Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 36: Thâm Nhai Huyền Quan
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm Kiếm cũng đã đi tới Ngọc Huyền Sơn, bất quá lần này bọn hắn không phải tới nghe giảng, mà là đến đại điện lĩnh nhiệm vụ.
Quản lý đại điện là một ông lão, bất quá đệ tử đón tiếp ở của cũng không phải là hai huynh đệ Hoàng thị. Mà hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm kiếm cũng không ngừng lại, vài bước đã đến phòng xử lý nhiệm vụ bên trong điện.
Trong phòng có một cái bàn đá, một bên là một lão giả áo xanh. Bất quá lão giả lúc này cũng đã nhận biết hai người đi tới, vì thế mở hai mắt ra, vốn là liếc mắt một cái đánh giá hai người, lúc này mới run rẩy nói: "Hai vị là tới giao nhiệm vụ, hay tới nhận nhiệm vụ?"
Lúc này hai người cũng đứng lại, Lâm Kiếm mở miệng nói: "Tiếp nhận nhiệm vụ, hai người chúng ta muốn nhận một nhiệm vụ ở Thai Châu, tốt nhất là cần hai người cùng nhau hoàn thành. Nếu như không có, vậy một người cũng được."
"Ân, hai vị chờ một lát, lão phu phải tinh tế tìm xem mới biết được." Lão giả nghe Lâm Kiếm nói, gật gật đầu đáp. Sắc mặt không chút thay đổi đứng lên, tập tễnh hướng về phía cái giá đựng ngọc giản phía sau, bắt đầu tìm kiếm.
Nhậm Thanh Phong cũng không nói chuyện, mà trực tiếp đi đến bên cạnh cái bàn đá, im lặng ngồi xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ có Lâm Kiếm vẫn đang đứng nguyên tại chỗ đợi.
"Ân, vừa vặn có một cái nhiệm vụ mới, phải đi Thai Châu tìm đệ tử mất tích, cần hai đến ba người, các ngươi tự mình xem đi." Chỉ trong chốc lát, lão giả áo xanh ngay bên dưới kệ tìm được một cái ngọc giản, trước dụng thần thức kiểm tra, rồi hướng hai người Lâm kiếm, Nhậm Thanh Phong nói.
"Không sai, nhiệm vụ này tốt lắm, A Phong ngươi cũng đến xem thấy thế nào." Lâm Kiếm tiếp nhận ngọc giản từ tay lão giả, đặt ở trước trán dụng thần cẩn thận dò xét một phen, rồi nói.
"Hảo. Vậy phiền sư huynh giúp chúng ta nhớ một lần." Nhậm Thanh Phong đứng dậy tiếp nhận ngọc giản, dụng thần hơi chút tra xét, sau đó đặt ngọc giản lên bàn đá nói.
"Ân, được rồi, các ngươi có thể đi ngay bây giờ, bất quá sau sáu tháng vô luận có kết quả hay không, đều cần tới đây tái đăng ký một lần nữa. Nếu sáu tháng sau các ngươi còn chưa tới, vậy trực tiếp cho là nhiệm vụ lần này thất bại. Mặt khác còn một điều phải nhắc nhở các ngươi, nhiệm vụ lần này tuy rằng được thưởng rất nhiều, bất quá cũng có thể gặp phải nguy hiểm, hai người các ngươi phải cẩn thận."
Lão giả ghi chép tình huống hai người, sau đó lại dùng một khối ngọc màu đỏ ấn lên ngọc bài thân phận của hai người một đạo ấn kí. Cuối cùng cả hai khối ngọc bài đều được thác ấn tin tức nhiệm vụ, xong đưa lên trước mặt bàn, lúc này mới lại run rẩy nói.
"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, hai người chúng ta sẽ cẩn thận, như vậy hôm nay cáo từ, ngày sau lúc giao nhiệm vụ sẽ tái kiến." Hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm kiếm tiếp nhận ngọc bài, mỉm cười nói.
Cáo từ lão giả, hai người ra khỏi đại điện, bước xuống thềm đá, lại ngự lên pháp khi, chỉ chốc lát đã ra khỏi sơn môn, nhắm thẳng hướng Thai Châu phương mà đi.
Sau bảy ngày đi trên đường bình an vô sự, hai người đã thành công tới Thai Châu, đứng bên ngoài Vô Danh Sơn hơn một trăm dặm.
"Hình như chính là chỗ này? Bất quá núi này khá lớn. Chúng ta phân công nhau tra xét, có thể càng nhanh càng tốt. Như vậy, ngươi đông ta tây, có phát hiện liền thông tri cho nhau." Nhậm Thanh Phong nhìn lướt qua tình hình dưới chân núi, rất nhanh quyết định nói.
"Ân, như vậy cũng tốt, bất quá không nên rời khỏi Vô Danh Sơn quá xa, bằng không gặp phải nguy hiểm không thể hội họp đúng lúc, thì phiền toái lớn." Lâm kiếm lo nghĩ nhưng cũng đồng ý nói.
Nói dứt lời, hai người hai đạo hoàng mang, phân đông tây phương hướng chậm rãi bay đi.
"Ân? Đến bây giờ cũng không có phát hiện ra điều gì dị thường! Vô Danh Sơn này cũng không nhỏ. Bất quá trong núi lại là linh khí hơi tán, cũng không có hình thành được một tiểu linh mạch. Chỉ sợ kể cả ma đạo tu sĩ, cũng sẽ không chọn địa phương này làm chỗ tu! Không biết vị đệ tử mất tích này chạy đến đây làm gì thế không biết."
Nhậm Thanh Phong ngự trên Hoàng Chu phi hành trên không, dụng thần thức điều tra tình huống phụ cận. Không quá nửa ngày cũng chưa có phát hiện gì. Vì thế trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Căn cứ vào tin tức trong ngọc giản, tại Vô Danh sơn có mười mấy tên đệ tử mất tích. Hơn nữa tất cả đều là đệ tử cấp thấp thuộc phân đàn của tam đại môn phái tại Thai Châu được phân đến làm việc. Trong đó cũng có ba gã đệ tử tam cấp thuộc Huyền Dương môn.
Hai người Nhậm Thanh Phong cùng Lâm kiếm nhận nhiệm vụ làn này chính là tìm hiểu tình hình cụ thể, đồng thời điều tra việc các đệ tử mất tích. Mặt khác nếu như có thể tìm về ba gã đệ tử mất tích, thì nhiệm vụ lần này hoàn thành một các xuất sắc. Mặt khác nếu tìm được càng nhiều tu sĩ cấp thấp, thì khi lĩnh thưởng sẽ được càng nhiều!
Cùng với nhiệm vụ ghi trong ngọc giản, phân đà của tam đại môn phái ở Thai Châu, cũng chỉ biết là mấy đệ tử này mất tích tại vùng phụ cận Vô Danh Sơn, nhưng không biết tình huống cụ thể, chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì nhân thủ không đủ, tu sĩ cao giai đều đang thi hành nhiệm vụ, cho nên lúc này mới phái người quay về Huyền Dương môn yêu cầu giúp đỡ.
Bất quá tại Huyền Dương môn cũng không quá trọng thị việc như vậy. Vì dù sao thì cũng chỉ là mất tích vài tên đệ tử tam cấp mà thôi. Đệ tử tam cấp tu vi cũng không cao, nhân số lại đông đảo. Coi như hàng năm buông tha không tu luyện, trong tông môn cũng có không ít người như vậy. Cho nên lúc này mới đến phiên hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm kiếm.
Tuy nghi hoặc về vấn đề này, nhưng Nhậm Thanh Phong vẫn tiếp tục cẩn thận tìm tòi, dù sao nếu nhiệm vụ lần này có thể tìm được toàn bộ tu sĩ bị mất tích, năm nhiệm vụ khác trong ba năm này của Nhậm Thanh phong, có lẽ có thể được miễn toàn bộ. Hơn nữa còn có thể được thưởng nhiều hơn bình thường. Cho nên hiện tại coi như cẩn thận, vất vả một chút, chỉ cần có thể có thu hoạch, đều là đáng giá!
"Ân, hình như bên phía Tiểu Kiếm có biến!" Nhậm Thanh Phong đang tìm tòi, lại đột nhiên phát hiện Hà Quang phù trong tay phát sáng.
Hà Quang phù là tín vật liên lạc của hai người. Một bộ phù có hai cái mà người tu chân thường dùng nó để cầu cứu, làm vật liên lạc, trong phường thị bình thường đều có bán.
Bất quá Hà Quang phù lại có một khuyết điểm lớn, khi song phương liên lạc nhất định phải luôn mang phù này bên người. Nếu như đặt ở trong túi trữ vật vậy không hề có tác dụng. Hơn nữa khoảng cách liên lạc cũng chỉ có phạm vi trong vòng ba dặm, cho nên rất nhiều tu sĩ đều không dùng Hà Quang phù.
Hai người Nhậm Thanh Phong, Lâm Kiếm vì cần phải liên lạc với nhau trong khi tìm kiếm, nên mới mua hai tấm Hà Quang phù. Mà lúc này cũng đúng lúc phát huy công dụng.
Nhậm Thanh Phong nhìn Hà Quang phù trong tay lóe sáng mà hướng phía tây đi tới, chỉ biết Lâm Kiếm bên kia khẳng định có phát hiện điều gì đó. Bất quá Nhậm Thanh Phong cũng không có lập tức ngự Hoàng Chu bay đến. Mà vung tay lên, Phá Kim Toa lúc này xuất hiện giữa không trung.
Đây chính là pháp khí Phá Kim Toa của Mã Đằng trước kia, bất quá bây giờ cũng đã thuộc về Nhậm Thanh Phong. Hơn nữa lần này trên đường đến Thai Châu, sớm bị Nhậm Thanh Phong luyện hóa. Bất quá bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên vẫn không có thể hoàn toàn luyện hóa, cho nên Nhậm Thanh Phong bình thường bay đi vẫn dùng Hoàng Chu. Lúc này ở bên phía Lâm Kiếm có biến, Nhậm Thanh Phong cũng không muốn mất thời gian, dĩ nhiên là nghĩ tới sử dụng thượng phẩm pháp khí.
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh. Nhậm Thanh Phong thả Phá Kim Toa cũng bất chấp nhìn kỹ, người cũng đã lên rồi. "Bá" một tiếng, kim mang hiện lên, Phá Kim Toa dĩ nhiên hướng Vô Danh Sơn phía tây cực nhanh bay tới.
Từ thu phóng Phá Kim Toa bay ra, kỳ thật bất quá là trong chớp mắt! Thậm chí trong quá trình này, Nhậm Thanh Phong căn bản không có rơi xuống đất, chỉ là một cái ngắn ngủn trên không, lại lần nữa bước lên Phá Kim Toa bay đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Nhậm Thanh Phong từ rất xa thấy được Lâm Kiếm bình yên vô sự, lúc này mới lo lắng sợ hãi tốc độ phi hành Phá Kim Toa nói: "Này Phá Kim Toa quả nhiên hảo tốc độ, so với Hoàng Chu còn muốn mau hơn! Nhanh như vậy cứ tới đây, bất quá chính là còn có chút không đủ vững chắc."
Phá Kim Toa này là pháp khí thượng phẩm, lại lấy sự am hiểu tốc độ của Nhậm Thanh Phong, tốc độ nhanh như vậy cũng là bình thường.
"A Phong, ngươi nhanh như vậy đã tới rồi nha, mau đến xem nhìn nơi này." Lâm Kiếm kêu lên.
Lâm Kiếm tuy rằng chứng kiến Nhâm Thanh Phong lại đây, nhưng không có quá chú ý Phá Kim Toa, mà là đứng ở một chỗ sâu không thấy đáy trên vách núi, chỉ vào dưới mặt vách núi thẳng đứng. Hiển nhiên là tại vách núi đen phía dưới đã phát hiện tình huống dị thường.
"Đã phát hiện cái gì? Ta đến xem. A, không đúng!" Nhâm Thanh Phong thu hồi Phá Kim Toa, rơi xuống nhai thượng. Theo Lâm kiếm thủ chỉ phương hướng nhìn lại, sắc mặt cũng bắt đầu biến ảo bất định.
"Trong tham nhai huyền quan này sao không có thấy thi thể? Địa phương này hẳn là dã thú hay đến mở nắp quan tài sao, hơn nữa chung quanh cũng không có quần áo, xương cốt mảnh vụn, chẳng lẽ đây là tu sĩ khác gây nên? Hay hoặc giả là yêu thú gì đem cả thi thể trong tham nhai huyền quan này ăn hết? Ân, cũng chỉ có này hai loại khả năng." Nhậm Thanh Phong vốn là nghi hoặc, cuối cùng lại khẳng định nói.
Tuy Nhậm Thanh Phong mới vừa kinh nghi, bất quá cũng nhanh chóng trấn định xuống, bắt đầu căn cứ địa hình nhanh chóng suy tư, sau đó phân tích tình hình một chút rồi đưa ra một cái kết luận.
Theo như Nhậm Thanh Phong biết về huyền quan, đây đúng là tập tính, phương thức sinh hoạt của người dân sơn dã. Chính là cho xác vào quan tài rồi để ở trong vách núi cao, vì phòng ngừa thi thể người chết bị dã thú đào ra ăn thịt.
"Còn có mặt khác một khả năng, chính là những thi thể này chính mình sống lại! Sau đó chính mình ly khai huyền quan!" Lâm Kiếm lúc này nói tiếp. Bất quá hắn đang nói chuyện đồng thời, trên mặt cũng một mảnh lo lắng.
"Chính mình sống lại? Chẳng lẽ ngươi nói là thi thể trong huyền quan đều biến thành cương thi?" Nhậm Thanh Phong cả kinh nói. Loại khả năng này hắn nhất thời thật không ngờ đến.
"Được rồi, chính là cương thi. Dưới tình huống bình thường người đã chết sau này thi thể cũng sẽ chậm rãi nát rụng. Bất quá dưới tình huống đặc thù, những thi thể này lại có thể mấy ngàn năm không bị hư, thẳng đến cuối cùng sinh ra linh trí biến thành cương thi tái sống lại!" Lâm Kiếm thuận miệng giải thích nói.
Kỳ thật Lâm Kiếm nói những lời này, trước kia cũng đã nói qua cho Nhậm Thanh Phong biết. Bất quá Nhậm Thanh Phong hiểu biết càng ngày càng nhiều, mà không có mấy cơ hội để tiêu hóa. Mà có đôi khi, Lâm Kiếm còn thật không phải là giải thích, nên cũng khiến người nghe không có chú ý.
"Nhìn qua huyền quan này đích thật là có lâu lắm rồi. Phán đoán của ngươi rất có khả năng xảy ra." Nhậm Thanh Phong đồng ý nói.
Nhưng phụ cận Vô Danh Sơn này ngay cả một thôn dân cũng không có, xem ra huyền quan này đích xác là có từ lâu lắm rồi. Mặt khác ở đây cũng có một vài huyền quan bị thối rữa, cũng là không thể không có mấy cái trăm năm.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
"Nếu đúng là cương thi, vậy làm thế nào nó có thể rời khỏi đây? Chẳng lẽ còn có cương thi giống tu sĩ, có thể nào biết bay hay không?" Nhậm Thanh Phong lại nghi ngờ nói.
"Ân, vấn đề này đích xác làm cho người ta cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ là tu sĩ ma đạo Ngự Thi Tông trong truyền thuyết đem những cương thi này bắt đi, hay hoặc giả là những cương thi này đều rơi xuống vách núi rồi?" Lâm Kiếm cũng nghi ngờ nói, mà lúc này hắn như khẳng định rằng những thi thể mất tích này chính là cương thi.
"Tiểu Kiếm, ngươi nói ma đạo Ngự Thi Tông, chẳng lẽ có thể sử dụng cương thi?" Nhậm Thanh Phong hỏi, tuy rằng Nhậm Thanh Phong lần đầu tiên nghe nói đến ma đạo Ngự Thi Tông, bất quá cũng có thể đại khái đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
"Nghe nói tu sĩ Ngự Thi Tông thủ đoạn công kích không nhiều, thậm chí đại bộ phận tu sĩ trong tông đều như thế, pháp thuật bình thường cũng không có sử dụng. Bất quá thủ đoạn công kích lợi hại nhất của bọn họ chính là cương thi, mà bởi vì sở hữu cương thi nên bọn họ cũng không có cần dùng đến pháp thuật." Lâm Kiếm giải thích.
Kỳ thật Lâm Kiếm cũng chưa từng thấy qua tu sĩ Ngự Linh Tông. Mà về việc tu sĩ Ngự Linh Tông không biết pháp thuật là do năm đó hắn nghe sư phó Lâm trưởng lão nói qua.
“Cương thi này so với dân chúng bình thường thì lợi hại hơn nhiều, bất quá sử dụng cương thi để đối phó với tu sĩ cũng không có mấy hiệu quả. Chẳng lẽ thân thể những cương thi này có thể ngăn cản được công kích của pháp khí, pháp bảo của tu sĩ?” Nhậm Thanh Phong nghi ngờ nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Này ta cũng không rõ lắm, bất quá nghe nói cương thi cũng là chia làm nhiều chủng loại. Phỏng chừng nếu so sánh sự lợi hại, thật có thể ngăn cản được công kích của pháp khí." Lâm Kiếm có điểm ngượng ngùng nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Nguyên lai là như vậy, bất quá việc huyền quan mất thi thể, đến cùng phải hay không thật sự biến thành cương thi, còn không có nhất định đâu. Chúng ta còn cần phải xuống dưới vách đá kiểm tra một lần. Tiểu Kiếm ngươi mới vừa rồi không có đi xuống xem qua sao?" Nhậm Thanh Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua thấy sắc trời cũng đã nhá nhem tối nói.
"Còn không có, ta phát hiện huyền quan này liền lập tức thông tri cho ngươi, thật không ngờ ngươi nhanh như vậy chạy tới. Không biết đáy vực này có điểm gì quái dị, chúng ta hay cẩn thận một chút cho thỏa đáng." Lâm Kiếm đáp.
Tu vi Lâm Kiếm tuy thâm hậu hơn Nhậm Thanh Phong một chút, nhưng vẫn cực kỳ thận trọng. Cho nên lúc trước phát hiện ra điều dị thường cũng không có một mình đi xuống trước, mà trước tiên thông tri cho Nhậm Thanh Phong.
"Ân, ta cũng vậy cảm giác được đáy vực này có điểm âm trầm, bất quá vẫn muốn đi xuống xem một chút. Ngoại trừ nơi này ra hẳn là không có địa phương dị thường nào khác. Cho nên vấn đề hiện tại chính là phía dưới vách núi này." Nhậm Thanh Phong nghĩ một chút, sau đó nói thêm.
Đối với sự cẩn thận của Lâm Kiếm, Nhâm Thanh Phong cũng đồng ý, bất quá đáy vực này đích xác có điểm cổ quái, nếu đến nơi này rồi nhất định phải đi xuống xem một chút.
Nói dứt lời, Nhậm Thanh Phong lại thả Phá Kim Toa ra, dẫn đầu chậm rãi hướng về nhai gian huyền quan bay tới. Mà Lâm Kiếm cũng gật đầu đồng ý, thả ra Hồn Thiên Xích theo sát phía sau.
Hai người nhìn qua hơn mười huyền quan không có thi thể, lại không hề phát hiện ra manh mối nào khác. Vì thế đành phải tiếp tục hướng về đáy vực bay xuống.
"Vách núi này cũng không có nhỏ, bất quá lại cơ hồ là không hề có linh khí. Ta tại phía đông dò xét nửa ngày, thậm chí cả một tiểu linh mạch đều không có phát hiện. Thật sự là rất kỳ quái." Nhậm Thanh Phong thấy Lâm Kiếm bên cạnh có chút khẩn trương, vì thế cố ý nói chuyện phiếm.
"Ân, ta đây nửa ngày cũng là không có phát hiện cái gì. Ngay cả dã thú bình thường trên Vô Danh Sơn này cũng không thấy một con, hơn nữa cỏ cây đều dài, tương đối thấp lùn. Thật sự là danh xứng là núi hoang!" Lâm Kiếm đáp. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hai người cứ như vậy một bên tán gẫu, một bên chậm rãi bay xuống. Mà càng bay xuống dưới, cảm giác âm trầm càng thêm mãnh liệt.
"Vách núi này rốt cục sâu bao nhiêu? Ta bắt đầu có cảm giác lành lạnh! Nửa canh giờ rồi như thế nào còn chưa tới đáy. Ta xem nửa canh giờ vừa rồi chúng ta bay tương đối chậm, chỉ vực này sâu đến ngàn trượng? Nếu không lần này chúng ta đi về trước đi, dù sao trời tối rồi." Lâm Kiếm nhìn vách núi đen dưới chân sâu không thấy đáy vách núi đen, có điểm dao động nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Ha ha, không có chuyện gì, trước khi trời tối hẳn là còn có thể chạy về Thai Châu thành. Bất quá Tiểu Kiếm ngươi nếu không muốn, vậy trước tiên lên bên trên chờ ta được rồi." Nhậm Thanh Phong ha ha cười nói.
"Quên đi, hay cùng nhau đi xuống, bất quá xem ra vực này rất sâu, khẳng định có cái âm mạch không nhỏ mới đúng. Bằng không sẽ không âm lãnh như thế." Lâm Kiếm thấy Nhậm Thanh Phong không muốn trở về, vì thế cũng kiên định nói.
"A. Ta đến điều tra đáy vực, còn mà thấy giống như huyệt động." Lúc này Nhậm Thanh Phong đột nhiên vui vẻ nói. Tới địa phương sâu như vậy linh khí xung quanh cũng bị âm hàn làm ngưng kết, tầm nhìn bây giờ cũng chỉ trong phạm vi chục trượng, cho nên hai người đều dựa vào thần thức điều tra cảnh vật chung quanh.
"Ân, rốt cục thì cũng đã tới đáy." Lúc này Lâm Kiếm tựa hồ dò xét được cái gì, vì thế nói. Bất quá bởi vì Nhậm Thanh Phong thần thức so với hắn muốn mạnh hơn một chút, cho nên hắn là đi sau.
"Âm hàn khí này hình như từ huyệt động đằng kia truyền đến. Chúng ta vào xem, nói không chừng toàn bộ tu sĩ mất tích đều ở bên trong cũng không biết chừng." Nhậm Thanh Phong vui vẻ nói.
"Hy vọng không gặp phải điều gì quỷ quái ở đây. Trên sách nói, những nói có âm mạch là nơi cương thi linh tinh quỷ vật thích nhất, chúng ta hay cẩn thận một chút cho thỏa đáng." Lâm Kiếm nhắc nhở nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Ân, ngươi nói cũng đúng, hẳn là cẩn thận một chút mới được. Nói không chừng nhai thượng kia bị mất vài cái tử thi là do âm mạch ở đây khiến chúng biến thành cương thi." Nhậm Thanh Phong gật đầu đồng ý nói. Cảm giác âm lãnh này khiến hắn nhớ đến Bích Hàn Đàm. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhâm Thanh Phong đã sớm không còn là người năm xưa, chỉ là một kiếm khách trên giang hồ mới bước vào Luyện Khí kỳ. Âm hàn nơi này so với Bích Hàn Đàm năm đó còn lạnh hơn gấp mấy chục lần, bất quá Nhậm Thanh Phong nếu không dùng Thiên Giáng Bào cũng có thể dễ dàng chống được.
"Tiểu Kiếm, bị ngươi nói trúng rồi, nơi này tuy rằng không biết có phải hay không là có quỷ quái lạ. Bất quá ma đạo tu sĩ ít nhất hẳn là cũng có một người." Nhậm Thanh Phong tựa hồ tìm kiếm được gì đó, sắc mặt biến hóa nói.
"Hình như bên ngoài huyệt động kia được tu sĩ bố trí phòng hộ pháp trận. Xem ra đệ tử trong tông môn bị mất tích đích thật là có thể ở trong này." Nhậm Thanh Phong nói tiếp. Theo sau lại nhìn Lâm Kiếm, tựa hồ đang hỏi Lâm Kiếm có phải hay không còn muốn đi xuống. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Kiếm cũng lĩnh hội ý tứ của Nhậm Thanh Phong, bất quá không có lên tiếng. Mà là tiếp tục bay xuống phía dưới. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sau một lát, hai người rốt cục rơi xuống âm khí dày đặc của đáy vực. Mà đáy vực ngoại trừ khắp nơi trên đất loạn thạch, không còn vật khác.
"Tiểu Kiếm ngươi xem đây là trận pháp gì?" Nhậm Thanh Phong chỉ hướng bên cạnh một mảnh nham bích, hỏi.
"Trận pháp này ta cũng không rõ lắm, bất quá nếu đến nơi này. Chúng ta trước tiên cũng nên chào hỏi tu sĩ ở bên trong." Lâm Kiếm nhìn thấy vách núi, lắc đầu nói.
"Được rồi, nói rất đúng, Tiểu Kiếm. Không quản đối phương là ma đạo, chúng ta đã tới nơi này trước tiên cũng nên chào hỏi cho phải phép. Bất quá theo ta phỏng đoán, tu vi của tu sĩ bên trong tương đối thấp, bằng không khi chúng ta đến nơi này cũng không hề cảm ứng được. Trừ phi tu sĩ sống ở bên trong đã đi vắng. Cho nên hiện tại chúng ta hay trực tiếp đem người cứu ra nói sau." Nhậm Thanh Phong vốn là gật đầu đồng ý, theo sau lại đột nhiên nói.
Vừa nói chuyện, đồng thời Nhậm Thanh Phong cũng hướng Phá Kim Toa về phía thạch bích. Mà Lâm Kiếm thấy thế, cũng nhanh chóng bay tới, nhanh chóng vận khởi Hồn Thiên Xích đi theo hướng trên thạch bích đánh ra.
"Phanh" một tiếng, Phá Kim Toa đã đánh lên vách đá, chỉ thấy chung quanh linh khí một trận dao động lại hồi phục bình tĩnh. Mà khi linh khí dao động, bên cạnh thạch bích hơn trượng, một cái động khẩu liền hiện ra. Sau đó linh khí dao động bình phục mà biến mất không thấy.
Tiếp đó lại "Phanh" một tiếng, Hồn Thiên Xích của Lâm Kiếm cũng đánh lên vách đá. Đồng dạng tình huống lại xuất hiện một lần nữa. Bất quá lần này xuất hiện dao động lớn hơn một chút, tiếng vang cũng lâu hơn. Chấn bay những khối loạn thạch xung quanh.
“Quả nhiên là có một động khẩu được giấu trong trận pháp. Lực phòng hộ của trận pháp này cũng không phải là mạnh, có thể cường ngạnh công kích là có thể phá được. Mặt khác trận pháp này cũng không có mạnh mẽ ngăn cản thần thức, không ngờ có thể để chúng ta tìm ra động khẩu.” Nhậm Thanh Phong thu hồi Phá Kim Toa nhìn về bên cạnh thạch bích. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Đúng là như thế, trận pháp này tựa hồ chủ yếu dùng để che lại âm mạch linh khí nơi này. Bằng không cũng không thể dễ dàng phát hiện ra động khẩu, nơi này cũng sẽ không âm hàn như thế. Mà Vô Danh Sơn cũng không có hoang vu như vậy." Lâm Kiếm chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lo nghĩ, cuối cùng kết luận nói.
"Trải qua lượt oanh kích vừa rồi, rõ ràng chung quanh càng thêm âm hàn. Tựa hồ âm hàn linh khí trong động phát tiết ra ngoài không ít. Không biết vị tu sĩ bày trận này là người như thế nào, chẳng lẽ nói hắn thật có thể tại nơi âm hàn này tu luyện?" Nhậm Thanh Phong nghi ngờ nói.
Nhậm Thanh Phong nghe Lâm Kiếm nói, cũng cảm thấy trận pháp này chính là sử dụng cũng không phải là vì phòng ngừa tu sĩ khác công kích. Mà muốn là vì che lại âm hàn linh khí, không bị nhai ngoại những người khác phát hiện. Bất quá như vậy âm hàn linh khí, hiển nhiên là không thể nào có tu sĩ ở trong đó tu luyện. Như vậy làm như vậy, rốt cuộc lại là muốn che dấu những thứ gì đây?
"Như vậy địa phương này thật giống như Huyền Dương môn chúng ta trước kia, thành lập tông môn trên một ngọn núi lửa, đích xác tu sĩ bình thường không thể tu luyện. Bất quá lại đối với cương thi, quỷ vật linh tinh tu hành thì nơi đây là vùng đất trù phú. Mặt khác nghe nói còn có một chút yêu thú cũng thích ngụ ở loại địa phương này." Lâm Kiếm gật đầu nói.
"Chúng ta tiếp tục động thủ đi! Tu sĩ ở bên trong bố trí ra trận pháp như vậy hẳn là không có hảo tâm yên tĩnh đâu. Hơn nữa tu vi của người này chắc hẳn là ta và ngươi không có khả năng đối kháng! Không bằng lúc này, mạnh mẽ phá vỡ trận pháp này rồi hẵn nói. Bất quá vạn nhất yêu nhân kia nếu đột nhiên trở lại, chúng ta cũng chỉ có cách chạy trốn mà thôi!" Nhậm Thanh Phong hai mắt thần quang bạo xạ nói. Nghe Lâm Kiếm nói, tu sĩ bày trận pháp này trong mắt Nhậm Thanh Phong cũng trở thành yêu nhân.
Dứt lời, Nhậm Thanh Phong đã thu hồi Phá Kim Toa. Sau đó Thanh Phong cổ kiếm xuất hiện trên tay, hướng về thạch bích lăng không bổ đến. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, cái động khẩu cổ quái Phong Linh Trận Pháp lại một lần nữa kịch liệt chớp chấn động.
"Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có mạnh mẽ công phá trận này. Ba gã đệ tử mất tích khẳng định bị yêu nhân trong động khẩu bắt." Lâm Kiếm nói, cũng lại thả ra Hồn Thiên Xích toàn lực công kích nổi lên Phong Linh Trận này.
Vốn nếu hai người như vậy rời đi, tuy rằng có thể không hoàn thành sư môn nhiệm vụ. Nhưng cũng đắc tội với tu sĩ đã bày ra Phong Linh Trận. Bất quá bây giờ hai người cũng hạ quyết tâm, cũng không sợ phá trận này sẽ trở thành kẻ thù của vị tu sĩ kia, mà là hạ quyết tâm muốn quay về thì phải phá trận này, giải cứu đồng môn, phá tan âm mưu này.
Lúc này tự nhiên là không chút nào nương tay, toàn lực phá trận. Trong khoảng thời gian ngắn, đáy vực vang tiếng nổ lớn, loạn thạch bay lên, linh khí kịch liệt phá động. Bên ngoài huyệt động mắt trận bị công phá.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 38: Trong động âm mạch
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Trong đáy vực sâu, Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm có cùng một tâm trạng muốn phá trận pháp của vị tu sĩ bi ẩn kia vì thế mà càng thêm mạnh mẽ điên cuồng tấn công trận pháp này.
Nửa canh giờ sau, tinh lực hai người mơ hồ đã cạn kiệt. Rốt cục một tiếng nổ vang lên, trận pháp tán loạn. Từ đó lộ ra một cái động khẩu cao rộng chừng nửa trượng, thông xuống dưới nền đất sâu thẳm của huyệt động. Đồng thời do âm hàn linh khí hình thành đám sương mù từ trong động khẩu mạnh mẽ đi ra. Mà loạn thạch ở đáy vực trong nháy mắt cũng yên tĩnh trở lại. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng tập trung thành đống, chứ không rải rác như trước.
Hai người Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm mặc dù sớm có đoán trước, nhưng cũng không khỏi giật mình. Bất quá hai người tuy khiếp sợ, nhưng cũng chưa quên vận khí chống đại lượng hàn khí chung quanh.
"Tiểu Kiếm, việc này không nên chậm trễ. Ta trước vào xem, ngươi trước tiên ở bên ngoài chờ. Nếu là có tu sĩ khác đi vào, trước hết nên tránh đi. Về phần ta ngươi không cần lo lắng, nếu có nguy hiểm ta sẽ sử dụng độn phù." Nhậm Thanh Phong nhìn bốn phía hướng Lâm Kiếm nói. Nhậm Thanh Phong bởi vì mặc Thiên Giáng Bào, cho nên cũng không cần phải cố hết sức chống lại hàn khí này.
"Hảo, gặp được tình huống phải chú ý an toàn. Này sư đệ thật sự tìm không thấy coi như xong." Lâm Kiếm cũng không vô nghĩa nói.
Lâm Kiếm cũng biết lúc này không phải lúc nhiều chuyện. Nhậm Thanh Phong có Thiên Giáng Bào có thể chống âm hàn, Lâm Kiếm lại không được. Ngay cả tại cái động khẩu chịu này một hồi âm hàn linh khí, đều phải toàn lực vận công chống cự. Hơn nữa phía trước công kích Phong Linh Trận đã hao phí đại lượng linh lực, gặp tình huống khác thì càng nguy hiểm.
"Tiểu Kiếm, nếu là không có tình huống gì đáng chú ý, ngươi ngay tại động khẩu nán lại một hồi, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn." Nhậm Thanh Phong trước khi đi, đột nhiên kỳ quái nói một câu như vậy. Theo sau lại liếc sắc trời, lấy ra một viên Súc Tích Linh Đan ăn xong liền đi xuống, để nhanh bổ sung linh lực trong cơ thể. Tiếp theo Nhậm Thanh Phong cũng không có vận khởi Ngự Phong Quyết, mà là trực tiếp hướng động khẩu bị sương mù che kín đi vào.
Tuy trong huyệt động không có bày trận pháp. Bất quá ai cũng không thể đảm bảo, bên trong có thể hay không có cái gì cương thi hoặc quái vật. Cho nên Nhâm Thanh Phong tự nhiên là không dùng Ngự Phong Quyết rất nhanh xông vào.
"Nơi này âm hàn như vậy, cũng không biết đã bị phong ấn bao lâu." Nhậm Thanh Phong cảm thụ được hàn khí chung quanh, trong lòng nghĩ.
Kỳ thật nếu như bọn hắn chờ bên ngoài một lát, sương mù cũng sẽ chậm rãi tiêu tan, hơn nữa cũng có thể nhân cơ hội hồi phục linh lực. Đến lúc đó mới vào huyệt động, tự nhiên sẽ dễ dàng rất nhiều. Bất quá bây giờ hai người bởi vì lo lắng tu sĩ bày trận sẽ đột nhiên trở về, đều không dám làm gì trì hoãn thời gian. Bởi vậy Nhậm Thanh Phong lúc này mới không để ý linh khí tiêu hao, muốn lập tức xông vào. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Tại đây thần thức cũng chỉ có thể dò xét trong vòng mười trượng, đây là có chuyện gì? Bất quá huyệt động này hẳn không phải là quá sâu mới đúng!" Nhậm Thanh Phong tiến lên trong lúc đó một bên dụng thần thức tìm kiếm, một bên nghi hoặc nghĩ.
Sau một lát, Nhậm Thanh Phong đã cẩn thận tiến lên hơn năm trăm trượng. Mà càng đi xuống, hàn khí càng nặng. Lúc này Thiên Giáng Bào tựa hồ cũng không thể hoàn toàn ngăn trở hàn khí. Bất quá cũng may trong động này, ngoại trừ so với bên ngoài càng thêm âm hàn ra, cũng không có xuất hiện cương thi linh tinh quái vật như trong tưởng tượng.
Nhậm Thanh Phong tự nhiên là không cam lòng bởi vì hàn khí quá nặng mà dễ dàng buông tha. Vì thế hắn cắn chặt răng, tăng một lượng lớn linh lực vận chuyển, vẫn đang tiếp tục đi. Như thế lại bình yên vô sự tiến lên hơn trăm trượng, rốt cục chậm rãi tiếp cận đáy động.
Bất quá Nhậm Thanh Phong lại có hơi thất vọng. Bởi vì cho tới bây giờ, Nhậm Thanh Phong cũng không có phát hiện một tên đệ tử mất tích nào xuất hiện, thậm chí ngay cả một cỗ thi thể đều không có phát hiện. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Huyệt động này, không ngờ không có bất kỳ thứ gì. Ngay cả cái gọi là cương thi cũng không có chứng kiến. Không đúng! Hay tái cẩn thận điều tra, huyệt động này hẳn là sẽ không đơn giản như vậy mới đúng." Nhậm Thanh Phong trong lòng nghĩ như vậy, lại đi tiếp vài bước. Lúc sau đứng lại, hai mắt nhắm lại, dụng thần thức cẩn thận dò xét đáy động.
Âm hàn quá nặng, chung quanh cũng chỉ là một đám sương mù. Từ khi bắt đầu đi vào động khẩu Nhậm Thanh Phong cái gì cũng không thể thấy rõ, chẳng thà trực tiếp dụng thần thức điều tra. Đến nơi này âm hàn quá nặng, lập tức thần thức đều chỉ có thể điều tra trong phạm vi ba trượng là xa lắm rồi.
Cũng may huyệt động này cũng không phải quá rộng lớn, hơn nữa đáy động cũng chỉ có rộng bảy tám trượng, cao ba trượng. Chỉ cần đứng nguyên tại chỗ có thể dụng thần thức điều tra rõ ràng.
"Nơi này tại sao lại có một khối đá lớn, hay là dưới tảng đá này chính là âm hàn linh mạch." Thần thức của Nhậm Thanh Phong rất nhanh tại đáy động điều tra một lần, lại phát hiện cũng không có gì dị thường. Chính là tảng đá lớn này tựa hồ rất cổ quái. Tại chỗ tảng đá này, chẳng những hàn khí quá nặng. Ngay cả thần thức cũng không thể thăm dò vào. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Thu nói sau." Nhậm Thanh Phong có chút hạ xuống, rất nhanh làm ra quyết định. Tuy rằng có thể đem tảng đá lớn trực tiếp đánh nát. Bất quá đối với hiện tại Nhâm Thanh Phong mà nói, làm như vậy thật sự là rất hao phí linh lực. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Phía sau sẽ không cất giấu cương thi, quái vật linh tinh gì đó chớ!" Nhậm Thanh Phong đoán. Đồng thời ý niệm vừa động, tảng đá lớn đột nhiên biến mất không thấy.
Tảng đá lớn vừa biến mất thì âm hàn linh khí chung quanh càng nồng đậm thêm mấy lần. Nhậm Thanh Phong cũng nhanh chóng lại vận chuyển một cỗ linh lực tới Thiên Giáng Bào. Lúc này mới có thể ép hàn khí trong cơ thể ra ngoài.
"A! Đây là âm mạch? Như thế nào càng giống một hoằng nước suối? Chẳng lẽ này nước suối là âm hàn linh khí ngưng kết mà thành!" Nhậm Thanh Phong thất thanh thở dài. Phía sau tảng đá lớn không có vật gì khác, chỉ có một hoằng nước suối âm hàn vô cùng.
Trong lòng Nhậm Thanh Phong không ngừng sợ hãi than thở, nhưng cũng rất nhanh trấn định. Bắt đầu điều tra nước suối. Vốn là cẩn thận dùng thần thức tìm kiếm. Lại phát hiện nước suối này, cũng không phải có thể hoàn toàn ngăn cách thần thức.
"Xem ra vừa rồi ngăn cách thần thức ta điều tra, không phải là âm mạch này. Mà là tảng đá lớn vừa thu hồi mới đúng. Bất quá âm mạch này, tuy rằng không thể hoàn toàn ngăn cách thần thức điều tra, lại tựa hồ như có thể đông lại thần thức." Nhậm Thanh Phong rất nhanh dùng thần thức tìm tòi, lại nhanh chóng thu trở về. Sau đó thầm nghĩ.
Trải qua lần tìm kiếm này, Nhậm Thanh Phong cũng càng thêm xác định nơi này âm mạch ở đáy vực. Mà phiến nước suối đúng là do âm hàn linh khí ngưng kết thành. Bất quá bởi vì Nhậm Thanh Phong thu tảng đá lớn kỳ quái kia, mà linh khí trong dòng nước suối nhanh chóng tiêu tán.
Tại lúc âm hàn linh khí nước suối tiêu tán, chung quanh càng thêm âm hàn.
Nhậm Thanh Phong phát giác nước suối đang trôi đi, cũng không có nghĩ nhiều, nhanh chóng lùi lại. Sau đó toàn thân vận khỏi linh lực chống lại cỗ rét lạnh này. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sau một lát, Nhậm Thanh Phong lại dùng thần thức dò xét, phát hiện kia dòng nước suối cũng không có còn tồn tại nữa. Mà tại chỗ chỉ còn lại có mấy khối quyền đầu lam sắc lớn. Chung quanh âm hàn khí cũng không nặng, ngược lại có xu thế dần dần tiêu tán. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Những khối này là gì? Thủy linh khí cực kỳ sung túc. Mặc kệ, trước thu nói sau. Nếu âm hàn linh khí nước suối cũng tiêu tán, Phong Linh Trận ở động khẩu cũng bị phá. Phỏng chừng âm mạch này có thể coi là Thủy linh mạch cũng là bình thường? Hay rời khỏi nơi này rồi nói sau, cũng không biết Tiểu Kiếm ở bên ngoài thế nào."
Nhậm Thanh Phong nghĩ như vậy, rất nhanh thu hồi kia mấy khối tinh kia, cầm trong tay nhưng cũng không âm hàn mà linh khí lam sắc rất sung túc. Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài động khẩu.
Lần này đi ra ngoài, Nhậm Thanh Phong cũng không phải giống như lúc vào chậm rì rì, thật cẩn thận. Mà là trực tiếp vận khởi Ngự Phong Quyết hướng cái động khẩu rất nhanh tiến đến. Khoảng cách mấy trăm trượng, đảo mắt công phu bước đi đã đến nơi. Lại trông thấy động khẩu có ánh nắng chiếu vào thì Nhậm Thanh Phong đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời thật là tuyệt vời.
"Đây không phải là Tiểu Kiếm sao! Tại sao lại ở chỗ này!" Nhậm Thanh Phong nhướng mày, đã phát hiện phía trước Lâm Kiếm đang đả tọa trước cửa động.
"Tiểu Kiếm, đi nhanh lên. Bên trong ta đã tra xét xong. Lúc này phải rời khỏi đây thôi." Nhậm Thanh Phong không có tới gần Lâm Kiếm cứ như thế kêu lên. Bất quá lại phát hiện lúc này Lâm Kiếm không phản ứng chút nào. Khí đến trước mặt Nhậm Thanh Phong mới phát hiện Lâm Kiếm tựa hồ đông cứng. Sắc mặt xanh mét, lập tức lông mi trên đều lộ vẻ nghiêm sương. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Rời khỏi nơi này rồi nói sau, bằng không Tiểu Kiếm chỉ sợ cũng nguy hiểm." Nhậm Thanh Phong chứng kiến bộ dạng Lâm Kiếm cũng không có nghĩ nhiều, xuất ra một viên Súc Tích Linh Đan rất nhanh cho vào trong miệng Lâm Kiếm, sau đó cõng Lâm Kiếm lên lưng, nhanh chóng ra khỏi động khẩu. Cuối cùng Nhậm Thanh Phong lại lấy Phá Kim Toa ra, chở hai người, rất nhanh bay ra ngoài hướng về Thai Châu Thành.
Sau nửa canh giờ, Phá Kim Toa rốt cục cũng đưa hai người ra khỏi Vô Danh Sơn hơn chục dặm. Lúc này Nhậm Thanh Phong mới tìm một rừng cây nhỏ, yên tâm ngừng lại. Mà Lâm Kiếm lạnh cóng, lúc này cũng mê mang tỉnh lại.
"Rốt cục tỉnh nha, nhanh đả tọa khôi phục tinh lực." Nhậm Thanh Phong nhắc nhở. Cũng không thèm nhắc lại, trực tiếp xuất ra một khối trung phẩm linh thạch, nhắm mắt đả tọa khôi phục tinh lực.
Một canh giờ sau, Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng từ trong tu luyện dần thanh tỉnh. Lại phát hiện Lâm Kiếm sớm đã tu luyện xong, lúc này đang đứng một bên vẻ mặt thích chí.
"Tiểu Kiếm làm sao vậy? Ta có cái gì đẹp? Ngươi sao lại nhìn ta như vậy!" Nhậm Thanh Phong có chút buồn bực nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"A Phong, ta đã đột phá. Ta rốt cục cũng phá vỡ bình cảnh. Ha ha. Ngươi nói nên hay không nên cao hứng nha? Ta không ngờ thật sự phá vỡ bình cảnh. Ha ha!" Lâm Kiếm mừng rỡ nói.
"Nga, nguyên lai như vậy nha! Ta nói chuyện gì, nguyên lai là chút chuyện nhỏ. Trong dự liệu, trong dự liệu." Nhậm Thanh Phong ngữ khí hờ hững, bộ dáng cũng không có gì bất ngờ. Bất quá cũng nhịn không được nữa cao hứng nở nụ cười. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Kỳ thật Nhậm Thanh Phong vừa mới chứng kiến bộ dáng Lâm Kiếm, tựu đã đại khái đoán được. Nhất định là do âm hàn trong động đó, chính là Lâm Kiếm nhờ có âm hàn linh khí đó mới có thể đột phá bình cảnh.
Vốn lúc vào trong động Nhậm Thanh Phong cũng đã có nhắc Lâm Kiếm nên nán lại một hồi, chính là có ý tứ này. Bất quá bởi vì làm thời gian quá gấp rút, cho nên cũng không có nói tỉ mĩ.
"Cái này gọi là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Bất quá làm sao ngươi bị đông cứng ở trong động vậy?" Nhậm Thanh Phong cười xong lại hỏi tiếp.
"Ha ha, ta vốn đã khôi phục linh lực, về sau cũng muốn đi vào xem. Bất quá lại không nghĩ rằng vừa mới tiến đi không xa, không biết như thế nào, càng ngày càng lạnh. Cho nên đành phải ở trong động, tựu tại chỗ đả tọa chống hàn khí. Vốn đang nghĩ đến trận hàn khí này sẽ ập tới. Bất quá lại thật không ngờ hàn khí chẳng những không tới, còn trở nên càng thêm dày đặc. Cho nên tựu biến thành bộ dáng kia." Lâm Kiếm thoáng xấu hổ cười nói.
Lâm Kiếm biết lần này mình lỗ mãng, nếu Nhậm Thanh Phong không ra đúng lúc, phỏng chừng vĩnh viễn biến thành tảng băng. Bất quá Lâm Kiếm cũng lo lắng Nhậm Thanh Phong gặp nguy hiểm, mới bất chấp nguy hiểm đi vào.
"Ha ha, nếu chúng ta hiện tại cũng không có việc gì, hơn nữa Tiểu Kiếm ngươi lại ngoài ý muốn đột phá bình cảnh. Trời cũng đã sáng, chúng ta cũng vào Thai Châu Thành, uống chút rượu hảo hảo chúc mừng." Nhậm Thanh Phong cười nói
[/QUOTE]
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 39: Ngũ Hành Linh Thạch
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Đêm nay trăng thanh gió mát, trong một rừng cây nhỏ cách Thai Châu thành ngoài chục dặm. Hai người Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong đang ngồi đối diện đàm đạo. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“A Phong, theo như ngươi nói thì trong huyệt động kia ngoại trừ âm mạch ra thì không có cái gì sao?” Lâm Kiếm nghe Nhậm Thanh Phong giải thích vài câu rồi nghi hoặc nói.
“Đúng vậy, ngoại trừ âm mạch kia ra thì đến một con quỷ cũng không có. Ngươi nói cái gì nào là cương thi với quái vật cũng không thấy được một con.” Nhậm Thanh Phong nhớ tới tình huống trong động không khỏi thất vọng đáp.
“Dựa theo những gì ngươi nói, âm mạch kia bản thân nó là một linh mạch tinh khiết. Còn có thể hình thành âm hàn linh tuyền, phòng chừng tảng đá lớn kia mà ngươi nói có quan hệ không nhỏ. Bất quá nếu như không có trên trăm năm thời gian thì chỉ sợ cũng không thể hình thành nên được.” Lâm Kiếm căn cứ theo những tin tức mà Nhậm Thanh Phong cung cấp, nhận xét nói.
“Linh tuyền hình thành bao nhiêu năm, ta cũng không rõ lắm. Coi như âm mạch kia cho dù chúng ta không dùng được. Nói không chừng sau này tu sĩ bày trận sẽ không có cho người khác dễ dàng tiếp cận. Bất quá tảng đá lớn đó có chút cổ quái, ta lúc đấy cũng không có để ý mà trực tiếp thu lấy. Hiện tại cũng nên lấy ra xem xét cho kỹ.”
Nhậm Thanh Phong lúc này nhắc đến mới nhớ tới tảng đá lớn đang nằm trong túi trữ vật. Vì thế hắn vỗ túi trữ vật bên hông một cái, một hòn đá màu đen lớn hơn người lớn một chút hiện ra trước mắt hai người.
Lâm Kiếm nhìn thấy tảng đá này liền hoảng sợ, sau đó cẩn thận nhìn lại, cuối cùng mới cười lên tiếng: “Ngươi nói chính là tảng đá này? Đích xác là quái dị, thật không ngờ có thể ngăn cản được thần thức. Bất quá ta thấy nó giống như tài liệu luyện khí. Nhưng mà cũng chưa từng nghe nói có loại tài liệu luyện khí nào to lớn như vậy? Trừ phi chưa trải qua tinh luyện quặng thô.”
“Ha ha, tảng đá lớn này nếu đã có thể ngăn cản được thần thức, cho dù không thể luyện khí thì cũng không phải là quặng sắt bình thường! Ta xem nên thu lại trước đã, nói không chừng sau này còn dùng đến.” Nhậm Thanh Phong cười nhạt nói. Kỳ thật Nhậm Thanh Phong không có trông cậy tảng đá lớn là bảo bối gì quý giá, cho nên khi nghe lời Lâm Kiếm nói cũng không có gì là ngoài ý muốn.
Thu hồi tảng đá vào trong túi trữ vật, Nhậm Thanh Phong lại lấy ra một khối lam sắc tinh thạch nói: “Tiểu Kiếm, ngươi nhìn xem đây là vật gì. Ta xem vật này hẳn không phải bình thường. Đây là khi âm mạch linh tuyền kia tiêu tán, ta mới thấy nó xuất hiện. Ngoại trừ cái này ra thì cũng không thu hoạch gì khác nữa.” Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ngũ Hành Linh Thạch! Không ngờ lại là Ngũ Hành Linh Thạch!” Lâm Kiếm vừa nhìn thấy linh thạch liền hoảng sợ nói.
“Ngũ Hành Linh Thạch? Ngươi nói đây chính là Ngũ Hành Linh Thạch trong truyền thuyết? Vậy chúng ta không phải là phát tài rồi hay sao?” Nhậm Thanh Phong nghe Lâm Kiếm nói vậy, sững sờ một chút, cuối cùng mừng rỡ reo lên.
“Không sai chính là nó. Tuy ta chưa có từng tận mắt thấy qua. Bất quá nhìn hình dáng của linh thạch này, hẳn chính là nó.” Lâm Kiếm cưỡng chế sự kích động của mình, khẳng định nói.
“Ân tinh thạch này rất giống với Ngũ Hành Linh Thạch trong truyền thuyết. Bất quá, ta lại không ngờ chúng ta lại có thể đoạt được thứ này.” Nhậm Thanh Phong cũng dần bình tĩnh nói.
Hình dáng của Ngũ Hành Linh Thạch cũng được miêu tả trong quyển Thiên Thai đại lục dật văn lục, vì thế mà lúc này Nhậm Thanh Phong càng thêm trấn định. Bất quá cũng thật không ngờ, một khối linh thạch trong truyền thuyết lại có thể xuất hiện trước mặt mình
“Không sai đây là Ngũ Hành Linh Thạch! Kỳ thật Ngũ Hành Linh Thạch trên căn bản mà nói cũng chỉ được tính là một loại linh thạch đặc thù. Bất quá Ngũ Hành Linh Thạch tương đương với năm khối thượng phẩm linh thạch. Hơn nữa Ngũ Hành Linh Thạch có linh khí tinh thuần, lại toàn bộ đều là thủy thuộc tính. Không giống như các loại linh thạch khác, có lẫn một số thuộc tính khác nữa, nên cũng khó có thể tận sử dụng được hết.” Lâm Kiếm hưng phấn, cầm trong tay Ngũ Hành Linh Thạch giống như học thuộc lòng từ trước giải thích cho Nhậm Thanh Phong.
“Khó trách trên sách có nói Ngũ Hành Linh Thạch này là thứ mà các thủy hệ tu sĩ thiết tha mơ ước có được. Thủy tính linh khí sung túc, trong veo như vậy, thật sự sẽ giúp bọn họ hấp thụ, bổ sung linh khí một cách tốt nhất.” Nhậm Thanh Phong tỉnh ngộ nói. Mặc dù biết đây là Ngũ Hành Linh Thạch nhưng Nhậm Thanh Phong cũng không giống như Lâm Kiếm có thể biết được chi tiết cụ thể như vậy.
“A Phong, ngươi hiện đang tu luyện Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết, có thể hấp thu được Ngũ Hành Linh Thạch. Đối với ngươi mà nói thượng phẩm linh thạch bình thường cũng không thể hiệu quả được bằng Ngũ Hành Linh Thạch. Bất quá cũng chỉ có thể hấp thu một loại linh thạch giống như những tu sĩ bình thường khác mà thôi. Ngũ Hành Linh Thạch này đối với thủy hệ công pháp tu sĩ là tốt nhất, mà đồng dạng như ta đây Thổ linh thạch đối với ta mà nói chính là sự lựa chọn tốt nhất.” Lâm Kiếm lại tiếp tục giải thích.
“Nga, chiếu theo những gì ngươi nói, không chỉ có riêng thủy linh thạch mà hỏa, thổ, kim, mộc linh thạch cũng đều có! Như thế nào ta cũng không có nghe nói đến?” Nhậm Thanh Phong cũng cảm thấy khó hiểu. Sau đó đưa ra nghi vấn hỏi lại. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Loại linh thạch đơn thuộc tính tinh thuần này, điều kiện hình thành vô cùng hà khắc, cho nên tại Thiên Thai đại lục tự nhiên là ít thấy. Chính là chúng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, cũng sẽ bị các tu sĩ cường đại cạnh tranh mua về, có khi còn ám toán nhau để đoạt được. Loại linh thạch này tự nhiên khó gặp vô cùng.” Lâm Kiếm giải thích nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ngươi nói như vậy, thủy hệ linh thạch tinh thuần này cũng chỉ là một loại linh thạch đặc thù thôi sao? Làm sao có thể khẳng định là thượng hạng, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm? Vậy khối tinh thạch lần này chúng ta lấy được có phẩm chất gì?” Nhậm Thanh Phong rốt cục cũng hiểu được hoàn toàn sự việc. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dứt lời liền lấy nốt mấy khối Ngũ Hành Linh Thạch trong túi trữ vật ra, toàn bộ có năm khối tất cả. Ngoại trừ khối Ngũ Hành Linh Thạch lấy ra ban đầu là thượng phẩm ra thì bốn khối còn lại cũng có hai khối thượng phẩm và hai khối trung phẩm.
“Lần này xem ra phát tài rồi, sau này không cần làm nhiệm vụ trong sư môn, cũng không cần phải đi lĩnh linh thạch với đan dược làm gì. Bán năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này đi, hẳn cũng đủ để cho hai người chúng ta tu luyện một thời gian dài!” Nhậm Thanh Phong xem xét kỹ một lần nữa rồi mừng rỡ nói.
“Cũng đúng, một khối Ngũ Hành Linh Thạch kém nhất cũng phải bán được mười khối trung phẩm linh thạch. Càng không nói đến ba khối thượng phẩm kia.” Lâm Kiếm cũng cảm thấy hai mắt sáng hơn bao giờ hết. Hiển nhiên là hắn cũng phi thường hưng phấn.
“Ân, lần này xuống đáy huyệt động có thể nói là mạo hiểm không nhỏ. Mặc dù không có tìm được những đệ tử sư môn mất tích nhưng lại có thể đoạt được năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này coi như là có thu hoạch. Bán năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này đi hẳn là có thể mua được không ít cao giai linh phù!” Nhậm Thanh Phong vui vẻ nói, cuối cùng nghĩ đến việc mua một đống linh phù về xài.
“Ha ha, A Phong sao ngươi lại nghĩ như tới việc mua linh phù! Lần trước không phải đã mua ba tấm rồi sao. Bất quá nếu như bán toàn bộ năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này đi, chỉ sợ kể cả là tam giai linh phù cũng có thể mua được không ít. Bất quá cao giai linh phù cũng rất khó mua. Dù sao cao giai linh phù không những đắt mà còn hiếm nữa.” Lâm Kiếm thấy thế cười nói.
“Cái này thì ta cũng rõ, bất quá ba tấm cao giai linh phù kia của chúng ta đều quá mức trân quý. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng không thể tùy tiện sử dụng! Cho nên hay là mua nhiều một chút tam giai linh phù hay tứ giai linh phù cũng được. Có nó bên mình ta mới cảm thấy an tâm. Ai bảo ta tu luyện Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết, dụng pháp thuật gì cũng không có đạt hiệu quả cao nhất. Trừ phi trên đời này thật sự có thể dụng Ngũ Hành hỗn độn linh khí thả ra pháp thuật!" Nhậm Thanh Phong bổ sung nói, nói xong lời cuối cùng lại có điểm bất đắc dĩ.
"Ta nói A Phong làm sao ngươi đột nhiên lại trở nên giống Mã Đằng vậy, vì mấy tấm cao giai linh phù mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Nguyên lai còn có chu đáo như vậy nha! Trong Thai Châu thanh cũng có mấy đại phường thị hay chúng ta mang vào đây bán. Như vậy cũng rất tiện." Lâm kiếm chợt nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Ân, như thế cũng được. Bất quá năm khối Ngũ Hành Linh Thạch, chúng ta tạm thời đừng bán vội. Nếu có bán thì cũng không thể bán toàn bộ, nhiều nhất bán đi hai khối trung phẩm. Để tránh khiến cho người khác nổi ác tâm. Hơn nữa coi như muốn bán, cũng không thể tại Thai Châu phường thị bán được." Nhậm Thanh Phong suy tư nói.
"Không thể tại phường thị Thai Châu thành bán? Vì cái gì?" Lâm Kiếm khó hiểu nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Kiếm đối với những sự việc đơn giản đều lộ vẻ thông linh. Nhưng hắn lại là một đệ tử Huyền Dương môn từ nhỏ đến lớn đều ở trong tông môn. Cũng chưa có chính thức trải qua cái gì là âm mưu sinh tử, tự nhiên suy nghĩ vấn đề cũng không thể thấu đáo.
"Tiểu Kiếm, ngươi ngẫm lại mà xem Vô Danh Sơn này gần Thai Châu thành như thế. Chẳng lẽ các tu sĩ cao giai của phân đà tam đại môn phái tại Thai Châu thành, chưa từng có phát hiện Vô Danh sơn này có điều gì dị thường sao? Bản thân ta là cảm thấy được lần này các tu sĩ cấp thấp mất tích, cùng với trận pháp ngoài huyệt động âm mạch rất có thể cùng với tu sĩ cao giai trong Thai Châu thành có quan hệ." Nhậm Thanh Phong sắc mặt nghiêm túc phân tích nói.
Nhậm Thanh Phong tuy mới bước vào Tu Chân Giới không lâu, tu vi cũng không cao, đồng dạng cũng không có trải qua nhiều ít sự tình, thậm chí cũng ít tuổi hơn Lâm Kiếm. Bất quá trên giang hồ tại Vẫn Tinh đại lục, Nhậm Thanh Phong trải qua đủ loại sự tình mà không phải tu sĩ bình thường nào có thể so sánh được.
Tuy Nhậm Thanh Phong tựa hồ như cái gì cũng đều không biết. Nhưng kỳ thật, nội tâm, tâm tư tinh minh, Lâm Kiếm không thể nào so sánh được. Hơn nữa bình thường cho dù là cùng Lâm kiếm vừa nói vừa cười, dễ dàng kích động linh tinh. Cũng chỉ là bởi vì Nhậm Thanh Phong thân mình sang sảng tính cách quyết định. Điểm này, cho dù là trải qua nhiều hơn nữa sự tình cũng là sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Được rồi, ta tại sao không có nghĩ đến cái này nhỉ. Ngũ Hành Linh Thạch này ở trong âm hàn linh tuyền, chỉ sợ cũng không phải thời gian ngắn có thể hình thành a. Mà thời gian dài như vậy, chẳng lẽ trận pháp kia cũng được bố trí cách đây rất lâu? Khó trách chúng ta tại nhai thượng có thể nhận thấy được một chút âm hàn khí. Nguyên lai là trận pháp này đã tồn tại lâu như vậy." Lâm Kiếm vốn là khiếp sợ, theo sau cũng tĩnh hạ tâm lai phân tích nói.
"Ân, Tiểu Kiếm ngươi nói rất đúng, nếu trận pháp này đã được bố trí từ rất lâu, như vậy thì chắc chắn có liên quan đến tu sĩ cao giai trong Thai Châu thành. Mà tu sĩ bày ra Phong Linh Trận, rất có thể chính là vì chờ đợi ngày mấy khối Ngũ Hành Linh Thạch hình thành, hoặc là tiến giai, nên mới làm như thế. Cho nên chúng ta tự nhiên không thể đến Thai Châu thành bán Ngũ Hành Linh Thạch được. Bởi vì như vậy chẳng khác nào là chui đầu vô lưới, chờ tu sĩ bày trận phát hiện." Nhậm Thanh Phong gật đầu nói.
Đối với việc Lâm Kiếm có thể rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, hơn nữa càng thêm cẩn thận phân tích vấn đề. Trong lòng Nhậm Thanh Phong cũng rất vui. Đồng thời cũng cảm giác được tiểu đệ của mình đang lớn dần.
Đương nhiên “Tiểu đệ” cũng không có phải là ý tứ này mà ở đây ý nói là thân huynh đệ. Dù sao tuy hai người mới chỉ quen biết sáu năm. Nhưng lại rất hợp ý nhau, hơn nữa cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử, cho tới bây giờ tự nhiên là tình như huynh đệ.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Thanh Phong Tu Tiên Lục
Tác giả: Khoái Nhạc Đích Bi Kịch
Quyển 2: Sơ Nhập Tu Chân
Chương 40: Thai Châu Trú Địa
.
Nhóm dịch: NghichThien
Nguồn: Sưu Tầm
Chúng ta lần này, chẳng lẽ muốn giấu diếm hai vị trưởng lão đang đóng quân tại Thai Châu việc này sao? Có vẻ như không được tốt cho lắm!” Lâm Kiếm có chút do dự nói.
Lâm Kiếm thấy làm như vậy chẳng khác nào phản bội sự môn. Bất quá hắn cũng cùng Nhậm Thanh Phong thảo luận mấy canh giờ liền rồi mới đưa ra kết luận cuối cùng.
“Ha ha, không thể nói như vậy được. Nói không chừng chuyện này lại có liên quan đến hai vị trưởng lão đang đóng quan tại Thai Châu. Chúng ta giấu diếm bọn họ, về phương diện khác mà nói, chính là chúng ta giữ gìn thanh danh cho sư môn. Tiểu Kiếm ngươi cũng đừng nên nghĩ nhiều! Trước sau chúng ta đều phải nói với hai vị trưởng lão là không thấy gì.” Nhậm Thanh Phong khẽ mỉm cười nói
“A Phong ngươi nói đúng. Chúng ta đến lúc đó, trước xem tình hình cụ thể rồi hẵng nói! Ân. Trời cũng đã sáng rồi, chúng ta lên đường thôi. Dù sao lần này, vô luận bất luận là cái gì chúng ta đều phải đến phân đà của môn phái chào hỏi hai vị trưởng lão một chút!” Lâm Kiếm gật đầu nói, lúc này hai người mới bất tri bất giác phát hiện trời đã sáng.
“Hảo, vậy hiện tại chúng ta cũng nên đi thôi.” Nhậm Thanh Phong đáp. Sau đó lại lấy Hoàng Chu ra, Lâm Kiếm cũng lấy Hồn Thiên Xích ra, cả hai cùng phi hành về phía Thai Châu. Chẳng mấy chốc chỉ còn thấy hai đạo hoàng mang ở cuối chân trời.
Lộ trình một trăm dặm, với tốc độ của hai người cũng không có tốn bao nhiêu thời gian. Khi hai người đến Thai Châu thành thì mặt trời cũng vừa mới lên cao.
Chỉ thấy một tòa thành trì cao lớn, đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ của ban ngày. Màu xanh cổ tường cũng lóe lên kim quang, cổ thành càng lộ ra vẻ tang thương. Trong mơ hồ, không ngờ còn có cảm giác trang nghiêm như là Chủng Thần thánh xuất hiện.
Tòa cổ thành này dĩ nhiên là Thai Châu thành, là một trong ba trung tâm sầm uất của Thiên Thai đại lục, trong thành tu sĩ cao giai cũng có không ít.
Tại Thai Châu thành có phân đà của tam đại môn phái đóng quân. Các tu sĩ đóng quân trong Thai Châu thành chủ yếu chính là để quản lý, trị an những tu sĩ ở Thai Châu thành, qua đó thu thuế từ các sự tình tương quan.
Tu sĩ tam đại môn phái đóng quân quản lý Thai Châu thành, chẳng những tu sĩ trong thành không được phép đánh nhau mà cũng bị cấm chỉ phi hành trong thành. Hơn nữa mỗi khi đến ban đêm, trong thành cũng thi hành chính sách cấm đi lại. Cấm tu sĩ cũng như phàm nhân đi lại.
Dĩ nhiên là đối với tu sĩ từ Kết Đan Kỳ trở lên thì không phải thực hiện quy định này. Bởi vì bọn hắn là tu sĩ cao giai, chính là công khai vi phạm quy định cũng không có mấy tu sĩ có thể lưu bọn họ lại mà trị tội.
Đối với những tu sĩ dưới Kết Đan Kỳ thì bọn họ bắt buộc phải thực hiện. Bởi vì có như thế mới đảm bảo được sự an toàn của bọn họ trong thành, việc mua bán cũng như các hoạt động khác không bị gián đoạn.
Nhậm Thanh Phong từng tại cảnh nội Vân Châu Thai Châu thành dừng chân, đối với quy định này cũng không có gì xa lạ. Lâm Kiếm từ nhỏ đã sống ở Huyền Dương môn, cũng đã mấy lần đi qua Thai Châu thành. Đối với quy định như thế, tự nhiên tập mãi thành thói quen. Đành vì quy định như thế, nên hai người mới dừng lại ngoài thành một đêm, đợi cho đến hửng đông mới đi vào.
Hai người thu hồi pháp khí, hạ xuống mặt đất, nhìn thấy cổ thành cảm khái phi thường!
Lúc này cửa thành dĩ nhiên là mở rộng, các tu sĩ cấp thấp ra vào thành không ít. Ngoài ra cũng có nhiều phàm nhân qua lại rất là náo nhiệt.
“Thai Châu thật đúng là một nơi náo nhiệt, không ngờ những phàm nhân trong mắt tiên sư không đáng để ý đến, mà ở đây có thể cùng chung sống.” Nhậm Thanh Phong nhìn thấy đám người đang qua lại cảm thấy hưng phấn nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Chúng ta còn không phải là tiên sư sao? Còn không phải giống như phàm nhân, thích uống rượu ngon, thích ăn cao lương mỹ vị? Nếu thật sự nhân gian không có tồn tại, thì làm sao có người gọi chúng ta là tiên sư, cho dù cuối cùng có thể phi thăng tiên giới, thì cũng chẳng được vui vẻ gì.” Lâm Kiếm chứng kiến tình cảnh như thế cũng cảm khái nói.
“Thật không thể tin được, Tiểu Kiếm, không ngờ ngươi cũng có được ý nghĩ như thế. Thật không hổ là huynh đệ tốt của Nhậm Thanh Phong ta. Thật sự là anh hùng chứng kiến lược đồng nha! Ngươi xem những phàm nhân này, tuy rằng cuộc sống vất vả, tuổi thọ tuy ngắn ngủi. Bất quá bọn họ có thể cảm nhận được trăm vị nhân sinh, cũng có nhiều điều mà tu sĩ không thể nào hiểu và cảm nhận được.” Nhậm Thanh Phong nghe Lâm Kiếm nói, cũng cảm khái không thôi. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trong mắt Nhậm Thanh Phong, có thể tiêu dao trường sinh bất tử là trọng yếu. Bất quá nếu kêu hắn vứt bỏ thất tình lục dục, trở thành một gã tu sĩ lạnh lùng vô tình, Nhậm Thanh Phong tuyệt không muốn. Hơn nữa Nhậm Thanh Phong chưa bao giờ tin tưởng cầm lòng đoạn nghĩa mới có thể phi thăng. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Bất quá chúng ta cũng giống như phàm nhân, không thể thoải mái thoát khỏi sự ràng buộc của thế tục, chỉ sợ cuối cùng khó có thể đạt được thành công trong con đường tu tiên!” Nhậm Thanh Phong bổ sung.
“Đích xác, sư phụ ta cũng nói như thế, không thể ân đoạn nghĩ tuyệt, lại không thể để thế tục ràng buộc. Nói một cách đơn giản, chính là con đường tu tiên vô cùng khó khăn! Chỉ sợ sư phụ ta cũng không thể hiểu được thấu đáo mọi chuyện!” Lâm Kiếm đồng ý nói.
“Ta xem sư phụ ngươi bị thế tục ràng buộc hẳn là chính vì Tiểu Kiếm ngươi!” Nhậm Thanh Phong nhìn vào mắt Lâm Kiếm rồi nói.
“Là ta, muốn trong lòng sư phụ ta không có ta nữa, việc đó hoàn toàn không thể xảy ra!” Lâm Kiếm ảm đạm nói.
“Trong cuộc sống này, cũng không nên chấp nhất làm gì. Nếu không thể buông thì đừng buông, như vậy không phải tốt hơn sao!” Nhậm Thanh Phong lạnh nhạt nói. Nói dứt lời lại đột nhiên nghĩ tới Bạch Vân lão hòa thượng.
Đích xác, mấy câu này rất giống với những điều mà Bạch Vân lão hòa thượng hay nói. Nhậm Thanh Phong cũng bởi vì quen biết lão hòa thượng từ khi mới bước chân vào chốn giang hồ, tự nhiên cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hai người nhìn thấy dòng người đang ra vào cổ thành, cảm thán vài câu rồi cũng hòa nhập vào dòng người tiến vào thành.
Tuy Thai Châu thành có không ít lệnh cấm, cũng không có an bài việc tra xét ở cổng thành. Cho nên hai người nhanh chóng đi vào trong thành mà không gặp trở ngại gì.
Trong thành, ở ngã tư đường, tiếng người nói càng ồn ào, hai bên cửa hàng san sát. Hai người hướng phân đà Huyền Dương môn đi tới, nhưng cũng không quên quan sát quang cảnh trong thành.
“Nơi này thật là náo nhiệt, bất quá những địa phương như vậy không có thích hợp cho việc tu sĩ ở lại tu luyện. Cũng không biết những đệ tử trong tông môn đóng quân tại nơi này làm thế nào để tĩnh tâm tu luyện.” Nhậm Thanh Phong tùy ý nhìn xung quanh nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Loại phố cảnh thế tục này, đối với Nhậm Thanh Phong cũng không phải quá mức mới lạ. Bất quá Thiên Thai đại lục cùng Vẫn Tinh đại lục cũng có nhiều chỗ bất đồng. Đây mới là điều Nhậm Thanh Phong cảm thấy hứng thú nhất.
“Kỳ thật những tu sĩ đóng quân ở đây, ngoại trừ bởi vì làm nhiệm vụ nên mới ở lại đây, còn lại đại đa số đều vì danh lợi thế tục mà ở đây. Hơn nữa những tu sĩ ở đây phần lớn không có tạo ra những tiếng động nào quá lớn. Chờ tới khi ngươi đến nơi, ngươi sẽ biết, tuy ở trong thành ồn ào như vậy. Nhưng ở trong phân đà cực kỳ yên tĩnh.” Lâm Kiếm vừa nhìn vừa đáp.
“Nói cũng đúng, kỳ thật ở địa phương nào thì cũng giống nhau. Hay như chúng ta ở Huyền Dương sơn cũng như vậy, nếu như không thể tĩnh tâm thì cũng không có cách nào tu luyện thành công.” Nhậm Thanh Phong lạnh nhạt nói. Lúc này hắn cũng cảm thấy mình đôi khi suy nghĩ cũng chưa đủ thấu đáo.
Hai người cứ như thế vừa đi vừa nói chuyện, chỉ trong chốc lát đã đi qua mười dặm phố. Lại rẽ qua hai cái ngõ nhỏ, lúc này đi đến trước một trang viên vô cùng tráng lệ nhưng có phần tĩnh mịch.
Chỉ thấy đại môn cao hơn trượng, bên trên có treo một cái biển viết hai chữ rất to “Huyền Dương”. Đúng là phân đà của Huyền Dương môn tại Thai Châu thành.
“Ân, không ngờ trong thành cũng có nơi linh khí sung túc, chả trách được Huyền Dương môn lại đặt phân đà ở nơi này! Bất quá nhìn trang viên lớn như vậy, chắc là có không ít người ở.” Nhậm Thanh Phong cảm thấy chung quanh linh khí rất nồng đậm nói. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Tại trung tâm của trang viên có hơn một trăm đệ tử nhị cấp Trúc Cơ kỳ, cũng có không ít đệ tử tam cấp ở phía ngoài trang viên. Bất quá linh khí ở đó không có sung túc bằng trung tâm của trang viên. Về phần mười đệ tử nhất cấp thì ở nơi khác. Còn về vị trí cụ thể ta cũng không rõ lắm. Trong phân đà bình thường có khoảng hai ba đệ tử nhất cấp thay phiên nhau chủ trì. Về phần hai vị trưởng lão của môn phái ở đây, nếu không có sự việc gì trọng yếu chúng ta cũng không thể thấy được.” Lâm Kiếm giới thiệu qua cho Nhậm Thanh Phong biết. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Dân cư ở Thai Châu thành đông đảo, tiểu hồ ao lớn cũng rất nhiều, mà tiểu sơn có linh khí sung túc cũng không ít. Đệ tử nhất cấp cùng trưởng lão cũng không giống như đệ tử nhị cấp sống ở một chỗ linh khí tương đối bình thường. Dù sao thì tu vi và địa vị cũng có những điểm bất đồng lớn.
“Lần này với thân phận của hai chúng ta, phòng chừng sẽ có một gã sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ ra tiếp đón, coi như cũng không tệ!” Nhậm Thanh Phong thoáng cảm thán nói.
“Hai vị sư huynh đứng ngoài của tán gẫu cái gì vậy? Nhanh cùng sự đệ vào đi thôi.” Bên cạnh đại môn, một cánh của nhỏ được mở ra. Một gã đệ tử tam cấp thân mặc thanh sam, đi tới nói.
Nhậm Thanh Phong cùng Lâm Kiếm đều mặc trang phục của đệ tử nhị cấp, vị đệ tử tam cấp dẫn đường này, tự nhiên có thể dễ dàng nhận biết. Bất quá lấy thân phận đệ tử tam cấp, đối mặt với hai gã tu vi cao hơn mình không ít, còn có thể trấn định, ăn nói lưu loát, đích xác là rất khó có thể làm được.
“Hai người bọn ta chính là do sư môn phái tới làm nhiệm vụ, kính xin vị sư đệ dẫn đường, cũng là để cho hai chúng ta tại phân đà cùng những đệ tử khác giao tiếp đôi chút.” Lâm Kiếm mỉm cười khách khí nói.
“Không dám, không dám, hai vị sư huynh thỉnh đi theo ta.” Thanh niên này hết sức lo sợ nói.
Vị đệ tử trẻ tuổi này chắc hẳn cũng chỉ mới biết được một chút sự đời, nhưng đối mặt với hai vị sư huynh khách khí tươi cười như thế thật sự là lần đầu tiên. Nhậm Thanh Phong một bên trầm mặc không nói, càng làm cho hắn cảm thấy bất an. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tuy im lặng, tu vi thì thâm bất khả trắc. Trong mơ hồ còn cảm nhận được một tia sát khí. Đây chính là cảm giác mà Nhậm Thanh Phong cấp cho hắn. Còn Lâm Kiếm thì tương phản, hòa khí dễ gần, nhưng hắn vẫn cảm giác được có điểm quái dị. Cho nên vị đệ tử này cũng không dám giống như vừa nãy tùy ý nói chuyện.
Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong hai người không biết trong lòng vị sư đệ dẫn đường này lại suy nghĩ như thế. Lâm Kiếm xuất phát từ bản tính hiền hòa, cho nên mới khách khí nói.
Nhậm Thanh Phong cũng không có muốn cố ý dọa vị sư đệ này. Chẳng qua hắn chứng kiến đón tiếp hắn là một gã đệ tử tam cấp, hơn nữa phải đi vào bằng của nhỏ. Cho nên trong lòng Nhậm Thanh Phong có chút buồn bực. Hắn ngạo nghễ đến đây, trong lòng sinh ra ý nghĩ như vậy, nên trong lúc vô tình Nhậm Thanh Phong tựu toát ra một chút sát khí sắc bén. Truyện Thanh Phong Tu Tiên Lục copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Kiếm một bên không có hình thức khí thế nên không có cảm giác gì. Bất quá đối với vị đệ tử tam cấp này, hai người đều tỏa ra một loại uy áp thật sự giống nhau.
Cũng may mà Nhậm Thanh Phong không có tận lực nên cũng không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn. Nói cách khác nếu vị đệ tử tiếp đãi ý chí không kiên cường, có thể trực tiếp quỳ xuống không biết chừng. Cái này cũng giống như khi Nhậm Thanh Phong đối mặt với uy áp của Phí trưởng lão.
Đối với sự bất đồng trong cảnh giới của người tu chân thì chỉ cần tu sĩ có cảnh giới cao hơn tạo ra uy áp cũng có thể làm cho tu sĩ có cảnh giới thấp hơn mất đi phân nửa chiến ý. Cho nên không nói chuyện linh lực, tu vi thật sự chênh lệch, thì chỉ cần khí thế thôi, tu sĩ cao giai chiếm không ít ưu thế trong chiến đấu.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo