09-07-2012, 09:23 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 4: Yêu dạ (1)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Zeromani
Biên dịch: Zeroman
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Cổ miếu đã hơn hai trăm tuổi.
Vì váºy, dù là trong hay ngoà i thì trông nó cÅ©ng rất cÅ© kỹ, gạch ngói đã nát vụn. HÆ¡n nữa, cổ miếu nà y còn được xây dá»±ng ở nÆ¡i thâm sÆ¡n dã đỉnh (1), đưá»ng Ä‘i quanh co khúc khuá»·u, vắng vẻ vô cùng.
Và o thá»i đại nà y, thần pháºt đã có khắp má»i nÆ¡i trên thiên hạ, miếu chùa má»c lên nhiá»u như hà ng quán trên phố váºy. Má»i ngưá»i muốn cầu thần khấn pháºt gì thì chỉ cần Ä‘i và i bước là gặp, liệu có ngưá»i nà o đủ nghị lá»±c chịu đựng lặn lá»™i đưá»ng xa, lên núi cầu nguyện?
Äiá»u quan trá»ng nhất là , nghe nói vị thần miếu nà y cung phụng là vị thần Ãt linh nghiệm nhất trong vòng trăm dặm nà y, có van xin cÅ©ng không được. Lòng ngưá»i theo thá»i thế, há» chỉ còn cách ở xa thà nh kÃnh cổ miếu nà y, chứ không dám Ä‘i tá»›i gần.
Cho nên, cổ miếu nà y cà ng lúc cà ng vắng vẻ hơn.
Cổ miếu cÅ©ng không có ngưá»i trông coi, nhưng, có lẽ từ lúc được xây đến nay, miếu nà y căn bản đã không có ngưá»i coi miếu.
Lần cuối cùng má»i ngưá»i tá»›i đây thắp hương kÃnh thần đã là chuyện ba năm trước rồi, sau đó, cả chó mèo cÅ©ng không muốn đến.
Rốt cuá»™c cổ miếu nà y Ä‘ang cung phụng vị thần nà o? Sao lại vì không có ngưá»i nà o tá»›i tham bái mà cảm thấy giáºn dữ?
CÅ©ng ngay tối hôm nay, toà n bá»™ mầm móng tai há»a kinh khá»§ng cá»§a cổ miếu nà y rốt cuá»™c đã bá»™c phát.
Và o giá» Tý lúc ná»a đêm, bên ngoà i cổ miếu im lặng vắng vẻ bá»—ng nhiên có tiếng kêu gà o cá»§a má»™t cô gái:
"Cứu mạng! Có ai không? Cứu mạng!â€
Tiếng kêu cứu từ xa truyá»n tá»›i gần, từ từ lan tá»›i cổ miếu. Trong lúc mÆ¡ hồ, dưá»ng như trong đó còn có tiếng cưá»i tục tằn cá»§a nam tá», thì ra có hai đại hán Ä‘ang vác má»™t cô gái chạy tá»›i cổ miếu.
Thân thể hai đại hán nà y vô cùng khôi ngô, nhưng mặt mà y lại giống ngưá»i gian kẻ cắp. Vạt áo há» mở rá»™ng, thắt lưng Ä‘eo đại Ä‘ao, ngưá»i nhanh trà chỉ cần nhìn qua đã biết há» là sÆ¡n tặc.
CÅ©ng không biết hai ngưá»i cướp lấy cô gái nà y ở đâu, nhưng còn chưa chá» tá»›i lúc trở vá» sÆ¡n trại thì hỠđã không chịu nổi, muốn là m hà nh động đồi bại vá»›i cô gái nà y ngay tại đây.
Hai tên sÆ¡n tặc vác cô gái chạy và o cổ miếu, ném nà ng xuống dưới đất. Cô gái hoảng sợ đứng lên, muốn kiếm đưá»ng chạy, nhưng lại bị hai ngưá»i kia dồn ép tá»›i góc tưá»ng, không thể nà o lui được nữa. Nước mắt ngưá»i thiếu nữ rÆ¡i xuống, chắp tay cầu xin, nói:
"Hai vị đại gia, van cầu các ngà i có lòng tốt, bỠqua cho tôi đi!"
Hai tên sÆ¡n tặc nở nụ cưá»i dâm tà , vừa Ä‘i tá»›i gần vừa nói:
"Ha ha! Tiểu cô nương, các đại gia chỉ muốn để cô là m áp trại phu nhân thôi, cô sợ gì chứ?"
Nói xong, hai ngưá»i nà y không còn nhịn được nữa, liá»n cùng nhau xông tá»›i phÃa trước.
Núi hoang vắng vẻ, dù có kêu cứu cÅ©ng không ai nghe. Hai tên sÆ¡n tặc như sói như hổ, cho dù bên trong có má»™t pho tượng thần linh, nhưng hai ngưá»i nà y vẫn dùng sức đè ngưá»i thiếu nữ xuống đó. Bá»—ng ngay lúc nà y, trong cổ miếu có má»™t trà ng âm thanh kỳ quái vang lên:
"Cót két..."
"Két...két..."
Âm thanh mÆ¡ hồ khác thưá»ng, giống như tiếng thở gấp, lại như tiếng ngá»§ ngáy cá»§a ngưá»i. Vừa nghe thấy âm thanh nà y, hai tên sÆ¡n tặc liá»n dừng tay lại, đứng yên tại chá»—.
Tuy cổ miếu nà y âm u, nhưng vì rất nhá», nên chỉ cần nhìn qua là sẽ thấy được toà n bá»™ cảnh váºt xung quanh, căn bản không có chá»— nà o để ngưá»i ẩn thân. Nhưng nếu như trong cổ miếu nà y không có ngưá»i nà o khác, váºy âm thanh trầm trá»ng kia từ đâu phát ra?
"Két...két..."
Âm thanh đó vẫn còn phát ra, ngay cả cô gái muốn chạy trốn kia cũng nghe thấy.
Hai tên sÆ¡n tặc không ngừng nhìn quanh, rồi bá»—ng nhiên, hai ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, bởi vì sau má»™t hồi cố gắng nháºn biết nÆ¡i phát ra âm thanh đó, cả ba ngưá»i Ä‘á»u có cùng má»™t ý nghÄ©, má»™t ý nghÄ© vô cùng đáng sợ và hoang đưá»ng!
NÆ¡i phát ra âm thanh đó chÃnh là tượng thần ở trên bà n thá»!
"Cót két...cót két...cót két..."
Hai tên sÆ¡n tặc ná»a Ä‘á»i ngưá»i bắt ngưá»i cướp cá»§a cưỡng hiếp dân là nh kia nhất thá»i thấp thá»m không yên, cÅ©ng không chú ý đến cô gái kia nữa, há» hoảng hốt xông ra khá»i cá»a miếu, bá» chạy thục mạng.
NghÄ© lại khi nãy mình khó thoát khá»i cảnh bị là m nhục, nhưng lúc nà y lại may mắn chạy thoát, cô gái thầm thở ra má»™t hÆ¡i. Mặc dù âm thanh kia vừa gấp vừa quái dị, nhưng cô gái vẫn không tá»± chá»§ được, từ từ tiến tá»›i gần tượng thần ở trên bà n, giá»ng nghẹn ngà o nói:
"Tháºt tốt, thì ra trên đầu ngưá»i tháºt sá»± có thần linh..."
Vừa nói xong, cô ta liá»n ngẩng đầu nhìn lên, muốn xem thá» vị thần miếu nà y cung phụng có hình dáng như thế nà o. Nhưng lúc nà y, cô ta má»›i phát hiện ra ánh trăng từ ngoà i cá»a sổ chiếu và o không thể chiếu tá»›i tượng thần nà y, nên tượng thần vẫn bị má»™t mà u Ä‘en u ám bao phá»§.
Thiếu nữ lấy đồ đốt lá»a mang theo trong ngưá»i thắp sáng cây đèn trên bà n thá». NhỠánh đèn sáng tá», cô ta má»›i phát hiện đây là má»™t pho tượng mình chưa nhìn thấy bao giá», là má»™t tượng thần có hình dạng vô cùng cổ quái.
Äây là má»™t tượng thần được là m từ má»™t loại đá mà u Ä‘en, sống lưng cao thẳng, cao khoảng tám thước; bức tượng nà y có mái tóc dà i, khuôn mặt hung ác âm trầm, cÅ©ng không biết trang phục đáng sợ pho tượng khoác trên ngưá»i ở triá»u đại nà o, nhìn qua rất giống như má»™t chiến giáp bảo há»™.
Thiếu nữ cảm thấy lòng không yên, nghÄ© thầm: "Vì sao mình chưa từng nghe nói trên Ä‘á»i nà y có má»™t vị thần như váºy nhỉ? Rốt cuá»™c đây là miếu gì?"
Mặc dù cô gái có Ä‘iá»u hoà i nghi trong lòng, nhưng dù trên bà n là thần thánh phương nà o Ä‘i nữa thì âm thanh do tượng thần nà y phát ra đã cứu cô má»™t mà ng, cô nghÄ© Ãt nhất mình cÅ©ng nên thà nh kÃnh dâng hương cảm tạ tượng thần má»›i đúng. Cho nên, cô gái xoay ngưá»i nhìn quanh, xem thá» trên bà n có nhang hay không.
Rốt cuộc cũng tìm được một bó, nhưng đây lại là một bó nhang có mà u hồng đỠnhư máu.
Cô gái nà y sá»ng sốt, không thể nà o ngá» rằng trên Ä‘á»i nà y lại có loại nhang có mà u sắc như váºy, mà u hồng nà y đỠnhư máu tươi!
Cô ta hÆ¡i do dá»±, nhưng cuối cùng vẫn quyết định phải đốt hương dáºp đầu, cắm bó nhang Ä‘ang cháy lên án hương.
Trong nháy mắt, một là n khói nồng nặc phiêu đãng bên trong miếu, tuy không mỠảo, nhưng cô ta lại cảm giác loại nhang nà y có mùi thơm quái dị.
Bỗng nhiên, và o lúc nà y đây, chuyện kỳ lạ lại tiếp tục xuất hiện.
Chỉ thấy những là n khói nồng nặc đang phiêu đãng trong miếu kia sao đột nhiên bay và o trong mũi của bức tượng thần kia. Cô gái vội và ng tới gần nhìn, mới phát hiện thì ra dưới mũi của bức tượng thần lại có hai lỗ mũi, đây là nguyên nhân những là n khói kia bị hút và o.
"Sao...sao có thể như váºy? Chẳng lẽ...tượng thần hiển linh tháºt sao?" - Cô gái nà y cảm thấy chuyện rất lạ, nhất thá»i không biết là m thế nà o.
Không sai! Tượng thần đã hiển linh, nhưng cÅ©ng không biết đây là thần linh tháºt sá»±, hay là ác linh?
Ngay lúc toà n bộ là n khói đang lượn lỠtrong không trung bị hút và o xong, tượng thần nà y lại phát ra âm thanh, nhưng lần nà y không phải là tiếng thở gấp cũng không phải là tiếng gáy, mà rõ rà ng là tiếng nói chuyện:
"Ba...năm...rồi..."
"Ta ngá»§ say ở chá»— nà y ba năm, đã ba năm rồi. Äáng tiếc, chưa từng có ngưá»i nà o đốt cho ta má»™t cây nhang..."
A! Tượng thần Ä‘ang tá»± nói chuyện? Ngà i Ä‘ang tức giáºn vì sao đã ba năm mà không có ai thắp hương?
"Hôm nay, rốt cuá»™c đã có ngưá»i đốt má»™t cây "nhang gá»i hồn", đánh thức ta Ä‘ang ngá»§ say ở bến bá» tinh không vô hạn dáºy..."
"Ta phải...cảm Æ¡n ngưá»i nà y tháºt nhiá»u."
Tượng thần lại cưá»i lên, thiếu nữ cà ng nghe cà ng cảm thấy kỳ lạ. Cùng lúc đó, đột nhiên có má»™t tiếng nứt vỡ từ tượng thần phát ra.
Bên ngoà i tượng thần láºp tức xuất hiện má»™t khe hỡ rất sâu, thiếu nữ còn chưa kịp kinh ngạc thì đã có tiếng nổ lá»›n vang lên, tượng thần bị nổ tung toà n bá»™, biến thà nh bụi mù bay trong miếu.
Trong đám bụi mù Ä‘ang tung bay trong miếu, cô gái nà y nhìn thấy má»™t ngưá»i hán tá» giống tượng thần khi nãy như đúc Ä‘ang ở trên bà n. Ngưá»i nà y có má»™t mái tóc dà i trái Ä‘en phải hồng, ngưá»i khoác chiến bà o mà u hồng như Ä‘á», còn có má»™t chiến giáp kim loại Ä‘en như đêm tối!
Hồng và đen, hai mà u tượng trưng cho tÃnh cách "yêu háºn rõ rà ng" hiện lên trên ngưá»i hắn, là m cho hắn nổi báºt lên, giống như má»™t ngá»n lá»a Ä‘ang bùng cháy trong đêm tối!
Má»™t ngá»n lá»a vô cùng tà ác!
Nhưng trong đôi mắt hắn lại không phải là má»™t ngá»n lá»a bốc cháy hừng há»±c, ngược lại, đó chÃnh là má»™t sá»± lạnh lẽo...
Má»™t sá»± lạnh lẽo vô cùng nguy hiểm, mất hết cả tÃnh ngưá»i!
Hắn bình tĩnh nhìn lướt qua cô gái ở dưới, nói:
"Là ngươi...thắp nhang gá»i ta tỉnh dáºy?"
Cô gái nà y sá»›m đã bị dá»a đến ná»—i hoang mang lo sợ, chỉ còn biết gáºt đầu bừa bãi, nhưng vẫn cố gắng há»i:
"Ngà i...là ...ngà i là ai?"
Vẻ mặt ngưá»i hán tá» kia không thay đổi, đáp lại:
"Ta có má»™t cái tên ngưá»i trên thế gian phải nhá»› kỹ đến muôn Ä‘á»i, ta tên là - Thần Tướng"
Thần Tướng?
Thiếu nữ nghe váºy ngẩn cả ngưá»i, chẳng lẽ ngưá»i nam tá» từ trong tượng thần Ä‘i ra nà y là thần tháºt sao?
"Ngà i...vì sao...lại từ trong tượng thần...Ä‘i ra?" - Cô gái nÆ¡m ná»›p lo sợ, há»i.
Thần Tướng vẫn ngẩn ngơ như cũ, lạnh lùng đáp.
"Bởi vì, ba năm trước ta đã mắc má»™t tá»™i lá»›n tà y trá»i, chá»c tá»›i Thần cao thượng nhất. Ngà i liá»n phong tá»a kinh mạch cá»§a ta, sau đó phong ấn và o trong tượng thần..."
"Nhưng mà , ngà i đã lưu lại má»™t bó nhang có thể đả thông kinh mạch toà n thân có tên là "nhang gá»i hồn", chỉ cần có ngà y có ngưá»i Ä‘i và o cổ miếu không ai lui tá»›i nà y, đốt cho ta má»™t cây nhang, đó cÅ©ng là lúc ta thức tỉnh lại từ giấc ngá»§ say..."
Hắn vừa nói vừa bình tĩnh nhìn cô gái kia, nói:
"Cảm Æ¡n ngươi đã đánh thức ta Ä‘áºy."
Tuy gương mặt cá»§a Thần Tướng có vẻ lạnh lùng và hung ác, nhưng lúc hắn nói tiếng Ä‘a tạ, cô gái không khá»i đỠmặt lên, sá»± e ngại cÅ©ng vÆ¡i Ä‘i má»™t ná»a. Cô ta thÃch thú, há»i tiếp:
"Váºy, nếu như...ngà i đã tỉnh lại, sau nà y...ngà i có tÃnh toán gì không?"
"Ta sẽ không tÃnh toán cho ngà y mai, ta chỉ tÃnh toán cho việc trước mắt...."
Nói xong câu nà y, Thần Tướng lấy bà n tay to khá»e cá»§a mình vá»— vá»— lên mặt cá»§a cô gái, cô gái nà y cÅ©ng không hiểu vì sao mình lại bị ánh mắt Thần Tướng là m sợ hãi, không thể nà o tránh lui ra được. Bà n tay cá»§a Thần Tướng nhẹ nhà ng vuốt ve, từ chá»— hai má lúm đồng tiá»n di chuyển đến chá»— hai hà ng lông mà y cá»§a nà ng.
"Ta đói bụng ba năm rồi, ta hi vá»ng ngươi có thể..."
Ngón trá» tay phải cá»§a Thần Tướng nhẹ nhà ng chạm và o mi tâm cá»§a cô gái, cô gái đã bị ánh mắt cá»§a hắn là m cho mê say, không thể nà o nhúc nhÃch được.
"Là m bữa ăn tối cho ta!"
Hai chữ "bữa ăn" vừa phát ra, ngón trỠcủa Thần Tướng khẽ ấn nhẹ tới trước, một tiếng "phốc" vang lên!
Cổ miếu tÄ©nh mịch, nhưng sau đó lại có tiếng kêu vô cùng bi thảm cá»§a cô gái kia phát ra. Sau đó, tiếng kêu thảm thiết bá»—ng nhiên dừng lại, tiếp đó là những âm thanh như có ngưá»i Ä‘ang dùng miệng hút lấy gì đó.
Giống như một con dã thú, đang hút lấy óc của xác chết.
Cho đến khi má»i thứ bình thưá»ng trở lại, xung quanh chỉ còn có âm thanh cá»§a tiếng gió vù vù ngoà i cổ miếu. Dưá»ng như, ngay cả gió cÅ©ng run rẩy vì những chuyện vừa rồi.
Bên trong miếu, cô gái kia đã sá»›m ngã xuống mặt đất, ngay mi tâm cá»§a cô có má»™t cái lá»— nhá» sâu cỡ như đầu ngón tay. Nếu nhìn sâu và o trong, có thể thấy bên trong không có gì cả, cho thấy đồ váºt ở bên trong đã bị hút hết.
Nhưng, những thứ bị hút là óc của cô gái nà y sao?
Thần Tướng đột nhiên đứng dáºy, má»™t chất nhầy như máu như tương từ khóe miệng hắn cháºm rãi nhá» xuống dưới. Hắn không hoảng hốt, lấy đầu lưỡi liếm liếm chất nhầy kia vá» lại trong miệng, rồi lầm bầm:
"Má»™t bá»™ não rất má»›i! Äã ba năm rồi, ta chưa ăn lại món nà y, Ä‘iá»u khiếm khuyết duy nhất là bá»™ não nà y quá vô tri rồi. Loại não ta thÃch ăn nhất chÃnh là não cá»§a trà giả (2), là não cá»§a dÅ©ng giả (3)...."
"CÅ©ng chỉ có óc cá»§a hai ngưá»i nà y má»›i có thể là m cho ngưá»i ta phải nhá»› nhung."
Nói xong, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn cô gái chết không nhắm mắt vẻ mặt vô cùng sợ hãi kia. Thần Tướng tà tà cưá»i má»™t tiếng, nói:
"Ngươi rất xinh đẹp, nhưng vì sao lại sợ như thế?"
"Trên Ä‘á»i nà y, kể từ lúc con ngưá»i ra khá»i bụng mẹ, hỠđã có váºn mệnh là chắc chắn phải chết. Con ngưá»i sinh ra chÃnh là như thế, không có chuyện đáng để cưá»i hoặc khóc, cÅ©ng không có chuyện đáng phải hoảng sợ..."
"HÆ¡n nữa, vì muốn cảm Æ¡n ngươi đã đánh thức ta dáºy từ giấc ngá»§ say, ta đã để ngươi trở thà nh bữa ăn tối cá»§a cưá»ng giả. Tháºt ra, đây chÃnh là chuyện hạnh phúc cá»§a Ä‘á»i ngươi, ngươi hiểu chưa? Há»?"
Vừa nói xong, ánh mắt Thần Tướng liá»n dừng lại trên mặt cô gái nà y má»™t chút. Má»™t tiếng "phốc" vang lên, đỉnh đầu cá»§a cô gái nổ tan như má»™t trái dưa hấu bị nấu nhừ, cốt nhục bay khắp cổ miếu.
Thần tướng vô cùng hà i lòng, bởi vì hắn không thÃch nhìn vẻ mặt hoảng sợ cá»§a cô ta.
Hắn từ từ xoay ngưá»i lại, vừa định ra khá»i miếu thì liá»n nhìn thấy có má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng bên cá»a miếu.
Ngưá»i nà y mặc má»™t bá»™ trưá»ng bà o kéo dà i tá»›i đất, khuôn mặt có má»™t vết sẹo sáng, Ä‘iểm nổi báºt cá»§a ngưá»i nà y chÃnh là mắt trái cá»§a hắn lại là má»™t lá»— thá»§ng sâu thẳm. Lá»— thá»§ng nà y giống như má»™t vá»±c sâu cá»§a sá»± oán háºn ai oán trong lòng, không thể nà o thấy đáy được.
Ngưá»i nà y chÃnh là Äại Thần quan bị thiếu nữ mặc áo trắng đánh trá»ng thương, rồi hoảng sợ bắt A Hắc Ä‘i.
-------------------------------
(1) Thâm sơn dã đỉnh: nơi vắng vẻ hoang vu ở trong rừng núi.
(2) Trà giả: ngưá»i có há»c thức
(3) DÅ©ng giả: ngưá»i dÅ©ng mãnh, hoặc ngưá»i có sá»± can đảm, dÅ©ng cảm.
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
Chữ ký của kimnambin
Như chưa từng nhớ
Như chưa từng quên
Như chưa từng yêu
Như chưa từng hy vá»ng
Ngưá»i có vui buồn tan hợp,
trăng có khi tá» khi má»
chỉ mong ngưá»i mãi mãi
ngà n dặm vẫn xinh tươi
Vạn lý phong sương vạn lý sầu
Ngà n thu ôm mối háºn mưa ngâu
Gió sao bắc được cầu Ô Thước
Em nhé thôi mình hẹn kiếp sau!
Lệ nhòa chảy thẳng và o tim
Trăm ngà n nổi nhớ lại thêm nổi sầu
Trải bao sương gió dải dầu
Xin đai TỠLộ xin bầu Nhang Uyên
Mai nà y dẫu gặp thuyá»n quyên
CÅ©ng đà nh hẹn lại tÆ¡ duyên má»™t Ä‘á»i
Một mình trong chốn bể khơi
Thân nà y tà n tạ vẻ vá»i là m chi
Xin ngưá»i cứ quải gánh Ä‘i
Một mình tôi lại tìm bi với sầu
Cây không buồn sao Cây rụng lá
Äá không buồn sao đá phá»§ rêu
Trá»i không buồn sao mưa lại đổ
Mắt không buồn sao lệ hoen mi
ÄÆ°á»ng đưá»ng là 1 đấng nam nhi thì phải biết gánh vác việc lá»›n.
Nếu muốn thà nh công thì phải biết giữ bà máºt---->" Ném đá phải biết giấu tay".
Muốn thà nh đại nghiệp thì phải theo đuổi đến cùng, là m việc dứt khoác, đến nơi đến chốn
>"Qua cầu nhớ phải rút ván".
Phải biết ngăn chặn những mối nguy tiá»m ẩn---->" Phải biết thá»c gáºy bánh xe". Phải có khả năng hùng biện và giữ vững láºp trưá»ng---->" Phải ngáºm máu phun ngưá»i"
Äông vá» rồi, nÆ¡i xa anh vẫn biết
Em cô đơn và mong ngóng anh nhiá»u
Luôn mong chỠnhững tin nhắn tình yêu
Anh đã biết nói ngà n lần chưa đủ
Anh biết chứ em cần cần nhiá»u lắm
Một vòng tay ủ ấm giấc mơ mình
Chiá»u rồi tối giảng đưá»ng vắng lạnh tanh
Ná»—i nhá»› em ngáºp trà n căn gác trá»
Hà Nội đêm đông có anh ngồi ngắm phố
Nhớ vỠem quên giá lạnh tê lòng...
Hạnh phúc là gì em có biết không?
Hạnh phúc là được nghÄ© vá» em dù trong má»i lúc
Hạnh phúc là khi anh biết tình cảm em trao là chân thực
sẽ chẳng đổi thay ...
Hạnh phúc là gì anh có hay
Hạnh phúc là bỠvai anh mỗi khi em muốn khóc
Hạnh phúc là khi em biết mình chẳng bao giỠđơn độc
Dù em xa anh...
Hạnh phúc là gì em có hiểu không
Hạnh phúc là khi anh bên cạnh em mỗi khi em cần anh nhất
Dù lặng im nhưng sá»± đồng cảm trong anh là chân tháºt
Anh nghĩ rằng mình gánh được nỗi đau
Hạnh phúc của anh em chẳng hiểu được đâu
Hạnh phúc bắt đầu từ khi anh gặp em ngà y ấy
Dẫu biết rằng cuá»™c Ä‘á»i vẫn còn nhiá»u sóng dáºy
Hạnh phúc vẫn yên bình khi anh có em bên cạnh
09-07-2012, 09:24 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 4: Yêu dạ (2)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Zeromani
Biên dịch: Zeroman
Biên táºp: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Liếc thấy Äại Thần quan, vẻ mặt cá»§a Thần Tướng tá»±a hồ không thay đổi gì, thân hình to lá»›n vẫn tiến vá» phÃa trước. Lúc Thần Tướng Ä‘i ngang qua tá»›i ngay cá»a miếu, đột nhiên Äại Thần quan mở miệng nói:
"Thần Tướng, có muốn biết ngưá»i nà o đã là m mắt trái ta bị mù không?"
Ồ! Thì ra hắn có quen biết với Thần Tướng.
Thần Tướng nghe váºy liá»n dừng bước, trầm giá»ng nói:
"Trên Ä‘á»i nà y không còn ngưá»i nà o là m ta phải chú ý nữa. Nếu như ngươi há»i ta có muốn biết ngưá»i đã là m mắt trái ngươi bị mù là ai không thì đó nhất định là ngưá»i duy nhất ta phải chú ý tá»›i, là ‘nà ng’ đúng không?â€
Hắn rất thông minh, dá»± Ä‘oán má»i việc như thần, có lẽ là do hắn ăn rất nhiá»u não. Nhưng mà trên Ä‘á»i nà y, ngưá»i có thể là m cho má»™t nam nhân kinh khá»§ng như váºy phải dừng bước lại chỉ có mình "nà ng"? Váºy hắn và "nà ng"...
Äại Thần quan khẽ gáºt đầu, nói lại đáp án cá»§a mình:
"Không sai, chÃnh là 'nà ng'!"
Gương mặt vốn lãnh khốc của Thần Tướng khẽ đổi, nói:
"Nhưng nà ng là ngưá»i có thể khóc thương cho má»™t ngưá»i đã chết, trừ khi bất đắc dÄ© lắm, nà ng tuyệt đối sẽ không ra tay đánh ngươi bị thương, rốt cuá»™c vì sao nà ng lại là m thế?"
Äại Thần quan khẽ nhìn Thần Tướng, cưá»i âm hiểm má»™t tiếng rồi buông từng chữ từng chữ:
"Vì, nà ng đã Ä‘em lòng yêu má»™t ngưá»i."
Từ đầu tá»›i giá», Thần Tướng vẫn luôn dùng ánh mắt khinh thưá»ng nhìn khuôn mặt như má»™t bông hoa cá»§a Äại Thần quan. Nhưng khi nghe được những lá»i nà y, hắn lại không tá»± chá»§ được đưa mắt nhìn Äại Thần quan, cao giá»ng quát há»i:
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Rõ rà ng, hắn quan tâm tới "nà ng".
Hắn nói ra sáu chữ, dưá»ng như ẩn trong má»—i chữ Ä‘á»u có má»™t cá»— lá»±c lượng vô cùng to lá»›n. Cổ miếu trống vắng nà y nhất thá»i bị âm thanh cá»§a hắn là m lay động, như muốn sụp đổ váºy, đỉnh miếu bất phà m cÅ©ng rung động má»™t chút rồi rá»›t xuống.
Nhưng khuôn mặt cá»§a Äại Thần quan vẫn rất bình tÄ©nh, y nói:
"Ngưá»i đó tên là - Bá»™ Kinh Vân!"
"Bộ?", "Kinh?", "Vân?"...
Thần Tướng trừng mắt, miệng nhắc Ä‘i nhắc lại ba chữ Bá»™ Kinh Vân. Vì "nà ng", hắn đã khắc sâu cái tên nà y và o trong lòng, hắn đố kỵ ngưá»i nà y hoà n toà n, căm háºn ngưá»i nà y hoà n toà n!
Sá»± ghen ghét giống như đại dương to lá»›n đánh vỡ bá», nhanh chóng lan tá»a trong lòng hắn, là m cho con ngưá»i hắn vốn lạnh như băng đột nhiên biến thà nh má»™t ngưá»i khác. Hắn háºn đến ná»—i hai hà m răng cắn chặt và o nhau, hai nấm tay cÅ©ng khẽ siết lại là m hổ khẩu tóe máu, gân xanh trên trán hiện rõ ra, hai mắt mở tháºt to giống như toà n bá»™ sá»± đố kỵ trong lòng muốn phun ra ngoà i!
Äúng váºy! Hắn Ä‘ang ghen!
Bởi vì hắn là cưá»ng giả duy nhất có thể phân cao thấp vá»›i "nà ng", cÅ©ng là cưá»ng giả duy nhất có thể xứng đôi vá»›i "nà ng"!
Nhưng ba năm trước, "nà ng" đã cự tuyệt tình yêu của hắn!
Vì tình yêu bị cá»± tuyệt, hắn trở nên cứng rắn. Nhưng mặc dù hắn rất cưá»ng thế, "nà ng" cà ng không yếu, hắn chỉ có thể đánh ngang tay vá»›i "nà ng", chứ không thể chế phục được.
Mà chuyện nà y đã chá»c giáºn tá»›i "Thần", Thần liá»n phong tá»a kinh mạch toà n thân cá»§a hắn, rồi nhốt và o trong tượng thần. HÆ¡n nữa, và o ba năm trước, Thần còn sai ngưá»i Ä‘em tượng thần đặt trong cổ miếu không có ngưá»i nà o tá»›i tham bái nà y, muốn hắn từ từ tỉnh táo lại trong giấc ngá»§ say.
Chỉ cần có ngưá»i nà o đó tá»›i cổ miếu nà y, và đốt má»™t cây "nhang gá»i hồn", đó cÅ©ng là lúc hắn có thể xuất quan.
Nhá»› lại những chuyện lúc kia, đầu óc cá»§a Thần Tướng lại trở nên Ä‘iên loạn, sá»± ghen ghét Ä‘iên cuồng đã là m cho tâm trà hắn trở nên đỠnhư lá»a. Vì không có cách nà o phát tiết được má»i oán háºn trong lòng, hắn chỉ còn cách ngá»a mặt lên trá»i rống giáºn:
"Ba năm rồi! Ta đã vì nà ng mà bị nhốt ở cổ miếu hoang vắng nà y ba năm!"
"Tại sao? Tại sao nà ng lại yêu kẻ tên Bộ Kinh Vân kia? Tại sao nà ng không chịu lấy ta?"
"Rốt cuộc Bộ Kinh Vân là ai?"
Tiếng gầm thét như muốn xé nát cả trá»i đất, nhất thá»i tạo nên áp lá»±c vô cùng kinh khá»§ng. Cổ miếu nà y đã xưa lắm rồi, sao có thể chịu được lá»±c ép như váºy? Má»™t tiếng nổ "ầm" long trá»i lở đất vang lên, cả cổ miếu đã bị âm thanh như si như cuồng cá»§a hắn là m sụp đổ!
Lá»±c lượng tháºt đáng sợ! Rốt cuá»™c đây là lá»±c lượng nà o?
Trong lúc cát đá bụi mù khắp nÆ¡i, Äại Thần quan cố ý dùng lá»i nói đả kÃch cÅ©ng không ngu ngốc đến mức kÃch động như Thần Tướng, hắn vá»™i và ng lui vá» sau.
Nhưng, Thần Tướng lại không lui vỠsau!
Hắn không tránh né, cứ đứng đó mặc cho cát đá đổ ầm lên ngưá»i mình!
Các tảng đá và xà ngang không ngừng đổ xuống ngưá»i hắn, nhưng vừa chạm và o cÆ¡ thể hắn là tất cả đã bị đánh báºt ra xa, không thể nà o là m hắn bị thương được.
Sau tiếng nổ ầm trá»i đó, cát đá bụi mù ngáºp trá»i rốt cuá»™c cÅ©ng rá»›t xuống đất hết, chỉ còn có Thần Tướng vẫn ngạo nghá»… đứng trong đống đổ nát như cÅ©. Toà n bá»™ đã rÆ¡i xuống, chỉ còn có hắn vẫn sừng sững đứng đó!
Khuôn mặt hắn trở nên lãnh khốc như cÅ©, toà n bá»™ kÃch động khi nãy đã biến mất. Hắn bắt đầu tÃnh toán, há» hững nói:
"Äại Thần quan, đêm khuya tá»›i chÆ¡i như váºy, chắc ngươi không chỉ có lòng tốt tá»›i nói cho ta biết "nà ng" dạo nà y như thế thôi chứ?"
Äại Thần quan nhe răng cưá»i:
"DÄ© nhiên là có mục Ä‘Ãch khác! Vốn ta định không là m theo mệnh lệnh cá»§a Thần, tá»± mình đốt má»™t cây "nhang gá»i hồn" để gá»i ngươi tỉnh dáºy, may mà có má»™t cô bé vô tá»™i đã là m giùm chuyện nà y."
"Có thể là m ngươi không tuân theo mệnh lệnh cá»§a Thần, tá»›i đây gá»i ta tỉnh dáºy, nhất định là vì con mắt trái đã bị mù cá»§a ngươi?"
Trong lúc nói, đột nhiên Thần Tướng đưa mắt nhìn con mắt trái bị thá»§ng má»™t lá»— cá»§a Äại Thần quan, sau đó nói tiếp:
"Ngươi muốn mượn đao giết ngươi, lấy ta đối phó nà ng?"
Khả năng phân tÃch cá»§a Thần Tướng rất tốt, nhưng Äại Thần quan lại lắc đầu, nói:
"Không! Nếu muốn đối phó nà ng, ta chỉ cần nói vá»›i Thần việc nà ng thương thầm nhá»› trá»™m má»™t phà m nhân là được, Thần sẽ trừng phạt nà ng. Nhưng là m như váºy lại không tốt lắm, thứ nhất, chưa chắc Thần đã tin ta, thứ hai, nà ng cùng lắm sẽ chết, má»™t cái chết không thống khổ, là m như váºy tháºt quá dá»… dà ng cho nà ng. Ta muốn nà ng ta phải sống má»™t cuá»™c sống còn Ä‘au khổ hÆ¡n chết, chỉ như váºy má»›i có thể là m vÆ¡i mối háºn bị mù mắt cá»§a ta!"
Không sai! Chết không thống khổ, trên Ä‘á»i nà y còn nhiá»u việc là m ngưá»i ta phải thống khổ hÆ¡n là chết. Thần Tướng cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u nà y, bởi vì tâm cá»§a hắn cÅ©ng Ä‘ang thống khổ.
Ngưá»i là m hắn thống khổ, chÃnh là nà ng!
Hắn rất yêu nà ng, nhưng cÅ©ng rất háºn nà ng!
Nụ cưá»i tà ác đột nhiên xuất hiện lại trên gương mặt Thần Tướng, hắn tỉnh táo há»i:
"Cho nên, nếu muốn là m cho nà ng thống khổ, không cần phải giết chết nà ng, mà phải giết ngưá»i nà ng Ä‘ang thÃch..."
Äại Thần quan không đợi hắn nói hết câu, tá»± mình nói tên ngưá»i đó ra:
"Bộ Kinh Vân!"
Thần Tướng thÃch thú cưá»i má»™t tiếng, nói:
"Ha ha, Äại Thần quan, ngươi không hổ danh là má»™t tên tiểu nhân âm hiểm độc ác. Äáng tiếc, ngươi Ä‘oán sai rồi..."
Hắn nhìn chằm chằm và o Äại Thần quan, cháºm rãi nói từng chữ từng chữ ra:
"Ta tuyệt đối sẽ không giúp ngươi là m nà ng thống khổ!"
"Vì sao?"
Äại Thần quan ngẩn ra. Từ trước tá»›i nay, tÃnh tình Thần Tương rất khó Ä‘oán, vui buồn thất thưá»ng, y không thể biết được ngưá»i nà y muốn là m gì.
Thần Tưá»ng tà tà cưá»i má»™t tiếng, nói:
"Bởi vì ta là Thần Tướng độc nhất vô nhị trên Ä‘á»i nà y, ta sẽ không vì bất cứ ai cả, ta chỉ biết vì ná»—i thống khổ cá»§a mình mà là m cho nà ng phải thống khổ!"
"Ngươi tháºt quá cuồng vá»ng tá»± đại!" - Äại Thần quan nghÄ© thầm, nhưng dù Thần Tướng vì ngưá»i nà o Ä‘i nữa, mục Ä‘Ãch cá»§a y đã đạt được rồi.
"Bá»™ Kinh Vân, chắc chắn ta sẽ giết. Nà ng, ta cÅ©ng muốn lấy. Äại Thần quan, ngươi cứ chá» xem!"
"Ngươi háºn nà ng và hắn đến như váºy tháºt sao?"
Thần Tướng ngá»a mặt lên trá»i cưá»i to, vừa cất bước Ä‘i tá»›i trước vừa nói:
"Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ căm ghét hắn. Chỉ riêng những gì cần nhớ lại thôi, cũng đã đủ một trăm năm rồi!"
"Hơn nữa, trong ba năm trong tượng thần, công lực của ta đã tăng mạnh. Lần nà y ta sẽ chứng minh 'Diệt Thế Ma Thân' của ta còn mạnh hơn ‘Di Thiên Thần quyết' của nà ng. Cho dù Thần muốn ngăn cản....cũng không thể ngăn được."
Diệt Thế Ma Thân? Äây là yêu pháp gì?
Nhưng dù yêu pháp nà y có tồn tại hay không, Thần Tướng đã mang theo tiếng cưá»i kinh khá»§ng và tà n nhẫn cháºm rãi Ä‘i xa, cây cối xung quanh cÅ©ng vì tiếng cưá»i cá»§a hắn mà bị chấn nát. Xem ra, bản thân hắn có má»™t sức mạnh diệt thế tháºt!
Mà ngưá»i tiếp theo sẽ bị tiếng cưá»i cá»§a hắn đánh gục có lẽ là ...
Bộ Kinh Vân!
Bà máºt, ná»™i dung cÅ©ng như tên gá»i, bà ẩn mà tinh tế, không muốn để ngưá»i nà o khác biết.
Chẳng qua, trên thế gian nà y có bà máºt nà o mà ngưá»i khác hoà n toà n không biết hay không?
Trừ phi không nói hoặc không viết má»™t lá»i nà o, má»™t khi đã nói ra ngoà i, rất khó để bà máºt đó được tồn tại mãi mãi.
CÅ©ng như cuá»™c nói chuyện bà máºt tối hôm nay, ngoại trừ Äại Thần quan và Thần Tướng ra, còn có hai ngưá»i biết nữa. Hai ngưá»i nà y Ä‘ang ẩn thân trên má»™t sưá»n núi cách đó không xa, thầm nghe lén chuyện cá»§a hắn và nà ng.
Hứa Bá và Từ má!
Từ má dưá»ng như có chút lo lắng, nói:
"Không ngá» Thần Tướng lại tỉnh giấc và o lúc nà y, xem ra kế hoạch cá»§a Thần sẽ có thêm không Ãt phiá»n toái."
Hứa Bá lại nói:
"Không ! Thực ra rất đúng lúc."
"á»’?"
Từ má sá»ng sốt.
Hứa Bá dưá»ng như đã tÃnh toán trước, nói:
"Bá»™ Kinh Vân chÃnh là ngưá»i được Thần lá»±a chá»n từ vô và n chúng sanh. Thần Tướng xuất quan, vừa lúc có thể thá» tư cách cá»§a ngưá»i nà y."
Từ má nói:
"Chá»§ ý không tệ...chẳng qua, Bá»™ Kinh Vân vẫn không biết sá» dụng lá»±c lượng trong quá khứ, cho dù hắn váºn dụng được lá»±c lượng đó để liá»u mạng vá»›i Thần Tượng, tình thế vẫn rất khó..."
Hứa Bá cưá»i nhẹ, nói:
"Äừng quên, bên cạnh hắn bây giá» còn có cô ấy. Di Thiên Thần quyết cá»§a cô ấy tuyệt đối không thua kém Diệt Thế Ma Thân cá»§a Thần Tướng đâu...."
"HÆ¡n nữa, tác dụng lá»›n nhất cá»§a Di Thiên Thần quyết chÃnh là nằm ở chữ ‘Di’ kia, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?"
Nghe thấy câu nà y, Từ má liá»n bừng tỉnh, cháºm rãi há»i:
"à của ngươi là ...rất có thể Bộ Kinh Vân sẽ có sức mạnh giống như cô ấy?"
Hứa Bá đáp:
"Nếu như cô ấy tháºt sá»± thÃch hắn, dÄ© nhiên sẽ là m hết sức để hắn sống sót. Ở bên cạnh hắn bảo vệ chÃnh là má»™t cách, nhưng cách hay nhất chÃnh là giúp hắn có đủ thá»±c lá»±c tá»± bảo vệ mình!"
Từ má thở dà i, nói:
"Yêu má»™t ngưá»i chÃnh là như váºy, luôn luôn suy nghÄ© cho há». Chỉ là , kết cuá»™c nà y tháºt không công bằng vá»›i cô ấy, thá»±c quá tà n khốc rồi...."
Ồ? Là m sao để cho Bộ Kinh Vân có được sức mạnh giống như nà ng? Vì sao lại tà n khốc đối với nà ng?
Hứa Bá cũng thở dà i, nói:
"Äây chÃnh là tình yêu là m cho ngươi ta mù quáng! Nếu như nà ng phản bá»™i Thần để lá»±a chá»n tình yêu, tất nhiên phải trả giá rất nhiá»u..."
Nói đến đây, lão liếc nhìn Từ má, nói:
"Cho nên, tốt nhất là ta và bà không quan tâm đến, cứ quan sát xem thá» Bá»™ Kinh Vân có phải là ngưá»i thÃch hợp nhất để Thần lá»±a chá»n hay không...."
"Chúng ta má»›i đúng là những ngưá»i cần phải khoanh tay đứng nhìn má»i việc xảy ra!"
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
09-07-2012, 09:25 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 5: Trưá»ng sinh (1)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Zeromani
Biên dịch: Zeroman
Biên táºp: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Từ xưa tá»›i nay, Thần Châu có rất nhiá»u truyá»n thuyết ngụ ý sâu xa, là m xúc động vô số ngưá»i. Bên trong những truyá»n thuyết đó, luôn có những nhân váºt chÃnh là m ngưá»i ta khó quên được.
Truyá»n thuyết, nếu như bà n tám vá»›i nhau thì nghe rất hay, nhưng nếu có má»™t ngà y...
Má»™t nhân váºt chÃnh trước giá» mình luôn mong muốn ước ao lại bá»—ng nhiên hiện ra trước mắt, thá» há»i...nên là m gì bây giá»?
A Thiết Ä‘ang đối mặt vá»›i vấn đỠnà y, bởi vì thiếu nữ áo trắng ở trước mặt hắn có thể không phải là ngưá»i, mà chÃnh là xà yêu trong truyá»n thuyết - Bạch Tố Trinh.
Tuy nà ng vẫn chưa vén tấm sa má»ng che khuôn mặt lên, mà chỉ để lá»™ ra đôi mắt mỹ lệ, nhưng cà ng lúc hắn cà ng nghi ngá» nà ng không phải là ngưá»i. Ngưá»i ư? Con ngưá»i là m sao lại có thể có ánh mắt mỹ lệ đến như váºy?
Äôi mắt nà ng không trong suốt, ngược lại còn thấm đượm má»™t mà u bụi mông lung vÄ©nh hằng, là m ngưá»i ta không thể nà o nhìn thấy được rốt cuá»™c linh hồn ẩn sau đôi mắt ấy cô đơn đến bao nhiêu, rốt cuá»™c lòng nà ng có bao nhiêu ná»—i u buồn; nhưng cÅ©ng vì không nhìn thấu được, nên đôi mắt đó lại là phần đẹp nhất...
Thông thưá»ng, những thứ đẹp nhất lại là những thứ ngưá»i ta không thể nà o nắm bắt được.
A Thiết ngẩn ngÆ¡, há»i: "Cô...tháºt sá»± là Bạch Tố Trinh? Sao..có thể như váºy? Nà ng...chỉ là má»™t truyá»n thuyết mỹ lệ ở nhân gian mà thôi..."
Thiếu nữ áo trắng bình thản nói: "Không sai, những gì nhân gian truyá»n lưu đúng là má»™t truyá»n thuyết mỹ lệ, nhưng đằng sau truyá»n thuyết ấy lại là má»™t chuyện buồn thương tâm. Nhưng, ta đúng là Bạch Tố Trinh..."
A Thiết vẫn không thể tin được, nên nói: "Cho dù cô tháºt sá»± là ...Bạch Tố Trinh, váºy đáng lẽ phải Ä‘ang bị trấn áp dưới tháp Phong Lôi chứ? Sao lại xuất hiện ở đây được?"
Thiếu nữ mặc áo trắng, nói:
“Ừ, đây chÃnh là chuyện ta muốn giải thÃch vá»›i ngươi. Mặc dù ta là Bạch Tố Trinh, nhưng lại không phải là Bạch Tố Trinh có tình yêu cay đắng vá»›i Hứa Tiên, vÄ©nh viá»…n bị tháp Phong Lôi trấn áp kia..."
Nà ng cà ng nói cà ng huyá»n bÃ, A Thiết cà ng nghe cà ng cảm thấy khó hiểu. Hắn ta há»i:
"Váºy, cô là ai?"
Thiếu nữ mặc áo trắng đáp từng chữ lại:
"Ta, chÃnh là thế thân cá»§a Bạch Tố Trinh!"
Thế thân Bạch Tố Trinh? Vừa nghe mấy lá»i nà y, A Thiết liá»n đứng sững ngay tại chá»—, chuyện nà y cà ng lúc cà ng khó hiểu.
Nhưng hắn còn chưa kịp há»i, thiếu nữ mặc áo trắng đã xoay ngưá»i lại, đưa lưng vá» mặt hắn, nói:
"Ta biết tháºt khó để ngươi hiểu ta là ngưá»i nà o, nhưng chỉ cần ta nói cho ngươi biết má»™t sá»± tháºt, ngươi sẽ hiểu ngay thôi."
"Sá»± tháºt nà o?
"Äó là sá»± tháºt vá» má»™t vị 'Thần'..."
Thiếu nữ mặc áo trắng vừa nói vừa tá» vẻ cao thâm. Mà sá»± tháºt nà ng nói đến, thì ra là như váºy...
"Hơn một trăm bảy mươi năm trước, thế gian xuất hiện một nam nhân thần bà vô cùng thông minh. Cho dù là ai đi nữa thì cũng chưa từng thắng được hắn trong việc đấu trà cả."
"Nam nhân thần bà nà y không chỉ thông minh tuyệt đỉnh, thần lá»±c trá»i sinh vô cùng mạnh mẽ, mà cả tư chất táºp võ cÅ©ng cá»±c cao. Trước năm hai mươi tuổi, không có môn võ nà o hắn không giá»i. Chỉ nói riêng vá» chưởng pháp thôi, nghe nói lúc đó hắn đã đạt đến cảnh giá»›i tối cao."
Nghe thiếu nữ áo trắng nói tới đây, A Thiết bỗng nhiên xen và o nói:
"Trên Ä‘á»i nà y...tháºt sá»± có má»™t nam nhân văn võ toà n tà i đến như thế?"
Thiếu nữ áo trắng nhẹ nhà ng gáºt đầu:
"Hắn không chỉ văn võ toà n tà i, mà còn vô cùng thông minh, năm xưa đã Ä‘á»c hết sách trong thiên hạ, tinh thông Pháºt, Äạo, Nho. Tháºm chÃ, sở há»c các nhà khác như thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp...không có môn nà o hắn không hiểu. Và cÅ©ng từ đó, vấn đỠđã phát sinh...."
A Thiết thầm nghÄ© - "Má»™t nam nhân hoà n mỹ như váºy cÅ©ng có vấn Ä‘á»?"
"Hắn có nhân tà i trÃ, há»c hết toà n bá»™ tinh túy trà giả, lại còn có võ nghệ hÆ¡n ngưá»i. Dần dần, tâm tÃnh tá»± đại cá»§a hắn cÅ©ng tăng theo lá»±c lượng và há»c thức. Và o lúc mưá»i ba tuổi, hắn bắt đầu cảm thấy mình là ngưá»i đặc biệt duy nhất trên thế gian, có tư cách chi phối sinh mệnh những ngưá»i khác, kể cả những bá chá»§ trên thế gian. Trong mắt hắn, những ngưá»i gá»i là Hoà ng Äế tháºt không khác gì phà m phu tục tá», tháºm chà hắn còn không để ý đến tôn hiệu ‘Hoà ng’ đó. Hắn đã vứt bá» tên cá»§a mình, tá»± xưng là 'Thần'!"
"Thần?"
A Thiết cảm thấy kinh ngạc vá»›i ý nghÄ© lạ thưá»ng cá»§a ngưá»i nam nhân nà y.
"Không sai, hắn cho rằng trên Ä‘á»i chỉ có chữ ‘Thần’ nà y má»›i xứng vá»›i hắn, và phần lá»›n má»i ngưá»i trên thế gian Ä‘á»u là hạng ngưá»i thô tục, phải do má»™t ‘Thần’ như hắn thống trị. Cho nên, hắn đã Ä‘i tứ phương tìm kiếm kỳ nhân dị sÄ©, bà máºt thà nh láºp má»™t tông phái thần bÃ, tên là 'Sưu Thần cung'..."
"Sưu Thần cung? Tại sao lại gá»i là Sưu Thần cung?"
A Thiết há»i.
"Rất đơn giản, bởi vì những kỳ nhân dị sÄ© hắn giao tiếp cÅ©ng rất thần bÃ, nên cứ đặt tên môn phái như thế. Mà mục Ä‘Ãch chá»§ yếu hắn láºp Sưu Thần cung chÃnh là táºp hợp tinh anh lại để chiếm lấy võ lâm Trung Nguyên, tiếp đó chưởng quản Thần Châu vạn dặm, tiện thể lấy luôn các quốc gia ngoà i Thần Châu. Cuối cùng, hắn sẽ là ngưá»i thống trị cả mảnh đất mênh mông nà y."
A Thiết thầm giáºt mình, tháºt không ngá» má»™t đứa con nÃt vốn sẽ từ từ trưởng thà nh thà nh má»™t nam nhân lại có dã tâm lá»›n hÆ¡n bá»™ dáng bên ngoà i đến mưá»i vạn tám ngà n lần như thế. Thống trị cả trá»i đất mênh mông? Äây là dã tâm cao nhất con ngưá»i có thể mÆ¡ tá»›i được.
"Äáng tiếc, Sưu Thần cung vừa má»›i được thà nh láºp, đôi cánh còn chưa được ra gió thì quần hùng Trung Nguyên đã biết chuyện nà y. DÄ© nhiên má»i ngưá»i sẽ không để Sưu Thần cung tiếp tục phát triển, nên đã táºp hợp lại vây công. Nghe nói đây là má»™t tráºn chiến thảm liệt nhất, năm mươi môn phái lá»›n nhỠở Trung Nguyên cùng nhau tiêu diệt Sưu Thần cung. Lúc đó, má»™t mình Thần đã chiến đấu vá»›i chưởng môn năm mươi phái, và năm trăm kỳ nhân dị sÄ© cá»§a Sưu Thần cung liá»u mạng vá»›i hÆ¡n vạn đệ tá» các phái, cuá»™c huyết chiến kéo dà i đến mưá»i ngà y mưá»i đêm. Cuối cùng, Thần lấy lá»±c lượng má»™t ngưá»i chế trụ được năm mươi vị chưởng môn có võ công sau không lưá»ng được, mà tinh anh Sưu Thần cung cÅ©ng bức lui các đệ tá» kia..."
Thần có thể dùng lá»±c lượng má»™t ngưá»i đánh trá»ng thương chưởng môn năm mươi phái, võ công tháºt cái thế!
Mặc dù A Thiết cảm thấy dã tâm thống trị trá»i đất cá»§a ngưá»i nà y vô cùng đáng sợ, nhưng khi nghe nói đến việc nà y, cÅ©ng không khá»i nghÄ© rằng quả nhiên là Thần! Hắn tuyệt đối có tư cách để tá»± đại. Nhưng, có má»™t Ä‘iá»u A Thiết còn chưa rõ:
"Nếu Sưu Thần cung đã toà n thắng trong tráºn chiến ấy, vì sao hôm nay lại không nghe thấy gì nữa?"
"Từ trước tá»›i nay, kẻ chiến thắng luôn là m vua, nhưng mặc dù Thần có thể toà n thắng thì nguyên khà cÅ©ng bị tổn thương nặng ná», tinh anh Sưu Thần cung cÅ©ng bị thương vong trầm trá»ng. Vì không muốn quần hùng Trung Nguyên dùng chiến thuáºt diệt sát, Thần đã thống lÄ©nh môn hạ Sưu Thần cung rá»i khá»i giang hồ. Mà có lẽ truyá»n nhân cá»§a năm mươi chưởng môn kia cÅ©ng rất kinh sợ vá»›i kết quả cuá»™c chiến ấy, nên đã không nhắc tá»›i việc nà y nữa. Cho đến hôm nay, đã hÆ¡n má»™t trăm bảy mươi năm, không còn ngưá»i nà o nhá»› tá»›i việc trên Ä‘á»i nà y đã từng có Sưu Thần cung nữa."
"Váºy, Sưu Thần cung đã biến mất khá»i thế gian rồi sao?"
"Tất nhiên là không phải! Sau chuyện lần đó, Thần tình cá» tìm được má»™t động sâu dưới đất, hắn đã khai thác nÆ¡i đó là m thà nh nÆ¡i tá»a lạc má»›i cá»§a Sưu Thần cung, dần dần nghỉ ngÆ¡i phục hồi, dốc lòng khổ luyện, đợi đến thá»i cÆ¡ chÃn muồi sẽ đông sÆ¡n tái khởi. Nhưng tháºt không ngá», việc đợi chá» nà y đã kéo dà i đến má»™t trăm bảy mươi năm..."
A Thiết nghe váºy rất kinh ngạc:
"HÆ¡n má»™t trăm bảy mươi năm? Váºy Thần...hôm nay...."
Thiếu nữ mặc áo trắng rất bình tĩnh, đáp lại:
"Hắn chưa chết, nay đã hơn hai trăm tuổi..."
HÆ¡n hai trăm tuổi? Trá»i ạ! Äây là chuyện gì váºy? A Thiết ngá»a mặt lên trá»i, cảm thấy rất kinh hãi.
"Ngươi không tin?"
A Thiết gáºt đầu, thiếu nữ áo trắng nói tiếp:
"Ngươi không thể không tin, bởi vì đây là chuyện có tháºt."
"Nhưng, trên Ä‘á»i nà y...là m gì có ngưá»i nà o sống lâu đến như váºy?"
"Äó là vì trong lúc nghỉ ngÆ¡i dưỡng sức, Thần bá»—ng nhiên có má»™t ý nghÄ© vô cùng hoang đưá»ng."
A Thiết cà ng nghe cà ng cảm thấy rất sợ hãi, có thể là m cho má»™t ngưá»i sống lâu hÆ¡n hai trăm tuổi ư? Hắn có thể Ä‘oán được đó là má»™t ý nghÄ© vô cùng đáng sợ.
"Thần nghÄ© nguyên khà Sưu Thần cung lúc đó đã bị tổn thương nghiêm trá»ng, dù muốn chiếm lấy cả võ lâm thì không thể không mất mưá»i hay tám năm, chứ nói chi đến việc hùng bá Thần Châu, thống trị cả thiên địa, chắc chắn phải cố gắng hÆ¡n bốn hay năm mươi năm..."
"Nhưng sinh mệnh ngắn ngá»§i, lúc đó Thần đã ba mươi tuổi, qua bốn năm mươi năm thì sẽ đến tuổi bảy tám mươi. Äến lúc đó, dù hắn có thể thống trị cả trá»i đất thì có thể sống được bao lâu? Có thể hưởng thụ được bao lâu?"
"Nhưng, hắn là Thần! Trên Ä‘á»i nà y không có chuyện nà o có thể là m khó hắn, nên hắn đã tạm kiá»m nén hùng tâm thống trị trá»i đất xuống, sau đó không quản ngà y đêm nghiên cứu suy nghÄ©, nhá»› lại tinh túy sở há»c vạn nhà hắn đã há»c được. Cuối cùng, mưá»i sau năm đó, hắn đã táºp hợp được tinh túy cá»§a vạn nhà , lÄ©nh ngá»™ ra được hai môn võ há»c vô địch - Di Thiên Thần quyết và Diệt Thế Ma thân..."
"Chỉ cần tu luyện thà nh công má»™t trong hai môn võ há»c nà y, nhất định có thể trưá»ng sanh bất tá»."
"Bởi vì, chỉ khi nà o không chết thì hắn má»›i có đầy đủ thá»i gian để thá»±c hiện kế hoạch hùng bá trá»i đất kia, chỉ có trưá»ng sanh bất tá» má»›i có thể là m hắn lấy được quyá»n thống trị cả thế gian nà y, vÄ©nh viá»…n dùng thân pháºn 'Thần' vô thượng để dõi mắt nhìn xuống chúng sanh phà m trần..."
Từ trước tá»›i nay, những ngưá»i hùng bá thiên hạ, tung hoà nh cả Ä‘á»i, dã tâm cá»§a há» cÅ©ng chỉ dừng lại mấy chục đông thu mà thôi. Nhưng chỉ có Thần nà y là vá»ng tưởng Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp thá»±c hiện được dã tâm không ngừng tăng lên cá»§a hắn, vÄ©nh viá»…n trông coi sinh mệnh cá»§a má»i ngưá»i, trở thà nh ác má»™ng cá»§a bá»n há». A Thiết cà ng nghe cà ng trầm lòng xuống, trán đầy mồ hôi, cả ngưá»i trở nên lạnh run.
Thiếu nữ áo trắng nhìn qua khuôn mặt đầy mồ hôi há»™t cá»§a A Thiết, đột nhiên giá»ng nói trở nên đầy thương tiếc, nói:
"Dã tâm rất đáng sợ phải không? Äáng tiếc, bản thân Thần là ngưá»i ở trong cuá»™c vÄ©nh viá»…n không thấy được sá»± đáng sợ cá»§a mình. Cho nên, hắn bắt đầu khổ luyện hai môn võ há»c mình đã ngá»™ ra, công lá»±c vốn đã đạt đến mức đăng phong tạo cá»±c cÅ©ng ngà y má»™t tăng lên. Năm tháng trôi qua rất nhanh, má»›i chá»›p mắt mà hắn đã tu luyện được hai năm năm, nhưng hắn không thể khẳng định mình có thể trưá»ng sanh bất tá» hay không, cÅ©ng không còn thÃch thú việc dẫn suất Sưu Thần cung trá»ng phản giang hồ, má»™t mình hắn tiếp tục chuyên tu luyện..."
"Lúc Thần được tám mươi tuổi, hắn và thê tá» có má»™t nữ nhi, cÅ©ng là ngưá»i thừa kế duy nhất cá»§a hắn. Nhưng sau khi sinh không lâu, vợ hắn đột nhiên qua Ä‘á»i. Vì thương tiếc thê tá» mình, hắn đã đặt tên cho nữ nhi mình má»™t cái tên giống như ngưá»i thê tỠđã chết, đó là ..."
"Bạch Tố Trinh!"
Ba chữ "Bạch Tố Trinh" vừa được nói ra, A Thiết ngẩn ra, vá»™i há»i:
"Cái gì? Bạch Tố Trinh...thì ra...nà ng ta là nữ nhi của thần? Nà ng ta...không phải là xà yêu gì ư?"
"Không sai, ngưá»i trong nhân gian tưởng nhầm nà ng là xà yêu, tất cả là vì tâm tÃnh nà ng ta từ nhá» thiên lương, có má»™t lần cứu được con rắn mà u trắng. Tháºt không ngá», con rắn đó lại quấn nà ng không chịu rá»i Ä‘i, nà ng cảm thấy thÃch thú, nảy sinh lòng tốt thu dưỡng nó. Má»—i khi xuất hiện ở nhân gian, nà ng luôn đồng hà nh vá»›i con rắn trắng nà y. Ngưá»i trong nhân gian đồn đãi vá»›i nhau, tưởng lầm nà ng là yêu tinh bạch xà . Tháºt ra, nà ng chỉ là má»™t cô bé có số pháºn trá»› trêu hÆ¡n cả ngưá»i bình thưá»ng mà thôi..."
Nối tới đây, thiếu nữ áo trắng độ nhiên dừng lại, thổn thức không yên.
"Trá»› trêu? Nếu nà ng ta là con gái cá»§a Thần, tại sao lại nói có số pháºn trá»› trêu?"
"Bởi vì nà ng là con gái cá»§a Thần, Thần muốn nà ng ta phải giúp mình thá»±c hiện ước mÆ¡ hùng bá trá»i đất kia. Từ lúc được năm tuổi, hắn đã muốn nà ng bắt đầu luyện Di Thiên Thần quyết và Bất Diệt Ma thân. Hắn muốn nà ng phải trưá»ng sanh bất tá» như hắn, Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp ở bên giúp hắn...."
"Nhưng, Bạch Tố Trinh chỉ là má»™t cô bé ôn háºu dịu dà ng mà thôi, nà ng căn bản không muốn hùng bá trá»i đất gì cả. Mong muốn duy nhất cá»§a nà ng chÃnh là sá»± ân cần há»i han cá»§a ngưá»i thân, nhưng ngưá»i phụ thân luôn ở bên cạnh nà ng lại có khuôn mặt lạnh như băng đến ná»—i thần thánh cÅ©ng không xâm phạm được. Tháºm chÃ, nà ng còn không có được thân tình mà những cô bé tầm thưá»ng nhất cÅ©ng có được. Không chỉ không có được những thứ đấy, mà má»—i má»™t bước nà ng bước Ä‘i Ä‘á»u được Thần định Ä‘oạt, thiết kế tỉ mỉ..."
Nghe đến đây, A Thiết đã hiểu được vì sao thiếu nữ áo trắng nói số pháºn cá»§a Bạch Tố Trinh lại trá»› trêu.
Sau má»—i ngưá»i nam nhân thà nh công Ä‘á»u có má»™t ngưá»i nữ nhân cô đơn; Äáng thương thay, nữ nhân cô đơn sau lưng Thần lại chÃnh là ngưá»i con gái cá»§a mình.
Thiếu nữ áo trắng nói tiếp:
"Cứ như thế, Thần và Bạch Tố Trinh cùng nhau tu luyện hai môn võ há»c vô thượng: Di Thiên Thần quyết và Diệt Thế Ma Thân. Äến lúc được má»™t trăm tuổi, sau khi kiểm tra lại lá»±c lượng cùng các huyệt đạo trong cÆ¡ thể mình, rốt cuá»™c Thần đã có thể xác định: nếu tiếp tục tu luyện như thế, hắn có thể trưá»ng sanh bất tỠđược..."
"Kết quả tu luyện nà y là m Thần rất phấn chấn, dã tâm vốn đã lặng im lại bốc cháy lên. Hắn quyết định muốn thống suất Sưu Thần cung tái xuất giang hồ, thá»±c hiện bá nghiệp thiên thu cá»§a mình hoà n toà n. Nhưng, trong lúc hắn sắp xếp hết má»i thứ thì lại xuất hiện má»™t việc phiá»n toái..."
"á»’, nếu như Thần đã dốc lòng an bà i má»—i má»™t chuyện như thế, còn có phiá»n toái gì chứ?"
A Thiết há»i.
Thiếu nữ áo trắng thở dà i, nói:
"Äúng là hắn có thể khống chế được má»i việc trên nhân gian, nhưng lại không khống chế được cảm tình cá»§a má»™t ngưá»i...."
"Ngay lúc Thần chuẩn bị thống lÄ©nh Sưu Thần cung tái xuất giang hồ, ngưá»i con gái dụy nhất Bạch Tố Trinh cá»§a hắn, và thị tì thân cáºn Tiểu Thanh đã lén Ä‘i xuống nhân gian, và gặp gỡ má»™t thiếu niên tuấn mỹ có tên...Hứa Tiên..."
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
09-07-2012, 09:26 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 5: Trưá»ng sinh (2)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Zeromani
Biên dịch: Tiểu hà i nhi
Biên táºp: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
"A!" - A Thiết rất kinh ngạc:
"Thì ra...tháºt sá»± có Tiểu Thanh sao? Nà ng ấy là thị tỳ Bạch Tố Trinh à ?"
"Không sai! HÆ¡n nữa, Bạch Tố Trinh không chỉ đối xá» vá»›i tiểu Thanh như em gái cá»§a mình mà còn âm thầm truyá»n má»™t phần pháp môn Di Thiên Thần quyết và Diệt Thế Ma Thân cho nà ng ấy. Không ngá» Tiểu Thanh lại hiểu được năm thà nh, nên tu vi cÅ©ng rất lợi hại."
"Sau khi gặp được Hứa Tiên, Bạch Tố Trinh chợt cảm thấy thất tình lục dục chốn nhân gian sao mà tuyệt diệu đến thế, nên không muốn trở vá» Sưu Thần cung như má»™t hầm băng lạnh giá kia nữa. Nhưng Ä‘iá»u nà y Thần đã biết. Hắn ta vô cùng tức giáºn, lệnh cho thuá»™c hạ mình là dị sÄ© Chung Nam lão đạo bắt nà ng quay vá». Chỉ có Ä‘iá»u trong tay Bạch Tố Trinh có hai môn thần công tuyệt thế, đạo hạnh không tầm thưá»ng chút nà o nên Chung Nam lão đạo không địch lại được, đà nh phải quay vá»..."
"Thần rất tức giáºn, lần nà y hắn đã sai trưởng lão chấp pháp Sưu Thần cung là Pháp Hải hòa thượng Ä‘Ãch thân tá»›i, bắt buá»™c phải Ä‘em con gái mình vá»."
A Thiết thầm giáºt mình, tháºt không ngá» mấy ngưá»i trong truyá»n thuyết bạch xà như Chung Nam lão đạo, Pháp Hải hòa thượng Ä‘á»u là môn hạ cá»§a Sưu Thần cung.
"Trước khi gia nháºp Sưu Thần cung, pháp lá»±c cá»§a Pháp Hải hòa thượng đã hÆ¡n ngưá»i bình thưá»ng rất nhiá»u. Nghe nói vì muốn thuyết phục ngưá»i nà y gia nháºp Sưu Thần cung, Thần đã phải ra tay thá» chiêu. Pháp Hải chiến đấu kịch liệt vá»›i Thần má»™t ngà y má»™t đêm thì má»›i thua tâm phục khẩu phục. Lần nà y Thần sai Pháp Hải ra tay, chắc chắn tin rằng sẽ không còn gì đáng lo nữa. Nhưng tháºt không ngá» tiến cảnh cá»§a Bạch Tố Trinh lại vượt quá sức tưởng tượng cá»§a Thần, cuối cùng, Pháp Hải đà nh thảm bại quay vá»..."
"Lần nà y, Thần tức giáºn tháºt sá»±! Hắn là Thần nghiêm chÃnh công tư rõ rà ng! Nếu như con gái mình đã không thay đổi, vì để môn quy cá»§a Sưu Thần cung được chấp hà nh đúng, nà ng phải chết!"
Nghe đến đây, A Thiết chỉ cảm thấy có má»™t nam nhân đầy dã tâm vì muốn chấp hà nh môn quy do chÃnh mình đặt ra, nên đã phải xá» tá» con gái mình để phục chúng. Hà nh động Ä‘iên rồ nà y là m cho hắn cảm thấy lạnh cả lòng.
"Thần giao cho Pháp Hải má»™t món vÅ© khà lợi hại nhất trong trá»i đất, lệnh cho y phải nhanh chóng xá» tá» Bạch Tố Trinh. Nhưng Pháp Hải lại e võ công nà ng quá lợi hại, chỉ sợ mình còn chưa kịp sá» dụng vÅ© khà lợi hại nà y thì đã bị nà ng giết chết, nên lão ta đã Ä‘i tá»›i chùa Kim SÆ¡n ở Trấn Giang để gặp Hứa Tiên, mượn lẽ Pháºt để thuyết phục Hứa Tiên. CÅ©ng do số pháºn Bạch Tố Trinh không tốt, không gặp được má»™t nam nhân có thể vì nà ng là m bất cứ chuyện gì. Vì bị Pháp Hải cưỡng ép, nên cuối cùng Hứa Tiên đã đồng ý lấy vÅ© khà kia đánh lén Bạch Tố Trinh."
A Thiết há»i:
"Nếu như đó là vÅ© khà mạnh nhất, váºy có phải Vu Bát đó có thể táºp hợp linh khà cá»§a trá»i đất không?"
Vừa nghe thấy hai chữ Vu Bát, thiếu nữ áo trắng khẽ rùng mình má»™t cái, dưá»ng như nà ng cÅ©ng rất sợ váºt nà y, nà ng đáp:
"Äúng! Sau đó, Hứa Tiên đã là m theo kế hoạch cá»§a Pháp Hải. Những chuyện xảy ra sau đó không khác là mấy so vá»›i những lá»i truyá»n lưu cá»§a ngưá»i trong nhân gian, nhưng vẫn có và i Ä‘iểm khác. Bạch Tố Trinh không bị Pháp Hải thu và o tháp Phong Lôi, tháºt ra nà ng đã sá»›m bị Vu Bát đánh chết tại chá»—, rồi được chôn dưới tháp Phong Lôi. Còn Tiểu Thanh, tá»™i cá»§a nà ng vốn không thể sống, nhưng vì nà ng có tư chất táºp võ, có thể luyện cả Di Thiên Thần quyết và Bất Diệt Ma Thân giống như Bạch Tố Trinh, mà Thần lại không muốn mất nhân tà i nên đã tạm tha cho nà ng, thu là m môn hạ cá»§a mình. Chỉ có Ä‘iá»u, hắn cÅ©ng không dạy nà ng toà n bá»™ hai môn võ công thượng thừa đó, sợ rằng sẽ có ngà y nà ng lợi hại như Bạch Tố Trinh, không thể khống chế được..."
Lắng nghe câu chuyện thương tâm cá»§a má»™t ngưá»i con gái đã chết, A Thiết cảm thấy trong lòng thổn thức, nhưng vì vẫn còn có và i Ä‘iá»u chưa rõ nên há»i:
"Nếu...má»i chuyện đã bình thưá»ng, váºy Thần phải xuất hiện ở nhân gian lại rồi chứ? Vì sao vẫn không thấy Sưu Thần cung?"
Thiếu nữ áo trắng thở dà i, nói:
"Má»i việc rất đơn giản, bởi vì lúc má»i việc sắp diá»…n ra thì lại xuất hiện hai phiá»n toái khác."
"Lại có...phiá»n toái?"
"Äúng! Thần bá»—ng nhiên lui vá» tấm mà n ở sau tẩm cung, từ đó vá» sau không gặp môn hạ nữa, cÅ©ng há»§y bá» việc thống lÄ©nh Sưu Thần cung tái xuất giang hồ. Cứ như váºy, thá»i gian dần trôi Ä‘i, thoáng cái đã hÆ¡n trăm năm..."
"Cái gì? Má»™t ngưá»i có dã tâm to lá»›n như Thần, sao có thể cam tâm ngá»§ đông đến má»™t trăm năm? Hắn...vì sao?"
"Không ai biết cả, chỉ biết hắn vẫn còn sống sau tấm mà n đó, dưá»ng như hắn đã trở thà nh má»™t vị Thần trưá»ng sinh bất tá» tháºt, thao túng váºn mệnh tất cả má»i ngưá»i ở Sưu Thần cung."
Thiếu nữ áo trắng buồn bã đáp.
A Thiết bá»—ng nhiên há»i:
"Bao gồm cả cô ư?"
Äôi mắt cá»§a ngưá»i thiếu nữ áo trắng lá»™ vẻ cô đơn vô hạn, cháºm rãi đáp:
"Äúng! Ta cÅ©ng là má»™t ngưá»i bị Thần thao túng, bởi vì từ trước đến giá» ta vẫn chỉ là thế thân cá»§a Bạch Tố Trinh...."
"Cô...tại sao lại là m thế thân Bạch Tố Trinh?"
"Bởi vì, cách đây mưá»i bốn năm trước và o lúc Thần được má»™t trăm tám mươi tuổi, không hiểu sao hắn ta lại nhá»› đến ngưá»i con gái Bạch Tố Trinh đã qua Ä‘á»i. Mặc dù không hối háºn vá»›i quyết định giết chết con gái mình năm xưa, nhưng hắn lại ra lệnh cho thuá»™c hạ Ä‘i khắp nÆ¡i tìm kiếm má»™t ngưá»i có thiên tư xuất chúng và khuôn mặt giống như Bạch Tố Trinh, sau đó Ä‘em vá» Sưu Thần cung. Hắn cÅ©ng gá»i nà ng là Bạch Tố Trinh, ban thưởng cho nà ng danh hiệu 'Thần CÆ¡', sau đó giao cho trưởng lão Thần Mẫu thâm sâu khó dò, luôn ẩn mình sau tấm mặt nạ vÄ©nh hằng nuôi dưỡng...tất cả chỉ vì Ä‘á»n bù cho sá»± tiếc nuối cá»§a Thần đối vá»›i ngưá»i con gái đã mất..."
"Cho nên, cô đã bị tìm thấy rồi trở thà nh Thần Cơ Bạch Tố Trinh?"
A Thiết nhìn và o đôi mắt ngáºp trà n sá»± cô độc cá»§a nà ng, há»i.
Thiếu nữ áo trắng đáp:
"Äúng váºy! Năm đó, ta má»›i chỉ được năm tuổi..."
"Năm tuổi? Năm tuổi mà cô đã giống như Bạch Tố Trinh lúc lớn lên rồi?"
Thiếu nữ áo trắng khẽ gáºt đầu, dưá»ng như Ä‘ang nhá»› lại những chuyện xưa trong quá khứ, nà ng cháºm rãi kể:
"Äúng, giống như đúc! Ta còn nhá»› lần đầu tiên gặp Thần Mẫu, ta rất sợ mặt nạ có những vết đốm lạ thưá»ng, sợ đến ná»—i muốn khóc lên. Nhưng Thần Mẫu lại dịu dà ng ôm lấy ta, nhẹ nhà ng nói: ‘Cô bé, đừng sợ! Con rất giống vá»›i con gái cá»§a Thần lúc năm tuổi, chỉ mong...ôi, chỉ mong váºn mệnh cá»§a con không đáng thương như nà ng, nếu không...'"
Thiếu nữ áo trắng ngừng lại, dưá»ng như câu nói che chở cá»§a Thần Mẫu vá»›i nà ng đã là m nà ng nhá»› đến tình cảm cá»§a má»™t ngưá»i mẹ đối vá»›i con gái ruá»™t cá»§a mình.
"Cho dù năm xưa cô rất giống vá»›i Bạch Tố Trinh, nhưng bây giỠđã qua mưá»i bốn năm rồi, đáng ra nên khác xưa má»›i phải chứ?" A Thiết nói.
"Không, má»i chuyện lại ngược vá»›i những gì huynh Ä‘ang nói! Thần Mẫu nói rằng ta cà ng lá»›n cà ng rất giống vá»›i Bạch Tố Trinh..."
Nói đến đây, bá»—ng nhiên nà ng giáºt tấm lụa trắng che mặt xuống, đưa mắt nhìn A Thiết, nói:
"Khuôn mặt nà y tháºt ra không khác gì dung mạo cá»§a Bạch Tố Trinh má»™t trăm năm trước cả."
Nà ng rốt cuộc đã gỡ tấm lụa che mặt xuống, mặt đối mặt, để cho A Thiết thấy dung mạo của mình một cách rõ rà ng.
Tháºt quá đỗi kinh ngạc! A Thiết tháºt sá»± không thể nà o tưởng tưởng được! Thì ra ngươi con gái Bạch Tố Trinh trong truyá»n thuyết bạch xà , dám vì tình yêu đối mặt vá»›i cưá»ng quyá»n ngăn trở mà hắn luôn ngưỡng má»™ lại có dung mạo như váºy!
Ngoại trừ đôi mắt vô cùng mỹ lệ ra, ngưá»i trước mắt còn có má»™t khuôn mặt ngÅ© quan rõ rà ng, khuôn mặt ấy phối hợp vá»›i đôi mắt tuyệt đẹp kia quả tháºt đã tạo nên má»™t dung mạo hoà n mỹ nhất trên thế gian, không gì có thể là m phai mỠđược.
Äáng tiếc, gương mặt hoà n mỹ ấy lại ẩn hiện má»™t ai oán. Nét mặt nà y vốn thuá»™c vá» thiếu nữ áo trắng ở trước mặt, nhưng có lẽ chÃnh Bạch Tố Trinh thá»±c sá»± cá»§a má»™t trăm năm trước cÅ©ng từng có vẻ mặt ai oán nà y...
Cả hai Ä‘á»u là những ngưá»i con gái xinh đẹp, vì ngưá»i nam nhân mình thÃch mà không sợ nguy hiểm!
TÃnh cách cá»§a nà ng, giấc má»™ng cá»§a nà ng, cÅ©ng tháºt giống như Bạch Tố Trinh năm đó.
Không! Không nên nói má»i việc bây giá» như giấc má»™ng!
Có lẽ, nà ng chÃnh là Bạch Tố Trinh má»™t trăm năm trước sống lại trên thế gian!
Nà ng muốn trở vá», muốn tìm kiếm tình yêu mà kiếp trước nà ng chưa được Ä‘á»n đáp...
A Thiết thấy váºy liá»n ngây ngưá»i má»™t lúc, nhưng ngay lúc đó, Bạch Tố Trinh cÅ©ng nháºn ra trên khuôn mặt kinh ngạc cá»§a A Thiết có má»™t tia tình cảm khác thưá»ng vá»›i nà ng, nhưng nà ng lại không dám khẳng định, bởi vì thoáng cảm tình đó đã bị A Thiết nhanh chóng thu lại. Vì sợ biểu hiện trên gương mặt bán đứng mình nên A Thiết đã bình tÄ©nh lại, tiếp tục há»i:
"Nhưng trước khi cô được dẫn và o trong Sưu Thần cung, cô là con cái nhà ai?"
Thiếu nữ áo trắng nhá» giá»ng nói:
"Năm ấy ta má»›i chỉ năm tuổi, tháºt sá»± còn rất nhá». Những ký ức trước năm tuổi ta đã không còn nhá»› nữa, tháºm chà ta còn không nhá»› dung mạo cha mẹ ruá»™t cá»§a mình. Ta chỉ nhá»›, mẫu thân ta năm xưa đã từng dịu dà ng gá»i ta bằng má»™t cái tên... là Tuyết Duyên...."
Khi nói tá»›i hai chữ "Tuyết Duyên", khuôn mặt thiếu nữ áo trắng không khá»i thay đổi, trong đôi mắt đã ngân ngấn má»™t thoáng gợn nước.
Tuyết Duyên, cầu duyên trong tuyết, má»™t cái tên Ä‘a Ä‘oan cho má»™t ngưá»i con gái. Äằng sau cái tên ấy còn ẩn giấu thân thế cá»§a má»™t ngưá»i con gái biết bao đáng thương.
A Thiết há»i:
"Váºy, cô có biết cha mẹ ruá»™t cá»§a mình có còn hay chăng?"
Nà ng cưá»i thảm, nói:
"Thần Mẫu nói vá»›i ta, lúc ngưá»i cá»§a Sưu Thần cung phát hiện được ta thì nhà ta Ä‘ang bị biển lá»a bao phá»§. Phụ mẫu ta Ä‘ang ở trong biển lá»a, hai ngưá»i vì muốn cứu ta nên đã hợp lá»±c đẩy ta ra ngoà i. Äáng tiếc...hai ngưá»i bá»n há»...không thể chạy trốn kịp...."
Nói tá»›i đây, những giá»t lệ ở nÆ¡i khóe mắt nà ng cÅ©ng lã chã rÆ¡i xuống.
Má»™t cô bé tháºt đáng thương! Nà ng tháºm chà còn không biết tên há» cha mẹ mình, chỉ biết cha mẹ đã hi sinh vì cứu nà ng, nhưng cả cÆ¡ há»™i bái tế cha mẹ cÅ©ng không có.
Má»—i má»™t ngưá»i con gái xinh đẹp trên thế gian, đằng sau khuôn mặt xinh đẹp Ä‘á»u có những giá»t nước mắt còn chưa khô không muốn ngưá»i khác biết, từ trước đến nay vẫn như thế.
A Thiết nhìn thần sắc Ä‘iá»m đạm đáng yêu cá»§a nà ng, không khá»i thương tiếc, nói:
"Tuyết Duyên cô nương, xin đừng quá Ä‘au buồn. Ta tin rằng cha mẹ cô năm ấy hi sinh tÃnh mạng để cứu cô cÅ©ng không muốn...nhìn thấy cô Ä‘au buồn như thế...
Äây là những từ đáy lòng cá»§a A Thiết, hắn còn gá»i nà ng là "Tuyết Duyên cô nương" chứ không phải là "Thần CÆ¡" hay "Bạch Tố Trinh", đó cÅ©ng là má»™t sá»± tôn trá»ng đối vá»›i nà ng. Trong mắt hắn, nà ng chÃnh là Tuyết Duyên chứ không phải là thế thân Bạch Tố Trinh.
Nghe được những lá»i nà y, Tuyết Duyên cảm thấy rất vui mừng, cảm kÃch nói:
"Äã...lâu rồi không có ai gá»i ta như thế, A Thiết, cảm Æ¡n huynh. Chỉ mong...sau nà y huynh có thể gá»i ta là Tuyết Duyên nhiá»u hÆ¡n nữa..."
Sau nà y? Hắn và nà ng còn có sau nà y sao?
A Thiết đỠmặt lên, vội vã tìm một chủ đỠkhác, xấu hổ nói:
"Tuyết Duyên cô nương, cô đã lá»›n lên trong Sưu Thần Cung, váºy...nhất định cô đã gặp Thần rồi? Hắn...có dung mạo như thế nà o?"
Nhưng câu trả lá»i cá»§a nà ng lại nằm ra ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a hắn, chỉ thấy nà ng nhẹ nhà ng lắc đầu đáp:
"Tháºt tiếc quá, A Thiết. Ta cÅ©ng không biết dung mạo tháºt cá»§a Thần, và không phải toà n bá»™ thá»i gian ta Ä‘á»u ở bên trong Sưu Thần cung...."
Nói tới đây, nà ng đưa mắt nhìn khung cảnh tối mỠxung quanh một chút, rồi nói tiếp:
"Trong những năm qua, ta chủ yếu là sống ở nơi nà y."
A Thiết sá»ng sốt, bá»—ng nhiên cảm thấy mình đã mất hết manh mối, không còn biết gì nữa.
Äúng rồi, từ lúc trá»ng thương rồi tỉnh dáºy đến nay, bây giá» hắn má»›i tá»± há»i rốt cuá»™c đây là chá»— nà o?
Tuyết Duyên không đợi hắn há»i đã mở miệng nói trước:
"Äây là má»™t huyệt động rất lá»›n dưới đáy Tây Hồ, cÅ©ng là má»™t phân đà n bà máºt cá»§a Sưu Thần cung."
Äây là đáy Tây Hồ, A Thiết không thể nà o tin nổi, bèn mở miệng nói:
"Ta...không hiểu."
Tuyết Duyên nói:
"Tuy ta được đưa và o Sưu Thần cung để là m Thần CÆ¡ 'Bạch Tố Trinh', nhưng Thần vẫn luôn gặp ta sau má»™t tấm mà n, ta chưa bao giá» thấy được dung mạo cá»§a hắn, tháºm chà khi truyá»n Di Thiên Thần quyết cho ta, hắn cÅ©ng chỉ truyá»n miệng mà thôi. Sau khi ở trong cung được hai năm, Thần liá»n sai Thần Mẫu dẫn ta tá»›i phân đà n dưới đáy sông Tây Hồ, bắt đầu há»c táºp cách giúp Sưu Thần cung sưu táºp tin tức các phái võ lâm Trung Nguyên. Và cứ cách năm năm, Thần má»›i để ta quay vá» cung má»™t lần, mục Ä‘Ãch là xem thá» tiến cảnh Di Thiên Thần quyết cá»§a ta như thế nà o.
Nghe thấy hết má»i việc, A Thiết cảm thấy đây không phải là ân huệ gì cả. Ngưá»i tên Thần nà y, dưá»ng như má»—i khi là m việc gì Ä‘á»u có mục Ä‘Ãch riêng cả, má»—i má»™t ngưá»i, dù là ngưá»i con gái đã chết kia, cÅ©ng chỉ là con cá» thu tháºp tình báo cho hắn. HÆ¡n nữa, A Thiết bá»—ng nhiên phát hiện má»™t việc: Tuyết Duyên cÅ©ng tu luyện 'Di Thiên Thần quyết', váºy có phải nà ng cÅ©ng...
A Thiết lại há»i:
"Tuyết Duyên cô nương, cô có thể tu luyện Di Thiên Thần quyết, chẳng lẽ...cô cÅ©ng có thể trưá»ng sanh bất tá» giống Thần?"
Tuyết Duyên gáºt đầu đáp:
"Không sai, chỉ cần tu luyện Di Thiên Thần quyết hay Diệt Thế Ma Thân trong má»™t thá»i gian dà i, ngưá»i táºp luyện Ä‘á»u có thể trưá»ng sinh bất tá»."
A Thiết chấn động, trước mặt hắn là má»™t ngưá»i trưá»ng sinh bất tá» thá»±c sá»±. Nhưng hắn vẫn còn và i Ä‘iá»u chưa hiểu, lại há»i:
"Váºy vì sao Thần không truyá»n cả Diệt Thế Ma thân cho cô giống như đã cho Bạch Tố Trinh tu luyện năm xưa?"
Tuyết Duyên nói:
"Bởi vì đã có sá»± việc lần trước, Thần không muốn lại xuất hiện má»™t ngưá»i đối nghịch mạnh như con gái mình năm xưa nên đã cố ý chỉ truyá»n má»™t môn. Nhưng vì muốn cá»§ng cố thá»±c lá»±c Sưu Thần cung cho ngà y tái xuất giang hồ sau nà y, và cÅ©ng để kiá»m chế ta nên và o lúc ta và o cung, Thần đã đồng thá»i tuyển má»™t nam đệ tá» sáng dạ thiên tư siêu phà m, lá»›n hÆ¡n ta mưá»i tuổi và truyá»n Diệt Thế Ma Thân cho gã. Sau đó, Thần còn phong gã là m "Thần Tướng" cá»§a Sưu Thần cung..."
"Nói như váºy, nếu như cô phản bá»™i Thần thì Thần sẽ phái ‘Thần Tướng’ nà y đối phó cô? Tháºm chà là giết cô?"
"Äúng! Nhưng mà bây giá» Thần Tướng Ä‘ang ở má»™t nÆ¡i Ãt ngưá»i tá»›i, hắn không thể nà o đến đây được."
Nà ng vẫn chưa biết Thần Tướng đã thoát khốn được nên rất yên tâm nói như thế.
"Cho nên, A Thiết à , huynh cứ an tâm ở chá»— nà y dưỡng thương. Phân đà n nà y là nÆ¡i Thần Mẫu nuôi dưỡng ta, cÅ©ng là chá»— ta thu tháºp tin tức tình báo nên không còn môn hạ Sưu Thần cung nà o nữa cả. Mặc dù còn có Äại thần quan và Nhị thần quan sưu táºp tin tức võ lâm vá»›i ta, nhưng Äại thần quan đã bị ta đánh trá»ng thương, tuyệt sẽ không trở vá» nÆ¡i nà y, Thần Mẫu cÅ©ng Ãt khi vỠđây, còn Nhị thần quan thì..."
Nói đến đây, nà ng cÅ©ng biết mình đã nói nhầm rồi nên láºp tức là m thinh.
Nhưng sao A Thiết lại không biết Nhị thần quan là ai chứ? Nhị thần quan chÃnh là Tiểu Tình đã không tiếc thân hy sinh tÃnh mạng để cứu hắn và A Hắc.
NghÄ© tá»›i cảnh tượng Tiểu Tình lúc chết, nghÄ© đến hình phạt nghiêm nghị cá»§a Sưu Thần cung vá»›i phản đồ, A Thiết liá»n đưa mắt nhìn Tuyết Duyên cam nguyện phản bá»™i Thần Ä‘ang ở trước mắt má»™t cách chăm chú. Nếu như nà ng ở cùng vá»›i hắn, tấm thân như hoa như ngá»c nà y dù có bất tá» cÅ©ng có ngà y phải chết không toà n thây, hoặc phải nháºn lấy kết quả như Bạch Tố Trinh. Hắn gắng gượng chịu đựng vết thương má»›i khép miệng trên ngưá»i, cháºt váºt đứng dáºy, mồ hôi tuôn ra như suối, nói:
"Tháºt xin lá»—i, Tuyết Duyên cô nương, tôi...không thể ở đây nữa, tôi muốn Ä‘i...ngay hôm nay."
Vừa nghe lá»i nà y, Tuyết Duyên láºp tức thất kinh, há»i:
"A Thiết, huynh...vì sao lại muốn Ä‘i? Huynh cÅ©ng biết...huynh là Bá»™ Kinh Vân? Äại thần quan...tuyệt đối sẽ không bá» qua cho huynh. Nếu như ở bên cạnh ta, Ãt ra huynh sẽ an toà n hÆ¡n má»™t chút..."
Những lá»i nà y cá»§a nà ng vừa có tình vừa có lý, nhưng A Thiết biết mình không thể má»m lòng được nên quyết tâm nói:
"Nhưng...nếu không phải vì cô, mẫu thân cá»§a ta và Tiểu Tình...cÅ©ng không phải chết, nhị đệ A Hắc cá»§a ta...cà ng không bị Äại thần quan bắt, lúc nà y sống chết còn chưa rõ, đại ca như ta...sao có mặt mÅ©i ở cạnh cô mà không để ý đến? Cho dù...ta không biết là m cách nà o để tìm đệ ấy, Ãt nhất...cÅ©ng phải vá» nhà xem má»™t chút...có khi đệ ấy may mắn chạy thoát..."
"A Thiết, không, Bá»™ Kinh Vân! A Hắc đã trúng ‘Thá»±c tâm nguyên không’, tÃnh mạng dữ nhiá»u là nh Ãt! Äệ ấy không thể vá» nhà nữa, huynh có đợi cÅ©ng chỉ vô Ãch thôi. Äáng tiếc, ta không thể biết Äại thần quan đã mang A Hắc Ä‘i đâu..." Tuyết Duyên khuyên nhá»§.
"Vì thế ta má»›i van xin cô dẫn ta rá»i khá»i đây, ta phải vá» nhà chỠđệ ấy."
Lá»i A Thiết nói như chém Ä‘inh chặt sắt váºy.
Thấy nét mặt kiên quyết ấy, Tuyết Duyên không khá»i thất vá»ng trong lòng, xem ra hắn không thể vì nà ng mà ở lại được. Má»™t lúc sau nà ng má»›i thở ra má»™t hÆ¡i, nói:
"ÄÆ°á»£c rồi! Nếu như huynh đã kiên quyết như thế, váºy Ä‘i theo ta!
Nói xong, nà ng liá»n cất bước Ä‘i tá»›i phÃa trước.
A Thiết vá»™i và ng theo sau, nhưng vết thương trên ngưá»i vừa là nh, vốn hắn không nên xuống giưá»ng Ä‘i lại quá sá»›m. Còn chưa bước được mấy bước, hắn đã lảo đảo muốn ngã xuống, may mà Tuyết Duyên xoay ngưá»i lại giữ hắn, dịu dà ng nói:
- A Thiết, ta thấy...hay là huynh ở lại nghỉ ngơi thêm một hai ngà y đi.
Nhưng A Thiết không nói câu nà o, lại đứng thẳng lên. Tuyết Duyên không thể giữ hắn được, chỉ còn cách Ä‘i trước dẫn đưá»ng.
Dưá»ng như hai ngưá»i Ä‘ang Ä‘i qua má»™t không gian tối Ä‘en mênh mông không bến bá», Ä‘i tá»›i trước được mấy trượng, há» má»›i thấy thông đạo được lát gạch, bên trong thông đạo còn có tiếng gió thổi tá»›i vù vù. Tiếng gió? A Thiết cảm thấy kỳ lạ, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn và o thông đạo má»™t cái. Tuyết Duyên thấy thế, liá»n nói:
"Dưới Tây Hồ lại có gió, có phải rất kỳ quái không?"
"Có không gian thì gió má»›i và o, câu nà y nói không sai. Con đưá»ng nà y chÃnh là đưá»ng tá»›i cá»a ra và o phân đà n Sưu Thần cung nà y, thông lên tá»›i mặt đất, cho nên, thỉnh thoảng trong thông đạo có gió thổi và o, đây cÅ©ng là nÆ¡i duy nhất cá»§a phân đà n nà y có thể đứng hóng gió được..."
Thì ra Tây Hồ nà y giống như má»™t tòa kiến trúc thần bà váºy!
Tuyết Duyên nói xong đã cất bước Ä‘i lên thông dạo, A Thiết cÅ©ng yên lặng Ä‘i theo nà ng. Hai ngưá»i Ä‘i thẳng tá»›i phÃa trước, địa thế cà ng lúc cà ng lên cao, đồng thá»i cÅ©ng hẹp Ä‘i không Ãt. Dần dần, A Thiết đã thấy đằng trước có và i tia sáng yếu á»›t truyá»n và o. Cứ Ä‘i tiếp như thế thêm mưá»i trượng, rốt cuá»™c đã tá»›i Ä‘iểm cuối, cảnh váºt nhất thá»i sáng sá»§a hẳn lên. Nhưng ở ngay miệng thông đạo lại có má»™t con rắn khổng lồ dà i khoảng hai trượng, toà n thân được bảo phá»§ bởi má»™t lá»›p vảy mà u trắng bạc, đôi mắt đỠrá»±c. Con rắn nà y nhìn A Thiết, không ngừng thò thụt cái lưỡi.
A Thiết cả kinh, Tuyết Duyên bên cạnh vá»™i giải thÃch:
"Äừng sợ, con rắn nà y đã được thuần hóa ra, ở đây phụ trách việc công coi ngưá»i ra và o phân đà n thôi. Nếu có ngưá»i đến gần, nó sẽ hù dá»a để há» bá» Ä‘i, tránh việc phân đà n bị phát hiện.
Nà ng vừa nói vừa vá»— vá» con rắn trắng kia nhẹ nhà ng, mà dưá»ng như con rắn trắng nà y cÅ©ng rất hiểu chuyện, nó cháºm rãi co ngưá»i lại rồi nằm xuống.
Tuyết Duyên quay đầu lại nhìn A Thiết một chút, nói tiếp:
"Tháºt ra đây chÃnh là con rắn trắng Bạch Tố Trinh đã cứu hÆ¡n má»™t trăm năm trước, nó tên là 'Tiểu Bạch'..."
Nghe thấy đây chÃnh là con rắn trắng Bạch Tố Trinh đã cứu năm xưa, A Thiết không khá»i kinh ngạc, đưa mắt nhìn nó tháºt kỹ. Ngay lúc nà y, Tuyết Duyên lại thở dà i:
"Nhá»› lại năm xưa, sau khi Bạch Tố Trinh chết Ä‘i, tình yêu cá»§a nà ng là Hứa Tiên đã hoà n toà n quên ngưá»i con gái hồng nhan bạc mệnh ấy, cưới vợ rồi sinh con, chỉ có con rắn trắng nà y vẫn cố chấp ở Tây Hồ nà y đợi chỠân nhân đã mất, mấy trăm năm nay, dù mưa hay nắng thì nó vẫn không ngừng ở nÆ¡i đây thương tiếc nà ng.â€
Nói tá»›i đây, đôi mắt nà ng hÆ¡i rÅ© xuống, vẻ mặt đầy thương tiếc, A Thiết cÅ©ng cảm thấy tháºt buồn bã.
Äúng váºy! Thá»i gian đã trôi qua hÆ¡n trăm năm, ngưá»i yêu và tình yêu cá»§a Bạch Tố Trinh năm xưa đã sá»›m thà nh tro bụi, Ä‘iá»u còn sót lại duy nhất chÃnh là má»™t con rắn trung thà nh, luôn luôn nhá»› nhung ân nhân đã cứu nó..
TÃnh mệnh con ngưá»i ngắn hÆ¡n mệnh rắn, máu ngưá»i cÅ©ng nóng hÆ¡n máu rắn, nhưng mà ...
Lòng ngưá»i biến hóa khôn lưá»ng hÆ¡n rắn, có thể trở nên lạnh giá má»™t cách nhanh chóng!
Nếu như Bạch Tố Trinh dưới suối và ng có biết, có lẽ sẽ cảm thán một câu: sớm biết có hôm nay, trước đã không là m thế.
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
09-07-2012, 09:27 PM
Cơn gió vô tình Giang hồ lãng tỠQuy ẩn giang hồ
Tham gia: Nov 2011
Äến từ: Ngôi nhà cô đơn ....
Bà i gởi: 8,045
Thá»i gian online: 4 tháng 0 tuần 2 ngà y
Thanks: 608
Thanked 32,079 Times in 4,176 Posts
Phong Vân
Quyển 2: Sưu Thần Thiên
Chương 5: Trưá»ng sinh (3)
Tác Giả: Äan Thanh
Dịch giả: Zeromani
Biên dịch: Zeroman
Biên táºp: Tiểu hà i nhi
Nguồn: Tà ng Thư Viện
Cuối cùng A Thiết cÅ©ng Ä‘i ra tá»›i cá»a động, má»›i phát hiện thì ra phân đà n nà y nằm sâu trong má»™t khu rừng ở phÃa bên kia con đê. NÆ¡i nà y rất bà máºt, cho dù không có con rắn trắng nà y canh chừng thì ngưá»i khác cÅ©ng không dá»… gì tìm ra được.
Tuyết Duyên đứng tá»±a và o cá»a động, đôi mắt nà ng dán và o bóng lưng cao lá»›n cá»§a hắn, u sầu nói:
"Huynh...muốn Ä‘i tháºt sao?"
A Thiết không đà nh lòng quay đầu lại nhìn cô gái đã kiên trì đi tìm kiếm mình suốt năm năm qua, hắn bình tĩnh cất tiếng phá vỡ bầu không khà trầm mặc ở đây:
"Tôi đã sớm quyết định, phải đi thôi."
Vừa nói xong, hắn đã cất bước đi tới.
Tuyết Duyên luống cuống, mặc dù nà ng có võ công vô địch thiên hạ nhưng đối mặt vá»›i nam nhân mình đã thương nhá»› từ lâu nà y, đột nhiên lại không biết phải là m thế nà o. Äúng váºy, nà ng không biết là m sao cả, vá»›i tâm tình rối bá»i thế nà y, nà ng cÅ©ng không biết mình Ä‘ang nói gì nữa.
"Huynh...huynh có...nhớ ta chăng?"
Nói chuyện nãy giá», tâm nguyện cá»§a nà ng cuối cùng vẫn chỉ có thế, mong hắn có má»™t chút ấn tượng vá»›i nà ng.
Nghe nà ng nói thế, A Thiết chợt dừng bước nhưng lại không dám quay đầu, bởi vì hắn sợ nà ng sẽ nhìn thấy cảm xúc của mình lúc nà y.
Hắn do dá»± má»™t hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát lắc đầu, kiên định trả lá»i:
"Không."
"Tôi...chỉ muốn quên cô, quên cô chÃnh là ngưá»i đã là m cho cả nhà tôi phải gặp thảm biến và o đêm đó, cà ng muốn quên mình chÃnh là Bá»™ Kinh Vân mà cô đã gặp năm năm trước..."
"Tôi chỉ muốn là m A Thiết con trai cá»§a Từ má, an pháºn sống qua ngà y, lặng lẽ chỠđệ đệ A Hắc quay vá»..."
"Nhưng mà , Tuyết Duyên cô nương, tôi vẫn muốn cảm Æ¡n cô trong suốt năm năm qua vẫn luôn nhá»› nhung đến con ngưá»i Bá»™ Kinh Vân trước kia cá»§a tôi, cà ng muốn cảm tạ ân nghÄ©a hai lần cứu giúp, chẳng qua...tôi và cô là hai ngưá»i ở hai thế giá»›i khác nhau, chúng ta đừng tiếp xúc vá»›i nhau thì hÆ¡n. Hi vá»ng cô có thể hiểu!"
Dứt lá»i, A Thiết liá»n cất bước tiến lên, không há» quay đầu lại.
Äến cuối cùng, hắn cÅ©ng không quay đầu lại nhìn nà ng dù chỉ là má»™t lần.
Nhưng nếu như hắn quay đầu lại nhìn nà ng một lần thôi, hắn sẽ thấy vẻ mặt của nà ng lúc nà y.
Một vẻ mặt còn đau đớn hơn cả chết đi.
…………………
Rá»i khá»i phân đà n Sưu Thần cung, A Thiết cÅ©ng không trở vá» nhà ngay láºp tức, hắn cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là vì vết thương còn chưa là nh hẳn. Hắn lang thang bước Ä‘i vô định, cuối cùng Ä‘i tá»›i trước má»™t quán rượu ở trong chợ.
Hắn mÆ¡ mà ng đưa tay và o trong ngá»±c lấy ra và i vụn bạc, thì ra trên ngưá»i hắn còn bạc.
A Thiết Ä‘i và o trong quán rượu, để bạc xuống, cầm lấy má»™t vò rượu rồi rá»i Ä‘i.
Hắn không biết nên Ä‘i đâu, chỉ thấy mình Ä‘ang bước tá»›i má»™t góc âm u không có ngưá»i lui tá»›i, hắn chán nản ngồi xuống, giÆ¡ cao bầu rượu rồi dốc ừng á»±c.
Hắn muốn say.
Trong năm năm qua, đây là lần đầu tiên hắn uống rượu! Hắn không nhá»› rõ Bá»™ Kinh Vân năm năm trước có biết uống rượu hay có thÃch uống rượu không? Nhưng và o lúc nà y, hắn Ä‘ang lấy rượu chuốc say mình!
Mẹ, Tiểu Tình, A Hắc...
Tháºt sá»± rất Ä‘au khổ! Má»—i khi nhá»› tá»›i ngưá»i mẹ hiá»n từ trước khi chết còn liá»u mạng bảo hắn chạy mau, Tiểu Tình lúc khà tuyệt còn mãn nguyện gá»i má»™t tiếng "A Thiết đại ca", cho tá»›i A Hắc mang thương tÃch đầy mình sống chết chưa rõ, A Thiết lại cảm thấy trong lòng mình rất Ä‘au...
Hắn rất muốn mình chÃnh là ngưá»i bị bắt Ä‘i, còn má»i ngưá»i được an toà n sống yên ổn!
Nhưng tại sao đến lúc nà y, ngưá»i còn sống chỉ có hắn?
Äá»™t nhiên, hắn lại nhá»› Äại thần quan từng nói bốn chữ "Bất Khốc Tá» Thần" để há»i hắn và A Hắc, ai trong hai ngưá»i là Bá»™ Kinh Vân. Như váºy có nghÄ©a là con ngưá»i Bá»™ Kinh Vân lúc trước, cÅ©ng chÃnh là hắn, đã từng có danh hiệu Bất Khốc Tá» Thần?
Bất Khốc Tá» Thần, đây là má»™t ngoại hiệu tuyệt tình lãnh khốc đến cỡ nà o cÆ¡ chứ? Mặc dù Tá» Thần nà y đã từng cứu những đứa trẻ vô tá»™i kia nhưng có thể nháºn được danh hiệu nà y thì đây nhất định là má»™t ngưá»i vÄ©nh viá»…n không khóc, luôn mang đến bất hạnh và tá» vong cho má»i ngưá»i.
Mà chÃnh A Thiết đã bắt đầu tin tưởng hắn đúng là vị Bất Khốc Tá» Thần kia. Bởi vì, mặc dù hôm nay hắn muốn khóc tháºt to lên, khóc cho mẫu thân và Tiểu Tình, nhưng nước mắt cá»§a hắn lại không thể rÆ¡i xuống được, thì ra hắn vốn là má»™t ngưá»i không nước mắt.
NghÄ© tá»›i đây, A Thiết lại nâng vò rượu trong tay lên, dốc từng ngụm lá»›n xuống cổ há»ng.
Rượu tháºt nồng, rượu quả thá»±c rất nồng, nhưng ngưá»i lại không phải là ngưá»i uống rượu. Rượu vốn dà nh cho ngưá»i khổ tâm, hÆ¡i rượu nồng như má»™t thanh Ä‘ao sắc Ä‘ang cắt ngang cổ há»ng hắn...thì ra, uống rượu lại khổ đến như thế.
Bởi vì rượu quá nồng nên chỉ má»™t lúc sau hắn đã ho sặc sụa không ngừng, nhưng hắn vẫn đưa tay và o trong ngá»±c, lấy ra má»™t váºt.
Má»™t tấm lụa mà u trắng đã từ từ "già cá»—i đổi mà u" theo thá»i gian, chuyển thà nh má»™t mà u ngà ngà !
A! Tấm lụa mà u trắng nà y là ...
Tấm lụa mà u trắng nà y chÃnh là váºt A Thiết luôn trân trá»ng mang theo bên mình trong suốt năm năm qua.
Hắn nhá»› tá»›i má»™t việc xảy ra năm năm trước: không rõ vì lý do gì mà hắn đã bị trá»ng thương, mặc dù vết thương nặng đến mức khiến cho hắn mê man nhưng hắn vẫn biết đã có má»™t cô gái trẻ cứu mình, rồi trên đỉnh núi ấy, nà ng đã dùng má»™t tấm vải trắng quấn quanh trán hắn để băng bó vết thương.
Cho nên sau khi tỉnh lại, A Thiết vẫn luôn giữ tấm vải trắng nà y không bao giỠđể nó xa mình, có thể nói là váºt bất ly thân. Tuy không biết gương mặt cô gái thần bà đó ra sao, hay lúc lá»›n lên dung mạo nà ng sẽ như thế nà o nhưng A Thiết lại luôn hoà i niệm khó quên, đã không Ãt lần tưởng tượng.
Trong suy nghĩ của hắn, đây là một cô gái dịu dà ng và xinh đẹp, hắn chỉ mong có một ngà y mình sẽ gặp lại cô gái ấy.
Äáng tiếc, năm nối tiếp năm trôi qua mà cô gái ấy vẫn không xuất hiện. Váºt duy nhất nà ng để lại cho A Thiết chỉ là má»™t tấm lụa trắng dà i chừng má»™t trượng cùng má»™t ká»· niệm không thể nà o buông bỠđược, A Thiết rất nhá»› nà ng...
Nhá»› nhung nhiá»u năm như váºy, cuối cùng hắn đã có cÆ¡ há»™i gặp mặt, được nhìn ngắm cô gái ấy tháºt kỹ.
A Thiết không thất vá»ng, so vá»›i những gì hắn đã tưởng tượng thì Tuyết Duyên còn xinh đẹp hÆ¡n, dịu dà ng hÆ¡n. HÆ¡n nữa, hắn cÅ©ng không ngá» suốt năm năm qua, nà ng cÅ©ng nhá»› nhung hắn.
Má»i việc như đã được xếp đặt từ trước, chỉ tiếc rằng nà ng lại có má»™t thân pháºn quá đáng sợ.
Bạch Tố Trinh!
Nếu như nà ng tiếp tục ở chung má»™t chá»— vá»›i A Thiết thì kết cục cá»§a nà ng chỉ có má»™t, chÃnh là cái chết! CÅ©ng giống như Bạch Tố Trinh, nà ng rồi cÅ©ng phải ôm háºn mà chết dưới tháp Phong Lôi! Không! Không! Có lẽ kết cục cá»§a nà ng còn thảm hÆ¡n!
Không! A Thiết không muốn nà ng chết! Số pháºn cá»§a nà ng đã rất đáng thương rồi, hắn chỉ mong nà ng có thể bình an sống tiếp, lặng lẽ hưởng thụ cuá»™c sống trưá»ng sinh!
Hắn cÅ©ng biết tình cảm cá»§a Tuyết Duyên vá»›i mình, nhưng hắn đà nh phải tà n nhẫn vá»›i nà ng, cần phải nhân lúc tình cảm cá»§a hai ngưá»i còn chưa sâu Ä‘áºm mà chặt đứt má»i tình cảm vá»›i tá»›i nà ng!
Hắn tin rằng thá»i gian sẽ là m nà ng từ từ quên Ä‘i, rồi hoà n toà n quên hắn!
Nhưng còn A Thiết? Hắn có thể quên nà ng hay không?
Hắn không thể! Từ lâu, hắn đã khắc sâu tấm lụa trắng kia và o trong ký ức, lúc nà o cũng sợ nó sẽ bị tổn hại dù chỉ một chút. Hắn lại giơ cao bầu rượu lên, dốc ừng ực!
Hắn vốn không phải là ngưá»i hay uống rượu, nhưng hôm nay hắn lại muốn say. Rượu còn chưa được uống hết má»™t ná»a, hắn đã lảo đảo muốn ngã xuống.
Bá»—ng nhiên A Thiết muốn vá» nhà ! Mặc dù ngôi nhà từng là mái ấm đầy tình yêu thương đó giỠđã không còn ngưá»i nữa, nhưng đó vẫn là nhà cá»§a hắn.
A Thiết miá»…n cưỡng đứng lên, từng bước từng bước Ä‘i tá»›i phÃa trước, nhưng men rượu trong cÆ¡ thể hắn lại bắt đầu phát tác, hai chân cứ má»m nhÅ©n. "Phầm" má»™t tiếng, hắn đã đổ sụp xuống đất.
Lúc hắn tỉnh lại, ngoà i cá»a sổ đã là đêm tối.
Thì ra A Thiết đã ở trong nhà , cá»a sổ nà y chÃnh là cá»a sổ trong nhà hắn.
A Thiết vá»™i và ng ngồi báºt dáºy, nhìn quanh nghi ngá». Hắn nhá»› rõ rà ng là mình đã ngã trong má»™t góc phố âm u không bóng ngưá»i nà o đó, nhưng sao bây giá» lại ở trong nhà ?
Chẳng lẽ...A Hắc may mắn trốn thoát quay vá», hay là hà ng xóm xung quanh phát hiện hắn ở góc phố đó rồi mang hắn vá» nhà ?
Nhưng hắn nhanh chóng biết rằng mình đã Ä‘oán sai, bởi vì lúc nà y có má»™t ngưá»i đẩy cá»a phòng bước và o trong.
Thì ra là nà ng!
Má»™t lần nữa, hắn lại nhìn thấy đôi mắt mỹ lệ nhưng lại ẩn chứa nhiá»u tâm trạng ấy.
"Là cô?" - A Thiết nhướng mà y, hoà n toà n không ngá» ngưá»i tiến và o lại là nà ng.
Lúc nà y, Tuyết Duyên không còn mặc bá»™ xiêm y lá»™ng lẫy sang trá»ng trước nữa mà đã sá»›m đổi thà nh má»™t bá»™ quần áo trắng đơn giản bình thưá»ng. Äáng lẽ, vá»›i thân pháºn tôn quý ở Sưu Thần cung, nà ng không cần phải là m như thế. Ngoà i ra, tay nà ng còn bưng má»™t chén trà .
Nà ng bưng chén trà đến trước mặt A Thiết, nhẹ nhà ng nói:
"Uống rượu say, uống một chút trà xanh sẽ đỡ hơn đấy. A Thiết, uống thỠđi."
A Thiết không đưa tay nháºn chén trà , há»i:
"Cô vẫn đi theo tôi? Là cô mang tôi vỠnhà ?"
Tuyết Duyên xấu hổ gáºt đầu, nà ng cúi đầu rất thấp, bởi vì nà ng thấy sắc mặt A Thiết hÆ¡i khó coi, nà ng cÅ©ng biết mình đã là m chuyện hắn không thÃch.
A Thiết vốn đã quyết sẽ không gặp mặt nà ng nữa, nhưng không ngá» nà ng lại theo hắn như hình vá»›i bóng. Nà ng tá»±a như má»™t âm hồn mãi không tiêu tán, má»™t khi đã tìm được ngưá»i mình thÃch thì sẽ không bao giá» rá»i xa hắn nữa...
Äiá»u mà nà ng muốn chÃnh là vÄ©nh viá»…n được ở bên cạnh hắn, không để hắn rá»i xa nà ng má»™t bước, cho dù kết quả cuối cùng là vì tình mà chết thì nà ng cÅ©ng tuyệt đối không oán háºn!
Nhưng A Thiết lại không muốn nà ng chết.
Hắn xoay ngưá»i lại, há» hững nói:
"Tuyết Duyên cô nương, nÆ¡i nà y không phải là nhà cô, cÅ©ng không phải là nÆ¡i cô có thể ở, má»i cô Ä‘i cho."
Tuyết Duyên nghe thấy váºy liá»n biến sắc, sắc mặt như tro tà n. Có lẽ nà ng không ngá» A Thiết lại lãnh đạm vá»›i mình như thế, nhưng nà ng vẫn kiên trì, nói:
"Không! A Thiết, muội sẽ không đi, muội đã coi nơi nà y là nhà của mình rồi, muội quyết định từ nay sẽ sống ở đây."
Sắc mặt A Thiết đột nhiên thay đổi, hắn không ngỠrằng nà ng lại nói thẳng ra như thế. Hắn nói:
"Tháºt sao? Nhưng tôi nghÄ© rằng đây chỉ là cảm xúc nhất thá»i cá»§a cô mà thôi. Khi đã nhìn rõ căn nhà nà y rồi, cô sẽ nhìn thấy nÆ¡i nà y rất cÅ© kỹ, bên trong còn có nhiá»u rắn, côn trùng, chuá»™t, kiến,... Vá»›i thân pháºn tôn quý cá»§a mình, cô cần gì phải ở má»™t nÆ¡i thôn quê nghèo nát như thế?"
Mặc dù hắn nói nhẹ nhà ng nhưng dưá»ng như Tuyết Duyên đã sá»›m biết trước, nà ng nói:
"A Thiết, xin đừng nhắc lại hai chữ tôn quý nà y nữa. Có lẽ muá»™i nên nói vá»›i huynh má»™t việc, trước khi tá»›i nÆ¡i nà y, muá»™i đã láºp lá»i thá», muá»™i quyết định vứt bá» thân pháºn Thần CÆ¡ cá»§a mình."
"Cái gì?"
A Thiết ngẩn ra, ngồi yên nhìn nà ng chằm chằm.
Tuyết Duyên buồn bã, nói:
"Trong mưá»i bốn năm qua, muá»™i vẫn luôn bị Thần Ä‘iá»u khiển, thân bất do ká»·, sống má»™t cách vô nghÄ©a để giữ lấy thân pháºn Thần CÆ¡ cá»§a mình. Nhưng táºn trong lòng muá»™i vẫn biết, cái mình cần không phải là những thứ đó, cái muá»™i cần chÃnh là có thể chân chÃnh táºn hưởng cuá»™c sống ở thế gian má»™t lần, Ä‘i tìm giấc má»™ng cá»§a mình..."
Vừa nói xong, nà ng đưa mắt nhìn A Thiết, trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa thâm tình vô hạn.
Giấc má»™ng trong lòng nà ng là gì? A Thiết không phải là kẻ ngốc, dÄ© nhiên hiểu rõ đấy là gì, nhưng hắn lại há»i tiếp:
"Cho dù...có biến thà nh má»™t thôn nữ tầm thưá»ng thì cô cÅ©ng không hối háºn?"
Tuyết Duyên không nghĩ ngợi, đáp lại:
"Là m má»™t thôn nữ có gì không tốt? Äể buông bá» thân pháºn quá khứ hoà n toà n, muá»™i quyết định sẽ không trở vá» phân đà n Sưu Thần cung dưới Tây Hồ, cÅ©ng không dÃnh dáng gì đến Sưu Thần cung nữa. Nếu như không phải có việc nguy cấp, muá»™i cÅ©ng không sá» dụng Di Thiên Thần quyết mà Thần đã truyá»n cho..."
"Muá»™i muốn là m má»™t con ngưá»i thá»±c sá»±!"
Äúng váºy! Chỉ có là m con ngưá»i thì ngưá»i ta má»›i có thể nếm trải hết khói lá»a ở nhân gian!
Nà ng nói má»™t hÆ¡i nhiá»u câu thá» thốt như thế, A Thiết bình tÄ©nh quan sát vẻ mặt cá»§a nà ng mà trong lòng không khá»i cảm động.
Má»™t cô gái bị khống chế cả ná»a Ä‘á»i ngưá»i rốt cuá»™c đã có dÅ©ng khà muốn tá»± lá»±a chá»n con đưá»ng Ä‘i cho riêng mình, cho dù là ai, nhưng khi thấy váºy thì cÅ©ng nên khÃch lệ ngưá»i con gái ấy, nhưng nếu sá»›m biết con đưá»ng cô ấy chá»n lại là đưá»ng chết thì...
A Thiết nói:
"Tuyết Duyên cô nương, cô đến nhà tôi nói nhiá»u như thế, nhưng cô muốn là m ngưá»i chân chÃnh thì có liên quan gì đến tôi? Cô cứ Ä‘i con đưá»ng rá»™ng lá»›n cá»§a mình, còn tôi sẽ Ä‘i trên chiếc cầu cá»§a riêng tôi. Má»i cô rá»i khá»i đây, tôi muốn nghỉ ngÆ¡i."
Tuyết Duyên tháºt không ngá» hắn lại tuyệt tình đến thế, nhất thá»i ngẩn ngưá»i ra, đầu ngón tay khẽ run rẩy. May mà bên trong con ngưá»i nà ng còn có phần đạo hạnh sâu không lưá»ng được, nên tâm thần miá»…n cưỡng có thể giữ vững. HÆ¡n nữa, nà ng còn rất thông minh, nên đã nhanh chóng nghÄ© được cách ứng phó.
Nếu A Thiết đã quyết tâm như thế, nà ng cÅ©ng bất chấp tất cả. Sắc mặt nà ng hÆ¡i đổi, giá»ng cÅ©ng khác hẳn Ä‘i, nói:
"A Thiết, huynh đã quên rồi sao? Muá»™i há»i huynh, ai là ân nhân đã hai lần cứu mạng huynh?"
A Thiết nhìn nà ng, nhất thá»i không hiểu nà ng muốn nói gì.
Tuyết Duyên nói tiếp:
"Bây giá», ân nhân cứu mạng cá»§a huynh muốn có má»™t cuá»™c sống má»›i, huynh có thể không trợ giúp được sao?"
"Hôm nay muá»™i lấy thân pháºn là ân nhân đã từng cứu mạng huynh để van xin huynh, hy vá»ng huynh có thể cho muá»™i ở lại, đây chÃnh là cách duy nhất để huynh báo ân."
Lá»i nói cá»§a nà ng gá»n gà ng dứt khoát. Tháºt ra, nếu như không phải A Thiết quyết tâm muốn nà ng Ä‘i như thế, nà ng cÅ©ng không muốn dùng hạ sách nà y!
A Thiết tháºt không ngá» nà ng lại thông minh dùng ân cứu mạng để van xin, nhất thá»i không biết trả lá»i như thế nà o. Suy nghÄ© má»™t lúc, hắn dùng lá»i nói lạnh như băng để nói:
"Nếu như cô đã cố ý như thế, tôi cÅ©ng không tiện ngăn cản. Nhưng tôi tuyệt đối không tin cô có thể sống ở đây như má»™t thôn nữ bình thưá»ng, sẽ có má»™t ngà y cô vứt bá» kiếp sống cá»±c khổ nà y. HÆ¡n nữa, tôi cà ng không tin cô có thể không vá» Sưu Thần cung để lấy má»™t phân tiá»n nà o, và cà ng không thể tin sau nà y cô không sá» dụng Di Thiên Thần quyết nữa."
Nói xong lá»i nà y, hắn đã nằm xuống giưá»ng mặt quay và o ben trong tưá»ng, giống như không muốn nhìn và nói chuyện vá»›i nà ng thêm nữa.
Mặc dù biểu hiện cá»§a A Thiết rất lãnh đạm nhưng vừa nghe thấy mình có cÆ¡ há»™i ở lại, hai đầu lông mà y cá»§a Tuyết Duyên không khá»i giãn ra, vá»™i nói lá»i cảm Æ¡n vá»›i A Thiết:
"A Thiết, cảm ơn huynh..."
Tuy Tuyết Duyên có thể ở lại nhà A Thiết và trước khi nhà nà y cÅ©ng từng có má»™t cô gái sinh sống, nhưng lúc nà y lại xuất hiện và i vấn Ä‘á».
Vấn đỠthứ nhất chÃnh là từ trước tá»›i nay Tuyết Duyên đã quen dùng thức ăn ngon, nhưng bây giá» lại không thể như váºy được nữa. Bởi vì nà ng đã thá» rằng sẽ không vá» phân đà n lấy má»™t phân tiá»n nà o, nên ngay cả bạc mua gạo nà ng cÅ©ng không có. May mà trong nhà A Thiết còn có chút lương thá»±c, có thể nấu cháo loãng sống qua ngà y, nhưng chỉ có thể duy trì trong mấy ngà y mà thôi.
Tuy nà ng như má»™t vị thần tuyệt thế trong cÆ¡ thể con ngưá»i, nhưng tháºt đáng tiếc, nà ng không phải là ngưá»i nấu cháo giá»i. Trong lần nấu thứ nhất, cháo do nà ng nấu ra tháºt không thể gá»i là cháo, sợ A Thiết ăn không được nên nà ng đã luống cuống nấu lại lần thứ hai. Sau khi nấu xong, nà ng cảm thấy cháo lần nà y đã có thể ăn được, nên nà ng cẩn tháºn múc ra má»™t chén lá»›n dà nh cho A Thiết, chỉ chừa lại cho mình má»™t chén nhá». Nhưng, lúc nà ng ân cần bưng chén cháo đã mất rất nhiá»u tâm huyết lên cho A Thiết, A Thiết dưá»ng như không muốn cầm lấy, hắn còn không thèm nhìn nà ng má»™t cái.
Hắn không nói lá»i nà o, tá»± mình Ä‘i và o trong bếp, rồi tá»± nấu tá»± ăn, hoà n toà n không tiếp nháºn ý tốt cá»§a nà ng, xem nà ng như má»™t phế nhân Ä‘ang tá»± sinh sá»± diệt!
Hơn nữa, từ sau lần tâm sự cuối cùng lúc trước, hắn không mở miệng nói chuyện với nà ng thêm một câu nà o nữa, cà ng không nhìn nà ng lần nà o. Cuộc sống cứ trôi qua như thế, giống như chỉ có một mình hắn sống trong căn phòng nà y, nà ng căn bản không tồn tại ở đây!
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngà y, thể lực của A Thiết đã dần dần hồi phục lại, hắn quyết định ra ngoà i hái thuốc kiếm sống như trước.
Hắn vá»™i vã là m việc như thế, nguyên nhân đầu tiên chÃnh là không muốn gặp nà ng thưá»ng xuyên, thứ hai là muốn kiếm tiá»n mua rượu, hắn muốn uống rượu!
A Hắc vẫn chưa vá», có lẽ đệ ấy đã chết tháºt rồi. Thấy như váºy, A Thiết cà ng không muốn thay đổi cuá»™c sống cá»§a mình, hắn chỉ muốn trốn tránh sá»± tháºt, hắn muốn uống rượu.
Dần dần, hắn uống cà ng lúc cà ng nhiá»u, bầu rượu luôn có trong tay. Tháºm chÃ, còn có lúc hắn không ăn cháo, cứ uống rượu như thế.
Nhưng, cứ đến đêm vỠnhà , hắn lại thấy trong phòng có một chén cháo lớn đặt lên bà n, chén cháo nà y được để dà nh cho hắn.
Hắn biết Tuyết Duyên đang ở trong phòng chỠđợi hắn ăn chén cháo do nà ng nấu, nhưng mà ...
Chén cháo nà ng nấu lại cất chứa quá nhiá»u tình cảm, hắn biết chỉ cần mình ăn má»™t lần là sẽ từ từ tiếp nháºn nà ng, nên hắn không muốn ăn!
Ngoà i ra, nhiá»u lúc A Thiết phát hiện đôi già y cá»§a mình được lau chùi rất sạch sẽ, hắn biết đây chÃnh là do Tuyết Duyên đã là m. Nếu như không phải nà ng, váºy còn ai vì hắn như thế đây?
Tháºt tinh tế cẩn tháºn! Nếu như không có má»™t tình cảm sâu Ä‘áºm, liệu có ngưá»i thiếu nữ nà o có thể chịu khó lau chùi đôi giầy thối cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông sạch sẽ đến như váºy?
A Thiết không phải là ngưá»i có tâm địa sắt đá, hắn có chút cảm động, nhưng tá»± biết mình không thể má»m lòng được.
Vì thế, trước khi ra ngoà i hái thuốc lúc sáng sá»›m, A Thiết luôn cố ý là m dÆ¡ đôi giầy nà ng đã lau chùi sạch sẽ, hắn không muốn tiếp nháºn tình cảm cá»§a mình!
Tuyết Duyên luôn cúi đầu nhìn khi hắn là m dÆ¡ đôi giầy, không nói má»™t câu oán háºn, nhưng trên khuôn mặt đáng yêu lại lá»™ nét Ä‘au thương.
Cảm xúc nà y cá»§a nà ng giống như đúng mục Ä‘Ãch cá»§a A Thiết, hắn luôn muốn nà ng biết khó mà lui! Hắn muốn là m má»™t ngưá»i đà n ông vô tình!
Nhưng Tuyết Duyên dưá»ng như còn kiên nhẫn hÆ¡n hắn đã nghÄ©. Nà ng rất kiên cưá»ng, luôn nhẫn nhịn chịu đựng má»i thứ.
Cuá»™c sống cứ trôi qua như váºy, và o lúc sáng sá»›m, A Thiết phát hiện đôi già y cá»§a hắn lại sạch bóng như má»›i.
Äêm đến, lúc vá» nhà hắn lại thấy trên bà n có má»™t chén cháo lá»›n chứa đầy tâm ý cá»§a nà ng.
Ngưá»i cùng vá»›i chén cháo cÅ©ng giống như má»™t nữ nhân ngồi trước khuê phòng từ ngà n năm, má»i mắt chá» mong tình lang mình trở vá».
----o0o----
Tà i sản của kimnambin
Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì , àíòèêâàðèàò , bat diet kiem the q2 , danthanhphongvan , dinh cap luu manh , doc truyen phong van q2 , êàëüÿíû , êðàñíîäàð , îòçûâû , kiếm hiệp phong vân , kiem hiep dan thanh , kinh the thieu nien , ñìàéëèê , òåíäåð , ôîêóñ , õîñòèíã , òðóäà , phon van Äan thanh , phong van , phong van - dan thanh , phong van 4vn , phong van 4vn.eu , phong van dan thanh , phong van di the 4vn , phong van quyen 2 , phong van suu than thien , phong vân , phong vân 4vn , phong vân 4vn.eu , phong vân Äan thà nh , phong vân Ä‘an thanh , phong vân dan thanh , phong vân quyển 2 , phong vân-truyenhixx , phongvan danthanh , phongvan-truyenkiemhiep , quyen 2 suu than thien , suu than ky. q2 , tien hiep phong van , truong sinh bat tu q2 , truyen phong van 4vn , truyen phong van q2 , truyenkiemhiepphongvan