|
|
02-09-2008, 02:45 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 5
Kiá»u Lan
Tất Äạt há»c thêm trên má»—i bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng má»™t Ä‘iá»u má»›i mẻ, vì vÅ© trụ đổi thay và chà ng ở trong vÅ© trụ. Chà ng thấy mặt trá»i lên trên núi rừng và lặn ở bãi xa. Ban đêm chà ng thấy những vì sao trên ná»n trá»i và mảnh trăng lưỡi liá»m nhÆ° má»™t con thuyá»n trôi trong mà u xanh thẳm. Chà ng thấy cây cối, trăng sao, loà i váºt, mây, ráng trá»i, hang đá, cá» hoa, suối và dòng sông, sÆ°Æ¡ng lấp lánh trên bụi bá» buổi sá»›m, những dãy núi xa cao và xanh nhạt, chim hót, ong bay vù vù, gió thổi nhẹ qua đồng lúa. Tất cả thứ đó muôn mà u sắc, muôn dáng hình vẫn luôn tồn tại ở đây. Mặt trá»i và mặt trăng vẫn luôn luôn tồn tại ở đây. Mặt trá»i và mặt trăng vẫn luôn luôn chiếu sáng, dòng sông luôn chảy và những con ong bay vù vù, nhÆ°ng ngà y xÆ°a đối vá»›i chà ng, chúng không là gì cả ngoà i ra má»™t trò huyá»…n hóa trÆ°á»›c mắt chà ng, bị nhìn má»™t cách hoà i nghi, bị khinh thÆ°á»ng và gạt ra khá»i tÆ° tưởng vì chúng không phải là thá»±c tại, vì thá»±c tại nằm bên kia nhãn giá»›i. Bây giá» chà ng nhìn chúng, chà ng thấy và nháºn ra nhãn giá»›i, chà ng tìm thấy vị trà của chà ng trong vÅ© trụ nà y. Chà ng không kiếm tìm thá»±c tại: mục Ä‘Ãch của chà ng không ở má»™t phÃa nà o khác nữa. VÅ© trụ tÆ°Æ¡i đẹp khi ta nhìn nó bằng cái nhìn nà y, không tìm kiếm, má»™t cái nhìn Ä‘Æ¡n giản, cái nhìn của trẻ thÆ¡. Trăng sao đẹp, bá» suối, bá» bể, rừng và hang đá, con dê và con nai và ng, hoa và bÆ°á»›m Ä‘á»u đẹp. VÅ© trụ sẽ đẹp nếu ta nhìn thấy nó nhÆ° váºy, hồn nhiên, tỉnh thức, chỉ quan tâm tá»›i hiện tại mà không má»™t thoáng nghi ngá». NÆ¡i kia mặt trá»i nắng gắt, nÆ¡i kia có bóng rừng im mát, nÆ¡i kia có chuối và bà ngô. Ngà y và đêm Ä‘á»u ngắn, má»—i giá» qua nhanh nhÆ° má»™t chiếc buồm của má»™t con tà u chở đầy kho báu, chở đầy niá»m vui. Tất Äạt trông thấy má»™t Ä‘Ã n khỉ trong rừng sâu, chuyá»n qua những cà nh cao, và chà ng nghe tiếng kêu man rợ của chúng. Tất Äạt trông thấy má»™t anh cừu Ä‘á»±c Ä‘i theo ái ân vá»›i má»™t chị cừu cái. Trong má»™t chiếc hồ, má»™t con cá lá»›n đói Ä‘ang Ä‘i săn mồi ăn chiá»u. Từng Ä‘Ã n cá nhá» Ä‘ang bÆ¡i lượn sáng loáng, lo lắng tránh xa cá lá»›n Ä‘ang tìm ăn chúng. Sức mạnh và dục vá»ng phản chiếu trên những con sóng xao Ä‘á»™ng vì cuá»™c Ä‘uổi bắt hăng say. Tất cả những Ä‘iá»u ấy đã có từ bao giá» nhÆ°ng chà ng không há» thấy, chà ng chÆ°a bao giá» hiện diện. Bây giá» chà ng hiện diện và thuá»™c và o thế giá»›i ấy. Bằng con mắt, chà ng thấy ánh sáng và bóng tối, bằng trà óc, chà ng trá»±c nháºn có trăng sao.
Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Tất Äạt nhá»› lại tất cả những gì chà ng đã thá»±c nghiệm trong vÆ°á»n Lá»™c Uyển, những giáo lý mà chà ng đã nghe từ đức Pháºt, cuá»™c đối thoại vá»›i báºc Toà n Giác. Chà ng hồi tưởng má»—i chữ chà ng đã nói vá»›i đấng Giác Ngá»™, và chà ng ngạc nhiên rằng mình đã nói những Ä‘iá»u mà chÃnh mình chÆ°a tháºt biết. Äiá»u chà ng nói vá»›i đức Pháºt - rằng sá»± giác ngá»™ của Pháºt là điá»u huyá»n bà không thể giảng dạy được, không thể diá»…n tả và thông cảm được - mà chà ng đã má»™t lần chứng nghiệm trong má»™t giá» sáng suốt, chÃnh là điá»u mà bây giá» chà ng bắt đầu thá»±c nghiệm. Chà ng cần phải có kinh nghiệm bản thân. Chà ng đã biết từ lâu rằng bản thân chà ng là Tiểu ngã, cùng nguồn gốc vá»›i Äại ngã, nhÆ°ng chà ng chÆ°a bao giá» tháºt tìm thấy Tá»± ngã, vì chà ng đã tóm nó và o cái lÆ°á»›i tÆ° duy. Thân thể dÄ© nhiên không là Tá»± ngã, cảm giác, tÆ° tưởng, sá»± hiểu biết, sá»± tinh khôn để rút kết luáºn và dệt những tÆ° tưởng má»›i từ những ý đã có sẵn, cÅ©ng không phải là Tá»± ngã. Không, thế giá»›i tÆ° duy cÅ©ng vẫn còn ở bên nà y bá» và nó không Ä‘Æ°a đến mục Ä‘Ãch nà o khi con ngÆ°á»i phá hủy giác quan để chỉ nuôi Tá»± ngã bằng tÆ° duy và kiến thức. TÆ° tưởng và giác quan Ä‘á»u quý báu, sau chúng là ý nghÄ©a cuối cùng ẩn nấp. Tháºt đáng nên lắng nghe cả hai, không khinh thÆ°á»ng cÅ©ng không xem trá»ng cái nà o hÆ¡n, mà phải chú tâm lắng nghe cả hai má»™t cách cẩn tháºn. Chà ng sẽ chỉ lắng nghe lá»i chỉ bảo của tiếng nói ná»™i tâm, không dừng lại bất cứ chá»— nà o, ngoà i chá»— mà tiếng nói ấy chỉ định. Tại sao đức Cồ Äà m đã ngồi dÆ°á»›i gốc cây khi Ngà i đạt được toà n trÃ? Ngà i đã nghe má»™t tiếng nói trong thâm tâm, đã ra lệnh cho Ngà i yên tá»a dÆ°á»›i gốc cây đó, và Ngà i đã không hà nh hạ thể xác, không tế thần linh, tắm nÆ°á»›c thiêng hay cầu nguyện, uống hay ăn, ngủ hay mÆ¡; Ngà i đã nghe theo tiếng nói, không tuân theo mệnh lệnh nà o khác ở ngoà i, chỉ theo tiếng nói ấy - đó là điá»u hay và cần thiết - ngoà i ra không có gì cần nữa.
Suốt đêm, khi ngủ trong má»™t căn nhà tranh dà nh cho ngÆ°á»i bá»™ hà nh, chà ng đã mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡. Chà ng mÆ¡ thấy Thiện Hữu đứng trÆ°á»›c mặt trong chiếc áo và ng của nhà tu khổ hạnh. Thiện Hữu trông buồn bã và há»i chà ng: “Tại sao anh bá» tôi?â€
Chà ng liá»n ôm lấy bạn và khi kéo bạn sát lòng mình và hôn, thì bạn không còn là Thiện Hữu nữa, mà là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà và ngoà i cái áo của nà ng là má»™t bá»™ ngá»±c đầy, và chà ng nằm xuống uống những dòng sữa vị ngá»t và nồng nà n. Có vị của Ä‘Ã n ông và đà n bà , của mặt trá»i và núi rừng, của loà i váºt và hoa lá, của má»i thứ quả, của má»i khoái lạc. Thứ sữa ấy là m mê man. Khi Tất Äạt thức dáºy, con sông má» nhạt loang loáng ánh qua lÃp cá»a của chòi tranh, và trong rừng má»™t tiếng cú kêu vang lên sâu thẳm và trong vắt.
Khi ngà y bắt đầu lên, Tất Äạt nhá» ngÆ°á»i chủ nhà của chà ng, má»™t ngÆ°á»i lái đó Ä‘Æ°a chà ng qua sông. NgÆ°á»i lái đò Ä‘Æ°a chà ng trên con thuyá»n tre. Mặt nÆ°á»›c rá»™ng và phẳng lì loang loáng hồng trong ánh nắng ban mai.
- Con sông tháºt đẹp - Chà ng nói vá»›i ngÆ°á»i đồng hà nh.
- Vâng. - NgÆ°á»i chèo đò đáp - Con sông rất đẹp, tôi yêu thÃch nó hÆ¡n tất cả má»i sá»±. Tôi đã thÆ°á»ng lắng nghe nó, nhìn ngắm nó, và luôn há»c được ở nó má»™t Ä‘iá»u gì. NgÆ°á»i ta có thể há»c được rất nhiá»u từ má»™t dòng sông.
- Cám Æ¡n ông lái đò. - Sa Môn bảo khi chà ng lên bá» - Tôi sợ e rằng tôi không có gì để tặng ông, cÅ©ng không có tiá»n trả. Tôi không nhà cá»a, tôi là con của má»™t ngÆ°á»i Bà La Môn và là má»™t vị Sa Môn.
- Äiá»u đó tôi cÅ©ng thấy rõ, - NgÆ°á»i chèo đò nói - và tôi không chỠđợi ngà i trả công hay cho chác gì tôi. Ngà i sẽ cho tôi má»™t lần khác.
- Ông nghÄ© váºy sao? - Tất Äạt vui mừng há»i.
- Hẳn là thế. Tôi cÅ©ng há»c Ä‘iá»u nà y từ con sông nữa. Má»i sá»± Ä‘á»u trở vá». Ngà i nữa, vị Sa Môn Æ¡i, ngà i cÅ©ng sẽ trở lại. Nà o, chúng ta từ biệt! Mong ngà i nghÄ© đến tôi khi ngà i tế lá»… các vị thần.
Há» mỉm cÆ°á»i chia tay. Tất Äạt sung sÆ°á»›ng trÆ°á»›c sá»± thân máºt của ngÆ°á»i chèo đò. Anh ta tháºt giống Thiện Hữu. Chà ng nghÄ©, vừa mỉm cÆ°á»i. Má»i ngÆ°á»i ta gặp Ä‘á»u giống Thiện Hữu, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết Æ¡n, dù chÃnh há» xứng đáng được tạ Æ¡n. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Æ°a phục tòng, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Æ°á»›c mong là bạn của ta, vâng lá»i và Ãt suy nghÄ©. NgÆ°á»i ta Ä‘á»u là trẻ con cả.
Äang trÆ°a chà ng Ä‘i qua má»™t là ng mạc. Trẻ con nhảy múa tung tăng trên con Ä‘Æ°á»ng nhá» trÆ°á»›c mặt những chòi bằng đất sét. Chúng chÆ¡i đùa la hét và váºt lá»™n nhau, nhÆ°ng bá» chạy rụt rè khi ngÆ°á»i Sa Môn lạ lùng xuất hiện. Ở cuối là ng, con Ä‘Æ°á»ng chạy dà i theo má»™t dòng suối, và bên bá» suối, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang quỳ gối giặt giÅ©. Khi Tất Äạt chà o, nà ng ngẩng đầu lên nhìn chà ng vá»›i nụ cÆ°á»i và chà ng thấy rõ tròng trắng của mắt nà ng chiếu long lanh. Chà ng nói lên má»™t lá»i chúc tụng theo tục lệ những du khách, và há»i Ä‘Æ°á»ng còn bao xa nữa là đến thà nh phố. Khi ấy nà ng đứng lên, tiến đến chà ng, đôi mắt Æ°á»›t sáng lên má»™t cách quyến rÅ© trên gÆ°Æ¡ng mặt trẻ của nà ng. Nà ng trao đổi và i nháºn xét vá»›i Tất Äạt, há»i chà ng ăn cÆ¡m chÆ°a và có phải rằng những Sa Môn ngủ má»™t mình trong rừng ban đêm không được theo ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o cả hay không. Äoạn nà ng đặt bà n chân trái lên trên chân phải của Tất Äạt và phác má»™t cá» chỉ thÆ°á»ng là m khi má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà má»i má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông hưởng thú khoái lạc ái tình mà thánh kinh gá»i là “leo xuống câyâ€. Tất Äạt cảm thấy máu chà ng nóng lên và chà ng nháºn ra hình ảnh giấc chiêm bao của chà ng vừa qua, chà ng hÆ¡i cúi mình vá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà và hôn lên đầu chóp nâu của ngá»±c nà ng. Nhìn lên, chà ng thấy mặt nà ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, đầy dục vá»ng, vá»›i đôi mắt hÆ¡i nhắm của nà ng khẩn cầu khao khát.
Tất Äạt cÅ©ng cảm thấy khát khao và lòng rung Ä‘á»™ng vì dục vá»ng, nhÆ°ng vì chà ng chÆ°a há» Ä‘á»™ng đến má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà , chà ng hÆ¡i do dá»± má»™t lúc, mặc dù tay chà ng đã ôm lấy nà ng. Lúc ấy bá»—ng nghe tiếng ná»™i tâm của chà ng, và tiếng ấy nói “Äừng!â€. Rồi tất cả ma lá»±c Ä‘á»u biến Ä‘i khá»i khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà , chà ng chỉ nhìn thấy cái nhìn nồng nà n của má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà trẻ say đắm. Chà ng vá»— nhẹ má nà ng, và nhanh chân Ä‘i khá»i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang tiu nghỉu và khuất bóng trong rừng tre.
TrÆ°á»›c khi chiá»u xuống, chà ng đến má»™t thà nh phố lá»›n, và chà ng sung sÆ°á»›ng, vì chà ng khao khát gặp ngÆ°á»i ta. Chà ng đã sống trong rừng rú khá lâu và chòi canh của ngÆ°á»i chèo đò trong đó chà ng ngủ đêm trÆ°á»›c, là mái nhà đầu tiên trên đầu chà ng sau má»™t thá»i gian dà i.
Ngoà i phố thị, cạnh má»™t khu rừng đẹp, ngÆ°á»i lữ hà nh lang thang gặp má»™t Ä‘oà n gia nhân mang đầy những giá». Ở giữa, trong má»™t chiếc kiệu trang hoà ng có bốn ngÆ°á»i gánh, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà , bà chủ, ngồi trên chiếc ghế dá»±a Ä‘á», dÆ°á»›i chiếc tà n lá»ng sặc sỡ mà u. Tất Äạt đứng lặng ở cá»a và o khu rừng nhá» và ngắm Ä‘oà n những ngÆ°á»i tá»› trai tá»› gái và giá». Chà ng nhìn chiếc kiệu và ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ngồi trong. DÆ°á»›i má»› tóc Ä‘en bá»›i cao, chà ng thấy má»™t gÆ°Æ¡ng mặt rất sáng, dịu hiá»n và thông minh, má»™t cái miệng Ä‘á» chót nhÆ° má»™t trái anh Ä‘Ã o má»›i cắt, đôi mà y tuyệt xảo và má»™t vòng cung cao, đôi mắt Ä‘en láy tinh khôn và ưa quan sát, chiếc cổ thon trắng muốt nổi trên chiếc áo choà ng và ng lục của nà ng. Äôi bà n tay mịn mà ng dẻo dai dà i và thon, nÆ¡i cÆ°á»m tay Ä‘eo những chiếc vòng và ng chói.
Tất Äạt thấy nà ng tuyệt đẹp và lòng chà ng vui rá»™n lên. Chà ng cúi thấp khi chiếc kiệu Ä‘i qua gần chà ng, và lại ngẩng đầu lên ngắm gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp trong sáng, nhìn và o đôi mắt bồ câu má»™t lúc và thở hÃt và o mùi hÆ°Æ¡ng mà chà ng không nháºn ra mùi gì. NgÆ°á»i Ä‘Ã n bà đẹp gáºt đầu mỉm cÆ°á»i má»™t lát, rồi biến khuất trong cụm rừng, theo sau là đà n tôi tá»›.
Tất Äạt nghÄ©: “Ta đã và o thà nh phố nà y dÆ°á»›i má»™t ngôi sao may mắnâ€. Chà ng cảm thấy hăm hở muốn Ä‘i và o cụm rừng ngay, nhÆ°ng chà ng nghÄ© lại, vì chà ng sá»±c nhá»› đến cái nhìn của bá»n tôi tá»› trai gái nhìn chà ng trÆ°á»›c cá»a Ä‘i và o, má»™t tia nhìn khinh mạn và nghi ngá», má»™t tia nhìn nhÆ° muốn xua Ä‘uổi.
Ta vẫn còn là má»™t Sa Môn, chà ng nghÄ©, vẫn còn là má»™t nhà khổ hạnh, ăn xin. Ta không thể vẫn là má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thế. Ta không thể Ä‘i và o cụm rừng ấy trong hình thức nà y. Và chà ng cÆ°á»i lá»›n.
Chà ng dò há»i những ngÆ°á»i chà ng gặp đầu tiên vá» khu rừng, và vá» ngÆ°á»i thiếu phụ; và được biết đó là khu rừng của Kiá»u Lan, má»™t kỹ nữ danh tiếng, và ngoà i khu rừng ra, nà ng còn là m chủ má»™t biệt thá»± trong thà nh phố. Chà ng Ä‘i và o thà nh. Chà ng chỉ có má»™t mục Ä‘Ãch. Theo Ä‘uổi mục Ä‘Ãch ấy, chà ng rảo bÆ°á»›c qua thà nh phố, Ä‘i lang thang trong những Ä‘Æ°á»ng hẻm, đứng lặng ở và i chá»—, và đứng nghỉ trên bá»±c đá Ä‘Æ°a xuống sông. Vá» chiá»u, chà ng là m quen vá»›i má»™t ngÆ°á»i thợ phụ há»›t tóc, ngÆ°á»i chà ng thấy Ä‘ang là m việc dÆ°á»›i bóng má»™t vòm cây. Chà ng lại gặp ông ta Ä‘ang cầu nguyện trong má»™t ngôi Ä‘á»n, ở đấy ông ta kể lại cho chà ng nghe những câu chuyện vá» thần Tình ái. Ban đêm chà ng ngủ giữa những chiếc thuyá»n trên sông, và sáng sá»›m, trÆ°á»›c khi những khách hà ng đầu tiên đến tiệm, chà ng đã nhá» ngÆ°á»i thợ phụ cạo hết râu cho mình. Chà ng cÅ©ng bảo chải đầu và xức dầu láng. Rồi Tất Äạt Ä‘i tắm trên dòng sông.
Khi vá» chiá»u, nà ng Kiá»u Lan xinh đẹp tiến và o khu rừng của nà ng trong chiếc kiệu, Tất Äạt Ä‘ang đứng ở cổng và o. Chà ng cúi chà o và đón nháºn lá»i chà o của nà ng. Chà ng ra hiệu cho ngÆ°á»i tôi tá»› Ä‘i sau cùng, và nhá» anh ta báo tin cho chủ biết có má»™t ngÆ°á»i Bà La Môn trẻ muốn nói chuyện vá»›i nà ng. Sau má»™t lúc, ngÆ°á»i gia nhân trở lại, bảo Tất Äạt theo mình, lặng lẽ dẫn Tất Äạt Ä‘i và o trong má»™t gian trại ở đó Kiá»u Lan Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc thảm, và để chà ng lại đấy.
- Có phải anh đứng ngoà i cổng hôm qua và chà o ta không? - Kiá»u Lan há»i.
- Vâng, chÃnh thế. Hôm qua tôi thấy nà ng và chà o nà ng.
- Nhưng hôm qua hình như anh có bộ râu và tóc dà i đầy bụi, phải không?
- Nà ng đã quan sát rất giá»i, đã thấy má»i sá»±. Nà ng đã thấy Tất Äạt, con má»™t vị Bà La Môn, ngÆ°á»i đã từ bá» gia đình để trở thà nh má»™t thầy Sa Môn, và đã tu trong ba năm. NhÆ°ng giỠđây tôi đã từ bá» con Ä‘Æ°á»ng ấy và đến thà nh phố nà y, và ngÆ°á»i đầu tiên tôi gặp chÃnh là nà ng. Tôi đến đây là để nói vá»›i nà ng, hỡi nà ng Kiá»u Lan, rằng nà ng là ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đầu tiên mà Tất Äạt muốn nói chuyện cùng mà không hạ đôi mắt. Tôi sẽ không bao giá» hạ đôi mắt khi gặp má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đẹp nữa.
Kiá»u Lan mỉm cÆ°á»i và mân mê chiếc quạt lông công, Ä‘oạn há»i :
- Tất Äạt đến để nói vá»›i ta có chừng ấy sao?
- Tôi đến để nói cùng nà ng Ä‘iá»u đó, và để cám Æ¡n nà ng vì nà ng quá xinh đẹp. Và nếu nà ng không pháºt ý, hỡi nà ng Kiá»u Lan, tôi yêu cầu nà ng hãy là bạn và thầy của tôi, vì tôi không biết tà gì vá» nghệ thuáºt mà nà ng Ä‘ang nắm vững.
Lúc ấy Kiá»u Lan báºt cÆ°á»i :
- Tôi chÆ°a bao giá» nghe chuyện má»™t ngÆ°á»i Sa Môn trên núi xuống muốn gặp tôi và há»c vá»›i tôi. ChÆ°a bao giá» má»™t ngÆ°á»i Sa Môn tóc dà i, áo quần rách rÆ°á»›i đến vá»›i tôi. Nhiá»u thanh niên đến gặp tôi, kể cả con trai những ngÆ°á»i Bà La Môn, nhÆ°ng há» Ä‘á»u ăn mặc đẹp đẽ, già y bóng, đầu há» thÆ¡m tho và túi đầy tiá»n. Äấy những thanh niên đến vá»›i tôi nhÆ° thế đấy, hỡi thầy Sa Môn.
Tất Äạt bảo :
- Tôi bắt đầu há»c được ở nà ng hôm nay. Hôm qua tôi cÅ©ng đã há»c được má»™t Ä‘iá»u. Tôi đã cạo râu, chải đầu và bôi dầu láng. Hỡi ngÆ°á»i diá»…m tuyệt, tôi không còn thiếu bao nhiêu nữa: áo quần đẹp, già y đẹp và tiá»n trong túi. Tất Äạt đã là m những việc khó khăn hÆ¡n những chuyện tầm thÆ°á»ng ấy, và đã thà nh công. Tại sao tôi lại không đạt được Ä‘iá»u mà hôm qua tôi quyết định khởi sá»± - là m bạn vá»›i nà ng và há»c nÆ¡i nà ng những lạc thú của ái tình? Nà ng sẽ thấy tôi là má»™t ngÆ°á»i há»c trò có khả năng. Hỡi Kiá»u Lan, tôi đã há»c nhiá»u Ä‘iá»u khó khăn hÆ¡n những gì nà ng phải dạy tôi. Thế ra Tất Äạt chÆ°a đủ tÆ°Æ¡m tất vừa ý nà ng, vá»›i đầu tóc láng bóng, nhÆ°ng không có quần áo tốt, già y và tiá»n?
Kiá»u Lan cÆ°á»i lá»›n :
- Không, Tất Äạt không đủ tÆ°Æ¡m tất. Anh phải có quần áo tháºt đẹp và già y tháºt tốt, và tiá»n đầy túi, và tặng phẩm cho Kiá»u Lan. Anh đã biết chÆ°a, hỡi thầy Sa Môn từ rừng núi xuống? Anh hiểu không?
- Tôi hiểu lắm. - Tất Äạt kêu lên - Là m sao tôi không hiểu được, khi những lá»i ấy thốt ra từ má»™t chiếc mồm xinh đẹp thế kia? Môi nà ng giống nhÆ° má»™t trái anh Ä‘Ã o má»›i cắt, hỡi Kiá»u Lan. Môi tôi cÅ©ng Ä‘á» thắm và tÆ°Æ¡i mát, và sẽ hợp vá»›i môi nà ng lắm, để nà ng xem. NhÆ°ng nà y, hỡi nà ng Kiá»u Lan xinh đẹp, nà ng không sợ hay sao, sợ vị Sa Môn từ rừng núi xuống để há»c vá» yêu Ä‘Æ°Æ¡ng?
- Tại sao tôi phải sợ một vị Sa Môn, một thầy Sa Môn ngốc nghếch từ rừng núi xuống, và không biết gì vỠđà n bà ?
- á»’, ngÆ°á»i Sa Môn rất hùng mạnh và không sợ gì cả. NgÆ°á»i có thể cưỡng bức nà ng, hỡi cô gái đẹp, ngÆ°á»i có thể cÆ°á»›p của nà ng và là m nà ng Ä‘au Ä‘á»›n.
- Không, hỡi Sa Môn. Tôi không sợ. Có bao giá» má»™t thầy Sa Môn hay má»™t Bà La Môn sợ rằng có kẻ sẽ đến đánh ngÆ°á»i ấy và cÆ°á»›p của ngÆ°á»i ấy kiến thức, lòng sùng bái, năng lá»±c suy tÆ°? Không, bởi vì những cái ấy thuá»™c vá» của chÃnh ông ta, và ông ta chỉ có thể cho những gì ông ta muốn, và nếu ông ta muốn. CÅ©ng hệt nhÆ° thế vá»›i Kiá»u Lan và những lạc thú của tình yêu. Äôi môi của Kiá»u Lan đẹp lắm, nhÆ°ng ai muốn cưỡng bức Kiá»u Lan để hôn chúng, ngÆ°á»i ấy sẽ không hưởng chút gì ngá»t ngà o từ nÆ¡i môi ấy, mặc dù chúng biết rõ là m sao để ban bố sá»± ngá»t ngà o. Anh là má»™t ngÆ°á»i há»c trò giá»i, hỡi Tất Äạt, bởi thế anh nên há»c thêm Ä‘iá»u nà y: ngÆ°á»i ta có thể cầu xin, mua, được tặng hay gặp tình yêu trên các nẻo Ä‘Æ°á»ng, nhÆ°ng tình yêu không bao giá» trá»™m cÆ°á»›p được. Anh đã hiểu lầm. Vâng, tháºt đáng tiếc, nếu má»™t ngÆ°á»i thanh niên đẹp đẽ nhÆ° anh mà hiểu lầm Ä‘iá»u đó.
Tất Äạt cúi đầu mỉm cÆ°á»i :
- Nà ng nói phải, Kiá»u Lan, tháºt đáng tiếc. Tháºt sẽ vô cùng đáng tiếc. Không, không má»™t giá»t ngá»t ngà o nà o sẽ bị rÆ¡i mất từ môi nà ng hay môi tôi. Váºy Tất Äạt sẽ trở lại khi có đủ những gì Ä‘ang thiếu - áo quần, giầy, tiá»n bạc. NhÆ°ng hỡi nà ng Kiá»u Lan xinh đẹp, nà ng không thể cho tôi và i lá»i khuyên nhủ sao?
- Lá»i khuyên? Sao lại không? Ai mà lại không sẵn sà ng chỉ cho má»™t thầy Sa Môn, nghèo khó ngu ngốc từ núi xuống, sống giữa những con lừa?
- Hỡi nà ng Kiá»u Lan, tôi có thể Ä‘i đâu để kiếm được nhanh chóng ba thứ trên?
- Ông bạn Æ¡i, nhiá»u ngÆ°á»i muốn biết Ä‘iá»u đó lắm. Ông phải là m những gì ông đã há»c để kiếm tiá»n, quần áo và già y. Má»™t ngÆ°á»i nghèo khó không thể kiếm tiá»n bằng cách nà o khác hÆ¡n?
- Tôi biết suy tư, tôi biết chỠđợi, tôi biết nhịn đói.
- Không biết gì khác sao?
- Không. Ồ có, tôi biết là m thơ. Nà ng có thể cho tôi một cái hôn để đổi lấy một bà i thơ?
- Tôi sẽ đổi nếu bà i thÆ¡ của anh vừa ý. Bà i thÆ¡ ấy gá»i là gì?
Suy nghÄ© má»™t lúc, Tất Äạt Ä‘á»c lên những vần thÆ¡ :
“Nhác trông nà ng kiá»u nữ
Dạo gót sen vỠrừng
Ngõ và o, Sa Môn đứng
Nghiêng mình trước bông hoa
Nà ng mỉm cÆ°á»i diá»…m lệ
Chà ng Sa Môn thầm nghĩ :
Nên dâng nà ng lá»… váºt
HÆ¡n cúng tế thần linhâ€
Kiá»u Lan vá»— tay tháºt lá»›n, đến ná»—i những đôi vòng và ng của nà ng kêu reng rẻng.
- Bà i thÆ¡ của anh rất hay, hỡi thầy Sa Môn áo nâu. Và tháºt cÅ©ng không mất gì nếu tôi cho anh má»™t chiếc hôn vì nó.
Nà ng đảo mắt ra hiệu cho chà ng lại gần. Chà ng để mặt sát mặt nà ng, ká» môi sát môi nà ng, đôi môi tá»±a trái anh Ä‘Ã o má»›i cắt. Kiá»u Lan hôn chà ng đắm Ä‘uối, và ngÆ°á»i Sa Môn ngạc nhiên vô cùng thấy nà ng đã dạy chà ng nhiá»u quá, nà ng khôn khéo quá, cách nà ng chế ngá»± chà ng, xua Ä‘uổi chà ng, và sau chiếc hôn dà i đầu tiên, bao nhiêu cái hôn khác chỠđợi chà ng, chà ng đứng yên, thở rất dà i. Lúc ấy chà ng giống hệt má»™t trẻ nhá» ngạc nhiên trÆ°á»›c sá»± hiểu biết và kiến thức trà n đầy trải qua trÆ°á»›c mắt.
- Bà i thÆ¡ của anh rất hay, - Kiá»u Lan bảo - nếu tôi già u có, tôi sẽ trả tiá»n cho anh vá» bà i thÆ¡ ấy. NhÆ°ng sẽ rất khó khăn cho anh nếu anh muốn kiếm được nhiá»u tiá»n nhÆ° anh muốn vá»›i thi ca. Vì anh sẽ cần rất nhiá»u tiá»n nếu anh muốn là bạn của Kiá»u Lan.
- Nà ng biết hôn tháºt tuyệt - Tất Äạt ấp úng.
- Quả thế, chÃnh vì váºy mà tôi không thiếu áo quần, già y và má»i thứ xinh đẹp. NhÆ°ng anh sẽ là m gì, anh không biết gì khác ngoà i suy nghÄ©, nhịn đói và là m thÆ¡ sao?
- Tôi còn biết hát những bà i tế thần - Tất Äạt nói - NhÆ°ng tôi sẽ không hát nữa. Tôi cÅ©ng biết những bà i phù chú, nhÆ°ng tôi sẽ không Ä‘á»c nữa. Tôi đã Ä‘á»c những thánh kinh.
- Xem! - Kiá»u Lan ngắt lá»i - anh không biết viết và đá»c?
- DÄ© nhiên là biết. Nhiá»u ngÆ°á»i có thể là m được việc ấy.
- Không có nhiá»u. Chẳng hạn nhÆ° tôi, tôi không biết. Tháºt tốt, tháºt rất tốt, nếu anh biết Ä‘á»c, biết viết. Có thể anh cần đến cả những bà i phù chú.
Lúc ấy má»™t ngÆ°á»i tá»› bÆ°á»›c và o thì thầm bên tai bà chủ. Kiá»u Lan vá»™i bảo Tất Äạt :
- Tôi có má»™t ngÆ°á»i khách. Nhanh lên, cút Ä‘i Tất Äạt. Không ai được thấy anh ở đây. Chúng ta sẽ gặp nhau lại ngà y mai.
Tuy nhiên, nà ng lại sai gia nhân Ä‘em tặng thầy Sa Môn thánh thiện má»™t chiếc áo choà ng trắng. Không biết rõ những gì Ä‘ang xảy ra, Tất Äạt được gia nhân nà ng dẫn Ä‘i ra, qua má»™t con Ä‘Æ°á»ng ngoằn ngoèo, đến má»™t ngôi nhà có vÆ°á»n. Chà ng được tặng má»™t chiếc áo, dẫn và o bụi ráºm và ngÆ°á»i ta bảo chà ng láºp tức rá»i khá»i cụm rừng chá»› để cho ai thấy chà ng.
Vui mừng, chà ng là m những gì ngÆ°á»i ta bảo. Äã quen vá»›i rừng núi, chà ng lặng lẽ tiến ra khá»i khu rừng nhá» và qua bên kia bá» rà o. Vui mừng, chà ng trở lại thà nh phố, mang theo chiếc áo cuá»™n tròn dÆ°á»›i cánh tay. Chà ng đứng trÆ°á»›c cá»a má»™t tá»u quán ở đấy du khách tụ táºp, lặng lẽ xin ăn và lặng lẽ nháºn má»™t mảnh bánh cốm. Có lẽ ngà y mai, chà ng nghÄ©, ta sẽ không cần ăn xin nữa.
Bá»—ng chốc chà ng cảm thấy trà n ngáºp má»™t niá»m kiêu hãnh. Chà ng không còn là má»™t Sa Môn: tháºt cÅ©ng không nên ăn xin nữa. Chà ng quăng cho chó mảnh bánh cốm và nhịn ăn.
Äá»i sống ở đây tháºt là đơn giản, Tất Äạt nghÄ©. Không có gì là khó khăn cả. Má»i sá»± Ä‘á»u là khó khăn, vô vá»ng khi ta là má»™t Sa Môn. Bây giá» thì tất cả Ä‘á»u dá»… dà ng nhÆ° cái hôn mà Kiá»u Lan dạy. Ta chỉ còn cần quần áo và tiá»n bạc. Äó là những mục Ä‘Ãch dá»… dà ng không là m ai mất ngủ.
Hôm sau chà ng trở lại nÆ¡i Kiá»u Lan ở để thăm nà ng. Nà ng bảo :
- Má»i sá»± Ä‘á»u tốt đẹp. Vạn Mỹ má»i anh đến thăm ông ta. Ông ta là thÆ°Æ¡ng gia già u có nhất trong thà nh phố. Nếu anh vừa ý ông ấy, ổng sẽ nháºn anh giúp việc. Hãy khôn ngoan lên, vị Sa Môn áo nâu Æ¡i! Và hãy thân máºt vá»›i ông ấy: ông ta rất quyá»n thế, nhÆ°ng anh đừng nên quá nhún mình. Tôi không muốn anh là ngÆ°á»i tôi tá»› của hắn ta, mà là ngÆ°á»i ngang hà ng, nếu trái lại tôi sẽ bất bình vá» anh. Vạn Mỹ bắt đầu già và lÆ°á»i biếng. Nếu anh là m cho ổng vừa lòng, ổng sẽ rất tin cáºy anh.
Tất Äạt cám Æ¡n nà ng và cÆ°á»i, và khi biết rằng chà ng đã đói từ hai hôm nay, nà ng ra lệnh lấy bánh và trái cây cho chà ng. Nà ng bảo chà ng khi sắp từ giã :
- Anh may mắn đó. Hết cánh cá»a nà y lại đến cánh cá»a khác mở ra cho anh. Sao mà may mắn thế! Anh có bùa chú gì chăng?
Tất Äạt trả lá»i :
- Hôm qua tôi đã nói vá»›i nà ng rằng tôi biết suy tÆ°, chỠđợi và nhịn đói, nhÆ°ng nà ng không cho đó là hữu Ãch. Rồi nà ng sẽ thấy chúng rất hữu Ãch. Hôm kia tôi hãy còn là má»™t khất sÄ© lôi thôi, hôm qua tôi đã được hôn nà ng, và bây giá» tôi sắp sá»a là má»™t thÆ°Æ¡ng gia có tiá»n, có tất cả những gì mà nà ng yêu chuá»™ng.
- Phải đó, - Nà ng biểu đồng tình - nhÆ°ng anh sẽ là m gì nếu không có tôi? Anh sẽ ra sao nếu Kiá»u Lan không giúp anh?
- Kiá»u Lan thân mến Æ¡i, khi tôi đến khu rừng của nà ng, tôi đã Ä‘i bÆ°á»›c đầu. à hÆ°á»›ng của tôi là há»c vá» tình yêu từ nÆ¡i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đẹp nhất. Ngay khi tôi Ä‘Æ°a ra quyết định ấy, tôi biết chắc tôi sẽ thá»±c hiện nó. Tôi biết nà ng sẽ giúp tôi, biết từ cái nhìn đầu tiên của nà ng khi tôi má»›i đến.
- Và nếu tôi không muốn?
- NhÆ°ng nà ng đã muốn, Kiá»u Lan hãy nghe nà y, khi nà ng ném má»™t viên đá trong nÆ°á»›c, nó tìm Ä‘Æ°á»ng nhanh nhất để rÆ¡i xuống đáy. CÅ©ng thế, khi Tất Äạt có má»™t mục Ä‘Ãch. Nó không là m gì cả: nó chỠđợi, suy tÆ° và nhịn đói; và khi là m những công việc thế tục nó cÅ©ng không là m gì, không khuấy Ä‘á»™ng gì, mà tá»± để mình rÆ¡i. Tất Äạt bị lôi cuốn bởi mục Ä‘Ãch của chÃnh mình, vì nó không cho phép má»™t Ä‘iá»u gì chống lại mục Ä‘Ãch đó len và o trong trà óc. Äó là điá»u mà Tất Äạt đã há»c từ các vị Sa Môn. Äó là điá»u mà những kẻ phà m phu cho là phép lạ và do quỉ thần sai khiến. Không có gì do quỉ thần cả, và cÅ©ng không có quỉ thần. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thể thá»±c hiện phép mà u, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thể đạt đến mục Ä‘Ãch nếu há» biết suy tÆ°, chỠđợi và nhịn đói.
Kiá»u Lan lắng nghe chà ng nói. Nà ng yêu giá»ng nói ấy, yêu cái nhìn ấy. Nà ng dịu dà ng bảo :
- Có lẽ nhÆ° anh nói, nhÆ°ng cÅ©ng có lẽ chÃnh vì Tất Äạt là má»™t chà ng trai khôi ngô, vì cái nhìn của chà ng thu phục được Ä‘Ã n bà , nên chà ng má»›i may mắn nhÆ° thế.
Tất Äạt hôn nà ng từ giã.
- Tôi cầu mong được nhÆ° váºy, hỡi ngÆ°á»i đã dạy cho tôi. Cầu mong cái nhìn của tôi mãi mãi là m đẹp lòng nà ng, cầu mong sá»± may mắn sẽ mãi mãi đến vá»›i tôi từ nÆ¡i nà ng!
Xem tiếp chương 6
Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:51 PM.
|
02-09-2008, 02:49 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Giữa xã hội
Tất Äạt tìm đến Vạn Mỹ, ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia, và được chỉ và o má»™t biệt thá»± già u có. Gia nhân Ä‘Æ°a chà ng qua những tấm thảm rá»™ng, và o má»™t phòng, ở đấy chà ng ngồi đợi chủ nhà .
Vạn Mỹ Ä‘i và o, ông ta là ngÆ°á»i hoạt bát, dẻo dai, tóc hoa râm, đôi mắt thông minh khôn khéo và cái miệng đầy nhục cảm. Chủ, khách thân máºt chà o nhau. NgÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia bắt đầu :
- Tôi được nghe nói ngà i là má»™t ngÆ°á»i Bà La Môn há»c thức, nhÆ°ng muốn Ä‘i tìm việc vá»›i má»™t thÆ°Æ¡ng gia. Váºy ngà i túng thiếu lắm sao, nên Ä‘i kiếm việc là m?
Tất Äạt trả lá»i :
- Không, tôi không thiếu, và chẳng bao giỠthiếu gì. Tôi đến từ những vị Sa Môn mà tôi đã chung sống từ lâu.
- Nếu ngà i ở trong đoà n Sa Môn, là m sao ngà i lại không thiếu thốn? Các vị Sa Môn há không hoà n toà n vô sản?
- Tôi không có gì cả, - Tất Äạt nói - hiểu theo ý ông. DÄ© nhiên là tôi vô sản, nhÆ°ng do tôi tá»± nguyện, vì thế tôi không thiếu thốn.
- Nhưng là m sao ngà i sống nếu không có tà i sản?
- Tôi chÆ°a bao giá» nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy, thÆ°a ông. Tôi không có gì cả đã gần ba năm nay, nhÆ°ng tôi chÆ°a bao giá» nghÄ© vá» việc phải sống bằng cách nà o.
- Nghĩa là ngà i sống trên tà i sản của kẻ khác?
- Bá» ngoà i thì nhÆ° thế. NgÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia cÅ©ng sống trên tÆ° hữu của kẻ khác.
- CÅ©ng đúng, nhÆ°ng ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia không lấy không. Há» cho lại hà ng hóa của hỠđể trao đổi.
- Äiá»u đó thà nh nhÆ° định luáºt. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có cho, có nháºn. Cuá»™c Ä‘á»i là nhÆ° váºy.
- Ồ, nhưng nếu ngà i không có gì, thì là m sao mà cho?
- Má»—i ngÆ°á»i cho cái mà mình có. NgÆ°á»i lÃnh cho sức mạnh, ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia cho hà ng hoá, ngÆ°á»i thầy cho kiến thức, ngÆ°á»i là m ruá»™ng cho lúa, ngÆ°á»i chà i lÆ°á»›i cho cá.
- Phải lắm, nhÆ°ng ngà i có thể cho gì? Ngà i đã há»c được gì để cho?
- Tôi có thể suy tư, chỠđợi và nhịn đói.
- Chỉ có thế?
- Tôi nghĩ chỉ có thế.
- Nhưng những thứ ấy dùng để là m gì? Và dụ như nhịn ăn, để là m gì?
- Nó có giá trị lá»›n lắm, thÆ°a ông. Khi má»™t ngÆ°á»i không có gì để ăn, nhịn đói là điá»u khôn ngoan nhất. Chẳng hạn nếu tôi không há»c cách nhịn, thì tôi phải tìm việc là m hôm nay, hoặc vá»›i ông, hoặc nÆ¡i khác, vì cÆ¡n đói hÆ°á»›ng dẫn tôi. NhÆ°ng bây giá», tôi có thể chỠđợi má»™t cách bình thản. Tôi không vá»™i và ng, không thiếu thốn, tôi có thể nhịn rất lâu và xem thÆ°á»ng sá»± đói. Vì thế mà nhịn đói là hữu Ãch, thÆ°a ông.
- Thưa Sa Môn, ngà i dạy rất phải. Xin ngà i đợi cho một lát.
Vạn Mỹ Ä‘i ra, và trở và o vá»›i má»™t cuá»™n giấy trao cho khách, Ä‘oạn há»i :
- Ngà i có thể Ä‘á»c cái nà y không?
Tất Äạt nhìn và o cuá»™n giấy và bắt đầu Ä‘á»c bản giao kèo vá» thÆ°Æ¡ng mãi. Vạn Mỹ bảo :
- Tốt lắm. Bây giá» xin ngà i viết cho tôi má»™t câu gì trên tá» giấy nà y, ông ta trao cho chà ng giấy bút. Tất Äạt viết rồi trao trả tá» giấy. Vạn Mỹ Ä‘á»c: “Viết lách rất tốt, nhÆ°ng suy nghÄ© còn tốt hÆ¡n. Sá»± khôn khéo rất hay, nhÆ°ng kiên tâm còn hay hÆ¡nâ€. NgÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia ngợi khen :
- Ngà i viết hay lắm. Chúng ta sẽ còn bà n luáºn nhiá»u, nhÆ°ng hôm nay tôi má»i ngà i là m vị khách và ở trong nhà tôi.
Tất Äạt cám Æ¡n ông ta và nháºn lá»i. NgÆ°á»i ta Ä‘em đến cho chà ng áo quần, già y dép, và má»™t gia nhân sá»a soạn đồ tắm cho chà ng má»—i ngà y. Há» dá»n cho chà ng những mâm cÆ¡m ngon là nh má»—i ngà y hai dạo, nhÆ°ng chà ng chỉ ăn có má»™t buổi, và không dùng rượu thịt. Vạn Mỹ nói cho chà ng nghe vá» việc mua bán, chỉ cho chà ng xem hà ng hóa, kho chứa hà ng và sổ kế toán. Chà ng há»c nhiá»u Ä‘iá»u má»›i lạ, nghe nhiá»u và Ãt nói. Và nhá»› đến lá»i Kiá»u Lan dặn, chà ng không bao giá» hạ mình trÆ°á»›c ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia mà buá»™c ông ta đối vá»›i chà ng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i ngang hà ng hoặc cao hÆ¡n. Vạn Mỹ Ä‘iá»u hà nh công việc cẩn tháºn say mê, nhÆ°ng Tất Äạt xem chúng nhÆ° má»™t trò chÆ¡i mà luáºt lệ thì chà ng há»c thuá»™c nên chúng không là m chà ng báºn tâm.
Ở nhà Vạn Mỹ chÆ°a lâu, chà ng đã dá»± phần trong công việc kinh doanh của ông ta. Tuy thế, hà ng ngà y chà ng vẫn đến thăm Kiá»u Lan và o giá» nà ng má»i, ăn váºn tá» chỉnh, mang già y bóng và mang quà đến tặng nà ng. Chà ng há»c há»i được nhiá»u nÆ¡i đôi môi Ä‘á» khôn khéo của nà ng. Bà n tay má»m dịu của nà ng dạy chà ng rất nhiá»u. Vốn còn là má»™t đứa con trai khá» dại trong tình yêu, chà ng thÆ°á»ng đắm mình trong ái ân má»™t cách mù quáng không biết chán chê, không bao giá» thá»a mãn. NhÆ°ng nà ng dạy cho chà ng rằng không ai có thể hưởng thụ khoái lạc mà không đồng thá»i ban bố nó, và má»—i cá» chỉ, má»—i sá»± mÆ¡n trá»›n, má»—i cái nhìn, má»—i phần trong cÆ¡ thể Ä‘á»u có bà quyết riêng của nó để Ä‘em khoái cảm cho ngÆ°á»i biết thưởng thức. Nà ng dạy cho chà ng rằng những ngÆ°á»i yêu Ä‘Æ°Æ¡ng không nên rá»i nhau sau khi âu yếm mà không cảm phục nhau, không chinh phục ngÆ°á»i yêu và bị chinh phục, để cho không có cảm giác ngấy chán hay cô Ä‘Æ¡n nà o phát sinh, và nhất là không có cái cảm giác khủng khiếp là mình đã lạm dụng hay bị lạm dụng. Chà ng trải qua những giá» thần dịu bên ngÆ°á»i kỹ nữ khôn khéo xinh đẹp, và trở thà nh há»c trò của nà ng, ngÆ°á»i yêu của nà ng, bạn quà của nà ng. Giá trị và ý nghÄ©a của cuá»™c Ä‘á»i chà ng hiện tại ngÆ°ng Ä‘á»ng nÆ¡i cuá»™c gần gÅ©i Kiá»u Lan chứ không phải trong công việc kinh doanh vá»›i Vạn Mỹ. NgÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia giao cho chà ng viết những bức thÆ° và ngân phiếu quan trá»ng và dần dần có lệ há»i ý chà ng vá» những việc hệ trá»ng. Chẳng bao lâu ông ta đã nháºn thấy rằng Tất Äạt Ãt hiểu biết vá» lúa gạo, len, vá» việc chuyên chở hà ng hóa và máºu dịch, nhÆ°ng chà ng lại có má»™t năng khiếu tá»± nhiên và vượt hẳn ông ta vá» sá»± trầm tÄ©nh và thản nhiên, trong nghệ thuáºt nghe và là m cho ngÆ°á»i lạ có cảm tưởng tốt đẹp vá» chà ng. Ông ta nói vá»›i má»™t ngÆ°á»i bạn :
“NgÆ°á»i Bà La Môn nà y không phải là má»™t thÆ°Æ¡ng gia thá»±c thụ và sẽ không bao giá» thà nh má»™t thÆ°Æ¡ng gia cả, hắn không bao giá» say sÆ°a vá»›i công việc ấy. NhÆ°ng hắn có cái bà quyết của những ngÆ°á»i mà sá»± thà nh công tá»± đến vá»›i há» má»™t cách dá»… dà ng, không biết vì hắn ra Ä‘á»i dÆ°á»›i má»™t ngôi sao tốt, hay vì phép lạ, hay vì hắn đã há»c Ä‘iá»u ấy nÆ¡i các Sa Môn. Hắn luôn luôn có vẻ thÆ° thái trong công ăn việc là m, công việc chẳng bao giá» là m hắn báºn tâm nhiá»u, hay chi phối hắn. Hắn chẳng bao giá» sợ thất bại và chẳng bao giá» lo mất mátâ€. NgÆ°á»i bạn khuyên thÆ°Æ¡ng gia: “Hãy chia cho hắn má»™t phần ba lợi tức của công việc hắn Ä‘iá»u khiển, nhÆ°ng bắt hắn chịu cùng má»™t tá»· lệ ấy nếu thua lá»—. NhÆ° váºy hắn sẽ hăng hái hÆ¡nâ€.
NgÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia theo lá»i khuyên ấy, nhÆ°ng Tất Äạt không mấy lÆ°u tâm. Nếu có lá»i chà ng nháºn nó má»™t cách bình tÄ©nh; nếu lá»—, chà ng cÆ°á»i lá»›n và nói: “Ồ! Thì ra chuyến buôn nà y tệ tháºt!â€.
Quả thế, chà ng hầu nhÆ° thá» Æ¡ vá»›i việc thÆ°Æ¡ng mãi. Má»™t hôm, chà ng Ä‘i đến má»™t là ng nỠđể mua má»™t mùa lúa lá»›n. Khi chà ng đến đấy, lúa đã bán cho má»™t thÆ°Æ¡ng gia khác. Tuy váºy, chà ng vẫn ở lại trong là ng rất lâu, giao du vá»›i những ngÆ°á»i chủ trại, cho trẻ con tiá»n bạc, dá»± má»™t đám cÆ°á»›i và trở vá» má»™t cách thá»a mãn. Vạn Mỹ trách chà ng đã không vá» ngay, để phà thá»i giá» và tiá»n bạc. Tất Äạt trả lá»i :
- Bạn Æ¡i, đừng có trách móc. Không việc gì thà nh tá»±u bằng lá»i khiển trách cả. Nếu có sá»± tổn thất nà o, tôi sẽ chịu. Tôi rất bằng lòng chuyến du lịch nà y. Tôi đã được quen rất nhiá»u ngÆ°á»i, thân vá»›i ngÆ°á»i Bà La Môn, trẻ con đã ngồi trên gối tôi, những ngÆ°á»i chủ trại đã chỉ cho tôi xem những cánh đồng của há». Không ai xem tôi là má»™t thÆ°Æ¡ng gia cả.
- Tất cả Ä‘iá»u đó rất hay, Vạn Mỹ chấp nháºn má»™t cách miá»…n cưỡng - nhÆ°ng trên thá»±c tế ngà i là má»™t thÆ°Æ¡ng gia. Hay là ngà i chỉ Ä‘i vì sá»± ham vui của ngà i thôi?
Tất Äạt cÆ°á»i :
- DÄ© nhiên tôi Ä‘i vì ham vui. (Chà ng cÆ°á»i lá»›n). Sao lại không? Tôi đã quen vá»›i nhiá»u ngÆ°á»i và nhiá»u vùng má»›i. Tôi đã được tình bạn và lòng tin cáºy. Nếu tôi là Vạn Mỹ, tôi đã bá»±c bá»™i bá» ra vá» ngay khi thấy mình không mua chác được, mà lại tốn thì giá», tiá»n bạc. Äằng nà y tôi đã trải qua những giá» tÆ°Æ¡i đẹp, há»c thêm nhiá»u Ä‘iá»u, hưởng nhiá»u thú vui và không là m hại chÃnh tôi cÅ©ng nhÆ° kẻ khác vì sá»± bá»±c dá»c hay vá»™i và ng. Nếu có dịp nà o đến lại chá»— ấy, những ngÆ°á»i thân sẽ đón tiếp tôi, và tôi sẽ sung sÆ°á»›ng vì lần trÆ°á»›c tôi không tá» ra vá»™i vã bất bình. Dù sao, hãy gác câu chuyện ấy lại, ông bạn ạ, và đừng tá»± dà y vò mình vá»›i những lá»i trách móc. Nếu có ngà y ông nghÄ© rằng Tất Äạt nà y hại ông, hãy chỉ nói má»™t lá»i và Tất Äạt sẽ Ä‘i khá»i nÆ¡i đây. Cho đến ngà y đó, giá» chúng ta hãy là những ngÆ°á»i bạn tốt của nhau.
NgÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia cố là m cho chà ng nháºn chân được rằng chà ng Ä‘ang ăn cÆ¡m của ông ta, nhÆ°ng vô hiệu. Tất Äạt ăn cÆ¡m của riêng chà ng. HÆ¡n nữa, há» Ä‘á»u ăn cÆ¡m của ngÆ°á»i khác, cÆ¡m của má»i ngÆ°á»i. Tất Äạt không bao giá» báºn tâm vá» những lo lắng của Vạn Mỹ, và Vạn Mỹ thì rất nhiá»u lo lắng. Khi má»™t công việc có vẻ sắp thất bại, khi má»™t chuyến hà ng bị mất, khi má»™t con nợ không chịu trả, Vạn Mỹ không bao giá» có thể là m cho ngÆ°á»i đồng nghiệp của mình tin rằng Ä‘iá»u đó có thể là m Ä‘iên tiết lên, là m cho trán nhăn lại và giấc ngủ trằn trá»c. Má»™t hôm, khi Vạn Mỹ nhắc lại rằng chà ng đã há»c được má»i sá»± từ nÆ¡i ông ta, Tất Äạt trả lá»i :
- Äừng nói đùa chứ. Tôi đã há»c được của ông giá tiá»n rổ cá bao nhiêu, và cho vay tiá»n có lá»i bao nhiêu. Äó là kiến thức của ông. NhÆ°ng tôi không há»c của ông cách suy tÆ°, ông Vạn Mỹ thân mến, ông nên há»c ở tôi Ä‘iá»u đó.
Quả thế, tâm hồn chà ng không ở trong công việc thÆ°Æ¡ng mãi. Nó hữu Ãch cho chà ng vì nó Ä‘em lại tiá»n để chà ng biếu Kiá»u Lan, và chà ng được nhiá»u tiá»n hÆ¡n là chà ng cần. HÆ¡n nữa, cảm tình và trà tò mò của chà ng chỉ hÆ°á»›ng vá» những con ngÆ°á»i, mà những công việc, lo âu, lạc thú và sá»± Ä‘iên rồ của há» tháºt xa vá»i và lạ lùng đối vá»›i chà ng hÆ¡n cả mặt trăng. Mặc dù chà ng cảm thấy rất dá»… dà ng nói chuyện vá»›i má»i ngÆ°á»i, sống vá»›i má»i ngÆ°á»i, há»c há»i má»i ngÆ°á»i, chà ng ý thức sâu xa má»™t Ä‘iá»u rằng có má»™t cái gì đó ngăn cách chà ng vá»›i há», và đá»u do thá»±c trạng chà ng đã là má»™t Sa Môn. Chà ng thấy má»i ngÆ°á»i sống má»™t cách trẻ con và nhÆ° thú váºt, Ä‘iá»u là m cho chà ng vừa cảm thÆ°Æ¡ng vừa khinh bỉ. Chà ng thấy há» lao nhá»c Ä‘au khổ và bạc đầu vá» những chuyện mà đối vá»›i chà ng tháºt không đáng má»™t đồng xu, - tiá»n bạc, lạc thú nhá» nhoi và những danh vá»ng hão huyá»n. Chà ng thấy hỠđánh mắng, chá»i nhau, than vãn vá» những nổi khổ cá»±c mà sẽ là m cho má»™t vị Sa Môn báºt cÆ°á»i, và há» khổ Ä‘au vì những thiếu thốn mà má»™t vị Sa Môn không cảm thấy.
Chà ng nháºn lấy tất cả những gì ngÆ°á»i ta mang lại cho chà ng. NgÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia Ä‘em đến hà ng vải để bán cÅ©ng được đón tiếp, con nợ đến vay cÅ©ng được đón tiếp y hệt, kẻ ăn xin cÅ©ng được tiếp đón, có khi ở lại hà ng giỠđể kể lể ná»—i nghèo nà n vá»›i chà ng mặc dù hắn không nghèo khó bằng bất cứ má»™t Sa Môn nà o. Chà ng tiếp đãi không chút phân biệt, từ ngÆ°á»i thÆ°Æ¡ng gia già u xa lạ đến ngÆ°á»i tôi tá»› cạo râu cho chà ng, và những anh hà ng rong mà chà ng mua chuối đã đánh cắp những đồng xu lẻ của chà ng. Khi Vạn Mỹ đến kể cho chà ng nghe những ná»—i lo lắng và trách cứ vá» má»™t vụ thua lá»—, chà ng lắng nghe má»™t cách tò mò chăm chú, và há hốc mồm, cố gắng để hiểu ông ta, nhượng bá»™ ông ta má»™t tà khi cần, và tảng lỠông ta để đến vá»›i ngÆ°á»i cần chà ng hÆ¡n. Và rất nhiá»u ngÆ°á»i đến vá»›i chà ng, ngÆ°á»i thì đến vì công việc mua bán, ngÆ°á»i thì để lừa gạt chà ng, ngÆ°á»i để nghe chà ng nói, ngÆ°á»i để nghe chà ng cảm thông, ngÆ°á»i cần chà ng chỉ bảo. Chà ng giúp hỠý kiến, cảm thông vá»›i há», cho chác há», để cho há» lừa gạt chà ng má»™t Ãt, và để tÆ° tưởng chà ng báºn rá»™n vì trò chÆ¡i nà y cÅ©ng nhÆ° trÆ°á»›c đấy chà ng đã báºn rá»™n vì thần linh và Äại ngã.
Thỉnh thoảng chà ng nghe trong tâm tÆ° má»™t tiếng nói yếu á»›t, nhẹ nhà ng, nhắc nhở chà ng má»™t cách âm thầm, phà n nà n má»™t cách lặng lẽ đến ná»—i chà ng khó có thể nghe thấy. Rồi Ä‘á»™t nhiên chà ng thấy rõ rà ng chà ng Ä‘ang sống má»™t nếp sống quái gở, rằng chà ng Ä‘ang là m việc chỉ đáng giá nhÆ° má»™t ván bà i, rằng chà ng cÅ©ng vui vẻ đấy và đôi khi hưởng khoái lạc nữa, nhÆ°ng sá»± sống chân tháºt Ä‘ang trôi qua mà không chạm đến chà ng. NhÆ° má»™t cầu thủ chÆ¡i vá»›i quả cầu, chà ng chÆ¡i vá»›i công việc kinh doanh, vá»›i những ngÆ°á»i chung quanh, ngắm nhìn há», thÃch thú vì há», nhÆ°ng tâm hồn chà ng thì không có ở đấy. Bản ngã thá»±c của chà ng Ä‘ang Ä‘i phiêu lÆ°u má»™t nÆ¡i nà o đấy rất xa, âm thầm Ä‘i qua và không dÃnh lÃu gì đến sá»± sống hiện tại của chà ng. Äôi khi chà ng sợ hãi những ý nghÄ© ấy và ước sao được chia xẻ công việc hà ng ngà y trẻ con của há» má»™t cách hăng hái, tham dá»± và o Ä‘á»i sống thá»±c sá»±, thụ hưởng và sống Ä‘á»i sống của há» thá»±c sá»±, thay vì chỉ ở đấy nhÆ° má»™t khách bà ng quang.
Chà ng đến thăm Kiá»u Lan thÆ°á»ng xuyên, há»c nghệ thuáºt yêu Ä‘Æ°Æ¡ng trong đó cho và nháºn trở thà nh má»™t. Chà ng nói chuyện vá»›i nà ng, há»c ở nà ng, chỉ bảo nà ng và nháºn những lá»i chỉ bảo. Nà ng hiểu chà ng hÆ¡n Thiện Hữu ngà y xÆ°a hiểu chà ng, nà ng giống chà ng hÆ¡n là Thiện Hữu đã giống chà ng.
Một hôm chà ng bảo nà ng :
- Em tháºt giống tôi, khác hẳn má»i ngÆ°á»i. Em là Kiá»u Lan và không giống ai khác, và ở trong em hình nhÆ° có sá»± bình lặng, má»™t nÆ¡i thiêng liêng ở đấy, em cÅ©ng nhÆ° tôi, có thể lui vá» bất cứ lúc nà o và trở thà nh chÃnh em. Ãt ngÆ°á»i có khả năng ấy, trong khi má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thể có.
- Không phải má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khôn ngoan cả. - Kiá»u Lan bảo.
- Äiá»u ấy không can hệ gì, Kiá»u Lan. Vạn Mỹ cÅ©ng khôn nhÆ° tôi, nhÆ°ng ông ta không có nÆ¡i thiêng liêng ấy. Nhiá»u ngÆ°á»i khác có nhÆ°ng lại chỉ là những trẻ con vá» kiến thức. Hầu hết Ä‘á»u giống những chiếc lá rÆ¡i phiêu bạt, quay cuồng trong không rồi rÆ¡i xuống đất. NhÆ°ng má»™t số Ãt ngÆ°á»i khác thì giống nhÆ° những vì sao, Ä‘i má»™t con Ä‘Æ°á»ng đã định: không má»™t cÆ¡n gió nà o có thể chi phối há», há» có sẵn trong mình kim chỉ nam và lối Ä‘i. Trong tất cả những ngÆ°á»i khôn ngoan - tôi biết nhiá»u ngÆ°á»i - có má»™t ngÆ°á»i hoà n toà n vá» phÆ°Æ¡ng diện nà y. Tôi không bao giá» quên được ngÆ°á»i ấy. Ngà i là Cồ Äà m, đấng Giác Ngá»™. Má»—i ngà y có hà ng ngà n thanh niên theo nghe giáo lý của Ngà i và theo lá»i Ngà i má»—i giá» phút, nhÆ°ng há» Ä‘á»u là những chiếc lá rÆ¡i; há» không có trong há» sá»± khôn ngoan và hÆ°á»›ng đạo.
Kiá»u Lan mỉm cÆ°á»i nhìn chà ng :
- Anh lại nói vỠông ấy rồi. Anh lại có những tư tưởng Sa Môn.
Tất Äạt im lặng, và há» chÆ¡i trò yêu Ä‘Æ°Æ¡ng. Thân nà ng má»m mại nhÆ° chiếc cung của má»™t nhà thiện xạ, kẻ nà o há»c tình yêu nÆ¡i nà ng sẽ há»c được nhiá»u lạc thú, nhiá»u bà quyết. Nà ng đùa giỡn vá»›i Tất Äạt má»™t lúc, xua Ä‘uổi chà ng là m chà ng đê mê, chiếm Ä‘oạt chà ng, và thÃch thú vì sá»± chế ngá»± của mình cho đến khi chà ng chịu thua, kiệt sức nằm bên cạnh nà ng.
NgÆ°á»i kỹ nữ cúi xuống nhìn rất lâu và o mặt chà ng, và o đôi mắt chà ng đã mệt má»i.
- Anh là ngÆ°á»i tình tà i giá»i nhất mà em gặp. - Nà ng nói má»™t cách trầm ngâm - Anh khá»e mạnh hÆ¡n những ngÆ°á»i khác, dẻo dai hÆ¡n, hăng hái hÆ¡n. Anh đã há»c rất giá»i nghệ thuáºt của em, Tất Äạt. Má»™t ngà y kia, khi em lá»›n tuổi hÆ¡n, em muốn có má»™t đứa con vá»›i anh. NhÆ°ng anh ôi, anh vẫn còn là má»™t Sa Môn. Anh không thá»±c sá»± yêu em - Anh không yêu ai cả. Có phải thế không?
- Có lẽ. - Tất Äạt mệt má»i đáp - Tôi cÅ©ng nhÆ° em, em cÅ©ng không thể yêu. Nếu không, là m sao em có thể luyện táºp vá» yêu Ä‘Æ°Æ¡ng nhÆ° má»™t nghệ thuáºt? Có lẽ những ngÆ°á»i nhÆ° chúng ta không thể yêu Ä‘Æ°Æ¡ng. Những ngÆ°á»i thÆ°á»ng tình kia, má»›i có thể yêu Ä‘Æ°Æ¡ng được - đấy là bà quyết của há».
Xem tiếp chương 7
Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:52 PM.
|
02-09-2008, 02:50 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Äau khổ
Trong má»™t thá»i gian khá lâu, Tất Äạt sống nếp sống của thế tục mà không dá»± phần và o thế tục. Những giác quan mà chà ng đã ká»m chế suốt những năm dà i say mê sống Ä‘á»i khổ hạnh, bây giá» lại được vùng dáºy. Chà ng đã nếm mùi của cải, Ä‘am mê và thế lá»±c, nhÆ°ng chà ng vẫn còn là Sa Môn má»™t thá»i gian rất lâu trong tâm khảm. Nà ng Kiá»u Lan khôn khéo đã nháºn thấy Ä‘iá»u nà y. Äá»i chà ng luôn luôn được hÆ°á»›ng dẫn bởi nghệ thuáºt suy tÆ°, đợi chá» và nhịn đói. Những con ngÆ°á»i xa lạ của thế tục, những thÆ°á»ng nhân, vẫn còn xa lạ đối vá»›i chà ng cÅ©ng nhÆ° chà ng cách xa há».
Năm tháng trôi qua. Tất Äạt không buồn để ý đến thá»i gian, vì được vây quay bởi những hoà n cảnh thuáºn tiện dá»… dãi, chà ng đã trở nên già u có. Từ lâu chà ng đã là m chủ biệt thá»± có tôi tá»›, có má»™t khu vÆ°á»n ở ngoại ô cạnh dòng sông. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u yêu thÃch chà ng khi cần tiá»n bạc hay lá»i chỉ bảo. Tuy thế, trừ Kiá»u Lan ra, chà ng không có bạn thân.
Sá»± thức tỉnh huy hoà ng mà chà ng đã hÆ¡n má»™t lần chứng nghiệm lúc thiếu thá»i, và o những ngà y sau khi nghe đức Cồ Äà m thuyết pháp, sau khi từ giã Thiện Hữu, sá»± thức tỉnh bén nhạy kia, lòng kiêu hãnh được đứng Ä‘á»™c láºp không cần thầy hay thuyết lý, lòng hăm hở nghe tiếng diệu âm ná»™i tại... tất cả đã dần trôi qua và trở thà nh ký ức.
Dòng suối linh thiêng đã má»™t lần gần gÅ©i chà ng và hát ca trong lòng chà ng, bây giá» thì thầm rất nhẹ xa xa. Tuy nhiên, nhiá»u Ä‘iá»u chà ng há»c ở các vị Sa Môn, ở đức Pháºt, ở cha chà ng, ở các vị Bà La Môn, chà ng vẫn còn nhá»› rất lâu: má»™t cuá»™c sống Ä‘iá»u Ä‘á»™, lạc thú của tÆ° duy, những giá» thiá»n định, tri thức huyá»n nhiệm vá» Tá»± ngã, vá» cái Ta vÄ©nh cữu không phải thân thể cÅ©ng không phải ý thức. Nhiá»u Ä‘iá»u chà ng còn giữ lại, nhiá»u Ä‘iá»u đã chìm xuống dÆ°á»›i là n bụi bao phủ. NhÆ° má»™t cái bánh xe đã tắt máy còn quay má»™t lúc lâu, quay rất cháºm rồi ngừng, bánh xe khổ hạnh cÅ©ng váºy, bánh xe tÆ° duy, bánh xe phân biệt còn quay rất lâu trong tâm hồn Tất Äạt, nó còn chuyển Ä‘á»™ng nhÆ°ng cháºm chạp, và ngáºp ngừng, sắp đứng lại. Chầm cháºm, nhÆ° chất mục nát len dần và o thân cây Ä‘ang chết, len dần và là m cho thối rữa dần, thế tục vá»›i sá»± trÆ¡ lì vô cảm giác cÅ©ng len lá»i dần và o tâm hồn Tất Äạt, dần dần lấp đầy tâm hồn chà ng, là m cho nó trầm trệ, mệt má»i, ru ngủ nó. NhÆ°ng mặt khác, những giác quan chà ng lại được tỉnh thức hÆ¡n, chúng há»c được rất nhiá»u, kinh nghiệm rất nhiá»u.
Tất Äạt há»c được cách Ä‘iá»u hà nh những việc kinh doanh, thi hà nh quyá»n lá»±c của mình đối vá»›i ngÆ°á»i, chÆ¡i vá»›i Ä‘Ã n bà , chà ng đã mặc đồ sang trá»ng, sai bảo tôi tá»›, tắm mình trong nÆ°á»›c thÆ¡m. Chà ng đã biết ăn những thức ăn thịnh soạn, cá thịt, bồ câu hầm và những thứ gia vị tinh xảo, những của ngon váºt lạ. Chà ng đã biết uống rượu, là m cho chà ng lÆ°á»i biếng và chóng quên. Chà ng đã biết chÆ¡i tà i xỉu, đánh cá», ngắm vÅ© nữ, ngồi kiệu, ngủ trên chiếc giÆ°á»ng êm dịu. NhÆ°ng chà ng luôn luôn cảm thấy mình khác và cao hÆ¡n má»i ngÆ°á»i; chà ng luôn luôn nhìn há» vá»›i má»™t cái nhìn khinh khỉnh, chế giá»…u ngạo nghá»…, sá»± ngạo nghá»… của má»™t Sa Môn đối vá»›i ngÆ°á»i thế tục. Khi Vạn Mỹ nổi cuồng lên, khi ông ta tá»± thấy mình đã bị lăng nhục hoặc khi ông bị rối rắm vì việc kinh doanh, Tất Äạt luôn luôn nhìn ông ta đầy chế giá»…u. NhÆ°ng dần dà , và má»™t cách thầm lặng, sá»± chế giá»…u và mặc cảm hÆ¡n ngÆ°á»i của chà ng vÆ¡i Ä‘i cùng thá»i gian. Dần dà , cùng vá»›i những của cải tăng thêm, Tất Äạt cÅ©ng thu tháºp thêm Ãt đặc tÃnh của những con ngÆ°á»i thÆ°á»ng tình, thêm má»™t Ãt lo âu của há», má»™t Ãt tÃnh trẻ con của há». Tuy nhiên chà ng vẫn thèm thuồng số pháºn há», cà ng giống há» bao nhiêu chà ng cà ng ganh tị há» bấy nhiêu. Chà ng ganh hỠở má»™t Ä‘iá»u Ä‘á»™c nhất mà chà ng thiếu, ấy là tầm quan trá»ng há» sống cuá»™c Ä‘á»i há», bá» sâu của khoái lạc cÅ©ng nhÆ° Ä‘au khổ của há», hạnh phúc xao xuyến nhÆ°ng êm Ä‘á»m, ở mãnh lá»±c liên tục của há» trong tình yêu. Những con ngÆ°á»i ấy luôn luôn mê say chÃnh há», con cái há», danh vá»ng, tiá»n tà i, kế hoạch và niá»m hy vá»ng. NhÆ°ng những Ä‘iá»u nà y chà ng không há»c được của há», những khoái lạc trẻ con và những sá»± Ä‘iên rồ; chà ng chỉ há»c được ở há» những Ä‘iá»u khó chịu, những Ä‘iá»u mà chà ng khinh bỉ. Sau má»™t buổi chiá»u miệt mà i trong cuá»™c truy hoan, thÆ°á»ng thÆ°á»ng là sáng hôm sau chà ng cảm thấy vô cùng chán chÆ°á»ng mệt má»i. Chà ng trở nên bá»±c bá»™i nóng nảy khi Vạn Mỹ quấy rầy chà ng vá»›i những lo âu của ông ta. Chà ng thÆ°á»ng cÆ°á»i quá lá»›n khi thua bạc. Nét mặt chà ng vẫn còn thông minh trà thức hÆ¡n những kẻ khác, nhÆ°ng chà ng Ãt khi cÆ°á»i, và dần dần nét mặt chà ng nhiá»…m lấy những vẻ thÆ°á»ng thấy nÆ¡i những ngÆ°á»i già u - vẻ bất bình, mệt má»i, chán nản, nhà n hạ và vắng bóng yêu thÆ°Æ¡ng. Dần dần căn bệnh ná»™i tâm của những ngÆ°á»i trưởng giả nhiá»…m và o trong chà ng.
NhÆ° má»™t tấm mà n, má»™t dải mù sÆ°Æ¡ng mong manh, sá»± mệt má»i chán chÆ°á»ng trùm lên Tất Äạt má»—i ngà y má»™t dà y nặng, má»—i tháng má»™t Ä‘áºm mà u, má»—i năm má»™t trầm trá»ng. NhÆ° má»™t chiếc áo dần cÅ© theo thá»i gian, mất dần vẻ chói sáng, bạc mà u và nhăn nheo, viá»n áo nứt rạn, Ä‘Æ°á»ng chỉ bị sá»n, Ä‘á»i sống má»›i mà Tất Äạt bắt đầu sau khi từ giã Thiện Hữu cÅ©ng trở nên cÅ© dần. Nó cÅ©ng mất dần sắc mà u theo năm tháng: lằn xếp và vết bẩn dồn dáºp thêm, ảo tưởng cùng sá»± ngấy chán buồn nôn đã chá»±c sẵn, nấp kÃn hoặc ló dạng ở và i nÆ¡i. Tất Äạt không chú ý đến. Chà ng chỉ để ý rằng tiếng ná»™i tâm trong sáng đã từng thức tỉnh chà ng và luôn luôn dìu dắt chà ng trong những giá» phút tốt đẹp nhất, bây giá» tiếng ấy bá»—ng im bặt.
Nếp sống thế tục đã tóm lấy chà ng; lạc thú, tham lam, lÆ°á»i biếng và cuối cùng cả đến tÃnh dồn của, thói tục mà chà ng vẫn xem thÆ°á»ng, khinh bỉ vì nó Ä‘iên rồ nhất. Tà i sản, váºt sở hữu và của cải, cuối cùng đã bẫy chà ng. Chúng không còn là má»™t trò chÆ¡i, má»™t cuá»™c Ä‘en Ä‘á»; chúng đã trở thà nh má»™t dây xÃch, má»™t gánh nặng. Qua ván Ä‘á» Ä‘en, Tất Äạt đã Ä‘i hoang theo con Ä‘Æ°á»ng quái gở cong quẹo, xuống cái dốc cuối cùng thấp nhất. Từ lúc chà ng thôi còn là má»™t Sa Môn trong tâm hồn, chà ng bắt đầu chÆ¡i bạc vì tiá»n và và ng, cà ng ngà y cà ng hăng hái, má»™t cuá»™c Ä‘á» Ä‘en mà nhÆ° má»i ngÆ°á»i thÆ°á»ng khác: đầu tiên chà ng cÅ©ng ngồi và o má»™t cách tÆ°Æ¡i cÆ°á»i và dá»… dãi. Chà ng là má»™t tay cá» cừ khôi, Ãt ai dám chÆ¡i vá»›i chà ng vì chà ng đặt tiá»n quá cao và liá»u lÄ©nh. Chà ng cảm thấy má»™t say mê, má»™t khoái cảm trong sá»± phung phà tiá»n và o cá» bạc, má»™t thứ tiá»n khốn nạn. Chà ng không thể bằng cách nà o khác, bà y tá» má»™t cách rõ rệt và ngạo nghá»… hÆ¡n lòng khinh bỉ của chà ng đối vá»›i của cải, thần tượng sai lạc của những thÆ°Æ¡ng gia. Bởi thế chà ng đặt tiá»n rất cao, không dè sẻn, tá»± ghét mình, tá»± chế nhạo mình. Chà ng được hà ng nghìn và ném ra hà ng nghìn, thua tiá»n, thua đồ nữ trang, thua má»™t ngôi nhà ở thôn quê, lại được, rồi thua lại. Chà ng say mê ná»—i pháºp phồng ấy, ná»—i pháºp phồng ghê gá»›m nặng ná» mà chà ng trải qua trong những ván bà i, những sá»± hồi há»™p nÃn thở, vá»›i những món tiá»n cá»c rất cao. Chà ng yêu thÃch cảm giác nà y và liên tục tìm kiếm nó lại, tăng nó thêm lên, kÃch thÃch nó, vì chỉ trong cảm giác nà y chà ng má»›i thấy được má»™t thứ hạnh phúc, má»™t thứ phấn khởi, má»™t Ä‘Ã sống nồng nà n hÆ¡n trong cuá»™c Ä‘á»i tẻ nhạt, vô vị, chán chÆ°á»ng của chà ng. Và sau má»—i tráºn thua bạc lá»›n, chà ng lại táºn tuỵ kiếm thêm của, hăm hở theo Ä‘uổi việc kinh doanh và hối thúc con nợ, vì chà ng cần chÆ¡i lại, cần phung phà lại, cần phÆ¡i bà y ná»—i khinh miệt của chà ng đối vá»›i tiá»n trở lại. Tất Äạt trở nên nóng nảy khi thua bạc, chà ng mất bình tÄ©nh trÆ°á»›c những con nợ dây dÆ°a, chà ng không còn tá» tế vá»›i những kẻ ăn xin nữa, chà ng không còn muốn cho ngÆ°á»i nghèo mượn tiá»n hoặc bố thà nữa. Chà ng, ngÆ°á»i đặt cá»c hà ng mÆ°á»i nghìn và o ván bà i rồi cÆ°á»i lá»›n, bây giá» trở nên khắt khe và bủn xỉn hÆ¡n trong việc kinh doanh, và đôi khi vỠđêm chà ng lại nằm má»™ng thấy tiá»n. Và má»—i khi tỉnh dáºy từ cái bùa chú khả ố nà y, khi chà ng nhìn thấy bóng mình trong gÆ°Æ¡ng treo ở tÆ°á»ng phòng ngủ, nét mặt già hÆ¡n và xấu hÆ¡n, má»—i khi hổ thẹn và sá»± buồn nôn xâm chiếm chà ng, chà ng lại chạy trốn, trốn và o trong ván Ä‘en Ä‘á» khác, bối rối trốn và o dục lạc, và o men rượu và từ đó, trở lại vá»›i lòng hăm hở dồn chứa thêm tà i sản. Chà ng để mình hao mòn trong vòng luân chuyển vô tri ấy, và già đi, rồi bệnh hoạn.
Rồi bá»—ng má»™t hôm, má»™t giấc mÆ¡ là m chà ng nhá»› lại. Chà ng ở lại vá»›i Kiá»u Lan trong buổi chiá»u, trong khu vÆ°á»n chÆ¡i xinh đẹp của nà ng. Há» ngồi nói chuyện dÆ°á»›i má»™t gốc cây. Kiá»u Lan Ä‘ang nói cách nghiêm trá»ng, sá»± buồn rầu và mệt má»i sau lá»i nói của nà ng. Nà ng bảo chà ng nói cho nghe vỠđức Pháºt, và nghe bao nhiêu cÅ©ng không đủ đối vá»›i nà ng, nà o là mắt Ngà i sáng trong là m sao, nà o là chiếc miệng xinh đẹp và bình an, nụ cÆ°á»i huyá»n bÃ, tÆ° thái Ngà i đầy vẻ thanh tịnh là m sao. Rất lâu chà ng phải thuáºt cho nà ng nghe vỠđấng Giác Ngá»™, và Kiá»u Lan đã thở dà i và bảo :
- Má»™t ngà y kia, có lẽ không lâu, em cÅ©ng sẽ Ä‘i theo đức Pháºt ấy. Em sẽ dâng Ngà i khu vÆ°á»n chÆ¡i của em và qui y theo giáo lý của Ngà i.
NhÆ°ng Ä‘oạn nà ng quyến rÅ© chà ng, và hết sức nồng say, nà ng vồ lấy chà ng trong má»™t cuá»™c ân ái vừa cuồng nhiệt vừa đầy nÆ°á»›c mắt, tuồng nhÆ° nà ng muốn ép lấy giá»t ngá»t ngà o cuối cùng của thứ khoái lạc phù du kia. ChÆ°a bao giá» Tất Äạt thấy rõ má»™t cách lạ lùng rằng dục lạc đắm say gần giống cảnh chết chóc nhÆ° thế. Chà ng nằm bên cạnh nà ng, mặt nà ng ká» sát mặt chà ng, và chà ng Ä‘á»c thấy trong đôi mắt nà ng, ở khoé miệng nà ng lần đầu tiên những dấu hiệu nhắc nhở mùa thu của cuá»™c Ä‘á»i, những Ä‘Æ°á»ng nhăn của tuổi tác. ChÃnh chà ng, chỉ Ä‘ang Ä‘á»™ tứ tuần, cÅ©ng đã thấy xuất hiện những sợi hoa râm trong má»› tóc Ä‘en của mình. Sá»± má»i mệt đã in dấu trên gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp của Kiá»u Lan, do bởi tiếp tục má»™t con Ä‘Æ°á»ng dà i không mục Ä‘Ãch tÆ°Æ¡i vui. Sá»± mệt má»i và tuổi già đang lá»™ liá»…u, cùng vá»›i má»™t ná»—i sợ hãi Ä‘ang tiá»m ẩn chÆ°a được nói ra, có lẽ chÆ°a được ý thức, ná»—i lo sợ mùa thu của cuá»™c Ä‘á»i: sợ hãi, già , chết. Thở dà i, chà ng từ giã nà ng, lòng nặng khổ Ä‘au và ná»—i lo sợ âm thầm.
Tất Äạt đã ở lại nhà nà ng đêm đó vá»›i men rượu và vÅ© nữ, tá»± cho mình cao hÆ¡n đồng bá»n, mặc dù kỳ thá»±c chà ng không còn gì hÆ¡n há». Chà ng uống nhiá»u rượu và rất khuya má»›i và o giÆ°á»ng, mệt má»i nhÆ°ng trằn trá»c, gần muốn khóc và tuyệt vá»ng. Chà ng cố ngủ nhÆ°ng vô hiệu. Tim chà ng quá Ä‘au khổ, tưởng chừng không thể nà o chịu Ä‘á»±ng được nữa. Chà ng cảm thấy má»™t cÆ¡n buồn nôn xâm chiếm lấy chà ng nhÆ° má»™t thứ rượu vô vị, má»™t thứ nhạc quá ẻo lả và vô duyên, nụ cÆ°á»i quá nhạt nhẽo của những vÅ© nữ hay mùi hÆ°Æ¡ng quá nồng của mái tóc há», của ngá»±c há». NhÆ°ng trên tất cả, chà ng buồn nôn vì chÃnh chà ng. NhÆ° má»™t ngÆ°á»i đã ăn uống quá nhiá»u và nôn ra má»™t cách khó nhá»c nhÆ°ng rồi cảm thấy dá»… chịu, con ngÆ°á»i bứt rứt của chà ng muốn má»™t cách quyết liệt, vứt bá» hết những lạc thú, những thói quen, vứt bá» cuá»™c sống hoà n toà n vô nghÄ©a nà y.
Chỉ khi trá»i sáng và khi má»i hoạt Ä‘á»™ng ngoà i thà nh phố bắt đầu, chà ng má»›i sá»±c thiếp Ä‘i, hÆ¡i khuây khoả, và ngủ yên trong chốc lát. ChÃnh trong lúc ấy chà ng đã mÆ¡ má»™t giấc chiêm bao.
Kiá»u Lan nuôi má»™t con chim lạ nhá» trong chiếc lồng con bằng và ng. Chà ng nằm mÆ¡ vá» con chim ấy. Con chim, thÆ°á»ng hót vá» ban sáng, bá»—ng nhiên câm hẳn; và chà ng ngạc nhiên Ä‘i đến chiếc lồng con nhìn và o. Nó đã chết và nằm cong queo trên sà n. Chà ng Ä‘em nó ra, cầm trên tay má»™t lúc rồi ném ra Ä‘Æ°á»ng. ChÃnh lúc ấy chà ng bá»—ng sợ hãi và đau Ä‘á»›n nhÆ° chà ng đã vứt Ä‘i cùng vá»›i con chim ấy tất cả những gì tốt đẹp và giá trị trong Ä‘á»i chà ng.
Khi tỉnh dáºy, chà ng cảm thấy lòng trà n ngáºp má»™t ná»—i buồn sầu ghê gá»›m. Chà ng mÆ°á»ng tượng mình đã hoang phà má»™t cách vô vị vô nghÄ©a; chà ng đã không giữ lại được má»™t Ä‘iá»u gì của sá»± sống, má»™t Ä‘iá»u gì quà báu và xứng đáng. Chà ng đứng cô Ä‘á»™c nhÆ° má»™t kẻ đắm tà u đứng trên bá».
Buồn bã, Tất Äạt Ä‘i và o khu vÆ°á»n chÆ¡i của chà ng, chà ng đóng cổng, ngồi dÆ°á»›i má»™t cây xoà i, và cảm thấy đầy chết chóc rùng rợn trong tâm khảm. Chà ng ngồi và cảm thấy mình Ä‘ang chết dần, Ä‘ang héo mòn, Ä‘ang chấm dứt. Dần dần, chà ng táºp trung lại tÆ° tưởng và ôn lại cả cuá»™c Ä‘á»i, từ những ngà y trẻ thÆ¡ nhất mà chà ng còn nhá»›. Khi nà o thì chà ng đã thá»±c sá»± hạnh phúc? Khi nà o chà ng đã thá»±c nếm trải niá»m vui? Ừ, chà ng đã trải qua Ä‘iá»u nà y nhiá»u lần. Chà ng đã vui trong những ngà y niên thiếu, khi chà ng được những ngÆ°á»i Bà La Môn khen ngợi, khi chà ng vượt xa những ngÆ°á»i đồng thá»i, khi chà ng Ä‘á»c những thánh thÆ°, trong những cuá»™c tranh biện vá»›i những báºc trà thức, khi dá»± những cuá»™c tế thần. Lúc đó chà ng đã nghÄ©: “Má»™t con Ä‘Æ°á»ng Ä‘ang trải trÆ°á»›c mắt. Những vị thần linh Ä‘ang đợi ngÆ°Æ¡iâ€. Và khi còn là má»™t thiếu niên, khi lý tưởng mãi bay lượn thúc giục chà ng Ä‘i theo rồi từ giã những ngÆ°á»i cùng Ä‘i tìm kiếm nhÆ° chà ng, khi chà ng cố hết sức để mình hiểu những lá»i dạy của ngÆ°á»i Bà La Môn, khi má»—i kiến thức má»›i thu được chỉ lôi kéo theo má»™t niá»m khao khát má»›i, và trong niá»m khát khao của chà ng, trong những cố gắng của chà ng, chà ng đã tá»± nhủ: “Tiến lên Ä‘i, tiến lên! Äây là con Ä‘Æ°á»ng của ngÆ°Æ¡iâ€. Chà ng đã nghe theo tiếng nói ấy khi chà ng rá»i nhà và chá»n Ä‘á»i sống Sa Môn, và khi chà ng rá»i những vị Sa Môn để đến đức Pháºt, và khi chà ng rá»i đức Pháºt để tiếp tục con Ä‘Æ°á»ng vô định. Äã bao lâu rồi từ khi chà ng nghe tiếng ấy, từ khi chà ng bay bổng trên bất cứ chiá»u cao nà o? Tháºt vô vị và buồn thảm là m sao, con Ä‘Æ°á»ng chà ng đã Ä‘i qua! Qua bao nhiêu năm dà i rồi, chà ng không có má»™t mục Ä‘Ãch nà o cả, không má»™t niá»m hân hoan khát khao, không má»™t thú nhá» hẹp, là vẫn không thá»±c thá»a mãn! Không biết rõ Ä‘iá»u đó, chà ng đã cố gắng và khao khát mấy năm rồi, để được giống nhÆ° má»i ngÆ°á»i khác, nhÆ° những con ngÆ°á»i trẻ thÆ¡ kia, mà đá»i chà ng vẫn khốn đốn và nghèo nà n hÆ¡n há», bởi mục Ä‘Ãch của há» không phải là mục Ä‘Ãch của chà ng, ná»—i sầu muá»™n của há» cÅ©ng không phải là ná»—i sầu muá»™n của chà ng. Cả thế giá»›i những ngÆ°á»i nhÆ° Vạn Mỹ nà y chỉ là má»™t ván bà i trÆ°á»›c mặt chà ng, má»™t cuá»™c khiêu vÅ©, má»™t hà i kịch để nhìn ngắm. Chỉ có Kiá»u Lan là yêu quà đối vá»›i chà ng, là có giá trị đối vá»›i chà ng. NhÆ°ng nà ng có còn yêu quÃ, giá trị hay không? Chà ng có thá»±c cần thiết đến nà ng chăng? Há» lại không Ä‘ang chÆ¡i má»™t ván bà i không dứt đó sao? Có cần thiết sống vì ván bà i ấy hay không? Không. Ván bà i nà y gá»i là Sanh Tá», má»™t trò chÆ¡i trẻ con, má»™t trò chÆ¡i mà có lẽ chÆ¡i má»™t, hai, mÆ°á»i lần cÅ©ng thú vị đấy, nhÆ°ng có đáng để chÆ¡i liên tục mãi mãi không?
Tất Äạt biết ngay là trò chÆ¡i đã chấm dứt, rằng chà ng không thể chÆ¡i thêm được nữa. Má»™t cÆ¡n rùng mình thoáng qua thân thể chà ng, cảm thấy má»™t cái gì đó đã chết.
Chà ng ngồi suốt ngà y hôm đó dÆ°á»›i gốc cây xoà i, nghÄ© đến cha chà ng, đến Thiện Hữu, đến đức Pháºt. Có phải chà ng đã từ bá» tất cả những ngÆ°á»i nà y để trở nên má»™t Vạn Mỹ không? Chà ng ngồi đấy cho đến khi đêm xuống. Khi chà ng ngẩng lên thì thấy những vì sao, chà ng nghÄ©: ta vẫn còn ngồi đây dÆ°á»›i gốc xoà i trong vÆ°á»n chÆ¡i của ta. Chà ng hÆ¡i mỉm cÆ°á»i. Có cần thiết không, có đúng không, có phải Ä‘iên rồ không, nếu chà ng lại là m chủ má»™t cây xoà i và má»™t khu vÆ°á»n?
Chà ng đã quá chán ngán vá»›i những Ä‘iá»u ấy. Chúng cÅ©ng đã chết ở trong lòng chà ng. Chà ng đứng dáºy, chà o từ biệt cây xoà i và khu vÆ°á»n chÆ¡i. Chà ng chÆ°a ăn gì cả ngà y hôm đó, và chà ng thấy đói cồn cà o, nghÄ© đến ngôi biệt thá»± của chà ng, chiếc bà n đầy thức ăn. Chà ng mệt má»i mỉm cÆ°á»i, lắc đầu và chà o giã biệt tất cả những thứ ấy.
CÅ©ng đêm đó, Tất Äạt rá»i thà nh phố và không bao giá» trở lại. Vạn Mỹ cố Ä‘i tìm chà ng má»™t thá»i gian khá lâu, tin rằng chà ng đã rÆ¡i và o tay bá»n cÆ°á»›p. Kiá»u Lan thì không cố tìm chà ng. Nà ng không ngạc nhiên khi nghe tin Tất Äạt đã biến mất. Nà ng đã vẫn chỠđợi Ä‘iá»u đó lâu nay. Chà ng không phải là má»™t Sa Môn không nhà , má»™t ngÆ°á»i lữ hà nh đó sao? Nà ng cảm thấy Ä‘iá»u đó rõ rệt hÆ¡n bao giá» hết trong buổi gặp gỡ cuối cùng vá»›i chà ng, và trong sá»± buồn khổ vì mất mát, nà ng vui sÆ°á»›ng vì đã được ôm xiết chà ng trong dịp cuối cùng ấy, và đã cảm thấy hoà n toà n được chà ng chinh phục.
Khi nà ng nghe những tin đầu tiên vá» việc Tất Äạt biến mất, nà ng Ä‘i đến cá»a sổ ở đấy nà ng nuôi con chim hiếm trong chiếc lồng và ng. Nà ng mở cá»a lồng, lấy chim ra và thả cho nó bay Ä‘i. Nà ng đứng nhìn theo chim khuất dạng má»™t lúc lâu. Từ hôm đó, nà ng không tiếp khách nữa và đóng kÃn cá»a nhà . Sau má»™t thá»i gian, nà ng nháºn ra mình đã có thai sau lần gặp gỡ cuối cùng vá»›i Tất Äạt.
Xem tiếp chương 8
Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:53 PM.
|
02-09-2008, 02:51 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 8
Bên bỠsông
Tất Äạt Ä‘i lang thang và o rừng, đã xa thà nh thị và chà ng chỉ biết má»™t Ä‘iá»u rằng chà ng không thể trở vá», rằng cuá»™c Ä‘á»i chà ng đã sống nhiá»u năm qua bây giỠđã hết, chà ng đã nếm trải đến Ä‘á»™ buồn nôn. Con chim hoà ng oanh đã chết cái chết của nó, mà chà ng đã chiêm bao, chÃnh là cái chết của con chim trong lòng chà ng. Chà ng đã vÆ°á»›ng sâu và o Ä‘au khổ, đã rÆ°á»›c và o mình sá»± buồn nôn và chết chóc từ tứ phÃa, nhÆ° má»™t cái tô Ä‘Ä©a đã thấm nÆ°á»›c cho đến khi đầy. Chà ng đầy cả chán chÆ°á»ng, khổ Ä‘au, chết chóc, không còn má»™t cái gì ở thế tục có thể lôi cuốn chà ng, có thể Ä‘em lại cho chà ng khoái lạc và niá»m an ủi.
Chà ng say sÆ°a ao Æ°á»›c được quên, được nghỉ ngÆ¡i, được chết. Sao cho má»™t cÆ¡n sét đánh chà ng Ä‘i! Sao cho má»™t con hổ cứ đến ăn thịt chà ng phức Ä‘i! Ước sao có má»™t thứ rượu nà o, má»™t Ä‘á»™c dược nà o, Ä‘em lại cho chà ng quên lãng, quên hết, là m cho chà ng ngủ thiếp Ä‘i không bao giá» dáºy nữa! Có má»™t thứ gì thối tha mà chà ng chÆ°a bôi và o mình, có má»™t tá»™i lá»—i và sá»± Ä‘iên rồ nà o trong tâm hồn mà chà ng chÆ°a phạm đến, có má»™t vết nhÆ¡ nà o trong tâm hồn mà chỉ có chà ng là không chịu trách nhiệm hay không? Cái vòng luân chuyển đó không kiệt quệ Ä‘i và chấm dứt Ä‘i cho chà ng hay sao?
Tất Äạt đã đến con sông dà i trong rừng, con sông mà má»™t ngÆ°á»i chèo đò đã từng Ä‘Æ°a chà ng qua khi chà ng hãy còn trẻ và sau khi từ giã đức Pháºt. Chà ng dừng lại và đứng tần ngần ở bá» sông. CÆ¡n mệt và đói là m chà ng yếu lả. Tại sao chà ng lại phải Ä‘i xa thêm, Ä‘i đâu, và để là m gì? Không còn mục Ä‘Ãch gì nữa, không còn gì hÆ¡n là má»™t khát vá»ng Ä‘au Ä‘á»›n sâu xa được rÅ© hết cÆ¡n má»™ng mị cuồng loạn nà y, má»a hết chất rượu vô vị nà y, chấm dứt cuá»™c sống ê chá» Ä‘au Ä‘á»›n nà y.
Có má»™t cây dừa trên bá» sông; Tất Äạt ngồi dá»±a và o cây ấy, choà ng tay qua thân cây và nhìn xuống dòng sông nÆ°á»›c lục chảy bên dÆ°á»›i. Chà ng nhìn xuống và bá»—ng dÆ°ng trà n ngáºp má»™t Æ°á»›c muốn buông tay ra, để trầm mình trong đáy nÆ°á»›c. Cái trống rá»—ng lạnh giá của nÆ°á»›c phản chiếu sá»± trống rá»—ng ghê rợn trong tâm hồn chà ng. Phải, chà ng đã đến bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng cùng. Không còn gì hÆ¡n đối vá»›i chà ng trừ ra tá»± xóa bá» mình, hủy hoại cái kiến trúc thất bại của Ä‘á»i chà ng, vứt nó Ä‘i, để cho những thần linh chế diá»…u. Äấy là việc mà chà ng ao Æ°á»›c là m - hủy hoại cái hình tÆ°á»›ng mà chà ng ghét bá»! Sao cho những con cá xé xác chà ng ra. Chà ng, con váºt xấu xÃ, ngÆ°á»i Ä‘iên, thân xác mục nát, thối tha ấy, tâm hồn chán chÆ°á»ng vô dụng ấy! Sao cho cá sấu ngấu nghiến chà ng Ä‘i, sao cho những con quỉ xé thây chà ng ra từng mảnh!
Vá»›i má»™t nét mặt quái dị, chà ng nhìn chòng chá»c và o dòng nÆ°á»›c. Chà ng thấy mặt chà ng phản chiếu và khạc nhổ lên đấy; chà ng buông tay khá»i thân cây và xoay mình má»™t tÃ, để có thể rÆ¡i ngược đầu và chìm xuống nÆ°á»›c. Chà ng cúi rạp ngÆ°á»i, đôi mắt nhắm nghiá»n nhÆ° hÆ°á»›ng vá» cõi chết. Rồi từ má»™t cõi xa xăm trong tâm hồn chà ng, từ quá khứ của cuá»™c Ä‘á»i mệt má»i, chà ng bá»—ng nghe má»™t tiếng vá»ng. Chỉ có má»™t tiếng, má»™t âm thanh mà không suy nghÄ©, chà ng lẩm bẩm nói lên, âm thanh ngà y xÆ°a bắt đầu và kết thúc má»i bà i kinh Bà La Môn, tiếng “Om†thiêng liêng, có nghÄ©a là “Giác Ngộ†hay “Toà n Thiệnâ€. Lúc đó, khi tiếng “Om†đến tai chà ng, tâm hồn thẫn thá» của Tất Äạt bá»—ng nhiên thức tỉnh và chà ng nháºn ra sá»± Ä‘iên rồ của hà nh vi mình.
Tất Äạt vô cùng sợ hãi. Thì ra chà ng đã ra thế đấy, chà ng đã quá lạc lõng, quá bối rối, quá mất lÆ°Æ¡ng tri đến ná»—i muốn tìm cái chết. Lòng mong má»i ấy, lòng mong má»i trẻ con ấy đã trở nên quá mãnh liệt trong lòng chà ng: tìm sá»± bình an bằng cách hủy hoại thể xác. Tất cả những dà y vò của thá»i vừa qua, tất cả ảo tưởng, tuyệt vá»ng đã không ảnh hưởng đến chà ng bằng khi tiếng “Om†len và o ý thức chà ng, là m chà ng nháºn rõ sá»± khốn nạn và tá»™i lá»—i của mình.
“Omâ€, chà ng nhẩm Ä‘á»c trong lòng, và chà ng ý thức vá» Äại ngã, vá» sá»± bất khả hủy diệt của cuá»™c sống; chà ng nhá»› lại má»i sá»± mà chà ng đã quên, má»i sá»± thiêng liêng cao khiết.
NhÆ°ng chỉ má»™t thoáng, thá»i gian má»™t là n chá»›p, rồi Tất Äạt lại qụy xuống gốc cây dừa, sá»± má»i mệt xâm chiếm lấy chà ng. Thì thầm tiếng “Omâ€, chà ng gối đầu trên rá»… cây và ngủ má»™t giấc dà i. Giấc ngủ chà ng rất say mà không má»™ng mị; chà ng chÆ°a bao giá» ngủ ngon nhÆ° thế trong má»™t thá»i gian khá lâu. Khi chà ng tỉnh dáºy sau nhiá»u giấc ngủ, chà ng có cảm tưởng nhÆ° mÆ°á»i năm đã trôi qua. Chà ng nghe tiếng nÆ°á»›c chảy róc rách; chà ng không biết mình Ä‘ang ở đâu, cÅ©ng không rõ tại sao chà ng đến đây. Chà ng nhìn lên và ngạc nhiên thấy cây cối và trá»i ở trên đầu. Chà ng sá»±c nhá»› lại chà ng Ä‘ang ở nÆ¡i nà o và là m sao chà ng đã đến đây. Chà ng cảm thấy Æ°á»›c muốn ở lại đây má»™t lúc lâu. Quá khứ bây giá» dÆ°á»ng nhÆ° phủ má»™t lá»›p mà n, vô cùng xa xăm, và không mảy may quan hệ. Chà ng chỉ biết rằng Ä‘á»i sống trÆ°á»›c đây của chà ng đã hết, nó đầy cả buồn nôn và khốn nạn khiến chà ng đã muốn hủy hoại nó, nhÆ°ng chà ng đã tỉnh ngá»™ bên cạnh má»™t dòng sông, dÆ°á»›i má»™t gốc dừa, vá»›i tiếng “Om†thần diệu trên môi. Rồi chà ng đã ngủ, và khi thức dáºy chà ng nhìn vÅ© trụ nhÆ° má»™t con ngÆ°á»i má»›i. Chà ng nhẹ nhà ng nói thầm tiếng “Om†vá»›i chÃnh mình, chà ng đã ngủ vá»›i tiếng ấy và chà ng tưởng nhÆ° suốt giấc ngủ chà ng đã Ä‘á»c tiếng ấy sâu dà i, nghÄ© vỠ“Omâ€, thể nháºp trong “Omâ€, trong cái vô danh, trong cái linh diệu...
Tháºt là cả má»™t giấc ngủ tuyệt vá»i! ChÆ°a bao giá» má»™t giấc ngủ lại là m chà ng tỉnh táo, đổi má»›i chà ng, là m chà ng trẻ lại đến thế. Có lẽ chà ng đã chết thá»±c, có lẽ chà ng đã chết Ä‘uối và tái sinh dÆ°á»›i má»™t hình hà i khác. NhÆ°ng không, chà ng nháºn ra chÃnh mình, nháºn ra tay chân chà ng, nÆ¡i chà ng nằm và bản ngã ở trong lồng ngá»±c chà ng, má»™t Tất Äạt cá biệt. NhÆ°ng Tất Äạt nà y có má»™t cái gì thay đổi, má»›i mẻ. Chà ng đã ngủ má»™t giấc tuyệt vá»i. Bây giá» chà ng tỉnh táo má»™t cách kỳ lạ, sung sÆ°á»›ng và ngạc nhiên trÆ°á»›c má»i sá»±.
Tất Äạt ngẩng lên và thấy má»™t thầy tu áo và ng, đầu cạo, ngồi đối diện vá»›i dáng Ä‘iệu của má»™t ngÆ°á»i suy tÆ°. Chà ng nhìn và o ông ta, và chẳng mấy chốc chà ng đã nháºn ra đấy là Thiện Hữu, ngÆ°á»i bạn của chà ng thá»i thÆ¡ ấu. Thiện Hữu, ngÆ°á»i đã nấp dÆ°á»›i bóng đức Giác Ngá»™... Thiện Hữu, cÅ©ng đã luống tuổi, nhÆ°ng mặt chà ng còn biểu lá»™ những nét đặc biệt cÅ© trên mặt - lòng hăng hái, chÃnh trá»±c, óc tò mò, ná»—i hoang mang. NhÆ°ng khi Thiện Hữu ngẩng lên và nhìn chà ng, Tất Äạt thấy rằng Thiện Hữu không nháºn ra chà ng. Thiện Hữu vui mừng khi thấy chà ng tỉnh giấc. Chà ng có vẻ đã ngồi đấy từ lâu chá» Tất Äạt thức dáºy, mặc dầu Thiện Hữu không biết chà ng.
- Tôi Ä‘ang ngủ - Tất Äạt lên tiếng - Ông đến đây bằng cách nà o?
- Ông Ä‘ang ngủ, - Thiện Hữu đáp - và tháºt không nên ngủ ở những nÆ¡i nhÆ° vầy, vì thÆ°á»ng có rắn và dã thú trong rừng ra. Tôi là má»™t trong những đồ đệ của đức Pháºt ThÃch Ca Mâu Ni, và tôi Ä‘ang Ä‘i hà nh hÆ°Æ¡ng cùng vá»›i má»™t số tăng lữ nhÆ° tôi. Tôi thấy ông nằm ngủ má»™t nÆ¡i nguy hiểm, nên đã cố thức ông dáºy, nhÆ°ng ông ngủ say quá, nên tôi ở lại và ngồi đây. Rồi dÆ°á»ng nhÆ° tôi, ngÆ°á»i muốn canh chừng cho ông, chÃnh tôi lại cÅ©ng ngủ. Sá»± mệt má»i đã chiếm lấy tôi và tôi đã canh chừng rất sÆ¡ sót. NhÆ°ng bây giỠông đã tỉnh, tôi phải Ä‘i cho kịp vá»›i các môn đệ.
- Cám Æ¡n thầy Sa Môn đã canh cho tôi ngủ. Những đồ đệ của đấng Giác Ngá»™ tháºt rất tốt, nhÆ°ng bây giỠông có thể Ä‘i Ä‘Æ°á»ng của ông Ä‘i.
- Tôi Ä‘i đây. Chúc ông ở lại mạnh giá»i.
- Cám ơn thầy Sa Môn.
Thiện Hữu cúi đầu nói :
- Xin từ biệt.
- Xin từ biệt, Thiện Hữu. - Tất Äạt buá»™t miệng.
Vị tu sĩ đứng dừng lại :
- Xin lỗi ông, là m sao ông biết được tên tôi?
Tất Äạt cÆ°á»i lá»›n :
- Thiện Hữu, tôi biết anh từ ngôi nhà của thân sinh anh và từ ngôi trÆ°á»ng của những ngÆ°á»i Bà La Môn, từ những cuá»™c tế thần, từ ngà y chúng ta Ä‘i theo những Sa Môn, và cÅ©ng từ giá» phút trong rừng Lá»™c Uyển khi anh xin qui y đấng Giác Ngá»™.
- Anh là Tất Äạt! - Thiện Hữu kêu lên - Bây giá» tôi đã nháºn ra anh và không hiểu tại sao tôi lại không nháºn ra anh ngay. Chà o Tất Äạt, tôi mừng lắm được gặp lại anh...
- Tôi cÅ©ng rất mừng. Bạn đã canh chừng giấc ngủ của tôi. Cám Æ¡n bạn má»™t lần nữa, mặc dù tôi không cần ngÆ°á»i canh. Bây giá» bạn Ä‘i đâu?
- Tôi không Ä‘i đâu cả. Chúng tôi, những tu sÄ©, thì luôn luôn Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng, trừ trong mùa mÆ°a. Chúng tôi luôn luôn Ä‘i từ nÆ¡i nà y đến nÆ¡i kia, sống theo qui luáºt, giảng dạy giáo lý, khất thá»±c và lại Ä‘i. Luôn luôn nhÆ° thế. NhÆ°ng anh Ä‘i đâu, Tất Äạt?
Tất Äạt nói :
- Tôi cÅ©ng hệt nhÆ° anh, bạn Æ¡i. Tôi không Ä‘i đâu cả. Tôi chỉ Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng. Tôi Ä‘ang Ä‘i hà nh hÆ°Æ¡ng.
Thiện Hữu nói :
- Anh bảo anh Ä‘i hà nh hÆ°Æ¡ng, tôi tin anh. NhÆ°ng nà y anh Tất Äạt, xin lá»—i anh, tôi trông anh không giống má»™t khất sÄ© chút nà o. Anh Ä‘ang mặc áo quần của má»™t ngÆ°á»i già u có, anh Ä‘ang mang già y theo thá»i trang, và mái tóc đầy hÆ°Æ¡ng của anh không phải là tóc của má»™t khất sÄ©, không phải tóc của má»™t Sa Môn.
- Bạn đã quan sát kỹ lắm, đôi mắt tinh vi của bạn đã thấy hết má»i sá»±. NhÆ°ng tôi không bảo bạn rằng tôi là má»™t Sa Môn. Tôi nói rằng tôi Ä‘i hà nh hÆ°Æ¡ng, và điá»u ấy có tháºt.
- Anh Ä‘ang Ä‘i hà nh hÆ°Æ¡ng. - Thiện Hữu nói - NhÆ°ng Ãt ai Ä‘i hà nh hÆ°Æ¡ng trong bá»™ áo quần nhÆ° thế, già y nhÆ° thế, tóc nhÆ° thế. Tôi đã lang thang nhiá»u năm nay mà chÆ°a bao giá» thấy má»™t khất sÄ© nhÆ° thế cả.
- Tôi tin bạn nói tháºt. - Thiện Hữu - NhÆ°ng hôm nay đây, bạn đã gặp má»™t khất sÄ© nhÆ° thế, trong già y và áo nhÆ° thế. Hãy nhá»›, Thiện Hữu thân mến của tôi Æ¡i, rằng thế giá»›i hiện tượng luôn luôn giả tạm, kiểu áo và tóc vô cùng tạm bợ. Ngay cả tóc và thân thể của chúng ta cÅ©ng giả tạm nữa. Bạn đã quan sát rất đúng. Tôi Ä‘ang mặc y phục của má»™t ngÆ°á»i già u, và tôi có đầu tóc nhÆ° ngÆ°á»i thế tục, theo thá»i trang chỉ vì tôi đã là má»™t ngÆ°á»i trong số đó.
- Và bây giá» anh là gì, Tất Äạt?
- Tôi không biết, tôi cÅ©ng không biết nhÆ° bạn. Tôi chỉ Ä‘ang Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng. Tôi đã là má»™t ngÆ°á»i già u nhÆ°ng bây giá» thì không còn nữa, và những gì sẽ xảy ra ngà y mai, tôi không biết được.
- Anh đã mất hết của cải?
- Tôi mất chúng, hay chúng đã mất tôi - tôi không chắc. Bánh xe hiện tượng quay nhanh lắm, hỡi Thiện Hữu. Äâu là Tất Äạt con ngÆ°á»i Sa Môn, đâu là Tất Äạt ngÆ°á»i già u có? Cái gì giả tạm sẽ thay đổi ngay, Thiện Hữu, bạn cÅ©ng biết thế.
Thiện Hữu hoà i nghi nhìn ngÆ°á»i bạn ấu thá»i má»™t lúc khá lâu. Äoạn chà ng cúi chà o Tất Äạt nhÆ° ngÆ°á»i ta chà o má»™t ngÆ°á»i quà tá»™c, và đi tiếp con Ä‘Æ°á»ng mình.
Mỉm cÆ°á»i, Tất Äạt nhìn chà ng bÆ°á»›c Ä‘i. Tất Äạt vẫn còn thÆ°Æ¡ng yêu chà ng, ngÆ°á»i bạn trung thà nh hay thắc mắc ấy. Và trong lúc nà y, trong giá» sáng rạng sau giấc ngủ nhiệm mà u thấm nhuần tiếng “Om†nà y, chà ng không thể không cảm thấy thÆ°Æ¡ng yêu má»™t ngÆ°á»i hay bất cứ má»™t váºt gì. Äó chÃnh là điá»u kỳ diệu đã đến vá»›i chà ng trong giấc ngủ vá»›i tiếng “Omâ€. Chà ng yêu mến má»i sá»±, má»™t tình yêu hoan hỉ đối vá»›i má»i váºt chà ng nhìn thấy. Và chà ng cảm thấy dÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c kia chà ng Ä‘au khổ vì chÃnh chà ng đã không biết yêu thÆ°Æ¡ng.
Tất Äạt nhìn Sa Môn ra Ä‘i vá»›i nụ cÆ°á»i. Giấc ngủ đã là m chà ng sảng khoái, nhÆ°ng chà ng cảm thấy bụng đói cồn cà o vì đã không ăn gì trong hai hôm nay, và cái thá»i chà ng chế ngá»± được cÆ¡n đói nay đã qua rồi. Chà ng nhá»› lại thuở ấy má»™t cách xao xuyến, nhÆ°ng đồng thá»i cÅ©ng vá»›i má»™t nụ cÆ°á»i. Chà ng nhá»› hồi ấy chà ng đã tá»± hà o ba Ä‘iá»u vá»›i Kiá»u Lan, ba nghệ thuáºt cao quà siêu quần: nhịn đói, chỠđợi và suy tÆ°. Những Ä‘iá»u ấy đã là sở hữu của chà ng, quyá»n năng của chà ng, sức mạnh của chà ng. Chà ng chỉ há»c có ba nghệ thuáºt ấy và không biết Ä‘iá»u gì khác, suốt trong những năm chuyên cần và kiên tâm của thá»i niên thiếu. Bây giá» chà ng đã mất chúng, chà ng không còn nắm vững chúng được nữa, nhịn đói, chỠđợi hay suy tÆ°. Chà ng đã đổi chúng để lấy những váºt khốn nạn nhất, những váºt tạm bợ, những lạc thú cảm quan, nếp sống thượng lÆ°u và của cải.
Chà ng đã Ä‘i theo má»™t con Ä‘Æ°á»ng quái gở. Và bây giá» dÆ°á»ng nhÆ° chà ng đã nghiá»…m nhiên trở thà nh má»™t phà m nhân.
Tất Äạt suy nghÄ© vá» tình trạng của chà ng. Chà ng nháºn thấy rất khó suy nghÄ©, và thá»±c tình không muốn suy nghÄ©, nhÆ°ng chà ng tá»± bắt buá»™c mình.
Bây giá», chà ng nghÄ©, má»i váºt phù du kia đã lại lá»t qua kẽ tay ta, má»™t lần nữa ta lại đứng dÆ°á»›i trá»i nhÆ° má»™t đứa trẻ. Không có cái gì của ta, không biết gì, không há»c táºp được gì. Lạ lùng biết bao!
Bây giá», khi ta không còn trẻ nữa, khi tóc ta trở mà u, khi sức ta bắt đầu giảm, ta bắt đầu sống lại nhÆ° má»™t trẻ thÆ¡. Chà ng lại mỉm cÆ°á»i. Vâng, định mệnh chà ng kỳ lạ tháºt! Chà ng Ä‘ang Ä‘i ngược trở lại, và bây giá» chà ng vẫn tay không, vẫn trần truồng và dốt nát trong vÅ© trụ. NhÆ°ng chà ng không buồn vì Ä‘iá»u đó, trái lại chà ng còn cảm thấy muốn cÆ°á»i lên, cÆ°á»i mình, cÆ°á»i cuá»™c Ä‘á»i đảo Ä‘iên quái gở. Chà ng tá»± bảo và cÆ°á»i lá»›n: “Má»i váºt Ä‘ang Ä‘i lui vá»›i mìnhâ€, và khi chà ng nói nhÆ° thế, cái nhìn của chà ng chiếu sáng trên dòng sông, và chà ng thấy dòng sông cÅ©ng chảy lùi Ä‘á»u Ä‘á»u, reo lên vui vẻ. Äiá»u đó là m chà ng rất thÃch thú, chà ng mỉm cÆ°á»i vui vẻ vá»›i dòng sông. Äó chẳng phải là con sông mà má»™t lần chà ng đã ao Æ°á»›c trầm mình - hằng trăm năm vá» trÆ°á»›c - hay chà ng đã mÆ¡ thấy nó?
Äá»i sống của chà ng tháºt lạ lùng, chà ng nghÄ©. Chà ng đã lang thang qua nhiá»u con Ä‘Æ°á»ng lạ. Khi còn là má»™t cáºu bé, tôi Ä‘am mê thần linh và các cuá»™c tế lá»…, lúc trở thà nh thanh niên Ä‘am mê thiá»n quán và khổ hạnh. Tôi đã Ä‘i tìm Äại ngã và kÃnh phục cái trÆ°á»ng cá»u nÆ¡i linh hồn. Là thanh niên tôi đã tu khổ hạnh. Tôi đã sống trong rừng, chịu nóng lạnh, tôi há»c nhịn đói, há»c chế ngá»± bản thân. Rồi tôi khám phá những giáo lý của đức Pháºt. Tôi cảm thấy trà thức và sá»± nhất thể của thế giá»›i lÆ°u thông trong tôi nhÆ° chÃnh máu của tôi, nhÆ°ng tôi cÅ©ng cảm thấy cần rá»i xa đức Pháºt và sá»± hiểu biết. Tôi Ä‘i và há»c những lạc thú của ái tình nÆ¡i Kiá»u Lan và việc kinh doanh nÆ¡i Vạn Mỹ. Tôi tÃch luỹ tiá»n của và tiêu hoang nó, ăn những thức ăn ngon, và há»c cách kÃch thÃch giác quan. Tôi phải tiêu phà nhiá»u năm nhÆ° thế để đánh mất sá»± thông minh, khả năng suy tÆ° của tôi, để quên cái nhất tÃnh của sá»± váºt. Chẳng phải tôi đã dần dần đổi thay từ má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thà nh má»™t đứa trẻ, từ má»™t ngÆ°á»i tÆ° duy đến má»™t ngÆ°á»i thông thÆ°á»ng, qua nhiá»u khúc quanh hay sao? Và con Ä‘Æ°á»ng nà y có lợi và con chim trong lòng tôi đã không chết. NhÆ°ng chao ôi là con Ä‘Æ°á»ng! Tôi đã phải trải qua quá nhiá»u ngu dại, quá nhiá»u tÃnh xấu, quá nhiá»u lầm lạc, nôn má»a, vỡ má»™ng và buồn rầu, mà chỉ để trở lại thà nh má»™t đứa trẻ. NhÆ°ng đúng là phải nhÆ° váºy. Äôi mắt và trái tim tôi đòi há»i Ä‘iá»u đó. Tôi phải chứng nghiệm sá»± tuyệt vá»ng, tôi phải Ä‘i và o chiá»u sâu thăm thẳm nhất của tâm hồn, và o những ý tưởng tá»± sát, để chứng nghiệm thánh ân, để nghe tiếng “Om†trở lại, để ngủ say sÆ°a lại và thức dáºy cải lão hoà n đồng. Tôi lại phải trở thà nh má»™t ngÆ°á»i ngu để tìm Tá»± ngã trong tôi. Tôi phải phạm tá»™i để sống lại. Con Ä‘Æ°á»ng tôi sẽ còn dẫn tôi Ä‘i đâu? Con Ä‘Æ°á»ng ngu ngốc, nó Ä‘i xoắn ốc, có lẽ xoay vòng tròn, nhÆ°ng dù nó Ä‘i đâu tôi cÅ©ng Ä‘i theo nó. Chà ng cảm thấy má»™t hạnh phúc lá»›n lao Ä‘ang dâng lên trong tâm hồn. Chà ng tá»± há»i: hạnh phúc ấy từ đâu lại, đâu là lý do của cảm giác hạnh phúc ấy? Nó có đến từ giấc ngủ dà i của tôi, giấc ngủ đã là m cho tôi rất khoan khoái không? Hay từ thế giá»›i “Om†mà tôi gá»i tên? Hay chÃnh vì tôi đã cao bay xa chạy, vì cuối cùng tôi đã trở lại tá»± do, và trở lại nhÆ° má»™t đứa trẻ dÆ°á»›i vòm trá»i? á»’! Chuyến bay má»›i đẹp, cuá»™c giải thoát má»›i đẹp là m sao! NÆ¡i tôi vừa trốn chạy luôn luôn có má»™t không khà của dầu xức đầu, đồ gia vị, sá»± quá Ä‘á»™ và sá»± trÆ¡ lì. Tôi ghét cái thế giá»›i tiá»n của, rượu chè, cá» bạc ấy quá! Tôi ghét cả chÃnh tôi đã sống quá lâu trong thế giá»›i kinh tởm ấy. Tôi ghét cả chÃnh tôi đã tá»± bóp méo, tá»± đầu Ä‘á»™c và hà nh hạ mình, là m cho mình già và xấu xÃ. Tôi sẽ không bao giá» còn xem Tất Äạt nà y là thông minh nữa, nhÆ° có lần tôi đã tưởng. NhÆ°ng má»™t Ä‘iá»u tôi đã là m khiến tôi hà i lòng và tá»± ngợi khen là bây giá» tôi đã vượt qua sá»± tá»± ghét ấy rồi, cái Ä‘á»i sống Ä‘iên rồ trống rá»—ng ấy rồi. Tất Äạt, ta khen ngợi ngÆ°Æ¡i là sau ba năm Ä‘iên cuồng, ngÆ°Æ¡i đã có lại má»™t ý nghÄ© đẹp, rằng ngÆ°Æ¡i đã hoà n thà nh má»™t cái gì, rằng ngÆ°Æ¡i đã nghe lại con chim hót tá»± trong lòng ngÆ°Æ¡i và theo nó.
Chà ng tá»± khen mình nhÆ° thế, tá»± bằng lòng vá»›i mình và lắng nghe má»™t cách tò mò bao tá» của mình Ä‘ang gà o lên vì đói. Chà ng cảm thấy mình đã trút ra má»™t phần ná»—i buồn, má»™t phần khổ Ä‘au của thá»i quá khứ, mà chà ng đã uống cạn đến Ä‘á»™ tuyệt vá»ng gần chết. NhÆ°ng má»i sá»± Ä‘á»u tốt đẹp. Chà ng có thể sống lâu hÆ¡n vá»›i Vạn Mỹ, là m tiá»n và phung phÃ, nuôi dưỡng thể xác và bá» rÆ¡i tâm hồn, chà ng đã khéo sÆ¡n phết đó, nếu không có cái phút hoà n toà n vô vá»ng và căng thẳng khi chà ng nghiêng mình trên dòng nÆ°á»›c chảy, sẵn sà ng tá»± tá». Thì cÆ¡n tuyệt vá»ng đó, sá»± buồn nôn tá»™t Ä‘á»™ mà chà ng trải qua đã không thắng được chà ng. Con chim, dòng suối trong trẻo, tiếng nói trong lòng chà ng vẫn còn sống. Äó là lý do là m chà ng vui tÆ°Æ¡i, là m chà ng cÆ°á»i lá»›n, là m mặt chà ng sáng lên dÆ°á»›i mái tóc đã hoa râm.
Tá»± mình chứng nghiệm má»i sá»± là má»™t Ä‘iá»u hay, chà ng nghÄ©. Khi còn là má»™t đứa trẻ, tôi đã há»c rằng những lạc thú và của cải thế tục không hay ho gì. Tôi đã biết Ä‘iá»u ấy từ rất lâu, nhÆ°ng tôi chỉ má»›i chứng nghiệm nó vừa rồi. Bây giá» tôi biết Ä‘iá»u ấy không phải chỉ bằng tri thức, mà bằng mắt tôi, bằng tim tôi và bằng bao tá» tôi.
Chà ng suy nghÄ© rất lâu vá» sá»± đổi thay trong lòng chà ng, lắng nghe con chim Ä‘ang hót mừng. Nếu con chim trong lòng chà ng đã chết, chà ng có chết không? Không, má»™t cái gì khác trong chà ng đã chết, má»™t cái gì từ lâu chà ng thèm khát đã chết. Äó chẳng phải là cái mà chà ng từng mong phá hủy suốt những năm khổ hạnh của chà ng đó sao? Äó phải chăng là Tá»± ngã của chà ng, cái ngã nhá» bé, sợ hãi, kiêu căng, mà chà ng đã chiến đấu vá»›i nó bằng bao nhiêu năm, nhÆ°ng luôn luôn nó thắng, luôn luôn nó xuất hiện lại, để cÆ°á»›p hạnh phúc của chà ng, gieo cho chà ng sợ hãi? Chẳng phải nó cuối cùng đã chết hôm nay, trong rừng, bên cạnh dòng sông kỳ diệu nà y sao? Chẳng phải vì cái chết của nó mà bây giá» chà ng giống nhÆ° má»™t đứa trẻ, đầy hạnh phúc và niá»m tin, không hoảng sợ?
Bây giá» Tất Äạt cÅ©ng đã nháºn ra được vì sao chà ng đã chiến đấu vô vá»ng vá»›i Tá»± ngã của chà ng khi còn là má»™t Bà La Môn và má»™t nhà khổ hạnh. Quá nhiá»u kiến thức đã ngăn ngại chà ng, quá nhiá»u thánh thi, quá nhiá»u lá»… tế, quá nhiá»u ép xác, quá nhiá»u cố gắng và là m lụng. Chà ng đã đầy kiêu căng, chà ng đã luôn luôn là ngÆ°á»i khôn ngoan nhất, hăng hái nhất, luôn luôn hÆ¡n ngÆ°á»i má»™t bÆ°á»›c, luôn luôn là ngÆ°á»i trà thức, luôn luôn là ngÆ°á»i giảng đạo hay nhà hiá»n triết. Tá»± ngã chà ng đã len lá»i và o trong chức vị giảng đạo ấy, và o lòng kiêu hãnh ấy, và o trà thức ấy. Nó an vị đấy má»™t cách vững và ng, và tăng trưởng thêm, trong khi chà ng tưởng chà ng Ä‘ang hủy hoại nó bằng nhịn đói và sám hối. Bây giá» chà ng hiểu nó và nháºn ra rằng tiếng nói ná»™i tâm rất đúng, không có má»™t báºc thầy nà o có thể Ä‘Æ°a chà ng đến giải thoát. Äó là nguyên do vì sao chà ng đã Ä‘i và o cuá»™c Ä‘á»i, tá»± đánh mất mình trong thế lá»±c, trong Ä‘Ã n bà và tiá»n bạc; vì sao chà ng trở thà nh má»™t thÆ°Æ¡ng gia, má»™t ngÆ°á»i cá» bạc, rượu chè và má»™t ngÆ°á»i già u có, cho đến khi con ngÆ°á»i thuyết giáo và vị Sa Môn trong chà ng chết Ä‘i. Äó là nguyên do vì sao chà ng đã sống qua những năm kinh khủng chịu Ä‘á»±ng sá»± buồn nôn, há»c các bà i há»c vá» sá»± Ä‘iên rồ của má»™t Ä‘á»i sống vô vị, trống rá»—ng cho đến chết, cho nên khi chà ng đạt đến ná»—i tuyệt vá»ng đắng cay để cho Tất Äạt con ngÆ°á»i buôn lạc thú và Tất Äạt con ngÆ°á»i của già u sang cÅ©ng chết nốt. Chà ng đã chết và má»™t Tất Äạt má»›i đã thức dáºy sau giấc ngủ của chà ng. Chà ng cÅ©ng sẽ già và chết. Tất Äạt là giả tạm, nhÆ°ng hôm nay chà ng còn trẻ, chà ng là má»™t đứa trẻ - chà ng Tất Äạt má»›i - và chà ng rất hân hoan.
Những tÆ° tưởng đó thoáng qua trong trà chà ng. Mỉm cÆ°á»i, chà ng lắng nghe tiếng bao tá» mình, lắng nghe đầy cảm Æ¡n tiếng con ong Ä‘ang rì rầm. Sung sÆ°á»›ng chà ng nhìn dòng sông Ä‘ang chảy. ChÆ°a bao giá» má»™t dòng sông thu hút chà ng đến thế. ChÆ°a bao giá» chà ng tìm thấy tiếng nÆ°á»›c và hình ảnh dòng sông Ä‘ang chảy lại đẹp nhÆ° thế. DÆ°á»ng nhÆ° con sông có cái gì đặc biệt để kể vá»›i chà ng, má»™t cái gì mà chà ng không biết, má»™t cái gì còn chỠđợi chà ng. Tất Äạt đã có lần toan trầm mình trong dòng nÆ°á»›c đó, thì hôm nay chà ng Tất Äạt già cá»—i, má»i mệt, tuyệt vá»ng đã chết trong ấy. Chà ng cảm thấy má»™t tình yêu sâu Ä‘áºm đối vá»›i dòng sông Ä‘ang chảy và quyết định sẽ không rá»i nó vá»™i.
Xem tiếp chương 9
Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:53 PM.
|
02-09-2008, 02:52 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng 9
NgÆ°á»i lái đò
“Ta sẽ ở lại bên con sông nà y†- Tất Äạt nghÄ© - “CÅ©ng cùng con sông nà y ta đã Ä‘i qua trên con Ä‘Æ°á»ng vá» kinh thà nh. Má»™t ngÆ°á»i lái đò thân thiện đã Ä‘Æ°a ta sang sông. Ta sẽ đến ông ấy. Con Ä‘Æ°á»ng ta Ä‘i đã má»™t lần Ä‘Æ°a ta từ mái chòi của ngÆ°á»i đến má»™t Ä‘á»i sống má»›i mà bây giỠđã cÅ© và chết. Con Ä‘Æ°á»ng hiện tại của ta, cuá»™c Ä‘á»i má»›i của ta sẽ bắt đầu từ đây!â€
Chà ng thÆ°Æ¡ng mến nhìn dòng nÆ°á»›c chảy, nhìn mà u xanh trong suốt, những Ä‘Æ°á»ng pha lê vẽ nên bức tranh thần tình trong lòng nÆ°á»›c. Chà ng trông thấy những viên ngá»c ngá»i sáng nổi lên từ đáy sâu, những bá»t nÆ°á»›c bÆ¡i lá»™i trên tấm gÆ°Æ¡ng, bầu trá»i trong xanh phản chiếu trong bá»t nÆ°á»›c. Con sông nhìn chà ng bằng trăm ngà n đôi mắt - mà u xanh lục, trắng, mà u pha lê, mà u xanh da trá»i. Chà ng yêu dòng sông nà y biết bao, nó tháºt quyến rÅ© và chà ng đầy cảm Æ¡n đối vá»›i nó. Chà ng nghe trong tim tiếng nói của thức tỉnh nói vá»›i chà ng: “Hãy yêu dòng sông nà y, ở bên nó và há»c vá»›i nóâ€. Phải, chà ng muốn há»c nÆ¡i nó, chà ng muốn lắng nghe nó. Chà ng thấy dÆ°á»ng nhÆ° ai bất cứ ai hiểu được dòng sông và những huyá»n bà của nó sẽ hiểu được nhiá»u Ä‘iá»u hÆ¡n nữa, nhiá»u Ä‘iá»u huyá»n bÃ, tất cả má»i huyá»n bÃ.
NhÆ°ng hôm nay chà ng chỉ má»›i thấy má»™t Ä‘iá»u bà máºt của con sông, Ä‘iá»u bà máºt đã Ä‘áºp mạnh và o tâm trà chà ng. Chà ng thấy con sông vẫn tiếp tục chảy nhÆ° nó vẫn luôn luôn ở đấy, luôn luôn là dòng sông ấy trÆ°á»›c mắt chà ng, tuy nhiên má»—i lúc nó má»—i má»›i. Ai có thể hiểu được, quan niệm được Ä‘iá»u nà y? Chà ng không hiểu được, chà ng chỉ trá»±c nháºn má»™t mối hoà i nghi, má»™t ký ức lá» má», và những tiếng nói thiêng liêng.
Tất Äạt đứng dáºy, cÆ¡n đói cồn cà o Ä‘ang trở thà nh không thể chịu được. Chà ng khó nhá»c Ä‘i lang thang dá»c theo bá» sông lắng nghe tiếng nÆ°á»›c vá»—, lắng nghe cái đói Ä‘ang vò xé thân thể chà ng.
Khi chà ng đến bến, chiếc đò đã đợi sẵn và ngÆ°á»i lái đò đã má»™t lần Ä‘Æ°a chà ng Tất Äạt trai trẻ qua sông, Ä‘ang đứng trên đò. Tất Äạt nháºn ra ông ta ngay. Ông ta cÅ©ng già đi rất nhiá»u.
- NhỠông Ä‘Æ°a tôi sang sông. Chà ng nói. NgÆ°á»i lái đò ngạc nhiên thấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông sang trá»ng nhÆ° thế Ä‘i bá»™ má»™t mình, má»i chà ng lên thuyá»n và rá»i bến, Tất Äạt bảo :
- Ông đã chá»n má»™t cuá»™c sống thần tiên. Sống bên dòng sông nà y và chèo thuyá»n trên sông hằng ngà y hẳn là thÃch thú lắm.
NgÆ°á»i lái đò đẩy nhẹ mái chèo mỉm cÆ°á»i :
- Rất thú vị, đúng như ngà i nói, nhưng không phải cuộc sống nà o, công việc nà o cũng thú vị cả hay sao?
- Có lẽ, nhưng tôi thèm khát công việc của ông.
- á»’, ông sẽ mất hứng thú vì nó. Nó không phải là công việc của những ngÆ°á»i ăn mặc đẹp.
Tất Äạt cÆ°á»i :
- Hôm nay tôi đã bị phê bình qua phục sức và nhìn nó vá»›i sá»± nghi ngá». Ông có thể nháºn những quần áo mà tôi thấy rất phiá»n phức nà y không? Vì tôi phải nói vá»›i ông rằng tôi không có tiá»n để trả công ông đã Ä‘Æ°a tôi sang sông.
NgÆ°á»i lái đò cÆ°á»i lá»›n :
- Ông nói đùa chứ.
- Tôi không đùa, ông bạn ạ. TrÆ°á»›c kia đã có lần ông Ä‘Æ°a tôi sang sông nà y không lấy tiá»n, vì thế hôm nay tôi cÅ©ng xin ông là m nhÆ° thế và lấy quần áo của tôi váºy.
- Và rồi ông tiếp tục đi trần truồng sao?
- Tôi không muốn Ä‘i thêm nữa. Tôi muốn xin ông cho tôi má»™t Ãt đồ cÅ© và để tôi ở đây nhÆ° ngÆ°á»i phụ tá của ông, hay hÆ¡n nữa ngÆ°á»i há»c nghá» của ông, vì tôi phải há»c cách lái đò.
NgÆ°á»i lái đò đăm đăm nhìn ngÆ°á»i khách lạ rất lâu :
- Tôi nháºn ra ngà i rồi. Có lần ngà i đã ngủ trong chòi của tôi. Lâu lắm rồi, dÆ°á»ng nhÆ° hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c. Tôi Ä‘Æ°a ngà i sang sông và khi chia tay, chúng ta trở thà nh đôi bạn tốt. Tôi không thể nhá»› tên ngà i, có phải ngà i đã là Sa Môn không?
- Phải, lúc ấy tôi là má»™t Sa Môn và tên là Tất Äạt.
- Hân hạnh chà o ngà i Tất Äạt. Tên tôi là Vệ Sá». Tôi mong ngà i sẽ là ngÆ°á»i khách của tôi hôm nay và ngủ trong lá»u tôi, và kể tôi nghe ngà i từ đâu đến và tại sao ngà i chán y phục sang trá»ng của ngà i.
HỠđã ra đến giữa sông và Vệ Sá» chèo mạnh hÆ¡n vì ngược nÆ°á»›c. Ông chèo má»™t cách bình thản, vá»›i hai cánh tay mạnh, vừa nhìn vá» phÃa mÅ©i thuyá»n. Tất Äạt ngồi nhìn ông và nhá»› ra má»™t lần và o thuở còn là Sa Môn, chà ng đã rất có thiện cảm vá»›i ngÆ°á»i nà y. Khi hỠđến bến, Tất Äạt giúp ông cá»™t thuyá»n. Vệ Sá» dẫn chà ng và o lá»u, cho chà ng bánh, nÆ°á»›c và má»™t quả xoà i. Tất Äạt ăn tất cả má»™t cách hoan hỉ.
Má»™t lát sau, khi mặt trá»i bắt đầu lặn, há» ngồi trên má»™t thân cây cạnh dòng sông và Tất Äạt kể cho ông ta nghe vá» lai lịch của chà ng và cuá»™c sống của chà ng cho đến khi chà ng gặp ông ta hôm nay, sau giá» phút tuyệt vá»ng. Câu chuyện kéo dà i cho đến khuya.
Vệ Sá» lắng nghe má»™t cách chăm chú; ông nghe tất cả những gì vá» lai lịch và tuổi thÆ¡ của chà ng, vá» sá»± há»c của chà ng, vá» sá»± tìm kiếm của chà ng vá» khoái lạc và những nhu cầu của chà ng. Má»™t trong những đức tÃnh của ngÆ°á»i lái đò, mà rất Ãt ngÆ°á»i có, là ông biết lắng nghe. Không nói vá»›i chà ng má»™t lá»i. NgÆ°á»i kể chuyện có cảm giác Vệ Sá» nghe kỹ từng tiếng, má»™t cách im lặng, đợi chá», không bá» sót lá»i nà o. Ông không thúc giục, không khen, không chê - ông chỉ lắng nghe. Tất Äạt cảm thấy tháºt là tuyệt diệu khi có má»™t ngÆ°á»i nghe nhÆ° thể bị thu hút và o cuá»™c sống của riêng chà ng, những cố gắng, những ná»—i buồn riêng tÆ° của chà ng.
Tuy nhiên, khoảng cuối câu chuyện, khi Tất Äạt kể vá» cây cổ thụ bên sông và sá»± tuyệt vá»ng của chà ng, vá» tiếng “Om†linh diệu, và sau giấc ngủ, chà ng yêu mến dòng sông ra sao, ngÆ°á»i lái đò nghe chăm chú gấp đôi và hoà n toà n bị thu hút, đôi mắt nhắm nghiá»n lại.
Khi Tất Äạt kể hết và sau má»™t lúc lâu im lặng, Vệ Sá» nói :
- Theo tôi nghÄ©, chÃnh dòng sông đã nói vá»›i Ngà i. Nó cÅ©ng thân thiện vá»›i ngà i nữa, nó Ä‘ang nói vá»›i Ngà i. Là nh thay Ä‘iá»u đó. Ở lại đây cùng tôi, hỡi ông bạn. Ngà y xÆ°a tôi có vợ, giÆ°á»ng nà ng sát ká» giÆ°á»ng tôi, nhÆ°ng giá» nà ng đã chết. Tôi sống má»™t mình từ lâu rồi. Hãy đến ở vá»›i tôi, có chá»— ở và thức ăn cho cả hai chúng ta.
- Tôi cảm Æ¡n anh - Tất Äạt nói - Tôi cảm Æ¡n và nháºn lá»i anh. Tôi cÅ©ng cám Æ¡n anh, Vệ Sá» vì anh đã lắng nghe chuyện tôi nhÆ° thế. Rất Ãt ngÆ°á»i biết lắng nghe và tôi chÆ°a gặp ai có thể nghe nhÆ° anh đã nghe. Tôi cÅ©ng sẽ há»c nÆ¡i anh vá» Ä‘iá»u nà y.
- Anh sẽ há»c, nhÆ°ng không phải nÆ¡i tôi. ChÃnh dòng sông đã dạy tôi cách nghe, anh cÅ©ng sẽ há»c nÆ¡i nó. Dòng sông biết má»i chuyện, ngÆ°á»i ta có thể há»c chuyện từ nÆ¡i dòng sông. Anh đã há»c vá»›i con sông rằng nên cố gắng lặn xuống tìm kiếm những chiá»u sâu thăm thẳm nhất. Ông Tất Äạt sang trá»ng già u có, ông Tất Äạt ngÆ°á»i Bà La Môn trà thức sẽ trở thà nh ông lái đò. Anh đã há»c Ä‘iá»u nà y từ dòng sông. Anh cÅ©ng sẽ há»c nhiá»u Ä‘iá»u khác nữa...
Sau má»™t hồi lâu im lặng, Tất Äạt bảo :
- Äiá»u nà o khác nữa đâu, ông bạn?
Vệ SỠđứng lên và nói :
- Khuya rồi, ta Ä‘i nghỉ thôi. Tôi không thể nói cho anh nghe Ä‘iá»u khác ấy nhÆ° thế nà o, bạn ạ. Anh sẽ tìm ra, và cÅ©ng có thể anh đã biết rồi. Tôi không phải là ngÆ°á»i có há»c; tôi không biết nói chuyện và suy tÆ°. Tôi chỉ biết nghe và trung thà nh, ngoà i ra tôi không biết gì cả. Nếu tôi có thể nói chuyện và dạy dá»—, có lẽ tôi đã trở thà nh má»™t thầy giáo; nhÆ°ng tôi chỉ là má»™t ngÆ°á»i lái đò và việc của tôi là đưa ngÆ°á»i sang sông. Tôi đã Ä‘Æ°a hà ng ngà n ngÆ°á»i sang và vá»›i má»i ngÆ°á»i, con sông của tôi không là gì cả, nó chỉ là má»™t chÆ°á»›ng ngại trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của há». HỠđã Ä‘i cuá»™c hà nh trình vì tiá»n, và vì công việc kinh doanh, đám cÆ°á»›i hay Ä‘i hà nh hÆ°Æ¡ng; dòng sông đã cản Ä‘Æ°á»ng há» và ngÆ°á»i lái đò chỉ ở đó Ä‘Æ°a há» vượt nhanh qua trở ngại. Tuy nhiên, giữa hà ng ngà n ngÆ°á»i có má»™t số rất Ãt, bốn hay năm ngÆ°á»i không cho con sông là chÆ°á»›ng ngại váºt. HỠđã nghe tiếng nói của dòng sông và chú ý, và dòng sông trở nên linh thiêng đối vá»›i há» cÅ©ng nhÆ° đối vá»›i tôi. Bây giá» ta hãy Ä‘i nghỉ, Tất Äạt ạ.
Tất Äạt ở lại vá»›i ngÆ°á»i lái đò và há»c cách trông coi chiếc thuyá»n, và khi không có việc dÆ°á»›i thuyá»n, chà ng giúp Vệ Sá» trong đồng lúa, nhặt củi, và hái chuối. Chà ng há»c cách chế những chiếc chèo, sá»a thuyá»n và đan giá». Chà ng vui thÃch vá»›i má»i công việc và há»c há»i. Ngà y tháng qua nhanh. Chà ng há»c ở con sông nhiá»u hÆ¡n những gì Vệ Sá» có thể dạy chà ng. Chà ng không ngừng há»c há»i ở nó. TrÆ°á»›c hết chà ng há»c cách lắng nghe, nghe vá»›i má»™t tâm hồn vắng lặng, vá»›i má»™t sá»± đợi chá», mở hồn ra, không dục vá»ng, không say mê, không phê phán, không quan niệm.
Chà ng sống hạnh phúc vá»›i Vệ Sá» và thỉnh thoảng há» trao đổi những lá»i đầy suy tÆ°. Vệ Sá» không thÃch nhiá»u lá»i. Tất Äạt Ãt khi có thể là m cho ông ta nói chuyện.
Má»™t hôm, Tất Äạt há»i ông :
- Có phải ông cÅ©ng há»c Ä‘iá»u nhiệm mà u nà y từ dòng sông không, rằng không có cái gì gá»i là thá»i gian?
Má»™t nụ cÆ°á»i sáng lên trên khuôn mặt Vệ Sá» :
- Phải đấy, Tất Äạt! Có phải là bạn muốn nói Ä‘iá»u nà y không: con sông nó ở khắp nÆ¡i cùng má»™t lúc, ở đại dÆ°Æ¡ng và ở núi, khắp nÆ¡i, và vá»›i nó chỉ có hiện tại, không có bóng dáng quá khứ cÅ©ng nhÆ° vị lai.
- ChÃnh thế, - Tất Äạt nói - và khi tôi há»c được Ä‘iá»u đó, tôi ôn lại cuá»™c Ä‘á»i mình và thấy nó cÅ©ng là má»™t dòng sông. Tất Äạt ngÆ°á»i con trai, Tất Äạt ngÆ°á»i trưởng thà nh và Tất Äạt ông già , chỉ tách rá»i nhau bằng những cái bóng, không phải thá»±c tại. Những tiá»n kiếp của Tất Äạt không ở trong quá khứ, cái chết và sá»± trở vá» Äại ngã của Tất Äạt cÅ©ng không phải ở trong vị lai. Không có cái gì đã là , không có cái gì sẽ là , má»i sá»± Ä‘á»u là thá»±c tại và hiện tiá»n.
Tất Äạt nói đầy vẻ thÃch thú. Sá»± khám phá nà y là m chà ng hân hoan. Không phải má»i buồn rầu Ä‘á»u ở trong thá»i gian đó sao? Và má»i ná»—i dà y vò sợ hãi? Và thế thì phải chăng má»i khó khăn, má»i Ä‘iá»u xấu của thế gian sẽ được khắc phục ngay khi ta khắc phục được thá»i gian, khi ta bất chấp nó? Chà ng thÃch thú nói; nhÆ°ng Vệ Sá» chỉ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i tắn và gáºt đầu đồng ý. Ông vá»— vai chà ng và trở lại công việc.
Má»™t báºn khác khi con sông dâng lên mùa mÆ°a, và gầm lên ầm Ä©, Tất Äạt nói :
- Ông bạn Æ¡i, có phải con sông có rất nhiá»u tiếng nói ấy không? Có giá»ng của má»™t vì vua, má»™t ông tÆ°á»›ng, má»™t bá»t nÆ°á»›c, má»™t cánh chim đêm, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đau Ä‘á»›n và má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thở dà i, và muôn ngà n giá»ng khác?
- Tháºt thế, - Vệ Sá» gáºt - trong tiếng dòng sông, có tiếng của má»i loà i Ä‘ang sống.
- Và ông bạn có biết, - Tất Äạt nói tiếp - con sông nói lên tiếng gì khi ngÆ°á»i ta có thể nghe được cả muôn ngà n tiếng nói của nó cùng má»™t lúc?
Vệ Sá» cÆ°á»i lá»›n vui vẻ; ông cúi mình vá» phÃa Tất Äạt và thì thầm và o tai chà ng tiếng “Om†thiêng liêng. Và chÃnh đấy là tiếng mà Tất Äạt đã nghe.
Dần dà , nụ cÆ°á»i chà ng bắt đầu giống nụ cÆ°á»i ông lái đò, cÅ©ng trong sáng, đầy hạnh phúc, cÅ©ng ngá»i lên qua nhiá»u nếp nhăn, cÅ©ng hồn nhiên và bình thản. Nhiá»u lữ khách thấy há» tưởng là hai anh em. Há» thÆ°á»ng ngồi vá»›i nhau trên thân cây bên bá» sông. Há» cùng lắng nghe tiếng nÆ°á»›c, mà đối vá»›i há» là tiếng của cuá»™c Ä‘á»i, tiếng của thá»±c tại, của sá»± sinh thà nh vÄ©nh viá»…n. Và đôi khi, lúc lắng nghe dòng sông, há» cùng có những tÆ° tưởng giống nhau vá» má»™t cuá»™c đối thoại hôm trÆ°á»›c, hay vá» má»™t trong những lữ khách mà số pháºn và hoà n cảnh đã là m há» suy nghÄ©, hay vá» sá»± chết hay vá» thá»i trẻ thÆ¡. Khi dòng sông cùng lúc nói vá»›i há» má»™t Ä‘iá»u hay, há» nhìn nhau, cùng chung má»™t ý tưởng, cùng sung sÆ°á»›ng vì cùng có giải đáp giống nhau vá» má»™t vấn Ä‘á».
Nhiá»u ngÆ°á»i qua sông cảm thấy có cái gì tá»a ra từ dòng sông và từ hai ngÆ°á»i lái đò ấy. Má»™t đôi khi má»™t hà nh khách nhìn má»™t trong hai ngÆ°á»i và bắt đầu kể vá» cuá»™c Ä‘á»i mình những âu lo, tá»™i lá»—i và há»i ý kiến hoặc tìm lá»i an ủi. Có ngÆ°á»i xin phép ở lại má»™t buổi chiá»u vá»›i há», để lắng nghe dòng sông. CÅ©ng có ngÆ°á»i tò mò tìm đến, vì nghe đồn có hai triết nhân, phù thủy hay ngÆ°á»i thánh thiện sống ở bến đò ngang. Há» há»i hai ngÆ°á»i nhiá»u câu nhÆ°ng không được trả lá»i, và há» không tìm thấy phù thủy hay thánh hiá»n nà o cả. Há» chỉ thấy hai ông già thân thiện, có vẻ câm, hay đúng hÆ¡n kỳ dị và ngá»› ngẩn. Rồi há» cÆ°á»i lá»›n, bảo rằng ngÆ°á»i ta tháºt là nhẹ dạ, và điên rồ là m sao khi đồn đại những tin huyá»…n hoặc nhÆ° kia.
Năm tháng trôi qua và không ai đếm xỉa đến đôi bạn. NhÆ°ng bá»—ng má»™t ngà y, và i vị tu sÄ©, những đồ đệ của đức Cồ Äà m, đến nhá» há» chèo qua sông. Hai ngÆ°á»i lái đò được biết những vị sÆ° muốn vá» gặp sÆ° phụ của há» gấp, vì có tin đấng Giác Ngá»™ ốm nặng và sắp nháºp Niết Bà n. Chẳng bao lâu má»™t toán tu sÄ© khác đến, rồi má»™t toán khác, và những tu sÄ© cÅ©ng nhÆ° phần đông hà nh khách, Ä‘á»u chỉ nói đến đức Pháºt và sá»± Ngà i sắp mất. Và cÅ©ng nhÆ° khi Ä‘i xem má»™t cuá»™c viá»…n chinh hay má»™t cuá»™c tấn phong hoà ng đế, ngÆ°á»i ta từ tứ phÃa tụ lại nhÆ° những Ä‘Ã n ong, nhÆ° bị thu hút bởi nam châm, kéo đến chá»— đức Pháºt Ä‘ang nằm trên tá» sà ng, nÆ¡i mà biến cố lá»›n Ä‘ang tiếp diá»…n và vị cứu tinh của má»™t thá»i Ä‘ang Ä‘i và o cõi Vô cùng.
Tất Äạt nghÄ© rất nhiá»u vá» thánh sắp chết, ngÆ°á»i mà tiếng nói đã kÃch Ä‘á»™ng hà ng nghìn ngÆ°á»i, tiếng nói mà chà ng cÅ©ng đã má»™t lần nghe, ngÆ°á»i mà gÆ°Æ¡ng mặt thánh thiện chà ng đã má»™t lần chiêm ngưỡng vá»›i đầy uy phục. Chà ng yêu mến nghÄ© vá» Ngà i, nhá»› đến con Ä‘Æ°á»ng giải thoát của Ngà i, và mỉm cÆ°á»i nhá»› lại những lá»i chà ng đã có lần thốt ra vá»›i đấng Giác Ngá»™ khi chà ng còn là má»™t thanh niên. Hình nhÆ° những lá»i nói ấy rất ngạo mạn và hÆ¡i sá»m sủa vá»›i Ngà i lúc ấy. Trong má»™t thá»i gian khá lâu, chà ng biết rằng chà ng không xa đức Cồ Äà m, mặc dù chà ng không thể chấp nháºn giáo lý của Ngà i. Không, má»™t kẻ thá»±c sá»± Ä‘i tìm kiếm, không thể chấp nháºn bất cứ lý thuyết nà o, nếu kẻ ấy thà nh tâm muốn tìm ra má»™t cái gì. NhÆ°ng ngÆ°á»i tìm ra có thể đồng ý vá»›i má»i con Ä‘Æ°á»ng má»i mục Ä‘Ãch, không gì phân rẽ ngÆ°á»i ấy vá»›i hà ng nghìn ngÆ°á»i khác sống trong vô táºn thá»i gian cùng thở luồng Thần khÃ.
Má»™t ngà y kia, khi rất nhiá»u ngÆ°á»i đến viếng đức Pháºt sắp chết, Kiá»u Lan, ngÆ°á»i kỹ nữ má»™t thá»i nhan sắc cÅ©ng Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i viếng. Nà ng từ lâu đã giã từ nếp sống cÅ©, cúng dÆ°á»ng các tỳ kheo của Pháºt mảnh vÆ°á»n nà ng và an trú trong giáo lý đức Pháºt. Nà ng trở thà nh má»™t trong những tÃn nữ chuyên hà nh thiện bố thÃ. Khi nghe Pháºt sắp mất, nà ng đã ăn váºn Ä‘Æ¡n sÆ¡, ra Ä‘i vá»›i con nà ng. HỠđến bá» sông, nhÆ°ng đứa con trai đã mệt má»i, nó muốn trở vá», ăn và nghỉ. Nó không ngừng khóc, mặt mà y tiá»u tuỵ. Kiá»u Lan phải thÆ°á»ng dừng lại nghỉ vá»›i nó. Nó vẫn thÆ°á»ng cản trở thiện chà của nà ng. Nà ng phải cho nó ăn, an ủi nó, rầy la nó. Nó không hiểu được vì sao mẹ phải Ä‘i cuá»™c hà nh hÆ°Æ¡ng mệt nhá»c khốn khổ để đến má»™t nÆ¡i xa lạ, thăm má»™t ngÆ°á»i thánh thiện lạ lùng sắp chết. Thì cứ để cho ông ấy chết Ä‘i, có can hệ gì đến nó đâu?
Những ngÆ°á»i hà nh hÆ°Æ¡ng cách con đò của Tất Äạt không xa, khi cáºu bé ngỠý vá»›i mẹ muốn nghỉ chân. Kiá»u Lan chÃnh nà ng cÅ©ng mệt và trong khi cáºu con trai ăn má»™t trái chuối, nà ng ngồi phịch xuống đất để nghỉ, mắt lim dim. Bá»—ng nà ng thốt lên má»™t tiếng Ä‘au Ä‘á»›n. Cáºu con trai giáºt mình nhìn mẹ và thấy mặt nà ng trắng bệch vì kinh hãi. Từ dÆ°á»›i quần áo nà ng, má»™t con rắn nhỠđã cắn Kiá»u Lan và đang bò Ä‘i.
Cả hai mẹ con chạy nhanh để gặp ngÆ°á»i. Khi hỠđến gần bến đò ngang. Kiá»u Lan quị xuống, không thể Ä‘i xa hÆ¡n nữa. Cáºu con la cầu cứu và hôn mẹ. Nà ng cÅ©ng la lên cùng vá»›i con, cho đến khi những tiếng kêu của hỠđến tai Vệ Sá» Ä‘ang đứng cạnh con đò. Ông hối hả chạy lại, ẵm ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà mang vá» thuyá»n. Cáºu con trai chạy theo và chẳng mấy chốc hỠđã đến túp lá»u trong đó Tất Äạt Ä‘ang nhóm lá»a. Chà ng nhìn lên và lần đầu tiên thấy mặt đứa bé, gÆ°Æ¡ng mặt mãnh liệt nhắc chà ng nhá»› đến má»™t Ä‘iá»u gì. Quay lại, chà ng thấy Kiá»u Lan và nháºn ra ngay, mặc dù nà ng nằm bất tỉnh trên tay ngÆ°á»i lái đò. Rồi chà ng biết đấy chÃnh là con chà ng mà nét mặt đã gợi cho chà ng nhá»› đến má»™t Ä‘iá»u gì ấy. Tim chà ng Ä‘áºp mạnh.
Vết thÆ°Æ¡ng của Kiá»u Lan được rá»a sạch nhÆ°ng nó tÃm bầm và toà n thân nà ng sÆ°ng lên. Nà ng uống má»™t liá»u thuốc hồi dÆ°Æ¡ng và tỉnh lại. Nà ng nằm giÆ°á»ng của Tất Äạt, và chà ng, ngÆ°á»i nà ng đã từng yêu dấu, Ä‘ang cúi nhìn nà ng. Nà ng ngỡ mình nằm mÆ¡, và mỉm cÆ°á»i nhìn và o mặt ngÆ°á»i yêu. Dần dà nà ng nhá»› lại tình trạng mình, và lo lắng gá»i con.
- Äừng lo, - Tất Äạt bảo - nó ở đây.
Kiá»u Lan nhìn và o mắt chà ng. Nà ng khó nhá»c nói năng vì ná»c Ä‘á»™c trong thân thể.
- Anh đã già rồi, Tất Äạt yêu quÃ. Tóc anh đã hoa râm, nhÆ°ng anh giống ngÆ°á»i Sa Môn trẻ đã đến vÆ°á»n tôi trÆ°á»›c kia, áo quần rách rÆ°á»›i và chân đầy bụi. Anh giống vị Sa Môn đó hÆ¡n khi bá» Vạn Mỹ và tôi. Mắt anh giống ngÆ°á»i Sa Môn ấy, Tất Äạt. Ôi, tôi cÅ©ng đã già , già rồi - anh có nháºn ra tôi không?
Tất Äạt mỉm cÆ°á»i :
- Tôi nháºn ra nà ng ngay, Kiá»u Lan yêu quÃ.
Kiá»u Lan chỉ con nà ng và bảo :
- Anh có nháºn ra nó nữa không? Nó là con anh.
Mắt nà ng lạc loà i rồi khép lại. Cáºu con trai bắt đầu khóc. Tất Äạt đặt nó lên đầu gối, để cho nó khóc và vuốt tóc nó. Nhìn mặt đứa trẻ, chà ng nhá»› lại má»™t bà i kinh Bà La Môn mà chà ng đã từng há»c khi còn là má»™t đứa trẻ. Chà ng bắt đầu cháºm rãi tụng bà i kinh ấy giá»ng ngân nga, những lá»i kinh trở lại vá»›i chà ng từ dÄ© vãng và thá»i trẻ thÆ¡. Äứa trẻ lặng im khi nghe chà ng tụng, nấc lên má»™t và i tiếng nữa rồi ngủ thiếp. Tất Äạt đặt nó lên giÆ°á»ng Vệ Sá». Vệ SỠđứng nấu cÆ¡m trên bếp. Tất Äạt nhìn ông ta, ông ta mỉm cÆ°á»i vá»›i chà ng.
- Nà ng sắp chết. - Tất Äạt nói nhá».
Vệ Sá» gáºt. Ãnh lá»a trong lò phản chiếu trên gÆ°Æ¡ng mặt từ hòa của ông ta.
Kiá»u Lan lại tỉnh. Nét mặt nà ng lá»™ vẻ Ä‘au Ä‘á»›n, Tất Äạt Ä‘á»c thấy ná»—i Ä‘au Ä‘á»›n ấy trên miệng nà ng, trong gÆ°Æ¡ng mặt xanh xao của nà ng. Chà ng Ä‘á»c nó lặng lẽ, chăm chú, chỠđợi chia xẻ ná»—i Ä‘au Ä‘á»›n của nà ng. Kiá»u Lan cÅ©ng biết thế, Ä‘Æ°a mắt nhìn mắt chà ng. Nà ng nói :
- Bây giá» tôi thấy mắt anh cÅ©ng thay đổi. Chúng khác hẳn. Anh là Tất Äạt: nhÆ°ng anh lại không giống Tất Äạt.
Tất Äạt không nói, lặng yên nhìn và o mắt nà ng.
- Anh đã đạt đến đấy rồi sao? - Nà ng há»i - Anh đã tìm thấy bình an?
Chà ng mỉm cÆ°á»i và đặt bà n tay trên tay nà ng.
- Phải, nà ng nói, - tôi thấy. Tôi cũng sẽ tìm thấy bình an.
- Em đã tìm thấy nó, - Tất Äạt thì thầm.
Kiá»u Lan chăm chăm nhìn chà ng. Nà ng đã có ý định đến viếng đức Cồ Äà m để thấy mặt đấng Giác Ngá»™, để có được Ãt nhiá»u niá»m bình an của Ngà i, và thay vì thế nà ng chỉ gặp chà ng, và tháºt là hay, cÅ©ng tốt nhÆ° thể nà ng đã nhìn thấy đức Pháºt. Nà ng muốn bảo chà ng thế, nhÆ°ng lưỡi nà ng không theo ý muốn của nà ng nữa. Lặng lẽ nà ng nhìn chà ng và chà ng thấy sá»± sống Ä‘ang mất dần nÆ¡i mắt nà ng. Khi cÆ¡n Ä‘au cuối cùng thoáng qua thân thể nà ng, chà ng Ä‘Æ°a ngón tay nhẹ khép là n mi nà ng.
Chà ng ngồi nhìn rất lâu gÆ°Æ¡ng mặt nà ng đã chết. Rất lâu chà ng nhìn miệng nà ng, chiếc miệng mệt má»i, già nua và đôi môi khô héo, và nhá»› lại ngà y xÆ°a thá»i xuân sắc của Ä‘á»i nà ng, chà ng đã sánh đôi môi nà ng vá»›i má»™t trái anh Ä‘Ã o má»›i cắt. Rất lâu chà ng nhìn chú mục gÆ°Æ¡ng mặt xanh xao của nà ng, những Ä‘Æ°á»ng nhăn mệt má»i và thấy mặt chà ng cÅ©ng nhÆ° thế, cÅ©ng trắng, cÅ©ng chết, và cùng lúc ấy chà ng thấy mặt chà ng và nà ng, trẻ trung, môi hồng, đôi mắt tinh anh, và chà ng trà n ngáºp má»™t cảm giác của hiện tại và sá»± sống hiện tiá»n. Trong giá» phút nà y chà ng cảm thấy sâu xa hÆ¡n sá»± bất khả hủy diệt của má»i cuá»™c sống, cái thiên thu của má»—i giây phút.
Khi chà ng đứng lên, Vệ SỠđã sá»a soạn cho chà ng má»™t Ãt cÆ¡m, nhÆ°ng Tất Äạt không ăn. Trong chuồng dê, hai ngÆ°á»i sá»a lại má»™t Ãt rÆ¡m và Vệ Sá» nằm xuống. NhÆ°ng Tất Äạt Ä‘i ra ngoà i và ngồi trÆ°á»›c chòi suốt đêm, lắng nghe dòng sông, lắng và o quá khứ, để lòng chìm đắm trong má»i giai Ä‘oạn vui buồn của Ä‘á»i chà ng. Thỉnh thoảng chà ng đứng dáºy, Ä‘i đến cá»a túp lá»u và lắng nghe xem đứa trẻ có ngủ không.
Sáng sá»›m hôm sau, trÆ°á»›c khi mặt trá»i ló dạng, Vệ Sá» ra khá»i chuồng và tiến đến bạn.
- Anh không ngủ? - Ông nói.
- Không, Vệ Sá», tôi ngồi đây lắng nghe dòng sông. Nó đã nói vá»›i tôi rất nhiá»u, nó đã cho tôi đầy những tÆ° tưởng lá»›n lao, những tÆ° tưởng vá» sá»± Nhất thể.
- Anh đã khổ Ä‘au, Tất Äạt, nhÆ°ng tôi thấy rằng ná»—i buồn không len được và o tim anh.
- Không, bạn yêu quÃ. Tại sao tôi lại phải buồn? Tôi đã già u có, hạnh phúc, và đã trở nên già u hÆ¡n, sung sÆ°á»›ng hÆ¡n, tôi đã được má»™t món quà là đứa con tôi.
- Tôi cÅ©ng sung sÆ°á»›ng đón tiếp con anh. NhÆ°ng nà y, Tất Äạt, chúng ta hãy Ä‘i là m, có rất nhiá»u việc. Kiá»u Lan chết trên cùng chiếc giÆ°á»ng mà vợ tôi đã chết. Chúng ta cÅ©ng sẽ dá»±ng già n há»a thiêu của Kiá»u Lan trên cùng má»™t ngá»n đồi mà tôi đã há»a táng vợ tôi.
Khi đứa con trai còn ngủ, há» dá»±ng dà n há»a.
Xem tiếp chương 10
Last edited by quykiemtu; 19-11-2008 at 04:53 PM.
|
|
|
| |