Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
Vẻ mặt Tần Thứ không lọt khỏi ánh mắt của Sơn Bản Thái Nhất Lang đang đứng bên cạnh, hắn vui mừng đẩy Tỉnh Hạ Nguyên ra đi tới huyên thuyên nói một trận. Tỉnh Hạ Nguyên vội vàng phiên dịch: "Sơn Bản tiên sinh hỏi ngươi có phải là nhìn ra được cái gì?"
Tần Thứ nghe vậy nhàn nhạt lắc đầu, đem cuốn da dê trả lại: "Ta không nhìn ra cái gì."
"Dát."
Sơn Bản Thái Nhất Lang giận quát lên một tiếng, một tay bắt Đường Vũ Phỉ, vẻ mặt uy hiếp nhìn Tần Thứ nói liên tiếp. Tỉnh Hạ Nguyên liền phiên dịch: "Sơn Bản tiên sinh đã tức giận, còn tuổi nhỏ mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu không nói ra những gì ngươi biết, chúng ta trước hết giết nữ nhân này sau đó lại giết ngươi!"
Động tĩnh bên này đã hấp dẫn đám đại hán chú ý, Bưu ca và mũi hèm rượu đều cười lạnh nhìn Tần Thứ.
Tần Thứ căm tức nhìn Sơn Bản Thái Nhất Lang, lại nhìn Đường Vũ Phỉ trong tay hắn, rốt cục gật đầu nói: "Buông nàng ra, ta có thể nói cho các ngươi một vài thứ."
Tỉnh Hạ Nguyên đem nguyên lời dịch lại, Sơn Bản Thái Nhất Lang nhất thời hưng phấn buông Đường Vũ Phỉ ra, cấp bách truy vấn Tần Thứ. Tần Thứ liền đem địa hình mình nhìn ra chỉ cho hắn, Sơn Bản Thái Nhất Lang như lấy được chí bảo, vội vàng lôi Tỉnh Hạ Nguyên cùng tên vẻ mặt lạnh như băng nãy giờ không nói lời nào là Thượng Dã Trực Thụ đến, khe khẽ thì thầm thương lượng.
"Hắn không làm ngươi bị thương chứ." Tần Thứ xoa tóc Đường Vũ Phỉ.
Đường Vũ Phỉ bất đắc dĩ cười nói: "Người ta là dao thớt, ta là cá thịt. Nếu đổi thời gian và địa điểm, như tên Sơn Bản kia, đến một người bổn cô nương đánh một người."
Tiếp theo, lại giận dữ nói: "Chẳng qua ngươi hiện tại chỉ điểm cho bọn hắn, sợ là bọn hắn không mất bao lâu thời gian sẽ tìm được địa điểm giấu bảo khố, tánh mạng chúng ta càng ngày càng nguy hiểm a."
Tần Thứ lắc đầu nói: "Điểm này ta đã nghĩ qua, ngươi xem 8 người bên kia đi. Trong mắt bọn họ đều mang theo tham lam, tàn nhẫn, hơn nữa cùng ba tên Nhật Bản này cũng không phải một nhóm. Theo ngươi, nếu phát hiện bảo tàng, bọn họ có thể không động tâm sao?"
Đôi mắt đẹp của Đường Vũ Phỉ sáng ngời, nhìn nhìn tám người kia, vui vẻ nói: "Ý của ngươi là, giúp bọn hắn tìm được bảo tàng, rồi để bọn họ tự giết lẫn nhau."
Tần Thứ gật đầu.
"Nhưng nếu loại tình huống này không phát sinh thì sao?"
Tần Thứ cười cười không nói nữa.
Đường Vũ Phỉ hứng thú nhìn Tần Thứ, thiếu niên sơn dã này thành thục không phù hợp với tuổi, rất cơ trí và bình tĩnh.
Có Tần Thứ chỉ điểm, cả đội ngũ lúc đi lúc dừng, không ngừng biến hóa phương hướng và kiễm tra kỹ hoàn cảnh chung quanh .
Một ngày sau, Sơn Bản Thái Nhất Lang thập phần cao hứng, bởi vì vị trí hiện tại của họ tựa như càng ngày càng gần địa điểm đánh dấu trên bảo đồ.
Ban đêm, mọi người dựng lều trại, đốt đống lửa, ăn những món ăn thôn quê săn bắt được ở chung quanh và lương khô.
Tần Thứ không cùng những người đó ăn chung, một mình ngồi bên đống lửa, bao tải đã lấy trở về, nhưng mũi tên vân vân đã bị lấy đi rồi. Đem lương khô cùng nước trong bao tải lấy ra, nhìn Đường Vũ Phỉ nói: "Ngươi đói không."
Đường Vũ Phỉ làm ra một động tác ôm bụng đáng yêu nói: "Đương nhiên,, mấy ngày nay đều là theo chân bọn họ cùng ăn cùng ở, chết ta mất. Cũng may hiện tại có ngươi, lòng ta thấy thoải mái hơn. Oa, thịt này chế biến cũng được a, cho ta nếm chút."
Tần Thứ đưa cho nàng một khối, chính mình thì cầm một khối.
Đường Vũ Phỉ sức ăn không nhiều, ăn một miếng thịt thì đã no rồi. Từ trên người lấy một bình nước màu sắc rực rỡ uống vài ngụm, quay đầu lại thấy sắc mặt Tần Thứ hiện vẻ ưu tư, liền trấn an:
"Đừng quá lo lắng, bọn họ muốn tìm được địa điểm giấu bảo khố, tối thiểu cũng phải cần thời gian vài ngày, chúng ta tùy thời có thể nghĩ biện pháp chạy trốn. Nếu không, theo như ngươi nói, bọn hắn tự giết lẫn nhau, chúng ta có thể nhân cơ hội lợi dụng sơ hở trốn đi."
Tần Thứ lắc đầu, thở dài một hơi nói: "Ta không phải lo lắng cái này ."
"Vậy ngươi là?"
"Trời đã tối, ta sợ gia gia thấy ta không trở về, sẽ lo lắng, tìm vào núi."
Đường Vũ Phỉ sắc mặt buồn bả: "Ta bị bọn họ bắt giữ đã mấy ngày, người trong nhà chắc đều đã biết, ta nghĩ bọn họ hiện tại nhất định rất lo lắng."
Âm thanh huýt sáo truyền đến, Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ quay đầu lại thấy đám đại hán đang ôm bầu rượu trắng uống khá sôi nổi, tên độc nhãn không biết là do uống quá nhiều rượu không mà thú tính nổi lên, vừa huýt sáo vừa hướng Đường Vũ Phỉ hô: "Ha ha, con quỷ nhỏ, buổi tối ngủ một mình không tịch mịch à? Muốn ca ca giúp ngươi ấm áp hay không, trên mặt ca ca có một con mắt, phía dưới cũng là một con mắt, cao thấp đều là độc nhãn, chắc chắn sẽ làm ngươi vừa lòng ." (thằng này nói tục hay quá)
Độc nhãn vừa nói xong, một đám hán tử lớn tiếng cười vang.
Đường Vũ Phỉ mặt đỏ lên, xoay lại ... Bỏ đi, coi như không nghe không thấy.
Tần Thứ nhìn độc nhãn, nói với Đường Vũ Phỉ: "Ngươi quay về lều trại đi ."
Đường Vũ Phỉ gật đầu, lại hỏi: "Vậy buổi tối ngươi ngủ chỗ nào?"
Tần Thứ là nửa đường gia nhập, cho nên trong đội ngũ cũng không có lều trại cho hắn.
Tần Thứ lắc đầu nói: "Ta buổi tối không ngủ, nhân tiện ngồi đây, gần lều trại của ngươi, vừa lúc để ý giúp ngươi. Ta sợ rằng tên chột mắt đối với ngươi có chút ham muốn."
Nghe được từ ham muốn này, Đường Vũ Phỉ sắc mặt đỏ lên, giận nhìn hắn nói: "Tuổi nhỏ, không tốt." Nói xong, liền chui vào lều.
Tần Thứ cũng không liếc nhìn nàng một cái, ngẩng đầu, nhìn trăng sáng sao thưa trên bầu trời đêm, thở dài: "Gia gia nhất định vào núi tìm ta, hy vọng không xảy ra chuyện gì thì thật là tốt."
Quay đầu nhìn đám hán tử, phát hiện Bưu ca và tên Nhật Bản Thượng Dã Trực Thụ đều như có như không giám thị mình, không khỏi âm thầm thở dài.
Gặp được chuyện thế này, dưới hoàn cảnh như vậy, Tần Thứ cũng không có khả năng luyện công, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh đống lửa âm thầm điều tức nội khí. Thuận tiện cũng tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào.
Một đêm trôi qua, không có chuyện gì phát sinh. Lúc Đường Vũ Phỉ từ trong lều trại đi ra, nét mặt toả sáng, tối hôm qua chính là lần đầu tiên nàng an giấc trong mấy ngày này, nơi phát ra an tâm tất nhiên là Tần Thứ.
Liên tiếp qua hai ngày, rốt cục vào buổi chiều ngày thứ ba, đoàn người Tần Thứ đi tới một vách núi, theo bảo đồ đánh dấu thì bảo khố giấu trên sườn của vách đá này.
Sơn Bản Thái Nhất Lang ba người thăm dò ở vách núi từ trên xuống dưới, chỉ chốc lát sau, Sơn Bản Thái Nhất Lang phát ra một tiếng thét hưng phấn, bô bô chỉ vào một phương hướng không biết nói cái gì đó. Tỉnh Hạ Nguyên liền đi tới, nói với mọi người: "Phát hiện địa điểm, Sơn Bản tiên sinh nói, cần chuẩn bị công cụ leo xuống."
Bưu ca ném tàn thuốc trong miệng xuống, vẫy tay gọi độc nhãn, độc nhãn hiểu ý liền lấy túi vải trên người một đại hán khác, từ bên trong lấy ra 1 sợi dây thừng chuyên dụng. Rất thuần thục tìm kiếm một gốc cây to làm điểm chịu lực, thử thử thấy khá vững chắc liền thả dây thừng xuống vách núi.
Tỉnh Hạ Nguyên bỗng nhiên hướng Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ vẫy tay nói: "Hai người các ngươi tới đây."
Đường Vũ Phỉ lôi nhẹ tay Tần Thứ, hai người đi tới.
"Thấy khúc cây khô bên cạnh sơn động kia không? Ngươi, đi xuống." Tỉnh Hạ Nguyên chỉ một sơn động cách mấy chục thước phía dưới vách núi, lại chỉ Tần Thứ.
"Không được. Rất nguy hiểm." Đường Vũ Phỉ theo bản năng bảo hộ Tần Thứ.
Tỉnh Hạ Nguyên sắc mặt cứng đờ, "Hai người các ngươi trước hết đi xuống một người."
Tần Thứ thấy thế hướng ánh mắt về phía Đường Vũ Phỉ, rồi nhàn nhạt nói với Tỉnh Hạ Nguyên: "Ta đi xuống."
Tỉnh Hạ Nguyên nghe vậy vội vàng báo lại cho Sơn Bản Thái Nhất Lang.
Đường Vũ Phỉ vội la lên: "Tiểu Thứ, ngươi đừng lỗ mãng, chuyện này rất nguy hiểm ."
Tần Thứ không thèm để ý lắc đầu nói: "Không có gì, chuyện này trước kia ta theo gia gia hái thuốc cũng từng làm qua, chỉ cần dây thừng rắn chắc sẽ không có gì nguy hiểm." Nói xong, dừng một chút, hạ giọng, nói: "Sau khi ta xuống, ngươi nhất định phải giành xuống trước bọn ho."
Đường Vũ Phỉ sửng sốt, hiểu được ý tứ Tần Thứ, kinh hoảng nói: "Như vậy nguy hiểm, ta sợ..."
Tần Thứ trừng mắt: "Muốn sống thì làm theo lời ta."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
Tần Thứ liền bước đi tới rồi nhìn xuống dưới vách đá, lúc này mới buộc dây thừng, xoay người, nhìn Đường Vũ Phỉ,dưới ánh mắt lo lắng của Đường Vũ Phỉ, mủi chân nhẹ nhàng giẫm một cái, liền nhảy lên khỏi mặt đất, hướng vách đá trượt xuống.
Đường Vũ Phỉ vội vàng đi đến bên vách đá, nhìn thấy phía dưới vạn trượng vực sâu, không khỏi có chút cảm giác đầu cháng váng hoa mắt, nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng, nhìn không chớp mắt, thấy Tần Thứ thành công tới được sơn động mới thở phào nhẹ nhõm.
"Kế tiếp, ngươi đi xuống." Tỉnh Hạ Nguyên chỉ vào Đường Vũ Phỉ.
Đường Vũ Phỉ trong lòng không khỏi vui vẻ, sắc mặt làm ra vẻ khó khăn, cuối cùng khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí, sau khi buộc xong dây thừng liền bắt chước cách của Tần Thứ, giẫm lên mặt đất, phát ra một tiếng thét, làm mấy hán tử gần đó cười ha ha.
Tần Thứ cau mày, nhìn Đường Vũ Phỉ đang lơ lửng giữa trời, không rõ vì sao nữ nhân tuổi lớn mình này vì sao thành như vậy. Tuy là nữ nhân nhưng không đến nổi nhát gan vậy chứ.
"Đừng sợ, bình tĩnh một chút, chậm rãi thả lỏng dây thừng, bảo trì tiết tấu." Tần Thứ không thể không thò đầu ra ngoài động, cổ vũ cho Đường Vũ Phỉ.
Tại thời điểm Đường Vũ Phỉ tới cửa sơn động, Tần Thứ duỗi tay nắm ở vòng eo của nàng, cơ hồ là ôm nàng kéo vào động.
"Làm ta sợ muốn chết."
Sắc mặt Đường Vũ Phỉ trắng bệch, tuy rằng nàng thường nghĩ lá gan mình không nhỏ, nếu không cũng sẽ không theo nghề khảo cổ này. Nhưng là ở vách núi cao như vậy trượt trên một sợi dây thừng, cũng làm nàng toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Tần Thứ cũng không có thời gian để ý tới nàng, nhanh nhẹn thay nàng cởi bỏ dây thừng, sau đó buông bao tải xuống, từ bên trong lấy ra đá lấy lửa và đuốc.
"May mắn mấy thứ này không có bị bọn họ thu đi." Tần Thứ cười cười, dụng đá lấy lửa đốt đuốc rồi kéo Đường Vũ Phỉ vẫn đang kinh hồn, nói: "Đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm,nên đi vào trước, tìm kiếm một chỗ bí mật trốn đi."
Đường Vũ Phỉ cũng biết thời gian khẩn cấp, chờ những người này phát hiện bảo tàng, có lẽ sẽ muốn giết 2 người họ diệt khẩu. Cho nên nàng nắm chặt tay Tần Thứ nói: "Sơn động này có lẽ bố trí cơ quan, ta từng học qua mấy cái này, ngươi không cần đi quá nhanh, phải để ta nhìn một chút."
Tần Thứ gật đầu, hai người liền theo ánh đuốc hướng chỗ sâu trong động đi.
Độc nhãn là người thứ ba xuống, phát hiện 2 người Tần Thứ đều đã không thấy bóng dáng, vội vàng ló đầu la lớn: "Bưu ca, không thấy con đàn bà kia cùng tiểu vương bát đản."
Thanh âm Bưu ca nhàn nhạt từ bên trên truyền xuống tới: "Chỉ cần còn ở trong động, có thể chạy đến chỗ nào chứ."
Độc nhãn vừa nghe, liền thu hồi đầu, suy nghĩ, Bưu ca bọn họ xuống tới đây phỏng chừng còn lâu, chẳng bằng nhân cơ hội này đi vào tìm ả đàn bà đó. Hắn ngứa ngáy đã nhiều ngày, hiện tại tìm được ả đàn bà thì trước làm nàng một pháo nói sau.
Sơn động sâu thẳm, Tần Thứ nắm tay Đường Vũ Phỉ, trong sơn động này hẹp chỉ đủ 2 người song song mà đi. Kia Đường Vũ Phỉ vừa mới sợ hãi như con nít, lúc này không biết đào đâu ra lá gan, thần tình hưng phấn nhòm ngó chung quanh, đôi lúc còn nói cho Tần Thứ nghe một chút tri thức về phương diện khảo cổ. Nhưng đi hơn ngàn bước, lại không thấy cơ quan như lời nàng nói.
Thời điểm đuốc sắp tắt, thông đạo đột nhiên rộng và sáng lên. Tần Thứ giơ đuốc lên đánh giá cẩn thận một phen, phát hiện đây là một không gian hình vòm khoảng 10 thước vuông hình cung không gian, thạch bích chung quanh là do nhân công tạo thành, còn lưu lại không ít dấu vết. Trên mặt đất cũng lưu lại một chút dấu vết của dụng cụ bằng sắt, chắc là công cụ tạc khắc sơn động lúc ấy.
Quan trọng nhất là ..., thông đạo vốn sâu thẳm đến đây lại binh làm hai đường. Một cái động khẩu rất lớn, một cái rất nhỏ, xem dấu vết thì không giống như cùng một thời đại.
"Di!"
Đường Vũ Phỉ thở nhẹ một tiếng, chỉ cái động khẩu nhỏ nói: "Nhìn tảng đá kia kìa."
Ánh mắt Tần Thứ dừng ở trên tảng đá bên động khẩu nhỏ, tuy rằng trong sơn động trống trải xuất hiện một tảng đá như vậy có chút đột đột, nhưng không thấy tảng đá này có cái gì kì quái.
"Tảng đá này thì sao?" Tần Thứ quay đầu hỏi.
Đường Vũ Phỉ không nói gì, mà là mặt mang nghi ngờ đi tới, lại vẫy tay bảo Tần Thứ đem đuốc đến, nương theo ánh lửa, Đường Vũ Phỉ nhìn hoa văn tinh tế trên tảng đá, chỉ vào đó nói với Tần Thứ: "Mấy cái hoa văn này đều là do người khắc, tục xưng la Trấn Hồn Thạch, chỉ dùng để đến trấn giữ ở những ngôi mộ. Thời cổ đại, những người có thân phận lúc chôn thường dùng Trấn Hồn Thạch bảo hộ ở cửa mộ."
Tần Thứ nhíu mày nói: "Ngươi lúc trước không phải nói người Nhật Bản đem tài vật giấu ở địa điểm này sao? Như thế nào lại biến thành một ngôi mộ?"
Đường Vũ Phỉ cắn môi anh đào lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ." Bỗng nhiên, ánh mắt dừng ở cái động khẩu lớn bên cạnh, nhãn châu xoay động, cười nói: "Ta hiểu rồi."
"Ân?" Tần Thứ nhìn về phía Đường Vũ Phỉ.
Đường Vũ Phỉ cười chỉ động khẩu lớn nói: "Ngươi xem, hai cái động khẩu một lớn một nhỏ, hơn nữa nhìn dấu vết lưu lại rõ ràng không phải là cùng một thời điểm. Hiện tại, trước tiểu động khẩu lại xuất hiện Trấn Hồn Thạch, như vậy chỉ có một loại khả năng."
"khả năng gì?" Tần Thứ hỏi.
Đường Vũ Phỉ chậm rãi nói: "Có thể trong này vốn là một ngôi mộ, chúng ta, khảo cổ nhân sĩ đem loại phương thức tạo mộ trên vách đá này gọi là huyền quan. Nếu tiểu động khẩu này là mộ thất, như vậy đại động khẩu tất nhiên là địa điểm quân Nhật giấu bảo khố. Có thể lúc ấy quân Nhật phát hiện một địa phương bí mật như vậy, không kịp dời đi, liền mượn mộ thất này, nhưng lúc sau lại phát hiện lổ nhỏ không thích hợp vận chuyển tài vật vào, hoặc là diện tích mộ thất không đủ, cho nên bọn họ ở bên cạnh lại mở một cái thông đạo, là địa điểm bọn họ giấu bảo khố."
Tần Thứ gật gật đầu nói: "Giải thích này có tính hợp lí nhất định. Chẳng qua chúng ta không có thời gian nghị luận điều này, phải nhanh tìm một chỗ trốn đã. Một khi đông nhỏ có lẽ không có tài vật, bọn họ sẽ không vào, chúng ta liền đi vào tiểu động khẩu thôi."
Đường Vũ Phỉ cũng nghĩ như vậy, gật đầu, Tần Thứ ném đuốc cháy hết xuống, lại lấy ra một cây đuốc khác đốt lên, nói: "Đi, chúng ta đi vào."
Bọn họ đi vào động không bao lâu, độc nhãn liền theo tới, đèn pha quân dụng sáng rực chiếu hết toàn động. Nhưng trước mắt hai cái động khẩu một lớn một nhỏ làm hắn khó khăn.
"Mẹ nó, con quỷ cái động khẩu chạy thật đúng là mau, cũng không biết chui vào động nào." Độc nhãn mắng một câu, sợ Bưu ca tới nhìn không thấy sẽ phát hỏa, hai cái cái động khẩu, hắn cũng không biết chính xác Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ đi vào đâu, liền hùng hùng hổ hổ phản hồi.
Lúc này đây, thời gian hành tẩu so với lúc nãy còn lâu hơn, Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ đi ước chừng hơn hai mươi phút mới tới một mảnh đất rộng rãi. Anh đuốc tuy rằng không sáng lắm, nhưng là chiếu sáng lên này phiến không gian tối như mực này cũng dư dả.
"Trong này chính là chủ mộ thất ." Đường Vũ Phỉ rất chuyên nghiệp chỉ bãi đá phía trước, trên đó đặt một quan tài đá.
Tần Thứ hí mắt nhìn, lại dò xét bốn phía một lần, phát hiện không có gì ngoài thạch quan kia,
"Nơi đây có cái cửa hông."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
Đường Vũ Phỉ cũng thấy được cái cửa hông, vui vẻ nói: "Đó là bên hông mộ, chúng ta vào xem. Chẳng qua ngươi phải cẩn thận chút, bên trong mộ thất bố trí cơ quan là chuyện tình rất bình thường, không thể bỏ qua trí tuệ của cổ nhân. Ngươi đi theo ta."
Tần Thứ gật đầu, Đường Vũ Phỉ liền cẩn thận chỉ dẫn Tần Thứ đi tới, luôn xem xét bốn phía, cũng may, tiế vào mộ thất, vẫn bình an vô hiểm, hai người mới yên lòng.
Bên hông mộ thất cùng chủ mộ giống nhau, cũng là vắng vẻ, thậm chí ngay cả cái quan tài đều không có. Trung ương chỉ có 1 sàn, trên sàn có một bức điêu khắc màu đen thật lớn, hình dạng có chút quái dị, Tần Thứ cũng nhìn không ra là cái gì.
"Trong này ban đầu Đây có lẽ là nơi vật phẩm chôn theo, có thể quân Nhật đã cướp sạch không còn ." Đường Vũ Phỉ kiểm tra dấu vết trên mặt đât, thở dài một hơi nói.
"Ngươi xem này."
Tần Thứ bỗng nhiên nhấc tay, chỉ vào điêu khắc gỗ, Đường Vũ Phỉ ngưng mắt thấy, kinh ngạc nói: "Đó là thảo linh chi sao?"
Tần Thứ khẳng định gật đầu, hắn nhận biết rất nhiều dược liệu, đối với thảo linh chi loại này tự nhiên sẽ không lạ lẫm.
"Linh chi, hơn nữa hay một gốc cây Ô chi. Sinh trưởng trên bức tượng thật khó bị người phát hiện. Cũng không biết lúc quân Nhất cướp sạch, vì sao không có lấy đi." Tần Thứ nói.
Đường Vũ Phỉ cũng nhìn kỹ bức tượng, kinh ngạc nói: "Này hình như là âm mộc, không ngờ dùng âm mộc làm tượng, thật sự là ngạc nhiên."
Tần Thứ nghe Đường Vũ Phỉ giải thích về âm mộc, gật đầu nói: "Thảo linh chi thường nương hủ mộc mà sinh, bức tượng này ngâm mình ở trong ao sớm đã hư thối, có thể bởi vì vậy mới nảy sinh ra thảo linh chi này."
Lúc Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ nói chuyện, Ô chi bỗng nhiên tản mát ra một đoàn mũi nhọn, một bàn tay kỳ quái chui ra.
"Đây là?" Đường Vũ Phỉ nghẹn họng há to miệng nhìn trân trối.
Tần Thứ cũng là kinh ngạc vạn phần, trước mắt là một thứ quái dị, kỳ thật không thể xưng là một, phải nói là hai cái mới đúng. Một tiểu hài nhi cưỡi một con ngựa. Tiểu hài nhi cả người đều dính trên Tiểu Mã bên ngoài thân không lông.
"Nhân mã?" Tần Thứ trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ lại lúc nằm trong lùm cây chứng kiến kia một lũ hắc mang, cũng giông nhân mã trước mắt.
Hắn đọc trong sách cổ trên về truyền thuyết nhân mã, lúc ấy cho rằng chẳng qua là trò cười, cũng không nghĩ là thế gian thật có linh vật như thế.
Mắt thấy nhân mã từ thảo linh chi trong thoát thai mà ra, Tần Thứ xuất thủ như điện, lúc hắn còn không kịp chạy trốn, cũng đã vững vàng bắt được hắn.
Một trận khóc lóc vang lên, đúng là từ nhân mã truyền ra.
Đường Vũ Phỉ đi tới, tò mò hỏi: "Ngươi nhận biết đây là cái gì?"
Tần Thứ đơn giản giới thiệu một lần về lai lịch của nhân mã, Đường Vũ Phỉ không khỏi chậc lưỡi : "Không thể nào, thế giới này thật có chuyện tình mơ hồ như vậy."
Tần Thứ nhướng mày hưng phấn nói: "Loại này thiên tài địa bảo rất khó thấy, phải hảo hảo bắt giữ." Nhìn nhân mã ở trong tay đang giãy dụa không ngừng, Tần Thứ hỏi Đường Vũ Phỉ: "Trên người ngươi có dây màu hồng không?"
"Lấy dây làm cái gì?" Đường Vũ Phỉ vừa nói vừa mở ra áo lông, lộ ra áo lót màu đỏ bên trong. Mặt nhăn nhíu, lôi một đoạn đưa cho Tần Thứ.
Tần Thứ cầm sơi dây, cười giải thích: "Trong truyền thuyết, thiên tài địa bảo đều có linh tính, cho nên người lấy thảo dược bình thường đều buộc trên một sợi tơ hồng. Ta muốn thử xem, tơ hồng này đối với hai tiểu tử kia có phải là đồng dạng hữu hiệu."
Tần Thứ vừa nói vừa dùng tơ hồng buộc hai tiểu tử kia lại. Nhưng thấy chúng nó như cũ giãy dụa, mặt nhăn nhíu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cắn ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ trên tơ hồng. Trong nháy mắt, nhân mã đang giãy dụa khoảnh khắc liền không nhúc nhích, phảng phất như đang hôn mê.
"Quả thế, người trong thôn truyền thuyết, linh bảo nếu chay thì cần tơ hồng buộc chặt, nguyên lai này tơ hồng không phải dây màu đỏ mà là dùng máu huyết nhuộm."
Xác nhận không có vấn đề, Tần Thứ thở phào nhẹ nhõm, đem chúng nó thật cẩn thận bỏ vào bao tải, Đường Vũ Phỉ cười nói: "Nhìn không ra nha, ngươi hiểu biết rất nhiều."
Nói xong, lại chỉ gốc cây Ô chi trên bức tượng gỗ nói: "Thảo linh chi kia àm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là hái xuống mang đi, nhân mã li khai thân mẹ không thể sống. Ta cònmuốn giữ hai tiểu tử này để hảo hảo nghiên cứu." Tần Thứ cười, tới gốc thảo chi linh trên bức tương gỗ, phát hiện gốc của thảo linh đã hư thối nên dính vào bức tượng cũng không bền chắc. Không phí nhiều khí lực liền nhổ ra.
Tiến đến vừa thấy, lại phát hiện gốc thảo chi linh này có một đoàn thủy tinh cầu ngưng kết. Chẳng qua giờ phút này hắn cũng không có tâm tư tinh tế quan sát. Đem thảo linh chi buộc lai cất vào bao tải, Tần Thứ quay đầu đối Đường Vũ Phỉ nói: "Chúng ta nên tìm một chỗ trốn. Những người đó có lẽ rất nhanh sẽ tìm đến."
Tần Thứ cũng không có phát hiện, lúc hắn nhổ xuống thảo linh chi, trong ao hắc thủy vốn yên lặng bỗng nhiên nổi lên một khỏa bọt nước.
"Nhưng trong này cũng không có địa phương để trốn a?" Đường Vũ Phỉ nghe vậy có chút lo lắng nói.
Tần Thứ nhíu mày, chung quanh xem xét,căn phòng này không lớn, ngoại trừ cái ao ở giữa cũng không có gì có thể che chắn. Liền kéo tay Đường Vũ Phỉ nói: "Chúng ta đi chủ mộ tìm xem."
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng người, ẩn ẩn có ánh sáng thẩm thấu đi tới.
"Nguy rồi, bọn họ đã tìm đến đây." Đường Vũ Phỉ biến sắc, hoang mang lo sợ nhìn Tần Thứ.
Tần Thứ căn răng nói: "Xem ra là trốn không được, đi, chúng ta ra bên ngoài nhi chờ bọn họ tới."
"Ngươi điên rồi?" Đường Vũ Phỉ sốt ruột giữ chặt Tần Thứ nói: "Hiện tại bọn họ mà phát hiện chúng ta, sợ là lập tức động thủ giết chúng ta."
Tần Thứ lắc đầu nói: "Trong này cũng không có chỗ trốn, bọn họ cũng sắp đến, thay vì lo lắng hãi hùng, chẳng bằng thản nhiên đối mặt. Gia gia thường nói tìm đường sống trong cái chết, tin tưởng rằng ngươi và ta cũng không đoản mệnh."
Trong lời nói của Tần Thứ tựa hồ có một loại lực lượng có thể làm cho người ta tâm an, Đường Vũ Phỉ sắc mặt bình tĩnh lại, bị Tần Thứ nắm chặt tay, nàng bỗng nhiên sinh ra chút Tần Thứ hoảng hốt.
"Đi." Tần Thứ kéo tay nàng, ra dấu.
"Bưu ca, ta dám đánh đổ, con đàn bà cùng kia tiểu vương bát đản khẳng định trốn ở đại động bên kia, chúng ta nên qua bên kia tìm trước." Rất xa truyền đến thanh âm của độc nhãn.
Đường Vũ Phỉ sắc mặt căng thẳng, nhưng thấy Tần Thứ bộ dáng bình tĩnh, cũng không tự chủ trầm tĩnh lại. Chỉ là thân mình theo bản năng trốn phía sau hắn.
Ngọn đèn chiếu đến, làm trong mộ thất rõ ràng. Chứng kiến Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ đỉnh đạc chờ đợi, mấy cây súng đều nâng lên. Bưu ca phát ra một tiếng hừ lạnh: "Nhị vị, đi nhanh quá a."
Độc nhãn dâm tà cười nói: "Bưu ca, cùng các nàng vô nghĩa làm gì. Trước xử lý tiểu tử kia, con đàn bà này Bưu ca ngươi trước hưởng dụng, xong rồi mấy huynh đệ ta thay phiên nhau, địa phương chim không đẻ trứng này, huynh đệ chúng ta đều nghẹn một bụng tà hỏa rồi."
Mũi hèm rượu thống hận nhất Tần Thứ, nanh cười một tiếng nói: "Này trắng noản đồng nam lão tử không thích dùng súng trong tay, ta thích sử dụng cây súng phía dưới thôi." Mọi người phát ra một tiếng cười vang.
Bưu ca sắc mặt sửng sốt, vung tay lên tựa hồ sẽ hạ mệnh lệnh, Tần Thứ đột nhiên mở miệng đạo: "Từ từ."
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
Nói xong, Tần Thứ hướng vào Sơn Bản Thái Nhất Lang nói: "Sơn Bản tiên sinh, ngươi không phải muốn tìm kiếm bảo tàng sao? Hai chúng ta một đường đi tới gặp rất nhiều cơ quan, nhưng đều đã tùy tay phá rớt, cho nên các ngươi mới có thể thông suốt đến nơi đây. Gian mộ thất này trống rỗng chắc cũng không có cái các ngươi muốn, ta nghĩ nhất định nó nằm ở trong một mảnh thông đạo khác. Nhưng, thông đạo đó chúng ta còn chưa có đi, không biết sẽ có cơ quan lợi hại gì. Nếu ngươi hiện tại giết chúng ta, sợ là sẽ không thuận lợi lấy được bảo tàng đâu."
Tuy là thời khắc nguy cấp, nhưng Đường Vũ Phỉ nghe Tần Thứ nói, cũng không tự chủ được cười cười nghĩ thầm, người nầy thật đúng là xạo, nào có cái gì cơ quan. Chẳng qua nàng cũng bội phục cơ trí của Tần Thứ, hắn nói như vậy, sợ là Sơn Bản Thái Nhất Lang không dám vội vả giết chết bọn họ.
Quả nhiên, Tỉnh Hạ Nguyên phiên dịch lại cho Sơn Bản Thái Nhất Lang, hai người nói chuyện với nhau một lúc, Tỉnh Hạ Nguyên liền trầm giọng nói: "Sơn Bản tiên sinh tha thứ cho các ngươi một lần, chẳng qua các ngươi hiện tại tốt nhất thành thật một chút, nếu lại xảy ra vấn đề, sẽ không có vận tốt như vậy nữa đâu."
Nói xong, Tỉnh Hạ Nguyên hướng Thượng Dã Trực Thụ liếc mắt. Người này dọc theo đường đi trầm mặc ít nói, y liền nhanh chóng xem xét bốn phía mộ thất, lại vào phòng bên cạnh nhìn, trở về hướng Tỉnh Hạ Nguyên lắc lắc đầu.
Đám đại hán hiển nhiên đối với nơi trống không chỉ còn lại có một quan tài này cũng không có hứng thú, đến lúc này, bọn họ đều đã biết ba tên ngoại quốc là tới tìm kiếm bảo tàng. Một khi trong này đã không có bảo tàng, như vậy bảo tàng tất nhiên là giấu ở cuối một mảnh thông đạo khác.
Vì thế đoàn người rầm rầm phản hồi, chẳng qua lúc này đây, Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ bị kẹp ở giữa, hiển nhiên là sợ hai người lại tìm cách bỏ chạy.
Bọn họ rời đi được một lát, thạch quan bỗng nhiên run rẩy, trên nắp vốn kín liền xuất hiện một khe nứt.
Thông đạo lớn so với tiểu thông đạo rộng hơn rất nhiều, đoàn ngươi từ động nhỏ đi ra liền không dừng mà liền chuyển vào đại động. Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ bị 2 đại hán kẹp ở bên trong, đi tuốt đàng trước, hiển nhiên là muốn cầu bọn họ thử thăm dò xem có cơ quan gì không.
Đường Vũ Phỉ biết rằng lúc này cần diễn trò, cho dù không có cơ quan cũng phải diễn giống như vậy, cho nên dọc theo đường đi, nàng đi một chút lại dừng, thỉnh thoảng tại bốn phía khảo sát, ra vẻ đang tìm kiếm cơ quan ám khí.
Mũi hèm rượu đi bên cạnh Bưu ca, bỗng nhiên nói nhỏ: "Bưu ca, chúng ta khi nào thì động thủ."
Bưu ca mặt không chút thay đổi nhổ ra hai chữ: "Không vội!"
Lúc này đi không có lâu lắm, ước chừng đi mấy trăm bước, đoàn người tới một cái không gian cực đại. Dưới ánh sáng của đèn pha chiếu rọi, hiện ra một loạt hòm lớn bằng gỗ, liên tiếp kéo dài dường như nhìn không tới điểm cuối.
Hai đại hán đang kèm hai bên Tần Thứ cùng Đường Vũ Phỉ mắt lộ vẻ tham lam, tiến đến thùng tiền gần nhất, một báng súng đập mở khóa, mở cái hòm ra, thấy một khối da thú, cầm lên nhìn nhìn rồi mắng: "Rác rưởi." Liền tùy tay ném vào một bên.
Nhưng sau khi vất đi khối da thú, bên trong lại lộ ra tràn đầy một thùng đồ cổ trân bảo, nhất thời phát ra một tràng âm thanh leng keng.
Tần Thứ nhìn miếng da thú bị ném tới dưới chân chính mình, bất động thanh sắc nhặt lên nhìn nhìn, bỗng nhiên ánh mắt ngưng trọng, lặng lẽ nhét vào trong túi áo.
Đường Vũ Phỉ thấy động tác của Tần Thứ, ánh mắt nghi hoặc, Tần Thứ lắc đầu, tỏ vẻ không cần hỏi nhiều.
Những người còn lại cũng đều hùng hổ tiến lên, bắt chước động tác của 2 đại hán, đập khóa mở hòm ra. Nhất thời từng đợt âm thanh leng keng phát ra, trong chống lát gian phòng tràn ngập những đợt cuồng tiếu.
Trong hòm có rất nhiều thỏi vàng và bạc vụn, cùng với kỳ trân dị bảo.
Ba người Sơn Bản Thái Nhất Lang cuối cùng đã tìm ra, chứng kiến đám thùng mênh mông vô bờ kia, lúc này kích động quỳ xuống, trong miệng huyên thuyên không biết nói cái gì đó.
Tần Thứ nhìn mấy cuồng nhân, lặng lẽ kéo Đường Vũ Phỉ nói: "Đi, sợ là bọn hắn muốn động thủ rồi."
Đường Vũ Phỉ nhìn thấy động khẩu đã bị người ngăn chặn, vội vàng hỏi: "Đi nơi nào?"
Tần Thứ nhìn bốn phía, chỉ bên trái nói: "Trước ẩn đến phía sau cái thùng kia, chờ bọn hắn động thủ rồi tính sau. Phỏng chừng bọn họ hiện tại cũng không rảnh để ý đến chúng ta ."
Đường Vũ Phỉ gật gật đầu, cùng Tần Thứ chậm rãi di động về bên trái, cuối cùng tìm một cái thùng phía xa núp vào. Quả nhiên, một đám đang lâm vào cuồng nhiệt, hoàn toàn không có chú ý tới động tác của hai người bọn họ.
Ba tên Nhật Bản đang quỳ lạy đã đứng lên, Sơn Bản Thái Nhất Lang huyên thuyên nói vài câu với Tỉnh Hạ Nguyên và Thượng Dã Trực Thụ. Chỉ thấy hai người gật đầu, Tỉnh Hạ Nguyên rút ra một thanh trường đao chắn trước người Sơn Bản Thái Nhất Lang, mà Thượng Dã Trực Thụ thì lấy ra một cây đoản đao, thân pháp quỷ dị cực nhanh, trong nháy mắt đã tiếp cận một gã đại hán, một tay che miệng, đoản đao nhanh chóng từ cổ xẹt qua. Đại hán yết hầu phun huyết, lặng yên không một tiếng động ngã xuống.
Như thế phương pháp, sau khi giải quyết xong ba gã đại hán, lại bị Bưu ca sáng suốt phát hiện, Bưu ca giơ tay bắn một loạt đạn đồng thời quát: "Mẹ nó, bọn họ muốn giết người diệt khẩu, các huynh đệ, xử lý chúng."
Mấyđại hán kia trong mắt còn đọng hoàng kim lóng lánh , nghe vậy xoay người lại, thấy không biết khi nào thì đã ngã xuống ba huynh đệ, nhất thời một thân mồ hôi lạnh, cuống quít giơ súng, bắt đầu hướng ba người Sơn Bản Thái Nhất Lang bắn phá.
Thượng Dã Trực Thụ đích xác võ công rất cao, tại mưa bom bão đạn trong không ngờ xuyên qua tự nhiên, từ ám sát chuyển thành minh sát, không quá khó khăn, giây lát lại giết hai người.
Mà Tỉnh Hạ Nguyên đang che chở Sơn Bản Thái Nhất Lang lại nguy, trường đao trong tay cũng không biết là cái gì chất liệu chế thành, trong lúc múa may không ngờ lại đem viên đạn hợp kim đánh bay, làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Bưu ca thấy huynh đệ lục tục bị giết, trên mặt hiện lên một tầng sát khí, xua tay đạo: "Ngừng bắn, một khi bọn họ đã minh đao minh thương, hiển nhiên là không sợ đạn của chúng ta, để cho ta tới xử lí đám tiểu quỷ tử."
Nói xong, phi thân lên nghênh hướng về phía Thượng Dã Trực Thụ.
Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau. Bưu ca này cũng không biết là cái gì sinh ra, trên người công phu thực không kém, tay không cùng đối phương đoản đao chiến thành một đoàn, không ngờ vững vàng chiếm thượng phong. Chẳng qua thân pháp của Thượng Dã Trực Thụ dị thường quỷ dị, Bưu ca trong thời gian ngắn cũng rất khó hạ hắn.
Bên này đang lộn xộn, phía sau thùng Đường Vũ Phỉ cũng khẩn trương nói: "Không quản bên nào thắng, sợ là sẽ không bỏ qua chúng ta."
Tần Thứ bình tĩnh nói: "Không đến bước cuối cùng, ai cũng nói không chính xác. Nếu mệnh của chúng ta đã đến lúc đoạn tuyệt thì nghĩ nhiều hơn cũng vô dụng. Chẳng qua nếu hiện tại kình nỏ cùng liệp đao ở trong tay ta thì có hơn vài phần năng lực tự bảo vệ mình."
Suy nghĩ, Tần Thứ nói với Đường Vũ Phỉ: "Cho dù chết, cũng không có thể ngồi chờ chết. Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi lấy vài thứ."
Chứng kiến Tần Thứ phải đi, Đường Vũ Phỉ trong lòng hoảng hốt, bất tri bất giác, trong lòng nàng đã đem Tần Thứ trở thành người tâm phúc, nào dám để Tần Thứ phạm hiểm chạy đi.
"Đừng đi, bọn họ đã giết đỏ cả mắt rồi, ngươi qua nếu làm cho bọn họ phát hiện sẽ mất mạng."
Tần Thứ thấy Đường Vũ Phỉ níu ống tay áo của mình, nhíu mày: "Đúng là phụ nữ. Ta hiện tại không đi, bọn họ cũng sẽ đến tìm chúng ta, thừa dịp cơ hội hiện tại song phương loạn chiến, lấy chút tiền vốn bảo mệnh về, so với ngồi chờ chết tốt hơn nhiều. Buông tay."
Tần Thứ trừng mắt, Đường Vũ Phỉ đôi mắt đỏ lên. Trước giờ còn không có nam nhân nào đối với nàng như vậy, Tần Thứ này tuổi so với nàng còn nhỏ hơn, một chút cũng không để ý mặt mũi của nàng. Không khỏi miệng chu lên: "Được rồi, ngươi đi, bị người bắt được đáng kiếp."
Tần Thứ để ý cũng không để ý tới nàng, khom lưng, dọc theo những cái thùng rất nhanh lẻn tới, chỉ chốc lát sau đã tới địa điểm song phương giao chiến. Hắn lặng lẽ ló đầu nhìn, phát hiện thi thể một đại hán vừa vặn cách đó không xa, duỗi tay có thể tới.
Sắc mặt vui vẻ, Tần Thứ thật cẩn thận xuất thủ đi, thong thả kéo thi thể, tận lực không làm người chú ý, lúc thi thể bị kéo tới hơn một nửa, Tần Thứ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
Nhanh nhẹn lấy ra súng lục trong tay thi thể, lại lấy túi vải cùng với dao găm cắm ở bên hông. Theo đường cũ khom lưng phản hồi. Lúc thuận lợi trở lại, Tần Thứ thở phào một cái, quay qua Đường Vũ Phỉ đang hờn dỗi nói: "Ngươi có thể dùng súng được không?"
Đường Vũ Phỉ không thèm nhìn Tần Thứ, hừ nói: "Súng lục hả?."
Tần Thứ căn bản không để ý biểu tình của nàng, liền đem động tác bắn súng mình đã cẩn thận quan sát từ mấy đại hán nói lại cho Đường Vũ Phỉ. Đường Vũ Phỉ kinh ngạc mở to hai mắt hỏi: "Ngươi trước kia có luyện qua?"
Tần Thứ lắc đầu nói: "Ta là học động tác những người đó. Ngươi cầm khẩu súng này, theo phương pháp ta nói, nếu gặp được nguy hiểm liền bắn. Ta xem thử trong túi vải này có cái gì."
Tần Thứ đem súng đưa cho Đường Vũ Phỉ, thấy bộ dáng nàng vẫn còn giận dữ, nhíu mày: "Khổng phu tử nói, 'duy nữ nhân cùng tiểu nhân nan dưỡng', quả thực như thế."
Tần Thứ đã cúi đầu mở túi vải, làm hắn kinh hỉ chính là không ngờ trong túi vải thấy được thứ hắn từng dùng là kình nỏ, còn có một bó tên. Lấy ra mấy thứ này, Tần Thứ lại phát hiện một áo giáp. Lấy ra nhìn nhìn, đưa cho Đường Vũ Phỉ hỏi: "Này có phải là áo chống đạn?"
Đường Vũ Phỉ ngắm nhìn, tức giận gật đầu.
"Mặc vào đi."
Đường Vũ Phỉ sửng sốt, chỉ cái mũi nói: "Ngươi bảo ta mặc vào?"
Tần Thứ gật đầu.
"Vậy ngươi mặc cái gì?" Đường Vũ Phỉ lại hỏi.
"Ta không cần mặc cái gì hết." Tần Thứ nhàn nhạt nói xong, liền rút ra năm mũi tên lắp vào nỏ.
Đường Vũ Phỉ nắm áo chống đạn, cắn môi nhìn Tần Thứ, bỗng nhiên nghĩ lại mình vừa hờn giận có chút xấu hổ, đồng thời cũng mọc lên một cổ tâm tình khác thường. Đem áo đưa đên trước mặt Tần Thứ nói: "Ngươi mặc đi."
Tần Thứ nhướng mày: "Bảo ngươi mặc thì mặc đi, đừng lề mề ."
Đường Vũ Phỉ nga một tiếng, lần này nhưng không có đùa giỡn lại có chút ủy khuất nói: "Mặc thì mặc, ngươi hung như vậy làm gì?"
Cởi áo lông bên ngoài, lộ ra thân thể với những đường cong lả lướt bên trong ẩn hiện dưới lớp áo, chẳng qua bởi vì lúc nãy rút lấy sợi dây nên vạt áo có chút tổn hại. Nhìn Tần Thứ, phát hiện hắn hoàn toàn không nhìn mình, Đường Vũ Phỉ bĩu môi, mặc áo chống đạn vào.
Tần Thứ mới vừa lắp xong tên, chợt nghe thấy bên kia một tiếng hét, lặng yên ló ra nhìn, thấy Thượng Dã Trực Thụ bị Bưu ca một quyền đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
Bưu ca cũng không dừng lại, tiến tới cho Thượng Dã Trực Thụ một kích thật mạnh, hoàn toàn đoạn tuyệt sinh lộ của hắn.
Lau vết máu trên mặt, Bưu ca nanh cười một tiếng nhìn về phía Sơn Bản Thái Nhất Lang đang kinh hoảng, nói: "Sơn Bản tiên sinh, ngài bàn tính khá tốt, sợ là lúc bắt đầu đã muốn giết người diệt khẩu. Huynh đệ ta bỏ công theo các ngươi đến đây, cuối cùng còn mất tánh mạng. Ngươi nói nên tính thế nào đây?"
Sơn Bản Thái Nhất Lang nghe không hiểu, nhưng Tỉnh Hạ Nguyên lại nghe hiểu được, biến sắc hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn thế nào? Ha hả, ngươi nói ta muốn thế nào ư? Đương nhiên là xử lý các ngươi, thay các huynh đệ đã chết báo thù. Xin lỗi, các ngươi vui lòng chết đi." Bưu ca cười nói.
"Dát dát." Tỉnh Hạ Nguyên quay đầu lại nói với Sơn Bản Thái Nhất Lang một câu, rồi phất tay, một loạt phi tiêu liền bắn nhanh mà ra, ngay sau đó liền cầm đao xông lên đánh về phía Bưu ca .
Phương hướng phi tiêu lao thẳng mũi hèm rượu cùng độc nhãn hai người, hai người này thoạt nhìn cũng là thân kinh bách chiến, linh hoạt tránh được phi tiêu, nhưng Sơn Bản Thái Nhất Lang lại nhân cơ hội này trốn đến sơn động thông đạo.
Nháy mắt thời gian, Bưu ca đã cùng Tỉnh Hạ Nguyên giao thủ mấy chục chiêu, Tỉnh Hạ Nguyên thân pháp không bì kịp Thượng Dã Trực Thụ quỷ dị, nhưng đao pháp lại dị thường tinh xảo sắc bén, cùng Bưu ca đánh bất phân thắng bại. Bưu ca trừng mắt thấy Sơn Bản Thái Nhất Lang chạy trốn, liền kêu: "Đừng cho hắn chạy "
Nhưng thanh âm hắn vừa ra, chỉ thấy Sơn Bản Thái Nhất Lang kia vừa đào tẩu lại chạy trở về, thần tình ra vẻ sợ hãi. Mũi hèm rượu cùng độc nhãn thấy thế nanh cười một tiếng chuẩn bị nổ súng.
Bỗng nhiên phía sau Sơn Bản Thái Nhất Lang thổi đến một trận âm phong, Ngay sau đó, một quái nhân toàn thân mặc đồ liệm lướt nhẹ xông vào.
Quái nhân nhấc bàn tay đen nhánh, năm ngón tay với móng tay dài sắc bén, vỗ vào đầu Sơn Bản Thái Nhất Lang, khoảnh khắc chụp được sọ não của hắn. Sơn Bản Thái Nhất Lang nhất thời đứt hơi, lúc thi thể ngã xuống đất thì toàn thân đã nám đen.
Độc nhãn cùng hèm rượu mũi sắc mặt đại biến, lập tức bóp cò súng bắn về phía quái nhân. Bưu ca và Tỉnh Hạ Nguyên cũng đình chỉ giao thủ, ngơ ngác nhìn quái nhân đột nhiên xông tới này.
"Đây là?" Tần Thứ ngưng mắt đánh giá quái nhân, cảm giác được ngũ khí bên trong cơ thể bỗng nhiên có chút nôn nóng bất an.
Đường Vũ Phỉ gắt gao ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, nàng đem thân mình đang lung lay hoàn toàn dựa vào trên người Tần Thứ, không ngừng run rẩy nói: "Đây là xác chết. Nghe khảo cổ chuyên gia thế hệ trước nói, từng gặp được qua tình huống như vậy, loại xác chết này rất âm tà. Đúng rồi, thạch quan, là người được hạ táng trong thạch quan kia!"
Tần Thứ nhướng mày, hắn đọc sách sử văn thơ, đối với ma quỷ thần tiên cũng không bài xích, bởi vì trong thôn đã từng xuất hiện chuyện người vào núi bị sơn yêu quỷ mị yểm bùa. Nhưng gia gia nói chỉ có người thân thể ốm yếu mới có thể bị yêu tà thừa dịp mà quấy rối, người bình thường dương hỏa tràn đầy, âm thể căn bản không dám gần sát.
Quái nhân trước mắt này, nếu thật sự là từ trong thạch quan mà ra, thật là có chút phá vỡ nhận thức của Tần Thứ.
Quay đầu, nhìn Đường Vũ Phỉ đang run rẩy nói: "Đừng sợ, tà vật có tà, cũng bất quá từ âm khí mà thành, sợ nhất là dương khí ở người. Nếu không thì còn chỗ nào cho người sống sinh tồn."
Đường Vũ Phỉ run run nói: "Trước kia nghe người ta nói, ta còn chưa tin, không nghĩ tới hôm nay thực đụng phải. Như thế nào thế gian lại có vật như vậy tồn tại."
Bên kia, đạn bắn ngoại trừ làm nát áo liệm trên người quái nhân ra thì đối với thân mình hắn không có gì tổn thương. Bắn hết đạn, Tỉnh Hạ Nguyên bỗng nhiên kêu lên một tiếng, cầm đao đánh tới, chém thẳng vào quái nhân, hiển nhiên là muốn vi Sơn Bản Thái Nhất Lang báo thù. Chủ đã chết, hắn người hầu cũng đoạn mất đường sống, tự nhiên đem cừu hận tính ở trên người quái nhân.
Bưu ca cũng nhìn ra lợi hại trong đó, huy quyền gia nhập chiến đoàn, cùng Tỉnh Hạ Nguyên liên thủ đối phó quái nhân.
Chẳng qua nhục quyền cùng trường đao của bọn họ chỉ có thể đẩy lui quái nhân một chút, không có gì thương tổn được quái nhân, ngược lại là hai người vừa mới tác chiến đã tiêu hao không ít thể lực, giờ phút này liên thủ công kích quái nhân, đánh lâu không có kết quả, đã có chút khí lực không thông.
Bên kia, mũi hèm rượu cùng độc nhãn long thấy súng trong tay đối với quái nhân không có tác dụng, cũng rút ra dao găm, gia nhập chiến đoàn, bốn đánh một , nhưng không chiếm được nửa điểm thượng phong. Chỉ chốc lát sau, thực lực kém cõi nhất là mũi hèm rượu liền bị quái nhân một trảo đâm vào lồng ngực, áo chống đạn bị rách, miệng vết thương đen thùi, giây lát lan ra toàn thân, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất mà chết.
Đúng lúc này, Tần Thứ cắn ngón tay, đem máu huyết vẽ loạn vào năm mũi tên trên kình nỏ. Nhân tiện đem bó tên còn lại cũng vẽ loạn. Hắn là luyện khí chi sĩ, máu huyết có chứa dương khí, là thứ chuyên khắc tà. Quay đầu nói với Đường Vũ Phỉ: "Ta phải trợ giúp bọn họ một tay, nếu không sớm hay muộn cũng đến chúng ta, ngươi ở trong này không nên cử động."
Nói xong, cũng không để ý tới biểu tình của Đường Vũ Phỉ , lập tức đứng lên. Trong lúc hắn nói chuyện, độc nhãn cũng dính một trảo, cả người biến thành màu đen, ngã xuống đất bỏ mình.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555