Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #11  
Old 23-04-2008, 08:58 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
[C[
Hồi 10

Thủy Trung Nhân


Như kẻ đang bị uy bức bỗng được giải thoát bất ngờ, Hứa Vân Anh vừa sụp người xuống vừa khóc òa lên:

- Thái sư tổ !

Cũng rúng động không kém, môn chủ Phong Hỏa Môn cũng phục người xuống:

- Thái sư phụ ! đệ tử … đệ tử … Từ xa lăng không lướt đến, mụ Phong Hỏa Xú Diện vẫn cứ the thé rít lên:

- Ngươi còn muốn biện bạch nữa sao? Ta đã giáo huấn ngươi như thế nào? Sao ngươi cả gan dám phạm vào cấm lệnh của ta? Tại sao chứ ?

Run bắn người sau những lần bị mụ Phong Hỏa Xú Diện quát nạt, môn chủ luống cuống giải thích:

- Đệ tử nhất thời mê muội. Cũng là do… là do … Sợ môn chủ nói lên những lời bất lợi, Hứa Vân Anh vội giương đôi mắt nhào lệ nhìn lên thái sư tổ:

- Mong thái sư tổ minh xét không phải là lỗi của đệ tử … Mụ Phong Hỏa Xú Diện nhăn nhó:

- Ngươi cũng câm đi. Trong những cấm lệnh của ta có điều nào cho phép ngươi nhởn nhơ chường mặt thật trước mọi người không ? Ngươi còn như thế nữa đừng trách sao ta phải phá hủy diện mạo ngươi.

Ả kinh hoàng, vội cúi mặt nhìn xuống vì biết nếu trái lệnh, thái sư tổ của ả dám nói tất dám thực hiện.

Nhân cơ hội này, môn chủ vội lên tiếng biện minh:

- Thái sư phụ xin cho đệ tử cơ hội giãy bày. Nếu đệ tử không nhận định sai. Đây là kế do Vân Anh … Mụ Phong Hỏa Xú Diện gắt:

- Ngươi tưởng ta chỉ mới đến thôi sao? Sự việc xảy ra trước sau như thế nào ta đâu đến nỗi không trông thấy ? Ngươi nói thật đi, có phải chính ngươi cũng bị sắc đẹp làm mê mẩn thần trí ?

Môn chủ vẫn cố biện bạch:

- Nhưng nếu không do ả cố tình bày kế … Mụ Phong Hỏa Xú Diện lại nhăn nhó:

- Cho dù đó là kế đi nữa, ngươi đã nhận ra sao còn cố ý lao vào? Ngươi và phụ thân ngươi tuy không có lấy một ngày chung sống nhưng không hiểu sao tâm tính lại giống nhau như đúc.

Môn chủ giật mình:

- Phụ thân của đệ tử? Sao thái sư phụ từng nói, không hề biết phụ thân của đệ tử là ai?

Mụ Phong Hỏa Xú Diện cười lạt:

- Ý là nói không biết mà ngươi còn giống phụ thân ngươi đến vậy, giả như ta nói có biết thì sao?

Môn chủ vội lê hai đầu gối đến gần thái sư phụ :

- Thái sư phụ hãy nói cho đệ tử biết đi. Gia phụ là ai?

Mụ Phong Hỏa Xú Diện bỗng chép miệng:

- Ngươi không cần nài nỉ. Ta cũng đã nghĩ kỹ và không còn muốn giấu ngươi làm gì. hãy đứng lên và đi theo ta.

Với cảm giác bất an Hứa Vân Anh vẫn cúi mặt nhưng vẫn liếc mắt nhìn lên:

- Thái sư tổ ! Còn đệ tử thì sao?

Mụ bỗng thở dài:

- Ta chưa biết phải xử trí ngươi như thế nào đây. Được rồi ! Tạm thời ngươi theo ta vậy.

Mừng rỡ ả ngẩng đầu nhìn lên:

- Đa tạ thái sư tổ … Tiếng quát của mụ Phong Hỏa Xú Diện lập tức vang lên, khiến ả đang vui mừng cũng phải có sắc mặt sợ hãi:

- Ngươi vẫm dám chường mặt ra ư ? Hay ngươi nghĩ ta không thể làm diện mạo ngươi biến thành diện mạo như ta? Hừ ! Đến môn chủ của ngươi dù y chính là nội điệt của ta, nhưng từ bé cho đến giờ ta cũng đâu cho phép y chường mặt thật?

Trong khi ả khiếp hãi, môn chủ Phong Hỏa Môn lại hoang mang:

- Thái sư phụ bảo sao? Người là … Ném cho ả Hứa Vân Anh một mảnh lụa, mụ Phong Hỏa Xú Diện bảo cả hai:

- Dùng vật này che mặt lại. Còn chuyện gì muốn hỏi, hai ngươi cứ đi theo ta khắc biết.

Đi ở phía sau Hứa Vân Anh vô tình đi ngang hàng với môn chủ, ả ngoảnh mặt nhìn qua môn chủ, vờ như buộc miệng:

- Hóa ra môn chủ và thái sư tổ có quan hệ huyết thống? Thân thế của môn chủ hẳn phải rất ly kỳ.

Dưới lớp khăn che mặt, sắc mặt của môn chủ hoàn toàn được giấu kín. Do đó Hứa Vân Anh không thể đoán gì ngoài một tiếng hừ lạnh nhạt và khô khan được môn chủ cố tình buông ra với nhiều hàm ý.

Có phần nào lo sợ bản thân, Hứa Vân Anh khẽ khàng lên tiếng:

- Nếu môn chủ vẫn cho rằng sự việc vừa xảy ra là do đệ tử cố ý, xin môn chủ nhớ cho đệ tử đâu phải ít lần can gián, ngăn cản môn chủ ? Vả lại … Chợt lên tiếng, vị môn chủ cố tình ngắt lời Hứa Vân Anh:

- Tâm địa của ngươi bấy lâu nay như thế nào, không lẽ ta không rõ? Ta thừa biết, tất cả đều được ngươi dự tính trước. Và có lẽ ngươi biết thái sư phụ ta cũng xuất hiện, ngươi càng cố tình bày trò.

Hứa Vân Anh chớp mắt:

- Có hai điều này, đệ tử mong môn chủ chớ quên. Thứ nhất, nếu đệ tử đoán biết thái sư tổ thế nào cũng đến, há lẽ môn chủ là người nhất mực thông minh không lẽ không tự đoán ra? Thứ hai … - Hừ ! Mồm mép của ngươi khá lắm đấy. Ta thừa nhận đây là lần đầu tiên ta nhất thời ước mê, để ngươi chiếm tiện nghi hơn ta.

Hứa Vân Anh lại chớp mắt:

- Môn chủ chớ quá lời, đệ tử vẫn chưa nói xong. Điều thứ hai đệ tử muốn nhắc môn chủ sao đến giờ môn chủ vẫn cứ gọi thái sư tổ theo cách gọi đã không còn phù hợp? Phải gọi là nội tổ mẫu mới đúng.

Môn chủ lập tức bắn xạ hai luồng kình quang, như thể muốn dùng ánh mắt giết Hứa Vân Anh nếu được - Ta hiểu ý tứ của ngươi rồi. Phải chăng ngươi muốn nói vì ta và thái sư tổ có quan hệ huyết thống, kể như ta cũng đã vi phạm chính cấm lệnh của bổn môn ?

Hứa Vân Anh phì cười:

- Pháp bất vị thân, môn chủ quả nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, đệ tử không thể không tâm phục khẩu phục.

Môn chủ bật rít:

- Ngươi chớ vui mừng vội lần sau … Từ nãy giờ có lẽ mụ Phong Hỏa Xú Diện đã lắng tai nghe rõ tất cả, thanh âm mụ chợt vang lên:

- Sẽ không có lần sau đâu. Cả hai nghe đây từ lúc này trở đi ta chính thức thu nhận Vân Anh làm đệ tử, hai ngươi kể như sư huynh sư muội. Việc tranh cãi như thế này ta không muốn sau này tái diễn. Nếu trái lệnh chớ trách ta ….

Môn chủ Phong Hỏa Môn cả kinh:

- Thái sư phụ ….

Riêng Hứa Vân Anh tuy có bất ngờ nhưng do quá vui mừng, vội lên tiếng ngăm môn chủ lại:

- Đừng gọi như thế nữa. Chắc chắn thái sư phụ đang mong huynh gọi người bằng nội tổ mẫu.

Vị môn chủ hậm hực nhìn Hứa Vân Anh:

- Ta không thừa nhận ngươi là sư muội của ta. Ngươi chớ vội thay đổi lối xưng hô mau như vậy.

Hứa Vân Anh bật cười:

- Đó là mệnh lệnh của thái sư phụ, sư huynh dám làm trái ư ?

- Ta … Mụ Phong Hỏa Xú Diện quay lại:

- Vân Anh nói đúng ! Và ta mong ngươi hiểu rằng, phàm việc gì ta làm đều sẵn có chủ trương. Ngươi đừng làm ta thất vọng.

Vị môn chủ bật kêu:

- Thái sư phụ ….. Mụ Phong Hỏa Xú Diện gắt:

- Hãy gọi ta như Vân Anh bảo.

Môn chủ Phong Hỏa Môn đành phải líu ríu gọi:

- Nội tổ mẫu … Mụ Phong Hỏa Xú Diện bật cười the thé:

- Hay lắm ! Ngươi không biết ta vui mừng đến thế nào đâu. Cùng với việc này, chỉ khi ta đưa hai ngươi đến thánh địa bổn môn, hai ngươi mới hiểu tại sao ta có ý định thay đổi tất cả. Đi nào ! Ha……ha……… Thánh địa? Hai chữ này vừa thoạt nghe nào riêng Hứa Vân Anh giật mình và sững sờ. Môn chủ Phong Hỏa Môn cũng có tâm trạng tương tự.

Hứa Vân Anh biết chắc như vậy khi nhìn thấy ánh mắt vị môn chủ cứ ngỡ ngàng nhìn quanh. Chứng tỏ nơi mụ Phong Hỏa Xú Diện đang đưa ả và môn chủ đi đến, môn chủ Phong Hỏa Môn vẫn chưa một lần đặt chân.

Chủ ý riêng, Hứa Vân Anh vừa đi theo mụ Phong Hỏa Xú Diện vừa để tâm nhớ đường đi nước bước. Aû thấy sau một cử chỉ mơ hồ làm cho ở một vách đá bỗng xuất hiện một lối đi bí ẩn, mụ Phong Hỏa Xú Diện bỗng cất giọng nghiêm trọng bảo:

- Đến thánh địa rồi vào đi.

Khi vách đá khép lại, bọn họ ba người cùng biến mất với những gì bí ẩn đang cất giấu bên trong thánh địa Phong Hỏa Môn …… * * * Ở một cửa sông, nhánh dẫn đến một dòng sông lớn, có hai bóng trắng di chuyển thoạt ẩn thoạt hiện.

Nhìn mặt nước mênh mang, ngăn cách giữa bờ này và một lõm đất liền nhỏ bé ở tít bờ bên kia, một trong hai bóng trắng lên tiếng:

- Đại tỷ nghĩ như thế nào, lão có đến đúng với lời hứa với giáo chủ không ?

Bóng trắng thứ hai buông tiếng cười mỉa:

- Đã là người, ai ai cũng có điều bí ẩn riêng, lão đâu phải ngoại lệ. Lão nhất định phải đến trừ phi lão muốn mọi bí ẩn của lão bị giáo chủ phanh phui.

Bóng trắng thứ nhất chợt kêu:

- Đại tỷ nói quả không sai. Lão đến rồi.

Cùng với tiếng hô hoán của bóng trắng này, mặt nước ở cách đó mười trượng bỗng bị những tiếng khua nhỏ làm cho xao động, tạo thành những gợn sóng lăn tăn, lan đi tứ phía. Và tâm điểm màn đêm bao phủ che đậy, giờ xuất hiện một con thuyền nhỏ.

Khi còn cách bờ độ năm trượng, con thuyền bỗng dừng lại. Và từ trên thuyền một thanh âm ồm ồm liền vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm, như mặt nước yên tĩnh vừa bị phá vỡ:

- Nếu lão phu đoán không lầm, hai người thừa lệnh một nhân vật đến ước hội với lão phu?

Trong hai bóng trắng do có một người được gọi là đại tỷ, người này lên tiếng trước:

- Đàm lão tiền bối ….. Giọng ồm ồm nóng nảy cắt ngang:

- Câm ! Tính danh của ta, hai ngươi không được tùy tiện gọi.

Vị đại tỷ bật nhanh câu hỏi:

- Nếu là vậy bọn tiểu nữ biết phải xưng hô thế nào?

Thanh âm từ mạn thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt nước, lập tức minh thị :

- Nếu vậy cứ gọi lão phu là Thủy Trung Nhân - Thủy Trung Nhân ? người sống trong nước ?

Thanh âm kia càng để lộ sự nóng nảy:

- Lão phu không cần bất kỳ ai bình phẩm cách chọn tên gọi của lão phu. nói mau đi chủ ý của hai ngươi là gì?

Vị đại tỷ nào dám chần chừ, một khi “người ở trong nước” đang có thái độ nóng vội:

- Trước hết, bọn tiểu nữ muốn cho Thủy Trung Nhân tiền bối biết, bọn tiểu nữ chính là hai trong Bát Hộ Hoa Bạch Y Giáo. Khi được giáo chủ sai phái đến đây … - Nói sao? Bọn ngươi là Bạch Y Giáo ? Bọn ngươi xem thường lão phu thế sao?

Đại Hộ Hoa giật mình:

- Bọn tiểu nữ nào dám xem thường? Không lẽ tiển bối không tin bọn tiểu nữ là người Bạch Y Giáo ?

- Ha …ha …! Nếu bọn ngươi là người Bạch Y Giáo, vậy nói đi, từ lúc nào bọn ngươi am tường Phong Hỏa Chưởng, vốn là tuyệt học của Phong Hỏa Môn ?

Đại Hộ Hoa kinh nghi :

- Điều gì khiến tiền bối nghĩ như vậy? Phong Hỏa – Bạch Y cả trăm năm qua luôn ở thế đối đầu, người của Bạch Y dù rất muốn cũng đâu có cách nào am hiểu sở học của Phong Hỏa Môn ?

- Ngươi khẳng định thế sao? Riêng lão phu hiện đang có một bằng chứng nói lên điều ngược lại.

Bóng trắng thứ hai cảm thấy có bổn phận phải nói chen vào:

- Không thể có chuyện này trừ phi tiền bối cho bọn tiểu nữ biết đó là bằng chứng gì.

Con thuyền vẫn dập dềnh đung đưa, không có dấu hiệu nào báo trước, nhưng từ mạn thuyền bỗng xuất phát đi một bóng nhân ảnh.

Vút !

Bằng khinh thân pháp thượng thừa, bóng nhân ảnh nọ sau khi đặt một hình hài bất động nằm lại tại bờ, lập tức xuất phát quay trở lại con thuyền và không hề gây bất kỳ xao động nào khác lạ.

Đến lúc đó Thủy Trung Nhân mới lên tiếng giải thích:

- Nơi ẩn cư của lão phu cho đến nay, nếu tính thêm hai ngươi chỉ có ba người biết. Tiểu tử kia, nhìn vết thương đủ biết là do Phong Hỏa Chưởng gây hại. Thử hỏi, nếu không phải do hai ngươi hoặc do nhân vật đã sai phái hai ngươi đến đây gây ra, chẳng lẽ còn có nhiều người khác nữa cũng biết rõ chỗ này?

Hai bóng trắng lập tức nghiêng người, nhìn thật kỹ vào hình hài bất động nọ.

Thủy Trung Nhân gọi hình hài đó bằng hai chữ tiểu tử, đủ minh chứng đó là người có niên kỷ chưa cao, hoàn toàn phù hợp với diện mạo mà hai bóng trắng đang tận mắt nhìn.

Sau khi nhìn qua, ngoài sự phát hiện ở trước ngực hình hài nọ quả nhiên đang có vết chưởng thương vẫn còn bật máu, với nhiều vết cháy bỏng ở xung quanh, đúng là hậu quả của một chưởng Phong Hỏa, một trong hai bóng trắng chợt có thêm phát hiện khác.

Bóng trắng đó kêu lên:

- Sao lại là y ?

Đại Hộ Hoa kinh ngạc:

- Bát muội biết y ?

Bát Hộ Hoa gật đầu:

- Muội có gặp y một lần. Chính là tiểu tử hai năm trước đã được lệnh giáo chủ bảo phải truy tìm.

Đại Hộ Hoa giật mình:

- Bát muội muốn nói, chính tiểu tử là kẻ có liên quan đến Phi Tuyết … Bát Hộ Hoa vội giật vài cái vào chéo áo Đại Hộ Hoa.

Lối ra dấu của Bát Hộ Hoa tuy kín đáo nhưng tiếc thay vẫn muộn.

Từ con thuyền nọ, Thủy Trung Nhân lại bật người lao nhanh lên bờ.

Vút !

Biết có chuyện không hay sắp xảy ra và đó là do bản thân vừa hớ hênh tiết lộ, Đại Hộ Hoa lập tức tự chuộc tội bằng cách chộp nhanh vào hình hài nọ. Vừa tung người lùi nhanh về phía sau, Đại Hộ Hoa vừa quát:

- Tiền bối muốn gì?

Xuất hiện trên bờ, Thủy Trung Nhân cười lớn:

- Không lẽ bọn ngươi chưa rõ ý lão phu ? Tiểu tử đó là do lão phu tìm thấy và vớt từ dưới sông lên. Hai ngươi nên ngoan ngoãn giao trả tiểu tử cho lão phu.

Đại Hộ Hoa dịch người, tiến sát vào Bát Hộ Hoa lúc này cũng đang tìm cách dịch sát lại:

- Như tiền bối vừa nói, tiền bối nghi tiểu tử là do bọn tiểu nữ hạ thủ. Vậy tiền bối nói đi là tiền bối hay bọn tiểu nữ tìm thấy y trước?

Diễn biến vụt đảo nghịch. Nếu lúc nãy Thủy Trung Nhân đề quyết hình hài bất động là do hai bóng trắng nọ hạ thủ, cũng vậy hai bóng trắng thì cứ muốn tìm cách phủ nhận điều này, thì bây giờ chính Thủy Trung Nhân lại là người bát bỏ lời đề quyết lúc nãy và hai bóng trắng kia bắt đầu khăng khăng nhận đó là hành vi của họ.

Thủy Trung Nhân bảo:

- Tiểu tử bị chưởng thương do Phong Hỏa Chưởng, hai ngươi là người Bạch Y Giáo, đâu có thể am tường tuyệt học này?

Đại Hộ Hoa hờm sẵn chân lực vào song thủ:

- Phải hay không chính tiền bối vừa nói đó là do bọn tiểu nữ gây ra. Lời của tiền bối có lý nào tiền hậu bất nhất?

Thủy Trung Nhân bật cười ngạo nghễ:

- Xem ra bọn ngươi quyết không trao tiểu tử cho lão phu. Phải chăng bọn ngươi muốn nếm mùi Phong Hỏa Chưởng do chính lão phu xuất thủ?

Đại Hộ Hoa giật mình:

- Tiền bối muốn nói tiền bối cũng là người Phong Hỏa Môn ?

Thủy Trung Nhân chớp động thân hình:

- Thì ra chuyện bí ẩn của ta vẫn chưa bị bọn ngươi phát hiện. Khốn kiếp ! Hãy nạp mạng cho ta.

Vù … Nhìn quầng chưởng mang theo nhiệt khí hừng hực. Đại Hộ Hoa và Bát Hộ Hoa cùng kinh hãi:

- Quả nhiên là Phong Hỏa Chưởng !

- Đỡ !

Ào … Bùng !

Thần lực của Thủy Trung Nhân hầu như ngoài dự liệu của hai bóng trắng. Cả hai bị bức lùi, chứng tỏ sự tổ hợp lực của cả hai vẫn không ngăn nổi ngọn kình quá ư uy mãnh của Thủy Trung Nhân.

Thủy Trung Nhân càng thêm đắc ý:

- Để bí ẩn của ta mãi mãi không bị tiết lộ, hai ngươi phải vĩnh viễn câm lặng thôi ! Đỡ !

Vù ….

Tự lượng sức có chống cự cũng vô ích Đại Hộ Hoa hô hoán:

- Bát muội ! Chạy !

Thoắt một cái, Thủy Trung Nhân lập tức xuất hiện đón đầu:

- Bằng vào bọn ngươi, muốn thoát đâu phải dễ ? Đỡ !

Vù … Bị dồn vào thế cùng, Đại Hộ Hoa bỗng đưa hình hài bất động kia ra trước:

- Đây là người duy nhất biết rõ về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh. Nếu lão không ngại cứ tiếp tục xuất thủ.

Bằng một cái đảo tay mơ hồ và biến ảo, ngọn kình của Thủy Trung Nhân bỗng ngoặc xuống nền đất.

Bùng !

Bờ sông vốn chỉ toàn là cát, cú va chạm từ chưởng kình nọ lẽ đương nhiên làm cho cát bay lên mịt mù.

Lợi dụng có lớp bụi mù che chắn, Đại Hộ Hoa hô hoán:

- Chạy nào, Bát muội !

Vút ! Vút !

Cũng nhân lúc lớp bụi mù bao phủ, tiếng gầm của Thủy Trung Nhân cũng vang lên:

- Bọn ngươi đâu thể nhanh chân hơn ta. Đỡ !

Diễn biến hầu hết xảy ra trong lớp bụi mù, thế cho nên, kết quả như thế nào thật khó đoán biết.

Chỉ nghe từ giữa lớp bụi vọng lên đủ các tiếng hô hoán:

- Ôi chao !

- Hự !

- A …nóng ! Nóng quá ! Nóng đến chết mất ! A … Và từ giữa lớp bụi mù mịt lập tức có bốn người tua tủa lao ra.

Vút ! Vút !

Trong bốn bóng nhân ảnh, có một bóng vì không kịp định hướng, cứ lao bừa bơi ra giữa dòng sông.

Bõm !

Còn lại ba bóng kia, do chạy theo hai hướng khác biệt nên chẳng mấy chốc đã tạo ra một khoảng cách xa.

Chợt nhận ra đang chạy không đúng hướng, bóng nhân ảnh đang chạy riêng lẽ bỗng quay lại và vùn vụt đuổi theo hai bóng kia.

Sắp sửa đuổi kịp hai bóng ở phía trước, bóng phía sau bỗng nghe từ phía sông vẫn là những tiếng gào khi nãy vang lên:

- Ôi chao ! Nóng quá ! Nóng như thế này e chết mất.

Tiếp đó là tiếng quẫy đạp dưới nước nối tiếp nhau vang lên.

Uøm ! Uøm !

Thoáng nghi ngờ, bóng nhân ảnh chạy phía sau bỗng ngoảnh đầu nhìn lại.

Và khi nhìn thấy người đang bì bõm quẫy đạp tung toé dưới sông có vẻ như sắp đập phải mạn thuyền, bóng nhân ảnh buộc phải lao người chạy trở lại miệng rủa sả:

- Khốn kiếp ! Nếu con thuyền bị tiểu tử phá hủy, ta đâu còn cách nào quay lại Thủy Ưu Đảo ! Hừ !

Thân pháp của bóng nhân ảnh này tuy nhanh nhưng ra so ra vẫn chậm với những cú quẫy đập của người đang ở dưới nước và là những cú đập vào đúng vào mạn thuyền.

Vì thế… Rắc … Con thuyền vỡ vụn, cú đập còn làm cho mặt nước nổi sóng, đẩy những mảnh vỡ trôi giạt đi tứ phía.

Mục kích cảnh này, bóng nhân ảnh nọ vừa chạy đến mé nước phải khựng người đứng lại.

Trong khi đó, hai bóng nhân ảnh kia đi càng lúc càng xa, rồi khuất hẳn. Còn người ở dưới nước, tuy miệng vẫn gào nhưng do đang ở chỗ nước khá sâu nên bắt đầu chìm dần xuống.

- Nóng ….! Nóng quá … Toàn thân sau một lúc thoáng bất động, bóng nhân ảnh nọ lập tức tung người lao ra giữa dòng sông. Và bằng một thân thủ hết sức huyền ảo, bóng nhân ảnh đó không những kịp chộp vào người đang ở dưới nước mà còn dư lực để quay trở lại bờ, mang theo người sắp bị làn nước nhấn chìm.

Cứu được rồi, bóng nhân ảnh nọ lẹ tay thăm qua khắp kinh mạch của người vừa được giải cứu.

Sau khi công việc kết thúc, bóng nhân ảnh nọ lại khựng người với những lời lẩm bẩm bỗng tuột ra khỏi miệng:

- Sao trong người tiểu tử lại có luồng nhiệt khí vừa uy mãnh vừa kỳ lạ thế này?

Thảo nào y cứ luôn kếu nóng? Hay đây là thiên ý ? Trời đã giúp ta, đã giúp Thủy Trung Nhân này? Ha …ha …ha…ha…ha… Cười vang, đầy đắc ý, bóng nhân ảnh nọ chính là Thủy Trung Nhân lập tức tung người lao đi, xách heo người nọ giờ đã rõ chính là tiểu tử khi nãy chỉ là một hình hài bất động.

Vút !
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 25-04-2008 at 06:36 PM.
  #12  
Old 23-04-2008, 09:00 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 11

Bạch Y Giáo Chủ


Mở mắt ra, Tư Không Bạch phát hiện bản thân đang ngồi theo thế tọa công. Đồng thời, từ phía sau, xuất phát từ huyệt Linh Đài, như đang có người truyền vào nội thể Tư Không Bạch một luồng nhiệt khí hừng hực nóng.

Cả kinh, Tư Không Bạch chợt nhích động.

Lập tức, ở phía sau có một tiếng nói đề tỉnh Tư Không Bạch:

- Ngươi đừng cử động, hãy ngồi yên. Trong nội thể ngươi đang có nguồn chân khí phát sinh, ta đang giúp ngươi ổn định nguồn chân nguyên đó theo tâm pháp của ta.

Vừa giật mình vừa động tâm, Tư Không Bạch đến lúc này mới phát giác, ngoài luồng nhiệt khí do nhân vật nào đó đang cố truyền vào từ huyệt Linh Đài thì ở Đan Điền huyệt của Tư Không Bạch quả nhiên đang có một nguồn chân lực cứ cuồn cuộn phát sinh, như muốn dâng trào lên.

Nghe rõ hai chữ tâm pháp Tư Không Bạch buột miệng lên tiếng:

- Vãn sinh cũng có sẵn một loạt tâm pháp. Hay để vãn sinh tự thử xem ?

Nhân vật bí ẩn ở phía sau không thể không bảo:

- Hãy bỏ tâm pháp quái quỷ đó đi. Nguồn chân lực đang bộc phát trong nội thể ngươi chính là nguồn chân lực dương cương. Sẽ hoàn toàn phù hợp nếu ngươi được ta truyền loại tâm pháp dương nhiệt của ta.

Thoáng bất bình, Tư Không Bạch tuy không nói ra nhưng vẫn tự làm theo ý. Tâm pháp Hỗn Nguyên liền được Tư Không Bạch vận khởi.

Nguồn chân lực phát sinh từ đan điền đang được ngoại lực của nhân vật bí ẩn nọ điều phối và lưu dẫn, tâm pháp Hỗn Nguyên do Tư Không Bạch vận dụng lập tức làm cho nguồn chân lực đó đổi hướng.

Phát giác diễn biến này, nhân vật nọ khẽ gắt:

- Trong lúc ta đang truyền lực hành động càn dở của ngươi một là hại cho ngươi hai là hại luôn cả ta. Có mau dừng lại không ?

Tư Không Bạch đâu cần biết điều đó sẽ đưa đến hậu quả như thế nào. Vẫn bất bình vì cứ bị nhân vật nọ xem thường Hỗn Nguyên Tâm Pháp, Tư Không Bạch tiếp tục thực hiện theo ý định.

Đúng lúc đó, khi nhân vật bí ẩn nọ định có thái độ quyết liệt để ngăn cản hy vọng vừa quá ương bướng vừa quá liều lĩnh của Tư Không Bạch, chợt có một thanh âm vọng đến khiến nhân vật nọ phải dừng lại:

- Đàm Tất Khả ! Ngươi định ẩn trong đó mãi sao? Hai mươi năm không gặp ta nghĩ có lẽ ngươi không quên ta ?

Tư Không Bạch hiểu ngay, nhân vật bí ẩn đang ở phía sau chính là người vừa được người ngoài kia gọi là Đàm Tất Khả. Vì thanh âm từ phía sau Tư Không Bạch quả nhiên phải vang ra đáp lại:

- Sao ta không nhận ra Thẩm Nguyên ngươi ? Thế nào? Sau hai mươi năm vắng bóng phải chăng vì kém thế nên lần này gặp lại, ngươi phải mang theo thủ hạ để đối phó với một mình Đàm Tất Khả ta?

Nhân vật Thầm Nguyên ở bên ngoài vùng cười lớn:

- Ta sợ ngươi ? ha …ha ! Giữa Bạch Y và Phong Hỏa, suốt trăm năm qua đâu có chuyện bên này sợ bên kia? Ngươi đừng quá tự phụ như vậy. Ha …..ha…….

Tư Không Bạch kinh hãi thầm. Căn cứ theo lời nói lúc nãy của Đàm Tất Khả, lão muốn truyền tâm pháp nhiệt dương cho Tư Không Bạch, chứng tỏ lão chính là người của Phong Hỏa Môn.

Ma đưa lối, quỷ dẫn đường như thế nào không biết, rốt cuộc Tư Không Bạch lại rơi vào tay Phong Hỏa Môn. Càng nghĩ Tư Không Bạch càng kinh hãi.

Tiếng Đàm Tất Khả tiếp tục vang lên khiến Tư Không Bạch sinh nghi:

- Sao Thẩm Nguyên ngươi cứ gán cho ta ba chữ Phong Hỏa Môn? Ta tưởng ngươi thừa biết, cũng đã ba mươi năm trôi qua ta đâu còn là người của Phong Hỏa Môn nữa?

Thầm Nguyên vẫn cười:

- Nhưng mẫu thân ngươi, Phong Hỏa Xú Diện vẫn cứ xem ngươi là người của Phong Hỏa Môn. Bằng chứng chẳng phải lệnh lang hiện đang thay ngươi chấp chưởng Phong Hỏa Môn đó sao?

Tư Không Bạch nghĩ thầm:

“Chuyện gì thế này? Môn chủ Phong Hoa? Môn lại là nội điệt của lão mụ Phong Hỏa Xú Diện? Thảo nào lão Đàm Tất Khả không nhận biết ta, là do lão đã ba mươi năm không lưu lại Phong Hỏa Môn. Phải biết trước như vậy, ta cứ để lão truyền cho ta tâm pháp của lão. Rồi sau này, dùng gậy ông đập lưng ông, ta sẽ cho bọn Phong Hỏa Môn nếm mùi Phong Hỏa Chưởng. Tiếc thật !” Còn đang ngẫm nghĩ, Tư Không Bạch bỗng giật mình vì cảm thấy có bàn tay chạm vào huyệt đạo.

Cùng với cảm giác toàn thân bỗng bất động, Tư Không Bạch nghe Đàm Tất Khả nói như rót vào tai:

- Ta buộc lòng phải điểm huyệt ngươi. Chờ một lúc nữa, sau khi đã đuổi bọn chúng đi, ta sẽ quay lại, truyền cho ngươi tâm pháp của ta. Nhớ đấy. Chớ gây kinh động. Bằng không bọn Bạch Y Giáo ắt sẽ tìm thấy ngươi. Hừ !

Sau tiếng hừ lạnh, Tư Không Bạch chợt nghe có luồng gió thoảng qua.

Liền sau đó, từ phía ngoài, thanh âm của Đàm Tất Khả vang lên, cho Tư Không Bạch biết luồng gió lúc nãy chính là cách Đàm Tất Khả lao ra ngoài.

Trong thâm tâm tuy rất muốn để Đàm Tất Khả truyền cho tâm pháp Phong Hỏa, nhưng sau khi nghe lão căn dặn với hàm ý ép buộc lẫn khinh miệt tâm pháp Hỗn Nguyên, Tư Không Bạch càng lúc càng bất phục.

Do đó, để ngoài tai những thanh âm huyên nào cứ vang lên từ phía ngoài, Tư Không Bạch cứ chằm chằm lưu tâm đến những gì xảy ra ngay bên trong nội thể.

Và Tư Không Bạch không thể không phát hiện chân lực từ đan điền cứ cuồn cuộn dâng lên, bất chấp có một số kinh mạch đang tắt nghẽn, có lẽ do bị Đàm Tất Khả ra tay điểm huyệt chế ngự.

Không cần tìm hiểu nguồn chân lực đó từ đâu có, Tư Không Bạch vừa nôn nóng vừa thích thú khi biết nguồn chân lực đó đang dồn phá những chỗ tắt nghẽn.

Do từ đan điền nguồn chân lực cứ phát sinh liên miên bất tuyệt, chỗ dồn nén càng lúc càng bị ứ tràn, khiến Tư Không Bạch dù thích thú dõi theo đến mấy cũng phải ngấm ngầm lo sợ.

Không sợ sao được khi Tư Không Bạch cảm thấy chỗ chân lực bị dồn nén đang làm cho chân thân đau đớn. Đã thế Tư Không Bạch càng thêm sợ vì nghĩ rằng nếu chỗ dồn nén cứ tiếp tục bị dồn nén, đưa Tư Không Bạch vào chỗ bất đắc kỳ tử.

Chỉ có cách duy nhất để Tư Không Bạch thoát khỏi cảnh này đó là Tư Không Bạch mong sao chỗ tắt nghẽn sớm được khai thông bằng không ….. Phựt !

Trong nội thể Tư Không Bạch như có một vật gì đó vừa bị phá vỡ, tưởng như Tư Không Bạch vừa tận tai nghe tiếng bục vỡ vừa có.

Kinh tâm tán đởm, Tư Không Bạch đành biết nhắm mắt chờ chết.

Thế nhưng, cùng một lúc với tiếng bục vỡ nọ, Tư Không Bạch cảm thấy toàn thân như khoan khoái lạ. Mở mắt a, Tư Không Bạch hiểu rằng bản thân vẫn còn sống. Không những thế, chỗ lúc nãy tắt nghẽn giờ đã được phép màu nào đó làm cho khai thông.

Nhưng nỗi vui mừng vừa đến vụt tắt ngấm, nguồn chân lực vừa tuôn trào vượt qua chỗ khai thông, bỗng dưng bị một nơi tắt nghẽn khác ngăn lại.

Một dòng nước đang tuôn chảy nếu gặp phải kè đá chặn ngang, nó bị dội ngược về như thế nào thì tình trạng đang xảy đến cho Tư Không Bạch cũng như vậy.

Và nguồn chân lực dội về đâu, nếu không dội về chỗ nó đã xuất phát?

Huyệt Đan điền vẫn tiếp tục sản sinh lớp lớp những chân lực, gặp phải dòng chân lực đổ ngược về, hiện tượng bị dồn nén lúc này lại diễn ra ngay huyệt đan điền.

Điều đó làm cho toàn bộ kinh mạch Tư Không Bạch như những dòng nước nhỏ chảy trên cao cùng một lúc đổ dồn vào một hồ nước vốn đang đầy ắp. Hiện trạng đó khiến cho ngũ tạng lục phủ của Tư Không Bạch như bị ai đó thò tay vào bóp mạnh. Những đợt co thắt đến cuộn ruột cuộn gan lập tức xảy ra, mắt Tư Không Bạch hoa lên và toàn thân thì co quắp lại như người đang lâm cảnh giãy chết.

Cảnh tượng giống đến nỗi Tư Không Bạch nghe một tiếng kêu hãi hùng của ai đó chợt xuất hiện thốt lên:

- Tiều tử đây rồi đại tỷ ! Nhưng dường như chúng ta đến quá muộn, y đang giãy chết kia kìa.

Một tiếng nói khẩn trương khác vang lên:

- Lão Đàm quả độc ác, dùng cách này để tra hỏi y về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh.

Nhanh lên nào, Bát muội. Mau chế ngự huyệt đạo y, đưa nhanh về cho Lão Quân kịp nghĩ cách tạm thời lưu mạng y.

Một bàn tay nhanh nhẩu điểm vào huyệt đạo Tư Không Bạch.

Với cái điểm này, dù hậu quả vẫn làm cho Tư Không Bạch bất động nhưng không hiểu sao lại vô tình làm cho nguồn chân lực đang cuộn xoáy tại đan điền được phóng xuất, trả về cho các kinh mạch đang rỗng không. Tư Không Bạch đang co quắp bỗng giãn ra.

Phát hiện điều nữa, có tiếng kêu kinh ngạc vang lên:

- Đại tỷ có nhìn thấy không, muội đã điểm huyệt sao bỗng dưng tứ chi y động đậy? Hay muội quá vội, đã không dùng đủ lực đạo?

Thanh âm kia hồi đáp:

- Chính muội nói với ta, y không biết võ công. Dùng lực đạo nhiều hay ít, đó không phải là nguyên nhân đưa đến hiện tượng này. Để ta xem lại sẽ biết.

Lại một bàn tay khác chạm vào người Tư Không Bạch. Vừa chạm vào bàn tay đó vội rụt về:

- Không ổn rồi. Tiểu tử đang bị khí huyết nghịch hành. Chúng ta có đưa y về cũng vô ích.

- Khí huyết ngịch hành? Tiểu tử không biết võ công, nguyên nhân nào khiến y có chân khí để nghịch hành?

- Ta không biết và cũng không cần biết. Bây giờ muội hãy mang y theo ta.

- Đại tỷ định đưa y đi đâu? Sao đại tỷ bảo có đưa y về cũng vô ích?

- Vậy mà bát muội cũng không hiểu ư ? Trước khi y chết, ta vẫn muốn hỏi y về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh. Nhưng không thể hỏi tại đây, vì thế ta và bát muội phải đưa y đến địa điểm khác.

- Đại tỷ nói rất phải. Được rồi !

Cùng với câu nói này, Tư Không Bạch cũng được một người nâng lên.

Từ khi hiểu đây là hai nhân vật Hộ Hoa Bạch Y Giáo, Tư Không Bạch đã không ngớt than thầm. Sau đó, khi nghe họ bảo vẫn muốn hỏi về Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh trước lúc Tư Không Bạch uổng mạng, tâm trạng của Tư Không Bạch đổi sang phẫn nộ.

Vì đó là hành vi nếu so ra đâu có kém phần độc ác đối với câu họ vừa chê trách Đàm Tất Khả. Nguồn chân lực bản thể vốn nóng, như Đàm Tất Khả gọi là nguồn chân lực dương cương, lại gặp lúc Tư Không Bạch phẫn nộ, nguồn chân lực lại càng thêm cuồn cuộn dâng trào.

Chưa hết, khi biết bản thân đang được nâng lên và người nâng lên lại là nữ nhân, sự động chạm nhục thể làm cho khắp người Tư Không Bạch phát nóng nảy, khiến nguồn chân lực càng thêm dịp bộc phát.

Những tưởng đó chỉ là hiện tượng xảy ra riêng trong nội thể, khó có ai phát hiện Tư Không Bạch phải giật mình khi nghe tiếng kêu của Bát Hộ Hoa vang lên:

- Đại tỷ ! Toàn thân y đang nóng lắm. Có lý nào Đàm lão dùng Phong Hỏa Chân Khí trút vào y, khiến y lâm cảnh này?

Đại Hộ Hoa lập tức thử chạm tay vào Tư Không Bạch:

- Không sai ! Hóa ra y không bị chân khí nghịch hành. Là do Đàm lão dùng biện pháp này tra khảo y. Càng tốt ! Bát muội cố chút nữa, ta đã có cách làm y hồi tĩnh.

- Có phải đại tỷ định dùng chân khí bản thân, giúp y hóa giải chân khí Phong Hỏa?

- Bát muội đoán đúng rồi. Nhưng tạm thời đừng làm ta phân tâm. Cách bố trí trận đồ của Đàm lão không đợn giản như ta nghĩ.

- Lúc đi vào, chẳng phải đại tỷ nói đây chỉ là trận ngũ hành bình thường thôi sao?

- Thì đó chính là trận ngũ hành. Bằng không ta và bát muội đâu dễ dàng tìm thấy tiểu tử. Nhưng bây giờ thì khác. Dường như không còn là trận ngũ hành nữa.

- Đại tỷ đừng đùa nữa. Nếu chúng ta không mau chóng thoát ra, Đàm lão quay lại càng khốn.

- Ta không đùa đâu. Nhưng việc lão quay lại, bát muội cứ yên tâm, từ khi biết Thủy Trung Nhân chính là Đàm Tất Khả, cũng là thân phụ của môn chủ Phong Hỏa Môn hiện giờ, giáo chủ đâu dễ buông tha lão. Lão muốn quay lại cũng phải hao tổn nhiều chân nguyên. Lúc đó, chính lão sợ bọn ta, không phải bọn ta sợ lão.

- Đại tỷ thử nói xem, giáo chủ định làm gì lão?

- Bát muội không biết thật sao? Giáo chủ định qua lão tìm hiểu những nhược điểm của Phong Hỏa Chưởng. Và giả như giáo chủ đắc thủ, bắt giữ Đàm lão, có lẽ giáo chủ buộc lão nói ra khẩu quyết Phong Hỏa công phu.

- Giáo chủ muốn phối hợp hai công phu làm một, âm nhu và dương cương tương hoà, tạo thành thứ công phu cái thế?

- Không sai ! Nếu đạt được điều này dù bổn giáo không chiếm được công phu của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng vẫn không sợ ai khác dùng công phu đó đả bại.

- Thế nào rồi, đại tỷ? Vẫn không tìm thấy lối ra à?

- Lạ thật đấy ! Lúc đi vào thì là ngũ hành trận, nhưng khi quay trở ra lại không phải trận ngũ trận? Xem ra ta và bát muội đã bị sa lưới của lão Đàm.

Đến lúc này, nguồn chân lực xuất phát từ đan điền sau một lúc lâu dồn nén ở một chỗ tắt nghẽn bỗng đột phá mạnh, làm cho chỗ nghẽn được khai thông, Tư Không Bạch với cảm giác sảng khoái giống như lần đầu, chợt thở ra một hơi dài thật dài.

Phì ….

Điều này gây kinh nghi cho Bát Hộ Hoa là người đang nâng Tư Không Bạch trên tay:

- Đại tỷ ! Toàn thân y lại hết nóng. Sao lạ vậy tỷ?

- Suỵt ! Ta đã bảo đừng làm ta phân tâm, bát muội quên rồi sao?

Cũng giống như lần trước, sau khi khai thông, nguồn chân lực liền cuồn cuộn chảy và lần này vấp phải một chỗ nghẽn khác, khiến hiện tượng chân lực bị trút dồn ngược vào đan điền lại xảy ra, toàn thân Tư Không Bạch do đó bỗng từ từ co quắc lại.

Kinh hoảng Bát Hộ Hoa ném Tư Không Bạch khỏi tay:

- Quỷ quái gì thế này?

Cùng lúc đó, Đại Hộ Hoa cũng kêu:

- Nghĩ ra rồi, lão Đàm cũng quỷ quái gớm.

Kêu xong, phát hiện điều đang xảy ra cho Tư Không Bạch, Đại Hộ Hoa kinh ngạc:

- Y làm sao rồi bát muội ?

Bát Hộ Hoa đáp:

- Hoặc y là cao nhân, đang cố tình bỡn cợt muội và đại tỷ, hoặc y không bị chân khí nghịch hành, cũng không bị lão Đàm dùng chân khí Phong Hỏa gây hại. Tình thế của y lạ lắm.

Đại Hộ Hoa lập tức thám sát khắp đại huyệt Tư Không Bạch:

- Bát muội định đùa ta đó ư ? Đây không phải là hiện tượng chân khí nghịch hành sao?

Bát Hộ Hoa cả kinh, cũng thăm qua các đại huyệt của Tư Không Bạch. Sau đó Bát Hộ Hoa phải kêu:

- Làm thế nào bây giờ đại tỷ? Không khéo y chết mất - Cứ mang y theo. Chờ thoát khỏi nơi này hãy liệu cách.

- Đại tỷ đã thấu suốt trận đồ này rồi sao?

- Xong rồi ! Cũng chỉ là trận phản ngũ hành. Đàm lão quá tinh khôn, tâm trận lập tức thay đổi khi bát muội nhấc tiểu tử lên và dịch chuyển khỏi vị trí trước đó. Do tâm trận thay đổi nên từ trận ngũ hành bình thường phải đổi ra phản ngũ hành. Đi nào Nếu lần trước, lúc tứ chi co quắp, Tư Không Bạch có thể tự duỗi ra là do Bát Hộ Hoa điểm huyệt đạo chế ngự, vô tình gây ra tình trạng đó, thì lần này do không còn bị chế ngự huyệt đạo cảnh diễn ra cho Tư Không Bạch phải khác đi.

Sau một lúc chân lực cuồn cuộn xuất phát từ đan điền không ngưng sản sinh dần dần trấn áp, cả hai nguồn chân lực này do cùng một loại nên dễ dàng quy tụ với nhau, bắt đầu tuôn chảy đi khắp kinh mạch. Đồng thời trước sau Tư Không Bạch đã có hai chỗ nghẽn được khia thông nguồn chân lực vừa hợp lại gặp phải chỗ nghẽn thứ ba.

Tư Không Bạch nhận biết diễn biến này, đồng thời cũng biết rõ huyệt đạo nào lúc nãy bị Bát Hộ Hoa điểm vào, vì thế Tư Không Bạch lập tức nhận ra chỗ nguồn chân lực bị nghẽn lại chính là chỗ bị Bát Hộ Hoa điểm.

Sau bao lượt bị nghẽn rồi được khai thông Tư Không Bạch chợt hiểu những huyệt đạo bị Đàm Tất Khả chế ngự trước đó kể như không còn nữa. Và với chỉ một huyệt đạo sau này do Bát Hộ Hoa điểm. Tư Không Bạch thầm hy vọng, chỉ cần chỗ nghẽn này được khai thông, việc bị chế ngự sẽ không còn. Khi đó, do toàn thân dễ dàng sử cử động chỉ cần có cơ hội lập tức Tư Không Bạch phải nghĩ cách chạy thoát, không để bọn Hộ Hoa có dịp sanh cầm hoặc tra hỏi.

Vừa nghĩ đến đây, Tư Không Bạch nghe thanh âm của Đại Hộ Hoa vang lên:

- Vậy là thoát ! Y thế nào rồi bát muội ?

- Toàn thân y lại nóng. Có lẽ y khó chi trì được lâu - Vậy thì càng phải nhanh hơn. Đi theo hướng này Vút ! Vút !

Tiếng gió thổi ào ào qua tai, cho Tư Không Bạch biết họ đang chạy rất nhanh chóng, cũng như độ nào Tư Không Bạch được Thần Cái đưa đi.

Chợt nhớ đến chuyện này, Tư Không Bạch càng thêm thấm thía, dù có muốn chạy thoát nhưng vì không thể chạy nhanh như họ nên Tư Không Bạch hết dám nghĩ đến ý niệm này.

Phựt !

Một tiếng chấn động nhỏ nữa như vang lên từ nội thể Tư Không Bạch. Chính lúc này, huyệt đạo bị Bát Hộ Hoa chế ngự bỗng khai thông, Tư Không Bạch nghe Bát Hộ Hoa kêu thất thanh:

- Đại tỷ ! Tiểu tử như tự giải khai huyệt đạo Đại Hộ Hoa dừng lại và lập tức nhìn thấy Tư Không Bạch đã mở to hai mắt:

- Còn chờ gì nữa ! Mau xuất thủ chế ngự y Bừng tỉnh, Tư Không Bạch lập tức vung người, thoát khỏi hai tay đang nâng lên của Bát Hộ Hoa Vù ….

Động tác này làm cho Tư Không Bạch tự quăng xa ngoài hai trượng Điều đó càng làm cho Đại Hộ Hoa khẩn trương:

- Tiểu tử biết võ công? Chúng ta bị y lừa rồi, Bát muội mau thu thập y Cũng câu nói của Đại Hộ Hoa thức tỉnh Tư Không Bạch. vì thế, thấy Bát Hộ Hoa đến, Tư Không Bạch cũng vội vàng thi triển Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã - Bọn ngươi không được bắt giữ ta. Xem này !

Vù … Phát hiện cách xuất thủ của Tư Không Bạch tuy nhẹ nhàng nhưng lại ám tàng một lực đạo khá uy mãnh, Đại Hộ Hoa đề tỉnh:

- Nội lực của y khá thâm hậu. Bát muội mau lùi về, nhượng lại cho ta Và Đại Hộ Hoa bất ngờ tiến lên:

- Không ngờ cả hai người bọn ta đều bị ngươi dùng quỷ kế dối gạt. Chớ trách ta độc ác. Đỡ !

Ào … Toàn là những chuyện ngẫu nhiên, một lần nữa chính câu nói của Đại Hộ Hoa vô tình giúp Tư Không Bạch không ít Hai chữ nội lực gợi nhớ một điều, làm cho Tư Không Bạch vội vàng vận dụng Hỗn Nguyên Chân Khí Thật lạ, sau khi chỗ tắt nghẽn cuối cùng được khai thông, theo lời Bát Hộ Hoa nói thì đó là giải khai huyệt đạo, Tư Không Bạch gần như quên đi hoàn toàn sự hiện diện của nguồn chân lực trong nội thể. Giờ đây khi Hỗn Nguyên Chân Khí dc vận dụng, nguồn chân lực đó lập tức cuồn cuộn chảy khắp người, dẫn lưu đi hết các kinh mạch, tạo cho Tư Không Bạch một dũng lực sung mãn chưa từng có Với cản nhận hoàn toàn mới lạ này, Tư Không Bạch đương nhiên phải rơi vào tình thế xuất thần Chưởng của Đại Hộ Hoa đâu có chờ Tư Không Bạch lấy lại nhận thức?

Không những thế, Đại Hộ Hoa còn đắc ý quát lớn:

- Trúng !

Ào … Tư Không Bạch giật mình quá muộn Ầm !

Khí huyết toàn thân vụt sôi trào, cho Tư Không Bạch một ý niệm, chưởng của Đại Hộ Hoa nếu mạnh thêm chút nữa có lẽ đã đắc thủ Thất kinh, Tư Không Bạch lại vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí. Nhờ đó, chỗ khí huyết đang sôi trào chợt ổn định trở lại, trả cho Tư Không Bạch sắc diện bình thường Đại Hộ Hoa nhìn thấy điều đó, phải kinh tâm kêu lên:

- Uùy ! Ngươi đã luyện Thiết Bố Sam hay Kim Chung Chạo? Ngươi chịu nổi một kích của ta thật ư ?

Không hề biết điều gì đang làm cho Đại Hộ Hoa kinh hãi, Tư Không Bạch chỉ vì không cam tâm sau khi trúng chưởng nên hăm hở tiến đến:

- Nếu ta chịu không nổi, ai sẽ thay ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại? Xem đây !

Một chiêu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã liền được Tư Không Bạch vận dụng, chộp vào một đại huyệt của Đại Hộ Hoa Vù ….. Bất ngờ, có tiếng thét của Bát Hộ Hoa vang lên từ phía sau:

- Tiểu tử ngông cuồng ! Đỡ chưởng !

Ào ….

Ầm !

Do quá bất ngờ, một lần nữa Tư Không Bạch bị trúng một kình từ phía sau Nhân lúc Tư Không Bạch lảo đảo, Đại Hộ Hoa chợt dịch bộ qua một bên, hữu thủ lại xuất kình:

- Nạp mạng !

Ào … Sau một kích vừa rồi, để ổn định huyết khí đang chực sôi trào, một lần nữa Tư Không Bạch mải lo vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí nên không thể phát hiện chưởng kình của Đại Hộ Hoa đang lao đến Ầm !

Tư Không Bạch lại lảo đảo.tuy nhiên có điều kỳ lạ đang diễn ra trong nội thể Tư Không Bạch. Một kình này của Đại Hộ Hoa hoặc không đủ mạnh như kích đầu, hoặc do có sự ngẫu nhiên, kích của Đại Hộ Hoa vô tình giúp Tư Không Bạch dễ dàng trấn áp khí huyết sôi trào sau chưởng của Bát Hộ Hoa Vì thế, tuy có nghe Bát Hộ Hoa vẫn ở phía sau quát tháo:

- Đỡ chưởng !

Tư Không Bạch gần như cố tình hứng chịu thử chưởng này của Bát Hộ Hoa Ầm !

Và Tư Không Bạch nhìn thấy Đại Hộ Hoa đang để lộ đôi nhãn quang kinh hãi:

- Không ổn rồi, Bát muội. Tiểu tử đã luyện Kim Cương Bất Hoại ! Y không ngại chưởng kình của ta hoặc của Bát muội Với Tư Không Bạch bốn chữ Kim Cương Bất Hoại nghe thật lạ tai. Tuy nhiên, càng biết đối phương kinh hãi, Tư Không Bạch càng tăng cao đởm lược Một chiêu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã ngay tức khắc được Tư Không Bạch triển khai:

- Đã thế, ta muốn biết sắc mặt sợ hãi của ngươi là thế nào. Xem đây !

Vù ….

Tư Không Bạch chộp vào vuông lụa bạch, vốn luôn che ngang mặt Đại Hộ Hoa Phản ứng của Đại Hộ Hoa thật nhanh nhạy, khiến Tư Không Bạch ngẩn người thán phục Vút !

Chỉ cần một bước dịch chuyển về mé tả, Đại Hộ Hoa không những thoát khỏi cái chộp của Tư Không Bạch mà còn nhân đó bật nhanh một quyền ra phía trước:

-Vô sỉ ! Đỡ !

Bùng !

Chỗ đau rát trước ngực lại xuất hiện đến lúc này Tư Không Bạch mới nhận ra khắp ngực đều có vết sây sát bật máu Tuy chưa hiểu tại sao bản thân lại mang nhiều vết thương đến vậy, nhưng cách dịch bộ tránh chiêu, sau đó lại phát chiêu của Đại Hộ Hoa làm cho Tư Không Bạch tỉnh ngộ.

Lập tức Thiên Tinh Thất Bộ được Tư Không Bạch vận dụng.

Vù …… Thật may, Tư Không Bạch vừa đảo bộ thì một ngọn kình do chính Bát Hộ Hoa quật ra cũng vừa lao sát qua cạnh thân.

Ào ….. Vụt hiểu, Bát Hộ Hoa trước sau không biết bao nhiêu lần mà nói cứ thừa dịp tập kích từ phía sau. Tư Không Bạch phẫn nộ chụp luôn tay tả vào Bát Hộ Hoa vừa trờ đến:

- Đến lượt ta đây này !

Vù ….

Bát Hộ Hoa do lỡ đà nên có phần dao động trước cái chộp quá thần tốc của Tư Không Bạch. Hươ nhanh taylên không, Bát Hộ Hoa bật rít:

- Ngươi quả nhiên có thân thủ không vừa. Đỡ chiêu.

Ào ….. Bộp !

Những cánh tay va chạm nhau, đồng thời, do Tư Không Bạch không biết cách biến chiêu linh hoạt như Bát Hộ Hoa nên uyển mạch tay bị đối phương khóa chặt.

Giật mình, Tư Không Bạch vội giật tay về, phản ứng này làm cho Bát Hộ Hoa vừa kinh tâm vừa giận dữ:

- Ta không tin ngươi vẫn còn lực đạo để vùng vẫy. Nằm xuống !

Lập tức Tư Không Bạch cảm thấy uyển mạch tay bị bóp cứng làm cho sức lực toàn thân chợt biến đi. Chính lúc này, hữu thủ của Bát Hộ Hoa cũng giáng vào đan điền huyệt của Tư Không Bạch.

Vù ….. Cả kinh lần đầu tiên Tư Không Bạch cảm thấy cái chết đến thật gần.

Chợt có một tiếng quát vang lên:

- Dừng tay ngay ! Cần phải lưu mạng sống cho tiểu tử.

Cùng với tiếng quát Tư Không Bạch cảm thấy tay quyền của Bát Hộ Hoa có dấu hiệu chậm lại, nhưng kình lực thì vẫn tiếp tục lao đến.

Một lần nữa Tư Không Bạch biết giờ tử đã điểm.

Đúng lúc đó, toàn thân Bát Hộ Hoa vụt chấn động. Và thật nhanh, không hiểu vì sao, Bát Hộ Hoa phải buông tay Tư Không Bạch đồng thời còn bị bật lùi khá mạnh về phía sau Chỉ khi nghe từ miệng Bát Hộ Hoa bật lên tiếng kêu.

Hự !

Đồng một lúc bản thân Tư Không Bạch vụt cứng đờ, Tư Không Bạch mới biết chính nhân vật vừa buông tiếng quát ngăn cản đã ra tay đẩy lùi Bát Hộ Hoa và còn kịp thời chế trụ huyệt đạo Tư Không Bạch.

Diễn biến xảy ra đúng như vậy. Tư Không Bạch nhìn thấy ở đương trường vừa xuất hiện thâm một nhân vật nữa cũng vận bạch y. Nhân vật này đang gay gắt quát mắng Đại Hộ Hoa và Bát Hộ Hoa hai người.

Bát Hộ Hoa lảo đảo tiến lên:

- Giáo chủ xin lượng thứ. Nếu thuộc hạ không nặng tay, với Kim Cương Bất Hoại đã luyện thuộc hạ e khó bề chế ngự tiểu tử Dựa theo thanh âm vừa nghe, Tư Không Bạch kinh hãi khi biết nhân vật mới xuất hiện chính là Thẩm Nguyên, giáo chủ Bạch Y Giáo. Và nếu Đàm Tất Khả vốn là thân phụ của môn chủ Phong Hỏa Môn còn bị Thẩm Nguyên đả bại, bản thân Tư Không Bạch đâu có sá gì mà không bị Bạch Y Giáo bắt giữ Thầm Nguyên buông tiếng cười:

- Ngươi bảo tiểu tử đã luyện Kim Cương Bất Hoại? Nhìn lại đi và đừng tìm cách bào chữa, chẳng phải ta vừa khống chế tiểu tử một cách dễ dàng đó sao?

Vụt đổi giọng Thầm Nguyên hạ lệnh:

- Hoa đại ! Vả vào mặt Hoa bát ! Giúp y nhớ, chớ bao giờ mở miệng nói những lời ngu xuẩn Bát Hộ Hoa vụt quỳ xuống:

- Thuộc hạ biết tội rồi ! Xin giáo chủ rộng lượng dung tha Đại Hộ Hoa vẫn tiến hành mệnh lệnh:

- Bát muội ! Đã là mệnh lệnh, ta phải thi hành bát muội đừng trách ta.

Chát ! Chát !

Chỉ mới bị đánh hai cái, vuông lụa bạch che ngang mặt Bát Hộ Hoa lập tức xuất hiện một đốm đỏ, cho thấy Đại Hộ Hoa không hề nương tay và Bát Hộ Hoa phải bị bật máu thấm ướt vuông lụa bạch Bất nhẫn, Tư Không Bạch giận dữ quát:

- Hành hạ người vô phương phản kháng tâm địa Bạch Y Giáo các ngươi thật độc ác Đại Hộ Hoa quay lại mắng:

- Câm ! Bổn giáo có những quy luật sum nghiêm, ngươi là ngoại nhân biết gì mà xen vào?

Thẩm Nguyên chợt bật cười:

- Hóa ra tiểu tử ngươi cũng biết thương hoa tiếc ngọc. Bổn giáo chủ thật không ngờ đấy. Ha …..ha…….. Tràng cười của Thẩm Nguyên chẳng hiểu vì sao lại làm cho Bát Hộ Hoa kinh hãi.

Vừa phục người xuống lạy như tế sao, Bát Hộ Hoa vừa cất giọng rên rỉ:

- Giáo chủ anh minh xin hãy lượng xét. Giữa thuộc hạ và y không hề có chuyện gì xảy ra. Bất quá vì tuân thủ mệnh lệnh của giáo chủ, thuộc hạ buộc phải cùng y đối mặt nhưng là trong tư thế đối địch Tư Không Bạch chỉ hiểu rõ nguyên nhân khi nghe Thẩm Nguyên buông những tiếng lạnh lùng:

- Ngươi còn tìm cách biện bạch sao? Ngươi có tình ý với y hay không bổn giáo chủ rồi sẽ xét tường tận. Còn bây giờ Hoa đại đưa Hoa bát về giam giữ. Phần tiểu tử tự tay ta sẽ đưa đến cho lão Quân. Thực hiện đi Hoa đại – Tức Đại Hộ Hoa vội điểm huyệt Hoa Bát và nhấc Hoa bát chạy đi Cùng lúc đó, Tư Không Bạch cũng bị giáo chủ Bạch Y Giáo đưa đi Vút !
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 25-04-2008 at 06:37 PM.
  #13  
Old 23-04-2008, 09:02 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 12

Thủ đoạn thâm độc
Thẩm Nguyên ! Ta tưởng ngươi tháo chạy, không ngờ đó là kế của ngươi để bắt giữ tiểu tử. Lần này, ngươi đừng hòng chạy thoát Đang đưa Tư Không Bạch đi, tiếng quát đuổi của Đàm Tất Khả từ phía sau làm cho Thầm Nguyên phải tăng cước lực Vút !

Đàm Tất Khả vẫn theo sát phía sau :

- Ngươi chạy lên trời ta cũng theo lên đến tận trời. Ngươi chui xuống đất ta cũng biến thành Thổ Hành Công đuổi theo ngươi. Nếu có đởm lược hãy đứng lại cùng ta phân tài cao hạ Tịnh không nói một lời, Thẩm Nguyên cứ lặng thinh đưa Tư Không Bạch đi Vút !

Đang mở mắt trao tráo để nhìn rõ địa hình, Tư Không Bạch phát hiện những bước chạy của Thẩm Nguyên quả là nhanh ngoài sức tưởng tượng Gió thổi ù ù qua tai, làm rát mặt đồng thời như Tư Không Bạch đang nhìn cảnh vật xung quanh cứ loang loáng lùi về phía sau, khiến cho toàn bộ cảnh vật cứ nhòe đi khó thể nhận rõ địa thế Và nếu Thẩm Nguyên chạy nhanh như vậy, sức đeo bám của Đàm Tất Khả cũng đạt mức quán tuyệt Tư Không Bạch vẫn nghe tiếng Đàm Tất Khả léo nhéo bên tai:

- Khinh thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn của ngươi có thể sánh với Phong Vân Khấp Thiên của Đàm Tất Khả ta sao? Hãy đứng lại nào Cảnh quanh trước mặt Tư Không Bạch vụt thay đổi. Những đỉnh đồi nhấp nhô đã bắt đầu xuất hiện ở phía xa. Và thật nhanh, từng đỉnh đồi lần lượt được Thẩm Nguyên chạy vượt qua, sau đó chạy xuôi xuống theo triền đồi Vút !

Cứ thế, Tư Không Bạch cảm thấy bản thân thật vô dụng, không biết đến lúc nào mới có thân pháp như Hồ Điệp Xuyên Sơn của Thẩm Nguyên hoặc như Phong Vân Khấp Thiên của Đàm Tất Khả đang chạy đuổi phía sau Hết lao lên lại lao xuống, sau khi vượt qua khá nhiều đỉnh đồi, Tư Không Bạch có cảm tưởng Thẩm Nguyên đã đến lúc phải dừng lại vì phía trước đang có một dãy núi cao chót vót chắn ngang Nào ngờ, Thẩm Nguyên vẫn nhắm đến dãy núi chạy đến Vút !

Đàm Tất Khả từ phía sau cười lớn:

- Ngươi tưởng với địa hình phía trước sẽ giúp ngươi chạy thoát, nhờ sự linh hoạt của khinh thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn sao? Ta đâu dễ để ngươi toại nguyện. Ha …ha… Vừa đến dãy núi, Thẩm Nguyên bỗng xách Tư Không Bạch bật cao lên và bắt đầu nhảy nhót trên từng gộp đá lớn liền kề nhau Đến lúc này, Tư Không Bạch mới hiểu vì sao Thẩm Nguyên cố tình chạy nhanh về phía dãy núi. Và có như thế, Tư Không Bạch mới hiểu hết bốn chữ Hồ Điệp Xuyên Sơn Hóa ra loại khinh thân pháp này càng thêm linh hoạt, thêm lợi hại mỗi khi gặp phải địa hình gập ghềnh như thế này. Chẳng trách lúc nãy Đàm Tất Khả bảo Thẩm Nguyên định lợi dụng địa hình để chạy thoát Như Tư Không Bạch đang tận mắt mục kích, cách di chuyển của Thẩm Nguyên bây giờ tuy không còn giữ nguyên tốc độ nhanh như trước nhưng nhờ có những bước chuyển biến ảo và bất ngờ, cứ chập chờn đảo qua ngoặc lại trên từng gộp đá, rốt cuộc Thẩm Nguyên vẫn để Đàm Tất Khả đuổi bám ở phía sau một cách vất vả Và khinh thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn lợi hại như thế nào, nhờ nghe Thẩm Nguyên bắt đầu mở miệng đối đáp cùng Đàm Tất Khả, Tư Không Bạch mới hiểu rõ Thẩm Nguyên lên tiếng:

- Đã biết với địa hình này, thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn của ta càng thêm linh hoạt, Đàm Tất Khả ngươi còn phí công theo đuổi chi vô ích ?

Cố bám sát phía sau Đàm Tất Khả tỏ ra hậm hực:

- Hai mươi năm trước, lần cuối cùng ta gặp ngươi, nếu không có khinh thân pháp này, liệu mạng ngươi còn cho đến ngày nay sao? Vậy mà sau ngần ấy thời gian, ngươi vẫn phải nhờ khinh thân pháp này để mong đào thoát. Ta không ngờ Thẩm Nguyên ngươi lại kém đến vậy Thẩm Nguyên càng thêm ung dung:

- Nếu ta thực sự kém như ngươi nói, hà …hà…, vậy sao hai mươi năm qua ta không tìm chỗ trốn chui trốn nhủi như ngươi? Đàm Tất Khả ơi ! Cớ sao ngươi cam tâm làm loài rùa rụt cổ suốt hai mươi năm dài như vậy? Tại sao chứ ? ha …..ha…….

Thanh âm của Đàm Tất Khả càng lúc càng tỏ ra giận dữ:

- Vì ta không muốn nhìn thấy bản mặt ngươi. Ngươi hài lòng chưa?

Thẩm Nguyên như cố tình khích nộ Đàm Tất Khả:

- Thật sao? Vậy sao bây giờ ngươi vẫn cứ đuổi theo ta, như muốn nhìn mặt ta vậy ?

Đàm Tất Khả quát:

- Ai thèm nhìn mặt ngươi ? Ta chỉ muốn lấy mạng ngươi thì có - Lấy mạng ta? Ngươi nên bỏ ngay ý tưởng đó đi. Muốn lấy mạng ta, trừ phi ngươi phải ẩn cư thêm một thời gian nữa, ở một nơi được ngươi đặt cho tên gọi là Thủy Ưu Đảo, phải khổ luyện nhiều hơn nữa mới được - Thất phu ! Ngươi biết gì về Thủy Ưu Đảo của ta mà nói?

- À há ! Ta cũng muốn hỏi ngươi như vậy đó. Lạ thật, ngươi xuất thân từ Phong Hỏa Môn, mẫu thân ngươi là hậu nhân duy nhất của một trong tứ đại hùng. Vậy mà ngươi, khi tự ý ly khai, lại lấy chữ Thủy làm biệt hiệu, Thủy khắc Hỏa, phải chăng đó là chủ ý của ngươi quyết chống đối mẫu thân ngươi Phong Hỏa Xú Diện ?

Đàm Tất Khả quát càng lúc càng lớn:

- Ta có chủ ý gì mặc ta. Chẳng như ngươi đến ngần tuổi này vẫn cứ nấp mãi sau bóng dáng to lớn phụ thân ngươi một Bạch Hoa Lão Quân háo sắc Tuy đã khích nộ được Đàm Tất Khả, nhưng chính câu nói của lão Đàm có tác dụng khích nộ ngược lại Thẩm Nguyên Thẩm Nguyên cười lạnh:

- Thà ta như vậy vẫn đỡn hơn ngươi. Ta không phải nghiêng ngả chao đảo vì một bóng hồng như ngươi đã vì thế quyết chống lại mệnh lệnh lão thân ngươi - Câm ngay ! Ta là nam nhi đại trượng phu, cớ gì để tài sắc làm nhụt nhuệ khí ?

hừ !

Thẩm Nguyên cũng hừ lạnh:

-Ngươi chớ cao ngạo, tự tô vôi trát phấn như vậy. Ngươi đừng quên chính ta la kẻ đầu tiền vô tình phát hiện Thủy Ưu Đảo của ngươi. Thử hỏi nếu ngươi không vì sắc mà nhụt nhuệ khí, hai mươi năm trước ai cứ mãi theo đuổi thê tử của Thần Kiếm Phụng Hoàng Sơn, không phải ngươi sao?

Có tiếng Đàm Tất Khả rít phẫn nộ:

- Thần Kiếm là người đã chết, cũng là bằng hữu tri kỷ của ta. Sao ngươi dám hồ đồ, nói những lời nhục mạ, xúc phạm đến ta và đến người đã chết? Khôn hồn thì đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta quyết băm vằm ngươi thành muôn vàn mảnh vụn - Ha …ha ….! Ngươi cứ bắt được ta rồi hãy nói. Chà …..chà ! Là bằng hưu tri kỷ với Thần Kiếm? Đây là lần đầu tiên ta được biết chuyện này. Ngươi thử nhìn lại ngươi xem, niên kỷ cỡ ngươi có lẽ khi gặp, Thần Kiếm còn phải gọi ngươi là thúc thúc. Từ lúc nào ngươi xem Thần Kiếm là bằng hữu vậy kìa?

- Đã là bằng hữu đâu câu nệ niên kỷ cao thấp? Ngươi không thấy Thần Cái đó sao? Niên kỷ lão đâu kém gì ta, lão vậy là bằng hữu của Thần Kiếm vậy - Đương nhiên ta biết rõ chuyện này. Nhưng đó là nhờ Thần Kiếm có một lần giúp Thần Cái ổn định nội tình Cái Bang. Vì cảm kích nhưng vô phương báo đáp, Thần Cái phải hạ mình kết làm bằng hữu vong niên với Thần Kiếm. Ngươi được như vậy sao?

- Ta ….

- Hừ ! Đó là chưa nói có lần Thần Kiếm để lộ ý định sẽ tìm đến tận Phong Hỏa Môn để khuyên ngươi và mẫu thân ngươi thôi đừng cùng Bạch Y Giáo ta gây xao động giang hồ. Giữa tình thế nước và lửa đó, ngươi làm sao cùng Thần Kiếm kết giao?

- Ngươi nói không sai ! Vì được Thần Kiếm khuyên giải, ta đã thức ngộ, nhưng gia mẫu không thuận, đó là lý do ta phải ly khai Phong Hỏa Môn, và cũng là nguyên nhân ta cùng Thần Kiếm kết tình bằng hữu.

Lời của Đàm Tất Khả vừa dứt bỗng có tiếng quát to như sấm vang lên:

- Đồ nói dối không biết ngượng mồm. Thứ đoạt thê nhi của người như ngươi Thần Kiếm dù đã chết, Thần Bút ta cũng quyết không tha thứ cho ngươi. Đỡ !

Vù ….

Tai Tư Không Bạch lập tức nghe Đàm Tất Khả kêu lên sững sờ :

- Thần Bút Tra Gia? Sao ngươi có mặt đúng lúc vậy? Tiếp chiêu Ào…… Ầm !

Nhân cơ hội Đàm Tất Khả và Thần Bút Tra Gia nào đó xuất chiêu gây chiến, Thẩm Nguyên ung dung đưa Tư Không Bạch chạy vút đi Vút !

Tư Không Bạch vẫn nghe Thần Bút Tra Gia quát lên uy lẫm:

- Để tìm kiếm kẻ đê tiện như ngươi, mười tám năm qua có lúc nào Tra mỗ không lao tâm khổ tứ ? Bây giờ tìm được, ta quyết đòi lại mối hận thay cho kẻ đã chết. Đỡ !

Bị Thẩm Nguyên đưa càng lúc càng xa, Tư Không Bạch chỉ còn nghe văng vẳng tiếng quát trả của Đàm Tất Khả:

- Ta đã hại ai để ngươi thay cho kẻ đó đòi nợ? Hãy xem Phong Hỏa Chưởng.

Ầm !

Tiếp theo đó, Tư Không Bạch không còn nghe gì nữa. Dẫu sao, với những gì vừa nghe, cũng đủ cho Tư Không Bạch có thêm chút lịch duyệt giang hồ. Hóa ra, Tam Thần của võ lâm đương đại là Thần Cái, Thần Kiếm. Thần Bút. Và dường như Thần Bút đã đề quyết Thần Kiếm là do Đàm Tất Khả sát hại. Không những thế câu thóa mạ của Thần Bút còn hàm ý chính Đàm Tất Khả đã ra tay sát nhân đoạt thê. Như vậy, cộng với những gì Thẩm Nguyên nghi ngờ Đàm Tất Khả thật khó tự hào là nam nhi đại trượng phu. Thay vào đó, lão chính là một ác nhân với những thủ đoạn đê tiện.

Đang suy nghĩ, Tư Không Bạch bỗng nghe Thẩm Nguyên tự dưng phát thoại:

- Tuyết Hoa Phong Nguyệt Tứ Đại Hùng. Tuyết tan, Nguyệt Tàn, Phong suy giảm, Hoa khoe sắc Câu nói của Thẩm Nguyên thoạt nghe kể cũng đúng. Một khi Tuyết đã tan, trăng đã tàn, phong ba bão tố không còn nữa thì hoa quả nhiên là tha hồ khoe sắc. Nhưng khi nghĩ kỹ, câu nói sau nếu kết hợp với câu trước, có ý ám chỉ bốn nhân vật một thời lưu danh, là Tuyết Hoa Phong Nguyệt, đây là lời bộc lộ rõ dã tâm độc bá thiên hạ của nhân vật mang chữ Hoa, chính là Bạch Hoa Lão Quân Bạch Y Giáo Và câu nói của Thẩm Nguyên đâu phải vô cớ phát ra?

Tư Không Bạch nghe ở phía trước có thanh âm thoảng theo gió đưa đến:

- Cung nghinh giáo chủ đến, lão Quân có lệnh vời giáo chủ vào ngay Bạch Hoa Đình Đưa mắt nhìn, Tư Không Bạch thấy Thẩm Nguyên vẫn không lơi bước. Chứng tỏ câu nói nãy của Thẩm Nguyên chính là ám hiệu, báo cho người phía trước biết ai đang đến và đến để làm gì Nhờ có cách báo hiệu thần bí như vậy, tay chân của Thẩm Nguyên vẫn không ngừng bước nhưng mệnh lệnh của Bạch Hoa Lão Quân đã kịp phát ra, tạo cơ hội cho Thẩm Nguyên nhanh chóng biến mất vào lối xuất nhập bí mật, chỉ mở ra khi thật sự cần thiết Tư Không Bạch vừa kịp nhìn thấy đó là một lối đi chỉ xuất hiện khi vách đá chắn phía trước dịch chuyển và hé lộ. Và ngay sau đó, khi vách đá khép lại, Tư Không Bạch được Thẩm Nguyên đưa vào một vùng đen tối, không còn nhìn thấy gì Những bước chân di chuyển của Thẩm Nguyên vẫn nhanh thoăn thoắt. Dễ hiểu vì đây là nơi Thẩm Nguyên thường lui tới Được một lúc, Tư Không Bạch lại nhìn thấy ánh sáng. Và một khung cảnh hoa lệ vụt hiện ra, cho Tư Không Bạch nhìn thấy một dãy đất rộng mọc đầy hoa, đang độ tỏa hương khoe sắc. Ở xa xa, sừng sững mọc lên một thạch đình, có lẽ được kiến tạo toàn bằng đá trắng, có màu trắng tinh khiết nổi rõ giữa muôn ngàn đoá hoa Dừng lại cách Bạch Hoa Đình một khoảng xa, Thẩm Nguyên lên tiếng:

- Hài nhi đến chậm mong phụ thân lượng thứ Từ giữa Bạch Hoa Đình một thanh âm vang lên cho thấy người đó có mực lực thật tinh tường:

- Cũng không chậm lắm đâu, đủ thời gian cho ta tọa quan viên mãn. Tiểu tử đó phải chăng là kẻ đã có lần giao cho người của Ngân Bào Bang nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ?

Ném Tư Không Bạch xuống, không hiểu Thẩm Nguyên đã giải huyệt từ khi nào mà toàn thân Tư Không Bạch lập tức cử động được, Thẩm Nguyên gằn giọng:

- Phụ thân ta, Bạch Hoa Lão Quân đang hỏi ngươi đó. Nếu muốn toàn mạng ngươi chớ để phụ thân ta nổi giận Ngay khi cử động được, điều đầy tiên Tư Không Bạch cần làm là lập tức vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí. Do đó, đương nhiên Tư Không Bạch có phần nào chậm lên tiếng Thẩm Nguyên hừ lạnh:

- Xem ra tiểu tử chưa thấy quan tài nên chưa biết sợ. Ngươi tưởng ta không có cách bắt ngươi phải nói sao? Xem đây !

Phát hiện Thẩm Nguyên đang vươn tay định chộp vào đầu vai, Tư Không Bạch theo bản năng lập tức dịch bộ lẩn tránh Vù …….. Thẩm Nguyên vươn luôn tay còn lại:

- Thiên Tinh Thất Bộ của Thần Cái vẫn không giúp gì cho ngươi. Nằm xuống !

Ào…… Lời nói nọ hoàn toàn đúng. Tư Không Bạch có cảm nhận hai mắt hoa lên và một ngọn kình tức thời và vào người Bùng !

Hự !

Tuy Tư Không Bạch phải hự lên một tiếng rõ to nhưng phản ứng của Thẩm Nguyên không vì thế mà mừng rỡ hay đắc ý. Trái lại, Thẩm Nguyên bật lên tiếng kêu kinh ngạc:

- Úy ! Ngươi chịu nổi một kích của ta thật ư? Ta đánh giá sai về ngươi rồi. Thử một lần nữa xem nào Vù …….. Tư Không Bạch chỉ kịp vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí có nửa vòng châu thiên, đã nghe giữa Bạch Hoa Đình vang lên tiếng quát:

- Đủ rồi đấy, Nguyên nhi. Mau đem tiểu tử vào đây Đổi thủ pháp thật nhanh, Thẩm Nguyên chộp lấy Tư Không Bạch và chớp động thân hình Vút !

Cái chộp của Thẩm Nguyên không phải không hữu ý. Chính vì cái chộp đó, vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí của Tư Không Bạch phải bị gián đoạn. Và Tư Không Bạch hiểu đó cũng là một thuật cầm nã, có phần lợi hại hơn Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã do Thần Cái chỉ điểm Hiểu rõ điều này, Tư Không Bạch nào dám có những thái độ phản kháng Đón lấy Tư Không Bạch từ tay Thẩm Nguyên, một lão già với đầu bạc trắng đã nhanh tay xem qua khắp kinh mạch của Tư Không Bạch Khi thu tay về lão nhân kêu lên:

-Trong người y sao lại tiềm tàng một nguồn chân lực thâm hậu như thế này?

Ngươi nghĩ sao, Nguyên nhi? Hay di học của Tuyết – Nguyệt đã bị tiểu tử nhanh tay chiếm hữu?

Tư Không Bạch cả sợ kêu lên:

- Không hề có chuyện đó. Vãn sinh hai năm qua bị Phong Hỏa Môn bắt giữ, chuyện đó có lý nào xảy ra?

Thẩm Nguyên chợt mở khăn che mặt ra, cho Tư Không Bạch nhìn thấy một diện mạo lạnh như tiền:

- Chuyện xảy ra hai năm trước, ta biết ngươi bị bọn Phong Hỏa Môn bắt giữ.

Nhưng với nội lực thâm hậu của ngươi hiện giờ, ta làm sao tin hai năm qua ngươi vẫn bị giam giữ tại Phong Hỏa Môn?

Tư Không Bạch thực sự ngơ ngác:

- Diễn biến hai năm qua như thế nào, vãn sinh có thể thuật lại tỉ mỉ. Còn nội lực thâm hậu gì đó tôn giá vừa nói, vãn sinh thật sự không hiểu Thẩm Nguyên há miệng chực nói, bỗng bị Bạch Hoa Lão Quân xua tay ngăn lại:

- Cứ để y thuật lại. Chuyện hư thực thế nào rồi sẽ rõ Không phải là nhát đảm, nhưng Tư Không Bạch vì muốn họ quên đi chuyên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, trước sau gì cũng bắt họa lại, nên buộc lòng kể cho họ nghe tất cả Trong khi kể, vì không muốn đề cập đến Hỗn Nguyên Chân Khí tâm pháp, Tư Không Bạch cố tình không nhắc đến Chờ nghe xong, Bạch Hoa Lão Quân vùng cười lên:

- Hóa ra mụ Phong Hỏa Xú Diện định dùng Sâm Vương Vạn Niên để trấn áp âm khí giúp mụ khổ luyện thuật Trụ Nhan. Ha …..ha…….. Thẩm Nguyên cười phụ họa:

- Mụ có muốn trường xuân bất lão cũng không thể nào tái hiện diện mạo mỹ miều năm xưa. Mụ chỉ phí công vô ích. Ha ….ha…… Đang cười Thẩm Nguyên phải ngừng phắt lại khi thấy Bạch Hoa Lão Quân ngưng cười để hỏi Tư Không Bạch :

- Ngươi đã nuốt Sâm Vương Vạn Niên ?

Tư Không Bạch thấy chán ngán thay cho Thẩm Nguyên. Lão đâu phải trẻ trung gì, ngoài ngũ tuần là ít. Vậy mà lão nhất nhất mọi cử động đều phải trông theo sắc mặt của Bạch Hoa Lão Quân, phụ thân lão. Chẳng trách Đàm Tất Khả cứ trêu chọc lão, lão bảo cứ mãi nấp dưới bóng phụ thân. Hóa ra Thẩm Nguyên thật là hạng người không chỉ vì chữ hiếu mà là quá bạc nhược nên nhất nhất chuyện gì cũng phải chờ lệnh phu thân Và điều này lại được chứng minh khi Thẩm Nguyên chợt lên tiếng gắt :

- Phụ thân ta đang hỏi, sao ngươi không đáp mà cứ nhìn ta?

Giật mình Tư Không Bạch vội đáp:

- Như vãn sinh vừa kể, vãn sinh nào ngờ một chưởng của Hứa Vân Anh làm cho … Bạch Hoa Lão Quân gật gù:

- Ta hiểu rồi. Chính nhờ diệu dụng của Sâm Vương Vạn Niên, không những ngươi vô tình có được nguồn nội lực thâm hậu, mà trước đó, lúc ngươi bị chưởng của ả họ Hứa hất bay xuống vực, ngươi vẫn toàn mạng và bị một dòng nước ngầm đưa ngươi đến một cửa sông. Đây quả là ý trời Tư Không Bạch kinh ngạc:

- Ý trời là thế nào?

Bạch Hoa Lão Quân quắc mắt:

- Ngươi vừa nói ngươi chỉ dối gạt Hỏa nhị Hỏa bát? thật ra ngươi không còn nhớ chút gì về bức họa đồ trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh?

Tư Không Bạch thú nhận:

- Lúc nhặt được Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, do không biết đó là vật chí báu, vãn sinh tuy có xem qua nhưng không để tâm nên không hề ghi nhớ Bạch Hoa Lão Quân gật đầu:

- Ta cũng nghĩ như vậy. Chuyện này có thể bỏ qua để chuyển sang chuyện khác có ích cho ngươi Tư Không Bạch hoang mang:

- Lão trượng định nói đến chuyện gì?

- Ta thu ngươi làm đệ tử, ngươi có thích không ?

Từ khi biết bị rơi vào tay Bạch Y Giáo, đâu phải không ít lần Tư Không Bạch không nghĩ đến đủ mọi hậu quả có thể xảy ra, kể cả hậu quả tồi tệ nhất là mất mạng.

Nhưng được Bạch Hoa Lão Quân ngỏ lời thu nhận làm đệ tử, đây là điều Tư Không Bạch không hề nghĩ đến Do đó phản ứng tự nhiên của Tư Không Bạch đương nhiên phải là không tin:

- Lão trượng vừa bảo gì?

Nhìn sắc mặt của Tư Không Bạch, một người có niên kỷ xấp xỉ bát tuần như Bạch Hoa Lão Quân có lý nào lại không hiểu điều gì đang diễn ra, Bạch Hoa Lão Quân phì cười:

- Ta muốn thu ngươi làm đệ tử. Thế nào?

Thẩm Nguyên có lý do để sửng sốt:

- Phụ thân sao lại… Bạch Hoa Lão Quân lừ mắt bấy nhiêu đó cũng đủ cho Thẩm Nguyên ngậm chặt miệng lại - Đến lượt ngươi cũng không nghe rõ ư ?

Nhân lúc Bạch Hoa Lão Quân đưa mắt nhìn đi nơi khác, Tư Không Bạch vội chớp mắt vài lượt để thẩm tra lại xem đây là chuyện có thật hay chỉ xảy ra trong mơ Huống chi có bao giờ Tư Không Bạch dám mơ nghĩ đến chuyện này? Và nếu đây là chuyện có thật, một viễn ảnh tươi sáng bắt đầu mở ra. Tư Không Bạch không những có thể bắt bọn Phong Hỏa Môn trả lại tất cả những nỗi hận ngày xưa mà sau này, rất có thể Tư Không Bạch sẽ vang danh thiên hạ. Đó là lúc tha hồ hô phong hoán vũ.

Không còn sợ bất lỳ ai, cho dù là Phong Hỏa Môn, Ngân Bào Bang hay …… Một tiếng nói đột nhiên âm thầm đề tỉnh Tư Không Bạch chợt nghĩ đến Ngân Bào Bang. Này nhé chỉ vì một lời nói khơi khơi của Tư Không Bạch, chứng cứ chưa hề có, Ngân Bào Bang vẫn thản nhiên phóng hỏa và gây chiến với Kim Tiền Bang. Mà Ngân Bào Bang là nha trảo của ai nếu không là Bạch Y Giáo? Chưa hết, nếu Phong Hỏa Môn có nhiều thủ đoạn để nhắm đến mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, vật có ghi rõ địa điểm giấu di họa tuyệt luân của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng, thì ai dám bảo Bạch Y Giáo lại không sẵn có nhiều thủ đoạn? Biết đâu, lời đề xuất này của Bạch Hoa Lão Quân cũng là một trong nhiều thủ đoạn đó. Một lời đề xuất thoạt nghe thì rất cao thượng nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì lại là hành vi đặt Tư Không Bạch vào tư thế không thể không nói ra một cách danh chính ngôn thuận về những gì Tư Không Bạch đã biết Thật vô tình, một câu nói chợt bật ra khỏi miệng Tư Không Bạch :

- Tuyết tan, Nguyệt tàn, Phong suy, Hoa lộ?

Đáp ứng lại, Bạch Hoa Lão Quân chợt cười vang:

- Không sai ! Tuyết tan, trăng tàn, gió thôi thổi, hoa khoe sắc. Ngươi cũng biết câu đó ư ? ha ……ha….. Vậy là rõ, đó chính là dã tâm của Bạch Y Giáo. Và một khi đã có dã tâm, Bạch Y Giáo không bao giờ ngần ngại triệt hạ bất kỳ ai vô tình là vật cản, khiến Bạch Y Giáo có cơ hội thực hiện dã tâm Tư Không Bạch chạnh nghĩ đến cảnh bản thân từng bị Ngân Bào Bang truy tìm và giả sử Bạch Y Giáo cũng làm như vậy với những nhân vật khác, thế lực của Bạch Y Giáo hùng hậu hơn Ngân Bào Bang nhiều lần, cảnh xảy đến cho những nhân vật khác ắt là phải khốn khó nhiều lần hơn - Hình như ngươi không tán thành đề xuất của ta?

Câu hỏi của Bạch Hoa Lão Quân làm cho Tư Không Bạch trở lại thực tại Ngước mắt nhìn luôn, vô tình Tư Không Bạch chạm phải mục quang của Thẩm Nguyên Thẩm Nguyên hiện đang có cái nhìn thật kỳ lạ, nửa như đố kỵ, nửa như bất bình.

Và đâu phải Thẩm Nguyên chỉ dành cái nhìn đó cho riêng Tư Không Bạch? cũng có lúc lẻn nhìn Bạch Hoa Lão Quân bằng cái nhìn tương tự Vẫn không nghe Tư Không Bạch đáp, Bạch Hoa Lão Quân cười lạnh:

- Ta không nói thừa, có cả trăm người đang ao ước được như ngươi bây giờ.

Nhưng không phải ai cũng được ta chọn như thế đâu. Hay ngươi nghĩ bản lĩnh của Bạch Hoa Lão Quân này không sánh bằng một vài chiêu thô thiển của Thần Cái ?

Tư Không Bạch bối rối:

- Vãn sinh nào dám nghĩ như thế. Chỉ có điều sở dĩ vãn sinh có phần ngần ngại vì lời đề xuất của lão trượng quá bất ngờ Bạch Hoa Lão Quân lại cười:

- Chỉ có thế thôi sao? Tốt ! Bây giờ ngươi hết bất ngờ chưa? Có thể đáp được chưa?

Tư Không Bạch hít một hơi:

- Vãn sinh cần minh bạch một điều này. Dù có xảy ra chuyện gì, thú thật vãn sinh không còn nhớ chút gì về bức họa đồ có trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh Hai mắt của Bạch Hoa Lão Quân lập tức loang loáng:

- Đây là điều ta đã nói rồi, chuyện đó không cần nhắc đến Tư Không Bạch càng thêm bối rối:

- Vãn sinh ! Ngay lúc này vãn sinh chưa thể có quyết định - Tại sao?

Đột nhiên nghe Bạch Hoa Lão Quân gầm lên hỏi như thế, Tư Không Bạch đâm hoảng không biết đối đáp thế nào Cuối cùng, ý đồ của Bạch Hoa Lão Quân cũng lộ rõ:

- Phải đến lúc nào ngươi mới có quyết định? Nghe đây, ta hạn cho ngươi ba ngày, đồng thời cũng cho ngươi biết hai con đường để lựa chọn. Một là chấp thuận đề xuất của ta. Hai là ba ngày nữa, ta bộc phải ra tay để thu hồi toàn bộ dược vật ngươi đang mang trong mình Bạch Hoa Lão Quân xua tay:

- Nguyên nhi ! Giam hắn lại ! Cứ để hắn có đủ thời gian ngẫm nghĩ Sắc mặt của Thẩm Nguyên vụt tươi tỉnh lại. Lão nhanh nhảu thực hiện mệnh lệnh Một lúc sau, Tư Không Bạch mới hiểu thế nào là câu nói:

“có đủ thời gian ngẫm nghĩ ”
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 25-04-2008 at 06:39 PM.
  #14  
Old 23-04-2008, 09:02 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 12

Thủ đoạn thâm độc

Thẩm Nguyên ! Ta tưởng ngươi tháo chạy, không ngờ đó là kế của ngươi để bắt giữ tiểu tử. Lần này, ngươi đừng hòng chạy thoát Đang đưa Tư Không Bạch đi, tiếng quát đuổi của Đàm Tất Khả từ phía sau làm cho Thầm Nguyên phải tăng cước lực Vút !

Đàm Tất Khả vẫn theo sát phía sau :

- Ngươi chạy lên trời ta cũng theo lên đến tận trời. Ngươi chui xuống đất ta cũng biến thành Thổ Hành Công đuổi theo ngươi. Nếu có đởm lược hãy đứng lại cùng ta phân tài cao hạ Tịnh không nói một lời, Thẩm Nguyên cứ lặng thinh đưa Tư Không Bạch đi Vút !

Đang mở mắt trao tráo để nhìn rõ địa hình, Tư Không Bạch phát hiện những bước chạy của Thẩm Nguyên quả là nhanh ngoài sức tưởng tượng Gió thổi ù ù qua tai, làm rát mặt đồng thời như Tư Không Bạch đang nhìn cảnh vật xung quanh cứ loang loáng lùi về phía sau, khiến cho toàn bộ cảnh vật cứ nhòe đi khó thể nhận rõ địa thế Và nếu Thẩm Nguyên chạy nhanh như vậy, sức đeo bám của Đàm Tất Khả cũng đạt mức quán tuyệt Tư Không Bạch vẫn nghe tiếng Đàm Tất Khả léo nhéo bên tai:

- Khinh thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn của ngươi có thể sánh với Phong Vân Khấp Thiên của Đàm Tất Khả ta sao? Hãy đứng lại nào Cảnh quanh trước mặt Tư Không Bạch vụt thay đổi. Những đỉnh đồi nhấp nhô đã bắt đầu xuất hiện ở phía xa. Và thật nhanh, từng đỉnh đồi lần lượt được Thẩm Nguyên chạy vượt qua, sau đó chạy xuôi xuống theo triền đồi Vút !

Cứ thế, Tư Không Bạch cảm thấy bản thân thật vô dụng, không biết đến lúc nào mới có thân pháp như Hồ Điệp Xuyên Sơn của Thẩm Nguyên hoặc như Phong Vân Khấp Thiên của Đàm Tất Khả đang chạy đuổi phía sau Hết lao lên lại lao xuống, sau khi vượt qua khá nhiều đỉnh đồi, Tư Không Bạch có cảm tưởng Thẩm Nguyên đã đến lúc phải dừng lại vì phía trước đang có một dãy núi cao chót vót chắn ngang Nào ngờ, Thẩm Nguyên vẫn nhắm đến dãy núi chạy đến Vút !

Đàm Tất Khả từ phía sau cười lớn:

- Ngươi tưởng với địa hình phía trước sẽ giúp ngươi chạy thoát, nhờ sự linh hoạt của khinh thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn sao? Ta đâu dễ để ngươi toại nguyện. Ha …ha… Vừa đến dãy núi, Thẩm Nguyên bỗng xách Tư Không Bạch bật cao lên và bắt đầu nhảy nhót trên từng gộp đá lớn liền kề nhau Đến lúc này, Tư Không Bạch mới hiểu vì sao Thẩm Nguyên cố tình chạy nhanh về phía dãy núi. Và có như thế, Tư Không Bạch mới hiểu hết bốn chữ Hồ Điệp Xuyên Sơn Hóa ra loại khinh thân pháp này càng thêm linh hoạt, thêm lợi hại mỗi khi gặp phải địa hình gập ghềnh như thế này. Chẳng trách lúc nãy Đàm Tất Khả bảo Thẩm Nguyên định lợi dụng địa hình để chạy thoát Như Tư Không Bạch đang tận mắt mục kích, cách di chuyển của Thẩm Nguyên bây giờ tuy không còn giữ nguyên tốc độ nhanh như trước nhưng nhờ có những bước chuyển biến ảo và bất ngờ, cứ chập chờn đảo qua ngoặc lại trên từng gộp đá, rốt cuộc Thẩm Nguyên vẫn để Đàm Tất Khả đuổi bám ở phía sau một cách vất vả Và khinh thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn lợi hại như thế nào, nhờ nghe Thẩm Nguyên bắt đầu mở miệng đối đáp cùng Đàm Tất Khả, Tư Không Bạch mới hiểu rõ Thẩm Nguyên lên tiếng:

- Đã biết với địa hình này, thân pháp Hồ Điệp Xuyên Sơn của ta càng thêm linh hoạt, Đàm Tất Khả ngươi còn phí công theo đuổi chi vô ích ?

Cố bám sát phía sau Đàm Tất Khả tỏ ra hậm hực:

- Hai mươi năm trước, lần cuối cùng ta gặp ngươi, nếu không có khinh thân pháp này, liệu mạng ngươi còn cho đến ngày nay sao? Vậy mà sau ngần ấy thời gian, ngươi vẫn phải nhờ khinh thân pháp này để mong đào thoát. Ta không ngờ Thẩm Nguyên ngươi lại kém đến vậy Thẩm Nguyên càng thêm ung dung:

- Nếu ta thực sự kém như ngươi nói, hà …hà…, vậy sao hai mươi năm qua ta không tìm chỗ trốn chui trốn nhủi như ngươi? Đàm Tất Khả ơi ! Cớ sao ngươi cam tâm làm loài rùa rụt cổ suốt hai mươi năm dài như vậy? Tại sao chứ ? ha …..ha…….

Thanh âm của Đàm Tất Khả càng lúc càng tỏ ra giận dữ:

- Vì ta không muốn nhìn thấy bản mặt ngươi. Ngươi hài lòng chưa?

Thẩm Nguyên như cố tình khích nộ Đàm Tất Khả:

- Thật sao? Vậy sao bây giờ ngươi vẫn cứ đuổi theo ta, như muốn nhìn mặt ta vậy ?

Đàm Tất Khả quát:

- Ai thèm nhìn mặt ngươi ? Ta chỉ muốn lấy mạng ngươi thì có - Lấy mạng ta? Ngươi nên bỏ ngay ý tưởng đó đi. Muốn lấy mạng ta, trừ phi ngươi phải ẩn cư thêm một thời gian nữa, ở một nơi được ngươi đặt cho tên gọi là Thủy Ưu Đảo, phải khổ luyện nhiều hơn nữa mới được - Thất phu ! Ngươi biết gì về Thủy Ưu Đảo của ta mà nói?

- À há ! Ta cũng muốn hỏi ngươi như vậy đó. Lạ thật, ngươi xuất thân từ Phong Hỏa Môn, mẫu thân ngươi là hậu nhân duy nhất của một trong tứ đại hùng. Vậy mà ngươi, khi tự ý ly khai, lại lấy chữ Thủy làm biệt hiệu, Thủy khắc Hỏa, phải chăng đó là chủ ý của ngươi quyết chống đối mẫu thân ngươi Phong Hỏa Xú Diện ?

Đàm Tất Khả quát càng lúc càng lớn:

- Ta có chủ ý gì mặc ta. Chẳng như ngươi đến ngần tuổi này vẫn cứ nấp mãi sau bóng dáng to lớn phụ thân ngươi một Bạch Hoa Lão Quân háo sắc Tuy đã khích nộ được Đàm Tất Khả, nhưng chính câu nói của lão Đàm có tác dụng khích nộ ngược lại Thẩm Nguyên Thẩm Nguyên cười lạnh:

- Thà ta như vậy vẫn đỡn hơn ngươi. Ta không phải nghiêng ngả chao đảo vì một bóng hồng như ngươi đã vì thế quyết chống lại mệnh lệnh lão thân ngươi - Câm ngay ! Ta là nam nhi đại trượng phu, cớ gì để tài sắc làm nhụt nhuệ khí ?

hừ !

Thẩm Nguyên cũng hừ lạnh:

-Ngươi chớ cao ngạo, tự tô vôi trát phấn như vậy. Ngươi đừng quên chính ta la kẻ đầu tiền vô tình phát hiện Thủy Ưu Đảo của ngươi. Thử hỏi nếu ngươi không vì sắc mà nhụt nhuệ khí, hai mươi năm trước ai cứ mãi theo đuổi thê tử của Thần Kiếm Phụng Hoàng Sơn, không phải ngươi sao?

Có tiếng Đàm Tất Khả rít phẫn nộ:

- Thần Kiếm là người đã chết, cũng là bằng hữu tri kỷ của ta. Sao ngươi dám hồ đồ, nói những lời nhục mạ, xúc phạm đến ta và đến người đã chết? Khôn hồn thì đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta quyết băm vằm ngươi thành muôn vàn mảnh vụn - Ha …ha ….! Ngươi cứ bắt được ta rồi hãy nói. Chà …..chà ! Là bằng hưu tri kỷ với Thần Kiếm? Đây là lần đầu tiên ta được biết chuyện này. Ngươi thử nhìn lại ngươi xem, niên kỷ cỡ ngươi có lẽ khi gặp, Thần Kiếm còn phải gọi ngươi là thúc thúc. Từ lúc nào ngươi xem Thần Kiếm là bằng hữu vậy kìa?

- Đã là bằng hữu đâu câu nệ niên kỷ cao thấp? Ngươi không thấy Thần Cái đó sao? Niên kỷ lão đâu kém gì ta, lão vậy là bằng hữu của Thần Kiếm vậy - Đương nhiên ta biết rõ chuyện này. Nhưng đó là nhờ Thần Kiếm có một lần giúp Thần Cái ổn định nội tình Cái Bang. Vì cảm kích nhưng vô phương báo đáp, Thần Cái phải hạ mình kết làm bằng hữu vong niên với Thần Kiếm. Ngươi được như vậy sao?

- Ta ….

- Hừ ! Đó là chưa nói có lần Thần Kiếm để lộ ý định sẽ tìm đến tận Phong Hỏa Môn để khuyên ngươi và mẫu thân ngươi thôi đừng cùng Bạch Y Giáo ta gây xao động giang hồ. Giữa tình thế nước và lửa đó, ngươi làm sao cùng Thần Kiếm kết giao?

- Ngươi nói không sai ! Vì được Thần Kiếm khuyên giải, ta đã thức ngộ, nhưng gia mẫu không thuận, đó là lý do ta phải ly khai Phong Hỏa Môn, và cũng là nguyên nhân ta cùng Thần Kiếm kết tình bằng hữu.

Lời của Đàm Tất Khả vừa dứt bỗng có tiếng quát to như sấm vang lên:

- Đồ nói dối không biết ngượng mồm. Thứ đoạt thê nhi của người như ngươi Thần Kiếm dù đã chết, Thần Bút ta cũng quyết không tha thứ cho ngươi. Đỡ !

Vù ….

Tai Tư Không Bạch lập tức nghe Đàm Tất Khả kêu lên sững sờ :

- Thần Bút Tra Gia? Sao ngươi có mặt đúng lúc vậy? Tiếp chiêu Ào…… Ầm !

Nhân cơ hội Đàm Tất Khả và Thần Bút Tra Gia nào đó xuất chiêu gây chiến, Thẩm Nguyên ung dung đưa Tư Không Bạch chạy vút đi Vút !

Tư Không Bạch vẫn nghe Thần Bút Tra Gia quát lên uy lẫm:

- Để tìm kiếm kẻ đê tiện như ngươi, mười tám năm qua có lúc nào Tra mỗ không lao tâm khổ tứ ? Bây giờ tìm được, ta quyết đòi lại mối hận thay cho kẻ đã chết. Đỡ !

Bị Thẩm Nguyên đưa càng lúc càng xa, Tư Không Bạch chỉ còn nghe văng vẳng tiếng quát trả của Đàm Tất Khả:

- Ta đã hại ai để ngươi thay cho kẻ đó đòi nợ? Hãy xem Phong Hỏa Chưởng.

Ầm !

Tiếp theo đó, Tư Không Bạch không còn nghe gì nữa. Dẫu sao, với những gì vừa nghe, cũng đủ cho Tư Không Bạch có thêm chút lịch duyệt giang hồ. Hóa ra, Tam Thần của võ lâm đương đại là Thần Cái, Thần Kiếm. Thần Bút. Và dường như Thần Bút đã đề quyết Thần Kiếm là do Đàm Tất Khả sát hại. Không những thế câu thóa mạ của Thần Bút còn hàm ý chính Đàm Tất Khả đã ra tay sát nhân đoạt thê. Như vậy, cộng với những gì Thẩm Nguyên nghi ngờ Đàm Tất Khả thật khó tự hào là nam nhi đại trượng phu. Thay vào đó, lão chính là một ác nhân với những thủ đoạn đê tiện.

Đang suy nghĩ, Tư Không Bạch bỗng nghe Thẩm Nguyên tự dưng phát thoại:

- Tuyết Hoa Phong Nguyệt Tứ Đại Hùng. Tuyết tan, Nguyệt Tàn, Phong suy giảm, Hoa khoe sắc Câu nói của Thẩm Nguyên thoạt nghe kể cũng đúng. Một khi Tuyết đã tan, trăng đã tàn, phong ba bão tố không còn nữa thì hoa quả nhiên là tha hồ khoe sắc. Nhưng khi nghĩ kỹ, câu nói sau nếu kết hợp với câu trước, có ý ám chỉ bốn nhân vật một thời lưu danh, là Tuyết Hoa Phong Nguyệt, đây là lời bộc lộ rõ dã tâm độc bá thiên hạ của nhân vật mang chữ Hoa, chính là Bạch Hoa Lão Quân Bạch Y Giáo Và câu nói của Thẩm Nguyên đâu phải vô cớ phát ra?

Tư Không Bạch nghe ở phía trước có thanh âm thoảng theo gió đưa đến:

- Cung nghinh giáo chủ đến, lão Quân có lệnh vời giáo chủ vào ngay Bạch Hoa Đình Đưa mắt nhìn, Tư Không Bạch thấy Thẩm Nguyên vẫn không lơi bước. Chứng tỏ câu nói nãy của Thẩm Nguyên chính là ám hiệu, báo cho người phía trước biết ai đang đến và đến để làm gì Nhờ có cách báo hiệu thần bí như vậy, tay chân của Thẩm Nguyên vẫn không ngừng bước nhưng mệnh lệnh của Bạch Hoa Lão Quân đã kịp phát ra, tạo cơ hội cho Thẩm Nguyên nhanh chóng biến mất vào lối xuất nhập bí mật, chỉ mở ra khi thật sự cần thiết Tư Không Bạch vừa kịp nhìn thấy đó là một lối đi chỉ xuất hiện khi vách đá chắn phía trước dịch chuyển và hé lộ. Và ngay sau đó, khi vách đá khép lại, Tư Không Bạch được Thẩm Nguyên đưa vào một vùng đen tối, không còn nhìn thấy gì Những bước chân di chuyển của Thẩm Nguyên vẫn nhanh thoăn thoắt. Dễ hiểu vì đây là nơi Thẩm Nguyên thường lui tới Được một lúc, Tư Không Bạch lại nhìn thấy ánh sáng. Và một khung cảnh hoa lệ vụt hiện ra, cho Tư Không Bạch nhìn thấy một dãy đất rộng mọc đầy hoa, đang độ tỏa hương khoe sắc. Ở xa xa, sừng sững mọc lên một thạch đình, có lẽ được kiến tạo toàn bằng đá trắng, có màu trắng tinh khiết nổi rõ giữa muôn ngàn đoá hoa Dừng lại cách Bạch Hoa Đình một khoảng xa, Thẩm Nguyên lên tiếng:

- Hài nhi đến chậm mong phụ thân lượng thứ Từ giữa Bạch Hoa Đình một thanh âm vang lên cho thấy người đó có mực lực thật tinh tường:

- Cũng không chậm lắm đâu, đủ thời gian cho ta tọa quan viên mãn. Tiểu tử đó phải chăng là kẻ đã có lần giao cho người của Ngân Bào Bang nửa mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh ?

Ném Tư Không Bạch xuống, không hiểu Thẩm Nguyên đã giải huyệt từ khi nào mà toàn thân Tư Không Bạch lập tức cử động được, Thẩm Nguyên gằn giọng:

- Phụ thân ta, Bạch Hoa Lão Quân đang hỏi ngươi đó. Nếu muốn toàn mạng ngươi chớ để phụ thân ta nổi giận Ngay khi cử động được, điều đầy tiên Tư Không Bạch cần làm là lập tức vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí. Do đó, đương nhiên Tư Không Bạch có phần nào chậm lên tiếng Thẩm Nguyên hừ lạnh:

- Xem ra tiểu tử chưa thấy quan tài nên chưa biết sợ. Ngươi tưởng ta không có cách bắt ngươi phải nói sao? Xem đây !

Phát hiện Thẩm Nguyên đang vươn tay định chộp vào đầu vai, Tư Không Bạch theo bản năng lập tức dịch bộ lẩn tránh Vù …….. Thẩm Nguyên vươn luôn tay còn lại:

- Thiên Tinh Thất Bộ của Thần Cái vẫn không giúp gì cho ngươi. Nằm xuống !

Ào…… Lời nói nọ hoàn toàn đúng. Tư Không Bạch có cảm nhận hai mắt hoa lên và một ngọn kình tức thời và vào người Bùng !

Hự !

Tuy Tư Không Bạch phải hự lên một tiếng rõ to nhưng phản ứng của Thẩm Nguyên không vì thế mà mừng rỡ hay đắc ý. Trái lại, Thẩm Nguyên bật lên tiếng kêu kinh ngạc:

- Úy ! Ngươi chịu nổi một kích của ta thật ư? Ta đánh giá sai về ngươi rồi. Thử một lần nữa xem nào Vù …….. Tư Không Bạch chỉ kịp vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí có nửa vòng châu thiên, đã nghe giữa Bạch Hoa Đình vang lên tiếng quát:

- Đủ rồi đấy, Nguyên nhi. Mau đem tiểu tử vào đây Đổi thủ pháp thật nhanh, Thẩm Nguyên chộp lấy Tư Không Bạch và chớp động thân hình Vút !

Cái chộp của Thẩm Nguyên không phải không hữu ý. Chính vì cái chộp đó, vận khởi Hỗn Nguyên Chân Khí của Tư Không Bạch phải bị gián đoạn. Và Tư Không Bạch hiểu đó cũng là một thuật cầm nã, có phần lợi hại hơn Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã do Thần Cái chỉ điểm Hiểu rõ điều này, Tư Không Bạch nào dám có những thái độ phản kháng Đón lấy Tư Không Bạch từ tay Thẩm Nguyên, một lão già với đầu bạc trắng đã nhanh tay xem qua khắp kinh mạch của Tư Không Bạch Khi thu tay về lão nhân kêu lên:

-Trong người y sao lại tiềm tàng một nguồn chân lực thâm hậu như thế này?

Ngươi nghĩ sao, Nguyên nhi? Hay di học của Tuyết – Nguyệt đã bị tiểu tử nhanh tay chiếm hữu?

Tư Không Bạch cả sợ kêu lên:

- Không hề có chuyện đó. Vãn sinh hai năm qua bị Phong Hỏa Môn bắt giữ, chuyện đó có lý nào xảy ra?

Thẩm Nguyên chợt mở khăn che mặt ra, cho Tư Không Bạch nhìn thấy một diện mạo lạnh như tiền:

- Chuyện xảy ra hai năm trước, ta biết ngươi bị bọn Phong Hỏa Môn bắt giữ.

Nhưng với nội lực thâm hậu của ngươi hiện giờ, ta làm sao tin hai năm qua ngươi vẫn bị giam giữ tại Phong Hỏa Môn?

Tư Không Bạch thực sự ngơ ngác:

- Diễn biến hai năm qua như thế nào, vãn sinh có thể thuật lại tỉ mỉ. Còn nội lực thâm hậu gì đó tôn giá vừa nói, vãn sinh thật sự không hiểu Thẩm Nguyên há miệng chực nói, bỗng bị Bạch Hoa Lão Quân xua tay ngăn lại:

- Cứ để y thuật lại. Chuyện hư thực thế nào rồi sẽ rõ Không phải là nhát đảm, nhưng Tư Không Bạch vì muốn họ quên đi chuyên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, trước sau gì cũng bắt họa lại, nên buộc lòng kể cho họ nghe tất cả Trong khi kể, vì không muốn đề cập đến Hỗn Nguyên Chân Khí tâm pháp, Tư Không Bạch cố tình không nhắc đến Chờ nghe xong, Bạch Hoa Lão Quân vùng cười lên:

- Hóa ra mụ Phong Hỏa Xú Diện định dùng Sâm Vương Vạn Niên để trấn áp âm khí giúp mụ khổ luyện thuật Trụ Nhan. Ha …..ha…….. Thẩm Nguyên cười phụ họa:

- Mụ có muốn trường xuân bất lão cũng không thể nào tái hiện diện mạo mỹ miều năm xưa. Mụ chỉ phí công vô ích. Ha ….ha…… Đang cười Thẩm Nguyên phải ngừng phắt lại khi thấy Bạch Hoa Lão Quân ngưng cười để hỏi Tư Không Bạch :

- Ngươi đã nuốt Sâm Vương Vạn Niên ?

Tư Không Bạch thấy chán ngán thay cho Thẩm Nguyên. Lão đâu phải trẻ trung gì, ngoài ngũ tuần là ít. Vậy mà lão nhất nhất mọi cử động đều phải trông theo sắc mặt của Bạch Hoa Lão Quân, phụ thân lão. Chẳng trách Đàm Tất Khả cứ trêu chọc lão, lão bảo cứ mãi nấp dưới bóng phụ thân. Hóa ra Thẩm Nguyên thật là hạng người không chỉ vì chữ hiếu mà là quá bạc nhược nên nhất nhất chuyện gì cũng phải chờ lệnh phu thân Và điều này lại được chứng minh khi Thẩm Nguyên chợt lên tiếng gắt :

- Phụ thân ta đang hỏi, sao ngươi không đáp mà cứ nhìn ta?

Giật mình Tư Không Bạch vội đáp:

- Như vãn sinh vừa kể, vãn sinh nào ngờ một chưởng của Hứa Vân Anh làm cho … Bạch Hoa Lão Quân gật gù:

- Ta hiểu rồi. Chính nhờ diệu dụng của Sâm Vương Vạn Niên, không những ngươi vô tình có được nguồn nội lực thâm hậu, mà trước đó, lúc ngươi bị chưởng của ả họ Hứa hất bay xuống vực, ngươi vẫn toàn mạng và bị một dòng nước ngầm đưa ngươi đến một cửa sông. Đây quả là ý trời Tư Không Bạch kinh ngạc:

- Ý trời là thế nào?

Bạch Hoa Lão Quân quắc mắt:

- Ngươi vừa nói ngươi chỉ dối gạt Hỏa nhị Hỏa bát? thật ra ngươi không còn nhớ chút gì về bức họa đồ trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh?

Tư Không Bạch thú nhận:

- Lúc nhặt được Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, do không biết đó là vật chí báu, vãn sinh tuy có xem qua nhưng không để tâm nên không hề ghi nhớ Bạch Hoa Lão Quân gật đầu:

- Ta cũng nghĩ như vậy. Chuyện này có thể bỏ qua để chuyển sang chuyện khác có ích cho ngươi Tư Không Bạch hoang mang:

- Lão trượng định nói đến chuyện gì?

- Ta thu ngươi làm đệ tử, ngươi có thích không ?

Từ khi biết bị rơi vào tay Bạch Y Giáo, đâu phải không ít lần Tư Không Bạch không nghĩ đến đủ mọi hậu quả có thể xảy ra, kể cả hậu quả tồi tệ nhất là mất mạng.

Nhưng được Bạch Hoa Lão Quân ngỏ lời thu nhận làm đệ tử, đây là điều Tư Không Bạch không hề nghĩ đến Do đó phản ứng tự nhiên của Tư Không Bạch đương nhiên phải là không tin:

- Lão trượng vừa bảo gì?

Nhìn sắc mặt của Tư Không Bạch, một người có niên kỷ xấp xỉ bát tuần như Bạch Hoa Lão Quân có lý nào lại không hiểu điều gì đang diễn ra, Bạch Hoa Lão Quân phì cười:

- Ta muốn thu ngươi làm đệ tử. Thế nào?

Thẩm Nguyên có lý do để sửng sốt:

- Phụ thân sao lại… Bạch Hoa Lão Quân lừ mắt bấy nhiêu đó cũng đủ cho Thẩm Nguyên ngậm chặt miệng lại - Đến lượt ngươi cũng không nghe rõ ư ?

Nhân lúc Bạch Hoa Lão Quân đưa mắt nhìn đi nơi khác, Tư Không Bạch vội chớp mắt vài lượt để thẩm tra lại xem đây là chuyện có thật hay chỉ xảy ra trong mơ Huống chi có bao giờ Tư Không Bạch dám mơ nghĩ đến chuyện này? Và nếu đây là chuyện có thật, một viễn ảnh tươi sáng bắt đầu mở ra. Tư Không Bạch không những có thể bắt bọn Phong Hỏa Môn trả lại tất cả những nỗi hận ngày xưa mà sau này, rất có thể Tư Không Bạch sẽ vang danh thiên hạ. Đó là lúc tha hồ hô phong hoán vũ.

Không còn sợ bất lỳ ai, cho dù là Phong Hỏa Môn, Ngân Bào Bang hay …… Một tiếng nói đột nhiên âm thầm đề tỉnh Tư Không Bạch chợt nghĩ đến Ngân Bào Bang. Này nhé chỉ vì một lời nói khơi khơi của Tư Không Bạch, chứng cứ chưa hề có, Ngân Bào Bang vẫn thản nhiên phóng hỏa và gây chiến với Kim Tiền Bang. Mà Ngân Bào Bang là nha trảo của ai nếu không là Bạch Y Giáo? Chưa hết, nếu Phong Hỏa Môn có nhiều thủ đoạn để nhắm đến mảnh Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh, vật có ghi rõ địa điểm giấu di họa tuyệt luân của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng, thì ai dám bảo Bạch Y Giáo lại không sẵn có nhiều thủ đoạn? Biết đâu, lời đề xuất này của Bạch Hoa Lão Quân cũng là một trong nhiều thủ đoạn đó. Một lời đề xuất thoạt nghe thì rất cao thượng nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì lại là hành vi đặt Tư Không Bạch vào tư thế không thể không nói ra một cách danh chính ngôn thuận về những gì Tư Không Bạch đã biết Thật vô tình, một câu nói chợt bật ra khỏi miệng Tư Không Bạch :

- Tuyết tan, Nguyệt tàn, Phong suy, Hoa lộ?

Đáp ứng lại, Bạch Hoa Lão Quân chợt cười vang:

- Không sai ! Tuyết tan, trăng tàn, gió thôi thổi, hoa khoe sắc. Ngươi cũng biết câu đó ư ? ha ……ha….. Vậy là rõ, đó chính là dã tâm của Bạch Y Giáo. Và một khi đã có dã tâm, Bạch Y Giáo không bao giờ ngần ngại triệt hạ bất kỳ ai vô tình là vật cản, khiến Bạch Y Giáo có cơ hội thực hiện dã tâm Tư Không Bạch chạnh nghĩ đến cảnh bản thân từng bị Ngân Bào Bang truy tìm và giả sử Bạch Y Giáo cũng làm như vậy với những nhân vật khác, thế lực của Bạch Y Giáo hùng hậu hơn Ngân Bào Bang nhiều lần, cảnh xảy đến cho những nhân vật khác ắt là phải khốn khó nhiều lần hơn - Hình như ngươi không tán thành đề xuất của ta?

Câu hỏi của Bạch Hoa Lão Quân làm cho Tư Không Bạch trở lại thực tại Ngước mắt nhìn luôn, vô tình Tư Không Bạch chạm phải mục quang của Thẩm Nguyên Thẩm Nguyên hiện đang có cái nhìn thật kỳ lạ, nửa như đố kỵ, nửa như bất bình.

Và đâu phải Thẩm Nguyên chỉ dành cái nhìn đó cho riêng Tư Không Bạch? cũng có lúc lẻn nhìn Bạch Hoa Lão Quân bằng cái nhìn tương tự Vẫn không nghe Tư Không Bạch đáp, Bạch Hoa Lão Quân cười lạnh:

- Ta không nói thừa, có cả trăm người đang ao ước được như ngươi bây giờ.

Nhưng không phải ai cũng được ta chọn như thế đâu. Hay ngươi nghĩ bản lĩnh của Bạch Hoa Lão Quân này không sánh bằng một vài chiêu thô thiển của Thần Cái ?

Tư Không Bạch bối rối:

- Vãn sinh nào dám nghĩ như thế. Chỉ có điều sở dĩ vãn sinh có phần ngần ngại vì lời đề xuất của lão trượng quá bất ngờ Bạch Hoa Lão Quân lại cười:

- Chỉ có thế thôi sao? Tốt ! Bây giờ ngươi hết bất ngờ chưa? Có thể đáp được chưa?

Tư Không Bạch hít một hơi:

- Vãn sinh cần minh bạch một điều này. Dù có xảy ra chuyện gì, thú thật vãn sinh không còn nhớ chút gì về bức họa đồ có trên Phi Tuyết Cung Hàn Lệnh Hai mắt của Bạch Hoa Lão Quân lập tức loang loáng:

- Đây là điều ta đã nói rồi, chuyện đó không cần nhắc đến Tư Không Bạch càng thêm bối rối:

- Vãn sinh ! Ngay lúc này vãn sinh chưa thể có quyết định - Tại sao?

Đột nhiên nghe Bạch Hoa Lão Quân gầm lên hỏi như thế, Tư Không Bạch đâm hoảng không biết đối đáp thế nào Cuối cùng, ý đồ của Bạch Hoa Lão Quân cũng lộ rõ:

- Phải đến lúc nào ngươi mới có quyết định? Nghe đây, ta hạn cho ngươi ba ngày, đồng thời cũng cho ngươi biết hai con đường để lựa chọn. Một là chấp thuận đề xuất của ta. Hai là ba ngày nữa, ta bộc phải ra tay để thu hồi toàn bộ dược vật ngươi đang mang trong mình Bạch Hoa Lão Quân xua tay:

- Nguyên nhi ! Giam hắn lại ! Cứ để hắn có đủ thời gian ngẫm nghĩ Sắc mặt của Thẩm Nguyên vụt tươi tỉnh lại. Lão nhanh nhảu thực hiện mệnh lệnh Một lúc sau, Tư Không Bạch mới hiểu thế nào là câu nói:

“có đủ thời gian ngẫm nghĩ ”
Tài sản của anhhe1281

  #15  
Old 23-04-2008, 09:04 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thời gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 13

Tận cùng thảm cảnh


Nơi Bạch Y Giáo dùng để giam người không chỉ có bốn bức tường đá câm lặng vây kín tứ bề như ở Phong Hỏa Môn. Trái lại có rất nhiều người cùng bị giam giữ chung đụng với nhau trong một phạm vi khá rộng Ngay khi bị ném vào, ngoài tiếng cười khẩy do Thẩm Nguyên cố tình phát ra, bên tai Tư Không Bạch còn nghe đủ những âm thanh the thé. Đó là những tiếng cười, tiếng gào, tiếng kêu khóc xen lẫn vào nhau

- Ha…ha…

- Hí…hí…

- A…a… Và trong khi mục quang chưa kịp làm quen với bóng tối mờ mờ, vốn có ở những nơi giam giữ. Tư Không Bạch có cảm nhận đang có nhiều bóng người lao ùa đến Cảm nhận đó lập tức biến thành sự thật. Một bàn tay rồi lần lượt nhiều bàn tay chạm vào. Thoạt đầu chỉ là những cái chạm mang tính chất thăm dò, sau đó biến thành những cái cào cấu, dịch đẩy mạnh bạo hơn. Sau cùng là những tay, quyền tha hồ loạn đả vào Tư Không Bạch. những tiếng gào rú hoặc cười sằng sặc vẫn không ngừng vang lên:



- Ha…..ha……..

- Lại có thêm một kẻ nữa làm trò đùa cho bọn ta. Đánh ! Đánh mạnh vào.



- Hí ……hí……

- A…Ngươi không ngờ ngươi cũng có kết cục này sao? Hãy đoán xem ta thưởng cái gì cho ngươi đây? A …a… Với những diễn biến khá bất ngờ này, Tư Không Bạch lập tức có nhận định. Thứ nhất, đây là nơi giam giữ dành cho nữ nhân, chứng tỏ hoặc đó là mệnh lệnh của Bạch Hoa Lão Quân, hoặc Thẩm Nguyên cố tình gây nhầm lẫn này. Thứ hai, bọn nữ phạm này tuy hung dữ nhưng bằng những hành vi của họ, Tư Không Bạch thấy họ hoặc không biết võ công hoặc võ công rất kém. Bằng chứng ngoài những cái cào cấu có thể làm cho Tư Không Bạch đau, những lượt xô đẩy hoặc đánh đấm của họ cơ hồ không gây hại gì đến thân thể Bọn họ vẫn tiếp tục buông lung dã tính, những loạt động chạm vẫn tiếp tục xảy ra. Và có tiếng cười sằng sặc vang lên:



- A ha ! Y là nam nhân không phải nữ nhân như bọn ta? Lạ thật đấy ! Ha…ha….. Hàng tràng những tiếng cười vang lên phụ họa:



- Rõ rồi. Đây là hã đã có tình ý với ả nọ. Chắc chắn như vậy rồi. Ha …..ha……

- Vậy chúng ta phải trừng trị gã. Cho gã biết một nam nhân như gã phải chịu khốn khổ thế nào. Ha…ha…

- Không sai ! Phải trừng trị gã. Ha …ha… Dù có là đồng cảnh ngộ dù có cả nể bọn nữ nhân đến đâu, Tư Không Bạch vẫn không thể nhẫn nại được nữa Vùng vẫy, hất bọn họ ra, Tư Không Bạch quát:



- Cùng bị chung cảnh giam giữ, chư vị không thể đối xử với tại hạ như vậy. Hãy tránh xa !

Với nội lực uyên thâm như Bạch Hoa Lão Quân nhận định, chỉ mới quát lên thôi, Tư Không Bạch cũng đủ làm cho bọn họ tản ra Và Tư Không Bạch nghe có ai đó hô hoán:



- Y vẫn còn võ công? Y không bị phế bỏ, cũng không bị chế ngự võ công như chúng ta ?

Tư Không Bạch ngớ người Vậy là những nữ phạm này trước kia cũng từng có võ công? Trước khi bị giam giữ họ đã bị phế bỏ hoặc bị tước đạt một phần võ công? Rốt cuộc, Thẩm Nguyên hoặc Bạch Hoa Lão Quân có ẩn ý gì khi cố tình ném Tư Không Bạch vào đây, giữa một bọn nữ nhân không còn năng lực khác cự ?

Còn chưa suy nghĩ ra, do bọn họ đang hoảng sợ nên đều nín lặng, Tư Không Bạch chợt nghe văng vẳng một tiếng rên vang lên từ góc khuất:



- Ư …..ư…… Câu nói lúc nãy của một người trong bọn họ chợt quay trở lại tâm trí Tư Không Bạch:

“ lại thêm một kẻ nữa …..” tiếp đó là câu:

“Gã là kẻ có tình ý của ả nọ …” cũng xuất hiện trong tâm trí Tư Không Bạch Vụt hiểu, trước lúc bị ném vào đây, có một nữ nhân cũng bị lệnh giam giữ như Tư Không Bạch. Và tiếng kêu rên kia cho Tư Không Bạch biết, nữ nhân đó cũng trải qua cảnh hỗn loạn vừa rồi. Vì không còn võ công, nữ nhân đó đương nhiên không ngăn nổi, không chống nổi hàng mấy mươi người bâu vào xâu xé hành hung Tư Không Bạch phẫn nộ:



- Nếu tại hạ nghe không lầm, có một nhân vật vừa bị chư vị hành hạ? Đúng không ?

Trong bọn họ có một người tiến ra. Với mục lực khá tinh tường, Tư Không Bạch nhận ra đó là một phụ nhân đã ngoài tứ tuần là ít.

Phụ nhân lên tiếng:



- Ngươi hỏi để làm gì? Hay ngươi thật sự là ý trung nhân của ả, bị Bạch Hoa Lão Quân bắt gặp nên cả hai phải chịu tống giam?

Tư Không Bạch đỏ mặt:



- Đại nương sao lại hồ đồ? Ngoài nguyên do này lẽ nào không còn nguyên do khác để Bạch Y Giáo giam người sao?

Phụ nhân nọ lộ vẻ sửng sốt:



- Nghe khẩu ngữ này, dường như ngươi không là giáo đồ Bạch Y Giáo?

Tư Không Bạch lắc đầu:



- Đương nhiên không phải. Còn đại nương, như chư vị đều là người Bạch Y Giáo ?

Phụ nhân nọ càng thêm hoang mang:



- Không sai ! Nhưng đây là nơi biệt giam, dành cho những ai bị giáo chủ ghép vào tội bất tuân thượng lệnh, sao ngươi cũng bị giam ở đây ?

Tiếng rên nọ lại vang lên, khiến Tư Không Bạch thay vì giải thích lại đặt cho phụ nhân nọ câu nghi vấn:



- Cùng là người một giáo, cùng có cảnh ngộ như nhau, cớ sao chư vị ra tay hành hạ … Phụ nhân nọ gắt gỏng:



- Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Nhưng trước hết, ta muốn phải nói cho minh bạch, tại sao ngươi bị giam và lại bị giam chính nơi này?

Tư Không Bạch thở dài:



- Đại nương muốn biết ư ? Vậy thì nghe đây Tóm tắt qua những gì vừa xảy ra, Tư Không Bạch sau đó phải lắc đầu:



- Tại hạ cũng đang muốn biết vì lẽ gì tại hạ bị giam vào đây? Là một sự nhầm lẫn cố tình hay vô tình?

Tiếng rên lúc nãy vụt đổi thành tiếng kêu kinh ngạc:



- Là ngươi đó ư ? Ngươi hãy đến xem, ta đã vì ai chuốc lấy thảm họa này?

Tư Không Bạch thoáng giật mình:



- Tưởng là ai, một Bát Hộ Hoa như ngươi lại bị giáo chủ xử trí thế này sao?

Phụ nhân nọ bĩu môi:



- Ở đây có ai không từng là Hộ Hoa mà ngươi bảo phải phân biệt đối xử ?

Tư Không Bạch càng thêm giật mình:



- Đại nương nói thật? Tất cả chư vị trước kia cũng từng là Hộ Hoa? Chư vị đã bất tuân thượng lệnh như thế nào, đên nỗi bị giam giữ ở đây?

Phụ nhân nọ chợt rít qua đôi hàm răng nghiến chặt:



- Ngươi bất tất phải quan tâm đến điều đó. Tốt hơn hết, ngươi hãy suy nghĩ đi tại sao Thẩm Nguyên cố tình giam ngươi vào đây?



- Đại nương dựa vào đâu, bảo đây là hành vi cố tình?

Phụ nhân nọ đáp:



- Dễ hiểu ! Chính Thẩm Nguyên là kẻ lần lượt ném bọn ta vào đây, có lý nào y lại nhầm lẫn giam một nam nhân như ngươi vào chỗ chỉ dành cho nữ nhân ?



- Cố tình ? Lão đã cố tình? Để làm gì chứ ?

Thanh âm của Bát Hộ Hoa vang lên sau câu lẩm bẩm tự hỏi của Tư Không Bạch:



- Nếu ngươi nói thật, ngươi là kẻ được Bạch Hoa Lão Quân chọn làm truyền nhân thao ta ngươi nên tìm hiểu nguyên do từ khía cạnh đó Tư Không Bạch dịch chân tiến lại chỗ Bát Hộ Hoa vừa phát thoại:



- Thương thế cô nương hiện ra sao, tại hạ … Tiếng Bát Hộ Hoa phát lên giận dữ:



- Ngươi đừng vờ thương hại ta. Ai cần ngươi quan tâm? Nhỡ có ai khác phát hiện, giáo chủ lại càng thêm tin rằng ta và ngươi vốn có tình ý, giáo chủ sẽ không buông tha ta Tư Không Bạch dừng lại:



- Đó chỉ là cách cho lão trút giận không lẽ cô nương tin là thật?

Phụ nhân nọ chợt cười khẩy:



- Dù hai ngươi có hay không có tình ý, đã gần hai mươi năm qua, ta chưa hề thấy ai bị giam vào đây sau đó toàn mạng ra khỏi chỗ này. Tiện tỳ ngươi chớ nuôi hy vọng hão Bát Hộ Hoa kêu lên:



- Không thể có chuyện đó. Tiểu nữ hoàn toàn không có lỗi gì, giáo chủ đâu thể giam hãm mãi tiểu nữ ở đây?

Phụ nhân nọ thở hắt ra:



- Được ! Vậy thì ngươi cứ đợi. Nhưng nhớ đừng làm gián đoạn câu chuyện của bọn ta nếu không hậu quả như thế nào, ta hy vọn ngươi vẫn chưa quên Tư Không Bạch rúng động, không ngờ phụ nhân này ngoài việc là người cầm đầu ở đây, dường như phụ nhân còn sẵn sàng hành hạ bất kỳ ai nếu kẻ đó vô phúc phạm sai lầm Phụ nhân nọ có vẻ hiểu ý Tư Không Bạch:



- Ta biết, ngươi đang nghĩ ta là hạng người độc ác. Nhưng nếu là ngươi ngay những ngày đầu bị giam giữ cũng bị quá nhiều người đổ xô vào hành hạ, muốn tồn tại một thời gian dài như ta ở đây liệu ngươi có biến thành kẻ độc ác không ?

Tư Không Bạch buột miệng:



- Ai đã hành hạ đại nương?

Phụ nhân bật cười:



- Còn ai vào đây nếu không phải là những kẻ chịu nhiều năm giam giữ? Khi uất hận bị dồn nén, bất ngờ có chỗ phát tác, có ai chịu bỏ qua cơ hội? Cứ thế, người bị giam lâu được quyền hành hạ kẻ mới vào. Lâu dần người mới vào biến thành kẻ bị giam lâu, lại hành hạ người mới bị giam giữ khác. Cái đó gọi là thú vui, vui vì có quyền hành hạ kẻ khác, đáp lại lúc bản thân bị mọi người hành hạ. Nếu không có những chuyện tương tự thử hỏi bị giam giữ mà không có thú tiêu khiển, bọn ta trước sau gì không hóa điên ?

Tư Không Bạch rùng mình:



- Nhưng tại sao chư vị bị giam giữ ?

Đang cơn phấn khích phụ nhân nói:



- Tại sao ư ? Mỗi người một lý do ! Người thì kháng cự những đòi hỏi quá ư đồi bại của lão Bạch Hoa vô sỉ, kẻ thì lỡ lầm, vô tình để lộ bản thân có tình ý với một gã nam nhân nào đó. Đại loại như vậy đâu thiếu những lý do cho phụ tử nhà họ Thẩm trừng phạt Bát Hộ Hoa bật rên:



- Oâi chao ! Nói như vậy tiểu nữ sẽ mãi mãi bị giam ở đây ?

Tư Không Bạch chợt lo ngại thay cho Bát Hộ Hoa. Vì phụ nhân nọ vừa bảo nếu Bát Hộ Hoa dám làm giàn đoạn câu chuyện, hậu quả sẽ là … Phụ nhân nọ bỗng tỏ ra độ lượng khác thường:



- Nếu ngươi không muốn bị giam giữ, có cách cho ngươi thoát Bát Hộ Hoa lộ vẻ vui mừng:



- Là cách gì, đại nương?

Phụ nhân nọ phát nhẹ tay vào không khí:



- Tự sát ! Còn như không đủ đởm lược ở đay bọn ta có một nhân vật gọi là Đại Đồ Tể, ả sẽ giúp ngươi Bất chợt có một tiếng rú vang lên:



- Ai có chuyện cần nhờ đến Đại Đồ Tể này? Hãy lên tiếng đi.

Nhìn về hướng đó, Tư Không Bạch giật mình vì chưa từng thấy nữ nhân nào có thân hình to lớn như vậy. Và Tư Không Bạch hiểu từ đâu mà nữ nhân to lớn đó gọi là Đại Đồ Tể Do hiểu, Tư Không Bạch bật lên tiếng gầm:



- Không ai cần đến đại tỷ, đại tỷ đừng ….

Phụ nhân nọ cười rũ ra:



- Một khi Đại Đồ Tể đã lên tiếng ở đây, không một ai có thể ngăn cản. Khôn hồn ngươi hãy lùi qua một bên, chờ xem cảnh ngoạn mục. Bằng không chính ngươi phải mất mạng đó.

Đại Đồ Tể đã đứng lên và đang đảo mắt nhìn khắp nơi:



- Ai đang cần ta giải thoát? Lên tiếng đi chứ Cũng hiểu như Tư Không Bạch vừa hiểu Bát Hộ Hoa do sợ qua phải lắp bắp kêu lên:



- Ta… ta không cần…không cần… Đó là dấu hiệu để Đại Đồ Tể tìm ra đối tượng. Bóng dáng to lớn của Đại Đồ Tể liền lừng lững bước đi Thịch …thịch… Có tiếng Bát Hộ Hoa kêu thét:



- Hãy ngăn mụ ta lại. Mụ điên rồi. Ta không cần ai giải thoát. Ngăn mụ ta lại Với những gi Tư Không Bạch đang nhìn thấy, hầu hết những ai đang bị giam nơi này như từng biết điều gì sắp xảy ra và cứ theo cách họ đau đáu nhìn, Tư Không Bạch biết họ đang chờ đọi để được mục kích cảnh mà như phụ nhân nọ vừa gọi:

Cảnh ngoạn mục Tởm lợm và bất nhẫn, Tư Không Bạch lập tức hạy đến miệng gầm thịnh nộ:



- Đã nói không ai cần được giải thoát. Đại Đồ Tể, mụ hãy ngừng lại đi Đã có đối tượng, Đại Đồ Tể đang trên đường thực hiện ý định, tiếng gầm của Tư Không Bạch như không được Đại Đồ Tể lưu tâm Nhờ đó, Tư Không Bạch dễ dàng lao đến phía sau Đại Đồ Tể Nhưng tay vừa chạm khẽ vào lưng Đại Đồ Tể, Tư Không Bạch chợt nhận ra có một cánh tay của Đại Đồ Tể tạt xéo về phía sau Vù … Theo bản năng, Tư Không Bạch hất tay ra đỡ Bộp !

Hổ khẩu tay đau nhói, Tư Không Bạch có cảm nhận vừa va phải một vật được luyện bằng kim thiết, chứ không phải cánh tay nhục thể bình thường Đại Đồ Tể chỉ còn hai bước chân nữa là tiến sát đến Bát Hộ Hoa. Lúc này Bát Hộ Hoa đã nép sát người vào chân một bức tường đá với đôi mắt sợ hãi đến lạc thần Tư Không Bạch đành vận lực, bấu vào y phục của Đại Đồ Tể, vừa lôi ngược lại vừa thét:



- Dừng lại nào ! Mụ có dừng lại không nào?

Lại một cánh tay nữa được Đại Đồ Tể quật xéo về phía sau Vù … Vì biết Đại Đồ Tể là người có thần lực thế nào, Tư Không Bạch vội hụp đầu xuống Bị hụt chiêu, Đại Đồ Tể mất đà, toàn thân cũng chệnh choạng quay nghiêng về phía sau. Do Tư Không Bạch vẫn nắm y phục của Đại Đồ Tể, lúc Đại Đồ Tể bị quay nghiêng, Tư Không Bạch lập tức bị bắn theo.

Vù … Nhận ra có người đang đeo bám và người đó dường như muốn ngăn cản ý định, Đại Đồ Tể bất giác gầm lên:



- Ngươi là ai? Sao dám ngăn ta?

Vóc dáng tuy cao lớn nhưng phản ứng của Đại Đồ Tể dẫu sao cũng có mức độ nhanh nhạy, Tư Không Bạch đang bị bắn quay, lúc Đại Đồ Tể đã thôi chao nghiêng thì cũng là lúc Tư Không Bạch bị quay trờ đến phía trước mặt Đại Đồ Tể Lập tức, Tư Không Bạch có cảm nhận hai cánh tay của Đại Đồ Tể vừa đặt lên hai vai Tư Không Bạch. Hai cánh tay to lớn đó liền như hai quái xà trườn nhanh đến cổ Tư Không Bạch. Ngay sau đó, như hai gọng kìm xiết lại, cổ Tư Không Bạch đã bị Đại Đồ Tể bóp chặt Thất kinh, Tư Không Bạch hớp nhanh một hơi thanh khí, vận lực hét lên thật to:



- Mụ có thôi không nào. Đừng để ta phải giết mụ. Aëc … Đang kêu, Tư Không Bạch cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên, các khớp xương kêu răng rắc vì bị giãn ra Hoảng sợ và phẫn nộ, nhờ lần vận lực vừa có, Tư Không Bạch cũng chộp nhanh hai tay vào cổ Đại Đồ Tể, Tư Không Bạch cũng xiết mạnh vào Và Tư Không Bạch cảm thấy thất kinh. Vòng cổ Đại Đồ Tể quá lớn, hai tay của Tư Không Bạch do ôm không hết nên lực đạo tác dụng vào hầu như vô hiệu Trong khi đó huyệt hầu lộ của Tư Không Bạch thì đang dần dần bị thu nhỏ lại, máu và các thớ thịt như bị dồn cả lên trên khiến phần đầu bị thắt nghẽn Càng thêm kinh hoảng, hai tay Tư Không Bạch lần về phía trước và bóp vào huyệt hầu lộ của mụ Đại Đồ Tể Bị đau, Đại Đồ Tể vừa lúc lắc đầu vừa gầm gừ:



- Không ai có thể kháng cự lại ta. Ngươi là ai? Sao ngươi dám phản kháng ta. Hừ …hừ … Do Đại Đồ Tể có nhiều sức mạnh cái lúc lắc đầu của mụ làm cho hai tay Tư Không Bạch vuột ra Cảm thấy cơ hội sắp hết, Tư Không Bạch đánh liều dùng Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã xỉa ngay vào đôi huyệt phụng nhãn của mụ Phập ! Phập !

Đại Đồ Tể bật rú lên:



- A ! Ngươi dám chống cự ta? Ngươi phải chết …phải chết Tư Không Bạch bắt đầu thờ thở è è, hai tay vẫn ngoáy sâu vào hai huyệt phụng nhãn của đối phương làm cho đôi tròng mắt của Đại Đồ Tể phải từ từ bật ra và máu bắt đầu tuôn chảy Chợt Tư Không Bạch nghe tiếng Bát Hộ Hoa hô hoán:



- Phải cứu giúp y, mọi người hãy cứu y, đừng để y bị Đại Đồ Tể sát hại Lập tức có tiếng của vị phụ nhân cười:



- Tại sao phải cứu y? ngươi không biết đây là cảnh ngoạn mục bọn ta chưa từng được dự khán sao? Ngươi cũng chớ nên bỏ qua cơ hội này. Ha ….ha….. Bát Hộ Hoa lại kêu:



- Đại nương đã nghe y nói rồi đó. Ba ngày nữa thế nào Bạch Hoa Lão Quân cũng thu y làm truyền nhân. Nếu để y chết, tất cả chúng ta đây khó tránh tai họa Tiếng kêu này làm cho Tư Không Bạch động tâm. Và Tư Không Bạch hiểu tại sao giáo chủ Thẩm Nguyên lại cố tình đưa Tư Không Bạch vào đây. Lão Thẩm Nguyên có dụng ý rõ ràng Không cam tâm chịu chết, Tư Không Bạch quyết không để Thẩm Nguyên hả dạ vì toại nguyện, một lời nói trước kia của Thần Cái chợt đến với tâm tưởng Tư Không Bạch:

“Ta phải chỉ điểm cho ngươi biết từng bộ vị của huyệt đạo. Nếu không, nhỡ sau này có chuyện gì xảy ra không lẽ ta phải chịu trách nhiệm thay ngươi sao?” Đôi mắt Đại Đồ Tể tuy đã bị phá hủy nhưng nếu muốn sát hại mụ, Tư Không Bạch cần phải tấn công vào đúng tử huyệt Ở mỗi người có không ít hơn chính tử huyệt và ngoại trừ huyệt Đản Trung các huyệt khác đều ở quá xa tầm với của Tư Không Bạch lúc này Tư Không Bạch chưa kịp ra tay thực hiện ý định vây quanh Đại Đồ Tể lúc này nổi lên nhiều tiếng hô hoán:



- Ả nói không sai ! chúng ta phải cứu tiểu tư?

- Bọn ta tuy bị sanh cầm nhưng ít nhiều mạng sống vẫn còn. Còn sống là còn hy vọng, chúng ta phải cứu y

- Buông y ra ! Đại Đồ Tể ! Ta bảo ngươi phải buông y ra Cảnh quang nhiều người vây đánh một người liền diễn ra Kết quả Đại Đồ Tể bị khích nộ, mụ tưởng Tư Không Bạch đã chết vì hai huyệt phụng nhãn của mụ không còn bị áp lực nữa, mụ quẳng Tư Không Bạch qua một bên và lập tức trả đũa những người đang vây mụ Hai bàn tay hộ pháp của mụ hết bấu vào người này lại bấu vào người khác. Cứ mỗi cái bấu của mụ là có một người bị vỡ huyệt Hầu lộ. Mụ ném hết người này đến ném bỏ người khác Cảnh náo loạn xảy ra trên cả mức khốc liệt. Vì đây là trân chiến giữa những người hoặc không còn võ công hoặc đã bị phế bỏ một phần võ công Đổi lại, Đại Đồ Tể cũng hứng chịu nhiều thiệt hại. Đầu tiên là do mụ không còn đôi mắt, mụ không thể nhìn thấy những chiêu công của quá nhiều người đổ dồn vào một mình mụ Mụ chỉ biết phản ứng theo bản năng và chỉ chụp trúng những ai vô phúc nằm đúng tầm tay mụ Bọn người kia, như vị phụ nhân từng nói, với nhiều uất hận bị dồn nén giờ có dịp xả ra, họ tha hồ hung hăng phát tiết Đối tượng của họ là Đại Đồ Tể nhưng thật ra có ai biết lúc họ ra tay đối tượng của họ lại là một nhân vật nào khác, nhân vật đã làm họ phải uất hận vì bị lâm vào cảnh này ?

Tư Không Bạch khi bị ném đi cứ như người đã chết rồi. Phải một lúc khá lâu Tư Không Bạch mới thu hồi nhận thức Đưa mắt nhìn Tư Không Bạch chỉ biết thở dài ngao ngán trước cảnh hỗn loạn.

Đồng thời, ngay khi biết đã có nhiều người vô tình bị Đại Đồ Tể sát hại, thi thể họ đang nằm vất vưởng cách đó không xa, Tư Không Bạch càng thêm xót xa bi phẫn Chợt có tiếng Bát Hộ Hoa vang lên ngay bên cạnh:



- Ngươi không sao chứ ?

Đây là lần đầu tiên Tư Không Bạch nhìn diện mạo thật của Bát Hộ Hoa, một diện mạo tuy xinh đẹp nhưng giờ đây trông thật tiều tụy. Tư Không Bạch cười gượng:



- Đa tạ cô nương đã cứu mạng Bát Hộ Hoa thở dài:



- Chính ngươi đã cứu ta trước. Chỉ cần không sinh lòng oán hận ta là được rồi Tư Không Bạch chợt hiểu:



- Cô nương muốn sau này tại hạ tìm cách cứu cô nương thoát khỏi địa ngục này?

Bát Hộ Hoa cười thảm:



- Đúng là ta có nghĩ như vậy. Nhưng sau câu chuyện này theo ta đến ngươi cũng chưa chắc toàn mạng nói gì chuyện cứu ta Tư Không Bạch gật đầu:



- Cô nương nói không sai. Lúc ném tại hạ vào đây, Thẩm Nguyên đâu mong tại hạ toàn mạng Tư Không Bạch vừa dứt lời, bỗng có một bóng người loạng choạng bước đến:



- Ngươi hiểu như vậy là tốt ! Chính đó là dụng ý của Thẩm Nguyên. Lão đâu muốn có người làm vật cản thêm cho lão Tư Không Bạch thất kinh:



- Đại nương đã sao rồi? Đại Đồ Tể cũng không nương tay với đại nương ư ?

Đó là vị phụ nhân. Buông người ngã ngồi xuống, vị phụ nhân lên tiếng:



- Đại Đồ Tể đã hóa cuồng nhất là sau khi bị ngươi phá hủy đôi mắt. Ta còn sống như thế này đã là may lắm rồi Bát Hộ Hoa quàng tay đỡ lấy người vị phụ nhân:



- Đại nương vừa nói gì? giáo chủ bị ai ngăn cản Vị phụ nhân cười nhẹ:



- Theo ngươi, cũng là một trong Bát Hộ Hoa được họ Thẩm tin cẩn, Thẩm Nguyên đối với phụ thân hắn thế nào?

Tư Không Bạch cướp lời:



- Đại nương có nói tại hạ mới nhớ. Xem vẻ ngoài dường như Thẩm Nguyên
Tài sản của anhhe1281


Last edited by anhhe1281; 25-04-2008 at 06:42 PM.
Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
tuyethoaphongnguyet


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™