Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Nhĩ Đóa bị thương pháp Tuyết Dao làm cho kinh sợ, hắn nhìn những chiêu thức Tuyết Dao đánh ra không chớp mắt, thân thể không tự chủ được cũng học theo những chiêu thức kia, ngay sau đó Nhĩ Đóa cảm thấy khí huyết dâng trào trong người, đầu óc trống rỗng, tiềm thức báo động tới cơ thể nếu tiếp tục như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà toàn thân hắn không còn nghe lời nữa rồi. Kinh mạch hỗn loạn đấu đá nhau trong cơ thể, tĩnh mạch đập dồn dập, phảng phất chỉ cần tàn gỗ mục bay trong gió chạm tới cũng có thể diệt hắn, gương mặt Nhĩ Đóa đỏ bừng, cả người như bị xé rách khiến hắn đau đớn nhịn không được hô ra tiếng:
- A……….. Lão đại………..
Tiếng rống của Nhĩ Đóa rốt cuộc khiến Tuyết Dao đang đắm chìm trong những chiêu thức của trường thương tỉnh lại, thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, chân khí bốc hỏa lên đầu, nàng cả kinh, chân khí không khống chế được dần tản mát ra ngoài cơ thể là biểu hiện tẩu hỏa nhập ma. Không dám chậm trễ, nàng phi thân tới bên cạnh hắn, truyền nội lực sang cơ thể Nhĩ Đóa, nội kình kia đem chân khí đang phát tán hội lại, sau đó chuyển dần về đan điền cơ thể hắn.
Qua thời gian một chén trà, vẻ mặt dữ tợn của Nhĩ Đóa dần dần biến mất, hổn hển mà thở, Tuyết Dao cũng thu hồi nội lực. May mắn hắn đến cổng Quỷ Môn quan rồi lại được triệu về nhân thế.
Nhĩ Đóa vừa thở vừa nói:
- Ôi lão thiên gia, thiếu chút nữa tiểu nhân đã…
Tuyết Dao nghi ngờ hỏi:
- Sao ngươi có thể bị như vậy?
- Ách…
Ánh mắt Nhĩ Đóa nhìn Tuyết Dao có chút kỳ quái:
- Vừa rồi không tự chủ học theo lão đại, không hiểu tại sao?
- Mới vừa rồi?
Trong mắt Tuyết Dao hiện lên sự mờ mịt, ngay sau đó nhớ lại mình vừa đắm chìm trong mộng, không kiểm soát được bản thân đưa chiêu thức trong mộng ra ngoài đời thực.
- Mới vừa rồi ta đang luyện công.
Nhĩ Đóa lau mồ hôi lạnh trên trán, ho khan mấy cái:
- Khụ khụ, lão đại là đang luyện công.
Hồi tưởng lại sự quỷ dị vừa xuất hiện trên người Nhĩ Đóa, Tuyết Dao trầm giọng hỏi:
- Ngươi luyện theo ta?
- Ai mà dám luyện theo lão đại.
Nhĩ Đóa khóc không ra nước mắt.
- Không phải ư?
- Thật mà, tiểu nhân từ trong phòng đi ra, thấy ngài đang luyện hăng say, mà những chiêu thức kia tinh diệu rất hấp dẫn tiểu nhân, tiểu nhẫn không nghĩ ngợi gì, tay chân như bị khống chế, bất tri bất giác luyện theo ngài…
Tuyết Dao nghĩ mãi không ra, tại sao thân thể Nhĩ Đóa bị không chế chứ, tại sao lại còn tới mức tẩu hỏa nhập ma.
Đúng lúc ấy có giọng nói vang lên.
- Bởi vì chân khí của hắn không tinh khiết, nội lực quá yếu, bị chiêu thức của nàng sinh ra chân khí lôi kéo, không tự chủ được luyện theo…
- Người nào?
Tuyết Dao cùng Nhĩ Đóa liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hoảng hốt, người này là thế nào, có thể tiến vào nơi này không ai phát hiện.
Tuyết Dao lập tức cảnh giác xem xét bốn phía, chỉ thấy một nam tử đứng dưới gốc cây tùng bách phía tường xa, một thân xiêm áo bồng bềnh như tiên giáng trần.
Đối với cao thủ chân chính mà nói, nghe được thanh âm cách hơn trăm thước không phải là nói nhảm, Tuyết Dao là người như vậy. Thính lực của nàng sau khi tỉnh lại thì như người thường, đến lúc áp chế được độc tố trong cơ thể thì có sự khác biệt, tai nàng cực kỳ thính nhạy, khẽ vận công có thể nghe rõ giọng nói cách trăm thước.
Nàng cũng biết, người nọ cũng nghe được nàng và Nhĩ Đóa vừa nói chuyện, vì thế đoán giọng nói vừa rồi là của người trên cây kia, điều làm nàng kinh hãi là, khoảng cách xa như vậy, giọng nói nghe được không phải là tiếng hô mà như trò chuyện bình thường bên cạnh nhau, câu chữ rõ ràng, nếu không phải là người có nội công thâm hậu tuyệt đối không làm được điều này. Sợ rằng, về điểm này công lực hiện tại của Tuyết Dao còn thua vài phần.
- Lão đại, ta đi gọi mấy người kia.
- Ừ.
Tuyết Dao khẽ gật đầu, bất động thanh sắc nhìn chăm chú người trên cây kia.
- Muốn vào thì nên vào, sao lại đứng đợi ở bên ngoài.
Tuyết Dao vận khí hướng phía người kia nói.
Nam tử kia nghe xong ung dung phi thân, uyển chuyển như mây trắng trôi trên bầu trời, một màn này khiến sắc mặt Tuyết Dao ngưng trọng, mới vừa rồi chứng kiến bản lãnh thiên lý truyền âm, giờ phút này khinh công xuất quỷ nhập thần, không phân rõ được trạng thái địch hay ta, làm sao nàng không khẩn trương chứ?
Nam tử tiếp đất không một tiếng động, nhìn Tuyết Dao cười sáng lạn một tiếng:
- Tuyết Dao còn nhớ ta không?
Gương mặt Tuyết Dao lạnh lẽo, nhìn không chớp mắt người nọ, nam tử này nhìn qua chừng ba mươi tuổi, nhưng đối với người tập võ, nhất là võ công cao cường thì khó nhìn tướng mạo mà đoán ra tuổi tác thật sự, cho nên nàng lưu ý ánh mắt của hắn.
- Đầu óc vãn bối nhất thời không có ấn tượng gặp qua tiền bối, không biết tiền bối có thể xưng danh?
Nam tử lắc đầu, nụ cười ôn nhuận cho Tuyết Dao cảm giác quen thuộc dị thường, nhưng thực sự nàng không thể nhớ đã từng gặp người này lúc nào.
- Nếu như không nhớ ra, thì coi như là chưa từng gặp đi.
- Trước kia ta từng gặp người?
Giọng nói Tuyết Dao vốn dĩ lạnh lùng đột nhiên nhu hòa rất nhiêu, trong đầu hiện lên một thân ảnh mơ hồ cho nàng cảm giác đặc biệt.
- Mới vừa rồi nàng luyện thương pháp, vị tiểu ca kia đứng bên nhìn, bởi vì nội lực bản thân quá yếu nên kìm hãm thương khí của nàng, không tự chủ được luyện theo. Tại sao hắn bị tẩu hỏa nhập ma? Cũng là bởi chân khí bản thân quá yếu, nội lực cũng vậy, không thể nào khống chế được thương pháp, dẫn đến chân khí nghịch lưu, nội lực vô phương khống chế.
Người nọ mặc kệ Tuyết Dao sững sờ, vẫn ung dung giải thích tình huống vừa rồi.
- Ta hỏi một lần nữa, người là ai?
Mắt Tuyết Dao bắn ra hàn quang.
Nam tử thần bí này giải thích vô cùng hợp lý nhưng lại khiến Tuyết Dao có cảm giác bị uy hiếp. Bản thân như bị hắn nhìn thấu, điều này làm nàng có dự cảm nguy hiểm, cho nên nhất mực hỏi thân phận hắn.
Nam tử nhìn Tuyết Dao thật lâu, khẽ lắc đầu:
- Không nhớ ra được, đối với nàng có lẽ là hạnh phúc…
Nói xong nam tử phi thân nhảy lên tường, Tuyết Dao lập tức đuổi tới:
- Nói cho ta biết, người là ai.
Giọng nói lạnh lẽo nhưng mang theo chút cầu khẩn lần đầu tiên thấy.
- Cầm Nhân, không phải khi ở Tấn quốc bái phỏng ta sao?
Toàn thân Tuyết Dao chấn động như bị sét đánh phải, thân thể có chút run rẩy không khống chế được:
- Cầm Nhân… Cầm Nhân… Trúc Cầm tiên sinh…
- Người biết ta là ai đúng không?
Tuyết Dao ngẩng đầu cao giọng hỏi thăm thì đã không thấy bóng dáng Cầm Nhân đâu.
Tuyết Dao thất hồn lạc phách, mắt như mờ đi, lẩm bẩm nói: “Cầm Nhân…”
Ngay khi đó Lục Hổ chạy tới, ai nấy đều đằng đằng sát khí, vốn muốn đại sát một phen, không nghĩ nhìn thấy bộ dáng Tuyết Dao thế này.
- Lão đại, ngài làm sao vậy?
Sáu người một lời cùng lúc vang lên có chút run rẩy, không biết từ khi nào, tất cả bọn họ có nỗi sợ mất đi vị Lão đại này.
- Ta… Không có chuyện gì…
Dứt lời, nàng ngã xuống!
——————————————-
Có vẻ giống Trúc Cầm tiên sinh
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Bên lề ------ Tuyết Dao xoa thái dương, tức giận ngó Ngư lão sư: - Tại sao lúc nào ta cũng ngất đi đúng thời điểm quan trọng? Ngư lão sư rút khăn lau mồ hôi trán… - Này… cái này, thật sự xin lỗi. Không ngất thì không được, nội dung vở kịch phải ngất… - Đồ vô dụng. Tuyết Dao lạnh giọng phẩy tay áo bỏ đi. Ngư Nghiệt nhìn theo: - Ơ… ơ này… Như thế này có phải ta phải coi nàng là mẹ ta không, không có lẽ… Vèo~~~Lời chưa nói xong, một mũi tên màu vàng đã cắm phập vào cột gỗ bên cạnh Ngư Nghiệt. Tuyết Dao xoay lưng nhìn Ngư lão sư, tặng cho nàng ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, Ngư Nghiệt cả kinh, toàn thân run rẩy, không tự chủ cúi đầu cắn móng tay. - Đừng, đừng, đừng mà… Cắn ngón tay chán lại lấy khăn chấm mồ hồi, lòng phát run: “Mẹ “sinh” con gái mạnh mẽ thật đáng thương, ngay cả mẹ mà nó cũng dám …”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Tuyết Dao tỉnh lại, thấy bày biện bốn phía đoán được mình đã được đưa về cung, tì nữ bên giường thây nàng tỉnh lại nhất thời vui mừng.
- Thật tốt quá, cô nương đã tỉnh.
- Lần này ta hôn mê bao lâu?
Tuyết Dao hỏi tì nữ kia, khi nói chuyện phát hiện trong đầu hiện ra nhiều hình ảnh làm nàng có chút hốt hoảng, không biết là đang mộng hay thực.
Tì nữ nghe giọng nói lạnh như băng của Tuyết Dao, vẻ hưng phấn tắt lịm, lòng thầm nhủ: “Ngọc tỷ tỷ nói không sai, vị chủ tử này lạnh như băng.”
- Thưa Tuyết cô nương, người hôn mê đã ba ngày.
Tuyết Dao thầm vận nội lực, sự thoải mái trong cơ thể tăng lên vài phần so với trước, chân khí có chút trì trệ nhưng xem ra đã thông thuận rồi, điều này làm nội tâm nàng dao động: “Đây là biểu hiện khôi phục trí nhớ?”
Nhìn Tuyết Dao không nói một lời, tì nữ kia vô cùng lo lắng:
- Cô nương không sao chứ?
- Cho ta chén nước.
Tuyết Dao nhíu mày, cảm thấy còn chút mơ hồ.
- Vâng…
Nghỉ ngơi hồi lâu vẫn chưa thấy bóng dáng Triệu Vũ Quốc, nàng vốn định hỏi hắn xem có tra được ai đứng sau những kẻ ám sát đó không, đợi mãi vẫn không thấy người đến, nằm trong phòng mấy ngày khiến cơ thể đau nhức, nàng tính toán đi ra ngoài cho thân thể thoải mái đồng thời luyện chút thương pháp.
- Khi ta hồi cung, có cây thương nào đi kèm không?
Tuyết Dao hỏi tì nữ kia.
Tì nữ khẩn trương trả lời:
- Có. Có…
Tuyết Dao khẽ mỉm cười: “Quả nhiên Nhĩ Đóa không làm ta thất vọng!”
Sau khi Tuyết Dao tới nơi Lục Hổ ở nói mục đích ra ngoài của mình, Nhĩ Đóa liền tìm người chế tạo thương cho nàng, đến khi nàng ngất đi, Triệu Vũ Quốc đón nàng hồi cung, đêm ngày thứ hai, Ngô Vệ liền mang thương tới.
Từ miệng tì nữ kia nàng biết được, khi Ngô Vệ đưa thương vào, phản ứng của Thái hậu không tốt lắm, nghĩ đến đó, Tuyết Dao khẽ nhíu mày, ngay sau đó suy nghĩ.
Hôm nay, nàng đã không thể gần gũi Triệu Vũ Quốc như trước, từ lúc hắn lên ngôi, nàng có cảm giác vô cùng khó hiểu, thật là mệt chết đi!
Cầm trường thương dùng nguyên liệu thượng đẳng chế tạo nên trong tay, nàng có cảm giác vật này không tệ, mặc dù không giống cảm giác dung nhập vào thân thể như trong mộng nhưng cũng khá vừa tay, tinh tế nhìn cán thương, thấy hai chữ “Phong thanh” (tiếng gió).
“Nhĩ Đóa lấy tên này không tệ.”
Tì nữ nhìn thấy Tuyết Dao nhếch miệng cười, cầm trường thương đi ra khỏi tẩm cung.
Đi tới Tử Lý viện, Tuyết Dao dừng lại, nếu dựa vào tính cách của mình chắc nàng sẽ xuất cung để luyện thương ngay, thế nhưng lúc này thân thể chưa khôi phục, lại cộng thêm chuyện có thích khách, suy đi nghĩ lại, nàng quyết định luyện tập căn bản ở trong cung trước. Những chiêu thức cao thâm tạm thời chưa luyện tập.
Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, chân khí chuyển động trong cơ thể, những chiêu thức trong mộng dần hiện ra trong đầu Tuyết Dao, không lâu sau, nàng nghĩ thương trong tay như dung hợp cùng cơ thể, từ từ luyện chiêu, từng chiêu thức đơn giản, nhưng nếu là cao thủ nhìn thấy, nhất định sẽ nhìn ra manh mối. Những thương pháp đơn giản này thật ra bén nhọn vô cùng.
- To gan, là ai mà dám đứng chỗ này càn rỡ.
Một tiếng quát sắc bén khiến niềm vui thú luyện thương của Tuyệt Dao gián đoạn.
Mặc dù nàng không vui nhưng cũng không muốn nói chuyện, chỉ cầm thương, thu hồi khí tức, không thèm nhìn xem là ai liền xoay người rời đi.
- Đứng lại.
Nữ nhân kia cao giọng hô quát.
Tuyết Dao nhíu mày, dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc xiêm y trong cung, tay nắm một chiếc khăn lụa thêu công phượng, xem ra không phải tì nữ, cũng đúng, không có tì nữ nào dám to quan quát nàng như vậy.
- Ngươi bảo ta đứng lại?
Nữ nhân kia ưỡn ngực như một con Khổng tước kiêu ngạo, mặc dù rất đẹp, nhưng chỉ khiến cho người ta cảm giác bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
- Không phải ngươi, chẳng lẽ gọi quỷ à?
Nữ nhân kia vừa nói vừa tỏ vẻ khinh thường Tuyết Dao.
- Ngươi không có tư cách bảo ta đứng lại.
Tuyết Dao lạnh lùng nói, không thèm để ý khuôn mặt đỏ bừng lên vì giận của nữ nhân kia, sau đó rời đi.
- Lý cô nương, đây là Tuyết Dao cô nương…
Một tiểu cung nữ đứng sau nhỏ giọng nói với Lý Xuyến Nhi sắp tức giận thổ huyết.
- Lắm mồm, nếu cô ta không phải Tuyết Dao thì sao ta phải mất công dạy dỗ.
Tiểu cung nữ cúi đầu ủy khuất, lòng hối hận: “Sớm đã nghe Mai tỷ tỷ nói, hầu hạ người này nên ít nói chuyện, ít vuốt mông ngựa…”
Tuyết Dao giận dữ trở về phòng, không phải do Lý Xuyến Nhi kia, mà bởi nàng hiểu rõ có những dạng người nào ở trong hậu cung này, đây vốn là chốn cho tú nữ ở, nếu cô ta không phải là tú nữ thì còn có thể là gì?
Mới vừa ngồi xuống, cung nữ bưng trà tới đã thấy Triệu Vũ Quốc đi tới, cung nữ thoáng ngẩn người sau đó lập tức hành lễ, nàng ta chưa từng thấy Hoàng đế nào lại đột ngột đến chỗ tú nữ ở!
- Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế…
- Được rồi, lui xuống đi.
Không đợi cung nữ này lễ xong, Tuyết Dao không nhịn được cắt lời, cung nữ hoảng sợ mặt tái nhợt.
Triệu Vũ Quốc trầm giọng nói:
- Ngươi lui xuống đi.
Cung nữ kia như lĩnh được đại xá, run rẩy thối lui ra khỏi phòng, đứng ở bên ngoài hành lang chờ, tưởng chừng còn không dám hít thở.
- Tức giận?
Tuyết Dao nhẹ quét mắt nhìn hắn một cái khôn trả lời, nhưng trong mắt rõ ràng viết bốn chữ: “Dĩ nhiên tức giận”
Triệu Vũ Quốc nhẹ giọng thở dài:
- Nàng biết mà, chuyện này không có cách nào tránh khỏi.
Tuyết Dao thở dài trong lòng, điều này là không thể tránh khỏi, chuyện của Triệu Vũ Quốc đã chạm phải gia quy của Tông thân hội, nếu hắn tiếp tục không thỏa hiệp, chỉ sợ gặp phiền toái lớn.
Nghĩ đến điểm này, nội tâm nàng bình tĩnh được phần nào, muốn làm đại sự cần phải bỏ qua nhiều chuyện, những thứ này nàng hiểu.
- Ta tức bởi trước huynh không nói trước với ta, nếu đã có những tú nữ tiến cung, tại sao còn để ta ở chỗ này.
Nghe những lời Tuyết Dao nói, Triệu Vũ Quốc biết là nàng đã tha thứ cho hắn rồi, chẳng qua là vui tính giả vờ chất vấn hắn, vốn đang thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng thở phào, tiến lên ôm nàng vào lòng:
- Ta cũng không muốn để nàng ở nơi này, nhưng ta rất muốn nàng làm Hoàng hậu, vì vậy nên để nàng ở đây, ít hay nhiều nàng cũng sẽ học được một số ít quy tắc, để người Tông thân hội bớt điều tiếng.
Tuyết Dao ngẩng đầu nhìn hắn, hồi lâu mới cười một tiếng nhẹ, nói nhỏ bên tai hắn:
- Thật ra thì, huynh muốn mượn thế lực Tông thân hội để diệt trừ đám người Trương Nham…
Hắn cười, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi nàng, sủng nịch nói:
- Suỵt, đừng nói…
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Mấy ngày qua là những ngày nhàm chán nhất kể từ khi Tuyết Dao tiến cung. Một lần nữa nàng thêm tin tưởng lời Ngũ Nhi nói: “Nhiều nữ nhân, sẽ thêm nhiều phiền toái!”
Nơi nàng ở liên tục được các tú nữ “thăm viếng”, cửa phòng không chừng sắp được thay mới vì mở ra mở lại quá nhiều lần. Có người tới như muốn mượn hơi nàng, có kẻ lại muốn tới cảnh cáo, thậm chí có người còn tới “trình diễn” sự xinh đẹp của bản thân, những điều này bởi vì một lý do: Triệu Vũ Quốc hiện đang ở phòng của nàng.
- Haizzz.
Tuyết Dao nhíu mày thở dài, những ngày qua để tránh phiền toái cho Triệu Vũ Quốc, nàng không dám một mình xuất cùng, càng không có luyện công, cũng là đỡ cho hắn phải phiền não vì suy nghĩ.
- Cô nương sao lại thở dài vậy?
Tiểu cung nữ lo lắng tiến tới hỏi thăm nàng.
Tuyết Dao nhàn nhạt quét nàng một cái, hỏi:
- Ngươi ở trong cung bao lâu rồi?
Tiểu cung nữ vừa được điều tới, đây là lần đầu tiên nghe được Tuyết Dao nói chuyện, mặc dù cảm thấy giọng nói kia lạnh như băng, nhưng thứ “băng” trơn mịn ấy lại vô cùng hấp dẫn, giọng nói này thật đặc biệt, quyến rũ con người ta không tự chủ được.
- Thưa cô nương, năm tuổi nô tì tiến cung, hiện đã mười một ạ.
Tuyết Dao ghé mắt nhìn cô bé:
- Nơi này có gì mà lại muốn tới đây?
Tiểu cung nữ ngẩn người, một giây sau đó mới mở miệng:
- Trong cung thật ra rất tốt, có ăn, có ở…
- Còn có mạng người như con kiến hôi…
Tuyết Dao tiếp lời.
Thần sắc tiểu cung nữ nhất thời ảm đạm, cúi đầu không dám nói gì nữa.
Không thể luyện công, mấy ngày nay nàng có chút khó chịu, đổi lại bình thường chắc nàng không kiên nhẫn nói với ai một câu, nhưng giờ phút này đối diện là một tiểu cung nữ gầy gò nhưng linh động làm nàng nói nhiều gấp mấy lần ngày thường.
Tuyết Dao buông chén trà xuống, không để ý tới tiểu cung nữ nữa, đi ra phía cửa, tiểu cung nữ lập tức đi theo:
- Cô nương muốn đi đâu ạ?
- Làm sao? Ta không thể đi ra ngoài?
Tiểu cung nữ khua tay, vẻ mặt do dự:
- Không, không, chỉ cần không ra khỏi cung, cô nương đi đâu cũng được, chẳng qua là…
- Nói!
Tuyết Dao không muốn dài dòng.
Tiểu cung nữ vội tiến lên phía trước nói:
- Chẳng qua là… tính tình cô nương điềm tĩnh, sợ đi ra ngoài… nô tì sợ… sợ bị mấy tú nữ nọ khi dễ người…
- Ha ha, khi dễ ta?
Tuyết Dao cười lạnh.
Tiểu cung nữ càng khua tay mạnh:
- Không phải, là nô tì dùng từ sai, nô tì sợ người đi đường quấy nhiễu cô nương.
Tuyết Dao không để ý tiểu cung nữ kia, nàng bước ra ngoài, tiểu cung nữ vội đi theo. Tuyết Dao dừng bước:
- Không cần đi theo ta.
- Nô tì sẽ im lặng đi theo cô nương, không nói lời nào đâu, cô nương coi như nô tì không tồn tại là được mà.
Tiểu cung nữ nhút nhát nói.
Tuyết Dao quét nàng một cái, cũng không nữa để ý tới, tiếp tục đi ra ngoài.
Trong mắt tiểu cung nữ bỗng hiện lên tinh quang, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của cô bé.
Trong lòng Tuyết Dao hiểu rõ, tiểu cung nữ đi theo mình là để mình gặp gỡ người khác nhìn thấy cô bé sẽ không dám khi dễ, hoặc đắc tội với cô bé. Tiểu cung nữ không nói, nhưng Tuyết Dao cũng không vạch trần, nàng không quan tâm chuyện này.
Tuy nhiên lòng vẫn có chút phiền muộn thở dài, một tiểu cung nữ nhỏ tuổi như vậy đã bắt đầu mưu kế rồi, tỏ ra coi trọng Tuyết Dao nên được chọn, tận tâm phụng dưỡng với hi vọng sau này bản thân sẽ có một vị trí vững chắc trong cung, mạng nhỏ cũng vì thế mà được đảm bảo.
Tiểu cung nữ cho rằng mình không bị nhìn thấy, trong lòng vô cùng đắc ý, lại không nghĩ, một màn này không qua nổi mắt Tuyết Dao, tuy nhiên, Tuyết Dao vẫn im lặng coi như không ảnh hưởng gì tới mình, mặc kệ cho tiểu cung nữ đi theo.
Ngày hè, sau giờ ngọ trời khá nóng bức, Tuyết Dao đi từ Tử Lý viện tới bên hồ tản bộ, gió lùa tới mang theo chút se se lạnh làm cho tâm tình nàng tốt hơn chút ít.
Đang tản bộ, thấy phía trước có một nữ nhân mặc xiêm y hồng phấn đi tới, nhìn rất phong tình, Tuyết Dao đoán đích thị là tú nữ, đang định vượt qua không tiếp xúc, tiểu cung nữ phía sau đã tiến lên nói:
- Đó là phòng phía Bắc Tử Lý viện, là phòng của cô nương Lý Xuyến Nhi, mẫu thân của nàng là muội muội của Trương Thượng Thư.
Tuyết Dao lãnh đạm nhìn tiểu cung nữ một cái:
- Nói cái này với ta cũng chỉ vô dụng.
- Dạ…?
Tiểu cung nữ cố hết sức để lấy lòng nàng, không ngờ lại như thế này, đành ngậm miệng lại, lòng thầm nói: “Đầu óc cô nương này thật cứng nhắc, ngay cả nịnh bợ cũng không biết làm, xem ra ta chọn nàng làm chủ tử không phải là điều sáng suốt, sống trong cung mà như nàng, chết lúc nào không hay.”
Bị tiểu cung nữ làm cước bộ bị gián đoạn, Lý Xuyến Nhi kia nhìn thấy nàng liền bước tới, mắt hiện rõ sự thủ đoạn.
- Chậc chậc… Ta đang nói không biết người đẹp phía trước là ai, hóa ra là Tuyết Dao cô nương.
Tuyết Dao lạnh lùng liếc cô ta một cái, không nói gì, cứ vậy bước qua, hoàn toàn không để Lý Xuyến Nhi kia vào mắt, đằng sau lưng nàng, tiểu cung nữ đổ mồ hôi trộm: “Trời ạ, người này đầu gỗ sao, làm cái gì vậy, không thể đắc tội với người này… tuyệt đối không thể…”
Tiểu cung nữ vừa đi vừa hành lễ Lý Xuyến Nhi, sợ sau này bản thân gặp phải tai họa.
Lại nói Lý Xuyến Nhi, từ nhỏ sống sung sướng an nhàn trong nhà, sao có thể chịu được sự khi dễ này, bị Tuyết Dao lạnh lùng không coi ra gì, trong đầu nghĩ ra một kế sách vô cùng âm độc.
“Hừ, đầu ngươi ngẩng cao như vậy, dĩ nhiên không thấy rõ đường…”
Đang khi Tuyết Dao thưởng thức gió lạnh vờn liễu rủ quanh hồ, đột nghiên nghe tiếng vang sau lưng, ngay sau đó thấy có gì đó chuyển động, Lý Xuyến Nhi kia đã rơi vào hồ nước.
- A…. a…. Cứu mạng…
Lý Xuyến Nhi hoảng sợ vùng vẫy kêu gào.
- Làm sao bây giờ, cô nương…
Tiểu cung nữ bị dọa cho kinh hãi.
- Mới vừa rồi là cô ta muốn đẩy ta xuống, ta không có khả năng đẩy cô ta.
Tuyết Dao nói xong hờ hững rời đi, để lại tiểu cung nữ sợ hãi nhìn theo nàng, một khắc sau mới thốt được tiếng gọi cứu ầm ĩ.
Tuyết Dao đi được mấy bước liền thấy Triệu Vũ Quốc cùng Trương Nham nghe thấy tiếng hô bên này nổi lên, thấy người sắp chết đuối trong hồ chính là Lý Xuyến Nhi, Trương Nham nhất thời giận dữ:
- Một đám ngu xuẩn, theo ta nhảy xuống cứu người.
Hồ nước tuy sâu nhưng may mắn cứu kịp thời, Lý Xuyến Nhi kia ngoài việc uống mấy ngụm nước hồ thì không sao cả, việc đầu tiên sau khi cô ta mở mắt ra là chỉ tay vào Tuyết Dao, khóc mếu với Trương Nham:
- Cậu, là cô ta, cô ta muốn cháu chết, đẩy cháu xuống hồ.
Trương Nham an ủi Lý Xuyến Nhi:
- Yên tâm, cậu nhất định trả lại công bằng cho cháu.
Triệu Vũ Quốc nhìn về phía Tuyết Dao, muốn tìm kiếm tin tức, thế nhưng Tuyết Dao chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
- Nô tì to gan, lòng dạ rắn rết, người đâu, đem tiện nhân…
- Trương đại nhân, nơi này là triều đình chứ không phải Trương phủ.
Triệu Vũ Quốc trầm giọng nói, mang theo khí thế uy nghiêm khiến Trương Nham chấn động, đột nhiên ý thức bản thân hơi quá, nơi này là hậu cung Hoàng đế, sao có thể tới phiên hắn lên tiếng, nghĩ thế bèn nhỏ giọng hòa hoãn:
- Xin Hoàng thượng trả lại công đạo cho cháu gái vi thần.
Triệu Vũ Quốc khẽ gật đầu, coi như đã giữ mặt mũi cho hắn, Trương Nham không phải người ngu, tự nhiên biết được không nên đã được một tấc lại đòi một thước, lập tức ngậm miệng đứng một bên.
- Nàng đẩy người xuống hồ sao?
Triệu Vũ Quốc hỏi Tuyết Dao.
Tuyết Dao híp mắt, hiển nhiên đã vô cùng tức giận, tuy nhiên kiềm chế lại mà đáp:
- Không có.
- Tuyết tỷ tỷ, sao tỷ lại dám ăn nói bịa đặt như vậy, ngẩng đầu ba thước có thần linh, tỷ không sợ bị trời phạt sao?
Lý Xuyến Nhi vừa khóc vừa nỉ non, bộ dạng thật khiến người khác thương tâm.
Tuyết Dao hít một hơi thật sâu, lười biếng nhìn Lý Xuyến Nhi, nói với Triệu Vũ Quốc:
- Ta nhắc lại lần nữa, không có!
Triệu Vũ Quốc nhìn tiểu cung nữ một cái khiến tiểu cung nữ lạnh run:
- Nói, lúc đó xảy ra chuyện gì?
- Nô tì… Nô tì…
Tiểu cung nữ bề ngoài tỏ ra run rẩy nhưng trong lòng đang thầm tính toán, biết Tuyết Dao đắc tội Lý Xuyến Nhi, sau này khó mà sống an ổn trong cung, cho dù làm phi tử cũng khó mà duy trì được lâu, suy nghĩ giây lát liền quyết định.
- Nô tì vừa rồi nhìn thấy rõ ràng là Tuyết Dao cô nương đẩy Lý cô nương xuống…
Tuyết Dao lách mình tiến lên phía trước, giơ tay tặng cho tiểu cung nữ hai bạt tai, thấp giọng nói:
- Nếu là bình thường, ngươi sớm chết rồi.
Sau đó nàng lạnh lùng liếc Lý Xuyến Nhi, thấy mắt ả ta cười lộ rõ sự đắc ý, Tuyết Dao nheo mắt, bắn ra hàn quang lạnh lẽo khiến Lý Xuyến Nhi kia đang vui mừng bỗng nhiên chột dạ, ngẩn người lui về sau.
Trương Nham cũng nheo mắt nhìn Tuyết Dao.
Giờ phút này, Tuyết Dao dồn chân khí vào lòng bàn tay, chỉ cần tiến lên một bước là lấy được mạng Lý Xuyến Nhi, nhưng nàng chợt nghĩ đến Trương Nham, lại nghĩ vị trí bây giờ của Triệu Vũ Quốc, lập tức thu công, liếc nhìn Triệu Vũ Quốc lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng chớ trách phạt nhầm, mời cho ta một cái công đạo.
Dứt lời nàng quay gót trở về.
- Cậu, … cô ta sao dám như vậy…
Lý Xuyến Nhi nép trong ngực Trương Nham ủy mị.
Triệu Vũ Quốc hít một hơi thật sâu, thật ra ngay từ đầu hắn đã nhìn ra chuyện gì, tiết mục này trong cung vốn không hề hiếm, vậy mà Lý Xuyến Nhi lại còn giở trò nói Tuyết Dao đẩy cô ta xuống hồ.
Nếu như Tuyết Dao muốn cô ta chết sẽ không dùng hành động ngu xuẩn như vậy, nhất định là cô ta hãm hại Tuyết Dao. Nghĩ đến đây lòng Triệu Vũ Quốc chùng xuống, Tuyết Dao chịu ủy khuất vì mình khiến lòng hắn chán nản, tuy nhiên không biểu hiện ra ngoài, cố duy trì vẻ mặt lãnh đạm.
- Ám vệ đâu?
- Hoàng thượng, nô tài ở chỗ này.
Lời vừa dứt, một nam tử không biết từ đâu xông tới, chớp mắt hiện ra trước mặt ba người.
- Bẩm báo chi tiết tình huống khi nãy.
- Dạ!
Khi thấy ám vệ quỷ dị xuất hiện, mặt Lý Xuyến Nhi tái nhợt, lòng sợ hãi, tội khi quân không hề nhẹ!
Nghĩ đến đây, Lý Xuyến Nhi cả kinh, không dám nhìn ám vệ kia, run rẩy nắm tay Trương Nham thấp giọng cầu cứu:
- Cậu… Cứu cháu…
Trương Nham nghe được lời này, nhất thời hiểu được, thấy ám vệ kia nói khẽ với Triệu Vũ Quốc, bản thân không có cách nào, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Lý Xuyến Nhi một cái, nghĩ thầm: “Trương Nham ta sao lại có đứa cháu gái ngu xuẩn như vậy!”
Ám vệ bẩm báo xong nhanh chóng biến mất, sắc mặt Triệu Vũ Quốc không chút biến đổi, quay lại nhìn Trương Nham và Lý Xuyến Nhi. Lòng Trương Nham giờ phút này ngàn vạn ý niệm, quyết định xong liền tiến lên nói trước:
- Nhóm tú nữ năm nay vào cung cũng không còn nhỏ tuổi, lão phu không hay chấp nhặt chuyện, về phần hôm nay, chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không nên để Hoàng thượng hao tâm tổn sức.
- Làm khó Trương đại nhân suy nghĩ thay trẫm.
Dứt lời không nhìn Lý Xuyến Nhi liền rời đi.
Trương Nham nhìn Lý Xuyến Nhi, căm giận nói:
- An phận đi, giờ chỉ mới là một tú nữ nho nhỏ thôi…
- Cậu…
Lý Xuyên Nhi cảm thấy ngứa ngứa lỗ mũi, nhất thời câu nũng nịu chưa nói xong liền hắt hơi một cái, xem ra là bị cảm lạnh, đúng là ăn trộm không thành còn bị ăn đòn!
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Triệu Vũ Quốc gọi ám vệ kia xuất hiện, thực ra hắn cũng không nói được lời gì, bởi vì chuyện phát sinh hắn đâu có biết gì, ám vệ chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của Hoàng thượng, làm sao có thể lưu ý an nguy mỗi người suốt cả ngày trong hậu cung? Huống chi người kia không có danh phận gì, thậm chí còn không phải tú nữ!
Bất quá ám vệ kia thường đi theo Triệu Vũ Quốc, tự nhiên hiểu được vị trí Tuyết Dao trong lòng Triệu Vũ Quốc, hơn nữa cũng biết võ công Tuyết Dao không phải thường, trong lòng dĩ nhiên hiểu muốn tặng một cái chết cho nàng tú nữ nho nhỏ kia cần gì phải dùng thủ đoạn ngu xuẩn kia, cho nên khi Triệu Vũ Quốc gọi hắn đi ra ngoài, câu trả lời sớm đã được hắn chuẩn bị chu đáo.
Lý Xuyến Nhi kia có tật giật mình, thấy ám vệ đi ra thì trợn tròn mắt, không tự chủ được vội hướng cậu mình cầu cứu, Trương Nham không muốn trong thời điểm mấu chốt này mà cô cháu gái lại xảy ra chuyện không hay, bất kể ám vệ kia có trông thấy hay không, hắn liền giành lời trước, vừa vặn Triệu Vũ Quốc cũng lười biếng dính vào mấy chuyện rối rắm này, coi như cả hai bên đều ổn thỏa.
Tuy nhiên xảy ra chuyện này cũng coi như cho Trương Nham được vài phần sĩ diện, cũng là thỏa mãn lòng hắn!
Trở lại cung, Tuyết Dao im lặng không nói một lời khiến tiểu cung nữ đi theo nàng run rẩy không thôi, nghĩ vừa bị Tuyết Dao cho hai cái tát, lúc này vẫn còn đang đau rát, liệu có làm gì khác nữa… nghĩ mãi không sao hiểu được, một cô nương nhu nhược như vậy lại có thể ra tay mạng như thế…
- Nhờ ai mang đến thì nhờ người đó mang ngươi đi đi!
Tuyết Dao lạnh lùng nói.
- Cô nương… Mới vừa rồi… Ngài cũng biết mà, Lý cô nương kia là cháu ruột của Trương đại nhân, nô tì chỉ là một tiểu cung nữ, mạng như cỏ rác, không dám đắc tội…
Tiểu cung nữ bắt đầu khóc lóc.
- Cút!
Gương mặt Tuyết Dao lạnh lẽo khiến người khác kinh hãi, nàng ghét nhất chính là người không có khí khái, nha đầu này tìm đến đây vì muốn tìm cành cao để yên thân, phẩm tính không thuần lương khiến nàng chán ghét.
Không biết vì sao, giờ phút này nàng lại nhớ đến Ngũ Nhi, mặc dù Ngũ Nhi sợ chết, nhưng không giống loại tiểu cung nữ dám đổi trắng thay đen này, nếu như vừa rồi là Ngũ Nhi, có lẽ sẽ không nói gì, hoặc cùng lắm sẽ nói không thấy rõ…
Vừa rồi, tiểu cung nữ này còn định dùng tính mạng của nàng để nịnh nọt kẻ khác, điều này làm nàng tức giận, cho đã ra tay tặng một cái bạt tai.
Tiểu cung nữ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tuyết Dao, lại nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng tất nhiên được như ý, nghĩ thầm: “Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng được rời đi, đúng là ngu xuẩn…”
Cho nên tiểu cung nữ trong miệng liên tục nói không muốn rời đi nhưng chân không ngừng bước ra, nghĩ tới cái tát tai phải nhận, ắt có ngày trả lại, trong lòng thầm tính toán phải làm sao mới có thể gần Lý Xuyến Nhi.
Tiểu cung nữ rời đi không lâu, Triệu Vũ Quốc liền đi tới, thấy Tuyết Dao ngồi ngay ngắn ở ghế không nói lời nào liền ân cần hỏi:
- Tức giận?
- Huynh tin lời tiểu cung nữ nói?
Tuyết Dao không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
Triệu Vũ Quốc ngồi xổm đối diện nàng, sủng nịch nhéo mũi Tuyết Dao, mỉm cười nói:
- Nàng nói xem.
- Hỏi huynh, huynh lại hỏi lại ta.
Tuyết Dao khẽ cười nhưng vẫn không buông tha hắn.
- Nếu không tin nàng, ta sẽ không gọi ám vệ kia tới diễn trò khiến lão Trương Nham ngậm miệng.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực, ôn nhu nói.
- Diễn trò? Huynh diễn ư?
Tuyết Dao khó hiểu.
Nghe Triệu Vũ Quốc kể lại tình huống khí nãy hắn cùng ám vệ phối hợp diễn trò xong, sắc mặt Tuyết Dao thả lỏng đi không ít.
- Bất kể nàng có tin hay không, nhưng ta thề, dù có bất kỳ chuyện gì, người ta tin tưởng chỉ có mình nàng!
Triệu Vũ Quốc cầm tay nàng nghiêm túc nói.
Nhìn ánh mắt thâm thúy kia, Tuyết Dao có cảm giác mình như hòa tan trong đó, cũng có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn, cảm nhận được trái tim đang đập dưới lớp vải áo, giờ phút này, nàng cảm giác mình và người nam nhân này không còn khoảng cách nữa, sự ngăn cách vốn tồn tại trong lòng bấy lâu cũng đã tan biến.
Ánh mắt của hắn lấp lánh khiến Tuyết Dao hốt hoảng, không biết làm sao, điều này khiến nàng lúng túng.
- Khụ khụ khụ, Lý Xuyến Nhi kia sau này sẽ được chọn?
Triệu Vũ Quốc nhíu mày:
- Nói bậy gì vậy, thật là làm người khác đau đầu.
Tuyết Dao xoa xoa cằm:
- Không đúng sao, hôm nay Lý Xuyến Nhi kia bày trò ngã vào hồ, chẳng phải là tin chắc kết quả như thế sao?
Tuyết Dao châm chọc.
- Nàng nha…
Triệu Vũ Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, ngay sau đó như nhớ ra điều gì lại hỏi: - Không phải là nàng dùng roi sao? Tại sao lại dùng thương rồi?
- Ừ, hiện tại cảm giác dùng thương thuận tay hơn.
- Nàng mới nhớ lại những điều gì?
Triệu Vũ Quốc hỏi.
Tuyết Dao lắc đầu, nhíu mày nói:
- Cũng không có gì, thỉnh thoảng xuất hiện một đoạn ngắn trong mộng, nhưng lại đứt quãng không liên tiếp.
Đột nhiên, Triệu Vũ Quốc ôm chặt nàng vào lòng, nghiêm túc nhìn nàng nói:
- Nếu như nàng khôi phục trí nhớ, nàng có nguyện ý làm Hoàng hậu của ta không?
Tuyết Dao ngẩng đầu ngưng mắt nhìn hắn:
- Nếu như, ta là Hoàng hậu của huynh, cần cho huynh bao nhiêu năm, huynh mới giải tán hậu cung?
- Giải tán hậu cung?
- Ta cần một lời hứa!
Tuyết Dao cương nghị nhìn hắn.
Triệu Vũ Quốc trầm tư:
- Mười năm, cho ta mười năm!
Tuyết Dao cười rạng rỡ:
- Tốt, ta đồng ý gả cho huynh.
Triệu Vũ Quốc ngẩn ra, ngay sau đó gương mặt lộ ra sự kích động, nhất thời không biết nên nói gì, hồi lâu mới thốt nên một câu:
- Nàng có thể nói lại lần nữa được không?
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao không nhịn được cười nói:
- Ha ha, ta nói, muốn gả cho kẻ ngốc là huynh đó.
- Ha ha ha, nàng đồng ý, cuối cùng nàng cũng đồng ý.
Dứt lời, Triệu Vũ Quốc kích động ôm chầm lấy Tuyết Dao, hoàn toàn bỏ qua hình tượng lạnh lùng của mình.
- Ha ha, nàng đồng ý, Tuyết Dao nàng đồng ý gả cho ta…
Từ nhỏ đến giờ, Triệu Vũ Quốc chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này, thậm chí kể cả lúc lên ngôi Hoàng đế hắn cũng không cao hứng như thế này.
- Được rồi mà, thả ta xuống, ai nhìn thấy lại cười huynh đấy.
- Mặc kệ, ta mặc kệ, ta muốn ôm nàng…
- Huynh xấu…
Chuyện hôm nay xảy ra với Lý Xuyến Nhi không làm Tuyết Dao phiền lòng bằng việc nàng đáp ứng làm Hoàng hậu của Triệu Vũ Quốc, nàng hiểu, một khi đồng ý bước lên ngôi vị Hoàng hậu, tương lai thống lĩnh lục cung sẽ gặp phải nhiều chuyện phiền lòng hơn nữa.
- Aizzz. Nếu không đồng ý, huynh ấy sẽ đau lòng…
Không có cách nào ngủ được, Tuyết Dao định ngồi dậy để bình phục tâm tình.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể ngủ lại, trời lại nóng, liền mở cửa sổ, ánh trăng như dòng nước nghiêng chảy vào nhà, chiếu trên chiếc giường hoa mỹ, lại chảy trên cả Dạ Mị đặt bên gối, phản chiếu lên Hắc thủy tinh tựa như mực…
Trăng thanh gió mát làm lòng người say mê, tâm tình Tuyết Dao dần dần lắng xuống, đầu từ từ trống rỗng, lúc này tốt nhất là ngồi xuống vận công, nàng không dám trễ nải, lập tức ngồi xếp bằng, lưu chuyển chân khí trong người.
Mà khi nàng ngồi xuống, một màn khó tin xảy ra, Hắc thủy tinh trên Dạ Mị hấp thụ ánh trăng bắt đầu biến hóa, từ khối thủy tinh đen như mực phóng ra một cỗ năng lượng, không bao lâu, cỗ năng lượng bé nhỏ hấp thụ được khí lực trở nên cường đại làm cho chân khí trong cơ thể Tuyết Dao tràn đầy. Tuyết Dao cảm thấy chân khí trong cơ thể không khống chế được cũng hướng khối năng lượng kia lao tới, chân khí trong cơ thể tản ra lòng Tuyết Dao hoảng hốt, nàng khởi động nội lực, nhìn thấy chân khí toàn thân bị một màn nước xoáy màu đen hấp thụ đi…
Tác giả: Ngư Nghiệt
Converter: longhach1811
Dịch giả: Kún
Nguồn: 4vn.eu
Màn nước xoáy màu đen kia không ngừng hấp thu chân khí trong cơ thể Tuyết Dao. Lòng nàng lúc này vô cùng luống cuống nhưng không thể ra sức, giờ phút này, Tuyết Dao cảm thấy khí lực toàn thân như bị hút đi, muốn hô cầu cứu cũng khó khăn vô cùng. “Nếu như nước xoáy này rút sạch chân khí của ta, không chỉ đơn giản là mất hết võ công, nghiêm trọng hơn là ta sẽ thành một người tàn phế.” Cả đời chưa một phút sợ hãi, giờ phút này cuối cùng nàng cũng cảm nhận được tư vị này.
Mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán, Tuyết Dao cố gắng thu chân khí trở về, nhưng việc này như muối bỏ biển, không có chút thành công nào.
Đến khi trong người có cảm giác như chỉ còn một tia chân khí treo mạng cuối cùng thì một màn kỳ dị xảy ra, bỗng nhiên xoáy nước kia ngừng chuyển động tạo thành một hắc động vô cùng lớn, màu sắc càng lúc càng đậm, trong giây lát ngắn ngủi, hắc động nổ tung bắn ra vô số tia sáng chói mắt, những tia sáng này rõ ràng không có thật, thế nhưng Tuyết Dao cảm thấy những tia sáng này như ngàn vạn châm nhỏ găm vào đầu óc mình.
“A….A…A…”
Nàng cảm thấy trong óc có ngàn vạn con côn trùng gặm nhấm, sau mỗi lần đau dữ dội lại có một lần dễ chịu, trong lúc nhất thời không thể nói ra là dạng cảm thụ gì, tóm lại cực kỳ khó chịu.
“Ta muốn chết phải không?” Nội tâm nàng âm thầm hỏi.
Ngay sau đó, nàng dùng nội lực nhìn thấy hắc động kia ngừng bắn ra tia sáng, lại bắt đầu xoay tròn thành xoáy nước, có điều xoáy nước này xoay theo chiều ngược lại với lúc ban đầu.
Không thể lý giải được hết chuyện vừa xảy ra, mới vừa rồi, xoáy nước hấp thụ chân khí của Tuyết Dao chậm rãi đẩy chân khí lại vào cơ thể nàng, nhưng trải qua lần này, nàng cảm thấy chân khí tinh thuần hơn rất nhiều, sau khi trở lại cơ thể thì nhanh chóng lưu chuyển tới đan điền, chậm rãi động lại kết thành khí châu (ngọc kết bằng khí), khí châu kia chịu áp lực của nội lực từ bốn phía ép tới, rất nhanh sáng lên, tỏa ra quang mang màu lam, Tuyết Dao có thể cảm nhận được tia sáng kia lạnh như băng…
Cảm giác băng lạnh quen thuộc này làm tâm thần Tuyết Dao kích động: “Đây là băng phách khí châu của ta, sư phụ nói, cảnh giới tối cao nhất của ngân thương chính là có thể ngưng kết ra băng phách khí châu…”
Một vài hình ảnh hiện ra trong đầu nàng, rốt cuộc nàng cũng nhìn rõ chúng…
“Năm tuổi… Sư phụ truyền thụ ta cách sử dụng băng phách thương pháp, đồng thời dạy ta hàn quang của ngân thương.”
“Mười tuổi… Ta đích thân giết thích khách muốn ám sát mẫu hậu ta…”
“Đấu ngang tay với Triệu Vũ Quốc, đối với ta chính là sỉ nhục…”
“Đêm động phòng hoa chúc… Dương Hồng Xương cấu kết Hội Trưởng lão…”
“Bờ sông… Được Triệu Vũ Quốc cứu lên…”
Lúc đầu, những hình ảnh còn đứt quãng, càng về sau càng rõ ràng, chuyện cũ phảng phất ở trước mắt.
Cả người nước đẫm mồ hôi, Tuyết Dao chợt mở lớn hai mắt sáng như đuốc, lòng Triệu Vũ Quốc chấn động, khẽ hỏi nàng, giọng nói khàn khàn:
- Nàng… Khôi phục trí nhớ?
- Không có…
Tuyết Dao khẽ lắc đầu.
Triệu Vũ Quốc ân cần nắm chặt tay nàng nói:
- Nàng hôn mê một ngày một đêm rồi, Trương đại phu nói chân khí trong người nàng đang tự chữa trị những chỗ bị thương, nói lúc này đang thời điểm quan trọng, không thể quấy nhiễu nàng.
- Huynh ở đây trông chừng ta một ngày một đêm?
Nhìn thần sắc tiều tụy của Triệu Vũ Quốc, không cần đoán cũng biết ngoài một ngày một đêm mệt mỏi về thân thể, đầu óc hắn sớm đã căng lên vì lo lắng.
- Trương đại phu nói, nếu tình hình lần này tốt đẹp, nàng sẽ khôi phục trí nhớ hoàn toàn, nếu không tốt chỉ e sẽ nguy hại tới tính mạng…
- Cho nên huynh không ngủ nghỉ, ngày đêm ở đây…
- Cô nương đã tỉnh rồi, suốt một ngày một đêm Hoàng thượng ở bên cô nương, không chịu ăn chút đồ ăn gì cả.
Một thái giám bên cạnh nhịn không được nói.
- Làm huynh phải khổ sở rồi…
Lúc nói chuyện, mắt Tuyết Dao phảng phất hiện lên sự buồn bã.
- Cái gì mà tự làm khổ, đây là điều ta phải làm.
Hắn sủng nịch nhéo mũi nàng.
Tuyết Dao khẽ tránh bàn tay ấm áp kia, nàng nhìn hắn, đưa tay lên vuốt ve chiếc cằm mọc râu lởm chởm:
- Huynh phải biết quý trọng bản thân, hiện tại huynh không thuộc về ta, thân thể của huynh thuộc về Điểm Thương quốc…
Thấy Tuyết Dao tỉnh lại, Triệu Vũ Quốc vô cùng vui mừng, bất kể nàng có khôi phục trí nhớ hay không, chỉ cần tính mạng không bị đe dọa gì thì tốt rồi!
Hắn cầm tay nàng, khẽ cười, phảng phất như nắng sớm mùa xuân:
- Thuộc về nàng…
Ánh mắt lấp lánh của hắn khiến Tuyết Dao cảm thấy hoảng hốt, chỉ có thể cúi đầu trong lồng ngực hắn:
- Bất kể chuyện gì xảy ra, luôn phải yêu quý chính mình, được không?
- Xem ra nàng đã khôi phục trí nhớ.
Tuyết Dao ngẩn người, ngay sau đó khẽ cười hỏi:
- Sao lại nói vậy?
- Bình thường nàng đâu có nói nhiều vậy?
- Chỉ là muốn nói chuyện với huynh thôi mà!
Nép trong lồng ngực hắn, lắng nghe từng nhịp tim của hắn khiến nàng an tâm.
Đã trễ nải một ngày lâm triều, sau khi thấy Tuyết Dao tỉnh lại, Triệu Vũ Quốc không nghỉ ngơi mà ngay lập tức lâm triều.
Tuyết Dao tham luyến nhìn bóng lưng Triệu Vũ Quốc rời đi tới độ ngây ngốc, nàng không muốn rời xa bóng lưng này, hoàn toàn không muốn…
Đột nhiên, bên cạnh truyền tới tiếng cung nữ cười:
- Ha ha, cô nương không nỡ rời Hoàng thượng…
- À… Đúng vậy… Không nỡ…
Nàng thất thần thở dài, ngay sau đó lập tức hồi phục tinh thần: – Khụ khụ, chuẩn bị nước nóng giúp ta, ta muốn tắm rửa!
- Vâng!
Khi cung nữ chuẩn bị xong nước, đang định thả cánh hoa Hồng vào bồn thì Tuyết Dao ngăn lại:
- Đừng dùng hoa này, đổi thành hoa Cúc đi.
Cung nữ có vẻ khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi, theo ý nàng đổi thành hoa Cúc.
Cho cung nữ lui, Tuyết Dao nằm trong thùng tắm, lấy tay nâng hoa cúc trôi trên mặt nước, lẩm bẩm: “Mẫu hậu nói, hương Mân côi thì kiều diễm, còn hương Cúc thì cao nhã pha chút lạnh nhạt…
Nhìn những cánh Cúc trôi lững lờ trên mặt nước, Tuyết Dao ngẩn người, hồi lâu, hai tròng mắt đã ươn ướt.
“Long Tuyết Dao, ta gọi Long Tuyết Dao! Hết thảy đều đã nhớ lại, không bỏ sót một chút gì, thậm chí là cả huynh, Triệu Vũ Quốc!”
Nước ấm bao bọc thân thể nàng, vỗ về lên cơ thể mệt mỏi, nhưng không cách nào sưởi ấm cõi lòng nàng.
“Quốc, tha thứ cho ta, ta phải rời đi!”
Lệ không kìm được thi nhau tuôn rơi, tâm rất đau, nàng không có cách nào phủ nhận, rằng nàng là công chúa Phượng Diệu của Tấn Quốc!
Quyết định rồi nàng sẽ không do dự, từ thời khắc khôi phục trí nhớ, Tuyết Dao nhận định rõ sứ mạng của mình, nàng phải rời khỏi Điểm Thương quốc, hơn nữa, không thể giải thích rõ ràng với hắn, chỉ có thể chọn cách lặng lẽ rời đi.
“Rời đi thực đơn giản, mình đau cũng không sao cả, nhưng còn Quốc đau lòng thì biết làm sao?” Đứng trên tường thành, Tuyết Dao lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, lòng đau đớn: “Từ biệt rồi, Vũ Quốc!”
Một gã cấm vệ quên đang tuần tra dụi dụi mắt, vỗ vỗ tên bên cạnh nói:
- Mới vừa rồi hình như có bóng người trên tường thành hay sao ấy?
- Vớ vẩn, giữa ban ngày, có ma quỷ gì, chả nhẽ một trong hai ta là ma?
Người nọ vò đầu:
- Ha ha, tối qua thiếu ngủ, hôm nay hoa mắt quá…
- Tiểu tử thối, ban đêm nằm với lão bà cẩn thận, nếu không còn không đi nổi kia.