[Tiên Hiệp] Ma Long - TG: Hủ Thi Ngạc - C1069 Full
Ma Long
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 1: Thiên tài cùng đường (thượng)
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Ai không có mộng làm bá chủ?
Ai không muốn ngồi vương tọa chí tôn, lòng ôm giai nhân tuyệt sắc?
Lão tử là ngoan nhân! Lão tử là thiên tài! Lão tử là chí tôn! Chư thiên thần phật chúng sinh đều phải cúi đầu, cầu mong một tia nhân từ trong lòng ta!
- Tại sao? Tại sao như vậy? Đám lừa đảo các ngươi...ha ha, ha ha ha ha! Đều là dối trá!
Một tiếng cười to khàn khàn vang vọng trong trời đất thật lâu không dứt.
Trong một tòa đại điện rộng lớn âm u, ma khí dày đặc đủ khiến người nghẹt thở.
Trong chính điện có một thanh niên trẻ tuổi đang đứng, mặt mày thanh tú, khí chất trác tuyệt. Tên của hắn gọi là Phong Liệt, là đồ đệ yêu quý duy nhất của giáo chủ Ma Long giáo, một trong mười giáo phái của long huyết lục.
Từ mười năm trước, giây phút Phong Liệt đi xuống Long Hồn tế đàn, hắn đã từ một thế gia đệ tử vô danh biến thành thiên tài long võ giả nổi danh thiên hạ. Danh tiếng của hắn trong mười năm nay nhanh chóng truyền khắp long hồn đại lục, là không ai không biết!
Đi trên đường lớn, nếu có ai nhắc tới Phong Liệt thì tất cả đàn ông sẽ lộ rõ ra hâm mộ và ghen tỵ, tất cả phụ nữ không thể kiềm chế tình yêu ngưỡng mộ, tôn sùng. Vô số thiếu nữ thiếu phụ hận không thể lấy thân báo đáp, dù chỉ là sương sớm nhân duyên cũng khát khao.
Lần tìm nguồn gốc cũng vì Phong Liệt có thiên phú kinh người chưa từng có, cùng với địa vị vô cùng cao quý.
Thiên phú của Phong Liệt cực kỳ xuất sắc, có thể nói là kỳ tài xưa nay chưa từng có ai bằng, tất cả đều công nhận sự thật này.
Trên long huyết lục, người bình thường ngay cả thức tỉnh Ma Long huyết mạch trong người đều là sự xa xỉ, thế mà khi Phong Liệt thức tỉnh Ma Long huyết mạch lại được tế đàn thiên phú mạnh nhất từ Thượng Cổ Ma Long Hoàng: Ma Long Hắc Ám Chi Thân. Trong lịch sử vô số vạn năm trên long huyết lục chưa từng có điều này.
Sau đó hắn tham gia vào Ma Long giáo, được Ma Long giáo chủ chí cao vô thượng nhận làm đệ tử duy nhất.
Từ khi hắn vào Ma Long giáo đã mười năm nay hắn gần như tụ tập hết muôn ngàn yêu thương. Bình thường tu luyện cần có công pháp, chiến kỹ, đan dược, khí cụ đều là thứ tốt nhất, đãi ngộ như vậy đủ làm các đệ tử Ma Long giáo ghen ghét muốn chết.
Tất nhiên Phong Liệt cũng không khiến bất cứ ai thất vọng.
Hắn dựa vào thiên phú kinh người, chăm chỉ vượt qua người thường, tu luyện gần mười năm đã hơn người khác trăm năm, thậm chí vào càng cao thủ thần thông cảnh mà người khác vĩnh viễn khó thể đặt chân vào. Cộng thêm hắn là thân truyền đệ tử duy nhất của Ma Long giáo chủ, đại vị vô cùng cao thượng, là thiên chi kiều tử danh xứng với thật.
Dưới tình hình như vậy, tất cả mọi người đương nhiên cho rằng mai sau Phong Liệt tất nhiên sẽ trở thành Ma Long giáo chủ đời tiếp theo, chấp chưởng Ma Long giáo một trong mười giáo phái đại lục, uy lâm thiên hạ.
Nhưng vận mệnh là thứ khó mà nắm bắt. Có lẽ bởi vì Phong Liệt có may mắn quá tốt, tốt đến làm ông trời cũng ghen ghét, vậy nên ông trời đã mở ra trò đùa trí mạng với hắn.
Giờ phút này, khuôn mặt thanh tú của Phong Liệt vặn vẹo xoắn vào nhau, đôi mắt đỏ ngầu lóe sự căm hận đủ cắn thiên nuốt địa, và ẩn chứa sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ với vận mệnh.
Tất cả điều đó là bởi vì quỹ đạo đời hắn từ nửa canh giờ trước hoàn toàn thay đổi, mọi chuyện đến quá đột ngột, quá ngoài ý muốn, thật sự không tưởng tượng nổi!
Giờ phút này, ngồi trên bảo tọa giáo chủ ở trước mặt hắn đã không là sư phụ Ma Long giáo chủ nữa, càng không là hắn mà là bạn tốt kết giao đã mười năm...Sở Huyền!
Còn sư phụ của Phong Liệt, Chiến Thiên Ma Vương là chủ của một giáo lại chỉ đứng cạnh Sở Huyền làm phông nền. Tình hình này quá mức quái dị, kỳ dị đến Sở Huyền nghĩ muốn vỡ đầu cũng không ra nguyên nhân tại sao.
Đương nhiên, đây không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là ân sư của Phong Liệt vừa tuyên bố, sau này tính mạng và thân thể của hắn không còn thuộc về hắn nữa mà sắp là của Sở Huyền.
Sở Huyền ngồi trên bảo tọa giáo chủ mỉm cười nói:
- Phong Liệt, ngươi và ta quen nhau mười năm, phải đoạt xá ngươi, ta cũng không nhẫn tâm đâu! Nhưng bổn hoàng thân là Thượng Cổ Ma Long Hoàng chuyển thế, muốn hồi phục tu vi thượng cổ cần có thân xác ẩn chứa Ma Long Hoàng huyết mạch mới được!
- Thật bất hạnh là nhiều năm qua long hồn đại lục thức tỉnh Ma Long Hoàng huyết mạch chỉ có một mình ngươi thôi, cho nên ta không có lựa chọn nào khác! Nhưng ta sẽ không nuốt linh hồn của ngươi đâu, sau này bổn hoàng cùng ngươi một người vinh quang thì người kia cũng quang vinh theo, ngươi còn không vừa lòng sao?
Ngoài miệng y nói như là tình cảm mùi mẫn lắm nhưng khuôn mặt tươi cười bán đứng y. Y vừa nói vừa xoay chiếc nhẫn thiên long màu bạch ngọc trên tay, dường như nắm giữ hết tất cả.
Trước đây Sở Huyền và Phong Liệt mặc dù quen nhau rất hợp ý hợp lòng, nhưng y luôn không lộ chút gì ra, làm người rất điệu thấp, không ai ngờ rằng y lại có thân phận kinh người như vậy.
Rất rõ ràng, mọi chuyện là một âm mưu đã kế hoạch từ lâu.
Hơn nữa Phong Liệt lờ mờ cảm thấy biến cố xảy ra nhanh như vậy có liên quan rất lớn đến thiên long nhẫn mà Sở Huyền mới chiếm được, nếu không thì y sẽ chẳng nhanh như vậy cưỡng ép tăng cảnh giới, tu luyện đến trình độ linh hồn ly thể để nuốt hắn.
Bên cạnh Sở Huyền, ông lão toàn thân lượn lờ khói đen uy nghiêm lạnh lùng nói:
- Phong Liệt, đừng trách vi sư, có trách thì hãy oán chính ngươi thức tỉnh là Ma Long Hoàng huyết mạch, hiến thân cho Ma Long Hoàng là nghãi vụ của ngươi, cũng là may mắn của ngươi!
Ông lão ánh mắt lạnh băng nhìn Phong Liệt, giọng nói không chứa chút tình cảm. Lão là Ma Long giáo chủ chí cao vô thượng Ma Long giáo, cũng là ân sư mà Phong Liệt luôn xem như cha.
Đằng trước một người trung niên đội mặt nạ bằng đồng xanh hừ lạnh nói:
- Phong Liệt, ngày ấy bổn tọa cứu ngươi ra khỏi Phong gia cho đến hôm nay, ngươi tu luyện cần công pháp, chiến kỹ, đan dược, linh bảo đều là tốt nhất trong đệ tử, trước kia mỗi lần ngươi gây vạ dù có đâm thủng trời thì đám xương già chúng ta đều chống cho ngươi. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một chút thiên phú là xứng có được đãi ngộ như thế sao? Hừ, quá ngây thơ rồi!
Người này chính là Lý hộ pháp mười năm trước cứu Phong Liệt khỏi Long Hồn tế đàn của Phong gia, cũng từ lúc đó hắn mới tham gia vào Ma Long giáo.
Nghe ba người nói chuyện, Phong Liệt cảm thấy trời đất quay cuồng, đất trời tối tăm.
Hắn ngơ ngác lảo đảo lùi vài bước, lung lay sắp ngã. Hắn rực cháy lửa giận nhìn ân sư, bạn tốt, ân nhân cứu mạng của mình, liếc từng gương mặt. Ba khuôn mặt trước kia thân thiết đáng kính giờ đây xa lạ, đáng ghét như vậy! Lại nghĩ tới trước kia đủ chuyện, hắn kiềm không được cất tiếng cười to điên cuồng.
- Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Tốt lắm! Thì ra tất cả là ông trời chơi ta! Tốt, xem như các ngươi giỏi! Ha ha ha ha!
Cười to một lát sau Phong Liệt bỗng trầm mặt, nhìn chằm chằm Sở Huyền, nói:
- Sở Huyền, ngươi và ta luôn tình như tay chân, ngươi muốn huyết mạch thân thể của ta thì cứ lấy! Chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một tia linh hồn chuyển thế, có được không?
Sở Huyền cười khẽ nói:
- Ha ha, Phong huynh, cần gì xa lạ như vậy? Thân thể của ngươi sớm hòa hợp với linh hồn rồi, nếu ta chỉ đem linh hồn trú vào trong đó, muốn hoàn toàn khống chế xác thịt này thì e rằng cần thời gian khá dài! Bổn hoàng đã chờ vài chục vạn năm, chờ đến mất kiên nhẫn rồi! Vậy nên ngươi vẫn là đừng suy nghĩ nhiều nữa!
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 2 : Thiên tài cùng đường (hạ)
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Trước kia nụ cười khiêm khiêm quân tử giờ đây cực kỳ giống ác ma mỉm cười.
Một tia hy vọng cuối cùng bị tuyên bố đập nát, người Phong Liệt run rẩy.
Giây lát thẫn thờ rồi mặt hắn chợt hiện vẻ điên cuồng:
- Hừ, nếu đã vậy thì dù lão tử hủy thân thể cũng không cho ngươi có được!
- Đồng- Sinh- Cộng- Tử! A!!!
Phong Liệt biết tuyệt đối trốn không thoát lãnh địa Ma Long giáo, trong tuyệt vọng vô cùng tận hắn không chút do dự thi triển một thức chiến kỹ cấm kỵ cùng kẻ địch chết chung...Đồng sinh cộng tử!
Chỉ thấy thân hình hắn bỗng bắn ra vô tận ảo ảnh Ma Long, chớp mắt đã tràn ngập cả tòa đại điện, đợi nguyên lực lượng của hắn cạn kiệt thì bóng rồng tới đâu tạc nổ tất cả thành tro bụi.
Lấy tu vi hiện giờ của hắn, thi triển ra một thức tuyệt kỹ này đủ tạc đại điện bao gồm Sở Huyền thành mảnh vụn, còn sư phụ và Lý hộ pháp từng cứu hắn thì hắn không có tin chắc lắm.
Nhìn Phong Liệt phát cuồng, ba người đứng phía trên không thèm để ý, nét mặt thản nhiên và xem thường.
Sở Huyền khinh thường cười khẩy, nói:
- Phong Liệt, ngươi cho rằng Ma Long Hoàng chuyển thế ta đây không bằng kẻ may mắn như ngươi sao? Hừ! Nếu ngươi đã có được Ma Long Hắc Ám Chi Thân của Ma Long Hoàng thì hôm nay bổn hoàng lại cho ngươi kiến thức thần thông linh hồn Ma Long Hoàng, nhiếp hồn chi mâu!
Khi Sở Huyền vừa dứt lời thì con ngươi trong suốt mà sâu thẳm bỗng bắn ra hai luồng sáng âm u rơi vào người Phong Liệt. Ngay sau đó, chỉ thấy thân hình Phong Liệt bỗng run lên, chiến kỹ đang kích phát cũng bị gián đoạn.
Dần dần đôi mắt Phong Liệt biến dại ra, hắn không thể khống chế thân thể của mình, chỉ đành trơ mắt nhìn Sở Huyền cười tủm tỉm từng bước một đến gần.
Nhưng lúc này, mắt Phong Liệt chợt lóe, lại lần nữa tỉnh táo.
Nhưng hắn bỗng nổi lên thù hận ngập trời, đột nhiên giận dữ.
Hắn nghiến răng gầm lên:
- Thì- Ra- Là- Ngươi! Điệp và Long Vũ bị cầm thú nhà ngươi hại chết!
Long Vũ là một trong bạn tốt tâm giao hiếm hoi của Phong Liệt ở Ma Long giáo, điệp là người hắn thích, hai người này bỗng nhiên tự sát vào mấy năm trước, hiển nhiên tinh thần bị ai khống chế. Bây giờ hắn nghĩ lại, có mười phần toàn do Sở Huyền làm, nỗi hận trong lòng hắn đủ cắn trời nuốt đất.
- A? Không ngờ linh hồn của ngươi còn có điểm kỳ lạ.
Sở Huyền thấy Phong Liệt có thể ngăn được thần thông của mình một phen thì ngoài ý muốn, nhưng rồi âm trầm cười nói:
- Ha ha, không sai! Tiện nhân điệp đó nếu đã không chịu hầu hạ bổn hoàng thì chỉ có nước đưa nàng đi tìm chết. Long Vũ thì đúng lúc đánh vỡ chuyện tốt của bổn hoàng, chỉ trách hắn xui xẻo!
Y luôn thích tiêu diệt thiên tài, đặc biệt là sắp hủy diệt siêu cấp thiên tài Phong Liệt, là chuyện phấn khởi nhất trong đời y, nên Sở Huyền không chút keo kiệt bỏ ra sự kiên nhẫn nói chuyện.
- A! Đồ cầm thú!
*Bùm!*
Một lực linh hồn cường đại bỗng xộc vào thức hải của Phong Liệt, sau đó ý thức của hắn dần biến mơ hồ.
Long huyết lục là một mảnh thánh thổ rất kỳ diệu. Truyền rằng đại lục này ở thời viễn cổ đã từng sinh hoạt kim long, lôi long, hỏa long, băng long, hắc long, độc long, ngân long, dực long, minh long, Ma Long, mười loại chân long.
Nhưng không biết tại sao mà bây giờ trên đời đã không có một chân long sống sót, chỉ ngẫu nhiên đà ra được một, hai bộ xương thượng cổ chân long để kết luận rằng truyền thuyết không phải vô căn cứ. Còn lý do tại sao chân long diệt tuyệt thì không ai giải thích được.
Bây giờ tất cả sinh linh trên long hồn đại lục dù là người hay thú thì trong thân thể đều ẩn chứa hoặc ít hoặc nhiều mười chân long huyết mạch.
Một khi thức tỉnh chân long huyết mạch trong người thì nhân loại có thể trở thành long võ giả, dã thú thì trở thành long thú cực kỳ hung dữ. Chỉ có sinh linh thức tỉnh rồi chân long huyết mạch mới thu nạp được long hình nguyên khí rải rác trong trời đất để tu luyện thân thể, do đó có lực lượng kinh người hủy thiên diệt địa.
Hơn nữa cảnh giới của long võ giả càng tinh thâm thì có thể tu luyện ra tế đàn thiên phú thượng cổ chân long, lộ ra các loại thần kỳ.
Kim long Thiên Triều, Thiên Lân Thành, Phong gia.
Thiên Lân Thành là một tà thành cách đế đô Hoàng Thiên Thành rất gần. Phong gia là gia tộc lớn nhất trong Thiên Lân Thành, cũng là thế gia truyền thừa dực long huyết mạch.
Nhân loại muốn thức tỉnh chân long huyết mạch trong người thì con đường ngắn nhất chính là leo lên Long Hồn tế đàn, nhận lấy long khí tẩy lễ. Vậy nên dù là gia tộc nào thì việc mở ra Long Hồn tế đàn là chuyện lớn cực kỳ long trọng.
Hôm nay đúng vào ngày tốt nhất năm năm một lần Phong gia mở ra Long Hồn tế đàn. Trên dưới Phong phủ người người tinh thần hưng phấn, từ trong ra ngoài giăng đèn kết hoa, ngay cả hai pho tượng dực long trong cửa cũng được quét sơn lại có vẻ sống động rất nhiều.
Mặc dù náo nhiệt như vậy nhưng cửa lớn Phong phủ đóng kín không mở, không chịu tiếp khách, đây là quy tắc bất thành văn của long hồn đại lục.
Bởi vì đối với các gia tộc thì hễ mỗi lần mở ra Long Hồn tế đàn thức tỉnh chân long huyết mạch tộc nhân đó đều là cơ mật tuyệt đối của gia tộc, liên quan đến hưng suy vinh nhục của một gia tộc.
Lúc này trên một quảng trường ngoài trời của hậu viện to lớn Phong gia, già trẻ, mấy đời trực hệ, chi thứ tộc nhân Phong gia đều tụ tập tại đây, có hơn năm, sáu trăm người. Mọi người đều nhìn chằm chằm chính giữa quảng trường.
Chính giữa quảng trường là một tế đài cao chừng ba trượng, rộng mười trượng, bên trên tràn đầy vô số trận văn phức tạp chớp lóe tia sáng tím nhạt.
Theo trận văn vận chuyển, trong thiên địa từng lũ long hình khí tức liên miên không dứt ùa vào tế đàn, khiến màn sáng tím càng lúc càng chói lòa.
Trên tế đàn đứng bảy thiếu niên, bảy người này tuổi tác từ mười đến mười lăm, là nhân vật chính lần này nhận lấy tẩy lễ Long Hồn tế đàn, cũng là niềm hy vọng của Phong gia.
Giờ phút này mấy thiếu niên mặt lộ vẻ căng thẳng, dù sao không ai chắc chắn mình nhận tẩy lễ rồi có thể thức tỉnh chân long huyết mạch trong người không.
Nếu là thức tỉnh huyết mạch rồi thì có thể trở thành cao cao tại thượng long võ giả, hưởng thụ vô số người tôn kính. Nếu không thì dù là hậu bối trực hệ Phong gia cũng chỉ đành bị phái ra ngoài lo chuyện làm ăn của gia tộc, từ đó thành kẻ hạ đẳng, từ đây vô duyên với võ đạo.
Nhưng lúc này có một thiếu niên diện mạo thanh tú vẻ mặt ngơ ngác, mắt đờ đẫn nhìn dưới chân, vẻ mặt khác biệt với sáu người khác.
- Không thể nào! Tuyệt đí không thể! Chắc chắn ta đang nằm mơ thôi! Nhưng mà...chẳng phải linh hồn của ta đã bị Sở Huyền cắn nuốt rồi sao? Thế thì sao nằm mơ được?
Thiếu niên ngơ ngác lảm nhảm.
Thiếu niên này chính là Phong Liệt, phút cuối cùng hắn bị Sở Huyền nuốt linh hồn thì bỗng nhiên xuất hiện tại đây.
Đặc biệt khiến hắn giật mình là cảnh tượng tẩy lễ Long Hồn tế đàn năm hắn mười lăm tuổi, hơn nữa hắn trong thân hình mười lăm tuổi đứng ngay chính giữa tế đàn chờ đợi vận mệnh biến đổi.
- Nhị công tử! Nhị công tử!
Bên cạnh Phong Liệt một thiếu niên là chi nhánh Phong tộc kéo tay áo của hắn, sốt ruột nói:
- Sắp bắt đầu tẩy lễ rồi, mau ngồi xuống vận chuyển tâm quyết đi!
- A? à!
Phong Liệt thế mới hồi phục tinh thần, nghe lời khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển một bộ nhập môn công pháp rất thô sơ để hấp thu long khí xung quanh, nhưng tinh thần thì vẫn hoảng hốt.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 3 : Sống lại mười năm trươc (thượng)
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Một thiếu niên mặt mày nanh tranh liếc xéo Phong Liệt, chanh chua nói:
- Hừ! Cái tên Phong Liệt này chắc là bị hù ngu đi? Ta thấy ngươi dứt khoát đi xuống cho rồi, đỡ phải mất mặt!
Thiếu niên này tên là Phong Giang, là con trai của đại bá gia của Phong Liệt, lớn hơn hắn mấy tháng, luôn gai mắt với hắn, hở chút có cơ hội là hết sức mỉa mai châm biếm.
Phong Liệt phớt lờ gã, trong lòng hắn cực kỳ kích động, bởi vì hắn có điều suy đoán không thể tin: hắn trùng sinh! Trùng sinh trở lại mười năm trước!
Lúc này hắn chỉ có mười lăm tuổi, đang nhận tẩy lễ Long Hồn tế đàn, nếu không ra ngoài ý muốn thì tiếp theo chắc chắn hắn sẽ thức tỉnh Ma Long huyết mạch chứ không phải dực long huyết mạch của Phong gia.
Đến khi đó Phong gia ngại ước định 'Ma Long xuất hiện, thiên hạ cùng tru diệt', vì không đắc tội hoàng tộc Kim long Thiên Triều chỉ đành giết chết hắn là dư nghiệt của Ma Long.
Vào phút sinh tử, Lý hộ pháp của Ma Long giáo sẽ xuất hiện cứu giúp rồi mang hắn trở về giáo. Sau đó Phong Liệt sẽ gặp Ma Long giáo chủ, Sở Huyền, Sở điệp, Long Vũ vân vân, hàng loạt nhân vật mấu chốt trong đời hắn.
“Ta trùng sinh! Không ngờ ta trùng sinh! Ha ha ha ha!"
Mắt Phong Liệt chớp lóe ánh sáng nhiếp người, trong lòng sóng cuộn biển gầm thật lâu khó thể bình tĩnh.
"Ha ha ha! Nếu ông trời đã cho ta một cơ hội nữa thì Phong Liệt ta sẽ không đi vào vết xe đổ kiếp trước! Ma Long giáo! Chiến Thiên Ma Vương! Lý hộ pháp! Sở Huyền! Hừ, các ngươi chờ cho ta!"
Lát sau Phong Liệt cuối cùng khẳng định sự thật hắn đã trùng sinh, lúc này thân thể hắn chỉ là giai đoạn người thường, ngay cả long võ giả cũng không phải, nhưng trong lòng hắn tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Việc đã đến nước này, tâm tình của hắn dần yên tĩnh lại, tập trung vạch bước hành đọng tiếp theo.
Mặc dù hắn trùng sinh nhưng trước mắt nguy hiểm lửa sém lông mày, bởi vì không lâu sau hắn sẽ vẫn thức tỉnh Ma Long huyết mạch, đến lúc đó tất nhiên gặp phải Phong gia tiêu diệt, còn cần Lý hộ pháp cứu giúp.
Hơn nữa trong đó có một vấn đề mấu chốt là hắn sẽ thức tỉnh thần thông thiên phú mạnh nhất của Thượng Cổ Ma Long Hoàng...Ma Long Hắc Ám Chi Thân.
Thần thông nghịch thiên này ở kiếp trước thành tựu danh tiếng thiên tài vô song của hắn, chính nhờ vào thần thông này hắn mới chống lại vài giây dưới tay đại bá do đó đợi được Lý hộ pháp đến cứu.
Nhưng một đời này, hắn đã biết thần thông thiên phú Ma Long Hắc Ám Chi Thân là căn nguyên chọc họa cho hắn, hắn không thể để lộ ra nó được!
Nhưng hắn không khẳng định nếu không lộ ra thần thông này thì Lý hộ pháp còn mạo hiểm ra tay cứu hắn không?
Vấn đề này thật khiến người nhức đầu!
- Long Hồn tế đàn chính thức mở ra! Các huynh đệ Phong gia, đây là cư hội cực tốt cho các ngươi cá chép hóa long, cũng là cơ hội duy nhất để các ngươi trở thành đứng trên mọi người! Sau ngày hôm nay, thành long thành trùng phải xem tạo hóa của các ngươi! Phong đàn!
- Phong đàn!
- Phong đàn!
Một thanh âm trong trẻo truyền vào tai Phong Liệt, hắn quen thuộc gịng nói đó. Phút chốc một người đàn ông trung niên nho nhã điển trai tiến vào tầm mắt hắn, người này là tam thúc của hắn, cũng là gia chủ hiện tại của Phong gia, Phong Chính Kiền!
Phong Liệt chưa từng gặp phụ mẫu của mình, hắn luôn ở trong viện của tam thúc. Với Phong Chính Kiền nói là thúc điệt chứ tình như phụ tử. Không ngờ cách mười năm sẽ trong tình cảnh này gặp lại nhau, Phong Liệt cảm thấy mũi cay cay.
Tay Phong Chính Kiền còn nắm một cô bé bốn, năm tuổi xinh xắn, chính là đường muội của Phong Liệt, Phong Vi. Cô bé lắc bàn tay búp măng cổ vũ Phong Liệt, trông rất đáng yêu.
Thanh âm non nớt nói:
- Ca ca phải cố lên nha!
Phong Liệt cười gật đầu với cô bé:
- Ha ha! Ca ca chắc chắn sẽ thành công!
Phong Giang khinh thường bĩu môi nói:
- Hừ! Phế vật như ngươi mà cũng mơ thức tỉnh chân long huyết mạch, đúng là viễn vông!
Đúng lúc này, tế đàn chậm rãi dựng lên màn sáng tím to lớn, như là một cái bát to úp lên bảy người.
Phong Liệt quay mặt lại nhìn Phong Giang, cười khẩy nói:
- Ta có thức tỉnh huyết mạch được hay không ngươi chỉ nói miệng thôi chẳng làm được gì, nhưng ta biết ngươi rớt chắc!
Phong Giang cực kỳ kiêu ngạo nói:
- Ta rớt hả? Hừ! Bổn thiếu gia đã đạt đến luyện cốt đỉnh, nếu bổn thiếu không thể thức tỉnh huyết mạch, các ngươi càng không có đất diễn!
Chỉ mười lăm tuổi mà đạt đến đỉnh luyện thể người thường, thiên phú như vậy đúng là đủ để kiêu ngạo.
Phong Liệt bật cười nói:
- Ha ha, lão tử nói ngươi rớt chắc thì là rớt!
Sau đó hắn đột nhiên đạp một cước.
*Bùm!* một tiếng, Phong Giang bị đá xuống Long Hồn tế đàn.
Lúc này vừa đúng dịp cấm chế tế đàn hoàn toàn rơi xuống, một khi xuống tế đàn thì không thể lên được nữa.
Phong Liệt nhớ rõ kiếp trước khi thức tỉnh Ma Long huyết mạch, phụ thân của Phong Giang đuổi giết hắn ác nhất. Có câu nợ cha thì con trả, có thù không báo không phải tính cách của Phong Liệt.
*Bình bịch!*
Phong Giang lăn từ tế đàn cao ba trượng xuống, ngây ra một lát sau thở hồng hộc, mắt rực lửa chỉ và Phong Liệt đứng bên trên:
- Ngươi...ngươi ngươi. Á!
Gã chưa nói hết câu thì ngã ra đất, tức giận đến ngất xỉu.
Mấy trăm người trên dưới Phong gia phút chốc trựn to mắt, chuyện như vậy đúng là từ xưa đến nay lần đầu thấy. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao nữa.
Trong đám người, phụ thân của Phong Giang, cũng chính là đại bá của Phong Liệt tức đến nội thương, ngụm máu kẹt trong họng cố nuốt xuống, ánh mắt nhìn hắn hận đến không thể lột da, ăn thịt, uống máu cho rồi.
Nhưng trước mắt tế đàn đã đóng, dù trong lòng gã có nghĩ ra ba nhiêu cách thâm độc xử Phong Liệt thì phải chờ kết thúc tẩy lễ mới thực hiện được.
Con trai bảo bối của gã thì chỉ có thể chờ năm năm sau mới tham gia tẩy lễ được, tuy rằng lúc đó là thời kỳ tốt nhất thức tỉnh huyết mạch nhưng cũng mang tiếng rồi.
Sau khi Phong Liệt đá Phong Giang xuống tế đàn rồi thì vẻ mặt thản nhiên lại ngồi xuống xếp bằng, dường như chuyện vừa rồi không phải hắn thực hiện vậy.
Mấy thiếu niên cùng tộc trên tế đàn đều làm vẻ mặt kinh sự né xa Phong Liệt, sợ làm sát tinh này gai mắt đá cho một cước bay đi, khi ấy muốn khóc cũng không kịp nữa.
Phong Liệt lười để ý bọn họ, trong ký ức kiếp trước của hắn thì mấy người đó đều không có thức tỉnh chân long huyết mạch, cả đời sống mơ màng. Chỉ mình Phong Giang thức tỉnh dực long huyết mạch nhưng lần này đã bị hắn đá xuống.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trên tế đàn nguyên khí ngày càng đậm đặc, dần dần biến thành cỡ như chất dịch.
Trong những nguyên khí hỗn độn từng tia hơi thở thượng cổ chân long, đều là đồ tốt khó cầu, thu nạp càng nhiều thì khả năng thức tỉnh huyết mạch càng lớn, tiềm lực trưởng thành tương lai cũng càng lớn lao. Trừ Long Hồn tế đàn cực kỳ phức tạp ra, chỗ khác rất khó để thu gom được chân long khí tức như thế này.
Phong Liệt liền không khách sáo, từ bỏ công pháp thô ráo tộc đã cho ngược lại vận đắc Ma Long nhất mạch thiên cấp công pháp kiếp trước tập luyện ở trong Ma Long giáo 'Ma Long Thiên Sát Quyết', liều mạng điên cuồng giành giật long khí xung quanh.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 4 : Sống lại mười năm trươc (hạ)
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Tiếp theo, chỉ thấy nguyên khí đậm đặc trên tế đàn như là bị cái gì lôi kéo, lấy tốc độ mắt thường trông thấy như thủy triều tuôn vào lỗ chân lông của Phong Liệt.
Nhìn tình hình, nếu không phải Long Hồn tế đàn tích giáo phái nguyên khí năm năm thì e rằng không đủ cho Phong Liệt dùng.
Mấy thiếu niên cùng tộc khác nhìn nhau, cũng không chịu tuột hậu thu nạp nhưng tốc độ so với Phong Liệt thì kém xa mười tám con phố. Từng người ở trong lòng thầm than xui, hận phụ mẫu lúc sinh ra mình không nhìn canh giờ, sao lại để mình cùng sát tinh này cùng thời vậy chứ.
Một canh giờ qua đi, mấy thiếu niên trên tế đàn vẫn không có động tĩnh, không có chút dấu hiệu thức tỉnh chân long huyết mạch, bên dưới các tộc nhân dần xuất hiện tiếng thở dài.
Hai canh giờ sau, cảnh tượng trên tế đàn vẫn khiến người thất vọng. Nhưng Phong Liệt lờ mờ cảm thấy hắn đã đến điểm mấu chốt nào rồi nhưng bị hắn đè nén không cho nó biến đổi.
Bởi vì lúc này cách kiếp trước thức tỉnh huyết mạch còn sớm chút, hắn không bảo đảm Lý hộ pháp Ma Long giáo có ẩn núp ở gần đó chưa, nếu lỡ như lão già kia không đến thì xem như mọi chuyện tan tành hết.
Ba canh giờ qua đi, trời đã tối xuống.
Chính lúc bên dưới tiếng thở dài càng vang thì Phong Liệt ngồi ở chính giữa tế đàn, xung quanh nguyên khí ào ạt chợt dừng lại.
- Grao!!!
Ngay sau đó, có tiếng rồng ngâm chấn thiên vang lên ở Thiên Lân Thành.
Giờ phút này, tất cả người trong Thiên Lân Thành đều biết Phong gia lại tăng một long võ giả, vị trí đệ nhất gia tộc Thiên Lân Thành ổn định thêm một phần.
Nhưng khiến người Thiên Lân Thành ngoài Phong phủ không ngờ được ra lúc này trên tế đàn thức tỉnh thức tỉnh huyết mạch khiến mấy trăm người Phong gia hoảng sợ biến sắc mặt.
Trên mặt mọi người đều có kinh sợ, ngoài ý muốn, thương tiếc, phức tạp nhưng tuyệt đối không có một chút vui sướng. Nếu nói có thì chắc là hai phụ tử Phong Giang.
Ở trên đỉnh đầu Phong Liệt, một thần long màu đen dài chừng ba trượng vặn vẹo lượn lờ, rất là thần uy. Hơn nữa trên lưng con thần long này có đôi cánh đen, xung quanh ma khí lượn lờ, rất là quái dị.
Mặc dù chỉ là ảo ảnh một chân long nhưng uy nhiếp kinh người khiến tất cả ngừng thở, lòng kinh sợ.
- Ma ma...Ma Long?
- Ma Long? Điều này sao có thể? Sao có thể như vậy!?
- Giết nghiệt súc này! Nếu không sẽ thì Phong tộc ta sẽ chịu tai họa!
- Sao có thể như vậy? Dù là bất cứ loại nào trong tám chân long huyết mạch đều được, tại sao cố tình là Ma Long huyết mạch! Ài!
Trong mười chân long viễn cổ chỉ có Ma Long và dực long có được cánh, hơn nữa hai loại này rất dễ phân biệt.
Ma Long là màu đen, am hiểu lực hắc ám rất quái dị. Dực long là màu tím, am hiểu lực lượng phong thuộc tính. Hai loại phân biệt rõ ràng, tuyệt sẽ không nhầm lẫn.
Long võ giả thức tỉnh loại chân long huyết mạch nào có liên quan rất lớn đến huyết mạch truyền thừa của gia tộc nhưng không phải hoàn toàn.
Mặc dù Phong gia là thế gia dực long huyết mạch nhưng trong tộc có một phần năm long võ giả không phải dực long huyết mạch, điều này không có gì đáng trách. Nhưng trong Kim long Thiên Triều, thức tỉnh loại huyết mạch nào đều được chỉ có Ma Long huyết mạch là cực kỳ rắc rối.
Mười chân long huyết mạch long võ giả thì long võ giả và kim long võ giả đơn thể thực lực là mạnh mẽ nhất, hơn nữa bởi vì Ma Long cùng kim long khắc chế lẫn nhau, khiến hai mạch long võ giả xem đối thương như thiên địch.
Kim gia hoàng tộc Kim long Thiên Triều thực lực khổng lồ, thống trị một đời thiên triều rồi lại lo âu một số thế gia Ma Long huyết mạch phát triển ảnh hưởng sự thống trị của mình, cho nên trong lãnh thổ bản thân ra ý chỉ rằng: hễ xuất hiện Ma Long võ giả trên mảnh đất Kim long Thiên Triều, tất cả gia tộc đều phải cùng nhau tru diệt, nếu không sẽ chịu tội.
Dần dần lãnh thổ Kim long Thiên Triều hình thành một thiết luật là: Ma Long xuất hiện, thiên hạ cùng tru diệt!
Phong Liệt vẻ mặt thản nhiên liếc đám tộc nhân bên dưới, hắn không hề thấy lạ với phản ứng của họ chút nà, vì tình hình như vậy hắn đã trải qua một lần, nhưng mà trong lòng vẫn thấy lạnh lẽo.
Tuy nhiên, hắn từ mắt nhiều người trông thấy quan tâm và lo lắng, tam thúc và mấy cô cô mắt ướt nhìn Phong Liệt.
Tương phản là phụ tử Phong Giang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, đang thúc giục mấy vị trưởng lão trong tộc nhanh chóng mở cấm chế tế đàn, giết chết Phong Liệt cho rồi.
Phong Liệt lạnh lùng cười, không hề sợ hãi, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn không ngừng lại ngay mà tiếp tục hút nguyên khí xung quanh, vì có một cơ hội lớn lao liên quan đến vận mệnh của hắn đã ở gần ngay trước mắt.
Một lát sau, người Phong Liệt chợt run rẩy, mặt lộ vẻ thống khổ nhưng chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là mừng rỡ.
Bởi vì hắn rốt cuộc lại lần nữa thức tỉnh thần thông thiên phú mạnh nhất của Ma Long Hoàng, Ma Long Hắc Ám Chi Thân. Điều này đủ chứng minh hắn thức tỉnh chính là Ma Long Hoàng huyết mạch chứ không phải Ma Long huyết mạch bình thường.
Kiếp trước hắn thức tỉnh thần thông trở thành chúa tể hắc ám.
Đến ban đêm thì Phong Liệt hóa thân Ma Long Hắc Ám Chi Thân, có thể mượn dùng lực hắc ám, sức chiến đấu tăng lên tới mười lần, thậm chí có thể ẩn thân trong hắc ám, hòa hợp với bóng tối, vô chất vô hình, gần như bất tử bất diệt, dù là long võ giả cảnh giới cao xa hơn hắn cũng không làm gì được hắn.
Nhưng ở dưới ánh nắng ban ngày thì uy lực thân hắc ám chịu hạn chế gắt gaO, dùng và không dùng cách biệt không lớn.
Vậy nên đời trước dù Sở Huyền rất tự tin vào mình nhưng khi đối phó Phong Liệt phút cuối đã lựa chọn lúc giữa trưa ánh nắng chí chang nhất.
Mặc dù ưu điểm và nhược điểm của Ma Long Hắc Ám Chi Thân hiện rõ ràng nhưng không ai có thể phủ nhận đó là thần thông nghịch thiên kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu. Từ xưa đến nay, nguyên long huyết lục mọi người đều nghe thấy danh tiếng nó nhưng không thấy hình bóng, Phong Liệt là người duy nhất có tế đàn này.
Đời trước chính vì Phong Liệt thi triển ra thần thông đó mới khiến Lý hộ pháp Ma Long giáo bất chấp tất cả cứu hắn ra Phong gia.
Nhưng giờ phút này, Phong Liệt không hề có ý định lộ thần thông ấy mà tiếp tục hút nhiều long khí xung quanh.
Trên đại lục cảnh giới long võ giả chia làm nguyên khí cảnh, chân khí cảnh, cương khí cảnh, thần thông cảnh, hóa đan cảnh, long biến cảnh, lại lên chút thì không phải người thường có thể biết. Trong đó mỗi một đại cảnh giới lại chia nhỏ cửu tầng, mỗi tăng một tầng sẽ có biến đổi rõ rệt.
Lúc này Phong Liệt thức tỉnh Ma Long huyết mạch đã là Ma Long võ giả nguyên khí cảnh nhất tầng, dù là lực lượng hay sức mạnh thân thể đều tăng cường gấp mười lần thể xác người thường.
Nhưng hắn chưa thỏa mãn.
Bởi hắn muốn dụ Lý hộ pháp ra, nếu đã không lộ Ma Long Hắc Ám Chi Thân thì chỉ có nước dùng thiên phú kinh người của mình.
Vậy nên hắn không chút dừng lại tiếp tục hút vào nguyên khí xung quanh để tăng tu vi cho mình.
Dưới tình huống nguyên khí thiên địa đầy đủ như vậy, chỉ chốc lát Phong Liệt đã vào nguyên khí cảnh nhị tầng, hơn nữa vẫn còn tiếp tục dâng lên.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tác giả: Hủ Thi Ngạc
Chương 5 : Ma Long Hắc Ám Chi Thân
Dịch giả: Black
Nguồn: *********
Kiếp trước hắn vào hàng cao thủ thần thông cảnh, về mặt tâm tính đương nhiên không thành vấn đề, hắn không hề lo lắng việc tẩu hỏa nhập ma.
Người Phong gia trơ mắt nhìn Phong Liệt tiến vào nguyên khí cảnh nhị tầng, ai nấy cực kỳ kinh ngạc.
Nếu là người bình thường mới vừa vào long võ giả khống chế lực lượng mới tăng vọt trong thân thể còn không xuể chứ nói gì đến tăng cảnh giới? Nhưng bây giờ họ đã thấy một quái vật.
- Mở tế đàn!
Một lão trưởng bối Phong gia rốt cuộc không ngồi yên được, đứng dậy quát to.
Cứ tiếp tục như vậy thì không chừng sẽ xảy ra biến đổi gì nữa, dù sao mấy người khác không nên thân, chẳng bằng sớm kết thúc thì hơn, miễn cho lộ tiếng gió bất lợi Phong gia.
Phong Chính Đức, đại bá của Phong Liệt nghe lời đó liền nâng cao tinh thần, vội vã tự động xin đi trước bắt giữ, giết chết Phong Liệt.
Khi được tộc lão đồng ý rồi gã sải bước nhanh đi tới dưới tế đàn, hai người vội vàng mở ra cấm chế, dường như đang chờ mỹ nữ cởi áo. Nhưng khi gã nhìn Phong Liệt thì mắt dấy lên sát ý tràn đầy.
- Hừ hừ, súc sinh, nếu không phải lão tam luôn bảo vệ ngươi thì ta đã sớm đưa ngươi về chầu trời rồi!
Phong Liệt nhân lúc cấm chết đang mở lại củng cố cảnh giới của mình ở nguyên khí cảnh tam tầng, trở thành thiên tài trước giờ chưa từng có.
Tộc nhân bên dưới đều bóp cổ tay thử dài, nếu tiểu tử này thức tỉnh là 5công kích thì nói không chừng Phong gia sẽ ra một đại nhân vật kinh tài tuyệt thế, tiếc rằng thiên ý khó dò!
Rốt cuộc cấm chế tế đàn hoàn toàn mở ra, Phong Liệt lòng máy động thu Ma Long ảo ảnh trên trời vào người, sau đó mặt thản nhiên liếc mọi người, biểu tình không vui không buồn. Mấy thiếu niên khác thì sớm bị hù chạy trối chết, sợ dính phải Phong Liệt sao chổi này.
Phong Chính Đức khó dằn lòng nổi nhảy lên tế đàn, biểu tình độc ác nói:
- Súc sinh, ngươi giống như cha ngươi, đều là sỉ nhục của Phong gia chúng ta! Hôm nay để ta đưa ngươi lên trời miễn làm Phong gia ta mất mặt!
Gã đã là long võ giả chân khí cảnh thất tầng, tu vi nguyên khí cảnh tam tầng của Phong Liệt ở trong mắt gã không đáng nhắc tới.
Phong Liệt không hề sợ hãi, cười khẩy quát lại:
- Hừ! Ta nghe nói trước kia ở trước mặt cha ta ngươi không dám cả thở mạnh, thường bị đánh như con chó!
Ngoài miệng hắn nói vậy chứ khóe mắt liếc xung quanh vội vã tìm kiếm, lòng thầm gào: 'Lý hộ pháp, Lý đại gia, mau chạy ra đây đi! Nếu không thì lão tử chống không lâu nữa đâu!
- Đại ca! Thủ hạ lưu tình! Phong Liệt chỉ là đứa trẻ mà thôi!
- Đại ca! Chúng ta có thể lặng lẽ đưa hắn ra khỏi Kim long Thiên Triều, xem như khai chi tán diệp cho Phong gia ta!
- Đại ca, chúng ta nhìn thằng bé Phong Liệt đến lớn, bản tính nó luôn là lương thiện, ngây thơ không biết gì, đại ca sao có thể nhẫn tâm chứ?
- ...
- ...
Nhìn Phong Chính Đức độc ác xuống tay với Phong Liệt, tam thúc và mấy vị cô cô trong lòng như có lửa đốt, mỗi người một tiếng, có ý rõ ràng là mọi người không nhẫn tâm nhìn Phong Liệt chịu độc thủ.
Đặc biệt là Phong Chính Kiền, y luôn rất thương điệt tử này, nếu không phải mấy tộc lão chắn trước mặt thì e rằng y đã vọt lên tế đàn rồi.
Mấy lão già Phong tộc thật ra trong lòng cũng lung lay, hậu bối thiên tài mới thức tỉnh huyết mạch mà liên tục tăng ba cấp như vậy có thể xưng là kinh thế thiên tài xưa nay chưa từng có, nếu giết chết thì rất đáng tiếc.
Nhưng vì nghĩ cho đại cục thì cũng hết cách, dù sao tai mắt của hoàng tộc có khắp nơi, nói không chừng lúc này đã truyền tin tức đi rồi. So sánh với Kim gia hoàng tộc thì một chút gia sản Phong gia thật tình chịu không nổi một kích.
Bậy nên phút chốc mấy tộc lão do dự, thầm nhíu mày.
- Hừ, súc sinh, hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng, đi chết đi!
Phong Chính Kiền thấy mấy lão già không ra tiếng ngăn cản thì vững bụng.
Gã và phụ thân của Phong Liệt, Phong Chính Viễn là huynh đệ ruột nhưng luôn hục hặc với nhau, năm đó vì tranh giành địa vị mà thù hận càng sâu. Sau này Phong Chính Đức thua trận, vị trí gia chủ do Phong Chính Viễn kế thừa.
Cái này còn chưa tính, sau đó không biết tại sao Phong Chính Viễn bỏ nhà ra đi, trước khi đi truyền địa vị gia chủ cho tam đệ Phong Chính Kiền, điều này càng làm Phong Chính Đức tức chết.
Nhưng Phong Chính Viễn mất tích đã nhiều năm, Phong Chính Đức muốn trả thù cũng không thấy người đâu, chỉ đành trút hết giận dữ lên người Phong Liệt. Phong Liệt từ đó đến giờ nếu không có tam thúc Phong Chính Kiền và mấy vị cô cô bảo vệ thì sớm chết mười mấy lần trong tay Phong Chính Kiền rồi.
Phong Chính Đức vừa dứt lời, khí thế chân khí cảnh thất tầng hùng hồn bỗng phát ra ngoài, sau lưng gã thoáng chốc xuất hiện bảy ảo ảnh dực long dài ba trượng, uy thế cực kỳ nhiếp người.
Tiếp theo gã vội vã đánh ra một chưởng, hung tợn vỗ hướng Phong Liệt, tốc độ như tia chớp.
Gã vừa ra tay đã là sát chiêu, rót và phong nguyên cương khí, nếu bị một chưởng đánh trúng thì e rằng đầu óc sẽ như dưa hấu bị bổ nát, tuyệt đối không tồn tại nổi.
Phong Liệt cảm nhận chưởng phong mạnh mẽ ập vào mặt, chưa tới gần mà đau như bị đao cắt, lòng thầm giật mình và cực kỳ tức giận. Xem ra đại bá này rất muốn hắn chết.
Lúc này mặc dù hắn chỉ có tu vi nguyên khí cảnh tam tầng nhưng hiểu về võ đạo sớm đạt tới trình độ cao thủ thần thông cảnh, trong đầu chiến kỹ đếm hoài không hết.nếu hắn dốc sức ra tay đột ngột giết chết Phong Chính Đức cũng không phải không thể nào.
Nhưng những chiến kỹ này đều là bí mật Ma Long giáo không truyền ra ngoài, nói không chừng bây giờ Lý hộ pháp đang núp ở góc nào đó, nếu để lão nhận ra nửa thức một chiêu thì không chừng nguyên Phong gia chịu tai nạn, hắn không thể không cẩn thận.
Huống chi dù giết chết Phong Chính Đức thì Phong gia còn có cường giả khác sẽ ra tay, tình hình không biến đổi bao nhiêu, thậm chí sẽ càng rối loạn hơn.
Nhưng Phong Liệt tuyệt đối không thể khoanh tay chịu chết, lúc nguy hiểm trong lòng hắn chợt nhứ ra một thân pháp chiến kỹ kỳ lạ, hóa ảnh kỹ. Nó là chiến kỹ đời trước hắn tình cờ có được, không phải đến từ Ma Long giáo, mặc dù uy lực bình thường nhưng vừa lúc thích hợp cho hắn sử dụng bây giờ.
Khi chưởng phong ập đến, thân hình Phong Liệt bỗng run lên, *bùm* một tiếng vang khẽ, tiếp theo chỉ thấy Phong Liệt biến thành ba cái bóng nhanh chóng lùi ra sau, chỉ mành treo chuông né tránh chưởng phong của Phong Chính Đức. Phong Liệt bay ra xa có một là hình ảnh ngưng tụ, còn hai cái bóng từ từ biến mất.
- A? Súc sinh, còn dám tránh né hả? Hừ, để ta xem ngươi tránh được bao lâu!
Phong Chính Đức thấy một kích vô dụng thì nổi giận, thầm nghĩ rằng: "Phong Chính Viễn cái tên khốn kiếp đè đầu lão tử thì đành thôi, không ngờ con trai của y cũng dám vuốt râu hùm, thật là không thể nhịn nhục được nữa!"
Trong cơn tức giận, Phong Chính Đức không chút khách sáo thi triển ra tuyệt kỹ riêng của mình, 'Dực long giương cánh cửu thức'.
- Dực long giương cánh cửu thức...sơn hà toái!
Chỉ thấy đôi tay Phong Chính Đức gia nhau, hai cơn gió lốc quái dị chợt quét hướng thân hình mảnh khảnh của Phong Liệt, cùng lúc đó, hai dòng khí sắc bén xèo xèo xé gió làm rách màng tai người, quanh quảng trường một số người tu vi thấp lục tục lùi lại, mắt lộ hoảng sợ.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx