Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #36  
Old 04-06-2008, 06:24 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thời gian online: 3 ngày 16 giờ 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 36

Thanh Long giáo chủ





Kim Bất Hoán thất kinh vội vàng lạng người thối lui, trước mặt lão chính là Thanh Long Giáo chủ Thần Long Chư Thiên.
Chi nghe lão hừ lạnh nói:
- Thì ra ngươi là gian tế!
Ngọn nhuyễn tiên chớp động, hàn ảnh rợp trời từ trên cao chụp xuống đầu Kim Bất Hoán, không để lão kịp mở lời biện minh.
Kim Bất Hoán vừa kinh vừa hãi, biết rõ mình chưa phải là đối thủ của Thần Long Chư Thiên, nào dám đối địch, vội vàng quay người đào tẩu.
Nhưng ngọn nhuyễn tiên trong tay Thần Long Chư Thiên đã xuất động nào đề địch nhân đào thoát dễ dàng.
Công phu chưa uống hết chén trà đã nghe tiếng rú thê thảm, Kim Bất Hoán trúng luôn ba chiêu, nhưng may cho lão, vết thương chưa trúng chỗ hiểm yếu, ngã lăn ra đất giãy dua kêu ren.
Ngọn nhuyễn tiên trong tay Thần Long Chư Thiên vang lên, kình phong ào ào, nhưng dường như lão cố ý chưa vội lấy mạng Kim Bất Hoán, cứ đánh cho lão kêu rên thấu chín tầng mây mà chưa chết.
Bỗng nghe một tiếng quát như sấm:
- Dừng tay!
Tiếp theo tiếng quát một bóng xám như u linh đáp xuống đương trường.
Bóng xám đáp xuống đất, thì ra là một lão nhân râu tóc như tuyết rối bời bời, áo bào rộng của lão rách vá tả tơi, thì ra đại giá của Thao Thiết đại bang chủ quang lâm!
Thần Long Chư Thiên nhìn thấy Thao Thiết đại bang chủ xuất hiện, bất giác thối lui hai bước, giơ ngọn roi ngang ngực ngưng thần giới bị.
Lão cười lạnh nói:
- Đại bang chủ ! Chư mỗ ngưỡng mộ oai danh đã lâu!
Thao Thiết đại bang chủ sau khi đáp xuống không thèm liếc Thần Long Chư Thiên đến một cái, phủ phục lên mình lão hóa tử Kim Bất Hoán ôm chặt lấy tên phản đồ, cất giọng ai thiết nói:
- sư đệ! sư đệ! Ngu huynh đến chậm một bước...
Kim Bất Hoán lúc này, toàn thân da tan thịt nát, máu tươi thấm đẫm toàn thân, xem ra lão không còn sống được mấy chốc nữa.
Nhưng điều lão nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được là Thao Thiết đại bang chủ không những không oán hận lão, ngược lại trong lúc lâm nguy tính mạng như đèn dầu leo lét trước gió thì Thao Thiết đại bang chủ lại xuất hiện cứu nguy.
Kim Bất Hoán gương mặt hiện lên nét đau khổ lại vừa ân hận vô biên, lão không khóc mà sao lệ nóng cứ tuôn trào, lão ai oán nói :
- Sư huynh! Đệ sai lầm rồi!
Dứt lời lão như không còn chịu được nữa gom hết sức tàn vòng tay siết chặt Thao Thiết đại bang chủ khóc rống lên. Thao Thiết đại bang chủ càng ôm chặt lấy lão, mắt già cũng rưng rưng dòng lệ. Nhìn thấy hai lão già tuổi cổ lai hy ôm nhau khóc giữa trời khiến người ta không khỏi động lòng.
Sự việc xây ra khiến Thần Long Chư Thiên đứng một bên kinh ngạc ngân người như hóa Bỗng nghe một tiếng quái dị, tiếp theo là giọng ồm ồm vang lên:
- Bạch mao hóa tử! Lão nương chờ ngươi đã lâu!
âm vang tiếng nói còn chưa dứt, một đạo cuồng phong chi sơn đảo hải đã quét tới. Thì ra là âm Thi Diêm Bà!
Thao Thiết đại bang chủ với Kim Bất Hoán cứ ôm chặt lấy nhau không chịu rời ra. ngọn cuồng phong vừa áp tới, Thao Thiết đại bang chủ nhẹ điếm chân, bỗng hai người thân hình nhẹ như lá khô bị chưởng kình cuốn đi văng xa mấy trượng.
âm Thi Diêm Bà quát:
- Bạch mao hóa tử! Ngươi muốn đào tẩu sao?
Dứt lời mụ đã như một con đại ưng khổng lồ tung người từ trên bố xuống.
Ngay trong giờ khắc hiểm họa đáo đầu, Kim Bất Hoán bỗng co rút tay chân, hơi thở gấp gáp nặng nề, lão phều phào nói qua hơi thở:
- Đại đại sư huynh... đệ... đệ không...
không sống được được . . . sư huynh . . . lượng. . .
lượng... thứ... tiêu... tiêu đệ vô... vô tri...
Thao Thiết đại bang chủ cả kinh ôm chặt Kim Bất Hoán kêu thê thảm:
- Sư đệ! Sư đệ!
Thao Thiết đại bang chủ quả không hỗ với đại giang hồ truyền tụng, lão quả là người rộng lượng như bề, đối với một tên phản đồ âm mưu tạo phản, tranh ngôi đoạt vị lão vẫn xem là người sư đệ thuở còn luyện võ chơi đùa thuở ấu thơ Lúc này nỗi đớn đau tràn dâng trong lòng, lão nào còn tâm trí đề ý đến ngoại cảnh, mặc kệ cho âm Thi Diêm Bà hò hét tấn công. . .
"Bùng" một tiếng nỗ như sấm động, Thao Thiết đại bang chủ và Kim Bất Hoán trên lưng mỗi người đồng thời chúng một chưởng.
âm Thi Diêm Bà vẫn được mệnh danh là nhất thế ma đầu, công lực của mụ không biết cao thâm đến đâu mà kề, dưới chưởng của mụ cho dù là võ lâm đệ nhất lưu cao thủ cũng đừng hòng thoát mạng.
Lúc này Kim Bất Hoán bị trọng thương, tính mạng đã nhẹ như hơi thở làm sao chịu được một chưởng sấm sét đó, bị một chưởng tâm mạch đã đút hết, miệng hộc máu tươi, hồn đã phiêu diêu miền vô định.
Thao Thiết đại bang chủ chịu một chưởng cũng không nhẹ nhàng gì, may cho lão âm Thi Diêm Bà phân hai công lực phân kích, nếu không sợ tính mạng lão khó bảo toàn.
Bị một chưởng khí huyết của lão đảo lộn trong kinh mạch, hai mắt toé ra muôn ngàn hào quang, cổ họng bỗng ngọt ngào "ụa một tiếng thổ ra mấy ngụm máu tươi !
Nhưng lão vẫn ôm chặt thi hài của Kim Bất Hoán không chịu buông tay, cứ như vậy điếm chân xuống đất định ôm thi hài Kim Bất Hoán đào tẩu Nhưng trước mặt hai tên đại ma đầu âm Thi Diêm Bà và Thần Long Chư Thiên, thân lão đã bị nội thương trầm trọng như vậy làm sao có thể thoát đi nhẹ nhàng như vậy được.
Hai tên ma đầu kẻ trước người sau xông lên chắn lối.
Ngay trong lúc nguy nan thế như ngàn cân treo sợi tóc ấy, bỗng nghe một tiếng hú như long ngâm, một đạo ngân quang quét thành hình cầu vồng từ trên không xẹt bố xuống đầu âm Thi Diêm Bà.
Thì ra lúc nãy Thần Long Chư Thiên leo lên vách đá định công kích ba người trong Trung Nguyên Tứ Tuyệt, mắt thấy chi còn gần chục trượng đã lên tới nơi, nhưng trong khoảng cách đó lão vô phương không còn cách gì tiến lên được nữa. tựa như có một vầng cương khí vô hình bao chặt ba lão tăng như tường đồng vách Thần Long Chư Thiên là kẻ có cơ trí, xem tình thế bất giác lạnh người. Lão biết chắc có dị nhân âm thầm hộ vệ cho ba người, vừa lúc Kim Bất Hoán uy hiếp Bách Hoa bà bà Đồng Sầu thế là nhân cơ hội này bỏ qua ba người xông đến cứu Bách Hoa bà bà Đồng Sầu.
Lúc ấy, Long Bình chưa thề theo lão phi xuống bởi trên vách núi hãy còn một Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa. Tam vị nghĩa bá đã bị tàn phế, bất kỳ một nhân vật tầm thường nào cũng có thể lấy mạng ba lão dễ như trở bàn tay, nên chàng không thể yên lòng được.
Nhưng khi Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa biết Thần Long Chư Thiên đã bỏ đi, sau lưng lại có Long Bình đuối tới bất giác kinh tâm tán đởm, hồn phách giục phi.
Bởi vì lão không có được bản lãnh như Thần Long Chư Thiên từ trên cao mấy chục trượng buông mình rơi xuống đất. Bất đắc dĩ phải bám theo bách đá đào tẩu.
Long Bình biết ba vị nghĩa bá có người âm thầm hộ vệ nên khi nào lại đề Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa bỏ đi dễ dàng như vậy, nên cũng lần theo vách đá đuổi theo.
Nhưng khi Thao Thiết đại bang chủ hú lên hiện thân Long Bình không khỏi quay đầu nhìn lại Thao Thiết đại bang chủ từ khi xuất hiện đến lúc lão thọ thương bất quá chi trong công phu nháy mắt, Long Bình trong một cái quay đầu lại đã nhìn thấy tất cả Xem tình thế bất giác Long Bình đỗ mồ hôi lạnh, lúc công lực sung mãn, với công lực của hai tên ma đầu Thao Thiết đại bang chủ còn đối phó khó khăn, huống hồ lúc này thân thọ trọng thương nên vội vàng tung người xuống cứu trợ.
Nguyên âm Thi Diêm Bà chi uý kị mỗi mình Thao Thiết đại bang chủ, bây giờ mắt thấy Thao Thiết đại bang chủ, nháy mắt có thể trừ khử đi, không ngờ Long Bình thình lình xuất hiện ra tay cứu thoát, thử hỏi khí tức lúc này mụ đề đâu cho hết, ngậm tăm không nói tiếng nào vận đủ công lực phát chưởng tấn công Long Bình.
Long Bình tự biết nội công mình còn kém âm Thi Diêm Bà nửa bậc, nào dám khinh xuất tiếp chưởng đối phương, từ trên không triệt kiếm, hít hơi đề khí đáp xéo ra ngoài hơn trượng Chân vừa chạm đất đã bay người lên thi triển sở học xông tới tấn công như mưa.
âm Thi Diêm Bà thiên tính tự cao tự đại, mục hạ vô nhân đối địch với một tên tiêu bối như Long Bình mụ không có mặt mũi nào dùng binh khí, nhưng địch thủ của mụ lại là Long Bình chứ không phải ai khác, đặc biệt là thanh Kinh Điện Kiếm trong tay chàng cứ loang loáng tấn công như mưa bấc, nhất thời mụ cũng cảm thấy ứng phó khó khăn.
Trong nháy mắt đã bị Long Bình bức thối lui liên tiếp.
Lúc này Thao Thiết đại bang chủ nếu như muốn thoát thân thì với công lực của lão, cho dù đang bị trọng thương một mình Thần Long Chư Thiên đừng hòng ngăn cản được lão.
Nhưng một khi thấy Long Bình hiện thân, lão ngược lại không chịu rút lui mà vẫn cứ ngồi đó ôm thi hài Kim Bất Hoán cất tiếng khóc kề thê thảm vô cùng.
Ngay lúc ấy bên ngoài cốc cũng vang lên tiếng quát tháo tiếng chưởng phong vọng vào.
Long Bình nghe tiếng biết Đại ĐỖ Tiên, với Mặc Thanh Mật Bình Nhi ba người đã tới.
Nhưng tiếc thay nhân mã của Thanh Long Giáo với Bách Hoa Giáo bảo hộ bên ngoài cốc quá nhiều, nếu không các người vào trong này cũng cứu vãn tình thế được "ụa một tiếng. Thao Thiết đại bang chủ khóc lóc một hồi lại thổ ra một búng máu tươi, rõ ràng một chưởng của âm Thi Diêm Bà khiến lão bị nội thương cực kỳ trầm trọng.
Long Bình một mặt dùng toàn lực tấn công, một mặt nhìn thấy Thao Thiết đại bang chủ khóc lóc thương tâm như vậy trong lòng không khỏi lấy làm kỳ, vội cất tiếng kêu lớn :
- Bang chủ tiền bối ! Xin người bảo trọng tôn thề, bảo toàn đại cuộc!
Thao Thiết đại bang chủ nghe lời nói của Long Bình chấn động toàn thân nhưng lão vẫn thập phần thương tâm.
Lại nghe lão trong tiếng khóc:
- Sư đệ! Sư đệ! Ngu huynh hại đệ rồi, lẽ ra ta không nên thấy sư đệ ngộ hiểm mà không ra tay tương trợ Sư đệ ngươi chầm chậm chờ sư huynh rửa sạch cừu này sư huynh sẽ theo làm bạn với ngươi ở chốn cửu tuyền.
Thao Thiết đại bang chủ nói xong buông thi thề của Kim Bất Hoán xuống âm thầm vận công chu chuyên một vòng chân nguyên, hộ vệ nội thương rồi mới đứng dậy.
Nhưng Thao Thiết đại bang chủ mới đứng dậy, một đạo Ô quang mang theo kình phong ù ù đã kích tới, Thao Thiết đại bang chủ lúc này tựa như không còn kề sống chết nữa. hữu thủ chớp động, ngũ tráo dương ra chộp mạnh vào vùng vô ảnh!
"Bốp" một tiếng vang lên! Đạo Ô quang quả nhiên bị lão một chiêu chụp trúng, nhưng trong khi đó lòng bàn tay lão cũng đã lầy nhầy máu thịt Lạ một điều thân thể lão lúc này như hóa đá.
không còn có cảm giác đau đớn xác thịt, cổ tay trầm xuống vận công giật mạnh, đã cướp mất ngọn thần long Ô tiên, binh khí thành danh của Thần Long Chư Thiên.
Thần Long Chư Thiên bị đột biến giật mình kinh hãi. Có binh khí trong tay chưa chắc lão đã chủ trì được trận đấu, giờ binh khí đã mất đương nhiên khiến lão càng hoảng sợ thêm.
Thần Long Chư Thiên không hỗ là ma đầu đại gian đại ác, tâm cơ quyền biến hơn người, thấy thế bất lợi nào bó tay chờ chết vội vàng quay người đào tẩu.
Thao Thiết đại bang chủ gầm vang:
- Ngươi còn chạy đi đâu!
Tiếp theo tiếng quát đã huơ nhuyễn tiên đuổi theo.
Ngay lúc ấy giáo chúng Bách Hoa Giáo hay được tin giáo chủ đã táng mạng mười mấy tay cao thủ do Lưu Huy dẫn đầu ùn ùn kéo vào trong cốc.
Mấy tên cao thủ Bách Hoa Giáo không biết Thao Thiết đại bang chủ là ai, chi nghe nói giáo chủ chết dưới tay một lão hóa tử.
Nên khi vừa mhừn thấy Thao Thiết đại bang chủ cứ nghĩ là một phe với Kim Bất Hoán, lập tức hò hét mười mấy mạng túa ra bao vây Thao Thiết đại bang chủ.
Lão hóa tử bấy lâu nay vì thân phận chí cao trong võ lâm nên không khi nào ra tay giao đấu với hạng hậu sinh tiêu bối, khố thay mười mấy mạng cao thủ Bách Hoa Giáo toàn hạng hậu sinh tiêu bối khiến lão bất giác ngân người ra.
Nhưng chi trong một thoáng ngân người của lão, mười mấy mũi kiếm đã kích tới nơi, lão thất kinh huy động nhuyễn tiên gạt đỡ chi thủ chứ không công, chỉ cần sao tự vệ bảo toàn tính mạng.
Chi có một điều lão quên mất nội công lão tinh thâm biết chừng nào, trong lúc kinh hãi không tự kiêm soát được, nhuyễn tiên vừa huơ lên đã nghe tiếng rú thảm bốn tên cao thủ đã táng mạng dưới ngọn tiên.
Thao Thiết đại bang chủ tâm địa nhân từ, trước nay chưa hề giết người vô tội, đặc biệt từ lúc nhận chức Cái Bang bang chủ tới giờ đã mười mấy năm chưa giết qua một mạng người.
Trong lúc sơ ý lão giết luôn bốn người thử hỏi tâm thần lão làm sao tinh táo được. Bất giác lão xuôi tay ngọn nhuyễn tiên tuột khỏi tay rơi xuống đất.
"Soạt, soạt, soạt ,, Chi trong thoáng chốc thất thần ấy trong người lão đã trúng luôn mấy kiếm, máu tuôn như suối.
Ngay trong lúc thế như chi mành treo chuông ấy bỗng nghe một tiếng quát vang như sấm, một bóng người từ thinh không đáp xuống, người chưa tới dết chưởng phong đã tới nơi, lại ba bốn người nữa bị chưởng phong đánh bật ra.
Thì ra người vừa xuất hiện chính là Đại ĐỖ Tiên.
Đại ĐỖ Tiên một chưởng cứu được bang chủ, quay người nhìn lại thấy toàn thân bang chủ đầy thương tích, vội vàng đưa tay dìu lão chạy về phía đáy hiệp cốc.
Trong lúc đó ngoài cốc khâu đã thấy hai bóng người phi như bay vào chính là Mặc Thanh và Mật Bình Nhi. Nhưng sau lưng hai người mấy tay cao thủ của Thanh Long Giáo cũng đuổi theo rất gấp, thì ra bọn canh cửa vẫn không cản được bước tiến của ba người.
Mặc Thanh và Mật Bình Nhi vừa phi thân vào đã chia ra làm hai bên hộ vệ Thao Thiết đại bang chủ.
Nhưng Thanh Long Giáo giáo chủ Thần Long Chư Thiên thấy Thao Thiết đại bang chủ thọ thương, trong khi đó cao thủ Thanh Long Giáo cũng đã tập trung hết trong cốc, bất giác tinh thần bội tiến, quay người lại nhặt thần long Ô tiên lên.
Phát một tiếng hiệu lệnh toàn bộ thủ hạ đều ráp lại tấn công, định một trận tận sát hết đối phương.
Phe Long Bình với bọn người Cái Bang thấy tình thế trở nên khân cấp.
Lại nữa Thao Thiết đại bang chủ thân thọ trọng thương cần phải có người hộ vệ mắt thấy đối phương khí thế hừng hực xem ra mọi người khó lòng bảo toàn tính mạng.
Ngay lúc sinh tử đáo đầu Long Bình chợt phát sinh cơ trí, vội vàng kêu mọi người rút lui vào trong thạch động ở cuối hiệp cốc. Long Bình với Cửu Thúc Công vừa đấu với âm Dương Song Thi vừa thối lui đến án ngữ cửa động.
Thần Long Chư Thiên thấy đối phương đã rút lui hết vào trong động không những không hạ lệnh cho thuộc hạ đuổi theo ngược lại cản bọn thuộc hạ lại nói:
- Chim trong lồng, cá trong chậu, còn sợ bọn chúng chạy đi đâu?
Nhưng âm Dương Song Thi nào chịu nghe hiệu lệnh của Thần Long Chư Thiên vẫn cứ chia nhau quấn lấy Long Bình với Cửu Thúc Công tấn công như mưa.
âm Thi Diêm Bà không tin với mấy chục năm tu luyện của mụ lại không hạ được Long Bình nhất định phải quật chết chàng giữa đương trường mới nghe.
Còn Dương Thi Tang Phu với Cửu Thúc Công hai người ngang sức ngang tài chưa chịu phân thắng bại, cứ chưởng qua chỉ lại không chịu ngưng tay ngơi nghi.
cứ như vậy song phương giao đấu không biết tới chừng nào.
Long Bình với thanh Kinh Điện Kiếm trong tay cố sức duy trì cục diện bình thủ. Nhưng Cửu Thúc Công bên kia khổ đấu cả dêm hiện giờ tinh lực của lão cũng gần cạn kiệt.
May thay!
Dương Thi Tang Phu không khá hơn lão bao nhiêu, quả đúng kẻ tám lạng người nửa cân.
Dương Thi Tang Phu cũng như đèn sắp cạn dầu chi còn leo lét trong gió, thế nên trận bên này càng lúc càng chậm lại.
hết: Hồi 36, xem tiếp: Hồi 37
Tài sản của danangcity

  #37  
Old 04-06-2008, 06:27 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thời gian online: 3 ngày 16 giờ 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 37

Thạch đỉnh huyết nhân




Mặt trời chói chang trên cao đã khoảng giờ ngọ hay giờ mùi.
Từng mùi thịt nướng thơm lừng theo gió đưa đến.
Bọn Mặc Thanh, Mật Bình Nhi mấy người ở trong động còn khá. nhưng Long Bình với Cửu Thúc Công khổ chiến ngoài cửa động vừa đói vừa mệt, nghe mùi thịt nướng bất giác nước dãi cứ chực chào ra.
Nhưng âm Dương Song Thi hai lão quái vật bởi thiên tính kiêu ngạo, không chịu dừng tay, vậy nên cả hai cũng không khá hơn Long Bình và Cửu Thúc Công bao nhiêu.
Từ sáng sớm đến chưa rồi từ chưa đến hoàng hôn, bốn người hai trường ác đấu đã khổ chiến đúng một ngày một đêm, tổng cộng đã chiết đến mấy ngàn chiêu.
Trong lúc này Long Bình đang mong sao có thể đả thương âm Thi Diêm Bà mới có thể có hy vọng cứu vãn.
Nhưng võ công của âm Thi Diêm Bà còn cao hơn chàng nửa bậc, nếu không nhờ thanh Kinh Điện Kiếm trong tay với chiêu số thâm ảo tuyệt luân thì chàng đã sớm táng mạng dưới tay mụ rồi.
Nhưng Long Bình hãy còn một niềm hi vọng nữa là vị cứu tinh hòa thượng đại sư phụ của chàng, hoặc giả sư phụ chàng Bạch Viên biết đâu lại kịp thời cứu viện.
Không ngờ chờ mãi cũng không thấy động tĩnh nào.
Đến đây Long Bình mới kinh hãi thực sự, thầm kêu khổ không dứt, bởi vì chi cần chàng với Cửu Thúc Công kiệt lực ngã xuống thì tất cả đều hết . . .
Bóng tối bắt đầu bao chùm xuống hiệp cốc.
Đêm! Đêm đen khủng bố trùm xuống muôn vật, cũng che kín cả đấu trường chất đầy sát cơ ở tận đáy hiệp cốc.
Lúc này bọn Thần Long Chư Thiên đã nghi ngơi trọn một ngày, tinh lực hoàn toàn hồi phục và đã tập trung bọn thuộc hạ chuẩn bị nhân trời đêm công kích.
Bên này Long Bình với Cửu Thúc Công miễn cưỡng chi ngăn được âm Dương Song Thi.
Nhưng chi cần Thần Long Chư Thiên phát lệnh thì hậu quả không cần nói cũng có thề tưởng tượng được.
- Họ Long kia! Việc đã đến nước này ngươi còn mong ai đến cứu ngươi nữa không? Ha! Ha!
Ha! Theo ý lão phu ngươi nên tự quyết đi là hơn.
Cuối cùng Thần Long Chư Thiên đã triệu tập bọn thủ hạ dàn thế rè quạt bao vây bên ngoài cửa động.
Giọng nói cực kỳ đắc ý của lão lại vang lên:
- Quả thật ngươi còn chờ cứu tinh từ trên trời giáng hạ nữa sao Ha! Ha! Đừng mơ tưởng! . . .
Lời lão nói cực kỳ chí lí, ai mà không tin, nhưng ngay lúc lời lão nói còn chưa dứt, một tiếng xé gió từ trên không rơi xuống.
Tiếng xé gió càng lúc càng nhức tai, thanh thế vô cùng kinh thế hãi nhân đang nhắm ngay đám nhân mã của Thần Long Chư Thiên rơi xuống.
Bọn thuộc hạ của Thần Long Chư Thiên nghe tiếng kinh tâm, tên nào tên ấy mặt mày biến sắc, vội vàng không đợi hiệu lên tản ra bốn phía thoát thân.
ầm! ùng! ùng!
Một tiếng nỗ chấn thiên động địa. mặt đất rung lên từng hồi núi non chao đảo, tựa như trời sập Thoắt cái đã văng tứ tán, khói bụi mịt trời.
Toàn thề những người có mặt ở đương trường đều bị chấn động cơ hồ đứng không vững, những tay công lực kém hơn một chút đều ngã nhào xuống đất, cả bốn người đang quyết đấu cũng không tránh khỏi, mỗi người đều té dài xuống đất!
Đột biến này vô hình trung làm song phương đang quyết đấu sống chết cũng phải phân ra. cả bốn người đồng thời kinh hãi ngân ra! Không!
tất cả mọi người có mặt trong hiệp cốc đó đều kinh hãi ngân ra!
Chi đến khi khói bụi lắng xuống, mọi người mới nhìn rõ vật từ trên trời rơi xuống ấy, thì ra là một chiếc thạch đinh khổng lồ, chi thấy chân của chiếc thạch đinh cắm sâu vào trong đất đá chứ không hề hấn gì!
Thần Long Chư Thiên cùng bọn thuộc hạ lúc đầu thì kinh hãi, đến giờ lấy làm kỳ, không biết chiếc thạch đinh này ở đâu mà ra. Lại tự nhiên rơi xuống hiệp cốc này là có ý gì?
Còn phía Long Bình với mấy người Cái Bang, trừ Long Bình ra mọi người cũng đều có cảm tưởng như vậy, bởi vì chi độc một mình Long Bình nhận ra chiếc thạch đinh chính là vật ở dưới Hàn Tuyền Tử Cốc.
vừa thấy thạch đinh từ thinh không rơi xuống, Long Bình bất giác cả mừng bởi chiếc thạch đinh này nặng có mấy ngàn cân, người có thề mang từ đáy cốc lên đầu vách đá rồi lại ném xuống không cần nói cũng biết bản lĩnh đến mức ri ào .
đương nhiên chàng không dám tin rằng Tửu Hồ LÔ có thề làm được điều này, chàng tin rằng người vào trong cốc, lấy thạch đinh mang ra nếu không phải Đại sư phụ cùng hòa thượng thì cũng là Bạch Mao Thần Viên.
Lúc này Thần Long Chư Thiên đang kinh hãi cũng lờ mờ nhận thấy sự tình đột biến có điều bất tiện, nếu không sớm nhân cơ hội trừ khử đối phương thì tất còn đại biến, lão vội vàng phát lệnh cho bọn thủ hạ. đồng thời lão cũng tung người nhảy đến tấn công Long Bình.
Ngay lúc sinh tử đáo đầu ấy, bỗng nghe một tiếng hú như long ngâm làm chấn động lá nhĩ quần hùng, tiếp theo tiếng hú, lập tức thấy một đạo huyết ảnh tựa như sao xẹt rơi xuống hiệp cọc - Chư lão tặc! Ngươi muốn chết!
Huyết ảnh còn cách mặt đất gần hai mươi trượng, lập tức một luồng cương khí vô hình nhanh như điện xẹt xuống.
Thần Long Chư Thiên thân hình đang tung lên giữa chừng bỗng lộn mấy vòng văng ra xa ba bốn trượng, xuýt chút nữa thì đụng vào tảng đá nhọn trên mặt đất.
Tiếp đó huyết ảnh rời xuống đất mọi người thất kinh nhận ra đó là một người toàn thân máu tươi ướt đẫm.
Mọi người ở đương trường thấy một huyết nhân từ trên trời rơi xuống đều cho rằng yêu quái, thảy đều há hốc miệng nhìn không ai nói được tiếng nào.
Trong đó chi có một người biết rõ nội tình, đó chính là Long Bình, bởi vì chàng đã từng là một huyết nhân trước mặt mọi người, chàng biết rõ huyết nhân chính là Tửu Hồ LÔ !
Máu tươi tanh tưởi khắp người hắn chính là bảo huyết của Cửu Đầu Điêu, không thề ngờ được Tửu Hồ LÔ trong họa được phúc, gặp phải kỳ duyên hiếm có trên đời, chắc là công lực của hắn giờ này cũng tăng tiến nhiều.
Thì ra trong thạch đinh máu của Cửu Đầu Quái Điêu năm xưa vẫn còn đọng lại, Tửu Hồ LÔ nằm trong đinh máu thấm hết vào người nên công lực đại tiến.
Nhưng Long Bình cũng không khỏi có chút nghi ngờ bởi giọng nói của Tửu Hồ LÔ không được âm vang hùng hậu như huyết nhân này, giọng nói hàm chứa uy lực kinh nhân khiến người ta không rét mà run.
Long Bình nghĩ thầm: "Không lẽ sau khi uống được bảo huyết của Cửu Đầu Quái Điêu thì cả giọng nói của hắn cũng thay đỗi luôn?" Huyết nhân vừa chạm đất đưa đôi mắt thần quang quét trọn một vòng, sau đó ôm Cửu Thúc Công đặt vào trong thạch đinh, tiếp đó hắn tự động cởi áo ném cho Long Bình.
Tiến đến trước mặt Thần Long Chư Thiên huyết nhân cất giọng lạnh như băng nói :
- Oán hữu đầu, trái hữu chủ, Tửu Hồ LÔ ta không muốn cho ngươi phải ôm hận chung thân ngươi hãy ngoan ngoãn chờ đó! Tự nhiên có người đến tìm ngươi thanh toán.
Thì ra huyết nhân quả thật là Tửu Hồ LÔ !
Long Bình và các người trong cốc nghe hắn tự xưng là Tửu Hồ LÔ thì mừng đến phát cuồng, bởi vì lúc nãy hắn hiên lộng thần oai quả thực ngoài trí tưởng tượng của con người.
Hắn đến rất kịp lúc cho dù đối phương nhân số đông hơn sợ cũng không làm gì hắn được.
VÔ hình trung đã vẫn hồi nguy thế cứu mọi người chuyên bại thành thắng.
Ngược lại Thần Long Chư Thiên nghe hắn xưng là Tửu Hồ LÔ trong lòng càng kinh hãi nhưng chi trong nháy mắt lão bỗng thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì lão lúc nãy trong linh không bị Tửu Hồ LÔ một chưởng chấn động té lăn ra mấy trượng, nhưng khi đứng dậy không một chút thương tích nào.
Lão tưởng đâu Tửu Hồ LÔ chẳng qua chi có khinh công cao thâm chứ nội lực chưa chắc cao thâm như tưởng tượng, nếu không tại sao lão trúng một trưởng mà không thấy chút thương tích nào?
Lão nào biết được đó chính là Tửu Hồ LÔ không cố tâm đả thương lão, hắn muốn đề chính tay Long Bình quyết đấu giết lão báo gia cừu tiết hận.
Đó chính là nghĩa cử võ lâm không muốn đả thương lão trước.
Nhưng Thần Long Chư Thiên cũng không dám khinh thị Tửu Hồ Lô, chi nghe lão cười lạnh nói:
- Không sai, oan hữu đầu, trái hữu chủ năm ấy toàn gia Long Quyền từ lớn đến nhỏ đều do lão phu sai người sát hại, bây giờ ngươi kêu gã họ Long ra đây thanh toán với lão phu. Những người khác tốt nhất là đừng chen vào chuyện của ta!
Thần Long Chư Thiên rất tự tin, bởi lão thấy Long Bình đấu với âm Thi Diêm Bà một ngày một đêm thì tinh lực đã cạn nào phải là đối thủ của lão. Thế nên lão mới buông lời cao ngạo như vậy Nhưng Tửu Hồ LÔ cười lạnh nói:
- Chư lão tặc! Chớ vội đắc ý, hôm nay là ngày cuối cùng của ngươi theo ý bồn tòa thì ngươi nên sớm dặn dò hậu sự đi, đến chừng đó chi sợ không kịp nữa!
Thần Long Chư Thiên cười ha hả nói :
- Chi cần tên tặc tử họ Long kia ra tay thì lão phu chết cũng không có gì oán hận.
Lão chưa nói hết lời bỗng nghe một tiếng hú như long ngâm:
- Chư lão tặc! Nộp mạng cho ta!
Một bóng người mang theo một đạo kình phong hung mãnh từ trên không ập xuống thế tợ thái sơn Thần Long Chư Thiên nghe tiếng lạnh người hồn phách giục phi đã nghe ra giọng nói của Long Bình lão có nằm mơ cũng không ngờ được công lực của đối phương chi trong nháy mắt đã hồi phục.
Trong lúc cấp thời lão nào dám khinh xuất tiếp chưởng đối phương, vội vàng đề khí phóng lui tránh chưởng, chỗ lão đứng lúc này không phải là Long Bình đứng đó sao?
Nhưng lão càng kinh hồn táng đởm hơn khi thấy Long Bình song mục tinh quang như điện, nào có thấy nửa phần mệt mỏi của một ngày đêm giao đấu.
Thì ra trước kia Tửu Hồ LÔ có nghe Long Bình kề về việc khí huyết trong người chàng không giống khí huyết người thường, giờ thấy chàng mệt mỏi ngã nằm trên đất cứ ngỡ chàng đã thọ trọng thương.
Nghĩ đến lúc trước chàng mỗi lần thọ thương tất phải có huyết hoàn, ngoài ra không có thuốc nào cứu chữa được. Thế nên gã cởi chiếc áo ném cho Long Bình định cho chàng lấy bảo huyết trên áo trị liệu thương thế.
Long Bình được bảo huyết dính trên áo còn chưa khô, hút lấy bồi nguyên chân lực, thoáng chốc mệt mỏi đã hết, tinh lực hoàn nguyên thế là chàng bố tới tấn công Thần Long Chư Thiên.
Chàng lúc này thanh Kinh Điện Kiếm trong tay đã mất, đôi bàn tay trắng thù hận ngập lòng, không còn coi Thần Long Chư Thiên vào đâu, chi nghe chàng nghiến răng oán hận:
- Chư lão tặc! Ngươi đã chính miệng thừa nhận đã sát hại toàn gia ta mười mấy người, còn gì đề nói nữa huyết trái huyết báo, mau nạp mạng cho ta!
Long Bình dứt lời lần thứ hai tung người tới, từ trên không bố xuống vừa xuất thủ đã sử dụng Thiên Hỏa Tứ Tuyệt chưởng bao gồm Lôi Điện Phong Vũ cả bốn loại tuyệt học tấn công mãnh liệt Thần Long Chư Thiên vội vàng múa nhuyễn tiên đón đỡ, trong lục tinh thần chấn đ‘ộng thoáng hiện một lóe sinh cơ. Bởi vì trong tay Long Bình không có binh khí, chưa đấu lão đã chiếm thượng phong rồi.
Nào ngờ lão vừa mới xuất chiêu cánh tay ~r(vn của Long Bình đã nhanh như chớp nắm chặt ngọn tiên.
Tiếp theo là một luồng kình đạo kinh thế hãi nhân theo ngọn tiên truyền sang.
Thần Long Chư Thiên suýt chút nữa không còn nắm vững cán tiên. Nhưng dù sao lão cũng là một con hồ ly già thân chinh bách chiến, kinh nghiệm vô cùng phong phú, lúc bất thần đã vận đủ công lực nơi chưởng không đề Long Bình đoạt mất binh khí.
Cứ như vậy ngọn nhuyễn tiên bị mỗi người kéo một đầu, biến thành một sợi dây căng thăng, song phương mỗi người nắm một bên, cả hai ngưng thần khí bất động ở hai bên, trận quyết đấu võ công trở thành trận ti thí nội lực.
Tửu Hồ LÔ thấy Long Bình mới nằm dài đó không biết thương thế đã hoàn toàn bình phục chưa. giờ lại cùng đối phương ti đấu nội lực, trong lòng bất giác cả kinh chi sợ Long Bình bị đối phương đả thương nữa linh cơ chợt xoay chuyên trong lòng nhanh như điện.
Chợt thấy gã cười ha hả nói :
- Đấu như vầy làm sao phân thắng bại, chi bằng dùng quyền chưởng thì hơn !
ào! Một chưởng bình phong nhằm ngọn nhuyễn tiên kích tới !
Bùng! Một tiếng nỗ long trời, cả Long Bình lẫn Thần Long Chư Thiên không ai đứng vững, song song buông tay thối lui mấy bước.
Nhưng Tửu Hồ LÔ cũng bị chân lực của hai người chấn động thối lui ba bốn bước mới đứng vững được, khí huyết cũng đảo lộn từng đợt từng đợt xông lên cỗ họng trực trào ra ngoài.
Nên biết cả Long Bình lẫn Thần Long Chư Thiên đều là một trong những nhân vật hạng nhất võ lâm đương thời, công lực của hai người đều dồn hết lên ngọn roi cũng đủ biết uy thế cao thâm vô lượng.
Tửu Hồ LÔ không phải không biết điều đó song vì muốn tương trợ Long Bình vận hết thần lực vừa mới tăng tiến mạo hiểm thử một lần.
May mắn, hắn đã thực hiện được ý đồ bức hai người rời ra. nhưng bản thân hắn ít nhiều bị chấn động tàn huyết thọ thương nhẹ, nhưng chi mỗi mình hắn biết, ngoài ra không ai có thề nhận ra được!
Long Bình với Thần Long Chư Thiên thoáng chốc lại xông lên giao đấu, thoáng chốc đã triển khai một trường ác đấu kinh thiên động địa mỗi người đều giở hết chân tài thực học ra quần thảo nhau.
Tửu Hồ LÔ đột nhiên xuất hiện vãn hồi nguy thế, bọn người Thanh Long Giáo nguyên đã nắm chắc phần thắng nay bỗng đã chuyên thành bại, ai nấy đều đứng như hóa đá.
- Nhị vị định bỏ trốn sao?
Bỗng Tửu Hồ LÔ hét vang như sấm động.
Thì ra âm Dương Song Thi nhân lúc mọi người bất bị, định len lén trốn đi, nào ngờ Tửu Hồ LÔ không chịu bỏ qua hai lão.
Nhị vị tuổi tác ngập đầu lại giở thủ đoạn hạ lưu đối với Tửu Hồ LÔ này, ~ư(wl đoạt tiêu hồ lô cũng chưa đáng nói, lại còn đem ta ném xuống vục sâu, không ngờ mạng tiêu hóa tử ta may mắn không chết, món nợ này cũng đến hồi giải quyết, nhị vị nói đi muốn giải quyết thế nào đây!
âm Thi Diêm Bà hừ lạnh nói :
- Ngươi định nhân lúc chân lực hai ta bất túc như vầy ra tay báo cừu sao?
Tửu Hồ LÔ cười lạnh nói:
- Việc này cũng chưa đáng gì, nhị vị không kề đến thân phận trưởng thượng, len lén ám toán tiêu hóa tử ta thì có gì tiêu hóa tử ta lại không nhân cơ hội này đòi nợ chứ cái này gọi là gieo nhân gặt quả. "Lai nhi bất vãn phi lễ dã!" Qua mà không lại là không biết lễ vậy !
âm Dương Song Thi biết rõ Tửu Hồ LÔ trong lòng hận hai người đến thấu quang liền vội đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, song song hét lên một tiếng quái dị rồi nhắm Tửu Hồ LÔ bồ xuống!
Bùng! Bùng!
Hai tiếng nỗ đinh tai, âm Dương Song Thi trong lúc khí cùng lực tận chi một chưởng của Tửu Hồ LÔ hai người cũng không tiếp nỗi song song bị chấn động văng ra xa ba trượng, máu tươi tuôn trào ướt ngực, ngã nằm xuống luôn không đứng dậy nỗi.
Tửu Hồ LÔ nào chịu buông tha hai người, lắc người lướt tới trước mặt Dương Thi Tang Phu hỏi:
- Tiêu hồ lô của ta đâu?
Dương Thi Tang Phu nhắm mắt không trả lời, Tửu Hồ LÔ co chi búng một cái, Dương Thi Tang Phu lập tức rú lên khiến người nghe không khỏi rùng mình nỗi gai ốc, miệng la. cơ thề lão từng thớ thịt co rút, toàn thân run bần bật không ngừng.
Tiếp đó hắn lại nhảy một bước đến bên âm Thi Diêm Bà. lại cũng một câu hỏi chiếc tiêu hồ lô ở đâu âm Thi Diêm Bà nghe tiếng rú thê thảm của Dương Thi Tang Phu biết lão đã bị đối phương điềm trúng Khí Hải huyệt phế hết võ công rồi, mụ vừa sợ vừa tức càng không đáp lời đối phương.
Chi thấy mụ dụng một thế Lý Ngư Đả Đĩnh trong người nhảy dậy, vung tay phóng ra một chiếc túi đen nhỏ. Lập tức từ trong túi bay ra một vầng khí đen, những chấm đen nhỏ li ti toàn bộ trùm lên đầu Tửu Hồ Lô.
Tửu Hồ LÔ chưa hề thấy qua pháp bảo của âm Dương Song Thi, không biết ấy là gì, đang định vung chưởng đánh tan.
Nói thì chậm, sự việc xảy ra trong nháy mắt, chưởng của hắn chưa kịp xuất ra. đã thấy vô số vật nhỏ không phát ra tiếng động gì, rơi lên đinh đầu, lên cỗ hắn. Tửu Hồ LÔ bỗng thấy đầu cổ ngứa ngáy vô cùng.
Ngay lúc đó âm Thi Diêm Bà đã tung người bồ tới, hai tay dang ra định ôm lấy Tửu Hồ Lô.
Quả là một lối đánh mạo hiểm hiếm thấy trong võ lâm, quyết một thế đồng quy ư tận.
Tửu Hồ LÔ càng căm hận nghiến răng nén chịu ngứa ngáy trong người, song chưởng đồng tung ra. vận hết mười hai thành công lực kích "Bùng!" Tiếp theo là một tiếng rú thê thảm, thân hình âm Thi Diêm Bà văng xa bốn năm trượng, đập đầu vào tảng đá. lúc lăn trở xuống máu chảy dài dưới đất, khi thân hình hết đà mụ cũng không còn cử động nữa. hiên nhiên hồn đã rong chơi miền ngoại giới.
Nhưng Tửu Hồ LÔ lúc này cũng không chịu nỗi ngứa ngáy toàn thân, lập tức quay người chạy như bay ra khỏi hiệp cốc, nháy mắt đã mất tung.
Thần Long Chư Thiên một mặt đấu với Long Bình một mặt thấy âm Dương Song Thi một chết một tàn phế dưới tay Tửu Hồ Lô, trong lòng đã hoảng kinh, chi sơ suất một chút lão đã bị Long Bình bức tay chân rối loạn, thối lui liên tiếp Tiếp theo thấy Tửu Hồ LÔ bỏ đi, lão vội kêu bọn thuộc hạ:
- Các ngươi đứng ngân ra đó làm gì? Còn chưa chịu tiến lên!
Lão vừa kêu lên bọn cao thủ của Thanh Long Giáo với Bách Hoa Giáo mấy chục tên như ong vỡ tổ ào tới tấn công vào thạch động. Trong đó Huyết Sát Lý Động với âm Dương Phán Tề Phi xông tới trợ lực giáo chủ vây công Long Bình.
Thế là cục diện lại một lần nữa thay đỗi, trong số đó có Đại ĐỖ Tiên, Mặc Thanh, Mật Bình nhi lập tức xông ra ngăn chặn nhưng với sức lực ba người làm sao ngăn nỗi số đông, thế như nước lũ.
Hơn nữa trong động lại có Thao Thiết đại bang chủ đang bị trọng thương khiến ba người không dám khinh xuất ra xa cửa động nửa bước, thế là chi trong thoáng chốc đã rơi vào hiềm cảnh Nhưng Mặc Thanh với Mật Bình Nhi gần đây thần công đại tiến, hai người phân thủ hai bên tả hữu Đại ĐỖ Tiên tạm thời cũng chặn được thế tấn công như vũ bão của đối phương.
Một khi đã ổn định được thế bình thủ, Mặc Thanh mới đưa mắt nhìn về phía Long Bình, nhưng nàng không nhìn còn khá. một khi nhìn sang bất giác hoa dung thảm biến, phương hồn dục phi.
hết: Hồi 37, xem tiếp: Hồi 38
Tài sản của danangcity

  #38  
Old 04-06-2008, 06:32 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thời gian online: 3 ngày 16 giờ 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 38

Thị từ như quy



Thì ra Long Bình lúc này đã bị ba chủ tớ Thần Long Chư Thiên bức đến chỉ còn gạt đỡ mà thôi, không còn chút thời gian nào để hoàn thủ, lại chốc chốc ngộ hiểm, làm sao khiến nàng không thất kinh biến sắc sao được.
- Đại ĐỖ Tiên bá bá! Bá bá xem Long ca ca!
Trong lúc cấp thời, Mặc Thanh kêu lên một tiếng, ý nàng muốn rút ra khỏi vòng chiến đến trợ lực Long Bình!
Nhưng ở cửa động ba người còn miễn cưỡng giữ được, một khi thiếu mất đi một người thì hậu quả ra sao không cần nói cũng biết, thế nên Mặc Thanh suy đi tính lại không làm sao nghĩ ra cách lưỡng toàn !
Đại ĐỖ Tiên lẽ nào lại không hiểu được điều Mặc Thanh đang lưỡng lự, đây quả là thế tiến thoái lưỡng nan. Bỗng nghe lão cất tiếng thê thiết than:
- Mặc cô nương! Ngươi đi trợ lực cho Long Bình, việc ở đây ta với Bình Nhi cũng lo được!
Mặc Thanh vạn phần muốn cứu tình lang, nhưng nàng ra đi thì rõ ràng mạng của ba người trong động khó lòng bảo toàn, tâm niệm cứ chần chừ mãi chưa bỏ đi được.
- Mặc tỉ tỉ! Tỉ tỉ đi đi !
Cuối cùng Mật Bình Nhi cũng đã mở miệng.
Mặc Thanh cảm thấy bối rối vô cùng, không sao nghĩ dược kế lưỡng toàn, bên kia là tình lang, bên này là bằng hữu, giao tình trong lúc hoạn nạn, lẽ nào giờ lại lo tư tình, làm như vậy nào phải là người hiệp nghĩa.
Mật Bình Nhi càng thúc giục càng khiến nàng do dự không quyết. Cuối cùng nàng nghiến răng nói:
- Bình muội, hai ta hợp lại giết một vài tên đã!
Nàng vừa dứt lời, Long Bình ở bên kia đã kêu lên một tiếng kinh hãi !
Nguyên Long Bình thi triển Thiên Hỏa Tứ Tuyệt chưởng nghênh chiến ba tên ma đầu, thủy chung vẫn không sao ra oai được, chỉ có thể miễn cưỡng cố thủ mà thôi, chàng đang lấy làm kỳ, cớ gì Thiên Hỏa Tứ Tuyệt chưởng lại không có được uy lực kinh nhân như chàng hằng tưởng tượng Cuối cùng chàng đã nghĩ ra. bởi vì đối phương ba người đều dùng binh khí dài khiến chàng vô phương tiếp cận chúng, chàng biết giả như chàng có Kinh Điện Kiếm trong tay, cho dù đối phương có thêm ba tên nữa chàng cũng có cơ thủ thắng.
Nào ngờ trong một lúc xao nhãng, đã bị âm Dương Phán Tề Phi đột phá chưởng thế phòng thân, công một thiết quài, suýt chút đã thọ thương dưới thiết quài của lão rồi.
Mặc Thanh nghe Long Bình kêu lòng đau như cắt, cố nuốt nước mắt, múa kiếm như bay tấn công đối phương. Bỗng, nàng chợt nghĩ đến thanh Kinh Điện Kiếm trong tay, sao lại không đưa cho chàng đề phòng thân?
Long Bình tay không đối địch đương nhiên không phải là đối thủ của bọn Thần Long Chư Thiên ba người, nếu có kiếm trong tay cho dù bất địch, ít ra có thể duy trì được ít lâu, chờ Tửu Hồ LÔ quay về tất có thể hóa hung thành kiết.
Thế là Mặc Thanh vội vàng kêu lớn :
- Bình ca! Tiếp kiếm!
Chỉ thấy nàng vung tay ra. Kinh Điện Kiếm đã linh không phóng qua.
Nào ngờ Long Bình đón đỡ chiêu thức của đối phương còn không kịp nào còn sức tung thân tiếp kiếm, Kinh Điện Kiếm ném qua đã bị Thần Long Chư Thiên cướp mất!
Như vậy vô tình đã tăng thêm thế lực cho đối phương, Long Bình ngộ hiểm càng nhiều, mắt thấy rõ sắp rơi máu giữa đường trường, nguy hiểm vạn phần.
Mặc Thanh tính toán sai một chút, trong lòng thấy hận khôn tả.
Ngay trong lúc tính mạng Long Bình như ngàn cân treo sợi tóc ấy bỗng nghe một tiếng gầm vang động phát ra từ chiếc thạch đinh, tiếp theo Cửu Thúc Công theo sau tiếng gầm, từ trên thạch đinh phi thân lướt ra.
Thì ra song phương trong lúc quyết liệt giao đấu đã quên mất còn có một Cửu Thúc Công ngồi trong thạch đỉnh.
Cửu Thúc Công được bảo đỉnh trợ lực, sau một hồi điều tức, chân nguyên được phục hồi.
Lập tức phi thân cứu trợ Long Bình.
Thần Long Chư Thiên đã có chủ định, chỉ cần giết được Long Bình tuyệt trừ hậu hoạn, lão lập tức dẫn thuộc hạ đào tẩu, chờ khi Tửu Hồ LÔ quay lại lão đã đi xa rồi.
Nào ngờ đại công sắp thành, thì Cửu Thúc Công cũng vừa phục hồi chân lực xông ra tiếp cứu, làm sao khiến lão không oán hận xung thiên, thế là lão bước xéo một bước tránh chưởng Cửu Thúc Công, ba người đã vây Long Bình và Cửu Thúc Công hai người ở giữa.
Nhưng Long Bình một khi đã có viện binh, tinh thần phấn chấn, ba người làm sao ngăn cản nỗi, ngược lại bị Long Bình với Cửu Thúc Công bức thối lui liên tiếp.
Cũng nên biết rằng trong Cái Bang ngoài bang chủ ra. thì Cửu Thúc Công vẫn được liệt vào đệ nhất cao thủ, đương nhiên công lực lão không phải tầm thường, một khi đã liên thủ với Long Bình thì bọn Thần Long Chư Thiên ba người cho dù binh khí trong tay cũng không phải là đối thủ.
Thần Long Chư Thiên thấy tình thế bất diệu, lập tức thối chí, bởi vì một khi Tửu Hồ LÔ trở lại thì coi như chết chắc chứ làm sao sống nỗi, nghĩ là làm, lão không kịp hạ lệnh cho bọn thủ hạ rút lui, một mình quay người phóng ra khỏi hiệp cốc chạy như bay.
Long Bình thấy lão đào tâu nào chịu bỏ qua.
kêu Cửu Thúc Công một tiếng, hai người kè trước người sau đuổi theo Thần Long Chư Thiên, thoắt cái đã ra khỏi cốc khâu.
Lúc này nơi cửa động trận đấu vẫn tiếp diễn, chợt nghe Đại ĐỖ Tiên cười ha hả nói :
- Các ngươi giờ đã như rắn mất đầu còn liều mạng làm chi, mau dừng tay!
Lời nói của lão quả nhiên có hiệu lực không ngờ, tất cả những người có mặt ở đương trường đều dừng tay.
Nhưng trong đó có duy nhất một người vẫn múa kiếm xông vào Đại ĐỖ Tiên, dáng như phát cuồng, có điều người này võ công cũng tầm thường hiên nhiên không phải là đối thủ của Đại ĐỖ Tiên.
- Lưu tiêu tử! Ngươi cũng nên dừng tay đi, quả thật ta không muốn đả thương ngươi, nếu không ngươi đã mất mạng lâu rồi, làm người ít ra cũng phải biết người biết mình.
Thì ra người ấy chính là Lưu Huy.
Chi nghe hắn nghiến răng căm hận nói :
- Cái Bang của các ngươi sát hại bà bà của ta.
ta nhất định báo thù cho người, nếu có giỏi thì cứ giết ta đi, nếu không các ngươi đừng hòng lấy lại chiếc tiêu hồ lô.
Đại ĐỖ Tiên nghe nói bất giác kinh ngạc ngân người, không ngờ chiếc tiêu hồ lô lại nằm trong tay hắn!
Vì chiếc tiêu hồ lô, Đại ĐỖ Tiên không còn khách sáo nữa. song thủ xuất ra thi triện cầm não thủ pháp, dùng tay không xuyên qua ánh kiếm của Lưu Huy.
Chi trong hai chiêu, Đại ĐỖ Tiên đã bức Lưu Huy không còn đường đào mạng, trong nháy mắt thấy lão đã khống chế được Lưu Huy.
Bỗng nghe Lưu Huy quát lớn:
- Tiêu hồ lô ở đây, ngươi dám hỗn xược!
Hắn quát lên như vậy khiến Đại ĐỖ Tiên bất giác ngân người ra. Lưu Huy "Xoạt, xoạt" hai kiếm, trên cánh tay của lão đã hiện ra hai đường dài ba tấc, máu tươi tuôn trào. Đại ĐỖ Tiên bất giác thối lui liên tiếp mấy bước!
Lưu Huy chi nói có một câu không ngờ kiến hiệu ngần ấy, tinh thần phấn chấn, kiếm chiêu như mưa bấc, bức Đại ĐỖ Tiên thối lui liền liền.
Không phải Đại ĐỖ Tiên thọ thương bất địch, nhưng bởi vì Cái Bang bang chủ tín phù đang ở trong người hắn, khiến lão không dám phản kháng Thấy chuyện phi lý bày ra trước mắt khiến Mặc Thanh cô nương nỗi nóng, lập tức tung người lướt ra. thân hình còn đang lơ lửng trên không đã lật ngược song chưởng, Lưu Huy bị chặn đứng tức thì.
Bỗng nghe nàng quát mắng:
- Đừng tưởng ngươi có chiếc tiêu hồ lô trong tay rồi Cái Bang không ai dám động đến ngươi.
Với bản cô nương thì đừng hòng, mạng của ngươi bản cô nương lấy dễ như trở bàn tay, mau mau giơ chiếc tiêu hồ lô ra. may ta tha cho mạng sông.
Lưu Huy bất kề hay dở nói:
- Hạng như ngươi chưa đáng!
ánh kiếm chớp động, liên hoàn tấn công Mặc Thanh như mưa.
Nhưng tiếc điều võ công của hắn còn kém quá xa so với Mặc Thanh cô nương, cho dù trong tay hắn có thêm một thanh trường kiếm nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của người.
Chưa hết ba chiêu Lưu Huy đã bị tiềm lực song chưởng của Mặc Thanh bức đến kiếm chiêu cũng không còn công đích được nữa.
Mặc Thanh cười khinh ngạo nói:
- Thế nào? Không lẽ ngươi quả thật chưa thấy quan tài chưa chịu rơi lệ?
Lưu Huy nghiến chặt răng dụng hết sức bình sinh chống kháng cựnói:
- Muốn Lưu Huy này giao tiêu hồ lô ra đó là ngươi tự nằm mơ giữa ban ngày, ta đã nhất định cùng với tiêu hồ lô tồn vong, không tin ngươi cứ thử xem!
Mặc Thanh cả giận đang định xuất kỳ bất ý, hạ sát thủ, bỗng nghe Đại ĐỖ Tiên kêu lớn:
- Mặc cô nương cân thận, việc này quan hệ trọng đại không phải chuyện chơi, chiếc tiêu hồ lô ấy không thề đề bị hủy hoại được.
Mặc Thanh đang ngạc nhiên ngân người ra.
sau lưng đã nghe tiếng cười buồn rầu:
- Mặc cô nương lui ra. đề lão phu nói chuyện với hắn.
Mặc Thanh nghe giọng nói biết ngay là của Thao Thiết đại bang chủ, vội vàng nhảy thối lui ra khỏi vòng chiến quay người nhìn lại đã thấy Thao Thiết đại bang chủ thân còn ướt máu tươi đứng đó Đôi mắt thần quang như điện ân dưới đôi mày bạc của lão quét một vòng, nói:
- Việc này sai lầm là do ta mà ra. nay cũng phải do ta giải quyết, các ngươi không ai được phép động thủ tương trợ, kè nào vi mệnh là phản đồ của bốn bang, chiếu theo bang quy nghiêm trị!
Cửu Thúc Công và Đại ĐỖ Tiên nghe giọng nói nghiêm nghị của bang chủ bất giác thất kinh, vội cung thân lãnh mệnh, nói:
- Bang chủ tôn thề trọng thương chưa lành, nên thận trọng.
Thao Thiết đại bang chủ mặt lộ nét an ủi, hân hoan nói:
- Thương thế của ta cho dù có nặng hơn gấp mười lần, hắn cũng không làm gì được ta.
Dứt lời thân hình lão khập khểnh từ từ hướng về phía Lưu Huy bước tới.
với võ công xuất thần nhập hóa của Thao Thiết đại bang chủ, bọn Cửu Thúc Công mấy người tự tin không đến nỗi mất mạng dưới tay Lưu Huy, cho dù lão trọng thương đến như vậy thì với võ công có hạn của hắn cũng chưa làm gì được Nhưng điều mấy người lo lắng là lão đã lên tiếng trước nghiêm cấm mấy người không được xuất thủ, ý lão muốn đề cho Lưu Huy tự do xuất thủ mà không hề kháng cự.
Nhưng lệnh của bang chủ đã ban ra. ai dám vi mệnh!
Trong lúc cấp bách, Đại ĐỖ Tiên chợt nhớ đến Mật Bình Nhi, vội vàng nhìn nàng nháy mắt lia lịa. Mật Bình Nhi trí tuệ linh mẫn tuyệt luân lẽ nào không hiệu được ý sư thúc, vội vàng bế khí len lén nhẹ bước theo sau Thao Thiết đại bang chủ.
Bỗng nhiên Thao Thiết đại bang chủ đột ngột quay người lại, song mục tinh quang lóe lên, qu át :
- Bình Nhi cả gan !
Mật Bình Nhi run bắn thân, mỹ mục long lanh ánh lệ, quỳ xuống, cúi đầu nói nhỏ:
- Sư phụ ! Mong sư phụ bảo trọng ngọc thề!
Thao Thiết đại bang chủ như cũng cảm thấy có chút áy náy, lẽ ra lão không nên quá nghiêm khắc với đồ đệ cưng như vậy, gương mặt lão thoáng hiện sắc hiền hòa. nhưng chi thoáng chốc, nét nghiêm khắc đã trở lại trên gương mặt lão như cũ, quay đầu lại, tiếp tục tiến về phía Lưu Huy Từng bước từng bước một tiến gần Lưu Huy, khoảng cách giữa hai người còn chưa đến mười trượng Thao Thiết đại bang chủ vẫn chưa dừng bước, tám thước rồi bảy thước . . .
Khoảng cách giữa hai người bất quá chi còn ba bốn bước, dường như lão vẫn chưa có ý định dờn g lại !
Từ thuở cha sinh mẹ đè đến giờ Lưu Huy nằm mơ cũng không dám nghĩ có một ngày hắn đối mặt với Thao Thiết đại bang chủ, không ngờ lúc này lão cứ càng lúc càng đến gần, khiến hắn không khỏi trống ngực đập như trống làng.
Một người tiến, một người thối, một lúc sau đã cách xa mọi người bảy tám trượng, cuối cùng Lưu Huy không chịu nỗi sự uy hiếp tinh thần của đối phương, hoảng kinh quát lớn.
Thao Thiết đại bang chủ nghe tiếng quát tạm thời dừng chân nói:
- Mục đích của Lưu công tử là gì, xin cứ nói thăng trước mặt lão phu . . .
Lưu Huy nghiến răng nói:
- Ta muốn báo cừu cho bà bà!
Thao Thiết đại bang chủ không chút do dự nói:
- Chi cần ngươi giao chiếc tiêu hồ lô, lão phu sẽ do ngươi tùy nghi xử trí !
Lưu Huy nghe nói như không tin vào tai mình, hỏi lại:
- Ngươi nói gì?
Thao Thiết đại bang chủ chậm rãi từng tiếng từng tiếng một nói:
- Chi cần ngươi giao chiếc tiêu hồ lô ra. lão phu sẽ do ngươi tùy nghi xử trí!
Không! Thao Thiết đại bang chủ định gạt hắn, Lưu Huy tay bóp chặt chiếc tiêu hồ lô trong ngực áo, không giao ra nhưng cũng không dám loạn động.
Thao Thiết đại bang chủ thấy hắn không tin, tiếp lời:
- Nếu ngươi không tin thì ra tay trước cũng được, nhưng chiếc hồ lô trong tay ngươi phải giao cho đệ tử bồn bang, còn nữa. ngươi không được dùng nó đề đả thương bất kỳ một người nào trong bang, thế nào?
Lưu Huy càng nghe càng lấy làm kỳ, hắn không dám tin rằng, Thao Thiết đại bang chủ vì một chiếc hồ lô nhỏ mà hy sinh cả tính mệnh, đây quả thật là một việc kinh nhân mà xưa nay hắn chưa từng nghe nói tới.
Nhưng hắn cũng thử gật đầu.
Thao Thiết đại bang chủ lập tức mỉn cười nói:
- Hay lắm! Quân tử nhất ngôn, ngươi ra tay đi, ta quyết không hoàn thủ đâu!
Lưu Huy trong lòng cực kỳ nghi hoặc, bất thần một kiếm "Thần long xuất động" đâm thăng vào ngực Thao Thiết đại bang chủ!
"Xoẹt,, một tiếng, thanh kiếm dài ba thước đâm thấu từ trước ngực ra đến sau lưng Thao Thiết đại bang chủ.
Nhưng Thao Thiết đại bang chủ vẫn đứng sừng sững như pho tượng giữa đương trường, không thấy thân hình lão dao động chút nào, chi có thần sắc trên mặt lão hơi biến đỗi, da mặt lão co rút vì đau đớn, còn tinh quang phát ra từ đôi mắt lão vẫn như hai ngọn đèn ló trong đêm.
Chi thấy lão từ từ đưa tay về phía trước, hiên nhiên lão đòi chiếc tiêu hồ lô trong người của Lưu Huy.
Sự việc xảy ra khiến Lưu Huy hồn phi phách lạc, vội vàng buông tay nhảy thối lui đồng thời lấy từ trong bọc áo ra chiếc túi vải màu đỏ ném về phía Thao Thiết đại bang chủ.
Không thấy Thao Thiết đại bang chủ cử động gì, chiếc túi vải đỏ tự nhiên bay đến nằm gọn trong tay lão.
Nhưng túi vải đỏ vừa cầm nơi tay, thần sắc lão đột biến run giọng nói:
- Ngươi . . . ngươi dám gạt ta!
Bằng một thủ pháp nhanh gọn tuyệt hảo, Thao Thiết đại bang chủ rút thanh kiếm cắm trước ngực ra. vung tay một cái, chi thấy một đạo ngân quang như làn điện xẹt tới trước ngực Lưu Huy.
Lưu Huy làm sao có thề ngờ được Thao Thiết đại bang chủ trong tình thế như vậy còn có thề rút kiếm giết người, không kịp tránh né, bị thanh trường kiếm đâm suốt từ trước ngực tới sau lưng, ngã gục giữa đương trường.
Thanh trường kiếm phóng đi quá mạnh xuyên qua người Lưu Huy vẫn chưa hết đà. tiếp tục bắn đi cả thân lẫn cán cắm phập vào vách đá cách đó bảy tám trượng.
Nhưng Thao Thiết đại bang chủ sau khi phóng một kiếm không còn giữ được nữa. thân hình cũng đỗ gục xuống đất. Trước lúc lâm chung, hai mắt lão vẫn mở lớn trừng trừng, chứng tỏ lão hối hận vô cùng.
Tất cả biến cố xảy ra chi trong vòng nháy mắt, chờ mọi người hoàn hồn lại thì giữa đương trường đã thêm một thi thề nằm đó, còn anh hồn đã tiêu diêu miền cực lạc.
Cửu Thúc Công là người đầu tiên hoàn hồn lại, lão đến bên thi hài bang chủ, nhặt chiếc túi vải đỏ mở ra. bên trong có một chiếc tiêu hồ lô, nhưng không phải là lịch đại tín phù của Cái Bang hắn làm sao lừa được Thao Thiết đại bang chủ, thảo nào lão vừa cầm nơi tay đã biết không phải là đồ thật.
Mật Bình Nhi đứng phía sau không cứu giúp gì cho sư phụ được, thấy hận thấu tâm can, hét lên một tiếng, nhặt đại một thanh kiếm phóng tới định phân thây Lưu Huy ra làm muôn đoạn đề tiết hận.
Nhưng một bóng người lướt tới, ngân quang lóe lên, vừa khéo đỡ một kiếm hận thù của Mật Bình Nhi.
Mật Bình Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên thì ra kè mới đến là Điêu Man công chúa.
Chi thấy nàng sắc mặt trắng bệch, vì bi thương làm héo úa gương mặt như hằng nga.
Điêu Man công chúa cất giọng thê lương nói :
- Xin cô nương hạ thủ lưu tình tha cho hắn chết được toàn thây.
Mật Bình Nhi vốn không phải là kè hung tàn, thấy sắc mặt bi thảm của nàng lại thêm giọng nói khân thiết van xin khiến nàng cũng thấy bất nhẫn Nhưng ân sư rõ ràng bị lừa gạt chết oan, oán này thử hỏi nàng làm sao bỏ qua được?
Chi nghe nàng nghiến răng nói qua làn nước mắt:
- Hắn là một tên hạ lưu đê tiện, đi lừa gạt một người bị trọng thương.
Mật Bình nhi chưa nói hết câu, Điêu Man công chúa đã ngắt lời :
- Tội của hắn đã nhận báo ứng, nhưng ta cũng nguyện vì người mà tạ tội.
Điêu Man công chúa dứt lời lập tức lấy từ trong túi ra một túi vải đỏ, nói :
- Vật này nguyên định giao cho Long công tử, nhưng giờ tình thế đột biến, ta cũng không muốn gặp lại chàng, phiền cô nương trao lại cho người, nói . . . Đồng Điêu này đã hoàn thành sứ mạng.
Nói xong gương mặt nàng thoáng hiện một nét lạ lùng, ném chiếc túi vải đỏ cho Mật Bình Nhi rồi cúi người ôm xác Lưu Huy tung người bỏ đi.
Mật Bình Nhi đưa tay tiếp lấy túi vải đỏ, phong tâm chấn động, bởi vì nàng nhận ra bên trong quả nhiên là một chiếc tiêu hồ lô, vội vàng mở ra xem.
Không phải là chiếc tiêu hồ lô ân sư vẫn thường mang theo trong người đó sao? Mật Bình Nhi cả mừng vội quỳ xuống bên cạnh Thao Thiết đại bang chủ kêu lớn:
- Sư phụ, tiêu hồ lô đã lấy lại được rồi, anh hồn sư phụ linh thiêng xin người nhắm mắt mà đi!
Nói cũng lạ. nàng vừa dứt lời, Thao Thiết đại bang chủ tựa như chưa chết, đôi mắt mở trừng trừng căm hận của lão từ từ nhắm lại, cả sắc mặt uất ức của lão cũng biến mất, thay vào đó một vè mặt bình thản, nhưng bên khóe mép lão cũng đồng thời ứa ra một sợi máu, hiên nhiên đến lúc này lão mới thật sự hồn quy tây thiên!
Bọn Cửu Thúc Công cũng vội chạy đến quỳ xung quanh di hài của bang chủ thầm cầu nguyện cho anh hồn của lão sớm siêu thăng, lệ anh hùng cũng khó lòng cầm được.
Chờ mọi người bớt bi ai đứng dậy thì trong cốc không còn một ai, kề cả một số thi thề cũng biến mất, chi còn lại âm Dương Song Thi một tàn phế, một táng mạng nằm trên đất lạnh.
Cửu Thúc Công với Đại ĐỖ Tiên chia nhau một người ôm xác Thao Thiết đại bang chủ, một người ôm xác Kim Bất Hoán, cùng Mặc Thanh, Mật Bình Nhi phóng ra khỏi cốc tìm Long Bình với Tiêu Hồ Lô.
hết: Hồi 38, xem tiếp: Hồi 39
Tài sản của danangcity

  #39  
Old 04-06-2008, 06:33 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thời gian online: 3 ngày 16 giờ 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 39

Hỏa thiêu Bạch Cốt Lâm




Lại nói về Long Bình, đuổi theo Thần Long Chư Thiên bén gót, một trước một sau, thoáng chốc đã vượt qua Liên Hoa Phong đến trước Bạch Cốt Lâm.
Thần Long Chư Thiên không chút do dự trong người chạy ngay vào Bạch Cốt Lâm.
Long Bình năm ấy đã từng nếm mùi đau khổ của quái lâm này, nếu không nhờ lão cùng hòa thượng chi điếm thêm, và sự trợ lực của Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu thì đã sớm phơi xương trong rừng rồi.
Đến lúc này khiến chàng không khỏi thất kinh, trong lòng nghĩ thầm:
- Không lẽ lão tặc Thần Long Chư Thiên hiệu được thâm ảo biến hóa của Bạch Cốt Lâm Long Bình chi nghĩ thoáng qua. lập tức quyết định đuổi theo, không lẽ chàng lại đề cho kè thù bất cộng đới thiên cứ như vậy mà thoát thân sao.
Nhưng chàng chi hơi do dự trong nháy mắt đó, khi tiến vào rừng đã không thấy bóng dáng của Thần Long Chư Thiên đâu, quanh quân từn kiếm một hồi, bóng dáng của Thần long Chư Thiên vẫn như chim trời cá nước.
Long Bình vừa kinh hãi vừa hận, chi với một cánh rừng to lớn như vậy, ân núp ở bất kỳ một chỗ nào muốn tìm kiếm đã không phải dễ dàng, nếu chăng may Thần Long Chư Thiên biết được đường đi lối lại trong rừng thì càng tai hại !
Ngay trong lúc Long Bình lục thần vô chủ ấy, bỗng. . .
"Soạt, soạt,, có tiếng giày đạp lên lá khô thoang thoảng bên tai.
Long Bình ngưng thần lắng nghe, mấy tiếng động này rõ ràng hướng về phía chàng đi tới, bất giác chấn động tâm thần, Long Bình vội nhẹ như sóc ân mình vào sau một cây đại thụ, nghĩ thầm: "Phen này coi ngươi chạy đi đâu!" "Soạt soạt soạt,,, tiếng bước chân đều đều càng lúc càng tiến gần.
Long Bình nghiêm thần tịnh khí chờ đợi, tạm thời không hiện thân, lần này chàng quyết không đề Thần Long Chư Thiên thoát khỏi tay đào tâu Nhưng không biết xảo hợp thế nào tiếng "soạt soạt,, đến bên kia cây đại thụ chỗ chàng ân thân bỗng dừng lại rồi đối phương đột nhiên ngôi xuống.
Long Bình trong lòng cả mừng, không chút do dự nhanh như điện xẹt ra. vòng qua gốc đại thụ, quát lớn:
- Chư lão tặc, lần này ngươi có chạy đàng trời!
Ngũ chi búng ra. nhưng chưa kịp điềm xuống.
Bỗng thấy kè đang ngồi dựa gốc cây nào phải là Thần Long Chư Thiên mà chính người mà chàng đã bái tạ làm sư phụ trong Bạch Cốt Lâm.
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu!
Long Bình thất kinh vội vàng thu tay về, kêu - Sư phụ ! Thì ra là người !
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu mệt mỏi thở dài nói:
- Hay! Hay lắm! Hai ta lại tương ngộ trong Bạch Cốt Lâm này.
Long Bình lấy làm kỳ hỏi:
- Sư phụ! Làm sao sư phụ lại vào trong Bạch Cốt Lâm Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu thở dài than:
- Ta đuổi theo tên tặc tử Lịch Hóa cả một ngày rồi vẫn chưa tìm được hắn, ngươi có mang theo thức gì ăn được không?
Long Bình cười khố lắc đầu, thì ra Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu vì đuổi theo Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa mà vào đây! Khiến hai người không hẹn mà nên, tương ngộ trong Bạch Cốt Lâm, quả là xảo hợp.
Long Bình cũng đến ngồi cạnh lão, nói:
- Sư phụ! Hay là ta ra khỏi rừng trước đã!
Gặp được sư phụ, đồ nhi thấy yên tâm hơn nhiều - Không!
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu vô cùng cương quyết nói:
- Tên tặc tử Lịch Hóa xem ra cũng không biết được ảo diệu của Bạch Cốt Lâm, ta không tự tay lấy mạng hắn thì uất khí trong lòng làm sao tiêu được Long Bình cầu khân một hồi, Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu vẫn một mực không chịu.
Bỗng lại nghe tiếng lá khô sột soạt tiến tới.
Long Bình và Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu cùng lúc chấn động, bởi vì đối phương bất kề là Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa hay Thần Long Chư Thiên cũng đã là kè mà hai người đang nóng lòng tin kiếm.
Thế là hai người đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, lập tức chia ra ân thân sau hai gốc đại thụ.
Nào ngờ hai người vừa nhích động thân hình, tiếng "sột soạt" cũng theo đó im bặt, hiên nhiên thính giác của đối phương cực kỳ thính nhạy, chi hơi động gió một chút đã bị đối phương phát giác.
Long Bình sợ đối phương đào tâu, không kịp thông báo cho Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu, điếm chân một cái thân hình đã như chiếc pháo thăng thiên tung lên, thần tốc kinh nhân.
Khi chàng theo tiếng động phi lên, đã thấy giữa rừng xuất hiện một tên tiêu hóa tử, không phải Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa cũng không phải Thần long Chư Thiên mà chính là Tửu Hồ Lô!
Long Bình kinh ngạc ủa lên một tiếng hỏi:
- Làm sao mà ngươi lại lạc vào trong Bạch Cốt lâm này?
Tửu Hồ LÔ cười nói:
- Ta theo sau ngươi vào rừng!
Long Bình thất kinh hỏi:
- Còn ai nữa - Không có ! Chi có ta với ngươi thôi.
Long Bình chau mày nói:
- Tửu Hồ Lô, đây không phải là lúc đề cho hai ta nói cười, trong rừng đường xá ngang dọc, ảo diệu vô cùng, đi sai một bước cho dù ngươi đi hết đường đời cũng không ra khỏi được cánh rừng này. Lệnh sư thúc cùng các vị khác đâu?
- Ta. . . ta quả thật không biết . . .
Tửu Hồ LÔ gãi gãi cái đầu bờm xờm của hắn, tiếp:
- Nếu không phải ngươi thương thế mới lành, công lực chưa hoàn toàn hồi phục sợ có điều sơ thất thì ta đã không dám tiến vào Bạch Cốt Lâm!
Long Bình không biết làm sao hơn đành phải dẫn hắn quay lại gặp Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu.
Nào ngờ chi trong nháy mắt Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đã không biết biến đi đằng nào.
Long Bình vội báo cho Tiêu Hồ LÔ biết trong rừng ngoài Thần Long Chư Thiên còn có Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa. giờ hai người đưa nhau đi tìm Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đồng thời tìm tông tích của địch nhân.
Long Bình sau khi chia tay với Tửu Hồ LÔ cứ trong rừng tìm kiếm nửa ngày, vẫn không thấy bóng dáng ai, thậm chí cuối cùng bóng dáng của Tửu Hồ LÔ cũng mất biệt.
Mắt thấy sắc trời đã tối dần lại, trong bụng đã nghe đói cồn cào, Long Bình vừa sợ vừa lo, đến lúc này không còn sợ bị Thần Long Chư Thiên phát hiện nữa. ngửa cỗ lên trời hú lên một tiếng dài.
Tiếng hú tợ long ngân, cao vút tận chín tầng mây.
Chắc chắn Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu với Tửu Hồ LÔ đã nghe thấy tiếng hú của chàng.
Quả nhiên, nháy mắt sau, đã nghe một tiếng hú dài đáp lại.
Long Bình nghe thấy tiếng hú lập tức nhận ra đó là Tửu Hồ Lô, nhưng tiếng hú phát ra từ một nơi cách chàng thật xa. tựa như từ ở phía đầu kia của cánh rừng. Long Bình bất giác kinh sợ, khoảng cách xa như vậy không phải dễ dàng theo tiếng mà tìm đến được.
May mà tiếng hú của Tửu Hồ LÔ thủy chung không đút đoạn cứ tiếng này tiếp theo tiếng khác, Long Bình cũng chờ Tửu Hồ LÔ dứt tiếng hú thì chàng cất tiếng nối tiếp, hết người nọ lại đến người kia. ước chừng nửa thời thần sau cuối cùng hai người cũng gặp nhau.
Nhưng hai người hỏi ra thì không ai tín thấy được một bóng người nào hết.
Trong lúc hai người đang hàn huyên.
Bỗng, cách đó chừng mười trượng đã nghe tiếng nỗ lốp bốp, lốp bốp vang lên không dứt.
Hai người thất kinh, không hẹn mà nên cùng quay đầu nhìn sang.
Hai người không xem còn khá. một khi nhìn ra thảy đều thất kinh hồn phi phách lạc, thì ra không biết ai đã đốt lên một đống lửa khổng lồ ở giữa rừng.
Trong Bạch Cốt Lâm lúc này, lá khô đầy đất, cành khô đầy trời, lửa đã đốt lên thì còn nói gì đến chuyện dập tắt. Lại nữa không biết đường nào mà ra khỏi rừng, không phải mọi người đều sắp táng thân trong biên lửa đó sao?
- Bình ca! Bình ca!
Long Bình kinh hãi còn chưa dứt, bỗng nghe mấy tiếng kêu thánh thót, khiến chàng không khỏi giật mình thì ra là giọng của Mặc Thanh.
Lúc này Long Bình kinh hãi thật không bút nào tả xiết, Mặc Thanh vì cớ gì lại xông vào Bạch Cốt lâm nữa rồi?
- Bình ca! Bình ca đâu rồi?
Long Bình vội vàng ứng tiếng đáp lời rồi theo tiếng kêu bước tới đón.
Lúc Long Bình với Tửu Hồ LÔ tới nơi thì mới phát hiện ra không phải chi mỗi một mình Mặc Thanh mà cả Cửu Thúc Công, Đại ĐỖ Tiên và Mật Bình Nhi đều đã theo nàng tiến vào rừng.
Mặc thanh gặp Long Bình, bất kề trước mặt mọi người nàng lập tức ngã vào lòng Long Bình, hai dòng lệ nóng tuôn trào, nhìn sâu vào mắt Long Bình hỏi:
- Bình ca trốn ở trong rừng hại tiêu muội từn cả ngày không gặp.
Long Bình nhíu đôi mày kiếm, nói:
- Các vị tại sao lại kéo hết vào Bạch Cốt Lâm này như vậy?
Đại ĐỖ Tiên ngạc nhiên hỏi:
- Không phải là ngươi kêu bọn ta vào sao?
Long Bình nghe nói ngân người ra không nói được câu nào.
Mặc Thanh nói:
- Nếu không phải Bình ca với tửu Hồ LÔ thi nhau kêu thì mọi người làm sao dám vào Bạch Cốt lâm.
Long Bình giờ mới tinh ngộ, bất giác hối hận khôn cùng, nếu biết mọi người đang thủ ở ngoài rừng thì chàng làm sao dám kêu.
Bây giờ trong rừng đã phát hỏa. mắt thấy cả một cánh rừng Bạch Cốt Lâm, không lâu sau sẽ biến thành biên lửa. nếu không mau mau từn cách thoát ra khỏi rừng thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trời sinh có việc lạ kỳ, bỗng đâu gió kéo tới đùng đùng, gió trợ lực lửa. lửa mượn thế gió, thoáng chốc ánh lửa rực trời, uy thế thật khiến người ta không rét mà run.
Mắt thấy bao nhiêu người đều bị khốn trong rừng, Long Bình không còn lòng dạ nào từn kiếm địch nhân nữa rồi, việc trước nhất là phải làm sao tìm được Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đề ra khỏi rừng!
- Sư phụ! Sư phụ! Người ở đâu?
Long Bình kêu luôn mấy tiếng, đều không nghe một chút hồi âm!
Đang lúc nóng lòng như lửa đốt, bỗng nghe một tràng cười dài phát lên từ bên trong đám lửa rợp trời.
hết: Hồi 39, xem tiếp: Hồi 40
Tài sản của danangcity

  #40  
Old 04-06-2008, 06:38 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thời gian online: 3 ngày 16 giờ 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 40

Oán cừu liễu kết




Long Bình nghe tiếng cười lập tức nhận ra là Thiên Long giáo chủ Thần Long Chư Thiên, lập tức kéo tay Mặc Thanh chạy như bay đến đó, khi hai người đến gần đám lửa. người đầu tiên Long Bình nhìn thấy không phải Thần Long Chư Thiên mà chính là sư phụ chàng, Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu!
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đang tay không quyết đấu với Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa. chưởng qua quyền lại lúc thấp lúc cao, trận đấu quyết liệt vô cùng.
Cách đó không xa. Thần Long Chư Thiên tay cầm Kinh Điện Kiếm bàng quang lược trận.
Nhưng xung quanh ba người, phương viên ước chừng bảy, tám trượng vuông lửa cháy rợp trời tạo thành một vòng tròn, dường như ai đó đã cố ý phóng hỏa tạo nên một tình thế như vậy!
Vòng tròn lửa bốn xung quanh đều cháy một khoảng rộng hai, ba trượng, lưỡi lửa như những thanh kiếm đẫm máu, tạo thành một bức tường, vây lấy ba người bên trong.
Thần Long Chư Thiên thấy bọn Long Bình hiện thân, lại phát lên một tràng cười dài, nói:
- Ha! Ha! Ha! Các vị quang lâm thật là vừa lúc, bổn giáo chủ nguyên định hai mạng người cùng đi theo đã là mãn nguyện lắm rồi, không ngờ tất cả đều đến đây, quả là trời xanh có mắt.
Long Bình nghe nói chợt tinh ngộ thì ra lão cũng không khá hơn mọi người, không biết đường ra nên mới nghĩ một cách song phương đồng quy ư tận !
- Tiểu tử! Còn nghĩ gì nữa Không phải ngươi tìm bổn giáo chủ báo cừu sao? Vào đây!
Ngươi không dám vào thì chi là đồ súc sinh.
Long Bình hai mắt tóe lửa. hung quang trong mắt chàng còn lớn hơn cả ngọn lửa ngoài kia.
Nhưng chàng chưa kịp hành động Tửu Hồ LÔ đã tung người như vào vòng lửa.
Long Bình thất kinh điếm chân tung người lên ôm cứng lấy Tửu Hồ Lô, cả hai song song rơi xuống.
Long Bình nghiêm giọng nói :
- Tửu Hồ Lô! Người không được vọng động, thân ngươi là bang chủ Cái Bang, phải bảo toàn đại cuộc, không được mạo hiểm. . .
Mặc Thanh vội chen lời nói:
- Ca ca cũng không được đi.
Dứt lời đã tiến tới ôm tay chàng.
Thần Long Chư Thiên đứng bên trong vòng lửa cười lớn :
- Ha! Ha! Tiểu tử, toàn gia ngươi đều chết trong tay ta. ngươi không muốn báo cừu sao?
Long Bình bị kích động đến toàn thân như phát hỏa. trầm giọng nói:
- Thanh muội! Cừu nhân của hai họ Long Mặc đang ở trước mắt, nếu không tự tay giết chết tên súc sinh đó chỉ sợ hối hận cả đời . . .
- Không! Không! Bình ca! Bình ca đi muội cũng phải đi, có chết hai ta cũng phải chết chung, muội không thề sống một mình.
Long Bình trong dạ rối bời, bức tường lửa mỗi lúc một lan rộng, một mình chàng còn có thể miễn cưỡng xuyên qua được, nếu mang theo Mặc Thanh chi sợ không miễn cưỡng được.
Hơn nữa một mình chàng vào báo cừu xong có thề may mắn thoát ra. thêm một Mặc Thanh nữa thì không có cái may mắn ấy.
Chàng sao lại nỡ đề Mặc Thanh phải chịu chết oan như vậy, liền lớn tiếng nói:
- Thanh muội, muội muốn Long Bình này trở thành bất hiếu tử sao?
Mặc Thanh nước mắt như mưa. giơ tay ôm chặt cánh tay của Long Bình không thấy lỏng ra chút nào.
Thấy nàng đối với mình thâm tình như vậy, lửa giận trong lòng bất giác hạ xuống quá nửa.
nhưng Thần Long Chư Thiên nào chịu để yên.
- Súc sinh họ Long kia. ngươi không dám vào sao? A! Ngươi là đệ tử của Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu mà. không lẽ ngươi không lo cho an nguy của sư phụ sao?
Long Bình nghe lão nói chấn động toàn thân, ngẩng đầu nhìn vào, thấy Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đang đấu với Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa muôn phần kịch liệt, nhưng không thấy lão có vè yếu thế nên trong lòng tạm yên.
Thần Long Chư Thiên cười nhẹ tiếp :
- Đừng tưởng hắn thắng được Lịch cư sĩ, bồn giáo chủ chi cần vung tay một cái đầu hắn đã rời khỏi cỗ, ngươi không tin ta thử cho ngươi coi Dứt lời lão vung kiếm nhắm đầu vai Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu thích tới.
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu lạng người tránh chiêu, vừa khéo lúc ấy Thất Tuyệt cư sĩ Lịch Hóa lại từ phía kia rộng ra. song phương xáp vào nhau, Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu lập tức lâm vào hiềm địa.
May mắn võ công của lão cao hơn Thất Tuyệt cư sĩ một chút, nếu công lực của lão không tinh thâm hơn thì sợ với một chiêu này lão đã mất mạng rồi.
Thần Long Chư Thiên chi một kiếm đã bức Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu rơi vào hiềm địa. lập tức hồi thủ đắc ý nói:
- Thấy chưa Bồn giáo chủ chi giơ tay một cái thì Cửu Đầu Điêu cho dù có đến chín đầu cũng không khỏi chết.
Long Bình thấy Thần Long Chư Thiên dùng Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đề uy hiếp, bất giác nộ hỏa lại bốc cao, mắng lớn:
- Lão tặc vô si, thân làm giáo chủ một giáo lại lấy nhiều thắng ít . . .
Thần Long Chư Thiên cười lớn:
- Ta vô si! Còn ngươi là thứ gì? Ngươi là đồ bất trung bất hiếu, vô nghĩa vô nhân, không bằng đồ súc sinh, đến kè vô si như ta mà còn thấy nhục khi nói chuyện với ngươi.
Thần Long Chư Thiên nói xong liền quay lưng lại ngồi xuống không thèm lên tiếng nữa.
Đến đây Long Bình làm sao còn nhịn được nữa. ngặt một nỗi Mặc Thanh đối với chàng như vậy làm chàng không thề nghiêm trách nàng.
Bỗng linh cơ chuyên động, Long Bình nói:
- Thanh muội! Muội là con dâu Long gia.
thân làm phu nhân của nghĩa sĩ giang hồ thì phải cứng lòng đứng thăng đưa phu quân ra trận Trước giờ hai người đi với nhau tình đã thân mật, nhưng Long Bình chưa hề nhắc đến việc hôn nhân, lúc này Long Bình bất giác gọi nàng là phu nhân, làm sao không khiến nàng chấn động cho được.
Mặc Thanh buông tay Long Bình ra. gạt lệ cười nói:
- Bình ca! Mong Bình ca sớm diệt cừu nhân.
Long Bình lòng đau như cắt, lần đi này nào có khác gì sinh ly tử biệt, dang tay ôm Mặc Thanh vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Thanh muội cứ yên tâm, ta cũng phải báo thù cho nhạc phụ.
Long Bình dứt lời không còn lưu luyến nữa.
lướt người tới, chọn một chỗ ngọn lửa không cao lắm tung người nhảy vào.
Long Bình nhún mình một cái xa mấy trượng nhưng vẫn chưa vượt qua được vành đai lửa.
mắt thấy chàng đã rơi vào giữa đám lửa than mịt mù.
Mọi người đứng bên ngoài thất kinh kêu lên một tiếng, bỗng thấy Long Bình hai tay vung lên thi triện Hoàn Thiên Nhất Thức VÔ ảnh khinh công, thân hình đột nhiên cất lên, từ từ đáp xuống bên vòng lửa.
Long Bình chưa kịp đứng vững, thanh Kinh Điện Kiếm trong tay Thần Long Chư Thiên đã tới nơi.
Long Bình liên tiếp thối lui tránh qua ba chiêu mới đứng vững được, lập tức thi triện Thiên Hoa Tứ Tuyệt chưởng tấn công lại.
Nào ngờ Thần Long Chư Thiên thấy liên tiếp ba chiêu không đả thương được Long Bình bèn chuyên công thành thủ, Kinh Điện Kiếm múa loang loáng giọt nước sợ cũng khó lọt vào.
Thế là kè công người thủ biến thành thế kè tám lạng người nửa cân. Bên kia Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu với Thất Tuyệt cư sĩ cũng đến hồi quyết liệt, Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu võ công cao thâm hơn nhưng lão đã mấy ngày chưa được ăn uống nên công lực giảm sút, thành ra tàn cuộc biến thành thế cầm chừng, hai bên đều bất phân thắng bại.
Mặc Thanh đứng bên ngoài thấy vòng lửa càng lúc càng thu hẹp mà Long Bình với Thần Long Chư Thiên bất phân thắng bại, định xông vào cứu trợ, nhưng thân hình chưa kịp tung lên đã bị Mật Bình Nhi ôm chặt.
Lúc này vòng lửa đã thu hẹp lại khiến bốn người bên trong vòng bị khói lửa làm cho chảy nước mắt ròng ròng.
Trong lúc ấy thì Thất Tuyệt cư sĩ bắt đầu tỏ ra thất thế, bị Cửu Đầu Điêu bức đến tay chân rối loạn Nhưng vì vòng đấu đã quá hẹp đến thối lui cũng không còn đất đề lui nữa. mắt thấy đã sắp táng mạng dưới chưởng của Cửu Đầu Điêu.
Thần Long Chư Thiên thấy vậy cả kinh, lão hối hận lúc nãy không hạ sát thủ giết chết Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu, giờ lão giết xong Thất Tuyệt cư sĩ thì đến lúc lão nguy hiểm rồi.
Một mình Long Bình lão còn chưa đối phó nỗi, giờ thêm một Cửu Đầu Điêu thì lão làm sao cựnôl.
Linh cơ chợt động định quay sang tấn công Cửu Đầu Điêu một thế trợ lực cho Thất Tuyệt cưSĩ Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay lúc ấy bỗng nghe tiếng quát như sấm:
- Lịch tặc tử! Nạp mạng!
"Bùng" một tiếng. Tiếp theo là một tiếng "hự," thân hình Thất Tuyệt cư sĩ đã tung lên cao hai trượng, "bình," một tiếng rú thê thảm vang lên, lão đã rơi vào đám than hồng làm tàn lửa bay lên tung tóe.
Cửu Đầu Điêu Hồ Hưu đã rửa được hận, bất giác cất lên một tràng cười như phát cuồng.
Nhưng tiếng cười của lão đột ngột đút đoạn Thì ra Thần Long Chư Thiên nhân lúc lão đang cười đắc ý, bất thần từ hậu tâm thích tới một kiếm xuyên thấu ngực.
Cửu Đầu Điêu không kịp kêu lên một tiếng, hồn đã phiêu diêu nơi ngoại giới.
Nhưng bản thân Thần Long Chư Thiên cũng không khá hơn mấy, bởi vì lúc lão di động qua một bên Long Bình đã chú ý, nhưng chàng không ngờ được sư phụ lại xuất thần đến như vậy, đến một kiếm mà cũng không tránh nỗi !
Lúc Thần Long Chư Thiên xuất thủ, chàng cũng đồng thời xuất chưởng, Thần Long Chư Thiên một kiếm giết chết Cửu Đầu Điêu thì đầu vai cũng bị trúng một chưởng của Long Bình !
Bả vai bên phải của lão bị một chưởng xương cốt nát bét, trường kiếm tuột khỏi tay rơi xuống đất Long Bình nào dám chậm trễ, tả thủ một chưởng kích tới, đồng thời tung cước quét ngang đầu gối lão.
Chưởng Long Bình lại đánh nát bả vai bên trái, khiến Thần Long Chư Thiên tứ chi đều tàn phế, thân hình lão như không có xương đỗ ập xuống đất.
Long Bình lượm thanh kiếm dưới đất nhắm ngực lão thích tới.
- Ha! Ha! . . .
Thần Long Chư Thiên thân bị trọng thương nhưng giọng cười hãy còn vang như sấm:
- Tiêu súc sinh, ngươi trúng kế của lão phu rồi, cho dù ngươi giết được ta. nhưng Long gia cũng bị tuyệt chủng, đoạn hậu.
Long Bình quét mắt nhìn quanh, quả nhiên bốn bên lửa tràn ngập như biên, không còn nhìn thấy bọn Mặc Thanh nữa.
Long Bình chợt động linh cơ cúi xuống chộp hai chân Thần Long Chư Thiên cười ha hả nói :
- Chư lão tặc, thiếu gia chưa muốn chết bây giờ, tạm thời mượn thân thề ngươi làm lá chắn, ngươi chớ khá kêu la. . .
Người chưa chết! Lấy làm lá chắn chống lửa.
đây quả thật khốc liệt cứ khổ hình nào từng nghe nói đến. Long Bình cứ huơ thân hình lão gạt lửa mở đường!
Thần Long Chư Thiên bất quá tứ chi bị phế, nội lực vẫn còn sung mãn, cố gắng cắn răng chịu khố không thèm kêu la. nhưng không bao lâu sau râu tóc lão, áo quần lão đã bắt lửa. đầu cỗ mình mây đều bị bỏng.
Thần Long Chư Thiên cuối cùng không còn gượng được nữa rú lên ghê rợn !
Trong khi lão rú lên thê thảm thì Long Bình lại cất lên một tràng cười dài.
Tiếng rú thê thảm, giọng cười man dại, phát lên từ trong biên lửa mịt mù, thảm cảnh này thật khiến người ta rùng mình sởn gáy.
- Bình ca! Bình ca!
Cuối cùng Mặc Thanh cũng đã nghe được tiếng cười của Long Bình át cả tiếng lửa cháy rừng rực.
Chờ khi Long Bình phi thân thoát ra khỏi biên lửa thì Thần Long Chư Thiên đã không còn nhân dạng nữa. tai mũi miệng đều không còn nhận ra nữa. thật thảm không dám nhìn !
Nhưng đến lúc ấy lão khí vẫn chưa tuyệt.
Còn Long Bình? Chàng cũng bị lửa đốt bị thương nhẹ, đặc biệt là đôi chân từ đầu gối trở xuống, máu thịt bầy nhầy, trên lưng cũng bị bỏng một mảng lớn.
Vừa nhảy ra khỏi biên lửa. ném Thần Long Chư Thiên xuống đất, chàng cũng ngã nhào hôn mê bất tlnh.
Long Bình từ từ hồi tlnh lại, thấy mình đang nằm giữa rừng, xung quanh thì bọn Đại ĐỖ Tiên đứng đó, người nào người nấy mặt ủ mày ê, không tên được đường ra khỏi rừng.
Mắt thấy lửa từ từ lan rộng ra. mà ánh lửa thì nỗi lên bốn bề tựa như bốn phương tám hướng đều có lửa vậy !
Long Bình thở dài nói:
- Có lẽ đây là mệnh trời, nhưng cuối cùng ta cũng báo được cừu, rửa được hận !
Bỗng nghe Cửu Thúc Công ủa lên một tiếng, Long Bình cũng chống tay ngồi dậy, theo hướng nhìn của lão nhìn qua. bỗng thấy một bóng người như từ trong biên lửa hiện ra. người này bước đi thật chậm tựa như nhàn tản bách bộ trong rừng vậy !
Tửu Hồ LÔ đang định tung người lên, Long Bình đã ngăn lại nói:
- Khoan đã. người này có lẽ là Điêu . . .
Chưa dứt lời thì bóng người đã tiến đến gần, rõ ràng Long Bình đoán không sai, người đến quả là Điêu Man công chúa.
Long Bình cố chịu đau đứng dậy khập khểnh bước tới trước mặt Điêu Man công chúa:
- Đồng cô nương. . .
Điêu Man công chúa thấy Long Bình mình đầy vết thương, thở dài lắc đầu, đôi mắt nàng ánh lên một tia sáng lạ lùng, nhưng chi thoáng qua. nàng liền quay đầu nhìn Tửu Hồ LÔ nói:
- Ngươi là bang chủ của Cái Bang?
Tửu Hồ LÔ biết có việc trọng đại liên quan đến mạng sống của tất cả mọi người vội tiến lên hai bước nói:
- Tại hạ không dám, cô nương có gì chi giáo?
Giọng Điêu Man công chúa lạnh lùng:
- Ta muốn bàn với ngươi một việc !
- Xin cô nương chi giáo!
- Bách Hoa giáo chủ của ta nguyên khí đại thất, đã không thề đối kháng với bất kỳ bang phái nào trên giang hồ, nhưng Bách Hoa Giáo không thề đề mai một . . .
Bởi vậy từ nay, bang chúng Cái Bang các ngươi không một ai được bước vào Hoàng Sơn một bước...
Tửu Hồ LÔ ngân người, đỡ lời:
- Về điếm này tại hạ có thề thực hiện !
Điêu Man công chúa thở dài u oán, nhìn Long Bình một cái rồi quay lưng bước đi, nói :
- Mời các vị theo ta ra khỏi rừng!
Mấy tháng sau, vào một đêm trên Động Đình hồ, ánh trăng như dát bạc, trên một chiếc thuyền nhỏ, có ba bóng người đang ngồi quây quần quanh bầu rượu.
Dưới ánh trăng có thề nhận ra. ba người ngồi trên thuyền chính là Long Bình, Mặc Thanh và Mật Bình Nhi. Thì ra sau khi ra khỏi Bạch Cốt Lâm, mấy người lập tức xuống núi.
Hừng sáng hôm sau cả đoàn đến một tiêu trấn gần đó, nghi lại mấy ngày, chờ thương thế của Long Bình lành hắn bọn Đại ĐỖ Tiên mới từ giã trở về tống đàn Cái Bang. Nhưng Mật Bình Nhi đến lúc ấy đã không thề rời xa Long Bình, Mặc Thanh hai người.
Thế là Đại ĐỖ Tiên, Cửu Thúc Công đứng ra tác hợp Long Bình với Mặc Thanh, Mật Bình Nhi Xưa nay trai năm thê bảy thiếp là chuyện thường Từ đó ba người vân du hành hiệp giang hồ, trừ gian diệt bạo, giang hồ lại có được một khoảng thời gian yên sóng gió.
Hết
Tài sản của danangcity

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
bach cot lam 4vn, cổ long, , , , , , , truyen bach cot lam 4vn


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™