07-07-2012, 09:32 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 17: Äại luân hồi (2)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Hồng thá»§y có thể cuốn trôi má»i thứ, nhưng đôi tay cá»§a Bá»™ Kinh Vân vẫn giương thẳng sừng sững bên trong dòng nước dữ.
Ngay lúc ông từ kia vừa rá»i Ä‘i, kỳ tÃch bá»—ng xảy ra. Má»™t dải lụa trắng má»m mại như tÆ¡ không biết từ đâu bay tá»›i, “xuy†má»™t tiếng, tá»±a như má»™t con Bạch xà quấn lấy Bá»™ Kinh Vân…
Tá»±a như má»™t Ä‘oạn duyên tình Ä‘ang sắp bén tá»›i trái tim bất động cá»§a Bá»™ Kinh Vân, Ä‘ang giữ chặt đầu kia cá»§a dải lụa trắng là má»™t ngưá»i từng thá» không lạc phà m trần – “Nà ngâ€â€¦
Trăng có khi tròn khi khuyết, ngưá»i có lúc sá»›m tối há»a phúc.
Nhiếp Phong cùng Äoạn Lãng vai tay cùng dùng, trong đêm trăng tròn đầy Ä‘e dá»a, xốc vai ôm đám trẻ Ä‘i vá» phÃa trước, không biết phải Ä‘i hướng nà o, chỉ biết cà ng xa cà ng tốt!
Nhưng ngay lúc bá»n há» Ä‘ang lướt qua thá»m đã, leo tá»›i đỉnh núi thì phÃa sau bá»—ng truyá»n đến tiếng nước lÅ© “ầm ầmâ€, đám trẻ trên tay trên vai hai ngưá»i lại cùng gà o khóc: “Ca ca mặt gá»—!â€
“Ca ca mặt gá»—!â€
Nhưng dù bá»n chúng có gà o khóc cỡ nà o thì chỉ e là ca ca mặt má»™c vÄ©nh viá»…n không có cÆ¡ há»™i Ä‘i cùng bá»n chúng má»™t đưá»ng nữa rồi.
Äoạn Lãng liếc nhìn Nhiếp Phong má»™t cái, buồn bã nói: “Hắn…đi rồi.â€
Nhiếp Phong không quay lại nhìn nó, vẫn tiếp tục chạy vá» phÃa trước, bước chân mải miết, chỉ nói má»™t câu thê lương: “Không, ta tin rằng thiện có thiện báo, Vân sư huynh…nhất định bình an, huynh ấy…nhất định gặp dữ hóa là nh…â€
Nhiếp Phong tuy miệng nói thế nhưng trong lòng đâu có nghĩ như thế.
Kỳ thực trong tâm nó vạn lần hoà i nghi: Có thực chăng? Thực là thiện có thiện báo?
Váºy vì sao năm đó Quá»· Hổ thúc thúc liá»u chết cứu cha con nó, cuối cùng phải chịu kết cục tan xương nát thịt?
Vì sao Ká»· Nhu cô nương khổ sở đợi Quá»· Hổ thúc thúc mưá»i ba năm, cuối cùng má»™ng cÅ©ng không thà nh, ôm háºn mà chết?
Nhân gian vốn không có công bằng, thiên lý!
Nhưng Vân sư huynh vốn là mạng lá»›n, sinh mệnh cÅ©ng khác thưá»ng, ngay cả lần đó hai đại cao thá»§ Ä‘ao kiếm đương thế Nhiếp Nhân Vương và Äoạn Soái Ä‘á»u phải táng thân bởi dị thú bốc lá»a kia nhưng Vân sư huynh vẫn có thể sống sót, chắc chắn lần nà y huynh ấy sẽ không dá»… dà ng cứ thế mà đi…
Nhiếp Phong tá»± an á»§i mình như thế, trong lòng lại trá»—i dáºy má»™t tia hy vá»ng, bước chân cà ng nhanh hÆ¡n.
Bởi vì nó muốn nhanh chóng đưa những đứa trẻ nà y đến một nơi an toà n nhất trước, sau đó mới quay lại tìm Bộ Kinh Vân.
Nó vẫn tiếp tục lao vá» hÃa trước, nhìn vá» phÃa trước.
Chỉ là vì sao nó không nhìn lên trên?
Chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn một cái thôi, nó sẽ bắt gặp, và sẽ kinh ngạc biết bao…
Trên trá»i ngoà i vầng trăng tròn và nh vạnh còn có hai thân ảnh như yêu mị lướt qua như chá»›p.
Không! Là ba thân ảnh!
Äi đầu là hai bóng dáng má»™t xanh má»™t trắng, thân thể yêu kiá»u, xiêm y tha thướt, rõ rà ng là hai nữ tá».
Sau lưng bóng trắng kia là một dải lụa trắng dà i hơn trượng, tựa như hữu tình, một đầu đang cuốn chặt lấy một thân thể đầm đìa máu tươi…
ChÃnh là ngưá»i đã sá»›m mất Ä‘i tri giác---
Bộ Kinh Vân!
Cũng không biết đã đi đến nơi nà o.
Chỉ biết ở đây đã ra ngoà i phạm vi nước lũ có thể trà n tới.
NÆ¡i nà y là ở lưng chừng má»™t ngá»n núi cao, nếu như nước lÅ© có thể kéo tá»›i đây thì e là đã cuốn sạch Thần Châu đại địa rồi.
Hai thân ảnh má»™t trắng má»™t xanh cuối cùng đã nhẹ nhà ng đáp xuống ngá»n núi nà y.
Bóng trắng kia nhẹ nhà ng đặt Bộ Kinh Vân xuống đất, dịu dà ng xem xét thương thế cho hắn.
Bóng trắng nà y vốn là má»™t cô gái, hÆ¡n nữa trên mặt lại ẩn sau má»™t lá»›p lụa trắng che kÃn hết cả mÅ©i miệng. Toà n thân nà ng là má»™t mà u trắng tinh khôi, thoáng qua như má»™t bóng ma mà u trắng váºy.
Chỉ có mái tóc dà i chấm gối là đen mượt như đêm huyá»n diệu ngá»t ngà o…
Và , nà ng còn có một đôi mắt đẹp vô ngần.
Ãnh mắt cá»§a nà ng dưá»ng như rất trẻ, áng chừng chỉ tầm mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi, nhưng ánh mắt xinh đẹp kia báo trước má»™t nhan sắc tuyệt thế sau nà y.
Sâu trong đáy mắt mịt mỠcô độc ấy tựa như chôn giấu một giấc một xa xôi, một giấc mộng tưởng nhớ nhân gian.
Ãnh mắt nà y nhẹ như giấc má»™ng, nhưng không ngá» lại giống hệt ánh mắt cá»§a Bá»™ Kinh Vân thưá»ng ngà y.
Lúc nà y ánh mắt dịu dà ng như mộng ấy đang dừng lại trên gương mặt Bộ Kinh Vân.
Ngoà i sá»± quan tâm ra, trong mắt nà ng còn Ä‘iểm chút ngượng ngùng, há»i bóng ngưá»i áo xanh đứng cạnh: “Thần mẫu, hắn…là ai váºy?â€
Tuy nà ng tự tay cứu hắn, nhưng lại không biết hắn là ai.
Bóng nữ xanh xanh kia hóa ra được gá»i là “Thần mẫuâ€, nà ng có thá»±c là mẹ cá»§a thánh thần? Nghe có vẻ giống như danh xưng cá»§a nà ng hÆ¡n.
Ngưá»i được gá»i là “Thần mẫu’ kia cháºm rãi quay mặt nhìn thiếu nữ áo trắng, chỉ thấy trên mặt ngưá»i áo xanh Ä‘eo má»™t chiếc mặt nạ sặc sỡ sắc mà u, khiến cho ngưá»i ta khó mà biết được bá»™ mặt tháºt sá»± đằng sau là nam hay nữ.
Chỉ có Ä‘iá»u ngay lúc nà ng mở miệng nói, thanh âm đã chỉ rõ nà ng thá»±c sá»± là má»™t ngưá»i phụ nữ trưởng thà nh.
Nà ng nói: “Theo ta được biết, hắn là đệ tá» thứ hai và là cá»— máy chinh chiến số má»™t cá»§a Bang chá»§ đệ nhất đại bang đương thế Hùng Bá – Bá»™ Kinh Vân! Ngoà i ra, trong Thiên Hạ Há»™i hắn còn có ngoại hiệu là “Bất khốc tá» thầnâ€!
Thiếu phụ áo xanh thuá»™c lòng lai lịch Bá»™ Kinh Vân như lòng bà n tay, dÄ© nhiên là má»i chuyện trong thiên hạ Ä‘á»u khó lòng qua mắt nà ng được. Thá»±c ra nà ng là ai? Hai nà ng rốt cuá»™c là ai?
“Bất khốc tá» thần? Bá»™? Kinh? Vân?†Thiếu nữ áo trắng chẫm rãi nhắc lại từng chữ, để ghi nhá»› tháºt kỹ ba chữ Bá»™ Kinh Vân, giống như cảm thấy cá»±c lỳ hứng thú vá»›i cái tên xa lạ nà y, muốn khắc sâu nó và o trong lòng.
Gương mặt không giấu nổi vẻ tán thưởng, nà ng dịu dà ng nói: “Cho dù bị hiểu lầm nhưng vẫn kiên quyết hy sinh bản thân để cứu ngưá»i, không hổ là má»™t hán tỠđầu đội trá»i chân đạp đất…â€
Thiếu phụ áo xanh nghe nà ng khen ngợi thì lấy là m kinh ngạc khó tả, cất tiếng: “Cô…cô không phải là sẽ…vá»›i hắn...â€
Thiếu nữ áo trắng im lặng không đáp, chỉ có ánh mắt đầy xót thương vẫn dịu dà ng đặt trên thân thể đầm đìa máu của Bộ Kinh Vân.
Bá»™ Kinh Vân không chỉ toà n thân đầy máu mà trên đầu cÅ©ng đầm đìa máu chảy do bị hồng thá»§y áºp xuống đánh bị thương.
Nà ng đột nhiên kéo mảnh lụa trắng vẫn cuốn lấy cánh tay Bá»™ Kinh Vân nãy giá», cẩn tháºn băng bó vết thương trên trán cho hắn, vừa nói: “Thương thế cá»§a hắn không nhẹ, có lẽ đã sắp chết rồi, má»›i nói hồng thá»§y kia tháºt đáng sợ biết mấy…â€
Nà ng còn chưa nói hết, thiếu phụ áo xanh đã đột ngá»™t cắt lá»i, lấy giá»ng táºn tình khuyên nhá»§ mà nói má»™t câu rất kỳ quái, khiến ngưá»i ta không hiểu gì: “Äừng quên cô vốn không thuá»™c cái thế gian phà m tục kia…â€
Thiếu nữ áo trắng nghe váºy thì chợt biến sắc, tá»±a như những lá»i nà y thá»±c sá»± chạm tá»›i ná»—i Ä‘au giấu kÃn cá»§a nà ng.
Ôi, vì sao nà ng lại không thuộc thế gian kia?
Chẳng lẽ…nà ng vốn không phải là ngưá»i?
Nà ng tháºt sá»± là má»™t yêu nữ xinh đẹp mà tịch mịch chăng?
Thiếu phụ áo xanh lại nói tiếp: “Vừa nãy cô ra tay cứu hắn đã là vượt ngoà i bổn pháºn, nay lại còn băng bó vết thương cho hắn thì lại cà ng không nên…â€
Äúng thế! Thiếu nữ áo trắng trong lòng cÅ©ng hiểu rõ trách nhiệm và thân pháºn khác thưá»ng cá»§a mình. Nà ng vốn chỉ bà ng quan nhìn hết thảy thịnh suy nhân thế, luôn thá» Æ¡ vá»›i các hảo hán anh hùng trên Ä‘á»i, thế nhưng ngay thá»i Ä‘iểm tÃnh mệnh Bá»™ Kinh Vân nguy cấp nhất lại không mà ng háºu quả mà ra tay cứu hắn…
Tất cả Ä‘á»u có bổn pháºn to lá»›n không ai tÃnh được, nhưng cÅ©ng như váºy, rất đơn giản…
“Thần mẫu…†Thiếu nữ áo trắng đột nhiên quay lại nhìn thiếu phụ áo xanh, thái độ khẩn cầu nói: “Hắn là má»™t ngưá»i thế gian hiếm có, ngưá»i như váºy mà chết Ä‘i thá»±c rất đáng tiếc, cầu xin bà , cho ta cứu hắn má»™t lần thôi!â€
Thiếu phụ áo xanh trầm mặc nhìn ánh mắt “ai oán triá»n miên†cá»§a cô gái, má»™t lúc lâu không nói gì, cuối cùng thở dà i má»™t tiếng bất đắc dÄ©, quay Ä‘i không nhìn nà ng nữa.
Thiếu nữ áo trắng mừng rỡ nói: “Cảm Æ¡n bà !â€
Nà ng nói xong, song chưởng bất ngỠấn lên ngá»±c Bá»™ Kinh Vân, lại nhắm mắt đỠkhÃ.
Tháºt là kỳ quái, chỉ má»™t lát sau đã thấy cả ngưá»i Bá»™ Kinh Vân má» má» hÆ¡i nước bốc lên, đôi môi cÅ©ng hÆ¡i mấp máy, sinh khà lại hồi phục.
Vá»›i thương thế Bá»™ Kinh Vân mà nói, cho dù ngay cả Hùng Bá Ä‘Ãch thân tá»›i chữa thương cho hắn thì trong vòng má»™t canh giá» vẫn không là m gì nổi, nay thiếu nữ áo trắng nà y nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ mưá»i bốn, mưá»i lăm tuổi mà võ công đã đạt tá»›i cảnh giá»›i kinh ngưá»i như váºy, thá»±c là khó tưởng tượng nổi.
Hay là , thứ nà ng sá» ra không phải võ công gì hết, bởi vì nà ng vốn không phải là ngưá»i…
Thiếu phụ áo xanh há»i: “Äã được chưa?â€
“Ừm.†Cô gái áo trắng mồ hôi chảy đầm đìa, chứng tỠđể cứu Bá»™ Kinh Vân cÅ©ng đã phải ná»— lá»±c rất nhiá»u, bá» ra không Ãt tâm lá»±c.
“Chỉ có Ä‘iá»u, đầu hắn bị hồng thá»§y đánh xuống, bị thương nặng nhất, chỉ sợ ngay cả khi hắn khá»i hẳn cÅ©ng sẽ…â€
Thiếu phụ áo xanh không cho nà ng nói tiếp mà đã nói trước: “Nhưng bây giá» cÅ©ng không còn là chuyện cá»§a cô nữa, chúng ta mau Ä‘i thôi!â€
Cô gái áo trắng hÆ¡i sá»ng sốt, há»i lại: “Thần mẫu, chúng ta cứ váºy mà vứt hắn lại giữa đồng không mông quạnh thế nà y sao?â€
Thiếu phụ áo trắng liếc nhìn nà ng má»™t cái, há»i lại: “Cô còn lưu luyến sao?â€
Thiếu nữ cúi đầu không nói gì, cÅ©ng không dám nhìn Thần mẫu. Gương mặt nà ng được che kÃn bởi mảnh lụa trắng, không ai có thể xem được sắc mặt nà ng lúc ấy ra sao.
Thiếu phụ áo xanh lại nói: “Hắn sắp tỉnh lại rồi, tuyệt không thể cho hắn biết chúng ta tồn tại, vì chúng ta vốn không phải là …â€
Không phải là ngưá»i? Nà ng không nói thêm gì nữa.
Thiếu nữ áo trắng vẫn còn lo lắng, do dá»±: “Nhưng…â€
Thanh âm mang vẻ do dự khó tả.
Thiếu phụ áo xanh khẽ mỉm cưá»i, đột nhiên nắm lấy tay nà ng, nói: “Äi!â€
Dứt lá»i, hai chân búng nhẹ, láºp tức toà n thân bay lên, kéo theo thiếu nữ áo trắng tung bay dưới ánh trăng mỠảo, đẹp đến mê ngưá»i.
Rốt cuá»™c bá»n há» là ngưá»i, hay là ma?
Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhà ng lướt trên không trung, dải lụa trắng như mây trá»i phất phÆ¡ tung bay theo gió, nà ng vẫn không kìm được ngoảnh lại nhìn Bá»™ Kinh Vân dưới đất, trong đôi mắt như cÆ¡n má»™ng ấy âm thầm ẩn hiện má»™t thứ cảm tình không thể nói thà nh lá»i…
Một loại tình cảm nà ng không nên có.
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
Chữ ký của kimnambin
Như chưa từng nhớ
Như chưa từng quên
Như chưa từng yêu
Như chưa từng hy vá»ng
Ngưá»i có vui buồn tan hợp,
trăng có khi tá» khi má»
chỉ mong ngưá»i mãi mãi
ngà n dặm vẫn xinh tươi
Vạn lý phong sương vạn lý sầu
Ngà n thu ôm mối háºn mưa ngâu
Gió sao bắc được cầu Ô Thước
Em nhé thôi mình hẹn kiếp sau!
Lệ nhòa chảy thẳng và o tim
Trăm ngà n nổi nhớ lại thêm nổi sầu
Trải bao sương gió dải dầu
Xin đai TỠLộ xin bầu Nhang Uyên
Mai nà y dẫu gặp thuyá»n quyên
CÅ©ng đà nh hẹn lại tÆ¡ duyên má»™t Ä‘á»i
Một mình trong chốn bể khơi
Thân nà y tà n tạ vẻ vá»i là m chi
Xin ngưá»i cứ quải gánh Ä‘i
Một mình tôi lại tìm bi với sầu
Cây không buồn sao Cây rụng lá
Äá không buồn sao đá phá»§ rêu
Trá»i không buồn sao mưa lại đổ
Mắt không buồn sao lệ hoen mi
ÄÆ°á»ng đưá»ng là 1 đấng nam nhi thì phải biết gánh vác việc lá»›n.
Nếu muốn thà nh công thì phải biết giữ bà máºt---->" Ném đá phải biết giấu tay".
Muốn thà nh đại nghiệp thì phải theo đuổi đến cùng, là m việc dứt khoác, đến nơi đến chốn
>"Qua cầu nhớ phải rút ván".
Phải biết ngăn chặn những mối nguy tiá»m ẩn---->" Phải biết thá»c gáºy bánh xe". Phải có khả năng hùng biện và giữ vững láºp trưá»ng---->" Phải ngáºm máu phun ngưá»i"
Äông vá» rồi, nÆ¡i xa anh vẫn biết
Em cô đơn và mong ngóng anh nhiá»u
Luôn mong chỠnhững tin nhắn tình yêu
Anh đã biết nói ngà n lần chưa đủ
Anh biết chứ em cần cần nhiá»u lắm
Một vòng tay ủ ấm giấc mơ mình
Chiá»u rồi tối giảng đưá»ng vắng lạnh tanh
Ná»—i nhá»› em ngáºp trà n căn gác trá»
Hà Nội đêm đông có anh ngồi ngắm phố
Nhớ vỠem quên giá lạnh tê lòng...
Hạnh phúc là gì em có biết không?
Hạnh phúc là được nghÄ© vá» em dù trong má»i lúc
Hạnh phúc là khi anh biết tình cảm em trao là chân thực
sẽ chẳng đổi thay ...
Hạnh phúc là gì anh có hay
Hạnh phúc là bỠvai anh mỗi khi em muốn khóc
Hạnh phúc là khi em biết mình chẳng bao giỠđơn độc
Dù em xa anh...
Hạnh phúc là gì em có hiểu không
Hạnh phúc là khi anh bên cạnh em mỗi khi em cần anh nhất
Dù lặng im nhưng sá»± đồng cảm trong anh là chân tháºt
Anh nghĩ rằng mình gánh được nỗi đau
Hạnh phúc của anh em chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu từ khi anh gặp em ngà y ấy
Dẫu biết rằng cuá»™c Ä‘á»i vẫn còn nhiá»u sóng dáºy
Hạnh phúc vẫn yên bình khi anh có em bên cạnh
07-07-2012, 09:33 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 17: Äại luân hồi (3)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Nhiếp Phong rốt cuộc không thể tìm thấy Bộ Kinh Vân!
Hắn tá»±a như hoà n toà n biến mất khá»i nhân gian váºy!
Äây đã là ngà y thứ ba hồng thá»§y Ä‘i qua.
Tại má»™t thị trấn lá»›n mưá»i dặm ngoà i Nhạc Dương thôn
Xương Bình trấn…
Mấy ngà y qua cả vùng Nhạc SÆ¡n đã bị hồng thá»§y phá há»§y toà n bá»™, trở thà nh má»™t vùng nước trắng mênh mông, vì Xương Bình trấn nà y ở vị trà cao hÆ¡n Nhạc Dương thôn, bốn phÃa Ä‘á»u là núi, nhá» thiên nhiên che chở bảo vệ nên may mắn thoát khá»i đại há»a.
Vì váºy, không Ãt nạn dân quê vùng Nhạc SÆ¡n may mắn sống sót, qua đại há»a hồng thá»§y không thể trở vá» nhà cÅ© được nữa, Ä‘á»u chạy đến Xương Bình trấn nà y, cho nên trong trấn đầy ngưá»i từ tứ xứ tụ vá».
Trong thá»i gian ngắn, nạn dân già trẻ lá»›n bé trà n khắp đưá»ng lá»›n ngõ nhá» trong Xương Bình trấn, ai nấy cùng lê lết dắt dÃu nhau Ä‘i ăn xin khắp trên phố, ngưá»i ngưá»i chen chúc không chá»— nà o mà tránh, trông cứ như thể là …
Kỳ quan?
Không!
Äây đâu phải là chuyện vui vẻ hân hoan gì đâu mà gá»i là kỳ quan.
Äây là ná»—i Ä‘au đớn tá»™t cùng cá»§a con dân Thần Châu khi phải trải qua tráºn đại hồng thá»§y kia.
Mang trong đó biết bao nhiêu là máu và nước mắt của nỗi đau cốt nhục chia lìa.
Gió Bắc lại nổi lên từng tráºn.
Gió Bắc lạnh lẽo vô cùng, giống như má»™t vị phán quan lãnh đạm vô tình, thổi qua khắp nÆ¡i, cho dù là già u hay nghèo Ä‘á»u đón gió như nhau không sót má»™t ai, không há» phân biệt.
Những nạn nhân đói rách rũ rượi lê lết trên phố, vừa đói vừa lạnh, thân thể run lên từng cơn, co ro co ro.
Trong số nà y có những ngưá»i đã hai ba ngà y không có gì và o bụng, cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i đã mang dịch bệnh.
Äối mặt vá»›i sá»± đói khát lẫn dịch bệnh, những ngưá»i lá»›n còn miá»…n cưỡng trụ được, chỉ có đám trẻ con đáng thương…
“Phục†một tiếng, một bé gái ước chừng bốn, năm tuổi ngã lăn ra đất bất tỉnh giữa dòng nạn dân qua qua lại lại…
"A! Linh Nhi, con...sao thế? Con…đừng dá»a mẹ mà !†Trong đám nạn dân, má»™t thiếu phụ đứng tuổi vá»™i và ng ôm lấy bé gái, rối rÃt hôn hÃt nó, chừng như muốn tìm hÆ¡i thở con gái, nhưng thấy nó Ä‘ang thoi thóp, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn những nạn dân quanh mình cầu cứu: “Má»i ngưá»i Æ¡i! Con gái tôi bị nhiá»…m bệnh dịch rồi, lại đã mấy ngà y nay không được ăn gì, cầu xin má»i ngưá»i cứu lấy…con gái tôi! Cầu xin má»i ngưá»i…là m Æ¡n là m phước…Ôi…â€
Thiếu phụ hô hoán đến đây thì đã khóc không thà nh tiếng, sức cùng lực kiệt.
Không Ãt nạn dân cÅ©ng dừng lại đứng xem, nhưng ai cÅ©ng chỉ buồn bã đứng nhìn mà thôi, ngay cả ngưá»i thân bá»n há» cÅ©ng nhiá»…m bệnh dịch mà không thể cứu được, cho dù muốn giúp cÅ©ng đà nh lá»±c bất tòng tâm.
Thực là không biết kêu ai!
Má»i ngưá»i ai nấy Ä‘á»u ngây ngốc, chân tay luống cuống không biết là m sao, nhìn đứa bé gái từ từ rá»i bá» mẹ nó, đột nhiên, má»™t bóng ngưá»i từ giữa đám nạn dân bước tá»›i, không chút do dá»± đặt má»™t bà n tay lên lưng bé gái…
Chân khà cuồn cuá»™n láºp tức từ trong lòng bà n tay Ä‘i thẳng và o cÆ¡ thể cô bé, chỉ tiếc bệnh tình cá»§a nó đã quá nguy kịch, nó chỉ có thể hé mắt má»™t chút, nhìn ngưá»i đã Ä‘em chân khà toà n thân để cứu mình, nụ cưá»i yếu á»›t mang theo vẻ cảm kÃch, rồi ánh mắt ấy lại quay sang nhìn ngưá»i mẹ Ä‘ang Ä‘au xót vô hạn cá»§a mình, yếu á»›t nói: “Mẹ…mẹ…à , Linh Nhi biết…mẹ…hẳn là rất…đau lòng…vì con…â€
Thanh âm vừa dứt, toà n thân cô bé đột nhiên giáºt giáºt mấy cái tuyệt vá»ng, rồi hai chân buông thõng, tuyệt khà mà chết ngay.
Má»™t câu vừa nãy chÃnh là lá»i cuối cùng nó thà nh tâm nói vá»›i ngưá»i mẹ đã nuôi nấng mình bao năm.
“Linh Nhi! Linh Nhi! Con không được…bá» mẹ lại má»™t mình như váºy! Linh Nhi…â€
Thiếu phụ ôm chặt thân thể Ä‘ang lạnh dần cá»§a đứa con gái bé bá»ng lên khóc thảm, tiếng khóc thê lương vô hạn, nhưng liệu có ai giúp được nà ng đây?
Không có ai cả! Cho dù là ngưá»i vừa dùng hết sức cứu giúp cô bé kia cÅ©ng không thể!
Chỉ thấy ngưá»i đó Ä‘ang kinh ngạc nhìn thi thể Ä‘ang dần dần cứng lại cá»§a bé gái kia, lại nhìn vẻ Ä‘au thương đến muốn chết Ä‘i sống lại cá»§a thiếu phụ kia, trong mắt hiện lên sắc thái thê thảm vô cùng.
Trong những chuyện Ä‘au đớn nhất cá»§a Ä‘á»i ngưá»i, không gì có thể sánh được ná»—i Ä‘au sinh ly tá» biệt, ngưá»i đó đã từng trải qua nên rất hiểu!
Ngưá»i đó không đà nh lòng nhìn tiếp, buồn bã quay lưng, mái tóc dà i theo gió Bắc tung bay thẳng hướng lên trá»i, giống như ná»—i oán giáºn không lá»i cá»§a vá»›i trá»i cao…
Ngưá»i nà y không phải ai khác mà chÃnh là Nhiếp Phong!
Sau khi đã sắp xếp ổn thá»a cho đám trẻ kia ở trong má»™t ngôi chùa trong Xương Bình trấn, Nhiếp Phong liá»n cùng Äoạn Lãng láºp tức Ä‘i khắp nÆ¡i dò há»i, hy vá»ng có thể tìm thấy Bá»™ Kinh Vân, cho dù là thi thể cÅ©ng được.
Äáng tiếc, ngay cả khi nước lÅ© đã rút, hai ngưá»i đã láºt từng xác chết trôi nổi ở má»i ngóc ngách nhưng bóng dáng Bá»™ Kinh Vân vẫn như bóng chim tăm cá, không biết nÆ¡i nà o.
Chỉ có má»™t kết luáºn duy nhất, hắn thá»±c sá»± đã chết.
Ngay cả Nhiếp Phong hay khóc cũng không còn khóc nữa, chỉ vì nước mắt đã cạn.
Trá»i đất mịt má», trong lòng nguá»™i lạnh, cÅ©ng không có mục Ä‘Ãch, nó cùng vá»›i Äoạn Lãng cứ mÆ¡ hồ theo nạn dân mà đi vá» trước.
Äến lúc nà y Nhiếp Phong má»›i thấy được, hóa ra có nhiá»u nạn dân đến thế.
Những nạn dân chạy nạn tá»›i đây Ãt nhất cÅ©ng phải mấy vạn ngưá»i, đó là chưa kể những ngưá»i quyết lưu lại Nhạc SÆ¡n, thá» xây dá»±ng lại nhà cá»a như ngà y xưa.
Không thể tưởng tượng được má»™t lần thiên tai lại phá há»§y tất cả má»™t cách nặng ná» như váºy.
Hai ngà y gần đây, nước lÅ© đã mang theo dịch bệnh đã cướp Ä‘i không biết bao nhiêu sinh mạng, hÆ¡n nữa, còn có không Ãt ngưá»i không bệnh mà chết đói.
Nhiếp Phong cuối cùng cÅ©ng biết, hóa ra ngưá»i ta không phải chỉ chết vì ân oán thù háºn giang hồ mà còn chết vì đói, vì bệnh, nhất là trẻ con.
Giống như bé gái vừa rồi, đã là …
“Äã là đứa trẻ thứ chÃn trăm ba mươi mốt chết vì bệnh dịch.†Äoạn Lãng vẫn Ä‘i theo Nhiếp Phong Ä‘au buồn nói.
Nhiếp Phong đỠđẫn đáp: “Không chỉ có hÆ¡n chÃn trăm đứa bé nà y chết vì bệnh dịch mà hÆ¡n năm trăm ngưá»i lá»›n, vì nhưá»ng lương khô cho con mình để rồi cÅ©ng chết đói…†Ngữ khà không kìm được nghẹn ngà o.
Äã nhiá»u ngà y nay, nó ở trong đám nạn dân không ngừng nghÄ© má»i cách để cứu ngưá»i nhưng dù Nhiếp Phong có vắt kiệt sức lá»±c cÅ©ng không cứu nổi má»™t mạng sống.
Nỗi đau trong lòng nó đã vượt xa những gì có thể biểu hiện trên mặt, cuối cùng nó đã mất đi khả năng biểu cảm.
Ngưá»i chết tuy không phải ngưá»i thân Nhiếp Phong, nhưng mà mắt thấy má»™t đống thi thể chất cao, ngay cả má»™t ná»a manh chiếu rách để mai táng há» cÅ©ng không có, chỉ cần trong tim mình còn má»™t ná»a giá»t máu, Nhiếp Phong vẫn sẽ tiếp tục Ä‘i cứu ngưá»i.
Chỉ có Ä‘iá»u má»™t thân võ công cá»§a nó lại không biết để là m gì. Lúc nà y, nạn dân vốn không cần võ công cá»§a nó.
Võ công không thể là m no bụng, cÅ©ng không thể trừ Ä‘i dịch bệnh được, cái bá»n há» cần là lương thá»±c và thuốc men!
Mà lương thực và thuốc men thì chỉ có và ng ròng bạc trắng mới mua được!
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, nó cảm thấy hóa ra “Lợi†lại quan trá»ng đến như váºy!
Nhưng mà ai có thể có nhiá»u và ng bạc tà i phú như váºy để có thể cứu tế hà ng vạn nạn dân nà y?
Nhiếp Phong nghÄ© đến đây, trong lòng hạ quyết định, nó quay đầu há»i Äoạn Lãng: “Lãng, tÃnh đến hôm nay, chúng đã đã rá»i Thiên Hạ Há»™i được bao nhiêu ngà y rồi?â€
Äoạn Lãng ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi đáp: “Hình như là …ngà y thứ mưá»i má»™t…â€
Äoạn Lãng rất thông minh, láºp tức Ä‘oán được ý định cá»§a Nhiếp Phong, nó kinh ngạc há»i: “Phong à , huynh…huynh không phải muốn trở vá» Thiên Hạ Há»™i đó chứ?
Nhiếp Phong gáºt đầu: “Không sai! Ta đúng là đang muốn vá».â€
Äoạn Lãng cà ng lo lắng vô cùng: “Nhưng…Bá»™ Kinh Vân đã chết, chúng ta đâu cần phải trở vá» Thiên Hạ Há»™i là m gì, đối vá»›i cái loại kiêu hùng như Hùng Bá, chúng ta đâu cần phải giữ lá»i hứa chứ.â€
Nhiếp Phong buồn bã nói: “Giữ lá»i hứa là má»™t nguyên nhân, nhưng không phải là nguyên nhân chÃnh.â€
Äoạn Lãng bối rối: â€œÆ , váºy chứ huynh còn có nguyên nhân gì nữa?â€
Nhiếp Phong không nói gì mà chỉ gáºt gáºt đầu nhẹ, trong mắt hiện ra vẻ không vui.
Bởi vì trong lòng nó Ä‘ang do dá»± trước má»™t quyết định, má»™t quyết định khiến cho Nhiếp Phong vô cùng khó xá».
Lúc Bộ Kinh Vân tỉnh lại thì đã là sáng sớm của ngà y thứ tư.
Hắn vừa mở mắt đã phát hiện bốn phÃa Ä‘á»u là vách tưá»ng bị hoang tà n xiêu vẹo.
Hóa ra hắn đang ở trong một căn nhà đá.
Hắn thá» ngồi dáºy xem thá» nÆ¡i nà y rốt cuá»™c là nÆ¡i quá»· quái nà o, chẳng ngá» vừa má»›i dùng lá»±c đã thấy toà n thân Ä‘au như bị dao cắt, hắn tháºm chà còn không thể rá»i khá»i giưá»ng.
Bá»—ng dưng, thanh âm cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông từ đâu truyá»n đến: “Tiểu huynh đệ, đừng có cỠđộng! Gân mạch toà n thân ngươi Ä‘á»u bị tổn thương nặng, còn có hÆ¡n mưá»i chá»— khá»›p xương cÅ©ng bị đánh vỡ, phải nằm trên giưá»ng chà Ãt cÅ©ng phải ná»a tháng nữa ấy!â€
Thanh âm vừa dứt, hai hán tỠlưng hùm vai gấu đã từ ngoà i phòng bước và o.
Bá»™ Kinh Vân bình tÄ©nh nhìn hai hán tá» kia, lãnh ý xưa nay đột nhiên biến Ä‘i đâu hết, chỉ còn lại má»™t mảng mÆ¡ hồ, hắn ngÆ¡ ngác há»i: “Các ông…rốt cuá»™c là ai?â€
Má»™t trong hai hán tỠđáp: “Ta tên là Võ Äại, còn hắn là Võ Nhị!â€
Gã chỉ và o ngưá»i bên cạnh rồi lại nói tiếp: “Huynh đệ chúng ta ở đây săn lợn rừng bán lấy tiá»n kiếm sống, ba ngà y trước, khi lên núi săn bắn, chúng ta nhìn thấy ngươi nằm hôn mê trên núi, vì thế má»›i cứu ngươi vỠđây!â€
Ngưá»i tên Võ Nhị cÅ©ng nói xen và o: “Äúng rồi đó! Lúc ấy ngươi bị thương rất nặng, chúng ta còn tưởng ngươi chết chắc rồi, không ngá» vẫn còn sống.â€
Võ Äại nói: “Mà , hai huynh đệ chúng ta chưa từng thấy ai bị thương nặng như ngươi mà có thể sống sót cả, hÆ¡n nữa…â€
Gã nói xong chỉ lên trán Bá»™ Kinh Vân, lại há»i: “Là ai đã băng bó cho ngươi váºy?â€
Bộ Kinh Vân vẫn còn chưa rõ chuyện gì, chỉ mải mê vuốt vuốt mảnh lụa trắng băng trên trán.
Võ Nhị cÅ©ng nói: “Phải đó! Còn nữa, tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì thế? Vì sao lại nằm ngất xỉu ở trên núi váºy?â€
Tên ư? Chỉ là một vấn đỠđơn giản như thế, nhưng Bộ Kinh Vân nghe xong sắc mặt chợt biến đổi.
Tên gì nhỉ?
Hắn đột nhiên phát hiện…
Hắn không thể nhá»› ra tên cá»§a chÃnh mình, cÅ©ng không cách nà o nhá»› được mình đến từ nÆ¡i nà o, rồi sẽ Ä‘i đến nÆ¡i nà o.
Hắn đã mất đi trà nhớ! Nơi nà y và Nhạc Sơn chìm trong nước lũ tựa như hai thế giới khác nhau.
Bởi vì, nÆ¡i nà y tuyết còn rÆ¡i triá»n miên…
Dưới gió tuyết mịt mù, Thiên Hạ Há»™i rá»™ng lá»›n dưá»ng như cà ng thêm tÄ©nh mịch.
Những cây tùng xanh nhợt nhạt hai bên Thiên hạ đệ nhất quan tá»±a như cÅ©ng á»§ rÅ© hÆ¡n, vì chúng phải chỠđợi rất mệt má»i.
Hùng Bá Ä‘ang ngồi trước cá»a, Tần Sương và Văn Sá»u Sá»u cÅ©ng đứng ở hai bên, Văn Sá»u Sá»u Ä‘ang giương cái ô lá»›n để che gió tuyết cho Hùng Bá.
Bá»n há» Ä‘ang đợi.
Toà n bá»™ Thiên Hạ Há»™i Ä‘á»u Ä‘ang đợi, đợi ba ngưá»i quay vá».
Ngà y hạn định ná»a tháng đã tá»›i, thá»i khắc nà y đã là cái hoà ng hôn thứ năm.
Äến khi tịch dương trước mặt kia lặn xuống thì sẽ không còn ai chỠđợi nữa.
Tần Sương bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng, thấp giá»ng cân nhắc: “Sao thế nhỉ? Phong sư đệ nhất định không phải là kẻ nói lá»i không giữ lá»i đâu…â€
Văn Sá»u Sá»u khinh thưá»ng nói: “Ai mà biết được! Có lẽ cái vẻ hồn nhiên cá»§a nó cÅ©ng chÃnh là để gạt chúng ta đó cÅ©ng nên!â€
Tần Sương phản bác: “Không đâu! Cho dù Nhiếp Phong và Äoạn Lãng như thế thì Vân sư đệ nhất định sẽ trở vá» báo cáo, ta chỉ sợ ba ngưá»i bá»n há» gặp chuyện ngoà i ý muốn…â€
Văn Sá»u Sá»u nói: “Ta thấy chưa chắc! Äừng quên Vân thiếu gia và Bang chá»§ đã sá»›m đánh cược vá»›i nhau, chắc là hắn đã sợ mà bá» trốn rồi!â€
Hai ngưá»i nói qua nói lại má»™t hồi, riêng Hùng Bá thì trước sau vẫn không lên tiếng.
Bởi vì đáp án đã má» má» xuất hiện ở dưới báºc thá»m trước Thiên hạ đệ nhất quan.
Ngay tại má»™t khắc cuối cùng ấy, Nhiếp Phong và Äoạn Lãng đã trở vỠđúng lúc.
Hai mắt Hùng Bá sáng rá»±c má»™t luồng hà o quang, lúc nà y lão má»›i nhếch miệng cưá»i nói: “Các ngươi quả nhiên đã giữ lá»i hứa quay vá», rất tốt!â€
Lão lại liếc mắt xuống nhìn Nhiếp Phong Ä‘ang cúi đầu, há»i: “Kinh Vân đâu?â€
Nhiếp Phong không trả lá»i ngay, nó chỉ ngẩng đầu chăm chăm nhìn Hùng Bá.
Trong đôi mắt ẩn chứa một nỗi đau khôn tả, chừng đó có lẽ đã kể với Hùng Bá hết thảy sự tình.
Hùng Bá quả thá»±c khó có thể tin được, nụ cưá»i phút chốc đông cứng, lần đầu tiên lão tá» vẻ kinh ngạc trước mặt ngưá»i khác như thế: “Chẳng…chẳng lẽ…â€
Thá»±c ra, chẳng cần phải há»i lại “Chẳng lẽ gì cÆ¡â€, Nhiếp Phong đã gáºt đầu khẳng định chắc chắn.
Ngay cả Tần Sương và Văn Sá»u Sá»u ở bên cÅ©ng biến sắc.
Không thể tưởng tượng được ba ngưá»i ra Ä‘i lại có kết quả nà y, chuyện nà y không chỉ ngoà i ý liệu bá»n há» mà còn ngoà i dá»± tÃnh cá»§a Hùng Bá.
Tháºt sá»± là má»™t kết cục khiến ngưá»i ta chấn động!
Kết cục chấn động dị thưá»ng nà y láºp tức như gió xoáy lan khắp hang hóc trong Thiên Hạ Há»™i.
Trong lòng má»—i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc.
“Bất khốc tá» thần†bách chiến bách thắng kia mà lại đánh cuá»™c cả tÃnh mạng để cứu má»™t đám trẻ con thấp hèn không đáng kể kia ư?
Hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Äám Thiên Hạ Há»™i xưa nay chỉ lo mua danh chuá»™c lợi có trăm ngà n suy Ä‘oán cÅ©ng không thể lý giải nổi.
Tuy rằng má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang bà n tán xôn xao nhưng Hùng Bá đã hạ má»™t nghiêm lệnh: Nếu có ngưá»i bên ngoà i Thiên Hạ Há»™i hoit vá» Bá»™ Kinh Vân thì tất cả môn hạ không ai được nói rằng hắn đã chết mà phải trả lá»i rằng Bá»™ Kinh Vân Ä‘ang bế quan khổ luyện để đột phá má»™t tầng võ công cao hÆ¡n.
Nếu có ngưá»i nà o dám tiết lá»™ ná»a câu, láºp tức chém đầu!
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
07-07-2012, 09:34 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 1: Kinh Thế Thiếu Niên
Chương 17: Äại luân hồi (4)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Hùng Bá ra lệnh như thế vì những năm gần đây, Bá»™ Kinh Vân trong chốn giang hồ đã có danh tiếng không nhá».
Äã là ngưá»i giang hồ thì chẳng mấy ai là chưa nghe qua cái danh hiệu đáng sợ “Bất khốc tá» thầnâ€.
Nay Thiên Hạ Há»™i vẫn chưa độc bá võ lâm, lúc nà y mà lại truyá»n ra tin tức Bá»™ Kinh Vân đã chết thì cá»±c kỳ bất lợi.
Má»™t khi để ngưá»i trong võ lâm biết được Hùng Bá mất Ä‘i chiến tướng dÅ©ng mãnh nhất thì cÅ©ng chẳng khác gì bảo rằng lão đã bị chặt Ä‘i mất cánh tay phải.
HÆ¡n nữa, nếu để cho Vô Song Thà nh chá»§ Äá»™c Cô Nhất Phương biết được thì nhất định chuyện kết minh sẽ có biến lá»›n.
Hơn thế, những môn phái khác có thể thừa cơ loạn mà cùng tấn công…
Như váºy thì cá»±c kỳ không ổn!
Việc nà y quả thực là m cho Thiên Hạ Hội rối loạn một phen, nhưng rất nhanh đã bị Hùng Bá khống chế đại cục, trấn an cảm xúc của môn chúng yên ổn.
“Ngu không chịu được!â€
Äây chÃnh là kết luáºn mà má»™t kiêu hùng tuyệt tình như Hùng Bá âm thầm chốt hạ trong lòng đối vá»›i hà nh động không tiếc xả thân cứu ngưá»i cá»§a Bá»™ Kinh Vân.
Hoa không hương, trăng không dừng, ngưá»i thì đã không trở lại nữa rồi.
Äêm nay là má»™t đêm ảm đạm vô cùng.
Nhiếp Phong ngồi ở ngoà i cá»a lá»u nhá» bên chuồng ngá»±a, đã ngồi thế hÆ¡n má»™t canh giá».
Nó vẫn không động Ä‘áºy, tá»±a như má»™t bức tượng trẻ con khắc bằng gá»— váºy.
Bởi vì trong lòng nó đang không ngừng gà o thét…
Äoạn Lãng lại không ngồi thừ ở đó cùng Nhiếp Phong, sau khi trở vá», nó đã láºp tức Ä‘i tắm cho ngá»±a, đây vốn là chức trách cá»§a nó, cho dù là gặp phải chuyện không như ý thì nó vẫn phải là m như thưá»ng.
Sau khi đã tắm rá»a cho bầy ngá»±a xong xuôi, Äoạn Lãng cháºm rãi bước tá»›i bên cạnh Nhiếp Phong, vá»— nhẹ lên vai cá»§a nó, nói: “Phong à , từ lúc trở vỠđến giá» huynh đã ngồi suy tư váºy mấy ngà y liá»n rồi, bây giá» vẫn còn ngồi nghÄ©, rốt cuá»™c huynh Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Huynh Ä‘ang nhá»› đến Bá»™ Kinh Vân phải không?â€
Nhiếp Phong cúi đầu không nói.
Äoạn Lãng lại nói: “Mặc dù đúng là Bá»™ Kinh Vân vì cứu chúng ta và lÅ© trẻ kia mà chết, đệ cÅ©ng có cái nhìn hoà n toà n khác vá»›i hắn, nhưng mà , Phong à , hắn thá»±c sá»± đã chết rồi, chúng ta thì vẫn còn sống. Không thể phà cả Ä‘á»i chỉ để nhá»› đến hắn được!â€
Những lá»i nà y thá»±c sá»± là xuất phát từ đáy lòng cá»§a nó, từ sau chuyện đó đúng là Äoạn Lãng đã thá»±c tâm khâm phục Bá»™ Kinh Vân.
Nhiếp Phong thở dà i u uẩn nói: “Cả Ä‘á»i nà y…ta cÅ©ng không quên được Vân sư huynh, chỉ là …ta Ä‘ang nghÄ© đến những ngưá»i khác.â€
“Những ngưá»i nà o?â€
“Là những nạn dân kia!†Nhiếp Phong đáp: “Những nạn dân còn Ä‘ang phải gánh chịu bệnh dịch lẫn đói rét ở đó, còn có những nạn dân lưu lại Nhạc SÆ¡n nữa, ta nghÄ© Ãt nhất cÅ©ng phải trên mưá»i vạn ngưá»i.â€
NghÄ© đến hÆ¡n mưá»i vạn ngưá»i không có nÆ¡i ăn chốn ở, nghÄ© đến thi thể những đứa trẻ phải chết đói chết bệnh, Nhiếp Phong chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng không yên.
Äoạn Lãng đáp: “NghÄ© thì có là m được gì chứ, chúng ta vốn không có cách nà o giúp được bá»n há»!â€
Nhiếp Phong ấp úng nói : "Không! Biện pháp thì có, chỉ cần ta…"
Còn chưa kịp nói hết câu, Nhiếp Phong bống nhìn thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa lá»u cá».
Khổng Từ!
Chỉ thấy nà ng lặng lẽ trầm ngâm bước vá» phÃa hai ngưá»i.
Nhiếp Phong cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nó đoán chắc rằng sau khi nà ng nghe tin Bộ Kinh Vân đã chết thì nhất định sẽ đến tìm mình.
Nhưng Nhiếp Phong lại không ngỠđược Khổng Từ vừa nhìn thấy nó đã thốt lên một câu khiến cả hai ngơ ngác không hiểu gì.
Nà ng ngây ngốc nói: “Tôi đã…đá»c trá»™m.â€
Äá»c trá»™m?
Rốt cuá»™c thì nà ng đã Ä‘á»c trá»™m cái gì? Có phải nà ng bị cái không khà trầm lặng nà y tác động, khiến cho cảm xúc thể hiện cÅ©ng tÄ©nh lặng đến đáng sợ?
Nhiếp Phong còn Ä‘ang muốn há»i thì Khổng Từ đã đưa cho nó má»™t tá» giấy. Thấy Nhiếp Phong còn chưa mở ra, Khổng Từ buồn bã nói: “Trước giá» tôi vẫn nghi ngá», rốt cuá»™c là vì sao Vân thiếu gia lại đồng ý vá»›i Bang chá»§ Ä‘i giám sát hai ngưá»i? Vì sao…thiếu gia lại…muốn nháºn cái nhiệm vụ nhà m chán nà y? Lẽ nà o…thiếu gia thá»±c sá»± giống như lá»i môn chúng Thiên Hạ Há»™i, là muốn…tranh công thôi sao? Cho đến khi nghe tin thiếu gia đã chết, tôi không còn hoà i nghi nữa. Tôi đã Ä‘á»c trá»™m…Vân thiếu gia bảo tôi không được Ä‘á»c mảnh giấy nà y, bây giá» má»›i phát hiện…hóa ra…thiếu gia…không những…không có má»™t chút lợi Ãch nà o, ngược lại…còn phải trả…má»™t cái giá…vô cùng đắt…â€
Giá»ng cá»§a nà ng đã khà n khà n, nước mắt cÅ©ng không thể kìm được, trà n khá»i hà ng mi rÆ¡i xuống như nước lÅ©. Äôi mắt trong suốt đẫm lệ nhìn Nhiếp Phong, khó khăn lắm má»›i có thể nói hết câu: “Vì hai ngưá»i…Vân thiếu gia…đã đánh cược vá»›i Bang chủ…đôi mắt cá»§a mình!â€
Nói đến đây, nà ng đã khóc không thà nh tiếng.
Hai chữ “đôi mắt†thoáng như sét đánh ngang tai, khiến cho cả Nhiếp Phong lẫn Äoạn Lãng cùng chấn động, Äoạn Lãng đỠbừng mặt, bởi vì ngà y đó nó cÅ©ng cho rằng Bá»™ Kinh Vân vì tranh công nên má»›i Ä‘i theo giám sát hai ngưá»i.
Nhiếp Phong nhanh như chớp mở tỠgiấy kia ra, cuối cùng nó đã thấy…
Tá» giấy kia là khế ước đánh cược, ghi rõ rà ng rằng nếu như Nhiếp Phong và Äoạn Lãng không trở vỠđúng kỳ hạn đã giao ước thì Hùng Bá sẽ chá»c mù đôi mắt cá»§a Bá»™ Kinh Vân bởi vì hắn “có mắt như mùâ€, nhìn lầm ngưá»i.
Trên tỠkhế ước còn có chữ ký của Bộ Kinh Vân, chao ôi, hắn ký mới sảng khoái là m sao, tin tưởng thế nà o, tà n nhẫn dứt khoát biết bao!
Rốt cuá»™c, Bá»™ Kinh Vân không nhìn nhầm Nhiếp Phong và Äoạn Lãng!
Mà chÃnh hắn lại bị thế nhân nhìn nhầm!
Trong lòng Nhiếp Phong không khá»i chùng hẳn xuống, đôi mắt đã cạn khô nước mắt sáng rá»±c lên, ngay tại thá»i Ä‘iểm nà y, Nhiếp Phong đã dứt khoát quyết định Ä‘iá»u mà trong lòng nó còn do dá»±.
Khổng Từ tuyệt vá»ng khóc than: “Vì sao chứ? Vì sao mà Vân thiếu gia..lại đứng ra bảo lãnh…cho hai ngưá»i? Vì sao thiếu gia tình nguyện…hy sinh tÃnh mạng…để cứu những…đứa trẻ kia? Vì…sao chứ? Thiếu gia…vì sao lại…ngốc như váºy chứ?â€
Nhiếp Phong buồn bã nhìn gương mặt Ä‘au đớn vô hạn cá»§a nà ng, nó bá»—ng nhiên phát hiện cô gái mưá»i bốn tuổi nà y không ngá» lại có má»™t thứ tình cảm chá»§ tá»› tháºt sâu nặng khác thưá»ng…
Nó giữ chặt lấy vai nà ng, dứt khoát nói: “Khổng Từ, chẳng lẽ…cô còn chưa hiểu sao? Vân sư huynh là m như váºy…đơn giản chỉ là vì huynh ấy tin tưởng rằng những Ä‘iá»u mình là là đúng đắn, hÆ¡n nữa, cÅ©ng là việc mà bất cứ ngưá»i nà o trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u phải là m…â€
Khổng Từ nhìn Nhiếp Phong qua mà n nước mắt nhạt nhòa, bi thương há»i: “Chuyện…cần…phải là m?â€
“Không sai.†Cáºu bé Nhiếp Phong mưá»i hai tuổi, dưới bầu trá»i đầy gió tuyết bá»—ng nhiên thổn thức nói: “Äã là ngưá»i sinh ra trên cõi Ä‘á»i nà y, nếu có má»™t chuyện cần phải là m thì cho dù phải chết…cÅ©ng không do dá»± má»™t chút nà o, nhất định phải là m bằng được.â€
Nhiếp Phong nói xong thì liếc nhìn Khổng Từ và Äoạn Lãng má»™t cái rồi cháºm rãi nói: “Hôm nay ta má»›i giáºt mình ngá»™ ra đạo lý nà y, giá» cÅ©ng là thá»i Ä‘iểm ta nên thá»±c hà nh nó rồi!â€
Nhiếp Phong nói xong ảm đạm quay lưng, không để ý tá»›i Khổng Từ và Äoạn Lãng nữa, lặng lẽ bước Ä‘i.
Äoạn Lãng yên lặng nhìn Nhiếp Phong Ä‘i xa dần, tháºt lâu sau, nÆ¡i khóe mắt nhá» xuống má»™t dòng nước mắt nóng hổi, Ä‘au xót nói: “Phong, cuối cùng đệ cÅ©ng hiểu huynh muốn là m gì…â€
Khổng Từ kinh ngạc há»i: “Äoạn Lãng, Phong thiếu gia…tÃnh là m chuyện gì váºy?â€
Äoạn Lãng đáp: “Huynh ấy…đang muốn là m má»™t chuyện, má»™t chuyện mình không muốn là m, nhưng lại phải là m, vì nạn dân.â€
Khổng Từ vẫn không hiểu gì cả, chỉ biết lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô đơn đang dần xa của Nhiếp Phong.
Mái tóc dà i tung bay trong gió tuyết mịt mù lạnh lẽo.
Như mưa.
Như tơ.
Như háºn.
Cũng không như ý…
Trong Thiên hạ đệ nhất lâu.
Hùng Bá Ä‘ang muốn Ä‘i ngá»§ thì bá»—ng nhiên nghe thấy ngoà i lâu vang lên mấy tiếng gõ cá»a khô khốc lẻ loi.
Hùng Bá vô cùng kinh ngạc, muá»™n như váºy rồi, còn có ai lá»›n gan dám đến đây quấy rầy lão nữa chứ?
“Ai?†Lão trầm giá»ng há»i.
“Con.†Ngưá»i ngoà i cá»a đáp dứt khoát.
Hùng Bá dÄ© nhiên nháºn ra thanh âm nà y, lão không thể ngỠđược giữa đêm khuya nó lại đến tìm mình.
“Cá»a vẫn chưa cà i then đâu, và o Ä‘i!†Hùng Bá vá»™i và ng xốc lại gương mặt già nua căng thẳng cá»§a mình, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ uy nghi không thể xâm phạm cá»§a má»™t bang chá»§, chỠđợi.
“Két†má»™t tiếng, cá»a mở ra, nó từ từ bước và o trong.
Khó trách tiếng gõ cá»a vừa rồi nghe lẻ loi đến váºy, bởi vì ngưá»i bước và o cÅ©ng mang má»™t trái tim thá»±c cô độc.
Ngưá»i đó là Nhiếp Phong.
“Sư phụ.†Nhiếp Phong đỠđẫn gá»i má»™t tiếng.
“Ừm†Hùng Bá trầm giá»ng đáp lại: “Phong Nhi, đêm hôm con đến tìm sư phụ là có việc gì đây?â€
Nhiếp Phong bình tÄ©nh nhìn lão, trên mặt vẫn không biểu lá»™ má»™t chút cảm xúc nà o như trước, cháºm rãi buông từng tiếng: “Äồ nhi muốn là m má»™t giao dịch vá»›i sư phụ.â€
“Hả? Giao dịch?†Hùng bá thoáng kinh ngạc, bình tÄ©nh nhìn Nhiếp Phong, mỉa mai nói: “Äồ nhi ngoan cá»§a ta, sao bá»—ng dưng con lại biến thà nh má»™t thương nhân, lại còn đến đây bà n chuyện giao dịch vá»›i vi sư váºy? Mà đúng rồi, rốt cuá»™c con muốn giao dịch cái gì?â€
Nhiếp Phong bình tÄ©nh đáp: “Con cần má»™t trăm vạn lượng bạc trắng.â€
Má»™t trăm vạn lượng? Äôi mắt rồng cá»§a Hùng Bá mở to hết cỡ, ánh mắt cá»§a lão có lẽ từ lúc sinh ra đến giá» chưa lúc nà o mở to đến như thế.
Nhiếp Phong đáp: “Không sai, má»™t trăm vạn lượng, thiếu má»™t cắc cÅ©ng không được…Hy vá»ng sư phụ có thể lấy danh nghÄ©a cá»§a Vân sư huynh cứu trợ cho thôn dân vừa phải chịu nạn hồng thá»§y ở vùng Nhạc SÆ¡n!â€
À! Hóa ra trong lòng hắn vẫn luôn nghÄ© vá»â€¦
Những nạn dân sống trong cảnh đói rét bệnh táºt kia…
Hay là …
Bộ Kinh Vân?
Äây là chuyện Nhiếp Phong cho rằng mình phải là m? Váºy còn chuyện nó không muốn là m?
Hùng Bá chỉ cho rằng Nhiếp Phong chỉ là má»™t tiểu tá» ngốc, lão xảo trá liếc nhìn Nhiếp Phong, mắt như chim ưng, há»i: Con bảo đây là má»™t cuá»™c trao đổi, váºy con tÃnh lấy cái gì để trao đổi vá»›i vi sư đây?â€
Nhiếp Phong không do dá»± đáp: “Con, chÃnh là con!â€
“Chỉ cần sư phụ chịu bá» ra má»™t trăm vạn lượng nà y, con sẽ láºp tức thay Vân sư huynh giúp sư phụ Ä‘i đánh đông dẹp bắc!â€
Hùng Bá ngẩn ra, đến táºn bây giá» lão má»›i biết hóa ra trước giá» mình đã quá xem thưá»ng Nhiếp Phong.
Lão vốn cho rằng Nhiếp Phong chỉ là má»™t thằng bé ngốc nghếch, không biết tốt xấu, nay má»›i biết Nhiếp Phong quả là chÃnh chắn sâu sắc hÆ¡n nhiá»u so vá»›i mình nghÄ©.
Bây giá» Bá»™ Kinh Vân đã chết, Hùng Bá đã mất Ä‘i má»™t đại tướng, Nhiếp Phong lại lấy chÃnh bản thân ra là m Ä‘iá»u kiện đà mg phán, quả là cÆ¡ há»™i ngà n năm có má»™t.
Nhiếp Phong lấy chÃnh mình ra trao đổi là để cứu giúp nạn dân, cÅ©ng là để báo đáp Æ¡n tương cứu cá»§a Bá»™ Kinh Vân đã chết kia, ở trong mắt Hùng Bá mà nói, Nhiếp Phong cÅ©ng chẳng khác gì Bá»™ Kinh Vân, Ä‘á»u là ngu không ai bằng!
Nhưng mà điá»u kiện Nhiếp Phong đưa ta quả thá»±c là má»™t cuá»™c trao đổi rất hấp dẫn.
Hùng Bá cưá»i lá»›n nói: “Ha ha! Quả thá»±c là cảm động cả trá»i xanh, ngay cả lão phu cÅ©ng bắt đầu thấy kÃnh nể đồ nhi cá»§a mình rồi, chỉ có Ä‘iá»u con có bao giá» nghÄ© rằng, khắp nhân gian Ä‘á»u là ngưá»i sầu khổ, con giúp má»™t lần, đâu thể giúp cả Ä‘á»i được…â€
Nhiếp Phong không trả lá»i mà chỉ nghiêm nghị nhìn Hùng Bá, trong ánh mắt hiện rõ má»™t sá»± kiên định quyết không thay đổi.
Không phải là cầu xin nữa, đây là một cuộc trao đổi cực kỳ công bằng.
Cũng là một cuộc trao đổi bất đắc dĩ nhất.
Hùng Bá xưa nay vốn là kẻ Ä‘a mưu túc trÃ, trong giây phút nà y, lão Ä‘ang không ngừng cân nhắc, tÃnh toán.
Rất lâu sau, trong Thiên hạ đệ nhất lâu cuối cùng cÅ©ng truyá»n ra má»™t tiếng cưá»i cá»±c kỳ hảo sảng dứt khoát: â€œÄÆ°á»£c!â€
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
07-07-2012, 09:35 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Tiết tỠ(1)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Mồ hôi từng giá»t từng giá»t từ trên thái dương hắn chảy xuống.
Thiếu niên Ä‘ang vá»™i và ng chạy Ä‘i, dáng vẻ rất vất vả, nhưng thấy bước chân y lại chừng như không biết đưá»ng vá» nhà .
Ngay cả khi không biết phương hướng thì chân vẫn bước vá» phÃa trước, tiến vá» phÃa trước, tá»±a như cô hồn dã quá»·.
Kẻ trước ngưá»i sau, những bóng ngưá»i lá»™n xá»™n, má» má». Thiếu niên định thần nhìn kỹ lại, chỉ thấy đâu đâu cÅ©ng có những bóng ngưá»i mặt cau mà y có, giống như Ä‘ang chạy nạn…
Chạy nạn?
Chạy đi đâu?
Thiếu niên dõi mắt nhìn má»›i thấy hóa ra những ngưá»i nà y không phải Ä‘ang chạy nạn mà là đang xếp hà ng chá»â€¦
Hắn không biết phải Ä‘i theo đưá»ng nà o, chỉ biết hoang mang Ä‘i vòng luẩn quẩn phÃa sau đám ngưá»i Ä‘ang xếp hà ng chá» kia.
Chỉ thấy đám ngưá»i sắp hà ng chỉnh tá», kÃn kẽ như má»™t con cá»± long uốn lượn, dà i đến mấy dặm, sao lại có nhiá»u ngưá»i sắp hà ng ở đây như váºy? Bá»n há» Ä‘ang đợi cái gì?
Trong đám ngưá»i sắp hà ng đợi có má»™t ông già chừng hÆ¡n bảy mươi tuổi, tay dắt má»™t đứa cháu trai sáu tuổi Ä‘ang đợi, thoáng thấy vẻ mặt nghi hoặc cá»§a thiếu niên, lão bèn quan tâm nói:
“Nà y cáºu trẻ, còn đứng ngây ngốc ở đây là m gì thế? Mau lại sau hà ng mà đợi Ä‘i!â€
Äứa bé trai kia cÅ©ng mở to đôi mắt lên nói:
“Phải đó! Nếu không lát nữa trá»i tối rồi thì sẽ phải nhịn đói đợi đến ngà y mai đó.â€
Thiếu niên còn chưa hiểu, bèn há»i lại:
"Ông à , má»i ngưá»i…đang sắp hà ng đợi gì váºy?"
Ông lão mỉm cưá»i trả lá»i:
“Chá» phát thức ăn chứ còn gì nữa! Những ngưá»i ở đây Ä‘á»u là nạn dân cả, cáºu không phải ngưá»i ở đây sao?â€
Thiếu niên lắc đầu, hốt hoảng nói:
“Tôi…tôi cÅ©ng không biết mình là ngưá»i từ nÆ¡i nà o đến nữa.â€
Ông lão lại há»i:
“Váºy tên cáºu là gì?â€
Trong mắt thiếu niên láºp tức hiện vẻ mÆ¡ hồ, hắn đáp:
“Tôi…tôi cÅ©ng không nhá»› được tên mình là gì hết.â€
Lá»i vừa thốt ra, trong đám ngưá»i truyá»n ra không Ãt tiếng xì xầm bà n tán, ông lão dù sao tuổi cÅ©ng nhiá»u, sá»›m biết đã có chuyện gì xảy ra, thở dà i.
“Ôi, lại là má»™t đứa trẻ đáng thương, lại bị hồng thá»§y là m cho sợ hãi rồi. Nà y cáºu trẻ, có đói bụng không hả?â€
Sắc mặt thiết niên chợt hồng, còn chưa đáp lại thì cái bụng hắn đã kêu lên “á»c á»c†trả lá»i há»™ rồi.
“Tháºt đáng thương!†Ông lão lôi trong ngá»±c áo ra má»™t cái bánh bao đã khô cứng, móp méo đưa cho thiế niên bảo:
“Nà y con, ăn Ä‘i đã rồi nói!â€
“Cám Æ¡n ông!†Thiếu niên vá»™i và ng nháºn lấy cái bánh bao, không nghÄ© ngợi gì đưa lên miệng ăn ngấu nghiến, cÅ©ng không biết là đã đói bụng bao lâu rồi.
Äứa bé trai kia nói thầm và o tai ông lão:
“Ông Æ¡i, đó là cái bánh bao duy nhất cá»§a chúng ta mà . Cho hắn rồi, đêm nay chúng ta…â€
Ông lão ngăn lá»i:
“Tiểu Äịnh, đừng nói như váºy! Hắn đã thất lạc cha mẹ, lại còn không thể nhá»› được mình là ai, thá»±c là rất đáng thương! HÆ¡n nữa má»i ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i nghèo cả mà , phải đùm bá»c lấy nhau mà sống, vá»›i lại, chúng ta cÅ©ng sắp đến lượt được phát lương, không cần phải lo gì cả…â€
Tuy nghe ông nói như váºy nhưng Tiểu Äịnh kia vẫn nhìn chằm chằm chiếc bánh bao mà thiếu niên Ä‘ang ăn, nuốt nước miếng cái á»±c.
Thiếu niên má»›i ăn hết má»™t ná»a, bá»—ng nhiên khóe mắt hắn lóe lên, lại không ăn tiếp nữa mà trả ná»a cái bánh bao còn lại cho ông lão, nói:
“Ông Æ¡i, cám Æ¡n ông nhiá»u! Tôi đói…lâu quá rồi, cho nên lúc nà y nuốt không vô nữa…â€
Tháºt sao? Chuyện nà y cÅ©ng có sao? Rõ rà ng là hắn không đà nh lòng ăn tiếp.
Tiểu Äịnh nghe thấy hắn nói như váºy thì mừng thấy rõ, vá»™i và ng thay ông mình nháºn lấy chiếc bánh bao còn dấu răng Ä‘ang ăn dở kia. Vốn nó nghÄ© rằng thiếu niên kia sẽ ăn hết cái bánh bao, không ngá» hắn lại không ăn, Tiểu Äịnh vui mừng vô cùng, quay lại nói vá»›i ông:
“Ông Æ¡i, hì hì, xem nà y! Vẫn còn má»™t ná»a đây! Äêm nay Tiểu Äịnh quyết định không ăn, dùng để hiếu kÃnh vá»›i ông!â€
Hóa ra cáºu bé nà y thèm thuồng ná»a cái bánh bao kia chỉ là vì tấm lòng hiếu thảo, tháºt là đáng quý…
Trong mắt thiếu niên thoáng rưng rưng, trong lòng cÅ©ng chợt thấy hối háºn vì đã ăn ná»a cái bánh bao.
Thiếu niên bèn chuyển đỠtà i, há»i ông lão.
“Ông à , ông nói…má»i ngưá»i sắp hà ng đợi lấy lương thá»±c, váºy lương thá»±c đó…bán giá sao váºy ông?â€
Ông lão mỉm cưá»i, đáp:
“Lương thá»±c nà y không cần phải mua bằng tiá»n.â€
“Không cần tiá»n sao? Thiếu niên há»i.
“Lại có chuyện…ngon ăn như váºy sao? Là ai mà …hà o phóng đến váºy?â€
Ông lão đáp:
“Là đệ tá» thứ hai cá»§a Hùng Bá, bang chá»§ đệ nhất đại bang đương thá»i, Bá»™ Kinh vân!â€
“Äúng váºy! Từ sau khi hồng thá»§y cà n qua, Bá»™ Kinh Vân đã xuất cho quan phá»§ Nhạc SÆ¡n má»™t trăm vạn lượng, để bá»n há» cấp phát lượng thá»±c và thuốc men cho ngưá»i nghèo chúng ta!†Tiá»u Äịnh còn Ä‘ang cầm bánh bao, nghe đến ba chữ Bá»™ Kinh Vân thì hưng phấn quá mà nói xen và o.
Những nạn dân ở cuối hà ng nghe nhắc đến tên Bá»™ Kinh Vân, trên khuôn mặt u sầu cÅ©ng lá»™ vẻ tươi cưá»i, cùng nói:
“Không sai! Bá»™ Kinh Vân chÃnh là đại ân nhân cá»§a chúng ta!â€
“Bá»™ Kinh Vân?†Thiếu niên vừa nghe thấy ba chữ nà y, trong lòng chợt nghe chấn động, nhưng muốn nhá»› lại thì không nhá»› được Ä‘iá»u gì rõ rà ng cả.
Ba chữ nà y giống như Ä‘ang chiếm hết mõi ngõ ngách trong trà óc trống rá»—ng cá»§a hắn, nhưng lại rất mÆ¡ hồ, không tìm ra được má»™t ký ức thá»±c sá»± nà o cả, giống như toà n bá»™ ký ức trước kia cá»§a hắn đã biến mất hoà n toà n váºy.
Tiá»u Äịnh còn Ä‘ang hoa chân múa tay ra chiá»u hưng phấn lắm, hà o hứng nói:
“Con nghÄ© rằng Bá»™ Kinh Vân hẳn là phải cao lá»›n uy mãnh khác ngưá»i, thưá»ng xuyên hà nh hiệp trượng nghÄ©a, giá mà có thể gặp má»™t lần thì thÃch biết mấy…â€
Lá»i vừa má»›i dứt, đột nhiên lại nghe Tiểu Äịnh “A†lên má»™t tiếng, hóa ra bánh bao trong tay nó đã bị ngưá»i ta đá má»™t cái bay xuống đất nằm, dÃnh đầy cát bụi.
Kẻ đá rÆ¡i bánh bao cá»§a Tiểu Äịnh là má»™t ngưá»i cao gầy ăn váºn như thương nhân, phÃa sau lưng y có hai tùy tùng nhanh nhẹn dÅ©ng mãnh.
Tiểu Äịnh thấy cái bánh bao rÆ¡i xuống đất thì vá»™i và ng hô to:
“Ấy, bánh bao ta để dà nh cho ông…â€
Tuy bánh bao đã dÃnh đất cát bẩn cả nhưng trong cảnh cÆ¡ hà n như bây giá» thì vẫn đáng quý biết mấy, Tiểu Äịnh vá»™i và ng chạy tá»›i muốn nhặt cái bánh bao lên phá»§i sách bụi đất, nhưng không ngá» nó vừa má»›i chạm tá»›i cái bánh bao thì nam nhân cao gầy kia đã đưa chân đạp lên nắm tay bé nhá» Ä‘ang giữ chặt cái bánh bao. “Rạc†má»™t tiếng, bà n tay nhá» bé cùng cái bánh bao như bị dẫm nát ngay tại chá»—.
“Oa!†Tiểu Äịnh Ä‘au đến hét toáng lên, ông lão cÅ©ng hoảng sợ kêu lên:
“Tiểu Äịnh!â€
Ông lão vá»™i và ng quỳ gối trước mặt nam nhân cao gầy kia, “bịch bịch bịch†khấu đầu mấy cái liá»n, khẩn cầu:
“Liá»…u lão gia, cầu xin ngà i…tha cho thằng bé Ä‘i mà !â€
Hóa ra ngưá»i đà n ông cao gầy kia tên là Liá»…u Kiên, vốn sống ở Xương Bình trấn lúc Nhạc SÆ¡n chưa phải chịu nạn hồng thá»§y; y vốn là má»™t gã sư gia thổ hà o, cả vùng Nhạc SÆ¡n không ai không biết, sau nà y không biết vì đâu mà chuyển váºn, bá»—ng chốc trở nên già u có không ngá».
Liá»…u Kiên má»™t chân đặt trên bà n tay Tiểu Äịnh, vênh cái bá»™ mặt nhà già u má»›i nổi lên, thong thả cưá»i nói:
“Ai bảo cháu ngươi sùng bái cái tên Bá»™ Kinh Vân kia là m gì! Hừ, cái tên kia cÅ©ng chỉ là thứ chó chết nà o đó thôi!â€
Tiểu Äịnh đã Ä‘au đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng nghe y sỉ nhục thần tượng cá»§a mình như thế thì quáºt cưá»ng phản bác:
“Hừ! Bá»™ Kinh Vân là đại ân nhân cá»§a chúng ta, không phải là …đồ chó chết gì hết!â€
Liá»…u Kiên nhe răng cưá»i:
“Hắc hắc, tháºt là má»™t thằng nhóc vô tri ngu độn, ngươi nói xem vì sao Bá»™ Kinh Vân lại Ä‘i quyên tiá»n giúp các ngưá»i? Hắn chÃnh là đang muốn gia tăng thanh thế, mua danh chuá»™c tiếng đó a!â€
Mua danh chuá»™c tiếng? Tháºt thế sao? ChÃnh y thì là m gì khi đồng bà o trải qua thiên tai? Không phải chỉ biết mở miệng hại ngưá»i đó hay sao?
Trong lúc nói chuyện, chân Liá»…u Kiên trước sau vẫn dẫm lên tay Tiểu Äịnh, mắt thấy y sắp dẫm nát bà n tay nhá» bé cá»§a Tiểu Äịnh.
Äám thôn dân ai nấy Ä‘á»u ngại y là ác bá nên không dám can thiệp, chỉ có thiếu niên kia nhìn thấy thì biến sắc, Ä‘ang muốn lao tá»›i thì bị hai gã thá»§ hạ cá»§a Liá»…u Kiên giữ lại.
Ngưá»i thiếu niên dù không nhá»› được mình là ai nhưng vẫn có thể biết được chuyện đúng sai thị phi, mắt thấy ngưá»i tên Liá»…u Kiên kia bắt nạt cả má»™t đứa trẻ con, hắn căm phẫn nói:
“Phế váºt! Bản thân có tiá»n…mà cÅ©ng không biết tÃch đức, không có lòng tốt…giúp đỡ nạn dân, không những thế…còn không cam lòng…thấy ngưá»i khác cứu trợ, tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt!â€
Liễu Kiên sắc mặt xanh như tà u lá, không nói được gì, bởi vì thiếu niên kia đã nói trúng cái bụng tiểu nhân của y.
Nhưng bá»—ng nhiên y lại mỉm cưá»i, nói:
“Ha ha! Cáºu trai, ngươi dám nói những lá»i như thế vá»›i bổn đại gia, quả thá»±c rất dÅ©ng cảm! Äại gia nhất định sẽ dạy dá»— ngươi tá» tế, nhưng mà trước khi dạy dá»— ngươi, ta cÅ©ng nên giải thÃch cho ngươi biết, rốt cuá»™c vì sao đại gia tiá»n trăm bạc vạn cÅ©ng không quyên má»™t xu lẻ!â€
Thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không thèm trả lá»i.
Liễu Kiên nói:
Kỳ thá»±c bổn đại gia cá»±c kỳ tin luáºn nhân quả! Äó chÃnh là quy luáºt ở hiá»n gặp là nh, phú quý nghèo hèn Ä‘á»u là kết quả má»™t tay mình tạo thà nh. Bổn đại gia có thể hưởng phú quý, lại còn tránh được đại nạn hồng thá»§y, nguyên nhân chÃnh là bởi vì ta vốn là má»™t ngưá»i rất rất tốt…â€
Nói xong, y lại chỉ và o những thôn dân đói khát kiệt lá»±c mà cao giá»ng nói:
“Còn ngược lại, đám thôn dân nà y phải hứng chịu tai há»a chỉ vì bá»n chúng vốn là ngưá»i xấu, đã là ngưá»i xấu thì phải nháºn lấy háºu quả nà y thôi, ông trá»i tháºt sá»± có mắt cả đấy, bây giá» thì các ngươi đã sáng mắt chưa…â€
Y bất chợt liếc nhìn thiếu niên cưá»i nói:
“Ta vốn là ngưá»i tốt thì tuyệt đối không Ä‘i quyên giúp kẻ xấu được! Cáºu trai à , ngươi có hiểu được không? Ha ha…â€
Liá»…u Kiên dứt lá»i thì báºt cưá»i ầm Ä©, hai gã thá»§ hạ cÅ©ng phụ há»a theo cưá»i ha hả.
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
07-07-2012, 09:36 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Tiết tỠ(2)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Y vẫn không dá»i bà n chân Ä‘ang dẫm lên tay Tiểu Äịnh, ông lão kia vẫn quỳ dưới đất kêu “Liá»…u lão gia†xin tha thứ, thiếu niên đột nhiên biến sắc nói:
“Hắc, ngươi dám bẻ cong thiên lý như váºy, nhân mệnh trong trá»i đất, chẳng lẽ những ngưá»i nà y Ä‘á»u không có mẹ sao? Äừng quên, ngươi cÅ©ng là từ mẹ ngươi sinh ra!â€
Liá»…u Kiên ngẫm nghÄ©, cưá»i nói:
“Äúng váºy! Thiếu chút nữa ta cÅ©ng quên bà ta rồi! Năm ngoái ta đã buổi bà ta ra đưá»ng, không biết bây giỠđã chết đói ở xó xỉnh nà o rồi nữa.â€
Nói xong, y lại ngá»a đầu cưá»i lá»›n.
“Súc sinh!†Thiếu niên háºn tá»›i nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc là đã bị hai gã thá»§ hạ khống chế, không thể cỠđộng.
Liá»…u Kiên nhìn bá»™ dáng nghiến răng nghiến lợi cá»§a hắn, cảm thấy vô cùng vui sướng, thÃch thú dẫm mạnh lên bà n tay nhá» cá»§a Tiểu Äịnh, Tiểu định Ä‘au đến hét toáng lên.
Liễu Kiên nói:
“Xương cốt mà đã bị dẫm nát thì không có thuốc nà o có thể cứu chữa được đâu, bà n tay nhá» nhắn nà y ắt hẳn là đã bị phế bá» rồi! Ta thÃch nhất là nhìn thấy ngưá»i xấu phải chịu hình phạt tra tấn, cáºu trai à , ta biết nếu ta phế Ä‘i bà n tay nó thì ngươi nhất định sẽ rất Ä‘au lòng, phải không hả?â€
Câu há»i nà y cá»§a y vốn cÅ©ng không cần thiếu niên đáp lại, Liá»…u Kiên vừa nói vừa dẫm mạnh hÆ¡n lên bà n tay Tiểu Äịnh.
Lúc nà y nạn dân nhìn thấy cũng không đà nh lòng, lá gan cũng cứng hơn chút, nói:
“Liá»…u lão gia, xin ông…giÆ¡ cao đánh khẽ! Dù sao Tiểu Äịnh cÅ©ng chỉ là má»™t…đứa trẻ thôi mà …â€
Liễu Kiên quắc mắt gầm lên:
“Hừ! Các ngươi giả bá»™ từ bi là m gì? Tay nó bị phế thì có liên quan gì đến các ngươi? Nếu như nó vì váºy mà chết Ä‘i, chẳng phải sẽ bá»›t Ä‘i má»™t phế váºt già nh ăn vá»›i các ngươi còn gì, thế không tốt sao? Ha ha…â€
Äám nạn dân tức thá»i ngáºm miệng, Liá»…u Kiên lại nghiến răng dẫm mạnh hÆ¡n, thá» không dẫm nát tay Tiểu Äịnh thì không thôi.
“Liá»…u lão gia! Không…†Ông lão kia vẫn còn Ä‘ang cầu xin, nước mắt già nua chảy trà n, đột nhiên ông lão xông tá»›i ôm chặt chân Liá»…u Kiên, y giáºn dữ duá»—i chân đá má»™t cái, hất văng ông lão ra, đầu ông lão láºp tức Ä‘áºp và o má»™t khối đá lá»›n ở cạnh, chỉ nghe “bụp†má»™t tiếng, ông lão đã bị Ä‘áºp vỡ đầu chết ngay láºp tức!
“Ông Æ¡i!†Tiểu Äịnh mắt thấy ông mình đã chết, vá»™i và ng hô lá»›n!
Liá»…u Kiên thấy mình lỡ chân là m chết ngưá»i cÅ©ng rất ngạc nhiên, vá»™i và ng rút chân lui lại, Tiểu Äịnh láºp tức cố nén Ä‘au vùng dáºy chạy vá» phÃa ông lão, liá»u mạng lay mạnh ông lão, khóc lá»›n:
“Ông Æ¡i, ông đừng chết mà ! Tiểu Äịnh còn có bánh bao để dà nh cho ông ăn nữa! Ông Æ¡i, trả lá»i Tiểu Äịnh Ä‘i mà …â€
Nó bối rối lấy bà n tay máu thịt bầy nhầy kia đưa tá»›i trước mặt ông lão, ná»a cái bánh bao kia cÅ©ng sá»›m nhuốm đầy bùn lẫn máu trong tay nó, cảnh tượng thê lương dị thưá»ng, nhưng mà ông cá»§a nó vÄ©nh viá»…n không thể trả lá»i nó được nữa.
Liá»…u Kiên từng bước lùi vá» sau, có lẽ chÃnh y cÅ©ng không ngá» mình lại gây nên thảm kịch nà y, loại tiểu nhân xưa nà y không bao giá» biết giúp đồng bà o mà chỉ biết ức hiếp ngưá»i khác, đến lúc nà y cÅ©ng chỉ biết sợ mà chạy trốn…
Nhưng ngay lúc y vừa bá» chạy thì chá»›p mắt, má»™t thanh âm lạng như băng từ phÃa sau cất lên:
“Ngươi, đồ súc sinh.â€
Liễu Kiên hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên vừa nãy còn bị thủ hạ của y khống chế, không hiểu sao bây giỠlại đứng ngay sau lưng y.
Äiá»u là m cho y không ngá» nhất chÃnh là thiếu niên sau lưng lại có thể hạ gục hai gã thá»§ hạ nhanh nhẹn dÅ©ng mãnh cá»§a mình.
Y không biết từ lúc nà o hắn đã đánh gục hai gã kia, là m sao hắn lại có sức mạnh đáng sợ như thế?
Giây phút nà y, thiếu niên trước mặt y tá»±a như biến thà nh má»™t ngưá»i khác, hắn cá»§a bây giá» tá»±a hồ như mang má»™t thứ sức mạnh kỳ quái, má»™t thứ…
Sức mạnh chết chóc!
Ãnh mắt cá»§a hắn cÅ©ng trở nên lạnh lẽo như băng.
Giống như…
Ãnh mắt cá»§a Tá» thần!
Má»™t Tá» thần thá»±c thi luáºt nhân quả trong trá»i đất!
Liá»…u Kiên nhìn cặp mắt lạnh lẽo đến ghê ngưá»i cá»§a thiếu niên, cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i thở chết chóc xá»™c thẳng vá» phÃa mình, nhất thá»i hai chân má»m nhÅ©n, tè hết cả ra quần, y cÅ©ng không biết vì sao mình sợ hãi đến thế, không tá»± chá»§ cầu xin:
“Äừng…đừng giết ta! Ta…biết sai rồi….â€
Thiếu niên lẳng lặng nhìn ông lão đầu vỡ toác, mặt không lộ cảm xúc, nói:
“Trên Ä‘á»i nà y là m gì có chuyện biết sai là xong, ta vốn không có ý định tha cho ngươi.â€
Hắn lạnh lùng nhìn Liễu Kiên, lạnh lùng đưa ra phán quyết:
“Ngươi, chỉ có má»™t con đưá»ng là xuống địa ngục!â€
Nói xong, bóng quyá»n cÅ©ng vừa động.
“Bình†một tiếng, những thứ bầy nhầy trong cơ thể Liễu Kiên bắn ra tung tóe, văng đầy trên mặt đất.
Những thứ kia bay ra rất có quy luáºt, nạn dân nhìn thấy Ä‘á»u xôn xao cả lên.
Những thứ nà y rõ rà ng là từ trong ruột Liễu Kiên bắn ra, cùng với quả tim tiểu nhân của hắn!
Máu tươi bắn khắp nÆ¡i, lẫn giữa máu thịt ông lão ná», lẫn trong tiếng khóc cá»§a Tiểu Äịnh. Thiếu niên cÅ©ng từ từ tỉnh lại, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn bá»—ng dưng biến đâu mất.
Trong cặp mắt của hắn lại khôi phục vẻ mơ hồ ngơ ngác như trước, mà có khi lại còn mỠmịt hơn nữa…
Hắn như ngưá»i vừa má»›i tỉnh má»™ng, ngây ngốc nhìn trân trân nắm tay như thép nhuốm đầy máu tươi cá»§a mình, má» mịt nhìn đám nạn dân, tá»±a như không biết vừa má»›i xảy ra chuyện gì, hoảng hốt há»i những ngưá»i đứng quanh:
“Ta…ta là ai?â€
Không ai biết hắn là ai, nên cũng không dám đáp.
“Ta…sao lại có…sức mạnh…ghê gá»›m nhưá»ng ấy?â€
Vẫn không có ai trả lá»i, chỉ có Tiểu Äịnh cố nén ná»—i Ä‘au cả tinh thần lẫn thể xác, vừa khóc vừa hét lá»›n:
“Thiết quyá»n ca ca…Ca…mau Ä‘i Ä‘i! Nếu không…quan phá»§ đến đây thì…không chạy nổi đâu…â€
Những nạn dân xung quanh cũng kêu lên:
“Phải đó! Mau chạy Ä‘i! Äừng có vì giết chết con chó nà y mà bị chém đầu chứ!â€
Thiếu niên nhất thá»i chỉ cảm thấy lo sợ không yên.
Nhưng dưới sá»± thúc giục cá»§a má»i ngưá»i ở đây, hắn chỉ còn biết vùng lên chạy như Ä‘iên.
Hắn giống như má»™t hồn ma bị trá»i xanh Ä‘uổi xuống nhân gian, hồn phách li tán, cứ Ä‘iên cuồng xông loạn vá» phÃa trước.
Không có thân pháºn, cÅ©ng không có quá khứ.
Chỉ tiếc, con đưá»ng rá»™ng lá»›n thênh thang trước mặt lại không há» bằng phẳng, cÅ©ng như tương lai không thế Ä‘oán trước cá»§a hắn.
Một tương lai đầy song gió.
Äó là má»™t ngá»n núi đầy cây cổ thụ che khuất mặt trá»i.
Vì váºy, ở sâu trong ngá»n núi ấy, quanh năm chỉ dăm lần thấy được và i tia nắng mặt trá»i, còn lại thưá»ng xuyên ngáºp chìm trong má»™t lá»›p sương mù dà y đặc quá»· dị.
Trong không gian bá»—ng vang lên tiếng hát cá»§a nữ tá» từ đâu vá»ng đến:
“Äừng nói thế con Æ¡i…â€
“Con đưá»ng nhân sinh dà i biết bao nhiêu, con chỉ má»›i bước những bước đầu, cha mẹ lúc nà o cÅ©ng sẽ dõi theo con…
â€œÆ n sâu nghÄ©a nặng cá»§a mẹ cha, đâu chỉ ở cÆ¡m áo?â€
“Nên con Æ¡i, là m sao quên được…â€
“Ân tình mẹ cha…â€
Tiếng ca như khóc như than, thê lương mà cô độc vô hạn, tá»±a như má»™t má»™t ngưá»i phụ nữ số khổ bị buá»™c phải vứt bỠđứa con cá»§a mình nÆ¡i xó chợ góc đưá»ng, Ä‘ang kể lại ná»—i ân háºn không nguôi vá»›i đứa con mình đứt ruá»™t đẻ ra.
Giữa mà n sương mù dà y đặc, má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang chạy bán sống bán chết, chÃnh là thiếu niên không nhá»› mình là ai kia!
Hắn không biết mình vì sao vẫn còn chạy, có lẽ bởi vì vết máu vẫn còn nhuộm đỠtrên tay, hắn muốn quên đi vết máu kia, quên hết những chuyện đáng sợ vừa xảy ra.
Bước chân cá»§a hắn cà ng lúc cà ng cháºt váºt, thất tha thất thểu mấy bước đã ngã lăn xuống đất, lăn vá» phÃa trước…
Lăn cho đến khi dừng lại trước một đôi chân.
Äôi chân nà y cÅ©ng không phải là chân ngưá»i mà là chân cá»§a má»™t bức tượng đá.
Thiếu niên hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lên, thấy mình đã lăn tá»›i trước má»™t pho tượng đá cao bằng ngưá»i tháºt.
Äó là má»™t pho tượng tạc hình nữ tá», trên thân tượng còn khắc bốn chữ khiến ngưá»i ta khiếp sợ…
“Quá»· tá» Thần mẫu!â€
“Thần mẫu!"
Trên mặt tượng thần lá»™ ra má»™t tia cưá»i quá»· dị khó tả, ám muá»™i mà âm trầm, khiến cho ngưá»i ta không tá»± chá»§ mà run sợ.
NÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc chẳng có má»™t dấu chân ngưá»i sao lại xuất hiện má»™t pho tượng thần như váºy?
Thiếu niên cÅ©ng không ép mình phải tìm ra câu trả lá»i mà vá»™i và ng đứng dáºy tiếp tục chạy vá» phÃa trước!
Äá»™t nhiên, má»™t thanh âm vang lên phá vỡ không gian tÄ©nh lặng:
“Hà i tá», đưá»ng nà y dẫn tá»›i Tây Hồ đấy, đừng có chạy tá»›i nữa.â€
Thanh âm giống như từ nÆ¡i xa vá»ng lại, thiếu niên bối rối nhìn quanh nhưng không há» có bóng dáng ai ngoà i bức tượng thần nà y.
“Ai? Ai đang nói chuyện đó? Thiếu niên kêu lớn.
Thanh âm kia không trả lá»i hắn mà chỉ tiếp tục nói.
“Tây Hồ không phải là nÆ¡i con nên Ä‘i nếu như muốn tìm lại ký ức, sau lưng còn còn có mưá»i con đưá»ng…â€
Thiếu niên nghe váºy láºp tức xoay ngưá»i, định thần nhìn kỹ thì đúng là có mưá»i lối Ä‘i ẩn hiện trong sương mù dà y đặc.
Thanh âm lại vang lên:
“Äó má»›i chÃnh là những con đưá»ng con nên Ä‘i.â€
Thanh âm kia sao lại ngăn cản hắn tới Tây Hồ? Mà không, ở Tây Hồ bên kia phải chăng có một chuyện gì đó đang chỠhắn?
Hay là , có má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi hắn?
Con đưá»ng phÃa trước tuy xa xôi má» mịt nhưng thiếu niên không quay lại mưá»i lối Ä‘i đằng sau kia, hắn vẫn tiếp tục tiến vá» phÃa trước!
Thanh âm ná» ngạc nhiên vô cùng, há»i:
“Hà i tá», con không muốn…tìm lại ký ức sao? Con không muốn tìm lại ân tình cha mẹ sao?â€
Thiếu niên đột nhiên quay đầu nói:
“Không! Tôi cảm giác được rằng mình trước đây là má»™t kẻ rất đáng sợ, có thá»±c lá»±c rất đáng sợ, nên tôi không muốn dẫm lên vết xe đổ ngà y xưa ấy..â€
Hắn mÆ¡ mà ng nhìn vá» phÃa trước rồi nói tiếp:
“Tôi chỉ muốn…â€
“Bình yên sống hết kiếp nà y!â€
Nói xong, không còn bị thanh âm kia mê hoặc nữa, hắn kiên quyết bước tiếp.
Trong rừng cây vắng lặng trống rá»—ng, tiếng ca bi ai lại cháºm rãi vang lên:
“Äừng nói thế con Æ¡i…â€
“Sao con nhẫn tâm đến thế, nỡ quên Ä‘i nghÄ©a mẹ công cha…â€
“Quên mất mối thù giết cha…â€
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì , àíòèêâàðèàò , bat diet kiem the q2 , danthanhphongvan , dinh cap luu manh , doc truyen phong van q2 , êàëüÿíû , êðàñíîäàð , îòçûâû , kiếm hiệp phong vân , kiem hiep dan thanh , kinh the thieu nien , ñìàéëèê , òåíäåð , ôîêóñ , õîñòèíã , òðóäà , phon van Äan thanh , phong van , phong van - dan thanh , phong van 4vn , phong van 4vn.eu , phong van dan thanh , phong van di the 4vn , phong van quyen 2 , phong van suu than thien , phong vân , phong vân 4vn , phong vân 4vn.eu , phong vân Äan thà nh , phong vân Ä‘an thanh , phong vân dan thanh , phong vân quyển 2 , phong vân-truyenhixx , phongvan danthanh , phongvan-truyenkiemhiep , quyen 2 suu than thien , suu than ky. q2 , tien hiep phong van , truong sinh bat tu q2 , truyen phong van 4vn , truyen phong van q2 , truyenkiemhiepphongvan