- Nhưng ta không giống với bọn họ. Ta cho ngươi một cơ hội duy nhất, nếu như ngươi có thể chiếm được trái tim của ta, ta sẽ trợ giúp ngươi, để tước vị của ngươi đời đời không đổi.
Trương Tuấn nói ra đầy bình thản.
Vũ Tuyết Mai hỏi:
- Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Hiện tại ngươi cũng chỉ là một Đại hiền triết, không hơn không kém.
- Ha ha ha…
Trương Tuấn cười lớn.
- Xem ra ngươi đúng là một kẻ ngốc chẳng hiểu gì về chính trị. Khó trách mọi người đều nói xinh đẹp thì ngốc nghếch, quả thật không sai.
Vũ Tuyết Mai trợn tròn hai mắt nhìn hắn, không biết là cao hứng hay tức giận bởi những lời này của hắn.
- Ta là Tự Thành Chiến sĩ có cấp bậc Tự Thành Sĩ. Có thể ba năm, cũng có thể năm năm thì ta sẽ trở thành Tự Thành Ti, ngươi cho rằng một cái Giáo chủ Trần Đại Nghĩa là có thể đẩy ngã ta? Ngươi phải biết Tổng giáo chủ là một người cơ trí, dù ta mới gặp mặt ông ta một lần, nhưng ta cũng đã bị trí tuệ của ông ấy làm cho tâm phục khẩu phục. Một người Tổng Giáo chủ như vậy sẽ không để một người tiểu nhân như Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thực hiện được mục đích của hắn ta. Lùi một bước mà nói, Thần giáo Bạc Hà cũng chỉ là một cái Thần giáo nhỏ, dựa vào năng lực trời sinh đã là Tự Thành Sĩ thì bất cứ cái Thần giáo nào cũng sẽ mở rộng cửa lớn mà chào đón ta. Cho nên cùng lắm là ta rời đi.
Còn một chuyện mà Trương Tuấn chưa nói, đó là quả trứng Vệ thú nọ. Có quả trứng Vệ thú đó, hắn có thể đưa bốn người tùy tùng trở thành Vệ thú Chiến sĩ. Đây là lực lượng của bản thân hắn, không bị Thần giáo chi phối.
Đương nhiên hắn không có ngốc đến mức độ để tất cả con bài tẩy của mình lộ ra ánh sáng trong lần đàm phán đầu tiên.
Nữ công tước Vũ Tuyết Mai dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, trong lòng nàng thì đang đấu trang kịch liệt.
Trương Tuấn luôn mỉm cười, đầy tự tin mà chờ nàng, bởi hắn biết Vũ Tuyết Mai sẽ phải chấp nhận, âu cũng là do nàng đã không có sự lựa chọn nào khác.
- Để ta suy nghĩ một thời gian.
Vũ Tuyết Mai gian nan nói ra, nàng không có chấp nhận ngay lập tức, là vì một loại cảm giác ưu việt khiến nàng khó có thể chấp nhận chính mình chủ động đi theo đuổi một người nam nhân. Cũng dễ hiểu thôi, một cuộc sống an nhàn, sung sướng từ nhỏ, một cuộc sống mà mọi người luôn vây quanh nàng, lấy nàng làm trung tâm – như những ánh sao vây quanh Mặt Trời, tất cả khiến nàng có cảm giác ưu việt hơn người khác, làm cho nàng đứng ở phía trên mà thỏa thích nhìn người khác đuổi theo gót chân của mình. Vì thế mà đến giờ này, nàng cũng không có lập tức khuất phục, không có chấp nhận sự thật ở trước mắt.
Trương Tuấn cũng không có sốt ruột, rất ga – lăng tiễn nàng ra khỏi nhà.
Ở ngoài cửa, Trương Tuấn thấy bốn người đang đợi mình, trong đó có Vũ Dũng. Đợi cho Vũ Tuyết Mai đi khuất tầm mắt, hắn đi về phía Vũ Dũng, hỏi:
- Khuyển Hổ Sơn trang bên kia thế nào rồi?
Vũ Dũng gật đầu:
- Đại nhân yên tâm, ta đã an bài mọi chuyện tốt cả rồi.
Trương Tuấn xoay người nhìn về ba người còn lại:
- Các ngươi đứng canh ở chỗ này. Nếu có người đến tìm ta thì cứ nói là ta đã đi ra ngoài, ngày mai sẽ trở về.
Ba người ấy gật đầu một cái, nắm chặt thanh kiếm trên tay:
- Xin đại nhân yên tâm.
Trương Tuấn gật đầu, cùng Vũ Dũng rời đi.
Tại bên ngoài Thần điện đã có hai con ngựa đợi sẵn từ trước, Vũ Dũng hình như không có chuẩn bị xe ngựa cho hắn. Hắn cũng không phải là một thần chức có tác phong chuẩn mực, hắn là kẻ mà đã từng một thân một mình giết chết Đao Sừng Cự Tích, Mân Tượng, ăn sạch toàn bộ thịt trên cơ thể chúng. Thế nên hắn không quan tâm cái chuyện nhỏ nhặt ấy, hắn nhảy lên ngựa bằng một tư thế thoải mái nhất, so với Vũ Dũng còn có chút chất tự do, không gò bó trong khuôn mẫu.
Vũ Dũng cũng không khỏi phát ra vài phần kính trọng với người Đại hiền triết này:
- Đại nhân, cơ thể của ngài sao lại nhanh nhẹn đến thế?
Trương Tuấn nở một nụ cười thần bí:
- Đây thì tính là cái gì, sau này còn có rất nhiều chuyện khiến cho ngươi giật mình. Đi thôi!
Hắn dùng hai chân kẹp chặt vào hông ngựa, đá một cái, con ngựa hí lên, mở ra bốn vó, chạy đi như điên.
Vũ Dũng lắc đầu, có chút khó hiểu:
- Mặc kệ thế nào, chỉ cần ngài có thể làm cho ta trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ thì tốt rồi.
Nói xong, Vũ Dũng quất một roi thật mạnh, giục ngựa chạy theo sau Trương Tuấn.
Ra khỏi thành Phú Quý, trên đường chỉ có một màu đen nhánh, bốn phía thỉnh thoảng xuất hiện một đôi mắt màu lục có vằn đỏ như những đốm lửa nhỏ, đó là hai mắt của những con dã thú đói khát trong đêm. Song khi cảm nhận được cái hơi thở cuồng bạo của Trương Tuấn – cái hơi thở toát lên sát khí tỏ rõ đã từng giết chết Đao Sừng Cự Tích, từng giết chết cả Địa Long – thì chúng nó chỉ có thể nuốt nước miếng chứ không dám xông lên.
Trong lòng Vũ Dũng sinh ra chút tò mò và chút cảm giác kỳ quái. Nơi này là thảo nguyên Tây Hòa, vào ban ngày tuy các con ma thú không dám đến đây nhưng ban đêm thì chúng không hề kiêng kỵ gì. Chính bản thân hắn cũng gặp không biết bao nhiêu phiền toái dọc đường đi khi hắn chạy từ sơn trang Khuyển Hổ về thành Phú Quý. Phải biết lúc ấy, thỉnh thoảng lại có một con ma thú bậc trung nhảy ra cắn ngựa của hắn. Nhưng không biết tại sao, khi đi cùng vị Đại hiền triết, những con ma thú chỉ đi tới đi lui ở xung quanh chứ không dám xông lên?
Vũ Dũng giục ngựa chạy song song với Trương Tuấn, hỏi:
- Đại nhân, những con ma thú này sao không tập kích ngài?
Khứu giác của ma thú nhạy cảm hơn con người rất xa, chúng nó có thể cảm thấy được nguy hiểm, cho nên mới không dám tập kích Trương Tuấn. Trương Tuấn vừa nhìn thì biết được đây là do sát khí đặc biệt trên người của hắn.
Hai tròng mắt của người Đại hiền triết này chuyển động, hắn chỉ lên bầu trời, vừa cười vừa nói:
- Đây là đo Thần Bạc Hà phù hộ, dưới ánh sáng của người, dù là ở trong đêm tối, nó cũng chiếu rọi lên thân thể ta.
- Hả?
Vũ Dũng là một tín đồ của Thần giáo Bạc Hà, hắn rất sùng kính Thần Bạc Hà, vừa nghe Trương Tuấn nói thế thì không suy nghĩ gì nữa. Và bởi một cái Thần tích mới xuất hiện này, Vũ Dũng càng sùng bái Trương Tuấn hơn, địa vị của Trương Tuấn ở trong lòng hắn lại thẳng tắp bên lên đến một cấp bậc mới.
Nhìn thấy Trương Tuấn tiếp tục giục ngựa lao nhanh, Vũ Dũng vội vàng đuổi theo, thề phải bảo vệ Đại hiền triết đại nhân tới cùng.
“Cộc cộc cộc…” – Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập mãi cho đến trước cửa sơn trang Khuyển Hổ.
Vừa tới nơi đây, hai chân Trương Tuấn đạp một phát, từ trên lưng ngựa nhảy lên, hai chân đưa tới thì đã nhảy qua cửa lớn, trực tiếp rơi xuống bên trong sơn trang.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, nhận ra nơi này được chỉnh sửa và sắp xếp không tồi lắm. Mặc dù theo đường lớn đi vào tòa thành bên trong sơn trang chỉ có những cây đèn dầu đơn giản, nhưng hắn cũng cảm thấy đã đủ.
Trương Tuấn gật đầu trong hài lòng:
- Tốt lắm, ngươi đứng đợi ta ở chỗ này. Ta đi ra ngoài một chút.
Trương Tuấn đi ra bên ngoài, lấy ra cái trứng Vệ thú kia. Hắn ôm nó vào ngực, đọc một đoạn chú ngữ. Một tia ánh sáng màu xanh biếc từ trong trứng Vệ thú bắn ra, theo sau tia ánh sáng ấy là một loạt những tiếng “ca ca”. Sau một lúc diễn ra những tiếng vỏ trứng vỡ vụn, một con Song Đao Đường Lang nhỏ bé xuất hiện trong tay Trương Tuấn.
Ấp trứng Vệ thú cũng không khó khăn gì, chỉ cần một đoạn chú ngữ này là được. Mà cái đoạn chú ngữ này là do hắn “đào” được từ miệng của lão Phạm Kiếm Hiệp.
Vừa ấp trứng xong hắn hô to:
- Vũ Dũng! Vũ Dũng!
Vũ Dũng vội vàng chạy lại, khi nhìn thấy một con Song Đao Đường Lang màu xanh biếc thì ánh mắt của hắn cũng không thể rời đi:
- Trời ạ, đây là Song Đao Đường Lang! Vệ thú, cuối cùng thì ta cũng có Vệ thú của chính mình!
“Ba!” – Trương Tuấn gõ mạnh lên đầu của hắn một cái, đánh hắn tỉnh táo lại.
- Thứ nhất, con Song Đao Đường Lang này vừa mới được ấp ra, để nó đến giai đoạn trưởng thành kỳ thì cần vài tháng nữa. Thứ hai, đây là một con Song Đao Đường Lang duy nhất, cho nên ngươi không thể ích kỷ như vậy, bởi vì Nguyễn Khắc Cần bọn họ cũng hi vọng có được Vệ thú của chính mình.
Trương Tuấn tiếp tục nói trong nghiêm túc:
- Sau này ngươi phải chăm sóc thật tốt con Song Đao Đường Lang này. Cách vài ngày ta sẽ đến xem. Trong tương lai, khi phát triển thành một quần thể Song Đao Đường Lang, ta đảm bảo trong bốn người các ngươi thì ngươi là người hợp thể với Vệ thú và trở thành Vệ thú Chiến sĩ đầu tiên.
- Quần thể? Cái gì là quần thể?
Vũ Dũng không hiểu, hỏi lại.
Trương Tuấn không để ý tới một từ… lỡ miệng, cái mà hắn định nói là bầy, nên hắn vội vàng che dấu:
- Đây là những thuật ngữ riêng của Tự Thành Chiến sĩ, ngươi không cần phải hiểu.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, Trương Tuấn đã trở về thành Phú Quý. Do thân phận đặc thù của hắn, dù ra thành vào lúc nửa đêm hay vào thành lúc rạng sáng thì vệ binh đều không hỏi gì, cũng không ngăn trở.
Sáng sớm hôm sau, lão Phạm Kiếm Hiệp phái người đến gọi hắn dậy. Theo thói quen hằng ngày, chuyện thứ nhất là Trương Tuấn làm chính là thưởng thức bữa ăn sáng.
Với những Tự Thành Chiến sĩ - những người phụ trách nuôi dưỡng Vệ thú – thì cuộc sống của họ hoàn toàn không thể dựa vào tiêu chuẩn để đánh giá, bữa ăn của họ phong phú đến mức có thể so với mười năm ăn uống của người dân.
Trên đại lục Thần Tín, bữa ăn sáng không được xem trọng, người ta thường ăn rất ít, bởi thế bọn họ đều cho rằng Vệ thú cũng không thích ăn vào sáng sớm. Nhưng Trương Tuấn không cho rằng lối suy nghĩ ấy là đúng, hôm nay hắn lại đề nghị với lão Phạm Kiếm Hiệp:
- Sư phụ, mỗi buổi sáng chúng ta nên cho Vệ thú ăn. Vì sau một đêm rất dài thì chúng cần bổ sung thêm năng lượng vào lúc sáng.
Lão Phạm Kiếm Hiệp khoát tay:
- Ngươi đừng cùng ta nói cái bộ lý luận của ngươi. Đại hiền triết, ta nghe không hiểu. Nhưng mà phương pháp nuôi dưỡng Vệ thú đều là như thế, đây là truyền thống, nếu như thay đổi dù chỉ một chút nhỏ, ta sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.
Nhìn thấy Trương Tuấn còn muốn nói nữa, lão Phạm Kiếm Hiệp nói tiếp:
- Nhà ngươi đừng nói nữa làm gì, nhanh dọn dẹp hết các động đi. Sau đó vào phòng của ta, hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Trương Tuấn cảm thấy bó tay bó chân, hắn tự nhủ: “Xem ra lý luận “dinh dưỡng” của chính mình chỉ có thể đưa vào Khuyển Hổ Sơn trang”.
Sau khi dọn dẹp xong, hắn vào phòng của lão Phạm Kiếm Hiệp, đi thẳng vào đề tài:
- Sư phụ, ngài có chuyện gì muốn nói?
Lão Phạm Kiếm Hiệp thở dài, hơn nửa ngày vẫn chưa nói gì. Trương Tuấn thấy vậy, thì cho rằng lão có chuyện gì quan trọng muốn nói với hắn, cho nên hắn cũng không quấy rầy lão, mà đứng yên ở một bên chờ đợi.
Quả nhiên, sau một lúc sau, lão Phạm Kiếm Hiệp đưa tay vào lồng ngực, lục lọi một hồi lâu, rồi lấy ra một quyển sáng nhỏ, đưa sang cho hắn:
- Vật này giao cho ngươi.
Trương Tuấn ngạc nhiên, nhận lấy rồi hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là thành quả của một lần mạo hiểm lúc ta còn trẻ. Lúc ấy ta mạo hiểm cả tính mạng, đi đến Thần điện Suối Nước Nóng trộm những câu chú ngữ dùng để thăng cấp Vệ thú.
Hai mắt lão Phạm Kiếm Hiệp trở nên mờ mờ, sau một lúc im lặng, mới nói tiếp:
- Khi đó ta cho rằng chỉ cần dùng cả đời người để nghiên cứu thì có thể nhờ vào nó mà đạt tới cấp bậc Tự Thành Ti. Đến lúc ấy thì ta có thể sử dụng cuốn sách này. Nhưng mà không nghĩ tới… Ôi!
Thần giáo Bạc Hà và Thần giáo Suối Nước Nóng ở ngay cạnh nhau, ân oán của hai Tín ngưỡng này bắt đầu từ rất lâu về trước, lúc hai cái Thần giáo vừa mới được thành lập. Thần giáo Suối Nước Nóng cũng giống như Thần giáo Bạc Hà, đều tôn thờ sông Bạc Hà, cũng thờ phụng Thần của sông Bạc Hà, nhưng mà tên vị thần của họ lại là Thần Suối Nước Nóng. Bởi vì Tín ngưỡng khác nhau chỉ có một điểm như vậy, cũng bởi vì cả hai đều muốn đoạt lấy dòng sông Bạc Hà, cho nên từ khi thành lập, hai Thần giáo tranh đấu không ngừng.
Thần giáo Suối Nước Nóng ở gần trung tâm của đại lục, nên thực lực của họ mạnh hơn của Thần giáo Bạc Hà. Vệ thú Chiến sĩ của họ tên là “Hoành hành Chiến sĩ”, tuy họ chỉ là một Thần giáo bậc ba như Thần giáo Bạc Hà, nhưng Vệ thú Chiến sĩ của họ có thể thăng cấp ba lần.
Lão Phạm Kiếm Hiệp đi trộm chú ngữ thăng cấp Vệ thú Chiến Sĩ của Thần giáo Suối Nước Nóng là muốn sẽ có một ngày lão sẽ trở thành cấp bậc Tự Thành Ti, sẽ không còn chịu sự hạn chế cấp bậc của Thần giáo, sẽ có thể tăng lên cấp bậc của Vệ thú Chiến sĩ. Hiển nhiên với lão ta, những đoạn chú ngữ này là một thứ quan trọng chuyên dùng để tham khảo.
Lão Phạm Kiếm Hiệp cũng biết cả đời của lão có lẽ sẽ phải dừng lại ở đây, muốn tiến thêm một bước thì chính là khó hơn lên trời. Lão không có dạy chú ngữ thăng cấp Vệ thú Chiến sĩ cho Trương Tuấn, mà trực tiếp đưa quyển sách này cho hắn, lão làm như vậy hẳn là do lão hi vọng Trương Tuấn có thể đột phá.
Trương Tuấn nhận lấy quyển sách, cũng nhận lấy hi vọng của lão Phạm Kiếm Hiệp.
Lão Phạm Kiếm Hiệp đứng lên một cách chậm rãi, rời khỏi nơi này với thân hình có vẻ già nua. Trương Tuấn đứng ở đó, thở dài, tay phải đặt ở trước ngực, cúi đầu hành lễ với cái bóng của lão Phạm Kiếm Hiệp.
Những ngày sau đó, Trương Tuấn vẫn nuôi Vệ thú như trước, lão Phạm Kiếm Hiệp giao tất cả mọi chuyện cho hắn, lão dường như không còn quan tâm đến nơi đây bao nhiêu. Trừ những khi cần phải đến kiểm tra, số lần lão xuất hiện càng ngày càng ít.
Trương Tuấn không quá lo lắng cho lão, hắn tu luyện Tâm Kinh Bạc Hà ngày càng tốt hơn, càng phát triển dần lên. Vào thời điểm hiện tại, mỗi lần hắn tạo ra một khối Thần tinh, nó đã to hơn của lão Phạm Kiếm Hiệp một nửa. Thấy vậy, lão Phạm Kiếm Hiệp trở nên vui mừng: “Theo tốc độ không đổi như vậy, không đến ba năm, Trương Tuấn có thể trở thành người thứ nhất có cấp bậc Tự Thành Ti trong hơn trăm năm qua”.
Mỗi tuần Trương Tuấn đều cố gắng đi đến sơn trang Khuyển Hổ, chăm sóc cho con Song Đao Đường Lang nọ. Vũ Dũng cũng cố gắng hết mình, quan tâm chăm sóc con Song Đao Đường Lang ấy bằng cả tấm lòng.
Cho đến khi cho Song Đao Đường Lang có thể tự mình đi săn, Trương Tuấn yêu cầu Vũ Dũng không nên tiếp tục bảo vệ nó. Với lời yêu cầu này của Trương Tuấn, Vũ Dũng không hiểu gì, nhưng dưới mệnh lệnh của Trương Tuấn, Vũ Dũng dù không hiểu cũng không làm trái. Thấy thái độ không mấy tốt đẹp này của hắn ta, Trương Tuấn nói một câu cho qua chuyện:
- Ngươi chỉ cần làm theo lời nói của ta thì nhất định ngươi sẽ trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ. Cứ dựa theo lời của ta mà làm, đừng suy nghĩ nhiều làm gì.
Ở bên trong sơn trang Khuyển Hổ chỉ có một ít dã thú nhỏ, vài con ma thú thì rất ít xuất hiện. Sau ba tháng tung hoành của nơi này, Song Đao Đường Lang quét ngang tất cả. Không có con dã thú nào sống sót sau ba lần ra tay của nó. Vì thế mỗi ngày con Song Đao Đường Lang này đều chạy nhảy khắp nơi, bỏ nhiều thời gian đi tìm dã thú.
Theo thời gian trôi đi, nó cảm giác được những con có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay nó đều không thể ăn, thế là nó nghĩ đến việc săn chim và các loài động vật biết bay. Song mặc dù nó có thể nhảy và lướt đi, nhưng nó vẫn không thể bay. Thế nên mỗi một lần nó bắt đầu hành động “giết chim” thì nó đều phải mai phục trong thời gian rất lâu, sau đó là đột nhiên nhảy từ trên cây xuống, chém vào đối phương. Thế nhưng dù cho tốc độ của nó cũng không chậm, nhưng để lao đến vị trí những con chim này thì vẫn còn kém một mảng lớn.
Vũ Dũng núp ở trong bóng tối, âm thầm quan sát, mỗi khi chứng kiến nó sai một ly, để những loài chim bay thoát, hắn đều cảm thấy tiếc nuối. Nhưng sự thông minh của Vệ thú vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Sau nửa tháng, con Song Đao Đường Lang này đã biết cách lợi dụng gió để tăng nhanh tốc độ. Thậm chí nó đã học được cách mở ra hai cái cánh trong suốt của mình ở trên không để thay đổi phương hướng một cách nhanh hơn.
Lúc này đây, xác suất nó đi săn thành công tăng trên diện rộng, trên cơ bản là mười con chim bị nó phục kích thì có đến tám con trở thành thức ăn của nó.
Một thời gian sau, một việc càng làm cho Vũ Dũng kinh ngạc đã xảy ra. Song Đao Đường Lang bắt đầu cùng một con Kim Điêu có hai cánh dài hơn hai thước tranh đoạt “quyền khống chế trên không”. Kim Điêu có thân thể to lớn gấp đôi Song Đao Đường Lang, nhưng con Song Đao Đường Lang không chỉ có hai cái song đao kiên cố mà còn rất thông minh, bởi vậy các trận chiến đều lấy kết quả hòa mà kết thúc.
Vũ Dũng nhanh chóng đem chuyện kinh ngạc này nói cho Trương Tuấn biết. Trương Tuấn không lo lắng, cũng không có kinh ngạc, mà chỉ bình thản mở mắt rồi nói:
- Cố gắng chiếu cố cho nó, con Kim Điêu kia không phải là một đối thủ đơn giản đâu. Một con Song Đao Đường Lang còn chưa trưởng thành như thế thì khó có thể chiến thắng nó.
Nghe có vẻ như mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của Trương Tuấn, Vũ Dũng cũng không suy nghĩ gì thêm, hắn gật đầu:
- Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ con Song Đao Đường Lang này thật tốt.
Trương Tuấn rất hài lòng với thái độ của hắn:
- Đi thôi, thay ta chăm sóc cho nó.
…
Cả thân thể Song Đao Đường Lang giấu ở trong một mảnh lá xanh rậm rạp, ngay cả Vũ Dũng cũng phải bỏ một lúc mà quan sát thật chăm chú thì mới có thể nhìn thấy thân ảnh của nó. Ở trên bầu trời, một tiếng đại bàng kêu to và rõ truyền đến. Trương Tuẩn ngẩng đầu, nhìn con đại bàng thật lớn đang xoay quanh trên bầu trời, hỏi:
- Chính là nó?
Vũ Dũng gật đầu:
- Vâng, đây là một con ma thú đã đạt cấp bậc trung cấp: Khiếu Kim Điêu.
Song Đao Đường Lang dựa vào những màu sắc dễ hòa lẫn xung quanh ở trên thân thể, giấu kín vào một nơi thuận lợi, nên dù Kim Điêu có thị lực xuất sắc thì cũng không tìm được dấu vết nào. Khiếu Kim Điêu lượn quanh trên bầu trời mấy lần, không phát hiện được bóng dáng của kẻ địch, nó trở nên nôn nóng.
Chỉ thấy sau một cái lao xuống của nó, nó nhanh chóng tới gần mặt đất. Nhưng khi còn cách ngọn cây mấy chục thước, hai cánh nó lại mở rộng ra, cả thân hình của nó bỗng bay lên. Con ma thú này cũng rất thông minh, sau khi đánh với Song Đao Đường Lang mấy lần, nó biết cách ngọn cây mấy chục thước là nơi mà Song Đao Đường Lang đánh lén hiệu quả nhất. Song Song Đao Đường Lang cũng không có biết bay, thế nên Song Đao Đường Lang không thể cùng nó đánh một trận nên thân ở trên không. Vì thế một chiêu này của nó chỉ là một cái kế dụ địch. Tuy nhiên con Song Đao Đường Lang đang giấu mình trong rừng cây vẫn không nhúc nhích.
Nhận ra kế sách của mình thất bại, Khiếu Kim Điêu thay đổi chiến lược. Nó lại lao xuống một lần nữa, đồng thời hai cánh của nó phát ra những nửa vòng tròn gió xoáy chém về phía rừng cây. Theo sau chiêu thức này, những tảng lá lớn rụng xuống, bay đầy trời. Một số trong số chúng chém trúng lưng của Song Đao Đường Lang.
- Ma pháp trung cấp: Phong Đao Vũ!
Vũ Dũng có chút kích động, nói nhỏ. Vũ Dũng vẫn đang là một người chiến sĩ bình thường, chưa thể tu luyện ma pháp và võ kỹ, cho nên khi nhìn thấy ma pháp trung cấp thì khó tránh khỏi liên tưởng đến mục tiêu của bản thân, do đó mà có chút kích động.
Khiếu Kim Điêu không ngừng phóng ra những nửa vòng tròn gió xoáy chém về xung quanh, Song Đao Đường Lang vẫn nép người vào thân cây, không hề nhúc nhích. Thấy tình cảnh này, Trương Tuấn lắc đầu:
- Không cần xem nữa, con Khiếu Kim Điêu này đã không còn là đối thủ của Song Đao Đường Lang.
- Tại sao?
Vũ Dũng hỏi.
Trương Tuấn nở nụ cười:
- Phía sau lưng Song Đao Đường Lang là bộ phận cứng rắn nhất trên thân thể của nó, dù một thanh đao sắc bén chém tới thì cũng không gây tổn thường gì, huống chi là vài đạo gió xoáy. Nó rất thông minh, cũng hiểu rõ đối thủ của chính mình. Nó lựa chọn vị trí vô cùng thích hợp, với cái lưng đưa về phía ấy, dù cho bị vài đạo Phong Đao Vũ chém trúng, cũng đều không thể làm nó bị thương. Nhưng một khi Khiếu Kim Điêu đi tới phạm vi mà nó phát huy được sức tấn công của mình, như vậy… cuộc chiến sẽ kết thúc.
Trương Tuấn nhìn con Song Đao Đường Lang mà thỏa mãn vô cùng, lẩm bẩm lầu bầu:
- Xem ra phương pháp của ta không có sai. Thả nuôi trong tự nhiên là phương pháp nâng cao thể chất cùng trí tuệ cho Song Đao Đường Lang.
Hắn vỗ vỗ vai trái của Vũ Dũng, nói:
- Nhìn thấy chưa, một con Vệ thú như vậy, so với những con Vệ thú được nuôi dưỡng theo kiểu nuôi nhốt, chỉ biết ăn và ngủ thì mạnh hơn nhiều. Trong tương lai, khi ngươi hợp thể cùng một con Vệ thú như vậy thì ngươi thử nghĩ xem, ngươi so với những người Vệ thú Chiến sĩ khác sẽ mạnh hơn bao nhiêu lần?
Vũ Dũng nghe đến mức kích động, quỳ xuống, túm lấy hai chân của hắn mà nói:
- Đại hiền triết, chỉ cần ngài làm cho ta trở thành một gã Vệ thú Chiến sĩ thì ta thề sẽ mãi mãi trung thành với ngài.
Trương Tuấn gật đầu:
- Đứng lên đi. Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà tại thượng, chuyện gì ta đã hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được. Ở trên cõi đời này, tiền tài hay danh dự cũng không quan trọng, quan trọng là… chữ tín.
Trên bầu trời, sau khi phát ra ba cái ma pháp trung cấp “Phong Đao Vũ”, Khiếu Kim Điêu bắt đầu uể oải. Mãi không gặp bóng dáng của Song Đao Đường Lang, Khiếu Kim Điêu cũng trở nên nghi ngờ. Nó bay thấp hơn một chút, cúi đầu nhìn rừng cây. Nó rất cẩn thận, chỉ cần xuất hiện tình huống khác thường, thì nó có thể lập tức bay lên. Thế nhưng đến tận giờ phút này, Song Đao Đường Lang vẫn không nhúc nhích.
Ở vị trí của Khiếu Kim Điêu, thì thật khó có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên dưới, mà khi đã không thấy rõ, nó chỉ có thể cố gắng dụ Song Đao Đường Lang ra. Nó vẫn bay ở khoảng cách đó – khoảng cách đủ để Song Đao Đường Lang tập kích nó, khoảng cách mà Song Đao Đường Lang có thể uy hiếp tính mạng của nó.
Vậy nhưng Song Đao Đường Lang vẫn không chuyển động. Một lúc sau, Khiếu Kim Điêu lại bay thấp hơn một chút. Có một lần Khiếu Kim Điêu bay qua trên đầu của Song Đao Đường Lang, nhưng mà Song Đao Đường Lang vẫn không hành động.
Vũ Dũng cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Đại hiền triết, Song Đao Đường Lang đang làm gì vậy?
Trương Tuấn nhìn chằm chằm vào hai cái móng vuốt của Khiếu Kim Điêu:
- Nó đang đợi một tích tắc mà Khiếu Kim Điêu buông lỏng…
Hắn còn chưa nói xong, sau khi dụ địch nhiều lần mà không thành công, Khiếu Kim Điêu quay đầu lại, bay về vị trí trước kia. Đúng lúc này, từ trong rừng cây, một cái bóng màu xanh như mũi tên bắn ra. Cho đến khi Khiếu Kim Điêu nhận ra được âm thanh khác lạ từ phía sau, khi nó vừa quay đầu nhìn lại thì một đôi song đao sắc bén đã đâm vào đầu của nó.
“Phốc!” – Từ trên bầu trời, Khiếu Kim Điêu rơi xuống.
Nhìn tới đây, Trương Tuấn vỗ vỗ vào vai Vũ Dũng:
- Tốt lắm, tạm thời nó sẽ không gặp nguy hiểm gì. Hôm nay ngươi theo ta trở về Thần điện đi.
…
Trong thành Phú Quý, những ngày gần đây là một mảnh vui sướng. Trương Tuấn cùng Vũ Dũng cưỡi ngựa đi qua ngã tư đường, nhìn thấy mọi nơi đều giăng đèn kết hoa, ngay cả ở một số cây cổ thụ cũng được treo đầy vòng hoa.
- Chuyện này là thế nào?
Trương Tuấn tò mò, hỏi.
Vũ Dũng đáp:
- Đại hiền triết, ngài không biết sao? Đây là lễ hội thu hoạch .
- Lễ hội thu hoạch?
Trương Tuấn càng trở nên tò mò:
- Đây là dùng để chúc mừng một mùa gieo trồng bội thu sao?
Vũ Dũng gật đầu:
- Vâng, với mỗi người thì lượng lương thực mà họ thu hoạch được trong mỗi năm đều không giống nhau. Tuy nhiên chỉ cần họ cảm thấy hài lòng với mùa gieo trồng năm nay thì đều tiến hành chúc mừng ngày lễ này. Đây là ngày lễ long trọng nhất của thành Phú Quý, cũng là ngày lễ long trọng nhất của cả Thần giáo Bạc Hà.
- Thì ra là như vậy.
Trong lòng Trương Tuấn nghĩ: “Ta đi tới thế giới này cũng gần một năm rồi, đã thu hoạch được cái gì đây?”.
Trên đường, các tín đồ ở bốn phía nhìn thấy hắn thì lập tức quỳ xuống hành lễ, Trương Tuấn nở nụ cười thân thiện, giơ tay lên, hướng về mọi người mà vẫy.
“Phải rồi, đây chính là thu hoạch của ta… Ít nhất, ta có thể sống sót ở thế giới này, còn nhận được sự tôn trọng của người khác. Ừm, cái thu hoạch này cũng đủ khiến ta hài lòng.” – Trương Tuấn cũng đắm chìm trong sung sướng của ngày lễ này, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn.
Trong Thần điện, khi Trương Tuấn tiến vào thì đúng lúc Giáo chủ Trần Đại Nghĩa, nữ công tước Vũ Tuyết Mai cùng đội trưởng Đỗ An đang thảo luận gì đó.
Đội trưởng Đỗ An vừa nhìn thấy hắn liền ân cần hỏi thăm:
- Đại hiền triết, ngài đã trở về.
Trương Tuấn đáp lại theo kiểu công nghiệp hóa:
- Đội trưởng kính mến, Thần Bạc Hà phù hộ ngươi.
Liếc mắt nhìn thấy một tấm bản đồ bằng da thú đang đặt ở trên bàn của họ, Trương Tuấn hỏi:
- Các ngươi đang thảo luận cái gì?
Nghe hắn hỏi, Đỗ An đáp ngay:
- Chúng ta đang thảo luận về kế hoạch hành động quân sự trong lễ thu hoạch này.
Trương Tuấn kinh ngạc:
- Trong một ngày lễ long trọng như vậy thì tại sao lại muốn tiến hành hoạt động quân sự? A, là duyệt binh sao?
Đội trưởng Đỗ An lắc đầu:
- Gần đây Thú nhân trên núi Nhạn Tháp trở nên “nhiệt tình”, bọn họ không ngừng tập kích thương đội của thành Phú Quý chúng ta. Trong mười ngày liên tiếp vừa rồi, có mấy chục thương đội đã bị tập kích. Vì đảm bảo dân chúng thành Phú Quý có một ngày lễ thu hoạch bình yên, chúng ta quyết định tập kích bộ lạc Thú nhân trên núi Nhạn Tháp.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa có chút bất mãn với thái độ “không giữ lại chút gì” của Đỗ An, sắc mặt lão ta trở nên khẽ biến. Ở bên cạnh, nữ công tước Tuyết Mai nhìn hết vào trong mắt.
- Kế hoạch của chúng ta là ta sẽ dẫn theo mười tên Vệ thú Chiến sĩ, lấy tốc độ chớp giật, đánh bất ngờ vào núi Nhạn Tháp, cố gắng đánh sập Thần điện Minh Quốc của họ.
- Bộ lạc ở núi Nhạn Tháp rất mạnh mẽ, chỉ dựa vào mười tên Vệ thú Chiến sĩ các ngươi thì đủ sức sao?
Tuy rằng bằng chút lực lượng này thì Đỗ An cũng không mấy tin tưởng, nhưng thân là quan chỉ huy, hắn cũng không thể chưa lâm trận mà đã sợ địch.
- Không có sao, nhân lúc trời tối đen, mười người chúng ta có thể lẻn vào Thần điện Minh Quốc của bọn họ, sau đó giết chết Thú nhân pháp sư, tiếp đến là phá hủy Thần điện, cuối cùng là giết một đường ra ngoài.
Trương Tuấn không đồng ý:
- Trong núi Nhạn Tháp đều là Thú nhân, các ngươi làm thế nào mà lẫn vào được?
Đội trưởng Đỗ An không biết phải trả lời như thế nào, hắn ta lựa chọn im lặng. Thấy vậy, Trương Tuấn nói:
- Thật ra ta có một biện pháp có thể dùng được.
Hai mắt Đỗ An sáng lên:
- Đại hiền triết, biện pháp của ngài là gì?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa ho khan:
- Đại hiền triết, ngài không phải là thành viên chiến đấu. Liên quan đến vấn đề hành động quân sự này, ta thấy vẫn để cho đội trưởng Đỗ An chỉ đạo là tốt rồi.
Vũ Tuyết Mai nghe vậy thì khóe miệng nổi lên một tia nghiền ngẫm, nàng mỉm cười.
Đỗ An vội vàng nói:
- Không sao, không sao. Đại hiền triết, ngài cứ nói ra xem thế nào đã.
Trương Tuấn đưa tay chỉ vào một ngọn núi trên bản đồ:
- Nơi này là con đường mà Thú nhân ở núi Nhạn Tháp phải đi qua trước khi đến thành Phú Quý. Địa hình của nó rất hiểm trở, hết sức thuận lợi cho việc phục kích.
Đỗ An hiểu ngay tức thì:
- Ý của ngài là chúng ta sẽ phục kích Thú nhân ở chỗ này?
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa cười lạnh một tiếng:
- Các Thú nhân sẽ tuân theo sự sắp đặt này? Bọn họ nhất định sẽ đi qua con đường trên ngọn núi này hay sao?
Trương Tuấn mỉm cười:
- Việc này à? Chỉ cần đội trưởng Đỗ An vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch mà hắn vừa nói là được.
Trần Đại Nghĩa sửng sốt:
- Hả? Ý của ngươi là sao? Không phải ngươi vừa nói phục kích ở trên núi này sao? Sao bây giờ lại nói để cho đội trưởng Đỗ An tiếp tục thực hiện kế hoạch trước kia của hắn?
Đỗ An mỉm cười:
- Đại hiền triết, ta đã hiểu rõ ý định của ngài. Ngài muốn chúng ta dụ địch, sao đó dẫn bọn họ đến con đường trong ngọn núi này?
Trương Tuấn gật đầu:
- Đúng vậy. Thế nhưng ngươi không nên mang theo nhiều người. Các ngươi chỉ cần xông vào quậy tung bộ lạc của họ, tốt nhất là xông tới Thần điện Minh Quốc của họ rồi làm loạn lên. Sau đó thì lập tức chạy về. Thú nhân nhìn thấy một cơ hội có thể tiêu diệt một đám Vệ thú Chiến sĩ thì nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi, bọn chúng sẽ đuổi theo, cố gắng giết chết các ngươi.
Đỗ An gật đầu, Trương Tuấn nói thêm:
- Trong ngọn núi này, bằng vào địa hình hẹp, với thân thể to lớn của mình thì sức mạnh của Thú nhân sẽ bị hạn chế, nhưng các ngươi có thể phát huy ưu thế ma pháp của mình.
Từ đáy lòng, một sự kính nể bay lên, Đỗ An cười nói:
- Đại hiền triết, ngài đúng là một tên quân sư mà.
Trương Tuấn cũng cười, không quá để tâm đến lời khen này:
- Đây chỉ là một cái mưu kế đơn giản thôi, quân sư gì chứ.
Nhìn thấy đội trưởng Đỗ An cùng Trương Tuấn nói chuyện hết sức vui vẻ, sắc mặt của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa càng trở nên khó coi.
Sau khi kết thúc hội nghị quân sự này, Trương Tuấn trở về căn phòng của chính mình. Không bao lâu sau, một vài tiếng đập cửa vang lên. Trương Tuấn mở cửa ra thì nhìn thấy một tên thần chức mặc một bộ áo trắng đang đứng ở trước cửa. Hắn cất tiếng hỏi:
- Có việc gì sao?
Tên thần chức kia không nói lời nào, lắc mình chui vào căn phòng của Trương Tuấn, đóng cửa phòng lại, tháo khăn che đầu xuống, để lộ một mái tóc dài màu đỏ.
- Là ngươi.
Trương Tuấn cảm thấy ngoài dự liệu, tiếp tục nói:
- Ngươi cải trang thành như thế để làm gì?
Vũ Tuyết Mai mỉm cười:
- Ta đến đây để nói cho ngươi biết trong lần hành động này, ngươi phải cẩn thận. Lão Giáo chủ hồ ly kia có thể không bỏ qua cơ hội này đâu.
Trương Tuấn cũng hiểu vì sao rồi, hắn trịnh trọng gật đầu:
- Cảm ơn ngươi.
Vũ Tuyết Mai nói:
- Khắp nơi trong Thần điện đều là cơ sở ngầm của hắn ta. Trước kia hắn không coi trọng ngươi cho nên chúng ta gặp nhau mà không hề lo lắng gì. Nhưng hiện tại thì chỉ sợ ngươi đã bị theo dõi.
Trong lòng Trương Tuấn đã có ý định từ sớm, nhưng hắn không nói ra.
Bởi thế, hắn nói:
- Tốt, ta sẽ chú ý, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.
Từ lần hắn nói cái điều kiện kia với Vũ Tuyết Mai, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ công tước xinh đẹp này kể từ lúc đó.
- Mà cái đề nghị lần trước của ta ngươi đã nghĩ xong chưa?
Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.
Vũ Tuyết Mai đột nhiên cười đầy giảo hoạt:
- Xem ra vẻ đẹp của ta cũng không có mất đi hiệu quả. Nếu không thì ngươi sẽ không bao giờ hỏi ta, mà chính là chờ ta trả lời.
Rồi nàng không có trả lời câu hỏi kia của hắn:
- Ta phải đi. Thêm một chút thời gian nữa thì Giáo chủ Trần Đại Nghĩa sẽ nghi ngờ.
Đi tới cửa, Vũ Tuyết Mai đột nhiên quay đầu lại, nói:
- Ta nghĩ sắc đẹp của mình vẫn có sức hấp dẫn với ngươi. Nếu vậy, ta đây sẽ tiếp nhận điều kiện của ngươi. Cái điều kiện mà chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy phần thắng của ta rất lớn.
Trong lúc Trương Tuấn còn sửng sốt, Vũ Tuyết Mai dùng tay đẩy cửa phòng ra, đi thẳng một mạch. Nguyễn Khắc Cần và Đinh Thế Vũ vẫn đứng ở ngoài, nhưng dường như chưa từng nhìn thấy cái gì.
Trương Tuấn suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, đi tìm lão Phạm Kiếm Hiệp.
- Sư phụ, ta có một suy nghĩ muốn nói với ngài.
Lão Phạm Kiếm Hiệp vội vàng đưa thức ăn cho Vệ thú, trong lúc bận rộn nhưng vẫn hỏi:
- Cái suy nghĩ gì?
Trương Tuấn nói:
- Ta cảm thấy chúng ta nên để cho Vệ thú sống ở một môi trường tốt hơn. Ngài cũng rõ mà, ở dưới cái động tối thui và âm u, không có lấy một tia ánh sáng Mặt Trời thì ngay cả loài người chúng ta cũng đều không muốn sống, huống chi là những con Vệ thú đầy cao quý? Ta thấy chúng ta nên tìm một nơi khác, nên xây dựng một nơi khác để nuôi chúng.
Lão Phạm Kiếm Hiệp dừng công việc đang dang dở lại:
- Ta cũng từng nghĩ qua chuyện đó. Nhưng xây dựng chỗ này là vì sự an toàn của Vệ thú. Ngươi không phải là không biết, nếu Thú nhân núi Nhạn Tháp hay người của Thần giáo Suối Nước Nóng biết được chỗ nuôi Song Đao Đường Lang thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để tiêu diệt hết những con sủng vật của Thần Bạc Hà này.
Trương Tuấn nói:
- Không bằng chúng ta bí mật xây dựng một cái trang trại trên ngọn núi nào đó. Rồi đào một cái lối đi ngầm dưới mặt đất đi thẳng về Thần điện. Đến lúc nguy hiểm, chúng ta lập tức dẫn bọn chúng lui về Thần điện?
Lão Phạm Kiếm Hiệp suy nghĩ chốc lát, nói ra:
- Như vậy cũng là một biện pháp, để ta cùng thảo luận với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa xem sao.
Nghe vậy, Trương Tuấn nói thêm:
- Chúng ta như thế nào cũng không sao cả, nhưng Vệ thú là sủng vật của Thần, bọn họ không thể bị đối xử như thế này được.
Lão Phạm Kiếm Hiệp dùng tay vỗ đi bụi bặm dính trên người:
- Ngươi chuẩn bị bữa ăn cho bọn nhỏ đi, ta đi tìm Giáo chủ đại nhân.
Trương Tuấn vội vàng nhận lấy phần công việc của lão:
- Ta sẽ chăm sóc bọn chúng thật tốt, sư phụ, ngài yên tâm mà đi đi.
...
Lão Phạm Kiếm Hiệp trở về sau một khoảng thời gian ngắn, vẻ mặt không chút vui vẻ.
Thấy thế, Trương Tuấn hỏi:
- Sư phụ, sao vậy? Giáo chủ Trần Đại Nghĩa không đồng ý sao?
Lão Phạm Kiếm Hiệp nổi giận đùng đùng:
- Cái lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa thật sự hơi quá đáng, vì sủng vật của Thần mà xây dựng nơi nuôi dưỡng là cỡ nào quan trọng và vinh hạnh? Thế mà hắn lại dùng lý do không có tiền mà đuổi ta đi. Hừ, Thần điện có thể không dùng tiền ở phương diện khác, thế nhưng không thể nào để sủng vật của Thần chịu khổ được. Bọn chúng là ơn huệ mà Thần Bạc Hà ban cho chúng ta, tên Giáo chủ Trần Đại Nghĩa ấy có thể nào làm như thế!
Nội tâm Trương Tuấn chìm xuống, hắn biết lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa không phải sợ tốn tiền, mà lão ta đang theo dõi hắn. Xem ra hắn không thể ôm thêm cái ảo tưởng nào, tên khốn Trần Đại Nghĩa đó đúng là đang bắt đầu đề phòng hắn.
Thật ra Trương Tuấn đưa ra cái lý do xây dựng một nơi ở mới cho Vệ thú không phải xuất phát từ việc muốn “sủng vật của Thần” được chăm sóc tốt hơn, mà hắn chỉ muốn thăm dò xem lão Giáo chủ kia có dám thả hắn rời đi hay không. Hiện tại đã có đáp án, hắn và Vũ Tuyết Mai đều không phải đa nghi.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa không muốn thả hắn đi, hắn lại càng muốn tìm biện pháp rời khỏi Thần điện thành Phú Quý.
Đội trưởng Đỗ An bố trí một trận phục kích ở núi Chóp Chài. Với tư cách là người chỉ đạo, Đỗ An quyết định tự mình dẫn người xông vào bộ lạc Thú nhân làm mồi. Dù trước kia Trương Tuấn không thích Đỗ An là mấy, nhưng khi nhìn thấy loại hành động này của hắn, một thứ tinh thần chính nghĩa, xả thân vì mọi người, trong lòng hắn cũng có chút cảm động.
- Đội trưởng Đỗ An.
Trương Tuấn cảm thấy chính mình không thể đứng nhìn. Nếu như Giáo chủ Trần Đại Nghĩa đã bắt đầu nghi ngờ hắn thì lời nói của Vũ Tuyết Mai rất có thể trở thành sự thật. E rằng lão ta sẽ “hi sinh” một đám Vệ thú Chiến sĩ để đả kích chính mình.
Đỗ An nhìn thấy hắn thì vội khom người hành lễ:
- Đại hiền triết tôn kính, ngài đã tới!
Trương Tuấn hỏi:
- Thế nào? Mọi việc đã bố trí ổn thỏa chưa?
- Hết thảy đều đã sắp xếp xong. Vào sáng sớm ngày mai, khi Mặt Trời vừa mới mọc, ta sẽ dẫn theo ba gã Vệ thú Chiến sĩ tiến vào bộ lạc Thú nhân. Chúng ta sẽ xông vào đó từ hướng tây nam, sau đó đi thẳng tới Thần điện Minh Quốc. Lúc này bọn họ nhất định sẽ phải trở về cố thủ Thần điện. Tới lúc đó bốn người chúng ta sẽ cùng nhau thả ra một cái ma pháp tấn công từ xa đánh về Thần điện. Cuối cùng chúng ta sẽ lập tức rời khỏi.
Trương Tuấn gật đầu:
- Một kế hoạch không tệ. Ngươi làm cho bọn hắn nghĩ rằng các ngươi thật sự muốn phá hỏng Thần điện, thì tất nhiên binh lực của họ sẽ phải co rút lại. Như thế thì các ngươi sẽ có khoảng trống mà lui lại.
Đỗ An gật đầu:
- Suy nghĩ của ta chính là như thế.
Đỗ An hắn lấy tay chỉ vào ngọn núi nọ:
- Ta chuẩn bị mai phục mười tên Vệ thú Chiến sĩ ở nơi này. Đã sớm chuẩn bị thêm vài loại trận pháp. Đợi đến khi Thú nhân vừa đến thì lập tức công kích.
Trương Tuấn suy nghĩ chốc lát, với hắn, kế hoạch này dường như không hề có sơ hở, nhưng sơ hở lớn nhất chính là ở bản thân Thần điện thành Phú Quý. Biết là thế nhưng hắn có thể nào nói rõ với Đỗ An? Chỉ sợ Đỗ An sẽ không tin suy đoán của hắn. Trong lòng hắn thở dài một hơi, quyết định bỏ qua ý tưởng thuyết phục Đỗ An.
- Tốt lắm, Thần Bạc Hà phù hộ các ngươi. Đội trưởng Đỗ An, Thần Bạc Hà nhất định sẽ chiếu cố ngươi.
Ngay sau đó Trương Tuấn liền chạy tới phủ công tước. Vũ Tuyết Mai nhìn thấy Trương Tuấn, cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng có chút đắc ý:
- Sao ngươi lại tới đây, có phải đã bị sắc đẹp của ta mê hoặc hay không?
Trương Tuấn khoát khoát tay:
- Ngươi đem vệ đội của ngươi cho ta mượn dùng vài hôm.
Vũ Tuyết Mai sửng sốt:
- Vệ đội? Ngươi mượn vệ đội làm cái gì? Ngươi không phải là định dùng vệ đội của ta xông thẳng vào Thần điện mà giết lão Giáo chủ Trần Đại Nghĩa chứ?
Trương Tuấn lắc đầu:
- Ta còn không có ngu như vậy, ta muốn mượn vệ đội để cứu đám Vệ thú Chiến sĩ kia.
Vũ Tuyết Mai có chút hiểu ra, nhưng mà nàng tỏ vẻ khó khăn:
- Vệ đội của ta chỉ có hai trăm người, họ còn phải phụ trách bảo vệ thành Phú Quý. Ta thật sự không có thuộc hạ nào dư thừa.
Trương Tuấn thất vọng:
- Chẳng lẽ chúng ta hoàn toàn không có cách nào? Chúng ta làm sao có thể đứng nhìn bọn họ đi chịu chết?
Vũ Tuyết Mai lạnh lùng nói ra:
- Dù sao thì Vệ thú Chiến sĩ cũng là quân đội của Thần điện, bọn họ chịu sự chỉ huy của Giáo chủ Trần Đại Nghĩa. Nếu như lão ta muốn chặt đứt chân tay của chính mình, chúng ta phải vui mừng mới đúng, tại sao lại muốn đi cứu bọn họ đây? Loại chuyện này ta sẽ không làm.
- Này…
Trương Tuấn đứng ngây ra đó, đầy khó hiểu nhìn Vũ Tuyết Mai. Mặc dù với chính trị hắn cũng không đến mức ngu ngốc, nhưng không có chân chính trải qua thực tế, không có thấy sự thật xảy ra trước mặt, hắn vẫn có chút không thích ứng.
Vũ Tuyết Mai nhìn thấy ánh mắt này của hắn, trong lòng cũng mềm đi phần nào:
- Kì thật… cũng không phải là không có cách nào. Trong thành có công hội người mạo hiểm, ngươi có thể đi thuê lính đánh thuê. Chỉ cần bỏ ra cái giá tiền hợp lý thì bọn sẽ làm bất cứ chuyện gì mà ngươi muốn.
Trương Tuấn đột nhiên nở nụ cười, hắn ôm lấy vai của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt:
- Cảm ơn ngươi.
Trương Tuấn trở về Thần điện, gọi Khắc Cần với Thế Vũ:
- Hai ngươi nhanh chóng đi chiêu mộ một nhóm lính đánh thuê. Nói cho bọn họ biết nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ muốn bao nhiêu thì trả cho bọn họ bấy nhiêu, chỉ cần tuyển hết bọn họ là được.
Khắc Cần cảm thấy kỳ quái, hỏi:
- Đại hiền triết, chúng ta…
Trương Tuấn cắt ngang:
- Không nên hỏi, mau đi đi.
Khắc Cần và Thế Vũ gật đầu, Trương Tuấn đưa cho bọn họ một túi kim tệ đã chuẩn bị sẵn:
- Đây là kim tệ.
Hai người nhận được túi tiền, nghe được âm thanh va chạm của chúng ở trong túi, họ không phí lời thêm nữa:
- Tuân lệnh đại nhân, chúng ta đi.
Cùng ngày hôm đó, Trương Tuấn cởi ra chiếc áo bào Hiền triết của mình, thay bằng một bộ áo màu nâu giống như những kẻ nghèo khổ, đội một cái mũ che đầu màu đen, đi tới một tòa nhà.
Những người mạo hiểm được hai người Khắc Cần và Thế Vũ chiêu mộ đều ở đây. Khi thấy hắn đến, hai người họ tới cửa đón:
- Đại nhân.
Trương Tuấn gật đầu, chỉ chỉ vào trong phòng:
- Vào thôi.
Bên trong tòa nhà là một mảnh ồn ào. Khắc Cần và Thế Vũ đã bao cả tòa nhà này, chuẩn bị các loại thức ăn cùng rượu gạo một cách đầy đủ. Thế nên vào lúc này, khắp nơi trên mặt đất toàn là hũ rượu, cũng đã có người lăn ra ngủ ở dưới sàn nhà vì say mèm.
Trương Tuấn nhìn thấy họ đều là những người có thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay ẩn chứa sức mạnh to lớn thì gật đầu, đi ra ngoài.
- Khắc Cần, Thế Vũ, sáng mai các ngươi dẫn bọn họ đến một thung lũng ở phía tây bắc thành Phú Quý chờ ta.
Hai người gật đầu, bọn họ dường như nghĩ tới việc gì, nhưng lại không dám nói ra.
Trương Tuấn ngửa mặt lên trời, nói:
- Phật tổ phù hộ, Thần Bạc Hà ở trên, con dân của ngài khẩn cầu ngài mở lòng thương, chỉ dẫn cho chúng ta đi đến miền đất thắng lợi.
Khi Trương Tuấn trở lại Thần điện thì đã không thấy đội trưởng Đỗ An đâu, hẳn là bọn họ đã bắt đầu đi chuẩn bị. Cũng có thể vào thời điểm này bọn họ đã đi vào trong núi Chóp Chài mà tiến hành bố trí mai phục.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Trương Tuấn hướng về lão Phạm Kiếm Hiệp mà xin nghỉ một ngày. Sau đó mang theo Vũ Dũng cùng Trần Minh Hạo đi thẳng về nơi đã định trước. Trương Tuấn không biết rằng tất cả hành động của hắn đều rơi vào một đôi mắt, khi bọn họ vừa mới rời đi thì có một người bẩm báo với Giáo chủ Trần Đại Nghĩa.
Giáo chủ Trần Đại Nghĩa mỉm cười rồi gật đầu, trong lòng dâng lên sự đắc ý: “Trương Tuấn à Trương Tuấn, ngươi cho rằng ta ngốc như vậy? Chỉ vì đả kích uy tín của ngươi mà hi sinh nhiều Vệ thú Chiến sĩ một cách vô ích như thế? Bọn họ thế nhưng đều là người của ta.
…
- Núi Chóp Chài.
Vũ Dũng nhìn về phía thung lũng nằm xa xa ở phía trước – nơi sắp trở thành một bãi chiến trường, nhỏ giọng nói.
Bọn họ tiến lên rất chậm, cũng không dám đi gần nó quá, bởi vì các Vệ thú Chiến sĩ đã mai phục ở nơi ấy.
Bọn họ tiến lên ngọn núi cao hơn ở bên cạnh, nơi có thể quan sát được địa điểm sắp diễn ra trận chiến.
Dưới bầu không khí càng lúc càng trở nên nóng cháy, khi bọn họ lên tới đỉnh núi thì đã là giữa trưa.
Bên sườn núi đối diện ở ngọn núi kia, Trương Tuấn có thể nhìn thấy có hai nhóm Vệ thú Chiến sĩ, mỗi nhóm năm người, mai phục ở hai bên con đường nọ. Vào lúc này, nhìn bọn họ có vẻ rất nhẹ nhàng, thoải mái, bọn họ không hề chú ý ẩn giấu thân mình. Quan sát một lúc, Trương Tuấn đã hiểu gần hết ý định của họ.
Tuy nhiên hắn không thấy bóng dáng của đội trưởng Đỗ An đâu, bởi điều đó, hắn biết Đỗ An bọn họ đã xuất phát. Hắn trầm ngâm: “Từ nơi này đến núi Nhạn Tháp là một đoạn đường dài, chỉ cần bọn họ giữ được tốc độ tốt mà không đổi, thì họ sẽ đến đích vào lúc hoàng hôn”.
Hắn ra lệnh:
- Minh Hạo, ngươi đi xem xem đám người Khắc Cần và Thế Vũ đã tới hay chưa?
Trần Minh Hạo cũng biết ở bên cạnh đều là Vệ thú Chiến sĩ, chỉ cần có gió thổi, cỏ lay thì bọn họ sẽ phát hiện, cho nên sau khi gật đầu, hắn cẩn trọng đi về địa điểm đã hẹn.
Tới xế chiều, Trần Minh Hạo cùng với Nguyễn Khắc Cần trở về:
- Đại nhân, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trương Tuấn suy nghĩ một thời gian ngắn, chỉ tay về phía dưới núi Chóp Chài, rồi nói:
- Vũ Dũng, ngươi đi dẫn bọn họ tới đó. Nhớ kỹ, phải cẩn thận, đừng để những Vệ thú Chiến sĩ ở bên kia phát hiện. Các ngươi cứ đi chậm rãi, ở cách chân núi Chóp Chài một dặm mà chờ mệnh lệnh của ta.
Khẽ dừng lại, hắn lấy ra một cây pháo hoa:
- Khi thấy một cái pháo hoa nổ ở trên trời thì lập tức xông về phía ấy, chém giết Thú nhân.
Vũ Dũng gật đầu một cái, nhìn Trần Minh Hạo và Nguyễn Khắc Cần:
- An toàn của đại nhân giao cho các ngươi.
Trần Minh Hạo và Nguyễn Khắc Cần cùng gật đầu, vỗ vào vai của hắn: