Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 57: Chủ trì công đạo.
Nguồn:Metruyen
Tại Tu Chân giới, Tu chân giả chia yêu thú thành cửu giai, mỗi giai lại chia thành thượng, trung, hạ tam phẩm, ứng với cửu đại cảnh giới của Tu chân giả. Yêu thú đạt tới ngoài ngũ giai là có thể hóa thành hình người. Bất quá trên đại lục Thiên Thai, yêu thú từ tam giai trở lên lại xuất hiện cực kỳ ít. Mà Thanh Hỏa điêu chính là một loại yêu thú tam giai thượng phẩm tương đối lợi hại.
- Hai vị đạo hữu nói có phải là tam giai yêu thú Thanh Hỏa điêu sau khi trưởng thành có thực lực tương đương với tu sĩ tu vi Linh Tịch hậu kỳ, lại còn có khả năng phun ra ngọn lửa màu xanh?.
Nhậm Thanh Phong khẽ nhìn tiểu ưng màu đen quật cường đang giãy dụa trên mặt đất, có chút giật mình nói.
Thanh Hỏa điêu này, Nhậm Thanh Phong chỉ mới nghe nói qua. Hơn nữa cũng biết, nếu quả trứng kia thật sự là của Thanh Hỏa điêu thì nhất định không phải là thứ mà một vị tu sĩ đê giai có thể mua nổi. Lập tức tính toán toàn bộ linh thạch trên người mình dù đã tăng lên mà nói, chỉ sợ cũng còn thiếu rất nhiều.
- Vãn bối chính là nghĩ như vậy. Đáng tiếc thật không ngờ, nó cũng chỉ là trứng chim bình thường thôi.
Tu sĩ họ Triệu kia nghe câu hỏi của Nhậm Thanh Phong, vì thế nhanh chóng bổ sung nói.
- Triệu đạo hữu, xin hỏi lúc nào tại hạ từng nói quả trứng chim kia chính là trứng của yêu thú Thanh Hoa điêu? Nếu tại hạ khẳng định nói như vậy, thì còn có khả năng đem nó ra bán cho ngươi nữa sao? Lúc ấy nói xong thì Triệu đạo hữu ngươi muốn tranh mua lấy, lại đảm bảo sau này sẽ không đổi ý. Hiện tại ấp ra một con sơn ưng bình thường lại muốn ta phải đền trả linh thạch. Từ khi nào có chuyện tốt như vậy a! Tại hạ bán một năm đan dược cấp thấp, cũng không có được mấy khối linh thạch.
Tu sĩ họ Vương kia nói.
- Đạo hữu ngươi không phải nói tìm thấy ổ trứng chim kia ở trên một cây Hoàng Tinh thảo ba trăm năm sao? Đây không phải là loại thức ăn ưa thích của Thanh Hỏa điêu thì là cái gì? Lại nói nếu ngươi không nói như vậy, tại hạ có thể cho rằng đây là trứng của linh thú Thanh Hỏa điêu sao? Hơn nữa đạo hữu ngươi một năm không lời được mấy viên linh thạch, nhưng tổng lại so với Triệu mỗ lúc này một viên cũng không có, chẳng phải là nhiều hơn sao? Trung phẩm linh thạch kia của tại hạ chính là nhờ đem pháp khí mà sư phụ để lại trước khi lâm chung đổi được nha!
Tu sĩ họ Triệu cũng là vẻ mặt đau lòng nói.
Từ biểu tình không ai nhường ai cho thấy hiển nhiên mười khối trung phẩm linh thạch đối với hai gã tu sĩ đê giai như bọn họ mà nói, chính là một món của cải thật lớn.
- Đúng là tại hạ có nói như thế, nhưng tất cả đều là sự thât. Chính đạo hữu mới không nên nhận định đó là ổ trứng chim của Thanh Hỏa điêu. Như thế có thể bắt đền tại hạ cái gì? Mười khối trung phẩm linh thạch kia từ lâu tại hạ đã dùng hết rồi. Lúc này tại hạ cũng chỉ có ba đồng khối phẩm linh thạch thôi, có muốn nhận lấy hay không thì tùy ý ngươi. Lại nói ai có thể chứng minh tiểu ưng này có phải là nở ra từ quả trứng kia không?
Tu sĩ họ Vương bất đắc dĩ nói. Sau đó lại hoài nghi.
- Triệu đạo hữu, Tiểu ưng này hẳn không phải mới vừa nở ra chứ?
Nhậm Thanh Phong lúc này đại khái cũng nghe rõ, bất quá không có lập tức hòa giải, ngược lại nhìn tiểu ưng màu đen trên mặt đất, có chút nghi ngờ hỏi.
- Nhãn lực của tiền bối thật là tốt, con tiểu ưng này mới chỉ nở có ba tháng. Cho nên lúc này mới có bộ dáng trưởng thành như thế. Bất quá bộ dáng của Thanh Hỏa điêu, vãn bối có biết một chút. Thanh Hỏa điêu này sau khi sinh ra được một tháng thì cánh của nó dần dần có chuyển một ít sang màu xanh. Nhưng là con tiểu ưng này đã quá ba tháng, bộ lông toàn thân đều là màu đen, ngay cả vài cái lông chim màu xanh cũng không có. Hơn nữa đầu của nó so với Thanh Hoa điêu trong truyền văn cũng là nhỏ hơn một chút, Cho nên vãn bối mới không nhịn được đến đây để đòi lại công đạo.
Tu sĩ họ Triệu vội lập tức cung kính trả lời.
- Tiểu ưng này chẳng lẽ đã bị Triệu đạo hữu giải trừ quan hệ chủ tớ do trích huyết nhận chủ?
Nhậm Thanh Phong bất động thanh sắc tiếp tục hỏi.
Trích huyết nhận chủ này kỳ thật chính là một thủ đoạn thường dùng để thiết lập quan hệ chủ tớ giữa tu sĩ với linh thú. Chỉ cần nhỏ một giọt máu của tu sĩ lên trứng linh thú, như vậy sau khi linh thú này sinh ra liền nhận tu sĩ đã trích máu làm chủ nhân. Trong lúc đó cũng có thể thiết lập một loại giao kết lấy tu sĩ làm chủ.
Sau khi trích huyết nhận chủ, trong cơ thể linh thú sẽ có một tia linh thức của tu sĩ, chỉ cần tu sĩ tử vong, linh thú cũng sẽ tử vong theo. Trừ phi tu sĩ giải trừ quan hệ chủ tới này bằng cách dùng lực lượng mạnh mẽ hủy diệt một tia linh thức trong cơ thể linh thú. Bất quá làm như vậy mà nói, linh thú sẽ phải chịu thương tổn rất lớn. Nếu như là linh thú cao giai trưởng thành, bình thường sẽ không có vấn đề gì. Nếu như là một số linh thú cấp thấp hoặc ấu thú thì rất có thể lập tức bị chết. Hơn nữa coi như khi đó không chết, thì cũng vì hao tổn quá nhiều huyết khí mà không sống được lâu.
- Vâng, Tiểu ưng này đã được vãn bối giải trừ quan hệ chủ tớ, có lẽ bởi vì nó là chim thú bình thường, nên lúc ấy chưa có bị chết đi. Bất quá nhìn bộ dáng này thì hẳn là cũng không sống qua được vài ngày nữa.
Tu sĩ họ Triệu thoáng nhìn tiểu ưng trên mặt đất, sau đó trả lời.
- Uhm, ra là như vậy. Tại hạ có một lời nghị không tệ, không biết hai vị đạo hữu có muốn nghe hay không, rồi sau đó lại cẩn thận suy nghĩ tiếp.
Nhậm Thanh Phong nghe xong lời nói của vị Triệu tu sĩ này, trong lòng vừa động, sau đó lại nhìn thoáng qua con tiểu ưng đang giãy giụa trên mặt đất, rồi mới chậm rãi nói.
- Xin mời tiền bối!
Hai gã tu sĩ vừa nghe lời này đều là hơi có chút nghi hoặc lại có một chút chờ mong, sau đó đồng thời cung kính nói. Nhậm Thanh Phong mặc dù lời nói khách khí, bất quá hai người bọn họ sao dám cự tuyệt.
- Tại hạ sẽ bỏ ra ba khối trung phẩm linh thạch để mua con tiểu ưng này về làm thuốc thí nghiệm. Vương đạo hữu cũng bỏ ra ba khối trung phẩm linh thạch trả cho Triệu đạo hữu. Như vậy Triệu đạo hữu sẽ có sáu khối trung phẩm linh thạch. Không biết ý của hai vị thế nào?
Theo Nhậm Thanh Phong thấy con tiểu ưng này tất nhiên không phải là sơn ưng bình thường, tuy rằng có thể không bằng Thanh Hỏa điêu, bất quá sơn ưng bình thường mới nở ba tháng cũng không lớn được như vậy. Hơn nữa còn bị tu sĩ giải trừ linh thức mà vẫn không chết, bây giờ còn bất khuất, quật cường như vậy. Mà trên bộ lông màu đen của nó vẫn có lẫn mấy chấm vàng. Chính là mấy sợi lông vàng này có thể thấy tu sĩ cấp thấp nhãn lực không thể quan sát thấy, ngay cả Nhậm Thanh Phong cũng là tận lực quan sát mới phát hiện được.
- Như vậy đương nhiên là tốt, bất quá lại để tiền bối phải tốn kém. Nếu như tiền bối thật sự muốn giữ lại con tiểu ưng này, vậy túi đựng trung giai linh thú này của vãn bối liền tặng cho người. Tuy nó không đáng tiền, nhưng cũng miễn cho tiền bối phải tự mình đi mua.
Tu sĩ họ Triệu kia hơi sửng sốt, sau đó mừng rỡ, nhanh chóng nói.
Vốn gã tu sĩ họ Triệu này cũng không ôm hy vọng gì, cuối cùng ít nhất cũng có được ba khối trung phẩm linh thạch mang về. Thật không ngờ lại có thể gặp được vị tiền bối cổ quái như vậy, nguyện ý đưa cho hắn ba khối trung phẩm linh thạch. Cơ hội như thế cũng khó có được. Mà con hắc ưng kia cũng chỉ là sơn ưng bình thường, lại không còn sống được mấy ngày, hắn không muốn giữ lại. Về phần túi linh thú cũng không đáng giá bao nhiêu linh thạch, không bằng tặng cho đối phương, cũng có thể làm đối phương không đổi ý.
- Được, đương nhiên là được! Hết thảy đều xin nghe theo sự an bài của tiền bối! Vãn bối cũng có hai chai Linh Thú hoàn liền tặng cho tiền bối dùng làm thuốc thí nghiệm.
Lúc này tu sĩ họ Vương kia cũng phản ứng trở lại, vì thế vội phụ họa nói theo. Sau đó lại đưa ra hai chai Linh Thú hoàn muốn tặng cho Nhậm Thanh Phong. Dù sao lần này hắn cũng giúp mình giải quyết phiền toái. Mình nên đem hai chai Linh thú hoàn không đáng giá mấy này tặng cho tiền bối, cũng là tránh để hắn dổi ý.
Linh Thú hoàn này chính là một ít Linh Thú đan dược cấp thấp, thường dùng để làm thức ăn, cũng trợ giúp Linh Thú nhanh lớn cùng tiến giai.
- Được, cứ như vậy mà làm là được. Đây là ba khối trung phẩm linh thạch, đạo hữu cầm lấy đi. Túi Linh thú cùng Linh Thú hoàn này ta cũng xin nhận, Nếu không có chuyện gì khác, tại hạ xin cáo từ!
Sắc mặt Nhậm Thanh Phong bình tĩnh, sau đó đưa linh thạch ra, đồng thời tiếp nhận túi linh thú cùng tiểu ưng đang giãy giục kia, cả hai chai Linh thú hoàn lập tức cho vào túi trữ vật. Sau đó cáo từ một tiếng, rồi lặp tức xoay người đi ra ngoài cốc.
- Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối?
Hai gã tu sĩ này sau khi mọi việc xong xuôi, liền gọi với Nhậm Thanh Phong đã đi tới ngoài cốc.
- Huyền Dương, Nhậm Thanh Phong.
Thanh âm của Nhậm Thanh Phong truyền tới từ rất xa, người cũng ngự sử hoàng chu pháp khí đi ra được nửa dặm.
Hai gã tu sĩ nghe xong lời này, cũng mấy tu sĩ khác đứng vây xung quanh thu thập đồ đạc, rồi tản đi. .
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Nhậm Thanh Phong có chút than thở nhìn căn tiểu thanh nhã trong bóng hoàng hôn phía trước. Hắn rời khỏi căn tiểu cư này sắp được một tháng, nhưng lại không ngờ nhiệm vụ vốn dĩ đơn giản, vậy mà hắn lại phải trải qua mấy lần sinh tử nguy hiểm. Hôm nay lại nhìn thấy căn phòng nhỏ đơn sơ này, thực sự có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.
- Thói quen thật tốt, những nơi đầy sát khí, nguy hiểm rình rập cũng không phải chưa từng trải qua, sao lúc này lại trở nên yếu đuối, dễ cảm động như vậy.
Nhậm Thanh Phong cười tự giễu, sau đó lẩm bẩm nói.
Sau khi nói xong, hắn lại lấy ra tám cái thổ mộc phân thủy trận kỳ từ trong túi trữ vật, cân nhắc xem xét hoàn cảnh xung quanh một chút. Sau đó lại tung trận ra bốn phía của căn tiểu lâu, hai tay khẽ động đánh ra vài đạo linh lực.
Chỉ thấy trong phương viên hơn mười trượng, thổ, mộc lưỡng chủng linh khí ba động một trận quỷ dị. Sau đó căn tiểu thanh nhã đã tiêu thất không thấy đâu. Ngay cả trong chu vi hơn mười trượng cũng phát sinh biến hóa rất lớn. Toàn bộ cảnh vật ban đầu đều biến đổi.
Hơn bốn cái trận kỳ, phạm vi của trận pháp này sẽ lớn hơn gấp hai lần. Không những thế nó còn ẩn chứa một chút công hiệu ảo diệu khôn lường.
- Hiện tại rốt cuộc ta có thể yên tâm rồi, sợ rằng cho dù là Phí Trưởng Lão muốn len lén điều tra chỉ sợ cũng không điều tra được bất cứ cái gì.
Nghĩ như vậy, Nhậm Thanh Phong đóng cửa lại, lúc này mới lúc này mới yên lặng cẩn thận chỉnh lý lại ở trong phòng. Đầu tiên là một con tiểu ưng có bộ lông màu đen, tỉ mỉ quan sát lại. Tiểu ưng này sau khi được lấy ra liền giãy dụa muốn bay lên. Bất quá vẫn là không thể thành công.
Nhậm Thanh Phong nghi hoặc xem xét con tiểu ưng màu đen quật cường này, nhưng là cuối cùng vẫn không thể nhận ra nó rốt cuộc là loại linh thú gì. Vì vậy hắn dự định mấy ngày tới đi hỏi Lâm Kiếm một chút, hoặc giả nếu có cơ hội đến Tàng Thư Các ở Huyền Dương thì tìm một ít thư tịch coi sao.
- Trước hết vẫn là nghĩ biện pháp bảo trụ tính mệnh của nó đã. Tiểu tử kia đừng có nhúc nhích, để ta giúp ngươi nào.
Cuối cùng Nhậm Thanh Phong quyết định như vậy. Sau đó hắn mỉm cười đưa hai bàn tay ra bắt lấy con tiểu ưng kia, rồi lại truyền một đạo linh lực yếu ớt cho nó. Nhậm Thanh Phong tin tưởng đoàn linh lực này tuy rằng không thể triệt để trị liệu tốt cho nó, nhưng muốn giúp nó sống thêm vài ngày hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi xuất linh lực ra, con tiểu ưng này dường như cũng cảm giác được, nên cũng không có giãy dụa nữa. Mà là có vẻ như rất hưởng thụ, nhắm mắt an tĩnh nằm trên đùi Nhậm Thanh Phong.
- Nếu ta đã mang ngươi theo, vậy sau này ngươi hãy cùng ta sinh sống tu luyện cho tốt. Chờ sau này tình hình của ngươi tốt hơn, ta lại dùng linh lực từ từ giúp ngươi đả thông kinh mạch. Đến khi đó, dù là khôi phục hoàn toàn cũng không phải là không thể. Bất quá trong thời gian đó chúng ta cũng nên làm quen, biết tên nhau mới được. Ta là Nhậm Thanh Phong, còn ngươi?
Vuốt ve lông chim trên người tiểu ưng, sau đó lẩm bẩm nói.
- A! Chẳng lẽ ngươi đã ngủ rồi sao? Vậy cũng được, ngươi ngủ đi, không phải nói gì cả. Nhìn toàn thân ngươi đều là màu đen, vậy về sau ta gọi ngươi là Tiểu Hắc nhé! Chờ mai này ngươi có thể biến thành hình người, có thể nói chuyện, lại nói cho ta biết, tên thật của ngươi là gì.
Nhậm Thanh Phong tiếp tục vuốt ve tiểu ưng, thần sắc có chút lo lắng nói.
Nhậm Thanh Phong đứng dậy ôm tiểu ưng này đặt lên trên giường, sau đó lại quay về trong tĩnh thất, lấy đồ vật trong túi trữ vật ra tiếp tục kiểm kê.
- Hai trăm tám mươi khỏa huyết sắc châu này cũng không rõ rốt cuộc có tác dụng gì. Bất quá nếu như ta đoán không nhầm, đây chính là tinh hoa toàn thân của cương thi. Xem mùi máu tươi nhè nhẹ này, hẳn là có thể dùng để luyện chế đan dược bổ sung huyết khí mới được. Lần này muốn giữ lại tính mệnh của Tiểu Hắc phải nhờ vào nó rồi.
Nhậm Thanh Phong trông thấy huyết sắc châu, mặt lộ vẻ suy tư nói.
Lần này sở dĩ Nhậm Thanh Phong không tiếc bỏ ra ba khối trung phẩm linh thạch mang về con tiểu ưng rất có thể chẳng còn sống được bao lâu này. Chính là vì ôm hy vọng đối với Huyết sắc châu.
Nếu tiểu ưng vì bị tu sĩ xóa đi linh thức lưu lại mà dẫn đến huyết khí bị hao tổn, vậy vừa vặn có thể thử xem hiệu quả quỷ dị của Huyết sắc châu này. Bất quá Nhậm Thanh Phong cũng không dự định để tiểu ưng này trực tiếp nuốt huyết châu vào. Hình dạng huyết sắc châu này tuy có vẻ đầy đủ huyết khí, hắc khí trên hạt châu đã tan hết. Lại khiến cho Nhậm Thanh Phong phải cẩn thận. Nếu như không cẩn thận đem Tiểu Hắc độc chết, vậy Nhậm Thanh Phong toi công rồi sao.
Vạn nhất Tiểu Hắc nếu có thể thành công trị khỏi, dù thua kém Thanh Hỏa điêu nhưng cũng là một loài linh thú. Mà chỉ cần là linh thú, sẽ không phải với mấy khối trung phẩm linh thạch có thể mua được. Ai bảo trên Đại Lục Thiên Thai, bản thân yêu thú đã ít, nhưng là trứng linh thú lại càng khó có được!
Nhậm Thanh Phong cầm một viên huyết châu, vừa cẩn thận quan sát một phen, bất quá vẫn không cảm nhận được gì. Vì vậy chỉ đành đem chúng thu lại. Sau đó lại lấy ra ngọc giản màu đen ghi chép Ngự Thi thuật, đặt trên bàn dùng thần thức tỉ mỉ dò xét.
Sau một hồi, Nhậm Thanh Phong lại lấy ra ngọc đồng màu trắng, đồng thời cũng đặt trên bàn. Lúc này Nhậm Thanh Phong cũng không có dò xét gì hết, mà khắc ấn Luyện Thần Thuật trong Ngự Thi vào thần thức.
Sau khi khắc ấn xong, Nhậm Thanh Phong cầm hai khối ngọc giản xem xét một chút, cuối cùng vẫn quyết định đem ngọc giản ghi chép Ngự thi kia phá hủy, như vậy mới là an toàn.
Nhậm Thanh Phong dự định tu luyện Luyện Thần Thuật này, mặc dù xuất phát từ Ngự Thi, nhưng bản thân nó cũng không phải loại công pháp tà ác gì. Mà là một loại pháp quyết thần kỳ do một vị thượng cổ tu sĩ lưu truyền lại. Bất quá mặc dù như thế cũng không thể để tông môn biết.
Tông môn cứng nhắc tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận một môn hạ đệ tử nào tu luyện công pháp có quan hệ có quan hệ với ma đạo. Mà ngọc giản ghi chép Ngự thi này một khi bị phát hiện, hoặc giả nộp lên Tông môn mà nói chắc chắn sẽ đưa đến không ít phiền phức. Nên Nhậm Thanh Phong cảm thấy biện pháp bảo đảm nhất vẫn là đem vẫn là đem nó trực tiếp hủy diệt.
Tu luyện Luyện Thần thuật này cần phải bảo mật, nói cách khác, để các đệ tử khác hoặc trưởng lão phát hiện, vậy Nhậm Thanh Phong liền gặp phải phiền phức lớn. Cho dù khi đó hắn có rất lợi hại, chỉ sợ cũng không tránh khỏi họa sát thân. Hơn nữa nếu làm không không tốt, còn có thể để lộ cả chuyện giết chết Mã Đằng, Ngô Sơn...Như vậy dù Nhậm Thanh Phong có lý cũng không thể nói rõ. Dẫu là Phí Trưởng Lão cũng là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hủy bỏ Ngự Thi xong, lúc này Nhậm Thanh Phong lúc này mới lại cầm ngọc giản có ghi chép Luyện Thần Thuật, tiếp tục nghiên cứu thêm.
Tuy rằng lúc nãy Nhậm Thanh Phong thác Luyện Thần Thuật vào trong thần thức, nhưng vẫn chưa có tỉ mỉ nghiên cứu, tự nhiên là không rõ được sự thần diệu của công pháp này. Hắn còn cho rằng đây là công pháp do thượng cổ tu sĩ lưu lại, bởi vì một chuyện nhỏ, nên mới không được quảng đại tu sĩ biết.
Lúc này tỉ mỉ nghiên cứu Nhậm Thanh Phong mới biết được chỗ huyền diệu của môn pháp quyết này. Phần quan trọng nhất của môn pháp quyết này dĩ nhiên là pháp môn chữa trị thần thức kỳ diệu, mà phần còn lai là pháp môn rèn đúc thần thức.
Trong công pháp tu luyện thần thức, nói trắng ra chính là một quá trình mà trước tiên phải tự tổn thương thần thức của mình, sau đó lại tiến hành chữa trị. Mà sau khi trải qua quá trình như thế, thần thức vừa khôi phục, đồng thời cũng trở nên càng thêm ngưng luyện, vận dụng cũng càng tùy ý hơn.
Thần thức bị tổn thương rồi lại chữa trị trong thời gian dài, không ngừng ngưng luyện, sẽ từ từ trở nên cường đại hơn, cho tới cuối cùng đạt tới cực hạn. Do đó đạt được hiệu quả cao nhất. Mặt khác thông qua rèn đúc như vậy, cũng có thể đạt được hiệu quả ngưng luyện hồn phách.
Sự nguy hiểm ở đây chính là việc tự ngược đãi bản thân, tổn thương thần thức rồi mới chữa trị, tất nhiên cũng sẽ khiến tâm thần vô cùng uể oải. Lúc này nếu như không kịp chữa trị kịp thời, hay tổn thương quá mức nghiêm tọng, không cẩn thận sẽ vượt quá giới hạn của tu sĩ, hậu quả tự nhiên là không thể tưởng tượng nổi. Nhẹ thì thần trí mơ hồ, biến thành ngu ngốc. Nặng Nặng thì hồn phi phách tán trực tiếp chết bất đắc kỳ tử chết bất đắc kỳ tử.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 59: Hồn phách xuất khiếu
Nguồn:Metruyen
- Không biết Luyện Thần Thuật này rốt cuộc là do vị cao nhân nào sáng tạo ra, ở đây chỉ là một phần nhỏ đã được đơn giản hóa. Những pháp môn rèn đúc thần thức này đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vậy Luyện Thần Thuật hoàn chỉnh sẽ càng trở nên lợi hại tới mức nào đây? Còn có pháp quyết chữa trị thần thức rất thần kỳ này, tuy rằng tu luyện khó khăn, bất quá sau khi luyện thành, cũng là vô cùng có ích. Vẫn đáng giả mạo hiểm một chút, tiến hành tu luyện. Chẳng qua sau này vẫn còn cần phải nghĩ biện pháp đoạt được pháp quyết hoàn chỉnh mới được.
Nhậm Thanh Phong tự hỏi một chút vẫn là quyết định tiến hành tu luyện. Mặc dù có chút phiêu lưu, nhưng nếu là luyện thành mà nói vẫn đạt được lợi ích không nhỏ. Tên ma tu đã chết kia, nói không chừng vẫn chưa có luyện thành đến một phần đã có thể dùng tu vi Tinh Lịch hậu kỳ ngưng tụ thành hồn phách. Vậy bản thân hắn nếu như tìm được trọn bộ pháp quyết đồng thời luyện thành thì sẽ lợi hại đến thế nào đây?
Nhậm Thanh Phong càng nghĩ càng có chút chờ mong. Sau đó nói làm là làm, cũng không ngừng lại nữa. Đồng thời cẩn thận xem xét các pháp môn rèn đúc quỉ dị ghi trên ngọc giản, rồi lựa chọn một loại pháp môn tương đối hoàn chỉnh để tu luyện.
Nhậm Thanh Phong ngồi tại chỗ, hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm trong lòng, tập trung ở toàn bộ tinh thần tại mi tâm. Từ từ phóng xuất thần thức, rất nhanh bắt đầu tu luyện Luyện Thần Thuật lần đầu tiên.
Loại pháp môn mà Nhậm Thanh Phong lựa chọn đích xác là tương đối đơn giản. Loại pháp môn này chính là không ngừng tham xuất thu hồi thần thức, lúc mới bắt đầu bảo trì tần suất tương đối thấp, cự ly cũng tương đối nhỏ. Theo thần thức không ngừng ngưng tụ và cường đại, tính thích ứng không ngừng đề cao, còn có thể giãn ra co lại với tần suất nhanh hơn, đồng thời không ngừng gia tăng cự ly. Đến không ngừng đề cao cường độ rèn luyện thần thức.
Lần đầu tiên tu luyện, Nhậm Thanh Phong cũng không dám mạo hiểm, thần thức dò xét đến chỗ cửa gỗ thì lại được thu hồi trở lại mi tâm. Sau đó hắn tiếp tục bảo trì cự ly như vậy, nhưng là tăng tốc độ co duỗi nhanh hơn chút.
Cứ như vậy làm mấy chục lần, Nhậm Thanh Phong lại không hề cảm giác được hiệu quả gì. Vì vậy hắn quyết ý hơn, đơn giản chính là tăng nhanh tần suất hơn, trong nháy mắt liền đã làm cả mấy trăm lần.
Nhậm Thanh Phong cảm thấy không đúng, muốn dừng lại, không ngờ trong đầu đột nhiên vang lên "ông" một tiếng thật lớn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt, ý nghĩ nóng lên, ngay sau đó liền đã mất đi trực giác, thất khiếu lưu máu ngã xuống đất ngất đi.
Bởi vì Nhậm Thanh Phong trong lúc tu luyện nhất thời phóng ý, đột nhiên đề cao cường độ rèn đúc thần thức, nên còn chưa kịp thích ứng, đã khiến tâm thần bị thụ thương nặng, trực tiếp dẫn đến thất khiếu chảy máu, lâm vào hôn mê.
Sau một khắc, Nhậm Thanh Phong cũng đã khôi phục tỉnh lại, nhưng là hắn kỳ quái phát hiện, bản thân rõ ràng đã đã hôn mê, lại vẫn có thể suy nghĩ. Đồng thời hắn cũng cảm giác được cả người lạnh giá vô lực, phảng phất như tùy thời có thể phiêu tán vào trong không khí. Loại cảm giác này không khỏi khiến Nhậm Thanh Phong nhớ tới khi còn bé bị rơi xuống nước thiếu chút nữa chết đuối.
Nhậm Thanh Phong lại đột nhiên lại đột nhiên nghĩ đến khi còn bé từng nghe lão nhân trong làng nói quá, con người ta khi sắp chết, hồn phách xuất khiếu, sẽ nghĩ tới những chuyện bản thân đã trải qua trong cuộc đời, còn có thể chân chính nhìn thấy hình dáng của mình mà không cần soi gương. Vì vậy hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân mình khí khổng chảy máu, nằm ngất trên mặt đất, khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh (Đương nhiên lúc này Nhậm Thanh Phong chỉ là một tia hồn phách suy yếu, cũng không thể trực tiếp dổ mồ hôi lạnh), nhớ tới tình trạng của ma tu ngày đó cũng là hồn phách xuất khiếu. Hắn lập tức nghĩ đến việc cướp đoạt, vì vậy liền nhanh chóng đánh tới thân thể mình đang nằm trên mặt đất.
Ôm ý niệm trong đầu như vậy ý niệm trong đầu, vừa khẽ động, Nhậm Thanh Phong liền cảm giác được càng thêm cường liệt, chỉ cần hắn tiếp tục làm như vậy cuối cùng hồn phách hẳn là sẽ bị tiêu tán.
Mặc dù có cảm giác cường liệt như vậy, Nhậm Thanh Phong lại biết mình chỉ còn có một con đường này. Nếu như hồn phách của mình có thể thuận lợi nhập vào thân thể, mình mới có thể tiếp tục sống sót. Nếu như thất bại, hoặc giả buông tha mà nói, như vậy hồn phách chỉ có con đường bị tiêu tán. Vì vậy hắn cũng bất chấp nguy hiểm có thể bị hồn phi phách tán, tiếp tục kiên trì hướng về thân thể đánh tới. Nhưng là vừa mới tiếp cận thân thể, hồn phách của hắn lại như bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bật trở về.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào cướp đoạt này giống như Tiểm Kiếm từng nói?
Hồn phách của Nhậm Thanh Phong bị bắn ngược trở về, cảm giác càng thêm suy yếu, đồng thời không khỏi trở nên uể oải, thất vọng, hối hận, tâm tình phức tạp không gì sánh được. Sau đó lại nghĩ tới từng nghe Lâm Kiếm nói qua chuyện này.
- Chỉ có tu sĩ cấp bậc Kim Đan kỳ mới có thể tiến hành đoạt xá. Mà tu sĩ dưới Kim Đan, nếu như thọ mệnh đã tận, tự nhiên là chết, hoặc giả trong chiến đấu chết đi, hồn phách không đồng thời bị hủy diệt, như vậy tối đa có thể tồn tại trong một thời gian rất ngắn.
Lâm Kiếm.
- Còn có thể tồn tại trong thời gian ngắn sao?
Nhậm Thanh Phong đầu tiên là khủng hoảng, sau đó cố bình tĩnh lại. Tựa hồ là muốn đợi thời cơ xoay chuyển đến, bất quá Nhậm Thanh Phong nhớ tới tu vi Trúc Cơ Kỳ của bản thân, còn cả Thổ Mộc phân Thủy trận, và thân thể có vẻ đã mất đi sinh cơ từ lâu, thì không khỏi lại trở nên chán nản.
- Sao ta lại có cảm giác mình sẽ lập tức bị tiêu tán? Không phải nói còn có thể tồn tại trong thời gian ngắn ư? Lúc ta còn nhỏ, nghe người lớn kể rằng con người ta sau khi chết sẽ được đầu thai chuyển thế? Hiện tại hồn phách của ta sắp tiêu tán hết, như vậy có thể đầu thai được không đây? Cha, mẹ, tiên sinh, ông nội, Đại Ngưu, Bác đại học sĩ, lẽ nào ta sắp có thể gặp được các người sao? Lòng hảo tâm của vợ chồng thợ săn, Bạch Vân hòa thượng, còn cả Tiểu Kiếm nữa, lúc này mọi người như thế nào? Có nhớ tới ta không? Còn có tiền bối sư tỷ ở trong tiểu cư có phải rất đẹp không?Ngày đó ở Huyền Dương điện có phải ta trông thấy sư tỷ xinh đẹp hay không? Vậy Tiểu Hắc rốt cuộc có phải là Linh Thú không? Nếu như về sau lớn lên sẽ có hình dạng như thế nào nhỉ? Nếu ta có thể phi thăng, khi đó có phải cũng là cảm giác lâng lâng như thế này? Còn có...
Hồn phách của Nhậm Thanh Phong phiêu đãng tựa hồ như sắp tiêu tán. Đồng thời trong lòng hắn lại miên man suy nghĩ về rất nhiều chuyện mà mình đã trải qua từ trước, cũng đều là mạc danh kỳ diệu thoát thân.
Lúc này Nhậm Thanh Phong càng cảm nhận rõ ràng được mình còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành cần phải làm. Nhưng là thủy chung không có cơ hội đi làm. Còn có cả những ước vọng lớn nhỏ, cổ quái cũng chưa có thực hiện. Nguyên lai nhân sinh cũng không có như mình vẫn nghĩ, trừ uống rượu, ăn thịt,...thì ra còn có nhiều chuyện có ý nghĩa như vậy nhưng đã bị mình quên mất, không để ý đến!
Nhậm Thanh Phong còn cảm thấy ngay cả việc tu luyện khô khan tựa hồ cũng trở nên vô cùng tốt đẹp đáng quý. Ngay cả một số người trước đây mình không quá yêu thích, hình như cũng trở nên vô cùng thú vị.
Nói chung, Nhậm Thanh Phong cảm thấy những ngày trước đây thật tốt! Mà hiện tại nếu có thể sống thêm một lần nữa, thì thật là tốt quá! Nhưng là hắn hiểu bản thân cũng không còn khả năng sống như trước nữa. Chính là như lúc này, thời gian để suy nghĩ cũng không nhiều! Bởi vì bản thân đang ngày càng trở nên suy yếu, tùy thời có thể tiêu tán. Mà "tùy thời" cũng có thể chỉ là một khắc sau.
Kỳ thực hồn phách của Nhậm Thanh Phong đáng lẽ sẽ không tiêu tán nhanh như vậy. Bất quá bởi vì tu luyện Luyện Thần Thuật, vô ý làm thần thức bị tổn thương, tâm thần đại thương, hồn phách tự nhiên cũng chịu ảnh hưởng rất lớn nên lúc này mới không chịu đựng được bao lâu.
Ngay khi Nhậm Thanh Phong đang sám hối, hoài niệm trước đây tứ cố vô thân, tâm tình vô cùng phức tạp, muốn kêu cũng kêu không ra tiếng, muốn khóc cũng không có nước mắt, muốn cười cũng không cười được, cảm giác tuyệt vọng, thì cơ hội chuyển biến lại phát sinh!
Nương theo tiếng vỗ cánh, một trận gió lạnh thổi quá. Lúc này Nhậm Thanh Phong vốn sẽ bị thổi tiêu tán. Nhưng hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ lực hấp dẫn nhu hòa, ấm áp như được mẫu thân ôm ấp truyền đến. Sau đó trước mắt Nhậm Thanh Phong tối sầm lại, lần thứ hai mất đi tri giác.
Khoảnh khắc lần thứ hai mất đi tri giác, Nhậm Thanh Phong tựa hồ trông thấy Tiểu Hắc vốn dĩ đang ngủ, không biết từ lúc lại đứng trên ngực mình. Đồng thời nó đang dùng mỏ nhọn mài lên trán mình.
- Chẳng lẽ tiểu ưng này...
Hồn phách Nhậm Thanh Phong cuối cũng mang theo nghi hoặc như vậy, từ từ không còn biết gì nữa.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 60: Chữa trị thần thức
Nguồn:Metruyen
Lại nói hồn phách của Nhậm Thanh Phong đã bị lực hấp dẫn cực đại, lại mất đi tri giác. Mà ngay sau đó, Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng có thể cảm thấy được cơ thể của chính mình thực sự tồn tại, đồng thời cũng cảm giác được một trận đau đớn, từ trên trán truyền đến.
“Ta lại sống!” Nhậm Thanh Phong nghĩ như thế, mở hai mắt ra lại nhìn thấy con Hắc Ưng đó đang đứng trên cơ thể của mình, mỏ Ưng cũng không mài lên người mình, chỉ là cặp mắt diều hâu đen thui hình như lại rất hiếu kỳ nhìn bản thân mình.
“Tiểu hắc, cám ơn ngươi” Nhậm Thanh Phong mỉm cười, mở miệng nói. Nói chuyện đồng thời lại cảm giác thấy một trận choáng trên bộ phận đầu.
“Tại sao có thể như vậy!" Nhậm Thanh Phong nghi hoặc tự hỏi, có điều vừa muốn nói nhiều lời, tiếp theo lại là một trận chóng mặt, muốn giãy dụa vùng đứng lên, thì đầu càng đau và muốn nứt ra.
“Đúng rồi, nhất định là thần thức trong quá trình tu luyện, chịu tổn hại quá nghiêm trọng. Cần nhanh chóng vận công hồi phục”. Nhậm Thanh Phong nghĩ như thế, muốn bò người lên khôi phục tu luyện, lại vẫn không thể. Cộng thêm sự sợ hãi lại xuất hiện lần thứ hai tình trạng hồn phách hiện ra lỗ thủng, thế là Nhậm Thanh Phong đành phải yếu đuối nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn trần nhà và Tiểu Hắc Ưng đó.
Cứ như vậy, sau khi qua hơn nửa canh giờ, Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút, sau đó lông mày hơi khẽ động, hình như nghĩ ra cái gì đó, thế là mới phải chịu đựng trận đau đầu kịch liệt này, thần thức vừa động, trong chớp mắt một loại vật nhỏ của linh thạch dược đan nằm một đống lộn xộn trong túi trữ vật xuất hiện ở mặt sàn trong tĩnh thất, lăn xuống trên mặt đất.
Nhìn thấy đan dược, linh thạch trên mặt đất, ngọc đồng và hơn mười hạt huyết châu, Nhậm Thanh Phong lúc này mới nỗ lực cố mỉm cười. Có điều muốn thò tay ra lấy, Nhậm Thanh Phong lại phát hiện bản thân càng yếu hơn. Thế là đành phải thở dài trong lòng, lại tiếp tục nhìn lên trần nhà, vẫn không nhúc nhích được, tiếp tục nghỉ ngơi.
Vào lúc này, Tiểu Hắc Ưng ấy hình như lại phát hiện ra đồ vật gì có hứng thú, cũng không tiếp tục ngơ ngác quan sát Nhậm Thanh Phong nữa, mà dang dộng hai cánh ra, bay xuống đất, bay nhanh bổ nhào về hướng một viên tuyết châu rơi thất lạc trên mặt đất cách nó không xa.
“Thôi đi, có lẽ đây chính là ý trời chăng. Để cho nó ăn thôi!” Nhậm Thanh Phong nhận ra màn này, vội vàng nghĩ cách ngăn cản, xong đầu lại một trận choáng, nhúc nhích cũng không nổi, thế là đành thở dài trong lòng, thì dứt khoát để cho nó ăn thôi.!
Lúc này, Tiểu Ưng kia nhìn thấy một ít huyết châu, hình như lại tìm đồ giống như mình thích. Một mảnh vui sướng kêu ré lên, vừa nhanh chóng mài thức ăn là những viên tuyết châu rơi trên mặt đất, cứ như thế nhặt được mười viên, Tiểu Hắc đột nhiên lại yên lặng trở lại, sau đó đôi cánh lại đập đập, nhìn kỹ thì nó muốn bay lên có điều vừa bay lên cao hơn nửa chiều cao của con người lại rơi thẳng xuống mặt đất, tiếp theo thì giống như hôn mê đi qua. Lại cử động cũng không động được.
“Tiểu Hắc nhất định là ăn huyết chu quá nhiều rồi, bản thân tương đối yếu ớt, đột nhiên lại bổ sung vào lượng lớn huyết khí, lại không có biện pháp nào luyện hóa để tiêu tan, mới hôn mê” Nhậm Thanh Phong nhìn Tiểu Hắc Ưng trước tiên là muốn bay, sau đó lại đột nhiên rơi suống mặt đất, vốn là kinh hãi, tiếp theo đại khái là đoán hiểu ra là đã xảy ra chuyện gì. Thế là cũng không vội vàng, tiếp tục nằm nhắm mắt nghĩ ngơi ở đó.
Như thế lại trôi qua hơn nửa canh giờ, Nhậm Thanh Phong cuối cùng lại cảm thấy đỡ hơn một chút, lúc này giơ tay phải ra mới khó khăn, nắm lấy một cái bình ngọc xinh xắn màu vàng, tiếp theo cau mày lại, run rẩy giơ tay trái ra, rút nắp của bình ngọc, đổ ra một viên màu vàng đậm, đồng thời mạo hiểm tổn hại nhẹ huyết khí, cầm đan dược kỳ quái ở đầu ngón tay lớn.
Nhìn đan dược này, Nhậm Thanh Phong mỉm cười vui mừng, dùng hết sức khí lực cuối cùng đẩy đan mạch vào trong không trung rơi vào miệng, lúc này mới thở phào một cái, lại nhắm hai mắt lại, tiếp tục không động đậy nằm ở đó, nghỉ ngơi.
Đan dược màu vàng trong bình ngọc này, vừa bị Nhậm Thanh Phong nuốt vào trong miệng, đã nhanh chóng tan thành một luồng khí màu vàng tỏa ra khí huyết nồng nặc. Rất nhanh đi vào trong mấy đường kinh mạch xung quanh cơ thể Nhậm Thanh Phong.
Tùy theo dòng khí màu vàng này mà không ngừng chạy, Nhậm Thanh Phong cảm giác thấy toàn thân có một trận mát lạnh, cũng dần dần tỉnh lại, thế là Nhậm Thanh Phong vội vàng ngọ ngoạy ngồi dậy, sau đó dựa vào một loại nhip điệu kỳ dị hô hấp thở nhả ra nạp vào.
Kèm theo loại nhịp điệu hô hấp kỳ dị đó, Nhậm Thanh Phong vốn mất quá nhiều máu, sắc mặt trắng bợt giống tờ giấy, cũng dần dần khôi phục lại đỏ hồng.
Như thế sau nửa canh giờ trôi qua, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Nhậm Thanh Phong cũng không tái bợt nữa, mà biến đổi như máu hồng hào trở lại, sau đó lại nhìn thấy Nhậm Thanh Phong ngưng lại, đang tiến hành hô hấp kỳ dị, tiếp theo lại vận khởi một loại càng kỳ dị hơn, phương thức hô hấp thổ nạp hoàn toàn tương phản với nhịp điệu lần trước, tiếp tục nhổ ra đưa vào, theo nhịp điệu mới này, sắc mặt của Nhậm Thanh Phong đã hồng hào, giống như muốn chảy ra máu tươi, lại dần dần khôi phục lại bình thường.
Kế tiếp hai nhịp điệu nhổ ra nạp vào này lại không ngừng bị Nhậm Thanh Phong hoán đổi sử dụng, mà sắc mặt của Nhậm Thanh Phong cũng không ngừng từ bình thường đến đổi thành hồng hào, lại từ hồng đến bình thường. Như thế trải quá mấy canh giờ, cứ như vậy cho đến khi màn đêm bên ngoài dần dần tản đi, mặt trời treo lên cao, đến lúc phải nhanh chóng hạ xuống, lúc này cuối cùng Nhậm Thanh Phong cũng có một lần sắc mặt bình thường, nhưng tu luyện nhổ ra nạp vào kỳ dị này, hơi kích động, mở to hai mắt.
“Không ngờ khôi phục hoàn toàn rồi!, mà thần thức cũng thật sự trở nên hơi mạnh mẽ lên chút ít, thật là : Đại nạn không chết tất có hậu phúc! Ha ha." Thần thức Nhậm Thanh Phong vừa thăm dò, không ngờ phát hiện trải qua cửa ải sinh tử lần này thần thức thực sự là biến đổi ngưng luyện không ít. Ngay cả phạm vi thăm dò quan sát cũng rộng hơn so với trước đây bảy, tám trượng. Thế là không giấu nổi vui sướng cười to lên.
Có điều sau này việc mạo hiểm như vậy, thực sự là không nên lại tùy tiện làm nữa. Lần này nếu như Tiểu Hắc không biết vì nguyên nhân nào, nhanh chóng mài tỉnh chính mình, chỉ sợ bản thân bây giờ e rằng sớm đã hồn bay phách lạc rồi? Không có nghĩ đến tu luyện thần thuật này. Rõ ràng nguy hiểm như vậy. Nếu không phải tìm thấy đan dược kỳ dị này từ trong túi trữ vật ma tu ấy, còn có phương thức hô hấp nhả ra nập vào kỳ dị này, bản thân đã thành công với hồn phách bám vào người rồi, sau này sợ rằng cũng phải biến thành một người phế nhân đến đi đứng, nói chuyện cũng không thể làm được. Lại càng không cần phải nói đến cái gì gọi là tu tiên bay lên.” Nhậm Thanh Phong cười to lên mấy tiếng ha ha, sau đó lại không nén nổi sự vui mừng.
Thực ra, lần này Nhậm Thanh Phong sở dĩ có thể hồn phách thành công quây về bên trong cơ thể là vì thân thể của Nhậm Thanh Phong là chưa chết thật. Chỉ là tu luyện “luyện thần thuật” tâm trạng chịu tổn hại nghiêm trọng. Mới có thể dẫn đến xuất hiện hô hấp tính tạm ngừng, hiện tượng tim ngừng đập. Mà Tiểu Hắc Ưng đó vừa mài mỏ lên người hắn là may mắn cuối cùng, mới có thể ở dưới sự trùng hợp, đổi lấy cơ hội sống cho cơ thể đã gần chết. Cũng bởi vì hồn phách của Nhậm Thanh Phong, đây mới có thể thành công bị hấp thụ Phụ Thể.
Có điều Nhậm Thanh Phong tuy tỉnh lại, nhưng thần thức chịu tổn hại rất lớn, hồn phách tâm trạng cũng suy nhược không gì sánh nổi. Cho nên Nhậm Thanh Phong lần này mới rơi vào đường cùng. Nghĩ muốn thử hai bình đan dược kỳ quái ấy trong túi trữ vật lại không nghĩ đến đã sự kỳ diệu thực thực.
Thảo nào ma tu kia không trực tiếp tế luyện nhiều con rối tu sỹ lợi hại, còn phải thao túng cương thi thực lực nhiều như vậy thấp xuống. Hóa ra là muốn dùng cương thi này tu luyện ngưng thành tuyết châu, luyện thành đan dược kỳ quái như vậy, có đan dược như vậy, chỉ cần một viên đã có thể bổ sung lượng lớn huyết khí. Huyết khí cường thịnh rồi, hồn phách tâm trạng cũng tự nhiên cũng mạnh mẽ theo. Chính là tu luyện thần thức ngoài ý muốn. Thường thì cũng không có thể xuất hiện nguy hiểm quá lớn.
Nhậm Thanh Phong lúc này nhìn trên mặt đất, huyết châu bị Tiểu Ưng ăn còn lại tới hơn mười viên, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi. Tại sao thanh niên quỷ tu ấy cần tìm thi thể nhiều như thế, lại tế luyện cương thi nhiều như vậy.
Xét đến cùng, vẫn là vì tu luyện càng tốt hơn, trở thành mạnh mẽ hơn mà thôi. Có điều ma tu, loại phương pháp này thật sự quá tàn nhẫn, tanh mùi máu.
Thở dài khe khẻ, Nhậm Thanh Phong đứng dậy ôm lấy Tiểu Hắc trên mặt đất, quan sát tỉ mỉ, xác định Hắc Ưng này sau này không có trở ngại gì lớn. Như vậy mới yên tâm, tiếp theo lúc này mới bắt đầu nhặt linh thạch rơi vãi trên mặt đất, đan dược…đồ đạc.
Tiểu hắc này, vậy mà còn chưa tỉnh lại, vậy hay là ta đến giúp nó một phen được rồi! Một lần ăn hết mười lăm viên không bị luyện thành đan dược tuyết chu, thảo nào cũng hôn mê không tỉnh, có điều chỉ cần dùng linh lực làm cho khí huyết lắng đọng lại với nhau trong cơ thể nó hòa tan ra, như thế lần này sau khi Tiểu Hắc tỉnh lại hẳn là ít nhất cũng có thể hồi phục được bảy, tám phần rồi!
Nhặt xong mấy thứ này, Nhậm Thanh Phong lại chỉnh lý qua một chút dáng vóc của chính mình. Sau đó lại ngồi xuống thuận tiện rửa sạch trên mặt đất, nhìn Tiểu Ưng vẫn hôn mê không tỉnh, thì thào lẩm bẩm. Tiếp theo Nhậm Thanh Phong lúc này mới cẩn thận dè dặt vận khởi linh khí, phân bố đều đều trên hai bàn thay. Hướng đến trên cơ thể của Tiểu Ưng truyền vào từ từ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
“Tiểu Hắc, nơi này nhỏ quá. Sửa sang lại đi, ta mang ngươi đi đến nơi tốt, ngươi nhất định sẽ rất thích” Nhậm Thanh Phong nhìn Tiểu Ưng đang bay đi bay lại trên đỉnh đầu mình ở xung quanh căn phòng thấp bé, mỉm cười nói.
Qua linh khí chải vuốt sợi trước đây của Nhậm Thanh Phong phát vào lượng lớn khí huyết lắng đọng trước đó trong người Tiểu Hắc, toàn bộ đã phân tán đến các nơi trong cơ thể. Hơn nữa đồng thời kinh mạch tắc nghẽn ở toàn thân của Tiểu Hắc cũng đã bị Nhậm Thanh Phong tiêu hao hết lượng lớn linh khí, “thuận tiện” làm thông luôn. Mà thông qua chải vuốt sợi linh khí như vậy của Nhậm Thanh Phong, Tiểu Hắc lại ngủ ngon suốt cả đêm, sau khi tỉnh dậy, toàn thân vốn dĩ lông chim hỗn độn tối tăm, bây giờ cũng biến thành như màu đen tơ lụa bình thường, đen sẫm phát sáng.
Tiểu Hắc này tuy còn không lớn, có điều dựa vào linh lục ép buộc đánh thông những kinh mạch tắc nghẽn đó trên cơ thể của nó, hơn nữa cùng lúc lại không thể làm tổn thương đến bản thân kinh mạch, lấy tu luyện của trung kỳ Trúc Cơ Nhậm Thanh Phong cũng có thể nói là tiêu hao hết linh lực của toàn thân mới có thể làm thành công. Đồng thời như vậy khống chế chuẩn xác linh lực, đối với tâm trạng thần thức của Nhậm Thanh Phong, hao tổn cũng là rất lớn, mà những điều này đối với tu sỹ khác mà nói, thực sự đều là việc vô cùng phiền phức, có điều đối với Nhậm Thanh Phong mà nói, ngược lại là việc tốt.
Linh lực tiêu hao, Nhậm Thanh Phong có thể không tiếc việc tiêu hao linh thạch, nhanh chóng tu luyện bổ sung sau khi hồi phục. Ngược lại so với tu luyện bình thường thì càng nâng cao nhanh việc tu luyện hơn. Mà các tu sỹ khác lại không giống nhau, bọn họ xem như chỉ biết phương pháp như vậy, cũng sẽ không đi thử. Bởi vì phương pháp như vậy tiêu hao linh thạch thực sự quá nhiều. Nếu như Nhậm Thanh Phong chỉ cần yêu cầu một thỏi linh thạch trung phẩm, thì bọn họ phải cần đến năm thỏi linh thạch trung phẩm, mà nếu như sau này linh lực tiêu hao hết toàn bộ, ngồi tu luyện dần dần, nếu dựa vào hấp thu linh khí của trời đất bổ sung linh lực, lại có thể do tốc độ quá chậm mà còn không có khả năng nâng cao hiệu quả.
Cho nên tu sỹ khác thường đều là không dễ dàng tiêu hao vô cớ linh lực trong cơ thể chính mình. Bởi vì bọn họ toàn bộ là thông qua ngồi tu luyện, làm cho linh khí ở vùng dưới rốn không ngừng bị tụ tập, nén lại, dần dần theo tu luyên tăng lên, mà không giống Nhậm Thanh Phong, trước hết tiêu hao toàn bộ rồi lại nhanh chóng bổ sung lại.
Mặt khác về phần tiêu hao tậm trạng thần thức, vậy càng không cần phải nói. Tu sĩ khác không có bí quyết chữa trị thần thức trong《luyện Thần Thuật 》, đương nhiên là không giám tiêu hao dễ dàng thần thức của chính mình. Mà Nhậm Thanh Phong lựa chọn là không giống nhau, chỉ cần không giống như trước đây khi hồn phách xuất hiện lỗ thủng mức độ tổn thưng nghiêm trọng như vậy, thì đều có thể thông qua tu luyện phương pháp hô hấp nhả ra nạp vào hoàn toàn tương phản của hai bộ ấy trong 《luyện Thần Thuật》tiến hành hồi phục nhanh chóng. Hơn nữa trong quá trình hồi phục còn có thể làm cho thần thức ngưng luyện càng mạnh.
Cho nên Nhậm Thanh Phong sau khi dùng linh khí chải vuốt sợi trên cơ thể Tiểu Hắc xong, đối mặt với tình hình của bản thân, cũng không hề bối rối. Không để ý đến tiêu hao thần thức và trâm trạng mỏi mệt, ép buộc tập trung tinh thần, trong tĩnh thất cầm lên hai thỏi linh thạch trung phẩm, liền nhanh chóng tu tuyện bổ sung trở lại.
Kết quả cũng quả nhiên không như Nhậm Thanh Phong dự tính, trong đồng hoang tiêu hao ba thỏi linh thạch trung phẩm. Linh khí dồi dào trong tĩnh thất nhỏ, chỉ cần hai thỏi linh thạch trung phẩm là đủ, hơn nữa tốc độ hồi phục còn nhanh lên chừng một canh giờ so với trong đồng hoang không có linh khí. Ngoài ra sau khi khôi phục tu luyện, hiệu quả tu luyện nâng cao, cũng rõ ràng tốt hơn nhiều.
Trải qua sau hai canh giờ khôi phục lu luyện, Nhậm Thanh Phong không để ý đến nhận thức chậm chạp của những loại không giống nhau này, bởi vì tâm trạng thần thức lại lần nữa tiêu hao, không thể không mang theo, một chút vội vàng và trong lòng vui sướng, lại một lần nữa đi vào trong tu luyện hồi phục thần thức.
Thế là trải qua bốn canh giờ hô hấp nhổ ra nạp vào, Nhậm Thanh Phong lúc này dưới cái mài Tiểu Hắc Ưng, ngưng tu luyện, tỉnh táo lại.
Cứ liên tục như vậy, trước sau gần mười canh giờ bận rộn, trong bầu trời bên ngoài nơi ở nhỏ mặt trời vốn đã hạ xuống. Lại một lần nhô lên, sau đó lại treo trên cao trong không trung, mà Tiểu Hắc đó, cũng đã có một giấc ngủ ngon khin khít. Và tỉnh lại rồi, cho nên mới không kiên nhẫn quấy rối Nhậm Thanh Phong tu luyện.
Tiểu Ưng này còn quá nhỏ, mài của hắn cũng không thể khiến cho da của Nhậm Thanh Phong bị cào rách. Hơn nữa một chút đau đớn như thế, ngược lại làm cho Nhậm Thanh Phong cảm thấy Tiểu Hắc đối với mình thân cận và ỷ lại.
trước mắt nhìn tinh lực thịnh vượng, thần thái của Tiểu Ưng rạng rỡ, tinh nghịch, Nhậm Thanh Phong cũng cảm thấy vô cùng vui sướng, đồng thời cũng rất có cảm giác đạt được.
Đồng thời Nhậm Thanh Phong thả lỏng trong lòng, cũng tự nhiên tính toán việc làm lo cho cuộc sau này sống của Tiểu Ưng, thế là tự nhiên nghĩ đến màn linh khí đầy tán loạn đó, đồng thời còn có một cái núi thịt rượu, hồ nhỏ bên trong núi. Cho nên lúc này mới có câu nói đó trước đây nói với Tiểu Hắc. Đương nhiên chủ yếu còn là nguyên nhân phát hiện bên ngoài nơi ở nhỏ có người đợi chờ.
Tiểu Ưng tuy nghe không hiểu Nhậm Thanh Phong nói, có điều vì trước đây trải qua cho nên cũng sớm biết, chỉ cần theo Nhậm Thanh Phong, vây là tuyệt đối sẽ không sai. Thế là Nhậm Thanh Phong khai kiếm “nha ý tiểu cư ” (nơi ở tình ý cao thượng) bốn chữ to ở cửa gỗ, mở ra trận pháp khống chế, khi trên mặt mỉm cười đi dạo ra bên ngoài, Tiểu Hắc cũng vỗ phình phình đôi cánh, nhanh chóng đậu xuống trên vai Nhậm Thanh Phong, cùng Nhậm Thanh Phong đi ra.
"A Phong, ngươi rốt cuộc ra rồi à? Hôm qua ta đã đến một lần rồi, có điều lại không có đợi được ngươi, ta còn lưu lại một trang tín hiệu truyền âm đấy? Ngươi không có nhận được à? Hai, ba ngày nay ngươi đều im lìm ở trong nơi nhỏ ấy bận cái gì thế? Có điều bây giờ có thể nhìn thấy ngươi bình yên vô sự, ta cũng yên lòng rồi, ha ha.
Lâm Kiếm toàn thân mặc áo màu xanh đệ tử, đang ngồi nhàm chán trên tảng đá lớn bên ngoài nơi ở nhỏ, Lại đột nhiên phát hiện cảnh vật trước mắt một trận sao động, sau đó nhìn thấy mặt mỉn cười, thần thái rạng rỡ, Nhậm Thanh Phong bước ra ngoài, thế là mừng rỡ đứng dậy cười nói.
“Ha ha, có thể nhìn thấy Tiểu Kiếm ngươi bình yên vô sự, ta cũng yên tâm rồi” thực ra Nhậm Thanh Phong vừa mới tu luyện tỉnh lại, đã dò thấy Lâm Kiếm ở ngoài trận, cho nên mới vội vàng đi ra, mà lúc này tự nhiên không phải rất kinh ngạc chỉ là vui vẻ cười đáp.
“Hôm qua chuyển đến trang ký hiệu truyền âm này, cũng là lúc ta vừa ra khỏi trận mới nhìn thấy, có điều Tiểu Kiếm ngươi làm sao biết, ta đã trở lại rồi?
Nhậm Thanh Phong mỉm cười nghi hoặc, thế là đi đến bên Lâm Kiếm đứng lên trên tảng đá xanh lớn đó, tùy ý ngồi xuống, sau đó giơ tay trái ra quơ quơ một trang giấy ký hiệu truyền âm hoàn hảo trong tay, tiếp tục nói.
Sáng sớm hôm qua nhàn rỗi không có việc gì cho nên đến trên quảng trường Sơn môn tìm đệ tử trực ban tuần tra trò chuyện, lúc này mới biết, A Phong ngươi trở lại vào buổi tối ngày hôm trước. À, a Phong con Tiểu Ưng trên vai ngươi, là từ đâu đến vậy? chẳng lẽ là trước khi lần này ngươi trở về mới mua trứng linh thú nở ra? Có điều lớn như vậy, ít nhất cũng là có hai, ba tháng rồi?
Lâm Kiếm hơi sửng sờ, tiếp theo cũng tùy ý ngồi xuống, trả lời hết nghi hoặc của Nhậm Thanh Phong, lúc này mới chú ý tới con Tiểu Hắc Ưng luôn đứng trên bả vai Nhậm Thanh Phong.
“Ha ha, ngươi có thể gọi nó là Tiểu Hắc. Tiểu Hắc này là ta bỏ ra ba thỏi linh thạch trung phẩm mua từ phường thị Tiểu Cốc mang về. Như thế nào? Còn không tồi hả? có điều Tiểu Hắc cụ thể là linh thú như thế nào? Bản thân ta cũng còn không biết”.
Sau khi Nhậm Thanh Phong nhìn thấy Tiểu Kiếm sửng sốt, mới trả lời vấn đề của chính mình. Tự nhiên đã đoán ra, Lâm Kiếm khẳng định là thường xuyên đi đến quảng trường Sơn Đại tìm mấy vị đệ tử trực ban đó tư vấn, mới có thể biết chính mình tối hôm trước đã trở lại, có điều Lâm Kiếm đã không nghĩ ra, hắn cũng không nhắc đến nhiều, mà chỉ là lặng lẽ để trong lòng. Tiếp theo lại cười vuốt ve Tiểu Ưng trên bờ vai, nhìn Lâm Kiến nói tỉ mỉ, bản thân trước đây ở phường thị gặp chuyện.
“A, hóa ra là như vậy, vậy Tiểu Ưng này xem như là có thể sống tiếp, hoặc thật sự là linh thú, chỉ sợ cũng không được tốt lắm. Bị tu sỹ ép buôc gạt đi, giữ lại linh thức, đó khẳng định là khí huyết tổn hại nghiêm trọng, rất khó chữa khỏi hoàn toàn. Trừ khi ngươi có thể giết chết Tiểu Ưng này trước đã, dùng linh lực điểm số lần đánh thông kinh mạch toàn thân của nó, lại bổ sung thêm một vài vật liệu thuốc quý hiếm luyện thành đan dược, tiến hành điều dưỡng cẩn thận một thời gian dài mới được”. Lâm Kiếm nghe Nhậm Thanh Phong kể hết câu truyện đã phát sinh ở phường thị, thế là liền tiếp nhận đề tài, thao thao bất tuyệt nói.
Ha ha, Tiểu Kiếm nhìn Tiểu Hắc hình dáng giống như là chịu tổn hại? Nhậm Thanh Phong ôm Tiểu Ưng trên bả vai, sau đó cười hỏi.
“A, đây là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ ngươi hai ngày này nằm trong nơi ở nhỏ không ra, là đã giúp Tiểu Hắc đánh thông kinh mạch toàn thân? Không đúng à, a Phong lấy sự tu luyện của ngươi làm sao có thể nhanh như thế được? Hơn nữa đánh thông hoàn toàn kinh mạch, Tiểu Ưng này cũng không thể biến thành tinh thần rạng rỡ như vậy? Thoạt nhìn có chút rất giống con linh thú Bạch Hạc đó của Phí sư thúc, rốt cuộc là chuyện gì? A Phong, ngươi làm sao nói đến một nữa rồi lại không nói nữa?
Lâm Kiếm nhận Tiểu Ưng từ trong lòng Nhậm Thanh Phong nghĩ cần phải nhìn tỉ mỉ. Có điều lại không nghĩ ra, Tiểu Ưng này mới bị Lâm Kiếm đón qua, tay trái của Lâm Kiếm đã bị miệng ưng nho nhỏ, cong cong đó của nó mài mạnh hai cái xuống, Lâm Kiếm đang thấy hơi hơi đau, theo ý thức thấy kinh sợ. Đồng thời tay trái cũng buông lỏng ra không ít. Ngay trong nháy mắt này, Tiểu Ưng kia đã vùng vẫy trong đôi tay của Lâm kiếm, hai cánh mở ra liền bay lên mười mấy trượng cao trong không trung. Tiếp theo bay xoay tròn một vòng lại bay trở về trên vai của Nhậm Thanh Phong, hơn nữa còn lạnh nhạt nhìn Lâm Kiếm. Lâm Kiếm lúc này cuối cùng cũng bị hơi thở thoi thóp của Tiểu Ưng làm kinh sợ. Thế là lúc này trên khuôn mặt mới hiện lên vẻ nghi hoặc và sửng sốt. Vội vàng truy vấn
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy