Không có việc gì thì phải tìm lấy việc mà làm, Vương Trạch Vinh bắt đầu cân nhắc, suy xét các phương diện về tình hình trước mắt, xem ra để tìm được một công việc có tính toàn cục thật sự còn gặp nhiều khó khăn nhất định.
Lật tờ nhật báo Giang Sơn trên bàn, ánh mắt của Vương Trạch Vinh liếc nhanh qua tờ báo. Bây giờ đọc báo đã trở thành công việc rất quan trọng hàng ngày của hắn. Đừng thấy nội dung trên báo giấy không có tác dụng lớn với dân chúng, nhưng đã là một quan chức thì nhất định phải bồi dưỡng một loại khả năng. Bồi dưỡng loại khả năng này có thể có năng lực từ những nội dung trên báo đọc ra được những điều ẩn giấu đằng sau nội dung này, từ những vấn đề chính được nêu ra mà có thể nhìn thấy được những điểm trái nghịch.
Tình hình của tỉnh Giang Sơn rất tốt, báo chí ngày hôm nay cũng không nêu ra điều gì đặc biệt. Chỉ có trên một góc của tờ báo có một đoạn văn ngắn nói về vấn đề số lượng du khách thực tế đang giảm mạnh, trong đó cũng đặc biệt nhắc đến tỉnh Giang Sơn có phong cảnh rất đẹp nhưng lại được giấu trong khuê phòng như các cô gái thời xưa và đưa ra yêu cầu phải coi trọng công tác này.
Sau khi đọc kỹ lại, ánh mắt Vương Trạch Vinh trở nên sáng ngời, đây đúng là một công việc thật tốt. Đừng thấy du lịch là tiêu điểm của cả nước chú ý đến, nhưng xét về tổng thể của công tác này, theo sự hiểu biết của Vương Trạch Vinh về tình hình thực tế bây giờ, thì vẫn là mạnh ai nấy làm, chưa hình thành một tổ hợp có hiệu quả. Tài nguyên căn bản đang lãng phí, không được vận hành điều phối một cách thống nhất. Bất kể là các vị trí nổi tiếng hay bình dân đều tồn tại vấn đề này. Nếu có thể thực hiện được việc này thì vừa không mang lại quá nhiều sự phản đối mà lại đem lại hiệu quả rất nhanh.
Hắn lập tức cgọi điện thoại gọi Trưởng phòng Kinh tế liên lạc Hướng Hoa Kiên đến.
Nhìn người trung niên này, Vương Trạch Vinh giao cho hắn một nhiệm vụ, yêu cầu hắn đi thu thập các thông tin về tình hình tài nguyên du lịch của tỉnh Giang Sơn, Phú Châu, Sơn Nam.
Là Trưởng phòng Kinh tế liên lạc, một trong những công việc của Hướng Hoa Kiên chính là thu thập và chỉnh lý tư liệu.
- Phó chánh văn phòng Vương, có phải là để nghiên cứu hoạt động của đợt nghỉ lễ mồng một tháng năm đúng không?
Hướng Hoa Kiên cười nói.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Hiểu biết về tình hình của các loại tài nguyên cũng là công tác trọng yếu bậc nhất của chúng ta. Tôi hy vọng tư liệu này mau chóng được hoàn thành.
Hướng Hoa Kiên nói:
- Các tư liệu dạng này cũng không khó lắm, các ban ngành du lịch của các tỉnh đều đã có thống kê.
Để tôi thông báo cho các bộ phận liên quan là nhận được ngay.
Một ngày sau, trên bàn Vương Trạch Vinh nhận được rất nhiều các tài liệu có liên quan.
Sau khi tra cứu đám tài liệu đó xong, Vương Trạch Vinh càng có thêm sự tin tưởng đối với suy nghĩ của chính mình. Ngay lập tức hắn một mặt vừa suy xét, một mặt viết một báo cáo về ý tưởng hợp tác triển khai du lịch trong phạm vi ba tỉnh.
Trong báo cáo này, trọng điểm của Vương Trạch Vinh chính là đề cập đến sự phân tán thị trường du lịch của ba tỉnh, sự tuyên truyền còn chưa đủ mạnh để đem lại hiệu quả, quy hoạch các tuyến đường còn chưa hợp lý. Từ đó đề nghị hợp nhất để hình thành một thị trường lớn về du lịch trên cơ sở hoàn thiện sự khép kín về nguồn tài nguyên, không giới hạn bởi một địa giới nào cả mà hình thành một thị trường lớn. Từ thị trường lớn này kéo theo các ngành nghề sản xuất có liên quan phát triển một cách toàn diện.
Trong báo cáo này Vương Trạch Vinh nêu ra rất nhiều ý tưởng của mình.
Theo nội dung trong báo cáo thì mọi người không khó khăn gì để nhận thấy rằng nếu thực sự thực hiện mục tiêu mà Vương Trạch Vinh đề nghị là hình thành thị trường lớn về du lịch thì sự phát triển kinh tế các tỉnh sẽ nhanh chóng được tăng tốc.
Sau khi viết xong những đề xuất trên, Vương Trạch Vinh mượn cơ hội để quay về làm việc với Học viện Du lịch của tỉnh nhằm đến thỉnh giáo các chuyên gia về vấn đề này.
Sau đó, tập hợp các ý kiến này hắn lại tiến hành sửa chữa trong bản báo cáo.
Trong phòng làm việc của Trương Tất Tường, Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình thực hiện công tác tại tỉnh Giang Sơn.
Nghe xong báo cáo của Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường nói:
- Công tác của các cháu làm được rất tốt, nhưng việc triển khai thêm trong công việc thì còn phải cố gắng. Nếu chỉ có một công tác phối hợp thì cơ cấu của các cháu sẽ mất đi tác dụng. Trạch Vinh à, cháu cần phải sử dụng nhiều trí não hơn nữa mới được, sáng tạo để khai triển công tác cực kỳ quan trọng.
Nghe được Trương Tất Tường nói như vậy, từ trong chiếc cặp da đen mang theo Vương Trạch Vinh liền lấy tập báo cáo mà trong khoảng thời gian này đã viết ra nội dung của ý tưởng.
- Trương thúc, gần đây cháu thông qua điều tra nghiên cứu thì cảm thấy thị trường du lịch của ba tỉnh bây giờ cũng không có điểm gì thêm sáng tạo, đang có vẻ ít hiệu quả và lợi nhuận giảm. Đây là ý tưởng hợp tác du lịch của cháu, mời chú xem xét.
Trương Tất Tường thật không ngờ Vương Trạch Vinh nhanh như vậy đã đưa ra được một ý tưởng liền nói:
- Thật là tốt, theo ý của chú là tốt. Hiện tại các tỉnh đều đang nghiên cứu các hạng mục để triển khai, nếu cái này của cháu khả thi thì chúng ta đã đi trước hai tỉnh bạn.
Chậm rãi đọc nội dung được Vương Trạch Vinh viết bên trong, Trương Tất Tường đọc rất cẩn thận.
Sau một hồi lâu, Trương Tất Tường mới ngẩng đầu lên. Vương Trạch Vinh có thể từ khuôn mặt của ông nhìn ra đủ loại biểu tình.
- Ừ, rất là tốt. Việc này chú sẽ thông báo Tỉnh ủy rồi trả lời một cách thuyết phục với cháu. Cháu trở về trước đi. Du lịch là nội dung chủ đạo để ba tỉnh tiến hành hợp tác, và như vậy tất yếu sẽ đưa đến một sự phát triển cần thiết. Vương Trạch Vinh này, cháu có ý tưởng sử dụng một hạng mục bình thường để làm ra một sự phát triển các nền công nghiệp khác có liên quan. Rồi cháu lại còn đề cập đến một vấn đề chính là sự liên kết của ba tỉnh để cùng thực hiện một hạng mục công việc lớn. Ý tưởng này cực kỳ tốt.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra khỏi phòng mình, Trương Tất Tường lại nghiên cứu kỹ thêm lần nữa. Ông cảm thấy hưng phấn, ông thừa nhận cái này cũng không giống như một kế hoạch phát triển du lịch mà là một kế hoạch lớn liên quan đến lợi ích cộng đồng của cả ba tỉnh. Nếu thật sự thực hiện được việc này, không phải chỉ có tỉnh Sơn Nam, cho dù là hai tỉnh kia cũng đều nhận được những tiện ích rất lớn.
Trong kế hoạch của Vương Trạch Vinh còn bao gồm cả việc thiết kế các tuyến đường, tuyên truyền quảng cáo, hợp tác khai thác. Tư tưởng của kế hoạch này rất có ý nghĩa, đặc biệt là kể cả khởi động từng bộ phận của hạng mục này thì cũng đã có hiệu quả rồi. Trương Tất cũng không đến đưa cho Lâm Chính Vũ xem trước mà tới văn phòng của Chương Kiều Cương.
Chương Kiều Cương nghiêm túc nghiên cứu nội dung bên trong, sau đó cười nói:
- Không nghĩ Vương Trạch Vinh là người có khả năng đến vậy. Việc này rất tốt. Nếu thực sự làm tốt việc này thì nghành du lịch của ba tỉnh sẽ trở thành điểm nóng mới của du lịch cả nước.
Trương Tất Tường nói:
- Tôi nghĩ đây là một việc rất tốt, vừa làm đường hoàng lại vừa hiệu quả. Chỉ cần vận hành và thao tác tốt thì tốc độ tăng trưởng kinh tế chắc chắn sẽ được tăng tốc.
- Cầm cái bản kế hoạch kia cho ông ta đọc đi. Nếu thứ này thành công thì địa vị của tỉnh Sơn Nam trong việc hợp tác của ba tỉnh sẽ được nâng cao trên diện rộng. Đây chính là phương án hợp tác đầu tiên được đưa ra sau khi có sự hợp tác của ba tỉnh.
Từ phòng của Chương Kiều Cương đi ra, Trương Tất Tường đi đến văn phòng của Lâm Chính Vũ.
Nhìn thấy Trương Tất Tường tới, Lâm Chính Vũ vội vàng đứng lên tiếp đón Trương Tất Tường rồi cả hai ngồi xuống.
- Lão Trương, có phải việc hợp tác của ba tỉnh có thành quả gì à?
Lâm Chính Vũ bây giờ hy vọng sau khi ba tỉnh hợp tác thì tỉnh Giang Sơn có thể xuất ra cho ba tỉnh một hạng mục ưu đãi nào đó.
Trương Tất Tường nói:
- Bí thư Lâm, hôm nay tôi cầm bản kế hoạch về hoạt động hợp tác ba tỉnh do đồng chí Vương Trạch Vinh soạn thảo đến cho anh xem. Tôi thấy nếu thực sự thực hiện được theo nội dung này thì không chỉ đối với tỉnh Sơn Nam có lợi mà kể cả hai tỉnh kia cũng có tác dụng rất lớn cho việc tăng trưởng kinh tế.
- Thế à?
Lâm Chính Vũ cảm thấy rất hứng thú, không nghĩ tới tỉnh Sơn Nam dẫn đầu trong việc đề ra phương án. Trong lòng suy nghĩ Vương Trạch Vinh này thật đúng là người thực sự có năng lực.
Nhận bản kế hoạch từ trong tay của Trương Tất Tường, Lâm Chính Vũ liền xem ngay trước mắt của Trương Tất Tường.
Nhìn các luận chứng đầy đủ của Vương Trạch Vinh, lại có các ý tưởng bổ sung, nhận xét của các chuyên gia sau khi đã nghiên cứu bản kế hoạch này, ánh mắt của Lâm Chính Vũ sáng ngời. Bản kế hoạch này được thiết kế cực kỳ tốt, có ý tưởng lại còn có các phương thức vận hành và thao tác, cách quản lý cụ thể. Lâm Chính Vũ tin tưởng nếu kế hoạch này thực sự thực hiện thì đúng là như một chất xúc tác mạnh trong phát triển kinh tế đối với sự phát triển của tỉnh Sơn Nam.
- Kế hoạch rất tốt. Đây chính là phương án đầu tiên của hợp tác giữa ba tỉnh. Ý kiến của tôi là anh tự mình đến hai tỉnh cùng với bọn họ tiến hành hiệp thương, xem thử có thể thành lập một cơ cấu chuyên môn để vận hành và thực hiện việc này hay không.
Lúc này Lâm Chính Vũ đưa ra một quyết định. Ông càng coi trọng vì đây chính là phương án đầu tiên được đưa ra trong quá trình hợp tác giữa ba tỉnh lại do tỉnh Sơn Nam đề xuất.
Trương Tất Tường nói:
- Công tác này là do tỉnh Sơn Nam đề xuất ra, không khéo kết quả cuối cùng lại rơi trên người các tỉnh bạn.
Lâm Chính Vũ cười nói:
- Cái này cũng không nhất định. Kế hoạch này rất tốt, trong đó bao hàm lợi ích to lớn. Tôi lo lắng chính là khắp nơi đều muốn đứng ở giữa đòi sự ưu đãi. Sau khi thống nhất được cơ cấu kia xong thì việc tranh đoạt chức vụ chắc hẳn là rất kịch liệt.
Trương Tất Tường đúng là không nghĩ tới khía cạnh này, nghe xong lời nói của Lâm Chính Vũ xong liền nói:
- Nếu vậy tỉnh Sơn Nam là tỉnh dẫn đầu trong đề xuất, chúng ta cần phải không nhân đức nhường ai mới được.
Lâm Chính Vũ nói:
- Đến lúc đó nghĩ cách để Vương Trạch Vinh đến phụ trách việc này. Hạng mục này nhất định tỉnh Sơn Nam phải chộp vào tay bằng được.
Vương Trạch Vinh thực sự không ngờ bản kế hoạch của mình đã làm nổi lên sự coi trọng của Lâm Chính Vũ.
Sau khi đưa nội dung bản kế hoạch, Vương Trạch Vinh lấy điện thoại gọi đến bà mẹ vợ Hứa Tố Mai.
- Trạch Vinh, tiểu Mật gọi điện báo là nó đã có em bé, con cần phải quan tâm nhiều hơn đó nha.
Hứa Tố Mai rất là cao hứng đối với việc Lữ Hàm Yên mang thai.
Trong lòng Vương Trạch Vinh rất sung sướng nói:
- Con nhất định sẽ bớt thời gian để thường xuyên về chăm sóc.
Lữ Hàm Yên mang thai lần này là kết quả sự cố gắng của Vương Trạch Vinh trong thời gian nghỉ ngơi đợt vừa rồi. Phải trải qua các cuộc chiến đấu rất hăng hái thì cuối cùng Lữ Hàm Yên cũng đã có bầu. Vương Trạch Vinh vì việc này mà rất cao hứng mất một đêm không ngủ được. Đây chính là một việc lớn.
Vợ chồng Hạng Nam đều rất quan tâm đến việc này.
Sau khi hàn huyên một hồi, Vương Trạch Vinh đem nội dung bản kế hoạch của mình thỉnh giáo Hứa Tố Mai, nếu mà bắt đầu thực hiện và vận hành thì làm thế nào để tiến hành thực hiện.
Đối với việc này, trước đây Hứa Tố Mai vẫn là lãnh đạo phụ trách công tác du lịch của tỉnh. Nghe xong ý tưởng của Vương Trạch Vinh, bà liền cao hứng nói:
- Rất tốt. Phương án này của Trạch Vinh rất thực tế. Hiện tại thì các điểm du lịch của ba tỉnh cũng không phải ít mà là rất nhiều. Mấu chốt chính là không hình thành được một thị trường thống nhất. Nếu đem các điểm du lịch này tập hợp lại thành một tổ hợp thì việc kéo nền kinh tế của ba tỉnh sẽ không phải ở một hay hai lĩnh vực. Việc này có thể làm như một hạng mục lớn để tiến hành kinh doanh.
Lúc này Hạng Nam cũng vừa lúc đang ở trong nhà, nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Hứa Tố Mai và Vương Trạch Vinh thì như bị điện giật, nói với Vương Trạch Vinh:
- Tốt lắm. Con có thể chủ động đề ra ý tưởng thống nhất thị trường du lịch, đây là một chủ ý tốt. Thông qua sự thống nhất này, du lịch chất lượng cao trên đường bộ sẽ xuất hiện. Công tác du lịch của ba tỉnh sẽ lên nấc thang mới. Việc này nhìn có vẻ đơn giản nhưng lợi ích đưa lại thật lớn. Bố đoán là con sẽ là một nhân vật trọng yếu để đảm nhiệm công tác này.
Vương Trạch Vinh nghe được lời khen ngợi của Hạng Nam đương nhiên là rất phấn chấn.
Hạng Nam tiếp theo còn nói thêm:
- Tuy nhiên, con cũng phải chuẩn bị tâm lý. Công tác du lịch này là một loại công việc có ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều công tác khác. Nếu thật sự sẽ khai triển việc này thì chắc chắn sẽ đụng chạm đến một số ích lợi của những người này. Lực cản cũng không nhỏ.
Vương Trạch Vinh đương nhiên rõ ràng biết nơi mà lực cản sẽ sinh ra, nhưng cũng không sợ hãi nói với Hạng Nam:
- Nếu việc này con được triển khai hoạt động thì con nhất định sẽ đưa lên thành một kiểu dáng mới.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Sau khi bản kế hoạch được Lâm Chính Vũ quyết định triển khai, Trương Tất Tường tìm Vương Trạch Vinh để thảo luận:
- Trạch Vinh, kế hoạch của cháu được Bí thư Lâm rất coi trọng. Sau khi quay lại cháu mau chóng biến thành phương án chi tiết để thực hiện. Chú sẽ đem phương án này để cho lãnh đạo của hai tỉnh Giang Sơn và Phú Châu nghiên cứu. Nếu được thông qua thì việc này sẽ rất nhanh chóng được khởi động.
Vương Trạch Vinh vui mừng nói:
- Được lãnh đạo ủng hộ là quá tốt rồi. Cháu sẽ tận lực làm thật tốt việc này.
Trương Tất Tường cũng rất cao hứng, nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu làm thực tốt. Có thể chủ động đề xuất phương án, như thế này là cháu đã đi trước các tỉnh bạn. Bây giờ vào các đợt nghỉ lễ thì sự phát triển kinh tế trong cả nước đều giảm đi, bây giờ các địa phương khác đều lợi dụng công việc này để kéo nền kinh tế lên. Phương án này đã đón đầu được yêu cầu thực tế, chú tin tưởng rằng các tỉnh khác đều thấy hứng thú với kế hoạch này. Nếu ba tỉnh có thể phát triển kinh tế trên phương diện này thì đây là điều quá tốt. Chưa kể còn kéo các ngành nghề kinh tế lên, cháu thật sự là biết cách khai thác.
Sau khi Vương Trạch Vinh được Trương Tất Tường khẳng định như vậy thì trong lòng rất phấn chấn. Đây chính là phương án do tự mình làm ra, hắn âm thầm hạ quyết tâm bất kể như thế nào thì mình cũng phải nắm được vào tay, nếu có thể do mình vận hành và thao tác thì công việc này chắc chắn phải thành công.
Từ văn phòng Trương Tất Tường đi ra, Vương Trạch Vinh đi tới văn phòng của Nhậm Trạch Hải.
Nhìn ra cửa thấy Vương Trạch Vinh, Nhâm Trạch Hải vội vàng đứng lên bắt lấy tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tình hình như thế nào? Lần này trở về là có chuyện gì vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Để báo cáo công tác, hơn nữa tôi cũng có một bảng kế hoạch muốn trình lên các lãnh đạo xem xét.
Nhâm Trạch Hải mỉm cười nói:
- Khai triển công tác của các cậu cũng không tốt lắm, rất nhiều các cuộc tranh luận, thật sự là không được. Tôi đang định nói với cậu tìm cách đổi một vị trí khác, thử sang bên kia xem thử.
Nhâm Trạch Hải chỉ chỉ về phía văn phòng của Trương Tất Tường.
Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy ấm áp đối với sự quan tâm của Nhâm Trạch Hải, cười nói:
- Phải rèn luyện chút đã rồi nói sau vậy.
Nhâm Trạch Hải biết Vương Trạch Vinh có chỗ dựa vững chắc liền cười nói:
- Việc này là do cậu thôi. Đúng rồi, cậu có bản kế hoạch gì sao không chạy tới các phòng chuyên môn báo cáo?
Vương Trạch Vinh liền nói qua kế hoạch về sản nghiệp đại du lịch của mình một lần.
Nhâm Trạch Hải nghe xong liền nói:
- Trạch Vinh, hạng mục này đúng là một hạng mục tốt. Tôi chỉ lo lắng chính là trong quá trình vận hành khai thác tồn tại rất nhiều lực cản. Cậu cũng đừng xem thường việc này. Trong ngành sản xuất du lịch này trước đây cũng đã được đề cập nhiều, lợi ích được phân phối rất phức tạp, không phải là chuyện tình tốt đâu.
Từ nơi bà mẹ vợ của mình, Vương Trạch Vinh cũng đã biết được một ít rằng ở trong lĩnh vực này cũng có các nhiễu loạn, trong lòng ít nhiều cũng có tư tưởng chuẩn bị liền gật đầu nói:
- Việc này tôi hiểu được, có lẽ việc xấu sẽ không rơi trên đầu tôi đâu.
Nhâm Trạch Hải cũng chỉ nói đến đây, hắn cũng không giằng co quá nhiều ở việc này. Hắn nói với Vương Trạch Vinh:
- Thế nào, tối nay tôi triệu tập anh em lại tụ họp một chút chứ?
Vương Trạch Vinh nghĩ công việc của mình đang rất gấp, đang muốn lập tức quay về. Hơn nữa hắn đang còn nghĩ trong bụng là đến nhà Quách sư phụ chơi một chút nên nói với Nhâm Trạch Hải:
- Hôm nay thôi vậy, để lần tụ họp này vào lần khác đi. Tôi phải quay về bây giờ, hôm nay tôi còn có một ít việc cần xử lý.
Nhâm Trạch Hải mỉm cười nói:
- Xem ra cậu bây giờ là người của hai thế giới rồi. Thế thôi vậy, để lần sau ta tụ họp.
Về tới nhà, Vương Trạch Vinh mở máy tính ra tra khảo các tài liệu có liên quan đến các khía cạnh của môi trường du lịch. Hắn đồng thời ngồi ở đó nghiên cứu để hoàn thiện các vấn đề trong phương án của mình.
Về đến cửa, Lữ Hàm Yên nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang ngồi trầm tư trong phòng liền cười nói:
- Thế nào mà anh một mình ngồi nghĩ thế này, có phải anh đang nghĩ đến Tiểu Giang không vậy? Mà Tiểu Giang này cũng thật là, thời gian dài như vậy cũng không quay lại trông nom ông xã của mình!
Nghe ra ý ghen tị của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh liền kéo Lữ Hàm Yên ngồi ở trên đùi của mình, giơ tay sờ mó bộ ngực của Lữ Hàm Yên một hồi rồi nói:
- Cái này ăn có vẻ ngon đây.
Bị Vương Trạch Vinh sàm sỡ, Lữ Hàm Yên mỉm cười yêu kiều.
Nhìn đến bộ ngực mê người của vợ mình, lửa dục Vương Trạch Vinh vô tình bốc lên trong người.
Cảm nhận được biến hóa thân thể của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói nhỏ:
- Không được dụ dỗ em. Bây giờ em đang mang thai, phải bảo vệ em bé.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Làm nhè nhẹ chắc không có vấn đề gì.
Lữ Hàm Yên lắc đầu nói:
- Không được. Phải vất vả lắm em mới mang thai được. Trong thời điểm mấy tháng đầu này em quyết tâm không làm chuyện đó đâu.
Cô bây giờ cũng không quá để ý đối với các chuyện giường chiếu. Sau khi đã có em bé thì cô lấy chuyện chăm sóc em bé làm việc chính.
Vương Trạch Vinh kéo tay Lữ Hàm Yên đặt ở trên cái bộ phận đó của mình rồi nói:
- Em xem, hỏa lực rất mạnh đó.
Nghe được lời nói của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất buồn bực. Nếu như theo lời nói của Lữ Hàm Yen thì mình bị cấm dục quá dài ngày.
Lữ Hàm Yên do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Nếu không thì để em dùng tay giúp anh vậy.
Việc này đúng là Lữ Hàm Yên chưa từng làm qua, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy thú vị, trong lòng lập tức muốn thực hiện luôn. Tuy nhiên nghĩ đến Lữ Hàm Yên đến nay vẫn rất bảo thủ liền nói:
- Bỏ qua đi. Thôi thì nhịn một chút vậy.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, trong lòng Lữ Hàm Yên cũng rất hứng thú liền giơ tay bắt đầu cởi dây thắt lưng của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mẹ chắc sắp về, hay là thôi đi.
Lữ Hàm Yên khẽ cười một tiếng, quay ra đóng cửa kín lại rồi xoay người lại giúp Vương Trạch Vinh giải quyết.
Dù sao cũng chưa làm việc này bao giờ nên động tác của Lữ Hàm Yên làm thật quá kém.
Kỹ thuật tệ quá!
Trong lòng Vương Trạch Vinh thầm than, đúng là đau ơi là đau.
Vội vàng bắt đầu làm công tác giáo dục, dưới sự chỉ bảo của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên thú vị nói:
- Hóa ra là như thế này cũng tới được.
Sau khi giúp Vương Trạch Vinh thanh lý các hậu quả xong, Lữ Hàm Yên nép vào lồng ngực của Vương Trạch Vinh nói;
- Trong khoảng thời gian này em không có thể cùng anh làm chuyện đó được. Hay để em gọi điện thoại bảo Tiểu Giang về vậy?
Tuy rằng trong lòng Vương Trạch Vinh rất là muốn, nhưng hắn biết mình bây giờ quyết không thể tỏ vẻ đồng ý, đành giả vờ nói một cách tùy ý:
- Em cũng không nên nói chuyện linh tinh, thôi chịu khó vượt qua vậy.
Lấy tay nhéo Vương Trạch Vinh một hồi, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Giả vờ giả vịt!
Ăn cơm chiều xong, Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân:
- Anh tới nhà Quách sư phụ đây.
Lữ Hàm Yên nói:
- Trên đường đi cẩn thận nhé.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Trên đường đi lại còn có chuyện gì?
Trong nhà Quách Vận Lâm rất là náo nhiệt, khi Vương Trạch Vinh đến đây đã nhìn thấy bên trong còn có mấy cô gái đang ngồi.
- Tiểu Vương, cậu đã trở về?
Quách Vận Lâm nhìn thấy Vương Trạch Vinh đang đứng ở cửa rất là cao hứng. Tuy rằng ông rất có ác cảm với các hơi hướng bất chính nhưng Quách gia có thể có ngày hôm nay ít nhiều có dính dáng đến người của Vương Trạch Vinh. Đối với vị đồ đệ là lãnh đạo cấp Phó Giám đốc Sở này, Quách Vận Lâm cảm thấy đúng là mình đang còn nằm mơ, không hiểu như thế nào mà thu được một đồ đệ như vậy.
- Anh Vinh, anh đã đến.
Quách Tinh Chi từ trên ghế sô pha đứng lên, cô nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến nhà liền rất vui mừng. Vương Trạch Vinh có thể nói là ân nhân của cô, không có Vương Trạch Vinh thì cô căn bản không có khả năng trở thành cảnh sát. Hiện tại cô xem Vương Trạch Vinh trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của mình.
Mấy cô gái là bạn cùng lớp với Quách Tinh Chi, trong đó có Lâm Khả Tây và Khương Linh.
Nhìn thấy Quách Tinh Chi khiêm nhường đứng lên như vậy, Lâm Khả Tây sau khi Quách Tinh Chi ngồi xuống liền bước lại gần hỏi nhỏ giọng bên tai:
- Bạn trai của bạn à?
Quách Tinh Chi đánh nhẹ lên người Lâm Khả Tây một cái rồi nói:
- Không được nói lung tung, là đồ đệ của ba tôi đấy.
Lâm Khả Tây nói:
- Cũng đẹp trai đấy, mình còn tưởng đây là bạn trai của bạn. Nếu mà như vậy thì thật là đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp quốc sắc thiên hương như bạn.
Quách Tinh Chi nghĩ thầm: tôi cũng muốn trở thành bạn gái của người ta lắm nhưng cũng còn phải đợi người ta đồng ý đã. Hơn nữa, Vương Trạch Vinh đã có gia đình, có một cô vợ rất xinh đẹp. Trong khoảng thời gian này cô đã sớm thăm dò hoàn cảnh của Vương Trạch Vinh.
Khương Linh nhìn thấy Quách gia có người tới chơi, nhìn Quách Tinh Chi nói:
- Đi thôi, chúng ta đi nào!
Cô lần này không được trở thành một cảnh sát, hiện tại đã theo người nhà bắt đầu công việc buôn bán.
Lâm Khả Tây nói:
- Nhanh nhanh lên, Mai Đạo Đức đang chờ.
Mai Đạo Đức kia chính là vị đội trưởng mà cô đã câu dẫn được.
Tuy rằng không muốn đi nhưng Quách Tinh Chi cũng không nỡ từ chối liền nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Anh Vương, anh có đi chơi một chút không, đi hát ấy mà.
Vương Trạch Vinh hôm nay tới là để thỉnh giáo Quách Vận Lâm một ít động tác Thái Cực Quyền nên mỉm cười nói:
- Các em đi thôi, anh còn phải nói chuyện với sư phụ đã.
Trong lòng Quách Tinh Chi có chút thất vọng, đành phải bất đắc dĩ đứng lên đi theo các bạn mình ra ngoài.
Lâm Khả Tây ôm lấy Quách Tinh Chi nói:
- Mình nhìn thấy dường như bạn có chút cảm giác với tên kia, hắn là người như thế nào vậy?
Quách Tinh Chi nói:
- Anh ấy là đồ đệ của ba mình, cậu cứ tưởng bở.
Lâm Khả Tây nói:
- Tại Cục công an thành phố có không ít người muốn theo đuổi bạn, chịu khó nắm bắt một chút câu lấy một con cá lớn. Chỉ cần câu được một lãnh đạo thì tuổi già của cậu lập tức mỹ mãn!
Hiện tại cô ta có chút không được vừa lòng đối với vị đội trưởng này.
Trong lòng Quách Tinh Chi thầm nghĩ, Cục Công an thành phố kia thì tính làm gì, Vương Trạch Vinh mới là cá lớn. Đáng tiếc là đã bị người khác câu đi mất rồi.
Nhìn thấy nhóm người của Quách Tinh Chi rời đi, Vương Trạch Vinh liền thăm hỏi Quách Vận Lâm:
- Sư phụ, người gần đây có vấn đề gì không?
Quách Vận Lâm cười nói:
- Tôi thì có thể có vấn đề gì.
Bà vợ già của hắn cười nói:
- Vấn đề đến thì chỉ có một đó là sau khi mất đi chức tuần tra viên kia thì trong người cảm thấy không được thoải mái.
Quách Vận Lâm nói:
- Cái loại công tác làm ảnh hưởng kia tôi không thèm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sư phụ, trong khoảng thời gian này khi con luyện Thái Cực Quyền thì con thấy có một vài chiêu thức có vẻ không xuôi. Hôm nay con đến để xin sư phụ chỉ giáo cho một chút.
Quách Vận Lâm đứng dậy nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Đi, xuống dưới nhà đi. Cậu đánh thử tôi xem.
Nhìn bộ quyền do Vương Trạch Vinh đánh xong, Quách Vận Lâm thở dài nói:
- Tiểu Vương, nói thật cậu đánh bộ quyền này còn hoàn hảo hơn nhiều so với tôi. Thực sự bây giờ tôi không chỉ dạy được cho cậu.
Gần đây vào lúc Vương Trạch Vinh đánh quyền thì hắn cảm thấy quyền thức có thể dẫn đường cho quan khí vận hành, vì thế khi đánh quyền đều có ý dẫn đường cho quan khí trong người vận hành. Rất nhiều vùng trên cơ thể khi vận hành quan khí thì rất thuận lợi vượt qua, nhưng mà hắn cũng phát hiện được một ít tình huống. Trên cơ thể có một ít vùng khi vận hành các chiêu thức của quyền thì quan khí cũng không thể vượt qua được.
Nghe thấy Quách Vận Lâm cũng không thể chỉ bảo thêm được thì trong lòng Vương Trạch Vinh có chút thất vọng. Hắn biết chắc chắn đã xuất hiện một số vấn đề, nếu không khi thi triển bộ quyền này thì quan khí chắc hẳn là vượt qua một cách thuận lợi.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Vương Trạch Vinh, Quách Vận Lâm vỗ vỗ bả vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Nếu không thì ngày mai tôi và cậu thử đi đến Đạo Quán Ngưu Thanh Quan xem, có lẽ các sư phụ ở trong đó có thể chỉ giáo cho cậu.
Nghe xong những lời này Vương Trạch Vinh rất động tâm, nhưng nghĩ đến ngày mai phải quay lại tỉnh Giang Sơn nên đành phải nói:
- Sư phụ, thôi để lần sau đi. Trong khoảng thời gian này, con còn có rất nhiều việc phải làm. Con phải quay lại tỉnh Giang Sơn bây giờ.
Quách Vận Lâm nói:
- Thế đành thôi vậy. Chừng nào cậu trở lại thì tôi đưa cậu đến.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Sau khi chỉnh sửa, Vương Trạch Vinh đã trình bản kế hoạch về việc hợp tác du lịch ba tỉnh lên cho Trương Tất Tường.
Thấy Vương Trạch Vinh nhanh như vậy đã trình phương án lên, Trương Tất Tường rất hài lòng với thái độ công tác của Vương Trạch Vinh.
Sau khi đọc phương án và kế hoạch cụ thể, Trương Tất Tường cũng thấy khả năng áp dụng của phương án này rất cao. Đặc biệt thấy những con số tính toán nếu như áp dụng phương án này, Trương Tất Tường cũng thấy vui vẻ. Nếu thật sự đạt được hiệu quả này thì đây hạng mục này sẽ rất lớn.
Trương Tất Tường nói:
- Trạch Vinh, phương án này chú sẽ đưa đến cho lãnh đạo hai tỉnh kia xem. Nếu như bọn họ đồng ý thì có lẽ chuyên gia ba tỉnh sẽ ngồi xuống thảo luận. Chẳng qua chú đoán việc này không có gì khó để thông qua, cháu phải chuẩn bị sẵn để đảm nhiệm công tác.
Trương Tất Tường là người phụ trách của tỉnh Sơn Nam trong công tác này, y đương nhiên hy vọng có thể đạt được thành tích. Nếu không có hạng mục, việc này đúng là khó báo cáo lên trên. Có hạng mục rất khả quan này của Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường biết chỉ cần làm tốt thì mình sẽ có thành tích.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu nghe Trương thúc.
Hiệu suất của Trương Tất Tường rất nhanh, lập tức phái người đưa phương án này đến cho Hà Vân Quốc – tỉnh Giang Sơn và Đỗ Hiến Lâm – tỉnh Phú Châu.
Sau khi Ủy ban hợp tác kinh tế được thành lập, hai Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công tác này cũng sốt ruột. Nếu như không làm ra một ít thành tích thì rất khó báo cáo với Tỉnh ủy.
Sau khi nhận được phương án mà Trương Tất Tường đưa tới, hai Phó chủ tịch tỉnh vừa nhìn liền thích hạng mục này, nếu hạng mục này thành công thì đó là chiến tích lớn. Ở cấp bậc của bọn họ thì chiến tích bình thường không có bao tác dụng, nhưng hạng mục này nếu thành công thì sẽ khác. Đây là phương án liên quan nhiều mặt, thúc đẩy một loạt từ giao thông, khách sạn, ăn uống, thương mại văn hóa, giải trí, tài chính … Nghĩ đến đây hai người liền hưng phấn và quyết tâm phải thực hiện hạng mục này.
Hai Phó chủ tịch tỉnh cũng không lập tức có quyết định mà tìm chuyên gia trong tỉnh tiến hành điều tra.
Kết quả rất rõ ràng, các chuyên gia đều đánh giá rất cao phương án này.
Sau khi có kết luận, hai Phó chủ tịch tỉnh đều đến báo cáo cho Bí thư tỉnh ủy của mình. Cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều mong kinh tế phát triển nhanh. Sau khi nghe ý kiến các chuyên gia, hai tỉnh liều triệu tập Hội nghị thường ủy, phương án được đa số người đồng ý.
Sau đó Trương Tất Tường và Đỗ Hiến Lâm cùng chạy đến tỉnh Giang Sơn.
Đây là một hội nghị cao cấp, ba Phó chủ tịch tỉnh chủ quản đều nghiên cứu phương án, tham gia hội nghị chỉ có bọn họ và mấy thư ký, ngoài ra không có ai.
Hà Vân Quốc nhìn Trương Tất Tường mà nói:
- Lão Trương, tỉnh Sơn Nam các anh lợi hại thật. Không ngờ đưa ra hạng mục lớn như vậy.
Trong lòng y rất thưởng thức việc Vương Trạch Vinh có thể đưa ra hạng mục này. Trong ấn tượng của y thì Vương Trạch Vinh còn trẻ tuổi nhưng không ngờ lại làm được như vậy.
Đỗ Hiến Lâm cũng cười nói:
- Các chuyên gia trong tỉnh tôi rất hứng thú với phương án này. Cho rằng hợp tác du lịch sẽ khiến kinh tế phát triển rất nhanh.
Đỗ Hiến Lâm coi trọng chính là tăng trưởng kinh tế. Nếu kinh tế trong tỉnh tăng thì chiến tích của y sẽ có. Đỗ Hiến Lâm cảm thấy mình đủ để tiến thêm một bước.
Trương Tất Tường cũng vui vẻ nói:
- Đây là hạng mục do một mình đồng chí Vương Trạch Vinh nghĩ ra. Tôi đã báo cáo với Tỉnh ủy, Tỉnh ủy khẳng định với thái độ này.
Y cố ý nhấn mạnh Vương Trạch Vinh đó là muốn lấy quyền chủ động trong việc này.
Hà Vân Quốc nói:
- Tỉnh Sơn Nam các anh phái ra đồng chí có năng lực mạnh.
Hà Vân Quốc đã phái người điều tra tình hình của Vương Trạch Vinh, biết Trương Tất Tường có quan hệ với Vương Trạch Vinh, đồng thời cũng biết bố vợ của Vương Trạch Vinh là Hạng Nam.
Sau vài câu khách khí, Hà Vân Quốc nghiêm túc nói:
- Hai vị, tỉnh Giang Sơn chúng tôi rất coi trọng hạng mục này, Thường vụ tỉnh ủy đã thông qua phương án này.
Trương Tất Tường cười nói:
- Tỉnh ủy chúng tôi đã sớm thông qua việc này, không biết tỉnh Phú Châu có thái độ gì?
Đỗ Hiến Lâm nói:
- Nếu như không thông qua Hội nghị thường ủy thì tôi đã không ngồi đây rồi.
Hà Vân Quốc nói:
- Việc nếu đã được quyết định thì phải mau triển khai công tác. Bây giờ cả nước đều tìm mọi cách phát triển du lịch. Nếu du lịch ba tỉnh hợp lại, tạo thành con đường tinh túy, tài nguyên cùng hưởng thì tôi tin sẽ tốt cho ba tỉnh.
Đỗ Hiến Lâm nói:
- Đồng chí Tiểu Vương đúng là có khí phách khi nghĩ ra hạng mục này.
Đỗ Hiến Lâm nói sang chuyện khác:
- Nếu như muốn làm hạng mục này thì cần có một cơ cấu lãnh đạo để điều hành công tác chung. Tôi thấy nên điều một đồng chí có năng lực mạnh đảm nhiệm tổng chỉ huy.
Hà Vân Quốc nói:
- Hay là để đồng chí Đoạn Trung Minh phụ trách việc này? Đồng chí này là Chánh văn phòng, phụ trách cũng có lý.
Nghe thấy thế, Trương Tất Tường liền nghi ngờ Hà Vân Quốc có phải là muốn chiếm lấy việc này vào tay?
- Đoạn Trung Minh rất nhiều việc, phải phụ trách Ủy ban hợp tác kinh tế, tôi cho rằng không thích hợp.
Đỗ Hiến Lâm xua tay nói. Nếu hạng mục nào cũng rơi vào tay tỉnh Giang Sơn thì sau còn hợp tác như thế nào?
Hà Vân Quốc cũng biết việc này không thể rơi vào đầu Đoạn Trung Minh nên cười nói:
- Nếu việc này do đồng chí Tiểu Vương đưa ra, tôi thấy do đồng chí này phụ trách cũng thích hợp.
Đây rõ ràng là cho Trương Tất Tường mặt mũi.
Đỗ Hiến Lâm nghe Hà Vân Quốc nói như vậy liền thầm nghĩ lão Hà xem ra muốn đưa chỗ tốt cho Trương Tất Tường, hạng mục này do tỉnh Sơn Nam làm ra, không giao cho tỉnh Sơn Nam là không ổn. Bây giờ y làm như vậy, sau này hạng mục do tỉnh nào đưa ra thì có lẽ do người tỉnh đó phụ trách.
Trương Tất Tường cũng suy nghĩ được ý của Hà Vân Quốc nên cười nói:
- Việc này đồng chí Vương Trạch Vinh đề xuất, do đồng chí này phụ trách là đúng. Tôi thấy như thế này, về sau hạng mục do người tỉnh nào đưa ra, sẽ do người tỉnh đó phụ trách.
Ý kiến này của Trương Tất Tường thực ra đã được bàn trong Thường vụ tỉnh ủy, nếu tỉnh Giang Sơn đã đưa ra ý kiến hợp tác, mọi người đều muốn dựa vào tỉnh Giang Sơn. Trong các tỉnh ở Trung Quốc thì Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn có địa vị cao hơn, ai bảo tỉnh Giang Sơn là tỉnh mạnh. Nếu không tranh được người ta thì phải đi theo. Bây giờ khó khăn lắm mới có một hạng mục do tỉnh Sơn Nam đưa ra, Hà Vân Quốc lại ủng hộ như vậy thì quá tốt.
Hà Vân Quốc nghe Trương Tất Tường nói vậy liền cười nói:
- Ý của lão Trương rất đúng. Tôi thấy bây giờ cứ quyết định như vậy.
Đỗ Hiến Lâm cũng đồng ý với việc này.
Sau khi có kết luận, Trương Tất Tường thở dài một tiếng rồi nói:
- Vậy quyết định do đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách công tác này. Bây giờ cần bàn đến vấn đề cơ cấu và nhân viên, đây chính là việc lớn.
Hà Vân Quốc nói:
- Tôi thấy cơ cấu thì gọi là Cục Quản lý du lịch ba tỉnh là được. Ngoài đồng chí Vương Trạch Vinh kiêm nhiệm cục trưởng, ba tỉnh điều một đồng chí phụ trách Phó cục trưởng, thống nhất quản lý thị trường du lịch ba tỉnh.
Đỗ Hiến Lâm gật đầu nói:
- Tôi đồng ý.
Trương Tất Tường nói:
- Ý của lão Hà rất được. Chẳng qua tôi thấy thị trường du lịch ba tỉnh ảnh hưởng đến lợi ích nhiều nơi, chẳng may khi thực hiện xuất hiện lực cản thì sẽ rất khó triển khai công tác. Ở việc này ba tỉnh chúng ta cần phải có nhận thức chung mới được.
Trương Tất Tường chủ yếu lo lắng cho việc triển khai công tác của Vương Trạch Vinh, y hy vọng lấy được một chút quyền lực cho Vương Trạch Vinh.
Hà Vân Quốc nói:
- Ý của lão Trương rất đúng, sau này hạng mục hợp tác càng lúc càng nhiều. Hợp tác du lịch chỉ là thí nghiệm, phương diện này bao gồm vấn đề hợp tác giữa ba tỉnh, quản lý khó khăn vì địa bàn rộng. Ở việc này chúng ta cần phải mạnh mẽ ủng hộ.
Đỗ Hiến Lâm nói:
- Tôi thấy như thế này, do ba tỉnh tiến hành cấp quyền, cho phép Cục Quản lý du lịch có quyền nhận và đuổi nhân viên.
Đỗ Hiến Lâm nói như vậy khiến Hà Vân Quốc và Trương Tất Tường ngây ra, quyền này sẽ rất lớn.
Hà Vân Quốc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi thấy như vậy, nếu Cục Quản lý du lịch cần cán bộ thì có thể tiến hành nhận và đuổi, nhưng tình hình này phải báo cáo với Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh liên quan.
Trương Tất Tường nói:
- Tôi bổ sung một chút. Nếu như vì nguyên nhân mà điều chỉnh cán bộ du lịch, chúng ta nên tôn trọng ý kiến Cục Quản lý du lịch, đồng ý để bọn họ tiến hành điều chỉnh. Sau đó do Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đánh giá sẽ điều động hoặc đánh giá lại cán bộ đó.
Hà Vân Quốc gật đầu nói:
- Tôi thấy việc này chúng tôi cần phân biệt tiến hành báo cáo với Tỉnh ủy, nếu như Tỉnh ủy quyết định thì về sau cứ như vậy.
Đỗ Hiến Lâm gật đầu nói:
- Ừ, cứ như vậy đi.
Hà Vân Quốc nói:
- Sau khi đồng chí Vương Trạch Vinh phụ trách cục trưởng Cục Quản lý du lịch, vậy không biết chức Phó chánh văn phòng có đảm nhiệm tiếp không?
Trương Tất Tường cười nói:
- Năng lực của Tiểu Vương rất mạnh, không vấn đề gì đâu.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Chương 476: Cục trưởng Cục Quản lý du lịch ba tỉnh
Nguồn: Sưu tầm
Hiệu suất của hai tỉnh kia rất nhanh, hạng mục hợp tác du lịch đã được phê chuẩn. Các tỉnh trao cho Vương Trạch Vinh quyền lực rất lớn, được nhận và đuổi nhân viên du lịch của ba tỉnh. Đương nhiên cuối cùng còn phải báo lên các tỉnh phê chuẩn.
Sau khi nhận được tin tức này, Vương Trạch Vinh càng thêm coi trọng và vui vẻ vì công tác này, đồng thời cũng cảm thấy áp lực trên người mình tăng nhiều. Nếu mình không thể làm được thành tích thì sẽ có lỗi với sự tin tưởng của cấp trên.
Tỉnh Giang Sơn vì thế đã chia mấy căn phòng dành riêng cho Cục Quản lý du lịch.
Sau khi văn bản nhận chức từ ba tỉnh gửi tới tay Vương Trạch Vinh, Cục Quản lý du lịch ba tỉnh coi như chính thức được thành lập.
Nhìn mấy căn phòng trống không, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bây giờ mình rốt cuộc lại tìm được việc làm.
Bởi vì tỏ vẻ coi trọng công tác này, ba Phó chủ tịch tỉnh đều đến Thành phố Phượng Hải, đưa các nhân viên đến vị trí.
Mỗi tỉnh đều phái một Phó cục trưởng đến. Người của tỉnh Giang Sơn có tên là Lâm Dạ - nguyên phó giám đốc Sở Du lịch, tỉnh Phú Châu là một người phụ nữ tên Dương Phàm – nguyên một Trưởng phòng Ủy ban kế hoạch phát triển; tỉnh Sơn Nam là một người tên Ninh Đại Lôi – nguyên phó giám đốc Sở Du lịch.
Hợp tác du lịch giữa ba tỉnh là việc lớn, Phó chủ tịch tỉnh đều đến tham gia. Ai cũng biết đây là hạng mục vì mặt mũi ba tỉnh, đây là hạng mục đầu tiên nên ba Tỉnh ủy đều không hy vọng hạng mục này xuất hiện vấn đề.
Căn cứ phương án của Vương Trạch Vinh, cơ cấu nhân viên mặc dù do các tỉnh phái đến nhưng cùng làm việc, như vậy mới hình thành lực lượng chung. Sau khi các nhân viên tới, Vương Trạch Vinh liền tiến hành chia tổ.
Trong phòng hội nghị, nhân viên ngồi ở đó.
Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn mọi người một chút rồi nói:
- Tôi giới thiệu một chút, tôi là Vương Trạch Vinh. Lần này ba tỉnh hợp tác du lịch mục đích chính là thúc đẩy kinh tế, mọi người mặc dù ở các tỉnh khác nhau nhưng có một điểm chung đó là phải cố gắng trong công tác. Tôi nhấn mạnh một điều, ai đến đây làm việc mà không làm tròn trách nhiệm, công tác không tốt thì lập tức về vị trí cũ.
Vương Trạch Vinh nói chuyện rất có xu thế, hắn cũng không có thời gian đấu đá đám người này. Theo suy nghĩ của hắn nếu như có ai không nghe mình vậy cho kẻ đó về vị trí cũ. Hơn nữa Trương Tất Tường đã ám chỉ không thể dùng thì đuổi về. Hắn biết ba Phó cục trưởng tạm thời sẽ không xung đột với mình.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Bây giờ tôi phân công như sau. Ba Phó cục trưởng phụ trách từng khối, các đồng chí phải mau chóng tạo ra con đường du lịch ba tỉnh, đây là công tác đầu tiên. Thứ hai là công tác tuyên truyền, do đồng chí Dương Phàm phụ trách, đồng chí phụ trách liên lạc bên truyền thông đưa ra phương án tuyên truyền con đường du lịch. Nội dung thứ ba do đồng chí Lâm Dạ phụ trách, anh dẫn người điều tra các sản phẩm du lịch, đưa ra phương án phát triển các sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Công tác thứ tư là tuyên truyền trên web sẽ do đồng chí Ninh Đại Lôi phụ trách.
Vương Trạch Vinh không trưng cầu ý kiến ai, trực tiếp giao công việc.
Sau khi phân công xong, Vương Trạch Vinh liền tuyên bố tan họp.
Thấy Vương Trạch Vinh không thương lượng với ai mà tự đưa ra quyết định, mấy Phó cục trưởng đều buồn bực. Việc này không phù hợp với tác phong dân chủ mà.
Về đến văn phòng, Vương Trạch Vinh châm thuốc hút. Hôm nay hắn cố ý làm như vậy. Ba Phó cục trưởng đến từ ba tỉnh, nếu không tỏ vẻ mạnh thì bọn họ căn bản không nghe lời mình. Tác dụng lớn nhất khi hắn làm như thế này là để cho đám người kia biết ai là lãnh đạo ở đây.
Ử chuyện này, Vương Trạch Vinh tin bọn họ sẽ hiểu. Bọn họ sẽ không làm chuyện có hại cho bản thân.
Sau khi tin tức ba tỉnh hợp tác du lịch truyền ra, ảnh hưởng lớn nhất là bên du lịch. Không ai biết Vương Trạch Vinh làm như thế nào, đồng thời ai cũng muốn được chỗ tốt từ đó.
Giám đốc Sở Du lịch tỉnh Giang Sơn – Hoa Vân Sơn là một người có chỗ dựa. Là giám đốc Sở Du lịch, hắn có rất nhiều chỗ tốt, quan hệ của hắn cũng rất lớn. Bây giờ đột nhiên bên trên xuất hiện Cục Quản lý du lịch ba tỉnh khiến cuộc sống của hắn không dễ chịu.
Trong một nhà hàng ở Thành phố Phượng Hải, Hoa Vân Sơn đang cùng mấy tên thiếu gia xem người đẹp nhảy, vừa nói chuyện.
Giám đốc nhà hàng Trịnh Tố Minh thực ra chỉ là một tên đứng cho có, còn ông chủ sau lưng là con của Điền Chí Tường – Phó thị trưởng Thành phố Phượng Hải – Điền Vĩ.
- Lão Hoa, đám hướng dẫn viên này càng lúc càng không được, không có mấy em được cả.
Điền Vĩ có chút khó chịu nói với Hoa Vân Sơn.
Hoa Vân Sơn thở dài nói:
- Bây giờ có một Cục Quản lý du lịch ba tỉnh, sau này tôi không có nhiều quyền lực như trước nữa, muốn tìm cũng khó.
Điền Vĩ nhìn một tên thanh niên đang ôm gái mà nói:
- Lão Phương, rốt cuộc là như thế nào? Sao không tranh thủ giúp lão Hoa một chút, để anh ta làm cục trưởng thì người đẹp ba tỉnh không phải lấy hết vào tay ư?
Phương Hải Dương là con trai Phó chủ tịch tỉnh Phương Hoàng Viên, hắn ít nhiều biết tình hình ba tỉnh nên nói:
- Các anh tưởng rằng vị trí đó dễ đạt được ư? Phương án đó là do thằng Vương Trạch Vinh đưa ra, hắn đương nhiên sẽ thành cục trưởng.
Điền Vĩ nói:
- Tôi nghe nói hắn mới 30 tuổi. Không ngờ 30 đã ngồi vào vị trí cao như vậy.
Phương Hải Dương cười nói:
- Đừng nhìn vị trí đó là tốt, nhưng nếu hắn muốn triển khai công tác cũng không dễ. Tôi thấy hạng mục hợp tác du lịch này không kéo dài được lâu.
Hoa Vân Sơn nói:
- Ba tỉnh hợp tác du lịch là một ngành rất có lợi, nếu nhân cơ hội tiến vào sẽ kiếm được nhiều. Phương thiếu gia, tôi lo rằng các anh muốn vào hạng mục này sẽ gặp khó khăn.
Nghe hắn nhắc nhở mấy tên thiếu gia liền nhớ đến lợi ích của mình. Vì đạt lợi ích bọn chúng đã đầu tư cổ phần vào vài thắng cảnh, đây là do Hoa Vân Sơn vận động. Chẳng may Vương Trạch Vinh thanh lý mấy nơi này thì tổn thất sẽ không nhỏ.
- Lão Hoa, anh nghĩ cách mời thằng Vương Trạch Vinh đó đến dùng cơm.
Phương Hải Dương cảm thấy không thể coi thường Vương Trạch Vinh, ai biết hắn sẽ làm gì.
Điền Vĩ nói:
- Nếu không được thì chúng ta đưa cổ phần, tiền, gái cho hắn. Tôi không tin tiền, gái không bắt được hắn.
Hoa Vân Sơn là người trong quan trường, từ sau khi Vương Trạch Vinh giữ chức Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế thì đã tiến hành thu thập tình hình của Vương Trạch Vinh. Hắn cũng thông qua quan hệ biết chỗ dựa của Vương Trạch Vinh, đối với người như vậy, Hoa Vân Sơn đúng là cảm thấy khó đối phó.
Phương Hải Dương chú ý nhất là lợi ích của mình. Hắn thực ra không đầu tư bao nhiêu nhưng dựa vào ông bố là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh nên muốn làm gì thì làm. Chỉ cần gái mà hắn chú ý thì không ai thoát khỏi tay. Bây giờ du lịch đang thay đổi thì hắn cảm thấy lợi ích của mình đang trôi đi.
Vương Trạch Vinh là do ba tỉnh bổ nhiệm làm cục trưởng, với lực lượng của bố hắn chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh thì không dễ làm cho Vương Trạch Vinh mất chức. Như vậy bây giờ chỉ có hai phương án một là dùng lợi ích để mua chuộc Vương Trạch Vinh. Cách thứ hai là nếu không mua chuộc được thì đẩy đối phương đi.
Phương Hải Dương đúng là không nghĩ nổi tại sao có Cục Quản lý du lịch ba tỉnh này, không biết đám Lãnh đạo tỉnh ủy nghĩ gì mà tạo ra cơ cấu này.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Sau khi tiến hành tổng hợp tài nguyên du lịch ba tỉnh, các cơ quan du lịch và công ty du lịch đều động, ai cũng biết lợi ích ở trong đó.
Đặc biệt ba tỉnh nhất định sẽ tiến hành dồn rất nhiều tài chính cho con đường du lịch này, đường sẽ phải sửa, đây là lợi ích rất lớn.
Điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không ngừng vang lên, đủ loại người gọi tới.
Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ đó là nhằm vào mấy thắng cảnh du lịch đặc biệt của ba tỉnh, kết thành một hệ thống khiến du khách có một mục tiêu mà chơi.
Công việc của hắn rất nhiều, trong thời gian này hắn vùi đầu vào trong công việc.
Thực ra khi bắt tay vào làm gặp khá nhiều khó khăn do liên quan nhiều lĩnh vực như giao thông, văn hóa, du lịch, ăn uống, khách sạn.
Khối lượng công việc của nhân viên trong Cục Quản lý du lịch ba tỉnh rất nhiều, cũng nhiều người mời ăn cơm và đi chơi.
Giám đốc Sở Du lịch tỉnh Giang Sơn – Hoa Vân Sơn sau khi báo cáo hết công tác du lịch tỉnh Giang Sơn liền nói:
- Thị trưởng Vương, các đồng chí Sở Du lịch chúng tôi vẫn muốn trao đổi với anh một chút, tối nay anh cho chút mặt mũi.
Vương Trạch Vinh biết về sau nhất định phải quan hệ với bọn họ nên phải nói:
- Được, tối tôi tới.
Hoa Vân Sơn lần này nghe theo Phương Hải Dương mời Vương Trạch Vinh đến. Từ sau khi Vương Trạch Vinh bắt đầu sắp xếp con đường du lịch, bọn họ đều muốn thắng cảnh du lịch của mình lọt vào con đường này.
Bọn họ biết chỉ cần thắng cảnh du lịch gia nhập vào trong con đường du lịch thì lợi ích nhất định cao hơn bây giờ nhiều.
Vương Trạch Vinh khi đến liền mang theo Ninh Đại Lôi.
Ninh Đại Lôi là người của Trương Tất Tường, sau khi hắn đến tỉnh Giang Sơn liền luôn nghe theo lời Vương Trạch Vinh. Được Ninh Đại Lôi ủng hộ khiến công tác của Vương Trạch Vinh ở Cục Quản lý du lịch cũng được thuận lợi.
Đi theo Hoa Vân Sơn, Vương Trạch Vinh cùng Ninh Đại Lôi vào một căn phòng sang trọng.
Ngồi trong phòng không có mấy người của Sở Du lịch mà là mấy tên thiếu gia Phương Hải Dương.
Hoa Vân Sơn giới thiệu:
- Đây là cục trưởng Vương Trạch Vinh của chúng tôi.
Sau đó hắn chỉ vào mấy người trẻ tuổi:
- Cục trưởng Vương, tôi giới thiệu với anh một chút.
- Đây là Phương Hải Dương, con trai Phó chủ tịch tỉnh Phương, chuyên gia trong lĩnh vực du lịch.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền hiểu mục đích bày tiệc rượu này của Hoa Vân Sơn.
Bắt tay Phương Hải Dương, Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không sợ lãnh đạo cấp tỉnh, đây cũng chỉ là một tên thiếu gia mà thôi.
Phương Hải Dương đang thầm quan sát Vương Trạch Vinh, thấy đối phương như vậy liền biết tên này khó đối phó đây.
- Đây là Bảo Vệ Quốc, con trai Phó chủ tịch tỉnh Bảo, có công ty lớn trong lĩnh vực đất đai, cũng qua lại trong lĩnh vực du lịch.
Hai con của Phó chủ tịch tỉnh, Vương Trạch Vinh biết lực lượng của hai tên này hợp lại thì khá cao.
Hoa Vân Sơn hôm nay giới thiệu chức vị của bố mấy tên này ra là có một mục đích đó là hy vọng áp đảo Vương Trạch Vinh ở khí thế.
Mời Vương Trạch Vinh ngồi vào vị trí chủ tọa, Phương Hải Dương và Bảo Vệ Quốc ngồi hai bên.
Hoa Vân Sơn lại biến thành chân chạy, không ngừng tiến hành an bài.
- Cục trưởng Vương, tôi mời anh một chén, chúc anh mọi sự như ý, từng bước tiến nhanh.
Phương Hải Dương nâng chén mời Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cũng chúc Phương thiếu gia làm ăn phát đạt, tiền tài như nước.
Sau khi uống rượu, Phương Hải Dương thở dài nói:
- Cục trưởng Vương, kinh doanh bây giờ càng lúc càng khó làm, sau này còn cần anh giúp đỡ một chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phương thiếu gia nói đùa, ở tỉnh Giang Sơn còn không có chuyện anh không làm được mà.
Lại uống rượu một lúc nữa, Phương Hải Dương phát hiện ý định chuốc say Vương Trạch Vinh coi như thất bại. Vương Trạch Vinh này không có vẻ gì là say, vẫn rất tỉnh táo.
Hơn nữa người bên mình đã có mấy tên rõ ràng uống quá chén.
- Cục trưởng Vương, tôi nghe nói các anh đang làm con đường du lịch, không biết tiến triển thế nào, không biết có thắng cảnh du lịch nào được đưa vào trong đó.
- Việc này vẫn đang quy hoạch, liên quan nhiều phương diện. Thắng cảnh du lịch đưa vào phải hấp dẫn người, điểm dừng chân thuận lợi, giao thông thuận lợi, các cảnh vật ven đường cũng phải đạt yêu cầu.
- Cục trưởng Vương, chúng tôi đều làm du lịch, bây giờ trong tay cũng có vài thắng cảnh du lịch, hôm nay mời anh đến là nhằm mục đích nhét mấy điểm này vào con đường du lịch.
Bảo Vệ Quốc là kẻ nóng nảy nên lập tức nói ra ý đồ của mình.
- Các anh có thắng cảnh du lịch?
Phương Hải Dương cười nói:
- Chúng tôi cũng coi trọng ngành du lịch Trung Quốc, cũng đầu tư một số tiền vào thắng cảnh du lịch, bây giờ hạng mục của ba tỉnh khởi động, mấy anh em chúng tôi cũng muốn cống hiến một chút trong sự nghiệp du lịch.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Quan trọng là thắng cảnh du lịch có thể đạt được mấy điều tôi vừa nói không, nếu phù hợp thì nhất định không có vấn đề gì.
Bảo Vệ Quốc nói:
- Ba tỉnh muốn phát triển du lịch nhất định liên quan đến việc xây dựng cơ sở vật chất, tôi muốn mời Cục trưởng Vương quy hoạch một chút, nghiêng về thắng cảnh du lịch của chúng tôi.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đám thiếu gia này đúng là biết nói, hoàn toàn coi mình là con chuột bạch.
Phương Hải Dương nhỏ giọng nói vào tai Vương Trạch Vinh:
- Xin Cục trưởng Vương yên tâm, chúng tôi nhất định dành cho anh không ít chỗ tốt. Anh cũng biết mọi người ngồi đây đều là người có năng lực, có mọi người ủng hộ thì sau này anh ở tỉnh Giang Sơn cũng thuận tiện.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các anh cung cấp cho tôi một phần tài liệu về mấy thắng cảnh du lịch, tôi xem một chút rồi nói.
Phương Hải Dương vui vẻ cạn chén với Vương Trạch Vinh:
- Cục trưởng Vương đúng là người hào sảng.
Như thấy thành công mua chuộc Vương Trạch Vinh, Phương Hải Dương vỗ tay nói:
- Các vị, sau này mọi người là người một nhà.
Vương Trạch Vinh nhìn biểu hiện đám thiếu gia này liền thầm nghĩ nếu mấy thắng cảnh du lịch này được thì nhét vào, nếu không được thì dù như thế nào cũng không thể.
Về phần muốn dùng tiền chính quyền cải tạo thắng cảnh du lịch của chúng thì đừng mơ.
Đang khi nói chuyện thì có một đám phụ nữ xinh đẹp từ bên ngoài đi vào, phía sau Vương Trạch Vinh có hai người đẹp đứng.
Thấy cảnh này Vương Trạch Vinh liền nhìn Phương Hải Dương.
Phương Hải Dương cười nói:
- Đây đều là các cô hướng dẫn viên du lịch, rất ổn. Cục trưởng Vương, giám đốc Hoa chuyên môn mời các cô ấy đến đây để anh kiểm tra công tác của các cô ấy một chút.
Hoa Vân Sơn cười nói:
- Cục trưởng Vương, phục vụ của Sở Du lịch khá được.
Hắn nhìn hai người đẹp kia mà nói:
- Nhất định phải phục vụ tốt Cục trưởng Vương, đây là công tác của Sở Du lịch chúng ta.
- Xin giám đốc Hoa yên tâm, bọn em nhất định làm cho Cục trưởng Vương cảm nhận được sự phục vụ chu đáo.
Nghe xong mấy câu này, Vương Trạch Vinh liền hiểu đây là đám người này muốn dùng sắc dụ dỗ mình.
Bảo Vệ Quốc cười nói:
- Cục trưởng Vương, ở việc tập huấn công tác phục vụ thì lão Hoa làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã không như trước, ở vấn đề phụ nữ hắn luôn biết cách kiềm chế.
- Các vị, tối nay tôi còn có việc cần làm. Phó chủ tịch tỉnh Trương còn chờ tôi đưa một phần tài liệu, tôi không tiếp được mọi người, các anh cứ chơi.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Ninh Đại Lôi đi theo Vương Trạch Vinh cũng đứng lên. Hắn vẫn bị hai tên thiếu gia bên cạnh chuốc rượu nên bây giờ khá say.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn đi, Phương Hải Dương biến sắc. Bọn họ định dùng nữ sắc làm ngã Vương Trạch Vinh, trong phòng có cả máy quay, chỉ cần Vương Trạch Vinh lên giường thì hắn không thể thoát tay bọn họ.
- Cục trưởng Vương, cũng không gấp chỉ vài phút, mấy cô đây đều đợi anh kiểm tra công tác mà.
Hoa Vân Sơn nháy mắt với hai cô gái.
Hai cô gái lập tức túm tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương ca, bọn em tiến hành báo cáo công việc với ngài nhé.
Hai cô gái này còn cạ cạ ngực vào tay Vương Trạch Vinh.
Thấy cảnh này Vương Trạch Vinh càng thêm cảnh giác, bực bội nói:
- Chuyện Phó chủ tịch tỉnh Trương giao tôi phải mau chóng đi làm. Tôi bây giờ phải về, rất xin lỗi.
Nói xong Vương Trạch Vinh liền lập tưcvs đứng dậy ra ngoài.
Hắn bây giờ đã quyết tâm thay đổi tên Hoa Vân Sơn này. Có một tên như vậy giữ chức giám đốc, mình muốn triển khai công tác ở tỉnh Giang Sơn nhất định có khó khăn.
Nhìn Vương Trạch Vinh cứ như vậy rời đi, Bảo Vệ Quốc vỗ bàn nói:
- Thằng chó, cứ nghĩ mình là vua à.
Phương Hải Dương nghiêm túc nói:
- Thằng này mặc dù ngoài miệng nói dễ nghe nhưng ai biết hắn đang nghĩ gì. Tôi sợ hắn không nể mặt chúng ta.
Điền Vĩ nói:
- Thế lực của chúng ta lớn như vậy, hắn dám làm loạn ư?
Bảo Vệ Quốc nói:
- Trong tỉnh rất coi trọng hạng mục này, tôi nghe nói sẽ thông qua rất nhiều tài chính cải tạo thắng cảnh du lịch, giao thông, đây mới là món lớn. Nếu không mua được thằng Vương Trạch Vinh này thì chúng tôi muốn đạt được lợi ích là không thể.
Phương Hải Dương nói:
- Tài chính ba tỉnh đưa xuống có lẽ đều do Vương Trạch Vinh quản lý, không làm hắn mở miệng thì không được. Có thể lấy được nhược điểm của hắn thì tốt quá, đáng tiếc hắn lại không dính mỹ nhân kế.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi