Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 232: Tiền trợ cấp có vấn đề.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Vương Trạch Vinh dẫn đoàn thăm hỏi đến Thị trấn Vương Gia Bá. Nhưng hắn không ngờ trong đợt đi thăm hỏi nhân dân ở Thị trấn Vương Gia Bá lại xảy ra vấn đề.
Thị trấn Vương Gia Bá có tài nguyên than khá phong phú, trong thị trấn có một mỏ than. Mỏ than này trực thuộc một xí nghiệp lâu năm. Bởi vì vấn đề giao thông nên than khai thác ra không được đưa ra ngoài. Cứ như vậy mỏ than lại thành khó khăn của xí nghiệp. Rất nhiều gia đình công nhân vô cùng khó khăn nhưng may là chính quyền có tiền trợ cấp. Những gia đình nào khó khăn liền báo cáo lên.
Đừng xem tiền trợ cấp không cao, nhưng đây có thể coi là tiền cứu mạng của cả một gia đình.
Tiền trợ cấp là chuyện tốt, giải quyết vấn đề cuộc sống của mọi người. Nhưng mà Thị trấn Vương Gia Bá đã xuất hiện vấn đề.
Vương Trạch Vinh dẫn đoàn đi thăm hỏi công nhân khó khăn, khi đi tới một gia đình tàn tật; Vương Trạch Vinh thấy gia đình này rất khó khăn. Nhà này có hai vợ chồng và một đứa con đều tàn tật.
Thấy Vương Trạch Vinh đi tới, hai người tàn tật hơn 40 tuổi rất sợ. Bí thư thị trấn giới thiệu:
- Đây là Chủ tịch huyện Vương đến thăm gia đình anh chị.
Nghe thấy Chủ tịch huyện tới, người một nhà rất kích động, người đàn ông tên là Cát Tài Hỏa luống cuống tay chân mà nói:
- Chủ ... Chủ tịch Vương mau ngồi.
Nói xong y nhìn quanh nhưng không thấy chỗ nào có thể ngồi vì thế liền vội vàng chạy xuống bếp lấy một chiếc ghế dài rồi dùng tay áo lau để mời Chủ tịch Vương ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh là Chủ tịch huyện, đối với một mỏ than mà nói chính là lãnh đạo quá lớn. Lãnh đạo mỏ than rất coi trọng việc này, tất cả máy quay, máy ảnh có thể dùng được đều đã huy động. Mấy đồng chí nữ văn phòng còn không ngừng đi theo Vương Trạch Vinh xem có việc gì cần làm không?
Thú vị nhất chính là biểu hiện của các đồng chí rất nhiệt tình. Nói chuyện với vợ chồng Cát Tài Hỏa cũng không còn vẻ xem thường như trước nữa.
Vương Trạch Vinh bắt tay Cát Tài Hỏa rồi nói:
- Lão Cát, tôi đại biểu Ủy ban huyện đến thăm các anh. Năm nay các anh có gì khó khăn không?
Cát Tài Hỏa cười nói:
- Tốt, rất tốt.
Điền Tráng Cường ở bên nói:
- Chủ tịch Vương, các công nhân khó khăn ở mỏ đểu được tiền trợ cấp. Mỗi tháng bọn họ cũng có thể được ít tiền, chắc là có thể duy trì cuộc sống.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Vậy là tốt. Thị trấn các anh có mỏ than là cơ hội phát triển rất tốt, cần phải quan tâm giúp đỡ các gia đình khó khăn như anh Cát Tài Hỏa đây.
Điền Tráng Cường nói:
- Thị trấn nhất định sẽ làm tốt việc này.
Vương Trạch Vinh cười nói với Cát Tài Hỏa:
- Cho tôi xem sổ lĩnh tiền trợ cấp của anh.
Hắn cũng muốn xem tình hình phát tiền trợ cấp ở địa phương.
Cát Tài Hỏa tai hơi kém nên không nghe rõ lời Vương Trạch Vinh nói, người vợ ở bên vội vàng lớn tiếng nói vào tai y:
- Chủ tịch Vương bảo ông lấy sổ lĩnh tiền trợ cấp cho ngài xem.
- Ồ.
Cát Tài Hỏa liền đi vào phòng ngủ, một lát sau cầm lấy một túi nilon nhỏ ra.
Cát Tài Hỏa mở ra lấy một quyển sổ nhỏ bìa đỏ đưa cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười cười cầm lấy mở ra xem. Hắn lập tức nhíu mày.
Thấy Vương Trạch Vinh nhíu mày, người đi theo đều giật mình? Một ít đồng chí được bố trí an bài Cát Tài Hỏa càng lo lắng, chẳng lẽ mình làm không tốt, Cát Tài Hỏa lĩnh tiền trợ cấp không đủ điều kiện? Nhân viên công tác phụ trách việc này càng thêm lo lắng.
Vương Trạch Vinh đưa quyển sổ cho Điền Tráng Cường rồi nói:
- Anh xem một chút.
Điền Tráng Cườngvốn là người của La Trung Hoa, bây giờ đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh có vẻ mặt như vậy, hắn liền lo lắng sợ mình làm gì không ổn nên bị Vương Trạch Vinh túm lấy. Điền Tráng Cường vội vàng cầm lấy quyển sổ mở ra xem rồi nói với Cát Tài Hỏa:
- Anh bao lâu thì đi lĩnh tiền trợ cấp một lần?
Điền Tráng Cường càng xem càng lo lắng, hắn đúng là muốn mắng chửi người.
Cát Tài Hỏa cười nói:
- Ba tháng một lần.
Hắn không biết có chuyện gì. Dù ba tháng mới đi lĩnh tiền trợ cấp một lần thì hắn cũng cảm thấy rất vui mừng rồi.
Đồng chí phụ trách phát tiền trợ cấp trong thị trấn khó hiểu hỏi:
- Chúng tôi một tháng đều phát một lần, sao anh ba tháng mới đi lĩnh một lần?
Hắn biết việc này có vấn đề rồi, nhưng không hiểu xảy ra chuyện gì. Danh sách nhận tiền trợ cấp ở mỏ than, bọn họ đã làm, tiền cũng gửi về cho mỏ than phát đến tay công nhân.
Hơn nữa hắn rất tin tưởng hai đồng chí phụ trách công tác này ở mỏ than.
Cát Tài Hỏa cười cười không hiểu.
Vương Trạch Vinh không lập tức phát tác ở đây. Hắn nghiêm mặt quản lý mỏ than Kiều Ứng Thanh.
Vương Trạch Vinh nhìn như vậy làm cho Kiều Ứng Thanh sợ hãi, nhưng hắn không biết xảy ra chuyện gì.
Kiều Ứng Thanh vội vàng nhỏ giọng nói với Điền Tráng Cường:
- Bí thư Điền, có chuyện gì vậy?
Điền Tráng Cường đưa quyển sổ cho Kiều Ứng Thanh:
- Anh tự xem đi.
Kiều Ứng Thanh nhìn mấy lần ký tên trong quyển sổ coi như đã rõ. Cát Tài Hỏa cũng không thể lĩnh hết số tiền trợ cấp, đây là nói tiền trợ cấp của hắn bị kẻ khác lấy một phần.
Kiều Ứng Thanh biết không ổn rồi. Mỏ than xảy ra chuyện này tức là có vấn đề. Hắn là người phụ trách mỏ than thì phải có trách nhiệm.
Mọi người không nói gì, Vương Trạch Vinh cũng đưa tiền mừng tết và quà đến tay Cát Tài Hỏa.
Đến trụ sở thị trấn, Vương Trạch Vinh vào phòng Điền Tráng Cường rồi nhìn các lãnh đạo. Hắn vỗ bàn:
- Không ngờ còn có người đi mạo nhận lấy tiền trợ cấp của Cát Tài Hỏa. Tôi không biết còn bao nhiêu công nhân khó khăn bị cướp đoạt trắng trợn như vậy. Các anh quản lý như thế nào vậy hả?
Vương Trạch Vinh nhìn quản lý mỏ than Kiều Ứng Thanh, rồi nhìn Điền Tráng Cường:
- Không biết thị trấn có bao nhiêu tình huống như vậy?
Lời này của Vương Trạch Vinh làm cho Điền Tráng Cường đổ mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng nói:
- Xin Chủ tịch Vương yên tâm, tôi nhất định nghiêm khắc tra xét việc này, nhất định có câu trả lời thuyết phục với ngài.
Việc này ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của Vương Trạch Vinh. Từ sổ lĩnh tiền hắn đã nhìn ra vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ muốn lĩnh tiền là phải ký tên. Như vậy trong danh sách lĩnh tiền có kẻ đã giả chữ ký.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình mỏ than rất kém nên không cần tự mình quản chuyện này. Hắn tin Điền Tráng Cường lo lắng hơn bất cứ ai.
Vương Trạch Vinh hỏi Kiều Ứng Thanh:
- Lão Kiều, bây giờ nhu cầu than trong nước là rất lớn. Tôi đoán rất nhanh sẽ đạt đến đỉnh cao. Tình hình xí nghiệp các anh rất nghiêm trọng, phải suy nghĩ biện pháp mới được.
Kiều Ứng Thanh cười khổ nói:
- Chủ tịch Vương, ngài cũng biết đó. Đường ở Huyện Đại Phường rất nghiêm trọng, chúng tôi khai thác than nhiều nữa cũng khó có thể chuyển ra ngoài. Hơn nữa đường như vậy thì giá thành lại cao. Xí nghiệp chúng tôi khó có thể gánh vác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao khi đường thông sẽ xem một chút. Nếu không được thì các anh chuẩn bị một chút để các công ty có tài chính mạnh tiến vào.
Chuyện phát tiền trợ cấp hai ngày sau được báo cáo lên cho Vương Trạch Vinh. Chuyện thực ra rất đơn giản, hai người phụ trách phát tiền của mỏ than đã làm giả chữ ký. Ngoài ra còn có một sơ hở là người không đạt điều kiện để nhận tiền trợ cấp cũng vẫn được ghi vào danh sách. Kết quả đồng chí phụ trách mỏ than không kịp thời xem xét, cấp trên không biết tình hình nên hàng tháng vẫn rót tiền xuống. Khoản tiền đó hai người phụ trách phát tiền liền lén lấy.
Đọc được báo cáo, Vương Trạch Vinh đưa ra chỉ thị yêu cầu đưa hai tên này đến cơ quan công an. Hai là phải thay đổi cách phát tiền trợ cấp, phát thông qua ngân hàng.
Chuyện xảy ra ở mỏ than cũng làm La Trung Hoa rất coi trọng. Hắn tự mình đến Thị trấn Vương Gia Bá hỏi tình hình. Đương nhiên vì Điền Tráng Cường là người của hắn, hắn cũng không truy cứu đến việc này.
Chuyện nhỏ như vậy mà cũng khiến cho mưa bão rất lớn. Ngay cả Bí thư thị ủy Tiền Dịch Tài cũng tự mình hỏi đến.
Là người đầu tiên phát hiện vấn đề, Vương Trạch Vinh tự mình đến Thị trấn Vương Gia Bá để xử lý. Hai tên phụ trách phát tiền bị phạt hai năm tù. Vương Trạch Vinh cũng chỉ thị Điền Tráng Cường phải truy thu khoản tiền bị tham ô trả lại cho công nhân khó khăn.
Điền Tráng Cường là người của La Trung Hoa, hắn còn lo lắng Vương Trạch Vinh mượn việc này để xử lý mình, nhưng chuyện sau đó làm hắn rất ngạc nhiên. Vương Trạch Vinh không truy cứu mà còn tìm hắn nghiên cứu việc này, cố gắng hạ thấp ảnh hưởng xuống. Nhiều ngày làm việc chung khiến Điền Tráng Cường cảm thấy Vương Trạch Vinh là người một lòng vì công việc, hắn cũng có ấn tượng tốt đối với Vương Trạch Vinh.
Chuyện tiền trợ cấp ở Thị trấn Vương Gia Bá làm danh tiếng của Vương Trạch Vinh càng mạnh hơn.
Những người bị đoạt tiền trợ cấp càng thêm cảm kích Chủ tịch Vương. Chỉ cần nhắc đến Chủ tịch Vương là khen không ngớt. Bọn họ cho rằng Chủ tịch Vương là một người làm việc vì quần chúng nhân dân.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng rất vui vẻ. Chuyện cuối cùng đã được giải quyết.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 233: Sơ hở của Vương Trạch Vinh.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Trong thư phòng nhà La Trung Hoa, Mai Vinh Trân và La Trung Hoa đang ngồi đó. Không ai biết Mai Vinh Trân có tình cảm lâu năm với y.
- Lão La, chỗ dựa của Vương Trạch Vinh rất mạnh, dựa vào cái này có thể làm ngã hắn ta không?
Mai Vinh Trân có chút lo lắng mà hỏi. Hôm nay ả đến đây nói về bí mật mình biết đến, ả biết La Trung Hoa rất muốn vật như thế này về Vương Trạch Vinh.
Nhìn người phụ nữ đã đến tuổi trung niên, La Trung Hoa bây giờ coi ả là cánh tay phải của mình. Bây giờ cả Huyện Đại Phường thì La Trung Hoa tin tưởng nhất người phụ nữ này.
- Tiểu Mai, quan hệ của Vương Trạch Vinh đúng là rất mạnh, mạnh đến độ làm anh sợ. Nhưng nhược điểm này sẽ thành vết thương trí mạng của hắn. Trong chốn quan trường sợ nhất tồn tại chuyện này, bây giờ chủ yếu do chúng ta thao tác.
La Trung Hoa đưa tay ra định cầm chén thì Mai Vinh Trân đã nhanh tay cầm trước.
Nhấp một ngụm trà, La Trung Hoa suy nghĩ một chút rồi hỏi Mai Vinh Trân:
- Em xác định Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà kia có quan hệ?
Đây là tin tức rất lớn, trước đó đã có lời đồn Vương Trạch Vinh là chỗ dựa của Công ty Đại Cảng, La Trung Hoa cũng chỉ đoán bọn họ có quan hệ lợi ích mà thôi. Nhưng tin tức này làm hắn chấn động. Vương Trạch Vinh còn có quan hệ với nữ Chủ tịch Giang Anh Hà của công ty đó.
Ha ha ha, La Trung Hoa không nhịn được mà bật cười, việc này quá tuyệt.
Mai Vinh Trân cười nói:
- Chỉ là ngẫu nhiên phát hiện mà thôi. Lần đó em có việc phải đi ngang qua chỗ ở của Vương Trạch Vinh. Kết quả thấy Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà kia rất thân thiết, em liền lưu tâm và bảo em gái và em rể em đến rình trước nhà Vương Trạch Vinh. Mặc dù Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà ít khi gặp mặt nhưng cũng có mấy lần. Từ tình hình lúc đó thì thấy bọn họ có lẽ có quan hệ.
La Trung Hoa biết Mai Vinh Trân làm việc rất cẩn thận, ả nếu nói việc này có thì nhất định là có.
- không chụp được ảnh sao?
La Trung Hoa có chút tiếc nuối. Hắn sớm muốn chỉnh Vương Trạch Vinh, nhưng lại sợ chỗ dựa phía sau của Vương Trạch Vinh.
Mai Vinh Trân thở dài nói:
- Chụp cũng vô dụng, hai người này làm quá bí mật, ở bên ngoài không bao giờ đi cạnh nhau.
La Trung Hoa ngồi đó không nói gì.
Thấy La Trung Hoa đang suy nghĩ, Mai Vinh Trân liền hơi thất thần. Đã lâu rồi hai người không cùng nhau. La Trung Hoa là người vì sự nghiệp, vì tiền đồ của mình nên đã chặt đứt quan hệ nam nữ với Mai Vinh Trân.
- Bây giờ phản ứng của quần chúng nhân dân với Vương Trạch Vinh như thế nào?
Mặc dù La Trung Hoa cũng biết một chút nhưng không nhịn được mà hỏi.
- Sau khi các hạng mục được triển khai, uy tín của Vương Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường rất cao.
Mai Vinh Trân nói.
Nghe thấy vậy, La Trung Hoa liền hạ quyết tâm mà nói với Mai Vinh Trân:
- Chỗ dựa lớn nhất của Vương Trạch Vinh là Hạng Nam. Đương nhiên nguy cơ lớn nhất của hắn cũng là Hạng Nam.
Nghĩ đến Hạng Nam, La Trung Hoa không khỏi thầm than trong lòng. Nhiều lần không chỉnh được Vương Trạch Vinh, hắn rốt cuộc phải cẩn thận suy nghĩ. Thông qua chút quen biết, hắn đã hiểu được bố vợ của Vương Trạch Vinh là cựu Bí thư tỉnh ủy, bây giờ đang là Bộ trưởng bộ Nông nghiệp Hạng Nam. Nghĩ đến chuyện mình liên tục bị thiệt trong tay Vương Trạch Vinh, La Trung Hoa cảm thấy mình thua không oán. Có ông bố vợ lợi hại như vậy, hắn chỉ là một Bí thư huyện ủy thì làm được gì.
Thời gian này La Trung Hoa chỉ có thể nhịn Vương Trạch Vinh mà thôi. Cũng may Vương Trạch Vinh cũng không phải kẻ ỷ thế hiếp người. Nhưng La Trung Hoa rõ ràng cảm thấy uy tín của mình ở Huyện Đại Phường đang bị khiêu chiến.
Hắn vốn muốn nhịn tiếp thì nghe được tin tức này của Mai Vinh Trân, hắn động tâm rồi.
- Ha ha, Hạng Nam không biết nghe nói Vương Trạch Vinh có quan hệ với Mai Vinh Trân thì sẽ như thế nào nhỉ?
La Trung Hoa nhìn Mai Vinh Trân rồi nói.
Mai Vinh Trân cũng cười nói:
- Em cũng nghe nói qua tình hình của Vương Trạch Vinh ở huyện Khai Hà. Nghe nói Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà này từng làm chung. Giang Anh Hà có quan hệ rất sâu với hắn. Con gái Hạng Nam là Lữ Hàm Yên đầu tiên có yêu Vương Trạch Vinh, sau đó chia tay, sau đó quay lại. Trong lễ kết hôn thì Giang Anh Hà là phù dâu.
Thấy La Trung Hoa đã quyết định dùng việc này, Mai Vinh Trân nói:
- Còn một chuyện có thể lợi dụng. Bây giờ Vương Trạch Vinh thuê một bảo mẫu rất đẹp. Theo em hiểu thì đó là Long Hương Băng – chồng trước của cô ta là Hà Nông Kinh.
- Hà Nông Kinh.
La Trung Hoa vừa nghe tên này liền nhớ ra là ai. Bố vợ của Hà Nông Kinh này là cựu phó chủ tịch huyện Ô Cương. Mặc dù Ô Cương bây giờ đã về nhưng ảnh hưởng của hắn trong huyện vẫn còn.
- Thú vị, thú vị.
La Trung Hoa cười cười. Hà Nông Kinh này bây giờ không còn chỗ dựa, có lẽ lợi dụng hắn một chút thì sẽ thấy được điều mình muốn.
- Anh định làm như thế nào?
Mai Vinh Trân nháy nháy mắt với La Trung Hoa.
- Em nói xem, nếu Hạng Nam đột nhiên phyn Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà có quan hệ kia, lại phát hiện trong nhà Vương Trạch Vinh có nuôi một thiếu phụ xinh đẹp thì sẽ nghĩ như thế nào?
Mai Vinh Trân cười nói:
- Nhất định là lão ta sẽ rất thất vọng về con rể mình. Cho dù Vương Trạch Vinh là con rể lão thì cũng không được tốt đẹp gì.
La Trung Hoa cười nói:
- Việc này không cần hiệu quả nhiều, sau tết sẽ là đợt bầu cử, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện này thì sẽ đả kích rất lớn đến uy tín của Vương Trạch Vinh. Có lẽ vì việc này mà Vương Trạch Vinh không thể thành Chủ tịch huyện.
Mai Vinh Trân kính phục nói:
- Chiêu này của anh quá cao. Trong đợt tuyển cử này Vương Trạch Vinh nhất định muốn lên chức. Đến lúc đó anh mà gây khó khăn thì không tốt. Nhưng nếu vì chuyện cá nhân cẩu Vương Trạch Vinh thì không ai nói gì được anh.
La Trung Hoa nhìn Mai Vinh Trân mà nói:
- Đúng thế, việc này cả em và anh không cần xuất hiện, để cho người tuyên truyền ra ngoài. Chỉ cần tin tức bay ra thì Vương Trạch Vinh sẽ mất uy tín ở Huyện Đại Phường. Hơn nữa bố vợ hắn cũng khó chịu với hắn. Hai bên cùng đả kích thì anh đoán Vương Trạch Vinh sẽ xám xịt mà rời khỏi Huyện Đại Phường.
La Trung Hoa càng nói càng kích động. Hắn giơ chén lên nói:
- Vương Trạch Vinh rời đi, đường cao tốc lên Thành phố Quán Hà được thông, kinh tế phát triển, công lao thì không ai có thể tranh được với anh. Có lẽ ...
La Trung Hoa nghĩ mình có thể tiến thêm bước nữa, hắn rất hưng phấn.
Rót thêm nước cho La Trung Hoa, Mai Vinh Trân đưa chén cho La Trung Hoa:
- Lão La, chuyện này có xuất hiện vấn đề gì không?
- Tiếc là không có ảnh, nếu có ảnh thì quá hoàn hảo.
La Trung Hoa thở dài nói.
- Muốn ảnh của Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà thì hơi khó. Nhưng ảnh giữa Vương Trạch Vinh và bảo mẫu thì lại dễ.
- Em nói nếu như sắp xếp cho vợ của Hà Nông Kinh đi gây loạn một chút thì có phải càng hấp dẫn hơn không?
La Trung Hoa đột nhiên hỏi.
- Ý anh là làm cho vợ Hà Nông Kinh – Ô Lệ U đến chỗ Vương Trạch Vinh gây loạn?
La Trung Hoa gật đầu nói:
- Nếu như ả ta đột nhiên phát hiện chồng mình lại có quan hệ với vợ cũ, chạy đến mắng rồi làm loạn một chút. Sau đó còn nói ra cả chuyện giữa Vương Trạch Vinh và Long Hương Băng. Vương Trạch Vinh sẽ như thế nào?
Mai Vinh Trân càng nhìn La Trung Hoa càng yêu, ông tình nhân này của mình càng lúc càng lợi hại:
- Anh lợi hại thật đó, biện pháp như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.
Nghe được Mai Vinh Trân khen, La Trung Hoa cũng cảm thấy mình lợi hại. Hắn có chút đắc ý mà nói:
- Chỉ cần mấy chiêu liên tục xuất hiện, Vương Trạch Vinh nhất định sẽ không trúng cử.
La Trung Hoa kích động một lát rồi dần bình tĩnh lại:
- Vương Trạch Vinh vẫn còn quá trẻ. Nữ sắc là tối kỵ trong chốn quan trường. Hắn có một bố vợ như vậy mà còn dám phạm vào việc này, anh xem bố vợ hắn còn có thể tha thứ hay không?
Mai Vinh Trân nhíu mày nói:
- Việc này cũng chưa thể nói trước. Em lo lắng chính là Lữ Hàm Yên kia. Có lẽ cô ta có thể bỏ qua việc này. Chỉ cần cô ta bỏ qua thì chuyện này không to được.
La Trung Hoa khoát tay nói:
- Có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ chồng mình có phụ nữ ở ngoài. Hơn nữa còn là con gái của một Bộ trưởng lấy một người đàn ông không có căn cơ. Bây giờ người đàn ông đó làm chuyện có lỗi với cô ta, cô ta có thể chịu được sao? Anh không tin.
Mai Vinh Trân mặc dù không đồng ý mấy nhưng cũng rất ủng hộ việc này. Ít nhất có thể làm Vương Trạch Vinh không trúng cử sẽ là việc tốt.
- Lão La ...
Trong mắt Mai Vinh Trân đầy khát vọng tình dục. Biểu hiện hôm nay của La Trung Hoa làm Mai Vinh Trân muốn ...
Thấy vẻ mặt này của Mai Vinh Trân, La Trung Hoa mặc dù có chút xúc động nhưng trong lòng lại dặn mình không thể làm việc này nữa. Hơn nữa còn có bà vợ ngồi ngoài, lúc này không thể xảy ra việc gì.
- Em mau đi chụp ảnh giữa Vương Trạch Vinh và người phụ nữ kia đi.
La Trung Hoa mở cửa rồi đi ra ngoài.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 234: Năng lực của bộ đội đặc chủng.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Cuối năm nên Vương Trạch Vinh rất bận. Tình hình phát triển của Huyện Đại Phường bây giờ đang rất tốt, hai ngọn núi đã thông, bây giờ đang tiến hành bước làm đường cuối cùng. Vương Trạch Vinh nghĩ đến khoảng cách giữa Huyện Đại Phường và Thành phố Quán Hà chỉ còn một nửa, hơn nữa đường đi rất tốt nên cảm thấy Huyện Đại Phường rất nhanh sẽ thoát nghèo. Bây giờ Vương Trạch Vinh có cảm giác rất tự hào. Một huyện khó khăn đang dần phát triển trong tay hắn, hắn cảm thấy mình đúng là đã làm một số việc cho quần chúng nhân dân.
Chẳng qua khi hắn đột nhiên nhìn quan khí của mình thì thấy nó đang tản mát.
Sao có thể như vậy? Làm nhiều chuyện tốt mà quan khí không tăng lại còn giảm? Vương Trạch Vinh rất khó hiểu. Nghĩ đến chuyện xảy ra thời gian này, Vương Trạch Vinh thấy mình không làm chuyện gì không đúng mà. Quan khí của hắn sắp đạt đến mức ngang hàng với Bí thư huyện ủy La Trung Hoa, nhưng bây giờ lại quay về trình độ giống lúc mới tới Huyện Đại Phường.
Không biết nguyên nhân quan khí mất đi là đáng sợ nhất, Vương Trạch Vinh đúng là có chút lo lắng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ nguyên nhân, khả năng lớn nhất chính là có liên quan đến ông bố vợ.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng nên gọi cho Lữ Hàm Yên. Hắn muốn hỏi xem Hạng Nam có vấn đề gì không?
- Long Hương Băng, trong nhà vẫn ổn chứ em?
Lữ Hàm Yên đang ngồi trong văn phòng đọc tài liệu vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, có phải anh định về nhà không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đến tết rồi nói, có lẽ anh không biết. Tết có nhiều việc mà.
Lữ Hàm Yên cũng biết đến tết là thời gian quan chức bận bịu nhất. Vì thế nàng bất đắc dĩ nói:
- Bố, mẹ bảo em lên Bắc Kinh ăn tết nhưng xem ra không được rồi. Đến lúc đó mà anh không về thì em đến Huyện Đại Phường ăn tết.
Từ trong giọng của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam không có vấn đề gì. Hai người nói chuyện mấy câu rồi dập máy.
Hạng Nam không có chuyện gì.
Vương Trạch Vinh càng lúc càng cảm thấy khó hiểu? Rốt cuộc có vấn đề gì? Chẳng lẽ là trên tỉnh hay thành phố? Nghĩ đến ông bố vợ ở Bắc Kinh thì không ai dám chỉnh hắn. Vương Trạch Vinh cũng yên tâm đôi chút. Nhưng trên về đến nhà thì hắn lại lo lắng, quan khí vẫn đang giảm.
- Dũng Đình, gần đây trong huyện có chuyện gì không?
Lái xe Long Dũng Đình bây giờ đã là tâm phúc của Vương Trạch Vinh. Long Dũng Đình có tác dụng không nhỏ trong việc thăm dò tin tức cho Vương Trạch Vinh, bây giờ Vương Trạch Vinh thường thường bảo hắn đi làm việc gì đó.
- Không thấy mọi người nói gì.
Long Dũng Đình cẩn thận nói.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ ý của hắn. Ở trong Tổ lái xe mà không nghe được tin tức gì, như vậy tức là Huyện Đại Phường không có chuyện gì lớn xảy ra.
Xe từ từ đi đến đoạn đường gần nhà Vương Trạch Vinh.
“...” Long Dũng Đình đột nhiên kêu lên.
- Chuyện gì vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Hơi lạ một chút, có một nam một nữ đã mấy lần xuất hiện ở đây.
Long Dũng Đình nói.
Vương Trạch Vinh nhìn theo hướng mà Long Dũng Đình nhìn, hắn không thấy gì. Hắn chỉ thấy mấy người đi trên đường mà thôi.
- Cậu phát hiện được gì?
Vương Trạch Vinh bởi vì thấy quan khí của mình thay đổi nên rất cảnh giác. Nghe Long Dũng Đình nói như vậy, hắn vội vàng hỏi.
- Chủ tịch Vương, ngài nhìn một nam một nữ kia, tôi đã mấy lần thấy bọn họ xuất hiện ở đây.
Vương Trạch Vinh thấy hai người khoảng 30 tuổi thì không thấy có gì đặc biệt.
- Hai người bọn họ mặc dù đổi quần áo mấy lần nhưng vẻ mặt không thay đổi. Lần trước người nam đội mũ, lần lại đổi quần áo. Người nữ lần trước đeo khẩu trang, nhưng bây giờ không thay.
Long Dũng Đình không hổ là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, hắn quan sát quá tốt.
- Không phải người ở gần đây nên đi ngang qua chứ?
Vương Trạch Vinh nói.
Long Dũng Đình lắc đầu nói:
- Không phải, tôi mấy lần quan sát thì thấy phát hiện ở gần chỗ ngài ở.
- Cậu điều tra một chút.
Vương Trạch Vinh nói với Long Dũng Đình.
Sau khi xe vào cửa, Long Dũng Đình đổi quần áo rồi đi ra ngoài. Nếu Chủ tịch Vương bảo hắn điều tra, hắn nhất định phải chú ý đến việc này. Là bộ đội đặc chủng, hắn có biện pháp của mình để làm việc.
Vương Trạch Vinh lo lắng ngồi trong phòng khách. Tuy bật Tv nhưng hắn không biết nội dung gì, trong đầu lại nghĩ tình hình của hắn ở Huyện Đại Phường.
Bây giờ có mấy người rất có thể đang theo dõi hắn, Vương Trạch Vinh đúng là đứng ngồi không yên.
Rốt cuộc là ai có ý đồ với mình?
- Mời Chủ tịch Vương uống trà.
Bảo mẫu Long Hương Băng bưng ly trà đi lên.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, Vương Trạch Vinh toát mồ hôi lạnh. Hắn rốt cuộc hiểu vấn đề tại sao lại xảy ra.
Sau khi Tiểu Giang đến Huyện Đại Phường, hắn và Tiểu Giang đã mấy lần âm thầm gặp gỡ ở đây. Bây giờ hắn đã hiểu, nhất định có người điều tra được về Tiểu Giang.
Nghĩ đến có người định giở trò ở việc này, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm may mắn. Biết trước thì sẽ có biện pháp đối phó.
Vương Trạch Vinh cầm chén trà liền suy nghĩ nếu việc này mà bị đâm ra ngoài thì không khác gì quả bom.
Điều La Trung Hoa có thể nghĩ đến, Vương Trạch Vinh cũng có thể nghĩ đến. Việc này nếu đâm ra ngoài thì đúng là không thể thông qua cửa Hạng Nam. Hạng Nam là một Bộ trưởng có thực quyền ở bộ Nông nghiệp. Vương Trạch Vinh ở trước mặt Hạng Nam đúng là không đáng gì.
Sang năm tiến hành bầu cử, Vương Trạch Vinh vốn rất tự tin nhưng bây giờ lại mất đi rất nhiều. Hắn biết hậu quả của việc này. Nếu như đến lúc đó hắn xảy ra chuyện gì thì đúng là chưa chắc đã thắng cử.
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng lo lắng. Hắn ngồi đó cẩn thận suy nghĩ các lần mình gặp gỡ Tiểu Giang.
Cũng may ở bên ngoài không xuất hiện vấn đề gì.
Đây là điểm duy nhất mà Vương Trạch Vinh cảm thấy may mắn.
Rốt cuộc ai đang có ý đồ với mình? Vương Trạch Vinh dám khẳng định hai người mà Long Dũng Đình phát hiện là kẻ đang theo dõi mình.
Món ăn hôm nay rất ngon nhưng Vương Trạch Vinh không có tâm trạng đâu mà ăn. Hắn hy vọng Long Dũng Đình có thể tìm được đầu mối từ hai tên kia.
Thấy Vương Trạch Vinh không muốn ăn, Long Hương Băng có chút lo lắng mà nói:
- Chủ tịch Vương, có phải món ăn không hợp khẩu vị của ngài.
Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Không phải, tôi bây giờ không muốn ăn.
Vương Trạch Vinh đứng dậy đi vào trong thư phòng. Hắn nhìn chữ “Tĩnh” rất to treo trên tường, Vương Trạch Vinh bây giờ rất loạn.
Một bên là Tiểu Giang, một bên là Hạng Nam như một ngọn núi cao lớn, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất vô lực.
Vương Trạch Vinh không ngừng châm thuốc hút, hắn lần đầu tiên cẩn thận phân tích vấn đề phụ nữ của mình. Hắn phát hiện mình không có trái tim quá cứng rắn, rất nhiều lúc dùng tình cảm mà xử lý. Hắn vốn đã biết việc này nhưng không cẩn thận suy nghĩ. Bây giờ khi đối mặt vấn đề thì hắn cảm thấy điều này ảnh hưởng đến tiền đồ của mình.
Công ty Đại Cảng ở Huyện Đại Phường chính là quả bom nổ chậm, nó mà nổ thì môn nhân đều biến thành tro bụi. Dù giấu như thế nào cũng không thể giấu được quan hệ giữa hắn và Tiểu Giang. Vương Trạch Vinh quyết định phải nói chuyện với Tiểu Giang và Công ty Đại Cảng cần phải lập tức rời đi.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Tiểu Giang rồi kể lại chi tiết việc mình bị theo dõi, cả phân tích của hắn.
- Tiểu Giang, anh cho rằng Công ty Đại Cảng ở Huyện Đại Phường là không ổn.
Nghe Vương Trạch Vinh phân tích, Tiểu Giang cũng hiểu. Nàng muốn đến Huyện Đại Phường là để giúp Vương Trạch Vinh, nhưng lại căn bản không nghĩ tới có người lợi dụng Công ty Đại Cảng để làm khó Vương Trạch Vinh. Mặc dù trong lòng nàng không muốn rời xa Vương Trạch Vinh, nhưng vì tiền đồ của Vương Trạch Vinh, nàng vẫn quyết định rời đi:
- Vậy em sẽ bán lại đất đã mua cho công ty khác, sau đó rút ra khỏi Huyện Đại Phường.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy đi, lần này em lãi không ít tiền ở Huyện Đại Phường rồi. Em chuyển công ty đến huyện Khai Hà đi. Anh có không ít bạn ở đó nên cũng tiện cho phát triển.
Tiểu Giang nói:
- Xem ra chúng ta càng lúc càng ít cơ hội gặp nhau.
Tiểu Giang lo lắng nói thêm:
- Nếu có người sinh sự thì sao anh?
Vương Trạch Vinh mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn phải cười nói:
- Yên tâm, không có việc gì đâu.
Tiểu Giang nói:
- Em sẽ mau chóng rút công ty, chỉ cần em đi thì chắc là sẽ bớt chuyện.
Mấy lần đều là Tiểu Giang phải lui, Vương Trạch Vinh cảm thấy áy náy với Tiểu Giang:
- Tiểu Giang, xin lỗi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiểu Giang đúng là muốn khóc. Nàng cố lấy bình tĩnh mà nói:
- Không có gì mà, sau này chúng ta đến nơi khác gặp nhau. Hơn nữa lần này em lãi không ít tiền. Đầu tư có 50 triệu nhưng bán chắc được 200. Em thỏa mãn rồi.
Vương Trạch Vinh rất hy vọng Long Dũng Đình có thể điều tra ra kẻ đứng sau lưng vụ này.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 235: Đối sách.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Vương Trạch Vinh ngồi cả tối phân tích thì cũng đã hiểu ra. La Trung Hoa nhất định nghe được tình hình gì đó nên phái người âm thầm theo dõi hắn, hy vọng có được tư liệu. Theo tình hình trước mắt thì thấy chuyện vẫn có thể cứu vãn.
Đến đêm, Long Dũng Đình đến.
- Chủ tịch Vương, về cơ bản chuyện đã được làm rõ. Hai người đó là em gái và em rể của trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Mai Vinh Trân. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa có được tài liệu nào. Tôi nghe bọn họ nói chuyện thì thấy đang điều tra ngài và Giang tiểu thư.
Khi nói đến chuyện giữa Giang Anh Hà và Vương Trạch Vinh, Long Dũng Đình có chút chần chờ. Mặc dù hắn biết chuyện giữa Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà, nhưng nếu trực tiếp nói ra lại lo lắng Vương Trạch Vinh có phản ứng.
Đương nhiên còn một câu mà không không nói. Hắn đồng thời cũng biết đối phương chú ý đến chuyện giữa Vương Trạch Vinh và chị hắn. Long Dũng Đình đang có một suy nghĩ đó là dựa vào năng lực của mình để chỉnh đám người đó. Dám gây bất lợi với chị hắn, đây là chuyện mà Long Dũng Đình không thể tha thứ.
Nghe Long Dũng Đình nói như vậy, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Như vậy là hắn đã đoán đúng, đối phương cũng không nắm được nhược điểm của mình. Chuyện dễ xử lý hơn nhiều. Biết đối thủ là ai là tốt nhất, sợ nhất là không rõ đối thủ là ai. Từ tin tức này hắn đã hiểu ai là đối thủ của mình, không ai khác là La Trung Hoa.
- Dũng Đình, thời gian này cậu trọng điểm dò xét tình hình của bọn họ, nếu như nắm được gì đó thì tốt quá.
Vương Trạch Vinh đoán Long Dũng Đình có con đường của mình.
Long Dũng Đình biết ý của Vương Trạch Vinh. Hắn gật đầu, Vương Trạch Vinh nói chính là điều hắn muốn làm. Đối phương dám có ý đồ với Chủ tịch Vương, hắn sao không phản kích.
Vương Trạch Vinh không hỏi Long Dũng Đình sẽ làm như thế nào. Long Dũng Đình có thể biết tình hình mà đối phương lại không phát hiện ra, điều này nói rõ Long Dũng Đình có bản lĩnh của mình.
Nhìn Long Dũng Đình rời đi, Vương Trạch Vinh lúc này bình tĩnh hơn nhiều. Biết đối thủ là ai thì phải phản kích một chút. Nếu không phản kích thì có lẽ ai cũng có thể trèo lên đầu hắn.
Sau cả tối suy nghĩ, Vương Trạch Vinh biết vấn đề khó khăn nhất bây giờ chính là ở chỗ Hạng Nam. Việc này nếu không có chứng cứ rõ ràng thì Hạng Nam không thể làm gì hắn. Cũng may bây giờ hắn đã biết, chỉ cần không một mình liên lạc với Tiểu Giang thì chuyện sẽ không đến mức không thể cứu vãn. Không bằng chứng thì không thể lay động quyết định của cấp trên. Hơn nữa có Hạng Nam, có Phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương thì ai có thể làm gì hắn.
Sáng hôm sau khi đi làm, Vương Trạch Vinh gọi Bí thư đảng ủy Công an huyện Mộc Vân Thuận đến. Việc này hắn phải dùng mưu kế để đối phương có khổ cũng không thể nói lên lời.
Lúc cần ra tay thì phải động, Vương Trạch Vinh quyết định làm chút chuyện cho Mai Vinh Trân nhìn.
Vương Trạch Vinh vứt cho Mộc Vân Thuận điều thuốc rồi nói:
- Lão Mộc, gần đây tình hình an ninh trật tự của Huyện Đại Phường có vấn đề.
Lời này của Vương Trạch Vinh rất không rõ ràng. Mộc Vân Thuận nghe xong ngây ra. Sao Vương Trạch Vinh lại nói như vậy, hai người cùng phía mà.
- Chủ tịch Vương muốn nói đến phương diện nào?
- Lão Mộc, mấy ngày nay ở chỗ tôi ở có vài người lén lút qua lại, không biết là người tốt hay người xấu. Không biết có phải người mà anh phái tới không?
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Mộc Vân Thuận giật mình nói:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi không phái người đến chỗ ngài. Tôi lập tức cho người đến xem một chút, xem ai dám theo dõi ngài.
Đây đâu phải việc nhỏ. Kẻ dám theo dõi Chủ tịch huyện, tức là không coi trưởng phòng Công an huyện như hắn vào đâu rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phải phái các đồng chí đáng tin cậy mới được.
Mộc Vân Thuận nghe liền hiểu rõ có lẽ Vương Trạch Vinh biết tình hình đối phương nên gật đầu nói:
- Việc này tôi sẽ tự mình phụ trách.
Nói đùa, trong phạm vi Huyện Đại Phường mà có người dám theo dõi Chủ tịch huyện, việc này rất lớn. Nếu nói thì đây là uy hiếp đến sự an toàn của lãnh đạo. Mộc Vân Thuận không hy vọng việc này xuất hiện. Nếu xảy ra chuyện thì hắn chạy không thoát tội.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tất cả đều phải có chứng cứ.
Mộc Vân Thuận nói:
- Xin Chủ tịch Vương yên tâm.
Mai Vinh Trân để cho em gái và em rể đi theo dõi Vương Trạch Vinh, ả tuyệt đối không ngờ Vương Trạch Vinh sớm có bố trí. Mộc Vân Thuận phái mấy người đến phụ trách việc này. Bọn họ đều biết Mộc Vân Thuận cùng phía với Vương Trạch Vinh, bây giờ nghe nói có người dám lén theo dõi Vương Trạch Vinh, đây là chuyện lớn. Rất nhanh có một vòng vây được thiết lập.
Em gái Mai Vinh Trân không có kinh nghiệm trong việc này, chỉ là nghĩ làm giúp Mai Vinh Trân mà thôi. Bọn họ cầm máy quay lén chụp ảnh về Vương Trạch Vinh. Đương nhiên bọn họ cũng có một chút thu hoạch, bọn họ chụp được ảnh Long Hương Băng vào nhà Vương Trạch Vinh. Sau đó cả ảnh Long Hương Băng và Vương Trạch Vinh ở bên nhau.
Sau hai ngày giám sát, Mộc Vân Thuận rất nhanh biết được lai lịch hai người kia.
Qua đó Mộc Vân Thuận biết đây là Vương Trạch Vinh đang muốn nắm lấy nhược điểm của Mai Vinh Trân.
Vì vậy Mộc Vân Thuận liền ký ngay quyết định bắt người.
Việc này không công hai, hai người bị bắt rồi bí mật thẩm vấn.
Sau khi biết nguyên nhân hai người này theo dõi, Mộc Vân Thuận không thể làm gì khác hơn là nói tình hình với Vương Trạch Vinh.
- Đầu tiên cứ giam lại.
Vương Trạch Vinh biết rất nhanh sẽ có người gọi điện tới xin tha cho hai người này.
Nghe nói em gái, em rể bị bắt, tội danh là lén theo dõi lãnh đạo huyện, có ý đồ bất lương, nghi ngờ là thành viên tổ chức xã hội đen. Mộc Vân Thuận đúng là đứng ngồi không yên và lập tức chạy đi tìm La Trung Hoa.
La Trung Hoa ngồi đó lắng nghe Mộc Vân Thuận nói, hắn nhíu mày. Hắn không ngờ Vương Trạch Vinh lại dùng chiêu độc như vậy, định tội hai tên này là xã hội đen, chuẩn bị ám sát Chủ tịch huyện.
- Bọn họ có chứng cứ gì không?
- Nghe nói là thu được máy ảnh. Trong máy có ảnh của Vương Trạch Vinh và Long Hương Băng.
Mai Vinh Trân đã hỏi qua tình hình, đây mới là điểm khó nhất. Có chứng cứ thì Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể nắm chặt không tha.
- Xem ra đối phương đã biết kế hoạch của chúng ta.
La Trung Hoa nói.
Mai Vinh Trân gật đầu nói:
- Em cũng nghĩ vậy.
- Còn tưởng chuyện này làm rất bí mật, không ngờ vẫn bị hắn tra ra.
La Trung Hoa có chút tiếc nuối. Nếu đối phương đã biết thì bước tiếp theo có làm cũng bằng thừa.
- Chúng ta là quan chức nên mọi chuyện đều phải đi theo con đường bình thường.
La Trung Hoa nói với Mai Vinh Trân.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mai Vinh Trân hỏi.
- Em đi nói chuyện với hắn. Hắn là người thông minh mà.
Mai Vinh Trân biết mình nên làm như thế nào, vì vậy nói:
- Em sẽ đi tìm hắn.
Theo hẹn của Vương Trạch Vinh, Mai Vinh Trân đến một quán trà.
Lần này Mai Vinh Trân đúng là có việc cần nhờ đối phương nên phải nhũn nhặn.
- Mời ngồi.
Vương Trạch Vinh không đứng dậy mà chỉ vào ghế đối diện rồi mời Mai Vinh Trân ngồi xuống.
- Nơi này có trà Liên sơn chinh tông, tôi thích loại trà này.
Vương Trạch Vinh nói.
- Có khi thêm mùi vị nào đấy cũng thú vị mà.
Mai Vinh Trân nói.
- Chị xem trà và nước đó, vừa vặn dung nạp vào nhau. Lúc rót ra thì rất hài hòa.
- Nếu như thêm thứ gì đó thì nên làm như thế nào để khôi phục nguyên dạng?
Mai Vinh Trân không nhịn được mà hỏi. Mặc dù nói về trà nhưng ả biết đây là đang nói chuyện mình làm.
- Chị nói xem?
Vương Trạch Vinh hỏi lại một câu.
- Cứ coi như chưa cho thêm gì vào là được mà.
Mai Vinh Trân nói.
Vương Trạch Vinh cười cười không nói. Nói rất đơn giản, nếu coi như chuyện không xảy ra thì phí công sức của hắn rồi.
Thấy Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ, Mai Vinh Trân nói:
- Thị trấn Vương Gia Bá xảy ra chuyện phát tiền trợ cấp thì phải điều chỉnh bộ máy lãnh đạo.
Đây là một cuộc giao dịch liên quan đến lãnh đạo thị trấn.
Vương Trạch Vinh biết Mai Vinh Trân nói như vậy là đại biểu cho La Trung Hoa, hắn khá hài lòng với kết quả này nên cười nói:
- Cũng sắp bắt đầu tuyển cử rồi.
Mai Vinh Trân nói:
- Ban Tổ chức cán bộ nhất định sẽ thực hiện tốt công tác, khiến mọi người đều hìa lòng.
Vương Trạch Vinh bỏ chén trà xuống đứng lên nói:
- Trà dù cho thêm chút gì đó thì cũng không khó uống.
Khẩu cung và tài liệu của em gái Mai Vinh Trân không được mang đi, mà đã ở ngăn kéo của Vương Trạch Vinh. Hai người này rất nhanh được thả ra giống như chưa xảy ra việc gì.
Vương Trạch Vinh biết việc này coi như xong. Đương nhiên hắn không tin La Trung Hoa không còn thủ đoạn nào khác. Ít nhất có một điểm thu hoạch đó là vì em gái nên Mai Vinh Trân không dám làm loạn nữa. Chỉ cần không ép quá mức thì Mai Vinh Trân không phản kích lại ngay.
Mấy hôm sau hội nghị thường ủy diễn ra bàn về ảnh hưởng của vấn đề tiền trợ cấp ở thị trấn Vương Gia Bá.
Làm mọi người cảm thấy ngạc nhiên đó là bí thư đảng ủy thị trấn Vương Gia Bá vì nguyên nhân này mà điều lên phòng cựu cán bộ làm trưởng phòng, Bí thư mới mà Tấn Tổ Nghĩa.
Tấn Tổ Nghĩa là vốn là Phó chủ tịch thị trấn Vương Gia Bá, còn xếp cuối cùng. Chỉ vì hắn đi theo Vương Trạch Vinh nên được lên làm Bí thư.
Mấy Phó chủ tịch thị trấn Vương Gia Bá cũng được điều chỉnh. Người của Mộc Vân Thuận, Điền Hoài Trụ cũng được lên chức.
Tình hình ở thị trấn Vương Gia Bá mặc dù thay đổi không nhiều, nhưng người trong huyện qua đây lại biết Vương Trạch Vinh dần dần nắm quyền to ở Huyện Đại Phường.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Quan Khí Tác giả: Hồng Mông Thụ Chương 236: Một phong thư gây chuyện.
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Vương Trạch Vinh xem xét quan khí của mình, thấy xu thế giảm quan khí cuối cùng cũng ngừng lại. Có lẽ là do làm rất nhiều việc có lợi cho sự phát triển của huyện Đại Phường, quan khí của hắn trên cơ bản là bảo trì cân bằng, nguy cơ hẳn là chưa hoàn toàn giải trừ. Vương Trạch Vinh biết mình cần phải làm việc cẩn thận mới được. Ai biết còn có thể phát sinh những gì nữa chứ?
Từ việc xử lý nguy cơ lần này, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy ích lợi của việc lợi dụng quyền lực trong tay. Có một số việc cũng không cần thiết dùng âm mưu quỷ kế. Chỉ cần vận dụng quyền lực trong tay một cách hợp lý là đủ giải quyết vấn đề.
Việc người của Vương Trạch Vinh tới làm bí thư thị trấn Vương Gia Bá khiến mọi người nghị luận khá nhiều. Thấy Vương Trạch Vinh dần dần có dấu hiện thăng tiến, không ít người cũng đang âm thầm tính toán. Hiện tại Vương Trạch Vinh dường như không phải loại người không có căn cơ như trước kia. Ở huyện Đại Phường, hắn đã dần có uy vọng trong quần chúng.
Chánh văn phòng Hội liên hiệp Phụ nữ huyện Ô Lệ U đột nhiên thu được một phong thư. Thư này hẳn là được gửi từ huyện khác tới, cũng không biết vì sao lâu như vậy nó mới tới nơi. Cầm thư này, tâm trạng cô rất không tốt. Nội dung trong thư rất kỳ quái, chính là chồng cô Hà Nông Kinh và vợ cũ Long Hương Băng lại có vấn đề tro tàn lại cháy. Trong thư còn nói rất tỉ mỉ, kể lại những nơi bọn họ làm việc đó. Càng đọc nội dung thư này, Ô Lệ U càng cảm thấy tin tưởng.
Vừa xem thư, Ô Lệ U vừa nhớ lại tình huống vài năm trước. Lúc ấy chính mình cũng không biết như thế nào lại thích bạn học cũ là Hà Nông Kinh. Hình thức của Hà Nông Kinh rất đẹp trai, thường xuyên gặp gỡ trên giường. Từ sau khi lên giường với Hà Nông Kinh, Hà Nông Kinh luôn theo đuổi, đòi kết hôn với mình và ly hôn vợ cũ là Long Hương Băng. Sau đó, tuy rằng biết việc dụ dỗ mình lên giường cũng như đòi kết hôn với mình đều là âm mưu của Hà Nông Kinh, nhưng nghĩ tới sự săn sóc dịu dàng cũng như vẻ đẹp trai của y, mình cũng rất hài lòng với kết quả như vậy.
Dựa vào bố mình là Phó chủ tịch huyện, Hà Nông Kinh mới từ một cán bộ bình thường không ngừng leo lên, hiện tại đã là trưởng phòng Than đá. Không ngờ y lại dan díu với vợ cũ.
Càng đọc thư, Ô Lệ U lại càng phẫn nộ. Bản tính của cô vốn nóng vội, căn bản không đợi hết giờ làm việc đã gọi điện thoại cho Hà Nông Kinh mắng cho một trận, khiến y hồ đồ không hiểu là có chuyện gì.
Vợ chồng Ô Cương đã về nghỉ hưu, không ngờ con gái mình lại nổi nóng như vậy. Ô Cương nghiêm mặt, bình tĩnh kêu hai người ngồi xuống. Ông ta biết tính tình của con gái mình. Bởi vì sinh trưởng trong gia đình cán bộ, loại tính cách tiểu thư thế này không biểu hiện ra khi ở bên ngoài, nhưng khi ở trong nhà thì chính là một người đàn bà tính tình cáu bẳn.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Ô Cương hỏi con gái. Ông không biết hôm nay con gái mình uống nhầm thuốc gì mà vừa về nhà liền mắng cho Hà Nông Kinh té tát.
Đập mạnh lá thư xuống bàn, Ô Lệ U lớn tiếng nói:
- Hà Nông Kinh có ăn, được thăng quan toàn bộ đều dựa vào Ô gia chúng ta. Hiện tại có phải thấy ba lui về là muốn làm phản hả?
Ô Cương nhíu mày, sao đàn bà con gái gì mà nói chuyện chẳng hề có chút ý tứ gì cả vậy? Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ phải chịu thiệt. Bởi vậy ông nói với Ô Lệ U:
- Có chuyện gì thì cứ từ từ rồi nói chứ. Sao lại nói như vậy?
Vừa nói, Ô Cương vừa mở thư ra xem.
Xem thư xong, Ô Cương mới nhìn con gái, thở dài nói:
- Chỉ một chút kế nhỏ đã làm con như vậy. Sao lớn đến từng này rồi mà con chẳng có chút tiến bộ nào, vẫn còn kích động thế nhỉ?
Đã từng làm phó chủ tịch huyện, Ô Cương đã từng va chạm rất nhiều thứ. Có kẻ muốn lừa đứa con gái không đầu óc của mình. Nhìn lại con gái, thấy nó xinh đẹp cũng không phải, sắc sảo cũng không phải, hiền lành cũng không phải. Nếu không có quan hệ của mình, sao nó có thể được làm Chánh văn phòng Hội liên hiệp Phụ nữ chứ? Cũng là thằng ranh Hà Nông Kinh này muốn thăng quan nên mới thèm cưới nó. Đôi khi, Ô Cương cũng thầm cảm thấy bi ai cho Hà Nông Kinh.
Hà Nông Kinh cũng cầm lấy lá thư trong tay Ô Cương. Sau khi xem kỹ một lần, y mới nói với Ô Cương:
- Ba, ba cũng thấy đó, đây rõ ràng chỉ là một tiểu xảo ly gián.
Y vốn là người rất có tâm kế, nếu không cũng đã không bỏ người vợ xinh đẹp để cưới con gái của Phó chủ tịch huyện. Vừa mới xem qua bức thư, y đã thấy nội dung trong đó có vấn đề, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực.
- Mau xin lỗi Tiểu Hà đi, chỉ được cái nóng nảy, ăn nói lung tung.
Ô Cương nói với con gái, sau đó quay sang nói với Hà Nông Kinh:
- Tiểu Hà, Lệ U vốn tính hay kích động, con cũng biết rồi đó. Việc này cũng thuyết minh tình cảm của nó đối với con rất sâu đậm.
Ông ta cũng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể nói giúp con gái mình như vậy.
Ô Lệ U khó hiểu nhìn bố, hỏi:
- Trong này viết có sách, mách có chứng, ngay cả bọn họ vào nhà nghỉ nào cũng ghi rõ, thuê phòng số bao nhiêu cũng ghi rõ. Chẳng lẽ con còn nghi oan cho anh ta sao?
Ô Cương hỏi:
- Con đã tới nhà nghỉ đó kiểm tra chưa?
Ô Lệ U lắc đầu.
Ô Cương nói:
- Người ta biết tính cách của con kích động như vậy nên mới tính kế đó.
Suy nghĩ một hồi, Ô Cương nói:
- Mấu chốt chính là Long Hương Băng. Bố nhớ cô ta vẫn còn ở thị trấn, cách xa như vậy, sao Tiểu Hà có thể có liên hệ gì với cô ta cơ chứ?
Hà Nông Kinh chần chừ nói:
- Long Hương Băng ở thị trấn.
- Ba, ba nghe kìa. Ngay cả việc cô ả kia ở thị trấn mà anh ta cũng biết, còn nói họ không...
Kỳ thật Ô Lệ U cũng biết việc này.
Thấy Ô Lệ U lại sắp nổi xung, Ô Cương xua tay ngăn lại, hỏi Hà Nông Kinh:
- Sao Long Hương Băng lại tới thị trấn?
Hà Nông Kinh nói:
- Em trai cô ta là lái xe của Vương Trạch Vinh. Hiện tại cô ta đang ở nhà Vương Trạch Vinh làm người giúp việc.
- Lái xe của Vương Trạch Vinh. Người giúp việc?
Ô Cương cười ha hả. Trò tiểu xảo này chỉ nhắm vào con gái mình mới có hiệu quả. Đây là người ta nắm được tính cách con gái mình nên mới tính toán như vậy. Vừa mới nghĩ đến có người tính kế con gái mình, trong lòng Ô Cương cũng muốn phát hỏa. Thấy mình vừa mới lui về, liền dám lợi dụng con gái, con rể mình.
- Con thật sự muốn gây náo loạn việc này ra ngoài sao?
Ô Cương hỏi con gái.
- Chẳng lẽ còn có việc gì khác nữa sao?
Ô Lệ U nghe bố phân tích xong, cảm thấy việc này cũng có chút kỳ quái.
Ô Cương bảo hai người ngồi xuống rồi phân tích:
- Người ta nắm đúng tính cách của con, biết rằng tính con như vậy kiểu gì cũng sẽ náo loạn với Tiểu Hà một hồi.
Thấy con gái đang định nói, Ô Cương giơ tay lên ra hiệu ngăn lại rồi nói tiếp:
- Để ba giúp các con phân tích một chút. Nếu vì chuyện này mà con và Tiểu Hà náo loạn lên, toàn bộ huyện Đại Phường sẽ xuất hiện loại ngôn luận gì? Tiểu Hà hy vọng quay lại với vợ cũ, mà Chủ tịch huyện Vương Trạch Vinh lại thuê vợ cũ của Tiểu Hà ở lại nhà làm người giúp việc. Bất luận việc này phát triển thế nào, có thể khẳng định một điều, sẽ có dư luận rằng Chủ tịch huyện và trưởng phòng tranh đoạt một người đàn bà.
Hà Nông Kinh và Ô Lệ U đều nhìn Ô Cương đầy vẻ sững sờ. Việc này cũng có thể gây ra kết quả như vậy sao?
Ô Lệ U khó hiểu hỏi:
- Sao lại dính tới Chủ tịch huyện Vương ở đây?
Ô Cương cười nói:
- Con là mấu chốt trong việc này. Nếu con gây náo loạn, tốt nhất là đuổi Tiểu Hà ra khỏi cửa, như vậy mới đi đến mức đó. Nếu không thì không có gì cả.
- Sao có thể như vậy?
Ô Lệ U không tin hỏi.
- Hết thảy đều là nhắm vào nhiệm kỳ mới của Vương Trạch Vinh. Việc này hẳn là sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với Vương Trạch Vinh.
Ô Cương cảm thấy mình vẫn không hiểu hết được bí ẩn trong đó. Mục đích cuối cùng của đối phương có lẽ không chỉ là vì nhiệm kỳ mới mà phải có ý tứ sâu xa hơn. Ông ta cũng không biết rằng Vương Trạch Vinh còn có nhạc phụ là Hạng Nam, bởi vậy nhất thời không thể tìm hiểu được điều bí ẩn trong chuyện này.
Đi đi lại lại vài bước trong phòng, cuối cùng Ô Cương đành từ bỏ ý định tìm hiểu bí ẩn sâu xa trong chuyện này, sau đó ngồi xuống nói với hai người:
- Việc này là có người hy vọng các con gây náo loạn, từ đó mượn cớ làm trò. Lệ U, ba nói cho con, việc này Tiểu Hà tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện gì với Long Hương Băng kia. Nhất định là có người bày mưu tính kế, chính là muốn con gây náo loạn. Con tuyệt đối không được mắc mưu. Phải tin tưởng Tiểu Hà, lật ngược mưu kế của người ta.
Nghe bố mình giải thích xong, Ô Lệ U cũng biết mình lỗ mãng, liền nói với Hà Nông Kinh:
- Không là tốt rồi.
Hà Nông Kinh chỉ có thể lắc đầu. Đừng nhìn Ô Cương vừa mới lui xuống, ông ta vẫn còn chút thế lực ở huyện cũng như ở thành phố. Hết thảy mọi thứ của Hà Nông Kinh đều phải dựa vào vị nhạc phụ đã lui xuống này. Dù đã lui xuống nhưng ông ta muốn chỉnh y chỉ là chuyện đơn giản.
Ô Cương nhìn hai người nói:
- Từ việc này cũng cần phải cảnh giác. Long Hương Băng chẳng phải đang là người giúp việc của Vương Trạch Vinh sao? Em trai cô ta chẳng phải đang là lái xe cho Vương Trạch Vinh sao? Cả hai người này đều có thể tác động tới Vương Trạch Vinh. Các con cần phải chú ý, không thể sơ sảy được.
Hà Nông Kinh cố ý hỏi:
- Ba, ý của ba là bọn họ sẽ nói bậy về con trước mặt Vương Trạch Vinh sao?
Ô Cương gật đầu nói:
- Long Hương Băng có hận con hay không? Ba nghĩ hẳn là có. Đến thời điểm mấu chốt nói một vài câu về con, rất có thể sẽ là đại sự đối với con.
Nghe nhạc phụ phân tích, Hà Nông Kinh nghĩ tới những điểm tốt của vợ cũ mình, lại nhìn cô vợ ngang ngược hiện tại, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý tưởng. Có thể thông qua vợ cũ và Vương Trạch Vinh tạo quan hệ hay không?
Hà Nông Kinh là một người rất thực tế, cưới Ô Lệ U chính là vì thấy thế lực của nhà cô ta. Lúc trước mình đã phải tốn tâm tư một phen, dụ được cô ta lên giường, cuối cùng cưới được cô ta. Tất cả đều được thiết kế tỉ mỉ. Hiện tại bố cô ta đã lui xuống, việc giúp đỡ mình cũng hạn chế rất nhiều. Chủ tịch huyện Vương mới tới nhưng đã dần thể hiện quyền thế và tiềm năng, nếu dựa được vào thì chẳng khác gì dựa được vào đại thụ. Đây cũng chẳng phải ý nghĩ của một, hai người.
Hà Nông Kinh cũng biết tính cách Long Hương Băng. Người phụ nữ này không phải là dễ dụ dỗ. Tuy nhiên chỉ cần mình tốn chút công sức, cho dù không thể tiến triển thêm một bước nhưng chỉ cần cô ta nể mặt vợ chồng cũ mà nói một vài lời tốt đẹp trước mặt Vương Trạch Vinh cũng là tốt rồi. Hà Nông Kinh đoán Long Hương Băng và Vương Trạch Vinh phải có quan hệ gì đó. Y không tin Long Hương Băng và Vương Trạch Vinh chỉ có mối quan hệ duy nhất là người giúp việc. Long Hương Băng là một người phụ nữ rất đẹp, Vương Trạch Vinh lại là thanh niên trẻ trung, khỏe mạnh, gia đình lại không ở đây. Hai người thường xuyên qua lại, có lẽ ngủ luôn với nhau rồi cũng nên.
Xem ra phải nghĩ cách đi dụ dỗ người đàn bà này. Có lẽ con đường phát triển của mình chính là ngay trên người cô ta.
Trong cảm nhận của Hà Nông Kinh, chỉ cần có thể thăng tiến, dù có phải lấy lòng vợ cũ một lần nữa cũng chẳng có gì là mất mặt. Chỉ cần mình lên được, còn thiếu gì đàn bà chứ. Đừng nhìn Ô Lệ U hung dữ như vậy mà nghĩ, mấy năm nay mình đâu có thiếu đàn bà.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44