Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 67: Liếm Linh kỳ thuật
Nguồn: ST
Nhậm Thanh Phong lộ rõ vẻ vui mừng nhặt ngọc đồng lên lau hết bụi, lộ ra diện mạo màu đen của ngọc đồng, sau đó đặt ngọc đồng lên trên trán với vẻ hơi căng thẳng, dùng thần thức để kiểm tra một cách tỉ mỉ.
“Liễm Linh Thuật?” Nhậm Thanh Phong kiểm tra xem nội dung của ngọc đồng, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ. Nhưng vẫn tiếp tục xem tiếp, Nhậm Thanh Phong lại có chút phấn khởi.
Thì ra Nhậm Thanh Phong phát hiện ra rằng, điều này cũng chính như là bên trong ngọc đồng được tìm thấy ở góc, thật sự bất ngờ lại cất trữ một loại quyết pháp kỳ lạ, mà loại quyết pháp kỳ lạ này chính là “Liễm Linh thuật”.
Loại “Liễm linh thuật” này cũng giống như tên của nó, sau khi tu luyện, có thể ấn giấu một phần dao động linh khí trên người tu sỹ. Do đó dẫn đến việc tu vi của tu sỹ được biểu hiện ra, phải thấp hơn hẳn tu vi thực tế. Thậm chí còn lừa gạt được sự điều tra thần thức của tu sỹ cấp cao trong hai cảnh giới nhỏ, cùng với đó luôn luôn đạt được hiệu quả bất ngờ giành chiến thắng khi đối đầu với địch.
Hơn nữa, cùng với việc sử dụng tu vi của tu sỹ, ý thức không ngừng mạnh mẽ lên, hiệu quả ẩn náu càng rõ ràng. Hơn nữa, “Liễm linh thuật” này, tuy thực dụng như vậy, nội dung thực sự của nó lại không hề phức tạp tẹo nào, chỉ là một vài kỹ năng đặc biệt của linh lực vận dụng, hơn nữa cũng rất dễ tu luyện.
“Hay thật, “Liễm linh thuật” này tuy thực chất chỉ có thể coi là một môn pháp thuật nhỏ của linh lực vận dụng. Nhưng lại cách dùng lại kỳ diệu, lại có thể ấn nấp tu vi chân thực của tu sỹ. Thực tế bắt buộc để thoát thân, ăn cắp, đột kích đều cần đến bí quyết tu pháp. Lần này đã có được pháp thuật như vậy, thì nhất định phải nghiêm chỉnh tu luyện mới được. Cái này khi thi triển nếu đem so với những điều mà ta tu luyện trước đây thì tiêu hao rất nhều linh lực, thời gian; thực chất lại là pháp thuật mang tính chất tấn công với uy lực thông thường, cần phải vận dụng vào thực tế nhiều.” Nhậm Thanh Phong xem xong ngọc đồng, kế đó nghĩ cách trong tiềm thức, chỉ thấy khối ngọc đồng màu đen ghi chép “Liễm linh thuật” đột nhiên biến mất không thấy.
“Ơ! Hay là trên mặt hai khối ngọc đồng rơi xuống đất, toàn bộ đều không hề cấm kỵ? Hừ, nếu như thế này, thì là ít nhất rồi. “Liễm linh thuật” này vẫn là càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa, còn có thể tiết kiệm một viên linh thạch trung phẩm đánh bóng.” Nhậm Thanh Phong thấy ngọc đồng bị mất tích, đột nhiên phát hiện thấy có gì đó không đúng.
“Có “Liễm linh thuật” này, lại đeo lên mặt nạ được luyện thành bởi viên thạch lớn kia, khi đi ra ngoài ăn cắp giết người, sẽ không bị người khác nhận ra. Ít nhất thì tu sỹ có tu vi tiền kỳ linh tịch, không tài nào phát hiện được tu vi và thân phận của mình!” Nhậm Thanh Phong tiện tay thu về khối ngọc đồng màu đen mới phát hiện đó, rồi vuốt ve túi dự trữ ở bên hông, đột nhiên trong lòng nảy ra ý nghĩ có chút tà ác.
“Bí quyết pháp thuật kỳ lạ như thế này, chẳng nhẽ thật sự dùng để ăn cắp? Cũng không biết vị tu sỹ tiền bối nào đã sáng tạo ra? Chẳng nhẽ từ hơn vạn năm trước ma đạo đã lưu truyền lại? Thế tại sao lại ở trên mặt đất tầng hai Tàng Thư Các ở Huyền Dương Môn của ta chứ? Thôi không nghĩ nhiều nữa, kỳ thuật như thế này hãy tạm lưu giữ lại, đợi đến khi quay về rồi từ từ cân nhắc vậy!”.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nhậm Thanh Phong thầm nhẩm tính thời gian, sau đó sắc mặt hờ hững bước ra ngoài Tàng Thư Các, sau khi ra ngoài, đứng trên hành lang, quay đầu nhìn lại Tàng Thư Các “Đan khí”, sau đó bóp chặt linh phù rồi bước vào gian Tàng Thư Phòng “Trận pháp” cuối cùng.
“Ba ngày này cứ coi như là công toi rồi?” ba ngày sau, Nhậm Thanh Phong đúng giờ bước ra khỏi tàng thư phòng “Trận pháp”, sau đó quay đầu lại nhìn, khẽ thờ dài.
Đúng như trước đó Nhậm Thanh Phong đã dự liệu, thời gian ba ngày cuối cùng này, đối mặt với rất nhiều ngọc đồng trận pháp trong tàng thư trận pháp, Nhậm Thanh Phong lại không hề biết bản thân đang tìm cái gì. Mà cuối cùng cũng chỉ tùy ý cầm một khối ngọc đồng được ghi chép lại “bách khoa toàn thư trận pháp luyện khí cơ bản”, đành kết thúc đợt bế quan đọc sách lần này ở tầng hai Tàng Thư Các.
“Sao vậy? Vị sư đệ này? Có phải là thời gian đọc sách trôi qua nhanh quá, khiến đệ cảm thấy vô cùng luyến tiếc hay không? Có phải cảm thấy bản thân như lãng phí quá nhiều thời gian, lại toàn xem quá nhiều ngọc đồng không có ích? Đừng lo, chỉ cần bỏ thêm ra khoảng mấy viên linh thạch trung phẩm, đệ có thể tiếp tục vui vẻ xem thêm vài ngày nữa. Nhưng thông qua lần này, đệ cũng nhất định có thể tìm được ngọc đồng khiến cho bản thân mình hài lòng.
Nhậm Thanh Phong vừa lẩm bẩm nói dứt lời, một âm thanh có chút thân thiết vừa có sự cằn cỗi, lại có say mê, được truyền đến một cách rõ ràng từ chỗ đăng ký ở bên ngoài hơn mười trượng.
“Vị sư huynh này chỉ vì lợi ích linh thạch, thái độ trước sau không ngờ có sự thay đổi lớn như vậy! Cũng giống như một thương nhân trong thế tục vậy, thực sự khiến người ta khâm phục!” Nhậm Thanh Phong vừa nghe thấy âm thanh đó, thì biết được rằng lúc này giống như trước đây ông lão mặc áo xanh vẫn luôn phục vụ ở chỗ đăng ký đó đang nói chuyện. Nhưng lúc đó tiếng nói của ông lão này lại lạnh lùng như vậy không hề giống với trước đây một tháng.
“Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở. Nhưng bụng tại hạ đói quá rồi, không cần tiếp tục xem thêm nữa!” Lúc đó trong lòng Nhậm Thanh Phong đầy cảm xúc, mặt mỉm cười, vừa bước đến chỗ đăng ký, vừa trêu chọc nói.
“Khà khà, vị sư đệ này nhanh mau vào đây, để cho sư huynh đây đánh bóng xong bốn khối ngọc đồng mà đệ đã tìm thấy trước đã rồi hãy nói sau.” Ông lão nghe Nhậm Thanh Phong nhạo báng như vậy mà không hề tức giận, mà lại vừa cười vừa trả lời. Đương nhiên bốn khối ngọc đồng trong lòng Nhậm Thanh Phong đã bị ông lão áo xanh phục vụ này phát hiện ra.
“Quả nhiên tu vi của sư huynh cao thâm tại hạ khâm phục!” Nhậm Thanh Phong bước vào chỗ đăng ký, thu lại nụ cười, cố làm ra vẻ lạnh lùng nói. Thực ra đối với việc ông lão dùng thần thức để kiểm tra đồ trên người mình, Nhậm Thanh Phong không quá đặc biệt chú ý. Chỉ là lúc đó để che đi khối ngọc đồng do bản thân thu hồi được đó, cho nên mới cố ý làm ra vẻ chậm chạp, để làm di chuyển sự chú ý của ông lão.
“Sư đệ chớ trách, đợi lão đánh bóng xong ngọc đồng, lão phu còn có món đồ tốt giữ lại cho đệ đó!” Ông lão đứng ở phía sau chiếc bàn đá nói một cách ngượng ngùng. Khi nói đến bản thân mình có món đồ tốt, sự ngượng ngùng trên mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt đầy say mê. Nói là có món đồ tốt đặt biệt giữ lại cho Nhậm Thanh Phong, thực ra chính là có món đồ muốn bán ra mà thôi.
“Hứ, sư huynh có món đồ gì thế, nếu không ngại thì hãy mang ra xem trước đã rồi nói sau.” Nhậm Thanh Phong thấy vị sư huynh này, hình như không hề phát hiện ra bản thân đã cất “Liễm linh thuật” vào trong túi dự trữ. Ngay sau đó cũng không hề nói đùa nữa, liền đưa ra bốn viên ngọc đồng cần đánh bóng, rồi nói một cách yên tâm.
Còn đối với món đồ tốt mà miệng vị sư huynh này nói đến, Nhậm Thanh Phong thực sự rất tò mò. Nếu vị sư huynh này thực sự đưa ra món đồ nào đó thích hợp với bản thân, chỉ cần là giá cả không quá đắt, thì tiêu tốn một chút linh thạch thì cũng có thể được.
“Uh, “Bách khoa toàn thư pháp trận luyện khí cơ bản”, “Bách khoa toàn thư phương thuốc luyện đơn thường dùng cơ bản”, “Nhập môn luyện khí luyện đơn”, “Sơ lược kiến thức cơ bản luyện đơn”. Sư đệ tinh tường lắm, đây là bốn viên ngọc đồng đánh bóng xong, tất cả là bốn viên linh thạch trung phẩm, sư đệ đệ kiểm tra xem trước rồi hãy thu hồi lại.” Ông lão chỉ tùy ý dùng ý thức kiểm tra bốn viên ngọc đồng này, rồi liền thu hồi lại. Tiếp sau đó lại đưa ra bốn viên ngọc đồng trống rỗng màu trắng, thoáng một cái đã đánh bóng xong. Cuối cùng đưa ra bốn viên ngọc đồng đã đánh bóng xong rồi nói.
“Vị sư huynh này rốt cuộc là thuộc tu vi nào? Ngọc đồng đánh bóng sao lại nhanh đến như vậy chứ!” Nhậm Thanh Phong thấy vị sư huynh đánh bóng ngọc đồng một cách tùy ý như vậy, tốc độ lại nhanh đến như vậy, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Đồng thời cũng không nói thêm gì nữa, cùng lúc đón lấy bốn viên ngọc đồng, cũng đưa ra luôn bốn viên linh thạch trung phẩm.
“Tốt, hai viên ngọc đồng này chính là món đồ tốt mà ta đã nói, sư đệ đệ có thể dùng ý thức xem trước. Nếu vừa lòng, thì chúng ta tiếp tục bàn bạc.” Ông lão áo xanh thấy Nhậm Thanh Phong dễ dàng đưa ra bốn viên linh thạch như vậy, đương nhiên thấy vô cùng hài lòng. Kế đó vui vẻ thu linh thạch về, sau đó mới đưa ra hai viên ngọc đồng màu đen, mỉm cười nói.
“Ngọc đồng này chẳng nhẽ cũng được tìm thấy trong tàng thư phòng kia? Thật không ngờ lại giống nhau như vậy! Chẳng nhẽ ngoài hai viên ngọc đồng còn sót lại mà ta tìm thấy, những ngọc đồng khác trong phòng đều bị vị sư huynh này thu thập lại? Hoặc giả là…?”
Nhậm Thanh Phong ngắm nhìn hai viên ngọc đồng mà ông lão đẩy qua, trong lòng có chút ngờ vực, ngoài mặt lại rất bình tĩnh. Không nói lời nào, liền cầm một viên ngọc đồng trong đó lên, đặt lên trên trán, kiểm tra một cách tỉ mỉ.
Một lát sau, Nhậm Thanh Phong thản nhiên đặt viên ngọc đồng đó xuống, không nói lời nào, lại cầm viên ngọc đồng kia lên, tiếp tục kiểm tra.
Một lúc sau, cuối cùng Nhậm Thanh Phong cũng đặt viên ngọc đồng thứ hai xuống. Sau đó nói với ông lão lòng đầy kỳ vọng với vẻ mặt thất vọng rằng: “Sư huynh, món đồ tốt mà huynh nói chính là hai viên ngọc đồng này sao? “Yêu thú linh thảo chí” được ghi chép trong khối ngọc đồng thứ nhất còn có chút ý nghĩa, lúc nhàn rỗi còn có thể dùng để tiêu khiển một chút. Cho nên còn có thể ra giá khoảng mười viên linh thạch hạ phẩm đổ lại! Nhưng khối ngọc đồng thứ hai này thực sự không hề có chút tác dụng nào. E rằng thật sự là ngay cả bỏ ra một viên linh thạch hạ phẩm cũng không đáng!”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 68: Giao dịch ngọc đồng
Nguồn: ST
“Cái gì cơ? Vị sư đệ này cần phải xem kỹ hơn. Những điều ghi chép trong khối ngọc đồng thứ hai này chính là thuật luyện khí cấp cao nhất của giới tu chân đại lục thiên thai hiện nay đấy! Chính là “yêu thú linh thảo chí” cái gì cũng có, không hề bình thường chút nào. Sư đệ dám nói chỉ đáng giá khoảng mười viên linh thạch hạ phẩm đổ lại sao! Thực là không biết nhìn hàng!” Ông lão nghe thấy lời nói của Nhậm Thanh Phong, tỏ vẻ không vui, liền giải thích một cách triệt để.
“Đây mà cũng là thuật luyện khí cấp cao nhất của giới tu chân hiện nay sao? Đệ thấy chỉ là thuật luyện khí vớ vẩn nhất của giới tu chân mới đúng. Còn về “yêu thú linh thảo chí”, nội dung tuy phong phú, nhưng những điều ghi chép lại là một số yêu thú linh thảo chưa ai gặp bao giờ cả. Thử hỏi ai có thể bảo đảm những nội dung ghi chép đó, đều là thật, mà không phải là bịa đặt vô căn cứ chứ? Hơn nữa cho dù có lạ thật, thì e rằng ở trong giới tu chân hiện nay cũng gần như đã mất tích, khó mà có thể tìm thấy được.”
Tuy Nhậm Thanh Phong nói hai khối ngọc đồng này không hề có tác dụng gì, lúc đó lại không hề vội vàng bỏ đi. Mà vẫn tiếp tục ung dung nói với ông lão.
“Sư đệ, một khi đã nói như vậy, thì lão phu cũng không miễn cưỡng nữa, hai khối ngọc đồng này mỗi khối ba viên linh thạch trung phẩm. Nếu sư đệ muốn thì mua luôn đi. Còn nếu không muốn, thì xin cứ tự nhiên.” Ông lão thấy Nhậm Thanh Phong không rời đi ngay, trong lòng cũng có chút tính toán, liền nói tiếp.
“Sư huynh quả nhiên quan sát tỉ mỉ, không ngờ có thể nhìn ra được tại hạ vẫn có chút do dự. Chính xác, không dấu gì sư huynh, “yêu thú linh thảo chí” này tại hạ thực sự có chút hứng thú. Nếu có thể quay về ghi nhớ, sau này trước mặt các huynh đệ đồng môn cũng có thứ để mà bập bẹ. Chỉ có điều giá cả thực sự quá đắt, phải biết rằng, tại hạ là một đệ tử đời thứ hai bình thường, một tháng cũng chỉ có thể được lĩnh một viên linh thạch trung phẩm mà thôi. Làm sao có thể vì một vật tiêu khiển mà lại tiêu tốn linh thạch dùng để tu luyện cớ chứ.” Nhậm Thanh Phong với dáng vẻ như bị nhìn thấu suy nghĩ, sau đó nói một cách thành khẩn.
“Điều này thì dễ nói thôi, sư đệ chỉ cần đưa ra năm viên linh thạch trung phẩm, hai khối ngọc đồng này chính là của sư đệ.” Ông lão áo xanh nhíu mày sau đó hạ quyết tâm nói.
Chắc hẳn hai khối ngọc đồng này đã lưu lại trên tay của ông lão này một khoảng thời gian rất dài rồi. Hơn nữa tầng hai của Tàng Thư Các này bình thường thực sự có rất ít đệ tử ra vào, đệ tử giống như Nhậm Thanh Phong đây, một lần đã đánh bóng bốn khối ngọc đồng thì lại càng ít. Cho nên mới không tiếc mà hạ giá xuống.
“Sư huynh hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ muốn khối ngọc đồng thứ nhất, còn về khối ngọc đồng thứ hai kia tại hạ nếu mua về, e rằng cũng không có tác dụng gì. Sư huynh nếu cứ kiên trì như thế thì bây giờ tại hạ đành phải cáo từ.” Nhậm Thanh Phong nói với vẻ khó xử.
“Thôi được rồi! Hai khối ngọc đồng tất cả là bốn viên linh thạch trung phẩm, nếu sư đệ vẫn không thể chấp nhận được, thì lão phu đành phải giữ lại vậy. Hơn nữa khối ngọc đồng thứ hai này thực sự là món đồ tốt. Nếu không vì đã lưu lại trong tay lão phu trong thời gian quá dài, mà vẫn chưa có đệ tử khác muốn mua. Lão phu tuyệt đối sẽ không bán lỗ đâu.” Ông lão nghĩ ngợi một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói một cách cường điệu.
“Được, nếu đã như vậy, thì tại hạ cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng trước khi giao dịch, kính xin sư huynh nói lại về lai lịch của hai khối ngọc đồng này, như vậy tại hạ mới có thể yên tâm chi linh thạch, mà không sợ sẽ lưu lại những rắc rối gì sau này.” Nhậm Thanh Phong thẳng thắn đáp, sau đó liền cố tỏ vẻ lo lắng đưa ra nghi vấn như thế.
“Về điều này, sư đệ xin hãy yên tâm, hai khối ngọc đồng là do lão phu năm đó trong một lần thám hiểm có được, chắc chắn không phải là vật tà ma ngoại đạo.” Ông lão vừa thấy Nhậm Thanh Phong đồng ý, mặt lộ rõ vẻ vui mừng rồi bảo đảm.
“Một khi đã như vậy, tại hạ cũng đã yên tâm rồi. Nhưng sư huynh năm đó còn có được những ngọc đồng khác hay không? Nếu vẫn còn, thì đừng ngại hãy lấy toàn bộ ra đây, để tại hạ xem xem. Nói không chừng còn có thứ tại hạ vừa ý.” Nhậm Thanh Phong lấy ra bốn viên linh thạch trung phẩm, rồi lại thu về hai khối ngọc đồng, kế đó sắc mặt hờ hững hỏi.
Đối với việc thám hiểm mà ông lão đã nói, Nhậm Thanh Phong không hề cảm thấy kỳ lạ, Dù sao trên đại lục thiên thai, chỗ kỳ lạ cổ quái quả thực là quá nhiều. Cho nên mỗi năm đều có rất nhiều tu sỹ đi khắp nơi thám hiểm săn tìm báu vật.
“Điều này không liên quan gì đến đệ, nếu không có việc gì khác, thì bây giờ đệ có thể rời khỏi đây được rồi đấy.” Ông lão áo xanh đón lấy linh thạch, kiểm tra tỉ mỉ, sau đó thu lại linh thạch, rồi lại ung dung ngồi lên trên chiếc ghế mây đằng sau chiếc bàn đá, lúc này mới lạnh lùng nói.
“Một khi đã như vậy, thì tại hạ xin phép cáo từ tại đây!” Nhậm Thanh Phong hơi sững người, ngay lập tức lại nở nụ cười bất lực, cuối cùng hờ hững nói. Nói dứt lời, cũng không đợi ông lão đó trả lời, liền bước thẳng ra khỏi chỗ đăng ký, theo hướng cầu thang.
“Nếu ông lão đã hám lợi, không chịu nói thêm gì, thế thì thôi vậy. Dù sao biết hay không biết lai lịch của khối ngọc đồng đó, cũng đều có thể sử dụng để tu luyện như nhau thôi. Hơn nữa lời của ông lão này nói, có câu nào là thật câu nào là giả cũng rất khó nói. Trái lại thuật luyện khí được ghi chép trong ngọc đồng đó, xem ra tuy không kỳ lạ xằng bậy, nhưng thực ra lại rất đáng mang về để nghiên cứu một chút. Hơn nữa khối ngọc đồng “yêu thú linh thảo chí” đó có nội dung phong phú, việc buôn bán lần này thực ra không hề bị lỗ.” Nhậm Thanh Phong trong lòng tính toán nói.
“Vừa đi vừa nghĩ như vậy, trong chốc lát, Nhậm Thanh Phong đã xuống dưới lầu, đi đến đại sảnh tầng một Tàng Thư Các là nơi có nhiều tàng thư phòng và các đệ tử không ngừng đi lại.
“Nhập môn ba năm mới có thời gian đến một chuyến, nhưng lại ở trên tầng hai vất vả một tháng trời. Mà bây giờ thu hoạch đã không nhỏ, thì cũng không vội quay về, chi bằng cứ ở lại tầng một này xem thêm khoảng hai ba ngày nữa. Dù sao tất cả đều là mở miễn phí. Còn có thể tìm hiểu thêm một chút những kiến thức cơ bản, cũng có thể tiện thể mở mang kiến thức xem xem tàng thư phòng tầng một này, rốt cuộc là như thế nào.” Nhậm Thanh Phong đứng trên đường đi trong đại sảnh Tàng Thư Các rộng lớn, nhìn xung quanh một lượt thấy có khoảng mười tàng thư phòng, rồi nghĩ.
Ấp ủ ý nghĩ như vậy, Nhậm Thanh Phong lại nhìn ra về phía góc xa có một vị đệ tử đời thứ ba đang đứng gặm lương khô, sau đó cũng tìm một góc yên tĩnh một chút, lấy ra một miếng thịt thỏ khô do tự tay mình làm, một vò rượu lâu năm mua ở trong thị trấn nhỏ Trú Tiên, ngồi xuống đất bắt đầu ăn như ở chốn không người.
Là một tu sỹ kỳ trúc cơ thỉnh thoảng vẫn cần phải ăn uống, Nhậm Thanh Phong đương nhiên biết cần phải chuẩn bị một chút đồ như lương khô, để chuẩn bị khi cần đến. Hơn nữa một người giống như Nhậm Thanh Phong, cứ coi như là đã đến kỳ linh tịch, thì e rằng vẫn sẽ giống như người phàm thường xuyên thích thưởng thức mỹ vị.
“Tại sao miếng thịt khô và rượu lâu năm này lại ngon hơn bình thường thế nhỉ? Chẳng nhẽ ta thật sự đã đói bụng rồi hay sao? Hay là bởi vì ăn đồ ở trong đại sảnh tàng thư này, cho nên cảm thấy không hề tầm thường?” Một lát sau đó, Nhậm Thanh Phong đã ăn uống xong xuôi, vừa vận linh lực, bóp nát vò rượu đã trống rỗng đó, sau đó liền vung tay áo lên, một trận gió nhẹ thổi đến, bò rượu đã bay theo cùng gió bụi. Lúc này mới đứng dậy đi về phía gian tàng thư phòng gần nhất, đồng thời lắc đầu mỉm cười thầm nghĩ.
Sau đó Nhậm Thanh Phong phát hiện thấy bên ngoài gian tàng thư phòng tầng một này, cũng có một tầng là khu vực cấm như vậy. Nhưng chỉ cần dùng ngọc bài với thân phận đệ tử, thì có thể mở ra. Đi vào bên trong gian phòng tàng thư, Nhậm Thanh Phong liền thở dài, sách được cất trữ chồng chất như núi, sau đó đứng nguyên tại chỗ dùng thần thức nhanh chóng tìm đọc một cách tỉ mỉ.
Cứ xem như thế trong vòng ba ngày, Nhậm Thanh Phong phát hiện ra rằng, có rất ít tàng thư trong đó thực sự có tác dụng với bản thân, nhưng lại đúng là có đủ các loại, đa dạng phong phú. Ngay cả một ít phong thổ ở trên đại lục thiên thai, không ngờ cũng đều có ghi chép, thật đúng là rất thú vị. Vì thế đã dứt khoát xem tiếp một cách tỉ mỉ.
Sau một tháng, cuối cùng cũng đã xem xong tàng thư trong cả gian phòng. Sau đó Nhậm Thanh Phong lại giống như lên cơn nghiện vậy, sau khi ăn uống đơn giản một ít đồ, lại tiếp tục đi vào gian tàng thư phòng tiếp theo.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trong chớp mắt, một năm nhanh chóng qua đi, mà trong một năm đó, cuối cùng Nhậm Thanh Phong cũng đã xem xong một cách tỉ mỉ tất cả các tàng thư ở tầng một, đồng thời cũng đã ăn hết tất cả thịt khô đã dự trữ, uống hết phần lớn rượu đã lưu trữ.
Một năm sau đó, vào buối trưa một hôm, mặt trời cuối xuân treo lo lửng trên không trung ở trên đỉnh ngọn núi Ngọc Linh, cuối cùng Nhậm Thanh Phong cũng đã thỏa mãn bước ra khỏi đại điện tàng thư sừng sững ở sườn núi.
“Thật không ngờ, chỉ trong nháy mắt, một năm đã qua đi, thật giống như lời của Tiểu Kiếm nói vậy, tu chân không có năm tháng! Cũng không biết bây giờ Tiểu Kiếm đã có sự đột phá từ lâu rồi hay chưa, còn Tiểu Hắc không biết đã lớn hay chưa nữa.” Nhậm Thanh Phong nhắm hai mắt lại cảm thụ một chút ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên mặt. Sau đó lại vận Ngự Phong Quyết, nhanh chóng lướt qua men theo hướng các thềm đá.
“Thời gian một năm thật ngắn ngủi, không ngờ ngay cả các đệ tử kiếm lợi ở tại chỗ này cũng đều thay đổi khuôn mặt mới rồi! Xem ra năm tháng của tu chân tuy kéo dài, sự thay đổi của một số người, sự việc lại không thể tránh khỏi được.” Lúc hoàng hôn, cuối cùng Nhậm Thanh Phong cũng đi hết các thềm đá dài. Sau đó vừa thở dài, vừa bước lên Pháp Khí Hoàng Đan vừa mới phóng ra. Tiếp sau đó, chỉ nhìn thấy một đường hoang mang hơn một trượng, vạch ra dưới ánh chiều tà màu đỏ, nhanh chóng bay về phía khu nhà nhỏ Nhã Ý ở núi rượu thịt.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 69
Thuật luyện thần
Nguồn: ST
“Tiểu Kiếm bị Lâm trưởng lão phái đến Quy Sơn sơn trang ở Thanh Châu sao? Sau khi đột phá đến kỳ linh tịch thì mới có thể trở về?” Nhậm Thanh Phong mở phân thủy trận, sau đó đưa tay ra bắt ngay một truyền âm phù đang trôi nổi trong trận, bóp chặt truyền âm phù, sau khi một tia sáng lóe lên, Nhậm Thanh Phong hơi sững người, liền lẩm bẩm nói.
“Xem ra sư phụ của Tiểu Kiếm là Lâm trưởng lão chính là người nhà họ Lâm ở Quy Vân sơn trang, là gia tộc tu chân đệ nhất Thanh Châu, nếu không cũng sẽ không phái Tiểu Kiếm đi đến đó để tu luyện.” Sau đó Nhậm Thanh Phong lại tiếp tục nghĩ thầm.
Nhậm Thanh Phong trong một năm nay đã xem rất nhiều sách, bây giờ đương nhiên đối với vô số tình hình trong giới tu chân ở đại lục thiên thai này, toàn bộ đều nắm rõ như lòng bàn tay. Quy Vân Sơn Trang mà anh ta nói đến, chính là nơi ở của Lâm gia là gia tộc tu chân lớn đệ nhất ở Thanh Châu thuộc một trong ba Đại Châu Thiên Thai.
“Điều này cũng khó trách. Quy Vân Sơn Trang tuy có rất nhiều phương diện đều kém xa Huyền Dương Môn của ta, nhưng lại có chỗ độc đáo của nó. Nếu không thì cũng không được gọi là gia tộc tu chân lớn bậc nhất Thanh Châu được. Ta nghĩ sư phụ của Lâm Kiếm – Lâm trưởng lão, cũng dựa vào sự trợ giúp của gia tộc, mới có được tu vi và địa vị ngày hôm nay. Nếu không thì một tu sỹ có tố chất bậc trung, thì sao có thể đột phá đến kỳ Kim Đan cơ chứ!” Nhậm Thanh Phong vừa quan sát tình hình bên trong khu tiểu cư vừa khẽ lẩm bẩm.
Sự thật đúng như Nhậm Thanh Phong đã nói, trong giới tu chân ở đại lục thiên thai, bất luận là bảy đại môn phái tu chân, hay là các đại gia tộc tu chân, đều có chỗ dựa. Nếu không thì cũng khó mà ở trong giới tu chân tàn vô cùng khốc, thực lực là trên hết này để tồn tại lâu dài đồng thời không ngừng phát triển.
Cũng giống như Huyền Dương môn có trấn phái chi bảo như Huyền Dương tháp, Hỏa Vân đại trận, Huyền Dương thanh thạch. Điều mà Quy Vân Sơn trang dựa vào, ngoài tam đại môn phái tu chân của Thanh Châu ra, còn có linh mạch tính nhưỡng thổ bậc trung tương đối tinh khiết ở trên núi Quy Vân.
Ngoài ra do nguyên nhân bởi linh mạch tính nhưỡng thổ, bên trong Quy Vân Sơn trang, còn sinh trưởng không ít ngọc linh chi thích hấp thu đất khí linh thổ. Mà ngọc linh chi này sau khi đã sinh trưởng được một trăm năm, thì chính là những dược liệu tốt nhất để luyện thành ngọc linh đan.
Ngọc linh đan này bản thân nó vốn cũng là một loại đan dược mà tu sỹ kỳ trúc cơ có thể dùng để tu luyện. Nhưng lại càng thích hợp hơn đối với tu sỹ công pháp thuộc hệ thổ luyện tập. Hơn nữa sử dụng ngọc linh đan do ngọc linh chi trăm năm sinh trưởng trong Quy Vân Sơn trang làm ra, hiệu quả vô cùng rõ ràng, thuộc hàng thượng phẩm.
“Trước đây không hề nghe thấy Tiểu Kiếm nói đến, hóa ra sư phụ của hắn còn có phía sau hậu thuẫn như thế này! Nhưng linh mạch hệ thổ bậc trung đó trên núi Quy Vân, chắc chắn cũng là nơi tốt nhất cho Tiêu Kiếm tu luyện. Nếu thêm vào đó một chút ngọc linh đan thượng phẩm, thì nói không chừng trong vòng mười năm Tiêu Kiếm sẽ có thể đột phá đến kỳ Linh tịch đấy. Nói như vậy, ta cũng cần phải tăng cường tu luyện mới được. Nếu không thì sẽ bị Tiêu Kiếm bỏ lại đằng sau mất.”
Nhậm Thanh Phong nghĩ như vậy, lại nhìn ra bên ngoài khu tiểu cư, màn đêm đã được bao phủ. Sau đó lại bắt đầu quét dọn căn phòng bằng thuật tích nước.
Trải qua một năm và một tháng trời, Nhậm Thanh Phong tuy rằng đã xem rất nhiều ngọc đồng tàng thư, hiểu được vô số kiến thức tu chân. Nhưng lại do không có thời gian tu luyện, cho nên tu vi mãi không có chút tiến bộ nào. Thông qua việc dùng thân thức đọc sách trong thời gian dài, thần thức của Nhậm Thanh Phong chỉ biến thành ngưng luyện mà thôi.
Lâm Kiếm lại không giống như vậy, do hắn đã đột phá đến nút thắt cổ chai lớn nhất trước kỳ linh tịch, thêm vào đó, có sự giúp đỡ toàn lực của sư phụ hắn là Lâm trưởng lão, tu vi ắt hẳn đã không còn nông nữa. Sau này lại có thể đến tu luyện ở Quy Vân sơn trang nơi thích hợp cho các tu sỹ thuộc hệ thổ tu luyện, cho nên trong vòng mười năm đột phá đến kỳ linh tịch, cũng là rất có khả năng.
“Ha ha, bây giờ xem ra đã thoải mái hơn rất nhiều rồi. Nhưng lần sau cần phải nhớ mua một ít bột đá về để quét vách tường, như thế chắc là sẽ tốt hơn!” Một lát sau, Nhậm Thanh Phong đã cơ bản vệ sinh xong hai gian phòng trong và ngoài khu tiểu cư, nhìn vách tường xung quanh, lúc đó liền thấy hài lòng nói.
Do nguyên nhân vì bên ngoài khu tiểu cư luôn có phòng hộ phân thủy trận. Quét dọn như thế này, không thể quét đi được bao nhiêu bụi bặm. Nhưng cũng có thể khiến khu tiểu cư trông càng sạch sẽ mát mẻ hơn.
Quét dọn xong gian phòng, Nhậm Thanh Phong đóng cửa gỗ lại, đến ngồi ở trong phòng tĩnh ở bên trong, rồi lại cầm ra tám khối ngọc đồng có được ở Tàng Thư Các, rồi bày từng khối ra trước mặt.
“Thuật luyện khí cấp cao nhất trong giới tu chân, ừ, chắc là phải nghiên cứu cái này trước đã.” Nhậm Thanh Phong hơi trầm ngâm, rồi cầm ngọc đồng màu đen mua cùng với “yêu thú linh thảo chí” lên, dùng thần thức kiểm tra tỉ mỉ.
“Pháp môn chính tống nhất của luyện khí “thuật thần luyện”, không cần dùng đến cái đỉnh bếp lò, mà trực tiếp dùng thần thức khống chế chân hỏa và linh lực bên trong cơ thể, đối với pháp khí, pháp bảo được chế luyện ra, rồi tiến hành dung hòa, tố hình, khắc trận, tắt lửa…”
“Phương pháp này cần thần thức của tu sỹ phải đủ ngưng luyện, mạnh mẽ, đồng thời đối với tu vi của tu sỹ cũng có yêu cầu rất nghiêm ngặt, ngoài ra điều quan trọng nhất là thần thức của tu sỹ có tính dẻo dai cực mạnh.”
Nhậm Thanh Phong sau khi cẩn thận đọc khoảng hai canh giờ, cuối cùng cũng làm rõ được cái gọi là pháp môn luyện khí cấp cao nhất “thuật thần khí” cốt cuộc là thế nào.
“Thuật thần luyện” cũng giống như tên gọi của nó, chính là một loại môn pháp luyện khí dùng thần thức để khống chế vật liệu luyện khí, linh lực, chân hỏa, tách bỏ khỏi sự hạn chế của cái đỉnh lò luyện khí, rồi trực tiếp tiến hành luyện khí.
Loại thuật luyện khí này, do trong cả quá trình luyện khí đều được tiến hành bởi sự khống chế trực tiếp của thần thức. Thời gian luyện khí không thể quá dài, cho nên có yêu cầu rất cao đối với thần thức, linh lực, chân hỏa của tu sỹ.
Cũng chính vì thời gian dùng tương đối ngắn, cho nên thao tác càng trực quan hơn. Thêm vào đó, thần thức, linh lực trực tiếp thâm nhập, khống chế, cho nên pháp khí, pháp bảo được chế luyện ra cũng tinh tế tỉ mỉ hơn, càng dễ dàng phù hợp với linh thức phụ thêm cho tu sỹ hơn nữa, cũng sẽ đủ để luyện hóa một cách có chiều sâu hơn, khi ngồi lên cũng có thể phát huy uy lực lớn mạnh hơn.
Một điểm hà khắc nhất lại là sử dụng thuật pháo khí thần thức này, không những yêu cầu thần thức tu sỹ phải đủ mạnh mẽ để ngưng luyện. Cũng bởi vì cần phải làm một số thao tác khống chế vô cùng tỉ mỉ, độ khó vô cùng cao. Ví dụ như khắc trận nhanh, tố hình chính xác. Lật xoay vật khống chế tách khỏi linh thức trong thời gian tương đối dài.
Cứ cho là thần thức của tu sỹ bình thường mạnh mẽ, nhưng vì không đủ sự dẻo dai, thì vẫn không có cách nào sử dụng được. Trừ phi tu sỹ luyện khí có tu vi cao tuyệt đối, hoặc là không sợ thân thức, tâm thần của bản thân bị hao tổn nghiêm trọng.
Chính vì như vậy, cho nên ông lão trong tàng thư các, mới muốn bán khối ngọc đồng có ghi chép về “thuật thần luyện”. Nhưng sau khi các đệ tử khác ngày trước đã xem qua, đều sẽ cho rằng thuật này vô lý, thật sự không thể sử dụng được. Làm sao giống như Nhậm Thanh Phong vậy, vẫn phải suy nghĩ một chút thì mới có thể mua ngọc đồng này về với giá rẻ.
“Thuật thần luyện”, “Thuật luyện thần”, hai thuật này có liên hệ gì với nhau? Không ngờ lại có thể phối hợp sử dụng. Quyết pháp thở dùng trong “thuật luyện thần” để chữa trị, lại tiếp tục sử dụng thần thức bị hao tổn trong “thuật thần luyện”. Nhưng thông qua việc sử dụng “thuật thần luyện” để luyện khí, giống như vậy có thể đạt đến hiệu quả dày vò rèn luyện thần thức.
“Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là, hiện nay tu vi của ta còn quá thấp, uy lực huyền hỏa linh lực cũng quá nhỏ, không đủ để dung hòa được một chút với vật liệu luyện khí cấp cao tương đối hiếm có. Cứ cho là phần lớn vật liệu luyện khí tương đối bình thường cũng cần phải luyện hóa trong thời gian dài. Bởi vì còn không thích hợp để chuyên học thực tiễn thuật này. Nhưng bây giờ điều chủ yếu nhất vẫn là cần phải nâng cao tu vi trước mới được.”
“Đáng tiếc, nếu bây giờ ta, mà có chân hỏa tương đương với tu sỹ kỳ linh tịch, hoặc là đan hỏa của tu sỹ kỳ kim đan. Nếu là như vậy, tiếp tục nghiên cứu thêm trận pháp cơ bản một thời gian nữa, đồng thời tích lũy thêm một chút kinh nghiệm luyện khí. Rồi sau đó, chỉ riêng bình thường tùy ý chế luyện một chút pháp khí cấp trung, cấp thấp, sau khi cầm ra ngoài bán, cũng có thể giúp ta kiếm về chút đỉnh, duy trì linh thạch và đan dược tu luyện bình thường.
“Cứ coi như thế “thuật thần luyện” này đối với ta mà nói cũng vẫn là không thể đạt được thêm thứ nào tốt. Sau này nếu muốn luyện khống chế pháp khí, pháp bảo, chỉ là luyện khí lô đỉnh tốt một chút, chỉ sợ cũng là rất khó mua được.”
Nhậm Thanh Phong nghĩ lung tung như thế, lại tiếp tục nhìn một lúc “thuật luyện thần”, lúc này bỏ xuống khối ngọc đồng, sau đó lại cầm cái kia lên ghi chép ngọc đồng có “liễm linh thuật” lại tỉ mỉ đọc nghiên cứu.
Tuy nhiên nội dung không phải là nhiều, có điều lại vô cùng tinh xảo, hơn nữa còn rất dễ tu luyện, thật là một bí quyết, phương pháp không tồi”! Nhậm Thanh Phong đã đọc, nghiên cứu tỉ mỉ xong, toàn bộ nội dung “liễm linh thuật” trong ngọc đồng này, sau đó thì vẻ mặt lộ rõ vui mừng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Xem xong “liễm linh thuật” này, nhậm thanh phong cũng không vội vàng tìm đọc ngọc đồng khác. Mà trực tiếp thu toàn bộ ngọc đồng lại, lập tức tiếp tục tu luyện “liễm linh thuật”
Lại qua hai canh giờ, Nhậm Thanh Phong kinh ngạc phát hiện,bản thân rõ ràng đã có thể luyện thành thục, sử dụng liễm linh thuật này. Mà đồng thời nhận thức sáng suốt nhiều hơn, đến tính trọng yếu của thần thức.
“Liễm linh thuật này, tuy đơn giản,có điều các tu sỹ trung kỳ trúc cơ khác cùng bậc với ta, nếu muốn trong hai canh giờ đã vận dụng thành thục như ta, vậy thì tuyệt đối không thể. Trừ phi thần thức của đối phương có thể còn kiên cường, dẻo dai,cô đọng hơn ta. Bộ dạng này xem ra, đồng thời với việc nâng cao tu luyện này “thuật thần luyện” cũng là một ngày không thể buông xuôi”. Nhậm Thanh Phong âm thầm nghĩ.
Nhậm Thanh Phong vừa vận liễm linh thuật thì cảm giác rất rõ ràng, bề mặt cơ thể chính mình vốn dĩ dao động linh lực không mãnh liệt, thay đổi càng thêm yếu ớt hơn. Thần thức thăm dò lại thì suy yếu giống như tu sỹ luyện khí kỳ bảy, tám tầng. Mà theo mình dồn hết tâm trí khống chế dẫn dắt liễm linh thuật, loại biểu hiện này, còn có thể tiến hành biến hóa tùy ý giữa trung kỳ trúc cơ tới luyện khí kỳ tầng bảy.
Cùng lúc đó, linh lực hỗn độn ở kinh mạch toàn thân và vùng dưới rốn chính mình lại không có chút giảm bớt, chỉ là trong kinh mạch vốn dĩ tốc độ vận chuyển, linh lực vận hành chậm chạp, song sẽ tùy theo sự tu luyện khác nhau mà biểu hiện ra, không ngừng phát sinh biến hóa.
“"Thì ra là thế!" Nhậm Thanh Phong nhận thức xem xét một chút biến hóa nhỏ bé trong cơ thể mình, khẽ gật đầu lẩm bẩm nói. Mà Nhậm Thanh Phong lúc này mới phát hiện,bầu trời bên ngoài nơi ở nhỏ cũng đã bất tri bất giác sáng lên.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 70
Huynh đệ Hoàng Thị
Nguồn: ST
Nhậm Thanh Phong tu luyện thử nghiệm 《 liễm linh thuật 》hoàn tất. Mới phát hiện trời đã sáng rõ. Vì thế không tiếp tục tu luyện nữa, mà quyết định đi về xem tình hình của Tiểu Hắc
Nhậm Thanh Phong đứng dậy mở cửa gỗ, đi ra khỏi thổ mộc phân thủy trận, điều khiển thuyền vàng bay về trên núi thịt rượu, trong chốc lát Nhậm Thanh Phong đã đến bãi cỏ bên hồ trong núi thịt rượu rồi. Có điều thần thức Nhậm Thanh Phong vừa đảo qua, thì lại không phát hiện thấy hình bóng của Tiểu Hắc.
“ Chẳng lẽ Tiểu Hắc đã tự mình bỏ đi rồi?” Nhậm Thanh Phong nghi hoặc, đúng lúc này một bóng đen từ phía trên trời bay tiếp cận lại gần.
"Là Tiểu Hắc. Ha ha, không ngờ đã lớn như vậy rồi”. Nhậm Thanh Phong đứng trên bãi cỏ cười nói. Nhìn thấy hình dáng chim bay từ trên trời bay đến, Nhậm Thanh Phong đã nhận ra ngay.
Trong chốc lát, Tiểu Hắc cuối cùng cũng đến khoảng không trên núi nhỏ, hơi mỉm cười một chút, hiển nhiên là phát hiện ra Nhậm Thanh Phong, thế là vui mừng kêu to lên, trực tiếp nhào xuống.
“Được rồi, được rồi, trước tiên hãy để cho ta nhìn kỹ ngươi một chút, Nhậm Thanh Phong cười vuốt ve Tiểu Hắc, Tiểu Hắc dùng đầu Ưng không ngừng cọ thân mật Nhậm Thanh Phong.
“Ừ, không tồi. Tiểu Hắc chúng ta thuần tuấn như vậy, sao có thể là con chim núi bình thường nhỉ, có điều Tiểu Hắc sau này ngươi lại không thể lại giống trước đây được, cả ngày cứ đứng trên bờ vai của ta” Nhậm Thanh Phong nhìn Tiểu Hắc vẫn cọ đầu vào mình, mỉm cười nói.
Tiểu Hắc này, trong thời gian một năm nay, cũng không còn là một con Tiểu Hắc cao chỉ khoẳng một thước như trước đây, mà lớn khoảng ba thước. Có thể cao như vậy, hai cái cánh của tiểu Hắc cũng phát triển hơn, rất dễ đạt đến chiều cao nữa trượng. Trên người lông chim lại đen bóng, mắt Ưng với vẻ mặt hồng hào, thoạt nhìn tự nhiên rất thần tuấn, chim thường không thể so sánh nổi.
Nhậm Thanh Phong nhìn bộ dạng Tiểu Hắc như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng, lại lấy ra nữa bình linh thú hoàn trước đây còn dư lại, bón từng viên cho Tiểu Hắc ăn.
Đồng thời trong lòng Nhậm Thanh Phong cũng không nhịn nổi vẻ suy tư: dựa vào bộ dạng như vậy của Tiểu Hắc, đương nhiên là không phải chim núi bình thường. Có điều trên người lại không có một chút linh khí dao động mà thân thể linh thú thường có. Thật là vô cùng kỳ lạ, chính là dã thú bình thường dùng linh thảo, phát sinh khác thường, đáng lã trên người phải có linh khí suy yếu dao động mới đứng chứ?
Nhậm Thanh Phong nhìn Tiểu Hắc suy tư, dốc về phía trước đổ vào trong lòng bàn tay một viên linh thú, cũng rất nhanh đã bị tiểu Hắc Ăn xong. Có điều Tiểu Hắc ăn nhiều viên linh thú như vậy lại một chút thõa mãn cũng không thấy có, mắt vẫn trơ trơ nhìn Nhậm Thanh Phong.
“Được rồi, đừng nhìn ta như vậy. Làm gì có linh thú nào giống ngươi, một lần ăn hết nhiều viên linh thú đến như thế? Có điều nhìn ngươi một chút vấn đề cũng không có, còn dư lại một chút cho ngươi ăn hết một lần luôn, Nhậm Thanh Phong nói như vậy. Lấy một lọ nhiều viên linh thú hơn chút đổ ra, cùng bón cho Tiểu Hắc ăn.
Vốn dĩ linh thú hoàn này tuy là đan dược linh thú bậc thấp thích ăn nhất, mà rất ít có linh thú bậc thấp, có thể giống như Tiểu Hắc, một lần có thể ăn hết nhiều linh thú đến như vậy, hơn nữa còn dường như không có việc gì sảy ra, giống như không cần tiêu hóa linh dược.
Nhậm Thanh Phong thể hiện đối với Tiểu Hắc không hẳn là vô cùng kỳ lạ, bởi vì từ một năm trước trước khi Nhậm Thanh Phong đi lầu Tàng Thư, lúc đó Tiểu Hắc nhỏ như vậy đã có thể một lần ăn hết nữa lọ linh thú, không có chuyện gì. Cho nên Nhậm Thanh Phong mới không kiêng dè. Lấy linh thú còn dư lại cho Tiểu Hắc ăn hết trong một lần.
“Nhìn bộ dạng, sau này chỉ là chuyện cung cấp linh thú hoàn cho Tiểu Hắc, cũng cần phải tiêu hết một khoản không nhỏ”. Nhậm Thanh Phong nhìn Tiểu Hắc nghĩ trong lòng vẫn thỏa ước mong nguyện.
“Có điều đây có lẽ là chuyện tốt, Tiểu Hắc có thể chính thức cần đến linh thú hoàn giúp đỡ để chính mình tiến bậc, mới có thể mội lần ăn hết nhiều như vậy?” Nhậm Thanh Phong nghĩ như vậy, tự nhiên lại không lo lắng chuyện tiêu phí linh thạch nữa!.
May mà linh thú hoàn là loại đan dược cấp thấp, một thỏi linh thạch trung phẩm đã có thể mua được rất nhiều. Tiểu Hắc thực sự là vẫn có thể ăn được nữa, cũng không thể một ngày ăn hết một thỏi linh thạch trung phẩm”! Nhậm Thanh Phong lẩm nhẩm nói.
Cho ăn hết linh thú hoàn, Nhậm Thanh Phong lại đùa nghịch Tiểu Hắc một phen, sau đó lại quyết định đi đến Đại Điện công việc Ngọc Huyền kia, nhận linh thạch của ba năm tiếp theo, trước tiên lĩnh linh thạch trở về sau đó hãy nói tiếp. Sau khi quyết định như thế, Nhậm Thanh Phong lại đặt pháp khí thuyền vàng xuống, hình như muốn nói với Tiểu Hắc của mình: “Tiểu Hắc bây giờ ngươi to như vậy rồi, hay là ở lại đây tốt hơn, nếu không, ngươi nến tiến vào trong nán lại trong túi linh thú. Hơn nữa nếu thục sự cần phải như vậy, đi và không đi cũng không có khác nhau gì?
Đúng như Nhậm Thanh Phong nói, Tiểu Hắc bây giờ đã không phải là con chim suy nhược khí huyết, nhỏ yếu không chịu nổi giống như trên phường thị năm đó. Dưới tình hình không thực sự trở thành linh thú của Nhậm Thanh Phong, Nhậm Thanh Phong muốn bắt nó đem cất vào trong túi linh thú, cũng nhất định phải có sự đồng ý của bản thân Tiểu Hắc mới được. Mà hơn nữa thường xuyên ở trong túi linh thú cũng bất lợi cho linh thú tu luyện trưởng thành.
Nói xong, Nhậm Thanh Phong cũng không quản Tiểu Hắc có thể nghe hiểu hay không, nhìn nhìn bầu trời, cũng không ở lại nữa liền trực tiếp bay về hướng ngọn núi Ngọc Huyền.
“Không biết trong một năm này, Tiểu Hắc có phải là luôn ở trên núi thịt rượu hay không”. Nhậm Thanh Phong đứng trên thuyền vàng, nghĩ Tiểu Hắc lần này trước khi gặp mình cũng là bay từ bên ngoài núi thịt rượu trở về. Trong lòng không giấu nổi sự nghi hoặc.
Lúc Nhậm Thanh Phong nghi hoặc Tiểu Hắc đã theo lên rất xa rồi. Mà tốc độ bay của Tiểu Hắc lúc này cũng chỉ chậm hơn một chút so với pháp khí thuyền vàng.
“Tiểu Hắc làm sao theo lên được? Có điều nó đã đến rồi, lần này mang nó theo vậy. Dù sao thì ta nhìn không ra Tiểu Hắc có phải là linh thú không, người khác cũng chưa chắc có thể nhìn ra. Hơn nữa trong Tông Môn” ai giám cướp Tiểu Hắc của ta . Nhậm Thanh Phong phát hiện Tiểu Hắc bay đuổi theo, thế là nghĩ ngưng thuyền vàng trong không trung, bắt đầu đợi chờ.
“Tiểu Hắc nhanh lên chút”. Nhậm Thanh Phong nhìn thấy bay chầm chậm gần Tiểu Hắc la lên như vậy. Có điều sau đó Nhậm Thanh Phong lại phát hiện, sau khi Tiểu Hắc bay đến gần bản thân mình lại không hạ xuống trên thuyền vàng mà lại đắc ý kêu lên một tiếng, tiếp theo đến nhìn cũng không thèm nhìn mình, tiếp tục bay đi theo một hướng khác.
“A Tiểu Hắc, đây là cần đi đâu nhỉ?. Hình như thực sự là không đến tìm ta? Nhậm Thanh Phong đứng trên thuyền vàng nhìn Tiểu Hắc rẽ ngoặt bay đi, sau đó thì thoáng xấu hổ, không kiềm nổi lần này lại nghi hoặc trở lại.
“Hay là trước tiên đi Đại Điện nhiệm vụ lĩnh linh thạch, đan dược là được. Còn Tiểu hắc thì tùy ý nó đi, dù sao nó cho dù là linh thú của ta một chút tự do tùy ý săn mồi cũng nên có”.
“ Có điều đã nhìn thấy ta, đến một cái bộ dạng giống như chào hỏi cũng không làm, thực ra đối với ta là chủ nhân hữu danh vô thực không kính, nhìn bộ dạng Tiểu Hắc ngày đó biến thành linh thú bậc cao rồi. Chỉ có điều ta muốn cưỡi một lần cũng khó khăn. Nói như vậy, hay là người chủ nhân hữu danh vô thực đây luôn không làm tốt hay sao?.
Nhậm Thanh Phong nghĩ như thế, sau đó thì tự giễu cười lại tiếp tục cưỡi lái pháp khí thuyền vàng, bay theo về hướng núi Ngọc Huyền.
Lúc gần đến giữa trưa, Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng không nhanh không chậm đăng xong giới thạch của núi Ngọc Huyền, đến trước Điện Đại nhiệm vụ bên lưng núi. Mà Nhậm Thanh Phong mới vừa đứng trên quảng trường trước đại điện, thì nghe ở xa xa có hai người âm thanh truyền lại hình như đã từng quen biết.
“ Nhậm sư đệ, đã lâu không gặp, tu luyện đã tinh tiến như vậy, chúc mừng, chúc mừng. ha ha.”
“Nhậm sư đệ, phong độ vẫn siêu đẳng như vậy .ha ha.”
Theo âm thanh, hai tu sỹ trẻ trên người mặc phục sức của đệ tử nhị đại từ trong Điện Đại nhiệm vụ bước nhanh đi ra ngoài, mang theo nét mặt tươi cười nghênh đón theo hướng Nhậm Thanh Phong mới vừa lên bậc thềm.
“ Hiếm thấy hai vị sư huynh còn nhớ tới tại hạ, thực sự là làm cho kẻ hèn này được sủng ái mà lo sợ”. Nhậm Thanh Phong cũng rất nhanh phát hiện ra hai vị tu sỹ này, sau đó đi dạo theo hướng hai vị tu sỹ này nghênh đón, đồng thời mỉm cười nói.
Hai vị huynh đệ này chính là Hoàng Văn sư huynh, Hoàng Võ năm đó, Nhậm Thanh Phong cũng có thể cảm giác được rõ ràng. Hai vị tu sỹ này tu luyện so với mấy năm trước mới gặp đều đã thâm hậu hơn rồi. Đặc biệt là Hoàng Võ ấy, hiển nhiên đã là trúc cơ trung kỳ từ năm đó thuận lợi đột phá đến trúc cơ hậu kỳ.
“Chúc mừng Hoàng Võ sư huynh, đột phá thành công đến hậu kỳ trúc cơ. Còn Hoàng Văn sư huynh hình như công lực cũng có kinh tiến rất lớn, chỉ sợ là cách linh tịch kỳ không xa”. Nhậm Thanh Phong bước mấy bước,mỉm cười nói.
“ Ha ha, nói ra vẫn là may mắn hơn Nhậm Thanh Phong, Hoàng Võ mới có thể đột phá thuận lợi đến hậu kỳ trúc cơ như vậy”. Hoàng Văn nhìn Nhậm Thanh Phong đã có thể nhìn thấu tu luyện của hắn, không kiềm nổi mỉm cười hơi hơi kinh sợ. Sau đó lại cười nói.
“Đúng vậy, may mà Nhậm sư đệ ngươi tập hợp linh đan. Nếu không Hoàng Võ ta cũng không có thể một lần sung kích đến hậu kỳ Trúc Cơ thuận lợi như vậy!. Có điều Nhậm sư đệ ngươi có thể trong thời gian ngắn ngủi không đến bốn năm đã luyện đến trình độ bây giờ, cũng là vô cùng khó rồi!. Hơn nữa ngươi đã còn có thể nhìn thấy thực lực tu luyện của huynh đệ chúng ta, thật là lợi hại! ha ha”.
Hoàng Võ nghe được Nhậm Thanh Phong chúc mừng, lại nghĩ đến bản thân thuận lợi đột phá, tự nhiên tương đối vui sướng, thế là nói với Hoàng Văn ở phía sau.
“ Ha ha, Hoàng Võ sư huynh thật sự là biết nói đùa, kẻ hèn mọn này tu luyện trung kỳ trúc cơ, làm sao có thể nhìn thấy thực lực tu luyện của hai vị chứ?. Chỉ là hai vị sư huynh còn mặc phục sức đệ tử nhị đại, lại cộng thêm tu luyện, đến thần thức trung kỳ Trúc Cơ của tại hạ cũng không có cách nào kiểm tra ra. Vậy quả nhiên chính là tu luyện hậu kỳ Trúc Cơ không ngưng. Hơn nữa Hoàng Văn sư huynh ba năm trước không phải đã là hậu kỳ trúc cơ sao? Thảo nào ba năm nay còn có thể tinh tiến?” Nhậm Thanh Phong hờ hững sau đó giải thích nói.
Nhậm Thanh Phong tự nhiên biết rõ ràng, là bởi vì thần thức của bản thân mạnh hơn không ít so với tu sỹ cùng bậc khác, cho nên mới có thể nhìn thấu tu luyện của hai người. Có điều Nhậm Thanh Phong lại không ngờ rằng bản thân nói tùy ý một câu mà đã dẫn đến việc Hoàng Võ nghi vấn. Hơn nữa đã nhìn rất sơ suất Hoàng Võ, đều đã nghe ra vấn đề. Hoàng Văn này chỉ sợ đã có tất cả những hoài nghi. Sau khi nhìn ra chính mình, trong phương diện nói chuyện còn phải càng cẩn thận thêm mới đúng. Dẫu sao đại lục thiên đài này không phải là cái đó năm đó, bản thân có thể khinh thường giang hồ Đại Châu.
“Nhậm sư đệ không nên để ý, huynh đệ Hoàng Võ tôi luôn nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa thích nghĩ ngợi lung tung. Cả ngày đều ảo tưởng đạt được công pháp sách quý tuyệt thế! Cho nên đối với ai cũng hỏi đông hỏi tây”. Hoàng Văn nghe Nhậm Thanh Phong nói, liền nhanh chóng liều lĩnh giải thích cho Hoàng Võ.
Nhậm sư đệ có thể giống như huynh đệ chúng tôi, trước mắt lĩnh linh thạch, đan dược? Hoàng Võ sợ lại bị Hoàng Văn răn dạy và quở mắng trước mọi người, thế là nói lạc đề đi.
“ Chẳng nhẽ hai vị huynh đệ cũng là? Xem ra thật là khéo léo! Nếu không tại hạ lần này có chút việc trì hoãn dừng lại. Chậm mấy tháng, chỉ sợ cũng không thể lại may mắn gặp được hai vị huynh đệ”. Nhậm Thanh Phong cũng thuận lời nói.
“Là vậy, thật là đúng lúc, có điều chúng tôi đã linh xong đồ rồi. Bây giờ đang định đi bách thảo viên mua chút dược liệu. Nếu không Nhậm sư đệ cùng đi với chúng tôi xem xem?” Hoàng Văn mỉm cười hưng phấn.
“ Bách thảo viên? Bách thảo viên không phải là nơi chuyên cung cấp dược liệu linh thảo cho đại điện nhiệm vụ và các vị đại trưởng lão, một vài đệ tử nhất đại sao? Khi nào đột nhiên lại dư ra nhiều dược liệu bán ra cho chúng ta những đệ tử nhị đại bình thường này? Nhậm Thanh Phong nghi hoặc nói.
Nếu là thật như Hoàng Văn nói, vậy Nhậm Thanh Phong cũng muốn đi xem. Dù sao bách thảo viên này có thể là vườn dược mô hình lớn chuyên trồng trọt linh thảo của Huyền Dương Môn, có một vài dược liệu, linh thảo tương đối tốt, nhất định là không có ít.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 71: Tranh giành hoàng tinh.
Nguồn: ST
“Thì ra Nhậm sư đệ vẫn chưa biết hay sao!Vườn bách thảo từ nửa năm trước, vào ba ngày đầu tiên của mỗi tháng đã bắt đầu cung cấp một số thảo dược trăm năm cho quảng đại đệ tử đời thứ hai. Nhưng cụ thể là vì nguyên nhân gì thì chúng ta cũng không biết nữa.” Hoàng Văn thấy Nhậm Thanh Phong tỏ vẻ nghi ngờ liền giải thích.
“Đúng đấy, chúng tôi cũng tham gia tuyên truyền cho đại hội vào tháng trước, nghe được các sư huynh đệ khác có nhắc đến. Nhưng đáng tiếc huynh đệ chúng tôi không còn linh thạch nữa. Cho nên chỉ có thể đợi đến ngày hôm nay thôi.” Hoang Vũ tỏ vẻ hơi nuối tiếc nói tiếp.
“Thế thì tốt, hai vị huynh đệ xin hãy đợi ở đây một chút, tại hạ đi lĩnh đồ, lập tức ra ngay rồi cùng đi với hai vị.” Trong lòng Nhậm Thanh Phong nhẩm tính, mới phát hiện ra hôm nay vẫn là ngày thứ ba đầu tháng. Vì thế không hề hỏi han gì thêm nữa, nói dứt lời liền thẳng tiến đi vào trong đại điện.
Nhậm Thanh Phong vốn định lấy xong đồ thì đi vào chợ phường thị Tiểu Cốc bên ngoài núi một chuyến, thử xem có thể tìm được một ít thảo dược phối liệu để chế luyện huyết hồn đan hay không. Bây giờ nếu vườn bách thảo có bán thảo dược thì không chừng thật sự có thể tìm đủ hết trong một lần rồi!
Trong lúc vội vàng, Nhậm Thanh Phong cũng không nhàn nhã giống như trước đây nữa. Một lát sau, đã lĩnh xong năm mươi mốt viên linh thạch không thuộc tính và sáu viên tụ linh đan, sau đó bước thẳng ra khỏi đại điện dưới con mắt kinh ngạc của đệ tử phục vụ.
“Nhậm sư đệ tốc độ nhanh thật đấy.” Hoàng Vũ vui vẻ nói. Hoàng Văn thì gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Đương nhiên huynh đệ họ Hoàng cũng sợ phải chờ đợi quá lâu, nhưng Nhậm Thanh Phong làm việc nhanh như vậy, lại nằm ngoài dự liệu của hai huynh đệ.
Khi phần lớn đệ tử khi chọn linh thạch, đều sẽ cố gắng tìm những thứ thích hợp với bản thân hơn. Ngay cả trong lúc lựa chọn đan dược cũng có chút do dự. Làm sao có thể nghĩ đến Nhậm Thanh Phong chỉ coi trọng số lượng linh thạch và đan dược có hiệu quả với bản thân. Ngay cả chọn cũng không chọn, cầm lên rồi đi luôn.
“Ha ha, đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện. Hai huynh đệ vừa sáng sớm ra đã đến đây để lĩnh đồ rồi sao? Chẳng nhẽ không phải vì muốn đi đến vườn bách thảo sớm hơn sao? Tại hạ làm sao có thể nỡ lòng làm chậm chễ đây?”
Nhậm Thanh Phong vẫn chưa nói xong, thì đã khởi động Ngự Phong Quyết, chạy nhanh lên bậc thềm đá ngoài mười trượng. Nhưng huynh đệ nhà họ Hoàng hình như không tỏ ra vội vàng, nhìn theo bóng của Nhậm Thanh Phong, hai người nhìn nhau cười, lúc đó mới thản nhiên đuổi theo sau.
Đương nhiên trong mắt của huynh đệ họ Hoàng, tu vi của Nhậm Thanh Phong chỉ là trung kỳ trúc cơ tầm thường, có vội vàng chạy nhanh hơn nữa, thì với tu vi của hai người bọn họ có thể tùy ý xuất phát sau nhưng vẫn đến trước được.
Trong mắt của huynh đệ họ Hoàng, phong lệ lôi hành lúc đó của Nhậm Thanh Phong cũng đã hình thành rồi, không muốn để hai người bọn họ chờ lâu, cho nên mới vội vàng đi lên trước.Nhưng sự việc xảy ra chỉ một lát sau đó đã lại khiến cho huynh đệ họ Hoàng không thể không thay đổi cách nghĩ kiểu tình nguyện một phía như thế nữa.
Huynh đệ họ Hoàng phát hiện ra rằng, cho dù bản thân có tăng tốc như thế nào đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng không thể nào đuổi kịp lên phía trước Nhậm Thanh Phong. Sau cùng vẫn là Nhậm Thanh Phong có lòng đợi bọn họ dưới bậc thềm đá. Ba người mới thuận lợi tụ họp lại.
“Nhậm huynh, huynh thật sự là tu vi trung kỳ trúc cơ sao? Vì sao lại chạy nhanh như vậy, ngay cả đại ca ta cũng không thể đuổi kịp được?” Hoàng Vũ nhìn Nhậm Thanh Phong với vẻ mặt kinh ngạc, nói.
“Đúng đấy, Nhậm huynh, hơn nữa đệ còn phát hiện thấy, Ngự Phong Quyết của Nhậm huynh hình như cũng hoạt bát huyện diệu hơn. Xin Nhậm huynh hãy giải thích nghi hoặc của hai huynh đệ ta!” Hoàng Văn lại tỏ vẻ kinh ngạc nói.
Đương nhiên đối với tu vi Nhậm Thanh Phong, Hoàng Văn không có nghi vấn quá lớn. Nhưng Ngự Phong Quyết của Nhậm Thanh Phong xem ra thực sự là quá mức kỳ dị.
“Hai vị sư huynh nói đùa sao, chỉ là thời gian dừng lại kỳ luyện khí của tại hạ tương đối dài, thường xuyên dùng Ngự Phong Quyết để đi lại, cho nên mới như vậy. Hai vị sư huynh đừng nghi ngờ. Chúng ta bây giờ vẫn phải đi nhanh lên. Tránh làm mất thời gian, đến vườn bách thảo lại không tìm được thảo dược như ý mất.” Nhậm Thanh Phong vừa xuất ra pháp khí hoàng đan ra, vừa tùy ý nói.
Nói dứt lời, là xuất phát luôn, vốn là tác phong từ trước đến nay của Nhậm Thanh Phong mà thôi. Nhưng Nhậm Thanh Phong lại không thể ngờ rằng, tốc độ Ngự Phong Quyết của mình lại nhanh đến như vậy, với tu vi của hai huynh đệ họ Hoàng, rõ ràng là không thể đuổi kịp mình trong khoảng thời gian ngắn được.
Đối với việc Ngự Phong Quyết được mình cải tạo để hòa nhập với các mánh khóe của giang hồ, Nhậm Thanh Phong lại không hề muốn nói một cách tỉ mỉ cho hai người bọn họ. Dẫu sao như thế sẽ quá phiền phức. Còn nữa hai người bọn họ vì chuyện nhỏ này, mà thay đổi cách xưng hô với mình, điều này cũng nằm ngoài dự liệu của Nhậm Thanh Phong.
“Nhậm huynh nói cũng đúng, Ngự Phong Quyết đối với tu sỹ cấp cao như chúng ta mà nói, nó vốn cũng chẳng có ích lợi gì lớn, cũng chỉ có thể dùng để chạy ở bậc thềm đá. Bây giờ chúng ta vẫn cần nhanh chóng đến vườn bách thảo gấp.” Hoàng Văn hơi sững người, sau đó liền nói như vậy, vung tay lên, phóng ra một pháp khí phi hành thanh sắc hình lá.
Hoàng Vũ đứng bên cạnh vừa nghe xong câu nói đó liền gật đầu tán thành, sau đó cũng phóng ra một pháp khí giống như vậy. Kế đó ba pháp khí vạch ra ba đường ánh sáng chói lòa hơn vạn trượng. Bay về hướng vườn bách thảo.
Thông qua chuyện nhỏ trước đó, huynh đệ họ Hoàng cuối cùng cũng đã đặt địa vị của Nhậm Thanh Phong lên vị trí ngang hàng. Trước đó tuy hai người bọn họ có chút khách khí với Nhậm Thanh Phong, nhưng lại là cảm kích nhiều hơn là tôn trọng.
Bây giờ thì lại khác, tuy bọn họ không biết những lời Nhậm Thanh Phong nói là thật hay là giả, nhưng Nhậm Thanh Phong đã không phải là tu sỹ trung kỳ trúc cơ bình thường nữa, bọn họ có thể chắc chắn như vậy. Cho nên bây giờ ngay cả việc bay bằng ngự khí, hai người bọn họ cũng cố ý duy trì tốc độ bay bình thường, sợ lại xuất hiện thêm những việc khó mà chấp nhận được nữa.
Lúc đó Nhậm Thanh Phong đang đứng trên pháp khí hoàng đan lại không hiểu nổi huynh đệ họ Hoàng lúc này rốt cuộc đang ấp ủ ý tưởng gì. Nhưng thấy hai người bọn họ đã ung dung như vậy, thì bản thân cũng không vội vàng gấp rút lên đường nữa. Lúc này đây trong lòng Nhậm Thanh Phong lại đang tính toán rằng, trong vườn bách thảo đó, rốt cuộc có thể tìm được đầy đủ các loại thảo dược mà mình cần hay không.
Sau cùng ba người trên đường đi liền nói chuyện phiếm, một canh giờ sau thì đến một nơi nằm bên ngoài vườn bách thảo trong sơn cốc sâu nằm ở giữa núi Huyền Dương.
Nhậm Thanh Phong, hai huynh đệ họ Hoàng ba người, sau đó đã phát hiện ra rằng vườn bách thảo này không hề giống như ba người bọn họ mong chờ, có thể khiến cho ba người đi vào lựa chọn thảo dược. Mà là ở bên ngoài vườn bách thảo bị bảo phủ bởi tầng tầng lớp lớp khu vực cấm, hai gian phòng đá nhỏ lập lên tạm thời để bán thảo dược.
Cửa của hai gian phòng đá nhỏ này đóng chặt, chỉ lưu lại hai cửa sổ nhỏ hình vuông khoảng hai thước dùng để giao dịch. Nhưng các đệ tử đến mua thảo dược cũng đã xếp thành hai hàng dài ở bên ngoài phòng đá.
Sau khi xếp vào hàng, Nhậm Thanh Phong nghe thấy các đệ tử xung quanh bàn tán, thì mới biết được thì ra vườn bách thảo này, gần mấy trăm năm nay, bởi vì vô cùng xem trọng tông môn, thêm vào đó là sự chăm sóc tỉ mỉ của các tu sỹ quản lý, cho nên phần lớn sản lượng thảo dược cũng dần dần tăng lên.
Kích thước của vườn dược thảo cũng có hạn chế. Một số linh dược không quá quan trọng cũng không thể tự do sinh trường, thêm vào đó sau khi hái xuống dược tính cũng dễ dàng trôi đi mất. Cho nên cho đến ngày hôm nay dược liệu sẽ nhiều lên đến mức làm cho các đệ tử đời thứ hai tiến đến tranh mua.
Tuy là tranh mua, nhưng không thể trả giá giống như ở trên chợ phường thị được, nhưng mà giá cả bán ra được căn cứ theo giá cả đã được lập nên trong nội bộ tông môn. Ngoài ra bởi vì chủng loại dược liệu ở đây đã đầy đủ, phẩm chất lại vô cùng có giá trị cao. Cho nên phần lớn đệ tử lại không hề để ý đến rằng, một số dược liệu này có thể có chút chênh lệch về giá cả so với ở trong chợ buôn bán bên ngoài.
“Hai cây hoàng tinh thảo khoảng trăm năm, bốn cây nhân sâm đỏ trên trăm năm, còn có năm cây hoàng hoa thảo khoảng năm mươi năm” Nhậm Thanh Phong xếp hàng hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến được bên ngoài cửa sổ, vì thế đã có sự chuẩn bị từ lâu buột miệng nói.
“Coi như ngươi may mắn, đây là hai cây hoàng tinh trăm năm cuối cùng. Cộng thêm bốn cây nhân sâm đỏ này, năm cây hoàng hoa thảo, tổng cộng là mười bảy viên linh thạch trung phẩm.” một vị nữ đệ tử đời thứ hai trực ban ở bên trong cửa sổ, căn cứ theo yêu cầu của Nhậm Thanh Phong nhanh nhẹn phối dược liệu tương ứng, sau đó bỏ vào trong túi giấy màu trắng đẩy ra ngoài cửa sổ, khẽ thờ ơ nói.
Nhậm Thanh Phong vừa nghe thấy ba loại dược thảo phối liệu mà mính cần ở đây đều có thể mua đủ hết, trong lòng không khỏi vui mừng. Kế đó cắn răng đưa ra mười bảy viên linh thạch trung phẩm. Đồng thời cũng đón lấy túi giấy màu trắng bên trong có đựng ba loại thảo dược. Thần thức quét qua, kế đó trực tiếp bỏ vào túi dự trữ.
“Xin đợi một lát!” Nhậm Thanh Phong trong lòng thỏa mãn bước ra khỏi hàng, chuẩn bị chào hỏi với huynh đệ họ Hoàng vẫn còn đang xếp hàng rồi sau đó mới rời đi, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một tiếng của đàn ông, lạnh lùng nói.
Cùng lúc với việc nghe thấy tiếng nói đó, thần thức của Nhậm Thanh Phong trong nháy mắt đã quay sang hướng mà có tiếng nói truyền đến, kiểm tra khắp một lượt. Nhưng người đi đến hình như có tu vi vô cùng uyên thâm. Đầu mút thần thức của Nhậm Thanh Phong dò tìm đến gần thì giống như đi vào một vòng xoáy sâu không thấy đáy vậy, trong nháy mắt đã bị cuốn vào, rồi lập tức bị tiêu tán mất.
“Vị sư huynh đây đang gọi tại hạ sao!” Nhậm Thanh Phong khóe miệng khẽ rung lên, sau đó bình tĩnh nói với vẻ chẳng có cảm tình gì. Cuối cùng mới quay đầu lại với sắc mặt tái nhợt.
Do tu vi của người đi đến quá cao thâm, thần thức của Nhậm Thanh Phong vừa thăm dò đã bị người đó dùng thủ đoạn rất lợi hại nào đó gây tổn thương nghiêm trọng. Cho nên lúc đó sắc mặt của Nhậm Thanh Phong mới tái nhợt như vậy.
Tuy vị tu sỹ này cố ý gây tổn thương cho thần thức của Nhậm Thanh Phong. Nhưng xem ra đối với tuyệt đại đa số tu sỹ trong giới tu chân, thì Nhậm Thanh Phong lại không tự lượng sức mình, không tôn trọng tu sỹ cấp cao, đã mạo muội dùng thần thức để kiểm tra tiền bối. Vì thế thần thức bị tổn hại cũng là do tự chuốc lấy.
Lúc đó Nhậm Thanh Phong tuy trong lòng đang phẫn nộ không thể nói thẳng ra. Dù sao trong giới tu chân tất cả đều nói chuyện dựa vào thực lực, thì cứ cho là bản thân lập tức chất vấn vị tu sỹ này, e rằng tuyệt đối đa số có mặt ở đó vẫn cho là không biết tự lượng sức mình.
“Cái này ngươi cầm lấy, hai cây hoàng tinh ngươi vừa mua ta cần.” Cách xa chỗ Nhậm Thanh Phong khoảng một trượng, một vị tu sỹ trung niên dung mạo anh tuấn, thân mặc áo đen không biết từ đâu xuất hiện, nhìn Nhậm Thanh Phong với vẻ khinh khỉnh, đồng thời hờ hững nói. Sau đó lại xông đến chỗ Nhậm Thanh Phong, ném một khối pha lê màu trắng kích thước bằng nắm tay với ánh sáng lưu chuyển rực rỡ, linh khí dồi dào.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo