Hôm nay bận đi chơi với bạn không ra chương mới được rồi. Xin lỗi anh em để mai ra 2 chương bù vậy!
Ngoài ra bạn sukachai11 bảo mình chả có tinh thần dân tộc, tôi cũng chỉ là muốn nói một câu thôi:
Tôi có lẽ không sống vì Việt Nam, nhưng chắc chắn sẽ chết vì nó. Cái gì Việt Nam chiến tranh Trung Quốc một khi diễn ra, là tôi chắc chắn sẽ nhập ngũ a. Còn vì sao chưa nói đến Việt Nam, là do cốt truyện phát triển chưa đến mà thôi. Sau này là chắc chắn sẽ có.
Ngoài ra nói thật lòng, không phải tôi là cái gì fan hâm mộ Hàn Quốc, mà chỉ là nhìn mấy cái nghệ sĩ nữ trong nước, thật lòng chẳng có cái gì cảm hứng. Vì vậy nhân vật chính, vẫn là lấy hình tượng IU để viết là hay hơn. Đây là sở thích cá nhân của tôi mà thôi, cũng không phải cái gì truyện viết về Hàn Quốc cả. Cực Ái bối cảnh tương lai, là khắp toàn thế giới.
Đây là một cái căn phòng rộng hơn tám mươi mét vuông, sàn nhà hoàn toàn lát bằng gỗ ép cao cấp, ở một phía phòng, trên tường là được treo hàng loạt những cái tấm gương siêu lớn.
Lúc này trong phòng đang có hơn chục người nhảy nhảy múa múa các loại bộ dáng, mà Lee Ji Eun cũng là một người trong đó.
"Dừng"
Theo một cái ấm thanh vang lên, mọi người là đồng loạt nhất tề dừng lại. Trên trán lấm tấm mồ hôi, Lee Ji Eun gương mặt cũng do vận động kịch liệt mà mơ hồ đỏ lên, nàng là tiếp nhận lấy khăn bông do một cái nhân viên đưa cho khẽ lau mặt, khóe miệng lại nhếch lên thành một cái nụ cười vui sướng.
Luyện tập hôm nay, nàng là rất hài lòng hài lòng a.
Lúc này một người đàn ông hướng đến phía Lee Ji Eun bước tới, là một trung niên nam tử với tạo hình hết sức kì dị. Mái tóc hắn được nhuộm nâu vàng, từng lọn tóc là trải qua tỉ mỉ uốn cong hấp sấy trở nên xoăn tít như mì sợi bình thường. Bên hai tai hắn, là hai cái bông tai vòng to đùng treo lủng lẳng, lại thêm một thân quần áo bó sát người màu bạc, cái ngoại hình của trung niên nhân này, thật dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một chữ "gay".
Nhưng Lee Ji Eun chứng kiến kì dị nam nhân này bước tới, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên kì quái gì, dường như đã hết sức quen thuộc. Nàng là nhìn về phía hắn mỉm cười, nói:
"Park vũ sư, em hôm nay làm có được không?"
Trung niên nhân gọi là Park vũ sư cũng cười cười mấy tiếng, ngòn út khẽ đưa lên xoắn xoắn nghịch lấy mấy lọn tóc xoăn, đáp:
"Bước thứ hai còn chưa tình là hoàn hảo, nhưng tổng thể cũng xem như tạm ổn. Khả năng vũ đạo của em cũng là tiến bộ nhiều đấy, chỉ là vẫn cần luyện tập luyện tập nhiều."
"Ân."
Lee Ji Eun khẽ gật đầu. Nàng cũng là phi thường minh bạch bản thân yếu điểm. Bản thân tuy gần đây tiến bộ không ít, nhưng so với các ca sĩ, nhóm nhạc khác thì thật là yếu kém hơn nhiều. nàng là tại cái phương diện nhảy nhót này không có cái gì thiên phú.
Dù sao trời cao cũng là rất công bình. Nếu đã cho ngươi một giọng hát tuyệt vời sẽ không thể lại cho ngươi cái gì vũ vương bẩm sinh, ba tuổi đã biết nhảy được.
Tất cả, tốt nhất vẫn là dựa vào chính mình đi a.
Ngay lúc hai người Lee Ji Eun đang đứng đó thảo luận một số vũ đạo vấn đề, cửa phòng tập là bỗng nhiên mở ra, theo sau Chung Ji Wook mang theo Vũ Phong một người bình tĩnh bước vào.
Chứng kiến thân ảnh giám đốc xuất hiện, mọi người trong phòng đầu tiên là một mảnh ngạc nhiên ồn ào, theo sau vội vàng đứng dậy cúi chào.
Chung Ji Wook khẽ mỉm cười gật đầu đáp lại, cũng không nhìn đến những người khác mà hướng thẳng đến Lee Ji Eun bên này đi đến.
"Chào giám đốc, a..." Lee Ji Eun thấy Chung Ji Wook vội là gập người chào hỏi, theo sau nhìn qua thấy được thân hình Vũ Phong đứng ngay đằng sau, không khỏi ngẩn ra, cái miệng nhỏ hắn cũng là phút chốc mở to, một bộ nhất thời ngốc trệ.
Hiển nhiên là nàng cũng không ngờ đến, cái người thanh niên Việt Nam tình cờ gặp đêm qua này sao lại thình lình xuất hiện tại đây.
Chứng kiến biểu tình ngơ ngác của Lee Ji Eun, Vũ Phong cũng là cười khẽ một tiếng thích thú, hắn cũng không nói gì mà chỉ đứng yên cạnh Chung Ji Wook, thoáng nhìn qua hắn.
Chung Ji Wooj hiểu ý hơi gật đầu, hắn quay qua Lee Ji Eun, cười nói:
"Ji Eun à, tôi đây là giới thiệu với em một người Vũ Phong, Vũ tiên sinh, mới gia nhập công ty chúng ta. Bắt đầu từ hôm nay, Vũ tiên sinh sẽ là đảm nhiệm chức vụ quản lý của em, nhưng chỉ là liên quan đến mấy cái phương diện đời sống cá nhân linh tinh, sẽ cùng quản lý cũ của em không xung đột."
"Hả? Quản lý về mấy cái vấn đề đời sống, cái này... cái này cũng cần có quản lý sao?"
Lee Ji Eun nhìn qua Vũ Phong, lại nhìn Chung Ji Wook kì quái hỏi.
"Đương nhiên, đời sống nghệ sĩ là cần phải có người hảo hảo chăm lo. Nếu không mấy cái thần tượng trẻ tuổi như các cô cậu, là không biết tự chăm sóc bản thân mình đâu à nha. Vũ tiên sinh là cao thủ ở phương diện này đó."
Chung Ji Wook lớn tiếng đáp, hắn một hơi nói ra lời này là phi thường trôi chảy, nói dối mà mặt không đỏ lên một chút nào.
"Này, nhưng mà..."
Lee Ji Eun vẫn là đang còn chưa thể tiếp nhận cái này tình huống. Cũng thật là quá quái dị đi a. Một người chỉ là vô tình gặp mặt, vốn tưởng là cái gì du khách đến Hàn Quốc du lịch, lời nói muốn mời đối phương ăn cơm cũng chỉ lã xã giao mà thôi, chỉ sợ cả đời này là không còn cơ hội gặp lại đấy.
Vậy mà ngay hôm sau đã là trạm mặt đối phương, hơn nữa cái thanh niên này còn sắp thành quản lý riêng của mình, cái này khiến cho Lee Ji Eun trong nhất thời tưởng như đang là nằm mơ đấy.
Trên đời thật sự có cái chuyện trùng hợp vậy sao?
Có chuyện như vậy hay không Vũ Phong hắn là không biết, cũng không quan tâm, nhìn Lee Ji Eun nét cười trên mặt hắn càng đậm hơn. Dưới chân bước ra một bước đi đến trước mặt nàng, tay phải Vũ Phong khẽ vươn ra, cười nói:
"Xin chào. Thật cũng là...trùng hợp đi a. Thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh đến vậy. Cái kia bữa cơm, thật là muốn cô mời một lần rồi."
"Anh..."
Lee Ji Eun vô thức bắt tay Vũ Phong, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc này Chung Ji Wook lại là cười tủm tỉm bước qua, cao giọng nói:
"Còn lại một điều này nữa. Vì lần này album Fantastic của Ji Eun số lượng phát hành rất khả quan, doanh thu cũng là tăng vọt nên để quyết định thưởng cho em, công ty đã quyết định sẽ cấp cho em một cái căn nhà tại khu Apgujeong-dong. Vì vậy từ nay, chúng ta ha ha rất có thể là hàng xóm a."
Lời Chung Ji Wook vừa dứt, Lee Ji Eun lại một lần nữa lâm vào chết lặng, mà so với vừa rồi chứng kiến Vũ Phong sẽ là còn lâu hơn nhiều. Mà xung quanh mọi người trong phòng tập, cũng là một mảnh ồn ào bàn tán.
Đùa a!!!
Apgujeong-dong là chỗ nào? Chính là khu phố nhà giàu nổi tiếng bậc nhất tại Seoul. Người ở trong đó không phú cũng quý, dù là người trong giới giải trí vào ở thì cũng là những người nổi tiếng bậc nhất cả nước, hoặc là có thâm niên lâu năm trong giới. Ở đâu ra một cái ca sĩ mới nổi lên gần đây như Lee Ji Eun này có thể vào ở được.
Nhưng là Chung Ji Wook một lời nhẹ nhàng nói ra, cũng là làm cho mọi người ở đây không thể không tin tưởng. Nhưng tin tưởng rồi, thì lại càng hâm mộ, càng ghen tị.
Nhà ở Apgujeong-dong ít thì cũng phải là một hai tỷ won một căn a.
Một mảnh xì xào bàn tán không dứt, theo nhiều người xem ra, dù là Lee Ji Eun này thật sự có cái gì quan hệ "đặc biệt" với Chung Ji Wook đi nữa, cũng là không thể khiến ông ta bỏ ra một căn nhà của công ty trị giá hàng tỷ won tại Apgujeong-dong để cho nàng đến ở được a.
Đối với những cái này ánh mắt, Chung Ji Wook cũng là không thèm để ý. Hắn cười cười nhìn Vũ Phong, nói tiếp:
"Ngoài ra Vũ tiên sinh mới đến Hàn Quốc cũng là chưa có chỗ ở, mà cũng để tiện cho việc quản lý, vì vậy tôi đã sắp xếp Vũ tiên sinh ở luôn tại đó cho tiện."
Vũ Phong nghe Chung Ji Wook nói, cũng là hơi ngây ra. Theo sau hắn cũng không nói cái gì mà chỉ nhìn Chung Ji Wook một cái đầy thâm ý.
Chung Ji Wook thấy Vũ Phong không phản đối cũng khẽ thở phào. Hắn lần này là nhịn đau bỏ ra một căn nhà tại Apgujeong-dong cho Lee Ji Eun, hơn nữa lại tạo cho Vũ Phong một cơ hội. Tin tưởng đối phương không phải người ngu, sẽ là thập phần hài lòng đấy. Mà chỉ cần cái vị thần tài này hài lòng, tương lai hắn cao hứng đưa thêm cho mình mấy cái mười triệu nữa cũng không phải là không được a.
Ngay lúc Chung Ji Wook đang vẩn vơ tự sướng thì bên cạnh Lee Ji Eun cũng là vội vã lên tiếng:
"Cái này không được, là không được đâu giám đốc a."
"Có gì không được sao Ji Eun?"
Chung Ji Wook nhìn qua nàng, cũng là cố nén bực bội nói. Hắn cái này ở địa vị cao quen rồi, ở đau ra sẽ ngay mặt bị một cái ca sĩ trẻ tuổi phản đối chứ. Chẳng qua Vũ Phong một cái ánh mắt tùy ý liếc qua, cũng là làm hắn không dám có biểu hiện cái gì bất mãn.
"Giám đốc à, ngài xem em và... anh ta hai người nam nữ độc thân lại ở chung một cái căn nhà. Cái này... không ổn đâu a."
Lee Ji Eun chỉ chỉ Vũ Phong, lại chỉ chỉ bản thân, thấp giọng đáp.
"Ồ! Cái này thì em không cần lo. Căn nhà ở Apgujeong-dong lớn vậy sẽ là không thiếu người giúp việc đâu. Mà quan trọng hơn là tôi rất tin tưởng vào nhân phẩm của Vũ Phong tiên sinh a, ha ha."
Chung Ji Wook xua xua tay, cười nói.
"Nhưng..."
Lee Ji Eun vẫn là do dự, muốn lên tiếng nói gì đó. Nhưng chưa kịp cho nàng mở miệng, Chung Ji Wook đã khoát tay chặn lại:
"Vậy cứ quyết định như vậy đi a. Tôi còn có việc, phải đi trước đây. Mọi người chiều đến Busan cố gắng làm tốt a."
"Vâng, thưa giám đốc!"
Mọi người trong phòng đồng thanh lên tiếng. Lee Ji Eun tuy còn muốn nói nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ cúi người chào theo.
Chung Ji Wook khẽ gật đầu, hơi nhìn thoáng qua Vũ Phong một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Đợi cho bóng dáng Chung Ji Wook triệt để khuất dạng, mọi người trong phong đều là một mảnh ồn ào tiến tới chào hỏi Vũ Phong.
Dù sao người được giám đốc đích thân giới thiệu, cũng không phải chỉ là một cái quản lý bình thường đấy.
Vũ Phong đối với mọi người cũng là hơi gật đầu đáp lại. Đợi cho những người này một đám tản đi, Lee Ji Eun mới lại gần, mang theo ánh mắt cổ quái nhìn Vũ Phong.
Đến hiện tại tuy đã phải chấp nhận người trước mắt sẽ là quản lý của mình, hơn nữa sắp tới sẽ còn phải ở chung nhà, nhưng là nàng vẫn là cảm thấy hơi mơ hồ đấy.
Nhìn hắn một lúc, Lee Ji Eun khẽ thở dài, chuyện trước mắt cũng là vô pháp thay đổi a.
Nhưng mà thật ra nàng đối với cái thanh niên bình thường trước mặt này cũng không có ác cảm gì, ngược lại còn vì hành động tối qua của hắn mà có một chút thiện cảm, vì vậy sau một hồi cũng là cúi người chào Vũ Phong, mỉm cười nói
"Vũ Phong ca, chắc là hai ta không cần cái gì giới thiệu nữa a. Chỉ là hi vọng tương lai sẽ hợp tác thật vui vẻ a."
"Điều đó là tất nhiên rồi."
Vũ Phong cười cười, cũng hơi gật đầu đáp lại.
"Nhưng mà Vũ Phong ca, em vẫn là muốn hỏi anh một điều."
Lee Ji Eun nhìn Vũ Phong, biểu tình trên mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, nhưng khóe miệng lại mơ hồ nhếch lên thành một cái nụ cười quỷ dị.
"Chuyện gì vậy?"
Vũ Phong nhìn nàng, hơi nghi hoặc.
"Vũ Phong ca, anh sẽ không phải là cái gì siêu cấp công tử đang tìm cách tiếp cận em giở ra cái trò gì xấu xa đấy chứ?"
Lee Ji Eun "vô tình" hỏi.
"Ặc!!!"
Vũ Phong khẽ ho khan, hắn là vội vàng lắc đầu:
"Không phải, không phải đâu a."
Lee Ji Eun nhìn Vũ Phong, chứng kiến cái bộ dáng chật vật của hắn, nàng khẽ bật cười vui vẻ, âm thanh lảnh lót giống như chuông ngân bình thường.
"Em chỉ là nói đùa mà thôi. Anh sẽ là không phải có tật giật mình đấy chứ? Hi hi."
Trong một căn phòng trang trí đậm theo phong cách kiến trúc Gothic, hai bên tường còn là dày đặc những cái giá sách đan xen cao đến ba mét, giữa phòng bên cạnh lò sưởi, trên một cái sofa đen tuyền, một cái thanh niên đang ngồi tại đó bình thản đọc sách.
Thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi, gương mặt bình thường nhưng khá thanh thú, tóc cắt ngắn, trên mặt mang theo một cái cặp kính cận dày cộp.
Trên người mặc một cái áo vét Tôn Trung Sơn màu xám bạc, nơi tay hắn lại là đang nhẹ nhàng lật mở một quyển sách rất nổi tiếng "Nguồn Gốc Các Loài" của Charles Darwin. Thanh niên ngồi đó thản nhiên đọc sách, trên người là toát ra một cái khí chất của người có học, lãnh tĩnh mà không xô bồ, ung dung mà không khiếp nhược.
Cũng không biết, bao lâu sau, thanh niên đeo kính vẫn đang say mê vói quyển sách nơi tay, ngoài phòng bất chợt vang lên "cộc, cộc" mấy tiếng gõ cửa, cùng với đó là một giọng nói từ ngoài vọng vào.
"Tiến sĩ!"
"Vào đi."
Thanh niên vẫn là điềm nhiên đáp, đầu cũng không ngửng lên vẫn chăm chú đọc sách.
Theo tiếng nói của hắn, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, theo sau hai cái thân ảnh từ từ đi vào.
Là hai người đàn ông, một cự hán da đen trước ngực băng bó trắng xóa cùng với một cái thanh niên tây phương anh tuấn, khuôn mặt tái nhợt, trên mắt là đeo kính đen một bộ.
Chính là hai người Đại Ngưu và Ryan từng muốn bắt giữ Vũ Phong ở Seoul.
Hai người lẳng lặng vào phòng, cũng không dám cái gì lên tiếng mà thành thành thật thật đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Thanh niên đeo kính dường như đối với sự xuất hiện của hai người vẫn là không để ý đến, bình thản ngồi yên đọc sách.
Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ gập lại quyển sách, tay khẽ đưa lên bóp bóp trán, lẩm bẩm nói:
"Darwin người này, thuyết tiến hóa tuy rằng vô cùng uyên bác, nhưng vẫn là không được hoàn hảo đấy. Nhưng mà... cũng không thể trách ông ta được. Dù sao một con người bình thường, trí tuệ có cao đến đâu cũng là không thể suy diễn ra được con người thành Thần quá trình a."
Thanh niên một hồi lẩm bẩm, theo sau mới ngẩng đầu lên, hai tay đẩy đảy gọng kính nhìn qua hai người Đại Ngưu.
Mà khi gương mặt hắn ngẩng lên, được ánh lửa lò sưởi bập bùng chiếu rõ, không ngờ lại giống Vũ Phong đến bảy tám phần.
Thanh niên đeo kính nhìn hai người, bình thản nói:
"Sao rồi?"
Nghe thấy câu hỏi của thanh niên đeo kính, hai người trầm mặc. Theo sau đại hán da đen Đại Ngưu mới là cắn răng một cái, bước đi ra âm trầm đáp:
"Tiến sĩ, chúng ta... là triệt để thất bại rồi. Vũ Phong người này, tuy trong tổ chức nói hắn bị bệnh sắp chết nhưng mà thực lực, vẫn là mạnh đến biến thái a."
"Một cái dị năng giả tiếp cận lớp bảy, chẳng lẽ hai người các ngươi nghĩ bằng vào mình có thể bắt giữ được ư?"
Thanh niên đeo kính nhìn hai người, khóe miệng như cười như không nói.
Nghe được lời này, hai người thân hình là khẽ run rẩy, cũng không dám mở miệng phản bác cái gì.
"Nói tiếp đi, hắn có nói gì không?"
Tiến Sĩ tay hơi đưa lên đẩy đẩy gọng kính, hỏi tiếp.
Lúc này Ryan là dưới chân đi ra, mở miệng nói:
"Lão... Vũ Phong hắn là nói một câu, muốn hai người chúng tôi chuyển cáo lại cho ngài."
"Câu gì?"
Tiến Sĩ người hơi ngả ra phí trước, hứng thú hỏi.
"Là... là muốn ngài cấp cho hắn ba năm. Ba năm sau những gì của tổ chức hắn sẽ trả lại cho tổ chức. Kể cả bản thân hắn."
Ryan hơi nhớ lại một chút, theo sau đáp.
"Vậy sao? Cho hắn ba năm?"
Tiến Sĩ nghe xong, hai mắt là chợt lóe đi qua một ít kỳ dị tia sáng, lẩm bẩm nói.
Một lúc sau, hắn xoay người, cũng là không nhìn đến hai người Ryan nữa, ánh mắt là tập trung nhìn vào lò sưởi, mà trong miệng thốt ra một câu:
"Hai người lui ra đi, ta là muốn yên tĩnh một chút. Còn nữa ba ngày sau các ngươi là đến phòng thí nghiệm số ba ở Thái Bình Dương đi. Các ngươi thực lực quá kém, cần phải hảo hảo rèn luyện a."
Hai người Ryan nghe vậy, sắc mặt là bỗng chốc trở nên tái nhợt, cả người càng là mãnh liệt run lên. Nhưng mà bọn hắn cũng không dám nói gì, sau khi khẽ chào một tiếng liền yên lặng lui ra.
Trong phòng, là chỉ còn lại thanh niên Tiến Sĩ một người này, không gian lại triệt để lâm vào im lặng, chỉ còn lại những tiếng "lép, bép" nho nhỏ do củi khô cháy trong lò sưởi vang lên.
Tiến Sĩ yên lặng ngồi trên ghế, hai mắt xuất thần nhìn vào ngọn lửa trong lò sưởi.
Trong miệng hắn, lẩm bẩm rất nhỏ một câu:
"Vũ Phong, ba năm thời gian không phải là không muốn cho người. Mà là bản thân ta, cũng là không còn nhiều thời gian nữa a."
Đồng tử trong hai mắt Tiến Sĩ, phản chiếu lên hai ngọn lửa đỏ chập chờn trong lò sưởi.
Ánh lửa khẽ vặn vẹo thành những cái hình thù dị dạng. Trong mơ hồ, chúng dường như đang hợp lại, tạo nên một cái hình ảnh vô cùng khủng bố.
Là một con quái vật hình thù dữ tợn, đang ngửa mặt lên trời mà gầm vang trong biển lửa.
Mà gương mặt cửa con quái vật lửa đó, dường như có vài phần tương tự gương mặt Vũ Phong...
* * *
Busan, là thành phố lớn thứ hai tại Hàn Quốc, dân số lên đến hơn bốn triệu người, là địa điểm tổ chức hàng loạt sự kiên quan trọng như đại hội thể thao châu Á năm 2002, hội nghị Apec năm 2005, và mới đây còn là một trong những ứng cử viên đăng cai thế vận hội mùa hè năm 2020.
Lúc nhóm người Vũ Phong ngồi máy bay đến thành phố cảng này, đã là một giờ chiều.
Sau khi từ sân bay ra, mọi người là trật tự lên xe hơi chạy về sân vận đông Gudeok, nơi sẽ tổ chức cái này chương trình âm nhạc.
Trong chiếc Orlando màu đen, Vũ Phong ngồi sau tay lái, hứng thú ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Tuy là từng đến Hàn Quốc một lần, nhưng là hắn cũng chưa đi qua cái thành phố cảng nổi tiếng này a.
Lee Ji Eun ngồi cạnh Vũ Phong, nàng cũng là đưa mắt chăm chú nhìn nhìn. Nhưng thứ nàng nhìn, không phải cái gì cảnh vật đặc sắc bên ngoài, mà là gương mặt bình thường của cái thanh niên ngồi bên cạnh.
Dường như ánh mắt Lee Ji Eun là có tính xuyên thấu quá mãnh liệt, Vũ Phong không khỏi cười khổ, quay qua hỏi:
"Sao, mặt tôi nở hoa sao?"
"Không... không có hoa."
Lee Ji Eun bị Vũ Phong đột ngột hỏi khiến cho giật mình. Khuôn mặt trắng mịn cũng là nổi lên một tầng đỏ ửng, lắp bắp đáp.
"Chỉ là một cái người Việt Nam lại làm quản lý tại Hàn Quốc, thấy hơi ngạc nhiên mà thôi."
"Vậy sao?"
"Ừ."
Lee Ji Eun khẽ gật đầu, theo sau hướng Vũ Phong hứng thú hỏi:
"Anh kể em nghe một chút về Việt Nam được không? Em là cũng chưa từng đến đó lưu diễn a."
Nghe lời nói của Lee Ji Eun, Vũ Phong hơi trầm ngâm. Trong mắt hắn mơ hồ có vẻ nhớ lại. Hồi lâu sau mới từ từ lên tiếng:
"Nói thế nào nhỉ... nếu so các nước như Mỹ, Trung Quốc, Nga gì gì đó là những cái thành phố hiện đại, thì Việt Nam chỉ như một cái ngôi làng nhỏ bé mà thôi. Nhưng mà Việt Nam, lại có được thứ mà những cái đất nước đó không bao giờ có, đó là sự yên bình."
"Yên bình?"
Lee Ji Eun nghi hoặc?
"Đúng vậy. Rất yên bình. Ở Việt Nam, là không có cái gì khủng bố , cái gì thiên tai động đất linh tinh đó. Nó là một nơi rất tốt để con người ta nghỉ ngơi, nghỉ ngơi sau khi đã quá mệt mỏi với những cái tranh đấu trên đời. Mà con người Việt Nam, tuy không có được cái khí chất văn minh lâu đời như trung quốc, không có được cái phóng khoáng của Tây Phương, nhưng con người Việt Nam, lại có được một tính cách mà biết bao nhiêu năm tháng vẫn là không hề thay đổi, đó là... liều mạng."
Vũ Phong mỉm cười giai thích cho Lee Ji Eun. Hắn tuy không sống tại Việt Nam nhiều, nhưng trong huyết mạch hắn, dòng máu Việt Nam chảy xuôi là không bao giờ thay đổi.
"Con người Việt Nam, trải qua cái gì nghìn năm Bắc thuộc, rồi Pháp, Nhật, Mĩ thi nhau xâm lăng, nhưng là vẫn lần lượt đứng lên đánh đuổi từng cái một. Trong chiến tranh, chỉ có người Việt Nam chết, không có người Việt Nam chạy trốn."
Lee Ji Eun nghe Vũ Phong nói nhiều vậy, hứng thú với Việt Nam cũng là tăng cao, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nhìn hắn nói:
"Nếu sau này mà có cơ hội sang Việt Nam biểu diễn, Vũ Phong ca nhất định phải dẫn em đi đay đó tham quan a."
Vũ Phong gật gật đầu.
"Anh hứa đi."
Lee Ji Eun tinh nghịch nói, ngón tay út đưa ra dứ dứ trước mặt Vũ Phong.
Thấy cảnh này, hắn cũng chỉ là biết lắc đầu cười khổ. Theo sau ngón tay cũng đưa ra ngoắc vào ngón tay của Lee Ji Eun, lắc lắc.
"Vậy được rồi chứ?"
Lee Ji Eun lúc này mới là gật đầu cười cười. Nàng cười phi thường vui vẻ, miệng hé ra để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
Nhìn thấy nụ cười cửa nàng, Vũ Phong cũng là thoáng ngây người.. Trong mắt hắn, nụ cười của cô gái nhỏ trước mắt này, là thứ đẹp nhất trên đời mà hắn từng chứng kiến.
Từ trái tim truyền ra một cái cảm giác khác lạ, làm hắn khẽ hoảng hốt đưa tay sờ ngực.
Lee Ji Eun và mấy cái nhân viên vội vã vào phòng thay đồ chuẩn bị, còn Vũ Phong cái này quản lý hữu danh vô thực, cũng là không biết làm gì đành ngồi ngoài hành lang chờ đợi.
Trong lúc hắn ngồi đó, là từng cái từng cái thân ảnh hối hả đi ngang qua, có người hắn nhìn thấy hơi quen mắt, cũng có người là chưa gặp bao giờ, nhưng cùng chung một điểm là Vũ Phong hắn cũng không biết bất kỳ ai trong số này.
Dù sao nếu không phải vì Lee Ji Eun, hắn cũng là không bao giờ tiếp xúc đến cái ngành giải trí này đấy.
Ngay lúc Vũ Phong buồn chán ngồi đó, từ xa một nhóm hơn chục người lại đang hướng hắn bên này đi đến.
Dẫn đầu đoàn người là bốn cái thanh niên, ăn mặc quần áo thời trang sành điệu, đều là từng người tóc nhuộm xanh đỏ đủ màu, tai đeo khuyên, gương mặt thập phần anh tuấn.
Xung quanh bốn người là hơn chục cái vệ sĩ thân hình cao lớn, ăn mặc vest đen, tai đeo tai nghe hình tượng thập phần giống trong phim ảnh.
Trong đó một cái thanh niên đầu nhuộm đỏ rực một màu, dường như không hề để ý Vũ Phong ngồi đó mà dưới chân bước ra, dang tay muốn đẩy cửa phòng thay đồ bước vào.
Ngay lúc hắn đang định xoay tay nắm cửa, bất chợt một cái thon dài bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, cản lại. Theo sau, thanh âm lãnh lãnh bình thản của Vũ Phong vang lên:
"Xin lỗi, phòng này là đang có người đấy. Hiện giờ anh không thể vào được."
"Anh là ai? Có cái gì quyền mà ngăn cản tôi?"
Thanh niên tóc đỏ bị Vũ Phong ngăn trở, theo sau quay đầu lại nhìn qua hắn, ánh mắt mang theo một loại cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
"Tôi là quản lý mới của Lee Ji Eun. Cô ấy đang là chuẩn bị trong này, anh không vào được."
Vũ Phong bình tĩnh giải thích, tay đưa qua cầm tấm thẻ nhân viên trước ngực đưa ra.
"Quản lý mới? Vậy là anh chắc không biết rồi, tôi Adam của nhóm Chirld of the God là rất thân với cô ấy đấy. Anh hiện giờ là nhanh chóng tránh ra để tôi vào, tìm Ji Eun có chuyện cần nói a."
Thanh niên tóc đỏ gọi là Adam nhìn qua Vũ Phong, phất tay ra lệnh.
Chỉ là Vũ Phong cũng sẽ không đơn giản vậy nghe lời hắn, thản nhiên đáp:
"Nếu anh là bạn thân của cô ấy, vậy để tôi vào thông báo một tiếng, sau đó sẽ để các người vào a."
Hắn nói xong, cũng là không dây dưa nhiều, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng.
Bên trong, cạnh một cái bàn trang điểm, Lee Ji Eun đang ngồi đó, xung quanh là hai nữ nhân viên đang make-up cho nàng. Cửa phòng thay đồ cách âm rất tốt, nên mọi người bên trong cũng là không biết được chuyện xảy ra bên ngoài.
Vũ Phong bỗng dưng xuất hiện, cũng khiến Lee Ji Eun hơi ngạc nhiên, theo sau quay đầu qua nhìn hắn mỉm cười:
"Vũ Phong ca, có việc gì sao."
Nhìn Lee Ji Eun, Vũ Phong trong mắ cũng là xẹt qua một tia kinh diễm. Nàng hiện giờ mặc một bộ váy trắng, tóc cũng không buộc lên cao như mọi khi mà để xõa dài, gương mặt trang điểm phớ qua làm mất đi một chút thanh thuần con trẻ, nhưng lại thêm một chút trưởng thành quyến rũ. Vũ Phong nhìn nàng, hơi hơi gật đầu đáp:
"Cũng không có gì, chỉ là bên ngoài có cái gì người gọi là Adam, muốn gặp em, em gặp hắn chứ?"
Nguyên bản biểu tình Lee Ji Eun đang là vui vẻ, nghe thấy Vũ Phong nhắc đến cái tên Adam này, gương mặt cũng là xụ xuống, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, lắc đầu nói:
"Vũ Phong ca, cái này Adam là một kẻ rất đáng ghét. Em không muốn gặp hắn. Anh cứ bảo hắn em là đang thay đồ là được."
"Ừ, tôi biết rồi."
Vũ Phong thấy vậy cũng không hỏi nhiều, đơn giản đáp ứng một câu liền xoay người bước ra ngoài.
Bên ngoài, nguyên bản cái thanh niên tóc đỏ Adam kia đang đứng chờ, bất chợt liếc thấy Vũ Phong đi ra bèn bước nhanh đến gần, cao giọng hỏi:
"Sao rồi, tôi vào được rồi chứ?"
"Cái này... thật là xin lỗi a, Lee Ji Eun là đang bận, cũng không có thời gian gặp anh. Anh vẫn là không thể vào được."
Vũ Phong vẻ mặt như thường, nhìn hắn đáp.
"Cái gì, không vào được, khốn khiếp. Tại sao lại không vào được."
Adam nghe vậy, tức giận là bộc phát ra, cũng không muốn cùng Vũ Phong nói nhảm gì nữa, hùng hổ hướng đến cửa phòng đi tới.
Chỉ là chưa chờ hắn kịp xông vào, Vũ Phong thân ảnh là lù lù hiện ra trước mặt hắn, tay dang ra bình tĩnh đạo:
"Xin lỗi cô ấy giờ là không gặp anh được, anh vẫn là đứng chờ ở ngoài đi."
"Con mẹ mày, cút ra. Mày là cái thá gì mà dám cản tao."
Adam vốn đang tức giận, Vũ Phong lại còn năm lần bảy lượt ngăn cản trước mặt hắn, cũng không quản đến cái gì phong độ nữa mở miệng chửi to, theo sau cánh tay hướng ra vung mạnh đến mặt Vũ Phong đánh đến.
Bộp!
Bàn tay hắn còn đang ở giữa chừng đã bị Vũ Phong bắt được. Khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, Vũ Phong tùy ý nhìn hắn.
Adam khẽ ngây ra, hắn là không ngờ tên quản lý trông có vẻ gầy yếu này lại dễ dàng ngăn được cánh tay mình như vậy, theo sau sực tỉnh liền hướng về mấy người vệ sĩ phí sau quát to:
"Các người là còn đứng đấy làm gi, mau lôi thằng ranh này ra cho ta."
Mấy người vệ sĩ nghe vậy cũng không do dự, dưới chân liền đi ra. Bọn hắn là đi theo bảo hộ cho cái nhóm nhạc Chirld of the God này, mấy cái chuyện thay chủ tử xả giận đánh người cũng không phải là mới làm lần đầu.
Nhìn qua mấy người vệ sĩ đang muốn lao lên động thủ, vẻ mặt Vũ Phong vẫn như thường, hắn liếc mắt quét qua mấy người, bình thản phun ra một câu:
"Cút!!!"
Mấy người nghe Vũ Phong nói vậy, càng là thập phần tức giận, muốn lao lên giáo huấn cái tên không biết sống chết này một bài học, chỉ là dưới chân vừa bước ra, tựu chứng kiến anh mắt Vũ Phong nhìn đến, liền thân hình đồng loạt run lên, dưới chân cũng cấp tốc dừng lại.
Trong đầu bọn hắn, rõ ràng hiện lên cái hình ảnh ánh mắt của Vũ Phong. Ánh mắt này, cũng khôn phải tức giận, cũng không có đe dọa, không có sát khí gì gì cả. Nó chỉ là một ánh ămts vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng giống như hồ thu bình thường.
Nhưng mà chính vì như vậy, lại càng khiến bọn hắn trong lòng hoảng sợ bởi vì ánh mắt cái thanh niên này nhìn mấy người bọn họ, dường như không phải đang nhìn năm con người, mà là năm con kiến hôi bình thường.
Con người nhìn con kiến, muốn giết là giết, liệu có cái gì tức giận với sát khí chứ?
Trực giác mách bảo bọn họ, chỉ cần tiến lên một bước, tất cả là sẽ nhanh chóng biến thành những cỗ thỉ thể.
Bọn hắn mấy người, cũng tùng là quân nhân xuất ngũ, sau khi giải nghệ liền đầu nhập vào công ty vệ sĩ, đối với trực giác có được trong khi trải qua sinh tử, bọn họ là thập phần tin tưởng đấy.
Vì vậy mà tất cả, không tự giác được liền nhanh chóng dừng bước.
Trông thấy những cái này vệ sĩ đã dừng lại, Vũ Phong mới là quay đầu qua nhìn qua cái thanh niên tóc đỏ Adam này, khóe miệng khẽ nhếch lên phun ra một câu:
"E là hôm nay, mày là không lên sân khấu được nữa rồi."
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy bất chợt thanh thúy vang lên, trước ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi của Adam, Vũ Phong miệng vẫn là treo một nụ cười mỉm mà bàn tay thì khẽ dùng lực, trực tiếp đêm cỏ tay Adam cứng rwans bẻ gập từ đằng trước vè đằng sau.
Á á!!!
Đau đớn kịch liệt làm Adam gào lên thảm thiết không giống tiếng người. Nhưng mà chưa đợi tiếng gào của hắn từ trong miệng thoát ra, Vũ Phong đang cầm cổ tay đã bị biến dạng của hắn lại là trực tiếp bẻ ngược lại vị trí ban đầu, theo sau hắn một tay túm đầu Adam, tay kia cầm cổ tay hắn mạnh mẽ đút thẳng cả bàn tay vào mồm của chính mình.
"Mày quá ồn ào rồi, để tao giúp mày yên lặng lại."
Ặc ặc!!!
Tiếng hét thảm thiết của Adam trực tiếp tắt ngấm, miệng hắn do bị Vũ Phong cầm bàn tay của chính mình thô bạo đút vào khiến cho răng gãy mất mấy cái, máu tươi trong miệng trào ra nhìn hết sức ghê sợ.
Trong tiếng "ặc, ặc" hắn theo bản năng là muốn rút tay ra, nhưng mà cũng không thể nào làm được. Theo sau đau đớn quá ,ức làm hắn ngã luôn xuống đất, trực tiếp hôn mê.
Phịch!
Chứng kiến cảnh tượng máu tanh trước mắt, ba cái thanh niên đi cùng Adam là bị dọa sợ quá ngã bệt xuống đất, một tên trong đó đũng quần không ngờ còn chảy ra một ít chất lỏng màu vàng.
Bị dọa cho đái cả ra quần.
Mà mấy tên vệ sĩ kia tuy là không đến mức như vậy, nhưng lúc này cũng là sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy không thôi.
"Đưa hắn đi đi."
Vũ Phong phất phất tay, theo sau điềm nhiên ngồi lại xuống ghế, hai mắt khép lại, dường như là cái việc trước mắt này đối với hắn chỉ như là đập chết một cái con ruồi. không hề đáng kể.
Mà sự thật cũng là như vây. Lấy tính cách và trải nghiệm trước kia của hắn, nếu hôm nay không phải sợ gây ra động tĩnh quá lớn làm cho Lee Ji Eun đang ở trong phòng biết được, vậy cái thanh niên tóc đỏ Adam dám hướng mặt hắn mà tát này chỉ có duy nhất một cái kết cục...
Tử!!!
Mấy người vệ sĩ được Vũ Phong nhắc nhở cũng là sực tỉnh, theo sau cả đám không ai nói gì, vội vã nâng lên cái thanh niên Adam này nhanh chóng rời khỏi, trong lòng thì thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông Adam.
"Con mẹ mày, mày trêu ai không trêu lại trêu lại chọc vào cái sát tinh này. Thật là không biết chữ chết viết thế nào mà. Làm hại bọn lão tử một hồi kinh sợ, thật là con mẹ nó khốn kiếp."
Từ lúc VŨ Phong ra tay bẻ gãy tay Adam đến khi bọn người kia rời đi, tất cả cũng là không quá ba phút sự tình,, hơn nữa gần với giờ biểu diễn nên người trong hành lang cũng là ít đi, thành ra chỉ có một vài người chứng kiến.
Chỉ là những người này chứng kiến hành đọng khủng bố của Vũ Phong, đâu còn dám chỉ trỏ bàn luận cái gì, đều nhanh nhanh chóng chóng rời đi mất tích.
Vì vậy mà Vũ Phong hắn cũng là được yên tĩnh, bình thản ngồi chờ đến giờ chương trình ca nhạc.