện Minh Quốc đã không phải là Thần điện Minh Quốc, mà nó đã trở thành một tảng đá cản đường chinh phục bộ lạc Thú nhân của Thần giáo Bạc Hà. Hắn cũng có thể hiểu được một chút, nếu như dùng vũ lực phá hủy tòa Thần điện này, thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải sự chống cự mãnh liệt của Thú nhân.
Bỗng nhiên hai mắt của hắn hoa lên, lão già Thú nhân pháp sư ở bên cạnh đống lửa đã không thấy đâu! Hắn sửng sốt: “Chính mình vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thế thì như thế nào mà hắn tự nhiên biến mất? Thú nhân pháp sư chạy trốn đều có thể dựa vào các cột khói, thế nhưng họ đang ở trong Thần điện của mình thì có cần phải chạy trốn hay ẩn mình sao?”.
Suy nghĩ một lát, Trương Tuấn nằm dài lên mặt đất, như khi huấn luyện quân sự vậy. Hắn dựa vào ánh trăng sáng trên đầu và ánh sáng của đống lửa nọ mà chậm rãi bò tới Thần điện Minh Quốc.
Chỉ một lát sau, hắn giấu mình ở sau bóng đen của một cây cột đá, chăm chú quan sát xung quanh.
Xung quanh không có người nào, lão già Thú nhân pháp sư cũng đã biến mất, hắn to gan tiến lại mà quan sát tỉ mỉ. Sự to gan ấy làm hắn nhanh chóng phát hiện được bí mật của tòa Thần điện này.
Bên cạnh đống lửa trong Thần điện, một cái cửa động tăm tối nằm đó. Trương Tuấn cười: “Khó trách lão già đó có thể biến mất đột ngột như thế, thì ra là hắn đã chui vào lòng đất”.
Trương Tuấn đi tới cái cửa động, nhìn xuống phía dưới. Ở đó là một cái thềm đá thô ráp , ở trong đêm tối, hắn không nhìn thấy phần cuối, mà chỉ thấy một màu đen.
Trong lúc Trương Tuấn đang suy nghĩ xem có nên đi xuống đó hay không thì một trận tiếng bước chân truyền lại. Thân hình chợt lóe, hắn đã trốn ở phía sau một cây cột đá ở kế bên.
Tiếng bước chân mỗi lúc một lớn. Lão già Thú nhân pháp sư đi ra. Trương Tuấn ở một nơi bí mật, nhìn thấy lão ta dùng tay đẩy một tảng đá khá lớn chặn lại lối vào cái hang động kia.
Lão già Thú nhân pháp sư đứng ở trên tảng đá, ngửa mặt lên trời mà tru lên một hồi, sau đó nhìn về ánh trăng mà quỳ lạy, trong miệng không ngừng thì thào thứ ngôn ngữ “ngao ngao” của Thú nhân. Thấy vậy, Trương Tuấn đoán lão ta đang cầu khấn cái gì.
Sau một lúc cầu khấn, lão già Thú nhân pháp sư nhìn chăm chú vào đống lửa trong im lặng. Đến một thời gian sau, lão ta dập tắt đống lửa và đi xuống núi, hướng về thung lũng bên dưới.
Khi thấy lão ta đã đi xa, thân hình Trương Tuấn hiện ra, nhìn vào tảng đá nọ.
Tảng đá ở trong Thần điện Minh Quốc cao hơn nửa người, khoảng một thước, lại to lớn, người bình thường e rằng khó có thể làm nó chuyển động, coi như là Thú nhân cũng không có mấy cái có thể làm được. Hiển nhiên cái lão Thú nhân pháp sư kia nhất định không giống những tên Thú nhân pháp sư bình thường. Có lẽ cũng giống như những tên thần chức trong thế giới loài người, Thú nhân pháp sư cũng có người mạnh mẽ, có người yếu nhược. Vậy nên lão già Thú nhân pháp sư mạnh mẽ như thế thì hẳn là có thân phận cực cao ở trong đám Thú nhân pháp sư. Nếu như lão Phạm Kiếm Hiệp hoặc là lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa nhìn thấy lão già này thì nhất định có thể biết được thân phận của lão ta. Song Trương Tuấn vẫn chưa hiểu rõ thế giới này cho nên với một tên Thú nhân pháp sư “đặc thù” như vậy, thì hắn cũng chẳng biết gì.
Trương Tuấn đứng dưới tảng đá, dừng sức đẩy mạnh. Tảng đá va chạm với nền nham thạch bên dưới, phát ra từng tiếng vang nặng nề, chậm rãi để lộ cánh cửa động.
Trương Tuấn nhìn về cái cửa động đen ngòm, sâu không thấy đáy, hít một hơi thật sâu rồi co người lại, đi xuống dưới.