Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #6  
Old 18-04-2008, 05:34 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 5

GẶP ĐOÀN VĂN THĂNG HỎI DÒ CUNG CẤM



Đổ Cửu hỏi :
-Ngoắt ngoéo ở chổ nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Vực thẳm ở phía này tức là nơi trước kia một đôi nam nữ giắt tay nhau nhảy xuống tự tử. Chắc hai vị còn nhớ chuyện của lão tiều kể lại :
Khi ấy nhiều người xuống đáy vực tìm thi thể cặp nam nữ kia thì chẳng những không thấy thi hài mà còn không thấy một vết tích gì.
Thương Bát nói :
-Phải rồi ! Nếu hai nhân vật đó mà tan xương nát thịt thì cũng còn vết tích mới phải.
Đổ Cửu nói :
-Có thể lúc hai người rớt xuống đến lưng chừng rồi gặp dây leo vướng lại chưa lăn xuống tận đáy vực ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Nhận xét của huynh đệ cũng có lý. Nhưng tiểu huynh nghĩ rằng còn có lý do khác nữa.
Thương Bát hỏi :
-Lý do nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
Đưới đáy vực dù có người ở thì làm sao họ lại cầm lồng đèn màu xanh lè ? Phải chăng đèn màu xanh khiến cho người ta dể nhận lầm là lân tinh mà không sinh lòng ngờ vực ?
Thương Bát nói :
đại ca suy luận rất có lý. Đây thật là chuyện đáng ngờ.
Đổ Cửu bụng bảo dạ :
-Bây giờ chúng ta đi kiếm núi Ưng Dương và hang Bàn Xà là việc khẩn yếu.
Sao lại nghĩ đến chuyện chẳng liên can gì cho uổng phí tâm cơ cùng thời giờ ?
Bổng nghe Thương Bát hỏi :
-Phải chăng đại ca có ý muốn điều tra cho biết rõ nội tình dưới đáy vực ?
Đổ Cửu xen vào :
-Theo ý kiến của tiểu đệ thì bất tất làm việc này cho phí thời giờ. Chúng ta phải đi kiếm cung cấm ở đâu, chẳng nên để ý đến những chuyện vu vơ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đổ huynh đệ nói thế cũng phải. Nhưng chúng ta đã gặp việc khả nghi, chẳng lẽ nhắm mắt bỏ qua ?... Đổ Cửu lấy làm kỳ hỏi :
-Việc không ca thiệp đến mình thì mình dính vô làm chi ?
Trước nay Đổ Cửu vẫn coi Tiêu Lĩnh Vu như một vị thần minh, không muốn trái ý chàng cả những việc nhỏ mọn. Nhưng bữa nay hắn bổng nổi dạ anh hùng khí khái. Hắn chợt động tâm linh tự nhủ :
-Hai vị huynh trưởng đã muốn xuống đáy vực coi mà không để họ thỏa mãn tính hiếu kỳ thì may đây họ lại oán trách ta.
Hắn động tâm liền thủng thỉnh nói tiếp :
-Theo nhận xét của tiểu đệ thì điểm sáng dưới đáy vực là người hay không phải người cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta... Đổ Cửu nói tới đây chợt thấy ánh sáng xanh lè lại hiện ra, liền dừng lại. Lần này hai điểm sáng lại phân ra hai ngã mà đi. Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
-Vụ này thật quái dị... Thương Bát hỏi :
-Bây giờ hãy kiếm một người nào để hỏi xem sao, nên chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
-Biết tìm ai bây giờ ?
Thương Bát đáp :
đạo nhân giữ hương hỏa nơi đây chắc là hiểu biết mọi cảnh vật.
Tiểu đệ đi kiếm y.
Dứt lời hắn trở gót. Tiêu Lĩnh Vu toan cản lại thì Thương Bát đã mất hút vào trong bóng đêm. Chàng không tiện lớn tiếng hô hoán, đành để mặchàng cho hắn đi. Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn xuống vực đột nhiên thấy ánh sáng xanh lè dừng lại một chút rồi mất hút. Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đổ Cửu nói :
đổ huynh đệ ! Chẳng hiểu có phải là người hay không ? Ngọn đèn lồng màu xanh lè dường như đứng lại trước một tòa phòng xá rồi gọi cửa tiến vào.
Đổ Cửu đáp :
-Tiểu đệ cũng nhận thấy như vậy.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Nếu đêm nay chúng ta xuống hang núi coi được thì khỏi lở buổi hành trình vào buổi sáng sớm mai.
Thương Bát đã dẩn đạo nhân tới. Đạo nhân này như người đang ngủ mơ bị Thương Bát đến lôi đi hảy còn mắt nhắm, mắt mở. Thương Bát kéo đạo nhân đến trước chàng mặt Tiêu Lĩnh Vu thì dừng lại. Đạo nhân bị Thương Bát kéo đi mau quá, nhọc bở hơi tai. Tiêu Lĩnh Vu nhìn đạo nhân thủng thẳng hỏi :
-Huynh đài ở đây đã lâu chưa ?
Hương hỏa đạo nhân đáp :
-Bần đạo ở đây từ ngày dựng miếu Nhân Duyên.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Nếu vậy chắc huynh đài thuộc hết phong cảnh nơi đây phải không ?
Hương hỏa đạo nhân đáp :
-Từ một ngọn cỏ gốc cây, bần đạo đều biết hết.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Hay quá ! Tiểu đệ muốn hỏi huynh đài mấy chuyện được chăng ?
Hương hỏa đạo nhân giơ tay lên dụi mắt hỏi lại :
-Chuyện gì ?
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuốngvực thẳm hỏi :
-Trong hang núi này có người ở không ?
Hương hỏa đạo nhân hơi ngạc nhiên hỏi lại :
-Các vị đến đây đã được nghe thiên cố sự về miếu Nhân Duyên này chưa ?
Đổ Cửu lạnh lùng nói :
đại ca ta hỏi dưới hang núi có người ở không chứ chẳng cần biết đến cố sự ở miếu Nhân Duyên làm chi.
Hương hỏa đạo nhân nghe thanh âm Đổ Cửu rất lạnh lẽo, không khỏi ớn da gà, liền đáp :
-Hang thẳm này sâu đến mấy trăm trượng. Đừng nói tấm thân bằng xương thịt, ngay cả một tảng đá rớt xuống cũng nát ra như cám... Đổ Cửu cất giọng lạnh lẽo hơn ngắt lời :
-Ngươi điếc tai hay sao ? Đại ca ta chỉ hỏi ở dưới hang núi có người ở hay không ? Sao ngươi lại nói những chuyện đâu đâu ?
Hương hỏa đạo nhân đáp :
Đưới đáy hang âm thầm lạnh lẽo, độc vật ẩn hiện bất thường. Dĩ nhiên không ai ở được.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
đa tạ huynh đài có lòng chỉ giáo. tại hạ xin lổi đã làm mất giấc ngủ say sưa của huynh đài.
Hương hỏa đạo nhân nghe thanh âm của Đổ Cửu sợ quá toàn thân run bần bật. Y thấy Tiêu Lĩnh Vu buông tha mình về, khác nào nghe lệnh đại xá vội đáp lễ rồi trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu chờ Hương hỏa đạo nhân đi xa rồi hỏi Thương Bát, Đổ Cửu :
-Hai vị huynh đệ nghe rõ rồi chứ ?
Thương Bát đáp :
-Nghe rõ rồi. Đại ca tính sao bây giờ ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tiểu huynh muốn xuống đáy hang xem sao, không chừng chúng ta sẽ phát giác ra được những chuyện bất ngờ.
Thương Bát nói :
-Hay lắm ! Chờ trời sáng rồi chúng ta hãy xuống.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tiểu huynh muốn đi ngay cho khỏi mất thì giờ.
Thương Bát hỏi :
đi ngay ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Phải rồi ! Có khi dưới đáy hang chẳng có chuyện gì khả nghi. Những ánh sáng xanh đó không chừng là do dã thú chết lâu ngày xương chất thành đống mà hóa ra lân tinh... Chàng ngửng đầu trông trời chiều nói tiếp :
-Nếu chúng ta xuống hang ngay bây giờ thì có thể trở về trước khi trời sáng và không trể mất thời gian.
Thương Bát nói :
đại ca ! Chẳng phải tiểu đệ ngần ngại, nhưng hang núi này sâu thẳm rất là nguy hiểm. Chúng ta không thuộc đường xá mà đi lúc đêm khuya e rằng không ổn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Tiểu huynh cũng biết vậy. Có phải hai vị huynh đệ cho là không có cách nào xuống núi được ?
Thương Bát đáp :
-Chính là thế đó.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
-Ccái đó không quan trọng. Tiểu huynh đã nghĩ được cách xuống hang núi.
Thương Bát hỏi :
đại ca định xuống bằng cách nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Vừa rồi tiểu huynh đi theo Bách Lý cô nương vào một tòa khách sạn thấy trong đó có chất đống rất nhiều dây cỏ. Hai vị huynh đệ ở trên núi dòng dây cho tiểu huynh xuống, không cần phải tìm đường nào khác.
Thương Bát sửng sốt :
-Như vậy mạo hiểm quá.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tiểu huynh đã quyết tâm nhị vị đừng khuyên can nửa. Tiểu huynh đi lấy dây đây.
Dứt lời chàng trở gót đi ngay. Trung Châu Nhị Cổ thấy chàng lộ vẻ kiên quyết, đành lẳng lặng không dám nói nữa. Động tác của Tiêu Lĩnh Vu rất mau lẹ. Chẳng mấy chốc chàng đã ôm hai bó dây cõ.
Chàng đặt dây xuống ngước mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ nói :
-Tiểu huynh tưởng hai bó dây này đủ xuống tới đáy hang rồi.
Thương Bát hỏi :
đại ca là tiêu chuẩn chính nghỉa võ lâm, không nên mạo hiểm. Để tiểu đệ xuống thay được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
-Huynh đệ mập quá sợ sợi dây này chịu không nổi.
Đổ Cửu hỏi :
-Tiểu đệ xuống được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Không cần để tiểu huynh xuống coi xem.
Chàng vừa nói vừa cởi buộc dây ra. Thương Bát nhìn Đổ Cửu nói :
đại ca đã quyết định. Tiểu đệ không tiện khuyên can nữa.
Tiêu Lĩnh Vu dường như trong lòng nóng nẩy, buộc đầu dây vào lưng nói :
-Nếu tiểu huynh cần hai vị xuống hang giúp đỡ sẽ hú lên ba tiếng làm dấu hiệu.
Chàng không chờ Thương Bát và Đổ Cửu trả lời đã tung mình nhảy xuống.
Thương Bát nắm lấy cuộn giây từ từ thả xuống. Hắn nắm dây rất cẩn thận, hể thấy có chổ nào không được bền bĩ lại bện thêm vào. Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu đề tụ chân khí, hai tay đều đeo bao bằng da giao ngàn năm, lần vách núi tụt xuống. Vách núi trơn tuột chỉ có rêu bám vào. Chàng kinh hãi nghĩ thầm :
-Vách núi thẳng tắp và trơn tuột thế này thì dù người có khinh công bật nhất cũng không thi triển được.
Chàng đang ngẩm nghĩ, chân phải đột nhiên đụng vào một vật mềm nhũn. Hiện nay chàng đã nhiều kinh nghiệm giang hồ, vừa đụng vào liền phát giác ra không phải lá cây mà cũng không phải cỏ mộc.
Chàng liền nếu chặt dây thừng trèo lên ba thước.
Thương Bát là tay lão luyện giang hồ, vừa cảm thấy dây thừng rít lại, biết ngay Tiêu Lĩnh Vu đã gặp biến cố liền dừng lại không thả xuống nữa. Tiêu Lĩnh Vu lên cao mấy thước cúi đầu nhìn xuống thì thấy một người ngồi chồm chồm trên mỏm đá lồi ra. Sự phát hiện bất ngờ này khiến Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần, chàng cất tiếng hỏi :
-Ai đó ! Ngờ đâu chàng hỏi luôn mấy tiếng vẫn không thấy người kia phản ứng. Trong lòng lấy làm kỳ, chàng tự hỏi :
-Chẳng lẻ người này chết rồi ư ?
Nhưng theo tư thế người đó ngồi rất ngay ngắn không có vẽ gì là người chết.
Chàng liền hỏi lại :
-Các hạ là người chết hay còn sống ?
Quả nhiên câu hỏi này phát sinh hiệu lực. Chàng nghe thanh âm ra chiều phẩn nộ đáp :
-Lão phu mà chết rồi thì còn ngồi đây được ư ?
Tiêu Lĩnh Vu cũng khó chịu lẩm bẩm :
-Lão còn sống mà sao ta hỏi mấy câu không trả lời ?
Chàng liền hỏi tiếp :
-Các hạ ở đây làm chi ?
Người kia lại ngồi yên không trả lời. Tiêu Lĩnh Vu chau mày tự hỏi :
-Lão này ngồi lưng chừng vách núi, chân không đến đất, cột không đến trời, tất phải là hạng võ công thượng thừa. Huống chi nguyên phần gan dạ của lão đã đủ khiến cho người ta phải khâm phục. Chàng khẽ hắng đặng một tiếng rồi lại hỏi :
-Tại hạ có ý muốn mượn một mỏm đá lồi ra mà huynh đài đang ngồi đó để đỡ chân một chút. Chẳng hiểu huynh đài có ưng thuận không ?
Người kia đáp :
đá núi này chẳng phải thuộc quyền sở hữu của lão phu. Các hạ muốn nghỉ chân hay không là việc của các hạ, chẳng liên quan gì tới lão phu.
Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm :
-Lão này trả lời một cách rất dứt khoát.
Chàng vừa ngấm ngầm vận tụ chân khí đề phòng người kia tập kích, vừa từ từ vịn dây hạ xuống.
Phiến đá này rộng chừng bốn thước lồi ra ở vách núi. Người kia ngồi đã chiếm mất hai thước. Mổi bên chỉ còn dư một thước. Nếu người kia tập kích đột ngột thì thật khó nổi đề phòng.
Tiêu Lĩnh Vu hạ chân xuống rất thận trọng. Chàng đứng vững trên mặt đá rồi mới buông tay ra không nắm dây nữa. Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn lại thì người kia hai mắt nhắm nghiền, trước ngực nhô lên hóp xuống rất mạnh tựa hồ lão đang vận khí trị thương. Chàng rất lấy làm kỳ tự hỏi :
-Sao lão này lại chạy tới đây ngồi mà tọa tức ?
Chàng liền hỏi :
-Phải chăng ông bạn đang vận khí trị thương ?
Lúc này trên vòm trời lấp loáng ánh tinh quang. Tiêu Lĩnh Vu có thể nhìn rõ mặt người kia thấy đầu y bịt khăn xanh, mặt vuông tai lớn. Dưới cằm râu ngắn đâm tua tủa. Dáng điệu rất uy mãnh.
Dường như lão trị thương đã đến lúc khẩn yếu. Tiêu Lĩnh Vu đặt chân xuống rồi, lão không nhìn đến chàng một lần nào. Đột nhiên toàn thân đại hán run lên kịch liệt. Mặt toát mồ hôi nhỏ giọt.
Tiêu Lĩnh Vu thấy thế biết là lão lâm vào tình trạng rất nguy ngập. Luồng chân khí của lão không tài nào đã thông được kinh mạch để mà trị thương. Chàng liền thò tay mặt ra nói :
-Tại hạ không biết huynh đài đang trị thương, lên tiếng quấy nhiểu. Bây giờ xin giúp huynh đài môt tay để tạ tội.
Tay mặt chàng khẽ đặt vào trước ngực đại hán. Nội lực của chàng rất tinh thâm.
Một luồng nhiệt lưu ào ạt rót vào trong nội phủ người kia để giúp lão đã thông vào huyệt mạch. Người đại hán bớt rung rẩy rồi dừng lại. Mồ hôi cũng không toát ra nữa. Tiêu Lĩnh Vu biết đại hán đã qua cơn nguy hiểm liền từ từ rút tay về.
Đại hán từ từ mở mắt ra nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
đa tạ các hạ có lòng tương trợ.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :
-Huynh đài bất tất phải cảm ơn. Nếu tại hạ không quấy nhiểu thì không chừng huynh đài đã trị thương xong rồi, chẳng cần đến tại hạ trợ lực.
Tuy chàng chưa bôn tẩu giang hồ lâu ngày mà lịch duyệt tăng lên rất nhiều.
Chàng hiểu rõ người võ lâm số đông có lòng hiếu danh nên chỉ ăn nói uyển chuyển và không tự nhận công lao của mình.
Đại hán giương mắt lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu một lúc rồi hỏi :
-Các hạ xuống đây làm chi ?
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
-Mình chưa kịp hỏi hắn, hắn đã hỏi mình trước.
Chàng liền đáp :
-Tại hạ phát giác ra dưới vực có sự vật khả nghi rồi động tính hiếu kỳ muốn xuống đó coi xem.
Đại hán ngửng đầu nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu dòng dây hạ xuống liền hỏi :
-Trên đỉnh núi các hạ còn có đồng bạn phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đúng rồi ! Các hạ chỉ có một mình thôi ư ?
Đại hán đáp :
-Hai người nhưng hiện giờ chỉ còn một.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Quí hữu đâu ?
Đại hán đáp :
-Chết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Thi thể y đâu ?
Đại hán đáp :
để dưới đáy vực. Nếu bọn họ biết tại hạ còn có hy vọng sống thì họ quyết chẳng buông tha.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Xem chừng dưới đáy vực quả có cao nhân võ lâm ẩn nấp. Coi bộ người này hiểu biết khá nhiều nội tình. Ta phải tìm cách hỏi y mới được.
Chàng liền niềm nở hỏi :
-Quí tính huynh đài là gì ?
Đại hán trầm ngâm rồi đáp :
-Tại hạ là Đoàn Văn Thăng.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :
-Té ra là Đoàn huynh.
Đoàn Văn Thăng đáp lể hỏi :
-Xin huynh đài cho biết đại danh được chăng ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.
Đoàn Văn Thăng dụi mắt hỏi :
-Phải chăng các hạ là Tiêu đại hiệp lừng danh trong võ lâm ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Không dám. Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.
Đoàn Văn Thăng hỏi :
-Tiêu đại hiệp đã đến chốn hoang sơn này phải chăng để tìm cung cấm ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đúng thế ! Sao huynh đài lại biết rõ ý kiến của tại hạ ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Tiêu đại hiệp nhất kiếm ở Bách Hoa sơn trang, đại phá Ngũ Long trận, chống cự Thẩm Mộc Phong, nêu cao chính nghỉa giang hồ. Đồng đạo võ lâm thiên hạ ai cũng kính phục. Hiện nay võ lâm đang xẩy cuộc đại biến, nếu đại hiệp không vì tìm cung cấm thì đâu có rảnh để tới đây ?
Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm :
-Tuy hắn nói đúng, nhưng vừa mở miệng đã đoán được mình đến tìmcung cấm ta phải thận trọng mới được.
Chàng liền mỉm cười nói :
đoàn huynh cũng ghê gớm lắm nhỉ, còn đến trước tiểu đệ một bước.
Đoàn Văn Thăng lắc đầu đáp :
-Nhưng còn có người đến trước tại hạ mấy tháng nữa.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hải hỏi :
-Huynh đài bảo sao ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Tại hạ nói là còn có người đến trước chúng ta cả mấy tháng rồi.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Chẳng lẽ núi Ưng Dương và hang Bàn Xà cũng ở gần đây ? Thế thì hai chữ Nhân Duyên tức là đồng âm với Ưng Dương.
Trong lòng xoay chuyển ý nghỉ miệng chàng hỏi :
-Theo chổ tại hạ biết thì chiếc chìa khóa cung cấm chưa thấy xuất hiện ở chốn giang hồ mà sao có người biết cung cấm ở đây ?
Đoàn Văn Thăng vừa cười vừa hỏi lại :
-Sao đại hiệp cũng biết đó thôi ?
Tiêu Lĩnh Vu bị câu hỏi rất sắc bén, chàng trầm ngâm một chút rồi đáp :
-Tại hạ được một cao nhân chỉ giáo cho tới đây.
Đoàn Văn Thăng nói :
-Thế thì phải rồi ! Nhân vật kia đã chỉ giáo cho Tiêu đại hiệp đến đây tìm cung cấm thì dĩ nhiên có thể chỉ thị cho người khác tới. Tiểu đệ cũng được người chỉ giáo tới đây.
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ :
-Hay quá ! Mình nói liều một lý do, không ngờ lại trúng vào việc.
Chàng khẽ hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
đoàn huynh ! Đoàn huynh có thể cho tiểu đệ hay vị nào đã chỉ giáo cho huynh đài được không ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Nếu người khác hỏi câu này thì tại hạ quyết không chịu nói, nhưng Tiêu đại hiệp hỏi tới tại hạ chẳng thể dấu diếm.
Hắn ngửng mặt trông trời ngẫm nghĩ một lúc rồi tiếp :
-Tại hạ cùng một vị huynh đệ kết nghỉa chi lan, ba bữa trước đây đã cứu một người bị thương ở bên khe suối cách chừng mười dặm.
Người đó chỉ còn thoi thóp thở chờ chết. Tại hạ cùng vị huynh đệ kia đem hết linh đan cũng không cứu sống được, nhưng y có tỉnh lại một lúc.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay :
-Người đó cho các vị hay cung cấm ở đây phải không ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
đúng thế ! Y bị thương nặng quá chỉ nói được một câu rồi tắt thở chết liền.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Người đó nói câu gì ?
Đoàn Văn Thăng giương cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chặp vào Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Các hạ có đúng là Tiêu đại hiệp thật không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Bậc đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi chẳng đổi họ. Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu.
Đoàn Văn Thăng nói :
-Nếu quả đúng là Tiêu đại hiệp thì tại hạ xin nói thật là người kia bảo cung cấm ở dưới chân núi Nhân Duyên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Người đó còn nói gì nữa không ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Y vừa dứt lời đã chết liền.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm hỏi lại :
-Hai vị nghe rõ đấy chứ ? Người ta thường nói sai một ly đi một dặm. Tỷ như người ta bảo núi Ưng Dương mà hai vị nghe ra núi Nhân Duyên thì là đồng âm chứ không phải đồng tự.
Đoàn Văn Thăng lắc đầu đáp :
-Không thể lầm được. Tại hạ cùng người anh em nghe rõ lắm. Lúc đó bọn tại hạ chưa tin, mai táng xong thi thể người đó rồi cùng nhau lên núi Nhân Duyên coi thì biết là không lầm nữa.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 01:46 PM.
  #7  
Old 18-04-2008, 12:03 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 6

BĂNG NHI XUẤT HIỆN CỨU TIÊU LANG



Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Sao huynh đài lại biết ở trong hang núi này ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Bọn tiểu đệ đuổi tới đây điều tra bốn mặt thủy chung vẫn chẳng thấy chổ nảo khả nghi. Mãi đến lúc trời tối mới phát giác ra đáy vực có ánh sáng xanh lè chuyển động. Giả tỷ người kia không nói thì anh em tại hạ cũng không nghỉ tới đây là điểm đáng ngờ.
Sáng hôm sau, anh em tại hạ liền tìm đường xuống đáy hang.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Hai vị vào hang rồi bị người ngấm ngầm hạ độc thủ đả thương phải không ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Không phải. Hang núi này dài mấy chục dặm, đường đi xuống cũng xa mấy chục dặm. Bọn tại hạ phải mất một ngày trời mới tìm được đường xuống hang. Kế đó cứ theo hang núi đi theo tới chân núi ngọn Nhân Duyên này thì trời đã huỳnh hôn. Trong hang lại tối sớm hơn nên không nhìn rõ cảnh vật.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Tức là chiều hôm nay phải không ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Phải rồi ! Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm trong bụng :
-Y nói hàng nữa ngày trời vẫn chưa vào chính đề. Lúc này thời giờ quí báu, chẳng thể nói chuyện dài dòng với y được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng chẩm rải hỏi :
-Ông bạn cùng đi với Đoàn huynh làm sao chết ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
đại khái y chết vì ám khí có độc. Tại hạ nghe y rú lên một tiếng thê thảm hốt hoảng chạy lại thì y đã ngừng thở chết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
đoàn huynh có gặïp địch nhân không ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Lúc đó trong hang núi đã tối mò, mọi vật lờ mờ không thấy rõ. Tại hạ coi lại thi thể của người anh em thấy sau lưng bị trúng một đòn. May mà tại hạ đã luyện môn đồng tử hỗn nguyên khí công và vận khí đề phòng từ trước nên tuy bị một đòn cũng còn chịu đựng được. Tại hạ vội nhảy lùi lại né tránh rồi ngoảnh đầu nhìn lại thì không thấy tung tích địch nhân đâu cả.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Bọn họ ẩn trong bóng tối hay sao ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
đại khái là như vậy. Đòn đánh rất nặng, tại hạ tự biết mình khó lòng tái chiến được, đã không trông thấy địch nhân xuất hiện thì mượn cơ hội tẩu thoát là hơn.
Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuống phía dưới tảng đá lồi ra thấy vách núi phẳng như dao chém. Dù là tay khinh công đệ nhất cũng khó lòng trèo lên được, huống chi Đoàn Văn Thăng lại bị trọng thương.
Đoàn Văn Thăng dường nhu đã nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu sinh lòng ngờ vực liền nói tiếp :
-Số mình chưa chết thành ra có chổ cứu viện. Tại hạ hấp tấp trốn chạy liền mạo hiểm trèo núi. Tại hạ cố gắng mới trèo được bốn năm trượng thì sức cùng lực kiệt mà vách núi đứng dựng.
Đừng nói tại hạ, ngay cả đến những tay cao thủ khinh công gấp mười cũng không thể trèo lên được. may chổ mình dừng lại có một đám cỏ rậm, tại hạ liền ẩn thân vào trong đó. Vừa ẩn thân xong thì hai ngọn đèn sáng rực soi lên vách núi lâu trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà rồi mất hút.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Sao Đoàn huynh lại trèo lên đây được ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Tại hạ tưởng tránh được cái nguy tạm thời chứ không thoát được đại nạn, nhưng lúc thò tay ra vô tình đụng vào một chiếc vòng sắt có khóa. Đại khái đã lâu ngày quá rồi, khóa sắt hoen rỉ. Tại hạ vận nội lực kéo mạnh một cái khóa sắt bật ra.
Vách đá có một tảng thụt vào. Té ra đây là một tòa thạch môn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Phải chăng tòa thạch môn này do nhân công tạo ra ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
Đĩ nhiên thế.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Phía trong cửa đá có gì không ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Trong có bậc đá thông lên chổ mỏm đá lồi ra. Tại hạ lên đến đây rồi chẳng có cách nào trèo lên được nữa, đành ngồi lại nghỉ ngơi điều dưỡng thương thế.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Sau tảng đá này chắc cũng có một khung cửa ?
Đoàn Văn Thăng gật đầu đáp :
-Tiêu đại hiệp đưa tay ra phía sau đẩy một cái là tiến vào trong được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Hiện giờ thương thế của Đoàn huynh ra sao ?
Đoàn Văn Thăng đáp :
-Sau một lúc điều trị tuy chưa thấy đở nhưng cũng không thấy nặng hơn.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Bây giờ Đoàn huynh vịn dây mà lên. Đến đỉnh núi gặp hai người anh em của tại hạ. Đoàn huynh cứ nói rõ nội tình cho họ nghe.
Đoàn Văn Thăng hỏi :
-Còn Tiêu đại hiệp thì sao ? Có dùng dợi dây này nữa không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tại hạ không cần dùng nữa.
Chàng buộc đầu dây vào lưng Đoàn Văn Thăng và dặn y :
đoàn huynh lên rồi chớ nói dối người anh em tại hạ một câu nào.
Tiêu Lĩnh Vu rung đầu dây một cái. Quả nhiên sợi dây từ từ kéo lên. Đoàn Văn Thăng đầu dây đã buộc vào lưng, hai tay cùng rút trèo lên cho mau.
Tiêu Lĩnh Vu chờ cho Đoàn Văn Thăng lên cao rồi liền đưa tay đẩy vào vách núi. Quả nhiên phía sau tảng đá mở ra liền. Chàng đã nhiều kinh nghiệm chưa tiến vào ngay, ngửng đầu nhìn kỹ cửa đá vừa mở ra. Mục quang chàng tinh nhuệ hơn đời trông vào bóng tối cũng rõ mọi vật.
Đây nguyên là thạch động thiên nhiên lại được tay người kiến trúc thêm vào.
Phiến đá cửa rất dầy, hãy còn vết vòng sắt gắn vào. Nhưng vì lâu đời quá vòng sắt rỉ nát. Nếu không làm như vậy thì chẳng có cách nào mở được. Một tia sáng lướt qua đầu óc chàng. Chàng nghi ngờ tự hỏi :
đây tuy là một tòa thạch động thiên nhiên, nhưng rõ ràng phải bao nhiêu nhân công kiến trúc mới thành. Tại sao người ta lại hao phí rất nhiều nhân lực và tài lực để sửa sang một tòa thạch động ở chốn hoang vu này ? Dĩ nhiên chổ dụng tâm của họ có liên quan đến cung cấm.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng lần theo bậc đá đi xuống thì thấy một đường thạch đạo rất rộng rãi, đi lại ung dung. Quả là một công trình hiện đại.
Bậc đá đi xuống đột nhiên đến chổ bằng phẳng. Chàng cho là đã đến cửa ra ngoài, vươn tay đẩy một cái quả nhiên một phiến đá vách núi mở ra. Ánh sao lờ mờ chiếu lọt vào. Chàng đã nghe Đoàn Văn Thăng kể tường tận biết là ngoài khuôn cửa đá có một khu cỏ rậm, liền khẽ đẩy cửa nhảy vọt ra.
Ngoài cửa đá cỏ mọc cao đến trên lưng. Tiêu Lĩnh Vu nghỉ thầm :
-Người ta đặt cửa đá chổ này là phải lắm. Triền núi vừa hết dốc lại có cỏ mọc che kín.
Chàng từ từ đóng cửa lại ẩn thân vào trong bụi cỏ nhìn ra. Dưới ánh sao vằng vặc, Tiêu Lĩnh Vu đã nhìn rõ cảnh vật dưới đáy hang.
Chàng ngấm nghía hồi lâu không thấy động thấy động tỉnh gì toan tung mình nhảy xuống thì đột nhiên nghe tiếng người vọng lại :
-Chúng ta bất tất phải chờ đợi nữa chắc hắn chẳng có cách nào trèo lên vách núi được. Không chừng lúc này hắn đã chết lâu rồi.
Một người khác đáp lại :
-Ông bạn nói cũng có lý, chúng ta đã bắn khá nhiều ám khí vào trong đám loạn thảo. Nếu hắn còn ẩn nấp trong đó thì cũng bị thương về độc tiển rồi.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Hai người này chắc là nói về Đoàn Văn Thăng. Nếu ta hấp tấp chạy xuống hang núi tất bị chúng phát giác rồi. Không hiểu tại sao trong hang núi này lại có nhiều nhân vật võ lâm cư trú ?
Rồi nghe tiếng bước chân lao xao mổi lúc một xa. Chàng biết là hai người không nhẩn nại được nữa bỏ đi rồi. Tiêu Lĩnh Vu lại chờ một lúc rồi thi triển Bích hổ công, dán lưng vào vách núi từ từ tụt xuống. Từ chổ bụi cỏ trên vách đá xuống tới đáy vực chỉ cách chừng bốn trượng. Chớp mắt chàng đã tới nơi. Chàng biết dưới hang núi này có nhiều nahn vật võ lâm nên hành động cực kỳ thận trọng. Đáy hang đá mọc tai mèo hành động thật khó khăn nhưng lại tiện cho việc ẩn mình. Tiêu Lĩnh Vu vừa thận trọng cất bước vừa mắt nhìn bốn phía, lắng tai nghe khắp tám phương.
Chàng đi chừng mấy chục trượng vẫn chẳng thấy vết chân người. Cả ánh sáng xanh lè mà lúc chàng đứng trên đỉnh núi trông thấy bây giờ cũng không xuất hiện nữa, tựa hồ những người đó đột nhiên biến mất. Cảnh đêm khuya hang thẳm khiến người ta cảm thấy nổi thê lương cô độc. Tiêu Lĩnh Vu lại đi chừng mấy chục trượng nữa vẩn không thấy tung tích của địch nhân đâu. Bổng bên tai chàng nghe tiếng nước chảy róc rách như tiếng ngọc đeo xưng xẻng. Té ra chàng đã tới bên cạnh đầm nước. Đầm nước này ngang dọc rộng chừng mười thước ở ngay chân vách núi, trên vách núi có nước đổ xuống đầm. Lạ ở chổ nước chảy gấp mà chỉ vọt ra những tia thật nhỏ rớt xuống giữa đầm.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông lên chổ suối nước vọt ra, nghĩ thầm trong bụng :
-Chổ này đáng lý nước chảy ầm ầm như thác lũ mới phải mà sao những tia nước nhỏ như tơ ? Chẳng lẽ suối nước này bị hình thế thiên nhiên ngăn trở chỉ phun ra những tia nhỏ ?
Chàng còn đang ngẩm nghĩ bỗng nghe thanh âm lạnh lùng cất lên :
-Ai ?
Trong hang núi này chổ nào phong cảnh cũng đẹp chỉ có dòng suối nhỏ quá, nước không chảy đi chổ khác mà trút hết xuống cái đầm nhỏ. Tiêu Lĩnh Vu lạng người ẩn vào sau một tảng đá lớn chú ý nhìn ra. Bỗng thấy hai đại hán võ phục, một trước một sau đi tới.
Người đi trước tuổi lớn hơn một chút cất tiếng :
-Huynh đệ nghe nóitrong hang sâu này trước có một dòng nước lớn chảy rất mạnh, rồi sau bị một tay thợ khéo chắn lại từ trong lòng núi không để ồ ạt chảy ra nữa, rồi mở lối khác cho nó chỉ phun những tia nhỏ.
Người đi sau hỏi :
-Thật thế ư ?
Người đi trước đáp :
-Chân hay giả tại hạ không dám nói quyết. Nhưng theo thế nước vọt ra mình có thể tin được.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất giác đã tới cái đầm nhỏ.
Trong tay hai người đều cầm cái thúng gổ. Họ cúi xuống múc một thùng nước rồi đứng thẳng lên. Tiêu Lĩnh Vu ẩn ở sau tảng đá lớn bây giờ đã nhìn rõ, bụng bảo dạ :
-Trong hang núi có nhiều nhân vật võ lâm cư trú mà không hiểu họ ở chổ nào.
Hiện giờ nếu mình ra tay đột ngột thì có thể kiềm chế được hai người này, nhưng đang lúc canh khuya họ tới đây lấy nước tất nhiên có việc cần dùng. Họ ở đây lâu không về tất địch nhân sinh lòng ngờ vực.
Chàng còn đang ngẩm nghĩ đã thấy hai đại hán áo đen xách thùng nước đi xa rồi. Tiêu Lĩnh Vu vận mục lực để cố trông xem họ đi về đâu, nhưng ban đêm trời tối hai người ra xa ngoài bốn trượng là không nhỉn thấy gì nữa. Sau một lúc ngẩm nghĩ, chàng quyết định ngồi yên sau tảng đá để chờ trời sáng sẽ đi coi tình hình hang núi và quyết định hành động.
Đêm đã qua, trời đông hừng sáng. Ánh dương quang dần dần xua đuổi bóng tối tăm. Mặt trời lên đầu núi chiếu xuống đầm coi rất đẹp mắt. Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng lên chuyển động cặp mắt quay đầu nhìn lại thì thấy trong hang núi vẩn tịnh mịch không một bóng người.
Đột nhiên mục quang chàng nhìn xuống đầm nước thì thấy dưới nước có bóng một con chim ưng xòe cánh đang bay và một con rắn cuộn mình ngửng đầu lên.
Nước đầm gợn sóng, khiến cho mình con rắn trong đầm dường như đang cử động.
Hai cánh chim ưng cũng dương ra tựa hồ cởi gió bay đi.
Chàng đột nhiên phát giác ra vụ này, tinh thần phấn khởi vô cùng mà cũng cực kỳ khẩn trương. Bất giác chàng cất tiếng ngâm :
-Nào núi Ưng Dương, nào hang Bàn Xà té ra chỉ là ấn tượng trong đầm.
Tiêu Lĩnh Vu quên mình đang ở nơi nguy hiểm, bốn mặt nguy cơ rình rập.
Chàng cất bước đi mau đến bên bờ đầm nhìn kỷ thì chỉ còn thấy trong đầm có hai bóng đen lờ mờ. Con phi ưng cùng con phi xà đó đột nhiên mất hút. Chàng ngửng đầu nhìn lên, ánh dương quang lòe mắt. Trên đỉnh núi ở phía xa xa ẩn hiện hai khối đá lồi ra một tảng lớn một tảng nhỏ. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng lấy làm kỳ tự hỏi :
-Vụ này là thế nào đây ? Hiển nhiên ta nhìn thấy trong đầm nước có phi ưng, có bàn xà. Sao đột nhiên lại mất hút ?
Chàng toan trở lại sau tảng đá thì đột nhiên thấy vai bên tả ngâm ngẩm đau dường như bị kim châm. Kinh nghiệm cho chàng hay mình đã bị ám toán mà lại trúng phải ám khí có chất độc ghê gớm. Chàng liền nhắm mắt vận khí phong tỏa huyệt đạo vai bên trái, cất tiếng hỏi :
-Các hạ là ai ? Sao lại ám toán tại hạ ?
Kể ra bản lãnh Tiêu Lĩnh Vu hiện nay thì dù là ám khí nhỏ bé đến đâu cũng khó lòng phóng trúng người chàng. Chỉ vì vừa rồi chàng thấy dưới đầm có ánh sáng hình con phi ưng và con bàn xà nên trong lòng cực kỳ kinh dị, tai mắt kém phần linh mẩn. Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo đáp lại :
-Ngươi là ai ? Sao lại một mình sấn vào hang núi tử vong này?
Tiêu Lĩnh Vu nhận ra phương hướng phát thanh vội xoay mình lại. Chàng chú ý nhìn xa thấy một lão già thấp lùn râu tóc bạc phơ đứng cách chàng chừng một trượng. Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp mở miệng thì lão già đã cướp lời :
-Ngươi đã trúng phải Tý Ngọ thấu cốt châm của ta. Mũi châm tôi chất độc kịch liệt. Nếu ngươi còn hành động càn rỡ là chất độc phát tác rất mau rồi mất mạng đó.
Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang nhìn kỹ lão già thì là người lạ chưa từng gặp. Chàng liền nói :
-Vỏn vẹn một mũi độc châm e rằng chưa đủ làm chết được tại hạ.
Lão già thấp lùn râu bạc cười lạt nói :
độc châm của lão phu luyện bằng bảy chất kịch độc. Bất luận người võ công cao thâm đến đâu cũng không có cách nào giải được chất độc đó, trừ phi lão phu cho thuốc giải độc môn thì không kể, mà phải uống trong vòng một giờ sau khi trúng độc. Nếu quá thời hạn đó thì dù là thuốc giải của lão phu cũng không chửa được nữa. Độc châm của lão phu tuy kêu bằng Tý Ngọ thấu cốt châm, bị trúng giờ tý là không đến giờ ngọ đã chết rồi. Sự quyết định sống chết chỉ trong vòng một giờ.
Tiêu Lĩnh Vu tự nhủ :
-Tiêu Lĩnh Vu hởi Tiêu Lĩnh Vu ! Mạng sống của Khâu tỷ tỷ đã giao phó cho ngươi. Lúc này ngươi không thể chết được.
Nghĩ tới đây lòng hào khí của chàng giảm đi rất nhiều. Nhưng tình thế lúc này chỉ có hai đường. Một là ra tay đột ngột như sét nổ đánh chết lão già kia để lấy thuốc giải. Hai là năn nỉ lão xin thuốc. Lão già râu bạc dường như tâm cơ rất linh mẩn. Lão thấy Tiêu Lĩnh Vu không nhúc nhích liền lạnh lùng nói :
-Nếu các hạ không sợ chết thì thử ra tay xem còn được mấy phần sinh cơ ?
Tiêu Lĩnh Vu thấy cặp mắt lão già thần quang sung túc, huyệt thái dương nhô lên. Hiển nhiên là một tay cao thủ kiêm nội ngoại công.
Chàng nghĩ thầm trong bụng :
-Võ công người này quyết không phải hạng tầm thường. Nếu mình đánh một đòn không trúng e rằng khó lòng giết được hắn. Vậy ta phải dùng tâm cơ đối phó với lão mới được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng thủng thẳng đáp :
-Các hạ cùng tại hạ vốn chưa từng quen biết nhau, dĩ nhiên không có chuyên gì ân oán. Chẳng hiểu sao các hạ lại ngấm ngầm hạ độc thủ với tại hạ ?
Lão râu bạc lạnh lùng đáp :
-Lão phu muốn hỏi ngươi đến đây làm gì ?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thì thấy ngoài lão già không thấy ai nữa, chàng cũng hơi yên dạ liền từ từ tiến tới một bước hỏi :
-Núi cao hang thẳm này chẳng phải của riêng ai, sao tại hạ lại không đến được ?
Lão già hỏi lại :
-Ngươi ở đâu đến đây và đến có chuyện chi ?
Tiêu Lĩnh Vu từ từ tiến về phía trước thêm một bước đáp :
-Tại hạ nghe tiếng núi Nhân Duyên từ lâu, nay mới có dịp đến đây thưởng ngoạn.
Lão râu bạc hỏi :
-Sao ngươi lại tiến vào hang núi làm chi ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Chỉ để thỏa mãn tính hiếu kỳ chứ không dụng ý nào khác.
Lão râu bạc hỏi :
-Các hạ lần mò đến đây thần không biết quỷ không hay khiến cho lão phu phải khâm phục.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Hai đầu tuyệt cốc này lão phu đã bố trí mai phục, dù con chim bay cũng không thể qua tai mắt họ được. Thế mà các hạ lén vào gần cấm địa cũng chẳng ai hay.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
-Xem chừng khu phụ cận cái đầm nhỏ này là trung tâm điểm của bọn họ.
Chàng thản nhiên đáp :
-Tại hạ thả bước thủng tỉnh đi mà vô tình đến đây.
Lão râu bạc ngạc nhiên hỏi :
-Thế là nghĩa làm sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tại hạ vào được đây ngắm phong cảnh hang núi là một điều mai mắn. Nhưng giả tỷ có người cản lại không cho vào thì đã không bị trúng ám khí của các hạ. Đó chẳng là một điều đại bất hạnh ư ?
Chàng vừa nói vừa từ từ tiến thêm một bước. Lão râu bạc dường như đã cảnh giác. Lão hít một hơi chân khí lùi lại tám thước quát :
đứng lại ! Tiêu Lĩnh Vu cười mát hỏi :
-Lão trượng phát cáu rồi ư ?
Lão râu bạc lạnh lùng quát :
- Không phải là sợ nhưng lão phu chẳng muốn mạo hiểm để các hạ ám toán.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát hỏi :
-Lão trượng không sợ thì tại sao lại rụt rè như vậy ?
Lão râu bạc đáp :
-Bọn lão phu đã phòng bị nghiêm mật là thế mà các hạ tiến vào được, đủ biết các hạ bản lãnh rất cao cường. Hơn nữa lực lượng phản kích của kẻ sắp chết dĩ nhiên là ghê gớm. Dù lão phu không sợ các hạ nhưng cũng không muốn cùng các hạ quyết một trận sống mái.
Tiêu Lĩnh Vu than thầm :
-Lão này võ công đã cao cường lại cực kỳ khôn ngoan. Giả tỷ Thương huynh đệ tới đây thì y có đủ tâm cơ giao thiệp với lão. Bây giờ ta chỉ có một mình e rằng khó lòng đối phó nổi.
Lão râu bạc đột nhiên chau mày hỏi :
độc châm sắp phát tác rồi đó. Các hạ đã cảm thấy gì chưa ?
Nguyên lão thấy Tiêu Lĩnh Vu trúng độc châm khá lâu mà chưa thấy phát tác, trong lòng lão không khỏi kinh hải. Lão có biết đâu Tiêu Lĩnh Vu đã được ăn thứ nấm đá ngàn năm, sức chống cự chất độc trong người mạnh hơn người thường rất nhiều. Chàng lại luyện tập nội công thượng thặng độc môn thành Cang thanh cương khí. Chàng vận khí phong tỏa huyệt đạo nghiêm mật dị thường. Chất kịch độc ở bả vai bên trái bị luồng chân khí chống đở lan ra rất chậm. Chất độc Tý Ngọ thấu cốt châm mãnh liệt vô cùng. Nội công Tiêu Lĩnh Vu chỉ có thể làm cho chất độc phát tác chậm lại, nhưng bây giờ chàng đã cảm thấy nó từ từ lan ra.
Tiêu Lĩnh Vu biết rõ lúc này chẳng còn viện thủ nào khác mà chỉ trông vào đầu óc cơ trí cùng lòng dạ trầm tĩnh của mình, tìm cách chế phục lão già, bắt buộc lão đưa thuốc giải ra. Đó là đường sống duy nhất. Khốn nổi lão râu bạc cũng khôn ngoan xảo quyệt mà lại đa nghi, để ý đề phòng từng ly từng tý khiến cho Tiêu Lĩnh Vu khó kiếm cơ hội để kiềm chế lão. Chất độc trong người chàng đã bắt đầu phát tác không thể nào kéo dài được nữa, chàng toan nhảy xổ lại thì đột nhiên thấy lão râu bạc người run bần bật sắc mặt tái mét, tựa hồ lão bị một đòn trí mạng bất thình lình.
Lão râu bạc cũng là người trấn tỉnh phi thường, giơ tay lên vuốt râu hỏi :
-Ai đó ?
Một thanh âm trong trẻo vọng lại :
-Ta đây ! Lão râu bạc lại hỏi :
-Các hạ dùng ám khí gì vậy ?
Thanh âm kia đáp :
-Bắc hải băng phách châm.
Tiêu Lĩnh Vu đã nghe rõ thanh âm người mới đến liền gọi :
-Băng nhi ! Bóng người thấp thoáng. Bách Lý Băng võ phục màu lam đứng sau tảng đá lớn cách chừng hai trượng. Bách Lý Băng rảo bước tiến lại mỉm cười hỏi :
đại ca vẩn bìnnh yên chứ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Ta trúng phải Tý Ngọ thấu cốt châm.
Bách Lý Băng đã đi tới đằng sau lão già khẽ nói :
-Ta biết bọn lão rất đông người ở trong hang núi. Nhưng nếu lão hô hoán đồng bạn tới là ta giết ngay lập tức.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Băng nhi ! Sao muội cũng tới đây ?
Bách Lý Băng mỉm cười đáp :
để tiểu muội lấy thuốc giải cho đại ca rồi sẽ nói chuyện cũng chưa muộn... Cô đưa mắt nhìn lão già nói :
-Lão đã là tay chuyên nghề dùng độc dĩ nhiên biết rõ chất độc của Băng Phách châm ghê gớm đến thế nào rồi... Lão râu bạc thủng thẳng đáp :
Đù lão phu có bị chất độc phát tác mà uổng mạng thì các vị cũng đừng hòng sống sót mà dời khỏi nơi đây.
Đột nhiên Bách Lý Băng vươn tay ra nắm lấy uyển mạch ở cổ tay lão khẽ nói :
-Lão trượng muốn không chết cũng được. Chúng ta hãy đến sau phiến đá kia nói chuyện.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 03:52 PM.
  #8  
Old 18-04-2008, 12:06 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 7

BÁCH LÝ BĂNG THẨM VẤN PHAN LONG



Lão râu bạc bị chụp bất ngờ không kịp đề phòng để Bách Lý Băng nắm được huyệt mạch kéo vào sau tảng đá.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh không thấy bóng người liền cất bước theo sau.
Bách Lý Băng tay mặt ngấm ngàm tăng thêm công lực. Lão già lập tức cảm thấy nửa người tê dại, dù muốn đánh một đòn liều mạng cũng không được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới cuộc ước hẹn ở Đoạn Hồn Nhai giữa Khâu Tiểu San và Ngọc Tiêu Lang Quân chẳng bao lâu sẽ tới nơi, nên chàng nóng ruột vô cùng! Chàng liền giục Bách Lý Băng :
-Băng nhi ! Bức bách lão lấy thuốc giải ra ! Bách Lý Băng cười đáp :
-Vị lão tiền bối này chưa nhìn thấy quan tài nên chưa sa lệ.
Nàng thò tay trái vào trong túi lấy ra một viên thuốc rồi nói tiếp :
đại ca ! Đại ca hãy uống tạm một viên thuốc này đã.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Thuốc gì đây ?
Bách Lý Băng đáp :
đây là thuốc giải Băng phách châm. Dù không trúng môn, nhưng uống vào cũng chẳng có hại gì. Đại ca uống mau đi ! Tiêu Lĩnh Vu không hỏi gì nữa, bỏ vào miệng nuốt.
Bách Lý Băng lại nói :
đại ca hãy ngồi xuống vận khí điều dưỡng. Để tiểu muội bức bách lão lấy thuốc giải.
Tiêu Lĩnh Vu theo lời ngồi xếp bằng vận khí điều trị.
Bách Lý Băng lại lấy trong túi Băng phách châm ra đâm vào vai lão râu bạc hai mũi và nói :
-Trong mình lão có độc châm rồi. Nếu lão không đưa thuốc giải thì ta cũng tự tìm lấy được.
Lão râu bạc hỏi :
-Nếu lão giao thuốc giải thì sao ?
Bách Lý Băng đáp :
-Thế là một cuộc trao đổi sinh mạng. Lão cứu trị cho đại ca ta, thì ta cũng đưa thuốc giải cho lão trị độc châm rồi buông tha lão.
Lão râu bạc nói :
đừng nói lão phu đã già nua mà cả đứa con nít lên ba cũng chẳng thể tin lời cô nương được.
Bách Lý Băng hỏi :
-Tại sao vậy ?
Lão râu bạc hỏi lại :
-Khi lão phu thoát hiểm ra đi rồi báo động cho người đến thì liệu hai vị có ra khỏi hang núi này được không ?
Bách Lý Băng đáp :
-Ta đã bảo tha lão là ta tha, quyết chẳng sai lời. Chỉ cần lão giao thuốc giải ra là xong.
Lão râu bạc nói :
-Những lời của phụ nữ làm sao mà tin được ?
Bách Lý Băng cười lạt hỏi :
được rồi ! Lão không tin ta thì để đại ca ta làm bảo chứng được không ? Đại ca ta là một bậc đại anh hùng, đại hào kiệt. Dĩ nhiên, lời nói của y coi bằng chín vạc.
Lão râu bạc hỏi :
-Y là ai ?
Bách Lý Băng đáp :
-Y là đại hiệp Tiêu Lĩnh Vu. Mọi người giang hồ đều đem lòng kính trọng.
Lão râu bạc trầm ngâm một chút rồi nói :
Đường như gần đây lão phu cũng có nghe danh tự người này.
Bách Lý Băng tức giận nói :
đại ca ta oai vang lừng bốn biển khắp giang hồ chẳng ai không biết. Có lý nào lão bất tử chửa vắn danh.
Tiêu Lĩnh Vu xen vào :
-Băng nhi ! Để lão trượng lấy thuốc giải cho, không nên nhiều lời với lão.
Lão râu bạc từ từ chuyển động tay trái lấy ra một cái bình ngọc nhỏ nói :
-Thuốc giải đây.
Bách Lý Băng toan giơ tay ra đón lấy, nhưng lão râu bạc đột nhiên bỏ bình ngọc vào miệng nói :
-Nếu cô nương còn bức bách thì lão phu cắn vỡ bình ngọc và nuốt thuốc xuống... Lão đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :
-Lão phu tuổi ngoại sáu mươi đổi lấy cái mạng đại ca của cô cũng chẳng có gì đáng tiếc nữa.
Bách Lý Băng ngẩn người ra hỏi :
-Lão muốn thế nào mới chịu trao thuốc giải ?
Lão râu bạc đáp :
-Cô nương đã bảo chúng ta phải đổi mạng cho nhau.
Bách Lý Băng nói :
được rồi ! Ta đưa thuốc giải cho lão trước.
Tay trái cô cầm một viên thuốc bỏ vào miệng lão già.
Lão râu bạc toan nuốt xuống thì Bách Lý Băng đột nhiên phóng chưởng đập vào sau lưng lão.
Phát chưởng này nặng quá, đánh cho lão phải hộc máu tươi ra đằng miệng. Cả cái bình ngọc cũng phun ra theo.
Lão đầu bạc toan cất tiếng hô hoán thì Bách Lý Băng đã điểm huyệt lão cực kỳ mau lẹ. Cô đặng hắng một tiếng rồi nói :
-Lão này không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt.
Cô buông tay cho lão ngã lăn ra rồi cúi xuống lượm cái bình ngọc.
Tiêu Lĩnh Vu đã cảm giác chất độc của Tý ngọ thấu cốt châm đang từ từ phát tác. Chàng phải để hết tinh thần vận chân khí chống lại chất kịch độc, thấy cô lấy được thuốc giải rồi, bụng dạ bảo :
-Cô này tuy sinh trưởng ở nơi quyền quý, mà tâm cơ cũng ghe gớm ! Bách Lý Băng mở nút bình lấy hai viên thuốc màu trắng bỏ vào miệng Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu nuốt thuốc xuống rồi, khẽ thở dài nói :
-Băng nhi! Nếu Băng nhi không đến kịp thì có lẽ tiểu huynh phải mất mạng ở trong tuyệt cốc này rồi.
Bách Lý Băng mỉm cười nói :
-Hai vị huynh đệ của đại ca ngăn cản không cho tiểu muội xuống. Tiểu muội tức quá phải đánh nhau với họ một hồi. Bọn họ đánh không lại đành để tiểu muội đi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Băng nhi đả thương bọn họ rồi ư ?
Bách Lý Băng đáp :
-Không có đâu. Tiểu muội đánh mỗi người một chưởng, nhưng điểm tới rồi thu về ngay... Cô từ từ bước đến bên Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
đại ca bị thương ở chỗ nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-ở bả vai bên trái.
Bách Lý Băng nói :
đại ca cởi áo để tiểu muội rút độc châm ra.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
-Nam nữ hữu biệt, ta cởi áo ra e không tiện.
Chàng liền đáp :
-Không nên ! Băng nhi lấy kiếm chọc thủng vai áo ra cũng được.
Bách Lý Băng cũng nhận thấy không tiện. Cô mỉm cười xé thủng vai áo Tiêu Lĩnh Vu. Quả nhiên cô nhìn thấy mũi độc châm màu xanh đâm sâu vào da thịt.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ dặn :
-Băng nhi! Phải coi chừng, mũi châm này độc lắm đấy.
Bách Lý Băng đáp :
-Không hề chi ! Cô dùng móng tay giữa và móng tay cái cặp lấy đầu châm rút ra.
Dưới ánh sáng mặt trời, hai người nhìn rõ mũi châm xanh lè, hiển nhiên tôi chất kịch độc.
Bách Lý Băng rút mũi độc châm ra, không vứt đi ngay. Cô nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
đại ca ! Lão dùng độc vật này quyết không phải là người tử tế. Tiểu muội muốn lão tự tử bằng độc châm này. Bây giờ đâm mũi châm vào người lão nen chăng ?
Lão râu bạc nghe cô nói thế, sắc mặt tái mét, trán toát mồ hôi nhỏ giọt. Lão muốn năn nỉ xin tha, nhưng điểm huyệt, không nói nên lời.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn lão già rồi thủng thẳng đáp :
-Bất tất phải làm. Băng nhi vứt mũi độc châm đi.
Bách Lý Băng ngoan ngoãn làm theo rồi cười nói :
đại ca điều dưỡng để trị độc thương, rồi chúng ta sẽ từ từ thu thập lão.
Tiêu Lĩnh Vu tuy uống thuốc giải rồi, mà không hiểu đã lành độc thương chưa.
Chàng liền nhắm mắt, vận khí điều tức.
Thuốc giải thật là linh nghiệm, chàng thử vận khí thấy chất độc đã tiêu tan rồi.
Bách Lý Băng đột nhiên biến thành người rất nhu mì. Cô lấy kim chỉ trong bọc ra và thận trọng may lại chỗ áo rách cho Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu vận khí xong quay lại hỏi cô :
-Băng nhi ! Sao muội muội đem theo cả kim chỉ ?
Bách Lý Băng đáp :
-Tiểu muội cải dạng nam trang, nhưng mua phải áo quần mặc không vừa, nhiều khi cần cắt xén để khâu lại.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
-Té ra là thế.
Chàng đứng dậy, đi đến bên lão râu bạc, lạnh lùng nói :
-Nếu lão muốn sống thì đừng lên tiếng hô hoán.
Chàng giải khai huyệt đạo cho lão.
Lão này rất tâm cơ, vận khí thử coi thì thấy chẳng triệu chứng gì là trúng độc, trong lòng rất lấy làm kỳ nghĩ thầm :
-Con lỏi này hiển nhiên đã bảo ta trúng phải Băng phách ngân châm ở Bắc Hải mà sao chẳng thấy gì ?
Tiêu Lĩnh Vu giải khai chỗ huyệt đạo cho lão rồi, lại điểm lẹ vào chỗ khác, chàng thẳng thắn hỏi :
-Xem chừng trong hang núi này chỉ có mọt mình các hạ mà thôi, có đúng thế không ?
Lão râu bạc nghĩ thầm :
-Nếu mình lớn tiếng hô hoán, tất bị hoa. sát thân.
Lão liền khẽ hỏi lại :
-Sao đại hiệp nói vậy ?
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Hỏi lão, chắc lão không chịu thổ lộ sự thực. Bằng bức bách lão quá thì e rằng lão sẽ bịa chuyện. Chỉ có cách mình dương đông kích tây hỏi lão từng điểm một, may ra có biết điều gì chăng ?
Chàng nghĩ vậy liền cười lạt hỏi :
-Theo lời các hạ thì hang núi này phòng vệ rất nghiêm mật, vậy mà sao chúng ta vào đây mà không gặp ai cản trở ? Vả lại nếu trong hang núi này có nhiều cao thủ mà sao đã lâu thế họ không đến cứu viện lão ?
Lão râu bạc chau mày hỏi lại :
-Hai vị trà trộn trong hang núi bằng cách nào, lão phu đã nghĩ nhiều mà không sao hiểu được. Nếu hai vị từ đầu hang đi vào, thì thể nào bọn lão phu cũng nhận được tin báo.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói :
-Lão trượng nói toàn chuyện hồ đồ... Lão râu bạc đáp :
-Nếu đại hiệp không tin, lão phu chẳng biết làm thế nào.
Bách Lý Băng nói :
đại ca ! Đại ca bất tất phải phí lời với lão làm chi. Hãy lấy độc châm đâm vào người lão một cái thử xem lão còn dám nói hươu vượn nữa không ?
Cô thò tay vào túi áo lão râu bạc lấy ra một mũi độc châm, đâm vào cánh tay trái lão.
Lão râu bạc tuy lịch duyệt phong phú, kiến văn quảng bác, nhưng gặp phải cô gái xảo quyệt này cũng kinh hồn táng đởm, vô kế khả thi.
Lão thủng thẳng nói :
-Cô nương hãy khoan ! Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Băng nhi hãy dừng tay ! Chàng cười thầm nghĩ bụng :
-Ta đã phí biết bao tâm cơ định gạt lão thổ lộ một chút chân tình, nhưng xem chừng không bằng biện pháp của Băng nhi lại công hiệu hơn.
Bách Lý Băng tay cầm độc châm khẽ rạch vào mặt lão râu dài nói :
-Lão chỉ nói dối nửa lời là ta đâm mũi châm này vào người. Lão nói sai hai câu là ta đâm hai mũi. Cứ thế mà làm, không thêm không bớt.
Lão râu bạc không làm sao được liền hỏi :
-Cô nương muốn hỏi điều chi ?
Bách Lý Băng sửng sốt hỏi lại Tiêu Lĩnh Vu :
đại ca ! Chúng ta hỏi lão điều gì ? Đại ca hỏi lão đi ! Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
-Cô này có lúc rất thông minh linh lợi, có lúc lại ngớ ngẩn hồ đồ.
Chàng liền nói :
-Nếu lão trượng nói rõ tình hình trong hang núi thì tại hạ bỏ mối thù ám toán và tha cho khỏi chết.
Lão râu bạc đáp :
-Lão phu trúng phải Bắc hải băng phách châm, nhất định phải chết rồi. Nói cũng vậy mà không nói cũng vậy.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi Bách Lý Băng :
-Băng nhi ! Có thuốc giải không ?
Bách Lý Băng lắc đầu cười đáp :
-Nếu Băng phách châm của ta có chất độc thì sao lão còn sống được đến bây giờ ?
Lão râu bạc tuy đã phát giác ra mũi kim không có chất độc, nhưng trong lòng muốn kéo dai dẳng câu chuyện liềi nói :
-Bắc hải băng phách châm là một thứ ám khí tuyệt độc tại Bắc hải Băng cung, khắp thiên hạ còn ai không biết... Bách Lý Băng ngắt lời :
-Bắc hải băng phách châm chia làm hai thứ :
Có thứ độc, có thứ không độc. Đối với lão, hà tất phải dùng độc châm để đối phó.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Hang núi này hoang lương vô cùng. Bọn lão trượng ở đây là có dụng ý gì ?
Lão râu bạc trầm ngâm không đáp. Hiển nhiên câu hỏi của chàng thật hóc búa.
Bách Lý Băng hạ thấp tay mặt xuống, đâm một mũi kim vào mu bàn tay lão rồi giục :
-Nói đi ! Chất độc ở mũi tý ngọ thấu cốt châm rất nặng. Chỗ trúng độc lawpj tức biến thành màu đỏ thẫm.
Lão râu bạc biến sắc. Cặp mắt trợn tròn xoe nhìn Bách Lý Băng đầy vẻ cừu hận.
Tiêu Lĩnh Vu mở nắp bình lấy một viên thuốc giải bỏ vào miệng lão.
Bách Lý Băng hỏi :
đại ca ! Trong bình còn mấy viên thuốc giải ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Còn ba viên.
Bách Lý Băng nói :
-Nếu vậy mà đâm vào người lão bốn mũi châm thì hết đường cứu chữa.
Lão râu bạc sau khi bị độc châm đâm trúng, biết là mình đã bị điểm huyệt, không thể vận khí kháng cự kịch độc, chỉ trong khoảnh khắc là chất độc phát tác người phải chếtm đã sinh lòng liều mạng. Nhưng được uống thuốc giải rồi, có thể bảo toàn được tính mạng thì lại nảy lòng cầu sinh.
Bách Lý Băng lại giục :
-Nói mau đi! Cô cầm mũi độc châm giơ lên.
Con người nguyệt thẹn hoa nhường như Bách Lý Băng mà ở trong con mắt lão râu bạc, lão cảm thấy cô đáng khủng khiếp hơn cả rắn rết. Lão thấy cô giơ mũi độc châm lên, vội đáp :
-Tại hạ tới đây để tìm kiếm bảo tàng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Bảo tàng gì ?
Bách Lý Băng cười nói :
-Nếu lão không trả lời thì ta lại đâm một mũi châm vào miệng lão.
Lão râu bạc vội đáp :
-Nói cho phải thì không đúng là bảo tàng mà chỉ là mấy di vật của các bậc tiền bối võ lâm.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Lão này quả là xảo quyệt. Lời nói không hẳn trá nguỵ mà cũng không hẳn là sự thật.
Chàng liền cười lạt nói :
-Mấy di vật của các bậc tiền bối võ lâm thì ra là cung cấm rồi.
Lão râu bạc sửng sốt đáp :
đúng thế ! Tiêu Lĩnh Vu từ lúc thấy trong đầm nước bóng con phi ưng và con bản xà, chàng biết đây chính là cung cấm mà chàng đang khổ công tìm kiếm. Chàng tự hỏi :
đồ án và chìa khoá cung cấm đều ở trong mình ta mà người này đây không có đồ án mà vẫn tìm đến được là nghĩa làm sao ?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng thủng thẳng nói :
-Lão trượng ở trong hang núi này đã lâu chưa ?
Lão râu bạc đáp :
-Vào khoảng năm năm.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nói :
-Trong khoảng thời gian năm năm này, chắc lão trượng đã tìm thấy cung cấm rồi ?
Lão râu bạc đáp :
-Mới biết đại khái trong vòng mấy chục dặm quanh đây mà chưa hiểu rõ vị trí.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Thế ra vẫn chưa biết đích xác cung cấm ở đâu hay sao ?
Lão râu bạc đáp :
-Nếu tìm thấy cung cấm rồi thì bọn lão đã chẳng ở đây nữa.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Theo lời lão phu thì hiện giờ dưnhg như còn nhiều người ở trong hang núi này phải không ?
Lão râu bạc đáp :
đúng thế ! Nhưng các hạ không tin thì lão phu cũng chẳng biết làm thế nào.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Lão trượng có thể dúng ám khí đánh trúng tại hạ mà không phát ra tiếng động, đủ biết thủ pháp cao minh vô cùng... Lão râu bạc ngắt lời :
-Các hạ quá khen mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
đáng tiếc lão trượng thân thủ như vậy mà cam tâm để người sử dụng như một tên nô bộc.
Lão râu bạc toan cãi lại, song lão nhẫn nại không nói nữa.
Tiêu Lĩnh Vu cười mát nói tiếp :
Đường như lão trượng chưa phải là nhân vật thủ lãnh trong hang núi này ?
Lão râu bạc đáp :
-Lão phu là một trong bốn đại giám công... Dường như lão tự biết mình tiết lộ quá nhiều, đột nhiên im bặt không nói nữa.
Bách Lý Băng lạnh lùng hỏi :
-Lão trượng giám sát công tác gì ở trong hang núi này ?
Đối với một cô gái đẹp như hoa mà lão già rất sợ hãi. Cô hỏi câu gì là lão phải trả lời câu đó.
Lão đáp :
-Bọn lão phu ở trong hang núi tìm một nơi cất dấu báu vật.
Bách Lý Băng hỏi :
-Lão đã là một trong bốn người giám công, vậy nơi đây dùng bao nhiêu công nhân ?
Lão râu bạc đáp :
-Trong hang núi trước kia có đến dư hai trăm người, nhưng hiện giờ chỉ còn lại hơn một trăm.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Bách Lý Băng hỏi câu nào lão cũng phải trả lời không khỏi cười thầm nghĩ bụng :
-Lão này đã trải nhân tình thế cố xảo quyệt vô cùng ! Thế mà gặp một vị tiểu cô nương điêu ngoan lại hết đường đối phó. Cô hỏi câu nào lão cũng trả lời thành thực, chỉ vì lão yên trí lòng cô không chuẩn đích, hành động không kể gì đến hậu quả. Tay cô cầm những mũi độc châm, nói đâm là đâm. Thế mới biết kẻ trí giả chưa chắc đã là người khôn, người ngu dại chưa chắc đã là hạng vụng về.
Lại nghe Bách Lý Băng hỏi :
-Bọn họ đi đâu ?
Lão râu bạc đáp :
-Không còn ở đây thì chết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu dùng phép truyền âm bảo Bách Lý Băng :
-Băng nhi thử hỏi tên họ lão xem.
Bách Lý Băng nhìn Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười rồi đảo mắt nhìn thẳng lão râu bạc lạnh lùng hỏi :
-Tên họ lão là gì ? Ngoài giang hồ có tước hiệu nào khác không ?
Lão râu bạc nghĩ mình là một nhân vật thành danh trên chốn giang hồ, nếu để một vị tiểu cô nương uy hiếp hỏi câu nào cũng phải trả lời câu ấy thì ngày sau tiếng tăm đồn đại khắp nơi, há chẳng khiến cho người ta cười cho thúi óc ?
Bỗng thấy trên má đau nhói. Lão lại bị một mũi kim đâm vào.
Bách Lý Băng mở bình ngọc ra, lấy thuốc giải cầm trong tay nói :
-Nếu lão muốn lưu lại cái tên tốt đẹp thì đừng nói nữa. Nhưng ở trong hang này, ngoài đại ca và ta không còn ai khác. Lão chết rồi thì có là anh hùng hào kiệt đến đâu cũng chẳng người nào hay biết.
Lão râu bạc vội đáp :
-Lão phu là Phan Long. Người giang hồ kêu bằng Tý ngọ phán.
Bách Lý Băng liền bỏ một viên thuốc giải vào miệng Phan Long. Còn lại hai viên nàng liệng đi rồi nói :
-Thế này rắc rối lắm ! Tốt hơn hết là đừng chịu một mũi châm nào nữa... Thanh âm đột nhiên biến thành lạnh lẽo, cô hỏi tiếp :
-Trong hang còn hơn trăm người mà sao chẳng thấy tông tích đâu ? Các vị ở đây đã khởi công bao nhiêu ngày ? Đào được bao nhiêu bảo tàng ? Lão chỉ nói dối một câu là hết đường sống đó.
Phan Long ngó mũi độc châm trong tay cô lấp loáng xanh lè, vội đáp :
-ở đây công tác đã hơn bốn năm. Những ai đã vào hang núi làm công tác, trừ phi chết đi thì thôi, còn đừng hòng thoát khỏi nơi đây, vì muốn trốn tránh tai mắt mọi người nên ban ngày họ ẩn trong động nghỉ ngơi, chỉ làm công tác về đêm.
Bách Lý Băng hỏi :
-Còn ba vị đại giám kia, bản lãnh thế nào ?
Phan Long đáp :
-Người nào võ công cũng rất cao cường.
Bách Lý Băng hỏi :
-Nhân vật đầu não là ai ?
Phan Long đáp :
-Thẩm Mộc Phong ! Tiêu Lĩnh Vu run lên nghĩ thầm :
-Thẩm Mộc Phong quả nhiên là một nhân vật thần sầu quỷ khốc. Không chừng hắn tìm ra cung cấm rồi. Thằng cha này cơ trí hơn đời, lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn lại đặt tai mắt ở khắp các môn phái lớn thật là một nhân vật kiêu hùng đương thời.
Bách Lý Băng nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
đại ca còn muốn hỏi lão điều gì nữa không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Thử hỏi lão xem những người trong hang này trú ngụ ở đâu ? Ba tên giám công hiện ở chỗ nào ?
Phan Long đáp :
-Bất tất phải hỏi nữa, để tại hạ nói cho mà nghe...
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 04:01 PM.
  #9  
Old 18-04-2008, 12:07 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 8

VŨ VĂN HÀN ĐÀO ĐIỀU TRA HANG NÚI



Phan Long ngưng lại một chút rồi tiếp :
-Hai bên vách núi bọn lão phu đã khoét ra rất nhiều sơn động để cho mọi người trú ẩn lúc ban ngày.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Cách phòng thủ trong núi rất nghiêm mật mà bọn ta bắt được các hạ đã lâu sao không thấy người đến cứu ứng ?
Phan Long đáp :
-Bốn năm năm nay, trong bang chưa từng xảy ra biến cố nên cuộc canh gác cũng trở nên trễ tràng. Nhưng hai đầu cửa hang, cách phòng bị vẫn nghiêm mật vô cùng.
Nếu hai vị từ cửa hang đi vào thì không thể tránh nổi con mắt của bọn họ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Thế mà sao bọn tại hạ vẫn vào đến giữa hang một cách bình yên ?
Phan Long đột nhiên ngửng đầu trông lên đáp :
-Trừ phi hai người từ trên sườn núi hạ xuống còn thì chẳng thể nào họ không biết được.
Bách Lý Băng lại hỏi :
đại ca ! Chúng ta còn hỏi lão điều gì nữa không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Băng nhi hỏi lão chỗ cư trú của ba đại giám công kia và những công nhân kia tìm ở đâu đến.
Bách Lý Băng lại giơ mũi độc châm lên hỏi :
-Lão đã nghe rõ chưa, hay cong muốn ta phải nhắc lại ?
Phan Long đáp :
-Vì công trình ở trong hang núi này rất đỗi gian nan, người thường chẳng thể đảm trách được, nên công nhân hầu hết là những nhân vật võ lâm có căn bản võ công mới chịu đựng được. Những người chết rồi, khó có kẻ bổ sung. Còn ba vị giám công kia đều ở ba nơi thạch động.
Bách Lý Băng lại hỏi :
đại ca hỏi như vậy đã đủ chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Băng nhi hỏi lão coi có biện pháp nào để chúng ta trà trộn vào với bọn công nhân mà không bị chúng phát giác được chăng ?
Phan Long ngập ngừng :
điểm này thật khó quá... Bách Lý Băng nói :
đại ca ! Lão đã không biết thì để lão cũng bằng vô dụng mà còn xảy mối lo về sau, nên giết phứt lão đi cho rồi... Phan Long biết cô nói giết là giết chứ không phải hăm doa. vội đáp :
-Có một biện pháp, nhưng lão phu nói ra e các vị không tin lời.
Tiêu Lĩnh Vu giục :
-Lão trượng thử nói nghe ! Phan Long nói :
-Những công nhân trong hang núi chia làm bốn tốp, các vị đại giám công, mỗi vị coi một tốp. Mỗi tốp có năm mươi hai người. Nhưng mấy năm nay số tử thương khá nhiều, chỉ còn lại hơn trăm người. Tốp của lão phu còn ba mươi mốt người, chỉ ngó một cái là nhận ra ngay. Nếu muốn vàng thau lẫn lộn quyết không thể được.
Trường hợp của ba vị giám công kia cũng thế, những nhân công dưới quyền đều nhẵn mặt hết. Có điều người ở tốp nào chỉ biết tốp ấy vì ít khi tiếp xúc với nhua nên ấn tượng hồ đồ. Nếu hai vị muốn lưu lại trong hang chỉ còn cách trà trộn vào bọn công nhân của lão phu. Bây giừo hai vị hãy buông tha để lão phu đi lấy quần áo cũ để hoá trang thì may ra không bị người phát giác.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Bọn tại hạ làm thế nào mà tín nhiệm lão trượng được ?
Phan Long đáp :
đó là biện pháp duy nhất để các vị lưu lại trong hang núi cho khỏi bị phát giác.
Ngoài ra không còn phương pháp nào hết.
Lão ngửng đầu trông trời chiều nói tiếp :
-Tứ đại giám công luân lưu tuần trong hang núi, bên trong đề phòng công nhân trốn ra, bên ngoài ngăn ngừa địch nhân xâm nhập. Chỉ lát nữa một giám công khác sẽ đến thay phiên lão phu. Nếu họ không thấy đâu tất họ sanh lòng ngờ vực làm hiệu báo động. Khi đó nhất định hai vị chẳng thể nào ẩn lánh được.
Bách Lý Băng nói :
-Bây giờ tha lão thì chính lão đi báo tin, chứ chẳng cần nổi hiệu cảnh giác. Như vậy ta cùng đại ca vẫn bị phe ngươi phát giác, thì chẳng thà giết lão đi còn hơn.
Phan Long nói :
-Một lời hứa của lão phu giá đáng ngàn vàng. Lão phu đã hứa quyết không dùng âm mưu để ám hại quý vị.
Bách Lý Băng khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu :
đại ca ! Tiểu muội có một cách khiến cho lão có hại bọn ta thì chính lão cũng không thể sống được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Biện pháp gì ?
Bách Lý Băng đáp :
-Gia gia truyền cho tiểu muội một môn võ công gần giống như điểm huyệt mà thực ra khác điểm huyệt rất xa. Khi điểm huyệt một nơi, lại cần giải cứu được. Đó là độc môn thủ pháp của phe Bắc Hải. Trên chốn giang hồ quyết không một ai hiểu rõ môn này. Bây giờ nếu điểm huyệt lão thì trong vòng mười hai giờ mà không được giải khai thì chỗ huyệt đạo bị thương ứ máu lại. Sau bảy ngày chỗ đó sẽ vỡ nát ra mà chết, nhưng chết một cách chậm chạp rất đau khổ.
Phan Long nói :
-Nếu lão phu thực tình muốn đem bán đứng các vị, thì lão phu chỉ cần nhẫn nại trong vòng mười hai giờ để chờ các vị giải huyệt rồi đem bán cũng chưa muộn.
Bách Lý Băng nói :
-Nhưng lão đừng hòng có cơ hội như vậy, vì trước khi giải huyệt cho lão, ta đã điểm vào một huyệt đạo khác.
Tiêu Lĩnh Vu muốn dò lại xem cấm cung ở chỗ nào một cách mau chóng, dù phải mạo hiểm cũng đánh.
Chàng liền đáp :
-Băng nhi ! Cứ làm theo ý kiến của Băng nhi cũng được. Vậy Băng nhi thả lão ra.
Bách Lý Băng liền ra tay thi triển thủ pháp độc môn ngấm ngầm đả thương một chỗ huyệt đạo của Phan Long rồi giải khai hai huyệt đạo kia.
Cô nói :
-Bọn ta ở đây chờ lão. Nếu trong vòng nửa giờ lão không trở lại thì coi như là lão đã phản bội lời hứa.
Phan Long đứng dậy chẳng nói năng gì cất bước đi ngay.
Bách Lý Băng thấy thái độ phẫn nộ của Phan Long lúc ra đi. Cô lắc đầu nói :
-Tiểu muội xem chừng lão không trở lại nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Vậy chúng ta chuẩn bị ứng chiến.
Bách Lý Băng mỉm cười đáp :
-Lâu nay tiểu muội chưa có dịp động thủ. Phen này chắc ccược đánh nhau bằng thích.
Tiêu Lĩnh Vu vẫn lo âu về chuyện an nguy của Khâu Tiểu San. Trong lòng buồn bã, chàng ngồi yên không nói gì nữa.
Sau khoảng thời gian chừng cháy tàn nén hương. Phan Long quả nhiên y ước trở lại. Lão đem đến hai bộ quần áo cũ rách nát và nửa chén tro tàn nói :
-Hai vị thay đổi quần áo rồi lấy tro than xát vào người cho da đen lại. Cô nương còn phải búi tóc ngược lên cải dạng nam trang.
Tiêu Lĩnh Vu cầm lấy áo thay đổi. Bách Lý Băng ẩn sau tảng đa lớn hoá trang.
Bách Lý Băng người bé nhỏ mà quần áo rộng quá mặc trông rất khó coi. Cô lại trát tro than lên mặt trông chẳng khác gì một tiểu khiếu hoá.
Tiêu Lĩnh Vu trông thấy, không khỏi tội nghiệp cho cô. Chàng nhẹ buông tiếng thở dài nói :
-Thật là khuất tất Băng nhi quá ! Bách Lý Băng nhoẻn miệng cười đáp :
-Chỉ mong sao cho đại ca trong lòng khoan khoái là hay. Cond tiểu muội chịu khổ sở đến đâu cũng không biết cực nhục.
Tiêu Lĩnh Vu rất cảm động, toan nói vài lời cảm tạ thì Phan Long đã lên tiếng :
-Hàm răng cô nương trắng quá, từ giờ đừng cười nữa hay hơn ! Bách Lý Băng tức giận ngắt lời :
-Ta cùng đai ca không phải là tù nhân của lão, lão nên ăn nói lịch sự một chút.
Phan Long đáp :
-Nếu hai vị không muốn bại lộ hành tung thì phải nghe lời tại hạ mới được.
Bách Lý Băng đã toan nổi nóng, nhưng Tiêu Lĩnh Vu đã khuyên giải :
-Băng nhi ! Lão trượng nói thế là phải.
Phan Long nói :
-Nam tử hán, đại trượng phu quả nhiên thông tình đạt lý... Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Hai vị hãy đi theo lão phu.
Lão trở gót đi ra ngoài.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đeo bao tay vào để đề phòng biến cố bất trắc. Chàng bước lẹ hai bước đi theo sát Phan Long để hễ thấy tình thế khác lạ là ra tay kiềm chế lão.
Phan Long dẫn hai người đi chừng hơn mười trượng thì đến chân vách núi. Lão đưa tay đẩy vách động, một phiến đá mở ra liền.
Mùi hôi hám nằng nặc từ trong xông ra.
Tiêu Lĩnh Vu đã tăng thêm phần lịch chuyệt rất nhiều, chàng chưa vội xông vào ngay, đưa mắt nhìn quanh thấy trong căn nhà đá trải chăn bông. Bên trên mấy chục đại hán nằm thở pho pho, chàng nghĩ thầm :
-Tiêu Lĩnh Vu này đường đường là nam tử hán thì có trà trộn với bọn này còn được, nhưng Bách Lý Băng cô nương là một vị thiên kim tiểu thơ, đâu có thể để nàng ở lẫn với họ cho đành ?
Phan Long đã ngó thấy nét mặt Tiêu Lĩnh Vu ra chiều khó nghĩ liền thủng thẳng nói :
-Nơi đây là như vậy đó. Hỡi ơi ! Mấy năm nay bọn lão phu ở trong hang thẳm, trừ người đã chết, còn hàng ngày ai cũng phải làm công tác đến sức cùng lực kiệt mới được nghỉ ngơi. Hễ nằm xuống là ngủ như chết... Tiêu Lĩnh Vu nẩy dạ đồng tình khẽ thở dài hỏi :
-Những người này tội gì mà chịu cực như vậy ?
Phan Long đáp :
-Vì họ không còn đường lối nào khác, ngoại trừ làm công tác là chết. Muốn sống thì phải công tác không ngừng.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
-Thẩm Mộc Phong chưa lấy được chìa khoá cung cấm, sao đã biết cung cấm ở đây là phái người đến tìm kiếm ? Suốt mấy năm trời không tìm ra mà hắn vẫn chưa nản chí. Thật là tâm địa độc ác, kiên quyết, người thường không thể bì kịp.
Bỗng nghe Bách Lý Băng cất tiếng dịu dàng nói :
được đi theo đại ca thì dù có cực khổ nữa tiểu muội cũng không sợ. ĐAi ca không nên lo buồn vì tiểu muội.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Thật tội nghiệp cho Băng nhi ! Bách Lý Băng nắm lấy tay chàng đến bên vách ngồi xuống. Mặt nàng vẫn ra chiều hớn hở, quả không thấy gì là đau khổ.
Phan Long nói :
-Hai vị hãy ngồi đây. Lão phu đi có việc.
Lão trở gót cất bước ra ngoài xoay tay đóng cửa lại.
Trên nền đá tuy dadx giải mền bông nhưng lâu ngày đã mục nát. Bách Lý Băng vừa duỗi chân, tấm mền đã thủng một lỗ lớn.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :
-Băng nhi ! Chúng ta nên tìm cách gì để cứu những người này.
Bách Lý Băng hỏi :
-Chúng ta đi kiếm bốn tên đại giám công giết hết đi là bọn chúng tự nhiên được tự do phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Chúng ta hãy nhẫn nhục một ngày cho biết rõ nội tình rồi sẽ tính.
Bách Lý Băng mỉm cười không nói gì nữa. Cô nhắm mắt lại ngồi dựa vào vách .
Không hiểu thời gia đã trôi qua bao lâu. Cánh cửa đá đột nhiên kẹt mở. Một cơn gió lạnh lùa vào.
Tiêu Lĩnh Vu mở bừng mắt ra thấy Phan Long tay cầm một cái đèn lồng màu xanh dẫn hai người đi tới.
Người mé tả mặc áo trường bào màu lam, râu đen chùng xuống bụng. Sắc mặt hồng hào như đồng tử. Tay xách một cái tráp giát vàng dài chừng ba thước. Lão chính là Vũ Văn Hàn Đào, chủ nhân toàn cơ thư lâu.
Người mé hữu mặc áo lựa, chính là Chu Triệu Long, nhị trang chúa ở Bách Hoa Sơn Trang.
Tiêu Lĩnh Vu nắm tay Bách Lý Băng dùng phép truyền âm khẽ bảo cô :
-Băng nhi ! Từ từ nằm xuống đi.
Bách Lý Băng theo lời nằm thẳng người ra.
Vũ Văn Hàn Đào và Chu Triệu Long chầm chậm bước vào. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chưa để ý đến Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý lắng tai nghe thấy Chu Triệu Long nói :
-Vũ Văn huynh ! Đại trang chúa rất hy vọng về vụ này. Y đã hai, ba lần tra xét và chứng minh cung cấm đích thị trong hang núi này. Y thân hành tới đây diều tra mấy lần mà thuỷ chung vẫn chưa tìm thấy một chút manh mối gì.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười hỏi :
-Thẩm đại trang chúa phái mấy trăm người võ lâm khai quật bới móc hang núi này, chẳng lẽ chưa tìm ra được chút gì ?
Chu Triệu Long đáp :
-Những người được phái đến đây, tuy chưa phải là cao thủ hạng nhất, nhưng là những tay có căn bản võ công, lại tuổi trẻ sức mạnh. Chúng chịu đựng lao khổ làm công tác, người thường không thể bì kịp. Số tử vong đã gần tới một nửa, vẫn chưa tìm được đầu mối nào hết.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Tại hạ tuy mới ngó lướt qua một lượt đã thấy mấy toà núi này đều là dad hoa cương rắn chắc vô cùng. Đừng nói hai trăm người, mà đến hai vạn nhân công cũng khó lòng cải biến thế núi trong hang. Như vậy đủ tỏ rõ người bố trí học vấn sâu rộng khôn lường... Chu Triệu Long ngắt lời :
đúng thế ! Đai trang chúa mời Vũ Văn huynh đến đây là có ý trông vào tài trí của huynh đài đặng tìm ra cung cấm.
Vũ Văn Hàn Đào chuyển động cặp mắt nhìn mấy chục đại hán nằm ngổn ngang trong thạch thất, đoạn lão ngó Phan Long hỏi :
-Hiện giờ trong hang núi này còn bao nhiêu nhân công ?
Phan Long đáp :
-Kể cả bốn nhóm cộng lại thì khoảng chừng một trăm hai chục người.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Kể riêng thủ hạ của ông bạn được bao nhiêu ?
Phan Long đáp :
-Ba mươi ba tên.
Thực ra chỉ có ba mươi mốt người, lão kể cả Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng thêm vào.
-Ông bạn lựa cho hai tên, võ công tương đối khá hơn để lão phu đưa đi diều tra bốn mặt sơn thế.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Vũ Văn Hàn Đào tuy đã gặp ta mấy lần, nhưng chưa có ấn tượng gì sâu xa, bây giờ ta lại hoá trang thì gạt lão cũng chẳng khó gì. Nhưng ta cùng ở với Chu Triệu Long lâu ngày, nếu không cẩn thận tất bị gã khám phá ra chỗ sơ hở. Cầu cho Phan Long đừng lựa ta đi.
Bỗng thấy Phan Long đánh thức hai người nằm dưới đất dậy.
Vũ Văn Hàn Đào chau mày hỏi :
-Có tìm dưdợc tên nào con người thanh tú hơn một chút không ?
Nguyên hai người được chọn tuy thân thể cao lớn mà ngây ngô.
Chu Triệu Long đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :
-Hai tên kia quần áo tương đối sạch sẽ, bảo chúng đi theo hay hơn.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng tuy mặc áo cũ nhưng vẫn còn lành lặn hơn những người khác.
Phan Long không làm sao được đành đến bên Tiêu Lĩnh Vu đẩy chàng nói :
Đậy đi ! Nguyên lão không biết họ tên hai người nên không hô hoán.
Tiêu Lĩnh Vu đành liều kéo Bách Lý Băng đứng dậy.
Chu Triệu Long chẳng khi nào ngờ tới Tiêu Lĩnh Vu lại trà trộn vào đám nhân công này. Gã đưa mắt nhìn hai người cười nói :
-Hai tên này mau lẹ, chỉ hiềm dơ bẩn một chút. Nếu rửa mặt cho sạch tro than, thay quần áo mới thì có thể dùng được đấy.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
đành là dùng chúng tạm vậy.
Bách Lý Băng mắng thầm trong bụng :
-Thằng cha râu dài kia ! Bản công chua mà phải nghe lời sai khiến của ngươi thì thật bực mình. Thế mà hắn còn nói dùng tạm vậy. Ngày sau ta phải bắt hắn làm nô bộc chăn ngựa mới phải.
Tiêu Lĩnh Vu trong lồng hồi hộp sợ Chu Triệu Long khám phá ra chân tướng.
Tuy chàng không sợ gã nhưng e rằng gã biết hành độgn thì tiền công tận thế.
Chàng đứng ngây người ra không để mắt chạm vào mục quang của gã.
Phan Long cũng trong lòng xao xuyến, chỉ sợ Chu Triệu Long hỏi đến lai lịch hai người thì khôgn biết đường mà trả lời.
Ngờ đâu Chu Triệu Long chẳng chú ý gì đến Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng, khẽ bảo với Vũ Văn Hàn Đào :
-Vũ Văn huynh ! Đại trang chúa ruột nóng như lửa đốt chỉ mong mở được cung cấm ra cho lẹ. Y bảo tiểu đệ ba ngày nữa sẽ tới đây. Tiểu đệ hy vọng trong ba ngày huynh tìm được manh mối gì để phúc đáp y thì hay quá.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Bây giờ trời đã tối rồi. Để sáng mai sẽ bắt đầu công tác.
Lão ngó Phan Long nói tiếp :
-Ông bạn truyền mệnh lệnh của nhị trang chúa là đêm nay nghỉ công tác.
Phan Long nghiêng mình đáp :
-Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Vũ Văn Hàn Đào đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :
-Ông bạn bảo chúng đi rửa mặt mũi cho khỏi dơ dáy và thay đổi y phục sạch sẽ.
Sáng sớm mai ông bạn đưa chúng đến gặp lão phu.
Lão nói rồi cùng Chu Triệu Long lui ra khỏi thchj thất.
Phan Long đưa hai người ra cửa rồi quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng vẫy tay nói :
-Hai vị hãy đi theo tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng ra khỏi nhà thạch thất. Ngửng đầu trông sao trên trời biết rằng đêm đã khuya rồi.
Phan Long cầm đèn lồng dẫn đường đưa hai người vào một căn nhà đá khác.
Lão giưo cao đèn soi xung quanh một lượt không thấy có ai mới từ từ đóng cửa lại khẽ nói :
-Vừa rồi hai vị đã nhìn thấy người râu dài xách tráp. Lão là chủ nhân toàn cơ thư lâu, một nhân vật nổi danh trên chốn giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu nói theo :
-Lão là Vũ Văn Hàn Đào.
Phan Long hỏi :
-Các hạ có biết lão ư ?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
-Còn gã thiếu niên ăn mặc hoa lệ là Chu Triệu Long, nhị trang chúa ở Bách Hoa Sơn Trang.
Phan Long sắc mặt biến đổi hỏi :
-Còn thân thế của các hạ ra sao ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Các hạ ở trognhang thẳm đã lâu nên không hiểu tình thế ngoài giang hồ hiện đang chuyển biến kịch liệt. Anh hùng thiên hạ đều đã phấn khởi tinh thần chống đối lại Bách Hoa Sơn Trang. Vì thế mà Thẩm Mộc Phong nóng lòng muốn mpử cung cấm. Còn họ têntại hạ có nói ra chưa chắc các hạ đã hiểu, vậy khôgn nói nữa là xong.
Phan Long hỏi :
-Các hạ đã không muốn nói tính danh,chẳng hiểu có thể cho biết là thù hay bạn với Bách Hoa Sơn Trang ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
Đĩ nhiên là thù. Nếu là bạn với Thẩm Mộc Phong thì hà tất hại hạ phải lén lút vào cái hang núi này ?
Phan Long lại hỏi :
-Nếu vậy các hạ tới đây cũng vì vụ cung cấm ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đúng thế ! Phan Long thủng thẳng nói :
-Các hạ đã nhận biết được Chu nhị trang chúa và Vũ Văn Hàn Đào thì chắc họ cũng biết các hạ ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
Đĩ nhiên là thế ! Phan Long hỏi :
-Sáng mai hai vị rửa mặt. Nhị trang chúa và Vũ Văn Hàn Đào nhận diện được há chẳng bại lộ hành tung ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Vụ này phải nhờ Phan huynh nghĩ dùm cho biện pháp nào mới được.
Phan Long ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
-Nếu hai vị bị phát giác trà trộn vào hang núi này để mưu đồ chuyện khác thì chẳng những hai vị bị xử tử, mà tại hạ cũng bị liên luỵ.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
-Xử tử thì e rằng Chu Triệu Long chưa đủ tài, nhưng hiện giờ tại hạ chưa muốn bộc lộ hình tích.
Phan Long nói :
-Bây giờ chỉ còn biện pháp duy nhất là hai vị phải nghĩ cách ẩn dấu bản tường và ứng phó một cách thận trọng thì họ mới không phát giác.
Bách Lý Băng nói :
-Chỉ cần các hạ đừng tố giác với bọn họ thì họ làm sao biết được ?
Phan Long nói :
-Tại hạ mà phải tìm biện pháp cho hai vị cốt là giữ mạng sống cho chính mình.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Nếu Phan huynh giúp đỡ thì sau này tại hạ tất có ngày báo đáp.
Phan Long mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Hồi lâu lão mới lên tiếng :
-Hai vị có thuốc dich dung không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Không có. Xem chừng phải lấy tro than ở đây vậy.
Phan Long nói :
-Hai vi trà trộn vào bọn công nhân thì hoặc giả có thể dùng tro than bôi mặt để lừa gạt Chu nhị trang chúa vàVũ Văn Hàn Đào, nhưng lại đi riêng với họ thì khó lòng gạt được.
Bách Lý Băng hỏi :
-Ai bao? các hạ đưa bọn ta ra cho họ ?
Phan Long đáp :
-Chu nhị trang chúa đã chỉ đích thân hai vị thì tại hạ còn cự tuyệt thế nào được ?
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Ngày trước tại hạ còn bôn tẩu giang hồ, vì muốn giữ hành tung bí mật có đem theo một tấm mặt nạ. Từ ngày vào hang núi này tuy không dùng đến nhưng vẫn còn giữ. Đáng tiếc là chỉ có một tấm không thể chia cho cả hai vị được.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
-Một tấm cũng đủ rồi. Còn vị muội muội của tại hạ thì bọn họ chưa từng gặp bao giờ, chỉ cần che dấu diện mạo một cô gái là xong.
Phan Long thò tay vào trong áo lót lấy ra một tấm mặt na đưa cho Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Tấm mặt nạ này đeo vào rồi, sắc mặt vàng ửng như mắc bệnh lâu ngày. Các hạ đeo vào đừng tỏ ra một cách khinh xuất. Tại hạ hết lòng tương trợ, còn hai vị có thoát khỏi tai mắt của họ hay không là trông vào cơ trí của các vị. Bây giờ đã khuya rồi, tại hạ đưa hai vi về nghỉ thôi.
Bách Lý Băng mỉm cười hỏi :
đại ca ! Đại ca thử đeo mặt nạ vào để tiểu muội coi hình thù được không ?
Tiêu Lĩnh Vu đeo mặt nạ vào. Bách Lý Băng ngó chàng mỉm cười nói :
-Quả giống như người bịnh kinh niên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Như vậy càng hay.
Phan Long cầm đèn lồng lên nói :
-Không nene ở lâu chỗ này, chúng ta đi thôi.
Rồi lão đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu gọi giựt lại :
-Phan huynh hãy dừng bước. Tại hạ còn quên mất một điều.
Phan Long dừng bước quay lại hỏi :
điều chi ?
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 04:27 PM.
  #10  
Old 18-04-2008, 12:08 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 9

HÀN ĐÀO QUAN SÁT CẢNH THIÊN NHIÊN



Tiêu Lĩnh Vu quay lại bảo Bách Lý Băng :
-Băng nhi ! Giải khai huyệt đạo cho y.
Bách Lý Băng sửng sốt một chút rồi nàng cũng theo lời tiến lại giải khai huyệt đạo cho Phan Long. Đồng thời cô hỏi Tiêu Lĩnh Vu :
-Có cần điểm huyệt chỗ khác không ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
-Không cần.
Chàng chú ý nhìn Phan Long chắp tay nói :
-Mối tình cảm của Phan huynh, tiểu đệ đã lãnh thụ. Từ giờ chúng ta lấy sự thành thực đối đáp với nhau, không nên dùng thủ đoạn nữa.
Phan Long nhẹ buông tiếng thở dài đáp :
-Các hạ quả là người quân tử.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói :
-Trên chốn giang hồ lấy điều đạo nghĩa làm gốc. Phan huynh đã coi tại hạ như bằng hữu, khi nào tại hạ không lấy lòng thành thực đối xử với Phan huynh ?
Bách Lý Băng nói :
đại ca ! Sao đại ca vội tin lão thế ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Băng nhi ! Phan huynh là người bằng hữu có huyết tích. Y phải làm giám công nơi đây tất là có chỗ đau lòng.
Phan Long không nói gì nữa, mở cửa thạch thất đưa hai người về nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, Phan Long lại vào thạch thất, đem theo cả đồ dịch dung thay đổi sắc mặt cho Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng vừa động thủ cải trang vừa khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu :
đại ca ! Chúng ta chịu để bọn họ sai khiến thật ư ?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
đúng thế.
Phan Long thấy trong bọn nhân công đã nhiều người tỉnh giấc. Lão đằng hắng một tiếng rồi giục :
-Lẹ lên ! Chu nhị trang chúa đang đợi hai vị đó.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng liền đứng dậy theo Phan Long đi ra khỏi thạch thất.
Lúc này trời đã sáng rõ, phương đông hiện lên những đám mây rực rỡ.
Phan Long khẽ dặn :
-Hai vị nên đối phó cẩn thận để hành tung khỏi vị bại lộ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
đa tạ Phan huynh đã có lòng chỉ giáo.
Chàng ngửng đầu trông ra, thấy hai đại hán võ phục, lối năm mươi tuổi đi cùng một lão già râu bạc khuyết một bên tai, mình mặc trường bào màu xanh. Ba người sóng vai đứng lại giữa đường chờ đợi.
Phan Long chắp tay nói :
-Phiền ba vị chờ đợi mất thì giờ.
Lão già khuyết tai ngắm nghía Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng rồi hỏi :
-Vị này ư ? Coi như người có bệnh nặng.
Phan Long mỉm cười đáp :
đặng huynh nói đúng đó. Y mắc bệnh lâu ngày mới dậy, không ngờ nhị trang chúa lại chấm y.
Lão khuyết tai họ Đặng đưa mắt nhìn Bách Lý Băng cười nói :
-Gã tiểu tử này gương mặt xinh quá... Phan Long ngắt lời :
đáng tiếc là nhị trang chúa đã chọn y, không thì tiểu đệ đem nó tặng cho Đặng huynh.
Lão khuyết tai nói :
-Người quân tử không cướp đoạt sở thích của kẻ khác. Tiểu đệ thấy gã khả ái đem lòng ưu thích chắc Phan huynh cũng thích gã lắm.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Hai vị huynh đệ này tiểu đẹ ít khi được gặp.
Phan Long nghĩ thầm trong bụng :
-Chính mình còn chưa biết tên họ chúng là gì thì dĩ nhiên lão ít được gặp.
Ngoài miệng lão đáp :
-Hai vị thuộc hạ của tiểu đệ này, một người mắc bệnh nghỉ làm công lâu ngày, một người thường ở trong nhà làm việc tạp dịch.
Lão khuyết tai nói :
-Té ra là thế.
Hai đại võ phục đồng thanh nói :
-Hai vị không nên nói chuyện vớ vẩn nữa. Chu nhị trang chúa có lẽ chờ đợi lâu rồi.
Rồi chúng xoay mình đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
-Ba người này quần áo chỉnh tề. Chắc là ba tên đại giám công.
Phan Long và lão khuyết tai quả nhiên chẳng nói gì nữa cất bước đi theo hai đại hán võ phục.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Bách Lý Băng khẽ nói :
-Băng nhi ! Băng nhi nên nhẫn nại, chớ có động thủ một cách khinh xuất.
Bách Lý Băng gật đầu đáp :
-Tiểu muội chỉ cử động theo đại ca là xong.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm để ý quan sát hình thế trong hang núi.
Chàng ráng nhớ những bụi cỏ cùng những tảng đá lớn.
Chàng biết lúc này ở vào tình thế nguy hiểm vô cùng. Nhớ được địa hình phần nào thì thêm được sinh cơ phần ấy.
Bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách, thì ra đã đến bên cái đầm nhỏ.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông thấy suối nước trên núi phun ra như tên bắn rớt xuống đầm làm cho sóng gợn lăn tăn.
Vũ Văn Hàn Đào đứng trên tảng đá cao hơn trượng ở trên đầm. Tay lão cầm bút giấy không hiểu để vẽ gì.
Chu Triệu Long hai tay chắp để sau lưng nhìn xuống đầm nước ngơ ngẩn xuất thần.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến nhìn ảnh con phi ưng cùng con bàn xà hiện dưới đáy nước. Chàng tự hỏi :
-Chẳng lẽ Chu Triệu Long cũng phát giác ra điều đó ?
trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng từ từ chuyển độgn thân hình, ngưng tụ mục lực ngó theo ánh mắt Chu Triệu Long. Chàng thấy dưới đáy hồ có một đám bóng đỏ chập chờn trong làn nước màu lục. Vì ở xa quá, chàng nhìn không rõ bóng màu hồng đó là vật gì tụ lại.
Bọn tứ đại giám công dường như vô cùng kinh sợ Chu Triệu Long và Vũ Văn Hàn Đào, không dám lên tiếng sợ làm kinh động hai người. Chúng đứng thành hàng phía sau tảng đá lớn.
Sau chừng nửa giờ, Vũ Văn Hàn Đào thu giấy bút lại, từ trên tảng đá nhảy xuống. Bọn Phan Long đều chắp tay xá dài nói :
-Xin tham kiến Vũ Văn tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười hỏi :
-Bốn vị đến đã lâu chưa ?
-Bọn thuộc hạ đã đến lâu rồi, nhưng không dám làm kinh động Vũ Văn tiên sinh đang lúc bận công tác.
Lúc này Chu Triệu Long cũng quay lại nhìn bọ Phan Long bốn người nói :
đại trang chúa chỉ một hai ngày tới sẽ tới đây. Các vị liệu mà bố trí cho thận trọng, đừng để địch nhân trà trộn vào hang.
Lão già khuyết tai đáp :
-Cin nhị trang chúa cứ yên tâm. Cuộc phòng thủ trong hang cực kỳ nghiêm mật, đừng nói là trang chủ, mà đến cả con chim bay vào hang núi cũng không qua nổi tai mắt giám thị của bọn thuộc hạ.
Chu Triệu Long nghiêm sắc mặt nói :
-Hiện nay, tình thế khác trước nhiều, mới đây trên chốn giang hồ có kẻ xuất hiện chuyên môn đối nghịch với chúng ta, mà lão lại để cho khá nhiều cai thủ võ lâm để cho sai khiến.
Lão khuyết tai ngắt lời :
-Tên nào lớn mật mà dám đối nghịch với Bách Hoa Sơn Trang chúng ta ?
Chu Triệu Long đáp :
-Có lẽ các vị ở trong hang núi lâu ngày, không hiểu những biến chuyển ngoài giang hồ. Gã đó tên gọi Tiêu Lĩnh Vu, tuy còn nhỏ tuổi nhưng võ công cao thâm khác thường. Cả đại trang chúa cũng phải uý kị gã... Bốn tên đại giám công nghe nói vậy đều sửng sốt đồng thanh hỏi :
đại trang chúa đã động thủ với gã chưa ?
Trong con mắt của bốn người này võ công và tài trí của Thẩm Mộc Phong đều vào hạng nhất đương thời, không còn ai sánh kịp. Bây giờ chúng nghe nói có người khiến cho Thẩm Mộc Phong cũng phải sinh lòng uý kỵ thì không khỏi kinh dị vô cùng ! Lại nghe Chu Triệu Long đáp :
đại trang chúa tuy chưa chính thức quyết thắng phụ với gã, nhưng đã đôi khi độgn thủ thì nhận xét quả gã là một tay kình địch, chưa từng có ai ghê gớm đến thế... Chu Triệu Long biết là còn nói thêm nữa không khỏi làm tổn thương đến oai nghiêm của Thẩm Mộc Phong, gã liền chuyển sang chuyện khác :
-Theo lời báo cáo thì Tiêu Lĩnh Vu đã tiến vào dãy núi Vô Di. Các vị phải đặc biệt thận trọng coi chừng.
Bốn tên đại giám công đều chắp tay thi lễ đáp :
-Bọn thuộc hạ xin tuân lệnh.
Phan Long độgn tâm liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu.
Chu Triệu Long vẫy tay nói :
-Các vi bất tất phải ở lại đây nữa, cần gia tâm phòng thủ lối vào hang núi.
Phan Long nghiêng mình thi lễ nói :
-Thưa nhị trang chúa ! Nhị trang chúa lựa hai tên để sai phái. Thuộc hạ đã đưa chúng đến đây.
Chu Triệu Long đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng hỏi :
-Gã kia có bệnh phải không ?
Phan Long đáp :
-Y mắc trọng bệnh nhưng vừa mới khỏi chưa được bao lâu.
Chu Triệu Long gật đầu nói :
được rồi ! Thôi các vị đi đi ! Bốn tên đại giám công dạ một tiếng rồi trở gót rút lui.
Phan Long vừa đi được hai bước, đột nhiên nghe Chu Triệu Long gọi giật lại :
-Phan Long ! Hãy dừng lại đã.
Phan Long dạ một tiếng rồi trở gót quay lại.
Chu Triệu Long quay sang nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Vũ Văn huynh ! Vũ Văn huynh đã tìm thấy mănh mối gì chưa ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-hang núi này khá dài, nhưng chỉ có khu phụ cận cái đầm nhỏ là thâm u hùng vỹ.
Thẩm đại trang chúa đoán nó là chỗ trọng tâm đủ biết lão nhân gia tài trí hơn đời.
Chu Triệu Long nói :
-Nhưng hơn hai trăm công nhân tinh tráng làm việc mấy năm trời vẫn chưa tìm ra được manh mối gì.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Hiện giờ chỉ nói được là có thể như vậy, chứ chưa dám quyết đoán.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
-Tại hạ còn một việc chưa hiểu muốn thỉnh giáo nhị trang chúa.
Chu Triệu Long đáp :
-Vũ văn huyh cứ hỏi đi. Tiểu đẹ mà biết là xin nói hết.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Thẩm đại trang chúa đã lấy được chìa khoá cung cấm chưa ?
Chu Triệu Long trầm ngâm một lúc rồi nói :
-Nếu đại trang chúa mà lấy được chìa kháo cung cấm thì hà tất phải ở trong hang núi này mà mò mẫm mấy năm trời.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Nếu đại trang chúa chưa lấy được chìa khoá cung cấm thì sao lại biết cung cấm ở đây ?
vtl đáp :
-Tại hạ cũng không biết rõ nội tình một cách tường tận. Dường như đại trang chúa nghe người nói cung cấm ở vùng này. Khi ấy đại trang chúa đang ở thời kỳ luyện công đã đến đây điều tra hai lần.
Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :
đại trang chúa trước nay rất thận trọng. Nếu lão nhân gia chưa tìm được điều chứng minh thì quyết chẳng khi nào phái nhiều công nhân tới đây liên tục công tác mấy năm trời.
Chu Triệu Long mỉm cười đáp :
-Lần thứ hai đại trang chúa dò xét rồi quyết tâm phái người tới đây thì chắc là lão nhân gia đã tìm được điều chi khả tin. Nhưng hơn hai trăm công nhân hành động lâu như vậy vẫn chẳng thấy gì, nên phải mời đại giá Vũ Văn huynh vào đây.
Vũ Văn Hàn Đào gật đầu nói :
-Hang núi thâm u này coi bề ngoài chẳng có chi kỳ lạ, nhưng thực ra ẩn dấu long mạch. Nếu không phải là nhà chuyên môn thì khó lòng nhìn ra được, Đại trang chúa đã phái người đến công tác đủ chứng tỏ lão nhân gia đã nhận ra hình thế hang núi.
Chu Triệu Long liếc mắt nhìn quanh rồi nói :
-Sao tại hạ chẳng thấy chi hết ?
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :
-Nếu tại hạ nói ra một vài đặc điểm thì nhị trang chúa có thể biết ngay không có gì quái dị.
Tiêu Lĩnh Vu đứng bên chú ý lắng tai nghe hai người đàm luận. Chàng nghĩ thầm trong bụng :
-Thằng cha Vũ Văn Hàn Đào này tự xưng là chủ nhân Toàn cơ thư lâu, xem chừng hắn chẳng phải con người chỉ biết học võ thuật. Chỉ đáng tiếc hắn kết đảng với Thẩm Mộc Phong, cam tâm chìm đắm vào đường ma đạo.
Lại thấy Vũ Văn Hàn Đào giơ tay lên trỏ vào vách núi chỗ tia suối phun nước hỏi :
-Nhị trang chúa thử nhìn kỹ xem nào, dòng suối trên vách núi chỗ kia có chỗ nào kỳ dị ?
Tiêu Lĩnh Vu ngó theo ngón tay trỏ của Vũ Văn Hàn Đào thì chỉ thấy vách núi bóng loáng, màu hồng thẫm rất ngoạn mục. Ngoài ra chẳng có chi khác lạ.
Bỗng nghe Chu Triệu Long đáp :
-Vũ Văn huynh ! Vách núi này trừ màu sắc ngoạn mục tại hạ thực không thấy có chỗ nào khả nghi.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
-Hay lắm ! Té ra gã chưa nhìn thấy gì.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Nhị trang chúa chỉ lưu tâm một chút là nhận ra sơn thạch trên vách núi và trong hăng thẳm này không giống các nơi khác.
Chu Triệu Long ồ một tiếng rồi nói :
-Ngoài cái đó ra còn gì nữa không ?
Câu hỏi của gã tỏ ra chưa hoàn toàn thoa? mãn với lời giải thích của Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Vụ này coi bề ngoài giản dị mà thật ra rất trọng yếu. Tại hạ tuy chưa lên vách núi coi kỹ, nhưng chắc không thể lầm được là bên kia vách núi còn những biến hoá trọng đại... Chu Triệu Long hỏi :
-Biến hoá gì ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
đây thuôc về học vấn. Trong núi này phần nhiều là đá hoa cương, tuy cứng như sắt, nhưng nếu chúng ta tìm thấy mạch nó thì lấy ra chẳng khó gì. Có điều tìm được mạch nó không phải chuyện dễ. Nếu chẳng phải là tay có tài thì khó lòng nhìn ra được.
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Nếu tại hạ đoán không lầm thì trước đây vách núi bích lập này, không nhẵn nhụi sáng bóng như vậy, mà cũng có những tảng đá lồi lõm như các vách núi khác.
Chu Triệu Long tỏ vẻ thông minh hỏi :
-Phải rồi ! Theo ý Vũ Văn huynh thì những tảng đá lồi ra bị nhân công bạt đi phải không ?
Vũ Văn Hàn Đào trâm ngâm một chút rồi đáp :
-Nếu phiến đá lồi ra kia do người bạt đi thì mảnh đá đó phải rơi xuống bên đầm.
Tại hạ không thể đoán được người ta đẽo vách núi để làm gì ?
Chu Triệu Long cả mừng nói :
-Theo lời Vũ Văn huynh thì cung cấm chỉ ở quanh đây ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Cái đó tại hạ không dám nói quyết. Nếu khu vực hang núi này quả có cung cấm thì tại hạ tự tin là trong vòng nửa tháng có thể tìm ra được chỗ kiến trúc. Bằng không có cung cấm ở đây thì dù tại hạ chỉ điểm những chỗ khả nghi thì cũng bằng vô dụng.
Chu Triệu Long gật đầu nói :
-Vũ Văn huynh nói phải lắm.
Vũ Văn Hàn Đào đột nhiên quay lại Bách Lý Băng vãy tay nói :
-Ngươi lại đây ! Bách Lý Băng theo lời tiến lại nhưng không nói gì.
Tiêu Lĩnh Vu đề tụ chân khí ngấm ngầm phòng bị. Chàng sợ Bách Lý Băng mở miệng lên tiếng sẽ bị lộ hành tung.
Vũ Văn Hàn Đào giơ tay trỏ vào tia nước đang phun ra nói :
-Ngươi bò lên bên chỗ suối phun nước đó lấy một viên đá xuống.
Bách Lý Băng lẳng lặng trở gót đi về phía vách núi.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nghĩ bụng :
-Băng nhi quả là thông minh. Y biết khó mà học được tiếng đàn ông nên chỉ lẳng lặng làm theo.
Chu Triệu Long đưa mắt nhìn Phan Long hỏi :
-Sao gã này trơ như tượng gỗ không nói câu gì ?
Phan Long nghiêng mình đáp :
-Bọn chúng công tác ở hang núi lâu năm, ngày thường rất ít nói, thành ra thói quen như vậy.
Chu Triệu Long nói :
-Từ nay khôgn dùng hai tên này làm công tác nữa, để chúng cho Vũ Văn tiên sinh sai khiến.
Phan Long nghiêng mình đáp :
-Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Chỗ suối nước phun ra tuy cách mặt đất đến bốn trượng nhưng có những mẳnh đá lồi ra nên trèo lên chẳng khó khăn gì. Thực tình Bách Lý Băng chỉ tung mình hai cái là đến nơi nhưng cô vận dụng cả chân lẫn tay từ từ trèo lên.
Tiêu Lĩnh Vu rất vừa lòng nghĩ bụng :
-Xem ra Băng nhi thông minh và ứng biến chẳng kém gì ta.
Chàng để ý nhìn Vũ Văn Hàn Đào thấy cặp mắt lão chăm chú ngó thẳng vào Bách Lý Băng thì không khỏi động tâm tự hỏi :
-Phải chăng Vũ Văn Hàn Đào đã sinh lòng ngờ vực Băng nhi ? Nếu vậy thì thằng cha này quả là con người ghê gớm, khó lòng đối phó với hắn được.
Bách Lý Băng trèo lên đến chỗ nước suối phun ra lượm lấy một viên đá rồi từ từ bò xuống.
Cử độgn của cô vẫn chậm chạp, thuỷ chung không hoang mang Vũ Văn Hàn Đào tuy để ý dò la mà không thấy điểm nào khả nghi.
Bách Lý Băng tay cầm một phiến đá cung kính đưa lại cho Vũ Văn Hàn Đào, Vũ Văn Hàn Đào đón lấy hòn đá đặt vào lòng bàn tay soi lên ánh sáng mặt trời.
Hòn đá này tuy nhỏ bé mà Vũ Văn Hàn Đào làm như một hạt minh châu, lão ngắm nghía rất lâu, quay đi quay lại các chiều xem xét trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm. Lão đưa mắt nhìn Chu Triệu Long hỏi :
-Thẩm đại trang chúa nhất định đến đây chứ ?
Chu Triệu Long đáp :
-Thế nào cũng đến, chỉ trong vòng hai ngày là cùng.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Tại hạ cần hỏi thêm mấy điểm khả nghi, nếu được chứng minh rõ ràng thì may ra không đến nỗi phụ lòng trông đợi của Đại trang chủ và Chu huynh.
Chu Triệu Long hỏi :
-Tại hạ có phải đi theo Vũ Văn huynh không ?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Không cần. Chỉ một người dẫn đường là đủ.
Lão ngưng lại một chút rồi tiếp :
-Xin Chu huynh cho bọn họ hãy tạm nghỉ ngơi, bây giờ chưa nên làm gì. Hãy chờ Đại trang chúa tới rồi khởi công cũng chưa muộn.
clt nói :
-Cái đó... cái đó... Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :
-Nếu đại trang chúa có phiền trách thì nhị trang chúa cứ đổ cho tại hạ là được.
clt đáp :
-Hay lắm ! Vậy tại hạ cứ y theo lời Vũ Văn huynh.
Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
-Ngươi đã hành động được chưa ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Thuộc hạ hết bịnh rồi, có thể hành động được như thường.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Hay lắm ! Hai vị hãy theo ta.
Phan Long đột nhiên đứng tạt ngang ra chắn đường nói :
-Trong hang rất nhiều mai phục, Vũ Văn tiến sinh hành động một mình e rằng có điều không tiện.
Vũ Văn Hàn Đào ngó Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :
-Lão phu đưa hai vị này đi theo... Phan Long ngắt lời :
-Hai tên này thân phận chỉ là công nhân ở trong hang, những người canh gác ngoài cửa hang không nhận biết chúng. Đồng thời chúng cũng không hiểu ám hiệu để liên lạc.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Nếu vậy thì cần phải ông bạn đưa đi mới được hay sao ?
Phan Long đáp :
đúng thế ! Nếu nhị trang chúa không đi với tiên sinh thì phải một người trong số bốn đại giám công đi với tiên sinh mới được.
Vũ Văn Hàn Đào cười nói :
-Vậy ông bạn lại đây.
Phan Long chăm chú nhìn Chu Triệu Long nhưng không dám nói gì.
Chu Triệu Long mỉm cười nói :
-Vũ Văn tiên sinh là quý khách của Bách Hoa Sơn Trang, Chuyến này tiên sinh vào hang thẳm cũng vì việc của chúng ta. Các ngươi phải đối xử tử tế với tiên sinh.
Phan Long chắp tay đáp :
-Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Chu Triệu Long tươi cười nhìn Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Mời Vũ Văn huynh đi điều tra tình hình trong hang. Tiểu đệ không bồi tiếp nữa.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
-Xin Chu huynh tuỳ tiện.
Lão đảo mắt nhìn vào mặt Phan Long nói tiếp :
-Chúng ta dò phía đông đi vào hang, đại khái đã biết hình thế mặt này rồi. Bây giờ ông bạn đưa lão phu đi coi tình hình mặt tây.
Phan Long đáp :
-Tại hạ xin dẫn đường.
Rồi hắn cất bước đi trước.
Vũ Văn Hàn Đào xách cái tráp giát vàng lên đi theo Phan Long.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt ra hiệu cho Bách Lý Băng đi sau Vũ Văn Hàn Đào. Còn chàng đi sau rốt cách chừng một trượng.
Nét mặt chàng còn ra vẻ bệnh hoạn, mọi người cho rằng chàng chưa được lành mạnh nên tụt lại sau, chẳng ai đem lòng ngờ vực.
Tiêu Lĩnh Vu sợ nhất là Phan Long giữa đường giở quẻ, huỷ bỏ lời hứa, ngấm ngầm nói rõ nội tình cho Vũ Văn Hàn Đào và Chu Triệu Long hay, nên lúc nào chàng cũng lưu tâm đến cử động của hắn.
Thực ra cử động cùng ngôn từ của Phan Long hết sức che đậy cho chàng.
Phan Long đi chừng mười trượng thì rẽ về hướng bắc.
Chuyển qua một khúc quanh, hình thế trong hang đột nhiên biến đổi.
Đây là một vùng cỏ mọc bát ngát cao đến lưng người dài đến mấy chục trượng.
Phan Long lai rẽ về hướng tây mà đi.
Tiêu Lĩnh Vu độgn tâm nghĩ thầm.
đây là một nơi ẩn mình rất tốt. Đêm nay ta tìm cách vời Trung Châu Nhị Cổ đến ẩn thân ở trong đám cỏ hoang này để được thêm hai người ứng phó.
Bỗng nghe Phan Long nói :
-Vũ Văn tiên sinh ! Địa thế hang núi này rất kỳ quái, dường như mỗi đoạn lại khác nhau. Sau khi chuyển qua khúc quanh ở trước mặt thì đến một chỗ toàn cát đá, không một ngọn cỏ nào mọc lên được.
Vũ Văn Hàn Đào đặt chiếc tráp vàng xuống nói :
-Nơi đây hay lắm ! Xem chừng không thể lầm được.
Lão tự cảm hứng phát ra lời nói. Nhưng Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng :
-Xem chừng lão này quả nhiên đã đọc nhiều sách. Về phương diện địa chất lão càng hiểu rộng.
Hang núi này quả nhiên rất quái dị. Dường như mỗi đoạn địa chất đều khác nhau. Xảo Thủ Công Thần Bao Nhất Thiên đã lựa nơi này làm cung cấm đúng là có mục đích gì.
Vũ Văn Hàn Đào ngồi xếp bằng, mở tráp lấy giấy bút kề lên mặt tráp mà vẽ.
Vũ Văn Hàn Đào vẽ gì ? Tiêu Lĩnh Vu muốn lại gần coi nhưng sợ hắn sinh lòng ngờ vực đành đứng ở đằng xa. Chàng thấp thoáng nhìn thấy Vũ Văn Hàn Đào vẽ một trái núi nhỏ trên giấy. Phía dưới viết nhiều hàng chữ.
Sau chừng một giờ, Vũ Văn Hàn Đào lại cất giấy bút vào tráp đứng dậy rồi nói :
-Trong đám cỏ rậm này có đường nào đi thông qua được không ?
Phan Long đáp :
-Nơi đây tuy cỏ mọc rậm, nhưng không có rắn rết nguy hiểm gì cả.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
-Hay lắm ! Vậy ông bạn đi trước dẫn đường.
Xuyên qua mấy trượng cỏ rậm quả nhiên đến một khu toàn cát vàng coi chẳng khác gì một bãi sa mạc nhỏ bé.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
-Không ngờ hang núi này cảnh vật lai biến ảo như vậy.
Bỗng thấy Vũ Văn Hàn Đào lấy ra một cái túi nhỏ, bỗ hai nắm cát vàng bỏ vào rồi nói :
-Qua bãi cát vàng này rồi cảnh vật thế nào ?
Phan Long đáp :
-Hết bãi cát là một khu toàn đá trứng ngỗng.
Vũ Văn Hàn Đào lại hỏi :
-Hết khu đá trứng ngỗng rồi tới cái gì ?
Phan Long đáp :
-Hết khu đá trứng ngỗng đến khu cỏ mọc xanh ươm lác đác có hoa thơm ngát.
Vũ Văn Hàn Đào lại hỏi :
-Qua khu đó rồi thế nào ?
Phan Long đáp :
-Rồi đến đám cỏ khô là hết.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
-Chỗ cuối cùng cảnh vật thế nào ?
Phan Long đáp :
-Là một vách núi cản đường ngăn sơn cốc ra làm hai đoạn. Bên kia là hang Vạn Xà trong dãy Vô Di.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 24-04-2008 at 04:30 PM.
Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu, Đàn chỉ thần công, bach luyen thanh tien, dan chi than cong, dang chi than cong 4vn, , , phim dan chi than cong,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™