24-04-2010, 03:41 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 6: Äi ra khe núi
Nguồn:Kiemgioi.com
Tiếng gà gáy ở nhà Lý gia bên cạnh kêu “ác ác†không ngừng, Dương Lăng Ä‘ang say ngá»§, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng tỉnh lại, thuáºn tay sá» soạng xung quanh, trong lòng ngá»±c trống trÆ¡n, vá»™i và ng mở mắt ra, trong tấm chăn chỉ có má»™t khoảng không, chỉ còn má»™t mình hắn.
Dương Lăng cưá»i khổ không thôi, bản thân mình còn muốn chiếu cố tốt cho ngưá»i ta, không tưởng ngưá»i ta lại sá»›m dạy và đi rồi, mình vẫn còn ngá»§ ở chá»— nà y, hắn vá»› lấy quần áo mặc và o, má»™t bá»™ y phục mà u xanh kèm theo lẫn lá»™n và i chá»— chắp vá.
.
Äi ra gian ngoà i ngó đầu nhìn khắp má»i nÆ¡i, cÅ©ng không thấy bóng dáng Hà n Ấu Nương đâu cả, Dương Lăng Ä‘i ra ngoà i cá»a, thá»i tiết rất lạnh, khà lạnh xá»™c thẳng và o mÅ©i hắn, hắn co giãn tay chân, ôm ngá»±c, cảm thấy bình phục hÆ¡n không Ãt.
Tia nắng ban mai vừa chiếu xuống, đây là má»™t sÆ¡n trang nhá» xây dá»±ng ở trên má»™t sưá»n núi, chỉ có mưá»i căn nhà nhá», phần lá»›n Ä‘á»u rách nát tung tóe, dưới triá»n núi còn mấy chục căn nhà , xem ra ở nÆ¡i đó nhà không tệ lắm, hẳn là có nhà già u có hÆ¡n.
Dương Lăng Ä‘ang đứng bên phải bá» tưá»ng đánh giá dưới chân núi, chợt nghe cánh cá»a kêu chi chi nha nha má»™t tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy má»™t bó cá»§i tháºt lá»›n, trên nhánh cây còn có chút tuyết Ä‘á»ng, phÃa dưới có má»™t ngưá»i nhá» bé, tháºt không thể so sánh được vá»›i bó cá»§i kia, bó cá»§i tung ra để lá»™ khuôn mặt nhá» nhắn, khuôn mặt dưới đông lạnh giá đã hoà n toà n hồng lên.
Dương Lăng vội và ng chạy tới, vừa xấu hổ vừa mắc cỡ nói:
- Ấu Nương, nà ng sao là m thế… mau mau buông tay, sao lại chặt nhiá»u cá»§i như váºy.
Hà n Ấu Nương thấy hắn, còn sốt ruá»™t hÆ¡n hắn, vá»™i và ng ném bó cá»§i sang má»™t bên, cầm theo cây búa lá»›n chạy tá»›i, thần sắc lo lắng há»i:
- Tướng công, chà ng sao lại ra đây, bên ngoà i lạnh lắm, mau quay vỠphòng đi.
Dương Lăng có chút tức giáºn tá»± trách, hắn Ä‘oạt lấy cái búa trong tay Ấu Nương để ra má»™t bên, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhá» nhắn hồng hồng cá»§a nà ng, cảm động nói:
- Ấu Nương, vá» sau không cần phải chẻ nhiá»u cá»§i như váºy, nà ng nên gá»i ta, việc nà y là việc cá»§a nam nhân chúng ta .
Hà n Ấu Nương bị hắn nâng hai má, trong lòng ấm áp dễ chịu, nà ng nghiêm túc nói:
- Sao lại như thế được? chà ng là tú tà i, nếu là m việc nặng nà y là m ngưá»i ta cưá»i cho, tướng công, mau quay vá» trong phòng Ä‘i, trá»i đông lạnh lắm.
Tay nà ng cÅ©ng có vẻ lạnh ngắt, mu bà n tay đỠbừng, mưá»i ngón tay cứng ngắc, Dương Lăng bao bá»c đôi bà n tay nhá» bé cá»§a nà ng trong tay mình, bước nhanh và o trong phòng nói:
- Nà ng má»›i phải và o trong nhà cho ấm áp, nà ng ăn mặc má»ng quá.
Hắn có chút khổ sở nói:
- Trong nhà ngay cả một chút áo ấm cũng không có sao?
Hà n Ấu Nương xấu hổ cưá»i nói:
- Không đâu, còn có bộ quần áo mới, thiếp để dà nh đến tết mới mặc, hiện tại mặc là m gì. Tướng công, chà ng đói bụng chưa, thiếp đi nấu cơm.
Dương Lăng cảm thấy mÅ©i hÆ¡i cay cay, trong lòng âm thầm nói: “ Hai tên Äầu Trâu Mặt Ngá»±a các ngươi thắng rồi, nếu không là m được cho ngưá»i con gái vừa đáng thương lại vừa đáng yêu kia có má»™t ngà y yên ổn, cho dù các ngươi cho ta là m cá»u thiên tuế cá»™ng thêm má»™t thiên tuế nữa(thà nh vạn tuế), ta cÅ©ng không quay vá».â€
Hắn kéo Ấu Nương ngồi xuống bên cạnh bếp sưởi, có nén lòng mình, cầm hai tay nà ng cho đặt và o lồng ngá»±c, xuất ra khà thế cá»§a báºc đại trượng phu hầm hố nói:
- Ngoan ngoãn ngồi yên đây, cho tay ấm lại đã rồi nói sau, nhìn nà ng lạnh kìa.
Hà n Ấu Nương kinh ngạc nhìn hắn, sụt sịt cánh mÅ©i, bá»—ng nhiên khóc thút thÃt tá»›i rÆ¡i lệ, Dương Lăng sá»ng sốt vá»™i và ng nói:
- Ấu Nương nà ng là m sao váºy?
Hà n Ấu Nương rút bà n tay từ trong lồng ngá»±c hắn ra, xoa xoa nước mắt, ngượng ngùng cưá»i nói:
- Không, ngưá»i ta Ä‘ang vui vẻ mà , tướng công, chà ng đối vá»›i thiếp tốt quá, Ấu Nương có thể gả cho chà ng là phúc cá»§a Ấu Nương.
Hà n Ấu Nương cảm thấy tháºt sá»± thá»a mãn, ông trá»i đối đãi vá»›i nà ng cÅ©ng không tệ chẳng những trả lại vị hôn phu cho nà ng, hÆ¡n nữa còn được hắn ôn nhu săn sóc, má»™t chút tÃnh cách cao giá cá»§a tú tà i cÅ©ng không há» có, thế giá»›i nà y đã cho mình tháºt sá»± quá nhiá»u, cảm giác hạnh phúc cùng thá»a mãn trà n ngáºp tâm linh nho nhá» cá»§a nà ng. Nhìn nà ng dá»… dà ng thá»a mãn cùng hạnh phúc như váºy, Dương Lăng không kìm lòng được mà ôm nà ng và o lòng.
Bữa sáng vẫn là cháo cùng dưa muối, Ấu Nương đã nấu đặc hÆ¡n so vá»›i hôm qua nhiá»u, nhưng suy cho cùng thì cả hai vẫn còn chút đói bụng, thức ăn khó nuốt nà y Dương Lăng cÅ©ng cảm thấy được má»™t chút hương vị. "Kẽo kẹt kẽo kẹt" chân Ä‘i trên những mảnh băng vụn, hắn đột nhiên há»i:
- Ấu Nương, hiện tại má»™t mẫu đất bán được bao nhiêu tiá»n?
Hà n Ấu Nương giáºt mình nói:
- Tướng công, nếu như ở Tuyên phá»§ Äại Äồng bên kia tháºt sá»± là đất tốt thì có lẽ khoảng 6 lượng đến 8 lượng bạc, còn như bên nà y sÆ¡n Ä‘iá»n cá»§a chúng ta cÅ©ng chỉ xấp xỉ 4 lượng bạc mà thôi.
" Bốn lượng sao?" Dương Lăng thất vá»ng, Hà n Ấu Nương trừng mắt nhìn, khó hiểu nói:
- Bốn lượng đã là không nhá» rồi a, như váºy đã là bốn xâu tiá»n rồi, nhà nông chúng ta có thể đủ dùng được trong hai năm.
Dương Lăng lại cà ng thêm giáºt mình, hắn có thói quen dùng tÃnh chất quan niệm thá»i đại cá»§a mình để há»i vấn Ä‘á», khéo léo há»i lại má»™t chút, lúc nà y má»›i biết má»™t lượng bạc trị giá ước chừng má»™t ngà n đồng tiá»n, nói dùng trong hai năm coi như đã có chút cẩn trá»ng, nhà nghèo khó ngưá»i ta tháºm chà còn dùng được tá»›i ba bốn năm chưa hết, khó trách Ấu Nương nói là không Ãt. Bất quá đây chỉ là tÃnh cho má»™t ngưá»i ăn, bằng không má»™t lượng bạc cÅ©ng đủ dùng trong má»™t năm.
Dương Lăng cẩn tháºn tÃnh toán, má»™t mẫu bốn lượng, bốn mẫu mưá»i sáu lượng, tÃnh ra cÅ©ng không nhá», đại khái cÅ©ng đủ cho Ấu Nương dùng tá»›i hÆ¡n mưá»i năm, bất quá, xem tình hình ngà y hôm trước, nếu không phải mình vẫn còn sống, có lẽ gia tá»™c Dương thị sẽ không dá»… dà ng để cho Ấu Nương lấy được tà i sản.
Nhưng mà nếu mình muốn bán đất, không ai có quyá»n ngăn cản, hắn âm thầm tÃnh toán má»™t lúc, mở miệng nói:
- Ấu Nương, ta muốn Ä‘em ruá»™ng đất nhà cá»a Ä‘em bán Ä‘i rồi chuyển và o trong thà nh sống.
Hà n Ấu Nương giáºt mình mở to mắt, vá»™i kêu lên:
- Gì cÆ¡? Äiá»u nà y ... Ä‘iá»u nà y sao được chứ? Äó là tà i sản tổ tiên để lại, sao có thể để mất trong tay chúng ta? Tướng công, có phải là lo lắng cho cuá»™c sống cá»§a chúng ta không? Chà ng không cần lo lắng, trước đây bởi vì chà ng có bệnh trong ngưá»i, thiếp má»›i không dám rá»i xa chà ng, bây giá» thân thể chà ng đã tốt lên rồi, chà ng chỉ cần chuyên tâm Ä‘á»c sách là được, thiếp từ nhá» há»c được săn bắn từ phụ thân rồi, và i hôm nữa thiếp lên núi săn bắn chỉ cần sống qua mùa đông nà y, tá»›i mùa hè thu hoạch nông sản có thể không sợ đói nữa rồi.
Dương Lăng cưá»i khổ nói:
- Trên trá»i có tuyết dưới đất có băng, nà ng thân gái má»™t mình và o núi Ä‘i săn bắn là m gì cho nguy hiểm, trước nay nà ng đã khổ nhá»c nhiá»u rồi, ta đã suy sét kỹ, và o trong thà nh ta thế nà o cÅ©ng có công việc thÃch hợp, ta tháºt sá»±........tháºt sá»± không đà nh lòng nhìn nà ng chỉ má»›i bằng nà y tuổi mà phải nuôi dưỡng má»™t phế váºt như ta.
Hà n Ấu Nương hoảng hốt, chẳng biết là m sao liá»n nói:
- Tướng công, chúng ta là phu thê mà , sao chà ng lại nói ra lá»i như váºy? Chà ng là tú tà i, là ngưá»i có công danh, như thế nà o lại hạ mình là m những chuyện thấp hèn như váºy.
Dương Lăng không cho là đúng nói:
- Chuyện nà y có gì mà thấp hèn? chẳng lẽ cả vợ mình cũng không nuôi được thì lại là cao thượng sao?
Không ngỠHà n Ấu Nương nghe xong như thế lại gấp đến độ nước mắt rơi xuống, khóc nói:
- Thiếp không thể phục vụ tốt cho tướng công, để cho ngưá»i là tú tà i lại Ä‘i là m mấy việc thấp hèn như thế, tương lai còn mặt mÅ©i nà o Ä‘i gặp tổ tiên dưới cá»u tuyá»n nữa, tướng công, cầu xin chà ng, có nhà thì má»›i có cái để mà sống, rá»i bá» quê hương, lưu lạc tha phương thì sao tÃnh kế lâu dà i được?
Dương Lăng thấy nà ng rÆ¡i lệ cÅ©ng không khá»i cảm thấy luống cuống, vá»™i và ng buông bát đến ôm nà ng và o lòng, nhẹ nhà ng lau nước mắt, thấp giá»ng an á»§i nói:
- Ngoan nà o, Ấu Nương đừng khóc nữa, nà ng khóc khiến cho ta Ä‘au lòng và cảm thấy khó chịu. Nà ng cứ nghe lá»i ta nói đã, sang năm cá» hà nh thi hương rồi, nhà chúng ta chút lá»™ phà cÅ©ng không có, là m sao có thể Ä‘i tỉnh thà nh tham gia thi hương? Lần nà y tham gia thi quyết “phá phá»§ trầm chu, bối thuá»· nhất chiếnâ€(1), ta cÅ©ng chỉ có thể má»™t lòng má»™t dạ mà đá»c sách tháºt tốt, vi phu cá»§a nà ng là tú tà i trẻ tuổi nhất cá»§a Tuyên Phá»§, nà ng không tin ta có thể đỗ được cá» nhân sao.
Hà n Ấu Nương vá»™i vang gáºt đầu không ngừng:
- Vâng, Ấu Nương tin chà ng, tướng công chà ng nhất định có thể đỗ đạt cỠnhân, sau đó và o kinh lại tham gia thi đình, tương lai nhất định có thể là m quan.
Dương Lăng cưá»i nói:
- Có thế chứ, nà ng còn thương tiếc và i mẫu sÆ¡n Ä‘iá»n nà y là m gì? muốn đất trồng trá»t, tương lai nà ng sẽ có hà ng trăm mẫu, sẽ dạng rỡ tổ tông, tương lai không phải là cà ng có mặt mÅ©i Ä‘i gặp cha mẹ sao?
Hà n Ấu Nương nghiêng đầu chăm chú nghĩ, chần chừ nói:
- Tướng công nói cÅ©ng có đạo lý, nhưng là ....không nên bán đất ruá»™ng Ä‘i được không? Nếu không....thiếp sang nhà thúc thúc mượn chút ngân lượng là m lá»™ phÃ, chà ng chỉ cần chuyên tâm Ä‘i thi, thiếp ở nhà trồng trá»t như váºy không phải ổn thá»a lắm sao.
Dương Lăng xem ra ở nÆ¡i hoang vắng như nà y, quả tháºt cÅ©ng giống như má»™t nhà kinh tế há»c rÆ¡i và o bá»™ lạc nguyên thá»§y, thoát ly chế độ cùng trình độ sản xuất hiện tại, hiểu được và i thứ lại không có thị trưá»ng, Hắn nghÄ© chỉ cần mình và o thà nh, nói không chừng cÅ©ng có thể là thiên tà i như những gì trong sách viết vá» vượt qua thá»i đại váºy. Chỉ cần và i phát minh, sáng tạo nhá» là có thể dà n xếp cho Hà n Ấu Nương cả Ä‘á»i không lo nghÄ©, cho nên má»›i định rá»i khá»i nÆ¡i nà y.
Bất quá những lá»i nà y hắn không tiện nói thẳng vá»›i nà ng, đà nh phải lấy cá»› nói:
- Hôm qua nà ng cÅ©ng đã thấy, ta bây giá» tháºt sá»± không muốn nợ ân tình cá»§a thúc thúc, huống chi...
Hắn véo véo lỗ tai Ấu Nương nói đùa:
- Äêm qua nà ng đã nhầm ta vá»›i ai? Mấy ngà y nay có phải là luôn luôn có và i tên vô lại có chá»§ ý vá»›i nà ng? Ta là m sao có thể yên tâm được nếu để cô vợ nhá» bé xinh đẹp cá»§a ở nÆ¡i nà y má»™t mình được chứ.
Hắn chỉ muốn trêu chá»c là m Ấu Nương má»™t phen, tưởng là m nà ng sẽ vừa thẹn vừa buồn cưá»i, cùng hắn cưá»i đùa, không ngá» Hà n Ấu Nương nghe hắn nói xong khuôn mặt trắng bệch, mạnh mẽ thoát khá»i ngá»±c hắn run giá»ng nói:
- Tướng công, chà ng nói thiếp chiêu phong dẫn bướm sao, không tuân theo đạo là m vợ sao? Äạo nghÄ©a phu thê, thuá»· chung chỉ má»™t, đây là lẽ là m ngưá»i, Ấu Nương tuy là con cá»§a thợ săn nhưng cÅ©ng biết đạo lý nà y, nếu như là m ra chuyện như váºy sẽ bị thiên lôi đánh chết, thần nhân cÅ©ng không dung sá»± dÆ¡ bẩn nà y.
Dương Lăng hoảng hốt, không thể tưởng tượng được chỉ nói đùa một chút thôi mà gây ra cho nà ng phản ứng kịch liệt đến thế, hắn vội và ng an ủi nói:
- Ấu Nương, nà ng suy nghÄ© rồi, ta.... vi phu chỉ là nói đùa vá»›i nà ng má»™t chút, ý là khen nà ng xinh đẹp, nà o có ý tứ trách cứ gì nà ng. Nà ng ngà n vạn lần không cần phải suy nghÄ© nhiá»u như thế, được rồi, xem như vi phu nói sai rồi, váºy Ä‘i, vi phu chịu phạt, nà ng muốn đánh ta thế nà o cÅ©ng được.
Dương lăng cầm lấy tay Hà n Ấu Nương, tá»± tay Ä‘em bà n tay nhá» cá»§a nà ng đánh lên ngá»±c mình má»™t hồi, thấy nà ng nước mắt lưng tròng, vẻ mặt buồn bã, linh cÆ¡ vừa động, là m bá»™ ho khan và i tiếng, kế nà y quả nhiên hiệu quả, Hà n Ấu Nương láºp tức không còn há»n dá»—i nữa, hoảng hốt đỡ lấy hắn nói:
- Tướng công, thân thể chà ng không khá»e sao? mau nằm xuống nghỉ ngÆ¡i má»™t chút Ä‘i.
Dương Lăng trong lòng cưá»i thầm, xem ra lấy chiêu nà y đối phó vá»›i nà ng tháºt ra cÅ©ng trăm bá» khó chịu, hắn là m ra bá»™ dạng suy yếu, ná»a nằm ná»a ngồi nói:
- Ta không có việc gì, chỉ là lung tung đùa má»™t chút, vô ý nói sai, là m cho nà ng tức giáºn, ta cãi không được, giải thÃch cÅ©ng không, trong lòng quýnh lên tức thì...khụ khụ...
Hà n Ấu Nương vội nói:
- Ấu Nương tin, Ấu Nương tin tưởng tướng công, chÃnh là tất cả Ä‘á»u nghe phu quân an bà i.
Nà ng nằm trong ngá»±c Dương Lăng, hai tay ôm thắt lưng hắn, sợ hắn lại cuống cuồng lên có gì bất trắc, âm thanh liên tục đáp ứng hắn, hồi lâu sau má»›i sâu kÃn thở dà i nói:
- Thiếp hết thảy Ä‘á»u xin tùy và o phu quân, chỉ là .....xin phu quân cho thiếp vắng mặt mấy ngà y, chà ng phải nghỉ ngÆ¡i tháºt tốt, thiếp muốn và o núi thăm cha mẹ má»™t chuyến, tốt xấu gì cÅ©ng phải nói cho phụ thân thiếp biết má»™t tiếng. Chà ng mấy hôm trước hôn mê nghiêm trá»ng, phụ thân đến thăm chà ng còn tặng chà ng và i con thú, chỉ là ....trong nhà đã rất nghèo khổ, đã nhiá»u ngà y phụ thân cùng huynh trưởng, thúc bá Ä‘i và o sâu trong núi săn bắn còn chưa có trở vá».
Dương Lăng mở miệng đáp ứng nói:
- Chuyện nà y là đương nhiên, Ä‘iá»n sản nà y phải bán Ä‘i, nhưng cÅ©ng không phải nói bán là có ngưá»i mua ngay, chắc cÅ©ng mất nhiá»u ngà y, váºy Ä‘i, khoảng hai ngà y nữa ta cùng nà ng Ä‘i gặp gỡ nhạc phụ đại nhân.
…………………….
(1).Phá phá»§ trầm chu, bối thuá»· nhất chiến: Äáºp nồi dìm thuyá»n, quay lưng vá» bá» sông quyết đấu.( ý nói không còn đưá»ng lui).
(Theo thà nh ngữ và điển tÃch TQ:
Sau khi nước Tần diệt vong , Hán Vương Lưu Bang sá» dụng sách lược cá»§a đại tướng Hà n TÃn chiếm được vùng đất Quan Trung cá»§a nước Tần, đặt ná»n móng cho việc tranh già nh thiên hạ vá»›i Bá Bương Hạng VÅ©. Năm 204 trước Công Nguyên, Lưu Bang cỠđại tướng Hà n TÃn cùng Trương NhÄ© ,dẫn quân Hán tấn công nước Triệu.
Quân sư nước Triệu là Là Tả Xa hiến kế cho Trần Dư:
- Hà n TÃn thừa thắng tấn công và o Triệu , khà thế hừng há»±c không gì ngăn cản nổi . Tuy nhiên, quân Hán hà nh quân đưá»ng dà i , lương thá»±c thiếu thốn , Tỉnh Hình khẩu thì cháºt hẹp, xe ngá»±a qua lại khó khăn, quân Hán Ä‘i chưa được trăm dặm tất quân chở lương thá»±c sẽ bị bá» lại phÃa sau . Chúng ta có thể cá» ba vạn tướng sÄ© Ä‘i đưá»ng tắt cắt đứt đưá»ng váºn chuyển lương thá»±c cá»§a chúng , ngà i dẫn quân chặn quân Hán phÃa chÃnh diện, lại đà o hầm sâu má»™t chút , đắp thà nh lÅ©y cao má»™t chút, cố thá»§ doanh trại , không giao chiến vá»›i quân Hán . Như váºy thì , phÃa trước bá»n chúng không thể tấn công, phÃa sau lại không thể lui. Không bao lâu sau thì chúng ta có thể bắt được Hà n TÃn.
Trần Dư không nghe theo ý kiến cá»§a Là Tả Xa , cho rằng quân đội cá»§a mình vượt xa quân Hán, nhất định không thể thua tráºn. Hà n TÃn thì vô cùng vui mừng , bèn táºp kết binh mã tại nÆ¡i cách Tỉnh Hình khẩu hÆ¡n ba mươi dặm . Quá ná»a đêm , Hán TÃn phái hai ngà n kị binh , má»—i ngưá»i Ä‘á»u mang theo má»™t lá cá» cá»§a quân Hán , từ con đưá»ng nhá» vòng đến phÃa sau cá»§a doanh trại quân Triệu , mai phục ở đó , đợi đến khi quân Triệu huy động toà n bá»™ lá»±c lượng xuất kÃch thì sẽ đột kÃch và o đại doanh cá»§a quân Triệu , hạ cá» cá»§a quân Triệu xuống và cắm cá» cá»§a quân Hán lên . Hà n TÃn lại lại phái má»™t vạn ngưá»i ngá»±a dẫn đưá»ng trước , bà y thế tráºn men theo bá» sông.
Trần Dư nhìn thấy tình hình đó thì cưá»i lá»›n nói:
- Xem ra thì Hà n TÃn chỉ có hư danh! Má»™t tráºn sống mái là điá»u tối kị cá»§a nhà binh , đó là tá»± tìm chá»— chết.
Trá»i sáng , Hà n TÃn dẫn theo binh mã , dá»±ng cá» soái, khua chiêng gióng trống tiến vá» Tỉnh Hình khẩu. Quân Triệu láºp tức nghênh chiến .Sau khi giao chiến , quân Hán giả bá»™ thua tráºn rút lui,vứt bá» hết trống cá» , rút lui và o tráºn địa bá» sông .Trần Dư không biết đó là mưu kế , bèn chỉ huy toà n bá»™ quân truy kÃch kịch liệt .
Lúc đó , hai ngà n khinh kị binh đã phục sẵn cá»§a Hà n TÃn thấy toà n bá»™ quân Triệu đã xuất kÃch , láºp tức tiến và o doanh trại , nhổ cá» cá»§a quân Triệu , thay và o đó bằng cá» cá»§a quân Hán . Quân Triệu Ä‘uổi tá»›i tráºn địa bên bá» sông , quân Hán không có đưá»ng lui , đà nh phải bạt mạng chém giết. Quân triệu đã lâu không thắng tráºn , sÄ© khà bắt đầu uể oải , lại đột nhiên phát hiện trong doanh trại cá»§a mình toà n bá»™ Ä‘á»u cắm cá» cá»§a quân Hán , lòng quân bá»—ng rối bá»i , bá» chạy tan tác . Quân Hán thừa cÆ¡ tấn công đánh bại quân Triệu , Trần Dư bị giết chết , Triệu Vương Yết bị bắt sống . Sau đó , các tướng sÄ© có thỉnh giáo Hà n TÃn:
- Äánh sống mái má»™t trần là điá»u tối kỵ cá»§a nhà bình , vì sao tướng quân rõ rà ng đã biết mà vẫn là m , nhưng vẫn già nh được thắng lợi ?
Hà n TÃn đáp:
- Äó chÃnh là điá»u mà trong binh pháp đã nói : "Trà chi tỠđịa nhi háºu sinh , đầu chi vong địa nhi háºu tồn.(Bố trà nÆ¡i chết để sau đó được sống ,nÆ¡i nguy hiểm nhất cÅ©ng là nÆ¡i an toà n nhất ). Quyết chiến má»™t tráºn sống mái , khiến cho binh sÄ© bị đặt và o chá»— không còn đưá»ng để lui, há» má»›i chiến đấu hết mình để cầu sinh tồn.
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 11:41 AM .
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
24-04-2010, 03:42 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 7: Mỹ nhân trên ngựa
Nguồn:Kiemgioi.com
Cổ ngữ có nói: "Muốn đến thá»§ đô phải Ä‘i qua Dong quan, mà muốn Ä‘i qua Dong quan nà y phải qua Kê Minh dịch trạm.†bên ngoà i Kê Minh cùng hÆ¡n 60 dặm thà nh trì bằng gá»— và đất tạo thà nh má»™t góc nhá»n, hÆ¡n nữa du lâm nà y còn trở thà nh má»™t trong ba quan ải bảo vệ thá»§ đô.
Dương Lăng cùng Hà n Ấu Nương bán sạch từ vùng núi hẻo lánh dá»n ra, trước là đi bái phá»ng vị nhạc phụ đại nhân còn chưa biết mặt kia, lúc nà y Hà n lão đại mang theo con trai lên núi Ä‘i săn còn chưa có trở vá». Hà n Ấu Nương biết, má»™t khi cha đã và o sâu trong núi Tuyết Äại Phong sÆ¡n nếu không mưá»i ngà y ná»a tháng không có trở vá», vì váºy liá»n chuyển đến ở trong thà nh, trước đó cÅ©ng báo cho hà ng xóm biết rồi cùng Dương Lăng Ä‘i tá»›i Kê Minh dịch trạm.
Trong trà nhá»› cá»§a Dương Lăng, đã nghe qua tên cá»§a công trình kiến trúc bằng gá»— và đất nà y, má»™t vị hoà ng đế Minh triá»u suất lÄ©nh năm mươi vạn đại quân từng bị thá»§ lÄ©nh bá»™ tá»™c Ngõa Lạt đánh bại, trở thà nh vị hoà ng đế hiếm thấy trong lịch sá» xui xẻo bị bắt sống, hiểu biết nà y cá»§a hắn cÅ©ng là do xem [Bình tung hiệp ảnh] cá»§a Lương VÅ© Sinh má»›i biết được.
Trong ấn tượng cá»§a hắn, được gá»i là thà nh sợ rằng chỉ có Tuyên Äức và Äại Äồng hai nÆ¡i, khi muốn tá»›i nÆ¡i đó hắn má»›i rõ giao thông không há» thông suốt, mà Kê Minh dịch trạm nà y tuy chỉ là má»™t thà nh nhá» nhưng cÅ©ng có đủ hiệu buôn, hiệu cầm đồ, dầu ăn, quán trà , nhà hà ng,…
NÆ¡i nà y là yết hầu cá»§a thá»§ đô tá»›i vùng tây bắc, buôn bán phát đạt, giao thông thuáºn tiện vì thế nên tháºp phần phồn hoa.
Dương Lăng cùng Hà n Ấu Nương thuê má»™t phòng nho nhỠở xưởng ép dầu, không còn nhà cá»a ruá»™ng vưá»n, trên ngưá»i chỉ có khoảng mưá»i lượng bạc, Hà n Ấu Nương biết miệng ăn núi nở, liá»n tìm má»™t công việc may vá đơn giản ở má»™t cá»a hà ng đầu đưá»ng.
Dương Lăng cÅ©ng muốn Ä‘i ra ngoà i xem xét má»™t chút, xem có phương pháp gì để kiếm tiá»n không, tốt xấu gì cÅ©ng phải tìm được má»™t công việc, để cho má»™t nữ oa nhi 15 tuổi kia nuôi hắn, hắn tháºt sá»± không thể thoải mái được, nhưng mà Hà n Ấu Nương lại nhất định không chịu, chỉ muốn hắn ở nhà đá»c sách cho tốt. Dương Lăng bất đắc dÄ© phải mở miệng đáp ứng, thừa dịp nà ng vắng mặt liá»n như tên há»c trò trốn há»c, lén lút chuồn Ä‘i.
Là m việc ghi chép sổ sách, mã phu, hiệu cầm đồ, chùa chiá»n, nÆ¡i nà o má»›i có công việc thÃch hợp cho hắn đây? Dương Lăng vắt hết óc để suy nghÄ©, Bất quá không có biện pháp phát tà i gì, Ä‘i dạo được hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn thấy má»™t quán rượu nhá», Ä‘i và o gá»i ba miếng thịt bò, má»™t bình nhá» rượu trắng ngồi thưởng thức mùi vị. Cảm giác loại men rượu nà y được sản xuất rất tinh khiết, so vá»›i rượu hắn uống qua trước đây như loại rượu cất giữ trăm năm mùi vị còn muốn ngon hÆ¡n nhiá»u, cho dù Dương Lăng không hiểu nhiá»u vá» rượu nhưng cÅ©ng biết được Ä‘iá»u nà y.
Ài, lúc trước xem tiểu thuyết, những ngưá»i đó xuyên qua thá»i không tháºt sá»± Ä‘á»u nghÄ© là được phát tà i ngưá»i ta còn vá»™i và ng Ä‘em tiá»n bạc tá»›i cho hắn, hoà ng thượng thì khóc lóc cầu xin hắn ra là m quan, muốn mỹ nữ thì chỉ cần cung kÃnh má»™t cái cÅ©ng có thể gặp được đến hai ba mỹ nhân, còn ta sao lại phải chịu quá nhiá»u uất ức như váºy?
Dương Lăng bất đắc dÄ© mà uống rượu cho hết buồn bá»±c, đứng dáºy thanh toán hết 7 đồng tiá»n, Ä‘i ra khá»i quán, tay áo cuá»™n lại buồn bá»±c Ä‘i trên tuyết, bước chân giẫm lên tuyết vang lên âm thanh sá»™t soạt. NÆ¡i nà y tháºt sá»± rất phồn hoa, dân cư Ä‘i lại trên đưá»ng nhiá»u, nhưng mà ngươi ngà n vạn lần không nên vừa Ä‘i vừa suy nghÄ© ở đây, Ãt nhất thá»i Ä‘iểm nà y lại không nên như váºy.
Cái nà y cÅ©ng có là do cá»§a nó, so sánh vá»›i sá»± phồn hoa, cá»a hà ng san sát, ngã tư đưá»ng ngưá»i Ä‘i tá»›i Ä‘i lui cÅ©ng không phải tÃnh là lẻ loi sao. PhÃa sau má»™t loạt tiếng vó ngá»±a gấp gáp nổi lên, theo thói quen phải nghe thấy tiếng còi xe hắn má»›i nhưá»ng đưá»ng, Dương Lăng không há» cảnh giác vẫn Ä‘i ở giữa đưá»ng, đột nhiên vai phải hắn bị váºt gì va mạnh và o, thân thể lảo đảo chúi vá» phÃa trước cÆ¡ hồ ngã xuống đất.
Thân thể vá»™i và ng ổn định lại nhìn vá» phÃa sau, má»™t con ngá»±a to lá»›n vá»›i bá»™ lông mà u đỠđang đứng bên cạnh, ngay sau đó có tiếng yêu kiá»u quát mắng truyá»n đến:
- Tai ngươi bị điếc sao?
"Di? Äụng và o ngưá»i ta còn muốn nói lý lẽ?" Dương Lăng đã nổi nóng, láºp tức nhìn lên, chiếc mÅ© da trùm đầu che tai, lá»™ ra lá»›p trang Ä‘iểm tinh tế, hai má mượt mà quyến rÅ©, hai hà ng lông mi má»m mại đáng yêu, chá»— Ä‘áºm chá»— nhát, tiếp sau là đôi mắt Ä‘en lóng lánh, phÃa dưới cánh mÅ©i như ngá»c như ngà là đôi môi anh đà o nhá» nhắn hồng hà o.
Dương Lăng trước mắt sáng ngá»i, nói mỹ nữ thì mỹ nữ đến, mỹ nữ nà y đúng là đại mỹ nhân đầu tiên hắn đến cổ đại gặp được. NgÅ© quan thanh tú, đôi môi anh đà o quả thá»±c không chá»— nà o không mê hồn, loại mỹ nhân như vầy má»›i chÃnh thá»±c quyến rÅ©. Nữ nhân xinh tươi nà y má»›i chừng mưá»i bốn mưá»i năm tuổi nhưng đã là má»™t mỹ nhân, nếu lá»›n hÆ¡n má»™t chút nữa thì ai mà chịu được?
Ấu Nương mặc dù cÅ©ng là má»™t cô gái xinh đẹp, bất quá quá nặng khà khái, ngÅ© quan cÅ©ng không được kiá»u mị như thế nà y, mà má»™t cô gái sÆ¡n thôn chất phác khà chất tất nhiên sẽ không thể so sánh vá»›i cô gái ung dung cao quý nà y. Nhìn thấy khuôn mặt trái xoan, cặp mắt mị hoặc kia má»›i là m cho ngưá»i ta hiểu được thế nà o là hồ ly tinh.
Trên ngưá»i nà ng là má»™t thân nam trang, bên ngoà i khoác chiếc áo choà ng mà u xanh nước biển, phÃa dưới lá»™ ra ná»a đôi già y da hươu. Äôi mà y liá»…u cá»§a nà ng Ä‘ang dá»±ng ngược lên, nổi giáºn đùng đùng nhìn vá» phÃa Dương Lăng. Thấy hắn quay ngưá»i lại Ä‘i đến, hắn trên ngưá»i mặc bá»™ quần áo bằng vải bông xanh thẫm, áo khoác mà u xanh dà i, dáng hắn cao gầy, khuôn mặt nho nhã, ngÅ© quan thanh tú anh tuấn, trá»ng yếu nhất là đôi mắt kia rất có thần thái trông tháºt thuáºn mắt, khuôn mặt tức giáºn cá»§a nà ng kia nhất thá»i cÅ©ng thu liá»…m lại đôi chút.
"Hu" ngưá»i bên cạnh kỹ thuáºt cưỡi ngá»±a rõ rà ng không bằng cô gái xinh đẹp nà y, giáºt mạnh dây cương, đầu ngá»±a ngẩng lên hà má»™t tiếng dà i, móng ngá»±a đạp cho tuyết bắn tung tóe. Hắn nhấc mông, ổn định lại thân thể quát lá»›n:
- Là m sao váºy muá»™i tá», uy, tiểu tá» có mắt như mù nà y, ngươi vừa rồi đã va và o muá»™i tá» cá»§a ta?
Ngưá»i nà y to lá»›n, mặc má»™t chiếc áo khoác bên ngoà i, đầu đội chiếc mÅ© hai mà u xanh tÃm, khoảng hai mươi tuổi, là n da mà u cổ đồng, mắt to lông mà y ráºm, trông khà vÅ© hiên ngang, trên mặt hắn cùng trà n đầy ngạo khÃ, có vẻ hung hãn và cưá»ng tráng. Hắn vừa nói vừa xông lên, trên tay cầm má»™t chiếc roi ngá»±a vung lên "sưu" má»™t tiếng đánh vá» phÃa Dương Lăng.
Ngưá»i nà y nói đánh là đánh tháºt sá»± hung bạo cá»±c kỳ, Dương Lăng né tránh không kịp, sợ chiếc roi nà y đánh và o mặt, theo bản năng mà giÆ¡ cánh tay lên che lấy mặt. Thiếu nữ kia thân hình tiến lên trước, roi ngá»±a trên tay phải run lên, đầu roi bắn ra ngoà i theo má»™t đưá»ng thẳng tắp, xoát má»™t tiếng rồi cuốn lấy chiếc roi cá»§a ca ca nà ng kéo vá» phÃa sau, chiếc roi kia liá»n dừng lại.
Cô gái khúc khÃch cưá»i, hai chân kẹp bụng ngá»±a, tá»›i gần Dương Lăng cưá»i dà i nói:
- Ca ca lại thế rồi, xem ra ngưá»i ta là thư sinh Ä‘á»c sách, chút da độn thịt nà y có thể chịu được má»™t roi cá»§a huynh sao? Uy, thư sinh nà y đừng sợ, bổn cô nương tha cho ngươi má»™t lần, ha ha ha!
Tiếng cưá»i cá»§a nà ng ngá»t ngà o dá»… nghe tháºp phần, khẩu khà lại chứa má»™t chút thiện ý cùng cưá»i nhạo.
Dương Lăng buông tay xuống, ngẩn đầu nhìn lên khuôn mặt kiá»u diá»…m, khuôn mặt tươi sáng như hoa đà o, dù Dương Lăng trải qua chÃn kiếp, nhìn thấy biết bao nhiêu mỹ nhân, thế nhưng hôm nay cÅ©ng bị tiểu mỹ nhân nà y là m cho trái tim nhảy dá»±ng lên.
Äôi mắt thiếu nữ biểu hiện tháºp phần phong phú, nà ng tá»±a hồ đã quen thuá»™c vá»›i vẻ mặt cá»§a những nam nhân khi nhìn thấy nà ng, Dương Lăng cÅ©ng là thưởng thức cho đã con mắt, bất quá không lá»™ ra biểu tình tham lam như những nam nhân khác là m ngưá»i ta ghê tởm. Trong mắt nà ng không khá»i hiện lên má»™t tia cưá»i, nhìn hắn tháºt sâu rồi quay đầu lại nói:
- Ca, Ä‘i thôi, còn phải Ä‘i mua lá»… váºt nữa chứ.
Nói rồi hay chân thúc lên bụng ngá»±a, cưá»i nói vá»›i Dương Lăng:
- Thư sinh nhưá»ng đưá»ng, không ta lại đụng phải ngươi.
Trong tai hắn vẫn còn lưu lại má»™t chuá»—i tiếng cưá»i, thì con ngá»±a mà u đỠthẫm đã lướt qua, phải nói kỹ thuáºt cưỡi ngá»±a cá»§a nà ng tháºt sá»± rất cao.
Theo thân ảnh xinh đẹp lướt qua, Dương Lăng ngá»i được hương thÆ¡m nhà n nhạt, mùi u hương là m say đắm lòng ngưá»i.
Hán tá» giống như con báo hung hăng trừng mắt nhìn Dương Lăng, nặng ná» hừ lên má»™t tiếng rồi cÅ©ng vút theo sau muá»™i muá»™i, nghênh ngang rá»i Ä‘i. Dương Lăng không phải thÃch tranh đấu vá»›i ngưá»i khác, cÅ©ng không có vốn để mà tranh đấu, hắn cưá»i nhạt nhún vai tiếp tục cháºm rãi thong thả bước Ä‘i vá» phÃa trước.
Dương Lăng thấy quán ăn là tiến tá»›i, Ä‘i dạo không mục Ä‘Ãch, hắn nghÄ© ra nhiá»u cách là m già u nhưng tháºt sá»± không nghÄ© ra cái gì thÃch hợp vá»›i ngưá»i xưa. Lấy trình độ khoa há»c kỹ thuáºt cá»§a mình, lại trùng hợp hiểu được tri thức đó để có thể hữu dụng, tháºt vất vả má»›i nhá»› tá»›i hồ lô đưá»ng thì lại thấy góc đưá»ng có ông lão Ä‘ang ngồi bán mứt hồ lô đưá»ng.
Dương Lăng bi ai mà nghÄ©: "Không biết thịt dê xiên cá»§a tây vá»±c có truyá»n và o tá»›i trung nguyên không, nếu không mình nhất định sẽ là m. Nhưng là bán thịt xiên thì sao có thể già u được? Phương diện phát triển ẩm thá»±c cá»§a cổ nhân phải yêu cầu đẹp mắt cao hÆ¡n khẩu vị nữa, bằng không trong ba thứ 'sắc, hương, vị' sao lại Ä‘em chữ sắc đặt lên hà ng đầu.
NghÄ© lại cho dù mình tại thá»i đại kia thịt dê xiên cÅ©ng không thể coi là thanh nhã gì được, ngưá»i có thân pháºn uống rượu kết giao, ai lại phải chuẩn bị và i xiên thịt để gặm, ngưá»i không có tiá»n ngươi để cho hắn má»™t đồng ăn và i viên thịt chỉ sợ hắn lại không chịu được.
NghÄ© lại mình mặc áo khoác dà i mà u xanh lam có những hoa văn mà u trắng, Ä‘eo râu mép giả đứng bên cái giá bếp than, má»™t bên uốn đầu lưỡi giả mạo ngưá»i dân tá»™c Duy Ngô NhÄ© má»i chà o khách hà ng, má»™t bên nướng thịt xiên, Hà n Ấu Nương ngồi ở phÃa sau cầm cái que trúc giết con chuá»™t là m thịt, Dương Lăng không khá»i rùng mình: HÃc, thá»i đại nà y có thể là m già u sao? Có đánh chết ta cÅ©ng không tin.
Không là m sao hÆ¡n đà nh bá» Ä‘i, nhìn thấy má»™t quán bán nhạc cụ, Dương Lăng lững thững Ä‘i và o, liếc mắt nhìn thấy đôi huynh muá»™i vừa rồi cÅ©ng ở bên trong. Nhìn thấy có ngưá»i đến, cô gái quay đầu nhìn thoáng qua, đến lúc nà y Dương Lăng trở ra thì không tiện, nếu không khá»i bị ngưá»i ta chế nhạo là nhát gan sợ phiá»n phức.
Thiếu nữ kia đã bá» xuống chiếc mÅ© trùm trên đầu, hé lá»™ ra khuôn mặt vừa mừng vừa giáºn, khuôn mặt như tranh vẽ, động lòng ngưá»i, trên đầu búi tóc bằng lược, quay lại thấy hắn thiếu nữ thản nhiên mỉm cưá»i, xong rồi quay lại lau phÃa trên má»™t chiếc cổ cầm.
Dương Lăng không hiểu biết vá» nhạc khÃ, bất quá cÅ©ng không thể vì ngưá»i ta quay ngưá»i mà rá»i Ä‘i, cho nên cÅ©ng bắt chước cần lấy cây sao nhìn, ánh mắt lại lặng lẽ hướng vá» phÃa thiếu nữ kia.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn cây cổ cầm, xem qua thì chiếc cổ cầm kia tháºt là tinh phẩm, mà u sắc cổ kÃnh sáng bóng giống và ng mà không phải và ng, đưá»ng vân lá»™ vẻ tinh xảo, tà i liệu dùng là m cổ cầm đúng là loại má»™c cổ đồng tốt nhất.
Ãnh mắt thiếu nữ lá»™ vẻ kinh hỉ, vươn ngón ngá»c thon dà i lên dây đà n vuốt nhẹ, trong phòng nhất thá»i truyá»n ra má»™t tráºn âm phù dá»… nghe. "Ha ha, âm Ä‘iệu cÅ©ng rất tốt", thiếu nữ vui sướng nói, trên dây thứ nhất gảy lên má»™t cái, âm thanh hùng hồn trà n ngáºp trong phòng.
- Cầm tốt, lão bản, chiếc cổ cầm nà y bán bao nhiêu?
Lão bản hÆ¡n sáu mươi tuổi cưá»i nịnh nói:
- Nhãn lá»±c tiểu thư tháºt tốt, chiếc cầm nà y chÃnh là cổ váºt, nếu tiểu thư thÃch, bán giá hai mươi lượng bạc Ä‘i.
Thiếu nữ giáºt mình hé cái miệng nhá» nhắn nói:
- Hai mươi lượng? Cái cổ cầm nà y mặc dù không tồi, nhưng xem ra cÅ©ng không đắt lắm, ta xem....mưá»i lượng Ä‘i.
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 12:04 PM .
Äã có 3 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
24-04-2010, 03:45 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 8: Tham gia vụ kiện
Nguồn:Kiemgioi.com
Lão bản nghiến răng nghiến lợi giống như vừa bị vả và o mồm váºy nói:
- Tiểu thư, cầm nà y dùng gá»— cổ đồng thuá»™c loại tốt nhất là m ra, chỉ bằng muốn tìm gá»— đồng phải mạo hiểm tÃnh mạng và o táºn rừng sâu không biết bao nhiêu lâu vá»›i lầy được, tiểu thư lại nhìn dây đà n xem, má»—i sợi Ä‘á»u là 36 sợi ô kim quấn thà nh, tiá»n nà o cá»§a ấy, đây là cây đà n thượng phẩm, tiểu thư trả hai mươi lượng cÅ©ng không đắt lắm đâu.
Thiếu nữ không nói gì chỉ nở nụ cưá»i, trên gò má lá»™ ra má núm đồng tiá»n má» nhạt khi cưá»i, dáng vẻ tháºt động lòng ngưá»i, khi đôi môi đỠmở ra thấy được hà m răng trắng Ä‘á»u đặn như hình vòng cung, Dương Lăng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ duyên dáng như váºy cÅ©ng không khá»i thấy tim Ä‘áºp thình thịch trong ngá»±c. Thiếu nữ quay đầu lại liếc hắn, hiển nhiên đã biết hắn nhìn lén nà ng, bất quá thần sắc nà ng cÅ©ng không có vẻ há»n giáºn.
Thiếu nữ cưá»i dà i liếc mắt sang ca ca nà ng, bá»—ng nhiên thì thầm má»™t chuá»—i gì đó mà Dương Lăng nghe không hiểu, thanh niên cưá»ng tráng kia cÅ©ng cùng loại âm phát ra mà trả lá»i má»™t câu, cô gái lắc lắc đầu nói vá»›i lão bản:
- Lão bản, ta thà nh tâm muốn mua cầm nà y cá»§a ngươi, Kê Minh dịch trạm ngoại trừ ta ra sợ là cÅ©ng không có ai bá» nhiá»u tiên mà mua cái cầm nà y đâu, như váºy Ä‘i, mưá»i lăm lượng, nếu ngươi nguyện ý ta liá»n trả tiá»n.
Lão đầu nhi lại nghiến răng má»™t chút rồi gáºt đầu nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy thì bán, tiểu thư đã nói như váºy, lão sẽ bán cho tiểu thư.
Thiếu nữ nghe xong mỉm cưá»i, cho tay và o trong áo lấy ra má»™t túi tiá»n, lấy ra má»™t hạt châu trong túi, đặt trong lòng bà n tay nhá» trắng mịn mà ng, nâng lên trước mặt lão bản nói:
- Tốt, đây là má»™t khối ngá»c châu thượng hạng, cho dù mang đến địa phương nhá» cÅ©ng có giá mưá»i tám lượng bạc, ta dùng hạt châu nà y đổi lấy đà n cầm cá»§a ngươi, cÅ©ng không cần trả lại tiá»n lẻ, chỉ cần cho ta má»™t chiếc há»™p đựng cầm tương xứng nà y là được.
Thá»i nà y mặc dù có và ng bạc, còn có tiá»n giấy Äại Minh được lưu hà nh, bất quá lấy váºt đổi váºt tại nhân gian vẫn Ä‘ang tháºp phần lưu hà nh, cho nên hà nh vi cá»§a thiếu nữ cÅ©ng không kỳ quái. Lão hán cầm lấy hạt châu tá»›i nheo mắt nhìn qua dưới ánh mặt trá»i, quả nhiên là má»™t viên trân châu hảo hạng, cô gái dùng má»™t hạt châu tốt như váºy đổi lấy cổ cầm, vụ buôn bán nà y Ä‘Ãch xác không tồi.
Chẳng qua....... lão bản tham lam vừa nhìn hạt châu âm thầm tÃnh toán: Kê Minh dịch trạm mặc dù thương khách nam bắc lai vãng tháºp phần phồn hoa, bất quá là m nhạc khà bán ở nÆ¡i nà y cÅ©ng không tốt lắm, hai năm mà vẫn bù nhiá»u hÆ¡n kiếm được, Ä‘ang định bán cái cá»a hà ng nà y Ä‘i tá»›i Äại Äồng buôn bán.
Äã tá»›i gần cuối năm rồi, hạt châu nà y đưa tá»›i tay còn phải nghÄ© biện pháp bán Ä‘i, huynh muá»™i hai ngưá»i nà y ta cÅ©ng không quen biết, khẳng định không phải ngưá»i địa phương nà y, nghe khẩu âm giống ngưá»i quan ngoại, nói không chừng là đi ngang qua chá»— nà y, không biết chừng cứ cướp Ä‘oạt viên trân châu nà y, việc buôn bán cá»§a mình có thể lấy lại được chút Ãt tổn thất.
NghÄ© váºy lão đầu nhi tham niệm nổi lên, đưa tay bấm má»™t cái, khối hạt châu trượt và o trong tay áo, ha hả cưá»i nói:
- Tiểu thư, cầm của ta chi giao dịch bằng bạc, nếu tiểu thư muốn mua thì đem bạc tới đây đi.
Cô gái nghe xong bĩu môi, nhớ tới mình không có đủ ngân lượng, nà ng dừng một chút nói:
- Lão bà n nà y, rõ rà ng ta cho ngươi kiếm chút tiện nghi, còn muốn được ba đòi bốn nữa, thôi đem hạt châu trả cho ta, ta không thèm mua nữa.
Lão đầu nhi xảo trá trừng mắt, là m ra bộ kinh ngạc mà nói:
- Hạt châu? Hạt châu nà o? Ngươi tá»›i trong tiệm cá»§a ta mua đồ, cÅ©ng không có tiá»n mua bán đồ váºt nà o, ta nà o đã từng thấy qua hạt châu gì cá»§a ngươi?
- Cái gì? - Thiếu nữ mặt đỠlên, nà ng giáºn giữ vá»— quầy bà n cả giáºn nói:
- Ngươi … cái ngưá»i nà y như thế nà o lại không có đạo lý như váºy? Muốn cướp hạt châu cá»§a ta sao?
Ca ca nà ng vừa nghe thấy giáºn tÃm mặt, xòe tay ra chá»™p chặt lấy lão đầu nhi gầy yếu, mạnh mẽ lôi hắn ra khá»i quầy, tức giáºn nói:
- Con mẹ nó, dám giở trò cướp đoạt đồ của muội tỠta sao? Ngươi nghĩ chúng ta đi ngang qua đây lên khi dễ được sao? Lão cẩu, mau đưa hạt châu ra.
Lão bản láºp tức cao giá»ng tru lên:
- Cưá»ng đạo a, đánh ngưá»i a, hà ng xóm láng giá»ng Æ¡i tá»›i mà xem. Lão vương đầu ta buôn bán luôn luôn công bằng, Ä‘á»u không khi dá»… ai, nhưng ngưá»i ngoà i lại tá»›i đây khi dá»… bắt nạt chúng ta à .
Hắn nhìn cách ăn mặc cá»§a Dương Lăng đúng là ngưá»i địa phương, thá»i nà y quan niệm quê cha đất tổ rất nặng, mang tÃnh Ä‘iển hình chỉ giúp ngưá»i thân không giúp ngưá»i ngoà i, hắn hô hoán như váºy hà ng xóm láng giá»ng chạy tá»›i, hÆ¡n nữa có ngưá»i địa phương là m chứng, ngưá»i ngoà i chỉ có thể ngáºm bồ hòn là m ngá»t, ôm háºn mà bá» Ä‘i. Tốt xấu gì hắn còn có hai đứa con, chẳng lẽ còn phải sợ bá»n ngưá»i từ nÆ¡i khác tá»›i sao?
Hô hoán má»™t hồi, là m cho thanh niên kia cà ng nổi giáºn không thể kìm chế, hắn đùng đùng nổi giáºn mà giÆ¡ tay lên muốn đánh, miệng mắng:
- Lão cẩu gian trá, tháºt sá»± khinh ngưá»i quá đáng.
Lúc nà y má»™t ngưá»i tráng hán tầm bốn mươi tuổi từ phÃa sau quầy Ä‘i ra, vừa nhìn thấy tình hình hét lá»›n má»™t tiếng, má»™t quyá»n mạnh bạo đánh tá»›i, hung tợn nói:
- Thả cha ta ra, thằng nhãi con nà y, dám đến Vương gia chúng ta mà khi dá»… ngưá»i sao.
Tráng hán nà y xem ra cÅ©ng có và i phần khà lá»±c, má»™t quyá»n đánh ra đầy mạnh mẽ uy lá»±c, Mã Ngang nhìn thấy chỉ cưá»i khinh miệt, cánh tay giÆ¡ lên, má»™t tay rá»i khá»i ngưá»i lão đầu nhi, thân thể hắn không thèm nhúc nhÃch, chỉ vươn bà n tay ra, "ba" má»™t tiếng nắm lấy tay tráng hán, năm ngón tay từ từ xiết chặt lại, tráng hán Ä‘au đớn kêu lên ai ái, bị hắn vặn cổ tay là m cho Ä‘au đến ná»—i quỳ xuống đất.
Mã Ngang lạnh lùng cưá»i nói:
- Muốn đến là m tặc tá» cản đưá»ng cướp bóc sao? Chẳng lẽ cÅ©ng chỉ có bấy nhiêu sức lá»±c thôi?
Lão đầu kia bị hắn bạt tai hai phát rồi vất ra ngoà i, lão chỉ và o Mã Ngang cà ng hô to hơn, chỉ là vừa hô thêm được hai tiếng, bỗng nhiên sác mặt đỠlên, thở hổn hển và i cái, thân thể rũ ra nằm trên mặt đất không còn chút hơi thở.
Mã Ngang còn Ä‘ang giữ cổ tay tráng hán uy phong mà đùa giỡn, hà ng xóm láng giá»ng ở bênh cạnh đã đến vây kÃn chung quanh, có ngưá»i nâng lão nhân dáºy bá»—ng nhiên hô lá»›n:
- Vương Tam à , lại đây mau lên, cha ngươi không xong rồi.
Mã Ngang quay đầu lại nhìn, chỉ tên chưởng quầy tham tiá»n kia sắc mặt xám trắng, má»m nhÅ©n không chút nhúc nhÃch mà dá»±a và o lòng ngá»±c ngưá»i ôm hắn, trong lòng không khá»i kinh hãi, không kiá»m chế được mà buông lá»ng tay ra.
Tráng hán tên Vương Tam kia vá»™i và ng Ä‘oạt lấy lão già mà xem xét hÆ¡i thở, thế nhưng hoà n toà n không còn hÆ¡i thở, không khá»i kêu lên má»™t tiếng nước mắt nước mÅ©i dà n rụa khóc nói:
- Cha a, khổ thân ngưá»i bằng nà y tuổi rồi lại bị kẻ cướp đánh chết, cha a..!
Lúc nà y má»™t hán tá» xấp xỉ tuổi Vương Tam từ cá»a sau chạy ra, phÃa sau là nữ nhân cùng trẻ nhá» Ä‘i theo, xem ra Ä‘á»u là ngưá»i Vương gia nghe tiếng mà chạy đến. Mã Ngang vốn Ä‘ang nghÄ© lão già gian trá nà y giả chết, trong lòng cưá»i lạnh không nói, lúc nà y thấy ngưá»i nhà bá»n há» vây lại cứ cha cha, gia gia mà khóc lóc không ngừng, trên mặt không khá»i biến sắc, lòng cÅ©ng cà m thấy chút khiếp đảm.
Hắn lặng lẽ lôi kéo tay áo muá»™i muá»™i, dùng ánh mắt ra hiệu cho muá»™i muá»™i, kéo cổ tay nà ng Ä‘i ra ngoà i.Vương gia sao có thể thả há» Ä‘i như váºy được, vá»™i vá»™i và ng và ng cả đám ngưá»i to nhá» vây lấy. Trong lúc lá»™n xá»™n nà y có hai gã sai nha xui xẻo Ä‘i ngang qua, nghe nói có án mạng đánh chết ngưá»i, bá»n hắn không dám cháºm trá»… xông và o trong quán quát to:
- Hung thá»§ giết ngưá»i Ä‘ang ở nÆ¡i nà o?
Kê Minh dịch trạm nà y vốn chỉ là má»™t trạm thà nh, không coi là má»™t thị trấn, nhưng là nÆ¡i nà y có địa vị trá»ng yếu vá» quân sá»±, hÆ¡n nữa nÆ¡i nà y là nÆ¡i giao dịch, trung chuyển trá»ng yếu cá»§a thương khách, thuế má phong phú, cho nên cÅ©ng có sắp xếp quan lại, quản lý phương viên mưá»i dặm, bất quá huyện lệnh chỉ là má»™t vị quan thất phẩm mà thôi.
Mã Ngang xui xẻo gặp phải quan sai Ä‘i đến, quả tháºt hắn không có lá gan giết quan sai tạo phản, nhất thá»i cÅ©ng không dám là m gì, đứa con lão bản quán nhạc cụ chỉ và o hắn nói:
- ChÃnh là hắn, là tên ăn cướp nà y đã giết cha ta.
Mã Ngang có chút bực mình mà nói:
- Ta không có, lão bản lá»›n tuổi, lão tham lam hạt châu cá»§a muá»™i muá»™i ta, bị ta vạch trần, tá»± mình nổi giáºn ngất Ä‘i, khà huyết công tâm mà chết, có liên can gì tá»›i ta đâu?
Nà o có tá»™i phạm nà o nói mình phạm tá»™i đâu? Hai tên sai nha căn bản không để tá»›i chút biện há»™ cá»§a hắn, lôi má»™t sợi dây xÃch sắt nhá» dà i từ sau lưng ra, à o má»™t tiếng đặt lên đầu hắn, khéo qua đầu vai, trói chặt hai cánh tay và o lưng, hai ngưá»i lăm lăm cầm Ä‘ao, chỉ cần hắn dám phản kháng là ăn má»™t Ä‘ao rÆ¡i đầu.
Trói tháºt chặt Mã Ngang, nha sai lôi kéo xÃch sát quát:
- Có chuyện thì đợi đến khi gặp lão thái gia mà trình bà y, Ä‘i! Ta bảo Vương gia các ngươi đừng khóc nữa, mang thi thể cha ngươi đến nha môn nói Ä‘i, các vị hương lân phụ lão phiá»n các vị cùng Ä‘i là m chứng má»™t chuyến.
Thiếu nữ kia đã gấp gáp đến ná»—i nước mắt lưng tròng, nhìn thấy ca ca nà ng bị trói Ä‘i, vá»™i và ng chỉ ngón tay vá» phÃa Dương Lăng Ä‘ang thá» Æ¡ lạnh nhạt đứng yên má»™t chá»— nói:
- Ca ca ta không có giết ngưá»i, ngưá»i có mặt tại đó, hắn có thể là m chứng.
Dương Lăng ở má»™t bên nhưng tháºt ra vẫn nhìn hiểu được, Mã Ngang kia mặc dù tuổi trẻ khà thịnh, bất quá lão gia há»a kia ham muốn tà i váºt cá»§a ngưá»i, chÃnh là má»™t tiểu lão tặc. Nhìn tình hình lão má»›i vừa rồi phá»ng chừng bị bệnh xuất huyết não hoặc bệnh suy tim gì đó, bị Mã Ngang vừa tát vừa chá»i, kết quả cá»§a việc tham lam muốn hạt châu mà phải trả giá bằng tÃnh mệnh cá»§a mình.
Sai nha nghe váºy, vừa bước chân ra khá»i cá»a lại quay và o, vẻ mặt bên ngoà i cưá»i nhưng trong không cưá»i nói:
- Äã như váºy xin má»i vị nà y vá» nha môn là m nhân chứng.
Mắt thấy thiếu nữ xinh đẹp khóc lóc như mưa, vẻ mặt cầu khẩn, Dương Lăng má»m lòng gáºt đầu đồng ý. Vì váºy cả Ä‘oà n ngưá»i kéo nhau đến nha môn, con cháu Vương gia kéo đến đánh trông kêu oan là m huyện thái gia Ä‘ang xem văn kiện vá»™i và ng mặc quan phục thăng đưá»ng thẩm vấn.
Äừng tưởng xem trên truyá»n hình huyện thái gia là quan thất phầm nhá» nhoi mà coi thưá»ng hắn, dưá»ng như chỉ má»™t đại nhân váºt cÅ©ng có thể dùng lóng tay mà dà chết hắn. Kỳ tháºt huyện lệnh quyá»n lá»±c còn to hÆ¡n nhiá»u so vá»›i bà thư huyện á»§y thá»i hiện đại. Hắn chÃnh là má»™t thân kiêm nhiệm cục trưởng cục công thương, cục trưởng tà i chÃnh, cục trưởng thuế vụ, viện trưởng tòa án, cục trưởng cảnh sát bao gồm nhiá»u chức vụ.
Những vị quan huyện lệnh nà y đại Ä‘a số Ä‘á»u xuất thân là m quan văn từng đỗ tiến sÄ©, cá» nhân, hắn lại là má»™t tướng quân, bởi vi Kê Minh dịch trạm có vị trà địa lý đặc biệt, cho nên được phái đến đây Ä‘á»u là quan vừa thạo văn lại tinh thông võ nghệ.
Dương Lăng nhìn thấy huyện thái gia là má»™t hán tá» mặt Ä‘en, râu quai nón, tháºt sá»± cảm thấy ngoà i ý muốn. Vị huyện thái gia nà y lại xuất thân là má»™t võ quan, là m quan văn ở đây cÅ©ng đã hai năm, Ãt nhiá»u cÅ©ng biết chút quy cá»§, vừa nghe nói Dương Lăng có thân pháºn tú tà i, vá»™i miá»…n lá»… gá»i ngưá»i lại mang ghế cho hắn ngồi, sau đó ngồi trên công đưá»ng xét há»i vụ án.
Vừa nhìn thấy, hai huynh muá»™i nà y tháºt ra cÅ©ng không phải ngưá»i qua đưá»ng, mà là công tá» cùng tiểu thư cá»§a dịch quan Mã đại nhân tiá»n nhiệm. Dịch quan được coi là má»™t huyện thái gia quản lý má»™t quan viên, nhưng Kê Minh Dịch Trạm bởi vì là trạm thà nh, dịch quan trên dưới chỉ khoảng má»™t trăm thá»§ hạ, tuy thuá»™c hệ thống quân dịch, nhưng trên thá»±c tế tháºt ra là cùng cấp vá»›i huyện lệnh.
Tối hôm qua Mẫn huyện lệnh còn tham gia yến há»™i cá»§a Mã dịch quan, trên tiệc rượu còn gặp công tá», tiểu thư, cÅ©ng có ý muốn giải vây cho há», nhưng là đánh chết ngưá»i không phải là việc nhá», tuy rằng trên tá» thi tìm được hạt trân châu tháºt, nhưng là lão bản chết tại đương trưá»ng cÅ©ng là tháºt, Mẫn huyện lệnh có đủ thẩm quyá»n chém ngưá»i, nhưng bảo hắn thẩm vấn… hắn còn chưa thuá»™c lòng luáºt Äại Minh nữa là .
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 04:27 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
24-04-2010, 03:46 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 9: Nhà có vợ hiá»n
Nguồn:Kiemgioi.com
Kết quả giữa công đưá»ng Dương Lăng nói ra những gì mình nhìn thấy, nghe thấy, chứng thá»±c là Mã Ngang chưa từng hạ thá»§ nặng tay vá»›i Vương lão bản. Bên phÃa Vương gia từ già trẻ lá»›n bé Ä‘á»u khóc sướt mướt nói lão đầu tá» thân thể rất tốt, nhất định bị tên Mã Ngang nà y hà nh hung giết ngưá»i, là m cho vị tướng quân dà y dạn huyện thái gia nà y đầu như muốn nổ ra, ngồi trên công đưá»ng đôi mắt trợn trừng không biết phải là m sao.
Hoà ng huyện thừa ngồi bên cạnh bà n giáºt giáºt chéo áo cá»§a huyện lệnh. Huyện thừa chÃnh là chức trách phụ tá cho Huyện Lệnh. Äối vá»›i công việc trong huyện không há»i không phải là m, bất quá theo lệ thưá»ng, vì để tránh hiá»m nghi chiếm quyá»n, huyện thừa chỉ giống như má»™t huyện lệnh dá»± bị, bình thưá»ng Ä‘á»u im như tượng đất, không có thái độ gì.
Vị Hoà ng huyện thừa nà y cÅ©ng là văn nhân, trá»ng văn khinh võ, hắn căn bản là xem thưá»ng huyện thái gia xuất thân vốn là binh lÃnh nà y, cho nên má»™t má»±c bên cạnh hắn xem hắn là m huyện lệnh. Mẫn huyện lệnh cÅ©ng sá»›m coi hắn như không tồn tại, căn bản không để ý tá»›i hắn.
Äang sá» sá» bá»™ ria mép không biết xá» trà là m sao, má»™t ngưá»i má»›i tiến lên nói và o tai hắn và i câu, Mẫn huyện lệnh liá»n phất tay áo má»™t cái lá»›n tiếng nói:
- Tạm thá»i giam giữ Mã Ngang, thi thể do pháp y trông coi. Còn lại ngưá»i liên can trước tiên trở vá» chỠđợi, bổn quan khám nghiệm má»™t phen rồi sẽ định án.
Mã Ngang bị bắt và o đại lao, má»i ngưá»i để lại danh tÃnh, địa chỉ rồi cho Ä‘i ra ngoà i, Dương Lăng cÅ©ng đứng dáºy cáo từ Mẫn huyện lệnh. Ra đến đưá»ng lá»›n, Mã tiểu thư bước nhanh Ä‘uổi theo thi lá»… nói:
- Äa tạ Dương tú tà i vì huynh trưởng ta mà trượng nghÄ©a nói thẳng.
Ngưá»i con gái nà y quả tháºt ngưá»i đẹp như hoa, mặc dù bên ngoà i trá»i lạnh giá, hai má đã khôi phục vẻ má»m mại sáng bóng, trắng sáng ôn nhu như ngá»c, là m cho dung mạo quyến rÅ© cá»§a nà ng cà ng thêm lôi cuốn.
Dương Lăng nghe nà ng gá»i mình là tú tà i, không khá»i nghÄ© tá»›i há»§ nho há»§ láºu nghèo kiết xác, cảm giác không được tá»± nhiên, vì váºy cưá»i ha ha nói:
- Ta cÅ©ng chỉ nói tình hình thá»±c tế mà thôi, má»›i vừa rồi trên đưá»ng gặp Mã tiểu thư rất có phong thái nữ trung hà o kiệt, hà tất phải gá»i ta là tú tà i cho nho nhã, cứ gá»i thẳng tên ta cÅ©ng được.
Mã tiểu thư gượng cưá»i nói:
- Như thế, váºy xin Ä‘a tạ Dương công tá», khi nà o khai đưá»ng thẩm phán lại, vẫn phải phiá»n Dương công tá» là m chứng cho.
Äang nói tá»›i đây, ngoà i cá»a má»™t quan viên chừng năm mươi tuổi có và i ba cá»ng râu mà u Ä‘en dưới hà m Ä‘ang vá»™i vã chạy tá»›i, quan phụ mẫu Mẫn huyện lệnh chưa kịp lui và o sau công đưá»ng thấy hắn chạy tá»›i láºp tức tiến lại chà o:
- Mã đại nhân, ngà i tá»›i vừa đúng lúc, chuyện nà y tháºt sá»± là m huynh đệ nhức đầu, ngà i xem ta nên là m thế nà o cho tốt đây?
Hắn rất thẳng thắn, vẫn là Mã đại nhân lanh trà hÆ¡n má»™t chút, vừa thấy quan phụ mẫu Mẫn huyện lệnh ở bên ngoà i cùng con gái mình, còn có má»™t chà ng trai trẻ tuổi nữa, trong lòng có chút cố kỵ, không dám nhắc tá»›i vụ án cá»§a con trai mình. Thấy nữ nhi đến chà o há»i, hắn chỉ khoát tay má»™t cái nghi hoặc nhìn Dương Lăng há»i:
- Vị nà y là .....
Mã tiểu thư vội nói:
- Cha, vị nà y là tú tà i tên là Dương Lăng, con cùng vá»›i ca ca Ä‘i mua lá»… váºt mừng thá» cho mẫu thân, lão bản định lấy trân châu cá»§a con, kết quả bị ca ca mắng cho má»™t tráºn, xấu hổ mà chết, nhá» có Dương công tá» vì ca ca trượng nghÄ©a nói thẳng má»›i không bị chịu tá»™i vì cái chết cá»§a lão bản, ngà y mai xét xá» lại còn muốn phiá»n Dương công tỠđến là m chứng dùm.
Mã dịch quan nghe xong vá»™i và ng chắp tay tạ Æ¡n, khách sáo má»™t hồi. Mẫn huyện lệnh tÃnh nôn nóng không nhịn được nói:
- Mã đại nhân, không phải huynh đệ ta không muốn giúp ngươi, Vương gia ngưá»i đông thế mạnh, lại có hà ng xóm là m chứng, tất cả cùng má»™t lá»i khai, mặc dù có Dương tú tà i là m chứng căn cứ chÃnh xác, nhưng là trưá»ng hợp má»™t án mạng, huynh đệ ta cÅ©ng không dám tùy tiện thả ngưá»i.
Thấy vị huyện thái gia nà y cá tÃnh như thế Dương Lăng không khá»i khẽ phì cưá»i, lại thấy hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, hắn không tiện nghe thêm nên vá»™i và ng chắp tay cáo từ. Mã tiểu thư cÅ©ng là má»™t ngưá»i thông minh, ở má»™t bên thấy hắn lắc đầu bá»™ dáng cưá»i cưá»i, cảm thấy hắn như đã tÃnh trước kỹ cà ng cả rồi. Gặp Mẫn đại nhân ở tiệc rượu ngà y hôm qua, hắn cÅ©ng giống như phụ thân Ä‘á»u xuất thân là quân nhân, lòng dạ Ä‘á»u thằng tuá»™t, nói không chừng vị Dương tú tà i nà y có biện pháp cứu ngưá»i, dù sao những ngưá»i Ä‘á»c sách đối vá»›i luáºt Äại Minh Ä‘á»u đã từng Ä‘á»c qua.
NghÄ© váºy, Mã tiểu thư vá»™i và ng Ä‘uổi theo hai bước dịu dà ng nói:
- Dương công tá», nhìn vẻ mặt công tá» chắc là có biện pháp cứu ca ca cá»§a ta?
Vừa nghe Mã tiểu thư nói như váºy, Mẫn huyện lệnh cùng Mã dịch thừa bất giác tinh thần hÆ¡i rung động, bốn mắt đồng loạt nhìn lại. Dương Lăng hoảng sợ, vá»™i và ng xua tay nói:
- Sao thế được, Sao thế được, tại hạ chỉ là nhân chứng, như thế nà o có thể vượt quyá»n huyện tôn đại nhân tÃnh kế?
Mẫn, Mã hai vị quan nhân nghe xong nhất thá»i thất vá»ng, không ngá» Mã tiểu thư lại rất thông minh, láºp tức truy vấn nói:
- Nói như thế, Dương công tá» cÅ©ng không phải là không có biện pháp, chỉ bởi vì thân pháºn không tiện can dá»± xỠán sao?
Dương Lăng chỉ cần nói má»™t câu là mình không có biện pháp gì, liá»n có thể rá»i Ä‘i, trở vá» tiếp tục tìm kiếm phương pháp là m già u ở thá»i nà y, vì Hà n Ấu Nương mà mua sắm má»™t phần tà i sản để lại cho nà ng, sau đó trở lại âm tà o địa phá»§ tiếp tục là m cho hai tên Äầu Trâu Mặt Ngá»±a phải Ä‘iên đầu. Nhưng là tiểu mỹ nhân Mã tiểu thư như má»™t đóa phù dung trong nước, lại có nam nhân nà o bằng lòng trước mặt nà ng tá»± nháºn mình vô năng?
Bị nà ng kÃch động, Dương Lăng báºt thốt lên nói:
- Äúng váºy, nhưng tại hạ chỉ là má»™t tú tà i, gặp chuyện thì đứng ra là m chứng thôi, nếu xuất đầu vì huyện tôn đại nhân vung chân múa tay xỠán, chẳng phải là vượt quá pháºn sá»± sao?
Mã tiểu thư nhoẻn miệng cưá»i, chợt chuyển mình hai chân quỳ xuống trước mặt hắn nói:
- Dương công tá», ca ca ta mặc dù là ngưá»i lá»— mãng má»™t chút, nhưng là không phải hạng ác nhân là m Ä‘iá»u xằng báºy, Vương gia Ä‘iếm chá»§ kia thấy lợi quên nghÄ©a má»›i uồng tÃnh mạng, là m ca ca ta vì lão mà cùng Ä‘á»n mạng, Dương công tá», ngươi có thể nhẫn tâm sao?
- Huyện tôn đại nhân cùng gia phụ Ä‘á»u xuất thân là quân nhân, tÃnh tình ngay thẳng, đối vá»›i pháp luáºt chỉ Ä‘á»c lướt qua, Dương công tỠđã thông hiểu luáºt pháp có thể thấy chết mà không cứu sao?
- Thánh nhân có câu: “ Ä‘á»c sách thánh hiá»n, phải biết cần phải là m những gì?â€, chỉ có “ gánh chịu†mà thôi. Gặp chuyện chỉ nói thẹn hay không thẹn, không há»i có há»a hay không há»a, nếu đã biết rõ sá»± tình là bất công, lại tìm cách thoái thác không chá»§ trì chÃnh nghÄ©a là ngưá»i vô sỉ, Dương công tá» nghÄ© như thế nà o?
Dương Lăng cứng cả há»ng, không thể tưởng tượng được tiểu cô nương nà y như thế nà o mồm miệng lại sắc bén đến thế, hắn không nhịn được, má»™t mặt trong lòng tìm tòi dung hợp trà nhá»› cá»§a những kiếp trước, xem luáºt Äại Minh cùng phương pháp Ä‘á»i sau tìm kiếm biện pháp, má»™t mặt nâng nà ng đứng lên, nói:
- Mã tiểu thư xin mau đứng lên, theo ta thấy Vương Ä‘iếm chá»§ kia chỉ sợ là có bệnh trong ngưá»i không tiện nói ra, lệnh huynh mặc dù đẩy hắn má»™t cái, khẳng định sẽ không vì thế mà chết, nhưng là hiện tại tình cảm quần chúng nghiêng vá» phÃa Vương gia, tất cả cùng khai má»™t lá»i, ngưá»i đã chết kia lại do tay lệnh huynh động tá»›i, có tá»™i hay vô tá»™i có thể dá»… dà ng tranh luáºn được sao? Ta cho dù có chút chá»§ ý, cÅ©ng không nhất định cứu được hắn.
Thá»i nà y nam nữ hữu biệt, thụ thụ bất thân, ngay cả không muốn chịu đại lá»… cá»§a nà ng, hắn muốn đỡ lên cÅ©ng phải hai tay hư phù, cách xa đến má»™t thước mà khoa chân múa tay ra dấu má»™t chút, ngưá»i quỳ cÅ©ng biết ý mà đứng lên, kiểu như ngưá»i tinh thông Cá»u Dương Thần Công có thể ở ngoà i và i trượng xa phát công đả thương ngưá»i.
Dương Lăng tuy nói là biết mấy cái quy cá»§ nà y, nhưng hà nh động cá»§a hắn vẫn theo thói quen kiếp trước, tiến tá»›i nắm cánh tay Mã tiểu thư nâng lên. Cánh tay má»m mại Ä‘ang trên tay, gương mặt dịu dà ng trước mắt lại ngá»i thấy mùi hương thÆ¡m hoa lan so vá»›i khi nà ng ngồi trên lưng ngá»±a lại cà ng nồng Ä‘áºm.
Mã tiểu thư trong lòng xấu hổ: "Nhìn hắn nhất biểu nhân tà i, không thể tưởng tượng được lại là má»™t tên háo sắc, nhân cÆ¡ há»™i mà chiếm tiện nghi cá»§a ta." Mã dịch quan cÅ©ng thấy hắn trá»±c tiếp đỡ con gái mình có chút cà n rỡ, bất quá lúc nà y đứa con trong ngục quan trá»ng hÆ¡n, hắn chỉ có đứa con trai duy nhất, tháºt có chút Ä‘au lòng, cho dù hắn dùng con gái đổi lấy đứa con trai kia khẳng định hắn cÅ©ng đồng ý. Cho nên hắn là m như không thấy gì, Ä‘i lên phÃa trước nói:
- Có chá»§ ý gì không ngại nói ra má»™t chút, không dối gạt Dương công tá», Mẫn huyện lệnh cùng ta Ä‘á»u là quân nhân, đối vá»›i luáºt pháp Äại Minh... khục khục... nếu công tá» có biện pháp nà o xin nói ra má»™t chút, mặc kệ có dùng được hay không, Mã má»— Ä‘á»u nháºn đại ân đại đức cá»§a ngươi.
Lần nà y Dương Lăng đã và o thế đâm lao phải theo lao, hắn khó xỠmà liếc mắt nhìn Mẫn huyện lệnh, vị huyện thái gia nà y như trút được gánh nặng “hà o phóng†mà khoát tay nói:
- Äúng đúng đúng, các ngươi Ä‘á»c sách hiểu nhiá»u, có phương pháp gì dá»… xá» lý thì cứ nói ra Ä‘i, ta Ä‘au đầu nhất là thăng đưá»ng xỠán, nếu gặp quân binh Thát tá», ta vung lên đại Ä‘ao cÅ©ng không sao, buồn bá»±c rất buồn bá»±c mấy cái chuyện ông nói ông có lý, bà cÅ©ng nói bà có lý, nghe tá»›i nghe lui tháºt không có biên pháp xá» lý thế nà o, khiến ta nghe như nghe sấm mà trong lòng lại bồn chồn chẳng yên.
- Việc nà y..... việc nà y...."
Dương Lăng nói:
- Câu cá»a miệng ngưá»i ta thưá»ng dùng là , biết ngưá»i biết ta, trăm tráºn trăm thắng, vụ án trải qua ta nhìn thấy toà n bá»™, nhưng tháºt ra không cần nhiá»u lá»i, chỉ cần táºp trung ở Ä‘iểm Vương lão hán là bị đánh chết hay tuổi già sức yếu mà chết, nà y... muốn đối phó vá»›i tình huống nà y, trước kia lão có bệnh án hay không tìm hiểu rõ má»™t chút, sau đó tìm ra sÆ¡ hở, má»›i có thể Ä‘em trách nhiệm đẩy Ä‘i, chặn há»ng khiến bá»n hắn không nói được lá»i nà o.
- Hảo! - Mẫn huyện lệnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lớn tiếng là m Dương Lăng lại cà ng hoảng sợ, Mã dịch quan cũng vui mừng xoa xoa bà n tay, nói:
- Dương công tá» quả nhiên là cao kiến, lão phu chỉ là sốt ruá»™t lại không thể công khai đưa con trong ngục ra, ngươi vừa nói dưá»ng như rất đúng, con ta nếu không đánh hắn, váºy lão già kia khẳng định có bệnh mà chết, Mẫn đại nhân a, phiá»n ngươi tìm hiểu chuyện nà y cho rõ rà ng à nha.
Mẫn huyện lệnh má»™t lá»i đáp ứng nói:
- Tốt, tốt, quá tốt... không vấn đỠgì, rốt cuá»™c ngưá»i Ä‘á»c sách đúng là ngưá»i Ä‘á»c sách, chuyện nà y là m lão Mẫn ta Ä‘au đầu không thôi, nghe ngươi vừa nói đã thấy dá»… dà ng rất nhiá»u, vẫn là ngưá»i Ä‘á»c sách thâm độc, cáp cáp cáp... Ãch, không phải, là ... ngưá»i Ä‘á»c sách thông minh chứ!
Dương Lăng thầm cảm thấy hổ thẹn, hắn bất quá là nhất thá»i cấp bách, chỉ đưa ra bà quyết bồi dưỡng nghiệp vụ ngà y xưa mà thôi. Ngưá»i trên thế giá»›i Ä‘á»u nói, nghá» bảo hiểm cá»§a Trung Quốc đúng là bảo thì dá»… dà ng nhưng bù lại khó khăn, các Ä‘iá»u khoản quy định là m cho ngay cả thạc sÄ© tốt nghiệp ra cÅ©ng cảm thấy mình khó chữa, tìm bằng chứng liên quan rắc rối đến ná»—i là m cho ngưá»i kiên nhẫn nhẫn nhất cÅ©ng phải nổi Ä‘iên, hôm nay bất quá chỉ là dùng dao mổ trâu để giết gà mà thôi.
Chẳng qua vừa thấy vẻ mặt dịu dà ng đáng yêu cá»§a Mã tiêu thư, ánh mắt như nước trà n đầy vẻ hâm má»™, Dương Lăng cÅ©ng không khá»i có chút lâng lâng, hư vinh trong lòng cảm thấy rất thá»a mãn.
………………………………..
Vừa vá» tá»›i nhà , tuyết trắng lại bay khắp bầu trá»i, bông tuyết bay múa, khà trá»i ngược lại ấm áp hÆ¡n, bông tuyết Ä‘á»ng lại ở trên ngưá»i.
Ấu Nương đã vỠđến nhà , đứng trước cá»a khiá»…ng chân ngóng hắn trở vá», từ rất xa đã nhìn thấy thân ảnh cá»§a hắn vá»™i và ng chạy tá»›i. Nhìn thấy nà ng trong lòng Dương Lăng cảm thấy ấm áp, đồng thá»i lại có chút chá»™t dạ, buổi sáng trước khi Ấu Nương Ä‘i ra ngoà i là m thợ may, mình nói là ở trong nhà đá»c sách, kết quả lại bị nà ng phát hiện Ä‘i ra ngoà i, nếu nà ng mở miệng trách cứ, Dương Lăng còn quả thá»±c có chút sợ nà ng.
Không ngỠẤu Nương không để ý tá»›i vấn đỠđó, chỉ là thần tình vui vẻ mà đón hắn và o nhà , giúp hắn xua hết tuyết Ä‘á»ng trên ngưá»i, ôn nhu như nước nói:
- Tướng công, chà ng đã vá», thiếp đã là m cÆ¡m tối xong rồi, Ä‘ang lo lắng không biết Ä‘i đâu tìm chà ng đây.
Dương Lăng ngượng ngùng nói:
- Uh, vốn muốn ở nhà an tâm Ä‘á»c sách, chỉ là ... a, ta... nhá»› tá»›i có má»™t ngưá»i bạn cùng khóa thi ở đây, cho nên muốn đến thăm hắn má»™t chút.
Ấu Nương hé miệng cưá»i nói:
- Tướng công là nam nhân, xã giao là việc không thể thiếu, Ấu Nương hiểu được. ÄÆ°á»£c rồi, Ấu Nương hôm nay trên cá»a hà ng may vá, vừa giữa trưa khâu vá được mưá»i kiện áo choà ng, được đến mưá»i đồng tiá»n, cá»a hà ng may vá nà y tiếp nháºn sinh ý từ trại ngá»±a cá»§a dịch thừa thá»±c, nÆ¡i đây hÆ¡n má»™t trăm dịch sá», quanh năm bôn ba, quần áo tổn hại nhiá»u, cá»a hà ng may vá nà y sinh ý tốt lắm, không ngá» trong thà nh cÅ©ng có có nhiá»u thợ may khéo tay.
Dương Lăng nhìn mặt nà ng Ä‘ang há»›n hở, hưng phấn nói chuyện là m khuôn mặt rạng rỡ đỠhồng, không khá»i nhẹ nhà ng nhéo má»™t cái trên hai má nà ng, cưá»i ha ha nói:
- Ấu Nương có bản lÄ©nh lắm, Ä‘á»u là bệnh tình cá»§a ta là m liên lụy tá»›i nà ng, nà ng không biết nhìn thấy bá»™ dáng vừa rồi cá»§a nà ng, tháºt sá»± là m ta cảm thấy rất yêu.
Hà n Ấu Nương đột nhiên thấy động tác vô cùng thân thiết cá»§a hắn biến thà nh sá»ng sốt, khuôn mặt nhất thá»i đỠbừng, nà ng e lệ cúi đầu xuống xấu hổ nói:
- Tướng công, chúng ta là phu thê, vốn nên gần nhau cả Ä‘á»i, giúp đỡ lẫn nhau.
Dương Lăng nghe xong trong lòng kÃch động, bá»—ng nhiên không nhịn được ôm lấy cổ nà ng, gắt gao ôm chặt nà ng trong ngá»±c, nhẹ nhà ng vuốt ve mái tóc má»m mại. Hà n Ấu Nương lần đầu tiên cùng hắn thân máºt như thế, tá»±a và o ngá»±c hắn, khuôn mặt trà n đầy vui mừng cùng thá»a mãn.
Qua ná»a ngà y sau, Hà n Ấu Nương má»›i nhẹ nhà ng đẩy hắn ra, bị hắn ôm là m khuôn mặt đã đỠhồng, ánh mắt không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu vân vê vạt áo xấu hổ thẹn thùng mà nói:
- Tướng công, đồ ăn Ä‘ang nóng, chà ng mau ngồi xuống, thiếp Ä‘i dá»n cÆ¡m cho chà ng.
Äồ ăn tuy đơn giản, nhưng so vá»›i lúc ở trong núi thì khá hÆ¡n rất nhiá»u , hÆ¡n nữa lão bản cá»§a xưởng ép dầu còn tặng má»™t chút cặn dầu dùng để nấu ăn, tuy rằng cái loại dầu cải nà y có vị không hợp nhưng Dương Lăng vẫn ăn được khá nhiá»u.
Thấy hắn đã ăn được nhiá»u, Hà n Ấu Nương vui vẻ ra mặt, trên mi mắt vẫn trà n đầy niá»m vui, ăn cÆ¡m xong, Hà n Ấu Nương nhanh nhẹn thu dá»n, đứng lên Ä‘eo tạp dá» và o rá»a bát, Dương Lăng cảm thấy mình tháºt sá»± là má»™t phế váºt, vốn định đứng lên giúp đỡ nà ng rá»a bát, không ngá» Hà n Ấu Nương ngạc nhiên sẵng giá»ng:
- Có nam nhân nà o là m việc nà y đâu? Tướng công chà ng cứ ngồi đi, việc nà y là việc của nữ nhân trong gia đình.
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 04:27 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
24-04-2010, 03:47 PM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: Oct 2009
Äến từ: Loạn Tinh Hải
Bà i gởi: 87
Thá»i gian online: 37 giây
Thanks: 218
Thanked 440 Times in 75 Posts
Trở Lại Minh Triá»u Là m Vương Gia
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1: Ba Tháng Gió Lá»a Liên Miên
Chương 10: Xuất kế
Nguồn:Kiemgioi.com
]
Dương Lăng sá» sá» mÅ©i, ngượng ngùng trở lại ngồi xuống, tháºt sá»± nhà m chán không biết là m gì, đột nhiên nhá»› tá»›i sá»± tình hôm nay, liá»n chạy nhanh tá»›i đống sách, cuốn sách dà y cá»™p “Äại Minh luáºt†quả nhiên cÅ©ng ở trong đó, liá»n cầm lên cẩn tháºn xem xét.
Äang xem tá»›i Ä‘iá»u lệ liên quan đến tố tụng. Hà n Ấu Nương lại bưng tá»›i má»™t ly trà nóng hổi, Dương Lăng không khá»i gấp cuốn sách thở dà i:
- Nam nhân ở xã há»™i phong kiến tháºt có khác, ở xã há»™i hiện đại sao có thể hưởng đãi ngá»™ được như thế nà y.
Ở thá»i đại nà y, cá»a hà ng thá»§ công quản lý thá»i gian không chặt chẽ như xã há»™i hiện đại, thá»i gian nghỉ trưa rất thoải mái, ước chừng phải hÆ¡n hai giá» chiá»u như ở thá»i hiện đại má»›i tiếp tục khởi công, cho nên Dương Lăng vừa uống trà vừa ngồi láºt từng trang sách, Hà n Ấu Nương ngồi ở bên cạnh duyên dáng khâu vá.
Ngón tay linh hoạt khéo léo từng đưá»ng kim mÅ©i chỉ, đầu lưỡi liếm sợi chỉ rồi xá» qua lá»— kim, đặt bá»™ xiêm y ở trên đùi cẩn tháºn khâu vá, thỉnh thoảng ôn nhu liếc mắt nhìn sang trượng phu Ä‘ang chăm chú Ä‘á»c sách.
Dương Lăng ngồi xem má»™t lúc lâu, tinh tế cân nhắc má»™t hồi, cÅ©ng chưa tìm ra trong sách có Ä‘iá»u lệ nà o có lợi cho Mã Ngang, xem ra kiếp sau mình phải cố gắng há»c cho tháºt tốt công phu “Thái Cá»±c quyá»n†để có thể lợi mình hại ngưá»i má»›i được.
Hắn ngẩng đầu hÃt má»™t hÆ¡i dà i, thấy Hà n Ấu Nương đưa chiếc áo lên miệng cắn sợi chỉ thừa, đôi mắt ngá»t ngà o nhìn hắn, hai đôi mắt đối diện nhau, rồi lại láºp tức bối rối quay sang nhìn chá»— khác.
Nhìn cô gái xinh đẹp như hoa má»›i mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi trong bá»™ dáng cá»§a má»™t tiểu phụ nhân, mặc dù Dương Lăng đã hạ quyết tâm coi nà ng như tiểu muá»™i muá»™i đáng yêu cá»§a mình, nhưng vẫn nhịn không được sá»± rung động trong lòng, loại cảm giác ấm áp nà y, cho dù mình đã trải qua chÃn kiếp luân hồi nhưng cÅ©ng chưa từng được hưởng thụ qua, có má»™t thê tỠôn nhu luôn luôn quan tâm mình như váºy, cuá»™c sống vá»›i tiết tấu thong thả nhà n nhã như thế, chẳng phải đúng là cuá»™c sống mà mình tha thiết ước mÆ¡ đó sao ? Chẳng phải đúng là cái mà hắn luôn luôn truy cầu đó sao, má»™t tình cảm đáng trân trá»ng đó sao?
Hà n Ấu Nương cúi đầu xâu mÅ©i kim, cảm giác được trượng phu Ä‘ang đăm đăm nhìn nà ng, trong lòng phát hoảng lên, đôi tay nhất thá»i loạn cả, “ai da†má»™t tiếng, nà ng bị mÅ©i kim đâm trúng ngón tay. Dương Lăng vá»™i và ng đặt cuốn “Äại Minh luáºt†xuống, nắm lấy bà n tay nhá» bé cá»§a nà ng, chỉ thấy đầu ngón tay nhá» thấm ra má»™t giá»t máu tươi.
Dương Lăng nhìn khắp xung quanh, lúc nà y má»›i biết cổ nhân vì cái gì mà ngón tay chảy máu lại đưa lên miệng mút, cÅ©ng không phải là há» biết nước bá»t có thể khỠđộc, mà là tháºt sá»± không có gì để vệ sinh vết thương, chung quy cÅ©ng không thể dùng quần áo mà lau được sao? Vì váºy hắn dÅ©ng đồng dạng há»c theo đưa ngón tay Hà n Ấu Nương lên miệng, nhẹ nhà ng mút, đầu lưỡi nhẹ nhà ng chạm và o ngón tay nà ng, toà n thân Hà n Ấu Nương run mạnh lên, nhất thá»i đỠmặt, trong ngưá»i cảm thấy nóng bừng.
Dương Lăng sẵng giá»ng nói:
- Nà ng xem, buổi sáng là m công ở bên ngoà i, vỠnhà còn không nghỉ ngơi một chút, lại muốn là m cái gì?
Hà n Ấu Nương khép lại hà ng mi mượt mà , sợ hãi mà nói:
- Tết đã sắp đến rồi, vì chà ng còn không có má»™t bá»™ áo má»›i nà o, thiếp nghÄ© chà ng là ngưá»i có thân pháºn, nếu cứ như váºy ra đưá»ng chẳng phải ngưá»i ta sẽ chê cưá»i cho sao, cho nên thiếp má»›i gấp gáp may cho chà ng má»™t chiếc áo choà ng má»›i.
Dương Lăng bùi ngùi than thở, cà ng ở chung được lâu, cà ng thấy nà ng hiá»n là nh cam chịu nhiá»u thua thiệt, cái cảm giác yêu thương nà y dưá»ng như hắn đã mất Ä‘i từ mấy kiếp trước. Hắn không nói gì mà chỉ nắm chặt tay, tình ý miên man như cÆ¡n sóng dâng trà o trong thể xác lẫn tinh thần hắn.
Dương Lăng nhẹ nhà ng vuốt ve bà n tay cá»§a thiếu nữ má»›i mưá»i năm tuổi, trong lòng muôn và n cảm khái, vẫn còn Ä‘ang trong tuổi cắp sách đến trưá»ng váºy mà đã trở thà nh má»™t thê tá» hiá»n lương, xã há»™i cổ tháºt quá khắc nghiệt..... tháºt khiến cho ngưá»i ta cảm động.
Trong luáºt Äại Minh quy định, nữ tá» mưá»i sáu tuổi má»›i được phép xuất giá, bất quá dân gian mấy ai tuân thá»§ được, Äại Minh luáºt pháp thá»±c sá»± nghiêm minh, hÆ¡i chút là bị tá»™i chém đầu, nhưng là đám quan phá»§ cÅ©ng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.
Xoa bóp ngón tay má»™t lát, phá»ng chừng sẽ không còn tiếp tục chảy máu nữa, Dương Lăng má»›i nhẹ nhà ng nhéo nhéo ngón tay mỉm cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, còn Ä‘au không?"
- Không đau!
Thanh âm rất nhá», Dương Lăng lúc nà y má»›i phát giác ra mi mắt nà ng nhắm lại, vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng mang theo nụ cưá»i ngá»t ngà o, khuôn mặt non ná»›t xinh đẹp mang theo khà chất cá»±c kỳ ôn nhu, đó là loại nữ tÃnh thà nh thục má»›i có thể có được loại thần thái khà chất như váºy.
Khà chất ôn nhu bình tÄ©nh nà y trước kia nà ng chưa bao giỠđể lá»™ ra, giỠđây khà chất ôn nhu nữ tÃnh như váºy đã chân thà nh thể hiện. Ngoà i phòng bông tuyết bay đầy, tuyết rÆ¡i che hết má»i dấu vết. Hà n Ấu Nương trong lòng tuy rất kiên định nhưng tình cảnh hiện tại là m lòng nà ng dâng lên tầng tầng rung động. HÆ¡n ná»a năm nay luôn lo lắng sợ hãi, ngáºm đắng nuốt cay, bao nhiêu chua xót tá»±a hồ trong phút chốc Ä‘á»u tiêu biến.
Dương Lăng cÅ©ng không khá»i ngây dại, si ngốc nhìn ngắm cả ná»a ngà y, không khà trà n đầy sá»± ngá»t ngà o tÄ©nh lặng cuối cùng bị phá há»§y bởi má»™t tiếng tháºt to ngoà i cá»a, chỉ nghe âm thanh to lá»›n cá»§a đà n ông ở ngoà i hô:
- Dương Lăng công tỠcó ở đây không?
Hà n Ấu Nương "a" má»™t tiếng, lúc nà y má»›i từ trong mê say tỉnh lại, vá»™i và ng rút bà n tay vá», Dương Lăng mỉm cưá»i, xoay ngưá»i Ä‘i ra cá»a mở, bông tuyết theo gió bay lả tả nhẹ nhà ng trà n và o trong nhà . Từ khi trở vá» nhà , ăn cÆ¡m được má»™t lát mà ngoà i trỠđã má»™t mảng trắng mênh mông bao phá»§.
Dương Lăng bình tÄ©nh nhìn ra, thấy hai sai nha tay đặt sau lưng, Ä‘eo Ä‘ao đứng ở giữa cá»a, trên ngưá»i đã phá»§ đầy má»™t tầng tuyết trắng, phÃa sau còn có má»™t thiếu nữ, khoác má»™t chiếc áo choà ng mà u trắng, trong tay cầm chiếc ô mà u và ng, đầu trùm mÅ©, khăn lông cáo mà u bạc quấn quanh cổ, chỉ hé ra dung nhan đáng yêu như hoa sen, má»m mại như nước, tuyết rÆ¡i đầy trá»i giống như tiên tá» giáng trần.
Hai gã sai nha đúng là ngưá»i đã bắt Mã Ngang Ä‘i, cho nên vừa nhìn thấy Dương Lăng liá»n nháºn ra vá»™i và ng chắp tay nói:
- Ha ha, quả nhiên đúng là Dương tú tà i, tiểu nhân hữu lễ, tiểu nhân phụng mệnh Mẫn huyện tôn đại nhân, hộ tống Mã tiểu thư đến gặp ngươi.
Dương Lăng vá»™i và ng mở cá»a phòng nói:
- Hai vị quan sai đại ca, mau mau má»i và o. A! Mã tiểu thư má»i và o.
Mã Liên Nhi mỉm cưá»i, trên má lá»™ ra hai lúm đồng tiá»n động lòng ngưá»i, nà ng hai tay vuốt thẳng nếp chiếc áo khoác, uyển chuyển bước và o. Hai sai nha theo phÃa sau và o phòng, thuáºn tay đóng cá»a lại.
Gian phòng nho nhá» chứa năm ngưá»i đã có chút cháºt trá»™i. Mã Liên Nhi thuáºn tay cởi dây buá»™c áo choà ng, bá» chiếc áo khoác ra, đôi mắt sáng vừa nhìn má»™t vòng, thấy Hà n Ấu Nương xinh xắn không khá»i ngá»t ngà o liá»n cưá»i nói:
- Vị vô nương nà y là .... Dương huynh, là muội tỠcủa huynh đó sao?
Thấy ngưá»i nà y xinh đẹp có thể so vá»›i đại mỹ nhân Hoa Giải Ngữ, đôi mắt to Ä‘en nhánh cá»§a Hà n Ấu Nương trà n đầy thần sắc cảnh giá»›i, lại nghe nà ng nói mình là muá»™i tá» cá»§a trượng phu, nhất thá»i thần tình không vui, bất quá phu quân còn chưa nói, nà ng cÅ©ng không dám mở lá»i.
Dương Lăng xấu hổ cưá»i cưá»i. Là m tan vỡ hạnh phúc tổ ấm gia đình là má»™t loại tá»™i ác, hắn lắp bắp nói:
- Ãch..nà ng là ...ná»™i tá».
Hà n Ấu Nương trong mắt hiện lên vẻ đắc ý thị uy nhìn sang Mã Liên Nhi, thi lễ, ôn nhu nói:
- Tướng công, vị tiểu thư nà y là ..... ?
Dương Lăng vội nói:
- Vị nà y là Mã tiểu thư, là tiểu thư của dịch thừa Mã đại nhân, nà ng cùng hai vị quan sai tìm ta có một số việc cần thương nghị.
Mã Liên Nhi có chút ngoà i ý muốn nói:
- Nguyên lai là Dương huynh đã thà nh láºp gia thất, Mã Liên Nhi gặp qua Dương phu nhân.
Hà n Ấu Nương vội nói:
- Tiểu thư không nên khách khÃ, mau…. má»i ngồi, hai vị quan sai đại ca, xin má»i ngồi.
Giữa phòng chỉ có hai chiếc ghế, hai vị sai nha đà nh ngồi ở đầu giưá»ng gần lò sưởi. Dương Lăng má»›i chuyển đến không lâu, hÆ¡n nữa Ä‘iá»u kiện có hạn, bình thưá»ng uống trà cÅ©ng chỉ dùng chén lá»›n, Hà n Ấu Nương nhanh chóng lấy bốn chiếc bát rồi rót trà , hai vị sai nha tá»± nhiên nói cảm Æ¡n luôn miệng.
Mẫn huyện lệnh đã sai ngưá»i đến cá»a hà ng nhạc cụ cá»§a Vương gia tra xét tìm hiểu, Mã đại nhân có má»™t đứa con trai, mặc dù được Mẫn đại nhân chiếu cố, nhưng hiện tại mùa đông lạnh giá, sợ rằng trong nhà giam có Ä‘iá»u gì không ổn, Mã tiểu thư cÅ©ng lo lắng cho ca ca vì váºy liá»n thỉnh cầu Mẫn huyện lệnh phái hai ngưá»i phụ trách Ä‘iá»u tra ở phÃa Vương gia đến nhà Dương Lăng.
Nghe hai sai nha nói tình hình bên nhà Vương gia má»™t lượt, Dương Lăng suy nghÄ© cẩn tháºn hồi lâu, cảm giác nếu như dá»±a theo luáºt cá»§a Äại Minh sẽ không có thể tìm ra khe hở để giúp Mã Ngang thoát tá»™i, duy nhất bà quyết nắm chắc chỉ có má»™t chữ "kéo" , chỉ là cÅ©ng không biết có thể dùng được hay không, vì váºy do dá»± má»™t lúc, cuối cùng tuy không yên lòng nhưng vẫn Ä‘em chá»§ ý nói ra.
Mã tiểu thư cÅ©ng không biết biện pháp nà y có hiệu quả hay không, liếc mắt nhìn sáng phÃa hai gã sai nha, tên sai nha răng ố và ng vá»— đùi khen:
- Tuyệt diệu, hay cho má»™t chiêu “kéo daoâ€, dùng dao nhá» cắt từng tấc từng tấc thịt, hắc hắc, huyện tôn đại nhân công bằng xỠán, theo cách nà y không có chút gì bị gò ép, há» Vương kia cÅ©ng không thể chối từ, nếu hắn còn cố tình ngang ngạnh, có thể dẫn đến gia phá thân vong chứ chẳng chÆ¡i.
Gã sai nha còn lại có vẻ nhiá»u tuổi hÆ¡n má»™t chút, há» Ngô, hắn ngược lại thần sắc bình thưá»ng, khôn mặt không há»›n hở như gã vừa rồi, bất quá cÅ©ng khẽ cưá»i nói:
- Dương công tá» mặc dù tuổi không lá»›n, nhưng quả nhiên tinh thông pháp luáºt, trà kế bách xuất, cho dù là thầy kiện báºc nhất cÅ©ng không nhất định nghÄ© ra diệu kế như váºy, nếu y kế nà y mà hà nh sá»±, có lẽ Vương gia khổ chá»§ cÅ©ng đà nh phải rút đơn kiện vá», chỉ là nếu bá»n há» không sá»›m nhìn ra, Mã công tá» không khá»i phải ở trong lao tù thêm nhiá»u ngà y.
Mã tiểu thư nghe bá»n hắn nói chuyện, mặt cưá»i há»›n hở, nghe xong há» Ngô nói, lại cảm thấy chần chá», nà ng cắn môi nghÄ©, thở dà i:
- Dù sao đó cÅ©ng là má»™t mạng ngưá»i, lại nói, nếu chỉ là ở trong nhà lao thêm và i ngà y cÅ©ng đã tốt rồi, ca ca bình thưá»ng tÃnh tình lá»— mãng, chịu uốn nắn má»™t Ãt, bá»›t Ä‘i chút nhuệ khà cÅ©ng tốt.
Dương Lăng được hai nha sai tán thà nh, dÅ©ng khà bất giác tăng thêm, đầu óc cÅ©ng linh hoạt thêm má»™t chút, cháºm rãi nói:
- Kế nà y mặc dù có thể kéo được Vương gia khổ chá»§ rút đơn kiện lại và cứu được Mã công tá» nhưng lại có chút hÆ¡i bất trÃ, khiến cho lệnh huyện tôn danh dá»± bị hao tổn, bất quá nếu Vương gia nuốt không trôi khẩu khà nà y, kéo dà i trên má»™t năm rưỡi tại hạ còn có má»™t kế, Mã tiểu thư....
Hắn đưa sát miệng và o tai Mã Tiểu Thư nói nhá» và i câu, Mã tiểu thư nghe xong phì cưá»i, liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói:
- Không hổ là ngưá»i Ä‘á»c sách, đúng là mưu kế tuyệt diệu.
Ãnh mắt nà ng thoáng vẻ quyến rÅ© cá»±c kỳ mê ngưá»i, trong nháy mắt phong tình lá»™ ra, chợt thấy ánh mắt ngưng trá»ng cá»§a Dương Lăng , gương mặt Mã Liên Nhi không khá»i nổi lên má»™t tia á»ng đỠnhà n nhạt.
Thấy hai ngưá»i mặt đối mặt, Hà n Ấu Nương bá»—ng nhiên có chút chua chua trong lòng.
Tà i sản của YuMa_vl
Last edited by YuMa_vl; 06-05-2010 at 04:28 PM .
Äã có 4 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch cá»§a YuMa_vl
Từ khóa được google tìm thấy
4vn nguoc ve thoi minh , äåâóøêè , áåçïëàòíî , äâèæåíèÿ , àêöèÿ , àíãëèéñêèé , çîäèàêà , èìåíà , hồi đáo minh triá»u , hoi dao minh trieu , hoi dao minh trieu prc , íàòàëè , ïîðíóøêà , lam minh thang tro ve , minh trieu vuong gia , ñåðãåé , nguoc lai trieu minh , nguoc ve minh trieu , nguoc ve minh trieu 4vn , nguoc ve thoi minh , nguoc ve thoi minh ebook , nguyet quan , ñìàéëèê , ñóâåíèðû , ñòðèì , ôèíñêàÿ , òîðãîâîå , ôîðìóëà , ó÷åáíèêè , quay lai trieu minh , site:4vn.eu nguyet quan , t/g: nguyệt quan , trở lại minh triá»u , trá» vá» triá»u minh , tro lai minh trieu , tro lai thoi minh , tro lai trieu minh , tro ve minh trieu , tro ve thoi minh , tro ve tieu minh , tro ve trieu minh , truyen tao vuong gia , ýðìèòàæ , ðàáî÷èé