Vút! Vút!
Nhìn hai nhân vật vừa xuất hiện, lão Đạo Linh Hóa chưa kịp lên tiếng thì đã nghe những vị chưởng môn nhân kia kêu ầm lên:
- Tiểu Kiếm Chưởng Trung Xuyên Bách Bộ Hàn Đại Hiệp!
- Nhị vị đến thật kịp lúc! Đa tạ Thôi tiền bối, Bang chủ Cái bang!
Hai nhân vật nọ, một ngoài thất tuần, một xấp xỉ bốn mươi, nhân vật cao niên tiếp tục cười hềnh chệch:
- Lão Cái ta già rồi, đương nhiên phải đến chậm hơn! Nhưng không sao, nhờ đó lũ đồ tử đồ tôn của lão Thôi này cũng kịp đến đông đủ! Ha.... Ha...... Đang biến sắc, lão Đạo Linh Hóa bỗng đổi thành hậm hực! Lão uất ức nhìn lão Cái:
- Đúng là âm hồn bất tán! Lão ám ta mãi thế sao, lão Thôi?
Lão Cái ngưng cười, khinh khỉnh nhìn Linh Hóa:
- Lão không ám ngươi thì ám ai? Ngươi đừng quên đó là lão thực hiện theo di mệnh của lão lỗ mũi trâu mà ngươi vẫn gọi là sư phụ!
Linh Hóa giận dữ:
- Ta....
Lão Cái bĩu môi:
- Sao? Ngươi định nói ngươi không có sư phụ? Cũng được! Vậy hãy cho lão biết, công phu của ngươi từ đâu có? Nghĩa huynh ngươi, Tư Đồ Thuận hiện đang ở đâu?
Linh Hóa lắp bắp:
- Ta.... Ta....
Lão Cái cười nhẹ:
- Ngươi không nói được chứ gì? Vậy đừng trách lão sao cứ ám ngươi! Đi đi! Đừng đứng mãi đây khiến lão thêm ngứa mắt! Từ ngứa mắt sẽ chuyển sang ngứa tay; hậu quả như thế nào ngươi phải thừa biết! Hay ngươi muốn thử?
Linh Hóa lùi lại với sắc mặt nhợt nhạt. Sau đó, bất chấp sự ngơ ngác của Hoá Thông, Linh Hóa đành ra lệnh:
- Triệt thoái Thất Tinh mau, Hóa Thông!
Hóa Thông kinh ngạc:
- Sư phu.....
Linh Đạo cười lạt:
- Thực hiện đi, chớ hỏi nhiều! Chúng ta tạm nhượng lần này vậy! Hừ!
Miễn cưỡng, Hốa Thông bỗng lấy ra một lá cờ hình ba góc, đó chính là tiêu kỳ của Huyền Thông Linh Đạo. Hóa Thông phất qua vài lượt:
- Thất Tinh Hóa Đạo nghe lệnh! Lui!
Nhìn bọn Linh Đạo vội vã bỏ đi, nhân vật cùng xuất hiện với lão cái cứ lắc đầu cười gượng:
- Cho đến nay vãn bối vẫn không thể hiểu, làm cách nào Thôi tiền bối có thể khiến Linh Hóa phải trở nên nhu nhược trước tiền bối?
Lão Cái không còn giữ thái độ đùa giỡn nữa, trái lại, lão trầm giọng:
- Bằng cách nào thì ta không thể nói! Nhưng có điều này ta không thể không nói:
không bao lâu nữa Linh Hóa sẽ không sợ ta! Điều đó có nghĩa là ta phải sợ ngược lại y!
Thiện Nhân đại sư tiến lại gần:
- A di đà phật! Cũng là điều khó hiểu, sao tiền bối không nhân cơ hội này, hoặc những cơ hội đã có trước đây, xử trí Linh Đạo?
Lão Cái quắc mắt nhìn lại Thiện Nhân:
- Ta cũng có điều không hiểu, thất đại phái vì sao cứ muốn hủy diệt Ngũ Hành Bang?
Hừ! Đừng nói với ta là thất đại phái muốn báo thù cho những đệ tử đã bị Ngũ Hành Bang sát hại. Đệ tử của Ngũ Hành Bang cũng bị thất đại phái giết đâu ít?
Thiện Nhân đại sư ấp úng như không thể nói! Thấy vậy, Du Hạc lên tiếng:
- Tam Trang đang lợi dụng danh nghĩa Ngũ Hành Bang, quyết cùng thất đại phái đương đầu! Thất đại phái chỉ muốn loại trừ Tam Trang thôi!
Lời nói của Du Hạc lập tức nhận được sự hưởng ứng của Trương Đống, Trang Hồi Nhạn và Miêu Bất Nhận!
Nhưng mặc cho họ nói gì thì nói, lão Cái bỗng hỏi một câu:
- Vậy Tam Trang đâu?
Trương Đống đáp:
- Chúng đã tháo chạy!
Lão Cái lại hỏi:
- Chạy đi đâu? Thất đại phái sao không đuổi theo?
- Vì Linh Hóa chợt xuất hiện, khiến thất đại phái....
- Hừ! Linh Hóa xuất hiện quá đúng lúc phải không? Nhưng đó đâu phải nguyên nhân khiến thất đại phái không kịp đuổi theo Tam Trang?
Trương Đống bối rối, không biết phải đối đáp thế nào!
Lão Cái thở ra:
- Ta thừa biết Thất đại phái bất phục khi phải suy cử Bang chủ Ngũ Hành Bang lên ngôi Minh chủ, ta cũng bất phục vậy! Nhưng, võ học không bằng người, thất đại phái đâu phải không có cách đoạt lại ngôi vị từ tay Bang chủ Ngũ Hành Bang? Nhưng thay vì tự khổ luyện công phu sẵn có, thất đại phái cũng như Tam Trang lại muốn chiếm đoạt công phu của người!
Thấy Du Hạc định lên tiếng như muốn biện bạch, lão Cái xua tay ngăn lại:
- Ta chưa nói hết đâu! Không như thất đại phái, Huyền Thông Linh Đạo đã tự khổ luyện công phu! Như chuyện mới xảy ra, ta dám tiên đoán không bao lâu nữa mọi người sẽ biết rõ sự lợi hại của Linh Hóa. Đến lúc đó, với Linh Hoá làm Minh Chủ, võ lâm Trung Nguyên sẽ không dễ chịu như lúc Bang chủ Ngũ Hành Bang làm Minh chủ đâu!
Chợt thở dài, lão Cái bảo:
- Đến ta cũng vậy! Một khi ta không thể kìm chế Linh Hóa được nữa, thất đại phái sẽ ra sao? Võ lâm Trung Nguyên sẽ ra sao?
Nhân vật đã xuất hiện cùng lão Cái chợt lớn tiếng:
- Chư vị! Thôi tiền bối đã nói quá rõ, cũng như mỗ Hàn Nam Long, ngay bây giờ chư vị nên nghĩ cách đối phó với Huyền Thông Linh Đạo, đừng tính đến chuyện phải tận diệt Ngũ Hành Bang nữa!
Thiện Nhân đại sư gật gù:
- Lời của Thôi tiền bối thật hữu lý! Và lời khuyên của Tiểu Kiếm Chưởng Trung Hàn đại hiệp cũng hợp tình! Bần tăng nghĩ, thất đại phái chúng ta cũng nên suy xét lại thái độ của chúng ta đối với Ngũ Hành Bang!
Khương Vũ, chưởng môn Côn Luân phái đã lâu lắm mới lên tiếng:
- Đại sư nói không sai! Khương mỗ cũng đã từng nghĩ như thế!
Tiểu Kiếm Chưởng Trung Hàn Nam Long mỉm cười:
- Được chư vị thuận tình, võ lâm Trung Nguyên may ra thoát khỏi nguy cơ này! Hàn mỗ xin bái biệt!
Họ bỏ đi và không biết rằng từ những vị trí bí ẩn có nhiều ánh mắt hài lòng nhìn theo họ.
Ngay khi tất cả đã trở lại yên ắng, chủ nhân của những ánh mắt đó liền xuất hiện.
Họ gồm ba người. Họ thầm thì đàm thoại:
- Đại sư huynh nghĩ thế nào?
Người được hỏi chính là Hà Kỉnh Chi. Lão đáp:
- Các phái sẽ không quan tâm đến Càn Khôn tuyệt học nữa! Đây là cơ hội tốt cho Tam Trang chúng ta!
Vương Lịch, Trang chủ đệ nhị Trang Hắc Sát thoáng nhăn mặt:
- Nhưng chúng ta cũng không thể chiếm được tuyệt học đó nếu không có cách nào làm cho gã kia khôi phục thần trí!
Hà Kỉnh Chi thở dài:
- Muốn phá giải Nhiếp Hồn Đại Pháp cần phải có tâm phát phật môn thượng thừa!
Đúng là nan giải, trừ một cách do tam sư muội đã nhắc đến!
Tam nãi nãi, Trang chủ đệ tam Trang Huỳnh Phong chợt bảo:
- Muội nghĩ lại rồi, chúng ta đâu dễ gì nhờ lão trọc Thiện Nhân giúp chúng ta!
Vương Lịch bỗng kêu:
- Có một người chúng ta có thể nhờ được.
Hà Kỉnh Chi nghi hoặc:
- Ai?
Vương Lịch nói:
- Gã Vô Danh Nhân nào đó, đại sư huynh và Tam sư muội đã nghe Dương Hùng nói qua chưa?
Hà Kỉnh Chi bảo:
- Chưa nghe! Nhưng có phải là gã khi nãy đã cùng thất đại phái giao đấu với Linh Hóa?
Tam nãi nãi nôn nóng:
- Gã là ai?
Vương Lịch liền thuật cho đồng bọn nghe về chuyện Vô Danh Nhân, như đã nghe Dương Hùng thuật.
Đang thuật, Vương Lịch phải ngừng vì nghe tiếng hô hoán:
- Bẩm báo trang chủ, Đoan Mộc Qúy đã được người cứu thoát!
Hà Kỉnh Chi giật mình:
- Mau phong toa? bí đạo, không để chúng chạy thoát!
Miệng bảo, Hà Kỉnh Chi và Vương Lịch, Tam nãi nãi vội chạy vào bí đạo!
Nhưng có tiếng bẩm báo khác làm họ giận dữ:
- Lối xuất nhập ở ngoài đã bị khai mở! Đoan Mộc Qúy và người cứu y đã thoát!
Hà Kỉnh Chi phẫn nộ:.
- Đuổi theo! Mau!
Vút! Vút! Vút!
oOo Đặt lão Đoan Mộc nằm khuất sau một tảng đá, Tiểu Thiên vừa gỡ bỏ vuông lụa che mặt vừa hạ thấp giọng nói với lão:
- Tiền bối thử nhìn tại hạ xem còn nhớ không?
Lão Đoan Mộc trợn mắt nhìn Tiểu Thiên, đầu gật vài lượt như đã nhận ra!
Tiểu Thiên nghiêm giọng:
- Tại hạ sẽ giải khai á huyệt cho tiền bối, nhưng tiền bối phải hứa là sẽ không kêu lên. Bọn Hà Kỉnh Chi nhất định sẽ phát hiện!
Lão Đoan Mộc lại gật đầu. Nhưng đến khi được Tiểu Thiên giải huyệt, lão chợt bảo:
- Ngươi cứu ta, ta biết! Cách đây ít lâu ngươi đã vào ngục và suýt bị bọn chúng phát hiện như thế nào, ta nhớ. Nhưng muốn gì thì muốn, nếu ngươi muốn tra hỏi ta về Ngũ Hành Bang, ta cũng sẽ không nói gì, như đối với bọn Tam Trang vậy!
Ngay khi nảy ra ý định cứu lão, Tiểu Thiên đã lường trước phản ứng này.
Vì thế, cứ để lão nói xong, Tiểu Thiên mới chậm rãi lên tiếng:
- Không như Tam Trang hoặc bất luận ai khác, họ chỉ quan tâm đến tuyệt học Càn Khôn của Ngũ Hành Bang. Tại hạ hoàn toàn không quan tâm đến điều đó!
Lão Đoan Mộc tỏ ra nghi hoặc:
- Ngươi cứu ta nhất định phải có dụng ý, ngươi quan tâm điều gì?
Tiểu Thiên cười nhẹ:
- Giả như tiến bối là ai? Tại hạ cũng nên biết người được tại hạ cứu là ai, đúng không?
Lão cười lạt:
- Ta, nam tử hán đại trượng phu, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Đoan Mộc Qúy này ngại gì không dám xưng danh! Nhưng vẫn có câu:
ngọt mật chết ruồi. Ngươi đừng tưởng làm như thế sẽ khiến ta cảm kích và sau đó dùng thân tình làm ta lay chuyển! Ngươi lầm rồi!
Tiểu Thiên vẫn tỏ ra ung dung:
- Lầm hay không, hoặc ai sẽ là người lầm lẫn, tự tiền bối sau này sẽ hiểu! Phần tại hạ, như tại hạ nghe được, tiến bối trước khi bị giam vốn là Đường chủ Mộc Hành Đường. Điều này đúng hay sai?
Đoan Mộc Qúy bật ra tiếng “hừ” lạnh:
- Cuối cùng ngươi cũng để lộ chân tướng. Hừ! Vì biết ta là Đường chủ Mộc Hành Đường nên ngươi mới cứu, dụng ý của ngươi nào khác gì bọn Tam Trang?
Tiểu Thiên trầm giọng:
- Như vậy, nếu tại hạ bảo tại hạ cứu tiền bối vì tiền bối là người duy nhất có thần trí hãy còn tỉnh táo trong số những người bị giam giữ, có lẽ tiền bối vẫn không tin?
Lão Đoan Mộc vẫn giữ nguyên thái độ nghi kỵ:
- Ta tin chứ, sao lại không? Vì ngươi còn biết hỏi ai nếu không hỏi ta, khi họ, tất cả đều bị hại bởi Nhiếp Hồn Đại Pháp!
Tiểu Thiên giật mình:
- Nhiếp Hồn Đại Pháp? Vậy là do Tam Trang hạ thủ?
- Hừ! Ngươi đã biết rồi càng tốt! Vẫn hay hơn là biết nhưng vẫn hỏi, ra vẻ không biết gì!
Tiểu Thiên vẫn ở trong tâm trạng hoang mang và lời nói cứ như là tự nói cho chính bản thân nghe:
- Họ có nói, muốn làm lão Cuồng tỉnh lại dù chỉ là một lúc ngắn ngủi cần phải hoá giải Nhiếp Hồn Đại Pháp. Hóa ra lão Cuồng mà họ đề cập chính là một trong những nhân vật Ngũ Hành Bang đang bị giam giữ!
Đoan Mộc Qúy chợt lên tiếng:
- Ngươi lầm! Bằng hữu của ta tuy có bị Nhiếp Hồn Đại Pháp làm cho mê muội nhưng đến mức Cuồng thì chưa!
Tiểu Thiên lập tức tranh biện với lão Đoan Mộc:
- Vậy người lầm phải là tiền bối! Chính tai tại hạ nghe Vương Lịch nói như vậy!
- Ngươi lầm! Ta là người trong cuộc đương nhiên phải biết rõ hơn ngươi! Hoặc giả, có một lão Cuồng thật, nhất định lão Cuồng đó không phải là người của bổn bang!
- Sao lại không? Vương Lịch còn bảo, từ người này Hà Kỉnh Chi đã lấy được tâm pháp Càn Khôn phần hạ!
Đoan Mộc Qúy kinh hoảng:
- Phần hạ của Tâm pháp Càn Khôn? Ngươi nghe không lầm chứ?
Tiểu Thiên mơ hồ hiểu:
- Không lầm đâu! Phải chăng tiền bối đã biết ai trong quý bang là người được họ gọi là lão Cuồng?
Đoan Mộc Qúy bỗng đứng dậy:
- Súc sinh! Hà Kỉnh Chi đúng là một kẻ súc sinh! Đừng ngăn ta! Ta phải tìm y, giết y mới hả giận!
Vừa quát vừa gào, thái độ của Đoan Mộc Qúy làm cho Tiểu Thiên dù đã ngăn được lão vẫn phải nơm nớp lo sợ bọn Tam Trang xuất hiện.
Nhưng sợ cũng vô ích, ngay phía chân núi lập tức có tiếng người hô hoán.
- Tổng hộ pháp! Nhị vị Trang chủ! Đoàn Mộc Qúy đang ở đây!
Thất kinh, Tiểu Thiên vừa dùng vuông lụa che mặt vừa hối thúc Đoan Mộc Quý:
- Hỏng cả rồi! Tiền bối đã gây kinh động! Hãy mau chạy nào!
Thay vì chạy, Đoan Mộc Qúy còn gào toáng lên:
- Hà Kỉnh Chi! Ngươi ở đâu? Sao người dám hãm hại Bang chủ?
Tuy bàng hoàng vì vừa được nghe Đoan Mộc Qúy để lộ lão Cuồng kia chính là Bang chủ Ngũ Hành Bang, nhưng Tiểu Thiên vẫn tìm cách để tỉnh lão, cố làm cho lão nhận thức thực tại:
- Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn, tiến bối đâu phải đối thủ của Hà Kỉnh Chi!
Đoan Mộc Qúy cứ hét:
- Hà Kỉnh Chi! Ta quyết liều chết với ngươi, sao ngươi dám ám hại Bang chủ?
Tiểu Thiên lay lão:
- Tiền bối liều chết được ư? Người duy nhất còn tỉnh táo là tiền bối! Ngũ Hành Bang khôi phục hay không khôi phục là còn trông cậy ở tiền bối! Tiền bối không có quyền đem vận mệnh Ngũ Hành Bang đặt ngang hàng với tính mạng của tiền bối!
Lão tỉnh ngộ!
Lão nhìn Tiểu Thiên:
- Ngươi....! Sao ngươi lại vì Ngũ Hành Bang?
Dưới chân núi có nhiều bóng người xuất hiện. Họ đang leo lên, nhằm đúng vào chỗ Tiểu Thiên và Đoan Mộc Qúy đang ẩn thân!
Tiểu Thiên nhìn lão:
- Muộn rồi! Sau này khi gặp lại, tại hạ xin giải thích nguyên do. Còn bây giờ, với công lực khôi phục chưa được bao nhiêu thành, tiền bối chạy được bao xa cứ chạy. Tại hạ sẽ ngăn cản chúng! Nào, chạy!
Tiểu Thiên từ phía sau tảng đá lao vọt ra.
Vút!
Đứng trên một tảng đá, nơi dễ dàng cho bọn Tam Trang nhìn thấy, Tiểu Thiên vận nội lực quát lên:
- Tất cả hãy đứng lại! Tại hạ cần gặp quý Tổng Hộ pháp Hà Kỉnh Chi!
Nhìn thấy Tiểu Thiên, không nén được, có người kêu lên:
- Vô Danh Nhân? Sao lại là Vô Danh Nhân?
Do mãi chú tâm đến Vô Danh Nhân nên bọn Tam Trang hầu như quên lửng Đoan Mộc Quý.
Vút!
Hà Kỉnh Chi vừa hiện thân lập tức hạ lệnh:
- Đoan Mộc Qúy có lẽ đang ẩn ở gần đây! Hãy mau tìm!
Sợ Đoan Mộc Qúy chạy chưa đủ xa, Tiểu Thiên vụt quát:
- Chậm đã! Đoan Mộc Qúy đang do tại hạ khống chế! Tổng hộ pháp muốn tìm, trước hết hãy hỏi qua tại hạ.
Hà Kỉnh Chi mắt lộ hung quang:
- Dối trá! Cứu y là ngươi! Không lẽ ngươi cứu chỉ để uy hiếp? Đừng nghe hắn! Tìm đi!
Tiểu Thiên tuốt kiếm.
Choang!
- Kẻ nào muốn tìm Đoan Mộc Quý, hãy hỏi qua thanh kiếm của tại hạ!
Hà Kỉnh Chi cười rộ:
- Vô Danh Nhân! Bản lãnh của ngươi chưa đủ để dọa ta đâu! Để xem ngươi là kẻ nào, dám tiếp tay cho Ngũ Hành Bang! Đỡ! Ha.... Ha....
Hà Kỉnh Chi lao đến.
Vút!
Tiểu Thiên cũng không chậm, tung người về phía bọn thuộc hạ Tam Trang đang tản khai như muốn truy tìm tung tích Đoan Mộc Quý:
- Bọn ngươi muốn chết ư? Lui lại nào!
Vút!
Véo.... Véo....
Từ sau một tảng đá, một thanh chợt xuất hiện, đỡ thẳng vào kiếm của Tiểu Thiên:
- Vô Danh Nhân, đỡ!
Véo....
Choang! Choang! Choang!
Nhận ra nhân vật phát kiếm, Tiểu Thiên cười lớn:
- Quả là hạnh ngộ, may được diện kiến Trang chủ Huỳnh Phong Trang! Hãy tiếp kiếm nào! Ha.... Ha....
Véo.... Véo....
Hà Kỉnh Chi kịp lao đến tung nhanh một trảo:
- Ngươi còn chưa lộ diện ư? Trúng!
Vụt! Vụt!
Tam nãi nãi, Trang chủ Huỳnh Phong Trang như nhận ra sự quen thuộc trong chiêu kiếm của Tiểu Thiên nên kêu lên ngỡ ngàng:
- Sao ngươi biết Tam Phong Kiếm? Hãy nói xem nào, ngươi là ai? Đỡ!
Để chống đỡ một lúc hai cao thủ cùng hiệp công, Tiểu Thiên khẽ xoay kiếm quanh thân, sau đó hất mạnh hai kình về phía họ.
Véo.... Ầm!
Choang! Ầm!
Đắc ý vì vẫn giữ được bình thủ, Tiểu Thiên tìm cách khích nộ đối phương:
- Tam Phong Kiếm ư? Trang chủ có lầm không vậy? Hãy xem lại gần nữa nào! Ha....
Ha....
Véo.... Véo....
Với cách vận dụng hoàn toàn khác lúc nãy, Tiểu Thiên cười thầm khi nghe Tam Nãi Nãi kêu hoảng:
- Tam Phong Đao? Không phải! Là Đao thì không là Kiếm! Đại sư huynh có hiểu gì không? Đỡ!
Véo....
Choang! Choang!
Hà Kỉnh Chi tận lực lao đến:
- Đao hay kiếm gì cũng được! Tam sư muội đừng để y khiến muội phân tâm! Đánh!
Vụt! Vụt!
Tỉnh ngộ, Tam nãi nãi quét kiếm lao vào.
Véo.... Véo....
Tiểu Thiên phát hiện họ từ hai phía lao vào lập tức tung bổng người lên không.
Vút!
Hà Kỉnh Chi hoảng hốt hô hoán:
- Đừng lầm kế y. Dừng lại nào. Tam sư muội!
Tuy họ kịp dừng chiêu, chưa đến nỗi hại lẫn nhau, nhưng họ quên Tiểu Thiên đang từ trên cao lao xuống:
- Tiếp chưởng!
Vù... Vù...
Phát hiện cách phát chiêu quá linh hoạt của Tiểu Thiên, Hà Kỉnh Chi giận dữ, đẩy thốc từ dưới lên một chưởng toàn lực:
- Ngươi thật giảo quyệt! Đỡ!
Ào.... Ào....
Ầm!
Tiểu Thiên bị đẩy bật lên cao và cứ thế, Tiểu Thiên là là bay xa dần!
Cảm nhận đã trúng kế của Tiểu Thiên một lần nữa, Hà Kỉnh Chi phẫn nộ quát vang trời:
- Ngươi chạy đi đâu? Đứng lại!
Tiểu Thiên quả nhiên đang dụng kế và định chạy đi vì nghĩ Đoan Mộc Qúy chạy đã xa.
Nào ngờ, từ phía sau Tiểu Thiên, bỗng vang lên tiếng quát:
- Ngươi muốn chết ư? Lui!
Viu.... Viu....
Nghe tiếng quát và phát hiện tiếng rú rít của một ngọn chỉ kình, Tiểu Thiên lập tức trầm người xuống, xoay nhanh lại, tay phát kình:
- Dùng Tàn Hồn Chỉ định ám toán ư? Đâu dễ! Xem chiêu!
Vù... Vù...
Ào.... Ào....
Ầm!
Phản ứng của Tiểu Thiên quá nhanh khiến kẻ ám toán là Vương Lịch phải bị đẩy lùi, thay vì Tiểu Thiên bị lui như Vương Lịch vừa bảo.
Hà Kỉnh Chi và Tam nãi nãi kịp chạy đến, cả hai quát:
- Hãy xem Ngũ Hành Long Hồn Trảo!
- Hãy đỡ Huỳnh Phong Kiếm!
Vụt! Vụt!
Véo.... Véo....
Tiểu Thiên vẫn không nghe ở phía Đoan Mộc Qúy có động tĩnh gì! Biết lão đã thoát, Tiểu Thiên bật cười thích thú:
- Hai loại công phu này tại hạ đã xem rồi nên không còn hứng thú để xem nữa!Cáo biệt! Ha.... Ha....
Vút!
Dù biết không thể đuổi kịp nhưng Hà Kỉnh Chi vẫn gào thét:
- Mau đuổi!
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:05 PM.
Dù không có lời hẹn trước, cũng không có một điểm hẹn cụ thể nhưng Tiểu Thiên vẫn không tin Đoan Mộc Qúy chỉ mới đó đã chạy xa như thế này!
Đã vượt khỏi chân núi ngoài hai mươi dặm, khắp nơi lại toàn là bình nguyên, thi thoảng lại xuất hiện một vài cội cây không lấy gì kín đáo nhưng bóng dáng của Đoan Mộc Qúy cứ như tăm cá bóng chim!
Định tâm sẽ không tìm Đoan Mộc Qúy nữa, Tiểu Thiên thả chậm cước bộ.
Bất chợt, Tiểu Thiên phát hiện một lối mòn nhỏ nằm lẩn khuất sau những lùm cây dại.
Đứng nhìn theo lối mòn, mút tầm mắt chỉ là một cánh rừng mà thoạt nhìn có thể nghĩ đó là một khu rừng hoang phế, Tiểu Thiên nghi ngờ:
“Thật khó tin đó sẽ là nơi Đoan Mộc Qúy dùng để ẩn thân!” Tiểu Thiên bỏ đi.
Nhưng có một vật nằm hững hờ dưới đất chợt lọt vào mục quang Tiểu Thiên.
Nheo mắt lại như để nhớ đến một điều gì đó, Tiểu Thiên bất ngờ quay lại đi theo lối mòn!
Tiểu Thiên đoán không sai! Rải rác trên lối mòn, dường như cứ hai mươi trượng hoặc hơn hoặc kém là có một vật giống y như vật Tiểu Thiên đã phát hiện đang nằm nửa kín nửa hở cạnh lối đi!
Có người muốn dẫn dụ Tiểu Thiên đi vào lối mòn! Ai?
Thoạt tiên Tiểu Thiên nghĩ là Đoan Mộc Quý! Vì biết đâu đây là cách Đoan Mộc Qúy muốn lưu lại ám ký, báo cho Tiểu Thiên biết rõ nơi lão đang ẩn thân?
Nhưng nghĩ thêm chút nữa, Tiểu Thiên ngờ là không phải. Tại vì nếu đúng là Đoan Mộc Quý, lão đâu cần lưu ám ký nhiều lần, nhất là cứ hai mươi trượng thì lưu một lần ám ký?
Vật được dùng làm ám ký chính là những mẩu y phục vụn vặt của lão. Lão lưu lại nhiều lần, trước hết chính lão tự hủy bỏ y phục của lão, phi lý! Lão sẽ không kịp tìm y phục khác để thay!
Sau nữa, tai vách mạch rừng, lão lưu nhiều như thế nhỡ để bọn Tam Trang phát hiện thì có phải “lạy ông tôi ở bụi này!” Như vậy, chỉ có một hạng người là không ngại hai điều trên!
Không những thế, chính hạng người đó càng muốn nhiều người đến càng tốt! Đó là hạng người đã bắt giữ Đoan Mộc Quý!
Ai? Môn phái nào? Tam Trang ư? Có thể! Huyền Thông Linh Đạo ư? Vô lý! Thất đại phái? Cũng có thể, cho dù thất đại phái rất có ít khả năng dùng thủ đoạn để dẫn dụ người!
Đi hết lối mòn, quả nhiên Tiểu Thiên đến một khu vườn thật sự hoang phế.
Có lối dẫn vào khu vườn và cạnh lối này một mẩu y phục nhỏ của Đoan Mộc Qúy nửa vô tình nửa cố ý nằm vắt ngang một cánh cây! Quả nhiên có người quyết tâm dẫn dụ Tiểu Thiên đến tận đây!
Gặp rừng chớ vào, Tiểu Thiên nhớ như thế, là câu nói ngoài cửa miệng của bất kỳ ai đã trải nhiều đường đời, nên Tiểu Thiên dừng lại!
Một thanh âm từ khu vườn bỗng vang ra. Thật lạ, đó là thanh âm của nữ nhân:
- Đã đến rồi, tôn giá ngại gì không dám vào?
Hoang mang vì không thể đoán nữ nhân kia là ai, Tiểu Thiên buột miệng:
- Biết là đường đột nhưng tại hạ không thể không hỏi, dùng những mẩu y phục đặt rải rác khắp lối đi, phải chăng đó là hành vi của cô nương?
Thanh âm nọ thản nhiên thừa nhận và còn nói rõ hơn ngoài mong muốn của Tiểu Thiên:
- Có một nhân vật tự xưng là Đoan Mộc Quý, lão đang bị giam giữ ở trong này! Tôn giá muốn hay không muốn gặp?
Hít mạnh một hơi thanh khí, Tiểu Thiên cố ý dò xét:
- Là cô nương cố tình bắt giữ Đoan Mộc tiền bối?
- Đương nhiên!
Qúa thẳng thắn, thái độ này khiến Tiểu Thiên phải cẩn trọng nếu muốn đối phó.
Và Tiểu Thiên không thể không hỏi tiếp:
- Nói rõ hơn, cô nương làm như thế là chỉ muốn đối phó với tại hạ?
- Đương nhiên!
Lại một câu đáp không cần che đậy hoặc giấu giếm ý đố khiến Tiểu Thiên vừa nghe xong phải phẫn nộ:
- Dùng một thủ đoạn thấp hèn như vậy chứng tỏ cô nương ngại bản lãnh của tại hạ?
- Chưa chắc! Dùng một người tôn giá quan tâm để uy hiếp tôn giá, nếu đạt ý đồ mà không phí sức, đó là điều nên làm! Ngược lại, nếu không thể uy hiếp được tôn giá, đến lúc đó ắt phải dùng đến võ lực, kết quả như thế nào thật khó nói trước! Kẻ thẳng vị tất sẽ là tôn giá!
Tiểu Thiên tỉnh ngộ:
- Cô nương đã toan tính kỹ? Và bằng mọi cách, ý định của cô nương vẫn là đối phó, quyết loại bỏ tại hạ?
- Không sai! Tôn giá hỏi đủ chưa? Nếu đủ, hãy chọn lựa:
tự ý tiến vào đây thì còn có cơ may nhìn lại người mà tôn giá cần, đương nhiên là một người còn sống. Trái lại, tôn giá không vào, lão sẽ chết và tôn giá trước sau gì cũng phải đối mặt với sự thật, nghĩa là tôn giá vẫn phải bị bắt giữ!
Bật cười ngạo nghễ, Tiểu Thiên lớn tiếng bảo:
- Muốn khích nộ tại hạ ư? Cô nương lầm! Người khác, có thể vì không nén nổi sự tức giận ắt sẽ tự chui vào cạm bẫy của cô nương! Tại hạ thì không! Cái không của tại hạ không phải vì sợ! Nói rõ hơn, tại hạ không dại! Trừ phi cô nương cho tại hạ nghe chính thanh âm của Đoan Mộc tiền bối!
Thanh âm của nữ nhân kia liền vang lên, hàm ý thán phục rõ rệt:
- Tôn giá quả nhiên là người có tâm cơ! Bội phục! Vậy thì nghe đây!
Lập tức Tiểu Thiên nghe một tiếng kêu khẽ, sau đó là câu nói có phần sửng sốt đích thị là do Đoan Mộc Qúy tự miệng nói ra:
- Ư....! Ngươi thật sự quan tâm đến ta thế ư, Cửu Trùng Thiên? Ta muốn biết tại sao?
- Cửu Trùng Thiên? Đó là tính danh hay ngoại hiệu khá kỳ quặc của tôn giá?
Câu hỏi tiếp nối của nữ nhân không làm Tiểu Thiên quan tâm bằng những lời được Đoan Mộc Qúy thốt ra.
Có quyết định thật nhanh chóng, Tiểu Thiên lao vút vào khu vườn, đi theo lối đi đã có mẩu y phục của Đoan Mộc Qúy làm ám ký:
- Tiền bối hãy yên tâm! Bằng mọi giá, tại hạ sẽ cứu tiền bối!
Vút!
Đoan Mộc Qúy bỗng thất thanh kêu, như muốn đề tỉnh Tiểu Thiên về một mối nguy hiểm nào dó:
- Ngươi đừng vào! Ả là... Hự!
Dù biết có nguy hiểm chực chờ, dù biết Đoan Mộc Qúy bị nữ nhân nọ khống chế huyệt đạo, Tiểu Thiên vẫn tiếp tục tiến vào.
Có chăng, nhờ nghe Đoan Mộc Qúy bảo như thế, Tiểu Thiên cố ý đi chậm lại, vừa đi vừa rảo mắt quan sát khắp khu vườn!
Có những biểu hiện đó đây, tuy là mơ hồ nhưng vẫn cho Tiểu Thiên biết mối nguy hiểm nào Đoan Mộc Qúy muốn cảnh báo.
Vì có mảnh lụa che ngang mặt nên Tiểu Thiên tha hồ tự mỉm cười đắc ý mà không ngại nữ nhân kia phát hiện. Tiểu Thiên đã biết nữ nhân kia đang ỷ trượng vào cái gì khi dám ngạo mạn buông ra những lời quá xem thường Tiểu Thiên.
Do đó, Tiểu Thiên thật sự ung dung, diện đối diện với hai chứ không phải một nữ lang, cho dù ngay từ đầu cho đến giờ Tiểu Thiên chỉ nghe duy nhất thanh âm của một nữ nhân mà thôi!
Họ là hai nữ nhân có dung mạo phải nói là đẹp. Một đẹp sắc sảo, mê hồn, và rất quyến rũ. Một kia đẹp thùy mị, có phần nào u mê nhưng đôi mắt thì dường như muốn nói lên một sức mạnh ẩn tàng, một sự quật cường có thể bùng nổ ra bất kỳ lúc nào!
Nhìn phớt qua họ, Tiểu Thiên dừng mắt ở Đoan Mộc Quý! Lão đang bị trói chặt vào một thân cây và uy hiếp lão là một cánh tay trắng nõn nà của nữ nhân đẹp sắc sảo!
Hững hờ đặt nhẹ tay lên bách hội huyệt của Đoan Mộc Quý, nữ nhân đẹp sắc sảo bảo:
- Tôn giá đã vào, tốt! Bây giờ thì, hừ, tôn giá hãy tự lộ chân diện thì hơn!
Qua lời phát thoại, Tiểu Thiên biết đây là nữ nhân từ nãy giờ vẫn lên tiếng, không như nữ nhân kia, thủy chung vẫn yên lặng, như thể nàng không có việc gì phải nói hoặc không thể nói.
Với ý nghĩ này, bất chợt, trong một thoáng Tiểu Thiên bất ngờ nhận ra họ, cả hai nữ nhân.
Vì thế, thay vì lột bỏ vuông lụa che mặt như nữ nhân kia bảo. Tiểu Thiên thản nhiên lên tiếng:
- Dùng thủ đoạn này cô nương không sợ uy thế của một Thiếu Đạo Chủ bị giảm sao?
Nữ nhân nọ động dung:
- Ai nói cho tôn giá biết ta là Thiếu Đạo Chủ?
Tiểu Thiên phì cười:
- Tại hạ chỉ đoán bừa thế thôi! Không ngờ Thiếu Đạo Chủ lại tự thú nhận!
Nữ nhân nọ quắc mắt:
- Hừ! Nếu đã biết ta là Thiếu Đạo Chủ Huyền Thông Lịnh Đạo, hẳn tôn giá biết ta không hề kém thủ đoạn! Nếu tôn giá cố tình kiên trì, không chịu để lộ chân diện thì... xem đây!
Bộp!
Bằng thủ pháp bất phàm, Thiếu Đạo Chủ bỗng rời tay khối đầu Đoan Mộc Qúy và chộp nhanh vào phần thần cây ngay trên đầu Đoan Mộc Quý!
Lúc ả thu tay về, trên thân cây lập tức xuất hiện một dấu trảo lún sâu vào thân cây, một công phu Tiểu Thiên không dễ gì thực hiện được!
Bới, nếu Tiểu Thiên miễn cưỡng thi triển thì bất quá Tiểu Thiên hoặc chém nát thân cậy hoặc làm cho thân cây ngay chỗ đó bị vỡ một mảng to, không thể nào làm cho năm đầu ngón tay cứng như móng vuốt chim ưng để sau đó lưu lại trên thân cây một dấu trảo đầy uy lực!
Như sợ Tiểu Thiên không đủ năng lực để hiểu mức độ lợi hại của công phu này, Thiếu Đạo Chủ cười lạt:
- Tôn giá nghĩ sao nếu khuôn mặt của lão này sẽ thế chỗ cho thân cây?
Biết ả đang cao ngạo, Tiểu Thiên vờ sợ hãi, cố tình làm cho ả sẽ vì cao ngạo nhiều hơn mà cho rằng Tiểu Thiên dù cố mấy vẫn không là đối thủ của ả! Người càng tự phụ càng để lộ nhiều sơ hở!
Tiểu Thiên vội lột bỏ vuông lụa, mặt thất sắc:
- Được rồi! Đây là chân diện của tại hạ, Thiếu Đạo Chủ không cần phải lấy mạng Đoan Mộc tiền bối!
Khi nhìn thấy diện mạo thật của Tiểu Thiên, Thiếu Đạo Chủ hoài nghi:
- Ngươi....! Hừ! Ngươi được bao nhiêu niên kỷ?
Ả kinh ngạc là phải, Tiểu Thiên hiểu vì ả nào có ngờ Tiều Thiên chỉ là một trang nam nhi hãy còn quá trẻ! Nhưng, ở sắc mặt của nữ nhân còn lại cũng đang biểu lộ sự kinh ngạc và sự kinh ngạc này hầu như không giống sự kinh ngạc của ả Thiếu Đạo Chủ!
Đó phải là sự kinh ngạc khác, về vấn đề khác! Điều đó khiến cho Tiểu Thiên phải nghi ngờ, tự hỏi thầm:
“Nhờ ký ức tốt, ta đã nhận ra cả hai. Có lẽ nào ả Đạo Nô đó cũng nhận ra ta, cho dù đôi bên chỉ gặp thoáng qua một lần, sáu năm trước?” Thầm ghi nhớ điều này, Tiểu Thiên đáp lại câu hỏi của ả Thiếu Đạo Chủ:
- Mười chín!
Ả kinh ngạc:
- Mười chín? Với niên kỷ này sao ngươi có được bản lãnh cao minh, đến sư huynh ta cũng không là đối thủ!
Tiểu Thiên cười nhẹ:
- Thiếu Đạo Chủ cũng biết rồi ư? Nếu so với Thiếu Đạo Chủ thì thế nào?
Ả cười lạt:
- Ngươi đừng vì thế mà tự cao! Chưa đâu, so với ta, Hoá Thông sư huynh cũng phải nhượng đôi phần!
Tiểu Thiên vờ kinh ngạc:
- Thật sao? Nếu vậy, Thiếu Đạo Chủ cần gì phải dùng thủ đoạn này?
Ả khinh khỉnh:
- Một đằng không cần phí lực, một đằng thì ngược lại. Nếu là ngươi, ngươi cũng là kẻ có tâm cơ, ngươi chọn đằng nào?
Tiểu Thiên gật gù:
- Đương nhiên tại hạ phải chọn hành động nào nhẹ nhàng nhất!
- Tốt! Ngươi đúng là người thông hiểu, càng dễ cho ta!
Tiểu Thiên lắc đầu:
- Sai rồi? Sẽ không dễ như Thiếu Đạo Chủ nghĩ.
Ả biến sắc:
- Ngươi còn chưa biết ta định nói gì, sao biết là không dễ?
Tiểu Thiên cười lớn:
- Đả bại lệnh sư huynh Hóa Thông, làm cho lệnh tôn, Đạo chủ Huyền Thông Linh Đạo tức giận, nếu cô nương nghĩ dùng cách này có thể khiến Cửu Trùng Thiên này phải bó tay quy hàng thì cô nương lầm rồi. Không tin, cô nương thử hạ sát vị tiền bối kia, xem tại hạ có chút nào động dung hoặc thương hại không? Ha.... Ha....
Ả rít lên:
- Ngươi tưởng ta không dám?
Tiểu Thiên ung dung xoay lưng bỏ đi:
- Hoặc dám hoặc không, tại hạ nào biết cô nương sẽ có hứng thú như thế nào? Ha....
Ha....
Tiểu Thiên thoáng mừng khi nghe ở phía sau có tiếng đuổi theo cấp bách.
Vút!
Đúng như Tiểu Thiên đoán, ả Thiếu Đạo Chủ đang đuổi theo và ả bật quát:
- Nếu muốn đi thì hãy lưu mạng lại!
Vù... Vù...
Chưa muốn chạm chiêu vào lúc này và ở tại chỗ này, Tiểu Thiên dịch người, tạt vào giữa khu vườn.
Vút! Vù...
Hụt chiêu, ả tức giận:
- Ta nghe nói ngươi rất tự hào Cửu Trùng công phu, ngươi không dám giao đấu với ta sao? Đỡ!
Vù... Vù...
Vẫn chưa đến lúc giao đấu, Tiểu Thiên lại dịch người một lần nữa.
Vút!
Nào ngờ, như một bóng u linh, ả Thiếu Đạo Chủ bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Tiểu Thiên với nụ cười đắc ý:
- Ngươi thấy Linh Ảo Cửu Chuyển Bộ của ta như thế nào? Muốn thoát đâu phải dễ!
Đỡ!
Vù...
Buộc phải đối đầu, Tiểu Thiên vờ lúng túng phát chưởng:
- Cô nương... Đỡ!
Ào....
Ầm!
Vờ bị chấn kình đánh bật, Tiểu Thiên lao thêm nữa vào khu vườn.
Vút!
Quyết tình bám theo, ả Thiếu Đạo Chủ khi đuổi kịp, lập tức quát:
- Xem chiêu!
Vụt! Vụt!
Ả đang vận dụng công phu lúc nãy đã phô diễn. Nhìn năm ngón tay co quắp như móng vuốt của chim ưng, Tiểu Thiên phải kinh hãi:
- Cô nương quyết liệt đến sao? Đỡ!
Vù... Vù...
Vận dụng tám thành chân lực, Tiểu Thiên xô ra một kình Cửu Trùng.
Ầm!
Tiếng chấn kình làm cho ả Thiếu Đạo Chủ động nộ:
- Quả nhiên có bản lãnh! Ta sẽ đòi nợ thay cho sư huynh. Đỡ!
Vụt! Vụt!
Phát hiện nội lực của ả Thiếu Chủ có phần thâm hậu hơn Hóa Thông, Tiểu Thiên quyết tâm làm rõ xem đó là nội lực thâm hậu thật hay do công phu kỳ bí kia tạo ra. Tiểu Thiên quát:
- Cừu Trùng đệ tam thức! Đỡ!
Ào.... Ào....
Ầm!
Tiểu Thiên tuy vừa tăng thêm một thành chân lực nhưng xem ra thì không làm cho ả phải nao núng.
Ả vẫn lồng lộng:
- Còn nữa đây! Đỡ!
Vụt! Vụt!
Tiểu Thiên chợt sa sầm nét mặt, bật hét:
- Tứ thức Cửu Trùng! Đỡ!
Vù… Vù… Tiểu Thiên đã vận dụng toàn lực.
Ầm!
Thật lạ, ả nọ chỉ hơi chao đảo một ít rồi vẫn hùng hổ lao đến:
- Ngươi qua được chiêu này thì ta mới phục! Đỡ!
Vụt... Vụt...
Tiểu Thiên khẽ chớp mắt! Tiểu Thiên vừa nhìn thấy chỗ sơ hở của ả! Nhưng, với một nụ cười kỳ bí, Tiểu Thiên bất ngờ quay người bỏ chạy.
Vút!
Nhìn rõ hướng chạy của Tiểu Thiên, ả vội hô hoán:
- Muốn cứu lão quỷ kia ư? Ngươi đã quá xem thường ta rồi!
Quyết thực hiện kế sách đã định, Tiểu Thiên bất ngờ rẽ ngoặc qua hướng khác, len lỏi giữa khu vườn hoang phế.
Vút!
Trông thấy, ả nọ nghĩ Tiểu Thiên quả nhiên không đoái hoài gì đến Đoan Mộc Quý.
Trái lại, Tiểu Thiên đang thật sự muốn bỏ chạy.
Ả Thiếu Đạo Chủ bật cười đắc ý:
- Ngươi đừng mong chạy thoát! Một khi Hồ Liễu Liễu này muốn, bất luận ai cũng không thể thay đổi! Hạ.Ha....
Vừa cười, ả vừa đảo quanh khu vườn và nhanh tay phát kình vào một vài thân cây thoạt đông thoạt tây, khngươi nam khi bắc.
Ào… Ào....
Ầm! Ầm! Ầm!
Rào.... Rào.... Rào....
Khi phát hiện ả đang thực hiện những hành vi kỳ lạ này, Tiểu Thiên không ngờ cũng có những hành vi kỳ lạ không kém!
Rút thanh liễu kiếm cầm tay, lợi dụng lúc ả quật đổ không ít những thân cây, Tiểu Thiên vung kiếm tự phá hủy thêm đúng bảy thân cây khác.
Rào.... Rào… Tiếng thân cây gãy đổ nào cũng giống nhau rất khó phân biệt. Nên khi nghe tiếng thân cây đổ đã hết, Tiểu Thiên vờ kêu lên thật to:
- Ô hay! Sao lại thế này! Không lẽ ta đang hoa mắt? Bằng không sao cảnh tượng bỗng trở nên ma quái thế này?
Miệng tuy kêu nhưng chân Tiểu Thiên vẫn thoăn thoắt. Tiểu Thiên di chuyển theo một cung cách rất kỳ lạ:
tiến nam một bước, dịch đông hai, lùi bắc một, tiến nam ba, dịch tây một... Cứ thế, Tiểu Thiên đi tuy chậm nhưng vẫn tiến bước.
Trong khi đó, có tiếng cười đắc ý của ả nọ vang lên:
- Ngươi đã lọt vào trận thế phục sẵn của ta. Đừng mong chạy thoát! Ha.... Ha....
Tràng cười của ả bỗng dừng lại. Thay vào đó, có tiếng ả gào thất thanh:
- Chao ôi! Đây đâu phải trận đồ Hỗn Nguyên? Nguy tai! Không lẽ đã có điếu gì đó lầm lẫn?
Tự mỉm cười thích thú, Tiểu Thiên vẫn ung dung di chuyển theo cung cách riêng.
Được một lúc, Tiểu Thiên đã quay lại chỗ Đoan Mộc Quý.
Lão vẫn bị trói vào thân cây, cạnh lão giờ chỉ còn một nữ nhân duy nhất, là nữ nhân thủy chung vẫn im lặng, không một lần hé môi!
Tiểu Thiên xuất hiện đột ngột khiến nàng nọ phải mở to mắt kinh ngạc:
Nhìn nàng, Tiểu Thiên chỉ chờ đợi ở nàng một dấu hiệu phản kháng. Nhưng, thật lạ, nàng không phản kháng cũng không mở miệng kêu lên dù chỉ là nửa lời!
Tiểu Thiên khẽ gật đầu:
- Cô nương là một Đạo Nô, tại hạ biết! Cô nương cũng không thể nói, không thể nghe, điều này tại hạ cũng từng biết! Tuy vậy, tại hạ vẫn phải nói....
Đưa tay chỉ vào Đoan Mộc Quý, Tiểu Thiên tiếp tục độc thoại:
- Vị tiến bối này, tại hạ phải cứu! Nếu cô nương ngăn cản, tại hạ đành phải dụng lực!
Ngược lại, nếu cô nương cứ tụ thủ bàng quan như thế này, tại hạ hứa sẽ không hại gì đến cô nương!
Nói xong, không cần biết nàng kia hiểu hay không hiểu, Tiểu Thiên chợt vung kiếm, cắt đứt toàn bộ dây trói cho Đoan Mộc Quý!
Véo!
Bựt... Bựt...
Vừa giải khai á huyệt cho Đoan Mộc Quý, Tiểu Thiên nghe Đoan Mộc Qúy hô hoán:
- Tiểu Thiên hãy cẩn trọng!
Xoay người thiệt nhanh, Tiểu Thiên kịp nhìn thấy nữ nhân nọ đang lao vào định ám toán.
Tiểu Thiên khẽ quát:
- Sao vậy cô nương? Đành thất lễ vậy!
Vù!
Xuất phát chậm nhưng nhanh, Tiểu Thiên kịp khống chế huyệt đạo của nàng trước lúc nàng quật kình một cái!
Nàng kêu:
- Hự!
Nhìn nàng từ từ khuỵu xuống, Tiểu Thiên lẩm bẩm:
- Với thế trận tại hạ vừa biến đổi, chủ nhân của cô nương sẽ không mấy khó khăn để nghĩ cách phá giải. Như vậy tại hạ càng yên tâm, cô nương sẽ không bị trách phạt và cũng không bị giam ở nơi này vĩnh viễn!
Giải nốt những huyệt đạo còn lại cho Đoan Mộc Quý, Tiểu Thiên bảo:
- Tại hạ phải dùng kế mới cứu được tiền bối nên có phần chậm. Tiền bối đừng trách!
Chúng ta đi thôi!
Không đáp lời nào, Đoan Mộc Qúy bất ngờ giáng vào nữ nhân nọ một kình.
Vù...
Thất kinh, Tiểu Thiên phải nhanh tay lắm mới chộp giữ được tay của lão:
- Sao tiền bối muốn giết nàng?
Đoan Mộc Qúy hậm hực:
- Ta bị giam hằng nửa ngày trời, theo ngươi, ta chưa báo thù lại chịu bỏ đi sao?
Tiểu Thiên thanh minh:
- Lỗi là lỗi của Thiếu Đạo Chủ, nàng chỉ là một đạo nô, chỉ biết thừa hành mệnh lệnh, tiến bối không nên trách nàng!
Đoan Mộc Qúy tuy thu tay về nhưng vẫn hậm hực:
- Chúng là đồng bọn! Chủ nhân có tội của chủ nhân, nô bộc có tội của nô bộc!
Định giải thích thêm cho lão hiểu những chịu đựng khắc nghiệt của Đạo Nô, nhưng bất ngờ Tiểu Thiên kêu hốt hoảng:
- Nguy tai! Trận thế đang bị phá giải! Đi nào!
Vút!
Hoảng sợ, Đoan Mộc Qúy lập tức theo chân, không cần biết trận thế có thật sự đang bị hóa giải như Tiểu Thiên hoảng sợ không!
Vút!
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:08 PM.
Chạy chỉ được mười trượng, Đoan Mộc Qúy kinh ngạc vì thấy Tiểu Thiên bỗng dừng lại:
- Sao không chạy nữa?
Tiểu Thiên chợt có thái độ nghiêm trọng:
- Trận thế không bị phá giải như tại hạ nghĩ, trái lại, tại hạ đang gặp phải đối thủ thật sự về trận thế kỳ môn!
- Ngươi muốn nói....
Tiểu Thiên bỗng lạnh giọng:
- Không được rồi! Tiền bối nhớ đứng nguyên một chỗ! Tại hạ sẽ lập tức quay lại!
Vút!
Đoan Mộc Qúy ngỡ như thấy ma, Tiểu Thiên vừa chớp động thân hình đi mất thì cảnh quang trước mặt lão bỗng biến đổi một cách kỳ lạ! Một vườn cây hoang phế như lão nhìn thấy đã biến mất, thay vào đó là những bóng cây nghiêng ngả rồi những mảng đêm tối âm u càng lúc càng xuất hiện nhiều, mang theo những tiếng rú rít rợn người, tạo thành những cảnh tượng ma quái chưa từng có.
Kinh hoảng, suýt nữa lão định bỏ chạy. Nhưng may thay, có hai nguyên do khiến lão không thể chạy loạn. Thứ nhất, là lời căn dặn mới vừa rồi của Tiểu Thiên. Thứ hai, lão bôn tẩu đã nhiều nên cũng hiểu thế nào là sự nguy hiểm nếu cứ chạy loạn trong một trận thế kỳ môn! Những ảo giác đó chỉ biến thành hiểm họa nếu lão kém định lực và cứ chạy loạn!
Bất ngờ, thị giác của lão trở lại bình thường. Hình ảnh của vườn cây hoang phế cùng một lúc xuất hiện trở lại với sự hiện hữu của Tiểu Thiên!
Nhìn thấy Tiểu Thiên, lão liền hỏi:
- Thế nào? Chúng ta đi được chưa?
Nghe câu hỏi này, Tiểu Thiên biết Đoan Mộc Qúy hầu như đã xem Tiểu Thiên như người thân cận! Tiểu Thiên mỉm cười:
- Ả Thiếu Đạo Chủ kể ra cũng khá cao minh! Ả không phá trận, ả chỉ biến trận của tại hạ thành trận của ả! Để ả nếm mùi lợi hại, tại hạ vừa biến đổi trận một lần nữa. Muốn giải trận này, ả cần ít lắm là nửa ngày nghiền ngẫm. Trong khi đó, chưa đến nửa canh giờ là chúng ta đã ra khỏi nơi này! Đi thôi!
Tiếp tục đi theo Tiểu Thiên, Đoan Mộc Qúy không thể không hỏi:
- Dùng trận để ngăn ả cũng là biện pháp hay, nhưng đâu bằng ngươi dùng võ lực đánh đuổi hoặc khống chế ả?
Tiểu Thiên ung dung bước đi theo cách di chuyển cần phải có cho một trận đồ:
- Có hai nguyên do khiến tại hạ tạm thời chưa muốn cùng ả đối địch hoặc một mất một còn. Và một trong hai nguyên do đó có liên quan đến sở học của ả!
- Sở học gì?
- Thất Cầm Tuyệt Hóa Khúc!
- Thất Cầm Tuyệt Hóa Khúc? Ta chưa hề nghe qua công phu này! Sao? Ngươi sợ công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa Khúc?
Tiểu Thiên đáp nhẹ:
- Không phải là sợ nhưng để thắng, tại hạ e không dễ!
- Cho nên ngươi quyết dùng trận đồ để ngăn ả?
Tiểu Thiên định đáp thì một phát hiện mới lạ khiến Tiểu Thiên chợt kêu lên:
- Uý! Trận thế lại bị hóa giải! Làm sao ả có kiến văn uyên bác như thế này?
Rồi không đợi Đoan Mộc Qúy lên tiếng, Tiểu Thiên lại căn dặn:
- Tại hạ cần phải biến đổi trận thế một lần nữa, tiền bối nhớ đừng đi đâu!
Vút!
Những ảo giác ma quái lại xuất hiện nhưng vì đã biết nên lần này Đoan Mộc Qúy hoàn toàn yên tâm. Và nhờ đó, trong lúc chờ Tiểu Thiên lập trận xong quay lại, Đoan Mộc Qúy có dịp ngẫm nghĩ nhiều về Tiểu Thiên, về mối quan tâm khá kỳ lạ Tiểu Thiên dành cho lão.
Không như sự yên tâm của lão, khi quay lại, sắc mặt của Tiểu Thiên tỏ vẻ khẩn trương:
- Hóa ra tại hạ lầm! Người thật sự am tường trận thế kỳ môn, đang cùng tại hạ so tài không phải là ả Thiếu Đạo Chủ, chính là phụ thân của ả, đạo chủ Huyền Thông Linh Đạo!
Lần này chúng ta phải đi thật nhanh mới được!
Vút!
Cố đuổi theo Tiểu Thiên, Đoan Mộc Qúy hỏi:
- Là lão đạo Linh Hóa? Bản lãnh của ngươi so với lão như thế nào?
Tiểu Thiên vừa chạy vừa chờ lão:
- Không là đối thủ! Đó là nguyên do khiến tại hạ bảo chúng ta phải chạy thật nhanh!
Đoan Mộc Qúy hỏi tiếp:
- Như vậy, là ta hay là ngươi đang bị lão đạo Linh Hóa nhắm vào?
Tiểu Thiên cười gượng:
- Có thể là cả hai! Vì tại hạ đã từng làm lão tức giận! Còn tiền bối, có lẽ lão cũng muốn hỏi về công phu Càn Khôn như Tam Trang đã từng chăng?
Đoan Mộc Qúy chợt hỏi:
- Còn ngươi, ngươi thật không muốn hỏi về công phu Càn Khôn?
Tiểu Thiên lắc đầu:
- Không hề! Tại hạ chỉ quan tâm đến những chuyện khác!
- Những chuyện khác? Thí dụ?
Một lần nữa Tiểu Thiên phải dừng lại và lo lắng:
- Không xong rồi! Ngay phía trước lão cũng lập trận chờ sẵn! Chúng ta e khó thoát!
Đoan Mộc Qúy vội hỏi:
- Nếu chỉ có một mình ngươi thì thế nào? Ngươi có thể đi thoát không?
Tiểu Thiên quay nhìn lão:
- Tại hạ sẽ không bỏ mặc tiền bối! Những lời tương tự, tiền bối đừng hỏi nữa!
Đoan Mộc Qúy chợt nói:
- Nếu lão đạo Linh Hóa muốn bắt giữ ta vì công phu Càn Khôn, nhất định lão không giết ta. Ngươi đừng vì ta mà uổng mạng!
Tiểu Thiên nghiêm giọng:
- Có uổng mạng cũng không sao, miễn tại hạ biết những gì tại hạ cần biết là được! Đã thế này, tiền bối phải chờ tại hạ một lúc! Tại hạ đành phải lập một trận khác, nhất định phải khiến lão bó tay!
Vút!
Không như hai lần trước, Tiểu Thiên quay lại thật nhanh và cảnh quang xung quanh Đoan Mộc Qúy vẫn không hề biến đổi!
Tiểu Thiên chợt nắm tay lão:
- Trận này được gọi là Cửu Trùng Diệt Tần trận, tại hạ phải tự thân đưa tiền bối vào mới xong!
Để ý cách di chuyển cua Tiểu Thiên, Đoan Mộc Qúy chỉ thấy Tiểu Thiên bước đi thoăn thoắt với những bước lúc dài lúc ngắn hoàn toàn khó phân biệt!
Với cách di chuyển này, được một lúc, Tiểu Thiên vừa dừng lại vừa thở phào nhẹ nhõm:
- Trận trong trận, có lẽ đây là lần đầu tiên lão đạo Linh Hoá gặp phải cảnh ngộ này!
Hy vọng lão sẽ mau chóng bỏ đi khi biết rằng lão không có cách nào hóa giải!
Đoan Mộc Qúy thật sự lo ngại:
- Nếu lão không chịu bỏ đi thì sao? Nơi này không nước uống, không thức ăn, ta và ngươi liệu duy trì được bao lâu?
Tiểu Thiên thở dài:
- Đến lúc đó, cũng lắm là tại hạ đành phải mở đường máu, quyết liều mạng với lão!
Nhìn sững Tiểu Thiên, một lúc lâu sau đó Đoan Mộc Qúy chợt thở ra:
- Được rồi. Rốt cuộc ngươi muốn hỏi ta điều gì!
Tiểu Thiên nhìn lão:
- Ngũ Hành Bang! Những gì tại hạ muốn hỏi đều liên quan đến Ngũ Hành Bang!
Lão gật đầu:
- Cụ thể là về việc gì?
- Ai là Bang chủ? Tại sao mọi người khắp các môn bang phái đều có thái độ thù nghịch với Ngũ Hành Bang?
Đoan Mộc Qúy kinh ngạc:
- Hỏi câu này, dường như ngươi chưa biết chút gì về bổn bang?
Tiểu Thiên cười gượng:
- Có lẽ tại hạ phải nói thật. Tại hạ mới xuất đạo chưa lâu, đừng nói là Ngũ Hành Bang, đến các môn phái khác tại hạ vẫn không có bao nhiêu hiểu biết!
Đoan Mộc Qúy lại gật đầu! Tuy vậy lão bắt đầu nói:
- Nói về thời gian tồn tại, bổn bang chỉ mới được sáng lập cách đây chưa đầy hai mươi năm. Những huynh đệ ban đầu chỉ có bọn ta năm người và một người nữa sau này là Bang chủ, vị chi là sáu! Lúc sáng lập, vì dưới Bang chủ có đến năm người, bọn ta bèn gọi là Ngũ Hành Bang cho tiện!
Đoan Mộc Qúy đột nhiên phì cười:
- Gọi là Ngũ Hành nhưng kể cả Bang chủ, bọn ta nào biết gì về Âm Dương Bát Quái?
Do đó, thanh thế của Ngũ Hành Bang so với các phái khác chỉ là một đốm lửa so với cả vầng dương! Thế nhưng, chuyện đời mấy có ai ngờ, từ nơi bọn ta chọn làm bản doanh ban đầu, Bang chủ của bọn ta bỗng gặp một duyên kỳ ngộ chưa từng có!
Tiểu Thiên hỏi xen vào:
- Phải chăng là Càn Khôn công phu?
Đoan Mộc Qúy hấp háy mắt:
- Tuy ngươi đoán đúng nhưng ta sẽ không nói thêm về điều này! Trừ phi người thú nhận cả ngươi nữa cũng quan tâm đến Càn Khôn công phu!
Tiểu Thiên xua tay:
- Không phải như tiền bối nghĩ. Tại hạ thật sự không quan tâm! Tiền bối thuật tiếp đi!
Đoan Mộc Qúy lại gật:
- Ừ, tiếp thì tiếp! Do có công phu này, có thể nói, chỉ một sớm một chiều ba chữ Ngũ Hành Bang đã khiến quần hùng khắp Tam sơn ngũ nhạc đều kính nể! Người người kéo nhau gia nhập Ngũ Hành Bang, bọn ta phải dời bản doanh đến chỗ khác, chính là nơi ta đã bị giam giữ!
Đến chỗ này, đột nhiên Đoan Mộc Qúy cười khan:
- Hà... Hà...! Vậy là không đầy một năm kể từ khi được khai sáng, Bang chủ bổn bang nhờ công phu thực học, nghiễm nhiên được quần hùng suy cử làm Minh chủ võ lâm! Lúc đó, có ai lại không nghe biết đến năm chữ:
Càn Khôn Thẩm Định Giang!
- Càn Khôn Thẩm Định Giang? Đó là tính danh của quý Bang chủ?
Đoan Mộc Qúy gật đầu:
- Không sai! Dùng công phu làm ngoại hiệu, Bang chủ bổn bang lần lượt đả bại từng cao thủ đến khiêu chiến, ung dung chiếm giữ bốn chữ “Nhất Nhân Chi Thượng”!
- Vậy tại sao quần hùng sau này tỏ ra bất phục?
Đoan Mộc Qúy chùng giọng:
- Có hai nguyên nhân! Đầu tiên là từ những lời lẽ và những hành vi có vẻ thất thường của Bang chủ, điều mà sau này nghe ngươi nói ta mới biết, đó là do tên Hà Kỉnh Chi thúi tha hãm hại! Sẵn cớ đó, những ai đã từng bị Bang chủ đả bại liền tung tin, họ thua vì Bang chủ dùng tà môn công phu!
Bật cười, Đoan Mộc Qúy nói tiếp:
- Họ tung tin mặc họ, Ngũ Hành Bang vẫn ung dung ngạo thị giang hồ, hô phong phong biến, hoán vũ vũ tan! Ha.... Ha....
Tiểu Thiên ngăn tràng cười của lão bằng một câu nhẹ nhàng:
- Và sau đó, quý Bang chủ đã phát cuồng?
Lão động nộ:
- Đối với bọn ta, Bang chủ không hề phát cuồng. Bọn ta chỉ biết đã có một loạt biến cố xảy ra, và sau đó, đến lượt Bang chủ cũng thất tung!
Tiểu Thiên động tâm:
- Đã có những biến cố gì? Dùng hai chữ “đến lượt”, phải chăng tiền bối muốn ám chỉ đã có nhiều người thất tung trước quý Bang chủ?
Lão tỏ ra bi ai:
- Không sai, và toàn là những sự thất tung kỳ bí. Đầu tiên là Bang chủ phu nhân với ái nữ của Bang chủ hãy còn ẵm ngửa!
Tiểu Thiên không hề chờ đợi điều này nên ngay khi lão dứt lời phải kêu lên:
- Là ái nữ của Bang chủ ư? Sao lại là nữ?
Đoan Mộc Qúy kinh nghi:
- Nữ là nữ, có gì đâu khiến ngươi kinh ngạc?
Tiểu Thiên cười gượng:
- À không! Là tại hạ không hề nghĩ quý Bang chủ lại chỉ có một vị ái nữ là hậu nhân!
Không ngờ, Đoan Mộc Qúy lại lên tiếng tán đồng:
- Đương nhiên không phải chỉ có một! Ngươi quá vội trong khi ta chưa đề cập đến phần sau!
Tiểu Thiên tỏ ra nôn nóng:
- Bang chủ hãy còn một hậu nhân khác? Là ai? Tên gì? Nam hay nữ? Có bị thất lạc không? Nếu có thì khi nào? Ở đâu? Do ai hạ thủ? Và...
Đoan Mộc Qúy đột ngột xua tay ngăn lại:
- Chậm đã! Ngươi tỏ ra quá quan tâm rồi đó! Tại sao?
Tiểu Thiên ngớ người:
- Tại sao ư? Vì... vì... Mà cần gì tiền bối phải hỏi?
Lão cười lạt:
- Ta không thể không hỏi! Ngươi nghĩ đi, mọi người ai cũng quan tâm đến tuyệt học Càn Khôn, riêng ngươi thì không! Không những thế, những tự sự liên quan đến Bang chủ, ngươi lại quá quan tâm, ắt phải có nguyên nhân! Nào, nói đi!
Tiểu Thiên chùng giọng:.
- Tại hạ không thể nói! Tiền bối đừng quá miễn cưỡng?
Lão cười:
- Được! Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi! Ngược lại, hà... hà... ngươi cũng đừng miễn cưỡng ta! Thế nào?
Bị lão bắt bí, Tiểu Thiên đành nài nỉ lão::
- Tại hạ sẽ nói nếu tiền bối cho tại hạ biết thêm một điều!
Lão lắc đầu:
- Không có điều nào nữa!
- Chỉ một thôi mà, tiền bối!
- Ngươi đừng nài nỉ! Ta không nói là không nói!
Tiểu Thiên vẫn cố nài:
- Tại hạ chỉ muốn biết đến tên gọi của vị hậu nhân mà thôi, không lẽ không được sao?
Đoan Mộc Qúy bất ngờ nhìn sững Tiểu Thiên:
- Ngươi chỉ muốn biết tên của đứa bé? Không lẽ... Mà thôi, ta nói! Do công phu có tên là Càn Khôn Thiên Địa Nhị Tuyệt Thức nên Bang chủ dùng hai chữ Thiên và Địa đặt tên cho hai đứa bé!
- Thiên? Địa! Qúy Bang chủ có đến hai cốt nhục, một nam một nữ? Nam tên Thiên hay nữ tên Thiên?
Vẫn nhìn sững Tiểu Thiên, Đoan Mộc Qúy đáp nửa đùa nửa thật:
- Sanh trai trước, đương nhiên đứa bé trai phải có tên là Thiên! Có lý nào lấy đầu làm cuối, lấy cuối làm đầu?
Không màng đến câu hỏi đùa của lão, Tiểu Thiên lẩm bẩm:
- Vậy là Thiên? Ngay từ nhỏ ta chỉ nhớ ta được mọi người gọi là Tiểu Thiên! Điều gì minh chứng Thiên này và Thiên kia là một?
Đoan Mộc Qúy giật nảy người, chộp vào đầu vai Tiểu Thiên:
- Ngươi vừa bảo gì? Ai gọi ngươi là Tiểu Thiên? Ngươi vừa lẩm nhẩm điều gì?
Như kẻ đang nằm mơ sực tỉnh, Tiểu Thiên nhìn lão và thở dài:
- Chuyện là thế này, mười một năm trước, lúc tại hạ vừa lên tám, tại hạ bỗng bị một người đưa đến vùng Tuyết Sơn sinh sống. Người đó tên là Tân Lương, sau này tại hạ biết y là lão nhị trong Thất Quái, y gọi tại hạ theo tên đã nghe quen từ nhỏ...
- Là Tiểu Thiên?
Tiểu Thiên gật đầu thừa nhận và sau đó thuật tiếp cho Đoạn Mộc Qúy nghe. Tiểu Thiên thuật về năm năm đã sống ở Tuyết Sơn, về phát hiện sự dối lừa của Tân Lương và Đàm Khoát về những gì đã nghe Vương Lịch và Tam nãi nãi nói với nhau, họ là hai Trang chủ của Trang Hắc Sát và Huỳnh Phong...
Càng nghe Đoan Mộc Qúy càng tỏ ra xúc động! Do đó, khi Tiểu Thiên chưa kịp kể về sáu năm sau đó ở trong Vũ Mục Tàng Binh Thất, Đoan Mộc Qúy bỗng nghiêm giọng, nói với Tiểu Thiên những gì lão đang nghĩ:
- Nếu những gì ngươi nói đều là sự thật, ta nghĩ, vẫn có cách để minh chứng ngươi phải hay không phải là cốt nhục của Bang chủ Thẩm Định Giang?
Tiểu Thiên nhìn lão:
- Tiền bối muốn nói là cần phải hỏi lại kẻ đã gây ra việc này, Hà Kỉnh Chi hoặc Tân Lương?
Đoan Mộc Qúy gật đầu:
- Không sai! Đó là cách duy nhất chắc chắn giúp ngươi minh bạch thân thế!
Tiểu Thiên hít mạnh một hơi thật dài:
- Tại hạ cũng định tiến hành việc này từ lâu. Dù Tân Lương đã chết nhưng Thất Quái vẫn còn đó! Sở dĩ tại hạ có phần chậm là vì muốn qua tiền bối giúp tại hạ hiểu rõ thêm những việc có liên quan đến Ngũ Hành Bang.
Đoan Mộc Qúy tỏ vẻ phấn khích:
- Ngươi cẩn trọng như vậy rất đúng! Hiện giờ, tuy mười phần đến chín ta đã tin ngươi chính là cốt nhục của Thẩm Bang chủ nhưng nếu chưa có bằng cớ xác đáng...
Tiểu Thiên cũng rất phấn chấn:
- Tiền bối tin thật ư?
Lão ngập ngừng:
- Như ta vừa nói, ta có thể tin. Những thời điểm ngươi vừa nói hầu như đều trùng khớp.
Lúc Bang chủ đắc ngộ kỳ duyên cũng là lúc ngươi được sinh hạ, tên Thiên của ngươi đã giải thích điều đó. Khi ngươi lên hai, mẫu thân ngươi đã cùng một lúc thất lạc với muội muội mới sinh của ngươi. Sự việc xảy ra càng khiến Thẩm Bang chủ có những hành vi thất thường. Mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn kể từ lúc đến lượt ngươi bị thất lạc, thời điểm cũng đúng như ngươi nói, tình hình bổn Bang phải ra tuyên cáo thoái ẩn. Sau cùng là, hà...
Bang chủ bị tuyệt tích, quyền chấp chưởng thuộc về lão Hà, tổng hộ pháp Ngũ Hành Bang!
Tiểu Thiên đang có nhiều nghi vấn về vị muội muội, nhưng chưa kịp nêu ra thì quanh quẩn bỗng loảng thoảng xuất hiện những làn khói trắng!
Tiểu Thiên thất kinh:
- Lão đang phóng hỏa!
Đoan Mộc Qúy giật nảy người:
- Đâu dễ gì phóng hỏa thiêu hủy một trận đồ?
Tiểu Thiên thở ra:
- Chỉ không dễ nếu phạm vi trận đồ thật rộng. Đằng này, do là trận trong trận nên phạm vi không thể lớn hơn. Tâm cơ của lão thật không thể xem thường!
Đoan Mộc Qúy hốt hoảng:
- Nói như vậy, chúng ta đã rơi vào tuyệt lộ?
Tiểu Thiên khẽ rít:
- Có tận nhân lực mới tri thiên mạng! Tiền bối nên chuẩn bị, tại hạ quyết phải mở đường máu, nhất định phải thoát.
Đôi mắt của Đoan Mộc Qúy bỗng đảo vòng:
- Có điều này ta nghĩ ngươi nên biết!
Tiểu Thiên nhìn lão, hồ nghi:
- Là điều gì, tiền bối?
Lão hạ thấp giọng:
- Cũng do ngươi nói, Bang chủ chỉ phát cuồng, ắt đang bị Hà Kỉnh Chi sanh cầm! Ta nghĩ, ngươi nên nghĩ cách giải cứu! Cũng vậy, những huynh đệ đang bị giam giữ ở tổng đàn bổn bang đều là đường chủ và những vị phó đường chủ! Muốn khôi phục Ngũ Hành Bang, nhất định phải cứu họ!
Tiểu Thiên phát hiện khói càng lúc càng tỏa ra nhiều và hầu như được tuôn ra từ tứ phía.
Tiểu Thiên phẫn nộ:
- Lão đã quyết bắt giữ chúng ta! Vòng vây bên ngoài có thể đoán chẳng khác nào thiên la địa võng.
Đoan Mộc Qúy chợt chạm vào chàng:
- Những gì ta vừa nói mong ngươi ghi nhớ kỹ. Phải cứu tất cả, nhớ chưa?
Giọng nói của lão thật khác lạ, khiến Tiểu Thiên phải sinh nghi:
- Tiền bối định làm gì? Nếu bên ngoài vừa có lão Linh Hoá vừa có cả Thất Tinh Hóa Đạo, tiền bối có mạo hiểm theo một cách nào đó cũng vô ích.
Đoan Mộc Qúy cố ý cười lớn:
- Ta đã nói rồi! Nếu lão Linh Hóa thật sự cần đến Tuyệt Học Càn Khôn, nhất định lão sẽ không dám lấy mạng ta. Ngươi lo gì chứ? Ha.... Ha....
Bất ngờ, Tiểu Thiên và Đoan Mộc Qúy cùng nghe lão đạo Linh Hoá thở dài:
- Cửu Trùng Thiên! Bọn ngươi đã như thú nằm trong rọ, hãy ngoan ngoãn thuận phục bổn đạo chủ, may ra còn duy trì sinh mạng! Ha.... Ha....
Tiểu Thiên lập tức quát trả:
- Hồ Khắc Vọng! Lão là hạng người như thế nào, ta thừa biết! Lão chớ vọng tưởng ta sẽ thuận phục lão!
Thanh âm của lão Linh Hóa đang biểu lộ sự kinh ngạc tột cùng:
- Ngươi là ai? Sao ngươi biết rõ tính danh của ta?
Tiểu Thiên cố ý hý nộ lão:
- Lão thử đoán xem ta là ai? Mà này, lão đừng quên, nghĩa huynh của lão là Tư Đồ Thuận, người đã bị lão dùng oán báo ân như thế nào đấy. Ha.... Ha....
- Cửu Trùng Thiên! Ai cho người biết về nghĩa huynh của ta? Ngươi thật sự là ai?
Trong khi đối đáp với lão, Tiểu Thiên phát hiện có một hướng khói tuôn ra không nhiều bằng ba hướng còn lại!
Tiểu Thiên vội hạ thấp giọng như muốn nói cho Đoan Mộc Qúy nghe:
- Trong bốn hướng có một hướng khói tuôn ra không nhiều, đó chỉ là kế...
Như nhận ra câu đang nói không có người nghe, Tiểu Thiên thất kinh quay lại! Và Tiểu Thiên càng thêm thất kinh khi biết Đoan Mộc Qúy đã bỏ đi từ lúc nào rồi.
Định đi tìm lão vì nghĩ lão do bấn loạn khi đang bị trận đồ cách ly, Tiểu Thiên chợt nghe có tiếng ả Thiếu Đạo chủ quát:
- Lão Đoan Mộc kia rồi! Đừng để lão chạy thoát!
Tiếp đó là tràng cười ngạo mạn của Đoan Mộc Quý:
- Muốn bắt ta ư? Ha.... Ha....! Chỉ một vòng lửa chưa đầy ba trượng như thế này, bọn Huyền Thông Linh Đạo các ngươi đánh giá ta thấp thế sao? Ha.... Ha....
Vụt hiểu, Tiểu Thiên biết ngọn lửa do lão đạo Linh Hóa hạ lệnh phóng hạ đã phần nào làm cho trận đồ mất đi sự biến ảo và Đoan Mộc Qúy cũng biết như vậy nên lão cố tình tạo cơ hội cho Tiểu Thiên thoát thân!
Do có ý này nên lúc nãy lời nói và thái độ của lão trở nên khác lạ, Tiểu Thiên tuy nhận ra nhưng chẳng hề nghĩ lão dám hy sinh như vậy!
Vòng lửa chỉ dày có ba trượng, đó là điều lão vừa ngấm ngầm báo cho chàng biết, có nghĩa, lão những mong chàng sẽ thoát và thoát để thực hiện những gì lão vừa cố tình căn dặn!
Định tìm cách cứu lão nhưng Tiểu Thiên chợt nhớ lời sau cùng Đoan Mộc Qúy cố ý nói lớn.
Lão tin chắc lão đạo Linh Hóa sẽ không hại lão nếu thật sự lão đạo có quan tâm đến Càn Khôn tuyệt học!
Và như vậy là quá rõ, Đoan Mộc Qúy đã quyết thực hiện ý đồ của lão.
Lão cam tâm chịu cho Huyền Thông Linh Đạo bắt giữ, miễn là Tiểu Thiên đừng phụ lòng kỳ vọng của lão!
Thần sắc ngưng đọng, Tiểu Thiên buộc phải có một quyết định!
Khi đã có quyết định, Tiểu Thiên lập tức vận dụng toàn lực lao đi. Chàng lao về phía có lớp khói tuôn ra nhiều nhất.
Vút!
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:09 PM.
Vượt qua vòng lửa, quả nhiên dày chỉ có ba trượng, tình hình bên ngoài hoàn toàn đúng với nhận định của chàng.
Phía có ít lửa là do lão đạo Linh Hóa đích thân trấn giữ! Bên hữu của lão là phía do ả Thiếu Đạo Chủ đảm nhiệm. Bên còn lại được Thất Tinh Hóa Đạo bủa vây. Đoan Mộc Qúy đang ở phía này và đang bị hai lão Hỷ, Nộ tiếp đón! Còn ở phía Tiểu Thiên đang lao ra chỉ có Hóa Thông và ả đạo nô khi nãy đã bị Tiểu Thiên chế ngự huyệt đạo!
Lượng định tình thế, Tiểu Thiên biết có muốn cứu giúp Đoan Mộc Qúy cũng vô ích.
Không những thế, chàng chỉ cần một chút chậm chân là đến lượt chàng cũng bị bắt giữ.
Đành phải giữ nguyên ý định, Tiểu Thiên bật tung Liễu kiếm, lao thẳng vào Hóa Thông.
- Xem kiếm!
Vút!
Véo.... Véo....
Hoàn toàn bị bất ngờ, Hóa Thông vội thối lui, miệng hô hoán:
- Sư phụ! Tiểu tử Cửu Trùng Thiên...
Hắn kêu không được nhiều bởi thật là bất ngờ, ả đạo nô kia không hiểu sao chợt quật vào hắn một kình cực mạnh.
Bùng!
Hóa Thông bị đẩy bật đi, tạo một lối hoàn toàn thông thoáng trước mặt Tiểu Thiên!
Vì quá kinh ngạc trước thái độ lạ lùng của ả đạo nô, Tiểu Thiên có phần chậm chân.
Thấy vậy ả đạo nô hối hả đưa tay ra hiệu cho chàng và chính ả lao đi trước.
Vút!
Nào dám tin điều đang xảy ra là do thiện ý của ả, Tiểu Thiên dừng lại. Như nhận ra Tiểu Thiên không những không chạy theo mà còn có dạ nghi ngờ, ả đạo nô quay lại và hoàn toàn bất ngờ, ả lên tiếng:
- Các hạ còn chờ gì nữa! Tả Hữu Hộ Đạo và Tứ Giả Vệ Đạo sắp đến rồi, còn không mau chạy!
Tiểu Thiên bàng hoàng:
- Cô nương... Cô nương nói được!
Ả chưa kịp đáp, tiếng quát của ả Thiếu Đạo Chủ bỗng vang lên lồng lộng:
- Tiểu My! Hóa ra là ngươi không câm không điếc như ngươi đã giả vờ!
Ả đạo nô cuống quít, nói với Tiểu Thiên như nài nỉ:
- Vì các hạ, ta phải tự bộc lộ thân phận. Các hạ muốn sao mới chịu tin ta!
Quay đầu nhìn lại, Tiểu Thiên thấy tất cả bọn Huyền Thông Linh Đạo đang ào ào lao đến, chàng gật đầu nói với ả đạo nô:
- Được rồi! Tại hạ tin cô nương! Đi!
Vút!
Thở ra nhẹ nhõm, ả đạo nô lập tức đi theo Tiểu Thiên.
Vút!
Sắp vượt khỏi khu vườn hoang phế, Tiểu Thiên nghe ả đạo nô gọi:
- Dừng lại! Hãy theo ta, chạy về hướng này!
Tiểu Thiên kinh nghi nhìn ả đạo nô chạy đâu không chạy lại ngoặc trở lại khu vườn!
Không những thế, khi đến một thân cây to, ả chợt chui xuống đó mất hút.
Như biết Tiểu Thiên không chạy theo, ả thò đầu lên, đưa tay vẫy:
- Mau lên! Bọn họ sẽ không nghĩ chúng ta ẩn ở đây!
Tuy vẫn còn do dự nhưng sau đó Tiểu Thiên đành phải hành động theo ả.
Cả hai vừa chui xuống, Tiểu Thiên chưa có đủ thời gian để nhận định rõ địa thế, bất ngờ ả đạo nô đưa tay cao lên khỏi đầu và khua khoắng gì đó thật nhanh.
Cạch!
Một màn đêm đen liền bao trùm cả hai, khiến Tiểu Thiên dù có mục lực tinh tường cũng không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì!
Như biết chàng đang trong tâm trạng hoang mang, ả đạo nô chợt thì thầm vào tai chàng:
- Chúng ta tạm thời ẩn ở đây. Các hạ chớ quá lo ngại! Nơi này tuy không kín đáo nhưng họ trong lúc nhất thời sẽ không hề nghĩ chúng ta lại chọn nơi nguy hiểm nhất để ẩn mình.
Ngưng lời một lúc, ả lại thì thào:
- Các hạ vốn có nội lực thâm hậu hãy cố lắng tai nghe ngóng! Chờ họ đi đủ xa và mãi lo tìm ở ngoài, chúng ta lập tức bỏ chạy!
Chàng kinh ngạc:
- Chạy đi đâu? Bên ngoài khu vườn, đâu đâu cũng có địa hình trống trải, nhất định khi quay lại bọn họ sẽ phát hiện chúng ta.
Ả tiếp tục thì thào:
- Đến lúc đó các hạ sẽ biết! Nào, nghe ngóng đi!
Vô hình chung, Tiểu Thiên đành tuân theo cách bố trí của ả, một người dám giả câm giả điếc tiềm nhập vào và làm một đạo nô cho Huyền Thông Linh Đạo!
Sau khi nghe ngóng một lúc, Tiểu Thiên bảo:
- Nếu tại hạ nghe không lầm, họ đã đi khỏi khu vườn khá xa rồi!
Ả lập tức rụt tay lại, ánh sáng theo đó ùa xuống nơi họ ẩn thân! Ả rít:
- Lên!
Vút! Vút!
Định chạy đi thì Tiểu Thiên nghe ả gọi:
- Chậm đã! Ta sẽ cho họ một sự bất ngờ!
Tiểu Thiên nhìn thấy ả ném một ít bột trắng trắng xuống nơi họ vừa ẩn thân. Sau đó, ả dùng tay kéo một phiến gỗ che kín nơi đó! Tiểu Thiên nhận ra đó là một hố đất được đào vội, và miếng gỗ kia cũng không phải ngẫu nhiên mà có, nhất định phải do ả đạo nô sắp xếp sẵn.
Điều đáng kinh ngạc hơn là ả nọ chợt lấy ra một vật vừa tròn vừa có màu đen. Ả nâng phiến gỗ lên và nhẹ nhàng đặt vật nọ xuống phía dưới. Cũng nhẹ nhàng như vậy, ả cho phiến gỗ nằm đè lên vật kỳ lạ đó. Đến khi xong việc, ả dùng chân hất một ít lá cây cho rơi vãi lên mặt trên phiến gỗ.
Xoa hai tay vào nhau, ả bảo:
- Chúng ta không vội chạy! Các hạ hãy đi theo ta thì biết!
Chạy đến một cội cây cách đó không xa, ả tung người lao lên, nấp kín vào tán lá dày đặc!
Tiểu Thiên tuy chưa hiểu rõ ý định của ả nhưng cũng làm theo.
Vút!
Không bao lâu, đúng như nhận định của Tiểu Thiên, bọn Huyền Thông Linh Đạo ngoài sự vắng mặt của lão đạo Linh Hóa, Hóa Thông và Đoan Mộc Quý, chỉ có bọn Thất Tinh Hóa Đạo và ả Thiếu Đạo Chủ đang hậm hực quay lại!
Ả Thiếu Đạo Chủ khoa rộng tay, miệng oang oang:
- Bọn chúng nhất định ở quanh đây! Tìm đi, nhớ đề phòng gã Cửu Trùng Thiên!
Tiểu Thiên nghiêng đầu, nói vào tai ả đạo nô Tiểu My:
- Tại hạ chỉ ngại lão đạo Linh Hóa....
Ả xua tay ngăn lại:
- Các hạ đừng lầm! Thất Tinh Hóa Đạo rất lợi hại nếu họ hiệp lực! Có thể các hạ chưa biết, họ nhờ công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa Khúc nên có Thất Cầm Trận uy lực khôn lường!
Chàng thất kinh:
- Họ đã thật sự luyện xong Thất Cầm Tuyệt Hóa Khúc như ả Hồ Liễu Liễu kia?
Tiểu My cười lạt:
- Chưa hoàn toàn! Bằng không, chính các hạ đã bị nha đầu kia hạ thủ!
Bất chợt, ả Hồ Liễu Liễu phát hiện nơi có phiến gỗ. Ả hô hoán:
- Chúng đây rồi!
Bọn Thất Tinh Hóa Đạo vẫn không nói một lời nào, cùng nhau chạy đến.
Tiểu My khẽ cười:
- Sắp có trò hay xảy ra! Ta hận nha đầu đã lâu, nay mới có dịp cho ả nếm mùi lợi hại!
Tiểu Thiên chú tâm nhìn từng cử động của ả Hồ Liễu Liễu.
Chờ khi Thất Tinh Hóa Đạo đã đứng vây quanh nơi có phiến gỗ nửa kín nửa hở, ả Hố Liễu Liễu bật quát:
- Bọn ngươi chạy đâu cho thoát! Lên!
Ả dùng chân hất bay phiến gỗ đậy kín hố đất!
Vù!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên.
Bụp!
Lập tức lửa đỏ từ hố đất bùng lên tạo thành một quầng khói đen kịt.
Xòa....
Qúa bất ngờ, ả Hỗ Liễu Liễu vừa lùi lại, vừa gào:
- Đó là độc vụ! Mau mau bế khí!
Chính ả gào rồi chính ả bật ho khùng khục, chứng tỏ ả cũng hít phải không ít độc vụ!
Cũng lúc đó, bọn Thất Tinh Hóa Đạo cũng dùng tay dụi mắt, che mồm, và sau đó, tất cả cùng lảo đảo.
Tiểu My lập tức lao xuống, miệng quát:
- Chạy được rồi! Mau lên!
Vút!
Tiểu Thiên đuổi theo Tiểu My, miệng hỏi:
- Có cơ hội sao cô nương không hạ thủ!
Tiểu My sa sầm nét mặt:
- Ta cũng muốn nhưng rất tiếc Hỏa Hắc Vụ của ta không hề có độc! Ả sẽ nhanh chóng nhận ra điều đó và chúng ta có muốn chạy cũng không kịp! Nhanh lên nào! Hỏa Hắc Vụ không ngăn ả được lâu.
Thất kinh, Tiểu Thiên lập tức bảo:
- Vậy đừng chậm trễ nữa! Nếu không ngại, cô nương hãy để tại hạ tiếp trợ!
Tiểu My đưa tay ra:
- Ta cũng định nhờ các hạ, nhưng không dám!
Chộp giữ tay nàng, Tiểu Thiên vội tăng gia cước lực!
Vút! Vút!
oOo Chạy được một đỗi xa, đủ để bọn Huyền Thông Linh Đạo không tài nào theo kịp, Tiểu Thiên chưa kịp dừng lại thì nghe một tiếng quát vang lên:
- Dừng lại!
Vút!
Nhìn nhân vật vừa xuất hiện hoàn toàn lạ mặt, Tiểu Thiên cau mày hỏi:
- Tôn giá gọi tại hạ dừng lại là có ý gì chỉ giáo!
Uy uy lẫm lẫm, nhân vật nọ đưa tay cố ý chỉ vào đốc kiếm đang cài ở sau lưng:
- Qua sắc phục của ngươi, ta biết ngươi là thuộc hạ Ngũ Hành Bang, Mộc Hành Đường. Ta là ai không lẽ nhìn vào đây ngươi không biết?
Nhận ra sự ngộ nhận của đối phương, Tiểu Thiên chợt lột bỏ y phục bên ngoài:
- Tôn giả lầm! Tại hạ chẳng qua là cải dạng, sự thực thì...
Nhân vật nọ bỗng quát:
- Bất luận ngươi là ai, hãy nghe ta hỏi, ở tổng đàn Ngũ Hành Bang, vừa xảy ra chuyện gì, ngươi có biết không?
Không ngờ lại gặp phải người ngang ngược, bất thông đạo lý, Tiểu Thiên lôi tay Tiểu My:
- Thật thất lễ! Tại hạ có việc vội, không thể và cũng không cần bẩm báo bất kỳ chuyện gì cho bất kỳ ai, kể cả tôn giá!
Tiểu Thiên chưa kịp bước đi, thì...
Xoảng!
Nhân vật nọ đã rút kiếm:
- Việc gì Lãnh Kiếm Phi Thủ ta đã muốn, không ai được quyền trái lệnh!
Tiểu Thiên nhìn sững nhân vật nọ:
- Lãnh Kiếm Phi Thủ! Tôn giá là...
Nhân vật nọ cười đắc ý:
- Giang hồ đệ nhất kiếm, Tiểu Trường Nhị Kiếm ta là Lãnh Kiếm Phi Thủ Cao Sơn!
Tiểu Thiên kéo Tiểu My về phía sau, như không muốn Tiểu My bị hệ luỵ. Sau đó chàng bĩu môi với thái độ khinh khỉnh:
- Dùng mưu đồ bất chính, hãm hại người đã từng là bằng hữu, tôn giá không xứng với năm chữ Giang hồ đệ nhất kiếm!
Cao Sơn tái mặt:
- Ngươi bảo ta hại ai?
Tiểu Thiên cười lạnh:
- Thời điểm là sáu năm trước, địa điểm là ở Khuyên Bích Trì, tôn giá có cần tại hạ nói rõ hơn không?
Cao Sơn bỗng chấn động:
- Ai cho ngươi biết rõ chuyện này?
Chàng đáp:
- Muốn người đừng biết thì không nên làm! Tôn giá đừng nghĩ Khuyên Bích Trì là nơi vắng vẻ, hành vi của tôn giá sẽ chỉ có trời biết, đất biết!
Cao Sơn động nộ:
- Nói! Phải chăng Hàn Nam Long thật sự còn sống và chính y đã cho ngươi biết mọi việc?
Tiểu Thiên bật cười:
- Nếu vị tiền bối họ Hàn thật sự còn sống, sáu năm qua tôn giá liệu vẫn yên ổn được sao? Nhưng không hề gì, sáu năm trước nếu ta không cứu được mạng của Hàn Nam Long thì bây giờ ta sẽ thay mặt Hàn tiền bối, đòi tôn giá phải trả lại công đạo!
Choang!
Tiểu Thiên bật tung Liễu kiếm, miệng quát to:
- Lãnh Kiếm của tôn giá đâu! Ta muốn biết thế nào là Giang hồ đệ nhất kiếm!
Cao Sơn chưa kịp khởi phát kiếm chiêu bất ngờ có tiếng quát ngăn lại:
- Chậm đã, Cao Sơn!
Vút! Vút!
Hai nhân vật cùng một lúc xuất hiện! Và Cao Sơn phải bàng hoàng khi nhìn rõ một hai nhân vật vừa đến:
- Hàn Nam Long! Ngươi chưa chết?
Cũng nhìn rõ ai là Hàn Nam Long, Tiểu Thiên bước đến gần:
- Là tiến bối ư! Sáu năm trước tại hạ những tưởng Cửu Diệp Tử Linh Thảo đã không giúp được gì cho tiền bối!
Nhân vật có niên kỷ trạc tứ tuần so với nhân vật cùng xuất hiện rõ ràng là kém hơn hẳn, nhân vật này cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Thiên:
- Cửu Diệp Tử Linh Thảo! Hóa ra vật được thiếu hiệp nhét vào miệng ta thính là...
Tiểu Thiên bỗng dịch người lao chắn trước mặt Hàn Nam Long:
- Cẩn trọng! Muốn ám toán ư? Xem kiếm!
Véo.... Véo....
Choang! Choang! Choang!..... Nhìn lại, Hàn Nam Long, Tiểu My cùng với lão nhân đã xuất hiện một lúc với Hàn Nam Long, cả ba đều nhìn thấy Tiểu Thiên đang giao kiếm với Cao Sơn. Chứng tỏ Cao Sơn vừa bất ngờ tấn công Hàn Nam Long nhưng bị Tiểu Thiên phát hiện.
Họ nghe Cao Sơn quát lên phẫn nộ:
- Tiểu tử ngươi, đây là lần thứ hai ngươi phá hỏng đại sự của ta! Ngươi đáng chết! Đỡ!
Véo.... Véo....
Hàn Nam Long sợ Tiểu Thiên không phải đối thủ của Cao Sơn bèn kêu lên:
- Bản lãnh của y không thể xem thường! Thiếu hiệp hãy lui lại, giao y cho ta!
Tiểu Thiên bật cười:
- Tại hạ nào dám xem thường! Nhưng, ha.... ha.... hãy xem Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc Kiếm của tại hạ thừa sức đối kháng! Xem đây!
Véo.... Véo....
Choang! Choang! Choang!
Câu nói của Tiểu Thiên khiến ba nhân vật cùng thất kinh như nhau!
Hàn Nam Long và lão nhân cùng xuất hiện phải đưa mắt nhìn nhau để cùng kêu:
- Là y?
Riêng Cao Sơn thì thất sắc lùi lại:
- Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc Kiếm! Ngươi đã tiến vào Vũ Mục Tàng Binh Thất!
Tiểu Thiên giật mình, tay loang kiếm nhanh hơn:
- Tôn giá biết khá nhiều đấy! Đỡ!
Véo.... Véo....
Cao Sơn gầm lên thịnh nộ:
- Thì ra Họa đồ Tàng Binh Thất đã bị tiểu tử ngươi lấy mất! Đáng chết! Đỡ!
Cao Sơn hất mạnh hữu kiếm, trong khi đó ngấm ngầm cho tả thủ vào người Véo.... Véo....
Hân Nam Long ở ngoài kêu lên:
- Đề phòng Tả Phi Thủ của y!
Đúng lúc đó, Tiểu Thiên phát hiện tả thủ của Cao Sơn chớp động! Một vật đen trùi trũi bỗng lao vút vào vầng kiếm của chàng Vù...
Tiếng đề tỉnh của Hàn Nam Long cũng giúp chàng không ít. Tiểu Thiên vội thu kiếm, vung nhanh tả chưởng:
- Cửu đùng đệ nhất thức! Đỡ!
Ào.... Ào....
Ầm!
Choang! Choang!
Vật đen nọ bỗng bật ngược về phía Cao Sơn. Y chộp lấy, miệng cười như gào thét:
- Cửu Trùng công phu! Ha....Ha....! Cửu Trùng công phu....
Vút!
Qúa bất ngờ trước thái độ bỏ chạy của Cao Sơn, Tiểu Thiên quát:
- Chạy đi đâu? Dừng lại!
Định đuổi theo, Tiểu Thiên nghe Hàn Nam Long gọi:
- Đừng đuổi theo! Phi Thủ của y vẫn đang chờ hành vi đó của thiếu hiệp, rất nguy hiểm!
Lão nhân nọ cũng bảo:
- Đành để y thoát lần này vậy! Hà...! Nhiếp Hồn Đại Pháp của y rồi sẽ hại thêm không ít người nữa.
Bốn chữ Nhiếp Hồn Đại Pháp này lập tức gây kinh ngạc cho Tiểu Thiên:
- Lão tiền bối nói sao? Lãnh Kiếm Phi Thủ cũng tinh thông Nhiếp Hồn Đại Pháp?
Lão nhân kinh ngạc:
- Ngươi dùng chữ cũng, dường như còn biết thêm ai nữa cũng biết Đại Pháp Nhiếp Hồn?
Tiểu Thiên gật đầu:
- Là Hà Kỉnh Chi!
Lão nhân bỗng cười ngặt nghẽo:
- Hà Kỉnh Chi! Ha.... Ha.... Ngươi lầm rồi! Một Cao Sơn tinh thông thuật này đã khiến giang hồ nhiều phen náo loạn, nếu có thêm Hà Kỉnh Chi. Hừ, võ lâm Trung Nguyên đâu còn chỗ cho những người có tâm huyết dung thân?
Tràng cười hàm ý giễu cợt của lão nhân khiến Tiểu Thiên sinh bực.
Như đoán rõ tâm trạng này, Hàn Nam Long chợt lên tiếng như muốn khuyên giải:
- Thôi tiền bối đây chính là Bang Chủ Cái Bang. Từng lời nói của Thôi tiền bối đều xác đáng, trừ phi thiếu hiệp có những bằng cớ đáng tin hơn cho biết Hà Kỉnh Chi thật sự am tường thuật này!
Không thể nói rõ những gì có liên quan đến Ngũ Hành Bang, vì nói như thế là phải đề cập đến thân thế lai lịch cho đến giờ hãy còn mơ hồ, Tiểu Thiên đành hỏi Hàn Nam Long về Cao Sơn:
- Chuyện xảy ra sáu năm trước tại Khuyên Bích Trì, phải chăng Hàn tiền bối bị hại là do Đại Pháp Nhiếp Hồn của Cao Sơn, Lãnh Kiếm Phi Thủ?
Hàn Nam Long lắc đầu:
- Không phải! Ta đã có sẵn sự phòng bị, y có dùng Đại Pháp Nhiếp Hồn cũng không thể hại được ta. Chỉ có điều ta mãi lo ngừa điều này, quên lưu tâm điều khác, kết quả, suýt nữa là ta vong mạng. Nếu không có lá Tử Linh Thảo của thiếu hiệp tiếp trợ đúng lúc...
Vẫn không hết nghi hoặc, chàng hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào, tiền bối?
Hàn Nam Long bèn thuật lại mọi việc sau khi buông một tiếng thở dài ngán ngẩm:
- Việc Thẩm Định Giang, Bang chủ Ngũ Hành Bang nhờ công phu tuyệt thế đã chiếm lĩnh ngôi minh chủ võ lâm như thế nào, có lẽ thiếu hiệp đã biết! Cũng như mọi người, ta và Cao Sơn tuy bại nhưng vẫn bất phục! Phàm ai cũng vậy, hễ bất phục nhất định phải sinh dị tâm! Các phái thì muốn chiếm đoạt công phu của họ Thẩm, ta thì lo khổ luyện công phu, những mong sau này có dịp phục hận, riêng Cao Sơn thì chỉ muốn tìm cách hãm hại kẻ đã đả bại y!
Tiểu Thiên giật mình:
- Cao Sơn cũng có ý này sao? Vậy đâu khác gì Tam Trang với Hà Kỉnh Chi cầm đầu?
Việc gộp Hà Kỉnh Chi và Cao Sơn làm một lần này của Tiểu Thiên không ngờ lại được Hàn Nam Long tán thành. Hàn Nam Long nói tiếp:
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Ta không ngạc nhiên khi biết Cao Sơn cứ lén lút quan hệ và đi lại nhiều lần với Hà Kỉnh Chi, Tổng hộ pháp của Ngũ Hành Bang! Trong một lần gặp mặt, Cao Sơn có lỡ miệng khoe với ta điều này. Ý của y là muốn ta lên tiếng tán đồng việc y cấu kết với họ Hà. Và nếu được, ta sẽ đứng chung phe với y! Nhưng khi ta biết y đã dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp, giúp Hà Kỉnh Chi khống chế Thẩm Định Giang, ta hết sức phẫn nộ!
Và thế là...
Tiểu Thiên càng nghe càng ngỡ ngàng đến nỗi phải vừa thốt vừa đưa mắt nhìn Bang chủ Cái bang tỏ ý tạ lỗi:
- Hóa ra là Cao Sơn đã giúp Hà Kỉnh Chi. Khi nãy tiểu bối không biết, nên...
Thôi lão cái xua tay:
- Ngươi bất tất phải lưu tâm! Ta cũng vừa nghĩ lại, biết đâu Hà Kỉnh Chi cũng đã được Cao Sơn chỉ điểm cho tà thuật này! Hãy nghe Hàn Nam Long nói hết đã!
Gật đầu, có phần nào ngưỡng mộ tính khí thật thẳng thắn của Bang chủ Cái bang, Tiểu Thiên lắng nghe Hàn Nam Long thuật tiếp:
- Khuyên y không được, ta tìm cách ngăn cản y! Hạng tham lam như y muốn ngăn cản cần phải có miếng mồi thích hợp. Ta vốn đang giữ trong mình mảnh họa đồ Tàng Binh Thất.
Ta dùng nó để tách y ra khỏi Hà Kỉnh Chi.
Tiểu Thiên lại kêu:
- Mảnh họa đồ bao quanh một bao kiếm cũ kỹ, đó là vật của tiền bối!
Hàn Nam Long gật đầu:
- Không sai! Nếu thiếu hiệp biết rõ như vậy chắc chắn thiếu hiệp đã tìm thấy ở dưới đáy Khuyên Bích Trì?
Chàng thú nhận:
- Đó cũng là điều tình cờ, tại hạ nào ngờ đó là vật của tiền bối!
Hàn Nam Long mỉm cười:
- Vận số mỗi người mỗi khác, có lẽ thiếu hiệp đã tìm ra nơi toa. lạc của Vũ Mục Tàng Binh Thất?
Tiểu Thiên phải gật đầu:
- Tại ha.....
Hàn Nam Long xua tay:
- Không hề gì! Tìm ra là được. Biết đâu nhờ đó sau này võ lâm Trung Nguyên vì có thiếu hiệp sẽ vượt qua cơn đại nạn này! Trở lại chuyện của Cao Sơn, như y biết về Tàng Binh Thất nhiều hơn ta tưởng! Thấy ta có họa đồ, y cứ bám lấy ta! Không rõ ý của y, ta lấy đó làm mừng vì như vậy y sẽ quên việc giúp Hà Kỉnh Chi! Nào ngờ, sáu năm trước, bất đồ y đề xuất với ta một việc...
Tiểu Thiên đoán:
- Phải chăng y muốn cùng tiền bối đánh cược và vật đánh cược chính là mảnh họa đồ?
Hàn Nam Long kinh nghi:
- Thiếu hiệp đã nghe ai nói hay tự đoán ra?
Tiểu Thiên bảo:
- Khuyên Bích Trì là nơi không thể vượt qua nếu không có khinh công thượng thừa!
Với địa hình này và với chuyện đã xảy ra lần đó, tại hạ nghĩ nội tình không thể khác!
Hàn Nam Long gật đầu:
- Thiếu hiệp đoán đúng! Ta buộc phải nhận đánh cược với y. Và như đã nói, ta mãi đề phòng Nhiếp Hồn Đại Pháp nên vô tình trúng kế của y!
Tiểu My đứng nghe từ nãy giờ, đến lúc này chợt lên tiếng:
- Một người phải luôn ngưng thần, vận dụng định lực để ngăn ngừa Nhiếp Hồn Đại Pháp, đương nhiên chân nguyên phải hao tốn! Tiền bối nhận tỷ đấu khinh công với y kể như đã nắm chắc phần bại.
Hàn Nam Long thở dài:
- Nếu lúc đó ta có được sự hiểu biết như cô nương vừa nói, kết quả vẫn không thay đổi! Ta rất am hiểu y, y là người hành sự bất chấp thủ đoạn! Đúng vậy, chỉ mới vượt Khuyên Bích Trì chừng năm trượng, ta đã nhận ra nguyên khí bất túc! Biết thế nào cũng bại, một mặt ta vất mảnh hoa. đồ nọ cùng bao kiếm vốn của ta xuống đáy trì, mặt khác, ta phải lợi dụng lớp băng không ngờ là có trên mặt trì để chạy nhanh khỏi chỗ chắc chắn sẽ chết!
Ngừng lời một lúc như để hồi tưởng, Hàn Nam Long tiếp:
- Lúc đó ta chỉ nghĩ, chỉ cần không chết ở Khuyên Bích Trì là được! Còn việc đánh cuộc, tuy ta thua nhưng vật đánh cược không còn, y dù có ác độc cũng không nỡ giết ta!
Nào ngờ, hà, cho đến giờ ta vẫn không tin là ta còn sống!
Biết Hàn Nam Long lại muốn đề cập đến chiếc lá Tử Linh Thảo ân tình, Tiểu Thiên mỉm cười:
- Trao cho tiền bối một chiếc lá Tử Linh Thảo rồi, chờ mãi không thấy tiền bối lai tỉnh, tại hạ đành phải bỏ đi. Không ngờ, nhờ đó tại hạ gặp sự may mắn khác!
Hàn Nam Long cũng mỉm cười:
- Ta rất kinh ngạc khi biết sinh mạng không những được bảo toàn mà nội lực cũng đột ngột tăng tiến! Biết có người cứu, ta quyết tâm đi tìm! Và sau đó không lâu, ta tình cờ phát hiện một đứa bé đang bị Trương Đống uy hiếp. Đứa bé đó vì muốn cứu mạng bằng hữu đã khẳng khái dùng Cửu Diệp Tử Linh Thảo để làm điều kiện trao đổi với họ Trương!
Nghe đến đây, Tiểu Thiên bất giác nhớ lại cảnh chàng và Hà Như Thủy suýt mất mạng dưới Lãnh Chưởng Thần Minh của Trương Đống! Chàng nhìn sững Hàn Nam Long:
- Người lần đó đã dẫn dụ Trương Đống và còn bảo tại hạ mau chạy, chính là tiền bối?
Hàn Nam Long gật đầu:
- Ta và thiếu hiệp kể cũng lạ, luôn lần lượt cứu giúp nhau cho dù không một lần quen biết!
Tiểu Thiên vòng tay đáp tạ:
- Ân cứu mạng của tiền bối....
Hàn Nam Long xua tay:
- Thiếu hiệp cũng đã từng cứu mạng ta, ân đền ân, đâu cần phải đáp tạ.
Chợt đổi giọng, Hàn Nam Long chợt hỏi:
- Nhưng ta muốn biết rõ điều này, mong thiếu hiệu thành thật đáp lời!
Chàng bảo:
- Những gì tiền bối muốn biết, tất phải là việc hệ trọng! Nếu biết, tại hạ nhất đinh không dám giấu!
- Thiếu hiệp là người đã từng xuất hiện ở tổng đàn Ngũ Hành Bang, dưới lốt Vô Danh Nhân?
Tiểu Thiên mỉm cười:
- Chính là tại hạ!
- Như vậy, đúng như thiếu hiệp đã nói, võ học của thiếu hiệp vừa có liên quan đến Cửu Trùng Lão Quái, có Tiên Kiếm Võ Đang và có cả Vong Ngã Thiếu Lâm?
Chàng thừa nhận:
- Không sai! Tuy nhiên lúc lưu tự, những người này không hề dùng tên thật hoặc những danh xưng đã dùng!
- Họ tự xưng như thế nào?
- Tiên - Thần - Thánh - Nhân!
Hàn Nam Long kinh ngạc:
- Thần là ai? Còn sao là Nhân mà không là Quái?
- Tại hạ chưa biết nhân vật nào tự xưng là Thần. Chỉ biết công phu của nhân vật này được gọi là Thần Chưởng! Còn riêng chữ Quái....
Bang chủ Cái bang đột nhiên xen vào:
- Thế nào là Thần Chương? Ngươi có thể cho ta xem qua không?
Tiểu Thiên thoáng ngần ngại:
- Trong những sở học của bốn nhân vật này, khó luyện nhất chính là Thần Chưởng!
Tiểu bối luyện chưa đến nơi đến chốn nên có phô diễn chỉ làm trò cười cho lão tiền bối mà thôi!
Bang chủ Cái bang vẫn nằng nặc:
- Ta không cười là được rồi! Nào!
Hàn Nam Long nghi hoặc, bảo Tiểu Thiên:
- Rất có thể Thôi tiền bối đã đoán biết nhân vật tự xưng Thần Chưởng là ai! Chỉ cần nhìn thêm một ít về sở học của nhân vật đó! Thiếu hiệp xin chớ ngại!
Định tâm làm theo, Tiểu Thiên bảo:
- Do chưa lĩnh hội hết mọi biến ảo nên uy lực của chưởng này rất kém! Xem đây!
Chàng quật vào cội cây gần đó một kình, theo khẩu quyết Thần Chưởng.
Vù...
Ầm! Rào.... Rào....
Thân cây bị chấn động nhưng không đổ, chỉ làm lá từ trên cành rơi xuống mà thôi!
Tiểu Thiên nhìn họ và cười gượng:
- Tại hạ đã bảo rồi, chưởng này vị tất đúng với tên gọi!
Không có vẻ xem thường như Hàn Nam Long và Tiểu My, Bang chủ Cái bang đi đến tận cội cây và xem xét thật kỹ vết chấn kình.
Được một lúc, lão quay lại và hỏi Hàn Nam Long:
- Ngươi có bao giờ nghe nói đến một nhân vật, hai trăm năm trước đã tự xưng là Thủy Thần?
Hàn Nam Long ngơ ngác:
- Thủy Thần! Chưa!
Bang chủ Cái bang thở dài:
- Do trùng thời điểm nên thoạt nghe ta cứ ngỡ Thủy Thần chính là người khi lưu tự đã nhận là Thần Chưởng! Nhưng xem ra không phải!
Tiểu Thiên động tâm:
- Vị Thủy Thần này công phu như thế nào?
Thôi lão cái đáp:
- Thủy vốn có tính nhu. Nhu chưởng của Thủy Thần cũng đã một thời ngạo thị giang hồ!
- Nhu Chưởng! Đã là chưởng sao có thể phát ra nhu?
Hàn Nam Long giải thích:
- Võ học có cương có nhu, cũng như nội lực phải có âm có dương! Tại thiếu hiệp chưa có đủ hiểu biết nên mới nghĩ là không có!
Còn muốn hỏi nữa nhưng Tiểu Thiên bất ngờ nghe Thôi Bang chủ hỏi:
- Như vậy, Tiên - Thần - Thánh - Nhân là bốn người chung lực lập ra Vũ Mục Tàng Binh Thất?
Có dịp giải thích cho mọi người rõ về nghĩa khí cao ngút trời của Tận Trung Nhân, một nhân vật chỉ được mọi người biết đến qua danh xưng Cửu Trùng Lão Quái. Tiểu Thiên bảo:
- Không sai!! Họ đã hợp lực, mục đích là để báo thù cho trung thần Nhạc Phi, quyết diệt trừ gian tặc Tần Cối! Ở đó, chính Cửu Trùng Lão Quái là người chủ xướng. Lão tự nhận là Tận Trung Nhân!
- Tận Trung Nhân! Như vậy, Tiên Kiếm Võ Đang, Vong Ngã Thiếu Lâm không phải bị Cửu Trùng Lão Quái hãm hại?
Mỉm cười với Hàn Nam Long, Tiểu Thiên đáp:
- Không hề có chuyện đó! Tất cả đều tự nguyện, danh xưng mới của họ lần lượt là:
Kiếm Tiên Vị Quốc - Thần Chưởng Phục Giang San - Thánh Y Báo Thiên Tử - Tận Trung Nhân!
Tuần tự lập lại những danh xưng đầy chí khí này, Hàn Nam Long quay nhìn Thôi lão cái, cả hai cùng ngửa cổ cười vang.
- Ha.... Ha....
- Ha.... Ha....
Sau đó, Tiểu Thiên thoáng hiểu nguyên nhân khi nghe Hàn Nam Long bảo:
- Thất đại phái sẽ rất hài lòng nếu biết rõ chuyện này!
Thôi lão cái gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy! Việc liên minh tất thành! Đi!
Đột ngột, cả hai bỏ đi.
Vút! Vút!
Họ để lại Tiểu My ngơ ngác và Tiểu Thiên đang tự mỉm cười....
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:11 PM.
Quay lại nhìn thấy nụ cười nhiều ẩn ý của Tiểu Thiên, Tiểu My bỗng nhiên tức bực:
- Bỗng nhiên họ xuất hiện làm chậm trễ công việc của chúng ta. Các hạ còn cười được sao?
Chàng kinh ngạc:
- Công việc của chúng ta! Là công việc gì?
Tiểu My ngơ ngẩn:
- Ủa! Ta chưa nói với các hạ sao?
- Nói ư? Nói gì?
Tiểu My giẫm chân:
- Không lẽ ta chưa nói mục đích của ta là muốn hỏi các hạ về tung tích của một người?
Tiểu Thiên cố nhớ lại, sau đó lắc đầu:
- Không hề có! Nhưng không hề gì, cô nương muốn hỏi tung tích của ai?
Cũng nhớ lại, và Tiểu My vừa ngượng vừa cười khúc khích:
- Phải rồi! Đúng là chưa hề nói! Thế mà, hi.... hi....
Mới tức bực đó lại cười đó, thái độ của Tiểu My làm cho Tiểu Thiên phải bật cười:
- Ha.... Ha....
Bất chợt, tiếng cười của Tiểu Thiên bị một tiếng quát ngăn lại:
- Người còn cười được sao, Cửu Trùng Thiên?
Thanh âm không những rất quen tai mà lời nói hàm chứa nỗi oán thán kia càng giúp Tiểu Thiên dễ nhận ra người vừa quát:
Chàng kêu:
- Giả Hương chủ!
Vút! Vút! Vút!
Không phải chỉ có một mình Giả Trụ xuất hiện. Ngoài Giả Trụ, người đã từng đề cao nghĩa khí của Tiểu Thiên và còn có những hành vi giúp đỡ Tiểu Thiên không ít, có cả Dương Hùng, đường chủ Mộc Hành Đường, cạnh Dương Hùng là hai nhân vật Tiểu Thiên chưa hề biết đến!
Quan trọng hơn trong số những người xuất hiện là có Hà Kỉnh Chi, Vương Lịch, Tam nãi nãi, họ là Trang chủ Tam Trang, nếu không kể Hà Kỉnh Chi còn là tổng hộ pháp Ngũ Hành Bang!
Sự kiện có Giả Trụ xuất hiện, Tiểu Thiên biết việc giả danh của chàng đã bị vỡ lở!
Chàng nghiêng đầu nói vào tai Tiểu My:
- Họ muốn tìm tại hạ. So về mức độ lợi hại, họ không hề kém Thất Tinh Hoá Đạo! Cô nương nên tìm cơ hội, tự chạy đi thôi!
Chàng hoàn toàn bất ngờ khi nghe Tiểu My bảo:
- Không được! Ta không thể đi nếu chưa nghe các hạ nói cho biết tung tích một người!
Kinh hoảng, chàng bảo:
- Hỏi ngay lúc này ư? Làm sao được!
Tiểu My lắc đầu:
- Vì thế ta mới nói ta không thể đi! Vả lại....
Giả Trụ lại quát, làm cho câu chuyện giữa Tiểu Thiên và Tiểu My phải gián đoạn:
- Cửu Trùng Thiên! Ngươi nói đi, phải chăng kẻ đã giả Vô Danh Nhân chính là ngươi?
Tiểu Thiên cười gượng:
- Giả Hương chủ nên hiểu cho, đó chỉ là...
Giả Trụ giận dữ:
- Ra ngươi chỉ lợi dụng ta! Ngươi còn định lợi dụng đến bao lâu nữa nếu lúc nãy ta không tình cờ nghe ngươi nói với Tiểu Kiếm Chưởng Trung Hàn Nam Long!
Chợt hiểu, những gì vừa xảy ra đều bị Giả Trụ nghe không sót, Tiểu Thiên nhìn lão:
- Và Giả Hương chủ đã tố giác tại hạ?
Giả Trụ gầm vang:
- Ta còn biết làm gì khác! Ta đã hết lời tán dương ngươi, những mong tổng hộ pháp sau này sẽ nhìn đến ngươi, nâng đỡ và đề bạt ngươi! Ngươi đã làm ta toàn toàn tuyệt vọng!
Hiểu rõ thiện ý của Giả Trụ, Tiểu Thiên trầm giọng:
- Tại hạ thừa biết hảo ý của Giả Hương chủ và thật sự cảm kích! Nhưng biết sao được, giữa tại hạ và...
Định nói giữa chàng và Tam Trang có nhiều vấn đề chỉ có thể giải quyết bằng những trận giao đấu sinh tử, lời nói của chàng bị Hà Kỉnh Chi cắt ngang:
- Ngươi muốn nói ngươi có liên quan đến Ngũ Hành Bang? Liên quan như thế nào?
Chợt nhớ là cần phải dò xét Hà Kỉnh Chi về câu chuyện năm xưa, Tiểu Thiên lắc đầu:
- Liên can với Ngũ Hành Bang ư? Không có!
Vương Lịch quát:
- Nếu không có sao ngươi cứu thoát Đoan Mộc Quý?
Chàng bịa chuyện:
- Tại hạ đã từng bị Trác Hợp phát động cơ quan, nhốt lại ngục thất! Tại hạ đã nghe lời khẩn cầu của Đoan Mộc Quý! Đó là lý do khiến tại hạ cứu lão!
Tam nãi nãi bỗng rít:
- Nói dối! Đã không quen biết, ngươi đâu dễ siêu lòng với những lời khẩn cầu của y?
Chợt nghĩ ra một ý, chàng gật đầu:
- Không sai! Tại hạ cứu lão, đương nhiên là có điều kiện!
Hà Kỉnh Chi cao giọng:
- Điều kiện gì?
Chàng cười thầm nhưng vẫn đáp:
- Tuyệt Học Càn Khôn!
Hà Kỉnh Chi bật cười:
- Đoan Mộc Qúy không thể có tuyệt học này để cùng ngươi trao đổi. Ngươi nên bịa lý do khác thì hơn!
Chàng vờ nhún vai:
- Tin hay không, tùy chư vị! Nếu không có gì cần nữa, tại hạ xin có lời cáo biệt!
Vương Lịch quát:
- Muốn đi ư? Đâu dễ! Hãy cho ta biết, Đoan Mộc Qúy hiện ở đâu?
Tiểu Thiên quắc mắt - Tôn giá ngăn được tại hạ sao?
Vương Lịch vẫy tay làm hiệu:
- Được hay không, ngươi cứ xem thì biết!
Lập tức, từ tứ phía có rất nhiều môn nhân của Tam Trang xuất hiện, chứng tỏ họ đã chuẩn bị chu đáo.
Nhìn sắc phục của bọn môn nhân, đủ các sắc màu của Ngũ Hành Bang, Tiểu Thiên động nộ.
Chàng quay nhìn Vương Lịch:
- Tam Trang giả danh Ngũ Hành Bang, có phải là vì Càn Khôn tuyệt học?
Hà Kỉnh Chi động tâm:
- Ngươi luôn nhắc đến tuyệt học này, có thật Đoan Mộc Qúy đã nói gì với ngươi?
Chàng mỉm cười:
- Chư vị đã không tin, còn hỏi tại hạ để làm gì?
Hà Kỉnh Chi quắc mắt:
- Nghĩa là có?
Tiểu Thiên cao giọng:
- Đoan Mộc Qúy do tôn giá giam giữ đã lâu, có hay không, tự tôn giá biết rõ!
Hà Kỉnh Chi lạnh giọng:
- Đến ta, thân là tổng hộ pháp còn không được Bang chủ thổ lộ chút gì về nơi cất giữ tuyệt học. Hạng như Đoan Mộc Qúy làm sao biết!
Chàng ậm ừ:
- Vậy tôn giá đã rõ, cần gì hỏi tại hạ!
Nói có cũng chàng, nói không cũng chàng, thái độ này khiến Vương Lịch tức giận.
Y gầm vang:
- Bất luận y biết hay không biết, đại sư huynh, chúng ta phải từ y tìm ra tung tích của Đoan Mộc Quý!
Hà Kỉnh Chi cười dài:
- Nhị sư đệ nói không sai! Phát động đi! Ha.... Ha....
Vương Lịch chưa kịp phát lệnh theo ý Hà Kỉnh Chi, Tiểu Thiên chộp tay Tiểu My, ném mạnh ra ngoài:
- Cô nương hãy đi trước! Tại hạ nhất định sẽ tìm gặp lại!
Vút!
Nào ngờ, Tiểu My tuy để cho Tiểu Thiên ném nhưng khi lao ngang bọn môn nhân Tam Trang, nàng cố tình trầm người xuống! Lọt vào giữa bọn môn nhân Tam Trang, Tiểu My lập tức tả xung hữu đột hét lồng lồng:
- Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó phải chết! Đỡ!
Vù... Vù...
Thái độ quá cương liệt của Tiểu My khiến Tiểu Thiên chỉ có một con đường để chọn lựa!
Chàng bật kiếm.
Choang!
Tung cả người lẫn kiếm vào Vương Lịch, Tiểu Thiên quát:
- Muốn bắt giữ tại hạ hãy hỏi qua thanh kiếm này! Đỡ!
Véo.... Véo....
Vương Lịch bật rống lên và phát xạ thật nhanh ngọn chỉ kình:
- Còn ngươi, hãy xem Tàn Hồn Chỉ của ta!
Viu.... Viu....
Tam nãi nãi như chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, bất ngờ lao vào cuộc chiến:
- Tiểu Thiên! Ngươi phải nói cho ta biết vì sao ngươi am hiểu công phu Tam Phong của bổn Trang! Đỡ!
Vù... Vù...
Ầm! Ầm!
Choang! Choang!
Biết rõ bản lãnh của Hà Kỉnh Chi mới thật sự cao minh, Tiểu Thiên nào dám diên trì với hai nhân vật thứ yếu này!
Chàng vận dụng toàn bộ sở học, hữu kiếm tả chưởng cùng tung ra:
- Hãy đỡ!
Véo.... Véo....
Vù... Vù...
Đứng ở ngoài, Hà Kỉnh Chi động thân lao vào:
- Quả nhiên là Cửu Trùng Chưởng của Cửu Trùng Lão Quái! Tiểu tử hãy tiếp chiêu!
Vút!
Ào.... Ào....
Vương Lịch và Tam nãi nãi cũng không chậm hơn, họ lập tức hình thành thế chân vạc vây kín Tiểu Thiên.
- Đỡ!
- Xem kiếm!
Vù... Vù...
Véo.... Véo....
Ầm! Ầm! Ầm!
Một phải đối phó với ba, tình thế của Tiểu Thiên thật không dễ thoát! Động nộ Tiểu Thiên vận dụng toàn bộ sở học, thi triển kiếm chiêu cùng chưởng kình.
Véo.... Choang! Choang!
Vù... Ầm! Ầm!
Đúng như Tiểu Thiên nghĩ, hợp lực của đối phương ba người làm cho huyết khí nội thể trong người chàng sôi nhộn.
Phát giác điều đó, Hà Kỉnh Chi há miệng cười đắc ý:
- Hậu sinh khả úy, một mình ngươi có thể chi trì loạt chiêu vừa rồi của bọn ta kể cũng khá! Nhưng trứng làm sao chọi được đá! Đỡ! Ha.... Ha....
Vù... Vù...
Vương Lịch và Tam nãi nãi cũng xấn xổ lao đến, tiếp tục thế hợp công.
Véo.... Véo....
Ào.... Ào....
Bị lâm vào tình thế nguy ngập chưa từng có, Tiểu Thiên còn đang bối rối thì nghe ở trận chiến phía bên kia vang lên tràng cười cuồng ngạo của Dương Hùng:
- Nha đầu! Gặp phải thất quái bọn ta ngươi còn hung hăng được nữa sao? Nằm xuống!
Ha.... Ha....
Thoáng lo cho Tiểu My, Tiểu Thiên lập tức rơi vào điếu cấm kỵ của người võ làm!
Chàng đang bị ba nhân vật đại cao thủ uy hiếp nhưng vẫn khinh xuất khi cố ý đưa mắt nhìn qua Tiểu My.
Vừa nhìn thấy Tiểu My bị Dương Hùng và hai nhân vật lạ mặt khi nãy cùng xuất hiện đánh cho thất điên bát đảo thì chính bản thân Tiểu Thiên cũng lâm vào cảnh ngộ tương tự.
Ầm! Ầm!
Ầm! Hự!
Bên kia Tiểu My buột miệng kêu đau đớn thì bên này Tiểu Thiên cũng bị trúng liên tiếp mấy kình.
Thất kinh vì biết bản thân đã sai lầm, Tiểu Thiên càng thêm kinh tâm khi nhận ra bọn Hà Kỉnh Chi một lần nữa cùng hợp lực quật vào chàng những kình tối hậu.
- Tiểu tử! Đỡ!
- Ngươi còn chống đỡ được nữa sao! Xem chiêu!
- Nằm xuống nào! Ha.... Ha....
Vù... Vù...
Ào.... Ào....
Cũng chính lúc đó, tai của Tiểu Thiên lại nghe Dương Hùng cười đắc ý:
- Có thế chứ! Không lẽ thất quái bọn ta mãi vẫn không đắc thủ! Ha.... Ha....
Biết Tiểu Mỹ vậy là hết, nếu không bị hạ sát cũng bị nội thương nghiêm trọng, việc thoát thân kể như không còn, Tiểu Thiên gầm lên thịnh nộ:
- Ỷ thế hiếp cô! Bọn ngươi thật vô sỉ! Xem chiêu!
Định phát kinh cũng là trút hết toàn bộ phẫn hận vào chiêu thức, bất giác Tiểu Thiên thất sắc vì nhận ra toàn bộ chân nguyên dường như sau loạt trúng kình vừa rồi đã bị thất tán! Nội lực ở đan điền hầu như đã rỗng không, chưởng của Tiểu Thiên đưa ra kể như vô lực.
Với kinh lịch đã từng, Vương Lịch biết rõ nguyên nhân khiến sắc mặt của Tiểu Thiên bỗng hóa thành ngờ nghệch.
Y cười giễu cợt:
- Ngoan ngoãn đi tiểu tử! Ngươi đừng cố vùng vẫy nữa, vô ích! Ha.... Ha....
Chính trong tình cảnh thập tử nhất sinh này, từ đan điền của Tiểu Thiên bỗng dâng lên từng đợt từng đợt một những làn nhiệt khí yếu ớt.
Chúng chậm rãi lan tỏa và thấm nhập vào từng kinh mạch của Tiểu Thiên. Diễn biến này vừa xảy ra lập tức gợi cho Tiểu Thiên nhớ đến cảnh đã từng ngâm mình vào hồ nước Nhược Thủy, gọi là Thủy Tẩy Thần!
Hai chữ thủy và thần lại lập tức tạo cho chàng sự liên tưởng đến Thủy Thần, nhân vật đã được Thôi lão cái từng đề quyết là người có công phu Nhu Chưởng và phải là người khi lưu tự tại Vũ Mục Tàng Binh Thất đã tự xưng là Thần Chưởng!
Tuy đây chỉ là những ý niệm thoáng qua nhưng ngay lập tức Tiểu Thiên hiểu tại sao trong những bố trí của bốn nhân vật Tiên - Thần - Thánh - Nhân, trong đó chàng phải trải qua thời gian ngâm mình ở gian Nhược Thuỷ Thất! Nhất định công dụng của nước Nhược Thủy này phải có liên quan đến công phu nhu kình của Thần Chưởng!
Nhu là yếu, là mềm mại, còn gì yếu ớt và mềm mại hơn nước! Nước là thuỷ, Nhược Thủy là một loại nước có đặc tính còn yếu ớt và mềm mại hơn các loại nước bình thường. Như vậy có thể nói Nhược Thủy là loại nước cực nhu, cực âm, là Thủy trong Thủy, là Thủy Vương Chi Thủy! Phải chăng đó chính là khái niệm có phần phù hợp với danh xưng Thủy Thần của nhân vật sau đó đã lưu danh Thần Chưởng ở trong Vũ Mục Tàng Binh Thất?
Cùng với những ý niệm vừa thoáng qua thật nhanh này, Tiểu Thiên như nhìn thấy lại toàn bộ kinh văn khẩu quyết công phu Thần Chưởng!
Chàng chợt lĩnh hội kinh văn đó. Thôi lão cái bảo không sai, công phu lưu lại của Thần Chưởng chính là Nhu Chưởng!
Ý niệm khởi phát, Tiểu Thiên nhẹ nhàng đưa cao tay, vận dụng khẩu quyết Thần Chưởng. Lập tức, những đợt nhiệt khí đang dâng lên nhẹ nhàng từ đan điền liền lưu dẫn đến chưởng tay Tiểu Thiên, tạo thành một làn nhu kình nhẹ như gió thoảng, êm như nước Ngược Thủy khi thấm vào cơ thể chàng thuở nào!
Biết đó chính là Nhu Chưởng vừa mới thấu triệt, trên mồm của Tiểu Thiên không thể không xuất hiện một nụ cười mãn nguyện!
Thế nhưng, nụ cười đó vụt tắt ngấm, nhu chưởng của Tiểu Thiên xuất phát quá chậm so với hợp kình của bọn Hà Kỉnh Chi!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hự!
Huyết khí sôi trào, Tiểu Thiên khuỵu xuống và không cầm nổi phải thổ huyết.
Oẹ!
Trước lúc hôn mê, chàng bỗng có ý nghĩ cay đắng:
“Không ngờ lúc thức ngộ Nhu Chưởng lại là lúc ta bi.....” oOo - Ngươi tỉnh rồi ư!
Vô thức tan dần, nhường chỗ cho nhận thức quay lại, Tiểu Thiên giương mắt ngơ ngác nhìn những bóng hình mờ mờ ảo ảo trước mặt!
Thanh âm kia lại vang lên giúp Tiểu Thiên nhận rõ thêm đó là thanh âm của một nữ nhân:
- Ngươi bị thoát lực, không dễ phục hồi! Vì thế, mục lực của ngươi đương nhiên phải kém ở một chốn tối tăm như thế này! Tuy nhiên, ta hy vọng ngươi có thể nhớ lại thanh âm của ta! Thử cố xem nào!
Thanh âm này đúng là khá quen với Tiểu Thiên. Nhưng nghe ở đâu, lúc nào, thật tình vào lúc này chàng khó nhớ lại.
- Ta đã nghe gia sư nói rất rõ về ngươi và khi nhìn thấy ngươi, ta lập tức nhớ lại! Còn ngươi, ngươi không nhớ thật ư!
Chính sắc mặt của chàng đã tố cáo điều đó khiến nữ nhân nọ phải thở than:
- Không lẽ chỉ mới sáu năm cách biệt, trong khi ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi mà ngươi đến một chút ấn tượng cũng không có sao?
Sáu năm! Gia sư! Thoạt nghe chỉ là hai từ vô thưởng vô phạt nhưng khi lọt vào tai Tiểu Thiên chúng lại nối kết nhau, giúp trí nhớ mau hồi phục Chàng kêu và giật mình vì nghe thấy những âm thanh khàn khàn đang phát ra từ chính miệng chàng:
- Hà Như Thuỷ! Là Hà muội đó ư?
Âm sắc của nữ nhân nọ lập tức để lộ sự vui mừng:
- Quả nhiên chính là Giang Thiên huynh! Một Giang Thiên bỗng đổi thành Cửu Trùng Thiên. Đâu là tính danh thật của huynh?
Hít thiệt mạnh một hơi, Tiểu Thiên liền cảm nhận những đau đớn tột cùng đang giằng xé cơ thể, cố chịu đau, chàng đáp:
- Đối với Hà muội, ta vẫn là Giang Thiên! Cửu Trùng Thiên chỉ là cách để ta tạm thời giữ kín thân phận!
Hà Như Thủy buồn bực:
- Huynh đau lắm sao? Cớ sao huynh cứ đối đầu với gia sư, với đại sư bá và tam sư cô?
- Hà muội không thể hiểu được đâu! Sáu năm trước...
Bất chợt, bên cạnh Hà Như Thủy có tiếng người vang lên:
- Chủ nhân xin chớ quên mệnh lệnh của Đại lão gia!
Nghe thanh âm này, toàn bộ ký ức của sáu năm trước cứ ùa vào tâm trí chàng!
Tiểu Thiên phải kêu:
- Xuân tỷ! Phải Xuân tỷ đó không?
A Xuân, một trong bốn thị tỳ Xuân, Hạ, Thu, Đông của Hà Như Thủy liền lên tiếng:
- Chuyện đã qua rồi ngươi đừng nhắc lại! Nếu như Đại lão gia nghe thấy, bọn ta đành phải trái lệnh chủ nhân, nói cho Đại lão gia biết rõ ngươi là ai! Khi đó, sinh mạng của ngươi khó lòng bảo toàn.
Chàng kinh nghi:
- Trái lệnh nào? Hà muội đã bảo bọn Xuân tỷ điều gì?
Hà Như Thủy thở ra nhè nhẹ:
- Giang huynh nên thực hiện đúng lời Xuân tỷ nói! Đại sư bá vẫn chưa biết Giang huynh chính là người đã cùng muội tìm đến Huỳnh Phong Trang độ nào! Vì người chưa biết và vì có lời hứa của muội, Đại sư bá kể như giao phó sinh mạng huynh trong tay muội!
- Giao phó! Ý của Hà muội là...
Hà Như Thủy có lẽ đang gặp tình huống khó xử nên mãi vẫn không nghe nàng giải thích.
Có tiếng A Hạ vang lên:
- Chủ nhân đừng để chậm nữa! Nhỡ Đại lão gia sinh nghi, bọn thuộc hạ khó lòng giúp chủ nhân che giấu chuyện này!
Tiểu Thiên mơ hồ hiểu:
- Hà Kỉnh... À, không, Đại sư bá của muội như muốn muội buộc ta phải nói ra điều gì đó! Nếu ta không nói hoặc muội hoặc lão sẽ lấy mạng ta?
Hà Như Thủy chợt trầm giọng:
- Kết thúc thì đúng như huynh nói! Nhưng không phải là việc tra vấn l - Không tra vấn! Vậy lão muốn gì?
Hà Như Thủy thở dài:
- Nghe khẩu ngữ của huynh, quả nhiên giữa huynh và trưởng bối của muội có mối thù sâu nặng! Có thật đúng như muội đã đoán không?
Tiểu Thiên nhẹ giọng:
- Hà muội đoán đưọc những gì?
Thanh âm của A Thu chợt vang lên:
- Giang Thiên! Sáu năm trước, lúc ngươi tự ý ly khai Huỳnh Phong Trang không lời từ biệt, do bị Đại lão gia nghi ngờ nên chủ nhân tự tìm hiểu về ngươi! Và chủ nhân đã biết ngươi chính là đứa bé bị Đại lão gia hạ lệnh truy nã. Ngươi chính là hậu nhân của người bị Đại lão gia xem là kẻ thù.
Tiểu Thiên nôn nao:
- Ai là kẻ thù của Đại lão gia, Thu tỷ?
- Đừng gọi ta là Thu tỷ! Xuân tỷ đã cảnh cáo ngươi rồi! Nếu ngươi cứ gọi như thế này, chủ nhân dù muốn che giấu cho ngươi e cũng bị chính ngươi làm lộ!
Chàng gật đầu vài lượt:
- Được! Ta nhớ rồi! Vậy cô nương nói đi, ai là kẻ thù của lão!
A Thu đáp:
- Chính là...
Bất chợt có tiếng của A Đông từ ngoài xa vọng vào:
- Chủ nhân! Có người đến!
Sau tiếng hắng giọng, Hà Như Thủy bỗng thay đổi thái độ:
- Cửu Trùng Thiên! Ngươi biết ngươi đang ở đâu chăng?
Hiểu rõ bây giờ Hà Như Thủy buộc phải thi hành phận sự, không thể xem chàng là Giang Thiên như sáu năm trước, Tiểu Thiên cũng đổi giọng:
- Ta đã bị sanh cầm, sinh mạng ta đang do bọn ngươi nắm giữ. Ta cần gì phải biết ta đang ở đâu!
Hà Như Thủy giả vờ rít, cứ như là thật:
- Ngươi nên biết! Có như thế ngươi mới hiểu rõ cảnh trạng của ngươi hiện giờ! Đây là nơi giam giữ những phạm nhân trọng yếu của bổn Trang, một nơi chỉ có trời biết đất biết và bọn ta biết!
- Vẫn chỉ là nơi giam người, có gì đáng để lưu tâm?
Hà Như Thủy không giải thích nữa, thay vào đó, nàng hỏi:
- Ta có thể ban cho ngươi con đường sống, ngươi muốn nghe chăng?
Chàng vờ nạt:
- Nếu điều kiện để đánh đổi chính là tuyệt học Càn Khôn thì ngươi nghe đây:
Không!
Hà Như Thủy gằn giọng:
- Ngươi không hề biết gì về tuyệt học đó và Đoan Mộc Qúy cũng không có gì để nói với ngươi! Ngươi đừng tưởng bổn Trang dễ dàng tin vào những lời trá ngụy mà ngươi cố tình làm như thật.
- Sai rồi! Thật ra Đoan Mộc Qúy đã...
- Câm! Ngươi có muốn nói gì đi nữa cũng vô ích! Bất luận Đoan MộcQúy đã nói gì với ngươi, bổn trang cũng không cần biết! Có chăng đây chính là điều kiện của bổn Trang và nếu ngươi chấp thuận, sau khi xong việc bổn trang sẽ buông tha ngươi!
- Điều kiện gì?
Ngỡ hỏi cho có hỏi, nào ngờ Tiểu Thiên phải giật nảy mình khi nghe Hà Như Thủy giải thích:
- Bổn Trang biết trong những nhân vật đã lưu sở học cho ngươi có một người thuộc Thiếu Lâm phái, pháp danh Vong Ngã. Cũng vậy, bổn Trang biết ngươi chắc chắn phái có tâm pháp thượng thừa của phật môn do Vong Ngã di lưu! Điều kiện của bổn Trang là ngươi phải dùng tâm pháp đó giúp một nhân vật khôi phục thần trí. Ngươi nghĩ sao?
Chợt hiểu bọn Hà Kỉnh Chi muốn gì và nhân vật cần được khôi phục thần trí là ai nhưng Tiểu Thiên vẫn vờ hỏi:
- Khôi phục thần trí ư? Là ai vậy?
Hà Như Thủy gắt:
- Ngươi không cần biết! Thuận hay không thuận?
Tiểu Thiên nhăn nhó:
- Ta không thể thuận nếu không biết nhân vật đó vì sao bị thất lạc thần trí!
- Điều này có thể được! Người này đã bị Nhiếp Hồn Đại Pháp chi phá!
- Là thuật này ư! Ta chưa biết ta có thể giúp ích được gì đối với người bị thuật này hãm hại.
Hà Như Thủy như hạ cố giải thích:
- Bổn trang đã dò hỏi kỹ, thuật này sẽ bị hóa giải nếu có người vận dụng tâm pháp phật môn thượng thừa đả thông kinh mạch! Và điều đó vừa đúng với khả năng của ngươi!
Tiểu Thiên thật sự bối rối! Vì nếu đúng như chàng nghĩ, người cần khôi phục thần trí chính là Bang chủ Ngũ Hành Bang, là Thẩm Định Giang và cũng là phụ thân chàng thì đây là cơ hội cực kỳ hãn hữu giúp chàng giải thoát cho thân phụ.
Nhưng cơ hội này trong phút chốc bỗng hóa thành mong manh do chàng làm gì có tâm pháp phật môn thượng thừa?
Thánh Y thì đúng là Vong Ngã, một tăng nhân Thiếu Lâm phái! Nhưng tiếc thay Vong Ngã chỉ lưu lại y thuật và khinh công, còn công phu Thiếu Lâm phái thì không hề!
Quyết không thể bỏ lỡ cơ hội này, Tiểu Thiên định đáp ứng bừa rồi sau khi gặp được phụ thân sẽ tùy cơ ứng phó, thì nghe A Xuân lên tiếng:
- Ngươi đang nghĩ gì, ta biết! Ngươi đừng tưởng khi khôi phục nội công ngươi sẽ thừa cơ trốn đi!
A Hạ tiếp lời:
- Thiết tưởng ngươi nên biết, khi trao Quy Nguyên Đan cho ngươi, nội lực của ngươi sẽ khôi phục và chỉ tồn tại trong vòng nửa canh giờ! Dùng thời gian đó để chạy khỏi Hắc Sát Trang, đây là hành vi không những chỉ là vọng tưởng mà sau đó cơ hội giúp ngươi toàn mạng cũng không còn! Ngươi đừng quá xuẩn động!
Tiểu Thiên bật hỏi:
- Hắc Sát Trang! Hóa ra ta đang bị giam giữ ở Hắc Sắt Trang!
A Thu cười lạnh:
- Không sai! Cùng với nha đầu kia, bọn ngươi hiện đang bị giam giữ ở Hắc Sát Trang!
Nhân đây ta không thể không nói, nếu ngươi không đáp ứng điều kiện đó, nha đầu kia là người đầu tiên uổng mạng. Sau đó mới đến lượt ngươi!
Chàng rùng mình trước những uy hiếp khốc liệt do bọn Hà Kỉnh Chi cố ý tạo ra!
Chàng cố giương mắt nhìn bọn Hà Như Thủy.
Do đã quen mắt với bóng tối từ nãy giờ, chàng đang nhìn thấy Hà Như Thủy và bọn Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn người!
Và chàng cũng nhìn thấy nét mặt như đang nài nỉ chàng hãy thuận lời của Hà Như Thủy!
Để có thêm thời gian suy tính, Tiểu Thiên bảo:
- Trước khi chấp thuận, tại hạ muốn nhìn qua nhân vật kia!
A Đông gắt:
- Không được!
Chàng phải giải thích:
- Cho dù tại hạ thật sự có tâm pháp phật môn thượng thừa nhưng vẫn cần phải xem xét trước! Để sau đó, khi biết chắc là có thể giúp người đó khôi phục nguyên trạng, tại hạ mới dám thuận lời!
Lời của chàng quá hợp lý khiến Hà Như Thủy phải phân vân.
Chàng nói thêm:
- Hơn nữa, giả như tại hạ chỉ có nửa canh giờ như chư vị vừa nói, dùng thời gian đó để vừa xem xét vừa chữa trị, tại hạ e không đủ! Có xem xét trước vẫn hơn!
Hà Như Thủy chưa biết phải đáp như thế nào thì ở phía ngoài xa có tiếng nói của lão Vương Lịch đưa vào:
- Y nói rất đúng! Thủy nhi, hãy đưa hắn đến chỗ lão Cuồng!
Nghe Vương Lịch gọi đích danh lão Cuồng, Tiểu Thiên kể như biết đích xác đó chính là Thẩm Định Giang, thân phụ chàng!
Do đó, chàng thật sự nôn nóng khi được bọn Hà Như Thủy đưa đi!
Không hề nôn nóng như Tiểu Thiên, Hà Như Thủy nhân cơ hội này giả vờ đi ngay phía sau chàng! Nàng nói vào tai chàng:
- Đại sư bá đã định hạ sát huynh! Muội đến kịp và nhờ đó nhận ra huynh. Trước kia, huynh đã cứu muội, còn giúp muội khỏi bệnh nhờ Cửu Diệp Tử Linh Thảo. Muội phải dùng cách này để giúp huynh toàn mạng! Huynh hãy vì muội, hãy chữa trị cho nhân vật này! Sau đó, nếu Đại sư bá không giữ lời, không chịu buông tha huynh, muội và bọn Xuân tỷ sẽ mạo hiểm cứu huynh!
A Xuân cũng nghe nên nói vào tai bên kia của chàng:
- Chủ nhân ta chỉ muốn ân đền oán trả, bọn ta do luôn được chủ nhân đối đãi tốt nên đành giúp chủ nhân che giấu thân phận thật của ngươi! Ngươi đừng làm bọn ta khó xử!
Có phần thất vọng nhưng vẫn phải cảm kích, Tiểu Thiên biết Hà Như Thủy muốn làm được việc này đã gắng sức lắm rồi!
Và chàng sẽ làm nàng khó xử nếu chàng để lộ cho bọn Hà Kỉnh Chi biết chàng và đứa bé độ nào chỉ là một! Không phải từ nãy giờ Vương Lịch vẫn ngấm ngầm dò xét đó sao!
Chàng đành gật đầu, tỏ ý đã hiểu mọi cố gắng của Hà Như Thủy!
Đến một gian thạch thất, Tiểu Thiên được tận mắt nhìn thấy phụ thân. Một người hoàn toàn vô hồn lồng trong một thể xác còm cõi! Do đã phát cuồng nên phụ thân chàng luôn bị điểm vào Thụy huyệt để tránh những hành vi xốc nổi khi phát cuồng!
Tiểu Thiên vờ xem xét kinh mạch cho phụ thân chứ thật ra chàng đang dò xét nơi đang giam giữ.
Chàng nhận ra nơi giam giữ ở đây và ở chỗ chàng khi nãy có phần giống nhau, chứng tỏ Tiểu My cũng chung cảnh ngộ.
Và theo mùi không khí ẩm ướt luôn hiện hữu, chàng biết địa hình chốn này phải là phần nguồn ở phía dưới Hắc Sát Trang. Có nghĩa là muốn tẩu thoát, chàng phải vượt qua tầng tầng lớp lớp những địa đạo, sau đó phải diện đối diện với bọn Hà Kinh Chi ở bên trên Hắc Sát Trang.
Nhưng, chàng chợt nghĩ, tính làm gì chuyện tẩu thoát!
Chỉ nửa canh giờ khôi phục công lực đâu có đủ cho chàng vừa cứu người vừa đưa người đó vượt khỏi Hắc Sát Trang!
Do đó, chàng đành quay lại nơi giam giữ trước đó khi nghe Vương Lịch lại truyền lệnh cho Hà Như Thủy:
- Đủ rồi! Đưa y trở về! Nếu cần, hãy cho y một thời gian suy nghĩ cách hóa giải Nhiếp Hồn Đại Pháp. Chậm lắm là sáng mai phải có câu trả lời!
Đang được bọn Hà Như Thủy đưa trở lại nơi giam giữ, một cảm giác khác lạ chợt xảy ra ngay trong nội thể của Tiểu Thiên...
Last edited by kedatinh1974; 26-07-2008 at 08:12 PM.