Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 31: Pháp trận thần kỳ.
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Không nói đến hai vị sư huynh trong đại điện, lại nói Nhậm Thanh Phong lúc này lĩnh thưởng đan dược cùng linh đan xong, cũng không có dừng lại mà trực tiếp đi ra khỏi đại điện. Nếu kỳ hạn làm xong một nhiệm vụ là trong vòng ba năm, vậy mình cũng không nên chờ đến lúc sắp hết kỳ hạn mới làm. Tốt nhất là nhanh chóng làm xong trong thời gian sớm nhất.
Trước mắt ngoại trừ việc đến Ngọc Thanh Sơn thay đổi quần áo một chút, còn phải chuẩn bị một trận pháp phòng hộ, như vậy mới bảo đảm được trong lúc tu luyện không có bị người khác quấy rầy. Loại trập pháp trước kia hắn tạo ra giờ đây cũng đã vô dụng, tốt nhất là nên đến phường thị ngoài tiểu cốc một chuyến.
Sau khi những chuyện này được giải quyết một cách ổn thỏa, cũng nên chuyên tâm tu luyện một thời gian. Dù sao thì lấy thực lực của mình bây giờ là quá yếu, nhiều lắm cũng chỉ mới được coi là nhập môn vào thế giới tu chân mà thôi. Mình bây giờ vẻn vẹn cũng chỉ có biết đến Huyền Dương môn mà thôi, ngoài kia chắc chắn có nhiều người tu vi còn cao hơn mình.
Mặc dù hiện giờ mình có pháp khí Thanh Phong cổ kiếm cùng với Phá Kim Toa. Bất quá nếu gặp phải tu sĩ có tu vi cao hơn mình chỉ sợ khó có thể ngạnh tiếp được.
Tỷ như Lâm Kiếm, hắn cùng với Mã Đằng giống nhau đều có thượng phẩm pháp khí. Nhưng mà Mã Đằng mấy hôm trước nếu như hắn thật sự hạ thủ tàn nhẫn thì mình đừng nói là giết được hắn mà ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Nghĩ như vậy, dĩ nhiên Nhậm Thanh Phong đã đi đến trước cửa điện. Lại thấy phía trước hai huynh đệ Hoàng thị đứng cách đó không xa, bất quá bọn họ cũng có phần ngượng ngùng về chuyện lúc nãy nên cũng không có đến chào hỏi.
Nhưng mà Nhậm Thanh Phong cũng không có để ý, từ phía xa hô lên một tiếng:
- Hai vị sư huynh, tại hạ đa tạ dẫn đường. Bất quá hai vị vừa mới vào vì sao lại vội vàng đi ra nhanh như vậy?
Hai huynh đệ Hoàng thị thấy Nhậm Thanh Phong không có ngại bọn họ lâm trận bỏ chạy, còn chủ động theo chân nói chuyện, cũng thoáng cảm thấy xấu hổ rồi đi tới.
- Huynh đệ chắc không biết, vị sư tỷ kia vô cùng lợi hại. Theo như chúng ta thấy thì tu vi ít nhất cũng phải là Linh Tịch trung kỳ. Cho nên khi chúng ta thấy nàng mất hứng mới không có dám nán lại. Vạn nhất nàng báo cáo chuyện này lên trên. Hai chúng ta muốn lĩnh thưởng sau khi làm xong nhiệm vụ chắc cũng khó a.
Hoàng Văn cất tiếng cười khổ.
- Là thế này, đều là đệ tử nhị cấp như chúng ta, tuy ngoài miệng đệ tử nhất cấp vẫn xưng huynh gọi đệ với chúng ta. Nhưng mà bên ngoài, địa vị của chúng ta thấp hơn một bậc. Nói là sư huynh, sư tỷ nhưng kỳ thật là tiền bối của chúng ta. Tựa như đệ tử tam cấp mà có nhìn thấy chúng ta thì cũng giống như thế cả thôi. Mà hiện tại theo mấy vị đệ tử cao giai thay nhau trực ban như vậy thật sự là xui xẻo lớn. Nhưng mà dù sao cũng là khó khăn chung.
Hoàng Võ tiếp lời.
- Nga? Không phải đệ tử nhất cấp có thể tự lập động phủ, bình thường không cần làm nhiệm vụ gì sao? Như thế nào ở đây lại có nhiều đệ tử cao giai như vậy? Lúc nãy ta cũng phải thấy được ba gã.
Nhậm Thanh Phong nghi hoặc nói.
- Là thế này, vốn tháng này có hai đệ tử nhị cấp lĩnh nhiệm vụ trực ban. Bất quá không biết như thế nào lại có hai vị sư huynh đến đây kêu là thay thế bọn họ, cũng không có biết rốt cục là vì cái gì. Về phần sư tỷ ở phòng báo danh, chúng ta cũng không có rõ ràng lắm, trước kia cũng chưa có từng gặp qua.
Hoàng Văn nghi ngờ nói.
Hai huynh đệ Hoàng thị đối với sự tình mấy ngày nay cũng không có rõ lắm. Mà dò hỏi mấy đệ tử nhất cấp đối với họ mà nói chỉ có hại chứ không được tốt đẹp gì.
Trái lại, lần này nếu có vài vị đệ tử nhất cấp, cho rằng hai người bọn họ làm việc không tệ, nói không chừng sẽ cho bọn họ vài khối linh thạch cũng nên. Đương nhiên loại ý nghĩ này, hai huynh đệ Hoàng thị cũng sẽ không có nói cho Nhậm Thanh Phong biết.
- Nga, nguyên lai là như vậy nha, ha ha. Nếu hai vị sư huynh không rõ. Vậy quên đi, sư đệ xin cáo từ, sau này còn gặp lại.
Nhậm Thanh Phong mỉm cười nói. Loại chuyện như vậy cũng không cần phải quan tâm nhiều.
- Ân, hai huynh đệ chúng ta ngụ tại phía bắc chân núi Ngọc Huyền Sơn, lầu các số tám mươi nhăm cùng tám mươi sáu. Nhậm sư đệ nếu rảnh thì đến chỗ chúng ta chơi nha.
Hoàng Võ thấy Nhậm Thanh Phong phải đi, đột nhiên nói.
- Uhm, sư đệ của ta nói đúng, rảnh thì đến chỗ chúng ta chơi một chút nha, coi như là trao đổi kinh nghiệm. Bất quá tháng này đoán chừng không được. Tuy sự vụ không có nhiều, nhưng mà tại thời điểm trực ban thì không thể nói trước được. Dù sao nơi này cũng thiếu người.
Hoàng Văn nói, sau lại nhớ ra liền hỏi tiếp:
- Lần này Nhậm sư đệ có phải hay không cũng đi lĩnh nơi ở mới? Nếu đã ở lại Ngọc Huyền Sơn thì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau.
-Ha ha, tại hạ vẫn còn muốn ở lại phụ cận Ngọc Thanh Sơn, dù sao từ đấy đi ra ngoài sơn môn cũng rất nhanh chóng. Bất quá nghe nói tân động phủ có tặng kèm trận pháp phòng hộ? Không biết ta có thể đổi được không, có thể không lĩnh nơi ở mới mà vẫn có được trận pháp không?
Nhậm Thanh Phong cũng ngừng lại nói, tuy biết rằng hai huynh đệ Hoàng thị có thể xuất phát từ tâm muốn kết giao bằng hữu với nhau, nên mới hỏi thăm nơi ở của mình, bất quá hắn cũng cẩn thận giẩu giếm tình hình cụ thể. Sau đó lại hỏi một hai vấn đề mình quan tâm.
- Nga, vấn đề này ngươi hỏi đúng người rồi! Kỳ thật chỗ ở của đệ tử nhị cấp bình thường có trận pháp phòng hộ, toàn bộ các lầu các đều đồng bộ. Nếu Nhậm sư đệ vẫn còn muốn ở địa phương cũ, vậy thì phải tự mình chuẩn bị trận pháp phòng hộ. Bất quá nơi này, hai huynh đệ chúng ta có một bộ trận bàn cùng trận kỳ, có thể bố trí Thổ Mộc Phân Thủy Trận. Nếu Nhậm sư đệ cần, huynh đệ chúng ta cũng có thể tiện nghi bán cho ngươi với giá rẻ.
Sắc mặt Hoàng Văn lộ vẻ vui mừng nói.
Hai huynh đệ Hoàng thị có trận bàn trong tay mà cơ bản lại không có dùng đến. Lần này có thể bán cho Nhậm Thanh Phong vậy thật tốt quá. Mà bọn họ lúc trước cũng có ý tứ này, bất quá cũng không có biết Nhậm Thanh Phong có hay không đến lĩnh lầu các, cho nên cũng không có nói ra. Mà bây giờ không ngờ Nhậm Thanh Phong lại hỏi đến, đúng là hợp tâm tư của bọn hắn.
- Bộ trận pháp phòng hộ này của chúng ta có hiệu quả đặc biệt. Lần trước ta cùng đại ca ra ngoài làm nhiệm vụ, đi qua phường thị ở Vân Châu mà vô tình có được. Nhậm sư đệ ngươi dùng sẽ biết, trận pháp này tuyệt đối hơn hẳn mấy trận pháp bình thường ở các tiểu phường thị.
Hoang Võ cũng nhanh chóng nói vài câu.
- Nga, ta đây cũng muốn xem qua một chút.
Nhậm Thanh Phong cũng nhìn ra tâm tư của hai người, bất quá đối với trận pháp của bọn họ cũng có điểm tò mò.
Dù sao thì tại phường thị Vân Châu, khẳng định ít nhiều cũng có quan hệ với Vân Thanh Tông. Tại thất đại tông môn của Thiên Thai đại lục, chỉ có Vân Thanh Tông am hiểu trận pháp. Cho nên rất nhiều trận phù, trận bàn cũng thường xuyên xuất hiện ở phường thị Vân Châu. Cho nên hai người bọn họ mua được trận pháp ở đó chắc hẳn không phải là trận pháp bình thường.
Hai huynh đệ Hoàng thị nghe được Nhậm Thanh Phong muốn xem, mừng rỡ, nhìn bốn phía xung quanh. Tuy rằng đệ tử lui tới không có nhiều, nhưng hai người cũng không muốn gây chú ý.
Vì thế Hoàng Văn hướng tới bãi đất trống bên cạnh không một bóng người qua lại, lúc này mới xuất ra bốn trận bàn màu vàng, hai thanh kỳ can, nhìn bốn phía xung quanh. Sau đó thuần thục bố trí trận bàn, tiếp theo một đạo linh lực bắn ra, chỉ thấy bốn trận bàn nhận được cung cấp linh khí liền rung động. Sau đó khôi phục lại sự yên tĩnh. Mà Hoàng Văn đứng trong trận biến mất không thấy đâu.
Lúc này đứng ở ngoài trận, Hoang Võ nhìn bãi đất trống phía trước, đắc ý nói:
-Trận bàn này thế nào? Nhậm sư đệ có thể sử dụng thần thức dò xét thử xem, xem có phát hiện được đại ca ta ở trong trận không.
- Ân, không sai, không ngờ trận bàn lợi dụng một ít mộc linh khí trong đất để duy trì dẫn động trận pháp. Quả thật là có thể ngăn cản thần thức. Bất quá không biết lực phòng ngự thế nào.
Nhậm Thanh Phong cũng cảm giác được đây là một hảo trận pháp. Tuy rằng Phân Thủy Trận này kích thước không có lớn, bất quá với mình như vậy cũng đủ rồi. Tuy nhiên còn phải xem hai huynh đệ này muốn bao nhiêu linh thạch mới chịu đổi. Hơn nữa đã mua trận bàn này rồi, giờ lại muốn bán đi, không biết là có ý gì.
-Trận pháp này, khả năng phòng ngự cũng khỏi chê. Nhậm sư đệ có thể sử dụng pháp khí thử công kích một lần.
Hoàng Võ cười nói.
- Nhậm sư đệ khỏi phải thử, trận pháp này phòng ngự khỏi chê, tuyệt đối không có vẫn đề. Bất quá muốn dùng pháp thuật công kích thì phải lấy máu nhận chủ trận bàn này đã. Mà huynh đệ chúng ta lần trước cũng đã thử qua, chỉ lưu lại ấn ký bên ngoài trận, một lúc sau liền biến mất. Hiện tại dùng lời nói có phần hơi phiền toái.
- Nếu Nhậm sư đệ đã muốn mua thì cũng có thể thử. Chỉ cần dùng một giọt máu lưu lại linh thức trong trận bàn là được. Hơn nữa nếu bố trí Thổ Mộc Phân Thủy Trận này tại nơi có linh mạch thì hiệu quả còn tốt hơn nữa. Nếu ta đoán không lầm, cũng có khả năng ngăn cản linh thức được tu sĩ Linh Tịch trung kỳ, hậu kỳ dò xét.
Lúc này, Hoàng Văn đã thu lại trận bàn, triệt hồi pháp trận. Hiển nhiên sợ Hoàng Võ nói không rõ, cuối cùng lại khiến khách hàng chạy mất.
-Nga, nếu Hoàng sư huynh đã nói thế, cũng không cần phải thử nữa. Nơi này tuy linh khí sung túc nhưng không có câu thông với linh mạch, chỉ sợ hiệu quả không được rõ ràng. Bất quá nếu trận bàn này thần kỳ như thế, vì sao hai vị sư huynh lại muốn bán đi? Nếu dùng ở tại nởi ở của mình có phải là có thêm một tầng phòng hộ, chẳng phải tốt hơn sao?
Nhậm Thanh Phong nghi ngờ nói, hắn cũng không phải hoài nghi năng lực phòng hộ của trận pháp này. Bất quá đồ vật tốt như vậy mà hai huynh đệ Hoàng thị lại bán cho mình quả là có chút kỳ quái.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 32: Giao dịch sảng khoái.
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Nhậm sư đệ có điều không biết, trận pháp này mặc dù rất tốt, nhưng lại phải có mười sáu trận kỳ mới có thể phát ra uy lực lớn nhất bao phủ trong phạm vi ngàn trượng. Nhưng lại không biết vì nguyên nhân gì, hai huynh đệ chúng ta mua được bộ trận kỳ này thì chỉ có bốn trận kỳ cùng hai thanh kỳ can. Cho nên phạm vi bao phủ cùng khả năng phòng hộ của trận pháp này cũng bị hạ xuống không ít.
Vì thế mà trận pháp tại nơi ở của đệ tử nhị cấp bình thường có phần tinh diệu hơn. Cho nên huynh đệ chúng ta lúc đó mới biết mình lãng phí linh thạch để mua trận pháp này về cũng không có tác dụng gì, chẳng những không thể hoàn thoàn phòng hộ ở lầu các, hơn nữa tại một nơi như Ngọc Huyền Sơn thành ra lại là thừa thãi không cần thiết.
Mặt khác cũng không có sợ sư đệ chê cười, tuy tu vi ta hiện giờ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Hoàng Võ hiện giờ hắn đang gặp phải bình cảnh ở Trúc Cơ trung kỳ. Mà gần đây tựa hồ có dấu hiệu đột phá, cho nên huynh đệ chúng ta mới muốn gom góp linh thạch. Có thể cùng vị sư huynh đồng môn kia đổi lấy hai khỏa Tụ Linh Đan. Đến lúc đấy chắc hẳn Hoàng Võ hắn sẽ đột phá Trúc Cơ trung kỳ tiến vào hậu kỳ.
Lần này có thể thấy Nhậm sư đệ biết cách đối nhân xử thế, lại còn là đệ tử mới vào, vừa vặn lại cần trận pháp phòng hộ, cho nên mới bán trận pháp này đi.
Hoàng Văn cắn răng một cái, mặt nghiêm nghị nói. Lúc này hắn đem quyền quyết định toàn bộ giao cho Nhậm Thanh Phong.
Nhậm Thanh Phong nghe hai huynh đệ Hoàng thị nói vậy, cũng không có trả lời ngay, mà cúi đầu trầm tư đứng lên:
-Nguyên lai là như vậy, khó trách mà đồ tốt như vậy mà họ cũng xuất thủ muốn bán. Loại Thổ Mộc Phân Thủy Trận này đúng là cần có mười sáu căn trận kỳ. Ta nghe Tiểu Kiếm nói qua, đại trận hộ pháp của Vân Thanh Tông kia chính là trận pháp này. Bất quá Thanh Tông trận cơ cần mười sáu ngọn núi có linh mạch mới có thể dẫn động.
Nghe nói Thổ Mộc Phân Thủy Đại Trận phát động, mặc dù không có lực công kích, bất quá cho dù mười mấy tên Nguyên Anh tu sĩ đồng thời tấn công cũng không thể công phá. Lúc này Hoàng Võ đang gặp phải bình cảnh sắp sửa đột phá vào Trúc Cơ hậu kỳ, cũng cần một lượng khá lơn linh lực, chỉ là dựa vào đan dược bình thường cùng linh khí sung túc tại Ngọc Huyền Sơn này sợ rằng không đủ.
- Dù sao linh khí tuy nhiều nhưng tốc độ hấp thu của tu sĩ lại có hạn, nếu có đan dược hỗ trợ thì dễ dàng hơn. Bất quá trận pháp này đối với ta cũng bình thường, dù sao thì trong tông môn hiện giờ cũng tương đối an toàn, cho nên cũng không có cần lực phòng hộ quá biến thái. Bất quá lần này giúp bọn họ, mà Hoàng Võ đột phá lên Trúc Cơ hậu kỳ.
Lấy cảm tình tốt với hai huynh đệ này, sau này mình có việc cần họ giúp , hẳn là bọn họ cũng sẽ không có từ chối. Đương nhiên sau này bọn họ trở thành đệ tử nhất cấp, đối với mình chỉ có lợi chứ không có hại.
Lại nói Tụ Linh Đan này đệ tử nhị cấp một năm được lĩnh hai khỏa. Bất quá trong Huyền Dương môn, đệ tử bình thường đều giống nhau, đều lĩnh hết đan dược cùng linh thạch trong một lần, sau đó đóng của khổ tu trong một thời gian. Đợi cho linh thạch cùng đan dược dùng hết thì mới ra khỏi động phủ, kỳ thật ba năm trôi qua cũng rất nhanh. Lúc này cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, như vậy đồng thời cũng có thể dành dụm được một chút linh thạch cùng đan dược.
Lâm Kiếm cũng không có giống như thế, hắn mỗi tháng đều được sư phó tiếp tế linh thạch. Kết quả ba năm trôi qua, hắn cũng chỉ còn lại mười khối hạ phẩm linh thạch cùng mười khối trung phẩm linh thạch. Lúc này Nhậm Thanh Phong mới biết bốn mươi khối trung phẩm linh thạch trong túi trữ vật của Mã Đằng thật sự là nhiều.
Đương nhiên Nhậm Thanh Phong mới lĩnh đan dược cùng linh thạch trong ba năm, nếu có tu sĩ nào đoạt được túi trữ vật của hắn thì phát tài lớn.
Mặc cho sau này có như thế nào, nhưng lần giao dịch này đối với chính mình chỉ có lợi chứ không có hại, nên Nhậm Thanh Phong lúc này mới mở miệng nói:
-Ha ha, nếu Hoàng Văn sư huynh đã nói như thế, sự đệ cũng cảm thấy cảm động trước tình cảm của hai người, bất quá trận kỳ này hai vị muốn giao dịch như thế nào?
- Hay là trực tiếp đổi lấy hai khỏa Tụ Linh Đan đi ha! Tụ Linh Đan ở bên ngoài cũng phải hơn mười khổi trung phẩm linh thạch, hơn nữa cũng chưa chắc có đủ linh thạch để mua. Mà giá của pháp trận phòng hộ cũng không được cao cho lắm, hai vị thấy sao?
Nhậm Thanh Phong tiếp xúc nhiều với Lâm Kiếm nên cũng dần dần chịu một ít ảnh hưởng. Cũng không có tiêu tiền giống như trước nữa, cũng bắt đầu học cách ra giá. Bất quá tính hắn lại vốn thẳng thắn, hào sảng, cho nên mới ra cái giá như vậy để mua bộ trận kỳ này.
-A! Vậy thật sự quá tốt rồi!
Hoàng Võ cao hứng kêu lên, khiến cho mọi người ở xung quanh chú ý, bất quá Nhậm Thanh Phong đối với lần này lại không quá thèm để ý. Một số đệ tử nhị cấp muốn tìm mình gây phiền toái, chí ít cũng phải chờ tới khi mình rời núi mới dám hành động.
- Ha ha, vậy thì tốt quá! Bộ trận kỳ này là huynh đệ chúng ta dùng mười lăm khối trung phẩm linh thạch mua được, hiện tại nếu như có thể đổi sư đệ một viên tụ linh đan của sư đệ là được rồi. Hơn nữa nếu sư đệ nguyện ý, huynh đệ chúng ta nguyện ý lấy ra mười bốn khối trung phẩm linh thạch tái mua một viên tụ linh đan. Không biết sư đệ ý như thế nào?
Hoàng Văn vui vẻ nói, nói dứt lời vẻ mặt chờ mong nhìn Nhậm Thanh Phong.
Hoàng văn so với Hoàng Võ muốn trấn định một chút, bất quá nghe được Nhâm Thanh Phong nói, trong lòng cũng mừng rỡ. Hoàng Văn biết trận pháp này tuy rất tốt, bất quá trong tông môn lại có thể nhận biết được. Hơn nữa giá bán trận pháp bên ngoài cũng quá rẻ đi, cho nên mới không muốn bán.
Hiện tại Nhậm Thanh Phong chẳng những muốn mua trận pháp, nhưng lại tựa hồ cố ý trực tiếp lấy tụ linh đan trao đổi. Càng khiến cho Hoàng thị huynh đệ vui sướng ngây ngất.
- Hảo! Xong thủ tục mua bán. Trong cái bình này là hai khỏa tụ Linh Đan. Là tại hạ vừa mới lĩnh, hai vị sư huynh trước tiên có thể nhìn một cái.
Nhậm Thanh Phong hào sảng nói.
Nhậm Thanh Phong cũng cảm thấy ngượng ngùng khi khiến đối phương phải nhấp nhổm bất an chờ quyết định của mình. Cho nên mới trực tiếp đưa bình ngọc ra, bên trong chính là hai khỏa Tu Linh Đan mới lĩnh.
- Hảo, Nhậm sư đệ quả nhiên sảng khoái, đây là nguyên bộ trận kỳ cùng mười ba khối trung phẩm linh thạch cùng với một trăm khối hạ phẩm linh thạch. Nhậm sư đệ thỉnh kiểm tra một lần!
Hoàng Văn vui sướng ngây ngất nói. Bất quá hắn tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn muốn ngăn cản sư đệ trực tiếp nhận lấy bình đan dược, nên trước tiên đem trận kỳ cùng linh thạch để trong vào túi trữ vật chuyển tới. Đồng thời lúc này mới tiếp nhận Tụ Linh Đan.
Nhậm Thanh Phong thấy vậy mỉm cười, tiếp nhận trận kỳ cùng linh thạch, thần thức nháy mắt đảo qua. Chỉ nhìn đại khái rồi vứt vô túi trữ vật của mình.
Hai huynh đệ Hoàng thị xem đan dược xong rồi cũng cất vào túi trữ vật. Lúc này lại hướng Nhậm Thanh Phong cảm ơn. Rồi sau đó ba người lại chuyện trò.
Tuy rằng hai huynh đệ Hoàng thị thật tâm biểu thị thiện ý muốn giao hỏa, Nhậm Thanh Phong cũng sảng khoái ứng đối đồng thời cũng phi thường khiêm tốn, hữu lễ. Không thể cho là mình giúp người khác là có thể tài trí hơn người, quên hết tất cả.
Đơn giản khách khí vài câu, Nhậm Thanh Phong tựu cáo từ huynh đệ Hoàng thị, một mình xuống đài, ngự trên Hoàng Chu bay về phía Ngọc Thanh Sơn.
Bất quá biểu hiện của Nhậm Thanh Phong như vậy lại để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt hai huynh đệ Hoàng thị, mà hai người này cũng thầm đánh giá Nhậm Thanh Phong cao thêm một bậc.
- Vị sư đệ này, đối nhân xử thế chân thành thẳng thắn, tại Tu Chân Giới chỉ sợ không có bao nhiêu người có thể làm được như thế. Chỉ có như vậy, mới đáng để chúng ta kết giao. Tiểu Võ, ngươi xem. Chính ngươi gọi cái người là huynh đệ đó mà khi chúng ta đưa ra hạ phẩm linh thạch cũng không có nhận. Mà vị Nhậm sư đệ giao dịch lần này, chính là nhiều hơn muốn nhiều hơn hai khối trung phẩm linh thạch cũng không quá đáng. Bất quá hắn cũng không quá đáng, lại cho chúng ta một cái giá hời. Tiếp nhận linh thạch cũng không có nhìn qua mà cho luôn vào túi trữ vật, ngươi lại trước tiên muốn đến lấy linh dược, thật là không có chút tiến bộ nào. Uổng công ta ngày nào cũng căn dặn ngươi. Chẳng lẽ Tu Chân Giới một tay giao tiền, một tay giao hàng quy củ này ngươi cũng không biết sao? Hoàng Văn dùng bộ dáng huynh trưởng, giáo huấn tiểu đệ của mình.
-Được rồi, Đại ca. Nơi này nhiều đệ tử như vậy, đều đứng xem chúng ta . Cũng có phần ngượng ngùng nha! Lần này ta sai lầm rồi còn không được sao? Nếu Nhậm sư đệ là bạn chí cốt, vậy sau này chúng ta có thể giúp được hắn, tựu tận lực giúp hắn, như vậy là được chứ sao.
Hoàng Võ cảm thấy tại địa phương này mà bị đại ca răn dạy thật là không còn mặt mũi, vì thế mới thấp giọng trả lời.
-Được rồi, không nói ngươi, chúng ta quay về đại điện đi thôi, lần này vì ngươi mà đã xài hết toàn bộ linh thạch của chúng ta. Ngươi cần phải hảo hảo quý trọng.
Hoàng Văn lúc này cảm giác được chính mình có điểm kích động, bất quá vì chuyện vừa rồi mà tâm tình phi thường tốt. Cho nên cũng không có nhiều lời. Hai người thấp giọng trò chuyện, lại trở về cửa đại điện, tiếp tục tìm tân đệ tử tiếp đãi.
…………
Nhậm Thanh Phong lúc này đang ngồi trên Hoàng Chu, vuốt mấy can trận kỳ vừa mới trích máu nhận chủ.
- Lần này tuy rằng dùng hai khỏa Tụ Linh Đan, bất quá đối với chính mình mà nói lại cũng không là cái gì quá không được. Nhưng thật ra nếu bởi vậy có thể nhận biết nhiều hơn hai gã sư huynh, cũng là không sai. Hơn nữa trận kỳ không tồi này. Bố tại tiểu ốc ở bên ngoài, vậy sau này mình ở bên trong tu luyện tựu an toàn hơn . Hơn nữa nếu có thể bổ khuyết thêm mấy can trận kỳ, vậy thì càng tốt hơn.
Tin tưởng đến lúc đó bố trí lên Thổ Mộc Phân Thủy Trận, hẳn là có thể ngăn trở được thần thức của tu sĩ Kim Đan kỳ. Như vậy nếu mình có nhiều bí mật hơn nữa cũng không có sợ bị phát hiện. Mà không như hiện tại, bởi vì sợ hãi Phí trưởng lão đột nhiên xuất hiện mà Phá Kim Toa cũng chưa có dám luyện hóa.
Nhậm Thanh Phong nghĩ như thế, liền thúc đẩy tốc độ phi hành.
Trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối, Nhậm Thanh Phong cũng về tới tiểu ốc của mình. Lần này hắn chỉ đi thay đổi quần áo, rồi tính toán xem có nên đi ra phường thị ngoài núi không.
Cũng vì lần này Nhậm Thanh Phong mua trận kỳ, mới không có đi ra ngoài. Nói cách khác hắn cũng sợ gặp phải nguy hiểm, tại Ngọc Huyền Sơn cũng có không ít đệ tử nhị cấp đã bắt đầu chú ý đến hăn. Chỉ sợ lúc này phải có đến hai ba vị đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ chờ ở ngoài sơn môn.
Nhậm Thanh Phong cảm thấy, có được Thổ Mộc Phân Thủy Trận này rồi cũng không còn thứ gì cần phải mua nữa. Nhậm Thanh Phong trước kia vốn định sau khi Trúc Cơ thành công liền đi xuống tiểu trân ở dưới chân núi mua vài hũ rượu về. Bất quá gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tu sĩ cao giai để ý đến hắn cũng không ít. Nhậm Thanh Phong tựu cũng cảm nhận được nguy hiểm. Cho nên lúc này hắn muốn khổ tu ba năm.
Nói là khổ tu nhưng cũng không hẳn là như thế. Vì tu vi Nhậm Thanh Phong hiện giờ cũng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ cũng chỉ có thể nhịn ăn được một tháng mà thôi. Nếu dài hơn, hắn cũng không có chịu được mà khiến tinh thần mệt mỏi.
Nhậm Thanh Phong cẩn thận dò xét bốn phía xung quanh tiểu ốc, sau đó mới lấy ngọc giản ra dụng thần xem cách bố trận. Trong chốc lát liền lấy trận kỳ ra bắt đầu bố trí trận pháp. Xong rồi nhìn lại một lượt, rồi lại hơi chút di động vài cái…
Hắn cũng phải tốn mất một đêm mới có thể bố trí xong trận pháp. Thở phào một cái liền bắn ra một đạo linh lực về phía trận kỳ, chỉ thấy trong phạm vi mười trượng linh khí dao động. Ngay sau đó liền trở nên yên tĩnh như trước, tiểu ốc cũng đã biến mất không thấy đâu. Nhậm Thanh Phong liền dùng thần thức điều tra xung quanh, mà hết thảy đều rất tự nhiên, nếu không thực sự để ý thì cũng không có phát hiện ra được điều gì dị thường.
Nhậm Thanh Phong nhìn một chút, rồi lại sử dụng Huyền Hỏa thuật đánh về phía trận pháp. Huyền hỏa bay về phía trước tựu cũng không có xa lắm liền giống như hòn đá ngập trong nước biến mất không thấy tăm hơi. Mà Thổ Mộc Phân Thủy Trận cũng chỉ hơi hơi dao động rồi lại khôi phục sự yên tĩnh như trước.
-Khó trách, Thổ Mộc Phân Thủy Trận , nguyên lai là như vậy!
Nhậm Thanh Phong ngộ ra điều gì đó vui vẻ nói. Sau đó đi về phía trước, Thổ Mộc Phân Thủy Trận lại dao động, liền xuất hiện một cái lối đi.
Nhậm Thanh Phong đi vào bên trong rồi nhìn lại, tiểu ốc vẫn ở chỗ cũ, chung quanh hết thảy đều không có biến hóa. Lại quay đầu nhìn thông đạo, lúc này đã sớm biến mất không thấy đâu, ngoài trận có một bạch mang mũi nhũi, dường như giống một cái gì đó.
Thần thức Nhậm Thanh Phong vừa động, lại đem hết thảy mọi thứ cảm thụ rành mạch. Rồi sau đó cất bước đi ra ngoài, cũng không hề có sự ngăn cản nào.
-Ân, đích thực là máu huyết để lại linh thức ở trên trận kỳ, ra vào cũng không có gì ngăn trở. So với tiểu trận lĩnh ở tông môn thì tiện lợi hơn, cũng không có tiêu hoa linh thạch.
Nhậm Thanh Phong mỉm cười, lẩm bẩm.
Cái gọi là linh thức thực là chính là giọt máu mà trận kỳ là một pháp khí, trận pháp cùng tu sĩ trong lúc đó sẽ sinh ra một chút cảm ứng mà thôi. Hơn nữa nếu đã sử dụng máu huyết thì linh thức của tu sĩ khi ở trong trận sẽ cường đại hơn nhiều, cuối cùng có thể trực tiếp dùng thần thức để khống chế.
Nhậm Thanh Phong rốt cuộc cũng đã thông hiểu cách sử dụng trận pháp, trừ hắn ra thì các tu sĩ khác không có vào được. Trừ phi phá vỡ trận, bất quá trận pháp này có thể dễ dàng che trở thần thức ở bên trong. Muốn mạnh mẽ phá trận quả thật rất khó.
-Ân, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sẽ bắt đầu khổ tu.
Nhậm Thanh Phong nghĩ như vậy , thở phào một cái. Trực tiếp vào tiểu ốc, nằm sấp trên giường đá nặng trĩu ngủ.
Trải qua một ngày không ngừng bôn ba, tiêu hao không ít linh lực. Đoạn thời gian này, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hiện tại mọi việc đã an bài thỏa đáng, lại có thể có được một đoạn thời gian sống yên tĩnh.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 33: Cuộc sống khổ tu.
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
gày tháng thoi đưa, đảo mắt một cái Nhậm Thanh Phong đã nhập môn được hơn hai năm. Trong thời gian hai năm qua, cuộc sống của Nhậm Thanh Phong có thể nói phi thường phong phú và thích ý. Mà cuộc sống như thế thật sự nằm trong kế hoạch khổ tu của Nhậm Thanh Phong.
Hai năm qua, trong cuộc sống hằng ngày, Nhậm Thanh Phong ngoại trừ những lúc trời tối tiến hành đả tọa tu luyện, hấp thu luyện hóa linh khí để đề thăng tu vi. Còn ban ngày, phần lớn Nhậm Thanh Phong dùng để luyện kiếm.
Vốn dĩ Nhậm Thanh Phong rất đắc ý với Thanh Phong thập tam kiếm của mình, ngoại trừ có một số chiêu không thích hợp để chuyển hóa thành kỹ xảo trong ngự kiếm. Những chiêu kiếm khác đều được chuyển hóa thành ngự kiếm kỹ xảo hoàn mỹ. Hơn nữa còn sáng chế ra không ít chiêu thuật ngự kiếm độc đáo. Rốt cuốc Nhậm Thanh Phong cũng hoàn thành được một bộ Ngự Kiếm Thuật hoàn toàn mới.
Bởi vì Nhậm Thanh Phong nhớ đến chuyện xưa, cho nên bộ Ngự Kiếm Thuật mới này vẫn có tên là Thanh Phong thập tam kiếm. Bất quá kiếm thuật, uy lực, trình độ linh hoạt, phương pháp sử dụng cũng rất bất đồng, có thể nói là do Thiên Địa khác biệt.
Dù sao thì Ngự Kiếm Thuật cũng có thể coi là kiếm thuật trên giang hồ. Mà kiếm thuật trên giang hồ chỉ thích hợp với phàm nhân hoặc tu sĩ Luyện Khí kỳ trong lúc chiến đấu.
Nhậm Thanh Phong cho rằng, Ngự Kiếm Thuật này nếu dùng đến cực hạn, có thể ngoài ngàn dặm vẫn có thể giết địch. Bởi vì người ở tại một chỗ nhưng kiếm thì không nhất định phải như vậy. Chỉ vần dùng thần thức ý niệm điều khiển. Mặt khác đợi cho kỹ năng sử dụng Ngự Kiếm Thuật cùng với khả năng Ngự Phi Kiếm được đề cao đến một trình độ nhất định có thể thay đổi tùy tâm mà không cần tận lực khống chế.
Nhậm Thanh Phong lúc này ngự trên Thanh Phong cổ kiếm, tuy rằng có hơn mười năm làm bạn, người và kiếm phối hợp ăn ý. Nhưng do thần thức, tu vi còn quá yếu, căn bản là chưa thể nắm bắt được tốc độ gia tốc của Thanh Phong cổ kiếm. Bộ Ngự Kiếm Thuật mới sáng chế ra cũng chỉ phát huy được ba thành uy lực. Chủ yếu chỉ có thể công kích trong phạm vi một trượng. Mà nếu tận lực dùng thần thức ngự khí thì cũng chỉ có thể coi là thành công bước đầu tiên. Căn bản là không thể đạt đến cảnh giới kiếm ý tùy tâm như hắn tưởng tượng.
Kỳ thật, đông đảo tu sĩ ở Thiên Thai đại lục, mấy ngàn năm qua, có không ít người nghiên cứu Ngự Khí Thuật mà không thành công. Bất quá bởi vì pháp khí trong quá trình ngự khí, tốc độ càng nhanh thì càng khó khống chế. Nếu tốc độ chậm thì lại không cách nào có thể công kích địch nhân. Cho nên đại đa số cũng chỉ có thể trông chờ vào việc tu vi của mình tăng lên. Mà bởi vì tu vi hạn chế, cùng với kỹ xảo Ngự Khí vô pháp hạ thủ đối phương, cho nên mọi người cũng dần lãng quên.
Nhưng mà theo tu vi, thần thức cường đại, khi pháp khí bị luyện hóa hoàn toàn, vô luận là tốc độ hay uy lực đều được đề cao. Hơn nữa pháp khí, pháp bảo cũng có những biến hóa kỳ diệu, có thể thủ thắng vì đánh bất ngờ. Cho nên hắn cũng không có chú ý đến cái gọi là Ngự Khí kỹ xảo nữa.
Nhậm Thanh Phong sở dĩ sáng chế ra Ngự Kiếm Thuật như vậy, bởi vì hắn vốn dĩ là một Tiên Thiên trên giang hồ. Về phương diện khác thì Thanh Phong cổ kiếm này mình có thể Ngự Khí, nhưng nó cũng không giống các pháp khí thông thường khác. Có thể biến hóa lớn nhỏ. Ngay cả thân kiếm, thể tích cũng chỉ có thể thay đổi một chút mà thôi.
Những pháp khí khác, như Hoàng Chu trung phẩm pháp khí chẳng hạn, có thể biến lớn đến mười trượng, thừa sức có thể chở hơn mười người. Đây cũng là điểm đặc biệt của pháp khí phi hành. Giống như những pháp khí khác, như Hồn Thiên Xích của Lâm Kiếm cùng Phá Kim Toa càng có nhiều công năng biến hóa khác nhau.
Nhậm Thanh Phong chưa có tiến hành luyện hóa Phá Kim Toa. Mà Hồn Thiên Xích của Lâm Kiêm, hắn cũng biết chẳng những có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, mà còn có thể huyễn hóa ra hơn mười đạo thước ảnh để sát thương. Hơn nữa theo như Lâm Kiếm nói, hơn mười đạo thước ảnh này, cũng theo tu vi người Ngự Khí tăng lên mà biến hóa cũng trở nên mạnh mẽ.
Lâm Kiếm từng thấy tận mắt sư phó của hắn, tùy ý khiến cho Hồn Thiên Xích huyễn ra hơn ngàn thước ảnh. Kỳ thật đúng là thước ảnh đầy trời, làm cho Lâm Kiếm đến bây giờ vẫn cứ hâm mộ không thôi!
Về phần phương diện biến hóa pháp bảo thì càng không cần phải nói. Huyền Dương Tháp - trấn sơn chi bảo của Huyền Dương môn không phải là một cái ví dụ tốt nhất sao. Chẳng những có thể dùng để giết địch, mà còn có thể trợ giúp đệ tử trong tông môn đột phá bình cảnh. Bất quá không biết vì sao, thật sự là có rất ít đệ tử được vào trong tháp tu luyện. Bằng không Lâm Kiếm sao lại mãi cứ ở cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ.
Mặc dù thế, Nhậm Thanh Phong vẫn không từ bỏ kiên trì sử dụng Thanh Phong cổ kiếm, mỗi ngày đều khổ luyện Ngự Kiếm Thuật. Cũng chưa từng nghĩ tới sau này tái đổi pháp khí chủ chiến.
Có thể vứt bỏ ưu thế Tiên Thiên của mình cùng với Thanh Phong cổ kiếm mà nói chính là khi đối mặt với Phí trưởng lão, do áp lực quá lớn mà Thanh Phong cổ kiếm đột nhiên bay ra khỏi vỏ. Cũng làm cho Nhậm Thanh Phong càng thêm tin tưởng, cổ kiếm này cùng với mình trải qua hơn mười năm sinh tử giết người vô số cũng đã có một chút linh tính, tuyệt đối không phải là một pháp khí bình thường, đơn giản được.
Bất quá theo Lâm Kiếm nói, lợi khí ở thế tục giết người quá nhiều có lẽ có thể sinh ra linh tính. Mà pháp khí ở Tu Chân Giới thì chưa bao giờ xảy ra điều đó. Trừ phi phong ấn hồn phách yêu thú cường đại ở bên trong mà từ đó hình thành khí linh.
Đối với tình huống của cổ kiếm này, Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm cũng đã có nghiên cứu qua, nhưng tới tột cũng là vẫn không có điều gì khác thường xảy ra. Tuy Lâm Kiếm thực sự không biết cổ kiếm này có điều gì khác biệt nhưng hắn thật sự sợ hãi Ngự Kiếm Thuật của Nhậm Thanh Phong, nói có chút giống với Ngự Kiếm pháp môn của thượng cổ kiếm tu trong truyền thuyết.
Về phần thượng cổ kiếm tu trong truyền thuyết, Lâm Kiếm cũng có đọc qua một chút trong một cuốn sách cổ. Hơn nữa còn nghe đồn rằng, tại Thiên Thai đại lục không phải là một bí mật gì to lớn. Bất quá đây là lần đầu tiên Nhậm Thanh Phong nghe thấy.
Trong truyền thuyết tại đất cổ xa xôi, có tông môn chuyên tu phi kiếm - kiếm tu. Phi kiếm của bọn họ chẳng những uy lực sát thương lớn, mà kỹ xảo Ngự Kiếm phi hành của bọn họ phải nói là xuất thần nhập hoá. Mặt khác bọn họ cũng giống như Nhậm Thanh Phong cũng rất thích đeo kiếm sau lưng.
Nhưng mà không hiểu vì lý do gì mà những tu sĩ kiếm tu đó đều biến mất không thấy đâu. Hiện giờ tu sĩ đeo kiếm, họa chăng chỉ có mình Nhậm Thanh Phong mà thôi.
Trong mắt đa số các tu sĩ, loại tạo hình này thật sự cũng có chút nhà quê, lỗi thời. Mấy cái pháp khí linh tinh gì đó, nếu không có dùng thì hiển nhiên là thu vào trong túi trữ vật, lại có kẻ ngốc đeo ở trên lưng thì quả thực là không có phong phạm của một cao nhân chút nào.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà trước khi khai sơn đại hội diễn ra, Lâm Kiếm vội vã mua túi trữ vật cấp cho Nhậm Thanh Phong. Nhưng Nhậm Thanh Phong vẫn cứ duy trì thói quen này. Mà Lâm Kiếm hiện tại cũng đã dần quen với hình tượng này của A Phong nên cũng không còn thấy kỳ quái nữa.
Nhậm Thanh Phong cũng chưa từng nghĩ đến hình tượng mình trong mắt mọi người, mà đây cũng là điều bình thường trên chốn giang hồ. Không ngờ tại Tu Chân Giới cũng có tu sĩ kiếm tu tương tự như thế. Bất quá hiện tại nhiều người cho rằng hắn quá mức nhà quê.
Nhậm Thanh Phong cũng không thèm để ý đến đánh giá của mọi người về hình tượng của hắn. Nhậm Thanh Phong cho rằng tu sĩ cùng người trên giang hồ có cách nhìn khác nhau về việc ăn mặc mà thôi. Nói không chừng ngày nào đó tại Tu Chân Giới lại thịnh hành việc đeo kiếm sau lưng cũng không biết chừng. Nhâm Thanh Phong hiếu kỳ nhất chính là tu sĩ kiếm tu thượng cổ tu luyện công pháp Ngự Kiếm gì đó. Tiếc là Lâm Kiếm đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.
Nói đến Lâm Kiếm, trong hai năm qua thường xuyên đến tìm Nhậm Thanh Phong. Mỗi lần Lâm Kiếm đến, Nhậm Thanh Phong cũng không có luyện kiếm nữa, lại cùng Lâm Kiếm lên Tửu Nhục Sơn nướng một hai con gà rừng, uống rượu ăn thịt, nói chuyện trời đất, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cũng chính vì như thế mà Nhậm Thanh Phong ngày đêm tu luyện nhưng cũng không thể tính là khổ tu. Mà bởi vì đại lượng thời gian là cùng Lâm Kiếm nói chuyện, Nhậm Thanh Phong cũng chưa từng có lần nào tới Tàng Kinh Các, nhưng nhờ Lâm Kiếm mà cũng nhận biết được một số đồ vật này nọ. Cũng không giống như hồi mới vào Huyền Dương môn, một thứ cũng không biết.
Đương nhiên mỗi lần Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm gặp nhau, ngoại trừ uống rượu ăn thịt ra cũng ngẫu nhiên luận bàn một lát.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Kiếm thường thường có thể dựa vào tu vi thâm hậu cùng với thượng phẩm pháp khí Hồn Thiên Xích mà chiếm thượng phong. Nhưng theo thời gian thì ưu thế của Nhậm Thanh Phong lại càng thêm rõ ràng.
Thân pháp quỷ dị, xuất quỷ nhập thần uy lực của Thanh Phong kiếm quyết ngày càng tăng lên khiến cho Lâm Kiếm phải dùng hết sức mới chống đỡ được. Một năm trước, Nhậm Thanh Phong cũng đã đột phá Trúc Cơ trung kỳ, lúc này Lâm Kiếm cũng không có nói gì đến luận bàn nữa.
Cũng may luận bàn không phải là tư đấu, hai người cũng không hạ chiêu sát thủ, cũng càng không có cái gì gọi là hạ thủ tàn nhẫn, cho nên cũng chưa có tình huống gì gọi là bị thương. Nhưng hai người đã tích lũy được không ít kinh nghiệm chiến đấu.
Lâm Kiếm với việc vận dụng Thổ hệ pháp thuật, Nhậm Thanh Phong với việc vận dụng Thanh Phong kiếm quyết ngày càng thuần thục. Mà hết thảy đều làm cho hai người có cảm giác xưa không bằng nay. Tin rằng nếu hiện tại Mã Đằng năm đó lại đến, nếu đối phương không dùng linh phù thì vẫn có thể liều mạng một phen. Đương nhiên là Mã Đằng đã chết rồi. Nếu Mã Đằng không chết, trong ba năm này hắn khổ tu thì tu vi cũng tăng lên không ít.
Nói đến Mã Đằng thì Nhậm Thanh Phong vẫn còn lưu lại túi trữ vật của hắn. Sở dĩ năm đó Phí trưởng lão khi tra xét túi trữ vật không có tìm kiếm được gì một phần cũng là do vận khí. Nhưng chủ yếu Lâm Kiếm cùng Nhậm Thanh Phong cũng rất nhanh trí tìm cho mình lối thoát nếu không thì Nhậm Thanh Phong cũng không còn đứng đây.
Nếu không phải hai người thừa lúc đêm tối đem tui trữ vật cất giấu xuống đáy hồ ở Tửu Nhục Sơn, mà may sao có thể tránh được thần thức do xét của Phí trưởng lão.
Cho đến bây giờ, bốn mươi khối trung phẩm linh thạch của Mã Đằng cũng được hai người chia nhau. Mà ba bình Tụ Linh Đan kia cũng đã bị Nhậm Thanh Phong lấy dùng, giờ cũng chỉ còn có một lọ.
Vốn theo ý tứ của Nhậm Thanh Phong muốn chia đều số Tụ Linh Đan này, nhưng mà Lâm Kiếm nhất quyết cự tuyệt. Bất quá với đề nghị như vậy mà Lâm Kiếm kiên trì cự tuyệt, còn về phần lý do thì hắn nói là hắn không dùng được. Mà thứ này đối với Nhậm Thanh Phong lại rất có ích.
Nhậm Thanh Phong cũng minh bạch ý tốt của Lâm Kiếm, cũng không có kiên trì. Hắn cũng thừa nhận là thứ này hắn cũng thực sự cần, nên hắn cũng không để ý nữa.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 34: Nhất cử lưỡng tiện
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Một buổi sáng cuối xuân, dưới chân núi Tửu Nhục Sơn, Nhậm Thanh Phong tùy ý ngồi trên một tảng đá lớn bên ngoài tiểu ốc. Hắn hôm nay không có luyện tập Ngự Kiếm Thuật, mà nhàn rỗi ngồi phơi nắng. Tựa hồ đang đợi ai đó, lại tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Tên gia hỏa Tiểu Kiếm này như thế nào còn chưa đến?” Một lát sau, Nhậm Thanh Phong đứng dậy lẩm bẩm.
Vốn bọn hắn hẹn nhau khi trời vừa sáng là gặp mặt. Mà bây giờ đã quá nửa canh giờ so với ước định ban đầu, không biết tại sao Lâm Kiếm còn chưa có đến đây.
“Ân. Gia hỏa này rốt cục cũng tới. Thật sự là nhắc đến tào tháo, táo tháo có mặt liền!” Mới vừa oán trách một câu, Nhậm Thanh Phog thấy một đạo hoàng quang rất nhanh đến gần. Đúng là Lâm Kiếm đang ngự Hồn Thiên Xích bay đến.
"Ha ha, A Phong ngươi sao nóng nảy thế, ta có chút việc, cho nên mới chậm một chút, bất quá bây giờ hẳn là còn có thể theo kịp. Đi nhanh đi." Lâm kiếm còn chưa tới phụ cận, đứng trên Hồn Thiên Xích nói thẳng.
"Ân, lấy tốc độ của chúng ta nhất định là còn có thể vượt qua. Ngươi phía trước dẫn đường." Nhậm Thanh Phong đứng ở trên Hoàng Chu gật đầu nói. Lâm kiếm mới vừa nói dứt lời, Nhậm Thanh Phong đã nhảy lên Hoàng Chu bay lên.
"Hảo, ha ha." Lâm Kiếm cười nói, sau đó xoay người ngự Hồn Thiên Xích bay đi ra ngoài trước. Mà Nhậm Thanh Phong ngự trên Hoàng Chu theo sát phía sau. Từ khi đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ, linh lực Nhâm Thanh Phong càng thâm hậu. Tốc độ ngự khí so với trước kia nhanh hơn nhiều.
"A Phong, tốc độ của ngươi rất nhanh nha. Có thể theo kịp ta. Thật là nhìn không ra nha, mới chỉ có tổng cộng sáu năm, ngươi liền từ Luyện Khí kỳ đột phá cho tới bây giờ là Trúc Cơ trung kỳ. Ngay cả ta cũng phải hâm mộ môn công pháp kia của ngươi."
Lâm kiếm ngự Hồn Thiên Xích ở phía trước nói, tuy rằng không có ai ở xung quanh, hắn vẫn tương đối cẩn thận. Cũng không có nói ra tên công pháp mà Nhậm Thanh Phong tu luyện.
"Ha ha, chẳng qua là vì ta thân mình từng có trải qua kỳ ngộ, cộng thêm việc tu luyện pháp quyết này, cho nên tốc độ tu luyện mới có thể nhanh như vậy. Bất quá lần đó đột phá cùng kỳ ngộ đều không dễ dàng, nếu thay đổi những tu sĩ bình thường khác mà nói, sợ rằng cũng kiên trì không được. Tựu như lần trước đột phá vào Trúc Cơ, nếu không có mảnh cổ ngọc của sư phó ngươi thì ta làm sao thuận lợi đột phá được!" Nhậm Thanh Phong đứng trên Hoàng Chu nghe Lâm Kiếm ở phía trước nói, mỉm cười đáp.
"Có cơ hội, ta nhất định phải tự mình đi cảm ơn sư phó của ngươi." Nhậm Thanh Phong bỗng nhiên nghĩ một chút lại bổ sung thêm.
"Ha ha, sư phó của ta cũng không có truy cứu việc kia. Nhưng lấy tốc độ tu luyện hiện tại của ngươi, vậy sau này chỉ cần không phải gặp được bình cảnh, chẳng phải là tu luyện vô cùng nhanh sao! Ta xem cho dù là thượng hạng linh căn đệ tử cũng không tu luyện nhanh như ngươi." Lâm Kiếm cười nói, nghe được Nhậm Thanh Phong nói muốn đi cảm ơn sư phó hắn, Lâm Kiếm trong lòng cao hứng. Dù sao hai người này Lâm Kiếm đều tối trân trọng.
"Ân, làm sao có thể! Ha ha, tốc độ tu luyện hiện tại có thể được tính là nhanh. Bất quá cũng chỉ là tương đối so với trước kia thôi, thật ra càng ngày càng chậm. Ta phỏng chừng nếu có đột phá Linh Tịch kỳ, tựu căn bản không có ưu thế gì." Nhậm Thanh Phong nghe Lâm Kiếm nói mấy câu đó, đột nhiên cảm giác Lâm Kiếm biến thành có điểm đáng yêu, không ngờ sẽ có ý nghĩ như vậy, vì thế cười đáp.
"Kỳ thật tại Trúc Cơ trung kỳ, ưu thế của ta tựu ít đi rất nhiều. Bởi vì khi đó ta cùng tu sĩ khác vô luận tại thể chất hay thần thức cũng không có thay đổi nhiều lắm. Mà sau này, cũng chỉ có thể là tu sĩ bình thường mà thôi." Nhậm Thanh Phong nghĩ một lát rồi lại tiếp tục bổ sung nói.
"Cũng đúng, hiện tại chúng ta đồng dạng là Trúc Cơ trung kỳ, thần thức của ngươi cũng chỉ là so với ta mạnh hơn hơn một chút. Mặc dù lúc trước ngươi đột phá Trúc Cơ có chút khó khăn, cũng đích thật là được không ít chỗ tốt. Chẳng qua nếu như đổi lại là ta, có điên cũng không có đâm đầu vào, ta nhất định là không dám đi." Phía trước Lâm Kiếm gật đầu đồng ý nói.
Lâm Kiếm biết, ưu thế của Nhậm Thanh Phong không có thay đổi. Chính là lúc trước Trúc cơ, thiếu chút nữa thì ý thức tiêu thất. Gặp đại nạn không chết, thần thức Nhậm Thanh Phong so với các tu sĩ bình thường khác cường đại hơn nhiều. Bất quá cho tới bây giờ loại ưu thế này cũng không rõ ràng.
Tại Trúc Cơ sơ kỳ, thần thức tu sĩ bình thường có thể dò xét nhiều nhất trong phạm vi trăm trượng. Mà Nhậm Thanh Phong tại khi đó lại có thể dò xét đến hai trăm trượng. Ước chừng mạnh gấp đôi. Hơn nữa thân thể tại trong lúc đột phá, bị linh khí cắn trả tương đối mạnh, cho nên thể chất tự nhiên càng thêm cường kiện. Cuối cùng lại bởi vì tu luyện hỗn Độn Ngũ Hành quyết. Tốc độ hấp thu linh khí so với tu sĩ bình thường nhanh hơn rất nhiều.
Sau này khi đột phá Trúc Cơ trung kỳ, những ưu thế ban đầu của Nhậm Thanh Phong cũng không có mấy biến hóa. Thần thức có thể phóng ra đến hai trăm bốn mươi trượng, so với tu sĩ bình thường thì xa hơn bốn mươi trượng. Mà ưu thế về thể chất lúc trước cũng không còn. Cuối cùng chỉ có tu luyện Hỗn Độn Ngũ Hành quyết, cho nên mới còn có chút ưu thế. Cũng chính là bởi vì như thế, tu luyện pháp quyết như vậy, không có các tiền bối kinh nghiệm chỉ đạo, Nhậm Thanh Phong không thể không thời thời khắc khắc tiểu tâm cẩn thận, đi từng bước một, tự mình tìm kiếm con đường thuộc về mình mà đi.
"Ai! Pháp quyết này thật sự tốt, nhưng lại không có ai chỉ điểm cho ta một chút. Trong hai năm qua, cũng có đến ba lần tẩu hỏa nhập ma. Bất quá cũng may tình huống cũng không phải rất nghiêm trọng, thảm nhất là lần đầu nhưng cũng chỉ là nằm trên giường ba tháng mà thôi. Đối với người tu tiên chúng ta, nằm trên giường ba tháng, cũng không coi là đại sự. Hơn nữa ba tháng này, ta cũng hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt. Bất quá nếu đổi lại một phàm nhân, thì thật là thảm!" Nhậm Thanh Phong thán. Bất quá biểu tình của hắn trong lúc nói chuyện, cũng rất có chút đùa giỡn với hương vị đời.
"Ha ha, không nói nữa. Hay nói về tuyên truyền giảng giải đại hội đi nha. Ngươi nói lần này chính là vị sư huynh kia giảng chính hả? Lần trước hai vị sư huynh kia giảng cũng không tồi đâu, đáng tiếc lần đó A Phong ngươi không có đi!" Lâm Kiếm thoáng xấu hổ cười, nói tránh đi.
Trong lòng Lâm Kiếm cảm thấy hâm mộ, cuối cùng lại hướng Nhậm Thanh Phong ca thán như vậy, trong lòng cũng biến thành hổ thẹn: "Chính mình thậm chí có điểm ghen tị với huynh đệ của mình, thật sự là rất không nên." Lâm Kiếm trong lòng thầm nghĩ.
"Ha ha, cái này ta cũng không biết. Dù sao cũng như ngươi nói, lần này giảng đạo là hai vị sư huynh tinh anh trong tông môn, chẳng những tu vi cao thâm, hơn nữa trên con đường tiên đạo cũng có chút tâm đắc. Tự nhiên là mỗi người đều rất lợi hại." Nhậm Thanh Phong cười, hắn thấy nét mặt Lâm Kiếm bây giờ, tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra. Vì thế cũng theo Lâm Kiếm nói.
"Ân, là như vậy, sư huynh nhất cấp, đương nhiên rất giỏi. Cũng không biết khi nào thì ta mới có thể được như vậy, ở trong tông môn hướng các sư đệ nhị cấp tuyên truyền giảng giải." Vẻ mặt Lâm Kiếm có chút ảm đạm nói.
Lâm Kiếm dậm chân tại Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong đã bảy, tám năm, cũng không biết khi nào mới có thể đột phá. Tuy rằng mấy năm nay cũng chưa từng đình chỉ tu luyện, bất quá lại chỉ có thể làm cho linh lực trong cơ thể càng thêm tinh thuần một chút mà thôi. Thậm chí ăn nhiều Tụ Linh Đan như vậy, dùng nhiều trung phẩm linh thạch như vậy, cũng không hiệu quả gì!
"Đừng lo lắng, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ đạt tới Linh Tịch kỳ, rồi trở thành Kết Đan Kỳ trưởng lão, cũng không phải là không thể được." Nhậm Thanh Phong bất đắc dĩ an ủi. Nhậm Thanh Phong nghe Lâm Kiếm nói, lại chứng kiến vẻ mặt ảm đạm của hắn, tự nhiên biết hắn lại nghĩ tới vấn đề này.
Nhậm Thanh Phong nói dứt lời, sau lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, khẽ mĩm cười nói: "Ta một biện pháp, có lẽ có thể trợ giúp Tiểu Kiếm ngươi đột phá bình cảnh hiện tại, hẳn là có thể thử một lần."
"A! Biện pháp gì? A Phong, nói nhanh lên một chút xem!" Lâm Kiếm mừng rỡ nói. Hắn vừa nghe lời này, vẻ mặt ảm đạm lúc trước, lập tức bị mất tựu như chưa từng xảy ra. Cướp lấy chính là vẻ mặt chờ mong.
"Ha ha, ta chỉ nói là có thể mà thôi, về phần rốt cuộc có được hay không, ta đây cũng không dám đảm bảo." Nhậm Thanh Phong bất đắc dĩ cười khổ, sau đó hơi ngừng lại một chút, giống như đang suy tư cái gì, cuối cùng rốt cục lại nói tiếp: "Tiểu Kiếm ngươi lần trước uống rượu không phải đã nói, ngươi uống rượu nhiều nên đan điền có cảm giác hỏa thiêu hay sao?"
"Ân, thế thì sao?" Lâm Kiếm gật đầu, bất quá lại có chút nghi hoặc, vì thế lại hỏi tiếp.
"Vậy là được rồi, bình cảnh không phải hạn chế đột phá tu vi sao? Mà uống rượu lại có thể cho ngươi cảm giác được trong đan điền như bị hỏa thiêu. Không phải là linh khí có dị động sao?" Nhậm Thanh Phong phân tích tiếp. Trong lúc đó ánh mắt đồng thời cũng chầm chậm, biến thành xa xưa. Tựa hồ nhớ ra cái gì đó chuyện khác.
"Ân, ngươi nói cũng có lý, như vậy mà nói, chỉ cần một lần uống xong mấy chục vò rượu, nói không chừng tựu thật có thể đột phá bình cảnh. Sau lần tuyên truyền giảng giải đại hội này. Chúng ta tựu lập tức tới Trú Tiên tiểu trấn, uống một trận!" Lâm Kiếm vui vẻ nói, hắn nghe Nhậm Thanh Phong phân tích, vốn là sửng sốt, rồi lập tức lại cao hứng lên.
"Ân, bất quá không thể gấp, lần trước hét lên nhiều như vậy ngươi ở dưới chân núi đi mua rượu, không phải cũng không có gì dị thường sao. Cho nên rượu ở tiểu trấn cũng không còn tác dụng." Nhậm Thanh Phong phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh phân tích nói.
"Được rồi, không thể gấp, để cho ta suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút." Lâm Kiếm bình tĩnh một chút sau khi kích động, thì thào nói, lúc này Hồn Thiên Xích dưới chân hắn chợt lóe hoàng mang, cũng rốt cục yên tĩnh trở lại không ít. Không hề giống như lúc vừa bắt đầu, kịch liệt rung động làm cho người ta lo lắng.
"Lần trước có loại cảm giác này, dường như là ngươi từ nhà ăn Ngọc Thanh Sơn mua rượu về. Ân, gọi là Thai Châu Lão Điếu. Được rồi, đúng vậy. Bất quá chỉ sợ ở Ngọc Thanh Sơn cũng không còn, vậy chúng ta phải đi Thai Châu rồi. A Phong, ngươi không phải vừa vặn muốn trong vòng nửa năm, làm xong mấy nhiệm vụ sư môn sao? Vậy chúng ta lần này vừa vặn cùng đi Thai Châu!" Lâm Kiếm vốn nghĩ về tình huống uống rượu lần trước, sau đó mở miệng nói.
Lâm Kiếm nói muốn đi Thai Châu, dĩ nhiên là nghĩ tới Nhậm Thanh Phong, cùng với Nhậm Thanh Phong lập tức bắt đầu làm nhiệm vụ sư môn.
"Ân, chỉ có nửa năm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ. Lần này dù sao cũng muốn đi Thai Châu, coi như không làm nhiệm vụ, có thể thống khoái uống mấy vò rượu ngon, cũng là không sai." Nhậm Thanh Phong cũng nghĩ đến điểm này, đồng ý nói.
"Bất quá Thai Châu Lão Điếu có còn hiệu quả hay không, còn rất khó nói! Tiểu Kiếm ngươi tốt nhất không nên cao hứng quá sớm, miễn cho đến lúc đó sẽ thất vọng quá lớn. Coi như là đi ra ngoài giải sầu, nói không chừng như vậy cũng có thể thu được điểm hiệu quả. Không phải có nhiều tu sĩ đều ưa thích như vậy sao?"
Nhậm Thanh Phong cảm thấy được việc này vẫn tương đối chưa được ổn thỏa cho lắm, vì thế lại tiếp theo bổ sung nói. Tại Tu Chân Giới, đích thật là có không ít tu sĩ cho rằng, dùng rượu giải sầu đối với việc đột phá bình cảnh cũng có chút trợ giúp.
"Không có việc gì. Chỉ cần có cơ hội nên thử một lần. Nếu là thật có thể đương nhiên là tốt, nếu thật sự không được, vậy cho là đi làm nhiệm vụ sư môn là được rồi." Lâm Kiếm lo nghĩ, nhưng cũng thoải mái nói.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi! Tìm nhiệm vụ đi Thai Châu, hẳn là không vấn đề gì. Ha ha, lần này mọi việc đều có thể diễn ra thuận lợi, vậy cũng thật là nhất cử lưỡng tiện! Bất quá Thai Châu Lão Điếu đích xác cũng là hảo tửu, vô luận bất luận cái gì cũng có thể kiếm một ít trở về mới được! A. Nhanh như vậy đã đến?" Nhậm Thanh Phong thấy Lâm kiếm xác định rõ ràng như vậy, vì thế yên tâm cười nói.
Mới vừa nói dứt lời, hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm Kiếm lại phát hiện một tòa thanh tú cao tuyệt kỳ phong, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía trước cách đó không xa!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Lúc này, sau khi Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm nói chuyện trên Ngọc Huyền sơn cũng đã đạt được mục đích.
Lúc này, trên sườn núi phía sau Ngọc Huyền sơn có một bình đài thật lớn. Tại Huyền Dương môn, cứ ba tháng một lại tổ chức một ngày giảng đạo cho các đệ tử cấp thấp, với hi vọng có thể trợ giúp cho họ ít nhiều trong việc đề thăng tu vi của bản thân. Tiến hành tuyên truyền giảng đạo do một đời đệ tử tinh anh của Huyền Dương môn phụ trách, mà đối tượng đến nghe giảng đạo cũng giống như Nhậm Thanh Phong, Lâm Kiếm đều là đệ tử Nhị cấp.
Tại Huyền Dương môn lấy việc truyền đạo thụ nghiệp làm mục đích giảng đạo. Mặt khác cũng chia ra làm hai loại, theo thứ tự đệ tử nhị cấp giảng giải cho đệ tử tam cấp. Đối với số lượng lớn đệ tử nhị cấp cùng nhất cấp, các trưởng lão Huyền Dương sẽ tiến hành mở đại hội để truyền đạo.
Một năm sẽ giảng giải hai lần, cứ nửa năm sẽ tổ chức một lần đại hội, mà chính là trưởng lão truyền đạo đại hội thì không có cố định thời gian. Bất quá dưới tình huống bình thường, trong vòng mười năm đều có một hai lần.
Đối với việc truyền đạo thụ nghiệp, trao đổi kinh nghiệm đại hội. Nhậm Thanh Phong cũng tự nhiên cần tham gia. Lâm Kiếm thì càng không thể bỏ qua. Tuy rằng sư phụ của Lâm Kiếm là một vị trưởng lão, thường xuyên giảng giải những khúc mắc trong việc tu luyện cho Lâm Kiếm. Bất quá những kinh nghiệm trong khi tu luyện của các đồng môn sư huynh cũng vô cùng hữu ích. Dù sao tu vi không giống nhau, về năng lực lý giải vấn đề cùng các góc độ khía cạnh cũng có nhiều bất đồng. Nếu như có thể có được hai loại kinh nghiệm để xác minh, hiệu quả tự nhiên sẽ rất tốt.
Tại Huyền Dương môn không hề thiếu các đệ tử đồng môn cùng giai, cũng thường xuyên tổ chức những buổi tụ họp trao đổi kinh nghiệm của bản thân. Bất quá Nhậm Thanh Phong cũng chưa từng tham gia lấy một lần, Lâm Kiếm cũng rất ít tham gia. Nguyên nhân chính là đệ tử nhị cấp đều có chút ghen tị với Lâm Kiếm. Nếu biết được Lâm Kiếm tham gia hiển nhiên cố ý làm phiền Lâm Kiếm.
Hai người Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong rốt cục cũng đã đến được nơi đệ tử tập trung để nghe tuyên truyền giảng giải đại hội. Chỉ thấy trên một cái sân lớn có tới hơn một trăm tên đệ tử nhị cấp.
Những đệ tử nhị cấp này đều ngồi trên chiếu bên dưới đài cao. Đang ngồi trên đài cao là hai đệ tử nhất cấp. Bất quá hai gã đệ tử nhất cấp này cũng chưa có bắt đầu giảng giải. Chính là đang ngồi nhắm mắt, tĩnh tâm, tựa hồ còn đợi những đệ tử còn chưa đến hoặc là đang chuẩn bị nội dung sẽ giảng giải.
Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm thấy buổi giảng đạo chưa có bắt đầu, cũng nhanh chóng tìm một chỗ trống im lặng ngồi xuống. Tuy quảng trường này đích xác là rất lớn, đài cao kia cách chỗ bọn hắn ngồi là khá xa. Bất quá thính lực của những người ở đây đều phi thường kinh người, tự nhiên không cần phải lo lắng việc không nghe thấy gì. Hơn nữa, kể cả bên dưới là phàm nhân, thì lấy tu vi của đệ tử nhất cấp, cũng có thể dễ dàng để mọi người nghe thấy một cách rõ ràng rành mạch.
Đệ tử dưới đài tuy nhiều, nhưng tất cả phi thường im lặng. Cho dù có nói chuyện với nhau, cũng đều áp chế âm thanh xuống mức nhỏ nhất, chỉ có thể nghe thấy trong phạm vi rất nhỏ, cũng không có ảnh hưởng đến người khác. Cũng có không ít để tử truyền âm tán gẫu với nhau, từ việc họ khẽ khúc khích cười cũng có thể đoán biết được.
“Tiểu Kiếm, hai vị sư huynh trên đài cao có phải hay không trong ngày khai sơn đại hội, sử dụng linh lực công bố những người trúng tuyển!” Nhậm Thanh Phong truyền âm nói. Hai người vừa mới ngồi xuống, Nhậm Thanh Phong mơ hồ nhận ra hai gã đệ tử nhất cấp trên đài cao.
“Ân, đúng là bọn họ. Lấy tu vi tinh thâm của hai vị sư huynh này, lần giảng đạo này sẽ phi thường tuyệt vời.” Lâm Kiếm gật đầu truyền âm đáp. Mà lúc trước, Lâm Kiếm đang quan sát các sư huynh đệ ở xung quanh, cũng muốn xem xem xung quanh có ai là người quen không. Bây giờ nghe Nhậm Thanh Phong hỏi, cũng lập tức nhận ra hai vị sư huynh trên đài cao.
“Lấy tu vi Linh Tịch hậu kỳ của bọn họ, lần tuyên truyền giảng đạo lần này chắc chắn là bài giảng chính. Thật sự là có phần chờ mong! Bất quá lần này chắc sẽ không giảng giải về cách vận dụng pháp thuật cao giai. Lần giảng đạo này thực sự đáng để nghe.” Nhậm Thanh Phong có phần chờ mong, truyền âm trả lời.
Hai năm qua tổng cộng có năm lần giảng đạo, hắn cũng đã tham gia bốn lần. Nhưng lại có phần đáng tiếc, trong bốn lần thì có hai lần là giảng chính nhưng lại đều giảng giải về cách vận dụng pháp thuật.
Nhậm Thanh Phong sở sĩ không thích nghe giảng giải về vận dụng pháp thuật, bởi vì hắn chủ tu: Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết.
Mà Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết có một thiếu sót lớn chính là khi vận dụng pháp thuật thì cũng chỉ phát huy được ba thành uy lực. Cho nên Nhậm Thanh Phong cũng không có khổ tu pháp thuật, mà bỏ tinh lực vào phương diện khác.
Nhưng Lâm Kiếm lại kiên trì cho rằng, tuy phong pháp thuật uy lực tương đối nhỏ, nhưng mà học thêm một chút cũng có cái tốt. Cho nên mỗi lần tuyên truyền giảng giải, không cần biết nội dung, đều trước khi bắt đầu giảng giải, phải kéo được Nhậm Thanh Phong đến nghe. Bất quá lần trước Nhậm Thanh Phong nằm trên giường, cho nên cũng không có miễn cưỡng.
Chính bởi vì như thế, Nhậm Thanh Phong rất muốn bỏ qua pháp thuật. Nhưng dưới yêu cầu của Lâm Kiếm, cũng miễn cưỡng vận dụng được đại bộ phận pháp thuật. Mà đối với việc dùng pháp thuật của mình, Nhậm Thanh Phong cũng chỉ cười nói là năng lực pháp thuật kém.
Nhậm Thanh Phong vừa mới truyền âm xong, thì hai vị sư huynh trên đài cao rốt cục cũng có động tác.
Chỉ thấy trong đó có một vị sư huynh hơi mở hai mắt, nhìn lướt qua mọi người phía dưới đài, rồi sau đó ho một tiếng, lúc này mới bắt đầu cao giọng nói: “Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta bây giờ bắt đầu. Đầu tiên, trước khi tuyên truyền giảng giải đại hội giảng chính, sư huynh ta cũng hướng tới các vị sư đệ giới thiệu một chút về bản thân. Ta tên là Dương Tuấn, hiện ta là truyền nhân của chưởng môn Thiên Dật chân nhân, công pháp ta tu luyện là Thủy Hệ công pháp, tu vi Linh Tịch hậu kỳ.”
Dương Tuấn vừa dứt lời, liền quét mắt qua mặt các sư đệ ở phía dưới. Thấy các đệ tử nhị cấp đều tỏ vẻ kinh tiện (kinh sợ ước ao), mới vừa rồi còn truyền âm nói chuyện với nhau, cũng dừng khẽ nhúc nhích khóe miệng. Lúc này vị sư huynh bên cạnh Dương Tuấn mới thỏa mãn gật đầu.
“Tại hạ lần này cùng phối hợp với Dương Tuấn sư huynh tuyên truyền giảng giải, cũng xin tự giới thiệu, tại hạ tên Lưu Can, cùng với Dương sư huynh đều là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Dật chân nhân, công pháp tu luyện là Thổ Hệ công pháp, tu vi cũng là Linh Tịch hậu kỳ.” Vị sư huynh Lưu Can nói tiếp.
Kỳ thật Dương Tuấn và Lưu Can này nói ra thân phận cũng không hoàn toàn là khoe khoang. Mà dựa theo quy định trong Huyền Dương môn, trước khi tuyên truyền giảng giải đại hội thì người tuyên truyền đều phải thông báo thân phận, tu vi của mình đầu tiên, chủ yếu là để hấp dẫn mọi người nghe giảng. Đương nhiên, trong chuyện này cũng có phương tiện song phương tiến hành trao đổi mật ý tứ với nhau.
“Hai người này tu vi đều là Linh Tịch hậu kỳ nhưng khí chất thì hoàn toàn bất đồng. Này Dương tuấn tuy rằng tuấn nhã, bất quá lại khuyết thiếu một cỗ dương cương khí. Mà Lưu Can tuy rằng đủ dương cương khí, lại làm cho người ta có chút cảm giác hiền như khúc gỗ. Xem ra khí chất của tu sĩ thực sự chịu ảnh hưởng của công pháp.” Nhậm Thanh Phong nhìn hai vị sư huynh trên đài cao, ý nghĩ đột phát.
“Đệ tử chưởng môn thì có gì đáng để hâm mộ, chẳng lẽ chưởng môn đối với họ có thể giống như sư phụ đối với ta hay sao? Bất quá tu vi Linh Tịch hậu kỳ cũng đủ để ra oai. Nếu lần này đi Thai Châu có thể đột phá bình cảnh. Sau này ta cũng có khả năng tiến vào cảnh giới Linh Tịch. Đến lúc ta cùng A Phong cũng có thể ở đây mà giảng chính cũng nên. Ha Ha!” Lâm Kiếm thầm nghĩ như thế.
“Tiểu Kiếm biểu tình như thế nào lại kỳ quái vậy? Không có một chút bộ dáng của một Thổ hệ tu sĩ cả!” Nhậm Thanh Phong liếc mắt nhìn sắc mặt quái dị của Lâm Kiếm, trong lòng nghi hoặc thầm nghĩ.
Thân phận hai vị su huynh này tuy rằng kinh người. Bất quá hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm Kiếm cũng đã sớm biết trước. Cho nên cũng không có giống đệ tử khác giống nhau kinh tiện (kinh sợ ước ao) không thôi. Cho nên hai người lúc này trong lòng đều có suy nghĩ riêng của mình. Mà lúc này trên đài cao, hai vị sư huynh bắt đầu tuyên truyền giảng giải nội dung của ngày hôm nay.
Dương Tuấn ho một tiếng rồi mới bắt đầu giảng đạo: “Ngày hôm nay là ngày giảng chính, hai người chúng ta tu luyện Linh Lực Ngưng Vật Thuật có chút thành tựu! Các vị có lẽ sẽ cho rằng Linh Lực Ngưng Vật Thuật này chỉ có tu sĩ cao giai mới có thể tu luyện, vì thế mà các vị cũng không thể sử dụng được. Điều mà ta muốn nói, kỳ thật không có ý gì khác chính là tuy mọi người bây giờ chưa có khả năng sử dụng, bất quá các người trước tiên có thể học hỏi một chút kinh nghiệm, sau này có thể sẽ dùng tới! Hơn nữa toàn bộ pháp thuật, căn bản đều có chỗ giống nhau…”
Hai người Dương Tuấn, Lưu Can, có lẽ bởi vì gần đây mê mẩn nghiên cưu Linh Lực Ngưng Vật Thuật mà lấy làm chủ đề cho việc giảng đạo lần này, hướng tới nhóm đệ tự nhị cấp giảng bài. Bất quá để đệ tử nhị cấp nghe giảng có thể hiểu được, cũng có thể từ đó học hỏi được chút ít. Dương Tuấn không ngại phiền toái nói về chỗ tương thông trong pháp thuật mà giảng đến cuối cùng. Còn giảng về Ngưng Vật Thuật thì cũng chẳng có mấy câu.
May mắn là Lưu Can bên cạnh ngẫu nhiên cũng bổ sung một số điểm tương quan vào nội dung bài giảng, lúc này mới có thể tìm được lối thoát cho bài giảng. Bằng không sẽ trở thành một chuyện cười chưa từng có. Đường đường là đệ tử thân truyền của chưởng môn nhân, mà ngay cả tuyên truyền giảng giải đại hội lại bị lạc đề, đây chẳng phải là trò cười cho các đệ tử nhất cấp sao.
Hai người Dương Tuấn, Lưu Can cứ như vậy tọa đàm. Đệ tử phía dưới cũng ít nhiều hiểu được, cũng có thể so sánh một chút, không thể xem như là không có thu hoạch gì. Bất quá lần giảng đạo này kém hơn lần trước rất nhiều.
Nhóm đệ tử nhị cấp đang nghe giảng trong lòng có một mảng thất vọng. Mặc dù Lâm Kiếm rất hứng thú với việc tu luyện pháp thuật, tâm tính cũng không có nóng nảy, nhưng trong lòng lúc này cũng có điểm căm giận. Bất quá hắn cũng có phát hiện ngoài ý muốn. Mà Nhậm Thanh Phong ngồi bên cạnh tựa hồ có chút khác thường.
Bình thường khi đi nghe tuyên truyền giảng giải đại hội, Nhậm Thanh Phong đều cảm thấy nhàm chán mà Lâm Kiếm thì cũng chuyên tâm nghe giảng nên cũng không có cùng Nhậm Thanh Phong nói chuyện. Nhậm Thanh Phong tuy muốn rời đi trước, bất quá lại cảm giác như thế lại qúa mức rêu rao, cho rằng mình tài giỏi không cần ở đây nghe giảng. Hơn nữa để Lâm Kiếm ở lại một mình thì thật là không có nghĩa khí.
Cho nên mỗi lần đến nghe tuyên truyền giảng giải, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, Nhậm Thanh Phong chỉ một mực đả tọa, đến lúc ra về mới đình chỉ. Rồi cùng Lâm Kiếm nhanh chóng rời đi. Nhưng lần này Nhậm Thanh Phong lại không có đả tọa, tựa hồ nghe giảng rất chăm chú nhập tâm, mà dưới tình huống này Lâm Kiếm thấy được cũng khó trách hắn cảm thấy kỳ quái.
“A Phong lần này làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại đổi tính? Bất quá như vậy cũng không tồi, tuy rằng lần giảng đạo này cũng thật sự là không đáng để nghe, nhưng nếu để ý một chút thì cũng có thể có thu hoạch.” Lâm Kiếm vốn đang nghi hoặc, lại lập tức có điểm cao hứng thầm nghĩ.
“Tu sĩ cao giai sử dụng pháp thuật chủ yếu là dẫn động linh khí, cùng với linh lực mạnh yếu của người thi triển mạnh yếu vốn không có quan hệ lớn. Quan trọng chính là kỹ xảo khi vận dụng pháp thuật, lĩnh ngộ thiên đạo. Ta tựa hồ có thể nghĩ đến chút gì đó! Rốt cuộc là cái gì đây?” Nhậm Thanh Phong thầm nghĩ, bất quá cũng chưa thể nghĩ ra ngay được vấn đề mình quan tâm.
Đợi cho tinh thần Nhậm Thanh Phong hồi phục lại thì bài tuyên truyền giảng giải đã kết thúc. Mà phần hỏi-đáp, cũng đã xong từ lâu.
“A? Người đâu? Nhanh như vậy xong rồi sao? Ân, chúng ta cũng đi thôi, trời cũng bắt đầu âm u! Thừa lúc đại điện chưa có đóng cửa sơn môn, liền đi đến Thai Châu làm nhiệm vụ. Ngay bây giờ trực tiếp xuất phát!” Nhậm Thanh Phong nghi hoặc nhìn Lâm Kiếm đang đứng bên cạnh. Nhậm Thanh Phong cũng không ngờ, tự mình suy nghĩ vấn đề nan giải kia lại lâu đến như vậy.
“Đi hết rồi, tuyên truyền giảng giải đã kết thúc được nửa canh giờ. Cả phần hỏi- đáp cũng xong rồi. Ngươi lần này nán lại đến hơn một canh giờ! Thế nào? Có nghĩ thông suốt được gì không? Hay là thật sự ngộ đạo sao? Tu sĩ trong truyền thuyết chỉ cần một lần ngộ đạo có thể bằng mấy trăm năm khổ tu! A Phong, xem chừng tu vi ngươi lại sắp sửa tăng tiến! Ha ha! Thật sự là rất hưng phấn!” Lâm Kiếm trước là trách cứ một chút, cuối cùng thì lại cười rộ lên.
“Ha ha, chuyện tốt như vậy ta làm sao mà gặp được cơ chứ? Ta chỉ là đang tự hỏi một vấn đề đơn giản mà thôi. Bất quá cũng chưa có nghĩ ra được. Đi thôi! Vừa đi vừa nói! Phần hỏi- đáp cũng đã kết thúc, mọi người cũng đã đi về hết! Chúng ta còn chần chờ cái gì nữa?” Nhậm Thanh Phong cười nói ha ha, đồng thời cưỡi Hoàng Chu bay đi.
Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm lúc này đang cười đùa vui vẻ. Hắn biết bởi vì Lâm Kiếm vì lo lắng, sợ quấy rầy mình trong lúc suy nghĩ nên không có đánh thức hắn, cho nên bây giờ trong lòng có chút buồn bực. Lúc nói chuyện vui đùa một chút cũng là điều bình thường. Đến khi tự hỏi chính mình vừa rồi nghĩ không hiểu cái gì, chỉ sợ là cho dù có nghĩ nữa cũng sẽ không được kết quả gì. Thôi thì để thuận theo ý trời vậy.
“Hảo, hiện tại cứ đi đã. Bất quá cũng không cần ngay đêm nay đi đến Thai Châu! Hiện tại tuy đại điện chưa có đóng cửa, bất quá chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì mới có thể xuất phát được, với lại ta cũng muốn nói với sư phụ một tiếng trước khi đi.” Lâm Kiếm một bên đáp, đồng thời cũng ngự trên Hồn Thiên Xích bay đi.
“Vậy cũng tốt, cũng không cần quá vội vàng, vậy chúng ta ngày mai xuất phát. Đích xác ta cũng muốn trở về một chuyến, còn có một bảo bối cần mang theo!” Nhậm Thanh Phong mỉm cười nói, đồng thời thúc đẩy Hoàng Chu bay về phía trước. Mà Lâm Kiếm cũng thúc dục Hồn Thiên Xích bay theo.
Trong chốc lát chỉ còn thấy hoàng mang của hai kiện pháp khí, rồi song song biến mất cuối chân trời. Chỉ để lại trong không trung phiêu tán mấy câu.
“Tiêu Kiếm, nơi này hình như không cho ngự khí phi hành a?”
“Không có việc gì, chúng ta nhanh lên là được…”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo