Tôi thường đi giữa phố đông
Bóng mình đổ xuống khoảng không của đời
Đôi khi em nhận nhầm tôi
Đôi khi tôi lẫn vào người lại qua
Đôi khi xa chẳng là xa
Đôi khi mình chẳng nhận ra quanh mình
Đôi khi thành sự vô tình
Đôi khi ta thoáng giật mình với ta
Để rồi thấy giữa bao la
Có một khoảng khuất đi qua cuộc đời
Chừng mực với mọi điều
Với tình yêu xin đừng chừng mực
Đã yêu thì yêu như lửa đốt
Cây cành nào cũng phải cháy thành tro
Đã yêu thì yêu như rượu bốc
Trên có trời , dưới đất , giữa hai ta
Đã yêu thì yêu như ông bà
Tam tứ núi cũng trèo , ngũ lục sông cũng lội
Lên đò sang ngang , vai mang khăn gói
Thương mẹ thì thương , con cứ theo chồng
Đã yêu thì yêu như Tiên Dung
Đẳng cấp sang hèn không bàn đến
Đã yêu thì yêu như Mỵ Châu
Đầu dù rơi vẫn không sai lời hẹn
Đã yêu thì yêu như Trương Chi
Thân dù tan , hồn lặn vào đáy chén ...
Nồng ấm thế ơi em thương mến
Rượu bốc trên môi , lửa rực trong tim
Nghe anh nói , vòng tay em siết chặt
Đã yêu thì quý nhất khoảng lặng im !
Vương Trọng - Trích từ tập thơ " Ngoảnh lại " - NXB Thanh Niên - 2001
Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy , anh đã chia tay với người con gái ấy ?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu ...
Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa , mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa ...
Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa , đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau
Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác ?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay ?
Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi , cứ say
Ngâu có xa nhau , Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi ...
Em vẫn đợi
Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu !
Đoàn Thị Lam Luyến - Trích từ tập thơ " Gửi Tình yêu " - NXB Hội Nhà Văn - 2003 .
Anh như kẻ bán hàng đang đắt chợ
Như người nghèo thắng bạc đêm qua
Em ước muốn nhưng làm sao có thể
Anh cao sang ngự đỉnh tháp ngà
Em đành lòng ươm cây chờ bóng mát
Chờ chiều hôm tan chợ khách ra về
Chờ đồng bạc cuối cùng anh tiêu hết
Chờ một ngày tạnh ráo mọi đam mê
Em đã đợi , thời gian đâu có đợi
Không gian như đóng lại cả ba chiều
Lời hẹn ước dùng dằng đêm tiễn biệt
Mái tóc thề lốm đốm những lời yêu
Chẳng thể đồng hành hai nỗi cô đơn
Chẳng có được bình yên với hai người chiến bại
Anh kiêu hãnh , anh đâu cần thương hại
Như lúc này , em chẳng thể cầu xin
Có những lời nói thật chẳng ai tin
Câu nói dối lên ngôi mà vĩ đại
Anh là đấng trong em mãi mãi
Kẻ muộn màng sám hối , chính là em !
Đoàn Thị Lam Luyến - Trích từ tập thơ " Gửi tình yêu " - NXB Hội Nhà Văn - 2003 .