Lấy Doãn Đinh Đinh làm tâm, một cỗ phong bạo mắt thường có thể nhìn thấy hình thành trong nháy mắt. Sắc trời thoáng cái liền biến thành màu đen, loại dị tượng điện thiểm lôi cần thời gian chuẩn bị rất dài này rõ ràng lại xuất hiện trong nháy mắt.
Biểu lộ của Doãn Đinh liền tái nhợt, mà đám áo tím ở cạnh hắn, trên người nguyên một đám cũng lóe ra hào quang hoa lệ.
Thiên hôn địa ám, phảng phất như cả thiên địa cũng đang gào thét, lôi điện màu xanh tím xẹt qua bầu trời, phân cách bầu trời thành các mảnh nhỏ.
Mà hai mắt Lâm Dịch thì híp lại, lóe ra hào quang lạnh lùng. Trên người mặc dù không có chút chấn động năng lượng nào truyền ra, nhưng những phong bạo kia rõ ràng lại lướt qua thân thể hắn. Quần áo màu trắng phần phật lay động, thuận theo cơn gió.
Sắc mặt Doãn Đinh biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai mắt Lâm Dịch, trong lòng hắn sát ý đã lên đến đỉnh điểm.
Nhưng tuy rằng toàn thân hắn phát run, nhưng lại không thể không khắc chế bản thân lại.
- Không được, bây giờ mà ra tay, chuyện này nếu không bị cường giả Thần Cấp của Đông Nam Thiên phát hiện thì còn đỡ, nhưng nếu bị cường giả Thần cấp phát hiện, vậy thì mình chắc chắn sẽ không có đường sống nào, nhưng mà Kỳ Dương này...
Nhớ tới mình không hiểu lắm đã giao Chân Thần khí cho đối phương, trong nội tâm Doãn Đinh liền không nhịn được tức giận một hồi. Hắn thân đã ở địa vị cao nhiều năm, vẫn luôn ở Huyền Đông Thiên, mà ở trong Huyền Đông Thiên, có người của môn phái nào dám cả gan khiêu chiến với người Thanh Long Bảo như vậy? Ở Huyền Đông Thiên, Thanh Long Bảo chính là một khối chiêu bài bằng vàng.
Không chút khoa trường thì nếu vị diện này ở bất kỳ nơi nào trong Huyền Thiên thì muốn phá hủy nó căn bản không cần tự mình Thanh Long Bảo đi phá hủy, chỉ cần thông báo cho tông phái chỗ thứ nguyên vị diện này là được rồi. Bởi vậy hắn căn bản không hề nghĩ tới Kỳ Dương này sau khi thu đồ vật rõ ràng lại không làm theo ý mình.
- Hỗn đản.
Doãn Đinh nghiến răng, nếu không phải thực lực đối phương sàn sàn với mình, hơn nữa nếu đúng là đối phương sử dụng Chân Thần khí thì làm không tốt, ngay cả mình cũng phải nằm lại ở đây mất. Doãn Đinh nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng C - R - Ắ - C...C...C.
Chuyến này hắn thật đúng là không công một hồi. Đều bắt đầu từ lòng may mắn của hắn cả, nếu không phải hắn muốn đánh cuộc một lần, hắn tất nhiên sẽ thực hiện kế hoạch đã thương nghị tốt ngay từ đầu, bái phỏng Bách Nguyên Tông, uy bức lợi dụ Kỳ Dương, cuối cùng dưới tình huống thần không biết quỷ không hay hủy diệt Gia Ba Tư vị diện. Dù đến lúc đó Kỳ Dương này cũng sẽ ngăn cản, nhưng ít nhất sẽ không mất Chân Thần khí, lại càng không phải nói đến ngay cả đánh cũng không dám đánh như bây giờ.
Nắm đấm vang lên tiếng răng rắc, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Doãn Đinh ăn qua thiệt thòi lớn như vậy.
- Kỳ Dương, Bách Nguyên Tông...Rất tốt.
Doãn Đinh cắn răng cố nén phẫn nộ trong lòng, hai mắt nổi lên tơ máu nhìn Lâm Dịch nói:
- Các hạ quay lại Bách Nguyên Tông cứ chờ mà xem.
Nói xong, trên mặt hắn xuất hiện một tia dữ tợn.
Lâm Dịch cười lạnh nhìn hắn, ánh mắt ngưng lại, như đang đợi đối phương bộc phát vậy.
Hào quang màu bạc lóe lên, bỗng nhiên rơi xuống từ không trung, hoàn toàn bao phủ Doãn Đinh và cường giả áo tím ở phía sau hắn vào trong. Doãn Đinh vươn người mà đứng, đôi mắt nhìn thật sâu vào Lâm Dịch, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của hắn vào lòng vậy.
Lần này nhiệm vụ thất bại tuy rằng xoay sở, nhưng sau khi trở về Thanh Long Bảo không thể tránh khỏi một hồi trách phạt được. Chuyện này đương nhiên phải tính toán lên đầu Kỳ Dương của Bách Nguyên Tông này rồi.
- Lần gặp mặt tiếp theo, ta sẽ - giết ngươi.
Sát ý nghiêm nghị, thanh âm ngữ khí đạm mạc vang lên. Ngân mang bỗng nhiên đại thịnh, Lâm Dịch cũng nhịn được có chút nheo mắt lại, sau khi ngân mang tản ra, thân ảnh của Doãn Đinh đã biến mất vô ảnh vô tung rồi.
Cái này khiến Lâm Dịch có chút sợ run một hồi. Vốn tưởng rằng không thể nào tránh khỏi một trận chiến, ai biết được đối phương lại lựa chọn rời đi như thế chứ?
Lâm Dịch sững sờ trong chốc lát, lập tức nheo mắt lại.
- Thanh Long Bảo? Gặp lại ở Thiên Giới a.
Cúi đầu nhìn thoáng qua thảm trạng bên dưới, Lâm Dịch không nhịn được khẽ thở dài một hơi.
Hắn đột nhiên vung tay lên, toàn bộ đại địa bỗng run rẩy kịch liệt.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn đại địa run rẩy kịch liệt xuất hiện từ vết nứt, không nhìn ra đang nghĩ gì.
Từng đạo khe hở thật sâu lan ra, hoàn toàn chôn vùi tổng bộ của hoàng tộc đế quốc đã thành mảnh hoang tàn xuống dưới.
Đại địa run rẩy kịch liệt trọn vẹn giằng co hơn nửa canh giờ, sau đó tất cả liền khôi phục lại bình thường, màn bụi tản đi, ngoại trừ Bổn Nguyên Chi Tháp cao ngất kia ra, tất cả đều đã bị chôn vui
Lâm Dịch cúi đầu nhìn thật lâu, mới hít sâu một hơi thật dài.
Lập tức, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lông mày có chút nhíu lại.
- Phỉ Nhi chạy về hướng nào thế? Lấy thực lực cường giả Thần cấp, người lần này lẽ ra không ai có thể giấu được thần thức của nàng mới phải chứ?
Lâm Dịch có chút nghi hoặc thầm nghĩ, thực sự nghĩ không ra đầu mối. Bất quá nghĩ đến lấy thực lực cường giả Thần Cấp của Lâm Phỉ, cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì a, hắn không khỏi khẽ lắc đầu.
Thân hình đã biến mất vô tung vô ảnh.
Đây là một không gian quỷ dị mất trật tự, nhìn qua giống đường hầm không gian, vô số đạo lưu quang tràn ngập toàn bộ không gian, lưu quang chớp động, khiến người nhìn mà lóa mắt
Lâm Phỉ tiến vào không gian này đã được một ngày, nàng mới từ Thiên Giới hạ xuống chỗ này.
Liền cảm ứng được ở chỗ này có năng lượng chấn động cực kì mịt mờ, sự cường hoành của nó đã hơn xa cực hạn mà thứ vị diện có thể thừa nhận, thậm chí còn ẩn ẩn mang đến cho mình vài phần áp lực.
Phải biết rằng, Lâm Phỉ chính là cường giả Thần Cấp, chẳng lẽ còn có những cường giả Thần Cấp khác sao?
Nhưng cường giả Thần cấp sao có thể ở trong loại vị diện cấp thấp này được.
Trong nội tâm Lâm Phỉ nghi hoặc, đồng thời lại mang theo vài phần hiếu kỳ. Lúc này một đường chạy tới, trên đỉnh một tòa sơn mạch, phát hiện một chỗ không gian loạn lưu nàng mới biết được, chấn động ẩn ẩn mang đến cho mình vài phần áp lực kia lại được truyền đến từ trong đó.
Lúc này nàng không chút cân nhắc đã nhảy vào. Mà lúc kia, bọn người Doãn Đinh còn chưa tiến vào vị diện này, mà sau khi tiến vào không gian đó thì thần thức của Lâm Phỉ cũng đã bị ngăn cản, cho nên nàng không hề biết bọn người Doãn Đinh tiến vào đại lục Bạch Đế, còn muốn phá hủy nó nữa.
Quần áo trắng tinh được sawsn lên, buộc vòng quanh vòng eo hoàn mỹ của nàng, tư thái linh lung, tóc dài màu đen không động đậy, phiêu nhiên như tiên.
Ánh mắt Lâm Phỉ mang theo vài phần nghi hoặc, lông mày như kẻ cau lại nhìn quanh bốn phía. Chỉ thấy chung quanh lưu động ngân mang, lưu quang tràn ngập, rất đẹp mắt.
Trong khi nhìn quanh thân thể nàng vẫn không ngừng tiến về phía trước, nhưng chấn động năng lượng cường hoành này lại phảng phất như truyền đến từ bốn phương tám hướng vậy.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Thần thức Lâm Phỉ tuy rằng nhập vào cơ thể mà ra, nhưng lưu quang chung quanh nơi này hiển nhiên cũng có cấm chế ngang cấp, Lâm Phỉ không cách nào dò xét ra hư thật. Chỉ xác định được nơi này quả thật có cường giả.
- Chẳng lẽ là cường giả Thần Cấp của Đông Nam Thiên?
Trong nội tâm Lâm Phỉ âm thầm suy đoán, đương nhiên khả năng này là rất lớn.
Trong khi đang suy đoán, đôi mắt dễ thương của Lâm Phỉ đột nhiên hơi chuyển, thân hình bỗng nhiên dừng lại trên không trung. Ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến đổi kịch liệt, lưu quang nhìn như vô tận kia chậm rãi biến mất, lộ ra một không gian sáng chói như tinh không vậy.
Ánh sáng chung quanh liền biến mất, chiếu rọi lên khuôn mặt Lâm Phỉ, ngân quang cũng dần tiêu tán, bất quá sau một lát không gian chung quanh cũng đã tối lại.
Toàn bộ không gian lại trở thành một mảnh đầy sao, giống như trên một mảnh vải đen cực lớn chi chít đầy ánh sao vậy, tựa như ảo mộng khiến người say mê.
Một đạo thân ảnh chậm rãi đáp xuống, mang theo chấn động năng lượng cường hoành đến cực điểm.
Biểu lộ Lâm Phỉ không thay đổi chút nào nhìn thân ảnh kia. Song khi thấy rõ bộ dạng người kia, ánh mắt Lâm Phỉ lại bỗng nhiên trừng lớn, lộ ra biểu lộ không dám tin.
Sau khi Lâm Dịch trở lại Cổ Văn đã là sáng sớm ngày kế tiếp rồi.
Trong đại địa lõm xuống, đang có vô số người gõ lách cách, đang bắt đầu kiến thiết lại thành thị đã biến thành phế tích.
Chuyện cũ đã qua, người sống sót lại tiếp tục sinh tồn, Cổ Văn chính là quê hương của bọn hắn, cần phải kiến thiết lại.
Lâm Dịch nhẹ thở dài một tiếng liền nhìn thấy một lưu chỉ bay ra từ trong thành thị, bay thẳng về phía thành thị. Lâm Dịch nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra người kia chính là Huyền Vũ Ô Tác.
- Đại nhân, ngài trở về rồi.
Ô Tác ngừng lại ở trước mắt Lâm Dịch, khom mình hành lễ, trên mặt mang theo một tia cười chất phác.
Hôm nay thân phận địa vị của Lâm Dịch đã không giống trước nữa. Tuy rằng là nhi tử của Lâm Cường, nhưng thực lực và danh vọng của hắn trong đám tộc nhân Cổ Văn còn sống sót đã có thể gọi là đệ nhất nhân rồi. Cho nên Ô Tác tuy rằng so tuổi hắn lớn hơn Lâm Dịch rất nhiều, đồng thời địa vị của hắn cũng tương đương Lâm Cường nhưng vẫn cam tâm tình nguyện gọi Lâm Dịch một tiếng đại nhân.
Lâm Dịch nhẹ nhẹ cười cười nói:
- Ô đại ca khách khí.
Trong khi nói chuyện liền thấy lại có một đạo quang mang phá không mà đến. Lâm Dịch nhìn thoáng qua liền biết rõ người đến chính là người nhà mình.
Vội vàng nghênh đón:
- Phụ thân, mẫu thân, Mộng nhi, Linh Lung.
Bọn người Lâm Cường đứng trước người Lâm Dịch, Lâm Cường nhẹ gật đầu sau đó liền cau mày hỏi:
- Thế nào rồi?
Lâm Dịch tự nhiên hiểu rõ Lâm Cường hỏi chuyện gì. Nhớ tới những gì mình nhìn thấy, khẽ thở dài một tiếng sau đó nói:
- Về Bổn Nguyên Chi Tháp trước rồi bàn bạc kĩ hơn a.
Thấy Lâm Dịch nhíu mày trong lòng bọn người Lâm Cường đều có chút cảm ứng, sau khi nhẹ khẽ thở dài một tiếng, Lâm Cường gật đầu nói:
- Về Bổn Nguyên Chi Tháp trước a.
Lập tức, nguyên một đoàn người bay về phía Bổn Nguyên Chi Tháp.
Tầng thứ bảy, trong phòng họp lớn không có chút dấu vết năm tháng, cường giả đã ngoài Tinh Vị cảnh của Bổn Nguyên Chi Tháp đều đã hội tụ ở chỗ này, sau đó tổ chức hội nghị, nói qua các tình huống xảy ra trong một năm qua.
Nhân khí khi đó cường thịnh đến cỡ nào? Phòng họp đủ dung nạp hơn trăm người cơ hồ hoàn toàn chật ních. Nhưng hôm nay, cũng chỉ có sáu người bọn Lâm Dịch, thấy tình huống như thế, mặt cũng không khỏi ảm đạm. Nhớ lại sự rầm rộ năm đó, dung mạo hảo hữu cùng thuộc hạ trước kia như ở trước mắt, nào biết chỉ qua một buổi tối mà đã âm dương cách biệt, không có ngày tương kiến nữa.
Toàn bộ phòng họp đều lâm vào yên tĩnh, cơ hồ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Cuối cùng Lâm Cường ý chí kiên định, tuy rằng trong lòng cũng phiền muộn ảm đạm, nhưng vẫn mở miệng phá vỡ sự yên lặng:
- Dịch nhi, chuyện giải quyết sao rồi?
Lâm Dịch có chút gật đầu, hít sâu một hơi, trong mắt nổi lên một tia ánh sáng lạnh đáng sợ nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu, tứ đại Bổn Nguyên Chi Tháp đều đã bị bọn hắn tập kích. Ngoại trừ Cổ Văn ta và Cổ Thuật ra, hai phương khác...
Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Vân Băng, khẽ thở dài một tiếng. Vân Băng tuy rằng đã có cảm ứng, nhưng nghe nói như thế, thân thể vẫn không nhịn được khẽ run lên, trên mặt đẹp thoáng hiện ra thần sắc tái nhợt.
Tuy rằng nàng đã bị giam cầm nhiều năm, nhưng đó dù sao cũng là nhà nàng, hôm nay toàn bộ Cổ Năng đều đã bị diệt, trong nội tâm nàng sao lại không có chút cảm giác nào được?
Lâm Cường nhìn thấy thê tử thế, không khỏi cầm tay của nàng, trong mắt mang theo thần sắc quan tâm nhìn nàng, hai hàng nước mắt theo mắt Vân Băng chảy xuống bàn tay lạnh như băng.
Nhìn thấy bộ dáng mẫu thân như thế, trong lòng Lâm Dịch cũng rất khó khăn, càng sinh ra sát ý vô biên với Thanh Long Bảo kia.
- Mẫu thân, xin chớ thương tâm, thù của Cổ Năng chúng ta nhất định sẽ báo.
Thanh âm Lâm Dịch trầm thấp an ủi.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều vây quanh Vân Băng, cầm lấy bàn tay trắng nõn lạnh buốt khác của nàng. Mặc dù không nói chuyện, nhưng sự ôn hoàn kia vẫn khiến người cảm thấy ấm ám.
Vân Băng hít sâu vài hơi, lau đi vài giọt nước mắt, miễn cưỡng cười cười, mới nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, ta không sao đâu.
Nói xong tay lại nắm thật chặt tay con dâu và trượng phu. Dù nàng kinh nghiệm phong phú nhưng toàn tộc bị đồ sát hiển nhiên không dễ chấp nhận chút nào.
Lâm Dịch liếc nhìn mẫu thân, trong lòng thầm thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói tiếp:
- Người lần này tập kích Bổn Nguyên Chi Tháp là người của một tổ chức cực kì khổng lồ ở Huyền Đông Thiên, Thanh Long Bảo. Tuy rằng ban nãy ta đã bức bọn hắn đi, nhưng có thể khẳng định bọn hắn chắc chắn sẽ quay lại.
Trong mắt Lâm Cường lóe lên hào quang lăng lệ ác liệt, trầm tư một chút mới nói:
- Bọn hắn muốn phá hủy đại lục Bạch Đế vì lý do gì?
Lâm Dịch khẽ lắc đầu:
- Việc này tạm thời chưa rõ.
Lông mày Lâm Cường lập tức nhíu lại, qua một lúc lâu Lâm Cường mới nhìn về phía Lâm Dịch hỏi:
- Ở Thiên Giới, cường giả cấp bậc như những người áo tím kia có nhiều không?
Lâm Dịch lắc đầu đắng chát cười cười:
- Rất nhiều, những người kia nhiều nhất chỉ có thể xem là cường giả trung đẳng của Thiên Giới thôi.
- Cường giả trung đẳng?
Khóe miệng Lâm Cường cũng nhếch lên một nụ cười khổ sở.
Những người trong phòng họp nghe thấy câu trả lời của Lâm Dịch liền nhìn nhau mấy lần, thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Chỉ là cường giả trung đẳng thôi, nhưng đó lại là tồn tại mà ngay cả cường giả đỉnh cao ở đại lục Bạch Đế cũng không thể chống lại được. Hơn nữa nghe ý tứ của Lâm Dịch thì số lượng của đối phương tuyệt đối nhiều hơn phe mình, cuộc chiến này phải đánh thế nào đây?
- Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?
Ô Tác sững sờ mở miệng nói.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lâm Dịch chau mày, hắn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nếu như chỉ là người nhà mình thì còn dễ nói, dẫn bọn họ vào Thiên Giới là được rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ được mình và Lâm Phỉ bảo hộ, hơn nữa vào thời khắc mấu chốt có thể trốn vào Hổ Thần Cư, an nguy ngược lại không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng vấn đề là, người nhà của mình vừa đi, vậy đại lục này phải làm sao bây giờ.
Vốn lấy tình huống trước mắt, Lâm Dịch cho dù muốn bảo vệ những người này nhưng cũng vô lực. Dù sao, hắn dù sao cũng không thể mỗi thời khắc đều đi tới đi lui bốn cái Bổn Nguyên Chi Tháp để dò xét a? Huống hồ, chuyện chờ người khác tới đánh mình sau đó mới bị buộc đánh trả thì cũng không phù hợp với cá tính của hắn.
Lâm Dịch nhíu mày nghĩ đến. Qua thật lâu sau, Lâm Dịch mới hít sâu một hơi sau nói:
- Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, không gấp làm gì. Ít nhất trước tiên phải đón muội muội trở về, sau đó chúng ta cùng nhau lên Thiên Giới. Đợi đến khi lên Thiên Giới, chúng ta mới có cơ hội nói đến chuyện báo thù
Trong mắt Lâm Cường lóe lên tinh mang nói:
- Lên Thiên Giới?
Lâm Dịch hơi gật đầu, nhìn về phía phụ thân nói:
- Thực ra mục đích chủ yếu nhất con về lần này, chính là để đón mọi người lên Thượng Thiên.
Lâm Cường chau mày, liếc nhìn bốn phía, sau đó lại vô lực thở dài:
- Đám chúng ta lên Thiên Giới thì có thể làm được gì? Cường giả trung đẳng của Thanh Long Bảo chúng ta cũng không đánh bại được chớ đừng nói chi đến những người càng mạnh hơn. Huống hồ, chẳng lẽ chúng ta cứ chạy đi như vậy, tùy ý để đại lục Bạch Đế bị người phá hủy sao?
Sau khi nói xong, Lâm Cường liền xiết chặt nắm đấm.
Bất kể nói thế nào, đại lục Bạch Đế vẫn là nhà của họ, nếu so Thiên Giới với nơi này thì đầu tiên nơi này nhiều hơn mấy phần thân thiết. Bọn người Lâm Cường từ khi sinh ra đến giờ đã bắt đầu thủ hộ Bổn Nguyên Chi Tháp, nếu đại lục Bạch Đế bị phá hủy, mọi người dù có lên Thiên Giới thì cũng là lục bình không có rễ, cái này bảo sao Lâm Cường có thể tiếp thụ được.
Lâm Dịch thấy biểu lộ của Lâm Cường, sau khi suy nghĩ một chút mới mở miệng nói:
- Phụ thân, việc này người có thể yên tâm. Hiện giờ trong lòng con cũng đã có chút tính toán. Vị diện này đối với Bách Nguyên Tông mà nói tuy rằng cũng không coi vào đâu nhưng tuyệt đối không thể bỏ đi dễ dàng như vậy được. Tông chủ Bách Nguyên Tông con cũng có thể nói vài lời. Huyền Đông Thiên Thanh Long Bảo mặc dù ở Thiên Giới thế không kém, nhưng dù sao ở đây cũng là Đông Nam Thiên. Nếu xử lý thỏa đáng thì ít nhất cũng có thể kéo dài một lúc. Mà trong khoảng thời gian này, sao cũng sẽ tìm ra biện pháp đối phó Thanh Long Bảo thôi.
Lâm Cường nghe vậy nhìn về phía Lâm Dịch, thật lâu sau khẽ gật đầu nói:
- Nếu trong lòng con đã có tính toán, bên kia cứ làm như vậy đi. Mộng nhi, Linh Lung, các con mang Dịch nhi đến nhà Yến nhi một chuyến đi.
- Vâng, cha cứ yên tâm.
Thủy Linh Lung nhu thuận nhẹ gật đầu, đồng ý.
- Vậy nơi này có cần tiếp tục trùng kiến không?
Ô Tác đột nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Dịch còn chưa kịp mở miệng, Lâm Cường đã quả quyết nói:
- Trùng kiến, nhất định phải trùng kiến. Cổ Văn đã thủ hộ Bổn Nguyên Chi Tháp nhiều năm, đây là thiên mệnh của chúng ta, tuyệt đối không thể bị đứt ở thế hệ chúng ta được. Cường giả ngoài tinh vị cảnh ở bên ngoài ta cũng đã thông tri, ít ngày nữa bọn hắn sẽ quay về Cổ Văn.
Lâm Dịch cũng có chút gật nói:
- Quả thật phải trùng kiến, nhưng nơi này là trọng điểm công kích của Thanh Long Bảo, ở nơi này quả thật rất nguy hiểm. Nhưng nếu như người của Thanh Long Bảo có thể đơn giản giết chết những người đó, vậy chứng minh rằng đại lục này cũng rất có thể bị phá hủy, vậy thì dù có dọn đi chỗ khác cũng vô dụng. Ta đề nghị mở Bổn Nguyên Chi Tháp ra, bình thường để người lại ở bên ngoài, khi tu hành thì tu hành ngay trong Bổn Nguyên Chi Tháp. Vạn nhất đối phương đến tấn công thì có thể tạm thời trốn vào trong Bổn Nguyên Chi Tháp.
Lâm Cường cũng gật gật đầu, sau đó mở miệng nói:
- Việc này không nên chậm trễ, Mộng nhi, Linh Lung...Các con trước hết đi đón một nhà Yến nhi đi.
Hội nghị ngắn ngủi đã xong, mọi người chia nhau đi. Ba người Ô Tác, Lâm Cường, Vân Băng thì phụ trách dẫn đầu công tác trùng kiến. Ba vợ chồng Lâm Dịch, Thư Mộng, Thủy Linh Lung thì phụ trách tiến về thành phố Thiên Diệp, nghênh đón một nhà Lâm Yến. Kỳ thật nghênh đón người nhà Lâm Yến cũng không cần ba người phải xuất động, Lâm Cường an bài như vậy cũng là suy nghĩ thay cho bọn người Lâm Dịch. Dù sao mấy vợ chồng bọn họ đã có ba trăm năm không gặp nhau rồi.
Bầu trời xanh như giặt rửa, vạn dặm không mây, từng bầy chim nối đuôi nhau, gió biền nhè nhẹ, trong tiếng sóng ầm ầm lại mang theo nhàn nhã không nói nên lời.
Ba đạo lưu quang bỗng vạch phá khung cảnh nhàn nhã này, ầm ầm phá khôn, mang theo một hồi cuồng phong, sóng biển bỗng nhiên mãnh liệt, lưu lại một đạo dấu vết thật dài.
Thành phố Thiên Diệp, vẫn vô cùng phồn vinh giống như trước đây,
Chuyện xảy ra với Bổn Nguyên Chi Tháp không ảnh hưởng chút nào đến mọi người trong thành thị này nữa. Trên đường phố ngựa xe như nước, biển người như thủy triều, tiếng rao hàng, tiếng cười mắng, tiếng bánh xe nhấp nhô, tiếng hài đồng chơi đùa không dứt bên tai, phi thường náo nhiệt.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung khuôn mặt xấu hổ, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc ép sát bên người Lâm Dịch.
Hai nữ nhân này cũng đã có một đoạn thời gian rất dài chưa trở lại thế giới phàm nhân, vậy nên những vật bày bán hai bên đường cũng có thể khiến các nàng hiếu kỳ vừa ý vài lần. Chỉ là sau khi ngắm nghía vài lần, liền không nhịn được muốn quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Dịch, phảng phất như nhìn mãi vẫn không đủ vậy.
Lâm Dịch có chuyện trong lòng, nhưng hôm nay không biết Lâm Phỉ đã chạy đi chỗ nào, hơn nữa mục đích chuyến này chủ yếu là đến đón một nhà Lâm Yến, cũng không phải là thời cơ tốt để nói chuyện. Chỉ có thể đợi sau khi đón Lâm Yến xong lại tìm một cơ hội nói kỹ với nhị nữ. Hôm nay thấy bộ dáng ôn nhu của nhị nữ khiến hắn bề ngoài tuy vui vẻ, trong lòng thực sự sinh ra chút xấu hổ
- Sắp đến rồi, nhà Yến nhi phía trước cách đó không xa.
Thư Mộng đột nhiên thò tay chỉ về phía trước, cười kêu lên.
Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên đường phố phía trước không xa có một phủ đệ. Một đôi sư tử uy vũ mạnh mẽ đứng ở trước đại môn màu son, có chút khí thế. Hai hộ vệ tinh thần sáng láng đứng ở hai bên, hai mắt ngẫu nhiên lại lóe tinh quang, hiển nhiên thực lực phi phàm. Hoành phi phía trên đại môn viết hai chữ to - Kim Phủ.
Muội phu Kim Trĩ Hàn hôm nay đã là thống lĩnh hộ thành quân của thành phố Thiên Diệp rồi, phủ đệ này chính là do đế quốc ban cho hắn.
Thư Mộng cười nói với Lâm Dịch, Lâm Dịch có chút nhíu mày, nhớ tới thiếu niên Kim Trĩ Hàn kia năm đó đã ở trước mặt mình ưỡn ngực nói sẽ bảo vệ cho Yến nhi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Thủ vệ thấy ba người tới, vốn sững sờ, sau đó nhìn thấy bộ dáng của ba người liền biết người đến không phú thì quý, thân phận phi thường nên không dám lãnh đạm, vội vàng tiến ra đón, kính cẩn nói:
- Bái kiến đại nhân và hai vị tiểu thư...Không biết ba vị...
Thư Mộng cười cắt đứt lời hắn:
- Ta là tới tìm phu nhân các ngươi, xin hỏi nàng có ở đây không?
- Có...Không biết ba vị...
Hộ vệ vội vàng đáp, lập tức có chút chần chờ mở miệng.
- Ha ha, ngươi cứ nói là người bổn gia đến là được rồi.
Thư Mộng vừa cười vừa nói.
- Dạ dạ, ba vị thỉnh.
Nghe xong là bổn gia của phu nhân, hộ vệ kia không dám chân chờ, đánh một ánh mắt, hộ vệ khác liền vội vàng gật đầu chạy vào trong. Mà ba người Lâm Dịch thì đi vào dưới sự dẫn dắt của một hộ vệ khác.
Lọt vào trong tầm mắt là một lương đình nhàn nhã, màu xanh lá phủ khắp sân nhỏ, trong góc hòn non bộ trì trạch, các đình cầu nhỏ, một con đường nhỏ cong cong dùng đá vụn màu trắng lót đường theo dưới chân một mực kéo vào trong...Lâm Dịch và ba người đều nhíu mày, thầm khen loại bố cục trong thanh nhàn không mất trang nhã này.
Dưới sự dẫn dắt của hộ vệ, ba người đã đến sảnh. Hộ vệ cười nói:
- Ba vị ở đây chờ một chút, phu nhân có lẽ rất nhanh sẽ tới thôi, mời dùng trước chén trà a.
Trong khi nói chuyện, hai tỳ nữ tướng mạo thanh tú đã bưng ba chén trà xanh lên.
Lâm Dịch nhìn bố cục xung quanh, cũng cảm thấy rất hứng thú. Trong Thanh giản ấm áp lại không mất hào phóng, không khỏi cường nói:
- Nhà này của Yến nhi so với chúng ta còn tốt hơn nhiều.
Lời này ngược lại không sai...Vô luận là Cổ Văn hay Thiên Giới, đều truy cầu lực lượng đỉnh phong cả, đối với việc hưởng thụ vinh hoa trong thế tục cũng không để ý nhiều nắm. Mà Kim Trĩ Hàm với tư cách là thống lĩnh quân đội bổn thành, bình thường không thể thiếu liên hệ với người bình thường được. Bố cục của gian phòng, vừa phải chú ý đến phong độ, vừa phải chú ý ấm áp. Quả thật so với người của Cổ Văn vàThiên Giới còn cầu kì hơn nhiều...
Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều gật đầu, lộ vẻ đồng ý với lời của Lâm Dịch.
Thư Mộng sau khi gả cho Lâm Dịch liền một mực ở trong Cổ Văn, đối với loại cảm giác này càng hiểu rõ hơn.
- Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.
Hộ vệ kia lại khom người kính cẩn nói một tiếng, sau khi thấy Lâm Dịch gật đầu cười với hắn, lúc này mới ra khỏi thiên thính.
Ba người liền chờ đợi trong sảnh.
Ước chừng sau khi qua hơn mười phút, lông mày Lâm Dịch hơi động, khóe miệng nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.
Thư Mộng cũng khẽ nhích lông mày, quay đầu cười nói:
- Nhìn bộ dáng hẳn là Yến nhi đã đến.
Lâm Dịch gật đầu cười, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào. Chỉ sau chốc lát đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng với một thanh âm dễ nghe thầm nói:
- Là một nam nhân và hai nữ nhân sao? Chẳng lẽ là cha mẹ và chị dâu?...Cũng không đúng ah, nếu là chị dâu thì không thể nào chỉ có một vị a...
Tuy rằng đã qua 300 năm nhưng Lâm Dịch vẫn nghe ra đây là thanh âm của muội muội Lâm Yến...Nhớ tới bộ dáng của muội muội hơn ba trăm năm trước, Lâm Dịch ngược lại rất hiếu kỳ, sau ba trăm năm, Yến nhi sẽ thành ra thế nào rồi?
Đang nghĩ ngợi, một thân ảnh đã đi vào thiên thính.
Một thân váy dài trắng tinh, tóc dài đen nhánh, trên khuôn mặt trái xoan tinh tế gắn một cặp mắt sáng ngời, trong ánh mắt lại mang theo một tia nghi hoặc. Đình đình ngọc lập, phong độ tư thái giống như người trong họa - chính là Lâm Yến năm đó!
Khác với ba trăm năm trước, trên người Lâm Yến hiện giờ đã nhiều thêm một phần kiều mị phong tình mà chỉ nữ nhân thành thục mới có, càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác. Tuy rằng là muội muội của mình, nhưng Lâm Dịch nhìn thấy hai mắt vẫn nhịn không được hơi sáng lên, khóe miệng lộ ra tia mỉm cười.
Sai khi Lâm Yến thấy rõ bộ dáng người đến là ai, bước chân vốn định bước vào phòng bỗng ngừng lại, một đôi mắt to lập tức trừng lớn, bàn tay bưng kín miệng nhỏ không dám tin nhìn người đang ngồi trên ghế mỉm cười nhìn mình.
- Ca ca? Là ca sao?
Trong mắt Lâm Yến vẫn mang theo biểu lộ không dám tin, nỉ non nói.
Lâm Dịch và Lâm Yến có thể nói là cùng nhau lớn lên, tình cảm huynh muội dù là ai cũng không thể sánh bằng. Thấy biểu lộ Lâm Yến không dám tin, hốc mắt đã ẩn ẩn nước mắt, con mắt Lâm Dịch cũng hơi ướt át.
Lâm Dịch đứng lên, trong mắt mang theo chút lệ quang, nhưng lại gật đầu cười, ôn nhu gọi một tiếng:
- Yến nhi.
- Ca!
Lâm Yến lập tức bổ nhào vào ngực Lâm Dịch, nước mắt rơi xuống tí tách.
Lâm Dịch hơi sững sờ, sau đó lại bật cười, nhu hòa sờ sờ đầu Lâm Yến.
Mà hai tiểu tỳ ở một bên lại mở to hai mắt nhìn...Phu nhân ở trước mặt người ngoài đều lộ ra bộ dáng lạnh nhạt ôn nhã, hôm nay sao lại thất thố như vậy? Ca? Công tử trẻ tuổi này, chính là ca ca của phu nhân sao? Khó trách, hai huynh muội đều trẻ tuổi như vậy...
Hai tiểu tỳ không chuyển mắt tò mò nhìn hai huynh muội Lâm Dịch và Lâm Yến, trong mắt Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng ẩn vài giọt nước mắt, rưng rưng nhìn hai huynh muội gặp được nhau này, cũng vì tình cảm huynh muội thâm hậu giữa họ mà cảm thán.
- Được rồi, đã thành đại cô nương rồi, còn động một chút lại chui vào ngực ca ca, như vậy còn ra gì nữa?
Lâm Dịch cười trêu ghẹo Lâm Yến.
Lâm Yến lúc này mới ngẩng đầu lên trong ngực Lâm Dịch, hai mắt ngập nước tràn đầy kinh hỉ, sau khi nghe thấy ca ca nói thì trên mặt đẹp liền nổi lên một tia đỏ ửng. Sau đó lại lộ ra nét mặt ngây thơ cười tươi như hoa:
- Nhân gia gặp ngươi nên rất cao hứng nha.
Nhìn thấy muội muội làm nũng như vậy, loại cảm giác này trọn vẹn 300 năm đã không gặp rồi, Lâm Dịch lập tức phá lên cười ha ha. Lâm Yến bị cười như thế hơi nhíu cái mũi tinh xảo lại, sẳng giọng:
- Đáng ghét...
Ánh mắt lóe lên, lúc này mới nhìn Thư Mộng và Thủy Linh Lung ở một bên mang theo nụ cười thiện chí nhìn mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Vội vàng chui ra khỏi ngực Lâm Dịch, lúc này mới có chút hành lễ nói:
- Yến nhi bái kiến hai chị dâu...Hắc hắc, vài năm không gặp, hai vị chị dâu càng thêm xinh đẹp nha.
Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều che miệng cười cười, Thư Mộng cười nói:
- Nha đầu ngươi, đã làm "Phu nhân" rồi còn nghịch ngợm như vậy
Lâm Yến lập tức le lưỡi về phía Thư Mộng...Hai vị chị dâu đối với nàng cũng không phải là người xa lạ. Thư Mộng cũng không cần nói, từ nhỏ đã cùng lớn lên, lúc trước còn rất thích quấn quít lấy nàng nữa. Mà Thủy Linh Lung lại là lão sư sau khi nàng tiến vào học viện dị năng, xưa nay vẫn rất chiếu cô nàng. Ở trước mặt các nàng, Lâm Yến tự nhiên không cần giả trang gì rồi.
Sau khi ho nhẹ vài tiếng, Lâm Yến nói với hai tiểu tỳ:
- Các ngươi lui xuống trước đi.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Đợi đến lúc hai người đi, Lâm Yến liền khôi phục lại vẻ hoạt bát như trước, ôm lấy một tay của Lâm Dịch, trong mắt to tràng đẩy vẻ vui mừng nói:
- Ca, ca trở về lúc nào thế?
- Vừa về vào mấy ngày trước.
Lâm Dịch cười đáp trả.
- Ca là từ Thiên Giới trở về sao? Là ân huệ của Thiên Giới sao?
Lâm Yến lập tức hào hứng, chớp mắt to nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch khẽ gật đầu sau đó nói:
- Thú vị ah...Ta lần này đến kỳ thật chính là để đón muội lên Thiên Giới, đi không?
Lâm Yến nghe xong lập tức mở to hai mắt nhìn...Thiên Giới, danh từ kia đối với nàng mà nói quả thật quá mức xa xôi. Hôm nay Lâm Dịch lại còn nói muốn dẫn nàng đi Thiên Giới? Sau khi ngốc trệ trong ngắn ngủi nàng liền tung tăng như chim sẻ bắt đầu hoan hô:
- Thật vậy chăng, thật vậy chăng? Khi nào thì chúng ta đi thế? Thiên Giới nhất định có rất nhiều điều thú vị a? Hắc hắc...Mang Nhược Nhược theo nữa có được không.
Lâm Dịch sủng nịch vuốt vuốt đầu Lâm Yến:
- Tốt, không chỉ Nhược Nhược...Mà ngay cả con cái của các ngươi cũng có thể mang lên.
- À?...
Lâm Yến nao nao, khuôn mặt lập tức nóng bừng, vội vàng nói:
- Ca, ca nói gì thế? Người, người ta còn chưa có hài tử mà...
Lâm Dịch lập tức kinh ngạc...Đã 300 năm rồi, sao lại chưa có hài tử chứ.
Lâm Yến thấy biểu lộ của Lâm Dịch đã biết rõ hắn nghĩ gì, sắc mặt đỏ hồng giải thích nói:
- Muội và Nhược Nhược đã là cường giả tinh vị cảnh rồi, cho nên cũng không nóng lòng có hài tử...
Thanh âm càng nói càng nhỏ.
Tuy rằng là ca ca của mình nhưng nói loại chuyện này Lâm Yến vẫn cực kì e lệ.
Bất quá như huống như bọn Lâm Yến cũng không ít. Tánh mạng của Tinh vị cảnh gần như vô hạn, muốn hài tử cũng không cần vội gì. Huống chi tính tình của Lâm Yến vốn nghịch ngợm, bản thân giống như hài tử vây, nghĩ đến loại chuyện như có con cũng khiến nàng hơi sợ.
Đám người như La Á, Ám Tương cực kì nhỏ. Dù sao khi bọn hắn có hài tử còn chưa có đạt tới tu vi Tinh vị cảnh.
- Như vậy cũng tốt, vậy Mộng nhi, muội đi nói cho Nhược Nhược đi, chúng ta sẽ rời đi a.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu rồi nói.
- Vội vã như vậy sao?
Lâm Yến có quái lạ.
Lâm Dịch nhìn thoáng qua Thư Mộng Thủy Linh Lung, hai người đều nhẹ gật đầu với hắn. Sau đó hắn mới thở dài một tiếng, biểu lộ trở nên trịnh trọng hơn nói:
- Yến nhi, kỳ thật lần này mang bọn muội đi Thiên Giới là có nguyên nhân...
Lúc này, Lâm Dịch nói tóm tắt chuyện xảy ra hôm qua cho Lâm Yến, biểu lộ của Lâm Yến cũng biến thành khiếp sợ.
Lâm Dịch nói xong, nhìn Lâm Yến không nói gì thêm. Toàn bộ phòng đều lâm vào trong trầm mặc.
Sau khi qua thật lâu, Lâm Yến mới thở thật dài, ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch gật đầu nói:
- Muội biết rồi. Ca, muội đi tìm Nhược Nhược, các người ở đây chờ một lát.
Lâm Dịch nhìn Lâm Yến đã điều chỉnh tốt cảm xúc, trên mặt lộ ra một tia cười vui mừng...Thời gian 300 năm, Yến nhi quả thật đã trưởng thành lên nhiều.
Khẽ gật đầu sau đó nói:
- Ân, chúng ta đợi ngươi.
Lâm Yến nhẹ gật đầu, lại chào hỏi với Thư Mộng và Thủy Linh Lung, lúc này mới rời khỏi thiên thính.
Không đợi quá lâu, bất quá chỉ sau chốc lát, cửa của thiên thính lại được đẩy ra.
- Ca, Nhược Nhược đã đến.
- Đại ca.
Đi theo sau lưng Lâm Yến, một thanh niên nam tử mặc vây giáp đen đi vào.
Nam tử tướng mạo tuấn lãng, vây giáp màu đen vây bao trùm lấy thân thể thon dài của hắn, cả người nhìn qua anh vĩ phi phàm. Tướng mạo rất tuẫn lãng cộng thêm một thân vây giáp toàn thần, khiến cho cả người hắn nhìn qua có vài phần phong phạm của nho tướng. Hôm nay biểu lộ của vị nho tướng này lại mang theo vài phần kinh hỉ.
Lâm Dịch cao thấp dò xét nam nhân...Hắn không khỏi nghĩ đến tiểu nam hài năm đó đứng trước người mình, bộ dáng thanh tú kia, trong ánh mắt kiên định lại mang theo vẻ khẩn trương. Mà hôm nay, tiểu nam hài năm đó đã hoàn toàn phát triển, trên mặt cũng không còn vẻ trẻ trung và non nớt năm đó.
Chỉ thấy biểu lộ của hắn rất kinh hỉ, mà trong kinh hỉ, lại mang theo vài phần khẩn trương ngại ngùng...Chỉ riêng điểm này thôi, liền đủ để chứng minh những năm này tuy rằng hắn đã trở nên thành thục, nhưng bản tính cũng không biến hóa bao nhiêu cả.
Lâm Dịch thoả mãn cười cười với Kim Trĩ Hàn, trên mặt Kim Trĩ Hàn lộ ra dáng cười ngại ngùng, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, lúc này mới quay đầu cung kính hành lễ về phía Tô Mộng và Thủy Linh Lung nói:
- Bái kiến hai chị dâu.
Thư Mộng, Thủy Linh Lung cũng gật đầu cười, xem như đáp lễ.
Chào hỏi xong xuôi, Lâm Yến mới nhìn về phía Lâm Dịch nói:
- Ca, chuyện kia, ca nói cho Nhược Nhược đi.
Kim Trĩ Hàn vẻ mặt tươi cười, nghe thấy Lâm Yến nói thế, không khỏi hơi sửng sốt một chút, lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi:
- Yến nhi, chuyện gì?
Rất hiển nhiên, Lâm Yến cũng chưa nói mọi chuyện cho Kim Trĩ Hàn. Lâm Yến nhìn Kim Trĩ Hàn mà mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nghĩ đến tính nghiêm trọng của tin tức mà Lâm Dịch mang đến, không khỏi lộ ra có chút trầm trọng, khẽ lắc đầu nhìn về phía Lâm Dịch.
Nhìn thấy biểu lộ Lâm Yến như thế, dáng cười trên mặt Kim Trĩ Hàn cũng thu liễm lại nhìn về phía Lâm Dịch đang ngồi trên ghế, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đối với vị đại ca kia, trong lòng Kim Trĩ Hàn vẫn luôn cực kỳ tôn sùng. Truyền kì cả đời của hắn, Kim Trĩ Hàn cũng hướng đến không thôi. Chỉ dùng vài năm đã trở thành cường giả Thánh Cấp trẻ tuổi nhất đại lục, Ma nguyên động quật, Vô Song hội, Cổ Năng truyền thừa, Cổ Thuật truyền thừa, Cực Trú Hàn Viên...Những thứ đó cho dù đối với Kim Trĩ Hàn hiện giờ cũng là thứ trong truyền thuyết, nhưng từ hơn ba trăm năm trước đã lưu lại thân ảnh của đối phương rồi.
Tên của hắn được truyền bá rất ít trong dân gian, nhưng chỉ cần là gia tộc cỡ lớn có cường giả Thánh Cấp, thậm chí trong hoàng tộc đế quốc cũng như sấm rền...Trong lòng Kim Trĩ Hàn, vẫn có một loại cảm xúc gần như sùng bái với vị đại ca này. Cho đến ngày nay, hắn vẫn nhớ rõ áp lực và vẻ khẩn trương năm đó khi mình đối mặt với Lâm Dịch có biểu lộ lạnh nhạt, với thêm cả dáng cười hiền lành đối với mình nữa...
Hôm nay thấy lông mày Lâm Dịch cũng có chút nhíu lại, hắn theo bản năng liền cảm nhận được tính quan trọng của việc này.
- Kỳ thật lần này ta đến, là để đón đệ và Yến nhi lên Thiên Giới...Cũng chính là Thiên Vị giới trong miệng của các ngươi.
Câu nói đầu tiên của Lâm Dịch liền khiến Kim Trĩ Hàn sững sờ ngay tại chỗ. Ngay sau đó, lại là một cổ cuồng hỉ...Đối với người ở vị diện này mà nói, Thiên Vị giới, đây chính là tồn tại chỉ có thể mộng chứ không thể thành a!
Bất quá, sau khi cuồng hỉ ngắn ngủi, Kim Trĩ Hàn lại đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của Lâm Dịch, Lâm Yến cùng với hai vị tẩu tẩu, liền biết rõ vấn đề khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden