Đô Thị Lương Nhân Hành Tác Giả: Vũ Nham
Chương 30: Dạ tham (2)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Ân Nhất Bình ngồi đối diện với cô, vẻ mặt thành khẩn, nói:
- Nhã Ny, anh nghĩ em đã hiểu rất rõ rằng lần này công ty vệ sĩ Thánh Long nhận một nhiệm vụ nguy hiểm tới mức nào. Chú Quan với cha anh đều cho rằng, nếu cứ mạo hiểm thử một lần thì nhiệm vụ mà thất bại, thanh danh của công ty vệ sĩ Thánh Long sẽ mất hết, thậm chí cả tập đoàn Thánh Long cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
Quan Nhã Ny lạnh lùng nói:
- Tôi thấy, anh chắc đang lo rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến công ty bất động sản Thánh Long của các người có phải không.
Ân Nhất Bình vội nói:
- Sao lại vậy, công ty bất động sản Thánh Long chúng ta cũng là một bộ phận của tập đoàn Thánh Long, sao có thể không quan tâm tới công ty anh em cơ chứ.
Quan Nhã Ny cười lạnh nói:
- Anh còn nhớ công ty bất động sản Thánh Long cũng thuộc tập đoàn Thánh Long sao? Tôi thấy các người đã coi nó như là của họ Ân các người rồi, chỉ sợ các người còn có dã tâm không nhỏ với tập đoàn Thánh Long chưa biết chừng.
Ân Nhất Bình vội phân giải:
- Không bao giờ có chuyện đó. Chúng ta luôn trung thành tận tâm với tập đoàn. Em và Quan a di đều rõ mà.
Khuôn mặt Quan Nhã Ny không chút thay đổi nói:
- Tôi nghĩ cô cô cũng không thích anh xưng hô như vậy. Nên xưng hô thế nào có lẽ không cần tôi dạy anh nữa phải không?
Trong mắt Ân Nhất Bình hiện lên một tia phẫn hận, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:
- Anh biết, cám ơn Nhã Ny đã nhắc nhở. Cha anh với chú Quan đã khuyên mấy lần nhưng Quan tổng vẫn kiên trì tiếp tục nhận nhiệm vụ này. Công ty vệ sĩ Thánh Long với Thánh Thế Thiên Đường đều là kết tinh tâm huyết của Quan tổng nên anh nghĩ bản thân cô cũng không muốn thấy công ty hủy hoại chỉ trong chốc lát. Cho nên, cha anh với chú Quan đều hy vọng em có thể khuyên nhủ Quan tổng, hy vọng cô ấy có thể bỏ nhiệm vụ lần này. Anh nghĩ với thanh danh của công ty vệ sĩ Thánh Long thì còn không lo không có vụ làm ăn nào sao.
- Hơn nữa, theo một số tin tức anh nhận được, kẻ địch lần này rất không đơn giản.
Ân Nhất Bình cố ý ép giọng, nói:
- Anh nghĩ có thể sẽ có dị năng giả.....
Quan Nhã Ny thoáng cay mày. Trên mặt Ân Nhất Bình hiện lên một nụ cười đầy vẻ đắc ý:
- Sao hả, Nhã Ny. Có thể khuyên Quan tổng một lần hay không? Nhiệm vụ lần này không nhận, công ty vệ sĩ Thánh Long cũng không có tổn thất gì.
Ngoài cửa sổ, Vũ Ngôn mặc dù nghi hoặc nhưng đại khái cũng hiểu được. Cô cô của Quan Nhã Ny hình như chính là bà chủ của công ty vệ sĩ Thánh Long và Thánh Thế Thiên Đường. Lần này, công ty vệ sĩ Thánh Long nhận một nhiệm vụ rất khó giải quyết. Cha của Ân Nhất Bình với cha của Quan Nhã Ny đều hy vọng có thể buông bỏ nhiệm vụ lần này, nhưng bà chủ của Thánh Thế Thiên Đường với công ty vệ sĩ Thánh Long lại kiên trì muốn nhận nhiệm vụ đó.
Xem ra bà chủ này tuyệt đối là một nữ cường nhân! Nếu bà ta có thể buông bỏ nhiệm vụ lần này thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của công ty vệ sĩ Thánh Long, nếu thất bại thì đả kích đó càng có tính hủy diệt hơn. Lựa chọn duy nhất chỉ có thể là hoàn thành nhiệm vụ.
Tập đoàn Thánh Long hình như cũng không được hòa thuận cho lắm. Quan hệ của vị Quan tổng thần bí kia với cha Ân Nhất Bình và cha của Quan Nhã Ny dường như rất phức tạp. Càng kỳ lạ hơn là có chuyện như vậy nhưng vì sao cha của Quan Nhã Ny không tự mình nói với con gái mình mà lại bảo Ân Nhất Bình tới nói?
Vũ Ngôn hơi nhức đầu, song nghe nói trong đám địch nhân của công ty vệ sĩ Thánh Long có cả dị năng giả, điều này khiến trong lòng hắn có chút chộn rộn. Từ đáy lòng Vũ Ngôn rất muốn thấy một lần đám dị năng giả thần bí ấy rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Vũ Ngôn đang nghĩ ngợi thì lại nghe giọng nói lạnh như băng của Quan Nhã Ny truyền đến:
- Cám ơn Ân tổng đã cung cấp tin tức quan trọng như thế. Tôi sẽ thương lượng với Quan tổng.
Ân Nhất Bình khẩn trương nói:
- Nhã Ny, anh hy vọng em khuyên nhủ Quan tổng thật tốt. Nếu Quan tổng nhất định muốn nhận nhiệm vụ này thì vì an toàn của em, anh hy vọng em ở lại. Lần này thật sự rất nguy hiểm. Anh mong em có thể đến công ty bất động sản Thánh Long giúp anh, Đây cũng là ý của chú Quan.
Quan Nhã Ny lạnh nhạt nói:
- Không nhọc Ân tổng lo lắng. Chuyện của bản thân tôi thì tự tôi sẽ xử lý. Giờ đã không còn sớm, Ân tổng nên về đi thôi. Tôi cũng không xuống lầu tiễn anh được. Xin lỗi!
Ân Nhất Bình đứng lên rồi đột nhiên giữ chặt tay Quan Nhã Ny, nói:
- Nhã Ny, em đến bây giờ còn không rõ trái tim của anh sao? Anh thực sự rất thích em..
Dường như Quan Nhã Ny bị hắn làm hoảng sợ, giãy khỏi tay của hắn nói:
- Anh định làm gì?
Ân Nhất Bình nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nói:
- Nhã Ny, từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau, em còn không rõ lòng anh sao? Anh thật lòng với em. Anh biết, em trách anh trước kia rất hoa tâm, nhưng anh bây giờ đã sửa đổi. Anh bây giờ chỉ thích mình em. Là thật, anh thật tâm với em. Anh biết em cũng thích anh, đúng không?
Quan Nhã Ny nhíu mày nói:
- Ân tổng, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm. Cho tới nay, chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi.
- Không phải, không phải. Em gạt anh. Anh biết em muốn đi làm cái gì mà Thánh...
Trong ánh mắt Ân Nhất Bình hiện lên vẻ điên cuồng, lớn tiếng kêu.
- Câm mồm......
Giọng nói lạnh lùng của Quan Nhã Ny lại vang lên:
- Ân Nhất Bình, anh đã quên thân phận của mình sao?
Ánh mắt Ân Nhất Bình bỗng sững lại, một tia hung quang hiện lên trong ánh mắt ảm đạm của hắn, thét:
- Nhã Ny, vì em anh không sợ cái gì nữa.
Quan Nhã Ny mở cửa:
- Ân tổng, tôi còn chuyện phải làm, thứ không tiễn xa được.
Ân Nhất Bình còn muốn nói cái gì đó thì "ầm" một tiếng, hắn đã bị Quan Nhã Ny nhốt ngoài cửa. Ân Nhất Bình đi được vài bước lại quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa, vẻ căm hận trong mắt càng đậm, lẩm bẩm nói:
- Đồ đê tiện, một ngày nào đó tao sẽ phải khiến mày nằm dưới thân tao mà cầu xin tao chơi mày......
Xoay người, gọi một cú điện thoại, từ bên trong đó truyền ra giọng của một người đàn ông:
- Thế nào rồi?
Ân Nhất Bình nói:
- Mày yên tâm, đã báo tin tức đó cho nha đầu biết.
Trong điện thoại truyền đến một tràng cười điên cuồng, Ân Nhất Bình cũng cười và khóe miệng hắn cũng hiện lên một tia âm độc....
Vũ Ngôn thấy sau khi Quan Nhã Ny đóng cửa lại thì mặt mày cau có, sau đó ngồi xuống gọi điện. Trong điện thoại, cô nói lại cái tin mà Ân Nhất Bình cung cấp một lần. Vũ Ngôn nghe Quan Nhã Ny xưng hô với người trong điện thoạt là cô cô nên biết rằng cô ấy gọi cho Quan tổng. Đáng tiếc không thể nghe thấy đối phương nói cái gì trong điện thoại. Gọi điện xong, Quan Nhã Ny hình như đã bình tĩnh trở lại rồi cuối cùng ngồi xuống ghế làm việc.
Trong lòng Vũ Ngôn thầm nói, muộn rồi mà vẫn còn làm việc, xem ra nha đầu này muốn làm nữ cường nhân giống cô cô mình đây mà. Song, tinh thần làm việc của cô thật khiến kẻ khác kính nể. Vừa rồi nghe Ân Nhất Bình nói thì bọn họ hình như còn có thân phận gì khác. Đáng tiếc hắn đang nói thì bị Quan Nhã Ny cắt ngang, nếu không mình đã nhận được một tin tức hữu dụng rồi.
Thấy Quan Nhã Ny cúi đầu chăm chỉ làm việc, Vũ Ngôn biết đã không còn thu hoạch gì cả, Sau đó lại lén nhìn thêm dáng người thướt tha của cô ta thêm vài lần nữa Vũ Ngôn mới nhẹ nhàng đáp xuống không một tiếng động. Khi về nhà thì trời đã sắp sáng. Về tới nhà, hắn thấy trên cửa sổ nhỏ trong nhà có một ngọn đèn màu da cam. Trong lòng Vũ Ngôn dâng lên một cảm giác ấm áp, rồi lại nghĩ tới Diệp Tử vẫn còn đang ở Thanh Sơn.
Hậu Vân nghe thấy tiếng mở cửa liền mở cửa phòng mình ra đã thấy Vũ Ngôn đang đứng ở phòng khách, liền vui mừng nói:
- Ngôn đại ca, anh về rồi!
Vũ Ngôn gật đầu mỉm cười nói:
- Em gái, sao còn chưa ngủ?
Hậu Vân nói:
- Không ngủ được nên em đang xem sách. Ngôn đại ca, anh có khát không? Em vẫn để dành canh đậu xanh cho anh đấy.
Vũ Ngôn cười nói:
- Có một em gái thật là tốt! Mỗi ngày khi trở về đều được uống một bát canh đậu xanh ngọt. Đúng rồi, em gái, anh còn chưa nói với em, anh có một em gái tên Diệp Tử. Bây giờ nó đang học lớp 11. Nhưng nó không được ngoan như em, cả ngày chỉ thích ồn ào.
Hậu Vân vui mừng nói:
- Thật sao, Ngôn đại ca. Em không phải sẽ có một em gái sao. Thật tốt qua, có đại ca, còn có cả một em gái nữa.
Vũ Ngôn gật đầu, nhìn dáng vẻ đang cao hứng của Hậu Vân mà trong lòng hắn cũng vui vẻ, một cảm giác vui vẻ nói không thành lời.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 31: Vệ sĩ (1)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Hậu Vân hỏi Vũ Ngôn tình hình làm việc tại nhà hàng Âu kia. Vũ Ngôn chọn những điều quan trọng nói ra. Nghe Vũ Ngôn nói có thể vào công ty vệ sĩ thì Hậu Vân cười nói:
- Ngôn đại ca, nói như vậy thì anh có thể trở thành một vệ sĩ uy phong lẫm liệt sao. Về sau phải bảo vệ em đó!
Vũ Ngôn cười nói:
- Điều đó là tất nhiên. Cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ em cả đời.
Hậu Vân đỏ mặt, trộm nhìn Vũ Ngôn, cúi đầu nói:
- Ngôn đại ca, anh thật tốt!
Nhưng rồi lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cô liền biến sắc, vội hỏi:
- Đại ca, làm vệ sĩ có phải sẽ có nguy hiểm đúng không. Ngôn đại ca, hay là anh đừng đi....
Vũ Ngôn cắt ngang lời cô bé, cười nói:
- Chẳng lẽ em quên anh đã từng đi lính sao. Vả lại, vệ sĩ bây giờ thì có nguy hiểm gì chứ.
Hậu Vân hơi chút yên tâm, Vũ Ngôn lại nói:
- Đúng rồi, Tiểu Vân. Chuyện anh từng đi lính em đừng nói cho ai biết. Đó là quy định của quân đội.
Hậu Vân gật đầu, kiên định nói:
- Anh yên tâm, Ngôn đại ca. Có đánh chết em cũng không nói đâu.
Vũ Ngôn cười nói:
- Đâu có nghiêm trọng như vậy. Nếu với những người gần gũi với chúng ta thì cũng không cần giấu diếm.
Hậu Vân "dạ" một tiếng rồi nói tiếp:
- Đúng rồi, Ngôn đại ca. Chị Tăng Nhu muốn xin chúng ta giúp đỡ.
Vũ Ngôn nhớ lại lúc nhị nha đầu Tăng Nhu kia kéo Hậu Vân lại không biết thầm thì cái gì, liền hỏi:
- Tiểu Vân, hôm nay, Tăng Nhu với em nói gì đó? Tính cách của nha đầu kia rất ngang bướng, hy vọng cô nàng không làm hư em.
Hậu Vân cười nói:
- Đâu có đâu. Lòng dạ chị Tăng Nhu rất tốt mà. Chị ấy hỏi em ở đâu, em nói là ở chỗ đại ca.
Hậu Vân thoáng đỏ mặt, sau đó lại nói tiếp:
- Chị Tăng Nhu hỏi chúng ta cuối tuần này có rảnh không? Chị ấy nói có một hoạt động quyên góp giúp đỡ trẻ em nghèo, và chị ấy hy vọng chúng ta có thể tới đó giúp, còn đặc biệt nói muốn anh đi nữa.
Vũ Ngôn biết Tăng Nhu mời mình tới tất cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam! Chắc chắn nếu tới là lại bị cô ta sai bảo, nhưng khi nhìn ánh mắt đầy trông mong của Hậu Vân, hắn lại không đành lòng cự tuyệt nên đành nói:
- Cuối tuần này anh nghỉ đi giúp các em vậy.
Hậu Vân cười gật gật đầu. Vũ Ngôn nhìn đồng hồ, nói:
- Tiểu Vân, không còn sớm nữa, em đã bận cả ngày rồi, đi nghỉ đi.
Hậu Vân "vâng" một tiếng rồi nhẹ giọng nói:
- Ngôn đại ca, anh cũng nghỉ sớm đi.
Vũ Ngôn nằm trên giường suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, thu hoạch cũng rất lớn, cao thủ võ lâm xuất hiện liên tục, còn có cả dị năng giả trong truyền thuyết. Giờ Vũ Ngôn không còn cảm giác cô độc kia nữa, trong lòng hắn giờ vô cùng hưng phấn, vo cùng chờ mong. Hắn cũng muốn biết một thân tu vi này của mình thì có địa vị như thế nào trong võ lâm. Còn có đám dị năng giả nữa, khả năng của bọn họ có thể mang lại cho mình những điều ngạc nhiên gì đây?
Lại nhớ về những tin tức thu được vào đêm nay khi do thám trên phòng Quan Nhã Ny, nhìn tình hình này thì quy mô công ty vệ sĩ Thánh Long thật không nhỏ, hơn nữa từ thân thủ của Quan Nhã Ny mà xem xét thì phía sau cô ta nhất định còn nhân vật lợi hại hơn nữa.
Khiến Vũ Ngôn càm thấy khó hiểu chính là vì sao nội tức của Quan Nhã Ny với Ân Nhất Bình lại tạo một cảm giác quen thuộc cho mình. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra đáp án nên hắn đành phải để ngỏ đó.
Mấy ngày tiếp theo, Vũ Ngôn an tâm đi làm, sáng thì ở chỗ hàng ăn, tối đến làm tại nhà hàng Âu. Quan Nhã Ny mặc dù vẫn lạnh lùng băng giá, nhưng cũng không nói gì thêm với một kẻ khi thì tiếng Trung, khi thì tiếng Anh như hắn nữa. Vũ Ngôn có đôi khi cũng hay nói đùa với cô ta, song cô ta cũng chỉ hừ lạnh. Bây giờ, Vũ Ngôn cũng đã quen với khuôn mặt lạnh như đồng 200 của cô ta rồi.
Mỗi ngày, tối, hơn chín giờ, Vũ Ngôn cứ theo lệ thường đi tham gia huấn luyện. Song huấn luyện viên của hắn giờ biến thành Quan Nhã Ny. Quan Nhã Ny xuất thủ không chút lưu tình, Vũ Ngôn lại không thể vận công nên chỉ có thể trốn tránh. Mỗi ngày đều bị cô ta nện cho vài quyền nên giờ Vũ Ngôn có cảm giác mình như biến thành bao cát cho cô ta luyện tập. Nhưng, Vũ Ngôn cũng có chút hưởng thụ, nhìn dáng người tuyệt vời thoáng ẩn thoáng hiện khi ra tay, nhìn làn da trắng như tuyết, nhìn đôi môi đỏ mọng nước, nhìn hàng mi cong mạnh mẽ, coi như cũng không uổng công đóng cái bao cát.
Quan Nhã Ny lại càng ngày càng giật mình, không ngờ năng lực chống trả của tên tiểu tử này càng ngày càng cao, phản ứng càng lúc càng nhanh, cô giờ nếu không dùng sáu thành công lực thì không thể nào bắt được hắn.
Tăng Nhu cũng không tới tìm Vũ Ngôn gây phiền toái nữa. Vốn Vũ Ngôn còn lo lắng Tăng Nhu sẽ nói chuyện mình tới Thiên Kinh cho Số 9, nhưng Hậu Vân báo cho hắn rằng Tăng Nhu còn đang bận đi thực tế nên ngay cả nhà cũng không về thăm. Vũ Ngôn nhất thời cũng yên lòng.
Mỗi sang, tầm khoảng 6 giờ rưỡi hắn đã thức dậy hẹn Lục Phong cùng đi chơi bóng rổ, hoặc cũng có khi chơi bóng đá. Tiểu tử Lục Phong này chơi bóng kỳ thật cũng không tệ, trong đội bóng của học viện cũng có một chân, nhưng khi trông thấy Vũ Ngôn chơi bóng thì tên này nhất quyết chờ sau khi Vũ Ngôn vào trường phải tiến cử hắn vào đội, rồi lại còn thề, khi còn sống nhất định phải vượt qua trình độ của Vũ Ngôn hắn.
Cuộc sống hàng ngày của Vũ Ngôn bây giờ đã được ổn định, Thoáng cái, một tuần đã trôi qua. Buổi tối thứ 6 cuối tuần, Vũ Ngôn được Quách Nghị gọi vào văn phòng, bên trong chỉ có một người Quan Nhã Ny. Quách Nghị sau đó ra ngoài. Vũ Ngôn đặt mông ngồi trên sô pha, cũng không ngẩng đầu mà chỉ nói:
- Sao vậy, trưởng kíp Quan. Hôm nay không được đánh tôi nên hứng trí mời tôi uống trà ư?
Quan Nhã Ny lạnh lùng nói:
- Hôm nay tôi tìm anh là có chuyện quan trọng muốn nói. Hy vọng anh có thể suy nghĩ cẩn thận, sau đó trả lời tôi.
Vũ Ngôn cười nói:
- Tôi không biết nhất định sẽ không nói, mà đã nói nhất định nói cho bằng hết.
Quan Nhã Ny gật đầu nói:
- Anh thật sự muốn gia nhập công ty vệ sĩ Thánh Long sao? Hy vọng anh biết rằng cái nghề này có những nguy hiểm nhất định. Anh phải suy nghĩ cẩn thận và trả lời cho tôi.
Vũ Ngôn nói:
- Quan tiểu thư, với thân thủ hiện giờ của tôi thì cô xem đi làm vệ sĩ còn nguy hiểm gì sao?
Quan Nhã Ny cười lạnh nói:
- Cái anh luyện chỉ là công phu ngoại gia, đánh tay không có lẽ còn được nhưng trong mắt cao thủ nội gia chân chính thì anh không đáng giá một xu.
Vũ Ngôn thở dài nói:
- Vậy thì xem ra tôi không đủ yêu cầu của công ty vệ sĩ Thánh Long rồi. Thế thì giờ cô nói mấy thứ này với tôi còn có ý nghĩa gì nữa.
Quan Nhã Ny lắc đầu nói:
- Số lượng cao thủ nội gia chân chính không có nhiều, với kỹ xảo chiến đấu của anh cũng coi như thuộc hàng thượng đẳng trong công ty vệ sĩ Thánh Long.
Vũ Ngôn rất tin tưởng với kỹ xảo chiến đấu của bản thân, lại nghe cô ta nói mình chỉ thuộc hàng thượng đẳng thì biết cô nàng cố ý hạ thấp mình xuống, trong lòng cười thầm, nha đầu cô còn định chơi trò tâm lý chiến với tôi ư.
Quan Nhã Ny thấy hắn cười không nói lời nào, liền nói tiếp:
- Không chỉ có mấy cái này, có một số nhiệm vụ sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, không đơn giản chỉ dùng những kỹ xảo chiến đấu mà còn có thể gặp những cái khác như súng, bộc phá...
- Dừng! Dừng.....
Sắc mặt Vũ Ngôn trắng bệch, ấp úng nói:
- Còn cả súng với bộc phá cơ à, vậy không phải là kiểu xã hội đen cầm súng bắn nhau sao.......
Quan Nhã Ny khinh thường nhìn hắn một cái nói:
- Tôi nói những thứ này chỉ là có trong tình huống cực đoan, tỷ lệ gặp phải rất nhỏ. Cho dù có gặp thì cũng không cần anh đi đối phó. Chúng tôi có nhân viên dùng súng bảo vệ, họ đều là những bộ đội xuất ngũ trở về, bọn họ phụ trách ứng phó với những tình huống phức tạp.
Vũ Ngôn lau mồ hôi, nói:
- Vậy thì tốt, những vệ sĩ khác thì làm cái gì?
Quan Nhã Ny nói:
- Những người khác thì phải chia ra ngoài làm nhiêm vụ vệ sĩ riêng hoặc bảo vệ rồi.
Vũ Ngôn biết không tới lượt mình đi làm cái nhiệm vụ vệ sĩ riêng kia, tự giễu nói:
- Tôi có phải cũng chỉ có thể đi làm công việc bảo vệ thôi không?
Khuôn mặt Quan Nhã Ny lạnh tanh gật đầu, ý bảo, anh tự biết mình đấy.
Vũ Ngôn cười nói:
- Ra ngoài làm bảo vệ tương đương với công việc giữ nhà với phụ trách tuần tra phải không?
Quan Nhã Ny nói:
- Cũng gần như vậy, nhưng công việc bảo vệ mà công ty vệ sĩ chúng ta phụ trách chủ yếu là dọn dẹp hiện trường, tìm những chỗ khả nghi, phụ trách tuần tra bên ngoài, đi theo cố chủ, chứ không phải là giữ nhà.
Vũ Ngôn gật đầu, nói:
- Tôi cũng hiểu đại khái rồi. Nguy hiểm vẫn có một chút, xem ra các cô sẽ tăng lương cho tôi rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 32: Vệ sĩ (2)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Quan Nhã Ny cười lạnh lùng:
- Anh yên tâm, đãi ngộ của công ty vệ sĩ Thánh Long chắc chắn sẽ làm anh hài lòng. Bây giờ, phần giới thiệu của tôi xong rồi, nếu anh không còn thắc mắc nào nữa, vậy thì anh đồng ý gia nhập công ty vệ sĩ Thánh Long, đúng không?
Vũ Ngôn cười nói:
- Quan tiểu thư hiểu đúng rồi, xem ra cô cũng là người thông minh.
Quan Nhã Ny không để ý tới tới lời châm chọc của hắn, đưa tập tư liệu trong tay ra nói:
- Bây giờ tôi muốn nói một lần về vấn đề bối cảnh của cá nhân anh. Đây cũng là một quá trình mà bất cứ một nhân viên nào muốn gia nhập công ty vệ sĩ Thánh Long đều phải trải qua, đó cũng là một đảm bảo về tố chất nhân viên của chúng tôi. Hy vọng anh không nên để ý tới việc điều tra này của chúng tôi.
Vũ Ngôn gật gật đầu, Quan Nhã Ny tiếp tục nói:
- Anh là một cô nhi, từ nhỏ lớn lên tại thành phố Thanh Sơn, được một vị lão tiên sinh tên Bạch Nhất Xuyên nuôi dưỡng. Tháng 7 năm nay thi đại học, ghi danh vào đại học Thiên Kinh. Trong nhà anh còn có một em gái tên Tô Diệp đang học lớp 11 tại Thanh Sơn, đó cũng là một cô nhi được anh thu dưỡng. Những tư liệu cơ bản này đều chính xác phải không.
Nhưng thứ này đều là những tư liệu công khai nên tất nhiên chẳng có gì sai cả.
Quan Nhã Ny nói tiếp:
- Mười lăm tuổi, anh vào học tại trường trung học phụ thuộc quân khu Thiên Kinh, một năm trước mới trở về Thanh Sơn. Mà Bạch lão tiên sinh một năm trước cũng đã qua đời, mà công phu ngoại gia của anh cũng học được từ Bạch tiên sinh, đúng không?
Vũ Ngôn gật đầu cười nói:
- Tình hình của tôi, các cô đúng là hiểu rõ tới từng chân tơ kẽ tóc!
Quan Nhã Ny cũng không để ý tới hắn, tiếp tục nói:
- Tình hình của anh một năm trở lại đây chúng tôi đều đã rõ, nhưng tình hình trong ba năm anh học tại trường trung học phụ thuộc quân khu Thiên Kinh chúng tôi lại không biết nhiều. Trong hồ sơ của anh chúng tôi thấy phiếu điểm có chữ ký đóng dấu của hiệu trưởng Lý trường trung học kia, đồng thời cũng từ hiệu trưởng Lý biết được anh đúng là đã từng học tại đó.
Trong lòng Vũ Ngôn cười thầm, đấy đều là do lão Tăng với hiệu trưởng kia hợp mưu. Tay của các người có dài tới đâu cũng không thể vào tới Liệp Ưng. Cho nên thân phận trước kia của hắn chính là một bí mật, có tra cũng không ra.
- Anh là người thành phố Thanh Sơn, tại sao lại tới học tại trường trung học phụ thuộc quân khu Thiên Kinh?
Quan Nhã Ny vừa quan sát hắn vừa hỏi, hàn quang trong mắt bắn ra từ phía như muốn nắm được điểm then chốt gì đó.
Vũ Ngôn từng được huấn luyện kỹ xảo phản thẩm vấn nên trình độ của Quan Nhã Ny so với hắn vẫn còn quá non. Hai mắt nhìn chằm chằm vào cô nàng, nói:
- Tôi có thể tới đó học là bởi vì tôi có quan hệ.
- Quan hệ gì?
Quan Nhã Ny hỏi tới.
- Tôi có một vị đại ca làm tại một bộ phận nào đó tại quân khu Thiên Kinh.
Vũ Ngôn thở dài nói:
- Hy vọng cô đừng hỏi tôi tên và chức vụ của anh ta, Cô cũng biết, quân đội đã có quy định. Mặc dù tôi là huynh đệ của anh ta nhưng cũng không thể tùy tiện để lộ điều này, đồng thời tôi cũng không cho rằng các cô có quyền hỏi điều này.
Quan Nhã Ny gật đầu, nói:
- Chúng tôi tôn trọng riêng tư cá nhân của anh, với lại những điều anh vừa nói ăn khắp với những điều chúng tôi tìm được chỗ hiệu trưởng Lý. Song, chúng tôi cảm thấy lạ là anh học ba năm tại đó thì sao không thi đại học vào năm trước mà lại còn trờ về Thanh Sơn học lại một năm rồi mới thi? Chúng tôi cũng đã hỏi hiệu trưởng Lý về vấn đề này nhưng ngài ấy nói không tiện để lộ nên chúng tôi đành phải hỏi trực tiếp anh.
Vũ Ngôn cười khổ nói:
- Vấn đề này tôi có thể không trả lời được không?
Quan Nhã Ny lạnh lùng lắc đầu.
Vũ Ngôn có nỗi khổ nhưng cũng chỉ biết câm nín, hắn không nói tất cả những chuyện này đều là do lão Tăng với hiệu trưởng Lý kia thông đồng làm giả nên đành phải cười nói:
- Lý do này có nói ra chỉ sợ cô cũng không tin, bởi vì một ngày trước khi thi tôi đã ngủ. Cô hiểu ý tôi chứ? Tôi lỡ mất một năm, mà đúng lúc ấy sức khỏe sư phụ cũng không được tốt lắm nên tôi mới trở về thành phố Thanh Sơn, rồi đi học lại một năm.
Khuôn mặt lạnh như băng của Quan Nhã Ny xuất hiện một nụ cười hiếm hoi, sau đó cô đứng dậy nói:
- Chúc mừng anh, tiên sinh! Anh bây giờ là một thành viên của công ty vệ sĩ Thánh Long chúng tôi.
Vũ Ngôn thoáng sửng sốt, nói:
- Cô tin lý do của tôi sao? Nói thật với cô, chính tôi còn có chút khó tin nữa là.
Quan Nhã Ny lắc đầu nói:
- Lý do của anh mặc dù hơi vớ vẩn nhưng chúng tôi không phải tin anh, mà là tin vào hiệu trưởng Lý với những thầy cô giáo trong ba năm học tại trường trung học phụ thuộc quân khu Thiên Kinh kia. Xin lỗi vì vừa rồi đã giấu anh một số chuyện. Lý do mà anh vừa nói rất giống với lý do mà thầy cô giáo của anh với hiệu trưởng Lý nói cho chúng tôi, họ còn cảm thấy đáng tiếc thay anh. Hiệu trưởng Lý là một người mà tôi rất tôn kính, tôi cho rằng ngài cũng không có lý do gì nói dối tôi cả.
Trong lòng Vũ Ngôn thầm đổ mồ hôi, tự nhủ, lão Tăng với lão hiệu trưởng Lý kia đúng là hai con cáo giảo hoạt, ngay cả các thầy cô giáo cũng được bố trí ngon lành. Với lại, nha đầu họ Quan này cũng thật xảo quyệt, nói dối rằng hiệu trưởng Lý không nói nguyên nhân ra để dụ dỗ mình mắc mưu.
Quan Nhã Ny lôi ra một bản hợp đồng, đưa cho Vũ Ngôn, nói:
- Anh xem qua đi, nếu có ý kiến gì chúng tôi có thể sửa lại.
Vũ Ngôn nhìn qua bản hợp đồng, nói với Quan Nhã Ny:
- Quan tiểu thư, tôi còn hai vấn đề nữa.
Quan Nhã Ny ra hiệu mời hắn hỏi.
Vũ Ngôn nói:
- Cô cũng biết tôi vừa thi lên đại học xong, nếu đỗ thì chắc chắn tôi phải đi học, cho nên thời hạn của hợp đồng tôi....
Quan Nhã Ny gật gật đầu nói:
- Điều này anh cứ yên tâm. Công ty vệ sĩ Thánh Long lấy hoàn cảnh làm việc tốt với mức lương hậu đãi để giữ chân nhân tài. Trên hợp đồng không yêu cầu ép buộc cưỡng chế về thời hạn, chỉ cần anh có lý do thoả đáng, sau khi từ chức thì công ty sẽ không làm khó anh. Hơn nữa lúc đó công ty sẽ có một lễ vật tặng anh. Kỳ thật, với tình hình hiện giờ của anh, cho dù có học đại học thì vẫn có thể ở lại công ty làm thêm, thời gian làm việc với việc học không sẽ không có xung đột gì. Tôi là một ví dụ.
Thấy thần sắc nghi hoặc của Vũ Ngôn, Quan Nhã Ny nói:
- Tôi giờ đang là sinh viên năm ba học viện ngoại ngữ của đại học Thiên Kinh.
Vũ Ngôn cười hì hì, tay ôm quyền nói:
- Thất kính! Thất kính! Vấn đề thứ hai của tôi là, Quan tiểu thư, cô giữ chức gì trong công ty vệ sĩ Thánh Long này?
Quan Nhã Ny nói:
- Tôi là phó quản lí bộ phận bảo vệ đặc biệt của công ty vệ sĩ Thánh Long.
Trong lòng Vũ Ngôn thầm nói, với võ công của nha đầu này có làm phó quản lí cũng đúng, chỉ có điều, đó chỉ giới hạn trong lĩnh vực chiến đấu tay không hoặc bằng hàng "lạnh", còn nếu gặp phải sự tập kích với hỏa lực mạnh thì sợ rằng còn có cao nhân khác tọa trấn chỉ huy.
Quả nhiên Quan Nhã Ny tiếp tục nói:
- Tôi chủ yếu phụ trách về dọn dẹp bên ngoài hiện trường với bảo vệ bên trong. Còn một người khác nữa chuyên phụ trách xử lý những tình huống phức tạp.
Vũ Ngôn tất nhiên hiểu rõ tình huống phức tạp mà cô ta nói là cái gì. Hắn nói:
- Nếu đã như vậy tôi không còn chuyện gì nữa, Hy vọng sau này được Quan tiểu thư chiếu cố nhiều hơn.
Quan Nhã Ny gật đầu nói:
- Đã vậy thì công việc tại nhà hàng Âu bên này anh vẫn có thể tiếp tục. Hai chúng ta luân phiên trực kíp. Nhưng thời gian chúng ta ở đó giờ cũng không còn lâu nữa, xem ra phải tìm một trưởng kíp chân chính rồi.
Vũ Ngôn lấy làm lạ, hỏi:
- Cô không phải là trưởng kíp nơi này sao?
Quan Nhã Ny nói:
- Tôi chỉ đồng ý với cô..... đồng ý với tổng giám đốc tạm thời làm ở đó thôi, vốn định sau khi tìm được một trưởng kíp sẽ đi, nhưng không ngờ rằng ngay cả anh, một trưởng kíp mới tới, cũng bị tôi mang đi. Xem ra phải mau chóng tìm lại một trưởng kíp chân chính mới được. Với lại, phải là người không thể như anh.
Vũ Ngôn lắc đầu thở dài:
- Aizzz, cũng chẳng có cách nào, tôi đã rất cố gắng để không lộ sự xuất sắc của mình ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn bị tuệ nhãn của cô tìm ra.
Quan Nhã Ny nhịn cười trừng mắt với hắn, sống hơn hai chục năm, chưa thấy thằng cha nào da mặt dầy như thằng cha này.
Vũ Ngôn về tới cửa thì thấy đèn trong phòng Hậu Vân đã tắt nên nghĩ rằng cô ấy đang ngủ, nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà, đang định đi tắm thì chợt nghe giọng nói của Hậu Vân:
- Ngôn đại ca, là anh sao?
Giọng nói rất yếu, nếu không phải sáu giác quan của Vũ Ngôn mẫn cảm thì gần như không thể nghe thấy tiếng của cô.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 33: Dị năng giả (1)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Vũ Ngôn nghe giọng nói yếu ớt của cô liền vội hỏi:
- Tiểu Vân, em sao vậy? Có phải bị bệnh không?
Hậu Vân nói:
- Em không sao! Ngôn đại ca, canh đậu xanh ở trong phòng bếp ấy, anh xuống uống nhanh rồi còn đi nghỉ sớm.
Vũ Ngôn lo lắng tới gõ cửa nói:
- Tiểu Vân, để anh vào xem em thế nào.
Cả nửa ngày không nghe thấy tiếng Hậu Vân, lại thấy cánh cửa không đóng bèn vội đẩy cửa đi vào. Mặc dù bên trong không có đèn nhưng nội công Vũ Ngôn đã đại thành nên có thể nhìn rõ được mọi vật trong đêm tối. Hắn thấy Hậu Vân đang nằm trên giường chùm chăn kín mít chỉ để lộ mỗi cái đầu. Khuôn mặt cô giờ đỏ bừng, môi khô nứt nẻ, trán đầy mồ hôi. Khi nghe thấy tiếng Vũ Ngôn bước vào, cô định mở miệng nói cái gì đó nhưng chỉ có thể mấp máy môi mà không thể phát thành tiếng. Vũ Ngôn đi tới kéo tay cô nói:
- Tiểu Vân, em sao vậy?
Hậu Vân mấp máy nhưng vẫn không thể thành tiếng. Vũ Ngôn sờ trán cô, giờ nó nóng như lửa đốt, lại thấy tấm chăn cô đắp đã thấm ướt đẫm mồ hôi. Hắn biết cô đã bị nhiễm phong hàn. Bây giờ, trong lòng hắn đang vô cùng hối hận. Mình thật sơ ý, quá sơ ý. Thể chất Hậu Vân đã yếu, ban ngày phải đứng cả buổi, tối lại còn phải thức đêm chờ mình về nên thân thể không thể chịu nổi.
Vũ Ngôn đau lòng, lại hận bản thân quá bất cẩn, kéo tay Hậu Vân, hắn nói:
- Tiểu Vân, là anh không chăm sóc tốt cho em.
Hậu Vân lắc đầu, ý không trách hắn.
Vũ Ngôn nhớ tới phương pháp khu trừ phong hàn có nói trong cuốn "Tạp kinh tổng hợp" kia. Nghĩ vậy, hắn nâng thân thể Hậu Vân dậy cho đối mặt với mình. Nội lực từ khắp nơi trong cơ thể chuyển động, công tụ hữu chưởng rồi nhẹ nhàng ấn lên huyệt Nhũ Căn ở trước ngực Hậu Vân.
Trong lòng Hậu Vân rất xấu hổ nhưng không còn sức để giãy dụa. Nhưng đang lúc bối rồi bất lực đó thì bỗng một dòng khí hùng hậu xuất hiện trước ngực rồi chảy về khắp các gân mạch trong cơ thể. Cỗ khí lưu này như ánh nắng giữa xuân, ấm áp mà dịu êm xua tan đi phong hàn trong cơ thể cô. Hậu Vân chỉ cảm thấy những nơi dòng khí đi qua bỗng trở nên khoẻ mạnh thoải mái, cảm giác ấy khiến cô chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
Từng đợt từng đợt khí nóng từ trước ngực truyền đi khiến khuôn mặt cô đỏ hồng lên. Mặc dù biết Vũ Ngôn vì khu trừ phong hàn cho mình mới làm như vậy, nhưng trước bộ ngực mềm mại của mình, một bàn tay dày rộng đang bao phủ lên đó khiến trái tim cô loạn nhịp. Trộm nhìn Vũ Ngôn; trong đêm tối, dưới ánh trăng khi mờ khi tỏ ngoài cửa sổ, cô loáng thoáng thấy được đôi mắt thâm thúy ấy đang hiện lên vẻ lo lắng, đau lòng. Điều này làm trái tim cô có cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cảm thụ nhiệt lưu cuồn cuộn từ bàn tay ấy truyền đến từ trước ngực, Hậu Vân cảm giác nơi mềm mại nhất trước ngực mình dường như cũng nóng lên. Cái cảm giác ấy khiến cô run rẩy, rồi sau đó, cái cảm giác ấy lại khiến cô có chút sợ hãi, xen lẫn chút khát vọng đang lan tỏa khắp toàn thân. Cỗ hỏa nhiệt đó tụ lại thành một dòng nước mãnh liệt chảy trong cơ thể cô khiến cô không tự chủ được mà phát ra một tiếng rên rỉ:
- Ngôn đại ca...
Vũ Ngôn thấy khí lạnh trong cơ thể Hậu Vân đã bị khu trừ gần hết, lại nghe thấy tiếng cô gọi liền thu bàn tay lại, nói:
- Tiểu Vân, giờ em cảm thấy sao?
Khuôn mặt Hậu Vân vẫn nóng bừng bừng, đầu gần như chui cả vào trong chăn nhưng vẫn trả lời một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Ngôn đại ca, em không sao ...
Vũ Ngôn gật gật đầu nói:
- Tiểu Vân, thân thể em quá hư nhược, sau này nhất định phải chú ý điều dưỡng, không thể tự đày đọa mình được.
Hậu Vân nói:
- Ngôn đại ca, anh yên tâm đi. Em nhất định sẽ tự chăm sóc mình, không gây thêm phiền toái cho anh nữa đâu.
Vũ Ngôn nghiêm mặt, nói:
- Cái gì mà không gây thêm phiền toái cho anh hả? Em sao còn nói những lời như vậy. Anh chăm sóc em là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Trong mắt Hậu Vân ánh lên hàng ngàn hàng vạn sợi nhu tình, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú lên người hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ thốt:
- Ngôn đại ca...
Cả người cô giờ ướt đẫm mồ hôi, quần áo lót trên người như dính chặt vào cơ thể để lộ ra dáng người lả lướt đến tuyệt vời, khuôn mặt vẫn còn hồng hồng, nhu tình trong ánh mắt mênh mang như nước; dáng vẻ yếu đuối ấy thật khiến lòng người rung động!
Trong lòng Vũ Ngôn cũng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cảnh tượng hấp dẫn trước mắt khiến hắn miệng khô, lưỡi khô. Vội vàng cắn đầu lưỡi, trong lòng hắn đang thầm mắng mình vô sỉ. Cô ấy là em gái chiến hữu thân như huynh đệ của mình, vì thế cho nên dù có một chút suy nghĩ như thế kia đều là một điều thiếu tôn trọng tình cảm tới cùng cực.
Cố gắng chống cự lại hấp dẫn trước mắt. Vũ Ngôn nói:
- Không còn sớm nữa, Tiểu Vân, em ngủ một giấc thật ngon đi. Anh bảo đảm sáng ngày mai em sẽ lại vui vẻ hoạt bát như bình thường.
Hậu Vân nhẹ giọng nói:
- Ngôn đại ca, anh bật đèn cho em. Bây giờ cả người em toàn mồ hôi rất không thoải mái nên em muốn đi lau người một lúc.
Vũ Ngôn vội vàng đi bật đèn, Hậu Vân rời khỏi giường nhưng một trận sốt vừa rồi đã rút sạch thể lực của cô. Chỉ đi có hai bước mà Hậu Vân cảm thấy chóng mặt. Vũ Ngôn vội đỡ cô. Hậu Vân tựa vào người hắn, ngửi mùi mồ hôi trên người hắn, lại nhớ tới bàn tay của hắn khi áp vào bộ ngực mềm mại của mình, nghĩ vậy mà khuôn mặt cô lại đỏ bừng.
Đến khi Hậu Vân đã lau người xong trở lại nằm lên giường mà Vũ Ngôn vẫn chưa hết lo lắng, rồi hắn đi lấy một chiếc khăn mặt, nhúng vào nước ấm rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô. Hậu Vân thấy mình được một người đàn ông chăm sóc, lo lắng tới cả những cái nhỏ nhất như thế này thì trong lòng lại dâng lên một cỗ nhu tình, mũi cũng cảm thấy cay cay, rồi rất lâu sau mới đi vào giấc ngủ sâu. Vũ Ngôn sợ tối đêm cô lại xảy ra chuyện gì nữa nên lấy một cái ghế, ghé vào thành giường cô ngủ.
Hậu Vân thức dậy đã thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Vũ Ngôn. Hắn ngủ tựa như một đứa trẻ, khóe miệng lộ ra một nụ cười thuần khiết. Ánh nắng vàng của mặt trời buổi sớm xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt hắn như tạo lên một tầng quang huy hòa nhã thân thiết. Hậu Vân có một cảm giác hạnh phúc, yên bình tới dị thường, cô chỉ hy vọng thời khắc đẹp đẽ này sẽ có thể vĩnh viễn cô đọng lại tại nơi đây.
Hậu Vân đã hẹn với Tăng Nhu tới giúp cô ta trong hoạt động quyên góp cho trẻ em nghèo. Vũ Ngôn thấy sức khỏa của cô đã tốt hơn nhưng vẫn khuyên Hậu Vân vài câu, song Hậu Vân cô vẫn quyết tâm đi đến cho hẹn, nên hắn cũng không làm gì được mà chỉ biết theo Hậu Vân tới địa điểm tụ họp với Tăng Nhu.
Địa điểm tụ họp là ở cửa hàng lớn nổi tiếng "Ôn Toa" trên đường Trương Phúc Tỉnh. Đường Trương Phúc Tỉnh là môt trong những khu phố buôn bán phồn hoa nhất Thiên Kinh. Bốn phía, nhà cao tầng mọc lên san sát, chủ yếu là các cửa hàng, xe qua xe lại tấp nập, một cảnh tượng vô cùng phồn hoa. Cho tới giờ Hậu Vân vẫn chưa được đến một nơi nào phồn hoa như thế này, khi tới đây, ánh mắt cô không khỏi nhìn khắp nơi xung quanh, rồi khi nhìn thấy một chuện gì mới mẻ là lại vô cùng ngạc nhiên.
"Ôn Toa" là cửa hàng nổi tiếng nhất, cũng lớn nhất trên đường Trương Phúc Tỉnh. Vũ Ngôn và Hậu Vân còn chưa tới "Ôn Toa" thì từ xa đã trông thấy một băng rôn lớn đang tưng bay theo gió với biểu ngữ: " Quyên góp cho trẻ em nghèo, đem lại hạnh phúc cho muôn vàn gia đình", phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: " Hoạt động của Đại học Thiên Kinh vì trẻ em nghèo hiếu học. Mong được mọi người ủng hộ!"
Tăng Nhu mặc một chiếc áo ngắn tay màu hồng phối với một chiếc quần lửng màu lam nhạt, chân đi một đôi dép xăng đan màu xám bạc, và đang không ngừng chỉ huy mấy người bạn treo biểu ngữ. Thân thể mềm mại quay hết chỗ này đến chỗ khác, dáng người nóng bỏng chợt hiện lên. Trong lòng Vũ Ngôn thầm nghĩ, quả ớt nhỏ này trông cũng rất được nha!
Đứng bên cạnh Tăng Nhu là một nam hài anh tuấn với dáng người cao cao, cái mũi thẳng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn một cách đầy thâm tình vào người đang chỉ đông chỉ tây cạnh mình. Đây chắc là một trong những ứng viên cho chức cháu rể của mình rồi. Trong lòng Vũ Ngôn thầm vui.
Càng làm Vũ Ngôn vui hơn chính là trong đám người bận rộn kia hắn không ngờ trông thấy Lục Phong. Nhìn vẻ mặt thì có vẻ hắn ta đang rất đau khổ bê cái hòm quyên góp lên bàn dưới sự chỉ huy của Trương Hoàn. Nơi này có nhiều con gái như vậy nên với cá tính thích bay nhảy của Lục Phong thì đương nhiên hắn rất muốn mượn cơ hội đi làm quen, chỉ tội cho hắn là lại bị Trương Hoàn trông chừng nên năng lực đầy người mà không có cách nào phát huy.
Lục Phong tất nhiên là không cam lòng. Ánh mắt hắn đảo tứ phía, khi trông thấy Vũ Ngôn đi tới liền vội giơ tay vẫy, nói:
- Người anh em! Help me! Help me!
Đương nhiên, ý trong lời kêu cứu ấy của hắn chỉ có hai người hắn với Vũ Ngôn mới hiểu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Đô Thị Lương Nhân Hành
Tác Giả: Vũ Nham
Chương 34: Dị năng giả (2)..
Dịch: Thiên Địa Nhân
Nguồn: Sưu Tầm
Tăng Nhu xoay người cũng thấy Vũ Ngôn với Hậu Vân đang đi tới. Cô đưa tay vẫy vẫy Vũ Ngôn reo lên:
- Hùng binh, sao đến muộn như vậy, trông anh có vẻ nhàn hạ quá.
Vũ Ngôn cười nhưng không đáp lời cô nàng mà chỉ nói với một anh bạn đang treo biểu ngữ:
- Đưa cái này đây, để tôi giúp anh cho.
Biểu ngữ này quá lớn, tay nam sinh này không đủ khỏe nhưng vừa vào tay Vũ Ngôn, rào một cái, tấm biểu ngữ đã được đưa lên, chỉnh cho đúng rồi cố định ở đó.
Tăng Nhu đang nói chuyện với Hậu Vân thì thấy động tác của Vũ Ngôn, miệng hô:
- Hùng binh, không ngờ anh cũng giỏi như vậy.
Ánh mắt nam hài bên cạnh Tăng Nhu hiện lên một tia khinh miệt, nhưng thấy tướng mạo tuấn lãng, khí chất tiêu sái của Vũ Ngôn thì trong lòng có mấy phần kinh hãi. Hắn vội hỏi Tăng Nhu:
- Nhu Nhu, em sao lại gọi anh ta là "hùng binh" vậy?
Tăng Nhu nhíu mày nói:
- Trần Gia Lạc, nói với anh bao lần rồi, tôi không thích anh gọi nhũ danh của tôi. Xin anh về sau gọi tôi là Tăng Nhu.
Một chút xấu hổ cũng không có, Trần Gia Lạc tiếp tục cười nói:
- Được rồi, tất cả nghe lời em đi. Em sao lại gọi anh ta là "hùng binh" vậy?
Tăng Nhu nghe ngữ khí thân thiết của hắn thì cũng rất khó chịu nhưng cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ nói:
- Anh ta là một người bạn của tôi. Chúng tôi thường gọi đùa anh ta là "Hùng binh" nên sau thành thói quen.
Cô cũng biết quy định trong quân đội. Thân phận của Vũ Ngôn đúng là không thể để lộ ra ngoài nên đánh phải tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
Trần Gia Lạc nhíu mày nói:
- Bạn bè của em anh đều biết mà. Sao chưa từng thấy "hùng binh" này nhỉ!
Tăng Nhu nghe hắn cũng gọi Vũ Ngôn là "hùng binh" thì không nhịn nổi cơn giận, nói:
- Anh dựa vào cái gì mà cũng gọi anh ta là “hùng binh". Đó là cách xưng hô trong đám bạn của tôi nên chẳng có quan hệ gì tới anh cả.
Khuôn mặt Trần Gia Lạc nhất thời tái mét nhưng chỉ sau giây lát đã khôi phục lại như thường.
Vũ Ngôn sớm đã tới bên cạnh Lục Phong giúp hắn, bên tai Lục Phong truyền tới tiếng kể khổ:
- Người anh em, mày có cách nào xử lý con cọp mẹ nhà tao không. Nhiều em gái phiêu như thế này mà tao không làm ăn được gì, trong lòng giờ như vuốt mèo, thật sự là rất rất ngứa!
Vũ Ngôn cười nói:
- Lòng như vuốt mèo thì mày bắt một con chuột vào đó, không phải mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả sao?
Lục Phong liếc nhìn Trương Hoàn, lặng lẽ nói:
- Người anh em, lần này coi như tao xin mày đi. Tao phải tới chỗ mấy em kia tán gẫu vài câu, tiện thể nhặt mấy tin tức. Chỗ này mày giúp tao trấn thủ một lúc nhá.
Vũ Ngôn nói:
- Mày tìm được một cô bạn gái tốt như vậy thì sao còn muốn đi nói chuyện với mấy em kia?
Lục Phong nặng nề nói:
- Dù có làm một thằng đàn ông phong lưu nhưng không được hạ lưu. Tao đang theo đuổi cảnh giới vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân. Cho nên .....
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú tới phương xa kia, dáng vẻ trông rất có học thức:
- Tao muốn kiểm tra một lần thành quả tu luyện của tao mấy năm nay, để xem xem mị lực của mình có giống trước hay không. Vậy nên, chút yêu cầu nhỏ bé này mà mày không thể giúp tao sao?
Vũ Ngôn đá một cước vào mông hắn:
- Biến đi!
Song, nguyện vọng đẹp đẽ của Lục Phong cuối cùng vẫn bị một tiếng gọi “hùng bình" của Tăng Nhu làm cho tan vỡ. Trương Hoàn đưa mắt nhìn lại thấy Lục Phong đang chuẩn bị hành động, lại một cước nữa "thơm" vào mông hắn, sau đó hắn hoàn toàn bại vong dưới hỏa lực mạnh như vũ bão của cọp mẹ.
Tăng Nhu vừa gọi một tiếng "hùng binh" thì đã thấy Vũ Ngôn lao nhanh tới, cùng với đó là tiếng tru như bị chọc tiết của Lục Phong. Cọp mẹ đang dùng trọng hình tiến hành xử phạt Lục Phong.
Tăng Nhu chỉ vào Vũ Ngôn nói:
- Hùng binh, lệnh cho anh phải ngay lập tực lau sạch sẽ cái bàn này, kể cả cái hòm quyên góp kia nữa. Hiểu chưa?
Vũ Ngôn thầm nghĩ:
" Cháu rể ở bên cạnh cô không sai mà lại cố tình sai trưởng bối làm trâu làm ngựa cho cô. Sau này có cơ hội thì tôi nhất định phải xử lý cho ra trò mới được”.
Nhưng việc quyên góp giúp người nghèo cũng là một chuyện tốt nên trong lòng hắn cũng vui vẻ nên cũng không so đo thái độ của Tăng Nhu. Sau đó hắn tìm một cái ghẻ rồi cùng Hậu Vân đi lau bàn.
Từ đầu đến cuối, Trần Gia Lạc vẫn nhìn chăm chú vào Vũ Ngôn mà trong mắt hắn lộ ra vẻ khinh miệt. Tên tiểu tử này chắc chỉ có sức để thở thôi. Tất cả mọi người đều bận việc nhưng chỉ có mình hắn là lẽo đẽo theo bên người Tăng Nhu, rồi cũng chỉ đông, chỉ tay hò hò hét hét mà không có chút ý định cho thấy hắn muốn bắt tay vào làm.
Tăng Nhu cũng nhíu mày rồi càng lúc càng cảm thấy tên Trần Gia Lạc bên cạnh mình rất không thuận mắt. Hình tượng của "hùng binh" kia lúc này trong mắt cô còn cao hơn tên Trần Gia Lạc này gấp mấy lần.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius