Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 106: Tịch diệt huyền lôi
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên tập: Tiểu Băng
Nguồn: BachNgocSach
“Khai Nguyên cảnh!” cả tộc nhân Lăng gia kinh hãi.
Bọn Lăng Phong chấn động, đều thấy vui mừng cho Tần Liệt, nhìn lại mớ linh tài, không còn muốn từ chối nữa.
“Tu luyện ở Tinh Vân Các quả nhiên tiến giai thật nhanh.” Lăng Dĩnh mắt rạng rỡ: “Tần Liệt, lúc ngươi rời Lăng gia trấn tới Tinh Vân Các, chắc cũng mới là Luyện thể bát trọng thiên, giờ mới hơn một năm đã đột phá vào Khai Nguyên cảnh. Tinh Vân Các có thật trợ giúp tu luyện tốt như vậy, giúp ngươi tăng cảnh giới nhanh như vậy hay không?”
Người trong Lăng gia trấn, không ai vào Khai Nguyên cảnh trưới hai mươi tuổi, nên chưa từng có ai được vào tu luyện trong Tinh Vân Các.
Vì vậy, những hỗ trợ tu luyện của Tinh Vân Các bọn họ cũng đều là nghe người khác nói.
Hôm nay Tần Liệt trở về, nên cả bọn bắt ngay cơ hội, muốn hỏi cho biết.
Tần Liệt nghĩ nghĩ rồi giải thích: “Tu luyện trong Tinh Vân Các đúng là nhanh hơn một chút, trong các có các khu chuyên môn như Tĩnh tâm thất, Chiến đấu thất, khu tu luyện, Tàng kinh lâu, Tàng khí lâu đều hỗ trợ cho việc tu luyện…”
Mắt mọi người sáng ngời, vô cùng mong đợi.
“Cho nên nói các người đừng có khách khí với ta, nhận lấy đồ đi, rồi tu luyện thật tốt cho ta.” Tần Liệt cười: “Nói không chừng một hai năm nữa các người đều có thể đi vào Tinh Vân Các, chúng ta sẽ đoàn tụ ở đó. ừ, sách kia là ta mượn của Tàng kinh các, đừng có làm hư nhé, một thời gian ngắn nữa ta sẽ quay lại lấy sách, đổi sách mới cho các ngươi.”
“Được!” Lăng Phong đáp, “Chúng ta không khách khí nữa.”
“cảm ơn!” bọn Lăng Hâm đều lên tiếng cảm tạ.
Cả bọn đều vô cùng cảm kích.
Trò chuyện với nhau một hồi, Tần Liệt cáo từ rời đi.
Hắn đi được nửa canh giờ thì Lăng Thừa Nghiệp trở về. nghe Lăng Thừa Chí kể, ông ta biết Tần Liệt tới, và chia không ít linh đan linh thạch cho bọn Lăng Phong.
Lăng Thừa Nghiệp khẽ than “Ai, chúng ta thực có lỗi với hắn.”
“Làm cũng đã làm rồi.” Lăng Thừa Chí vẻ mặt cũng đầy bất đắc dĩ, nói: “Đại ca, nghe được cái gì rồi?”
“Chúng ta phải đi ven Cực hàn sơn mạch, phối hợp với các trưởng lão chặn đường linh thú. Đám trưởng lão này là do phó các chủ Liễu Vân Đào và Đỗ Hải Thiên, Ngụy Hưng chủ trì, ta sợ Đỗ Hải Thiên sẽ thừa cơ hội hãm hại chúng ta.” Lăng Thừa Nghiệp mặt mày ủ ê, “Bây giờ võ giả phải chiến đấu với linh thú, chúng ta lại là thế lực phụ thuộc, nhất định phải nhận nhiệm vụ, không thể từ chối được.”
“ngữ Thi với Huyên Huyên đã được Cưu bà bà thu làm đồ đệ, Đỗ Hải Thiên còn dám đối phó với chúng ta sao?” Lăng Thừa Chí nghiêm mặt.
“Hắn biết rõ chúng ta thù hận hắn. thù oán giữa hắn và chúng ta đã sớm là không chết không ngừng rồi, tuyệt đối không thể hòa giải được. nên chắc chắn hắn sẽ dùng mọi cách tiêu diệt Lăng gia ta.” Lăng Thừa Nghiệp trong mắt sát ý lượn lờ: “Tuy Cưu bà bà là cốc chủ Âm sát cốc, nhưng Tinh Vân Các không phải là thế lực phụ thuộc Thất sát cốc, bà ấy không thể quản được Đỗ Hải Thiên, nếu đối phó hắn ngược lại sẽ bị Sâm La điện hỏi tội, bây giờ chúng ta không thể mượn nhờ uy phong của bà ấy được.”
“Vậy chúng ta phải cẩn thận mới được.”
“Phải, ta sẽ cố gắng cẩn thận, hy vọng có thể bình an trở về.” Lăng Thừa Nghiệp gật đầu. “Ngươi với Lăng Phong ở lại coi sóc gia tộc, trong đám tiểu bối chỉ có Lăng Phong trầm ổn, có thể giúp ngươi xử lý sự vụ trong tộc mà thôi. Tính cách khí độ của nó cũng tốt, tương lai nếu Ngữ Thi Huyên Huyên gả đi rồi, người kế nhiệm làm gia chủ ta sẽ chọn Lăng Phong.”
“nếu hôn ước của Ngữ Thi với Tần Liệt không bị hủy, thì Tần Liệt cũng là một nhân tuyển tốt.” Lăng Thừa Chí nói.
Lăng Thừa Nghiệp lắc đầu thở dài, không nói thêm gì về đề tài này nữa.
…
“Lý thúc, người rảnh lắm đúng không?”
Tần Liệt đi tới trước cửa cửa hàng Lý Kỳ, cười cười hỏi, xoải bước đi vào.
Trời chạng vạng, cửa hàng vắng vẻ, chỉ có một mình Lý Mục nằm gọn trong ghế xích đu, híp mắt lười nhác nhìn ra bên ngoài mà thôi.
Trong sân phía sau, con chó to cũng đang nằm dưới bóng cây, nhắm mắt dưỡng thần.
“Ừ, tiểu tử ngươi vào Khai Nguyên cảnh rồi nhỉ.” Lý Mục cười nhẹ, ngồi thẳng người lên, hí mắt đánh giá Tần Liệt: “Mở được mấy cái nguyên phủ rồi?”
“Mới có một cái.”
“Ừm, thế cũng tốt rồi. khổ tu đi, tranh thủ sơm sớm mở cả ba cái ra. Cả ba nguyên phủ nếu đều chứa lực lôi điện, nghĩa là gấp ba hiện giờ, thì lực chiến đấu của ngươi sẽ tăng lên nhiều lắm đó.” Lý Mục gật đầu.
“Lý thúc, làm sao người biết ta tu luyện lực lôi điện?” Tần Liệt kinh ngạc.
“Ha ha.” Lý Mục cười, lấy một tờ giấy vàng từ trong tủ thức ăn đằng sau ra đưa cho Tần Liệt: “Thứ này gần đây ta mới mua được, có chút hữu dụng cho ngươi, cứ thử đi, coi như là luyện khí lần đầu tiên.”
Tần Liệt nhận tờ giấy, cúi đầu xem, thấy trên giấy viết rất nhiều loại linh tài: Thổ hồn tinh hai viên, Lưu sa kim bốn lạng, Mực vân thạch một viên, Huyền thiết năm lạng…”
“Đây là cái gì?” Tần Liệt khó hiểu.
“Danh sách linh tài phụ trợ luyện chế Tịch diệt huyền lôi.” Lý Mục nghiêm chỉnh nói: “Cái đồ chơi này là thứ linh khí chỉ dùng được một lần, có chức năng nổ mạnh, uy lực rất lớn. Linh tài để luyện chế nó không hiếm, trong kho Tinh Vân Các chắc có đấy, ngươi chỉ cần chuẩn bị chủ tài có thể chứa được lực lôi điện là đủ.”
“Còn linh trận đồ đâu?” Tần Liệt lại hỏi.
“Nhìn phía dưới.”
Tần Liệt nhìn xuống dưới, giật mình ngạc nhiên.
“Dùng bốn linh trận trụ cột làm hạch tâm, dùng Tăng phúc trận tăng cường lôi lực, kích phát lực lôi điện của chủ tài. Lực lôi điện sau khi qua tăng phúc sẽ chuyển vào trong Trữ linh trận. trữ linh trận không dung nạp được, nên chỉ có thể bị nổ, gây ra bạo tạc từ bên trong, tạo thành lực phá hoại khủng khiếp cho Tịch diệt huyền lôi…”
Mắt Tần Liệt lóe sáng: “thì ra đôi khi luyện khí cũng không nhất định phải vẽ linh trận đồ hoàn chỉnh. Một Trữ linh trận không hoàn chỉnh sẽ không dung nhập được lực lôi điện đã được tăng phúc, nên sẽ lập tức bị nổ… vậy cũng gọi là linh khí?”
“Linh khí chỉ sử dụng một lần cũng là linh khí.” Lý Mục lại cười, “Cái gì cũng được ghi hết trên giấy rồi, ngươi từ từ nghiên cứu đi, làm thử một cái. Nếu quả thực có thể luyện ra được… nó sẽ tăng cường lực chiến đấu cho ngươi đó, ừ, uy lực của nó lớn lắm.”
Ngừng một chút, sắc mặt Lý Mục nghiêm túc hẳn: “Nhưng ngươi phải cẩn thận, trong khi đang luyện chế không được để cho nó nổ, nếu không sẽ bị thương, thậm chí trọng thương!”
“Ta sẽ cẩn thận.” Tần Liệt chân thành đáp.
“Ừ, ta đã mua linh bản bỏ trong phòng cho ngươi rồi, ngươi tự xử lý đi. ờ, đúng rồi, Phan Giác Minh của Khí cụ các rất thích Tụ linh bài, ngươi có rảnh luyện một ít đi.”
“Tịch diệt huyền lôi… Tịch diệt huyền lôi…”
Tần Liệt cúi đầu, tinh thần hoàn toàn tập trung vào trong tờ giấy, ghi nhớ từng loại linh tài, nghiên cứu, mò mẫm sự liên hệ giữa các linh trận đồ…
“Cố nhận linh trận mình chưa thành thục, xem ra muốn luyện được Tịch diệt huyền lôi, thì phải học Cố nhận trận trước.”
Hắn ngây người trong cửa hàng Lý Ký, lấy linh bản trắng bắt đầu tập khắc Cố nhận trận. đã có kinh nghiệm học ba trận kia, lần này học Cố nhận trận rất nhanh chóng.
Chỉ sau nửa tháng, hắn đã khắc Cố nhận trận thành công, bức linh bản trở nên vô cùng cứng cỏi.
Suốt thời gian này, hắn đều ở trong cửa hàng Lý Ký.
Hắn lấy linh bản thử khắc bốn linh trận đồ kết hợp, ý đồ muốn thử làm Tịch diệt huyền lôi.
“Phốc!”
Lại một bức linh bản biến thành than, Tần Liệt chau mày, vứt bức linh bản đi, suy tư suy nghĩ.
Nửa tháng nữa trôi qua, hắn vẫn luôn cố gắng khắc một bản linh trận đồ kết hợp, nhưng luôn xảy ra xung đột trong trận đồ khiến linh bản bị hỏng.
Linh khí chính thức tính hòa hợp kém hơn so với linh bản, nếu linh bản mà không làm được, thì khắc lên linh khí xác suất thất bại sẽ rất cao.
“Ta đã từng nói với ngươi rồi, nếu thất bại hoài thì tạm thời nên ngừng lại.” Lý Mục ở bên ngoài khẽ quát: “Tạm dừng đi, thả lỏng rồi hãy làm lại, nếu lại thất bại, thì lại dừng. chiến đấu phải dùng đầu óc, đừng có chỉ dựa vào toàn cơ bắp.”
“cảm ơn Lý thúc, ta đã biết.” Tần Liệt không làm nữa, đi ra uống rượu với Lý Mục.
Suốt hai ngày, hắn không hề nghĩ tới bất cứ cái gì liên quan tới luyện khí, chỉ lo tu luyện, tích lũy lực lôi điện cho vào nguyên phủ.
Tinh thần đã bình ổn trở lại, hắn mới lại bắt đầu làm thử Linh trận đồ kết hợp.
Ba ngày liên tiếp hắn lại thất bại.
Hắn nghe lời Lý Mục, lại đi nghỉ ngơi, tiếp tục cùng Lý Mục uống rượu, tu luyện nguyên phủ, chờ đầu óc an tĩnh lại mới làm tiếp.
Cứ như thế nhiều lần.
Mười bốn ngày sau, vào một đêm khuya.
“Oanh!”
Trong phòng nhỏ truyền ra một tiếng nổ vang, khiến Lý Mục bừng tỉnh.
“Tiểu tử, khuya khoắt làm gì thế?” Lý Mục vẫn còn buồn ngủ kêu to, rồi bỗng nghĩ ra, nhếch miệng cười: Thế nào, rốt cục thành công rồi hả?”
“Lý thúc, rốt cục ta cũng khắc thành công trận đồ kết hợp cho Tịch diệt huyền lôi rồi!” Tần Liệt mắt đầy tơ máu, nhưng nét mặt lại sáng ngời, hưng phấn: “Vừa mới đưa một tia lực lôi đình vào, được Tăng phúc trận tăng phúc cho mấy lần, vừa nhảy vào trong Trữ linh trận là làm linh bản nổ tung ngay!”
Lý Mục bước vào phòng, thấy cả người Tần Liệt toàn là hơi nước, trong phòng rất nhiều linh bản nát bấy thành bột, ngay cả vách tường cũng nứt ra.
“Ừm, nếu ngươi góp đủ linh tài, tìm được chủ tài có thể chứa được lực lôi điện, khắc được trận đồ liên kết bên trong, thì có thể luyện được Tịch diệt huyền lôi rồi đấy.” Lý Mục nói, vô cùng thoải mái: “Một khi kích hoạt cho nó nổ, coi chừng cái cửa hàng này của ta cũng biến mất luôn.”
Hai mắt Tần Liệt sáng ngời: “Uy lực mạnh tới vậy?”
“Ngươi thành công rồi sẽ biết.” Lý Mục híp mắt.
“Đây là thú hạch một con Băng phách mãng biến dị, cả một con mắt của nó nữa. Con Băng phách mãng này kiêm tu cả băng lôi, thú hạch với con mắt đều có ẩn chứa lực lôi điện, người xem… có thể làm chủ tài cho Tịch diệt huyền lôi được không?” Tần Liệt đưa cho Lý Mục, hỏi.
“Linh thú nhị giai…” Lý Mục sờ sờ thú hạch và con mắt của Băng phách mãng, suy nghĩ một chút, rồi đáp:”Có lẽ là được, lúc ngươi thử làm Tịch diệt huyền lôi, chưa chắc một lần đã thành công. Thú hạch này ngươi có thể đập ra thành nhiều phần, mỗi lần thử chỉ dùng một phần, đến khi chắc chắn thành công mới dùng hết.”
“Thú hạch linh thú cứng lắm, đây lại là linh thú nhị giai, muốn đập vỡ nó…”
“Đưa cho ta, ta sẽ đập nó thành mười phần cho ngươi.”
“Vậy cảm ơn Lý thúc.”
“Ừ.”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 107: Tiếp nhận Luyện khí điện
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên tập: Tiểu Băng
Nguồn: BachNgocSach
Cách Băng nham thành mấy trăm dặm có một nơi thâm sơn, trong ấy có bảy cái sơn cốc, tạo thành hình bắc đẩu thất tinh, có hô ứng với thiên địa. trong một sơn cốc đầy âm khí có một cái đầm nước lạnh buốt, nước trong thấy đáy, mặt đầm đầy hơi nước mờ mịt.
Một thân ảnh xinh đẹp mặc đồ mỏng đang ngồi trong đầm nước.
Linh lực vận chuyển, nước quanh người nàng tạo thành một đám bọt nước to, bọt nước nào cũng sáng long lanh, bên trong linh lực tinh thuần nồng đậm.
Đám bọt nước vây quanh nàng, nước trong đàm cũng xoay tròn như cuộn xoáy.
Càng lúc, bọt nước tụ tập quanh người càng nhiều, chấn động trên người nàng cũng càng mãnh liệt.
Lục Ly lặng yên bay tới.
Trang phục một màu xanh biếc, nét mặt hờ hững, đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thủy đàm một lúc rồi nói: “Thiên phú của ngươi còn tốt hơn muội muội của ngươi.”
Hơi nước tản ra, bọt nước mất đi sự trói buộc của linh lực, lại hóa thành giọt nước nhập vào trong đầm.
Lăng Ngữ Thi mở mắt, mỉm cười: “Chào sư tỷ.”
“Đan dược sư phụ bảo ta đưa tới cho ngươi.” Lục Ly đưa ra một cái bình nhỏ, rồi nhíu mày: “Ngươi đừng vụng trộm giấu đan dược nữa, sau này ta không bao che cho ngươi nữa đâu, ta sẽ nói cho sư phụ biết, tính cách của người cũng không tốt lắm đâu đó.”
Lăng Ngữ Thi thở dài: “Sư tỷ, muội xin lỗi, đan dược sư phụ đưa tới cho nhiều quá, ta dùng đâu có hết, nên chỉ không muốn làm lãng phí mà thôi.”
“Không muốn lãng phí?” Lục Ly hừ giọng: “Với tư cách là đệ tử thân truyền của sư phục, linh tài chúng ta được sử dụng phải là xa xỉ, linh đan kia dù có dùng nhiều cũng không gây ảnh hưởng gì tới thân thể.”
“Ngươi tưởng ta không biết ngươi trộm giấu đan dược đưa đi đâu ta không biết hay sao?”
Lăng Ngữ Thi cúi đầu, không giải thích gì.
“Tên tiểu tử Tần Liệt kia căn bản không thể nào theo kịp sự phát triển của ngươi, bình thường nếu hắn muốn đột phá vào Vạn tượng cảnh, vào Sâm La điện cùng cấp bậc với chúng ta ít nhất cũng phải vài chục năm.” Lục Ly lạnh lùng, không chút khách khí: “Đây là theo tình huống bình thường, còn trong quá trình đó mà có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, như bị thương trong chiến đấu chẳng hạn, thì hắn còn phải tốn nhiều thời gian hơn. Hơn nữa, đột phá từ Khai Nguyên cảnh và Vạn tượng cảnh đâu có dễ, có người cả đời cũng không vượt qua được!”
“Sư tỷ cảm thấy ta phải nên làm thế nào?” Lăng Ngữ Thi ngẩng đầu, thần sắc tự nhiên, không chút gì bị những lời nói kia ảnh hưởng.
“Quên hắn đi!” Lục Ly đáp.
Lăng Ngữ Thi cười dịu dàng, khẽ lắc đầu: “Nếu không quên được thì sao?”
“Giết hắn đi cũng được!” Lục Ly ngữ khí lạnh tanh: “Với thiên phú và tư chất của ngươi, thành tựu trong tương lai không tài nào đo đếm được, đừng chỉ vì một tên nam nhân mà làm ảnh hưởng tâm thần! nếu ta là ngươi ta sẽ giết chết hắn, tập trung tinh lực và tinh thần để gia tăng cảnh giới, lấy việc đuổi theo sư phụ làm mục tiêu!”
“Thôi, chúng ta đừng thảo luận đề tài này nữa.” Lăng Ngữ Thi cười gượng, Lục Ly là một nữ nhân điên cuồng, một cuồng nhân vì tăng cảnh giới mà có thể bỏ qua tất cả. “Sư tỉ, người sắp phải đi Cực hàn sơn mạch rồi, kính xin tỉ giúp ta nhìn xem Lăng gia hiện giờ thế nào, nếu có thể, thuận tiện liếc mắt xem Tần Liệt giúp ta với, ta muốn biết tình hình của hắn…”
“Ngươi thực là không có thuốc chữa!” lục Ly lạnh lùng không thèm nói nữa, quay người đi ra.
Lăng Ngữ Thi cười khẽ, chờ Lục Ly đi rồi mới lẩm bẩm: “Đó là vì sư tỉ người chưa bao giờ động lòng vì nam nhân, nên người đâu có hiểu được, nên trái tim người mới có thể cứng rắn như vậy…”
Tinh Vân Các.
Tần Liệt đi về phía Luyện khí điện, suy nghĩ xem làm cách nào mới mượn được lò luyện của Diêu Thái, luyện chế Tịch diệt huyền lôi.
ở cửa hàng Lý Ký hơn một tháng, hắn đã khắc linh trận đồ kết hợp thành công, Lý Mục cũng đã chia thú hạch Băng phách mãng thành mười phần nhỏ, để cho hắn làm tài liệu thử nghiệm.
hôm nay mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn luyện chế mà thôi, nên hắn muốn mượn lò luyện của Luyện khí điện.
hắn đi tìm Diêu Thái.
Lâu rồi không tới đây, hắn chưa bước vào trong điện đã nghe thấy tiếng trách cứ của Liễu Đình: “Ngươi cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi làm được cái gì? Tinh Vân Các nuôi ngươi, tốn hao bao nhiêu linh tài tạo điều kiện cho ngươi luyện khí, ngay cả Thiên huyễn kính của ta cũng không tu sửa được, thì còn dùng ngươi để làm gì?”
“Bà cô à, ta nói bao nhiêu lần rồi, Thiên huyễn kính của ngươi ngay từ đầu chất liệu đã bị xung đột rồi, dù có chữa bao nhiêu lần cũng sẽ bị hư lại thôi. Đây là vấn đề về kết cấu, ta không có cách nào sửa triệt để được, ngươi còn muốn thế nào?” giọng Diêu Thái vô lực: “Hơn nữa, gần đây ta bị bệnh, rất mệt mỏi, trong thời gian ngắn không chữa linh khí cho ai hết, ngươi muốn chữa phải chờ ta hết bệnh mới được.”
“Ngươi thì mệt cái gì? Chữa linh khí thì có gì mà mệt? bọn ta mới là mệt này! Bọn ta mới từ bên ngoài Cực hàn sơn mạch trở về, ai cũng phải chiến đấu với linh thú, ai cũng phải mạo hiểm tánh mạng cả! ngươi ở ngay trong này, chỉ chữa linh khí cũng là làm khó ngươi hả?” Liễu Đình giọng lưỡi lạnh lùng cay nghiệt.
Tần Liệt lắc đầu, bịt lỗ tai đi vào, thấy Diêu Thái sắc mặt u ám ngồi một góc, bên cạnh hắn có Liễu Đình, Ngụy Lập và vài tên thanh niên nữa.
“Đỗ Hằng!” ánh mắt quét đến phía sau, Tần Liệt khẽ kêu lên, sắc mặt sầm xuống.
“Tần Liệt!” Đỗ Hằng mắt cũng lạnh tanh chằm chằm nhìn hắn, như một con thú đang muốn xông tới cùng hắn liều mạng.
Hồi còn ở Lăng gia trấn, Tần Liệt ngay trước mặt võ giả Tinh Vân Các đánh Đỗ Hằng trọng thương, Đỗ Hằng xem đây là một mối nhục to lớn.
Để đánh chết Tần Liệt, Đỗ Hằng khổ tu hơn một năm, hôm nay đã bước vào cảnh giới Luyện thể cửu trọng thiên, lúc nào cũng muốn trả thù.
“Đỗ Hằng, đừng xúc động.” Ngụy Lập ngăn lại, liếc xéo Tần Liệt, nhàn nhạt nói: “Người ta làm tiểu bạch kiểm đã thành công, với được một nữ nhân trong đội tuần tra của Sâm La điện, chẳng những đã đột phá vào Khai Nguyên cảnh, còn được nữ nhân kia chiếu cố cho một vạn điểm cống hiến, chậc chậc, khả năng này của người ta, chúng ta không bì nổi đâu.”
“Ừ, khả năng này của người ta thực rất lợi hại, ở Lăng gia trấn còn với được tới tiểu thư cơ mà, còn lập được hôn ước nữa. hắc, chẳng may bị người khác nhìn thấy được ý đồ, giải trừ hôn ước mất, sau lại túm được Đồ Trạch chui vào đây. Đến Tinh Vân Các không lâu lại thần kỳ với được nữ nhân Sâm La điện, thủ đoạn dường này… thực khiến ta cảm thấy thua xa quá…” một tên khác phụ họa.
“Tần Liệt, đừng tưởng chỉ có ngươi mới vào được Tinh Vân Các từ rất sớm.” Đỗ Hằng mặt âm trầm, “Ở Cực hàn sơn mạch ta cũng đã lập được công, cũng đã trở thành đệ tử hạch tâm của Tinh Vân Các. Sổ sách nợ nần của hai chúng ta… sau này sẽ từ từ tính toán!”
“Ngươi cũng lập được công à?” Tần Liệt cười nhạt, “Ông cậu giả kia của ngươi… ai da, thực ra là cha ngươi, đã phái bao nhiêu người giúp ngươi? Rốt cục cho không ngươi bao nhiêu công lao mới đủ cho ngươi chui được lẫn vào trong Tinh Vân Các?”
Đỗ Hằng xanh mặt, bộ dạng như muốn ăn thịt người, nhưng Tần Liệt mặc kệ, quay sang Ngụy Lập, trong mắt lôi điện lập lòe, sẵng giọng: “Một đám chỉ biết sinh tồn dựa vào người khác cũng xứng trào phúng ta hay sao? nếu không phải có cha ngươi ở trong Tinh Vân Các này, ngươi có tin mình không sống được quá một năm không?”
Vừa uy hiếp, Tần Liệt vừa ngưng kết một tia ý thức tinh thần thành sát ý, từ mắt phóng ra.
Ngụy Lập nhìn hắn, lập tức toàn thân lạnh như băng, cổ như bị dao nhọn rạch một đường, sắc mặt tái nhợt liên tiếp lùi về sau, vô cùng chật vật.
“Loại người thế này mà cũng xứng đi mỉa mai người khác?”
Tần Liệt hơi chấn động trong lòng, hắn phát hiện không ngờ ý thức tinh thần của mình lại có tác dụng này, có thể áp chế võ giả bậc thấp.
“Đừng tưởng đột phá được Khai Nguyên cảnh thì có thể giương oai ở Tinh Vân Các!” Liễu Đình xụ mặt, hừ một tiếng: “Lần này sau chuyện Cực hàn sơn mạch, cha ta sẽ là các chủ mới, Đỗ Hằng… trưởng lão Đỗ Hải Thiên cậu của hắn sẽ là phó các chủ, đến lúc đó, để ta xem ngươi với cái tên Luyện khí sư vô dụng này còn được ở trong các bao lâu!”
“Chúng ta đi!” Liễu Đình dẫn đầu đi ra ngoài.
Ngụy Lập cập rập cùng đám thanh nên vội chạy theo Liễu Đình.
Chỉ còn lại Đỗ Hằng đi sau cùng, đôi mắt dữ tợn đầy oán độc, nói với Tần Liệt: “Tần Liệt, ngươi và tất cả mọi người trong Lăng gia đều sẽ chết!”
“Lăng gia?” Tần Liệt cười lạnh, “Lăng Ngữ Thi với Lăng Huyên Huyên đã vào Thất sát cốc, các ngươi còn dám trêu chọc Lăng gia, thật chán sống hả?”
“Rồi ngươi sẽ biết!” Đỗ Hằng buông một câu, rồi cũng rời khỏi Luyện khí điện.
Tần Liệt nhíu mày, thầm lo cho bọn Lăng Phong. Nghe ngữ khí của Đỗ Hằng, hình như Đỗ Hải Thiên đã có mưu đồ tính toán với Lăng gia.
Bọn Lăng Phong đã từng kề vai chiến đấu với hắn ở Thiên lang sơn, hồi hắn rời khỏi Lăng gia trấn, cũng chính là bọn họ tới an ủi hắn, cùng hắn uống rượu giải tỏa sầu muộn trong lòng…
Hắn đối với Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Thừa Chí có thành kiến, nhưng đối với bọn Lăng Phong lại rất có tình cảm, không muốn bọn họ gặp chuyện không may, nên thấy lo lắng.
“Cũng lâu rồi, có lẽ bọn họ cũng đã sớm rời khỏi thành, hy vọng họ không việc gì.” Tần Liệt nói thầm.
“Rất lâu rồi ngươi không tới.” Diêu Thái đột nhiên lên tiếng, “Gần đây ta đều bận chữa linh khí, lần này mệt chịu hết nổi rồi, thời gian ngắn nữa chắc không luyện được cái gì nữa.”
Hắn nhìn Tần Liệt, mắt hơi sáng lên: “Chúc mừng ngươi đột phá Khai Nguyên cảnh. Qua chuyện lần này, ta cũng xem như đã hiểu, tiến giai trong luyện khí và cảnh giới của võ giả có quan hệ với nhau. Nếu ta cảnh giới đủ cao, khi chữa linh khí sẽ không hao tốn nhiều linh lực đến vậy, không đến mức làm cho linh lực của mình khô kiệt, mệt mỏi rã rời đến mức này…”
Gần đây, võ giả chiến đấu với linh thú làm linh khí hư hại rất nhiều, đều đưa tới nhờ Diêu Thái chữa.
Các chủ Đồ Mạc cũng ra lệnh cho Diêu Thái toàn lực hỗ trợ.
Nên hắn cứ khôi phục lại linh lực là lập tức nhảy vào chữa linh khí, không cần biết ngày đêm suốt mấy tháng liền, cảnh giới vốn chẳng cao nên bây giờ Diêu Thái không chịu nổi nữa, ngã gục.
Đang lo không biết làm sao mở miệng mượn lò luyện, Tần Liệt nghe vậy liền vội vàng đáp: “Đại sư cực quá rồi, ngài về nghỉ ngơi mấy ngày đi, Luyện khí điện để ta trông coi giúp cho, cam đoan không xảy ra việc gì đâu.”
“Cũng được, vậy ta tạm đi nghỉ ngơi.” Diêu Thái gật đầu.
“Đại sư yên tâm, đã có ta ở đây.” Tần Liệt đấm ngực cam đoan.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Lầm bầm đọc lại lý thuyết, hắn đốt Hỏa tinh thạch lên, khoảng mười viên Hỏa tinh thạch đỏ rực, khiến lò luyện chuyển thành màu đỏ thẫm, không khí nóng bừng.
Hắn quan sát thế lửa, đợi cho lò luyện nóng rực, hắn mới bắt đầu bỏ dần linh tài vào.
“Xuy xuy xùy!”
Linh tài vừa vào, bếp lò lập tức bốc lên khói đặc, một mùi khét lẹt tỏa ra.
“Sớm quá.”
Tần Liệt hô nhỏ, vội tăng thêm Huyền hàn ngọc để giảm nhiệt độ xuống, khiến lò luyện bớt nóng.
Hắn tập trung hết tinh thần quan sát lò luyện, trong lòng nhớ lại quá trình dung khí của Diêu Thái, rồi làm thử theo từng bước một.
“Không được! chậm hơn một tí, hư mất một khối Thổ hồn tinh rồi!”
“Tiêu rồi, độ nóng không đủ, linh tài không dung hợp được, xung đột với nhau!”
“Thất bại rồi!”
“…”
Trong điện nóng hừng hực, Tần Liệt người đầy mồ hôi, chân mày nhíu chặt, làm từng chút từng chút một.
Hắn đánh giá sai độ khó của việc luyện khí, việc thiếu kinh nghiệm khiến hắn liên tiếp phạm sai lầm, lãng phí rất nhiều linh tài. Chưa lần nào dung luyện linh tài hòa hợp được thành công.
Chỉ trong hai ngày, bao nhiêu linh tài hắn đổi được đều bị tiêu xài sạch sẽ.
Hắn không thể lại không tới kho linh tài, dùng một ngàn năm trăm điểm cống hiến đổi năm phần linh tài.
Hắn lại bắt đầu nghiệp lớn luyện khí…
Hai ngàn điểm cống hiến đổi lấy linh tài, dùng trong mười ngày đã hết sạch, nhưng kinh nghiệm luyện khí tăng lên. Đã tiến bộ thêm một chút, số lần phạm sai lầm đã dần giảm bớt.
Nhưng vẫn như cũ, chưa luyện ra được một lần thành phẩm nào.
Hắn lại đi đổi hai ngàn điểm cống hiến lấy linh tài.
Hắn tiếp tục cố gắng.
Lần này tốc độ hao tổn linh tài chậm hơn hẳn dù lò luyện vẫn hừng hực, hỏa tinh thạch vẫn tiếp tục ở nhiệt độ cao. Thủ pháp bỏ linh tài của Tần Liệt càng lúc càng thành thạo, nắm giữ độ cũng chính xác.
Hắn cứ từng chút từng chút một gia tăng kinh nghiệm luyện khí cho mình, ngược lại linh tài cứ từng chút một vơi dần.
Bảy ngày sau.
Toàn thân Tần Liệt ướt đẫm, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào lò luyện, con ngươi nhảy theo ngọn lửa của Hỏa tinh thạch, ánh mắt lóe lên dị quang…
“Thổ hồn tinh!”
Mắt vẫn nhìn lò luyện, tiện tay quơ một cái, chính xác nắm trúng một khối tinh thạch màu vàng đất, ngay khi lửa trong lò phừng lên, hắn lập tức quăng tinh thể vào trong lò.
Trong lò truyền ra tiếng nổ ba ba.
Nhìn chăm chú vào lò luyện, đợi mấy chục giây sao, thấy không còn truyền ra tiếng nổ kia nữa, nét mặt hắn tươi lên hẳn.
“Lại tiến bộ thêm một chút!” hắn thầm phấn chấn.
Sáng sớm hôm nay, Tần Liệt mắt đầy tia máu, mở to nhìn lò luyện.
Hỏa tinh thạch dưới lò đã tắt, nhiệt độ của lò cũng đã dần tiêu tán, linh tài bên cạnh hắn chẳng còn bao nhiêu, không đủ cho một lần luyện nữa.
“Hy vọng lần này thành công, nếu không lại phải đi đổi linh tài.”
Tần Liệt thầm khẩn trương, chờ đốm lửa cuối cùng trong lò tắt hẳn, mới đứng lên, cúi đầu nhìn xuống cái dụng cụ hình tròn bên dưới lò luyện.
Trong dụng cụ kia, một viên cầu nhỏ ánh xanh cỡ hạt đào hiện lên trong mắt hắn. mặt ngoài của viên cầu rất thô ráp, có chỗ lởm chởm, thoạt nhìn chẳng đẹp mắt chút nào, cũng không hề sáng bóng, như một viên thiết cầu bình thường nhất.
Nhưng Tần Liệt thần sắc lại biến đổi, kêu to: “Cuối cùng cũng ra được hình cầu rồi!”
Hắn vui vẻ lấy viên cầu ra, viên cầu còn hơi nóng, nhiệt lượng vẫn chưa tan hết.
Hắn híp mắt cẩn thận đưa ý thức tinh thần vào trong viên cầu, cảm thụ độ dung hợp linh tài.
“Ừm, linh tài dung hợp không tốt lắm, nhưng… cũng coi như được thành phẩm đầu tiên rồi.” ngơ ra nửa ngày, Tần Liệt cười rộ lên ngốc nghếch, vô cùng phấn chấn: “Làm mấy lần nữa, nếu vẫn thành công ra hình cầu, vậy bên trong mình thử bỏ thêm thú hạch Băng phách mãng, làm chủ tài luôn!”
Hắn lại tới kho linh tài.
“Ngươi còn có bốn ngàn ba trăm điểm.” người coi kho linh tài, một nam tử trung niên họ Hàn cau mày: “Tần Liệt, gần đây dùng điểm cống hiến nhanh quá đó, một vạn điểm mà đã hết hơn năm ngàn rồi. nếu lần này lại đổi linh tài, phải trả thêm hai ngàn ba trăm điểm, vậy ngươi chỉ còn hơn hai ngàn điểm thôi đó…”
Người này là thuộc hạ của Hàn Khánh Thụy, biết rõ Hàn Khánh Thụy có hảo cảm với Tần Liệt nên mới chủ động nhắc nhở, để Tần Liệt khỏi xài hết điểm của mình mà cũng không biết.
“Còn hơn hai ngàn…” Tần Liệt cười khổ: “Ta đã biết, xin cứ cho ta đổi, cảm ơn người đã nhắc nhở.”
Rốt cục hắn cũng đã thấm câu nói vì sao đào tạo Luyện khí sư là đốt tiền.
Hắn có trong tay một vạn điểm cống hiến, đến bây giờ đã hao phí hơn phân nửa, mà chưa ra lò được cái thành phẩm nào. Nếu không phải giờ đã thấy có một tia hy vọng, thì chắc hắn cũng đã do dự đến chuyện có tiếp tục đầu tư điểm cống hiến nữa hay không.
“Được, linh tài ngươi muốn đều có, cất kỹ đi.” Người kia lắc đầu.
Tần Liệt cảm ơn, cầm năm cái túi đựng đầy linh tài rời đi, trở về Luyện khí điện tiếp tục bù đầu.
Bảy ngày sau.
Trong lòng bàn tay hắn là một viên cầu, hình cầu rất tròn, hơi sáng, ánh xanh, cỡ bằng hạt đào.
“Độ phù hợp linh tài cũng được rồi, thú hạch Băng phách mãng làm chủ tài cũng không xung đột với phụ tài, ưm, xem ra cái này có thể được coi là thành phẩm. giờ chỉ cần khắc linh trận đồ vào là thành công.”
Tần Liệt rất vui vẻ, nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời chưa khắc linh trận đồ vội, mà lại sắp xếp linh tài để luyện thêm mấy cái thành phẩm nữa.
Đã có kinh nghiệm thành công một lần, những lần dung khí tiếp theo vô cùng thuận lợi. hắn dùng hết số linh tài, thành công luyện ra năm cái ‘khí’ nữa.
“Một bước cuối cùng là khắc linh trận đồ, bước này xong là thành công. Tịch diệt huyền lôi chính thức luyện thành.” Tần Liệt thần sắc kích động: “Tịch diệt huyền lôi, tên nghe rất hay, hy vọng sức nổ làm ta hài lòng.”
Hắn định nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần, tâm linh yên tĩnh, đạt được trạng thái tốt nhất mới làm tiếp.
“Ngươi phá phách lâu như vậy, cuối cùng làm được mấy viên cầu?” Diêu Thái bỗng đâu ngoi đầu ra, đứng sau một cây cột trong điện, sắc mặt quái dị nhìn Tịch diệt huyền lôi: “Đấy là thứ linh khí gì?”
Diêu Thái khẽ gật đầu, đi tới, hiếu kỳ nhìn viên cầu: “Cho ta xem một chút!”
Tần Liệt cười, đưa cho hắn: “Thì không có việc gì làm nên tùy tiện làm thử chơi, ta không có đụng gì tới linh tài và hỏa tinh thạch ở đây hết, tài liệu luyện chế đều là ta đổi điểm cống hiến mà có, kính xin đại sư đừng trách.”
“Ngươi không cần giải thích, trong lòng ta biết rõ.” Diêu Thái cầm viên cầu, cẩn thận vuốt vuốt, chăm chú cảm thụ chất liệu bên trong.
Mãi nửa ngày hắn mới gật đầu: “Luyện chế cũng không tệ lắm, độ phù hợp cũng tạm, ngươi ở cùng ta nửa năm, không hề được ta dạy gì mà tự làm được tới thế này xem như thiên phú rất kinh người rồi.” hắn nhìn Tần Liệt, lông mày bỗng nhíu lại: “Đáng tiếc vô dụng thôi, không có linh trận đồ làm linh hồn, nó chỉ là một viên cầu, vĩnh viễn không thể trở thành linh khí.”
Tần Liệt hiểu rõ chuyện này, nên cười: “Ta biết.”
Diêu Thái vuốt ve viên cầu, trầm mặc một hồi, rồi mới nói: “Mười hôm trước ta đã khôi phục rồi, nhưng ta không muốn chữa linh khí cho họ nữa, nên vẫn không hiện thân. Chuyện ngươi mượn dùng lò luyện để luyện khí ta cũng phát hiện, nhưng ngươi không dùng linh tài của ta nên ta cũng không quản, cũng muốn nhìn xem ngươi có thể làm được hay không…”
Hắn ngẩng đầu lên: “Ta thừa nhận thiên phú luyện khí của ngươi đã vượt qua ta, hơn nữa ngươi còn rất chịu khó chịu cực khổ.”
Tần Liệt thản nhiên: “Đại sư quá khen.”
“Nhưng học linh trận đồ không đơn giản như vậy, ta bây giờ cũng không có bao nhiêu thứ có thể dạy ngươi, vì linh trận đồ ta có đều là cấp thấp…” Diêu Thái cau mày nghĩ nghĩ, rồi như đã hạ quyết tâm: “Nếu ngươi thật muốn học, phụ tá cho ta thêm một năm nữa, một năm này, ta sẽ truyền thụ hết mấy cái linh trận đồ ta biết cho ngươi.”
Tần Liệt ngạc nhiên.
“Viên cầu này ngươi định khắc linh trận đồ gì? Ta có thể giúp ngươi.” Diêu Thái nói tiếp.
“Không, không cần, ta chỉ luyện để chơi thôi, để luyện tập luyện khí mà thôi, không nhọc đại sư phải phí tâm.” Tần Liệt có chút kinh hãi vì được ưu ái thế này, nên vội ngăn Diêu Thái: “Đại sư đã tới, vậy ta không cần tiếp tục ở lại đây nữa, ta cũng thấy mệt rồi, ta về nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, hắn lấy lại viên cầu trong tay Diêu Thái, cười rời đi.
“Thằng nhóc đáng giận!” Diêu Thái giận dữ mắng: “Lão tử lần đầu tiên có lòng muốn thực thu đồ đệ, thế mà lại hết lần này tới lần khác từ chối, hừ, ta đã chuẩn bị truyền thụ khắc linh trận cho, thế mà không một chút biết ơn lại bỏ chạy đi mất, mẹ nó, sao lại gặp phải thằng nhóc đần thế chứ!”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 109: Tin dữ
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên tập: Tiểu Băng
Nguồn: BachNgocSach
“Có người trở về rồi!”
“Có trưởng lão về các!”
“Là nhóm Chử trưởng lão!”
“…”
Giữa trưa, Tần Liệt với Lưu Duyên mới từ khu tu luyện đi ra đã nghe thấy cửa phía nam của Tinh Vân Các nhốn nháo tiếng kêu la.
Gần một năm nay, cuộc chiến giữa võ giả và linh thú thăng cấp, trong Tinh Vân Các ngày càng có nhiều võ giả bị phái ra ngoài chiến đấu.
Mỗi khi có đội ngũ trở về, thị vệ ở cửa đều lớn tiếng thét to, hoan nghênh những người chiến thắng trở về.
“Chúng ta cũng qua xem.” Lưu Duyên cười nhạt, “Gần đây ta nhận được tin, chúng ta đã dần chiếm được ưu thế, Chử trưởng lão lần này có lẽ thu hoạch không ít đâu.”
Tần Liệt nghỉ hai ngày, chuẩn bị khắc linh trận đồ, hoàn tất làm ra Tịch diệt huyền lôi, lúc này đang trong giai đoạn thả lỏng, nghe vậy cũng gật đầu, cùng Lưu Duyên đi về phía cửa nam.
Tiếng hoan nghênh đang om sòm đột nhiên ngưng bặt.
Tần Liệt, Lưu Duyên mới đi được nửa đường đã không nghe thấy tiếng ai nữa, tựa hồ tất cả mọi người bỗng nhiên biến mất vậy.
“Nói chung, chỉ khi nào có tổn thất nghiêm trọng mới có áp lực như vậy.” Lưu Duyên nói, trong lòng mang dự cảm không tốt, “Có lẽ bọn Chử trưởng lão tình huống không tốt.”
Tần Liệt không nói gì.
Mấy phút sau, hai người tới cửa nam.
Chỉ thoáng nhìn từ xa, Tần Liệt đã biến sắc, thấp giọng: “Lưu ca, huynh đoán đúng rồi.”
Trước cửa, đám người dưới trướng Chử Diễn ai cũng u ám, mắt vô thần, nhiều người thiếu tay thiếu chân, ai cũng mang thương tích.
Bọn Chử Bằng Đồ Trạch đi theo phía sau, mặt đều sa sầm như bị đả kích rất nặng.
Nhất là Chử Bằng, hình như hắn khóc rất nhiều, hai mắt sưng đỏ, thần sắc chết lặng, đi theo Đồ Trạch Trác Thiến như con rối, đầu cúi thấp, cả người nặng nề.
Võ giả Tinh Vân Các tụ tập nơi cửa đều trầm mặc.
Ai cũng thấy lần này tổn thất rất nặng, khiến không ai có thể vui vẻ hoan hô, không nói được lên tiếng hoan nghênh.
Áp lực cực kỳ nặng nề.
“Người trở về không tới một phần mười, tổn thất thật quá lớn.” một người nhìn một lát rồi nhẹ giọng, hít sâu.
“Sao không thấy Chử trưởng lão?” một người nghi hoặc.
Câu này vừa ra ai cũng không tự chủ được nghĩ tới một khả năng: ‘không phải cũng bị chết đấy chứ?’
Ai nấy sắc mặt càng trầm hơn, đáy lòng lạnh toát.
“Các chủ! các chủ!”
“Hàn trưởng lão!”
Có tiếng người kêu lên.
Đồ Mạc và Hàn Khánh Thụy xuất hiện, sắc mặt cũng trầm trọng. hai người nhìn đám tàn binh, Đồ Mạc hỏi: “Chử Diễn trưởng lão đâu?”
“Chết rồi.” Ngô Sùng ngẩng đầu, trong mắt đỏ máu: “Xin Các chủ vì Chử trưởng lão mà chủ trì công đạo!”
“Xin Các chủ lấy lại công đạo cho cha ta!” Chử Bằng quỳ xuống, bang bang dập đầu về phía Đồ Mạc, đôi mắt đỏ bừng: “Là Liễu Vân Đào và Đỗ Hải Thiên hại chết cha ta! Xin Các chủ cho ta báo thù rửa hận cho cha!”
“Ngươi nói hươu nói vượn! cha ngươi chiến đấu bị chết, liên quan gì tới cha ta?” Liễu Đình với bọn Ngụy Lập cũng đang trong đám người đứng xem, nghe vậy hét lên, chỉ Chử Bằng mắng: “Cha ta với Đỗ trưởng lão cũng là chiến đấu vì các, cũng liều chết với linh thú. Ngươi dựa vào cái gì dám vu oan cha ta?”
“Nếu không phải cha ngươi với tên tạp chủng Đỗ Hải Thiên bày độc kế thì cha ta tuyệt sẽ không chết!” Chử Bằng đứng bật dậy, mặt đầy vẻ điên cuồng, lao về phía Liễu Đình.
“Đủ rồi!” Đồ Mạc quát to: “Ngô Sùng! Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Liễu Vân Đào và Đỗ Hải Thiên để đối phó với bầy linh thú, trước đó không hề thông báo tình huống cho bất cứ ai, an bài cho chúng ta đi làm mồi dụ, dẫn bầy linh thú vào một sơn cốc. chúng ta bị ba trăm con linh thú nhất giai, sáu mươi con nhị giai, còn có năm con tam giai vây chặt bên trong sơn cốc…”
Ngô Sùng cúi đầu, sắc mặt dữ tợn: “Kết quả Chử Diễn trưởng lão chết trận, chúng ta cũng cơ hồ toàn quân bị diệt. mà bọn họ, cùng với người của Sâm La điện ở bên trên sơn cốc mai phục, dùng đá lăn, hỏa diễm, hàn băng tấn công linh thú. Bầy linh thú bị chúng ta dẫn vào trong cốc bị diệt sạch, nhưng cả đoàn chúng ta và những người cùng vào trong sơn cốc cũng gần như chết hết.”
Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn LIễu Đình, lạnh lùng: “Tại sao làm mồi dụ không phải là cha ngươi và tên Đỗ Hải Thiên? Bọn chúng nếu chịu nói rõ tình huống, chúng ta có thể sớm chuẩn bị tinh thần thì làm sao chết thảm như vậy, càng không phải chết nhiều người như vậy!”
Liễu Đình lùi lại, bị khí thế của Ngô Sùng chấn nhiếp, ngập ngừng: “Chiến đấu thì phải có người hi sinh, ít nhất, ít nhất cha ta đã thành công, tiêu diệt được nhiều linh thú như vậy, vậy là thắng lợi, là đại thắng mà!”
“Đúng vậy, đại thắng! cha ngươi và Đỗ Hải Thiên cũng nói như vậy, ngay cả người Sâm La điện cũng nói như vậy!” NGô Sùng cười thảm. “Dùng người trong nhà làm pháo hôi, dùng mạng của chúng ta để đổi lấy thắng lợi cho hắn, thực là thủ đoạn cao minh! Hắn chẳng những đoạt được hảo cảm của Đại điện chủ Sâm La điện, còn khiến người của Thất sát cốc, Ám ảnh lâu ngợi khen, khen thủ đoạn cao tay! Còn chúng ta thì sao? người của chúng ta đều chết cả rồi, Chử trưởng lão bị Bích nhãn thiềm thừ xé nát ngay trước mắt chúng ta!”
Ngô Sùng nét mặt đầy thê lương: “Ai cũng chết hết, một người tiếp một người chết ngay trước mặt ta, nhiều người thi cốt không còn đủ, bị linh thú xé ra nuốt chửng! ngay cả Chử trưởng lão cũng chết không toàn thây!”
“Buông ta ra! Buông ta ra!” chử Bằng điên cuồng gầm thét, ánh mắt trừng trừng nhìn Liễu Đình, muốn liều mạng.
Đồ Trạch, Trác Thiến phải dùng hết sức mới giữ được hắn.
Võ giả Tinh Vân Các tụ tập ở cửa nghe vậy đều trầm mặt.
Bọn Liễu Đình, Ngụy Lập thấy mọi người nhìn mình đầy bất thiện, vội lặng lẽ rút lui.
“Đồ Trạch, ngươi với Trác Thiến chăm sóc Chử Bằng cho ta, người nào bị thương lập tức đi trị liệu!” đồ Mạc cau mày, quát: “Ngô Sùng, đi theo ta, ta muốn biết thật chi tiết.”
Đồ Mạc khẽ gật đầu với Hàn Khánh Thụy, hai người cùng xoay người đi về phía đại điện, Ngô Sùng theo sau.
Thấy hai người rời đi, nhiều người cũng tản dần, ai cũng sắc mặt trầm trọng, lưu ý rất kỹ chuyện này.
“Chử Bằng, bớt đau buồn đi!” Tần Liệt đi tới, mở miệng trấn an.
Chử Bằng cúi đầu, như hung thú bị nhốt, thần sắc dữ tợn đáng sợ, cảm xúc cực kỳ không ổn định.
Đồ Trạch, Trác Thiến thấy Tần Liệt, ánh mắt khác lạ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Có gì không thể nói với ta à?” Tần Liệt nhíu mày.
Đồ Trạch nghĩ nghĩ, cắn răng: “Huynh đệ, ngươi với Lăng gia không có cảm tình gì lắm đúng không?”
“Có ý gì?” Tần Liệt nghi ngờ.
“Dù sao ngươi cũng sẽ sớm biết, ta cũng không gạt ngươi, người Lăng gia… cũng cùng bị phái vào sơn cốc làm mồi nhử chung với Chử trưởng lão” Đồ Trạch hơi ngừng lại, rồi bổ sung: “Cơ hồ đã chết toàn bộ.”
Tần Liệt mặt trắng nhợt.
“Xin lỗi, bọn ta không làm gì được, bọn ta ở cùng chỗ với Diệp trưởng lão, không biết gì chuyện này hết.” Đồ Trạch nói tiếp.
“Liễu Vân Đào với Đỗ Hải Thiên, Ngụy Hưng giấu diếm sự thật quá giỏi, không ai ngờ bọn chúng tàn nhẫn đến như vậy, đến khi chúng ta biết được chạy tới thì mọi chuyện đã xảy ra rồi.” Trác Thiến thở dài, vỗ vai Tần Liệt.
“Lăng gia đã biết tin chưa?” Tần Liệt xanh mặt, mắt đầy sát ý: “Người của Lăng gia thực đã chết hết cả?”
Những khuôn mặt trẻ trung hiện lên trong đầu hắn, những lần cùng sóng vai chiến đấu hiện ra.
Hắn còn nhớ rõ khi rời Lăng gia trấn, mấy người kia mang rượu tới, ngay lúc hắn đau lòng nhất cùng hắn nâng ly suốt đêm, cùng hắn điên cuồng khóc cười.
“Cứ như vậy mà đi sao…”
Hắn thì thào, sắc mặt âm hàn, cảm xúc bất thường hệt như Chử Bằng hiện giờ.
Khi hắn tới tứ hợp viện của Lăng gia, chưa đi vào, đã nghe thấy đầy tiếng khóc.
Cha mẹ anh em bọn Lăng Hâm, Lăng Tiêu mắt đẫm lệ, Lăng Thừa Chí mắt vô thần, mất hồn ngơ ngác ngồi dưới một cây cột, lẩm bẩm: “Đại ca, đại ca ơi, đại ca…”
Lăng Phong mắt đỏ bừng, không ngừng an ủi cha mẹ Lăng Hâm, Lăng Tiêu, “Đại nương, đại thúc, sau này Lăng Phong sẽ làm con hai người! ta xin thề, chỉ cần ta còn hơi thở, nhất định sẽ báo thù cho họ!”
Trong sân nhỏ đầy bi thương, người Lăng gia hoặc là trầm mặc, hoặc là chửi ầm ĩ.
Tần Liệt đứng ở cửa ra vao, nhìn người Lăng gia phẫn uất, nhìn Lăng Phong thề thốt, nhìn Lăng Thừa Chí thất thần…
Hắn chợt nhớ tới hai tỉ muội Ngữ Thi,Huyên Huyên.
Nếu hai người biết phụ thân chết thảm, biết những người bạn từ nhỏ cùng nhau chơi đùa lớn lên đều đã bỏ mình, họ có thể chịu nổi không?
“Tần Liệt!” Lăng Thừa Chí nhìn thấy hắn, chật vật lao tới, nắm chặt lấy bả vai Tần Liệt, cuồng loạn quát lên: “Ngươi có thể nhờ Tinh Vân Các truyền tin tới Âm sát cốc, đem tin đại ca bị người hại chết và nguyên nhân cái chết đó cho hai đứa nó biết không?”
Tần Liệt có thể cảm nhận được sức mạnh đang bấu vào bờ vai mình, hiểu rõ trong lòng Lăng Thừa Chí vô cùng đau đớn, nhưng hắn chỉ có thể hờ hững lắc đầu.
“Ta không thể đưa tin cho Âm sát cốc. Có lẽ ngài cũng hiểu, chỉ có thế lực đẳng cấp cao mới có thể truyền tin cho thế lực phụ thuộc, còn thế lực phụ thuộc mà muốn truyền tin cho đẳng cấp cao sẽ vô cùng phiền toái. Huống chi Tinh Vân Các cũng không phải thế lực phụ thuộc của Âm sát cốc, nên ta cũng không có cách liên lạc với họ.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Mà dù họ biết thì sao? Liễu Vân Đào, Đỗ Hải Thiên đã sắp đặt kế sách, tuy hi sinh nhiều người, nhưng lại rất được Sâm La điện, Thất sát cốc, Ám ảnh lâu vô cùng khen ngợi. Đừng nói là họ, dù có là Cưu bà bà cũng không nói được gì, nói cho họ biết thì làm được gì?”
Mặt mũi Lăng Thừa Chí, Lăng Phong, người Lăng gia đều trắng bệch, hy vọng báo thù nhỏ nhoi bị một lời của Tần Liệt dập tắt.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 110: Thất thế
Dịch giả: Tiểu Băng
Biên tập: Tiểu Băng
Nguồn: BachNgocSach
Tinh Vân Các, trong thư phòng của Đồ Mạc.
“Đại ca, ca gọi đệ với Trác Thiến có việc?” Đồ Trạch đi vào, thấy Đồ Mạc mặt mũi sa sầm ngồi trên ghế, đang xem một phong thơ.
Hàn Khánh Thụy đừng một bên chau mày, vẻ mặt cũng rất khó coi.
“Tiểu Trạch, đệ với Trác Thiến không thể ở lại Tinh Vân Các nữa.” Đồ Mạc để thư xuống, ngẩng đầu lên: “Phụ thân bảo ta đưa hai người cùng vào trong Sâm La điện.”
“Tại sao?” Đồ Trạch bất ngờ: “Đại ca, huynh cũng là tu luyện trong Tinh Vân Các, dần dần tới Vạn tượng cảnh mới đường đường chính chính vào Sâm La điện mà. Đệ mới Khai Nguyên cảnh, vào Sâm La điện để làm gì?”
“Đúng đó.” Trác Thiến phụ họa: “Ý của phụ thân ta cũng là để ta ở Tinh Vân Các tới Vạn tượng cảnh mới về Sâm La điện.”
Đồ Mạc thở dài: “Hàn thúc, ngươi giải thích cho chúng đi.”
Hàn Khánh Thụy gật đầu: “Hồi trước Các chủ đã từng nói, phó các chủ Khang Huy và Liễu Vân Đào, ai có biểu hiện xuất sắc hơn trong cuộc chiến với linh thú sẽ trở thành người kế nhiệm Các chủ. bây giờ Liễu Vân Đào và Đỗ Hải Thiên đã sắp xếp được mưu kế diệt được nhiều linh thú, xem như đã lập được đại công, chẳng những được Đại điện chủ hài lòng, mà cả Thất sát cốc, Ám ảnh lâu cũng vô cùng khen ngợi…”
Nhắc tới chuyện này, Đồ Trạch, Trác Thiến lại đỏ bừng mắt: “Cái đó mà cũng gọi là đại công hả?”
“Chử DIễn trưởng lão và thuộc hạ hi sinh nhưng đổi lại được một trận thắng lợi, trong mắt những người cao tầng như Sâm La điện, Thất Sát cốc, Ám ảnh lâu, những hi sinh này là hoàn toàn đáng giá. Hơn nữa, bọn họ đều đánh giá Liễu Vân Đào làm việc tàn nhẫn quyết đoán, có thể gánh vác trọng trách, xứng đáng làm người đứng đầu của Tinh Vân Các.”
“Sao lại như thế?” Trác Thiến giọng mềm nhũn, vô lực.
“Đại ca, phụ thân là Thống lĩnh dưới trướng Nhị điện chủ, Nhị điện chủ và Đại điện chủ xưa nay không hợp nhau, có phải chính vì vậy mà Đại điện chủ lựa chọn Liễu Vân Đào hay không?” Đồ Trạch gặng hỏi.
“Đúng vậy.” Đồ Mạc gật đầu. “Trước giờ Tinh Vân Các đều do Đồ gia chúng ta quản lý, vì cha nhậm chức dưới trướng Nhị điện chủ, nên Tinh Vân Các được xem như thuộc thế lực của Nhị điện chủ. lần này cuộc tranh giành quyền Các chủ, dù Liễu Vân Đào hay Khang Huy ai thắng thì người ta cũng nhắm vào Đồ gia chúng ta…”
Đồ Mạc trầm mặc một chút, rồi nói tiếp: “Liễu Vân Đào đương nhiên không muốn bị Đồ gia ta điều khiển, nên lợi dụng cơ hội cuộc chiến linh thú này, đứng về phe của Đại điện chủ. cho nên lần này phe Đại điện chủ đã biểu hiện xuất sắc hơn ở Cực hàn sơn mạch, danh tiếng dâng cao, Nhị điện chủ cũng phải tạm né đi.”
“Vì Toái Băng Phủ cũng là người của Đại điện chủ, bề trên cũng không nhúng vào việc ám đấu của chúng ta và Toái Băng Phủ. Bây giờ họ ngầm đồng ý cho LIễu Vân Đào nhập vào phe Đại điện chủ, họ cho rằng nếu để cho Liễu Vân Đào chấp chưởng Tinh Vân Các, thì cả hai phe Toái Băng Phủ, Tinh Vân Các đều là người của Đại điện chủ, sẽ không còn tiếp tục tranh đấu sống chết với nhau nữa.”
Hắn nhìn Đồ Trạch: “Nói trắng ra, là Toái Băng Phủ chỉ hận Đồ gia chúng ta, nếu Tinh Vân Các không còn thuộc về Đồ gia nữa, thì Toái Băng Phủ sẽ không cừu hận nó nữa.”
Nói đến mức này, Đồ Trạch, Trác Thiến đều đã hiểu, đáy lòng lạnh toát.
“Còn Nhị điện chủ? chẳng lẽ ông ấy…” Trác Thiến khẽ nói.
“Hết cách rồi, lần này phe Đại điện chủ ở Cực hàn sơn mạch thắng lợi xuất sắc, nghe nói sắp đạt được khế ước với linh thú vương rồi.” Đồ Mạc lắc đầu, “Cho nên Nhị điện chủ không xoay sở cách nào được nữa. hơn nữa bề trên không muốn Toái Băng Phủ và Tinh Vân Các đấu đá nữa, nên coi như đã ngầm đồng ý cho việc này, phụ thân cũng biết Tinh Vân Các không thể thuộc về Đồ gia ta nữa, cho nên…”
Hắn đưa lá thư cho Đồ Trạch: “Đệ tự xem đi.”
Đồ Trạch sầm mặt, cúi đầu xem thư, rồi im lặng.
“Cứ như vậy đi, chờ LIễu Vân Đào trở lại, ta sẽ nhường chức, hai người theo ta cùng đi Sâm La điện.” Đồ Mạc phất phất tay, “Hai người đi chuẩn bị đồ đạc đi.”
Liễu Vân Đào một khi tiếp quản Tinh Vân Các, nghĩa là từ nay về sau Đồ gia sẽ không còn lực ảnh hưởng nào tới Tinh Vân Các nữa, Đồ Trạch, Trác Thiến có ở lại cũng sẽ bị gây khó dễ, nói không chừng Liễu Vân Đào còn âm thầm giở trò không hay.
Như thế không bằng sớm rời đi, để cho sau này khỏi bị nguy hiểm.
“Chúng ta đi rồi, Hàn thúc, Khang thúc thì sao?” Trác Thiến cúi đầu: “Mối thù của Chử trưởng lão thì làm sao?”
Hàn Khánh Thụy cười khổ lắc đầu: “Đa tạ Thiến tiểu thư nhớ tới lão hủ, đừng lo, Các chủ sẽ an bài cho lão hủ, các vị không cần phải nhọc lòng. Còn chuyện của Chử Diễn… ai, các người nghĩ nhiều quá, trước tiên để cho Chử Bằng bình tĩnh lại đã, đừng khiến hắn thêm rối.”
“Hôm nay danh tiếng của Đại điện chủ đã lừng lẫy, Đỗ Hải Thiên, Liễu Vân Đào cũng đang đắc thế, chúng ta không thể chính diện tranh đấu với họ, nên tránh đi mới tốt.” Đồ Mạc trầm giọng nói.
…
“Có nghe tin gì chưa? Liễu phó các chủ đã lập được đại công ở Cực hàn sơn mạch, sẽ làm Các chủ kế nhiệm đó.”
“Dùng mạng người của Chử Diễn trưởng lão làm bàn đạp để lấy công lao… thực quá hèn hạ, ta chưa bao giờ nghĩ ông ta độc ác tới như vậy.”
“Nhưng ông ta đã thành công, nghe nói Đại điện chủ của Sâm La điện rất hài lòng với ông ta, nghe nói sau khi ký kết khế ước với linh thú vương, sẽ cùng ông ta tới Tinh Vân Các đấy.”
“Ngươi không thấy cái mặt LIễu Đình mấy bữa nay sao, hất lên tới tận trên trời, không coi ai ra gì hết.”
“Ngụy Lập cũng có khác gì, lại còn thêm một Đỗ Hằng mới tới nữa, ai cũng thực là uy phong.”
“Ai, người ta đang đắc thế mà!”
Trong Tàng kinh lâu, Tàng khí lâu, phòng tu luyện mấy ngày nay đều là những lời bàn tán như thế này, gần như tất cả võ giả trong Tinh Vân Các đều đã biết tin, biết rõ khi bọn người LIễu Vân Đào trở về Tinh Vân Các, sẽ lập tức lên ngôi Các chủ, còn Đồ Mạc sẽ tới nhậm chức ở Sâm La điện.
Bọn người dưới trướng Liễu Vân Đào, Đỗ Hải Thiên, Ngụy Hưng đều vênh mặt, diễu võ dương oai, bừng bừng khí thế.
Bọn LIễu Đình, Ngụy Lập, Đỗ Hằng đi đứng nghênh ngang, cười nói rổn rảng, như sợ người ta không biết chúng đang đắc ý.
…
Tần Liệt ở lại tứ hợp viện Lăng gia hai ngày, chờ Lăng Thừa Chí và Lăng Phong bình tĩnh lại, mới trở về Tinh Vân Các.
Vừa về tới Tinh Vân Các, hắn đã nghe thấy đủ loại thông tin, biết Liễu Vân Đào sẽ là Các chủ mới, Đỗ Hải Thiên sẽ lên làm Phó các chủ.
Mặt hắn lạnh tanh, đi một lèo về Luyện khí đường, vừa tới nơi đã thấy bọn Liễu Đình, Ngụy Lập, Đỗ Hằng đi ra.
Liễu Đình thấy hắn, giọng lạnh băng: “Tinh Vân Các không nuôi phế vật, sau này ở đây sẽ bị niêm phong, cái gì Luyện khí điện cơ chứ! cơ bản chẳng cần phải tồn tại!”
“Tần Liệt! ngày lành của ngươi chấm dứt rồi!” Đỗ Hằng mắt đầy oán độc: “Trước kia có Đồ gia bảo kê cho ngươi, nên ngươi mới có thể ở Tinh Vân Các ra vẻ này nọ, sau này… tự cầu thêm phúc đi nhé.”
“Chúng ta đi.” Liễu Đình ngạo nghễ bỏ đi, đám kia đi theo.
Tần Liệt đi vào Luyện khí đường.
Tất cả tủ kệ đã bị bịt kín, các loại linh tài đã bị mang đi hết, chỉ còn lại lò luyện vì thể tích lớn quá, nên không bị mang đi mà thôi.
Diêu Thái đứng cạnh lò luyện, nét mặt cô đơn.
“Diêu đại sư…” Tần Liệt khẽ gọi.
“Đại sư gì chứ!” Diêu Thái cười gượng, lắc đầu: “Mấy hôm nữa ta cũng bị đuổi khỏi Tinh Vân Các rồi, ai, thực không ngờ có ngày lại để cho Liễu Vân Đào kia đắc thế.”
“Đồ đạc đâu cả?” Tần Liệt hỏi.
“Đều bị mang đi hết rồi.” Diêu Thái đáp: “Bọn chúng sợ ta giữ riêng linh tài, nói đồ đạc đều là tài sản của các, nên mang đi hết.”
“Các chủ không nói gì?” Tần Liệt cau mày.
“Đến mức này rồi, Các chủ cũng không muốn xung đột với Liễu Vân Đào, nên đám Liễu Đình mới dám làm xằng bậy.” Diêu Thái cười méo mó: “Ai, sớm biết như vậy, ta nên làm một cái Thiên huyễn kính mới cho bà cô nhỏ kia, tính tự tôn của Luyện khí sư… đôi khi thực không nên có.”
Tần Liệt không nói gì.
“Sau này, ta… không dạy được ngươi gì nữa. quyển sách này ngươi giữ lấy. nó là chú giải của ta về các loại linh tài cấp thấp, cũng chẳng phải quý báu gì, chỉ là kinh nghiệm suốt mấy chục năm của ta mà thôi.” Diêu Thái đưa cho Tần Liệt một quyển sách dày, nói: “Linh trận đồ ta biết quá thô sơ, cũng không thể truyền cho ngươi được nữa, hy vọng trong tương lai ngươi có thể tìm được một danh sư thực sự. còn ta, ta không xứng trở thành sư phụ của ngươi.”
Tần Liệt tiếp nhận quyển sách, trong lòng nặng nề, thành khẩn nói: “Đa tạ Diêu đại sư.”
Diêu Thái phất phất tay, ý bảo hắn đi đi, còn mình thì đầy tình cảm nhìn vào chiếc lò luyện: “Ta còn được nhìn ngươi thêm vài ngày, sau này không biết người ta sẽ làm gì với ngươi, giao ngươi cho ai. Hồi trước ta chính là vì ngươi mới tới Tinh Vân Các, ai, vài chục năm vậy mà qua rồi, ta vẫn chỉ là một Luyện khí sư không nên thân, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi cửa…”
“Đại sư cũng đã có được chút thành tựu.” Tần Liệt trấn an.
“Ai, ta đi rồi, cái lò luyện này không biết sẽ được đưa đi đâu, ta dùng nó đã mấy chục năm, thực không muốn đưa cho người khác.” Diêu Thái thở dài, “Thà là hủy nó chứ không muốn đưa cho người khác chà đạp, đáng tiếc… giờ LIễu Đình đã biết, thế nào cũng sẽ sinh ra cả đống chuyện phiền toái, ai.”
Diêu Thái hình như có ý muốn phá hủy lò luyện, nhưng lại sợ Liễu Đình truy cứu, nên do dự mãi không quyết.
“Nếu có cơ hội, ta sẽ giúp ngươi phá hủy nó.” Tần Liệt trầm ngâm rồi khẽ nói, nhìn Diêu Thái bái một bái thật sâu, rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn tới chỗ Hàn Khánh Thụy.
“Hàn thúc.” Tần Liệt khẽ gọi.
Hàn Khánh Thụy đang suy nghĩ xuất thần, thấy hắn tới, cố gượng cười, nói: “Tần Liệt, mấy hôm nay tốt nhất ngươi đem hết điểm cống hiến ra dùng đi, nếu không đến khi bọn Đỗ Hải Thiên, Liễu Vân Đào trở về sẽ lộn xộn lắm đó.”
“Hàn thúc, người có dự định gì không?” Tần Liệt hỏi.
“Ta?” Hàn Khánh Thụy cười khổ: “Cứ để một thời gian ngắn xem sao, nếu không được thì ta đi, ta muốn tìm cơm ăn cũng đâu có khó.”
“Hàn thúc, Liễu Vân Đào, chuyện Đỗ Hải Thiên hại chết Chử Diễn trưởng lão và người Lăng gia có thể dùng hình pháp của Hình đường không?” im lặng một hồi, Tần Liệt hỏi.
“Nếu bọn chúng thất bại, mà bọn Chử Diễn đều chết, thì Hình đường còn có thể nhúng tay.” Hàn Khánh Thụy thở dài, “Nhưng bọn chúng lại đại thắng, dùng cái chết của Chử Diễn để diệt sát được nhiều linh thú, thay đổi được cục diện, bức bách được linh thú vương ký khế ước với chúng ta. Vì vậy, bọn chúng chẳng những không bị truy cứu, mà còn được xem là đã lập được đại công, thắng lớn, được khắp nơi khen ngợi, Hình đường còn có thể làm gì?”
“Chẳng lẽ Chử Diễn trưởng lão và người Lăng gia đều chết không như vậy sao?” Tần Liệt cắn răng, lệ khí dâng lên trong mắt.
“Hết cách rồi, thực là không tìm ra được kẽ hở nào, Tần Liệt, ngươi phải cùng chấp nhận sự thật với chúng ta thôi.” Hàn Khánh Thụy thở dài.
“Ta không chấp nhận được!” Tần Liệt khẽ gầm lên.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư