Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 22: Sắc mê tâm khiếu! (3) .
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Dù sao em cũng không thích cô ta!
Lâm Sương lầm bầm nói, Lâm Lạc càng nói Lam Tuyết tốt, địch ý của nàng với Lam Tuyết càng lớn.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ, hắn biết trong khoảng thời gian ngắn muốn làm cho Lâm Sương thay đổi trạng thái đối địch với Lam Tuyết là rất không có khả năng, nhẹ nhàng nói chuyện với Lâm Sương một lúc, rồi hắn cúp điện thoại.
Do dự một chút, Lâm Lạc quyết định gọi điện thoại cho Lam Tuyết.
- Lâm Lạc, bao giờ thì anh về, em đã làm cơm xong rồi!
Đầu kia điện thoại, thanh âm ôn nhu động lòng người của Lam Tuyết vang lên.
- Lam Tuyết, giờ anh có việc, không thể về được.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể lần sau nhấm nháp tay nghề Lam Tuyết thôi.
- A, không về được?
Trong giọng nói Lam Tuyết rõ ràng mang theo vẻ thất vọng, bất quá thanh âm vẫn rất ôn nhu,
- Vậy được rồi, em và Tiểu Sương ăn vậy, anh yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho em gái anh.
- Lam Tuyết, cám ơn em.
Trong lòng Lâm Lạc có chút tư vị không rõ, hắn vốn đang muốn bảo Lam Tuyết chăm sóc Lâm Sương giúp mình, nhưng không ngờ hắn còn chưa mở miệng, Lam Tuyết đã chủ động nói ra. Trên thực tế, luận tuổi Lam Tuyết còn nhỏ hơn Lâm Sương hai tháng, nhưng rất hiển nhiên, bởi vì hoàn cảnh khác nhau, làm cho Lam Tuyết so với Lâm Sương thành thục hơn nhiều lắm.
- Đồ ngốc, anh còn nói cám ơn với em sao?
Lam Tuyết hơi sẵng giọng,
- Được rồi, em không quấy rầy công việc của anh nữa, nếu anh có rảnh, nhớ gọi điện thoại cho em.
- Đúng rồi, Lam Tuyết, có thể Tử Dạ sẽ tới, em giúp anh tiếp cô ấy một chút.
Sở dĩ nói có thể, là vì Lâm Lạc không thể xác định Tử Dạ có đi thật hay không.
- Tử Dạ tiểu thư? Được, không có vấn đề.
Lam Tuyết hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền đáp ứng, nàng và Tử Dạ vốn rất quen thuộc, tự nhiên sẽ không có vấn đề gì.
Cúp điện thoại rồi, Lâm Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên, hắn cảm thấy có một người bạn gái như Lam Tuyết kỳ thật rất không tệ, ít nhất, khi hắn không thể lo cho Lâm Sương, nàng còn có thể giúp hắn, đương nhiên, Lâm Sương có nguyện ý để cho Lam Tuyết chăm sóc không, đây lại là chuyện khó nói rồi.
Lâm Lạc trở về phòng khách trong biệt thự, lại không thấy Giang Vũ San, ngay cả người giúp việc cũng không có thấy đâu, đành ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách đợi.
Kỳ thật, Lâm Lạc biết, đêm nay hắn ở đây cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn đã dự đoán qua, buổi tối hôm nay Giang Vũ San căn bản sẽ không có chuyện gì.
- Lâm đại ca, anh phải giúp Giang Vũ San soán mệnh sao?
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm Tiểu Hôi, nghe được thanh âm này, Lâm Lạc liền cảm thấy tức giận.
- Không liên quan đến ngươi!
Lâm Lạc tức giận nói,
- Đợi ta về nhà, ta sẽ nhốt ngươi lại!
- Lâm đại ca, ta làm sai chuyện gì đâu?
Trong giọng nói Tiểu Hôi tràn ngập ủy khuất.
- Ngươi biết còn cố hỏi à!
Lâm Lạc căm tức, vừa nghĩ tới tấm ảnh nude kia làm cho Tử Dạ hiểu lầm hắn, đã thế còn vì thế mà mắc nợ?
- Lâm đại ca, thật sự ta không biết mà!
Tiểu Hôi thoạt nhìn không giống như đang làm bộ.
- Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả!
Lâm Lạc nghiến răng nghiến lợi nói,
- Chẳng lẽ tấm ảnh của Tử Dạ kia, không phải ngươi in ra hay sao?
- Đúng là ta in, nhưng mà, cái này có gì sao, không phải vì ngươi sao, trong đầu ngươi vẫn luôn nghĩ đến cô ấy, ta đem ảnh của nàng in ra cho ngươi mà!
Thanh âm Tiểu Hôi vẫn có vẻ vô tội.
- Ngươi, được, coi như ngươi đúng, lần này ta không so đo với ngươi!
Lâm Lạc căm giận nói, hắn muốn phản bác, lại có chút chột dạ, xác thực trong đầu hắn thỉnh thoảng vẫn xuất hiện hình ảnh động lòng người kia của Tử Dạ.
- Ta vốn đúng mà!
Tiểu Hôi lầm bầm nói,
- Lâm đại ca, rốt cuộc ngươi muốn giúp Giang Vũ San soán mệnh phải không?
- Nếu như ngày mai Vũ San không bị bắt cóc, có phải về sau nàng sẽ không có chuyện gì không?
Lâm Lạc lại không trực tiếp trả lời, thoáng trầm ngâm một chút hỏi.
- Ừm, về sau có thể sẽ gặp chuyện không may, nhưng đó là chuyện rất lâu sau!
Tiểu Hôi nghĩ nghĩ rồi nói ra,
- Nếu như ngươi muốn về sau nàng sẽ không gặp chuyện không may nữa, tốt nhất hãy để cho nàng bị bắt cóc trước, ừm, hẳn là chín giờ mười phút sáng mai nàng bị bắt cóc, sau đó mười giờ rưỡi sẽ bị cường bạo, tốt nhất khi trước mười giờ rưỡi ngươi đuổi theo nàng, khi nàng sắp bị cường bạo thì cứu nàng, như vậy, về sau nàng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
- Thì ra là như thế?
Lâm Lạc nhíu mày, như vậy tựa hồ quá nguy hiểm, vạn nhất trên đường hắn gặp một chút phiền toái, không thể đi tới , vậy chẳng phải nguy rồi.
- Sẽ không sai đâu, ta chính là vận mệnh trí não vĩ đại nhất mà!
Tiểu Hôi lại bắt đầu tự kỷ.
- Nhưng mà, nếu như giúp ta cô ấy, ta sẽ phải chịu sự trừng phạt của hiệp hội soán mệnh sư.
Lâm Lạc khẽ thở dài một tiếng, hắn tự nhiên không thể làm như lời Tử Dạ, cầu hôn với Giang Vũ San, để Giang Vũ San trở thành cái gọi là chí thân của hắn.
- Sợ cái gì nha, cùng lắm thì trở mặt với hiệp hội soán mệnh sư thôi!
Tiểu Hôi chẳng hề để ý nói.
- Còn nói là trí não, sao ngươi đần như vậy?
Lâm Lạc tức giận nói,
- Trở mặt với hiệp hội soán mệnh sư, ta không muốn sống nữa chắc?
Nói đùa à, trở mặt với hiệp hội soán mệnh sư? Lâm Lạc chưa bao giờ dám nghĩ như vậy, không phải hắn trung thành với hiệp hội soán mệnh sư, mà hắn biết rõ, hắn căn bản không có vốn trở mặt với hiệp hội soán mệnh sư, lấy thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần một Tử Dạ, đã có thể biến hắn thành người chết rồi, mạng cũng bị mất, thì đấu với người ta thế nào?
Hơn nữa, lại nói, cho dù hắn có hậu thuẫn thì sao, vì một cái cô gái không có quan hệ gì với hắn mà trở mặt với hiệp hội soán mệnh sư, đáng giá sao? Trên thực tế, cái này mới là vấn đề trọng yếu nhất, nếu như đổi Giang Vũ San thành Lâm Sương, Lâm Sương cũng gặp phải loại nguy hiểm này, Lâm Lạc chắc chắn sẽ không lo lắng có bị hiệp hội soán mệnh sư trừng phạt hay không, mà sẽ không chút do dự soán mệnh cho Lâm Sương.
- Lâm đại ca, anh không biết là quy định hiệp hội soán mệnh sư có chút không thông tình đạt lý nha, ta cho rằng, ngươi cần phải muốn làm gì thì làm cái đó, muốn soán mệnh cho ai thì soán mệnh cho người đó, như vậy mới phù hợp với thân phận soán mệnh sư vĩ đại nhất của ngươi trong tương lai nha!
- Đợi ta đã thành soán mệnh sư vĩ đại nhất thì sẽ làm như vậy!
Lâm Lạc tức giận nói, tùy tâm sở dục, là mộng tưởng của mỗi người, không ai nguyện ý bị hạn chế, nhưng rất hiển nhiên, mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải chịu một số hạn chế, cho dù đúng như Tiểu Hôi nói, một ngày kia hắn đã trở thành soán mệnh sư vĩ đại nhất, chỉ sợ hắn cũng không thể tùy tâm sở dục, làm theo suy nghĩ của hắn.
- Vậy ngươi cứ trơ mắt nhìn Giang Vũ San bị người cưỡng gian rồi giết chết đi!
Tiểu Hôi lười biếng nói,
- Đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận!
- Được rồi, ngươi im đi, đừng làm phiền ta!
Lâm Lạc không kiên nhẫn nói.
- Lâm Lạc, anh đang nói chuyện với ai à?
Đột nhiên, một thanh âm êm tai từ phía trên truyền xuống, Lâm Lạc hơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thì chứng kiến một hình ảnh làm cho người ta chảy máu mũi…
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 23: Ý loạn tình mê! (1).
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Giang Vũ San mặc một chiếc váy ngủ siêu ngắn , rất mỏng, đùi ngọc thon dài gợi cảm cơ hồ hoàn toàn trần truồng trong không khí, mà cái chí mạng là cái váy ngủ này của nàng lại hơi mờ đấy, xuyên qua váy ngủ, tựa hồ có thể mơ hồ chứng kiến xuân quang trong quần, bộ ngực cao ngất, hai điểm nhô lên kia, càng rõ ràng một cách dị thường, mà mái tóc có vẻ tán loạn kia, lại gia tăng vài phần cảm giác lười biếng, làm cho cả người nàng càng thêm hấp dẫn.
- Uh, tôi vừa mới gọi điện thoại.
Lâm Lạc giấu diếm, đồng thời cũng thu lại ánh mắt, nhưng trái tim lại nhảy lên kịch liệt một hồi.
Giang Vũ San nhẹ nhàng cười cười, cặp đùi ngọc hở hang, chậm rãi đi xuống dưới lầu, nhất cử nhất động, đều tựa hồ bao hàm một loại mị lực khác thường.
- Ai nha!
Giang Vũ San đột nhiên kêu một tiếng.
Lâm Lạc liền vội ngẩng đầu nhìn về phía nàng, phát hiện Giang Vũ San ôm lấy chân, ngồi xổm ở góc rẽ cầu thang.
- Vũ san, làm sao vậy?
Lâm Lạc liền vội vàng hỏi.
- Chân đau.
Giang Vũ San nhìn Lâm Lạc, ngữ khí tựa hồ mang theo một tia làm nũng.
- Trẹo chân à?
Lâm Lạc đứng dậy đi về phía Giang Vũ San.
- Anh giúp tôi nhìn xem!
Giang Vũ San dịu dàng nói, lúc này, thật sự là nàng đang làm nũng rồi.
Lâm Lạc đi đến trước mặt Giang Vũ San, một mùi hương thơm ngát say lòng người xông vào mũi.
- Đau ở đây này.
Giang Vũ San duỗi chân ngọc trắng nõn mịn màng ra, chỉ vào lòng bàn chân, nhỏ giọng nói.
- Lòng bàn chân?
Lâm Lạc có chút ngoài ý muốn, vốn cho rằng nàng trẹo chân, nhưng hiện tại xem ra hiển nhiên không phải.
- Uhm!
Giang Vũ San khẽ gật đầu, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ đỏ bừng,
- Anh xoa giúp tôi được không?
Lâm Lạc hơi do dự, khẽ cắn môi đưa tay nắm đem cái chân ngọc xinh đẹp kia của nàng, hai ngón tay của bàn tay kia nhẹ nhàng xoa nắn ở lòng bàn chân nàng, trong lúc đó đột nhiên trong lòng Lâm Lạc toát ra một ý niệm trong đầu, chẳng lẽ đây là mát xa lòng bàn chân?
Không khí bắt đầu có vẻ có chút hương diễm, hai gò má Giang Vũ San đỏ ửng, đôi mắt đẹp hiện ra dị sắc, nàng nhìn chăm chú vào Lâm Lạc, có chút xuất thần.
Lâm Lạc cúi đầu, chậm rãi xoa nắn lòng bàn chân Giang Vũ San, trong lúc bất tri bất giác đó, hắn đem một tia Hoàn Mỹ chân khí qua ngón tay đưa vào trong cơ thể Giang Vũ San.
- Ưm...
Giang Vũ San yêu kiều rên khẽ một tiếng, lòng bàn chân vốn chính là nơi rất mẫn cảm, dưới sự kích thích của chân khí Lâm Lạc, Giang Vũ San chỉ cảm thấy một cảm giác khác thường nhanh chóng lan tràn toàn thân, rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Âm thanh rên rỉ này làm cho người ta muốn phun máu mũi, làm cho đáy lòng Lâm Lạc nóng lên, động tác trên tay, cũng ngừng lại.
Mà động tác của Lâm Lạc dừng lại, Giang Vũ San cũng lập tức thanh tỉnh rất nhiều, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của chính mình, Giang Vũ San không khỏi dâng lên một cảm giác ngượng ngùng.
- Lâm Lạc, có thể, có thể thôi rồi!
Giang Vũ San khe khẽ nói, ngữ khí kiều mỵ.
- Uh, được.
Lâm Lạc vội vàng thu lại hai tay, đứng dậy, lui về sau một bước nhỏ, hiện tại khoảng cách giữa hắn và Giang Vũ San thật sự có chút quá gần, hắn ngửi thấy được cả mùi thơm trên người Giang Vũ San.
Giang Vũ San đứng lên, đi về phía trước một bước, đột nhiên chân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.
- A!
Giang Vũ San thét lên một tiếng.
Lâm Lạc thấy vậy, thân thể nghiêng về phía trước, tay phải nhanh chóng vươn ra, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Giang Vũ San, hơi dùng sức, Giang Vũ San liền ngã vào lòng hắn.
Giang Vũ San vô thức ôm lấy cổ Lâm Lạc, hai chân cũng gần như quấn lên người Lâm Lạc, giống như là một con gấu bông, hoàn toàn bám trên người Lâm Lạc, cũng khó trách Giang Vũ San bị dọa thành như vậy, hiện tại nàng còn đang đứng trên bậc thang, nếu té xuống, nếu không may có thể trở thành bán thân bất toại, nói không chừng còn có thể ngã vỡ mặt, vạn nhất bị hủy dung nhan, vậy thà rằng ngã chết còn hơn.
Lâm Lạc chỉ cảm thấy hỏa diễm trong lòng hừng hực bốc lên, thân thể Giang Vũ San vô cùng mềm mại mà ấm áp, hai tay Lâm Lạc ôm lấy vòng eo mềm mại của Giang Vũ San, đầu hơi cúi, ánh mắt liền từ cổ áo rộng thùng thình kia của Giang Vũ San nhìn xuyên vào, đôi nhũ câu trắng nõn liền rơi vào trong mắt hắn, hắn không khỏi miệng đắng lưỡi khô một hồi.
Giống như ăn trộm, tay phải Lâm Lạc lặng lẽ dời xuống, rơi trên đùi Giang Vũ San, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc mỹ diệu, càng kích phát phần khát vọng kia trong đáy lòng Lâm Lạc, lực đạo trên tay, cũng bất giác mạnh hơn.
- Đừng, đừng như vậy.
Giang Vũ San nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, đôi môi anh đào khẽ mở, mê man nói, bàn tay tràn ngập nhiệt lực của Lâm Lạc kia không biết đã xâm nhập vào bắp đùi của nàng từ lúc nào, đã sắp đột nhập cấm khu, cho dù Giang Vũ San đã sớm ý loạn tình mê, nhưng con gái trời sinh rụt rè, làm cho nàng bất giác phát ra thanh âm kháng cự.
Mặc dù là thanh âm rất nhỏ bé, lại giống như sấm sét giữa trời quang làm Lâm Lạc giật mình tỉnh lại.
- Vũ san, thực xin lỗi.
Lâm Lạc vội vàng rụt tay phải, nhẹ nhàng buông Giang Vũ San xuống, đồng thời vẻ mặt ảo não giải thích:
- Tôi, tôi, tôi không biết tại sao tôi lại như vậy.
- Không trách anh .., là tôi không tốt.
Giang Vũ San lúc này rốt cục cũng đứng vững, khuôn mặt nàng đỏ bừng, trong thanh âm kiều mỵ mang theo vài phần ôn nhu,
- Chúng ta đi xuống trước đi, tôi cũng không muốn té xuống đâu!
Lâm Lạc gật gật đầu, đi theo Giang Vũ San xuống lầu, ngồi xuống ghế sa lon, trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, không khí cũng bắt đầu có chút áp lực.
Lúc này đầu óc Lâm Lạc là một mảnh hỗn loạn, hắn không biết mấy ngày nay vì cái gì mà mình không thể khống chế dục vọng trong lòng, đầu tiên là Trương Tĩnh, tiếp theo là Lam Tuyết, bây giờ lại là Giang Vũ San, rõ ràng đối với các nàng cũng không có tình cảm, hắn vẫn là không thể chống cự sự hấp dẫn của thân thể các nàng.
- Chẳng lẽ Tử Dạ không hề nói sai, ta thật sự là một tên sắc lang sao?
Nghĩ đến xưng hô của Tử Dạ đối với hắn, Lâm Lạc không nhịn được cười khổ trong lòng, trong suy nghĩ Tử Dạ, hắn đã từ sắc lang thăng cấp làm lưu manh rồi.
- Lâm Lạc, anh, sao anh không nói chuyện?
Giang Vũ San rốt cục không nhịn được, đánh vỡ cái không khí yên tĩnh làm người ta hít thở không thông này.
- Vũ san, tôi, ...
Lâm Lạc muốn nói gì đó, chỉ là mở miệng xong, lại không biết nói gì cho phải.
- Chuyện vừa rồi, thật sự không trách anh mà..., anh đừng để ở trong lòng.
Giang Vũ San lúc này đã hơi bình tĩnh trở lại, chỉ có điều khi nói những lời này, trên mặt vẫn đỏ ửng lên.
Lâm Lạc miễn cưỡng cười cười, lại vẫn không biết nên nói gì.
Giang Vũ San há miệng, cũng không nói được gì, nàng cũng không thể nói cho Lâm Lạc, kỳ thật vừa rồi là nàng cố ý muốn dụ dỗ hắn? Mặc chiếc áo ngủ gợi cảm mà nàng chưa bao giờ mặc này, cố ý bảo hắn mát xa chân cho nàng, ngoại trừ việc thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang là ngoài ý muốn, những thứ khác đều là nàng cố ý xếp đặt, mà sở dĩ nàng làm như vậy, một mặt là vì thăm dò Lâm Lạc, còn mặt khác, cũng là vì có thể lưu lại ấn tượng của mình vào trong lòng Lâm Lạc.
Không khí xấu hổ trong phòng khách rốt cục được một cô gái đi vào phá vỡ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 23: Ý loạn tình mê! (2+3).
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Giang tiểu thư, đây là quần áo cô đặt mua.
Một nữ tử chừng ba mươi tuổi đi đến, trên tay nàng cầm theo mấy cái túi.
- Cảm ơn.
Giang Vũ San tiếp nhận mấy cái túi kia,
- Cứ đưa cho tôi được rồi, phiền chị ngày mai đem hóa đơn đến công ty của tôi đi.
- Không có vấn đề gì, tôi đi trước, không quấy rầy Giang tiểu thư nghỉ ngơi.
Cô gái kia dùng ánh mắt mập mờ liếc nhìn Lâm Lạc, quay người vội vàng rời đi.
- Lâm Lạc, bắt anh ở đây bảo vệ tôi, thật ngại quá.
Sau khi cô gái rời khỏi, Giang Vũ San nhẹ nhàng nói:
- Đây là quần áo mua cho anh, có thể không vừa người, nhưng anh chấp nhận một chút vậy.
- Vũ San, không cần.
Lâm Lạc có chút ngẩn ngơ, vội vàng nói.
- Cầm lấy đi, tôi đưa anh đến phòng tắm.
Giang Vũ San gắt giọng,
- Chẳng lẽ anh không tắm rửa à? Trời nóng như vậy!
- Cái này...
Lâm Lạc chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy quần áo, tuy trong biệt thự Giang gia coi như mát mẻ, nhưng trời rất nóng như thế này mà không tắm rửa, vẫn có chút khó có thể chịu được.
Giang Vũ San mua quần áo cho Lâm Lạc đúng là đầy đủ hết, từ trong tới ngoài, một cái cũng không thiếu, mà nàng tuy nói là có thể không vừa, nhưng Lâm Lạc mặc vào mới phát hiện, những quần áo này tựa hồ là cố ý may cho hắn vậy, lúc này, hắn không khỏi có chút bội phục ánh mắt của Giang Vũ San.
Lâm Lạc mới vừa ra khỏi phòng tắm, liền thấy Giang Vũ San, bất quá, lúc này Giang Vũ San đã thay đổi một bộ quần áo, vốn là bộ áo ngủ khêu gợi kia đã đổi thành một chiếc váy màu lam nhạt tương đối kín đáo.
- Lâm Lạc, buổi tối tôi muốn đi chăm sóc ông, nếu như anh muốn ngủ..., cứ ngủ ở phòng tôi đi.
Giang Vũ San nhẹ giọng nói.
- Tôi với cô cùng đến trông Giang lão tiên sinh đi.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ rồi nói, dù sao hắn là vì bảo hộ Giang Vũ San mà ở lại đây, không phải ở chỗ này để hưởng thụ.
- Vậy, cám ơn anh, Lâm Lạc.
Giang Vũ San tỏ ra rất vui vẻ, trên thực tế, nàng vốn cũng hi vọng Lâm Lạc có thể ở cùng nàng, chỉ có điều nàng cũng biết, dù sao Lâm Lạc cũng là một soán mệnh sư, muốn hắn làm hộ vệ cho nàng cũng có chút ủy khuất hắn, nếu như còn yêu cầu quá nhiều đối với hắn mà nói..., nàng cũng hơi băn khoăn, cho nên nàng không chủ động mở miệng, nhưng bây giờ Lâm Lạc đã chủ động yêu cầu, nàng tất nhiên là cầu còn không được.
Giang Vũ San tự mình đến phòng tắm đem quần áo bẩn của Lâm Lạc lấy ra, sau đó để cho người giúp việc cầm đi giặt, hành động này của Giang Vũ San, làm cho Lâm Lạc ngoài xấu hổ, lại hơi có chút cảm động, trong lòng lại càng thêm mâu thuẫn, đến cùng có nên soán mệnh cho nàng hay không đây? Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa có quyết định.
Giang Thiên Dã vẫn mê man ngủ, bất quá, nhìn sắc mặt ông ta, hiển nhiên đã tốt lên rất nhiều.
- Có câu nói, thế sự khó liệu, ai cũng không ngờ, ông nội của tôi lương thiện như vậy, lại có đứa con như chú tôi.
Giang Vũ San nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế ở bên giường, sâu kín nói,
- Kỳ thật, tôi vẫn nhớ, khi còn bé, chú đối với tôi rất tốt, chỉ có điều, không thể tưởng tượng được, hiện tại chỉ vì tiền, cái gì ông ta cũng dám làm.
- Vũ San, đối với rất nhiều người mà nói, tiền là tất cả, nhưng đó cũng không phải lỗi của cô, cũng không phải tiền có lỗi.
Lâm Lạc thoáng trầm mặc một chút, thấp giọng an ủi nói:
- Trên thực tế, nếu như Giang Tân Viễn không phải loại người này, tôi tin tưởng ông cô sẽ cho hắn một ít tiền, bởi vậy, cho nên sẽ phát sinh những chuyện này, cuối cùng còn là vì Giang Tân Viễn này vốn tâm ngoan thủ lạt, không để ý đến tình thân.
- Điều anh nói kỳ thật tôi cũng hiểu.
Giang Vũ San hơi thở dài một tiếng,
- Thế nhưng, nghĩ đến hiện tại Giang gia chúng tôi biến thành cái dạng này, trong lòng của tôi cảm thấy rất khó chịu.
Hơi trầm mặc một chút, Giang Vũ San lại nói tiếp:
- Lâm Lạc, anh biết không? Ông nội của tôi một mực tin tưởng, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, cả đời ông đều làm việc thiện, thế nhưng, nếu như không có anh và Tử Dạ tiểu thư, ông tôi căn bản cũng không có thiện báo.
- Vũ San, Giang lão tiên sinh cuối cùng sẽ có thiện báo thôi.
Lâm Lạc trong lòng có chút tư vị khác thường.
- Lâm Lạc, thật sự tôi rất bội phục soán mệnh sư, cũng rất kính trọng các anh, cho dù rất nhiều người nói, trời cao đối với mỗi người đều rất công bằng, nhưng tôi biết, mọi chuyện cũng không hề như vậy, thực ra vận mệnh một chút cũng không công bằng, mà các anh, lại có thể làm cho vận mệnh vốn không công bằng trở nên công bằng hơn.
Trong giọng nói Giang Vũ San mang theo một tia khác thường, lúc nói chuyện, nàng vẫn nhìn Lâm Lạc, trong hai mắt ẩn hàm từng tia tình ý.
Lâm Lạc trong lòng khẽ chấn động, làm cho vận mệnh không công bằng trở nên công bằng hơn? Soán mệnh sư, thật sự có thể như vậy không?
- Nhưng, Vũ San, soán mệnh sư còn có thể làm cho vận mệnh vốn rất công bằng, trở nên không công bằng!
Trầm ngâm một hồi, Lâm Lạc cười khổ nói,
- Soán mệnh sư cũng không cao thượng giống trong tưởng tượng của cô đâu.
- Tôi biết, soán mệnh sư cũng có rất nhiều loại, cũng có tốt có xấu, nhưng tôi tin tưởng, anh sẽ là một soán mệnh sư rất chính trực thiện lương.
Đôi mắt đẹp của Giang Vũ San nhìn chăm chú vào Lâm Lạc, ôn nhu, tình cảm nói:
- Tôi tin tưởng anh!
Chính trực? Thiện lương? Lâm Lạc trong lòng không khỏi cười khổ, hắn biết rõ chính mình, tuy hắn không quen nhìn bên trong xã hội này có vô cùng nhiều bầu không khí không lành mạnh, có đôi khi hắn cũng sẽ phát một ít thiện tâm, nhưng thật sự mà nói là chính trực thiện lương, hắn còn chưa thể như vậy, tối đa, cũng chỉ có thể nói trước mắt hắn chưa phải là một người xấu, ít nhất, tới bây giờ hắn còn chưa làm chuyện xấu gì.
Muốn trở thành một soán mệnh sư hợp cách, là không thể chính trực thiện lương, bằng không, hắn sẽ không tự chủ được mà chủ động soán mệnh cho một số người, sau đó, sẽ phải chịu sự trừng phạt của hiệp hội soán mệnh sư, nếu như hắn thật sự thiện lương, hắn cũng sẽ không do dự lâu như vậy vẫn chưa quyết định soán mệnh cho Giang Vũ San hay không.
Nếu như cuối cùng hắn không soán mệnh cho Giang Vũ San, trơ mắt nhìn nàng rơi vào địa ngục, không biết có phải hắn đã phụ lòng tín nhiệm của Giang Vũ San không đây? Nghĩ tới đây, Lâm Lạc không khỏi trong lòng lại thở dài một tiếng, trong lúc đó đột nhiên hắn phát hiện, trở thành soán mệnh sư, có lẽ thật sự là một lựa chọn sai lầm.
Có thể Giang Vũ San chưa bao giờ có một người để tâm sự, cho nên tối hôm đó, nàng không ngừng kể ra chuyện quá khứ, chuyện vui khi nàng còn bé, phiền não sau khi lớn lên, áp lực sau khi được chỉ định trở thành người nối nghiệp Giang Thiên Dã, v.v…, mọi chuyện đều nói ra, mà Lâm Lạc thì thành thực sắm vai một người nghe, thẳng đến lúc đêm khuya, rốt cục Giang Vũ San đã quá mệt mỏi, ghé vào đùi Lâm Lạc ngủ.
Mỹ nhân gối đầu trên đùi, nhưng trong lòng Lâm Lạc không hề có dục niệm, tuy đêm đã khuya, hắn lại không buồn ngủ, hắn biết mình sắp phải làm một lựa chọn khó khăn, là tùy tâm sở dục làm chuyện chính mình muốn làm hay an phận tiếp nhận ước thúc của hiệp hội soán mệnh sư, trong hai thứ này, hắn chỉ có thể lựa chọn một cái.
Đột nhiên Lâm Lạc nhớ tới Lam Tuyết, lúc trước, nếu như Tử Dạ không bảo hắn soán mệnh cho Lam Tuyết, hắn có thể nhúng tay chuyện đó hay không đây? Bây giờ hồi tưởng lại, Lâm Lạc phát hiện mình vẫn không thể cho chính mình một cái đáp án.
Giang Vũ San nói không sai, vận mệnh thật sự rất bất công, người tốt thường không có thiện báo, những cô gái tốt như Giang Vũ San, Lam Tuyết, lại phải gặp vận rủi, Lâm Lạc không phải thánh nhân, hắn không có khả năng đi quản mọi chuyện, sẽ không thể làm cho mỗi người tốt đều có kết cục tốt, cũng sẽ không thể bắt từng kẻ ác phải có ác báo, nhưng đối với chuyện phát sinh ở bên cạnh hắn, hắn lại khó có thể không quan tâm.
Mơ hồ như Lâm Lạc đã quyết định, hắn không thể trơ mắt chứng kiến một cô gái bị côn đồ chà đạp, hắn không thể lạnh lùng đến trình độ đó.
Đột nhiên Lâm Lạc cảm giác mình hoàn toàn dễ chịu, làm việc mà mình muốn làm đi, về phần hậu quả, tạm thời không cần nghĩ đến nó.
Khoảng 6h sáng hôm sau Giang Thiên Dã thanh tỉnh lại, sau đó Giang Vũ San mừng rỡ không thôi cơ hồ hoàn toàn quên sự tồn tại của Lâm Lạc, một bên tự mình đỡ Giang Thiên Dã rời giường, một bên phân phó người giúp việc chuẩn bị một số thức ăn nhẹ cho Giang Thiên Dã.
Tinh thần Giang Thiên Dã coi như không tệ, tuyệt không giống bộ dạng người vừa bệnh nặng mới khỏi, dùng vẻ mặt hiền từ nhìn Giang Vũ San, nghe Giang Vũ San kể lại những chuyện phát sinh trong mấy ngày gần đây, thẳng đến lúc nói đến Soán mệnh sư, Giang Vũ San mới nhớ tới Lâm Lạc, tranh thủ nhìn về phía Lâm Lạc, thì phát hiện hắn đã rời khỏi phòng từ lúc nào rồi.
- Ơ? Lâm Lạc đi đâu rồi?
Giang Vũ San hô to một tiếng.
- Lâm Lạc? Người trẻ tuổi kia sao?
Giang Thiên Dã mỉm cười,
- Cậu ta mới đi ra ngoài không lâu, có thể là có việc gì, Vũ San à, khi nào con có bạn trai vậy, ông cũng không biết nha!
- Ông, hắn không phải bạn trai con mà!
Giang Vũ San gắt giọng, nhưng trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.
- À? Vậy sao con khẩn trương như vậy?
Giang Thiên Dã dùng ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn Giang Vũ San, tuy vừa mới thanh tỉnh không lâu, nhưng tâm tình Giang Thiên Dã hiển nhiên rất tốt, đã đùa giỡn cùng với Giang Vũ San rồi.
- Nhưng người ta là soán mệnh sư đấy!
Giang Vũ San bĩu môi nói, sau đó liền đem lai lịch của Lâm Lạc cùng với lý do vì sao hắn ở chỗ này từ đầu chí cuối đều nói ra, đương nhiên, chuyện đã xảy ra giữa nàng và Lâm Lạc trên bậc thang tối hôm qua, nàng sẽ không nói ra.
Giang Thiên Dã không khỏi trầm ngâm, khi hắn biết rõ đã có soán mệnh sư nhúng tay, lông mày hắn liền nhíu lại.
- Vũ San, con báo với luật sư Lưu, bảo ông ta đến nhà mình.
Trầm mặc một lúc sau, Giang Thiên Dã mở miệng nói, luật sư Lưu trong miệng ông, là trưởng phòng pháp vụ của Giang thị tập đoàn, luật sư Lưu Ngọc Hàng.
- Ông, bệnh của ông vừa khỏi, bây giờ còn sớm, không cần vội vã như vậy mà?
Giang Vũ San hơi sững sờ, dịu dàng hỏi.
- Vũ San, theo lời của ông đi làm đi!
Giang Thiên Dã trầm giọng nói.
- Ơ, vậy, vâng!
Giang Vũ San gật gật đầu, nàng biết rõ, một khi ông nàng làm ra quyết định, ai cũng không có biện pháp làm cho ông thay đổi chủ ý.
Bên này Giang Vũ San gọi điện thoại cho Lưu Ngọc Hàng, mà Lâm Lạc cũng ở trên ban công bên ngoài gọi điện thoại cho Tử Dạ.
- Giang Thiên Dã đã tỉnh.
Điện thoại vừa kết nối, Lâm Lạc mở miệng nói.
- Nói nhảm, tôi sớm biết ông ta sẽ tỉnh!
Tử Dạ tức giận nói,
- Sáng sớm đã gọi điện thoại tới, anh có bệnh à?
- Tôi đã quyết định soán mệnh cho Giang Vũ San rồi.
Lâm Lạc hơi trầm mặc một thoáng, nói thật nhỏ, hắn cảm thấy mình cần phải nói trước cho Tử Dạ một tiếng.
- Anh có bệnh!
Tử Dạ rống lên một tiếng trong điện thoại, sau đó liền cúp máy.
- Không cần nóng tính như vậy chứ, tôi cũng sẽ không gây phiền toái cho cô mà.
Lâm Lạc thì thầm một tiếng, đáng tiếc Tử Dạ không nghe được, nếu có thể nghe được, chỉ sợ lại muốn mắng hắn một chập.
Bởi vì không muốn quấy rầy Giang Vũ San và Giang Thiên Dã, Lâm Lạc nói chuyện điện thoại xong cũng không về phòng Giang Thiên Dã, mà vẫn đứng trên sân thượng, yên lặng nhìn bầu trời phía xa, tuy tối hôm qua hắn căn bản không ngủ, nhưng hiện tại tinh thần của hắn cũng rất tốt, đối với chuyện sắp xảy ra, trong lòng của hắn tựa hồ ẩn ẩn có một tia chờ mong.
Khoảng 8h sáng, Tử Dạ và Nguyệt Dao đi tới Giang gia, mà cơ hồ cùng lúc đó, Lưu Ngọc Hàng đã xuất hiện ở Giang gia.
Lâm Lạc cũng không đi xem bọn họ làm cái gì, hắn một mực ở lại sân thượng, yên lặng đứng đấy, thẳng đến khi thanh âm Tử Dạ vang lên phía sau hắn.
- Anh thật sự quyết định soán mệnh cho Giang Vũ San rồi hả?
Trong thanh âm Tử Dạ rõ ràng mang theo một chút tức giận.
Lâm Lạc xoay người, nhìn Tử Dạ, yên lặng gật đầu.
- Anh thật sự có bệnh!
Tử Dạ hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lâm Lạc,
- Anh có biết, như vậy sẽ có hậu quả gì không?
- Không biết.
Lâm Lạc lắc đầu,
- Kỳ thật tôi vốn muốn hỏi cô, nhưng chỉ sợ cô cũng sẽ không nói cho tôi biết.
- Trái với quy định soán mệnh sư, nhẹ thì bị trục xuất khỏi hiệp hội soán mệnh sư, vĩnh viễn không được chấp nghiệp, nặng thì sẽ vứt bỏ tính mạng.
Tử Dạ lạnh lùng nói,
- Mà chủ động soán mệnh cho người khác, thuộc về hành vi trái với quy định soán mệnh sư nghiêm trọng, tự anh đoán lấy hậu quả đi!
- Tôi chỉ muốn biết, sự trừng phạt của hiệp hội soán mệnh sư đối với tôi, có thể liên quan đến những người khác hay không, ví dụ như em gái tôi.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ hỏi, đây là lo lắng lớn nhất của hắn.
- Vậy ngược lại anh có thể yên tâm!
Tử Dạ hừ một tiếng,
- Đối với soán mệnh sư trái với quy định của soán mệnh sư, trừng phạt chỉ nhằm vào bản thân, sẽ không liên quan đến những người khác.
- Vậy là tốt rồi.
Lâm Lạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói như vậy, hắn cũng yên lòng hơn rất nhiều.
- Anh vẫn chưa từ bỏ ý định?
Tử Dạ tức giận không thôi,
- Tối hôm qua Giang Vũ San cho anh chỗ tốt gì rồi hả? Làm anh một bộ quyết tâm!
- Nếu như là một người xa lạ sắp lọt vào loại vận mệnh như Vũ San, chỉ cần tôi biết, tôi cũng sẽ nhúng tay.
Lâm Lạc chậm rãi nói,
- Tử Dạ, thật xin lỗi, tôi thật sự không thể thờ ơ đối với chuyện này.
- Cô muốn cho rằng như vậy, tôi cũng không có cách nào giải thích.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ nói.
- Anh đi chết đi!
Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, quay người tức giận rời đi.
Thấy Tử Dạ tức giận, trong nội tâm Lâm Lạc lại bất giác có vài ý nghĩ kỳ quái, Tử Dạ tức giận như vậy, tựa hồ là lo lắng hắn bị hiệp hội soán mệnh sư trừng phạt, chẳng lẽ, trong lòng Tử Dạ thật ra rất quan tâm hắn?
- Ông, thật sự gấp như vậy sao?
Nhìn hiệp nghị chuyển nhượng chỉ chờ nàng ký tên trước mắt, Giang Vũ San không nhịn được hỏi.
- Vũ San, kỳ thật những tài sản này, mặc dù đều cho con, tương đương cũng vẫn là của ta, chẳng lẽ con còn có thể ngược đãi ông hay sao?
Giang Thiên Dã hiền lành cười,
- Ông làm như vậy, chỉ là không muốn để cho tên nghịch tử kia lại giở trò gì ra, cũng để cho hắn hết hy vọng, hiểu chưa?
- Ông, con hiểu rồi.
Giang Vũ San gật gật đầu, hơi do dự một chút, rốt cục nàng cũng ký tên lên giấy tờ chuyển nhượng, mà sản nghiệp khổng lồ của Giang thị tập đoàn này, cũng tại thời khắc này, chính thức chuyển giao đến tay nàng.
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 24: Kiếp hồng nhan!.
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Tử Dạ ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, nàng đã sớm biết những chuyện này sẽ phát sinh, chỉ là, nàng cũng biết, chuyện còn lại căn bản không phải đơn giản như Giang Thiên Dã tưởng tượng vậy, Giang Tân Viễn chỉ cần đều giết chết ông ta và Giang Vũ San, Giang thị tập đoàn vẫn sẽ rơi vào tay Giang Tân Viễn.
- Đúng rồi, Tử Dạ tiểu thư, tôi muốn hỏi một chút, bệnh của ông, có phải đã hoàn toàn khỏe rồi hay không?
Lúc này, Giang Vũ San quay đầu nhìn Tử Dạ, nhẹ giọng hỏi.
- Dao Dao, em nói cho Giang tiểu thư đi.
Tử Dạ nhìn Nguyệt Dao, ôn nhu nói.
- Đúng như vậy, Giang gia gia bị trúng độc đã hoàn toàn thanh trừ, nhưng Giang gia gia vốn còn có một số bệnh, tạm thời còn không ổn, nếu như cần tôi trị liệu, thì nói với tôi nha.
Nguyệt Dao ngọt ngào cười, dịu dàng nói ra.
- Vũ San, vị này chính là?
Giang Thiên Dã đối với lai lịch Nguyệt Dao lại không rõ ràng lắm, bởi vì Giang Vũ San cũng chưa nói cho ông ta biết, mà trên thực tế, Giang Vũ San cũng không biết rốt cuộc Nguyệt Dao có cái địa vị gì.
- Ông, vị này chính là Nguyệt Dao tiểu thư, hẳn là thần y do Tử Dạ tiểu thư mời đến.
Giang Vũ San có chút không dám khẳng định nói.
- Giang tiên sinh, Giang tiểu thư nói không sai, Dao Dao xác thực là thầy thuốc, nhưng, thật xin lỗi, tôi không thể nói cho ông biết về chuyện khác của Dao Dao, nếu như ông tin lời tôi, có thể để Dao Dao giúp ông trị liệu.
Tử Dạ thản nhiên nói, đối với nàng mà nói, Giang Thiên Dã có tin lời của nàng hay không đều không sao cả, dù sao người bị bệnh là Giang Thiên Dã.
- Tử Dạ tiểu thư, tôi đương nhiên tin tưởng cô, vậy thì mời vị thầy thuốc này giúp tôi xem một chút.
Giang Thiên Dã mỉm cười, không do dự chút nào liền mở miệng nói.
- Vậy, Giang gia gia, ông nằm lên giường đi!
Nguyệt Dao nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói ra.
Giang Thiên Dã gật gật đầu, sở dĩ hắn tin tưởng Nguyệt Dao, thuần túy là vì Tử Dạ, ở trong mắt hắn, dùng thân phận của Tử Dạ, thật sự không cần phải nói dối loại chuyện này.
Bởi vì chữa bệnh tốt nhất là không có người ngoài quấy rầy, cho nên Tử Dạ và Giang Vũ San đều ra khỏi gian phòng đó, mà luật sư Lưu Ngọc Hàng thì đã rời khỏi Giang gia trước một bước.
- Tử Dạ tiểu thư, cô có nhìn thấy Lâm Lạc không?
Ra khỏi phòng, Giang Vũ San nhẹ nhàng hỏi.
- Ở trên ban công bên ngoài phòng khách.
Tử Dạ thản nhiên nói.
Thấy Giang Vũ San nhanh chóng đi về phía ban công, Tử Dạ ở trong lòng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, mới một hồi không gặp như vậy, Giang Vũ San đã vội vã đi tìm Lâm Lạc, giữa nàng và Lâm Lạc tám phần là có gian tình, tên lưu manh khốn kiếp kia, rõ ràng còn ra vẻ nghiêm nghị đại nghĩa như vậy, thật sự là dối trá đến cực độ!
- Lưu manh khốn kiếp, rõ ràng đã có Lam nha đầu, còn ở bên ngoài chơi bời!
Tử Dạ thầm mắng trong lòng, nghĩ thầm không phải nói nam nhân có tiền mới đồi bại sao? Tên lưu manh này nợ nhiều tiền như vậy, sao còn hư hỏng như thế chứ? Xem ra, trời sinh hắn là đồ xấu xa, lưu manh trời sinh!
Bên này Tử Dạ mắng chửi Lâm Lạc trong lòng, mà bên kia Giang Vũ San lại gặp nguy hiểm, nàng vốn định đi tìm Lâm Lạc, vừa vặn đi đến phòng khách, lại thấy người giúp việc đưa vào một nam tử cao gầy.
- Tiểu thư, vị tiên sinh này nói có bưu kiện của cô, muốn đích thân giao cho cô.
Người giúp việc nói với Giang Vũ San.
- Ồ, lấy ra đi.
Giang Vũ San cũng không để ý, đi về phía nam tử cao gầy kia.
Vừa mới đi tới trước mặt nam tử cao gầy kia, Giang Vũ San đột nhiên cảm thấy mê muội, lập tức liền hôn mê, mà tiếp đó nam tử cao gầy kia đánh một đòn, mục tiêu chính là người giúp việc bên cạnh.
Nam tử cao gầy ôm lấy Giang Vũ San, rồi sau đó nhanh chóng chạy ra phía ngoài, cả một quá trình này, chưa tới một phút đồng hồ, cho nên căn bản cũng không có người phát giác.
Cách cổng lớn Giang gia không xa, có một chiếc xe tải màu trắng, nam tử cao gầy ôm Giang Vũ San đi vào xe tải trước mặt, cửa xe đột nhiên mở ra, hắn liền đem Giang Vũ San nhét vào, sau đó, cũng chui vào.
- Lão đại, OK rồi!
Nam tử cao gầy kia có chút hưng phấn nói,
- Quả nhiên Giang gia một chút bảo an cũng không có!
Trong xe tải một nam tử trung niên đang ngồi đó, khóe mắt còn có một vết đao, hắn liếc nhìn Giang Vũ San đang hôn mê, thản nhiên nói với một tên trẻ tuổi bên cạnh hắn:
- Tiểu Ngũ, lái xe!
- Lão đại, cô nàng này cũng không tệ, so với những nữ minh tinh trên TV kia xinh đẹp hơn, dáng người cũng ngon, em thấy nếu đem nàng bán ra nước ngoài đi, nhất định có thể bán được giá cao!
Nam tử cao gầy kia vẻ mặt dâm tà nhìn Giang Vũ San, trong miệng còn phát ra âm thanh chậc chậc.
- Giá cao? Một trăm vạn hay 200 vạn? Lão Tam, mày có chút tiền đồ được không?
Tên lão đại kia nặng nề hừ một tiếng,
- Mày có biết nàng giá trị bao nhiêu tiền hay không? Tao cho mày biết, con người nàng chí ít có giá trị1 tỷ!
- Một, một tỷ?
Nam tử cao gầy kia, hay chính ra là lão Tam giật mình mở to hai mắt nhìn,
- Lão đại, anh, anh nói thật?
- Tao đã lúc nào lừa gạt bọn mày chưa?
Tên lão đại kia hừ lạnh một tiếng,
- Dùng thân thể của nàng, ít nhất chúng ta có thể đòi một trăm triệu tiền chuộc, chỉ cần cầm được số tiền kia, mấy người chúng ta cũng có thể đi hưởng phúc nửa đời sau rồi!
- Lão đại, lần này, lần này có thể phát!
Lão Tam hưng phấn kêu lên,
- Chúng ta rốt cục có thể đi hưởng phúc rồi!
- Muốn hưởng phúc, thì thành thật một chút, trước khi cầm được tiền, không nên đụng vào nữ nhân này!
Tên lão đại kia trầm giọng cảnh cáo nói,
- Bằng không, gây chuyện không tốt chẳng những chúng ta lãng phí cơ hội, còn có thể đắc tội Cao Phong!
- Đúng rồi, lão đại, Cao Phong bảo chúng ta giết cô gái này, bây giờ chúng ta lại bắt cóc nàng, có thể có vấn đề hay không?
Lão Tam đột nhiên nghĩ tới, có chút lo lắng hỏi.
- Sợ cái gì, Cao Phong chỉ là một tiểu nhân vật, nếu không phải ông chủ của hắn - Giang Tân Viễn có mấy đồng tiền, ta mới không thèm để hắn vào mắt!
Tên lão đại kia hừ một tiếng,
- Hiện tại Giang Tân Viễn bị bắt, quỷ mới biết hắn còn có tiền hay không, nói không chừng đến lúc chúng ta giết Giang Vũ San, một xu cũng không được, lại nói, cho dù có thể lấy được, cũng chỉ có hai triệu, có thể so sánh cùng một trăm triệu sao?
- Tam ca, lão đại nói đúng, một trăm triệu chắc chắn lớn hơn 2 triệu, mà chúng ta làm cái này, vốn chính là ăn bữa hôm lo bữa mai, có cái gì phải sợ chứ?
Tên lái xe Tiểu Ngũ kia cũng xen vào nói một câu.
- Cũng đúng, chỉ tiếc, cô gái này, thật sự là cực phẩm mà, đáng tiếc không thể đụng vào.
Tên lão Tam kia nhìn Giang Vũ San, có chút tiếc hận nói.
- Không có tiền đồ! Chờ chúng ta đã có một trăm triệu kia, mày còn sợ không có nữ nhân sao?
Tên lão đại hừ một tiếng,
- Nhớ kỹ, chờ tao đã xuống xe, bọn mày đem nữ nhân này về, trông nàng thật tốt là được, tao sẽ tìm Giang gia đòi tiền chuộc.
- Vâng, lão đại!
Tiểu Ngũ và lão Tam đồng thời đáp.
Ngay khi Giang Vũ San vừa mới bị bắt cóc, trên thực tế Lâm Lạc đã biết, chỉ là, hắn nhìn Giang Vũ San bị bọn cướp kia bắt đi, cũng không hề ngăn trở, mà khi chiếc xe tải kia rời khỏi Giang gia, hắn mới xuất hiện tại cửa lớn Giang gia.
Xem thời gian, bây giờ là chín giờ. Còn 15 phút, tuy dựa theo dự đoán, Giang Vũ San lúc 10h30 mới bị cường bạo, mà đó cũng là một điểm cái quỹ tích sinh mệnh của nàng, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Lâm Lạc vẫn quyết định đuổi theo từ bây giờ.
Từ Giang gia chạy ra đường lớn bên ngoài, Lâm Lạc bỏ ra khoảng năm phút đồng hồ, sau đó, lại đợi khoảng năm phút mới gọi được một chiếc xe taxi, sau khi ngồi lên xe, hắn vội vàng dùng cảm ứng thuật tìm vị trí hiện tại của Giang Vũ San, sau đó, lại mất khoảng năm phút mới giải thích rõ ràng cho tài xế xe taxi địa điểm đến.
Ở phía Nam cách Giang gia khoảng 10 km, có một công trường, ở bên trong công trường có 2 tòa nhà cao ốc sừng sững chưa làm xong, bất quá, nơi này lại không có công nhân, bởi vì một số tranh chấp kinh tế, hai tòa nhà cao ốc này đã đình công rất lâu.
Tiểu Ngũ lái xe tải vào trong tòa nhà, lão Tam thì ôm Giang Vũ San ra, rồi sau đó nhanh chóng chạy lên trên lầu, cao ốc tổng cộng có khoảng hai mươi tầng, mà hang ổ tạm thời của bọn hắn, ở trong tầng thứ 10.
Lão Tam dùng dây thừng trói hai tay hai chân Giang Vũ San vào ghế, sau đó, mới làm nàng tỉnh lại.
- Đây là đâu? Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
Giang Vũ San vừa tỉnh lại liền rất nhanh phát hiện có điều khác thường, mà ánh mắt tràn ngập dâm dục của lão Tam kia, càng làm cho nội tâm nàng rùng mình.
- Giang tiểu thư, cô không cần sợ hãi, chúng tôi chỉ là cầu tài mà thôi, sẽ không thương tổn cô.
Lão Tam mắt cũng không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào Giang Vũ San, tuy hắn thèm thuồng sắc đẹp của Giang Vũ San, nhưng một trăm triệu tiền chuộc trong miệng lão đại, càng làm cho hắn động tâm hơn cho nên, tạm thời hắn còn chưa dám làm gì Giang Vũ San.
- Cầu tài? Các ngươi muốn bao nhiêu tiền? Các ngươi thả ta, ta có thể lập tức trả tiền.
Giang Vũ San gấp gáp nói, lúc này nàng đã nhận ra người trước mặt mình chính là nam tử cao gầy vừa tự nhận là người của công ty chuyển phát nhanh kia, mà nghe nói đối phương chỉ cầu tài, nàng cũng hơi thở ra một tiếng, đối với nàng mà nói, thứ không đáng giá nhất chính là tiền rồi.
- Thật xấu hổ, xin Giang tiểu thư kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần lão đại của chúng ta cầm được tiền, chúng ta nhất định sẽ thả cô đi.
Lão Tam nói xong lại kìm lòng không được nhìn vào bộ ngực cao vút của Giang Vũ San nuốt nuốt nước miếng, thật sự là quá mê người rồi.
- Tam ca, chúng ta đi ra ngoài đi, để cô ta ở đây là được.
Lúc này, Tiểu Ngũ mở miệng nói, hắn rất hiểu rõ lão Tam, tên này giống như quỷ đói vậy, để hắn ở đây rất dễ xảy ra vấn đề.
- Tiểu Ngũ, mày đi ra ngoài canh chừng trước đi, ta ở đây tâm sự với Giang tiểu thư.
Lão Tam có thể không muốn cứ rời đi như thế, một đại mỹ nhân như vậy, cho dù nhìn cũng được, tuy cũng không phải hắn chưa thấy mỹ nữ bao giờ, nhưng mỹ nữ cấp bậc này, trong đời thực có lẽ hắn chưa thấy bao giờ thật, dù là trên TV cũng rất khó nhìn thấy.
- Tam ca, đừng quên lão đại đã căn dặn...
Tiểu Ngũ nhắc nhở.
- Biết rồi, Tiểu Ngũ, sao mày như nữ nhân thế, lề mề quá!
Nghe Tiểu Ngũ mang lão đại ra dọa hắn, trong nội tâm lão Tam lại khó chịu, liền có vẻ không nhịn được.
- Nhưng mà, Tam ca, lão đại nói nữ nhân này không thể đụng vào đấy!
Tuy ở trong tổ chức thân phận Tiểu Ngũ không bằng lão Tam, nhưng nghĩ đến một trăm triệu tiền chuộc kia, hắn cũng không nhịn được nói thêm một câu nhắc nhở lão Tam.
- Mẹ nó, nếu mày không đi ra ngoài, tao sẽ ném mày từ tầng mười xuống!
Lão Tam đột nhiên quay người trừng mắt nhìn Tiểu Ngũ, quát lên.
Thấy hai mắt phóng hỏa của lão Tam và ngữ khí uy hiếp, trong lòng Tiểu Ngũ hơi thắt lại, thoáng do dự một lát, hắn cũng yên lặng đi ra ngoài, hắn không dám cứng rắn với lão Tam, hắn biết lão Tam háo sắc lại không tuân thủ kỷ luật tổ chức, nhưng tổ chức vẫn coi trọng hắn như vậy, cũng là bởi vì hắn có thân thủ rất xuất sắc.
Lúc ra cửa, Tiểu Ngũ không nhịn được liếc nhìn Giang Vũ San một cái, trong lòng dâng lên cảm giác thương cảm và tiếc hận, hắn tuy không háo sắc giống lão Tam, nhưng là một thằng đàn ông bình thường, đối với cô gái xinh đẹp như Giang Vũ San, hắn vẫn có chút động tâm.
Giang Thiên Dã cuối cùng cũng biết cháu gái bị người bắt cóc, bởi vì ông ta đã nhận được điện thoại bọn cướp gọi tới, đối phương yêu cầu giao ra một trăm triệu tiền chuộc, mới có thể chuộc cháu gái bảo bối của ông ta.
Tuy tài sản Giang thị tập đoàn có tới mấy tỷ, nhưng một trăm triệu tiền mặt lại không phải thoáng cái có thể lấy ra được, mà điểm trí mạng là Giang Thiên Dã vừa mới đem tất cả tài sản đều chuyển nhượng đến danh nghĩa Giang Vũ San, bây giờ muốn lấy tiền trong ngân hàng, phải là Giang Vũ San ra mặt mới được.
Tuy nhiên, cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, nhưng không hề nghi ngờ, muốn giải quyết chuyện này, không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, mà bọn cướp cũng chỉ cho thời gian một ngày, đối phương yêu cầu trước tám giờ tối, phải giao ra toàn bộ tiền chuộc, nếu không, bọn hắn sẽ giết con tin.
Rơi vào đường cùng, Giang Thiên Dã một bên chuẩn bị tiền chuộc, một bên báo cảnh sát, không bao lâu, Trương Tĩnh liền dẫn thủ hạ vội vàng đi vào Giang gia.
- Trương cảnh quan, cô nhất định phải giúp tôi!
Ngày xưa Giang Thiên Dã phong vân một cõi trên thương trường, giờ phút này đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, lúc này ông ta chỉ là một ông già lo lắng mất đi cháu gái.
- Giang tiên sinh, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu được Giang tiểu thư.
Trương Tĩnh an ủi Giang Thiên Dã, ánh mắt lại nhìn sang hướng Tử Dạ, Tử Dạ cũng xuất hiện ở chỗ này, làm cho Trương Tĩnh có chút coi trọng đối với chuyện này, cũng làm cho nàng cảm thấy vụ án bắt cóc này có vẻ không đơn giản.
Đợi nghe xong chuyện đã xảy ra, Trương Tĩnh liền cảm thấy vụ án này thực sự khó giải quyết, căn bản không ai biết Giang Vũ San bị bắt cóc lúc nào, mà người giúp việc có thể là người chứng kiến duy nhất kia, lúc này vẫn đang cấp cứu ở bệnh viện, không thể cung cấp manh mối gì.
Trương Tĩnh không khỏi lại nhìn Tử Dạ một mực vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không biết phải chăng nàng có thể cung cấp đầu mối gì không.
- Ồ, tiểu sắc lang kia đâu rồi?
Trương Tĩnh đột nhiên nhớ tới, rõ ràng từ nãy đến giờ nàng không thấy Lâm Lạc, theo lý thuyết Lâm Lạc phải ở cùng một chỗ với Tử Dạ chứ.
Ngay khi Trương Tĩnh vừa nghĩ đến Lâm Lạc, điện thoại di động của nàng vang lên, lấy điện thoại di động ra, Trương Tĩnh lại ngẩn ngơ, người gọi điện thoại tới không phải ai khác, chính là Lâm Lạc.
Trương Tĩnh vội vàng đi qua một bên, nhìn xem người khác có thể nghe nàng nói chuyện không rồi mới nhấn nút nghe.
- Trương Tĩnh, là tôi, Lâm Lạc.
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút vội vàng của Lâm Lạc.
- Biết là tiểu sắc lang anh rồi!
Tuy hai ngày nay Trương Tĩnh tận lực lảng tránh Lâm Lạc, nhưng vừa nghe điện thoại, nàng không nhịn được thấp giọng mắng hắn một câu, trong lòng nàng cũng có chút tức giận, bởi vì rõ ràng Lâm Lạc một mực không gọi điện thoại cho nàng, cho dù nàng muốn coi như không phát sinh chuyện gì, nhưng mà, Lâm Lạc, sao hắn có thể xem như cái gì cũng chưa phát sinh chứ?
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 24: Kiếp hồng nhan!(2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Lâm Lạc không khỏi hơi ngẩn ngơ, hắn không ngờ Trương Tĩnh vừa mở miệng đã nói một câu nửa giận nửa hờn như vậy, hơi trầm mặc một lát, cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, mình gọi điện thoại cho nàng là có chuyện mà:
- Trương Tĩnh, cô có thể đến chỗ tôi một lát không?
- Anh đang ở đâu? Tôi đang ở Giang gia điều tra, làm sao có thời gian đi tìm anh.
Trương Tĩnh bất mãn nói.
- Cô đang tra án ở Giang gia?
Lâm Lạc khẽ giật mình.
- Đúng vậy, Giang Vũ San bị bắt cóc rồi, à, Tử Dạ cũng ở Giang gia, sao anh không ở chỗ này?
Trương Tĩnh có chút tò mò hỏi.
- Thì ra cô đã biết, vậy cũng không cần giải thích thêm với cô rồi, tôi biết Giang Vũ San ở chỗ nào, cô mau đến chỗ tôi.
Lâm Lạc nói cho Trương Tĩnh vị trí hiện tại của hắn, cuối cùng lại bổ sung một câu:
- Một mình cô đi là được.
- A?
Trương Tĩnh hơi sững sờ, nhìn Tử Dạ trong phòng khách, hơi do dự một chút rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ tới ngay!
***
Lão Tam sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm Giang Vũ San, Giang Vũ San cúi đầu, không dám nhìn hắn, trong lòng lại càng ngày càng sợ hãi, từ lúc Tiểu Ngũ và lão Tam nói chuyện với nhau, Giang Vũ San đã cảm giác được sự khác thường, tên vừa nói chỉ cầu tài này, dường như cũng không phải sự thật.
- Vị đại ca kia, ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Giang Vũ San nơm nớp lo sợ nói, kỳ thật nàng không muốn cùng bọn cướp này nói cái gì, chỉ có điều nàng cảm thấy nếu như không nói lời nào di chuyển sự chú ý của hắn, chỉ sợ mình sẽ bị hắn hại mất.
- 31, đại mỹ nhân, cô thì sao?
Thấy Giang Vũ San chủ động nói chuyện với hắn, trong nội tâm lão Tam có loại cảm giác hưng phấn, tự nhiên là trả lời vấn đề của nàng không chút do dự.
- Ta 19, vị đại ca kia, ngươi tên là gì vậy?
Giang Vũ San trấn định hơn một chút, tiếp tục hỏi.
- Tên? Ha ha, đại mỹ nhân, tôi là cướp, sao có thể sẽ nói cho cô biết tên chứ?
Lão Tam cười hì hì nói,
- Bất quá, bọn hắn đều gọi tôi là Tam ca, cô cũng có thể gọi tôi như vậy.
- Tam, Tam ca, các ngươi làm chuyện này nguy hiểm rất cao đấy, tại sao, tại sao phải làm chuyện này chứ?
Giang Vũ San nghĩ nghĩ hỏi.
- Không làm cái này còn có thể làm cái gì đây? Tôi không có văn hóa, không có kỹ thuật, cái gì cũng không làm được, cũng chỉ thích hợp làm nghề này.
Lão Tam lười biếng nói,
- Tôi cũng không giống như đại mỹ nhân cô, trong nhà có tiền tiêu không hết, cho dù không làm gì, cũng không lo ăn không lo mặc.
- Lão Tam, mày nói nhiều với cô ta như vậy làm gì?
Cửa ra vào truyền đến một thanh âm lạnh lùng,
- Nói nhiều tất nói hớ, coi chừng để cho cô ta moi ra lai lịch của mày!
- Lão đại, anh về rồi!
Lão Tam vội đứng dậy, mà tên lão đại kia đứng ở cửa ra vào, hai mắt lóe lên hai tia sáng, hung dữ nhìn Giang Vũ San.
- Lão Tam, mày đi ra đây với tao.
Lão đại nói xong câu đó, lại quay người rời đi.
- Đại mỹ nhân, chờ tôi sẽ lại đến nói chuyện phiếm với cô!
Lão Tam nhỏ giọng nói một câu với Giang Vũ San, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Thấy bóng lưng lão Tam nhanh chóng rời đi, trong lòng Giang Vũ San đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác bất an mãnh liệt.
- Lâm Lạc, anh nhanh tới cứu tôi đi!
Giang Vũ San trong lòng nói thầm, lúc này, trong đầu nàng chỉ có hình ảnh của Lâm Lạc.
Dường như đã chờ cả một thế kỷ rất dài và buồn chán, Giang Vũ San vẫn không thấy Lâm Lạc, chỉ có điều, hai tên cướp kia, lão Tam và lão đại lại xuất hiện ở cửa ra vào.
Ngay tại trước mặt Giang Vũ San, lão đại lại gọi một cuộc điện thoại tới Giang gia, một lát sau, hắn đưa điện thoại di động tới miệng Giang Vũ San, lạnh lùng nói:
- Giang tiểu thư, nói vài lời với ông của cô đi!
- Vũ San, con ở đâu? Con thế nào rồi?
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm tràn ngập ân cần và lo lắng của Giang Thiên Dã.
- Ông, con, con không sao, con...
Giang Vũ San lắp bắp, vốn nàng còn muốn nói thêm, đáng tiếc bọn cướp không để cho nàng có cơ hội đó.
Tên lão đại kia lấy điện thoại di động ra, thản nhiên nói:
- Giang tiên sinh, hi vọng ông sớm chuẩn bị tiền chuộc một chút, nếu không, tôi cũng không dám cam đoan Giang tiểu thư sẽ bình yên vô sự.
Nói xong câu đó, lão đại liền cúp điện thoại, rồi sau đó liếc nhìn lão Tam, trầm giọng nói:
- Trông coi cô ta, không được ra ngoài!
- Vâng, lão đại!
Lão Tam liền vội vàng gật đầu.
Sau khi lão đại ra ngoài, lão Tam liền nhìn chằm chằm vào Giang Vũ San, thấy loại ánh mắt này, trong lòng Giang Vũ San trầm xuống, một loại cảm giác rất bất an dâng lên từ đáy lòng.
- Đại mỹ nhân, cô nói, ông cô sẽ xuất ra một trăm triệu đến chuộc cô sao?
Lão Tam đột nhiên hỏi.
- Đương nhiên sẽ vậy, đối với Giang gia chúng ta mà nói, tiền không phải vấn đề!
Giang Vũ San vội vàng nói.
- Tôi cũng muốn vậy!
Lão Tam nặng nề gật đầu, đi vài bước về phía trước, đi tới trước mặt Giang Vũ San.
Giang Vũ San rất muốn lùi về sau, đáng tiếc, hai chân nàng bị trói vào ghế, không thể nhúc nhích.
Lão Tam hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Giang Vũ San, một lát sau, lại di chuyển đến bộ ngực đầy đặn của nàng, vẻ dâm dục trong mắt hắn càng mạnh hơn.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Giang Vũ San run rẩy hỏi.
- Làm gì? Đại mỹ nhân, toi cũng không gạt cô, lão đại nói, vì để tránh lưu lại hậu hoạn, sau khi lấy được tiền sẽ giết cô diệt khẩu, đã như vậy, tôi cũng không muốn lãng phí một đại mỹ nhân như cô, hay là để cho tôi nếm thử tư vị đại mỹ nhân này trước đi!
Lão Tam cười dâm đãng, đưa bàn tay hướng về phía bộ ngực cao vút của Giang Vũ San.
***
- Giang Vũ San ở đâu?
Vừa thấy Lâm Lạc, Trương Tĩnh liền vội vã hỏi.
- Đi theo tôi!
Lâm Lạc thấp giọng nói, lúc này bọn họ còn cách công trường bỏ hoang khoảng 500m, bởi vì Lâm Lạc lo sẽ bị bọn cướp phát hiện, cho nên mới hẹn gặp Trương Tĩnh ở chỗ này.
Lâm Lạc vẫn luôn dùng cảm ứng thuật tập trung vào Giang Vũ San, đề phòng vạn nhất xuất hiện biến hóa gì, hắn sẽ lập tức đi vào, nhưng tạm thời, xem ra Giang Vũ San vẫn an toàn, bởi vì bọn cướp đã vừa rời khỏi gian phòng giam giữ nàng.
- Bọn cướp có bao nhiêu người?
Trương Tĩnh rút súng lục ra, vừa đi theo Lâm Lạc, vừa thấp giọng hỏi.
- Ba tên, tôi lo một mình khó đối phó bọn hắn, cho nên gọi cô tới.
Lâm Lạc nhanh chóng nói.
Sau một lát, bọn họ đã đi tới phía dưới tòa nhà cao ốc giam giữ Giang Vũ San kia, có lẽ bọn cướp căn bản không ngờ sẽ có người tới đây, cho nên bọn họ rất thuận lợi đi vào tòa nhà, không hề bị phát hiện.
Lâm Lạc nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là 10h30, nói cách khác, rất nhanh Giang Vũ San sẽ bị cường bạo.
- Trương Tĩnh, cẩn thận một chút, đi theo tôi.
Lâm Lạc lại liếc nhìn Trương Tĩnh, thấp giọng nói, nói xong liền nhanh chóng chạy về phía tầng mười.
- Biết rồi!
Đối với sự quan tâm của Lâm Lạc, Trương Tĩnh lại có chút mất hứng, tốt xấu nàng cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, mấy tên bắt cóc mà thôi, nàng không thèm để vào mắt.